[Dịch] Vũ Nghịch Càn Khôn
Tập 1: Nam phế vật – Hướng lên trời thề (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1 : Nam phế vật
– Sở Nam ca ca, người đã đồng ý bắt cho ta một con tiểu mãng xà rồi mà?
Một tiểu nữ hài chừng bảy tám tuổi, tóc để hai chỏm như sừng dê, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, đối mặt với một thiếu niên mười sáu tuổi mặt mày sáng sủa nói.
– Tiểu Nhược Tuyết! Chuyện này….
Sở Nam ngồi chồm hổm xuống, cười xấu hổ, vuốt đầu nàng nói:
– Nhưng ta cũng đã nói với ngươi, đợi đến khi ta luyện thành cao cấp Võ Sư mới có thể giúp ngươi bắt tiểu mãng xà mà!
– Nhưng mà…. Sở Nam ca ca, người đến lúc nào mới có thể luyện thành cao cấp Võ Sư chứ?
Bạch Nhược Tuyết ánh mắt có chút ngầng ngậng nước, âm thanh nức nở nói:
– Bạch Hạo ca ca cũng là trung cấp Võ Sĩ rồi, người tại sao vẫn còn là sơ cấp Võ Sĩ chứ?
Nghe vậy, Sở Nam quả thật có chút xấu hổ, hắn năm nay đã mười sáu tuổi, tại đại lục Thiên Vũ cũng đã gần đến tuổi trưởng thành, thế nhưng vẫn là sơ cấp Võ Sĩ, quả thật là quá kém. Mà Bạch Hạo trong lời nói của Bạch Nhược Tuyết thì mới chỉ là một tiểu hài nhi mười hai tuổi, nhỏ hơn hắn buốn tuổi đã là trung cấp Võ Sĩ, so với hắn mà nói quả là một trời một vực.
Lúc hai người đang nói thì một âm thanh cuồng tiếu tràn đầy mùi vị châm chọc vang lên:
– Nam phế vật, ngươi tại sao vẫn còn là sơ cấp Võ Sĩ? Ta còn tưởng ba năm không gặp thì ngươi sẽ có chút tiến bộ chứ? Nhược Tuyết, gọi ca ca một tiếng rồi ta sẽ giúp ngươi bắt tiểu mãng xà, ta bây giờ đã là cao cấp Võ Sư rồi!
– Không cần, ta chỉ muốn Sở Nam ca ca bắt thôi.
Bạch Nhược Tuyết nắm tay Sở Nam, khẽ nói:
– Sở Nam ca ca, chúng ta về nhà thôi.
– Tiểu Nhược Tuyết, chúng ta đi.
Sở Nam nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Bạch Nhược Tuyết, đi về phía trước, nhưng người vừa lên tiếng lại đứng chắn trước mặt Sở Nam, Sở Nam đi qua trái thì hắn cũng đi qua trái, Sở Nam đi sang phải thì hắn cũng đi sang phải.
– Ngươi muốn gì?
Sở Nam lạnh lùng hỏi.
Kẻ chắn trước mặt Sở Nam tên là Bạch Trạch Vũ, năm nay mười bảy tuổi, cha của hắn là Bạch Thành Phong, cũng là trưởng thôn của Bạch gia thôn, tại một tiểu sơn thôn vắng vẻ như vậy, lại có một cha là một trưởng thôn giống như vua một cõi, Bạch Trạch Vũ cũng xem như có chút quyền thế, hơn nữa hắn lại rất có thiên phú, 13 tuổi đã là cao cấp Võ Sĩ, cũng ở đây được một năm thì ngẫu nhiên được một trung niên nhân đem đi khỏi Bạch gia thôn, nghe nói người đó là thành viên trọng yếu của Thánh Hỏa Môn, cũng là một trong ba môn phái lớn của Đại Khánh Quốc, mà Bạch Trạch Vũ cũng nhờ vậy mà trở thành nội thất đệ tử của Thánh Hỏa Môn.
Bạch Trạch Vũ quả thực không phụ thiên phú của hắn, lúc đi chỉ mới là cao cấp Võ Sĩ, mà bốn năm sau, không ngờ lại có thể bước qua cánh cửa Võ Sĩ đạt đến Võ Sư, lại còn là cảnh giới cao cấp Võ Sư nữa.
Trước kia, Sở Nam luôn trốn tránh Bạch Trạch Vũ, nhưng không ngờ Bạch Trạch Vũ rời nhà đã ba năm, vậy mà khi trở về liền tìm hắn gây phiền toái.
– Muốn làm gì?
Bạch Trạch Vũ khinh miệt hừ một tiếng, nhìn con đường dưới chân, khẽ chớp mắt một cái, ngạo nghễ nói:
– Con đường này dành cho cường giả, về phần một vài tên phế vật, ví dụ như 16 tuổi vẫn là sơ cấp Võ Sĩ, nói không chừng ngay cả phế vật sơ cấp Võ Sĩ cũng không bằng thì không xứng đi đường này!
Bạch Trạch Vũ thấy Sở Nam không dám nói gì, cho là hắn sợ, lại càng kiêu ngạo hơn, cuồng tiếu nói:
– Ngươi muốn đi cũng được, quỳ xuống dập đầu ba cái, gọi ba tiếng gia gia, ta tạm tha cho ngươi. Ngươi muốn đánh một trận sao? Tốt nhất vẫn nên quỳ xuống khấu đầu ba cái đi.
Sở Nam trầm mặc, nhưng bề ngoài trầm mặc lại thai nghén phẫn nộ vô tận, Bạch Nhược Tuyết ở bên cạnh có chút bối rối, mặc dù tuổi của nàng còn rất nhỏ, nhưng nàng cũng hiểu rõ giữa sơ cấp Võ Sĩ và cao cấp Võ Sư chênh lệch như thế nào, thật không khác gì một trời một vực, Sở Nam ca ca làm sao đánh được? Hơn nữa, thân thể của Sở Nam ca ca còn không tốt, luôn sinh bệnh….
– Tiểu Nhược Tuyết, ngươi về trước đi, buổi tối ca ca sẽ cùng ngươi đi bắt đom đóm!
Sở Nam thấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Nhược Tuyết run rẩy, cố gắng dùng thanh âm nhu hòa nói, nhưng Bạch Nhược Tuyết lại quay đầu lại, kiên quyết nói:
– Không, Sở Nam ca ca, ta và người đi cùng nhau!
Nói xong, Bạch Nhược Tuyết lại quay sang Bạch Trạch Vũ, dùng âm thanh non nớt nói:
– Có phải ta gọi ngươi một tiếng ca ca thì ngươi sẽ để chúng ta đi qua?
Bạch Trạch Vũ sững sờ, sau đó cười ha hả nói:
– Sở Nam, ta nhìn nhầm ngươi rồi, ngươi không dám đánh với ta, lại gọi tiểu nha đầu này tới xin tha cho ngươi, xem ra ngươi không phải chỉ là một tên phế vật mà còn là một tên nhu nhược chính cống… Tên nhu nhược!
Nghe thấy nời nói hết sức vũ nhục của Bạch Trạch Vũ, Sở Nam xiết chặt nắm tay vang lên tiếng răng rắc giòn tan, bởi vì từ nhỏ toàn bộ kinh mạch đã bị đứt cho nên thể chất của Sở Nam rất yếu, căn bản không thích hợp luyện võ, bất luận hắn khắc khổ luyện võ như thế nào, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và mồ hôi thì thực lực vẫn khó có thể tiến thêm, cho nên vẫn luôn bị người khác gọi là phế vật….
Thế nhưng, cho tới bây giờ còn chưa có ai gọi hắn là tên nhu nhược….
Lấy võ vi tôn, đại lục Thiên Vũ luôn dùng võ vi tôn rất khinh bỉ những người nhu nhược không dám đối mặt với khiêu chiến. Bị người khác gọi là nhu nhược chính là vũ nhục lớn nhất trong lòng Sở Nam. Lửa giận trong lòng Sở Nam bùng lên, trên mặt lại không chút thay đổi, chậm rãi nói:
– Tiểu Nhược Tuyết, đứng qua một bên xem ca ca giáo huấn tên hỗn đãn này thế nào!
Bạch Nhược Tuyết nghe lời lùi sang một bên, trong đầu suy nghĩ xem có nên chạy về thôn gọi người đến hay không, thế nhưng nàng lại sợ Sở Nam ca ca ở bên này….
– Giáo huấn ta? Quả là trò đùa, ngươi chỉ là một tên phế vật sơ cấp Võ Sĩ, muốn giáo huấn một cao cấp Võ Sư như ta?
Bạch Trạch Vũ ngửa đầu cuồng tiếu, phảng phất như nghe được câu chuyện nực cười nhất đại lục Thiên Vũ, ngay lúc hắn cười đến cong gập người thì nắm đấm của Sở Nam đã hóa phẫn nộ thành lực lượng mang theo Viêm Hỏa màu vàng nhạt nhằm về phía thân hình đang cong gập của Bạch Trạch Vũ nện tới.
Nắm đấm bị thiêu đốt thành một hỏa cầu, mang theo tiếng gió vù vù, Bạch Trạch Vũ vẫn còn cuồng tiếu, nhưng khi hắn nhìn thấy hành động của Sở Nam thì nắm đấm của Sở Nam chỉ còn cách hắn chừng một ngón tay.
Bạch Trạch Vũ gấp gáp lách qua một bên, không ngờ vẫn không thể né được, một quyền của Sở Nam tràn ngập tức giận cứ như vậy nện lên ngực Bạch Trạch Vũ, khiến Bạch Trạch Vũ lùi về sau một bước.
– Ta bị đánh trúng? Một cao cấp Võ Sư như ta lại bị một tên phế vật đánh trúng?
Mặc dù công kích của Sở Nam không thể tạo thành chút thương tổn gì đối với Bạch Trạch Vũ, thế nhưng hắn đường đường là một đệ tử của Thánh Hỏa Môn, một cao cấp Võ Sư, không ngờ lại bị một tên sơ cấp Võ Sĩ, bị một tên phế vật trong miệng hắn đánh trúng một quyền khiến cho phải lùi một bước, tin tức này nếu như truyền đi thì Bạch Trạch Vũ hắn làm sao có thể đứng tại Bạch gia thôn này được, làm sao còn mặt mũi lặn lộn tại đại lục Thiên Vũ nữa?
– Sở Nam ca ca thật lợi hại….
Bạch Nhược Tuyết thấy Sở Nam đánh trúng Bạch Trạch Vũ một quyền, cho rằng chiếm thượng phong, ở bên cạnh không ngừng vỗ tay hoan hô.
Trong lòng Sở Nam cảm thấy cay đắng, một quyền vừa rồi xuất ra hầu như đã khiến hắn tiêu hao hết toàn bộ lực lượng, là một quyền đầy đủ uy lực nhất mà hắn bây giờ có thể đánh ra, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ khiến cho Bạch Trạch Vũ lùi về sau một bước, không tạo thành chút thương tổn mang tính thực chất đối với gã, chênh lệch giữa sơ cấp Võ Sĩ và cao cấp Võ Sư quả là rất lớn.
Bạch Trạch Vũ tức giận vô cùng, phát ra một tiếng rống giận dữ:
– Phế vật, dám đánh ta, lão tử phải đánh ngươi một trăm quyền, một nghìn quyền! Lão tử phải dùng quyền pháp đơn giản nhất khiến cho ngươi hiểu cao cấp Võ Sư và sơ cấp Võ Sĩ khác biệt như thế nào! Khiến ngươi biết được thiên tài và phế vật khác nhau như thế nào!
– Hỏa Liệt Quyền!
Hữu quyền của Bạch Trạch Vũ cũng bị thiêu đốt thành một hỏa cầu, thế nhưng hỏa cầu này so với hỏa cầu vừa rồi của Sở Nam thì lại lớn hơn gấp ba, hơn nữa màu sắc của hỏa diễm cũng hoàn toàn khác nhau, hỏa diễm của Sở Nam là màu vàng nhạt, còn hỏa cầu này của Bạch Trạch Vũ lại hiện màu hoàng kim, thậm chí còn một chút tia màu đỏ.
Hỏa diễm mà Sở Nam phong xuất ra chẳng qua chỉ là hỏa diễm bình thường.
Mà hỏa diễm của Bạch Trạch Vũ thì lại là Chân Dương chi hỏa!
Sở Nam giờ khắc này giống như vì một quyền vừa rồi mà tiêu hao hết toàn bộ năng lượng, nắm quyền bây giờ ngay cả một tiểu hỏa cầu màu vàng nhạt cũng không có, nếu có thì cũng chỉ là nhục quyền mà thôi.
Mặc dù chỉ có nhục quyền, thế nhưng trong mắt Sở Nam vẫn không có chút sợ hãi nào, một loại cố chấp, một loại điên cuồng dâng lên, cứ như vậy nện về phía hỏa cầu màu hoàng kim….
Chương 2 : Không đứng thẳng thì hãy hủy hoại
Một chiêu Hỏa Liệt Quyền xuất ra, quyền còn chưa đến người Sở Nam thì nhiệt độ đã khiến Sở Nam đổ ra từng giọt mồ hôi lớn, Sở Nam cảm thấy rất đau, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, tiếp tục vung nhục quyền về phía trước.
– Phế vật, có phải đau lắm không, có phải ngươi rất sợ không?
Nụ cười trên mặt Bạch Trạch Vũ trở nên dữ tợn, có chút sướng khoái.
– Sợ? Sợ ngươi phải gọi ta ba tiếng gia gia!
Lời nói cứng rắn của Sở Nam nhanh chóng vang lên, lập tức nghe phịch một tiếng, nhục quyền và hỏa quyền va vào nhau, âm thanh răng rắc từ trên nắm quyền của Sở Nam lan đến cánh tay, thân thể của Sở Nam lập tức bay ra ngoài khoảng chừng mười mét, nặng nề ngã trên mặt đất, từng trận bụi mù bốc lên.
Lúc ngã trên mặt đất, Sở Nam cảm thấy cánh tay phải giống như đã không còn là của chính hắn nữa vậy.
– Sở Nam ca ca….
Nhược Tuyết chạy về phía Sở Nam, mà Bạch Trạch Vũ thì vẫn chắp tay đứng tại chỗ, bộ dạng giống như cao nhân, cười khinh miệt nói:
– Phế vật, cảm giác như thế nào? Rất thoái mái phải không? Ồ, ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì? Có phải là muốn đánh ta không? Muốn thì tới đi….
– Tiểu Nhược Tuyết, đứng sang một bên đi!
Sở Nam ca ca cự tuyệt Nhược Tuyết dìu mình, dùng tay trái chống đỡ đứng dậy, sau khi chùi vết máu nơi khóe miệng thì liền xiết chặt nắm đấm, hét lớn một tiếng, lại tiếp tục phóng về phía Bạch Trạch Vũ.
Mắt thấy Sở Nam điên cuồng xông tới, Bạch Trạch Vũ cười lạnh đứng yên một chỗ, nắm tay tràn ngập hỏa diễm màu hoàng kim, lạnh giọng nói:
– Một quyền vừa rồi ta chỉ dùng ba thành lực lượng, chỉ bằng tên phế vật ngươi cũng dám đấu cùng ta, một quyền vừa rồi đã phế đi cánh tay phải của ngươi, một quyền này sẽ phế cánh tay trái của ngươi!
Bạch Trạch Vũ dùng đủ mọi cách vũ nhục Sở Nam, nhằm báo thù lúc vừa rồi bị một quyền của Sở Nam đẩy lui, hắn căn bản không hề để Sở Nam vào mắt, đối với cao cấp Võ Sư như Bạch Trạch Vũ mà nói thì sơ cấp Võ Sĩ giống như Sở Nam chẳng khác gì côn trùng.
– Phịch….
Nhục quyền cùng hỏa quyền màu hoàng kim lần nữa va vào nhau, thân thể của Sở Nam lại bay ra ngoài, lúc này bay càng xa hơn, khoảng chừng hơn hai mươi mét, Bạch Trạch Vũ lại càng cuồng tiếu:
– Phế vật, thế nào, ngươi còn có thể nâng cánh tay trái của ngươi lên không?
Sở Nam không chỉ không cử động được cánh tay trái mà ngay cả cánh tay phải cũng không cử động được, xương cốt của hai cánh tay đã sai vị trí, thậm chí còn vỡ vụn ra khiến hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, dường như huyết dịch muốn thấm vào trong xương, truyền khắp thân thể, máu tươi nơi khóe miệng của hắn không ngừng chảy ra như suối.
Thế nhưng hắn vẫn không ngã gục, Sở Nam mượn lực lượng của hai chân liều mạng đứng dậy, mặc dù động tác cực kỳ chật vật, thế nhưng cuối cùng Sở Nam vẫn đứng lên được, sau khi đứng lên, xương sống vẫn thẳng tắp như cũ.
– Ồ?
Bạch Trạch Vũ đối với việc Sở Nam lại có thể lần nữa đứng lên thì có chút kinh ngạc, ngược lại cười nhạo nói:
– Không tệ, không ngờ lại đứng lên được, vậy ngươi hãy…. Ngã xuống lần nữa cho ta!
Sở Nam bùng lên nhiệt huyết bất khuất, hướng về phía Bạch Trạch Vũ phát động công kích, Bạch Trạch Vũ lần này không đợi Sở Nam tấn công tới, tốc độ bỗng nhanh hơn, phóng về phía Sở Nam, miệng vẫn kiêu ngạo nói:
– Phế vật, bây giờ ta phải đánh gãy hai chân của ngươi!
Lại một cái Hỏa Liệt Quyền, Bạch Trạch Vũ xuất ra toàn bộ nội lực trong cơ thể, bụi mù trên mặt đất này cũng bị quyền phong cuốn theo, Chân Dương chi hỏa sáng lên kim quang, cứ như vậy đánh về phía chân của Sở Nam, sau đó chỉ nghe thấy hai tiếng răng rắc vang lên, Sở Nam đã ngã xuống đất.
– Phế vật, hai chân của ngươi cũng đã gãy, ngươi còn có thể bò dậy được không? Ha ha ha….
Bạch Trạch Vũ ngửa mặt lên trời cười dài, nói tiếp:
– Ta chỉ mới dùng ba quyền đã đánh cho ngươi nửa sống nửa chết, thật đúng là phế vật mà, ta đã hạ thủ lưu tình rồi, bằng không, với thực lực cao cấp Võ Sư của ta, một quyền cũng đã đánh chết ngươi rồi! Phế vật, cam chịu số phận đi, gọi ta ba tiếng gia gia, sau đó dập đầu ba cái nữa ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thế nào?
– Con mẹ ngươi cứ mơ mộng hão huyền đi! Lão tử thà chết cũng không cam chịu số phận, nhất là loại kiến hôi như ngươi!
Sở Nam rống lên, không chút để ý đến toàn thân đau nhức kịch liệt đang kháng nghị, cắn răng một cái, dùng cái chân đã gãy nát và cánh tay cũng đã gãy lìa chống dậy, sau đó mượn phản lực của mặt đất bật mạnh dậy, Sở Nam lại lần nữa đứng lên.
– Ồ? Không nghĩ rằng tên phế vật nhà ngươi vẫn có thể đứng dậy, hơn nữa tốc độ lại còn nhanh như thế.
Bạch Trạch Vũ kinh ngạc, lại càng trở nên thâm trầm hơn, nhìn khuôn mặt toát đầy mồ hôi của Sở Nam, lại nhìn ánh mắt điên cuồng của hắn, Bạch Trạch Vũ cảm giác hô hấp của mình có chút nặng nề, sắc mặt trở nên âm trầm, dữ tợn nói:
– Ngươi đã có thể đứng lên thì tưởng rằng mình giỏi lắm sao? Ta phải khiến ngươi hiểu rõ, ngươi ngay cả con kiến cũng không bằng!
Vẫn là Hỏa Liệt Quyền, hỏa cầu màu hoàng kim cực lớn bao phủ lấy nắm đấm của Bạch Trạch Vũ, hung hăng đập lên ngực Sở Nam, lập tức, thân thể Sở Nam giống như một tảng đá bị một lực lượng to lớn ném ra ngoài, cứ như vậy đập xuống đất, lực va đập mạnh khiến thân thể Sở Nam giống như muốn tan nát.
– Phế vật, còn có thể đứng lên không?
Ngữ khí của Bạch Trạch Vũ vẫn khinh miệt như cũ, nhưng trong mắt lại có chút lo lắng, lo lắng tên phế vật kia lại đứng lên, ánh mắt của hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm về phía Sở Nam.
Nhược Tuyết lúc này đã chạy về phía Sở Nam, nhưng khi nàng chạy đến cách Sở Nam khoảng ba bước thì dừng lại, không đến đỡ Sở Nam, bởi vì Nhược Tuyết đã nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam, nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được hàm nghĩa của ánh mắt đó, đó là loại ánh mắt cố chấp, ương ngạnh và cứng cỏi….
Đúng vậy, xương tay nát, chân đã gay, thân thể như muốn vỡ vụn, ngay cả tim đập dường như cũng không rõ, thế nhưng Sở Nam vẫn còn ý chí vĩnh viễn không khuất phục, còn có tinh thần bất khuất, nếu như không thể đứng thẳng vậy thì cứ điên cuồng hủy hoại một phen đi.
Ý chí như vậy cùng với tinh thần điên cuồng bất khuất dung hợp lại một chỗ sẽ trở thành một thứ, thứ này gọi là: lực lượng.
Gãy xương, thì đã sao?
Xương cốt sai chỗ, có thể nói lên điều gì?
Thân thể vỡ nát, có nghĩa là không đứng lên nổi sao?
Không! Không! Không!
Gãy xương? Càng tốt, mũi xương đứt gãy sắc nhọn sẽ có thể cắm vào mặt đất, khiến thân thể của hắn càng vững chắc hơn.
Xương cốt sai chỗ? Cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao thì cũng là dùng xương cốt để chống đỡ, bất luận là xương lớn hay xương nhỏ, dùng cái nào cũng giống nhau.
Thân thể vỡ vụn? Vậy lại càng đơn giản hơn, như vậy chỉ cần đứng lên thì sẽ không bởi vì đau nhức mà khom người nữa, sẽ càng đứng thẳng hơn….
Trong đau đớn thống khổ vô tận này, thân thể Sở Nam vẫn đứng thẳng giữa thiên địa, trên đầu đội trời, phía dưới chân đạp đất, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bạch Trạch Vũ, mỗi một bước chân bước đi đều để lại một vết máu, cứ như vậy đi về phía Bạch Trạch Vũ, không, là đánh tới.
– Ta là một võ giả, cho dù chết cũng phải chết trên chiến trường!
Nhược Tuyết nhìn thấy hình ảnh bi tráng này, nhìn thấy thân ảnh bất khuất này thì nước mắt không kìm được chảy ra ngoài.
Bạch Trạch Vũ nhìn thấy một màn này thì trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác sợ hãi….
Chương 3 : Ngươi sợ rồi
Đúng vậy, đây là một loại cảm giác sợ hãi.
Bạch Trạch Vũ không rõ, hắn đường đường là một cao cấp Võ Sư, như thế nào lại sợ chứ?
Hơn nữa, đối tượng mà hắn sợ hãi lại là một tên phế vật.
Tên phế vật kia giống như Tiểu Cường đánh không chết vậy, lại một lần nữa đứng lên.
Ánh mắt của tên phế vật vẫn khát máu như cũ, tinh thần càng điên cuồng hơn.
– Không được, ta nhất định phải đánh cho hắn không đứng dậy được, nếu không, việc này sẽ lưu lại trong lòng ta một bóng ma, sẽ khiến cho con đường tu hành võ đạo của ta sau này trở nên khó khăn hơn.
Bạch Trạch Vũ nhìn Sở Nam bây giờ đã trở thành huyết nhân, nhanh chóng lao về phía hắn, Bạch Trạch Vũ bởi vì cố gắng che dấu nội tâm sợ hãi cho nên hắn mới đem toàn bộ hỏa diễm bao phủ cánh tay của mình, Chân Dương chi hỏa lại càng rực rỡ hơn.
Sở Nam vẫn cố chấp nắm chặt quyền, khó khăn nâng cánh tay lên, cánh tay còn chưa nâng lên trước ngực thì hỏa quyền của Bạch Trạch Vũ đã nện lên ngực Sở Nam, Sở Nam lại lần nữa bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.
Rất đau! Đau đớn vô cùng!
Không chỉ là đau đớn do gãy xương, trong máu còn truyền đến một cảm giác đau rát do bị thiêu đốt, còn có kinh mạch bị đứt gãy, cơn đau đớn như muốn xé rách cơ thể Sở Nam.
Trên trán, trên cánh tay, trên ngực,… Tại mỗi vị trí trên thân thể đều chảy đầy mồ hôi.
Mồ hôi này không phải là mồ hôi bình thường, mà là mồ hôi trộn máu.
