[Dịch] Tuyệt Phẩm Thiên Y
Tập 3: Tam Ảo Thang (c21-c30)
❮ sautiếp ❯Chương 21: Tam Ảo Thang
– Ừm, không tệ.
Hồ lão y sư gật đầu khen một tiếng, sau đó trầm giọng nói:
– Biện chứng chính xác, nhưng Giang Nguyên cậu cần phải chú ý nhiều hơn một chút. Mạch này phải rất cẩn thận mới có thể bắt đúng được.
– Hồ lão dạy rất phải, cháu sẽ chú ý hơn.
Nghe Hồ lão y sư dạy, Giang Nguyên biết vừa rồi mình chỉ sử dụng có mười mấy giây, quả thật hơi nhanh một chút, liền vội vàng gật đầu.
Đối mặt với sự khiêm tốn của Giang Nguyên, Hồ lão y sư có chút hài lòng, ngược lại còn có thể kiểm tra tâm tư của Giang Nguyên, liền cười nói:
– Biện chứng đã xong, vậy khai phương thuốc đi.
Nghe Hồ lão bảo Giang Nguyên khai phương thuốc, khóe miệng Trương Nhạc liền nhếch lên. Mở phương thuốc cũng không phải là chuyện dễ dàng. Dù sao, phương thuốc Trung y có đến hơn một ngàn, nếu không phải là người tinh tường, tìm một phương thuốc chính xác tuyệt không phải là chuyện dễ.
Cái này không những phải vững về kiến thức mà còn phải biết vận dụng một cách linh hoạt. Cho dù đã tìm ra, nhưng phải cần căn cứ vào bệnh tình để tiến hành điều chỉnh loại thuốc cho chính xác. Cho nên, Trương Nhạc rất chờ mong không biết Giang Nguyên có thể mở ra được phương thuốc gì, đồng thời cũng rất muốn nhìn thấy sau khi Hồ lão đọc xong phương thuốc sẽ tiện tay xé toang như thế nào.
Đối mặt với yêu cầu mang ý tứ khảo cứu, Giang Nguyên cũng không thèm để ý. Trước kia thì có lẽ hắn còn lo lắng nhưng bây giờ…
– Bệnh nhân có biểu hiện đau đầu và ho khan, mạch tượng hơi nhanh, là triệu chứng của phổi bị phong hàn.
Tổng hợp lại tình huống một chút, Giang Nguyên liền cau mày, bắt đầu phân tích bệnh tình, sau đó nhớ lại căn bệnh này nên sử dụng phương thuốc nào.
Đương nhiên, đây là chuyện rất đơn giản, Giang Nguyên vừa mới suy nghĩ, trong đầu đã nhảy ra một phương thuốc.
– Tam ảo thang. Chủ trị cảm mạo phong tà: Mũi tắc, mình nặng, nói không ra tiếng, hoặc thương phong thương lãnh, đầu nhức, mắt mờ, tứ chi co quắp, ho nhiều đờm, ngực đầy, đoản hơi.
– Đúng là chuyện đơn giản.
Đối với phương thuốc tự động toát ra trong đầu như vậy, hoàn toàn không cần phải cố sức suy nghĩ, Giang Nguyên sờ sờ mũi, sau đó thở hắt ra.
Đã có được phương thuốc thích hợp, chuyện tiếp theo sẽ đơn giản hơn. Gần đây hắn bị Tổ sư gia “thao luyện”, dược tính của các loại dược vật đều hiện lên trong đầu.
Cho nên, Giang Nguyên tay cầm bút, tỏ ra trầm ngâm một lát rồi bắt đầu khai bút.
Người bệnh có biểu hiện ho khan, đau đầu, dùng Tam Ảo Thang để chữa là cực kỳ thích hợp. Nhưng ngực của người bệnh không thoải mái, tuổi lại cao, Ma Hoàng lại nóng, tác dụng khá mạnh, dường như không thích hợp cho lắm.
Trong đầu nhanh chóng lược bỏ một lần, mày Giang Nguyên bắt đầu giãn ra, tìm được hai loại thuốc thích hợp.
Dược vật giải hàn có Kinh Giới, Tử Tô, dược tính lại tương đối ôn hòa, dùng để tán hàn là tốt nhất, vừa vặn để thay thế cho Ma Hoàng.
Lúc này Trương Nhạc đã khai xong phương thuốc cho người bệnh, tùy ý nhìn sang bên này, thấy Giang Nguyên thỉnh thoảng cau mày, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Đối với lai lịch của Giang Nguyên, y từ miệng Hồ lão biết được một chút. Vừa rồi Giang Nguyên chỉ là đoán mò mà thôi. Y không tin một người ở nông thôn, ngay cả học đại học cũng chưa từng học, lại có thể đưa ra một phương thuốc thích hợp được.
Nếu không, hắn giỏi như vậy, tại sao lại còn cần đến đây học để làm gì?
Trong lúc Trương Nhạc còn đang suy nghĩ, bên này Giang Nguyên đã rất nhanh viết xuống phương thuốc, sau đó cầm đến đưa cho Hồ lão y sư.
Hồ lão y sư tiếp nhận phương thuốc, biểu hiện nghiêm túc lẫn hiếu kỳ xem qua một lần. Ông cảm thấy khá tò mò về Giang Nguyên, cho nên khi Giang Nguyên đưa đến phương thuốc, ông cũng rất chờ mong tiểu tử này có mấy phần năng khiếu về phương diện Trung y.
Nếu có thể mở ra một phương thuốc có thể dùng được, như vậy tiểu tử này đáng cho ông phải bồi dưỡng. Nói không chừng, truyền nhân chính thức của ông sẽ là hắn.
Hồ lão y sư nhìn những dược vật được kê trong đơn thuốc, vẻ kinh ngạc trong mắt càng đậm. Phương thuốc mà Giang Nguyên khai, chẳng những là dùng Tam Ảo Thang hợp ý ông nhất mà còn dùng Kinh Giới, Tử Tô, hai vị thuốc có dược tính ôn hòa để thay thế chủ dược là Ma Hoàng. Tuy không quá đặc biệt, nhưng lại phù hợp với bệnh tình của bệnh nhân.
Nghĩ đến đây, Hồ lão y sư không nhịn được mà kinh ngạc liếc mắt nhìn Giang Nguyên một cái. Ông biết Giang Nguyên trước kia chưa từng chính thức học qua trung y, cũng không có kinh nghiệm lâm sàng, tại sao lại có thể mở một phương thuốc thành thục như vậy?
Ông cho rằng, có thể mở một phương thuốc như vậy, người đó phải là một thầy thuốc hợp tư cách, hơn nữa kiến thức phải còn rất vững chắc.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hồ lão y sư lại càng thêm kinh ngạc. Giang Nguyên khi còn bé đã đi theo người bạn của ông học tập, hơn nữa mấy năm qua lăn lộn bên ngoài, nhưng tuổi thì cũng chỉ mới hai mươi, tại sao xem bệnh, khai thuốc lại không hoàn toàn hợp với tuổi như vậy?
Vốn ông tưởng rằng phải tốn mất hai ba năm mới có thể yên tâm để Giang Nguyên xem bệnh khai thuốc, nhưng bây giờ ngược lại là nhặt cái có sẵn.
Hồ lão y sư vừa cảm thán, vừa tiện tay đề tên của mình lên phương thuốc, rồi đưa cho người bệnh nói:
– Uống ba thang sau khi ăn là ổn.
– Vậy à? Vâng, vâng, cảm ơn Hồ y sư.
Người bệnh vốn tưởng rằng khi để cho đệ tử trẻ tuổi khai thuốc, Hồ lão y sư sẽ điều chỉnh lại một chút. Ai biết được đã trực tiếp ký tên rồi đưa cho mình. Ban đầu thì ông còn chút nghi ngờ, nhưng nghe xong câu “là ổn” của Hồ lão y sư, tâm trạng căng thẳng của người bệnh cũng được thả lỏng, vui mừng cầm phương thuốc đi hốt.
Trương Nhạc vẫn đang len lén nhìn bên này, đầu có liền choáng váng. Y theo Hồ lão y sư một năm, cứ mỗi lần y khai thuốc, Hồ lão y sư đều gia giảm dược vật. Nhưng tại sao đến phiên Giang Nguyên thì đã trực tiếp ký tên rồi đưa phương thuốc cho người bệnh?
Thấy đơn thuốc của mình được Hồ lão y sư trực tiếp ký tên, ánh mắt Giang Nguyên cũng hiện lên sự vui mừng. Mặc dù hắn rất tự tin với phương thuốc của mình, nhưng không nghĩ đến Hồ lão y sư một chút cũng không tăng thành phần thuốc đã đưa thẳng cho người bệnh.
Lão gia tử đã từng nói với hắn, Hồ lão y sư yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, lại càng coi trọng danh dự, bảo Giang Nguyên phải dụng tâm, đừng để Hồ lão y sư khó xử. Bây giờ Hồ lão y sư đã trực tiếp ký tên, điều này nói rõ ông cực kỳ hài lòng với phương thuốc mà hắn kê. Nếu không, hẳn đã phải gia giảm một hai dược vật rồi.
Chương 22: Cô gái
Trong tình huống như vậy, Giang Nguyên lại càng tin tưởng vào bản thân hơn, càng cảm thấy mỗi đêm bị người ta giày vò trong giấc mộng cũng có chút ý nghĩa.
Giang Nguyên biết rõ, nếu không phải đêm nào cũng phải tiếp nhận kiến thức rót vào trong đầu như vậy, chỉ dựa vào chút kiến thức đã học khi còn bé, tuyệt đối không có khả năng làm cho Hồ lão tán thành như thế. Cho nên, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được chỗ tốt mà hình xăm trên vai trái mang đến cho hắn.
Tâm trạng của Hồ lão rất tốt. Vì lời nhờ cậy của bạn bè, ông còn tưởng rằng phải hao phí chút tâm lực, khổ cực dạy cho Giang Nguyên, nhưng bây giờ đã không cần lo lắng nữa. Chỉ cần mang theo tiểu tử này đi xem bệnh nhiều một chút, để cho hắn tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Từ đó bồi dưỡng một y sư Trung y ưu tú chỉ là chuyện nước chảy thành sông mà thôi.
Hơn nữa, có Giang Nguyên ở đây, sau này xem ra ông cũng được nhàn tản hơn.
Cho nên, để tiến thêm một bước kiểm tra năng lực của Giang Nguyên, cũng để tìm một lý do ổn thỏa, Hồ lão y sư bắt đầu đưa người bệnh cho Giang Nguyên kê đơn thuốc.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt Trương Nhạc bắn ra ngọn lửa đố kỵ. Dù sao thì y cũng cố gắng lâu như vậy, nhưng cũng không được đãi ngộ như thế. Nhưng tên tiểu tử kia, ngày đầu tiên đã có được đãi ngộ như vậy, bảo y không buồn bực là không thể nào.
Rất nhanh, một ngày đã trôi qua. Hồ lão vô cùng hài lòng, còn Giang Nguyên, mặc dù có chút khổ cực nhưng vẫn rất cao hứng.
Chỉ có Trương Nhạc là tâm trạng không được tốt lắm. Vốn y theo Hồ lão học trung y, nhưng cả ngày trên cơ bản cũng không đến phiên y. Hồ lão chỉ lo mang theo Giang Nguyên đi xem bệnh mà không ngó ngàng đến y.
Ăn cơm xong, các thầy thuốc trong phòng khám cũng tan tầm, chỉ còn lại Hồ lão, Giang Nguyên và một y tá trực ban.
Buổi tối người bệnh ít, Giang Nguyên ăn cơm xong, cùng với Hồ lão xem bệnh cho hai người, trên cơ bản cũng chẳng có việc gì lớn, sau đó xuống lầu tham quan một chút, thuận tiện hàn huyên với y tá Tiểu Mỹ đang trực bên dưới.
Tiểu Mỹ tốt nghiệp trường đại học Y Vân Giang. Sau khi tốt nghiệp đến phòng khám này làm việc cũng đã hơn một năm. Tuổi tác tương đương với Giang Nguyên, nên trò chuyện cũng có chút hợp ý.
Từ trong miệng Tiểu Mỹ, Giang Nguyên hiểu thêm chút thông tin về phòng khám. Nhân viên của phòng khám ngoại trừ ba y tá trẻ tuổi như Tiểu Mỹ thì còn có Trương Nhạc, trên cơ bản cũng chỉ là những bác sĩ lớn tuổi. Ba y tá đều làm ở phòng khám này một đến hai năm, còn Trương Nhạc thì vào sau Tiểu Mỹ.
Trương Nhạc nghe nói là tốt nghiệp đại học Đông Nguyên, vốn học Tây y, cũng đã có được giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ, nhưng không hiểu tại sao lại chạy đến đây học trung y với Hồ lão.
Về phần các thầy thuốc khoa Ngoại, bọn họ làm việc ở đây cũng đã ba bốn năm. Đãi ngộ của phòng khám lại không thua kém bệnh viện, cho nên mọi người cũng cực kỳ dụng tâm, làm cho việc kinh doanh của phòng khám cứ như mặt trời ban trưa.
– Bác sĩ Giang, tôi thấy ngoại khoa của anh cũng thật lợi hại, nhưng tại sao lại chạy đến Hồ lão học trung y vậy?
Tiểu Mỹ chớp mắt, tò mò hỏi Giang Nguyên.
Giang Nguyên mỉm cười, cũng không giấu diếm:
– Tôi không có học y chính thức nên không có giấy chứng nhận. Đi theo Hồ lão học thì có tư cách khảo chứng.
– Ồ, như vậy sao? Vậy tại sao anh lại không đi học? Bây giờ thi vào đại học y cũng không khó mà. Có một số trường y chuyên nghiệp thậm chí còn không thu tiền học phí. Tôi thấy anh không lớn hơn tôi bao nhiêu, hoàn toàn có thể đi học mà.
Tiểu Mỹ tò mò hỏi.
– Tôi ở bên ngoài lăn lộn mấy năm, sớm đã không còn tâm tư đi học nữa.
Giang Nguyên bất đắc dĩ nhún vai, cười nói. Nói đến đây, ánh mắt Giang Nguyên vô tình chạm phải cánh cổng đại học Đông Nguyên phía đối diện, hiện lên chút ngơ ngẩn.
Lúc này, trường đại học Đông Nguyên đã chìm vào bóng tối, chỉ có hai ngọn đèn ngoài cổng phát sáng mà thôi, khiến cho người ta mơ hồ có thể nhìn thấy một con đường nối thẳng vào sâu bên trong với hai hàng đèn đường hai bên.
Ở sâu bên trong là căn tin thứ hai của trường đại học. Lúc này vẫn còn đang rất náo nhiệt. Không ít sinh viên đang vùi đầu vào đống thức ăn, vừa ăn vừa tán dóc.
Tại một vị trí cạnh cửa sổ, một cô gái tóc dài đang chậm rãi ăn một phần cơm, thỉnh thoảng dùng ngón tay gạt đi những sợi tóc không nghe lời quấn quanh gương mặt.
Đối diện là một chàng thanh niên, mỉm cười nhìn cô gái phía đối diện, ánh mắt hiện lên sự say mê.
– Thanh Linh, hôm nay dường như em có tâm sự? Chẳng lẽ gặp phải chuyện không vui sao?
Chàng trai quan tâm hỏi.
Cô gái dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn thoáng qua chàng trai đối diện, lắc đầu mỉm cười nói:
– Không có gì. Chắc tại tối qua ngủ không ngon.
Nhìn ánh mắt cô gái quả thật có chút mệt mỏi, chàng thanh niên gật đầu nói:
– Ừm, hôm nay chuyện trong khoa hơi nhiều, em về nghỉ ngơi sớm một chút đi, chuyện còn lại để mai anh làm cho.
– Không sao đâu. Em về ngủ sớm một chút, ngày mai cứ sắp xếp cho em tham gia. Nếu không sẽ gây phiền phức cho những người khác.
Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó buông cái muỗng xuống, nhìn chàng trai nói:
– Em ăn no rồi, đi thôi.
– Được rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.
Chàng thanh niên đứng dậy.
Hai người sóng vai nhau bước ra khỏi căn tin, đi dạo trên con đường đến ký túc xá. Lơ đãng, chàng thanh niên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái. Thân hình cô gái có chút cứng lại, sau đó nhẹ nhàng rút khỏi tay chàng trai.
Cảm giác cô gái có chút xa cách, sắc mặt chàng trai hơi thay đổi, ánh mắt hiện lên chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở ra một cái, cũng không nói gì thêm.
Đến trước ký túc xá, chàng trai cười nói:
– Được rồi, Thanh Linh, em về nghỉ ngơi sớm. Ngày mai còn nhiều việc để làm.
– Vâng, Du Chánh, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.
Cô gái gật đầu mỉm cười với chàng trai, sau đó xoay người bước vào ký túc xá. Khi thân ảnh cô gái biến mất khỏi cánh cửa, ánh mắt chàng thanh niên tên Du Chánh tối sầm lại, sau đó xoay người rời đi.
Cô gái trở lại phòng ngủ, vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi ngồi xuống trước máy vi tính. Vừa mới mở máy lên, liền nhìn thấy tấm ảnh mà hôm qua cô tiện tay lưu lại trên màn hình.
Chần chừ một chút, cô mở tấm ảnh lên, nhìn chăm chú một chút rồi lấy ra điện thoại di động, gọi một dãy số.
Chương 23: Nan đề về mạch học
– Chị Thanh Linh, tìm em có chuyện gì sao?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vui vẻ.
Cô gái do dự một chút, sau đó nói:
– Miêu Miêu, chị có đọc được bài post của em ngày hôm qua. Tấm hình đó em chụp ở đâu vậy?
– A, chị đang nhắc đến anh chàng soái ca kia hả? Hahah, quá đẹp trai. Đúng là thú vị gì đâu!
Miêu Miêu dường như không chú ý đến sự do dự trong giọng nói của cô gái, cứ hi hi ha ha nói một tràng dài:
– Em chụp ngay trên đường Văn Các, lạ mặt lắm, dường như không phải học trong trường chúng ta.
Nói xong, Miêu Miêu im lặng một chút rồi nói:
– Chị Thanh Linh, chẳng lẽ chị coi trọng anh chàng soái ca này sao?
– Đường Văn Các?
Cô gái đang lẩm bẩm, đột nhiên nghe đối phương hỏi, gương mặt không khỏi cứng đờ, nửa ngày sau mới nói:
– Đừng đùa giỡn nữa Miêu Miêu. Chị chỉ cảm thấy anh ta có chút giống với người bạn học trung học của chị. Em…em còn tấm ảnh nào khác của anh ta không?
– Không có, lúc đó em chỉ chụp có mỗi tấm này thôi.
Miêu Miêu cười hì hì:
– Chị Thanh Linh, là bạn học trung học với chị sao? Nếu không thì giới thiệu cho em đi. Em thích lắm.
Ánh mắt Thanh Linh hiện lên chút khác thường, sau đó cười nói:
– Nhiều năm rồi chị cũng không gặp anh ta, cũng chẳng có liên lạc, chỉ là nhìn thấy tấm ảnh của em, dường như có chút giống mà thôi.
– Haha, chị Thanh Linh…
Giọng nói của Miêu Miêu đột nhiên kỳ lạ hẳn lên:
– Anh ta không phải là mối tình đầu của chị chứ? Chị nói cho em biết đi, em không nói cho Du Chánh biết đâu.
– Miêu Miêu…
Thanh Linh cắt ngang:
– Không được ăn nói lung tung. Chị và Du Chánh không có gì.
– Sao lại không có gì? Ngày nào hai người cũng đi chung với nhau. Mọi người đều cho rằng hai người là trời sinh một cặp, hâm mộ vô cùng.
Miêu Miêu cười hì hì:
– Chủ tịch học sinh trường chúng ta là nhân vật chạm tay có thể bỏng. Vừa đẹp trai lại có gia cảnh, năng lực không tệ, cũng không biết có bao nhiêu cô gái đang chờ mong phía sau. Chị Thanh Linh, nếu chị nói chị và Chủ tịch không có gì, không biết có bao nhiêu cô gái sẽ nhảy vào đấy.
– Được rồi, được rồi, đừng nói lung tung nữa. Chị đi tắm đây, có gì nói chuyện sau.
Cúp điện thoại một lúc, Thanh Linh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trước mắt, sau đó khẽ thở dài, tiện tay ném tấm ảnh vào trong thùng rác.
Đối với những chuyện này, Giang Nguyên hoàn toàn không biết. Hắn trò chuyện với Tiểu Mỹ, rất nhanh đã đến 9h30, đến giờ phòng khám đóng cửa.
Khi đám người Hồ lão bước ra ngoài, Giang Nguyên vội vàng đóng cửa tắt đèn. Mắt thấy sắp đến 10h, nếu không đóng cửa, đợi lát nữa quá buồn ngủ, như vậy sẽ rất phiền phức.
Vội vã tắm rửa, Giang Nguyên nằm thẳng lên giường. Quả nhiên không ngoài dự liệu, đầu óc của hắn trở nên mơ hồ, rất nhanh tiến vào giấc mộng.
– Chủ thể đã hôn mê. Phân tích hấp thu năng lượng dị chủng bắt đầu, tiếp tục khởi động bộ Phương thuốc.
Một thanh âm vang lên, trước mắt Giang Nguyên liền sáng ngời, sau đó ông cụ lại xuất hiện lần nữa.
6h sáng, Giang Nguyên thức dậy, luyện Ngũ Cầm Hí một tiếng, lúc này phòng khám bắt đầu mở cửa kinh doanh.
Giang Nguyên vẫn ngồi bên cạnh Hồ lão trong ánh mắt ghen ghét của Trương Nhạc.
Hồ lão hoàn toàn hài lòng với biểu hiện của Giang Nguyên, dường như đã xem Giang Nguyên là người nối nghiệp mà tiến hành bồi dưỡng. Ông bắt đầu từng bước tìm hiểu Giang Nguyên. Nếu muốn bồi dưỡng ra một đệ tử tốt, tất phải hiểu rõ đệ tử này như thế nào.
Mặc dù Hồ lão rất hài lòng với Giang Nguyên, nhưng ông cảm giác vẫn còn có thể đào móc được một ít tiềm lực từ người đệ tử này.
Người bệnh đầu tiên là người mắc chứng đau ngực nghiêm trọng. Sau khi Hồ lão kiểm tra sơ bộ, mày có chút cau lại, nhìn thoáng qua Giang Nguyên, liền ra hiệu bảo Giang Nguyên bắt mạch.
Thấy người bệnh nghiêm trọng như thế mà Hồ lão cũng cố ý chiếu cố Giang Nguyên, sự ghen tỵ trong mắt Trương Nhạc càng lúc càng đậm, nhấn mạnh ngòi bút trong tay, chỉ nghe vang lên tiếng ken két trên tờ giấy.
Giang Nguyên nghe Hồ lão hỏi triệu chứng của người bệnh, trong lòng đã có chút sáng tỏ, biết rõ người bệnh này cũng không phải là cảm mạo phong hàn gì mà là bị bệnh mãn tính. Căn cứ vào kiến thức mà hắn xem qua trong sách Tây y, biểu hiện của bệnh này chính là có vấn đề ở động mạch vành.
Chỉ là lúc này Giang Nguyên có chút căng thẳng. Trước đây, mặc dù hắn cũng đã từng đi theo lão gia tử xem bệnh, nhưng cũng chưa từng gặp qua loại bệnh này. Đa phần thời gian của hắn đều ở trường học, ngẫu nhiên về nhà mới đi theo lão gia tử xem bệnh.
Cho nên, căn bệnh này đối với hắn mà nói chính là một sự khiêu chiến. Hắn biết Hồ lão đang kiểm tra hắn. Nếu hắn có thể xử lý tốt, ấn tượng trong mắt Hồ lão sẽ tốt hơn vài phần. Muốn có thể dễ dàng sinh sống ở chỗ này, hắn nhất định phải biểu hiện cho Hồ lão hài lòng mới được.
Cho nên Giang Nguyên cũng không dám khinh thường, bắt đầu cẩn thận bắt mạch.
Nhưng mạch tượng của người bệnh có chút quái dị, lúc nhanh lúc chậm khiến cho Giang Nguyên không khỏi trợn tròn mắt. Căn cứ theo trí nhớ, khi còn bé hắn có đọc qua một quyển sách về Mạch học, đã từng ghi một đoạn như vầy.
Kết vi ngưng kết, hoãn thì nhất chỉ; từ hành nhi đãi, pha đắc kỳ chỉ. Kết chúc âm hàn, diệc do ngưng tích. Tả thốn tâm hàn, đông thống khả quyết; hữu thốn phế hư, khí hàn ngưng kết. Tả quan kết kiến, sán phích tất hiện; hữu quan kết hình, đàm trệ thực đình. Tả xích kết hề, tích chi a; hữu xích kết hề, âm hàn vi sở (“(Hiện tượng) “kết” ở cơ thể, đó là sự ngưng kết (ngưng tụ lại của khí huyết, của các bộ phận trong cơ thể), sự ngưng tụ này diễn ra trong thời gian dài và đôi khi ngừng lại; (Khí huyết) lưu thông một cách chậm chạp và uể oải, người bệnh ăn không biết ngon. Kết là do âm hàn, cũng do sự ngưng trệ lâu ngày tích tụ lại. Mạch (cổ tay) trái không ổn định, tim lạnh lẽo (hồi hộp, khó chịu) nhất định rất đau đớn; mạch cổ tay phải không ổn định, phổi yếu, khí lạnh tích tụ. Bắt mạch ở cổ tay trái (tả quan) phát hiện có sự ngưng trệ, cho thấy có thể bị “sán phích” (“sán” ở đây là hiện tượng một tạng nào đó trong ngũ tạng bị phình to lên do tổ chức xung quanh bị yếu đi và sa xuống, như sa ruột chẳng hạn, “phích” là hiện tượng sản sinh khối u trong bụng), bắt mạch ở cổ tay phải (hữu quan) phát hiện có ngưng kết, đàm bị ứ đọng lại, khiến người bệnh không muốn ăn. Tả xích có ngưng kết, liệt hai chân, hữu xích ngưng kết, khí âm hàn gây đau đớn.)
Ngoài ra còn có một đoạn nữa: Đại vi thiện đại, chỉ hữu thường sổ; bất năng tự hoàn, lương cửu phục động. Đại chủ tạng suy, nguy ác chi hậu ((Cơ thể) xảy ra sự thay đổi (đại), đây là sự thay đổi từ bên trong (thiện), sự kết thúc là theo một hằng số nhất định (?); (quá trình này) không thể tự khôi phục về trạng thái cũ (hoàn), cần thời gian rất lâu mới có thể bắt đầu sự khôi phục)
Mặc dù học thì học, nhưng tuổi còn nhỏ, cũng không tiếp xúc qua mạch tượng, nên không biết hàm nghĩa trong đó. Bây giờ nghĩ lại, mạch tượng này chính là như thế, nhưng cũng không xác định được.
Thấy Giang Nguyên cau mày bắt mạch cho người bệnh, Trương Nhạc đối diện trong lòng lại cảm thấy vui sướng.
Bây giờ là ai cũng có thể nhìn ra, Giang Nguyên đã gặp phải nan đề rồi.
Hồ lão bên cạnh vẫn bình tĩnh nhìn Giang Nguyên. Ông muốn nhìn xem chàng thanh niên vốn khiến ông nhiều lần kinh ngạc sẽ có biểu hiện như thế nào trước chứng bệnh khó này.
Thời gian Giang Nguyên bắt mạch lần này khá lâu. Thấy ngay cả người bệnh cũng cau mày, ý cười trong mắt Trương Nhạc hoàn toàn lộ ra ngoài.
Chương 24: Tuyên Tử Nguyệt
Đối mặt với ánh mắt không kiên nhẫn của người bệnh, Giang Nguyên rốt cuộc buông tay ra, khẽ cau mày nói:
– Người bệnh có triệu chứng tức ngực khó thở, lưỡi hơi tái.
Nói đến đây, Giang Nguyên hơi chần chừ một chút, sau đó trầm giọng nói:
– Phù hợp với triệu chứng đau tức ngực do huyết ứ khí trệ.
Khi Giang Nguyên nói ra những lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đều quay sang nhìn Hồ lão. Dù sao ai cũng cho rằng tiểu thầy thuốc hơi có chút năng lực này cũng không thể xác định được trăm phần trăm.
Hồ lão nghe Giang Nguyên nói xong, gương mặt cũng không biểu hiện gì, chỉ chăm chú nhìn vào mắt Giang Nguyên, đột nhiên trầm giọng nói:
– Nếu cậu đã cho rằng là triệu chứng của đau tức ngực do huyết ứ khí trệ, vậy hãy kê một đơn thuốc đi.
Hồ lão nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt, còn Trương Nhạc thì há to miệng. Người khác không rõ tính cách của Hồ lão, nhưng y lại vô cùng rõ. Nếu ông đã bảo Giang Nguyên khai đơn thuốc, như vậy Giang Nguyên đã chẩn đoán đúng.
Giang Nguyên vốn cũng có chút không rõ, nhưng hắn rất nhanh hồi phục lại tinh thần, biết được chẩn đoán của mình không sai, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nếu đã vậy, khi khai đơn sẽ đơn giản hơn nhiều.
Rất nhanh, bút trong tay Giang Nguyên cứ như hành vân nước chảy, viết xuống bảy tám vị thuốc.
Trong đầu thoáng đánh giá một chút, sau đó viết ra một phương thuốc.
Dùng Đương qui, Đào nhân, Hồng hoa hoạt huyết hóa ứ là chủ dược.
Xuyên khung, Xích thược hoạt huyết hóa ứ.
Sinh địa phối hợp Đương qui dưỡng huyết hòa âm.
Ngưu tất hoạt huyết thông mạch hoạt lạc.
Cam thảo điều hòa các vị thuốc.
Giang Nguyên căn cứ vào bệnh tình mà tăng giảm một hai vị thuốc. Sau khi xác nhận không có việc gì, liền đưa phương thuốc đến trước mặt Hồ lão.
Lần này Hồ lão cũng không trực tiếp ký tên, sau khi cầm lấy, xem qua xem lại hai lần, bỏ thêm một số vị thuốc rồi đưa cho người bệnh. Lúc này mới mỉm cười nhìn Giang Nguyên:
– Phương thuốc này tạm ổn, nhưng bệnh của bệnh nhân khá nặng, có thể tăng thêm liều lượng Tam Thất, có thể làm cho dược hiệu mạnh hơn ba phần.
Giang Nguyên thoáng trầm tư một chút, sau đó gật đầu. Hồ lão y sư dù sao cũng có rất nhiều kinh nghiệm. Mặc dù hắn rất quen thuộc đối với các loại dược tính, nhưng nói về kinh nghiệm lâm sàng, vẫn còn kém xa những lão trung y như ông.
Hơn nữa, vừa rồi hắn xác định mạch yếu, đập không đều cũng chỉ là phán định đại khái mà thôi. Nếu không có Hồ lão ở đây, hắn sẽ không dám tùy ý khai dược.
Cho nên, Giang Nguyên biết rất rõ, hắn còn cần phải học rất nhiều. Trung y, không chỉ dựa vào lượng kiến thức phong phú mà còn phải có nền tảng vững chắc nữa.
Trương Nhạc phía đối diện lại càng há to miệng. Y thật sự không rõ, tên tiểu tử này rốt cuộc là nhảy từ đâu ra. Chuyện này cũng quá kỳ lạ đi. Sau này làm sao mà lăn lộn được nữa?
Rất nhanh mấy ngày đã trôi qua. Giang Nguyên cũng chậm rãi quen thuộc với cuộc sống ở phòng khám.
Sau khi phòng khám đóng cửa vào buổi tối, Giang Nguyên nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày qua, hắn lúc nào cũng ở trong trạng thái khẩn trương, đầu óc không ngừng chuyển động, phân tích tình huống của người bệnh còn phải khai phương thuốc. Đối với người vừa mới tiếp xúc với bệnh nhân như Giang Nguyên mà nói, đây quả thật rất khổ cực.
Nhưng dần dần hắn cũng đã bắt đầu quen thuộc. Hơn nữa, nhờ có năng lực trí nhớ rất mạnh cộng thêm năng lực phân tích, mọi chuyện đối với hắn cũng dễ dàng hơn.
Đối với Giang Nguyên mà nói, chỉ cần phương diện chẩn đoán không xảy ra vấn đề, phương diện dùng thuốc sẽ có thể khống chế tốt.
Sau khi tắm rửa xong, 10h đúng, Giang Nguyên bắt đầu ngủ say. Tổ sư lão nhân gia lại nhảy ra, bắt đầu hành hạ Giang Nguyên.
Sáng sớm, Giang Nguyên mặc một bộ quần áo thể thao chạy vào đại học Đông Nguyên, đến khu rừng cây nhỏ, bắt đầu luyện tập Ngũ Cầm Hí.
Luyện qua luyện lại, mình mẩy đổ đầy mồ hôi, Giang Nguyên tiện tay cởi áo khoác đặt lên trên một chiếc ghế dài, sau đó tiếp tục luyện.
Hai tay Giang Nguyên chống đất, bốn chi nhanh chóng chuyển động. Khi thì tới, khi thì lui, tiến thoái có độ. So sánh với khi ở nhà dường như có vài phần khí thế hơn.
Lúc làm giống con hổ, lúc làm giống con hươu, rồi lại trở về giống hổ.
Giang Nguyên lăn qua lăn lại trên mặt đất, hai tay hai chân thỉnh thoảng giơ lên cao, nhìn qua rất ngây ngô.
Phụt.
Trong lúc hắn đang tập trung luyện tập, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng cười như chuông bạc, nhưng chỉ cười một chút liền ngừng lại, giống như chỉ là tiếng cười bật ra rồi vì xấu hổ mà dừng lại.
– Tại sao lại có người đến trường sớm như vậy?
Giang Nguyên cau mày, từ dưới đất đứng lên, nhìn theo hướng tiếng cười.
– Bác sĩ Giang, chào anh.
Là cô gái xinh đẹp tuyệt trần ngày đó, chỉ là vẻ kiên nghị đã sớm biến mất, thay vào đó là nụ cười ấm áp.
– Chào cô.
Giang Nguyên sửng sốt một chút, liền nhớ ra cô gái là ai, mỉm cười chào một câu.
Cô gái nhìn vóc người rắn chắc của Giang Nguyên, sắc mặt có chút đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt, nói:
– Bác sĩ Giang, lần trước chuyện của bạn học tôi, thật sự là nhờ có anh.
– Đừng khách sáo.
Lúc này Giang Nguyên cũng có chút xấu hổ, tay cầm chiếc áo thun che lại, cười nói:
– Bạn học của cô như thế nào rồi?
– Bây giờ đã tốt lắm rồi. Hôm đó kịp thời đưa đến bệnh viện khâu lại, máu không chảy nữa, huyết áp ổn định. Bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện.
Cô gái cảm kích nhìn thoáng qua Giang Nguyên, nói:
– Nếu hôm đó không nhờ có anh, bạn học của tôi chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm rồi.
– Đừng khách sáo quá, đây là chuyện phải làm mà.
Giang Nguyên mỉm cười, nhìn cô gái xinh đẹp, vóc người thon dài trước mắt, trong lòng thầm than một câu, ngoài miệng cười nói:
– Được rồi, đừng gọi tôi là bác sĩ Giang nữa, gọi tôi là Giang Nguyên đi.
– À, thật ngại quá, tôi cũng quên giới thiệu tên mình mất.
Cô gái mỉm cười, vươn tay với Giang Nguyên:
– Giang Nguyên chào anh, tôi tên Tuyên Tử Nguyệt, học khoa Truyền thanh Nghệ thuật.
– Tuyên Tử Nguyệt.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, Giang Nguyên cười nói:
– Tên rất hay, nhưng họ Tuyên đúng là họ hiếm.
– Đúng vậy, ít nhất là từ khi tôi đến trường này học, chưa gặp một người họ Tuyên nào khác.
Tuyên Tử Nguyệt buông tay ra, tò mò nhìn Giang Nguyên:
– Giang Nguyên, anh vừa mới luyện công phu gì vậy?
Nghe Tuyên Tử Nguyệt hỏi, Giang Nguyên có chút sửng sốt, thật không nghĩ đến một cô gái học nghệ thuật, liếc mắt một cái liền biết hắn đang luyện công phu gì.
Chương 25: Tưởng mình là siêu cấp thần đồng?
Ngũ Cầm Hí trong mắt người bình thường chỉ giống như một đứa trẻ nhỏ đang chơi trò chơi. Cho dù là năm đó, khi các thành viên trong đội ngũ nhìn thấy lần đầu tiên, có không ít người cười đến thắt lưng không thẳng nổi.
Đây cũng chính là nguyên nhân vừa rồi Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được phá lên cười. Nhưng Giang Nguyên thật không ngờ Tuyên Tử Nguyệt lại nhận ra đây là một môn công phu.
– Đây là công phu luyện tập hình thể tổ truyền của nhà tôi, gọi là Ngũ Cầm Hí.
Giang Nguyên cười nói:
– Thường xuyên luyện tập sẽ có tác dụng tăng cường cơ thể.
– Ngũ Cầm Hí?
Nghe Giang Nguyên nói, Tuyên Tử Nguyệt có chút sửng sốt, sau đó che miệng cười trộm:
– Ngũ Cầm Hí là phải làm như vậy sao?
– Ạch…
Nhìn bộ dạng có chút ngạc nhiên của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cũng sửng sốt một chút rồi giải thích:
– Ngũ Cầm Hí hiện đại cũng không giống với thời xưa, tác dụng cũng không đồng nhất.
– Cho nên mới nói, Ngũ Cầm Hí này có chút khác biệt so với Ngũ Cầm Hí lưu hành ở khu vực Hào Châu mà tôi đã nhìn thấy.
Tuyên Tử Nguyệt dường như nhớ đến một người nào đó.
Giang Nguyên mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
– Nói chuyện với cô rất vui, nhưng bây giờ cũng 8h rồi, tôi phải về phòng khám.
– Ok, anh cứ đi làm việc của mình đi. Tôi cũng phải quay về ký túc xá.
Tuyên Tử Nguyệt cười, phất tay với Giang Nguyên.
Giang Nguyên gật đầu, vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt, sau đó nói:
– Có cơ hội gặp lại.
Dứt lời, Giang Nguyên liền chạy ra ngoài cổng.
Nhưng vừa chạy vài bước, phía sau truyền đến giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt:
– Giang Nguyên, số điện thoại di động của anh bao nhiêu vậy?
– Hả? À, tôi không có điện thoại di động. Nhưng nếu có việc gì, cứ đến phòng khám tìm tôi.
Giang Nguyên quay đầu lại nói với Tuyên Tử Nguyệt, sau đó tiếp tục chạy ra ngoài cổng.
– Không có điện thoại di động?
Nhìn theo bóng lưng Giang Nguyên biến mất khỏi rừng cây, gương mặt xinh đẹp của Tuyên Tử Nguyệt hiện lên thần sắc khác lạ, thấp giọng lẩm bẩm:
– Ngũ Cầm Hí? Không nghe qua loại công phu này, cũng không thấy anh ta có nội khí. Có lẽ chỉ là công pháp luyện công bình thường.
Trở lại phòng khám mở cửa, nhìn thấy các bác sĩ bắt đầu đi làm, Giang Nguyên cũng thở hắt ra, một ngày mới lại bắt đầu.
Hôm nay người bệnh không nhiều. Sau khi khám cho hai người bệnh, cũng chỉ còn lại hai người khám tây y mà thôi.
Đối với người bệnh khai thuốc tây y, Giang Nguyên gặp qua không nhiều. Nhưng nếu không có việc gì, Giang Nguyên cũng qua xem thử một chút.
Đối với ngành y Hoa Hạ mà nói, chỉ một phương diện Trung y không là không đủ. Thời đại bây giờ, Tây y vẫn là chủ yếu. Đối với đại đa số bệnh tật mà nói, rất nhiều người thích lựa chọn trị liệu Tây y.
Đối với Giang Nguyên mà nói, học Trung y bất quá chỉ là tuân theo ý nguyện của lão gia tử, đồng thời có thể thông qua trung y để có được tư cách hành nghề hợp pháp. Dù sao, trong một quốc gia, không có tư cách hành nghề chính thức, rất dễ khiến cho người ta bắt được nhược điểm.
Sau khi có được tư cách chính thức, Giang Nguyên mới có thể xem nó là nghề, thậm chí là tấm chắn cho mình.
Phương diện Tây y là do bác sĩ Trương Nhạc phụ trách. Đương nhiên, khi Hồ lão rảnh rỗi, Hồ lão sẽ xem bệnh.
Đối với Tây y, Giang Nguyên cũng có được kiến thức nhất định. Đương nhiên chỉ có thể nói là kiến thức nhất định. Hắn đã đọc qua rất nhiều sách về Tây y, nhưng ngoại trừ cấp cứu, xử lý ngoại thương cùng với tiêu sưng giảm viêm là có kinh nghiệm, còn lại đều là lý thuyết suông.
Bây giờ Trương Nhạc đang khám cho một bệnh nhân lớn tuổi, hơn nữa ho rất nhiều, có triệu chứng khó thở và nóng sốt.
Trương Nhạc dùng dụng cụ nghe phổi, cẩn thận lắng nghe hơi thở, sau đó cau mày, nói với người bệnh:
– Là bị viêm phổi, khá nghiêm trọng, cần phải truyền nước quan sát mấy ngày.
Người bệnh vốn là đến truyền nước, nghe Trương Nhạc nói như vậy, liên tục gật đầu.
Thấy người bệnh đồng ý, Trương Nhạc bắt đầu khai đơn thuốc.
Giang Nguyên vừa lúc bên phía Hồ lão không có người bệnh, liền cầm lấy ống nghe, ý bảo người bệnh ngồi vào bên này.
Người bệnh nhìn Hồ lão một chút, sau đó mỉm cười bước qua, vén áo lên để Giang Nguyên khám.
Trương Nhạc thấy Giang Nguyên lại gọi người bệnh của mình sang bên đó, ánh mắt lạnh lại, thầm nghĩ:
– Mẹ kiếp, cơ hội học trung y đã bị mày đoạt. Bây giờ ngay cả khai thuốc Tây y cho người bệnh cũng không tha. Chẳng lẽ một đứa chưa từng học đại học y như mày lại có thể khám được? Nếu vậy thì gia bội phục mày lắm đấy.
Trước đây, đúng là Giang Nguyên ít khi nghe qua tim phổi, nhưng nghe nhiều hay ít thì cũng đã nghe qua. Thoáng dụng tâm nghe một chút, sau đó cau mày, rất nhanh hắn nghe được phổi bệnh nhân dường như có tạp âm khác thường.
Bởi vì hắn tập trung tinh thần, thính lực nhạy cảm hơn người bình thường, rất nhanh nghe rõ những thanh âm khác thường.
Hồ lão thấy Giang Nguyên không khỏi mỉm cười, đối với khả năng học hỏi của Giang Nguyên cực kỳ hài lòng, sau đó tiếp nhận dụng cụ nghe tim phổi trong tay Giang Nguyên, hỏi:
– Vừa nghe ra được cái gì?
– Hình như phổi bên phải có chút tạp âm, hẳn là la âm.
Giang Nguyên nói với Hồ lão.
Hồ lão mỉm cười gật đầu, sau đó nói:
– La âm có Can la âm và Thấp la âm, cậu cho rằng đó là loại nào?
Giang Nguyên trầm tư một lát. Tư liệu về La âm của phổi bật ra trong đầu.
Kết hợp với tư liệu này, còn có tình huống mới nghe được, cẩn thận suy nghĩ một chút, Giang Nguyên mới nắm chắc, sau đó cười nói với Hồ lão y sư:
– Hẳn là Thấp la âm.
– Haha…
Nghe đáp án của Giang Nguyên, Hồ lão vui mừng ngửa đầu phá lên cười.
Xế chiều người bệnh bắt đầu nhiều hơn. Giang Nguyên và Hồ lão bận rộn nhiều hơn, cuối cùng chỉ còn lại một người.
Bệnh nhân này bị trướng bụng thời gian dài. Sau khi Giang Nguyên bắt mạch một chút, liền có chút chần chừ, vì mạch tượng của người bệnh khá lạ, hắn có chút không nắm chính xác.
Do dự khá lâu, dưới ánh mắt chờ mong của Hồ lão y sư, Giang Nguyên thành thật nói:
– Mạch tượng dường như là mạch Huyền (Mạch Huyền hình dạng giống dây cung, ấn vào thấy căng thẳng như ấn vào dây cung,đè mạnh tay vào không thay đổi, thỉnh thoảng thấy Sác) nhưng có chút không bắt chính xác.
Nghe được lời này của Giang Nguyên, ánh mắt Hồ lão hiện lên chút thất vọng, nhưng đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Mạch tượng học vốn rất khó, phải cực kỳ có kinh nghiệm. Lúc này Giang Nguyên mới hơn hai mươi tuổi, làm sao có thể tinh thông mọi thứ được?
Lập tức nói với Giang Nguyên:
– Mạch tượng này quả thật không phải bình thường. Cùng là mạch Huyền, nhưng là do Can chủ sơ tiết, điều sướng khí cơ. Nếu tà khí uất kết ở Can, làm mất chức năng sơ tiết, khí uất không thông lợi, sẽ sinh ra mạch Huyền
Giang Nguyên gật đầu nói:
– Vâng.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Giang Nguyên, Trương Nhạc vốn đang ấm ức vụng trộm cười thầm:
– Hắc, tính chơi nổi à? Rốt cuộc đã biết mình là ai chưa? Tưởng mình sinh ra đã là thần đồng à?
Chương 26: Đánh người
Lại nói tiếp, vận khí hai ngày qua của Giang Nguyên dường như không được tốt lắm. Sáng hôm sau, người bệnh đầu tiên là một ca khó, khiến Giang Nguyên phải mặt mày nhăn nhó khi bắt mạch.
Cảm nhận mạch đập dưới tay rất nhẹ nhàng, Giang Nguyên đã cẩn thận kiểm tra lại lần nữa nhưng rốt cuộc vẫn không thể xác nhận được mạch tượng rốt cuộc là loại nào. Bởi vì trước kia hắn chưa từng gặp qua. Căn cứ khẩu quyết mạch tượng trong trí nhớ, hắn miễn cưỡng có thể xác định mạch tượng của người bệnh này thuộc về một trong ba mạch tượng trung.
Nhưng trong ba loại mạch tượng trung, Giang Nguyên không thể biết được nó thuộc loại mạch nào.
Cho nên, hắn thành thật nói với Hồ lão:
– Mạch tượng lần này có chút không chính xác, có thể thuộc về mạch Nhu hoặc….
Đối với thái độ thực sự cầu thị của Giang Nguyên, Hồ lão cực kỳ hài lòng. Người xem bệnh, chỉ sợ không biết mà giả bộ biết. Liên quan đến nhân mạng, một chút cũng không thể lơ là.
– Ừm, từ từ sẽ biết. Mạch học không phải là môn học đơn giản.
Hồ lão nói.
– Hồ lão nói rất đúng. Giang Nguyên, cậu cũng không thể khinh thường. Biện chứng mạch có liên quan đến vấn đề dùng thuốc, tuyệt đối phải cẩn thận. Nên xem nhiều sách, nóng lòng là không được đâu. Cứ ăn từ từ, không cần phải ăn hết một miếng to.
Trương Nhạc rốt cuộc cũng không nhịn được sự vui sướng trong lòng, nhưng ngoài miệng lại như tiến hành chỉ bảo đồng chí Tiểu Giang.
Giang Nguyên mỉm cười. Hắn như thế nào lại không nghe ra ý châm chọc bên trong lời nói của Trương Nhạc, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.
Hồ lão vừa khai dược vừa cẩn thận giảng giải mạch tượng và tình huống căn bệnh cho Giang Nguyên nghe. Lời lẽ dễ hiểu khiến Giang Nguyên kiếm lợi không nhỏ.
Khi Hồ lão vừa mới đưa đơn thuốc cho người bệnh, lúc này cách đó không xa, tiếng kinh hô của một người phụ nữ truyền đến.
Thính lực Giang Nguyên rất tốt, vừa nghe là biết giọng của y tá Tiểu Lệ. Không biết là chuyện gì xảy ra?
Còn đang nghi hoặc, đột nhiên nghe được một tiếng bốp, sau đó là tiếng kêu sợ hãi.
Bên ngoài là một giọng nói:
– Này, tại sao anh lại đánh người?
– Chị Lưu?
Nghe giọng của người phụ nữ này, Giang Nguyên cau mày, sau đó nghi hoặc nhìn Hồ lão và Trương Nhạc:
– Bên ngoài dường như xảy ra chuyện, để cháu ra ngoài xem sao.
Nói xong, Giang Nguyên liền vội vàng đứng dậy bước ra ngoài.
Hồ lão nhìn sắc mặt âm trầm của Giang Nguyên, có chút sửng sốt, sau đó cũng đứng dậy, dặn dò người bệnh rồi vội vàng ra theo.
– Anh..tại sao anh lại đánh người?
Chị Lưu y tá vẻ mặt phẫn nộ, che chắn cho Tiểu Lệ đằng sau, trừng mắt nhìn người đàn ông thô kệch trước mắt.
– Con mẹ nó, lại còn mạnh miệng. Lão tử đập tụi bay chết hết bây giờ.
Người đàn ông kia giơ tay lên, chuẩn bị đánh xuống chị Lưu.
– A.
Thấy người nọ giơ tay lên, chị Lưu giống như bị hù, liền kêu lên sợ hãi.
Nhưng cái tát còn chưa đến gần, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay duỗi ra, vững vàng nắm chặt cổ tay người nọ.
– Có chuyện gì thì từ từ nói.
Nhìn thấy cổ tay của mình bị giữ chặt, bên cạnh vang lên tiếng nói, gã đàn ông sửng sốt một chút, sau đó trừng mắt nhìn chủ nhân phát ra thanh âm.
– Thằng ranh, mày muốn chết.
Thấy gương mặt Giang Nguyên có chút trẻ con, hung quang trong mắt gã đàn ông lại càng đậm, tay phải dùng sức muốn giãy ra.
Nhưng gã càng dãy, cảm giác cổ tay của mình càng bị nắm chặt. Có cố gắng đến cỡ nào cũng không nhúc nhích được.
Mơ hồ cảm nhận được cơn đau truyền đến từ cổ tay, gương mặt gã đàn ông lại càng tức tối, tay trái huy quyền định đập Giang Nguyên.
Thấy người này không biết tiến thoái, Giang Nguyên cau mày, tay phải duỗi ra. Quyền trái của gã đàn ông còn chưa đến mặt Giang Nguyên, đã đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, sau đó là cuộn mình lại, kêu thảm không thôi.
– Giang Nguyên, dừng tay.
Lúc này Hồ lão cũng đã chạy đến, thấy thế, vội trầm giọng nói.
Nghe tiếng của Hồ lão, Giang Nguyên nhẹ nhàng đẩy người này ra, sau đó buông tay.
Tay trái người này cầm lấy cổ tay phải. Bị Giang Nguyên đẩy ra, liền cuống quýt lui về sau mấy bước, hít thở vài cái mới ổn định lại được.
Hồ lão thấy gương mặt của y tá Tiểu Lệ vẫn còn dấu bị tát đỏ tươi, nước mắt nước mũi giàn dụa, ánh mắt cũng hiện lên sự tức giận. Nhưng khi quay đầu sang nhìn gã đàn ông, Hồ lão vẫn nhẹ nhàng hỏi:
– Vị đồng chí này, có chuyện gì thì nói với nhau, không nên đánh người.
– Không nên đánh người? Hôm nay, lão tử như thế nào cũng phải giết chết các người.
Hai mắt gã đàn ông tràn ngập vẻ hung ác, thở hổn hển nhìn cổ tay bầm đỏ của mình, sau đó cầm một cái ghế inox đánh tới Giang Nguyên.
Thấy người này hung tàn như vậy, sắc mặt Giang Nguyên phát lạnh, một tay cản lại chiếc ghế đánh tới, một chân đá lên, đạp vào bụng gã đàn ông một cái, khiến gã phải ôm bụng ngã nhào xuống đất.
Gương mặt gã đàn ông đỏ bừng, ôm bụng quỳ rạp dưới đất, đau đến không dậy nổi. Một người phụ nữ ôm một đứa bé chạy đến, nhìn gã đàn ông kêu lên:
– Ông xã, ông xã, anh sao rồi?
Hồ lão há hốc miệng nhìn Giang Nguyên hạ cái ghế trên đỉnh đầu xuống, lại nhìn thấy người đàn ông đang quỳ rạp dưới đất, hồi lâu vẫn chưa khôi phục được tinh thần.
Ông không nghĩ đến Giang Nguyên có thể một tay cản được cái ghế đối phương đập tới.
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Thấy gã đàn ông tạm thời không có lực hoàn thủ, Giang Nguyên quay sang nhìn chị Lưu vẫn còn đang khiếp sợ, trầm giọng nói.
– A, Giang Nguyên, là như thế này…
Nghe Giang Nguyên hỏi, chị Lưu mới hồi phục lại tinh thần, giống như tìm được chỗ dựa, liền hướng mặt về phía người phụ nữ ôm đứa bé, nói:
– Vừa rồi Tiểu Lệ chuẩn bị tiêm thuốc cho đứa bé. Đứa bé này đã tiêm mấy ngày rồi, nên ven cũng không còn rõ. Tiêm lần đầu không được, khi Tiểu Lệ chuẩn bị tiêm lần thứ hai, thì bị người đàn ông này nắm cổ áo đẩy xuống đất, sau đó còn bị tát một cái. Anh ta đúng là không biết nói đạo lý mà.
Lúc này, có mấy người bệnh đang được tiêm bên cạnh cũng lên tiếng:
– Đúng rồi, tiêm thuốc cho trẻ nhỏ, ai có thể cam đoan lấy ven một lần là chính xác. Tự dưng đánh người ta như vậy, đúng là quá đáng mà.
Chương 27: So tài một chút, ai mạnh hơn ai
Nghe chị Lưu nói, Hồ lão, Trương Nhạc và một đám bác sĩ đều tức giận.
Y tá tiêm thuốc cho một đứa bé mới bảy tám tháng tuổi, ai có thể cam đoan một lần là lấy trúng mạch máu. Một tiêm không trúng đã động thủ đánh người ta, sau này còn ai dám làm y tá chứ?
– Thằng ranh, mày cứ chờ đó, tao sẽ đánh chết hết tụi mày. Nếu không, tao sẽ không tên là Ma Tứ Đao.
Gã đàn ông quỳ rạp dưới đất cả nửa ngày mới đứng dậy nổi, hai mắt tràn ngập vẻ oán độc, chỉ thẳng vào Giang Nguyên, sau đó lại chỉ vào Tiểu Lệ đang trốn đằng sau Giang Nguyên, tàn nhẫn nói:
– Còn mày nữa, con nhỏ kia, lão tử sẽ không bỏ qua cho tụi mày. Mấy ngày nay, tụi mày nên cẩn thận.
Nghe xong những lời này, sắc mặt mọi người đều phát lạnh. Gã đàn ông kia đúng là không có ý định bỏ qua.
Đặc biệt là Tiểu Lệ đang đứng đằng sau Giang Nguyên, bị người nọ chỉ thẳng mặt, trong lòng hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.
Gương mặt Giang Nguyên cũng trầm xuống. Vốn hắn không có ý định so đo với người này, liền bước thẳng đến, một tay bóp vào cổ gã đàn ông, lạnh giọng nói:
– Anh nói cái gì? Nói lại thêm lần nữa đi.
Thấy ánh mắt Giang Nguyên phát lạnh, lại còn bị bóp cổ, khí thế của gã đàn ông xìu xuống vài phần.
Tay Giang Nguyên mấy năm qua dính không ít máu. Ngoại trừ súng ống, con dao trong tay Giang Nguyên cũng đã uống máu của không biết bao nhiêu binh lính của các nước. Sát khí trên người Giang Nguyên hoàn toàn không phải là giả.
Mọi người phía sau chỉ cảm thấy Giang Nguyên đột nhiên thay đổi khí thế. Vốn đang ôn hòa, thoáng chốc đã như hàn khí xâm người, khiến cho người ta nhìn thôi cũng phát lạnh.
Gã đàn ông bị sát khí của Giang Nguyên làm cho hoảng hốt, cổ co rụt lại. Chỉ là người này hung hãn đã quen, cổ bị Giang Nguyên chế trụ, sau khi phản ứng lại liền đưa tay chộp lấy tay Giang Nguyên, sắc mặt đỏ lên, trừng mắt quát:
– Thằng ranh, mày muốn chết.
Hai tay bắt được cổ tay Giang Nguyên, muốn vặn gãy.
Nhưng Giang Nguyên đã chế trụ cổ của gã, mặc dù không dùng sức quá nhiều, nhưng nào để cho gã dãy dụa dễ dàng chứ.
Thấy người này cứ hở nói ra là giết chóc, Giang Nguyên đã thật sự nổi giận, tay phải căng lên, dùng sức một chút nâng người này lên.
– A, a…
Gã đàn ông bị Giang Nguyên dùng sức bóp cổ giơ lên, mặt đỏ bừng, hay tay cầm lấy tay phải Giang Nguyên muốn giãy dụa, đôi chân không ngừng lắc lư giữa không trung.
Những người bên cạnh đã thật sự choáng váng. Nhìn Giang Nguyên có chút gầy gò nhưng một tay lại có thể nâng một người sáu bảy chục cân lên một cách nhẹ nhàng, cằm của mọi người không khỏi muốn rớt xuống đất.
Giang Nguyên lạnh lùng nhìn gã đàn ông mặt mày đỏ bừng giãy dụa không thôi, lãnh đạm nói:
– Ma Tứ Đao phải không?
– Tôi nhớ kỹ anh rồi đấy.
– Nếu như bất kỳ người nào trong phòng khám chúng tôi xảy ra chuyện gì.
Giang Nguyên kê sát mặt của mình vào gã đàn ông, lạnh giọng nói:
– Mặc kệ là vấn đề gì, tôi sẽ tính hết lên đầu anh.
Nhìn sát khí quá mạnh của Giang Nguyên, gã đàn ông cũng quên dãy dụa, vẻ mặt kinh hãi nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyên.
– Hôm nay còn có con anh ở đây, tôi chẳng thèm so đo với anh. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ cho anh biết thế nào gọi là sống không bằng chết.
Giang Nguyên nói. Thấy hiệu quả đã không sai biệt lắm, biết đối phương không dám tái phạm, liền tiện tay ném gã đàn ông xuống đất.
– Khụ khụ,,,
Sau khi bị ném xuống đất, gã đàn ông ho khan vài tiếng, sắc mặt đỏ bừng dần dần khôi phục lại bình thường.
Gã ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Giang Nguyên, sau đó mới kéo vợ con chạy vội ra ngoài.
Nhìn gia đình gã đàn ông bỏ đi, những người trong phòng khám mới khôi phục lại tinh thần, ánh mắt nhìn Giang Nguyên có chút khác lạ.
Một số người bệnh ra sức vỗ tay, hưng phấn nói:
– Tiểu thầy thuốc thật là có bản lãnh. Tên Ma Tứ Đao này cuối cùng cũng bị dạy cho một bài học.
Trương Nhạc đứng đằng sau không dám nói gì, nhìn Giang Nguyên rồi lại nhìn mình, rồi lại há to miệng. Vóc người Giang Nguyên không khác gì vóc người của y, nhưng tại sao Giang Nguyên có thể một tay bóp cổ người ta nâng lên khỏi mặt đất được?
Trương Nhạc không nhịn được nhìn xuống cổ tay của mình, cảm giác cổ tay Giang Nguyên cũng đâu có hơn gì, nhưng tại sao tiểu tử này lại lợi hại như vậy? Nhớ đến lúc nãy gã đàn ông cầm cái ghế phang tới, có thể tránh được đã là may mắn lắm rồi, làm sao có chuyện giơ tay ra tiếp được?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Nhạc có chút phát lạnh, nhìn theo bóng lưng Giang Nguyên, rốt cuộc có chút sợ hãi.
– Bác sĩ Giang, nghĩ không ra cậu lại lợi hại như vậy.
Chị Lưu cũng đã bình tĩnh lại, nhìn Giang Nguyên hưng phấn nói:
– Sau này có bác sĩ Giang ở đây, chúng ta cũng an tâm hơn, không sợ mấy tên côn đồ quấy rối nữa.
Hồ lão cũng có chút tán dương gật đầu nhìn Giang Nguyên. Hai năm qua, phòng khám có không ít lần bị những người bệnh côn đồ như thế này làm loạn. Lần nào cũng báo cảnh sát, cảnh sát đến cũng chỉ giảng hòa, khiến cho việc kinh doanh của phòng khám cũng bị giảm bớt. Ngay cả Hồ lão cũng đã từng bị đánh. Thật không nghĩ đến Giang Nguyên ngoại trừ cực kỳ hiểu biết về Trung y, lại còn có sức mạnh như vậy. Nếu thế, sau này phòng khám sẽ yên ổn hơn nhiều.
Giang Nguyên nhìn Tiểu Lệ vẫn kinh hoảng, cười nói:
– Đừng lo lắng nữa. Không có việc gì đâu. Sau này anh ta không dám làm gì cô đâu.
– Thật sao? Bác sĩ Giang, anh ta sẽ không tìm tôi gây phiền toái chứ?
Tiểu Lệ vẫn căng thẳng không thôi. Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, sắc mặt mới hòa hoãn một chút.
Giang Nguyên mỉm cười gật đầu:
– Yên tâm đi, cứ tin tưởng tôi.
– Vâng, vâng, cảm ơn bác sĩ Giang, cảm ơn.
Thấy Giang Nguyên khẳng định như vậy, Tiểu Lệ mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lau nước mắt vừa cười.
Nhìn bộ dạng của Tiểu Lệ, Hồ lão cũng âm thầm thở dài. Vừa rồi Tiểu Lệ bị hù không nhẹ, cũng may là có Giang Nguyên ở đây. Nếu không sẽ không biết việc này còn như thế nào nữa.
– Được rồi, Tiểu Lệ, đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi một chút. Ngày mai cho cô nghỉ phép một ngày.
Hồ lão mỉm cười an ủi Tiểu Lệ, sau đó quay sang nói với mọi người:
– Được rồi, được rồi, không còn việc gì nữa. Tất cả mọi người trở về vị trí, đừng để người bệnh đợi lâu.
– A, vâng.
Tất cả các bác sĩ đều lên tiếng. Trước kia đụng chuyện như vậy nào được giải quyết dễ dàng như thế, lập tức cũng có chút hãnh diện.
Chương 28: Khám bệnh tại nhà
Thoáng một cái, mấy ngày đã trôi qua. Dưới ý định bồi dưỡng của Hồ lão, Giang Nguyên đối với việc phân biệt các chứng bệnh ngày càng thuần thục. Chỉ là mạch tượng vẫn còn chưa được chắc chắn do còn thiếu kinh nghiệm.
Đối mặt với tình huống như vậy, Giang Nguyên cũng có chút sốt ruột, nhưng hắn biết rõ, chuyện này không thể nôn nóng. Phải tiếp xúc một thời gian rất dài với rất nhiều người bệnh, hắn mới có thể phân biệt được mạch tượng một cách chính xác.
Hôm đó, sau khi ăn cơm trưa xong, một chiếc xe Audi dừng lại trước cửa phòng khám. Một người đàn ông trung niên khí độ thần nhàn mỉm cười bước xuống xe.
– Chủ nhiệm Lý.
– Xin chào Chủ nhiệm Lý.
Trên đường bước vào, anh Hoàng của phòng dược, chị Lưu y tá đều nhiệt tình chào hỏi, thậm chí còn có chút lấy lòng người này.
Chủ nhiệm Lý mỉm cười gật đầu với đám người anh Hoàng, chị Lưu, sau đó trực tiếp đi thẳng vào phòng khám bệnh của Hồ lão.
– Hồ lão…
Sau khi bước vào phòng khám bệnh, Chủ nhiệm Lý nhìn thấy Hồ lão, liền cung kính chào một tiếng.
Nghe tiếng chào Hồ lão, Trương Nhạc phía đối diện ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt có chút cả kinh, vội vàng đứng dậy, mỉm cười khách khí gật đầu chào:
– Chủ nhiệm Lý đã đến.
– À, chào bác sĩ Trương.
Nghe câu chào hỏi ân cần của Trương Nhạc, Chủ nhiệm Lý liền gật đầu.
Nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, Giang Nguyên chỉ mỉm cười, cũng không lên tiếng.
– Chủ nhiệm đến rồi à? Ngồi đi, để tôi khám hết số bệnh nhân này đã.
Hồ lão ngẩng đầu nhìn Chủ nhiệm Lý, khách khí nói.
– Không sai, ngài bận việc mà.
Chủ nhiệm Lý vội vàng lắc đầu, sau đó ngồi xuống một bên, tầm mắt lơ đãng nhìn thoáng qua Giang Nguyên ở bên cạnh Hồ lão, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng sau đó lại cầm tờ báo lên xem.
Hồ lão vừa kê thuốc cho người bệnh vừa nói:
– Giang Nguyên, chuẩn bị hòm thuốc để khám bệnh tại nhà.
Nghe xong, Giang Nguyên biết vị Chủ nhiệm Lý này đến đây chính là mời Hồ lão đến khám bệnh tại nhà.
Sau khi lên tiếng đáp lại, Giang Nguyên vội vàng đứng dậy, bước sang một bên chuẩn bị hòm thuốc.
Là một lão trung y cực kỳ nổi tiếng của tỉnh, Hồ lão thường không ra ngoài khám bệnh. Giang Nguyên ở đây vài ngày, duy nhất nhìn thấy có một người bệnh mấy chục năm đi không được, Hồ lão mới đến tận nhà để khám. Còn người bình thường muốn mời Hồ lão thì không có khả năng.
Nhưng vị Chủ nhiệm Lý này rõ ràng vẫn hay thường xuyên đến đây. Ngay cả Trương Nhạc cũng quen thuộc như vậy, hơn nữa Hồ lão có vẻ cũng khách khí. Xem ra, người đứng đằng sau ông ta mặt mũi không nhỏ.
Kiểm tra bên trong hòm thuốc xem còn bỏ quên cái gì không, Giang Nguyên nhớ rất rõ, lần trước sau khi Hồ lão trở về, hắn đã thay Hồ lão dọn dẹp một lần, căn bản không còn thiếu cái gì.
Nhưng Hồ lão yêu cầu, Giang Nguyên tất nhiên phải kiểm tra cẩn thận lại một lần.
Hồ lão rất nhanh đã khám xong cho người bệnh, sau đó đứng dậy cởi áo blouse ra, nhìn Giang Nguyên bên cạnh, đột nhiên nói:
– Giang Nguyên, cậu mang cái rương theo tôi đi khám bệnh.
– Vâng.
Nghe xong những lời này, Giang Nguyên sửng sốt một chút, sau đó liền gật đầu, cởi áo khoác ra rồi đeo cái rương lên.
Nghe thấy Hồ lão gọi Giang Nguyên đi khám bệnh chung, Trương Nhạc liền biến sắc, ánh mắt hiện lên sự ghen ghét.
Chủ nhiệm Lý cũng cảm thấy ngạc nhiên. Trước nay, khi Hồ lão đến khám bệnh đều đi một mình. Tại sao lần này lại mang theo một đệ tử?
Về phần Trương Nhạc, hẳn là rất ghen ghét. Hồ lão rất ít khi ra ngoài khám bệnh. Hơn nữa khi đi khám, hầu như chưa từng mang y theo. Không mang y theo cũng không sao, nhưng lần này đến chỗ đó, Hồ lão lại mang theo Giang Nguyên, thật sự làm cho Trương Nhạc đố kỵ không thôi.
Phải biết rằng, vị cần khám bệnh kia là một nhân vật lớn. Hơn nữa còn là chủ quản hệ thống Y tế. Trương Nhạc nằm mơ cũng muốn nịnh nọt một chút. Nhưng khi Hồ lão đi khám bệnh, đều bắt y phải ở nhà, chưa từng có cơ hội được đi theo ông. Giang Nguyên đến đây chưa được bao lâu, lại có thể đi theo Hồ lão đến nơi đó khám bệnh, như thế nào làm cho Trương Nhạc không ghen ghét chứ?
Giang Nguyên thật ra không chú ý nhiều như vậy. Nếu Hồ lão gọi hắn đi theo khám bệnh thì hắn đi theo thôi. Dù sao cũng cần phải có một người mang rương.
Chủ nhiệm Lý tùy ý liếc mắt nhìn Giang Nguyên, sau đó khách khí lui qua một bên, cùng Hồ lão đi ra cửa.
Nhìn chiếc Audi đậu ngoài cửa, mặc dù Giang Nguyên không nhìn thấy biển số, nhưng trong lòng cũng có chút giật mình, biết được lai lịch của Chủ nhiệm Lý bất phàm.
Sau khi Hồ lão lên xe, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Chủ nhiệm Lý ngồi đằng trước cũng không lên tiếng, Giang Nguyên đành ôm cái rương ngồi bên cạnh Hồ lão, cúi đầu yên lặng, chỉ là trong lòng thầm nói, rốt cuộc lần này Hồ lão ra ngoài khám bệnh cho ai vậy.
Đương nhiên, Giang Nguyên lần này suy nghĩ tốn công rồi. Vân Giang là thành phố trực thuộc tỉnh, đại nhân vật rất nhiều. Hắn có thể đoán được là ai, đó mới là có vấn đề. Cho nên, sau khi suy nghĩ một chút, cũng không uổng phí khí lực suy nghĩ nữa, bắt đầu học theo Hồ lão nhắm mắt dưỡng thần.
Chiếc xe Audi chạy trên con đường bằng phẳng. Nhưng đường sá ở Vân Giang cũng không phải lúc nào cũng thông suốt. Chiếc xe đi mất nửa tiếng mới xuất hiện trước cổng một viện tử cực kỳ u tĩnh.
Giang Nguyên nhìn thoáng qua ngoài cửa, nhìn thấy trước cổng còn có cảnh vệ đứng gác, mày hơi cau lại. Xem ra lai lịch của vị Chủ nhiệm Lý này vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Chiếc Audi đi sâu vào viện tử, dừng lại trước cổng một biệt thự xây theo kiểu phương Tây. Chủ nhiệm Lý bước xuống xe, sau khi mời Hồ lão xuống xe, liền khách khí nói:
– Hồ lão, mời vào. Tỉnh trưởng La đang chờ ngài ở thư phòng.
– Tỉnh trưởng La.
Hai mắt Giang Nguyên khẽ chớp, cũng không biết vị Tỉnh trưởng La là ai. Dù sao hắn cũng mới trở về không lâu, cũng không xem tin tức thời sự của tỉnh nên cũng không rõ lắm.
Cho nên, Giang Nguyên chỉ mang theo cái rương, hạ thấp tư thái theo sát Hồ lão và Chủ nhiệm Lý đi vào trong.
Chủ nhiệm Lý rất nhanh dẫn hai người đến trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ một cái, cung kính nói:
– Tỉnh trưởng La, Hồ lão đến rồi.
– Lão Hồ đến rồi à? Hahah, mời vào.
Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng cười sang sảng, mơ hồ có chút uy nghiêm.
Chương 29: Mát xa
Giang Nguyên mang theo cái rương đi theo Hồ lão vào trong thư phòng. Lúc này, đằng sau cái bàn bên trong thư phòng là một người đàn ông trung niên khoảng năm sáu chục tuổi.
– Lão Hồ, ngồi đi, ngồi đi. Lần này lại làm phiền anh rồi.
Người đàn ông đứng dậy, bước đến ghế salon, ra hiệu mời Hồ lão ngồi.
Sau khi người đàn ông ngồi xuống, mới chú ý đến Giang Nguyên đang đeo rương đứng phía sau Hồ lão, lập tức mỉm cười với Giang Nguyên:
– Hồ lão, anh đến tôi chắc cũng nhiều lần rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh mang theo đệ tử. Xem ra tiểu đồ đệ này không tệ nhỉ?
Hồ lão cười ha hả, nói với Giang Nguyên:
– Giang Nguyên, đây là Tỉnh trưởng La.
Giang Nguyên mỉm cười, có chút khom người nói với Tỉnh trưởng La:
– Xin chào Tỉnh trưởng La.
– Được rồi, được rồi, ngồi đi, ngồi đi.
Tỉnh trưởng La gật đầu, nở nụ cười ôn hòa.
Hồ lão bảo Giang Nguyên ngồi xuống một bên, sau đó có người giúp việc mang vào hai tách trà.
Hồ lão bưng tách trà nhấp một ngụm, sau đó nói với Tỉnh trưởng La:
– Tỉnh trưởng La gần đây cảm giác thế nào?
– Lão Hồ, lần trước uống thuốc của anh, thắt lưng đã bớt đau không ít. Nhưng gần đây không biết là bị phong hàn hay sao, lại bắt đầu cảm thấy đau.
Nói đến đây, mày của Chủ tịch La có chút cau lại, nhìn Hồ lão, nói:
– Cho nên lần này phiền lão Hồ anh kê giùm tôi vài loại thuốc uống thử xem sao.
– Được, Tỉnh trưởng La, để tôi bắt mạch cho anh trước.
Hồ lão mỉm cười gật đầu.
Giang Nguyên đã sớm lấy chiếc gối dùng để bắt mạch ra để sẵn chính giữa hai người.
Nhìn thấy chiếc gối chẩn mạch mới tinh, Tỉnh trưởng La vô cùng hài lòng, đặt cổ tay mình lên gối.
Tay Hồ lão đặt lên mạch cổ tay Tỉnh trưởng La, sau đó nhắm mắt, tập trung tinh thần bắt mạch.
Qua hai phút, lại đổi tay. Một lát sau, Hồ lão thu tay, mỉm cười nói:
– Tỉnh trưởng La hẳn là bị cảm phong hàn, huyết mạch trì trệ, khiến cho huyết mạch tại vết thương cũ vận hành không thông, nên mới bị tái phát.
– Ồ, đúng vậy. Vậy làm phiền Hồ lão kê cho tôi một vài vị thuốc. Tôi thật sự không muốn uống thuốc Tây. Chỉ tổ càng lúc càng đau thêm chứ chẳng có tác dụng nào khác.
Nghe Hồ lão nói, Tỉnh trưởng La thở phào nhẹ nhõm.
Hồ lão gật đầu, sau đó cầm lấy tờ giấy và cây bút Giang Nguyên đưa sang, vừa ghi vừa nói:
– Giang Nguyên, công phu mát xa của cậu có mấy phần hỏa hầu?
– Sao ạ?
Giang Nguyên sửng sốt, sau đó cười nói:
– Lão gia tử nhà cháu nói, hẳn là bảy phần hỏa hầu.
– Bảy phần?
Cây bút trong tay Hồ lão nhẹ nhàng dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên. Thấy Giang Nguyên mỉm cười, liền nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục viết đơn thuốc.
Lúc này, Giang Nguyên đã biết tại sao Hồ lão lại dẫn hắn đi khám bệnh. Vừa rồi Hồ lão hỏi hắn có mấy phần hỏa hầu, Giang Nguyên bảo lão gia tử nói có bảy phần. Kỳ thật từ lúc trở về, hắn vẫn chưa có cơ hội sử dụng công phu mát xa. Nhưng hắn vẫn rất tự tin vào năng lực của mình. Ba năm qua, số người mà hắn mát xa không hơn một ngàn cũng có tám trăm.
Hơn nữa, năng lực khác thì hắn không dám nói, nhưng thủ pháp mát xa, hắn tự nhận mình chỉ thua kém lão gia tử, còn lại tám chín phần là vẫn phải có.
Nhưng vì không để cho Hồ lão cảm thấy hắn quá khoa trương, cho nên Giang Nguyên chỉ báo ra con số bảy.
Chỉ là bảy phần cũng đủ làm cho Hồ lão phải giật mình. Bạn của ông am hiểu nhất chính là về xương cốt. Thuật nối xương mát xa tổ truyền có thể nói là vô cùng kỳ diệu. Cho nên, trước khi ông đi khám bệnh, mới nhớ đến đệ tử mới của ông có lẽ sẽ mang đến cho ông một sự ngạc nhiên mới. Vì thế mới mang theo Giang Nguyên. Nếu không, đến khám bệnh cho Tỉnh trưởng La, không mang theo người là tốt nhất.
Vừa rồi ông chỉ tùy ý hỏi một câu, chính là muốn xác nhận xem đệ tử này của ông rốt cuộc học được từ gia gia của hắn mấy phần bản lãnh. Nếu có thể đạt được năm phần hỏa hậu, tác dụng sẽ không sai.
Ai ngờ Giang Nguyên lại nói bảy phần, khiến cho Hồ lão nhịn không được mà giật mình. Tuy biết kiến thức về Trung y của Giang Nguyên không tệ, nhưng mấy năm qua Giang Nguyên lăn lộn bên ngoài, không ở bên cạnh ông bạn già, hỏa hầu mát xa đến mức nào còn chưa xác định được. Thật không ngờ Giang Nguyên dám nói ra đến bảy phần.
Nếu không phải mấy ngày vừa qua ông đã thăm dò được đại khái tâm tính chững chạc của Giang Nguyên, Hồ lão còn tưởng rằng Giang Nguyên đang ăn nói ba hoa.
Cho nên, ông liếc mắt nhìn Giang Nguyên, nhìn ra được sự bình tĩnh trên gương mặt hắn, trong lòng cũng ổn định lại.
Sau khi viết xong đơn thuốc, Hồ lão giao cho Chủ nhiệm Lý, sau đó mỉm cười nói với Tỉnh trưởng La:
– Tỉnh trưởng, đồ đệ này của tôi là cháu của một ông bạn. Mà ông bạn đó lại là chuyên gia về xương cốt. Mặc dù đã sớm ẩn cư, nhưng thủ pháp mát xa, nối xương ít ai bì kịp. Với vết thương của ngài, hiệu quả của mát xa sẽ rất tốt. Tiểu tử này từ nhỏ đã theo ông bạn của tôi học tập, thủ pháp hẳn không tệ. Để tôi bảo nó mát xa cho anh?
– Ồ?
Nghe Hồ lão nói, Tỉnh trưởng La có chút do dự nhìn Giang Nguyên. Thấy tuổi Giang Nguyên còn quá trẻ, thật ra cũng có chút không yên tâm. Nhưng nhìn thấy nụ cười tự tin của hắn, trong lòng cũng ổn định hơn. Hơn nữa có Hồ lão giới thiệu, ông liền thoáng suy nghĩ một chút. Dù sao cũng nên thử qua một lần, liền gật đầu với Giang Nguyên:
– Được, vậy làm phiền Tiểu Giang rồi.
Giang Nguyên đã có sự chuẩn bị, thấy Tỉnh trưởng La đồng ý, liền cười nói:
– Xin Tỉnh trưởng La cứ yên tâm, phương pháp tổ truyền của gia đình tôi rất linh nghiệm.
Thấy biểu hiện tự tin của Giang Nguyên, ý cười trên gương mặt Chủ tịch La càng đậm:
– Được, vậy thì cứ thử xem.
– Tiểu Giang, muốn mát xa trên giường hay là ngồi?
Giang Nguyên đáp:
– Trước tiên không vội, để tôi giúp Tỉnh trưởng La kiểm tra qua một chút.
Giang Nguyên giúp Tỉnh trưởng La vén áo lên, tay nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, hỏi thăm một vài tình huống rồi nói:
– Tỉnh trưởng La, ngài tìm một chỗ có thể nằm là được.
– Được, trong phòng khách có cái ghế salon dài, có được không?
Tỉnh trưởng La hỏi.
Giang Nguyên gật đầu nói:
– Có thể.
Lập tức mọi người liền theo Tỉnh trưởng La vào phòng khách.
Tỉnh trưởng La mặc một chiếc áo rộng thùng thình, nằm xuống chiếc ghế salon.
Chương 30: Tôn sư trọng đạo
– Bác sĩ Tiểu Giang, động tác cẩn thận chút.
Thấy Giang Nguyên chuẩn bị mát xa, Chủ nhiệm Lý tiến lên, cẩn thận dặn dò vài câu.
Giang Nguyên nghiêm túc gật đầu:
– Chủ nhiệm Lý cứ yên tâm, tôi tự biết có chừng mực.
Thấy Giang Nguyên lắng nghe sự nhắc nhở của mình, chủ nhiệm Lý mới lui ra đằng sau.
Nghe Giang Nguyên trao đổi với Chủ nhiệm lý, gương mặt của Tỉnh trưởng La đang nằm trên ghế hiện lên sự hài lòng.
Thấy vậy, Giang Nguyên không khỏi mỉm cười. Thư ký đúng là tri kỷ của lãnh đạo mà. Những ý mà lãnh đạo không thể biểu đạt, thư ký lại làm rất cẩn thận.
Giang Nguyên rửa tay sạch sẽ, lau vào khăn bông, sau đó mới vén áo Tỉnh trưởng La lên.
Bàn tay xác nhận vị trí vết thương cũ trên lưng, hắn nhẹ nhàng ấn xuống. Thấy Tỉnh trưởng La cau mày, năm ngón tay của Giang Nguyên bắt đầu giãn ra, chậm rãi hoạt động trên thắt lưng Tỉnh trưởng La.
Mấy năm qua, Giang Nguyên xử lý những vết thương cũ như thế này rất trơn tru. Chỉ thấy năm ngón tay của hắn nhẹ nhàng đẩy từng tầng lớp da, khi thì đẩy, khi thì kéo, động tác cực kỳ lưu loát, nhìn qua cũng vui mắt.
Ban đầu Tỉnh trưởng La còn cau mày, nhưng chưa được bao lâu, chân mày đã giãn ra, gương mặt tuy vẫn thống khổ nhưng ánh mắt lại rất thoải mái.
Chủ nhiệm Lý thấy Tỉnh trưởng La cau mày, trong lòng đánh thót, nhưng sau lại nhìn thấy bộ dạng thoải mái của Tỉnh trưởng La, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Khi y xoa bóp cho Tỉnh trưởng La, ông cũng không có vẻ mặt vừa đau nhưng vừa thoải mái như thế này. Đây phải gọi là hưởng thụ mới đúng.
Một bên, Hồ lão y sư cũng âm thầm thở ra một hơi, cảm thán nói:
– Ông bạn già của tôi ơi, ông đúng là đã đưa cho tôi một bảo bối đấy.
Thấy Tỉnh trưởng La bắt đầu thích ứng với động tác của mình, lúc này Giang Nguyên mới dần tăng thêm lực đạo, mỉm cười nói:
– Tỉnh trưởng La, bây giờ tôi tăng thêm chút lực. Nếu ngài không chịu nổi thì lên tiếng nhé.
– Ừm, ừm.
Tỉnh trưởng La chỉ ừm ừm vài tiếng. Lúc này ông cảm thấy vô cùng thư thái.
Giang Nguyên âm thầm dùng lực, chỉ nghe Tỉnh trưởng La hít vào một hơi, chân mày lại cau lại, gương mặt lộ ra vẻ khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn vừa thống khổ vừa hưởng thụ, khiến cho Chủ nhiệm Lý bên cạnh không khỏi căng thẳng trong lòng.
Y lo lắng là phải. Dù sao Giang Nguyên nhìn qua vẫn còn quá trẻ, chỉ sợ đối phương không cẩn thận làm gãy thắt lưng của Tỉnh trưởng thì làm sao bây giờ.
– Ừm, ừm, ui, ui..
Tỉnh trưởng La rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu phát ra tiếng kêu, đồng thời hít vào hơi thật sâu.
Nhưng lần này Chủ nhiệm Lý không còn căng thẳng nữa. Nhìn biểu hiện này, Tỉnh trưởng La dường như rất sảng khoái. Nếu ông không lên tiếng ngăn cản, vậy là sẽ không có việc gì.
Rất nhanh, Giang Nguyên mát xa đã được một lúc, trên trán cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi. Dù sao, mát xa yêu cầu lực ngón tay rất cao. Vừa phải đạt được hiệu quả lại phải khống chế được lực đạo của ngón tay. Hơn nữa, Tỉnh trưởng La là lần đầu tiên mát xa, lực khống chế lại càng không dễ.
Tiếng rên tỉ của Tỉnh trưởng La càng lúc càng lớn, mồ hôi trên trán Giang Nguyên cũng càng lúc càng nhiều. Rốt cuộc khi Tỉnh trưởng La chịu không nổi bảo Giang Nguyên dừng tay, Giang Nguyên liền chậm rãi rút tay khỏi thắt lưng, tiếp nhận khăn lông của người giúp việc đưa đến, lau mồ hôi trên trán, cười nói:
– Được rồi, Tỉnh trưởng La, ngài có thể đứng dậy.
Nghe Giang Nguyên nói, Tỉnh trưởng La mới chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt mang theo chút kinh ngạc, sau đó chậm rãi lay chuyển vùng thắt lưng của mình.
Ban đầu ông chỉ dám hoạt động một chút, nhưng sau khi hoạt động lại không thấy đau, bắt đầu uốn éo nhiều hơn.
– Ồ, không đau nữa? Có thể hoạt động rồi.
Hai tay Tỉnh trưởng La bóp phần eo, chậm rãi lắc qua lắc lại, cảm thấy không còn cảm giác đau nhức nào nữa, trong lòng mừng rỡ, nhìn Giang Nguyên đang lau mồ hôi, vui mừng nói:
– Bác sĩ Tiểu Giang, thủ pháp không tệ, rất hiệu quả.
Cảm nhận được hiệu quả thần kỳ, Tỉnh trưởng La đã không gọi Giang Nguyên là Tiểu Giang không, mà đã thêm hai chữ bác sĩ đằng trước, rõ ràng đã bắt đầu coi trọng Giang Nguyên.
Nhìn Tỉnh trưởng La hưng phấn xoay qua xoay lại trước mặt mình, Giang Nguyên mỉm cười, bước đến phía sau Tỉnh trưởng La, nói:
– Nào, Tỉnh trưởng La, đừng nhúc nhích. Để tôi nới lỏng gân cốt cho ngài, sau này sẽ còn thoải mái hơn.
Nói xong, Giang Nguyên quay lưng về phía Tỉnh trưởng La, dựa sát vào lưng của ông, hai tay nắm lấy hai tay của Tỉnh trưởng La nâng lên một chút, sau đó bảo Tỉnh trưởng La thả lỏng, rồi khom lưng cõng Tỉnh trưởng La lên, hình thành kiểu dáng cây cung ngược, tiếp theo bắt đầu dụng lực.
Nghe tiếng Tỉnh trưởng La kinh hô, mọi người chỉ nghe bên hông của Tỉnh trưởng La phát ra tiếng rắc rắc. Một lúc sau, Giang Nguyên liền buông Tỉnh trưởng La xuống, cười nói:
– Được rồi, Tỉnh trưởng La, bây giờ ngài có thể thử lại.
– Ồ, ồ, linh hoạt hơn rồi.
Mọi người nhìn thấy Tỉnh trưởng La vặn vẹo hai cái, cũng không còn chậm rãi như ban đầu, mà bắt đầu lắc lư, một chút cũng không còn cảm giác cứng ngắc.
Tỉnh trưởng La lắc lư một hồi, cảm thấy thắt lưng nhẹ nhàng khoan khoái. Mười mấy năm qua cũng chưa từng được nhẹ nhàng như vậy, nét hưng phấn trên gương mặt càng nhiều.
Ông nhìn Giang Nguyên, vui vẻ nói:
– Bác sĩ Tiểu Giang, cậu làm thế nào vậy? Tôi cảm thấy mười mấy năm qua, thắt lưng chưa từng linh hoạt như lúc này.
Giang Nguyên mỉm cười, đáp:
– Tỉnh trưởng La, đây là vết thương cũ của ngài, tôi chỉ dùng thủ pháp mát xa tạm thời giảm bớt cơn đau. Căn bệnh này phải kết hợp với uống thuốc lẫn mát xa thì mới chậm rãi khôi phục được.
– Có thể khôi phục được sao?
Nghe Giang Nguyên nói, ánh mắt Tỉnh trưởng La sáng ngời.
Giang Nguyên cười nói:
– Có khả năng, nhưng chủ yếu phải dựa vào thuốc của sư phụ tôi kê đơn, phối hợp với mát xa. Cho dù không hoàn toàn khôi phục 100%, nhưng 70,80% là không thành vấn đề.
– Thật sao?
Nghe Giang Nguyên nói xong, Tỉnh trưởng La mừng rỡ quay sang Hồ lão:
– Lão Hồ, anh cảm thấy thế nào?
Hồ lão đang cảm thấy vui mừng vì hành động tôn sư trọng đạo của Giang Nguyên, không nhận bất cứ công lao nào về mình, mà chuyển hết sang người ông, nghe Tỉnh trưởng La hỏi, liền cười nói:
– Xin Tỉnh trưởng cứ yên tâm, lần này tôi cố ý dẫn Giang Nguyên đến đây chính là vì nguyên nhân này. Nếu thủ pháp mát xa của Giang Nguyên có tác dụng, kết hợp với trung dược của tôi, tất nhiên sẽ có hy vọng khôi phục.