[Dịch] Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị
Tập 6: Đệ tử ký danh (c51-c60)
❮ sautiếp ❯Chương 51: Đệ tử ký danh
Tào Nhạn Tuyết vừa nói ra lời này, đã tạo ra rung động trong lòng mọi người.
– Nhạn Tuyết, ngươi điên rồi!
Tào Chấn Hoa hét lớn.
– Tào Nhạn Tuyết, ngươi có ý gì!
Sử Vân Phong cũng tức giận quát lên.
Tào Nhạn Tuyết ở trước mặt mọi người, muốn hủy hôn cùng Sử Văn Vũ, thỉnh cầu Tiêu Trần là Tiên Thiên Tông Sư làm chủ, để thể diện của Sử gia biến mát.
Thần sắc Sử Văn Vũ âm trầm, hắn biết Tào Nhạn Tuyết không thích mình, nhưng cũng không nghĩ tới Tào Nhạn Tuyết sẽ ở lúc này mà sử dụng chiêu hủy hôn này.
Nếu Tiêu Trần thật sự đáp ứng, vậy hắn nên làm gì bây giờ, Sử gia nên làm gì bây giờ?
Đối mặt với nhiều ánh mắt nghi vấn, Tào Nhạn Tuyết như không nhìn thấy, trên mặt chỉ có lạnh lùng cùng kiên định.
Hai ngày trước, Tào Chấn Hoa nói cho nàng biết là sẽ có một tên Tiên Thiên Tông Sư đến, lúc ấy cô liền hiện lên suy nghĩ này.
Mà vừa rồi, cô tận mắt thấy sức mạnh của Tiêu Trần, liền không lo lắng nữa.
Tiêu Trần là cơ hội duy nhất của cô, nếu như không tranh thủ, nàng rơi vào số phận hoặc là chết, hoặc là nửa đời sau sống như địa ngục.
Tiêu Trần đối với tình huống này, cũng bất ngờ.
Hắn nhìn Tào Nhạn Tuyết, thản nhiên nói:
– Tào cô nướng, tuy rằng ta và hôn phu của cô có chút mâu thuẫn, nhưng ngươi sẽ không ngây thơ mà cho rằng ta nhất định sẽ giúp ngươi chứ?
Đối với ân oán của Tào Nhạn Tuyết cùng Sử Văn Vũ, Tiêu Trần không có chút hứng thú nào.
Tuy rằng hắn không sợ Sử gia, nhưng không có khả năng từ một câu nói của Tào Nhạn Tuyết, mà cùng Sử gia là địch.
Sử Văn Vũ, Sử Vân Phong, Tào Chấn Hoa nghe xong lời Tiêu Trần, lập tức thở dài một hơi.
Chỉ cần Tiêu Trần không nhúng tay vào, thì Tào Nhạn Tuyết có phản đối như thế nào cũng không có làm ra sóng gió gì.
– Tiêu tông sư, Nhạn Tuyết cho rằng mọi việc đều có điều kiện để bàn!
Tào Nhạn Tuyết không cam lòng.
Tiêu Trần đáp:
– Vậy ngươi có thể xuất ra điều kiện gì làm ta động tâm?
Tào Nhạn Tuyết cắn môi một cái, nói:
– Nếu như Tiêu tông sư đáp ứng, Nhạn Tuyết nguyện ý phụng dưỡng ngài hai mươi nă, không oán không hận!
Điều kiện này nói ra, mọi người đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên, Sử Văn Vũ thiếu chút nữa ngã ra mặt đất, tức giận đến run bần bật.
Phụng dưỡng Tiêu Trần 20 năm, cái này chính là cho dù Tiêu Trần có làm gì Tào Nhạn Tuyết, Tào Nhạn Tuyết cũng đáp ứng vô điều kiện, khó tránh khỏi người ta sẽ sinh ra ý nghĩ kỳ quái
Lấy dáng người Tào Nhạn Tuyết, loại hứa hẹn này đối với bất kỳ nam nhân bình thường mà nói, đều là đại mê hoặc.
Nhưng mọi người nghĩ lại, đúng là Tào Nhạn Tuyết đủ thông minh.
Nếu như Tào Nhạn Tuyết thật không thích Sử Văn Vũ, vậy chi bằng đi theo Tiêu Trần, dù sao Tiêu Trần cũng là một tên Tiên Thiên Tông Sư.
Tiên Thiên Tông Sư thì đừng nói là Sử Văn Vũ, cho dù là cả Sử gia cũng không so được.
Mà đi theo Tiêu Trần, nói không chừng lúc Tiêu Trần rảnh rỗi, sẽ chỉ điểm cô mấy chiêu, tích lũy hai mươi năm, cũng đủ cho nàng thành cao thủ.
Đây đúng là một lần mua bán không thua thiệt!
– Tiện nhân!
Hai mắt Sử Văn Vũ đỏ bừng, hận không thể lao ra tát cho Tào Nhạn Tuyết một cái, nhưng mà bị Sử Vân Phong cản lại.
Tào Chấn Hoa lại không nói gì, hắn thầm cân nhắc xem, Tào Nhạn Tuyết thông gia với Sử gia hay phụng dương Tiêu Trần có lợi hơn với Tào gia?
– Tào cô nương, nếu ngươi chỉ có thể đưa ra điều kiện này, như vậy ta chỉ có thể nói xin lỗi!
Ngoài dự liệu của mọi người, Tiêu Trần không cần nghĩ liền cự tuyệt, giống như Tào Nhạn Tuyết không có chút hấp dận nào với Tiêu Trần.
– Tiêu tông sư, trừ cái đó ra, Nhạn Tuyết còn có một món đồ!
Tào Nhạn Tuyết nói xong, hai tay đưa ra một thanh lợi kiếm.
Kiếm này hiện lên hàn mang, vô cùng sắc bén, có thể thấy được phẩm chất phi phàm, nhưng so với kiếm bình thường thì ngắn hơn một phần ba, đồng thời thân kiếm bạc nhược, tựa hồ rất yếu ớt, căn bản là không thích hợp để chiến đấu.
– Hả?
Nhưng Tiêu Trần lại khác, khi trông thấy thanh kiếm này, hắn nhướng mày.
Lập tức, hắn đưa tay nhẹ ra, thanh kiếm trong tay Tào Nhạn Tuyết tự động bay lên, rơi vào trong tay hắn.
– Cách không lấy vật!
Mọi người kinh hãi, đây là thủ đoạn của Tông sư sao.
– Phi kiếm!
Tiêu Trần khẽ vuốt thanh kiếm, cảm thụ được linh lực nhè nhẹ trên thân kiếm, nội tâm vững tin.
Đây cũng không phải là thanh kiếm phổ thông, mà là phi kiếm người tu chân hay dùng nhất
Quan trong hơn, là phi kiếm này do đích thân hắn luyện chế.
Năm đó truyền thù cho Ngọc tiêu môn các loại luyện đan, thủ pháp luyện khí, hắn cũng đích thân làm mẫu, để lại nhiều tác phẩm.
Phí kiếm này, nằm trong những tác phẩm đó.
Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, thanh phi kiếm này đã không chịu nổi tàn phá, linh lực đã tiêu hao gần hết.
– Tiêu tông sư, người đừng chê cười, chuôi kiếm nát này bỏ ở Tào gia chúng ta rất nhiều năm, không ai đụng đến, nhưng nha đầu này lại coi như là bảo vật!
Tào Chấn Hoa cảm giác có chút xấu hộ không chịu được, hắn không phản đối Tào Nhạn Tuyết lấy lòng Tiêu Trần, nhưng dùng loại hàng hóa thấp kém như vậy lấy lòng Tiêu Trần, sợ là làm chò cười cho mọi người
Phi kiếm để ở Tào gia nhiều năm, hắn cùng từng tìm cao nhân tụ đạo xem qua, chỉ nói bên ngoài có chút sắc bén, nhưng không có chút đặc thù nào.
Lúc đó hắn liền nghĩ bán đi, nhưng lại bị Tào Nhạn Tuyết đoạt lại, hắn còn mắng cho Tào Nhạn Tuyết một trận.
– Kiếm nát?
Tiêu Trần thoáng nhìn lại, mỉm cười nói:
– Tào nhị ra, ánh mắt của ngươi thật cao nha?
Trong lòng Tào Chấn Hoa hồi hộp, tiếng nói yếu ớt:
– Tiêu tông sư, cây đoản kiếm này rất đáng giá sao?
– Bảo vậy vô giá!
Tiêu Trần nói ra bốn chữ.
Cũng không phải là hắn tự sướng, nhưng mà đúng là phi kiếm không thể dùng giá thế tục so sánh.
Tào Chấn Hoa lặng lẽ, trong lòng có chút buồn bực.
Tiêu Trần nhìn phi kiếm này, lại nhìn Tào Nhạn Tuyết một chút, bỗng nhiên nói:
– Tào Nhạn Tuyết, bây giờ ta nguyện ý thu ngươi làm đệ tử ký danh, ngươi có bằng lòng không?
Tào Nhạn Tuyết ngẩn ra, sau đó lập tức vui vẻ:
– Đệ tử nguyện ý!
– Tiêu tông sư, ngươi có ý gì?
Cuối cùng Sử Văn Vũ không nhịn được mà lên tiếng chất vấn.
– Có ý gì? Không phải là rất rõ ràng hay sao?
Tiêu Trần thản nhiên đáp lại.
– Ngươi…
Sử Văn Vũ phẫn nộ quát lên.
Mục đích của Tiêu Trần, đúng là rất rõ ràng.
Hắn đã đáp ứng thỉnh cầu Tào Nhạn Tuyết, muốn phá hư hôn ước này
Nhưng hắn cùng Tào Nhạn Tuyết không thân cũng chẳng quen, không có lập trường chung, cho nên tạm thời thu Tào Nhạn Tuyết làm đệ tử ký danh.
Kể từ đó, hắn và Tào Nhạn Tuyết có quan hệ thầy trò, có thể làm chủ hôn lễ cho Tào Nhạn Tuyết.
– Sử Văn Vũ, bây giờ cô ấy là đệ tử của ta, giờ khắc này ngươi liền không xứng với nàng, nên ngươi đã hiểu ý ta rồi chứ?
Ngữ khí Tiêu Trần đạm bạc, tỏa ra uy áp vô tận, phảng phất như công kích vào linh hồn.
Sử Văn Vũ chảy mồ hôi ròng ròng, cắn chặt hàm răng, không chịu khuất nhục.
– Tiêu tông sư, ta thừa nhận ngươi cường đại, nhưng cái này cũng không có nghĩa ngươi hoành hành vô kỵ, tùy ý làm bậy!
Sử Văn Vũ cố nén áp bách mà nói lên:
– Sử gia ta không phải ăn chay!
Tiêu Trần nghe vậy, thần sắc lạnh lùng:
– Sử Văn Vũ, ngươi biết ta ghét nhất cái gì không? Ta ghét nhất bị uy hiếp!
Vừa nói xong, Tiêu Trần đưa bàn tay ra, phi kiếm trong tay xuất ra, nhanh như thiểm điện.
Phì!
Phi kiếm xuyên qua bả vai Sử Văn Vũ, cũng đánh bay hắn ra ngoài.
Chương 52: Phi kiếm kinh khủng
– Tiểu tử, ngươi khinh người quá đáng!
Sử Vân Phong thấn kiếm đâm vào cơ thể nhi tử mình, mắt đỏ ửng như mất lý trí.
Hắn tự nhận là đã nhưỡng nhịn Tiêu Trần rất nhiều, Tiêu Trần lại không chịu buông tha.
Một tên Tiên Thiên Tông Sư đáng được tôn kính, nhưng nếu tên tông sư này muốn giết nhi tử hắn, tùy ý chà đạp tôn nghiêm gia tộc, chẳng lẽ hắn có thể tiếp tục nhường nhịn?
– Lên cho ta, giết hắn!
Sử Vân Phong vừa nói xong, liền có ba tên võ giả nội kình vọt ra, tốc độ cực nhanh, muốn chế phục Tiêu Trần.
– Sử gia các ngươi chỉ có chút thực lực này sao?
Đối mặt với ba tên võ giả nội kình, Tiêu Trần lắc đầu nhẹ nhàng.
Ngay sau đó.
Phì!
Một tiếng phá không vang lên, mang theo ma tia máu tươi vẩy ra.
– A…
– A…
– A…
Ba người liền không có thời gian phản ứng, đồng thời bị phi kiếm xuyên qua.
– Thật đáng sợ, đây là kiếm gì?
Mọi người hoảng sợ lui về sau, nhìn phi kiếm bé nhỏ không ngừng lượn lờ trên không trung, nội tâm chấn động.
Tốc độ phi kiếm quá nhanh, cho dù là võ giả nội kình cũng không phản ứng kịp, chứ đừng nói là người bình thường.
Nếu như phi kiếm muốn giết người, hoàn toàn không tìm ra dấu vết, đáng sợ hơn cả ám khí.
Tào Chấn Hoa ngẩn ra, hắn nhìn một kiếm nát lại có uy lực lớn như vậy, thực sự là tức giận tên đạo sĩ đốn mạt trước kia.
Tào Nhạn Tuyết cũng cảm thấy khiếp sợ sức mạnh của phi kiếm, tuy rằng trước đó, nàng cảm giác được phi kiếm bất phàm, nhưng không thể nào sử dụng được.
Bây giờ vừa thấy, nội tâm liền chấn động.
Đương nhiên, cái làm cô phấn chấn hơn chính là, Tiêu Trần thu cô làm đệ tử ký danh, sau này tiện tay chỉ điểm cung để cho cô thu hoạch cả đời.
– Sự việc dừng ở đây, từ nay về sau, Gử gia các ngươi không liên quan gì đến Tào Nhạn Tuyết!
Tiêu Trần thu hồi phi kiếm, lạnh lùng nhìn Sử Vân Phong nói:
– Đừng không biết phân biệt, bởi vì sau này ta sẽ không có thiện tâm như này?
Những lời nói này, để lòng người run lên.
Tiêu Trần đại náo Sử phủ, tát Bùi Văn Văn, trọng thương Sử Văn Vũ, giết võ giả nội kình, còn nói mình có thiện tâm.
Vậy nếu hắn không có thiện tâm thì kết quả là như thế nào?
– Cho các ngươi đến đây một chuyến vô nghĩa rồi, giải tán đi!
Tiêu Trần nhìn về phía đám người Bành Siêu nói.
– Vâng!
Đám người Bành Siêu đều biết nhà Tiêu Trần ở Thành phố Lan Ninh, sau này có rất nhiều cơ hội tiếp xúc, cho nên ngoan ngoãn rời đi.
Miêu Thanh Sương thì không có lập tức rời đi, mà nói với Tiêu Trần:
– Tiêu tông sư, nếu như sau này có cơ hội, mời ngày đến thăm tổng bộ ở Giang bắc một chút, Thanh Sương sẽ dẫn ngài đi gặp một tông sư, tin là ngài sẽ cảm thấy hứng thú.
– Có cơ hội sẽ đến.
Tiêu Trần cũng không phải khó tính.
– Vậy Thanh Sương liền chờ đợi!
Miêu Thanh Phượng nói xong, cùng Miêu Thanh Phượng rời đi.
Mắt thấy mọi người đã đi, Tiêu Trần mới nói với Tào Nhạn Tuyết :
– Ngươi đi theo ta!
– Vâng, sư tôn!
Đợi Tiêu Trần rời đi, Sử Vân Phong nhanh chóng đỡ Sử Văn Vũ dậy.
Tiêu Trần đã thủ hạ lưu tình, mặc dù Sử Văn Vũ chảy nhiều máu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
– Ba, không thể để hắn mang Nhạn Tuyết đi, ta muốn giết hắn!
Hai mắt Sử Văn Vũ đỏ bừng.
– Văn vũ yên tâm, chuyện này sẽ không cho qua như vậy!
Sử Vân Phong cười lạnh.
….
Bên trong một khách sạn ở Cổ Hải.
Tào Nhạn Tuyết vừa đi tắm rửa, thay một bộ quần áo, tỏa ra khí chất đoan trang.
Cố ấy đi đến gõ cửa phòng Tiêu Trần, trông thấy Tiêu Trần ngồi ở ghế salon ngắm phi kiếm.
– sư tôn!
Tào Nhạn Tuyết dịu dàng cúi đầu, thần thái cung kinh.
– Thanh phi kiếm này đặt ở Tào gia nhiều năm?
– Vâng!
Tào Nhạn Tuyết không giấu diếm mà trả lời luôn.
– Phi kiếm là do tổ phụ truyền xuống, trước đây cũng nói là bảo vật vo giá, cho nên Nhạn Tuyết với giữ cho đến nay.
Tiêu Trần nghe vậy, lại hỏi:
– Vậy các ngươi có từng nghe qua Ngọc Tiêu môn?
– Ngọc Tiêu môn?
Tào Nhạn Tuyết hơi nhíu mày, sau đó lắc đầu.
Tiêu Trần trầm ngâm, hắn không biết là tổ tông Tào gia vì sao có được thanh phi kiếm này.
Có thể là giống Phương Hạc, chiếm được truyền thừa của Ngọc Tiêu môn.
Nhưng cũng có thể, là lúc Ngọc Tiêu môn gặp nạn, liền bỏ đá xuống giếng, chiếm được thanh phi kiếm này.
Nếu như là loại khả năng thứ hai, như vậy hắn với Tào gia còn là thù địch.
– Tào Nhạn Tuyết, cả đời ta chưa từng thu qua đệ tử, hôm nay thu ngươi chỉ là hứng thú nhất thời.
Tào Nhạn Tuyết nghe vậy, thần sắc lộ ra không cam lòng, mím môi lại nói:
– Sư tôn muốn đổi ý?
– Cũng không phải vậy, ngươi qua đây!
Tiêu Trần vẫy tay.
Tào Nhạn Tuyết không chút do dự, đến gần Tiêu Trần.
Cô ấy đã hứa hẹn, liền tuân thủ theo hứa hẹn, dù cho Tiêu Trần có làm cái gì, đều sẽ vâng theo.
Chỉ bất quá, sự việc chẳng giống như cô ấy tưởng tượng.
Vừa đi tới gần, chỉ thấy Tiêu Trần giơ tay, linh quang lóe lên, tụ lại mi tâm ở chán cô ấy.
Thoáng chốc một cỗ gợn sóng đạp vào não, khiến cô ấy nhận áp lực lớn, chịu đựng thống khổ.
– Sư tôn, ngươi…
Sắc mặt Tào Nhạn Tuyết tràn đầy kinh khủng, không biết Tiêu Trần muốn làm gì.
– Thả lỏng!
Tiêu Trần thản nhiên nói.
Tào Nhạn Tuyết nghe vậy, trong lòng mới yên ổn, chịu đựng đau đớn.
Rất nhanh, thần sắc cô ấy trở nên vô cùng khiếp sợ.
Trong dầu, hiện lên một bản đồ án, giống như là chiếu phim, không ngừng hiện lên.
– Đây là…
– chỉ là một chương cơ bản của Ngự khí quyết!
Tiêu Trần đem công pháp truyền cho Tào Nhạn Tuyết, sau đó thu khồi khí tức.
– Ngươi muốn vận dụng phi kiếm, đầu tiên cần đem chương đầu tiên của Ngự khí quyết này tu luyện tới viên mãn!
Kỳ thực, Tào Nhạn Tuyết không phải khiếp sợ vì công pháp, mà là cách Tiêu Trần đem nó dùng nhập vào đầu Tiêu Trần.
Đây thực là giống như dùng máy copy vào trong đầu cô ấy, bớt đi trình tự học hỏi ghi nhớ, càng là không thể quên được.
Rất nhanh, cô ấy phản ứng lại, hỏi:
– Sư tôn, ngươi không định lấy phi kiếm này sao, định cho ta?
Ban đầu, điều kiện nàng dao dịch với Tiêu Trần, là phụng dưỡng hai mươi năm, và chuôi phi kiếm.
Nhưng hiện tại xem ra, Tiêu Trần không phải người háo sắc, lại trả lại thanh phi kiếm cho nàng, còn dạy nàng Ngự Khí quyết.
Hình như là mình đang chiếm mọi chỗ tốt?
– Phi kiếm đôi với ta chỉ là pháp khí thông thường, ta đã sớm không cần!
Tiêu Trần năm đó tạo ra Sáu loại chân võ, bao gồm kiếm đạo, đao đạo, cầm đạo, thương đạo, cung đạo, thần đạo, mỗi một cái đều đạt được cảnh giới đăng phong tạo cực.
Phi kiếm đối với hắn mà nói, đã không có chút ý nghĩa nào.
– Sư tôn, cảnh giới của ngài đúng là ta khó có thể chạm tới!
Tào Nhạn Tuyết cảm thán.
Tiêu Trần dặn dò:
– Ngươi tiêu thụ tin tức ta đưa vào sẽ dẫn đến mệt mỏi, nên nghỉ ngơi trước đi!
– Sư tôn đi đâu?
– Đương nhiên là ta muốn làm chính sự!
– CHính sự!
Tiêu Trần thản nhiên nói:
– Ngươi không cảm thấy khách sạn này có điều lạ sao?
Tào Nhạn Tuyết nghe vậy, bỗng nhiên ngẩn ra, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, nói:
– Sư tôn, ta vừa mới phát hiện này quán rượu này rất vắng vẻ, một người cũng không có, an tĩnh đến đáng sợ!
– Không phải là không có người, mà là trong thời gian ngắn bỏ đi rồi!
– Cái gì? Tại sao phải như vậy?
Tào Nhạn Tuyết hỏi lại:
– Chẳng lẽ…
– Ngươi thật sự cho rằng Sử gia sẽ bỏ qua như vậy sao?
Tiêu Trần lắc đầu, nghĩ là Tào Nhạn Tuyết quá ngây thơ rồi
Ban ngày chỉ là tạm ta cho Sử gia, bưởi vì hắn biết, Sử gia sẽ không dễ dàng thả hắn đi khỏi Cổ Hải.
Chương 53: Lưỡng đại tiên thiên
– Sư tôn, ngài là Tiên Thiên Tông Sư, Sử gia dựa vào đâu mà tìm ngài gây phiền phức?
Tào Nhạn Tuyết vẫn chưa hiểu, hỏi lại:
– Theo ta được biết, tiền nhiệm gia chủ Sử gia, cũng chính là lão xã trưởng Nam quyền xã, mười năm trước đột phá tiên thiên thất bại, một mực dừng bước ở nửa tiên thiên.
Chỉ có một tên nửa bước tiên thiên, lấy cái gì đấu lại Tiên Thiên Tông Sư?
Đối với câu này, Tiêu Trần trả lời nhàn nhạt:
– Nửa bước tiên thiên cũng sễ không vĩnh viên dừng lại ở nửa bước tiên thiên, đã bao lâu rồi ngươi không nghe thấy tin tức của lão xã trưởng?
Tào Nhạn Tuyết ngẩn ra một chút:
– Sau khi hắn thoái vị, liền mai danh ẩn tích lâu rồi. Nhưng nửa bước tiên thiên muốn đột phá tiên thiên, hẳn là rất khó khăn đi.
Bên trong cảnh giới võ đạo, cũng không có nửa bước tiên thiên, cảnh giới này chỉ có thể là nội kình đỉnh phong đột phát tiên thiên thát bại.
Nói cách khác, nửa bước tiên thiện thuộc về loại trạng thái dị dạng, trong thân thể lưu lại bệnh tật.
Nửa bước tiên thiên cường đại hơn nội kình đỉnh phong rất nhiều, nhưng nửa bước tiên thiên muốn đột phá lên tiên thiên thì khó khăn hơn nội kình đột phá tiên thiên nhiều lần.
– Mọi việc đều không có tuyệt đối, khó khăn không có nghĩa là không có cách, hắn dùng đường tắt thì sao?
Tào Nhạn Tuyết nghe Tiêu Trần nói xong lại hỏi:
– sư tôn hiểu rất rõ Sử gia?
– Ta mới tới Cổ Hải, ban đầu đối với Sử gia không biết gì cả. nhưng mà lúc ban ngày, ta cùng Sử Văn Vũ giao thủ, cảm thấy được trong cơ thể hắn có một lực lượng đặc thù, nên khẳng định Sử gia không đơn giản.
– Lực lượng đặc thù?
– ĐÚng, nếu như thả ra cỗ lực lượng đó, thực lực tăng lên ít nhất là gấp hai. Nhưng ở chỗ nhiều người hắn vẫn cố kỵ, tình nguyện để ta đánh bị thương, cũng không sử dụng.
Lý do Tiêu Trần tham gia vào việc Tào Nhạn Tuyết, thứ nhất là vì hắn hữu duyên cùng phi kiếm, thứ hai cũng là bởi vì Sử Văn Vũ ẩn tàng thực lực.
Hai người nói, bỗng biên ngoài truyền đến một tiếng thét dài, vang trong bầu trời đêm.
Đồng thời cũng nghe một thanh âm hùng hồn của nội kình.
– Tiêu tông sư, Nam quyền Sử Vĩnh xương bái kiến!
Vừa nói xong.
Một thanh âm ong ong vang lên, giống như tiết sét đánh, vang vọng bốn phương.
Trong khoảnh khắc này, tất cả cửa sổ thủy tinh bên trong khách sạn đều vỡ nát.
– Cái này… nội kình thật đáng sợ!
Tào Nhạn Tuyết cưỡng chế lại tinh thần, hai tròng mắt lộ ra sợ hãi.
Cách xa như vậy, lại chỉ dùng âm thanh liền đánh vỡ thủy tinh, mà còn xuất hiện cảm giác áp bách như vậy.
Tiên Thiên Tông Sư
Đây tuyệt đối là lực lượng đáng sợ của Tiên Thiên Tông Sư!
– Sử Vĩnh Xương, lão xã trưởng Nam quyền xã, hắn đã đột phá tiên thiên cảnh?
Giờ khắc này Tào Nhạn Tuyết lo lắng, nhìn về phía Tiêu Trần.
– Sư tôn, bây giờ phải làm sao?
Tuy rằng Tiêu Trần cũng là một tên Tiên Thiên Tông Sư, nhưng niên kỷ quá nhỏ, khó trảnh khỏi người ta cảm giác yếu.
Huống chi, Nam quyền xã chủ động tiến đến, sẽ không chỉ một mình Sử Vĩnh Xương, tất nhiên là có nhiều người đi theo.
Lấy ít địch nhiều, phần thắng càng giảm.
– Sư tôn, bằng không thì ta…
Tào Nhạn Tuyết có chút hối hận, chuyện này không liên quan gì đến Tiêu Trần, là cô ấy dây dưa lên Tiêu Trần, tạo ra hoàn cảnh bây giờ.
– đừng suy nghĩ nhiều, ta đã tham gia vào việc này, đã sớm nghĩ tới tình huồng này. Ngươi liền ở đây nghỉ ngơi một lát, ta ra ngoài giải quyết.
Nói xong, Tiêu Trần nhún người bay ra ngoài cửa sổ.
…
Ở ngoài khách sản, bên trong một con phố tương đối phồn hoa của Cổ Hải. mà giờ khắc này, con phố yên tĩnh không một bóng người, bầu không khí sợ hãi quanh quẩn khắp nơi.
Tiêu Trần mặc một thân bạch y đi ra, hai tay để sau lưng, thần thái lạnh lùng.
– không cần giả thần giả quỷ, hiện thân đi!
Tiếng nói thả ra, chỉ thấy ba đạo thân ảnh bay tới, rơi xuống phía đối diện Tiêu Trần.
Người đầu đầu là một ông lão râu trắng, thân hình lọm khọm, ánh mắt híp lại, lộ ra tinh manh quỷ dị.
– Nhìn không ra, lão xã trưởng Nam quyền xã lại nhập ma?
Tiêu Trần mỉm cười, giọng nói lộ vẻ khinh thường.
Nam quyền thuộc về một trong những phái võ cổ xưa nhất Hoa Hạ, nội khí ngay thẳng, có thể kéo dài tuổi thọ.
Nếu như tu luyện công pháp chính tông, mặc dù đột phá tiên thiên thất bại, vẫn sẽ chính khí trường tồn, tiên phong đạo cốt.
Mà hình thái của Sử Vĩnh Sương, lại mang theo ba phần tà khí, hiên nhiên là từ bỏ nam quyền chính tông, đi vào tà đạo.
Nhưng mà, đạo cao một thước, ma cao một trượng, pháp một tà đạo đúng là có thể giúp người ta đột phá cực hạn.
– Ha ha, chúng ta là người tu đạo, cần theo đuổi võ đạo, không cần câu nệ hình thái? Lực lượng chính là mục tiêu duy nhất!
Sử Vĩnh Xương không thèm để ý lời châm chọc của Tiêu Trần, hắn lứa chọn con đường này thì sẽ không hối hận.
Bởi vì hiện tại, hắn đã thành công bước vào tiên thiên.
Hắn lục lọi hơn mười năm, mới bước bảo cảnh giới này, chua xót vinh nhục trong đó người thường làm sao có thể biết được?
– Lời ngươi nói, ta không có ý kiến, cũng không cho bình luận!
Tiêu Trần chưa bao giờ kỳ thị tu đạo giả tà đạo, bởi vì hắn cũng có công pháp tà đạo, thậm chí là sáng tạo ra công pháp tà đạo.
Một người tu đạo, quan trọng không ở công pháp, mà là đạo tâm.
Đạo tâm Sử Vĩnh Xương đã bị che đậy, nói nhiều với hắn cũng vô ích.
– Hai người các ngươi, thật là muốn động thủ với ta?
Tiêu Trần chuyển ánh mắt, nihfn về hai gã trung niên đằng sau Sử Vĩnh Xương.
Nếu như hắn nhớ không nhầm, hai người này là Nghiêm Thông và Nghiêm Phi, lần trước đi cùng Tào Chấn Hoa, võ giả nội kình đỉnh phong, thực lực ngang Phương Hạc.
– Tiêu tông sư, thật ra nếu không cần thiết, ai cũng không nguyện ý đắc tội một tên Tiên Thiên Tông Sư, nhưng hành động của ngươi, đã khiến người khác không thể tha thứ.
– Sử gia ở Cổ Hải đã có trăm năm, chưa từng chịu nhục như vậy. Ngươi không chết, Sử gia không còn vinh dự!
Thần sắc Nghiêm Thông cùng Nghiêm phi nhìn Tiêu Trần đầy bình tĩnh, giống như đang nói chuyện cùng người chết.
– Các ngươi nói rất có đạo lý!
Tiêu Trần thản nhiên nói:
– nhưng các ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng, ba người các ngươi lại có thể giết chết ta
– Cái này là tất nhiên, tuy rằng tuổi ngươi còn nhỏ, nhưng đúng là một tên Tiên Thiên Tông Sư chân chính. Ba người chúng ta có thể đánh bại ngươi, nhưng muốn giết ngươi là khó khăn.
Sữ Vĩnh Xương tiến lên một bước, bỗng nhiên vỗ tay một cái.
Ngay sau đó, những người mai phục xung quanh lao ra, vây quanh Tiêu Trần, đem cả khách sạn đều bao vây.
Tiêu Trần đảo qua, thấy có hơn năm mươi người, trong đó có mười tên nội kình, từ sơ kỳ đến hậy kỳ.
– Nội tình Sử gia, quả nhiên rất cường đại, có lẽ cả Thành phố Lan Ninh cũng không có nhiều võ giả nội kình như vậy.
Tiêu Trần tán thán
Sử Vĩnh Xương cười lạnh lùng:
– Bây giờ thì thế nào, có đủ giết ngươi hay không?
– Không đủ!
Tiêu Trần vẫn lắc đầu.
– Ngươi tự tin như vậy?
Sử Vĩnh Vương từ tối cho ý kiế, bỗng nhiên hô lên một tiếng:
– Khổng chấp sự, thỉnh ngài hiện thân!
Tiếng nói vừa dứt, một khí thế phô thiên cái địa đi tới.
Bên trong khách sạn, Tào Nhạn Tuyết nhìn ra ngoài bỗng nhiên biến sắc, kinh hãi gần chết.
– Lại là võ giả tiên thiên!
Chương 54: Tồn tại không thể chống lại!
– ha ha
Một tiếng cười to, một tên mặc quần áo đen đi tới, tới bên cạnh Sử Vĩnh Sương, đồng thời đánh giá Tiêu Trần.
– Sử Vĩnh Xương, ngươi tiêu tốn đại phí để ho ta xuất thủ, chính là để đối phó hắn?
Sử Vĩnh Xương nói:
– Không chấp sự chớ nhìn hắn trẻ tuổi, thực lực đã đến tiên thiên, một người ta chỉ đánh ngang hắn, mà muốn giết hắn, nhất định phải là chúng ta liên thủ.
– Phải không?
Ánh mắt Khổng chấp sự âm trầm, quan sát Tiêu Trần.
– Tiểu oa nhi, ta rất hiếu kỳ, ngươi tuổi nhỏ đã tu luyện được tiên thiên cảnh, chẳng lẽ là đi đường tắt?
Tiêu Trần đáp:
– Đường tắt thì ta có, nhưng loại người ngu dốt giống như ngươi thì không học được!
– Khổng chấp sự, đừng để tình hình có biến, ta đề nghị tốc chiến tốc thắng. Nếu ngươi có gì muốn hỏi, chỉ cần đem hắn đánh cho tàn phế rồi muốn hỏi gì cũng được.
Sử Vinh Sương có chút không chờ nổi nữa rồi.
– Sử gia chủ, cần gì phải gấp gáp chứ? Chúng ta có nhiều người như vậy, lẽ nào hắn có thể mọc cánh bay mất?
Khổng chấp sự không cho rằng như vậy
– Khổng mỗ đã lâu chưa động võ, hôm nay vất vẻ đi đến một chuyến, ít nhất cũng phải để cho ta tận hứng!
Tiêu Trần nghe vậy, hiếu kỳ nói:
– Ngươi muốn một mình đấu cùng ta?
– Chỉ là làm nóng người thôi, dù sao vài chục nắm không có so chiêu cùng võ giả tiên thiên chân chính rồi, khó tránh khỏi có chút hưng phấn!
– Vậy ngươi cẩn thận, bởi vì ta không có hứng thú làm nóng người đâu!
Khổng chấp sự giật mình, cười lạnh:
– Ý của ngươi là, ngươi có thể giết ta hay sao?
– Loại sự tình này rất khó nói!
– Người trẻ tuổi, tính khí thật cao ngạo, năm ta bước vào tiên thiên cảnh, ngươi còn đang bú sữa mẹ đó!
Khổng chấp sự vung tay áo một cái, tạo lên một cơn lốc cuồn cuộn, đánh thẳng vào Tiêu Trần.
Nhưng dường như Tiêu Trần không cảm giác được, áo trắng bay phần phật.
Khổng chấp sự nỗ lực tìm một tia sợ hãi trên mạt Tiêu Trần, vì muốn làm đối thủ sợ hãi, mới chứng minh mình cường đại, mới có thể thỏa mãn vui vẻ trong lòng
Nhưng mà hắn lại thất vọng, đối mặt với sát cục này, Tiêu Trần yên lặng đến đáng sợ.
– Ngươi đã khinh thường như thế, ta liền không khách khí!
Hai tay hắn vươn ra, hiện ra hai thanh dao găm sáng bóng.
– Lãnh dạ tuyệt sát!
Quát lên một tiếng, Khổng chấp sự nhảy lên, thân ảnh bị hắc hỏa bao chùm, nơi nó đi qua, hư không đều đen ngòm, giống như là nhập vào đêm tối, vô hình vô ảnh.
– là tuyệt chiêu của Khổng chấp sự!
Sử Vĩnh Xương thấy thế, có chút hưng phấn.
Hắn còn tưởng là Khổng chấp sự muốn so chiêu với Tiêu Trần, không nghĩ là vừa ra tay đã dùng tuyệt học thành danh.
– Được được, một chiêu này của Khổng chấp sự, không ai có thể nhìn thấu, tất nhiên là có thể để cho thanh niên kia thấy máu, Nghiêm Thông, Nghiêm Phi, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta phối hợp tác chiến.
– Vâng!
Khổng chấp sự biến mất trong đêm tối, ba cao thủ Sử Vĩnh Xương Nghiêm Thông và Nghiêm Phi tản ra, hóa thành thế tam giác.
Chỉ đợi thời cơ, liền động thủ giết chết Tiêu Trần.
Tiêu Trần từ đầu đến cuối đều đưng tại chỗ, ánh mắt hờ hững.
– Nói về thuật ám sát, ngươi cũng không tệ. Nhưng tà khí trong người, mặc dù mắt không nhìn thấy, nhưng vị trí của ngươi đã bị lộ ra!
Vừa nói xong, chỉ thấy Tiêu Trần quát lên, tay đánh ra một chưởng về phía trước:
– Đi xuống cho ta!
Trong không trung, giống như có một đồ vật gì bị đánh chúng, kéo nó xuống bên dưới.
Oanh!
Một bóng người nặng nề rơi xuống đất.
– Làm sao có thể…
Bên cạnh, ba người Sử Vĩnh Xương cùng Nghiêm Thông, Nghiêm Phi lộ ra sợ hãi, nội tâm khủng hoảng.
Khổng chấp sự là một tên tiên thiên thành danh đã nhiều năm, lại tinh thông ám sát, nhưng lại bị Tiêu Trần phất tay làm trọng thương.
Hắn là quái vật sao?
– Không phải đâu, vì vao ngươi lại có thể nhìn thấy chỗ ta ẩn nấp?
Trước kia đúng là hắn định vui đùa vài chiêu với Tiêu Trần, nhưng thái độ cùng ngôn ngữ của Tiêu Trần đã chọc giận hắn, cho nên hắn trực tiếp dùng tuyệt chiêu.
Một chiêu Lãnh dạ tuyệt sát, hắn tự tin cho rằng người có thực lực cao hơn hắn cũng không thể phá, đây chính là chiêu thành danh của hắn.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, lúc mình ở trạng thái ẩn nấp, lại bị Tiêu Trần liếc mắt nhìn rõ, giơ tay đánh phá.
Thần thái kia, cực kỳ tùy ý
Lúc này không khỏi hoài nghi bản thân, chẳng lẽ tuyệt chiêu của mình lại yếu ớt như vậy?
– Ngươi từ đầu tới đuôi đều không nghe lời ta nói, đây cũng là lý do hôm nay người phải chết!
Tiêu Trần nói ra một câu, sát ý lạnh thấu xương.
Cảm giác được tử vong bao phủ, Khổng chấp sự đột nhiên hướng phía Sử Vĩnh Xương kêu to lên:
– Còn đứng ngây ra đấy làm gì, cùng ra tay!
Đám người Sử Vĩnh Xương phản ứng lại kijo.
Khổng chấp sự không thể chết được, nếu như hắn chết, bọn họ chỉ còn một tên tiên thiên, thế cục bất lợi.
– Giết!
Ra lệnh một tiếng, tất cả cao thủ Nam quyền xã, hò hét, khí thế tỏa ra,
Thừa dịp này, Khổng chấp sự đứng lên, thối lui về bên cạnh Sử Vĩnh Xương.
– Vừa rồi là sai lầm, ta không tin hai đại cao thủ tiên thiên và nhiều cao thủ nội kinh như vậy không đối phó được tiểu tử này.
Sử Vĩnh Xương cũng gật đầu nói:
– Khổng chấp sự nói phải, hôm nay phải tru sát người này!
– Xem ra là một trận huyết chết!
Nở một nụ cười khó hiểu, tay trái Tiêu Trần đưa ra, tay phải khẽ nhấc lên, khí lưu quanh thân chuyển động.
Thoáng chốc, khí lưu xoay thành vòng tròn, ngưng tụ tại một chỗ trong lòng bàn tay.
– Hắn muốn làm gì?
Mọi người khó hiểu, dừng bước chân lại.
– Không cần kinh hoảng, chẳng qua ta cảm thấy, giết nhiều người như vậy, cần một món vũ khí thuận tay thôi!
Tiêu Trần vừa dứt lời, chỉ thấy vòng xoáy trong tay hắn chậm rãi chuyển đổi hình thái, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm!
Hóa khí thành kiếm!
– Kiêm từ lưu vân, thâm tàng bất lộ, tranh như vô sự!
Đệ nhất khẩu quyết kiếm đạo chân võ, luyện tâm luyện kiếm, lấy tâm là kiếm! kiếm cảnh mở ra, trường kiếm trong tay Tiêu Trần xoay tròn, mang theo một tốc phi thường, lướt nhanh qua cổ những tên cao thủ Nam quyền xã, xông thẳng đến Khổng chấp sự.
– Không ổn…
Dù sao Khổng chấp sự cũng là tu vi tiên thiên, cảm nhận được khí thế không thể địch nổi của Tiêu Trần, muốn tránh đi theo bản năng.
Nhưng mà, thân thể chưa rời, kiếm đã đi theo.
Vô luận là có lui đi đâu, cũng không thể tránh né một kiếm này.
Xuy!
Một tia máu vang lên, tượng trưng cho số phận Khổng chấp sự kết thúc.
Khổng chấp sự là một tên tiên thiên, lại không có khả năng phản kháng chút nào.
– Ngươi…
Một tay ôm cổ, một tay chỉ vào Tiêu Trần, giống như muốn nói cài gì, nhưng mà không có thành lời.
Xụp!
Thân thể hắn ngã xuống đất, máu tươi tóe ra.
– Đến lượt các ngươi.
Khổng chấp sự bỏ mình, Tiêu Trần quét kiếm đến phía đám người Sử Vĩnh Xương.
Trong thoáng chốc, thế cục đã đổi.
Tiêu Trần thành người đi săn, mà đám người Nam quyền xã thành con mồi.
– Điều này không có khả năng…
Đám người Sử Vĩnh Xương sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch.
Một tên tiên thiên thành danh đã lâu, lại chết đi như vậy?
Không phải là lúc nãy, bọn họ không muốn cứu Khổng cháp sự, mà không có cách nào cứu được!
Thiếu nên này, chính là tồn tại không thể nào chống lại!
Trốn!
Đây là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu ba người!
Mà bây giờ mới trốn, còn kịp sao?
Chương 55: Thi thể nằm đầy đất!
Trong đêm đó, Từ Kiều Kiều tâm sự cùng Bùi Văn Văn.
– Văn Văn, xin lỗi!
Từ Kiều Kiều áy náy nói.
– Vì sao lại xin lỗi với ta?
Thanh âm Bùi Văn Văn trống rỗng, vô hỉ vô bi, không mang theo chút cảm tình nào.
– Lúc đó Tiêu Trần động thủ đánh ngươi, ta không quan tâm ngươi đầu tiên, mà lại đi khuyên Tiêu Trần bỏ đi, ta cho rằng…
– Không cần giải thích, chuyện này đã qua đi!
Bùi Văn Văn cắt đứt lời nói của Từ Kiều Kiều, ngẩng đầu nhìn lên khoảng không, không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
– Văn Văn!
Lúc này, Bùi Gia Hoành hưng phấn chạy tới, kéo tay Bùi Văn Văn, nói:
– Đi theo ta!
– Ba, đi đâu vậy?
– Ngươi không muốn báo thù sao?
– báo thù?
Bùi Văn Văn ngẩn ra, còn Từ Kiều Kiều thì biến sắc.
– bá phụ, ngươi chỉ Tiêu Trần sao?
Bùi Gia Hoành liếc mắt nhìn Từ Kiều Kiều, cười lạnh:
– Lần này hắn chết chắc rồi!
– ba, hắn không phải là một tên Tiên Thiên Tông Sư sao? Trước đó ba nói, Sử gia cùng Bùi gia cộng lại cũng không đánh lại hắn, không cho ta nghĩ đến việc báo thù?
Bùi Văn Văn cũng không biểu hiện ra kích động, mà ánh mắt trở nên phức tạp khó hiểu.
– Trước đó là trước đó, không giống bây giờ.
Bùi Gia Hoành nói:
– Văn văn, ngươi còn nhớ Sử gia gia không?
– Đương nhiên là nhớ, nhưng bảy tám năm rồi ta chưa thấy ngài.
– ha ha… ta cũng vừa nhận được tin tức, Sử gia gia ngươi đã đột phá đến Tiên Thiên Tông Sư.
– Cái gì, Sử gia gia bước vào tiên thiên?
Con ngươi Bùi Văn Văn hiện lên vẻ khiếp sợ.
– Không sai, kỳ thực là hai năm trước đã đột phá, nhưng mà hắn vẫn một mực bế quan, không người nào biết mà thôi.
– Sử gia gia bây giờ.
– Hừ, tiểu tư kia không kiêng kỵ chút nào, chà đạp tôn nghiêm của Sử gia, Sử gia gia sao có thể tha hắn?
– Tiêu Trần!
Từ Kiều Kiều bỗng nhiên hô ra một câu, liền chạy ra phía ngoài
Bùi Gia Hoành nở một nụ cười, nói:
– Văn Văn, chúng ta dẫn cao thủ trong tộc đi, trợ giúp Sử gia gia ngươi, giết tiểu tử kia.
– Ba, kỳ thực…
Bùi Văn Văn do dự chốc lát, thở dài nói:
– Hay là quên đi!
– Cái gì, quên đi?
Bùi Gia Hoành không hiểu, hỏi lại:
– Lẽ nào, con không giận hắn?
– Hận, lúc đó rất hận, bây giờ cũng hận, nhưng mà… không phải hắn đã buông tha chúng ta rồi sao?
Bùi Văn Văn nói:
– Nếu Sử gia đã xuất thủ, chúng ta cần gì phải làm điều thừa? Thuận theo tự nhiên đi, hắn sống cũng được, chết cũng thôi, đều không có quan hệ gì với chúng ta.
Bùi Gia Hoàng nghĩ một chút, nói:
– Cũng được, mà hắn chết chắc rồi. Chúng ta không ra tay, nhưng đến hiện trường quan sát một chút, có thể gặp hắn lần cuối cùng.
…
Cũng trong lúc đó.
Bên trong Sử phủ.
Tâm thần phụ tử Sử Văn Vũ không yên.
– ba, ngài nói gia gia tự mình xuất thủ, có thể đối phó được tiểu tư kia không?
– Đó cần phải nói à? Gia gia con hai năm trước đã đột phá tiên thiên, một tên tiểu tử làm sao có thể so sánh? Không chi, Gia gia ngươi còn có vị đại nhân kia hỗn trợ.
Nghĩ đến việc hai gã Tiên Thiên Tông Sư đồng thời ra tay, lại tăng thêm nhiều võ giả nội kình như vậy, trong lòng Sử Văn Vũ cũng yên tâm một chút.
Kỳ thức, cánh tay hắn bị Tiêu Trần đánh thương, hắn cũng không căm hận Tiêu Trần như vậy, nhưng có một điều mà hắn căm hận Tiêu Trần như vậy, chính là mang Tào Nhạn Tuyết đi.
Nữ nhân Sử Văn Vũ hắn coi trọng, đã định trước là không thể thuộc về người khác.
– Ba, ta có một cái vấn đề!
Sử Văn Vũ bông nhiên hỏi lại.
– Sử Văn Vũ khẽ cười nói:
– Ngươi muốn hỏi về Khổng đại nhân?
– Vân, người này có lai lịch như thế nào?
Tuy rằng không phải lần đầu Sử Văn Vũ gặp Khổng đại nhân, nhưng đối với lai lịch của hắn, lại có hiểu biết hạn hẹp.
– Vấn đề này, chờ hắn trở về tự mình nói cho ngươi biết, hắn rất coi trọng ngươi, có ý định dẫn ngươi đến cái tổ chức bí mật kia!
Sử Văn Vũ nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
Tuy hắn không biết tổ chức phía sau Khổng đại nhân là gì, nhưng khẳng định là rất cường đại, không thì làm sao có thể dễ dàng giúp gia gia đột phá tiên thiên cảnh?
– Tính toán thời gian, hắn là đã đến lúc rồi? dù sao chúng ta cũng có hai cao thủ tiên thiên, còn có Nghiêm Thông cùng Nghiêm phi…
– Ngươi đón đúng, thời gian vừa vặn!
Đột nhiên có một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Theo sau tiếng nói là hai đạo quang điện đoạt mệnh mà đến.
Phì phì!
Hai người Sử Văn Vũ cùn Sử Vân Phong không kịp phản ứng, đã bị kiếm quang đâm thủ cơ thể.
Lúc ý thức còn chưa biến mất, hai người ngẩng đầu lên, nhìn một bóng người lớt qua, khi nhìn rõ.
Đó là một thiếu niên mặc áo trắng, không nhiễm bụi trần, dưới ánh trăng càng trở nên thần thánh, tay phải nhẹ mở ra, vãn đang điều khiển kiếm khí.
– Vì sao ngươi..
Nghi hoặc, phẫn nộ, không cam lòng…
Hai người không thể hiểu được, gặp phải hai tên cao thủ tiên thiên vây vông, hắn lại có thể xuất hiện ở đây.
– Các ngươi muốn hỏi, vì sao ta lại xuất hiện ở nơi này?
Thiêu niên quay lưng lại.
– Thực ra rất đơn giản, ta xuất hiện ở nơi, có nghĩa là những người vây giết ta đã chết, vậy thôi!
Khi lời nói vừa dứt, bóng người thiếu niên kia cũng biến mất, giống như đã rời đi.
Trong lúc này, hai người Sử Văn Vũ và Sử Vân Phong co giật, thân thể ngã xuống, không còn chú sức sống nào.
…
Ở ngoài quán rượu, ba người Bùi Gia Hoành, Bùi Văn Văn, Từ Kiều Kiều chạy tới, lập tưc phát hiện được cảnh tượng đáng sợ.
Thi thể nằm đầy đất!
Cả đường phố bị nhuốm máu, máu đỏ chảy ra như một dòng suối.
– Ọe…
Bùi Văn Văn cảm giác buồn nôn, cả đời cô chưa từng thấy qua hình ảnh máu tanh như vậy.
– Văn Văn đừng sợ, dù sao tiểu tử kia cũng là Tiên Thiên Tông Sư, muốn giết hắn cũng cần phải bỏ ra cái giá nhất định.
Bùi Gia Hoành an ủi Bùi Văn Văn.
– chiến đấu đã kết thúc, có nghĩa là tiểu tử kia đã chết, hoặc là bị bắt sống, không có khả năng thứ ba.
Nghe những lười này, lại giống như là tự an ủi bàn thân.
Từ Kiều Kiều cũng cảm giác buồn nôn, nhưng cô vẫn mạnh mẽ chạy về phía trước.
Cách đó không xa, có một người mặc áo tim đang đứng, đoan trang thanh nhã, giống như là nữ thần, không hợp với cảnh tượng huyết tinh này
– Ngươi là…Tào Nhạn Tuyết?
Từ Kiều Kiều nhận ra Tào Nhạn Tuyết, vội vàng hỏi:
– Tiêu Trần đâu, ngươi có nhìn thấy Tiêu Trần không?
Tào Nhạn Tuyết quay lại, thấy Từ Kiều Kiều sốt ruột, cười nhạt:
– Không cần lo lắng, sư tôn không có việc gì!
– Sư tôn!
Từ Kiều Kiều giật mình,, lúc này mới nghĩ tới, Tiêu Trần thu Tào Nhạn Tuyết làm đệ tử ký danh, sư tôn trong miệng Tào Nhạn Tuyết chính là chỉ Tiêu Trần.
– Tiêu Trần thật không có việc gì?
Từ Kiều Kiều có chút khó tin.
Hiện trường thảm khốc như vậy, cho dù hắn cường đại hơn, cũng không có khả năng vô sự chứ?
– Sư tôn có thể có việc gì, ngài không phải là thứ phàm phu tục tử như chúng ta có thể đánh giá!
Tào Nhạn Tuyết dịu dàng đánh giá, trong đầu không ngừng nhớ lại một màn đó.
Tràng điện kia quá máu tanh, nhưng cô lại không để ý đến cảnh tượng đó, mà đặt tâm tư lên thân ảnh áo trắng với phong thái trác tuyệt đó.
Có lẽ lúc trước, cô chỉ cảm kích cùng tôn kính Tiêu Trần.
Nhưng bây giờ, cô đối với Tiêu Trần, chính là như thần tượng, cái mà cô hướng tới.
– Tào Nhạn Tuyết, vì sao ngươi còn ở đây, Sử gia không có bắt cô đi?
Lúc này Bùi Văn Văn cùng Bùi Gia Hoàng cũng đi tới, trông thấy Tào Nhạn Tuyết thì rất kinh ngạc.
Nếu như Sử gia thắng Tiêu Trần, vì sao lại có thể bỏ qua Tào Nhạn Tuyết?
– Lẽ nào..
Người Sử gia chết sạch, Sử Vĩnh Xương cùng cao thủ tiên thiên hắn mời đến, đều bị sư tôn chém giết, gia chủ Bùi gia, ngươi nói ai còn dám tới bắt Nhạn Tuyết?
Tào Nhạn Tuyết nhìn về phía Bùi Gia Hoành cùng Bùi Văn Văn, thần sắc mang theo châm chọc.
– Sử gia chết rồi?
Thần sắc Bùi Gia Hoàng dại ra, không dám tin tưởng.
Hai đại tiên thiên cùng nhiều cao thủ nội kình hư vậy, lại bị thua dưới tay một người, còn bị tàn sát hết sạch?
Chương 56:
Tiêu Trần xử lý xong cha con Sử gia, sau đó lại dặn dò Tào Nhạn Tuyết một ít lời, liền rời khỏi Cổ Hải.
Về đến nhà đã là sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Vũ Phỉ không ở nhà, chắc là lại đi công ty làm việc.
Ngài nghỉ quốc khánh kết thúc, công ty bắt đầu làm việc, trường học cũng mắt đầu dạy học.
Tiêu Trần gửi cho Tiêu Vũ Phỉ một cái tin nhắn, Tiêu Vũ Phỉ lập tức đáp lại, bắt hắn nhanh đi học.
Tiêu Trần không thèm để ý tới tin nhắn đó, ngủ một hồi, sau đó chơi đùa cùng dược liệu và mấy khối ngọc mới mua được.
– Không bằng luyện chế cho nàng một khối pháp bảo ngọc tủy!
Từ lúc chứng kiến chuỗi niệm châu ở Nhân bảo các, Tiêu Trần liền muốn luyện cho Tiêu Vũ Phỉ một pháp bảo phòng thân, bây giờ, ở trên hội đấu giá đã mua được không ít những khối ngọc không tệ.
…
Buổi tối, Tiêu Vũ Phỉ tan ca đi về nhà, Tiêu Trần đem vòng ngọc đã luyện chế đưa cho Tiêu Vũ Phỉ.
– Cái này là cho ngươi!
Tiêu Vũ Phỉ nhận lấy vòng ngọc, sửng sốt một hồi mới mở miệng hỏi:
– làm sao đột nhiên cho ta cái này?
– Ta đi Cổ Hải dạo một vòng, cảm thấy đẹp, liền mua cho ngươi.
– Coi như là ngươi có lương tâm, còn nghĩ tới ta!
Tiêu Vũ Phỉ rất vui mừng.
Tiêu Trần dặn dò:
– Sau này lúc nào cũng phải đeo nó, không được vứt bỏ, nếu không sẽ phụ tâm ý của ta.
– Được rồi, biết rồi, dài dòng quá vậy!
Tiêu Vũ Phỉ dở khóc dở cười.
Từ trước tới nay đều là cô ấy giáo huấn Tiêu Trần, mà bây giờ lại xoay ngược tình thế lại rồi?
– Cứ như thế nhé, đi ngủ sớm một chút đi!
Tiêu Trần nhún vai, đi thẳng vào trong phòng.
– Này, có phải hôm nay ngươi không đi học
Tiêu Vũ Phỉ nghiêm mặt nói:
– Ngày mai, nhất định phải đi học!
– Ngày mai hãi nói!
Tiêu Trần trở lời một câu liền đóng cửa phòng lại.
…
Ngày thứ hai, Tiêu Trần thấy không có việc gì, cũng đến trường dạo một vòng.
Đúng, chính là đi dạo một chút.
Có lẽ là có duyên phận, Tiêu Trần vừa mới đi tới vườn trường, liền gặp phải một người.
Thiếu nữ này mặc một cái váy màu xanh lam, tóc đen dài như suối, mắt như nước mùa thu, da thịt trắng như ngọc, uyển chuyển xinh đjep.
Cô ấy tựa như đang đợi ai đó, thỉnh thoảng lại cúi đầu trầm tư, nét mặt mang theo vẻ thất lạc.
Trong lúc lơ đãng, cô ấy nhìn về phía hướng Tiêu Trần.
Đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lộ ra biểu tình ngạc nhiên.
– Tiêu Trần?
Tiêu Trần vốn cò do dự xem có nên chào hỏi hay không, bây giờ bị nàng phát hiện rồi, chỉ có thể đi tới.
– Bạn học Lăng, ngươi ở đây một mình là chờ ai vậy?
Lăng Tiểu Trúc gật đầu đáp lại:
– Vâng, ta đang đợi cha ta!
– Cha ngươi?
Tiêu Trần đoán được cái gì đó, hỏi:
– Ngươi chuẩn bị nghỉ học?
Bên trong trường học đã sớm có tin đồn Lăng Tiểu Trúc muốn thôi học, mà Từ Kiều Kiều cũng xác nhận điểm này.
Bây giờ, cha của Lăng Tiểu Trúc đi tới trường học, chắc hẳn là làm thủ tục thôi học.
Lăng Tiểu Trúc không trả lời ngay, mà là cắn môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tiêu Trần, nhẹ giọng nói:
– Ngươi có thẻ cùng ta đi dạo sân trường một chút không?
– Được thôi!
Tiêu Trần do dự một chút rồi đáp ứng luôn
– Cảm ơn!
Nhìn qua thấy luôn là Lăng Tiểu Trúc đang vui.
Trong sân trường, một nam một nữ sánh vai nhau bước đi, bước chậm dãi, đi qua sân bóng rồi, rừng cây nhỏ, đường đá cuội, đi qua từng nơi.
– Mau nhìn, đó không phải là hoa hậu giảng đường Lăng Tiểu Trúc sao, sao cô ấy lại đi cùng nam sinh?
– Mẹ, nam sinh kia là người nào? Dám đi cùng nữ thần của ta?
– Tiêu Trần? nam sinh kia chính là Tiêu Trần?
– Đúng, là người có danh tiếng vượt qua Lan Ninh tứ thiếu, quá lớn lối!
– Hừ, có gì đặc biệt hơn người, cũng không thấy đẹp trai lắm!
– Không chỉ đẹp trai, hắn còn đánh đàn tặng Hạ Thi Vận, vẽ cho Lăng Tiểu Trúc, ở trước cổng trường là một chọi sấu, văn võ toàn tài. Theo ta thấy, nếu không phải Lan Ninh tứ thiếu có gia thế tốt, thì không thể đánh đồng với hắn!
– Có phải như thế hay không?
– Những việc này hoàn toàn chính xác, nhưng mà là tin tức mới, mà tên này nhân phẩm quá kém, lại bắt cá hai tay, đồng thời tán cả hai hoa hậu giảng đường
– Đúng vậy, nghĩ đến là ta liền tức giận, vì sao Lăng Tiểu Trúc lại còn đi gần hắn như vậy, chẳng lẽ liền vì một bức họa mà thích hắn?
– Không được, ta nhịn không được!
– Ha ha, ngươi nhịn không được, chẳng lẽ muốn ra thi đấu với hắn?
– MỘt mình ta không phải đối thủ của nắn, nhưng mà các ngươi đã quên Tần Tu Kiệt người đứng đầu Lan Ninh tứ thiếu rồi sao, hắn cũng thích Lăng Tiểu Trúc đó!
– Tần Tu Kiệt? Không phải là hắn đi bộ đội rồi sao?
– Đi bộ đội cũng có thể về chứ, nghe nói Lăng Tiểu Trúc muốn nghỉ học, Tần Tu Kiệt liền gấp gáp đi về gặp nàng.
– Thật sao, Tần Tu Kiệt trở về?
– Ha ha, Lan Ninh tứ thiếu lại tụ họp, lần này náo nhiệt rồi!
…
– Thi Vận Thi Vận, ngươi nhìn kìa, Tiêu Trần cùng Lăng Tiểu Trúc, thật là đi cùng nhau!
Lý San San lôi kéo Hạ Thi Vận, chỉ đôi nam nữ trên đường đá cuội
Hạ Thi Vận liếc măt một cái, tức giận nói;
– Ngươi đừng nói như thế nữa có được hay không, liên quan gì tới ta?
Lý San San lè lưỡi, hỏi:
– Ngươi không tức giận sao?
– Ta tức cái gì?
– Lăng Tiểu Trúc là người thứ ba, ta còn nhịn không được!
Hạ Thi Vận nghe vậy, nhanh chóng bịt lấy mồm Lý San San:
– Miệng ngươi thúi, sao lại nói khó nghe như vậy?
– A… ta là muốn tốt cho ngươi, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của ngươi nha!
Tay Hạ Thi Vận cũng không chặn được Lý San San tiếp tục nói.
– Lăng Tiểu Trúc muốn nghỉ học, chỉ đi cùng Tiêu Trần mà thôi, có cái gì đâu? Quên đi, không để ý tới ngươi nữa, ta tiếp tục đi học.
Hạ Thi Vận nói xong, đi một mạch tới phòng học.
– Rõ ràng trong đầu rất để ý, lại còn làm bộ, tình yêu không phải là thứ có thể nhường!
Lý San San thấy bộ dạng Hạ Thi Vận liền không biết nói gì, Hạ Thi Vận không vội, thì cố ấy vộng vàng có lợi ích gì?
…
Đối với những người xung quanh chỉ trỏ, Tiêu Trần cùng Lăng Tiểu Trúc không để ý chút nào.
Bọn họ một đường đi dạo, nhưng mà nói với nhau rất ít, chỉ làm chìm đắm trong đầu không khí.
Đã đi được một vòng rồi, Lăng Tiểu Trúc mới mở miệng.
– Tiêu Trần, lần trước… ta cảm ơn ngươi!
Tiêu Trần lắc đầu:
– Chỉ là việc giơ tay nhấc chân mà thôi, không cần để trong lòng!
Trong mắt Lăng Tiểu Trúc hiện ra vẻ thất lạc.
– Ta… phải đi, có thể về sau không trở về nữa!
Cô ấy thất lạc, không chỉ bởi vì Tiêu Trần, mà còn nhiều điều ở Cấp ba lan ninh này nữa.
Tại cấp ba Lan ninh hai năm, cô ấy chỉ là một thiếu nữ bình thường, mỗi ngày đều vui vẻ, vô lo vô nghĩ.
Nhưng cô ấy biết, một khi rời khỏi nơi này, là cô ấy mất đi hết những cảm giác này.
Tiêu Trần cũng không phải người giỏi an ủi, cho nên nhất thời không biết nói gì với Lăng Tiểu Trúc.
Nhưng mà đúng lúc này, một chiếc xe Lincoln dừng cách đó không xa, một tên nam tử trung niên đi xuống.
– ba!
Lăng Tiểu Trúc hô lên một câu.
Chương 57: Mời chào
Tiêu Trần quan sát nam tử.
Cha của Lăng Tiểu Trúc, là Lăng Thiên Hào.
Những người ở địa vị cao lâu ngày, đều có một loại khí thế, giống như Bành Siêu là vương giả bóng tối của Thành phố Lan Ninh.
Loại khí thế đấy cũng có thể thấy được trên người Lăng Thiên Hào, hắn và Bành Siêu cũng thuộc một loại người, mà còn đáng sợ hơn Bành Siêu!
Hoặc là nói, bọn họ không phải là cùng một cấp bậc!
– Tiểu Trúc, thủ tục thôi học đã làm xong rồi, hắn là…
Lăng Thiên Hào nhìn về phía Tiêu Trần, đối với nam sinh đi lại gần với nữ nhỉ của mình, hắn tương đối chủ ý.
– ba, hắn chính là Tiêu Trần!
Lăng Tiểu Trúc trả lời.
– A?
Lăng Thiên Hào lộ ra ánh mắt bất ngờ, đánh giá Tiêu Trần từ trên xuống dưới.
Tiêu Trần cũng rõ ràng, Lăng Thiên Hào từ hai người Lăng Tiểu Trúc và cô của nàng nghe được mình đánh bại Hỗn Nguyên Thủ Vương Hạo, cho nên mới lộ ra vẻ mặt này.
– Tiểu Trúc, ta muốn nói chuyện với hắn một chút!
Lăng Tiểu Trúc nhìn Tiêu Trần, gật đầu nói:
– Được, nhưng không cho phép ba hù dọa hắn!
– ha ha… Tiểu Trúc, sao ngươi lại nói ba thế? Hắn là ân nhân cứu mạng của con, làm sao ta lại hù dọa hắn?
Lăng Thiên Hào cười lớn.
Tiêu Trần thầm nghĩ cũng có thời gian rảnh, không bằng nghe xem Lăng Thiên Hào muốn nói cái gì, thế là hắn cũng đi theo Lăng Thiên Hào.
– Tiêu Trần, nếu ngươi có thể đánh lui Vương Hạo, chắc là ngươi cũng là người trong Võ đạo, mà còn luyện ra nội kình?
Lăng Thiên Hào hỏi.
Tiêu Trần từ chối cho ý kiến, không trả lời.
Lăng Thiên Hào cũng không thèm để ý, mà cảm thá nói:
– Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, là một nhân tài!
Tiêu Trần thản nhiên nói:
– Lấy thân phận của ngươi, cần gì phải quanh co lòng vòng, trực tiếp một chút đi, quá lãng phí thời gian!
– Ách…
Lăng Thiên Hào ngẩn người, không gnhix đến Tiêu Trần lại nói chuyện trước mặt hắn, còn có thể ung dùng nhàn nhã như vậy, tâm tính rất tốt!
– Vậy ta liền nói thẳng!
Lục Thanh Tuyền nhìn Tiêu Trần nói:
– Ta muốn cho ngươi ra khỏi trường học, làm việc cho ta, ngươi có nguyện ý hai không?
– Làm thủ hạ của ngươi?
– Không sai!
Lăng Thiên Hào nói:
– Đầu tiên, ngươi trẻ tuổi mà luyện ra nội kình, đúng là có năng lực. Thứ hai, ngươi cứu Tiểu Trúc, có ân với Lăng gia.
– Vậy thì thôi, ngươi bỏ cái suy nghĩ này đi.
Tiêu Trần lắc đầu, thầm nghĩ Lăng Thiên Hào thật đúng là tự tin, ta đường đường là một tiên hoàng, lại đi làm việc cho ngươi, nằm mơ à?
– Ngươi không nguyệ ý?
Lăng Thiên Hào bất ngờ, hắn còn tưởng rằng Tiêu Trần sẽ đáp ứng ngay chú
– Ta có đường của riêng mình, không muốn bị trói buộc!
Tiêu Trần vẫn đang tương đối khách khí, không có trực tiếp đánh mặt Lăng Thiên Hào.
Nhưng mà Lăng Thiên Hào vẫn bất mãn, nghiêm mặt nói:
– Ngươi đang khinh thường Lăng Thiên Hào ta? Cho rằng đi theo ta là trói buộc?
Tiêu Trần không trả lời.
– Tiêu Trần, ngươi không biết Lăng gia ta như thế nào, nên mới nói như vậy thôi. CŨng khó trách, Thành phố Lan Ninh quá nhỏ, mắt ngươi bị che đậy, không nhìn được bầu trời rộng lớn bên ngoài.
Lăng Thiên Hào rất lý giải tâm tính của Tiêu Trần.
Tại Thành phố Lan Ninh, võ giả nội kình đủ tung hoành một phương, được mọi người tôn kính, tôn là thượng khách.
Tiêu Trần sinh hoạt tại Thành phố Lan Ninh, tuổi trẻ đã đạt được nội kình, khó tránh khỏi việc cao ngạo.
– Ánh mắt ta quá thấp sao?
Tiêu Trần sờ mũi, không biết nên nói gì cho tốt.
Lăng Thiên Hào vỗ vỗ vai Tiêu Trần nói:
– Suy nghĩ một chút nữa đi? Nếu như đi theo ta, có thể có nhiều cơ hội phát triển hơn so với người khác, còn có thể tiếp xúc với Tiểu Trúc, ngươu thấy thế nòa?
– Ngươi nguyên ý cho con gái ngươi ở cùng một chỗ với thủ hạ của mình
Tiêu Trần biểu hiện không tin.
– Vậy phải xem là thủ hạ nào nếu ngươi có thể trở thành phụ tá đắc lực của ta, cũng không phải không có khả năng.
– Quên đi, vẫn là câu kia, ta có con đường của chish mình. Với lại, ta với con gái ngươi không có quan hệ đó.
Tiêu Trần lần thứ hai lắc đầu.
– Sao ngươi lại hồ đồ như thế?
Lăng Thiên Hào có chút tức giận, hắn đường đường là lão đại của Long Thành, tận tình mời chào một tiên tiểu bối, lại bị cự tuyệt năm lần bảy lượt?
Còn việc Tiêu Trần không có quan hệ gì với Tiểu TRúc, hán không tin.
Vừa rồi hắn thấy Tiêu Trần đi cùng Tiểu Trúc, nói giữa hai người không có tình nghĩa, đánh chết hắn cũng không tin.
– Tính toán một chút, lấy tính tình bướng bỉnh này, đến Long Thành cũng ăn không ít thua thiệt, không bằng để cho ngươi một chút thời gian cân nhắc.
Lăng Thiên Hào nhìn Tiêu Trần nói.
Nếu như ngươi nghĩ thông, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Long Thành Tìm ta. Nhưng ta nhắc ngươi một câu, người theo Tiêu Trần dài liền miên, nếu như ngươi tới trễ, ta có thể giữ được hay không thì không biết!
Thấy sắc mặt không biểu tình của Tiêu Trần, Lăng Thiên Hào tiếp tục nói:
– Ở Cấp ba Lan Ninh có một người là Tần Tu Kiệt, chắc ngươi cũng biết chứ?
– Tần Tu Kiệt?
Tiêu Trần đúng là có nghe tên này, đứng đầu Lan Ninh tứ thiếu, mọi người đều hay bàn luận.
– Không sai, Tiểu Trúc đi tưới Lan Ninh, hắn vẫn quấn quít lấy Tiểu Trúc.
– Về sau, hắn nghe nói Tiểu TRúc là con gái ta, biết mình không xứng với Tiểu Trúc, trực tiếp buông tha việc đi học, liền đi nhập ngũ đào tạo chuyên sâu, tuyên bố trong năm năm có được thành tựu, sau đó đến Long Thành cầu hồn.
Lăng Thiên Hào tán dương tinh thần này.
– Nhìn lại hắn, những phương diện khác không nói, tối thiểu là dám vì Tiểu Trúc nhập ngũ, ta rất xem trọng hắn!
– Ngươi nói những lời này, không liên quan chút nào với ta!
Tiêu Trần thản nhiên nói.
– làm sao lại không liên quan?
Lăng Thiên Hào nói tiếp:
– Du thế nào đi nữa, ngươi và hắn đều là tình đinh với nhau.
– Buồn chán!
Tiêu Trần cảm thấy Lăng Thiên Hào toàn nói lời vô ích, cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện nữa.
– Nếu như ngươi không có chuyện gì khác, ta liền đi trước!
– Đợi một chút!
Lăng Thiên Hào gọi Tiêu Trần lại.
– Ta nhắc nhở ngươi một câu, Hỗn Nguyên Thủ Vương Hạo có thủ rất lớn với ta, bây giờ ta mang Tiêu Trần đi, hắn không có cách báo thù, nhất định sẽ chút giận lên ngươi, ngươi phải đề phòng.
– Không cần thiết, Vương Hạo đã bị ta giết chết, lẽ nào ta còn sợ hắn biến thành quỷ để báo thù hai sao?
Tiêu Trần nói xong liền rời đi
Lục Thanh Tuyền sữn sờ tại chỗ, lộ ra vẻ khiếp sợ.
– Vương Hạo đã chết
Hắn từ miệng Lăng Tiểu Trúc biết được, Vương Hạo bị Tiêu Trần đuổi chạy, nhưng không có chết.
Hắn cho rất nhiêu người đi tìm nơi Vương Hạo trốn, nhưng không có tin tức.
Bây giờ Tiêu Trần nói, hắn đã giết chết Vương Hạo?
– không đúng, dù Vương hạo bị trọng thương, cũng không phải võ giả nội kình phổ thông có thể đối phó, tối thiểu là phải đạt được hậu kỳ!
– Lẽ nào… Tiêu Trần chính là nội kình hầu kỳ?
Lăng Thiên Hào thấy Tiêu Trần tuổi này tu luyện ra nội kình, cũng có thể là nhập môn mà thôi, nhưng hiện rại xem ra, cũng không phải như vậy
– Nhưng mà… hoặc là hắn khoác lác, cũng có thể là Vương hạo bị thương quá nặng, tự chết!
Lăng Thiên Hào lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ không thực tế tỏng đầu.
Mười tám tuổi đạt được Nội kình hậu kỳ, ở Long Thành cũng là thiên tài rồi, một Thành phố Lan Ninh nho nhỏ, sao có thiên tài như vậy.
Chương 58: Họp lớp!
Lăng Tiểu Trúc đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía cha mình cùng Tiêu Trần.
Lúc cha nghe được tin Tiêu Trần đánh bại Vương hạo, một mực lải nhải, muốn nói đi gặp Tiêu Trần, thường thường lộ ra khát vọng chiêu tài.
Cho nên trong đầu nàng đoán được, cha mình muốn nói cái gì với Tiêu Trần.
Nhưng chính vì vậy, cô ấy mới mâu thuẫn.
Một mặt, nàng hi vọng Tiêu Trần có thể theo cha mình, để nàng có thể thường xuyên gặp Tiêu Trần
Còn ngược lại, cô ấy lại sợ Tiêu Trần là Long Thành lại không thoát thân ra được, hại nửa đời sau của hắn.
– Tiêu Trần!
Thấy Tiêu Trần rời đi, Lăng Tiểu Trúc nghênh đón.
– Bạn học Lăng, đi đường bảo trọng, có duyên gặp lại!
Tiêu Trần chỉ nói một câu đơn giản, sau đó rời đi.
Lăng Tiểu Trúc giật mình tại chỗ.
Duyên phận, là thứu không sờ thấy được, không nói rõ được, quá hư vô mờ mijet.
Long Thành cũng không phải nơi bình thường
Hôm nay từ biết, khó có thể gặp lại!
– Tiểu Trúc, đừng nhìn, hắn đã đi xa!
Lăng Thiên Hào đi tới.
– Ba, ngươi lại nói cái gì với Tiêu Trần, hắn giống như đang giận vậy?
Lăng Tiểu Trúc oán giận.
Lăng Thiên Hào vô tội nói:
– Ta cũng cho hắn mặt mũi, chỉ là hắn quá kiêu ngạo, quá quật cường, không hợp theo ngươi!
– ba, người nói cái gì đó, cái gì mà hợp hay không, ta và Tiêu Trần không có việc kia!
Lăng Tiểu Trúc đỏ mặt giận dữ.
– ha ha, tuy rằng không tới bước kia, nhưng so với người khác, ngươi càng nhìn chúng hắn sao?
Lăng Thiên Hào cười to.
– ba còn nói tiếp, ta không để ý tới người nữa!
– Được được, không nói nữa, chúng ta nên đi thôi!
…
Tiêu Trần đi vào phòng học liền được vô số người theo dõi, không ít người ghé tai nhau bàn tán
Hoặc là đố ký, hoặc là hâm mộ.
Tiêu Trần trở lại vị trí của mình, lên tiếng chào hỏi với Hứa Thiến, để Hữa Thiến đỏ mặt nửa ngày.
Điều này làm cho Tiêu Trần không biết nói gì cả, nghĩ là Hứa Thiến quá hướng nội, lúc nào cô ấy cũng ngồi một mình, dễ bị đỏ mặt.
– Tiêu Trần!
Một tên nam sinh đi tới bên cạnh bàn Tiêu Trần, nói ra:
– Cuối tuần lớp chúng ta tổ chức họp lớp, ngươi có đi không?
Tiêu Trần ngẩng đầu, liếc nhìn nam sinh.
Nếu như nhớ không lầm, tên này gọi là Lưu Hâm, là lớp trưởng
– Để xem lại, có thể ta không có thời gian rảnh!
Tiêu Trần không có hứng thú gì với họp lớp, dù sao cũng không quen thuộc, đi cũng không có chuyện gì để nói.
– Cuối tuần sao lại không rảnh? Còn có, người rất hay trốn học, đánh nahu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thành tích thi đua của lớp ta!
Lưu Hâm là lớp trưởng, ngày thường giáo huấn người khác rất nhiều, bây giờ lại đi đến giáo huấn Tiêu Trần, lải nhải rát nhiều.
– Mắc mớ gì tới ngươi, cút ngay!
Tiêu Trần có chút mất kiên nhẫn.
– ngươi…
Thần sắc Lưu Hâm tức giận, nhưng nghĩ đến việc Tiêu Trần có thể một mình đánh sáu người Ngô Minh, chính mình sẽ không phải đối thủ, chỉ có thể hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Sau khi tan học, Tiêu Trần cũng chuẩn bị đi về nhà.
– Tiêu Trần, đợi một tý!
Hạ Thi Vận đuổi theo, nhìn Tiêu Trần hỏi:
– Không ngại thì đi cùng một đoạn được không?