Đều là bởi vì máu tươi bị thiêu đốt dưới nhiệt độ cao mà bốc hơi ra ngoài thân thể.
– Ta đã dùng Chân Dương chi hỏa đánh vào trong huyết dịch của ngươi, để xem ngươi làm sao chịu được, làm sao đứng lên?
Bạch Trạch Vũ oán hận nói, trong lòng daangl ên một tia lo lắng, thầm nghĩ: Nếu như hắn thật sự đứng lên….
Còn chưa nghĩ xong thì Bạch Trạch Vũ lập tức khẳng định, nói:
– Hắn là phế vật, hắn khẳng định không đứng dậy nổi!
Toàn thân Sở Nam đầy máu và mồ hôi, bụi đất dính đầy người, cùng với mồ hôi và máu ngưng kết cùng một chỗ, từng khối từng khối vô cùng khiếp người.
Thế nhưng, Sở Nam vẫn cố gắng bò dậy, đem toàn bộ khí lực trong thân thể xuất ra, từng khúc xương dùng để chống đỡ thân thể giống như kiến đang dọn nhà, như ong mật xây tổ, từng chút từng chút một khiến Sở Nam đau đớn vô cùng….
Không biết trải qua bao lâu, có lẽ là chỉ trong tích tắc, cũng có thể là kéo dài mãi mãi….
Mồ hôi và máu trên người Sở Nam không ngừng giọt xuống, bởi vì máu trong cơ thể hắn đã bị Chân Dương chi hỏa thiêu đốt gần như không còn, tốc độ cốt tủy tái tạo máu còn lâu mới theo kịp tốc độ bị thiêu đốt bốc hơi.
Chỉ có điều, Sở Nam chỉ cần động đậy một chút, chẳng hạn như khóe miệng nhếch lên, chẳng hạn như hít một hơi thật sâu thì vết thương liền vỡ toang, ngay cả máu tươi cũng khó mà chảy ra.
Động tác nhỏ như vậy cũng dẫn đến ngàn vạn thống khổ, huống chi Sở Nam lại còn muốn liều mạng đứng lên, có thể nghĩ được đau đớn đến tột cùng là đáng sợ như thế nào?
Thế nhưng, những chuyện này đều không đáng gì, đều không quan trọng, quan trọng là….
Sở Nam…. Đã đứng lên.
Không đứng thẳng thì hãy tàn phá, Sở Nam rốt cuộc đã đứng lên.
Ánh mắt của Sở Nam gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Trạch Vũ.
Trong nháy mắt Sở Nam đứng lên, Bạch Trạch Vũ liền cảm thấy khủng hoảng, hắn cảm giác như thế giới tinh thần của hắn có một thứ gì đó sụp đổ, sụp đổ không thể ngăn chặn….
Bạch Trạch Vũ không biết là thứ gì sụp đổ, nhưng hắn biết rõ, từ nay về sau, tên phế vật Sở Nam này sẽ trở thành cái bóng trong lòng hắn, trở thành ác mộng của hắn, ác mộng không bao giờ tiêu tán.
– Tại sao lại có thể xuất hiện tình huống như vậy? Tên phế vật này tại sao lại có thể đứng lên? Phế vật, ngươi không nên đứng lên, ngươi tốt nhất nên nằm gục trên đất, ngươi tốt nhất nên tiếp nhận sự sỉ nhục mà ta ban cho, ngươi tốt nhất nên giống như lũ phế vật, nằm rạp trên mặt đất, làm bạn với con sâu cái kiến, ngươi tại sao lại có thể đứng lên?
Bạch Trạch Vũ giống như phát điên, rống lớn.
– Ai bảo ngươi đứng lên? Phế vật! Tay của ngươi đã bị phế rồi, chân của ngươi cũng bị phế rồi, thân thể của ngươi đã tan nát rồi, máu tươi trong cơ thể ngươi đã chảy khô, ngươi làm sao có thể đứng lên? Tại sao có thể đứng lên được? Là thứ gì khiến ngươi có thể đứng lên? Là cái gì?
Nghe thấy Bạch Trạch Vũ gầm rú như điên loạn, khóe miệng Sở Nam khó khăn nhếch lên một nụ cười khinh miệt, trong ánh mắt dường như biết nói: Ngươi sợ rồi, cao cấp Võ Sư như ngươi đã biết sợ rồi….
Sở Nam không chỉ đứng lên, còn đốt cháy lên sinh mạng của mình, đốt cháy lên ý chí điên cuồng, nâng chân phải đã gần như gãy vụn bước về phía trước một bước. Mục tiêu chính là…. Bạch Trạch Vũ.
Sở Nam vẫn muốn tấn công.
Một bước này khiến Bạch Trạch Vũ ngửa mặt lên trời đấm ngực hét lớn:
– Phế vật như ngươi cũng dám khinh thường ta, ngươi chỉ là một phế vật, có tư cách gì khinh thường ta? Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!
Nói xong, Bạch Trạch Vũ lại xông về phía Sở Nam, cặp này này, thân thể này đều tràn ngập sát khí đằng đằng.
Vừa rồi, Bạch Trạch Vũ không hề động sát tâm, hắn chỉ muốn tùy ý lăng nhục tên phế vật kia mà thôi, giống như một con bèo bắt được con chuột trước khi ăn thì luôn vờn, Bạch Trạch Vũ muốn Sở Nam tìm thấy vinh quang của thiên tài trên người mình, sau đó cao cao tại thượng nhìn Sở Nam giống như đang nhìn một con sâu cái kiến.
Thế nhưng bây giờ, trong lòng Bạch Trạch Vũ lại có chút sợ hãi, lúc Sở Nam bước ra một bước, một chút sợ hãi đã biến thành khủng hoảng, khủng hoảng bởi vì ý chí chiến đấu liều mạng của Sở Nam càng lúc càng đậm….
Mà sự khủng hoảng này đã bị đẩy đến cực hạn, ngay lập tức Bạch Trạch Vũ cảm nhận được một cỗ lực lượng uy hiếp.
Mà uy hiếp này lại đến từ tên phế vật Sở Nam trong mắt hắn.
Bạch Trạch Vũ không thể để thứ có thể uy hiếp mình tồn tại, cho nên, hắn phải giết Sở Nam, giết chết tên phế vật trong mắt hắn.
Sau khi bước ra ba bước, ca thân thể của Bạch Trạch Vũ đã được một ngọn hỏa diễm bao phủ, thoạt nhìn giống như Hỏa Thần, mà màu sắc của hỏa diễm càng lúc lại càng nhiều tia màu đỏ, dường như có dấu hiệu muốn đột phá.
Bạch Trạch Vũ không hổ là thiên tài, không hổ là cao cấp Võ Sư, trong lòng của hắn bị phẫn nộ tràn ngập, bị sự cố chấp của Sở Nam mà động sát tâm, sau khi trở nên điên cuồng thì dường như muốn đột phá, tiến vào cảnh giới Đại Võ Sư.
Đại Võ Sư 17 tuổi, tại Đại Khánh Quốc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sở Nam không sợ hãi, không thối lui, lại bước tiếp một bước nữa, Bạch Trạch Vũ lúc này chỉ cách hắn ba bước mà thôi.
Bạch Trạch Vũ nâng cánh tay tràn ngập hỏa diễm của mình lên, nguyên lực trong cơ thể hắn điên cuồng tiêu hao, lạnh lùng nói:
– Phế vật, dù ngươi còn sống thì cũng sẽ sống trong đau đớn, hãy để ta kết liễu tính mạng của ngươi!
Sở Nam nắm tay thành quyền, trực tiếp lao về phía Bạch Trạch Vũ, thấy chết không lùi bước.
– Nộ Diễm Phần Thiên!
Bạch Trạch Vũ gầm lên một tiếng giận dữ, phát ra vũ kỹ cuối cùng, đánh về phía Sở Nam.
Một chiều Nộ Diễm Phần Thiên này hỏa diễm bùng lên càng lúc càng lớn, nhiệt độ càng lúc càng cao, quả thật có loại cảm giác như muốn thiêu đốt cả thiên địa, quyền còn chưa tới mà quần áo rách nát và tóc tai trên người Sở Nam đã hóa thành tro bụi.
Một giây sau, ngay cả thân thể Sở Nam cũng gần như hóa thành tro bụi, chỉ còn lại ý chí bất khuất và tinh thần điên cuồng….
– Đi chết đi!
Khóe miệng của Bạch Trạch Vũ nhếch lên một nụ cười dữ tợn.
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một nắm quyền bùng lên hỏa diễm tử sắc xuất hiện trước mặt Sở Nam, tiếp nhận lấy Nộ Diễm Phần Thiên của Bạch Trạch Vũ.
Trong nháy mắt, Bạch Trạch Vũ cuồng vọng đến cực điểm liền bắn ngược về sau với một tốc độ kinh người….
Tốc độ quá nhanh, Sở Nam căn bản không nhìn thấy rõ thân ảnh của Bạch Trạch Vũ, chỉ thấy từng đạo tàn ảnh để lại trên không trung không ngừng giọt xuống máu tươi.
– Muốn mạng con ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Một âm thanh lạnh lùng từ chủ nhân của nắm quyền bùng cháy hỏa diễm tử sắc phát ra….
Chương 4 : Do con ta kết liễu
– Cha!
Sở Nam khó khăn thốt lên một tiếng, đôi mắt đen nhánh như bảo thạch lóe lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên là không thể tưởng tượng nổi cha hắn lại có công phu như thế, nắm quyền này, còn có hỏa diễm tử sắc trên nắm quyền đại diện cho…. Võ Tướng.
– Còn có thể đi không?
Sở Thiên Phong cắt đứt suy nghĩ kinh ngạc trong lòng nhi tử, trong giọng nói của ông ta không có chút nhu tình nào giữa phụ thân đối với nhi tử.
Sở Nam rất muốn lắc đầu nói không, rất muốn dựa vào lưng phụ thân, rất muốn hưởng thụ sự quan tâm của phụ thân, nhưng nhìn ánh mắt đầy chờ mong như phát sáng của phụ thân, hắn khẽ cắn răng, bình tĩnh nói:
– Có thể!
Vì thế, Sở Thiên Phong không nói gì thêm, xoay người lại, đứng trước mặt Sở Nam.
Thế nhưng trong nháy mắt phụ thân xoay người, Sở Nam đã nhìn thấy một tia tiếu ý trên khóe miệng phụ thân.
Như vậy là đủ rồi, đủ lắm rồi, khuôn mặt đầy máu của Sở Nam hiện lên nụ cười rực rỡ, chỉ cần có thể khiến phụ thân lộ vẻ vui mừng thì bất luận phải trả giá gì, cho dù so với bây giờ đau đớn hơn gấp trăm lần, gấp ngàn lần thì hắn cũng chấp nhận, hắn không oán, cũng không hối.
Thế nhưng, Sở Nam chẳng qua chỉ nhìn thấy vẻ vui mừng trên khóe miệng phụ thân mình mà lại không thể nhìn thấy vẻ đau lòng, thương tiếc, và không đành lòng trong mắt phụ thân….
Sở Thiên Phong nhất định là rất đau đớn vì nhi tử yêu quý, bằng không thì ông ta đã không sống tại Bạch gia thôn nhỏ nhoi này suốt hơn mười năm, bằng không ông ta sẽ không từ trên trời xuất hiện lúc Bạch Trạch Vũ muốn giết hắn.
Chỉ có điều, Sở Thiên Phong đã đem toàn bộ cảm tình giấu vào trong long, sau đó phủ lên bên ngoài một lớp lãnh khốc vô tình, bởi vì con của ông không giống người thường, ông sớm muộn cũng sẽ chết, cho dù có đột phá Võ Tướng, tu luyện đến cảnh giới Võ Vương thì cũng chỉ tăng thêm mấy chục năm tuổi thọ mà thôi.
Ông ta chết rồi thì nhi tử sẽ như thế nào?
Chỉ một cái Bạch gia thôn nho nhỏ đã ẩn chứa tranh đấu như vậy, có người muốn lấy mạng nhi tử, muốn đưa hắn vào chỗ chết, huống chi là ngoài Bạch gia thôn? Người có thể giết chết nhi tử càng hàng ngàn hàng vạn, nhiều vô số kể.
Nhi tử dựa vào cái gì mà sống?
Mặc dù toàn bộ kinh mạch của con ông bị hủy, nhưng ý chí sinh tồn, ý chí trở nên mạnh mẽ thì tuyệt đối không thể bị hủy.
Hủy rồi thì nhi tử sẽ trở thành phế vật chân chính.
Cho nên, Sở Thiên Phong phải nắm bắt mỗi cơ hội, rèn luyện ý chí kiên cường của nhi tử, cho dù nhi tử mình đầy thương tích, xương cốt vỡ vụn, thân thể chịu sự thiêu đốt của hỏa diễm thì hắn cũng nhất định phải tiếp tục tàn khốc.
Tiểu Nhược Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình, gương mặt khả ái sớm đã thấm đẫm nước mắt, nàng muốn nhịn không khóc, nhưng nhìn thấy cảnh Sở Nam bị đánh đến thổ huyết ngã xuống đất, rồi lại vô cùng ương ngạnh đứng lên, lại bị đánh ngã, rồi lại đứng lên….
Nước mắt của Nhược Tuyết không kìm được mà tràn ra như suối….
– Sở Nam ca ca, ta dìu người.
Nhược Tuyết nức nở nói, Sở Nam cố gắng nở một nụ cười, khẽ nói:
– Tiểu Nhược Tuyết, ca ca có thể tự làm được.
Nước mắt trong suốt như ngọc cứ như vậy chảy xuống, đôi tay nhỏ bé của Tiểu Nhược Tuyết bịt chặt miệng, không để mình khóc thành tiếng, đi bên cạnh Sở Nam, theo sát mỗi bước chân của hắn, không, hẳn là lết đi, bởi vì hai chân của Sở Nam không hề rời khỏi mặt đất.
Mà nhân vật chính trong chuyện lần này là Bạch Trạch Vũ thì khóe miệng lúc này dính đầy máu tươi, trong thân thể cũng chịu đau đớn vô cùng tận, thế nhưng, những điều này đối với Bạch Trạch Vũ mà nói cũng không phải là kinh ngạc nhất, khiến hắn khiếp sợ đó là cha của tên phế vật không ngờ đã đạt đến cảnh giới Võ Tướng, hơn nữa còn là tiến vào cảnh giới Võ Tướng rất lâu rồi, hắn không phải chỉ là một thợ rèn của Bạch gia thôn thôi sao? Cho dù rèn ra được những nông cụ rất tốt thì cũng không thể có tu vi cao như vậy mới đúng, còn nữa, cấp bậc Võ Tướng như hắn tại sao lại luân lạc đến Bạch gia thôn này?
Nhìn Sở Thiên Phong đi về phía mình, sự sợ hãi trong lòng Bạch Trạch Vũ giống như cây leo điên cuồng sinh trưởng, với tu vi cao cấp Võ Sư của hắn, trước mặt Võ Tướng hoàn toàn không khác gì một con kiến.
Chênh lệch giữa Bạch Trạch Vũ và Sở Thiên Phong cũng giống như chênh lệch giữa Sở Nam và Bạch Trạch Vũ vậy, chỉ có điều Bạch Trạch Vũ có thể có được tinh thần bất khuất và ý chí điên cuồng giống như Sở Nam sao?
– Ngươi…. ngươi…. muốn làm…. Gì?
Bạch Trạch Vũ run rẩy nhìn Sở Thiên Phong chỉ còn cách hắn năm bước hỏi.
Vẻ mặt Sở Thiên Phong lạnh lẽo, toàn thân tản mát ra sát khí mãnh liệt, cứ như vậy tràn ra theo mỗi bước chân của ông ta.
– Không…. Đừng…. giết ta….
Bạch Trạch Vũ khủng hoảng rồi, vội vàng cầu xin:
– Van cầu người…. đừng…. giết ta…..
Stv dừng chân trước mặt Bạch Trạch Vũ, từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói:
– Ta sẽ không giết ngươi!
– Tạ ơn đại thúc, tạ ơn….
– Tính mạng của ngươi…. sẽ do con ta kết liễu!
Sở Thiên Phong vẫn lạnh lùng nói tiếp.
– Hả?
Bạch Trạch Vũ ngạc nhiên và hoảng sợ nhìn về phía Sở Nam ở phía xa đang chậm rãi di chuyển về phía trước, sự phẫn nộ và sợ hãi trong lòng dâng trào.
– Không có khả năng, không có khả năng….
Sở Thiên Phong không để ý đến những lời gào rú của Bạch Trạch Vũ, lạnh lùng phun ra một chữ:
– Cút!
Chỉ một chữ cút nhưng lại ẩn hàm sát khí dày đặc khiến thân thể Bạch Trạch Vũ run rẩy, không dám tiếp tục đứng lại, chủ yếu là bởi vì cảnh giới Võ Tướng của Sở Thiên Phong đem đến cho hắn áp lực quá lớn, hắn sợ Sở Thiên Phong dưới cơn phẫn nộ sẽ giết hắn, giống như giết một con kiến vậy.
Cho nên, Bạch Trạch Vũ quay người, thổ ra một ngụm huyết rồi lảo đảo bỏ chạy như điên, nhưng trong lòng lại nghẹn một ngụm oán khí, oán hận lẩm bẩm:
– Không có khả năng, Sở Nam là phế vật, hắn không thể kết liễu ta được, phế vật có thể giết chết ta sao? Quả là nằm mơ, si tâm vọng tưởng!
Đáng tiếc, lúc Bạch Trạch Vũ nói đến đây thì trong đầu không kìm được xẹt qua hình ảnh Sở Nam bị hắn đánh ngã rồi lại lảo đảo đứng lên, trong mắt hắn lập tức lóe lên sự tàn nhẫn, gằn giọng nói:
– Cho rằng Võ Tướng thì ghê gớm lắm sao? Sư phụ của ta đã là cảnh giới Võ Vương, chờ ta quay trở về Thánh Hỏa Môn thì nhất định sẽ mời sư phụ ra tay, phế đi tu vi Võ Tướng của ngươi, khiến ngươi giống như con của mình, biến thành phế vật, đến lúc đó ta sẽ từ từ sỉ nhục các ngươi!
– Cứ chờ mà xem, ta nhất định sẽ báo thù này! Hôm nay ngươi đánh ta một quyền, ngày sau ta sẽ đánh ngươi một trăm quyền, một ngàn quyền!
Bạch Trạch Vũ thù hận nói, ộc một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi, hận ý trong lòng càng đậm.
Sở Nam giống như ốc sên, khó khăn tiến về phía trước, lúc nghe thấy câu nói của phụ thân: “Tánh mạng của ngươi sẽ do con ta kết liễu!”, thì trong người hắn bỗng nhiên xuất hiện một cổ lực lượng, không quan tâm đến máu chảy, không để ý đến đau đớn, Sở Nam cắn răng, xiết chặt nắm đấm, trong lòng thầm thề:
– Cha, nhi tử sẽ không để cho người phải thất vọng, ta nhất định sẽ kết liễu tính mạng của Bạch Trạch Vũ, nhất định sẽ như vậy!
Thề xong, Sở Nam kiên định bước ra một bước.
Lúc này, mặt trời đang lặn đỏ rực như máu….
Chương 5 : Hướng lên trời thề
Ánh tà dương phủ xuống, mặt trăng nhô lên, đem bóng của Sở Nam kéo dài trên mặt đất, tròng mắt của vẫn sáng rực nhìn về phía trước, bởi vì phía trước hắn là một tấm lưng cao lớn đầy ngạo nghễ, tấm lưng đó chính là….. phụ thân!
Bên trái Sở Nam là Tiểu Nhược Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị nước mắt thấm đẫm.
Mà bên phải Sở Nam còn có một thân ảnh xinh đẹp, người đó chính là mẫu thân của Sở Nam, Lâm Tuyết, nhưng so với Sở Thiên Phong lạnh lùng thì Lâm Tuyết lại tràn ngập tình thương của người mẹ, hận không thể thay con gánh chịu thống khổ vô tận, thậm chí là thừa nhận việc kinh mạch đứt đoạn đã đem đến sỉ nhục cho hắn….
Hiển nhiên Sở Nam cũng biết rõ sự lo lắng của Lâm Tuyết, hắn quay đầu lại, nhếch miệng lên, cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói:
– Mẫu thân, ta không sao mà, phụ thân đã nói cho ta biết, nếm trải khổ đâu thì mới có thể thành người. Ta bây giờ mặc dù chịu khổ, thế nhưng vẫn đi trên con đường của mình đấy thôi.
Lâm Tuyết liên tục gật đầu, nhưng trong hai tròng mắt đã ầng ậng nước.
– Mẫu thân, ta có thể làm được.
– Ừ, Nam nhi, ngươi nhất định có thể làm được.
Lâm Tuyết không thể kìm được mà khóc không thành tiếng.
Nhìn bóng lưng của phụ thân, lại nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân, cảm nhận được tình thâm nặng như núi của cha và tình thương rộng như biển cả của mẹ, mỗi bước chân của Sở Nam đều vô cùng kiên định, vô cùng kiên quyết, nói:
– Phụ thân, mẫu thân yêu ta sâu đậm, nuôi dưỡng ta từ nhỏ đến lớn, đã vì ta mà trả giá nhiều như vậy, mẫu thân không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt, ta có lý do gì không kiên trì chứ? Ta có lý do gì cam chịu làm phế vật cả đời chứ? Kinh mạch đứt đoạn là lý do sao? Không phải! Tuyệt đối không phải! Vì để phụ thân và mẫu thân có thể luôn vui vẻ, cho dù đánh cược cả tính mạng Sở Nam ta ta cũng không chấp nhận mình làm một kẻ phế vật, ta thề với trời: Sở Nam ta muốn trở thành cường giả! Tuyệt thế cường giả!
Sở Nam hướng trời phát ra lời thề, bước dưới bầu trời tràn ngập ánh trăng, quyết chí không lùi….
Cho đến khi ánh trăng biến mất, mặt trời mọc lên từ phái Đông thì Sở Nam mới trở về nhà mình, vừa mới đi vào sân, trong lòng Sở Nam liền cảm thấy vui vẻ, tinh thần gần như sụp đổ rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng xuống, sau đó Sở Nam lập tức ngất trên mặt đất, Lâm Tuyết hoang mang gọi:
– Nam nhi, Nam nhi….
Sở Thiên Phong cũng nhanh chóng vọt đến bên cạnh nhi tử, đôi tay bùng cháy hỏa diễm tử sắc không ngừng vỗ xuống bảy bảy bốn mươi chín chưởng lên mỗi vị trí khác nhau trên người Sở Nam, sau đó nói:
– Nó chẳng qua chỉ là mệt mỏi, để nó nghỉ ngơi thật tốt, tĩnh dưỡng một thời gian ngắn sẽ không còn gì đáng ngại.
– Cái này còn nói là không có gì đáng ngại? Ông xem Nam nhi đi, trên người còn chỗ nào là hoàn hảo không? Ông tại sao lại không ra tay sớm một chút, ông tại sao lại không vác hắn trở về, ông tại sao lại muốn nó đánh bạch Bạch Trạch Vũ, tạo áp lực lớn như vậy cho nó? Ông tại sao lại nhẫn tâm như vậy, nói thế nào đi nữa thì Nam nhi cũng là con của ông mà!
Lâm Tuyết rốt cuộc cũng bộc phát, mặc kệ Tiểu Nhược Tuyết vẫn còn ở bên cạnh, liên tục chất vất.
– Chính bởi vì nó là con của ta cho nên ta mới không thể không nhẫn tâm!
Lời nói của Sở Thiên Phong vẫn lạnh lẽo như băng.
– Thế nhưng, ông có biết kinh mạch của Nam nhi đã đứt đoạn rồi không, không thể luyện võ, ông nói nó phải làm thế nào để đánh bại tện Bạch Trạch Vũ thiên tài chứ? Chúng ta có thể rời khỏi Bạch gia thôn, đến nơi khác, để Nam nhi làm một người bình thường, sống bình an cả đời này không tốt hơn sao?
– Không sai, chúng ta có thể rời khỏi Bạch gia thôn, nhưng Bạch gia thôn có Bạch Trạch Vũ, đến nơi khác nói không chừng sẽ có Lý Trạch Vũ, hay Triệu Trạch Vũ hoặc là Vương Trạch Vũ thì sao? Tuyết nhi, nơi nào có người thì sẽ có giang hồ, sẽ có ân oán.
– Chúng ta có thể tìm một nơi không ai biết đến, chúng ta có thể ẩn cư mà?
Lâm Tuyết vẫn không buông tha, lại nói.
– Con của Sở Thiên Phong này không có cơ hội làm người bình thường, cũng không thể làm người bình thường, nam nhi của Sở gia không thể là phế vật, không sống khuất nhục, nếu sống như vậy thì còn không bằng chết đi!
Nghe thấy những lời vô tình này, Lâm Tuyết bật khóc, quát lên:
– Sở Thiên Phong, ông!
– Tuyết nhi, nàng cho rằng lão gia tử sẽ dễ dàng tha thứ cho sai lầm của nó, để nó sống sao? Nàng cho rằng, những huynh đệ của ta, những thúc bá của ta sẽ bởi vì ta rời khỏi Sở gia mà yên tâm sao? Chỉ cần ta không chết, bọn chúng sẽ một mực không yên tâm, bọn chúng sẽ….
– Thiên Phong, ông nói là Sở gia vẫn đang tìm chúng ta?
Sở Thiên Phong im lặng, nhưng vẻ mặt Lâm Tuyết lại lộ vẻ kinh hoảng, khẽ nói:
– Vậy nếu bọn họ tìm đến nơi này thì sao? Bọn chúng đến cùng là muốn gì?
– Đợi khi nhi tử khỏe lại thì chúng ta sẽ rời khỏi Bạch gia thôn.
Sở Thiên Phong nói, khom người bế Sở Nam đi, vừa bước đi lại nói thêm:
– Tuyết nhi, nàng cũng cho rằng con của chúng ta là một tên phế vật sao?
– Ta….
Lâm Tuyết rất muối nói là không, nhưng việc kinh mạch của nhi tử đã đứt đoạn đã là sự thật mà bất kỳ ai cũng không thể thay đổi.
Sở Thiên Phong cười cười, chậm rãi nói:
– Ta cho đến nay vẫn chưa từng nghĩ con của mình là một phế vật, nàng có từng thấy một tên phế vật nào bị ném vào nước suốt mười giờ mà vẫn không chết chưa? Nàng đã từng nhìn thấy phế vật bị Dự Ngôn Giả phán đoán sống không quá 8 tuổi lại sống đến 16 tuổi chưa?
Lâm Tuyết kinh ngạc, đúng vật, những điều này nàng tại sao lại chưa từng nghĩ đến?
– Kinh mạch đứt đoạn thì nhất định sẽ là phế vật sao? Không thể trở thành cường giả sao? Sở Thiên Phong ta không tin trời, không tin thần, chỉ tin chính mình, ông trời sẽ đền đáp người cần cù, nhân định thắng thiên! Mặc dù đại lục Thiên Vũ cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện trường hợp ngoại lệ là kinh mạch đứt đoạn có thể luyện võ, nhưng con của chúng ta có lẽ chính là một ví dụ!
Sở Thiên Phong nói xong lại khinh thường nói:
– Nàng cho rằng Bạch Trạch Vũ là thiên tài sao?
– Chẳng lẽ không phải sao? Cao cấp Võ Sư 17 tuổi, tại Đại Khánh Quốc, cho dù là tại đại lục Thiên Vũ thì cũng xem như là thiên tài rồi.
– Nàng nói sai rồi, nếu như hôm nay con của chúng ta bị hắn đánh đến ngã không thể gượng dậy được, tin rằng hôm nay Bạch Trạch Vũ chắc chắn sẽ đột phá đến cảnh giới Đại Võ Sư….
– Cái gì? Đại Võ Sư 17 tuổi? Vậy ông còn muốn Nam nhi….
– Đáng tiếc, từ nay về sau, Bạch Trạch Vũ hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành Đại Võ Sư được!
– Tại sao?
Trên mặt Sở Thiên Phong nở một nụ cười rực rỡ, chậm rãi nói:
– Bởi vì con của chúng ta!
– Nam nhi? Điều này sao có thể?
– Không có gì là không thể, con của chúng ta đã phá hủy võ đạo chi tâm của hắn. Nàng có biết tại sao Bạch Trạch Vũ nhất định phải giết Sở Nam chỉ mới miễn cưỡng là sơ cấp Võ Sĩ không? Chính là bởi vì hắn cảm thấy sợ hãi, cảm thấy bị uy hiếp, hắn muốn đem sự uy hiếp này bóp chết từ trong trứng nước, nàng có biết một người luyện võ, trong lòng xuất hiện sợ hãi, hơn nữa người mà hắn sợ lại còn là một tên phế vật trong mắt hắn, thì kể từ đó, võ đạo của Bạch Trạch Vũ hắn còn có thể đột phá sao? Trừ phi phát sinh chuyện ngoài ý muốn hoặc hắn gặp kỳ ngộ, nếu không thì hắn cả đời này sẽ mãi như vậy.
Lâm Tuyết há to miệng, phảng phất như đang nghe chuyện ngàn lẻ một đêm vậy, đồng dạng cũng kinh ngạc là Tiểu Nhược Tuyết, chỉ có điều phần lớn lực chú ý của nàng đều đặt trên người của Sở Nam rồi.
– Bây giờ, nàng còn cho rằng một tên phế vật có thể làm được những điều này hay không?
Nói xong, Sở Thiên Phong cười ha hả, trong tiếng cười ẩn chứa chờ mong vô tận, thầm nói:
– Nhi tử, con đã tạo ra hai kỳ tích, còn có thể tạo ra một lần kỳ tích nữa hay không? Bạch Trạch Vũ, chính là viên đá lót được để con leo lên một ngọn núi!
Chương 6 : Đau đớn ngất xỉu
Sở Nam hôn mê suốt ba ngày.
Sở Nam trong lúc hôn mê không biết cha và mẹ mình đã nói chuyện gì về phế vật, cũng không biết trong ba ngày qua Sở Thiên Phong cứ cách mỗi ba canh giờ lại đến đem nguyên lực của bản thân rót vào trong thân thể của Sở Nam để chữa thương cho hắn, nối xương nắn cốt, còn thu thập dược thảo, nấu nước thuốc, đem Sở Nam ngâm trong đó….
Trong ba ngày này, Bạch gia không hề đến gây phiền toái, phụ thân của Bạch Trạch Vũ thấy Sở Thiên Phong cũng phải nhượng bộ lui binh, tất cả thôn dân của Bạch gia cũng không có ai đến tìm quầy rèn của ông để tu bổ nông cụ hay chế tạo các loại mũi tên, cho dù muốn dùng gấp cũng sang thôn bên chế tạo, tình huống dị thường của bọn họ hiển nhiên là đã bị trường thôn của Bạch gia thôn cảnh cáo, mà Bạch Trạch Vũ ở trong thôn suốt hai ngày, sau khi thương tổn tạm hồi phục thì cũng không đợi ăn mừng sinh nhật bốn mươi tuổi của phụ thân mình đã vội vàng rời đi.
Ba ngày qua đi, Sở Nam vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là mẫu thân hai mắt lệ đã lưng tròng, thấy vậy, Sở Nam khẽ gọi:
– Mẫu thân.
– Nam nhi, con cuối cùng đã tỉnh rồi, cảm giác như thế nào? Trên người còn đau không? Lâm Tuyết sốt ruột liên tiếp hỏi han, Sở Nam khẽ cười, lắc đầu nói:
– Mẫu thân, ta không đau.
– Đứa nhỏ này….
Lâm Tuyết đương nhiên là bởi vì lo lắng cho nàng cho nên mới nói vậy.
Ngoài cửa, Sở Thiên Phong bưng một chén thuốc đi tới, giọng nói lạnh nhạt vang lên:
– Uống chén thuốc này đi.
– Phụ thân, hôm đó….
Sở Nam còn chưa nói dứt đã bị Sở Thiên Phong ngắt lời:
– Những chuyện khác ngươi không cần quan tâm! Bây giờ ngươi chỉ cần tĩnh dưỡng thân thể thật tốt là được.
– Vâng!
Sở Nam nghe vậy liền đem mọi nghi vấn chôn sâu trong lòng.
Nằm trên giường ba ngày nữa Lâm Động mới xuống đất được, chỉ có điều thân thể vẫn còn suy nhược, Sở Nam chỉ cảm thấy thân thể hư thoát, nhưng hắn không hề uể oải chán nản, cái tên phế vật đem đến áp lực lớn nhất, nhưng đồng dạng cũng đem đến động lực lớn nhất, Sở Nam lập tức bắt đầu rèn luyện thân thể, rèn luyện khí lực, còn tu luyện võ quyết Diễm Hỏa Quyết.
Tại đại lục Thiên Vũ, võ giả bình thường chỉ tu luyện hai loại đó là võ quyết và vũ kỹ, võ quyết có thể tu luyện thành nguyên lực, cũng tương đương với tâm pháp nội công, tu luyện thành giống như nội lực chân khí vậy, còn vũ kỹ là đem nguyên lực phát ra dùng để thi triển chiêu thức.
Võ quyết và vũ kỹ đều chia làm bốn loại Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi loại lại chia làm thượng, trung, hạ phẩm. Thiên cấp là cao nhất, Hoàng cấp là thấp nhát, mà Diễm Hỏa Quyết này lại chính là Hoàng cấp hạ phẩm võ quyết, thuộc về loại hàng vỉa hè, mọi người trong Đại Khánh Quốc đều có thể tu luyện.
Sở Nam lúc này đã luyện đến tầng thứ nhất của Diễm Hỏa Quyết, nhưng hắn vừa mới luyện thì trong cơ thể, trong mỗi ngóc ngách đều cảm thấy giống như bị kim đâm, chỉ trong chốc lát mà toàn thân Sở Nam đã đổ mồ hôi ướt đẫm áo.
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Sở Nam cau mày, trước kia hắn tu luyện Diễm Hỏa Quyết, mặc dù chịu đựng thiên tân vạn khổ, bất luyện tu luyện bao lâu thì vẫn có thể giữ lại được một chút nguyên lực, điều này cũng giải thích tại sao ngày đó hắn và Bạch Trạch Vũ tranh đấu, Sở Nam lại lại có thể xuất ra hỏa diễm trên nắm quyền, sau đó chỉ còn mỗi nhục quyền.
Thế nhưng lại chưa từng trải qua đau nhức kịch liệt như vậy.
Sở Nam không tin, thử lại lần nữa vẫn cảm thấy đau nhức kịch liệt như bị kim đâm, như bị thiêu đốt.
– Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là do một quyền cuối cùng ngày đó Bạch Trạch Vũ đánh ta….
Sở Nam suy nghĩ, bỗng nhiên lẩm bẩm:
– Để mình thử Mãng Sơn Quyết một lần xem có xảy ra tình huống như vậy không!
Mãng Sơn Quyết cũng thuộc về loại hàng vỉa hè, chỉ có điều nó so với Diễm Hỏa Quyết thì vẫn tốt hơn một chút, là Hoàng cấp trung phẩm, ngoại trừ có thể tăng thêm một chút lực lượng cho người luyện võ, có thể khiến thân thể của người luyện võ cứng rắn như đá thì không còn công dụng gì khác, thế nhưng, cũng nghe đồn là nếu như có thể đem Mãng Sơn Quyết luyện đến cảnh giới cuối cùng thì sẽ có một thân lực lượng có thể nhấc núi, thân thể cũng cứng rắn như núi.
Chỉ có điều, Mãng Sơn Quyết lưu truyền ra ngoài chỉ vẻn vẹn có ba tầng trước, sáu tầng sau của võ quyết nếu không phải bái nhập môn phái mà có thì cũng phải dùng nhiều tiền để mua.
– Đau quá!
Sở Nam vừa mới tu luyện liền cảm thấy đau nhức kịch liệt, so với vừa rồi còn đau hơn gấp mấy trăm lần, khóe miệng của hắn còn có huyết dịch chảy ra.
– Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Diễm Hỏa Quyết là võ quyết hỏa thuộc tính, Mãng Sơn Quyết lại là võ quyết thổ thuộc tính, hỏa và thổ tương trùng không tương khắc, tại sao lại đau đớn như vậy?
Sở Nam suy nghĩ không ra đáp án, lại nghĩ đến Bạch Trạch Vũ ngày đó miệt thị hắn, lại nghĩ đến câu nói của phụ thân, ánh mắt nghi hoặc dần trở nên kiên định, lẩm bẩm:
– Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ thì đau nhức như thế nào ta cũng có thể chịu được!
Vì thế, Sở Nam lại lần nữa cắn răng nhịn đau tu luyện, một lần nữa chịu đựng đau đớn kịch liệt đến cực hạn, cứ như vậy cho đến khi ngất xỉu trên mặt đất.
Lúc Sở Nam hôn mê, Sở Thiên Phong đi tới bế nhi tử về phong, Lâm Tuyết nức nở hỏi:
– Ông tại sao lại ngăn ta cản Nam nhi tu luyện, trước kia kinh mạch của nó đã đứt đoạn, ngày đó lại bị Bạch Trạch Vũ dùng Chân Dương chi hỏa đánh khiến toàn bộ kinh mạch của Nam nhi nát bấy, Nam nhi bây giờ tu luyện làm sao có thể chịu được tra tấn kịch liệt như vậy, đã thế lại còn không có chút tác dụng, không thể cất giữ được một chút nguyên lực nào.
– Ai nói không có chút tác dụng?
– Có tác dụng gì chứ?
– Nguyên lực quả thật hoàn toàn không thể cất giữ, nhưng lại có thể rèn luyện ý chí của nó!
Lâm Tuyết hơi sửng sờ, lại nói:
– Ý chí có mạnh hơn thì ích lời gì? Bạch Trạch Vũ chỉ dùng một chiêu Hỏa Liệt Quyền đã có thể lấy mạng Nam nhi rồi. Thiên Phong, ông so với ta còn rõ ràng hơn, Bạch Trạch Vũ sớm rời đi là vì cái gì? Từ Thánh Hỏa Môn đến Bạch gia thôn thì chỉ mất một tháng, nếu cưỡi phi hành ma thú thì chỉ mất mười ngày là có thể đến….
– Có ta ở đây, không ai có thể tổn thương đến nhi tử của ta được….
– Thế nhưng…. Nếu không thì vậy đi, Thiên Phong, ông đem Trấn Gia bí quyết của Tịch Diệt Vô Cực cho Nam nhi tu luyện thử xem?
Sở Thiên Phong lắc đầu đáp:
– Chỉ tu luyện võ quyết Hoàng cấp hạ phẩm như Diễm Hỏa Quyết đã đau nhức thành như vậy rồi, Tịch Diệt Vô Cực là võ quyết Địa cấp hạ phẩm, nếu như để nhi tử tu luyện thì rất có thể sẽ chết ngay lập tức!
Nghe thấy đáp án này, Lâm Tuyết cảm thấy tuyệt vọng, nàng đến bên giường nắm tay Sở Nam, nước mắt như suối tuôn ra, tràn đầy không cam lòng nói:
– Tại sao, tại sao ông trời lại muốn tra tấn con của chúng ta như vậy, tại sao?
Sắc mặt Sở Thiên Phong trở nên ảm đạm, nếu như kinh mạch của con trai hoàn hảo, dựa vào ý chí kiên cường của hắn dốc sức liều mạng tu luyện thì cho dù tư chất bình thường thì bây giờ cũng sẽ đạt đến trung cấp Võ Sư. Chỉ tiếc, trời không toại lòng người!
– Có võ quyết gì thích hợp với người bị hủy hết kinh mạch tu luyện không?
Sở Thiên Phong chợt nghĩ, vấn đề này từ khi nhi tử sinh ra, sau khi biết rõ nó thiên sinh kinh mạch đứt đoạn, Sở Thiên Phong đã một mực cực khổ suy nghĩ, thế nhưng 16 năm qua lại không có chút đầu mối nào, bất đắc dĩ đáp:
– Nếu như người có kinh mạch bị hủy hết có thể tu luyện võ quyết, luyện được nguyên lực thì chẳng phải là nghịch thiên sao?
– Ông trời nếu như không lấy đi mạng của nhi tử, vậy thì nhi tử nhất định có thể tạo nên kỳ tích, nhất định có thể….
Trong lòng Sở Thiên Phong không ngừng tự an ủi bản thân, lại đi nấu thuốc cho nhi tử.
Chương 7 : Long Giác sơn
Lúc này Sở Nam cũng không hôn mê tiếp ba ngày nữa, lúc trời vừa sáng thì Sở Nam đã tỉnh lại.
Sở Nam lúc tỉnh lại, theo phản xạ có điều kiện liền muốn đứng lên tu luyện, nhưng Lam Thiểm vừa đúng lúc tiến vào chứng kiến cảnh này thì đôi mắt lập tức trở nên đỏ hồng, vội vàng nói:
– Nam nhi, chúng ta đừng luyện nữa, không thể luyện võ thì chúng ta còn có thể….
– Mẫu thân, người xem xem, bây giờ không phải ta vẫn tốt hay sao? Không xảy ra chuyện gì, đã hết đau rồi, thật đấy.
Sở Nam nhẹ nhàng nói, thế nhưng thân thể vẫn không tự chủ được mà run rẩy, nhẹ giọng nói:
– Mẫu thân, ta đói bụng rồi….
– Ta sẽ lập tức đi lấy chút điểm tâm, có ngay đây…
Lâm Tuyết vội vàng chạy ra ngoài, Sở Nam lại luyện Diễm Hỏa Quyết, đau đớn kịch liệt lại lần nữa tràn khắp toàn thân, bởi vì Sở Nam luyện rất nhanh và cường độ mạnh cho nên đợi đến khi Lâm Tuyết đem điểm tâm đến thì Sở Nam đã lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.
Lâm Tuyết sửng sờ, nước mắt yên lặng chảy dài trên gò mà, trong lòng Sở Thiên Phong thở dài một tiếng, bưng một chén nước thuốc vào….
Cứ như vậy, Sở Nam vừa tỉnh dậy thì ăn một chút gì để lấp đầy bụng rồi lại lập tức tu luyện, cho đến khi cảm thấy đau nhức đến hôn mê. Cứ như vậy kiên trì, cho đến ngày thứ sáu, lúc Sở Nam lần nữa từ trong hôn mê tỉnh lại thì trong ánh mắt bỗng có chút nghi hoặc.
– Cứ tiếp tục như vậy thì cho dù ta luyện mấy trăm năm nữa vẫn chỉ là một tên phế vật, không thể cứ tiếp tục như vậy được, phải tìm phương pháp khác.
Sở Nam vắt óc suy nghĩ hết các loại biện pháp, cau mày suy nghĩ gần nửa ngày….
Đột nhiên, trong đầu Sở Nam hiện lên một đạo linh quang, trên mặt nở nụ cười, hắn nhớ rằng gia gia của Nhược Tuyết đã từng kể một câu chuyện, tại đại lục Thiên Vũ đã từng có một cường giả bởi vì tư chất cực kém, bị người ta sỉ nhục là phế vật, nhưng người đó lại không chịu được nhục nhã liền nhảy xuống núi tự vẫn, nào ngờ tự vẫn còn chưa thành lại tiến vào một cái hang động, trong hang động có một cây đầy trái màu hỏa hồng, người này sau khi ăn hết trái cây thì từ đó về sau liền thoát thai hoán cốt, tiến bộ thần tốc, chỉ mười năm đã từ cảnh giới Võ Sư đạt đến cảnh giới Võ Vương, sau đó đem những kẻ đã sỉ nhục hắn giết sạch để hả giận.
Những chuyện này cũng không phải quan trọng, quan trọng nhất chính là câu nói cuối cùng mà gia gia của Nhược Tuyết nói đó là trên thế gian này quả thật có rất nhiều Thiên Địa chí bảo như linh thảo, thần đan, thần dược tồn tại. Chỉ có điều những Thiên Địa chí bảo này đều sinh trưởng tại nơi không người, hoặc là tại đầm lầy bị sương mù độc khí bao phủ, miệng núi lửa thường xuyên phun trào hoặc vực sâu vạn trượng, hay thậm chí là dưới đáy biển sâu, đỉnh núi cao hoặc trong dãy núi,….
– Trong dãy núi! Trên đỉnh núi cao!
Sở Nam nhớ kỹ hai từ này, ánh mắt lập tức nhìn về phía Đông Nam, ở hướng này có một tòa núi cao gọi là Long Giác sơn, bởi vì đỉnh Long Giác sơn giống như một con Long Giác cho nên mới gọi là như vậy, thế nhưng Long Giác sơn không phải là một tòa cô sơn, trái lại là một dãy núi lớn.
Ngày thường thì thôn dân của Bạch gia thôn cũng đến Long Giác sơn đi săn, hái thuốc,… Nhưng bọn họ lại không lên đỉnh núi, cùng lắm là chỉ đến giữa sườn núi, nghe nói trước kia đã từng có một thôn dân len lên đỉnh núi, kết quả bị một đạo thiên lôi bổ xuống đánh chết, sau đó chuyện này mới trở thành câu chuyện lưu truyền, càng truyền về sau càng khủng bố, đỉnh núi Long Giác sơn đã trở thành nơi cấm kỵ, không còn ai dám lên đó.
– Đỉnh núi của Long Giác sơn chính là nơi ít người lui tới, có lẽ có Thiên Địa chí bảo giúp thoát thai hoán cốt theo lời của gia gia Nhược Tuyết?
Ánh mắt của Sở Nam lóe lên, tiếp tục tự lẩm bẩm:
– Bất kể thế nào đi nữa thì ta cũng phải thử một chút, ta không thể làm phế vật cả đời.
Sở Nam là người luôn có tác phong nói là lan, vừa nghĩ đến chuyện này liền lập tức muốn xuất phát, Sở Nam liền đến Thiết Khí phường để kiếm một vài vũ khí vừa tay, dù sao thì dã thú và mãnh thú trên Long Giác sơn cũng không ít, vừa đi vào Thiết Khí phường liền gặp phụ thân đang chế tạo một mũi tên, Sở Nam liền gọi:
– Cha.
– Không luyện võ quyết sao?
– Hài nhi muốn lên núi đi dạo.
Sở Thiên Phong không nghĩ nhiều, cũng không ngăn cản, chỉ nói:
– Mang theo cây cung kia và vài mũi tên, về sớm một chút.
– Vâng.
Sở Nam cầm lấy cùng, cầm thêm năm mũi tên nữa sau đó rời khỏi Thiết Khí phường, đến chỗ Lâm Tuyết nói:
– Mẫu thân, ta lên núi một chút rồi về.
– Nam nhi, thân thể của con….
Sở Nam cười cười nói:
– Mẫu thân, có lẽ ta đi một chút sẽ tốt cho cơ thể hơn.
Lâm Tuyết vừa nghe có lợi cho nhi tử thì liền không ngăn cản nữa, lại nói:
– Vậy con về sớm một chút, hãy nhớ, không được phép lên đỉnh núi.
– Vâng.
Sở Nam không muốn mẫu thân lo lắng cho nên cũng không nói thật, chỉ nhẹ nhàng đáp.
Lúc đến cửa thôn thì từ phía sau truyền đến một thanh âm trong trẻo:
– Sở Nam ca ca, người chờ ta một chút.
Sở Nam nhìn lại liền trông thấy Nhược Tuyết, Sở Nam chợt nghĩ đến mấy ngày qua mình chưa gặp Nhược Tuyết thì Nhược Tuyết đã đến trước mặt nói:
– Sở Nam ca ca, vết thương trên người đã ổn chưa? Những ngày qua ta cũng rất muốn đến thăm người, thế nhưng mẹ không cho, còn nói thôn trưởng….
Nói xong, Nhược Tuyết lại khóc.
Nghe vậy, Sở Nam liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, ngồi xổm xuống vừa cười vừa nói:
– Tiểu Nhược Tuyết, đừng khóc, nếu cứ khóc thì khó coi lắm.
Nhược Tuyết nghe xong liền không khóc nữa, sau đó từ trong túi áo móc ra hai trái trứng chim bằng ngón cái rồi nói:
– Đây là trứng vừa nấu xong, ta để dành cho ca ca….
– Nhược Tuyết, con làm gì thế? Còn không nhanh đi về!
Mẫu thân của Nhược Tuyết nhìn thấy con gái đứng cùng với Sở Nam thì lập tức quát lên, Nhược Tuyết lộ ra vẻ áy náy rồi nói:
– Sở Nam ca ca, ta….
– Mau về đi, bằng không thì mẹ của ngươi sẽ lo lắng đấy.
– Ừ, Sở Nam ca ca, buổi tối ta sẽ lén đến thăm người….
Nhược Tuyết nói xong liền làm một cái mặt quỷ, quay đầu chạy đi.
– Cẩn thận một chút, coi chừng ngã.
Sở Nam cười một tiếng, đợi thân hình của Nhược Tuyết biến mất khỏi tầm mắt thì mới quay người đi về phía Long Giác sơn.
Hai canh giờ sau, Sở Nam đứng trên sườn núi Long Giác sơn, hắn thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lại, thầm nghĩ:
– Đoạn đường tiếp theo sẽ càng khó đi hơn rồi!
Từ chân núi đến giữa sườn núi bởi vì thường xuyên có người đến cho nên tương đối dễ đi, nhưng càng lên cao thì người lui tới càng ít, mà đường lại càng khó đi, thậm chí hai phần ba lộ trình căn bản cũng không có đường.
Sở Nam không sợ hãi, mục đích của hắn chính là đỉnh Long Giác sơn, hi vọng của hắn ở nơi đó, bất kể còn thể trở thành sự thật hay không thì ít nhất vẫn có chút hi vọng.
Một đường leo lên, xuyên qua rừng cây, bụi gai, chém dây leo, quần áo trên người Sở Nam đã bị cắt xé thành từng mảnh, tay cũng bị chảy máu, hơi thở trở nên gấp gáp, thân thể vốn vẫn còn hư nhược khiến cho mỗi bước bước đi của hắn đều không thể không dừng lại nghỉ ngơi một chút, bên tai còn mơ hồ truyền đến tiếng gầm thét của mãnh thú, vang vọng khắp núi rừng quả thật khiến người ta sợ hãi.
Nhưng lúc này đây, một trận gió núi lạnh lẽo thấu xương thổi qua thiếu chút nữa khiến Sở Nam từ trên cao rơi xuống. Sở Nam kinh hãi giật mình một cái, mồ hôi lạnh chảy đầm địa. Chỉ trong chốc lát thì trong núi vốn vẫn còn ánh sáng chiếu rọi bỗng nhiên trở nên u ám, sắc trời cũng dần tối đi.
– Không xong, trời sắp mưa rồi.
Sắc mặt Sở Nam lập tức đại biến.
Chương 8 : Huyết Sắc Cự Mãng
Mây đen dày đặc, tiếng sấm ầm ầm, bạo vũ trong chớp mắt liền kéo đến.
Từng hạt mưa lớn rơi xuống, kèm theo uy nghiêm của trời, mưa như trút nước đổ xuống, con đường càng trở nên lầy lội và trơn trượt hơn, dưới hoàn cảnh tồi tệ như vậy, quả thật có lẽ phải nên nhanh chóng xuống núi mới đúng.
Thế nhưng, Sở Nam đưa mắt nhìn lên bầu trời đen kịt, từng hạt mưa từ trên trời không ngừng rơi xuống, khóe miệng hắn nhếch lên một tia cười lạnh:
– Lão thiên chết tiệt, lâu như vậy cũng không mưa một giọt, lúc ta quyết định lên đỉnh núi thì ngươi lại mưa? Không phải là trên núi thật sự có tồn tại thiên tài địa bảo giúp thoát thai hoán cốt đấy chứ?
– Lão thiên gia, muốn ta trở xuống ư? Ta cứ không xuống đấy, hôm nay ta nhất định phải lên đỉnh núi!
Sở Nam cắn răng nói, đưa tay chùi nước mưa trên mặt, đem y phục trên người xé rách, cầm cung trên lưng xuống, sau đó cột sợi dây chắp nối từ quần áo vào mũi tên bắn đi, hai tay bám chặt lấy sợi dây tiếp tục leo lên.
Trong cơn mưa lớn, Sở Nam mỗi bước trèo lên đều phải nỗ lực hết mình, tay phải nắm chắc, chân cũng phải đứng vững, nếu không chỉ hơi chút sơ sẩy thì sẽ gặp phải vận mệnh thê thảm đó là táng thân tại sơn cốc.
Giày hỏng, Sở Nam liền cởi giày vất, chân trần tiếp tục trèo lên, hòn đá sắc bén, bụi gai cứa vào khiến lòng bàn chân của hắn xuất hiện rất nhiều vết máu….
Mưa to lại càng càn quét bừa bãi, Sở Nam không rõ trên người mình đã chảy ra nhiêu mồ hôi bị mưa trộn lẫn hay là vết máu bị nước mưa hòa tan, mặc dù thân thể không ngừng run rẩy, nhưng Sở Nam vẫn cố gắng bò lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đỉnh Long Giác sơn.
Cứ như vậy bước từng bước một, Sở Nam cách đỉnh núi càng lúc càng gần, trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ mừng rỡ.
Mà cùng lúc đó, tại Bạch gia thôn, một thân người cao lớn bỗng nhiên xuất hiện tại nơi này, cứ như vậy bước từng bước về phía trước, những nơi người này đi qua, bất kể là bụi cỏ hay cây lớn đều bị hóa thành tro tàn, dưới chân không biết đã có bao nhiêu hòn đá bị đạp nát, sau đó vô thanh vô tức hóa thành bụi đất.
Thôn dân nhao nhao né tránh, vô cùng hoảng loạn, chỉ thấy người này rất xa lạ, cứ như vậy đi về phía Thiết Khí phường của Sở gia. Lúc này, Sở Thiên Phong đang cầm thiết chùy của mình lên, dường như cũng nhận thấy điều gì đó, nhìn về phía xa, khẽ lẩm bẩm:
– Cái gì tới thì cuối cùng sẽ tới, muốn trốn cũng không trốn thoát! Chỉ có điều nhi tử….
Những việc này Sở Nam cũng không biết, lại càng không biết người xa lạ đó sẽ đem đến cho cha hắn những tai họa gì, Sở Nam giờ phút này đang đứng trên đỉnh Long Giác sơn, chỉ lên trời điên cuồng gào thét:
– Lão thiên gia, ta leo lên rồi, ngươi còn gì gây khó dễ ta nữa không?
Vừa dứt lời thì một đạo tia chớp giống như thùng nước nổ ầm một tiếng, sau đó từ trên cao bổ xuống.
– Chẳng lẽ truyền thuyết kia là thật? Chẳng lẽ đỉnh Long Giác sơn này thật sự là nơi cấm kỵ?
Nhìn thấy đạo tia chớp này, trong đầu Sở Nam lập tức xẹt qua suy nghĩ này.
Chỉ trong tích tắc, tất cả tư duy của Sở Nam, tất cả ý niệm trong đầu đều hóa thành một loại không cam lòng!
– Ta chỉ muốn cố gắng sống sót, chỉ muốn không bị người khác cười nhạo là phế vật, chỉ như vậy mà thôi, chẳng lẽ vì thế mà muốn tiêu diệt ta sao?
Trong đầu Sở Nam bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ như vậy, hướng về phía tia chớp giận dữ gào thét:
– Lão tặc thiên, đến đây đi, bổ vào đi, tốt nhất là đánh chết ta trong chớp mắt, nếu ta không chết thì ta sẽ nghịch ngươi, phá ngươi đến cùng! Cùng ngươi liều sống mái đến cùng!
Thiên lôi lập tức đánh tới!
Hai mắt Sở Nam nhắm lại, trong đầu hiện ra khuôn mặt phụ thân và mẫu thân, thầm nói:
– Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, không thể chăm sóc quãng đời còn lại của người, phụ thân, hài nhi khiến người thất vọng rồi, công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, kiếp sau hài nhi xin báo đáp….
Ý niệm trong đầu chợt lóe thì tia chớp đã đánh xuống, Sở Nam bỗng dưng mở to hai mắt, đột nhiên phát hiện tia chớp không bổ lên người hắn, hắn vẫn vô sự, không bị đánh chết, vẫn bình an như cũ….
– Grào….
Đang lúc Sở Nam kinh ngạc vui mừng thì trong tai bỗng nhiên truyền đến muốn tiếng rít gào tràn đầy thê lương, âm thanh như muốn xé rách cả trời đất, Sở Nam vừa quay đầu lại nhìn lập tức chết sững tại chỗ.
Cách đó mấy chục thước, bỗng nhiên lù lù xuất hiện một con quái vật khổng lồ, là một con Cự Mãng, thân thể ước chừng rộng hơn hai mươi trượng, toàn thân đỏ như máu, thân thể cuộn thành một khối, to như một tòa núi nhỏ vậy, cái đầu rắn khổng lồ nhìn lên trời, trong miệng con rắn phun ra chiếc lưỡi cực dài, trên đầu rắn còn có một cái mào vô cùng lớn, đỏ rực như máu.
(*) Một số loại rắn hiếm có mào trên đầu, nhìn giống như sừng.
Trên người Huyết Sắc Cự Mãng bốc khói nghi ngút, một mùi tanh gay mũi tản ra, còn có một mùi khét do da thịt bị thiêu đốt nữa.
– Đây…. Đây là cái…. Dị thú gì?
Sở Nam khẽ thì thào, ngửi thấy mùi khét thì trong lòng mới chợt nhận ra:
– Chẳng lẽ vừa rồi tia chớp không phải bổ vào ta mà là con Huyết Sắc Cự Mãng này? Lão thiên tại sao phải bổ vào con dị thú này?
Những vấn đề này xẹt qua trong đầu Sở Nam, lại nghe thấy tiếng sấm nổ đùng đùng, một đạo tia chớp so với vừa rồi còn lớn hơn gấp hai lần bổ xuống, mà tiếng gào Cự Mãng phát ra lại giống như tiếng long ngâm….
– Long ngâm?
Chương 9 : Bị nuốt vào bụng rắn
– Long ngâm?
Hai từ này lập tức xuất hiện trong đầu Sở Nam, Sở Nam đột nhiên nhớ đến đã từng xem qua trong ghi chép về dã sử, trong đó có nói:
– Rắn muốn hóa rồng ngao du cửu thiên thì tất có dị tượng phát sinh, còn phải trải qua Cửu Trọng Thiên Lôi mà không chết mới thành rồng, nếu không thì thần hồn câu diệt…. Bởi vì đây chính là làm chuyện nghịch thiên.
Lúc Sở Nam nghĩ đến điều này thì Huyết Sắc Cự Mãng đã tiếp nhận đạo tia chớp thứ hai, màu đỏ rực như máu trên người càng lấp lánh hơn.
– Không thể trách được, khiến lão thiên phát ra mưa lớn như vậy, lại còn có sấm sét vang dội, thì ra là ngươi đang nghịch thiên.
Sở Nam nhớ đến chuyện hắn đã trải qua 16 năm này thì cũng có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, thầm nói:
– Hi vọng ngươi có thể khiến lão thiên khốn đốn, hóa thành rồng!
Đạo tia chớp thứ ba lần nữa bổ xuống, giống như một cây roi, hung hăng quát lên người Huyết Sắc Cự Mãng, đem Huyết Sắc Cự Mãng đánh đến lăn lộn trên đất, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên đinh tai nhức óc, còn không đợi Huyết Sắc Cự Mãng ngóc đầu dậy thì cái lưỡi đỏ đã phun ra, đạo tia chớp thứ tư cũng tiếp đó mà giáng xuống.
Trên mặt đất, Huyết Sắc Cự Mãng phóng lên trời cao, đạo tia chớp thứ tư lại đem nó hung hăng nện xuống
Huyết Sắc Cự Mãng còn chưa rơi xuống đất thì đạo tia chớp thứ năm đã đánh xuống, tiếp theo là đạo thứ sáu, đạo thứ bảy, đạo thứ tám….
Liên tiếp bốn tia chớp ngày càng thô to bổ xuống, trong miệng Huyết Sắc Cự Mãng đột nhiên phun ra một hạt châu đỏ rực như máu, to khoảng hai bàn tay, không ngừng tản ra huyết quang chói mắt, cứ như vậy bắn về phía bốn đạo thiểm điện….
– Nội đan?
Sở Nam kinh hô một tiếng, sau đó chợt hiểu:
– Đúng rồi, Huyết Sắc Cự Mãng muốn hóa thành rồng làm sao có thể không có nội đan chứ?
Tiếng kinh hô lập tức bị âm thanh của bốn đạo tia chớp nhấn chìm, mây đen trên trời càng lúc càng dày đặc, giống như tụ tập thành một tia chớp càng lớn hơn, mà thân rắn khổng lồ cũng bị bổ đến mức da tróc thịt bong, huyết nhục văng tung tóe, ngay cả xà cốt cũng lộ ra ngoài, hạt châu lóe lên ánh sáng màu đó cũng dần trở nên ảm đạm vô quang, sau đó trở về lại trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng.
Thế nhưng vào lúc này, cái đầu rắn bỗng nhiên quay lại, trừng mắt nhìn Sở Nam, hai con mắt rắn đỏ rực như máu lóe lên tia sáng không chút thiện ý, trái lại là hung quang, giống như muốn đem Sở Nam nuốt chửng vậy….
– Con Huyết Sắc Cự Mãng này muốn nuốt ta?
Sở Nam khẽ lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy kiên định nói:
– Mặc dù ngươi muốn trở thành rồng cao cao tại thượng, nhưng nếu như ngươi muốn nuốt ta thì sẽ phải trả giá rất đắt!
Sở Nam lấy cung xuống, lắp tên kéo, nhắm ngay vào Huyết Sắc Cự Mãng.
Huyết Sắc Cự Mãng mặc dù không thể nói tiếng người, nhưng cũng rất nhân tính, dường như nó cũng nhìn ra Sở Nam là người có kinh mạch đứt đoạn, đôi mắt rắn màu đỏ lộ ra ánh mắt khinh bỉ, lập tức như một trận gió lốc cuốn về phía Sở Nam.
– Nghiệt súc ngươi dám!
Sở Nam bắn tên, mũi thiết tiễn nhằm về phía Huyết Mãng phóng đi, Huyết Sắc Cự Mãng căn bản không thèm tránh né, thần thái như muốn nói: “Chỉ là một mũi thiết tiễn, làm sao có thể khiến ta bị thương tổn?
Thế nhưng, lúc mũi tiễn đâm vào thân thể Huyết Mãng thì lại bộc phát một cỗ hỏa diễm tử sắc, mà cỗ hỏa diễm tử sắc này chính là do Sở Thiên Phong luyện chế thành, chỉ cần trúng mục tiêu thì sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với ma thú.
Thế nhưng, Sở Thiên Phong bất luận như thế nào cũng không ngờ rằng Sở Nam lại leo lên đỉnh Long Giác sơn, đụng phải những ma thú không phải tầm thường, mà là Huyết Sắc Cự Mãng sắp hóa rồng.
Mặc dù hỏa diễm tử sắc này đúng là đã tạo thành thương tổn đối với Huyết Sắc Cự Mãng, nhưng chỉ khiến Huyết Sắc Cự Mãng cảm thấy đau đớn, hoàn toàn không đủ khiến nó mất đi năng lực hành động, Huyết Sắc Cự Mãng bị đau gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó phun ra một màn sương mù màu đỏ về phía Sở Nam, mà Sở Nam lúc này đang muốn bắn tiếp mũi tên thứ hai vừa tiếp xúc với làn sương mù thì lập tức mất đi tri giác….
Thân Huyết Sắc Cự Mãng lao tới, miệng rắn há lớn, tiếng gió rít gào vang lên, trực tiếp đem Sở Nam hút vào trong bụng.
Huyết Sắc Cự Mãng vừa nuốt chửng Sở Nam thì đạo tia chớp thứ chín trên trời bỗng nhiên xé tan mây đen, hướng về phía Huyết Sắc Cự Mãng bổ xuống, Huyết Sắc Cự Mãng không kịp cử động bụng để đem Sở Nam tiêu hóa thì phải dốc toàn lực đối phó với đạo tia chớp này, thân rắn phóng vọt lên trời, lại phun ra nội đan….
Mà Sở Nam đang trong hôn mê khi bị nuốt vào bụng rắn thì đột nhiên tỉnh lại.
Trong khoảnh khắc tỉnh táo lại, Sở Nam lập tức cảm thấy một cổ áp lực từ bốn phương tám hướng ép về phía mình, khiến hắn ngã nhào, liên tiếp lăn tròn, sau đó rơi vào một cái sơn động cổ quái.
Chỉ có điều thành sơn động này hết sức mềm mại, phía trên có có bám vào một loại chất lòng màu xanh biếc, bốc lên mùi vô cùng gay mũi, một giọt rơi lên người Sở Nam lập tức khiến huyết nhục nơi đó bị thối rữa.
Sở Nam vừa tỉnh táo lại lập tức hiểu hoàn cảnh của mình:
– Ta đang ở trong bụng Huyết Mãng!
Chương 10 : Nuốt nội đan
Grào! Grào! Grào….
Từng trận thiên lôi vang lên, đạo tia chớp thứ chín không giống như tám đạo tia chớp lúc trước đánh xong liền tản, ngược lại thật lâu vẫn không tiêu tán đi, liên tục không ngừng bổ vào trên người Huyết Sắc Cự Mãng, Huyết Sắc Cự Mãng trên không trung phát ra tiếng rống giận dữ, càng lúc càng giống tiếng long ngâm, Huyết Mãng trên không trung vùng vẫy, cùng tia chớp tranh đấu, khiến cho toàn bộ tòa Long Giác sơn chấn động….
Mà Huyết Sắc Cự Mãng lúc này đang ở trong tia chớp lại phát sinh biến hóa.
Cái đầu rắn khổng lồ mọc ra một chiếc sừng, chiếc sừng giống như sừng hưu, mắt giống như mắt thỏ, tai giống như tai trâu, đầu giống như lạc đà, gáy giống như gáy huyết mãng, bụng lại giống như con trai…..
Trên người mọc lên lân phiến, lân phiến giống như vàng, trảo giống như vuốt ưng, chân như chân hổ.
Miệng rắn còn mọc ra hai sợi râu, dưới cằm có minh châu, tại cổ họng, nghịch lân dần dần kết thành….
Hết thảy toàn bộ đều trở thành hình dáng như rồng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Huyết Sắc Cự Mãng sẽ hóa thành rồng, lúc mây đen tản đi, trong tia chớp, quanh người Huyết Mãng tràn lên hỏa diễm hỏa hồng sắc, không ngờ lại trở thành một con Hỏa Long….
Uy lực của tia chớp dần yếu bớt, Huyết Mãng đã bị lôi điện tôi luyện, nội đan đã hao hết toàn bộ nguyên lực cũng được nuốt trở lại vào bụng, thân thể của nó dường như đã trở nên cứng rắn hơn, cuối cùng đã vượt qua kiếp nạn….
– Grào….
Lại một tiếng long ngâm vang vọng khắp thiên địa, phong vân cũng dần dần tản đi….
Đột nhiên, tiếng long ngâm của Huyết Sắc Cự Mãng bỗng nhiên trở thành tiếng rên rĩ.
Sở Nam lúc này ở trong bụng Huyết Mãng đang bắt đầu tàn phá, điên cuồng mắng:
– Ta thấy ngươi nghịch thiên hành sự, còn tốn công hi vọng ngươi thành công, không ngờ rằng ngươi lại muốn ăn ta!
Chất lỏng màu xanh biếc ngấm vào thân thể Sở Nam khiến thân thể hắn bắt đầu thối rữa, tính mạng nguy ngập….
Đúng lúc này, viên nội đan của Huyết Sắc Cự Mãng trở lại trong bụng, Sở Nam vừa nhìn thấy, lập tức hình ảnh viên nội đan được miêu tả trong Dã Sử lướt qua trong đầu, đây chính là nội đan ma thú, có thể nuốt vào, có thể làm thuốc, có thể luyện đan, chế thành linh đan diệu dược, ma thú phẩm cấp càng cao thì khi nuốt vào càng có thể thoát thai hoán cốt, có thể luyện thành thần dược khởi tử hồi sinh.
Sở Nam không biết tên con Huyết Sắc Cự Mãng này là gì, lại càng không biết con ma thú này đến tột cùng là cấp mấy….
Thế nhưng, ma thú có thể hóa thành rồng há có thể là cấp thấp sao?
Bị sinh tử tồn vong kích thích khiến con ngươi của Sở Nam càng trở nên điên cuồng, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, Sở Nam giận dữ hét:
– Nghịch thiên thì cũng không thể lấy mạng ta được, ngươi muốn ăn ta thì ta sẽ ăn ngươi, ta phải ăn ngươi trước!
Sở Nam vừa gào vừa chộp lấy viên nội đan huyết hồng, không để ý đến lực lượng lôi điện còn sót lại bên trên nội đan đã cắn lấy một ngụm.
Vừa cắn một cái, căn bản không tạo thành hiệu quả gì, hàm răng hắn hoàn toàn không thể cắn vào trong.
Sắc mặt Sở Nam trở nên hung ác, cầm lấy mũi tên trên người hung hăng đâm vào nội đan, hỏa diễm tử sắc lập tức bị kích phát ra, cũng chính bởi vì một đâm này mà tiếng long ngâm của Huyết Sắc Cự Mãng liền biến thành tiếng rên rỉ thảm thiết.
Huyết Mãng muốn phun nội đan ra, thế nhưng lại bị Sở Nam liều mạng bắt lấy.
Đau đớn kịch liệt khiến Huyết Sắc Cự Mãng ở trên không không ngừng lăn lộn, Thiên Lôi thiểm điện dường như cũng biết giờ khắc này Huyết Mãng đang nguy cấp, đột nhiên bạo phát uy lực khiến Cự Mãng càng đau đớn hơn, cứ như vậy bất chấp phương hướng, vừa gào thét vừa bay thẳng về phía Đông Nam.
Tia chớp bổ lên người Huyết Sắc Cự Mãng vẫn không hề tán đi.
Trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng, Sở Nam không biết Huyết Mãng đã bay khỏi Long Giác sơn, hắn ôm chặt lấy viên nội đan, dùng thiết tiễn điên cuồng đâm vào, tay lại càng điên cuồng xé, dùng miệng điên cuồng cắn….
Theo nội đan bị Sở Nam từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng, Sở Nam cảm thấy trong cơ thể càng lúc càng nóng, uy lực của ngọn lửa đang thiêu đốt trong người lúc này so với hỏa diễm mà Bạch Trạch Vũ ngày đó đánh vào người mình còn hung mãnh hơn gấp vạn lần, cứ như muốn đốt thân thể Sở Nam thành hư vô vậy….
Nhưng Sở Nam bây giờ đã trở nên điên cuồng, đâu còn quan tâm đến những chuyện này, hai tay nắm chặt nội đan to bằng hai bàn tay, cứ như vậy từng ngụm từng ngụm nuốt vào, hắn dường như còn chưa giải hận, đem mọi thứ mà tay bắt được không ngừng bỏ vào miệng mình nuốt.
Trong lúc Sở Nam điên cuồng nuốt trong bụng Cự Mãng thì hoàn toàn không chú ý đến một hạt châu đỏ như máu, giống như là túi mật của Cự Mãng, cũng trực tiếp bỏ vào bụng nuốt luôn.
Mọi thứ trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng đều bị Sở Nam nuốt sạch, thế nhưng Sở Nam vẫn không dừng lại, trong thân thể hắn dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy, cháy dữ dội đến mức hắn không còn có thể tư duy gì được nữa, chỉ theo bản năng không cam lòng làm loạn….
Không còn bắt được thứ gì để ăn nữa, Sở Nam cầm mũi tên đâm vào thân thể Huyết Mãng, máu tươi lập tức bắn tung tóe, hai mắt Sở Nam lập tức lóe sáng, cầm mũi tên đâm liên tục, miệng không ngừng ghé vào nuốt từng ngụm vào bụng….
Mỗi lần nuốt một ngụm máu của Cự Mãng vào bụng, Sở Nam bỗng có một cỗ cảm giác mát lạnh xẹt qua, giảm bớt cảm giác đau đớn do ngọn lửa đang thiêu đốt trong người.
Cứ như vậy, Sở Nam nuốt càng lúc càng nhiều, không quản bất cứ chuyện gì, mặc kệ mọi thứ, cứ như vậy nuốt máu của Cự Mãng vào bụng để triệt tiêu đau đớn do bị thiêu đốt.
Không chỉ vậy, Sở Nam không những chỉ uống máu của Cự Mãng mà còn ăn thịt của Cự Mãng, miệng uống từng ngụm lớn, cắn từng miếng lớn, chẳng khác gì một dã nhân.
Mà không có nội đan, không có túi mật, ngay cả máu huyết của mình cũng bị Sở Nam ở trong bụng đâm rách nát, đạo tia chớp lại lần nữa nổ ầm một tiếng, phảng phất như âm thanh thiên địa rơi lệ vì Huyết Sắc Cự Mãng vậy….
Tiếp theo, Huyết Sắc Cự Mãng không còn chút sinh cơ nào, cũng không còn giãy dụa nữa, mộng hóa rồng tiêu tan, hồn về với trời đất….
Sau đó, thân hình khổng lồ của Huyết Sắc Cự Mãng từ trên không trung rơi xuống, rơi vào trong Thập Vạn Đại Sơn.
– Ầm….
Huyết Sắc Cự Mãng rơi trên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu thật lớn, Sở Nam ở trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng cũng bị chấn động đến đầu váng mắt hoa, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Chỉ có điều chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến Sở Nam, hắn vẫn điên cuồng cắn nuốt máu thịt của Cự Mãng.
Mà trong quá trình này, da thịt trên người Sở Nam cũng không ngừng thối rữa, mà cơ thể cũng không ngừng tái sinh, thiêu đốt cực kỳ đau đớn trong cơ thể cũng từ từ biến mất….
Đợi đến khi cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất thì Sở Nam không uống máu nữa, mà ngã gục xuống đất, trực tiếp hôn mê trong bụng Huyết Mãng….