1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. Hồ Tuyệt Mệnh Audio Podcast
  4. Hồ Tuyệt Mệnh Phần 2

Hồ Tuyệt Mệnh Audio Podcast

Hồ Tuyệt Mệnh Phần 2

❮ sau
tiếp ❯

CHƯƠNG 4 – NƯỚC ĐỤC SÔNG TẦN HOÀI, CÓ THỂ HẠI TA

Đúng 8 giờ, theo thói quen, Na Lan thay trang phục rồi xuống lầu. Áo ngắn quần sóc, vai đeo túi nhỏ, đeo tai nghe mp3, cô chạy về phía sân vận động của đại học Giang Kinh. Cái túi đựng quần áo bơi, kính bơi và quần áo để thay. Ngày nào cũng vậy, cô chạy 2000m quanh sân vận động rồi vào bể bơi. Bể bơi mở cửa sau 8h30 tối dành cho độiviên và huấn luyện viên của đội bơi. Ít người, nên có thể bơi khứ hồi nhiều lượt để đạt mục đích luyện tập.

Cô vừa chạy vừa nghĩ đến phần đầu Lời nguyền áo tơi trong mưa gió chỉ đọc mười phút là xong, hai phần đẫn chỉ vỏn vẹn 5000 chữ mà Tần Hoài đã “dồn tâm huyết và tình cảm” viết suốt nửa năm!

Câu chuyện mở đầu cũng hơi hấp dẫn: hễ nhìn thấy người mặc áo tơi ôm cần câu thì tất có người chết thảm. Đạo tặc sông nước Phượng Trung Long đưa con gái thái sư bỏ nhà đi theo gã, cô ta nhìn thấy người mặc áo tơi buông cần câu. Hôm sau Phượng Trung Long lặn xuống nước tìm kho báu, rồi chết. Sang phần dẫn 2 thì giống như chuyện có thật, liệu Giang Kinh có vụ án lớn như thế không? Hai cô gái nhìn thấy người mặc áo tơi về sau ra sao? Nhân vật không rõ mặt ấy có hành hung họ không? Xác phụ nữ mà hai cha con nhà nọ phát hiện ra, có phải là một trong hai cô gái khiếp hãi đó không?

Tại sao suốt nửa năm trời mà Tần Hoài chỉ viết được mươi trang sách? Có phải sanh ta đã cạn nguồn cảm hứng nên không thể viết tiếp phần trước đã khéo léo dàn dựng?

Sau một ngày có cả ngàn người vẫy vùng quậy phá, bể bơi lúc này chẳng khác gì một nồi canh hổ lốn. Nhưng Na Lan đã quen rồi, bơi xong chỉ cần xối lại nước cho kỹ là được. Cái hay của người bơi sau cùng là không phải dùng chung vòi hương sen với ai. Lúc này cả khu bể bơi chỉ có lèo tèo vài người.

Na Lan vừa xối nước vừa nghĩ đến Lời nguyền áo tơi trong mưa gió, có lẽ khi nào gặp đội trưởng đội trọng án Ba Du Sinh, cô sẽ nhân thể hỏi xem có vụ án năm xác chết hay không. Cô và Ba Du Sinh quen nhau trong quá trình cô làm luận văn tốt nghiệp>Một thầy giáo ở Đại Học Công an- thành viên của nhóm đề tài- giới thiệu cô gặp Ba Du Sinh, anh ta cung cấp cho cô một số tư liệu về bối cảnh các vụ trọng án, anh ta cũng là cố vấn của nhóm đề tài của cô.

Na Lan kiên nhẫn xối cho sạch đám bọt dầu gội đầu, xoa đôi mắt đang nhắm tịt, giờ có thể mở mắt được rồi.

Nhưng đúng vào lúc mở mắt ra, cô có cảm giác mình đang bị nhìn trộm, ánh mắt ấy quen quen, đầy oán hờn.

Cô quay đầu lại thật nhanh, và nhìn thấy một bóng người cao cao, tóc dài, váy ngắn ở chỗ góc ngoặt của tường.

Cái bóng ấy biến mất rất nhanh.

Na Lan lấy khăn bong quấn quanh mình thật nhanh, bước vòng qua góc ngoặt, đó là giant hay quần áo, các tủ đựng áo xếp hàng vây lại thành nơi thay quần áo. Không một bóng người.

Lau khô người rồi thay quần áo, cô bước nhanh ra ngoài. Người phụ nữ trông cửa đã ra về, chỉ thấy hai nam nhân viên đang kéo một bao tải phèn chua đi về phía cửa bên của bể bơi. Cô vội chạy đến hỏi họ có nhìn thấy một cô gái tóc dài mặc váy ngắn không, hai anh đều nhìn Na Lan từ đầu đến chân, nói: “Chẳng phải chính là cô hay sao?”

Giờ đây Na Lan khẳng định mình không hề rối loạn thị giác và ý thức, Ninh Vũ Hân đang theo dõi cô thật.

Đúng vào lúc mình xuất hiện thì cô ta bị Tần Hoài cắt đứt cuộc tình, ngờ rằng mình là niềm hoan lạc mới của Tần Hoài nên theo dõi nhằm có được chứng cứ chắc chắn. Nhưng sau đó thì sao?

Cô còn phải ngày ngày đến nhà Tần Hoài ở đảo Hồ Tâm để “đi làm”, Ninh Vũ Hân có cả ngàn lý do đáng buồn cho rằng Na Lan sang đó chẳng qua là để gặp gỡ, dan díu và ăn trưa với anh ta.

Cú phôn mà Tần Hoài nhận được khi đang ngồi trong Loa Cư khiến anh ta rất sợ, không thể tiếp tục giả vờ đàng hoàng, chỉ có thể là do Ninh Vũ Hân gọi đến gây rắc rối. Ngày trước đã bao lần được Tần Hoài đưa tới đó ăn hải sản, đương nhiên cô ta biết thừa cái mẹo ấy của anh. Và rất có thể là cô ta không hề lên tàu, mà trở lại đảo để quan sát Tần Hoài và Na Lan nâng cốc, nói nói cười cười trong quán Loa Cư.

Đầu Na Lan như muốn vỡ tung. Tai cô lại văng vẳng những lời độc địa của Tần Hoài nói vào máy di động: “Nếu cứ tiếp tục đeo bám, thì sớm muộn gì một trong hai ta sẽ phải đổ máu để trả giá!” Anh ta nói câu ấy với ai? Chỉ có thể là Ninh Vũ Hân.

Nếu Phương Văn Đông nói đúng, Tần Hoài và Ninh Vũ Hân không có quan hệ gì, thì hay là Ninh Vũ Hân mắc hội chứng thần kinh “ảo tưởng được yêu”? Đó là những người chỉ yêu đơn phương nhưng rất cực đoan, nghĩ rằng mình yêu say đắm đối phương, muốn chiếm hữu đối phương vô tội kia bằng mọi thủ đoạn: bám theo, gây rắc rối, bạo lực, thậm chí là giết chóc.

Vấn đề là Tần Hoài có ‘vô tội’ không, có sạch sẽ không? Anh ta chẳng khác gì nước bể bơi khi chưa đánh phèn.

Đáng buồn là Na Lan vẫn phải bơi trong đám nước đục ấy.

Ninh Vũ Hân, nếu cô cứ tiếp tục đeo bám thế này thì cô hoặc tôi hoặc mỹ nhân ngư Na Lan bé nhỏ sẽ phải trả giá bằng máu.

Na Lan thấy lạnh buốt, lạnh thấu tim.

Na Lan đi một vòng quanh sân dưới nhà, không hề thấy bóng Ninh Vũ Hân. Hoặc là Ninh Vũ Hân không để cho cô nhìn thấy.

Cô lên gác, lòng đầy băn khoăn, không muốn gọi điện làm phiền Đào Tử, cô gọi điện cho mẹ đang ở quê, nghe bà nói đủ thứ chuyện nhà, chuyện địa phương. Cô cảm thấy bà vui, nhẹ nhõm. Kể từ sau khi cha cô bị hại, bà mắc chứng trầm cảm, gần đây đã dần bình phục.

Cô đặt điện thoại xuống bàn, mở laptop, định tiếp tục chỉnh lý luận văn.

Nhưng ngón tay như đụng phải bàn là nóng bỏng, cô rụt ngay tay lại.

Laptop của Na Lan luôn đặt mật mã bảo vệ, chỉ cần sau 20 phút không đụng đến, nó sẽ tự động tắ- chờ, phải nhập lại mật mã thì mới mở lại được. Nó vẫn ở ngay giao diện đang đọc, nhưng hình như nó biến thành con vật cưng ngoan ngoãn nhận ra chủ nhân, nó không đòi cô phải nhập mật mã.

Điều ngán nhất là giao diện ấy sau khi “tỉnh lại” thì rối loạn khác hẳn.

Trước khi đi bơi, Na Lan đang đọc bản thảo 5000 chữ của Tần Hoài, rồi bỏ đó để về sẽ đọc lại. Lúc này 5000 chữ đáng thương ấy đã biến khỏi màn hình. Và, cả cái ổ cứng di động cũng biến mất khỏi cổng USB của laptop.

Tức là, khi Na Lan đi bơi thì có người đột nhập căn phòng ký túc xá, gỡ hàng rào bảo vệ sơ đẳng, đánh cắp nửa năm “tâm huyết” của Tần Hoài.

Có lẽ Tần Hoài nên lấy làm mừng vì nửa năm chỉ viết 5 nghìn chữ chứ không phải 500 nghìn chữ.

Gió đưa vào cửa sổ vẫn mang theo khí nóng mùa hè nhưng Na Lan bất giác so vai co ro, như muốn chống lại cái lạnh của đêm đông. Cô bước đến cửa nhìn kỹ ổ khóa. Không hề suy suyển.

Vậy đây là kiệt tác của một tay chuyên nghiệp.

Có nên loại trừ khả năng Ninh Vũ Hân đã đột nhập? Na Lan không thể nhìn nhận một nữ nhà văn xinh đẹp là một cao thủ đạo chích trèo tường phi thân. Nhân vật như thế có thể xuất hiện trong tiểu thuyết của Tần Hoài chứ không thể có trong đời thật. Huống chi Ninh Vũ Hân hình như chỉ mải theo dõi cô chứ không rỗi hơi để làm cái chuyện “khéo tay” này.

Nếu không phải cô ta thì có thể là ai? Ai có thể tò mò đối với cái tiểu phẩm đáng buồn ấy của Tần Hoài ?

Càng nghi hoặc Na Lan càng cảm thấy nỗi sợ hãi đang giơ tay về phía cô.

Cô bỗng thấy căn phòng yên tĩnh khác thường. Mọi ngày khi đọc sách hay nghỉ ngơi co thường gắng ít gây tiếng động, nhưng sự yên tĩnh lúc này khiến tim cô đập quá nhanh.

“Đáng ghét!” cô kêu lên vì chợt hiểu ra tại sao lại yên tĩnh.

Chú chuột Hamster bất động.

Chú chuột cưng vốn không bao giờ chịu ngồi yên, giờ nó nằm im, khiến ta đau xót biết chừng nào.

Nó nằm trên đám xơ vỏ bào êm ái, bốn chân chổng ngược, ngay những sợi râu của nó cũng bất động. Na Lan ngồi thụp xuống mở cửa lồng, bàn tay run run đụng vào cái chân bé xíu của con chuột. Không phản ứng gì.

Hai mắt nhòa lệ, lúc này cô mới hiểu câu nói “tình cảm sâu nặng với con chuột cưng” không phải là nói đùa.

Tại sao kẻ trộm cái ổ cứng lại giết con chuột? Là để cảnh cáo cô? Cô đã bị cuốn vào chuyện rắc rối gì mà bị theo dõi, bị phá phách?

Na Lan cố kìm nước mắt tuôn trào, ngón tay cô ấn nhẹ vào bụng chú chuột.

Cảm ơn trời đất, tim nó vẫn còn đập nhè nhẹ, nó chưa chết. Hung thủ chỉ bắt nó ngủ li bì, chắc y đã dùng thuốc mê. Đúng là y cảnh cáo cô.

Mình đã làm gì sai trái?

Cô đổ nước trong cái lọ nhỏ xíu vào chai rỗng, dốc chút thức ăn còn lại của nó vào cái túi ni-lon. Đã đến lúc cô phải báo cảnh sát.

À, trước hết phải gọi điện cho Tần Hoài đã.

“Na Lan cô đã nghĩ lại à? Bây giờ bữa tối vẫn còn kịp” Đào Tử sẽ thất vọng về Tần Hoài, vì anh ta không tiến bộ chút nào cả.

“Có kẻ đột nhập vào phòng tôi, lấy mất ổ cứng di động của anh, đầu độc con chuột Hamster của tôi, anh có thể cho tôi chút manh mối gì không?” mấy câu này của Na Lan có thể khiến cả thành Giang Kinh choáng váng.

“Chỉ thế thôi à?” Tần Hoài suýt nữa phì cười

“Chắc anh vẫn cho rằng chưa đủ?”

“Đã nghe cái tên Ninh Vũ Hân chưa? Chắc là xa lạ với cô, nhưng tôi đã gắn bó với cô ấy”

“hiện nay cô ta thường trực ở cửa nhà tôi 24/24, đủ tư cách để làm paparazzi rồi. Ngay tôi đi bơi, cô ta cũng vào tận giant hay đồ để viếng thăm…”

“Chắc cô ấy mê thân thể của cô” đúng là cách nói theo tiêu chuẩn của Tần Hoài.

“Tối nay tôi sẽ gặp ông Hải Mãn Thiên để xin nghỉ. Loại công việc này chẳng phải là việc dành cho con người làm. Nếu sáng mai tôi không sang nhà anh thì anh đừng ngạc nhiên”

“Đương nhiên chẳng phải việc để cho người làm, mà là dành cho người đẹp làm” Tần Hoài cho rằng ngôn từ của mình quá hay, đâu biết rằng đã phản tác dụng, chỉ khiến Na Lan nhớ đến khúc nhạc Người đẹp kỳ quái “Tôi hiểu cô, cô không phải người dễ dàng bỏ cuộc”

“Anh không hiểu tôi. Chẳng qua mới chỉ gặp nhau một lần…” Na Lan rất bực, Tần Hoài tán tỉnh bất kể lúc nào

“Có những người sống với nhau cả đời nhưng vẫn như xa lạ, có những người chỉ gặp một lần đã gắn bó ba kiếp”

Na Lan định nói có lẽ anh chuyển sang viết tiểu thuyết tình ái thì không đến nỗi nửa năm trời chỉ viết được 5 nghìn chữ “táo bón”, nhưng cô chỉ nói: “Tôi mong anh nói thật cho tôi biết, tôi hoặc anh đã gây ra rắc rối gì? Đây là cái trò kỳ quái gì vậy?”

Tần Hoài im lặng một lát rồi nói: “Tôi chỉ có thể bảo đảm với cô rằng, Ninh Vũ Hân tuy cố chấp nhưng bản chất rất tốt”

Na Lan nghĩ bụng: dạo trước Ninh Vũ Hân đã hủy diệt “tiếng thơm” của anh ta, lúc này anh ta vẫn bênh vực cô ấy, thảo nao bọn con gái xiêu lòng vì anh ta.

“Tôi không biết kẻ trộm lấy ổ cứng của tôi là ai, nếu biết tôi sẽ báo cảnh sát. Tôi có thể khẳng định họ chỉ là những kẻ tiểu nhân đáng khinh, cô đừng sợ”

Na Lan thầm cười nhạt, nếu có kẻ lẻn vào phòng ngủ của anh, mở máy tính rồi cuỗm đi các tài liệu, đánh thuốc mê co thú cưng của anh mà không để lại dấu vết gì, dù không biết hắn là ai thì anh vẫn cứ báo cảnh sát.

Na Lan biết Tần Hoài chẳng thể giúp gì cho mình, bèn lạnh nhạt nói good night. Tần Hoài nói: “Cô nuôi chuột làm vật cưng à?”

“Chuột Hamster”

“Chắc hẳn cô rất cô đơn nên mới nuôi chuột làm bạn”

“Tai anh có sao không thế? Tôi nói là chuột Hamster. Nuôi vật cưng thú vị ở chỗ nó không luôn miệng nói những chuyện bát nháo”

“Mai cô không đến chỗ tôi thật à?”

Na Lan đáp: “Anh thử nói lý do tôi nên tiếp tục đi làm được không?”

“Chúng ta sẽ cùng khám phá các bí mật: ai đang bám theo cô, đe dọa cô. Tôi viết tiểu thuyết ly kỳ kinh dị, cô biết rồi, tìm đáp án là niềm vui vô tận. Một người vui sao bằng nhiều người cùng vui, cô đừng trông mong cảnh sát sẽ miệt mài điều tra một vụ vặt vãnh…”

Na Lan kiên quyết nói xin chào, và kết thúc cuộc gọi.

Cô biết Tần Hoài nói cũng đúng, cô không ngây thơ cho rằng cảnh sát sẽ chú ý cái vụ án nhỏ, rất bình thường này nhưng cô vẫn báo với phòng Bảo vệ của nhà trường. Anh công an trực ban đến độ mươi phút, ghi biên bản, không hứa hẹn hay động viên. Cô cũng chẳng thể trách gì họ.

Anh tar a về, tiếng bước chân nhỏ dần, Na Lan lại tính xem có nên gọi điện cho Ba Du Sinh ở đội cảnh sát hình sự công an thành phố không. Nhưng lại nghĩ mình hơi thộn, hơi lo sợ quá mức. Ba Du Sinh chuyên làm các vụ trọng án, ở thành phố lớn như Giang Kinh này mỗi ngày xảy ra vài vụ, không nên làm phiền anh ấy vì một chuyện quá nhỏ. Nếu gọi vụ này “trọng án đổ máu” thì chẳng qua chỉ là tình tiết con chuột Hamster bị đánh thuốc mê, có cần phải làm to chuyện hay không?

CHƯƠNG 5 – NGƯỜI CHẾT KHÔNG ĐỂ LẠI DẤU VẾT

“Tạ ơn trời, thế là tối nay đã có mưa” ông chủ tàu thủy tươi cười bắt chuyện với Na Lan.

Tần Hoài đã đoán trúng nhược điểm lớn nhất của cô: cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cho nên tối qua cô nói sẽ thôi việc chỉ là dọa vậy thôi. Nhưng nếu Tần Hoài vẫn ba que như cũ, vẫn hời hợt với vấn đề của cô, cô vẫn bị sa lầy thì sang đảo lần này sẽ là lần cuối cùng.

Na Lan nhìn bầu trời xanh thắm, mây trắng như bong: “Thời tiết dự báo là không mưa thì phải”

Ông chủ tàu chỉ tay vào cái đầu trơn bóng của mình: “Lái tàu hơn hai mươi năm, nghe gió, ngắm mây, ngửi mùi không khí, tôi nói chuẩn hơn cả máy Doppler, nếu cá cược với Nha khí tượng xem ai dự báo thời tiết đúng hơn, chắc tôi sẽ thắng to”

“Ông mắt tinh, tai thính., tiếp xúc nhiều, nhận xét người rất chuẩn. Hôm qua tôi đã được chứng kiến rồi. Kinh nghiệm của ông thật đáng nể” Muốn khích ai nói, mình phải tán dương người ấy đã.

Ông chủ tà cười híp mắt: “Nói ngọt quá! Tôi không dám nói mình nhìn thấu tim gan con người nhưng một ai đó đứng trước mặt, tôi có thể hiểu rõ bảy tám phần”

“Ông thử đoán về tôi xem?”

Ông ta hạ thấp giọng: “thế thì không công bằng với cô, vì cô đã cho tôi biết mình là trợ lý của Tần Hoài. Qua cách ăn mặc, cô phải có trình độ đại học trở lên. Ăn bận lại trang nhã, ít son phấn, không sơn móng tay, ngày hè vẫn đi bít tất lụa, chứng tỏ cô là người rất nghiêm túc chứ không như đàn ong bướm thường sang với Tần Hoài. Cô hay nhíu mày, chứng tỏ luôn có điều băn khoăn, không vì bất chợt, tôi đoán rằng cô thường xuyên như thế…” Na Lan nhớ đến người cha luôn rất yêu thương cô đã qua đời năm năm, đó là nỗi buồn thường trực của cô. “Ngoài tôi ra, cô không bắt chuyện với các hành khách, không hẳn vì tính cách nội tâm nhưng ít nhất chứng tỏ cô là người có chủ kiến, luôn có suy nghĩ và hiểu rằng nói nhiều thì dễ lỡ lời. Cô nói chuyện với tôi không vì quá rỗi rãi mà là vì muốn tìm hiểu về Tần Hoài. Anh ta khiến cô khó lường, nên cô muốn hỏi xem tôi biết được đến đâu”

Na Lan thấy rất nể ông ta.

