1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma
  4. Tập 2: Đến tận cửa phỏng vấn (c11-c20)

[Dịch] Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Tập 2: Đến tận cửa phỏng vấn (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11. Đến tận cửa phỏng vấn.

Có những lúc thực sự không phải ta thích ra vẻ, chỉ vì sự thật của sự việc quá kỳ cục, khiến ta có vẻ rất ra vẻ.

Ai. . .

— Trích từ chương 4《 Nhật ký của ta 》- Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần.

Nghe xem đây là lời gì thế.

Nghe xem lời này thật là bá đạo.

Có gió thổi qua, những người có mặt ở đó đều nhất thời không nói nên lời.

Dương Sở trước mặt há hốc mồm, mắt đầy kinh ngạc nhìn Trương Mặc.

Quả nhiên là tông chủ, thư chiến của người ta cứ thế mà lau đít rồi?

Thật là heo nái biết bay, ngưu bức đến tận trời a.

Lũ ma tu có mặt ở đây đều đã dâng lên những con sóng dữ dội trong lòng.

Thư chiến của Đường đường chính chính do tông chủ Chính Nhất tông gửi đến, trực tiếp bị coi như giấy chùi đ*t.

Đây là sự ngông cuồng và ngang ngược đến mức nào. Chuyện này nhất định phải ghi lại, nhất định phải ghi lại. Sau này truyền ra ngoài, tức chết cái tên quân tử giả dối của Chính Nhất tông kia.

Đây mới chính là ma tu thực sự, mạnh mẽ, ngông cuồng, ngạo mạn.

Nhìn lại thần thái của Trương Mặc lúc này, ánh mắt bình tĩnh, sâu như biển cả (chính là biểu cảm đờ đẫn).

Giọng nói đó, lạnh lùng mà nhẹ nhàng. (Thực ra là do khí không đủ, sợ đến mức giọng nói nhỏ) Đi theo một lão đại như vậy, những ma tu có mặt ở đây đều cảm thấy vô cùng vinh dự.

Chỉ hận không thể quỳ xuống dưới chân Trương Mặc ngay bây giờ, hôn ngón chân của hắn.

Trương Mặc hơi quay đầu, nhìn biểu cảm sùng bái của người bên dưới, hoàn toàn không nói nên lời.

Cái gì thế, các ngươi lại nghĩ đến đâu rồi thế.

Trương Mặc cũng không thể giải thích với họ về tình hình lúc đó, hắn thực sự không cố ý, hắn hoàn toàn không nhìn thấy chữ, lúc đó kéo rất trôi chảy……

Nhưng cái kia chính là ‘Chiến thư’, tại sao lúc đó lại phải đưa cho hắn ‘Chiến thư’?

Hắn còn tưởng rằng đám ma tu xuống núi đi mua giấy vệ sinh cho hắn, thì ra là hắn nghĩ nhiều rồi.

Thứ này còn có thể vớt lên, phơi khô rồi gửi lại không?

Ừm, e là mùi sẽ không thể tan hết trong thời gian ngắn. Cho dù vẫn có thể nhìn thấy chữ, nhưng ước tính là khi tông chủ Chính Nhất tông biết được nó đã trải qua những gì, sẽ càng tức giận hơn.

Xong rồi, cuối cùng thì việc từ chối cũng không được.

Trương Mặc cảm thấy mình có thể thực sự phải anh dũng hy sinh rồi.

Thật nực cười nếu hắn chết vì chính đạo, thì thôi. Sau khi chết vẫn có thể để lại một danh tiếng tốt.

Nhưng lại chết như một ma đầu, e là chết rồi còn bị người ta nghiền xương thành tro.

Nghe nói người chính đạo đối xử với ma tu rất tàn nhẫn, ngũ mã phanh thây đều là chuyện nhỏ.

Trương Mặc nghĩ rằng mình mới được hưởng mấy ngày tháng tươi đẹp, rồi sẽ bị phân thây.

Nhưng ta thực sự không làm gì xấu cả.

Ta là dân lương thiện, ta bị oan!!

Trong lòng than khóc không thôi, nhưng trên mặt hắn cũng không dám nói.

Tâm trạng tốt cả ngày hoàn toàn không còn, Trương Mặc vẫy tay nói:

– Còn gì muốn báo cáo không?

Dương Sở vội vàng thu lại vẻ ngạc nhiên của mình, lại lấy ra từ trong ngực một tờ giấy đen dày khác nói:

– Tông chủ, còn có tin tức mới nhất của Thánh đạo báo hôm nay. Ngài xem, cũng liên quan đến ngài.

– Thánh đạo báo lại là gì?

Trương Mặc nhíu mày hỏi. Trong lòng khẽ chùng xuống, không phải ma đạo bên này cũng muốn bắt hắn chứ.

Có trời lý không vậy!

Ông trời gần đây ông không đi làm à.

Dương Sở nhanh chóng trả lời:

– Đó chính là tờ báo của chúng ta, cũng được thế gian gọi là Ma đạo báo.

– Chúng ta cũng có báo sao?

Trương Mặc tỏ ra vô cùng tò mò, ma đạo thì cứ ma đạo, còn đặt riêng một cái tên gọi là Thánh đạo. Đúng là rất biết tự tô son trát phấn lên mặt mình.

Mở tờ báo ra, chính giữa là mấy chữ to đùng.

– Ai là chưởng môn mới của Thiên ma tông?

Tiếp theo, là mô tả về chiến tích của Thiên ma tông mấy ngày trước, còn có một dòng chữ in đậm, đặc biệt làm nổi bật.

– Lão cẩu Chính Nhất tông còn muốn đến tận cửa khiêu chiến, chưởng môn mới của Thiên ma tông có thể đối phó được không? Ngay lập tức, bản báo sẽ cử ma tu chuyên nghiệp đến Thiên ma tông phỏng vấn chưởng môn mới, tin tức cụ thể xin xem bản tin ngày mai …

Trương Mặc lập tức ngẩng đầu lên, chỉ vào tờ báo hỏi:

– Có ý gì? Thánh đạo báo sắp cử người đến sao? Người đâu?

Dương Sở liên tục gật đầu nói:

– Xem như trên báo viết, hẳn là sẽ cử người đến. Để làm cái gì mà phỏng vấn ấy! Tông chủ, đây chính là cơ hội lớn để ngài thể hiện uy danh. Thánh đạo báo chính là tờ báo bán chạy nhất trong ma đạo.

Trương Mặc hơi há miệng, cảm thấy mọi chuyện thực sự càng lúc càng lớn.

Im lặng một lúc, Trương Mặc nói:

– Có thể không nhận phỏng vấn không?

Dương Sở đang định trả lời, thì bên ngoài lập tức có người xông vào.

– Bẩm tông chủ, dưới chân núi có một vị đại nhân đến, tự xưng là ma tu của Thánh đạo báo, muốn gặp tông chủ.

Trương Mặc nhất thời sửng sốt, nhẹ giọng nói:

– Đến nhanh thật đấy!

Trong lòng thầm chửi thề, đây là ngay cả thời gian để hắn chạy trốn cũng không có.

Dương Sở quay đầu nhìn về phía Trương Mạc, bờ môi run lên mấy lần một hồi, nói khẽ:

– Tông chủ, ngài thật không thấy sao? Thánh đạo báo mặc dù không là Ma Môn, nhưng nghe nói cũng là sản nghiệp do đại lão trong Hồn Tông khống chế. Không thấy, sẽ đắc tội đại lão.

Trong lòng Trương Mặc cũng run rẩy, tại sao lại có liên quan đến đại boss của Hồn tông?

Mẹ kiếp, Hồn tông là cự phách chân chính của ma đạo, tùy tiện xuất ra một ma tu, đều là đại ma đầu tuyệt thế, ở dân gian có tác dụng làm đứa trẻ đang khóc phải nín.

Lén lút nuốt một ngụm nước bọt, lại là tồn tại không thể trêu chọc, nghe nói ma tu lợi hại có thể giết người từ xa. Chỉ cần đối phương biết tên và tướng mạo của ngươi, là có thể dùng pháp thuật trong bóng tối để giết chết, Trương Mặc không muốn có ngày nào đó bị chính cái bóng của mình bóp chết.

Xem ra không gặp cũng phải gặp, hy vọng người tới đừng quá ma tu.

Chương 12. Huyết ma lệnh (1)

Trong lòng thấp thỏm không yên, nếu đối phương đến với ý đồ xấu thì sao? Nếu đối phương chỉ nhìn thoáng qua đã nhìn thấu sự yếu kém bên trong hắn thì sao?

Trong lòng Trương Mặc trong nháy mắt đã chuyển qua trăm tám mươi ý nghĩ, một lúc sau, mới nói:

– Cho hắn lên đi. Chỉ cho một mình hắn lên.

– Vâng!

Cấp dưới nhanh chóng rời đi, Dương Sở bọn người lần lượt chắp tay, nói:

– Như vậy tông chủ, chúng ta cáo lui không làm phiền nữa.

Nói xong liền định đi, Trương Mặc vội vàng giơ tay ngăn họ lại, nói:

– Chờ đã, các ngươi đều không được đi. Đi theo ta cùng tiếp nhận phỏng vấn.

Sắc mặt bọn người Dương Sở hơi thay đổi, nhẹ giọng nói:

– Như vậy có ổn không? Tông chủ?

Trương Mặc trong lòng kêu to, các ngươi đi rồi, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, chẳng phải ta chết chắc rồi sao.

Trên mặt giả vờ tức giận, hừ lạnh một tiếng nói:

– Bảo các ngươi đi thì đi.

Dương Sở bọn người lập tức đứng nghiêm trở lại, cúi đầu, không dám nói nhiều.

Không lâu sau, bên ngoài có tiếng ồn ào truyền đến. Tiếp theo, cửa viện mở ra, trước mắt mọi người sáng lên, người tới thế mà là một mỹ nhân.

Tóc dài như thác nước, màu tím yêu kiều, một thân võ phục màu en, bó sát lại tôn lên vóc dáng. Khi đi, eo lắc lư, làm người ta xao xuyến. Ngực cao vút, rung động khiến người ta thở dốc.

Ngũ quan thanh tú, khóe mắt vẽ hoa văn màu sắc. Môi đỏ như lửa, da trắng như tuyết.

Trương Mặc nhất thời nhìn đến ngây người, thiên hạ lại có nữ tử yêu kiều đến vậy.

Bước vào cửa, ánh mắt của nữ tử trước tiên dừng lại trên người Trương Mặc. Bàn tay có vẻ như vô tình vuốt nhẹ ở thắt lưng, lập tức cái chuông màu tím ở thắt lưng vang lên một tiếng chuông giòn vang, toàn thân bọn người Dương Sở chấn động.

Trong phút chốc, Dương Sở kêu lên:

– Không xong, yêu khí tán loạn, là Nhiếp Hồn Linh.

Tất cả mọi người đều vận chuyển ma nguyên, chuẩn bị ra tay.

Nữ tử cười nhẹ một tiếng nói:

– Đừng kích động như vậy, chỉ là thử một chút thôi. Tiểu nữ Tử Hoàng là chấp sự nhỏ của Thánh Đạo Báo, đã gặp qua tân nhiệm tông chủ của Thiên Ma Tông.

Tử Hoàng hướng Trương Mặc cúi người hành lễ, căn bản không để ý đến những ma tu khác suýt bị nàng làm bị thương.

Trương Mặc còn chưa biết chuyện gì xảy ra, càng không hiểu tại sao bọn người Dương Sở đột nhiên kêu lên như bị người đánh vậy.

Làm gì vậy, người ta chẳng làm gì cả. Bọn ngươi la hét cái gì.

Chưa từng thấy mỹ nữ sao?

Bởi vì chiêu này của Tử Hoàng, chuyên dùng để đối phó với người có chân khí, dùng nhan sắc và tiếng chuông làm loạn hơi thở và chân khí của đối phương, từ đó làm tổn thương kẻ địch.

Dùng chiêu này, là để nhắc nhở những ma tu ở đây, nàng không phải dễ chọc. Ma tu ở đây không giống như chính đạo, mà là tôn sùng thực lực, nàng là nữ tử có nhan sắc như vậy, nếu không bộc lộ chút bản lĩnh phòng thân, e rằng sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.

Một chiêu ra, quả nhiên cả trong lẫn ngoài cửa, ánh mắt thèm khát đã giảm đi phân nửa, phần lớn là sự sợ hãi.

Tử Hoàng đồng thời cũng thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên vị tân nhiệm tông chủ của Thiên Ma Tông này không tầm thường.

Nhiếp Hồn Linh mà nàng dùng là chỉ bảo mà đại năng của Hồn tông ban tặng, rất nhiều ma tu cường đại lần đầu tiên nhìn thấy cũng phải trúng chiêu.

Vị tân nhiệm tông chủ Thiên Ma tông này, thật sự là tồn tại thứ nhất không có trúng chiêu từ khi nàng có được Nhiếp Hồn Linh đến nay.

Lợi hại! Quả nhiên là đại năng sắp đấu với tông chủ Chính Nhất tông, thực lực này, vững rồi.

Trương Mặc nào biết được bên trong có nhiều môn đạo như vậy, càng không biết thân thể người thường của mình, còn có thể tình cờ tránh được một kiếp. Hắn lại nhìn Tử Hoàng thêm vài lần, trong lòng cảm thấy không ổn.

Quá xinh đẹp, đây mới là ma tu.

Lớp trang điểm vẽ mày vẽ mắt đó, thật yêu kiều.

Lộ ra rốn nhỏ, tuyệt đối là bảo kiếm, bảo đao giết người.

Không dám nhìn nhiều, không dám nhìn nhiều.

Ma tu mỹ nữ, đều là ăn thịt người không nhả xương.

Gượng ép bình tĩnh, Trương Mặc từ từ giơ tay nói:

– Mời ngồi.

Ngay lập tức, những người khác xung quanh mới phản ứng lại, lần lượt trừng mắt nhìn Tử Hoàng, mang ghế đến cho nàng.

Tử Hoàng ngồi xuống, lại nhìn xung quanh nói:

– Tông chủ đại nhân, tiểu nữ đến đây, là để phỏng vấn ngài vài câu, có nên để những người khác lui xuống trước không?

Trương Mặc thầm nghĩ trong lòng, không dám lui, nam nữ cô đơn, nếu xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn không đỡ nổi.

Giả vờ bình tĩnh cười nhẹ, Trương Mặc lớn tiếng nói:

– Chỉ là phỏng vấn thôi, ngươi cứ hỏi, ta cứ nói, không có gì không thể cho người khác biết.

Nữ nhân, chỉ có thể ảnh hưởng đến tiết tấu trang bức của ta.

– Trích từ chương 71《Nhật ký của ta》- Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Ánh mắt hướng lên, Trương Mặc cố gắng tập trung tầm nhìn vào khuôn mặt của Tử Hoàng, chứ không phải nơi nào khác.

Đáng tiếc, khi Tử Hoàng lắc eo, ngực rung lên, tầm mắt của Trương Mặc không khỏi đi theo.

Ghế được mang đến, Tử Hoàng rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trương Mặc.

Ở khoảng cách này, Trương Mặc thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Tử Hoàng.

Tất nhiên, ở khoảng cách này, nếu Tử Hoàng đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, Trương Mặc cũng cảm thấy mình chắc chắn sẽ chết, vì vậy hắn vô thức ngả người ra sau.

Những hành động không cần thiết của Trương Mặc đều lọt vào mắt Tử Hoàng.

Theo Tử Hoàng thấy, biểu hiện của Trương Mặc chỉ nổi bật hai chữ, thận trọng.

Người này, chắc chắn là loại ma đầu không bị mỹ nhân quyến rũ, hắn có thể giả vờ rất dâm (ánh mắt cứ nhìn những chỗ không nên nhìn), cũng có thể tỏ ra yếu đuối (cơ thể căng thẳng, nhịp thở tăng cường). Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ biết hắn luôn chuẩn bị sẵn sàng ra tay, khí thế ngút trời, nhìn người đều phải ở thế cao hơn (thân hình ngả ra sau).

Tử Hoàng lập tức thu lại ý định sử dụng ‘mỹ nhân kế’ (Trương Mặc cho biết, thực ra nàng có thể thử lại, ta rất dễ bị lừa, nếu không thì nàng thử lại đi).

Chương 13. Huyết ma lệnh (2)

Thay vào đó, khí chất của Tử Hoàng đột nhiên trở nên điềm đạm, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng chứ không còn quyến rũ.

– Xin hỏi Tông chủ, đã nhận được chiến thư của lão cẩu của Chính Nhất Tông chưa?

Đây là câu hỏi rất bén nhọn.

Trương Mặc cười xấu hổ, đang định trả lời. Bên cạnh Dương Sở đã nói: “Chiến thư bị ném vào bồn cầu”.

Tử Hoàng nghe vậy, mắt sáng lên nói:

– Xem ra Tông chủ hoàn toàn không coi lão cẩu của Chính Nhất Tông ra gì. Xin hỏi ngài định bắt sống hắn hay giết chết hắn ngay tại chỗ?

Trương Mạch liếc mắt nhìn Dương Sóc, khiến cho Dương Sóc còn muốn nói chuyện lập tức im bặt.

Vốn dĩ hắn muốn nói là đã nhận được thư tuyên chiến, nhưng hắn thực sự không muốn khơi mào chiến tranh. Kết quả Dương Sở chen miệng vào nói như thế, trực tiếp cắt đứt đường lui của hắn.

Sớm biết thì để đám người này cút xuống cho rồi, đứng đây còn có thể phá hỏng kế hoạch của hắn, cũng thật là xui xẻo.

Trương Mặc im lặng hồi lâu không trả lời câu hỏi của Tử Hoàng, do dự rất lâu, mới mở miệng nói:

– Thực ra ……

Hai chữ còn chưa kịp thốt ra, Tử Hoàng đã gật đầu nói:

– Ta hiểu ý của ngài rồi. Ngài căn bản không muốn đánh giá lão cẩu của Chính Nhất Tông, phải không? Đối với ngài, hắn không đáng để nhắc đến. Yên tâm, ta nhất định sẽ ghi lại sự hùng mạnh của ngài một cách trung thực, để độc giả của Thánh Đạo báo đều có thể cảm nhận được.

Nói xong, Tử Hoàng liền lấy giấy bút ra, viết vội vàng.

