[Dịch] Vạn Cổ Đao
Tập 5: Võ học tứ cảnh (c41-c50)
❮ sau❯Chương 41: Võ học tứ cảnh (1)
Trần Đường bất đắc dĩ cười cười, nói: “Bởi vì ta nợ người ta tiền, nàng ấy sợ ta chạy!”
“Không đúng.”
Thanh Mộc lắc đầu nói: “Nếu là đòi nợ, sai gia nô người hầu tới nhà là được, cần gì mỗi lần đều tự mình tới đây.”
“Hơn nữa, nàng lúc thăm dò ngươi, rõ ràng càng lo lắng an nguy của ngươi. Còn từng hướng chúng ta hỏi, ngươi đi ngọn núi nào săn thú.”
Trần Đường nói: “Đây là tất nhiên, ta chết, ba mươi lượng bạc sẽ không trở lại.”
“Không phải đâu.”
Thanh Mộc nói: “Vị Mai gia tiểu thư kia tới nhà chưa bao giờ đề cập việc trả tiền, không tin ngươi hỏi sư phụ.”
Ông lão béo gật gật đầu.
Thanh Mộc nói: “Đệ đệ, cô nương tốt như vậy, ngươi cũng không nên cô phụ người ta.”
Cái này là thế nào vậy?
Trần Đường biết Thanh Mộc đang đùa hắn, liền không tiếp chuyện.
Ngày mai vừa lúc muốn đi Mai Hoa võ quán, trả ba mươi lượng bạc kia, nếu gặp được Mai Ánh Tuyết, vừa hỏi liền biết.
“Như thế nào, hai vị còn tính ở đây bao lâu?”
Trần Đường nhìn về phía ông lão béo cùng Thanh Mộc, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Ài, không chịu già không được nha, tuổi lớn rồi, không thức đêm được.”
Ông lão béo thở dài, làm bộ như chưa nghe thấy, quay đầu vào buồng trong.
Thanh Mộc chớp chớp mắt, nói: “Đệ đệ, buổi tối mộng đẹp, tỷ tỷ đi ngủ trước.”
Nói xong, cũng xoay thân vào phòng, để lại cho hắn một cái bóng lưng yểu điệu.
Trần Đường trái lại không bận tâm.
Ở tạm nơi này một đêm là được, ngày mai trả tiền xong, liền lên núi tuyết.
…
Vào đêm.
Trần Đường nằm ở cạnh bếp, quấn áo bông chăn dày, ngủ say.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn gặp ác mộng.
“Như thế nào, ngươi muốn cứu nàng?”
Một nam tử áo trắng hơi nghiêng người, liếc nhìn qua, đùa cợt nhìn Trần Đường, cười hỏi.
Trần Đường nói: “Mong các hạ giơ cao đánh khẽ.”
“Các ngươi quen biết? Nàng là người tình của ngươi?”
“Không quen.”
“Vậy là xen vào việc của người khác rồi.”
“Nếu ban ngày ban mặt, bắt ép dân nữ coi như là việc của người khác, Trần Đường ta chính là xen vào việc của người khác!”
“Chỉ bằng ngươi?”
Nam tử áo trắng cười khẩy một tiếng, nói: “Muốn cứu nàng cũng được, tiếp được ta mười đao, ta liền thả người.”
“Được!”
…
“Mười đao, đã mười đao rồi!” Tiếng khóc lóc của cô gái giống như quanh quẩn bên tai Trần Đường.
“Mười chín đao, ngươi mau dừng tay!”
“Hai mươi lăm đao, ngươi nói chuyện có tính không!”
“Ba mươi hai đao!”
Trần Đường ngã trong vũng máu.
“Người đâu, các ngươi hỗ trợ, cứu hắn, ta van xin các ngươi…”
Cô gái kia còn đang khóc, nghe qua có chút ồn ào.
Trần Đường miễn cưỡng mở đôi mắt, trong tầm mắt mờ mịt, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ khóc như hoa lê dưới mưa, nhếch nhác.
“Bọn họ… Thả ngươi… Đi rồi?”
Trần Đường thanh âm đứt quãng, nói mỗi một chữ, miệng đều có máu tươi chảy ra.
“Ừm ừm.”
Cô bé nức nở gật gật đầu.
“Vậy thì tốt.”
Trần Đường hơi thở mong manh, mí mắt càng thêm nặng nề.
“Ngươi, ngươi đừng chết mà.”
“Không chết được.”
“Đại ca ca, ngươi tên gì?”
“Ta tên Trần Đường, là đao khách.”
Trời còn chưa sáng, lửa bếp nhà chính dần tắt, chỉ còn lại có một ít than cháy đỏ bừng, lóe lên ánh lửa.
Trần Đường đột nhiên từ trong ác mộng bừng tỉnh, ngồi dậy.
Trong bất giác, đã toát mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng vừa rồi, đám người chung quanh, ngay cả khuôn mặt, tiếng cười trêu tức của nam tử áo trắng kia, đều thoáng như hôm qua, vừa xảy ra.
Nói chuẩn xác, đây không phải mơ.
Chủ nhân trước đây của thân thể chính là bởi vậy mà chết.
Hôm nay, đoạn ký ức này đứt quãng một lần nữa xuất hiện, nam tử áo trắng kia cũng luôn như âm hồn không tan.
Trằn trọc, thật sự không ngủ được, Trần Đường dứt khoát dậy, tới trong sân, bắt đầu đánh Phục Hổ Quyền.
“Ồ?”
Trong phòng ngủ, không biết khi nào, ông lão béo tới phía trước cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn Trần Đường đang luyện quyền trong sân, mặt lộ vẻ kinh nghi.
“Làm sao vậy, sư phụ?”
Thanh Mộc nhỏ giọng hỏi.
Ông lão béo thấp giọng nói: “Gần một tháng không gặp, tiểu tử này thế mà tu luyện ra Đồng Bì, xem lực đạo hắn ra quyền, chỉ sợ đã cửu phẩm thượng!”
“Tu luyện nhanh như vậy?”
Trong lòng Thanh Mộc kinh ngạc.
Một tháng trước, Trần Đường khi rời khỏi nơi này, còn chưa nhập phẩm.
Hơn nữa nàng biết rõ, muốn tu luyện ra Đồng Bì, có bao nhiêu khó khăn.
Lúc trước, sư phụ ở trên Thiên Sơn thu thập vô số linh thảo tiên dược, nàng lại khổ tu suốt một năm, mới tu luyện ra Đồng Bì, chịu hết đau khổ.
“Cái này còn không phải điều khiến ta bất ngờ nhất.”
Ông lão béo trầm giọng nói: “Kẻ này một tháng trước, Phục Hổ Quyền đã tu luyện đến cấp bậc ‘Thông kỳ biến (hiểu biến hóa của nó)’. Hôm nay, vậy mà lại tiến một bước, đạt tới cảnh giới ‘ đắc kỳ thần (Đạt được thần vận của nó)’!”
Thanh Mộc hơi há hốc mồm, tâm thần chấn động.
Sư phụ từng đề cập với nàng, võ học thiên hạ, tổng cộng có hình, biến, thần, ý bốn cảnh giới.
Tri kỳ hình (biết hình dạng của nó), thông kỳ biến, đắc kỳ thần, hội kỳ ý (hiểu được ý của nó).
Chương 42: Võ học tứ cảnh (2)
Đại đa số võ học, chỉ là tiểu thừa, bất luận tu luyện như thế nào, cao nhất cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới thông kỳ biến.
Chỉ có võ học thượng thừa, mới có thể chạm đến đắc kỳ thần và hội kỳ ý.
“Sư phụ, ngài không phải nói, muốn tu luyện đến cảnh giới ‘đắc kỳ thần’, không có hơn mười năm, thậm chí mấy chục năm, cũng rất khó đạt tới sao?”
“Bình thường mà nói, quả thật như thế.”
Ông lão béo nói: “Từ xưa đến nay, võ giả tầm thường phần lớn đều dừng lại ở trên cảnh giới ‘tri kỳ hình’, có thể chuẩn xác hoàn chỉnh đánh ra từng chiêu từng thức, cũng hiểu được gặp chiêu giải chiêu.”
“Có một bộ phận người nổi bật, có thể đạt tới ‘thông kỳ biến’, tu luyện chiêu thức lô hỏa thuần thanh, dung hội quán thông. Chém giết với người ta, có thể tùy cơ ứng biến, chiêu thức hạ bút thành văn.”
“Tiến một bước nữa, đó là ‘đắc kỳ thần’. Người có thể tu luyện đến cảnh giới này, liền cực ít.”
Thanh Mộc sở trường nhất kiếm pháp, cũng chỉ là vừa mới đạt tới cảnh giới ‘thông kỳ biến’.
Đối với ‘đắc kỳ thần’, hoàn toàn không hiểu biết.
Thanh Mộc hỏi: “Đắc kỳ thần có đặc thù gì?”
Ông lão béo nói: “Đơn giản mà nói, chính là lĩnh ngộ tinh túy, đạt được thần vận của nó, từng chiêu từng thức, như là sống lại, sinh động truyền thần. Đối địch với người ta, thường có diệu thủ thiên mã hành không.”
“Hơn nữa, một khi tu luyện đến cảnh giới này, liền có hi vọng đạt tới hình thần kiêm dung (có cả hình dạng và thần vận), thậm chí hình thần tương dung (hình dạng và thần vận dung hợp), liền có thể sinh ra ‘thế’ của mình!”
Thanh Mộc cái hiểu cái không.
Dù sao cảnh giới này, đã vượt qua nhận biết của nàng.
Ông lão béo kéo nàng đến phía trước cửa sổ, thấp giọng nói: “Bây giờ con nhắm hai mắt, tĩnh tâm, đi cảm thụ một phen tình huống bên ngoài, liền lý giải như thế nào là ‘đắc kỳ thần’.”
Thanh Mộc nghe lời, nhắm mắt, dựng thẳng tai lắng nghe.
Trong sân, có người đang luyện quyền, nổi gió vù vù.
Một quyền một cước, tràn ngập lực lượng, khí thế phi phàm.
Không qua bao lâu, vẻ mặt Thanh Mộc thay đổi dần!
Ở trong đầu của nàng, bóng người kia trong sân dần dần biến mất, thay thế vào đó là một con mãnh hổ uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí!
“Cái này…”
Thanh Mộc mở đôi mắt, mặt lộ vẻ chấn động.
“Đối mặt một con mãnh hổ xuống núi như vậy, một khi tâm thần bị nó đoạt, khí thế yếu đi, nào còn là đối thủ của hắn.”
“Người này Nê Hoàn cung mở, nhập thần tọa chiếu, nghĩ hẳn có thể càng thêm dễ dàng tu luyện đến võ học Thần cảnh. Nhưng dù vậy, ngắn ngủn một tháng, liền tu luyện đến loại tình trạng này, cũng là khó có thể tưởng tượng.”
“Sau lưng kẻ này, chỉ sợ có cao nhân.”
Ông lão béo âm thầm cân nhắc, trong lòng dâng lên một tia tò mò.
…
Trần Đường một mực luyện quyền, không biết mệt mỏi, thẳng đến lúc sắc trời sáng rõ, mới thu thế nghỉ ngơi.
Hắn ra ngoài tùy tiện ăn, mới đi về phía Mai Hoa võ quán.
Tiền triều người người tập võ, thậm chí một ít nội công tâm pháp, cũng đều truyền lưu trong phố phường.
Ở bản triều, võ học loại nội công, trừ triều đình, chỉ có thế gia đại tộc, tôn thất quyền quý mới có cơ hội tu luyện, cấm truyền ra ngoài.
Nghe nói là lo lắng rơi vào trong tay kẻ ác, để lại tai họa vô cùng.
Các nơi tuy có võ quán, truyền thụ cũng đều là một ít kỹ xảo ngoại công, mức trần không cao.
Mai Hoa võ quán cũng là như thế.
Mai Hoa võ quán quán chủ Mai Niệm Chi, từng lấy Mai Hoa Quyền Kiếm cùng Mai Hoa Thung Công* rèn luyện thể phách, có chút danh tiếng.
thung công: công phu luyện dựa vào các cây cọc
Mười mấy năm qua, Mai Hoa võ quán cũng từng bồi dưỡng ra mấy vị cửu phẩm võ giả.
Gia đình nhà giàu của huyện Thường Trạch, nếu là con nhà mình lựa chọn tập võ con đường này, đều sẽ đưa đến Mai Hoa võ quán.
“Tại hạ Trần Đường, cầu kiến Mai Ánh Tuyết Mai cô nương, làm phiền thông báo một phen.”
Tới Mai Hoa võ quán, Trần Đường đánh tiếng với hộ vệ trước cửa.
Hộ vệ đó đánh giá cao thấp Trần Đường một phen, nhíu mày nói: “Ngươi cho rằng Mai gia tiểu thư là ai, ngươi muốn gặp thì có thể gặp?”
“Ta là đến trả tiền, ngươi đi thông báo là được.”
Trần Đường không muốn so đo với loại người này, chỉ là thản nhiên trả lời một câu.
Ở trên núi tuyết luyện võ hơn hai tháng, Trần Đường thay da đổi thịt, khí chất đã khác biệt rất lớn so với ban đầu.
Tuy vẫn là một bộ áo bông vải thô, nhưng khí độ bất phàm, mắt sáng như đuốc, hộ vệ kia đối diện với hắn, cũng không tự giác tránh đi.
“Ngươi ở đây chờ một chút.”
Hộ vệ đó không rõ chi tiết của Trần Đường, nói một câu, chạy thẳng vào võ quán.
Không qua bao lâu, nữ tử mặc đồ đỏ, từ trong võ quán đạp tuyết chạy tới, tóc đen tung bay, bước chân nhẹ nhàng.
Nắng sớm mờ mờ, khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, xinh xắn mê người.
“Trần Đường, ngươi đã về rồi?”
Tới phụ cận, trong giọng nói của Mai Ánh Tuyết lộ ra một tia ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhìn Trần Đường từ trên xuống dưới, tựa như đang nhìn hắn có thiếu tay thiếu chân hay không.
Chương 43: Ác lang
Cảm nhận được Mai Ánh Tuyết chân thành, Trần Đường cũng không khỏi lộ ra mỉm cười, nói: “Mai cô nương, nghe nói ngươi từng đi nhà của ta, đêm qua ta vừa trở về, sáng nay liền tới tìm ngươi.”
“Nơi này là ba mươi lượng bạc, xin thu lấy.”
Trần Đường lấy ra túi tiền chuẩn bị sẵn, đưa cho Mai Ánh Tuyết.
“A?”
Mai Ánh Tuyết lộ vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: “Ngươi kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Là đại bá trong nhà chuẩn bị, tạm thời cho ta mượn dùng, bảo ta trả lại ngươi trước.”
Trần Đường nói ra lý do đã sớm nghĩ sẵn.
Hắn chung quy không thể ăn ngay nói thật, tiền này là từ trên thi thể Bác Nhan cùng bốn thợ săn kia móc được.
Mai Ánh Tuyết nói: “Ta bên này trái lại không vội cần, nếu ngươi khó xử…”
“Không có việc gì, ngươi nhận lấy đi.”
Trần Đường vẫn nhét túi tiền qua.
Mai Ánh Tuyết thấy thế không đùn đẩy nữa, nhận lấy túi tiền, nói: “Trần Đường, chuyện lệnh tôn, ta đã nghe nói. Nhưng trong thời gian này, đối với ngươi mà nói, cũng có một việc vui!”
“Cái gì?”
Trần Đường hỏi.
Mai Ánh Tuyết tiến lên một bước, thân thể hơi nghiêng, thần bí nhỏ giọng nói: “Thôi Dũng kia lúc trước làm hại lệnh tôn vào tù, một tháng trước bị người ta giết rồi!”
“A!”
Trần Đường ra vẻ không biết, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Mai Ánh Tuyết nói: “Thôi Dũng đó làm hết chuyện xấu, coi như là chết chưa hết tội, ác có ác báo.”
Trần Đường hỏi: “Là ai giết, bộ đầu huyện nha có tra được hung thủ không?”
“Chưa.”
Mai Ánh Tuyết nói: “Nghe nói là đạo phỉ đi ngang qua huyện Thường Trạch, sau khi giết người, đã sớm đào tẩu.”
Trần Đường yên lòng.
Mai Ánh Tuyết nói: “Ta ngày đó sau khi nghe nói chuyện lệnh tôn, nghĩ ngươi lẻ loi một mình, lại bị thương nặng, sợ là rất khó sống, liền muốn đi chỗ ngươi xem chút.”
“Không ngờ gặp được đường tỷ cùng đại bá của ngươi, nói ngươi lên núi đi săn thú.”
Trần Đường thầm nghĩ một tiếng hổ thẹn.
Hắn vốn cho rằng, Mai Ánh Tuyết tới nhà là vì đòi tiền.
Không ngờ, là lo lắng hắn sống không nổi.
Chủ nhân cũ của thân thể này quả thật không nhìn lầm người.
Mặc dù ở thế đạo tàn khốc này, lòng người không được như xưa, trong lòng Mai Ánh Tuyết vẫn giữ lại hồn nhiên và thiện lương.
Mai Ánh Tuyết nói: “Lần này lên núi săn thú, nghĩ hẳn chịu không ít khổ rồi nhỉ, xem ngươi so với trước đây gầy đi rất nhiều.”
Trên thực tế, cả người Trần Đường quả thật gầy đi một vòng.
Chủ yếu là bởi vì luyện võ tạo thành, cơ bắp cả người càng thêm săn chắc, góc cạnh rõ ràng, bất luận là lực lượng hay thể lực, đều vượt xa một tháng trước.
Trần Đường mỉm cười, chưa giải thích.
“Ngươi gân toàn thân đứt gãy, kéo cung sẽ rất cố sức, lên núi săn thú quá nguy hiểm.”
Mai Ánh Tuyết nói: “Không bằng ngươi tới võ quán chúng ta làm chút việc vặt, tuy nói vất vả một chút, nhưng tốt ở chỗ không có nguy hiểm, còn có thể kiếm chút bạc sống qua ngày.”
“Đa tạ ý tốt của Mai cô nương, vẫn là thôi đi.”
Trần Đường uyển chuyển nhẹ nhàng từ chối.
Nếu là chủ nhân cũ của thân thể này nghe được đề nghị này, ý nghĩa có càng nhiều cơ hội nhìn thấy Mai Ánh Tuyết, chắc chắn mừng rỡ như điên.
Nhưng Trần Đường có chuyện quan trọng khác phải làm, thời gian quý giá, không có khả năng lãng phí ở trong Mai Hoa võ quán.
“Ngươi theo ta, ta dẫn ngươi vào võ quán đi dạo một chút, nhìn chung quanh, ngươi đừng vội từ chối.”
Mai Ánh Tuyết mỉm cười, dẫn trước bước vào.
Trần Đường vốn định trả tiền xong là đi, nhưng Mai Ánh Tuyết thịnh tình không thể chối từ.
Dù sao Mai Ánh Tuyết từng giúp hắn, bây giờ xoay người đi ngay, không khỏi tỏ ra quá mức lạnh lùng.
“Đi vào chuyển động một vòng cũng không có gì, đã là Mai Hoa võ quán, vừa vặn hỏi một chút việc nhập phẩm, đối chiếu lẫn nhau với ý kiến của Lý Quân Khinh, xác minh một phen.”
Trần Đường nghĩ lại một chút, liền xuất phát đi theo.
Có Mai Ánh Tuyết dẫn, hộ vệ hai bên cửa tự nhiên không ai dám ngăn cản, ánh mắt nhìn Trần Đường, còn mơ hồ toát ra một tia hâm mộ.
Vào võ quán, Mai Ánh Tuyết một đường đi thẳng, không bao lâu, liền tới một chỗ diễn võ trường cực kỳ rộng rãi.
Bốn phía bày các loại binh khí, trong sân bãi nơi xa còn có một chút thiếu nam thiếu nữ đang luyện quyền đứng tấn.
“Cẩu ca, ngươi mau nhìn, đó không phải Phục Hổ thiếu hiệp sao?”
“Hả? Thật sự là hắn!”
“Tiểu tử này cũng không nhìn xem mình thân phận thế nào, cũng xứng đứng chung một chỗ với Mai sư tỷ?”
“Cẩu ca, chỉ cần ngươi nói một câu, chúng ta liền đi qua cho hắn biết tay một phen!”
Các thiếu niên thiếu nữ tụ tập một chỗ, không có ý tốt nhìn chằm chằm Trần Đường nơi xa, nhỏ giọng nghị luận.
Đồng thời nhìn về phía vị thiếu niên áo bào gấm kia trước người, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng.
Vị này chính là con trai bang chủ bang Ác Lang, Cẩu Đại.
Trong mọi người, tuổi hắn hơi lớn, nhìn qua cũng càng thêm thành thục ổn trọng.
Lại thêm bang Ác Lang thiếu chủ tầng thân phận này, thiếu niên luyện võ ở trong võ quán, đều có ý tụ lại ở bên cạnh Cẩu Đại, nghe hắn làm chủ, sai đâu đánh đó.
Cẩu Đại vâng theo phụ thân dặn dò, vẫn luôn theo đuổi Mai Ánh Tuyết.
Chỉ là Mai Ánh Tuyết trước sau chưa đáp lại, thái độ đối với hắn cũng là không nóng mà cũng không lạnh.
Hôm nay, nhìn thấy Trần Đường và Mai Ánh Tuyết sóng vai đứng, Cẩu Đại nhất thời sinh ra ghen tỵ, sắc mặt có chút khó coi.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Cẩu Đại trầm giọng nói: “Chúng ta gióng trống khua chiêng đi qua như vậy, Ánh Tuyết sư muội ở bên cạnh, khẳng định sẽ ra tay ngăn trở.”
Chương 44: Cắn trả (1)
“Vậy làm sao bây giờ? Cứ như vậy buông tha hắn?” Một người khác nhíu mày nói.
Cẩu Đại khẽ cười lạnh, vẫy vẫy tay, gọi tùy tùng bên cạnh đến, thấp giọng nói: “Ngươi mau mau về nhà, dẫn ‘Bạo Quân’ cùng ‘Ác Bá’ cho ta tới đây!”
“A!”
Các vị thiếu niên nghe vậy, kinh hô một tiếng.
Bọn họ đã sớm nghe nói, trong bang Ác Lang thuần dưỡng hai con ác lang cực kỳ hung tàn, tên là Bạo Quân cùng Ác Bá.
Nghe nói, bang chủ bang Ác Lang năm đó tay không bắt sống hàng phục hai con ác lang, một tay một con dẫn xuống núi, từ đó về sau danh tiếng lan truyền ở huyện Thường Trạch!
Cũng chính bởi vì như thế, mới đạt được một cái danh hiệu ‘Ác Lang’.
“Hôm nay có cơ hội nhìn thấy Bạo Quân cùng Ác Bá rồi!”
“Ha ha, lát nữa có trò hay để xem rồi!”
Các thiếu niên vẻ mặt hưng phấn, bẻ tay chờ mong.
Mai Ánh Tuyết giới thiệu cho Trần Đường tình huống trong võ quán, lại thêm khoảng cách quá xa, trái lại chưa lưu ý động tĩnh bên kia.
Trần Đường cả ngày ở trong Tuyết Lĩnh, chém giết giao đấu với các loại mãnh thú, cảm giác đối với địch ý cực kỳ sâu sắc!
Hắn không tỏ vẻ gì cả nhìn lướt qua bên đó, liền thu hồi ánh mắt.
“Trần Đường ngươi yên tâm, dù sao trên thân ngươi có thương tích, ta sẽ dặn dò bọn họ, sắp xếp cho ngươi một ít công việc nhẹ.”
Mai Ánh Tuyết nói: “Hơn nữa, làm việc ở trong quán, còn có một chỗ tốt.”
“Cái gì?”
Trần Đường hỏi.
Mai Ánh Tuyết nói: “Như là lúc ở bên này làm việc, ngươi có thể vụng trộm xem chúng ta luyện võ. Bình thường mà nói, trong quán là không được, nhưng có ta ở đây, ngươi không cần sợ.”
“Tuy nói ngươi bây giờ luyện võ có hơi muộn, tương lai cũng khó có thành tựu, nhưng có thể học mấy chiêu, cho khỏe người dù sao cũng tốt.”
Trần Đường cười nói: “Cái này thì không có gì, ta biết Phục Hổ Quyền.”
Mai Ánh Tuyết ‘phốc’ một tiếng cười ra tiếng, sau đó lại vội vàng nhịn cười, lộ vẻ mặt áy náy, nói: “Xin lỗi, ta không cười ngươi, chỉ là, Phục Hổ Quyền thật sự, thật sự…”
Mai Ánh Tuyết xấu hổ đả kích Trần Đường, nói: “Về sau có cơ hội, cho ngươi xem Mai Hoa Quyền Kiếm của Mai gia chúng ta, đó mới là võ học thượng thừa thật sự!”
“Được.”
Trần Đường cười đáp.
“Có chuyện muốn thỉnh giáo một phen.”
Trần Đường nói: “Không biết dấu hiệu võ giả nhập phẩm là cái gì?”
Mai Ánh Tuyết nhìn Trần Đường một cái, trong đôi mắt hiện lên một phần tiếc hận cùng đồng tình không dễ phát hiện.
Nàng vốn ấn tượng không sâu đậm đối với Trần Đường.
Thẳng đến hơn hai tháng trước, một trận chiến đó ở phố dài, mới khiến nàng hoàn toàn nhớ kỹ thiếu niên cao ráo trước mắt này.
Lúc ấy, rất nhiều người chung quanh đều xem náo nhiệt, cười nhạo châm chọc.
Nàng ở trong đám người, lại cười không nổi.
Ngược lại sinh ra sự hổ thẹn.
Mai Ánh Tuyết từ nhỏ tập võ, nhưng ở trước mặt bang Hắc Thủy, lại trong lòng sợ hãi, không dám ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Đường ngã trong vũng máu.
Nàng thậm chí ngay cả dũng khí tiến lên cứu người cũng không có.
Cho nên, đáy lòng nàng rất kính nể đối với Trần Đường.
Mai Ánh Tuyết vốn cho rằng Trần Đường loại người này, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết giang hồ.
Thẳng đến một ngày đó, nàng mới biết, thế gian quả thực có người nhiệt huyết như vậy, giận gặp bất bình, rút đao tương trợ.
Cho nên, nàng từng giúp Trần Đường đuổi đi Thôi Dũng.
Cũng từng mấy lần tới nhà, chỉ là lo lắng Trần Đường không sống nổi.
Ở trong mắt Mai Ánh Tuyết, Trần Đường người như vậy, thật sự không nên chết.
Hôm nay, nghe được Trần Đường hỏi việc võ giả nhập phẩm, trong lòng nàng không khỏi thở dài một tiếng.
Người nhiệt huyết như vậy, lại bị thương nặng, gân toàn thân đứt gãy, không có cơ hội tập võ, ông trời bất công cỡ nào đối với hắn.
“Mai cô nương?”
Trần Đường thấy Mai Ánh Tuyết đứng ở đó hồi lâu không nói lời nào, vẻ mặt không ngừng thay đổi, cũng không biết đang nghĩ cái gì, liền khẽ gọi một tiếng.
“A.”
Mai Ánh Tuyết khôi phục tinh thần, áy náy cười, nói: “Vừa rồi có chút thất thần.”
“Nhập phẩm có hai dấu hiệu, thứ nhất, đó là kéo được cung ba thạch lực; Thứ hai, đó là luyện bì như giáp.”
Trần Đường gật gật đầu.
Ý kiến này, giống với Lý Quân Khinh nói.
Trần Đường nói: “Nghe qua cũng không tính là phức tạp, nói như thế, không cần tới quận Vũ An, cũng có thể kiểm tra ra tu vi bản thân.”
“Cái đó thì khác.”
Mai Ánh Tuyết nói: “Thứ nhất, cung cứng ba thạch, chỉ có võ trường quận Vũ An mới có, dân gian cấm chế tạo cung trên một thạch.”
“Thứ hai, tới quận Vũ An kiểm tra, một khi thông qua, mới là cửu phẩm võ giả triều đình khâm định.”
Trần Đường lại hỏi: “Có phải còn có cái gọi là Đồng Bì hay không?”
“Ha ha.”
Không đợi Mai Ánh Tuyết trả lời, bên cạnh đã truyền đến một tràng tiếng cười khẽ.
Đám thiếu niên kia đang đi tới bên này, người cầm đầu chính là Cẩu Đại.
Thiếu niên này có chút quen mắt.
Một tháng trước, thời điểm Mai Ánh Tuyết giúp Trần Đường bỏ ra ba mươi lượng bạc kia, thiếu niên này liền lên tiếng chèn ép hắn.
“Trần Đường, ngươi hỏi thăm nhiều như vậy làm gì?”
Một thiếu niên trên mặt mang theo khinh thường, lắc đầu cười nói: “Ngươi bây giờ chính là một tên phế nhân, làm chút việc nặng cũng lao lực, còn hỏi cái gì nhập phẩm, thật buồn cười.”
“Người ta còn từng nghe Đồng Bì đó, ha ha!”
Các thiếu niên hi hi ha ha, giọng điệu kỳ quái.
“Các ngươi nói linh tinh gì đó!”
Mai Ánh Tuyết quát một tiếng.
Chương 45: Cắn trả (2)
Cẩu Đại thấy Mai Ánh Tuyết tức giận, sự ghen tỵ trong lòng càng tăng lên, nói: “Các ngươi đừng nói bừa, Trần Đường chính là Phục Hổ thiếu hiệp của huyện Thường Trạch chúng ta!”
“Ở tuổi này của hắn, ai có thể tạo dựng danh hiệu vang dội như thế?”
“Ha ha ha ha!”
Đám đông thiếu niên nghe vậy, càng cười phá cả lên.
Mai Ánh Tuyết nhíu mày.
Vốn nàng đối với Cẩu Đại đã không quá thích, hôm nay xem sắc mặt của hắn, trong lòng càng thêm chán ghét.
“Trần Đường, chúng ta đi.”
Mai Ánh Tuyết không muốn quan tâm những người này, dẫn theo Trần Đường liền muốn xoay người rời khỏi.
Cẩu Đại nhìn về phía chỗ góc cửa, tùy tùng của hắn dắt Bạo Quân cùng Ác Bá trốn ở đó, đang hướng về bên này quan sát, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng.
Trong ánh mắt Cẩu Đại lộ ra một tia hung quang, khẽ gật đầu.
Tùy tùng kia hiểu ý, chỉ về phía Trần Đường nơi xa, khẽ quát một tiếng: “Đi cắn người kia, cắn tới chết, không cần lưu tình!”
Nói xong, tùy tùng này buông ra xiềng xích trên cổ hai con ác lang.
“Ngao!”
Một tràng tiếng gầm nhẹ đột nhiên vang lên ở trong diễn võ trường.
Mai Ánh Tuyết dẫn theo Trần Đường vừa mới xoay người, liền nghe được tiếng sói tru này, trong lòng không khỏi cả kinh, theo bản năng nhìn về phía thanh âm.
Chỉ thấy hai con ác lang cao hơn nửa người đột nhiên xuất hiện, đang lao nhanh về phía bọn họ, trong mắt toát ra ánh sáng âm u, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt đầy dữ tợn, đảo mắt đã tới phụ cận!
“A!”
Mai Ánh Tuyết kinh hô một tiếng.
Nàng lần này đi ra, trên người căn bản không mang binh khí.
Đối mặt hai con ác lang hung mãnh như vậy, căn bản không thể phản kháng.
“Ánh Tuyết sư muội cẩn thận!”
Cẩu Đại kịp thời tiến lên, che Mai Ánh Tuyết ở sau người.
Động tác này, nhìn như là đang bảo vệ Mai Ánh Tuyết, thật ra là ngăn nàng lại.
Như thế, cũng vừa lúc mang Trần Đường hoàn toàn bại lộ ở trước mặt hai con ác lang!
“Ai da, mọi người cẩn thận, mau tránh ra, đứt xích rồi!”
Ngay lúc này, tùy tùng kia thở hổn hển chạy đến, làm bộ làm tịch la lớn.
“Trần Đường cẩn thận!”
Mai Ánh Tuyết thấy Trần Đường tựa như vẫn chưa phát hiện, không khỏi biến sắc.
Nhưng Cẩu Đại che ở trước người nàng, nàng trong lúc nhất thời không qua được, chỉ có thể lớn tiếng nhắc nhở.
Hai con ác lang đã bổ nhào tới phía sau Trần Đường!
Mà Trần Đường vẫn chưa xoay người.
Thấy một màn như vậy, khóe miệng Cẩu Đại không tự giác nhếch lên, giống như nhìn thấy một màn Trần Đường máu thịt bay tứ tung, bị ác lang cắn xé!
Ngay lúc này, Trần Đường quay đầu nhìn một cái.
Thậm chí chưa xoay người.
Chỉ là một cái liếc mắt, hai con ác lang kia liền giống như thấy quỷ, rên rỉ một tiếng, sự hung ác mới vừa rồi nháy mắt biến mất không thấy!
Hai con ác lang vậy mà lại đổi hướng, vòng qua Trần Đường, tránh đi xa xa, chạy đến phía sau Cẩu Đại trốn đi, run bần bật.
Khứu giác của dã thú là nhạy bén nhất.
Chúng nó chạy đến phụ cận, liền ngửi được mùi trên người Trần Đường có chút không thích hợp, như vị vô thượng quân vương kia của Tam Thiên Tuyết Lĩnh!
Trần Đường ở trong Tuyết Lĩnh, không ngừng chém giết tôi luyện với mãnh thú, đã sinh ra sát khí so với mãnh thú còn hung ác hơn!
Hắn quay đầu nhìn một cái đó, thật ra cũng có thần vận mãnh hổ quay đầu.
Như hổ rình mồi thật sự!
Trong chớp mắt, hai con ác lang như nhìn thấy Sơn Quân bạch hổ nhìn bọn nó, nhất thời bị dọa mất vía, đái ỉa mất kiểm soát, nào còn dám tiến lên.
Gì vậy?
Mọi người vây xem không biết nội tình trong đó, thấy một màn như vậy, đều dại ra, trợn mắt há hốc mồm.
Sao lại không giống với trong tưởng tượng?
Hai con ác lang này sao so với chó còn nhát gan hơn?
Mọi người theo bản năng nhìn về phía Cẩu Đại, sinh ra nghi hoặc.
Bang chủ bang Ác Lang, năm đó sẽ không là từ bên ngoài tìm hai con thú cưng, nhìn dọa người, thực ra rất dễ thương chứ?
Cẩu Đại cảm nhận được ánh mắt mọi người, nhất thời cảm thấy mặt mũi không nhịn được, chớp mắt đỏ lên.
Dù sao chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, nào có tâm cơ gì.
“Mẹ nó, đồ chó, đi lên cắn hắn, cắn hắn đi!”
Cẩu Đại có chút hổn hển, chửi ầm lên, nhắm vào hai con ác lang giơ chân đạp.
Hai con ác lang vừa rồi ỉa đái đầy đất, lúc này trên người Cẩu Đại cũng dính không ít.
Hắn càng nghĩ càng giận, đạp càng ác hơn nữa, nghiến răng nghiến lợi, mắng to: “Đi lên cắn đi, hai con súc sinh các ngươi!”
Phập!
Hai con ác lang bị đạp nổi nóng, không dám trêu chọc Trần Đường, quay đầu cắn xuống một phát.
Một phát cắn này, trực tiếp từ trên đùi Cẩu Đại xé xuống một miếng thịt!
“A a a, con mẹ nó đồ chó cắn sai rồi, đau chết ta mất!”
Hai cái đùi Cẩu Đại đều bị cắn một phát, đặt mông ngã bệt xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt, đau đến mức kêu toáng lên.
Các thiếu niên thấy một màn như vậy, vội bước lên phía trước, luống cuống tay chân che vết thương trên đùi Cẩu Đại.
Nhưng trên đùi bị xé xuống một miếng thịt, máu sao có thể dễ dàng cầm được như vậy.
Trên diễn võ trường lại vang lên một tràng rên rỉ thê lương.
Tùy tùng kia cũng hoảng hốt, chân tay luống cuống.
Hai con ác lang dù sao cũng là hắn thả ra, hôm nay cắn ngược lại chủ nhân, thật muốn truy cứu, làm không tốt sẽ trách tội đến trên đầu hắn.
Trần Đường nhìn trò khôi hài này, vẻ mặt lạnh nhạt.
Chương 46: Cô bé cùng chó (1)
Đứa nhỏ mười mấy tuổi khiêu khích, ở trong mắt hắn, thật sự quá yếu, hắn căn bản cũng chưa đặt ở trong mắt.
Toàn bộ quá trình, hắn thậm chí cũng chưa động đậy một ngón tay.
Trên thực tế, ở trong mắt người ngoài. Trần Đường cũng chỉ mười mấy tuổi, tuổi xấp xỉ với mọi người.
Chỉ là, một bên loạn hết cả lên, kinh hoảng thất thố, kêu rên liên tục.
Trần Đường bên này thong dong trấn định, trầm ổn cẩn thận.
Cho người ta cảm giác, tự nhiên là một trời một vực.
Mai Ánh Tuyết không tự giác nhìn Trần Đường thêm vài lần.
“Chúng ta đi!”
Mai Ánh Tuyết kéo cánh tay Trần Đường, ánh mắt nhìn ra ngoài một cái, ý bảo hai người thừa dịp hỗn loạn rời khỏi.
Trần Đường hiểu ý, cùng Mai Ánh Tuyết rời khỏi diễn võ trường, chỉ chốc lát sau, đã tới ngoài Mai Hoa võ quán.
“Vừa rồi làm sao vậy?”
Đến bây giờ, Mai Ánh Tuyết cũng không nghĩ ra, vẻ mặt cổ quái.
Một màn mới vừa rồi, rõ ràng là Cẩu Đại muốn lợi dụng hai con ác lang gây bất lợi đối với Trần Đường.
Chỉ là không biết như thế nào, hai con ác lang lại lâm trận lùi bước.
Hơn nữa, còn cắn ngược lại Cẩu Đại một phát!
Mai Ánh Tuyết theo bản năng nhìn về phía Trần Đường.
Trần Đường cảm nhận được ánh mắt Mai Ánh Tuyết, nói: “Dù sao cũng là ác lang, tràn đầy dã tính, khó có thể thuần dưỡng, điên lên ai cũng cắn.”
“Nhắm chừng là vậy.”
Mai Ánh Tuyết gật gật đầu.
Một màn vừa rồi, xảy ra ở ngay trước mặt nàng.
Trần Đường hầu như không nhúc nhích, đến lúc cuối cùng, tựa như mới ý thức được nguy cơ, quay đầu nhìn một cái.
Việc này hẳn là không quan hệ với Trần Đường.
Chỉ là, lần này gặp lại, Mai Ánh Tuyết phát hiện Trần Đường tựa như trở nên có chút khác biệt.
Lúc trước Trần Đường nhìn thấy nàng, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt né tránh, căn bản không dám đối diện với nàng.
Mà Trần Đường hôm nay, khi ngẫu nhiên nói chuyện, sẽ nhìn vào mắt của nàng.
Ánh mắt ôn hòa trong suốt, không có bất cứ tạp niệm gì, hoàn toàn khác với loại ánh mắt đáng khinh kia lúc Cẩu Đại nhìn nàng.
Trầm ngâm một phen, Mai Ánh Tuyết lộ vẻ mặt lo lắng, nói: “Ngươi thật sự không cân nhắc đến võ quán chúng ta sao? Hôm nay Cẩu Đại chịu đau khổ, chưa chắc có thể nuốt trôi cơn giận này.”
“Ngươi tới võ quán làm việc, dù sao có ta cùng cha ta, hắn không dám quá mức làm càn ở võ quán.”
Cẩu Đại?
Tên này đặt hay lắm, có thể so bì với Ngưu Nhị.
“Đa tạ ý tốt của Mai cô nương, hẳn là không có việc gì.”
Trần Đường uyển chuyển cảm ơn nhưng từ chối.
Mai Ánh Tuyết thấy Trần Đường vẫn kiên trì như cũ, liền không khuyên bảo nữa, chỉ là dặn dò một tiếng, nói: “Vậy ngươi bình thường phải cẩn thận một chút.”
Trần Đường gật gật đầu.
Ngay lúc này, tùy tùng kia cõng Cẩu Đại mồm đang lẩm bẩm, mặt không còn màu máu, lao ra khỏi Mai Hoa võ quán, chạy về phía bang Ác Lang.
Hai con ác lang cũng ngoan ngoãn theo ở sau lưng.
Nhìn thấy Trần Đường cùng Mai Ánh Tuyết ở cửa võ quán, hận ý trong đôi mắt Cẩu Đại càng tăng lên, cắn răng nắm tay, không nói một lời.
Mai Ánh Tuyết nhíu mày nói: “Việc này dù sao cũng là bởi ta dựng lên, ta đưa ngươi đi một chút, đừng xảy ra việc gì ngoài ý muốn nữa.”
“Cũng tốt.”
Trần Đường lần này không chối từ.
Hai người dọc phố đi về phía nhà Trần Đường, không qua bao lâu, cách một chỗ ngõ nhỏ, nghe được bên trong truyền đến một đợt tiếng mắng, tiếng chó sủa.
“Tiện nha đầu, ngươi chạy, ta bảo ngươi chạy tiếp! Chỉ biết gây phiền toái cho lão tử!”
“Bốp! Bốp!”
Trong tiếng mắng, còn kèm theo tiếng roi quật vang dội.
Hai người bọn Trần Đường đều theo bản năng dừng bước, nhìn bên trong một lần.
Chỉ thấy chỗ cửa một căn nhà, một tiểu cô nương thân hình nhỏ gầy quỳ ở trên mặt đất, run bần bật, tóc rối bời, thấy không rõ mặt.
Chỉ có thể nhìn thấy tiểu cô nương áo rách quần manh, trên người bị quật ra từng vết máu, vết máu sớm thẩm thấu quần áo.
Một hán tử trung niên bốn năm mươi tuổi, một tay chống nạnh, một tay cầm roi, vừa miệng mắng, vừa quật.
Mỗi một roi đánh xuống, thân thể tiểu cô nương đều sẽ run lên một cái.
Tuy nói ở thế đạo trước mắt, mạng người ti tiện, loại chuyện này cũng không hiếm gặp.
Nhưng tận mắt thấy, Trần Đường vẫn khẽ nhíu mày, cảm thấy không khoẻ.
“Gâu gâu!”
Nam tử trung niên mỗi lần vung roi quật xuống, trong sân nhà kia đều sẽ truyền đến một đợt chó sủa điên cuồng.
“Ài.”
Mai Ánh Tuyết khẽ thở dài, nói: “Đây là tiểu cô nương kia hơn hai tháng trước ngươi liều chết cứu được.”
“A?”
Trong lòng Trần Đường chấn động.
Ngay tại đêm qua, hắn vừa mới gặp một cơn ác mộng.
Trong mơ có tiểu cô nương này.
Bộ dáng tiểu cô nương ôm hắn khóc, giống như ngay tại trước mắt.
Hắn chỉ biết, tiểu cô nương về sau được cứu.
Không ngờ, hôm nay lại gặp ở đây.
“Đây là có chuyện gì?”
Trần Đường nhíu mày hỏi.
Mai Ánh Tuyết nói: “Cô bé này thật ra là tỳ nữ người nhà này mua, ngày đó mua đồ trên đường, bị thiếu bang chủ bang Hắc Thủy nhìn trúng, muốn bắt đi.”
“Ngươi trúng hơn ba mươi đao, ngã trong vũng máu hôn mê bất tỉnh, cô bé này hướng về người xung quanh dập đầu cầu xin, muốn bảo người ta tới cứu ngươi. Đám người bang Hắc Thủy đứng ở đó, trước sau không ai dám tiến lên.”
“Vẫn là Mạnh bộ đầu của huyện nha dẫn người chạy tới, giằng co với bang Hắc Thủy một hồi, bang Hắc Thủy mới rời khỏi. Bang Hắc Thủy thế lực tuy lớn, nhưng cũng không tiện ở ngoài đường xung đột chính diện với người trong quan phủ.”
Chương 47: Cô bé cùng chó (2)
Chủ nhân cũ thân thể này lúc ấy đã hôn mê, về sau xảy ra cái gì, Trần Đường hoàn toàn không biết.
“Về sau, lệnh tôn cứu ngươi đi, tiểu cô nương này muốn đi nha môn cáo quan, lại bị người nhà này cưỡng ép dẫn theo trở về.”
Mai Ánh Tuyết nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía nam tử trung niên kia.
“Ta nghe nói, người nhà này bởi vì việc này giận dữ, giận chó đánh mèo tiểu cô nương này, cho rằng là nàng gây phiền toái cho cả nhà, cho nàng một trận đòn đau.”
“Từ đó về sau, vết thương trên mặt tiểu cô nương chưa bao giờ hết, mỗi lần gặp nàng, đều là mặt mũi bầm dập, sớm nhìn không ra bộ dáng ban đầu.”
Trần Đường im lặng không nói.
“Lão Từ, bởi vì việc gì, tức giận thành như vậy?”
Hàng xóm trong ngõ nhỏ nghe được động tĩnh, cũng ùn ùn đi ra xem náo nhiệt.
Hán tử trung niên gọi là lão Từ kia mắng: “Con mẹ nó tiện nha đầu, lại vụng trộm chạy đến quan phủ, đi gây phiền toái cho ta!”
“Đi quan phủ làm cái gì? Dù sao cũng là tỳ nữ ngươi mua, cho dù đánh chết quan gia cũng không quản.” Một hàng xóm hỏi.
“Nếu không sao nói là tiện nha đầu!”
Lão Từ nghe vậy, trong lòng càng tức, lại vụt một roi ở trên người tiểu cô nương, giọng căm hận nói: “Nha đầu này chạy tới cáo quan, chính vì cái chuyện vớ vẩn kia hơn hai tháng trước! Còn muốn cáo bang Hắc Thủy người ta, nói bang Hắc Thủy bắt dân nữ, giết người bên đường, xin huyện nha lão gia cho A Đường ca ca gì đó một cái công đạo.”
Nghe được bốn chữ ‘A Đường ca ca’, trong lòng Trần Đường run lên, giống như dính một đòn nặng.
Chủ nhân cũ thân thể này trước khi hôn mê, thanh âm cuối cùng bên tai nghe được, chính là tiểu cô nương khóc hô A Đường ca ca một lần rồi lại một lần.
Chủ nhân cũ thân thể này không cứu lầm người.
Mai Ánh Tuyết vẻ mặt phức tạp nhìn Trần Đường một cái.
“Nha đầu này cũng quá ngây thơ rồi, nha môn là nơi nào chứ?”
“Hê hê, vẫn là thành ngữ nói rất hay, thiên hạ nha môn mở hướng nam, có lý không tiền đừng tiến vào.”
Mấy hàng xóm mồm năm miệng mười nghị luận.
“Gâu gâu!”
Ngay lúc này, trong sân nhà kia đột nhiên lao ra một con chó vàng mới lớn, như phát điên, lao về phía lão Từ!
“Con mẹ mày!”
Lão Từ giơ chân tung một cước, trực tiếp đạp con chó vàng kia ngã ra.
Không đợi con chó vàng xoay người bò dậy, lão Từ giơ roi, lặp đi lặp lại quật lên trên thân con chó vàng, miệng mắng: “Súc sinh dám cắn tao, bố mày ngày mai liền làm thịt mày!”
“Ngao ngao!”
Con chó vàng bị đau, kêu thảm thiết liên tục.
Tiểu cô nương vốn chỉ là quỳ ở trên mặt đất yên lặng thừa nhận, lúc này lại đột nhiên tiến lên, bảo vệ con chó vàng ở dưới người, thay con chó vàng đỡ roi, không nói một tiếng.
Bên ngoài ngõ nhỏ này, không chỉ là Trần Đường cùng Mai Ánh Tuyết.
Ông lão béo cùng Thanh Mộc cũng ở nơi xa yên lặng nhìn chăm chú một màn này.
Nụ cười ông lão béo thường thường treo ở trên mặt đã sớm biến mất không thấy, ánh mắt lạnh như băng.
Hàng xóm chung quanh tựa như đối với một màn này đã sớm nhìn quen lắm rồi.
Cũng chỉ là bàn luận với nhau vài câu, xem náo nhiệt.
Nam tử kia đánh quá dữ, người vợ bên cạnh hắn cũng không ngăn cản, còn thỉnh thoảng nói chêm vào mắng vài câu.
“Hai tiểu súc sinh, nuôi sống các ngươi, còn gây phiền toái cho ta, hôm nay đều đừng ăn cơm nữa! Đói các ngươi vài ngày liền thành thật!” Người phụ nữ kia chống nạnh mắng to.
“Bảo ngươi chạy!”
Lão Từ miệng hùng hùng hổ hổ, roi trong tay vẫn đang quật.
“Dừng tay!”
Mai Ánh Tuyết thật sự không nhìn nổi nữa, không kiềm chế được, khẽ quát một tiếng.
“Ngươi là người nhà nào?”
Lão Từ liếc nhìn một cái, không nhận ra Mai Ánh Tuyết, chỉ là cảm thấy tiểu cô nương này mũ gấm áo khoác lông, khí độ bất phàm, như là con cháu nhà phú quý.
“Đây là thiên kim Mai Hoa võ quán.” Có hàng xóm nhận ra, nhỏ giọng nhắc nhở.
Lão Từ nghe vậy không thèm bận tâm, bĩu môi nói: “Ta đánh là tỳ nữ trong nhà, liên quan gì tới ngươi? Thiên kim Mai gia thì sao, cho dù là quan phủ lão gia, cũng không quản đến trên đầu ta.”
“Mặc dù nàng là tỳ nữ nhà ngươi, ngươi xuống tay cũng không tránh khỏi quá độc ác rồi!”
Mai Ánh Tuyết nhíu mày nhìn tiểu cô nương mình đầy thương tích, lộ vẻ mặt không đành lòng.
Vợ lão Từ vẻ mặt hung hãn, giọng the thé nói: “Đây là việc nhà chúng ta, tiểu nha đầu ngươi bớt lo chuyện bao đồng!”
“Ta quản liền sao!”
Trong lòng Mai Ánh Tuyết tức giận, hỏi ngược lại một câu.
“Ai da, hàng xóm ơi đều qua xem này, thiên kim Mai Hoa võ quán ỷ thế hiếp người!”
Bà vợ Từ gia vừa khóc vừa kêu, như là chịu ủy khuất rất lớn, khóc trời kêu đất, trên mặt không một giọt nước mắt.
Mai Ánh Tuyết tiểu cô nương mười mấy tuổi, nào từng thấy loại trường hợp này, nhất thời cảm thấy khuôn mặt nóng lên, khí thế cũng yếu đi, nói: “Ngươi, ngươi đừng nói bậy, ta không bắt nạt ngươi.”
Lão Từ ném roi, hừ lạnh một tiếng: “Tiểu cô nương, không ngại nói cho ngươi, con nhà ta làm việc ở quận Vũ An, Từ gia chúng ta cũng không phải dễ chọc!”
Mai Ánh Tuyết hít sâu một hơi, nói: “Tiểu cô nương này cũng là ngươi mua, bao nhiêu tiền, ta mua nàng là được.”
“Ha ha.”
Lão Từ cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn mua, ta còn không bán đâu! Tiện nha đầu này mua về, vốn là giữ lại cho con ta thành thân. Ngươi mua nó, ai tới nối dõi tông đường cho lão Từ gia ta?”
Chương 48: Ý nghĩa của giang hồ
Nói xong, ánh mắt lão Từ chuyển động, nhìn Mai Ánh Tuyết từ trên xuống dưới, không kiêng nể gì, vẻ mặt đáng khinh.
“Ngươi mua một người nữa là được.”
Lời này vừa muốn nói ra, nhưng Mai Ánh Tuyết nghĩ lại, lại mua một tỳ nữ, chẳng phải là còn phải vào nhà này chịu tội?
Câu này đến bên miệng, lại không nói được nữa.
Một hàng xóm hỏi: “Lão Từ, luôn nghe ngươi nói, con nhà ngươi ở quận Vũ An lăn lộn không tệ, người ta có thể coi trọng tỳ nữ này của ngươi?”
Lão Từ cười hê hê, nói: “Chướng mắt cũng không có gì, chờ nha đầu này lớn lên chút nữa, làm thông phòng nha đầu cho lão Từ ta, cũng có thể cho lão Từ gia ta đâm chồi nảy lộc, nối dõi tông đường.”
“Lão bất tử, thì ra ông có chủ ý này!”
Bà vợ Từ gia nghe vậy, trừng mắt nhìn lão Từ một cái, cũng không nói thêm cái gì.
“Ha ha!”
Các hàng xóm thấy thế, đều cười ha ha, lộ ra vẻ mặt hiểu ý.
Không có ai để ý tiểu cô nương quỳ ở trên mặt đất run bần bật, tiếng cười chung quanh Mai Ánh Tuyết nghe mà đặc biệt chói tai.
Tiểu cô nương ôm chặt lấy con chó vàng trong lòng.
Một người một chó, đều là nhỏ yếu bất lực như vậy, sống nương tựa lẫn nhau.
“Đi thôi.”
Tiếng của Trần Đường từ phía sau truyền đến.
Mai Ánh Tuyết thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực, xoay người rời khỏi.
Từ đầu tới cuối, Trần Đường đều chưa đi vào ngõ nhỏ, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt.
Khác với chủ nhân cũ thân thể này là, khi trong lòng hắn sát khí càng mạnh, thường thường nhìn qua càng bình tĩnh.
Hơn nữa hắn biết, giết người là chuyện phiền toái.
Muốn bớt chút phiền toái, thì phải làm sạch sẽ chút.
Khi nghe được hai chữ ‘Đi thôi’ này, tiểu cô nương quỳ gối tại chỗ đột nhiên run bắn cả người, như có phát hiện, khó có thể tin ngẩng đầu nhìn.
Chỉ là phía trước có hàng xóm che mất, hốc mắt của nàng sưng đỏ, đôi mắt bị huyết lệ lấp đầy, tầm mắt mơ hồ, chỉ là mơ hồ nhìn thấy hai bóng lưng rời đi, biến mất ở đầu ngõ.
“Là ảo giác sao?”
“A Đường ca ca còn sống?”
“Sẽ không đâu, nếu là A Đường ca ca, hắn nhất định sẽ tới cứu ta, A Đường ca ca đã sớm chết rồi, bên người ta chỉ có Tiểu Hoàng.”
Tiểu cô nương thất vọng cúi đầu, ôm con chó vàng trong lòng, nhẹ nhàng trấn an.
…
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, dọc đường, Trần Đường và Mai Ánh Tuyết luôn trầm mặc.
Qua một lát, Mai Ánh Tuyết không có dự báo bước chân khựng lại, đột nhiên nói: “Có đôi khi, ta thực hận không thể một kiếm chém bọn hắn!”
Trần Đường có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Mai Ánh Tuyết rất nhanh đã phục hồi tinh thần, nhìn về phía Trần Đường, có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi, có chút thất thố dọa ngươi rồi nhỉ? Ta chính là trong lòng có tức giận, tùy tiện phát tiết một phen.”
“Ừm.”
Trần Đường gật gật đầu, nói: “Mỗi người đều có số, kệ đi.”
Mai Ánh Tuyết nhíu nhíu mày.
Lời lạnh lùng như vậy, không giống Trần Đường nói ra.
Nhưng rất nhanh, nàng nghĩ một chút cũng liền bình thường trở lại.
Trần Đường bởi vì cứu tiểu cô nương kia, suýt nữa mất mạng, cửa nát nhà tan, gặp biến cố như vậy, dù có một bầu nhiệt huyết, chỉ sợ cũng sẽ nguội lạnh.
“Ài.”
Nghĩ đến đây, Mai Ánh Tuyết có chút tâm phiền ý loạn, nói: “Ta chỉ tiễn ngươi đến đây, đi về trước.”
“Đa tạ.”
Trần Đường gật gật đầu, bước về trong nhà.
Ông lão béo cùng Thanh Mộc đứng ở nơi xa, khẽ nhíu mày.
Hai người bọn họ vốn là tính đi theo phía sau Trần Đường, quan sát một phen, không ngờ bất ngờ gặp được một màn vừa rồi.
Hai người cũng không ngờ Trần Đường sẽ nói ra một câu như vậy.
Tựa như rất khác với thiếu niên hơn hai tháng trước, gặp chuyện bất bình liền đứng ra kia.
Thanh Mộc nói: “Sư phụ, chúng ta cứu tiểu cô nương kia chứ?”
“Ừm.”
Ông lão béo nói: “Tiểu cô nương đó là người biết ân báo đáp, nó cho rằng Trần Đường đã chết, nhưng hơn hai tháng qua, nó vẫn nhớ việc này, muốn cầu cái công đạo cho một người chết. Con chó vàng đó bảo vệ chủ, cô nương cũng là thiện tâm, không chịu để con chó vàng gặp đòn hiểm, tình nguyện tự mình chịu roi quật.”
“Con cứu nó, tương lai nó cũng sẽ bỏ cả tính mạng đi bảo vệ con. Người như vậy, nên hưởng thụ phú quý cả đời, đi theo bên cạnh con, cũng sẽ không chịu ủy khuất gì.”
Thanh Mộc gật gật đầu, nói: “Sau khi cứu nó, con lập tức xuất phát, dẫn theo nó rời khỏi nơi đây.”
“Ta đi cùng mấy đứa.”
Ông lão béo nói.
Thanh Mộc kinh ngạc, hỏi: “Sư phụ, ngài không lưu lại quan sát hắn, cái gì nhập thần tọa chiếu, thế gian duy nhất.”
Ông lão béo mất hứng, cười cười trào phúng, nói: “Ai cũng có số, tùy nó đi.”
Đây chính là lời mới vừa rồi của Trần Đường.
Thanh Mộc nhìn ra suy nghĩ trong lòng ông lão béo, nói: “Nghĩ hẳn bởi vì hắn hơn hai tháng trước từng gặp được tràng biến cố kia, cho nên mới thay đổi tâm tính, cũng có thể hiểu.”
Ông lão béo lộ vẻ mặt tiếc hận, nói: “Có lẽ thế. Nếu hắn là người thường thì thôi, rất nhiều việc có lòng mà không có sức. Hôm nay tập được một thân bản lĩnh, ngược lại nhiệt huyết nguội lạnh, không khỏi có chút đáng tiếc.”
“Cho dù nhập thần tọa chiếu, cũng không có gì hiếm lạ, thế gian chỉ là có thêm một người giang hồ tâm địa lạnh lùng, rất bình thường, thật là không thú vị.”
“Thanh Mộc.”
Tạm dừng một chút, ông lão béo hỏi: “Con biết lão phu những năm gần đây, vì sao luôn dẫn theo con du lịch khắp nơi không?”
Chương 49: Nghiên cứu địa hình (1)
“Không biết.” Thanh Mộc lắc đầu, cũng lộ ra một tia tò mò.
Ông lão béo nói: “Tương lai con sau khi vào kinh, một thân vinh hoa, cao cao tại thượng, liền rất khó thấy những người dân cuộc sống khó khăn này, cũng nghe không được thanh âm khổ sở của dân gian.”
“Ta dẫn con du lịch bốn phương, chính là muốn để con tận mắt thấy dân chúng Càn quốc, đều là sống như thế nào.”
“Bằng quan hệ của con với hắn, tương lai nếu có thể góp vài câu, bớt chút sưu cao thuế nặng, giảm bớt lao dịch phí phạm, trừng trị tham quan ác lại, đó là vô thượng công đức phúc trạch thiên hạ.”
Thanh Mộc nghe vậy nghiêm nghị, nghiêm mặt nói: “Đồ nhi nhớ kỹ.”
Ông lão béo lại hỏi: “Con biết ý nghĩa tồn tại của giang hồ không?”
“Giang hồ?”
Thanh Mộc lắc lắc đầu.
Những năm gần đây, nàng tuy theo sư phụ hành tẩu giang hồ, lại chưa bao giờ nghĩ tới giang hồ tồn tại có ý nghĩa gì.
Ông lão béo nói: “Lê dân bách tính không quyền không thế, thường thường ở chỗ quan gia không cầu được một cái công đạo. Có đôi khi, giang hồ sẽ cho bọn họ một cái công đạo, đây là ý nghĩa tồn tại của giang hồ.”
“Như là chuyện hôm nay, quan phủ quản không được, giang hồ đến quản!”
Khi nói đến câu này, ông lão béo đã không tự giác toát ra một tia sát khí!
Thanh Mộc như có chút suy nghĩ, nói: “Cho nên, giang hồ thường thường sẽ đối lập với triều đình, triều đình cũng coi nhân sĩ giang hồ là ngoại tộc.”
“Không sai.”
Ông lão béo nói: “Nếu có một ngày, thiên hạ yên ổn, chính thông nhân hòa, quốc thái dân an, có lẽ giang hồ cũng nên phai nhạt đi.”
…
Bang Ác Lang.
Cẩu Đại sau khi trở về, bôi Kim Sang Dược, băng bó vết thương, cuối cùng cầm được máu, giữ được tính mạng.
Chỉ là hai chân vẫn đau dữ dội, nằm ở trên giường rên rỉ.
Mấy tỳ nữ quỳ ở bên cạnh, đến thở mạnh cũng không dám thở một lần.
Vị thiếu chủ nhân này vừa mới nổi trận lôi đình, khắp nơi trên mặt đất đều là đồ sứ chén rượu bị hắn đánh nát, ai cũng không dám tùy tiện nói chuyện lúc này, sợ bị hắn giận chó đánh mèo.
“Lý hộ pháp sao còn chưa đến? Phái người đi thúc giục tiếp cho ta!”
Bàn tay Cẩu Đại dùng sức vỗ mép giường, lớn tiếng la hét.
Ngay lúc này, một nam tử cao gầy đẩy cửa mà vào, chính là một trong Hổ Báo hai đại hộ pháp của bang Ác Lang, người ta xưng là ‘Hoa Báo’ Lý Thao.
Lý Thao nhìn qua hơn ba mươi tuổi, mặt đầy nốt rỗ, ánh mắt âm trầm, nhìn thấy Cẩu Đại rên rỉ trên giường, không khỏi nhíu nhíu mày, nói: “Thiếu chủ bớt giận, chú ý thân thể.”
“Lý hộ pháp, ngươi thay ta giết một người!”
Cẩu Đại nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hận nói.
“Giết ai?”
Lý Thao hỏi.
Thật ra trong lòng hắn có chút mâu thuẫn.
Một tháng trước, lão Sài quân sư bang Ác Lang bị người ta giết, trước sau chưa tìm được hung thủ.
Huyện Thường Trạch tổng cộng chỉ vài cái cửu phẩm như vậy, bang chủ cùng mọi người bàn bạc, theo thứ tự bài trừ, đoán có khả năng ra tay nhất chính là bang Hắc Thủy.
Cho nên trong thời gian này, mọi người bang Ác Lang làm việc cực kỳ cẩn thận, thu liễm rất nhiều, cố gắng tránh cho khơi mào sự tình, dẫn lửa thiêu thân.
“Lý hộ pháp ngươi không cần quá lo, Trần Đường kia không gia thế, không bối cảnh, chỉ là xuất thân thợ săn.”
Cẩu Đại nói: “Cha hắn còn có chút bản lãnh, nhưng đã chết ở trong đại lao. Hơn nữa Trần Đường này ở hơn hai tháng trước, gân toàn thân bị chém đứt, bây giờ tuy hành động như thường, nhưng khẳng định không dám dùng sức, một tên phế nhân.”
“Lần này ta chịu đau khổ, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, ai biết hai con súc sinh đó đột nhiên không nghe lời, còn nổi điên! Mẹ nó, không biết có phải động dục hay không!”
Lý Thao trầm ngâm không nói.
Nếu chỉ là một gã Trần Đường, vậy còn dễ nói, giết là giết, không có gì phiền toái.
“Lý hộ pháp, ta gọi ngươi đến, chính là tin vào thủ đoạn của ngươi. Việc này ta giao cho bang chúng khác, ta không yên tâm.”
Cẩu Đại nói: “Lý hộ pháp, ngươi nhất định phải giúp ta trút được cơn giận này!”
“Được.”
Lý Thao gật đầu nói: “Thiếu chủ yên tâm, việc này ta làm thay ngươi, ngươi ở nhà an tâm dưỡng thương, chờ tin tức tốt.”
Cẩu Đại siết nắm đấm, nói: “Cẩu Đại ta không phải quân tử, chờ không được mười năm, có thù oán báo luôn trong ngày, chỉ muốn hắn chết nhanh một chút! Lý hộ pháp, ngươi phải đi giết hắn ngay bây giờ, ta một khắc cũng không chờ được!”
Lý Thao âm thầm lắc đầu.
Vị con trai bang chủ này vẫn là quá non.
Chút tâm cơ, công phu ẩn nhẫn cũng không có.
“Thiếu chủ an tâm một chút chớ nóng.”
Lý Thao trầm giọng nói: “Giờ dù sao cũng là ban ngày, trên đường nhiều người phức tạp, ta bây giờ đi qua, tất nhiên có thể giết hắn, nhưng tránh không được sẽ bị người ta nhìn thấy, bị bắt thóp.”
“Bang chủ trong thời gian này vẫn luôn dặn dò, bảo chúng ta làm việc thu mình cẩn thận, bớt gây phiền toái.”
Cẩu Đại nói: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”
Lý Thao nói: “Thiếu chủ yên tâm, ta đêm nay sẽ đi qua, thừa dịp bóng đêm, người không biết quỷ không hay làm thịt người nọ.”
“Tốt!”
Trong lòng Cẩu Đại mừng rỡ, giống như thấy tình cảnh thê thảm tối nay Trần Đường đầu một nơi mình một nẻo, nói: “Làm sạch sẽ chút, ta chờ tin tức tốt của ngươi!”
Lý Thao gật đầu, rời khỏi phòng.
Hắn lát nữa chuẩn bị đi phụ cận nhà Trần Đường nghiên cứu địa hình trước, quan sát một phen, tìm một cơ hội thích hợp mới xuống tay.
Chương 50: Nghiên cứu địa hình (2)
Trần Đường về trong nhà, nhìn chằm chằm ngọn lửa thiêu đốt trong lò, không nhúc nhích, không biết đang nghĩ cái gì.
Không qua bao lâu, ông lão béo và Thanh Mộc cũng đã trở lại.
Trần Đường phục hồi tinh thần lại, chào hỏi với hai người.
Ông lão béo vẻ mặt lạnh nhạt, không nói một lời, vào buồng trong.
Thanh Mộc thấy Trần Đường như không có việc gì, liền cười cười, cũng vào phòng.
“Hai người này lại lên cơn cái gì?”
Trần Đường có chút khó hiểu.
Như đột nhiên, thái độ hai người đối với hắn thay đổi hẳn.
Ông lão béo không còn bộ dáng cười ha ha.
Thanh Mộc tuy nở nụ cười đối với hắn, nhưng càng như là ứng phó mang tính lễ phép, nhìn cực kỳ lạnh nhạt.
Trần Đường nhún nhún vai, cũng không để ở trong lòng.
…
“Sư phụ, chúng ta khi nào ra tay?”
“Ban đêm đi, ban ngày dù sao nhiều người, không tiện dẫn con rời khỏi. Buổi tối ra tay, chúng ta thừa dịp bóng đêm vừa lúc rời khỏi nơi đây.”
“Sư phụ, hắn sẽ không cũng có ý tưởng giống với chúng ta chứ? Có lẽ hắn cũng muốn chờ buổi tối lại đi cứu người?”
“Sẽ vậy sao?”
Ông lão béo bị Thanh Mộc nói vậy, cũng có chút không xác định.
Dù sao vừa rồi Trần Đường thể hiện ra lạnh lùng và bình tĩnh, thật sự không giống như bộ dáng muốn ra tay cứu người.
Một câu mỗi người có số, kệ nó đi, rõ ràng không tính quản.
Không lẽ hắn là diễn?
Ông lão béo lắc đầu.
Hẳn là sẽ không.
Nếu hắn là diễn, chẳng phải là mình người từng trải này cũng giấu được?
Ông lão béo vẫn là tin tưởng phán đoán của mình.
Một thiếu niên mười mấy tuổi, vừa mới vào thành, chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, nào có tâm tư thâm trầm như vậy.
Hắn nếu có tâm tư này, lúc trước cũng sẽ không dựa vào một bầu nhiệt huyết, đại chiến với người ta bên đường.
“Sư phụ, hai người kia xử lý như thế nào?” Thanh Mộc lại hỏi.
“Tự nhiên là giết.”
Ông lão béo thản nhiên nói: “Bọn họ không coi cô nương đó là người, ta sẽ không coi bọn họ là người mà đối đãi.”
Thanh Mộc đối với điều này cũng không bất ngờ.
Ông lão béo bình thường bộ dáng cười cợt, nhìn như hòa ái dễ gần, thật ra tính tình cực kỳ cổ quái, không tuân lễ pháp, rất tùy hứng.
Ở trong mắt sư phụ, người với người xuất thân tuy có khác nhau, nhưng người với người không phân sang hèn, ai cũng đừng khinh thường ai, đều là một cái mạng mà thôi.
Hai người tuy là danh phận thầy trò.
Nhưng ông lão béo chưa bao giờ bảo nàng hành lễ quỳ lạy, hai người cũng không phân biệt tôn ti.
Cho nên bọn họ ở chung như bạn vong niên, không có ngăn cách.
Ông lão béo thậm chí từng nói với nàng, ta cũng không có ân tình với con, con tương lai cũng không cần báo đáp ta.
Sở dĩ truyền đạo thụ nghiệp, thứ nhất niệm con tính tình thuần lương, tư chất không tệ; Thứ hai, ngươi xuất thân quý trọng, tương lai nếu có cơ hội, có lẽ có thể tạo phúc một phương.
Hai người ở buồng trong đợi tới chạng vạng, sắc trời dần tối.
“Sư phụ, hình như có người ở phụ cận tra xét.”
Thanh Mộc đột nhiên nói.
“Ừm.”
Ông lão béo nói: “Đến đây rất lâu rồi, bồi hồi ở chung quanh, nhìn như là đang nghiên cứu địa hình, hẳn là hướng về phía hắn.”
Ngay lúc này, Trần Đường vốn ở nhà ngoài ngồi im nửa ngày, đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong lòng Thanh Mộc khẽ động, nói: “Sư phụ, chẳng lẽ hắn…”
Ông lão béo cũng lộ ra một tia chờ mong, nói: “Đi, theo sau nhìn xem.”
Trần Đường rời nhà, dọc phố bước đi.
Xem phương hướng đó, hoàn toàn ngược lại với nhà tiểu cô nương kia.
Ông lão béo cùng Thanh Mộc hai người nhìn nhau, đều lắc lắc đầu.
Xem ra bọn họ vẫn đã đoán sai.
Ngay lúc này, một bóng người cao gầy âm thầm đi theo, xa xa bám ở phía sau Trần Đường.
Thanh Mộc nói: “Chúng ta cũng đi qua nhìn xem, dù sao không vội nhất thời, bây giờ ra tay còn sớm.”
Lúc này đang chạng vạng, trên đường còn có không ít người đi đường.
Ông lão béo do dự một phen, vẫn gật gật đầu.
Cứ như vậy, bốn người, một giữa, một giữa, hai sau, dọc phố đi dạo lung tung.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của Lý Thao, Trần Đường ở trên đường đi dạo khắp nơi, nhìn chỗ này ngó chỗ kia, ở huyện thành đi một vòng lớn, rất nhàn nhã.
Đi dạo hồi lâu, có lẽ đã đói, Trần Đường tiến vào trong tửu lâu bên cạnh.
Lý Thao chưa vào theo.
Hắn dù sao cũng là hộ pháp bang Ác Lang, ở huyện Thường Trạch không mấy ai không nhận ra hắn.
Nếu là đi vào tửu lâu, nhất định sẽ bại lộ thân phận, rất có thể sẽ dẫn tới Trần Đường chú ý, có điều phòng bị.
Lý Thao ở trong góc bên ngoài, quan sát Trần Đường trong tửu lâu.
Chỉ thấy Trần Đường gọi một bầu rượu, mấy món nhắm rượu, lại gọi một con gà nướng thơm phức, bắt đầu ăn uống ở đó.
Lý Thao đợi hồi lâu, Trần Đường cũng chưa ăn xong.
Một bầu rượu uống xong, lại gọi một bầu, chậm rãi ăn.
Lý Thao nhìn mà đói bụng.
Dù vậy, hắn cũng chưa rời khỏi, lo lắng chỉ chớp mắt, sẽ mất dấu người ta.
Chịu đói một chút, cũng không có gì.
Giải quyết xong người này, đêm nay tìm cái kỹ viện hưởng thụ một phen, nhuyễn ngọc ôn hương, sơn trân hải vị, muốn cái gì không có.
Chớp mắt, một canh giờ cứ như vậy trôi qua.
Bóng đêm đã khuya.
Trần Đường còn ở bên trong dựa vào lò ấm, uống ngụm rượu nhỏ, ăn đồ ăn, rung đùi đắc ý, thong dong tự tại, rất khoái hoạt.
Lý Thao ở bên ngoài hóng gió lạnh, bụng đói, sắc mặt xanh mét, hung tợn nhìn chằm chằm bóng người kia trong tửu lâu, hận không thể xông vào ngay bây giờ một đao chém ngã y!