Tiêu Trần cười nói:
– Đương nhiên, chúng ta cũng không có xa lạ như vậy!
Hai người sóng vai mà đi, Hạ Thi Vận cúi đầu, sau đó mở miệng hỏi một câu:
– Lăng Tiểu Trúc đúng là muốn nghỉ học?
Tiêu Trần gật đầu một cái, nói:
– Đúng, thủ tục đã làm xong, có khả năng đã rời khỏi Thành phố Lan Ninh.
– Vậy ngươi không giữ cô ấy lại?
– Giữ lại?
Tiêu Trần giật mình
Hạ Thi Vận nói:
– Không phải ngươi thích cô ấy sao?
– Ai nói với ngươi là ta thích cô ấy? ta gặp cô ấy đúng hai lần!
Tiêu Trần không biết phải làm sao cả.
– A?
Hạ Thi Vận chẳng biết tại sao, trong lòng có chút loạn, hỏi:
– Không phải là ngươi vẽ bức tranh cho cô ấy sao?
– Người ta vẽ không phải cô ấy, chỉ là ngoại hình giống nhau mà thôi!
– Ngoại hình giống nhau?
Hạ Thi Vận nhìn Tiêu Trần không giống đang nói dối, cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.
Trừ phi là sinh đôi, nếu không trên đời có người giống nhau như vậy?
– Cái kia… NGười ngươi vẽ trong bức tranh à ai?
Tiêu Trần lắc đầu nói:
– Ta không muốn nhắc tới cô ấy!
– A!
Hạ Thi Vận càng ngày càng cảm giác trên người Tiêu Trần có nhiều bí mật, nhưng cô ấy là người thông minh, biết là vấn đề nào nên nói
– Vậy cuối tuần họp lớ, ngươi có đi không? Vừa rồi ngươi cùng với lớp trưởng cãi nhau?
Tiêu Trần nhìn nàng một cái, hroi:
– Hắn để ngươi tới làm thuyết khách?
– Không phải, ta và Lưu Hâm bình thường cũng không nói chuyện với nhau, nhưng mà hắn cũng là đại diện cho lớp, hà tất phải tức giận với hắn? có thời gian thì cùng đi đi!
Thật lòng Hạ Thi Vận muốn có cơ hội hiểu rõ Tiêu Trần, nhất là khi biết Tiêu Trần không có quan hệ gì với Lăng Tiểu Trúc, cô ấy cảm giác mình cần phải làm những gì.
– Được, ta sẽ suy nghĩ!
Tiêu Trần gật đầu đáp ứng.
– Vâng, vậy như thế nhé, ta đi trước, tạm biệt!
Hai người tách nhau ra, mỗi người đều về nhà mình.
…
Đến đêm khua, nhà trọ của Trình Văn Văn có một bóng người đi thoáng qua.
– Người nào?
Tuy rằng Trình Văn Văn không tu luyện cổ võ, nhưng có đi qua huấn luyện chuyên nghiệp, tính cảnh giác rất cao, liền phá hiện người đến
– Văn Văn, xem ra thời gian này ngươi cũng không có buông lỏng!
Một người từ từ hiện thân ra, là một nam tử mặc bộ ràn ri, ngũ quan đoan chính.
– Lữ tổ trưởng!
Trình Văn Văn chào một cái.
Lữ Nghị vung tay nói:
– Ngươi không cần phải câu nệ thế!
– Vâng!
Trình Văn Văn lên tiếng, sau đó lại hỏi:
– Tổ trưởng tới tìm ta, là vì Tiêu Vũ Phỉ?
– Đúng, bí mật trên người Tiêu Vũ Phỉ đã lộ, trước đó đã có một nhóm sát thủ huyết bảng đến Thành phố Lan Ninh, mục tiêu là Tiêu Vũ Phỉ, nhưng…
– Làm sao vậy?
Ta tìm được nhóm sát thủ đó, mà họ đã hóa thành một bộ thi thể!
Trình Văn Văn nghe vậy, thần sắc biến đổi, hỏi:
– Ai làm?
– Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết người xuất thủ rất đáng sợ, tất cả sát thủ đều bị một đòn mất mạng, thực lực có lẽ còn hơn ta.
– Làm sao có thể? Tổ trưởng đã là nửa bước tiên thiên, dưới tiên thiên là vô địch, Thành phố Lan Ninh làm sao có ai là đối thủ của ngài?
Trình Văn Văn lộ vẻ kinh ngạc.
– Ta cũng kỳ quái, theo lý thì Thành phố Lan Ninh là địa phương nhỏ, không nên có cường giả tiên thiên, mà mọi việc không quá tuyệt đối, cho nên ta mới hỏi tình hình của ngươi.
Trình Văn Văn lắc đầu nói:
– Ta cũng không có tin tức gì!
– Ngươi nghĩ lại một chút, nhóm sát thủ kia tới tìm Tiêu Vũ Phỉ, người xuất thủ giống như có quan hệ với Tiêu Vũ Phỉ, bên Tiêu Vũ Phỉ gần đây có tình huống gì dị thường không?
– Dị thường mà nói, đúng là có một việc!
– A? Chuyện gì?
Lữ nghị vội vàng hỏi.
Trình Văn Văn liền đem việc Bành Siêu nói lại một lần.
Bành Siêu là vương giả trong bóng tối của Thành phố Lan Ninh, để hắn khuất nhục, cũng không phải người bình thường, có thể là cùng một người giết chết sát thủ.
Lữ Nghị nhìn Trình Văn Văn nói:
– Văn Văn, mặc dù ngươi không tu luyện cổ võ, nhưng năng lực trinh sát rất mạng, có phát hiện người khả nghi bên cạnh Tiêu Vũ Phỉ hay không?
– Người khả nghi?
– Đúng, người này đang bảo vệ Tiêu Vũ Phỉ!
Lữ nghị nói.
Trình Văn Văn suy tư một hồi, trong đầu hiện lên một khuôn mặt.
– Chẳng lẽ là hắn? Nhưng không có khả năng, không hợp với lẽ thường! Làm sao hắn có thể cho Bành Siêu khuất nhục? Làm sao có thể giết được cao thủ huyết bảng?
Trình Văn Văn lắc đầu liên tục.
– Văn Văn, ngươi nói người nào?
Nam tử vội vàng hỏi.
– Đệ đệ của Tiêu Vũ Phỉ, Tiêu Trần!
Chương 59: Tranh phong
Cuối tuần, Hạ Thi Vận gọi điện cho Tiêu Trần, là liên quan đến việc họp lớp
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đi chơi một chút.
Đi ra ngoài nhà, liền nhìn thấy xa xa, Hạ Thi Vận mặc một bộ váy màu hồng nhạt đang đợi.
Gió nhẹ lướt qua, khiến vẻ đẹp của nàng tăng thêm một chút động nhân tâm, mà những người đi tới lui trên đường cũng nhìn nàng với ánh mắt kinh diễm.
Trong ấn tượng của Tiêu Trần, Hạ Thi Vận thuộc về loại khí chất ngạo, tiểu thư chiều chuộng, nhưng gần đây lại sửa đổi tính tình, không biết vì sao.
– Tiêu Trần!
Ánh mắt Hạ Thi Vận nhìn thấy Tiêu Trần, lộ ra nụ cười say lòng người.
– A, đi thôi!
Tiêu Trần nói:
– Đi điểm họp lớp ở nơi nào?
– Khách Sạn Tân Thời Đại!
Khách sạn Tân Thời Đại, là một trong hai khác sạn năm sao cao cấp của Thành phố Lan Ninh.
Nói như vậy, họp lớp của học sinh mà chọn khác sạn năm sau là quá xa xỉ.
Nhưng nghe nói lần họp lớp này là do Lưu Hâm tổ chức, mọi chi phí đều là do hắn hịu, cho nên mọi người vui vẻ đồng ý.
Khách sạn năm sau cao cấp, rất nhiều học sinh phổ thông đều chưa từng đi vào, lần này có thể trải nghiệm thế giới thượng lưu rồi
Mà lúc Tiêu Trần cùng Hạ Thi Vận đi tới cửa Khách sạn Tân Thời Đại, phát hiện Lưu Hâm và hơn hai mươi người bạn học đang đứng ở cửa thảo luận việc gì đó với bảo vệ khách sạn.
– Chuyện gì vậy?
Hạ Thi Vận đi lên dò hỏi.
– Thi Vận, các ngươi đã tới!
Lý San San chạy đến trước mặt Hạ Thi Vận, mang theo vẻ tức giaajn.
– Lưu Hâm đặt vị trí ở Khách sạn Tân Thời Đại rồi, mà bây giờ bọn hắn không cho chúng ta vào!
Hạ Thi Vận hỏi:
– Vì sao không cho vào?
– Bởi vì nơi này đã có người bao chọn!
Bảo vệ ở trước cửa tránh ra một lối đi, một tên nam sinh cao to đi ra.
– Bàng Uy?
Hạ Thi Vận trầm mặt:
– Làn ngươi đang dở trò?
Bàng Uy cười nhạt:
– Thi Vận, Lần này oan uổng cho ta, bao hết khách sạn Tân Thời Đại là ý của đại ca ta!
– Đại ca ngươi!
Hạ Thi Vận nao nao.
Mọi người còn lại đều lộ ra biểu tình kinh ngạc
Bàng Uy là con trai độc nhất của Bàng gia, không có huynh đệ gì hết.
Nhưng Bàng Uy là một trong Lan Ninh tứ thiếu, đứng hàng thứ hai.
Đại ca trong miệng hắn, không nghi ngờ gì hết, chính là Tần Tu Kiệt!
…
Bên trong căn phòng xa hoa của Khách ạn, một tên thiếu niên đang ngồi gảy cổ cầm.
Tiếng đàn ưu mỹ xen một chút hỗn loạn.
Mà ở trên ghế salon, có một nữ từ đang dùng tay chống cằm, quan sát thanh niên kia gảy đàn.
Sau một hồi, tiếng đàn dần dần ngưng lại, nữ tử mới mở miệng.
– Tu Kiệt, tiếng đoàn của ngươi rất loạn, tựa hồ trong lòng không yên?
– Tần Tu Kiệt ngưng hai tay lại, thở dài một hơi:
– Đột nhiên ta có chút sợ!
– sợ!
Nữ tử cười khẽ.
– Ngươi đứng đầu Lan ninh tứ thiếu, nơi này còn ó thứu mà ngươi sợ?
– Ta sợ thật không bằng hắn!
– Ngươi chỉ Tiêu Trần kia?
Tần Tu Kiệt không có phủ nhận, nói:
– Trước khi Tiểu Trúc rơi đi ta đã gặp cô ấy, tuy cô ấy không nói thẳng cái gì, nhưng ta từ một vài lời nói của cô ấy, cảm giác được, đúng là cô ấy có tình cảm đặc thù với tên Tiêu Trần kia
– Có thể là nàng chỉ đơn thuần thưởng thức tài nghệ của Tiêu Trần, dù sao mọi người đều nói bức tranh Tiêu Trần vẽ đều rất sống động, còn đẹp hơn cả bản thân nàng bên ngoài.
– Như thế là, trên phương diện tài nghệ, ta đã thua một bậc, không phải là làm ta khó xử?
Nữ tử nghe vậy, cười nói:
– Không cần bàn về bức tranh, không phải ngươi còn biết đánh đàn sao?
Tần Tu Kiệt lắc đầu nói:
– biểu tỷ, ngươi vừa tơi Thành phố Lan Ninh không lâu, chỉ nghe được Tiêu Trần vẽ một bức tranh cho Tiểu Trúc, mà không biết rằng không lâu trước, Tiêu Trần cũng từng đàn một khúc cho Hạ Thi Vận.
– A?
Nữ tử lộ ra vẻ kinh dị.
Tần Tu Kiệt than thở:
– Cái từ khúc kia rất kinh diễm, ngay cả dương cầm đại sư Ngô Phương cũng đều khen không ngớt.
Nử tử cười nói:
– Bởi vậy, ở phương diện đàn ngươi lại thua hắn?
– Cho nên ta nói, tài nghệ không bằng hắn!
Tần Tu Kiệt ủ rũ.
– Nhưng không đến mức ngươi sẽ buông tha chứ?
– Đương nhiên là không đơn giản như vậy, nếu không hôm nay ta đã không bao cả Khách sạn.
Nữ tử chợt nói
– Thì ra mục đích hôm nay không phải là ôn chuyện, mà là muốn tranh phong cùng hắn?
– Nếu là đối thủ, tự nhiên muốn đấu một trận, chỉ có thể đem tất cả những người cạnh tranh đánh bại, mới có thể đi tới Long thành cầu hôn!
– Cho nên ngưa nói với Bàng Uy đứng ở cửa, chính là muốn làm khó dễ hắn?
– Muốn xem hắn ứng đối như thế nào!
– Ta cũng tò mò xem hắn làm sao qua ải này!
Nữ tử khẽ cười.
Cửa khách sạn, hai bên đối lập
Mọi người đang thấp giọng nghị luận, Bàng uy cười nói:
– Các ngươi không cần ngờ vực vô căn cứ, ta chỉ chính là Tần Tu Kiệt.
Lời này vừa nói ra, thần sắc mọi người đều đổi.
– Tần Tu Kiệt đã trở về?
– Nghe nói về gặp Lăng Tiểu Trúc, đương nhiên cũng đi gặp những bạn học cũ?
– chúng ta đổi nươi đi, hắn đã bao cả khách sạn, chúng ta không vào được!
Lan ninh tứ thiếu tụ họp ở đây, mọi người bọn họ, ngoại trừ Hạ Thi Vận có chút gia thế ra, thì mọi người đều không có chút liên quan đến Lan Ninh tứ thiếu, hoặc là nói không tiếp xúc nổi với tầng thứ đó.
Cùng người này đoạt địa bàn, là không lý trí!
– Nhưng Lưu Hâm đã đặt cọc, không có đạo lý không trả tiền chứ?
– Đúng vậy, chúng ta còn có nhiều người như vậy, muốn chuyển khách sạn, có lẽ rất phí thời gian!
– Không bằng quên đi, hôm khác họp lớp?
– Lớp trưởng đâu, hỏi ý hắn xem như thế nào!
Mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Hâm.
Lưu Hâm ngay từ đâu đã im lặng không lên tiếng, cho tới bây giờ có người nhắc tới hắn, hắn mới đứng dậy.
Hắn nói với Bàng uy:
– Uy thiếu, không biết ngươi có thể tạo điều kiện được không?
Bàng Uy nhìn hắn, thản nhiên nói:
– Thuận tiện cái gì?
Lưu Hâm cười:
– Ngươi xem, cái khách sạn lớn như vậy, chúng ta chỉ cần ba bốn bàn là đủ, hoàn toàn không làm trở ngại việc của các ngươi.
– Không sai, bốn người các ngươi bao cả khách sạn, có chút khoa trương rồi?
Hạ Thi Vận cảm giác hắn không nói lý, có tiền cũng không nên lãng phí như thế/
– Thi Vận, ngươi nghĩ nhầm rồi, đại ca chúng ta mãi mới trở về, tự nhiên là muốn gặp các bạn học cũ.
Bàng Uy nói tiếp:
– Kỳ thực hôm nay, chỉ cần là học sinh cấp ba Lan Ninh, đều có thể đi vào khách sạn, mà chỉ có lớp các ngươi là không được.
– Vì sao?
Mọi người đều hỏi.
Hôm nay tổ chức ở khách sạn, không phải là Lan Ninh tứ thiếu tụ hội, mà tất cả học sinh cấp ba Lan Ninh tụ hội.
Nhưng tất cả mọi người đều vào chỉ có lớp bọn họ ở bên ngoài, khó tránh khỏi cảm gaisc cô lập.
Lẽ nào bọn họ đắc tội Lan Ninh tứ thiếu?
Hạ Thi Vận cảm giác có gì đó không thích hợp
– Bàng Uy, ngươi có ý gì?
– Ý của ta, không phải rất rõ ràng sao?
Bàng Uy thoáng nhìn, nhìn về phía Tiêu Trần.
– Hôm nay là ngày vui, vho nên ta khong muốn gặp người làm ta mất hứng, chỉ thế thôi!
Chương 60: Lão đại!
Đúng là trong lòng mọi người đều rõ ràng, phải nói là trong lớp bọn họ, nếu người có đắc tội qua Lan Ninh tứ thiếu thì chỉ có Tiêu Trần.
Mà bây giờ, Bàng Uy nhìn Tiêu Trần nói ra những lời này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là chỉ mặt gọi tên.
Ngươi để cho ta mất hứng, ta không cho ngươi vào, có vấn đề gì sao?
– Uy thiếu, hắn để cho ngài mất hứng, cũng không thể để cả lớp ta vạ lây chứ?
Lưu Hâm biểu hiện ra oan uổng.
– Hắn không phải là bạn học của các ngươi sao? Lẽ nào các ngươi muốn bỏ hắn lại?
– Hắn chỉ là một học sinh chuyển trường mà thôi, tới lớp chúng ta có vài ngày, ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt.
Bàng Uy cười nhạt, nói:
– Ngươi thật muốn như vậy?
– Đương nhiên!
– Tốt lắm, ngươi để cho hắn đi khỏi đây, ta sẽ đồng ý cho lớp các ngươi đi vào!
– Không thành vấn đề!
Lưu Hâm liền bán đứng Tiêu Trần không chút do dự, xoay người nói với Tiêu Trần:
– Nghe được Uy thiếu nói không, còn không mau đi đi!
Sắc mặt Tiêu Trần trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Ngươi thì là thứ gì?
– Ngươi…
Một mình Lưu Hâm không dám làm gì Tiêu Trần, nên hắn quay lại nói với cả lớp:
– Các ngươi có cho là như vậy không?
Mọi người đều nhìn nhau, cũng không ai đứng ra tỏ thái độ.
Tuy nói Tiêu Trần đắc tội Lan Ninh tứ thiếu, nhưng dù sao cũng là bạn học, sớm ngày gặp nhau, bây giờ lại đuổi hắn đi, như vậy qua tuyệt tình.
– Lưu Hâm, loại ngươi như ngươi còn có mặt mũi làm lớp trưởng sao?
Hạ Thi Vận tức giận.
Tiêu Trần có thể nói là do cô ấy khuyên tới tham gia họp lớp, bây giờ Tiêu Trần lại bị mọi người làm khó dễ, trong lòng nàng rất băn khoăn.
– Tiêu Trần, xin lỗi, nếu không thì chúng ta về đi?
– Nếu tới, làm sao có thể nói đi là đi?
Tiêu Trần kiên quyết không thể rời đi như vậy được.
Vô luận là ở nơi nào, chỉ có việc hắn chủ động rời đi, chứ không có đạo lý bị đánh đuổi đi!
– Tiêu Trần, hôm nay ngươi không vào được nơi này, chẳng lẽ còn muốn xông vào?
Bàng Uy như đang khiêu khích Tiêu Trần, nụ cười nở trên miệng.
Lời của hắn vừa dứt, những tên bảo vệ bên cạnh đều sẵn sàng đón địch, ánh mắt nhìn Tiêu Trần lạnh lùng.
Nhưng mà ngay khi sắp có xung đột, bỗng một thanh âm vang tới.
– A, các ngươi làm gì thế, làm sao lắm người đứng ở cửa vậy?
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy có hai gã thanh niên vừa xuống xa, đang đi tới nơi này.
– Hà Chí Quang!
– Lương Đào!
Đám người Hạ Thi Vận cùng Lý San San đều biến sắc.
Bởi vì hai tên này, chính là lão tam và lão tứ ở Lan Ninh tứ thiếu.
– Quang thiếu, Đào thiếu!
Lưu Hâm nhìn thấy hai người này, liền ra chào hỏi nịnh nọt.
– Ngươi là ai?
Hai người nhìn Lưu Hâm trước mặt.
– Tiểu nhân là Lưu Hâm, là lớp trưởng lớp 3, cha làm ở tập đoàn Phi Lộc!
Tập đoàn Phi Lộc, chính là sản nghiệp Hà gia.
Nói cách khác, phụ thân Lưu Hâm là nhân viên trong Hà gia, hơn nữa còn là người quản lý.
Cho nên.
Tuy rằng Bàng Uy xếp trên Hà Chí Quang trong tứ thiếu, nhưng Lưu Hâm càng muốn lấy lòng Hà Chí Quang hơn.
– A, thì ra là người trong nhà!
Đương nhiên là Hà Chí Quang chưa từng nghe thấy cái tên Lưu Diệu, nhưng là nhân viên trong gia tộc, hắn cũng cho ít mặt mũi.
– Đúng đúng, người một nhà!
Lưu Hâm kích động kêu lên.
Lúc này Bàng Uy cười nói:
– Tiểu Quang, sao hôm nay hai người cá ngươi đến muộn thế?
Hà Chí Quang đáp:
– Đừng nói nữa, cái xe bị hỏng nhe, lại phải mất công đổi cái xe khác.
Lương Đào lúng túng nói:
– Ngày mai ta sẽ bảo với ba cho ta cái xe mới.
– Đúng rồi, cái mercedes của ngươi nên thay đổi thôi!
– KHông nói cái này nữa, đại ca đến chưa?
Lương Đào hỏi.
– Đại ca đã đến từ sớm rồi!
– Vậy sao ngươi không đi vào?
Bàng Uy nói:
– Đụng phải người làm ta khó chịu!
– Cái gì, có người làm nhị ca khó chịu?
– Vậy à, kẻ nào dám không để Lan ninh tứ thiếu chúng ta vào trong mắt!
Lúc trước Lưu Đào cùng Hà Chí Quang vẫn đối mặt với Bàng Uy mà quay lưng về mọi người, bây giờ mới quay lại mang theo một tia chất vấn.
Nhưng rát nhanh, bọn họ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, bỗng nhiên bọn hắn ngẩn ra, sự ngạo mạn biến mất.
– Sự Việc Không phải do Bàng Uy nói!
Hạ Thi Vận lo lắng Tiêu Trần gặp nguy hiểm, tiến lên một bước, nỗ lực giải thích với Lương Đào cùng Hà Chí Quang.
Nhưng không đợi cô ấy nói hết, Tiêu Trần lại kéo nàng về phía sau, ánh mắt nhìn thẳng Lương Đào cùng Hà Chí Quang.
– Hai người các ngươi vừa nói cái gì, có bản lĩnh nói lại lần nữa?
Một câu nói rất bình thản, nhưng để cho hai người Hà Chí Quang sợ mất mật.
– Quang thiếu nói, tiểu tử ngươi đừng không biết trên dưới, cút đi nhanh lên!
Lưu Hâm không phát hiện dị dạng, mà vội biểu hiện mình, đứng ra oán trách Tiêu Trần.
Ba!
Hà Chí Quang cho Lưu Hâm một cái tát:
– Con mẹ ngươi, tao nó thế bao giờ!
Giờ khắc này, trái tim Hà Chí Quang đang run rẩy.
Hắn nhớ lại lời cảnh báo ngày đó của phụ thân.
– Nếu như ngươi dám đắc tội hắn, ngay cả xác cũng không có ai dám nhặt!
Hà gia cùng Lương gia ở Thành phố Lan Ninh không phải đệ nhất gia tộc, nhưng xếp hạng rất cao.
Cho dù thế lực sau lưng Tần Tu Kiệt cũng không không tùy tiện bắt nạt gia tộc bọn họ.
Nhưng mà không nghi ngờ, là Tiêu Trần có thể.
Tiêu Trần mặc dù ra tay giết bọn họ, cũng không ai dám báo thù cho bọn họ!
– Đại ca, đại ca, là chúng ta vô tâm!
Lương Đào so với Hà Chí Quang còn tệ hơn, suýt chút thì khóc òa lên.
Hắn làm sao lại nghĩ tới, đụng phải Tiêu Trần ở chỗ này?
Mà còn
Tiêu Trần rõ ràng đều học ở cấp ba Lan Ninh.
– Dừng lại!
Tiêu Trần đưa tay cản lại, thiển nhiên thế.
– Ta không muốn làm gì các ngươi, khóc cái gì vậy?
Hà Chí Quang cùng Lương Đào nghe vậy, ánh mắt sáng lên, sợ hãi cũng giảm đi vài phần.
Tính tình của Tiêu Trần cũng không phải khó chiều như vậy nha!
– Lão đại!
– Lão đại!
Hai người đồng thời nịnh hót một câu, chạy đến bên cạnh Tiêu Trần, bóp vai bóp chân, như một bộ dáng tiểu đệ.
Cảnh anfy làm cho mọi người sững sờ không thốt nên lời.
Đường đường là Lan Ninh tứ thiếu lại làm một bộ dáng này trước Tiêu Trần, sợ là Tần Tu Kiệt cũng không có đãi ngộ này?
Đôi mắt Hạ Thi Vận nhìn Tiêu Trần đầy phức tạp.
Cô ấy phát hiện, càng ngày mình càng không hiểu Tiêu Trần.
– Uy thiếu, ngươi nhìn xem…
Lúc này nội tâm Lưu Hâm cũng bàng hoàng, không rõ Hà Chí Quang muốn làm gì, chỉ có thể xin viện trợ từ Bàng Uy .
Nhưng sắc mặt Bàng Uy cũng âm trầm, không nói gì.
Loại tình huống này hắn cũng không biết phải làm sao.
– hai người các ngươi, có chừng mực thôi.
Tiêu Trần nói:
– Hôm nay ta tới, không phải là nghe các ngươi nịnh nọt!
Hà Chí Quang và Lương Đào nghe vậy mới dừng động tác lại hỏi:
– Lão Đại, vậy ngài đến đây có chuyện gì?
Tiêu Trần thản nhiên nói:
– Ta và các bạn học cùng lớp đến đây họp lớp, nhưng có người không cho chúng ta vào, các ngươi thấy thế nào?
– Cái gì?
Hai người nhảy lên, bộ dáng giận không kiềm chế được.
– Lại có việc này?
– thật là buồn cời!
– Vô liêm sỉ!
– Tên cẩu vật nào lại dám cản đường của lão đại chúng ta, bước ra hai bước!