“Nếu tôi hỏi thẳng…” cô khẽ hỏi

“Thì tôi sẽ ngậm miệng. Đôi khi có những chuyện chỉ có thể nói với người thông minh. Cô đã cho tôi thấy cô rất tinh khôn, cô khác với đám con gái hay sang gặp Tần Hoài… tức là… cô không phải là nước trong cùng một cái hồ”

“ông nói thế, không hiểu là khen hay chê tôi nhưng tôi vẫn xin cảm ơn ông. Ông quá khen rồi” Na Lan nhìn thẳng vào mắt ông ta.

“Trong đám con gái dập dìu với Tần Hoài cũng có một ngoại lệ, người đó rất giống cô, cô khiến tôi nhớ đến cô ta”

Câu này là bất ngờ đối với Na Lan “Thế ư? Đó là ai? Tôi thật may mắn…”

“Vợ anh ta!”

“Anh ta?”

“Tần Hoài”

“Vợ Tần Hoài ?” Na Lan nhìn chằm chằm vào ông chủ tàu, có phải ông ta đang khôi hài không?

“Là vợ Tần Hoài” ông ta nhắc lại “Tôi vừa nói là ha người rất giống nhau: đều xinh đẹp tuy mỗi người mỗi vẻ, nhưng về phong độ, tính cách, sự thông minh đều rất giống”

Na Lan cố nhớ lại, ở phòng khách, thư phòng của Tần Hoài đều không thấy treo ảnh cưới hay bức ảnh nào chứng tỏ nhà ấy có phụ nữ. Hình ảnh Tần Hoài vốn không thật cao trong mắt cô, lúc này đã bị lực hướng tâm của trái đất hút xuống sàn. Đào Tử nói các biểu hiện của Tần Hoài hôm qua là tung ra một cái ngưỡng thật thấp, nào ngờ nó lại thấp một cách khó lường.

“Chẳng rõ liệu tôi có dịp gặp cô ta để xem xem ông nói có đúng không?” Na Lan tò mò nhưng không thật sự có ý muốn gặp

“Không thể có dịp đó… cô gặp sao được”

“Tại sao?”

“Cô ta chết rồi”

Tay Na Lan nắm chặt vào ghế ngồi, như thể con tàu bỗng tròng trành

“Chết rồi?”

“Một ai đó mất tích tròn ba năm không có tin tức gì, thì khó mà gọi là vẫn đang sống”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cô có nghe truyền thuyết về người mặc áo tơi câu tính mạng không?

Lời nguyền áo tơi trong mưa gió. Na Lan gật đầu rồi lại lắc đầu: “Có nghe nói nhưng tôi biết không nhiều, và cũng khó tin. Chỉ là truyền thuyết, chắc là truyện mê tín”

“ba năm trước, ban đêm, hai tên khốn đi đánh trộm cá ở hồ đã nhìn thấy một con thuyền nhỏ có người mặc áo tơi ngồi câu cá, nhớ đến truyền thuyết Người mặc áo tơi đi câu tính mạng, chúng sợ vãi đái, vứt bỏ lưới đánh cá rồi chuồn. Hôm sau Tần Hoài báo cảnh sát rằng vợ anh ta mất tích. Cô nói xem có phải mê tín hay không?”

“Không thấy xác à?”

“người mất hút, nhưng chẳng thấy xác, nên một năm sau tòa phán rằng coi như đã chết”

Na Lan cảm nhận cái ý này trong lời của ông chủ thuyền: tòa phán đoán rằng…

“Tôi biết cô đang thắc mắc. Tôi gợi ý vậy: trước khi vợ Tần Hoài mất tích, hai vợ chồng rất nghèo khó, chỉ thuê căn nhà dân xập xệ dột nát ở ven hồ, chẳng dám xa xỉ đi tàu thủy sang đảo Hồ Tâm ngắm phong cảnh. Nhưng sau khi tòa tuyên bố người mất tích đã chết thì Tần Hoài thường xuyên đi tàu của tôi, thậm chí mua hẳn biệt thự ở trên đảo”

“Chắc là được bảo hiểm bồi thường. Có lẽ vợ anh ta khi còn sống đã mua bảo hiểm rất lớn, anh ta dùng tiền bảo hiểm đó mua biệt thự trên đảo Hồ Tâm” Na Lan đoán thế. Trong phần lớn các trường hợp, công ty bảo hiểm sẽ từ chối bồi thường cho người bị mất tích, nhưng sau khi tòa án chính thức tuyên bố người ấy đã chết thì công ty bảo hiểm phải thực hiện hợp đồng và chi trả 100%.

“Nhưng cô đừng tin là thật, tôi là anh lái tàu chỉ hay nghe thông tấn xã vỉa hè thôi” Đã tiến sát đảo Hồ Tâm, ông ta chăm chú điều khiển con tàu cập bến.

“Liệu có khả năng vợ Tần Hoài chết… mất tích.. là do bị sát hại? Có ai bị nghi ngờ không?”

“Bị tình nghi? Có, đương nhiên là có” ông chủ tàu lái chạy thẳng, sang số, máy tàu đỡ ồn hơn. Ông ta ngẩng đầu, mỉm cười tinh quái: “Chính là anh ta”

Na Lan giật mình, ngước mắt nhìn: phía trước là Tần Hoài đang đứng, trông rất phong độ.

“Anh đang chờ ai à?” Na Lan lịch sự mỉm cười

“Tôi rất muốn biết mình đoán có đúng không, nên không bảo Văn Đông mà tự mình ra đón” Tần Hoài cười đắc ý khiến Na Lan thấy ngán ngẩm “Nói thẳng nhé: chờ cô mãi, tôi đã hơi thấp thỏm, tôi rất lo cô nghĩ nhầm và không sang đây nữa.”

Na Lan nói: “Tiếc rằng tôi đã nghĩ nhầm, và lại sang đây”

“Tôi biết cô sang đây không vì nén nhịn cầu toàn mà là vì muốn tìm câu trả lời. Có những lời nói hay sự việc tôi không thể hiện rõ ràng được, sẽ khiến cô không thiết sang đây nữa, nhưng hôm nay tôi nhất định sẽ đáp ứng cô” khi Tần Hoài không có tà ý trong đầu, anh ta giao lưu khá nhẹ nhõm. Có thể nói, đoán đúng ý nghĩ của Na Lan là một trong những tiến bộ của anh ta.

“Được, anh cứ bắt đầu nói từ Ninh Vũ Hân”

“Ninh Vũ Hân … chẳng giấu gì cô, giữa hai chúng tôi thật sự chỉ là quan hệ bạn bè trong sáng. Cô ấy là… một cô gái rất tốt, đã giúp tôi rất nhiều, tôi mắc nợ cô ấy” Tần Hoài mở cửa x echo Na Lan.

Tần Hoài tài thật, dù đã bị Ninh Vũ Hân đẩy vào chân tường, anh ta vẫn nói tốt cho cô ta, không nửa lời oán trách, không tỏ ra có mới nới cũ (người mới là cô), ứng xử rất chuẩn, có thể coi đây cũng là một tiến bộ.

“Đó là chuyện riêng giữa hai người, nhưng tại sao cô ấy cứ bám riết tôi như một âm hồn? Liệu anh có thể bảo cô ấy…”

“Tôi xin đảm bảo với cô một lần nữa, cô ấy không hề có ác ý, và sẽ không bám theo cô như một âm hồn nữa” Tần Hoài lái xe ra khỏi bến tàu

Na Lan hơi kinh ngạc vì cách giải quyết vấn đề lại đơn giản đến thế, và hôm nay anh ta tỏ ra rất dứt khoát, tiến bộ quá nhanh. Lập luận “nâng dần ngưỡng sàn” của Đào Tử là đúng hay sao?

Đào Tử rất ít khi sai.

“Anh không biết ai đã lẻn vào phòng tôi thật à?” Na Lan hỏi

“nếu biết, tôi sẽ quyết không để cho nó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật” Tần Hoài thật giống một cảnh sát trong các phim phá án.

“Tôi cho rằng ít ra anh cũng có vài phán đoán”

“Cô thật tinh tường. Ông Hải Mãn Thiên nói sao?”

Thì ra anh ta đã biết cô đã liên lạc với ông Thiên. “nói luôn rằng, hiện nay các bậc thầy đánh cắp ổ cứng tay nghề rất siêu, đột nhập, phá khóa, giải mật mã… còn cao tay hơn cả bọn trộm chuyên nghiệp”

Tần Hoài nghĩ ngợi rồi nói: “Cũng không loại trừ khả năng này. Nhưng còn một khả năng nữa, tuy hiếm hoi, đó là bọn phóng viên báo lá cải”

“ý anh là…”

“Chắc cô đã biết Ninh Vũ Hân tung tin trên blog. Cánh phóng viên kia ngắm vào tôi thì sẽ phát hiện ra sự tồn tại của cô, cho nên, nếu cô chẳng may ló mặt trên báo lá cải thì cô đừng quên thầy bói là tôi đây”

Na Lan càng nghe càng tuyệt vọng: “Không ngờ còn có cái mối nguy thường trực này, thế mà ông Thiên chẳng cho tôi biết, tệ thật”

Tần Hoài có vẻ khoái trá: “Chủ yếu vẫn là tại cô, lẽ ra cô không nên nhận lời… nhưng nếu thế thì hai ta lại không có dịp gặp gỡ, sẽ phí hoài một câu chuyện vui. Nhưng lúc này nói vậy cũng bằng thừa. Nếu cánh phóng viên ngành giải trí nhìn thấy các thư tín tán tỉnh trong máy tính của cô thì họ sẽ thổi phồng lên ngay”

“Anh cho rằng kẻ đột nhập là cánh phóng viên? Nhưng họ không cần thiết phải đánh thuốc mê con chuột Hamster của tôi”

“Bệnh nghề nghiệp của các văn sĩ tiểu thuyết kinh dị là phải tính đến vài khả năng. Tôi nghĩ đến khả năng rất lớn là những người ngày trước tôi đã làm phật ý, họ luôn để mắt đến mọi động tĩnh của tôi và sẵn sàng xử lý tôi”

“Là những người như thế nào?” Na Lan nghĩ bụng đúng là Tần Hoài chẳng sạch sẽ gì “đã từng làm phật ý”, là bọn cho vay nặng lãi, con bạc, xã hội đen? Mấy từ này nhảy nhót trong óc cô.

“Nếu không muốn sự việc tương tự tái diễn, tốt nhất là cô nên tiếp tục tỏ ra không hề hay biết gì cả thì bọn họ sẽ không là phiền cô” Thái độ Tần Hoài rất nghiêm túc khiến Na Lan gần như tin tưởng.

Xe đã chạy đến trước cửa nhà. Bước vào rồi, Na Lan nhìn kỹ khắp phòng khách.

Không có chút dấu hiệu nhớ thương người vợ mất tích ba năm trời, hình như cô ta chưa từng có mặt trong đời Tần Hoài. Thất đức như vậy thì khác gì loài cầm thú?

Nhớ đến cung cách tán gái chớt nhả trơ trẽn như không của Tần Hoài, Na Lan lại cảm thấy hôm nay lên đảo là một sai lầm lớn.

Điều gì đã khiến cô đổi ý, không bỏ việc nữa?

Có lẽ đó chính là cái tính “gan lỳ không bỏ cuộc” của cô, nói khó nghe hơn một chút là “chưa húc đầu vào tường vẫn chưa chịu thôi”.

Và cũng có thể chỉ vì Tần Hoài giống một câu đố.

“Tôi vẫn muốn hỏi về bản thảo” Na Lan tạm không tính đến nhưng câu ông chủ tàu thủy nghe từ “thông tấn xã vỉa hè”. Cô muốn điều tra nghiên cứu một vấn đề nghiêm túc đã.

“hoan nghênh cô lại đi làm” Tần Hoài cười, đôi môi như vầng trăng non, cặp mắt long lanh, nồng ấm như thái dương.

“Anh đừng kết luận vội, tôi chỉ muốn hỏi vài điều về bản thảo”

“Tôi xin trả lời tất”

“Nội dung Phần dẫn 2 có nguyên mẫu ngoài đời không?”

Đôi mắt Tần Hoài sáng lên: “Không chỉ là có, mà còn là sự kiện rất thật đã xảy ra”

“Còn năm cái xác ấy…”

“Xuất hiện ở gần hồ Chiêu Dương”

“Thế là sao? Lẽ nào dấu hiệu người mặc áo tơi câu cá đều là sự thật?” Na Lan biết mình nêu câu hỏi này thật ngớ ngẩn, thực ra cô không hề tin “Đâu có chuyện ngẫu nhiên kỳ lạ, hai cô gái nhìn thấy năm người mặc áo tơi, sau đó có năm người chết thật?”

Tần Hoài lại cười, nhìn vào mắt Na Lan: “Cô hỏi tôi ư? Cô có còn là trợ lý sáng tác của tôi nữa không? Cô giúp tôi tra cứu tài liệu và nghiên cứu kia mà?”

Dù sao cũng là một công việc nghiêm chỉnh chứ không hề bát nháo.

Tần Hoài nói: “Cô còn nhớ hôm qua chúng ta cá cược không: nếu tôi nộp bản thảo Lời nguyền áo tơi trong mưa gió đúng hẹn…”

“Anh đã tự nguyện nói thế rồi thì đừng tùy tiện làm sai lệch” Na Lan nói ngay, rất chặt chẽ.

“Cô đương nhiên vẫn chưa thua, trước mắt tạm thời chưa thua, nhưng sớm muộn gì cũng…”

“Ý anh là gì cứ nói rõ ra đi?”

“Tôi sẽ bắt cô phải thực hiện thỏa thuận trước thời hạn”

“Gì cơ?” Na Lan ngỡ mình nghe nhầm. Cô đâu có chấp nhận cá cược, và dù đã cá cược thật thì cô vẫn chưa thua, sao lại phải thực hiện lời hứa?”

“Ý tôi là có lẽ cô phải ăn bữa tối trước thời hạn”

“Tôi nghĩ trên tường phòng khách của anh còn thiếu bức tranh chữ”

“Sao?”

“Tôi có thể mời một nhà thư pháp nửa mùa viết cho anh mấy chữ để phô phang, ví dụ như ‘nan đắc hồ đồ’ (Hồ đồ hiếm thấy, dở hơi hiếm thấy…) gì đó mà nhiều nhà vẫn treo. Nhưng nên viết cho anh bốn chữ “thật quá vô lý” thì mới là hợp”

Tần Hoài cười không chút ngượng ngùng, nói: “Đúng là tôi yêu cầu hơi không bình thường..”

“Hơi không bình thường? nói cho dễ hiểu tức là ‘rất quá đáng’!”

“Cô đã nghe nói đến cái tên Tư Không Trúc chưa?”

Na Lan ngạc nhiên gật đầu: “Ngay tôi là người ngoài giới cũng biết, ông ta là khách mời thường xuyên của kênh kinh tế tài chính, là blogger có hạng, chuyên viết và nói chuyện về lĩnh vực nhà đất, là Phan Thạch Ngật (SN 1963, đại gia ngành địa ốc Trung Quốc) của Giang Kinh.”

“Cũng có người nói Phan Thạch Ngật là Tư Không Trúc của Bắc Kinh”

“Nói phép không bị đánh thuế! Mẹ tôi rất thích ông ta, con người rất tài ba, rất đáng nể, ăn nói lịch sự. Nghe nói ông ta xuất thân nghèo khó, gian khổ lập nghiệp. Anh họ tôi cũng làm về nhà đất, rất kính phục ông ta chứ không vì đố kỵ mà coi thường”

“Vì ông ta chưa nhầm lẫn bao giờ”

“Điều này liên quan gì đến việc cá cược hão của anh và bữa ăn tối nay?”

“Tư Không Trúc còn là một nghệ sĩ, một nhà từ thiện. Chắc cô ở ngoài giới cũng biết chứ?”

Na Lan gật đầu. Trước kia có một sinh viên khoa ngữ văn từng theo đuổi cô, luôn miệng ngợi ca ông ta là một trong số ít thương nhân có văn hóa ở thành phố Giang Kinh rộng lớn này.

“Nếu ông ấy mời cô đi ăn, cô có đi không?”

CHƯƠNG 6 – ĐÊM NGHE SÓNG VỖ, GẶP NGAY MA QUỶ

Tối nay Tư Không Trúc tổ chức một tiệc rượu bán đấu giá, gồm vài bức tranh của các danh họa, hơn chục bức tranh do ông ta vẽ, cùng tám tác phẩm nghệ thuật, cổ vật ông ta đã dày công sưu tầm được. Tiền bán được sẽ dành tặng cho công tác tái thiết Ngọc Thụ sau động đất (thuộc tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc, động đất xảy ra tháng 04-2010). Tần Hoài nói bí thư thành ủy và lãnh đạo chủ chốt của thành phố sẽ có mặt.

“Tại sao tôi phải đi?”

“Vì tôi đã được mời” hình như anh ta cho rằng nêu ra cái lý do ấy là lẽ đương nhiên.

“Anh chê rắc rối vẫn còn ít nên muốn gây chuyện lớn nữa hay sao? Vừa nãy anh kêu là cánh phóng viên giải trí đang tia vào anh”

“nếu cô sợ bị phơi bày thì không cần phải đi sát tôi”

Na Lan kêu lên: “Tôi có gì khuất tất mà sợ bị phơi bày? Tôi không hiểu tại sao anh cứ muốn tôi đi?”

“Có lẽ cô không biết: tuy Tư Không Trúc đã làm từ thiện rất nhiều nhưng bán đấu giá các thứ đã sưu tầm thì đây là lần đầu tiên trong đời. Ông ta rất đam mê sưu tầm, tôi từng trêu rằng ông bị tẩu hỏa nhập ma rồi, ông ta cũng chỉ cười khì” Có cảm giác Tần Hoài đang nói bóng gió về chính mình.

“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Anh thích đi xem cho vui thì tùy, sao cứ muốn…”

“Ai là trợ lý sáng tác của tôi nhỉ?”

“Tôi chỉ giúp anh các việc liên quan đến sáng tác thôi”

“Tiệc rượu tối nay liên quan đến sáng tác”

Na Lan biết Tần Hoài đang ngụy biện, bèn thoái thác rằng mình chỉ là dân đọc sách, ngay trang phục, trang sức phù hợp với khung cảnh cũng không có, anh ta nói dễ thôi, có thể mượn của vợ Phương Văn Đông.

Lúc trên tàu thủy, cô không thấy vợ chồng Phương Văn Đông, nhưng Tần Hoài nói: “Tư Không Trúc hơi kén khách mời” Na Lan hiểu ngay ý anh ta là Phương Văn Đông chưa đủ tầm để được mời “Cô đừng hiểu lầm. Chính tôi cũng chẳng hợp gu với những người sẽ đến dự tiệc rượu, nhưng giữa tôi và Tư Không Trúc … là quan hệ hoạn nạn có nhau”

Na Lan không hỏi gì nữa, cô cảm thấy mình nhận lời đi với anh ta là sai lầm. Cô nhận ra điều này qua ánh mắt và nét mặt khác thường của ông chủ tàu thủy.

Tiệc rượu bán đấu giá tổ chức tại tửu lâu Thính Ba Tạ nằm ở ven hồ. Tần Hoài nói nó cũng là của tập đoàn Tư Không Trúc, được coi là có món đặc sản Chiết Giang ngon nhất. Điều đáng quý là ở đây không bố trí phòng VIP, phòng hát Karaoke, không gái gú, sạch sẽ, không có tệ nạn. Na Lan nói: “E nơi này làm ngược với lề thói kinh doanh?” Tần Hoài đáp: “Dễ hiểu thôi, vì Tư Không Trúc không muốn mình bị ô danh. Tửu lâu này chỉ là cái bếp riêng của ông ta, không nhằm kiếm tiền, cho nên ông ta có thể thích gì làm nấy ở đây”

Khi đến cửa Thính Ba Tạ, cô mới hiểu ra tại sao Tần Hoài dám đưa cô đến dự tiệc. Vì lãnh đạo thành phố đến nên xe cảnh sát đỗ kín hai bên đường, cứ như là giáp mặt quân địch. Bất cứ air a vào đều bị kiểm tra kỹ thiếp mời. Trên thiếp mời in bức tranh Người khiêu vũ – họa phẩm của Tư Không Trúc, có thiết kế thẻ từ, bảo vệ quét xong mới cho vào.

Có điều, tuy khắp trong ngoài tửu lâu được canh gác nghiêm ngặt nhưng lại không cản được một người.

Đứng ở góc này, người ấy có thể nhìn rõ mọi nhân vật ra vào tiệc rượu: bí thư thành ủy, hai phó thị trưởng, năm trưởng khu- bí thư khu ủy, chủ tịch Chính hiệp Tỉnh, phó giám đốc công an thành phố, vài “đại gia phú hào”, và còn một số ngôi sao điện ảnh hạng nhất nhì. Người dẫn chương trình tiệc rượu là MC hàng đầu của đài truyền hình Giang Kinh.

Ở đây có bao nhiêu người thật sự sạch sẽ?

Tần Hoài và Na Lan sánh vai bước vào. Ơn trời, họ không khoác tay nhau, kẻo người kia sẽ không nén nổi, và ngay lập tức sẽ có hành động rất dở cũng nên.

Chẳng vội gì, nếu đúng là họ có dan díu, phô phang điều tệ hại, thì sớm muộn gì cũng phải chấm dứt. Nếu chính họ không chấm dứt thì sẽ có người đứng ra xử lý triệt để.

Điều bí mật kia chỉ có người này biết.

Đáng thương cho Na Lan một cô gái chưa hiểu sự đời bị cuốn vào dòng nước đục, trước sau gì cũng bị nó nhấn chìm cuốn đi.

Vào lúc này một nhân vật nổi bật xuất hiện trong tầm mắt người ấy, cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Người ấy nghĩ thầm: ai mà biết được, tối nay sẽ có chuyện lạ cũng nên.

Tần Hoài chỉ mặc bộ âu phục bình thường, có vẻ quá đơn giản, không thích hợp với khung cảnh này, khiến Na Lan mặc bộ váy dài xanh sẫm hở vai (mượn của vợ Phương Văn Đông ) tỏ ra chuẩn hơn anh ta. Khi họ bước vào đại sảnh thì mới thấy hôm nay dù mặc gì thì cũng không thật chuẩn. Nam giới toàn mặc comple đen và áo đuôi tôm, nữ giới thì váy hở vai, hở lưng, trễ ngực, họ đều rất hoành tráng.

Na Lan không phải người nhút nhát mà lúc này cũng cảm thấy hơi choáng ngợp, nên cô định lui về chỗ khuất. Nhưng Tần Hoài lập tức nhận ra, bèn vòn tay đỡ lấy eo cô, níu lại. Na Lan bực mình cau mặt. Tần Hoài hạ thấp giọng: Tôi không cố ý thô bạo, cô cố chịu đựng độ hai phút, gặp ông ta, coi như kết thúc.

Một ông trung niên khá đường bệ bước đến, Na Lan hiểu ngay mình nên “biến diện kiểu Tứ Xuyên” (môn nghệ thuật ‘thay đổi mặt nạ’ của Tứ Xuyên), cô tươi cười đối diện Tư Không Trúc.

Nhìn gần, thấy Tư Không Trúc hồng hào hơn là trên tivi, mái tóc đen nhánh, nghe nói ông ta không nhuộm tóc, trán và đuôi con mắt không hề có nếp nhăn, không rõ ông ta vốn trẻ hơn so với tuổi hay là do tác dụng của phẫu thuật thẩm mỹ, của thuốc novain. Ông ta mặc comple đen, sơ mi trắng tinh, thắt nơ, mạnh mẽ sải bước, từ xa đã chìa tay ra.

Na Lan còn đang ngớ ra thì Tư Không Trúc đã nắm lấy bàn tay cô, hỏi: “Đây là…”

“Na Lan trợ lý sáng tác của tôi” Tần Hoài nói

Ông ta tươi cười: “Hoan nghênh cô, rất hân hạnh” Na Lan đang nghĩ xem có nên giúp mẹ cô xin chữ ký hay không, ông ta lại bắt tay Tần Hoài “Tôi đang lo cậu không đến”

“Tại sao?”

“Tôi tưởng miệng lưỡi của báo giới đã cầm tù cậu” ông ta nhìn sang Na Lan như có ngụ ý gì đó

“Cũng vừa khéo để tôi rèn luyện khả năng vượt ngục” Tần Hoài cười “Tiên sinh đem bán đấu giá đồ quý đã sưu tầm để làm việc thiện, tôi rất kính phục”

Tư Không Trúc nói với Na Lan “Chắc cô không biết, cậu ấy thường bảo tôi nghiện sưu tầm, tẩu hỏa nhập ma rồi” Ông ta lại quay sang nhìn Tần Hoài “Cho nên hôm nay tôi muốn vừa hạ hỏa cho mình vừa giúp đõ người khác, nhất cử lưỡng tiện”

Tần Hoài trò chuyện với ông ta: “Chị ấy đâu?”

“Nhà tôi đan kiểm tra lần cuối các tác phẩm, và bàn bạc với chuyên gia về chương trình bán đấu giá. Cậu biết rồi, bà xã tôi chu đáo hơn tôi gấp trăm lần”

Na Lan thấy tò mò muốn biết vợ ông Tư Không Trúc là người như thê nào. Bây giờ ông ta sang bên kia để tiếp một nhân vật quan trọng trong chính quyền địa phương, Na Lan nhìn lên bàn làm việc của Ban tổ chức đấu giá,chưa nhận ra ai là vợ Tư Không Trúc thì lại gặp luồng ánh mắt giá lạnh

Cô ngỡ mình bị ám ảnh bởi ánh mắt của Ninh Vũ Hân bèn dụi mắt nhìn lại, thì càng thấy khó hiểu. Chủ nhân của ánh mắt ấy có khuôn mặt hoàn mỹ với đôi mắt đen láy, làn da trắng mịn, cổ thon thanh thoát với búi tóc vươn cao, mặc bộ váy trắng sáng, khiến người ta lập tức liên tưởng đến con thiên nga không sặc sỡ mà cao quý, đồng thời khiến cho mọi người đẹp kiêu kỳ đều cảm thấy mình chỉ là một con vịt xấu xí. Dường như người ấy từ trong tranh của danh họa bước ra. Đúng thế, người ấy từ trong tranh bước ra, Na Lan có thể khẳng định người ấy là nguyên mẫu Người khiêu vũ của Tư Không Trúc in trên tờ thiếp mời.

Chắc lúc nãy đã nhìn nhầm, bây giờ cô thấy ánh mắt này rất dịu dàng, thân thiện, nếu nói là có liên quan đến “giá lạnh” thì chỉ là nét cẩn trọng vốn có mà thôi.

Có phải đó là vợ Tư Không Trúc? Chồng già vợ trẻ măng, với “tiềm lực” của ông ta thì điều này chẳng nên lấy làm lạ. Na Lan định hỏi gã “từng trải đàn bà” về mỹ nhân cổ điển kia, nhưng anh ta đã biến mất.

Cô bỗng cảm thấy tuy xung quanh là những khuôn mặt và những trang phục lộng lẫy, nhưng cô lại như bị mây mù bủa vây, như một đứa trẻ lạc, thấy sợ hãi trước nơi xa lạ. Khác với già Lưu vừa bước vào Đại Quan Viên, vào hai phủ Ninh, Vinh là hòa nhập ngay và trở thành một bà cụ hài hước, cô thấy mình giống thằng Bản đứa cháu lớ ngớ của già Lưu hơn (nhân vật và tình tiết trong Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần), nó rất lúng túng khi bước vào Đại Quan viên.

Cách tốt nhất lúc này đương nhiên là tránh đi, tránh mặt tất cả mọi người.

Cho đến giờ cô vẫn không hiểu Tần Hoài đưa cô đến đây làm gì, lẽ nào là liệu pháp “sốc” để cho một cô gái bình dân được hiểu đời? cô giữ nét cười trên mặt, lách qua đám người ăn mặc sang trọng, ra khỏi đại sảnh, bước đến vườn hoa phía sau, rồi thở phào, có cảm giác mình như Triệu Tử Long vừa xông pha trận cuối trong trận chiến dốc Trường Ban.

Vườn hoa đẹp trang nhã mà không cứng nhắc, làn gió đêm hè từ mặt hồ đưa lại luồn quanh cây cầu nhỏ, dòng nước và khóm trúc vươn cao. Na Lan mỉm cười thầm nghĩ, chắc đây là căn cứ địa của mình tối nay.

Chặn đứng cảm giác khoan khoái của cô lại là luồng ánh mắt quen thuộc. Ánh mắt oán hờn, u ám xuyên qua bụi trúc, tựa như một con rắn lặng lẽ đang nhằm đến cô.

Cô nghĩ mình đã nhìn nhầm, Ninh Vũ Hân không thể được mời đến cái nơi “quan trọng” canh phòng cẩn mật như thành quách thế này… nhưng đâu phải mình phát thiếp mời, mình sao biết chắc?

Cô không nhìn nhầm, bóng đen dong dỏng cao ấy đứng bên một cây hoa, đã vụt biến mất.

Na Lan đuổi theo, nó chạy vòng qua chín khúc quanh của lối nhỏ trong vườn hoa, như đang chạy trốn lại như đang dẫn dụ cô. Cô quyết phải đuổi kịp Ninh Vũ Hân để căn vặn về kiểu nhìn ấy.

“Cô bị lạc đường à?” Một giọng nói bỗng vang lên phía sau khiến Na Lan giật bắn suýt nữa kêu lên. Ngoảnh lại, cô nhìn thấy một bộ váy trắng, đó là “người khiêu vũ” trắng tinh khôi, là người đẹp cổ điển trông thấy hồi nãy trong đại sảnh bán đấu giá. Dưới ánh trăng dạt dào lúc này, người đẹp càng giống một tiên nữ. Na Lan nói: “Không, tôi chỉ ra đây cho thoáng khí” Người ấy hơi xoay người, nguýt một cái, bóng đen của Ninh Vũ Hân đã tan biến vào bóng tối.

“Xem ra tôi không phải người duy nhất cảm thấy trong kia rất ngột ngạt” Cô gái mỉm cười mà Na Lan thấy tim đập mạnh, không biết nên nói gì cho phải. Cô gái không để khoảng trống ấy kéo dài, nói giọng đều đều: “Chắc Tần Hoài rất thích cô”

Na Lan thì mong khoảng trống ấy tiếp tục: “Cô nói gì lạ thế?”

“Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ bình luận khách quan mà thôi, Ninh Vũ Hân quen thân anh ta rất lâu, mà chưa bao giờ anh ta dẫn cô ấy đến những nơi như thế này…” Cô ta nói với vẻ rất thật.

“Cô.. cũng biết Ninh Vũ Hân à?” Nghe đến cái tên Ninh Vũ Hân, Na Lan quên cả thanh minh cho mình.

“Có lẽ già nửa dân thành phố Giang Kinh đã biết Ninh Vũ Hân rồi.” Cô gái cười cười, ngụ ý về các mẩu tin tản mạn trên báo chí.

Na Lan lại quay người nhìn lần nữa, hình như Ninh Vũ Hân vẫn đang chờ cô trong bóng tối. “Kể cũng khéo thật, tôi vừa nhìn thấy cô ấy ngay ở đây.”

Cô gái nhíu mày, lắc đầu: “Không đời nào. Cô ấy đâu thể được mời? Và dù có đến thì cũng không thể vào nổi.”

“Sao cô biết cô ấy không…” Na Lan ân hận vì mình lỡ lời.

“Tôi biết chứ! Vì tôi liệt kê danh sách khách mời.”

“Thì ra cô là… của ông Tư Không Trúc.”

“Ông ấy là cha tôi. Tôi là Tư Không Tình.”

Na Lan hiểu thêm một chút, nhưng điều không hiểu lại càng nhiều hơn. Một mình cô ấy phải lo liệu ứng xử với cả đám người đánh giá dự tiệc rượu trong kia, tại sao cô ấy lại đây bắt chuyện với mình?

Na Lan tự giới thiệu mình, rồi hỏi: “Cô thật tháo vát, cha cô hẳn rất tự hào; bức ảnh “Người khiêu vũ” in trên thiệp mời, chắc là cô?”

“Vâng. Cô có thích không? Tôi thường giúp cha tôi vài việc ở tập đoàn, tôi không thích và cũng không muốn làm kẻ ăn bám, nên gắng tự giác để làm thứ việc mà tôi không muốn. Cũng may, như cô vừa nói, cha tôi xưa nay rất chiều tôi vì tôi là con một, và tôi cũng không muốn ông ấy phải thất vọng.”

“Tôi rất ngưỡng mộ cô thì có!”

Na Lan bỗng cảm thấy mối thiện cảm của hai bên vừa đứt đoạn, cô lờ mờ cảm nhận được ngụ ý của Tư Không Tình là gì, nên đành hỏi: “Cô nói thật hay đùa!”
“Đúng là tôi may mắn sinh ra trong gia đình như thế này, cha mẹ tôi đều rất tháo vát và rất yêu thương tôi.” Tư Không Tình bước lại gần Na Lan hơn, ánh mắt mượt như nhung: “Nhưng chắc cô không thể rằng, cha mẹ cho tôi cuộc sống, còn Tần Hoài lại cho tôi cuộc sống thứ hai.”

Nói xong Tư Không Tình bước đi, để lại Na Lan lặng lẽ đứng đó. Hình như chưa xảy ra chuyện gì cả, hình như thời gian trôi người về khoảnh khắc cô đang đuổi theo bóng ma Ninh Vũ Hân.

Bóng ma Ninh Vũ Hân!

Na Lan chớp chớp mắt. Ninh Vũ Hân mặc bộ váy đen sang trọng đang đứng trước mặt cô. Cô định chất vấn nhưng lại quá sợ hãi không thể mở miệng. Ninh Vũ Hân nói: “Tôi không hề ngưỡng mộ cô… cô gặp rắc rối to rồi.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !