1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Trường Dạ Dư Hỏa
  4. Tập 10: Thứ nhân (c91-c100)

[Dịch] Trường Dạ Dư Hỏa

Tập 10: Thứ nhân (c91-c100)

❮ sau

Chương 91: Thứ nhân 1

“Thứ nhân?” Nghe thấy danh từ này, trong đầu Long Duyệt Hồng lập tức xuất hiện những cụm từ miêu tả như “hung ác”, “dị dạng”, “ác độc”, “nguồn ô nhiễm”, “thù hận con người”…

Tuy anh ta chưa từng gặp thứ nhân bao giờ, nhưng trong sách giáo khoa và người xung quanh đều nói như vậy.

Tưởng Bạch Miên như có thể cảm ứng được suy nghĩ trong đầu của Long Duyệt Hồng lúc này, bèn thở dài một tiếng rồi nói:

“Thứ nhân và con người về bản chất là giống nhau, chí ít việc sinh sản đều không tách rời.”

Không đợi đám người Long Duyệt Hồng mở miệng lần nữa, cô cứ thế tiếp tục nói:

“Đám người ở trấn Hắc Thử dựa vào việc bắt chuột, ăn chuột mà sống sót qua mùa đông đầu tiên sau khi thế giới cũ hủy diệt. Nghe nói khi đó, chuột ở cả khu vực đó đều phát điên, chui hết ra khỏi lòng đất, khắp núi đồi toàn chuột là chuột. Toàn thân chúng thối rữa, có con mắt đỏ sậm, có con thì lại tấn công vật sống ở xung quanh.

Ơ… Hơi xa chủ đề, thôi cứ tập trung vào đám người ở trấn Hắc Thử kia đi.

Sau khi vượt qua mùa đông thứ nhất, vì khu vực bọn họ sinh sống ban đầu bị ô nhiễm quá nghiêm trọng, làm cho một phần lớn dân cư tử vong, bọn họ quyết định rời đi, di chuyển tới bên này.

Tiếc rằng ác mộng không vì thế mà chấm dứt. Cơ thể bọn họ dần sinh ra biến dị, hơn nữa, có lẽ là do ăn quá nhiều chuột đột biến, bọn họ lại càng ngày càng giống chuột. Ha ha, tôi không phải chuyên gia về việc này, cũng không làm bất cứ nghiên cứu nào, chỉ thuận miệng nói như vậy thôi.

Tóm lại, tóc gáy của bọn họ trở nên vừa đen vừa dày, cơ thể bọn họ cứ còng xuống, móng tay của bọn họ thì lại càng cứng rắc và sắc nhọn hơn…

Trải qua vài đời sinh sản, hiện giờ vóc dáng phổ biến của cư dân trấn Hắc Thử thấp hơn một mét tư, thích sống trong hang động, cực kỳ giỏi đào bới. Tương ứng với điều đó, chủng loại đồ ăn của bọn họ cũng trở nên càng thêm tạp, đồng thời bọn họ cực kỳ sợ ánh nắng mặt trời, chỉ có thể hoạt động vào sáng sớm, chạng vạng và buổi tối.

Bọn họ cũng có nhiều biến dị tốt, ví dụ như rất có thiên phú về mặt máy móc và điện tử. Mấy thiết bị điện tử của thế giới cũ vốn đều bị phá hỏng trông không ra gì, bọn họ loay hoay một thời gian thì lại có thể dùng tạm, đương nhiên tiền đề là phải có dây điện và linh kiện tương ứng.”

Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên kêu lên một tiếng:

“Ấy, suýt thì quên nhắc nhở mọi người, không được nói ba từ ‘trấn Hắc Thử’ trước mặt bọn họ. Đây là biệt hiệu của đám dân du cư hoang dã nào đó đặt cho điểm tụ cư của bọn họ, mang theo sự kỳ thị mãnh liệt. Mà những người ở trấn Hắc Thử kia lại thuộc dạng có lòng tự trọng hơi bị cao. Bên trong công ty thì, không thể nói rõ bọn họ có loại tình cảm oán hận thứ nhân như thế nào, nhưng chắc chắn không thể thiếu chê ghét, khinh thường và bài xích, nên vẫn tiếp tục sử dụng biệt hiệu này.”

“Vậy vì sao công ty lại muốn tiếp nhận bọn họ?” Bạch Thần đang lái xe không kìm được lên tiếng hỏi.

Cô, từng là một dân du cư hoang dã, đã gặp được rất nhiều lần tập kích đầy thù hằn và vô duyên cứ từ thứ nhân. Lại thêm ngoại hình có khả năng đưa tới ác mộng của đối phương làm cô cực kỳ không có thiện cảm với quần thể này, về một số thời điểm cô còn đối xử với bọn họ như thể đang coi bọn họ là sinh vật có trí khôn.

Tưởng Bạch Miên im lặng một hồi rồi đáp:

“Cư dân trấn Hắc Thử không có oán hận sâu sắc gì với con người, bọn họ thường cũng tự coi bản thân là con người bình thường.

Nếu không phải vì sự nhạy cảm và tự ti của bọn họ, nhân viên trong công ty lại đầy thành kiến với bọn họ, công ty có thể sẽ dần thu nhận bọn họ, chứ không phải cho làm phụ thuộc bên ngoài thế này.

Kỳ thật đây cũng không tính là phụ thuộc, càng giống với mối quan hệ hợp tác hơn. Chúng ta dùng vũ khí, đạn dược, quần áo cũ và đồ ăn nhất định trao đổi những vật có giá trị mà bọn họ sưu tầm được. Đồng thời bọn họ sẽ thông qua vô tuyến điện truyền những tin tức quan trọng trên hoang dã Hắc Chiểu về cho công ty. Đúng, công ty thu quần áo cũ của mọi người lại cũng vì các giao dịch tương tự.”

Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên tạm ngừng một chút:

“Công ty còn có thể chiêu mộ người tình nguyện ở trấn Hắc Thử này cho một số thí nghiệm. Về việc này, cư dân trấn Hắc Thử đều cực kỳ dũng cảm, bọn họ sẵn lòng trả mọi giá để đổi được cơ hội biến trở lại người bình thường.”

Tưởng Bạch Miên không thêm tình cảm của mình vào, nhưng Bạch Thần vẫn nghe được tiếng cảm khái:

“Ở trên Đất Xám, vết nhơ trong danh tiếng của công ty chính là luôn gắn liền với thí nghiệm sinh vật. Trước khi tiếp xúc với mọi người, tôi nghe không ít lời đồn, nên cực kỳ sợ hãi những thí nghiệm tương tự. Tôi sợ một ngày nào đó bị công ty Sinh Vật Bàn Cổ bắt lại, đưa tới chỗ bí mật rồi trở thành vật hi sinh của thí nghiệm tà ác, sợ sẽ bị hành hạ tới sụp đổ tinh thần, cơ thể đột biến thành quái vật, đến cả chết cũng không thể giữ được hình hài con người.

Mà người của trấn Hắc Thử lại chủ động đăng ký tham gia làm người tình nguyện cho các thí nghiệm…”

Nghe xong lời này của Bạch Thần, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng mới nhận ra trong mắt người bên ngoài, công ty lại có hình tượng như thế, quả thực chẳng khác gì nhân vật phản diện trong các câu chuyện kể trên chương trình đài phát thanh.

Điều này hoàn toàn khác với những gì bọn họ nhận biết từ nhỏ đến lớn:

Bọn họ vẫn luôn tin rằng bên trong công ty là thế ngoại đào nguyên, còn bên ngoài là khổ cực lầm than.

Tưởng Bạch Miên nghe vậy, bật cười thành tiếng:

“Có thể nghe ra được nỗi sợ hãi ấy cô đè ép trong lòng đã lâu, cho nên mới nói một hơi nhiều như vậy.”

Chương 92: Thứ nhân 2

Cô lập tức giơ cánh tay trái lên, làm động tác gập lại:

“Tay giả sinh học loại hình Lươn Điện chính là thành quả của thí nghiệm, và cả biến đổi gen cũng là thế. Thế nào? Tận mắt nhìn thấy những thứ này, có phải cảm thấy không đáng sợ như thế không?”

Bạch Thần im lặng không nói gì.

“… Đã hiểu.” Tưởng Bạch Miên tự giễu: “Nhìn dáng vẻ này của tôi, cô còn sợ hơn.”

Cô khe khẽ thở hắt ra:

“Có một điều cô nói đúng, kết cục phần lớn những người tình nguyện này đều không được tốt đẹp cho lắm…”

Trong xe Jeep, bầu không khí trầm xuống đầy trĩu nặng, một lúc lâu không ai nói gì.

Vài giây sau, Thương Kiến Diệu quay đầu nhìn Thương Kiến Diệu, “thầm oán” mà nói:

“Sao lúc này anh lại không nói đùa nữa?”

Thương Kiến Diệu nói với vẻ mặt nghiêm túc:

“Là một người lập chí cứu vớt toàn bộ nhân loại, về đề tài tương tự, tôi không thể nói đùa được.”

“… Cũng đúng.” Tưởng Bạch Miên lại ngồi thẳng người lên.

Qua một lúc sau, cô chỉ tới phía trước:

“Quẹo trái, vào trong núi.”

Đi tới nơi này, trên hoang dã Hắc Chiểu xuất hiện một mảng gò đồi, có cái thậm chí có thể được gọi là núi nhỏ, mà trấn Hắc Thử chính là ở trong núi.

Chạy một đoạn trên con đường mấp mô xóc nảy, Tưởng Bạch Miên không nhịn được hạ cửa kính xe xuống:

“Thật là, khoảng cách vận động cao thấp này còn nhiều hơn số lần đi cộng lại. Một lần ra ngoài thế này, quay về chắc chắn phải đại tu lại gầm xe rồi…”

Đang phàn nàn, Tưởng Bạch Miên đột nhiên ngậm miệng lại.

Cô khẽ nghiêng đầu, cẩn thận cảm ứng một lúc, rồi dần cau mày lại:

“Tín hiệu điện ở hướng trấn Hắc Thử ít đến đáng thương.”

Nơi đây đã vào phạm vi cảm ứng của cô, đồng thời cũng có nghĩa trấn Hắc Thử đã ở rất gần.

Thương Kiến Diệu theo bản năng giơ khẩu súng trường “Cuồng Chiến Sĩ”, gác nó lên trên cửa kính xe:

“Có phải là bị ảnh hưởng từ sự dị thường của phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ không?”

Chỗ này cách nhà ga Nguyệt Lỗ không gần, nhưng cũng không quá xa, đi chừng hơn nửa ngày là đến.

“Có khả năng đó.” Tưởng Bạch Miên gật đầu, ngữ khí nặng nề hơn ban nãy rất nhiều.

“Tổ trưởng, có cần mặc thiết bị bộ xương ngoài không?” Long Duyệt Hồng không còn giật mình kinh sợ như mấy ngày trước nữa, anh ta dò hỏi khá tỉnh táo.

“Được.” Tưởng Bạch Miên không dám lơ là coi thường chút nào với tình hình mà bọn họ chưa rõ.

Cô lập tức ra lệnh:

“Anh mặc đi.”

“Vì sao không phải Thương Kiến Diệu?” Long Duyệt Hồng buột miệng hỏi.

“Thương Kiến Diệu còn phải theo tôi vào trong trấn Hắc Thử, thiết bị bộ xương ngoài không vào được. À, kỳ thật là vẫn vào được, nhưng không cách nào phát huy tác dụng.” Tưởng Bạch Miên giải thích sơ qua hai câu.

Thương Kiến Diệu không ý kiến gì về việc này, vẫn giữ im lặng, đề phòng cao độ khả năng dị thường sẽ đột ngột kéo tới.

Chờ khi Long Duyệt Hồng mặc xong thiết bị bộ xương ngoài, xe Jeep tiếp tục chạy.

Hai ba phút sau, Tưởng Bạch Miên ra lệnh:

“Dừng xe.”

Cô chỉ vào rừng cây và bụi cây phía trước:

“Trấn Hắc Thử ở ngay bên đó. Long Duyệt Hồng mở đường.”

“Vâng, tổ trưởng!” Long Duyệt Hồng mở cửa xuống xe đầu tiên.

Một hàng bốn người tiến vào trong rừng cây khá rậm rạp kia, đi được chừng mấy phút, đột nhiên bọn họ ngửi thấy một thứ mùi quen thuộc.

Đó là mùi máu tươi!

“Thế này phiền toái to rồi…” Tưởng Bạch Miên lập tức lẩm bẩm một câu, dường như đã nghĩ tới khả năng xảy ra.

Cô bồng súng lựu đạn thoáng bước nhanh hơn, đi tới một đầu khác của rừng cây.

Nơi đó có một vách núi màu vàng xám, một chỗ của vách núi bị cây cối và cỏ dại che phủ có một hang động sâu thẳm, mùi máu tươi càng thêm nồng nặc phát tán ra từ bên trong.

“Đây chính là trấn Hắc Thử.” Tưởng Bạch Miên trầm giọng nói.

Chỉ nhìn qua là Long Duyệt Hồng biết nguyên nhân vì sao thiết bị bộ xương ngoài không thể phát huy tác dụng trong trấn Hắc Thử:

Cửa vào hang động kia chỉ cao có một mét tư, mà thiết bị bộ xương ngoài có điều chỉnh co lại thì cũng không đạt được mức đó, mà hang động bên trong rõ ràng sẽ càng thấp hơn.

Cứ như thế, người mặc thiết bị bộ xương ngoài vào trấn Hắc Thử, thực ra là một hang động, ngay cả lưng cũng không đứng thẳng được, như vậy sức chiến đấu sẽ sụt giảm rất nhiều.

Còn chưa tới gần hang động kia, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên đều đồng loạt nhìn sang bên trái. Bọn họ nhìn thấy hai xác chết dưới một gốc cây.

Hai cái xác kia rất thấp bé, cơ thể có xu hướng cuộn lại, quần áo bị lột mất sạch.

Móng tay của bọn họ vừa dài lại vừa cứng, hiện lên màu ố vàng thấy rõ. Bên ngoài cơ thể là lượng lớn lông tóc màu đen, chỉ nhìn lướt qua thì trông bọn họ giống như con chuột ngoại cỡ ở khu vực bị ô nhiễm nghiêm trọng.

Nhưng phần lông này không quá dày, có thể nhìn xuyên qua chúng thấy được làn da có chút tái nhợt bên dưới.

Mắt của hai xác chết này trợn to, vẻ mặt sau khi chết là hoảng sợ và oán hận. Trên người và xung quanh nhuộm đẫm bởi thứ máu không có gì khác biệt với con người bình thường.

Nói thẳng ra thì, ngoài việc lông hơi dầy, dáng người hơi lùn, móng tay trông hơi quái dị, làn da hơi tái nhợt ra thì Thương Kiến Diệu không biết hai cư dân trấn Hắc Thử đã chết này có gì khác mình.

Đây không phải lần đầu Long Duyệt Hồng nhìn thấy xác chết, tuy vẫn có chút sợ hãi, buồn nôn và không muốn nhìn thẳng, nhưng anh ta đã có thể kiềm chế được bản thân.

Anh ta “ôi” một tiếng:

“Không phải là chết hết rồi chứ…”

Tưởng Bạch Miên nghe vậy, vô thức nghiêng đầu nhìn vào trong hang động sâu hoắm kia, nhất thời lại không có dũng khí lập tức đi vào trong.

Dường như cô đã dự đoán được bên trong sẽ là cảnh tượng gì.

Lúc này, Bạch Thần ngồi xuống kiểm tra xác chết xong, ngẩng đầu lên trầm giọng nói:

“Chết vì súng đạn.”

Tưởng Bạch Miên khẽ nheo mắt lại, nói như đang lẩm bẩm một mình:

“Sẽ là ai làm…”

Dứt lời, cô khẽ hít vào một hơi, rồi cất bước đi vào cửa vào “trấn Hắc Thử”.

Thương Kiến Diệu không cần ra lệnh, nhanh chóng đi theo sau.

Chương 93: Hiện trường 1

Khi tới gần cửa vào hang động, Tưởng Bạch Miên dừng bước, quay đầu nói với Long Duyệt Hồng đang mặc thiết bị bộ xương ngoài:

“Anh ở đây cảnh giới.”

Cô ngẫm nghĩ rồi bổ sung:

“Chú ý nhiều tới bên ngoài rừng cây, nếu mất xe Jeep, tôi và Bạch Thần thì không sao, các anh sẽ “hưởng thụ” đủ. rất nhiêu chuyện, nếu tiến hành theo chất lượng, con người chắc chắn sẽ có thể tiếp nhận và thích ứng, nhưng nếu đột nhiên đưa thẳng tới độ khó địa ngục, tuyệt đại đa số sinh vật đều suy sụp.”

“Rõ, tổ trưởng!” Long Duyệt Hồng không những không thất vọng khi không được tiến vào trấn Hắc Thử, mà anh ta còn khẽ thở phào một hơi.

Từ trên người những dân cư trấn Hắc Thử đã chết bên ngoài này, anh ta dường như đã có thể tiên đoán được thảm trạng bên trong hang, nghi ngờ điều đó sẽ là một đả kích lớn với tinh thần mình, sẽ để lại bóng ma tâm lý cần phải trị liệu.

Sau khi dặn bảo Long Duyệt Hồng xong, Tưởng Bạch Miên quay người lại, cúi xuống đi vào cửa hang cao chừng một mét tư này.

Bạch Thần và Thương Kiến Diệu đều tự bồng vũ khí của mình, một trái một phải đi theo sau. Chỉ là một người thì phải khom lưng, đầu gối khuỵu xuống hơi nhiều nên di chuyển hơi vất vả, còn người kia thì đỡ hơn.

Bọn họ không hề quan sát bên ngoài trước, xác nhận tình hình đại khái rồi mới vào bên trong như trong sổ tay huấn luyện có dạy, mà hoàn toàn tin tưởng vào năng lực cảm ứng tín hiệu điện mỏng manh của tổ trưởng.

Về mặt này, những gì Tưởng Bạch Miên đã thể hiện đã quá đủ để tin cậy.

Ở chỗ cửa vào hang còn có ánh nắng chiếu vào, làm cho người ta có thể mang máng thấy được tình huống xung quanh, mà càng vào trong thì lại càng tối, cho đến lúc giơ tay không thấy năm ngón đâu.

Lúc này, Tưởng Bạch Miên lấy ra một chiếc đèn pin vỏ màu trắng bạc với các hạt nhỏ nổi thấy rõ, rồi bật công tắc lên.

Một chùm sáng màu hơi vàng nhanh chóng phát ra, chiếu sáng khu vực phía trước, lại kèm thêm ánh sáng tự nhiên từ lối vào làm cho Thương Kiến Diệu có thể sơ bộ thấy được cảnh tượng trước mắt là như thế nào:

Hang động này coi như rộng lớn, mà chỗ sâu hơn thì bị bóng tối bao phủ như trước, không nhìn tới cuối.

Nơi đây ban đầu từng có một cột đá do tự nhiên hình thành, lúc này đã gãy đổ, một lượng lớn khối đá, rêu xanh và tro bụi từ trên đỉnh sụp xuống, phủ đầy trên mặt đất.

Mặt đất, lấy trung tâm vị trí đèn pin của Tưởng Bạch Miên chiếu xuống làm điểm khởi đầu, hiện lên dấu vết ngọn lửa bốc cháy lan rộng ra ngoài.

Bên trong cái hố gần điểm khởi đầu đó không hề thấy những hài cốt được gọi là nguyên vẹn, chỉ có vô số những mảng thịt cháy đen xen lẫn màu đỏ hồng và máu xen lẫn trong đá, trong bùn đất.

Trong vòng giữa bên ngoài cái hố là những cái xác nằm rạp dưới đất, ngoài cơ thể cháy đen, nhiều chỗ nát bét, tử trạng cực kỳ thê thảm.

Theo sự di chuyển của ánh sáng từ đèn pin, Thương Kiến Diệu lại nhìn thấy bên ngoài vòng giữa kia, ở khu vực gần vách hang là tình hình khác:

Cũng có vô số xác của dân cư trấn Hắc Thử với đủ loại trạng thái ngã nằm dưới đất, nhưng cơ bản là cơ thể nguyên vẹn, chỉ có chút ít dấu vết cháy xém, ngoài ra còn một bộ phận lông tóc màu đen là còn tồn tại.

Trong bọn họ, có người bị thương không thấy rõ cho lắm, nhưng có người thì lại có miệng vết thương đáng sợ do viên đạn xé rách ra ở trên lưng, trước ngực. Vả lại phần lớn đều không có quần áo.

Mà trong hang động nơi tầm mắt Thương Kiến Diệu nhìn tới, ngoài những mảnh vỡ bát sứ, bát gốm hay bát bùn thì chẳng còn thứ gì khác nữa.

Cảnh tượng đó, không cần ai nói rõ, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần lập tức hiểu rõ một sự thật:

Trấn Hắc Thử đã bị người ta tàn sát hết rồi.

Tưởng Bạch Miên im lặng nhìn quanh một lượt, thở dài nói:

“Có thể là bom nhiệt áp do vũ khí chiến đấu cá nhân đeo trên vai phóng ra… Người nào không chết ngay tại chỗ thì cũng đều bị bắn thêm nhát súng nữa.

Rất chuyên nghiệp!”

Bom nhiệt áp là loại bom kết hợp giữa đạn pháo và vũ khí nhiệt áp, chủ yếu dùng để sát thương kẻ địch trong không gian có hạn như hang động hoặc hầm dưới lòng đất có công sự che chắn.

Sau khi bom nhiệt áp nổ, sẽ ngốn hết dưỡng khí xung quanh, phóng ra một lượng lớn năng lượng, tạo ra một quả cầu lửa bành trướng với tốc độ cao. Quả cầu lửa này sẽ cùng sóng xung kích cao áp tràn ra khắp không gian có hạn, giết chết kẻ địch và phá hoại thiết bị với cấp độ mạnh nhất.

Với một nơi mà cửa vào chỉ cao có một mét tư như trấn Hắc Thử, xông tới chiến đấu với cư dân đã thích ứng hoàn cảnh nơi này hiển nhiên không phải lựa chọn sáng suốt, trực tiếp phóng thẳng bom nhiệt áp và các loại bom khác mới là biện pháp tốt nhất.

“Không có nhiều đội ngũ có được loại bom này, một số thế lực lớn còn không có.” Bạch Thần cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, trả lời một câu ngắn gọn.

Tuy cô là một cựu dân du cư hoang dã có kinh nghiệm phong phú, đã quá quen với các cuộc chiến đấu và giết chóc, nhưng loại chuyện giết sạch một điểm tụ cư thôn trấn này thì là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến.

Những xác chết và vụn thịt nát đầy dưới đất này, cho dù đều là của thứ nhân, cũng tràn đầy sự chấn động và khủng khiếp không thể nói thành lời.

Bất kể thế nào, ngoại trừ chiều cao, móng tay và bộ lông ra thì cư dân trấn Hắc Thử gần như không có gì khác con người bình thường cả.

Kỳ thật Bạch Thần từng thấy điểm tụ cư bị tàn sát hết sạch, nhưng đều là rất lâu sau khi thảm kịch xảy ra, ngoài một chút ít hài cốt còn sót lại, và nhà cửa tan hoang không người ở, các dấu vết khác đã sớm không còn tồn tại.

Tưởng Bạch Miên gật đầu:

“Lấy đèn pin ra, chia nhau tìm manh mối. Có lẽ, có lẽ vẫn còn vài người sống sót thì sao?”

Chương 94: Hiện trường 2

Thương Kiến Diệu lập tức lấy đèn pin và khẩu súng lục Rêu Đá tiêu chuẩn từ đai vũ trang, một tay soi đèn, tay kia cầm súng đi theo phía cạnh vách đá.

Hắn không cho rằng khu vực trung tâm vụ nổ sẽ còn người sống sót.

Sau khi kiểm tra từng thi thể một, Thương Kiến Diệu nhìn thấy một người phụ nữ cuộn người lại, quay lưng về phía mình.

Cô ta vẫn còn mặc quần áo, tay chân gom lại như đang ôm chặt thứ gì đó, ép xuống dưới người.

Có thể thấy được phần lưng có bộ lông màu đen rậm rạp của thi thể này có vết thương hãy còn vương máu đỏ sậm, vừa nhìn là biết bị người ta bắn thêm một phát.

Thương Kiến Diệu vốn khom người lập tức ngồi xổm xuống, dùng đèn pin làm gậy thử lật thi thể người dân trấn Hắc Thử này lên.

Chùm sáng lắc lư, Thương Kiến Diệu nhìn thấy một bé gái.

Con bé mặc một chiếc váy liền áo màu trắng tuy rất cũ nhưng lại khá sạch sẽ, được người phụ nữ kia ôm chặt vào trong ngực, nhìn qua thì thấy không hề bị chút thương tích nào.

Thương Kiến Diệu đặt đèn pin xuống đất, định kiểm tra tình hình cô bé này, nhưng hắn làm thế nào cũng không cạy được tay của người phụ nữ kia ra.

Từ bỏ việc làm theo bản năng này, Thương Kiến Diệu thấy khuôn mặt cô bé kia tím tái, chỗ dán chặt lên bụng người phụ nữ kia lại có dấu vết máu đỏ sậm chảy ra.

Hắn lập tức dùng ngón tay thử hơi thở của cô bé, cảm nhận nhiệt độ cơ thể.

Vài giây sau, hắn chậm rãi thu tay lại.

Vì lật hai thi thể ôm chặt lấy nhau này, Thương Kiến Diệu nhanh chóng nương theo ánh đèn pin phát hiện chỗ bọn họ ngã xuống, ở nơi tiếp giáp giữa mặt đất và vách hang động, trong chỗ lõm kéo dài vào bên trong còn sót vết móng tay đào bới trông rất rõ.

Thấy chỗ trũng này, Thương Kiến Diệu như nhìn thấy hình ảnh ngay lúc đó:

Trong khi kẻ địch tập kích, một người dân trấn Hắc Thử sốt ruột dùng thiên phú đào bới để tạo ra không gian tránh nạn cho con mình.

Tiếc rằng không thể nhanh hơn bom.

Thương Kiến Diệu đưa tay sờ chỗ trũng, phát hiện nơi đó có một cái hốc nhỏ hình thành tự nhiên, mà dường như trong hốc đó có một thứ gì đó lành lạnh mà hắn không biết là gì.

Hắn móc thứ này ra, dựa theo ánh đèn pin, hắn phát hiện đó là một đồ vật màu đen hình chữ nhật dài hơn ngón giữa một chút.

Đầu bên trên đồ vật này có một màn hình mini giống màn hình tinh thể lỏng, ở giữa là vài nút bấm, phía dưới có loa được phủ lên bởi ô lưới.

Hồi đại học Thương Kiến Diệu theo học ngành điện tử, đương nhiên không khó phân biệt được thứ trông cũ kỹ tràn ngập hơi thở lỗi thời này rốt cuộc là cái gì.

Đây là bút ghi âm của thế giới cũ, được dân trấn Hắc Thử sửa và cũng thay vỏ khác.

Có lẽ là vì rơi xuống cái hốc trong chỗ trũng này từ trước, có lẽ là cách trung tâm vụ nổ khá xa, còn được ngăn cách bởi cơ thể người, cho nên thiết bị điện tử này không hề có dấu vết hư hại gì.

Thương Kiến Diệu ngồi xổm trên một gối, khẽ nghiên cứu qua rồi bấm một nút:

Trong tiếng súng pằng pằng pằng và đủ loại động tĩnh hỗn loạn, một giọng nói non nớt vừa sợ hãi lại vừa không hiểu gì vang lên:

“Mẹ ơi, mẹ ơi, vì sao bọn họ muốn giết chúng ta?”

Một giọng nói có vẻ hơi khàn khàn và run rẩy đáp lại:

“Bởi vì, chúng ta là thứ nhân.”

Giọng nói non nớt lại hỏi:

“Thứ nhân là gì ạ?”

Giọng nói có vẻ hơi khàn khàn im lặng vài giây rồi mới trả lời:

“Chính là, chính là người bị bệnh.”

Giọng nói non nớt kia lại càng không hiểu:

“Nhưng mẹ ơi, chỉ vì chúng ta bị bệnh mà bọn họ muốn giết hết chúng ta sao?”

“Tôi, tôi biết sửa thiết bị điện tử, tôi rất hữu dụng…”

Tiếng súng pằng pằng đột nhiên tới rất gần, dường như đã đi tới cửa hang, ngay sau đó là tiếng sự vật ngã rầm xuống, và tiếng ghi âm cũng im bặt theo.

Thương Kiến Diệu im lặng nghe xong, rồi lại đưa mắt nhìn hai thi thể kia:

Cho dù là người phụ nữ trưởng thành hay bé gái, khuôn mặt bọn họ đều không có lớp lông đen và dày, rõ ràng có dấu vết cạo sạch, thoạt trông khá sạch sẽ. Điều này giống hệt nhiều nhân viên nữ trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ.

Âm lượng của đoạn ghi âm này không nhỏ, Tưởng Bạch Miên đang đi vào sâu trong hang với Bạch Thần đang ở một phía khác cũng đều nghe thấy rất rõ.

Cả hai đều trở nên trầm lặng dị thường, một lúc lâu mà chẳng ai nói gì, cũng không ai di chuyển.

Một lúc sau, Tưởng Bạch Miên mới chầm chậm thở hắt ra:

“Tiếp tục tìm kiếm manh mối.”

Thương Kiến Diệu trịnh trọng bỏ bút ghi âm kia vào trong túi áo, sau đó cầm đèn pin lên, một lần nữa xoay người đứng dậy.

Trong chùm sáng đèn pin, hắn thấy trên vách núi có một ít chữ viết.

Những chữ này thuộc về tiếng Đất Xám, rõ ràng đã tồn tại rất nhiều năm, rất nhiều chỗ đã mờ đi không thể nhìn rõ, hiển nhiên không phải dân trấn Hắc Thử viết lên khi bị tập kích.

Thương Kiến Diệu giơ đèn pin lên soi, cẩn thận phân biệt chừng mười giây, cuối cùng mới nhận được vài từ trong số đó:

“… Đến dây du lịch một chuyến…”

“… Kim hòa… Nhạc Vĩnh không xa rời nhau…”

Lúc này Tưởng Bạch Miên dường như cũng thấy những thứ tương tự, bèn lắc đèn pin, bùi ngùi nói:

“Chỗ này hình như là một danh lam thắng cảnh trước khi thế giới cũ hủy diệt? Thấp thế này, ai chịu tới thăm quan chứ?”

Dứt lời, cô đưa mắt nhìn vách hang một lúc lâu.

Một lát sau, cô mới dời mắt, tiếp tục tìm kiếm manh mối có khả năng tồn tại.

Mười mấy phút đồng hồ sau, ba người lại gặp nhau ở chỗ lối vào hang động nơi có ánh sáng tự nhiên chiếu vào.

Tưởng Bạch Miên có chút nuối tiếc nói:

“Lúc trước người của trấn Hắc Thử còn đào hai đường hầm để sẵn để phòng khi cần chạy trốn. Đáng tiếc, bom nhiệt áp hoặc loại bom tương tự khác tới quá nhanh.”

“Mà kẻ tập kích cũng không để lại manh mối nào.” Bạch Thần nói tiếp.

Tưởng Bạch Miên lắc đầu:

“Không phải là không để lại, mà là sau khi giải quyết trận chiến, cố ý bỏ thời gian xử lý dọn dẹp rồi.”

Chương 95: Manh mối 1

Thương Kiến Diệu nghe vậy, bèn nói như đang tự hỏi:

“Hung ác, lưu loát, sạch sẽ, đây là một trận báo thù đã có mưu tính từ đầu?”

Theo hắn thấy đây chưa chắc là báo thù, nhưng nhất định là có ý đồ từ trước.

Tưởng Bạch Miên nhìn cửa hang sáng rực ánh nắng, suy nghĩ rồi nói:

“Chưa hẳn. Cũng có thể là cư dân trấn Hắc Thử vì chuyện nào đó mà làm lộ hành tung, khiến người ta phát hiện hang động này. Mà bất kể thân phận thứ nhân của bọn họ, hay vũ khí đạn dược, đồ ăn để dành qua mùa đông mà bọn họ đổi với công ty đều đủ để dẫn tới ác ý mãnh liệt.

Đám người tập kích kia có lẽ ban đầu không định che dấu thân phận, xóa đi dấu vết, bởi vì có bom nhiệt áp đã là một dấu hiệu rất rõ ràng rồi. Có lẽ là sau khi kết thúc trận chiến, bọn họ lục tìm vật tư thì đã phát hiện chiếc máy điện báo vô tuyến kia, mới nghi ngờ trấn Hắc Thử thành lập liên hệ với thế lực lớn, trở thành thị trấn phụ thuộc vào thế lực đó. Sau đó, vì để không bị trra thù, bọn họ vội vàng dọn sạch chiến trường.”

Bạch Thần không thể phân biệt được chuyện này là có mưu đồ từ trước hay là xảy ra ngẫu nhiên, chỉ có thể dựa theo góc nhìn bản thân để đưa ra vài kết luận tương đối rõ ràng:

“Tạm thời không suy xét do động cơ nữa. Hiện tại có thể tạm xác nhận những điều sau:

Thứ nhất, đội tập kích có trật tự từ mức tiêu chuẩn trở lên, nếu không thì không có khả năng dọn chiến trường sạch sẽ như vậy, gần như không để lại cho chúng ta đầu mối nào. Điều này cơ bản có thể loại trừ khả năng bọn họ là vài toán cướp lâm thời gộp lại với nhau.

Thứ hai, có thể có được bom nhiệt áp và vũ khí tác chiến cá nhân, chứng tỏ thực lực của đội tập kích ở trên mức tiêu chuẩn, danh tiếng sẽ không hề nhỏ.”

Thấy Thương Kiến Diệu còn chút nghi hoặc, Bạch Thần giải thích thêm:

“Ở trên Đất Xám, có rất ít đoàn đội che giấu thực lực, chỉ có thể hiện rõ sự hùng mạnh của bản thân mới có thể khiến đám người bám gót và kẻ địch xung quanh phải sợ hãi, và cũng chiếm được đủ lượng tài nguyên.

Về mặt này, có lẽ chỉ có thế lực lớn và kẻ độc hành, cùng với vài tiểu đội của vài người là ngoại lệ. Nhưng, như loại đầu, phần lớn ban đầu là một súng một bom, liều mạng dốc hết sức lực mới làm ra được, chính là khi thực lực đạt đến một cấp độ nào đó mới làm một vài che giấu mang tính chiến lược. Còn về hai loại sau, đầu trận chiến bọn họ hơn phân nửa là không che giấu thực lực, chỉ là số nhân chứng ít, có thể kiểm soát hữu hiệu.”

Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:

“Mặt khác, từ tình huống hiện tại có thể suy đoán được một chi tiết:

Số lượng kẻ tập kích ít nhất cũng phải trên hai mươi, à không, ba mươi người, nếu không thì bọn họ không thể giải quyết đám người canh gác bên ngoài trấn Hắc Thử gọn gàng như vậy, cũng không thể khiến người dân trấn Hắc Thử chủ động rút lui vào trong hang, không thử phản công, chỉ nghĩ tới việc dùng đường hầm rút lui.”

Thương Kiến Diệu nghe xong, không nhịn được gật đầu.

Loại suy luận này thoạt nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng ban nãy hắn lại không ngờ tới:

Nếu số lượng kẻ địch tập kích là ít, với quy mô hai ba trăm người của trấn Hắc Thử, lại thêm các loại vũ khí mà công ty Sinh Vật Bàn Cổ cung cấp, cho dù phe đối diện có trang bị mạnh hơn nữa thì cũng hoàn toàn có thể đẩy lùi được.

“Đúng.” Bạch Thần nhìn vào khu vực nơi không có ánh đèn pin chiếu sáng: “Theo vết thương do súng bắn của phần lớn thi thể, vũ khí của đoàn đội tập kích này có vẻ tạp, gần như có thể loại trừ khả năng là quân đội của thế lực lớn. Đương nhiên, có lẽ kẻ địch bắn thêm những nhát súng kia chính là để tạo ra loại dấu vết này, nhưng quân đội của thế lực lớn hoàn toàn không sợ bị trả thù, không cần thiết phải làm như vậy.”

Thương Kiến Diệu dần quen với việc thảo luận như thế này, cũng bắt đầu gia nhập:

“Cũng có thể loại trừ ‘Bộ Nô Đội’, với bọn họ mà nói, nhân khẩu là thứ đáng giá nhất, giết sạch cả trấn Hắc Thử như thế này không đúng với phong cách của bọn họ.”

“Đúng vậy, cho dù thứ nhân cũng có thể đào quặng. Vả lại dân trấn Hắc Thử này lại càng là cao thủ về chuyện này. Cho dù không vượt được cửa ải tâm lý, sợ bị lây bệnh, xuất hiện biến dị, cũng có thể tách bọn họ ra khỏi nô lệ đào quặng bình thường, tạo một đội riêng, dùng vũ khí bắn tầm xa để trông coi.” Tưởng Bạch Miên thuận miệng nói, không quan tâm ngữ pháp gì cả.

Cô lập tức hỏi tiếp:

“Còn gì khác không?”

Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, đáp:

“Đoàn đội kẻ tập kích chưa chắc đã thực sự trên ba mươi người, ý tôi là thành viên nòng cốt. Bọn họ hoàn toàn có thể lấy bảy tám thành viên nòng cốt kèm theo với mười mấy tên phụ thuộc ngoại lai, dù sao, nhìn mặt ngoài có thanh thế lớn là được.

Chờ khi chiến đấu kết thúc, việc dọn dẹp chiến trường và xử lý dấu vết thì do bảy tám thành viên nòng cốt kia tự mình ra tay, hoặc trông coi đám phụ thuộc làm, đều có thể đạt được hiệu quả rất tốt.”

Tưởng Bạch Miên hài lòng gật đầu:

“Không loại trừ khả năng này. Tổng hợp lại những gì chúng ta nói lúc trước, suy xét tới cuộc đối thoại trong bút ghi âm, chúng ta có thể sơ bộ khoanh lại được vài đặc điểm của đoàn đội tập kích này:

Loại tình huống thứ nhất, đoàn đội con người, số lượng từ ba mươi người trở lên, thanh danh không nhỏ, hành động tàn nhẫn, kinh nghiệm phong phú, có bom nhiệt áp, trang bị vũ khí tác chiến cá nhân có vẻ mạnh, không thuộc hoặc không phụ thuộc vào thế lực lớn, hiện tại còn không quá thiếu đồ ăn.

Loại tình huống thứ hai thì thêm điều mà số lượng thành viên nòng cốt không đến mười người, có lượng lớn người phụ thuộc hoặc đoàn đội hợp tác.”

Chương 96: Manh mối 2

Tổng kết xong, Tưởng Bạch Miên khẽ nhếch khóe miệng, nhưng trên khuôn mặt lại không hề nở nụ cười:

“Loại tình huống thứ nhất, tuy rằng số đoàn đội tương tự trên Đất Xám là không ít, nhưng tuyệt đối không nhiều, ở quanh đây hoặc gần nhất đi vào gần đây thì lại càng đếm trên đầu ngón tay. Chỉ cần tiếp xúc nhiều với dân du cư hoang dã hoặc thợ săn di tích hẳn là có thể nhanh chóng sàng chọn ra đối tượng tình nghi chủ yếu, sau đó tiến hành loại trừ từng đoàn đội một.

Về loại tình huống thứ hai ấy, có người phụ thuộc, có đoàn đội hợp tác chính là có nghĩa rất nhiều chuyện khó có thể bảo mật thật sự, nhiều người nhiều miệng, tuyệt đối không chỉ là nói mà thôi. Mặt khác, vật tư mà những người đó thu hoạch được, trừ bỏ giữ lại dùng, cũng sẽ mang đi giao dịch một phần, đây đều là manh mối.

Đúng rồi, lát nữa chúng ta sẽ cẩn thận tìm kiếm khu vực xung quanh ngọn núi nhỏ này, nếu như là tình huống thứ hai, không loại trừ khả năng bảy tám tên thành viên chủ chốt kia sau khi làm xong chuyện, vì bảo mật, sẽ xử lý đám phụ thuộc và hợp tác.”

Tưởng Bạch Miên vừa nói vừa đi tới cửa hang, vừa lẩm bẩm:

“Các người thật là, sao không đi ra ngoài thảo luận? Khom người uốn gối nói chuyện ở đây không thấy khó chịu sao?”

Thương Kiến Diệu còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ khi cả trấn Hắc Thử bị người ta giết sạch, không ngờ tổ trưởng đã khôi phục trở lại, chí ít là ngoài mặt, đành phải nhanh chóng chạy theo.

Chờ khi ra tới bên ngoài, sau khi báo tình hình đại khái cho Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu bèn chủ động hỏi:

“Tổ trưởng, tiếp theo chúng ta làm thế nào đây? Ngoại trừ tìm kiếm khu vực xung quanh, xem liệu có dấu vết giết người diệt khẩu hay không.”

Tưởng Bạch Miên quay đầu nhìn cửa hang:

“Đây là chuyện lớn. Không phải trên xe có đạn tín hiệu khẩn cấp sao? Bắn một phát đi, làm cho công ty biết bên này xảy ra chuyện, ừm, phải lên chỗ cao nhất, như vậy cho dù trạm gác bên ngoài công ty dù cách quá xa không nhìn thấy, cũng sẽ có thế lực phụ thuộc ở chỗ khác thấy được, gửi điện thông báo.”

“Điều này, sẽ dẫn rất nhiều dân du cư hoang dã, toán cướp và thợ săn di tích tới đây theo…” Bạch Thần có vẻ lo lắng nhìn cửa vào trấn Hắc Thử.

Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:

“Cũng đúng. Với những kẻ muốn kiếm đồ ăn dự trữ qua mùa đông mà nói, đây đều là thịt ngon, rửa, tẩm ướp rồi phơi sấy khô thì chính là thu hoạch lớn nhất mùa thu rồi.”

“Tổ trưởng, những gì cô nói thật đáng sợ…” Long Duyệt Hồng không nhịn được hít vào một hơi thật sâu.

Tưởng Bạch Miên nhìn anh ta:

“Tôi cố ý nói vậy chính là để anh và Thương Kiến Diệu nhanh chóng thích ứng, miễn cho tới lúc đó tận mắt nhìn thấy hình ảnh tương tự sẽ bị choáng, không kịp lấy lại tinh thần.

À, trên Đất Xám này, xác suất gặp được chuyện tương tự cũng không thấp đâu.”

Cô không nói gì thêm về chuyện này nữa, mà suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

“Như vậy đi, chúng ta đến ngọn núi nhỏ bên cạnh hoặc đỉnh của gò đất phóng đạn tín hiệu, dẫn thợ săn di tích và dân du cư hoang dã tới nơi đó.

Về phần công ty ấy hả, chỉ hợp tác với mình trấn Hắc Thử ở khu vực này, chỉ cần không vượt quá phạm vi tương ứng, bất kể là phóng đạn tín hiệu khẩn cấp ở nơi nào thì đều sẽ chỉ dẫn bọn họ nghĩ tới trấn Hắc Thử trước tiên.”

Dứt lời, Tưởng Bạch Miên nhìn Long Duyệt Hồng đang mặc thiết bị bộ xương ngoài:

“Anh tìm một tảng đá to và nặng chút quanh đây, vần nó sang bên này, chặn cửa vào hang động. Đúng rồi, chặn cả đường hầm đã sử dụng bên kia. Như vậy có thể ngừa lũ thú hoang ngửi thấy mùi chạy tới đây phá hỏng dấu vết, lại có thể khiến thợ săn di tích, dân du cư hoang dã tìm kiếm tới bên này không cách nào trực tiếp phát hiện sự tồn tại của hang động. Ừm, với trang bị bọn họ có, cho dù phát hiện, muốn mở được tảng đá chặn cửa hang cũng khá là khó, mà người của công ty thì rất chuyên nghiệp.”

Long Duyệt Hồng thoải mái nghe những gì tổ trưởng nói, rồi bắt đầu tìm tảng đá lớn vượt qua giới hạn dịch chuyển của con người, bắt buộc phải dựa vào thiết bị bộ xương ngoài mới di chuyển được.

Sau khi đưa thi thể bên ngoài vào trong trấn Hắc Thử, đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu vừa xử lý vết máu bầm, vừa nhìn Long Duyệt Hồng mặc khung xương sắt màu đen vần tảng đá tới, chặn đường thoát hiểm dự phòng trước, sau đó chặn kín cửa vào hàng.

“Được rồi, chúng ta quay về xe Jeep, sang chỗ khác phóng đạn tín hiệu.” Tưởng Bạch Miên đưa mắt nhìn đống đá đã được ngụy trang vài giây, rồi quay người bước đi.

Khi sắp lên xe, cô dừng chân lại, quay đầu nói:

“Sau khi phóng đạn tín hiệu xong, chúng ta tìm chỗ che khuất gần đó để hạ trại.

Sau đó, trước khi người công ty tới, chúng ta đều phải ở lại bên này, đề phòng tình huống ngoài ý muốn, tránh việc hiện trường bị phá hoại. Mặt khác, vừa vặn cũng giao nộp tin tức về phế tích thành phố và Giáo Đoàn Tăng Lữ.”

Đối với sự sắp xếp này, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều không có ý kiến, ai nấy đều cho rằng đây là sự phát triển tất yếu.

So với nhiệm vụ nhỏ đưa con chip lọc thiết bị nước sạch kéo dài vài ngày hoặc thậm chí nửa tháng, rõ ràng chuyện này càng quan trọng hơn.

“Phải chờ chừng ba ngày.” Tưởng Bạch Miên khẽ mỉm cười: “Cũng đúng lúc rèn luyện năng lực sinh tồn dã ngoại của các anh.”

Không chờ Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đáp lại, cô vòng qua chỗ ghế lái, mở cửa xe ngồi vào.

Mười mấy phút đồng hồ sau, trên đỉnh một quả đồi nằm ở phía tây nam, Thương Kiến Diệu, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng im lặng đứng bên cạnh.

Tưởng Bạch Miên không lập tức sử dụng súng phóng lựu phóng ra đạn tín hiệu khẩn cấp mà tổ điều tra thế giới cũ mang theo, mà chờ một lúc, khi mây kéo tới che khuất mặt trời, ánh sáng trở nên tối xuống, mới bóp cò.

Một tiếng đùng vang lên, ánh sáng đỏ sậm lóa mắt nổ tung trên bầu trời cao, hệt như một bông hoa tươi khát máu đang nở rộ.

Chương 97: Chia đội 1

Sau khi phóng đạn tín hiệu khẩn cấp xong, bốn người Thương Kiến Diệu lái xe Jeep chạy về ngọn núi chỗ trấn Hắc Thử, tìm một sườn núi ẩn khuất hạ trại. Làm như vậy, bọn họ có thể từ trên cao giám thị rừng cây nhỏ kia, xem có thợ săn di tích hay dân du cư hoang dã đi qua, tới gần cửa vào hang không.

Long Duyệt Hồng, đã cởi bỏ thiết bị bộ xương ngoài, sau khi dựng xong lều trại, không thể nén nổi nghi ngờ bèn hỏi:

“Tổ trưởng, tôi có một chuyện nghĩ mãi không ra.”

“Chuyện gì?” Tưởng Bạch Miên rất vui thích giải đáp nghi hoặc cho lính mới.

Long Duyệt Hồng nhíu mày nói:

“Vì sao đám người kia lại cứ phải tập kích trấn Hắc Thử? Trong tình huống vừa mới phát hiện một phế tích thành phố của thế giới cũ, bọn họ hoàn toàn có cách càng đơn giản hơn để kiếm được nhiều tài nguyên hơn nữa, không cần thiết phải ra tay với trấn Hắc Thử vốn khá đầy đủ vũ khí. Không phải cô nói rồi sao? Bây giờ là hoàn cảnh đặc biệt khi đám thợ săn di tích và dân du cư hoang dã có thể chung sống hòa bình, thậm chí có thể liên minh với nhau, dù sao ai cũng mong muốn có thêm nhiều trợ giúp để ứng phó với nguy hiểm tiềm ẩn trong phế tích mà.”

Tưởng Bạch Miên gật đầu trước, sau đó mới cười nói:

“Hỏi rất hay. Nhưng mà nha, mặc dù tiền đề đúng là như vậy không sai, nhưng tình huống cụ thể vẫn phải được phân tích cụ thể. Lúc trước tôi có đọc một cuốn sách của thế giới cũ, trong đó rập khuôn cứng ngắc nguyên tắc, khái niệm, tình huống hiện hữu, chẳng phân tích sự thay đổi, phát triển và hành vi mang tính đặc thù tương ứng của sự vật, gọi là phạm phải sai lầm của ‘chủ nghĩa giáo điều’.

Cụ thể về chuyện trấn Hắc Thử, chủ yếu có hai điểm khác biệt thế này:

Thứ nhất, ban nãy chúng tôi cũng phân tích qua rồi, đoàn đội kẻ tập kích hoặc chí ít có hơn ba mươi người, hoặc có bảy tám tên thành viên nòng cốt, tinh nhuệ, kèm thêm một lượng lớn người phụ thuộc. Mà cho dù là khả năng nào, bọn họ tuyệt đối có thể được coi là thực lực mạnh mẽ, còn cả tình hình cấu hình vũ khí, đạn dược mà ta có thể thấy được từ hiện trường, hoàn toàn có thể tách bọn họ ra khỏi đoàn đội thợ săn di tích, đội ngũ dân du cư hoang dã bình thường.

Thứ hai, trấn Hắc Thử là điểm tụ cư của thứ nhân, chắc chắn sẽ không ở khi rất nhiều con người đang ùa tới phế tích thành phố mới phát hiện kia mà chạy tới thăm dò nơi đó, cùng lắm là ra ngoài thu thập tin tức, không có khả năng trở thành vật hi sinh mà đội người kia muốn.

Trong tình huống như vậy, nếu đoàn đội tập kích kia có lòng tin gần như không tổn thất hoặc tổn thất không lớn giải quyết được dân cư trấn Hắc Thử, lấy được lượng tài nguyên không coi là ít, vậy bọn họ hoàn toàn có lý do để tạo ra vụ thảm án này.

Cứ như vậy, cho dù phế tích thành phố kia quá nguy hiểm, đoàn đội tập kích không dám tới gần, bọn họ cũng có thu hoạch đầy đủ, không uổng công đi một chuyến.”

Thấy Long Duyệt Hồng gật đầu liên tục, Tưởng Bạch Miên bổ sung thêm:

“Vả lại, còn rất nhiều khả năng khác. Ví dụ như đoàn đội tập kích vì những gì gặp phải trong quá khứ nên tràn ngập sự oán hận với tất cả thứ nhân, thà chịu tổn thất cũng phải giết sạch bọn họ. Hoặc như bọn họ vì thấy phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ có vang lên tiếng gầm thét kỳ quái, mới đi tới bên này, còn chưa biết ở đó đã phát hiện một phế tích thành phố mới. Ví dụ như, trấn Hắc Thử vì tọa lạc gần khu vực phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ, nhận thấy sự bất thường trước nhất nên phái người đi điều tra, thu hoạch được thứ mà đoàn đội tập kích kia sẵn sàng mạo hiểm vì nó.”

Long Duyệt Hồng nghe xong mà choáng váng đầu óc, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng những gì tổ trưởng nói rất đúng.

Trong điều kiện tiên quyết là chưa điều tra rõ ràng mọi mặt, quả thực chuyện này tồn tại quá nhiều khả năng.

Tưởng Bạch Miên không giải thích thêm, nhìn quanh một vòng, suy nghĩ vài giây rồi nói:

“Mấy ngày tới, chúng ta cứ hai người một đội, thay phiên hành động. Người ở doanh địa thì phụ trách trông xe, giám thị khu vực hang động. Người bên ngoài thì đi điều tra xem quanh đây có dấu vết giết người diệt khẩu, hoặc manh mối gì khác không.

Ừm, lần này tôi với Long Duyệt Hồng một đội, Bạch Thần và Thương Kiến Diệu một đội.”

“Tại sao?” Long Duyệt Hồng buột miệng hỏi.

Thương Kiến Diệu nở nụ cười:

“Vì cậu yếu quá. Đây không phải quá rõ rồi sao?”

“…” Long Duyệt Hồng giống như bị người ta đấm một phát mà không cách nào đánh trả, toàn thân trông khá ủ rũ suy sụp.

Quả thật không khó để nhìn ra nguyên nhân việc sắp xếp lại đội hình:

Thương Kiến Diệu thể hiện ra năng lực của người thức tỉnh và sự tỉnh táo cần thiết, lại thêm sức lực, tinh lực, thân thủ và thiên phúc của người chỉnh sửa gen, ở trong tổ điều tra thế giới cũ này, thực lực của hắn đã có thể đứng ở vị trí giữa thứ hai và thứ ba. Ở khoảng cách gần, không nghi ngờ gì khi hắn mạnh hơn Bạch Thần, nhưng khi vượt qua phạm vi nhất định, Bạch Thần giỏi bắn tỉa và giàu kinh nghiệm hơn thì lại lợi hại hơn hắn một chút.

Cứ như vậy, Tưởng Bạch Miên mạnh nhất đội và Long Duyệt Hồng yếu nhất chung một đội, vừa có thể bảo đảm Long Duyệt Hồng có thể sống sót hiệu quả hơn, cũng làm cho thực lực của hai tiểu đội càng đồng đều hơn.

Nghe Thương Kiến Diệu trào phúng, Tưởng Bạch Miên liếc nhìn hắn, không biết làm sao, chỉ có thể khe khẽ lắc đầu.

Lúc này, Bạch Thần phụ trách cảnh giới bốn phía nói xen vào:

“Kỳ thực không cần thiết phải vậy đâu tổ trưởng. Mấy ngày gần đây đều không dùng đến xe, tấm pin năng lượng mặt trời có thể dùng cho pin dự phòng, không sợ thiết bị bộ xương ngoài dùng điện quá nhanh, mất tác dụng vào thời khắc mấu chốt.”

“Cũng đúng.” Tưởng Bạch Miên cười nói với Long Duyệt Hồng: “Vậy anh tiếp tục chung đội với Bạch Thần, lúc ra ngoài phải nhớ mặc thiết bị bộ xương ngoài. Ha ha, làm như vậy, anh lại thành người mạnh nhất đội rồi. Con người ấy, quả nhiên quan trọng nhất vẫn là trang bị. Tôi nhớ có một câu danh ngôn cổ thế này: Quân tử sanh phi dị dã, thiện giả ư vật dã*.”

*Quân tử sanh phi dị dã, thiện giả ư vật dã: Người quân tử không phải sinh ra đã cao minh hơn người bình thường, mà là do họ khéo mượn sức mạnh của các vật để sử dụng.

Chương 98: Chia đội 2

Long Duyệt Hồng nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy lời này của tổ trưởng quả thật quá chí lý.

Thương Kiến Diệu thì càng để ý một điều khác:

“Sao tôi chưa được học câu danh ngôn này bao giờ?”

Bạch Thần lại càng chưa từng nghe tới câu danh ngôn này bao giờ.

Tưởng Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

“Sách báo ngoại khóa, sách báo ngoại khóa.”

Nghĩ tới Tưởng Bạch Miên từng nói cô có một người ba là nhà sinh vật học, mà đây là nhân viên cấp D9 chỉ còn chút xíu nữa là đạt tới cấp quản lý, có được đãi ngộ hơn hẳn nhà mình, Long Duyệt Hồng nhất thời thoải mái, còn Thương Kiến Diệu cũng không hề có chút nghi vấn nào.

Tưởng Bạch Miên lập tức ngẩng đầu nhìn bầu trời, xác định vị trí của mặt trời:

“Thời gian còn sớm, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng canh gác ở doanh địa, giám thị khu vực trấn Hắc Thử. Tôi và Thương Kiến Diệu ra ngoài tìm kiếm một hồi.”

“Vâng, tổ trưởng!” Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đồng thanh hô lên.

Không chút lề mề, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên rời khỏi chỗ ẩn nấp, bước xuống chân núi nhỏ.

Hai người bọn họ đều mang theo súng lục của mình như lúc trước, tiếp đó một người vác súng trường, một người cầm súng phóng lựu.

Sau khi ra khỏi ngọn núi nhỏ nơi có trấn Hắc Thử, đi vào đồi núi rậm rạp thảm thực vật, Thương Kiến Diệu đột nhiên nói:

“Tổ trưởng, vì sao chúng ta cứ phải chờ người của công ty đến, mà không tự mình áp dụng hành động, truy lùng những kẻ tập kích kia?”

Tưởng Bạch Miên bước chậm dần, hơi nghiêng đầu, nói khá thẳng:

“Vì sự an toàn của các anh.”

“Chúng ta có thiết bị bộ xương ngoài, có hỏa lực đầy đủ, hoàn toàn có thể đối phó được đoàn đội kia, không nguy hiểm gì mấy.” Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói.

Tưởng Bạch Miên nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh đáp lại:

“Tôi biết trong lòng anh tức giận.”

Cô khẽ dừng lại, rồi nhanh chóng thở hắt ra:

“Tôi cũng thế. Nhưng trong chiến đấu, viên đạn chắc chắn không biết mở to mắt nhìn, không vì anh đẹp trai, là lính mới mà sẽ có lòng bao dung cho anh, né tránh anh, mà hoàn toàn ngược lại, chúng càng thích loại người như thế.

Vả lại, làm sao anh xác định đoàn đội tập kích không có năng lực đối phó thiết bị bộ xương ngoài? Bọn họ có thể kiếm được cả bom nhiệt áp, nên nếu có trang bị mạnh khác thì tôi cũng không bất ngờ chút nào.”

“Chúng ta có thể lần theo dấu vết, trinh sát trước, sau khi xác nhận tình hình xong rồi hãy suy xét xem có tập kích không. Nếu như không làm được thì lập tức rút về chờ người của công ty.” Thương Kiến Diệu vẫn chưa hề từ bỏ ý định.

Tưởng Bạch Miên quay người lại, vừa bước đi vừa nói:

“Đừng có nói việc lần theo dấu vết và trinh sát đơn giản như vậy. Ở Bộ phận An toàn, nhân viên đảm nhiệm trọng trách trinh sát chắc chắn là một trong số mấy người xuất sắc nhất đội.

Nếu anh và Long Duyệt Hồng có đủ kinh nghiệm, quả thực tôi cũng muốn thử một lần. Nhưng hiện giờ ấy, anh có thể đảm bảo lúc trinh sát không bị phát hiện, sẽ không kíp nổ trận chiến đấu ngay tại chỗ?

Ở trong một đoàn đội thuần thục, không phải nói là mỗi người đều không được mắc sai lầm, mà khi có người phạm sai lầm, thanh viên khác biết nên bù đắp như thế nào.

Khi tôi và Bạch Thần mắc sai lầm, anh và Long Duyệt Hồng nhanh chóng bổ cứu thì tổ điều tra thế giới cũ của chúng ta mới có thể thử chuyện tương tự được.”

Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên liếc mắt nhìn Thương Kiến Diệu đang sải bước nhanh:

“Ban nãy không phải anh đả kích Long Duyệt Hồng, làm cho lòng tin của anh ta bị tổn hại, khi sát hạch sẽ không đạt tiêu chuẩn, phải rời khỏi tổ điều tra này sao?

Hiện giờ lại không lo lắng chuyện lần theo dấu vết kẻ tập kích sẽ tạo ra nguy hiểm cho anh ta?

À, tôi hiểu rồi, anh đang nghĩ là đến lúc đó, chính anh sẽ mặc thiết bị bộ xương ngoài nhảy vào giữa quân địch, đại khai sát giới, làm cho Long Duyệt Hồng chỉ đứng nhìn.”

Nói xong, Tưởng Bạch Miên cười một tiếng:

“Không phải anh muốn cứu vớt toàn bộ nhân loại sao? Sao lại có thể mạo hiểm lớn như vậy ngay lúc này? Nếu anh chết trận ngay tại đó, ai sẽ gánh vác sứ mệnh thần thánh kia?”

“… Tổ trưởng, đừng có nói tham sống sợ chết theo kiểu đường hoàng như vậy.” Thương Kiến Diệu suýt nữa thì bị thuyết phục.

Tiếp đó, hắn nói với vẻ nghiêm túc:

“Rồi sẽ có người khác.”

“Ha… Tôi không rõ có phải anh đang nói đùa hay không.” Tưởng Bạch Miên nói tiếp: “Tôi phải chịu trách nhiệm với các anh. Anh và Long Duyệt Hồng đều chưa kết hôn, vẫn chưa sinh con, nếu cứ chết đi như thế thật không đáng, ha ha, cũng bất lợi cho công ty.”

“Vậy cô có con không? Chẳng phải cô cũng thường xuyên mạo hiểm?” Thương Kiến Diệu hỏi theo.

Tưởng Bạch Miên trợn mắt trừng người này một cái:

“Không. Lúc trước khi thống nhất hôn phối, tôi đang nằm trong viện, có khả năng chết bất cứ lúc nào. Sau đó dựa vào việc làm người tình nguyện nhận lấy biến đổi gen, mới có thể sống sót. Ha ha, dù sao không làm cũng chết, chi bằng liều một phen, kết quả coi như cũng may mắn.

Sau đó, vì tình hình biến đổi gen vẫn chưa rõ ràng, không xác định sẽ có tai họa ngầm nào không, còn chờ quan sát thêm bước nữa, và các loại thí nghiệm để đưa ra số liệu có tính thuyết phục hơn, ví dụ như tính ổn định di truyền, cho nên tôi vẫn không tham dự hôn phối.”

Tưởng Bạch Miên bỗng nhíu mày:

“Tôi nói mấy cái này với anh làm gì? Tình huống của chúng ta giống nhau sao? Tuyệt đại đa số thời điểm, tuy là tôi có mạo hiểm, nhưng có chắc chắn thành công là không nhỏ.”

Cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa, bèn chuyển hướng:

“Anh là vì…”

Cô chỉ vào đầu mình:

“Cho nên mới từ bỏ thống nhất hôn phối sao?”

Thương Kiến Diệu thản nhiên đáp:

“Tuy rằng đúng là tôi có vấn đề về mặt này…”

Không chờ hắn nói xong, Tưởng Bạch Miên buồn cười hỏi vặn lại:

“Chính anh cũng biết à?”

Thương Kiến Diệu không để ý, tiếp tục nói:

“Nhưng thường thì một phần lớn những biểu hiện không bình thường đó đều là cố ý.”

“Tại sao?” Tưởng Bạch Miên hỏi.

Thương Kiến Diệu chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phương xa:

“Tôi không muốn có con, cũng không muốn khiến một cô gái phải bận lòng.”

Chương 99: Ôm cây đợi thỏ 1

Tưởng Bạch Miên vô thức há miệng hình chữ “o”, nhưng nhanh chóng ngậm lại, không phát ra âm thanh nào.

Cô lại đưa mắt nhìn phía trước, thông thuận vượt qua một bụi cỏ, sau đó, như tùy ý cười nói:

“Tôi cảm thấy có lẽ tôi có một thiên phú ẩn giấu, chính là khiến người khác cảm thấy thân cận, ở bên tôi sẽ cảm thấy an tâm, sẵn lòng nói ra những buồn rầu đè nén sâu trong lòng.”

“Đây nào phải chuyện gì bắt buộc phải bảo mật nghiêm ngặt đâu cơ chứ.” Thương Kiến Diệu không quá đồng ý với những gì Tưởng Bạch Miên nói, nhưng cũng nhờ đó mà thoát khỏi cảnh tượng do đề tài ban nãy mang tới.

“Ha ha, đùa thôi.” Tưởng Bạch Miên gật đầu, như đang suy nghĩ: “Nhưng thực ra mọi người cùng trải qua hai lần nguy nan, anh lại bị lộ bí mật người thức tỉnh, cho nên giữa mọi người coi như có được sự tín nhiệm không tệ. Anh từng nghe nói một câu thế này chưa, cách để khiến mối quan hệ giữa hai người gần nhau hơn, đó là làm cho cả hai bên đều cùng chung một bí mật. Còn nữa, chúng ta cũng được coi là bạn cùng hoạn nạn.”

Thương Kiến Diệu vừa mới nghiêm trang đột nhiên nở nụ cười:

“Làm sao cô khẳng định loại tin tưởng này không phải do tôi dùng năng lực kẻ thức tỉnh tạo ra?”

“…” Tưởng Bạch Miên cẩn thận hồi tưởng, lại phát hiện không cách nào loại trừ được khả năng này. Dù sao cảnh tượng Thương Kiến Diệu và thầy tu máy móc Tịnh Pháp kia bắt tay với nhau nói tạm biệt quả thực khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Vả lại Thương Kiến Diệu cũng nói rồi, nếu có thể trong sự tương tác giữa người xung quanh mà hình thành minh chứng tuần hoàn, người bị ảnh hưởng gần như không có biện pháp dựa vào bản thân nhận thấy sự bất thường, chỉ khi thoát khỏi hoàn cảnh đó thì mới phát hiện điều không đúng.

“Ha ha, tôi đùa thôi.” Thương Kiến Diệu đáp lại Tưởng Bạch Miên bằng câu nói của chính cô.

Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu, trợn trắng mắt:

“Suýt thì tôi rút súng rồi đó, anh biết không hả?”

Cô dời mắt đi, nói như đang lầu bầu:

“Tuy rằng đúng là anh nói đùa, nhưng tôi cũng phải đề phòng tình huống tương tự… Hay ta thiết lập vài nghiệm chứng logic nhỉ?

Ừ… Biện pháp đơn giản nhất chính là mỗi ngày ghi thông tin mấu chốt vào giấy hoặc con chip, trước khi đi ngủ giở ra xem. Cứ như vậy, nếu trước sau mà có mâu thuẫn, lập tức có thể tỉnh táo lại. Không thể không nói, nhật ký là thứ vẫn rất hữu dụng.”

“Năng lực của người thức tỉnh vốn không phải vạn năng.” Thương Kiến Diệu bổ sung một câu.

Tưởng Bạch Miên không nói gì thêm, tiếp tục cùng Thương Kiến Diệu tìm kiếm dấu vết trên mảng đồi núi này.

Chừng một giờ sau, cô nhìn quanh một lượt:

“Khu vực quanh đây thực sự quá rộng lớn, hoàn cảnh cũng phức tạp, chỉ dựa vào hai người chúng ta đi từng bước một thế này, không mất mười ngày nửa tháng thì hoàn toàn không cách nào tìm kiếm có hiệu quả được.”

Thương Kiến Diệu không nói gì, bởi hắn nhìn thấy nụ cười nguyên vẹn trên mặt tổ trưởng, rõ ràng là cô có biện pháp.

Quả nhiên Tưởng Bạch Miên đưa mắt sang nhìn hắn, cười nói:

“Chúng ta quay về quả đồi lúc trước bắn đạn tín hiệu khẩn cấp kia thôi.”

Thương Kiến Diệu thoáng động, mang máng nắm được điều gì đó.

Tưởng Bạch Miên tiếp tục nói:

“Ở chỗ đó, ắt hẳn sẽ gặp được không ít thợ săn di tích, dân du cư hoang dã, tiện thể dò la thông tin từ bọn họ, xem gần đây có toán cướp quy mô lớn hay đội ngũ nguy hiểm thường lui tới quanh khu vực này không.”

Nói tới đây, cô nở nụ cười giống hệt nụ cười lúc cô bắn Tịnh Pháp bị thương nặng:

“Nếu anh là thủ lĩnh của đoàn đội tập kích kia, nhìn thấy chỗ vừa làm một vụ hời mà còn cố ý xóa sạch dấu vết của đội xảy ra điều bất thường, liệu anh có phái người không liên quan đi chỗ bắn đạn tín hiệu khẩn cấp để điều tra tình huống cụ thể không? Dù sao nhất định sẽ có một lượng lớn thợ săn di tích, dân du cư hoang dã đi qua, xen vào trong đó, sẽ không ai phân biệt được.

Đến lúc đó, nếu như có thể nhờ điều này biết được thế lực lớn nào đứng sau trấn Hắc Thử, cũng có thể chuẩn bị chút biện pháp ứng đối chứ.”

Thương Kiến Diệu lập tức hiểu ra:

“Bọn họ sẽ không phái thành viên nòng cốt của mình tới điều tra, thậm chí sẽ không tìm người phụ thuộc bọn họ, khả năng lớn nhất là trực tiếp thuê dân du cư hoang dã chân chính hoạt động quanh đó.”

Cứ như vậy, cho dù đó là bẫy thì cũng không xảy ra vấn đề gì. Hệt như chẳng ai có thể tìm được một giọt nước có bản chất độc đáo nhưng bề ngoài lại không có gì khác thường trong một hồ nước lớn vậy.

Thương Kiến Diệu suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy nghi ngờ bèn hỏi:

“Tổ trưởng, hẳn là cô đã sớm nghĩ kỹ điều này, vì sao chúng ta không trực tiếp sang bên đó canh?”

“Những thợ săn di tích, dân du cư hoang dã này làm sao mà nhanh như vậy được? Cứ ngồi chờ không bên kia cũng vô nghĩa, không bằng dẫn các anh làm quen với chuyện tìm kiếm dấu vết.” Tưởng Bạch Miên lật cổ tay nhìn chiếc đồng hồ màu đen: “Thời gian cũng không sai biệt rồi, chúng ta qua đó thôi.”

Chờ khi tới quả đồi chỗ bắn đạn tín hiệu, Thương Kiến Diệu mới phát hiện hướng lục soát của bọn họ cũng là tới bên này. Hai người chỉ đổi hướng chút xíu, đi bộ chừng có mười phút là đã tới đích.

Nói cách khác, Tưởng Bạch Miên thật sự không phải lâm thời nghĩ ra vấn đề liên quan, mà có ý đồ từ trước, thậm chí lộ tuyến tìm kiếm dấu vết cũng đã được cô quy hoạch từ đầu.

Sau mấy phút quan sát, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên tìm được vị trí tốt nhất. Hai người leo lên trên một gốc cây, theo dõi mấy con đường đi lên quả đồi này.

Chương 100: Ôm cây đợi thỏ 2

Tầm chừng mười lăm phút đồng hồ sau, thợ săn di tích và dân du cư hoang dã lục tục chạy tới, đi lên trên đỉnh đồi.

Bọn họ đều khá cẩn thận, chia tách và không xâm phạm lẫn nhau, dù sao còn chưa xác định ở chỗ xảy ra điều bất thường có thu hoạch gì không mà đi đánh nhau trước thì đúng là quá ngu xuẩn.

Lại một lúc sau, Tưởng Bạch Miên vỗ vai Thương Kiến Diệu, chỉ vào con đường bên trái.

Cô không lên tiếng, bởi cô không thể xác định giọng mình sẽ to đến mức nào, cho nên chỉ có thể dùng tay ra hiệu.

Thương Kiến Diệu nhìn theo tay cô, thấy hai nam dân du cư hoang dã lén lén lút lút, sợ hãi dè dặt.

Từ bên ngoài khó mà nhìn ra tuổi cụ thể của bọn họ, nhưng điểm chung của cả hai là da dẻ sần sùi nứt nẻ, phơi nắng nhiều nên đen sì, tóc thì bết dầu thành từng chùm buông xõa, râu ria trên mặt không biết để bao lâu chưa cạo, bên ngoài dính đủ thứ bẩn thỉu không rõ là gì.

Một trong hai người này khoác áo lông màu xanh đậm thủng lỗ chỗ, bên trong là áo sơ mi dính dầu mỡ tới cứng ngắc, không nhìn rõ màu sắc ban đầu, bên ngoài khoác một áo màu đen không dài chưa tới thắt lưng, trông rõ ràng không hợp với bộ đồ, chân đi đôi giày cao su màu xanh lục quân đội. Bên hông gã treo một khẩu súng lục màu đen lóe lên vẻ sáng bóng kim loại, tay cầm một thanh đao dài dài lưỡi cong.

Thương Kiến Diệu cảm thấy thứ đó trông rất giống mã tấu trong sách giáo khoa.

Người còn lại thì mặc chiếc áo bông cũ khá chật, qua những lỗ thủng khá to trên đó, có thể thấy được bông bên trong ép lại thành cục, biến thành những cục đen sì. Y dường như không có súng, trên lưng là một con dao găm được mài khá sắc, hai tay lăm lăm một cây gậy bóng chày, trên vai thì đeo một cái túi khô quắt cực kỳ, trông vô cùng bẩn.

“Có, vấn đề gì sao?” Thương Kiến Diệu khe khẽ hỏi.

Những người này gần như chẳng có gì khác với dân du cư hoang dã tới lúc trước, chỉ là trông càng bẩn thỉu hơn thôi.

“Tôi…” Tưởng Bạch Miên phát ra một âm, trong giọng nói thể hiện rõ ý hỏi.

Thương Kiến Diệu lập tức hiểu ý của tổ trưởng, bèn vội vàng nói:

“Nhỏ hơn một chút nữa.”

Trải qua hai lần “điều chỉnh thử”, Tưởng Bạch Miên cuối cùng hạ nhỏ giọng mình nói:

“Anh không thấy trang bị của hai dân du cư hoang dã này quá kém sao?”

“Không phải chuyện trang bị của dân du cư hoang dã kém là rất bình thường sao?” Thương Kiến Diệu hỏi lại.

“Đúng.” Tưởng Bạch Miên không phủ nhận, vừa nhìn hai dân du cư kia vừa cân nhắc nói:

“Trọng điểm ở chỗ, hành vi của bọn họ mâu thuẫn với trang bị của bọn họ. Trong tình huống như thế này, dân du cư hoang dã chỉ có một khẩu súng lục và vài món vũ khí lạnh hoàn toàn không dám làm nhóm đầu tiên chạy tới chỗ xảy ra bất thường thế này. Chỉ cần xảy ra tranh đấu, bọn họ gần như không có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Đối với loại dân du cư hoang dã này mà nói, bọn họ sẽ tới vào nửa ngày, thậm chí là một ngày sau, xem có kiếm được chút cơm thừa canh cặn nào không. Đến lúc đó, đối thủ cạnh tranh đều là những người sàn sàn nhau, bọn họ không đến mức không có sức chống cự.”

Thương Kiến Diệu nghe mà khẽ gật đầu:

“Điều này giống rất nhiều động vật lấy cái xác thối rữa sau khi thú dữ săn bắt để lại làm thức ăn. Nói cách khác, có xác suất hai dân du cư này bị người ta ép tới đây?”

Mà ai lại rảnh rỗi không việc gì đi ép hai dân du cư hoang dã không có năng lực gì tới đây điều tra bất thường?

Tưởng Bạch Miên chính là dạy bảo bằng thực tiễn, nghe vậy thì cười nói:

“Đúng. Anh có thể khiến bọn họ trở nên thân thiết, trực tiếp nói tình hình tương ứng cho chúng ta biết không?”

Thương Kiến Diệu nhìn hai gã dân du cư càng ngày càng gần, thản nhiên đáp:

“Nếu chỉ một người thì không thành vấn đề. Nhưng nếu cả hai đều ở một chỗ, bọn họ có khả năng không nhỏ chứng kiến cho nhau, làm cho ‘suy luận’ mất hiệu lực.

Nếu tách ra, ảnh hưởng một trước, sau đó gom lại ảnh hưởng người còn lại thì cũng được.”

Tưởng Bạch Miên giơ tay làm động tác “ok”:

“Điều này đơn giản. Đổi súng.”

Dứt lời, cô và Thương Kiến Diệu trao đổi súng phóng lựu với súng trường.

Một giây sau, Tưởng Bạch Miên đột nhiên nhảy xuống, ngay trước mặt hai gã dân du cư hoang dã kia.

Sau khi tiếp đất, cô nhanh chóng giơ súng trường lên, lạnh lùng chỉ thẳng vào gã đàn ông mặc áo lông rách, đang thò tay lấy khẩu súng bên hông.

Mà gần như cùng lúc đó, cô khẽ vặn eo, tung chân phải đá ra, như một chiếc roi đột nhiên kéo căng.

Không có gì đáng nghi ngờ khi cú đá này không trúng, nhưng lại khiến gã đàn ông cầm gậy bóng chày sợ tới mức nhanh chóng lùi ra sau, ngã nhào xuống đất.

Gã nhìn khẩu súng trường trong tay Tưởng Bạch Miên, không chút do dự bỏ đồng đội, lảo đảo chạy trốn, không dám quay đầu nhìn.

Người đàn ông một tay chạm súng, tay kia cầm thanh mã tấu vẫn bị súng trường chỉ thẳng, không dám động đậy chút nào.

Lúc này Thương Kiến Diệu cũng nhảy xuống theo, cười nói:

“Đừng căng thẳng. Chúng tôi không có ác ý.”

Hắn vừa ra hiệu cho Tưởng Bạch Miên hạ nòng súng xuống, vừa tranh thủ lúc gã đàn ông kia đang ngơ ngác, nói:

“Anh xem, các anh đến tìm hiểu tin tức, chúng tôi cũng thế. Các anh là con người, chúng tôi cũng là con người. Cho nên…”

Biểu cảm trên mặt người đàn ông kia dần trở nên sinh động, cuối cùng gã nở nụ cười:

“Ô người anh em!”

Sau khi gọi như thế, gã theo bản năng liếc nhìn Tưởng Bạch Miên, chỉ thấy cô đã thu khẩu súng trường lại, không thể hiện chút thù địch nào, thế là lại càng tin tưởng phán đoán và suy luận của mình.

“Người anh em!” Thương Kiến Diệu học theo đối phương, nhiệt tình gọi: “Là ai bảo các anh tới đây thế?”

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 1 ngày trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.
https://audiosite.net
Oan uổng quá chư vị tụn mình có rất nhiều bộ truyện các bạn không yêu cầu hay để bình luận cập nhật chương truyện thì tụn mình làm sao biết được :(..! Sơ sơ gần 3k2 bộ truyện dài rồi chư tính bộ truyện lẻ ...^^! Rất mong các bạn lưu ý +++ ! Báo lỗi là nơi báo lỗi audio ++ yêu cầu truyện khác nhé ---! -^-^- Gần 100 bạn Báo lỗi nhưng không nhập nội dung thì tụn mình chỉ check audio vẫn bình thường nên không lưu ý cập nhât chương mới.. Thỉnh chư vị bỏ ra 3 giây để like (thích) để tụn mình biết bộ truyện đang hot ( đang được yêu thích ) Hoặc để lại bình luận...^^! Đa Tạ :X
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn từ tập 90 đã bổ sung hoàn tất 200 chương thiếu đương nhiên là bản đầy đủ mới nhất không cắt ^^! NGoài ra có sever 2 ( giọng 2 ) từ 1 > 1200 bản hoàn chỉnh do tác giả chỉnh sửa mới nhất + không cắt
https://audiosite.net
Đã cập nhật Bản Chuẩn mới nhất của tác giả không cắt tình tiết đầy đủ nhé bạn ở sever 2 ( giọng 2 )
https://audiosite.net
Xin Thông Báo cập nhật Chương 1976 đến Chương 2283 Bản mới nhất không cắt. ^^! Ngoài ra bổ sung Server 2 ( giọng 2 ) Từ chương 1 đến chương 12000 Bản đầy đủ mới nhất không cắt đạo hữu nào thích có thể nghe lại nhé ^^!
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi do CTV up nhầm tập 1 vs 3 mình đã fix lại chuẩn rồi nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn văn mạnh 1 tuần trước
Mẹ. Nghe tập nào cũng lộn xộn cả. Chẳng hiểu gì cả
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn ) có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^! Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )
https://audiosite.net
Nam 3 tuần trước
Tập 77 và Tập 141 không play admin ơi.
https://audiosite.net
Ngại quá giờ mới fix lại toàn bộ nhé ^^! ( p/s: lý do cập nhật lại bộ chương tiết thiếu sót hơn lâu 1 chút - Mong bạn thông cảm )
https://audiosite.net
Bạn đợi mình 1 chút phục hồi upload sang sever khác khoảng 3h nữa nhé bạn ^^!