Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Chương 1738: Thú lớn tinh không
❮ prevnext ❯Chương 1738: Thú lớn tinh không (Thượng)
Bên trong tầng khí quyển của tinh cầu, tốc độ của tinh hạm không có cách nào đạt được mức lớn nhất. Thậm chí chỉ đạt được một phần mười. Nhưng tinh hạm cấp lưu tinh lại có thể đạt được gấp một nghìn lần vận tốc âm thanh. Cho dù là một phần mười, cũng có thể đạt được tốc độ gấp trăm lần vận tốc âm thanh. Với tốc độ như vậy, Kiếm Vương cửu tinh cũng có không cách nào đuổi theo. Phải biết rằng, pháp tắc của Cổ Thần Giới hoàn thiện, ràng buộc không gian cũng càng cường đại hơn.
Biết Ác Long Tinh Đạo đã không có cách nào đuổi theo, Sở Mộ thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức hắn ngồi xếp bằng xuống, khôi phục.
Sau khi bạo phát một phen, bản thân cũng có chút vết thương. May là không lớn.
Trên Ác Long Tinh, một quả cầu lửa đi ngược chiều, lao ra khỏi tầng khí quyển..
Sau khi lao ra khỏi tầng khí quyển. Hỏa diễm trên quả cầu lửa kia đều tiêu tan, hiện ra hình dáng thật sự của nó. Không ngờ đó là một chiếc tinh hạm hình thoi cấp lưu tinh có chiều dài năm mươi thước.
Vừa rời khỏi phạm vi của Ác Long Tinh, Sở Mộ và Vương Hoài Lâm mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Sở Mộ thương thế rất nhẹ. Dưới sự khôi phục của bản thân cùng với sức sống bản nguyên của mộc, hắn nhanh chóng khỏi hẳn.
– Không biết Hạ lão thế nào?
Vương Hoài Lâm lo lắng nói. Hắn cũng tham dự kế hoạch.
– Có lẽ…
Sở Mộ lắc đầu. Bản thân Hạ lão cũng đã nói rất rõ ràng. Hắn bị thương quá nặng. Một khi phát ra thực lực, thương thế sẽ lại càng nặng thêm. Đến lúc đó, hắn sẽ bởi vì thương thế quá nặng mà phải chết. Điều đó là không có cách nào tránh khỏi.
Nghĩ tới đây, hai người không nói gì. Thần sắc bọn họ không khỏi có vài phần buồn bã. Bất kể nói thế nào, bọn họ có thể sống sót chạy trốn, cũng là nhờ Hạ lão sử dụng tính mạng của mình đổi lấy. Hạ lão chính là có ơn cứu mạng đối với hai người bọn họ.
– Vương đại ca, đại ca có biết Ngũ Phương Tinh ở nơi nào hay không?
Sở Mộ nói sang chuyện khác, hỏi.
– Ta đã nghe nói qua về Ngũ Phương Tinh. Đó là một trong mười tinh cầu cao đẳng có sự sống ở tinh hệ Dạ Minh.
Vương Hoài Lâm nói. Hắn lái tinh hạm nhiều năm, đối với những tinh cầu có sự sống trong tinh hệ Dạ Minh tương đối quen thuộc. Cho dù là không đi qua, hắn cũng biết một chút:
– Ta kiểm tra một chút, xem trên chiếc tinh hạm này có tinh đồ hay không?
Bọn họ nhanh chóng kiểm tra. Sau một lát, Vương Hoài Lâm không khỏi thất vọng lắc đầu:
– Trên chiếc tinh hạm này không có tinh đồ.
– Không có tinh đồ. Vậy phải đi tới Ngũ Phương Tinh như thế nào đây?
Sở Mộ khẽ cau mày, dò hỏi. Đối với Cổ Thần Giới, nhận thức của hắn trước sau vẫn có hạn, không bằng Vương Hoài Lâm.
– Ta có đề nghị.
Vương Hoài Lâm suy nghĩ một chút, sau đó nói:
– Cho dù là có tinh đồ. Dựa vào tốc độ của chiếc tinh hạm cấp lưu tinh này, muốn chạy tới Ngũ Phương Tinh, chỉ sợ cũng phải hao phí rất nhiều thời gian. Thậm chí năng lượng không đủ. Cho nên chúng ta không bằng đi tới tinh cầu có sự sống trung đẳng gần đây, sử dụng cánh cửa tinh không tiến hành truyền tống đến Ngũ Phương Tinh.
– Cũng tốt.
Sở Mộ gật đầu.
Một tinh hệ rốt cuộc lớn tới mức nào, Sở Mộ cũng không biết được rõ ràng. Nhưng tốc độ tinh hạm cấp lưu tinh quả thực không đủ nhanh. Bay ở trong tinh không, từ một tinh cầu này đến một tinh cầu khác gần đó, chậm thì phải mất hơn mười ngày, lâu thì mấy tháng thậm chí dài hơn.
Sở Mộ cũng muốn sớm thực hiện xong chuyện Hạ lão ủy thác, sau đó lại đi cố gắng rèn luyện một phen. Trong tinh không, mặc dù là ở bên trong tinh hạm, nhưng cái khó bảo đảm sẽ không lại một lần nữa gặp phải tinh đạo.
Nói cho cùng, tất cả đều bởi vì thực lực chưa đủ. Nếu như đã đạt được Thánh cấp, dựa vào thân thể liền có thể sinh tồn ở trong tinh không, chiến lực kinh người, sợ gì tinh đạo.
Tinh hạm do Vương Hoài Lâm lái, Sở Mộ ngồi. Chiếc tinh hạm cấp lưu tinh này nhanh chóng bay tới một tinh cầu có sự sống ở gần đấy.
Sở Mộ lấy ra đồ Hạ lão giao cho mình. Đó là một khối ngọc, một khối với năm loại màu sắc hỗn, thoạt nhìn hết sức kỳ lạ, chất liệu không tầm thường. Sở Mộ cũng không nhận ra được. Chỉ có điều phía trên miếng ngọc có cấm chế kỳ lạ. Không phải phong cấm lại giống như là phong cấm. Không biết Hạ lão làm sao thu thập, tàng trữ, mà không có bị Ác Long Tinh Đạo phát hiện.
Hạ lão cũng không có nói rõ công dụng của khối ngọc này. Hắn chỉ nói, chỉ có cường giả Thánh cấp của Ngũ Hành Kiếm Tông, mới có thể phá giải. Người khác muốn phá giải, căn bản là không làm được.
Như vậy ngăn chặn khả năng phát hiện bí mật trong đó.
Mặc dù hiếu kỳ, Sở Mộ lại chưa từng nghĩ qua việc sẽ đi phá giải. Chuyện đã đáp ứng lời nhờ vả của người khác, trong đó còn chiếm tiện nghi của người, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng, hắn không làm được.
Hạ lão liều mạng cũng muốn đưa đồ về Ngũ Hành Kiếm Tông, khẳng định không phải là vật tầm thường, tất nhiên là vô cùng trân quý.
Sở Mộ cũng chỉ có giao khối ngọc này đến trong tay của tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông, mới hoàn thành lời nhờ cậy của Hạ lão, mới có thể thở phào một cái.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn nghiên cứu một chút. Thứ hắn nghiên cứu chính là phong cấm kỳ quái kia. Sở Mộ biết, cần phải có lực lượng đặc biệt, mới có thể phá giải. Hắn không đủ lực lượng này, không thể làm gì khác hơn là buông tha việc nghiên cứu, thu vào bên trong nhẫn không gian.
Ngoại trừ khối ngọc ra, bên trong nhẫn không gian của Sở Mộ, chỉ có ba mươi mấy vạn Nguyên Đan hạ phẩm và một thanh thánh kiếm hạ phẩm.
Ba mươi mấy vạn Nguyên Đan hạ phẩm, nếu như dùng cho việc tu luyện, thật ra có thể khiến cho Sở Mộ tu luyện một khoảng thời gian. Nhưng không nên quên, Nguyên Đan hạ phẩm không chỉ dùng để tu luyện, cũng làm đồng tiền lưu thông giao dịch giữa các kiếm giả Nhân tộc tại Cổ Thần Giới. Nói trắng ra, đó là chính là tiền. Có vài thời gian, không có tiền lại nửa bước khó đi.
Mặc dù là tinh hạm nhỏ, chỉ có chiều dài năm mươi thước, nhưng không gian bên trong cũng không tính là nhỏ. Sở Mộ hoàn toàn có thể tu luyện kiếm pháp ở trong đó.
Hiện tại hắn đã biết được hai môn kiếm pháp. Một môn là Cuồng Phong Khoái Kiếm, một môn là kiếm pháp Kinh Đào. Hai môn kiếm pháp này, một môn là Nhân cấp đê giai. Một môn là Nhân cấp đỉnh giai. Sở Mộ đều không muốn buông tha.truyện huyền huyễn audio
Thứ nhất là kiếm pháp hắn tu luyện không nhiều lắm, chỉ có hai môn. Thứ hai là Sở Mộ dự định tìm hiểu sâu hơn về kiếm pháp. Bởi vậy hắn cần tu luyện nhiều hơn, càng cao thâm hơn. Như vậy đối với kiếm pháp đọc lướt qua cũng càng thêm sâu sắc hơn.
Chương 1739: Thú lớn tinh không (Hạ)
Chỉ có điều hai môn kiếm pháp này, cũng lấy kiếm pháp Kinh Đào là chính, Cuồng Phong Khoái Kiếm là phụ.
Lần này, luyện xong Cuồng Phong Khoái Kiếm, vẫn duy trì ở mức độ một hơi thở mười bảy kiếm. Hắn muốn tăng lên một kiếm nữa, cũng rất khó.
– Nếu có thể dung nhập hai loại lực quy tắc, uy lực của Cuồng Phong Khoái Kiếm nhất định sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Sở Mộ âm thầm suy nghĩ.
Hắn thật sự rất thích kiếm pháp như Cuồng Phong Khoái Kiếm.
Đáng tiếc, kiếm pháp không phải là kiếm kỹ. Hhắn muốn sáng tạo kiếm kỹ, cũng không phải là chuyện quá mức khó khăn. Bởi vì trình tự hơi thấp. Nhưng kiếm pháp lại là đại thành. Hiện tại, Sở Mộ ở trên phương diện kiếm pháp, chỉ mới vừa tiếp xúc, chỉ vừa bước vào cánh cửa mà thôi. Hắn giống như là một đứa bé vừa học được bước đi, làm sao có thể tăng tốc chạy nhanh cho được.
Muốn tự mình nghĩ ra kiếm pháp, chỉ sợ phải tiếp xúc với càng nhiều kiếm pháp hơn, đi sâu hơn ở trên con đường kiếm pháp, có hiểu biết độc đáo. Có thể, sau khi trở thành Tông Sư kiếm pháp, mới có thể căn cứ vào tình hình của bản thân, ở dưới một cơ hội nào đó, thông hiểu đạo lí, do đó mới sáng tạo ra được.
Hiện tại Sở Mộ muốn sáng tạo kiếm pháp, còn hơi sớm.
Chỉ có điều, trong đầu hắn đã có ý nghĩ này, tương lai nhất định sẽ thực hiện. Suy nghĩ một chút, bao nhiêu kiếm giả ngay cả ý sĩ tự mình nghĩ ra kiếm pháp cũng không dám có.
