1. Home
  2. Mạt Thế
  3. [Dịch] Tuyệt Cảnh Hắc Dạ
  4. Tập 4: Thí nghiệm thứ nhất (c31-c40)

[Dịch] Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Tập 4: Thí nghiệm thứ nhất (c31-c40)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 31. Thí nghiệm thứ nhất

Hai người đó bắt đầu nhìn đông ngó tây, tìm kiếm thứ gì đó.

Họ đi dọc theo con đường nhỏ, đến khoảng đất trống trước cửa phòng an toàn trong hang động.

Đứng cách cửa hơn mười mét, hai người có chút do dự dừng lại, lặng lẽ chờ đợi.

Vu Hoành cũng không nhúc nhích, không lên tiếng.

Anh đang chờ xem đối phương có ý định gì.

Đứng ở ô cửa quan sát, có thể nhìn thấy rõ ràng một trăm tám mươi độ bên ngoài.

Trên bãi cỏ dốc màu xanh sẫm, hai người ngẩng đầu nhìn lên hang động.

Một người mặt mũi hóp gầy, da vàng, là một người đàn ông trưởng thành ốm yếu.

Một người khác lớn tuổi hơn, khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng hơn nhiều, thắt lưng đeo một con dao mở đường to bằng lòng bàn tay.

Hai người đợi một lúc bên ngoài hang, xác định không có người không có động tĩnh, cũng có lẽ là phán đoán không thể mở cửa, mới quay người từ từ rời đi.

Bóng dáng của họ dần dần chìm vào trong rừng, biến mất.

Vu Hoành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong hoàn cảnh này, khắp nơi đều là nguy hiểm, vật tư thiếu thốn nghiêm trọng, khi gặp người lạ khác, điều đầu tiên anh nghĩ đến không phải là cầu cứu hỏi thăm, mà là cảnh giác.

‘Sắp đến “thời kỳ cao điểm” rồi, hai người này trông không giống như không biết. Họ không phải là mình, không phải đột nhiên đến đây. Không thể không biết nhiều thứ.’

‘Vì vậy, biết rằng “thời kỳ cao điểm” còn hai ngày nữa là đến, còn mang theo vũ khí đi khắp nơi… Hai người này muốn làm gì, không cần đoán cũng biết.’

Vu Hoành lui ra, trở về hang động.

Lúc này anh mới để ý, thịt khô vừa chờ tăng cường xong đã hoàn thành.

Anh mắt sáng lên, tiến lên nhấc túi thịt khô trên mặt đất.

Lúc này, chiếc túi vải lại không giống với hình dáng trước đó.

Túi vải ban đầu có màu xám trắng, bên ngoài in hình chú thỏ hoạt hình bị mờ.

Chú thỏ đó có hai cái răng cửa to, hai cái tai dài dựng đứng, mặc một chiếc áo khoác da đen.

Đây là thỏ sơn tặc, là nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình mà cô bé nói lắp thích nhất.

Tất cả các túi của họ đều là túi đựng thỏ sơn tặc này, chỉ là dùng lâu rồi, hình ảnh chú thỏ có hơi mờ, dù sao cũng chỉ là dùng một loại keo nào đó in lên.

Trước đây dùng để chia thịt khô, chính là túi thỏ sơn tặc.

Nhưng lúc này, sau khi tăng cường.

Vu Hoành cầm túi, nhìn những dòng chữ in ngay ngắn bên ngoài.

‘Thanh protein giàu năng lượng’

Bên dưới là một số thông tin chi tiết.

‘Một thanh đủ nhu cầu calo trong một ngày! Bên trong chứa nhiều vi chất cần thiết cho cơ thể con người, có thành phần kết hợp bổ sung nhu cầu thể lực cực nhanh. Carbohydrate, chất béo, protein, chất xơ… ‘

Thông tin trên được thổi phồng rất toàn diện, bảng thành phần, quy trình chế biến, thời hạn sử dụng một năm, đều có đủ.

Ngoài việc không có nhà sản xuất thì những thứ khác đều đầy đủ.

Cầm túi thịt khô, Vu Hoành im lặng một lúc.

‘Sự tăng cường này… có vẻ như là trực tiếp lấy một tiêu chuẩn khuôn mẫu, để hoàn thiện đồ vật ban đầu.’

Anh hơi cau mày, liên tưởng đến cánh cửa gỗ mới được tăng cường, còn có “đá sáng” trước đó, kết hợp với túi thịt khô trước mắt, trong lòng anh mơ hồ có một ý nghĩ nhỏ.

Xoẹt.

Anh dứt khoát mở túi đựng.

Túi vẫn là vải nhưng bên trong còn có một lớp giấy niêm phong, sử dụng phương pháp đóng kín để giữ cho bên trong khô ráo.

Duỗi tay lấy một miếng thịt khô trong túi.

Vu Hoành quan sát kỹ.

Lúc này, thịt khô cũng có chút khác biệt so với trước.

Trước đây là màu xám tro hơi đen, cắt không đều, nhìn là biết đồ thủ công.

Nhưng thịt khô bây giờ, một khối hình hộp chữ nhật, các cạnh mềm mại, bề mặt còn rắc một ít vừng trắng.

Ngửi thấy toàn mùi thơm của thịt, còn thoang thoảng mùi ngọt.

Vu Hoành dùng sức bẻ, bẻ một miếng nhỏ nhét vào miệng.

Ngay lập tức, biểu cảm của anh thay đổi, cả khuôn mặt nhăn nhó lại.

Ngọt!

Ngọt quá đi mất!!

Bởi vậy mới có thể một miếng đủ năng lượng cho một ngày, bởi vậy mới có thời hạn sử dụng dài đến một năm.

‘Nếu là trước đây, tôi sẽ chê, nhưng bây giờ, hàm lượng đường này ngược lại là chuyện tốt.’

Mặc dù khó ăn nhưng tâm trạng của Vu Hoành lại khá hơn không ít.

Trước đây, một túi thịt khô nhỏ, nhiều nhất chỉ đủ anh và cô bé nói lắp ăn hai bữa nhưng bây giờ, một túi này ít nhất có thể dùng được năm ngày.

Vấn đề thức ăn đã được giải quyết!

Dấu ấn đen mang đến cho anh một bất ngờ lớn.

Mặc dù vẫn cần phải kiểm tra hiệu quả cụ thể, xem có đúng thật là một miếng dùng được một ngày không.

Nhưng theo độ ngọt này, Vu Hoành thấy không có vấn đề gì lớn.

Nhét cả thanh protein vào miệng, nhai vài miếng nuốt xuống, anh lại uống một ngụm nước lớn, trong bụng nhanh chóng có cảm giác no.

‘Kết quả tăng cường thịt khô đã có, sau đó là những thứ khác…’ Ánh mắt Vu Hoành nhanh chóng dừng lại ở cốc nước.

Uống nước là vấn đề đau đầu nhất của anh khi đến đây.

Chương 32. Thí nghiệm thứ nhất (2)

Mùi hôi đó thực sự khiến mỗi lần uống nước đều như phải chịu hình phạt.

‘Nếu có thể tăng cường thiết bị lọc thì tốt rồi… Đáng tiếc, thiết bị lọc chỉ có một… Cô bé nói lắp chắc chắn sẽ không để mình động vào.’

Anh cầm thanh protein giàu năng lượng, đi đến trước cửa gỗ, suy nghĩ một lúc, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

‘Nơi đây toàn là rừng, cây cối rậm rạp, mà cây cối cỏ dại cần nước nhất, vậy thì nước của chúng, đến từ đâu?’

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền dừng lại trong đầu anh, không ngừng lăn tăn.

Hoàn hồn lại, anh quay đầu nhìn một lượt đồ đạc trong hang động dưới chân núi.

Sau đó ánh mắt dừng lại ở cốc nước.

Bên ngoài cốc nước bằng gỗ đột nhiên hiện ra một con số ‘3 ngày’.

‘Không kịp nữa rồi… Đổi cái khác.’ Ánh mắt Vu Hoành đảo qua, nhanh chóng dừng lại ở ngọn nến.

“Thời kỳ cao điểm” sắp đến, đối với mỗi người sống sót đều là một thử thách, trong đó nến là trọng điểm.

Bởi vì điều này liên quan đến thời gian chống lại “thảm họa đen” từ đám côn trùng “thủy triều máu”.

Ngọn nến to bằng cánh tay này là do cô bé nói lắp chia cho anh, sáp có màu vàng nâu, dài bằng một cây bút chì, lúc này mới dùng được một phần tư.

