- Home
- Truyện Huyền Huyễn
- [Dịch] Vĩnh Dạ Thần Hành
- Tập 17: Nghèo Túng Đã Hạn Chế Sức Tưởng Tượng (c161-c170)
[Dịch] Vĩnh Dạ Thần Hành
Tập 17: Nghèo Túng Đã Hạn Chế Sức Tưởng Tượng (c161-c170)
❮ sautiếp ❯Chương 161: Cuộc Sống Nghèo Túng Đã Hạn Chế Sức Tưởng Tượng Của Hắn!!!
“Nếu thứ này quý giá như thế, lại nguy hiểm đến vậy, thì vì sao mọi người còn ở trong này nói chuyện với nhau? Chẳng phải càng thêm nguy hiểm sao? Lỡ như một phương khác nổi lên ý niệm xấu xa… chúng ta biết làm sao bây giờ?” Hứa Thâm hạ giọng dò hỏi.
Cô gái có biệt danh nhà trinh thám thấy Hứa Thâm đã hiểu được những hung hiểm trong đó, mới nói: “Trước kia còn có người bán, nhưng sau này, tất cả bọn họ đều biến mất, hiện giờ chẳng có ai bán nữa rồi, mỗi khi đạt được Linh Bí đều tự mình cất giấu. Tuy thứ này có gắn liền với thứ truyền thuyết thực mê người kia, nhưng muốn tập hợp đầy đủ là chuyện không thể. Tôi nghe nói có viên đang nằm dưới biển khư, có viên lại xuất hiện ở thế giới bên ngoài… Nói cách khác, kể cả khi đạt được toàn bộ Linh Bí trong tay tất cả chúng ta, vẫn không đủ.”
“Nhất là Linh Bí xuất hiện ở thế giới bên ngoài, ai dám đi tìm chứ? Nơi đó còn hung hiểm hơn khu vực bên ngoài thành Để, cả tồn tại hình thái thứ ba đi qua cũng không trở về.”
Biển khư?
Thế giới bên ngoài?
Hứa Thâm giật mình, lượng tin tức trong lời nói của cô gái có biệt danh nhà trinh thám này, thật lớn.
Hơn nữa đều là những bí ẩn mà hắn chưa bao giờ nghe qua.
Ngay cả trên sách cũng không có ghi lại!
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn không biết mình có nên cẩn thận hỏi thăm một chút hay không? Nhưng căn cứ theo khả năng quan sát và lối tư duy suy luận lúc trước của cô gái này, hắn nói càng nhiều, sẽ càng bại lộ tin tức về bản thân.
“Cô là tồn tại hình thái thứ ba?” Hứa Thâm cân nhắc một hồi mới hỏi.
Cô gái có biệt danh nhà trinh thám cười nói: “Nào có ai trực tiếp như cậu? Nhưng trả lời cậu cũng chẳng sao, người ta chính là hình thái thứ hai giống cậu đó. Theo như tôi quan sát, trong hết thảy những con người ở nơi này, chỉ có số một, số hai, số bốn và số mười một là tồn tại đạt tới hình thái thứ ba thôi!”
Hứa Thâm thầm giật mình, nơi này có tổng cộng 12 người, lại có tới bốn đạt đến hình thái thứ ba?
Lại nói, hình thái thứ ba. . . tuyệt đối là siêu cấp đại nhân vật rồi?
Phải biết rằng, hình thái thứ hai đã có địa vị cực cao, là tồn tại tọa trấn phân cục một phương đó.
“Nếu những gì cô nói là sự thật, những Linh Bí còn lại đã rơi rụng khắp nơi, khó mà tập hợp đầy đủ, thì vì sao số hai vẫn muốn thu mua?” Hứa Thâm hạ giọng hỏi.
“Ai mà biết được? Phỏng chừng anh ta cảm thấy bản thân có thể tập hợp đầy đủ, cũng có lẽ chuyện này đã trở thành một loại chấp niệm nào đó rồi?” Cô gái có biệt danh nhà trinh thám cười cười: “Mặt khác, với chúng ta, khoản tiền này là con số trên trời, nhưng với người ta, có lẽ nó chỉ là một chút tiền trinh thôi. . .”
Hứa Thâm có chút nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Một trăm triệu mà là tiền trinh?
Quả nhiên cuộc sống nghèo túng đã hạn chế sức tưởng tượng của hắn.
“Nói vậy, cô cứ một mực kể ra tin tức của bọn họ, phỏng chừng những người khác cũng rất muốn giết cô?” Hứa Thâm nhìn về phía quả cầu ánh sáng màu da cam kia, dò hỏi.
“Hì hì, như vậy mới có ý tứ nha. . .” Đột nhiên cô gái có biệt danh nhà trinh thám cười ha hả, cười đến là sung sướng, thậm chí còn mang theo một chút bệnh trạng khác thường: “Loại trò chơi đóa miêu miêu (ú òa) này chơi rất vui. Nói nữa, muốn giết tôi, cũng phải tìm ra tôi trước đã.”
Hứa Thâm không phản bác được.
“Vậy rời khỏi nơi này như thế nào? Lúc bình thường các cô đều ở trong này nói chuyện phiếm sao?” Hứa Thâm khó hiểu. Làm như vậy không khỏi có chút quá mức nhàm chán, hắn cũng không phải một người quá ưa thích tìm người nói chuyện phiếm.
“Nhìn thấy mảnh sương mù xám dưới chân cậu không? Một khi cậu muốn rời đi, chỉ cần không ngừng chăm chú nhìn xuống dưới, tưởng tượng bản thân mình không ngừng lún xuống bên dưới, là có thể rời đi.” Cô gái có biệt danh nhà trinh thám nói: “Bình thường chúng tôi cũng không ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm đâu. Nghe số một nói, thế giới Linh Quang này đã kéo dài được hơn một ngàn năm, dường như nó bắt đầu xuất hiện từ khi khư sinh ra, thậm chí còn sớm hơn nữa. Và những người may mắn nhận được Linh Bí, sẽ tề tụ ở trong này. Chúng ta không biết thân phận của nhau, nhưng lại có thể giúp đỡ lẫn nhau, thân phận của chúng ta phân bố ở khắp các nơi, trải rộng trên mỗi một tầng lớp và chức nghiệp. Mỗi khi một người có vấn đề gì khó mà mở miệng được hoặc là gặp phải khó khăn không thể tự mình giải quyết, đều có thể tìm được sự trợ giúp của người khác ở trong này.”
“Cho nên, ở nơi này của chúng ta còn có tên là hội Hỗ Trợ Linh Bí.” Nói tới đây, cô lại nở nụ cười: “Nhưng cậu phải nhớ kỹ, tuy chúng ta sẵn lòng giúp đỡ lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không thể bại lộ cho đối phương biết được thân phận chân thật của chúng ta, nếu không thiện ý trợ giúp vô cùng có khả năng sẽ chuyển biến thành ác ý mưu hại. . . Không, không phải vô cùng có khả năng, mà là tất nhiên đó!”
Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động, hắn có cảm giác, mối quan hệ giữa mình và những người này có chút giống khư.
Không thể nhìn thấy, không thể nhận ra, tuyệt đối không để khiến cho khư biết được, mình có thể cảm nhận được chúng nó, nếu không sẽ khiến chúng nó chăm chú nhìn vào.
“Nhưng dưới tình huống phải che giấu thân phận chính mình, chúng ta sẽ trợ giúp lẫn nhau như thế nào?” Hứa Thâm dò hỏi: “Hơn nữa, bất cứ loại trợ giúp nào cũng được ư?”
“Che giấu như thế nào hả? Vậy phải xem ở bản thân cậu rồi. Cậu có thể báo ra nhu cầu và thù lao của bản thân ở trong này, tựa như thằng hề số mười lúc trước vậy. Yêu cầu của anh ta là chế tạo một khẩu pháo Khư Thần. Anh ta nói bản thân muốn bắn nát một nơi nào đó, hì hì, đáng tiếc, anh ta còn chưa hoàn thành đã chết rồi . . .” Cô gái có biệt danh nhà trinh thám cười nói.
“. . .”
Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì.
Đây vốn không phải cái gọi là hội Hỗ Trợ Linh Bí, phải nói là tổ chức Khủng Bố Linh Bí mới đúng.
“Cậu có thể tìm kiếm trợ giúp, cũng có thể hoàn thành yêu cầu trợ giúp của người khác.” Cô gái có biệt danh nhà trinh thám cười nói: “Thù lao hoàn toàn có thể thương thảo. Cậu thử chăm chú nhìn linh quang trên quả cầu của người khác một lúc xem, nếu người khác treo yêu cầu nhiệm vụ, cậu có thể nhìn thấy.”
“Chăm chú nhìn là được?” Hứa Thâm thử chăm chú nhìn quả cầu ánh sáng màu cam của cô ấy.
Lại chẳng thấy cái gì hiện lên.
Chương 162: Cô Là Con Giun Trong Bụng Tôi Sao?
“Tôi không có gì cần người khác trợ giúp đâu, cho nên cậu xem của tôi vô dụng.” Cô gái có biệt danh nhà trinh thám cười hì hì, hiển nhiên đã suy đoán ra hành động của Hứa Thâm.
“. . .” Hứa Thâm có chút nghẹn lời.
“Cậu có nhìn thấy linh quang màu đỏ sậm bên kia không? Nơi đó thuộc về số một, bắt đầu đếm số từ bên kia, chính là con số của linh quang.” Cô gái biệt danh nhà trinh thám nói: “Ngoại trừ nhiệm vụ của số một là mấy yêu cầu không có khả năng hoàn thành, nhiệm vụ của những người khác đều có thể. Cậu có thể chọn lựa chúng dựa theo năng lực bản thân, nếu tất cả đều không thể, vậy chờ về sau có người mới gia nhập, nhỡ đâu bọn họ lại cần sự trợ giúp của cậu.”
Ánh mắt Hứa Thâm quét tới chuỗi linh quang được sắp xếp xoay tròn theo hình thức nhất định, bắt đầu đếm số, từ linh quang màu đỏ sậm kia đến vị trí thứ mười bên phải, chính là hắn.
Hứa Thâm lại nhìn về phía linh quang của vị trung niên mới nói chuyện lúc trước, trong linh quang của đối phương hiện ra chữ viết.
【 Nhiệm vụ: Cần một tòa quặng mỏ Khư không người, nguyện ý thu mua với giá cả cao hơn thị trường 50%, người có ý định bán, xin liên hệ. 】
【 Cung cấp: Có các loại binh khí mang tính sát thương khủng bố như súng Phá Khư, pháo Khư Thần, người cần xin liên hệ. 】
Chẳng lẽ người này nằm trong quân bộ. . .
Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động, trong lòng có chút cảnh giác về thân phận của vị trung niên nà. Nếu đối phương thực sự công tác tại quân bộ trong nội thành, chắc chắn phải là tồn tại nắm giữ thực quyền, là nhân vật có thủ đoạn lợi hại chân chính.
Hứa Thâm lại lần lượt nhìn về phía những người khác, sau đó hắn phát hiện trên linh quang của một số người cũng giống cô gái có biệt danh nhà trinh thám kia, không có chữ viết hiện lên.
Trong số những nhiệm vụ hiện lên, có yêu cầu là săn giết một vị cán bộ nào đó thuojc hiệp hội Chưng Khí, hầu hết những nhiệm vụ này đều có một chút khó khăn.
Hứa Thâm đã xem xong tất cả, ánh mắt chợt dừng lại trên viên linh quang màu đỏ sậm đầu tiên, tin tức của ba nhánh nhiệm vụ lập tức hiện ra.
【 Nhiệm vụ 1: bản đồ một phần thế giới bên ngoài (chi trả thù lao dựa vào độ hoàn thành địa đồ). 】
【 Nhiệm vụ 2: đầu của Giáo hoàng Giáo hội Nguyệt Quang. 】
【 Nhiệm vụ 3: Bia Trấn Khư có động tĩnh khác thường, hãy tới xác nhận tình huống nơi đó, kiểm tra nguyên nhân gây nên dị động, chi trả thù lao dựa trên trình độ cung cấp tình báo. 】
“Không phải cậu đang nhìn nhiệm vụ của số một chứ?” Bỗng nhiên giọng nói của cô gái có biệt danh nhà trinh thám vang lên.
“. . .”
Cô là con giun trong bụng tôi sao?
Cô cứ như vậy thật sự không sợ bị người đánh chết hả?
Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì, đành phải mở miệng hỏi: “Cô ở trong này bao lâu rồi?”
“Rất nhiều năm rồi.” Cô gái có biệt danh nhà trinh thám phát ra tiếng cười khanh khách: “Không phải cậu rất muốn giết chết tôi sao? Cậu không phải người đầu tiên có suy nghĩ như vậy đâu, cũng sẽ không phải là một người cuối cùng.” Cô gái có biệt danh nhà trinh thám thấy Hứa Thâm có chút phiền muộn vì lời nói của mình, lại tỏ ra cực kỳ đắc ý, cười nói: “Nhìn cậu im lặng lâu như vậy, tôi lập tức đoán ngay ra cậu đang nhìn nhiệm vụ của số một rồi. Đừng nghĩ nhiều, nhiệm vụ của số một đều thuộc cấp biến thái, nếu không phải hình thái thứ ba, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Hứa Thâm không hề phủ nhận.
Trên thực tế, nội dung của ba nhiệm vụ này đều vượt qua những gì hắn nhận thức.
Bản đồ của thế giới bên ngoài. . . Cái gì là thế giới bên ngoài?
Đầu của Giáo hoàng Giáo hội Nguyệt Quang. . . Ai là Giáo hoàng? Giáo hội Nguyệt Quang lại là cái gì?
Không cần phải nghi ngờ, đây chính là tôn giáo nằm trong nội thành, hoặc ở một thành Để khác, nếu không vì sao hắn chưa từng nghe tới.
Dù sao lực thẩm thấu của tôn giáo bản địa tại thành Bạch Nghĩ, vẫn vô cùng khả quan.
Về phần bia Trấn Khư, hắn cũng chưa từng nghe tới nó.
Nếu số một thực sự là tồn tại hình thái thứ ba, hiển nhiên đối phương chính là một vị đại nhân vật nào đó trong nội thành. Và có lẽ những yêu cầu nhiệm vụ do đối phương đưa ra, đều nằm trong khu vực nội thành.
Cho nên hắn không biết những cái tên kia cũng rất bình thường.
Trên thực tế, ngoại trừ số ít nhân vật có đặc quyền được đi qua đi lại bên trong nội thành ngoại, hẳn là tuyệt đại bộ phận cư dân thành Để đều không biết chúng.
“Vậy lúc bình thường, khi tôi muốn tiến vào nơi này, cần phải làm như thế nào?” Hứa Thâm vẫn duy trì tiếng nói trầm thấp hỏi.
“Dùng khư lực cảm nhận Linh Bí trong đầu cậu là được.” Cô gái có biệt danh nhà trinh thám cũng nhìn ra Hứa Thâm đang chuẩn bị rời đi, tỏ ra khá thoải mái cười cười nói.
“Đa tạ.” Hứa Thâm nói.
Tuy tâm tư đã bị cô gái này nhìn thấu không ít, nhưng suy cho cùng, đối phương cũng giải đáp cho hắn rất nhiều vấn đề, nếu không hắn còn phải cẩn thận sờ soạng hồi lâu.
“Đừng khách khí.” Cô gái có biệt danh nhà trinh thám mỉm cười.
Ngay lập tức, Hứa Thâm nhìn chăm chú xuống tầng sương mù dày đặc phía dưới, tưởng tượng bản thân đang dần dần lún sâu xuống đó, đột nhiên hắn có cảm giác linh quang quanh mình đang nhanh chóng rời xa, trong khi ấy, bóng dáng hắn lại không ngừng xuyên qua, tựa như vừa từ trên cao rơi xuống. Và hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một hình người khổng lồ, cực kỳ nguy nga ở phía dưới tầng sương mù dày đặc nọ. . .
Ngay sau đó, ánh sáng xuất hiện trở lại.
Hoá ra hắn đã mở mắt, khung cảnh hiện ra cũng là gian phòng quen thuộc.
Hắn trở về rồi!
Mùi máu tươi nồng đậm, vẫn vờn quanh chóp mũi.
Mà kể cả lúc trước, khi hắn ở trong không gian Linh Bí, thứ mùi này cũng không hề biến mất, xem ra khứu giác và thị giác của hắn vẫn còn ở lại nơi này, chỉ có ý thức vượt qua không gian thôi.
Nhưng … vừa rồi trong thị giác lại không nhìn thấy Mai Phù???
Lúc này, Mai Phù đang ngồi trên chiếc giường ở cách đó không xa, tựa như cô cảm thấy thấy có chút nhàm chán, đang không ngừng đung đưa đôi chân nhỏ.
Chẳng lẽ hồi nãy trong thị giác của hắn có xuất hiện bóng dáng Mai Phù, nhưng ý thức của hắn tiến vào Linh Bí, cho nên đã bị che lấp rồi sao. . . Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, tình huống vừa rồi rất giống trạng thái sững sờ, hoặc suy nghĩ chuyện gì đó tới xuất thần. Có thể hiểu loại trạng thái ấy như sau: con mắt có thể nhìn thấy đồ vật, nhưng hình ảnh hiện ra trong đầu lại là suy nghĩ trong lúc xuất thần.
Chương 163: Tác Dụng Phụ!
Hắn khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn xuống dưới chân, lại phát hiện vết máu dưới mặt đất có chút ngưng kết khô cạn, sau đó chuyển ánh mắt nhìn qua dụng cụ truyền tin.
Lúc trước, khi hắn phá hư dụng cụ truyền tin của gã đàn ông đeo mặt nạ chú hề, có lưu ý tới thời gian, đến hiện giờ đã qua được nửa giờ.
Nói vậy tỉ lệ thời gian trong không gian Linh Bí và thế giới bên ngoài là 1:1?
Không, hình như ở trong đó nhanh hơn một chút.
“Không biết khi ta tiến vào thế giới Linh Quang, thân thể sẽ nằm trong trạng thái gì? Xem ra lần sau cần phải tìm một chiếc cameras quay chụp lại xem sao, nhưng giá của cameras trong hiệp hội Chưng Khí đắt lắm. . . Đúng rồi, hình như trong cục có một chiếc công cộng, có thể mượn đến dùng một chút.”
Hứa Thâm cúi đầu, hắn lại nghĩ đến khoản tài chính đang được chuẩn bị trong miệng vị trung niên kia, và gần như ngay lập tức, hắn bắt đầu tìm tòi trên bộ thi thể dưới đất, đáng tiếc, lại không tìm được sổ tiết kiệm.
Xem ra gã này không mang theo trên người.
Hứa Thâm lại tìm kiếm khư binh, lần này hắn mò ra được một đôi bao tay.
Đôi bao tay này vốn không được tạo thành từ vải dệt, ngược lại rất giống một loại tổ chức máu thịt vẫn còn nhúc nhích nào đó, mặt ngoài hiện lên một tầng màng máu chứa đầy bọt khí.
Không cần phải nghi ngờ đây chính là khư binh.
Hứa Thâm trực tiếp hấp thu, để cho nó thẩm thấu vào trong bàn tay hắn.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn xuất hiện một vài tin tức mơ hồ, cộng thêm tiếng thì thầm trầm thấp.
Tăng phúc. . . Lực lượng. . . Trọng lực. . .
Vài đoạn tin tức này cực kỳ mơ hồ, lại lúc ẩn lúc hiện, nhưng cũng đủ giúp Hứa Thâm có chút lĩnh ngộ về cách sử dụng đôi bao tay này. Hắn rót khư lực vào bên trong, sau đó cầm lấy kiếm, lập tức cảm nhận được thanh kiếm Trảm Khư trong tay, cực kỳ nhẹ nhàng!
Bàn tay vung chém ra ngoài, một tiếng “Hô” truyền tới, gần như có thể nghe được động tĩnh thanh kiếm phá không vang lên!
Hứa Thâm có chút giật mình, khư binh này mang đến biên độ tăng trưởng lực lượng quá lớn.
“Hình như lúc trước đối phương không có sử dụng đôi bao tay này để tăng phúc lực lượng, là khinh địch sao?” Hứa Thâm thầm nhướng mày.
Đúng vào lúc ấy, bỗng nhiên hắn có cảm giác bàn tay mình hơi hơi run lên.
Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hắn vội vàng nhìn xuống đôi bao tay đang nhúc nhích khe khẽ trên tay, sau đó nhanh chóng thu liễm khư lực. Nương theo hành động ấy, đôi bao tay nọ lại chìm vào trong bàn tay. Hắn lập tức tỉ mỉ quan sát tình huống bên dưới, chỉ thấy màu da bàn tay đã trở nên cực kỳ tái nhợt.
“Hình như là vừa rồi máu tươi đã bị nó hấp thu . . .” Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, chẳng lẽ khi sử dụng đôi bao tay này, nó sẽ không ngừng hấp thu máu tươi của mình?
Tác dụng phụ này quá lớn.
“Hình như chiếc mặt nạ do Ly tỷ cho ta không có tác dụng phụ như vậy? Mảnh da màu đen kia không có, kể cả cục máu đen Khư Nhiễm mà cục trưởng tặng cho cũng không có, xem ra giữa những kiện khư binh này có sự khác biệt? Nhưng ngoại trừ chiếc mặt nạ của Ly tỷ, mảnh da màu đen và máu đen, không có hiệu quả mạnh mẽ như đôi bao tay này. . . Chẳng lẽ khư binh mang đến hiệu quả cường đại mới có tác dụng phụ?”
Hứa Thâm suy tư một hồi, nhưng không biết đâu mới là đáp án chính xác, trong lòng thầm nghĩ, nếu có rảnh cần phải tìm cục trưởng hỏi một chút, dù sao ông ấy cũng nói khi có việc, cứ liên hệ với ông ấy mà.
Hứa Thâm không tiếp tục sử dụng đôi bao tay kia nữa, hắn chuẩn bị chờ sau khi xử lý xong thi thể, mới quay trở lại nơi này huấn luyện, tiếp tục chậm rãi thích ứng đến thuần thục, đợi đến thời khắc mấu chốt khi tác chiến, lại sử dụng sau.
“Xem ra chẳng còn chút hy vọng nào về khoản tiền để dành của đối phương rồi. . .”
Hứa Thâm nhìn thi thể đã đóng gói xong, lòng đầy tiếc nuối. Tuy hắn có thể tiêu tiền tìm biện pháp tới nội thành nhìn xem, nhưng khẳng định là tin tức đối phương chết đi sẽ không giấu giếm được. Đến lúc đó, nếu hắn dám xuất hiện tại nhà đối phương, còn trắng trợn tìm kiếm sổ tiết kiệm, có khác gì tự mình chui đầu vào lưới đâu?
Và hơn hai ngàn vạn kia. . . Nhất định là không có rồi.
Càng nghĩ Hứa Thâm càng có chút đau lòng.
“Muốn hủy diệt bộ thi thể này, chỉ có thể tìm khư hỗ trợ.” Bỗng nhiên Hứa Thâm lại có cảm giác, những con khư kia chẳng những là quái vật, còn là một loại công cụ khá tiện sử dụng.
Khó trách hội Truy Quang lại bán khư.
“Tốt nhất là đi một chuyến đến khu khác ném xác chôn đồ. . .” Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn lập tức niêm phong túi đựng xác, cẩn thận cất nó vào kho.
Cũng may, loại túi đựng xác này vốn là hàng chuyên nghiệp, cực kỳ kín kẽ, không có một chút mùi nào thẩm thấu ra ngoài.
Hắn nhanh chóng lau vết máu trong phòng, rửa sạch hiện trường.
. . .
Ở một nơi khác, giữa đêm đen.
Tại một quán rượu xa hoa, được bố trí trong đoàn tàu từ nội thành đến thành Bạch Nghĩ đang dừng lại ở trạm cuối, có bốn bóng dáng đã tụ tập tại một đại sảnh hoa lệ, có người ngồi trên sô pha, có người ôm kiếm tựa người vào vách tường gần đó, có người đang pha cà phê, từ từ thưởng thức.
“Đáng chết, lâu như vậy còn chưa tới?” Bỗng nhiên cô gái đang ngồi trên sô pha vỗ cái bàn một phát, tựa như đã không thể kiềm chế nổi lửa giận trong lòng.
Cái bàn chợt nứt ra, nước trà bên trên đều đổ cả ra ngoài.
“Vừa rồi tôi có liên lạc với anh ta, hình như đã tắt máy rồi.” Một thanh niên khác từ bên ngoài đi vào, có chút bất đắc dĩ nói: “Bình thường anh ta sẽ không ham chơi như vậy. Lần này bên trên ủy thác cho chúng ta kiểm tra động tĩnh dị thường của bia Trấn Khư. Chuyện lớn như vậy, chắc chắn anh ta không dám quên mất đâu.”
. . .
“Ai mà biết được? Có lẽ anh ta vừa nghe được cái tên bia Trấn Khư đã bị dọa sợ rồi.” Một thiếu nữ ôm kiếm tựa vào vách tường bên cạnh, cười lạnh nói.
“Trong mấy người, có ai biết hướng đi của anh ta không?” Cô gái vừa vỗ bàn, cố gắng nén giận nói.
Cô gái này có gương mặt trái xoan, dáng người nóng bỏng, trên đầu đội một chiếc mũ sĩ quan màu đen.
“Trước khi anh ta rời đi, có nói với tôi, hình như ai đó đã chặt đứt con đường kiếm tiền của anh ta, anh ta muốn đi xử lý. Với loại tính cách của anh ta, hẳn là cách giải quyết có chút thô bạo?” Thanh niên đang thưởng thức cà phê lạnh nhạt nói.
Chương 164: Sớm Không Chết, Muộn Không Chết…
“Đáng chết, anh mau liên lạc với đội hậu cần, bảo bọn họ chuyển định vị thông tin của anh ta tới đây. Tôi phải biết vị trí hiện tại của anh ta. Đợi lát nữa xem tôi có dỡ một cánh tay của anh ta xuống hay không!” Hiển nhiên tính tình của cô gái này cực kỳ táo bạo.
“Được.” Thanh niên đang uống cà phê bình tĩnh đi liên lạc.
Một lát sau.
“Không thể định vị. . .” Sắc mặt thanh niên đang uống cà phê thoáng xuất hiện biến hóa, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ: “Hẳn là anh ta đã xảy ra chuyện, tám phần là chết rồi. Tồn tại đạt đến hình thái thứ hai trong thành Để cũng không nhiều, hẳn là anh ta không ngu xuẩn đến mức một mình đi tìm những người tọa trấn bên trong phân cục kia rồi đánh nhau chứ? Nhưng những người tọa trấn phân cục kia đâu có lợi hại bằng anh ta? Là anh ta quá kiêu ngạo khinh địch sao. . .”
Gã lầm bầm lầu bầu phân tích tình huống, nhưng từ đầu đến cuối, vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc.
Những người khác cũng có chút giật mình.
Đã chết?
Nơi này là thành Để, khu vực tầng đáy, hầu như chẳng có nhân vật nào lợi hại, thế mà gã ngốc kia còn chưa đi chấp hành nhiệm vụ, đã bị người ta giết mất rồi?
“Khốn nạn!” Cô gái vỗ bàn phẫn nộ quát lên: “Lúc chuẩn bị làm nhiệm vụ lại tuột xích, sớm không chết, muộn không chết, cố tình chết vào lúc này, thực sự biết chọn thời gian gây phiền toái cho tôi mà!”
“Đúng vậy.” Cô gái ôm kiếm cũng cực kỳ bất mãn.
Thanh niên vừa tiến vào truyền lời, cảm thấy nhức đầu nói: “Vậy chúng ta có thể xin hủy bỏ nhiệm vụ hay không? Dù sao cũng thiếu một người, hủy bỏ nhiệm vụ vốn là chuyện vô cùng hợp lý . . .”
“Uy uy uy, tốt xấu gì đồng đội của mấy người cũng chết rồi, thế mà mấy người chỉ quan tâm tới chuyện hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, không quan tâm đồng đội hay sao?” Thanh niên uống cà phê vẫn bày ra sắc mặt bình tĩnh, nói
Ba người nhìn gã một cái, đều ném qua ánh mắt khinh thường.
“Đợi đến hừng đông, nếu anh ta còn không hồi âm, chúng ta chỉ có thể đi chấp hành nhiệm vụ trước.” Cô gái vỗ bàn nén giận nói: “Chờ tới khi nhiệm vụ chấm dứt, lại đi điều tra xem người cuối cùng mà anh ta gặp mặt là ai? Người chặt đứt con đường kiếm tiền của anh ta là ai? Lần này, tôi không làm thịt đối phương không được mà!”
“Chúng ta chỉ còn bốn người, vẫn muốn chấp hành nhiệm vụ sao?” Thanh niên đang uống cà phê bình tĩnh hỏi.
“Đơn giản kiểm tra một chút là được. Nơi đó vốn không phải tồn tại như chúng ta có thể tra xét thấu đáo.” Cô gái vỗ bàn hừ lạnh nói.
“Được rồi. . .” Thanh niên truyền lời bất đắc dĩ lên tiếng.
. . .
. . .
Khi Hứa Thâm rửa sạch gian phòng, sắc trời cũng sắp sáng.
“Sàn nhà thật khó kỳ cọ. . . Về sau nên đổi thành loại chất liệu gì đó dễ tẩy rửa một chút mới được.” Hứa Thâm thầm than, sau đó đưa mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài.
Tuy ném xác giữa ban ngày ban mặt kiểu này có chút hoảng hốt, nhưng chỉ cần hắn cẩn thận che giấu, chắc chắn sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn.
“Lại nói, chắc hẳn cô gái đã liên lạc lúc trước là đồng đội của thằng hề kia, nếu đối phương cứ liên tục gọi tới mà không liên lạc được, có lẽ sẽ tìm đến đây. Dù sao bọn họ cũng thuộc cùng một đội ngũ, khi thiếu đi một đội viên, sẽ phải chú ý quan tâm. . .”
Hứa Thâm hơi hơi nhăn mày, hắn có cảm giác chuyện này rất khó giải quyết.
Hắn có thể xử lý sạch sẽ hiện trường chém giết đối phương, nhưng không thể xử lý manh mối do bản thân đối phương tự mình lưu lại.
Dựa theo cách nói của đối phương, gã lần theo manh mối trong cái chết của đôi vợ chồng phú hào kia mới tìm được hắn.
Hơn nữa, dường như đối phương cũng không tìm được chứng cớ gì, chỉ thuần túy cảm thấy ai khả nghi là lao lên giết chết, hoàn toàn đến để xả giận mà thôi.
“Nếu đồng đội của anh ta dựa theo con đường này, tiếp tục tra xét xuống, cảm thấy ta rất khả nghi, sau đó khi tìm được ta, bọn họ cũng muốn xả giận một chút. . .” Hứa Thâm cảm nhận được nguy cơ.
Nếu hắn vẫn tiếp tục ở một mình trong này, nguy hiểm sẽ quá lớn. Điều hắn cần làm chính là tìm được một chỗ trốn an toàn.
Ví dụ như trong cục.
Hoặc là. . . khu vực có khư cấp B thường xuyên lui tới.
“Tuy khư cấp B chỉ xuất hiện ở tầng càng sâu hơn trong Khư giới, nhưng những tồn tại đã bước vào hình thái thứ hai này vẫn có thể cảm nhận được chúng. Nếu kéo bọn họ tới gần khư cấp B, hẳn là đám người kia sẽ chần chờ, thậm chí sơ sẩy một cái, còn làm kinh động tới khư cấp B. Nhưng… nếu làm như vậy, kể cả ta cũng có nguy hiểm nhất định, lỡ như lúc khư cấp B buông xuống hiện thực, nó sẽ đồ sát tất cả, không chừa một ai thì sao. . . Mấu chốt nhất chính là, ta nên làm như thế nào để phán đoán xem con khư kia là cấp B, mà không phải cấp C, hay cấp A khủng bố hơn. . .”
Hứa Thâm lộ ra vẻ suy tư.
Lúc này, đột nhiên cái bụng hắn ùng ục reo vang.
Trận chiến đấu kịch liệt tối qua, đã tiêu hao không ít thể lực của hắn, lại thêm cả đêm không ngủ, đói mềm cũng là chuyện rất bình thường
Hắn quyết định đi ăn thứ gì đó trước, thân thể vẫn là quan trọng nhất, một ngày cần phải ăn đủ ba bữa mới được. . .
Chờ đến lúc Hứa Thâm dùng bữa, hắn lập tức trở lại phòng, liên lạc với Trương Lệ Dao, báo với cô, khoảng mấy ngày nay, hắn đang có dự định nghỉ ngơi một hồi.
Trương Lệ Dao nghe xong, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, còn cho rằng Hứa Thâm đã bị chuyện trên yến hội đả kích rồi. Nhưng hắn như vậy, cô cũng được thoải mái hơn đôi chút.
Sau đó, Hứa Thâm lại liên hệ với Đại Lỵ Lỵ.
“Trong hội có khư cấp B không?”
“Không.” Đại Lỵ Lỵ bị dọa tới nhảy dựng: “Cậu muốn cấp B khư? Cậu đang muốn tàn sát hàng loạt cư dân trong thành sao? !
“Ngạch ngạch, tạm thời tôi còn không nghĩ tới chuyện này, chỉ muốn hỏi một chút thôi.”
“A, ha hả. . . Cậu thật hài hước!”
Hứa Thâm ngừng liên lạc, lại khẽ thở dài.
Đáp án này cũng không khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, khư cấp B chính là quái vật khủng bố, ngay cả tồn tại ở hình thái thứ hai cũng rất khó xử lý gọn gàng, thậm chí nếu một mình gặp phải nó, chính là đi tới tặng món ăn…
Muốn nuôi dưỡng thứ này, quá khó khăn .
“Nhưng hẳn là bên ngoài kia vẫn còn khá nhiều khư cấp B hoang dại. . .”
Chương 165: Cậu Muốn Hẹn Tôi Sao???
Hứa Thâm nghĩ đến mấy con khư hắn từng trông thấy bên trong cục Khư Bí, rõ ràng nơi ấy có lão Vương tọa trấn, vậy mà đối phương cũng không nhìn thấy bọn chúng, khẳng định là tồn tại cao hơn cấp C, về phần là cấp B hay cấp A, Hứa Thâm lại không thể phán đoán được.
“Cần tìm một người bạn cùng đi ra ngoài dạo một vòng xem, nếu đối phương không thể nhìn thấy, mà ta lại có thể nhìn thấy, nghĩa là con khư ấy cao hơn cấp C . . .” Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động.
Hắn đã chọn xong người rồi.
“Có rảnh không Tiểu Tiểu?”
“Ừm? Tìm tôi có chuyện gì?”
“Cùng đi dạo phố.”
“Cậu muốn hẹn tôi ư?” Mặc Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, giọng nói cũng trở nên không đúng lắm.
Hứa Thâm sửng sốt, vội vàng lắc đầu nói: “Không không, chỉ đơn giản là đi mua đồ thôi. Tôi vừa được điều đến đội ngũ mới, nghe bọn họ nói là mỗi thành viên trong thê đội thứ nhất đều được phân phối khu vực cần quản lý. Tôi chưa quá quen thuộc, muốn tìm người cùng đi dạo.”
“Vậy sao cậu lại nghĩ tới tôi?” Mặc Tiểu Tiểu nghe được Hứa Thâm giải thích, lại nghi hoặc nói: “Tô Sương am hiểu đi dạo phố hơn mà, sao cậu không tìm cô ấy? Hay là cô ấy từ chối cậu rồi?”
“Ngạch, người đầu tiên tôi nghĩ tới là cô.” Hứa Thâm chỉ có thể thành thật nói.
Mặc Tiểu Tiểu thoáng sửng sốt, qua hai giây mới nói: “Vậy được. Cậu đang ở đâu, tôi lập tức đi tới.”
Tựa như trong giọng nói có thêm một tia tung tăng nhảy nhót.
Hứa Thâm thấy cô đã nhận lời, mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức thông báo địa chỉ.
Không bao lâu sau, Mặc Tiểu Tiểu đã lái xe đi tới.
“Đi thôi, muốn đi dạo ở đâu?” Mặc Tiểu Tiểu hỏi.
Hứa Thâm nhìn cô một cái, phát hiện dường như lúc này cô xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều, tựa như có trang điểm một chút.
Hắn khá kinh ngạc, nhưng không có hỏi nhiều, dù sao Tô Sương đã từng dặn dò hắn, tốt nhất là đừng hỏi nữ sinh nhà người ta có trang điểm hay không.
Đây là chủ đề toi mạng đó.
Hứa Thâm vô cùng coi trọng cái mạng của mình, tự nhiên không có khả năng dây dưa tới chủ đề toi mạng như vậy.
“Chúng ta đi dạo đi, lái xe quá nhanh.” Hứa Thâm nói.
Mặc Tiểu Tiểu: “?”
Cô do dự một giây, mới nói: “Được rồi, đi thôi.”
Mặc Tiểu Tiểu lập tức xuống xe, mang đi chiếc ba lô hình con gấu nhỏ của mình, nói: “Cậu dẫn đường đi.”
Hứa Thâm gật gật đầu, hắn và cô trực tiếp đi dạo dọc theo con đường.
Ven đường, Hứa Thâm đều chọn lựa các loại khu vực có khả năng xuất hiện khư nhất, phần lớn là chỗ vắng người, quạnh quẽ, âm u.
Sắc mặt Mặc Tiểu Tiểu lộ vẻ kỳ quái, nhưng không nhiều lời.
Hứa Thâm cũng không ngờ, lần đầu tiên hắn ước hẹn nữ sinh nhà người ta đi dạo phố, lại với mục đích tìm khư, thậm chí còn thuận tiện tìm kiếm địa điểm ném xác. . .
Rất nhanh, Hứa Thâm đã đi một vòng quanh khu phố Nham La, bước vào khu vực khác.
“Cậu quản lý khu vực lớn như vậy?” Mặc Tiểu Tiểu kinh ngạc hỏi.
Hứa Thâm vò đầu: “Cái kia… Tại vì chúng ta tùy tiện đi mua đồ, cho nên cũng có thể qua khu khác cho quen thuộc chút.”
“À há. . .” Âm giọng kéo dài. Mặc Tiểu Tiểu mang theo ý vị thâm sâu, liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nhưng không nói gì thêm, chỉ là trên gương mặt càng thêm đỏ ửng hơn một chút.
“Đại ca ca, quần áo của anh bẩn rồi.” Bỗng nhiên giọng nói non nớt của một bé gái vang lên.
Hứa Thâm theo bản năng cúi đầu nhìn lại, nhưng nhìn thấy quần áo của mình không hề bẩn, hơn nữa vì phòng ngừa chuyện đánh lén như tối qua sẽ phát sinh, hiện giờ, bất kể lúc nào, hắn cũng mặc trang phục tác chiến.
Ở bên ngoài trang phục tác chiến còn có một chiếc áo khoác.
“Ừm? Đại ca ca. . . Anh có thể nghe được tiếng nói chuyện của em sao. . .” Bỗng nhiên giọng nói kia ghé sát lại gần, Hứa Thâm nhìn thấy một cái đầu từ trên không trung treo ngược xuống dưới.
Trái tim hắn thoáng co rút lại, nhưng vẻ mặt chẳng có chút biến hóa nào, chỉ tiếp tục cúi đầu, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó rồi, tiếp theo, thản nhiên xoay người. . . Vỗ vỗ tro bụi trên giầy, cuối cùng mới đứng lên, cười nói với Mặc Tiểu Tiểu: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”
“Ừm.” Mặc Tiểu Tiểu gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn nhìn chung quanh, chỉ có duy nhất một cái đầu vừa treo ngược xuống kia thôi. Và đó là cái đầu của một con khư cực lớn với thân hình như được nặn từ đất sét, cả người mọc đầy các loại đầu nam nữ, thân thể dài hơn mười mét nằm lên một tòa lầu lớn ven đường. . . Nó tuyệt đối là cấp B, thậm chí còn là khư cao cấp hơn cấp B? !
Ánh mắt Hứa Thâm xoay chuyển, nhưng không hể dừng lại trên người con khư kia, chỉ như hắn đang nhìn các loại bảng hiệu cửa hàng xuất hiện trên con đường chung quanh, cuối cùng mới chỉ vào một nơi trong đó, nói: “Hình như tiệm kia có bán đồ ăn.”
“Đúng vậy, bên trên có viết mà.” Mặc Tiểu Tiểu gật đầu, cậu ấy đang muốn mời mình ăn món gì sao?
Cô hơi hơi cắn môi, có vẻ vừa ngại ngùng vừa đầy mong đợi.
Hai người tiến về phía trước, Mặc Tiểu Tiểu đang chuẩn bị dừng lại, chợt thấy Hứa Thâm cứ thản nhiên bước qua cửa tiệm vừa được hắn nhắc đến hồi nãy
“?” Cô thoáng sửng sốt một chút, nhưng cũng nhanh chóng bước chân đi theo, coi như không có việc gì.
Lúc này, Hứa Thâm lại chỉ sang một nơi khác: “Hình như nơi đó bán quần áo.”
“Đúng vậy.”
Hai người lại nhanh chóng đi qua.
“Nơi đó có bán bánh ngọt.”
“. . .”
Mặc Tiểu Tiểu đã không muốn nói chuyện nữa rồi.
Ở đằng sau bóng dáng hai người dần đi xa kia, những cái đầu mọc trên mình con khư nọ vẫn đang nhìn chăm chú theo thiếu niên kia: “Không thấy sao? Không nghe được sao? Xem ra đại ca ca ấy cũng là loại côn trùng không chút dinh dưỡng kia. Thật là… làm người ta mất hứng quá đi, chẳng thú vị chút nào. . .Hông lẽ không có đồ ăn mỹ vị nào có thể nhìn thấy ta sao?”
Hứa Thâm bình tĩnh đi qua khu phố này, rồi ghi nhớ địa điểm lại.
Tuy hắn không thể xác định được, rút cuộc con khư có dừng lại ở chỗ này hay không, nhưng nói gì thì nói, hắn cũng tìm được một con rồi, cứ đánh dấu lại cái đã.
Sau đó, Hứa Thâm mang theo Mặc Tiểu Tiểu tiếp tục đi dạo.
Từ buổi sáng chuyển tới giữa trưa, hắn đã đánh dấu được hai nơi rồi.
Bọn họ tìm một tiệm nào đó, tùy tiện ăn chút cơm trưa, buổi chiều lại tiếp tục đi dạo, lần này, hắn lại tìm được hai địa điểm có khư thú. Cả quá trình đều hữu kinh vô hiểm, không bị khư phát hiện.
Chương 166: Ném Xác!
Tới chạng vạng.
“Cám ơn cô, hôm nay đã theo giúp tôi đi dạo lâu như vậy.” Hứa Thâm nói lời từ biệt với Mặc Tiểu Tiểu, cực kỳ cảm tạ vì hôm nay đối phương đã làm bạn với mình lâu như vậy.
Mặt Mặc Tiểu Tiểu không chút thay đổi.
Nếu cô không phải là nhân viên trảm khư, qua một ngày liên tục đi dạo như vậy, kiểu gì bàn chân cũng phải nổi bọng nước.
Hóa ra đi dạo phố, thật sự chính là đi dạo phố. . .
Mặc Tiểu Tiểu vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, trực tiếp xoay người lên xe.
“Hẹn. . .”
Ông!
Âm thanh vù vù đầy phẫn nộ của chiếc ô tô vang lên, làm Hứa Thâm đang đứng đằng sau hít phải một ngụm khói, sặc sụa lui trở về, chỉ còn lại cái đuôi không khí dày đặc, cuồn cuộn bay giữa phố dài.
. . .
. . .
Hứa Thâm đưa tiễn Mặc Tiểu Tiểu xong, một mình hắn thật cẩn thận trở lại gian phòng của mình.
Từ lúc lên lầu đến khi bước vào cửa, Hứa Thâm đều liên tục lưu ý hoàn cảnh chung quanh.
Chờ sau khi hắn tiến vào phòng, trong mũi vẫn ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt chưa tan, tuy lúc trước hắn đã cọ rửa sạch sẽ, nhưng mùi vẫn còn lưu lại. Hắn lập tức mở hết cửa sổ ra, cho không khí thông suốt.
Hắn nhìn nhìn bốn phía, không thấy dấu hiệu ai đó từng lẻn vào nơi này.
Lúc trước, đồng đội của gã đàn ông đeo mặt nạ chú hề kia còn chưa tìm tới?
Chẳng lẽ bọn họ điều tra theo phương hướng khác rồi?
Trong lòng Hứa Thâm thầm rùng mình, hắn nghĩ đến Tô Sương, lập tức liên lạc với cô.
Rất nhanh, Tô Sương đã trả lời, nhưng dường như giọng nói có chút hổn hển.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cô không sao chứ?”
“Ừm? Không. . . Tôi không sao.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hứa Thâm ngừng liên lạc, xem ra bọn họ cũng không tới tìm Tô Sương bên kia.
Ở đầu máy bên kia, Tô Sương nhìn dụng cụ truyền tin đã ngừng liên lạc trong tay, vẻ mặt có chút phức tạp, vì sao lại đặt một câu hỏi không đầu không đuôi như vậy. Chẳng lẽ cậu ấy nhận ra điều gì rồi?
“Hôm nay Tiểu Tiểu đi theo giúp mình cả một ngày, không có chuyện gì xảy ra. Như vậy, cả ba người đều không có vấn đề gì, chẳng lẽ đám người kia đã điều tra ở nơi khác rồi?”
Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động, mặc kệ như thế nào, đêm nay hắn cũng không thể ngủ trong phòng được, ai cũng không biết nửa đêm hôm nay đối phương có đánh úp lại hay không?
Hắn có dự định tới vùng ngoại thành nơi những vụ dân sinh sống, thuê một phòng khách sạn nhỏ ở tạm.
Nơi đó vốn không cần dùng thẻ thân phận đăng ký, và mặc kệ đối phương có quyền thế thông thiên, cũng không thể điều tra được vị trí của hắn.
Trừ phi bọn họ có một dạng năng lực truy tung siêu phàm đặc thù nào đó mà hắn không biết.
“Đi ném xác trước đã.” Hứa Thâm đeo túi đựng xác trên lưng, ngay trong đêm khuya đã lên xe rời đi, tới vùng ngoại thành bên khu Vô Miên trước.
Nghe nói ở nơi này thường xuyên xảy ra các dạng sự kiện khư thú, tương đối hỗn loạn, chính là địa điểm thích hợp nhất để ném xác.
Rất nhanh, hắn đã đến một con đường nào đó thuộc khu Vô Miên.
Hứa Thâm xuống xe, tùy ý mang đi cái túi đựng xác đã được ngụy trang cẩn thận, nhìn qua cực kỳ thoải mái. Nếu người khác thoáng nhìn qua, chỉ cho rằng bên trong cái gói to ấy chính là một thứ mềm mại, nhẹ nhàng, ai có thể ngờ, bên trong lại chứa một bộ thi thể nặng hơn trăm cân?
Ít nhất là ánh mắt người thường của lái xe, sẽ không cho rằng cái gói to kia rất nặng.
Hứa Thâm đi dọc theo con đường, tới một nơi khá âm u yên lặng, sau đó mở một chiếc rương nhỏ màu đen ra, bắt đầu khởi động trang bị phá khư.
Hết thảy mọi thứ chung quanh hắn đều trở nên hư ảo.
Trong tiểu khu ảm đạm không chút ánh sáng, chuyên dành cho những vụ dân ở lại trước mắt, hiện ra đầy rẫy những bóng cây và triền núi, Hứa Thâm bao trùm khư lực lên thân thể, bước vào Khư giới, xuyên qua từng khu lầu nhỏ thấp bé, hư ảo, lướt qua triền núi, nếu một người nào đó có thể nhìn thấy hắn trong hiện thực, sẽ phát hiện ra, lúc này hắn đang đi lại giữa hư không.
Chung quanh không có khư.
Hứa Thâm cũng không để ý, hắn tìm được một gốc Khư Thụ, trực tiếp lôi thi thể thằng hề ra, sau đó lại tìm được hai cái xẻng sắt ở bên trong một hộ dân cư thuộc tiểu khu gần đó, dùng khư lực bao trùm lên chúng, kéo vào trong Khư giới, bắt đầu đào hố đất dưới gốc Khư Thụ.
Rất nhanh, hắn đã tạo nên một cái hố sâu, thật nhanh chôn vùi thi thể xuống.
Hắn không hề phá hư bất cứ sợi rễ nào của Khư Thụ, hiển nhiên lúc đào hố đã cực kỳ cẩn thận, sau đó dùng cái xẻng xé mở phần bụng thi thể, di chuyển rễ cây vào bên trong, lập tức nhìn thấy từng sợi rễ tựa thoáng rung động một chút, nhanh chóng cắm thẳng vào phần máu thịt kia.
Hắn lập tức lấp đất lại che giấu tất cả.
Khư Thụ có đặc tính thị huyết (khát máu), ngay ở lần đầu tiên khi Hứa Thâm nhẹ nhàng chạm đến đã bị thứ này đâm thủng ngón tay. Và tới tận bây giờ, hắn vẫn luôn nhớ kỹ đặc điểm độc đáo ấy.
Chỉ cần hắn chôn thi thể ở chỗ này, không bao lâu sau hết thảy sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành chất dinh dưỡng viên Khư Thụ chỉ còn một đống xương trắng mà thôi.
Hứa Thâm giải quyết xong thi thể, lại bao trùm khư lực lên hai chiếc xẻng sắt, nhanh chóng trả chúng về chỗ cũ.
Hết thảy đều xong rồi, Hứa Thâm đóng trang bị phá khư, đi tới khu vực an toàn, mới thu liễm khư lực, trở lại hiện thực.
Nếu hắn dừng lại ngay giữa một vách tường nào đó ở hiện thực, sẽ kẹt lại bên trong, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Hành vi ấy cũng chẳng khác nào tự sát.
Hứa Thâm tiếp tục đi đến một khách sạn nhỏ nào đó cách nơi này vài km, giao tiền, thuê phòng.
Ông chủ là một vụ dân, nhưng người ta chỉ cần dùng ngón tay sờ sờ lên hoa văn bên trên Lô Tạp tệ, cũng biết là tiền thật hay giả, và giá trị của tờ tiền đó là bao nhiêu. Trên thực tế, để thuận tiện cho vụ dân phân biệt, phía trên Lô Tạp tệ đã có sẵn một vài dấu hiệu thô ráp, nhấp nhô, tránh làm giả, chỉ cần cẩn thận kiểm tra một chút là có thể dễ dàng biết được mệnh giá của từng tờ.
Hứa Thâm nghỉ ngơi một đêm, ban ngày cũng không có chuyện gì cần vội vã trở về, cuối cùng hắn quyết định ở lại chờ đợi trong khách sạn, và đương nhiên, mỗi ngày, vẫn duy trì huấn luyện như cũ.
Chương 167: Kết Giới Sợi Khư!
Hắn cũng mang theo bên người hai ống Tịnh Khư Tề, mỗi ngày sẽ tiêm vào một ống.
Hiện giờ Hứa Thâm đã tiêm được 109 ống, đã sớm đạt đến trạng thái bão hòa.
Nhưng hắn lại phát hiện bản thân vẫn còn có thể tiếp tục tiêm vào.
Nói chính xác hơn, rõ ràng trong cơ thể đã bão hòa, nhưng Hứa Thâm lại phát hiện hắn có thể tưởng tượng những loại “Mỹ thực” kia chảy xuôi đến bên ngoài cơ thể, bao trùm toàn bộ thân thể.
Nước canh mềm mại như một tầng tơ lụa, sẽ chảy xuống bên ngoài cơ thể, một khi chúng nó chảy tràn lên mặt đất, khư lực sẽ tiêu tán.
Nhưng chỉ cần hắn điều chỉnh sao cho nước canh trở nên đặc sệt, chúng nó sẽ dính lại trên thân thể, không rớt ra ngoài nữa.
Hứa Thâm tưởng tượng bản thân mình chính là một cây gậy thịt to lớn, trong đó thân thể hắn chính là xương cốt, còn khư lực bao trùm chính là máu thịt!
Lấy điều kiện của Hứa Thâm, đã sớm có thể thử đánh sâu vào hình thái thứ hai, nhưng hắn lại không làm như vậy. Nói chính xác hơn, hắn không dám đơn giản mạo hiểm như vậy, hắn vẫn đang tiếp tục quá trình luyện tập điều khiển khư lực sao cho thuần thục nhất có thể.
Dù sao, muốn bước vào hình thái thứ hai, nhất định phải bổ sung khư lực vào trái tim, là cửa ải nguy hiểm, ranh giới mỏng manh giữa sống và chết, một khi thất bại trái tim sẽ nổ rung.
Chuyện này cũng tương đương với tự bản thân mình thực hiện một màn giải phẫu tinh vi cho chính trái tim của mình.
Cũng là nguyên nhân vì sao số lượng người đạt đến hình thái thứ hai rất thưa thớt nhưng địa vị cực kỳ phi phàm.
Người ta có thể sống sót, vượt qua ngưỡng cửa sinh tử, tất nhiên phải nhận được hồi báo tương ứng.
Trên thực tế, muốn bồi dưỡng một tồn tại ở hình thái thứ nhất, kể cả là cực hạn, hoàn toàn có thể dựa vào số lượng lớn Tịnh Khư Tề chồng chất mà nên, nhưng cách thức này lại không thể áp dụng để tạo nên hình thái thứ hai. Sợ rằng, nếu cho mười người được bồi dưỡng theo cách này, kể cả đã đạt đến điểm cực hạn ở giai đoạn đầu, đi thử nghiệm chuyển hóa giai đoạn hai, đều sẽ nổ tung mà thất bại!
Tóm lại, nhất định phải là người đã trải qua chiến đấu cùng khư thú, thông qua lần lượt những trận chiến đấu ác liệt đó, để tôi luyện nên kỹ xảo xuất điều khiển khư lực cực kỳ thành thạo, tinh tế, chính xác, mới có xác suất thành công khá cao khi đánh sâu vào hình thái thứ hai.
Cũng bởi vậy, độ khó khi bồi dưỡng hình thái thứ hai sẽ lớn gấp trăm lần hình thái thứ nhất!
Theo Tịnh Khư Tề chảy vào, Hứa Thâm có cảm giác độ ấm trong cơ thể càng nóng bỏng hơn một chút, theo quá trình này, khư lực từ trong cơ thể từ từ tràn ra ngoài, hiển nhiên lượng khư lực trong cơ thể hắn đã sớm bão hòa, không thể tiếp tục chứa đựng thêm nữa, chỉ có thể giữ lại bên ngoài cơ thể.
Khư lực như nước, chảy xuôi ra ngoài, bao trùm toàn bộ thân thể, Hứa Thâm lập tức khống chế chúng nó, không ngừng áp súc. Khư lực dần dần trở nên đặc sệt, dính lại tựa như một tầng hồ nước, bao bọc quanh thân thể hắn, thật rõ ràng tốc độ chảy xuống đã trở nên thong thả.
“Tuy tạm thời có thể ổn định như vậy, nhưng chờ tới lúc ngủ, vẫn cần phải khống chế không cho nó chảy ngược theo bản năng, bằng không khư lực sẽ tiêu tán. Hơn nữa, nếu người khác dùng Khư Nhãn quan sát, sẽ nhìn thấy khư lực ở bên ngoài cơ thể ta, kể cả lúc săn khư, loại khư lực để lộ ra bên ngoài này cũng sẽ làm khư thú cấp thấp chú ý. . .”
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn cứ có cảm giác, cách làm này không phải biện pháp chính xác nhưng trong cơ thể đã bão hòa, muốn tiếp tục tăng lên, chỉ có đánh sâu vào hình thái thứ hai thôi.
Hứa Thâm tiếp tục vung kiếm.
Thông qua quá trình lần lượt vung kiếm, tựa như những suy nghĩ tạp nham trong đầu hắn cũng dần dần tan biến vào khoảng không.
Hứa Thâm lặp đi lặp lại một quá trình đơn giản với khư lực bao trùm trên cánh tay, theo những động tác múa may không ngừng nghỉ đó, dường như phần nước canh đang dính lại bên ngoài cánh tay đã bị quán tính kéo chảy về phía kiếm Trảm Khư.
Trong mơ hồ, trên thân kiếm có xuất hiện một tầng khí mang mỏng manh, âm thanh xé gió càng thêm hung hiểm.
Hứa Thâm đã sớm thử nghiệm cách dùng khư lực bám lên binh khí, và phát hiện, khi làm như vậy có thể tăng lên không ít uy lực công kích, bởi vậy cũng không cảm thấy kỳ quái về hiện tượng này.
Theo quá trình lần lượt vung chém, ánh mắt hắn dần trở nên trống rỗng nhìn thẳng về phía trước, giống như đang suy nghĩ gì đó tới xuất thần.
Lúc này Mai Phù đang ngồi ngay trên ngăn tủ nhỏ trước mặt hắn, có vẻ chán muốn chết, bắt đầu chuyển qua nghịch mái tóc của mình, đôi chân nhỏ lắc lư lắc lư.
Tóc. . .
Hứa Thâm nghĩ tới gia đình khư từng gặp được ở khu Vô Miên kia… nghĩ tới vị ma ma biết phun tơ nhện…
Tơ nhện, tóc. . .
Bỗng nhiên Hứa Thâm giật mình.
Đột nhiên, một luồng linh quang đánh trúng đại não hắn, khiến đôi mắt tỏa sáng ngời.
Khư lực kéo dài, tơ nhện, tóc!
“Đúng vậy, ta có thể bện thành một kết giới bí mật tạo nên từ sợi khư!” Hứa Thâm vỗ đầu, tỏ ra vô cùng mừng rỡ.
Nếu khư lực có thể kéo dài, vậy vì sao hắn không dứt khoát biến tấu, đan dệt chúng nó thành tóc? Làm như vậy, gốc rễ của khư lực vẫn liên kết trong cơ thể, dù hắn cúi xuống, để chúng nó rơi trên mặt đất, cũng không sợ tiêu tán đi!
Hơn nữa trong lúc xõa tung nó ra, chúng nó cũng có thể hình thành một loại lĩnh vực sợi khư ở chung quanh thân thể.
Một khi có người cùng tầng muốn công kích hắn, tất nhiên sẽ va chạm vào lĩnh vực sợi khư bị hắn kéo dài ra này. Nói vậy kể cả khi hắn không dùng con mắt phân biệt, vẫn có đủ thời gian làm ra phản ứng!
Ngay cả khi bị đánh lén từ sau lưng!
Hứa Thâm không khỏi nghĩ đến những lời vị huấn luyện viên trong huấn luyện doanh từng nói.
Huấn luyện doanh chỉ dạy Kiếm Pháp Trảm Khư sơ cấp. Trên thực tế, cả cục Khư Bí cũng chỉ có duy nhất một bộ kỹ năng chiến đấu này thôi.
Còn lại, toàn bộ đều dựa vào bản thân lĩnh ngộ trong chiến đấu.
Bởi vậy, những trảm khư giả bí mật, đều có phương thức chiến đấu của riêng mình. Mà trảm khư giả đạt đến hình thái thứ hai, đều có bí kỹ trảm khư độc đáo đặc thù của riêng mình. Có thể nói, khi bọn họ phối hợp năng lực đã hoàn toàn thức tỉnh của bản thân, cùng với phương thức chiến đấu riêng, sẽ hình thành nên một loại phong cách chiến đấu độc nhất vô nhị.
Chương 168: Tạp Chất???
Hứa Thâm càng nghĩ càng hưng phấn, ngay lập tức tiến hành thử nghiệm.
Hắn bắt đầu bện khư lực, trong đầu nhanh chóng tưởng tượng lại phương thức xử lý một vài loại mỹ thực tinh xảo trước kia. Trên phương diện này, tay nghề của hắn khá thành thạo, dù sao cũng quan sát “Ma ma” nấu ăn lâu như vậy, sẽ biết nên xử lý nguyên liệu nấu ăn như thế nào.
Khá chậm rãi, khư lực bên ngoài cơ thể hắn dần dần hình thành trạng thái sợi, cũng bắt đầu kết nối với khư lực trong cơ thể thông qua lỗ chân lông.
Tuy chúng nó đã thẩm thấu ra bên ngoài cơ thể, nhưng vẫn thuộc về bộ phận khư lực ở bên trong thân thể kéo dài ra.
Không bao lâu sau, Hứa Thâm đã bện toàn bộ khư lực trở thành dạng nhánh thô to chừng ngón tay, rủ xuống bên ngoài cơ thể.
Nghĩ đến thì tưởng rằng nó đơn giản, nhưng khi bắt tay vào làm mới cảm thấy khó khăn. Hứa Thâm phát hiện, hắn chẳng những phải đan bện khư lực thành sợi, còn phải làm cho chúng nó xõa tung ra… Đây là chuyện cực kỳ gian nan, bởi vì càng biến chúng nó thành dạng sợi mảnh, bản thân càng khó điều khiển.
Tựa như con người không thể khống chế mái tóc của chính mình vậy.
Có thể nói, hắn không biết nên làm cách nào để truyền đạt ý niệm đi tới khư lực trong trạng thái sợi mảnh này, cũng có thể nói chuyện này quá mức khó khăn, c bần ý chí lực cực kỳ mãnh liệt mới có thể làm được.
Hứa Thâm cũng không nổi giận, vẫn kiên trì xoa nắn khống chế từng sợi, từ ban đầu thô to như ngón tay cái, dần dần biến thành ngón giữa, ngón út…Chờ tới lúc sợi khư to chừng chiếc đũa, Hứa Thâm dần dần cảm thấy bản thân đã cố hết sức.
Khư lực xoã tung như bông, sau khi trải qua quá trình vuốt ve cẩn thận, lại dần dần xoã tung thêm, chúng vẫn không thể ngưng thực, cần lặp đi lặp lại gia cố nhiều lần.
Thậm chí Hứa Thâm còn bắt đầu hoài nghi có phải ý nghĩ này của hắn quá mức kỳ lạ hay không? Và có phải bản thân hắn không thể hoàn thành ý tưởng này hay không?
“Hình như cậu đang làm một chuyện rất thú vị đó. . .” Bỗng nhiên trong đôi mắt đang chán muốn chết của Mai Phù, lại lộ ra vài phần hào quang, tựa như cô vừa nhìn thấy một món đồ chơi rất thú vị: “Cậu muốn khống chế khư lực thành sợi sao? Nếu vậy, cần phải làm cho nó ngưng đọng lại trước nha.”
Ngưng đọng lại?
Hứa Thâm ngẩn ra.
“Phải làm cho tạp chất bên trong bốc hơi hết trước đã, khư lực tinh thuần nhất có dạng viên tròn nhỏ bé nha, giữa chúng tự có tính chất hút dính.” Mai Phù lộ ra vẻ mặt đầy chờ mong, tựa như cô đang muốn nói: cậu mau thử xem đi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm nghe được cách nói, ở bên trong khư lực có tạp chất.
Khư lực trong cơ thể hắn, đều có thể điều động, chuyển hóa thành lực lượng, vậy mà vẫn có tạp chất?
Tuy Hứa Thâm khá nghi hoặc, nhưng không biết vì sao, hắn chẳng hề hoài nghi những lời Mai Phù nói.
Gần như ngay lập tức, hắn bắt đầu chú tâm vào quá trình cẩn thận cảm thụ khư lực trong cơ thể, khiến cho chúng nó chầm chậm lắng đọng lại trong cơ thể hắn.
Dạng viên tròn, tạp chất. . .
Cứ như vậy, Hứa Thâm chậm rãi cảm nhận, tựa như đã nhắm mắt đi vào giấc ngủ bình thường rồi.
Hồi lâu, hồi lâu, rốt cuộc Hứa Thâm cũng có phát hiện, khư lực trong cơ thể hắn lại đang dùng một loại lấy tốc độ cực kỳ thong thả, mỏng manh, gần như không dễ phát hiện ra, từ từ trôi đi mất.
Cả bên trong cơ thể lẫn bên ngoài cơ thể, đều đang trôi đi mất.
Cái loại khư lực tản mát dần dần này, giống như rò rỉ từ bên trong cơ thể, rơi rụng ra ngoài thân thể, sau đó chảy vào Khư giới, không còn nhìn thấy nữa.
Hứa Thâm không khỏi nghĩ đến mảnh đất bên trong Khư giới.
Chẳng lẽ nó chính là phần lắng đọng lại do vô số tạp chất xếp chồng lên nhau?
“Nói như vậy, tuy trong cơ thể ta đã bão hòa, nhưng kỳ thật vẫn có khá nhiều tạp chất, nếu loại bỏ hoàn toàn những tạp chất kí, có lẽ sẽ dành ra không ít không gian. . .” Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động, lời nói của Mai Phù đã chỉ dẫn cho hắn một con đường phát triển mới.
Nếu để mặc tạp chất trong cơ thể tự nhiên trôi đi, sẽ rất thong thả, thong thả đến mức hắn ngồi tĩnh tâm tới hai giờ, mới cảm nhận được một tia. Và trảm khư giả bình thường khác, ai sẽ dùng cả hai giờ đồng hồ chỉ để cẩn thận cảm thụ thân thể mình?
Tuổi thọ quá mức ngắn ngủi, có khoảng thời gian ấy, còn không bằng đi hưởng lạc?
Ngay lập tức, Hứa Thâm khuấy trộn khư lực trong cơ thể, biến chúng thành dạng phễu. Đây là trò chơi đãi cát mà hồi còn nhỏ hắn thường chơi, dưới quá trình gia tốc xoay tròn, tạp chất sẽ lắng đọng lại đến phần cuối của lốc xoáy.
Theo quá trình khư lực trong cơ thể xoay tròn, Hứa Thâm có cảm giác tràng vị của mình có chút không khoẻ, tựa như có thứ gì đó trong cơ thể cũng bị khuấy trộn theo.
Hắn cố nén dục vọng muốn nôn mửa, vẫn tập trung không ngừng xoay tròn đãi cát.
Rất nhanh, trong quá trình xoay tròn, Hứa Thâm đã nhìn thấy tốc độ tan biến của khư lực trong cơ thể mình trở nên mau chóng hơn một cách rõ ràng.
Và cái loại cảm giác bão hòa kia cũng đang dần dần biến mất!
Tới đêm khuya, Hứa Thâm mới mang theo vẻ mặt mệt mỏi dừng lại, lúc này trong cơ thể hắn đã không còn cảm giác bão hòa. Trải qua bảy tám giờ cố gắng, hiện giờ khư lực trong cơ thể hắn đã trôi đi không ít, hoàn toàn có thể cất chứa phần khư lực đã bị bện thành sợi kia vào bên trong.
“Nếu lượng khư lực bão hòa trong cơ thể người bình thường là 100 ống, thì phần tràn ra bên ngoài cơ thể ta tương đương với chín ống, nghĩa là vừa rồi ta mới bài trừ đi khoảng chín ống tạp chất. . .” Hứa Thâm thầm nói nhỏ trong lòng.
Sau đó, hắn thử rút kiếm, vung chém.
Dưới trạng thái khư lực đã trở nên tinh thuần, thông suốt, Hứa Thâm mừng rỡ phát hiện, tốc độ xuất kiếm của hắn chẳng những không biến chậm, ngược lại còn nhanh hơn một tia!
Tốc độ khư lực lưu thông tới cánh tay mau lẹ hơn, nếu nói lúc trước là đi đường, thì hiện tại chính là chạy như điên!
Thật sự hữu hiệu. . . trong lòng Hứa Thâm đầy mừng rỡ, hắn nhìn về phía thiếu nữ trước mặt, thậm chí còn có một loại xúc động muốn mở miệng cảm ơn, nhưng may mắn, hắn vẫn nhịn được.
Chương 169: Triển Khai Kế Hoạch!
Trước mắt, hắn cảm thấy hai người bọn họ ở chung như vậy rất tốt, nhưng chỉ cần sơ suất một chút, không cẩn thận đánh vỡ loại cân bằng này, có lẽ cảnh tượng tốt đẹp này sẽ chuyển biến thành một loại hình ảnh khác mà hắn không hè muốn nhìn thấy.
“Xem ra cậu nghe được những gì tôi nói à nha.” Mai Phù nở nụ cười, tựa như có chút trêu chọc.
Hứa Thâm nhìn thấy biểu cảm vui vẻ ra mặt của cô, tuy ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ, nhưng trong khóe miệng cũng lộ ra mỉm cười.
Nói thật, dù hắn không rõ vì sao Mai Phù cứ một mực đi theo mình như vậy? Rút cuộc, cô có mục đích gì hay không? Nhưng… hình như hắn đã quen với việc Mai Phù làm bạn bên cạnh mình rồi, thời thời khắc khắc đều như hình với bóng.
Đêm dài.
Tối hôm qua, Hứa Thâm đi ném xác, ngày hôm nay lại miệt mài huấn luyện, tuy thân thể vẫn chịu đựng được, nhưng tinh thần lại cảm thấy mệt nhọc.
Hắn ngủ chừng hai giờ trong khách sạn nhỏ, sau đó đứng dậy rời đi.
Nương theo bóng đêm, Hứa Thâm lên xe trở lại chỗ ở của mình tại khu phố Nham La, vẫn như cũ, hắn thật cẩn thận lên lầu, lại cẩn thận kiểm tra khắp nơi.
Chờ sau khi hắn phát hiện trong phòng mình không hề có dấu vết từng bị người đụng chạm, hết thảy đều giữ nguyên trạng thái, mới hơi nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng có chút nghi hoặc, hiệu suất làm việc của đám đồng đội thằng hề kia cũng quá thấp đi.
Chẳng lẽ bọn họ bị việc gì đó ràng buộc rồi?
Hắn lắc lắc đầu, mặc kệ như thế nào, bản thân vẫn nên làm ra chuẩn bị vẹn toàn một chút.
Hắn lập tức đóng gói gọn gàng bộ khôi giáp và chiến đao, mang theo chúng nó, lên xe đến một địa điểm có ký hiệu xa nhất. Con khư hôm trước vẫn còn ở lại nơi này, nhưng Hứa Thâm lại phát hiện chung quanh không hề có một chút mùi tanh hay thối rữa nào cả, dường như nơi này chưa từng xảy ra án mạng.
“Có vẻ khư ở tầng sâu không có hứng thú nhiều với chuyện ăn thịt người. . .” Hứa Thâm đã gặp được nhiều khư như vậy, cũng dần dần mò mẫm ra một chút kiến thức.
Khư sẽ ăn khư.
Mà dường như đám khư ở tầng sâu càng thích ăn khư hơn.
Là bởi vì dinh dưỡng sao. . .
Hứa Thâm có thể hiểu được tình huống này.
Dù sao chúng nó ăn cái gì, cũng chỉ vì bổ sung dinh dưỡng mà thôi. . .
Hứa Thâm tiến vào Khư giới, chôn cất gọn gàng thanh chiến đao và bộ khôi giáp ở dưới gốc một cây Khư Thụ, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Khi Hứa Thâm tiến vào Khư giới, con khư ở nơi này, cứ nhìn chằm chằm vào hắn, làm hắn có cảm giác da đầu mình run lên.
Trước đây không lâu, hắn chỉ muốn rời khỏi những nơi có khư sinh sống, vậy mà hiện giờ, hắn lại vì sợ hãi con người, khiến bản thân không thể không tới gần khư.
Thoáng nghĩ cũng thấy khá hài hước!
Hứa Thâm đã chôn cất xong xuôi đống trang bị kia, hắn nhanh chóng đi vào vùng ngoại thành, thay đổi một khách sạn nhỏ khác, ở lại.
Chờ tới hừng đông, hắn lập tức tiêm cho chính mình một mũi Tịnh Khư Tề, sau khi tiêm vào, hắn chẳng làm gì hết, chỉ một mực cẩn thận cảm thụ và quan sát diễn biến xảy ra trong cơ thể mình.
Lúc này, hắn lại có phát hiện, ngay khi Tịnh Khư Tề được tiêm vào cơ thể, chúng chuyển hóa khư lực, và khư lực vốn tinh thuần của hắn, lại bắt đầu quá trình trôi đi mất. Quả nhiên, bên trong này có chứa rất nhiều tạp chất.
Hứa Thâm đơn giản đi mua hai phần bữa sáng, nhanh chóng ăn xong, và tiếp tục vung kiếm huấn luyện. Trong lúc huấn luyện, hắn cũng đồng thời khống chế quá trình tinh luyện khư lực trong cơ thể.
Đô đô.
Tới gần giữa trưa, dụng cụ truyền tin vang lên.
Hứa Thâm kiểm tra một chút, người gọi tới là Đại Lỵ Lỵ, lập tức chấp nhận.
“Lãnh sự phải không?”
“Ừm, là tôi đây.”
“Con khư mà cậu muốn đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần trả tiền, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể mang nó đi.” Đại Lỵ Lỵ cười nói.
“Được. Nó không bị thương chứ?”
“Ừm, rất hoạt bát, năng động đó nha.” Đại Lỵ Lỵ cười cười, đồng thời cũng có chút cảm thán, đám người trong hội kia còn đang lo lắng Hứa Thâm bị những quy củ cứng nhắc của cục Khư Bí kia dạy hỏng, rồi không chịu làm mấy loại hoạt động ngấm ngầm, không thể đưa ra ngoài ánh sáng này, nhưng bọn họ lại không biết, bản thân thiếu niên này chính là một đứa nhỏ hư hỏng. . .
Hứa Thâm vừa nghĩ đến chuyện giao tiền, lại có chút đau lòng, một con khư trị giá tới mười vạn Lô Tạp tệ… Nói thật, đây là lần đầu tiên trong đời hắn chi ra một khoản tiền lớn đến như vậy.
“Đi, tối nay tôi sẽ đi qua.” Đến đây, Hứa Thâm ngừng liên lạc.
Khư đã chuẩn bị xong, hắn cũng nên đi bố trí bãi săn bắn thuận lợi cho nó.
. . .
. . .
Đêm lạnh như nước.
Tại sòng bạc Đại Hào Phú.
Không khí nơi này cực kỳ vui vẻ, đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa bày đầy xe của đám hào phú, rất nhiều kẻ có tiền đều sẽ tới thăm nơi này, đương nhiên, cũng có một chút dân cờ bạc có thâm niên đã rơi vào tình cảnh cửa nát nhà tan.
Với những kẻ có tiền, mấy loại mua sắm, tiêu dùng, giải trí bình thường, đã không thể mang lại cho bọn họ niềm hứng khởi, sự kích thích nữa.
Và muốn đẩy mạnh giá trị hưng phấn lên thật cao, bọn họ cần làm một chút chuyện vượt quá quy định, như vậy mới có thể tìm được chút kích tình để tiếp tục tồn tại trên cõi đời nhàm chán này.
Đánh bạc cũng là một trong số đó.
Trong phòng cá cược, tiếng ca du dương vang lên, những cô nàng tiếp rượu trong truyền thuyết đang hòa mình trong đám người, đương nhiên, thân thể không cách nào thoát khỏi, kiểu gì cũng bị người khác vuốt ve, mò mẫm vài phen, nhưng bọn họ đã sớm quen với loại tình huống này rồi.
Bên cạnh tiếng nhạc du dương, các loại âm thanh ồn ào náo động, cũng vang lên trên những chiếc bàn cờ bạc.
“Đại! Đại! Đại!”
“Tinh! Tinh!”
“Quỷ! Quỷ! Thông ăn! !”
Chuỗi âm thanh liên tiếp đan xen vào nhau, có vẻ cực kỳ hỗn loạn, nóng nảy.
Bầu không khí trên lầu hai tương đối im lặng hơn rất nhiều, nơi này cũng là khu vực dành cho phú hào tới chơi, còn có phòng bao cách âm nữa.
“Thường ca, hôm nay vận may không tồi nhé.”
Bên trong một gian phòng bao, sương khói lượn lờ, Hoàng Hạo cầm điếu xì gà, xuyên qua màn sương khói mờ ảo, ném cho mỹ nữ chia bài một ánh mắt đầy ẩn ý.
Mỹ nữ chia bài lập tức hiểu được ý gã, rồi gật đầu một cái, nhẹ tới mức không cách nào quan sát được.
Chương 170: Hỗn Loạn!
“Ha ha, mấy người đừng nói như vậy chứ? Nhưng đúng là, giáo hội Hắc Quang này rất hữu dụng nhé. Hôm nay tôi đi thụ lễ (từ này có hai nghĩa, một là nhận lễ vật, hai là được người khác tôn kính cúi chào), bọn họ có nói hôm nay vận thế của tôi rất tốt. Đó anh xem, không phải tiền đã nhanh chóng chảy vào rồi sao?” Một vị trung niên dáng người mập mạp cười to nói, bên người có mỹ nữ thư ký thướt tha, đang giúp gã bóc hoa quả, đưa lên miệng.
Gã vừa cười lớn vừa dùng bàn tay hung hăng xoa nắn một phen trên người mỹ nữ, tựa như muốn nắm lấy một loại vận may gì đó, sau đó tiếp tục nói: “Mau, mau, mau chia bài đi thôi!”
“Cái gì mà vận thế chứ? Tôi không tin, nhất định sẽ đánh hạ được, cho anh biết rằng vận thế của anh không có tốt đến vậy đâu!” Bên cạnh có người đen mặt nói, hiển nhiên đã thua không ít tiền.
“Lão Lý, sao tức giận vậy chứ? Ngày hôm qua, lúc anh thắng tiền, tôi có nói cái gì đâu?” Trung niên mập mạp cười nói.
Hoàng Hạo cười cười: “Nếu hôm nay vận khí của Thường ca đang tốt, không bằng chúng ta đánh một ván lớn, ý anh thế nào?”
“Vậy chơi Toa Cáp (tên tiếng anh là Stud Poker) đi! Tôi cũng không tin anh ta có thể liên tục thắng mãi!” Lão Lý bên cạnh lập tức nói, vẻ mặt đầy nét âm trầm và không phục.
Thường ca vốn đang do dự, vừa nghe đối phương nói như vậy, không khỏi nở nụ cười: “Được rồi, ai sợ ai chứ? Nếu lão Lý đã không phục như vậy, thế thì hôm nay tôi ăn anh chắc rồi!”
“Không cần thiết phải làm như vậy đâu, chúng ta cứ từ từ chơi cũng được mà.” Có người do dự nói.
“Chơi đi, tôi theo.” Có người lại trực tiếp đẩy thẻ đánh bạc ra ngoài, châm thêm một mồi lửa.
Rất nhanh, ván bài tiếp tục.
Không khí trên bàn cờ bạc cũng trở nên có chút ngưng trọng, dù sao cũng là ván Toa Cáp, ngay cả mấy mỹ nữ cùng đi bên người những phú hào kia cũng không hé răng nửa lời, thậm chí còn không dám tiếp hoa quả nữa, chỉ sợ sẽ quấy rầy tới bọn họ… Suy cho cùng, lỡ như bọn họ thua, có lẽ những mỹ nữ này sẽ trở thành đối tượng đầu tiên bị trút giận.
“A! A!”
Ánh mắt Thường ca trừng lớn, bàn tay chà xát con bài tẩy cuối cùng, ngay khi gã nhìn thấy toàn bộ hoa đều có màu đen, cả người lập tức trở nên kích động, gã hung hăng ném xấp bài lên bàn: “Đồng hoa thuận! !” (Tên tiếng Anh là Straight Flush, là tình huống xấp bài trên tay người chơi có năm lá liên tiếp cùng màu.)
Những người khác nhìn xấp bài do gã ném ra, đều giật nảy mình, vẻ mặt ngưng đọng lại .
Hoàng Hạo cũng kinh ngạc. Ngay sau đó, một bụng lửa giận sôi trảo, gã không nhịn được, lập tức nhìn về phía mỹ nữ chia bài kia.
Ngay lúc này, trong đầu gã chỉ có duy nhất một ý niệm, đêm hôm nay, nhất định phải băm cô ta ra cho chó ăn!
“Móa nó, lão Hoàng, mấy người các ông định chơi tôi hả? !” Lão Lý bên cạnh điên tiết đập bàn đứng dậy, có thể thấy gã đã giận tím mặt rồi.
Trước đó, rõ ràng hai bên đã thỏa thuận liên thủ bố trí ván bài này, kết quả thì sao chứ? Móa nó là ván trong ván hả? Rồi tới cuối cùng, chính gã mới là mục tiêu bị hai người bọn họ gài hàng? !
“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Nào có ai bố trí, sắp đặt gì đâu? Đừng có thua rồi không chịu nổi nhé!” Thường ca cười ha hả.
Lại nghe “Ba” một cái, người vừa châm thêm một mồi lửa hồi nãy, không nhịn được, trực tiếp đứng dậy tát một cái lên mặt mỹ nữ chia bài kia, cả giận nói: “Móa nó, mày có biết chia bài hay không? Mày có tin, ngay lúc này, lão tử đạp nát đôi tay thối tha của mày không?”
Thường ca vội vàng nói: “Ai ai, đừng thua bài đánh người chứ? Anh muốn đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, anh đã hỏi lão Hoàng hay chưa mà định ra tay? Hơn nữa, sao mỹ nữ nhà người ta lại không biết chia bài được? Tôi đã nói rồi mà, vận thế hôm nay của tôi rất tốt, các anh còn mãi không chịu tin. . .”
Sắc mặt Hoàng Hạo cực kỳ khó coi, nhưng rơi vào tình huống này, gã chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
“Lão Hoàng, ông mau giải thích cho tôi!” Lão Lý giận điên lên, lập tức trừng mắt nhìn Hoàng Hạo.
Sắc mặt Hoàng Hạo càng thêm khó coi, trong lòng thầm nghĩ, anh có não tàn hay không vậy? Hiện giờ anh bảo tôi giải thích với anh kiểu gì? Là thuộc hạ không còn dùng được nữa, chẳng lẽ tôi phải giải thích cho anh ngay trước mặt Thường ca? !
“Lão Lý, đừng kích động, tiền thua lần này, lần sau còn có thể kiếm trở lại. . .” Hoàng Hạo chỉ có thể nặn ra nụ cười an ủi.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có một thứ gì đó rơi xuống bàn, lăn lộn vài vòng, nhuộm cả đống bài trên bàn thành màu đỏ.
Mọi người giật mình, nương theo ngọn đèn chói lọi, bọn họ nhìn thấy thứ vừa rơi xuống kia, chính là cái đầu của vị mỹ nữ vừa chia bài hồi nãy.
Vẻ mặt cô còn mang theo một tia kinh ngạc và mê mang.
Mọi người không khỏi nhìn lại, chỉ thấy thi thể người nọ còn đang điên cuồng phun máu tươi, ầm một cái, ngã xuống bàn.
“A!”
Tiếng thét chói tai của mỹ nữ lập tức vang lên, đám người Hoàng Hạo cũng giật mình hoảng hốt, ai nấy vội mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy mỹ nữ chia bài với ngón tay dính đầy máu tươi và vẻ mặt đầy quỷ dị đang ngó trừng trừng vào bọn họ.
Trong lòng Hoàng Hạo chấn động, trong nháy mắt, gã đã nghĩ đến một thứ khủng bố nào đó, là khư!
Nhưng. . . Khư xuất hiện, vì sao thiết bị cảnh báo khư thú không reo vang? !
. . .
. . .
Ở rìa đường, ngay bên ngoài sòng bạc Đại Phú Hào.
Hứa Thâm đang ngồi trên một cái bàn đặt ngoài trời, vui vẻ ăn đồ nướng, thi thoảng cũng hướng ánh mắt nhìn về phía sòng bạc.
Đúng lúc này, từ trong sòng bạc, lập tức truyền ra tiếng thét chói tai, Hứa Thâm phát ra âm thanh “Sột soạt”, trực tiếp tuốt hết thịt nướng trên xâu xuống.
“Đã bắt đầu rồi sao. . .” Hắn yên tĩnh nhìn qua.
Lại nói, chính hắn là người lẻn vào phá hủy thiết bị cảnh báo khư thú gần đây, để khi đám người bên trong ý thức được có khư hiện thân săn bắn, thì con khư ấy đã tới sát cạnh bọn họ rồi, và hiển nhiên lúc này, khư đã bắt đầu đi săn.
Theo tiếng thét chói tai vang lên không ngớt, bên trong sòng bạc dần dần rơi vào hỗn loạn.
Có khá nhiều người ùn ùn lao ra bên ngoài, khẩn trương chạy trốn.
Cũng có người ôm mớ thẻ đánh bạc của mình, giằng co cùng nhân viên sòng bạc, muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của.