Ý nghĩ chợt lóe lên. Sau khi Sở Mộ điều tức một lát, liền học hỏi Vương Hoài Lâm cách lái tinh hạm như thế nào.
Vương Hoài Lâm không có khả năng luôn luôn ở cùng một chỗ với hắn. Sau này, nói không chừng hắn phải tự mình làm. Vương Hoài Lâm cũng không có giấu giếm. Đầu tiên là truyền thụ cho Sở Mộ biết lái tinh hạm như thế nào. Sau đó lại nói từng kinh nghiệm quý báu của mình sau nhiều năm lái tinh hạm cho Sở Mộ nghe.
Ở trên phương diện kiếm pháp, Sở Mộ thể hiện ra ngộ tính khiến Vương Hoài Lâm chấn động kinh sợ không thôi. Ở trên phương diện lái tinh hạm, Sở Mộ cũng cho thấy năng lực học tập hơn người. Chỉ là một lần, Sở Mộ đã có thể học được. Điều này khiến cho Vương Hoài Lâm bị đả kích lớn. Đồng thời, trong lòng hắn cũng hết sức vui mừng.
Nhưng cho dù lấy năng lực học tập hơn người của Sở Mộ, cũng phải tốn nửa tháng, mới có thể tương đối quen thuộc với chuyện điều khiển tinh hạm. Muốn đạt được trình độ lão luyện như Vương Hoài Lâm, đoán chừng phải tốn thêm thời gian mấy tháng nữa mới được.
Đương nhiên, dựa vào thiên phú có thể đạt được kỹ thuật. Nhưng kinh nghiệm lại phải tích lũy dần dần. Về điểm này, dù năng lực học tập có mạnh mấy đi nữa, cũng có không cách nào thay thế được.
Điều khiển tinh hạm, ngoại trừ lúc khởi động tương đối phức tạp ra, một khi tiến vào giai đoạn bay vững vàng, không cần quá mức phiền lòng. Bởi vậy, Sở Mộ cũng thử điều khiển vài lần. Thời gian còn lại, hắn đều tập trung tu luyện. Thỉnh thoảng hắn cùng Vương Hoài Lâm hàn huyên một chút.
Hiện tại, chiếc tinh hạm cấp lưu tinh này đã bay ở trong tinh không hơn một tháng, nhưng vẫn chưa có đến được tinh cầu có sự sống trung đẳng gần đó. Hai người Sở Mộ cũng không có cách nào, chỉ có thể kiên trì vừa tu luyện vừa chờ đợi.
Hơn một tháng bay, chiếc tinh hạm này cũng không gặp những tinh hạm khác, bình an vô sự.
Bên trong tinh hạm, Sở Mộ lại bắt đầu tu luyện kiếm pháp.
Hơn một tháng qua, hắn đã hoàn toàn nắm giữ kiếm pháp Kinh Đào. Thành tựu của hắn không thua kém chút nào so với Kiếm Vương khổ luyện vài chục năm. Uy lực chiêu thứ ba sóng to gió lớn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần so với chiêu thứ hai, hết sức kinh người.
Sau khi nắm giữ kiếm pháp Kinh Đào, Cuồng Phong Khoái Kiếm cũng lại một lần nữa làm ra đột phá. Hắn đạt được mức độ một hơi thở mười tám kiếm, uy lực lại tăng cường thêm vài phần.
Đáng tiếc, Cuồng Phong Khoái Kiếm chung quy chỉ là kiếm pháp Nhân cấp đê giai. Hơn một tháng qua, Sở Mộ cũng thường xuyên suy nghĩ, nên tăng cường uy lực của Cuồng Phong Khoái Kiếm như thế nào. Dựa theo đặc trưng của Cuồng Phong Khoái Kiếm, có hai loại phương pháp trực tiếp nhất.
Đầu tiên, đó chính là tu luyện tới mức cao thâm hơn, đạt được trình độ một hơi thở hơn trăm kiếm. Tới khi đó uy lực tự nhiên sẽ cường đại lên. Nhưng điều này rất khó. Hiện tại một hơi thở mười tám kiếm, Sở Mộ đã cảm giác vô cùng không dễ dàng.
Thứ hai, dung nhập loại lực quy tắc thứ hai. Có hai loại quy tắc rất phù hợp. Đó là quy tắc tốc độ cùng quy tắc lôi.
Quy tắc tốc độ chủ yếu là tốc độ. Tốc độ của gió cũng nhanh. Nếu như nhận được quy tắc tốc độ đẩy mạnh tương trợ, kết hợp xuống, sẽ nhanh hơn. Uy lực của kiếm lại càng mạnh mẽ hơn. Cuồng phong được hình thành ra cũng sẽ càng thêm hung bạo mạnh mẽ.
Tốc độ của lôi nhanh hơn so với gió, hơn nữa vô cùng dữ dằn, lực phá hoại mười phần.
Tuy rằng tốc độ ánh sáng cũng nhanh hơn so với gió, nhưng ở trên mức độ phù hợp với quy tắc phong, còn không bằng quy tắc tốc độ và quy tắc lôi.
Sở Mộ đã thử vài lần, nhưng trước sau không có cách nào dung nhập quy tắc lôi vào Cuồng Phong Khoái Kiếm. Nếu miễn cướng dung nhập còn có thể phản phệ bản thân, vô cùng hung hiểm. Điều khiến cho hắn không thể không tạm thời buông tha.
Tu luyện xong, Sở Mộ đi tới cửa sổ của tinh hạm nhìn ra ngoài. Nhất thời thần sắc hắn biến đổi. Hắn nhìn thấy gì?
Không ngờ là một con thú lớn. Một con thú lớn có hình dáng bên ngoài giống như độc xà. Cái đầu hình tam giác, còn lớn hơn so với chiếc tinh hạm hắn đang dùng. Thân thể nó tròn vo, độ rộng có thể lớn hơn chiều dài của chiếc tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ này.
Nhìn ra được, con thú lớn có hình dáng bề ngoài là con độc xà kia có chiều dài phải hơn một nghìn thước. Nó ở trong tinh không, trườn qua, tốc độ cực nhanh. Toàn thân nó còn tản ra khí tức âm lãnh. Nó xuyên qua tinh không tiến tới gần tinh hạm. Điêu này khiến cho Sở Mộ và Vương Hoài Lâm toàn thân rét run.
Bất chợt, cái đầu tam giác của con cự thú độc xà quay lại. Đôi mắt hiện lên ánh sáng xanh lét của nó tập trung vào trên tinh hạm. Sở Mộ và Vương Hoài Lâm chỉ cảm thấy mình bị theo dõi, cảm giác vô cùng âm u lạnh lẽo lan tới toàn thân. Ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy.
Hình như chướng mắt, thú lớn hình rắn quay đầu, đi về phía xa. Lúc Sở Mộ phục hồi lại tinh thần, sau lưng hắn đã hoàn toàn ướt đẫm.
Quá kinh khủng. Con thú lớn hình rắn này chỉ vừa nhìn một cái, đã khiến cho hắn cảm thấy uy hiếp tử vong.
– Đó là… Thú lớn tinh không…
Trống ngực Vương Hoài Lâm đập thình thịch, lo sợ vạn phần, giọng nói run rẩy.
Chương 1740: Cuối cùng đã tới Ngũ Phương Tinh (Thượng)
Thú lớn tinh không là một loại thú cực lớn chỉ sinh tồn ở bên trong tinh không mênh mông. Bọn chúng có thể hấp thu các loại đường thẳng ở trong tinh không, biến thành năng lượng của mình, giúp đỡ mình trưởng thành.
Tinh cầu có sự sống căn bản cũng không phải là nơi thích hợp để thú lớn tinh không ở. Bởi vì thú lớn tinh không lớn lên, hình thể khổng lồ rất dọa người. Có người nói có thú lớn tinh không có hình thể thậm chí còn khổng lồ hơn so với tinh cầu có sự sống.
Từ chỗ đám người Sở Mộ nhìn con thú lớn tinh không có hình dạng bên ngoài giống như độc xà, chiều dài hơn một nghìn thước, trên phương diện ý nghĩa, nghiêm khắc mà nói, chỉ có thể xem như là thú lớn tinh không mới sinh.
Có người nói, thú lớn tinh không nhỏ yếu nhất, cũng nắm giữ lực lượng khủng khiếp sánh ngang với cấp thấp Thánh cấp. May là con thú lớn tinh không hình rắn kia chướng mắt hai người Sở Mộ. Nếu không bọn họ sẽ trở thành thức ăn của nó.
Tiếp theo, việc lái tinh hạm đều do Vương Hoài Lâm điều khiển. Đồng thời, hắn vô cùng chăm chú. Chỉ lo lắng lại một lần nữa gặp phải thú lớn tinh không. Có vài con thú lớn tinh không tính tình ôn hòa. Nhưng cũng có vài con thú lớn tinh không tính khí nóng nảy. Nếu như tiếp theo lại gặp gặp thú lớn tinh không, cũng không dám bảo đảm bọn họ sẽ may mắn giống như lần này.
Chỉ có điều dưới tình huống bình thường, muốn gặp thú lớn tinh không, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trải qua ba tháng bay dài, cuối cùng, chiếc tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ này đến gần một viên tinh cầu có sự sống trung đẳng: Thiên Minh Tinh.
Ngoại trừ chiếc tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ do Sở Mộ và Vương Hoài Lâm điều khiển ra, cũng có không ít tinh hạm tiến vào bên trong tầng khí quyển của Thiên Minh Tinh. Tốc độ đều hạ thấp xuống một phần mười trong tinh không, cùng tầng khí quyển ma sát, giống như từng quả cầu lửa nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Trên mỗi tinh cầu thích hợp có sự sống, chí ít đều có một chỗ tinh cảng để tinh hạm đậu lại.
Nhưng dưới tình hình chung, chỉ có những tinh hạm hình thể tương đối khổng lồ mới có thể đậu ở trong tinh cảng. Loại giống như tinh hạm cấp lưu tinh cỡ nhỏ này, bình thường sẽ bị kiếm giả thu vào bên trong nhẫn không gian của mình.
Ở dưới kỹ thuật điều khiển thành thạo của Vương Hoài Lâm, tinh hạm vững vàng đáp xuống một chỗ trong tinh cảng. Sau khi Sở Mộ cùng Vương Hoài Lâm đi xuống tinh hạm, Sở Mộ tản ra lực thần niệm, bao bọc lấy chiếc tinh hạm này. Ý niệm hắn thoáng động, chỉ cảm thấy giống như kéo một ngọn núi lớn di chuyển, thu tinh hạm vào trong nhẫn không gian
Không có cách nào. Đậu tinh hạm ở trong tinh cảng sẽ phải giao nộp phí quản lý liên quan.
Mặc dù Vương Hoài Lâm là Kiếm Vương tứ tinh, nhưng lực thần niệm của hắn không đủ để thu nạp tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ. Lực thần niệm của Sở Mộ cường đại hơn, lại chỉ miễn cưỡng thu được. Thoáng cái đã tiêu hao quá nửa lực thần niệm của hắn.
– Đi thôi. Đi tới Kiếm Thần Điện của Thiên Minh Tinh.
Vương Hoài Lâm nói.
Trên đại đa số tinh cầu có sự sống, đều có cánh cửa tinh không của Kiếm Thần Điện tồn tại. Bình thường chúng đều được Kiếm Thần Điện khống chế.