Lúc này, ánh mắt Vu Hoành dừng lại trên đó, lập tức hiện ra con số tăng cường mới: 1 giờ 12 phút.

‘Thời gian ngắn vậy sao? Có thể thử xem.’ Trong lòng Vu Hoành động đậy, đi tới, cầm lấy ngọn nến trong tay.

‘Có tăng cường cây nến dầu không?’ Giọng hỏi lại vang lên.

‘Có.’ Vu Hoành khẳng định trong lòng.

Lần này chỉ hơn một tiếng, anh không đợi lâu, sắp kết thúc.

Ngồi trong hang động, Vu Hoành cầm ngọn nến, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nó.

Thời gian trên đó chỉ còn lại một phút cuối cùng.

Anh quan sát kỹ, muốn xem sự tăng cường này cuối cùng xuất hiện và xảy ra như thế nào.

Rất nhanh.

Phụt.

Đột nhiên, toàn bộ ngọn nến trở nên mờ đi, một lát sau, lại nhanh chóng rõ ràng.

Ngọn nến màu vàng ban đầu, biến thành ngọn nến hoàn toàn mới màu trắng có vỏ bằng đồng thau.

‘Còn mang cả chân nến nữa sao?’ Vu Hoành kinh ngạc.

Sự tăng cường của dấu ấn đen mang đến cho anh một cảm giác khái niệm rất mạnh mẽ.

Đó là, sự tăng cường này không tuân theo nguyên tắc vật chất bất biến, vật phẩm trước và sau khi tăng cường, nội dung chứa đựng có thể rất khác nhau.

Giống như ngọn nến trước khi tăng cường, chỉ có sáp và bấc nhưng ngọn nến sau khi tăng cường…

Anh cầm lấy ngọn nến mới, thứ này vẫn to bằng cánh tay nhưng bên ngoài được bọc một lớp cấu trúc chống gió bằng chất liệu đồng thau. Đỉnh cao nhất còn có một cái bát nhỏ hứng khói dầu, nối với đế bằng đồng thau.

Đáng tiếc là thể tích không thay đổi.

‘Thú vị… Vậy thì đồ vật sau khi tăng cường, có thể tăng cường tiếp không?’

Vu Hoành suy nghĩ trong lòng, nhìn ngọn nến bằng đồng thau, lại thử một lần nữa.

Nhưng rất đáng tiếc, không có động tĩnh gì.

Anh cúi đầu nhìn dấu ấn đen trên mu bàn tay, vẫn không có chút dao động nào.

‘Chỉ có thể tăng cường một lần, hay là cần điều kiện gì?’

Để lại câu hỏi này trong lòng, anh nhìn sắc trời bên ngoài, đã đến giữa trưa.

Cũng là lúc ánh sáng mạnh nhất.

Ánh mắt anh chuyển động, dừng lại trên chiếc chăn bông bẩn thỉu.

Ý niệm tăng cường vừa xuất hiện, lập tức trên chăn bông hiện ra một con số màu đen to tướng: 1 ngày 0 giờ 56 phút.

Nghĩ một chút, anh lại nhìn về phía một cái rìu để bên tường, đây là công cụ dùng để chặt cây trước đó.

Trên rìu hiện ra con số màu đen: 3 giờ 12 phút.

‘Xem ra tất cả mọi thứ đều có thể tăng cường, vậy thì…’ Vu Hoành cúi đầu, nhìn cơ thể mình.

‘Bản thân mình thì sao? Có thể tăng cường không?’

Trong lòng anh cuộn trào ý niệm, chăm chú nhìn chằm chằm vào bản thân.

Mười giây.

Hai mươi giây.

Ba mươi giây.

Không có động tĩnh gì, cũng không có con số nào hiện ra.

‘Xem ra là không được.’

Anh thất vọng ngẩng đầu lên.

Nghỉ ngơi một chút, suy nghĩ một chút, anh đột nhiên nhớ đến hai người vừa nhìn thấy.

‘Nguy hiểm không chắc chắn chỉ đến từ quái vật và quỷ ảnh, cũng có thể đến từ con người… Vì vậy, vấn đề an toàn, chắc chắn phải đặt lên hàng đầu.’

‘Thể chất của tôi không tốt, so với cô bé nói lắp còn kém hơn nhiều, thậm chí còn chưa hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở đây. Trong thời gian ngắn, cách đảm bảo an toàn nhanh nhất… chính là trang bị!’

Nhưng anh không có gì trong tay, chẳng lẽ tăng cường rìu rồi chém nhau với người khác sao?

Ánh mắt anh lại dừng trên rìu, cưa, đinh thép, búa và các dụng cụ khác.

Trong lòng lắc đầu, anh không mấy hy vọng.

Nhưng dù sao thì anh vẫn tiến lại gần, cầm lấy cái rìu, nhìn con số hiện trên đó, xác định bắt đầu tăng cường.

‘Dù sao thì vẫn còn thời gian, cứ tăng cường thử xem.’

Sau khi xác định bắt đầu, anh đặt cái rìu vào góc rồi dùng thứ gì đó chặn lại.

Chương 33. Thí nghiệm thứ hai

Anh lại đi đến trước cửa, qua ô cửa quan sát ra bên ngoài.

Bên ngoài không có một bóng người, một mảnh yên tĩnh.

Gió thổi lá cây xào xạc, thậm chí cả côn trùng và chim chóc cũng không có.

Cạch.

Vu Hoành mở cửa, cầm theo túi chứa thanh protein đi ra ngoài, cảnh giác nhìn xung quanh.

Kiểm tra gậy gỗ đinh thép gắn đá sáng buộc ở thắt lưng, lần trước thứ này đã giúp anh rất nhiều.

Khi gặp quỷ ảnh, hiệu quả rất rõ ràng.

Mặc dù theo lời cô bé nói lắp, quỷ ảnh không giết chết được, rất nhanh sẽ tự xuất hiện trở lại.

Nhưng chỉ cần có thể giải quyết được nguy cơ trước mắt là đủ rồi.

Đóng cửa gỗ lại, Vu Hoành cau mày.

‘Không có gì che chắn… Lỡ như bị người khác phát hiện… có thể mất hết đồ đạc bên trong…’

Anh sờ ổ khóa cửa.

Lỗ khóa tròn bên trong là kết cấu kim loại tiêu chuẩn. Lạnh lẽo và cứng cáp.

Cánh cửa gỗ này vốn không có khóa, anh cũng không biết làm khóa. Nhưng sau khi tăng cường, ổ khóa này tự xuất hiện, còn đi kèm theo mấy chiếc chìa khóa.

Đây cũng là điều khiến Vu Hoành rất tò mò về cơ chế tăng cường của dấu ấn đen.

Anh đứng ở cửa, nhặt rất nhiều cành lá và dây leo xung quanh, sau đó rải trên cửa hang.

Như vậy, nhìn từ xa sẽ không dễ thấy.

Mặc dù vẫn không an toàn nhưng tốt hơn trước nhiều rồi.

Sau khi che chắn xong, anh mới lặng lẽ đi về hướng làng Bạch Khâu.

Sự xuất hiện của thanh protein đã giải quyết được vấn đề thiếu lương thực của hai người nhưng bây giờ vấn đề quan trọng hơn vẫn là nến.

Nến không đủ dùng!

Nếu thời kỳ cao điểm thực sự kéo dài đến sáu ngày thì ba cây nến hiện tại của họ sẽ không đủ.

Phải đi đổi thêm vài cây nữa.

Đi theo con đường quen thuộc về phía trước, mười mấy phút sau, làng Bạch Khâu đã hiện ra trước mắt.

Vu Hoành đang định tiến lại gần thì đột nhiên dừng bước.

Sắc mặt anh hơi thay đổi, nhìn về hướng làng Bạch Khâu, nhanh chóng núp sau một thân cây.

Từ vị trí anh đứng đến con đường cũ của làng Bạch Khâu, trên bãi cỏ có một người đang nằm nghiêng.

Một người đàn ông mặc quân phục rằn ri, thân hình gầy gò, tóc đen.

Người đàn ông nằm bất động, máu chảy ra từ dưới người nhuộm đỏ cả một mảng cỏ.

‘Chết rồi sao?’

Vu Hoành núp sau thân cây, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng.

Anh đứng tại chỗ, không nhúc nhích, quan sát kỹ lưỡng.

Thậm chí anh còn không dám thở quá mạnh, sợ làm kinh động đến thứ gì đó xung quanh.

Cứ núp như vậy, hơn mười phút trôi qua.

Người kia vẫn không nhúc nhích, Vu Hoành mới đoán, đối phương hoặc là đã chết, hoặc là đã hôn mê.

Anh quan sát xung quanh, xác định chắc chắn không có ai núp, mới từ từ bước ra khỏi thân cây, từng chút một tiến lại gần đối phương.

Đi đến bên người đàn ông, anh khom người, vỗ vai anh ta.

“Này?”

Không có động tĩnh.

Vu Hoành đưa tay sờ vào bên cổ người đàn ông.

Lạnh ngắt.

Tim anh đập thót một cái, biết đối phương đã thực sự chết rồi.

Một xác chết…

Một xác chết của người mà anh vừa mới nhìn thấy…

Nghĩ đến điều này, sắc mặt Vu Hoành lập tức trở nên tái nhợt.

Bụng anh căng cứng, thở gấp, đồng tử giãn ra, mơ hồ có cảm giác muốn nôn.

Anh cảm thấy bàn tay vừa sờ đối phương cũng không sạch sẽ.

Vu Hoành cố nhịn cơn buồn nôn.

Anh đưa tay nắm chặt vai xác chết, lật người anh ta lại.

Phụt.

Người đàn ông tóc đen ngửa mặt lên trời, nằm trên mặt đất.

Ngực trái rõ ràng có một lỗ máu đỏ sẫm. Hai mắt anh ta trợn tròn, miệng há hốc, dường như đang gào thét.

Vu Hoành càng không dám nhìn nhiều, nhanh chóng lục túi người đàn ông.

Hai túi áo trên, túi quần, túi thắt lưng, rất nhanh đã lục hết tất cả mọi nơi.

Không có đồ ăn, không có dụng cụ hữu ích, chỉ tìm thấy một chiếc radio màu đen bị vỡ nứt.

Vu Hoành cầm chiếc radio chạy thục mạng, anh không muốn ở cùng một xác chết thêm một giây nào nữa.

Mặc dù trước đó anh đã nghĩ đến, có thể sẽ nhìn thấy một cảnh tượng tương tự như vậy nhưng khi một xác chết thực sự xuất hiện trước mắt anh, cơn buồn nôn trong bụng anh không thể kìm nén được.

Anh chạy như điên, không lâu sau, anh đã chạy đến trước cửa nhà cô bé nói lắp.

Rầm rầm rầm.

Anh nhanh chóng gõ cửa.

“Cô bé nói lắp, mở cửa nhanh!” Tiếp đó, anh nhanh chóng hô lên mấy chữ lộn xộn.

Đây là mật mã mà họ đã hẹn trước.

Rầm rầm rầm!

Rầm rầm rầm!

Tiếng gõ cửa liên hồi, trong lúc hoàng hôn buông xuống ở làng Bạch Khâu, nghe đặc biệt chói tai.

Ngày thường, chỉ cần Vu Hoành đến gõ cửa, cô bé nói lắp sẽ nhanh chóng mở cửa.

Nhưng lần này, trong nhà không có động tĩnh gì.

“Cô bé nói lắp?” Vu Hoành không nhịn được nâng cao giọng.

Tiếng gõ cửa và tiếng gọi của anh liên tục vang vọng hai bên con đường đá dăm trong làng.

Tiếng động cũng từ những ngôi nhà đen ngòm trống rỗng, luồn lách rồi lại tản ra.

Ngôi làng càng trở nên yên tĩnh.

Chương 34. Thí nghiệm thứ hai (2)

“Cô bé nói lắp!?” Tim Vu Hoành có chút hoảng hốt, chẳng lẽ cô bé không có ở nhà?

Anh quay đầu nhìn xung quanh, xác định không có quỷ ảnh, liền dừng gõ cửa.

Lúc này, cô bé đó đã đi đâu? Trời sắp tối rồi… Nếu không nhanh chóng tìm một nơi trú ẩn, sẽ rất nguy hiểm!

Anh thở gấp, một tay xách túi đựng thanh protein, một tay lặng lẽ nắm chặt cây gậy đinh thép gắn đá sáng.

“Đến, đây!” Bỗng nhiên, trong nhà truyền đến một tiếng đáp lại quen thuộc.

Là cô bé nói lắp!

Vu Hoành mừng thầm, lại gõ cửa.

“Trời sắp tối rồi, cho tôi vào trước đã.”

“Được, rồi…” Trong nhà, giọng nói của cô bé nói lắp lại vang lên.

“Tôi, đến, ngay, đây.”

Vu Hoành thở phào nhẹ nhõm, không ngừng cảnh giác quan sát trái phải, sợ rằng quỷ ảnh mặc áo trắng lần trước lại xuất hiện.

Ngôi làng này không bình thường.

Quỷ ảnh còn nhiều hơn chỗ hang động bên ngoài.

Đây cũng là một trong những lý do khiến anh muốn chuyển đi.

Đợi khoảng mười mấy giây.

“Ra chưa?” Thấy cửa vẫn chưa mở, Vu Hoành hơi nhíu mày.

Bên ngoài trời càng lúc càng tối. Nếu không vào nữa thì thực sự nguy hiểm rồi.

“Đến, đây.”

Giọng nói của cô bé nói lắp đột nhiên vang lên sau cánh cửa.

Rất gần, rất gần.

Giống như đang áp sát vào cửa nói chuyện.

Nhưng vừa rồi Vu Hoành căn bản không nghe thấy tiếng bước chân trong nhà!

Trong môi trường cực kỳ yên tĩnh này, anh không thể không nghe thấy tiếng động trong nhà.

Nhưng vừa nãy, giữa những lần đáp lại của cô bé nói lắp, hoàn toàn không có tiếng bước chân nào xen vào.

Giống như…

Giống như cô bé đột nhiên xuất hiện sau cánh cửa.

Khoảnh khắc này, da đầu Vu Hoành lại một lần nữa tê dại.

Cạch.

Cánh cửa từ từ mở ra một khe hở.

Ầm ầm ầm!!!

Ngay lúc này, anh đột nhiên đá một cú, đạp vào cánh cửa gỗ.

Tiếng động lớn vang lên, Vu Hoành giơ cây gậy đinh thép lên đập vào bên trong!

“Chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi!!!”

Cả người anh chìm vào nỗi sợ hãi tột độ, cây gậy đinh thép được gắn đá sáng đập vào cửa như điên.

Phụt phụt phụt!

Sau cánh cửa, một bóng người trắng bệch còn chưa kịp lộ diện đã bị gậy đập bẹp, vỡ tan thành nhiều mảnh, tan biến trong không khí.

“Cô bé nói lắp!!” Vu Hoành gào lên xông vào cửa, nỗi sợ hãi thúc đẩy anh điên cuồng quét mắt nhìn khắp nhà, tay cầm gậy bất cứ lúc nào cũng có thể đập loạn xạ.

Nhưng bên trong trống rỗng, không có ai.

Chỉ có một tờ giấy trên bàn, trên đó có vết than chì.

Vu Hoành thở hổn hển, lúc này mới phát hiện, mũi mình đang nhỏ xuống từng giọt chất lỏng dinh dính.

Anh lau đi, đỏ tươi, là máu.

‘Lần này lại là quỷ ảnh gì… Thậm chí không chạm vào tôi mà đã khiến tôi chảy máu…’

Anh cảm thấy ngực hơi đau, cúi đầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào mà quần áo trước ngực bị rạch một đường dài bằng ngón tay.

Da thịt bên trong có vết thương giống như bị dao cắt, máu đang từ từ rỉ ra.

Rõ ràng là quỷ ảnh vừa rồi đã dùng thủ đoạn không rõ để làm anh bị thương.

Ầm.

Đóng cửa nhà lại, thắp nến.

Vu Hoành ngồi trên ghế, thở hổn hển.

“Nơi quỷ quái này!!”

Anh cúi đầu, chửi một câu.

“Nơi quỷ quái chết tiệt này!!!”

Một lúc sau, anh lại đè nén giọng mắng một câu.

Ánh sáng của ngọn nến kéo dài bóng anh trên mặt đất, không ngừng lay động.

Nhấc tờ giấy trên bàn lên, Vu Hoành đè nén nỗi chua xót trong lòng, nhìn xem.

‘Tôi đi đổi nến, ngày mai sẽ về.’

Không có dấu câu, thậm chí không có cả đoạn văn, chữ viết cũng rất xiên xẹo, điều may mắn duy nhất là có thể đọc hiểu.

Đặt tờ giấy xuống, Vu Hoành dùng một tay bóp mũi, chờ máu mũi ngừng chảy.

“Tôi chắc chắn phải… tạo ra một căn phòng an toàn tuyệt đối! Sẽ không còn phải lo sợ bất kỳ nguy hiểm nào nữa!! Chắc chắn!!”

Anh đã chán ngấy nơi quỷ quái này, khắp nơi đều là bẫy rập, khắp nơi đều là ngụy trang!

Nắm chặt ngọn nến, anh đứng dậy ngồi bên giường, tầm mắt dừng lại ở khe cửa chính và khe cửa sổ.

Đó là vị trí mà côn trùng đen có thể chui vào.

Sự xâm nhập của côn trùng đen không có thời gian cố định, cách nhau ba đến năm ngày một lần.

Theo lời cô bé nói lắp, trước đây, lúc đầu, côn trùng đen chưa nhiều và dày đặc như hiện tại.

Bây giờ có vẻ như ngày càng nhiều, lượng nến tiêu thụ cũng lớn hơn hẳn.

Đợi một lúc, máu mũi đã ngừng chảy, Vu Hoành mới giơ một tay ra kiểm tra vết thương ở ngực.

May mà vết thương không ngứa ngáy gì, vì không có nước sạch nên chỉ có thể chịu đựng, một khi bị nhiễm trùng thì vấn đề sẽ càng lớn.

Xác định không có vấn đề gì, anh thở phào nhẹ nhõm, lắng nghe tiếng gió hú bên ngoài, một mình ngồi bên giường, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi cô đơn dày đặc.

‘Có lẽ, cả làng Bạch Khâu, bây giờ chỉ còn lại một mình tôi?’

Dân làng đều đã ra ngoài, chỉ còn cô bé nói lắp sống một mình ở đây.

Vu Hoành không biết cô bé đã sống sót như thế nào nhưng… chắc chắn rất gian khổ, rất nguy hiểm.

Anh thở dài, ngả người ra sau.

Chương 35. Thí nghiệm thứ hai (3)

Bỗng nhiên mông đè lên một thứ cứng cứng.

Ừm?

Anh đưa tay sờ, cầm lên xem.

Là một chiếc radio.

‘Khoan đã, chiếc radio hỏng này, có thể cường hóa không?’

Vu Hoành đang định đặt nó sang một bên nhưng trong đầu lại đột nhiên lóe lên ý nghĩ đó.

Ý nghĩ vừa lóe lên, lập tức trên bề mặt radio kịp thời hiện ra một con số: 5 giờ 12 phút.

Chức năng của radio là thu tín hiệu bên ngoài, nếu cũng có thể cường hóa, biết đâu sẽ có thu hoạch khác.

Nhìn vào những con số trên đó.

‘Năm giờ, vừa vặn sắp đến lúc trời sáng là có thể hoàn thành, có thể thử xem.’

Cho đến bây giờ, Vu Hoành vẫn chưa phát hiện ra việc cường hóa dấu ấn đen sẽ mang lại phản ứng phụ gì cho mình, mức tiêu hao của nó cũng chỉ là hao tổn tinh thần.

Ngay lập tức, trong lòng anh chắc chắn đáp lại tiếng hỏi cường hóa bên tai.

Trong nháy mắt, chiếc radio trên tay mờ đi, rồi nhanh chóng rõ nét trở lại, trên bề mặt hiện ra những con số: 5 giờ 11 phút.

Thấy bắt đầu đếm ngược, Vu Hoành đặt nó sang một bên, một mình ngồi trên giường, cầm nến, thở dài, trong lòng càng thêm cô đơn và sợ hãi.

Nỗi sợ hãi này không chỉ bắt nguồn từ những quỷ ảnh, quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào xung quanh. Còn bắt nguồn từ những xác chết xa lạ nằm trên mặt đất ngoài kia.

Anh cứ ngồi như vậy, không nhúc nhích, trong lòng suy nghĩ miên man.

Đến khi trời sáng, mới hơi dịu đi một chút.

Uống một ngụm nước, Vu Hoành rời khỏi nhà, bên ngoài không quá nắng, mây đen kéo đến, rõ ràng hôm nay trời sắp mưa.

Không khí ẩm ướt, anh đi trên mặt đất, cổ chân lạnh ngắt.

Đi được một lúc, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía một ngôi nhà.

Trong bóng tối ở đó, có một bóng trắng mờ mờ ảo ảo.

Anh hít một hơi thật sâu, cầm radio nhanh chóng bước nhanh hơn, một đường tiến về phía căn phòng an toàn trong hang động.

Mười mấy phút sau.

Đến căn phòng an toàn.

Bụp.

Cánh cửa gỗ cường hóa bị đóng sầm lại, khóa cửa được khóa lại.

Lúc này Vu Hoành mới hơi thả lỏng một chút, ngồi phịch xuống đất bên mép chăn.

Cầm chiếc radio trên tay, anh quan sát kỹ, phát hiện những con số trên đó đã biến mất.

Còn toàn bộ máy, đã lặng lẽ trở nên mới tinh.

Những chỗ hỏng trước đó cũng được sửa lại.

‘Chẳng lẽ, khả năng cường hóa này của tôi, ngoài việc cường hóa đồ vật, còn có thể sửa chữa những thứ hỏng hóc?’

Trong lòng Vu Hoành khẽ động.

Cầm chiếc radio lật lại, mở hộp pin, phát hiện bên trong còn có hai viên pin số năm vỏ màu xanh.

Anh đè nén sự ngạc nhiên trong lòng, lắp nắp pin vào, bật công tắc.

Tách.

Radio đột nhiên phát ra một tiếng động.

Xoẹt xoẹt…

Tiếp theo, một tràng tiếng xoẹt xoẹt quen thuộc truyền đến.

‘Thật sự có thể dùng được sao!?’ Vu Hoành kinh ngạc.

Cầm máy trên tay lật đi lật lại, anh xác định hoàn toàn không có vấn đề gì, mới đưa lên tai nghe thử.

Nghe thấy âm thanh khá rõ ràng, không có tạp âm, trong lòng càng hài lòng hơn.

‘Điều chỉnh thử đài phát thanh ở nơi này…’

Sau khi đến làng Bạch Khâu, anh luôn phải chạy vạy, cả ngày bận rộn thích nghi với môi trường, đối phó với nguy hiểm.

Bây giờ, căn phòng an toàn trong hang động cũng đã dần có hình hài.

Ít nhất thì khi trốn ở đây, anh có thể cách ly được quỷ ảnh và quái vật, côn trùng, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Tâm trạng hơi thoải mái, Vu Hoành xoay núm tròn lớn ở mặt trước radio, điều chỉnh tần số.

Theo núm tròn từ từ xoay, những tiếng xoẹt xoẹt liên tục lúc cao lúc thấp.

Rất nhanh, xoẹt một cái, một tần số cực kỳ yên tĩnh thoáng vụt qua.

Vu Hoành nhanh chóng quay lại vị trí trước đó, ngay lập tức, theo sự điều chỉnh, một giai điệu buồn bã phát ra từ radio.

Giai điệu như nhạc tang, chậm rãi và dài dòng, giai điệu trầm thấp, khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy nặng nề.

Không đợi Vu Hoành đoán xem là chương trình gì thì trong radio lại truyền đến giọng người.

“Một lần nữa nhắc nhở mọi người, vì lý do thiếu pin, hãy cố định mở radio vào thời gian này mỗi ngày, điều chỉnh băng tần, sau khi nghe xong, hãy tháo pin ra để tiết kiệm điện.”

Một giọng nam rất có từ tính truyền ra từ radio.

“Đây là Cục quản lý ứng phó thảm họa đặc biệt quốc gia, tôi sẽ cung cấp tình hình thảm họa cụ thể ở các địa phương hàng ngày và cung cấp những thay đổi thực tế về các tình huống nguy hiểm thực tế trong thảm họa đen, đồng thời cũng sẽ đưa ra một số dự đoán nghiên cứu của Nhà Bạc về thảm họa đen. Hy vọng mọi người chắc chắn phải coi trọng.”

Nghe đến đây, sắc mặt Vu Hoành đanh lại, biết mình đã tìm đúng đài, lập tức đặt radio xuống đất một bên, lặng lẽ lắng nghe.

Anh vẫn luôn hoạt động ở gần làng Bạch Khâu, vì vấn đề thể lực nên tạm thời không thể đến những nơi lớn hơn, xa hơn.

Mặt khác, ngay cả những nơi lớn cũng không thể có được kết quả nghiên cứu mới nhất của quốc gia.

Vì vậy, nội dung mà radio thu được là vô cùng quý giá đối với anh.

Chương 36. Rắc rối thứ nhất

Lúc này, chỉ nghe radio tiếp tục nói.

“Theo thống kê của Bộ an ninh quốc gia, hiện nay, các khu vực thảm họa đen vẫn đang xảy ra và lan rộng ở nước ta là bảy trăm năm mươi chín nơi. Mỗi khu vực đều chủ yếu là bọ hút máu, thỉnh thoảng xen kẽ quỷ ảnh.”

“Theo nghiên cứu của Nhà Bạc, cường độ tổng thể của thảm họa đen đang tăng theo thời gian. Cường độ của quỷ ảnh cũng đang tăng chậm, hy vọng các khu vực thành phố chuẩn bị phương án ứng phó.”

“Thời kỳ cao điểm sắp đến, trong thời kỳ này, tất cả các thảm họa đen đều có hiện tượng xâm hại tăng mạnh. Trong đó, khả năng kháng ánh sáng của bọ hút máu tăng chậm. Đặc tính này khiến nhu cầu tiêu thụ năng lượng của các thiết bị chiếu sáng tăng lên rất nhiều.”

Vu Hoành lắng nghe cẩn thận, có rất nhiều nội dung phát thanh viên nhắc đến mà anh không hiểu.

Đặc biệt là thảm họa đen tổng thể có xu hướng tăng cường độ, điều này khiến anh một lần nữa dâng lên cảm giác khủng hoảng.

Bây giờ anh chỉ còn lại một ít đá sáng cường hóa, còn lại thì hoặc được khảm, hoặc được đặt ở những nơi tối tăm trong hang động, trở thành sự bảo vệ bí mật của căn phòng an toàn.

Còn chút đá sáng cường hóa này, nếu trong thời kỳ cao điểm gặp phải quỷ ảnh, dù mỗi ngày chỉ một hoặc hai con thì anh cũng không chịu nổi.

Nghe đến đây, anh lập tức quyết định cường hóa thêm đá sáng. Vừa cầm một viên lên chuẩn bị bắt đầu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng sấm ầm ầm.

Tiếp theo là gió mạnh rít gào, ầm ầm.

Đầu tiên là vài hạt mưa rải rác đập vào cánh cửa gỗ, phát ra tiếng động. Sau đó, những hạt mưa ngày càng nhiều, ngày càng dày.

Sét đánh ầm ầm.

Rất nhanh, chỉ mười mấy giây, mưa như trút nước.

Những hạt mưa dày đặc đập vào cánh cửa, phát ra tiếng động giòn tan.

Vu Hoành lập tức phản ứng lại, tìm một cái thùng gỗ mới làm ở góc, mở cửa đi ra, đặt nó ở mép cửa.

Đây là để hứng nước mưa.

Ít nhất nước mưa còn sạch hơn thứ nước bốc mùi thối kia.

Đóng cửa lại, Vu Hoành lắng nghe tiếng sấm đánh ngoài trời, cùng tiếng mưa rơi xối xả.

Nhìn lại bên trong hang động khô ráo, yên tĩnh, trống trải.

Trong lòng lập tức cảm thấy một chút bình yên và ổn định.

Trở lại bên chiếc chăn bẩn thỉu hôi hám, anh ngồi phịch xuống, thở dài.

Mặc dù hôi nhưng an toàn.

Trong tình huống này, ngay cả nước uống cũng không đủ, làm sao dám tắm rửa.

Tắm rửa cần nước…

Bỗng nhiên Vu Hoành động lòng, hơi muốn ra ngoài mượn nước mưa để tắm nhưng lại lo bị ốm, cảm lạnh, sốt, lúc này không có thuốc uống, lỡ bị viêm phổi…

Anh lập tức đè nén suy nghĩ, ngồi im lặng trong hang, nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài qua ô cửa quan sát.

Radio vẫn không ngừng phát.

“… Do số lượng quỷ ảnh ở các địa phương có xu hướng tăng mạnh, Cục quản lý ứng phó sẽ cử đội tuần tra đến các địa phương để tuần tra thường xuyên, thu thập dữ liệu chi tiết về quỷ ảnh.”

Mới nói được vài câu, đột nhiên giọng phát thanh viên ngắt quãng, thở dốc.

“Tin tức khẩn cấp: Thành phố Hy Vọng số 43 ở núi Vũ Lương xảy ra sự cố quỷ ảnh ác tính, đã khiến hàng trăm người thương vong. Do loại quỷ ảnh này có khả năng lây lan cực mạnh, hiện đã tạm dừng mọi liên lạc đối ngoại của thành phố Hy Vọng số 43, cắt đứt mọi hoạt động vận chuyển ra vào bình thường.”

“Xin lưu ý, địa điểm xảy ra sự cố quỷ ảnh ác tính là Thành phố Hy Vọng số 43 ở núi Vũ Lương.”

Phát thanh viên liên tục nhắc lại địa chỉ, giọng điệu nghiêm trọng và căng thẳng.

Vu Hoành nghe mà ngơ ngác.

‘Vậy là hết rồi sao?’ Anh mang vẻ mặt nghi ngờ, không có biện pháp cứu hộ, trực tiếp cách ly luôn sao? Ngay cả vật tư cũng không cho đưa vào?

Nhưng dù anh có chờ đợi thế nào, phát thanh viên vẫn không nhắc lại tin tức vừa rồi, mà tiếp tục nói về những thành tựu khám phá mới nhất của chính phủ, báo cáo dữ liệu nghiên cứu của một tổ chức tên là Nhà Bạc, v.v…

Phát thanh viên không nhắc lại thành phố Hy Vọng đang gặp nguy hiểm nữa.

Một câu cũng không.

Vu Hoành ngồi xổm bên radio, nghe suốt mười mấy phút, vẫn không có dấu hiệu gì.

Cuối cùng, dường như anh đã hiểu ra.

Có lẽ đối với quỷ ảnh, đối với thảm họa đen, ngoài việc phong tỏa, chờ cường độ của nó giảm bớt thì chính phủ cũng không còn cách nào khác để giải quyết.

Đứng dậy, anh thở dài, đi đến cửa, nhìn ra ngoài.

Xoẹt một cái kéo ô cửa quan sát sang một bên, lập tức trên cửa xuất hiện thêm một cửa sổ rộng rãi hình vuông.

Đầu bên kia cửa sổ là một lớp kính chắc chắn, có thể nhìn thấy nước mưa không ngừng trút xuống bên ngoài.

Qua làn nước mưa, khu rừng bên ngoài như bị bóp méo, mờ ảo.

Ầm ầm.

Một tiếng sấm nữa lại vang lên.

Vu Hoành đột nhiên nghĩ đến cô bé nói lắp, không biết bây giờ cô bé thế nào rồi.Có lẽ cô bé đã bị ướt mưa trên đường trở về.

Chương 37. Rắc rối thứ nhất (2)

Hy vọng cô bé không sao.

Trong thời tiết này, anh không thể liều lĩnh ra ngoài tìm người. Hơn nữa, thể chất của cô bé nói lắp tốt hơn anh rất nhiều, nếu anh đi tìm được người thì chỉ trở thành gánh nặng cho cô bé mà thôi.

Nghĩ đến đây, Vu Hoành ngồi phịch xuống đất, thả lỏng cơ thể.

Nhân lúc này một mình an toàn và yên tĩnh, anh tắt radio, cầm viên đá sáng tiếp tục cường hóa.

Bây giờ có hai vấn đề phiền phức nhất, một là số lượng nến có thể không đủ, hai là số lượng đá sáng để cường hóa cũng không đủ.

Ngày mai là ngày cuối cùng, là thời hạn cuối cùng trước khi thời kỳ cao điểm đến, họ có thể cùng nhau ra ngoài một chuyến nữa, đổi thêm ít nến.

Còn đá sáng thì chỉ có thể vừa cường hóa vừa để cô bé nói lắp tranh thủ vẽ.

‘Nếu như những gì radio nói là sự thật, thảm họa đen đang không ngừng gia tăng thì… sau này những người bình thường ở nơi hoang dã thiếu thốn tài nguyên, sẽ sống như thế nào?’ Trong lòng Vu Hoành đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Anh là một người rất dễ sợ hãi, nhát gan, sợ phiền phức nhưng cũng vì vậy, anh luôn suy diễn vấn đề trở nên cực kỳ phức tạp và nguy hiểm.

Đây là một quan niệm cực kỳ bất thường.

Nhưng trong hoàn cảnh này, đặc điểm như vậy dường như cũng phát huy tác dụng không tệ.

‘Nếu như bên ngoài không còn ai thì dù tôi có cường hóa dấu ấn đen, không có thức ăn, tôi cũng không thể sống sót.’

‘Vì vậy, tôi phải tự mình tìm cách giải quyết vấn đề thức ăn. Tự cung tự cấp.’

Bây giờ về cơ bản đã đảm bảo được an toàn, Vu Hoành lại hướng tầm mắt đến thức ăn.

‘Còn đồ lọc nước, cũng phải kiếm một bộ. Đây không phải là thứ tôi có thể tự chế tạo. Phải tính toán thật kỹ.’

Ầm ầm.

Trong rừng mưa như trút nước, những hạt mưa quá dày đặc gần như tạo thành sương mù, bao phủ khắp rừng, che khuất tầm nhìn.

Buổi sáng vốn là thời gian sáng sủa nhưng lúc này lại bị mưa lớn đè nặng, trở nên xám xịt.

Khu rừng rộng lớn như một ổ bánh mì mọc đầy nấm mốc xanh.

Ở khu vực ven rìa, có hai bóng người, như hai hạt vừng, nhanh chóng chạy về phía làng Bạch Khâu.

Hai người mặc áo mưa đen, cầm gậy leo núi, bước chân rất quen thuộc, chạy rất nhanh.

“Nhanh lên, nhanh lên! Trời tối rồi, những thứ ma quỷ đó sắp ra ngoài rồi!” Bóng người phía sau không ngừng thở hổn hển thúc giục.

“Biết rồi… Sắp… Đến…” Bóng người phía trước vóc dáng nhỏ nhắn, trả lời lắp bắp, chính là cô bé nói lắp Y Y vừa trở về từ bên ngoài.

Rất nhanh, hai người chạy một mạch đến dưới chân làng Bạch Khâu, bước vào con đường đá dăm, chạy như bay.

Bùm.

Đến trước cửa kho vật tư, cô bé nói lắp lấy chìa khóa mở cửa, một tay chuẩn bị sẵn đá sáng, có thể sử dụng bất cứ lúc nào.

May mắn là không có gì bất ngờ xảy ra.

Hai người thuận lợi vào nhà, hữu kinh vô hiểm.

Ngay khi hai người vào nhà, trên con đường đá dăm bên ngoài, đột nhiên có một tia chớp lóe lên, chiếu sáng một màu trắng bệch.

Ánh sáng lóe lên, chiếu ra những bóng người mơ hồ đứng trên con đường đá dăm.Rất nhanh, tia chớp biến mất, những bóng người cũng theo đó mà tan biến. Như bong bóng xà phòng.

“Không, không sao.” Cô bé nói lắp thở phào nhẹ nhõm, tháo mũ trùm đầu áo mưa xuống, sau đó nhìn sang một bên.

Người kia cũng tháo mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi của bác sĩ Hứa.

“Chuyến đi này, chỉ tính riêng lượt đi về đã gặp phải nhiều quỷ ảnh hơn trước, đá sáng tiêu hao quá nhiều. Còn con quái vật tối qua nữa… Đài phát thanh chính thức đã đánh giá, không nên xuất hiện ở gần đây mới đúng…”

Lần này cô bé nói lắp tìm cô ta mượn lương thực, cô ta tiện thể lấy cớ để cô bé đi ra ngoài cùng mình, đổi lại, cô ta sẽ đưa cho cô bé nói lắp một ít thịt khô và nấm khô.

Cô ta vốn nghĩ mình tốt bụng giúp đỡ, không ngờ trên đường đi, nếu không có cô bé nói lắp kịp thời giúp đỡ, mấy lần kéo cô ta một phen thì bây giờ cô ta sợ là…

Nghĩ đến đây, mặt bác sĩ Hứa đầy vẻ sợ hãi.

“Lần này không biết…”

Bùm!!

Đột nhiên, một tiếng động lớn.

Cánh cửa gỗ của ngôi nhà bị thứ gì đó đập mạnh vào.

Tiếng động lớn làm rung chuyển cánh cửa, khiến lớp vữa xung quanh rơi xuống một mảng.

Khung cửa rung chuyển dữ dội, rõ ràng đã có chút lỏng lẻo.

“Cái gì vậy!?”

Bác sĩ Hứa hồn bay phách lạc.

“Là con quái vật đó! Nó đuổi theo rồi!! Tại sao vậy!!”

Là con quái vật mà họ gặp ở chỗ ở tạm tối qua.

“Chống! Chống lại!” Cô bé nói lắp lao lên, dùng vai chống vào cánh cửa gỗ.

Bùm!

Nhưng ngay sau đó, một tiếng động lớn nữa lại đập cô bé ngã về phía sau.

Sức mạnh của con quái vật bên ngoài quá lớn, căn bản không thể chống đỡ.

Bùm!

Bùm!

Bùm!!

Cánh cửa bị đập liên tiếp, những chiếc đinh cố định xung quanh khung cửa đang bị rung lỏng từng cái một, lần lượt long ra ngoài.

Chương 38. Rắc rối thứ hai

Bác sĩ Hứa hồn bay phách lạc, nhìn cảnh tượng này, nhất thời cơ thể cứng đờ, mất đi khả năng phản ứng.

“Là nó… Là con quái vật đó… Thật không ngờ…”

Con trai cô ta, lúc đầu cũng chết trong tình cảnh như vậy.

Lúc đó, cô ta và gia đình đã phản ứng ngay lập tức, cố gắng xông lên chống đỡ cánh cửa nhưng tiếng đập dữ dội bên ngoài căn bản không phải thứ họ có thể chống lại.

Chưa đầy nửa phút, cánh cửa đã vỡ tan, con trai cô ta để dụ con quái vật, nhân lúc hỗn loạn xông ra ngoài, chạy xa.

Còn cô ta thì được chồng kéo đi, nhanh chóng chạy khỏi nhà. Trước khi đi, cô ta chỉ nhìn thấy bóng con trai mình ở đằng xa bị con quái vật cắn một cái.

Ầm ầm!!!

Ngay lúc này, cánh cửa gỗ vỡ tan tành, những mảnh vỡ đập vào bác sĩ Hứa đang ngây người.

Nhìn thấy cô ta sắp bị đập vào đầu.

Đột nhiên, cô bé nói lắp bên cạnh vươn tay ra, kéo bác sĩ Hứa lăn sang một bên.

Vù!!

Sau khi cánh cửa vỡ tan, một con quái vật khổng lồ đen ngòm ở bên ngoài lao vào theo quán tính.

Nhân lúc nó chưa đứng vững, bị quán tính khiến tiếp tục lao về phía trước.

Cô bé nói lắp bế bác sĩ Hứa lên, chạy thục mạng.

Cô bé xông ra khỏi cửa, chạy thục mạng, chạy dọc theo con đường đá dăm ra ngoài.

“Chúng ta… đi đâu…” Lúc này bác sĩ Hứa cũng hoàn hồn, run rẩy hỏi.

Trong đầu cô bé nói lắp nhanh chóng lướt qua từng địa điểm.

Cánh cửa gỗ nhà cô bé đã được gia cố nhưng vẫn không cản được con quái vật đó, đổi sang những ngôi nhà khác, cũng không cản được bao lâu.

Phải làm sao?

Phải làm sao?

Phải làm sao đây!!?

Mồ hôi theo tiếng thở gấp gáp chảy xuống từ thái dương cô bé.

Chạy ra khỏi làng, cô bé nói lắp không biết đã chạy đến khu rừng mà ban ngày cô ta và Vu Hoành làm mộc.

Phát hiện không ổn, cô ta vội vàng đổi hướng, chạy về phía những nơi khác, cô bé không muốn liên lụy khiến Vu Hoành cũng bị phát hiện.

Chỉ là cõng một người chạy, lại còn trong mưa, cho dù thể chất và sức mạnh của cô bé khác thường, lúc này cũng bắt đầu mệt mỏi.

Phải làm sao đây??

Trong lòng cô bé không ngừng suy nghĩ cách nhưng dù nghĩ thế nào, trong hoàn cảnh này, không có nhà che chắn, không có đá sáng cản trở, đừng nói đến con quái vật phía sau, chỉ riêng những quỷ ảnh liên tục xuất hiện, cũng không phải thứ mà họ có thể chống lại.

“Y Y… Đặt chị xuống, chết thì chết, chị không thể liên lụy đến em!” Bác sĩ Hứa trên vai cô bé nói từng câu đứt quãng.

Cô bé nói lắp không nói gì, cúi đầu chạy thục mạng về phía xa.

Bùm!!!

Đột nhiên cô bé rẽ trái, đổi hướng chạy nước rút.

Bên cạnh cô bé, một cây cổ thụ bị con quái vật đen phía sau đâm mạnh vào, phát ra tiếng động lớn.

Cây cổ thụ rung chuyển, thân cây bị đâm lõm sâu, gần như sắp đổ.

Vu Hoành cất radio đi, tháo pin ra, dùng lá cây khô đậy lại.

Đây chính là chìa khóa để sau này anh có thể tiếp nhận thông tin từ bên ngoài.

Vì vậy chắc chắn phải bảo quản cẩn thận.

Làm xong những việc này, anh nhìn viên đá sáng, viên đá sáng đang trong quá trình cường hóa, trên bề mặt còn hiện lên những con số đếm ngược, chỉ là rất khó nhìn thấy, nếu không nhìn kỹ thì không thể phân biệt được.

Phù.

Anh thở ra một hơi, không ngờ hơi thở của mình lại biến thành một làn sương trắng nhạt.

“Nhiệt độ thấp như vậy sao?”

Đứng dậy, anh đi đến bên lò sưởi, định nhóm lửa sưởi ấm. Có ống khói nối với lỗ thông gió trên cửa, nhóm lửa sẽ có sự đảm bảo an toàn.

Chỉ là nhìn vào đống củi trong lò sưởi, Vu Hoành biết, cho dù đốt cháy cũng không cháy được bao lâu.

“Haiz… Không biết khi nào cô bé nói lắp mới về… Nếu có thể tìm được than đá gì đó thì tốt rồi…”

Bây giờ khả năng phòng thủ của hang động này mạnh hơn nhà của cô bé nói lắp rất nhiều.

Cửa sổ bên kia, độ dày của tấm ván gỗ chỉ bằng một nửa bên hang động này, hơn nữa chất liệu cũng mềm hơn bên này, vẫn là gỗ nhà cũ đã dùng nhiều năm.

Bây giờ thứ duy nhất còn thiếu, chính là vấn đề sưởi ấm và vấn đề ăn uống.

Giải quyết được, đây sẽ là một căn phòng an toàn đủ tiêu chuẩn đêr trú ẩn.

Bùm!!

Đột nhiên, dường như Vu Hoành nghe thấy tiếng va chạm nhỏ truyền đến từ xa xa phía bên ngoài.

“Tiếng gì vậy?”

Anh cau mày. Trong thời tiết mưa gió này mà vẫn có thể phát ra tiếng động ở bên ngoài, chắc chắn là quái vật hoặc quỷ ảnh.

Đứng dậy, anh muốn ra ngoài xem tình hình.

Nhưng vừa đứng dậy, anh lại lo lắng bị quỷ ảnh bên ngoài để mắt tới. Cái ô cửa quan sát kia đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch, trông khá đáng sợ.

Cho dù có đá sáng cường hóa ngăn cản nhưng bị dọa đến tinh thần suy nhược là chuyện bình thường.

Nghĩ đến đây, Vu Hoành lại ngồi xuống.

Bùm!

Đột nhiên lại có một tiếng động.

Sắc mặt Vu Hoành thay đổi, đột ngột đứng dậy, chạy đến trước ô cửa quan sát, kéo tấm chắn ra nhìn bên ngoài.

Chương 39. Rắc rối thứ hai (2)

Nhìn một cái, anh vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng cô bé nói lắp và bác sĩ Hứa bị một con quái vật đen ngòm truy đuổi.

“Chết tiệt!”

Nhìn con quái vật đó, trong lòng Vu Hoành kinh hãi.

Giữa cơn mưa lớn, trong khu rừng cách đó mấy chục mét, một con quái vật trông giống như một con bọ ve khổng lồ, cao hơn hai mét, dài hơn bốn mét, toàn thân đen ngòm.

Đang không ngừng truy đuổi cô bé nói lắp và bác sĩ Hứa.

Vu Hoành đứng ở cửa.

Bùm!

Anh đột ngột mở cửa.

“Bên này! Mau đến bên này!!!” Anh hét về phía cô bé nói lắp.

Toàn thân anh căng cứng, run rẩy, máu lưu thông nhanh chóng, mặt đỏ bừng.

Cảm giác căng thẳng và sợ hãi mãnh liệt thúc giục anh nhanh chóng đóng cửa lại, đừng để con quái vật đó phát hiện ra mình.

Nhưng trước đó cô bé nói lắp đã cứu anh, giúp anh rất nhiều lần.

Cho dù sợ hãi, Vu Hoành cũng có nguyên tắc làm người, chuẩn mực làm người của mình!

Nắm chặt thanh gậy đinh thép gắn đá sáng bên cạnh cửa, anh cố gắng kiểm soát bản thân, không để nỗi sợ hãi khống chế mình đóng cửa lại.

Không để nỗi sợ hãi ép buộc mình trốn tránh.

“Bên này!! Y Y!!”

Vu Hoành bước ra khỏi cửa, đứng trong mưa, hét lớn.

“Chạy về phía này!!!” Anh gào thật to.

Anh biết, cứ ở bên ngoài như vậy, chạy trốn trong hoàn cảnh ngày càng tối tăm này, một khi quỷ ảnh xuất hiện, kết cục cuối cùng chắc chắn là cái chết.

Thà như vậy, còn không bằng trốn cùng mình, cược rằng cánh cửa gỗ được gia cố này có thể chống đỡ được sự tấn công của con quái vật đó.

Chỉ cần có thể chống đỡ được một lúc, bây giờ là ban ngày, sau khi mây đen tan đi, con quái vật sẽ nhanh chóng rút lui…

Bác sĩ Hứa và cô bé nói lắp ở xa xa nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn. Không chỉ có họ, con quái vật sâu bọ kia cũng nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn về phía này.

Nhân lúc dừng lại này, cô bé nói lắp nghiến răng đổi hướng, định chạy về phía khác.

“Tin tôi đi! Y Y!” Giọng nói của Vu Hoành lại truyền đến.

Cô bé nói lắp khựng người lại, quay đầu nhìn Vu Hoành.

Xa xa, cô bé thấy trên mặt anh lộ ra vẻ quyết tâm đanh thép.

“Đến đây!!” Vu Hoành gào lớn, đưa tay về phía cô bé.

Phù!

Con quái vật đen một lần nữa lao tới, luồng khí thổi bay tóc của cô bé nói lắp.

Cho dù nước mưa làm ướt cũng không thể chống lại luồng khí mạnh mẽ đó.

Ngay lập tức, bác sĩ Hứa là người phản ứng đầu tiên, kéo cô bé nói lắp chạy về phía Vu Hoành.

Hành động của cô ta đã kích thích con quái vật.

Con quái vật đen đó cũng đuổi theo hai người, cùng lao về phía Vu Hoành ở cửa hang.

Đó là một con quái vật bọ ve đen khổng lồ, giống như một cỗ xe tăng có tám chân, ầm ầm lao về phía hang.

Cơ thể to lớn ngang ngửa tê giác, dữ dội lao tới, hoàn toàn gây ra nỗi sợ khác với quỷ ảnh.

Vu Hoành lùi lại một bước, đứng sang bên cửa, nhìn con quái vật đang không ngừng tiến đến, hai chân anh run rẩy.

Một tháng trước, anh chỉ là một người bình thường, một nhân viên văn phòng bình thường.

Một tháng sau, anh lại phải đối mặt với một con quái vật khủng khiếp mà mình hoàn toàn chưa từng biết tới!

Sợ hãi.

Sợ hãi tột độ.

Khiến toàn thân anh cứng đờ, gần như không thể cử động.

Bàn tay phải nắm chặt tay nắm cửa, run rẩy dữ dội, muốn nhanh chóng đóng cửa lại và khóa chặt.

Nhưng Y Y và bác sĩ Hứa vẫn chưa đến!

Bác sĩ Hứa thì thôi đi nhưng cô bé nói lắp thì khác, cô bé đã cứu anh, vì vậy.

Bây giờ anh cũng phải cứu cô bé.

Bùm!

Vu Hoành đột ngột tát mạnh vào hai chân mình.

“Sợ cái mẹ gì chứ!! Chết tiệt!”

“Đứng yên!!”

“Mẹ kiếp đứng yên cho tao!!!”

Anh gầm lên trong lòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô bé nói lắp và bác sĩ Hứa đang ngày càng đến gần.

Hai mươi mét.

Mười lăm mét.

Mười mét.

Năm mét!

Một mét!!

Xoẹt!

Trong nháy mắt, bác sĩ Hứa và cô bé nói lắp lần lượt chạy vào cửa.

Ngay khi họ vào cửa, Vu Hoành lập tức đóng sầm cánh cửa gỗ lại, khóa trái.

Bùm!!!

Tiếp theo, chưa đầy một giây, một tiếng động lớn va vào giữa cửa, khiến cả hang động thoáng rung chuyển.

Bùm!

Bùm!

Bùm!!

Con quái vật đen bắt đầu điên cuồng đâm vào cánh cửa gỗ đã được gia cố.

Dường như nó đang tức giận, tức giận vì Vu Hoành đã cướp mất con mồi của nó.

Nhưng dù nó có đâm thế nào, cánh cửa cũng chỉ rung chuyển, hoàn toàn không có dấu hiệu hư hỏng hay lung lay.

“Phù, phù, phù… Đây, là??”

Cô bé nói lắp nằm vật xuống đất, quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một cánh cửa hoàn toàn khác với ấn tượng trước đây của cô bé.

Cô bé lộ vẻ nghi ngờ.

Cô bé nhớ, trước đây mình và Vu Hoành làm, hình như không phải cái này?

Cánh cửa trước mắt này cao cấp hơn nhiều so với cánh cửa trước đó. Cũng trông chắc chắn hơn hẳn.

“Sau khi cô đi, tôi đã hoàn thiện lại cánh cửa này, gia cố xung quanh.”

Chương 40. Rắc rối thứ hai (3)

Vu Hoành nhìn ra sự nghi ngờ của cô bé, cũng ngồi phịch xuống, thở hổn hển giải thích.

“…”

Cô bé nói lắp ngây người nhìn anh, cánh cửa gỗ trước đó, đến cánh cửa gỗ dày được hoàn thiện trước mắt, khoảng cách giữa hai cánh cửa thực sự có chút…

“Đừng nói nữa, mau đến chống đỡ!”

Vu Hoành đứng dậy, xông lên dùng vai chống vào sau cửa.

Bác sĩ Hứa và cô bé nói lắp cũng vội vàng đứng dậy, giúp chống cánh cửa.

Tiếng ầm ầm vẫn không ngừng nhưng ba người hợp sức, con quái vật bên ngoài rõ ràng đã không còn đâm vào cánh cửa gỗ này nữa.Tiếng va chạm kéo dài khoảng hơn mười lần. Sau khi phát hiện cánh cửa gỗ không hề lay động.

Không lâu sau, thấy không có tiến triển gì, cuối cùng con quái vật cũng quay người bỏ đi, nhanh chóng biến mất trong màn mưa.

Rầm một tiếng.

Vu Hoành và hai người kia ngã xuống đất, toàn thân mềm nhũn, thở hổn hển.

Tiếng thở dốc dữ dội khiến toàn bộ hang động trong chốc lát vang lên từng hồi, khuấy động những luồng khí xoáy nhỏ.

“Tôi đã nói rồi… tin tôi đi?” Mặt Vu Hoành tái mét, nói từng tiếng một.

“Cánh cửa này?” Cô bé nói lắp vẫn không hiểu, cánh cửa gỗ trước đây không phải như vậy, sao chỉ một ngày không gặp mà…

“Cuối cùng các người đã gặp phải chuyện gì, cuối cùng con quái vật kia…” Vu Hoành không trả lời, mà nhìn về phía bác sĩ Hứa, cố gắng lấy thông tin từ cô ta, vì giao tiếp với cô bé nói lắp này quá chậm.

Bác sĩ Hứa mặt tái mét, trên bắp chân vẫn còn vết máu từ từ rỉ ra. Nghe vậy, cô ta cẩn thận quan sát cánh cửa gỗ đã được cường hóa, lại quan sát những nơi khác trong hang động.

“Đây chính là nơi an toàn do các người tự xây dựng…”

Rầm!!!

Ngay lúc này.

Một tiếng động lớn ngay lập tức cắt ngang lời cô ta.

Giữa tiếng động ấy, cánh cửa gỗ một lần nữa rung chuyển dữ dội, xung quanh ào ào rơi xuống những mẩu đá vụn.

Xì!

Bên ngoài truyền đến tiếng rít trầm đục kỳ lạ.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!!

Tiếp theo là một loạt tiếng va đập điên cuồng dồn dập.

Lần này, lực mạnh hơn trước rất nhiều.

Cánh cửa gỗ đã được cường hóa run rẩy dưới lực mạnh, liên tục phát ra tiếng rung nhẹ.

Ba người ngẩn người một lúc, lập tức phản ứng lại.

“Là con quái vật đó!! Nó chưa đi!!”

Bác sĩ Hứa hét lên, giọng cô ta so với bình thường cao hơn nhiều, gần như hoàn toàn biến đổi.

Vu Hoành và cô bé nói lắp không nói hai lời, xông lên trước một bước, dùng vai chống vào sau cánh cửa.

Bác sĩ Hứa thấy vậy, cũng nghiến răng đứng dậy, chống vào cánh cửa gỗ.

Ầm! Ầm! Ầm!!

Tiếng va đập dữ dội liên tiếp khiến cánh cửa gỗ cường hóa cũng bắt đầu rung chuyển liên tục, các vít cố định bên ngoài khung cửa cũng bắt đầu nới lỏng.

“Chống đỡ!!” Vu Hoành gào lên.

Một lần rồi lại một lần.

Ba người liều mạng chống đỡ cánh cửa gỗ, chống lại sự nới lỏng do va đập.

Họ đều biết, một khi cánh cửa bị đập vỡ, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Vì vậy, lúc này họ đã dùng hết sức lực.

Một phút.

Hai phút.

Năm phút.

Mười phút.

Cho đến mười ba phút.

Cơn mưa lớn bên ngoài dần tạnh, bầu trời u ám tan bớt mây đen.

Giữa những đám mây, cuối cùng cũng có ánh nắng chiếu xuống, giống như những tia sáng vàng thẳng tắp.

Ầm!!

Tiếng động lớn cuối cùng.

Ba người bị rung chuyển dữ dội, xung quanh cánh cửa đã xuất hiện những vết nứt rõ ràng, sắp rơi khỏi bức tường đá ở cửa hang.

Xì!!

Cuối cùng con quái vật bọ ve khổng lồ đó phát ra một tiếng rít kỳ lạ, rốt cuộc cũng không còn va đập nữa, bắt đầu rút lui.

Tiếng rít nhanh chóng xa dần, rồi hoàn toàn biến mất.

Ba người vẫn chống chặt cánh cửa gỗ, không nhúc nhích, sợ rằng đối phương sẽ bất ngờ tấn công trở lại.

Tiếp tục đợi thêm mười mấy phút.

Ánh nắng vàng bên ngoài dần dần từ khe hở của ô cửa quan sát chiếu rọi vào, Vu Hoành mới biết, hẳn là đã an toàn rồi.

Phịch.

Anh lập tức ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.

Mệt quá, suýt nữa, suýt nữa thì bị phá vỡ phòng thủ, cánh cửa suýt bị đập vỡ.

Chỉ với trạng thái của ba người họ vừa rồi, một khi bị phá vỡ, kết quả không cần phải nói cũng biết.

Chắc chắn sẽ chết.

Trong tình trạng chống đỡ đến mức sắp kiệt sức, ba người căn bản không thể chạy ra ngoài xa hơn được nữa.

May mắn thay, mọi chuyện đã kết thúc.

Phì phò, phì phò, phì phò.

Tiếng thở của ba người giống như tiếng gió, mồ hôi chảy thành dòng từ trán và má xuống, rơi xuống đất, in thành từng chấm đen.

“Bây giờ không sao rồi… hẳn là vậy, bên ngoài có nắng rồi…” Vu Hoành đứng dậy, xoạch một tiếng, kéo ô quan sát ra, nhìn ra ngoài.

Qua lưới thép, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, một luồng không khí ẩm ướt lạnh lẽo thổi qua, phả lên mặt anh, khiến toàn thân anh run run.

Nhìn trái nhìn phải qua cửa sổ, anh hoàn toàn xác định được con quái vật đó đã biến mất, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.

Quay đầu lại, nhìn hai người cũng đang ngồi bệt dưới đất.

“Vừa rồi thứ đó là gì? Thế nào mà các người lại chọc giận nó?”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay