[Dịch] Vĩnh Dạ Thần Hành
Tập 20: Gặp Gỡ Tại Khư Giới (c191-c200)
❮ sau❯Chương 191: Gặp Gỡ Tại Khư Giới!
Trong lòng Hứa Thâm thoáng qua một tia khẩn trương, nhưng rất nhanh, hắn đã nhìn thấy Mai Phù đang bước trên hư không, chậm rì rì đi tới, thoạt nhìn tâm trạng của cô rất tốt, tư thế đi đường cũng lộ ra vẻ sung sướng thoải mái.
Hứa Thâm ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó ánh mắt thực tự nhiên dời qua chỗ khác.
Trước kia ngẫu nhiên Mai Phù cũng sẽ rời đi một thoáng ngắn ngủi, không biết cô phải đi kiếm ăn hay là làm chuyện gì khác, nhưng bình thường rất nhanh sẽ xuất hiện trở lại.
Trong lòng Hứa Thâm đã trở nên yên ổn, hắn bắt đầu suy tư về phương thức ném xác. Ngay sau đó, hắn vác túi đựng xác trên lưng, dọc theo con đường trong Khư giới tiến về phía trước, thông qua hiện thực hư ảo cũng có thể phán đoán ra đường, chờ tới khi hắn đi đến một nơi tương đối hẻo lánh, mới rời khỏi Khư giới, và bắt một chiếc taxi ở ven đường không có vị trí giám sát.
“Gói to của cậu là cái gì vậy? Nếu quá tải, tôi sẽ thu thêm phí đó.” Lái xe trung niên nói.
“Là một món quà mang đi tặng bạn thôi mà, nó rất nhẹ.” Hứa Thâm tiện tay giơ cái túi lên, nhìn qua cực kỳ thoải mái.
“Là búp bê sao?” Lái xe nhìn thiếu niên trước mắt dễ dàng nâng cái túi kia lên như thế, dường như thế bên trong rất nhẹ, cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi Hứa Thâm thuận lợi lên xe, hắn lại chọn địa điểm cần tới là khu Vô Miên, đến vị trí ném xác lần trước.
Lần này, khi Hứa Thâm vừa tới, hắn lập tức chú ý đến gốc Khư Thụ từng là địa điểm chôn xác trước đây, lại sinh trưởng cực kỳ xum xuê, cứng cáp, rõ ràng là thô to hơn một vòng so với những gốc Khư Thụ chung quanh, trong khi trước lúc hắn chôn cái xác kia xuống, nó còn không khác biệt nhiều đến vậy.
“Ngay cả cây đều có thể trưởng thành nhanh như vậy. . .” Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì.
Hắn nhìn nhìn chung quanh, lại dùng khư lực bao trùm, thu lấy hai cái xẻng sắt rồi bắt đầu đào đất bên dưới một gốc Khư Thụ thấp bé khác lên.
Rất nhanh, hắn đã đào được một cái hố khá to.
Tiếp theo, Hứa Thâm mở cái túi đựng xác ra, đầu tiên là lấy đầu của thiếu nữ kia ra, đặt vào trong hố sâu, sau đó là thân thể.
Trong quá trình chôn, Hứa Thâm cũng tiện tay tìm tòi vài lần trên người thiếu nữ, nhưng chỉ chạm tới một cuốn giấy dầu.
Hắn khá tò mò mở nó ra, bên trên có vẽ một tấm bản đồ.
Là bản đồ toàn thành của thành Bạch Nghĩ!
Nhưng tấm bản đồ này có chút khác biệt so với tấm bản đồ Hứa Thâm từng nhìn thấy ở cục Khư Bí. Bởi vì phạm vi biên giới của tấm bản đồ này có vẻ rộng lớn hơn nhiều, phía dưới kéo dài tít ra bên ngoài tường thành của thành Để, trong khi bên trên lại kéo dài đến sườn bên trong tường thành của khu vực nội thành.
Rõ ràng là phiên bản lớn hơn của tấm bản đồ hắn từng trông thấy.
Hứa Thâm thử dùng khư lực và máu tươi dính lên mặt trái của tấm bản đồ, nhưng không thấy nó hấp thu, nghĩa là thứ này không phải khư binh.
Hắn có chút tiếc nuối, chỉ còn cách cuộn bản đồ lại và cất đi, sau đó lại tiếp tục mò mẫm bên trong thi thể.
Chờ đến khi hắn tìm tòi hết một lượt, không còn vị trí nào nữa, thì ngoại trừ trang phục tác chiến và quần áo của thiếu nữ kia, trên người cô đã không còn bất cứ món đồ gì khác nữa.
Nhưng cô ấy đã là tồn tại hình thái thứ hai, kiểu gì cũng phải có khư binh chứ?
Hứa Thâm thầm nghi hoặc không thôi, nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ tới cái gì.
Sau khi thiếu nữ này tử vong, cô ấy đã rơi vào trong tay thanh niên kia, và tới tám chín phần mười là khư binh của cô ấy đã bị thanh niên kia thu đi rồi.
Hứa Thâm nghĩ đến thanh niên kia, lại nhớ tới dáng vẻ chết thảm của đối phương, trong lòng thoáng khựng lại một chút.
Hắn chưa thấy thanh niên kia ra tay, nhưng không cần phải nghi ngờ, thực lực của đối phương tuyệt đối không kém, chỉ tiếc, ở trước mặt con khư cấp A biết ngụy trang che giấu kia, gã cũng chỉ thuần túy là sinh vật nhỏ yếu tới tặng món ăn thôi.
“Đáng tiếc, chẳng lấy được một món khư binh nào của bọn họ. . .” Trong lòng Hứa Thâm tràn đầy tiếc nuối.
Nhưng rất nhanh, hắn đã lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều thêm nữa, lần này hắn có thể sống sót đã cực kỳ không dễ dàng rồi… Tốt hơn hết là đừng có ước mơ xa vời quá!
Hứa Thâm chôn xong thi thể, lại lấp đất cẩn thận xuống, thậm chí còn đạp đạp vài cái và trải lên một chút lá rụng ngụy trang.
Sau đó, hắn nhìn qua gốc Khư Thụ bên cạnh, thầm suy nghĩ một hồi, tiếp đó lại dùng chiếc xẻng sắt trong tay đào lên một cái hố nhỏ, bên dưới hố đều là rễ cây rắc rối, đan xen chằng chịt, quấn chặt chung quanh một bộ xương khô. Lớp da bọc bên ngoài bộ xương nọ đã chuyển màu đen, bề ngoài thối rữa, nứt toác, dán sát vào khung xương cốt, máu thịt, cơ quan nội tạng bên trong, đã sớm bị hấp thu.
Hiện giờ, những gì còn sót lại chỉ là một bộ thây khô mất nước.
Hứa Thâm lắc lắc đầu, lại vùi đất xuống và dùng thủ pháp tương tự, phủ lên trên một chút cỏ dại che giấu đi.
Hắn làm xong hết thảy những chuyện này, đang muốn trả lại chiếc xẻng sắt và rời khỏi nơi này, bỗng nhiên, một chuỗi những tiếng lá cây rơi rụng xào xạc vang lên.
Ngay tiếp theo, một bóng dáng toàn thân mặc nhuyễn giáp màu bạch kim lao ra, tựa như một con cáo bạc mảnh khảnh, dừng trên Khư Thụ, sau đó lại nhảy lên, vội vàng lao về phía trước.
Hiển nhiên bóng dáng ấy đã phát hiện ra Hứa Thâm đang đứng dưới mặt đất, rồi không khỏi sửng sốt, tựa như không nghĩ đến ở nơi này còn có trảm khư giả.
Căn cứ theo trang phục tác chiến chế thức được sản xuất thống nhất trên người Hứa Thâm. . . Dường như là tồn tại thuộc giai đoạn đầu?
Trong ánh mắt cô gái lộ ra vẻ thất vọng, lập tức xẹt qua, không hề có ý định dừng lại, bàn chân đạp lên tán cây Khư Thụ bên cạnh Hứa Thâm, nhanh chóng lao về phía trước.
Trong lòng Hứa Thâm có chút khẩn trương, nhưng sau đó, hắn phát hiện ra đối phương không quá chú ý tới mình, mới thoáng buông lỏng một chút. Hắn chỉ lo lắng thi thể dưới chân mình bị cô gái kia phát hiện.
“Ma ma, lại có thêm một món đồ ăn vặt nho nhỏ này, con muốn, con muốn!” Bỗng nhiên, một giọng nói của bé trai vang lên.
Hứa Thâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng mảnh khảnh vừa xông ra từ rừng khư. Người nọ là một người phụ nữ mặc váy cưới màu trắng, đội mũ tơ tằm, thoạt nhìn tao nhã vô cùng.
Nhưng phía trên lồng ngực, ngay tại mảnh da thịt màu trắng như tuyết kia, lại mọc ra một cái bướu thịt cực lớn, nhìn kỹ mới phát hiện, đó là cái đầu của một cậu bé.
Chương 192: Tôi Sai Rồi!!!
“Được, ma ma sẽ cho con.” Trên mặt người phụ nữ mặc áo cưới này lộ ra vẻ cưng chiều.
Cô điểm mũi chân xuống mặt đất, cánh tay chộp vào cành Khư Thụ mượn lực, nhanh chóng vọt về phía Hứa Thâm.
Hứa Thâm nhìn thấy bị Khư Thụ cô bắt lấy đang lay động kịch liệt, không ngừng run rẩy, trong lòng thoáng yên ổn hơn rất nhiều.
Đối phương có thể ảnh hưởng đến gốc Khư Thụ này, nghĩa là cô ấy đang ở cùng một tầng thứ nhất trong Khư giới với hắn.
Hơn nữa nhìn qua, dường như con khư này cũng không quá mức khủng bố như vậy.
“Là cấp C sao?” Hứa Thâm yên tĩnh đứng tại chỗ.
Còn sau lưng hắn, cô gái vừa nãy nghe được động tĩnh phía sau nhưng không thấy hắn chạy trốn, hơi tò mò ngoái đầu nhìn lại, và đương nhiên, cô đã bắt gặp thiếu niên nọ đang ngây ngốc sững sờ, đứng yên tại chỗ.
Hắn không chạy trốn, cũng không có ý định rút kiếm chiến đấu.
Chẳng lẽ bị khư dọa ngốc luôn rồi?
Cô không khỏi lắc đầu, chút áy náy vừa nảy lên trong lòng đã biến mất.
Vốn dĩ cô còn cảm thấy rất đáng tiếc vì lẽ ra thiếu niên này không nên gặp phải loại tình huống tai bay vạ gió ấy đâu, nhưng đến bây giờ, cô lại có suy nghĩ khác, loại người mà tâm tính quá mức ngây thơ này, sớm muộn gì cũng chết mà thôi, không thể sống lâu được. . .
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên.
Cô gái giật mình, con ngươi mở to, dường như không thể tin nổi vào những gì mình đang thấy. Bởi vì… máu tươi đang phun ồ ạt từ trên cánh tay của người phụ nữ mặc áo cưới kia, một cánh tay của cô ta đã bị chặt đứt rồi!
“Chuyện này. . .” Trên mặt người phụ nữ kia cũng lộ vẻ khiếp sợ.
Mà lúc này, vẻ mặt Hứa Thâm vẫn còn đứng tại chỗ kia, cũng khiếp sợ không kém.
Vừa rồi… rõ ràng là hắn muốn rút kiếm trực tiếp chém vào đầu đối phương, ra tay một lần giải quyết nhanh gọn.
Nhưng. . . Đối phương vừa vươn bàn tay tới, lại bỗng nhiên thay đổi tốc độ, dùng tốc độ cực nhanh chống đỡ đòn tấn công của hắn.
“Con này… con này không phải khư cấp C!” Vẻ mặt Hứa Thâm đầy kinh hãi.
Loại phản ứng vừa rồi, khả năng thay đổi tốc độ vừa rồi, tuyệt đối không thể là khư cấp C!
Đột nhiên trong đầu hắn trống rỗng, tựa như vừa bị một tia chớp bổ thẳng vào đầu, hắn lại nghĩ đến cô gái vừa bay vút qua kia, trên người cô ấy mặc nhuyễn giáp màu bạch kim.
Phải biết rằng, loại trảm khư giả thuộc hình thái thứ nhất như hắn, đều mặc loại trang phục tác chiến thống nhất là màu đen.
Chỉ có tiểu đội với toàn bộ thành viên là tồn tại hình thái thứ hai như hắn đã nhìn thấy lúc trước, mới có khôi giáp và binh khí tác chiến khác biệt.
Nói như vậy. . .
Tiếng thét chói tai vẫn còn vang lên dữ dội bên tai Hứa Thâm. Ngay sau đó, hắn chợt nhìn thấy thân thể người phụ nữ mặc áo cưới kia phình to lên, bộ áo cưới trên người bị xé nát. Vẻ mặt cậu bé trước ngực cô ta cũng chuyển từ nũng nịu biến thành nổi giận, ngay sau đó toàn thân cậu bé rời ra, xé rách thân thể người phụ nữ mặc áo cưới nọ để chui ra ngoài.
Cậu bé vừa chui ra từ bên trong thân thể người phụ nữ kia, đã lập tức biến đổi, nhưng lúc này, nó không còn dáng vẻ một bé trai nữa, mà đã trở thành một con thú khổng lồ cực kỳ khôi ngô hùng tráng.
Thân hình cậu bé đã cao tới ba mét, toàn thân đầy cơ bắp, dường như bên ngoài còn được phủ kín bởi tầng vảy gồ lên, vẻ mặt đầy hung ác, giận dữ: “Mày không được làm thương tổn ma ma của tao. . .”
Hứa Thâm dứt khoát xoay người bỏ chạy, trong lòng điên cuồng hò hét.
Là tôi sai rồi! !
Đông đông đông!
Thân thể con thú có cái đầu bé trai nọ giống như một chiếc xe vũ trang lao ầm ầm trong rừng khư. Tuy thân hình nó thật lớn, nhưng tốc độ hành động lại chẳng chậm chạp chút nào, chỉ đảo mắt một cái, đã lao tới phía sau Hứa Thâm.
Hứa Thâm lập tức cảm nhận được một luồng lực hút truyền đến từ sau lưng, tựa như thân thể hắn đang bị gió lớn giằng xé, còn có thêm một loại cảm giác nửa bước cũng khó đi.
Hắn quay đầu, lập tức nhìn thấy một bé trai đang giận dữ với gân xanh nổi đầy trên mặt.
Bùm!
Trái tim hắn run rẩy, tràn ngập kinh hoàng, từng luồng khư lực dũng mãnh xông vào, bổ sung năng lượng cho trái tim.
Dường như máu tươi cả người hắn đều bị điều động, có khư lực theo trái tim tỏa ra lưu chuyển toàn thân, một luồng lực lượng mạnh mẽ mà cực nóng ập tới, khiến cho thân thể hắn tiến vào trạng thái giới hạn.
Nhưng cùng lúc đó, các loại âm thanh hỗn loạn cũng lập tức vang lên trong đầu.
Tăng!
Bỗng nhiên Hứa Thâm rút kiếm chém đến, uy thế kiếm quang bạo tăng, chỉ trong nháy mắt đã bổ xuống, dưới ảnh hưởng của lực hút nọ, tốc độ xuất kiếm của hắn lại đạt được một chút dẫn dắt và tăng cường.
Âm thanh kim loại chạm nhau vang lên, Hứa Thâm vừa nhìn thấy thanh kiếm của mình ma sát vào ngực đối phương, làm tóe lên đốm lửa!
Hắn có chút trợn mắt há hốc mồm.
Đây là khư cấp B sao? !
Lại nói, tuy lúc trước hắn từng gặp được khư cấp B, nhưng lúc ấy, hắn cũng chưa giao thủ cùng con khư ngụy trang thành cấp B nọ, chỉ biết rằng, khi giao chiến, nó đã hoàn toàn áp chế thanh niên kia và cô gái chân dài, thậm chí cô gái chân dài nọ còn bị nó xuyên thủng trong nháy mắt, rồi đánh cho hấp hối.
Hiện giờ khi hắn tự mình giao thủ, mới biết được sự khủng bố của khư cấp B.
Chẳng trách muốn đối chiến với loại quái vật này, phải cần tới kiếm đặc chế, nếu hiện giờ, hắn vẫn dùng loại kiếm Trảm Khư lúc trước, phỏng chừng lưỡi kiếm đã cong queo cả rồi!
Rống!
Cậu bé nọ lại phát ra tiếng gầm nhẹ hoàn toàn không hợp với số tuổi của mình, chất giọng này cực kỳ khàn khàn lại trầm thấp. Sau đó, cậu múa may nắm tay cực lớn, đập thẳng về phía Hứa Thâm, từ trên nắm tay bắn ra thật nhiều vảy. Những cái vảy này có tác dụng hệt như mũi tên, muốn cắm lên người hắn.
Hứa Thâm vội vàng vung kiếm chống đỡ, nhưng số lượng vảy nhiều lắm, làm sao mà chống đỡ xuể?
Huống chi nắm tay kia mới là đòn tấn công khủng bố nhất.
Những chiếc vảy kia bắn trúng, khiến bộ trang phục tác chiến trên người Hứa Thâm bị vẽ nên từng miệng vết thương chằng chịt, cả người truyền đến từng cơn đau đớn khó chịu tựa như bị kim đâm.
Mặt nạ ác quỷ lập tức xuất hiện trên mặt hắn, năng lực bắt giữ của thị giác lại tăng lên. Hắn đã thấy rõ quỹ tích của nắm tay, thân thể vội vàng nhảy lên, lật mình tránh thoát về phía sau.
Chương 193: Cô Thực Sự Coi Trọng Tôi Nha…
Chợt nghe “Phốc” một tiếng, đột nhiên trên mặt đất có nham thạch bén nhọn nhô lên.
Hứa Thâm căn bản không kịp phản ứng, bụng đã bị đâm trúng, thân thể cũng bị nó chống ngược lên.
Phần trang phục tác chiến trên bụng hắn vỡ tan, để lộ ra một mảnh da thịt màu đen ở bên trong.
Là khư binh mảnh da màu đen kia đã bảo vệ tính mạng cho hắn!
Con khư thú kia tóm lấy Hứa Thâm bay lên không trung, đã đi nhanh đạp đến, trên nắm tay hiện ra tinh mịn gai nhọn, hướng Hứa Thâm hung hăng đập tới, nếu một quyền này đánh trúng, không chết cũng tàn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một luồng quang mang màu xanh nhạt xẹt qua.
Một thanh kiếm mảnh xẹt qua Hứa Thâm, đâm về phía con mắt của cậu bé.
Hứa Thâm có cảm giác thân thể của hắn vừa bị cái gì túm lấy, bay sang bên cạnh, tránh thoát một quyền kia.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy cô gái mặc nhuyễn giáp bạch kim lúc trước rời khỏi, đã vòng trở lại, đang chém giết cùng một chỗ với cậu bé nọ.
“Nó không phải khư cấp B quá mạnh, chúng ta hợp lực có thể giải quyết được!” Bóng dáng cô gái cực kỳ linh hoạt, tựa như con bướm vờn quanh bên người cậu bé kia, không ngừng công kích, liên tục đâm tới những vị trí yếu hại, như gương mặt, phần cổ, khiến cho cậu bé điên cuồng nổi giận rít gào.
Cô thực sự coi trọng tôi nha. . . Hứa Thâm thầm cười khổ trong lòng, bắt đầu sinh ra ý niệm chạy trốn trong đầu.
Nhưng khi hắn nhìn thấy đối phương đã dốc toàn lực, liều mạng xông ra chiến đấu hăng hái, cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống, không trực tiếp bỏ đi.
Tốt xấu gì vừa rồi, đối phương cũng kéo hắn một cái.
“Nhược điểm của nó là cổ, cậu hạn chế hành động của nó, cho tôi cơ hội!” Cô gái mặc nhuyễn giáp đạp lên vòng ngực khổng lồ của cậu bé kia, tựa như hồ điệp xuyên hoa bay ngược trở lại, dừng ở bên người Hứa Thâm.
“Ách, tôi không hạn chế nổi.” Hứa Thâm lập tức nói.
“Cứ thử xem.”
Cô gái mặc nhuyễn giáp bạch kim chẳng cho Hứa Thâm có cơ hội nhiều lời, đã vọt tới, lúc này cũng không còn thời gian nữa rồi, Hứa Thâm chỉ có thể kiên trì đi theo.
Chỉ thấy cô gái mặc nhuyễn giáp bạch kim dùng thân pháp linh hoạt không ngừng hấp dẫn sự chú ý của cậu bé kia, rất nhanh, phía sau lưng nó đã lộ ra trước mặt Hứa Thâm.
Hứa Thâm đã nhìn thấy cơ hội tuyệt hảo trước mắt, nhưng hắn nên. . . hạn chế đối phương như thế nào?
Là trói chặt? Là ôm lấy ư? Hiển nhiên là không có khả năng rồi.
Nhưng cơ hội chỉ chớp mắt là qua, không cho phép hắn chần chừ quá lâu. Da đầu Hứa Thâm tê rần, bỗng nhiên hắn hung hăng lao tới, đụng thẳng vào lưng đối phương.
“Bành” một tiếng, Hứa Thâm có cảm giác mình vừa đâm thẳng vào một bức tường, nửa thân thể đều chịu lực phản chấn tới tê dại.
Mà cậu bé kia cũng lảo đảo, chúi người về phía trước, mất thăng bằng.
“Cơ hội tốt!” Đôi mắt cô gái mặc nhuyễn giáp bạch kim tỏa sáng, nhanh chóng vung kiếm toàn lực chém tới.
Tranh!
Âm thanh kim loại va chạm vào nhau lập tức vang lên, sắc mặt cô gái mặc nhuyễn giáp bạch kim đại biến. Ngay sau đó, cô đã nhìn thấy trên gương mặt nổi giận của thằng bé kia, vừa lộ ra một tia cười gằn độc ác.
“Phốc” một tiếng, từ trong miệng con khư nọ phun ra một vật thể bén nhọn, tựa như răng nanh, lại tựa như một đoạn xương cốt chưa bị tiêu hóa.
Thân thể cô gái mặc nhuyễn giáp bạch kim lập tức bị đánh trúng, bay ngược ra ngoài.
Ngay khi cô rơi xuống đất, từ bên dưới đột ngột mọc lên một cây gai nhọn.
Thân thể của cô bị đâm trúng, truyền ra âm thanh xương cốt nứt vỡ, nhưng cây gai nhọn này cũng không thể xuyên thủng thân thể cô, nó đã bị nhuyễn giáp trên người cản lại.
“Cố ý lộ ra phần cổ. . .”
Cô gái mặc nhuyễn giáp bạch kim nhìn phần cổ bị một tầng vảy dày chi chít bao phủ của đối phương, trong lòng chợt lạnh lẽo. Cô đã bị lừa, đối phương cố ý hấp dẫn cô lại gần công kích!
Đã rõ ràng rồi, trong lúc con khư này đối chiến cùng Hứa Thâm, nó đã cố ý bại lộ nhược điểm ở phần cổ, hóa ra mục đích chính là. . Hấp dẫn cô trở về.
Trong lòng cô nổi lên từng đợt hàn ý. Ngay từ đầu, mục tiêu của con khư này vẫn luôn là cô.
Bóng tối bao phủ đến, trên mặt thằng bé khư lộ ra nụ cười gằn độc ác, nắm tay cực lớn đột ngột đánh xuống, nếu cô gái mặc nhuyễn giáp bạch kim bị nó đánh trúng, chắc chắn vòng eo mảnh khảnh kia sẽ bị tươi sống cắt ngang.
Bành!
Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh vỡ vụn vang lên.
Cậu bé nọ giật mình, ánh mắt nhìn qua.
Chỉ thấy một đạo kiếm phong vừa chém trúng cổ nó, khiến cho tầng vảy dày chi chít bên trên, đã bị chặt đứt.
“Rống! !”
Cậu bé khư phát ra một tiếng rít gào đầy thống khổ và phẫn nộ, mặt đất xung quanh chấn động, đột nhiên có cát đá từ dưới mặt đất điên cuồng bắn lên.
Cô gái mặc nhuyễn giáp bạch kim giật mình, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng đã lay động nhanh chóng như du ngư (cá bơi), nương theo ưu thế quán tính, thân thể trực tiếp thoát ra ngoài, bàn tay quơ một cái, nắm được đầu cậu bé khư, khiến cho phần cổ của nó lệch khỏi quỹ đạo. Ngay sau đó, thanh kiếm mảnh từ trong tay cô chém xuống, cực kỳ chính xác đâm nghiêng vào phần cổ kia.
Mặt đất vốn đang rung động xung quanh lập tức ngừng lại.
Thằng bé khư há miệng, dường như nó muốn nói điều gì, nhưng đến cuối cùng đầu gối đã mềm nhũn xuống, chỉ nói được duy nhất một câu “Ma ma ơi con sợ. . .” sau đó, quỳ rạp xuống đất.
Máu tươi màu đen không ngừng trào ra từ cổ nó nhưng cô gái mặc nhuyễn giáp bạch kim không hề dừng tay, trực tiếp dùng kiếm mảnh nhanh chóng khuấy vài cái bên trong, tới lúc xác định toàn bộ những bộ phận trong ngực cậu bé khư đã hoàn toàn bị phá hủy, mới thu tay lại.
Còn Hứa Thâm, hắn chờ đến khi cô gái này thu tay, lại liên tiếp vung kiếm chém tới, hoàn toàn chặt đứt cái đầu cậu bé khư kia, lại dùng kiếm, hung hăng đâm vào trái tim, mãi cho đến khi cậu bé nọ không còn chút động tĩnh nào nữa, mới yên tâm.
Đôi bao tay máu thịt màu đỏ tươi trên tay hắn cũng chìm vào trong cơ thể, bàn tay trở nên tái nhợt, cả người lại xuất hiện từng cơn mê muội và suy yếu.
Vừa rồi, Hứa Thâm đã mượn dùng hiệu quả tăng phúc lực lượng của chiếc bao tay màu huyết hồng này, mới có thể chém nát phần cổ của con khư nọ.
Hai người liếc nhau, đều co quắp ngồi xuống đất.
Chương 194: Vậy Cô Muốn Báo Đáp Tôi Ra Sao???
“Đa tạ.” Cô gái mặc nhuyễn giáp bạch kim thở ra một hơi rồi cười nói: “Cậu tọa trấn phân cục nào vậy? Vì sao cho tới bây giờ, tôi còn chưa gặp cậu?”
“Tôi cũng chưa từng gặp cô, cô là?”
“Tôi là Nguyệt Linh của phân cục khu Vô Miên, vừa nhậm chức được hai năm, còn cậu thì sao?”
“Ách ách, tôi chỉ là một trảm khư giả bình thường, còn chưa đủ tư cách tọa trấn.”
Hứa Thâm đánh giá cô gái này, thoạt nhìn cô ấy cực kỳ tuổi trẻ, chỉ chừng hai mươi thôi. Nói như vậy, khi cô ấy đảm nhiệm công việc trấn thủ một phương này, cũng có tuổi tác sàn sàn như hắn?
Quả nhiên trên đời này có rất nhiều cường giả.
Cậu là trảm khư giả bình thường. . . khóe miệng Nguyệt Linh hơi hơi run rẩy.
“Cậu đã không muốn nói thì thôi.”
Hiển nhiên, đối phương muốn che giấu tung tích, nhưng cũng chẳng sao, lúc cô quay về, chỉ cần điều tra một chút sẽ biết.
“Mặc kệ nói như thế nào, may mắn đêm nay gặp được cậu, bằng không tôi muốn cắt đuôi thứ đó sẽ rất phiền toái, chỉ có thể hấp dẫn nó đi đến nơi khác thôi. . .” Nguyệt Linh khẽ cười nói, đại chiến qua đi, trong lòng tràn ngập cảm giác sung sướng khi sống sót sau tai nạn, có vẻ cực kỳ thoải mái.
“Vậy cô muốn báo đáp tôi ra sao?” Hứa Thâm hỏi.
“. . . Cậu muốn tôi báo đáp như thế nào?” Sắc mặt Nguyệt Linh đầy vẻ kỳ quái.
“Cũng không cần cô báo đáp như thế nào, chỉ cần cô coi đêm nay chúng ta chưa từng gặp nhau là được.” Hứa Thâm nói.
Nguyệt Linh đánh giá hắn hai cái, bỗng nhiên hiểu được: “Tôi đã biết, cậu không muốn bại lộ thân phận của mình? Nhìn cậu còn mặc trang phục tác chiến ở giai đoạn đầu. . . Nghĩ cũng đúng nha, trộn lẫn bên trong đám người giai đoạn đầu, mỗi ngày đều chơi đùa cùng đám khư cấp C đáng yêu sẽ an toàn hơn. Haizz… đúng là năng lực càng lớn, chết càng nhanh. . .”
Nói đến đây, cô ấy khẽ thở dài: “Nếu không phải trước kia, thực sự không có người, tôi cũng sẽ không thượng vị.”
Nguyệt Linh cảm thán xong, lại bắt gặp dáng vẻ không muốn nhiều lời của Hứa Thâm, cũng không tiếp tục dông dài thêm nữa. Kỳ thực ngày thường, cô cũng là người khá ít nói. Coi như hiện giờ đã không còn chuyện gì nữa, Nguyệt Linh lập tức đứng dậy: “Thêm số liên lạc đi, về sau có chuyện gì còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
“Ừm.” Hứa Thâm do dự một chút mới nói: “Được rồi.”
“. . .”
Nguyệt Linh có chút nghẹn họng. Ngày thường, đám người trong cục kia muốn xin số liên lạc của cô còn không được, vậy mà lúc này, cô chủ động xin số người ta lại bị ghét bỏ.
Chờ sau khi Hứa Thâm thêm số liên lạc của Nguyệt Linh xong, hắn lập tức tạm biệt cô rồi nhanh chóng rời đi.
Nguyệt Linh đứng nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, trong mắt lộ ra chút suy tư, thì thào tự nói: “Một tồn tại hình thái thứ hai của khu khác, lại đến nơi này muộn như vậy, rút cuộc là để làm cái gì?”
. . .
. . .
Bên trong một khu phố nào đó thuộc khu khác.
Hai dãy kiến trúc bị phá hủy, giống như một chiếc bánh ngọt bị người ta vỗ cho một cái, sụp đổ từ bên cạnh xuống, để lộ phần cốt thép, uốn lượn tựa như nanh vuốt dã thú ở bên trong, ra ngoài.
Xung quanh khu này, đã bị bao vật chật như nêm cối, ba tầng bên trong ba tầng bên ngoài, nhưng thật nhiều xe công vụ của sở Tuần Tra vẫn đang ùn ùn kéo tới, tuyến cảnh giới giăng kín khắp nơi, cả ba con đường gần đó cũng bị phong tỏa. Những hộ gia đình sinh sống bên trong khu vực này đều bị hạn chế ra ngoài.
Kể cả một vài phú hào cực kỳ giàu có, giá trị bản thân rất cao, có ý muốn hỏi thăm nhân viên sở Tuần Tra bên kia về tình huống nơi này, cũng gặp phải lời từ chối lạnh như văng.
Lúc ấy, có hai chiếc xe vũ trang màu đen đã ngừng lại bên trong tuyến cảnh giới từ trước.
Trong khu vực thuộc Khư giới ngay đằng trước chiếc xe, một đám nhân viên trảm khư đang tụ tập trước mặt một bộ thi thể cực kỳ to lớn, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng vô cùng.
Ở ngay trung tâm bộ thi thể đã biến thành bùn nhão kia, có một thiếu nữ cả người trắng như tuyết đang nằm gọn tại nhụy hoa thuộc tổ chức màu đỏ tươi ấy, nhìn qua cấu tạo thân thể cực kỳ hoàn mỹ, nhưng lúc này, trên lồng ngực và bụng của thiếu nữ nọ lại xuất hiện lỗ thủng màu đen.
Trái tim và nội tạng bên trong, đều bị đào rỗng.
Trên mặt thiếu nữ còn đọng lại nỗi kinh sợ cùng một chút mờ mịt.
Vết máu màu đen lan tràn trên hiện trường, cực kỳ đậm đặc, thật lâu rồi vẫn không có dấu hiệu tán đi.
“Đây là khư cấp B sao? Nhưng vì sao khư cấp B đã chết vẫn còn khí tức đậm đặc như vậy? Theo lẽ thường, khi chiến đấu lan đến gần hiện thực, thi thể đã chết sẽ tự động chìm xuống tầng thứ nhất trong Khư giới, sau đó sẽ liên tục chìm sâu xuống, cuối cùng phải hoàn toàn biến mất mới đúng. . .”
Một vị trung niên dùng kiếm chọc chọc lên thân hình cực lớn đầy bùn nhão kia, có cảm giác nó chính là phần tổ chức còn sót lại do thiếu nữ trắng như tuyết nọ lột da xuống, tạo thành.
Một nhân viên trảm khư bên cạnh dùng một vật thể có dạng ống tiêm bằng kim loại màu bạc, dài cỡ một cánh tay, đâm vào cánh tay thiếu nữ. Rất nhanh, một loại máy cảm ứng được đặt bên trong ống kim loại đã hiện ra quang mang màu máu.
Tầng hào quang này dần dần trở nên đậm đặc, cuối cùng có một bộ phận nhỏ màu đỏ tươi đã gần như biến thành màu đen!
“Cấp B, hơn nữa còn là cấp B đỉnh cao. . .”
Mười mấy người chung quanh điều thay đổi sắc mặt, ai nấy đều có chút khiếp sợ.
Với bọn họ, tồn tại cấp B đã là tai họa khủng bố, chỉ hình thái thứ hai mới có thể chiến đấu cùng thứ này, nhưng bọn họ vẫn cần phối hợp. Về cơ bản, nếu đơn đả độc đấu, kể cả hình thái thứ hai cũng rất khó chiến thắng loại quái vật này.
Mà cấp B đỉnh cao? Bọn họ từng nghe nói kể cả một tiểu đội hình thái thứ hai, nếu gặp được nó, cũng có khả năng đoàn diệt!
Càng khủng bố hơn chính là… Con khư cấp B đỉnh cao trước mắt này, đã bị giết!
Phải biết rằng, từ khi sự kiện này bùng nổ, đến lúc bọn họ xuất hiện tại nơi này, trước sau còn không đến một tiếng đồng hồ.
“Cục trưởng, bên này còn hai bộ thi thể chưa bị tiêu hóa hoàn toàn.” Một người bên cạnh báo cáo.
Người đứng tại vị trí trung tâm của đám đông đúng là Liễu Tích Xuyên.
Chương 195: Nơi Này Vẫn Còn Một Con Khư Cấp A…
Sự kiện này bùng nổ tại khu Hắc Quang, Liễu Tích Xuyên vốn là cục trưởng của cục Khư Bí đương nhiên phải tác chiến tại hiện trường. Trên thực tế, từ lúc sở Tuần Tra báo tin tức này tới cục Khư Bí, đến ngay sau khi cục Khư Bí xác minh được chuyện này, lão đã có mặt ở đây rồi.
Đương nhiên, tin tức xác minh được đã cho thấy, chiến đấu ở nơi này kết thúc rồi.
“Tôi đã kiểm tra, hai người kia đều là tồn tại hình thái thứ hai. Căn cứ theo binh khí và trang phục tác chiến còn sót lại của bọn họ, hai người này đều không phải đám người chúng ta quen thuộc, phỏng chừng là người từ nội thành tới.” Một lão nhân mặc khôi giáp bên cạnh Liễu Tích Xuyên, mở miệng nói.
Lão đúng là Vương Đại Gia, vị lão nhân vẫn tựa vào bức tường bên ngoài sở nghiên cứu khư thú, canh gác.
Xung quanh, ngoài hai người bọn họ, còn hai đội trảm khư giả khác, chính là biên đội số một và biên đội số bốn, đều tiến đến trợ giúp những nhân viên trong này, hoàn tất quá trình kiểm tra và phong tỏa.
“Hình thái thứ hai trong nội thành. . .” Liễu Tích Xuyên nhíu mày thật sâu.
“Cục trưởng, nếu người ở nội thành hao tổn trong này, hẳn là bọn họ sẽ phái người đến đây kiểm tra, thậm chí còn muốn chúng ta chịu trách nhiệm.” Lý Mỹ Na bên cạnh trầm giọng nói
“Có phải chúng ta hại chết bọn họ đâu? Vì sao lại bắt chúng ta chịu trách nhiệm?” Một vị đội viên thuộc biên đội số bốn bên cạnh không nhịn được, lập tức mở miệng nói.
“Nói đơn giản thế này, cậu đánh mất một thứ gì đó, biết rõ bản thân không thể nào tìm lại thứ ấy, nhưng luôn có thể tìm được người khác để trút giận.” Lý Mỹ Na liếc mắt nhìn người nọ một cái, quả nhiên suy nghĩ trong đầu mấy đội viên trảm khư trẻ tuổi này, quá mức đơn giản.
Cô cũng từng là nhân viên trảm khư, nhưng đã sớm rời khỏi tiền tuyến, lui trở về hậu phương, chính vì phát hiện đám người phụ trách động não này chẳng những có địa vị cao hơn, ưu đãi nhiều hơn, còn an toàn hơn những người phụ trách chiến đấu như bọn họ.
“Tốt xấu gì chúng ta cũng là người làm việc tại thành Để, kiểu gì bọn họ cũng không thể bêu xấu chúng ta được.” Người nọ vẫn cố chấp nói.
“Người ta sẽ không quan tâm tới những chuyện đó đâu. Đến lúc ấy, chỉ cần ném cậu tới quản lý một địa phương cực kỳ hỗn loạn, rồi định cho một tội danh trị an không đảm bảo, cũng đủ trừng trị cậu rồi.” Lý Mỹ Na hừ lạnh một tiếng.
Người nọ sửng sốt một hồi, không hề hé răng nói nữa.
“Lão Vương, anh thấy thế nào?” Liễu Tích Xuyên nhìn về phía Vương Đại Gia.
Lão Vương hừ nhẹ nói: “Còn có thể thấy thế nào được nữa? Binh đến tướng đỡ, dù sao anh cũng am hiểu mấy chuyện này nhất mà, bọn họ còn có thể chơi đùa được anh sao?”
Liễu Tích Xuyên bất đắc dĩ nói: “Tôi đang hỏi chuyện con khư kia mà.”
Lão Vương nhìn nhìn chung quanh, bỗng nhiên đôi mắt khẽ nheo lại, chăm chú quan sát một nơi nào đó giữa hư không.
Bất chợt, lão xoay người, nắm lấy một mảnh bụi đất, trực tiếp ném nó đi, chỉ thấy nắm bụi đất kia vừa bay lên đã rơi xuống dưới.
Cùng lúc ấy, sắc mặt lão Vương thoáng biến đổi, thậm chí còn lộ ra vài phần sợ hãi.
Sắc mặt Liễu Tích Xuyên hơi biến hóa, nói: “Sao vậy?”
Lão Vương nhìn đối phương một cái, bỗng nhiên trực tiếp xoay người nói: “Tôi vừa nhớ ra, nồi canh vừa nấu hồi tối còn chưa tắt lửa, tôi đi về trước đây.”
Liễu Tích Xuyên có vẻ tức cười, lập tức nói với những người khác: “Để cho sở Tuần Tra bên kia kiểm tra kết quả trên camera giám sát ở nơi này đi, kiểm tra toàn bộ trong vòng ba tháng trở lại đây. Còn mấy người tản ra điều tra tình huống xung quanh, nhìn xem con khư này. . . đã chết như thế nào.”
“Trong vòng ba tháng?” Có người nghi hoặc hỏi.
Liễu Tích Xuyên không tiếp tục nhiều lời, đã đuổi theo bước chân Vương Đại Gia: “Chúng ta cùng đi thôi.”
Vương Đại Gia liếc mắt nhìn lão, bước chân càng nhanh hơn.
Lý Mỹ Na nhìn về phía thi thể thiếu nữ trắng như tuyết đang nằm trên mặt đất, từ đáy mắt hiện lên một mảnh kiêng kị và sợ hãi thật sâu, ngay sau đó, cô cũng bước nhanh theo Liễu Tích Xuyên rời đi.
“Đội trưởng. . .”
Những người khác vừa thấy cục trưởng đi rồi, đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Diệp Thủ quan sát sắc mặt biến ảo không ngừng của đội trưởng Sở Bạch, có chút nghi hoặc nói.
Gã rất ít khi bắt gặp đội trưởng trong dáng vẻ mất hồn mất vía kiểu này.
Bởi vì đối phương chính là đội trưởng của biên đội số một.
Nếu biên đội số hai được xưng là đội ngũ trường thọ thì biên đội số một. . . Chính là đội ngũ vương bài!
Mà Sở Bạch là đội trưởng của đội ngũ vương bài, hiển nhiên thân phận địa vị của gã cực kỳ cao, kể cả khi gặp mặt cục trưởng cũng có thể nói chuyện ngang hàng.
Có thể nói, cấp bậc của gã cực kỳ gần với vị Vương Đại Gia kia.
“Không có gì, mọi người cứ kiểm tra trước đi, tôi đi hút một điếu thuốc lá.” Sở Bạch phục hồi lại tinh thần nhưng không có nhiều lời.
Ánh mắt phó đội trưởng Triệu Thanh Miên thoáng chớp động, chờ sau khi Sở Bạch rời đi, gã lập tức bước về một hướng khác, xua tay nói: “Tôi đi tiểu một bãi.”
. . .
. . .
“Tạm thời đặt khu vực chung quanh đây thành vùng cấm .”
Trong xe, Lý Mỹ Na ngồi trên ghế lái, nhanh chóng điều khiển chiếc xe rời khỏi nơi đây.
Liễu Tích Xuyên ngồi ở ghế sau, sắc mặt hơi hơi biến hóa nhưng không nói gì thêm.
“Tôi khẳng định con khư cấp B này không chết ở trong tay trảm khư giả.” Ngón tay đang nắm vô lăng của Lý Mỹ Na thoáng run rẩy một cái: “Nội tạng và trái tim đều bị đào rỗng, mà những bộ phận tổn thất đó, đều là thứ mà khư thích ăn nhất. . .”
Thông qua kính chiếu hậu, có thể nhìn rõ sự sợ hãi trong đáy mắt cô, rốt cuộc Lỹ Mỹ Na cũng không thể che giấu được nữa: “Ngoại trừ bộ phận bị tổn thất, những nơi khác không hề có chút tổn thương nào, nghĩa là… nó hoàn toàn bị kẻ săn mồi kia nghiền áp. Chắc chắn ở gần nơi này. . . vẫn còn một con khư cấp A!”
Lời nói của cô khiến nhiệt độ bên trong xe lập tức giảm xuống không độ.
Chỉ còn âm thanh vù vù của động cơ ô tô phát ra khi hoảng sợ chạy trối chết trên đường…
Nhưng sắc mặt của Liễu Tích Xuyên và lão Vương đang ngồi ở ghế sau, lại không có chút biến hóa hay phản ứng nào.
Một lát sau, lão Vương mới thở dài nói: “Anh tìm thư ký không tồi.”
Liễu Tích Xuyên khẽ gật đầu.
Cảm giác của cô ấy rất tốt.
Chương 196: Hạt Giống!
“Anh có nhìn thấy động khư ở nơi đó hay không?” Lão Vương nhìn về phía Liễu Tích Xuyên, trong đôi mắt già nua lóe ra một chút quang mang khó mà nắm bắt được, tựa như muốn nhìn thấu nội tâm của con cáo già bên cạnh.
“Nhìn thấy rồi.” Liễu Tích Xuyên gật đầu: “Có kích cỡ bằng một ngón tay.”
“Hẳn là nó đã khép lại chút ít.”
Lão Vương thấy đối phương không hề giả bộ, cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “Có thể để lại động khư, chắc chắn phải là khư cấp A!”
“Động khư?” Lý Mỹ Na đang lái xe, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lập tức nhìn chăm chú vào bọn họ thông quá kính chiếu hậu.
“Đúng vậy, khi khư ở tầng sâu trong Khư giới tiến vào tầng nông, sẽ để lại dấu vết, khư tầng sâu càng đáng sợ, thì khi chúng đi vào tầng nông, sẽ để lại dấu vết càng lớn. Ví dụ như động khư!”
Lão Vương tựa lưng lên phần ghế tựa bằng da đằng sau mình: “Thông qua động khư này, chúng ta cũng có thể tiến vào tầng sâu trong Khư giới, tựa như sự kiện kia.”
Lý Mỹ Na giật mình, con ngươi không khỏi co rút lại: “Nói vậy. . .”
Lão Vương cười nói: “Đáng tiếc động khư này quá nhỏ, nói cách khác. . . Đêm nay có thể phát tài rồi.”
Khu phố Nham La.
Hứa Thâm chọn một đoạn đường nơi cột đèn bên cạnh đã bị phá hư, sau đó tránh camera an ninh, để trở lại trong gian phòng nhỏ của mình.
Nếu ngẫu nhiên không tránh khỏi, hắn chỉ có thể dùng trang bị phá khư, tiến vào Khư giới đi vòng qua thôi.
Nếu hiện giờ hắn đã đạt đến hình thái thứ hai, có thể tự do chuyển đổi giữa Khư giới và trong hiện thực bất cứ lúc nào mình muốn, thì chỉ cần hắn thích, người thường căn bản không thể phát hiện ra tung tích của hắn.
“Không biết bên kia điều tra sự kiện ấy như thế nào.”
Hứa Thâm biết, đêm nay xảy ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ kinh động sở Tuần Tra và cục Khư Bí.
Nhưng lúc ấy tình huống vội vàng, sinh tử khó liệu, hắn cũng không thể che giấu quá nhiều.
Lúc ấy, sống sót là điều duy nhất hắn có thể nghĩ tới rồi.
Chẳng qua hiện giờ, Hứa Thâm đã xử lý xong thi thể, coi như hắn cũng có thể an tâm lại một chút để suy xét lại những chuyện tiếp theo.
“Khả năng cao là những hình ảnh ta bị bọn họ đuổi giết, sẽ bị camera an ninh bắt được. . .” Ánh mắt Hứa Thâm chớp động: “Nhưng cũng may đoạn đường ta giết chết cô gái kia vừa vặn nằm ở cửa ngõ, không có camera theo dõi, vừa nãy ta đã tự mình đi kiểm tra rồi.”
“Nhưng bọn họ đều chết cả, chỉ còn mình ta sống sót. . . Rất khó để giải thích.”
“Nếu bị hỏi vì sao ta lại bị bọn họ đuổi giết. . .”
“Nếu bị hỏi vì sao ta chạy nhanh như vậy. . .”
“Rút cuộc ta nên trả lời như thế nào đây???”
Hứa Thâm xoa tóc, có cảm giác mớ nơ-ron thần kinh trong não mình đang nhanh chóng tử vong.
Hồi lâu sau, bỗng nhiên hắn ngừng lại quá trình lo âu.
“Mặc kệ có chứng cớ hay không, mọi chuyện đều sẽ xảy ra như vậy. Bởi vì nếu đám người kia thực sự muốn tới tìm ta tính sổ, bọn họ chắc chắn sẽ tìm được ta. Theo tình huống lúc ấy, hình như bọn họ. . . Rõ ràng không có chứng cớ là ta đã giết đồng đội của mình, nhưng vẫn dự định giết ta cho hả giận. . .”
“Chung quy lại… không có lực lượng trong tay, có suy nghĩ nhiều thêm nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian!”
Hứa Thâm thoáng hít sâu một hơi, hắn không nghĩ nhiều nữa, hắn đã nhận ra rằng, bản thân tiếp tục lo âu suy tư chỉ là phí công.
Những chuyện cần phải làm để che giấu, hắn đều đã làm hết rồi, còn lại cứ giao cho vận mệnh đi.
Loại cảm giác không biết khi nào uy hiếp sẽ tìm tới này, khiến cho Hứa Thâm cảm nhận được sự quen thuộc và cực kỳ không thoải mái.
Hắn phát hiện cuộc sống của mình ở hiện tại và ở thời điểm còn là vụ dân cũng chẳng có gì khác nhau…
Dù đã mở mắt…
Dù trong tay có được lực lượng siêu phàm…
Hắn vẫn không thể điều khiển được sinh tử và vận mệnh của chính mình!
“Nếu địa vị của ta và bọn họ hoán đổi cho nhau, thì ta giết chết vài người, chỉ là việc nhỏ, thậm chí còn không cần mượn tay khư. . .” Hứa Thâm thì thào tự nói.
Tựa như có một thứ hạt giống đang nảy mầm trong lòng hắn.
Đó chính là khát vọng đối với lực lượng!
“Không cần suy nghĩ nhiều thêm nữa, tu luyện thôi!”
Hứa Thâm phát hiện, dưới tình huống bản thân chỉ có thể điều khiển một vài chuyện trong phạm vi hữu hạn kiểu này, thì điều duy nhất hắn có thể làm, chính là không ngừng rèn luyện chính mình, không ngừng làm mạnh mẽ chính mình, mãi cho đến khi có đủ lực lượng điều khiển vận mệnh của bản thân mới thôi.
Hắn lấy ra Tịnh Khư Tề, tiêm vào, sau đó rút kiếm, tiếp tục vung kiếm tu luyện.
Trải qua một buổi tối liên tục chiến đấu, thân thể hắn đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng Hứa Thâm vẫn cố gắng chống đỡ quá trình tu luyện chừng hai giờ mới dừng lại.
Lúc này, ở bên ngoài, trời đã sáng, lộ ra màu trắng bạc của bình minh.
Hứa Thâm tắm rửa một hồi, sau đó thay trang phục tác chiến, chuẩn bị đi ngủ.
Bỗng nhiên, hắn lấy ra một cuốn giấy dầu từ bên trong trang phục tác chiến.
Là bản đồ thành Bạch Nghĩ.
Hứa Thâm nằm trên giường, một lần nữa lật xem tấm bản đồ kia.
Chỉ thấy trên bản đồ có một đường cong được vẽ bằng mực tàu, từ một cửa thành nào đó bên trong nội thành, bắt đầu uốn lượn kéo dài, chạy thẳng đến bên ngoài bức tường thuộc thành Để nằm ở phía dưới bản đồ. Sau đó, đường cong ấy tiếp tục vẽ nên một vòng tròn màu đỏ ở nơi này.
Mà bên trong vòng tròn màu đỏ có ba chữ, bia Trấn Khư.
Ừm? Cái tên này có chút quen thuộc. . . Hứa Thâm ngơ ngác nhìn nó.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến thế giới Linh Quang thần bí kia, hình như nhiệm vụ số ba trong ba nhiệm vụ của số một ở nơi đó, có nhắc đến cái tên này.
Hắn lại nghĩ đến lời nói của cô gái có biệt danh nhà trinh thám kia, nhiệm vụ của số một đều thuộc cấp biến thái, không phải hình thái thứ ba không có khả năng hoàn thành.
“Những người kia đến từ nội thành, chẳng lẽ đến nơi này để chấp hành nhiệm vụ, và bản đồ này. . . Là lộ tuyến chỉ thị nhiệm vụ của bọn họ?” Hứa Thâm thoáng nghi hoặc một chút: “Nhưng không phải nhà trinh thám đã nói cần phải đạt tới hình thái thứ ba mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của số một sao? Rõ ràng bọn họ đều là hình thái thứ hai. . . Có lẽ bọn họ chỉ qua bên kia tìm hiểu một chút, coi như nắm sơ sơ tình huống ở đó thôi? Nhưng đến tột cùng, cái bia Trấn Khư này là thứ gì, lại có thể khiến cho người trong nội thành quan tâm như thế?”
“Dựa vào cái tên này, chẳng lẽ bên trong có trấn áp khư?”
Chương 197: Đến Quỷ Cũng Không Tin!
Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động, hắn vốn tưởng rằng tất cả những nhiệm vụ của số một này đều phải thực hiện bên trong nội thành, không nghĩ tới thứ này lại xuất hiện ở thành Để, hơn nữa còn đặt tại một vị trí bên ngoài tường.
“Nhưng dường như bên ngoài tường kia. . . Còn nguy hiểm hơn nội thành.” Ánh mắt Hứa Thâm thoáng chớp động.
Mọi người trong thành Để đều biết, không được đến gần nội thành, sẽ mạo phạm đến những đại nhân vật trong nội thành, sẽ bị vệ binh xua đuổi.
Nhưng vẫn còn một địa điểm càng không được đến gần, đó chính là tường ngoài.
Sẽ bị giết chết mà không biết vì sao!
Hiện giờ hắn là nhân viên trảm khư, tự nhiên sẽ hiểu, hơn phân nửa loại không biết vì sao này chính là khư.
Từ khi còn nhỏ, hắn đã được nghe những câu chuyện quỷ dị xảy ra bên ngoài tường, và đến hiện giờ, hắn đã tìm được nhân vật chính bên trong những câu chuyện đó rồi.
“Chờ có cơ hội, có lẽ ta cũng nên đi tiếp cận hiểu biết thêm một chút, nhưng ít nhất cũng phải chờ tới lúc đột phá hình thái thứ hai. . .” Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động, tuy tường ngoài rất nguy hiểm, nhưng cũng may hắn có thể nhìn thấy khư.
Nếu hắn nhìn thấy tình huống nguy hiểm từ phía xa xa, cũng có thể đúng lúc quay đầu rời khỏi.
Lại nói, nếu nhiệm vụ của đám người kia chính là kiểm tra bia Trấn Khư, và bọn họ còn có thể trở về… Hứa Thâm cảm thấy một khi hắn cũng đến vị trí có bia Trấn Khư kia, chỉ cần cẩn thận hơn một chút, hẳn là thoát thân không thành vấn đề.
. . .
. . .
Bên kia, trong một văn phòng nào đó thuộc bộ Văn Chức, cục Khư Bí.
Liễu Tích Xuyên, Lý Mỹ Na và phó bộ trưởng Quách Bân của bộ Văn Chức đang có mặt trong này.
“Không bị những người khác nhìn thấy chứ?” Sắc mặt Liễu Tích Xuyên cực kỳ âm trầm.
Quách Bân khẽ gật đầu, gã chính là thủ hạ tâm phúc của Liễu Tích Xuyên, lập tức nói: “Ở thời điểm nhìn thấy cậu ta, tôi đã khiến cho những người khác lui đi trước.”
“Làm sao cậu ta có thể bị những người này đuổi giết?” Lý Mỹ Na cảm thấy chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi.
Một người mới vừa tốt nghiệp huấn luyện doanh được nửa năm, lại bị một đội ngũ toàn thành viên hình thái thứ hai đuổi giết…
Nếu nói ra chuyện này, đến quỷ cũng không tin!
Nhưng trước mắt cô chính là những hình ảnh do sở Tuần Tra bên kia đưa tới, nội dung của nó đều nói lên, tại vị trí kia từng xảy ra một màn đối đầu đầy rẫy nguy cơ sinh tử và một màn chạy trối chết nghẹt thở.
Những hình ảnh này bắt đầu từ trong gian phòng Hứa Thâm ở lại, sau khi Hứa Thâm bình tĩnh rời khỏi phòng, hắn bắt đầu tăng tốc chạy trốn, cuối cùng biến thành điên cuồng chạy trốn.
Chờ đến khi một màn chạy trốn không rõ nguyên nhân của hắn đi được một nửa quá trình, bọn họ mới bắt gặp vài bóng dáng mơ hồ xẹt qua trong hình ảnh camera. Những bóng dáng này thường xuyên biến mất, hiển nhiên là trốn vào trong Khư giới, tránh né chướng ngại vật trong hiện thực.
“Khi video theo dõi trong ba tháng được đưa tới, tôi đã cho người bên dưới mở ra kiểm tra. Bọn họ xem những đoạn video theo dõi ở thời điểm khác, còn video ghi hình đêm nay do tôi tự mình phụ trách.” Quách Bân nhìn về phía Liễu Tích Xuyên, nói: “Cục trưởng, xem ra tốc độ trưởng thành của vị khư lực giả trời sinh mà ngài coi trọng này, đã vượt xa những gì chúng ta đoán trước. Chỉ dựa vào loại tốc độ chạy trốn thôi, cũng có thể phán đoán được, cậu ta tuyệt đối đã đạt tới điểm cực hạn của hình thái thứ nhất!”
Ánh mắt Liễu Tích Xuyên đầy vẻ phức tạp.
Lão cũng giống Lý Mỹ Na, cũng không nghĩ ra, vì sao Hứa Thâm lại bị một đám hình thái thứ hai trong nội thành đuổi giết.
“Xem hình ảnh trên camera, bọn họ có ba người, nhưng chúng ta chỉ tìm được hai bộ thi thể tại hiện trường, còn một người khác đã chạy thoát sao. . .” Lý Mỹ Na thấp giọng nói.
Liễu Tích Xuyên nhẹ nhàng gõ ngón tay lên tay vịn ghế dựa, nửa ngày sau mới nói: “Đi liên lạc với ban Thành Vệ, kiểm tra xem đội ngũ vừa rời khỏi nội thành này có lai lịch gì. Tôi phải biết vì sao bọn họ lại đuổi giết Tiểu Hứa.”
Lý Mỹ Na khẽ gật đầu, đột nhiên chợt do dự một chút, lại nói: “Cậu ta dính líu tới sự kiện này, đến lúc đó có thể gặp phải phiền toái gì hay không? Hiện giờ đám người đuổi giết cậu ta đều đã chết, nhưng cậu ta lại còn sống, chuyện này rất khó giải thích.”
“Rất bình thường mà.” Quách Bân bên cạnh cười nói: “Chỉ có thể nói là vận khí của cậu ta rất tốt, chỉ là hình thái thứ nhất, cho nên không trông thấy con khư cấp B đỉnh cao kia. Nhưng mấy người hình thái thứ hai kia lại khác, phỏng chừng ở thời điểm đuổi giết Hứa Thâm, bọn họ đã đi tới trước mặt con khư cấp B kia mà không kịp thu hồi Khư Nhãn, bị con khư kia chú ý tới.”
Lý Mỹ Na sửng sốt, không khỏi cười khổ nói: “Tôi chỉ sợ chúng ta không thể giải thích rõ ràng với đám người nội thành bên kia thôi, dù sao… nếu cố tình bắt bẻ, nguyên nhân vẫn nằm trên người Hứa Thâm. Tại vì cậu ta mới khiến cho những người này đụng vào con khư kia rồi bị giết.”
Quách Bân khẽ gật đầu, tuy những người này xui xẻo, nhưng là người tham dự sự kiện, hiển nhiên Hứa Thâm kia sẽ bị giận chó đánh mèo.
Liễu Tích Xuyên ngưng mắt theo dõi hình ảnh, ánh mắt thoáng chớp động, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ thấy bóng dáng đang chạy trốn kia, không ngừng được lặp đi lặp lại xuất hiện trên hình ảnh. . .
. . .
. . .
Ngày kế, Hứa Thâm ra ngoài mua cơm, ăn xong lập tức trở về, rúc vào trong phòng tiếp tục tu luyện.
Liên tục mấy ngày tinh lọc, lượng Tịnh Khư Tề trong cơ thể hắn đã áp súc được 50 ống, mà tổng sản lượng Tịnh Khư Tề mà hắn phục dụng đã vượt qua con số 120.
“Bổ sung năng lượng cho trái tim!”
Hứa Thâm vẫn duy trì trạng thái cực hạn, máu tươi toàn thân lao nhanh, khư lực tựa như ngàn tia vạn sợi xúc tu, đang cắm rễ trong trái tim, chỉ cần tiếp tục tiến về phía trước một bước, có thể đánh vỡ trạng thái tới hạn, đột phá đến hình thái thứ hai.
Ở trong trạng thái cực hạn này, chiến lực của Hứa Thâm đã vô cùng tiếp cận hình thái thứ hai.
Hắn cảm nhận được tốc độ, lực lượng của bản thân, đều tăng lên gấp bốn lần bình thường.
Gấp bốn là khái niệm gì?
Trên thực tế, tố chất thân thể giữa người thường và võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp, cũng không chênh lệch đến mức gấp đôi, nhưng vẫn bị đối phương dễ dàng đẩy ngã.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho hình thái thứ hai tuyệt đối có thể nghiền áp hình thái thứ nhất.
Chương 198: Gặp Người Quen Cũ!
Lời tác giả:
Tán gẫu một chút về cuốn sách này đi.
Ta đã phải chuẩn bị cuốn sách này rất lâu. Có thể nguyên nhân nằm ở phong cách giai đoạn trước, vốn không bắt đầu từ thể loại sảng văn kinh điển này, khiến cho có một dạo thành tích của ta rất kém cỏi, nhưng ta lại rất thích loại cảm giác ấy.
Có khả năng bản thân ta đã xem các thể loại trinh thám suy luận này hơi nhiều một chút, cho nên rất thích cách biểu đạt mang theo một chút mờ mịt thế này.
Nêu một ví dụ đơn giản đi, giống cái tên của chương thứ nhất: “Hắn nhìn thấy”, chính là nói về vai diễn quần chúng Kiều Thiết Căn kia, cũng để nói về nhân vật chính, loại biểu đạt một từ mang hai ý nghĩa như vậy, cũng xuất hiện rất nhiều trong phần sau của truyện.
Mà loại biểu đạt thoáng mờ mịt một chút, ví dụ như trong chương thứ nhất, khi nhân vật chính rời giường, chạm đến thân thể ma ma ngày càng trở nên mềm mại, kỳ thật từ mềm mại này có nghĩa là hư thối.
Đoạn miêu tả này muốn nói thay lời nhân vật chính, bởi vì nhân vật chính nhìn được, nhưng không muốn thừa nhận chuyện này, cho nên mới miêu tả một cách tốt đẹp như vậy.
Ví dụ như: thời điểm nhân vật chính chém giết cô bé cấp D kia. Ngay lúc đó, ta không viết hắn có ăn hay không, nhưng về sau, thông qua chuyện buổi tối nằm mơ, hắn gặp ma ma dặn dò phải ăn cơm đúng bữa. . .
Những tình huống kiểu như thế, là cách biểu đạt hàm súc của ta, bởi vì đọc sách quá nhiều năm, nếu cứ biểu đạt một cách thẳng thừng, bản thân ta sẽ cảm thấy có chút đơn điệu quá mức.
Cho nên hi vọng ở thời điểm mọi người đọc sách, sẽ cho cuốn sách này nhiều một chút kiên nhẫn và bao dung.
Với ta, phần kết cấu cốt lõi của cuốn sách này, cũng là một loại khiêu chiến.
Bởi vì, trên thực tế, cuốn sách này có hai tầng kết cấu.
Ngoại trừ bề ngoài là sảng văn, còn có một tầng hạch tâm tinh thần.
Ví dụ như con mắt của vụ dân hay Đạo Manh tác… Ý nghĩa thực sự của những thứ này, đó chính là những dân chúng bình thường trong hiện thực như chúng ta, đều nhìn không rõ, vốn chỉ di chuyển theo xã hội, theo những thứ mà người tầng trên ném xuống thôi.
Như vậy, Đạo Manh tác cũng chính là lối suy nghĩ.
Tựa như mua nhà, mua xe, nối dõi tông đường… cuộc đời chúng ta luôn bị người khác dắt đi.
Lối suy nghĩ của ngươi, giá trị quan của ngươi, đều là thứ bị người khác đắp nặn mà thành, có một vài thứ là chính xác, nhưng cũng có một vài thứ là sai lệch, có vài thứ thuộc về số đông, cũng có vài thứ thuộc về số ít.
Đương nhiên, nhìn ở mặt ngoài, vụ dân cũng không phải là hình tượng cụ thể hóa tượng trưng cho hạch tâm đơn thuần như vậy, mà chỉ là hình tượng ăn khớp với bối cảnh trong chuyện thôi, về sau ta sẽ viết đến nguyên nhân.
Ừm, nói như thế nào đây?
Có khả năng chính là bản thân ta đã tự hỏi quá nhiều, hao tổn tâm tư quá nhiều trên phương diện đại cục và cân bằng, khiến cho chính mình hơi bị chểnh mảng trên phương diện cảm giác sảng khoái ở giai đoạn trước…
Chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho thành tích của cuốn sách này té ngã đầu đường.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như thế, dưới tình huống thành tích kém thì chém ngang lưng vài lần, ta vẫn muốn kiên trì viết cho xong phần chủ tuyến.
Bằng không loại cảm giác bản thân mình đã nghĩ ra thật nhiều thứ lại cắt đi như vậy, rất đáng tiếc.
Nói đến đây, kỳ thực, biên tập đại đại có đề nghị ta sửa tên sách, sửa thành nói trắng ra một chút, hấp dẫn người khác hơn một chút, muốn đạt được một chút thành tích. . . Những thứ này, ta cũng muốn mà.
Nhưng mà… trên thực tế, ngay cả tên sách cũng có một chút tâm tư nhỏ, một chút ám hiệu ngầm của ta đó.
Vĩnh Dạ – mọi người đều đã biết rồi, đó là danh hiệu của nhân vật chính.
Thần Hành thì không phải danh hiệu rồi, về sau ta sẽ nhắn nhủ nhé.
Thuận tiện nói một chút, cái tên Mai Phù cũng không phải ta tùy tiện nghĩ ra đâu, lật ngược lại một chút, cũng là một tiểu thải đản đi (thải đản – trứng màu: từ này bắt nguồn từ trò chơi tìm trứng Phục Sinh của phương Tây, nếu không cẩn thận tìm kiếm sẽ bỏ qua những chi tiết thú vị, trong điện ảnh, khái niệm này đại diện cho những chi tiết thường bị người xem bỏ qua nhưng trên thực tế, đó lại là điểm nhấn rất thú vị hoặc chi tiết mấu chốt của cả bộ phim).
Điểm vui sướng nhất khi viết truyện, đại khái chính là bản thân có thể mai phục rất nhiều tâm tư nhỏ hoặc suy nghĩ của mình vào trong đó. Cũng tương tự như một món quà vậy, sau đó bắt đầu chờ mong nó bị người khác phát hiện ra, lúc này bản thân sẽ cười trộm: “Ai nha, đã sớm nói cho ngươi rồi mà, là tự ngươi không chú ý tới nha!”
Hiện giờ, dưới hiệu ứng đến từ tài nguyên trên cuốn sách này, khiến cho thành tích của nó được cứu lại một chút, cũng có thể là về sau này, câu chuyện dần dần trở nên trôi chảy hơn một chút, trôi chảy hơn giai đoạn trước, cho nên hiệu quả đề cử không có lót đáy như trong tưởng tượng của ta.
Vốn dĩ cuốn sách này còn có thể lên được Tam Giang (dạng như bảng đề cử hàng tuần của qidian), kết quả là gặp được một kỳ xoắn nhất, bị dìm xuống, cũng không biết cố đẩy lên có được hay không. . .
Haizz… ta vốn không quá giỏi trong chuyện này.
Nhưng mặc kệ như thế nào, dựa theo thành tích đánh giá trước mắt, coi như đủ kiếm miếng cơm ăn rồi.
Vốn là ký thác hy vọng cao lắm, hi vọng lại có một bộ hoành tráng, nhưng hiện tại ta chỉ hi vọng, có thể kiếm chút cơm ăn cho ta viết xong là OK rồi.
Hết!
Huống chi hình thái thứ hai còn có thể làm cho năng lực trong cơ thể mình hoàn toàn được kích hoạt, từ cảm ứng điều khiển mơ hồ, biến thành chân chính điều khiển.
Ở trạng thái cực hạn, các loại âm thanh liên tục truyền đến, ghé sát vào lỗ tai hắn.
Nhưng theo thời gian hắn duy trì trạng thái cực hạn càng ngày càng lâu, loại âm thanh này cũng trở nên càng ngày càng yếu, giống như đã bị thứ gì đó ngăn cách rồi.
“Ta liên tục tinh lọc khư lực khiến cho số lượng trong cơ thể giảm đi, lại khiến bản thân không thể phá tan điểm cực hạn cuối cùng.”
Hứa Thâm muốn bước vào giai đoạn thứ hai, nhưng trong cơ thể chỉ có lượng khư lực tương đương với 50 ống, dù tất cả chúng đều dũng mãnh tràn vào trái tim, cũng chỉ có thể khiến cho bản thân duy trì trạng thái cực hạn, không thể khư hoá toàn thân tiến vào hình thái thứ hai được.
Chỉ có khư lực bão hòa, lại thông qua bơm vào, lưu trữ tại trái tim, khiến cho máu thịt, lỗ chân lông toàn thân đều được lấp đầy, hấp thu đủ khư lực, mới được tính là chân chính đột phá hình thái thứ hai.
“Trong khoảng thời gian ngắn, không thể tiếp tục tinh lọc khư lực nữa.”
Hứa Thâm có cảm giác nếu hắn còn tiếp tục tinh lọc khư lực, thì thời gian bản thân đạt tới hình thái thứ hai sẽ kéo dài rất lâu.
Ở thời điểm bình thường, lượng khư lực của ba ống, trải qua tinh lọc chỉ còn lại một ống.
Nói cách khác, hắn cần phải hấp thu 300 ống, mới có khả năng bước vào hình thái thứ hai.
Và dù mỗi ngày tiêm vào hai ống, cũng cần tới 125 ngày.
Bốn tháng là quá lâu!
“Chờ sau khi bước vào hình thái thứ hai, lại chậm rãi tinh lọc cũng không muộn, cần phải cam đoan lượng tinh lọc và lượng bổ sung ngang nhau để duy trì trạng thái bão hòa. . .”
Hứa Thâm muốn mau chóng bước vào hình thái thứ hai.
Nguy cơ lần này khiến cho hắn ý thức được hình thái thứ hai có rất nhiều chỗ tốt.
Nếu lần này hắn đã đạt đến hình thái thứ hai, hắn hoàn toàn có thể hủy diệt toàn bộ dấu vết của bản thân, sẽ không lộ ra sơ hở rõ ràng như vậy.
Một ngày tu luyện chấm dứt.
Cả người Hứa Thâm toát mồ hôi như mưa. Hắn bổ sung vài lần nước, lại ăn vài món, chờ sau khi khôi phục chút thể năng, lại tiếp tục vung kiếm.
Một ngày không có chuyện gì xảy ra.
Coi như tâm trạng căng thẳng của Hứa Thâm đã thoáng lơi lỏng hơn vài phần, nhưng hắn lại biết đây chính là sự yên lặng trước khi cơn bão đến.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thâm nhận được thông tin.
Vốn tưởng rằng, bên trên gửi tin gọi hắn đến thẩm vấn, nhưng sau khi đọc, mới phát hiện là Mục Tuyết gửi tới thông báo nhiệm vụ.
Ngay khi Hứa Thâm đi vào trong cục, hắn nhìn thấy, ngoại trừ đám người Mục Tuyết, còn có hai chiếc xe vũ trang màu đen đang dừng đỗ bên ngoài trang viên số hai.
Có một vài nhân viên trảm khư đang đứng bên cạnh xe, có người hút thuốc, có người đang nói chuyện phiếm.
Hứa Thâm cũng nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc trong đám người này, là bạn bè tham gia cùng một khóa trong huấn luyện doanh với hắn, Đặng Phong, còn một người khác là Hạ Tĩnh Tương.
Hai người bọn họ cũng thấy được Hứa Thâm, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ sửng sốt.
“Hứa Thâm!”
Đặng Phong nhìn thấy Hứa Thâm, hai mắt lập tức sáng lên, gã vội vàng nhiệt tình đi qua nghênh đón, nói: “Nghe nói tỷ lệ bỏ mình ở biên đội số 17 các cậu rất cao. Hiện giờ còn có thể nhìn thấy cậu, thật sự là quá tốt rồi!”
Hạ Tĩnh Tương vẫn ở bên cạnh đồng đội, chỉ đứng từ xa nhìn cậu học viên từng học chung một khóa với mình. Trước kia, huấn luyện viên còn muốn phân phối Hứa Thâm vào cùng một tiểu đội huấn luyện của cô, nhưng cô không thích bị người khác liên lụy, bởi vậy chẳng cho Hứa Thâm này sắc mặt gì tốt lành cả.
Không nghĩ tới chỉ chớp mắt sau khi mọi người tốt nghiệp, cô lại nghe tin Hứa Thâm được bên trên trực tiếp điều tới biên đội số 17.
Đó chính là thê đội thứ hai đấy!
Tiền lương nhiều hơn gấp đôi bọn họ, tốc độ tích lũy công lao cũng như thế.
Một lần đó, tâm trạng của cô trở nên cực kỳ phức tạp.
Nhưng sau này, cô lại nghe được tin tức khác, trải qua vài lần nhiệm vụ liên tiếp, biên đội số 17 kia đều có nhân viên thương vong, lần gần đây nhất, hình như cả đội trưởng của bọn họ cũng chết.
Quả nhiên, trong đội có một người mới kiểu gì cũng dễ dàng liên lụy tới người khác. . . Ánh mắt Hạ Tĩnh Tương hơi hơi chớp động, ý niệm trong lòng dần trở nên kiên định, tuyệt đối đừng đi cùng loại người chuyên gây trở ngại cho kẻ khác kiểu này, sẽ bị bọn họ hại thảm.
Lúc trước, cũng chính vì bị liên lụy, nên ma ma mới. . .
“Ngô.” Hứa Thâm nghe được lời nói của Đặng Phong, trong đầu không khỏi nghĩ đến Chu đội đã hy sinh kia, nụ cười trên mặt thoáng nhạt đi một chút. Hắn mở miệng nói: “Tôi có chút may mắn, hơn nữa những người khác đều quan tâm tới tôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Đặng Phong cười, vỗ vỗ bả vai Hứa Thâm.
Hứa Thâm mỉm cười, hỏi một chút về tình hình gần đây của gã.
Hai người vừa hàn huyên được chốc lát, đột nhiên một giọng nói lạnh như băng đâm chọc vào: “Nếu cậu thực sự lo lắng cho người khác, thì nên rời khỏi biên đội số 17 đi.”
Đặng Phong quay đầu nhìn lại, sau đó lập tức che ở trước mặt Hứa Thâm, nói: “Hạ Tĩnh Tương, cô không bị làm sao chứ? Có phải muốn ức hiếp Hứa lão đệ người ta thành thật hay không?”
Hạ Tĩnh Tương vốn không muốn tiến lại gần bọn họ, nhiều nhất chỉ muốn chờ sau khi Hứa Thâm đi qua, gật đầu coi như chào hỏi một cái, dù sao bọn họ cũng đều được phân chia vào các đội khác nhau rồi, tuy đều là nhân viên trảm khư của cục Khư Bí, nhưng rất nhiều đồng nghiệp cùng một cục đều không quen biết lẫn nhau.
Dù sao nghề nghiệp mà bọn họ làm cũng thuộc dạng nguy hiểm, sẽ tử vong bất cứ lúc nào, khiến cho chẳng ai còn tâm tình mà cả ngày muốn đi làm quen, móc nối quan hệ cả.
Nhiều nhất chỉ là ở chung lâu ngày, coi như tới căn tin ăn cơm, nhìn quen mặt nhau thôi.
Nhưng ngay lúc Hạ Tĩnh Tương nghe được lời nói của Hứa Thâm, không hiểu sao trong lòng cô lại bùng lên một bụng lửa giận. Cậu ta rõ ràng là thứ chuyên kéo chân sau, chuyên gây trở ngại cho người khác, vì sao không tự mình biết mình? !
Thực sự cho rằng bản thân là khư lực giả trời sinh, được sủng ái thì có thể không kiêng nể gì sao? !
Chương 199: Thành Kiến Và Ngạo Mạn!
“Tôi chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi.” Hạ Tĩnh Tương lạnh như băng nói: “Nghe nói từ sau khi có cậu ta gia nhập, trong khi chấp hành nhiệm vụ, biên đội số 17 liên tiếp xuất hiện thương vong. Cậu nói xem nguyên nhân là do ai đây? Tuy trong cục xem trọng cậu ta, cho rằng cậu ta rất có tiềm lực, nhưng thế thì đã làm sao? Không phải mạng của chúng ta đều bị lấy ra làm đá kê chân cho cậu ta sao?”
Đặng Phong cả giận nói: “Dựa vào cái gì mà cô dám nói như vậy? Hứa lão đệ bằng vào bản lĩnh của mình bước vào thê đội thứ hai, dựa vào cái gì lại ép cậu ấy rời khỏi đó? Bản thân cô cũng biết khư lực của Hứa lão đệ mạnh tới mức nào, chỉ cần năng lực chiến đấu thuần thục, tuyệt đối vượt qua chúng ta!”
“Hơn nữa, trong lúc chấp hành nhiệm vụ khẳng định sẽ có thương vong, cậu ấy có thể sống sót trong nhiệm vụ chẳng lẽ không là bản lĩnh sao? Đổi lại là cô, chưa chắc đã tốt được đến đâu.”
“Vật họp theo loài.” Ánh mắt Hạ Tĩnh Tương lạnh như băng.
Đặng Phong tức giận không chịu nổi, đang muốn tranh chấp vài câu, Hứa Thâm đã kéo gã lại, khẽ lắc đầu.
Từ ngay câu đầu tiên khi đối phương mở miệng, Hứa Thâm đã cảm nhận được thành kiến và ngạo mạn.
Mà hai loại này, vừa vặn lại là bệnh hiểm nghèo không thể cứu trị.
Tranh luận không hề có ý nghĩa.
“Hừ, đồng đội của cậu đâu, vì sao để một mình cậu đến đây?” Hạ Tĩnh Tương nhìn thấy Hứa Thâm im lặng, càng cảm thấy những gì mình nói đã chọc đúng tim đen của hắn rồi, lại hừ lạnh nói: “Có khi người khác không muốn kết đội cùng cậu đâu, cho nên cậu hãy nghĩ lại một chút. Đây chính là một loại tín hiệu đấy!”
“Tiểu Hạ, mọi người biết nhau ư?” Bên cạnh có một thanh niên đi tới, kinh ngạc nói: “Là tốt nghiệp cùng khóa trong huấn luyện doanh sao?”
Sắc mặt Hạ Tĩnh Tương lập tức dịu dàng hơn rất nhiều, cô khẽ gật đầu: “Là khư lực giả trời sinh được trong cục bồi dưỡng, nhưng mà nâng lên hơi cao một chút.”
“Khư lực giả trời sinh?”
Những người khác đều nhìn về phía Hứa Thâm, ánh mắt có chút khác biệt, có hâm mộ, có sợ hãi thở than, có ghen tỵ, có chán ghét. . . Lần lượt những vẻ mặt ấy đều xẹt qua trong đáy mắt Hứa Thâm.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy rất buồn cười.
Có lẽ khi bản thân không được người ta coi trọng, mới có thể nhìn thấy một mặt chân thật nhất của nhân tính.
“Cô đã nói đủ rồi đấy, nên nghỉ ngơi một chút đi.” Hứa Thâm bình tĩnh nói
Hạ Tĩnh Tương khẽ nhíu mày, loại thái độ gặp hoàn cảnh lắt léo cũng không sợ hãi của Hứa Thâm, khiến trong lòng cô xuất hiện một tia không thoải mái.
“Được rồi Tiểu Hạ, có ân oán gì về sau hãy nói, lần này chúng ta còn phải chấp hành nhiệm vụ cùng nhau đó.” Thanh niên bên cạnh cũng khuyên một câu, tránh cho chuyện này gây nên động tĩnh quá lớn.
Hạ Tĩnh Tương thấy đồng đội khuyên bảo như thế, cũng không tiếp tục nhiều lời, dù sao, đúng là Hứa Thâm cũng chưa bao giờ xung đột chính diện với cô, chỉ là cô không quen trông thấy loại người chuyên gây trở ngại này mà thôi.
“Đến rồi.” Đúng lúc này, bỗng có người nói câu.
Ánh mắt của những người khác lập tức rời khỏi Hứa Thâm, nhìn về phía cửa trang viên.
Vài bóng dáng vừa từ bên trong đi ra, đúng là đám người Mục Tuyết và La Hoa.
Ánh mắt Mục Tuyết đảo qua, nhìn thấy Hứa Thâm đang đứng trong đám người, không khỏi nhíu mày, nói: “Cậu lại đến muộn.”
La Hoa cười cười: “Thì cậu ấy không có xe mà, dù có đi học, thì một chốc một lát cũng không thể học được.”
Mục Tuyết cũng không định nhiều lời, chỉ đơn giản nói: “Đi tới đây nào, cùng mọi người nghe nội dung nhiệm vụ.”
“Ừm.” Hứa Thâm gật gật đầu, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai Đặng Phong: “Đội trưởng gọi tôi, tôi qua bên đó một lát lại đến tìm anh.”
Vẻ mặt Đặng Phong đầy mờ mịt, gã lập tức hướng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Đây là tình huống gì?
Bên kia, Hạ Tĩnh Tương nhìn thấy Hứa Thâm nhẹ nhàng chạy chậm vài bước đến bên cạnh đám người Mục Tuyết, vẻ mặt lạnh nhạt cũng biến hóa, nhưng rất nhanh cô đã khắc chế được, không để mình thể hiện quá mức lộ liễu, chẳng qua nỗi khiếp sợ trong mắt lại không thể nào che giấu được.
Hắn?
Đi vào biên đội số hai? !
Sắc mặt của mấy đội viên bên cạnh cô cũng khẽ biến, không khỏi nhích người rời xa Hạ Tĩnh Tương một chút.
Đối phương là khư lực giả trời sinh, còn nhảy vào thê đội thứ nhất rồi, nhìn thế nào cũng thấy, chỉ trong vài năm nữa thôi, người ta sẽ trở thành nhân vật phong vân trong cục.
Đắc tội với người như vậy, lỡ như đang làm nhiệm vụ bị gây khó dễ, chẳng phải sẽ gặp kết cục trực tiếp đoàn diệt sao. . .
“Lần sau để tôi đưa cậu tới đi.” La Hoa cười cười với Hứa Thâm:
“Tôi có xe mà. Cám ơn La ca.” Hứa Thâm vội vàng nói tạ ơn.
Mục Tuyết liếc mắt một cái nhìn hai người tỏ ra khá thân thiết kia, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nói: “Biên đội số 32!”
“Có!” Một trung niên bên dưới dưới lập tức đứng thẳng người.
“Toàn đội đều tới rồi sao?” Mục Tuyết lạnh nhạt hỏi.
“Bẩm Mục đội, toàn bộ thành viên của biên đội số 32 đã đến đông đủ, không thiếu một ai!” Trung niên nhân nói.
“Biên đội số 24.” Mục Tuyết lại điểm danh.
“Có!” Vị trung niên bên người Hạ Tĩnh Tương lập tức trả lời vang dội hơn.
Âm thanh to rõ này lập tức làm Hạ Tĩnh Tương đang chìm trong suy tự sợ tới mức nhảy dựng lên, rất nhanh sau đó, cô đã phục hồi lại tinh thần, rồi nhìn về phía cậu thiếu niên đằng trước kia, lại bắt gặp đối phương đang cười cười với phía bên kia.
Cô quay đầu đưa mắt nhìn theo, là Đặng Phong được phân công đến biên đội số 32.
Người sau đang nháy mắt ra hiệu, như đang muốn nói “Hay cho nhóc con này, cậu dám lừa tôi nhé”.
“Toàn bộ thành viên đều tới rồi sao?”
“Toàn bộ thành viên của biên đội số 24 đã đến đông đủ!” Vị trung niên nọ lớn tiếng nói.
Mục Tuyết khẽ gật đầu, nói: “Nhiệm vụ lần này là cứu viện cấp C! So sánh với săn bắn, thì nhiệm vụ trung tâm chính là cứu viện!”
“Trong cục phái hai biên đội thuộc thê đội thứ ba các anh đi tới hiệp trợ chúng tôi, cũng là xem trọng các anh, muốn tăng lên kiến thức và kinh nghiệm cho các anh, hi vọng trong nhiệm vụ lần này, các anh biểu hiện thật tốt, tích cực phối hợp với tôi và nhóm đội viên của tôi.”
“Rõ!” Hai đội đội trưởng đều vội vàng đáp lại.
Chương 200: Thành Ý? Biểu Hiện?
Lần này bọn họ được tham gia sự kiện cấp C, tuy chỉ thuộc loại cứu viện, nhưng vẫn đầy rẫy hung hiểm.
Đương nhiên, sau khi hoàn thành sự kiện, chỉ cần bọn họ không xảy ra sơ suất quá lớn, đều sẽ được ghi chép lại một phần công lao không tồi
Đây coi như một loại nhiệm vụ được trong cục ưu tiên bồi dưỡng.
Mục Tuyết khẽ gật đầu, chợt hơi hơi lui về phía sau, ném cho Cố Thu Phong một ánh mắt.
Cố Thu Phong biết loại chuyện phiền toái này, chắc chắn sẽ rơi xuống người mình, vì vậy cũng lập tức tiến lên nói cho mọi người biết một chút hành động chủ yếu trong nhiệm vụ lần này, ví dụ như địa điểm và thời gian, cùng với đối tượng được cứu viện trong nhiệm vụ.
Căn cứ theo tình báo thu thập được trước mắt, tại địa điểm kia nghi ngờ có tồn tại hai con khư thú cấp C, chúng chiếm lĩnh một khu trấn nhỏ tại vùng ngoại thành.
Bên trong trấn nhỏ đã có khá nhiều thương vong, và nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ, chính là đi giải cứu trấn trưởng trong trấn nhỏ, cùng với người của gia đình giàu có bên trong.
Ngoài ra ở trong trấn nhỏ còn có một ông dượng của vị quản sự cao tầng nào đó thuộc hiệp hội Chưng Khí, đối phương cũng là mục tiêu cứu viện lần này.
Về phần những cư dân vô tội khác, mỗi khi cứu viện được một người, đều có thể đạt được 100 Lô Tạp tệ khen thưởng.
Dùng lời nói của người trong cục, đây vốn không phải dùng tiền để ước lượng mạng của bọn họ, chỉ là một chút khen thưởng cho sự cố gắng của mọi người đối với sự kiện chính nghĩa này thôi.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều tin.
“Hai con khư cấp C. . .” Hai vị đội trưởng kia vừa nghe được tình báo, vẻ mặt đều có chút ngưng trọng, khẩn trương và lo lắng.
“Nếu mọi người không có gì nghi vấn, vậy chúng ta mau lên xe đi, thời gian không còn sớm nữa, phải cố gắng hết mức để tới nơi vào giữa trưa, và chấm dứt trước khi bầu trời tối đen.” Mục Tuyết phất tay phân phó nói.
Hai đội đồng ý, đều tự mình lên xe.
“Các cậu đi trước.”
Mục Tuyết nói với ba người La Hoa, chỉ giữ một mình Hứa Thâm ở lại.
“Đội trưởng, tính toán làm gì, cậu ấy cũng không cố ý tới muộn.” La Hoa vội vàng xoa dịu.
“Hử?” Mục Tuyết liếc nhìn gã một cái.
La Hoa lập tức câm miệng, quay sang thấm thía nói với Hứa Thâm: “Chúc cậu may mắn, anh bạn của tôi.”
Cố Thu Phong ở bên cạnh, lập tức nở nụ cười xấu xa, thậm chí lúc đi đường còn tung tăng nhảy nhót, chạy tới lái xe, hiển nhiên, loại chuyện mệt mỏi này, đều do một tay gã xử lý.
Mục Tuyết chờ ba người kia đều rời đi, mới đè thấp âm thanh, nói với Hứa Thâm: “Tôi đã biết chuyện buổi tối hôm trước của cậu.”
Tim Hứa Thâm đập thình thịch.
Buổi tối hôm trước?
Là chuyện bị đuổi giết sao?
“Trong cục đang điều tra về cậu. Hẳn là cậu đã đạt tới điểm cực hạn của hình thái thứ nhất rồi? Ngụy trang rất kín nha. . .”
Dáng người Mục Tuyết rất cao, lúc này cô lại hơi hơi cúi đầu thì thầm nói chuyện, khiến cho hai má vừa vặn dừng lại bên cằm Hứa Thâm, thoạt nhìn cử chỉ này có chút thân mật.
“Trong cục sẽ dùng nhiệm vụ lần này như một đợt kiểm tra đánh giá, hi vọng cậu đừng tiếp tục che giấu nữa, cũng đừng coi tất cả mọi người đều là lũ ngốc.” Mục Tuyết hơi hơi đưa mắt nhìn chăm chú vào Hứa Thâm: “Trong cục có lựa chọn che chở cho cậu hay không, đều quyết định ở biểu hiện và thành ý của cậu. Cậu nghe hiểu ý tứ của tôi không?”
Sắc mặt Hứa Thâm liên tục biến ảo.
Thành ý? Biểu hiện?
Nghĩa là người trong cục muốn nhìn xem hắn có thẳng thắn thành tâm với cục hay không sao?
Hứa Thâm hít sâu một hơi, lúc trước hắn vẫn một mực biểu lộ tâm thế dao động, khó mà nắm bắt được, nhưng tại một khắc này, coi như hết thảy suy tư đều chìm xuống rồi, cùng với chờ đợi những gì mình không hề hay biết, thì coi như hiện giờ, hắn đã đạt được một đáp án rõ ràng.
“Tôi sẽ biểu hiện thật tốt.” Hứa Thâm nói.
“Nghe hiểu là được.” Mục Tuyết khẽ gật đầu, sau đó lại nhích người qua, bảo trì khoảng cách.
“Đội trưởng, vì sao cô lại nói với tôi những điều này?” Hứa Thâm nhìn về phía Mục Tuyết, hắn vốn chưa quá thân thiết với vị đội trưởng này, chỉ gặp mặt đối phương hai lần, nhưng người ta lại bí mật trợ giúp hắn như vậy. . . Là bởi vì hắn là đội viên của cô sao?
“Đừng nghĩ quá nhiều, là Tiểu Ly nhờ tôi truyền lời cho cậu.” Mục Tuyết lạnh nhạt nói: “Dường như cô bé ngốc kia vô cùng để ý tới cậu, cũng không biết đang tính toán chuyện gì. Hừ thứ hoa si kia, luôn hỏi tôi xem có phải dáng dấp của cậu rất dễ nhìn hay không. . .”
Cô nói xong lại liếc mắt đánh giá Hứa Thâm một cái từ trên xuống dưới, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường: “Tôi xem cũng như vậy mà thôi.”
Tiểu Ly?
Hứa Thâm tìm tòi trong đầu một chút, lại liên hệ cùng một chỗ với hai chữ “Dễ nhìn”, lập tức hiểu ra người cô ấy nói chính là ai, rồi không khỏi kinh ngạc hỏi lại: “Là Ly tỷ sao?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện này. . .”
Hứa Thâm có chút bất ngờ, hắn biết Ly tỷ đối xử với mình không tồi, còn đưa tặng cho hắn một kiện khư binh, không nghĩ tới lần này cô lại cực lực ra tay giúp đỡ hắn như vậy?
Haizzz nợ người ta nhân tình quá lớn, hắn có cảm giác bản thân không nhất định có thể hoàn trả được hết.
“Được rồi, dù sao tôi cũng dẫn dắt tới rồi, cần phải xem cậu biểu hiện ra sao.” Mục Tuyết đi xuống bậc thang, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, xuất phát.”
Sắc mặt Hứa Thâm đầy phức tạp, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại và đi theo.
Trên một chiếc xe khác, Hạ Tĩnh Tương ngồi ở hàng ghế sau, mở cửa kính xe, nhìn chăm chú ra ngoài, trong lòng vẫn ôm ấp một tia chờ đợi, mãi cho đến khi cô nhìn thấy Hứa Thâm đi theo vị Mục đội kia lên xe, mới cảm thấy cây búa tạ vẫn đang lơ lửng nơi đáy lòng mình hoàn toàn nện xuống.
Hắn thật sự là đội viên của biên đội số hai. . .
Từ tiểu đội tử vong là biên đội số 17, đảo mắt một cái đã được đề bạt đến biên đội số hai?
Sắc mặt Hạ Tĩnh Tương trở nên tái nhợt, nhưng ngay sau đó lại hiện lên càng nhiều không cam lòng và phẫn nộ…
Vì sao, vì sao kẻ gây trở ngại lại luôn có thể nhận được thiên vị như vậy? !
Hắn đã liên lụy biên đội số 17 thành như thế, vậy mà vẫn được đề bạt đến biên đội số hai?
Đó chính là đội ngũ trường thọ, chẳng lẽ trong cục làm như vậy để đảm bảo hắn sẽ trưởng thành an toàn ư? !
Ngón tay cô nắm chặt lớp quần áo trên đầu gối, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.