- Home
- Truyện Hệ Thống
- Đồ Nhi Vi Sư Không Xuống Núi
- Tập 1: Mộ phần của lão phu không thể giống người khác (c1-c10)
Đồ Nhi Vi Sư Không Xuống Núi
Tập 1: Mộ phần của lão phu không thể giống người khác (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1 : Mộ phần của lão phu không thể giống người khác.
Trên đỉnh núi Thiên Tử tại lãnh thổ Quảng Nguyên có một sơn miếu.
Trên cửa sơn miếu có treo một tấm hoành phi, viết năm chữ – Miếu Sơn Thần Thiên Tử.
Sơn miếu này thoạt nhìn có phần cổ xưa, gạch xanh ngói đỏ đã bắt đầu phai màu, để lộ màu xám của lớp bột hồ.
Bao quanh sơn miếu là một tường đất cao hơn một thước màu vàng pha đỏ, trước cửa là một con đường đá gập ghềnh quanh co kéo dài xuống dưới chân núi.
Ở sau lưng sơn miếu này là vách đá vực sâu, gió mạnh rít gào, sâu không thấy đáy.
Chung quanh là núi non trùng điệp, mây mù mờ mịt.
Sau khi tiến vào cửa là một sân nhỏ rộng chừng hơn mười mét vuông, nền lát gạch xanh, trống hoác không có gì cả. Hai bên trái phải mỗi bên đều có một căn phòng ngói gạch xanh cũ, mà phía trước là chủ đường của sơn miếu này.
Bên trong miếu có một pho tượng đá, chín mắt tám tay bảy chân, trông khá hung thần ác sát.
Lúc này có một thanh niên với bộ dạng vô cùng tuấn tú đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn bên dưới tượng đá, tay hắn chống cằm, miệng thì ngậm một cành cây.
Một lão già đầu trọc đang nhắm mắt ngồi ở phía đối diện với thanh niên kia, lông mi lão trắng dài rủ xuống đất, khuôn mặt đầy những nếp nhăn.
“Sư phụ, lần này là thật hay giả? Đây đã là lần thứ tám trong tháng ngài nói muốn tọa hóa rồi.” Tu Thần cắn cành cây, nhìn lão già chằm chằm hỏi.
Lão già chậm rãi mở mắt, trợn mắt trừng Tu Thần: “Đừng ầm ĩ nữa, hóa bây giờ đây!”
Tu Thần trợn trắng mắt, sau đó nằm luôn ra đất, nhìn hoa văn trên xà nhà cười nhạo: “Ta từng nghe nói đại nạn sắp tới sau đó tọa hóa chờ chết, thật chưa từng nghe nói ai giống như ngài. Ngày hôm qua còn vui vẻ xuống dưới chân núi bắt gà rừng, mà bây giờ lại nói mình muốn tọa hóa, một tháng muốn hóa tới tám lần, ngài đang trị bệnh bằng hóa chất sao?”
“Gà Xích Diễm dưới chân núi đều bị ngài bắt tới tuyệt chủng rồi, dựa vào thể chất này của ngài, sợ là Diêm Vương gia cũng không dám nhận đâu.”
Lão già nheo mắt, thở phì phì nói: “Lão phu tu vi thông thiên, muốn tọa hóa chỉ là chuyện phút chốc! Chủ yếu là tọa hóa cũng phải xem ngày chọn giờ hoàng đạo! Nếu không chẳng phải là bôi nhọ uy danh Đệ Nhất Ma Tăng của lão phu?”
Tu Thần liếc mắt nhìn lão đầu.
Lão già này lại bốc phét rồi.
“Ta cảm thấy nên đi xuống núi mua chút pháo về đốt thì hơn, pháo nổ đùng đùng còn chân thật một chút. Chứ tọa hóa mà còn phải xem giờ, chẳng lẽ ngài muốn đợi linh khí thiên địa này tụ hội về đỉnh núi Thiên Tử, mây đỏ che lấp mặt trời, điềm lành giáng xuống bốn phương hay sao?” Tu Thần nói.
Ông lão bị lời này của Tu Thần làm cho tức giận muốn hộc máu, mắng: “Nghĩ lại một đời anh danh của Ma Đế ta, môn đồ người nào không phải cường giả một phương, sao lại thu một tên đệ tử quan môn như ngươi chứ!”
Lại nữa rồi.
Tu Thần lắc đầu.
Ba năm trước, lúc hắn xuyên tới nơi này thì đã bị lão già này liên tục dụ dỗ lừa thu thành đồ đệ, luôn nói bản thân lợi hại trâu bò cỡ nào, lôi đại một tên đồ đệ cũng là cao thủ tuyệt thế.
Nhưng hắn lại chưa từng thấy sư huynh sư tỷ nào tới nơi này?
Hơn nữa, thực lực lão già này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, còn nói là cao thủ tuyệt thế, bảo lão mang hắn bay một chút cũng không làm được.
“Tới rồi!”
Đột nhiên, ánh mắt lão già sáng lên, sau đó lập tức nhắm mắt bế khí.
Tu Thần tiếp tục nằm, hoàn toàn không tin lời lão.
“Ong!”
Đột nhiên, trên bầu trời truyền tới tiếng vù vù cực lớn, cảm giác như cả ngọn núi đều rung chuyển, khiến Tu Thần sợ tới mức ngồi bật dậy.
Hắn nhìn ngoài cửa, sau đó lại nhìn về phía lão già.
Chỉ thấy sắc mặt lão già lúc này xám ngoét không còn sức sống.
“Lão già? Lão già?” Tu Thần có hơi hốt hoảng, đứng dậy lay bả vai ông lão.
Lão già gian nan mở hai mắt ra, con ngươi đục ngầu kia bỗng nhiên trở nên dày đặc tử khí.
“Con mẹ nó, lão làm thật đấy à? Hóa thật đó sao?” Đầu Tu Thần muốn nổ tung.
“Thần à…”
Lão già chậm rãi lên tiếng, âm thanh vô cùng suy yếu.
“Ngươi nói… Ngươi từ đâu tới nơi này, vì sao không thể tu luyện…”
“Ai… Anh danh một đời của lão phu… Bị tên nhóc ngươi phá hỏng rồi…”
Ánh mắt Tu Thần có chút kích động, lần này không phải là muốn đi thật chứ?
“Ta nói ta tới từ Địa Cầu, là thân thể xuyên qua đây, cấu tạo cơ thể không giống với nhân loại nơi này, nên không thể tu luyện.” Tu Thần bất đắc dĩ nói.
Vì sao lại luôn hỏi vấn đề này chứ?
“Địa Cầu… Là loại cầu gì thế?”
“Thôi… Thôi… Thời gian cũng đã tới rồi. Nhớ kỹ, có thể không xuống núi thì đừng xuống núi, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm…”
Tu Thần sốt ruột nói gấp: “Sư phụ, ngài đừng làm ta sợ, ta chỉ là một tên Muggle, không thể lăn lộn ở cái thế giới này được đâu.”
Bản thân hắn ngay cả gà Xích Diễm cũng không đối phó được, nếu sư phụ thật sự chết đi, không phải hắn sẽ đói chết sao?
“Mỗi người có con đường của mình, vi sư không giúp ngươi được cả đời…”
“Cả đời vi sư đi lại một mình, khác biệt không giống ai, sau khi chết cũng phải vậy. Nhớ kỹ lấy, phần mộ của lão phu không thể giống những người khác, phải lập dị… Nhớ lấy nhớ lấy…”
Tu Thần bị những lời này của lão già dọa tới mức muốn nổ đầu.
Tử vong là chuyện thần thánh trang nghiêm cỡ nào, lão muốn làm cho người ta cười ra nước mũi hay sao?
“Đây là yêu cầu cuối cùng trước khi chết của vi sư, ngươi phải đáp ứng đấy, bằng không ta chết không nhắm mắt, tọa mà không hóa…”
Tu Thần sốt ruột nói gấp: “Được được được, ta đáp ứng ngài, người khác đều làm phần mộ gồ lên, còn lão nhân gia ngài thì ta sẽ lấy ao làm phần mộ. Ta sẽ khắc tên ngài lên xương đùi gà Xích Diễm làm bia cắm trước đầu phần mộ ngài.”
Nghe xong lời này của Tu Thần, đôi con ngươi dày đặc tử khí của ông lão bỗng nhiên lấp lánh chút ánh sáng.
“Bia xương gà? Ao phần mộ? Tốt… Muốn…”
Lời còn chưa nói hết, ông lão đã trực tiếp nhắm mắt ngã trên đất.
Tu Thần: “???”
“Không phải chứ sư phụ? Ngài đùa thật à?”
Tu Thần hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Chương 2 : Hệ thống Lĩnh Vực Vô Địch
Tu Thần nghệch mặt ra.
Ông lão thật sự cứ như vậy tọa hóa?
Nhìn ông lão nằm trên mặt đất, Tu Thần ngồi xổm xuống dò xét hơi thở.
“Hít…”
Tu Thần hít vào một hơi.
Không có nhiệt độ không có hơi thở!
Cứng ngắc, lạnh băng.
“Chết thật rồi à?” Tu Thần thì thào nói, có chút thất hồn lạc phách ngồi bên cạnh.
Ba năm trước, hắn từ trên trời giáng xuống đây, rơi vào đỉnh núi Thiên Tử này, sau đó được ông lão cứu giúp, rồi bái ông làm thầy.
Theo những lời ông lão nói hắn biết được đây là một thế giới tràn ngập linh khí, nhân loại sẽ tu luyện trở thành cường giả, một hơi đi vạn dặm, nâng tay trời sụp đất nứt, mà động vật sẽ trở thành yêu biết hóa hình.
Đây là một thế giới huyễn huyền.
Lúc đó Tu Thần vô cùng hưng phấn.
Đây là mở đầu của nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không mà!
Nhưng hắn không chỉ không chờ được hệ thống, mà bản thân còn không thể tu luyện.
Cuối cùng hắn rút ra kết luận bản thân là do toàn thân hắn xuyên không tới đây, thân thể không giống với người của thế giới này cho nên không tu luyện được.
Trước kia Thiên Nguyên Tử luôn nói khoác bản thân lợi hại cỡ nào, nói Tu Thần là đệ tử quan môn của ông, trước hắn ông có rất nhiều rất nhiều sư huynh sư tỷ trâu bò nổ trời.
Lúc mới đầu Tu Thần vẫn rất tin, nhưng sau khi chứng kiến Thiên Nguyên Tử vì túm một con gà Xích Diễm mà bị gà mổ rớt lông mi, thì hắn không còn tin nữa.
Dựa theo thực lực từng cấp bậc tu luyện mà Thiên Nguyên Tử nói, hắn đoán Thiên Nguyên Tử nhiều lắm cũng chỉ có tu vi Luyện Thể cảnh.
Vừa không thể tu luyện vừa không có hệ thống, Tu Thần không dám đi đâu cả.
Vì thế một già một trẻ này cứ vậy mà ngây người trong miếu ba năm, lại còn thường xuyên nói tọa hóa này tọa hóa nọ, ai ngờ hôm nay thật sự ngỏm luôn trong lúc ngồi.
Trong nhất thời, trong lòng Tu Thần cũng có chút đau thương, tuy bình thường hai người luôn cãi nhau, nhưng thật sự có tồn tại tình cảm thầy trò.
Từ nay về sau một mình cô độc cả đời trên núi này, hắn sợ bản thân sẽ tự sát.
Tu Thần thở dài một tiếng, dùng vải trắng bọc lấy thi thể Thiên Nguyên Tử, đào một cái hố cạnh gốc cây liễu trước cửa miếu để chôn ông.
“Sư phụ à, vốn định lấy ao làm mộ cho ngài, nhưng ta lại không có quan tài, sợ trời mưa ngập nước khiến ngài bị ngâm mục, cho nên mới chọn một cách khác gần giống, làm một ngôi mộ bằng không nóc. Ngài đừng tức giận.”
Tu Thần cắm bia mộ làm từ xương chân gà Xích Diễm đã khắc xong xuống trước phần mộ, giọng điệu bất đắc dĩ nói.
Sau khi vái ba vái, Tu Thần mang vẻ mặt phiền muộn, mê mang đứng lên nhìn chung quanh một vòng.
Cuộc sống sau này nên trôi qua như thế nào đây?
Xuống núi sao?
Sợ là sẽ chết rất thảm…
Nhưng nếu không xuống núi, bản thân lại không bắt được những dã thú kia, sớm muộn gì cũng chết đói.
[Đinh! Kiểm tra đo lường cho thấy, nhân tố không ổn định đã biến mất, hệ thống kích hoạt thành công!]
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên trong đầu Tu Thần.
Tu Thần sửng sốt một chút, sau đó trợn tròn mắt lên.
Đây là âm thanh của hệ thống sao?
Ta thức tỉnh hệ thống rồi sao?
“Ba năm! Suốt ba năm đó! Ngươi có biết ba năm này ta trôi qua như thế nào không? Ta con mẹ nó suýt chút nữa đã dạy cho ông lão chơi tú lơ khơ rồi!” Tu Thần tức giận nói.
[Lão nhân này có chút kỳ quái, cho nên bản hệ thống vì lý do an toàn nên không lập tức kích hoạt.] Hệ thống nói.
Tu Thần sửng sốt, nhìn phần mộ của Thiên Nguyên Tử.
Đang nói sư phụ sao?
Chẳng lẽ ông ấy thật sự rất rất trâu bò sao?
Không có khả năng!
Cao thủ tuyệt thế sẽ bị một con gà mổ hết lông mi sao? Sẽ bị một con cự mãng ba mắt đuổi tới mức gào khóc sao?
Pháo lép mà đòi nổ!
Mẹ nó chứ hệ thống ngươi cẩn thận quá đáng rồi!
“Vậy ngươi nhanh chóng giới thiệu ngươi là hệ thống gì đi? Có thể giúp ta tu luyện sao?” Tu Thần gấp gáp hỏi.
Chuyện quan trọng trước mắt vẫn là bản thân có thể tu luyện ở thế giới này, nếu không thật sự sẽ phải nhịn ở chỗ này đến tự sát.
Xuống núi? Từ đỉnh núi tới chân núi dài hai mươi tám dặm, dã thú thường xuyên lui tới, thậm chí còn có thể có yêu quái ngủ đông, chỉ e đi tới nửa đường người đã không còn.
[Bản hệ thống tên là hệ thống Lĩnh Vực Vô Địch, ở trong lĩnh vực nhất định, ký chủ chính là vô địch.] Hệ thống nói.
Lĩnh vực vô địch?
Nghe có vẻ rất mạnh!
Mở hệ thống ra thì sẽ vô địch đi ngang? Vậy ba năm này cũng không tính là oan ức.
“Nhanh nhanh, cẩn thận giới thiệu chút đi.” Tu Thần vội vàng nói.
[Lĩnh vực vô địch, ký chủ chính là Thần trong lĩnh vực của bản thân, nắm giữ trong tay sức mạnh tuyệt đối, cho dù cao thủ lợi hại nhất thế giới này tiến vào lĩnh vực của ký chủ thì sinh tử cũng chỉ là một ý nghĩ của ký chủ, không hề có lực đánh trả.] Hệ thống giới thiệu.
Trâu như vậy sao?
“Nói cách khác, ta ở bên trong lĩnh vực của mình, muốn thế nào thì được thế đó?” Tu Thần hưng phấn hỏi..
Hệ thống kiểu này thực quá mức trâu bò rồi!
Yay yay!!!!
[Chính xác! Nhưng lĩnh vực vô địch cũng có phân phạm vi cấp bậc, ký chủ cần hoàn thành nhiệm vụ để kiếm điểm lĩnh vực và điểm kinh nghiệm, thăng cấp cấp bậc và phạm vi lĩnh vực.] Hệ thống nói.
Ánh mắt Tu Thần lộ ra vẻ mê mang khó hiểu.
“Có thể nói rõ ràng hơn không?” Tu Thần hỏi.
Sau đó hệ thống bắt đầu giảng giải tỉ mỉ kỹ càng về quy tắc và thông tin của hệ thống Lĩnh Vực Vô Địch cho Tu Thần nghe.
Đơn giản mà nói, lĩnh vực vô địch tổng cộng có chín cấp.
Cấp 1: Tu Vi Vô Địch, nói cách khác chỉ cần ngươi vào lĩnh vực vô địch của Tu Thần, cho dù ngươi có tu vi thông thiên thì cũng phải quỳ gọi bố.
Cấp 2: Điểm Hóa Vạn Vật, ngươi có phế vật đến mấy ta có thể điểm thành thiên tài, tảng đá cũng có thể được điểm hóa thành tinh.
Cấp 3: Chấp Chưởng Sinh Tử, chỉ cần là người, cho dù bị thương nặng tới đâu, thậm chí đã là thi thể ngươi cũng có thể cho sống lại.
Cấp 4: Hư Không Tạo Vật, ý như mặt chữ, có thể từ tạo ra vật thể bản thân tưởng tượng từ trong hư không, nhưng chỉ là vật chết.
Cấp 5: Sáng Tạo Sinh Mệnh, bản thăng cấp của Hư Không Tạo Vật, có thể sáng tạo sinh linh.
Cấp 6: Vãng Sinh Chuyển Hồn, chỉ cần ở trong lĩnh vực của Tu Thần, bất luận kiếp trước kiếp này hắn đều có thể nhìn thấy và tìm về, cũng giúp cho đối phương khôi phục tất cả trí nhớ.
Cấp 7: Khống Chế Thời Gian, trong lĩnh vực có thể tăng hoặc giảm tốc độ chảy của thời gian, thậm chí là đảo ngược quá khứ tương lai của vật thể mục tiêu.
Cấp 8: Phệ Hóa Chư Thiên, cắn nuốt hoặc phân hóa thế giới khác, cũng chính là thay đổi trình tự không gian của chư thiên thế gian.
Cấp 9: Vạn Giới Thông Thiên, giới thiệu rất đơn giản, chính là đứng đầu vạn giới, không gì không làm được.
Chương 3 : Thăng cấp! Điểm Hóa Vạn Vật!
Điểm lĩnh vực chính là thứ giúp gia tăng phạm vi lĩnh vực vô địch.
Mà điểm kinh nghiệm (EXP) chính là để thăng cấp.
Tu Thần có thể dựa vào việc hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, hoặc là sự kiện ngẫu nhiên mà đạt được điểm lĩnh vực và điểm kinh nghiệm tương ứng.
Sau khi biết được năng lực của hệ thống, Tu Thần cảm giác hưng phấn không thôi.
Thế này còn cực nhọc tu luyện làm gì nữa? Không thể tu luyện thì đã làm sao?
Chỉ cần bản thân ngây ngốc trong lĩnh vực của chính mình, thì là vô địch rồi!
Ai tới đều phải quỳ xuống gọi bố!
Hơn nữa còn có thể mở rộng phạm vi và thăng cấp.
Một ngày nào đó, bản thân hắn muốn mở rộng ra toàn bộ Thiên Nguyên giới! Thậm chí thâm nhập vào thế giới khác cũng được.
Vô địch, chính thức bắt đầu!
[Có mở lĩnh vực vô địch ra ngay bây giờ không?] Hệ thống hỏi.
“Mở ra!” Tu Thần không chút do dự nói.
Hắn đã rất sốt ruột muốn cảm thụ một chút mùi vị của vô địch.
[Lĩnh vực vô địch đã được mở ra, phạm vi khởi điểm 20 x 20 x 20!]
Một lát sau, Tu Thần chớp chớp mắt.
“Xong rồi?”
[Đúng, mở xong rồi.] Hệ thống trả lời.
Tu Thần nhìn nhìn hai tay của chính mình, sau đó chụp một chưởng về phía núi cao phía trước.
Yên tĩnh tới đáng sợ, không có lấy một chút động tĩnh nào!
“Ngươi đang lừa ta đấy à? Đâu có vô địch đâu? Ông đây ngay cả cái rắm cũng đánh không ra tiếng!” Tu Thần tức giận nói.
[Ký chủ, hiện giờ ngài vẫn chưa ở trong phạm vi của lĩnh vực vô địch của ngài, mời xem xét phạm vi lĩnh vực của mình.] Hệ thống nói
Không ở trong phạm vi?
Lúc này Tu Thần liền ngây dại, sau đó lập tức nhắm mắt lại.
Ngay lập tức, một hình ảnh xuất hiện trong đầu Tu Thần.
Là hình ảnh lập thể của toàn bộ miếu sơn thần Thiên Tử, tâm niệm vừa động là có thể nhìn thấy bất kỳ ngõ ngách nào, mà phía ngoài miếu lại là một mảnh tối tăm mờ mịt, không nhìn thấy cái gì cả.
[Khu vực mà thức hải có thể thấy được chính là phạm vi lĩnh vực hiện giờ của ký chủ.] Hệ thống giải thích.
Tu Thần thế mới biết 20 x 20 x 20 là có ý gì.
Đây chính là kích thước dài rộng cao đều là 20m, tổng thể lại là 800 mét khối!
Đây chính là phạm vi lĩnh vực khởi điểm của hắn, vừa vặn bao phủ cả tòa miếu.
Tu Thần trợn tròn mắt.
“Lĩnh vực vô địch là cố định hả? Phạm vi chỉ có miếu sơn thần Thiên Tử? Không thể tùy thời di động?” Tu Thần hỏi.
Loại địa điểm vô địch cố định thế này, có tác dụng cái chó gì!
Bước ra cửa nửa mét, bản thân lập tức biến thành đồ ăn cho gà rồi!
Làm sao còn có thể xuống núi ra oai tác quái? Sao có thể rong chơi khắp nơi? Sao có thể tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh?
[Lĩnh vực vô địch khởi điểm được cố định ở nơi ký chủ sinh ra, không thể thay đổi. Ký chủ có thể thông qua việc kiếm điểm lĩnh vực để mở rộng phạm vi lĩnh vực. Ký chủ cố lên! Bản hệ thống sẽ làm bạn với ký chủ trong quá trình mở rộng lĩnh vực ra toàn bộ Thiên Nguyên giới, thậm chí chư thiên vạn giới! Trở thành Thần của tất cả chư thiên!]
Tu Thần ôm lấy ngực mình, hắn cảm giác trái tim có chút đau đớn.
Giống như đột nhiên có cục đường suýt chút nữa làm bản thân nghẹn chết.
“Bảng thuộc tính? Mở ra xem thử.” Tu Thần nhìn thấy trong thức hải của mình có một bảng thuộc tính gì đó, vì thế lên tiếng.
Ký chủ: Tu Thần
Điểm lĩnh vực: 0
Điểm kinh nghiệm: 0
Cấp bậc lĩnh vực: 1 (Tu Vi Vô Địch)
Kinh nghiệm cần thăng cấp: 0/1000
Phạm vi lĩnh vực: 20 x 20 x 20 (800 mét khối)
Tỷ lệ đổi để mở rộng phạm vi lĩnh vực: Tiêu hao 1 điểm lĩnh vực, các giá trị dài rộng cao tăng 1 mét.
Nhiệm vụ: Chưa mở ra, ngẫu nhiên tạo ra.
Nhìn bảng thuộc tính của mình, Tu Thần siết chặt nắm tay.
Một điểm lĩnh vực chỉ có thể mở rộng thêm một mét khối?
Chỉ được một chút như vậy?
Còn muốn bao trùm chư thiên vạn giới?
Chỉ bao trùm tinh cầu này thôi đã không biết phải tốn bao nhiêu năm rồi!
Ta nện nát quả trứng của nhà ngươi nha!
[Đã mở gói quà tân thủ, có sử dụng hay không?]
Ngay trong lúc Tu Thần mắng to hệ thống ở trong lòng, hệ thống lại lần nữa phát ra tiếng.
Tu Thần sắc mặt vui vẻ, cũng may còn có gói quà tân thủ.
“Lập tức mở ra!” Tu Thần nói ngay.
[Chúc mừng ký chủ mở Gói quà tân thủ, đạt được 1000 điểm kinh nghiệm cấp bậc lĩnh vực, cấp bậc lĩnh vực vô địch tăng lên cấp 2, tự động thăng cấp!]
[Thăng cấp thành công, mở ra năng lực Điểm Hóa Vạn Vật.]
[Chúc mừng ký chủ đạt được thẻ Phạm Vi Lĩnh Vực x 10, phạm vi lĩnh vực vô địch mở rộng thành 200 x 200 x 200 (8 triệu mét khối)]
Giờ khắc này, phạm vi của lĩnh vực vô địch ở trong thức hải Tu Thần lập tức mở rộng, khu vực tối tăm mờ mịt kia bắt đầu trở nên rõ ràng, trong nháy mắt, một không gian lĩnh vực rộng 8 triệu mét khối xuất hiện.
Phạm vi không gian 8 triệu mét khối bao trọn hai phần ba diện tích đỉnh núi Thiên Tử.
Một cọng cỏ, một cành cây, một con côn trùng, một con thú vật, bất luận cái gì chỉ cần ở trong phạm vi lĩnh vực Tu Thần đều thấy rõ hoàn toàn, hơn nữa, sinh tử của tất cả chúng nó đều dựa vào một ý niệm của hắn!
Cái loại cảm giác khống chế tất cả này vô cùng kỳ dị, có một loại khoái cảm không thể nói thành lời.
Lĩnh vực vô địch vừa mở rộng, Tu Thần liền tự động quen thuộc tất cả năng lực có được và cách chơi.
Tu Thần chậm rãi giơ tay lên, chỉ thấy đất rung núi chuyển, mặt đất trước mặt bắt đầu vỡ ra bay lên, tiếng ầm vang kinh thiên động địa, chim thú trong chu vi trăm dặm đều bị hoảng sợ chạy ra.
Một giây sau, mặt đất gồ lên chậm rãi hạ xuống liền lại, khôi phục như lúc ban đầu.
Tu Thần lại vẫy tay một cái.
Từ trong một bụi cỏ cách không xa bay tới một con chim Bát Sắc rơi vào lòng bàn tay hắn.
Con chim Bát Sắc này có vẻ vô cùng hoảng sợ, nhưng lại hoàn toàn không thể động đậy.
Đôi mắt Tu Thần hơi nhíu lại.
Ánh mắt con chim Bát Sắc này bỗng nhiên ánh lên quang mang màu vàng, sau đó vỗ cánh bay lên, bay chậm vài vòng xung quanh thân thể Tu Thần, sau đó đậu lên bờ vai hắn.
Lúc này, chim Bát Sắc nhìn qua tinh thần hưng phấn, đôi mắt kia đã tràn ngập trí tuệ, giống như có được nhân tính.
Tu Thần trực tiếp điểm hóa cho con chim này có linh tính.
Nó, đã là yêu rồi!
Tu Thần hơi nhếch miệng, một giây sau, thân hình hắn xuất hiện ở ngoài trăm mét, một giây sau lại xuất hiện ở một chỗ khác, cuối cùng trôi nổi giữa không trung, chắp tay sau mông nhìn cảnh đẹp của dãy núi non phương xa.
Chỉ có một chữ để hình dung tâm tình Tu Thần hiện giờ, chính là thích!
Cảm giác vô địch, thật tốt!
Chương 4 : Bàn tay khổng lồ che trời, ngươi lại đây nha!
Ký chủ: Tu Thần
Điểm lĩnh vực: 0
Điểm kinh nghiệm: 0
Cấp bậc lĩnh vực: 2 (Tu Vi Vô Địch, Điểm Hóa Vạn Vật)
Kinh nghiệm cần thăng cấp: 0/10.000
Phạm vi lĩnh vực: 200 x 200 x 200 (8 triệu mét khối)
Tỷ lệ đổi mở rộng phạm vi lĩnh vực: Tiêu hao 1 điểm lĩnh vực, các giá trị dài rộng cao tăng 1 mét
Nhiệm vụ: Thân là Thần tuyệt đối trong lĩnh vực vô địch, ngài là duy nhất, mời phá hủy tượng chư thần trong miếu!
Phần thưởng: 1 điểm lĩnh vực, 10 điểm kinh nghiệm.
Tu Thần đứng trong miếu, ngẩng đầu nhìn pho tượng đá trước mắt.
Chín mắt tám tay bảy chân.
Bộ mặt dữ tợn khó coi.
Lúc trước, hắn từng hỏi lão già tượng đá này là ai, lão già nói là ác thần, căn nguyên của mọi cái ác, là thần giữ nhà của tông môn bọn họ.
Nghe qua giống như người của tà giáo.
Tu Thần nhẹ nhàng vung tay lên.
Tượng đá này lập tức vỡ vụn thành từng mảnh, sau đó hóa thành bụi phấn.
Đúng lúc này, thiên địa bỗng nhiên biến sắc, một cái bàn tay khổng lồ đột ngột xuất hiện ở trời cao trên đỉnh núi Thiên Tử, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa lập tức thổi quét tới.
Che khuất bầu trời!
Thân hình Tu Thần lập tức xuất hiện giữa không trung, nhìn cái bàn tay khổng lồ hắc ám trên đỉnh đầu, trong vòng ngàn dặm là một mảnh tối tăm, mây đen cuồn cuộn, vô số dã thú yêu ma đều sợ tới mức nằm bò quỳ xuống đất, mà cường giả thế giới loài người cũng hoảng sợ nhìn lên bầu trời.
Võ Thần Tông.
Hôm nay là ngày vui mừng của Võ Thần Tông.
Khắp nơi giăng đèn kết hoa tràn đầy không khí vui mừng.
Bởi vì hôm nay là ngày con của tông chủ Võ Ngôn Liệt bọn họ – Võ Thành Côn thành hôn!
Đối tượng kết hôn được xưng là đệ nhất mỹ nữ của lãnh thổ Quảng Thiên – Kinh Như Tuyết.
Lúc này, các tông các phái trên lãnh thổ Quảng Nguyên đều cử đại diện tới chúc mừng.
Có lời mời của cường giả Thần Thông Cảnh tầng năm – Võ Ngôn Liệt, đương nhiên các tông môn thế lực lớn ở lãnh thổ Quảng Nguyên sẽ tới đông đủ, hơn nữa đưa lễ cũng đều cực kỳ quý giá.
Ngay thời điểm sắp sửa bái đường, trời đất bỗng nhiên tối sầm, trong lòng tất cả mọi người có mặt tại đây đều trào ra cảm giác sợ hãi vô hạn, mang theo vẻ mặt hoảng sợ nhìn lên bầu trời.
Bàn tay hắc ám khổng lồ trên không trung kia mang tới hiệu quả thị giác vô cùng lớn cho người nhìn, hơn nữa, chỉ mới nhìn qua một cái thế nhưng lại khiến người nhìn có một loại cảm giác linh hồn bị cắt nhỏ, vỡ vụn.
Tuyệt vọng và sợ hãi!
Hai loại cảm xúc này tràn ngập trong lòng mọi người, hoàn toàn không nâng dậy nổi một tia ý nghĩ phản kháng.
“Đây… Đây là cái gì vậy?” Một lão già Linh Hải Cảnh mang ánh mắt hoảng sợ, thân thể to lớn thế nhưng lại run rẩy.
Võ Ngôn Liệt vốn có khuôn mặt râu quai nón tràn đầy khí phách uy vũ, giờ phút này con ngươi cũng co rút lại, vẻ mặt hoảng sợ.
Bàn tay hắc ám khổng lồ che trời này đã mở ra sự tuyệt vọng trong lòng hắn. Thứ này đã vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ, thậm chí còn có một loại xúc động muốn phủ phục quỳ xuống.
“Hướng bàn tay to kia là ở phía sơn mạch Thiên Loan sao?” Võ Ngôn Liệt thì thào.
“Hình như là vậy, chẳng lẽ có cường giả lánh đời nào chọc giận trời xanh sao?” Một người đàn ông trung niên bên cạnh run run môi nhỏ giọng nói.
Không có người trả lời vấn đề này.
Tuy rằng bọn họ tự khoe khoang là cường giả ở lãnh thổ Quảng Nguyên, nhưng thời điểm đối mặt với một bàn tay che trời kia, thì hoàn toàn không có bất kỳ một ý nghĩ phản kháng nào!
Đây cũng không phải chuyện bọn họ có thể tham gia vào, thậm chí bàn tay khổng lồ này áp xuống, bọn họ còn không biết bản thân có thể may mắn thoát được một kiếp này hay không.
“Tông chủ! Kinh Như Tuyết chạy rồi!”
Đúng lúc này, một tên hạ nhân hoảng sợ chạy ra.
Võ Ngôn Liệt và Võ Thành Côn tái mét mặt mày, xoay người chạy vội vào nội đường.
Quả nhiên, tân nương đã không còn tung tích.
Hơn nữa trên vách tường còn khắc lại một hàng chữ.
“Ngày khác Kinh Như Tuyết ta chắc chắn sẽ huyết tẩy Võ Thần Tông!”
Bàn tay hắc ám khổng lồ này xuất hiện làm cho bọn họ thất hồn lạc phách, lơ là để cho Kinh Như Tuyết chạy mất.
Nhìn một hàng chữ này, sắc mặt Võ Ngôn Liệt đen sì, mà Võ Thành Côn thì phẫn nộ gầm lên: “Đuổi theo cho ta! Bắt người trở lại!”
Bàn tay khổng lồ che trời xuất hiện, không chỉ lãnh thổ Quảng Nguyên, mà những lãnh thổ khác trên toàn Thiên Nguyên Giới đều cảm nhận được cỗ uy áp khôn cùng kia.
Vô số cường giả lánh đời đều hoảng sợ ra trông ngóng, không rõ đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
…
Đỉnh núi Thiên Tử.
Tu Thần cũng có chút kinh ngạc.
Giá trị vũ lực của thế giới này cao như vậy sao?
Một bàn tay mà đã có thể che khuất bầu trời rồi?
Nhưng mà hắn ở trong lĩnh vực vô địch của mình thì lại không cảm giác được bất kỳ áp lực nào.
Tựa như xem một hiệu ứng kéo căng đặc biệt.
“Hủy một tượng đá cũng có thể dẫn tới loại động tĩnh này?” Tu Thần kinh ngạc nói.
Dựa theo khoảng cách, bàn tay khổng lồ kia ở trên không trung cao 10.000 mét, đây không phải trong phạm vi vô địch của hắn.
Lúc này chim Bát Sắc trốn trong lòng Tu Thần lạnh run, cũng vô cùng hoảng sợ.
Tu Thần vỗ nhè nhẹ đầu nhỏ chim Bát Sắc.
“Yên tâm, không có việc gì.”
Sau đó hắn ngoắc ngoắc tay với bàn tay lớn trên bầu trời, khóe miệng cong lên.
“Ngươi lại đây đi.”
Tu Thần mới không quan tâm đối phương trâu bò như thế nào, dù sao hắn là vô địch trong địa bàn của mình.
Chủ nhân của bàn tay khổng lồ che trời giống như nghe được khiêu khích và trào phúng của Tu Thần, bàn tay to kia bỗng nhiên bay thẳng tới đỉnh núi Thiên Tử, ép xuống.
Trong quá trình bàn tay khổng lồ kia ép xuống, không gian vạn dặm đều sụp đổ tan vỡ, toàn bộ sinh vật trong không gian đó đều bị ép nằm trên mặt đất, không thể động đậy, thậm chí có vài sinh linh nhỏ yếu ớt, thân thể trực tiếp nổ thành sương máu.
Giờ phút này, trong lòng người lãnh thổ Quảng Thiên cũng đã tràn ngập tuyệt vọng.
Một chưởng này nếu thật sự ép xuống, sợ là không ai có thể còn sống!
Cho dù có thể chống cự lại, thì đó cũng là cường giả tuyệt thế có tu vi thông thiên, tồn tại vô cùng hiếm có.
10.000m!
5000m!
500m!
200m!
“Khoảng cách đủ.” Tu Thần nhếch miệng cười.
Sau đó bay lên không tát một cái.
Trong phút chốc, bàn tay khổng lồ che trời kia biến mất không còn tung tích, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời nhanh chóng tiêu tan, ánh mặt trời lại chiếu khắp mặt đất.
Cỗ uy áp khiến cho thế nhân sợ hãi tuyệt vọng, cảm nhận sâu sắc cảm giác xé rách linh hồn đã biến mất trong nháy mắt.
Giống như chưa từng xuất hiện.
Chim Bát Sắc cũng bay ra từ trong lòng Tu Thần, nhảy nhót vòng quanh hắn, giống như đang chúc mừng Tu Thần giết chết địch nhân trong nháy mắt.
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt mê mang, khó hiểu.
“Đây là ý gì? Hù dọa người sao?”
Chương 5 : Đi, dẫn một con gà Xích Diễm đến đây.
[Phá hủy tượng thần, đạt được 1 điểm lĩnh vực, mười điểm kinh nghiệm.]
Thanh âm của hệ thống xuất hiện trong đầu Tu Thần.
“Mở rộng.” Tu Thần nói.
[Tiêu hao 1 điểm lĩnh vực, mở rộng phạm vi lĩnh vực vô địch thành công.]
[Phạm vi lĩnh vực: 201 x 201 x 201 (8.120.601 mét khối)]
Tu Thần nhìn thể tích lĩnh vực hiện tại, gãi gãi đầu.
“Thế này thì phải tới ngày tháng năm nào mới có thể mở rộng ra toàn thế giới chứ?”
Hiện tại, điều khiến hắn buồn bực là muốn xuống núi cũng không xuống được.
Không đúng, nghiêm khắc mà nói, phạm vi hắn có thể kiêu ngạo cũng chỉ là hai phần ba diện tích đỉnh núi này mà thôi.
Nếu rời khỏi phạm vi lĩnh vực vô địch, thì một con gà Xích Diễm cũng có thể dần hắn ra bã.
Chim Bát Sắc đậu trên vai Tu Thần, nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn, giống như đang không hiểu lời Tu Thần vừa nói là có ý gì.
Nhìn thoáng qua chim Bát Sắc, Tu Thần mỉm cười nói: “Tên nhóc kia, về sau muốn lăn lộn với ta sao?”
“Chi chi chi chi!”
Chim Bát Sắc hưng phấn gật đầu kêu chi chi vài tiếng, sau đó còn dùng đầu nhỏ cọ cọ cằm Tu Thần.
“Vậy thì phải lấy cho ngươi một cái tên, lông chim của ngươi có đủ màu sắc, về sau gọi ngươi là Tiểu Mao nhé.” Tu Thần nói.
Chim Bát Sắc: “???”
“Chi chi chi!”
Chim Bát Sắc lập tức lắc đầu phản đối, biểu cảm kia giống như đang nói “ngươi đặt tên này không bằng trực tiếp gọi ta là Chim Nhỏ đi còn tốt hơn”.
Tu Thần cười ha ha nói: “Không hài lòng sao, vậy gọi là Tiểu Vũ nhé.”
Chim Bát Sắc lúc lắc cái đầu nhỏ, sau đó vui sướng nhảy nhót vỗ cánh vài cái, tỏ vẻ rất hài lòng với cái tên này.
“Bụp bụp bụp!”
Gốc cây liễu bên cạnh kia không vui, vung cành cây xanh biếc của mình.
Tu Thần không chỉ điểm hóa cho chim Bát Sắc, mà còn điểm hóa cả gốc cây liễu trước miếu nữa.
Tu Thần nhìn lại, cười cười nói: “Ngươi thì cứ gọi là Tiểu Liễu đi.”
“Bụp bụp bùm bùm!” Sau khi nghe được cái tên này, cây liễu điên cuồng vung quất cành của mình xuống mặt đất, không biết là vừa lòng hay kháng nghị, Tu Thần cũng không quá để ý tới.
Ở cái thế giới này, điều kiện để động vật và thực vật thành yêu vô cùng khó khăn, không có huyết mạch truyền thừa, vậy nhất định phải sống thời gian đủ dài, có khi là mấy trăm năm tới mấy ngàn năm, hoặc là ăn được linh bảo thiên địa, sinh ra linh trí rồi tu luyện.
Nhưng những linh bảo thiên địa kia động vật nhỏ yếu sao có thể chạm tới? Chúng nó đều có yêu quái trấn thủ.
Còn thực vật thì lại càng thêm khó khăn.
Cho nên động vật và thực vật có thể thành yêu ở thế giới này cực kỳ thưa thớt, cơ bản đều là những chủng loại có khả năng trường thọ.
Mà chim Bát Sắc tuổi thọ cao nhất cũng chỉ có mười năm mà thôi, không thể nào hóa linh thành yêu được.
Nhưng Tu Thần đã mở ra năng lực Điểm Hóa Vạn Vật, có thể điểm hóa một tảng đá trở nên có linh trí, huống chi một con chim.
Núi Thiên Tử này có yêu quái sao?
Tu Thần không biết, lão già nói có chỉ là hắn chưa từng thấy bao giờ.
Thậm chí hắn còn chưa từng xuống núi, chỉ có duy nhất một lần đi cùng lão già tới lưng chừng núi để bắt gà Xích Diễm, sau đó hai người bị cự mãng ba mắt đuổi đến tè ra quần, suýt chút nữa không về được.
Từ đó về sau, đánh chết hắn cũng không xuống núi nữa.
Trở lại trong miếu, Tu Thần nhíu mày nhìn tòa miếu tan hoang này.
Nơi này quá không phù hợp với thân phận hắn rồi.
Chỉ là hiện tại hắn còn chưa đạt tới cấp bậc Hư Không Tạo Vật, nên không thể biến ra đồ vật theo ý muốn của mình, rất nhiều nguyên liệu không có trên đỉnh núi này.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới việc hắn thay đổi một chút.
Bước đầu tiên, phải phá miếu sơn thần Thiên Tử này đi xây lại, quá giản dị cổ xưa rồi.
Tâm niệm vừa động.
Toàn bộ mặt đất bắt đầu rung chuyển, mặt đất dâng lên làm cho nguyên tòa miếu sơn thần bay cao năm mét.
Tường vây cũ nát chung quanh bắt đầu dần dần vỡ vụn, sau đó biến thành vô số gạch đá, vờn quanh trên bầu trời, sau khi dạo một vòng mới hạ xuống đất, từng khối từng khối xếp chồng lên nhau.
Ba gian phòng cũng bắt đầu phân giải, xây dựng lại.
Tu Thần đập nát mỏm đá cách miếu không xa, hóa thành từng khối gạch đá xanh làm ngói trải nóc.
Mười lăm phút sau, miếu sơn thần Thiên Tử hoàn toàn mới ra đời.
Tường đỏ gạch xanh ngói đá, dưới gốc cây liễu cũng dựng lên một thạch đình được mài từ một khối nham thạch to lớn hoàn chỉnh.
Thảm cỏ, thảm thực vật xa xa cũng bị hắn nhổ về trồng ở đây, tăng thêm màu xanh.
Tấm hoành phi của miếu sơn thần Thiên Tử vẫn để lại, xem như một loại tưởng nhớ đối với lão già.
[Ngài đổi mới hoàn cảnh nơi ở, đạt được 1 điểm lĩnh vực và 10 điểm kinh nghiệm.]
Lúc này, âm thanh của hệ thống bỗng nhiên xuất hiện.
Tu Thần hơi sững sờ.
Đây là cái gọi là nhiệm vụ ngẫu nhiên đó sao?
Cũng không tồi đâu.
Xem ra sau này cần phải chăm chỉ hơn một chút, thay đổi nhiều một chút.
Tích tiểu thành đại, không cần sốt ruột từ từ sẽ tới.
Hiện tại Tu Thần cũng không quá vội vàng muốn mở rộng ra toàn thế giới.
Dù sao cũng chỉ có như vậy, cá muối thăng cấp mở rộng có vẻ cũng rất thú vị.
Đi vào lương đình ngồi nhìn hoàn cảnh chung quanh, Tu Thần nghĩ vẫn nên tốn chút tâm tư cải tạo thêm nữa.
Quá đơn điệu rồi, không hiển thị ra được địa vị của hắn.
“Chỉ tiếc không có gỗ, cây trên đỉnh núi này đều bị lão già chặt sạch rồi, chỉ còn dư lại một dòng độc đinh nhà ngươi thôi.” Tu Thần ngồi trong lương đình, nhìn cây liễu bên cạnh nói.
“Bụp bụp bụp…”
Tiểu Liễu nghe thấy Tu Thần nói vậy… sợ tới mức vung loạn cành cây, Tiểu Vũ ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa kêu chi chi.
Tu Thần cười ha ha.
“Mặc dù ở trong lĩnh vực thì không cảm thấy đói, nhưng miệng vẫn thèm muốn ăn chút gì đó. Tiểu Vũ, đi dẫn một con gà Xích Diễm về đây.” Tu Thần nói với Tiểu Vũ ở bên cạnh.
Tiểu Vũ: “???”
Cái đầu đẹp đẽ đáng yêu kia dường như treo đầy dấu chấm hỏi.
Kiểu như muốn nói, ngươi trâu bò như vậy, còn muốn ta đi túm gà Xích Diễm sao?
Đại ca, mặc dù ta có linh tính, nhưng chưa có thực lực đâu!
Tu Thần nghiêng đầu, híp mắt nhìn Tiểu Vũ: “Hay là nướng ngươi lên cũng được.”
“Chi chi chi!”
Tiểu Vũ sợ tới mức rớt mấy cái lông chim, sau đó mạnh mẽ bay vèo về phía dưới núi.
[Ngài dọa sợ một con chim Bát Sắc, đạt được 1 điểm lĩnh vực và 10 điểm kinh nghiệm.]
Khóe miệng Tu Thần khẽ run rẩy.
Như vậy cũng được sao?
Vì thế, hắn chuyển ánh mắt về phía cây liễu bên cạnh.
Chương 6 : Đại cô nương ngồi kiệu hoa
Sơn mạch Thiên Loan.
Một cô nương mặc đồ cưới màu đỏ đang bỏ chạy vào sâu trong dãy núi.
Cô nương này chính là Kinh Như Tuyết đào hôn từ Võ Thần Tông.
Dáng vẻ nàng xinh đẹp và tinh tế, thế nhưng đôi con ngươi thoạt nhìn lại rất lạnh lùng, như thể không có cảm xúc.
Cách phía sau nàng không xa có mười một tên cao thủ đang nhanh chóng đuổi theo, những người này đều là chấp sự của Võ Thần Tông.
Kinh Như Tuyết vượt qua một dòng suối, sau đó đi sâu vào trong rừng rậm.
Một lát sau nàng đã đi đến dưới chân của một ngọn núi.
Ngẩng đầu nhìn dãy núi cao vút trong mây, chân mày lá liễu của Kinh Như Tuyết khẽ nhíu chặt.
Dãy núi bên cạnh mà so với quả núi trước mắt này quả thực như là đệ tử gặp sư phụ, thế nhưng tại sao trước khi bước vào dãy núi này, nàng lại không thấy quả núi này cơ chứ?
“Sơn mạch Thiên Loan này thật sự quá quỷ dị, thế nhưng bây giờ ta lại không còn cách nào khác, nay chỉ có hai lựa chọn, tiếp tục đi sâu vào hoặc là tìm nơi hẻo lánh trên ngọn núi lớn này để trốn.” Vẻ mặt Kinh Như Tuyết do dự.
Lãnh thổ Quảng Nguyên có ba cấm địa.
Mà sơn mạch Thiên Loan lại là nơi xếp thứ nhất!
Ở đây chẳng những có cường giả lánh đời ở ẩn tu luyện, lại càng có rất nhiều yêu quái cường đại cư trú bên trong, còn có một vài mãnh thú hung ác, hoàn cảnh bên trong phức tạp và nguy hiểm vô cùng.
Nếu ngươi vào đây mà không có bản lĩnh thì chính là dùng tánh mạng của bản thân ra đùa giỡn.
Tu vi của Kinh Như Tuyết cũng chỉ là Tụ Khí cảnh mà thôi.
Luyện Thể, Tụ Khí, Linh Hải, Pháp Tướng, Thần Thông.
Tu vi của nàng hết sức bình thường.
Tiếp tục tiến vào thì nguy hiểm rất lớn.
Bấy giờ trong đội ngũ đuổi bắt nàng lại có một cường giả Linh Hải cảnh!
Nếu nàng trốn trong núi rất có thể sẽ bị tìm ra.
Nhưng ngọn núi trước mắt nay rất cao lớn đồ sộ, nếu vào đó ẩn núp nói không chừng còn có một con đường sống.
Thế nhưng chẳng qua cũng chỉ có nhiều hơn một con đường so với dãy núi khác mà thôi, xác suất bị bắt lại rất lớn.
“Nhanh! Cô ta chạy không xa ở phía trước!”
Ngay lúc Kinh Như Tuyết còn do dự, ở nơi xa phía sau truyền tới tiếng nói.
Ánh mắt Kinh Như Tuyết hung tợn, sau đó nhanh chóng chạy lên dãy núi trước mặt.
Vài phút sau, bọn người Võ Thần Tông chạy đến nơi Kinh Như Tuyết đã đứng.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, mũi ưng, ánh mắt thoạt nhìn hết sức âm u nham hiểm.
“Ngọn núi này là núi nào?” Trương Thành Hổ nhíu mày nhín ngọn núi cao phía trước hỏi.
Vẻ mặt của đám thuộc hạ cũng ngây ra, sau đó bốn mắt nhìn nhau.
“Núi cao như vậy, lúc chúng ta đi vào đâu có thấy đâu…” Trong phút chốc bọn chúng cũng không biết trả lời sao cho đúng nữa.
Trương Thành Hổ lấy một cuộn da dê ra, đây là bản đồ bên ngoài sơn mạch Thiên Loan.
“Ngọn núi bên trái kia là núi Ngũ Nham, bên phải là dốc Trường Lĩnh, rõ ràng trên bản đồ không có ngọn núi cao ở chính giữa, ngọn núi rõ rành rành như này mà người vẽ bản đồ không thấy được ư?” Đôi mắt Trương Thành Hổ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Vùng núi này quá mức quỷ dị!
“Ngũ trưởng lão, ngài nhìn cành cây này xem!”
Một tên thủ hạ chỉ vào bụi cây cách đó không xa ở phía trước.
Trương Thành Hổ xếp lại bản đồ rồi sải bước đi đến.
Cành cây khô trên bụi cây có dấu vết bị bẻ gẫy, hơn nữa còn rất mới!
“Cô ta lên núi rồi.” Trương Thành Hổ nheo mắt nhìn về phía ngọn núi cao vút trong mây trước mặt.
“Lý Trụ Nhất, ngươi quay về bẩm báo tình hình ở đây với tông chủ, nếu con nha đầu kia thật sự núp trong ngọn núi này, mấy người chúng ta cũng không có cách nào tìm ra cô ta, những người khác theo ta lên núi!”
Dựa theo một tiếng ra lệnh của Trương Thành Hổ, mọi người chia binh hai lối, rất nhanh đã rời khỏi.
…
Trước cửa miếu sơn thần Thiên Tử.
Tu Thần ngồi trên ghế đá trong đình nghỉ mát, bàn đá phía trước bày một tờ giấy với bản vẽ ô lưới, bên cạnh đặt lên mấy quân cờ, một con khỉ ngồi đối diện với hắn.
Hắn đang chơi cờ ca rô với con khỉ đó.
Lúc này con khỉ đầu đầy mồ hôi, tay run rẩy cầm cờ trắng, thật lâu cũng không dám hạ xuống.
Tiểu Vũ đứng trên đầu con khỉ rì rầm.
Ở bên cạnh, gà Xích Diễm cỡ bằng ván cửa đang bị nướng trên đống lửa, gốc cây liễu dùng cành cây xoay tròn nướng nó.
Con khỉ này là do Tiểu Vũ dẫn về mấy ngày trước, cũng không thể nói dẫn theo, kỳ thực là rượt nó đến đây.
Bởi vì con khỉ đáng ghét này ăn vụng quả, sau đó trên đường chạy trốn lại đến nơi này.
Toàn thân nó là bộ lông màu trắng, hơn nữa ánh mắt cũng là màu trắng, Tu Thần thấy đáng yêu bèn điểm hóa cho nó.
Con khỉ trắng giống như Tiểu Vũ, sau khi được điểm hóa có linh thì ở luôn nơi này không chịu đi.
“Hầy hầy hầy, một phút nữa rồi đấy, rốt cuộc ngươi có đặt hay không đây?” Tu Thần gõ bàn đá nói.
Tiểu Bạch (Tu Thần đặt tên cho khỉ trắng) gấp đến mức vò đầu bứt tai, cuối cùng khẽ cắn răng đặt quân cờ màu trắng xuống.
Tu Thần mỉm cười, sau đó lập tức hạ cờ đen xuống.
“Một, hai, ba, bốn, năm, năm quân cùng một chỗ, ngươi thua rồi.” Tu Thần nói.
Tiểu Bạch vội che đầu, phát ra tiếng kêu buồn bã, sau đó vẻ mặt buồn rầu nhảy xuống ghế đá.
“Nhớ cho kỹ, mười ký hoa quả, cộng thêm một con heo rừng.” Tu Thần cười tủm tỉm nói.
Đây là cái giá phải trả khi thua cờ.
Tiểu Bạch rầu rĩ khẽ gật đầu, đi xuống dưới chân núi, còn thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn ván cờ phía sau, trong đầu vẫn suy nghĩ lúc nãy nếu nó đặt ở chỗ khác có thể thắng hay không.
“Đùng đùng!”
Tiểu Bạch vừa đi chưa được mấy bước, dưới đỉnh núi vang lên một tiếng nổ thật mạnh.
Tu Thần quay đầu lại nhìn, không ở trong phạm vi lĩnh vực của hắn, cho nên hắn cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Hửm?”
Đột nhiên Tu Thần nhíu mày.
Bởi vì có một cô nương mặc đồ màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
“Con người? Còn là một đại cô nương ngồi kiệu hoa nữa, đây là lần đầu có một người xuất hiện!”
Chương 7 : Đó là đường phân cách bất khả chiến bại của Tu Thần!
Lúc Kinh Như Tuyết ở giữa sườn núi đã gặp một con Xà yêu.
Tu vi Tụ Khí cảnh của nàng có thể gắng gượng đối phó được Xà yêu cấp một, thế nhưng việc này cũng làm lộ vị trí của nàng, tiếp đó người của Võ Thần Tông sẽ đuổi kịp.
Đối mặt với cao thủ Linh Hải cảnh thì một chút con đường sống nàng cũng chẳng có, cho nên chỉ có thể gắng liều mạng mà chạy lên trên núi.
Chạy trốn lại chạy trốn, nàng đã đi đến đỉnh núi.
Sau đó nhìn thấy Tu Thần cách đó không xa.
Một người, một con khỉ, một con chim, còn có một gốc cây liễu đang dùng nhánh cây làm que nướng đồ.
Đỉnh núi này có người ở sao?
Kinh Như Tuyết vô cùng kinh ngạc.
Ngay sau đó nàng lộ vẻ vui mừng.
Bản thân nàng được cứu rồi!
Vì vậy Kinh Như Tuyết lại càng chạy thục mạng về phía trước, thế nhưng bất thình lình thân thể của nàng lại không thể cựa quậy một chút nào.
“Tiền bối cứu ta!”
Kinh Như Tuyết nhìn Tu Thần ngồi trong đình nghỉ mát hơn một trăm mét ở phía trước, lớn tiếng kêu cứu.
Nàng bị làm cho đứng yên, hiển nhiên là do Tu Thần làm rồi.
Bởi vì nàng đã bước vào lĩnh vực vô địch của Tu Thần, tuy rằng nàng xinh đẹp như hoa, thế nhưng hắn vẫn rất có phong phạm. Đỉnh núi này không phải là nơi mà người nào cũng có thể xông loạn vào được.
“Tại sao phải cứu ngươi? Ngươi ăn mặc như vậy là đến đỉnh núi để chụp hình cưới đấy à?” Tu Thần nhướng mày hỏi.
Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh Kinh Như Tuyết, đi một vòng quanh người nàng, đôi mắt đảo tròn giống như đang có chủ ý thối nát nào đó.
Kinh Như Tuyết nhìn con khỉ trắng này bỗng chốc biến sắc.
Yêu khí!
Con khỉ này là một con yêu quái sao?
Vậy nam nhân kia có phải cũng là yêu không?
Kinh Như Tuyết lại nhìn về phía Tu Thần.
Một bộ quần áo trắng, diện mạo tựa ngọc, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, trong đôi mắt ấy như chứa chan vô số câu chuyện xưa, có vẻ tang thường mà sâu sắc, giờ phút này một bàn tay đang chống cằm, khóe miệng khẽ giương lên nhìn nàng chằm chằm.
Nàng nhìn không ra tu vi của hắn!
Cũng chẳng cảm thụ được yêu khí!
Thế nhưng một con chim trên bả vai hắn, còn có gốc cây liễu bên cạnh kia lại truyền ra yêu khí!
Kinh Như Tuyết hít thở không thông.
Chim Bát Sắc này lúc nào cũng có thể thấy được, nó là loại chim bình thường đến không thể bình thường, lại có thể trở thành yêu sao?
Với lại gốc liễu cũng thành yêu rồi, nhìn nó cũng phải cao hơn ba mét, kích thước cỡ chừng bắp chân, vừa nhìn thì biết vòng tuổi cũng năm sáu năm mà thôi, lại có thể thành yêu?
Kinh Như Tuyết thực sự mới nghe lần đầu!
“Ngươi không nói ta sẽ quăng ngươi xuống núi ngay.” Tu Thần từ tốn mở miệng nói.
Kinh Như Tuyết vội vàng nói:
“Tiền bối, tiểu nữ chính là con gái độc nhất của Kinh gia Kinh Hải tại lãnh thổ Quảng Nguyên, do con của tông chủ Võ Thần Tông vừa ý tiểu nữ, cậy thế thực lực của tông môn hắn ta mà ép cưới, người nhà của ta không đồng ý, hắn ta đã giết sạch cả nhà một trăm tám mươi người của Kinh gia ta, sau đó đưa ta trở về Võ Thần Tông cưỡng ép bái đường, bởi vì bầu trời xuất hiện bàn tay khổng lồ che trời, bọn họ mất tập trung nên ta đã bỏ chạy đến đây, thế nhưng vẫn bị bọn chúng đuổi theo.”
“Bọn họ đang ở phía sau, ngay lập tức sẽ lên đây rồi! Tiền bối cứu ta!” Hốc mắt Kinh Như Tuyết đổ lên, đau khổ van xin.
Bàn tay khổng lồ che trời?
Tu Thần bỗng nhiễn hiểu ra, đó là việc của mấy ngày trước.
“Nghe qua thì rất thê thảm, thế nhưng tại sao ta lại phải cứu ngươi chứ?” Tu Thần hỏi.
Thiên hạ không có bữa cơm nào mà không phải trả tiền.
[Thân là một cường giả vô địch, sao lại không thể không có truyền thừa, mọi chuyện tự thân gây dựng nên sao? Ngài hãy thu nhận Kinh Như Tuyết, trở thành đại đệ tử, đạt được một trăm điểm lĩnh vực, một nghìn điểm kinh nghiệm.]
Tu Thần vừa mới dứt lời, giọng nói hệ thống đã xuất hiện trong đầu.
Một trăm điểm cũng chính là một trăm mét.
Mấy ngày nay mỗi một nhiệm vụ ngẫu nhiên đều đạt được vài điểm, giờ bỗng nhiên tăng lên gấp một trăm lần!
Con mẹ nó…
Ngươi là hệ thống vả mặt đấy à?
Ta không có phong phạm vậy sao? Là một đứa con gái thì có thể thu làm đồ đệ à? Rất xinh đẹp thì có thể muốn làm gì làm chắc?
Sau đó, hắn lại nhìn phần thưởng hệ thống cung cấp.
Ừ…
Thật ra hệ thống nói cũng đúng, bản thân hắn là sự tồn tại trâu bò Plus rồi, không có đệ tử không có tỳ nữ thì nói như thế nào được chứ? Việc gì cũng phải tự tay đi làm, thật quá mất mặt mà.
“Nếu tiền bối ra tay cứu giúp, đợi sau khi tiểu nữ báo thù cho người nhà, nhất định sẽ hầu hạ tiền bối chu đáo, làm trâu làm ngựa cho tiền bối tuyệt đối không đổi ý!” Vẻ mặt Kinh Như Tuyết hết sức nghiêm túc.
“Trước hết lại đây đi.” Tu Thần từ tốn nói.
Sau đó Kinh Như Tuyết phát hiện bản thân có thể cựa quậy, quay đầu nhìn ra phía sau, tiếp đó vội vã chạy đến bên cạnh Tu Thần.
Thế nhưng vừa đến gần Tu Thần, Kinh Như Tuyết đã ngây ngẩn cả người. Nàng không cảm nhận được đối phương có bất kỳ tu vi gì.
Thật sự giống như…
Thật sự giống như một người bình thường chưa từng tu luyện, nhìn thấy đầy trên đường vậy.
Chẳng lẽ bên trong miếu phía sau có đại năng ẩn núp?
Nghĩ vậy, Kinh Như Tuyết nhìn về miếu thần phía sau.
“Không cần nhìn đâu, chỉ có một mình ta thôi.” Tu Thần liếc thấy suy nghĩ của nha đầu, nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Kinh Như Tuyết đỏ lên, sau đó vội vã cúi đầu thấp giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi tiền bối, ta…ta không có ý nghi ngờ ngài…”
“Người mà ngươi nói, là bọn chúng phải không?” Tu Thần ngắt lời nàng, khẽ chỉ về phía trước.
Kinh Như Tuyết ngước lên nhìn, vẻ mặt lại run lên, trong đôi mắt sát ý dày đặc.
“Đúng vậy, chính là bọn chúng!”
Lúc này đám người Trương Thành Hổ trước mặt cũng nhìn thấy bọn họ.
Tu Thần khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào một đường phân cách màu trắng cách đó hai trăm năm mươi mét nói: “Nhìn thấy đường phân cách kia không?”
Đó chính là đường phân cách vô địch của hắn.
Kinh Như Tuyết sửng sốt một lúc, gật đầu nói: “Đường màu trắng, ta thấy rồi.”
“Đi đi, dẫn bọn họ qua đường phân cách.” Tu Thần ngước đầu nói.
Vẻ mặt Kinh Như Tuyết bỗng chốc dại ra.
Chương 8 : Ngươi không có sau này!
Bây giờ Trương Thành Hổ cũng đang rất cảnh giác.
Ngọn núi lớn này bỗng nhiên xuất hiện đã làm cho hắn ta rất kinh ngạc và ngờ vực rồi, bấy giờ trên đỉnh núi lại còn có một cái miếu thờ?
Đây là loại việc gì cơ chứ?
Tu luyện giả lánh đời chăng? Rất có thể là khả năng này.
Trên bản đồ không tìm ra ngọn núi này, chắc có thể là cách mà cao nhân nào đó bố trí để che lấp đi! Có thể che giấu một ngọn núi lớn như vậy, tuyệt đối không phải những kẻ bình thường!
“Đại ca, trước mặt có một con khỉ còn có con chim, còn có gốc cây kia giống như đã thành yêu rồi vậy!” Một thủ hạ bên cạnh nói với vẻ mặt khó coi.
Kinh Như Tuyết đã ở trước mặt, cách bọn họ không đến ba trăm mét, thế nhưng giờ phút này chúng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vẻ mặt Trương Thành Hổ nghiêm túc hẳn lên.
“Con chim Bát Sắc này đã thành yêu rồi, nơi này có vẻ kỳ lạ!” Trương Thành Hổ hạ thấp giọng nói.
Đâu chỉ kỳ lạ, mà thực sự là khoa trương! Việc chim Bát Sắc này thành yêu cũng khó tin giống như thê tử ngươi sinh ra đứa con trai là một ông lão tám mươi tuổi vậy.
Hiện tại mấy tên thủ hạ Võ Thần Tông kia hoàn toàn không dám tiến lên phía trước.
“Nam nhân kia giống như không có tu vi thì phải? Có khi nào lão đại thực sự của bọn chúng ở bên trong miếu thờ phía sau không?” Tên thủ hạ nghi ngờ hỏi.
Trương Thành Hổ khẽ gật đầu, nơi này khẳng định có một cao thủ, thế nhưng nếu như không phải chàng trai kia thì đối phương cũng chỉ có thể ở bên trong miếu thờ.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta quay về gọi tông chủ đến?” Thủ hạ hỏi một cách yếu ớt.
Trương Thành Hổ trừng mắt nhìn thủ hạ, sau đó tiến vài bước lên phía trước, ôm quyền nói với Tu Thần với vẻ khách khí: “Huynh đệ, đây là ân oán của Võ Thần Tông chúng ta và nàng, kính xin ngươi không cần nhúng tay vào, ân tình này Võ Thần Tông chúng ta ghi nhớ.”
Tu Thần nghe thấy lời nói của đối phương, cũng chẳng thèm để ý tới, mà chỉ nhìn về phía Kinh Như Tuyết bên cạnh.
“Đi đi, dẫn hắn ta đến đường ranh giới.”
Vẻ mặt Kinh Như Tuyết đấu tranh. Nàng sợ mình vừa tiến lên sẽ bị đối phương bắt đi mất.
Đối mặt với Trương Thành Hổ tu vi là Linh Hải cảnh tầng ba, nàng thật sự không có con đường mà đánh trả.
Thế nhưng nàng không dám làm trái lại mệnh lệnh của Tu Thần.
Hít sâu mấy hơi, ánh mắt Kinh Như Tuyết trở nên dứt khoát. Dù sao nàng đã không còn đường lui rồi, nếu như chàng trai thần bí này không có tu vi thì cũng chỉ có thể do nàng không biết nhìn người mà thôi!
Kinh Như Tuyết bước từng bước về phía trước.
Vẻ mặt cả bọn Trương Thành Hổ ở phía xa dại ra.
Vụ gì đây?
Cô ta muốn đưa đến cửa cho bọn này bắt sao?
Nghĩ vậy, trên mặt Trương Thành Hổ lộ vẻ đắc ý.
“Ha ha, quả nhiên là không còn lối thoát rồi, ta còn tưởng rằng có cao nhân quái gì, xem ra tên tiểu tử đó cũng chỉ là một người bình thường không có tu vi mà thôi, là chúng ta lo xa quá.”
Trương Thành Hổ cười nói.
Thủ hạ bên cạnh cũng dâng trào vẻ đắc chí.
“Kinh Như Tuyết này cũng rất trượng nghĩa, đoán chừng ả không muốn liên lụy tên tiểu bạch kiểm kia cho nên chọn cách từ bỏ việc phản kháng.”
“Thế nhưng mấy con yêu quái này rất kỳ dị đó, tuy rằng bọn chúng vừa mới sinh ra linh tính, không có thực lực gì, nhưng những thứ rác rưởi này trở thành yêu quái cũng thật kỳ lạ.”
“Có thể nào… Trên núi này có linh thiên bảo địa, sau đó bị bọn chúng ăn mất không?”
“Rất có khả năng này! Ngươi nhìn gốc liễu kia đã thành yêu rồi, Ngũ trưởng lão, ta cảm thấy chắc hẳn bảo bối kia đã bị tên nam nhân kia lấy đi rồi, bên trong miếu thờ khẳng định còn có rất nhiều!”
Mấy tên thủ hạ nói đến đây, ánh mắt chúng trở nên tham lam hơn.
Nếu bọn họ có thể lấy được những linh thiên bảo địa kia, dùng xong thì tu vi và thiên phú nhất định sẽ tăng vọt! Đến lúc đó địa vị ở Võ Thần Tông khẳng định cũng sẽ liên tục lên cao!
Nghĩ vậy, ánh mắt bọn chúng càng nóng rực hơn.
Trương Thành Hổ khẽ híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên. Nếu vừa rồi Tu Thần cường thế một chút thì phỏng chằng hắn ta cũng chỉ bắt Kinh Như Tuyết đi sau đó dứt khoát rời khỏi nơi này.
Thế nhưng đối phương lại chẳng nói tiếng nào.
Hễ là người có chút thực lực cũng sẽ không để cho một người đẹp mỹ miều như vậy trở thành dê vào miệng cọp chứ?
Kết hợp với những lời thủ hạ vừa rồi nói, Trương Thành Hổ kết luận Tu Thần để cho Kinh Như Tuyết đi nhất định là muốn bảo vệ linh thiên bảo địa mà hắn cất giấu!
Thế nhưng vì sự thận trọng hắn ta vẫn chọn sẽ quan sát tìm hiểu thêm, trước hết bắt được Kinh Như Tuyết, phải bảo đảm trong miếu thờ kia không còn sự tồn tại của người nào khác.
Kinh Như Tuyết tiến đến đường phân cách màu trắng thì dừng bước.
Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Tu Thần.
“Khiêu khích chúng đi.” Tu Thần nói.
Khiêu khích ư?
Kinh Như Tuyết khẽ sững sờ.
Là làm như thế nào? Bất quá đã đến nước này, nàng cũng không còn cách nào khác, vì thế Kinh Như Tuyết nhìn về phía Trương Thành Hổ.
“Nếu có sau này, Kinh Như Tuyết ta nhất định tàn sát bọn Võ Thần Tông ngươi, giết toàn bộ tông môn không chừa một tên!” Ánh mắt Kinh Như Tuyết lạnh lùng nói với Trương Thành Hổ.
Hắn ta trừng mắt nhìn nàng, sau đó cùng với thủ hạ bốn mắt nhìn nhau, rồi cả bọn chợt cười ha hả.
“Ngươi đang chọc cười bọn ta sao? Chỉ với tu vi Tụ Khí cảnh của ngươi mà còn muốn có sau này ư? Ta cho ngươi biết, bây giờ bắt ngươi trở về, tông chủ chúng ta sẽ đích thân phế bỏ tu vi của ngươi! Chờ Thiếu tông chủ chúng ta chơi chán ngươi rồi, nói không chừng còn có thể thưởng cho bọn ta nữa đấy!” Một thủ hạ cười nói với vẻ kiêu ngạo vô sỉ, đôi mắt nhìn Kinh Như Tuyết đầy sự thèm khát.
Loại nữ tử này quả thực sướng cực kỳ.
Bất quá hồng nhan họa thủy mà!
Cũng bởi vì gương mặt này mà cả nhà chết sạch.
Kinh Như Tuyết tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, đôi tay nắm chặt, thân thể mềm mại khẽ run.
“Được rồi, nói những lời này làm gì chứ? Ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta quay về, đỡ phải chịu khổ về thể xác.” Trương Thành Hổ lắc đâu cười nói, sau đó liếc mắt ra hiệu với hai tên thủ hạ bên cạnh.
Hai tên thủ hạ kia khẽ gật đầu, nhếch miệng tiến về phía Kinh Như Tuyết.
Vẻ mặt Kinh Như Tuyết hoảng hốt, vội vã lui về sau.
“Cũng đã đến rồi, lại hối hận à? Thế giới này không có ngây thơ như ngươi nghĩ đâu!”
Trương Thành Hổ cười lạnh một tiếng, sau đó cơ thể hắn ta chợt lóe lên, linh khí xung quanh nổi lên, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Kinh Như Tuyết.
Trước hết bắt được Kinh Như Tuyết, sau đó lại thăm dò tên tiểu bạch kiểm này! Nếu như đối phương thật sự không có kẻ phía sau để dựa vào, như vậy kẻ chết tiếp theo chính là tên tiểu tử nhà ngươi!
Trong lòng Trương Thành Hổ đã sớm trù tính kế hoạch ổn thỏa rồi.
Trương Thành Hổ bước vào trong đường phân cách màu trắng. Vài tên Võ Thần Tông khác cũng đều tiến vào.
Trong lòng Tu Thần ngồi ở chòi nghỉ mát lẳng lặng thở phào một hơi.
Rốt cuộc cũng vào rồi! Cả bọn nói nhảm, lề mà lề mề!
Con mẹ nó ta đã nhịn các ngươi lắm rồi đấy!
Đã đến lúc ra vẻ một cách sảng khoái rồi.
Chương 9 : Phong phạm này quả là cao hơn cả chân trời!
Khí tức toàn thân Trương Thành Hổ tăng vọt, thân hình hắn ta chợt lóe, tay phải thành chưởng trực tiếp duỗi về phía bả vai Kinh Như Tuyết.
Tốc độ của Trương Thành Hổ thật sự quá nhanh, Kinh Như Tuyết hoàn toàn không tránh được.
Thế nhưng ngay lúc bàn tay đối phương chỉ còn cách bả vai nàng chừng một phân, thì bỗng nhiên ngừng lại.
Mà bấy giờ nụ cười trên mặt Trương Thành Hổ cũng bắt đầu cứng lại, vẻ mặt hắn ta chợt hoảng hốt nhìn về phía Tu Thần cách đó không xa.
Vài tên đệ tử khác của Võ Thần Tông cũng vẻ mặt đầy hoảng sợ, bởi vì bọn chúng phát hiện bản thân hoàn toàn không cựa quậy được nữa! Bị chế trụ rồi!
Là tên tiểu bạch kiểm kia sao?
Không thể nào!
Bấy giờ ngay cả nói Trương Thành Hổ cũng không nên lời, trong lòng hắn ta gào thét một cách cuồng loạn.
Hắn ta hoàn toàn không cảm nhận được một chút dao động linh khí của đối phương!
Làm sao hắn có thể giam cầm Trương Thành Hổ này chứ?
“Ái chà!”
Tu Thần chậm rãi đứng lên, sau đó vươn vai vặn eo.
Một giây sau hắn đã xuất hiện trước mặt Trương Thành Hổ.
Kinh Như Tuyết sợ đến mức hô lên một tiếng, sau đó nhìn Tu Thần với biểu cảm giống như là gặp quỷ. Mà ánh mắt của Trương Thành Hổ và đệ tử Võ Thần Tông khác cũng đã trợn trắng, lông tơ trên cánh tay cũng đều dựng đứng lên.
Di động thuấn gian?
Đây chính là năng lực mà cường giả Đế cảnh mới có mà!
Người này là cường giả Đế cảnh sao?
Hình như lãnh thổ Quảng Nguyên không có một ai là cường giả Đế cảnh mới đúng?
Thế nhưng lại để hắn ta gặp phải?
Giờ khắc này Trương Thành Hổ như rơi vào hầm băng, cơ thể bị cố định tại chỗ không kìm được khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống không ngừng.
Khoảnh khắc ấy Kinh Như Tuyết che miệng, nhìn Tu Thần với vẻ kích động lẫn sợ hãi.
Kích động là vì rốt cuộc nàng đã được cứu rồi!
Sợ hãi là do ban nãy nàng lại nghi ngờ thực lực của Tu Thần!
Kinh Như Tuyết đã từng nghe nói những đại năng siêu phàm này có tính tình quái đản, có khi nào bởi vì bản thân nàng vừa mới nghi ngờ làm cho trong lòng Tu Thần khó chịu rồi giết nàng không nhỉ?
Tu Thần chớp mắt nhìn cánh tay Trương Thành Hổ, chậc lưỡi nói: “Ai da, lông tơ cũng dựng lên luôn à? Ngươi nhìn từng sợi dựng đứng lên này.”
Dứt lời hắn còn dùng ngón tay chọc chọc lông tơ đang dựng lên của đối phương.
Trong mắt Trương Thành Hổ đầy sự tuyệt vọng cùng vẻ van xin, bây giờ hắn ta muốn mở miệng cầu xin Tu Thần tha mạng cũng không có cơ hội.
“Ngươi trẻ tuổi à, có phải thấy mấy con yêu quái bên cạnh lão phu chúng nó ăn linh thiên tài bảo đúng không? Sau đó lại cho rằng trên người lão phu khẳng định còn cất giấu bảo bối chứ gì? Muốn cướp sao? Nhân vật phản diện đều không có vầng sáng trí tuệ hay sao ấy nhỉ?” Tu Thần chợt dùng giọng điệu của một cao nhân ẩn sĩ nói chuyện với vẻ từ tốn.
Trương Thành Hổ muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng vẫn không thể cựa quậy được chút nào.
“Úi chào, vốn nghĩ lão phu cũng đã sống hơn vạn năm rồi, hạng người gì mà chưa từng thấy qua? Ngươi không cần phủ nhận, vừa rồi lão phu đã nhìn thấy rõ sự tham lam trong mắt ngươi.” Tu Thần phất tay thở dài nói.
Hơn vạn năm?
Lão quái vật vạn năm?
Chắc chắn là cường giả Đế cảnh! Chỉ có cường giả Đế cảnh mới có thể sống lâu như vậy!
Sau khi hai đệ tử Võ Thần Tông bên cạnh nghe Tu Thần nói xong, trực tiếp nhắm chặt đôi mắt, bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Thế nhưng bọn chún vẫn duy trì dáng vẻ để cố định, hình ảnh này thoạt nhìn có chút kì dị.
“Tiền… Tiền bối… thật sự sống một vạn năm rồi ư?” Kinh Như Tuyết khẽ nuốt nước miếng, giọng nói run run hỏi.
Người như vậy là sự tồn tại chỉ có trong truyền thuyết.
Đương nhiên là làm màu rồi!
Trong lĩnh vực vô địch hắn chính là thần, không làm màu thì sao có thể sảng khoái cơ chứ?
Tu Thần ho khan một tiếng, nói: “Bọn chúng là người của ngươi, muốn xử lý thế nào thì tùy ngươi.”
Dứt lời, một giây sau hắn đã trở lại ngồi trên ghế đá trong đình nghỉ mát.
Nếu lúc này có một cường giả Đế cảnh ở ngay đây chỉ e cũng sẽ sợ đến mức hồn phi phách tán.
Một khi dùng di động thuấn gian, cho dù ngươi có trâu bò kiểu nào cũng sẽ có dấu vết để lần theo, thế nhưng Tu Thần lại hoàn toàn không có.
Không có bất cứ dao động của không gian hay sự khuấy động linh khí nào cả, hoàn toàn xuất quỷ nhập thần, đến không bóng mà đi không dấu vết.
Trâu bò cỡ này quả thực đã cao hơn cả chân trời!
Kinh Như Tuyết xoay về phía Tu Thần vái thật sâu, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Trương Thành Hổ bấy giờ đã sợ đến mức mặt không còn giọt máu.
“Ta nhớ rõ, ngày đó giết tộc nhân của ta cũng có ngươi đúng chứ?” Kinh Như Tuyết lạnh giọng nói.
Đôi mắt Trương Thành Hổ đầy kín tơ máu với vẻ van xin.
Kinh Như Tuyết lộ ra nụ cười tàn nhẫn, bỗng chốc tung một chưởng về phía đầu Trương Thành Hổ.
“Ầm!”
Cả đầu Trương Thành Hổ vỡ nát trong phút chốc, mà cơ thể hắn ta vẫn cứ duy trì tư thế cũ.
Kinh Như Tuyết ngây ngẩn cả người.
Tu vi Linh Hải cảnh của Trương Thành Hổ lại dễ nát vậy sao? Tại sao nàng không cảm nhận được một chút lực cản nào cả?
“Bây giờ bọn họ chỉ là người thường, ngươi không cần phải dùng sức vậy đâu, ái chà, tuổi còn nhỏ vậy mà đã tàn bạo đẫm máu rồi.” Tu Thần ở phía sau nhìn thấy sự hoài nghi của Kinh Như Tuyết, hắn rung đùi nói với vẻ đắc ý.
Hình ảnh quá bạo lực đẫm máu mà, hắn cũng không muốn nhìn.
Kinh Như Tuyết lại nhìn Tu Thần với vẻ cảm kích, sau đó nàng cũng không hề lề mề, trong phút chốc đã giết sạch vài tên đệ tử Võ Thần Tông khác.
“Tiền bối, ta xử lý thi thể, nhất định sẽ dọn sạch sẽ nơi này.”
Giết hết tất cả, Kinh Như Tuyết nhìn máu tươi và thịt nát đầy đất, vội vã nói.
Tu Thần phất tay nói: “Không cần đâu, chờ ngươi dọn sạch thì lâu quá.”
Dứt lời, thi thể và máu tươi trên đất đều hóa thành tro, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.
Kinh Như Tuyết nhìn tất cả mọi việc, lại hoảng hốt không ngậm miệng lại được.
Cách không tiêu vật?
Hoàn toàn không có tiếng động, chỉ một câu nói đã hoàn toàn biến mất?
Thế gian này còn có loại năng lực như này sao?
Nếu Kinh Như Tuyết có thể bái hắn làm thầy, có tiền bối cao nhân tuyệt thế như vậy chỉ dạy, nhất định nàng có thể báo được đại thù!
Giờ phút này, sự sùng bái của Kinh Như Tuyết đối với Tu Thần đã viên mãn.
“Tiền bối, cầu người nhận tiểu nữ làm đồ đệ!”
Kinh Như Tuyết đi đến trước mặt Tu Thần, dứt khoát quỳ gối xuống đất, hai tay bái lạy.
Chương 10 : Ngươi có biết ngươi đang đào phần mộ của sư phụ ta hay không?
Kinh Như Tuyết quỳ, đầu dán sát xuống mặt đất, thái độ hết sức thành khẩn.
Tu Thần khẽ vuốt cái ly trong tay, Tiểu Bạch cầm bầu rượu rót đầy cho Tu Thần mà trong lòng đau xót.
Rượu trái cây kia chính là do nó ủ rất lâu mới được, vì có thể được đi theo Tu Thần mà nó chỉ có thể nhịn đau cắt thịt mà dâng lên cho hắn.
“Cho lão phu một lý do để thu nhận ngươi.” Tu Thần vừa nhấp một ngụm rượu trái cây nhỏ vừa nói.
Tuy rằng việc thu nhận đệ tử là phải làm, không có thứ gì có thể hơn được phần thưởng hệ thống cho cả. Huống hồ tu vi bây giờ của Kinh Như Tuyết lợi hại hơn bọn Tiểu Bạch rất nhiều, nếu để bắt gà Xích Diễm và lợn rừng khẳng định hiệu suất cũng cao hơn nhiều.
Thế nhưng phong phạm vẫn phải có chứ.
Một cao nhân lánh đời siêu siêu cấp như hắn đây, há có thể thu đồ đệ một cách tùy tiện chứ?
Thân thể Kinh Như Tuyết khẽ run.
Trong lúc nhất thời nàng lại chẳng biết nói như thế nào để thuyết phục Tu Thần.
Đúng vậy! Với một đại năng có tu vi vô địch như Tu Thần, tại sao phải nhận hạng người tư chất bình thường mà khó khăn lắm mới bước vào Tụ Khí cảnh như nàng làm đồ đệ chứ?
Thế nhưng nàng cũng hết cách rồi, muốn báo thù cho Kinh gia thì nhất định phải tìm được một người cường đại để làm chỗ dựa vững chắc.
Cho dù Tu Thần không tự thân ra tay, thế nhưng ít nhất cũng có thể dạy nàng tu luyện.
“Tiểu nữ nguyện ý làm trâu làm ngựa cả đời, báo ân cứu mạng của tiền bối.”
“Cộp cộp cộp!”
Kinh Như Tuyết lại dập đầu ba cái.
Tu Thần khẽ nhướng lông mày.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua Kinh Như Tuyết nói: “Chắc ngươi cũng biết lão phu chưa bao giờ thu nhận đồ đệ?”
Vẻ mặt Kinh Như Tuyết tái đi, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
Một cường giả vô song lợi hại như vậy, sao có thể sẽ thu nàng làm đồ đệ chứ?
“Tiền bối…”
Hốc mắt Kinh Như Tuyết đỏ lên, nụ cười trên khuôn mặt đầy vẻ khổ sở.
“Gốc cây ngu ngốc đó nướng gà Xích Diễm chẳng ngon lành gì cả, ngươi biết nướng gà không?” Tu Thần hỏi.
Kinh Như Tuyết khẽ giật mình một cái, sau đó nhìn về gốc cây liễu bên cạnh.
Cành làm que nướng xoay vòng lại xoay vòng, thế nhưng nhìn sơ thì gà Xích Diễm vẫn còn sống, lửa phía dưới quá nhỏ, mà ngọn lửa lại lan ra, hoàn toàn không cháy đến được.
“Ta có thể! Tiền bối, ta biết nướng!” Kinh Như Tuyết vội vã nói.
Tu Thần khẽ gật đầu, sau đó thân thể biến mất không dấu vết, hắn đã quay về bên trong miếu thờ ngủ ngon lành.
Kinh Như Tuyết nhìn về phía ghế đá mà Tu Thần ngồi vừa nãy, nàng hơi hoang mang.
“Xèo xèo xèo!”
Tiểu Bạch khẽ vỗ Kinh Như Tuyết hơi ngẩn người ra, sau đó nó chỉ vào con Xích Diễm Kê bị nướng ở kia.
Ý nó nói: Ngươi còn không biểu hiện một chút?
“À à!”
Kinh Như Tuyết kịp phản ứng lại, tiếp đó vội vã đứng dậy đến bên cạnh gốc liễu.
“Lửa ngươi quá nhỏ, vả lại ngọn lửa không tập trung nên không tạo ra nhiệt độ thích hợp được, rất khó chín.” Kinh Như Tuyết nói với gốc liễu.
Cành liễu ngưng chuyển động, sau đó nó buông ra, làm tư thế xin chỉ bảo.
“Đầu tiên phải thay lửa thêm củi, củi lửa của ngươi quá nhỏ, sau đó chúng ta còn phải đào một cái hố, như vậy lửa mới sẽ không bị phân tán.” Kinh Như Tuyết nói rất chân thành.
Hai cành cây hai bên đều mở ra, làm ra vẻ như nó cũng không muốn nướng thành như vậy.
Những thứ này là do Tiểu Bạch đem cành cây nhỏ ở dưới chân núi lên, đốt lửa thành như vậy nó cũng chẳng có cách nào cả, tuy rằng bây giờ nó là Thụ yêu, thế nhưng tu vi rất thấp, không di chuyển được một tấc.
“Ta đi tìm củi đốt lửa!” Kinh Như Tuyết dứt lời liền chạy ra bên ngoài.
Tu Thần nằm trên giường đá trong miếu thờ, hai mắt nhắm lại, trong lĩnh vực của hắn, bất cứ vật gì cũng sẽ xuất hiện chỉ với một ý nghĩ trong đầu.
Thấy Kinh Như Tuyết đi nhặt củi đánh lửa, khóe miệng Tu Thần khẽ nhếch lên.
Có một nữ đồ đệ, thật ra cũng không tệ.
Đến lúc đó điểm hóa thì điểm hóa, dạy thành một nữ ma đầu với danh hiệu của hắn ra ngoài thế giới mà hô to gọi nhỏ, ngẫm lại cũng rất thú vị.
Tốt nhất là đều dẫn hết đám lão đại đó đến đây.
Vừa rồi khi Kinh Như Tuyết giết mấy người Võ Thần Tông kia, ấy thế mà Tu Thần cũng nhận được điểm kinh nghiệm và điểm lĩnh vực.
Từ trên người Trương Thành Hổ, hắn đã nhận được mười điểm lĩnh vực và một trăm điểm kinh nghiệm.
Mà tám tên còn lại thì mỗi tên được một điểm lĩnh vực cùng với mười điểm kinh nghiệm.
Trương Thành Hổ là cao thủ Linh Hải cảnh, những người khác đều là Tụ Khí cảnh. Cho nên Tu Thần đã rút ra kết quả.
Người tu vi càng cao chết trong lĩnh vực của hắn, thì điểm kinh nghiệm cùng với điểm lĩnh vực đạt được sẽ càng cao!
Hơn nữa Tu Thần bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Nếu đồ đệ của hắn đi giết người, như vậy thì bản thân hắn có thể nhận được điểm kinh nghiệm và điểm lĩnh vực hay không nhỉ?
Ừ, điều này rất có thể.
Đến lúc đó để cho Kinh Như Tuyết ra tay để kiểm chứng.
Kinh nghiệm cần để thăng cấp: 560/10.000.
Phạm vi lĩnh vực: 12 487 168 mét khối.
Đây là thành tích mấy ngày vừa qua của hắn, trừ đi con số vừa rồi nhận được trên người bọn đệ tử Võ Thần Tông, nói cách khác mấy ngày nay Tu Thần thông qua nhiệm vụ ngẫu nhiên mới tăng được mười bốn mét, điểm kinh nghiệm thì tăng lên ba trăm tám mươi điểm.
Như muối bỏ biển. Đường còn dài và xa quá!
Thế nhưng đợi thu nhận Kinh Như Tuyết, một trăm điểm lĩnh vực và một nghìn điểm kinh nghiệm liền tới tay.
“Cực nhọc mấy ngày nay, vẫn không kiếm bằng việc đi nhận một đồ đệ.” Tu Thần lắc đầu cười nói.
Đột nhiên Tu Thần nhìn về phía ngoài cửa, ngay lập tức thân thể hắn biến mất tại chỗ, sau đó đã xuất hiện bên cạnh gốc liễu.
Lúc này Kinh Như Tuyết đang cầm một cây gậy gỗ đào hố bên cạnh gốc liễu.
“Ngươi đang làm gì đó?” Tu Thần hỏi.
Kinh Như Tuyết thấy Tu Thần đi ra, nàng sợ đến mức vội vã đứng dậy, sau đó ngượng ngùng nói: “Ta đào một cái hố, rồi đặt than lửa nướng gà Xích Diễm, đất nơi này có vẻ xốp, cho nên ta chọn chỗ này để đào.”
Tu Thần nhìn mớ bùn đất bị đào trên mặt đất, khóe miệng khẽ co giật.
“Ngươi có biết ngươi đang đào phần mộ của sư phụ ta hay không? Không thấy cái bia bằng xương gà dựng phía trước sao?” Tu Thần khẽ chỉ bia mộ bằng xương gà bên cạnh nói.
“Hả?”
Cả người Kinh Như Tuyết đều choáng váng.