– Quý khách muốn đi đâu? Tới ngồi phi hạm của ta, bảo đảm vừa nhanh lại vừa thư thái.
– Ngồi phi hạm của ta đi. Đây chính là phi hạm loại mới nhất, gấp ba trăm lần vận tốc âm thanh. Bảo đảm muốn đi chỗ nào sẽ lập tức đến ngay.
Sở Mộ và Vương Hoài Lâm mới vừa đi ra khỏi tinh cảng khổng lồ, liền thấy hai bên trái phải có nhiều phi hạm đỗ lại. Mỗi cái có kích thước chiều dài chừng mười thước, hai mươi thước, ba mươi thước. Cũng có không ít người đứng ở bên ngoài mời gọi, kiếm khách.
Sở Mộ có phần há hốc mồm. Vương Hoài Lâm lại hoàn toàn không cảm thấy có chút kỳ quái nào. Bởi vì trường hợp như vậy, hắn đã gặp rất nhiều rất nhiều rất nhiều lần.
– Các tinh hạm không được phép tùy ý bay bên trong tinh cầu có sự sống. Bởi vì tinh hạm có lực công kích đáng sợ, cho nên muốn đi đâu, hoặc là tự mình đi bộ, hoặc là tự bay đi hoặc ngồi linh thú phi hành, hoặc chính là ngồi phi hạm.
Vương Hoài Lâm giải thích với Sở Mộ:
– Những phi hạm này, đều được tiến hành đăng ký ở Kiếm Thần Điện, có lập hồ sơ rõ ràng, nhận được sự cho phép của Kiếm Thần Điện, mới có thể bay được ở bên trong tinh cầu có sự sống.
Sở Mộ gật đầu.
Quả thực uy lực của chủ pháo và tử pháo của tinh hạm đều không kém. Cho dù là chủ pháo của tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ, Kiếm Vương trung cấp bị bắn trúng, hơn phân nửa sẽ phải chết.
Nếu như tinh hạm bay ở bên trong tinh cầu có sự sống, không cẩn thận là dẫn phát chiến đấu, chủ pháo và tử pháo của tinh hạm, sẽ tạo thành phá hủy rất lớn đối với tinh cầu.
Tinh hạm cấp lưu tinh còn tốt. Tưởng tượng một chút, nếu như chủ pháo của tinh hạm cấp vệ tinh và tinh hạm cấp hành tinh, vậy uy lực sẽ khủng khiếp tới mức nào?
Tinh hạm, tên cũng giống như ý nghĩa, chính là phi hạm tinh không. Chỉ thích hợp bay ở bên trong tinh không.
Mà phi hạm không được trang bị bất kỳ vũ khí mang tính công kích nào. Tác dụng duy nhất chính là bay. Đồng thời chỉ có thể bay ở bên trong tinh cầu. Loại phi này dùng để đón khách, còn được gọi đùa là khách hạm.
Phi hạm của Cổ Thần Giới không giống với phi hạm của thế giới Thái Cổ. Thứ nhất là hình thể sẽ không vượt quá ba mươi thước. Nguyên liệu sử dụng đến tương đối tinh xảo. Bởi vì tương đối nhẹ, thích hợp bay hơn.
Vương Hoài Lâm có kinh nghiệm phong phú, tiến lên nói chuyện với cùng những người mời chào khách kia một phen. Sau đó, hắn đã chọn một trong số đó. Chỉ cần mỗi người trả một trăm hạt Nguyên Đan hạ phẩm, là có thể ngồi phi hạm với tốc độ gấp ba trăm lần vận tốc âm thanh, đi tới Kiếm Thần Điện.
Một trăm hạt Nguyên Đan hạ phẩm quả thực rất đáng giá. Ngồi chiếc phi hạm này, cảm giác vô cùng thư thái. Bên trong có rượu dưa và trái cây điểm tâm khoản đãi, tương đối tốt.
Dưới tốc độ gấp ba trăm lần vận tốc âm thanh, phi hạm dựa theo tuyến đường an toàn, bay chạy, đi về phía phương hướng Kiếm Thần Điện.
May là tinh cảng này cách Kiếm Thần Điện cũng không phải quá xa, một đường thông suốt. Khoảng chừng ba ngày, cuối cùng bọn họ đã đến Kiếm Thần Điện.
Kiếm Thần Điện là kiến trúc mang tính kiểu mẫu, một tòa cung điện khổng lồ! Bởi vì không có thời gian, Sở Mộ và Vương Hoài Lâm cũng không có ở lại lâu. Hai người ngay lập tức tiến vào bên trong Kiếm Thần Điện, đi tới chỗ cánh cửa tinh không.
– Cái gì? Cần một trăm vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm!
Sắc mặt hai người Sở Mộ và Vương Hoài Lâm biến đổi. Bọn họ quá sợ hãi.
Chương 1741: Cuối cùng đã tới Ngũ Phương Tinh (Hạ)
Sử dụng cánh cửa tinh không, từ Thiên Minh Tinh truyền tống đến Ngũ Phương Tinh, không ngờ một người phải tốn một trăm vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm.
Hắn và Vương Hoài Lâm là hai người, vậy phải cần hai trăm vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm.
– Sở huynh đệ, thật sự xin lỗi. ta chỉ nghe nói qua cánh cửa tinh không, nhưng từ trước tới nay chưa từng dùng qua. Cho nên không biết được lại cần nhiều Nguyên Đan như vậy.
Vương Hoài Lâm lộ ra vẻ mặt cười khổ, nói.
Đây là quy định của Kiếm Thần Điện. Mở ra cánh cửa tinh cần tiêu hao năng lượng lớn. Cho dù Sở Mộ là cường giả Thánh cấp, cũng có không cách nào thay đổi được sự thật này.
– Đây là tình hình chúng ta không dự đoán được.
Sở Mộ lắc đầu. Nói cũng chẳng khác nào không nói gì. Vốn hắn cảm thấy mình nhận được ba mươi mấy vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, tài phú coi là không tệ. Nhưng bây giờ hắn mới biết, mình sai quá nhiều. Thậm chí ngay cả một lần truyền tống qua cánh cửa tinh không cũng không trả nổi.
– Sở huynh đệ, hiện tại phải làm sao bây giờ?truyện tà tu audio
Vương Hoài Lâm nói. Hắn cũng không có biện pháp nào.
Sở dĩ phải tốn nhiều Nguyên Đan như vậy, là bởi vì khoảng cách giữa Thiên Minh Tinh và Ngũ Phương Tinh khá xa. Nếu như ngồi tinh hạm cấp vệ tinh, tối thiểu phải tốn mất mấy năm mới có thể đến nơi.
Đương nhiên, nếu như nguyện ý tốn mấy năm, lấy ba mươi mấy vạn Nguyên Đan hạ phẩm bên trong nhẫn không gian của hắn, thật ra thừa sức xoay sở.
Chỉ là mấy năm hơi dài, hơn nữa cũng rất phiền phức. Nhân tố không xác định quá nhiều. Không bằng sử dụng cánh cửa tinh không, một lần duy nhất nhanh chóng đến nơi.
Chỉ là số Nguyên Đan này…
– Nếu như tài phú trước đây vẫn còn, vậy thì tốt rồi.
Sở Mộ không khỏi thầm thở dài nói. Nếu như những tài phú này không bị Ác Long Tinh Đạo cướp đi, có lẽ có thể bán được, góp lấy Nguyên Đan. Chỉ có điều như đã nói qua, nếu như không có gặp Ác Long Tinh Đạo, hắn sẽ không gặp phải Hạ lão, tất nhiên cũng sẽ không có tình cảnh khốn cùng như hôm nay.
Bỗng nhiên, trong đầu Sở Mộ lóe lên linh quang.
– Vương đại ca, ngươi nói một chiếc tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ có thể bán ra bao nhiêu Nguyên Đan?
Sở Mộ hỏi.
– Sở huynh đệ, ngươi là nói…
Ánh mắt Vương Hoài Lâm nhất thời sáng lên. Hắn chợt trầm ngâm nói:
– Theo ta được biết, mua một chiếc tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ bình thường cần một trăm vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Nhưng nếu như muốn bán đi, chỉ sợ là bán không được một trăm vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm.
– Vương đại ca, tinh hạm của đại ca bị Ác Long Tinh Đạo hủy. Vốn định để dành chiếc tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ này cho đại ca. Nhưng bây giờ, xem tình hình thế này, hình như chỉ có thể tạm thời bán tinh hạm đi.
Giọng nói Sở Mộ mang theo vài phần áy náy.
– Sở huynh đệ ngươi nói cái gì vậy? Nếu như không phải nhờ có ngươi, hiện tại sợ rằng ta đã chết ở trong tay Ác Long Tinh Đạo. Không chỉ có ngươi, Hạ lão cũng có ơn cứu mạng đối với ta. Cho nên tất cả đều phải lấy chuyện của Hạ lão là chính.
Sắc mặt Vương Hoài Lâm nghiêm lại, nói:
– Cho dù là ngươi muốn cho ta chiếc tinh hạm kia, ta cũng sẽ không tiếp nhận.
– Như vậy đi. Vương đại ca, đại ca đi tìm người mua tinh hạm, cố gắng hết mức không thể bán với giá quá thấp.
Sở Mộ gật đầu, hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói:
– Sau khi bán đi tinh hạm, ta nghĩ cũng đủ Nguyên Đan để cho ta thông qua cánh cửa tinh không, đến Ngũ Phương Tinh. Về phần Vương đại ca ngươi, chỉ có thể phiền đại ca tự nghĩ biện pháp trở về gia tộc.
– Cũng chỉ có thể như vậy.
Vương Hoài Lâm gật đầu. Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng sự thực chính là như vậy. Hắn xoay người, đi tìm người mua.
Con người Vương Hoài Lâm tuy rằng thành thật, nhưng không phải kẻ ngu. Không bao lâu sau, hắn liền tìm được một người mua. Là người của một gia tộc nào đó. Sau khi trao đổi một phen, cuối cùng bọn họ lấy giá tám mươi vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, bán đi chiếc tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ này.
Thứ nhất là không có thời gian, thứ hai là đồ đoạt được từ Ác Long Tinh Đạo, nếu không muốn bán ra chín mươi vạn cũng không phải không có khả năng.
Bán tinh hạm với tám mươi vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, lại thêm bên trong nhẫn không gian của Sở Mộ có hơn ba mươi tám vạn Nguyên Đan hạ phẩm, tổng số chính là hơn 118 vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm.
Cuối cùng, Sở Mộ chỉ lấy một trăm vạn thêm một nghìn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, số còn lại đều giao cho Vương Hoài Lâm. Dù sao Sở Mộ chỉ có một mình, không có gì lo lắng. Vương Hoài Lâm lại khác. Chiếc tinh hạm kia của hắn lại là hơn một nửa thu nhập của gia tộc. Hiện tại không còn, gia tộc bị tổn thất cực lớn.
Đối với Sở Mộ, trong lòng Vương Hoài Lâm đầy cảm kích.
Sau khi giao nộp một trăm vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, Sở Mộ bước vào cánh cửa tinh không.
Hình dáng bên ngoài của cánh cửa tinh không, vô cùng chói mắt, giống như vô số ngôi sao ẩn chứa ở trong đó. Khi bước vào bên trong, Sở Mộ cảm giác trời đất quay cuồng, thời không chảy ngược. Vô số tinh quang điểm xuyến ở bên người, bay nhanh chuyển động.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Sở Mộ bước vào cánh cửa tinh không, Vương Hoài Lâm mới xoay người rời khỏi đó. Hắn đang suy ngẫm rốt cuộc hiện tại nên ngồi tinh hạm trở về gia tộc, hay lợi dụng hơn mười vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm bên trong nhẫn không gian làm chút vốn nhỏ để kinh doanh. Chờ tới khi tích góp nhiều hơn một chút, lại trở về về gia tộc của mình.
Dường như một ngàn năm, lại dường như chỉ là trong nháy mắt, đám sao chớp hiện ở bên cạnh. Sở Mộ cảm thấy mình hình như xuyên qua cái gì đó. Hai chân hắn rơi xuống đất. Phía sau là một tòa cánh cửa tinh không.
Ngũ Phương Tinh, đến rồi.
Ngũ Phương Tinh, một trong mười tinh cầu có sự sống cao đẳng của tinh hệ Dạ Minh. Sở Mộ vừa đi ra khỏi Kiếm Thần Điện, ngay lập tức cảm giác được chênh lệch đầu tiên giữa Ngũ Phương Tinh cùng Thiên Minh Tinh: Nguyên khí thiên địa.
Không hổ danh là tinh cầu có sự sống cao đẳng. Hắn chỉ cảm thấy nguyên khí thiên địa Ngũ Phương Tinh so với Thiên Minh Tinh có mức độ tinh thuần gấp mấy lần. Ở trên Ngũ Phương Tinh tu luyện, càng nhanh hơn so với ở trên Thiên Minh Tinh tu luyện.
Ngoại trừ thiên địa nguyên khí khác nhau ra, không gian ràng buộc và vách ngăn của Ngũ Phương Tinh cũng cường đại hơn so với Thiên Minh Tinh. Về điểm này, Sở Mộ chỉ cảm giác được một chút, cũng không quá rõ ràng.
Đi ra khỏi Kiếm Thần Điện, Sở Mộ hít sâu một hơi. Hắn chỉ cảm thấy tinh lực sảng khoái, tinh thần phấn chấn.
Chương 1742: Xông qua Ngũ Hành Thiên Quan (Thượng)
– Lực ngũ hành thật nồng đậm.
Sở Mộ cẩn thận cảm nhận một chút, âm thầm nói.
Ngũ Phương Tinh, lực chấn động tương đối giữa kim mộc thủy hỏa thổ rõ ràng. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến nơi đây được gọi là Ngũ Phương Tinh.
– Theo như lời Hạ lão nói, sơn môn Ngũ Hành Kiếm Tông nằm ở trong dãy núi Ngũ Hành, là tông môn cấp bá chủ duy nhất ở Ngũ Phương Tinh. Nếu ta muốn hoàn thành ủy thác của Hạ lão, tất nhiên phải tiến vào Ngũ Hành Kiếm Tông trước mới được.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Trước đó, Hạ lão đã phổ cập tri thức cho hắn. Tông môn Nhân tộc ở Cổ Thần Giới, chia làm năm đẳng cấp, hạ phẩm: trung phẩm, thượng phẩm, sau đó chính là tông môn cấp bá chủ. Đi lên nữa chính là tông môn cấp chúa tể.
Cái gọi là tông môn cấp bá chủ, chính là chỉ tông môn cường đại hùng bá một tinh cầu có sự sống cao đẳng. Tông môn cấp chúa tể lại là tông môn cường đại thống lĩnh một tinh hệ.
Ngũ Hành Kiếm Tông là tông môn cấp bá chủ ở Ngũ Phương Tinh, cũng chính là thế lực cường đại nhất trên Ngũ Phương Tinh.
Sở Mộ ngồi trên một chiếc phi hạm đón khách, nhanh chóng rời khỏi Kiếm Thần Điện của Ngũ Phương Tinh, đi về phương hướng dãy núi Ngũ Hành, nhanh chóng bay đi.
Chiều dài của chiếc khách hạm này đạt đến ba mươi thước. Ngoại trừ Sở Mộ ra, còn có hơn mười người khác.
Những người này tuổi tác thoạt nhìn hình như cũng không lớn. Bộ dạng tối đa không vượt quá bốn mươi tuổi. Tu vi của mỗi người cũng không yếu. Chí ít đạt tới Tạo Hóa nhất trọng thiên. Cao nhất đạt tới Tạo hóa tam trọng thiên. Sở Mộ không nói gì, chỉ lắng nghe những người khác nói chuyện với nhau.
Hóa ra những người này đi tới dãy núi Ngũ Hành, mục đích chính là để trở thành đệ tử của Ngũ Hành Kiếm Tông. Làm tông môn cấp bá chủ trên Ngũ Phương Tinh, lực ảnh hưởng của Ngũ Hành Kiếm Tông đặc biệt lớn. Trở thành đệ tử của Ngũ Hành Kiếm Tông, điều này là mộng tưởng của bao nhiêu người trên Ngũ Phương Tinh.
Đáng tiếc, trong số nhiều người như vậy, người có thể trở thành đệ tử của Ngũ Hành Kiếm Tông, chung quy chỉ là số ít.
Nghe những người khác nói chuyện phiếm một hồi, Sở Mộ lại một lần nữa nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng. Đó chính là hắn phải làm thế nào để gặp được tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông.
Phải biết rằng, Hạ lão ủy thác cho mình là tự tay giao khối ngọc có năm loại màu sắc khác nhau kia cho tận tay tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông. Ý của tự tay là thế nào, Sở Mộ hiểu rất rõ ràng. Đó chính là không muốn hắn tùy tiện tìm một người của Ngũ Hành Kiếm Tông, sau đó giao ngọc cho kẻ đó, lại để cho kẻ đó giao ngọc lại cho tông chủ. Trong quá trình đó nếu có chút sơ sót nào, Sở Mộ chẳng khác nào chưa hoàn thành ủy thác của Hạ lão.
Cho nên, Sở Mộ muốn tự mình đi gặp tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông, tự tay giao khối ngọc có năm loại màu sắc khác nhau kia cho hắn mới được.
Vấn đề chính là, hắn phải làm như thế nào mới có thể gặp được tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông?
Chạy đến Ngũ Hành Kiếm Tông, trực tiếp nói cho đệ tử của Ngũ Hành Kiếm Tông, mình có chuyện quan trọng muốn tìm hắn, phải tự mình ra gặp mặt sao?
Tưởng tượng một chút, Sở Mộ cũng biết đó là chuyện không thể nào làm được. Hoặc mình bị cho rằng là một kẻ mắc bệnh tâm thần, hoặc bị cho rằng khiêu khích. Nói tóm lại, làm như vậy không chỉ có không được gặp mặt tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông, trái lại có khả năng trêu chọc cho mình một ít phiền toái không cần thiết.
Ttông môn cấp bá chủ, nhà lớn nghiệp lớn, làm sao có thể đi coi trọng một Kiếm Vương cấp thấp nho nhỏ như hắn được.
Vấn đề này, lúc trước hắn đã nhiều lần cân nhắc qua. Trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp gì tốt. Hắn chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy. Mà hiện tại, hắn nghe được người khác bàn luận, trong đầu không khỏi xuất hiện một ý niệm.
– Không bằng, ta cũng trở thành đệ tử của Ngũ Hành Kiếm Tông. Như vậy liền có cơ hội lớn hơn có thể gặp được mặt tông chủ. Đến lúc đó, chắc hẳn là có thể hoàn thành ủy thác của Hạ lão.
Ánh mắt Sở Mộ hiện lên một tia sáng, âm thầm suy nghĩ.
Tông môn cấp bá chủ, thế lực khổng lồ nội tình thâm hậu. Còn nữa Sở Mộ là người mới tiến vào Cổ Thần Giới, rất nhiều điều không hiểu. Cho dù là muốn rèn luyện, đã từng trải qua một vài chuyện, hắn biết, dựa vào thực lực của hắn bây giờ, vẫn quá sớm.
Đã như vậy, không bằng tạm thời bái nhập Ngũ Hành Kiếm Tông làm môn hạ, tu luyện một thời gian, tăng cường thực lực bản thân.
Xuất thân từ địa cầu, Sở Mộ đối với quan niệm môn hộ, cũng không phải quá mức coi trọng. Hắn thấy, thu thập rộng rãi phát triển của trăm nhà, loại bỏ dư thừa, giữ lại tinh hoa mới là chính đạo.
Đương nhiên, muốn Sở Mộ bái sư lại không có khả năng. Hắn cũng có sự cố chấp của hắn. Sư phụ chỉ có một.
Các loại ý nghĩ chợt lóe lên ở trong đầu. Sở Mộ vừa suy nghĩ, vừa nghe những người khác bàn luận. Chiếc khách hạm này vững vàng nhanh chóng tới gần dãy núi Ngũ Hành.
Dãy núi Ngũ Hành kéo dài hơn mười vạn dặm, là dãy núi lớn nhất dài nhất trên Ngũ Phương Tinh. Nguyên khí thiên địa ở đây nồng đậm hơn so với những nơi khác trên Ngũ Phương Tinh. Lực ngũ hành chấn động cũng càng thêm rõ ràng.
Khách hạm đáp xuống nơi nào đó trong dãy núi Ngũ Hành, đám người Sở Mộ lần lượt đi xuống. Đứng ở trên dãy núi Ngũ Hành, ngẩng đầu nhìn lên, vô số ngọn núi liên tiếp, trải dài vô tận, dường như cắm thẳng vào trong mây, nguy nga đứng vững.Nguồn truyện audio
Triển khai thân pháp ngự không phi hành, Sở Mộ cùng các Kiếm Vương khác đều bay nhanh về phía trước, tắng tốc tiến về chỗ sơn môn của Ngũ Hành Kiếm Tông.
Sơn môn nguy nga, mãi mãi đứng vững. uy áp của lực ngũ hành vô cùng mãnh liệt. Trên đỉnh sơn môn, bốn chữ lớn Ngũ Hành Kiếm Tông trông rất sống động, thoăn thoắt, dường như muốn sống lại, ẩn chứa kiếm ý kinh người đến cực điểm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Dưới sơn môn, có bốn Kiếm Vương cấp thấp mặc trường bào được chế tạo đặc biệt. Đó là đệ tử của Ngũ Hành Kiếm Tông.
Nếu như có người muốn thăm hỏi, tất nhiên là lấy bái thiếp ra trước, giao cho đệ tử trông coi sơn môn, để đệ tử sơn môn nộp bái thiếp lên trên, chờ đợi an bài.
Loại tông môn cấp bá chủ như Ngũ Hành Kiếm Tông này, người bái phỏng ít nhất phải là cường giả Thánh cấp, hoặc chính là người có lai lịch lớn. Sở Mộ một thân một mình lại chỉ là Kiếm Vương cấp thấp, cũng không có danh tiếng gì. Cho dù hắn trình bái thiếp lên, cũng sẽ bị ném đi.
Cũng may Sở Mộ đã quyết định, bái nhập Ngũ Hành Kiếm Tông, trở thành đệ tử của Ngũ Hành Kiếm Tông. Bái thiếp cái gì đó, đều không cần.