[Dịch] Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Tập 5: Không thấy (c41-c50)
❮ sautiếp ❯Chương 41: Không thấy.
Sau khi Đỗ Duy rời đi.Bốn người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao có một thằng cha với gương mặt không cảm xúc thỉnh thoảng lại xỏ xiên mấy câu, khiến bọn họ vô cùng chán ghét.
“Chúng ta có nên đợi một lúc rồi mới đi hay không, lỡ lại gặp phải thằng cha châu Á đó thì phiền lắm.”
“Còn nữa, tớ biết cậu sợ mấy nhà ma, nhưng hành vi muốn mời thằng cha đó đi cùng, vô cùng sai lầm.”
Lisa cong môi nói, nhưng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy từ sau khi thằng cha đó rời đi, nhiệt độ không khí dường như giảm xuống đôi chút, khá lạnh lẽo.
Có lẽ đó là ảo giác…
“Ừ. Tớ chỉ nghĩ có thêm người, sẽ càng thêm an toàn, nếu đã thế thì, 4 đứa bọn mình vẫn ổn.”
Bob gật đầu, thật ra gã đã theo đuổi Lisa một thời gian dài, nên đương nhiên là muốn đi theo cô.
Sau khi suy nghĩ, Bob bất ngờ đề nghị: “À, phải rồi, các cậu có muốn trải nghiệm những tràng cảnh khác của ngôi nhà kinh dị này không? Nó có vẻ khá thú vị.”
“Quên đi, chúng tớ không có hứng thú với những tràng cảnh dọa ma cấp thấp như vậy.”
Hai người còn lại đồng loạt lắc đầu, họ là một cặp đôi mới quen nhau. Đã từng chơi nhà ma, cho nên lập tức từ chối lời đề nghị của Bob.
Thấy vậy, Bob xấu hổ cười, nói: “Vậy thì chúng ta hãy đi chậm lại, tớ nhớ sau khi vượt qua Xác ướp sống lại và Bảo tàng sáp kinh khủng, sẽ có tràng cảnh càng kích khích hơn. Tôi nghe nói đây là tràn cảnh đáng sợ nhất trong Ngôi nhà kinh dị.”
“Đồng ý.”
“Tớ cũng vậy.”
Ngay khi bọn họ đang thảo luận về lịch trình tiếp theo của mình, những gì Đỗ Duy nhìn bằng năng lực Quỷ Nhãn là hồn ma với khuôn mặt trắng bệch, đột nhiên đưa đôi tay trắng nhợt rợn người của mình xuyên qua tấm nệm tatami, dùng một phương thức kỳ dị, chậm rãi nâng người lên.
Nụ cười quái dị trên khóe miệng ả ta mỗi lúc một rộng, ngoác đến tận mang tai. Ả cúi đầu rất thấp, khiến mái tóc đen dài chặn ngang trước mặt, trông càng thêm gớm ghiếc.
Sau đó… hai tay ôm ngực, tựa vào lưng của Lisa.
Mới nhìn, trông khá giống với một trò chơi của con nít, lưng tựa lưng…
Nhóm người tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng dần dần, Lisa cảm thấy cơ thể của mình ngày càng nặng nề, tốc độ buộc phải chậm lại, nhanh chóng bị tách xa khỏi nhóm.
Cô cảm thấy rất khó chịu, cả người như bị thứ gì đó kéo về phía sau. Thậm chí cô còn cảm thấy, nhiệt độ dường như mỗi lúc một thấp, cùng với tiếng nhạc quái đản trong Ngôi nhà kinh dị, tình trạng cơ thể cũng biến đổi theo chiều hướng xấu…
Đầu tiên là chân bị đau, sau đó cổ bỗng thấy ngứa.
Nghiêm trọng nhất là phần lưng, có cảm giác nhớp nháp, lạnh lẽo, ẩm ướt, cứ như chạy giữa màn sương mù bị thấm ướt, nổi hết cả da gà.
Chẳng qua, cô không đổ mồ hôi, nhưng rất khó chịu.
“Cậu sao vậy? Trông có vẻ không thoải mái…”
Lúc này, Bob mới để ý đến tình huống của cô, quay sang hỏi và kêu lên với cặp đôi kia: “Chờ một chút, cô ấy bị tụt lại.”
“Này, Lisa, cậu thấy ổn chứ?”
Lisa lắc đầu nói: “Tớ không sao, nhưng chân hơi đau. Có lẽ lúc ở trong Nhà ma kinh hoàng, nhân viên đã hơi quá tay khi túm lấy chân của tớ.”
Vừa nói, cô vừa cúi thấp người, xắn ống quần bò lên, trên mắt cá ở cả hai chân đều có vết bầm dấu bàn tay màu xanh đen khá mờ nhạt, còn có dấu hiệu sắp chuyển sang màu đen, giống như hình xăm hay ký hiệu nào đó.
Lisa tức giận mắng: “F*ck, sau khi ra ngoài nhất định phải khiếu nại đám nhân viên này.”
Bob cũng nhìn thấy vết bầm tím trên mắt cá chân của Lisa và lo lắng nói: “Có vẻ như vết thương khá nghiêm trọng, hay giờ chúng ta đi về, đến hiệu thuốc mua một ít thuốc.”
Người đàn ông kia nói: “Có vẻ không nghiêm trọng lắm. Nếu giờ chúng ta rời đi, thì sẽ phí tiền vé.”
Anh ta không quen Lisa, vì vì bạn gái anh ta là bạn thân của Lisa, nên mới đi cùng.
Mục đích cũng rất đơn giản, nhà ma đó nha… Sau khi bạn gái sợ hãi, không chừng có thể sờ mó chút xíu, dù sao cũng chỉ mới tán, chưa xơ múi được gì…
Nhưng đối tượng của anh khó chịu nói: “Lisa bị thương, em nghĩ chúng ta nên nghe lời Bob.”
Thấy vậy, Lisa nghiến chặt răng, không muốn để bạn mình cãi nhau với bạn trai, nói: “Không, tớ nghĩ chắc không có vấn đề gì lớn đâu. Tớ sẽ đợi đến khi ra ngoài.”
“Cậu chắc chứ?”
Bob nhìn về phía cô, với ánh mắt lo lắng.
“Tất nhiên!”
Lisa cảm thấy ngoại trừ hơi đau ra, cũng chẳng có chuyện gì ghê gớm, sẽ không ảnh hưởng đến hành động của cô.
Chính chủ cũng không cảm thấy không sao, Bob chỉ đành gật đầu, nói, “Vậy chúng ta hãy tiếp tục xuất phát, đi thêm vài bước nữa chúng ta sẽ đến tràng cảnh xác ướp sống lại. Cậu có thể ngồi trên quan tài của các pharaoh và nghỉ ngơi một lúc.”
“Thôi dẹp đi, giờ tớ thấy hơi ghét mấy thứ đó.”
Lisa đảo mắt và tiếp tục bước đi cùng những người khác.
……
Lúc này, Đỗ Duy đã đến khu vực xác ướp sống lại.
Nhưng hắn lại gặp phải một chuyện kỳ lạ, trong trạng thái Quỷ Nhãn cũng không phát hiện dị thường, nhưng theo bản năng, hắn cảm thấy tràng cảnh có gì đó không bình thường.
Trong không khí có một mùi lạ, khiến hắn mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc.
Đỗ Duy cau mày nhìn cách bố trí của tràng Xác ướp sống lại.
Trảng cảnh thiết kế rất sơ sài.
Thậm chí có thể được cho là hơi có phần qua loa, chỉ khắc một bức phù điêu lớn theo phong cách Ai Cập trên tường. Tất nhiên, nội dung chứa đầy những truyền thuyết kỳ lạ, và một số quái vật chỉ có trong tưởng tượng. Ví dụ: phần trên là cơ thể người, còn phần dưới là rắn hay gì đó, nửa mặt người nửa mặt thú.
Sau đó, tùy tiện bày mười quan tài vàng của các pharaoh Ai Cập – trên thực tế, lớp vàng bên ngoài là nước sơn.
Mỗi chiếc quan tài đều ở trạng thái nửa mở, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong mỗi quan tài có một xác ướp nằm bên trong, chúng được quấn trong lớp vải liệm cũ màu nâu, không khác mấy với những bộ phim điện ảnh và truyền hình.
Nếu không phải còn có ánh sáng âm u, cùng với tiếng gió thổi ghê rợn do Nhà ma cố ý tạo ra, Đỗ Duy còn tưởng đây không phải là một tràng cảnh trong nhà ma.
Cốc cốc cốc…
Đỗ Duy xách túi, gõ quan tài gần mình nhất rồi nhìn vào trong.
Có âm thanh răng rắc vang lên, như thế nhận được một tín hiệu nào đó, một xác ướp trực tiếp ngồi dậy khỏi quan tài, hai tay duỗi ra và một tiếng gầm khủng khiếp phát ra từ cổ họng.
“Không phải nhân viên của nhà ma?”
Đỗ Duy bình tĩnh nhìn xác ướp, đưa tay đè nó xuống, liếc nhìn khu vực lóe sáng ở nơi nào đó giữa quan tài, thầm lắc đầu.
“Cảm biến hồng ngoại.”
“Có vẻ đây chỉ là một tràng cảnh doạ ma bình thường, ngay cả Quỷ Nhãn cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng tại sao mình lại cảm thấy có điều gì đó không ổn?”
Đỗ Duy cau mày bước tới bên cạnh quan tài.
Cốc cốc…
Vẫn như trước, một xác ướp ngồi dậy gầm thét.
“Tiếp tục……”
Đỗ Duy không dừng lại, hắn cảm thấy mình đã lờ mờ nắm được manh mối nào đó, về đám nhân viên làm việc trong Ngôi nhà kinh dị này.
Điều này, có thể ảnh hưởng đến những hành động tiếp theo của hắn.
Bộ thứ ba…
Thứ tư…
Ngay sau đó, Đỗ Duy đã đến chiếc quan tài cuối cùng, hắn lại gõ…
Nhưng xác ướp không ngồi dậy, nằm bất động trong quan tài, lặng im như chết…
Đỗ Duy cúi đầu lạnh lùng nhìn xác ướp, dưới ánh đèn mờ ảo, con ngươi càng thêm đen tối…
Rút ra con dao găm thánh giá màu bạc lấy được từ thợ săn Andrew Dawkwe, hắn bèn dùng mũi dao rạch tấm vải liệm quấn quanh xác ướp.
Rất nhanh…
Đỗ Duy nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu mở to hết cỡ, đang nhìn mình chằm chằm.
Là một xác chết…
“Có lẽ mình đã biết tại sao không nhìn thấy nhân viên nào trong này.”
Chương 42: Chạm trán ác linh.
Cộp cộp cộp ……
Tiếng bước chân mỗi lúc một nhanh.
Sau khi rời khỏi tràng cảnh Xác Ướp Sống Lại, Đỗ Duy tiếp tục đi vào sâu trong Ngôi nhà kinh dị.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hễ khu vực nào không có gì bất thường, hắn đều chỉ nhìn lướt qua, không mấy chú ý.
Mà Ngôi nhà kinh dị cũng mỗi lúc một quái dị, khiến hắn bỗng cảm nhận được điều gì đó bất thường.
Bất ngờ….
Khi đi đến một hành lang chật hẹp, Đỗ Duy dừng lại, con ngươi hơi co lại, mang theo ánh mắt dò xét nhìn qua.
Hành lang này rộng khoảng 1,5 mét, cao khoảng 2 mét, những ngã rẻ giao vào nhau tạo thành hình chữ thập.
Cứ cách 3 mét lại có một chiếc đèn chùm kiểu cũ, ánh đèn cứ chớp chớp loè loè, cứ như thiếu điện, trông khá là mờ ảo.
Trên mặt đất có những vết bẩn lớn màu nâu sẫm, trông khá giống như vết máu sau khi đông đặc.
Hai bên hành lang, ngay dưới vị trí của đèn chùm, tương ứng với hai cánh cửa sắt đã cũ nát và han gì.
Đỗ Duy bình tĩnh nhìn vào cánh cửa sắt, hắn chú ý, ở vị trí ngay phía trên của mỗi cánh cửa sắt đều có một song cửa sổ sắt nhỏ hình chữ nhật có thể mở ra.
Rõ ràng đây là do người của Ngôi nhà kinh dị, cố ý sắp đặt những cánh cửa như vậy để tạo không khí ma quỷ.
Mà những cánh cửa sổ sắt này…
Đỗ Duy còn nhớ cách đây 2 năm, trong một số bài báo viết về nhà tù của thế kỷ trước, hắn nhìn thấy những hình ảnh về cánh cửa sắt tương tự, tạo hình cơ bản giống nhau.
Mà ở trong trạng thái Quỷ Nhãn, giữa hành lang chật hẹp hình chữ thập, Đỗ Duy nhìn thấy ở phía trước, trong một góc tối ánh sáng không chiếu tới, có một bé gái mặc đầm lolita, khoảng 7-8 tuổi, đang ngoắc tay với mình…
Bé gái nở nụ cười trên môi, đôi mắt xanh trong veo, ngây thơ đáng yêu cực kỳ, khiến người ta muốn tới nựng má một cái.
Nhưng chiếc đầm với đầy vết máu đỏ tươi, cùng với những động tác cứng nhắc, tựa như máy móc cực kỳ, khiến người ta cảm thấy rợn người.
“Hình như nó không phải linh hồn, mà là ác linh…”
Đỗ Duy tự nhắc nhở chính mình, thầm cảnh giác, hắn có thể cảm nhận được sự độc ác lạnh lẽo, âm u như mặt hồ băng giá bộc lộ rất rõ.
Sau một lúc đắn đo, suy nghĩ…
Hắn không chút do dự quay đầu bỏ đi…
Đối phó với ác linh không đơn giản như tưởng tượng, trong tình huống chưa biết môi giới của nó là gì, rất khó xử lý.
Muốn tiêu diệt ác linh, hay “bắt” được, nhất định phải tìm được môi giới liên quan đến ác linh đó, ngoài ra không có cách nào khác.
Lễ trừ tà chỉ có thể xua đuổi ác linh đeo bám trên người, nếu không biết môi giới là gì, thì tỷ lệ thất bại thậm chí có thể lên tới 80%.
Đỗ Duy rất muốn đẩy nhanh quá trình ác linh hoá của mình để tăng thêm sức mạnh khi đối đầu với The Nun. Vì vậy hắn mới tìm kiếm Annabelle, nhưng hắn không muốn dính líu tới chuyện không liên quan đến mình.
Ví dụ như, trực diện đối đầu với một ác linh…
Cộp cộp cộp ……
Tiếng bước chân rời đi nhanh chóng, càng ngày càng xa.
Trong bóng tối, bé gái ác linh mặc đầm, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, bé vẫn ngoắc tay một cách máy móc…
Chỉ là vết máu trên chiếc đầm của bé gái càng ngày càng đậm đặc, như thế máu đang chảy ra vậy.
……
Ở một nơi khác….
Nhóm 4 người Bob cũng đã đến với tràng cảnh Xác Ướp Sống Lại.
“Nhìn kìa… mấy chiếc quan tài của pharaoh này thật giả tạo, chắc không phải mới được sơn đó chứ…”
Cô gái trong cặp đôi liếc nhìn 10 chiếc quan tài pharaoh bằng vàng đặt dưới đất, cong môi, quay đầu nhìn chằm chằm vào bức tường không? lồ khắc phù điêu theo phong cách Ai Cập.
“Bức phù điêu này thật buồn cười, tràng cảnh này có vẻ chẳng có gì thú vị cho lắm.”
“Không thể nào, các đánh giá trực tuyến nói rằng nơi này rất đáng sợ. Nếu chúng ta chạm vào những xác ướp trong quan tài, có thể sẽ có một điều bất ngờ.”
Bạn trai của cô mỉm cười, đi đến bên cạnh, khoác vai và chỉ vào nắp quan tài: “Baby, em có muốn thử không?”
“Tuỳ…”
Bob ở bên thấy hai người đang đi về phía quan tài của pharaoh, suy nghĩ một lúc, gã nói với Lisa: “Cậu mệt à? Trông cậu không khỏe lắm?”
Lisa tái mặt lắc đầu: “Không hiểu sao, mới đi một đoạn ngắn mà thể lực của tớ đã gần như cạn kiệt, giống như vác vật nặng chạy cả km.”
Bob nói với vẻ quan tâm: “Nếu thế, Lisa, cậu hãy nghỉ ngơi đi, đợi hai người quay lại, chúng ta sẽ quay về.”
Lisa ngồi xổm trên mặt đất, xua tay nói: “Thôi, hai người bọn họ đang vui vẻ…”
Rồi cô chỉ vào hai người đang háo hức muốn thử, và bước đến quan tài của pharaoh.
“Nhìn xem, cô ấy chắc chắn sẽ sợ hãi, sau đó xà vào vòng tay của bạn trai… cô ấy sẽ….”
Lời vừa mới được nói, chuyện đã xảy ra như những gì họ mong đợi…
Cô bạn thân của Lisa thò đầu nhìn xác ướp trong quan tài, vẫy tay chào: “Xin chào, có phải là nhân viên không ạ?”
Giây tiếp theo….
Xác ướp, được bọc trong tấm vải liệm, trực tiếp ngồi dậy, giơ hai tay lên cao, và có một tiếng gầm khủng khiếp vang lên.
“Ahhhhhhhhhhhhh!!!”
Cô gái lập tức rụt người lại, toàn thân phát run, bạn trai cô rất lanh mở rộng vòng tay, an ủi: “Đừng sợ, đều là giả.”
“Không, em không sợ.”
“Phải phải, nhìn này, nó chỉ là một con rối cơ khí.
Thấy vậy, Bob há hốc mồm, tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Lisa nói một cách tinh nghịch: “Nhìn kìa, một kỷ xảo quá nhàm chán…”
Bob đưa ngón tay cái, tán đồng: “Thật sự rất nhàm chán, cả tớ cũng không còn thấy sợ hãi nữa”.
Nghe vậy, Lisa bỗng nói: “Này, tớ đột nhiên nhớ tới thằng cha đeo ba lô lúc nãy.”
“Tại sao? Cậu nhắc thằng cha đó làm gì?”
“Đương nhiên, thằng cha đó thật vô duyên thúi.” Lisa thở dài: “Có điều cậu không cảm thấy, cảnh thằng cha đó cảnh cáo chúng ta nhanh rời đi, trông rất giống cảnh trong phim kinh dị sao? Tuy tớ nghĩ thằng cha đó cư xử như một tên hề, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu.”
“Haha, nghe cậu nói vậy, tớ cũng đột nhiên nghĩ tới thằng cha đó.”
Bob cười ngay tức khắc, gã cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Lisa có vẻ thân thiết hơn. Gã nheo mắt, muốn tranh thủ thời cơ để tỏ tình, nói những câu để lấy lòng đối phương, nhưng lại cắt ngang bởi một tiếng hét chói tai.
“F*ck! Cái gì thế này, có người chết ở trong quan tài!”
“Cậu nói cái gì? Người chết?”
Bob theo bản năng đứng lên, chỉ có thể nhìn thấy 2 người đồng bạn đang cực kỳ hoảng sợ.
Vừa rồi, hai người đã đến cỗ quan tài cuối cùng, đang nghĩ sau khi chơi xong tràng cảnh này sẽ đến một chỗ yên tỉnh nào đó ngồi nghỉ, nhưng lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến bọn họ vô cùng kinh sợ.
Trong quan tài của pharaoh, xác ướp vốn đang nằm, được quấn chặt trong tấm vải liệm đã bị thứ gì đó cắt ra, những miếng vải dài và mảnh vương vãi khắp nơi.
Thứ đang phơi bày trước mặt họ là một xác chết đẫm máu, với đôi mắt mở to và vẻ mặt gớm ghiếc.
Chương 43: Tụt lại phía sau.
Những lời của đồng bạn cũng không nhận được sự tin tưởng từ Bob.
Suy cho cùng, theo ý kiến của gã đây là một cặp đôi vừa mới quen, kỹ năng diễn xuất còn kém…
Vì vậy, ban đầu Bob cho rằng họ đang nói đùa, hoặc muốn tạo bầu không khí kinh dị.
“Xác chết?” Gã ta tỏ vẻ khó tin: “Các bạn của tôi ơi, điều này không buồn cười chút nào. Xác chết có ở khắp mọi nơi trong Ngôi nhà kinh dị, ok?”
“Tớ đồng ý.” Lisa cũng tán thành, vẻ mặt đầy vẻ đùa cợt: “Nhưng mà, biểu cảm trên mặt của hai cậu vừa rồi khá tốt, rất giống với diễn viên trong phim kinh dị, rất đáng sợ.”
“F*ck, chúng tớ không có nói đùa với cậu, thật sự có người chết!”
“Hả? Hai cậu khẳng định không nhìn lầm?”
Bob nhìn thấy biểu cảm kinh hãi trên mặt họ, toàn thân thì không ngừng run rẩy, không giống như đang nói dối, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khác thường.
“Vớ vẩn, chẳng lẽ có phải thi thể hay không, chúng tớ cũng không phân biệt được?”
Nghe đến đây, Bob và Lisa nhìn nhau, sắc mặt của cả hai đều nghiêm túc hơn.
Đứng lên, bước tới chiếc quan tài cuối cùng.
Bob cúi mặt, cẩn thận nhìn vào quan tài.
Gã nhìn thấy một xác chết, gớm ghiếc và đáng sợ, ngay cả máu cũng chưa đông lại, như thế vừa mới chết.
Trong nháy mắt, một cơn ớn lạnh rợn tóc gáy khiến gã run rẩy toàn thân, cứ như bị điện giật, tim đập dữ dội vì sợ hãi.
Biểu cảm của Lisa lại càng nghiêm trọng hơn, trước đó cô đã bị doạ sợ, tâm trạng rất tồi tệ, cộng với ánh đèn mờ ảo mà người ta cố tình bố trí xung quanh, lại thêm tiếng nhạc quái gở như có như không. Cô vốn đã nghi ngờ có quỷ, nay lại càng thêm căng thẳng thần kinh.
Sau khi nhìn thấy xác chết trong quan tài, sắc mặt cô càng tái nhợt như tờ giấy, không kìm được lùi về sau mấy bước, ngã xuống đất, gần như không thể thở nổi.
“Trời ạ, sao lại xác chết ở đây?”
Bob hít sâu một hơi, miễn cưỡng nói: “Mọi người đừng lo lắng, chúng ta phải rời khỏi đây, báo cảnh sát, đúng rồi mau báo cảnh sát.”
Vừa nói, gã vừa hét lên với những người khác.
Cặp đôi và Lisa gật đầu, trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất — CHẠY.
Khi chuyện kinh khủng như vậy xảy ra, không ai dám ở lại, lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Dù gì họ cũng chỉ là sinh viên, dù bình thường cũng hay xem phim kinh dị nhưng không có nghĩa là họ sẽ cư xử bình tĩnh khi nhìn thấy thi thể.
Hoảng sợ, hoang mang, thậm chí không thể suy nghĩ… là những biểu hiện mà một người bình thường hay có.
Trong số 4 người, cặp đôi chạy trước, Bob và Lisa ở phía sau.
Lúc này, thể lực của Lisa đã tiêu hao gần hết, cố gắng lắm mới có thể nhấc chân bỏ chạy, vì vậy nhanh chóng bị người khác bỏ xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng người khác xa dần.
Cô thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng, như thế đang cõng vật nặng, tốc độ mỗi lúc một chậm.
Phải biết, bình thường cô ấy rất thích chạy bộ, loại tình huống này gần như không thể xảy ra.
“Mình bị làm sao vậy nhỉ?”
Cô càng thêm hoảng sợ, ánh đèn trong Ngôi nhà kinh dị càng thêm mờ mịt. Trước mắt của cô chỉ toàn là bóng đen âm u, gần như phá nát mọi cảm xúc của cô.
“Chờ một chút, tớ bị tụt lại phía sau! Chờ tớ đã, này! Mấy cậu không nghe thấy sao?”
Lisa nghiến răng ken két, không dám dừng lại, bởi vì thể lực không còn bao nhiêu nên giọng nói không thể truyền đi xa.
Không ai nghe thấy…
Lisa nhìn ba người Bob càng lúc càng chạy xa dần, đôi mắt ầng ậng nước, cô tuyệt vọng chạy về phía trước, cố gắng đuổi kịp những người bạn của mình.
Tuy nhiên, cô không để ý rằng tốc độ khoảng cách bước chân của mình ngày càng nhỏ, thậm chí còn chậm hơn lúc bình thường.
“Chết tiệt!”
Lisa thở hổn hển, cúi đầu và dừng lại, cô không thể chạy được nữa, người ướt đẫm mồ hôi, như thế mới ngoi lên khỏi mặt nước.
Lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy, cái bóng dưới chân dường như có thêm cái gì đó rất kỳ dị, như thế có người đang dựa vào lưng của cô…
……
Ngay tại thời điểm đó, vẻ mặt của Đỗ Duy cũng rất xấu, hắn lại trở về con đường hình chữ thập với ánh đèn mờ ảo nhấp nháy.
10 phút trước, hắn quay lưng bước đi, thử đi vòng qua từ một nơi khác.
Nào ngờ, dù đi bằng đường nào, thì hắn cũng sẽ quay về chỗ cũ, cho dù bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn cũng không mang đến bất kỳ thay đổi nào.
Điều này là bất thường…
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn vào góc khuất đối diện hành lang, nơi có bé gái mặc chiếc đầm đẫm máu đang đứng, máu chảy xuống thấm ướt cả mặt sàn.
Quỷ Nhãn là một loại hiện tượng, dần dần hiển ra sau khi bị ác linh ăn mòn.
Giai đoạn 1, nhìn thẳng vào các ác linh.
Giai đoạn 2, nghiêm trọng hơn.
Giai đoạn 3, khi bị ăn mòn hoàn toàn, bắt đầu xuất hiện ác linh hoá.
Đây cũng là sức mạnh để người thợ săn dám đối mặt với ác linh.
Ít ra cho đến nay, trong trạng thái Quỷ Nhãn, không có ác linh nào có thể lừa Quỷ Nhãn, ngoại trừ con ác linh có tính lan truyền cực kỳ mạnh trong nhà hắn.
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu của Đỗ Duy, hắn điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Ác linh không thể lừa Quỷ Nhãn, nhưng chúng có thể lừa mình.
Năm giác quan, là thứ dễ bị gạt nhất.
Vì vậy, Đỗ Duy nhìn thoáng qua hành lang tối tăm, ánh đèn chập chờn, rung chuyển, cùng với cảnh cửa sắt hai bên mỗi ngọn đèn chùm, hướng về phía con ác linh kia, nói:
“Đánh lừa giác quan của con người là chuyện rất đơn giản, khi tao học chuyên ngành tâm lý học ở trường đại học, cũng đã làm những thí nghiệm tương tự.”
Như đang thuyết giảng cho ác linh nghe, Đỗ Duy kiên nhẫn nói: “Những ám thị tâm lý, cùng với bố trí cảnh vật chung quanh, hoàn toàn có thể đánh lừa 5 giác quan, ví như hành lang vô tận.”
“Nhưng đó là lý thuyết. Trên thực tế, dù bố trí có hoàn hảo đến đâu cũng không thể tạo ra một hành lang vô tận.”
Sau khi nói xong, Đỗ Duy dừng một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ nhìn ánh sáng của hành lang này, cách bố trí, cộng với hiệu ứng âm thanh quỷ dị mà Ngôi nhà kinh dị tạo ra, thì không khó hiểu…”
“Ám thị tâm lý thú vị…”
Đỗ Duy đột nhiên mỉm cười, tiếp tục nói, nhưng lần này, là nói với chính mình.
“Sau lần đầu tiên mình quay lại đây, mình đã đổi hướng khác, như vậy là hai lần. Hành lang này có hình chữ T, á à, có lẽ mình đã biết cách thoát khỏi nơi này.”
“Nhưng trước đó, tao muốn khẳng định trong tình huống nhân viên gần như chết sạch, tất cả tràng cảnh doạ người đều do bọn mày điều khiển hay sao?”
Nói đến đây, Đỗ Duy nhìn thật kỹ ác linh, sau đó đi thẳng vào trong hành lang.
Rất nhanh, giống như đang bước vào kho lạnh, hắn cảm thấy nhiệt độ trong hành lang rất thấp.
Tần suất chiếc đèn chùm lắc lư cũng ngày càng nhiều, ánh đèn mờ ảo nhấp nháy rất chói mắt.
Đỗ Duy vẫn vô cảm, lấy từ trong ba lô lấy ra một chai nước thánh.
Và trong quá trình này, hắn không hề có ý định che giấu.
Phía đối diện, ác linh bé gái đang vẫy tay một cách máy móc, lại đột nhiên dừng lại. Nụ cười trên mặt lập tức biến mất, biểu tình trên mặt trở nên vô cùng dữ tợn, trong mắt ngập tràn ác ý và oán hận.
Nhưng có lẽ nó đã cảm nhận được điều gì đó, chớp mắt một cái nó đã chìm vào trong bóng tối.
Sau đó, liên tục là âm thanh mở cửa ken két, nghe mà nhức cả răng!
Tất cả các cửa sắt vào lúc này đều được mở ra!
Bước chân của Đỗ Duy lập tức dừng lại, nhíu mày.
Hành lang vốn là tràng cảnh do Ngôi nhà kinh dị bố trí, nó được thiết kế chỉ để dọa người. Theo suy nghĩ thông thường, đằng sau mỗi cánh cửa, nên giấu vài cơ quan hoặc nhân viên mặc đồ giả ma.
Nhưng bây giờ, tất cả nhân viên đều bị thay thế bởi những ác linh và linh hồn. Và kẻ điều khiển những tràng cảnh doạ người này, đã đổi thành ác linh.
Vì vậy, hắn quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn vào một cánh cửa ở bên trái.
Đập ngay vào mắt…
Trong bóng tối, một người có vai phải xệ xuống đang quay lưng về phía Đỗ Duy…
Chương 44: Dây cáp.
Trong hành lang hình chữ thập.
Đỗ Duy đứng yên, tay phải cầm một chai nước thánh, tay trái cầm con dao găm thánh giá màu bạc lấy được từ Hunter, Andrew Dawkwe.
Một số ác linh có thể ảnh hưởng đến thực tế và thậm chí điều khiển cơ thể của con người.
Hắn đã từng thấy điều này…
Nhìn vào thứ ở sau cánh cổng sắt, đứng trong bóng tối, quay lưng lại với mình. Trong trạng thái Quỷ Nhãn, thứ còn chính xác hơn cả giác quan thứ sáu, Đỗ Duy đã có phán đoán.
“Đó là một xác chết.”
Hắn suy nghĩ một lúc, cúi đầu quan sát thật kỹ lưỡng, qua ánh đèn chập chờn, mờ ảo, có thể nhìn thấy đại khái quần áo trên người.
Điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái là, hình như trên cái xác có một vài sợi tơ.
“Đây là xác của nhân viên thứ hai làm việc ở nơi này mà mình bắt gặp.”
Vì vậy, hắn quay đầu liếc nhìn cánh cửa sắt ở bên phải.
Phía sau cánh cửa này, cũng có một xác chết, nhưng cảnh tượng tại đây còn kinh dị hơn.
Sau cánh cửa sắt han gì, bên trong hoàn toàn tối om, một người phụ nữ da trắng mặc quần đùi, áo phông bó sát, dạng háng, nhón chân đứng trong bóng tối, đôi mắt mở to trống rỗng.
Tư thế của cô ta rất kỳ quái, bởi vì kiễng chân, nên cơ thể buộc phải rướn về phía trước, lại có ưu thế chủng tộc về chiều cao, khiến cho chiều cao trên 1m7 của cô ta, trông khá là khó chịu.
Từ góc độ của Đỗ Duy nhìn sang, đúng lúc bốn mắt đụng nhau.
Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, hắn nhìn thấy trong bóng tối, ngay phía sau người phụ nữ da trắng, hiện lên một khuôn mặt, chính là ác linh bé gái kia, vẫn mang theo đầy oán độc và chết chóc.
“Mày sợ cái gì? Là nước thánh sao? Tao không nghĩ nó có thể khiến mày sợ đến như vậy.”
Ngay lập tức, Đỗ Duy bất giác cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của người phụ nữ.
Tuy ánh sáng rất tối, hơn nữa còn vì vấn đề góc độ, nên phần lớn cơ thể của người phụ nữ bị trong bóng tối che khuất. Cứ như thế cơ thể của cô ấy được bao phủ bởi một lớp vải tuyn, nhưng Đỗ Duy vẫn nhận thấy có một vệt dây màu xanh đen rất nhỏ khó thể nhìn thấy ở quanh cổ của cô ấy….
Quan sát kỹ hơn, hắn có thể thể thấy sợi tơ cứng cáp đang khít chặt vào cổ của cô ta.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy đã bị siết cổ…
Và sợi tơ …..
Đỗ Duy nhét con dao găm thánh giá vào vỏ và lấy bật lửa ra.
Tách.
Ngọn lửa to cỡ hạt đậu được thấp lên.
Đỗ Duy đứng trước cánh cửa sắt, chỉ cần tiến về phía trước một bước, hắn sẽ chui vào phòng giam này.
Qua ánh sáng của chiếc bật lửa, cuối cùng Đỗ Duy cũng có thể biết được phần nào tình hình hiện giờ.
Cái gọi là sợi tơ trắng thực ra là một sợi thép cực mỏng ….
Sợi dây thép quấn quanh cổ của cô ta, kéo dài về phía sau, không chìm vào trong bóng tối, treo thân thể của cô ta ở một biên độ khá nhỏ, cho nên mới tạo ra tư thế kiễng chân.
Còn ác linh bé gái đó…
Đỗ Duy lờ mờ cảm thấy mình đã nắm chắc một điểm nào đó, nhưng lại không rõ có phải do đối phương đang cố ý dẫn dắt và ám thị cho mình hay không.
Kể từ lần đầu tiên bước vào hành lang hình chữ thập này, hắn đã biết mình sẽ quay lại vị trí ban đầu hai lần.
Vốn dĩ đây là một phân đoạn của Ngôi nhà kinh dị, cũng tương tự như quỷ đả tường nhưng là nhân tạo, thiết kế tương đối khéo léo.
Những ánh đèn chập chờn đu đưa, kỳ dị mờ ảo như có như không, những vùng bóng tối lớn, cũng như những cánh cửa sắt han gì ở hai bên hành lang, đang cố tình tạo ra một bầu không khí để đánh lừa thính giác và cảm giác của mọi người.
Ngoài ra, nó là một hành lang hình chữ thập, nếu mọi hành lang được sắp xếp giống hệt nhau, thì khi bạn nhìn thấy nơi trung tâm, ác linh bé gái đang đứng sẽ vô thức xem bạn như một tọa độ định vị.
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy khá chắc chắn rằng trước khi ác linh xuất hiện, điểm trung tâm của hành lang hình chữ thập nên có các vật tham chiếu khác, hoặc có lẽ là nhân viên, để làm tọa độ định vị.
“Tao biết môi giới của mày ở đâu rồi.”
Đỗ Duy không nhìn cái xác sau cánh cửa sắt bên phải, cất bật lửa, đeo ba lô rồi vô cảm đi về phía trước.
Bước chân của hắn ấy không vội vã, không chậm chạp.
Mỗi cánh cửa sắt hắn bước qua, bên trong đều có một xác chết gớm ghiếc, hoặc là một nhân viên mặc như một con ma, hoặc là một du khách.
Đồng thời, ở trong trạng thái Quỷ Nhãn, ác linh bé gái xuất hiện ngày càng nhiều, thậm chí có lúc còn dừng lại, đưa tay ngoắc ngoắc Đỗ Duy, vẻ mặt càng lúc càng hung dữ.
Nhưng Đỗ Duy vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, khí chất càng thêm lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của nó.
Phân đoạn này ban đầu được điều khiển bởi các nhân viên, nhưng vì lý do nào đó, tất cả nhân viên đều bị các ác linh giết chết, và người điều khiển đã bị thay bằng ác linh.
Từ người thành quỷ, đây gần như là một cái kết không thể giải quyết.
Sự bố trí nhân tạo ảnh hưởng đến thính giác và cảm giác.
Sự tồn tại của ác linh, còn khiến bạn tự lừa dối chính mình.
Nếu đổi thành người khác, e rằng đã lâm khủng hoảng, cơ hội chạy thoát ít đến đáng thương.
Nhưng ở chỗ này, lại là một bác sỹ tâm lý xuất sắc, một Người Đuổi Quỷ dự bị của giáo hội, một Hunter đã ác linh hoá…
……
Đoạn hành lang này cũng không dài, rất chật hẹp, khi đi ở trong đó, chỉ cần nhúc nhích cơ thể một chút thôi hắn sẽ đến gần cánh cổng sắt.
Ác linh có ngoại hình của bé gái đã trở lại trung tâm hành lang, hiện giờ trông cực kỳ kinh khủng. Khuôn mặt thanh tú, dễ thương lúc ban đầu, giờ giống như vừa bị vật nặng cán nửa mặt, máu thịt be bét, chảy đầm đìa trên chiếc đầm.
Nhìn Đỗ Duy vô cảm bước đi, nó bèn há miệng, phát ra một tiếng rít chói tai, tràn ngập oán hận.
Trong nháy mắt, mọi chiếc đèn chùm đều đang điên cuồng nhấp nháy, lắc lư dữ dội, rồi đồng loạt nổ tung, toàn bộ hành lang hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Cùng lúc đó, trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy nhìn thấy, từng xác chết bên trong cửa sắt đều bước ra, mở to con mắt trống rỗng, lạnh lẽo, chết chóc nhìn chằm chằm mình.
Hắn trầm mặc một lúc, nhìn chằm chằm ác linh, lạnh lùng nói: “Ác linh có trí tuệ, cho nên mày mới định lừa tao, nhưng hiện giờ, tao đã tìm được mày.”
Ác linh muốn giết người, nhất định phải thông qua phát động môi giới, hấp thu các cảm xúc như kinh hoàng, sợ hãi, và giai đoạn ra tay…
Đây là cái gọi là quy tắc.
“Mà môi giới, chính là ở đây.”
Đỗ Duy không chút do dự tiến lên một bước, ác linh bé gái kia lập tức biến mất, toàn bộ hành lang bỗng trở nên im lặng chết chóc.
Tại thời điểm này, Đỗ Duy thay thế ác linh, đứng ở giữa ngã tư hình chữ thập.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng lên phía trên, đồng thời lấy ra một chiếc bật lửa.
Qua ánh sáng yếu ớt từ chiếc bật lửa, Đỗ Duy nhìn thấy trần nhà ở trên đầu, đã bị dỡ ra một mảng.
Xác chết của một cô bé mặc đầm quấn trong đống dây thép, đang bị treo ngược trên trần nhà.
Đầu cô ấy cúi xuống đất, cả khuôn mặt là cục máu đọng lại, một con mắt biến mất, thay vào đó là một cái lỗ trống rỗng, sâu thẳm, tĩnh lặng đối diện với Đỗ Duy.
Đỗ Duy vẫn lạnh lùng, trên mặt không có một chút dao động cảm xúc.
Hắn cẩn thận quan sát, mỗi sợi dây thép đang tỏa ra các hướng khác nhau, có dạng hình nan quạt, lại như mạng nhện, chằng chịt, ớn lạnh tận sống lưng.
Chương 45: Không còn biện pháp.
Nhìn xác chết treo trên trần nhà.
Đỗ Duy nhìn chằm chằm vào những sợi dây thép cực kỳ mỏng dùng để treo dây cáp trong giây lát, thuận tiện nhìn sang những hướng khác..
Dây thép quấn quanh xác chết ở trên trần nhà, hiện ra kết cấu y hệt mạng nhện, chằng chịt phân ra các hướng, tương ứng với 4 hành lang.
“Hèn gì dù là xác của nhân viên hay du khách, đều có những sợi dây thép quấn quanh người. Hóa ra mày đã dùng cách này để điều khiển họ.”
Đỗ Duy không nhìn nữa, cực kỳ bình tĩnh, giờ hắn đã biết bí mật của con ác linh này.
Nói một cách tương đối, nó là một thứ rất khó lý giải và nguy hiểm chết người.
Nhưng chỉ cần phân tích dựa trên lý trí, tìm ra môi giới là gì, từ đó có thể phát hiện ra nhược điểm rõ ràng nhất của nó.
Môi giới tồn tại theo cách này, nó không thể rời khỏi dãy hành lang này và phạm vi hoạt động của nó bị giới hạn ở đây.
Thậm chí không thể di chuyển trong hành lang.
Đây là lý do tại sao, trong một không gian hẹp như vậy, nó xuất hiện sau cánh cổng sắt, điều khiển những xác chết đó để đạt được những mục đích khủng khiếp.
Đỗ Duy không thể không nghĩ đến Bob và những người khác cũng đã bước vào Ngôi nhà kinh dị. Nếu đổi thành họ, chắc sẽ suy sụp tinh thần bởi sự khủng bố tuyệt vọng ghê rợn, cuối cùng chết trong tay của ác linh.
Đừng nghĩ nữa.
Đỗ Duy chuẩn bị rời đi, lục từ trong ba lô ra lọ bột xương – thứ bột còn sót lại sau khi giết chết một vài ác linh, cần đốt mới có thể sử dụng.
Hắn định lấy cái xác xuống, và đốt.
Sau sự thay đổi vừa rồi, lúc này toàn bộ dãy hành lang đều tối đen như mực. Ngoại trừ chút ánh sáng từ chiếc bật lửa trên tay Đỗ Duy có thể nhìn thấy một vài thứ ra, còn lại đều chìm vào bóng tối chết chóc.
Đột nhiên, Đỗ Duy ngửi thấy mùi máu tanh nồng, khiến hắn cảm thấy khó chịu. Từ phía sau truyền tới, mùi mỗi lúc một nặng.
Từ khóe mắt, nhờ vào ánh sáng của chiếc bật lửa, hắn nhìn thấy một bóng đen trải dài trên mặt đất.
Phù!
Như thể có ai đó đang thổi một hơi vào cái bật lửa, chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa nhỏ tắt phụt.
Ngay sau đó, trong bóng tối đưa tay không thấy 5 ngón, bỗng vang lên một tiếng choang giòn vang, như thế vừa có thứ gì đó bị rớt bể.
~~~
“Bây giờ là 4:03 PM.”
Bob thở hổn hển, dựa lưng vào cánh cửa đóng chặt, lấy smartphone ra và liếc nhìn thời gian.
Ai ai cũng đều đỏ mặt tía tai, mệt mỏi và căng thẳng sau khi chạy như điên cả đoạn đường dài.
“Đợi đã, Lisa đâu? Hai người có thấy cậu ấy không?”
Bob vịn cánh cửa, cúi đầu thở dốc rồi đột ngột quay đầu lại, lại phát hiện Lisa đã biến mất từ lúc nào không hay.
“Tớ không nhìn thấy cậu ấy, có lẽ là ở phía sau!”
Người đàn ông trong cặp đôi yếu ớt đưa tay gõ cửa: “Có ai không? Mở cửa ra, trong này có người chết!”
Nhưng không hề có ai đáp lại.
Thiết kế ban đầu của Ngôi nhà kinh dị, vốn là sau khi qua ải mới được rời đi, giữa chừng muốn rời khỏi, chỉ có thể liên hệ với nhân viên.
Hơn nữa, từ cánh cửa này ra đến bên ngoài Ngôi nhà kinh dị ít ra cũng phải mười mét, ở giữa lại được lắp đặt rất nhiều thiết bị cách âm, có quỷ mới nghe được trong này nói gì.
Bob nắm chặt tay, đập cửa và chửi thề!
“Không được, chúng ta phải tìm Lisa. Hiện giờ đã có ai đó bị giết hại ngay trong Ngôi nhà kinh dị này. Rất có thể kẻ sát nhân vẫn còn ở bên trong, nếu bỏ mặc Lisa, điều tồi tệ có thể sẽ xảy ra.”
Người đàn ông bất mãn nói: “Cậu có biết mình đang nói cái gì không? Bên trong rất nguy hiểm, ok, giờ chúng ta trở về tìm cô ấy? Lỡ gặp kẻ sát nhân thì phải làm sao?”
Bob cương quyết: “Chính vì vậy, nên chúng ta càng không thể bỏ rơi Lisa.”
“Thế sao? Giờ cậu mới nhớ không thể bỏ rơi cô ta, vậy hồi nãy sao không mang theo cô ta cùng chạy?”
Sau đó, người đàn ông lại nói: “Còn nữa, ai không biết cậu thích cô ta, muốn tìm thì cậu tự đi mà tìm. Dù sao tôi cũng phải gọi điện cho nhân viên, nhờ họ mở cửa và báo cảnh sát.”
Nghe đến đây, sắc mặt của Bob trở nên vô cùng khó coi và đỏ bừng. Vừa rồi, đúng là gã đã chạy rất nhanh, không hề quan tâm đến Lisa.
Nhưng khi một người bình thường gặp phải tình huống như vậy, phản ứng đầu tiên chắc chắn cũng giống mình.
Hơn nữa gã chỉ thích Lisa thôi, hai người chưa phải là cặp đôi.
Vì thế, sau khi lấy lại được sự tỉnh táo, Bob lập tức cảm thấy áy náy và tức giận với bản thân.
“Bỏ đi, để tôi tự đi.”
“Tớ đi cùng cậu.”
Cô bạn thân của Lisa khẽ cắn môi, cảm thấy rất có lỗi với cô bạn thân của mình, vì vậy cô muốn đi cùng Bob.
Sau đó, cô cau mày liếc nhìn bạn trai: “Anh khiến tôi quá thất vọng, có lẽ tôi nên nghĩ lại mối quan hệ của chúng ta.”
“F*ck!!! Em nghĩ chuyện này là gì? Chủ nghĩa anh hùng cá nhân? Có người đã bị giết! Em không thể bình tĩnh một được sao? Điều hiện giờ chúng ta cần phải làm, là phải bảo vệ chính mình!”
“Nếu đã thế, tôi tuyên bố, chúng ta chính thức chia tay!”
Nói xong, cô lập tức quay người bước đi. Bob cũng theo sau.
Người đàn ông nhìn hai người rời đi, anh ta vô cùng tức giận: “Hừ, mấy người đều là superhero, tôi, sinh vật đáng thương tham ăn sợ chết này, không muốn chơi với mấy người!”
Vừa nói, anh ta vừa lấy smartphone ra và gọi cho nhân viên Ngôi nhà kinh dị.
“Bíp bíp bíp……”
Có âm thanh báo thuê bao bên kia đang bận, hiện giờ không liên lạc được.
“What the f*ck?”
Sau đó, anh ta mới nhận ra smartphone của mình hiện giờ không có sóng.
“Da*m it, tôi thề đây chắc chắn là Ngôi nhà kinh dị chết tiệt cuối cùng trong đời của tôi!”
Người đàn ông muốn quẳng chiếc smartphone cho bõ ghét, nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh ta từ bỏ ý định và nhét nó lại vào túi.
Nhưng đúng vào lúc này…
“Rắc rắc…”
Một âm thanh tương tự như chuyển động quay của một bánh răng cơ khí vang lên.
Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển từ nghi ngờ đến ngạc nhiên và phấn khích.
Cánh cửa bỗng mở ra…
Sau cánh cửa không có một ai.
Thứ âm nhạc quái gở từng khiến anh ta cảm thấy nhàm chán, cùng với ánh sáng mờ ảo nhức mắt mà người thiết kế cố ý tạo ra, lúc này lại khá là dễ chịu.
Tuy có chút khó hiểu, là tại sao không có du khách vào, không có nhân viên làm việc, theo lẽ thường cửa không thể nào mở được. Nhưng vào lúc này, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều.
“Cảm ơn Chúa.”
Khi anh ta bước qua cánh cửa, nó bèn từ từ đóng lại, bị một mảng lớn bóng đen nuốt chửng.
Bản nhạc kỳ lạ vẫn tiếp tục, nhưng ánh đèn đột nhiên sáng hơn một chút. Cứ như thế nãy giờ ánh sáng yếu đi, là vì không đủ điện.
Ngay sau đó, cánh cửa hoàn toàn đóng lại, chỉ còn lại tiếng cánh cửa đóng lại cái cạch.
~~~
Bùm ……
Đỗ Duy vô cảm nhìn cái xác đang bốc cháy cách đó không xa.
Ánh lửa chiếu sáng toàn bộ dãy hành lang hình chữ thập, phản chiếu lên người hắn, kéo thành một bóng đen rất hẹp và dài, có chút kỳ quái.
Dưới chân hắn, là những mảnh thủy tinh vỡ vụn và vài vệt nước đọng rải rác.
Hắn đổ ra ít nước thánh từ một chai khác, dùng để rửa sạch vết máu dính trên tay sau khi tiếp xúc với xác chết. Tiếp theo, lấy một tấm vải trắng từ trong ba lô dùng để đối phó với ác linh, lau thiệt sạch cánh tay.
Trong chiếc ba lô chỉ còn lại một nửa tro xương.
Chương 46: Lối vào của tầng hầm đầu tiên.
Ánh lửa chiếu trong hành lang hình chữ thập, hơi nóng hầm hập khiến cho trán của Đỗ Duy vã mồ hôi như tắm, không chịu được lui ra sau một chút.
Ngay sau khi bật lửa bị thổi tắt, hắn lập tức đập vỡ chai thủy tinh đựng nước thánh, sau đó rắc bột xương đặc chế do Cha Tony đưa, lên môi giới của bé gái ác linh, chính là xác của nó.
Đối với Đỗ Duy, hắn chưa từng làm việc gì không có chuẩn bị trước, càng thích bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại, tìm ra giải pháp, để giữ bản thân luôn ở trạng thái an toàn.
Trừ trường hợp bất khả kháng, hoặc là tình huống đột biến, hắn mới dám liều mạng.
Còn con ác linh thập thò trong hành lang hình chữ thập, ngay từ đầu Đỗ Duy đã không có ý định tiếp xúc nhiều với nó. Nếu không phải nó điều khiển bố trí tràng cảnh trong Ngôi nhà kinh dị để cố giết Đỗ Duy, thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ.
“Đã đến lúc đi tìm Annabelle.”
Sau khi khẳng định sẽ không gây ra hỏa hoạn, Đỗ Duy nhét nửa lọ bột xương còn lại vào trong ba lô, xoay người rời đi.
Tiếng bước chân xa dần…
Sau khi hắn rời đi, thi thể đột nhiên “phừng” một tiếng, ngọn lửa chợt bùng lên, dường như muốn lan ra nơi khác, nhưng vì đang đốt những vật khác, nên chỉ có thể dừng lại.
……
Ở phía bên kia, trước Nhà ma kinh hồn theo phong cách Nhật Bản.
Hai người Bob đã đi đến nơi này.
“Sao đến giờ vẫn chưa gặp Lisa? Nếu đi xa hơn nữa, đó là khu vực Xác Ước Sống Lại. Chẳng lẽ cậu ấy thật sự đã xảy ra chuyện?”
Khuôn mặt của Bob tràn đầy lo lắng và khó hiểu, giọng nói của gã rất cáu kỉnh.
“Còn phải đi xa hơn nữa sao? Tớ hơi sợ.”
Người vừa nói, chính là bạn thân nhất của Lisa, mặc dù mối quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng lúc này, cô ấy lại rất do dự.
Đây không phải là đạo đức giả, mà là hiện thật.
Giả dụ như có một người sợ độ cao, có người bạn gặp nạn trên đỉnh núi chỉ cao 100m, nếu không có ngoại lực ngăn cản thì khả năng người đó chọn cách leo lên để cứu bạn là rất cao.
Nhưng nếu sau khi lựa chọn leo lên núi, người đó phát hiện ra rằng khoảng cách thực tế là 1 km, cộng với mối nguy hiểm không lường trước được trong quá trình leo núi, chỉ cần cúi đầu là nhìn thấy cảnh tượng mà mình sợ nhất, thì hầu hết mọi người đều cân nhắc giữa được và mất.
Hoảng hốt và sợ hãi là bản năng. Kiểm soát bản năng và bị bản năng điều khiển về bản chất đều là lẽ thường.
Vì vậy, Bob không hề tức giận sau khi nghe những lời cô ấy nói, gã cũng đang cân nhắc xem mình có nên tiếp tục tiến về phía trước hay không.
Xa hơn nữa, chính là nơi tìm thấy xác của nhân viên đó…
“Nếu không… hay…”
Bob liếm môi, cực kỳ do dự.
Nhìn về những ngọn đèn lu mờ, và các góc phòng bị bóng tối che khuất ở đằng trước, Bob rất phân vân.
Gã tự nói với chính mình – mày chỉ là sinh viên đại học, Lisa không phải là bạn gái của mày, mày đã cố gắng hết sức, chuyện này cứ giao lại cho dân chuyên nghiệp.
Nghĩ như vậy, gã cảm thấy dễ chịu hơn.
Chẳng qua giờ mà nói vậy, Bob lại cảm thấy quá mất mặt, trước đây anh ta nói rất hùng hồn. Tuy giờ nghĩ lại mới thấy quyết định đó quá bất đồng, nhưng thật sự rất ngại…
Vì vậy, sau khi suy nghĩ, gã quyết định ném nan đề này cho người khác.
“Cậu có nghĩ chúng ta nên tiếp tục đi hay không?”
“Dù sao, loại chuyện này tốt hơn hết là giao cho cảnh sát.”
“Cậu nói xem… nè?”
Không có tiếng trả lời.
Bob nghi ngờ quay đầu lại, liếc nhìn xung quanh, mặt tái mét…
F*ck!!!!
Bạn gái của Lisa, mới vừa nói chuyện với mình, không biết đã biến mất từ lúc nào.
“Này… không vui đâu nhé, còn cậu thì sao?”
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua.
Bob không khỏi run rẩy, mồ hôi trên người lập tức trở nên lạnh và nhớp nháp, lưng nổi đầy da gà.
Cái quái gì thế này?
Lúc này, Bob cũng nhận ra có gì đó không ổn, cắn răng nói: “Mặc kệ cậu muốn làm gì, tớ cũng đi trước đây… Tớ sẽ báo cảnh sát… Tớ thề, tớ nhất định sẽ báo.”
Nói xong gã liền bỏ chạy.
Vừa đi được vài bước, Bob kinh hoàng há hốc mồm, nhìn con đường mà mình vừa đi qua.
“Đường đâu rồi?”
Cả một con đường đột nhiên biến mất, trong tầm mắt, mọi thứ đều bị bóng tối nuốt chửng.
Cứ như đổi sang một địa điểm hoàn toàn khác, và xuất hiện hiện tượng không gian đảo lộn.
Hiệu ứng âm thanh kinh dị lờ mờ chui lọt vào tai đã hoàn toàn biến mất, xung quanh gã chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.
Nhưng sự im lặng chết chóc này càng khiến Bob thêm sợ hãi và suy sụp.
Hiệu ứng âm thanh và âm nhạc quái đản trong Ngôi nhà kinh dị là giả tạo, khi bạn biết được chân tướng, có thể bạn sẽ thấy sợ, nhưng tận đáy lòng lại thấy vững tâm.
Nhưng bây giờ, Bob chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, mất đi khả năng lý trí và tư duy.
……
16:56.
Bên trong Ngôi nhà Kinh dị, ở lối vào của tầng hầm.
Dòng chữ Bảo tàng sáp Ambrose được viết trên một mặt của tấm bảng hiệu, nơi đầy những vết nứt cũ, nhiều mạng nhện bao phủ khiến nét chữ trông rất mờ.
Đỗ Duy nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu một lúc lâu, mới nhận ra nét chữ trên tấm bảng hiệu.
Gương mặt không cảm xúc, không nói lời nào, trông có vẻ hơi u ám.
Annabelle được đặt trong khu Búp bê tử vong, ở tầng hầm.
Nếu muốn vào tầng hầm đầu tiên, phải tiến đến tận cùng của Bảo tàng Sáp Kinh dị, dọc theo hành lang đi tiếp xuống phía dưới. Đây cũng là một phân cảnh mà du khách phải đi qua nếu muốn rời khỏi Ngôi nhà Kinh dị.
Trừ khi bạn gọi nhân viên hoặc có chuyện gì đó xảy ra, cửa sẽ không bao giờ được mở ra.
Khi Đỗ Duy bước vào Ngôi nhà kinh dị, hắn đã nhận thấy smartphone không có sóng, không thể thực hiện cuộc gọi.
Nên hắn không cần xem xét vấn đề này.
Hơn nữa, mục đích của Đỗ Duy là Annabelle, tìm thấy nó, bắt lấy nó và mang về nhà, giống như đã làm với chiếc đồng hồ cổ.
Chỉ cần thành công, quá trình ác linh hóa sẽ được đẩy nhanh, chỉ có như vậy Đỗ Duy mới có đủ tự tin đối mặt với The Nun.
Mặc dù Cha Tony nói những Người Đuổi Quỷ của giáo hội sẽ đến trong tuần này, đến lúc đó bọn họ sẽ cùng với mình để hạn chế sự thức tỉnh của The Nun, để tất cả khôi phục lại như bình thường.
Tuy nhiên, lấy tính cách của Đỗ Duy, hắn không thích gửi gắm hy vọng của mình vào tay của người khác, càng không thích đứng ở thế bị động.
Tăng trọng lượng của một bên cán cân càng nhiều càng tốt, để nó nghiêng hẳn về bên đó, điều này mới đúng với phong cách của hắn.
Hắn hít sâu một hơi, rồi bình tĩnh bước vào.
Lần này, thay vì lấy nước thánh hay bất cứ thứ gì khác, hắm lại rút một khẩu súng lục.
Vừa bước vào, hắn đã ngửi thấy một mùi lạ.
Đây là mùi rất đặc trưng sau quá trình làm tượng sáp lưu lại, nói chung là mùi này sẽ từ từ biến mất sau một thời gian.
Tuy Ngôi nhà kinh dị được xây dựng trong thời gian không ngắn, nhưng chắc chắn nó sẽ thường xuyên nhập một số tượng sáp mới để hù dọa du khách.
Đỗ Duy nhìn lướt qua bức tượng sáp gần mình nhất, bằng ánh mắt kỳ quái.
Bức tượng sáp này mặc đồ rất thời trang, y hệt những sinh viên đại học thời nay, quần jean, giày AJ. Nhưng có vẻ như vẫn chưa hoàn thành, gương mặt vẫn được bọc kín mít trong lớp sáp, không hề lộ ra.
Tuy thế, cũng có thể nhận ra được đây là một người đàn ông da trắng, tuổi tác không lớn.
Điều khiến Đỗ Duy cảm thấy hơi lạ là hình như hắn đã từng nhìn thấy tượng sáp này ở đâu rồi thì phải.
Chương 47: Đó là Annabelle.
“Tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc này nhỉ?”
Đỗ Duy tự nhủ, cẩn thận nhìn bức tượng sáp người đàn ông da trắng bằng ánh mắt dò xét.
Trí nhớ của hắn luôn rất tốt.
Kể cả tình tiết chính trong những cuốn sách đã đọc từ 5 – 6 năm trước cũng không quên, thì những hình ảnh và video có tác động sâu sắc hơn, lại càng không thể quên.
Hễ ai tạo cho hắn cảm thấy quen thuộc, thì đều đã từng gặp, hoặc ít nhất cũng nói chuyện một vài lần.
Nhìn khuôn mặt của tượng sáp, Đỗ Duy bèn rút ra con dao găm thánh giá màu bạc, đâm một phát.
Dao găm đâm vào lớp sáp bao phủ mặt của bức tượng, cứ cảm thấy bị thứ gì đó rít rít ngăn trở. Khá giống như khi chạm vào mô mềm của cơ thể người.
Đỗ Duy dừng tay, khi rút dao găm ra, một vòi máu phụt ra.
“Là người sao?”
Nhìn chằm chằm vết máu dính trên lưỡi dao găm, vẻ mặt của Đỗ Duy rất vi diệu.
“Bob, hay là gã kia?”
Trong Ngôi nhà kinh dị chỉ có hai người này từng tiếp xúc với Đỗ Duy, người khác không thể xuất hiện ở đây, vậy chỉ có thể là một người trong số họ.
Vì vậy Đỗ Duy chỉ đơn giản dùng dao găm cắt đi lớp sáp bao phủ khuôn mặt tượng sáp, lần này hắn dùng lực rất chuẩn xác, không làm tổn thương đến lớp da.
“Là hắn?!”
Khi khuôn mặt của tượng sáp lộ ra, hoá ra đó là một người bạn nam khác của Bob.
Tất nhiên, anh ta đã chết.
Đỗ Duy nhìn xác chết bị chế thành tượng sáp, mắt hơi chớp lên, sau đó trở lại bình tĩnh, lạnh lùng.
Hắn không hiểu tại sao cái xác này lại xuất hiện trong Bảo Tàng Sáp.
Bây giờ trong toàn bộ ngôi nhà kinh dị, tất cả tràng cảnh đều bị ác linh hoặc linh hồn điều khiển, bầu không khí kích thích và sợ hãi mà ai cũng muốn trải nghiệm là có thật.
Nhưng ngay cả khi họ thực sự gặp phải ác linh và chết trong tay chúng, họ cũng không nên xuất hiện trước mặt mình mới đúng.
“Điều này thật trái với lẽ thường.”
Đỗ Duy thầm nhủ, không thèm nhìn xác chết được chế thành tượng sáp nữa.
Khi đi dạo bên ngoài Bảo Tàng Sáp, trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn không hề cảm nhận được sự tồn tại của ác linh.
Lúc đầu hắn có chút khó hiểu, nhưng giờ nghĩ lại, tràng cảnh này có phần giống với Xác Ướp Sống Lại.
Nghĩ vậy, Đỗ Duy bước tới những tượng sáp khác.
Mỗi tượng sáp sống động như thật và có hình dáng khác nhau.
Một số là học sinh, một số là trẻ em, còn lại là một số nhân viên và người lớn với thân phận khác nhau.
Càng đi vào, càng sốc.
Tất cả tượng sáp, từ tư thế bình tĩnh lúc ban đầu, càng lúc càng trở nên đáng sợ.
Vẻ mặt của mỗi tượng sáp đều tràn ngập hoảng sợ và căng thẳng, đôi mắt mở to, như thế họ đã nhìn thấy điều gì đó rất đáng sợ.
Nhìn chằm chằm tượng sáp của một người đàn ông trong bộ quần áo lao động, Đỗ Duy ngây người ra.
Trầm mặc một lúc…
Hắn dừng lại, nói với chính mình: “Xác chết trong Xác Ướp Sống Lại và Bảo tàng tượng sáp kinh dị đều do ác linh gây ra. Nhưng từ nãy đến giờ, mình chỉ gặp một linh hồn và một ác linh. Nói cách khác, tính cả Annabelle, có ít nhất 2 ác linh trong Ngôi nhà kinh dị. ”
“Nó ở tầng hầm sao?”
“Có lẽ mọi thứ khác với những gì mình nghĩ, một số thay đổi đã bắt đầu xuất hiện…”
Hít một hơi thật sâu.
Xa hơn nữa là mối liên hệ giữa tràng cảnh Ma Nữ Đòi Mạng, ác linh búp bê, cùng với khu Ác Mộng Phố Elm nơi lối ra.
Không còn để ý đến những tượng sáp này nữa, Đỗ Duy trực tiếp đi tới lối vào của tầng hầm.
Lối vào là một cánh cửa gỗ được giấu trên mặt đất ở trong cùng của Bảo Tàng Sáp, bên trên còn có những vết cào xước được vẽ bằng bột màu đỏ để đánh dấu.
Mở cửa ra, khung cảnh bên trong rất u ám, hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy chiếc cầu thang gỗ cũ kỹ.
Đỗ Duy làm quen theo độ sáng, sau đó bước thẳng xuống dưới.
Cạch…
Khi cánh cửa sàn gỗ đóng lại, bụi văng tung tóe.
Toàn bộ Bảo Tàng Sáp lại trở lại dáng vẻ lúc trước, tĩnh lặng chết chóc.
Lúc này, tất cả những người được tạo thành tượng sáp như thế nhận được tín hiệu gì đó, đều quay đầu nhìn về phía cánh cửa trên mặt đất.
……
“Cót két ……”
Đi trên cầu thang cũ kỹ, dù đã hết sức cẩn thận nhưng Đỗ Duy vẫn không tránh được. Cầu thang tưởng như rất đơn sơ, nhưng lúc chịu tải trọng của cơ thể hắn, lại phát ra âm thanh cót két, nghe đến rợn người.
Không giống như những gì hắn tưởng tượng, cầu thang không dài lắm, chắc là chưa đến 2-3 mét, nhưng vì bị bóng tối che khuất, nhìn không rõ cả toàn cảnh, nên tạo cho người ta cảm giác dài lê thê.
Tách…
Bật quẹt, Đỗ Duy đi xuống cầu thang, nhìn xung quanh.
Không gian tối đen như mực khiến lòng người lạnh lẽo, ánh lửa yếu ớt chỉ có thể chiếu sáng một khoảng nhỏ trước mặt, cứ như thế vạn vật đều chìm trong bóng tối.
Không khí ngột ngạt, và mặt đất đầy bụi.
Vừa đi về phía trước mấy bước, Đỗ Duy bèn quay đầu nhìn lại, không còn thấy cầu thang nữa.
Tim hắn đập chậm lại, không gian ở đây còn rất nhiều, nhưng rõ ràng vẫn chưa đến khâu kinh dị do Ngôi nhà kinh dị bố trí.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, không phát hiện điều gì dị thường, tức là không có ác linh.
Nhưng điều này không làm cho Đỗ Duy giảm bớt cảnh giác.
Bởi vì hắn ngửi thấy một mùi máu nhàn nhạt.
Trong khoảng thời gian hắn học chuyên ngành pháp y ở trường đại học, trên cơ bản ngoại trừ các chương trình học bình thường, thời gian còn lại hắn đều làm việc có dính dáng tới xác chết.
Theo thời gian, gần như nó đã trở thành bản năng.
Sau khi ngửi thấy mùi máu tươi này, Đỗ Duy nhìn khung cảnh vô cùng tối tăm chung quanh, trong đầu mơ hồ nghĩ đến một cảnh tượng.
Trong bóng tối mà hắn không thể nhìn thấy, có những xác chết nằm, đứng hoặc xếp chồng lên nhau, cái chết của mọi người đều rất thê thảm và đẫm máu.
“Mình phải tăng tốc.”
Đỗ Duy lắc đầu, sau đó ngồi xổm xuống, dùng ánh sáng yếu ớt của chiếc bật lửa, để soi rõ mặt đất xung quanh.
Hắn phải tìm ra một lối thoát.
“Tìm thấy rồi.”
Dưới ánh lửa leo lét, Đỗ Duy nhìn thấy rất nhiều dấu chân lộn xộn, mặc dù không nhiều. Nhưng có thể nhìn ra, những người từng đến đây đều bị hoàn cảnh tăm tối này khiến họ ức chế, áp lực, dẫn đến mất đi lý trí.
Sau đó, hắn tìm ra nơi tập trung nhiều dấu chân nhất, bèn đi theo chúng.
Ngôi nhà kinh dị là không thể thiết lập một tràng cảnh không có lối thoát, mục đích của nó là để du khách trải nghiệm cảm giác kích thích và hưng phấn khi qua ải.
Nếu thực sự nơi này không có lối thoát, như vậy khác gì đùa bỡn du khách, nếu không đã chẳng thể kinh doanh đến tận giờ.
Do đó, nếu chịu khó tìm kiếm, chắc chắn có thể ra ngoài.
Hơn nữa, Đỗ Duy cũng không cảm nhận được sự tồn tại của ác linh, nên đã chọn con đường nhanh nhất, sau khi phân tích theo logic thông thường.
3 phút sau.
Đỗ Duy chạm vào cánh cửa sắt lạnh lẽo, có bề mặt ẩm ướt, hắn dùng bật lửa quơ quơ tìm kiếm, rốt cuộc vơ trúng chiếc núm kéo cửa.
Nắm chặt, kéo nhẹ một cái
Tiếng cửa kéo vang lên kèn kẹt.
Một ánh sáng chói mắt lập tức chiếu vào mặt của hắn.
Đỗ Duy quay mặt đi, đưa tay che ánh sáng rọi vào mắt, sau một lúc làm quen, con mắt chợt nheo lại.
Trước mặt hắn là một căn phòng được trang bị nội thất theo phong cách từ giữa thế kỷ trước.
Điều khiến hắn kinh ngạc là nơi lẽ ra phải đặt đồ trang trí nội thất, lại để rất nhiều búp bê.
Và ngay ở cửa phòng, có một chiếc ghế.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, một người phụ nữ mặc chiếc váy dài vô cùng dơ dáy, bẩn thỉu. Ngồi trên ghế, quay lưng về phía Đỗ Duy, không chút cảm xúc nhìn chằm chằm cửa phòng.
Ả ta đang ôm một con búp bê dài khoảng 40 cm trong lòng, nó có đôi mắt rất to, hai má thoa phấn hồng và nụ cười hình vòng cung cực kỳ ghê rợn.
Đó chính là Annabelle…
Chương 48: Người gỗ.
Căn phòng im lặng như tờ.
Bầu không khí ức chế, đè nén đến ngạt thở.
Vẻ mặt của Đỗ Duy vẫn rất tỉnh, hắn phát hiện tình cảnh của mình hiện giờ rất tồi tệ.
Thậm chí có thể nói, đây là tình huống khó khăn nhất kể từ khi hắn gặp phải ác linh.
Hai ác linh…
Ác linh búp bê Annabel, và người phụ nữ đang ôm nó, ngồi trên ghế.
Người phụ nữ này ngồi nghiêng người, nên từ góc độ này, thậm chí Đỗ Duy có thể nhìn thấy khuôn mặt xám xịt, đầy nếp nhăn nứt nẻ của ả ta.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, đưa mắt liếc nhìn vị trí cánh cửa, cách đó khoảng 4-5 bước.
Sau đó, hắn ngập ngừng, tính nhét chiếc bật lửa vào túi.
Đôi mắt luôn dán chặt vào ác linh đang ngồi quay mặt ra phía cửa, và con búp bê ác linh Annabelle mà nó đang ôm.
Không có gì bất thường.
Từ đầu đến cuối, hai ác linh dường như không nhìn thấy Đỗ Duy, luôn hướng về phía cửa.
Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, lùi lại nửa bước, vươn tay mò mẫm ra phía sau.
Nhưng thứ mà bàn tay chạm phải, lại là bức tường cứng và ẩm ướt, không phải là cảm giác lạnh lẽo từ thép truyền lại.
Cửa sắt đâu mất tiêu rồi?
Nhịp thở của Đỗ Duy có chút gấp gáp, sau khi nhận ra điều này, hắn lập tức điều chỉnh lại trạng thái, khôi phục như cũ.
Lúc này, trên mặt của hắn đầy sầu lo, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
Lúc hắn băng qua cánh cổng sắt, rất có thể Annabelle và ác linh này đã làm gì đó với hắn.
Một số ác linh có khả năng ảnh hưởng đến thực tế.
Không giống với ác linh gặp phải hành lang chữ thập lúc trước, mượn cách bài trí vốn có của Ngôi nhà kinh dị để tác động đến 5 giác quan của con người.
Nhưng nó thực sự có thể làm vặn vẹo không gian, tác động phương diện vật lý.
Trước đây, Đỗ Duy chỉ thấy con ác linh bị bài post trên mạng thu hút tới nhà mình, mới có năng lực này, nhưng giờ hắn lại gặp một con khác cũng có năng lực tương tự.
“Đó là năng lực của Annabelle, hay mụ đàn bà đó? Hay cả hai đều có?”
Đỗ Duy đang phân tích, cố gắng tìm ra giải pháp.
Trong tình huống không biết môi giới của ác linh ả đàn bà kia, hắn không thể đưa ra phán đoán và quyết định.
“Thật may là hiện giờ có vẻ an toàn.”
Đỗ Duy nhanh chóng điều chỉnh mạch suy nghĩ, lúc này mới đưa mắt quan sát, bèn thấy trong phòng toàn là búp bê với mọi hình dáng, kích thước khác nhau, không biết từ lúc nào đồng loạt chuyển vị trí lại đối mặt với hắn.
Về cơ bản, phần lớn búp bê được nhân cách hóa, có rất ít con tạo hình giống động vật. Còn trong trường hợp này, chúng lại trông giống như đám người lùn.
Điều khiến người ta kinh hãi hơn nữa là, bởi vì trước đó Đỗ Duy chỉ nhìn thoáng qua, lại đứng ở một bên, nên cũng không nhìn rõ hình dáng cụ thể của những con búp bê này.
Lúc này, khi chúng đã đối diện với mình, hắn mới phát hiện, vị trí hốc mắt của đám búp bê đã bị khâu lại với nhau, lõm sâu vào phía trong, như thế nhãn cầu nhân tạo bên trong đã bị ai đó móc mất.
“Phù…”
Đỗ Duy thở ra một hơi, không cảm xúc quay đầu lại, hắn vẫn luôn bảo trì cảnh giác, giờ mới có chút buông lỏng.
Trong chốc lát, 4 mắt hướng vào nhau…
Người phụ nữ ngồi trên ghế, quay lưng về phía Đỗ Duy, lặng yên di chuyển cùng với chiếc ghế, một cảm giác ức chế lan tràn trong lòng hắn. Ánh sáng trong cả căn phòng dường như vì vậy mà bị ảnh hưởng, tối hẳn đi.
Thậm chí Đỗ Duy dùng mắt thường cũng có thể thấy được, bóng đen đang lan rộng trong góc phòng, như thế đó là một loại sinh vật sống nào đó.
Mồ hôi lạnh chảy đầy trên lưng của hắn, mái tóc loà xoà trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi, bám cả vào bề mặt da.
Mà người phụ nữ thì không làm gì khác lạ nữa, chỉ đối diện với Đỗ Duy, nhìn thẳng vào hắn.
Mặc dù giữa hai người có một khoảng cách rõ ràng. Nhưng Đỗ Duy lại cảm thấy một cảm giác vô cùng ức chế và áp lực.
Hắn không có hành động gì nữa, vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, ngay cả hơi thở cũng chậm lại, kiểm soát mọi cảm xúc, giữ cho mình luôn ở trạng thái bình tĩnh, lạnh lùng và lý trí.
Ở khoảng cách này, Đỗ Duy có thể nhìn thấy trọn vẹn thân hình của người phụ nữ này.
Làn da khô quắt đầy nếp nhăn, bọc lấy bộ xương teo tóp, mái tóc khô xơ như rơm rạ. Ả mặc một chiếc váy dài dơ dáy bẩn thỉu, nhiều chỗ đã xuất hiện những vết nấm mốc mục nát, cứ như đã bị chôn vùi dưới đất rất lâu.
Sự khác biệt duy nhất là đôi mắt của người phụ nữ.
Mặc dù đôi mắt của nó trũng sâu và u ám, tròng mắt trông cũng không bị khô nước như lớp da trên cơ thể, mà khá tươi sáng, nhưng lớp da ở khóe mắt đã hoàn toàn nhão nhoẹt, trông rất gớm ghiếc.
Đỗ Duy chợt nghĩ đến một cái xác mà hắn đã từng mổ.
Đó là một bác công nhân đột ngột tử vong gần đường ống sưởi dưới lòng đất khi đang làm việc, nước trong người bốc hơi hết, cuối cùng khi được đưa vào phòng mổ xẻ chỉ còn lại một lớp da.
Mà con ác linh này không khác gì xác chết đó ngoại trừ đôi mắt.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, áp lực mà nó mang lại cho Đỗ Duy rất mạnh, quá khó để không bị ảnh hưởng…
“Nhưng tại sao, đến giờ mình vẫn ổn? Không nhúc nhích, chỉ nhìn mình chằm chằm, bọn chúng muốn làm gì?”
Đỗ Duy thầm hỏi chính mình, con ngươi đen càng thêm sâu lắng, mơ hồ có cảm giác mình đã nắm được một đầu mối nào đó.
Vì vậy, hắn suy nghĩ một lúc rồi bước một bước về phía cửa.
Cộp…
Tiếng bước chân biến mất…
Khi Đỗ Duy di chuyển, vào giây tiếp theo, người phụ nữ đối diện với hắn đột ngột tiến về phía trước với khoảng cách y hệt.
Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, thậm chí hắn không thể nhìn thấy bất kỳ quỹ đạo chuyển động nào, như thế dịch chuyển tức thời, điều này quá sức hư cấu.
Ngoài ra, khi vị trí của người phụ nữ di chuyển, những con búp bê đặt trong phòng dường như cũng bị ảnh hưởng. Sợi chỉ mỏng dùng để khâu mắt của chúng đột nhiên bị đứt một sợi.
Cứ như một phản ứng dây chuyền.
Nhưng Đỗ Duy không nghĩ như vậy.
Thậm chí, hắn còn lặng lẽ nhìn những con búp bê kỳ dị đó, cả Annabelle và ác linh đang ôm nó.
“Đây là sự cân bằng.”
Đỗ Duy thầm nghĩ lại, thật giống như là 2 ác linh ở nhà của chính mình khi đối kháng nhau đã tạo ra sự cân bằng.
Nếu 2 ác linh cùng nhắm vào cùng một mục tiêu, thì không có chuyện tới trước tới sau, giữa chúng sẽ xảy ra xung đột. Cho đến khi một bên trấn áp được bên còn lại, chúng sẽ không tấn công mục tiêu.
Điểm khác biệt duy nhất là mục tiêu của 2 ác linh ở trong nhà vẫn luôn là hắn, trong khi Annabelle và ác linh này vẫn chưa nhắm vào hắn.
Trước khi hắn vào đây, chúng đã đối đầu với nhau.
Nếu không, thời điểm Đỗ Duy tiến vào, nhất định sẽ không an toàn như bây giờ.
Sau khi hiểu rõ vấn đề, hắn có thể dễ dàng nhảy ra khỏi điểm mù của tư duy, và tìm ra quy luật giết người.
Có thể hiểu là ác linh trong hành lang hình chữ thập có hạn chế về phương thức giết người, và tuân thủ theo quy luật.
Còn quy luật này…
Đỗ Duy đã nghĩ.. nó khá giống với một trò chơi 123 người gỗ mà hắn đã chơi lúc nhỏ.
Chương 49: Không được nhúc nhích.
Quy tắc của trò chơi này rất đơn giản.
Một người quay lưng lại với những người khác, và bắt đầu đếm 123 người gỗ; khi người đó quay đầu lại, không ai được phép thực hiện bất kỳ động tác cơ thể nào; khi người đó quay lưng lại, người đó không còn hạn chế chuyển động của mọi người nữa; ai chạm vào người này trước là người chiến thắng.
Tất nhiên, đây là luật chơi giữa người với người.
Quy tắc của “trò chơi” này giữa Ác Linh và Đỗ Duy lại khác.
Có chút khác biệt, nhưng không nhiều.
Nghĩ vậy, Đỗ Duy bắt đầu tính toán khoảng cách giữa mình và cánh cửa.
Chắc khoảng 4-5 bước.
Nhưng khoảng cách giữa ác linh và bản thân lại gần hơn.
Đặc biệt là dưới tiền đề, vì để phân tích quy luật của nó, hắn đã bước một bước.
Lúc này, khoảng cách giữa Đỗ Duy và ác linh đang ôm Annabelle ngồi trên ghế chỉ còn 4 bước.
Cánh cổng sắt ở phía sau đã biến mất.
Cửa sinh duy nhất đang bị chặn bởi ác linh.
Rất khó giải quyết.
Đỗ Duy hiểu rất rõ, dù hắn đã tìm ra quy luật, nhưng ngược lại càng khiến tình hình trở nên nguy hiểm hơn.
Chỉ cần mình bước một bước, dù là tiến hay lùi, người phụ nữ kỳ quặc đang ngồi trên ghế sẽ di chuyển cùng một khoảng cách với hắn.
Nói một cách đơn giản, nếu mình di chuyển thêm 2 bước theo tới hoặc lui, có thể sẽ chạm trán nó.
Còn những gì sẽ xảy ra sau khi chạm trán…
Đỗ Duy nghĩ, nó sẽ không giống như trong các quyển tiểu thuyết, nó muốn mình giúp nó giải thoát, hoặc giúp nó thực hiện ước nguyện cuối cùng.
Bởi vì điều đó nghe thật nực cười.
Hắn tự nhủ: “Đây là một ngõ cụt không có lỗi thoát, nhưng vẫn còn có chút cơ hội sống sót, có lẽ mình sẽ đánh cuộc một lần.”
Đầu tiên, hắn có thể chắc chắn, sự kiềm chế và cân bằng này đã tồn tại trước khi hắn xuất hiện.
Mặc dù không biết tại sao ở tràng cảnh Ma Nữ Đòi Mạng, lại đột nhiên xuất hiện Annabelle, nhưng hắn cảm thấy đây chính là mấu chốt để giải quyết tình hình nan giải hiện nay.
Dù là Annabelle, hay con ác linh này, chúng đều muốn giết mình.
Vì vậy, đây là cách duy nhất để lấn át đối phương.
Nếu không, chúng sẽ tiếp tục giằng co như thế này.
Cánh cổng sắt biến mất, là để khoá chặt đường lui của mình.
Khi mình lùi lại một bước, người phụ nữ liền tiến tới, chắc chắn đang muốn giành quyền giết mình trước Annabelle.
Các quy luật về kiềm và cân bằng có vẻ là bug, thực ra cũng được xây dựng dựa trên sự cân bằng được hình thành giữa 2 ác linh.
“Vì vậy, chỉ cần nghĩ ra biện pháp, phá vỡ quy luật giằng co, đối kháng này, mọi thứ sẽ thay đổi.”
Nghĩ vậy, Đỗ Duy trực tiếp tiến vào giai đoạn thứ ba của ác linh hoá.
Hắn duỗi tay phải ra, lạnh lùng nhìn trong hai giây.
Bàn tay phải sạch sẽ đến mức tạo cho người ta một cảm giác kinh dị rợn cả tóc gáy.
Sau đó, Đỗ Duy lấy ra nước thánh, vải trắng từ trong ba lô, một cái nhét vào trong túi, tay trái cầm một cái, mặc xác lũ ác linh, đi về phía cửa.
Cộp…
Một bước.
Chỉ là một bước, vị trí của người phụ nữ đó và Đỗ Duy lập tức bị thu hẹp, ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác áp chế và u ám càng thêm nghiêm trọng.
Ánh sáng trong cả căn phòng đột ngột mờ đi.
Như thể hai chiếc đèn đột ngột bị thổi tắt.
Sợi tơ khâu mắt búp bê cũng đứt ra nhiều hơn, bóng đen bao trùm, dường như có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối, nơi không thể nhìn thấy được.
Giống như một con rắn độc bị nhốt trong một chiếc lồng nhỏ, cố sức chui ra, để cắn người những vết cắn trí mạng.
Giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, Đỗ Duy có thể thấy nhiều thông tin hơn, đồng thời cảm giác kinh dị và kỳ lạ cũng mạnh hơn.
Hắn thậm chí còn nín thở để giữ tỉnh táo, kìm nén mọi sợ hãi, lo lắng, hoang mang, v.v…
Sau đó, không do dự, Đỗ Duy lại bước thêm một bước.
Vẫn đi về phía cửa.
Chỉ là trên con đường này, vẫn đang chống lại ác linh.
Sau khi bước thêm 1 bước, trước mặt của Đỗ Duy đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt vô cùng đáng sợ, đầy nếp nhăn, khiến cho sắc mặt của hắn có phần biến dạng.
Người và ác linh gần như dán sát vào nhau, cách không quá 20 cm.
Như thể nhận được một loại tín hiệu!
Đèn trong toàn bộ căn phòng nhanh chóng mờ dần và bị bao trùm bởi những bóng đen lớn.
Nơi duy nhất vẫn còn sáng là vị trí hiện tại của Đỗ Duy.
Cùng lúc đó, trong bóng tối mơ hồ cũng vang lên một tiếng sợi tơ đứt đoạn.
Không cần nhìn, hắn cũng biết sợi tơ khâu mắt đám búp bê khiến mình cảm thấy rất khó chịu, cũng đã đứt gần hết. Chỉ cần vài sợi tơ cuối cùng đứt đoạn, là có thể phá vỡ hoàn toàn sự cân bằng này.
Có điều sự chú ý của Đỗ Duy, đã không còn ở trên những con búp bê đó nữa.
Ác linh ngồi ở trên ghế cũng đã trải qua ít biến đổi, không còn nhìn thẳng vào Đỗ Duy nữa.
Trên mặt của nó, nở một nụ cười kỳ lạ không thể giải thích được.
Gần như là dán sát vào nhau, chỉ cần Đỗ Duy di chuyển dù chỉ 1cm, hắn sẽ chạm vào nó.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Đỗ Duy lại nở một nụ cười lạnh lùng với người đàn bà.
Đưa tay phải ra. Trong giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, bộ phận cơ thể bị ác linh hoá có thể tiếp xúc trực tiếp với ác linh, nhưng hiển nhiên, chỉ cần gặp phải tình huống này, chuyện cực kỳ tồi tệ nhất định sẽ xảy ra.
Vì vậy, mục tiêu của Đỗ Duy là thứ khác.
Chính là bắt lấy ác linh búp bê, Annabelle.
Trên thực tế, ngay cả khi không bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, vẫn có thể bắt được Annabelle.
Vì Annabelle rất đặc biệt, nó vừa là môi giới, vừa là ác linh.
Nhưng Đỗ Duy không thích đánh bạc, điều hắn muốn là chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, gia tăng ưu thế của mình nhiều nhất có thể và giành được kết quả mong muốn – tỷ lệ vô hạn phóng đại.
Khoảnh khắc nắm lấy Annabelle bằng tay phải, Đỗ Duy cảm thấy như đang chạm vào một tảng băng, hơi thở lạnh lẽo khiến người ta tê cóng.
Chỉ có ác linh mới có thể chống lại ác linh.
Ác linh hoá của một cánh tay phải chỉ có thể chạm vào, không thể đối kháng.
Sau đó, Đỗ Duy thô bạo giật lấy Annabelle khỏi vòng tay của người phụ nữ đang ngồi trên ghế.
Trong tích tắc, sự cân bằng đã bị phá vỡ.
Nó lập tức vồ về phía Đỗ Duy.
“Xem ra mình đã đoán đúng.”
Luật chơi của trò 123 người gỗ đã mất hết hiệu lực.
Choang…
Chai đựng nước thánh văng mạnh xuống đất, vỡ nát, những giọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Xì xì ……
Đứng mũi chịu sào, ác linh bị nước thánh dội ướt gần nửa người.
Cứ như thế bị tạt axit, làn khói trắng dày đặc bốc ra khiến nó ngừng lại giây lát.
Nhân cơ hội này, Đỗ Duy lập tức lao về phía cửa.
Cùng lúc đó, Annabelle, kẻ bị cánh tay phải của hắn nắm lấy cũng có sự thay đổi kỳ lạ.
Cảm giác lạnh lẽo và u ám trực tiếp ăn mòn dọc theo bàn tay phải của Dư Vấn, với tốc độ cực nhanh, nó quét qua lòng bàn tay và cổ tay, rồi lan đến khuỷu tay.
Đỗ Duy khẽ rên, cầm tấm vải trắng do nhà thờ phân cho Người Đuổi Quỷ ở New York khoác lên Annabelle.
Lao ra khỏi cửa quá nhanh, vấp chân, ngã ầm xuống đất.
Mà lúc này, Annabelle cũng đã được bọc trong một tấm vải trắng.
Phía sau hắn, ở trong phòng, ác linh kia đang nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt vô cùng cay độc.
Một bóng tối cực lớn đã nuốt chửng ánh sáng của cả căn phòng.
Bốn mắt lại chạm vào nhau, Đỗ Duy vẫn rất tỉnh.
Chương 50: Này, Lisa.
Trong phòng, ác linh nhìn chòng chọc vào Đỗ Duy, ánh mắt tràn ngập ác ý trần trụi.
Có một bóng đen lớn bao trùm phía sau của nó, còn kèm theo âm thanh kỳ quái, nghe như thế có vật gì đó rơi trên mặt đất.
Đỗ Duy biết rất rõ đó là chuyển động của những con búp bê kỳ dị đó.
Bởi vì, sau khi dùng tấm vải trắng để đối phó với ác linh phủ lên ác linh búp bê Annabelle, một cảm giác quỷ dị khác thường tuỳ ý lan tỏa.
Rõ ràng, chỉ tấm vải trắng là không đủ để kiềm chế Annabellele, hoặc có lẽ bản thân nó còn bất thường, kinh khủng hơn.
Đối mặt với người phụ nữ bên trong cửa.
Không có âm thanh, không ai nhúc nhích.
Nó không di chuyển, Đỗ Duy cũng không di chuyển, cứ giằng co như vậy.
Có vẻ như, trò chơi 123 người gỗ không được phép nhúc nhích này vẫn đang tiếp diễn.
Nhưng Đỗ Duy biết không phải như vậy, sự cân bằng đã bị phá vỡ, vì vậy các quy tắc xây dựng trên sự cân bằng đương nhiên không thể tiếp tục có hiệu lực.
Sau khi sự cân bằng bị phá vỡ, sức mạnh của Annabelle đã chiếm ưu thế.
Hắn cho ra một kết luận, đồng thời rất hiếu kỳ diễn biến kế tiếp sẽ thay đổi như thế nào.
“Sẽ bị tiêu diệt sao?”
Cho dù dùng hết tất cả thủ đoạn hiện giờ, Đỗ Duy cũng khó có thể tiêu diệt một ác linh. Trong hầu hết các trường hợp, hắn chỉ có thể phân tích ra môi giới và quy tắc để bảo vệ an toàn của chính mình.
Trừ khi rơi vào đường cùng, chỉ khi nắm chắc chắn thành công hắn mới ra tay.
Điều kiện đã biết là – ác linh có thể chống lại ác linh.
Nhưng sau đó, Đỗ Duy liền thất vọng.
Trong bóng tối, ác linh kia dường như đã từ bỏ ý định tiếp tục cuộc đối đầu.
Đỗ Duy chỉ có thể đứng nhìn, cơ thể gớm ghiếc của ác linh bị nước thánh ăn mòn, rất nhiều nơi lòi cả xương cốt màu nâu chậm rãi lùi lại, biến mất ở trong bóng tối.
Nó đi rồi…
“Thật đáng tiếc.”
Đỗ Duy cảm thấy có chút tiếc hận, nếu có thể nhìn thấy ác linh tiêu diệt ác linh, tương lai có thể có cách khác đối phó với loại tình huống này.
Bao gồm cả lời nguyền chẳng biết vì sao lại dính, từ The Nun.
Theo y như lời của Cha Tony, sự khủng bố của The Nun còn kinh khủng hơn cả ác linh. Nó thậm chí có thể lan truyền nguyền rủa qua lời nói, ngôn ngữ, thông tin và cả nhận thức.
Chỉ cần đọc tên, là có thể cảm ứng được nguyền rủa.
Tất cả những cảm xúc tiêu cực, bao gồm sợ hãi, hoang mang,… sẽ trở thành căn nguyên sức mạnh của nó.
Giáo hội nghi ngờ rằng đó là một sự tồn tại khủng khiếp do người nào đó vô tình chạm vào, thậm chí không thể chắc chắn liệu đó có phải là một ác linh hay không.
Có tới 200 người bình thường đã chết trong tay của nó.
Để đối phó nó, giáo hội đã cử 6 tốp, tổng cộng 13 Người Đuổi Quỷ ưu tú đến để đối phó với nó, bao gồm cả một người đã sử dụng một số phương pháp không rõ để kiềm chế nó.
Từ đầu đến cuối, Đỗ Duy không hề thả lỏng cảnh giác, luôn duy trì sự tỉnh táo, hoàn thành giao dịch với Cha Tony, điều tra xe buýt, hay đến tìm Annabelle, tất cả đều nhằm tìm cách giải quyết vấn đề này.
Có thể coi như một cán cân: Người Đuổi Quỷ đến tuần này có thể tính là một quả cân, còn ác linh là quả cân còn lại ở dĩa bên kia.
“Đã đến lúc rời đi.”
Đỗ Duy thở ra một hơi khó nhọc, và nhìn xuống Annabelle đang được quấn trong tấm vải trắng.
Có thể thấy rõ hình dáng của nó.
Có kích thước khoảng 40 cm, tóc tết 2 bím đuôi ngựa, chân tay rất nhỏ, trông rất không cân đối.
“Nó đang giãy giụa…”
Có một lực lượng vô hình, cố gắng vén tấm vải trắng bao bọc nó lên, loáng tháng, có thể nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt người.
Chi chít, khiến người ta theo bản năng cảm thấy khó chịu, ghê tởm.
“Dường như có rất nhiều linh hồn ở trong đó?”
Đỗ Duy có chút bất ngờ, nhưng cũng đã thông suốt vấn đề.
Trong Ngôi nhà kinh dị có nhiều người chết như vậy, dù là du khách hay nhân viên, chắc chắn sẽ nảy sinh một số hiện tượng dị thường.
Có vẻ như linh hồn của những người này sau khi chết, về cơ bản đều ở bên trong Annabelle.
“Nếu cho mày đủ thời gian, mày có thể huỷ diệt cả thành phố.”
Đỗ Duy đã xem thông tin về ác linh trong quyển sổ, trong đó có ghi: trong nhiều nền văn hóa, búp bê tượng trưng cho sự kỳ dị.
Một số con thậm chí có thể thu hút những linh hồn xấu xa thuần túy và những ác linh.
Sau lưng hắn, trong ngôi nhà đó, ẩn nấp trong bóng tối, phát ra tiếng động càng lúc càng lớn.
Sột soạt sột soạt…
Có thứ gì đó sắp đi ra ngoài.
Đỗ Duy liếc nhìn về phía sau, rồi nhìn Annabelle.
Mở ba lô ra, giờ chỉ còn nửa lọ bột xương, một cuốn sách về ác linh.
Hai chai nước thánh đầy đã được sử dụng hết.
Và vì thế……
Nhìn chằm chằm vào nửa lọ bột xương trong khoảng 5 giây, hắn đưa tay lấy bột xương ra, vặn mở nắp lọ.
[Hàng năm giáo hội sẽ phân bổ một số lượng nhất định loại vật này cho Người Đuổi Quỷ, nhưng đôi khi sẽ hết hàng. Đề nghị con đốt xong mới sử dụng, nếu không, nó chỉ mạnh hơn nước thánh một chút]
Đây là nguyên văn những lời của Cha Tony.
Tiếp đó, Đỗ Duy không do dự, trực tiếp đổ nửa lọ bột xương còn lại lên tấm vải trắng.
Tếng xì xì vang lên…
Cũng giống như cảnh nước thánh chạm vào ác linh trước đó, một làn khói trắng bốc lên từ dưới tấm vải trắng như bị axit sunfuric ăn mòn.
Tất cả khuôn mặt đều trở nên vô cùng dữ tợn, đau đớn há miệng ra, tuy im lặng, nhưng lại khiến người ta nghĩ tới tiếng la hét thảm thiết.
Sau đó, như thế một con đỉa gặp phải muối, tất cả các khuôn mặt từ từ tĩnh mịch, tấm vải trắng bị căng phồng cũng trở lại hình dạng ban đầu.
Hắn biết, đây chỉ là tạm thời…
Đỗ Duy vô cảm, tiện tay quấn thật chặt Annabelle.
Hắn thắt một nút khác, nhét vào ba lô rồi kéo khóa lại.
Sau đó, quay lưng lại, hắn đi về phía lối ra.
……
Cùng lúc đó.
Bối cảnh của Ngôi nhà kinh dị được chia thành hai tầng trên mặt đất và dưới lòng đất.
Trên mặt đất có những tràng cảnh đáng sợ nhất, còn dưới lòng đất thì tương đối thô sơ hơn, chỉ có ba cảnh: Búp Bê Tử Vong, Ma nữ đòi mạng và Ác Mộng Phố Elm.
Trong số đó, Ác Mộng Phố Elm và lối ra ở cùng một vị trí.
Chỉ cần đi qua Ác Mộng Phố Elm, đi tới tận trong cùng, bạn có thể đi thang máy trở lên mặt đất, kết thúc cuộc phiêu lưu ly kỳ trong Ngôi nhà kinh dị.
Ở ngay giữa Ác Mộng Phố Elm.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một người đàn ông da trắng mặc đồng phục sinh viên với gương mặt tái mét, run rẩy nhìn những kiến trúc được dựng ở hai bên con phố,.
“Mẹ kiếp, tại sao mình lại ở đây, mình đang quay trở về…”
Vì quá căng thẳng, Bob nuốt nước bọt ừng ực, lúc này gã hoàn toàn suy sụp.
Sau khi Lisa người bạn thân nhất của cô đều biến mất một cách kỳ lạ, Bob nhận ra có điều gì đó không ổn.
Gã cảm thấy hình như có thứ gì đó dơ bẩn trong Ngôi nhà kinh dị này.
Quỷ… hay ác linh…
“Lẽ ra mình nên nghe lời của người đàn ông châu Á đó…”
Bob khổ sở thì thầm.
Nhìn con phố tối tăm và đầy ma quái, Bob cảm thấy tuyệt vọng.
Vừa rời khỏi ngôi nhà ma kiểu Nhật, gã lập tức chạy về ngay, dùng toàn bộ sức lực.
Nhưng ngay sau khi đi qua một hành lang tăm tối, gã phát hiện, thứ ngay trước mắt không phải là cánh cửa lúc mới tới, mà là Ác Mộng Phố Elm. Nơi được cho là nằm ở tầng hầm của Ngôi nhà kinh dị, và là mối tràng cảnh đáng sợ cuối cùng.
“Ở đây cũng có quỷ sao?”
Mặt Bob vô cùng khó coi, tái mét như thế mất máu quá nhiều.
“Nếu có thể đi ra ngoài, mình thề, cả đời này sẽ không bao giờ tới nơi ma quái như này nữa!!!”
Gã lẩm bẩm một mình, nhìn xung quanh với đôi mắt kinh hoàng.
“Có lẽ mình nên tìm thang máy để rời đi. Mình nhớ trong tờ hướng dẫn có ghi rằng thang máy ở cuối Ác Mộng Phố Elm.”
Đúng như tên gọi, Ác Mộng Phố Elm là một con đường ma ám, đi thẳng một mạch, nhưng vì vấn đề ánh sáng nên hầu hết đều bị khuất trong bóng tối.
Đây là một hiệu ứng do các nhân viên của Ngôi nhà kinh dị cố tình sắp đặt.
Những thứ Bob nhìn thấy càng khiến gã sợ hãi hơn, không thể phân biệt được mình đang ở đâu.
Là ở giữa?
Hoặc ở hai đầu con phố?
Gã rất rối, theo bản năng không muốn đi xa hơn. Nhưng gã cũng biết trong trường hợp này, tìm lối ra và rời đi là lựa chọn đúng đắn nhất.
Nhưng vào lúc này…
Gã mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Có dáng người mảnh khảnh, nhưng có vẻ như bị trật khớp, và bước ra từ trong bóng tối với tư thế kỳ lạ…
“Này, Lisa…”