1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Võ Thánh
  4. Tập 1: Quyền đánh vạn lần (c1-c10)

[Dịch] Võ Thánh

Tập 1: Quyền đánh vạn lần (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Quyền đánh vạn lần, thần lý tự hiện (1)

“Trầm Chu, về nhà ăn cơm.”

“Con biết rồi, mẹ.”

“Nhanh lên, đồ ăn nguội rồi, mẹ và cha con đều ăn xong rồi, chỉ chờ con thôi… Con cũng thật là, vết sẹo vừa khỏi đã quên đau, vừa mới tháo bột đã đi theo huấn luyện viên tập quyền, luyện quyền cũng không thể làm tổn thương thân thể chứ.”

Tô Thành, tầng bốn trung tâm thương mại Vạn Hòa, bác kích quán Phi Đặc.

Trong lồng đấu bát giác, mùi mồ hôi lẫn lộn với mùi chân thối.

Lục Trầm Chu tắt điện thoại của mẹ, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi vết mồ hôi tay in trên màn hình điện thoại, những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ chóp mũi trượt xuống tấm nệm cao su.

Huấn luyện viên đầu trọc trước mặt vỗ vai Lục Trầm Chu, thành khẩn nói: “Trầm Chu à, cậu thực sự không tính đăng ký thêm mấy buổi học nữa sao? Hắc Hổ Quyền tuy chỉ là võ học phổ thông, nhưng ba mươi sáu thức này muốn nhập môn cũng không đơn giản, tiếp theo tôi đã lên kế hoạch 360 buổi học cho cậu, chỉ cần cậu theo tôi từng bước luyện tập…”

Không đợi huấn luyện viên nói xong, Lục Trầm Chu lắc đầu.

“Cảm ơn huấn luyện viên, thôi vậy.”

Huấn luyện viên đầu trọc không cam lòng hỏi: “Anh bạn, bây giờ cậu như vậy là bỏ dở giữa chừng đấy.”

“Không sao, tôi đi trước, cảm ơn huấn luyện viên đã chỉ bảo trong thời gian qua.”

Lục Trầm Chu thoát khỏi huấn luyện viên vẫn còn muốn níu kéo, rời khỏi bác kích quán, để lại huấn luyện viên đầu trọc có chút buồn bực, gã lẩm bẩm: “Khó dụ quá…”

Bác kích quán đã làm ăn thua lỗ, vốn còn định moi thêm Lục Trầm Chu một khoản học phí rồi đóng cửa chuồn mất, ai ngờ tiểu tử này cứ khăng khăng không chịu.

Thạch Hồ Giai Uyển, Tòa nhà số 3, căn hộ 2802.

Lục Trầm Chu bụng đói cồn cào về đến nhà, mẹ hắn Lý Hương Hoa đang rửa bát, trên bàn còn hai món ăn, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa rau cải xào.

Lục Trầm Chu đi tắm, ngồi vào bàn ăn nói: “Mẹ, con không đến bác kích quán nữa.”

Lý Hương Hoa trong bếp hỏi: “Sao đột nhiên lại không đi nữa? Chẳng phải mới học được mười buổi thôi sao?”

Bà nhìn Lục Trầm Chu đang vùi đầu ăn cơm.

Lý Hương Hoa không hiểu luyện võ, chỉ là một người bình thường. Nhưng bà cũng thường xuyên xem tivi, biết luyện võ là công phu cần mài giũa rất nhiều, mười buổi chắc chắn là không đủ.

Nhưng nghĩ đến học phí 300 đồng một buổi, Lý Hương Hoa đoán con trai có lẽ là thấy đắt, sợ tăng thêm gánh nặng cho gia đình.

Bà suy nghĩ một chút, nói: “Chờ cha con về, mẹ bàn bạc với ông ấy…”

“Mẹ, thật sự không cần đâu.”

“Không phải con muốn tham gia võ khảo của Đại học Bình Giang hay sao?”

“Con mới lớp 10, còn ba năm nữa, mẹ đừng lo lắng, con đã có kế hoạch rồi.”

Lục Trầm Chu ăn cơm xong, cầm điện thoại về phòng ngủ.

Lý Hương Hoa vừa rửa bát, trong lòng không ngừng thở dài.

Nghèo thì văn giàu thì võ, xưa nay vẫn vậy.

“Với sự chăm chỉ, nỗ lực của Trầm Chu, cho dù thằng bé sinh ra có căn cốt trung đẳng, bây giờ nói không chừng đã được tuyển thẳng vào Võ đại Bình Giang…”

Cháu trai của bác Trương ở trên tầng lớn hơn Trầm Chu ba tuổi, nhưng đầu óc có chút không lanh lợi, suốt ngày la cà với một đám người ngoài xã hội, khiến gia đình lo lắng.

Nhưng chỉ vì có căn cốt trung bình, trời sinh thích hợp luyện võ, mới 18 tuổi đã đạt Nghiệp Dư tứ đoạn, cho nên được Võ đại Bình Giang nhận, đúng là số phận.

Tu hành võ đạo, thứ nhất là xem căn cốt, thứ hai là xem ngộ tính.

Ngộ tính là khả năng lĩnh ngộ võ học, hư vô mờ mịt, quá nhiều biến số, khó có thể đo lường. Ngược lại, căn cốt khi sinh ra đã được định sẵn.

Thời xưa, các quyền sư giang hồ khi thu nhận đệ tử thường nói “cốt cách kinh kỳ”, chính là nói về điều này.

Căn cốt chia làm ba đẳng: hạ, trung, thượng.

Mỗi một đứa trẻ sơ sinh ở Đại Hạ sau khi đầy tháng đều sẽ có một lần cơ hội kiểm tra căn cốt miễn phí, phần lớn mọi người đều là căn cốt hạ đẳng.

Căn cốt hạ đẳng có tư chất tập võ bình thường, không có gì đặc biệt.

Nhưng đây mới chính là đại đa số.

Đại Hạ thời xưa lấy võ lập quốc, coi trọng giáo dục võ đạo.

Nhưng vì nguồn lực có hạn nên chỉ có thể ưu tiên cung cấp cho những người có căn cốt tốt hơn. Người có căn cốt trung đẳng sau 6 tuổi có thể tiếp nhận 12 năm giáo dục võ đạo và kiến thức võ đạo bắt buộc của quốc gia, được miễn học phí.

Cháu bác Trương chính là học trường cấp 2 trực thuộc Võ đại Bình Giang, chỉ cần tốt nghiệp đúng hạn là có thể vào học Võ Đại, tương lai tươi sáng.

Căn cốt thượng đẳng thì khỏi phải nói.

Người như vậy ngàn người mới có một, vừa sinh ra đã được 24 trường đại học võ đạo hàng đầu của Đại Hạ chọn sẵn, ngay cả Võ đại Bình Giang mà Lục Trầm Chu mơ ước cũng không có tư cách tranh giành.

Căn cốt hạ đẳng, chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Vì vậy, Lý Hương Hoa đôi khi cảm thấy có lỗi với Trầm Chu.

Con mình cố gắng như vậy, nhưng bà lại không có cách nào cung cấp điều kiện luyện võ cho con.

Chương 2: Quyền đánh vạn lần, thần lý tự hiện (2)

Căn phòng ngủ tuy chật hẹp nhưng gọn gàng.

Trên tường treo đầy poster, tất cả đều là của cùng một người. Khi thì người đó đứng trên đỉnh núi, nuốt mây nhả khí, khi thì cưỡi cá voi vượt biển khơi.

Vút lên như phục long đăng thiên, đáp xuống như lôi đình kích địa!

Đó chính là người đạt được danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất” của “Vạn Bang Võ Đạo Hội” kỳ trước, “Thương Thiên Long Vương – Lý Ngang”, hắn ta là kỳ tài có tốc độ phá vỡ “Nhục Thể Thất Đại Hạn” nhanh nhất từ trước đến nay, là thần tượng của vô số võ giả, thậm chí là võ đạo gia.

Ngưỡng mộ cường giả là lẽ thường tình.

Trên sàn nhà còn có một hình nộm gỗ, đó là đối tượng luyện quyền thường ngày của Lục Trầm Chu.

Tuy không được tiếp nhận nền giáo dục võ đạo bắt buộc, nhưng vẫn không cản trở được hành trình luyện võ của hắn, trong thời đại thông tin, phần lớn các môn võ học phổ thông đều có thể tìm thấy video hướng dẫn miễn phí trên trang web chính thức của Hiệp hội Võ đạo, bao gồm cả “Hắc Hổ Quyền” mà hắn đang học.

Nhưng chỉ dựa vào video tự học thì rất khó nhập môn.

Luyện võ không giống như trong tiểu thuyết, không phải cứ nắm bí kíp trong tay là luyện được, vai trò của người thầy rất quan trọng, vì vậy hắn mới bỏ tiền ra mời huấn luyện viên.

Nhưng hắn cũng cẩn thận, hắn thấy bác kích quán Phi Đặc gần đây làm ăn ảm đạm, có khả năng sắp đóng cửa, vì vậy hắn không đăng ký học thêm. Ba trăm đồng một buổi cũng không đắt, huấn luyện viên thể hình bình thường cũng phải hai ba trăm, nhưng hắn không có tiền.

Trước đó đều là hắn tiết kiệm chi tiêu, làm thêm kiếm tiền tích góp được.

Hắn cũng không muốn để cha mẹ tốn kém, hắn biết mẹ vẫn luôn muốn chuyển đến một căn nhà ở khu nội thành Tô Thành. Môi trường ở đó tốt hơn, gần Đại học Bình Giang hơn, khu nội thành cũng có nhiều võ đạo gia sinh sống, phòng khi xảy ra “Hư họa” cũng an toàn hơn.

Đăng nhập vào trang web của Hiệp hội Võ đạo, Lục Trầm Chu mở video hướng dẫn Hắc Hổ Quyền, trong video, một ông lão mặc đồ luyện công màu đen bắt đầu giới thiệu:

“Hắc Hổ Quyền thuộc hệ phái tượng hình, quyền phong vững vàng hung mãnh, luyện quyền này phải kết hợp bộ pháp, cước pháp, thân pháp! Tập quyền mà không di chuyển, về già cũng vô dụng…”

Nhớ lại những chỉ điểm trước đây của huấn luyện viên, Lục Trầm Chu bắt đầu tập quyền.

Hắn bật chế độ quay video của điện thoại, đặt lên bàn học.

Trong căn phòng ngủ chật hẹp, hắn vừa tập vừa so sánh với video, tuy có một vài chi tiết nhỏ khác biệt, nhưng nhìn chung vẫn rất bài bản, rõ ràng, tập xong một lượt, mồ hôi đã chảy đầm đìa.

Lục Trầm Chu lau mồ hôi, mở video vừa quay ra xem, so sánh tỉ mỉ.

“3000 đồng không uổng phí, chắc là mình sắp nhập môn rồi.

Lần này rõ ràng là mình đã tập trôi chảy hơn rất nhiều, độ hoàn thiện cũng không tệ. Tục ngữ nói: Quyền đánh vạn lần, thần lý tự hiện! Người xưa quả nhiên không lừa mình.

Cho dù căn cốt không tốt, chỉ cần mình chịu khó khổ luyện, có lẽ một ngày nào đó sẽ phá vỡ được gông cùm xiềng xích, trở thành võ đạo gia.”

Lục Trầm Chu nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục luyện tập.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tối.

Hắn lại tập thêm năm lượt quyền, càng tập càng trôi chảy.

Tập xong, cả người sảng khoái.

Nhưng lúc này thể lực đã đến giới hạn.

Đột nhiên, trong đầu hắn vang lên tiếng nước chảy róc rách.

Cả người cũng hơi choáng váng.

“Tập quá sức rồi sao?”

Hắn theo bản năng nghĩ mình vận động quá mạnh dẫn đến hạ đường huyết, vội vàng ăn một thanh kẹo Snickers giàu đường. Không lâu sau, cảm giác choáng váng biến mất, trước mắt Lục Trầm Chu xuất hiện một hạt giống thần bí lơ lửng giữa không trung, những giọt “nước mưa” mang theo hơi thở mằn mặn nhỏ xuống hạt giống, nhanh chóng bị nó hấp thụ.

Hạt giống nảy mầm, rồi nhanh chóng phát triển thành một cây con xanh tươi cao gần một mét, phần dưới cùng của thân cây mọc ra những cành lá màu xanh lục, trên đầu cành còn có hai chiếc lá.

Lục Trầm Chu tập trung nhìn vào.

【 Võ kỹ 】

【 Quyền pháp cơ bản: Tiểu thành (100%) 】

【 Hắc Hổ Quyền: Nhập môn (1%) 】

Lục Trầm Chu mở điện thoại, xem giờ.

“Thứ ba, ngày 1 tháng 10 năm 2220.”

Chương 3: Võ Đạo Thụ (1)

Cộc cộc cộc.

Cửa phòng ngủ vang lên.

“Ngủ sớm đi, ngày mai phải đi học, đừng có nửa đêm lén lút dậy luyện quyền.”

“Con biết rồi, mẹ, cha vẫn chưa về sao?”

“Vẫn đang tăng ca ở nhà máy.”

Tiếng bước chân của mẹ xa dần.

Các ký tự trước mắt Lục Trầm Chu lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng tan biến vào hư vô, một luồng thông tin nào đó từ cõi u minh ùa vào trong đầu, cho hắn biết đây là thứ gì.

Võ Đạo Thụ.

Lấy mồ hôi làm dưỡng chất, lấy nỗ lực làm đất trồng.

Nhập môn một môn võ kỹ sẽ ngưng tụ thành một chiếc lá trên cành cây.

Nhập môn một môn công pháp, sẽ hiển hóa trên thân cây.

Người sở hữu cây này sẽ không uổng phí một giọt mồ hôi nào. Mỗi lần luyện tập đều sẽ tăng thêm một chút độ thuần thục, đồng thời tiến độ sẽ được hiển thị trên cành lá. Nói một cách đơn giản, nó giống như bảng độ thuần thục trong game, gieo hạt nào thì gặt quả nấy.

Chỉ một ý niệm, Võ Đạo Thụ biến mất vào hư không.

Lại một ý niệm vừa động, Võ Đạo Thụ lại hiện ra trước mắt.

Trời không phụ người chăm chỉ.

Lục Trầm Chu không thiếu sự chăm chỉ và nghị lực.

“Võ Đạo Thụ chắc hẳn vẫn luôn tồn tại trong cơ thể mình, nhưng cần được tưới bằng mồ hôi mới có thể nảy mầm, bây giờ nó phá đất mà ra, cũng là kết quả từ sự nỗ lực của mình.”

Còn Võ Đạo Thụ là cái gì?

Lục Trầm Chu mới 15 tuổi, nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Có lẽ là một loại thiên phú võ đạo nào đó chưa được thức tỉnh.

Nghe nói trên cả căn cốt thượng đẳng còn có một loại thiên phú võ đạo mạnh hơn.

Thời cổ đại gọi là “Võ Cốt Đạo Thai”.

Loại người này hiếm như phượng mao lân giác, đều là những thiên tài tuyệt thế.

Nhưng với công nghệ kiểm tra căn cốt hiện tại thì không có cách nào chủ động phát hiện ra loại thiên phú này. Thông thường, những người sở hữu thiên phú này đều phải trải qua quá trình luyện võ lâu dài mới dần dần thức tỉnh và tự mình mày mò, dựa trên kinh nghiệm mà người xưa đúc kết lại, bình thường không được đưa vào thảo luận.

Bất kể nó là gì, Lục Trầm Chu biết, Võ Đạo Thụ là một bí mật tuyệt đối, nhất định không thể để người khác biết được.

Nhưng có thiên phú mà không bộc lộ ra ngoài thì cũng dễ dàng khiến ngọc quý bị vùi lấp, ảnh hưởng đến việc tu hành võ đạo, phải nổi danh từ sớm, vì vậy hắn cần phải có những chiêu trò khác.

Đó chính là ngộ tính hư vô mờ mịt.

Căn cốt và ngộ tính đều là những yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến việc tu hành võ đạo, nhưng bởi vì căn cốt có thể dễ dàng điều tra trên diện rộng, nên mới trở thành tiêu chuẩn bắt buộc.

“Cứ từ từ, bây giờ nghĩ đến những thứ này còn quá xa vời. Đặt ra một mục tiêu nhỏ trước, đầu tiên phải trở thành võ giả nhập đoạn.”

Trong xã hội hiện nay, các võ đạo gia có địa vị rất cao, bởi vì họ đã phá vỡ được gông cùm xiềng xích đầu tiên của cơ thể con người, sinh ra sức mạnh siêu phàm không thể tưởng tượng nổi.

Trước khi phá vỡ gông cùm xiềng xích thứ nhất, đều được gọi là võ giả.

Cụ thể có thể chia thành mười đoạn.

Hạ tam đoạn là Minh Lực cảnh, trung tam đoạn là Ám Lực cảnh, thượng tam đoạn là Hóa Lực cảnh.

Đoạn cuối cùng có phần đặc biệt, gọi là “Cực Hạn cảnh”.

Công lực đạt đến cảnh giới này, chỉ còn cách gông cùm xiềng xích thứ nhất một bước ngắn nữa.

Nửa đêm.

Lục Quốc Bình lê thân thể mệt mỏi về nhà.

“Quốc Bình, anh đăng ký cho Trầm Chu vào một võ đạo quán đi.”

Lý Hương Hoa cất chiếc áo khoác dính đầy dầu máy và mùi kim loại của Lục Quốc Bình vừa cởi ra, Lục Quốc Bình làm việc tại nhà máy sản xuất chi giả ở khu công nghệ Tô Thành.

Ngành sản xuất của Tô Thành ở Đại Hạ vẫn luôn rất phát triển.

Vì tập võ và Hư họa, số lượng người khuyết tật không ngừng tăng cao, sản xuất chi giả đã trở thành một ngành công nghiệp phát triển, tạo điều kiện cho người khuyết tật có việc làm.

Bộ xương ngoài do quân đội nghiên cứu chế tạo được ứng dụng rộng rãi trong việc đối phó với một số sự kiện siêu nhiên, bắt giữ những võ đạo gia “hắc võ sĩ” bất hợp pháp và trong một số lĩnh vực sản xuất đặc biệt.

Lục Quốc Bình ngồi phịch xuống ghế sofa, nói khẽ: “Không phải Trầm Chu đang tìm một huấn luyện viên võ thuật ở bác kích quán sao?”

Lý Hương Hoa kể lại chuyện ban ngày, nói xong, mắt bà đỏ hoe.

Lục Quốc Bình nhìn lên trần nhà, thở dài: “Võ đạo quán không hề rẻ, dù sao chỉ có võ đạo gia mới có tư cách mở, anh đã hỏi thăm bạn bè rồi, võ đạo quán Phi Yến ở quảng trường, học viên bình thường, một buổi học cũng phải mất đến 1000, muốn học được bản lĩnh thật sự thì phải trở thành học viên chính thức, một buổi học ít nhất cũng 2000… Nghèo thì văn giàu thì võ quả thực không nói chơi.”

Thời buổi này, phí tư vấn của một luật sư giỏi cũng phải mất cả ngàn đồng một giờ.

Võ đạo gia chân chính thu phí 2000, thật ra là rất có lương tâm rồi.

Dù là địa vị hay cống hiến, mấy tên luật sư có so được với võ đạo gia hay sao?

Lý lẽ thì ai cũng hiểu, nhưng trong lòng Lý Hương Hoa vẫn cảm thấy bất lực.

Dạy võ, học một buổi cũng chẳng khác gì không học.

Chương 4: Võ Đạo Thụ (2)

Với tư chất của Trầm Chu, muốn học được chút ít, e rằng phải mất đến mấy trăm buổi, chi phí này không thể nói là không lớn. Nghe nói người giàu đều đăng ký học cả năm ở võ đạo quán, một năm ít nhất cũng phải mấy chục vạn, muốn học lúc nào cũng được.

Lục Quốc Bình chỉ là một công nhân bình thường trong nhà máy.

Cả năm, tính cả tiền tăng ca và thưởng cuối năm cũng chỉ được khoảng 15 vạn.

Bản thân Lý Hương Hoa ở nhà làm thêm đồ thủ công kiếm thêm chút tiền, tổng thu nhập của hai vợ chồng cũng chỉ khoảng 20 vạn, giá nhà cũ ở khu nội thành cũng phải 3 vạn một mét vuông…

Gia đình còn có những khoản chi tiêu khác.

Bà thường xuyên xem video ngắn thấy khu ngoại thành chỗ nào cũng xảy ra chuyện, đều nói khu nội thành an toàn, ước mơ lớn nhất đời bà là được chuyển vào nội thành, cả nhà ba người sống một cuộc sống bình yên, trong nhà có chút tích lũy, cũng là muốn đổi nhà mới.

Trong lòng cảm thấy buồn vui lẫn lộn.

Lý Hương Hoa lau nước mắt, không nói gì.

Lục Quốc Bình thấy vậy lại thở dài nói: “Vấn đề là căn cốt của con mình cũng không tốt, nhà nước cũng đã kiểm tra rồi, nếu như bỏ ra một hai chục vạn một năm mà thực sự học được gì thì cũng đáng, chỉ sợ… Haizz.”

Nỗi vất vả của cuộc sống khiến ông càng quan tâm đến thực tế trước mắt.

Kiếm tiền, quá khó khăn.

Lý Hương Hoa lặng lẽ quay người, nhớ đến Lục Trầm Chu ngày nào cũng tự học võ theo video.

Bà ấy vẫn không nhịn được mà nói khẽ: “Chuyện mua nhà cứ để sau đi, trước tiên cho con đi học võ.

Em không tin nó học không được. Anh hồi bé ngốc như vậy mà còn thi đậu chứng chỉ nghề nghiệp sản xuất chi giả… Nếu thực sự không được, em sẽ đi vay anh cả một ít tiền.”

Nghe đến chuyện vay tiền, Lục Quốc Bình ôm trán.

“Thôi đừng nói nữa, ngày mai anh sẽ đến võ đạo quán Phi Yến hỏi thử xem.”

Ngày hôm sau.

Mặt trời vừa mới ló rạng.

Cao trung Vạn Hoa.

Lục Trầm Chu đã dậy từ sớm và đến sân tập từ lúc 4 giờ sáng, mỗi buổi sáng 5 giờ, giáo viên dạy quyền pháp của trường sẽ đến đây giảng bài một tiếng.

Hắn đến sớm để có thể ôn tập trước vài lần, nếu có vấn đề gì thì có thể hỏi giáo viên ngay trong giờ học.

Học võ không phải là môn học bắt buộc, trường không ép buộc, vì vậy sáng sớm dậy đến đây học võ chỉ có lác đác vài người, tập võ sao bằng ngủ nướng cho đã?

Nhưng Lục Trầm Chu lại đặc biệt trân trọng cơ hội học võ miễn phí này. Môn võ học “Quyền Pháp Cơ Sở” trên Võ Đạo Thụ của hắn chính là học ở trường.

“Quyền Pháp Cơ Sở” là do Hiệp hội Võ đạo gia Đại Hạ biên soạn, dùng để rèn luyện sức khỏe cho toàn dân, cho dù luyện đến mức cao nhất thì cũng chẳng có uy lực quá đáng kể.

Tuy nhiên, Bộ Võ đạo quy định, tất cả các trường tiểu học và trung học đều phải mở lớp dạy môn học này, ngay cả giờ học 5 giờ sáng này cũng có lý do của nó.

Tục ngữ có câu: Sáng luyện giờ Dần, chiều luyện giờ Dậu!

Giờ Dần phổi khí thịnh, giờ Dậu thận khí vượng.

Luyện tập vào hai giờ Dần và Dậu, hiệu quả là cao nhất. Nhưng xét đến việc thanh thiếu niên cần ngủ đủ giấc, nên Bộ Võ đạo đã chọn thời điểm muộn hơn vào buổi sáng.

Tuy có tên là “Quyền Pháp Cơ Sở”, nhưng người bình thường muốn tu luyện đến mức viên mãn cũng phải mất nhiều năm tháng khổ luyện. Trước khi thức tỉnh Võ Đạo Thụ, Lục Trầm Chu đã luyện tập từ tiểu học đến giờ, tổng cộng là 9 năm, nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới đại thành, có thể thấy được nó khó đến mức nào.

Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu cũng là do 6 năm tiểu học, cả về tâm trí lẫn thể chất đều chưa phát triển hoàn thiện, luyện võ lúc này hiệu quả không cao, trừ phi có căn cốt cực tốt.

Quyền pháp thực sự bắt đầu tiến bộ vượt bậc là sau khi lên sơ trung.

Lúc này trên sân tập chỉ có một mình Lục Trầm Chu.

Như thường lệ, hắn tự mình ôn tập lại “Quyền Pháp Cơ Sở”.

Lần này, hắn cảm thấy hiệu quả học tập của mình tốt hơn trước rất nhiều.

【Quyền Pháp Cơ Bản: Tiểu thành (100%) → Đại thành (1%)】

Võ Đạo Thụ trong đầu Lục Trầm Chu lóe sáng.

Tinh thần hắn phấn chấn, thầm nói: “Đã đại thành rồi?”

Hắn vốn tưởng rằng phải mất vài ngày.

Hắn tập trung ý niệm.

Chiếc lá xanh trên Võ Đạo Thụ thuộc về “Quyền Pháp Cơ Sở” rõ ràng cũng đã lớn hơn, hắn thầm vui sướng, quả nhiên là có làm thì mới có ăn.

Hắn lại luyện tập thêm một lần nữa.

Lần này không có thông báo tiến độ tăng lên.

“Xem ra sau khi đại thành, phải luyện tập rất nhiều lần mới có thể tăng thêm 1% tiến độ.”

Cảnh giới của võ kỹ thông thường được chia thành:

Nhập môn, thuần thục, tinh thông, tiểu thành, đại thành, viên mãn.

“Quyền Pháp Cơ Sở” đạt đến đại thành, Lục Trầm Chu cảm thấy thể chất của mình được cải thiện rõ rệt, nhưng cao trung Vạn Hoa không có thiết bị kiểm tra khí huyết tương ứng, hắn cũng không biết mình đã nhập đoạn hay chưa.

Thể chất bẩm sinh của mỗi người cũng khác nhau, nhưng theo lời giáo viên dạy quyền pháp, nếu có thể tu luyện “Quyền Pháp Cơ Sở” đến cảnh giới viên mãn, chắc chắn có thể trở thành võ giả nhất đoạn Minh Lực cảnh.

“Hôm nay cô cố tình dậy sớm hơn nửa tiếng, mà vẫn không sớm bằng em.”

Một người phụ nữ mặc quần dài thể thao màu đen, đôi chân thon dài, đi giày thể thao trắng, tóc ngắn gọn gàng, dung mạo xinh đẹp, bước đến trong ánh nắng ban mai.

Chương 5: Lục Thư Năng Chiến, Bát Tính Thương Địch (1)

Sư Như Ngọc, giáo viên dạy quyền pháp do cao trung Vạn Hoa mời về.

Cô nhìn xung quanh, chỉ có một mình Lục Trầm Chu.

Sư Như Ngọc bất đắc dĩ cười nói: “Sắp đến kỳ thi tháng lần thứ hai rồi, người đến lớp ngày càng ít. May mà em đến, nếu không cô dạy cho không khí thì cũng ngại lắm, cảm ơn em đã ủng hộ.

Nhưng cô thấy mỗi ngày em đều dành rất nhiều thời gian để luyện võ, không sợ ảnh hưởng đến việc học văn hóa sao? Dù sao đối với các em mà nói, học văn hóa mới là con đường đúng đắn.”

Lục Trầm Chu đứng thẳng người, cung kính chào cô giáo.

“Em chào cô.”

Hắn nghiêm túc đáp: “Em cảm thấy văn và võ không hề mâu thuẫn.”

Hắn thực sự rất say mê võ thuật, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc học văn hóa của hắn.

Đối với Lục Trầm Chu mà nói, học văn hóa chỉ là phụ. Hắn đang học ở trường văn hóa, nhưng trong lòng lại khao khát được vào trường đại học võ đạo.

Học võ, chính là mục tiêu theo đuổi cả đời của hắn, không vì mục đích gì khác, chỉ đơn giản là thích, hắn thích cảm giác ngày càng mạnh mẽ hơn.

Sư Như Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trầm Chu, thấy hắn thoạt nhìn không hề có chút kiêu ngạo nào.

Từ khi Lục Trầm Chu nhập học đến nay cũng đã được hai tháng, qua thời gian tiếp xúc, cô có thể cảm nhận được cậu nam sinh này thực sự rất yêu thích võ đạo.

Nếu ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ được gọi là “võ si”.

“Đáng tiếc…”

Cô không khỏi thở dài.

“Cô giáo, đáng tiếc gì ạ?”

“Giá như em có căn cốt trung đẳng thì tốt, không cần phải lãng phí chín năm ở đây.”

Lục Trầm Chu im lặng một lúc rồi nói: “Không có gì đáng tiếc cả, cũng có rất nhiều võ đạo gia xuất thân từ trường văn hóa, em nghĩ chỉ cần chịu khó, phá vỡ được gông cùm xiềng xích thứ nhất cũng không phải là không thể.”

Sinh ra đã như vậy, hắn không phải là người hay than thân trách phận.

“Nói thì nói vậy, nhưng đó chỉ là một số ít người sống sót…”

Sư Như Ngọc cũng không muốn làm Lục Trầm Chu nản chí.

Cô rất thưởng thức cậu học trò này.

Cô nghe các học sinh khác nói, Lục Trầm Chu từ hồi tiểu học đã ngày nào cũng dậy sớm tập võ, chín năm qua, trừ những hôm giáo viên nghỉ, không một ngày nào hắn nghỉ tập.

Nghị lực này thật đáng quý.

Người xưa có câu, “Nghe gà gáy mà tập võ”.

Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng người có thể kiên trì suốt chín năm cũng không nhiều.

Chờ thêm một lúc, Sư Như Ngọc nói: “Xem ra không còn ai đến nữa, chúng ta bắt đầu học thôi.”

Lục Trầm Chu nghĩ đến mình được học riêng với cô giáo, cảm thấy đây là chuyện rất hời.

Sư Như Ngọc là võ giả lục đoạn Ám Lực cảnh đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là đột phá Hóa Lực cảnh. Phải biết rằng, ông huấn luyện viên đầu trọc dạy võ với giá 300 tệ một buổi cũng chỉ mới đạt nhị đoạn.

Sư Như Ngọc chắp tay sau lưng, nghiêm mặt nói: “Lục Trầm Chu, em hãy đánh một bài cho cô xem nào.”

“Vâng.”

Lục Trầm Chu lập tức vào thế, thi triển Quyền Pháp Cơ Sở đã đạt đến cảnh giới đại thành một cách nhuần nhuyễn, chờ đợi Sư Như Ngọc nhận xét.

Sư Như Ngọc có con mắt tinh tường, lập tức nhận ra sự khác biệt của Lục Trầm Chu hôm nay.

Trước đây, Lục Trầm Chu nói quyền pháp của hắn mới chỉ sơ trung đã tiểu thành. Khoảng thời gian trước vẫn luôn kẹt ở bình cảnh đại thành khó có thể tiến thêm, không ngờ hôm nay lại đột phá.

Vẫn là câu nói kia.

Học quyền chú ý kiên trì bền bỉ, nước chảy thành sông.

Cô cười vỗ tay nói: “Tốt lắm, âm thầm lặng lẽ đã đại thành rồi.”

Hiện tại, cô đã có chút tin tưởng Lục Trầm Chu sẽ có một ngày trở thành võ đạo gia.

Lục Trầm Chu cười hì hì: “Là nhờ giáo viên dạy tốt.”

Được học sinh khen ngợi, trong lòng Sư Như Ngọc cũng thấy vui vẻ.

“Em không cần khiêm tốn, căn cốt hạ đẳng đã có thể đạt đến đại thành Quyền Pháp Cơ Sở ở cao trung, người như vậy cũng không nhiều, nói rõ em đủ cố gắng, ngộ tính cũng tạm được.”

Đương nhiên, so với người có căn cốt trung hay thượng vẫn kém hơn rất nhiều, đám thiên kiêu này đã đại thành Quyền Pháp Cơ Sở từ lúc sơ trung, thậm chí là viên mãn, còn có kẻ yêu nghiệt, từ hồi tiểu học đã viên mãn rồi.

Nhưng cô không nói với Lục Trầm Chu, nói ra cũng vô nghĩa. Những người đó có điều kiện bẩm sinh và tài nguyên không phải Lục Trầm Chu có thể so sánh.

Chương 6: Lục Thư Năng Chiến, Bát Tính Thương Địch (2)

Sư Như Ngọc nghĩ đến điều gì đó, nhắc nhở: “Từ đại thành đến viên mãn là một bước khó khăn nhất của Quyền Pháp Cơ Sở, tiếp theo em phải để tâm nhiều hơn, nếu có thể viên mãn trước 18 tuổi sẽ có cơ hội tham gia một số kỳ thi tuyển sinh đặc biệt của Võ Đại bình thường. Cô thấy em vẫn còn hy vọng.”

Bốn năm trước cô vào được Bình Giang Võ Đại chính là nhờ như vậy.

Quyền Pháp Cơ Sở viên mãn chỉ là một trong những điều kiện của kỳ thi tuyển sinh đặc biệt, muốn thông qua kỳ thi còn phải có đẳng cấp và các yêu cầu khác, càng sớm viên mãn càng tốt.

Nhưng Bình Giang Võ Đại chỉ xếp sau 24 trường đại học hàng đầu, yêu cầu khá cao, phải viên mãn Quyền Pháp Cơ Sở trước 17 tuổi. Còn trường đại học hàng đầu, yêu cầu đều là trước 14, 15 tuổi, Lục Trầm Chu đã không còn cơ hội.

Cô đã xem qua hồ sơ, sinh nhật Lục Trầm Chu là ngày 1 tháng 1.

Đương nhiên, quy củ đều là chết.

Sau này nếu như Lục Trầm Chu thức tỉnh được Võ Cốt Đạo Thể gì đó, hoặc là tích lũy dần dần rồi bộc phát ra ngộ tính kinh người, tài năng nở muộn. Những đại học hàng đầu này sẽ lại giống như mãnh thú ngửi thấy mùi thịt đến tranh giành người, nhưng loại chuyện này không khác gì trúng số.

Đều là căn cốt hạ đẳng, cô hiểu Lục Trầm Chu không dễ dàng gì.

Học sinh đột phá, hôm nay tâm trạng Sư Như Ngọc không tệ, cô nói: “Bây giờ em đã đại thành, cô cũng không còn gì để dạy em về tu hành Quyền Pháp Cơ Sở nữa. Hôm nay cô sẽ dạy thêm cho em một ít kiến thức khác và thực chiến.”

Lục Trầm Chu lập tức đứng nghiêm nghe giảng.

Sư Như Ngọc chậm rãi giảng: “Quyền Pháp Cơ Sở bắt nguồn từ hệ phái Tượng Hình, tượng hình có lịch sử lâu đời, có thể truy ngược về thời tổ tiên thượng cổ, thời gian cụ thể khó mà khảo chứng. Nhưng người phát dương quang đại, dung hợp quán thông nó chính là Linh Không thượng nhân của Ngũ Đài Sơn.

Người này tinh thông tam giáo, nhập đạo vào trăm năm trước. Sau khi nước Tân Đại Hạ thành lập, Hiệp hội Võ đạo gia vì phổ cập võ đạo cho toàn dân, đã mời nhiều vị tông sư võ đạo của phái Tượng Hình căn cứ vào tình hình thực tế của dân tộc Đại Hạ, biên soạn giáo trình Quyền Pháp Cơ Sở.

Cho nên nguyên lý và kỹ xảo của Quyền Pháp Cơ Sở gần giống với Tượng Hình Quyền, đều chú trọng tám chữ: Lục Thư Năng Chiến, Bát Tính Thương Địch. Chỉ cần hiểu rõ những điều này, em có thể căn cứ vào các loại tình huống thực chiến, tùy cơ ứng biến, dùng quyền để đối địch…”

Trí nhớ của Lục Trầm Chu rất tốt, nhưng để phòng ngừa sự cố, hắn vẫn mở ghi chú điện thoại, bắt đầu tỉ mỉ ghi chép lại những điểm chính mà cô giáo nói.

Rất nhiều kiến thức có lẽ cũng có thể tìm được ở trên mạng, nhưng không có người chỉ đường thì rất khó để thu thập.

Nhìn thấy Lục Trầm Chu nghiêm túc như vậy, Sư Như Ngọc làm giáo viên cũng thấy vui.

“Lục Thư là: tượng hình, hội ý, giả tá, chuyển chú, chỉ sự, hình thanh… Bát tính là cào, vồ, giật, hất, chặn, móc, giãn, mềm…”

Sư Như Ngọc vừa giảng giải, vừa đánh quyền.

Cô đánh ra một quyền, tựa như gió nổi mây phun.

Lục Trầm Chu chú ý tới trên nắm tay phía trước có không ít vết chai.

Không giống như rất nhiều bạn học nẽ của hắn, trắng nõn mềm mại, đây là huân chương vinh dự của người tập võ.

Sư Như Ngọc tung người nhảy qua khoảng cách hơn một trượng đến trước mặt Lục Trầm Chu, quyền phong thổi vào mặt hắn vậy mà có chút đau rát.

Lục Trầm Chu nhanh nhẹn né tránh, dùng tay mình gạt cánh tay của cô giáo ra ngoài, sau khi đứng vững, hắn nâng cánh tay phải lên tạo thành tư thế phòng thủ, nhưng cả người trông có vẻ hơi lúng túng.

Sư Như Ngọc nhíu mày: “Bất cứ lúc nào, cũng đừng để lộ ra vẻ mặt kinh hoảng thất thố, cho dù em đã hết cách, cũng không thể để cho đối phương nhận ra em đã loạn trận tuyến!

Đương nhiên, đôi khi cố ý lừa gạt đối phương khiến hắn mất cảnh giác thì ngoại lệ, nhưng đây là tiểu xảo, một võ đạo gia chân chính cũng sẽ không mắc phải những thủ đoạn nhỏ này.”

Lục Trầm Chu lại học được thêm một chút.

“Cảm ơn cô đã dạy bảo.”

Sau khi phê bình xong, Sư Như Ngọc mới lộ ra vẻ mặt tán thưởng: “Phản ứng của em cũng không tệ. Hội ý và tượng hình, không chỉ là để em học tập chiêu thức, động tác, quỹ đạo xuất chiêu của sư phụ, còn phải học tập thần thái, khí thế, phong cách. Người tập võ, bất kể tu vi mạnh yếu. Bất kể lúc nào, ở đâu, đều phải thể hiện ra khí thế võ đạo!

Võ đạo ở cảnh giới cao thâm tất nhiên là tinh khí thần hợp nhất. Những trận chiến của các võ đạo gia cường đại không chỉ là chiến đấu bằng thân thể, mà còn có sự giao tranh về khí phách! Đương nhiên, những điều này cách chúng ta đều rất xa vời, cô cũng chỉ là học được từ trường đại học rồi khoe khoang trước mặt em thôi.”

Sư Như Ngọc nhìn Lục Trầm Chu có vẻ hiểu mà không hiểu lắm, cười nói: “Những thứ cô dạy em hôm nay không học được cũng không cần lo lắng, rất nhiều nội dung vốn đã vượt quá chương trình học, cô cũng là thấy hợp với em mới nói những điều này. Nếu em có thể bái sư một võ đạo gia chân chính, sẽ biết được. Nào, tiếp tục luyện tập!”

Chương 7: Lượng Sí Yến (1)

Sân huấn luyện.

Dưới sự tấn công ngày càng mãnh liệt của Sư Như Ngọc, Lục Trầm Chu giống như lục bình trôi nổi bất định, hắn biết cô giáo vẫn chưa sử dụng hết khả năng thực sự.

Tuy rằng hắn mới 15 tuổi, nhưng vì luyện quyền và tập thể hình lâu dài, dinh dưỡng cũng đầy đủ, chiều cao một mét tám, phần lớn người trưởng thành chưa tập võ đều không phải đối thủ của hắn.

Sư Như Ngọc chỉ cao một mét bảy.

Theo lý mà nói thì sự chênh lệch thể chất giữa nam và nữ rất lớn, nhưng trước mặt cô, những sự chênh lệch này chẳng đáng để nhắc tới.

Đây chính là sự khác biệt giữa người bình thường và võ giả nhập đoạn.

Huống chi, cô giáo cũng thuộc tầng lớp trung thượng trong số những võ giả nhập đoạn.

Bịch!

Lúc dùng khuỷu tay đỡ cánh tay đang đánh tới của cô giáo, sắc mặt Lục Trầm Chu thay đổi, hắn chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh rung chuyển khó diễn tả thành lời đánh bay mình lên thẳng chín tầng mây.

Hắn không thể khống chế được mà lùi lại hơn mười bước mới đứng vững.

Sư Như Ngọc tạm dừng lại, mỉm cười nói: “Đây là 【Bát tính chi đẩu】, là kỹ xảo phát lực khi đánh người, giống như mèo vẩy nước, giống như chó rũ lông. Đương nhiên, cô đã dùng một chút 【Ám Kình lực】, cho nên em không đỡ được cũng không cần nản chí, nếu đỡ được mới là gặp quỷ… Em còn ổn chứ? Nếu không ổn thì hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi.”

Lục Trầm Chu thở dốc nói: “Tiếp tục đi cô!

Sau đó, hắn bị Sư Như Ngọc dùng đủ loại phương thức không thể tưởng tượng được mà đánh bại, giống như con quay bị Sư Như Ngọc chơi đùa đến xoay mòng mòng, không tìm thấy phương hướng.

“Đây là hất, tìm đúng điểm chịu lực trên hình thể của đối phương, dùng tứ lạng bạt thiên cân! Đây là chặn, phán đoán thế tấn công của đối phương, cắt đứt nhịp điệu của đối phương! Đây là móc, phát lực trong thời gian ngắn, móc một cái rồi buông, luyện đến mức độ cao thâm, đánh người như treo tranh…”

Ngày hôm đó, Sư Như Ngọc đã cho Lục Trầm Chu thấy được một góc nhỏ của võ đạo, điều này khiến hắn say mê, không biết mệt mỏi, chỉ cảm thấy thời gian học võ trôi qua quá nhanh.

Cùng là giáo viên dạy quyền, Sư Như Ngọc tốt hơn rất nhiều so với một số giáo viên mà hắn đã gặp ở tiểu học và sơ trung, những người đó đều đến giờ là đi, một số ít người thậm chí còn không đến lớp.

Một là không để tâm, hai là trình độ kém.

Cũng chỉ lừa gạt trẻ con.

Nếu sớm gặp được giáo viên như Sư Như Ngọc, nói không chừng Quyền Pháp Cơ Sở của hắn đã viên mãn rồi.

Trời càng lúc càng sáng.

Dần dần có học sinh đi học sớm ngang qua sân thể dục, khi thấy Lục Trầm Chu đang luyện tập với Sư Như Ngọc, có người dừng lại xem, rồi thốt lên kinh ngạc.

“Đây là ai vậy?”

“Lục Trầm Chu lớp A9, người đứng top 20 trong kỳ thi tháng trước mà cậu cũng không biết sao? Lớp A9 không phải lớp trọng điểm.”

“Không phải… Cậu ta vậy mà có thể đấu với giáo viên sao?”

“Giáo viên không dùng sức đâu, tôi quên mất số liệu cụ thể rồi, nhưng có thể chắc chắn rằng khí huyết của lục đoạn gấp mấy lần người bình thường, chênh lệch quá lớn.”

“Vậy cũng lợi hại rồi, chẳng lẽ Quyền Pháp Cơ Sở của Lục Trầm Chu đã đại thành? Thật biến thái, đến giờ tôi vẫn chỉ miễn cưỡng đạt đến mức thuần thục, đây là chênh lệch về ngộ tính sao?”

“Nếu cậu có thể kiên trì luyện tập 9 năm như cậu ta thì cũng có thể. Đôi khi tự giác cũng là một loại bản lĩnh, tôi thì chịu, tôi lười lắm.”

Cậu bạn học này rất hiểu rõ bản thân.

Trong số những học sinh đang xem, có người hâm mộ, có người kính nể.

Đương nhiên, phần lớn là không để ý.

Học sinh trường văn hóa đa số không có hứng thú với võ đạo.

Căn cốt đã định sẵn, ngoại trừ một số ít cá nhân có ngộ tính hơn người, nghịch thiên cải mệnh, thì người bình thường tập võ có giới hạn rất thấp, hơn nữa còn phải lãng phí rất nhiều tiền bạc và thời gian.

Không đáng.

Họ càng hâm mộ khả năng học văn hóa bừa bãi mà vẫn đứng top 20 của Lục Trầm Chu, nếu hắn dành thời gian luyện võ để dốc toàn lực cho việc học, chẳng phải sẽ lọt vào top 10 hay sao?

Học võ đúng là lãng phí thiên phú học tập của hắn.

Những học sinh xem náo nhiệt dần dần giải tán.

Sáu giờ đã đến, Sư Như Ngọc không tan làm đúng giờ như thường lệ, hôm nay là buổi học cuối cùng của cô ở cao trung Vạn Hoa. Ngày mai hợp đồng hết hạn, sẽ có giáo viên mới đến thay cô.

Cô nhìn Lục Trầm Chu đang tham lam hấp thụ kiến thức võ đạo trước mặt, trong lòng vẫn cảm thấy hơi tiếc cho hắn. Cô nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi rồi.

Chương 8: Lượng Sí Yến (2)

Lúc này Lục Trầm Chu đã túa mồ hôi như tắm, thở hổn hển như trâu.

Sư Như Ngọc lại nhịn không được mà cau mày nói: “Cô đã dạy em điều gì? Đừng thở mạnh như vậy. Người thường đều quen dùng phương pháp hô hấp Hậu Thiên, người tập võ chúng ta phải học cách từ thô đến tinh, thử dùng đan điền ở bụng để hô hấp, đây là hơi thở Tiên Thiên, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu hành và khôi phục thể lực.

Nếu có một ngày em trở thành võ đạo gia, còn có thể lĩnh ngộ được sự huyền bí của hô hấp bằng cơ thể. Không hô hấp bằng miệng mũi, mà hô hấp bằng tám vạn bốn ngàn lỗ chân lông trên toàn thân, giống như mây mù bốc lên.

Luyện đến lúc này chính là hơi thở Chu Thiên. Học võ, phải luôn chống lại sự lười biếng theo bản năng của cơ thể, hình thành thói quen tập võ tốt, không được lơ là! Em nhớ chưa?”

Sư Như Ngọc nói xong, thấy Lục Trầm Chu lại đang ghi chép.

Cô khẽ thở dài: “Hôm nay là buổi học cuối cùng cô dạy em.”

Lục Trầm Chu ngẩng đầu lên, có chút không nỡ: “Cô không dạy bọn em nữa sao?”

“Ừm, hợp đồng hết hạn rồi.”

“Hết hạn rồi không thể gia hạn sao?”

“Trường học chê cô đòi giá cao, lại cảm thấy không có nhiều người đến lớp, chắc là đã tìm được một giáo viên dạy quyền với giá rẻ hơn rồi, nhưng chắc chắn là dạy em thì dư sức.”

“Vâng.”

Sư Như Ngọc xoay người rời đi.

Lục Trầm Chu hỏi: “Cô ơi, cho em mạo muội hỏi một chút, thuê cô làm huấn luyện viên cá nhân thì cần bao nhiêu tiền?”

Sư Như Ngọc quay người lại, có chút dở khóc dở cười.

“Cô không làm huấn luyện viên cá nhân, cho dù có làm thì bây giờ em cũng không thuê nổi cô đâu.”

Dù sao cô cũng tốt nghiệp Võ đại Bình Giang (đại học võ), cuối cùng vì không vượt qua kỳ khảo hạch sau bốn năm, nên không thể ở lại trường tiếp tục học lên cao, nhưng cô cũng có chút kiêu ngạo.

Mấy năm nay, danh tiếng của huấn luyện viên quyền pháp cá nhân đã bị một số người đi theo con đường làm ăn gian dối mà phá hỏng.

Lục Trầm Chu cũng biết mình không thuê nổi.

Sư Như Ngọc nói: “Sắp tới có thể cô sẽ đến bác kích quán Phi Yến bái sư, theo học Lượng Sí Yến – Cơ Huyền Thông, kiêm luôn trợ giáo. Nếu em muốn học bản lĩnh thực sự, cô khuyên em cũng nên tìm một võ quán, cho dù không thể vào đại học võ đạo, thì cũng có thể học được chút võ nghệ phòng thân. Hơn nữa, em cũng có WeChat của cô, nếu có gì không hiểu cũng có thể hỏi cô.”

Nói xong, Sư Như Ngọc rời đi.

Trên đường đến căn tin trường, Lục Trầm Chu lẩm bẩm trong lòng.

“Võ quán Phi Yến…”

Hắn đã từng nghe nói đến Cơ Huyền Thông, là một võ đạo gia có tiếng tăm ở ngoại thành, “Lượng Sí Yến” chính là danh hiệu võ đạo của ông ta, loại được Hiệp hội công nhận.

Chỉ có võ đạo gia phá vỡ được gông cùm xiềng xích thứ nhất mới có thể sở hữu danh hiệu chính thức.

Ra bên ngoài, danh hiệu cũng giống như tên tuổi.

Hắn không thể đến võ quán Phi Yến được, quá đắt.

Ba nghìn đồng để đăng ký học ở bác kích quán trước đó cũng là tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi mà hắn tiết kiệm được, hắn chỉ là một học sinh cao trung, cũng không kiếm ra tiền, lại không muốn làm khó gia đình.

Hắn chợt nghĩ đến Võ Đạo Thụ, mở nó ra. “Mồ hôi” tượng trưng cho sự nỗ lực tu hành giống như cơn mưa xuân tưới lên cây non mới mọc, một dòng thông báo lặng lẽ hiện lên.

【Quyền Pháp Cơ Sở: Đại thành (1%) → Đại thành (2%)】

“Cùng cô giáo đối luyện một giờ, bất tri bất giác lại tăng lên 1%, loại cảm giác vững chắc trở nên mạnh mẽ này thật tốt, mình phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.”

Đột nhiên, Lục Trầm Chu nghĩ đến: “Mình có Võ Đạo Thụ, có lẽ không cần đăng ký quá nhiều tiết học, đủ để nhập môn võ học là được, sau đó tự mình chậm rãi luyện tập, hiệu quả tuy rằng kém hơn giáo viên đích thân chỉ đạo, nhưng mình có thể dùng thời gian và mồ hôi để bù lại.”

Trong lòng nghĩ đến chuyện của võ quán.

Lục Trầm Chu tự mình kết thúc một ngày học tập, hắn một lòng học võ, có quan điểm khác biệt với các bạn học, bạn bè không nhiều, ngược lại cũng không có ai quấy rầy.

Hoàng hôn buông xuống.

Thạch Hồ Giai Uyển, Tòa nhà số 3, căn hộ 2802.

Lục Trầm Chu về đến nhà, hắn dự định buổi tối hôm nay luyện tập Hắc Hổ Quyền thật tốt, ngày mai đến Võ đạo Thiếu Niên Cung ở nội thành một chuyến, đo khí huyết của mình một chút.

Nơi đó có máy móc kiểm tra miễn phí.

Tất cả công dân Đại Hạ, mỗi người một năm có một lần cơ hội kiểm tra.

Ăn cơm xong, vừa mới chuẩn bị trở về phòng luyện quyền, Lý Hương Hoa gọi hắn lại.

“Trầm Chu, nói với con một chuyện.”

Bà đưa ra một tấm thẻ màu đen, phía trên có hoa văn “Phi Yến Lược Hải”. (én lướt biển)

“Đây là thẻ của võ quán Phi Yến, bên trong có ba mươi tiết hạch tâm dành cho học viên, chủ nhật này con đi luyện quyền đi, nếu hiệu quả không tệ, chúng ta sẽ tiếp tục đăng ký.”

Trong lúc nhất thời, trong lòng Lục Trầm Chu phức tạp khó có thể diễn tả thành lời.

“Cha con đâu…”

Lý Hương Hoa đưa thẻ cho Lục Trầm Chu.

“Đây là ông ấy đi làm, con chỉ cần chăm chỉ luyện tập là được, đừng áp lực quá lớn, nhà chúng ta cũng không phải gia đình nghèo khó gì, số tiền này vẫn có thể chi trả.”

“Mẹ, con nhất định có thể trở thành võ đạo gia!”

Trước kia hắn không có tự tin, hắn rất cố gắng, nhưng thiên phú lại rất bình thường.

Nhưng có Võ Đạo Thụ, nay đã khác xưa.

Lý Hương Hoa cười nói: “Vậy thì tốt, nếu con thật sự trở thành võ đạo gia, chút tiền này chúng ta bỏ ra chẳng là gì, mẹ còn trông cậy vào con kiếm nhiều tiền để chúng ta chuyển đến nội thành nữa.”

Bà an ủi Lục Trầm Chu.

Bà đương nhiên biết, với thiên phú của Lục Trầm Chu, muốn trở thành võ đạo gia là rất khó.

Số tiền này hai vợ chồng già bọn họ cũng không trông cậy vào Lục Trầm Chu có thể kiếm lại nhanh chóng.

Nhưng nếu không để con cái mình thử, dù sao cũng có chút tiếc nuối.

Chương 9: Vạn Bang Võ Đạo Hội (1)

“Được rồi, ăn cơm trước đi.”

“Vâng, mẹ.”

“Tối nay còn tập quyền không?”

“Yên tâm đi mẹ, con không tập nhiều đâu, con luyện vài lần là đi ngủ, ngày mai con muốn đi kiểm tra khí huyết một chút, gần đây có thể con có chút đột phá.”

“Con sẽ không nhập đoạn chứ?”

Trong lòng Lý Hương Hoa bỗng nhiên lo lắng, bà có chút kích động.

Lục Trầm Chu luôn luôn điềm tĩnh, mỗi lần thi hỏi hắn thế nào, hắn đều nói thi cũng được, kết quả xem bảng điểm thì thật bất ngờ.

Tiểu tử giỏi, đứng nhất!

Bây giờ Lục Trầm Chu nói “Có chút đột phá”, xem ra không đơn giản.

Trong lòng bà không khỏi có chút kỳ vọng.

Lục Trầm Chu cười nói: “Vẫn chưa kiểm tra mà, mẹ đừng vui mừng quá sớm, cũng đừng vội nói với cha, nếu ngày mai kiểm tra xong mà chưa nhập đoạn thì lại mừng hụt.”

“Không đâu, không đâu, mau ăn cơm đi.” Lý Hương Hoa lẩm bẩm.

Nói một chút.

Gần đây bà cũng đi đo khí huyết, đã giảm xuống còn 0.84.

Nam giới trưởng thành giai đoạn tráng niên bình quân là 1, nữ là khoảng 0.9. Sau khi qua giai đoạn tráng niên, khí huyết sẽ không khống chế được mà giảm xuống, tim và các cơ quan nội tạng khác dần dần suy yếu, chờ đến lúc khí huyết cạn kiệt, đại hạn của con người cũng sẽ đến.

Lục Quốc Bình đã nhiều năm không kiểm tra.

Ông ấy quanh năm tăng ca thức đêm, những lúc áp lực lớn còn hút thuốc, cơ thể có khi còn không bằng bà, giá trị khí huyết chắc chắn giảm mạnh.

Ông ấy dứt khoát theo chủ nghĩa “đà điểu”, không thấy thì không lo, cũng không đi khám sức khỏe, còn nói không khám chính là không có bệnh.

Lý Hương Hoa nghe nói trở thành võ đạo gia là có thể trì hoãn sự suy yếu khí huyết do tuổi tác, cho nên tuổi thọ trung bình đều dài hơn người thường không ít.

Nếu Trầm Chu có thể thành công, hai vợ chồng già bọn họ thật sự là chết cũng không hối tiếc, sau này cháu trai sinh ra sẽ có điểm xuất phát cao hơn người khác rất nhiều. Lục gia từ nay về sau vượt qua tầng lớp, làm rạng rỡ tổ tông!

Lục Trầm Chu thấy cha không có ở nhà, trong lòng có chút không thoải mái.

“Cha con vẫn đang tăng ca sao?”

“Ừm.”

Lục Trầm Chu vốn định nói cha đừng tăng ca nữa, nhưng hắn cũng biết gánh nặng nuôi gia đình của cha, không phải một câu thấu hiểu của con trai có thể giảm bớt.

“Vẫn phải là bản thân mình phải cố gắng!”

Lục Trầm Chu vô cùng khao khát trở thành võ đạo gia.

Tiền tài, của cải, địa vị,… Đây đều là sản phẩm phụ trên con đường trở nên mạnh mẽ, không cần cố ý theo đuổi, trở thành võ đạo gia, tất cả sẽ tự nhiên mà đến!

Hắn gắp thịt bò trong đĩa, nhai kỹ nuốt chậm.

Tu luyện võ đạo cần một lượng lớn protein và dinh dưỡng.

Một số đứa trẻ ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã được dùng một số loại thuốc bổ võ đạo đặc biệt. Những tập đoàn siêu lớn và giàu có như “Lục Xưởng Võ Dược”, “Cường Võ Dược Nghiệp”, đều kiếm tiền từ võ giả, đáng tiếc là cách Lục Trầm Chu quá xa vời.

Khoa học kỹ thuật thay đổi võ đạo, thay đổi cuộc sống, thay đổi rất nhiều thứ.

Nhưng không thể thay đổi được khoảng cách giàu nghèo.

Ăn cơm xong, đi ra ngoài dạo một vòng cho tiêu cơm.

Lục Trầm Chu trở về phòng ngủ, bắt đầu tập quyền với cọc hình nộm gỗ.

Hắc Hổ Quyền là loại quyền đánh gần, có câu “quyền đánh nơi trâu nằm”, phòng ngủ chật hẹp cũng không thành vấn đề.

Loại quyền này ban đầu có rất nhiều lưu phái, nhưng đã được Hiệp hội Võ đạo gia thống nhất lại, cuối cùng hình thành ba mươi sáu thức, độ khó cao hơn Quyền Pháp Cơ Sở không ít.

Dựa theo tư liệu của Hiệp hội, nếu loại quyền này có thể luyện đến mức viên mãn, sẽ có thể đạt đến tứ đoạn. Không nói gì khác, chỉ cần tìm một công việc huấn luyện viên quyền pháp trong xã hội, độ khó cũng không lớn.

Đi làm huấn luyện viên cá nhân cũng được.

Tuy rằng Sư Như Ngọc không coi trọng, nhưng Lục Trầm Chu cảm thấy kiếm ra tiền là được. Dạy người khác, cũng không làm chậm trễ việc luyện tập của bản thân, còn có thể tăng độ thuần thục, tại sao lại không làm?

Đánh xong một lần thì nghỉ ngơi một lúc.

Ba lần sau.

【 Hắc Hổ Quyền: Nhập môn (1%) => Nhập môn (4%) 】

“Đánh một lần có thể tăng 1%?”

Kiểu tiến bộ có thể nhìn thấy bằng mắt thường này khiến Lục Trầm Chu vô cùng vững tin.

Hắn cảm nhận gân cốt đau nhức mệt mỏi, biết tối nay chỉ có thể dừng ở đây, trước khi phá vỡ gông cùm xiềng xích đầu tiên của cơ thể con người, người tập võ phải đảm bảo giấc ngủ.

Cho dù là võ đạo gia cũng không phải siêu nhân.

Ngủ là công năng bẩm sinh, đừng nói tu vi cao thì không cần ngủ, điều đó là không thực tế, nhưng võ đạo gia thường có phương pháp dưỡng tinh thần tốt hơn.

Ngủ sớm dậy sớm chính là bước quan trọng để trở thành một võ giả đủ tư cách. Nghe thì đơn giản, nhưng xã hội hiện nay, điện thoại, Internet và các loại hình giải trí khác xuất hiện rất nhiều, mấy người có thể làm được?

Đúng như Thương Thiên Long Vương – Lý Ngang đã nói: “Con đường võ đạo quý ở sự chuyên cần và chuyên tâm.”

Trên giường, Lục Trầm Chu xem video trên điện thoại. Đây là video hai tháng trước Thương Thiên Long Vương nhận giải ở Vạn Bang Võ Đạo Hội, mỗi tối hắn đều xem một lần.

Đỉnh Hoa Sơn.

Long Vương uy nghiêm, khí phách hiên ngang.

Hắn ta cầm chiếc cúp tượng trưng cho “thiên hạ đệ nhất”, giống như bậc đế vương trong giới võ đạo, nói ra lời cảm ơn nhận giải ngắn gọn nhất từ trước đến nay:

【 Ta là Vua của Thế Giới! 】

Lục Trầm Chu cảm thấy ngưỡng mộ.

“Vạn Bang Võ Đạo Hội lần thứ 21 sẽ được tổ chức vào ngày 8 tháng 8 năm 2230, nếu không có gì bất ngờ, địa điểm tổ chức hẳn là ở Hoàng Sơn, mình còn mười năm…”

Vạn Bang Võ Đạo Hội.

Giải đấu võ đạo có quy cách cao nhất thế giới này.

Võ đạo gia chỉ là điều kiện cơ bản để tham gia.

Nguồn gốc của nó là từ giải đấu Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo của nước Anh hai trăm năm trước, nhưng thế giới hiện nay là thế cục một siêu đa cường, Đại Hạ chính là “một siêu” đó.

Cho dù là số lượng võ đạo gia, hay là những cường giả đỉnh cao như Thương Thiên Long Vương, Đại Hạ đều chiếm vị trí lãnh đạo tuyệt đối. Cuối cùng, quyền chủ đạo của Vạn Bang Võ Đạo Hội đã đến tay Đại Hạ, tổng bộ của tổ chức cũng chuyển đến đế đô của Đại Hạ.

Hai mươi kỳ thi đấu trước, có mười kỳ được tổ chức ở Đại Hạ.

Nền võ học cao thâm của Đại Hạ có nguồn gốc từ các danh sơn đại xuyên và Phật giáo Đạo giáo, cho nên trong Tam Sơn Ngũ Nhạc, ngoại trừ Hoàng Sơn, những nơi khác đều đã từng đăng cai tổ chức.

Kỳ thứ 20 được tổ chức ở Hoa Sơn.

Thời cổ đại, các cao thủ võ lâm thường “Hoa Sơn luận kiếm” ở đây.

Đương nhiên, võ đạo gia đỉnh cấp có thể phá núi dời đất, vì để không phá hủy danh lam thắng cảnh nên địa điểm thi đấu đều được xây dựng ở khu vực ngoại ô.

Ước mơ lớn nhất của Lục Trầm Chu trước kia chính là được đến xem trực tiếp một trận đấu ở Vạn Bang Võ Đạo Hội.

Hiện tại, hắn cảm thấy ước mơ của mình có thể thay đổi rồi.

“Trước tiên đặt ra một mục tiêu nhỏ, tham gia Vạn Bang Võ Đạo Hội ở Hoàng Sơn mười năm sau.”

Lục Trầm Chu âm thầm quyết tâm, thứ hạng không quan trọng, quan trọng là được tham gia.

Hắn chỉ muốn được trực tiếp cảm nhận bầu không khí võ đạo sôi sục đó, còn việc tranh đấu đỉnh cao, đó là chuyện của những nhân vật tầm cỡ “phá thất đại hạn” mới cần cân nhắc.

Chương 10: Vạn Bang Võ Đạo Hội (2)

Sáng sớm hôm sau.

Trên sân tập, Lục Trầm Chu có chút thất vọng. Sư Như Ngọc quả nhiên không có ở đây, ngay cả giáo viên quyền pháp mới đến cũng chưa thấy, xem ra trường học làm việc không đâu vào đâu.

Hắn tự mình luyện quyền, sau khi đẩy độ thuần thục của Quyền Pháp Cơ Sở lên 【Đại thành 3%】thì đi học. Theo tiến độ hiện tại, học kỳ sau hắn có thể luyện Quyền Pháp Cơ Sở đến mức viên mãn, không biết Võ Đạo Thụ có thay đổi gì không.

Liệu nó có thể đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái hay không?

Trong lớp học.

Giáo viên dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp Thôi Vũ đang viết viết vẽ vẽ trên bảng đen.

Lục Trầm Chu chăm chú nghe giảng, không nghĩ đến chuyện võ đạo nữa. Môn văn hóa cũng quan trọng, người mù chữ không thể trở thành võ đạo gia, hơn nữa đây cũng là con đường lui của hắn.

Quan trọng nhất là toán học thật sự có ích cho việc chiến đấu.

Một số bộ pháp, thật ra đều có cơ sở hình học.

Ở Vạn Bang Võ Đạo Hội gần đây, có một vị cách đấu gia đến từ nước Ý, thành viên của Liên minh phương Bắc, Hình Học Chi Quyền – Diya, chính là sử dụng kiến thức toán học cao siêu để tính toán chính xác đường đi ra đòn và né tránh của mình, giành chiến thắng một cách bất ngờ.

Đương nhiên, cuối cùng người này vẫn thua võ sĩ người Anh, Bạch Kim Thánh Quyền – Không Tang.

Bên ngoài Đại Hạ, người ta thường gọi võ đạo gia là cách đấu gia.

Sau giờ học.

Thầy giáo dạy toán đi đến trước mặt Lục Trầm Chu, vỗ vai hắn.

“Trầm Chu, em đến văn phòng của thầy một chút.”

Các bạn học nhìn thấy Lục Trầm Chu bị gọi đi, bàn tán xôn xao.

“Đứng nhất thật là sướng, thầy giáo chắc chắn lại cho cậu ấy học thêm rồi.”

“Đúng vậy.”

Trong góc lớp.

Một nam sinh dáng người không cao, nhưng rất khỏe mạnh lẩm bẩm: “Trầm Chu chắc chắn sẽ bị thuyết giáo cho một trận.”

Y tên là Tần Chính, có thể xem là người bạn duy nhất tương đối thân thiết của Lục Trầm Chu ở trường. Bởi vì y cũng luyện quyền, còn thành lập Võ đạo xã Vạn Hoa.

Lục Trầm Chu là một trong hai xã viên.

Nhà Tần Chính có điều kiện, có thể coi là phú nhị đại, không cần tham gia lớp học quyền pháp công cộng của trường, y đều đến võ quán Phi Yến để học, được danh sư chỉ dạy.

Văn phòng.

Thầy giáo dạy toán hỏi: “Trầm Chu, em cảm thấy tình hình học tập của mình thế nào?”

Lục Trầm Chu đáp: “Em thấy rất tốt ạ.”

Thầy giáo gõ ngón tay lên bàn.

“Thầy thấy em có thể làm tốt hơn nữa. Thầy biết em thích luyện quyền, nhưng trường chúng ta là trường văn hóa, con đường chính là học tập, không phải nói luyện quyền không tốt, mà là phải phân biệt được cái chính cái phụ.

Nếu em chuyển một chút tinh lực luyện quyền sang việc học, thầy tin tưởng ít nhất em có thể lọt vào top 10 toàn trường, thậm chí top 3 cũng không phải là không có khả năng, đến lúc đó thi vào Văn đại Đế Đô (đại học văn) cũng không kém gì so với việc luyện võ.

Thầy có một thằng cháu, chính là thi vào khoa luật của Văn đại Đế Đô, tốt nghiệp rồi vào làm ở công ty luật Phương Đỗ hàng đầu, mới làm hai năm đã có mức lương năm mươi vạn tệ, là một người thành đạt trong xã hội.

Nghe nói có một võ đạo gia định mời cháu thầy làm cố vấn pháp luật riêng, thỉnh thoảng còn chỉ dạy võ thuật nữa. Em xem, đây cũng là một con đường để học võ.”

Để khuyên Lục Trầm Chu tập trung tinh lực vào việc học ở giai đoạn này, thầy giáo dạy toán cũng rất vất vả, chủ yếu là cao trung khác với tiểu học và sơ trung. Ba năm này rất quan trọng, quả thực không thể phân tâm, thầy giáo nói rất có lý.

Lục Trầm Chu cảm kích nói: “Cảm ơn thầy đã dạy bảo, nhưng em tự biết mình nên làm gì.”

Ánh mắt hắn kiên định, sẽ không thay đổi vì bất kỳ ai.

Trước khi có Võ Đạo Thụ, hắn cũng như vậy.

Giai đoạn thanh thiếu niên càng là giai đoạn quan trọng để củng cố nền tảng võ đạo.

Xuất thân của hắn không bằng người khác, không cầu có thành tựu cao bao nhiêu, nhưng cũng không thể kém quá xa. Cháu trai của thầy luyện võ nửa chừng như vậy, sau này cũng khó có thành tựu lớn.

Thầy giáo toán thấy Lục Trầm Chu kiên định như thế, trong lòng bất đắc dĩ.

“Em về suy nghĩ thật kỹ đi.”

Ông đứng ở góc độ của một người thầy, dùng kinh nghiệm đạt được từ đại đa số học sinh để khuyên Lục Trầm Chu.

Đúng như Sư Như Ngọc nói, người sống sót có xu hướng nhận thức lệch lạc. Phóng tầm mắt nhìn thế giới, dân số quá lớn, khẳng định không thiếu người có căn cốt bình thường mà vẫn đạt được thành tựu võ đạo.

Nhưng dù sao cũng chỉ là số ít, nghiêm túc mà nói thì em đã thua rồi.

Trước khi rời đi, Lục Trầm Chu nói: “Thầy, em sẽ cố gắng ổn định trong top 20. Top 10, em cũng sẽ cố gắng, nhưng em luyện võ sẽ không vì bất cứ người nào mà gác lại.”

Thầy giáo Toán ngẩn ra, sau đó cười nói: “Được, thầy tin tưởng em, em cũng không cần vì thế mà quá mệt mỏi. Thật ra thầy không lo lắng cho em, với tính cách của em, dù thế nào cũng có thể thành công. Thầy chỉ muốn em tốt hơn.”

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo