1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. Hồng Hoang Thiên Đế
  4. Tập 2: Thác Nước – Lòng Người Hiểm Ác (c11-c20)

Hồng Hoang Thiên Đế

Tập 2: Thác Nước – Lòng Người Hiểm Ác (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Thác Nước

Trên đường trở về Hứa Chu Tử lo lắng nói với Vũ Phàm.

– Sư huynh, huynh định khiêu chiến tên Đới Mộc Bạch sao?

Vũ Phàm lắc đầu.

– Đúng vậy, nhưng không phải bây giờ, ta sẽ đánh bại hắn vào tỷ võ xếp hạng cuối năm nay!

Hứa Chu Tử gật đầu lia lịa, quả thật đây là cách tốt nhất để trả thù tên Đới Mộc Bạch, cũng tránh được không ít phiền phức.

Đi theo Vũ Phàm đã lâu, Hứa Chu Tử cũng hiểu rõ một điều, muốn sống yên ổn ở Đạo Tiên sơn môn, tuyệt đối phải hạn chế phiền phức.

Vũ Phàm thở dài rồi nói:

– Ài, cái tên Trịnh Tuấn Hào này, thật không biết suy nghĩ gì cả!

Cũng chính bởi vì tính khí nóng nảy này của Tuấn Hào, mà tên đó và Cẩm Tú thường xuyên xảy ra xích mích, thành ra bây giờ, hai người bọn họ như nước với lửa.

– Hứa Chu Tử, cuối năm nay ngươi cũng phải thi thăng cấp đệ tử ngoại môn đúng chứ?

Hứa Chu Tử gãi gãi cái đầu, vẻ mặt có chút lo lắng nói.

– Đúng vậy thưa sư huynh.

Vũ Phàm im lặng một lúc, thì móc ra một viên Luyện Khí Đan đưa cho Hứa Chu Tử.

– Ta không có nhiều, nhưng hy vọng nó có thể giúp ngươi một chút!

Hứa Chu Tử vội đẩy tay của Vũ Phàm, giọng gấp gáp nói.

– Sư huynh mau thu lại đi, ta không cần cái này đâu!

Vũ Phàm dúi vào tay Hứa Chu Tử nói.

– Giữ lấy, chỉ có tấn thăng đệ tử ngoại môn, cuộc sống của ngươi mới tốt hơn, đừng từ chối nữa, sau này bù lại cho ta là được mà!

Hứa Chu Tử rưng rưng nước mắt nhận lấy viên đan dược từ tay của Vũ Phàm.

– Đa tạ sư huynh!

Vũ Phàm gật đầu, rồi hai người chia tay nhau tại ngã ba đường, Hứa Chu Tử vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng của Vũ Phàm, hắn lấy tay quệt nước mắt trên mặt, ở trong này, chỉ có Vũ Phàm là đối tốt với hắn mà thôi.

– Sư huynh, đa tạ …

Mãi đến khi Vũ Phàm khuất bóng, Hứa Chu Tử mới chịu quay trở về.

Sáng hôm sau, Vũ Phàm như thường lệ, ra thác nước ở chân núi Thanh Sơn bắt đầu luyện tập, Vũ Phàm nhảy ầm xuống nước, lặn sâu xuống dưới đáy, ước chừng cách mặt nước hơn 5 mét, hắn mò mẫm đi sang khu vực sâu hơn, nâng dần cường độ tập luyện.

Vũ Phàm xuất quyền, bọt khí trong nước nổi lên từng đợt, một luồng xoáy nước theo quyền của hắn đánh về phía trước chừng một mét rồi từ từ thu nhỏ lại, bị áp lực nước xung quanh triệt tiêu biến mất.

Ùng! Ùng! … Ùng!

Mỗi lần Vũ Phàm xuất quyền xong, chân khí trong cơ thể hắn lại cấp tốc vận chuyển đến khắp các kinh mạch hồi phục lại cơ bắp và gân cốt cho hắn.

Hơn nữa, luyện tập ở dưới đáy sông, còn giúp hắn tăng tốc độ xuất quyền và chịu được trọng lực đè nén với cường độ cao.

Tận dụng được áp lực của nước, Vũ Phàm liên tục ép nhục thân đến cực hạn trong suốt một năm qua, bây giờ cường độ nhục thân và tốc độ của hắn đã siêu việt tu sĩ Luyện Khí kỳ lục trọng thiên.

Luyện tập được ba mươi phút, Vũ Phàm phải trồi lên một lần, lấy lại dưỡng khí rồi mới có thể tiếp tục, hắn nhún chân, đẩy cơ thể trồi lên mặt nước.

Vũ Phàm từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác khoan khái do chân khí mang lại trong cơ thể.

Ùng!

Ục…ục…

Lăng Mộng Nhi hoảng hốt kêu lớn, nhưng không thành lời, cả người đâm sầm vào Vũ Phàm, đôi môi của nàng dính chặt lên khuôn mặt của hắn, nàng bị đụng mạnh, toàn thân đau nhức.

Vũ Phàm cũng vì vậy mà bừng tỉnh, hắn trợn to mắt nhìn nàng.

“Lăng sư tỷ?”

Vũ Phàm thấy nàng dường như mất khống chế, liền ôm ngang hông, mang theo nàng, bơi nhanh về phía mặt nước, gò bồng đảo của nàng, cứ cựa quậy trước ngực hắn làm hắn nóng ra cả người.

“Thật mềm a!”

Lên tới mặt nước, hai người thở hồng hộc.

Phù…phù…

Lăng Mộng Nhi xấu hổ, lấy tay đẩy Vũ Phàm ra xa, nhưng khí lực hắn lớn, lại chưa có thả nàng ra, thành thử ra nàng dùng hết lực cũng không thoát được vòng tay hắn, ngược lại, trượt tay, áp mặt lên cổ hắn một cách quái dị.

“A!”

“Ư, xấu hổ chết mất!”

Lăng Mộng Nhi xấu hổ quá, liền giả vờ ngất đi, Vũ Phàm liên tục kêu lớn.

– Lăng sư tỷ, Lăng sư tỷ!

Vũ Phàm nhanh chóng phóng người lên mặt nước, chân đạp nước bên dưới, lướt nhanh lên bờ, hắn gọi mãi nàng không chịu tỉnh, còn tưởng nàng ngất vì uống nhiều nước, liền thực hiện động tác hô hấp nhân tạo cứu người.

Vũ Phàm kề môi lên môi nàng, ra sức thổi một luồng hơi ấm áp vào miệng nàng, Lăng Mộng Nhi cảm nhận được hơi ấm khẽ kêu một tiếng nhỏ.

– Ưm!

Vũ Phàm vội bật người dứng dậy, hắn gấp gáp nói.

– Sư tỷ, sư tỷ tỉnh rồi?

Lăng Mộng Nhi nhắm tịt mắt, chỉ gật nhẹ đầu, nàng bây giờ xấu hổ đến mức, không dám mở mắt ra nhìn hắn.

Vũ Phàm quệt quệt mũi, toàn thân Lăng Mộng Nhi ướt sũng, đạo bào dính sát người, để lộ thân hình mê hoặc kiều diễm, hắn lại trong tuổi mới lớn, toàn thân nóng ran kỳ dị.

“Chết tiệt, ngươi đang nghĩ cái gì vậy!”

Vũ Phàm vội mắng mình một câu, sau đó tránh mặt đi chỗ khác.

Một lúc sau, Lăng Mộng Nhi cũng ngồi dậy, hai người trò chuyện qua lại một chút, Vũ Phàm mới hiểu chuyện vừa rồi.

Thì ra là Lăng Mộng Nhi luyện Nhạn Thủy Thuật, cho nên ra thác nước luyện tập, nhưng lúc nãy nàng cao hứng, nhảy lên quá cao, mất khống chế, rơi xuống bên dưới mặt nước đụng phải hắn.

– Ta … ta xin lỗi!

Nàng lí nhí nói trong miệng.

Vũ Phàm khịt mũi, hắn nói:

– Không sao đâu sư tỷ!

Lăng Mộng Nhi nhìn nửa thân trên đang ở trần của hắn, có chút đỏ mặt.

“Oa, hắn thật cường tráng a!”

– Đúng rồi, sao đệ lại ở chỗ này?

Vũ Phàm chậm rãi kể lại cho nàng nghe chuyện luyện tập của mình.

– Thì ra là vậy! Lăng gia ta có một quyển luyện thể thuật cho cảnh giới Luyện Khí Kỳ, đệ có muốn học không?

Vũ Phàm hưng phấn gật đầu, xong hắn liền tiu nghỉu hỏi:

– Đệ phải gia nhập Lăng gia mới được học đúng không?

Lăng Mộng Nhi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, bật cười khanh khách, nàng nói:

– Cái này thì không cần, sư tỷ sẽ cấp cho đệ một quyển để luyện, nhưng không được nói ra ngoài!

Vũ Phàm vui vẻ hớn hở gật đầu lia lịa.

– Vậy đệ cũng đã học được Nhạn Thủy Thuật?

Vũ Phàm gật đầu, hắn ngộ tính tương đối tốt, cho nên đã nắm vững hai thân pháp cơ bản của Đạo Tiên sơn môn, Nhạn Thủy Thuật và Thanh Phong Thuật.

– Đệ … đệ dạy ta có được không?

Lăng Mộng Nhi hai má hây hây đỏ, ngỏ ý với Vũ Phàm, lo lắng nhìn hắn, nàng tự dưng sợ hắn từ chối mình.

Vũ Phàm vỗ ngực hắn một cái, cơ bắp của hắn rung động nhỏ, làm cho Mộng Nhi có chút si, hắn dõng dạc nói.

– Được chứ! Sư tỷ đi theo đệ.

Cứ như vậy, một tuần tiếp theo, Vũ Phàm hướng dẫn Lăng Mộng Nhi luyện tập Nhạn Thủy Thuật.

!

– Vũ Phàm, ta làm được rồi!

Lăng Mộng Nhi tung mình lên cao, giương cung lên bắn tán cây ở đằng xa, sau đó đáp xuống mặt nước một cách nhẹ nhàng, nàng không còn bị mất đà, rớt vào mặt nước nữa.

Vũ Phàm cười lớn nói.

– Chúc mừng sư tỷ.

Lăng Mộng Nhi hai năm gần đây chủ yếu luyện tập xạ thuật trên bộ và trong rừng rậm, bây giờ mới thành thạo hai loại hình xạ thuật đó, nên dần chuyển sang luyện tập xạ thuật trên mặt nước, để có thể chiến đấu trên nhiều địa hình khác nhau.

Lăng Mông Nhi lướt đến thật nhanh, ôm chầm lấy hắn, nhưng chợt nhận ra mình thất thố, vội vàng lui lại, nàng ấp úng nói.

– Ta …ta chỉ muốn cảm ơn đệ.

Vũ Phàm gãi gãi cái đầu, hắn nhỏ giọng nói.

– Không có gì đâu sư tỷ!

Lăng Mộng Nhi đột nhiên quay mặt chạy nhanh về phía Thanh sơn, nàng nói lớn.

– Ta có việc phải về trước.

“Tên ngốc!”.

Chương 12: Cường Giả Vi Tôn!

Tháng 12 âm lịch, tiết trời lành lạnh, hanh khô, ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ tam trọng thiên cũng cảm thấy cơn lạnh rét buốt ngoài trời.

Vũ Phàm nửa thân trên cởi trần, đứng trên mặt băng, dùng toàn lực, đâm xuống một kiếm, trọng kiếm vừa chạm mặt băng, đã oanh thủng một lỗ lớn.

Rắc! Rắc!

Vũ Phàm hít vào một hơi thật sâu, lập tức nhảy xuống phía dưới.

Tê!

Cái lạnh buốt giá nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể của Vũ Phàm, hắn vội vận chuyển chân khí trong cơ thể, kháng cự lại cái lạnh ở dưới này.

Xuống dưới đáy sông, Vũ Phàm lập tức ổn định thân thủ, hai tay nắm chặt lại thành quyền, bắt đầu luyện thể.

Ùng! Ùng! … Ùng!

Mấy tháng qua hắn vẫn cứ kiên trì luyện tập như vậy ở dưới đáy sông, mặc kệ trời nắng ấm hay giá rét, hắn không bỏ một buổi nào.

Vũ Phàm xuất cước, đá một cước cao ngang đầu hắn, một luồng xoáy nước mạnh mẽ đánh thẳng về phía bên trái Vũ Phàm, thẳng đến ba mét mới tiêu thất dần bởi áp lực dưới nước.

Ở dưới độ sâu bảy mét nước như vậy, Vũ Phàm vẫn có thể xuất quyền cước như ở trên bờ, quả thật làm cho người ta bất ngờ.

Hai canh giờ sau, Vũ Phàm cũng ngừng lại, đến dưới thác nước đang ầm ầm đổ xuống, đả tọa ngồi thiền.

Hắn bắt đầu vận chuyển chân khí trong cơ thể theo công pháp Thiết Bố Sam mà Lăng Mộng Nhi đưa cho hắn, phối hợp với áp lực bên ngoài, trùng kích nhục thân.

Thiết Bố Sam mượn chân khí trong cơ thể tu sĩ, liên tục gây áp lực lên kỳ kinh bát mạch và gân cốt, từ đó tôi luyện sự dẻo dai và cứng rắn cho nhục thể, khi đại thành có thể đao thương bất nhập.

Công pháp này tổng cộng có năm tầng, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, Vũ Phàm đã luyện đến tầng thứ hai.

Bây giờ nếu như tu sĩ Luyện Khí kỳ ngũ trọng thiên dùng toàn lực chém một kiếm vào người hắn, cũng chỉ đủ để lưu lại một vết ngấn mà thôi.

Mặt khác, tu vi của Vũ Phàm cũng bởi vì vậy mà tinh tiến không ít, đã gần tiếp cận đến Luyện Khí Kỳ ngũ trọng thiên, chỉ thiếu một chút hỏa hầu nữa mà thôi.

“Nếu như ta có thể tiến vào trước hạng hai mươi của tỷ võ xếp hạng sẽ được thưởng hai viên Luyện Khí Đan và một viên Luyện Khí Tán, đủ để đột phá Luyện Khí kỳ ngũ trọng thiên”

Vũ Phàm ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, hắn tin tưởng mình có thể làm được điều này.

Còn chuyện tiến vào trước hạng mười, Vũ Phàm cũng có nghĩ đến, nhưng chuyện này xác suất không cao, ở ngoại môn đệ tử tinh anh không ít, bọn họ được sơn môn trọng tâm bồi dưỡng, tu vi tinh tiến nhanh hơn hắn rất nhiều.

Tỷ như bây giờ, Tần Ngạo đã đột phá Luyện Khí kỳ lục trọng thiên, Lăng Mộng Nhi cũng đã đạt đến Luyện Khí kỳ thất trọng thiên.

Vũ Phàm so với bọn họ không chỉ cách biệt về phẩm chất linh căn mà còn cả về tài nguyên tu luyện.

Cũng may Vũ Phàm còn có thân thể kỳ dị này chống đỡ đến, mấy năm qua hắn liên tục đọc ghi chép trong Tàng Thư Các mong tìm ra manh mối của huyết mạch cơ thể hắn, nhưng đều vô vọng, nhưng nhờ vậy cũng tiếp cận được nhiều bút lục trong giang hồ, có thêm kinh nghiệm phong phú.

Kể từ đó, Vũ Phàm ngoài nghiên cứu đan đạo, tu luyện công pháp và vũ kỹ ra còn có sở thích đọc bút lục và ký sự của mấy vị tiền bối.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng dưng có một âm thanh vang lên từ phía bên kia bờ.

– Vũ Phàm, ta biết ngươi sẽ ở đây mà!

Trịnh Tuấn Hào hồ hởi nói, hắn xoa xoa hai tay rồi nói tiếp.

– Này, ta muốn mượn hai mươi lượng bạc trắng, và một viên Luyện Khí Tán, ngươi có không?

Vũ Phàm ngao ngán thở dài, cái tên Trịnh Tuấn Hào này có lẽ lại thua đổ ước với người ta, đến đây mượn tiền hắn chung cược.

Kể từ sau khi Vệ Cẩm Tú đồng ý gia nhập Tần thế gia, Trịnh Tuấn Hào dần trở nên đổ đốn, Vũ Phàm cũng không biết liệu tên này còn chống đỡ ở tông môn được bao lâu.

Vũ Phàm nhàn nhạt nói:

– Nếu là chung cược, thì thôi, ngươi hãy về đi!

Trịnh Tuấn Hào giở giọng tráo trở nói:

– Này, tên kia, ta với ngươi là bằng hữu lâu năm, không lẽ ngươi nỡ nhìn ta bị bọn chúng đánh gãy chân hay sao?

Vũ Phàm thở dài, tung mình nhảy lên bờ, đến trước mặt Trịnh Tuấn Hào rồi nói:

– Không có, ta bây giờ thực sự không còn một đồng bạc nào!

Trịnh Tuấn Hào xụ mặt, hắn nói:

– Ngươi chẳng phải còn tên bạn tốt Tần Ngạo sao? Cầu xin ngươi cứu lấy ta lần này, lần cuối thôi!

Vũ Phàm hừ lạnh, xoay người bỏ đi.

– Lần này, ngươi tự lo liệu lấy.

Trịnh Tuấn Hào siết chặt nấm đấm hét lớn.

– Này, tên kia, ngươi đứng lại cho ta …

Vũ Phàm thở dài, hắn tung mình lên cao, đạp lên tán cây, nhanh chóng rời đi, thân thủ của Vũ Phàm bây giờ đã đạt đến một cảnh giới hoàn toàn khác biệt so với mấy tháng trước đây, thoắt cái đã biến khỏi tầm mắt của Tuấn Hào.

“Ài, huynh đệ, ta không thể tiếp tay cho ngươi làm chuyện xấu mãi được, hy vọng ngươi tỉnh ngộ lại”

Vũ Phàm nghĩ bâng quơ một lúc thì cũng trở lại gian phòng của hắn, lúc này Vệ Kiện đang đứng trước cửa phòng hắn.

– Vũ Phàm, lần thi đấu sắp tới, nếu gặp phải ca ca của Đới Hạo Nhiên sư huynh, ngươi phải nhận thua!

Vũ Phàm hừ lạnh nói:

– Tại sao?

– Vì ngươi không xứng!

Vệ Kiện nhếch mép lên cười.

– Hừ, chuyện này ngươi hãy quên đi!

Vũ Phàm nhàn nhạt nói, cất bước đi về phía gian phòng mình, tên Hạo Nhiên đứng ra chắn đường hắn.

– Ể? Ngươi không có quyền từ chối! Đây là lệnh của Hạo Nhiên sư huynh!

Vũ Phàm nói:

– Ta không muốn phiền phức, ngươi tốt nhất hãy trở về đi, chuyện này ta không đồng ý!

Vệ Kiện vung quyền đánh tới.

Bành!

– Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.

Vũ Phàm lách người sang trái, né được một quyền này của hắn một cách dễ dàng, tay Vũ Phàm như thiểm điệm, nắm chặt lấy cổ tay của Vệ Kiện, giật mạnh về phía trước, đồng thời, quét chân trụ của hắn, làm hắn ngã nhào trên mặt đất.

Vũ Phàm phủi phủi tay như phủi bụi, hừ lạnh một tiếng, cất bước tiếng vào gian phòng, để lại Vệ Kiện nằm ê chề trên mặt đất.

“Khốn kiếp!”

Vệ Kiện siết chặt nấm đấm, hắn tức giận nói.

– Tên chó chết Vũ Phàm nhà ngươi, chờ cơn lửa giận của Hạo Nhiên sư huynh đi.

Hắn đứng dậy dùng dằng bỏ đi trong sự xấu hổ và tức tối.

– Vũ Phàm sư huynh thật lợi hại, chỉ một chiêu liền đánh ngã tên Vệ Kiện a!

– Lần này Vũ Phàm xui xẻo rồi, nghe nói Hạo Nhiên sư huynh hắn sắp đột phá ngũ trọng thiên.

– Hừ, Vũ Phàm sư huynh thân thủ cũng không tồi, ngay cả lục trọng thiên cũng có thể đánh ngang cơ, tên Hạo Nhiên này là cái gì chứ!

– Đó là so với đệ tử ngoại môn bình thường thôi.

Hạo Nhiên là đệ tử tinh anh, đãi ngộ, đan dược, công pháp ở một đẳng cấp khác, không nói trước được đâu!

– Phải, phải …

Đới Hạo Nhiên, đệ đệ của Đới Mộc Bạch, gia nhập tông môn mới được hai năm, tu vi đã đạt đến Luyện Khí kỳ tứ trọng thiên, chuẩn bị đột phá ngũ trọng thiên, cũng bởi vì vậy, mà vô cùng kiêu ngạo.

Lần này hắn mượn uy thế của mình, sai Vệ Kiện đi khắp nơi, yêu cầu đệ tử ngoại môn phải nhường ca ca của hắn là Đới Mộc Bạch trong tỷ võ xếp hạng sắp tới.

Vũ Phàm đóng chặt cửa, hắn đến bên cửa sổ, nhìn tên Vệ Kiện rời đi, chuyện gì hắn cũng có thể nhịn, nhưng nếu đối phương đã ra tay đánh hắn trước và coi thường tôn nghiêm của hắn, thì hắn sẽ không nhịn.

“Nam nhi trong thiên hạ, đầu đội trời, chân đạp đất, đỉnh thiên lập địa”

Đó là tôn chỉ của hắn sau khi đọc được truyền kỳ của Thần Đế – Bạch Tuấn.

Vũ Phàm cũng thấu hiểu một chân lý rằng, ở cái thế giới này, thực lực tuyệt đối là quan trọng nhất, cường giả vi tôn!.

Chương 13: Tỷ Võ Xếp Hạng 1

Cuối tháng 12, trời chuyển ấm dần, không khí không còn quá hanh khô như trước nữa, nhưng người ta vẫn có cảm giác lành lạnh rờn rợn khó tả.

Để ý kỹ, trên những tán cây có mấy chồi non bắt đầu nhú ra báo hiệu cho mùa đông sắp đi qua, mùa xuân sắp trở lại.

Ở phương nam, đàn chim cũng bắt đầu bay trở về phương bắc, cội nguồn của chúng một lần nữa, tự nhiên là vậy, luôn luôn sinh động, luôn luôn biến chuyển.

Sáng sớm hôm nay, mặc cho khí trời lạnh lẽo, nhưng nội tâm của các đệ tử ngoại môn Đạo Tiên sơn môn rạo rực ý chí chiến đấu.

Cứ mỗi năm, vào thời điểm này, lại diễn ra cuộc thi tỷ võ xếp hạng, quyết định thứ hạng của đệ tử và chu cấp của tông môn dành cho đệ tử trong năm tới.

– Ngươi nói xem, năm nay ai sẽ là thủ tịch đại đệ tử a?

– Cái này quá rõ ràng rồi, dĩ nhiên là đại sư huynh Ngô Vũ Thiên, trừ phi huynh ấy tấn thăng đệ tử nội môn ra còn lại ta tin rằng không có ai là đối thủ của huynh ấy cả.

– Đó là ngươi chưa nghe nói đến tên Hạo Nhiên rồi, hắn mới gia nhập tông môn được hai năm nay, đã là Luyện Khí kỳ tứ trọng thiên, rất được các vị trưởng lão coi trọng.

– Tên đó quá phách lối, ta không thích!

– Ha ha, không thích thì ngươi có thể làm được gì?

– …

Khán đài tỷ võ xếp hạng đã chật kín người, bọn họ đang vô cùng háo hức chờ mong những trận chiến nảy lửa sắp tới.

Tỷ võ trường hôm nay được chia thành bốn cái võ đài thi đấu nhỏ, phân biệt gọi là Thanh Long đài, Chu Tước đài, Bạch Hổ đài, và Huyền Vũ đài.

Trận đầu của Vũ Phàm là ở Huyền Vũ đài, đối thủ của hắn, lại xảo hợp lại là Vệ Kiện.

Tỷ võ xếp hạng có ba vòng, vòng một là vòng loại, các đệ tử sẽ đấu ba trận với các đệ tử khác có cùng cấp độ tu vi, để lấy ra danh sách một phần bốn người trụ lại tiến vào vòng hai.

Ở vòng hai sẽ là bốc thăm ngẫu nhiên, phân biệt ra làm các cấp độ: tứ trọng thiên tới lục trọng thiên chung một bảng gọi là nhân bảng, thất trọng thiên và bát trọng thiên chung một bảng gọi là địa bảng, cửu trọng thiên và điên phong kỳ chung một bảng gọi là thiên bảng để thi đấu.

Mục tiêu lần này của Vũ Phàm chính là nằm trong hai mươi người đứng đầu ở nhân bảng, một khi tiến vào nhân bảng, đãi ngộ của tông môn chu cấp hàng tháng sẽ tăng lên một bậc, và nhận được danh hào nhân bảng đệ tử.

Đứng đầu mỗi bảng, liền được gọi là thủ tịch đệ tử của bảng đó, trừ Ngô Vũ Thiên đứng đầu thiên bảng, được gọi là thủ tịch đệ tử ngoại môn, tức người đứng đầu đệ tử ở ngoại môn Đạo Tiên sơn môn.

– Vũ Phàm, nhục nhã ngày trước hôm nay ta sẽ trả ngươi gấp bội!

Vệ Kiện xoa xoa cổ tay, nhếch mép cười khinh khỉnh, hất hàm nói với Vũ Phàm.

– Tùy thời phụng bồi!

Vũ Phàm nắm lấy chuôi kiếm ở đằng sau lưng, chờ hiệu lệnh của trưởng lão, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

– Nhớ kỹ không được giết đối phương, rõ chưa?

– Vâng thưa trưởng lão!

– Được rồi, ta tuyên bố tỷ võ bắt đầu!

Trưởng lão vừa dứt lời, Vũ Phàm đã lao lên trước, tiên thủ hạ vi cường, hắn rút trọng kiếm ra, nhảy phốc lên cao, trảm một kiếm nặng nề về phía Vệ Kiện, Trọng Nhạc Kiếm Kỹ – nhất trọng thiên.

Ầm!

Vệ Kiện lộn người qua bên phải né đòn, nền đá của tỷ võ đài lõm xuống một lỗ lớn, đất đá văng tứ tung.

Vệ Kiện hừ lạnh, lấy kiếm quét ngang tà tà dưới chân Vũ Phàm, hòng đánh ngã hắn, đồng thời nhảy lùi ra sau.

Vũ Phàm hừ lạnh, giậm chân tung mình nhảy lên cao, vừa đáp xuống đất đã truy theo Vệ Kiện sát rạt, Vũ Phàm chém một chiêu về phía tay cầm kiếm của Vệ Kiện.

“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ – nhị trọng thiên”

Choang!

Vệ Kiện hai tay cầm kiếm, toàn lực chống đỡ, hai tay hắn tê dại, run rẩy không thôi, cầm kiếm cũng không còn vững nữa, sắc mặt tái mép.

Đúng lúc này Vũ Phàm rút kiếm về thật nhanh, chống lên mặt đất làm điểm tựa, nghiêng mình tung cước đá vào eo của Vệ Kiện, tốc độ xuất chiêu của Vũ Phàm phải nói là nhanh, cộng thêm khoảng cách gần tên Vệ Kiện vừa mới hoàn hồn liền trúng chiêu, bị Vũ Phàm đá văng ra xa hơn bốn mét mới dừng lại.

Vệ Kiện lộn mấy vòng trên sân tỷ võ, toàn thân đau nhức, hắn cảm giác như xương hông bị đá đến nứt vỡ mấy chỗ, khục khặc ho mấy tiếng, khóe miệng chảy máu, chống tay một cách yếu ớt cố đứng dậy, nhưng đã chậm, hắn cảm nhận được một tia lạnh lẽo ở ngay cổ, quả nhiên một thanh kiếm to dày đã đặt trên cổ của hắn từ lúc nào không hay.

– Vệ Kiện bại, Vũ Phàm thắng!

Giọng của vị trưởng lão giám sát vang lên, làm cả khán đài quanh chỗ Huyền Vũ đài vỡ òa, ba chiêu, chỉ ba chiêu Vũ Phàm đã đánh bại Vệ Kiện.

Tên họ Vệ nhục nhã cúi gằm mặt xuống nền đá, ngay cả thua như thế nào hắn còn không rõ, tốc độ của Vũ Phàm quá nhanh hắn không thể theo kịp.

– Vũ Phàm thật lợi hại a!

– Tên Vệ Kiện đó tính ra cũng không tệ, vậy mà ba chiêu đã bại, tên Vũ Phàm này cũng thật lợi là hại nha.

– Một chiêu vừa rồi thật tuyệt, ngươi thấy không, hắn biến chiêu cực kỳ lợi hại!

Vũ Phàm chắp tay về phía trưởng lão thi lễ, rồi chậm rãi đi xuống võ đài, trận đầu này đối với hắn không quá khó khăn, cái tên Vệ Kiện đó, hạ bàn yếu ớt, vũ kỹ tu luyện lại chẳng tới đâu, bại trong ba chiêu cũng không có gì là lạ, chỉ được cái ỷ thế, dựa hơi vào tên Hạo Nhiên mà phách lối ở tông môn.

“Ừm, không tệ, không tệ”

Vị trưởng lão trông coi Huyền Vũ đài nhìn theo bóng lưng của Vũ Phàm âm thầm đánh giá một hai, có lẽ nhân bảng năm nay sẽ có cái tên mới.

Hai trận tiếp theo nhanh chóng trôi qua, Vũ Phàm dễ dàng giành thắng lợi với đệ tử cùng cấp bậc tu vi, không có gì khó khăn, hiện tại hắn đang ngồi nghỉ ngơi ở phía dưới, chuẩn bị tiến hành đấu phân hạng 100 đệ tử nhân bảng.

Vũ Phàm bình tĩnh nhìn xung quanh một lượt, dựa theo quan sát nãy giờ của hắn, chỉ có khoảng năm người làm hắn thấy lo ngại mà thôi, bao gồm cả Tần Ngạo, tuy nhiên, cũng không thể loại trừ trường hợp còn một vài đệ tử vẫn đang giấu sát chiêu chưa bộc lộ hết thực lực.

– Trận đầu tiên, số 40 Vũ Phàm, đấu với số 84 Tả Mạc!

Tả Mạc nhìn về phía Vũ Phàm bằng nửa con mắt, hắn nhếch mép khinh khỉnh, lúc nãy chiến đấu hắn có nghe phong phanh về chiến tích của Vũ Phàm, nhưng hắn chỉ cho là đám đệ tử này đồn thổi quá mức mà thôi.

– Vũ Phàm, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là sức mạnh thật sự!

Tả Mạc thập phần tự tin chỉa mũi đao về phía Vũ Phàm đe dọa.

– Mong Tả sư huynh chỉ điểm.

Vũ Phàm bình thản nói, đối với chiến lực của Tả Mạc, hắn không quá lo ngại.

“Tên ngạo mạn, xem hôm nay ta dạy dỗ ngươi thế nào” Tả Mạc nghĩ nghĩ trong lòng, ánh mắt độc ác nhìn Vũ Phàm.

– Ta tuyên bố chiến đấu bắt đầu.

Tả Mạc thủ thế, chém mạnh một đao về phía trước, đao kình mãnh liệt ầm ầm chém về phía Vũ Phàm.

“Địa Liệt Đao Pháp – Trảm Phong”

Uỳnh!

Vũ Phàm ánh mắt sắc bén, hắn nắm chặt trọng kiếm trong tay, quét ngang một đường, kiếm khí bén nhọn lao vọt tới Tả Mạc, đánh tan đao khí của tên kia.

“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ – nhất trọng thiên”

Bành!

– Oa, tên Vũ Phàm này thật là nhìn không ra, lại lợi hại như vậy, hắn có thể đánh tan đao kình của Tả sư huynh a!

– Ta đã nói mà, hắn rất lợi hại, nghe đồn ngày trước hắn với Tần sư huynh, chỉ hai ngươi đã hạ được Man Lực Hùng ngũ trọng thiên.

– Hừ, ta ngược lại nghĩ rằng Tả sư huynh chẳng qua là thăm dò mà thôi, ngũ trọng thiên và tứ trọng thiên là hai cấp bậc hoàn toàn khác biệt.

Choang, choang, choang.

Tiếng vũ khí liên tục va chạm, Vũ Phàm tay cầm trọng kiếm nhưng lại nhẹ tựa lông hồng, tốc độ xuất chiêu của hắn vô cùng nhanh, làm cho Tả Mạc chỉ có thể bị động chống trả.

“Khốn kiếp!” Tả Mạc mắng thầm trong lòng, hắn hét lớn.

– Vũ Phàm, nhận thua đi!

Hắn nhảy lùi lại ra phía sau, rồi lập tức lấy đà phóng lên phía trước, thế không thể cản, hai tay nắm chặt chuôi đao, đưa ra sau lưng, đao kình hội tụ, phong vân nổi lên cuồn cuộn, hắn vung tay chém mạnh về phía Vũ Phàm.

“Địa Liệt Đao Pháp – Địa Trảm”

Choang!

Ầm! Ầm!

Vũ Phàm mắt thấy đối phương tấn công hung hãn, trước lùi lại ra phía sau, lập tức ổn định hạ bộ, đưa trọng kiếm lên chống đỡ, tay phải cầm chuôi kiếm, tay trái đỡ lấy thân kiếm, đỡ lấy một chiêu này của Tả Mạc.

Nói thì chậm, nhưng thực tế nhanh vô cùng, chỉ trong hai ba nhịp thở mà thôi.

Mặt đất dưới chân Vũ Phàm lún xuống mấy tấc, khí huyết trong người cũng rạo rực.

“Thật mạnh!” Vũ Phàm cảm khái một câu, hắn lập tức vung mạnh trọng kiếm, gạt đao của Tả Mạc sang một bên, làm tên kia bị bất ngờ, tay cầm đao bị hất văng lên cao, để lộ sơ hở trước ngực.

Vũ Phàm sẵn thế lập tức chém ngược trọng kiếm trở lại, rạch một vết khá sâu trước ngực Tả Mạc.

Xoạt!

Tả Mạc thất kinh nhảy lùi lại phía sau, máu trên ngực bắt đầu chảy xuống, hắn cắn răng chịu đau.

Vũ Phàm nào để cho hắn nghỉ ngơi, lập tức lao đến, phải chém trái chém liên tục công kích.

Choang, choang, choang!

Tả Mạc lấy đao chống đỡ một được một lúc thì hai tay tê dại, cơ thể mất nhiều máu thành ra cũng dần dần mất đi sự nhạy bén, động tác chậm đi trông thấy.

Tả Mạc đột nhiên quăng ra tấm Lôi Phù đánh về phía của Vũ Phàm.

Đoàng!

– Vũ Phàm, chịu chết đi!

Tả Mạc gầm lên dữ tợn..

Chương 14: Tỷ Võ Xếp Hạng 2

Vũ Phàm trúng đòn của Lôi Phù, toàn thân người phút chốc tê liệt, hắn vội vàng thôi động chân khí trong cơ thể chống lại lôi điện đang oanh kích nhục thân.

– Aaa…

Vũ Phàm hét lớn, cố gắng cử động thân thể, bởi vì trước mặt, Tả Mạc đã chém tới, khuôn mặt hắn vô cùng dữ tợn, nhằm vào bả vai của Vũ Phàm mà chém xuống, nếu một đao này thành công, Vũ Phàm chắc chắn bị phế một tay.

Đám đệ tử ở bên ngoài quan sát giật thót cả tim, lo lắng nhìn về tên Vũ Phàm đang cố gắng cử động bên dưới.

Vệ Cẩm Tú bấu chặt tay của Hứa Chu Tử, miệng liên tục lẩm bẩm, mắt nhắm nghiền.

– Vũ Phàm, cố lên, ngươi phải cố lên!

Choang!

Tiếng binh khí va chạm phá vỡ sự im lặng trên khán đài, khắp nơi bàn tán xôn xao.

“Khí lực thật lớn”

– Oa, vậy mà hắn cũng đỡ được, thật lợi hại!

– Ta còn tưởng tên Vũ Phàm đó bị Tả Mạc phế một tay rồi chứ!

– Thật lợi hại, một kích trực diện của Lôi Phù vẫn cử động được, chẳng lẽ hắn là thể tu?

Lúc nãy, vào thời khắc quyết định, Vũ Phàm kịp thời vung kiếm chống đỡ.

Thế công của Tả Mạc quá mạnh, hắn buộc phải khuỵu người xuống để giảm bớt lực xung kích.

Hai tay Vũ Phàm tê rần vì lôi điện, nay lại bị trọng đao của Tả Mạc chém tới, làm hắn cảm thấy tê dại không thôi.

Vũ Phàm cắn chặt răng, kiên cường vận chuyển chân khí trong nội thể gia tăng sức mạnh, hất văng Tả Mạc ra xa.

Bành!

Tả Mạc bị Vũ Phàm đẩy lùi lại một đoạn hơn hai mét, hắn phải cắm đao xuống đất mới có thể định thân, kinh hãi nhìn Vũ Phàm đang đứng ở trước mặt.

Vũ Phàm thở hổn hển lùi lại một góc khán đài thật nhanh, hắn phải tranh thủ kéo dài thời gian để cho tác dụng của lôi điện tan đi mới có thể toàn lực chiến đấu.

Môi của Tả Mạc dần tím tái, cả người lảo đảo, nhưng hắn không nhận thua, cắn chặt răng, dồn hết sức lực còn sót lại thi triển một đao cuối cùng, quyết định thắng bại với Vũ Phàm.

“Địa Liệt Đao Pháp – Địa Liệt Trảm”

– Vũ Phàm, ta xem ngươi đỡ chiêu này như thế nào!

Tả Mạc hét lớn, nhảy bổ lên trên không, đao khí trên tay hắn cuồn cuộn, mang theo uy áp cự đại, ầm ầm đánh xuống đỉnh đầu Vũ Phàm.

ẦM!

Mặt đất nơi Vũ Phàm đứng bị đánh nát bấy, chọc ra một cái lỗ thủng lớn.

Vào phút cuối, Vũ Phàm đã lách người sang một bên né tránh, đồng thời đưa thân hình của Tả Mạc vào trong tầm chiêu, Vũ Phàm lạnh lẽo vung kiếm, chém về phía Tả Mạc.

“Quang Lưu Trảm”

Bành!

Một luồng kiếm khí màu hoàng kim, theo bản trọng kiếm chém tới Tả Mạc, tên này vội vàng tế đao lên chống đỡ.

Choang! Cả người hắn, bị một chiêu này của Vũ Phàm đánh bay ra khỏi tỷ võ đài, hôn mê bất tỉnh.

Trưởng lão trông coi Bạch Hổ đài cũng sững sờ một lúc, lão nói.

– Ta tuyên bố Tả Mạc bại, Vũ Phàm thắng!

– Oa! thắng rồi, thắng rồi.

Hứa Chu Tử nắm lấy bả vai của Vệ Cẩm Tú mà lắc điên cuồng, thắng trận này, Vũ Phàm đã ghi tên mình vào 50 đệ tử đứng đầu nhân bảng, hắn chỉ cần thắng hai trận nữa thôi, sẽ đạt được mục tiêu đề ra.

Vũ Phàm thu lại trọng kiếm, thi lễ với trưởng lão trong coi tỷ võ đài, rồi nhanh chóng bước về chỗ của mình, điều tức tịnh dưỡng.

– Tên Tả Mạc đó năm trước nằm trong top 30 đệ tử mạnh nhất nhân bảng a! Vậy mà lại bại dưới tay Luyện Khí kỳ tứ trọng thiên!

– Tên Vũ Phàm đó là ai? Cái tên này nghe quen quen.

– Hắn là bằng hữu của Tần Ngạo sư huynh, lần trước còn cùng huynh ấy chém giết Man Lực Hùng ở dưới núi Thanh Sơn a!

– Lợi hại như vậy!

Lăng Mộng Nhi ở đằng xa, lặng lẽ chúc mừng cho Vũ Phàm.

– Vũ Phàm, chúc mừng đệ!

Nàng lẩm bẩm nói một mình, đôi má nàng bất giác hây hây đỏ.

Tần Ngạo giơ tay vẫy vẫy chúc mừng Tả Phàm, miệng hắn la lớn:

– Vũ Phàm, đệ thật lợi hại!

Xế trưa, 50 người đứng đầu nhân bảng rốt cuộc cũng đã có, bọn họ đang hồi hộp chờ đợi kết quả bốc thăm ghép cặp, Vũ Phàm cũng vậy, hắn hướng mắt đến chỗ trưởng lão, hồi hộp chờ gọi tên.

– Trận thứ năm, số 40 Vũ Phàm, đánh với số 28 Mã Hồng Tuấn.

Trưởng lão vừa đọc lá thăm xong, bên ngoài khán đài đã ồn ào một trận.

– Là Mã sư huynh a! Năm ngoái Mã sư huynh bài danh hạng 15 trên nhân bảng, năm nay khả năng cao tiến vào hạng dưới 10.

– Tên Vũ Phàm thật xui xẻo, ta thấy với khả năng của hắn vào top 25 không quá khó, nhưng đà này hẳn là phải dừng lại rồi!

– Hứa Chu Tử, ngươi nói xem Vũ Phàm có thể thắng không?

Vệ Cẩm Tú lo lắng hỏi, tên Hứa Chu Tử mập mạp tự tin nói:

– Hừ, đệ tin tưởng Vũ sư huynh!

Hắn hét lớn: – Vũ sư huynh cố lên!

Vũ Phàm vui vẻ vẫy vẫy tay về phía hai người bọn họ, Vũ Phàm cũng đảo mắt tìm Trịnh Tuấn Hào, nhưng không thấy đối phương đâu cả, có lẽ là tên đó còn giận hắn chuyện lần trước.

Mã Hồng Tuấn cẩn thận đánh giá Vũ Phàm trên dưới một lượt, mặc dù biểu hiện của Vũ Phàm không tồi, nhưng Mã Hồng Tuấn hắn cũng không phải hạng xoàng xĩnh, hơn nữa, hắn đã đột phá Luyện Khí kỳ lục trọng thiên, không có khả năng bại dưới tay Vũ Phàm.

Mã Hồng Tuấn chắp tay nói:

– Vũ sư đệ, mời chỉ giáo!

Vũ Phàm cũng đáp lẽ:

– Mã sư huynh, xin chỉ giáo!

– Ta tuyên bố tỷ võ bắt đầu!

Trưởng lão vừa dứt lời, Mã Hồng Tuấn và Vũ Phàm đã lao vào chiến đấu.

Choang, choang, choang!

Tiếng đầu mũi thương va chạm mũi kiếm liên tục vang lên, hai người giao phong dữ dội, không ai thua ai.

Mã Hồng Tuấn đột ngột thu thương, vòng ra sau lưng lấy tay trái giữ mũi thương, mượn lưng uốn cong thân thương, rồi thả tay.

Hiu!

Mũi thương lao đi thật nhanh, thẳng hướng hông của Vũ Phàm mà đánh tới.

Choang!

Vũ Phàm đưa trọng kiếm sang ngang hông chống đỡ, mũi thương đánh vào bản kiếm rung lên bần bật, Vũ Phàm lấy chân trái làm trụ, chân phải dạt sang ngang, kiên cường chống đỡ.

“Lợi hại!” Vũ Phàm âm thầm đánh giá Mã Hồng Tuấn.

Đồng thời dùng kiếm hất văng mũi thương lên cao, Mã Hồng Tuấn cũng không đơn giản, lập tức rụt thương lại về phía mình, tránh cho Vũ Phàm đánh trúng mũi thương.

“Thật nhanh a!” Mã Hồng Tuấn âm thầm đánh giá Vũ Phàm, nói thì chậm, nhưng trên thực tế động tác của Vũ Phàm cực kỳ nhanh chóng, từ lúc thu kiếm về đỡ đến lúc hất kiếm chỉ diễn ra vỏn vẹn trong hai ba nhịp thở, cũng may Mã Hồng Tuấn thành thạo một chiêu này, mới có thể phòng bị công kích của Vũ Phàm.

Vũ Phàm lập tức lại phía sau, tránh khỏi phạm vi công kích của Mã Hồng Tuấn, đối phương dùng thương, có lợi thế về tầm đánh, Vũ Phàm nếu như muốn đánh bại được tên này, bắt buộc phải bộc phát tốc độ rút ngắn khoảng cách, mới có hy vọng chiến thắng.

Nói thì dễ, làm thì khó, dưới công kích liên miên của Mã Hồng Tuấn, Vũ Phàm hắn muốn áp sát cũng không phải chuyện đơn giản.

Mã Hồng Tuấn truy theo Vũ Phàm, huy thương nện tới, Vũ Phàm thân pháp nhanh nhẹn, lập tức lách người sang một bên, đồng thời đạp cước ra phía sau, mượn đà lao về phía Mã Hồng Tuấn, làm tên kia thoáng chốc cả kinh, lập tức lùi lại, đồng thời thi triển Hồi Mã Thương đối phó Vũ Phàm.

Vũ Phàm biết hắn sẽ làm như vậy, liền lấy bản kiếm, đề dọc thân thương, Mã Hồng Tuấn rút thương lại, mũi thương bị kẹt lại bởi sống kiếm, không cách nào rút về.

“Hả?” Mã Hồng Tuấn cả kinh, còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, Vũ Phàm đã vung mạnh kiếm chém về sau lưng, cuốn theo thương của hắn ra phía sau, làm Mã Hồng Tuấn bổ nhào tới.

“Cơ hội!” Vũ Phàm lập tức phóng vọt tới, vung kiếm lên cao chém mạnh xuống.

“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ – nhị trọng thiên”

Ầm!

Mã Hồng Tuấn dứt dạt, giật thương quăng sang một bên, rồi buông tay, lộn người kịp thời né tránh, đồng thời với tay lấy lại thương, quét ngang mặt đất cản lại Vũ Phàm.

– Hay! Quá hay!

– Tuyệt quá, ngươi có nhìn thấy không?

– …

Đệ tử ở bên ngoài chứng kiến một màn này lập tức bùng nổ bàn tán không thôi, hai người vừa rồi biểu hiện thật xuất sắc, chiêu thức biến hóa khôn lường, vô cùng bắt mắt.

Vũ Phàm đột kích thất bại, có chút tiếc nuối, nhưng quyết đoán lùi lại, tìm cơ hội khác lần nữa đột kích hắn..

Chương 15: Phiếu Trắng!

Vũ Phàm mắt thấy Mã Hồng Tuấn có vẻ bắt đầu thấm mệt, liền dồn dập công kích tới, hắn cố ý đánh lên đầu mũi thương, mượn lực phản chấn làm mỏi hai cánh tay của tên họ Mã.

Công sức luyện tập của Vũ Phàm mấy năm qua không hề lãng phí, sức bền của hắn vô cùng tốt, dù đã chiến đấu hơn nửa canh giờ, nhưng Vũ Phàm vẫn chưa thấy mệt, hơn nữa càng đánh càng hăng, ngược lại hoàn toàn với Mã Hồng Tuần.

“Hắn muốn tiêu hao chiến với ta, không có cửa”.

Mã Hồng Tuấn nghĩ thầm, sau đó sử dụng Đột Tiến, oanh kích Vũ Phàm đột ngột.

Bành!

Không khí phía trước đầu mũi thương bị chấn nổ ầm ầm, khí lực chấn động tạo ra lực xung kích đẩy lùi Vũ Phàm lại hai ba bước chân.

Vũ Phàm đạp cước lách người qua một bên, lao vọt về phương hướng của Mã Hồng Tuấn đang đứng.

Mã Hồng Tuấn thấy vậy, lập tức thi triển Hồi Mã Thương chuẩn bị nghênh đón Vũ Phàm, nhưng bất ngờ là, đột nhiên Vũ Phàm dồn toàn lực chém một kiếm nặng nề lên đầu thương của hắn.

“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ – nhị trọng thiên”

Choang! Ầm, ầm!

Thanh thương trong tay Mã Hồng Tuấn rơi xuống đất kêu lên ong ong, Vũ Phàm thuận chân, bồi thêm một cước đá văng thanh thương ra đằng xa, cắm thẳng xuống mặt đất, rung lên bần bật.

“Không ổn!”.

Mã Hồng Tuấn bị tấn công bất ngờ, hai tay tê rần, vội vàng phi thân về phía thương rơi ở đằng xa, hy vọng kịp đoạt lại vũ khí.

Vũ Phàm đột nhiên tăng tốc, phút chốc đã lao đến chỗ của Mã Hồng Tuấn, hắn chém một kiếm ngang người tên kia.

“Quang Lưu Trảm”

Bành!

Mã Hồng Tuấn, giơ hai tay lên chống đỡ, may hắn có hộ kiên, nếu không quả thật không dám nói trước điều gì, nhưng cũng vì vậy mà bị Vũ Phàm hất văng ra xa hơn hai mét.

“Thật mạnh a!”.

Mã Hồng Tuấn kinh hãi, cố gắng dùng bàn tay đau nhức vỗ xuống nền gạch, mượn lực bật người đứng dậy.

Ở bên ngoài, đám đệ tử lần nữa xôn xao bàn tán.

– Nhìn không ra tên Vũ Phàm này khí lực thật lớn a!

– Nếu không phải trắc thí chân khí của hắn là Luyện Khí Kỳ tứ trọng thiên, ta còn tưởng hắn là lục trọng thiên cơ đấy.

– Mã sư huynh có vẻ không ổn rồi!

Vũ Phàm lướt nhanh như cơn gió, Thanh Phong Thuật được hắn thúc đẩy đến cực hạn, trong hai nhịp thở đã đánh tới trước mặt của Mã Hồng Tuấn.

Choang! Choang!

Mã Hồng Tuấn cố gắng dùng hộ kiên chống đỡ loạt công kích như mưa của Vũ Phàm, hai tay hắn vốn đã mỏi nay liên tục bị oanh kích, tê dại không thôi hắn cảm giác như sắp bị đánh gãy.

Vũ Phàm thấy Mã Hồng Tuấn đã thấm mệt, dứt khoát tung đòn quyết định, hắn cắm kiếm xuống đất rồi tung cước đá bay tên kia ra xa.

Ngay khi thân thể Mã Hồng Tuấn nặng nề đập xuống đất, Vũ Phàm đã chém tới.

“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ – nhị trọng thiên”

Bành! Ầm, ầm!

Mã Hồng Tuấn lăn người sang một bên kịp né tránh, nhưng dư uy của một kiếm này vẫn đánh trúng nhục thân của hắn, làm hắn văng ra một góc khán đài, hơi thở dần trở nên nặng nhọc hắn ôm ngực ho ra một búng máu lớn.

– Khụ, khụ!

Mã Hồng Tuấn cay đắng nhìn về phía Vũ Phàm, vừa nãy, đáng lẽ ra hắn không nên dùng chiêu Hồi Mã Thương như vậy, thành thử tự mình tạo cơ hội cho đối phương tước đoạt vũ khí.

Mã Hồng Tuấn không cách nào nghĩ ra tại sao tên Vũ Phàm kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú bực này.

– Ta … ta nhận thua!

Mã Hồng Tuấn chua xót cúi đầu nói lớn, hắn quả thật không cách nào đánh với Vũ Phàm nữa.

Vũ Phàm nghe hắn nói một câu này, chủ động thu kiếm lại, chắp tay nói với hắn.

– Đa tạ sư huynh đã nhường!

Mã Hồng Tuấn khó khăn đứng lên một tay ôm ngang hông lết bước chân nặng nề về phía cây thương đang cắm trên mặt đất.

– Ta tuyên bố Mã Hồng Tuấn bại, Vũ Phàm thắng!

Giọng trưởng lão vang lên, chính thức xác nhận chiến thắng của Vũ Phàm.

– Oa, Luyện Khí Kỳ tầng 4 vào top 25 người mạnh nhất, lần đầu tiên a!

– Vũ Phàm sư huynh!

– Vũ Phàm sư huynh!

Một đám đệ tử hô lớn tên của hắn, làm cho Vũ Phàm cảm nhận được sâu sắc câu nói cường giả vi tôn ở cái nơi cá lớn nuốt cá bé này.

Lăng Mộng Nhi suýt nữa thì nhảy cẫng lên, may nàng kịp kiềm chế lại.

“Oa, ngươi thật là lợi hại!”

Đôi mắt nàng long lanh nhìn bóng lưng của Vũ Phàm đang đi xuống bên dưới võ đài, giọng trưởng lão đột ngột vang lên làm nàng giật mình.

– Trận thứ bảy, số 14 Lăng Mộng Nhi đấu với số 25 Nhan Như Ngọc.

Lăng Mộng Nhi ngoái đầu nhìn về phía Huyền Vũ đài một cái, hy vọng tên kia nhìn nàng một lần, nhưng theo nàng quan sát từ đầu buổi đến giờ, nàng chỉ thấy tên kia chỉ ngó về phía Vệ Cẩm Tú.

“Hừ, ngươi là đồ đáng ghét, đồ ngốc!” Lăng Mộng Nhi hậm hực, hằm hằm sát khí đi lên võ đài.

Hai canh giờ sau, top 25 người mạnh nhất nhân bảng đang hồi hộp chờ đợi bốc thăm chia cặp thi đấu lượt sau, ở trong này sẽ có một phiếu trắng, đệ tử nào may mắn được ghép với phiếu này, thì sẽ không phải thi đấu mà trực tiếp được vào top 13 người mạnh nhất.

Trưởng lão mở tờ thăm ra, lão chậm rãi đọc to.

– Số … 40 Vũ Phàm, phiếu trắng!

– Oa! Vũ sư huynh vào top 13 người mạnh nhất nhân bảng rồi a!

Hứa Chu Tử gào vang cả một góc khán đài, hắn mừng quýnh quáng ôm Vệ Cẩm Tú lắc như điên như dại.

Vũ Phàm ở phía dưới, miệng đã sớm cười toe toét, coi như mục đích ban đầu của hắn đề ra đã thuận lợi đạt được.

Tần Ngạo chắp tay nói:

– Vũ sư đệ, chúc mừng đệ!

– Đa tạ Tần sư huynh!

“Khốn kiếp! Vì cái gì chứ? Tên chó chết!”.

Đới Mộc Bạch siết chặt nấm đấm, ánh mắt đầy sự ghen tức nhìn về phía Vũ Phàm.

Vũ Phàm cảm nhận được ác ý từ phía Đới Mộc Bạch, hắn khẽ liếc nhìn sang phía bên đó làm tên kia chột dạ, tránh mặt đi chỗ khác.

Ánh mắt của Vũ Phàm sắc như đại bàng, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi không nhỏ, đây là cái uy bẩm sinh của hắn.

Vũ Phàm thu lại ánh mắt, rảo bước đi lên khán đài ngồi cùng với Hứa Chu Tử và Vệ Cẩm Tú quan sát các cặp khác thi đấu, chuẩn bị cho cuộc chiến tranh đoạt top 10 ngày mai.

Xế chiều, Vũ Phàm cũng về đến gian phòng của mình, từ xa hắn đã thấy bóng dáng của tên họ Trịnh đang loay hoay sắp con gà nướng lên bàn đá, với hai bầu rượu to to, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Vũ Phàm.

– Ha, Vũ Phàm ngươi về rồi, hôm nay ta có việc không xem ngươi thi đấu được, nên cố ý chiêu đãi ngươi gà nướng nhắm rượu gạo, chúc mừng ngươi lọt vào top 13 nhân bảng, ha ha, mau lại đây!

Trịnh Tuấn Hào vui vẻ khác thường, kéo Vũ Phàm xềnh xệch về phía bàn đá.

– Nào, ngồi xuống, ngồi xuống!

– Ây, từ đã để ta gọi thêm Hứa Chu Tử và Vệ Cẩm Tú!

Vũ Phàm vội nói, nhưng hắn còn chưa kịp đứng dậy, tên Trịnh Tuấn Hào đã ấn hắn xuống ghế, sắc mặt có chút lạ, hắn vội vội vàng vàng nói.

– Khụ, khụ, Vũ Phàm, ta và Vệ Cẩm Tú vừa cãi nhau to, gọi hai người đó qua có chút bất tiện, hôm nay chỉ ta và ngươi thôi, được không?

Vũ Phàm nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

– Cũng được!

Nói rồi tên Trịnh Tuấn Hào xé cho Vũ Phàm một cái đùi lớn, đưa tới trước mặt hắn.

– Mau ăn đi, kẻo nguội!

Vũ Phàm sẵn bụng đang đói nhai ngấu nghiến, rồi làm hớp rượu với tên họ Trịnh, được hai ba phút sau, Vũ Phàm cảm thấy xây xẩm mặt mày, khung cảnh phía trước dần tối lại.

– Ngươi … ngươi …!

– Ài, là ngươi ép ta, tất cả là tại ngươi!

Trịnh Tuấn Hào lôi Vũ Phàm đi xềnh xệch, miệng lẩm bẩm không ngừng..

Chương 16: Lòng Người Hiểm Ác

Sáng hôm sau, quảng trường tỷ võ chật kín người, bọn họ đang háo hức chờ xem kết quả cuối cùng của top 10 các bảng đệ tử ngoại môn.

Lăng Mộng Nhi và Tần Ngạo sắc mặt lo lắng nhìn dáo dác xung quanh cố gắng tìm kiếm hình bóng của tên Vũ Phàm.

Hứa Chu Tử hớt ha hớt hải chạy về phía Tần Ngạo, hắn thở hồng hộc nói:

– Tần … sư huynh … đệ … đệ đã kiểm … tra rồi, … không thấy huynh … ấy ở … trong phòng!

Tần Ngạo tặc lưỡi một cái, lo lắng đi qua đi lại.

– Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Lăng Mộng Nhi quay sang thủ hạ của mình nói:

– Mau mau tản ra tìm hắn!

Trong lòng nàng nóng như lửa đốt, thông thường đệ tử tham gia tỷ võ xếp hạng, rất hiếm khi đi ra ngoài, trừ phi có việc khẩn cấp, còn lại đa số đều ở phòng của mình nghỉ ngơi tịnh dưỡng.

Nhưng quái lạ là Hứa Chu Tử lật tung cả phòng của Vũ Phàm cũng không thấy bóng dáng hắn đâu cả.

Ở phía này, Đới Mộc Bạch và Đới Hạo Nhiên nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn ở bên đó, càng đắc ý, cười lớn một tràng.

– Ha ha, … đáng đời!

Mắt thấy Lăng Mộng Nhi và Tần Ngạo nhìn sang, tên Đới Mộc Bạch nhún nhún vai cười cợt nhã.

Đã hơn nửa canh giờ trôi qua, bọn họ vẫn không tìm thấy bóng dáng của Vũ Phàm, Lăng Mộng Nhi lo lắng nhìn về phía trưởng lão ở phía trên.

Vị trưởng lão nhíu mày, nhìn xuống đám đệ tử bên dưới, nhân bảng, địa bảng, thiên bảng đã có mặt đầy đủ chỉ thiếu duy nhất một mình Vũ Phàm, lão đằng hắng rồi nói:

– Đã đến giờ thi đấu, nếu 15 phút nữa Vũ Phàm không có mặt, coi như từ bỏ quyền thi đấu, bài danh hạng 13 nhân bảng!

Tần Ngạo sắc mặt trầm xuống, hắn thật hy vọng Vũ Phàm có cơ hội tỏa sáng, thông qua lần biểu hiện này nhận được một vị sư phụ tốt, ngay cả trưởng lão khách khanh Lý Thủy Thiện cũng nhận định rằng tiềm lực của Vũ Phàm rất tốt không đến nỗi tệ, không ngờ lại gặp chuyện này, đúng là lão thiên trêu ngươi.

Lăng Mộng Nhi sốt ruột nhìn xung quanh, nhưng không có một ai quay trở về báo tin, hình bóng của Vũ Phàm cũng không thấy đâu, làm nàng trực trào sắp khóc.

“Ngươi đừng xảy ra chuyện gì nha!”

– Đã hết 15 phút, ta tuyên bố tước quyền thi đấu của Vũ Phàm, hắn sẽ bài danh hạng 13 nhân bảng!

Đệ tử ở chung quanh khán đài lập tức xôn xao không thôi.

– Không phải hắn bị người hãm hại chứ?

– Ngươi đừng nói bậy, ai lại dám làm chuyện này ở trong tông môn?

– Ta thấy hắn là sợ quá mà bỏ trốn thì có, Luyện Khí Kỳ tầng 4 may mắn vào top 13 đã là không tệ rồi, nếu gặp phải đệ tử tinh anh, chắc chắn sẽ rước nhục vào thân!

– Đúng, đúng, ta thấy hắn chính là bỏ trốn thì có, không lý nào lại như vậy!

Ở trong gian phòng của Trịnh Tuấn Hào, lúc này Vũ Phàm mới nặng nhọc mở đôi mắt của hắn lên, ánh mặt trời rọi thẳng mặt hắn, làm hắn nhíu mày cố gắng nhìn xung quanh.

– Ưm, ưm … (tại sao ngươi lại làm vậy với ta)

Vũ Phàm bị bịt chặt miệng, cố gắng kêu gào trong tức giận về phía Trịnh Tuấn Hào, tên này nhàn nhã ngồi chễm chệ trên ghế ăn táo, hắn cười nói:

– Vũ Phàm đừng trách ta, nếu như ngươi cho ta mượn tiền, thì bây giờ ngươi đâu ra nông nỗi này, muốn trách hãy trách bản thân ngươi.

Vũ Phàm cố gắng dãy giụa thoát khỏi đám dây thừng to lớn đang cột chặt hắn vào cột nhà, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía Trịnh Tuấn Hào.

Trịnh Tuấn Hào thấy bộ dạng hung dữ của Vũ Phàm, cười cợt đến gần hắn, đá đá lên đùi Vũ Phàm mấy cái.

– Sao? Ngươi làm gì được ta? An tâm đi ta không giết ngươi đâu, ngươi ngoan ngoãn ở đây hết ngày hôm nay, ta sẽ thả ngươi ra.

Ha ha …

Trịnh Tuấn Hào cười lên khoái trá, rồi mở hờ cửa lén lút rời đi, mặc cho Vũ Phàm kêu gào sau lưng.

– Ưm, ưm, … (thả ta ra, tên khốn kiếp)

Vũ Phàm giả bộ cựa quậy la lối thêm một lúc nữa, xác định tên kia đã đi xa mới bắt đầu yên tĩnh lại, Vũ Phàm cố gắng dùng tay móc thanh Ám Hồn Kiếm (chủy thủ) giắt ở hông ra, đôi tay hắn bị khóa chặt, mỗi lần cử động, dây thừng lại thít vào, đau đớn không thôi.

Vũ Phàm cắn chặt răng, loay hoay một lúc thì moi được thanh chủy thủ ra ngoài, cố gắng cẩn thận cắt đứt dây thừng.

Roạt!

“Ha, thành công rồi!”.

Vũ Phàm thành công thoát khốn, nhanh chóng đứng dậy, mở toang cửa ra ngoài, nhưng hắn liền đổ gục xuống mặt đất, quỳ gối trên nền đá, khóc nức nở.

Mặt trời bây giờ đã lên thiên đỉnh, hết thảy đã quá muộn màng, hết thảy những hy vọng của hắn đã tan biến, khó khăn lắm hắn mới có cơ hội thử sức mình để vào top 10 nhân bảng, một khi lọt vào đây hắn sẽ có cơ hội được nhận sư phụ trực tiếp dạy bảo.

Tuyệt vọng, Vũ Phàm gào thét đến khản cổ.

– Aaa…

Tiếng thét của hắn vang khắp dãy sơn mạch, như cứa vào lòng vào dạ, đau đến tận cùng, hắn bị chính người huynh đệ mà hắn quan tâm nhất phản bội!

– Trịnh Tuấn Hào, tại sao, tại sao aaaa …?

Hứa Chu Tử nghe thấy tiếng của Vũ Phàm, chạy vội sang bên đây, thấy Vũ Phàm gào khóc thảm thiết, vội ôm chặt lấy Vũ Phàm, hắn cũng khóc theo nức nở.

– Sư huynh … là ai … là ai hại sư huynh? Hức hức …

Hứa Chu Tử mau chóng nhận ra đây là gian phòng của Trịnh Tuấn Hào, hận ý trong người sôi sục hắn siết chặt nấm đấm.

– Là hắn! Lại là hắn!

Hứa Chu Tử chua xót nói, Vũ Phàm rũ rượi đứng dậy, thất tha thất thểu bước đi, Vệ Cẩm Tú cũng đã chạy tới, nàng nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng lưng của Vũ Phàm, khóc nghẹn.

Bởi hơn hết thảy, nàng và Hứa Chu Tử đều biết rõ, để chuẩn bị cho một ngày này Vũ Phàm đã bỏ ra một cái giá lớn nhường nào, dù cho mùa đông giá rét hắn vẫn đầm mình dưới sông sâu để luyện tập.

Vũ Phàm lững thững bước đi, hắn nhớ đến bút ký của Độc Cô Bác, sống ở trên đời, không được phép tin tưởng bất kỳ kẻ nào.

Vũ Phàm từng cười nhạo vị tiền bối này đến cả một vị bằng hữu đáng tin cũng không có, nhưng mà bây giờ hắn mới thấu hiểu, không phải là lão không có người để tin cậy, mà là lòng người hiểm ác!

Vũ Phàm ngửa cổ lên trời cười lớn một tràng.

– Ha ha …

Tiếng cười của hắn mang theo sự bi thương và cô độc vô tận, hệt như tiếng cười của lão vậy.

Lạnh, bây giờ hắn thấy lạnh vô cùng, cái lạnh mà hắn sớm đã quen mà sao nay thật lạ thường, Vũ Phàm siết chặt tay, đứng thẳng lưng, bước đi trong cơn buốt giá mùa đông.

– Vũ sư huynh, sáng nay sao ngươi không đến thi đấu a?

Một tên đệ tử vô tình gặp Vũ Phàm, hắn nhỏ giọng hỏi han, Vũ Phàm chỉ im lặng cúi đầu không nói gì, mà tên này cũng tinh ý, thấy trên cánh tay hắn, hằn từng vết dây trói chặt, lắc đầu thở dài.

– Huynh nên báo cho chấp pháp đường a!

Vũ Phàm thở dài thườn thượt, Trịnh Tuấn Hào là cô nhi, lang thang đầu đường xó chợ, may mắn được trưởng lão nhìn trúng xách về tông môn tu luyện, bây giờ báo án, hắn chắc chắn sẽ bị phế tu vi, vứt ra ngoài đường một lần nữa, liệu hắn có sống nổi không.

Vũ Phàm vẫn không thể nhẫn tâm làm như vậy được, bây giờ lòng hắn rối bời, không biết phải làm sao cho phải.

Hắn chỉ đành lắc đầu, rời đi.

– Đa tạ sư đệ quan tâm!

Lăng Mộng Nhi từ xa thấy hắn như vậy, cũng không biết nên khuyên nhủ hắn thế nào, cũng không có dũng khí đến cạnh an ủi hắn, chỉ đành đứng ở đây, dõi theo bước chân của hắn, lặng lẽ khóc.

“Vũ Phàm, ngươi phải cố lên!”.

Chương 17: Săn Giết Man Lực Hùng

Lăng Mộng Nhi gõ cửa, lớn tiếng gọi.

– Vũ Phàm ngươi có ở đó không?

Nàng đã gọi đôi ba lần nhưng không thấy hắn đáp lời, liền xoay người rời đi.

Nàng chạy nhanh về phía thác nước, nơi hắn vẫn thường luyện tập, đúng như nàng dự đoán, Vũ Phàm đang ở đây.

Nàng nhặt cái áo hắn vất vội trên tảng đá lên, cẩn thận xếp gọn lại để ngay ngắn rồi ngồi một bên đợi Vũ Phàm.

Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày đó, Vũ Phàm ít nói hẳn ra chỉ đắm mình trong tu luyện, đến cả nhận nhiệm vụ hắn cũng chẳng màng tới.

Ở dưới độ sâu 8 m, áp lực nước mạnh mẽ liên tục đè nén thân thể của Vũ Phàm, hắn nặng nề đánh từng quyền về phía trước, không phải do quyền hắn nặng, mà là do tâm hắn nặng.

Ùng! Ùng! …

Khoảng 30 phút sau, Vũ Phàm mới trồi lên mặt nước để hít thở.

Mộng Nhi ghé mặt sát mặt nước, làm hắn giật nảy mình, nói lớn.

– Sư tỷ, đừng dọa ta a!

– Xú tiểu tử, làm như ta xấu lắm không bằng!

Vũ Phàm gãi gãi đầu, hắn nhảy phóc lên trên bờ, rũ mình cho vơi nước đang bám trên thân thể, thuận miệng hỏi.

– Sư tỷ tìm đệ là có chuyện gì?

Lăng Mộng Nhi chu mỏ nói:

– Thế không có việc gì thì không được tìm đệ hả?

Vũ Phàm sững người, hắn cười cười nói:

– A! Đệ không có ý đó.

Nói rồi hắn bắt đầu nhóm lửa hong khô người, Thiết Bố Sam đã luyện đến tầng 2 tiểu thành, theo đà này, qua sáu tháng nữa hắn có thể đạt đến tầng 3 của công pháp.

Vũ Phàm cúi người nhìn thân thể của hắn một lượt, tu luyện Thiết Bố Sam công pháp, lại có hiệu quả siết cơ, làm cho cơ bắp hắn trông gọn lại nhưng khí lực lại vô cùng lớn.

Cũng may là hợp ý hắn, hắn không muốn nhìn mình như con trâu đực dị hợm, đi qua đi lại trước mặt người khác.

– Ta muốn mời đệ cùng ta ra ngoài lịch luyện một chuyến.

– Mục tiêu của tỷ trong chuyến này là gì?

Vũ Phàm khẽ nhíu mày hỏi lại, Lăng Mộng Nhi cũng thành thật nói cho hắn biết chi tiết bên trong, chẳng là nàng nhận nhiệm vụ thu thập da, móng tay và mật của Man Lực Hùng, sẵn tiện đi thu thập linh thảo nhờ trưởng lão trong tông luyện đan giúp nàng.

– Tính ra có sư phụ thật tốt! Có thể thông qua mối quan hệ của sư phụ đạt được nhiều lợi ích không nhỏ a!

Vũ Phàm cảm thán một câu, Lăng Mộng Nhi cũng gật đầu đồng tình, chuyện luyện đan cũng chính là do sư phụ nàng đứng ra mở lời nhờ vả, chứ thân phận đệ tử tinh anh ngoại môn như nàng, trừ phi nàng là đệ tử tinh anh của nội môn ra nhờ vả một vị Luyện Đan Sư là chuyện không thể nào.

Lăng Mộng Nhi nhỏ giọng nói:

– Ta tin tưởng năm sau chắc chắn đệ sẽ vào được top 10 nhân bảng!

Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn có chút buồn, dẫu sao hắn cũng chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, nên cũng cần chút thời gian để nguôi ngoai.

– Đệ thật là, nếu là ta, ta đã tống khứ tên họ Trịnh đó ra ngoài tông môn!

Vũ Phàm cười buồn bã, hắn nói:

– Cũng coi như là ân tình cuối cùng đệ dành cho hắn vậy!

Lăng Mộng Nhi thở dài, nàng sinh ra trong thế gia sớm quen với chuyện đấu đá, nên khác hắn nhiều, hắn tâm tư đơn thuần, dễ bị người lợi dụng.

– Tỷ yên tâm, đây là lần đầu cũng như là lần cuối xảy ra những chuyện như thế này!

Vũ Phàm cứng rắn nói, trong lời nói có chút bi thương.

Hai ngày sau, Vũ Phàm và Lăng Mộng Nhi đang ở trong khu rừng nằm giữa Tây An thành và Thanh Sơn thành, đây là khu vực mà Man Lực Hùng thường xuyên lui tới.

Hứa Chu Tử ục ịch vác theo mớ đồ lỉnh kỉnh nói:

– Lăng sư tỷ, Vũ sư huynh chúng ta có thể nghỉ một chút được không?

Vũ Phàm thật muốn đá cho hắn một cái, cái tên mập mạp này, cứ đi được một chút là đòi nghỉ, thật sai lầm khi mang hắn theo mà, nhưng Vũ Phàm cũng muốn đích thân mình chỉ bảo cho hắn, nên không còn cách nào khác, mượn lần này dẫn hắn theo ra ngoài lịch luyện.

– Đi tiếp một đoạn ngắn nữa, là chúng ta đã đến nơi rồi, đệ chịu khó một tý!

Hứa Chu Tử lè lưỡi, chống tay lên đầu gối nói:

– Được được, chúng ta mau xuất phát thôi!

Phù, phù!

Vũ Phàm nhìn hắn thở hồng hộc mà lắc đầu, ấy vậy mà không biết làm sao hắn lại có thể tấn thăng đệ tử ngoại môn, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ.

Vân Triệt vui vẻ nói:

– Ài, ta đến bây giờ cũng không hiểu sao ngươi có thể thông quan a!

Hứa Chu Tử đắc ý cười hắc hắc, vỗ ngực bành bành, nói.

– Đệ cũng có bản lĩnh riêng chứ bộ!

Cả đám bọn họ phá lên cười, cái tên này thật đúng là hết nói nổi.

Vũ Phàm cẩn trọng lần theo dấu vết của một con Man Lực Hùng, dựa vào độ rộng và nông sâu của dấu chân, Vũ Phàm đoán con cự hùng này tu vĩ chắc chỉ cỡ Luyện Khí kỳ ngũ trọng thiên, không quá nguy hiểm để săn giết.

Vũ Phàm ra hiệu cho Lăng Mộng Nhi và Vân Triệt theo sát mình, hắn vạch bụi cây trước mặt, nhìn thấy một con cự hùng to hơn hai mét đang nằm chễm chệ ở phía trước.

Vũ Phàm lấy ra một bình ngọc, bên trong chứa chất dịch nhầy màu sữa, hắn lấy chủy thủ nạo ra một mảng lớn, bôi lên trọng kiếm, đây là độc tê liệt, có tác dụng làm tê liệt đối phương, rất có lợi trong chiến đấu.

Vân Triệt nói khẽ.

– Cho ta một miếng!

Vũ Phàm bĩu môi nói: – 10 lượng bạc! Nhớ thanh toán cho ta!

– Ài, cái tên này thật là!

Lăng Mộng Nhi cười khúc khích, cái tên Vũ Phàm này ngoài tu luyện điên cuồng ra, thì cũng là một tên hám tài đến điên a! Cũng không thể trách hắn, tu vi càng lên cao, tài nguyên tu luyện đòi hỏi càng lúc càng nhiều Vũ Phàm ngoài điên cuồng kiếm tiền ra cũng không còn cách nào khác.

Vân Triệt trêu Vũ Phàm.

– Này, đám chính đạo tu sĩ ghét nhất tu sĩ dùng độc, ngươi không sợ người khác dị nghị sao?

Vũ Phàm cười cười nói.

– Vậy thì ngươi bảo họ đơn đả độc đấu với con Man Lực Hùng đi a!

Vân Triệt cười cười, hắn hiểu ý tứ của Vũ Phàm.

– Ta xông ra trước, đệ ở sau yểm trợ!

Dứt lời, Vân Triệt tự tin cầm thanh kiếm tẩm độc nhảy xổ về phía con Man Lực Hùng.

– Aaaa … !

Bành!

“Tên ngốc!” Vũ Phàm mắng trong lòng, ai đời tập kích lại hét toáng lên như vậy chứ, Lăng Mộng Nhi cũng bất lực với tên Vân Triệt này.

Con cự hùng thấy động vội bật dậy, gầm lên một tiếng uy dũng, lấy móng vuốt sắc nhọn cào về phía Vân Triệt.

Vũ Phàm lao từ trong bụi cây lao ra, nhắm thẳng một bên chân của con Man Lực Hùng chém tới.

“Quang Lưu Trảm”

Bành!

Con gấu trúng đòn, đau đớn gầm lên dữ tợn, cái miệng nó há to như chậu máu, cào loạn trong không trung, làm Vân Triệt và Vũ Phàm phải lùi lại một mảng lớn, tránh bị ngộ thương.

– Cứng thật!

Vân Triệt cảm thán một câu, da của con cự hùng này, phải nói là cứng ngang thiết bản, hắn đã dùng toàn lực mà chỉ lưu lại vết ngấn mà thôi.

– Cẩn thận!

Vũ Phàm hét lên cảnh tỉnh Vân Triệt, đồng thời nhảy bổ tới, từ trên cao chém xuống một chiêu, Trọng Nhạc Kiếm Kỹ – nhị trọng thiên.

Man Lực Hùng đang nhảy xổ tới Vân Triệt, cảm nhận được nguy hiểm, nó nhảy lùi lại né tránh, Vũ Phàm chém mạnh xuống mặt đất làm đất đá bay tứ tung.

Ầm, ầm!

Xiu!

Bành! Bành!

Lăng Mộng Nhi ở phía sau, giương cung bắn yểm trợ Vũ Phàm, để hắn có khoảng trống rút lui, con cự hùng trúng tiễn đau, nó lắc lắc cái đầu, nhìn về phía Mộng Nhi, rồi đột ngột lao tới chỗ của nàng.

“Chết tiệt!”

Vũ Phàm vội vã lao về phía nàng.

– Sư tỷ, mau lùi lại!.

Chương 18: Trả Đũa

Vũ Phàm lao nhanh như chớp về phía con Man Lực Hùng, hắn dùng vai mình va chạm vào hông con cự hùng, cả hai mất đà lăn mấy vòng trên mặt đất về hai hướng khác nhau, con cự hùng bị húc đau, gầm lên tức giận, vung trảo về phía Vũ Phàm cũng may Vân Triệt kịp thời kéo hắn lại.

Xoạt!

Mặt đất bị năm trảo của cự hùng cày lên một đoạn, đất đá tung tóe, Lăng Mộng Nhi liền lấy lại bình tĩnh, bắn liền ba tiễn chắn ngang giữa cự hùng và hai người Vũ Phàm, Vân Triệt.

“Xuyên Tâm Tích”

Bành! Bành! Bành!

– Ngươi cũng cứng không thua gì nó a!

Vân Triệt tấm tắc khen ngợi Vũ Phàm.

Vũ Phàm và Vân Triệt lập tức chia nhau ra vây công con Man Lực Hùng, người trái người phải, liên tục chém loạn.

Cự hùng có thể đứng bằng hai chân, nên thủ pháp đứng ngang hông nó để đánh như Thiết Sơn Ngưu là không thể, chỉ có thể đánh nhấp nhả, lao lên tấn công rồi lập tức lùi lại, hai bên phải thay phiên nhau công kích, làm nó mệt lả đi.

Ngay lúc con gấu to xác huy trảo tấn công Vân Triệt, Vũ Phàm liền cúi người xuống, dùng hết sức lực bình sinh, chém một chiêu lên chân của cự hùng, đồng thời ở đằng xa Lăng Mộng Nhi cũng bắn tới.

“Quang Lưu Trảm” – “Xuyên Tâm Tích” – “Cuồng Lôi Tiễn”

Bành! Bành! Đoàng!

Ầm, Ầm!

Con Man Lực Hùng ngã sóng xoài trên mặt đất, Vũ Phàm và Vân Triệt nhảy lên trên không trung, huy kiếm chém xuống đỉnh đầu của nó.

“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ – nhị trọng thiên” – “Thác Bạt Trảm”

Oành! Oành!

Đầu của con gấu chấn động dữ dội, vang lên từng tiếng răng rắc, dường như bị lực đạo của hai người Vũ Phàm và Vân Triệt đánh vỡ sọ, nó đau đớn giãy giụa, cào cấu loạn xung quanh.

– Cẩn thận! – Vũ Phàm lên tiếng nhắc nhở, đồng thời nhảy lùi lại phía sau, chân nó bắt đầu chảy máu độc đang ngấm dần vào cơ thể, nhưng hẳn phải mất mấy phút nữa nó mới bị tê liệt, đầu độc một con gấu lớn như này cũng không phải chuyện dễ.

Lăng Mộng Nhi ở đằng xa cố gắng nhắm chuẩn xác vào vết thương trên chân con cự hùng, bồi thêm một chiêu Cuồng Lôi Tiễn.

Đoàng!

Con cự hùng lần nữa ngã lăn ra đất, nó giãy giụa đứng dậy liền bị Vũ Phàm chém tới.

Oành! Oành!

Vũ Phàm nhằm vào vết thương ở chân nó mà chém liên tục, hòng cắt đứt gân chân của nó để nó không thể đứng dậy mà tấn công bọn họ nữa.

Vân Triệt ở phía đối diện, liền thu hút sự chú ý của nó để Vũ Phàm có thời gian tấn công, hắn liên tục nhử trước mặt con cự hùng.

Sau một hồi khổ chiến, con cự hùng cũng ngừng giãy dụa nó bị mất máu mà chết, nằm trên vũng máu bê bết, một bên chân của nó bị Vũ Phàm chặt đứt máu chảy lênh láng.

Lăng Mộng Nhi lúc này mới thở ra một hơi, quả nhiên săn giết Man Lực Hùng khó khăn hơn nhiều so với Thiết Sơn Ngưu, cũng may Vũ Phàm chuẩn bị kỹ lưỡng, lợi dụng độc tê liệt nên mới có thể dàng hạ nó như vậy.

Hứa Chu Tử nấp ở một bên quan sát, há hốc mồm, hắn không ngờ Vũ Phàm và Vân Triệt lợi hại như vậy.

Đổi lại là hắn chắc đã bị con cự hùng cào cho đến không còn một khúc xương nào.

Vũ Phàm thành thạo dùng chủy thủ rạch bụng của con Man Lực Hùng ra lấy túi mật của nó cẩn thận để vào hộp gỗ, sau đó chặt tứ chi của nó gói lại đưa cho Hứa Chu Tử vác theo, sau đó hợp sức với Vân Triệt lột tấm da của nó.

Vân Triệt vừa lột da con cự hùng, vừa cảm thán.

– Ầy, kiếm của ta sắp gãy đến nơi rồi, lỗ quá lỗ quá!

Lăng Mộng Nhi véo cái tai của hắn.

– Bốn viên Luyện Khí Đan mà ngươi còn than lỗ, có tin ta cắt tai ngươi ra không!

Vân Triệt vội nói:

– Lăng sư tỷ, bình tĩnh, bình tĩnh, có gì từ từ nói!

Vũ Phàm lắc đầu cười lớn vui vẻ, thấy hắn như vậy, Lăng Mộng Nhi cũng vui lây, ít ra hắn không vẻ ủ rũ nhưng mấy hôm trước nữa.

Ngay lúc này, từ phía rừng rậm Đới Mộc Bạch lớn tiếng nói.

– A, thì ra là Lăng sư tỷ, hạnh ngộ, hạnh ngộ! Ơ kìa, đây không phải là Vũ Phàm tên bỏ trốn thi đấu tỷ võ xếp hạng sao?

– Này tên khốn kiếp kia ngươi có ý gì? – Hứa Chu Tử tức giận lớn tiếng nói, Vũ Phàm vội đưa tay lên cản Hứa Chu Tử lại.

– Bình tĩnh, đừng trúng kế khích tướng của hắn.

– Sao nào? Lao vào đây đánh ta này! Ha ha … tên mập địt nhát chết! – Đới Mộc Bạch cùng đám lâu la của hắn cười lên ha hả, rồi phủi tay áo rời đi.

– Này, tên kia … – Lăng Mộng Nhi tức tối gọi vọng theo.

– Thôi bỏ đi sư tỷ! – Vũ Phàm lên tiếng cản Lăng Mộng Nhi lại, đồng thời dùng ánh mắt sắc bén nhìn theo bóng lưng của Đới Mộc Bạch.

Lăng Mộng Nhi hậm hực nói:

– Hừ một tên phế vật vô dụng, chỉ được cái dựa hơi đệ đệ hắn!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đệ đệ của hắn là Đới Hạo Nhiên quả thật thiên tư không tồi, hắn xác thực có quyền kiêu ngạo.

Vân Triệt nhủ thầm với Vũ Phàm.

– Chơi hắn một vố không?

Vũ Phàm cười lạnh, nháy mắt với Vân Triệt, hai người cười hắc hắc thành tiếng làm cho Lăng Mộng Nhi và Hứa Chu Tử cảm thấy khó hiểu.

Đêm đến, Vân Triệt cùng Vũ Phàm lén lút đi thăm dò xung quanh nơi hạ trại của Đới Mộc Bạch.

– Ha, xem bọn chúng kìa, lăn ra ngủ hết, đúng là đám rác rưởi! – Vân Triệt thấp giọng nói với Vũ Phàm.

Vũ Phàm và Vân Triệt cẩn thận từng bước đi đến cạnh lều của bọn chúng, bôi lên thứ thuốc kỳ lạ, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra khắp nơi.

– Được rồi, mau tiến hành bước tiếp theo!

Một lát sau, từ trong rừng rậm một con Man Lực Hùng gầm thét đuổi theo phía sau Vũ Phàm, một người một thú cứ vậy chạy về chỗ hạ trại của đám người Đới Mộc Bạch, gần đến nơi, Vân Triệt đưa tay kéo Vũ Phàm lên trên cao, hai người lập tức phi thân tránh đi.

Con cự hùng đang điên tiết, lại ngửi thấy mùi hương ở gần đó nên liền điên cuồng lao về phía lều trại của đám người Đới Mộc Bạch mà tấn công loạn xạ.

– Aaaa… cự hùng … tập kích aaaaa!

Tiếng hét thảm vang lên tứ phía, con Man Lực Hùng cào cấu loạn xạ, làm ngộ thương hai ba tên đang ngủ say, Đới Mộc Bạch cũng bị nó hất văng lên cao té chổng vó trên mặt đất, mặt tái mép.

– Mau, …, mau cản nó lại!

Vân Triệt và Vũ Phàm nghe bọn chúng hét thảm, trong lòng vô cùng hả hê, hai người đập tay nhau một cái bốp, vô cùng khoái trí.

– Ha ha …

Sớm hôm sau, đám người Đới Mộc Bạch bơ phờ, đêm hôm qua bị cự hùng tập kích lúc khuya, bọn họ không kịp chuẩn bị cộng thêm trời tối chiến đấu khó khăn, nên phải vất vả lắm mới hạ được nó, một đoàn năm người, bị thương hết ba người, trông vô cùng thê thảm, lều trại rách toạc, đồ đạc gãy nát tứ tung.

– Mẹ nó, thật là xui xẻo a!

Đới Mộc Bạch chống thương làm điểm tựa, thở dốc.

Đột nhiên, Vân Triệt ở đằng xa, lên tiếng châm chọc hắn.

– Ồ, chúc mừng Đới huynh, sáng sớm đã hạ được một con cự hùng! Ha ha …

Hứa Chu Tử nhìn đám người bọn họ chật vật không thôi, trợn mắt há mồm, bán tin bán nghi nhìn Vũ Phàm và Vân Triệt.

– Liên quan gì đến ngươi? – Đới Mộc Bạch tức tối đáp lời.

– Thật thảm a! – Lăng Mộng Nhi buông lời cảm thán, làm tên kia càng thêm tức tối.

Hắn thật muốn lao vào đánh với đám người Vũ Phàm một trận.

Vũ Phàm chỉ nhe răng ra cười, nhún nhún vai rồi rời đi.

– Đới sư huynh có lẽ là bọn chúng giở trò! – Một tên trong đoàn nói.

– Thì làm sao? Thì làm sao hả? – Đới Mộc Bạch tức giận nói.

Lăng Mộng Nhi cũng như đệ đệ hắn là đệ tử tinh anh cho nên cũng có sư phụ chỉ dạy riêng, dây vào nàng sẽ đụng phải phiền toái lớn, lỡ như ảnh hưởng đến đệ đệ hắn thì quả thật là hỏng bét.

Hơn nữa, bọn chúng không có chứng cứ rõ ràng cũng không thể làm gì được Vũ Phàm và Vân Triệt, mặt khác, đồng môn tương tàn là điều tối kỵ trong Đạo Tiên sơn môn, hắn bây giờ chỉ có thể nhịn xuống bỏ qua..

Chương 19: Kẻ Bám Đuôi

Vốn dĩ Vũ Phàm luôn bảo trì quan niệm nước sông không phạm nước giếng, nhưng tên Đới Mộc Bạch này năm lần bảy lượt nhắm vào hắn, Vũ Phàm không thể nhịn thêm được nữa, dứt khoát dạy cho hắn một bài học.

– Sảng khoái a!

Vân Triệt thấp giọng hả hê nói với Vũ Phàm, hai người vừa đi vừa vui vẻ cười hắc hắc mấy cái, Lăng Mộng Nhi xụ mặt nói:

– Hai người các ngươi, có trò vui như vậy mà không thèm rủ ta!

Vân Triệt vội xua tay nói.

– Ây, Lăng sư tỷ, ta không biết gì về chuyện này đâu nhé, hết thảy là tự nhiên, là tự nhiên a! Ha ha …

Vân Triệt phá lên cười một tràng, hắn cũng ngứa mắt tên Mộc Bạch đó lâu rồi, đoạn thời gian trước, tên Hạo Nhiên kia vậy mà dám lớn lối yêu cầu hắn phải nhường Đới Mộc Bạch trong tỷ võ xếp hạng, may là không gặp hắn, nếu không Vân Triệt đã tẩn hắn một trận ra trò trên tỷ võ đài rồi.

Lăng Mộng Nhi làm mặt quỷ với hai người rồi xoay người bước tiếp, nàng nói:

– Còn thiếu hai con nữa là hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chúng ta sẽ theo địa đồ đi hái thuốc nữa là xong!

Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:

– Nếu thuận lợi, hẳn trong ngày hôm nay sẽ hạ được ít nhất thêm hai con Man Lực Hùng nữa, sư tỷ an tâm!

– Ân, nhưng mọi người cũng không cần phải cố quá sức, quan trọng là bình an trở về! Lăng Mộng Nhi nhu thuận gật đầu, đồng thời lên tiếng nhắc nhở bọn họ.

Xế chiều, trời cũng sắp tối, Vũ Phàm nói với ba người còn lại:

– Mau xử lý thi thể rồi quay trở lại, ở đây đã là vùng Tây An, buổi tối thường có đạo tặc lui tới, rất nguy hiểm.

Vân Triệt chợt nhớ lại chuyện cũ, thấp giọng nói:

– Đúng vậy, chúng ta mau mau xử lý a!

Lăng Mộng Nhi và Hứa Chu Tử nghe hai người nói vậy, cũng bị dọa một phen, lập tức xắn tay áo lên vào phụ hai người bọn họ xử lý thi thể của con cự hùng.

Bọn họ làm xong thì mặt trời cũng đã xuống tới chân núi, Vũ Phàm vác đồ lên vai thay Hứa Chu Tử rồi lên tiếng giục mọi người:

– Mau đi thôi!

Cả bốn người lập tức nhanh chân lên đường trở về điểm hạ trại ngày hôm qua, trong lòng thầm mong mọi việc hết thảy suôn sẻ.

Ở cách đó không xa, hai tên bịt mặt thấp giọng nói với nhau:

– Một ả thất trọng thiên, một tên lục trọng thiên, một tên ngũ trọng thiên và một tên mập địt! Ngươi mau thông tri cho lão đại, haha, con ả đó vô cùng hấp dẫn a!

Hai tên quan sát đám người Vũ Phàm chiến đấu, liền cho rằng hắn đã đạt đến cảnh giới lục trọng thiên, một tên nhanh chóng rời đi, còn một tên lén lút theo sau đám người Vũ Phàm.

Đi được một lúc bỗng dưng Vũ Phàm trở nên ngưng trọng, hắn thấp giọng nói:

– Có kẻ theo đuôi chúng ta!

Vân Triệt cũng đã nhận ra, vừa nãy lúc bọn họ trở về, đi qua chỗ bố trí cảnh giới ở phía sau lúc sáng không lâu liền phát hiện nó bị người khác giẫm lên, đến bây giờ đã là cái thứ hai, chứng tỏ có người đang theo đuôi bọn họ.

Vũ Phàm nhỏ giọng nói.

– Phải trừ khử hắn, nếu không sẽ có phiền toái!

Vân Triệt gật đầu, bỗng dưng hắn nói lớn.

– A, các ngươi chờ ta đi vệ sinh một chút!

Rồi hắn quay đầu lại ngó tới ngó lui, dường như là tìm chỗ đi vệ sinh nhưng thật ra là tìm tung tích tên bám theo, Vân Triệt nhíu mày, rồi hớn hở chạy về phía gốc cây ngược lại với hướng tên đạo tặc đang ẩn nấp.

Vũ Phàm đột ngột đi về hướng tên kia, làm hắn cảnh giác lùi lại, cũng kéo quần đi tiểu tiện, ngâm nga huýt sáo, làm xong, đột nhiên Vũ Phàm nhảy bổ lên chém về phía bụi cây tên kia đang ẩn nấp.

– Con chuột nhắt, chui ra đây!

Ầm!

Tên đạo tặc hoảng hốt xoay người bỏ chạy, hắn chỉ là một tên thám báo tu vi chỉ đến Luyện Khí Kỳ tam trọng thiên, xa xa mới là đối thủ của bọn họ.

Lăng Mộng Nhi nhắm vào chân của hắn bắn tới.

“Cuồng Lôi Tiễn”

Đoàng!

Hắn bị trúng tiễn, đau thấu tâm can, cả người tê liệt ngã nhào ra mặt đất, Vũ Phàm từ đằng sau chém tới, trọng kiếm chém hắn ra làm đôi, chết tức tưởi.

– Chạy mau! – Vũ Phàm quát lớn.

Cả đám lập tức cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, khoảng hai mươi phút sau, một đám đạo tặc dựa theo ám hiệu mò đến cái xác của tên vừa nãy.

– Mẹ kiếp! Mau tản ra tìm bọn chúng cho ta!

Tên thủ lĩnh tức tối gào thét, hắn ngó dáo dác xung quanh, hy vọng tìm được con mồi béo bở.

Vũ Phàm vừa chạy vừa nói:

– Chạy về càng gần thành trì càng tốt, đừng dừng lại!

Bọn họ cắm đầu chạy thục mạng, cứ như vậy đến giữa đêm mới dừng lại, Vũ Phàm nhớ ra một cái sơn động ở phụ cận, liền dẫn mọi người qua đó.

– Lần trước ta và Tần sư huynh vô tình phát hiện một cái sơn động nhỏ ở gần đây! Mọi người đi theo ta!

Đến nơi, Vũ Phàm cẩn thận chặt mấy tán cây rậm rạp che lại cửa động, tránh cho ánh sáng lọt ra ngoài, đồng thời tránh tai mắt bọn đạo tặc, hẳn là đêm nay bọn chúng sẽ lùng sục khắp nơi.

Trong ánh trăng lờ mờ, đám người Vũ Phàm lấy lương khô ra ăn, bọn họ không dám đốt lửa, sợ hấp dẫn chú ý của đám đạo tặc qua đây.

Hứa Chu Tử nhát gan, người run cầm cập ăn màn thầu, nhìn vị Lăng sư tỷ có vẻ thích thú ở trước mặt.

Đối với Mộng Nhi trải nghiệm này đối với nàng thật lạ lẫm, nhất là khi cùng hắn tháo chạy trong đêm tối như này, ở cái tuổi mộng mơ này mà nói thật là một kỷ niệm đáng nhớ đối với nàng.

Vân Triệt với Vũ Phàm cũng không khác gì Hứa Chu Tử, nhìn Lăng Mộng Nhi một cách khó hiểu, chẳng lẽ vị sư tỷ này của bọn họ, thích ngược a!

– Này, bộ trên mặt ta có dính cái gì hay sao?

Lăng Mộng Nhi nhận ra được thái độ bọn họ có chút là lạ, lập tức thu liễm lại.

Vân Triệt đột nhiên nói.

– Không ngờ ngươi ra tay dứt khoát như vậy!

Vũ Phàm chợt lặng người, hắn chợt nhớ lại một kiếm khi chiều, cũng không hiểu tại sao bản thân lại có thể chém ra một kiếm quyết đoán như vậy, có lẽ là do hắn sợ nguy hiểm đến tính mạng của mọi người bên cạnh hắn.

Nhưng hắn không thể nào nghĩ tới, con người hắn đã dần thay đổi theo thời gian.

– Đệ cũng không rõ! – Vũ Phàm thở dài nói.

Vân Triệt vỗ vỗ vai hắn.

– Tên đó chết là đáng tội, nếu không người gặp nguy hiểm là chúng ta, hơn nữa, còn sẽ liên lụy đến Lăng sư tỷ.

Đột nhiên Vũ Phàm nhìn nàng, trong ánh mắt có một chút quan tâm nho nhỏ, quả thật, hắn cũng cảm nhận được Lăng sư tỷ đối với hắn rất tốt.

Cù, cù, cùuuu …!

Tiếng cú kêu giữa đêm làm cho người ta rờn rợn lo lắng, Vũ Phàm cả đêm không chợt mắt, tay cầm chặt trọng kiếm cảnh giác nhìn về cửa động.

“Ài nếu như ta biết mê trận thì thật là tốt!”.

Đột nhiên Vũ Phàm nhớ đến mô tả trận pháp trong bút lục của Bạch Tuấn, nhưng hiện tại hắn chưa có quyền hạn để mượn xem những ghi chép về trận pháp nên đành phải buông bỏ.

Lăng Mộng Nhi khẽ trở mình, không biết nàng mơ thấy gì, chỉ thấy nhỏ giọng gọi tên hắn.

– Vũ Phàm …

Vũ Phàm nhìn nàng một thoáng, khẽ mỉm cười.

“Đến mơ cũng không tha cho ta a!” Hắn cảm thán một câu, phỏng đoán hẳn là vị sư tỷ này đang đánh hắn lên bờ xuống ruộng trong mộng.

Lờ mờ sáng, hết thảy bình an, Vũ Phàm mới dám gạt đi đám cây cỏ che lấp cửa động, để từng tia nắng ấm chiếu vào bên trong.

Vân Triệt uể oải vươn vai.

– Vũ Phàm ngươi cả đêm không ngủ à?

Vũ Phàm cười cười đáp lời.

– Ta lo lắng bọn chúng tập kích chúng ta mà thôi!

Lăng Mộng Nhi bỗng nhiên thấy có chút áy náy, nhìn về phía Vũ Phàm, đêm qua nàng hồn nhiên, ngủ một mạch đến sáng, không lo không nghĩ gì cả.

– Vũ Phàm cảm ơn đệ.

– Nàng lí nhí nói trong miệng, nhỏ đến mức chắc chỉ có nàng nghe thấy.

Vũ Phàm vươn vai đứng dậy, hắn nói.

– Chúng ta cũng tranh thủ di chuyển thôi!

Đêm qua bọn họ quyết định đến tiền trạm của tông môn ở phụ cận giao nộp vật phẩm nhiệm vụ trước rồi mới lên đường tìm nguyên liệu luyện đan..

Chương 20: Dược Đồng

Dược lực của viên Luyện Khí Đan mà Vũ Phàm phục dụng một ngày trước, cuối cùng cũng được cơ thể hấp thu hoàn toàn, chân khí tích lũy trong cơ thể lúc này đã tiếp cận điểm giới hạn của Luyện Khí kỳ tứ trọng thiên, khí chất của hắn có sự biến đổi nhỏ nhưng chỉ có cao thủ Kết Đan kỳ trở lên mới nhận ra được sự thay đổi này.

“Hừm, cuối cùng cũng đến giới hạn của tầng bốn, ngày ta đột phá ngũ trọng thiên tiểu cảnh giới không còn xa.”

Vũ Phàm nghĩ nghĩ, hắn sẽ tìm chỗ kín đáo phục dụng tiếp một viên Luyện Khí Đan để cơ thể tiếp tục tự động hấp thu.

Mặc dù hắn tư chất bình thường nhưng bù lại cơ thể của hắn lại có thể tự động lưu chuyển chân khí và hấp thụ dược lực mà không cần hắn phải điều tức thổ nạp nên tốc độ tinh tiến tu vi cũng không quá chậm.

Lăng Mộng Nhi khá mẫn cảm, nàng khẽ nhìn Vũ Phàm, dường như cảm nhận được hắn có chút thay đổi nhỏ, nhưng chính nàng cũng không biết phải diễn tả như thế nào cho phải.

Đi trong rừng rậm một lúc, cuối cùng bọn họ cũng đã thấy tiền trạm của sơn môn, ở đây có bốn cái lều lớn, và một tháp canh cao hơn năm trượng, vượt qua tất cả tán cây xung quanh.

– Trưởng lão, đây là vật phẩm nhiệm vụ Man Lực Hùng do trưởng lão Ngụy Hiên ban bố, mong ngài kiểm tra qua giúp đệ tử.

Vị trưởng lão nhìn như nam tử trung niên trước mặt Lăng Mộng Nhi khẽ gật đầu, lão nhận ra nàng là ai, cẩn thận xem xét chất lượng của vật phẩm giao nộp, lão lẩm nhẩm.

– Không tệ, không tệ! Số lượng đủ, phẩm chất cũng đạt, coi như thông qua, các ngươi đưa ngọc giản cống hiến cho ta!

Vũ Phàm, Vân Triệt và Hứa Chu Tử nhanh tay đưa ngọc giản cống hiến đến trước mặt vị trưởng lão kia, để lão ghi chép lại điểm công lao cho bọn họ.

– Đã xong, các ngươi có thể rời đi!

– Đa tạ trưởng lão.

– Bốn người bọn họ nhất tề đồng thanh đáp lời lão, rồi cúi đầu thi lễ rời đi.

Ra đến bên ngoài lều bồng, Lăng Mộng Nhi mới rút tấm địa đồ mở ra xem, nàng nói.

– Chỗ chúng ta cần đến là đỉnh núi ở phía đông, gần Thanh Sơn.

Vũ Phàm nhìn vào địa đồ, có chút nhíu mày, chỗ này theo trí nhớ của hắn thì vách núi khá cheo leo, gần như thẳng tắp, là nơi ưa thích của Thạch Địa Thảo, một loại nguyên liệu dùng để luyện chế Cường Lực Đan.

Thạch Địa Thảo không quá hiếm gặp, nhưng ngặt nổi mọc ở vị trí hung hiểm, lại thêm rắn độc làm ổ ở phụ cận thành thử thu thập rất khó khăn làm cho giá thành cũng cao theo.

Khác với Vũ Phàm, con cháu thế gia như Lăng Mộng Như thường lựa chọn phục dụng đan dược để bồi dưỡng nhục thân để tiết kiệm thời gian dành cho tu luyện và học tập vũ kỹ.

Cho nên bọn họ thường tinh tiến tu vi nhanh hơn những người như Vũ Phàm là vậy.

– Mục tiêu chúng ta là mười gốc Thạch Địa Thảo.

Ở chỗ bọn chúng sinh trưởng thường hay có rắn độc, nên phải cẩn thận.

Lăng Mộng Nhi bổ sung, nói rồi nàng móc từ trong ngực ra ba bình đan dược lần lượt đưa cho ba người bọn họ.

– Đây là giải độc đan của Thạch Độc Xà, các ngươi nuốt vào trước khi lên hái, tránh cho bọn chúng cắn mà trúng độc.

Hứa Chu Tử gãi gãi đầu, hắn nói.

– Đệ cũng phải lên hái sao?

Lăng Mộng Nhi dọa hắn.

– Đúng vậy!

Hứa Chu Tử giật nảy mình.

– Oa, Vũ sư huynh cứu đệ a!

Vũ Phàm cười lớn.

– Ngươi, cái tên nhát chết này, thật là … đã có thuốc giải độc ngươi còn sợ cái gì chứ?

Hứa Chu Tử tiu nghỉu ra mặt, chọc cho ba người còn lại cười lớn một tràng.

Lăng Mộng Nhi đánh lên cái bụng mập mạp của hắn, rồi nói.

– Đệ an tâm, đệ không phải leo lên hái đâu, là tỷ trêu đệ đấy!

Hứa Chu Tử mắt sáng như sao, mặt mày hớn hở nói.

– Đa tạ sư tỷ, tỷ làm đệ hết cả hồn! Đệ còn chưa có thành gia lập thất a!

Vân Triệt bĩu môi, đá vào cái mông của Hứa Chu Tử nói.

– Ai mà thèm lấy ngươi cơ chứ!

Hứa Chu Tử xấu hổ nói.

– Hừ, ai cần huynh quản!

Xế trưa, bọn họ cũng đến chân núi, Vũ Phàm ngước nhìn lên vách núi cao tìm kiếm vị trí của Thạch Địa Thảo.

– Ta sẽ hái hai gốc ở đằng kia, còn lại các ngươi tìm tiếp nhé! – Vũ Phàm nói xong, bắt đầu quăng dây, đóng cọc leo lên vách núi.

Lăng Mộng Nhi và Vân Triệt cũng nhanh chóng tản ra tìm kiếm chung quanh, bọn họ sẽ tranh thủ hái thuốc trước khi trời tối.

Loay hoay cả buổi bọn họ cũng đã hai xong, lúc này chỉ chờ Vân Triệt xuống đến nơi là có thể trở về, hôm nay bọn họ khá may mắn, thuận lợi một đường thu tới tay mười lăm gốc Thạch Địa Thảo.

– Ta chỉ lấy mười gốc, còn lại cho các ngươi! – Lăng Mộng Nhi vui vẻ nói, nàng tính tình vốn hào sảng, nên cũng không keo kiệt với bằng hữu.

– Đa tạ Lăng sư tỷ!

Bọn họ vốn dĩ nhận lời giúp nàng lấy thù lao, cho nên theo nguyên tắc thu hoạch thuộc về nàng mới phải, không ngờ nàng lại hào phóng như vậy.

– Chúng ta trở về thôi!

Vân Triệt xuống tới chân núi, lập tức hồ hởi nói.

Chiều tối bốn người Vũ Phàm cũng an toàn về đến tông môn, lần này thu hoạch không tệ, đủ cho hắn tu luyện thêm nửa tháng nữa, hai gốc Thạch Địa Thảo này cũng đổi thêm được một viên Luyện Khí Tán, như vậy tổng cộng hắn thu được bốn viên Luyện Khí Đan, một viên Luyện Khí Tán, và 5 điểm cống hiến tông môn, là tròn 8 điểm, còn thiếu hai điểm nữa là đổi thêm dược một viên Luyện Khí Đan.

Vũ Phàm thở dài một hơi, tài nguyên tu luyện càng ngày đòi hỏi càng nhiều, hắn phải nhanh chóng học thêm một nghề phụ để kiếm tiền, chứ không, án theo cái đà này hắn sẽ không chống đỡ được mất.

Vũ Phàm sờ quyển Đan Đạo Sơ Nhập trên bàn, hắn đã thuộc nằm lòng cách phối dược tính trong quyển này, tiếc là chưa có thực hành được mà thôi.

– Vũ Phàm sư huynh, bên dược điền đang tuyển thêm đệ tử trông coi a!

Hứa Chu Tử hớt ha hớt hải chạy đến báo tin cho hắn, tên mập mạp này tuy vậy nhưng rất tốt tính, hễ có chuyện gì tốt là nhớ ngay đến Vũ Phàm.

Vũ Phàm bật người dậy, sốt sắng hỏi:

– Thật không?

– Thật, huynh mau đăng ký đi, nhưng còn phải trải qua khảo thí nữa!

– Được, chúng ta mau đi thôi.

Vũ Phàm mặc kệ trời đã sẩm tối, vẫn nhanh chân rảo bước về phía nhiệm vụ đường, đây là cơ hội hiếm thấy, hắn phải nắm chắc lấy trong tay.

Trên đường đi hắn và Hứa Chu Tử nghe ngóng được thì ra là tông môn quyết định mở rộng dược viên cho nên bổ sung thêm nhân thủ hỗ trợ mấy vị Luyện Đan Sư trông coi và chăm sóc linh thảo, cũng như hỗ trợ luyện chế đan dược.

Tính ra chuyện này cũng không có gì là lạ, mỗi năm đệ tử càng nhiều, cũng phải có lúc mở rộng dược viên, thì mới đủ nguồn cung đan dược cho đệ tử trong tông tu luyện.

“Yêu cầu: là đệ tử ngoại môn, thông thạo linh thảo, hiểu biết về điều phối dược tính, cần thông qua khảo nghiệm.

Công việc hàng ngày: chăm sóc linh thảo, trông coi dược viên và hỗ trợ điều phối dược tính.

Thù lao: Tám viên Luyện Khí Đan và ba viên Cường Lực Đan mỗi tháng.”

Vũ Phàm đọc tới thông tin phần thưởng nhiệm vụ xong liền mừng quýnh, cái này phải gọi là ăn mày vớ phải chiếu manh, công việc này quả thật là cơ hội đổi đời của hắn.

Vũ Phàm gấp gáp nói với vị trưởng lão phía trên.

– Ngụy trưởng lão, đệ tử muốn ghi danh nhiệm vụ dược đồng!

– Ngươi điền thông tin vào đây, sáng mai đến dược viên tham gia khảo nghiệm.

– Vâng, đa tạ trưởng lão..

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo