[Dịch] Võ Thánh
Tập 3: Long Hổ Thiên Thung (c21-c30)
❮ sau❯Chương 21: Long Hổ Thiên Thung
Phòng luyện võ.
Cơ Huyền Thông cảm nhận được khí thế của Lục Trầm Chu, đột nhiên hỏi: “Em đã nhị đoạn rồi?”
“Báo cáo thầy, em vẫn chưa đi đo.”
“Tan học em tự đi đo đi. Sư Như Ngọc nói ba tháng trước em đột phá nhất đoạn, nếu là thật, tốc độ tu luyện này của em… Rất tốt.”
Được công nhận, Lục Trầm Chu nói: “Là nhờ các sư phụ dạy tốt.”
Cơ Huyền Thông hỏi: “Trong khoảng thời gian này có dùng thuốc bổ trợ không?”
Lục Trầm Chu không giấu giếm.
“Ích Khí số 1, chỉ uống một hộp ạ.”
Cơ Huyền Thông thầm kinh ngạc.
Nếu là sự thật, có lẽ Lục Trầm Chu không chỉ đơn giản là căn cốt hạ đẳng, ông đã nghiên cứu quá khứ chín năm qua của Lục Trầm Chu, tiến triển tu luyện trong số những người có căn cốt hạ đẳng đúng là tương đối nhanh, nhưng đó cũng là bởi vì hắn chăm chỉ tập luyện, ngộ tính thật ra rất bình thường.
“Chẳng lẽ là đã ‘Ngộ’?”
Ngày xưa, thường có một số người vốn dĩ có tư chất kém cỏi, bỗng một ngày nào đó vì một vài chuyện hoặc kích thích nào đó mà ngộ ra, tu luyện tiến triển thần tốc.
Ngộ đã chứng tỏ tiềm năng nào đó trong cơ thể đã được kích hoạt.
Thậm chí có thể là dấu hiệu thức tỉnh “Võ Cốt Đạo Thai”.
Sở dĩ ông muốn nhận Sư Như Ngọc làm đồ đệ cũng là vì nhìn trúng điểm này.
Cô gái này cũng có căn cốt hạ đẳng, dựa vào sự chăm chỉ và điều kiện gia đình khá giả, miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn thi tuyển đặc cách của Võ đại, bốn năm sau vì không đạt tới tiêu chuẩn thi nâng cao của Võ đại Bình Giang để ở lại trường nên đã tốt nghiệp.
Quan sát giai đoạn này, ông phát hiện ngộ tính của Sư Như Ngọc rất tốt, tốc độ tu luyện cũng tốt hơn trước, có khả năng thức tỉnh Võ Cốt Đạo Thai nên đã nhận làm đệ tử chân truyền.
Tất nhiên, đây đều là ông suy đoán. Đối với loại thiên phú vượt qua lẽ thường và không thể nào dùng khoa học để đo lường như Võ Cốt Đạo Thai thì chẳng ai dám chắc chắn.
Hơn nữa nếu thức tỉnh quá muộn, bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim để đột phá cảnh giới võ đạo, đến khi về già, khí huyết suy bại, thì sau khi thức tỉnh cũng không thể đạt đến cảnh giới quá cao.
Cơ Huyền Thông quyết định quan sát thêm một thời gian nữa.
Nếu như Lục Trầm Chu có thể giữ vững phong độ này, ông sẽ nhận làm đệ tử chân truyền.
Về phần học phí, nhà Lục Trầm Chu nghèo, thu tượng trưng một chút là được.
Tinh lực của võ đạo gia có hạn, cả đời cũng không thể nhận nhiều đệ tử chân truyền được, một khi đã nhận, đều phải coi như người nối nghiệp mà bồi dưỡng, như cha với con!
Thời xưa, theo quy củ giang hồ, địa vị của sư phụ còn cao hơn cha mẹ.
Cơ Huyền Thông có chút mong đợi.
Võ quán Phi Yến nhỏ bé, cùng lúc có hai con Ngọa Long Phượng Sồ là Sư Như Ngọc và Lục Trầm Chu, tương lai nếu cả hai đều trở thành võ đạo gia, ông cũng được thơm lây.
Ông cũng đã âm thầm quan sát phẩm hạnh của hai người bọn họ, đều là người biết ơn, tính cách ngay thẳng, ông cũng biết chuyện Lục Trầm Chu hành động nghĩa hiệp.
Về điểm này, ông rất thưởng thức.
Thu hồi suy nghĩ, Cơ Huyền Thông lấy ra một cuốn sách bìa đen được đóng gói rất đẹp, dày như từ điển, cổ kính, trang trọng.
“Đây là Long Hổ Thiên Thung, là môn học quan trọng nhất trong quá trình tu luyện võ đạo của em sau này, không có gì quan trọng hơn! Em xem qua một lượt trước đi, nói cho thầy nghe cảm nhận của em.”
Lục Trầm Chu nhận lấy cuốn sách, dày đến 720 trang!
Hắn lật ra trang đầu tiên, đập vào mắt chính là hình vẽ các huyệt vị trên cơ thể người, phức tạp như những vì sao, phía dưới còn có 20 tư thế khác nhau của con người.
Lật đại khái sang trang sau, mỗi trang đều như vậy.
“Thế nào? Cảm nhận thế nào?”
“Phức tạp, thâm sâu.”
Lục Trầm Chu thành thật trả lời. Hắn từng học qua thung công, nhưng so với loại này thì đơn giản hơn nhiều, là một trong những kiến thức cơ bản của võ thuật, hắn chưa từng thấy thung công nào giống như thiên thư như vậy.
“Không sai, đây chính là võ đạo!”
Cơ Huyền Thông bỗng nhiên toát ra khí thế khủng bố, mơ hồ có tiếng sóng biển và tiếng chim yến vang lên từ cơ thể ông, ngay cả sàn nhà dường như cũng đang rung chuyển.
Lục Trầm Chu buột miệng nói:
“Gân cốt cùng vang?”
“Chính xác, có vẻ như em cũng hiểu biết rất nhiều về những điều cơ bản của võ đạo gia. Khi nào em kiểm soát cơ thể đến cảnh giới như thầy, là có thể khiến gân cốt cùng vang, phát ra ‘cường âm võ đạo’ của riêng mình, hòa làm một thể với khí thế và phong thái của bản thân, siêu phàm thoát tục!
Giây phút này, Cơ Huyền Thông như một cỗ máy đang gầm rú, khiến núi rung đất chuyển.
Lần đầu tiên Lục Trầm Chu được tận mắt chứng kiến võ đạo gia thi triển bản lĩnh ở khoảng cách gần như vậy, hắn vô cùng phấn khích, cảm giác này hoàn toàn khác với xem trên tivi, quá chấn động!
Cơ Huyền Thông nói: “Long Hổ Thiên Thung không giống với loại thung công động tĩnh thông thường, nó là công pháp rèn luyện các huyệt vị trên cơ thể, mỗi huyệt vị có tổng cộng 20 loại thung công, tổng cộng 14400 loại thung công, nếu luyện thành toàn bộ, có thể mở ra toàn bộ 720 khiếu huyệt trên cơ thể người!”
Lục Trầm Chu hỏi: “Vậy là muốn trở thành võ đạo gia thì phải mở 720 khiếu huyệt ạ?”
Cơ Huyền Thông mỉm cười: “Em vẫn nghĩ đơn giản quá rồi đấy. Em có biết thầy đã mở được bao nhiêu khiếu huyệt rồi không? Thầy sinh năm 70 của thế kỷ trước, sinh ra đã có căn cốt trung đẳng, năm tuổi bắt đầu học võ, 30 tuổi trở thành võ đạo gia, đến nay đã tu hành đã 46 năm, cũng mới chỉ mở được có 66 khiếu huyệt.”
Phản ứng đầu tiên của Lục Trầm Chu là thấy ngạc nhiên khi Cơ Huyền Thông còn lớn hơn cha mẹ hắn tận 10 tuổi.
Nhưng trông ông ấy rất trẻ.
Đây chính là lợi ích của việc học võ.
Đồng thời, hắn cũng biết được độ khó của Long Hổ Thiên Thung.
Cơ Huyền Thông nhớ ra điều gì đó, cười nói: “Nếu em có thể mở được 720 khiếu huyệt, có thể ngồi uống trà đàm đạo với cả Thương Thiên Long Vương.”
“Thì ra là vậy, cám ơn thầy chỉ dạy.”
Cơ Huyền Thông chắp tay sau lưng, nghiêm nghị nói: “Rất nhiều người nghĩ rằng đã trở thành võ đạo gia thì không cần tập thung công nữa, lầm to rồi! Thực tế, trở thành võ đạo gia mới chính là lúc bắt đầu luyện thung công.
Linh Không thượng nhân từng nói, ‘Kéo giãn gân cốt, thung pháp nhập đạo’, từ rất sớm, ông ấy đã nói rõ tầm quan trọng của thung công, vì vậy bài học đầu tiên của em chính là tập trung vào thung.”
Là tổ sư của phái Tượng Hình, rất nhiều lý luận của Linh Không thượng nhân có ảnh hưởng rất lớn đến nền võ học đời sau, ngay cả Thương Thiên Long Vương cũng phải cung kính gọi một tiếng lão tiền bối.
Nghe xong, Lục Trầm Chu vô cùng phấn khích.
Hắn không hề nao núng vì độ khó.
Hôm nay có thể nói là hắn chính thức bước chân vào cánh cửa võ đạo, trong lòng không khỏi cảm thấy hào hứng.
Long Hổ Thiên Thung, chính là nền móng của tất cả các môn võ học chân chính hiện nay.
Sau khi Tân Đại Hạ được thành lập, Hiệp hội Võ đạo gia đã phải rất vất vả mới có thể thu thập tất cả các bài thung công mà các thế gia võ học và môn phái cất giữ như bảo bối.
Sau đó, trải qua nhiều thế hệ cường giả võ đạo cùng nhau nghiên cứu, quy về một mối, Thiên Thung có thể thay đổi cục diện võ học đã ra đời, tổng biên tập của Thiên Thung này chính là lão hiệu trưởng của học cung Long Hổ.
Lão hiệu trưởng là hậu duệ của Trương Thiên Sư của núi Long Hổ đã nhập đạo.
Vì vậy mới gọi là “Long Hổ Thiên Thung”.
Giới thiệu xong bối cảnh, Cơ Huyền Thông bắt đầu diễn luyện: “Trước khi trở thành võ đạo gia, mọi người thường có thói quen bắt đầu luyện tập từ thung công huyệt vị ở lòng bàn tay hoặc lòng bàn chân, để khai phá huyệt đạo trên đó. Khi nào em ngưng tụ được 30 khiếu huyệt thì em cũng chỉ còn cách võ đạo gia một bước chân nữa thôi.
Thầy sẽ dạy em bắt đầu từ huyệt đạo Trung Xung ở tay phải. Tất nhiên, nếu em quen dùng tay trái làm chủ công thì bắt đầu từ tay trái cũng được. Đợi khi nào cảnh giới của em đã đạt đến trình độ nhất định thì tay trái hay phải đều như nhau, đều là hai cánh cửa quan trọng nhất của con người.”
Lục Trầm Chu tập trung quan sát.
Hai nghìn tệ một buổi, không thể lãng phí một giây nào!
Dưới sự gia trì của “Quyền Tâm Vô Hối”, rõ ràng ngộ tính võ công của hắn tốt hơn trước rất nhiều, chỉ cần nhìn qua một lần, hắn đã nắm được vài phần.
Cơ Huyền Thông thấy hắn muốn thử, bè nói: “Em thử luyện một lần cho thầy xem.”
Lục Trầm Chu lập tức vào trạng thái, bắt đầu diễn luyện.
Cơ Huyền Thông khẽ gật đầu, khen ngợi: “Tốt, muốn học Long Hổ Thiên Thung phải có nền tảng của Quyền Pháp Cơ Sở và thung công, rất nhiều người có tiền, vừa học đã muốn học bài này, hiệu quả lại không tốt.”
Tất nhiên, ông cũng không ngại dạy, dù sao kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất.
Ông đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Quyền Pháp Cơ Sở của em đã viên mãn rồi chứ?”
“Vâng ạ.”
Ánh mắt Cơ Huyền Thông lóe sáng. Nhìn Lục Trầm Chu thuần thục như vậy, ông có cảm giác hắn đã luyện Quyền Pháp Cơ Sở đến mức viên mãn, quả nhiên là như vậy.
Ông nhớ Lục Trầm Chu ba tháng trước mới đạt đến đại thành. Theo tốc độ trước kia của hắn, bình thường phải mất nửa năm, thậm chí là một năm mới có thể viên mãn.
Tốc độ này thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều người có căn cốt trung đẳng mà ông từng dạy, còn căn cốt thượng đẳng… Xin lỗi, ông chưa từng dạy bao giờ.
Có lẽ ông đã nhặt được bảo bối rồi.
Chương 22: Sống đến chết, luyện đến chết (1)
Lục Trầm Chu nhìn Võ Đạo Thụ trong đầu.
Ba tháng trôi qua, cây non đã lớn hơn một chút.
Trên thân cây mơ hồ có chữ hiện lên, nhưng vẫn chưa rõ ràng. Lục Trầm Chu biết, đây là do hắn vẫn chưa luyện Long Hổ Thiên Thung đến nơi đến chốn, chưa nhập môn.
Lục Trầm Chu chỉ đăng ký có ba mươi buổi học, hắn thành thật hỏi: “Thưa thầy, mỗi buổi học chúng ta có thể học một loại thung công được không ạ, em chỉ cần nhập môn thôi, như vậy kết thúc khóa học là em có thể nhập môn được ba mươi loại thung công, về nhà em tự luyện.”
Cơ Huyền Thông ngẩn người, sau đó cười đáp: “Các huyệt vị đều có liên kết với nhau, giống như bảng kỹ năng trong game vậy, một khi đã chọn loại thung công của huyệt vị nào rồi thì phải ngưng tụ được loại đó trước, sau đó mới có thể tiếp tục khai phá và ngưng tụ các huyệt vị có liên kết với nó.
Hơn nữa, huyệt vị chi đạo chú trọng sự chuyển tiếp từ dễ đến khó, từ nông đến sâu. Bắt đầu từ huyệt vị ở tay và chân là dễ nhất, sau đó độ khó sẽ tăng dần, khó nhất là huyệt vị ở não bộ, chỉ có những cường giả hàng đầu mới đủ tư cách để khai phá.”
“Cám ơn thầy chỉ điểm, là em suy nghĩ nông cạn.” Lục Trầm Chu bừng tỉnh.
Cơ Huyền Thông xua tay: “Không sao đâu Trầm Chu, em cũng đừng vì lo lắng không có tiền đóng học phí mà nóng vội, đây là điều tối kỵ trong võ đạo.
Em cứ từng bước một mà luyện tập, cố gắng hết sức mình. Thầy nói em nghe, trong ba mươi buổi học này, chỉ cần em có thể mở được ba huyệt vị thì cũng đủ kiếm lại sáu mươi nghìn tệ rồi! Mở được huyệt vị, cả đời đều có lợi!”
Lục Trầm Chu ôm quyền nói: “Em đã nhớ, chúng ta tiếp tục thôi thầy.”
Cơ Huyền Thông rất hài lòng.
Cả buổi học hôm đó, Lục Trầm Chu đều tập trung luyện tập thung công của huyệt Trung Xung, 20 bức tranh vẽ các tư thế thung công, Cơ Huyền Thông đã nghiêm túc diễn luyện cho hắn xem rất nhiều lần. Trong quá trình đó, nếu phát hiện Lục Trầm Chu sai ở đâu, ông sẽ lập tức chỉ ra, sai nhiều lần sẽ bị nghiêm khắc phê bình.
Thầy nghiêm thì trò mới giỏi, học quyền phải bị mắng thì mới tiến bộ được.
Không biết từ lúc nào, chữ trên Võ Đạo Thụ cuối cùng cũng đã rõ ràng.
[Công pháp].
[Long Hổ Thiên Thung: Khiếu 1 (1%)]
Sau khi kết thúc một buổi dạy học, Lục Trầm Chu liếc nhìn Võ Đạo Thụ.
“Đây có coi như là đã nhập môn thung công của khiếu thứ nhất?”
Lục Trầm Chu nhận ra rằng, không giống như Quyền Pháp Cơ Sở và Hắc Hổ Quyền trên lá cây, Long Hổ Thiên Thung nằm trên thân cây lại không hề có lựa chọn “nhập môn”.
Cảnh giới của khiếu huyệt thung công vốn khác với cảnh giới võ học.
Chỉ cần độ thuần thục của khiếu thứ nhất đạt 100% là coi như ngưng luyện huyệt Trung Xung thành công, có thể tiến hành ngưng luyện khiếu thứ hai.
“Trầm Chu, cảm thấy thế nào?”
Cơ Huyền Thông cũng bắt đầu gọi Lục Trầm Chu một cách thân thiết hơn.
Kết thúc buổi học đầu tiên, ông nhận ra ngoài căn cốt không tốt, những mặt khác của Lục Trầm Chu đều khiến ông rất hài lòng, thậm chí có lúc ông còn bị kích thích muốn thu Lục Trầm Chu làm đệ tử chân truyền ngay lập tức.
Tuy nhiên, Cơ Huyền Thông vẫn rất bình tĩnh.
Chân truyền, quý ở tinh anh chứ không phải số lượng.
Dù là sau này giao lưu với các võ đạo quán khác, hay là hành tẩu trong xã hội, đệ tử chân truyền có thể coi như bộ mặt của sư phụ, vì vậy vẫn cần phải tiếp tục thử thách thêm.
Lục Trầm Chu thành thật đáp: “Thưa thầy, con cảm thấy rất tốt, con nghĩ mình đã nhập môn thung công của khiếu huyệt thứ nhất này rồi, sau giờ học con sẽ chăm chỉ luyện tập hơn, tranh thủ ngưng khiếu thật sớm.”
Cơ Huyền Thông gật đầu hài lòng: “Lục Trầm Chu, con phải nhớ cho kỹ! Nói Long Hổ Thiên Thung khó, thật ra cũng không khó, nó chính là công pháp cơ bản và là bài học mỗi buổi sáng của võ đạo gia, có thể khó đến mức nào chứ? Bởi vậy nên nó không tồn tại cái gọi là nhập môn, thuần thục, hay viên mãn, con chỉ cần học được là ổn.
Nhưng việc khai khiếu huyệt thì không thể nóng vội được, mục đích của Thiên Thung là thông qua những động tác đặc biệt để kích thích khiếu huyệt dần dần thành hình, cuối cùng khai khiếu và củng cố.
Cho nên Thiên Thung không thể nào luyện thành cấp tốc, dù là thiên tài có ngộ tính siêu khủng cũng không được, bất kể sau này con có học ở chỗ thầy hay không, bất kể con có thể trở thành võ đạo gia hay không, muốn tập võ thì nhất định phải coi việc tu luyện Thiên Thung như bản năng giống như hít thở vậy!
Tu hành Thiên Thung, một ngày cũng không thể ngừng! Sống đến chết, luyện đến chết!”
Giọng nói của Cơ Huyền Thông vang dội đầy sức mạnh, khiến người ta cảm thấy phấn chấn.
Nghe vậy, Lục Trầm Chu cung kính hành lễ: “Cám ơn thầy chỉ điểm!”
Giây phút này, Lục Trầm Chu hoàn toàn công nhận Cơ Huyền Thông.
Chương 23: Sống đến chết, luyện đến chết (2)
Lục Trầm Chu chợt nhận ra sự khác biệt giữa võ đạo quán và những bác kích quán hay phòng gym thông thường, tuy học phí ở võ quán rất đắt, nhưng họ là những người có lòng tin.
Đó cũng chính là lý do vì sao họ được gọi là võ đạo gia, bởi vì họ có phong phạm của bậc đại gia, quang minh lỗi lạc, không giống gã huấn luyện viên đầu trọc kia, chỉ muốn lừa Lục Trầm Chu mua thêm khóa học.
Hạt giống võ đạo trong lòng Lục Trầm Chu đang dần lớn lên.
Lục Trầm Chu cũng muốn trở thành một võ đạo gia chân chính!
Võ đạo, chính là tín ngưỡng, là nguyên tắc, là chân lý!
Thấy còn thời gian trong buổi học mà Lục Trầm Chu đã nắm vững được thung công của huyệt Trung Xung, tiếp theo chỉ cần chậm rãi mài giũa là được, vì vậy Cơ Huyền Thông nghĩ một chút rồi nói:
“Khoảng thời gian còn lại thầy sẽ chỉ điểm cho con một vài thứ khác, thầy biết con học Hắc Hổ Quyền, tạm thời không cần học Yến Quy Quyền của võ quán Phi Yến, tham thì thâm.
Thầy khuyên con nên dùng ba mươi tiết học này để thầy chỉ điểm thêm về thung công của khiếu huyệt. Đa số võ học tam lưu đều có video hướng dẫn trên trang web của Hiệp hội Võ đạo, những huấn luyện viên dạy quyền pháp rẻ tiền bên ngoài cũng có thể dạy. Tới đây, đánh cho thầy xem Hắc Hổ Quyền một lần.”
“Vâng, thầy.”
Lục Trầm Chu cũng muốn nhân cơ hội này nhờ một cao thủ chỉ điểm Hắc Hổ Quyền cho mình, dù sao từ sau khi học được từ gã huấn luyện viên rẻ tiền kia, Lục Trầm Chu toàn phải tự mình luyện tập theo video.
Lục Trầm Chu dốc hết toàn lực đánh ra một quyền.
Cơ Huyền Thông xem xong, đầu tiên là khẽ gật đầu khẳng định: “Không tệ, rất thuần thục. Thầy nghe cha con nói con học ở một bác kích quán, không có ai chỉ điểm mà chỉ trong ba tháng đã đạt đến trình độ này, theo ý kiến cá nhân của thầy, con không hề kém cạnh gì những hạt giống bình thường của các trường võ đạo.”
“Thầy quá khen rồi, sư tỷ cũng thường xuyên chỉ điểm cho con.”
“Con quá khiêm tốn thì có, với tạo nghệ võ học hiện tại của Sư Như Ngọc, con bé không bằng con về khoản Hắc Hổ Quyền đâu, Cơ Huyền Thông thầy thích những người thẳng thắn, không cần phải quá câu nệ.”
Có lẽ chỉ có Cơ Huyền Thông mới có tư cách đánh giá một cao thủ Hóa Lực cảnh thất đoạn như vậy.
Lục Trầm Chu đáp: “Con đã hiểu rồi thưa thầy.”
“Thầy sẽ đánh cho con xem Hắc Hổ Quyền một lần, con hãy nhìn kỹ, xem thầy và con khác nhau ở điểm nào? Sau đó con hãy đánh cho thầy xem vài lần, thầy muốn xem thử ngộ tính của con thế nào.”
“Vâng thầy… Nhưng mà sắp hết giờ rồi ạ.”
“Không sao, coi như thầy tặng con, không tính tiền.”
Lục Trầm Chu rối rít cảm ơn Cơ Huyền Thông.
Lục Trầm Chu biết, thiên phú mà mình thể hiện ra đã có tác dụng. Tiếp theo chỉ cần coi đó làm điểm tựa, gõ mở cánh cửa Võ đại Bình Giang, bước chân vào một sân khấu rộng lớn hơn.
Cơ Huyền Thông quả nhiên là người đã đột phá được gông cùm xiềng xích thứ nhất.
Thật ra thứ ông am hiểu là “Yến Hình” thuộc hệ Tượng Hình, nhưng tạo nghệ về “Hổ Hình” của ông lại vượt xa gã huấn luyện viên đầu trọc kia vô số lần.
Đạt đến cảnh giới võ đạo gia như Cơ Huyền Thông, đối với những võ học thông thường thuộc hệ Tượng Hình, ông đều có thể suy một ra ba, nhất pháp thông, vạn pháp thông, thật khiến người khác hâm mộ.
Lục Trầm Chu chăm chú quan sát, sau đó đánh cho Cơ Huyền Thông xem.
Cơ Huyền Thông liên tục chỉ ra những sơ hở trong quyền pháp của Lục Trầm Chu. Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc Lục Trầm Chu đã ở trong phòng luyện võ hai tiếng đồng hồ, tương đương với việc mua một tặng một.
Mãi đến khi hội viên tiếp theo đến giờ học gõ cửa, Cơ Huyền Thông mới lộ ra vẻ mặt chưa thỏa mãn.
Ông nhìn Lục Trầm Chu đang tiến bộ rõ rệt, ho khan một tiếng: “Con về đi, hôm nay là buổi học đầu tiên nên thầy không gò bó thời gian, sau này đến giờ là con có thể về. Trừ khi thầy bảo con ở lại.”
Lục Trầm Chu có chút ngại ngùng.
“Con đã hiểu.”
Rời khỏi phòng luyện võ, Lục Trầm Chu nhìn giao diện Võ Đạo Thụ.
[Hắc Hổ Quyền: Thuần thục (51%) → Thuần thục (58%)]
“Được thầy Cơ chỉ điểm một tiếng đồng hồ còn hiệu quả hơn so với việc tự mình luyện tập mấy ngày trời. Quả nhiên cổ nhân có câu, danh sư xuất cao đồ, con cái của võ đạo gia mạnh mẽ khi sinh ra đã đứng trên vạch đích rồi, cộng thêm căn cốt tốt, mười tám tuổi trở thành võ đạo gia cũng không có gì lạ.”
Luôn có người nói, cho dù là thời Đại Hạ hiện đại, võ đạo thế gia và môn phái vẫn là những chúa tể ẩn mình sau bức màn, Lục Trầm Chu cảm thấy có vẻ cũng có lý.
Chương 24: Nhị đoạn (1)
Buổi trưa, Tần Chính mới chậm rãi đến muộn.
Y cũng đến để luyện quyền.
Lúc này, Lục Trầm Chu đã tắm rửa xong, đang ăn cơm ở căn tin của võ quán, thật ra hội viên không có thẻ hội viên thường niên như Lục Trầm Chu không được bao ăn.
Đây là do Cơ Huyền Thông đặc biệt phê chuẩn, ông nói đồ ăn trong căn tin thường xuyên bị dư thừa rất lãng phí, Cơ Huyền Thông bảo Lục Trầm Chu cứ ăn thoải mái, quả nhiên lão Cơ là người tốt.
“Súc vật quá đấy Trầm Chu, đã bắt đầu cuộn từ sớm như vậy rồi.”
Tần Chính luôn có cảm giác Lục Trầm Chu lúc nào cũng đang mạnh lên.
Chủ yếu là vì Lục Trầm Chu quá chăm chỉ, từ nhỏ đến lớn, Tần Chính chưa từng gặp ai chăm chỉ như vậy, ngoài học tập ra chỉ có luyện quyền, thật sự là không có chút giải trí nào.
Không lướt video ngắn, không chơi game, cũng không tán gái.
Nói xem, sống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Lục Trầm Chu nhịn không được mà khuyên nhủ: “Luyện võ thì phải dậy sớm, cậu dậy muộn quá xã trưởng.”
Là một thành viên của võ đạo xã, Lục Trầm Chu vẫn luôn hy vọng Tần Chính có thể phấn đấu hơn. Với điều kiện của Tần Chính, chỉ cần chịu khó cố gắng, tuy chưa chắc đã trở thành võ đạo gia, nhưng đạt đến Ám Lực cảnh là điều hoàn toàn có thể.
“Được rồi, sau này tôi sẽ chăm chỉ hơn, theo kịp bước chân của cậu.”
Tần Chính miệng đầy hứa hẹn, chủ yếu là bởi vì Lý Lâm Linh đang dồn hết tâm sức cho việc ôn tập, từ chối lời mời hẹn hò của y rất nhiều lần, Tần Chính cũng ngại làm phiền người ta.
Chi bằng nhân cơ hội này tranh thủ luyện tập để tăng tu vi võ đạo lên. Đợi nửa năm sau khi Lý Lâm Linh tốt nghiệp, nói không chừng y đã là cao thủ tam đoạn, đến lúc đó nhất định phải khiến cô phải nhìn y bằng con mắt khác!
Tần Chính vừa ăn cơm, vừa lướt điện thoại hỏi: “Đúng rồi, Trầm Chu, hình như cậu từng nói nhà cậu muốn chuyển đến khu nội thành ở đúng không? Tôi có một người bạn, người nhà của cậu ấy làm lãnh đạo cấp cao trong một công ty bất động sản.
Nếu cần thì để tôi hỏi giúp cậu, biết đâu lại được giảm giá nội bộ. Gần đây tình hình bất động sản ở Tô Thành không khả quan lắm.”
Lục Trầm Chu nhớ đến người mẹ luôn trông ngóng về căn nhà ở khu nội thành.
“Nhà tôi tạm thời chưa có tiền, sau này cần thì tôi sẽ liên lạc với cậu. Mà sao nhà ở Tô Thành lại khó bán vậy, chẳng phải rất nhiều người tranh nhau mua nhà ở khu nội thành sao?”
Tần Chính nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Tôi đoán là do Hư họa lần trước.”
“Chẳng phải đã giải quyết được nguồn gốc rồi sao?”
Nhìn Lục Trầm Chu có vẻ ngây thơ, Tần Chính khẽ mỉm cười.
Cuối cùng cũng có chuyện mà y hiểu biết hơn Lục Trầm Chu.
Nhà y có tiền, có quan hệ, nên biết được nhiều tin tức nội bộ hơn.
Tần Chính kéo Lục Trầm Chu đến một nơi vắng vẻ, nhỏ giọng nói: “Chuyện này cậu đừng nói với ai khác.”
“Ừm.”
“Người anh em, tôi tin cậu.”
Sau nửa năm chung sống, Tần Chính rất tin tưởng nhân phẩm của Lục Trầm Chu.
Ưu điểm lớn nhất và cũng là khuyết điểm lớn nhất của tiểu tử này chính là quá thật thà!
Tần Chính ra vẻ thần bí nói: “Nghe nói trụ sở trung ương của Hư Bộ đã cử tổ chuyên án đến Tô Thành rồi, chứng tỏ Hư họa ở Tô Thành vẫn chưa được giải quyết triệt để, tôi đoán ở đây có một tiết điểm giữa Hư cảnh và thế giới hiện thực.”
Sắc mặt Lục Trầm Chu khẽ biến.
Tần Chính tiếp tục: “Giấy không gói được lửa, một thời gian nữa chính phủ chắc chắn sẽ thông báo chuyện này, đến lúc đó, những kẻ có tiền ở Tô Thành còn không nhanh chóng chuyển đến nơi khác sinh sống? Nhà ở Tô Thành, ai mà dám mua chứ?”
Lục Trầm Chu ôm cằm: “Với công nghệ của Đại Hạ, còn có những cường giả đã đột phá gông cùm xiềng xích thứ bảy, chuyện này chắc chắn sẽ được giải quyết, cậu không cần phải lo lắng thái quá.
Nếu thật sự không giải quyết được, Hư họa đáng sợ như vậy mà bùng nổ, chúng ta còn có thể chạy đi đâu? Hơn nữa, nếu Đại Hạ cảm thấy không chắc chắn, nhất định sẽ di dời người dân trước khi Hư họa bùng nổ, trước đây vẫn luôn làm như vậy mà.”
Ở nước ngoài, có một số quốc gia nhỏ từng bị Hư họa tàn phá.
Khi đó, những quốc gia ấy chẳng khác nào địa ngục trần gian, Hư vật hoành hành, nhưng đó chỉ là số ít, sau đó đã bị các quốc gia khác san phẳng, nhân tiện tiếp quản luôn lãnh thổ.
Lãnh thổ của Tân Đại Hạ sau khi thành lập còn rộng lớn hơn thời kỳ đỉnh cao trước đây, chính là nhờ vậy mà có. Nếu không, Đại Hạ cũng chẳng thể nào tổ chức một sự kiện kiếm tiền khủng như Vạn Bang Võ Đạo Hội.
Tần Chính như có điều suy nghĩ, nói tiếp: “Lời cậu nói cũng có lý, nhưng chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc người dân hoang mang lo sợ, trong lịch sử, mỗi lần trụ sở trung ương của Hư Bộ phái tổ chuyên án đến đâu, nơi đó đều náo loạn cả lên. Lần này động tĩnh còn lớn hơn những lần trước. Ngay cả tông sư võ đạo cũng phái đến cả một đội, cậu nghĩ mà xem…”
Tông sư võ đạo là những cường giả đã phá gông cùm xiềng xích thứ tư.
Ở một Võ đại bình thường, tông sư võ đạo hoàn toàn có thể làm hiệu trưởng.
Lục Trầm Chu hỏi: “Nhà cậu có chuyển đi không?”
“Chắc là không đâu, dù sao công ty của nhà tôi cũng ở đây, chuyển đi cũng phiền phức, hơn nữa cha tôi cũng cảm thấy lần này Hư họa có thể được giải quyết, nên ông ấy rất tin tưởng vào chính phủ.” Tần Chính lắc đầu.
“Cảm ơn cậu, xã trưởng.”
Chương 25: Nhị đoạn (2)
Giờ phút này, Lục Trầm Chu không còn mặn mà gì với nhà ở khu nội thành nữa. Nếu thật sự xảy ra Hư họa quy mô lớn, nơi nào cũng không an toàn, chi bằng ở trong khu nhà thuộc quyền quản lý của đại học võ đạo còn hơn.
Với trình độ hiện tại của Lục Trầm Chu, lo lắng những chuyện này cũng chỉ là lo bò trắng răng. Nhưng tiếp theo phải nhắc nhở người nhà chú ý hơn, nếu cần thiết thì phải chuyển đi.
Đến lúc đó đổi sang thành phố khác, thi vào Võ đại ở đó cũng được.
Ăn cơm xong, Tần Chính đi tìm Cơ Huyền Thông học, Lục Trầm Chu thoải mái ngủ trưa một giấc. Nghỉ ngơi lấy lại tinh thần xong, Lục Trầm Chu khởi động làm nóng người một lúc rồi đi đến phòng đo khí huyết.
Dán thiết bị cảm biến xong.
Lục Trầm Chu điều chỉnh khí thế võ đạo của bản thân đến đỉnh phong, Quyền Pháp Cơ Sở cấp viên mãn được Lục Trầm Chu thi triển rất tự nhiên, phóng khoáng, không hề gò bó, toát lên khí chất của bậc đại sư.
[Khí huyết 1.46, chúc mừng ngài đã đạt đến tiêu chuẩn nhị đoạn!]
“Nhị đoạn rồi, ba tháng trước mình vẫn chỉ là một người bình thường.”
Với căn cốt hạ đẳng mà có thể đạt đến nhị đoạn ngay từ lớp 10, Lục Trầm Chu rất hài lòng.
Lục Trầm Chu trở lại sân tập, một mình luyện Hắc Hổ Quyền, tiếng cọc gỗ bị đánh kêu “bốp bốp”.
Mục tiêu tiếp theo của Lục Trầm Chu là luyện Hắc Hổ Quyền đến tiểu thành, đến lúc đó khí huyết chắc chắn sẽ tự đạt đến tam đoạn, dù sao khai thông khiếu huyệt cũng có thể tăng một chút khí huyết.
“Trầm Chu, về nhà chưa?” Tần Chính luyện quyền xong, bước ra hỏi.
“Cậu về trước đi, tôi luyện thêm một lúc nữa.”
Lục Trầm Chu điều tức, độ thuần thục của Hắc Hổ Quyền trên Võ Đạo Thụ chỉ mới tăng 2%. Mấy ngày nay Lục Trầm Chu được nghỉ, không phải đi học, nên muốn tranh thủ luyện Hắc Hổ Quyền đến tinh thông.
Lục Trầm Chu rất muốn biết hiệu quả của Thần Chủng sau khi Hắc Hổ Quyền đạt đến viên mãn.
“Vậy tôi cũng không về nữa.”
Tần Chính đặt túi xuống, quyết tâm luyện tập cùng Lục Trầm Chu đến tối.
Y hoạt động gân cốt một chút, bỗng nhiên nóng lòng muốn thử nói: “Trầm Chu, chúng ta luận bàn một phen, sau khi tôi vào nhị đoạn còn chưa từng luận bàn với ai, để cậu được kiến thức nhị đoạn khủng bố như thế nào, hắc hắc.”
“Cái kia… Tôi cũng nhị đoạn rồi, quên nói với cậu.” Lục Trầm Chu đứng dậy gãi đầu.
Tần Chính trong lúc nhất thời trợn tròn mắt: “Thật hay giả vậy? Con mẹ nó ba tháng trước cậu mới chỉ nhất đoạn thôi mà?”
“Đúng vậy, nhưng lúc đó tôi chỉ có 1.33.”
“Cậu… Cậu ba tháng tăng lên 0.11?”
“Chính xác mà nói là 0.13, bây giờ tôi là 1.46.”
“Cái đậu má! Có phải lúc sinh ra cậu đã kiểm tra sai căn cốt rồi không?”
Hiển nhiên Tần Chính rất hoài nghi nhân sinh, rõ ràng đều là căn cốt hạ đẳng, tài nguyên của y cũng tốt hơn Lục Trầm Chu, hiện tại khí huyết của Lục Trầm Chu thậm chí còn vượt qua y.
Đúng là ông trời có mắt, y mới 1.45 thôi!
“Tôi chỉ dùng thời gian cậu chơi game với sư tỷ để luyện quyền mà thôi, hơn nữa cha tôi cũng mua thuốc bổ võ đạo cho tôi, không thần kỳ như cậu nghĩ.” Lục Trầm Chu giải thích.
“Thì ra là vậy, tôi đã nói mà.”
Tần Chính vừa vặn chịu một chút.
Vừa sợ huynh đệ khổ, vừa sợ huynh đệ lái Rolls-Royce!
“Tôi không bao giờ lười biếng nữa! Bắt đầu từ ngày mai, tôi cũng phải ngày ngày luyện quyền, bằng không sẽ bị cậu bỏ xa ở phía sau, mặt mũi của xã trưởng ném đi đâu?”
Tần Chính lại nổi lên chí tiến thủ!
Thân là xã trưởng võ đạo, y không thể làm người tụt hậu.
Lục Trầm Chu hỏi: “Xã trưởng, còn luận bàn nữa không?”
“Đương nhiên, đều là nhị đoạn, chúng ta vừa vặn công bằng quyết đấu.”
Tần Chính vừa khởi động tay chân vừa nói: “Cậu định dùng quyền gì? Tôi muốn dùng Yến Quy Quyền.”
Yến Quy Quyền cũng là võ học phổ thông, cấp bậc ngang ngửa Hắc Hổ Quyền, chỉ có thể nói là tiêu chuẩn hạng ba. Võ học phổ thông cũng có ba bậc.
Sư Như Ngọc ở Võ đại Bình Giang học được Bạch Viên Quyền chính là võ học phổ thông nhất lưu, phối hợp Long Hổ Thiên Thung luyện đến viên mãn, khí huyết có thể đạt tới cửu đoạn trở lên. Võ học loại này bình thường đều ở đại học, võ đạo quán rất hiếm có.
Lục Trầm Chu nói: “Tôi dùng Hắc Hổ Quyền vậy.”
Thật ra hiện tại, Quyền Pháp Cơ Sở cấp viên mãn của hắn có uy lực lớn hơn.
Thôi thì không đả kích xã trưởng nữa, người ta cũng rất tốt tính mà.
Tần Chính ho khan một tiếng, cất cao giọng nói: “Yến Quy Quyền – Tần Chính, xin chỉ giáo.”
Lục Trầm Chu không ngờ y lại trịnh trọng như vậy, đúng là kỳ quái, cũng không phải đến phá đám, càng xấu hổ hơn là Tần Chính còn gân cổ lên gọi những người khác đang luyện tập đến.
Một đám người đang luyện tập với côn sắt hoặc tạ chợt ngoái đầu nhìn chằm chằm.
Lục Trầm Chu bất đắc dĩ, đành nói theo y: “Hắc Hổ Quyền – Lục Trầm Chu, xin chỉ giáo!”
Chương 26: Hổ Đạp Phi Yến (1)
“Có người muốn luận bàn kìa.”
“Tần Chính thì tôi biết, còn Lục Trầm Chu là ai vậy?”
“Hình như là mới đến ba tháng trước, nghe nói là người hăng hái làm việc nghĩa á.”
“Ồ ồ là cậu ta à, lần trước tôi có xem video của cậu ta, thân thủ không tồi.”
“Tần Chính chắc không phải đối thủ của cậu ấy đâu, người ta ngày nào cũng luyện tập, tôi đến đây lúc nào cũng thấy cậu ấy luyện tập, nhưng mà Tần Chính có cấp bậc cao hơn, cũng có ưu thế. Cửa thắng của hai người chắc là năm ăn năm thua.”
Các học viên khác lén lút bàn tán xôn xao, nhưng bọn họ còn chưa biết Lục Trầm Chu đã là nhị đoạn.
Tần Chính có chút hối hận vì lúc nãy đã thuận miệng hô lên như vậy.
Y không có tự tin đánh thắng được Lục Trầm Chu, sợ mất mặt.
Nhưng bây giờ đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể bất chấp đến cùng.
“Xem quyền!”
Thân hình Tần Chính nhẹ nhàng như chim én bay.
Yến Quy Quyền lấy linh hoạt nhẹ nhàng làm chủ, lấy tốc độ và sự khéo léo để giành chiến thắng. Tần Chính đã luyện tập hơn hai năm, hiện tại đã đạt đến cảnh giới thuần thục, cũng coi như không tệ.
Hắc Hổ Quyền mạnh mẽ hung hãn, nhưng cũng không phải là loại quyền pháp cồng kềnh.
Hổ khi săn mồi rất linh hoạt.
Hắc Hổ Lục Thức – Hổ Ảnh Lâm Tung!
Thân hình Lục Trầm Chu thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ với nửa bước chân đã né được một quyền thẳng mặt của Tần Chính, sau đó tung ra một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm, đánh thẳng vào ngực trái Tần Chính, giống như hắc hổ móc tim con mồi khi đi săn.
Thấy vậy, Tần Chính lùi về sau một cách quỷ dị để né nắm đấm của Lục Trầm Chu, sau đó chân phải đạp đất, xoay người linh hoạt như chim én bắt côn trùng trên không trung.
Yến Quy Cửu Thức – Yến Phản!
“Không tệ!”
Lục Trầm Chu phát ra lời tán thưởng từ tận đáy lòng.
Tuy hắn không luyện tập môn này, nhưng cũng biết Yến Phản là một trong những thức khó nắm giữ nhất của Yến Quy Quyền, đồng thời cũng là chiêu thức trọng tâm!
Quay lại trận chiến, Tần Chính chụm hai ngón tay phải lại như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào đan điền của Lục Trầm Chu.
Có câu, “Ngàn cú đánh không bằng một cú đâm, ngàn chưởng không bằng một ngón”, có nghĩa là khi tấn công, diện tích tiếp xúc càng nhỏ thì lực sát thương càng lớn, lực sát thương của ngón tay lớn hơn nhiều so với lòng bàn tay.
Thà chịu ngàn chưởng chứ không chịu một ngón tay!
Nói một cách dễ hiểu là “Đâm chết mẹ nó đi”!
Nhưng điều kiện tiên quyết là ngón tay phải được luyện tập cứng như đinh sắt, nếu không sẽ chẳng thể nào bì lại sức mạnh của quyền chưởng.
Tần Chính hiển nhiên vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó, chiêu “Phi Yến Trác Văn” (én mổ muỗi) này của y không có hiệu quả, Lục Trầm Chu siết chặt cơ bụng, cơ bụng gồ lên như vảy cá, đồng thời bổ xuống một chưởng!
“Ai ya!”
Tần Chính đau đớn kêu lên, theo bản năng vung tay đỡ. Lục Trầm Chu thừa thế tung ra một chiêu “Hắc Hổ Súy Vĩ” (hắc hổ vung đuôi), chân phải quét ngang qua như roi da, Tần Chính vội vàng đưa hai tay lên đỡ.
Uỳnh!
Y bị đánh bật về sau mấy bước.
Lục Trầm Chu thừa thắng xông lên, tung ra chiêu “Hắc Hổ Phác Thực” (hắc hổ vồ mồi), sử dụng bộ pháp kỳ lạ để tiếp cận Tần Chính trong nháy mắt, liên tục tung ra các cú móc ngang, móc ngược phối hợp với roi chân, Tần Chính hoàn toàn không có sức chống đỡ.
“Tôi thua!”
Tần Chính vội vàng lên tiếng.
Lục Trầm Chu còn chưa dùng hết sức, y đã không chống đỡ nổi rồi.
Nhịp độ quyền pháp của y đã bị Lục Trầm Chu chặn đứng và phá vỡ, tâm lý cũng không ổn định, chưa kịp điều chỉnh lại nhịp độ thì đã hoàn toàn rối loạn.
Như vậy thì đánh đấm cái gì nữa?
Lục Trầm Chu đáp: “Chấp nhận.”
Thật ra, với nỗ lực như vậy của Tần Chính, cộng thêm việc có thể đạt đến trình độ như hiện tại, chứng tỏ ngộ tính của y vẫn rất tốt, mỗi tội còn quá non nớt, thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Không giống như Lục Trầm Chu, đã được Sư Như Ngọc tôi luyện từ sớm.
Tần Chính có chút chán nản: “Không cố gắng thì thật sự không được mà.”
“Cậu luyện tập thêm, tìm cảm giác là được rồi.”
Lục Trầm Chu an ủi vị xã trưởng gà mờ này.
Những người vây xem cũng thu hồi ánh mắt, những người ban đầu tưởng rằng Tần Chính sẽ thắng đều có chút kinh ngạc, không ngờ Lục Trầm Chu mới đến ba tháng mà đã lợi hại như vậy.
Có vẻ như việc thường xuyên đối luyện với huấn luyện viên quả thực rất có ích.
“Cậu là Lục Trầm Chu phải không? Tôi tên là Đỗ Môn, khí huyết tam đoạn, không biết có thể luận bàn với cậu một chút không?”
Một nam sinh cao khoảng một mét bảy tám bước tới, mỉm cười hỏi.
Lục Trầm Chu cũng muốn nhân cơ hội này để xem thử sự chênh lệch giữa mình và tam đoạn.
“Được.”
Đỗ Môn nói tiếp: “Sư đệ, cậu đeo đồ bảo hộ vào đi, dù sao tôi cũng cao hơn cậu một đoạn, tôi sợ lỡ tay sẽ làm cậu bị thương, à đúng rồi, tôi cũng sử dụng Yến Quy Quyền, năm nay tôi học lớp mười một.”
Chương 27: Hổ Đạp Phi Yến (2)
Lục Trầm Chu đeo đồ bảo hộ vào, vì sự an toàn của bản thân.
“Tôi dùng Hắc Hổ Quyền, xin sư huynh chỉ giáo.”
Lúc này, trên sân tập càng trở nên náo nhiệt.
Mọi người đều không ngờ Lục Trầm Chu lại dám nhận lời luận bàn với người có cảnh giới tam đoạn.
Mỗi một đoạn cảnh giới, khí huyết sẽ tăng lên 1,2 lần!
Khoảng cách này không thể nói là không lớn!
“Mọi người nghĩ xem ai sẽ thắng?”
“Cái này còn phải đoán sao, chắc chắn là Đỗ Môn rồi.”
“Đỗ Môn không phải Tần Chính đâu.”
“Nhưng tôi cảm thấy lúc nãy Lục Trầm Chu vẫn chưa bung hết sức.”
Mọi người đều nóng lòng muốn xem trận đấu này.
Trong lòng Tần Chính lúc này tràn đầy sự sùng bái dành cho Lục Trầm Chu!
“Trầm Chu, cậu mà thắng thì chức xã trưởng võ đạo xã này tôi nhường cho cậu!”
Người anh em của tôi đúng là ngầu bá cháy, dám luận bàn với cả Đỗ Môn!
Tên Đỗ Môn này cũng là một cuồng ma luyện quyền.
Nói cậu ta là nhân vật dẫn đầu của lớp học viên thiếu niên trong võ quán cũng không ngoa.
Phòng luyện võ.
Cơ Huyền Thông không có lớp, đang ngồi ngay ngắn trước bàn trà xem camera giám sát phòng tập.
“Đầu óc của Tần Chính đúng là không dùng được mà, mình dạy nó cái gì cũng không nhớ! Ai đời nào đang luận bàn mà lại lơ là phòng thủ vì đau cơ chứ, Lục Trầm Chu không sử dụng Quyền Pháp Cơ Sở cấp viên mãn đã là nương tay với nó lắm rồi.
Trận đấu với Đỗ Môn có lẽ còn có chút đáng xem. Hy vọng Đỗ Môn đừng làm mình mất mặt, nếu không thì người ta lại nghĩ Yến Quy Quyền của mình không bằng Hắc Hổ Quyền.
Bên ngoài.
Lục Trầm Chu đã điều tức xong.
“Bắt đầu đi, sư huynh.”
“Được! Sư đệ chú ý, tôi ra tay khá nặng đấy. Nếu không chịu được thì đừng cố chống, tôi sẽ dừng tay ngay, luận bàn chỉ cần phân định thắng thua là được!”
Cậu ta là người ra tay trước.
Cùng là Yến Quy Quyền, nhưng rõ ràng cậu ta mạnh hơn Tần Chính rất nhiều, đã sắp đạt đến cảnh giới tiểu thành, cậu ta còn đang dự định năm nay sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đặc biệt của Võ đại Bình Giang.
Yến Quy Thất Thức – Phi Yến Liên Hoàn!
Đỗ Môn tung ra vài cú đấm giả, tấn công Lục Trầm Chu từ nhiều hướng khác nhau, Lục Trầm Chu cau mày, đứng yên tại chỗ, lấy bất biến ứng vạn biến, Hắc Hổ Quyền đã sẵn sàng tung ra.
Uỳnh!
Hắn lướt người lên, đỡ được một quyền của Đỗ Môn.
Quyền biến thành chưởng, một tay túm lấy mắt cá chân của Đỗ Môn, tay còn lại chặn khuỷu tay đang đánh tới của câu jta, sau đó tung ra chiêu “Hắc Hổ Bão Thụ”! (hắc hổ ôm cây)
Lục Trầm Chu hét lớn, tăng thêm khí thế.
So với Tần Chính, khí huyết của Đỗ Môn cao hơn, thuộc tính về mọi mặt đều mạnh hơn hắn. Nếu đánh trực diện, chắc chắn hắn sẽ thua, chỉ có thể thử dùng mưu mẹo.
Thân hình Đỗ Môn mất thăng bằng, bị Lục Trầm Chu quật ngã xuống đất, cậu ta lập tức dùng chân đạp mạnh xuống đất, lấy lại thăng bằng cho cơ thể.
“Được lắm, sư đệ.”
Cậu ta nhận ra rằng trong giao chiến tầm gần, Phi Yến không bằng Hắc Hổ, vì vậy cậu ta nhanh chóng thay đổi chiến thuật, tiếp tục kéo dài khoảng cách, lợi dụng ưu thế linh hoạt của Yến Quy để chờ cơ hội tấn công.
Điều này cho thấy Đỗ Môn mạnh hơn Tần Chính.
Lục Trầm Chu cũng không còn bó buộc trong Hắc Hổ Quyền nữa, mà kết hợp thêm cả Quyền Pháp Cơ Sở vào, nếu không chắc chắn hắn sẽ không phải là đối thủ của Đỗ Môn – người có cảnh giới cao hơn mình một đoạn.
Hắn muốn nhân cơ hội này để xem thử giới hạn thực lực của mình đến đâu.
Trận đấu sau đó diễn ra vô cùng kịch liệt.
Đỗ Môn kinh ngạc phát hiện ra rằng, vị sư đệ này dường như đã luyện thành Quyền Pháp Cơ Sở đến mức viên mãn, bản thân cậu ta cũng rất chăm chỉ luyện tập, nhưng đến nay vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới viên mãn.
Hai người kịch liệt giằng co suốt mười phút, thể lực nhanh chóng bị tiêu hao, lúc này nhìn bề ngoài có vẻ như bất phân thắng bại, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Lục Trầm Chu biết Đỗ Môn có ưu thế về khí huyết, nếu tiếp tục dây dưa thì người chiến thắng cuối cùng chắc chắn là Đỗ Môn, vì vậy hắn dừng lại, ôm quyền nói: “Sư huynh lợi hại, tôi không phải đối thủ.”
Sau khi thử nghiệm xong giới hạn của bản thân, Lục Trầm Chu không cố chấp tiếp tục nữa.
Chủ động nhận thua là được rồi, đánh không lại người có cảnh giới cao hơn thì cũng chẳng có gì là xấu hổ.
Quyền pháp của hai bên đều có ưu điểm riêng.
Một người có Quyền Pháp Cơ Sở viên mãn, một người có Yến Quy Quyền tiểu thành.
Về kỹ năng chiến đấu thực tế, Đỗ Môn cũng không hề kém cạnh.
“Tuyệt vời! Lục sư đệ tuy bại nhưng vẫn rất vẻ vang, Đỗ sư đệ cũng rất lợi hại.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, chính là Sư Như Ngọc.
Chương 28: Ta có một viên minh châu, bị bụi trần vùi lấp (1)
Sư Như Ngọc giải quyết xong việc nhà thì đến võ quán luyện tập.
Cô vừa đến võ quán chưa được bao lâu thì đã thấy Lục Trầm Chu và Đỗ Môn đang luận bàn.
Cô dừng lại xem một lúc, Lục Trầm Chu khi luận bàn với người khác rất tập trung, có thể dùng thân thể nhị đoạn để đấu với tam đoạn đến tận mười mấy phút, quả thật rất hiếm thấy.
Tam đoạn là Minh Lực cảnh hậu kỳ. Cho dù là sức bật, sức bền của cơ bắp hay là các thuộc tính khác, đều mạnh hơn nhị đoạn rất nhiều, hơn nữa Lục Trầm Chu cũng chỉ mới bước vào nhị đoạn. Hắn có thể kiên trì đến bây giờ, hoàn toàn là nhờ vào kỹ năng chiến đấu và ý chí kiên cường.
Sư Như Ngọc rất hài lòng.
Trợ giảng Sư Như Ngọc đã trở về, các học viên nhao nhao chào hỏi.
Đỗ Môn gãi đầu cười nói: “Sư tỷ, em chỉ muốn thử sức một chút thôi.”
Sư Như Ngọc dịu dàng cười đáp: “Không sao, tập võ thì phải luận bàn, nếu không thì làm sao tiến bộ được? Nếu mọi người có thể thi đậu vào Võ đại Bình Giang, có thể đến xem sân tập lúc bốn giờ sáng.”
Mọi người nghe vậy đều cảm thán: “Quả nhiên những người có thể thi đỗ vào Võ Đại đều rất nỗ lực!”
Sư Như Ngọc bước tới trước mặt Lục Trầm Chu.
“Em nhị đoạn rồi sao?”
“Vâng, Sư tỷ.”
“Ba tháng đã lên được một đoạn, rất không tệ, hãy tiếp tục giữ vững tiến độ hiện tại, sau này nhất định sẽ trở thành một võ đạo gia xuất sắc!”
Sư Như Ngọc chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi với người khác.
“Em sẽ cố gắng.”
Ngoài cha mẹ ra, người mà Lục Trầm Chu biết ơn nhất chính là Sư Như Ngọc.
Mặc dù quen biết chưa lâu, nhưng cô gái hơn hắn sáu tuổi này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lục Trầm Chu, hắn cảm thấy rất may mắn vì trên con đường võ đạo của mình đã gặp được quý nhân chỉ điểm.
Những học viên khác ban đầu đều tưởng rằng Lục Trầm Chu đã nhập đoạn từ lâu rồi, nghe Sư Như Ngọc nói vậy, tất cả đều kinh ngạc.
“Cái gì? Lục sư đệ mới chỉ nhập đoạn được ba tháng thôi sao?”
“Trời đất mẹ ơi, với tốc độ này, vậy mà cậu ta lại học cao trung văn hóa sao?”
Đối với những người có căn cốt bình thường mà nói, sau khi nhập đoạn, nếu chăm chỉ luyện tập, trung bình mỗi năm lên được một đoạn trong hạ tam đoạn đã được coi là rất giỏi rồi. Càng về sau sẽ càng khó khăn, thời gian cần thiết để tăng lên một đoạn càng lâu, cuối cùng sẽ rơi vào bình cảnh.
Đỗ Môn đánh giá Lục Trầm Chu một lần nữa.
Bản thân cậu ta đã gia nhập võ quán ba năm, tự nhận là cũng rất chăm chỉ luyện tập, mười bốn tuổi nhập đoạn, nửa năm sau là nhị đoạn, mười sáu tuổi bước vào tam đoạn, sau đó tốc độ tiến bộ dần chậm lại, muốn lĩnh ngộ được ám kình, bước chân vào tứ đoạn, nhưng lại không biết đến khi nào, chỉ có thể đặt hy vọng vào Võ đại.
“Sư đệ rất lợi hại, chắc không bao lâu nữa sẽ đuổi kịp tôi thôi.” Cậu ta cảm thán từ tận đáy lòng.
Lục Trầm Chu cảm nhận được ánh mắt mà mọi người nhìn hắn đã khác xưa. Trước hôm nay, có lẽ chẳng có ai để ý đến hắn, nhưng bây giờ đã có rất nhiều người bắt đầu ghi nhớ hắn.
Thời đại này, muốn học võ thì phải nổi tiếng.
Có danh tiếng thì mới có tài nguyên, mới có thêm nhiều người giúp đỡ.
Vạn Bang Võ Đạo Hội chính là con đường ngắn nhất để trở nên nổi tiếng.
Vì vậy, hắn sẽ không từ chối bất kỳ lời thách đấu nào.
Hắn muốn bắt đầu từ võ đạo quán, từng bước tạo dựng danh tiếng cho bản thân!
Thiên tài cũng tốt, nỗ lực cũng được, thực lực vi tôn!
Chỉ cần ngươi đủ mạnh, sẽ không ai dám coi thường ngươi chỉ vì ngươi có căn cốt hạ đẳng!
Sau đó, lại có người muốn tìm Lục Trầm Chu luận bàn.
Đỗ Môn lên tiếng: “Mấy người nghĩ gì trong đầu vậy, sao không để Lục sư đệ nghỉ ngơi một chút đã, chẳng lẽ mấy người muốn nhân cơ hội này đánh bại Lục sư đệ để chứng minh là mình mạnh hơn tôi sao?”
Nhân phẩm và thực lực của Đỗ Môn đều rất tốt, vì vậy rất có uy tín trong số các học viên.
Lục Trầm Chu lên tiếng: “Cảm ơn sư huynh, cảm ơn mọi người, đợi tôi nghỉ ngơi một lát chúng ta lại luận bàn tiếp, tất cả chúng ta đều là người một nhà, mọi người có thể cùng nhau giao lưu bất cứ lúc nào.”
“Lục sư đệ, tôi tên là Trần Bân, kết bạn Wechat nhé.”
“Chị là Lâm Tuyết…”
Sau trận luận bàn náo nhiệt này, mọi người trở nên thân thiết với nhau hơn. Lục Trầm Chu coi như đã chính thức bước chân vào vòng tròn của võ quán Phi Yến, quen biết thêm nhiều bạn bè hơn.
“Tiểu huynh đệ, tôi là Trương Tầm, cứ gọi tôi là lão Trương là được.”
Một người đàn ông trung niên để râu quai nón, dáng vẻ từng trải đi tới bắt chuyện, lão không cao lắm nhưng rất rắn rỏi, khí huyết dồi dào, chắc chắn cảnh giới không hề thấp.
“Chào Trương ca.”
Lục Trầm Chu biết người này.
Ngoài những học sinh muốn thi vào Võ đại như hắn ra, võ quán còn có một số người đã trưởng thành, có công việc ổn định, có tiền đến đây để học võ.
Những người này thường là những người thành đạt trong xã hội, không thiếu tiền.
Họ đến đây để học võ nhằm nâng cao sức khỏe, kéo dài tuổi thọ.
Lão Trương chính là người có tu vi cao nhất trong số đó, lão và quán chủ bằng tuổi nhau, năm mươi tuổi mà đã đạt đến ngũ đoạn, đã theo học ở võ quán này tám năm, võ quán vừa thành lập đã đến đây theo học.
Lão Trương nói: “Sau này sư đệ có vấn đề gì cứ việc tìm tôi, hoan nghênh sư đệ đến luận bàn.”
Thiên phú của lão Trương rất bình thường, lên được ngũ đoạn đều dựa vào thời gian và thuốc bổ để đạt được, trước khi khí huyết bắt đầu suy yếu, trở thành võ đạo gia là không có hy vọng, thượng tam đoạn cũng quá xa vời.
Cho nên lão muốn kết giao với một vài mầm non tiềm năng.
Lão có tiền.
Mấy năm nay, thông qua võ đạo quán và các mối quan hệ xã hội, lão quen biết được một số nhân vật trong giới võ giả, muốn làm một nền tảng mạng xã hội võ đạo tập trung vào thị trường thanh thiếu niên có căn cốt hạ đẳng.
Như vậy sẽ thuận tiện cho những người trẻ tuổi luyện quyền và trao đổi với nhau, đến lúc đó cũng có thể kêu gọi các võ đạo quán tham gia, đồng thời cung cấp một số dịch vụ trung gian, nền tảng sẽ kiếm được một khoản hoa hồng. Hiện tại trên thị trường cũng có không ít nền tảng tương tự, nhưng đều không hợp ý lão.
Chương 29: Ta có một viên minh châu, bị bụi trần vùi lấp (2)
Buổi tối, Tô Thành lên đèn.
Lão Trương mời các học viên đến nhà hàng Thiên Tiên Cuồng Túy ăn một bữa tiệc thịnh soạn, tốn hơn vạn đồng, đủ để mua một hộp thuốc bổ khí huyết, Lục Trầm Chu không khỏi tặc lưỡi.
Lão Trương cũng bày tỏ ý tưởng của mình với các học viên.
Đỗ Môn nói: “Được đấy lão Trương, sau này nếu có nhu cầu, tôi sẽ đến Hiệp hội Võ đạo gia thi lấy chứng chỉ huấn luyện viên, đến đó làm huấn luyện viên bán thời gian, cũng có thể kiếm thêm thu nhập.”
Lục Trầm Chu cũng có chút động lòng.
Hắn cũng muốn kiếm tiền sớm một chút để giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Lão Trương ôm quyền nói: “Rất cám ơn mọi người đã ủng hộ, chúng ta không cầu làm lớn, chủ yếu là tạo ra một nền tảng để những người bình thường với căn cốt hạ đẳng có thể luyện quyền và thể hiện bản thân. Căn cốt không thể quyết định tất cả, chắc chắn sẽ có những viên ngọc quý bị chôn vùi, ví dụ như Lục sư đệ.”
Lời lão Trương vừa dứt, rất nhiều người nhìn về phía Lục Trầm Chu.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy ngộ tính của Lục sư đệ rất tốt.”
Đỗ Môn lên tiếng: “Câu tục ngữ kia nói thế nào nhỉ, cái gì mà viên ngọc quý, cái khóa gì đó… Tôi cảm thấy rất thích hợp để hình dung về Lục sư đệ, mọi người có thấy vậy không? Tôi cảm thấy chúng ta đều không tệ, chỉ cần cố gắng hết sức, nhất định sẽ có cơ hội.”
“Đúng vậy.”
Những người trẻ tuổi chưa từng trải qua sự đời, trong lòng đều tràn đầy nhiệt huyết.
Lão Trương nâng ly, cụng với đám thanh niên rồi nói: “Tôi biết câu nói của tiểu Đỗ. Ta có một viên minh châu, bị bụi trần vùi lấp, nay bụi sạch ngọc sáng, chiếu rọi ngàn vạn núi sông! Tất cả chúng ta đều có một tương lai tươi sáng! Những người chưa đủ tuổi như các cậu không thể uống rượu, nào nào nào, cụng ly nước ép dưa hấu này!”
Trước võ đạo, tuổi tác không phải là vấn đề.
Chung một chí hướng, đương nhiên có thể chơi chung với nhau.
Lục Trầm Chu cũng có chút cảm động: “Lão Trương quá lời rồi, chỉ cần mọi người cùng cố gắng, đều sẽ có thành tựu.”
Sau bữa ăn, các học viên lần lượt ra về.
Tần Chính cũng về nhà.
Còn Lục Trầm Chu thì quay lại võ quán tiếp tục luyện quyền.
Sư Như Ngọc đang luyện quyền bỗng dừng lại, hỏi: “Lão Trương mời em đi ăn đúng không?”
Lục Trầm Chu gật đầu.
“Đến đây, chị có chuyện muốn nói với em.”
Tìm một phòng trà, Sư Như Ngọc gọi Lục Trầm Chu ngồi xuống.
Cô ngồi đối diện Lục Trầm Chu, nghiêm mặt, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Em có biết không, lão Trương là bạn từ thuở nhỏ của quán chủ. Quán chủ nói, lúc trẻ lão Trương luôn cảm thấy bản thân bị vùi dập tài năng, bây giờ có tuổi, có tiền rồi nên muốn chứng minh bản thân một chút, người cũng không tệ.
Nếu như có cơ hội kiếm tiền từ chỗ ông ấy, em cũng có thể thử xem, dù sao điều kiện gia đình em hiện tại rất khó để theo đuổi con đường võ đạo lâu dài.
Nhưng giai đoạn hiện tại, em vẫn nên tập trung nâng cao thực lực, trước tiên là phải vượt qua kỳ thi tuyển sinh đặc biệt của Võ đại Bình Giang vào tháng sáu. Sau khi vào Võ Đại cũng không được lơ là. Trong vòng bốn năm, em nhất định phải có bước tiến vượt bậc, để Võ Đại nhìn thấy tiềm năng của em, như vậy mới có thể được ở lại trường.
Chính vì chị bị mắc kẹt ở lục đoạn quá lâu, chậm chạp không thể Hóa Cảnh. Cuối cùng bất đắc dĩ phải rời khỏi Võ Đại, cũng có một khoảng thời gian buồn bã, sau đó mới tìm lại được bản thân.
Hiện giờ tuy đã đột phá đến thất đoạn, tu luyện cũng thuận lợi hơn trước kia, nhưng nếu không thể trở thành võ đạo gia trước 35 tuổi, chị sẽ không có cơ hội được trường nhận vào làm giảng viên.
Tu hành võ đạo, cần phải có tài nguyên. Quốc gia hiện tại vẫn đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, lại thêm mối đe dọa tiềm ẩn từ Hư cảnh, cho nên tài nguyên đều được ưu tiên cung cấp cho những thiên tài, nếu như có một giai đoạn em chậm hơn người khác một bước, rất có thể sẽ bị đào thải.
Tuy rằng sau này vẫn có cơ hội quật khởi, nhưng chắc chắn sẽ lãng phí thời gian, bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim để tu luyện võ đạo. Vì vậy, cố gắng lên Lục Trầm Chu. Đừng kiêu ngạo, cũng đừng tự ti, con đường phía trước còn rất dài, võ đạo là vô tận!”
Sư Như Ngọc uống cạn chén trà, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút đượm buồn.
Lục Trầm Chu khích lệ: “Sư tỷ, chị mới 22 tuổi. Trước 35 tuổi trở thành võ đạo gia, sau đó vào Võ Đại tiếp tục học tập, chắc chắn không thành vấn đề, em tin tưởng chị nhất định sẽ làm được!”
Sư Như Ngọc mỉm cười: “Trên con đường phá vỡ gông cùm xiềng xích đầu tiên, càng đến gần đích thì càng khó khăn, em có biết điều gì là tuyệt vọng nhất không?
Chị biết một vị học trưởng, rõ ràng năm 30 tuổi đã đạt đến cảnh giới thập đoạn đỉnh phong, chỉ cách gông cùm xiềng xích đầu tiên một bước chân, có thể nói thành công đã ở ngay trước mắt, nhưng một bước cuối cùng này, anh ấy đã bị mắc kẹt suốt mười năm không thể đột phá, sau đó trở nên suy sụp cho đến tận bây giờ.
Đó chính là gông cùm xiềng xích trói buộc con người. Muốn tu hành võ đạo, nhất định phải dũng cảm tiến về phía trước! Muốn tiến xa hơn trên con đường võ đạo, căn cốt, ngộ tính, sự nỗ lực và tài nguyên là bốn yếu tố không thể thiếu!”
Lục Trầm Chu đứng dậy hành lễ: “Cảm ơn sư tỷ đã chỉ bảo.”
“Không có gì, với tốc độ tiến bộ hiện tại của em, căn cốt hạ đẳng không đủ để trở thành trở ngại cho em, ngày xưa gọi đó là ‘đốn ngộ’, cho nên em cứ vững vàng tiến về phía trước, hãy cho quốc gia thấy được ngộ tính và sự tiến bộ của em. Sau khi được những người đó chú ý, em sẽ nhận được những tài nguyên xứng đáng, từ đó một bước lên mây.”
Lục Trầm Chu thầm nghĩ: “Đốn ngộ? Nếu vậy cũng có thể giải thích tại sao mình lại tiến bộ nhanh như vậy. Thật ra mình không đốn ngộ, mình chỉ thức tỉnh thiên phú Võ Đạo Thụ mà thôi.”
Sư Như Ngọc thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lục Trầm Chu, bèn nói: “Sao nào? Em không tin ư? Trạng thái đốn ngộ rất khó diễn tả thành lời, sau này em tiếp tục tu luyện sẽ hiểu. Còn có người nói đốn ngộ là dấu hiệu báo trước cho việc thức tỉnh Võ Cốt Đạo Thai.”
“Võ Cốt Đạo Thai?”
Loại tư chất chỉ tồn tại trong truyền thuyết này, Lục Trầm Chu chưa từng dám nghĩ tới. Người sở hữu Võ Cốt Đạo Thai, không có ai không phải là thiên tài đỉnh cấp, sở hữu cả căn cốt lẫn ngộ tính thượng thừa!
“Sợ rồi sao? Nói vậy cũng không sai, nhưng trong một trăm người đốn ngộ, chưa chắc đã có một người thức tỉnh được Võ Cốt Đạo Thai, em cứ bình tĩnh là được.” Sư Như Ngọc bật cười.
Lục Trầm Chu gật đầu.
Sư Như Ngọc nói chuyện với hắn rất lâu, giới thiệu cho hắn rất nhiều thông tin về Võ Đại, mãi cho đến khi ấm trà đã cạn, Sư Như Ngọc mới đứng dậy.
“Trễ rồi, em luyện quyền thêm một lát nữa rồi về nhà sớm đi.”
Hôm nay là buổi học đầu tiên, sư phụ đã không tiếc lời khen ngợi Lục Trầm Chu.
Sư Như Ngọc tin rằng, thiếu niên này nhất định có thể trở thành đệ tử chân truyền.
Sắp tới cô sẽ có sư đệ thân truyền rồi.
Chương 30: Trời sinh cửu khiếu
Đương nhiên, là đệ tử của Cơ Huyền Thông, cô cũng chỉ là nhị sư tỷ.
Trên cô còn có đại sư tỷ.
Chính là con gái của Cơ Huyền Thông, Cơ Phi Yến.
Cơ Phi Yến có căn cốt trung đẳng, từ nhỏ đã được cha dạy dỗ và hun đúc võ đạo, vì mối quan hệ của cha, cô ấy không học ở trường võ đạo trực thuộc Bình Giang, mà là lựa chọn học thẳng ở trường trực thuộc Võ đại Long Thành.
Hiện tại mới 20 tuổi, Cơ Phi Yến đã là sinh viên năm hai của Võ đại Long Thành, tu vi bát đoạn, khiến người khác phải ghen tị. Về sau, chắc chắn cô ấy sẽ được ở lại trường, khả năng trở thành võ đạo gia là rất lớn.
Sân tập luyện.
Lục Trầm Chu đứng thẳng người như cây tùng, lặng lẽ điều tức.
Hắn nhìn độ thuần thục trên Võ Đạo Thụ ngày càng tăng, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Sư Như Ngọc thì cảm khái trước tốc độ tiến bộ thần tốc của tiểu tử này.
“Tạo nghệ Hổ Hình Quyền của em đã vượt qua cả chị rồi.”
“Sư tỷ quá khen, chị chủ tu Viên Hình mà.”
Sư Như Ngọc nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng nói bên tai Lục Trầm Chu: “Nếu muốn nâng cao Hắc Hổ Quyền, em có thể tìm sư phụ, khéo léo một chút, ông ấy sẽ không tiếc lời chỉ dạy em đâu.”
Ý của cô là muốn Lục Trầm Chu tranh thủ lúc rảnh rỗi thì hỏi Cơ Huyền Thông nhiều hơn, dù sao cũng không mất tiền, Lục Trầm Chu hiểu ý của cô: “Cám ơn sư tỷ.”
“Về nhà sớm đi, mẹ em chắc đang lo lắng lắm.”
“Dạ.”
Kết thúc một ngày tu luyện võ đạo thật trọn vẹn.
Trên Võ Đạo Thụ, dòng chữ hiện lên.
[Hắc Hổ Quyền: Thuần thục (65%)]
“Ba ngày nghỉ này, chắc chắn sẽ đạt 70%. Cuối tháng 1 có thể tiến vào cảnh giới tinh thông, sau đó tốc độ có thể sẽ chậm lại một chút, nhưng trước tháng sáu chắc chắn có thể đạt tới tiểu thành, tiếp theo chính là phải tập trung vào Long Hổ Thiên Thung, tranh thủ ngưng tụ huyệt Trung Xung càng sớm càng tốt.”
Tòa nhà số 3, căn hộ 2802, khu chung cư Thạch Hồ Giai Uyển.
“Mẹ, con về rồi.”
“Sao rồi? Cơ quán chủ dạy ổn không?”
“Tuyệt lắm ạ.”
“Quả nhiên là võ đạo gia, rất có bản lĩnh, ăn cơm chưa con?”
“Con ăn rồi ạ, đúng rồi mẹ, con đã đột phá nhị đoạn rồi, giá trị khí huyết là 1.46.”
Lục Trầm Chu đột nhiên nhớ ra, tin tốt này vẫn chưa báo cho cha mẹ biết.
Lý Hương Hoa đang rửa bát, tay khựng lại, ngẩng mặt lên kinh ngạc nhìn con trai.
“Trầm Chu? Con nói gì? Con nhị đoạn rồi sao?”
“Vâng ạ.”
Lý Hương Hoa vội vàng lau tay, bước ra khỏi bếp, trên mặt là niềm vui sướng không thể che giấu, nhưng nhất thời quá kích động nên không biết nói gì, chỉ nhìn Lục Trầm Chu, không nói một lời.
Sau đó bà bật khóc.
“Tốt quá, tốt quá rồi.”
Lục Trầm Chu vội vàng ôm lấy mẹ.
“Mẹ, đừng khóc, đây là chuyện tốt mà.”
“Mẹ biết, mẹ chỉ là quá vui mừng thôi.”
“Mẹ, năm nay con dự định tham gia kỳ thi tuyển sinh đặc biệt của Võ đại Bình Giang.”
“Được, thi đi con, vào được Võ Đại còn tốt hơn cả những trường đại học văn hóa khác.”
“Dạ, con đi nghỉ đây mẹ.”
Nhìn con trai đi vào phòng, Lý Hương Hoa không khỏi cảm thán.
“Sớm biết như vậy đã cho thằng bé theo học võ đạo quán từ sớm, chuyển nhà vào nội thành làm gì, có nhà cũng chẳng bằng con trai có tiền đồ.”
Bà hối hận không thôi, quyết định đợi chồng về nhà sẽ nói chuyện này cho ông biết.
Thật ra cũng không thể trách hai ông bà được.
Chủ yếu là trước khi thức tỉnh Võ Đạo Thụ, ngoại trừ sự kiên trì thì thiên phú và ngộ tính của Lục Trầm Chu đều rất bình thường, chỉ ở mức trung bình, không nhìn thấy chút hy vọng nào trên con đường võ đạo.
Nhưng ông bà không đành lòng nói thẳng, bởi vì họ không có tiền, không có cách nào cung cấp cho Lục Trầm Chu những điều kiện tốt hơn, chỉ đành để hắn tự do theo đuổi võ đạo.
Hồi sơ trung và cao trung, giáo viên chủ nhiệm cũng từng nói chuyện riêng với ông bà, khuyên ông bà nên khuyên nhủ Lục Trầm Chu tập trung thi vào đại học văn hóa Đế Đô thì hơn.
Ông bà cũng thấy áy náy với con trai, nhưng cũng không nói cho hắn biết, chỉ cần hắn cố gắng hết sức, thi được vào một trường đại học trọng điểm là được.
Nói cho cùng, vẫn là nghèo!
“Ông xã! Trầm Chu nhị đoạn rồi! Ông không nghe nhầm đâu, chỉ trong vòng ba tháng đã từ nhất đoạn lên nhị đoạn! Con trai chúng ta nhất định sẽ trở thành võ đạo gia! Tôi biết ngay mà!”
Không đợi Lục Quốc Bình về nhà, bà đã gọi điện thoại cho ông, không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa.
Bên này.
Lục Trầm Chu nói là đi nghỉ ngơi, nhưng thật ra hắn lại bắt đầu luyện Long Hổ Thiên Thung.
Hôm nay tinh thần hắn rất tốt, không hề cảm thấy mệt mỏi. Chắc là sau khi bước vào nhị đoạn, khí huyết tăng lên, sức bền cũng tăng theo, sau này có thể luyện tập lâu hơn.
Nghe nói, một số võ đạo gia đôi khi vì muốn nghiên cứu một số cửa ải khó trong võ đạo, có thể tập trung luyện quyền trong thời gian dài mà không hề gây tổn hại đến cơ thể.
Giới tu hành gọi đó là “tích cốc”.
Lục Trầm Chu đứng im như pho tượng, tư thế kỳ lạ. Nếu không có cao nhân chỉ điểm, người thường cho dù có nhìn thấy hình vẽ thung công cũng khó có thể mô phỏng lại một cách hoàn hảo được.
Hắn cảm thấy ngứa ngáy ở huyệt Trung Xung trên mu bàn tay phải, giống như bị côn trùng cắn, lúc ẩn lúc hiện, đôi khi lại giống như có cây đinh đâm vào móng tay, đau nhức vô cùng.
“Long Hổ Thiên Thung này thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực tế còn khó hơn cả luyện quyền, quá trình kích thích khiếu huyệt vô cùng đau đớn, đến mình còn suýt chút nữa không chịu nổi.
Nhưng cho dù có không chịu nổi cũng phải kiên trì, tuyệt đối không được gian lận khi luyện tập. Chỉ có kiên trì ngày ngày như vậy mới mong thành công.”
“Lục Trầm Chu, mày nhất định làm được!”
“Võ đại Bình Giang đang chờ mày!”
Hắn không ngừng tự nhủ với bản thân, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, nửa thân trên trần như được bôi một lớp dầu, sáng bóng lạ thường.
Một tiếng sau, hắn đã đạt tới cực hạn.
“Phù…”
Lục Trầm Chu thở hổn hển, mặt đỏ bừng, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Hắn nhìn về phía Võ Đạo Thụ.
[Long Hổ Thiên Thung: Khiếu thứ 1 (2%) → Khiếu 1 (4%)]
“Một tiếng đồng hồ đã tăng lên 2%, tốc độ cũng không tệ, sau này mình sẽ luyện tập ba lần mỗi ngày, nửa tháng là có thể mở được khiếu huyệt thứ nhất.
Quán chủ nói, ngay cả những thiên tài có căn cốt trung đẳng muốn ngưng tụ khiếu huyệt thứ nhất cũng phải mất mười ngày, mình cũng không đến nỗi nào.”
Quán chủ không lừa hắn, tu hành thung công không được đi đường tắt!
Không đúng, Võ Đạo Thụ chính là đường tắt.
“Nếu không có Võ Đạo Thụ, mình chắc chắn cũng không thể nhanh như vậy.”
Lục Trầm Chu tự biết mình biết ta.
“Nhưng nghe nói có một số người mang thai Võ Cốt Đạo Thai, hoặc một ít kỳ nhân trời sinh đã có thể mở ba khiếu thậm chí chín khiếu, tiết kiệm không ít thời gian, nhanh chóng bước vào cảnh giới võ đạo gia.”
Đương nhiên, so với 720 khiếu mà nói, những thứ này chỉ có thể nói là khởi bước giai đoạn đầu nhanh hơn.
Lục Trầm Chu có Võ Đạo Thụ, chỉ cần tu hành ổn định, từng bước một là được.
Sẽ có một ngày, hắn có thể vượt qua tất cả!
“Mệt quá, luyện không nổi nữa, ngủ sớm dậy sớm.”
Lục Trầm Chu tắm rửa, nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Trước khi ngủ, trong nhóm chat của võ đạo xã, Tần Chính và Lý Lâm Linh đang nói chuyện phiếm.
[Tần Chính: Lục Trầm Chu đúng là biến thái, cậu ta ba tháng đã nhị đoạn rồi.]
[Lý Lâm Linh: Tuyệt vọng quá @@, nhìn các cậu đuổi kịp chị, chị chỉ có thể vùi đầu trong biển đề, lần thi tháng trước mình chỉ được có 45 điểm, bây giờ chị không thể phân tâm được, phải tranh thủ nửa năm nay ôn thi thật tốt để thi vào một trường đại học trọng điểm.]
[Tần Chính: Tức chết đi được, Lục Trầm Chu thi tháng cũng được top 15.]
[Tần Chính: … Lục Trầm Chu đâu rồi, ra đây nói chuyện chút nào.]
[Lục Trầm Chu: (Biểu tượng cảm xúc cười) Ngủ rồi, sáng mai dậy sớm luyện quyền.]
[Lý Lâm Linh: …]
[Tần Chính: Đúng là học bá mà!]