Trương Mặc nghiêng người nhìn thoáng qua, lập tức thấy Tử Hoàng viết:

– Khi ta hỏi ngài ấy định đối phó với lão cẩu của Chính Nhất Tông như thế nào, Tông chủ mới của Thiên Ma Tông đã thể hiện khí thế khó tả. Hắn chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn ta, như thể ta đã hỏi một câu chuyện cười. Lão cẩu của Chính Nhất Tông đó căn bản không đáng để đánh giá, hắn chết như thế nào hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của Tông chủ Thiên Ma Tông.

Trương Mặc hơi há miệng, chỉ vào tờ giấy nói:

– Ừm…… Cũng không có khí thế như vậy.

Tử Hoàng lập tức tỏ ra vẻ hiểu biết, sau đó gạch bỏ hai chữ ‘khí thế’, đổi thành ‘bá khí’.

Được rồi, Trương Mặc không giỏi đọc sách, thật sự không thể chơi đùa với những người dùng bút này. Hắn cảm thấy nếu không nói rõ, độc giả Thánh Đạo báo có lẽ sẽ coi hắn như một ác ma tuyệt thế trang bức vô hạn.

Trương Mặc lập tức muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tử Hoàng cắt ngang.

– Tông chủ đại nhân, lần này ta đến đây còn thay mặt một số vị đại nhân của Hồn Tông. Họ bảo ta chuyển lời đến ngài, tình hình chiến sự ở Thanh Quận, họ đã biết, ngài làm rất tốt. Là tiền tuyến của Thánh Đạo chống lại liên minh ngụy quân tử, vai trò của ngài rất lớn. Họ hy vọng nếu có thể, xin hãy tiêu diệt Chính Nhất Tông, chiếm lấy Thanh quận.

Trương Mặc nghe mà tim mình như muốn ngừng đập.

Cái gì vậy, đây là cái gì vậy?

Cái quái gì vậy, hắn làm không tệ, còn tiêu diệt Chính Nhất Tông, hắn chỉ muốn đầu hàng thôi. Cái gì mà Hồn Tông lại chú ý đến bên này, có phải quá coi trọng hắn rồi không.

Ta chỉ là một dân thường bình thường thôi mà.

Trương Mặc im lặng một lúc, sau đó từ từ nói:

– Không ổn lắm.

Đây đã là câu trả lời mà Trương Mặc cân nhắc rất lâu, cách nói khác, hắn sợ sẽ chọc giận những đại nhân vật của Hồn Tông.

Nhưng Trương Mặc trả lời như vậy, dường như Tử Hoàng đã sớm nhìn thấu.

Nàng gật đầu nói:

– Mấy vị đại nhân trong Hồn tông cũng cho rằng chỉ dựa vào ngươi quả thực có chút yếu thế. Thiên Ma Tông hiện tại không đủ sức chiến đấu, cao thủ thương vong không ít. Mấy ngày nữa Hồn tông sẽ phái một đại nhân vật đến giúp ngươi.

Trương Mặc nghe thế giật mình, đại nhân vật của Hồn Tông? Chẳng phải vừa nhìn thấy hắn, hắn đã lộ tẩy rồi.

Chuyện gì vậy, chính đạo đến giết hắn cũng được, ma đạo cũng phải phái người đến.

Hắn rốt cuộc là bên nào?

Trương Mặc lại cảm thấy người mà Hồn Tông cử đến có thể nguy hiểm hơn.

– Không cần thiết đâu!

Trương Mặc lại nhẹ giọng nói.

Trong mắt Tử Hoàng lóe lên một tia sáng khác, tựa hồ câu trả lời của Trương Mặc chính là điều nàng mong đợi.

Lúc này, Tử Hoàng thầm nghĩ, quả nhiên giống như lời của vị đại nhân kia. Một sự tồn tại như Tông chủ Thiên Ma tông, chắc chắn sẽ vô cùng kiêng dè người Hồn tông phái đến. Phản ứng đầu tiên của hắn chắc chắn là Hồn tông đến để cướp thế lực của mình. Muốn cướp đi địa vị và địa bàn của hắn. Quả nhiên, ma tu càng mạnh thì càng đa nghi và cẩn thận. Chỉ bằng vài câu nói, e là không thể thuyết phục được Tông chủ trước mặt, may mà nàng đã mang theo vật để lấy lòng tin.

Nàng đưa tay, lấy ra một vật từ trong tay áo.

– Tông chủ đại nhân, đây là Huyết ma lệnh mà Hồn tông tặng cho ngài, có thể giúp ngài nâng cao tu vi. Giá trị của vật này ước tính đã vượt qua cả Thiên Ma tông, như vậy ngài có thể tin vào thành ý của Hồn tông rồi chứ.

Một lệnh bài màu đỏ như máu, trên đó có bốn chữ lớn ‘Huyết đạo vô cực’.

Nghe đến ba chữ Huyết ma lệnh, Trương Mạc không có phản ứng gì. Nhưng Dương Sở và những người bên cạnh lại ồ lên.

– Huyết ma lệnh! Trời ơi, đây có phải là Huyết ma lệnh có thể luyện hóa tinh huyết, nhỏ máu tái sinh không?

– Bảo vật, bảo vật ma đạo thực sự.

– Hồn tông ra tay thật hào phóng, có vật này, tương đương với việc có thêm một mạng nữa.

Trương Mạc nghe thấy tiếng la hét của họ, lúc này trên mặt mới có chút thay đổi.

Tử Hoàng vốn thấy Trương Mạc không phản ứng gì, tưởng Trương Mạc khinh thường vật này, đang định thu tay lại.

Bỗng nhiên, Trương Mạc dùng hai ngón tay kẹp lấy Huyết ma lệnh.

Một mạng thứ hai à, thứ này mà không lấy thì mới là đồ ngốc.

Thấy Tử Hoàng còn muốn thu lại, Trương Mạc không khách khí mở ra tuyệt chiêu.

– Bất động như sơn!

Ngay lập tức, Tử Hoàng cảm thấy Huyết ma lệnh bị một lực rất lớn kẹp chặt, không thể rút ra được nữa.

Dù nàng có dùng sức như thế nào, thậm chí còn âm thầm dùng ma nguyên, thì Huyết ma lệnh cũng không hề nhúc nhích.

Ngay lập tức, trên mặt Tử Hoàng lộ vẻ kinh ngạc, rồi nhìn về phía Trương Mạc.

– Tông chủ đại nhân, lực đạo thật mạnh!

Chương 14. Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được

Lão cẩu Chính đạo, ta đã cho ngươi cơ hội rồi mà ngươi không biết nắm bắt!

Sao ngươi lại vô dụng thế này chứ.

– Trích từ Chương 6《 Nhật ký của ta 》- Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Tử Hoàng từ từ buông tay, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.

Nếu như vừa rồi chỉ là có chút suy đoán rằng vị tông chủ trước mặt rất mạnh, thì bây giờ Tử Hoàng có thể khẳng định được vị tân tông chủ của Thiên Ma Tông này chính là một cao thủ tuyệt đối.

Trương Mặc thầm nghĩ trong lòng, không dễ gì mới có được một thứ có thể bảo vệ mạng sống, sao có thể để ngươi lấy lại được.

Hắn không giỏi việc gì khác, chỉ giỏi cướp đồ.

Đòn bất động như sơn này, ngoài dùng để ra vẻ thì dùng để cướp đồ là hiệu quả nhất.

Tất nhiên, tiền đề là đối phương không nhìn thấu được trò ra vẻ của hắn.

Mười hơi thở vừa mới trôi qua, Trương Mặc lập tức giải trừ trạng thái bất động như sơn. Mỉm cười thu lại Huyết Ma Lệnh. Sau đó, hắn tiếp tục nói:

– Còn vấn đề gì nữa không?

Tử Hoàng cầm bút giấy, nhanh chóng đáp lại:

– Một vấn đề cuối cùng, kính xin tông chủ đại nhân trả lời thư chiến. Ta sẽ giữ nguyên lời của ngài, đăng lên Thánh Đạo báo số tiếp theo.

Trả lời thư chiến?

Trương Mặc khẽ động lòng, đây là muốn đối thoại với tông chủ của Chính Nhất Tông qua không trung sao.

Hắn nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Tử Hoàng, liền biết rằng ngày mai khi Thánh Đạo báo ra mắt, chuyện hắn vứt thư chiến vào nhà xí chắc chắn sẽ truyền khắp Đại Giang Nam Bắc.

Hắn có nói thêm lời hay ý đẹp gì nữa thì bên Chính đạo cũng không thể tin được.

Đắn đo suy nghĩ, bỗng nhiên Trương Mặc lóe lên một tia sáng, đã như vậy thì không bằng làm thế này…….

Suy nghĩ một lát, Trương Mặc nói:

– Bảo lão cẩu của Chính Nhất Tông, ta đợi hắn ở đỉnh Tiểu Thánh Sơn, mời hắn quang minh chính đại đến, dưới ánh mặt trời quyết chiến với ta.

Tử Hoàng nhanh chóng ghi chép, sau đó hài lòng xem lại vài lần rồi nói:

– Tông chủ đại nhân khí phách, ta sẽ lập tức quay về chuẩn bị cho số Thánh Đạo báo mới. -.

– Tử Hoàng cô nương đi thong thả, không tiễn!

Trương Mặc hơi giơ tay lên, Tử Hoàng lập tức cúi người hành lễ rồi rời đi.

Mãi đến khi thấy Tử Hoàng đi xa, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt Trương Mặc mới đột nhiên thay đổi, nói với Dương Sở và những người khác:

– Tất cả mọi người, lập tức phân tán đến chân núi. Tuần tra, đặt bẫy, chuẩn bị phục kích. Lấy bản đồ ra đây!

Dương Sở và những người khác còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã thấy trong mắt Trương Mặc lóe lên tia sáng dữ tợn, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Họ bỗng nhiên nhớ đến cái chết thảm của hầu tử, toàn thân run lên, không dám nói nhiều, lập tức lấy bản đồ Tiểu Thánh Sơn vẽ tay ra.

Trương Mặc vươn tay vẽ vòng tròn ở chân núi.

– Ở đây, ở đây, và ở đây nữa, đều phải phòng thủ cẩn thận cho ta. Khu vực này, và khu vực này nữa cũng phải đổi người tuần tra, theo từng mốc thời gian, không được bỏ sót bất kỳ kẻ khả nghi nào.

– Vâng!

Dương Sở và những người khác dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của Trương Mặc, như thể đã nhìn thấy quân liên minh Chính đạo tập kích, trên trán đều bắt đầu đổ mồ hôi.

Họ nào biết được, Trương Mặc sắp xếp như vậy, thực ra trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Đến lúc phải chạy trốn rồi!

Nếu cứ tiếp tục chờ đợi như vậy, hắn sẽ thực sự phải chết vì làm ma đầu.

Hắn không muốn chết, hắn còn muốn lấy vợ, sinh con, về làm một người lương thiện.

Làm tông chủ thì không làm được nữa rồi, tông chủ của Chính Nhất Tông vừa đến, tùy tiện một chiêu là hắn đã không đỡ nổi, đánh kiểu gì.

Những lời nói kia, chính là để bản thân có thời gian chạy trốn.

Đuổi hết tất cả ma tu đi, cũng là để ngăn không cho người khác nhìn thấy hắn bỏ chạy.

Còn tuần tra, phục kích gì đó, đều là để tạo đường thoát và thời gian chạy trốn cho bản thân.

Đến lúc sống còn, đầu óc của Trương Mặc vẫn rất tốt.

Đêm nay, đêm nay phải đi.

Bên kia, Tử Hoàng rời khỏi Tiểu Thánh Sơn, với tốc độ nhanh nhất trở về huyện Tiểu Thánh.

Còn chưa vào thành huyện, Tử Hoàng đã thay một bộ trường bào, không chỉ che đi thân hình mà còn che đi khuôn mặt.

Nhanh chóng đi vào một nơi nào đó trong thành huyện, nơi đó đã có rất nhiều người chờ đợi từ lâu.

Thấy Tử Hoàng đi vào, tất cả mọi người đều ngóng trông cô.

Tử Hoàng lập tức xé một tờ giấy từ trên sổ ra, đặt lên bàn nói:

– Đây chính là tiêu đề của số báo tiếp theo, lập tức in cho ta, phát hành ngay lập tức. Không nói gì khác, chỉ trong chiều nay, tất cả ma tu ở huyện Tiểu Thánh đều phải nhìn thấy Thánh Đạo báo số mới nhất.

– Vâng!

Nghe vậy, lập tức có người chuyên trách tiếp nhận giấy tờ để chỉnh sửa văn bản, ma tu phụ trách in ấn chữ sống thậm chí còn phóng thích cả ma nguyên.

Một nhóm người lập tức bắt tay vào làm, Tử Hoàng đợi một lúc sau, cầm tờ Thánh Đạo báo mới ra lò đầu tiên, nhanh chóng đi lên tầng hai.

Lúc này, trên tầng hai, một nữ tử mặc áo dài màu máu, khăn choàng dài, dáng người đẫy đà, có nốt ruồi xinh đẹp giữa hai lông mày chậm rãi quay đầu lại.

– Trở về rồi à, người đó thế nào?

Người mà nữ tử chỉ chính là chính là tân nhiệm tông chủ Tiểu Thánh Sơn – Trương Mạc.

Chương 15. Giờ Tý đã đến (1)

Tử Hoàng bước nhanh về phía trước, đưa Thánh đạo báo mới xuất lô đặt ở trên tay phụ nhân.

– Huyết di, người này thật có chút bất phàm. Bất quá, đến cùng vẫn là ma tu đi ra từ địa phương nhỏ, trời sinh tính tham lam, Huyết Ma lệnh bị hắn đoạt đi.

Huyết di nhìn một chút Thánh đạo báo, khẽ cười một tiếng nói:

– Chỉ là Huyết Ma lệnh xử lý đặc thù kia? Chỉ cần hắn vừa sử dụng, bên trong lập tức xuất hiện huyết độc.

Tử Hoàng gật đầu nói:

– Đúng vậy. Đối phó với loại ma đầu này, cần phải có một số thủ đoạn khống chế. Yên tâm, hắn không nhìn thấu đâu. Đợi đến ngày mai hắn quyết đấu với lão cẩu của Chính Nhất Tông, nếu thực sự chống đỡ không nổi thì lấy ra Huyết Ma Lệnh. Ít nhất có thể đảm bảo cùng lão cẩu của Chính Nhất Tông đồng quy vu tận. Nếu ngài muốn cứu hắn, cũng chỉ là việc giơ tay nhấc chân. Dù sao thì về mặt Huyết Độc, ngài là đệ nhất Hồn Tông.

Nhàn nhạt nịnh nọt một câu, khiến trên mặt Huyết Di nhiều thêm vài phần tươi cười.

Huyết Di buông Thánh Đạo báo xuống:

– Tông môn rất coi trọng cục diện chiến sự bên này, nếu có thể, ta đương nhiên càng muốn thu nhận người chứ không phải giết người. Bao gồm cả tông chủ của Chính Nhất Tông kia, nếu hắn thực sự trúng Huyết Độc, ta cũng nguyện thu nhận hắn vào Ma Môn, chứ không giết hắn..

Nghe vậy, Tử Hoàng đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt bỗng biến đổi:

– Huyết Di, nghe nói trước kia ngài và tông chủ của Chính Nhất Tông còn có chút chuyện?-

Huyết Di liếc nhìn Tử Hoàng, nhưng không phản bác, chỉ nhẹ giọng nói:

– Năm đó, ta mười bảy, hắn mười tám, đều là những năm tháng tươi đẹp. Đáng tiếc là đạo bất đồng, không thể cùng mưu tính. Được rồi, mau đi phát hành Thánh Đạo báo bản mới nhất đi. Nhất định phải để Chính Nhất Tông, đám đạo đức giả của Thanh Môn đều nhìn thấy.

– Ta đi ngay!

Tử Hoàng nhanh chân rời đi, chỉ để lại một mình Huyết Di ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn xa xăm.

Người đẹp như tranh, năm tháng đã qua, chỉ còn lại hận cũ.

Người phụ tình kia, ngươi có giống ta, đang hồi tưởng không?

Một canh giờ sau, Thánh Đạo báo phiên bản mới được phát đi khắp các huyện thành.

Nơi ở của liên quân chính đạo, cũng bị người từ xa ném đến báo, lăn vào trước cửa.

Võ giả nhặt được liếc mắt nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Tiếp đó, báo chí đương nhiên được đưa đến tay các vị đại nhân của liên quân với tốc độ nhanh nhất.

Lúc này, trong đại sảnh của liên quân, trên chủ tọa, chính là tông chủ của Chính Nhất Tông, một thân bạch y như tuyết, hai hàng lông mày kiếm nhập vào thái dương.

Mộ Thần Tinh!

Ngươi đoán được ta dự đoán, nhưng ta đoán được ngươi sẽ dự đoán được ta.

Ta nói rõ ràng chưa?

– Trích từ chương 55 《 Nhật ký của ta 》- Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Huyện Tiểu Thánh, Liên quân Chính đạo.

Một mảnh yên tĩnh đến đáng sợ.

Tờ Thánh Đạo báo mới ra lò, còn mang theo hơi ấm. Mực còn chưa khô, chỉ cần xoa nhẹ là có thể dính đen tay.

Nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất là những chữ viết bên trên.

Mộ Tông chủ Chính Nhất Tông đọc hết trang nhất mà không bỏ sót một chữ nào.

Hất tay ném tờ Thánh Đạo Báo đi, lạnh lùng nói:

– Ngông cuồng, quá ngông cuồng!

Những người khác lần lượt truyền tay nhau, khi thấy thư chiến thư đều bị Trương Mạc ném vào nhà xí, họ liền hét lớn, tức giận đến mức chửi bới om sòm.

Khi thấy Trương Mạc thậm chí còn không thèm đánh giá Mộ Tông chủ, họ càng phẫn nộ, rút kiếm dậm chân không ngừng.

– Quá ngông cuồng, tên ma đầu này, thật sự là không coi ai ra gì!

– Chỉ là Đăng Long cảnh thôi mà, thật sự coi quận Thanh của ta không có người sao?

– Mộ Tông chủ, ta thấy đối với một ma đầu tuyệt thế như vậy, đừng nói lý lẽ gì với hắn, đừng làm gì công bằng cả. Ta sẽ điều binh lính triều đình đến, chúng ta tập hợp một trận, hoàn thành một trận chiến, san bằng Tiểu Thánh sơn.

Tiếng phẫn nộ, tiếng gầm rú, tiếng gào thét, không ngớt vang lên.

Mộ Tông chủ vốn cũng đang tức giận, nhưng sau khi xem lại tờ Thánh Đạo Báo một lần nữa, khóe miệng lại nở nụ cười ba phần.

– Chờ đã, mọi người không cần tức giận, hãy nghe ta nói một lời, ta có vẻ như đã phát hiện ra một chút bí ẩn!

Một câu nói của Mộ Tông chủ lập tức khiến toàn trường im lặng.

Mọi người đều khó hiểu nhìn Mộ Tông chủ, tờ Thánh Đạo Báo này còn có thể nhìn ra bí ẩn gì.

– Mọi người hãy xem, mặc dù tên ma đầu này đã nhiều lần tỏ ra khinh thường, ngông cuồng và khiêu khích. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn để ta lên đỉnh Tiểu Thánh sơn để chiến đấu.

Lời nói của Mộ Tông chủ càng khiến mọi người nghi ngờ.

– Có vấn đề gì không?

– Một ma đầu như vậy, hắn sẽ không rời khỏi địa bàn của mình.

Mọi người bàn tán xôn xao, Mộ Tông chủ tiếp tục nói:

– Lời này đúng là không có gì sai, vấn đề là câu tiếp theo. Hy vọng ta quang minh chính đại đến, còn ở dưới ánh mặt trời, chúng ta sẽ phân định thắng bại. Ha ha, hắn không nói câu này thì còn tốt, nói câu này, ta lại đoán được vài phần. Hắn muốn kéo dài thời gian, ít nhất là kéo thời gian quyết chiến đến sau khi trời sáng.

Chương 16. Giờ Tý đã đến (2)

Ngay lập tức, mọi người vây lại, cẩn thận nhai lại câu nói này.

– Đúng vậy, hắn không cần phải nói lời này. Vẽ rắn thêm chân câu này, e là thật sự có ý định kéo dài thời gian.

– Ta hiểu rồi, như Mộ Tông chủ đã nói, hắn sợ chúng ta đến ngay đêm nay, hoặc là công pháp của hắn vào ban đêm không đủ phát huy toàn bộ sức mạnh. Hoặc là phòng thủ và bẫy của Tiểu Thánh sơn chưa chuẩn bị xong, cần phải kéo dài thêm một đêm.

– Có lý. Ha ha, cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của tên ma đầu này.

– Quả nhiên nói nhiều sẽ mất. Bọn chúng tưởng rằng, dùng Thánh Đạo báo có thể chọc giận chúng ta, khiến chúng ta mất đi khả năng phán đoán. Nhưng không ngờ, anh hùng thiên hạ tụ họp ở đây, có người tinh tế như Mộ Tông chủ, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu được âm mưu của hắn.

– Vậy thì không thể làm theo ý hắn được. Đột kích đêm nay, hạ gục một lần!

Mọi người càng nói càng hăng. Mộ Tông chủ cũng đứng dậy nói

– Một tên ma đầu nhỏ bé, cũng dám đấu trí với chúng ta. Mọi người đừng lên tiếng, bây giờ chúng ta vẫn phải ổn định trước đã. Đại trưởng lão. Các ngươi lập tức tập hợp nhân mã, chỉ cần tinh nhuệ, đêm nay chuẩn bị đột kích. Tiêu môn chủ, xin ngươi bây giờ hãy đến Chính Đạo báo bên kia, chúng ta cũng ra một phiên bản nhanh nhất, nói rằng ta đã đồng ý với tên ma đầu đó, trưa mai sẽ quyết chiến với hắn trên đỉnh Tiểu Thánh sơn. Cụ thể nói như thế nào, để bọn họ tô vẽ thêm.

– Được, cách làm này của Mộ Tông chủ, chắc thắng, ta đi ngay!

– Yên tâm, Mộ Tông chủ, tuyệt đối sẽ không để lộ một chút tiếng gió nào.

– Tối nay, ta muốn ma đầu kia sẽ bị giết thân một nơi đầu một nẻo.

Mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn như lửa.

Trương Mạc đang ở trong phòng thu dọn hành lý, tất cả các ma tu khác đều bị hắn đuổi xuống núi.

Trong phòng, cái gì có giá trị, cái gì cũng nhét vào hành lý.

Trương Mạc đã quyết định bỏ trốn, đương nhiên là phải kiếm chác lần cuối.

Không có vàng bạc, không thấy đồ trang sức, không sao. Bộ da thú dưới chân này cũng đáng giá không ít tiền.

Dù sao thì tông chủ này cũng không thể làm không công một lần, đợi hắn về nhà, bán hết những thứ này, mua vài mẫu đất, lấy một cô gái đẹp, sau này làm một địa chủ là được.

Những gì có thể nhìn thấy đều nhét vào hành lý, đang nhét được một nửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi.

– Tông chủ, Thánh Đạo báo phiên bản mới đã ra, ngài có muốn xem không?

Một câu nói dọa Trương Mạc giật mình.

Trương Mạc trầm giọng nói:

– Đặt ở cửa, không ai được phép lên núi nữa, nếu dưới bất kỳ tình huống nào lại lên núi, sẽ bị xử lý theo quy định của tông môn!

– Vâng!

Ma tu bên ngoài nghe được tông chủ tức giận, vội vàng bỏ chạy.

Trương Mạc lén nhìn qua khe cửa thêm vài lần nữa để chắc chắn không có ai ở đó, sau đó cẩn thận mở cửa và nhặt Báo cáo Chính Đạo từ dưới đất lên.

– Tình huống như thế nào, sao có thể một ngày báo cáo mấy lần? Người ta trên đời này nhàm chán như vậy sao?

Nhìn kỹ lại, Trương Mạc đều ngây người ra.

Chuyện gì vậy, người Chính đạo sao lại biết tin nhanh thế. Chẳng phải báo Thánh Đạo mới ra bản mới vào ngày mai sao?

Chính Nhất tông Mộ tông chủ đáp lại, ngày mai chính ngọ, quyết chiến tại đỉnh Tiểu Thánh sơn.

Ngày mai sao? Nhanh quá nhỉ.

May quá, may quá ta đủ thông minh, tối nay tính đi luôn.

Chờ thêm nữa, quả thực là chắc chắn sẽ chết.

Những thứ khác không cần xem nữa, quăng luôn tờ báo Thánh Đạo sang một bên.

Trương Mạc bây giờ chỉ đợi trời tối, sau đó lợi dụng bóng tối để lẻn ra khỏi ngọn núi và biến mất không dấu vết.

Đừng thấy dưới chân núi bây giờ phòng thủ nghiêm ngặt, tuần tra khắp nơi.

Nhưng những khu vực đó, thời gian đó, đều là do Trương Mạc tự phân chia. Hắn vô cùng xảo quyệt cố tình vào giờ Tý đêm nay, để lại một khoảng tuần tra trống ở hướng Trúc Lâm Thương.

Dựa theo thời gian tuần tra đổi ca, đại khái sẽ có khoảng thời gian bằng một tuần trà, bên đó sẽ không có người.

Dù sao thì thời gian và quy định do hắn đặt ra, những người khác cũng không dám phản bác. Ma tu thì có điểm này khá tốt, mệnh lệnh cấp trên ban xuống, thì cơ bản đều là mệnh lệnh bất di bất dịch. Không hoàn thành thì sẽ chết kiểu như vậy. Cho dù có nhận ra là không ổn, thì những người dưới cũng không dám nói.

Một tuần trà không dài cũng không ngắn, nhưng đủ để Trương Mạc trốn thoát hoàn toàn.

Nơi tệ hại, Trương Mạc dù sao cũng không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa.

Người đời đều nói tông chủ tốt, ta nguyện làm người thường kia.

Trương Mạc chuẩn bị xong mọi thứ, liền chậm rãi đi về phía chân núi. Giả vờ thị sát, thực chất là xác định những người bên dưới đều làm việc theo kế hoạch của hắn.

Bắt đầu xem từ nơi đông người nhất, khoanh tay, nhìn họ dựng bẫy phòng thủ, biến mặt đất thành đầm lầy, rắc bột độc và rắn độc cùng côn trùng độc.

Trương Mạc xem vài lần rồi gật đầu hài lòng, sau đó lại đổi sang một nơi khác.

Ừm, toàn bộ mọi người đều làm theo kế hoạch, quá tốt.

Xem gần xong rồi, Trương Mạc quay người trở lại trên núi, cầm lấy gói đồ, chuẩn bị trốn chạy.

Đêm đã khuya.

Trăng đen gió lớn, giờ Tý sắp đến.

Chương 17. Ban đêm đột kích

Sắc đẹp như hổ đói, làm tan rã ý chí của người ta, đừng nói là đụng vào, ngay cả nghĩ cũng không được! — Trích từ Chương 56《Nhật ký của ta》- Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần -.

Huyện Tiểu Thánh, một nơi nào đó.

– Tử Hoàng, ngươi ở lại đây, ta bây giờ đến Tiểu Thánh Sơn!

– Huyết di, đêm nay ngài sẽ đi sao?

– Tất nhiên, phải đến trước Chính Nhất Tông, chuẩn bị một chút, tìm một nơi ẩn núp, để ngày mai quan chiến.

– Vâng, Huyết di. Ta ở đây chờ ngài quay về.

Huyện Tiểu Thánh, liên quân Chính đạo.

– Chư vị đồng đạo, đêm nay chính là lúc chúng ta báo thù rửa hận cho Bạch Liên Kiếm Quân, Tàng Đao đại nhân, tất cả mọi người hãy cầm chắc binh khí trong tay!

– Mọi người hãy hành động theo kế hoạch, đi theo các trưởng lão của mình. Đêm nay nhất định phải hạ gục Tiểu Thánh Sơn này!-

– Mộ tông chủ, xuất phát thôi.

– Được, ma tu dưới chân núi sẽ nhờ vào chư vị. Ma đầu của Thiên Ma Tông đó, cứ giao cho ta xử lý!

– Xuất phát!

Đêm đen, đoàn người rời đi, cổng thành mở ra, với tốc độ cực nhanh tiến về Tiểu Thánh Sơn.

Cùng hành động với các võ giả Chính đạo, còn có một đội nhỏ gồm một trăm người do quan phủ Thanh quận cử đến.

Không phải là quan phủ keo kiệt, chỉ cử có từng này người đến. Chính là vì kiêng dè Thiên Ma Tông, nên những binh lính không có trình độ nhất định thì căn bản không dám cử đến.

Những người có thể cử đến, ít nhất cũng phải là người có tu vi. Không đến nỗi ngay cả việc đuổi theo cũng không đuổi kịp.

Một đám người chạy thẳng đến chân núi Tiểu Thánh Sơn, đang định xông lên núi, nhưng rất nhanh họ đã cảm thấy có gì đó không ổn.

– Đợi đã, dừng lại, có phục kích!

– Không ổn, là bẫy. Lùi lại!

Đội quân áo trắng xung phong ở phía trước nhất đã trúng phục đầu tiên. Còn phải nói đến bẫy của ma tu sao? Chắc chắn là vô cùng tàn nhẫn.

Bất cứ thứ gì độc hại, đầm lầy độc, khói độc. Côn trùng, bọ cạp, trăn. Những thứ gì có thể hại người, thì tuyệt đối không bỏ qua.

Đại chiến vừa nổ ra, lập tức trong làn khói đen, đã thấy khói độc bốc lên.

Tiếp đó, tiếng cười điên cuồng của ma tu cũng vang lên.

– Ha ha ha, lũ chó Chính đạo, ông đây chờ các người đã lâu rồi.

– Những mánh khóe vặt vãnh của các ngươi, đã sớm bị tông chủ đại nhân nhìn thấu. Lũ cẩu, chịu chết đi!

– Bắn tên, bắn tên!

Trong làn khói độc, tên nỏ bay loạn xạ. Còn có những con quái vật đầm lầy ghê tởm bò ra từ đầm lầy, túm lấy mắt cá chân của người ta rồi không buông.

Lần xung phong đầu tiên của Chính đạo đã bị chặn đứng hoàn toàn.

Thấy cảnh này, Mộ tông chủ cũng sắc mặt hơi đổi, nói:

– Quả nhiên, ma đầu của Thiên Ma Tông đã bố trí phòng thủ. Nhưng theo ta đoán, bọn chúng vội vàng như vậy, không thể phòng thủ hoàn toàn được. Chia quân làm hai đường, Thanh Môn trưởng lão, theo ta, đổi hướng tấn công!

Ngay lập tức, liên quân Chính đạo bắt đầu chia quân, vòng qua một vòng, từ hướng khác phát động tấn công dữ dội.

Lần này họ xông lên xa hơn một chút, chỉ còn cách xông lên Tiểu Thánh Sơn.

Đất dưới chân đột nhiên sụp xuống, mấy võ giả xung phong ở phía trước nhất, trực tiếp rơi vào hố lớn.

– Á!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong hố đương nhiên có chông nhọn, còn có vô số gai nhọn, ném vào trong đó, chỉ cần rơi vào, thì đừng hòng thoát ra dễ dàng.

Mộ tông chủ ở giữa không trung túm lấy hai người, tiếp đó dùng chân đạp mạnh vào giữa không trung, thế mà lại bay lên được.

Nhưng vừa chờ hắn bay ra khỏi hố, thì lại thấy mười mấy cái bóng, hướng về phía họ, ném ra những luồng sáng lạnh lẽo trong tay.

Lôi Hỏa thạch!!

Ầm! Ầm! Ầm!.

Một trận nổ lớn vang lên, ngay cả Mộ tông chủ cũng bị thổi bay quần áo tung tóe.

Trở tay đánh ra một tia kiếm khí, hình trăng lưỡi liềm bay ra, một ma tu không kịp tránh né, lập tức bị chia làm hai nửa.

Nhưng dù vậy, Mộ tông chủ cũng vô cùng tức giận, còn muốn tiếp tục ra tay, thì lại thấy trong hố phun ra một đám khói độc. Bay lên giữa không trung, tản ra.

– Lùi lại!

Mộ tông chủ nghiến răng hét lớn, ma tu chắc chắn đã chuẩn bị sẵn thuốc giải độc, bọn chúng không sợ độc.

Nhưng liên quân Chính đạo mạo hiểm xông lên, nhất định sẽ chết rất nhiều.

Chết tiệt, bẫy mà lũ ma tu này bố trí, cũng quá hoàn hảo rồi. Đây là đã đoán chắc rồi, bọn họ sẽ tấn công từ hướng này sao?

Không ít người có cùng suy nghĩ với Mộ tông chủ.

Thậm chí trong nội bộ Thiên Ma Tông, không ít người đều kinh hô.

– Tông chủ thật là thần cơ diệu toán. Làm sao ngài ấy biết được, lũ lão cẩu Chính đạo sẽ đến tấn công đêm nay.

– Đúng là vậy, ngay cả hướng cũng đoán trúng rồi. Nếu không thì đêm nay chúng ta chắc chắn sẽ bị tiêu diệt hết.

– Tông chủ đại nhân quả là thiên ma tuyệt thế, lợi hại quá!

– Vừa rồi lúc tông chủ đại nhân đến thị sát, ta còn thầm nghĩ là làm quá lên. Bây giờ nhìn lại, tông chủ đại nhân đã cứu mạng ta rồi!

– Lăn lộn với người, liền phải đi cùng đại lão kiểu này. Mẹ nó, tối nay ta muốn độc đám này lão cẩu hoàn toàn thành chó chết, lại cho ta thêm một vò rượu, ta hạ thi độc, để bọn hắn hảo hảo cảm thụ.

Nghe thấy nhiều tên tu yêu đang thốt lên thán phục, Dương Sở vô cùng cảm khải trong khi đang chỉ huy đám người.

Chương 18. Tình chàng ý thiếp (1)

Tân giáo chủ quá cường đại, quả nhiên không thể nghi ngờ lời nói của tân giáo chủ. Không nên nghi ngờ gì cả.

Những gì người ta có thể nhìn thấy còn nhiều hơn những gì họ nhìn thấy. Cứ hành động theo kế hoạch và tuân theo mệnh lệnh, ngươi sẽ sống sót.

Từ đêm nay trở đi, ‘Dương Sở’ hắn sẽ trở thành con chó trung thành nhất dưới trướng Tông chủ đại nhân.

Theo chân Tông chủ đại lão như vậy, Dương Sở hắn cảm thấy rằng mình vào một ngày nào đó cũng có thể ngóc đầu lên được.

– Dương chấp sự, Dương chấp sự đại nhân. Cả hai khu vực phòng thủ đều đã chặn đứng được lũ cẩy chính đạo, đánh thật sướng tay.

– Ừ, sướng tay thì sướng tay. Đặt nhiều chất độc, ít đối đầu trực diện. Đêm nay thắng, chiến lợi phẩm ta sẽ chia đều cho mọi người.

– Vâng, Dương chấp sự, nhưng vẫn còn một chuyện nữa, ta nghĩ vẫn nên báo lại với ngài.

– Nói đi, chuyện gì?

– Chính là bên Trúc Lâm kia, chúng ta cảm thấy rằng phòng thủ ở đó có phải là quá yếu không. Nếu lũ lão cẩu chính đạo vòng qua Trúc Lâm, đến phía sau chúng ta, thậm chí là lên núi, thì chẳng phải chúng ta sẽ bị địch đánh từ trước ra sau sao, hay là, ta cử người đi ngay bây giờ…

– Câm miệng!

Dương Sở trừng mắt, quát lớn:

– Đây là phương án phòng thủ do đích thân Tông chủ đại nhân vạch ra, ngay cả thời gian tuần tra cũng do Tông chủ đại nhân quy định. Ngươi đang nghi ngờ sự sắp xếp của Tông chủ đại nhân sao?-

– Không dám, không dám. Nhưng mà…

– Không có nhưng nhị gì hết, cút về giữ địa bàn của ngươi đi. Không cần ngươi quan tâm đến những nơi khác. Cút!

Nói một tiếng cút, đối phương lập tức gật đầu, cúi đầu rời đi.

Dương Sở khẽ hừ một tiếng, nói: – Đồ ngu, ngay cả ngươi cũng nhìn ra được sơ hở. Tông chủ đại nhân há lại không biết sao? Ta thấy bên kia mới thực sự là cái bẫy. Tông chủ đại nhân thông minh đến nhường nào, há lại là mấy tên ma tu các ngươi có thể hiểu được.

Dương Sở hoàn toàn tin tưởng vào kế hoạch của Tông chủ đại nhân, căn bản là không có ý định thay đổi.

Còn lúc này, Mộ Tông chủ đã bị đẩy lui hai lần, đã đến bờ vực bùng nổ.

– Tên ma đầu này, thế mà chuẩn bị kỹ càng đến vậy, đây là đã tính toán trước đêm nay chúng ta sẽ đến công kích đây mà!

– Tông chủ, Mộ Tông chủ. Đã điều tra ra rồi, khắp Tiểu Thánh Sơn đều có phòng thủ, nhưng riêng bên Trúc Lâm thì không thấy phòng thủ đâu.

Mộ Tông chủ lập tức quay đầu nhìn về hướng Trúc Lâm.

– Sơ hở? Hay là, bẫy?

Ta gần đây phát hiện có người đang lén đọc nhật ký của ta. Bây giờ, ngoài ta ra, ai nhìn thấy câu này sẽ không thể đi ị được, ha ha ha.

— Trích từ chương 365《Nhật ký của ta》- Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần.

Rừng trúc xanh um.

– Thật thú vị, xem ra Ma tông ở bên trong chính đạo cũng có gián điệp nhỉ!

Một bóng hình yêu kiều đáp xuống, chính là Hốn tông Huyết di, còn được gọi là Huyết Phù Dung.

Khi nàng đến, nàng nhìn thấy quân đội liên minh chính đạo và ma tu của Ma tông đang giao chiến.

Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng. Nàng không ngờ rằng quân đội liên minh chính đạo lại có thể làm được điều này. Họ đánh rất kỳ cũng rất dữ dội.

Còn cái bẫy mà Ma tông đã đặt trước đó thì càng khiến nàng kính nể.

Đây là cái bẫy được đặt trước khi biết rằng quân đội liên minh chính đạo sẽ đến vào đêm nay, nếu không thì những cái bẫy như sương độc này sẽ không thể sử dụng được suôn sẻ như vậy.

Vị tông chủ mới của Ma tông này quả là có chút bản lĩnh.

Tuy nhiên, không giống như những người khác cho rằng vị tông chủ mới này thần cơ diệu toán, Huyết di tin rằng Ma tông đã cài gián điệp vào trong quân đội liên minh chính đạo từ lâu.

Nhìn quanh, rừng trúc xanh um tĩnh lặng.

So với làn khói độc bay mù mịt và tiếng chiến loạn ở gần đó, nơi này thực sự yên tĩnh đến mức kỳ lạ.

Cũng có con đường dẫn đến Tiểu Thánh sơn, nhưng rừng trúc xanh um lại không có một ma tu canh gác nào.

Trước đó dường như vẫn còn ma tu đổi ca. Bây giờ sắp đến giờ tý, nhưng ngay cả bóng người cũng không thấy đâu.

– Kỳ lạ!

Huyết di bị tình huống kỳ lạ này làm cho nhất thời không dám tiến lên.

Theo suy nghĩ của nàng, càng yên tĩnh như thế này thì càng nguy hiểm.

Nhưng sau khi đợi một lúc, Huyết di vẫn không phát hiện ra điều gì bất ổn, chỉ có thể định thần lại rồi đi về hướng Tiểu Thánh sơn.

Dù sao thì với thực lực và thân phận của nàng, nếu có thực sự gặp phải mai phục thì cũng có thể hóa giải được nguy hiểm.

Chưa đi được bao xa, thậm chí còn chưa ra khỏi rừng trúc xanh um. Bỗng nhiên, Huyết di nghe thấy tiếng gió thổi mạnh.

Huyết di lập tức lật người dậy, nhảy lên đỉnh cây trúc. Sau đó, nàng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc cũng nhảy lên cây trúc.

Tiếng trúc xào xạc như sóng biển, gió đêm thổi từng cơn.

Bốn mắt nhìn nhau, đều nhận ra đối phương.

– Thần Tinh?

– Phù Dung?

Người đến chính là tông chủ của Chính Nhất tông, Mộ Thần Tinh. Khi biết được từ thuộc hạ rằng rừng trúc xanh um không có phòng thủ, Mộ tông chủ dù sao cũng phải đến thăm dò hư thực. Đừng để thực sự trúng không thành kế của Ma tông, như vậy mới thật là mất mặt.

Chương 19. Tình chàng ý thiếp (2)

Đưa những người khác đi cùng có thể sẽ có thương vong, chỉ có Mộ tông chủ đích thân đến mới có thể đảm bảo đến đi tự do.

Cho dù có bẫy, có thể ngăn cản những người khác, nhưng chắc chắn không thể ngăn cản được Mộ tông chủ.

Ban đầu, Mộ tông chủ cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ nhìn rõ người kia trên ngọn trúc, Mộ tông chủ lại nhất thời không dám đảm bảo mình có thể sống sót trở về.

Sao nàng lại ở đây?

Hai người nhìn nhau, dường như có muôn vàn chuyện muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.

Cuối cùng, cuối cùng, Huyết di chỉ thở dài một tiếng: – Ngươi già rồi !

Ngay khi lời nói thốt ra, cả hai cùng cười nhẹ.

Mục tông chủ chắp tay sau lưng nói:

– Thời gian trôi nhanh như vậy, sao có thể không già đi? Nhưng ngươi, ngươi vẫn xinh đẹp như ngày nào.

Huyết di cười nói:

– Lưỡi của ngươi vẫn như ngày nào, say lòng người. Đáng tiếc, ta không còn mười tám nữa.

Mộ tông chủ nghiêm mặt nói:

– Trong lòng ngươi, ngươi mãi mãi mười tám tuổi.

– Ma quỷ!

Huyết di cười vui vẻ, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.

Mộ tông chủ giơ tay nói:

– Xuống dưới nói chuyện? Ở đây gió khá to.

– Được thôi, bao nhiêu năm không gặp. Thực sự phải nói chuyện cho thỏa thích!

Hai người lật người xuống biển trúc, sau đó bước tới đối diện nhau.

Trên mặt Mộ tông chủ lộ ra vẻ kích động, dường như sắp rơi nước mắt.

Huyết di cũng hơi căng thẳng, dường như cả vai đều đang run rẩy.

Nhìn hai người sắp đi đến bên nhau, ngay trong khoảnh khắc cảm động ấm áp về cuộc hội ngộ của những người bạn cũ.

Đột nhiên, sắc mặt Huyết di thay đổi, tay trái lóe lên một tia máu, lao thẳng vào tim Mộ tông chủ.

Còn Mộ tông chủ thì dường như đã sớm biết đối phương sẽ ra một chiêu như vậy. Tay trái vẫn giấu sau lưng trực tiếp rút ra một thanh kiếm.

Chỉ nghe thấy một tiếng leng keng, lòng bàn tay của Huyết di bị thân kiếm chặn lại. Ánh sáng màu máu khiến thân kiếm run rẩy dữ dội, Mộ tông chủ theo đó duỗi hai ngón tay phải thành thế kiếm chỉ, trực tiếp điểm vào tim của Huyết di.

– Phá!

Phụt, thân thể của Huyết di lập tức bị đâm thủng, kiếm khí phóng ra thậm chí còn xuyên thủng một mảng trúc sau lưng Huyết di.

Huyết di trúng phải kiếm khí mạnh mẽ như vậy, nhưng lại không có phản ứng gì. Nhấc chân chính là Liêu Âm Cước hung ác, mũi chân càng xông ra một tia huyết tiễn, kém chút xuyên thấu Mộ Tông chủ.

Bùm!.

Ánh kiếm trên người Mộ Tông chủ lại lóe lên, biến thành một tấm khiên đỡ đòn.

Cơ thể bồng bềnh như những chiếc lá, trường kiếm khẽ vung, kiếm khí thành vực, một tấm khiên hình bán nguyệt xuất hiện trước cơ thể.

Huyết di dùng lòng bàn tay chạm nhẹ vào vết thương, vết thương nhanh chóng tự động lành lại, không hề có một giọt máu nào chảy ra.

– Ngân Quang Kiếm, Xuyên Vân Kiếm Chỉ. Súc khí tất sát, Thần Tinh, ngươi thật sự muốn lấy mạng ta sao?

Trên mặt Huyết di vẫn treo một nụ cười, nhưng trong mắt lại là một mảnh băng giá.

Mộ Tông chủ cũng chậm rãi nói: – Huyết Ma Trảo, Độc Huyết Tiễn, Hóa Huyết Thân. Phù Dung, ngươi có định để ta sống sót trở về sao.

Trong mắt Huyết di đột nhiên có lệ quang lóe lên nói:

– Ngươi không thể nhường ta chút sao? Vài chục năm trước, ngươi đã không nhường, giờ già rồi, vẫn còn sắt đá như vậy sao?

Sắc mặt Mộ Tông chủ hơi đổi, đột nhiên lắc đầu nói: = Thôi, thôi. Coi như ta nợ ngươi. Được rồi, ta cho ngươi đánh một chiêu!

Mộ Tông chủ đi tới trước mặt Huyết di, khi hai người cách nhau chỉ ba bước, Huyết di giơ tay ra chiêu.

Một chưởng thẳng hướng đến mặt Mộ Tông chủ đánh tới, nhưng chưởng phong còn chưa rơi vào mặt Mộ Tông chủ, Huyết di lại dừng tay lại.

– Ta sao nỡ lòng đánh ngươi!

Nói xong, Huyết di lệ nhòa mở rộng vòng tay muốn ôm lấy Mộ Tông chủ.

Nhưng hai tay vừa chạm vào Mộ Tông chủ trong nháy mắt, liền dùng sức đè xuống, ấn chặt lấy vai Mộ Tông chủ, tiếp theo trong miệng xuất hiện nanh vuốt, thẳng hướng đến yết hầu Mộ Tông chủ.

Hấp Huyết Ma Công!

Đây mới là thế tất sát.

Nanh vuốt trong miệng vừa chạm đến yết hầu Mộ Tông chủ, lại cảm thấy y phục bảo vệ cổ của Mộ Tông chủ như sắt thép.

Ngay sau đó, giọng nói của Mộ Tông chủ vang lên.

– Tàng Kiếm Thức, Thập Phương Trảm!

Kiếm quang nổ tung, như cuồng phong lốc xoáy trong nháy mắt chém nát mọi thứ xung quanh, trong phạm vi một trượng, toàn là kiếm khí ngang dọc.

Chỉ trong chốc lát, cơ thể của Huyết di đã biến thành nhiều mảnh. Lập tức, Huyết di hóa thành huyết quang bay trở lại, có thể rút ra khỏi kiếm khí, một nửa cơ thể khôi phục lại hình dạng ban đầu.

– Ngươi……

Huyết di giận không kìm được.

Mộ Tông chủ chậm rãi nói: – Lưỡng bại câu thương.

Khí thế của hai người càng tăng, vừa rồi dường như không ai chiếm được tiện nghi.

Mà lúc này hai người đều không chú ý đến, ngay trong rừng trúc.

Có một bóng người trốn ở phía sau bụi trúc không xa, nhìn bọn họ.

Cõng theo bọc hành lý, Trương Mạc không dám thở mạnh hơi há miệng.

– Quá mạnh!.

Hai người này bất kể là ai, đều là tồn tại mà hắn không thể trêu chọc.

Nhưng mà hai người này làm gì vậy? Lúc thì ôn nhu tình ý, lúc lại ra tay chết chóc.

Đùa giỡn sao!

Hai người các ngươi cản đường rồi, biết không!

Chương 20. Ma đầu hiện thân.

Khi một người xui xẻo, uống nước lạnh đều nhét kẽ răng, đánh rắm đều nện gót chân.

Còn biết làm sao nữa, lão thiên gia, ta không chửi ông nữa được không, tha cho ta đi được không.

— Trích từ Chương 70, 《 Nhật ký của ta 》 – Thiên Địa Vô Thượng Thánh ma, Trương Ma Thần.

Co ro trong bụi tre, Trương Mạc đến cả thở mạnh cũng không dám.

Thầm đếm thời gian trong lòng, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ mình sẽ thực sự bỏ lỡ thời gian.

Cũng xui xẻo, đúng lúc này, trên đường rời đi lại đụng phải hai người.

Trương Mạc bây giờ tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong.

Xa xa khói độc bốc lên nghi ngút, vòng đường khác cũng không xong. Chỉ có thể từng chút từng chút dịch sang bên cạnh, xem có thể không gây chú ý cho hai người này, rồi lặng lẽ rời đi không.

Đáng tiếc, ý tưởng thì hay, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

Xé rách hoàn toàn lớp mặt nạ của mình, Huyết di và Mộ tông chủ trong lần ra chiêu tiếp theo đã không còn bất kỳ kiêng dè nào nữa.

Trong nháy mắt, kiếm khí ngang dọc, máu tươi tràn lan.

Trương Mạc vừa định đi về hướng nào, thì hướng đó nhất định sẽ bị kiếm khí quét qua.

Kiếm khí cường đại có thể chém ra những khe rãnh sâu hoắm trên mặt đất. Trương Mạc có thể khẳng định, cho dù chỉ bị sượt qua, thì cũng chắc chắn sẽ chết không toàn thây.

Hơn nữa cho đến tận bây giờ, Trương Mạc vẫn không biết hai người này là ai.

Tại sao lại phải đánh nhau ở đây, hai người có thể đổi chỗ khác để tỉ thí không?

Trương Mạc rất muốn đứng ra quát mắng hai người này phá hoại môi trường, nhưng hắn lại không có lá gan đó.

Chỉ có thể lấy bọc đồ che trước người, cả người nằm rạp xuống đất, trong lòng thầm niệm ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng trúng kiếm khí.

Loại niệm chú này xem ra có tác dụng, mặc dù kiếm khí quét bốn phía, nhưng Trương Mạc ở đây vẫn ổn.

Lúc nguy hiểm nhất, chính là một tia máu của Huyết di, gần như là sát vào tóc của Trương Mạc bay qua.

Gói đồ của Trương Mạc lập tức bị huyết diễm đốt cháy, sau đó ngay trước mắt Trương Mạc, nhanh chóng cháy thành tro, không còn lại gì.

Trương Mạc hơi mở miệng, trong lòng cảm thấy thống khổ.

Hết rồi, mọi thứ ta mang theo đều không còn nữa, tiền, tất cả là tiền. Mọi thứ đã không còn nữa, cho dù hôm nay hắn có thể thành công trốn thoát và thăng thiên, hắn vẫn sẽ là một kẻ khốn cùng.

Muốn khóc không ra nước mắt, Trương Mạc cũng không dám để Huyết di đền bù.

Nhìn đống tro tàn trên mặt đất theo gió bay đi, Trương Mạc chỉ cảm thấy mình e là không qua được cửa ải này rồi.

Phụt!

Đột ngột, Trương Mạc nghe thấy một tiếng kiếm dài đâm vào thịt.

Ngẩng đầu lần nữa, dưới ánh kiếm sáng ngời, Huyết di thình lình bị một mảnh kiếm khí đâm thủng.

Tứ chi, đầu lâu, ngũ tạng lục phủ ước chừng đều bị đâm thủng hết.

Hơn nữa, mỗi một đạo kiếm khí đều mang theo ánh sáng khác thường, dường như còn đang xói mòn thân thể của Huyết di.

– Không cần giãy giụa nữa, Phù Dung, chiêu này của ta luyện hai mươi năm, chính là dành riêng cho ngươi. Hạo khí phá tà kiếm, Hóa Huyết thân của ngươi, cũng không đỡ nổi một kiếm này!

Mộ tông chủ phiêu nhiên hạ xuống, kiếm dài ngang trước cổ Huyết di.

Từ trên hiện trường mà xem, dường như Mộ tông chủ đã chiếm được thế thượng phong tuyệt đối, thắng bại đã phân.

Thân thể của Huyết di dường như hoàn toàn không thể nhúc nhích được nữa, nhưng khóe miệng của nàng vẫn treo nụ cười nói:

– Là sao? Vậy ngươi có biết, ta cũng có một chiêu. Là dành riêng để đối phó với ngươi. Bây giờ ngươi có cảm thấy vết thương ngứa ngáy, hô hấp không thông, tứ chi cứng đờ không!

Sắc mặt Mộ tông chủ đột ngột thay đổi, Huyết di vừa nói như vậy, quả nhiên hắn cảm thấy có gì đó không ổn ở mình.

– Huyết diễm ma công.

Huyết di chậm rãi thốt ra bốn chữ này, ánh mắt Mộ tông chủ lập tức lóe lên.

Hai người nhìn nhau, không còn là tình nồng ý mật nữa, mà là không ai chịu nhường ai.

Chốc lát sau, Mộ tông chủ nở nụ cười nói:

– Phù Dung, chúng ta không nhất thiết phải đánh đến mức lưỡng bại câu thương chứ.

Huyết di cười nói:

– Muốn cầu xin tha thứ sao?

Mộ tông chủ lắc đầu nói:

– Hai bên cùng lui một bước thôi. Đêm nay ta có thể coi như chưa từng nhìn thấy ngươi. Ta rút kiếm khí, thả ngươi đi. Ngươi giải trừ huyết diễm của ta, về sau chúng ta vẫn là người quen cũ, vẫn là bạn cũ.

Khuôn mặt của Huyết di đột nhiên trở nên dữ tợn nói:

– Ngươi nằm mơ! Ngươi còn tưởng ta là cô nương mười tám tuổi, để ngươi lừa gạt sao?

Mộ tông chủ cũng cuối cùng nổi giận, nói:

– Ta không lừa ngươi, nếu như ngươi không phải là ma tu, ta đã sớm cùng ngươi phiêu bạt giang hồ, bầu bạn hồng trần rồi.

Huyết di nhìn chằm chằm vào mắt Mộ tông chủ, chậm rãi nói: – Vậy thì cùng chết đi, ha ha ha ha.

Mộ tông chủ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vung tay chém một kiếm chặt đứt đầu Huyết di, dưới phá tà kiếm khí, Huyết di không còn khả năng khôi phục thân thể nữa.

Đầu lâu bay cao, vạch một đường cong, rơi vào trong rừng.

Thật khéo, rơi thẳng trước mặt Trương Mạc.

Lúc đầu Trương Mạc còn rướn cổ lên vụng trộm nhìn xem, cảm giác giống như hai vị này sắp đánh nhau xong.

Trận chiến kết thúc. Được rồi, trận chiến đã kết thúc. Di nhanh thôi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay