Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn
Tập 1: Trọng đạp nhân gian (c1-c10)
❮next ❯Chương 1: Trọng đạp nhân gian
Thiên địa sơ khai, vạn vật nảy sinh, lịch sử mênh mông, như biển gầm lại tựa như núi vỡ, cô tịch trôi qua thời gian vô tận.
Người sống một đời, cây cỏ sống một mùa thu, từ giáng sinh đến chập tối, cho đến hóa thành khô xương, đây là số mệnh của người phàm.
Đế Hoàng thời xưa, cả người ốm đau, vì cầu bất tử, bái thương thiên, tìm trường sinh, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một bộ xương khô, vùi sâu vào trong đất vàng.
Sinh lão bệnh tử, phàm nhân bi ai, không người nào có thể đánh vỡ luật thép này.
…
Đoạn Tràng sơn, núi cao vạn trượng, nguy nga cao kinh người, là một trong bát đại kỳ sơn thế giới, ở trong lãnh thổ Hoa Hạ.
Cả ngọn núi dốc đứng, trơn truột như bôi dầu, phi điểu không rơi, mãnh thú vô tung, nếu người phàm muốn trèo lên đỉnh núi, bất quá chỉ là mơ mộng hảo huyền, từ điểm này cũng có thể nhìn ra thế núi hiểm trở tột cùng.
Đỉnh Đoạn Tràng sơn, gió bắc lạnh thấu xương.
Diệp Hiên quan sát biển mây bao la, trong mắt có vẻ cô tịch cùng tang thương vô tận, giống như vạn sự vạn vật trên đời cũng không thể gây nên chút sóng cho hắn.
– Thời gian trôi nhanh, tuế nguyệt vội vã, thế mà bốn năm đã qua đi, mọi người… Còn nhớ ta không?
– Hoặc là… Sớm đã cho rằng ta bị vùi sâu vào đtrong ất vàng?
Diệp Hiên có một bí mật lớn bằng trời, hắn vốn là người bệnh bạch cầu thời kỳ cuối, là một kẻ chắc chắn phải chết, bốn năm trước hắn rời khỏi đô thị sầm uất đi tới Đoạn Tràng sơn, muốn ở đây đến cuối đời, nhưng trời xanh lại cho hắn một cơ hội, mở ra cho hắn một cánh cửa phủ đầy bụi, làm cho hắn sống đến bây giờ.
Không, không chỉ là sống sót, thời gian bốn năm trôi qua, Diệp Hiên đạt được một ít gì đó, cũng mất đi một ít gì đó, lấy được là lực lượng, mất đi… Có lẽ là lòng thương hại đã từng có.
– Trời sinh vạn vật đều có sinh tử, hôm nay Diệp Hiên phá kén thành bướm, trọng sinh thành người.
Ùng ùng.
Như sóng to gió lớn, lại tựa như loạn thạch xuyên qua khoảng không, ngay khi tiếng nói Diệp Hiên vừa vang lên, tia sét cắt ngan khoảng không, hàng vạn hàng nghìn tia sét giăng khắp nơi ở trong tầng mây, sâu trong Đoạn Tràng sơn càng truyền đến hàng vạn hàng nghìn tiếng thú hống, giống như đang nhân chứng lời thề của Diệp Hiên.
Mây gió hội tụ, lôi đình trên không.
Diệp Hiên bước ra một bước, hư không nổi lên sóng lớn vô tận, cả người dĩ nhiên hóa thành một tia sáng, biến mất trên đỉnh Đoạn Tràng sơn.
…
Hàn phong gào thét, tuyết rơi bàng bạc, trời đang vào mùa đông, người đi nói tốp năm tốp ba, trên đường cũng rất ít xe cộ, một thân ảnh tiêu điều đi về phía trước trong thời tiết tuyết bay đầy trời.
Hoa tuyết bay lượn phiêu linh không ngừng rũ xuống trên áo Diệp Hiên, thân thể đơn bạc vững vàng đi về phía trước, cho đến Diệp Hiên khi dừng lại đã đứng ở trước cửa một bệnh viện.
Thành phố Giang Nam, bệnh viện Nhân Dân Đệ Nhất.
Một tấm biển, nên trắng chữ đen, chiếu vào trong mắt Diệp Hiên.
– Bốn năm, ta lại về tới đây!
Diệp Hiên khẽ nỉ non, trong mắt có một tia đau khổ xẹt qua.
Bốn năm trước, hắn mắc bệnh nan y, tiến hành trị liệu ở bệnh viện này, càng tiêu hết hết thảy tích súc trong nhà, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một sổ khám bệnh phải chết.
Diệp Hiên nhớ rõ, ánh mắt tuyệt vọng của mẹ, em trai nắm chặc hai quyền, em gái khóc đỏ hai mắt… Còn có người cha lạnh lùng vô tình kia đưa tới một phong thư.
Cũng trong một ngày kia, Diệp Hiên thừa dịp đêm tối trốn ra khỏi bệnh viện, bởi vì hắn không muốn chết ở trước mặt người thân của mình, để bọn họ khổ sở khi mình ra đi.
Lại về chốn cũ, cảnh còn người mất.
Thời gian bốn năm trôi qua, không có ai biết hắn từng trải cái gì, hắn có thể sống đến bây giờ, chính là đi ra từ bên trong biển máu xương trắng, những chuyện đã từng trải qua không thể diễn tả bằng lời.
Như con thuyền nhỏ trên biển máu, dùng hết can đảm, gian nan giãy dụa ở sống và chết, sống lại từ bên trong rách nát và tịch diệt… Máu… máu tươi vô tận… Thê lương mà mỹ lệ…
Diệp Hiên ngẩn ngơ, cuộc sống bốn năm trải qua giống như ác mộng màu máu, hắn rơi vào trong hồi ức thật sâu, biểu tình trên mặt khi thì vặn vẹo, khi thì bạo ngược, cho đến khi một tiếng nói đột ngột truyền đến mới để cho hắn thông suốt tỉnh dậy.
– Này, tiểu tử, trời lạnh như thế đừng đứng ở ngoài đường, có phải cậu gặp chuyện gì khó khăn hay không?
Một người đàn ông mặc đồng phục an ninh khoảng năm mươi tuổi mở cửa phòng an ninh, bước nhanh tới chỗ Diệp Hiên.
– Lão nhân, tôi không sao đâu, xin hỏi bác sĩ Hạ Thu có ở đây không?
Diệp Hiên hỏi.
– Cậu nói là Hạ Thu chủ nhiệm?
– Tới tới tới, vào nhà trước lại nói.
Người bảo vệ trông cửa vừa nói chuyện, vừa kéo Diệp Hiên đi vào trong phòng canh cổng, cho đến khi hai người đi vào trong phòng, không để gió lạnh, tuyết phía ngoài ảnh hưởng.
– Ừm?
Do ở ngoài có gió mạnh và tuyết rơi nhiều, người bảo vệ cũng không có nhìn rõ ràng quần áo Diệp Hiên, vừa nhìn mới phát hiện, người tuổi trẻ trước mắt, sợi tóc dính đầy bụi trắng, người mặc một áo lót màu đen, điều này làm cho ông nhướng mày.
– Tôi chắc đã già thật rồi, không thể so được với mấy người tuổi trẻ thời đại này của các cậu, trời đông giá rét mà cậu mặc bộ đồ như không mặc, sao không mặc thêm đồ giữ ấm ở bên trong, nếu thân thể nhiễm bệnh, thì chính cậu chịu khổ chứ ai vào đây.
Ông lão lắc đầu thở dài, chỉ nghĩ Diệp Hiên là thanh niên đi theo trào lưu.
Diệp Hiên cười nhạt một tiếng, từ khi hắn đi ra Đoạn Tràng sơn, một khắc cũng không có dừng lại nghỉ, thẳng đến thành phố Giang Nam, y phục trên người tự nhiên cũng không có thay đổi, quả thực có vẻ hơi khác loại.
Chỉ là Diệp Hiên cũng không có giải thích, hắn cũng không thể nói cho ông lão về chuyện mình đã trải qua bốn năm này.
Chương 2 : Cố Nhân Gặp Nhau
– Ông lão, có thể giúp tôi liên hệ bác sĩ Hạ Thu không?
Diệp Hiên nói thẳng vào vấn đề.
– Được, cậu chờ một lát.
Ông lão cũng không lải nhải, trực tiếp cầm lấy điện thoại trên bàn gọi.
…
Trong phòng làm việc của Chủ nhiệm.
Hạ Thu đang ở quan sát ca bệnh trong tay, theo điện thoại bên cạnh vang lên, bà thuận tay tiếp lấy.
– A lô.
– Hạ chủ nhiệm à? Có người tuổi trẻ muốn tìm cô.
– Người đó tên gọi là gì, có hẹn trước không?
Hạ Thu thân là bác sĩ chủ nhiệm bệnh viện, mỗi ngày sẽ tiếp đãi rất nhiều người thân của bệnh nhân, nghe có người muốn tìm mình, tự nhiên cũng không cảm giác ngoài ý muốn.
– Đúng rồi, cậu tên gì?
Đầu dây điện thoại bên đây truyền đến lời của ông lão giả.
– Diệp Hiên, Diệp là lá trúc, Hiên là Hiên Viên.
Răng rắc.
Chợt, ly nước trong tay Hạ Thu lặng yên rơi xuống đất, phát ra tiếng thủy tinh vỡ nát, cả người cũng hoàn toàn dại ra.
– Này, alo, Hạ chủ nhiệm cô làm sao?
Bên đây điện thoại, ông lão hỏi thăm.
– Không thể… Không thể… Tuyệt đối không thể… Làm sao… Dẫn cậu ta đến gặp tôi.
Hạ Thu cắn chặt hai môi, lời nói trong miệng gián đoạn, nếu tỉ mỉ nghe sẽ phát hiện, trong âm điệu lời của của bà hiện ra sự khiếp sợ.
Không trách Hạ Thu kinh hãi, bởi vì bà vĩnh viễn cũng quên hình ảnh không đồng nhất trước kia.
Bốn năm trước, một thiếu niên nằm trên giường bệnh, khi bà lần đầu tiên hỏi ý tên của cậu ta, cậu ta đã trả lời như vậy.
– A di, tôi gọi Diệp Hiên, Diệp của lá trúc, Hiên của Hiên Viên.
Người mắc bệnh nan y, đã đến tuyệt lộ, người đó chẳng qua chỉ là thiếu niên gần mười bốn tuổi, lại có thể cười đối mặt với sống chết, cái này đổi thành bất kỳ một người trưởng thành nào, chỉ sợ cũng không sẽ thản nhiên như thiếu niên, điều này cũng làm cho Hạ Thu khắc sâu ấn tượng đối với thanh niên kia.
Đáng tiếc, trong một đêm khuya, thiếu niên trốn khỏi bệnh viện, sau này không còn có tin tức của cậu ta nữa.
Chỉ là Hạ Thu rất hiểu rõ, thiếu niên gọi là Diệp Hiên, chỉ không muốn để cho người thân của mình thống khổ nhìn thấy mình đi đến cuối cuộc đời mà thôi.
– Không thể, tuyệt đối không có khả năng, đứa bé năm đó đã bị ung thư thời kỳ cuối, thời gian bốn năm trôi qua, đứa bé kia chỉ sợ sớm đã….
Thân là y sĩ trưởng năm đó khám cho Diệp Hiên, không có ai hiểu bệnh tình của Diệp Hiên hơn bà, bà có thể khẳng định, người thiếu niên kia sớm đã táng thân dưới đất vàng.
– Ghê tởm, chuyện cười này một chút cũng không buồn cười, chẳng cần biết cậu là ai, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.
Hạ Thu nghiến răng, oán hận phát ra tiếng.
Hiển nhiên, lấy tên một đứa bé đã chết ra làm trò đùa, điều đối với Hạ Thu có chức nghiệp rèn luyện hàng ngày mà nói, chính là sai lầm không thể tha thứ.
Hạ Thu áp xuống lửa giận, lạnh mặt đợi đối phương xuất hiện, chỉ là bàn tay nắm chặc cán bút lại bán đứng nỗi lòng của bà đang không an tĩnh.
Đông đông đông.
Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, tiếng nói Hạ Thu hơi lộ ra vẻ lạnh như băng:
– Mời vào.
Cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Hiên tùy theo tiến vào trong, khi hắn nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Hạ Thu, khóe miệng hiện ra mỉm cười.
– Xin chào Hạ a di, bao năm không thấy cô vẫn còn rất xinh đẹp.
– Ừm?
Lúc đầu Hạ Thu đang rất tức giận bị Diệp Hiên xưng hô làm cho ngẩn ra, mà sau đó cười lạnh nói:
– Tôi chẳng cần biết cậu là ai, nhưng chuyện cười này của cậu một chút cũng không buồn cười.
– Còn nữa, đừng gọi tôi là a di, bởi vì cậu không có tư cách này.
Thái độ Hạ Thu rất bất thiện, Diệp Hiên biết, chỉ sợ trong này có chút hiểu lầm.
– Ngài thật sự không biết tôi sao?
Diệp Hiên khẽ nhíu mày.
– Loại người như cậu tôi làm sao quen biết… À… Cậu là…?
Hạ Thu vốn định trách cứ một phen, mà khi cô xem xét tỉ mỉ dung mạo Diệp Hiên, một cảm giác cực kỳ quen thuộc trào trên trong lòng, cũng để cho lời nói trong miệng cô không phát ra được.
– Bốn năm trước, ngài là bác sĩ của tôi.
Như tiếng sét từ chín tầng trời nổ vang, lại tựa như sóng lớn ngập trời đang đập mạnh lưu manh, khi tiếng nói Diệp Hiên vừa vang lên, cả người Hạ Thu hoàn toàn dại ra ngồi tại chỗ.
Thân thể cô đang phát run, đôi môi càng không có máu, dung mạo thanh niên trước mắt không ngừng đang ngừng dung hợp với người thiếu niên trước đây, cho đến qua khi một phút, hô hấp Hạ Thu bắt đầu trở nên dồn dập.
Ầm!.
Hạ Thu mặt sắc thảm bạch, hai tay bỗng nhiên đánh mạnh xuống mặt bàn.
– Không thể… Tuyệt đối không có khả năng… Đứa bé kia đã chết… Chết….
Hạ run rẩy lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại hiện ra vẻ kinh hãi.
– Nói… Cậu… Cậu rốt cuộc là ai?
Lúc này Hạ Thu biết mình đang có triệu chứng của cuồng loạn, bởi vì bà là một bác sĩ, trong nhận thức của mình, mắc bệnh nan y, không người nào có thể sống sót.
Nhìn mặt mũi Hạ Thu tái nhợt, trong mắt Diệp Hiên hơi lộ ra bất đắc dĩ, hắn cũng biết trong nhận thức người bình thường, mình xuất hiện tất nhiên sẽ gây nên một phen gây rối.
Đúng vậy, một người bốn năm trước chắc chắn phải chết, làm sao có thể sống đến bây giờ chứ?
Diệp Hiên tự giễu cười một tiếng, lúc sau mới nói:
– Tôi không có chết, sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt của ngài, cũng xin ngài tin tưởng tôi.
Sự thực đặt trước mắt làm cho Hạ Thu không thể không tin, chỉ là chuyện này quá đột nhiên, triệt để phá vỡ nhận thức củ bà, cho đến khi cân nhắc một lúc, tâm tình mới thoáng hòa hoãn.
Trong lúc này, Diệp Hiên cũng không quấy rối, hiển nhiên đang cho Hạ Thu một quá trình tiếp nhận.
– Cậu… Cậu thực sự là tiểu Diệp… Không phải quỷ?
– Quỷ?
Diệp Hiên nỉ non tự nói, trong đầu không khỏi hiện ra một ít bóng người màu đỏ ngòm đáng sợ, trong mắt càng xẹt qua màu sắc khinh miệt, chỉ là bị hắn ẩn giấu đi.
Chương 3 : Lý Gia Huynh Muội
– Hạ a di, tôi thật không phải là quỷ, hôm nay tới đây tìm ngài là muốn hỏi một chút ngài có biết địa chỉ bây giờ của mẹ tôi hay không?
Diệp Hiên trở về đô thị, tự nhiên từng trở lại chỗ ở năm đó, chỉ là mảnh đất kia đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác, số điện thoại của mẹ trước đây đều không thể gọi được, hắn mới nghĩ đến Hạ Thu, nên có một màn hiện tại.
Lúc này, Hạ Thu hoàn toàn tỉnh táo, cũng dần dần tiếp thu sự thực Diệp Hiên còn sống.
– Năm đó cậu trốn đi, để cho mẹ cậu cực kỳ bi thương, trước đây tôi còn liên hệ với mẹ cậu, chỉ là bốn năm trôi qua, tôi cũng không biết bà ở nơi nào?
Hạ Thu khẽ nhíu mày nói.
Nghe được tin tức này, trong mắt Diệp Hiên xẹt qua vẻ thất vọng, ngay cả Hạ Thu cũng không biết tung tích của mẹ và đệ đệ, em gái hạ, hắn nên tìm kiếm như thế nào?
Lẽ nào… Muốn đến Diệp gia ở kinh đô hay sao?
Diệp gia?
Ah!
Nghĩ đến Diệp gia, trong lòng Diệp Hiên cười lạnh không ngừng, hai tròng mắt khép mở, còn có một luồng màu máu hiện lên.
– À, tôi nghĩ ra rồi.
Chợt, Hạ Thu kinh hô một tiếng, khuôn mặt hiện ra vẻ kích động nói:
– Năm đó sau khi cậu trốn đi, mẹ cậu đến nghĩa địa công cộng ở Bắc Sơn lập một ngôi mộ chôn y phục và di vật của cậu, hàng năm đến sinh nhật cậu, bà tất sẽ đi tảo mộ.
– Mộ chôn y phục và di vật của tôi?
Diệp Hiên lặp lại một lần, sau đó khép hờ hai tròng mắt, trong đầu hiện lên gương mặt của mẹ, thân thể không tự chủ khẽ run, càng làm cho không gian xung quanh bị kiềm nén.
Diệp Hiên mãi mãi nhớ kỹ, thời điểm hắn năm tuổi, hắn cùng với mẹ đã bị đuổi ra khỏi cửa lớn Diệp gia, một năm kia đệ đệ em gái mới ba tuổi, nhiều năm như qua đi, mẹ chịu rất nhiều đau khổ, hắn hoàn toàn nhìn ở trong mắt.
Mình biến mất bốn năm, Diệp Hiên có thể tưởng tượng ra được, mẹ mang theo đệ đệ em gái sẽ khó khăn cỡ nào.
– Diệp gia, các ngươi tốt nhất cầu khẩn ta có thể tìm được mẹ, nếu không thì….
Một nụ cười tàn khốc hiện ra trên khóe miệng Diệp Hiên, âm thanh của hắn vẫn bình tĩnh, nhưng làm cho mọi người cảm giác được cực kỳ khủng bố, gần giống như một ma vương đang ngủ say chậm rãi mở hai mắt ra.
Hạ Thu không biết mình có phải bị ảo giác, bà nhìn thấy trong mắt Diệp Hiên lóe lên ánh sáng màu máu một mới biến mất, cả người bỗng nhiên lui lại mấy bước, một tầng mồ hôi lạnh ướt nhẹp sau lưng.
Chuyện này… Đây là ánh mắt gì, tiểu Diệp biến mất bốn năm đến cùng đã trải qua chuyện gì?
Xương sống lưng phát lạnh, như rớt xuống vực sâu, đây chính là cảm giác của Hạ Thu, bà giống như trông thấy hình ảnh toàn là bên trong mắt của Diệp Hiên.
Một người, một mình, vô tận biển máu ở bốc lên, hai bờ sông là từng chồng bạch cốt, hàng vạn hàng nghìn huyết hồn đang kêu rên, vô tận sinh linh đang khóc, ở trong biển máu đầy trời kia, một bóng hình đưa lưng về phía chúng sinh, đạp từng chồng bạch cốt, cuối cùng đứng trên Bạch Cốt Vương Tọa.
Có thể cảm nhận được Hạ Thu khủng hoảng, Diệp Hiên nhanh chóng tỉnh dậy từ trong trầm tư, càng thu liễm khí tức bản thân đến tận cùng, sau đó quay sang đối mặt với Hạ Thu nở nụ cười áy náy.
– Hạ a di… Ừm?
Diệp Hiên vừa muốn nói, khẽ cau mày, hai tròng mắt nhìn về phía ngoài cửa phòng.
– Không được… Không được… Các người không thể vào….
– Ai nha.
Ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng ồn ào, kèm theo tiếng hộ sĩ kêu đau, điều này cũng làm cho Hạ Thu biến sắc, vội vàng đối với Diệp Hiên nói:
– Tiểu Diệp cậu chờ một hồi ở nơi này, a di có việc phải xử lý, một hồi sẽ trò chuyện với cậu.
Nhìn Hạ Thu vội vàng rời khỏi, hai tròng mắt Diệp Hiên híp lại, bước chậm theo sau.
Đại sảnh y viện.
Vài người bảo tiêu mặc âu phục màu đen vòng quanh một đôi thanh niên nam nữ đứng ở đây, gương mặt hộ sĩ bác sĩ xung quanh đều hiện ra vẻ sợ hãi, nhưng vẫn ngăn cản thanh niên nam nữ đi tới.
– Lý thiếu, đệ đệ của ngài đột phát tính thở khò khè, lúc đưa tới đây đã không còn hô hấp, chuyện này thật không có quan hệ gì với bác sĩ Hạ, ngài….
– Cút ngay.
Lý Minh Trạch tung một cước đạp người bác sĩ ngăn cản ở trước lăn vòng, mặt sắc âm trầm nói:
– Đệ đệ tôi bất quá là tái phát chứng thở khò khè cấp tính, làm sao dễ dàng chết như vậy?
– Nhất định là Hạ Thu hại chết đệ đệ tôi, bảo bà ta lăn ra đây cho bản thiếu.
– Lý gia chúng tôi không muốn làm khó các người, việc này không quan hệ với các người, hi vọng mấy người tự giải quyết cho tốt.
Cô gái trẻ tuổi có dung mạo diễm lệ, đồ mặc trên người càng có giá trị không nhỏ, nói chuyện mềm dẻo lễ độ, chỉ là lúc này khuôn mặt xinh đẹp cũng hơi lộ ra vẻ âm trầm.
Lý gia, danh môn vọng tộc thành phố Giang Nam, bất luận là ở thương giới hay chính giới đều là đại gia tộc, tập đoàn Khải Thịnh của họ càng kéo dài qua mấy thập niên phồn thịnh, tuyệt đối là một đầu sỏ lớn của thành phố Giang Nam, còn có nghe đồn, thân sau Lý gia còn có thế lực hắc đạo, chỉ là không có ai chứng thực.
Trải qua kiểm nghiệm xác thực, anh em Lý gia tự nhiên biết em trai mình chết không quan hệ gì tới Hạ Thu, chỉ là Lý gia lão gia tử đau mất cháu trai yêu quý, anh em hai người vì xoa dịu đau lòng của ông, cũng chỉ có thể đem Hạ Thu ra làm hình nhân thế mạng.
Bình dân bách tính, như thế nào có thể chọc được người Lý gia, đây cũng lý do vì sao những thầy thuốc hộ sĩ này sợ hãi anh em Lý gia.
– Em trai cậu chết không có quan hệ gì với tôi, cậu có thể đi đến Đại Lý Tự cáo tội tôi, nếu tôi thật sự có tội, Huyền Kính Ti tự nhiên sẽ phái người đến bắt tôi, xin Lý gia các người đừng sinh sự những việc không đâu.
Hạ Thu lạnh lùng lên tiếng, bước nhanh đi tới đại sảnh y viện, nhìn về phía ánh mắt anh em Lý gia, không chút sợ hãi.
Chương 4: Anh em Lý gia
– Bà rốt cục cũng dám ra đây, đi một chuyến với bản thiếu đi.
Lý Minh Trạch cười lạnh, trực tiếp ra hiệu ánh mắt với bảo tiêu bên cạnh, để bọn họ đi lên bắt người.
Thấy Lý Minh Trạch ra hiệu, vài tên bảo tiêu dữ tợn cười một tiếng, xoa tay đi đến thẳng chỗ Hạ Thu, vài hộ sĩ thấy thế che miệng khẽ hô, hiển nhiên bị kinh sợ.
– Dừng tay.
Chợt, một giọng già nua truyền đến, cũng để cho vài tên bảo tiêu ngừng bước, nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, người mặc áo dài màu trắng, bước nhanh đi tới bên cạnh Hạ Thu, ông chính là viện trưởng bệnh viện Giang Nam, cũng là y quốc thánh thủ đại danh đỉnh đỉnh.
Lý Minh Châu ôn nhụ cười một tiếng, tiến lên một bước nói:
– Bạch lão, ngài là trưởng bối, chúng tôi làm vãn bối tự nhiên không dám bất kính đối với ngài, nhưng tam đệ chết tôi có liên quan với bác sĩ Hạ, chỉ sợ có nhiều đắc tội.
Lý Minh Châu nói đến này chỗ, không nhìn Bạch viện trưởng, âm thanh đột nhiên phát lạnh, nói:
– Người đâu, dẫn bác sĩ Hạ đi, không để tổn thương đến Bạch viện trưởng.
Nghe Lý Minh Châu ra lệnh, vài tên bảo tiêu nào dám chậm trễ, trực tiếp đi lên bắt người.
Mà Bạch viện trưởng tuy nổi tiếng, nhưng đối mặt với đám bảo tiêu to con không phải đối thủ của bọn họ, bị một gã bảo tiêu ngăn lại.
– Các người… Các người… Mắt không vương pháp….
Bạch viện trưởng phẫn nộ không ngớt, nhưng lại ngăn không được những bảo tiêu đang hung hãn.
Đối mặt mấy tên bảo tiêu, Hạ Thu chung quy chỉ là một cô gái, mặt sắc cũng trắng bệch, bà biết nếu như mình bị đối phương bắt đi, chỉ sợ sẽ trở thành người mất tích.
Chợt.
Một thân ảnh xuất hiện ở bên cạnh Hạ Thu, hắn chỉ lãnh đạm liếc mắt nhìn vài tên bảo tiêu, trực tiếp để mấy người định tại chỗ.
– Hí!
Âm thanh hút hơi khí lạnh không ngừng vang lên từ trong miệng vài người, nhịp bước dưới chân càng liên tục rút lui, mặt mũi lúc đầu nhe răng cười càng ngưng trọng.
Sát khí, sát khí rất nồng đậm!
Cũng trong lúc đó, ý nghĩ này đồng thời dâng lên trong lòng bọn họ.
Có thể chuyên trách bảo hộ anh em Lý gia, những bảo tiêu như bọn họ cũng không phải người bình thường, tuy bọn họ hiệu lực cho Lý gia vì kim tiền, nhưng lúc trước đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, có người càng đi lên chiến trường, có thể nói cực kỳ mẫn cảm đối với sát khí.
Bọn họ dám khẳng định, người đứng trước mặt mình không chỉ có giết qua người, hơn nữa không chỉ một con số, nếu không thì sát khí trên người đối phương sẽ không nồng đậm như vậy.
Này lúc, Diệp Hiên yên lặng đứng ở bên cạnh Hạ Thu, sắc mặt hắn đạm mạc, không tiếng động không nói gì, toàn bộ y viện lúc này rơi vào trong bầu không khí quỷ dị, giống như có vật gì đang áp bách tâm thần mọi người, làm cho tất cả cảm giác cháng váng.
– Tiểu Diệp cậu làm sao xuất hiện, ở đây không có chuyện của cậu, cậu mau trở về.
Diệp Hiên xuất hiện làm cho Hạ Thu quýnh lên, rất sợ cuốn Diệp Hiên chuyện này.
– Không sao cả!
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
– Tiểu tử, mày là ai? Chuyện Lý gia của tao mà cũng dám quản?
Mặt sắc Lý Minh Trạch âm trầm, nhìn ra Diệp Hiên có chút quỷ dị, nếu không làm sao có thể làm cho bảo tiêu bên cạnh dừng bước?
– Từ đâu tới đây, trở về nơi đó, hi vọng các người có thể tự biết mình.
Tiếng nói Diệp Hiên rất bình tĩnh, cũng chưa triển lộ bất kỳ uy thế gì, chẳng qua khi hắn nói xong câu đó, nhiệt độ trong đại sảnh y viện lặng yên giảm xuống vài phần.
– Lý thiếu.
Một gã bảo tiêu nhanh chóng đến trước người anh em Lý gia, quay đầu nhìn Diệp Hiên, vẻ kiêng kỵ trong mắt càng ngưng trọng.
– Xảy ra chuyện gì, các vì sao anh không bắt người?
Lý Minh Trạch trách cứ.
– Lý thiếu, ngài hãy nghe tôi nói, người này không bình thường, chúng ta trở về, tôi sẽ giải thích tỉ mỉ cho ngài nghe.
Bảo tiêu trầm giọng nói.
– Hắn một người, các anh sợ cái gì… Thế?
Nghe hộ vệ kiến nghị, Lý Minh Trạch tức giận, hôm nay đã đắc tội Bạch viện trưởng, nếu rút đi như thế, chẳng phải cái được không bù đắp đủ cái mất?
– Ca, nghe Hắc Báo, chúng ta đi về trước.
Lý Minh Châu nhíu mày một cái, nhìn Diệp Hiên xa xa thật sâu, nói khẽ với Lý Minh Trạch.
Bình thường có việc đều là Lý Minh Châu nghĩ kế cho hắn, Lý Minh Trạch có thể nói phi thường tín nhiệm cô em gái này, cô cũng nói như vậy, Lý Minh Trạch cũng biết chuyện có chút không đúng.
– Hừ, chúng ta đi.
Lý Minh Trạch âm trầm lên tiếng, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt Diệp Hiên, mang theo mấy tên bảo tiêu rời khỏi.
Anh em Lý gia khí thế hung hăng đến, lại đầu voi đuôi chuột vội vã rời khỏi, điều này cũng làm cho mọi người trong y viện kinh ngạc, không biết đối phương vì sao buông tha cho bác sĩ Hạ Thu.
– Hay là Bạch viện trưởng chúng ta có tiếng nói, anh em Lý gia cũng kiêng kỵ Bạch viện trưởng.
– Đó còn cần phải nói, phải biết rằng Bạch viện trưởng chúng ta là bác sĩ nổi danh cả Giang Nam, mặc dù Lý gia thế lớn, cũng phải cho viện trưởng chúng ta mặt mũi.
Theo anh em Lý gia rời khỏi, một ít bác sĩ y tá dồn dập nghị luận lên tiếng.
Chương 5: Phong tuyết đầy trời, sát lục vô tình (1)
– Tiểu Hạ, vị này chính là…?
Bạch viện trưởng đi tới trước người Hạ Thu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên có vẻ kinh ngạc, tuy ông đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng tuyệt không phải lão già ngu xuẩn, ông nhìn hết một màn vừa rồi ở trong mắt, nếu như anh em Lý gia thật cố kỵ ông, như thế nào lại sai bảo tiêu bắt người, hiển nhiên, lý do đối phương rút có liên quan đến thanh niên này.
– Bạch viện trưởng, đây là cháu của tôi, hắn tên Diệp Hiên.
Hạ Thu tỉnh hồn lại, vội vàng giới thiệu Diệp Hiên cho Bạch viện trưởng.
– Thanh niên không tệ.
Bạch viện trưởng cười lên tiếng, muốn vỗ vỗ đầu vai Diệp Hiên, nhưng không chờ ông lão tới gần, Diệp Hiên né người sang một bên, tránh thoát bàn tay của ông, điều này làm cho Bạch viện trưởng đứng cứng người tại chỗ, mặt sắc hơi xấu hổ.
– Hạ di, tôi còn có chút chuyện, sau này sẽ đến thăm ngài.
Diệp Hiên nói xong nói cũng không có liếc mắt nhìn Bạch viện trưởng, bước nhanh ra ngoài y viện.
– Tiểu Diệp, cậu chờ chút….
Đáng tiếc, không đợi Hạ Thu nói xong, Diệp Hiên đã biến mất ở đại sảnh y viện.
– Tiểu Hạ, đứa cháu này của cô rất không bình thường, sao tôi chưa nghe cô nhắc qua cậu ta?
Bạch viện trưởng nhìn Diệp Hiên rời khỏi, có chút cảm thán.
– Cậu ta… ? Ai!
Hạ Thu bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết làm như thế nào nói cho Bạch viện trưởng, lẽ nào nói, Diệp Hiên bốn năm trước mắc bệnh nan y, nhưng lại sống đến bây giờ?
Lời như vậy, chỉ sợ Bạch viện trưởng sẽ nghĩ rằng bà bị điên.
Trên đường phố tuyết lớn đầy trời, hai chiếc xe con xa hoa đang cấp tốc chạy về phía trước, mấy chiếc xe xung quanh bảo trì khoảng cách nhất định với hai chiếc xe con, rất sợ xảy ra va chạm.
– Hắc Báo, vừa rồi rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao chúng ta phải rút đi?
trong xe, Lý Minh Trạch cực kỳ bất mãn, chất vấn Hắc Báo.
Lý Minh Châu mặc dù không nói, nhưng cũng nhìn sang Hắc Báo, trong mắt có vẻ vẻ nghi ngờ.
– Thiếu gia tiểu thư, hai người hãy nghe tôi nói, người vừa rồi kia có thể là Cổ Võ Giả, nếu thật xảy ra xung đột ở y viện, chúng tôi tuyệt đối sẽ thua thiệt.
Hắc Báo ngưng trọng nói.
– Hí!
Theo hắc báo vừa dứt lời, hai anh em Lý gia hít mạnh một hơi, ở trong hai mắt xẹt qua vẻ kinh sợ.
– Hắn… Hắn thật là Cổ Võ Giả?
Lý Minh Châu hấp tấp hô.
– Không dám khẳng định, thế nhưng tiểu thư thiếu gia hai người không có cảm giác được sao? Vì sao người kia đối mặt Lý gia chúng ta, trong mắt cũng không sợ hãi, hơn nữa hắn vừa xuất hiện, nhiệt độ cả đại sảnh y viện đều có chút giảm xuống?
Hắc Báo phân tích.
Nghe Hắc Báo nhắc nhở, anh em Lý gia hồi tưởng lại, sau đó, trên trán hiện lên tầng mồ hôi mịn.
– Cổ… Cổ Võ Giả… Hắn thực sự là Cổ Võ Giả… Chúng ta…?
Tiếng nói Lý Minh Trạch run rẩy, trong mắt cũng có tia khủng hoảng, miệng muốn nói gì đó lại không thốt ra lời.
– Ca, đừng lo lắng, đu đối phương thực sự là Cổ Võ Giả, Lý gia chúng ta cũng không phải ngồi không, chờ về đến nhà, chúng ta tra lai lịch của người này, đến lúc….
Két ——
Chợt.
Không chờ Lý Minh Châu nói xong, tài xế bỗng nhiên phanh xe, làm cho xe trượt ra xa mấy thước, sau đó đụng vào hàng rào phòng vệ, càng làm cho anh em Lý gia trong xe đột nhiên cả kinh.
– Lão Trương, ông làm sao lái xe?
Lý Minh Trạch nổi giận quát.
– Lý… Lý thiếu… Phía trước có người… Tôi….
Tài xế hoảng loạn nói.
– Có người làm sao, trực tiếp đụng chết hắn cho tôi.
tâm tình Lý Minh Trạch đã không tốt, lại gặp chuyện thế này, bản tính quái đản ngang ngược trực tiếp bại lộ ra.
– Thiếu gia tiểu thư, cô cậu không sao đâu chứ ?
Bảo tiêu đi theo nhanh chóng mở cửa xe, mấy tên bảo tiêu đi thẳng tới trước xe của anh em Lý gia.
– Hừ, tôi ngược lại muốn nhìn một chút tên chó má nào không có mắt dám đón xe tôi, muốn chết.
Lý Minh Trạch vừa nói chuyện, mở cửa xe đi ra, nhìn lại phía trước.
Ô ô ô!
Gió lạnh gào thét, tuyết rơi đầy trời, một thân ảnh cô đơn trong gió tuyết bước chậm mà tới.
Hắn đón gió, đạp tuyết, từ từ đi về phía trước, băng tuyết bay múa không thôi, gió lạnh như mãnh thú rít gào, băng lạnh sâu tận xương tủy càng thổi vào trong lòng anh em Lý gia.
Đạp —— đạp —— đạp.
Như trống trận vong hồn đang gióng lên, lại tựa như khúc ca chôn cất hồn ai đang tấu vang, mỗi khi Diệp Hiên bước một bước, gần giống như Minh Thần đang hành tẩu đến, giống như lúc nào cũng có thể sẽ thu gặt linh hồn vạn vật.
– Là… Là… mày?
Khi gương mặt Diệp Hiên dung hiện ra ở trước mặt anh em Lý gia, để cho hai anh em kinh hãi lên tiếng.
Mặt sắc hắc báo lạnh lùng, nhanh chóng từ móc ra một cây súng ngắn từ trong ngực, mấy tên bảo tiêu theo sát ngoài cũng lấy ra súng ống, gắt gao tập trung vào Diệp Hiên.
– Người anh em, cậu muốn làm gì?
Thân thể Hắc báo căng thẳng, giọng nói cực kỳ âm trầm.
Không có lý do gì mà đối phương xuất hiện ở đây, hiển nhiên cũng không phải chuyện gì tốt.
Hơn nữa, Hắc báo đã hoàn toàn có thể khẳng định, đối phương nhất định là Cổ Võ Giả.
Chương 6: Phong tuyết đầy trời, sát lục vô tình (2)
Phải biết, bọn họ đi xe về phía trước, tốc độ hơn 80 km/h, trong trời đông gió rét thế này, tốc độ đã là cực nhanh, đối phương lại có thể cản lại phía trước ở bọn họ, nếu như không phải Cổ Võ Giả, điều này sao có thể?
Đáng tiếc, nghe Hắc báo hỏi, Diệp Hiên không đáp lại.
Diệp Hiên tiếp tục tiến lên trong gió tuyết, gió lạnh lạnh thấu xương bắt đầu thổi sợi tóc hắn rối tung, gần giống như người ở trên trời đi dạo bước, làm cho người ta sinh ra cảm giác phiêu dật xuất trần.
– Dừng lại, dừng lại cho lão tử, nếu không tôi sẽ nổ súng.
Đối mặt Diệp Hiên càng ngày càng gần, khuôn mặt Hắc báo đầy dữ tợn, sau lưng đã bị mồ hôi ướt nhẹp, hai tay cầm súng càng không ngừng run, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được, bản thân đang đối mặt tựa như không phải một người, mà là Thần trong truyền thuyết, cảm giác áp lực vô hình làm cho hắn chịu dày vò, dường như muốn hành hạ hắn đến điên.
Ầm!
Một tiếng súng vang lên, ngọn lửa phun ra, chịu áp lực khổng lồ, Hắc báo rốt cục tan vỡ, trực tiếp bóp cò, một viên đạn màu vàng xanh xanh mang theo âm thanh tê liệt không khí bắn tới Diệp Hiên.
Rầm rầm rầm!
Tiếng súng không dứt bên tai, dị thường chói tai ở trong gió tuyết đầy trời, không chỉ có Hắc báo không chịu nổi áp bách Diệp Hiên đưa đến, các bảo tiêu khác cũng như vậy.
– Hô… Hô… Hô.
Tiếng thở hổn hển không ngừng vang lên từ trong miệng Hắc báo, hắn gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, trong mắt có nhiều hơn vẻ liều mạng.
– Chết… Chết chưa?
Lý Minh Trạch ở phía sau run giọng hỏi.
– Thiếu gia, tiểu thư chạy mau.
Chợt, hắc báo rống to, trên mặt tất cả đều là sự hoảng sợ, bởi vì hắn nhìn thấy một hình ảnh không dám tin.
Này lúc, thân hình Diệp Hiên không nhúc nhích, hai tay đưa về trước, sừng sững trong đầy trời đầy tuyết bay, hơn mười viên đạn vàng ố phiêu phù ở trước người hắn, cảnh tượng nhìn qua đã rợn cả người.
Đột nhiên, Diệp Hiên động.
Một đôi kiếm chỉ (ngón tay) trong suốt như ngọc, song kiếm chỉ cắt hư không, làm cho phương thiên địa này truyền đến một tiếng tranh minh, hơn mười viên đạn đang phiêu phù ở trước người Diệp Hiên tức thì bắt đầu rung động mạnh, theo kiếm chỉ Diệp Hiên di động, tất cả bắn ngược về hướng đám người Hắc báo.
Phốc phốc phốc!
Như vong hồn đang khóc, lại tựa như tiếng câu hồn ca buồn, hai đồng tử trong mắt Hắc báo đang dần dần tan rã, một vòi máu tươi theo mi tâm hắn chậm rãi chảy ra, cho đến khi thi thể hắn ngã xuống trong tuyết, cả người đã không còn khí tức.
Không chỉ Hắc báo, chỉ thấy mi tâm mấy tên bảo tiêu còn lại đều có một lỗ máu to lớn, hiển nhiên bọn họ đều không sống được, mà thứ giết chết của bọn họ chính là những viên đạn bọn họ vừa mới bắn ra.
– A!
Như cảnh tượng này, Lý Minh Châu thét chói tai, mặc dù cô xinh đẹp vô song, tâm trí rất cao, nhưng kho đối mặt tràng cảnh kinh khủng trước mặt, cô bất quá chỉ là một cô gái.
Đạp —— đạp —— đạp.
Diệp Hiên ở tiếp tục tiến lên, nhưng mỗi khi hắn bước một bước, gần giống như giẫm đạp vào trong tìm anh em Lý gia tâm, đây là bước tiến của vong hồn, càng là tử thần thu gặt mạng người, một cảm giác vô lực tràn ngập trong lòng hai anh em.
– Cậu… Cậu không nên tới đây!
Lý Minh Trạch sợ hãi kêu to, cả người không ngừng rút lui, bước chân lảo đảo té ngã vào đống băng tuyết.
Ông!
Hư không chấn động, không khí nổ đùng, Diệp Hiên bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Lý Minh Trạch, hắn quan sát người dưới chân, hai tròng mắt mở hờ, nhãn thần lãnh đạm.
– Bụi về với bụi, đất về với đất, sinh mệnh yếu ớt, tự nay biến mất đi.
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, kiếm chỉ động, một đường sáng mỏng xẹt qua cần cổ Lý Minh Trạch, đầu và thân thể tách rời, triệt để không còn hơi thở.
– Anh… Anh là ma quỷ… Chúng tôi và anh có thù gì, tại sao anh muốn giết chúng tôi?
Gương mặt Lý Minh Châu thanh tú bây giờ đầy sự khủng hoảng, như người điên, thân thể mềm mại ngã ngồi dưới đất không ngừng rút lui, cuối cùng chất vấn Diệp Hiên.
– Diệp Hiên ta giết người, không cần lý do, cô có thể đi chết.
Diệp Hiên bình thản lên tiếng, kiếm chỉ nâng lên, muốn giết chết cô gái trong gió tuyết.
Nhìn hai tròng mắt Diệp Hiên bình tĩnh, Lý Minh Châu có thể khắc sâu cảm nhận được, đối phương căn bản không có dự định buông tha mình, đối mặt với sự khủng bố giữa sống và chết, cô khóc rống, càng đau khổ cầu xin Diệp Hiên:
– Không được… Không nên… Anh nghĩ cái gì, Lý gia tôi đều có thể cho anh.
– Tiền? Quyền thế? Nữ nhân?
– Hoặc… Tôi gả cho anh… Sau này toàn bộ Lý gia đều là của anh.
Trong lúc Lý Minh Châu đau khổ cầu xin, Diệp Hiên trước sau như một vẫn bình tĩnh, cũng không có bị Lý Minh Châu hứa hẹn đả động.
Ông!
Hư không dị hưởng, hàn quang lạnh lùng, kiếm chỉ Diệp Hiên rơi xuống, đầu thân Lý Minh Châu tách rời, cổ phun ra máu tươi, nhuộm đỏ tuyết địa trắng tinh, lúc cô sắp chết hai mắt gắt gao trợn lớn, đến chết cũng không thể tin được, cô vậy mà lại uổng mạng ở nơi gió tuyết như thế này.
Hờ hững xoay người, không có một gợn sóng.
Diệp Hiên đạp tuyết bay đầy trời dần dần đi xa, âm thanh khàn khàn vang lên khắp phương thiên địa.
– Cái gọi tiền tài chẳng qua là phù vân, cái gọi quyền thế như trăng trong nước hoa trong gương, cái gọi là nữ nhân chẳng qua là hồng phấn khô lâu, thứ Diệp Hiên ta mong muốn, các ngươi như thế nào hiểu được?
Chương 7: Nghĩa địa công cộng Bắc Sơn
Đêm sắc như màn, sao lốm đốm đầy trời.
Diệp Hiên đứng trên cầu lớn Giang Hải, ngắm nhìn mặt trăng sáng tỏ ở chân trời xa, hai tròng mắt giống như ngôi sao hơi lộ ra vẻ ngẩn ngơ.
Diệp Hiên là một người có ân tất báo, có thù tất hoàn lại, năm đó hắn bệnh nặng trong người, Hạ Thu từng tự ý làm giảm miễn để cho hắn có đủ tiền chữa bệnh, nhân tình này hắn thủy chung ghi tạc trong lòng.
Hắn cũng không biết anh em Lý gia là ai, nhưng đối với Diệp Hiên mà nói tất cả đều là râu ria, bởi vì ở trong nhận thức của hắn, tất cả phiền phức đều tới từ hai anh em này, trực tiếp chém tận giết tuyệt, phiền phức tự nhiên cũng không còn.
Chắc có người sẽ cho rằng Diệp Hiên là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, những bốn năm từng trải qua nói cho hắn biết, khi thực lực cá nhân hơn cả lực lượng phàm tục, tất cả âm mưu quỷ kế đứng trước sức mạnh tuyệt đối, chỉ là một truyện cười.
Gió rét thổi tới, thổi bay vài sợi tóc Diệp Hiên, cũng để cho hắn tỉnh dậy từ trong trầm tư.
– Mười ba tháng một, mùng tám tháng chạp, còn có ba ngày, mẹ, ngài thật hội xuất hiện sao?
Diệp Hiên nỉ non tự nói.
Mùng tám tháng chạp, là sinh nhật Diệp Hiên, như dựa theo lời Hạ Thu từng nói, hàng năm sinh nhật của hắn, mẹ đều sẽ đến tảo mộ hắn, hắn nhất định có thể nhìn thấy người mình muốn gặp.
Xua đi nổi lòng lo lắng, Diệp Hiên bước ra một bước, hóa thành một vệt sáng biến mất trên cầu Giang Hải.
Cũng trong lúc đó.
Hiện trường anh em Lý gia bỏ mình, tiếng còi cảnh sát chói tai truyền đến, một đường dây cách ly màu vàng vòng quanh khu vực, mười mấy cảnh sát mang theo vẻ mặt ngưng trọng, không ngừng thăm dò ở hiện trường.
– Người chết là ai, có manh mối hay không?
Chỉ thấy một xe cảnh sát lái vào hiện trường, đi xuống là một nữ cảnh sát vóc người cao thon, trang phục cảnh sát đặc hữu bó sát người tản ra mị lực, hoàn toàn hiện ra vóc người lồi lõm của cô.
Da thịt trắng như tuyết, mi mục như họa, một khuôn mặt nghiêm túc, làm cho người ta sinh ra cảm giác trong trẻo lạnh lùng kinh diễm.
– Sếp, chết… Chết là anh em Lý gia!
Một người cảnh sát mang theo vẻ mặt trầm trọng nói.
– Anh em Lý nào gia?
– Hả? Chẳng lẽ là…?
Liễu Quân Điệp ngẩn ra, không đợi thủ hạ trả lời, bước nhanh đi vào hiện trường giết người.
– Hí!
Mặc dù thấy nhiều hiện trường giết người, khi Liễu Quân Điệp chứng kiến thi thể anh em Lý gia đầu và thân tách rời, còn có mấy tên bảo vệ chết thảm tại chỗ cũng không khỏi hít một hơi thật mạnh.
– Anh em Lý gia Khải Thịnh tập đoàn?
– Hừ, chết tốt lắm.
Liễu Quân Điệp khiếp sợ xong, hừ lạnh một tiếng, cũng để cho pháp y bên cạnh không dám trả lời, dù sao Lý gia thế lớn, ngoại trừ cô nãi nãi trước mắt, ai dám nói lời đắc tội Lý gia.
– Tổ trưởng Liễu, đây là báo cáo nghiệm xác, cô xem một chút.
Pháp y đưa một phần văn kiện cho Liễu Quân Điệp.
Liễu Quân Điệp tiếp nhận báo cáo nghiệm xác, qua hơn mười phút, mày ngài dần dần nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn về phía pháp y hỏi:
– Điều này sao có thể, anh có phải lầm hay không?
Căn cứ báo cáo nghiệm xác trình bày, anh em Lý gia bị giết bởi một con dao, bị người đùn một đao chém đứt đầu, điều này cũng không làm cho Liễu Quân Điệp cảm thấy kỳ quái, mấy bảo vệ chết mới thật sự quái dị, giết chết bọn họ đều là đạn từ trong súng của chính họ.
Mấy tên bảo vệ đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, ai có thể đoạt súng từ trong tay bọn họ, sau đó bắn chết từng người?
– Sếp, chuyện này… Đây là màn hình giám sát.
Một gã cảnh sát phát lại một đoạn video giám sát, Liễu Quân Điệp đều cảm thấy cả người có chút không tốt.
Trong màn hình giám sát, bởi vì gió tuyết lớn, cũng không thể thấy rõ gương mặt hung thủ, để cho Liễu Quân Điệp cảm thấy kinh hãi là, mấy tên bảo vệ cùng nhau nổ súng, chẳng qua mấy giây sau, dĩ nhiên toàn bộ ngã xuống đất, mà hung thủ cũng chưa hề đụng tới.
– Bởi vì gió tuyết quá lớn, màn hình giám sát mơ hồ, hung thủ đến cùng dùng thủ pháp gì giết người, chúng tôi không hiểu, hơn nữa cũng không có tìm được hung khí ở hiện trường.
Pháp y ở một bên ngưng trọng nói.
– Thông báo Lý gia chưa?
Thả ra báo cáo nghiệm xác trong tay, Liễu Quân Điệp hỏi.
– Đã thông báo, gia chủ Lý gia đang trên đường tới.
Một cảnh sát trả lời.
Tư lạp!
Tiếng thắng xe dồn dập truyền tới tuyến ngoài khu cảnh giới, chỉ thấy một chiếc xe con xa hoa mở cửa ra, một ông lão mặc đạo bào khoảng năm mươi tuổi, tay cầm gậy đầu rồng xuống xe, bên cạnh có vài bảo vệ đi cùng, đi tới chỗ Liễu Quân Điệp.
– Xin chào, cảnh sát Liễu, tôi muốn xem thi thể con gái tôi.
Vẻ mặt Lý Tông Sơn bình tĩnh, chỉ là bàn tay nắm chặt quải trượng lộ gân xanh, hiển nhiên không có bình tĩnh như mặt ngoài biểu hiện.
– Mời.
Tuy Liễu Quân Điệp không thích Lý gia, nhưng làm như một cảnh sát, tự nhiên để cho người nhà xác nhận thân phận người bị hại.
Lý Tông Sơn mang theo bảo vệ đi vào hiện trường, khi ông nhìn thấy chứng kiến cảnh anh em Lý gia chết thảm, cả người hơi lảo đảo, sau khi ổn định thân hình, gắt gao nhìn chằm chằm hết thảy trước mắt, tựa như muốn lưu lại bức tranh này thật sâu vào trong đầu.
– Hô!
Lý Tông Sơn chống gậy đầu rồng thở ra một hơi thật dài, sau đó xoay người nói với Liễu Quân Điệp:
– Trong một tháng, lão phu đau lòng mất đi ba người con trai gái, vụ án này làm phiền Huyền Kính Ti.
Chương 8: Gặp nhau
Lý Tông Sơn chắp tay nói với Liễu Quân Điệp, sau đó mang theo bảo vệ xoay người rời khỏi, lại không liếc mắt nhìn thêm anh em Lý gia.
Nhìn Lý Tông Sơn rời khỏi, Liễu Quân Điệp nhíu chặt đôi mi thanh tú, trong mắt xẹt qua vẻ trầm trọng.
– Giang Nam sắp đổi trời rồi!
Liễu Quân Điệp rù rì.
Chó sủa là chó không cắn, Lý Tông Sơn người này, đối mặt con trai con gái bị giết, còn có thể khống chế tâm tình của mình, người như thế không thể nghi ngờ là đáng sợ nhất.
…
Xe con xa hoa chậm rãi chạy trên đường lớn.
Trong xe, Lý Tông Sơn nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là đôi môi không tự chủ khẽ run, bàn tay già nua nắm thật chặc gậy đầu rồng, bầu không khí trong xe cực kỳ ngột ngạt.
– Thông báo Võ Quân, bảo cậu ta tới gặp tôi.
Làm Lý Tông Sơn lần nữa mở mắt, mặt mũi của ông đầy dữ tợn, giọng nói tựa như muốn cắn người khác.
– Lão… Lão gia… Không thể….
Vẻ mặt bảo vệ bên cạnh hơi trắng, quay sang khuyên nhủ Lý Tông Sơn.
– Câm miệng, Lý gia tôi đã tuyệt hậu, tôi còn có cái gì không dám làm?
Lý Tông Sơn trừng to hai mắt đầy tơ máu, giống như chó điên quát ầm lên.
– Vâng, lão gia.
Đối mặt Lý Tông Sơn giận dữ, bảo vệ không dám trái lời, bắt đầu bấm số gọi.
…
Thành phố Giang Nam, nghĩa địa công cộng Bắc Sơn.
Nghĩa địa công cộng Bắc Sơn, đặt ở phía bắc thành phố Giang Nam, cải tạo từ một ngọn núi hoang mà thành, mỗi thanh minh tết âm lịch rất nhiều người đến đây tế bái tảo mộ.
Nhưng lúc này đang là trời đông giá rét, nghĩa địa công cộng Bắc Sơn không có người, ngay cả nhân viên quản lý trông coi nghĩa địa cũng trốn trong phòng uống rượu để xóa bớt ý lạnh trong cơ thể.
Tuyết bay đầy trời, mộ bia san sát, một bóng người xuất hiện trong nghĩa địa công cộng Bắc Sơn, đi về phía trước, cho đến khi đi tới trước một khối mộ bia, người cũng dừng lại.
Mộ Diệp Hiên, Hàn Thu Vân lập.
Mộ bia lạnh lẽo, chữ lót màu đen, Diệp Hiên lẳng lặng nhìn mộ bia trước mắt, mặc cho gió tuyết đầy trời đang tung bay, thân hình lại bất động.
Hàn Thu Vân, đây là tên của mẹ Diệp Hiên.
Ngày mai sẽ là mùng tám tháng chạp, cũng là sinh nhật Diệp Hiên, hắn đứng sững ở trước mộ bia, lẳng lặng đợi mẹ mình đến.
Máu, máu tươi, máu tươi thê diễm mà đẹp lạ thường, xương, xương cốt, thi cốt các loại sinh linh, vong hồn đang kêu rên, sinh linh đang khóc, Diệp Hiên cầm chiến kích màu máu trong tay, chém giết đẫm máu ở giữa sông dài màu máu.
– Giết! Giết! Giết!
Thét bể sơn hà, chấn thiên liệt địa, Diệp Hiên ngữa đầu lên trời gào thét, giống như ma đầu.
– A!
– Ta là ai ? Ta là Diệp Hiên, ta là Bất Tử Thiên Tôn!
Giật mình một cái, Diệp Hiên bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn mới phát hiện, mình cũng không phải đang ở trong cánh cửa kia, hắn đã rời khỏi chỗ đó, trở lại đô thị sầm uất.
Nhanh chóng xóa đi tâm tình bạo ngược trong lòng, Diệp Hiên vận chuyển công pháp để cho mình ổn định lại, qua một hồi, màu máu trong mắt hắn mới dần dần thối lui.
– Phương thiên địa này không có linh khí, là niên đại Mạt Pháp mà Bất Tử Tiên Kinh đã nói, tu tiên giả căn bản không thể tồn ở thế giới này, nếu ta muốn tiến thêm một bước, thật muốn đi vào Tiên Giới truyền thuyết kia?
Diệp Hiên nỉ non tự nói, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Tuy công pháp Diệp Hiên dang tu luyện không nhu cầu cao linh khí, nhưng phương thiên địa này đang nằm ở thời đại Mạt Pháp, đối với Diệp Hiên mà nói cũng là một chuyện cực kỳ bất lợi.
Diệp Hiên tạm thời đè xuống nổi lòng đang lo lắng, cũng chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.
Giương mắt nhìn trời, Diệp Hiên phát hiện mặt trời đã mọc lên cao, nghĩa địa công cộng Bắc Sơn cũng có vài người lạ đến đây tế bái tảo mộ, nhìn một lúc không thấy bóng người của mẹ, điều này cũng làm cho Diệp Hiên hơi lộ ra thất vọng.
Chờ, Diệp Hiên chỉ có đợi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp Hiên đứng trước mộ chôn quần áo và di vật của mình, nhưng lại chậm chạp không nhìn thấy mẹ đâu, điều này làm cho lòng hắn thoáng bất an.
Đạp —— đạp —— đạp.
Bỗng nhiên, một hồi tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ sau lưng Diệp Hiên, cũng để cho thân thể Diệp Hiên cứng ngắc, hắn mặc dù không có quay đầu, thần thức lại nhìn rõ người sau lưng.
Một người phụ nữ tóc mai muối tiêu, cặp mắt vô thần hỗn độn, mặt mũi già nua, xem bộ dáng như sáu mươi tuổi đang tập tễnh đi tới chỗ Diệp Hiên đang đứng, miệng càng thở hổn hển, hiển nhiên thân thể cũng không phải quá tốt.
Giờ khắc này, thời gian giống như ngưng trệ, không gian tựa như đông lại. Thiên địa vắng vẻ, không một tiếng động.
Hai tròng mắt Diệp Hiên vô tình dần dần xảy ra biến hóa, vẻ ôn tình, hổ thẹn, hiện ra trong mắt hắn, thân thể tuyên cổ bất động khẽ run, chứng minh trong lòng hắn không bình tĩnh.
Nếu để những sinh linh bên trong cánh cửa nhìn thấy trạng thái của Diệp Hiên hiện tại, chỉ sợ sẽ rất kinh hãi, Diệp Hiên được người gọi là Bất Tử Thiên Tôn, lại hiện ra dáng dấp mềm yếu như thế này?
Lúc này.
Diệp Hiên có chút không dám đối mặt Diệp mẫu, hổ thẹn sâu đậm ăn mòn tâm thần hắn, hắn nhớ rõ, mẹ năm nay mới ba mươi tám tuổi, bốn năm này trôi qua, lại già thành bộ dáng này, đây đương nhiên có liên quan đến chuyện của hắn.
– Cậu là bạn học ngày xưa của Diệp Hiên à?
– Khó có được, không ngờ đã nhiều năm như vậy, còn có người đến thăm nó.
Diệp mẫu tập tễnh mà đến, giọng nói có chút khàn khàn, hai mắt đục ngầu không chịu nổi, hiển nhiên cũng không nhận ra người trước mắt chính là con trai của mình.
Chương 9: Thiếu nữ bất lương
Diệp mẫu yên lặng dọn dẹp sạch sẽ tuyết đọng trước mộ bia, lấy ra một đĩa thịt kho tàu cá chép kho từ trong cái giỏ, yên lặng trưng bày trước mộ bia. Cứ như vậy hai mắt si ngốc nhìn quần áo và di vật chôn trước mộ.
– Hôm nay là sinh nhật Diệp Hiên, tôi nó khi còn bé thích ăn tôi làm thịt kho tàu cá chép nhất, mỗi khi đến sinh nhật nó, tôi đều làm cho nó ăn.
Diệp mẫu tự nói, cặp mắt đục ngầu chảy ra hai hàng nước mắt.
Ùng ùng!
Trên trời cao, trong tầng mây, tia sét màu xanh thẳm như ẩn như hiện, hàng vạn hàng nghìn sấm chơp giăng khắp nơi, thiên uy cực kỳ khủng bố áp đang ở phía trên nghĩa địa công cộng Bắc Sơn, tựa như ngày tận thế tới.
Ở nơi này đang trời đông giá rét, xảy ra thiên tượng như này, quả thật không dám tưởng tượng, cũng để cho mọi người đang tế bái trong nghĩa địa công cộng Bắc Sơn kinh hô thành tiếng.
Chỉ là ai cũng không có phát hiện, thân hình Diệp Hiên đang run rẩy, bản thân khí tức càng hỗn loạn, hiển nhiên thiên tượng kinh khủng này là do Diệp Hiên tạo thành.
Thiên Tôn khóc lóc thảm thiết, thiên địa lật, đây cũng không phải là nói một chút mà thôi, mà là chuyện chân thực xảy ra.
– Mẹ, thật xin lỗi.
Lôi đình trên không, tuyết trắng che trời, Diệp Hiên không ức chế được tình cảm, gắt gao ôm Diệp mẫu vào trong ngực.
– Tiểu tử, cậu nhận lầm người hả?
Diệp mẫu kinh ngạc lên tiếng.
– Mẹ, mẹ nhìn con một chút, nhìn kỹ con xem, con thật là Diệp Hiên, con sống lại.
Tiếng nói Diệp Hiên đầy kích động.
Diệp Hiên vừa dứt lời, Diệp mẫu dùng sức xoa hai mắt lờ mờ, khi bà xem xét tỉ mỉ gương mặt Diệp Hiên, cả người hoàn toàn dại ra.
– Tôi… Tôi đang nằm mơ sao, con trai của tôi còn chưa chết?
Diệp mẫu tự nói, nước mắt không cầm được chảy ra.
– Mẹ, người không có nằm mơ, con thật không có chết, năm đó con được một vị kỳ nhân cứu đi, mấy năm nay vị kỳ nhân kia đã trị hết bệnh cho con, con mới có thể trở về thăm mẹ.
Diệp Hiên chỉ có thể bịa ra lời nói dối thiện ý, bởi vì hắn không thể nói cho Diệp mẫu biết những chuyện hắn đã trải qua bốn năm qua.
Cho đến giờ khắc này, mẹ con ôm nhau mà khóc, Diệp mẫu cũng rốt cục tin tưởng, con trai mất tích bốn năm thật không có chết, chân chính trở lại bên cạnh bà.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp mẫu không ngừng hỏi mấy năm nay Diệp Hiên trải qua những gì, Diệp Hiên lấp liếm cho qua từng vấn đề, cho đến chiều tà, mẹ con hai người mới rời khỏi nghĩa địa công cộng Bắc Sơn.
…
Nhà!
Cái chữ này cách Diệp Hiên rất xa xôi, xa xôi đến thời gian bốn năm trôi qua, hắn giãy dụa ở giữa sinh và tử, không dám có chút chút vọng tưởng, cho đến khi hắn bước vào cánh cửa Thiên Tôn cảnh, trong lòng mới có khái niệm về nhà.
Thành bắc Giang Nam, khu xóm trọ.
Các phòng chiều cao không đồng đều nối liền không dứt, đường đất cực kỳ khó đi, đối với thành phố Giang Nam phồn hoa mà nói, khu xóm trọ Giang Bắc chính là chỗ ở cho người nghèo.
Một căn phòng tan tác tựa như thế kỷ trước đắp thành, cửa sắt rỉ sét loang lổ, chứng minh căn phòng này đã rất nhiều năm rồi.
Lúc này, cửa thiết bị mở ra, trên mặt Diệp mẫu hiện ra vui sướng không ức chế được, lôi kéo tay Diệp Hiên đi vào trong nhà.
Tiểu viện nhỏ hẹp, một căn phòng có cũng như không là cảnh tượng đập vào trong tầm mắt Diệp Hiên.
– Hiên nhi, con còn chưa có ăn cơm đâu hả, mẹ đi nấu cho con.
Diệp mẫu vừa nói chuyện, đặt Diệp Hiên trong phòng, đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
– Mẹ, em trai và em gái đâu?
Theo Diệp Hiên lên tiếng hỏi, thân thể Diệp mẫu cứng đờ, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, nói:
– Mẹ đi làm cơm trước, một hồi lại nói.
Nhìn Diệp mẫu cười gượng, Diệp Hiên còn không biết có vấn đề, vậy hắn cũng quá ngu dốt.
– Mẹ, người chờ chút….
Ầm!
Chợt, ngoài cửa cửa sắt truyền đến tiếng động, sau đó là tiếng nam nữ ồn ào vang lên.
– Xú nha đầu, tao xem mày chạy đi đâu, muốn không phải trả tiền lại, muốn không phải theo lão tử.
– Xú Cẩu Hùng, chạy đua với lão nương, mày còn kém xa lắm.
– Ôi!
Một hồi âm thanh ồn ào từ ngoài cửa truyền đến cũng để cho Diệp Hiên ngẩn ra, một cảm giác cực kỳ xấu sinh ở trong lòng.
– Giọng nữ này là…?
Diệp Hiên chau mày, hai tròng mắt khép mở, có vẻ hơi dữ tợn.
– Linh nhi trở về, để mẹ ra mở cửa.
Diệp mẫu thở dài một tiếng, đi ra ngoài cửa.
– Linh nhi?
Diệp Hiên thông suốt đứng dậy, bước ra một bước, hư không mang theo một tiếng dị hưởng, xuất hiện ở ngoài cửa.
Ngoài cửa Diệp gia!
Một thiếu nữ, một thanh niên to con đang chính cãi vã kịch liệt, khi Diệp Hiên nhìn thấy dung mạo thiếu nữ, trong nháy mắt ngẩn ngơ.
Một đầu tóc màu vàng, bông tai tròn to, trên mặt trang điểm rất nồng, một đôi giày bata, còn váy jean ngắn, nhìn qua không khác gì nữa cô gái hư hay xuất hiện trong phim.
Tuy Diệp Linh Nhi trang diễm, nhưng dưới thần thức, Diệp Hiên vẫn có thể nhận ra con bé chính là em gái ruột của mình.
Trong trí nhớ của Diệp Hiên, em gái của mình là một thiếu nữ lễ độ ôn nhu mềm mại, đừng nói sẽ trang điểm thành hình tượng một cô gái hư hỏng, chính là một ít lời thô tục cũng sẽ không nói ra khỏi miệng cô.
Nhưng, hắn thấy cái gì?
Diệp Linh Nhi không chỉ thót ra lời thô tục này đến tiếng Đan Mạch khác, càng tung cước đánh nhau với người nam, hình ảnh một màn này làm cho chân mày Diệp Hiên gắt gao nhíu chung một chỗ.
Bốn năm trôi qua, trong nhà đến cùng xảy ra chuyện gì?
Chương 10: Diệp Linh Nhi Lãnh đạm
Diệp Hiên yên lặng nhìn một màn trước mắt, em gái của hắn không phải như vậy, trải qua những chuyện gì làm cho Diệp Linh Nhi biến thành bộ dáng này?
– Linh nhi, lại con cãi nhau với người ta?
Diệp mẫu khoan thai đi tới, trong mắt có vẻ ưu thương.
– Mẹ, chuyện của con, người đừng xía vào.
Diệp mẫu xuất hiện, cũng không có làm cho Diệp Linh Nhi thu liễn tính cách phản nghịch, ngược lại không ngừng xô đẩy cùng một chỗ với thanh niên to con.
– Lão bà, bà tới thật đúng lúc, con gái nhà bà thiếu tôi rất nhiều tiền, nếu như hôm nay không trả tiền, bà bắt đầu làm quen với con rể tiện nghi như tôi đi.
Thanh niên to con âm hiểm cười, không ngừng xô đẩy với Diệp Linh Nhi, càng cố gắng chạm vạo f một ít bộ vị nhạy cảm, nếu không phải Diệp Linh Nhi linh hoạt, thật đã cũng bị đối phương chiếm tiện nghi.
Một thiếu nữ, như thế nào là đối thủ của một gã đàn ông to con, khi người đàn ông bắt lấy hai tay Diệp Linh Nhi, một giọng nói âm trầm cũng đột ngột vang lên.
– Nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất buông tay ra.
Không biết lúc nào, Diệp Hiên đã đi tới sau lưng người đàn ông, hai tròng mắt xẹt qua tia sáng lạnh.
– Ừm? Chó má, tên tạp chủng nào dám quản chuyện của lão tử?
Thanh niên to con ngẩn ra, bỗng nhiên xoay người lại nhìn sang Diệp Hiên, đập vào mi mắt chính là một thanh niên mặc đồ cổ trang, sợi tóc xám trắng.
– Hiên nhi, ngươi mau vào phòng, việc này em gái con có thể giải quyết.
Diệp Hiên xuất hiện, Diệp mẫu cũng không thấy rõ ràng, nhưng trong ấn tượng của bà, con trai của mình nho nhã lễ độ, tay trói gà không chặt, làm sao có thể là đối thủ của thanh niên to con trước mắt?
Theo Diệp mẫu vừa dứt lời, thanh niên to con không có chút cảm giác, mà Diệp Linh Nhi đang giãy giụa lại cứng đờ cả người ánh mắt càng không tự chủ nhìn lại Diệp Hiên.
Trong nháy mắt, chớp mắt vạn năm.
Khi hai anh em bốn mắt nhìn nhau, Diệp Linh Nhi triệt để dại ra, tựa như đánh mất linh hồn.
– Tiểu tử, tao đặc biệt nói chuyện với mày đấy, mày không nghe thấy sao?
Thấy Diệp Hiên không để ý đến mình, thanh niên to con giận dữ, buông Diệp Linh Nhi ra, đi nhanh tới chỗ Diệp Hiên.
Đáng tiếc, không đợi người này đi tới gần Diệp Hiên, chuyện kế tiếp làm cho Diệp mẫu kinh hãi tột cùng.
Xoạt xoạt!
Bàn tay Diệp Hiên như ngọc bỗng nhiên bóp cỗ thanh niên to con, càng chậm rãi nhắc tới giữa không trung, năn ngón tay trong suốt như ngọc nắm chặt, làm cho xương cổ người này truyền đến từng tiếng giòn vang.
– A… Không được… Không được….
Mặt sắc trướng đến đỏ chót, dần dần xanh tím, hai mắt thanh niên to con trắng dã, không ngừng ở giữa không trung chật vật giãy dụa, trong miệng càng phát ra kêu gào tựa như như giết heo.
Khó thở, đầu não mê muội, đầu lưỡi không tự lè ra khỏi miệng, chỉ sợ không bao lâu nữa, thanh niên to con sẽ bị Diệp Hiên bóp chết ở trong tay.
Sát cơ hiện lên trong mắt Diệp Hiên, bàn tay hắn đang dùng lực, tựa như thật muốn giết chết người này ở đây.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp mẫu thét một tiếng kinh hãi.
– Hiên nhi mau buông tay, anh ta sẽ chết.
Diệp mẫu vừa dứt lời, Diệp Hiên nhíu mày, bàn tay đang nắm chặt cổ tráng hán bỗng nhiên buông ra, bởi vì anh ta không thể giết người ở trước mặt Diệp mẫu, lão nhân gia bà sẽ không thể tiếp thu được chuyện này.
Tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha.
Băng.
Diệp Hiên bỗng nhiên bắt lại tay trái của thanh niên, một lực lượng lớn bỗng nhiên truyền vào tay của anh ta, chỉ thấy bàn tay mạnh mẽ của thanh niên trong nháy mắt tựa như không còn sức lực mềm xuống, sau đó là tiếng hét đau đớn chói tay của người này.
– A, tay của tôi, tay của tôi….
Thanh niên to con lăn lộn kịch liệt ở trong đống tuyết, đau đớn trên bàn tay làm cho cả người hắn đổ đầy mồ hôi.
– Em gái tôi thiếu tiền của anh, tôi sẽ trả lại cho anh, nhưng anh phải nhớ kỹ, nếu anh đang dây dưa em ấy, không chỉ phế bỏ một tay đơn giản như vậy.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, thanh niên nghe vào trong tai lại làm cho đáy lòng của anh ta dâng lên ý lạnh không thôi.
Cũng không dám bỏ lại lời mạnh miệng nào, thanh niên to con miễn cưỡng đứng dậy, lao thẳng ra ngoài nhanh chóng rời đi, hiển nhiên Diệp Hiên cho anh ta cảm giác khủng bố cực đại.
Theo thanh niên to con rời đi, Diệp mẫu bước nhanh đi tới trước người Diệp Linh Nhi, nói:
– Linh nhi, anh trai của con không có chết, bệnh của nó tốt rồi, hiện tại anh trai con trở về, con mau chào anh đi.
Lúc này, Diệp Linh Nhi nhìn chăm chú Diệp Hiên, cho đến khi Diệp mẫu lên tiếng, cũng không có chút phản ứng, mà Diệp Hiên yên lặng nhìn Diệp Linh Nhi, trong lòng đủ loại cảm xúc.
– Ah! Ca ca?
Diệp Linh Nhi phục hồi thần trí, càng cười lạnh liên tục, nói:
– Diệp Linh Nhi con không có anh trai, anh ta tính là ca ca gì chứ, anh ta xứng sao?
Diệp Linh Nhi xoay người đi vào trong nhà, không thèm nhìn Diệp Hiên nữa, gương mặt Diệp mẫu hiện ra vẻ cô đơn, giống như vào giờ khắc này lại già thêm vài tuổi.
Nhìn Diệp Linh Nhi phản ứng, tâm thần Diệp Hiên như sóng triều xao động, tâm tư vào giờ khắc này ngẩn ngơ, ký ức năm xưa của hai anh em càng không ngừng hiện lên ở trong đầu của hắn.
– Ca, em muốn ăn bánh mật, anh mua cho em có được hay không?
Đầu cột đuôi ngựa, hai mắt tinh khiết, giọng nói yếu ớt, Diệp Linh Nhi lúc nhỏ không ngừng đi theo sau lưng Diệp Hiên, càng nắm thật chặt bàn tay anh trai chưa từng buông ra.