1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Huyết Ngục Ma Đế
  4. Tập 1: Ánh sáng đỏ bí ẩn (c1-c10)

Huyết Ngục Ma Đế

Tập 1: Ánh sáng đỏ bí ẩn (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Ánh sáng đỏ bí ẩn

Màn đêm buông xuống, phía tây nam trấn Thu Diệp của đại lục Chu Tước tồn tại một sơn cốc ít ai lui tới, nhưng lúc này lại có một thiếu niên đứng trên khoảng đất trống ngoài cửa cốc.

Đường nét gương mặt thiếu niên kia có góc cạnh rõ ràng, sắc mặt hắn lạnh lùng, bờ môi mím chặt thành một đường thẳng, cơ thể đứng thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình bị hắt xuống dưới ánh trăng, trông sừng sững như một pho tượng.

Đột nhiên, một tiếng hét dài đầy đau thương vang lên, ngay sau đó một bóng người màu trắng như ma quỷ xuất hiện trước mặt thiếu niên kia.

Người vừa đến là một hán tử trung niên có dáng người vạm vỡ, hắn ta mặc một bộ đồ tang màu trắng, cầm một cây côn trong tay, mặt đỏ như máu, đầu đội một mũ giấy chóp cao, trên đó viết bốn chữ lớn màu đỏ tươi —— cuối cùng cũng đến, mà điều khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi đó là trên vai hắn ta khiêng một chiếc quan tài gỗ màu trắng!

Ánh mắt hán tử trung niên lóe lên sự lạnh lẽo âm độc, hắn ta nhìn thiếu niên rồi cất tiếng hỏi âm trầm: “Ngươi chính là người của Diệp gia?”

Thiếu niên dời mắt từ dưới mặt đất lên chiếc quan tài mà người kia đang khiêng, cơ thể khẽ run lên, hai tay hắn siết chặt thành quyền, đáp: “Diệp Đông!”

“Không tệ!” Hán tử trung niên nở nụ cười lạnh lẽo, gật đầu: “Mới mười lăm, mười sáu tuổi mà đã tu hành đến linh ấn lục trọng, tương lai sau này sẽ rất rộng mở. Đồ đâu?”

Diệp Đông từ lấy một khối ngọc giản to khoảng bàn tay ra từ trong ngực: “Đồ ở đây, cha ta đâu?”

Hán tử trung niên chợt ném quan tài trong tay xuống đất, một tiếng “rầm” vang lên cùng lớp bụi mù, nắp quan tài cũng bật mở theo đó.

Người đàn ông trung niên có gương mặt sáng sủa đang nhắm nghiền mắt chính là phụ thân của Diệp Đông, Diệp Vân Phi!

“Cha!” Mặt Diệp Đông biến sắc, bước lên định đưa phụ thân mình ra khỏi quan tài.

Nhưng trước mặt hắn chợt tối sầm lại, hàn tử trung niên đang đứng chắn trước hắn, giơ tay ra nói: “Đưa đồ đây!”

Diệp Đông lui về sau một bước, trong mắt chất chứa muôn vàn sự thù hận, hắn trừng mắt nhìn hán tử kia, ra điều kiện: “Trước hết phải để ta xem tình hình cha ta đã!”

“Ha ha!” Hán tử trung niên chợt nở nụ cười giễu cợt, không nể nang gì: “Một cái xác thì có gì mà xem, đưa đồ đây rồi nhận xác!”

Câu nói đó như một cú đánh trời giáng lên người Diệp Đông, sắc mặt của hắn bỗng chốc tái hẳn đi, chỉ vào phụ thân của mình, run giọng hỏi: “Cha, cha ta chết rồi?”

“Ta chỉ kêu Diệp gia các ngươi đưa đồ đến đây đổi người trong vòng ba ngày, đâu có nói đổi người sống hay người chết, ha ha, vào điện Diêm La của ta rồi thì làm gì còn sống được nữa!”

Khi nhìn gương mặt chân thật kia của phụ thân ở trong quan tài, hắn không còn cảm nhận được bất kỳ hơi thở của sự sống nào từ ông nữa, hai hàng lệ trong mắt hắn chợt tuôn chảy như thác đổ.

Hán tử trung niên thấy vậy bèn nói: “Muốn khóc thì về nhà mà khóc, mau đưa đồ đây, nếu không, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi đây!”

Trong mắt Diệp Đông lóe lên sự quyết đoán!

“Cho ngươi!”

Hắn vung tay, khối ngọc giản kia lao về phía hán tử như mũi tên, đồng thời, hắn cũng phi đến, giơ cao nắm đấm cùng với luồng không khí trắng bay mù mịt xung quanh, giáng mạnh một đòn vào hán tử trung niên.

“Muốn chết!”

Hán tử trung niên tỏ vẻ vẻ khinh thường, cơ thể hắn ta không hề duy chuyển, một làn sóng khí có thể nhìn rõ bằng mắt thường đã quét sạch xung quanh! Còn khối ngọc giản kia như mọc thêm mắt, rơi thẳng vào tay hắn ta.

“Ầm!”

Diệp Đông ở trên không trung bị làn sóng khí đánh trúng, cơ thể không hề có lực kháng cự mà cứ thế bay về phía sau như một khối đá, vang lên một tiếng “rầm”, văng xa mười mấy thước, sau đó hắn phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run lên hai lần rồi ngất đi.

“Linh ấn lục trọng mà cũng đòi đấu với ta!”

Hán tử trung niên lắc đầu đầy khinh miệt, hắn ta nhìn khối ngọc giản trong tay, bỗng nhiên, vẻ mặt hắn ta thay đổi, bởi vì ngọc giản rỗng tuếch, không hề có thứ mình muốn!

“Dám lừa ta!”

Vừa dứt lời, trên cánh tay hán tử xuất hiện một con rắn lớn màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện được ngưng tụ từ linh khí, hắn ta đưa tay định vẩy sang bên cạnh quan tài.

Ngay lúc này, trên bầu trời vốn đang sáng sủa lại nổi mây giông, gió lớn thét vào, từng đợt sấm dội vang lên đinh tai nhức óc!

Nhìn hiện tượng lạ bỗng dưng xảy ra này, cơ thể hán tử hơi chấn động, bàn tay khựng lại giữa không trung, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên trời với vẻ khó hiểu, lúc này ở đằng xa cũng vang lên tiếng thét dài.

Khi nghe thấy tiếng thét, hán tử kia chợt kêu lên đau đớn, bàn tay siết lại thành nắm đấm, đặt quan tài lên vai, quay người định bỏ đi.

Nhưng khi liếc thấy Diệp Đông đang hôn mê bất tỉnh dưới đất, trên mặt hắn ta chợt xuất hiện một nụ cười âm độc: “Tuổi còn nhỏ mà đã đạt đến linh ấn lục trọng, chắc chắn nếu giữ lại kẻ có thiên phú cực cao như ngươi sẽ để lại mối họa lớn, nhưng mà giết ngươi thì quá dễ dàng cho ngươi rồi. Vậy để ta phá nát đan điền của ngươi, khiến nửa đời sau của ngươi chỉ có thể sống như một tên què, ha ha ha!”

Hắn ta tiện tay bắn một luồng sáng phóng thẳng tới bụng Diệp Đông.

Diệp Đông đang hôn mê chợt phát ra tiếng rên rỉ trong miệng, sự đau đớn dữ dội khiến hắn phải tỉnh lại. Còn hán tử kia không còn quan tâm đến tình hình của Diệp Đông, bóng dáng hắn ta lay động mấy lần rồi biến mất.

Cùng lúc đó, bên trên bầu trời xuất hiện một ánh sáng màu đỏ, đánh thẳng về phía Diệp Đông đang nằm dưới đất với tốc độ cực kỳ nhanh.

Diệp Đông dùng sức mở to mắt, còn chưa kịp cảm nhận được trạng thái cơ thể đã nhìn thấy ánh sáng kia càng ngày càng đến gần mình. Khi nhìn kỹ, hắn còn thấy dường như trong ánh sáng kia mang theo một thứ nhìn như giọt nước có màu đỏ tươi như máu!

Chương 2: Nhưng Diệp Đông lại không muốn!

Diệp gia là một gia tộc tu hành ở trấn Thu Diệp, vào ba ngày trước, tai họa bất ngờ ập đến, một môn phái ma đạo tên là điện Diêm La đã phái người tới cửa bắt Diệp Vân Phi đi nhân lúc nửa đêm. Đồng thời để lại tin tức, nói người Diệp gia mang theo bảo vật gia truyền “Tinh Vân Quyết” đến đây chuộc người trong vòng ba ngày.

Mặc dù Diệp Vân Phi là con trai thứ hai của gia chủ Diệp Nguyên Quân Diệp gia, nhưng đối với toàn bộ Diệp gia mà nói, giá trị của “Tinh Vân Quyết” còn đáng quý hơn. Tuy Diệp gia là gia tộc lớn ở trấn Thu Diệp nhưng vốn dĩ không đủ sức chống lại môn phái ma đạo như điện Diêm La, cho nên Diệp Nguyên Quân quyết định nghĩ cách khác để cứu nhi tử mình.

Nhưng Diệp Đông lại không muốn!

Diệp Đông bắt đầu tu luyện từ năm sáu tuổi, đạt đến trình độ linh ấn lục trọng trong vòng mười năm. Có thể nói hắn là thiên tài tu luyện trong lịch sử ba mươi năm thành lập của Diệp gia, được gia tộc đặt kỳ vọng cao.

Khi biết gia gia không muốn đổi một cuốn công pháp lấy phụ thân mình, sau khi quyết định, hắn đã lặng lẽ đến nơi hẹn định cứu phụ thân, nhưng không ngờ không những không cứu được phụ thân mà còn khiến bản thành trở thành một kẻ tàn phế!

Sau khi bừng tỉnh từ trong hồi ức, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Diệp Đông chính là tự sát, nhưng hắn đã gạt bỏ nó ra khỏi đầu rất nhanh. Sao mình có thể chết một cách dễ dàng như vậy khi thù của phụ thân còn chưa được báo!

Thế là, hắn cắn răng bò dậy từ dưới đất, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ mãnh liệt, hai tay siết chặt thành nắm đấm, hắn lạnh lùng thề: “Một ngày nào đó, Diệp Đông này sẽ tìm cách giết bằng sạch các ngươi, san bằng điện Diêm La!”

Mặc dù đời này mình đã mất hết hy vọng tu hành nhưng Diệp Đông còn trẻ, hắn lại có sự cứng cỏi và nghị lực mà rất nhiều người trường thành không có được.

Sau khi nói dứt lời, Diệp Đông phun ra một ngụm máu, giờ đã mất hết tu vi nên hắn không thể cầm cự được cơ thể vốn đang trọng thương. Hắn lảo đảo một lúc rồi ngã xuống, rơi vào hôn mê lần nữa.

Đợi đến khi Diệp Đông tỉnh lại, hắn nhận ra mình đã về Diệp gia. Từ trong lời của thuộc hạ, hắn đã biết được hóa ra sau khi mình rơi vào hôn mê lần thứ hai không bao lâu, gia gia Diệp Nguyên Quân đã tìm được mình.

Lúc Diệp Nguyên Quân nhìn thấy tình trạng của Diệp Đông đã suýt nữa ngất đi, không còn hơi sức đâu đi tìm nhi tử nữa, ông vội vàng đưa Diệp Đông chạy về Diệp gia bởi dù sao Diệp Đông cũng là toàn bộ hi vọng của Diệp gia.

Nhờ sự chăm sóc cẩn thận và hợp sức chữa trị của mười mấy thầy thuốc do Diệp gia mời tới, mặc dù vết thương trên cơ thể của Diệp Đông đã dần khỏi hẳn nhưng đan điền bị tổn hại của hắn không thể cứu chữa được nữa. Nếu như không chữa được đan điền thì sau này Diệp Đông chỉ có thể làm một tên vô tích sự!

Mấy ngày này, toàn bộ Diệp gia đều bị mây đen bao phủ, thiên tài Diệp Đông thất thế, đối với Diệp gia mà nói, đây chính là sự đả kích trực diện. Nhưng điều khiến bọn họ lo lắng hơn cả là điện Diêm La chưa có được “Tinh Vân Quyết”, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy, sau này Diệp gia sẽ luôn bị bóng ma kinh khủng mang tên điện Diêm La kia vây kín.

Diệp Đông đã tỉnh nhưng vẫn nhắm mắt nằm trên giường.

Vết thương trong cơ thể hắn đã gần như khỏi hẳn, nhưng không phải nhờ những thầy thuốc kia thử đủ loại thuốc, mà là nhờ giọt nước màu đỏ ở sâu trong mệnh hải.

Mặc dù ngày đó không tận mắt nhìn thấy ánh sáng kia đi vào cơ thể mình, nhưng bây giờ trong khi người khác không nhìn thấy, Diệp Đông lại có thể thấy rõ trong mệnh hải của mình có một điểm sáng màu đỏ chạy dọc theo một đường sáng bắn vào trong cơ thể mình, hóa thành hình dạng giọt nước to hơn mười mấy lần so với bình thường, bao bọc lấy đan điền bị tổn thương.

Nhưng vì giọt nước này tỏa ra ánh sáng đỏ quá chói mắt nên nhìn rất giống giọt máu!

Lúc này, trên chỗ ánh sáng ngưng tụ thành giọt nước xuất hiện một chuỗi ký tự, truyền thẳng vào não Diệp Đông.

Đây là công pháp tu hành —— “Huyết Hải Chiến Thiên Đạo”!

Khí là gốc rễ của tu hành, bước đầu tiên của người tu hành là luyện khí, hấp thụ linh trí trời đất rồi khắc thành linh ấn trong đan điền!

Quá trình này được gọi là cảnh giới Linh Ấn!

Cảnh giới linh ấn được chia thành mười cấp bậc, bình thường, gần như ai cũng có thể tu luyện được đến linh ấn tam trọng, nhưng nếu muốn tiếp tục tu luyện lên tứ trọng hoặc cao hơn nữa thì phải xem thiên phú và nỗ lực của mỗi người.

Mà linh ấn lục trọng là một đường ranh giới!

Bởi vì một khi đạt đến linh ấn lục trọng sẽ có thể để linh khí hiện ra ngoài, có sức mạnh phá vỡ khối đá chỉ trong một quyền, những người này được xem là cao thủ!

Mà sau lục trọng, mỗi lần tăng thêm một trọng là một lần vô cùng gian khó. Nhưng nếu thật sự có thể tu luyện tới thập trọng viên mãn thì sẽ có thể suy biến linh ấn, bước vào cảnh giới Trần Thân!

Nhưng việc này cực kỳ khó, nghe nói trong một trăm cao thủ linh ấn thập trọng mới có một người suy biến được linh ấn.

Gia chủ Diệp Nguyên Quân của Diệp gia đang đạt cảnh giới Linh Ấn thập trọng, trong phạm vi mấy trăm dặm, ông được xem là một trong các cao thủ đứng đầu, nhưng bước vào cảnh giới Trần Thân là chuyện ông không dám nghĩ đến!

Năm gần mười sáu tuổi, Diệp Đông đã tu luyện được linh ấn lục trọng. Xét trên toàn bộ đại lục Chu Tước, dù không được xem là thiên tài hàng đầu nhưng cũng là người có thiên phú tu luyện cực kỳ cao. Bởi vậy khi hắn nhìn thấy cuốn công pháp “Huyết Hải Chiến Thiên Đạo” này đã sợ ngây người!

“Huyệt chi đạo!”

Đây là ba chữ to mở đầu cuốn công pháp.

Chương 3: Khoan đã!

Trong lúc linh khí thiên địa được hấp thụ vào cơ thể đang chuyển động không ngừng, ánh sáng hình giọt máu trong cơ thể Diệp Đông cũng sáng dần lên theo thời gian, đồng thời phạm vi bao phủ của ánh sáng ngày càng lớn, cho đến khi bao lấy toàn bộ cơ thể hắn.

Lúc này, trong cơ thể Diệp Đông bất ngờ xuất hiện một giọt máu lớn mờ ảo, bên trên đạt bách hội, cho tới đáy chậu.

Bên trọng giọt máu như đang dậy sóng tỏa ra từng tầng ánh sáng màu đỏ, làm dịu từng bộ phận trên cơ thể Diệp Đông, thậm chí đan điền vỡ nứt cũng dần khép lại theo tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được.

Thời gian dần trôi qua, trước mặt Diệp Đông xuất hiện một huyết hải mênh mông cuồn cuộn màu đỏ thẫm, không biết đâu là điểm cuối!

Trong huyết hải có vô số bóng người không nhìn rõ mặt đang kêu la thảm thiết, nhưng lại không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Bọn họ liều mạng huơ hai tay mình như muốn thoát khỏi huyết hải này, nhưng huyết hải như có lực hấp dẫn vô tận, hút chặt lấy cơ thể bọn họ.

Nhưng mà đúng vào lúc này, một mũi kiếm huyết sắc đâm ra từ trong huyết hải, dù mũi kiếm đi với tốc độ rất chậm, nhưng lại dần phá ra ngoài với nghị lực cứng cỏi.

Mũi kiếm, thân kiếm, chuôi kiếm, cho đến khi toàn bộ thanh kiếm thoát ra khỏi mặt huyết hải, lơ lửng trên không trung!

Ngay sau đó, một cánh tay thon dài mạnh mẽ nhô ra từ trong huyết hải, nắm thật chặt chuôi kiếm.

Theo sự xuất hiện cánh tay ấy, chủ nhân cánh tay cũng là một bóng người cao lớn nhuốm máu đứng lên từ trong huyết hải!

Ngay sau đó, huyết hải vốn tĩnh lặng lại bất chợt cuộn trào, trong nháy mắt, sóng máu ngập trời, mưa máu rơi như trút nước, gió tanh nổi lên bốn phía, mà tất cả đều nhắm vào bóng người nhuốm máu bước ra từ huyết hải kia.

Bóng người nhuốm máu ấy nâng bảo kiếm lên, hai chân đạp trên mặt biển, sừng sững như ngọn núi cao.

Bỗng nhiên, trên cơ thể bóng người nhuốm máu kia xuất hiện những đường cong màu vàng giăng chằng chịt khắp nơi, từ đầu cho đến chấn, mà trên đường cong ấy, cách một khoảng nhất định sẽ có một điểm sáng nho nhỏ đại diện cho từng huyệt vị trên cơ thể.

Lòng Diệp Đông run lên, hắn chợt mở mắt, tất cả cảnh tượng cũng biến mất theo.

Những cảnh tượng đó bắt nguồn từ cuốn “Huyết Hải Chiến Thiên Đạo” kia, nhưng điều khiến Diệp Đông thức tỉnh là một chuyện mà hắn nhìn thấy lúc còn bé.

Tương truyền trời sinh cửu trọng, chia thành Cửu U, dưới Cửu U có một huyết ngục vô tận, nơi đó chỉ có đại dương huyết hải mênh mông, giam giữ vô số người cực kỳ hung ác.

Một khi vào huyết ngục sẽ không bao giờ ra được bên ngoài, nhưng đến một ngày, quy luật này đã bị một người phá vỡ.

Người này dùng một nhát kiếm vùng lên khỏi huyết hải, chạy ra khỏi huyết ngục, đánh thẳng từ dưới lên trên, chấn động Cửu U, quét ngang cửu trọng, trải qua vô số trận chiến, cuối cùng đã bước vào cảnh giới Vĩnh Sinh tối cao!

Diệp Đông không khỏi nuốt nước miếng, chẳng lẽ giọt máu mà mình có được này liên quan đến người trong truyền thuyết kia?

Cách thức tu luyện huyệt vị đặc biệt này có phải do người đó sáng tạo ra hay không?

Nếu như thật sự là vậy thì mình có thể được như hắn ta, cũng chấn động được Cửu U, quét ngang cửu trọng sau khi có được huyệt hải hay không?

Diệp Đông lắc đầu, hắn không dám nghĩ tiếp, mà đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Diệp Nguyên Quân hỏi thăm hạ nhân: “Đông Nhi tỉnh rồi sao?”

“Bẩm lão gia, một khắc đồng hồ trước tiểu nhân vừa mới vào xem, Đông thiếu gia vẫn chưa tỉnh, để tiểu nhân vào xem lần nữa!”

“Không cần đâu, nó bị thương nặng như vậy, có lẽ chưa thể tỉnh lại trong thời gian ngắn được. Ngươi chú ý một chút, phải luôn để ý tình hình của Đông Nhi, nếu Diệp Đông xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

“Vâng, thưa lão gia!”

Nói thật, lúc này Diệp Đông thực sự không biết nên đối mặt với gia gia của mình với thái độ gì.

Mặc dù trước đây, Diệp Nguyên Quân luôn yêu thương Diệp Đông hết mực, nhưng hành động từ bỏ Diệp Vân Phi của Diệp Nguyên Quân đã khiến Diệp Đông sinh lòng bất mãn.

Nhưng Diệp Đông cũng biết, gia gia làm vậy cũng là bất đắc dĩ, bởi vì sau khi tự trải nghiệm sự tàn độc của người điện Diêm La, hắn tin rằng cho dù gia gia có đồng ý đổi “Tinh Vân Quyết” cũng đổi được tính mạng của phụ thân mình, hơn nữa nếu không cẩn thận thì đến cả chính gia gia cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến chuyện phụ thân đã chết trong tay người điện Diêm La, Diệp Đông vừa mới vui mừng được một chút đã trở nên u ám hơn, hai tay hắn vô thức siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay đâm sâu vào trong da thịt.

“Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ dùng toàn bộ điện Diêm La để tế người!”

Sau khi có được “Huyết Hải Chiến Thiên Đạo”, Diệp Đông càng có lòng tin vào việc báo thù.

Lúc này, cửa phòng bật mở, hạ nhân kia đi đến, khi nhìn thấy Diệp Đông đang trợn mắt đầy căm hận, tên hạ nhân kia chợt giật nảy mình: “Thiếu gia, người, người tỉnh rồi!”

Diệp Đông lập tức thu lại sự phẫn nộ của mình, buông hai tay ra, gật đầu đáp: “Ừ, ta tỉnh rồi!”

“Quá tốt rồi, thiếu gia, lão gia mới vừa tới thăm người đó, ta đi báo với lão gia!”

“Khoan đã!” Diệp Đông gọi hạ nhân lại, đứng dậy từ trên giường rồi nói: “Ta tự đi gặp lão gia!”

Cho dù có gì bất mãn với gia gia, mình cũng không thể mãi mãi không nhìn thấy ông, gặp muộn không bằng gặp sớm, có một số chuyện nên giải quyết càng sớm càng tốt!

Diệp Đông không để hạ nhân dìu, mặc dù bây giờ hắn chưa khôi phục tu vi như cũ nhưng cơ thể đã không sao nữa.

Chương 4: Đi vào với ta!

“Cái gì!” Nếu như người nói câu này không phải gia gia, chắc chắn Diệp Đông sẽ đấm một quyền không do dự, nhưng bây giờ lại nghe chính miệng gia gia của mình nói ra, việc này vẫn làm cho hắn cảm thấy không thể tin được.

“Đi vào với ta!”

Diệp Nguyên Quân nói xong bèn quay người đi vào trong nhà, mà Diệp Đông cũng vội vàng đi vào theo, đồng thời trở tay khóa cửa lại.

“Đông Nhi, cháu trọng thương mới khỏi, ngồi xuống trước đi!”

Diệp Đông nghe lời ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn gia gia của mình, mặc dù chưa nói gì nhưng sự hoài nghi trong mắt đã lộ rõ.

Diệp Nguyên Quân cũng ngồi xuống, nhưng không giải thích ngay mà im lặng một hồi sau mới nói: “Đông Nhi, có một số việc lúc đầu ta không nên nói cho cháu, nhưng bởi vì ta sơ sẩy, suýt nữa đã khiến cháu mất mạng, cho nên ta quyết định nói cho cháu một vài chuyện. Cháu nghe những chuyện này rồi không được nói cho bất kỳ ai, cháu làm được không?”

“Được ạ!” Diệp Đông gật đầu chắc nịch.

“Được, Đông Nhi, cháu cảm thấy thực lực Diệp gia chúng ta bây giờ như thế nào?”

Diệp Đông không rõ tại sao bỗng nhiên gia gia lại hỏi mình vấn đề này, nhưng hắn vẫn suy nghĩ rồi trả lời: “Mặc dù Diệp gia mới chỉ đến trấn Thu Diệp có ba mươi năm, nhưng dưới sự dẫn dắt của gia gia, bây giờ đã phát triển lớn mạnh, sánh vai với La gia và Lâm gia, được gọi là tam đại thế gia. Nhất là thực lực linh ấn thập trọng của gia gia được xem là cao thủ đứng đầu trong phạm vi trăm dặm xung quanh.”

Trên mặt Diệp Nguyên Quân xuất hiện nụ cười từ ái, ông gật đầu nói: “Đông Nhi, cháu nói không sai, vậy ta sẽ nói cho cháu biết, sau khi phụ thân cháu bị bắt, ta cũng tìm người giúp đỡ dò la tình hình của điện Diêm La ở khắp nơi. Điện Diêm La có tổng cộng hai vị thủ lĩnh, đều là cao thủ linh ấn thập trọng đỉnh phong, dưới bọn họ có lục đại sứ giả, toàn là linh ấn cửu trọng, ngoài ra còn có hơn mười cao thủ linh ấn bát trọng, cháu nói xem thực lực điện Diêm La như thế nào?”

Sắc mặt Diệp Đông biến đổi, nhìn chung toàn bộ tam đại thế gia của trấn Thu Diệp, linh ấn thập trọng có hai người, linh ấn cửu trọng có bốn người, linh ấn bát trọng không hơn mười người. Thực lực của điện Diêm La này chắc chắn có thể hủy diệt toàn bộ tam đại thế giá trấn Thu Diệp bất cứ khi nào, chứ chưa nói đến chỉ một Diệp gia nhỏ bé!

“Rất mạnh!” Diệp Đông đưa ra nhận xét.

Diệp Nguyên Quân lại cười nói: “Đông Nhi, vậy cháu nói xem, với thực lực khủng khiếp như vậy của điện Diêm La, đừng nói xử lý Diệp gia chúng ta, mà cho dù bọn họ muốn diệt toàn bộ Thu Diệp trấn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Vậy tại sao bọn họ đã muốn cướp “Tinh Vân Quyết” chúng ta nhưng lại không đánh thẳng đến tận cửa mà phải bắt phụ thân cháu đi rồi mới bắt chúng ta đưa “Tinh Vân Quyết” đi để trao đổi?”

Đây cũng chính là điều mà lúc này Diệp Đông đang cảm thấy nghi ngờ, sau khi chứng kiến sự gian trá của người điện Diêm La, hắn cũng không tin điện Diêm La không dám diệt Diệp gia!

Sau một hơi thở dài yếu ớt, Diệp Nguyên Quân nói tiếp: “Đông Nhi, thật ra những gì bây giờ cháu đang thấy chỉ là một phần rất nhỏ của toàn bộ đại lục Chu Tước. Thực tế, sự rộng lớn của thế giới này chẳng những vượt qua tưởng tượng của cháu, mà còn vượt qua cả sức tưởng tượng của ta! Hôm nay ta sẽ nói cho cháu biết, Diệp gia chúng ta có một chỗ dựa, về việc rốt cuộc chỗ dựa này mạnh đến mức nào thì sợ rằng với trải nghiệm và kinh nghiệm của cháu bây giờ vẫn chưa thể hiểu được.”

Nghe đến đó, tâm trí Diệp Đông lập tức sáng hẳn lên: “Cháu hiểu rồi, bởi vì điện Diêm La vô cùng e ngại chỗ dựa này của Diệp gia chúng ta!”

Diệp Nguyên Quân hài lòng gật đầu, nói: “Đúng vậy, mặc dù thực lực điện Diêm La có thể hủy diệt Thu Diệp trấn, nhưng nếu so với chỗ dựa của Diệp gia ta thì chẳng khác nào một con kiến với một con voi. Cho nên, điện Diêm La không dám đắc tội với chỗ dựa của chúng ta, đương nhiên cũng không dám giết phụ thân cháu!”

“Hơn nữa, khi ta phát hiện ra cháu, ở đó không còn ai khác. Nếu như phụ thân cháu thực sự đã chết thì người điện Diêm La sẽ để thi thể của nó lại mới đúng, không lý nào lại mang cả thi thể rời đi, đúng không?”

Diệp Đông chở cảm thấy tầm nhìn của mình thật hạn hẹp, điện Diêm La có thực lực khủng bố như vậy nhưng chỉ như một con kiến trước mặt chỗ dựa của Diệp gia, vậy rốt cuộc thực lực của chỗ dựa này mạnh cỡ nào?

Nhưng Diệp Đông cũng không suy nghĩ những thứ này nữa, bởi vì tin tức tốt này khiến hắn rất kích động, không nén nổi vui mừng mà kêu lên: “Gia gia! Vậy người mau nhờ chỗ dựa của Diệp gia để bọn họ giúp đỡ cứu phụ thân cháu!”

Đối diện với Diệp Đông, trên mặt Diệp Nguyên Quân lóe lên vẻ u ám, thở dài nói: “Đông Nhi, có một số việc không đơn giản như cháu nghĩ, nhưng cháu yên tâm, gia gia nhất định sẽ nghĩ cách mau chóng cứu phụ thân cháu ra. Đừng quên, nó là phụ thân cháu, mà còn là nhi tử của ta!”

“Việc cháu cần làm bây giờ là an tâm tĩnh dưỡng, chờ gia gia kiếm cách chữa đan điền cho cháu!”

Diệp Đông nhìn thấy vẻ u ám trên nét mặt gia gia, linh tính mách bảo với hắn rằng trong đó còn uẩn khúc gì đó nên hắn cũng không hỏi tới nữa.

Nhưng trong lòng hắn đã có quyết định, dù gia gia không đi tìm sự giúp đỡ từ chỗ dựa bí ẩn kia thì mình cũng phải cứu phụ thân ra nhanh nhất có thể bằng chính đôi tay của mình.

Nếu như đổi lại trước kia, Diệp Đông không bao giờ có suy nghĩ như thế, nhưng bây giờ đã có cuốn công pháp thần kỳ “Huyết Hải Chiến Thiên Đạo” này, hắn cảm thấy rất tự tin.

Sau khi tạm biệt gia gia, Diệp Đông không về phòng mình mà rời khỏi Diệp gia, chạy ra phía sau núi, đó là nơi hắn tu luyện bấy lâu nay.

Trên đường đi, hắn gặp không ít người Diệp gia. Trước đây, khi nhìn thấy hắn, những người này đều tươi cười săn đón, mà bây giờ có thể thấy bọn họ không còn niềm nở, thậm chí còn nép sang một bên chỉ trỏ, xì xào về hắn.

Chương 5: Mười năm!

Nhìn đan điền mới toanh đang rỗng tuếch, Diệp Đông chợt nảy ra ý tưởng, tại sao mình không thử tu luyện tiếp cảnh giới Linh Ấn nhỉ? Trước mắt, mặc dù vết thương của mình đã khỏi hẳn nhưng thành quả khổ luyện trong mười năm đã không còn. Bây giờ trạng thái của hắn tương đương lúc sáu tuổi, điều này khiến hắn cảm thấy rất không cam lòng!

Nghĩ là làm, một luồng linh khí được Diệp Đông chủ động thúc đẩy vào đan điền, sau khi đan điền đạt đến trạng thái bão hòa, Diệp Đông bắt đầu nén linh khí dựa theo công pháp tu luyện từ nhỏ.

Cái gọi là linh ấn chính là lặp đi lặp lại quá trình nén linh khí để hòa làm một thể với đan điền, khắc ấn trên đan điền!

Bởi vì linh khí thực sự quá nồng đậm nên quá trình áp súc khó khăn hơn trước rất nhiều, sau khi vất vả nén linh khí thành một khối nhỏ như quả cam, dù hắn có làm thế nào đi nữa cũng không thể biến nó nhỏ lại được.

Ngay khi Diệp Đông định từ bỏ, suy nghĩ vừa lóe lên, tâm quyết “Huyết Hải Chiến Thiên Đạo” cũng xuất hiện theo đó.

Tức thì, một sức mạnh khổng lồ mà Diệp Đông cũng không biết nguồn gốc từ đâu chợt xuất hiện. Khối linh khí to bằng quả cam kia không hề có sức chống cự trước sức mạnh khổng lồ này, trong phút chốc đã bị khắc thành ấn rất sâu trên đan điền!

Sức mạnh quá khủng khiếp, chiều sâu của linh ấn này vượt xa linh ấn nhất trọng mà lúc trước Diệp Đông khắc!

Linh ấn được khắc càng sâu đồng nghĩa rằng khả năng hấp thụ và dự trữ linh khí càng nhiều, đương nhiên, thực lực cũng càng cao.

Kết quả khiến Diệp Đông vui mừng không sao tả xiết. hắn bắt đầu hứng khởi ngưng tụ linh ấn nhị trọng.

Khi màn đêm dần buông xuống, cuối cùng Diệp Đông cũng dừng ngưng tụ linh ấn, không phải hắn mệt mỏi mà là vì hắn không dám!

Bây giờ, bên trong đan điền của hắn có linh ấn lục trọng, mỗi một bậc linh ấn đều khảm rất sâu vào đan điền.

Phải biết rằng, lúc trước Diệp Đông tu luyện linh ấn lục trọng mất đến mười năm!

Mà bây giờ, Diệp Đông mới bắt đầu ngưng tụ linh ấn lại từ đầu, nhưng chỉ mất chưa đến ba canh giờ đã đạt được thành quả mà đáng lẽ phải mất mười năm mới có được.

Mười năm!

Ba canh giờ!

Sự chênh lệch giữa hai khoảng thời gian thực sự như trời với đất!

Tốc độ nhanh đến thế, đừng nói là chính tai nghe, mà sợ rằng còn không có ai dám nghĩ đến chuyện không tưởng như vậy!

Diệp Đông thật sự không dám ngưng tụ linh ấn nữa, mặc dù hắn cảm thấy chỉ cần mình tiếp tục ngưng tụ, chỉ sợ mình sẽ có thể ngưng tụ được linh ấn thập trọng!

Tu hành là cái làm gì chắc cái đó, là quá trình nâng cao lên theo từng bước. Nếu quá trình này diễn ra quá nhanh sẽ không phải chuyện tốt, cho nên Diệp Đông quyết định dừng lại, đợi mấy ngày nữa xem có tác dụng phụ gì không rồi hẵng tính tiếp.

Hắn mở to mắt, Diệp Đông không biết cảm xúc của bản thân là vui mừng hay lo lắng, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thực sự tu luyện “Huyết Hải Chiến Thiên Đạo”. Hắn cũng không biết nếu cứ tu luyện thế này sẽ ra sao, nhưng hắn chắc một điều, đó là ngoài mình ra, không thể để có bất kỳ ai được biết đến sự tồn tại của công pháp này.

Người tài thường mang vạ, Diệp gia cũng vì có một cuốn “Tinh Vân Quyết” mà dẫn tới sự ngấp nghé của điện Diêm La. Nếu để cho người khác biết đến “Huyết Hải Chiến Thiên Đạo” thì sợ rằng sẽ dấy lên lòng tham của toàn bộ giới tu hành!

Diệp Đông điều chỉnh lại tâm trạng, vội vàng xuống núi về Diệp gia, trước mắt hắn vẫn không thể để người khác biết chuyện mình đã khôi phục và nhảy vọt tu vi!

Lúc này đang là giờ cơm tối, bởi vì hôm nay Diệp Đông tỉnh lại nên Diệp Nguyên Quân – người vốn rất ít khi ăn cơm cùng cháu chắt cũng đến nhà ăn.

Khi Diệp Đông bước vào, Diệp Nguyên Quân lập tức gọi hắn lại: “Đông Nhi, ngồi bên cạnh gia gia đi!”

Diệp gia có tôn ti trật tự rất nghiêm ngặt, Diệp Nguyên Quân là gia chủ, ngoài những người đời thứ hai của Diệp gia, trong con cháu đời thứ ba chỉ có đại ca của Diệp Đông, cũng là nhi tử của đại bá Diệp Đông, người có linh ấn thất trọng – Diệp Danh mới được hưởng vinh hạnh đặc biệt này.

Càng lên cao càng khó tu luyện linh ấn, trước mười tám tuổi có thể tu luyện được linh ấn lục trọng là đã coi như thành tích rất vượt trội rồi, mà Diệp Danh đạt đến linh ấn lục trọng năm mười tám tuổi, tu luyện trong hai năm đạt linh ấn thất trọng, nhưng nếu muốn tiếp tục tu luyện linh ấn bát trọng thì sợ rằng cũng mất đến chục năm.

Khi nghe thấy gia gia chào hỏi, Diệp Đông thoáng sửng sốt rồi yên lặng đến chỗ ngồi vốn thuộc về phụ thân mình.

Nếu như là trước đây, Diệp Đông có thể ngồi vào bàn ăn này, những người khác trong Diệp gia cũng sẽ không gì dị nghị, dù sao hắn cũng là hi vọng của Diệp gia. Nhưng bây giờ Diệp Đông đã là một kẻ tàn phế không thể tu hành, đối với sự sắp xếp của Diệp Nguyên Quân, một số người cảm thấy bất mãn, mặc dù không nói ra khỏi miệng nhưng trên mặt lại lộ vẻ đùa cợt.

Diệp Nguyên Quân nhìn quanh đám người với ánh mắt nghiêm nghị, dừng lại ở chỗ đại nhi tử Diệp Vân Thiên của mình: “Vân Thiên, năm nay Diệp gia có thể huy động được bao nhiêu tiền?”

Diệp Nguyên Quân có tổng cộng ba nhi tử, mỗi người đều có chức vụ riêng của mình, Diệp Vân Thiên phụ trách quản lý việc làm ăn và tiền bạc của gia tộc.

Diệp Vân Thiên nhẩm tính rồi đáp: “Cha, có khoảng năm mươi vạn!”

Một đồng có thể mua một cái bánh bao, một trăm đồng là một lượng bạc, năm mươi vạn chính là năm ngàn lượng bạc.

“Như đến cuối năm ngoái thì phải chi khoảng bao nhiêu cho việc sinh hoạt hàng ngày của Diệp gia?”

“Dư dả chút thì hai mươi vạn, túng quẫn chút thì mười vạn cũng tạm chi tiêu!”

“Được, để lại mười hai vạn đồng làm tiền chi tiêu năm nay của gia tộc, còn lại đưa hết cho ta!”

Lão tam Diệp Vân Đằng không hiểu bèn hỏi: “Cha, sao cha bỗng cầm nhiều tiền như vậy làm gì?

Chương 6:  Phóng thích ra ngoài

Mặc dù Diệp Đông rất cảm động trước quyết định của ông nội, nhưng giờ chẳng những đan điền của hắn đã tốt lên mà linh ấn lục trọng cũng đã khôi phục, tu vi lại còn tiến bộ hơn trước, sao hắn có thể để ông nội bỏ ra một số tiền lớn như vậy để chữa trị đan điền cho mình chứ!

Con ngươi của Diệp Vân Đằng đảo một vòng, ông ta lập tức lên tiếng: “Cha, chúng con đều không phản đối việc chữa trị đan điền cho Đông Nhi, nhưng một tháng nữa là đến ngày diễn ra cuộc tranh tài giữa ba thế gia, ban đầu có Đông Nhi thì Diệp gia chúng ta nắm chắc phần thắng, nhưng bây giờ Đông Nhi gặp sự cố này, chúng ta cần phải đi mua một ít linh tinh thạch để tìm cách nâng cao thực lực của những hậu bối khác trong thời gian ngắn chứ ạ!”

Mặc dù linh khí Thiên Địa có ở khắp mọi nơi, nhưng trong đó chứa rất nhiều tạp chất, sau khi con người hấp thu vào còn phải tiến hành tinh lọc bên trong cơ thể. Thông thường hấp thu mười phần linh khí, sau khi tinh lọc nhiều lắm chỉ có thể còn lại năm phần.

Còn linh tinh thạch thì khác, nó là một loại tinh thể ẩn chứa linh khí tinh khiết, có thể cung cấp cho người tu hành hấp thu trực tiếp, là một thứ tốt có thể nâng cao tu vi cho người tu hành. Tuỳ theo số lượng linh khí được ẩn chứa mà cấp bậc cũng khác nhau, nhưng dù là linh tinh thạch cấp thấp nhất thì giá trị cũng vô cùng cao.

Trấn Thu Diệp chỉ là một trấn nhỏ thuộc thành Dật Phong, ở thành Dật Phong có tới tám trấn nhỏ tương tự trấn Thu Diệp. Thành chủ thành Dật Phong đặt ra một quy định, đó là mở một con đường đi ra ở mỗi trấn nhỏ để cho các thế lực đến đây buôn bán và kiếm lợi nhuận khổng lồ.

Nếu như có thể mở rộng việc buôn bán của gia tộc mình tại thành Dật Phong sẽ mang lại lợi ích to lớn cho gia tộc, bởi vậy con phố Thu Diệp này đã trở thành địa điểm không thể bỏ qua đối với cả ba thế gia, họ đã từng xích mích với nhau rất nhiều lần.

Sau này nhờ có thành chủ thành Dật Phong đứng ra dàn xếp, đặt ra một quy định, ba thế gia sẽ tiến hành thi đấu với nhau ba năm một lần, người chiến thắng sẽ được phép vào phố Thu Diệp buôn bán ba năm.

Ba năm trước, Diệp Vân Phi đã dẫn dắt Diệp gia đánh bại hai gia tộc còn lại và giành được tư cách vào phố Thu Diệp, bây giờ thời hạn ba năm sắp hết, sắp đến ngày thi đấu lại. Vốn dĩ Diệp gia trông chờ Diệp Đông có thể toả sáng, nhưng giờ đây rõ ràng đã hết hi vọng.

Nghe thấy lời Diệp Vân Đằng, Diệp Nguyên Quân cũng rơi vào trầm tư. Mặc dù chữa trị đan điền cho Diệp Đông là điều bắt buộc, nhưng có thể trụ lại ở phố Thu Diệp hay không là chuyện lớn liên quan đến sự phát triển của cả Diệp gia. Hiện nay Diệp gia liên tục gặp khủng hoảng, nếu lại mất đi tư cách ở phố Thu Diệp, vậy thì Diệp gia rất có thể sẽ thật sự không gượng dậy nổi.

Không hề quá lời khi nói hiện nay Diệp gia đang phải đối mặt với thời điểm nguy hiểm nhất kể từ khi thành lập!

Sau một lúc suy tư thật lâu, Diệp Nguyên Quân thở dài sườn sượt, sau đó xoa đầu Diệp Đông, bất đắc dĩ nói: “Đông Nhi, vậy chỉ có thể để cháu chịu ấm ức trước thôi!”

Diệp Đông cười gật đầu: “Ông nội, cháu hiểu mà!”

Khi nghe thấy Diệp Nguyên Quân đưa ra quyết định cuối cùng, đám người Diệp Vân Đằng thầm thở phào nhẹ nhõm, còn phấn khích lặng lẽ nắm chặt tay, đặc biệt là Diệp Long. Nếu không tính Diệp Đông thì hắn ta cũng là ngôi sao tương lai của gia tộc, điều đó có nghĩa là đồ tốt như linh tinh thạch kiểu gì cũng sẽ nhường cho hắn ta hưởng trước.

Sau khi ăn tối xong, Diệp Đông trở về phòng đánh một giấc ngon lành. Ngày hôm sau hắn vẫn giả làm một người bị mất sạch tu vi, đi dạo khắp gia tộc, tất nhiên lại nhận về rất nhiều lời chỉ trích và ánh mắt liếc xéo, chẳng qua hắn đều không để bụng.

Khi màn đêm buông xuống, Diệp Đông lặng lẽ lẻn ra khỏi cửa, chạy thật nhanh đến ngọn núi phía sau như một chú báo nhanh nhẹn.

Với tư cách là một thành viên của Diệp gia, đương nhiên hắn không thể bỏ qua cuộc tranh tài giữa ba thế gia vào tháng sau. Nếu Diệp gia có thể thắng thì hắn sẽ không ra tay, nhưng nếu Diệp gia có khả năng thua, hắn sẽ dùng thực lực của mình để giúp gia tộc tiếp tục giành được tư cách ba năm.

Diệp Đông không dám ngưng kết linh ấn nữa, nhưng bởi vì hôm qua quá ngạc nhiên nên hắn quên kiểm tra thực lực linh ấn lục trọng khác biệt gì so với ngày xưa.

Hắn hít sâu một hơi, linh khí Thiên Địa chui vào trong cơ thể cuồn cuộn như nước sông.

Hắn nâng tay phải lên, một quả cầu ánh sáng linh khí lập tức xuất hiện trong nắm đấm của hắn, đặc trưng của linh ấn lục trọng là có thể làm cho linh khí xuất hiện thực thể.

Nhìn quả cầu linh khí to bằng quả dưa hấu và to hơn trước gấp đôi này, Diệp Đông mừng như điên, cố kiềm chế cảm xúc kích động, đánh về phía một tảng đá cao bằng nửa người ở bên cạnh.

Một cú đấm không hề màu mè, chỉ được tạo thành bởi linh khí toàn thân, đập thật mạnh vào chính giữa tảng đá.

“Ầm!”

Giữa tiếng nổ, tảng đá nổ ầm ầm, mảnh đá vụn văng tứ tung!

Tảng đá cao bằng nửa người giờ đã nát bấy, biến thành những viên đá vụn rải rác dưới đất!

Diệp Đông biết, tuy hắn chỉ mới có linh ấn lục trọng, nhưng thực lực mà hắn hiện đang sở hữu chắc chắn cao hơn cảnh giới trước đây, chắc hẳn đã đạt tới linh ấn lục trọng đỉnh phong.

Nói cách khác, khi gặp người có linh ấn lục trọng khác, Diệp Đông tin chắc rằng mình có thể đánh bại họ!

Nếu không phải vì hơi sợ tốc độ tu hành nhanh chóng mặt như thế, Diệp Đông rất muốn tiếp tục tu luyện đến linh ấn thất trọng, để xem rốt cuộc phóng thích linh khí ra ngoài sẽ có hiệu quả như thế nào!

Phóng thích ra ngoài và xuất hiện thực thể là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn. Phóng thích linh khí là có thể làm cho linh khí rời khỏi cơ thể rồi tấn công, dĩ nhiên uy lực sẽ mạnh hơn.

Diệp Đông cố dằn lại ý nghĩ này của mình, trong đầu hiện lên công pháp “Huyết Hải Chiến Thiên Đạo”, cũng chính là bóng người đỏ như máu kia.

Chương 7:  Cuối cùng!

Mặc dù hiện tại Diệp Đông chưa biết vị trí cụ thể của các huyệt đạo trên người mình, nhưng vị trí đại khái thì vẫn biết.

Huyệt Thương Dương nằm ở đầu ngón trỏ.

Linh khí trong cơ thể Diệp Đông phân chia có ý thức, một phần tiếp tục chạy theo quỹ đạo tìm huyệt, lưu thông tuần hoàn, phần còn lại chảy vào ngón trỏ bàn tay phải. Ngón trỏ lập tức phồng nhanh lên như bột mì lên men, đến mức Diệp Đông cứ tưởng nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Đương nhiên nguy cơ nổ thật sự có thể xảy ra, bởi vì vốn dĩ huyệt đạo bị tắc nghẽn, do đó Diệp Đông muốn tìm được huyệt Thương Dương càng nhanh càng tốt, sau đó đả thông nó để có thể chứa nhiều linh khí Thiên Địa hơn. Đây chính là quá trình tu luyện, còn được gọi là thông huyệt!

Dần dần đầu ngón trỏ loé lên tia sáng nhỏ, phát sáng tựa như đom đóm, mặc dù rất mờ nhưng vẫn cực kỳ sáng trong đêm tối.

Diệp Đông mừng rơn, vội vàng so sánh với bóng người đỏ như máu trong đầu, vị trí không hề sai, đúng là huyệt Thương Dương!

Sau khi tìm được huyệt đạo, bước tiếp theo là thông huyệt, mà quá trình thông huyệt không được nóng vội, cần phải chậm rãi từ từ.

Diệp Đông hít vào thật sâu để cho cảm xúc kích động ổn định lại, rút một lượng lớn linh khí từ ngón trỏ ra để nó phồng lên trong giới hạn cho phép, sau đó từ từ thêm linh khí Thiên Địa vào, liên tục kích thích huyệt Thương Dương, hoàn thành quá trình thông huyệt theo từng bước một.

Quá trình này cực kỳ chậm, hơn nữa còn không được sốt ruột, bởi vì một khi sốt ruột, tuy vẫn có thể đả thông huyệt đạo, nhưng cũng có thể khiến huyệt đạo xảy ra bất thường do kích thích quá mạnh.

Trong lúc thông huyệt, cơ thể của Diệp Đông cũng đang hấp thu linh khí Thiên Địa và thực hiện quá trình tìm huyệt.

Tìm huyệt không chỉ có thể tìm được vị trí cụ thể của huyệt đạo mà còn có thể thấm vào cơ thể, tôi luyện các cơ quan trong cơ thể, ngoài ra còn có thể cường hoá lục phủ ngũ tạng, kích thích xương và cơ bắp, và đây cũng là một cách rèn luyện thân thể.

Một đêm trôi qua, Diệp Đông thở ra một hơi thật dài, hoa văn màu vàng trên cơ thể hắn nhanh chóng rút đi như thuỷ triều.

Mặc dù huyệt Thương Dương vẫn chưa được đả thông, nhưng Diệp Đông lại cảm thấy thoải mái khắp cả người, nhất là sự kích thích của linh khí trong quá trình tìm huyệt còn làm cho xương và cơ bắp tê dại, sức bền cũng được cải thiện phần nào.

Thời gian năm ngày nhoáng cái đã qua, cứ ban ngày Diệp Đông lại ở nhà giả làm kẻ tàn phế, đợi đến khi trời tối vắng lặng sẽ lén chạy đi tu luyện Huyết Hải Chiến Thiên Đạo.

Sau năm ngày tu luyện, hắn càng thêm khâm phục những kiến thức uyên thâm trong bản công pháp thần kỳ này.

Thân hình cường tráng hơn trước không chỉ gấp đôi, số lượng linh khí Thiên Địa nạp vào cũng càng ngày càng nhiều, tốc độ hấp thu cũng đang tăng lên.

Bây giờ ngón trỏ của hắn đã cứng như sắt, cảm giác đau do tắc nghẽn và căng ra ở đầu ngón tay cũng càng ngày càng ít.

Diệp Đông có dự cảm, có lẽ tối nay hắn sẽ có thể đả thông huyệt Thương Dương trên ngón trỏ.

Linh khí chảy vào ngón trỏ, gần như đã không còn cảm giác căng chặt kia nữa, cứ như ngón trỏ vốn có thể chứa đựng nhiều linh khí như thế vậy.

Linh khí đã tụ lại thành một vòng xoáy nhỏ trên đầu ngón tay, mà ở trung tâm vòng xoáy cũng chính là huyệt Thương Dương.

Việc Diệp Đông phải làm ngày hôm nay là làm cho linh khí chọc thủng huyệt Thương Dương, sau đó bắn ra từ đầu ngón tay.

Linh khí như một người chiến sĩ tấn công dữ dội, liên tục đâm thẳng vào trung tâm vòng xoáy từ mọi hướng, mặc dù có lúc được lúc không nhưng vẫn không hề bỏ cuộc.

Cuối cùng!

“Xoẹt!”

Trong đêm khuya yên tĩnh kể cả những tiếng động cực kỳ nhỏ cũng sẽ bị phóng đại vô hạn. Tiếng động đáng lẽ phải rất nhỏ này vào tai Diệp Đông lại vang dội như tiếng sấm.

Sau cùng đầu ngón trỏ bắn ra một tia linh khí.

Một tiếng “phụt” vang lên, tia linh khí này bay ra xa tận nửa mét rồi đâm vào thân cây to chừng cái bát ở trước mặt Diệp Đông.

Bởi vì Diệp Đông vẫn chưa có linh ấn thất trọng nên linh khí ở đầu ngón tay vẫn liên kết với linh khí trong cơ thể, không thể thoát ra ngoài, có điều cách bước thoát ra ngoài cũng chẳng bao xa nữa.

Cuối cùng huyệt Thương Dương cũng được đả thông thành công!

Cùng lúc đó, Diệp Đông có thể cảm nhận được rõ huyệt Thương Dương không chỉ có thể hấp thu và tồn trữ linh khí giống như đan điền, mà khi linh khí chảy vào, huyệt Thương Dương cũng phóng ra một tia kình khí hệt như chất lỏng.

Tia kình khí này hoàn toàn không tương thích với linh khí, nó tự chảy ra từ huyệt Thương Dương rồi lưu thông một vòng trong cơ thể Diệp Đông, cuối cùng biến mất trong mệnh hải!

Diệp Đông biết tia kình khí này được gọi là huyệt khí, sau khi đả thông tất cả các huyệt đạo, huyệt khí chảy ra từ trong mỗi huyệt đạo sẽ tạo thành huyệt hải, và đó cũng chính là ngày công pháp đại thành.

Hắn không quan tâm đến tia huyệt khí này cho lắm, bởi vì sự chú ý của hắn bây giờ đều đổ dồn hết vào huyệt Thương Dương.

Hắn có thể cảm nhận được rằng tuy huyệt Thương Dương chỉ là một huyệt đạo, nhưng số lượng linh khí mà nó có khả năng hấp thu và tồn trữ không ít hơn đan điền chút nào.

Nói cách khác, người khác chỉ có một đan điền để hấp thu và tồn trữ linh khí, còn Diệp Đông lại có đến hai đan điền.

Mà hắn chỉ mới đả thông một huyệt đạo, nếu hắn đả thông hết bảy trăm hai mươi huyệt đạo trên người, chẳng phải tương đương với việc có bảy trăm hai mươi đan điền hay sao.

Số lượng linh khí được nạp vào bởi số đan điền ấy nhiều gấp bảy trăm hai mươi lần của người khác!

Trong mắt Diệp Đông toát ra ánh sáng nóng rực!

Hắn lại chọn một tảng đá cao bằng nửa người, giơ ngón trỏ ra, đâm liên tiếp về phía chính giữa tảng đá.

Đầu ngón tay trỏ dễ dàng xuyên qua tảng đá kia như đang đâm đậu hũ, để lại một lỗ thủng nhỏ trên tảng đá kia.

“Mới đả thông huyệt Thương Dương thôi mà ngón tay đã thay đổi lớn đến vậy, bây giờ chỉ cần với ngón tay này, mình sẽ có thể giết người mà không tốn chút sức nào. Nếu như có thể đả thông toàn bộ huyệt đạo, vậy chẳng phải tất cả bộ phận trên cơ thể mình đều sẽ biến thành vũ khí chiến đấu mạnh mẽ sao. Thảo nào người ta lại có câu ‘lấy huyệt làm gốc, rèn luyện thân thể làm phụ’!”

Diệp Đông vừa dứt lời, tảng đá trước mặt hắn đột nhiên phát ra tiếng “răng rắc”.

Chương 8: Có thể cứu hoặc không

Dù Diệp Đông không hiểu ba ngôi sao vàng này có ý nghĩa gì, nhưng hắn vẫn vô thức bị nó thu hút sự chú ý.

Diệp Nguyên Quân kéo nhẹ Diệp Đông: “Đông Nhi, mau đến chào hai vị này đi. Đây là Phương tiền bối – Phương Dịch, còn đây là Dao tiểu thư – Phương Y Dao!”

Diệp Đông nghi ngờ tiến lên hành lễ, nhưng thái độ của đối phương lại vô cùng kiêu căng. Phương Dịch còn đỡ, ông ta khẽ gật đầu, còn Phương Y Dao kia chỉ nhìn Diệp Đông một cái rồi dời mắt đi.

Sau khi Diệp Đông chào hỏi xong, Phương Dịch phất tay nói với Diệp Nguyên Quân: “Ông kêu gọi sự trợ giúp của chúng ta rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Diệp Đông thầm suy nghĩ, chợt hiểu ra thân phận của hai người này, có lẽ là chỗ dựa lớn sau lưng Diệp gia.

Diệp Nguyên Quân cung kính kể lại những chuyện Diệp gia gặp phải gần đây một lượt, cuối cùng nói: “Ta muốn nhờ tiền bối ra tay, nghĩ cách cứu chữa đan điền của cháu ta.”

Phương Dịch nhíu mày, đưa ánh mắt sắc bén về phía Diệp Đông.

Diệp Đông lập tức cảm nhận được áp lực to lớn vô hình đập vào mặt. Dưới áp lực nặng nề, tuy với thực lực trước mắt hắn vẫn có thể chịu đựng được, nhưng vì để không bại lộ tình trạng thật của mình, Diệp Đông cố ý lắc lư, lảo đảo lùi về sau mấy bước xa.

Nhưng thông qua việc này, Diệp Đông biết được thực lực của đối phương chắc chắn nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn, thậm chí Phương Dịch còn mạnh hơn cả ông nội, chẳng lẽ ông ta đã đạt tới cảnh giới Trần Thân rồi sao?

Tuy Diệp Đông đã nghe các trưởng bối nói sau cảnh giới Linh Ấn còn có cảnh giới Trần Thân mạnh hơn, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói, hắn chưa từng nhìn thấy ngoài đời thật, cũng không thể tưởng tượng ra được thực lực của cao thủ cảnh giới Trần Thân.

Đồng thời trong lòng Diệp Đông cũng vang lên một hồi chuông, hắn sợ giọt máu khổng lồ trong cơ thể mình sẽ bị đối phương phát hiện.

Dáng vẻ lúng túng của Diệp Đông khiến Phương Y Dao tỏ vẻ khinh thường.

Một lát sau, Phương Dịch thu hồi tầm mắt của mình, còn Diệp Đông cứ như vừa được vớt từ dưới nước lên, cả người ướt sũng mồ hôi, chật vật như thể không còn sức.

Cũng may rõ ràng Phương Dịch không thể phát hiện ra giọt máu trong người Diệp Đông, ông ta thản nhiên nói: “Nếu đúng thật mười sáu tuổi đã ngưng tụ được linh ấn lục trọng thì thiên phú cũng không tệ, nhưng nếu tính ở đại lục Chu Tước thì cũng không được xem là thiên tài hiếm có, có thể cứu hoặc không!”

Những lời này của ông ta khiến Diệp Đông chợt thấy giận dữ, dù đến lúc này hắn vẫn không cho rằng mình là thiên tài gì, nhưng thái đội coi thường của đối phương vẫn khiến hắn không thể chấp nhận được.

Đối với một người tu luyện, đan điền vốn quý giá chẳng khác gì sinh mệnh, nếu có thể cứu thì ra tay giúp đỡ cũng được gọi là công đức vô lượng rồi. Nhưng đối phương lại nói là có thể cứu hoặc không, dáng vẻ lạnh lùng kiêu căng và coi thường khiến Diệp Đông mất đi toàn bộ thiện cảm với chỗ dựa này.

Phương Dịch tiếp tục lắc đầu nói: “Diệp Nguyên Quân à, ông kêu gọi trợ giúp chỉ vì một đứa cháu có thể cứu hoặc không của Diệp gia các ông, bắt chúng ta phải chạy đến đây từ nơi xa xôi, ông thật sự không coi chúng ta ra gì đúng không?”

Sắc mặt Diệp Nguyên Quân lập tức thay đổi, vừa định lên tiếng thì Diệp Đông ở bên cạnh đã nói với ông: “Gia gia, cháu biết ông thương cháu, nhưng cháu tự gây ra hoạ thì cứ để cháu tự giải quyết. Thân là con cháu Diệp gia, cháu chưa đến mức phải nhờ tới sự giúp đỡ của người khác để được sống!”

Câu nói của hắn khiến ba người đang có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt, Diệp Nguyên Quân đỏ mặt, còn trên mặt Phương Dịch thì thoáng xuất hiện một đầu sói dữ tợn, nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất.

Nhìn thấy đầu sói thoáng hiện trên mặt Phương Dịch, Diệp Đông thầm nghĩ, đây cũng là thần thông của cảnh giới Trần Thân à?

Phương Y Dao thẳng thừng cất giọng khinh thường: “Sao cơ, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa phục? Mười sáu tuổi ngưng tụ được linh ấn lục trọng vốn đâu phải thành tựu ghê gớm gì!”

Diệp Đông quay qua đối diện với Phương Y Dao, khẽ mỉm cười: “Ta không thấy không phục, cũng chưa từng cho rằng mình có thành tựu ghê gớm gì…”

“Đông Nhi, im lặng!”, Diệp Nguyên Quân vội vàng ngắt lời Diệp Đông, nói với Phương Y Dao: “Dao tiểu thư, gần đây Đông Nhi gặp phải biến cố, tâm trạng không được thoải mái nên mới nói chuyện không phải phép, mạo phạm Dao tiểu thư, lão phu thay mặt nó xin lỗi cô!”

Thấy gia gia định nhún nhường, Diệp Đông bỗng kéo ông lại, nụ cười trên mặt đã không còn, thay vào đó là vẻ lạnh lùng: “Dao tiểu thư, Phương tiền bối, tất cả đều là lỗi của Diệp Đông, không liên quan gì đến gia gia của ta cả. Hôm nay hai vị lặn lội đường xa vì Diệp Đông, sau này Diệp Đông nhất định sẽ đền đáp gấp bội!”

“Đủ rồi!” Diệp Nguyên Quân chợt hét to: “Đông Nhi, đi về phòng!”

Lúc này, nét mặt Phương Dịch cũng trở nên nghiêm túc: “Diệp Nguyên Quân, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện ông xin giúp đỡ lần này, nhưng nếu lần sau ông lại nhờ chúng ta giúp đỡ chuyện cỏn con như thế nữa, hừ, ta nghĩ chắc ông cũng biết hậu quả rồi đó. Ngoài ra trong vòng tuyển chọn một năm sau, nếu nhà họ Diệp các ông vẫn cử một kẻ không mạnh yếu không yếu thế này thì không cần đến tham gia nữa. Dao Nhi, chúng ta đi thôi!”

Sau khi nói xong, Phương Dịch và Phương Y Dao đứng dậy, hoàn toàn không quan tâm đến Diệp Nguyên Quân đang cố gắng giữ lại, sải bước rời khỏi Diệp gia.

Diệp Đông lạnh lùng nhìn hai người rời đi, Diệp Nguyên Quân chán nản quay lại, im lặng nhìn Diệp Đông một lúc lâu rồi khẽ thở dài, ngồi xuống ghế: “Đông Nhi, đều do gia gia vô dụng!”

“Không, gia gia, cháu biết chắc chắn là ông có nỗi khổ riêng!”

Trong ký ức của Diệp Đông, gia gia luôn là một người đội trời đạp đất, chưa từng hạ mình vì điều gì hay vì ai, càng sẽ không quỳ xuống cầu xin cái gì. Mà lần này vì hắn, gia gia hoàn toàn từ bỏ lòng tự tôn trước giờ, nên cảm giác bất mãn trong lòng hắn cũng đã tan thành mây khói.

“Đúng thế!”, Diệp Nguyên Quân cười khổ gật đầu: “Đông Nhi, Dao tiểu thư khi nãy dù chỉ mới mười lăm tuổi nhưng đã có linh ấn bát trọng, còn tu vi của Phương tiền bối thì bây giờ cháu không thể tưởng tượng nổi đâu. Cháu chỉ cần nhớ rằng họ là người của một môn phái tu luyện ở đại lục Chu Tước tên là Thiên Tâm Tông, là nhân vật mà chúng ta không thể nào động đến!”

Mười lăm tuổi, linh ấn bát trọng!

Chương 9: Huyệt Thương Dương ngón trỏ

Một tháng nhanh chóng trôi qua trong sự tu luyện khắc khổ ngày đêm của Diệp Đông, ngày mai chính là ngày tổ chức cuộc thi tranh giành tư cách chiếm giữ phố Thu Diệp ba năm một lần của thành Dật Phong cho ba thế gia.

Trên sườn núi phía sau, Diệp Đông đứng chắp tay, hai mắt nhắm nghiền, xung quanh có vô số âm thanh dồn dập kéo đến truyền vào tai hắn.

Lợi ích của việc cố gắng tu luyện Huyết Hải Chiến Thiên Đạo đã ngày càng thể hiện rõ ràng, mỗi ngày linh khí Thiên Địa đều tôi luyện cho các bộ phận trên cơ thể, giúp Diệp Đông có tiến bộ to lớn ở tất cả phương diện.

Trong phạm vi trăm mét, âm thanh nhỏ như lá rụng hoa bay, gió thổi cỏ lay cũng không thể thoát khỏi tai hắn.

Trong bóng tối không chút tia sáng, hắn vẫn có thể dùng tay kẹp lấy con ruồi bay qua ngang tai một cách chính xác, nhìn thấy vật trong tối, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Nếu hội tụ linh khí vào hai chân thì chân hắn sẽ như gắn hai cái lò xo lớn, giẫm nhẹ một cái cũng bay được ba đến năm mét.

Nhưng điều khiến hắn hài lòng nhất là ngón trỏ tay phải, chẳng những cứng rắn như sắt mà còn…

Bỗng nhiên trong cánh rừng phía xa vang lên tiếng xào xạc, Diệp Đông vẫn đang nhắm mắt, nhưng tai thì lại động đậy như phán đoán ra được. Đó là một con sói đói lạc đường, bốn cái móng vuốt giẫm trên lá rụng đi qua rừng rậm, hai đôi mắt tràn đầy thú tính nhìn chằm chằm vào hắn.

Sói đói không di chuyển, Diệp Đông cũng không di chuyển, hai bên cùng so sức kiên nhẫn với nhau, cuối cùng thật sự không thể chịu được cảm giác đói bụng truyền tới, sói đói bỗng nhảy lên thật cao, há to miệng, răng nanh sắc bén loé lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, nhào về phía Diệp Đông.

Diệp Đông vẫn nhắm nghiền mắt, mãi đến khi mùi hôi của con sói đói phả vào chóp mũi, hắn mới giơ tay lên đưa ngón trỏ tay phải của mình ra, nhẹ nhàng chỉ một cái.

“Phụt!”

Sói đói thậm chí còn không kịp hét lên thì người đã cứng đờ giữa không trung, đôi mắt đỏ như máu trợn to, đến lúc chết vẫn không thể tin loài người còn cách mình ít nhất ba mét chỉ ngón trỏ vào người nó bằng cách nào.

Trên đầu ngón trỏ tay phải của Diệp Đông có một luồng linh khí nổ tung một cách kỳ quái rồi di chuyển hơn ba mét, tựa như một cái roi thép xuyên thủng đầu sói đói, lấp lánh rực rỡ dưới ánh trăng!

Sau một tháng tu luyện vất vả, Diệp Đông phát hiện rèn luyện các huyệt đạo trong cơ thể trông thì rất đơn giản, nhưng thực tế lại có thể kích phát được tiềm năng của các bộ phận.

Ví dụ như sau khi đả thông huyệt Thương Dương trên ngón trỏ, linh khí bắn ra từ trong đó chẳng những rất cứng rắn mà còn có thể thoát li khỏi cơ thể, cũng có thể liên kết với cơ thể, ngoài ra còn co giãn được chiều dài theo ý muốn giống như roi.

Từ nửa mét ban đầu đến ba mét như bây giờ, Diệp Đông không biết rốt cuộc độ dài của linh khí bắn ra từ ngón tay của hắn có thể dài đến giới hạn nào, nhưng hắn cảm thấy rất chờ mong.

Diệp Đông vung tay, linh khí trên ngón trỏ được thu lại, ngón tay cũng trở nên mềm mại, vừa cương vừa nhu, cương nhu kết hợp.

Diệp Đông hoàn toàn không có hứng thú mở mắt nhìn con chó sói chết không nhắm mắt kia, hắn vẫn đứng chắp tay như thế, lẩm bẩm: “Tu luyện xong linh ấn thất trọng đã được nửa tháng cũng không thấy có tác dụng phụ gì cả, có vẻ như có thể dùng Huyết Hải Chiến Thiên Đạo để ngưng tụ linh ấn. Kệ vậy, hôm nay mình sẽ ngưng tụ thêm một tầng nữa, linh ấn bát trọng, chắc hẳn đã đủ để tham gia cuộc thi ngày mai rồi!”

Mới tờ mờ sáng hôm sau, toàn bộ Diệp gia đã trở nên nhộn nhịp, hạ nhân bận rộn làm điểm tâm, còn con cháu đời thứ ba của Diệp gia thì vẫn đang tu luyện những phút giây cuối, chuẩn bị cho cuộc thi hôm nay.

Một năm trước thi cuộc thi bắt đầu, ba thế gia sẽ phái người trao đổi về nội dung và cách thức thi.

Cuộc thi kỳ trước do con cháu đời thứ hai trong thế gia tham dự, nên Diệp Vân Phi đã dẫn dắt Diệp gia giành được thắng lời, còn cuộc thi lần này là do người dưới mười tám tuổi trong gia tộc tham gia. Đương nhiên đề nghị này cũng do Diệp gia đưa ra, vì khi đó Diệp Đông đã lộ ra chút tài năng của mình rồi.

Nhưng không ai ngờ Diệp Đông lại gặp phải tai bay vạ gió như thế, Diệp Vân Phi không rõ sống chết, Diệp Đông trở thành một kẻ vô dụng, vì thế Lâm gia và La gia đều trong tâm lý nhất định phải chiến thắng cuộc thi lần này.

Diệp Đông cũng dậy rất sớm, dù người Diệp gia cho rằng hắn không có tư cách tham gia cuộc thi lần này, nhưng cũng không ai ngăn cản hắn, không cho hắn đi học hỏi.

Lúc ăn điểm tâm, Diệp Nguyên Quân cũng đi tới phòng ăn, dù sao kết quả cuộc thi lần này cũng có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Diệp gia, nên ông chuẩn bị đích thân dẫn đoàn, cũng coi như giúp cháu mình lên tinh thần, tự tin hơn.

Con cháu đời thứ ba của Diệp gia có tổng cộng sáu người, ngoài Diệp Vân Phi chỉ có mỗi Diệp Đông, lão Đại Diệp Vân Thiên có hai đứa con một nam một nữ, con trai Diệp Danh là cháu đích tôn, trước mắt là linh ấn thất trọng, nhưng năm nay đã hai mươi, không thể tham gia cuộc thi.

Con gái tên là Diệp Linh, năm nay mười tám, linh ấn lục trọng, cũng xem như người có tu vi cao nhất của Diệp gia tham gia cuộc thi lần này.

Lão Tam Diệp Vân Đằng có ba người con, hai nam một nữ, nhưng ông ấy chỉ có thể cho hai đứa con trai là Diệp Long và Diệp Hổ tham gia, Diệp Long mười lăm tuổi, linh ấn ngũ trọng, thiên phú không tệ, Diệp Hổ mười bốn tuổi, linh ấn tứ trọng.

Vì thế thật ra lần này Diệp gia chỉ có ba người tham gia thi đấu.

Cách thức thi đấu là đấu lôi đài, do Diệp gia đã chiến thắng kỳ trước phái người phòng thủ, La gia và Lâm gia tấn công, ba nhà thay phiên nhau phái người ra trận, đến khi không còn người để phái lên nữa thì người còn lại cuối cùng trên lôi đài sẽ chiến thắng.

Chương 10: Thành chủ Đông Phương Bạch

Sự xuất hiện của Diệp gia đã khơi dậy tiếng reo hò của đám đông. Danh tiếng của ba thế gia ở trấn Thu Diệp cũng khá tốt nên dân chúng trong trấn đều ủng hộ cả ba thế gia này.

Diệp Nguyên Quân mỉm cười gật đầu chào hỏi với mọi người xung quanh.

Mặc dù Diệp Đông đã cố hết sức để mình không quá nổi bật nhưng vẫn có người tinh mắt nhìn thấy hắn, thế là đủ các loại lời bàn tán ồ ạt vang lên.

“Nhìn kìa, Diệp Đông, nghe nói chưa? Vì Diệp gia gặp biến cố lớn, Diệp Đông đã từ thiên tài biến thành kẻ tàn phế rồi!”

“Đúng thế, ta cũng nghe nói. Hầy, vận xui tràn vào Diệp gia rồi, chắc họ không giữ được thứ hạng trong cuộc thi lần này rồi.”

“Ừm, Diệp gia đặt hết hi vọng vào Diệp Đông ngay từ đầu, mà giờ hắn lại mất sạch tu vi, trong thế hệ đệ tử thứ ba của Diệp gia có ai xuất sắc đâu.”

Tuy tiếng bàn tán rất nhỏ nhưng lại truyền vào trong tai các thành viên Diệp gia hết sức rõ ràng, nhưng họ cũng chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.

Diệp gia là chủ võ đài nên đến sớm nhất, phía đông võ đài là chỗ ngồi được sắp xếp sẵn cho họ. Sau khi cả đoàn người ngồi xuống, có người hồi hộp, có người hào hứng, chỉ có Diệp Đông tỏ ra vô cùng bình tĩnh như thể chỉ là người ngoài cuộc.

Một lát sau, lại một tràng tiếng reo hò vang lên, người của La gia đến!

La gia và Diệp gia đều có một cao thủ linh ấn thập trọng toạ trấn. Về phần Lâm gia, tuy không có cao thủ linh ấn thập trọng nhưng họ lại có hai cao thủ linh ấn cửu trọng, bởi vậy thực lực của ba gia tộc cũng chênh lệch không lớn lắm.

La gia cũng có hơn mười người tới, dẫn đầu là gia chủ La Vinh, theo sau ông ta là hai nhi tử và hai đệ tử đời thứ ba của ông ta.

Đám người Diệp Nguyên Quân đứng dậy chào đón, sau một lúc trò chuyện đơn giản, ánh mắt của người La gia đều không hẹn mà cùng đổ dồn vào Diệp Đông. Hiển nhiên họ cũng có nghe nói về biến cố mà Diệp Đông gặp phải, chẳng qua chưa thể xác định, bây giờ thấy Diệp Đông ngồi ở phía sau cùng thì có lẽ lời đồn là thật.

Diệp Đông cũng đang quan sát người La gia, có điều ánh mắt của hắn chỉ tập trung vào thanh niên trông có vẻ ngang ngược hơn cả Diệp Long, La Văn Tuấn, trưởng tôn của La gia, mười bảy tuổi, linh ấn lục trọng!

La Văn Tuấn vừa mắt đối mắt với Diệp Đông, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đắc ý. Các thanh niên tài tuấn của ba thế gia đều đang ngấm ngầm đọ sức với nhau, bây giờ thấy Diệp Đông mất sạch tu vi, La Văn Tuấn vui cũng là lẽ đương nhiên.

Không đợi hai gia tộc Diệp và La trò chuyện xong, người của Lâm gia đã đến.

Lâm gia, gia chủ Lâm Phong và đại nhi tử của ông ta là Lâm Mặc đều có linh ấn cửu trọng, nhưng điều khiến người ta chú ý nhất là đại nhi tử của Lâm Mặc, Lâm Nhất Phàm, trưởng tôn Lâm gia, mười bảy tuổi, có linh ấn thất trọng!

Nét mặt của Diệp Nguyên Quân và La Vinh đều trở nên khó coi, mặc dù họ cũng biết Lâm Nhất Phàm được khen là một kỳ tài hiếm có trước giờ của Lâm gia, nhưng ba năm trước hắn ta chỉ mới có linh ấn ngũ trọng, mà giờ lại có linh ấn thất trọng. Tốc độ tu luyện nhanh như thế thì ngay cả Diệp Đông trước đây cũng không bằng.

Sự xuất hiện của Lâm Nhất Phàm khiến hai gia tộc Diệp và La đều cảm thấy lo lắng. Xem ra trong cuộc thi lần này, Lâm gia chắc chắn sẽ là gia tộc thắng cuối cùng!

Lâm Nhất Phàm đột nhiên nháy mắt với Diệp Đông, sau đó nhổ một cục đờm đặc xuống đất rồi lấy chân di thật mạnh, mặt mũi tràn đầy chế nhạo.

Hành động này rõ ràng là đang khích bác Diệp Đông, nhưng hắn chỉ cười nhạt một tiếng, không rảnh đếm xỉa tới.

Mặc dù cả ba gia tộc đều đã đến đông đủ, nhưng cuộc thi chưa bắt đầu, vì họ đều đang đợi thành chủ thành Dật Phong Đông Phương Bạch xuất hiện.

Cuối cùng có hai bóng người từ từ xuất hiện ở phía xa, thong dong đi về phía này, gia chủ của ba thế gia đều vội vàng đứng dậy chào đón.

Thành chủ của thành Dật Phong, Đông Phương Bạch khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, khí chất không giận tự uy, theo sau lưng ông ta là một ông lão gầy nhom trông khá trầm.

Khi nhìn thấy ông lão này, tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi vì họ chưa từng gặp người này, có điều cũng chẳng ai để tâm lắm.

Mặc dù Đông Phương Bạch cũng có linh ấn thập trọng, nhưng có thể đứng đầu một toà thành tất nhiên sẽ có chỗ dựa lớn mạnh, do đó cả ba thế gia đều không dám thất lễ.

“Thành chủ đại nhân đang bận mà vẫn tới đây xem cuộc thi của chúng ta, có thể nói là rồng đến nhà tôm rồi đấy ạ!” Diệp Nguyên Quân cười chào hỏi.

“Ha ha!” Đông Phương Bạch cười to: “Diệp gia chủ khách sáo rồi.”

Đoàn người đi đến ngồi xuống cạnh võ đài, Đông Phương Bạch ngồi ở ghế chủ toạ. Vừa ngồi xuống, ông ta đột nhiên quay sang nhỏ giọng hỏi Diệp Nguyên Quân: “Diệp gia chủ, ai là Diệp Đông vậy?”

Diệp Nguyên Quân hơi ngạc nhiên, biết được Đông Phương Bạch chắc chắn đã nghe đồn gì đó, bèn thầm cười khổ, đưa tay chỉ về phía Diệp Đông: “Đó là Đông Nhi, để ta gọi thằng bé lại đây chào thành chủ.”

“Không cần, không cần!” Đông Phương Bạch khoát tay, quay sang khẽ gật đầu với ông lão đằng sau lưng mình, sau đó ông lão đưa mắt nhìn về phía Diệp Đông.

Diệp Đông vốn đang thì thầm với đại ca Diệp Danh của mình, nhưng bỗng nhiên cảm thấy mất tự nhiên, thế là ngẩng phắt đầu lên, đúng lúc đối mắt với ông lão.

Một tia sáng lạnh loé qua trong mắt Diệp Đông, hắn thầm khâm phục trong lòng, không biết ông lão này có lai lịch gì mà ánh mắt lại sắc bén đến thế, không hề thua kém gia gia của hắn chút nào.

Nhưng hắn cũng không để tâm lắm, nếu ông ta đi theo thành chủ tới đây thì chắc chắn là quản gia hoặc hộ vệ gì đó của thành chủ, không liên quan gì đến hắn.

Nếu người đã đến đủ, đương nhiên cuộc thi cũng phải chính thức bắt đầu. Sau khi Diệp Vân Thiên giải thích sơ lược về quy tắc, nữ nhi của ông ấy là Diệp Linh bật nhảy lên võ đài.

Tính cách của Diệp Linh khá lạnh nhạt, nàng ấy không thích nói chuyện nên chỉ chắp tay với xung quanh một lượt, sau đó ngưng thần tĩnh khí, đứng đó chờ người khiêu chiến mình.

“Để ta chăm sóc Diệp tỷ tỷ cho!”

La Văn Tuấn khoan thai bước tới trước mặt Diệp Linh.

Diệp Linh không hề khách khí với La Văn Tuấn, ra dấu tay: “Mời!”

Vừa dứt lời, Diệp Linh tung một chưởng, mà La Văn Tuấn rõ ràng không ngờ Diệp Linh nói đánh là đánh ngay, hắn ta giật nảy mình, liên tục nhảy về phía sau để tránh một chưởng này.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 4 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 4 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 5 ngày trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi