1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi
  4. Tập 10: Cách xa Trương Đồng một chút (c91-c100)

[Dịch] Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Tập 10: Cách xa Trương Đồng một chút (c91-c100)

❮ sau

Chương 91: Cách xa Trương Đồng một chút.

“Ai quen Lý Cương? Lý Cương thuộc đại đội cảnh sát giao thông khu Đông.” Tô Bình Nam nói xong, chăm chú quan sát vẻ mặt của bốn người phía trước.

Hai người mờ mịt, một người suy tư, chỉ có nữ tử cuối cùng sắc mặt hơi tái nhợt.

Tô Bình Nam gật đầu, chỉ vào nàng rồi xoay người nói với Đỗ Cửu: “Lịch sự chút, đưa ba nữ hài còn lại trở về.”

Ở kiếp trước, Lý Cương xảy ra chuyện là do nữ hài này. Tô Bình Nam biết chuyện bởi vì lúc đó Lý Cương đã gây ra huyết án, báo chí đăng bài dài kỳ kể lại rất tường tận.

Năm 91 Lý Cương bắt đầu mập mờ với một nữ hài tên là Lý Quyên. Nữ hài có con với Lý Cương, ngày nào cũng tìm Lý Cương gây chuyện. Nhưng sau đó nữ hài này mất tích một cách bí ẩn, không tra được tin tức, hiển nhiên sự việc đã bị dìm xuống, vì vậy sự nghiệp của Lý Cương cũng không bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Nữ hài tên Lý Quyên này chính là người bạn tốt nhất của Lâm Tuyết.

Mấy năm sau, trước khi vụ án của Lý Cương xảy ra, tên này bị vợ phát hiện tằng tịu với người khác. Kết quả là trong lúc quét nhà, vợ hắn bất cẩn trượt chân ngã xuống từ tầng hai.

Hắn sa lưới bởi vì nữ hài thứ ba mất tích. Nữ hài này là cấp dưới của hắn. Sau khi nữ hài mất tích, người thân phát hiện ra nhật ký của nàng, trong đó ghi lại chi tiết quá trình hai người gặp gỡ và manh mối Lý Cương tham ô nhận hối lộ. Nhờ đó hắn mới sa lưới.

Lúc này Lâm Tuyết mới đến Lục Phiến Môn tố cáo, đồng thời đưa ra bản ghi âm trước khi Lý Quyên qua đời. Cuối cùng Lý Cương bị phán án tử hình. Về phần nữ tử Lâm Tuyết nếm mật nằm gai này, báo chí còn đặc biệt phỏng vấn cuộc sống của nàng trong mấy năm qua, cho nên Tô Bình Nam biết rõ hội sở nơi nàng làm việc.

Hiện tại việc Tô Bình Nam cần làm là cạy miệng Lâm Tuyết, tiễn Lý Cương đi gặp Diêm Vương sớm vài năm.

“Quan hệ giữa ngươi và Lý Quyên rất thân thiết.”

Tô Bình Nam vừa dứt lời, khuôn mặt yêu kiều của Lâm Tuyết lập tức trắng bệch.

Lý Phúc chính là cảnh sát giao thông kiểm tra xe hôm ấy, hắn sợ mất hồn mất vía cả một ngày.

Mới ngày thứ ba mà đại đội trưởng Lý Cương đã bị bắt, nghe đồn là tình nghi mưu sát. Bất kể người khác nói như thế nào, trong lòng hắn biết rất rõ.

Mong là mình không xảy ra chuyện gì, hắn căng thẳng nghĩ. Khi một người cảm thấy nguy hiểm, năng lực hành động của hắn sẽ cực kỳ mạnh mẽ. Lý Cương lập tức tìm một thân thích ở Ô thành.

Sau khi hắn tường thuật lại toàn bộ sự việc, tứ thúc – người lúc nào cũng khoác lác mình rất có địa vị ở Ô thành – chỉ hỏi một câu: “Người bị ngươi chặn là bản thân Tiểu Hồng Bào sao?”

“Đúng vậy.”

Đối phương cúp máy luôn.

Hắn ôm tâm trạng mờ mịt tiếp tục tìm đến một người bạn của mình. Sau khi hỏi thăm, sắc mặt Lý Phúc trắng như tuyết.

Buổi tối một đám đồng nghiệp tụ tập, tất nhiên tâm điểm bàn tán của mọi người là đại đội trưởng Lý bị bắt ban ngày.

Bởi vì tâm trạng phiền muộn, Lý Phúc khó tránh khỏi uống thêm mấy ly. Mọi người toàn suy đoán vô căn cứ, hắn không nhịn được bền đặt mạnh ly rượu lên bàn rồi gào to: “Các ngươi thì biết cái gì?”

Hắn vừa dứt lời, cả bàn ăn lập tức yên tĩnh.

Ngày hôm sau, một tin tức trong hệ thống cảnh sát giao thông thành phố Thiên Đô lưu truyền ngày càng rộng khắp.

Đại đội trưởng cảnh sát giao thông khu Đông Lý Cương không bị bắt vì giết người, mà bởi vì đã đắc tội một nhân vật quyền lực đến từ Ô thành.

Mọi người đều lăn lộn trong thể chế, đương nhiên đều là nhân tinh. Bất kể đó có phải sự thật hay không, những người này đều âm thầm ghi nhớ biển số của mấy chiếc xe Ô thành.

Có đánh chết Tô Bình Nam cũng không ngờ cảnh ngộ bị lời đồn bêu rếu lại sắp diễn ra ở Thiên Đô.

Tất cả những người lăn lộn giữa ranh giới pháp luật đều biết một mãnh long hỗn thế ở Ô thành đã tới Thiên Đô.

Bao gồm cả Cố Thanh Vân cũng nhận được sáu cuộc gọi, hỏi thăm có phải lúc đó Đỗ Cửu – tay sai số một của Tiểu Hồng Bào ở Ô thành – dẫn theo mấy trăm người vây công hội sở của hắn hay không. Cố Thanh Vân bị hỏi nhiều, đương nhiên giọng điệu không thân thiện gì, như vậy càng chứng thực suy đoán của mọi người. Có một số kẻ lắm chuyện tuồn ra tin tức mà mình nghe ngóng được từ Ô thành, thế là cái tên Tiểu Hồng Bào lại dần dần lan xa.

Tập đoàn Cẩm Tú hành động cực nhanh, đội ngũ xử lý ô nhiễm và các đoàn đội khác đã bắt đầu đóng quân ở nơi Tô Bình Nam đấu giá được.

Nhất thời khắp Thiên Đô toàn là công trường đang thi công, biểu ngữ màu đỏ cực lớn của tập đoàn Cẩm Tú tuyên truyền thanh thế của Tiểu Hồng Bào.

Giang hồ không phải đánh đánh giết giết, mà là thế thái nhân tình. Tất nhiên là Tô Bình Nam biết đạo lý này.

Hắn làm thẻ vàng quý nhất ở ba hội sở, dẫn tới khách VIP của mấy hội sở này thường xuyên hỏi thăm tung tích của hắn, muốn làm quen với hắn.

Có điều Tô Bình Nam vẫn luôn làm việc khiêm tốn, hiếm khi xuất hiện ở hội sở. Mấy tấm thẻ kia chỉ là báo đáp cho có qua có lại mà thôi.

Cuối cùng thì tập đoàn Cẩm Tú cũng có trụ sở chính, tạm thời đổi tên thành công ty bất động sản Cẩm Tú, nằm trong một tòa nhà năm tầng, cũng là cao ốc văn phòng của công ty xây dựng thứ hai của tỉnh lúc trước.

Tô Bình Nam xác định việc quan trọng đầu tiên mà tổng công ty phải làm là đặt phòng làm việc của Trương Đồng cách phòng hắn xa nhất.

Chương 92: Giết người không chớp mắt.

Rốt cuộc tòa nhà hoang gây chú ý nhất ở thành phố Thiên Đô lại khởi công, có điều nó đổi sang tên khác, không gọi là tòa nhà Thiên Đô nữa mà biến thành tòa nhà Cẩm Tú.

Bản thiết kế khu thương mại đô thị CBD do chuyên gia ở Thiên Đô thiết kế và quy hoạch được phóng to gấp mấy chục lần, treo công khai trên con đường chính yếu nhất ở Thiên Đô. Mánh lới cao ốc đầu tiên ở Hạ quốc khiến vô số người chú ý.

Ngay cả Tề Tất Thành lái xe ngang qua cũng không nhịn được gọi điện cho Cố Thanh Vân.

“Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khí thôn sơn hà. Chàng trai này còn lợi hại hơn ta tưởng. Nếu hắn tới hội sở thì gọi điện cho ta nhé!”

Tất nhiên là Cố công tử đồng ý, hắn cũng bị một loạt thao tác của Tô Bình Nam làm cho kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Lần trước Tô Bình Nam không đích thân đến làm thẻ vàng, mà phái một người trẻ tuổi tên là Quách Quang Diệu đến.

Cố công tử cứ tưởng Đỗ Cửu đã chững chạc lắm rồi, kết quả Quách Quang Diệu còn xuất sắc hơn. Đến thuộc hạ cũng xuất chúng như vậy, từ đó có thể thấy thủ đoạn của Tô Bình Nam.

Cố công tử hơi tò mò, rất muốn gặp Tô Bình Nam một lần, muốn tận mắt nhìn thấy nhân vật vừa ra tay đã khuấy đảo Thiên Đô phong vân biến sắc.

Lý Phúc tự mình dọa mình ròng rã một tuần, gầy mất sáu cân (3kg) .

Thông qua tin đồn về Tô Bình Nam và thái độ dứt khoát lúc Tiểu Trang tông xe hôm đó, Lý Phúc cho rằng người ta chẳng thèm quan tâm tới hắn.

Nhưng chẳng may một ngày nào đó người ta nhớ ra hắn, không ra tay thì thôi chứ đã ra tay thì nhất định sẽ long trời lở đất, cái thân nhỏ bé này của mình đâu chịu nổi. Vì vậy, hắn quyết định hành động trước.

Lý Cương chống đỡ được mười ngày, cuối cùng cũng cúi đầu khuất phục trước bằng chứng như núi…

Khi được thăm tù, hắn tuyệt đối không ngờ người đầu tiên mình gặp không phải người thân cũng chẳng phải bạn bè của mình, mà là một người hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Tiểu Trang tỏ vẻ bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên: “Bây giờ ngươi đã tin lời ta chưa?”

Đầu tiên Lý Cương kinh hãi, tiếp đó là chợt hiểu ra, bắt đầu nóng nảy, giận dữ hét lên: “Tại sao? Tại sao?”

Tiểu Trang làm như không nghe thấy Lý Cương gào thét. Chờ Lý Cương bình tĩnh lại, hắn thong thả nói ra một câu khiến Lý Cương mừng như điên.

“Hồng Bào ca bảo ngươi chết thì ngươi nhất định sẽ chết! Bây giờ đại ca của ta nói rằng sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi có tin không?”

Lý Cương vốn không muốn chết lập tức sợ hãi. Hắn thật sự sợ những người này.

Chuyện của mình bí mật như vậy, thế mà lại bị những người này đào bới tường tận chỉ trong hai ngày ngắn ngủi. Đây là thủ đoạn bậc nào! Cho nên hắn quyết định tin tưởng.

Tiểu Trang chậm rãi thốt ra một cái tên: “Lưu Vĩ Dân. Ngươi cắn hắn đau bao nhiêu, cơ hội sống sót của ngươi lớn bấy nhiêu.”

Tiểu Trang đi rồi, Lý Cương chán nản ngồi sụp xuống. Hắn không biết những người này có cách gì bảo vệ hắn, nhưng đây là cơ hội duy nhất của hắn. Lý Cương bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

Tô Bình Nam đang ở trong phòng làm việc của mình, thong thả lật xem toàn bộ tài liệu về Lưu Vĩ Dân.

Hắn muốn tìm được sơ hở của Lưu Vĩ Dân trong kinh doanh từ những tài liệu này. Một khi mảnh đất năm nghìn vạn khởi công, đó chính là cơ hội cho hắn ra tay.

Trương Đồng tới, tâm tình tốt đẹp cả ngày nay của Tô Bình Nam lập tức đi tong. Hắn bỗng cảm thấy phòng làm việc của tên này vẫn cách mình gần quá.

Hắn nhìn người trẻ tuổi trông có vẻ hèn mọn đằng sau Trương Đồng, hình như hơi quen mắt.

Tô Bình Nam chưa kịp lên tiếng, Trương Đồng đã nói với người trẻ tuổi kia.

“Mặc dù đại ca của ta giết người không chớp mắt, nhưng lòng dạ bao dung. Chỉ muốn ngươi xin lỗi hắn, yên tâm đi, ngươi sẽ không sao đâu.”

Biểu cảm bất động như núi trên gương mặt Tô Bình Nam lập tức rạn nứt. Hắn xoa huyệt thái dương giật liên hồi, ánh mắt nhìn Trương Đồng như nhìn một tên đần.

“Giết người không chớp mắt, đây là hình tượng của mình trong lòng hắn sao?”

Tô Bình Nam xua tay, ra hiệu cho người trẻ tuổi nhát gan kia đợi lát nữa hẵng nói.

Sau đó, hắn cầm điện thoại lên: “Đỗ Cửu, đến phòng làm việc của ta!”

Đỗ Cửu bước vào phòng làm việc, vừa liếc mắt đã thấy sắc mặt Tô Bình Nam tối sầm.

Trong Cẩm Tú, ngoài Tô Bình Nam ra, người Đỗ Cửu bội phục nhất là Trương Đồng. Bởi vì hắn chỉ thấy có duy nhất một mình Trương Đồng lần nào cũng có thể chọc giận Tô Bình Nam – một người không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Trương Đồng thấy Đỗ Cửu nở nụ cười dữ tợn, bấy giờ mới nhận ra mình sắp rơi vào cảnh ngộ gì, lập tức định tông cửa chuồn đi.

Tô Bình Nam lạnh lùng cất lời: “Nếu ngươi dám chạy, ta sẽ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Lý Phúc có ấn tượng rất tốt với Trương Đồng. Hắn quanh quẩn dưới tòa nhà tập đoàn Cẩm Tú suốt ba tiếng, sau đó bị một thanh niên cười hì hì cản lại.

Đối phương cho hắn xem danh thiếp, là giám đốc phòng kinh doanh điện tử trực thuộc tập đoàn Cẩm Tú. Hắn như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức kể cho Trương Đồng. Trương Đồng liền dẫn hắn đi tìm người trẻ tuổi ngồi trong xe hôm ấy, thì ra là Tô Bình Nam nổi tiếng như cồn.

Chương 93: Mất tích.

Lý Phúc ngơ ngác nhìn người trẻ tuổi dẫn mình vào đây lộ vẻ mặt bi phẫn, bị hán tử cao hai mét kia mang đi. Mãi lâu sau hắn mới phản ứng lại, lập tức nhăn nhó giải thích với Tô Bình Nam…

Tô Bình Nam nghe đối phương trúc trắc nói nửa ngày mới hiểu người trước mặt là cảnh sát giao thông kiểm tra giấy phép lái xe của mình hôm đó.

Hắn hơi buồn bực, không ngờ thanh niên hai mươi hai tuổi thông minh này lại bị bức hại thành chứng hoang tưởng. Hắn khuyên bảo hồi lâu, cuối cùng còn nhận cây thuốc lá Lý Phúc mang tới để người ta yên tâm. Đối phương cảm động rơi nước mắt, thỏa mãn rời đi.

Tô Bình Nam thuận tay ném thuốc lá cho Trương Đồng đã biến thành nhị sư huynh, gật đầu tỏ ý cực kỳ hài lòng. Đỗ Cửu khống chế lực ngày càng tốt.

Hắn vui vẻ nói với Trương Đồng: “Ta cho ngươi nghỉ mấy ngày, ngươi có thể tha hồ ra ngoài đi dạo.”

Phải nói thói quen là một điều vô cùng đáng sợ, Trương Đồng phát hiện thế mà mình lại quen với dáng vẻ biến thành đầu heo.

Nghe Tô Bình Nam nói vậy, Trương Đồng lập tức xoay người rời đi. Hắn muốn rời xa những ác nhân này.

~~~

Bầu không khí trong ban biên tập nhật báo Đồng thành ở Tấn Châu rất nặng nề. Mấy ngày trước, nhật báo Đồng thành đăng tin vụ lừa bán trẻ em, nhận được rất nhiều phản hồi. Vì vậy mọi người rèn sắt khi còn nóng, dứt khoát dự định làm một bản tin nhiều kỳ về sự kiện này.

Bởi vì đứa trẻ bị lừa bán là người thành phố Thiên Đô, cho nên ban biên tập nhật báo phái một phóng viên đến Thiên Đô để bài viết được chi tiết và chân thực. Ban đầu mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng kết quả là chưa được mấy ngày, phóng viên Lý gọi điện về nói rằng hắn phát hiện được tin tức nội bộ sâu hơn, muốn viết một bài báo chấn động hơn. Tuy nhiên, cuối cùng cả người lẫn tin đều bặt vô âm tín. Mọi người trong tòa soạn đều biết sự hiểm ác của xã hội, lập tức cuống lên, báo cáo tin tức này cho chủ biên Hướng Văn.

Khang Giai Di là phóng viên thực tập đã làm việc cho tòa soạn hai năm sau khi tốt nghiệp. Trong mắt nàng, chủ biên Hướng Văn là một người rất giỏi giải quyết vấn đề. Nhưng nàng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cách giải quyết của chủ biên là dẫn theo nàng và mấy nữ đồng nghiệp xinh đẹp khác trong tòa soạn đi mời một ông chủ mỏ quê mùa vô dụng ăn cơm.

Gần đây Ngưu Quảng Phát rất hài lòng vì trình độ văn hóa của mình đã được nâng cao, hắn cảm thấy mình cách cái mác nhà giàu mới nổi ngày càng xa. Trong mắt người khác, hắn đúng là một nhân vật có thế lực rất lớn. Hôm nay, lão Hướng – chủ biên của nhật báo Đồng thành tìm hắn. Sau khi chè chén say sưa, đồng hương Hướng nói rõ mục đích cho Ngưu Quảng Phát.

“Quảng Phát à, ta biết ngươi quen biết rộng, ta nhớ là ngươi có người bạn ở tỉnh Thiên Nam. Một phóng viên dưới trướng ta đã mất tích ở Thiên Đô, ta đã báo cho Lục Phiến Môn nhưng đã ba ngày rồi vẫn chưa có tin tức. Có thể phiền ngươi giúp ta một việc, tìm bạn của ngươi được không?”

Quan hệ giữa lão Hướng và Ngưu Quảng Phát vẫn luôn tốt đẹp, nói chuyện rất thoải mái. Nghe lão Hướng nhắc đến tỉnh Thiên Nam, người đầu tiên Ngưu Quảng Phát nghĩ tới chính là Tô Bình Nam.

Hắn vốn định gọi điện thoại hỏi thăm trước, nhưng chợt nhớ ra tấm danh thiếp Tô Bình Nam cho mình, bèn lập tức đổi ý.

Hôm nay, ánh mắt của mấy mỹ nữ trong tòa soạn nhìn hắn trên bàn ăn khiến hắn cực kỳ khó chịu. Hắn là lão giang hồ, sao lại không phát hiện vẻ khinh bỉ ẩn giấu trong mắt đối phương kia chứ. Nhất là nữ hài xinh đẹp tên là Khang gì đó, ánh mắt nhìn mình như nhìn một con gián đất.

“Ồ, có chắc là ở Thiên Đô không?”

Ngưu Quảng Phát cố tưởng tượng ra dáng vẻ của Phong Thanh Dương trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, nói bằng giọng điệu hờ hững.

Nếu không phải Khang Giai Di và mấy nữ đồng nghiệp đang lo lắng thì các nàng suýt chút nữa đã bật cười.

Lão Hướng rất nghiêm túc, hắn biết tính cách của Ngưu Quảng Phát. Vừa nghe giọng điệu của đối phương, hắn lập tức yên tâm. Ngưu Quảng Phát nói kiểu này, chứng tỏ thế lực của bạn hắn ở Thiên Nam tuyệt đối không phải dạng vừa.

“Ta chắc chắn hắn mất tích ở Thiên Đô.”

Lão Hướng vội vàng trả lời.

“Có ở Thiên Đô hay không không quan trọng, chỉ cần ở Thiên Nam là được.”

Ngưu tổng tiếp tục giữ phong phạm thế ngoại cao nhân của mình.

Khang Giai Di ít va chạm xã hội, mặc dù chủ biên Hướng đã nhấn mạnh thế lực của ông chủ Ngưu hết lần này đến lần khác, nhưng nàng thật sự không nhịn được cười “phụt” một tiếng. Nàng cười cũng thôi đi, đằng này mấy nữ đồng chí khác cũng không nhịn được, lập tức cười nghiêng ngả. Bởi vì các nàng đều khá xinh đẹp, cho nên cũng có một loại phong tình khác.

Ngưu Quảng Phát cảm thấy mình bị bẽ mặt trước người trí thức, trong lòng đã tức giận nhưng ngoài mặt vẫn cười ha hả: “Các ngươi cho rằng ta khoác lác phải không?”

Lão Hướng muốn xen lời nhưng bị Ngưu Quảng Phát trừng mắt, chỉ biết cười khổ trong lòng: “Những nữ hài tử này đúng là không biết trời cao đất rộng, ngay cả mình cũng phải khách khí với Ngưu Quảng Phát. Haiz, nữ hài tử vừa mới ra khỏi tháp ngà, ít va vấp xã hội.”

Ánh mắt lão Ngưu trở nên sắc bén. Hắn nhìn Khang Giai Di xinh đẹp nhất, cũng là người đầu tiên bật cười trong mấy nữ hài tử, đồng thời cất lời: “Vốn dĩ bằng giao tình với lão Hướng suốt mấy chục năm, ta nên giúp đỡ. Nhưng bây giờ ta rất tức giận. Muốn nhờ ta giúp à? Cũng được thôi. Uống hết chai này đi!”

Dứt lời, Ngưu Quảng Phát chỉ ngón tay to như củ cà rốt vào chai Ngũ Lương Dịch năm mươi hai độ trên bàn.

Chương 94: Đều là của công ty này.

Mấy nữ hài lớn tuổi chút đều sợ hãi, im lặng không ho he gì. Trong lòng Khang Giai Di bùng lên ngạo khí đặc trưng của thanh niên trẻ, nhìn thẳng vào Ngưu Quảng Phát.

“Có phải ta uống nó thì ngươi nhất định có thể giải quyết?”

Ngưu Quảng Phát nhìn lão Hướng, mỉm cười nói: “Hài tử này không chỉ xinh đẹp mà còn rất có cá tính.”

Hắn quay đầu, nghiêm túc nói với Khang Giai Di: “Ngươi uống xong, ta sẽ đưa nó cho ngươi.”

“Bộp!”

Tấm danh thiếp màu đen mà ngày thường được Ngưu Quảng Phát xem như trân bảo bị đặt bốp lên bàn.

Ba chữ “Tô Bình Nam” sáng lấp lánh trước mặt mọi người.

“Chỉ dựa vào cái này?”

Khang Giai Di cầm chai rượu lên, nghiêm túc hỏi, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

Ngưu Quảng Phát cười như một cao thủ tuyệt thế thâm tàng bất lộ.

“Chỉ dựa vào hắn.”

Rượu rất cay, chui vào cổ họng đau như dao cứa. Khang Giai Di cố gắng nuốt xuống, tựa như đang nếm những cay đắng của nhân gian.

Danh thiếp của Tô Bình Nam lẳng lặng nằm trên bàn, lóe lên ánh sáng yêu dị.

Lúc Ngưu Quảng Phát rời đi, khí thế hừng hực nhưng kỳ thật lòng đau như dao cắt.

Nữ tử quật cường kia đã say rượu ngã gục, vậy mà tay vẫn siết chặt danh thiếp của Tô Bình Nam, sức lực lớn đến độ khớp tay trắng bệch. Ngưu Quảng Phát thấy tấm danh thiếp mình xem như bảo bối hình như bị bóp cho biến dạng.

Khi Khang Giai Di tỉnh lại đã là mười giờ sáng ngày hôm sau. Nàng thử đứng lên mấy lần, cuối cùng vẫn bị cảm giác choáng váng quay cuống đánh bại, mệt mỏi nằm trên giường.

Nàng nằm một mạch đến ba giờ chiều mới đỡ hơn, miễn cưỡng bò dậy ăn một ngụm cháo mà đồng nghiệp mang tới.

Bởi vì cơ thể cực kỳ khó chịu nên Khang Giai Di nghỉ ngơi hai ngày mới lên tàu hỏa đi Thiên Đô.

Đồng hành còn có hai phóng viên nam. Khang Giai Di có lý do bắt buộc phải đi, tại vì Ngưu Quảng Phát nói rằng tấm thẻ này là cơ hội do nàng liều mạng đổi lấy, chỉ nàng mới có thể sử dụng.

Sau khi ra khỏi nhà ga Thiên Đô, nội tâm quật cường khiến Khang Giai Di không lập tức đi tìm công ty Cẩm Tú mà Ngưu Quảng Phát nói, nàng và hai đồng nghiệp nam cùng ngồi chung taxi đi đến địa điểm liên lạc cuối cùng trước khi đồng nghiệp mất tích. Đó là nhà của đứa trẻ bị thất lạc kia.

Để đề phòng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khang Giai Di đã cố ý gọi điện cho Lục Phiến Môn trước khi tới đó. Lục Phiến Môn biết mục đích của phóng viên, không dám chậm trễ, đặc biệt phái một vị cảnh sát chờ sẵn ở đó đợi tập hợp với bọn hắn.

Xe taxi chạy rất nhanh. Xuyên qua cửa sổ xe, Khang Giai Di ngạc nhiên phát hiện trên mấy công trường rộng lớn ồn ào ở dọc đường đều treo biểu ngữ lớn có chữ “công ty Cẩm Tú”.

Nàng le lưỡi trông rất đáng yêu, không giấu được vẻ kinh ngạc. Xem ra công ty Cẩm Tú này rất có thực lực, nàng tin lời Ngưu Quảng Phát thêm mấy phần.

Hình như tài xế lái xe taxi đều mắc bệnh nói nhiều. Khi xe đi ngang qua công trường náo nhiệt nhất trong số đó, tài xế bắt đầu nói liên thanh.

“Nơi này có chút chuyện xưa đấy, trước kia toàn là cao ốc chọc trời, được gọi là tòa nhà cao nhất tỉnh Thiên Nam. Kết quả ông chủ nhảy lầu, bỏ hoang mấy năm. Năm nay lại khởi công, không thì mỗi khi người vùng khác hỏi, chúng ta cũng ngại giải thích.”

Khang Giai Di nhìn tấm biển quảng cáo cực to bên ngoài, bốn chữ “công ty Cẩm Tú” đập vào mắt.

“Bác tài ơi, công ty Cẩm Tú này rất nổi tiếng ư? Sao đâu đâu cũng thấy tòa nhà của công ty này vậy?”

Khang Giai Di hỏi tài xế.

Tài xế lập tức hớn hở nói: “Công ty này ở Ô thành, sau khi đến đây đã thầu rất nhiều mảnh đất. Mấy công trường lúc nãy chúng ta đi qua đều là của công ty này.”

Giọng nói của tài xế xen lẫn chút cảm khái.

Mạnh Hiểu Hiểu lại nghe thấy cái tên Tô Bình Nam một lần nữa. Lần trước, sau khi buổi đấu giá kết thúc, nàng đã đợi rất lâu mà không thể phỏng vấn Tô Bình Nam.

Mạnh Hiểu Hiểu không ngờ mình cũng có lúc nhìn nhầm.

Lúc ở lễ cưới nàng cho rằng đối phương chỉ là một thanh niên trẻ có ít tiền mà thôi, nào ngờ người này lại cường thế như vậy, vừa đến Thiên Đô đã gây ra động tĩnh lớn như thế.

Trong ba hội sở ở Thiên Đô chỉ có một hội sở dành riêng cho nữ giới. Lúc này Mạnh Hiểu Hiểu đang ở hội sở Danh Viện.

Bà chủ của hội sở là Thanh tỷ, hơn ba mươi tuổi, hào hoa phong nhã, ngũ quan xinh đẹp dịu dàng, tràn đầy sức quyến rũ của nữ nhân trưởng thành.

Mạnh Hiểu Hiểu thoải mái nằm xuống, nữ hài chăm sóc da mặt cho nàng tên là Lâm Tuyết, chính là một trong bốn người bị Tô Bình Nam mời tới hôm đó. Lâm Tuyết đã phục vụ Mạnh Hiểu Hiểu mấy tháng, hai người vô cùng quen thuộc.

“Hiểu Hiểu tỷ, hôm đó ta gặp phải cái người đang bắt tay kia kìa, sợ gần chết.”

Lâm Tuyết chỉ vào chiếc tivi treo trên tường.

Tivi đang chiếu buổi lễ động thổ của tòa nhà Cẩm Tú, trong đó Tô Bình Nam đang tươi cười bắt tay với phó tỉnh trưởng Lý.

“Chuyện là thế nào?”

Mạnh Hiểu Hiểu hỏi với vẻ nghi hoặc, đồng thời cũng có chút tò mò.

“Một nhân viên phục vụ của hội sở nữ sao lại giao thiệp với nam nhân cường thế Tô Bình Nam kia?”

“Ta sợ quá nên quên rồi.”

Lâm Tuyết bày ra dáng vẻ vẫn còn sợ hãi.

“Ta chỉ nhớ mấy nam nhân cực kỳ hung dữ dẫn ta tới trước mặt người này. Hắn chỉ hỏi ta một câu, hỏi ta có quen Lý Cương không. Ta trả lời “không quen”, sau đó được đưa về. Mặc dù đám người kia rất hung dữ, nhưng cũng rất lịch sự.”

Chương 95: Lần này chúng ta gặp may rồi.

“Lý Cương.”

Đây là nhân vật mới bị bắt gần đây, gây xôn xao giới cảnh sát. Bây giờ cái tên này lại vang lên bên tai Mạnh Hiểu Hiểu.

Nàng cũng nghe thấy tin đồn về Tô Bình Nam và Lý Cương. Vốn dĩ Mạnh Hiểu Hiểu cho rằng đó chỉ là tin đồn mà thôi, không ngờ hôm nay lại thu được tin tức đáng kinh ngạc ở hội sở.

Như vậy tin đồn này rất có thể là sự thật. Mạnh Hiểu Hiểu không khỏi càng thêm tò mò về Tô Bình Nam.

Cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.

Thanh tỷ với phong thái yêu kiều và đường cong quyến rũ đi vào phòng.

Mạnh Hiểu Hiểu là một MC nổi tiếng, ba có một chân trong tỉnh ủy. Xét về tình về lý thì Thanh tỷ là bà chủ phải đến chào hỏi.

“Mấy hôm nay Hiểu Hiểu vất vả rồi, trên tivi toàn là bản tin phỏng vấn của ngươi. Chắc là mấy ngày nay ngươi chạy đây chạy đó suốt nhỉ? Nữ hài tử phải nghỉ ngơi nhiều vào.”

Thanh tỷ ân cần dặn dò.

Mạnh Hiểu Hiểu hàn huyên vài câu rồi nói thẳng vào chủ đề.

“Nghe nói hôm trước hắn đến hội sở các ngươi tìm Lâm Tuyết?”

Mạnh Hiểu Hiểu chỉ vào tivi.

Thanh tỷ quay đầu nhìn Tô Bình Nam trong tivi, lộ vẻ nghi ngờ. Bình thường Mạnh Hiểu Hiểu vẫn luôn lạnh lùng cao ngạo, đây là lần đầu tiên nàng nhắc tới tên của nam nhân. Nhìn vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Mạnh Hiểu Hiểu, Thanh tỷ mỉm cười nói: “Nghe giọng điệu này của ngươi, lẽ nào ngươi rất quan tâm tới Tô Bình Nam?”

Mạnh Hiểu Hiểu vội vã lắc đầu, giả vờ không thèm để ý: “Tin tức rầm rộ, ta khó nén tò mò nên hỏi thăm mà thôi.”

Không hiểu sao câu nói của cô em họ trong tiệc rượu ngày hôm đó lại vang lên trong đầu nàng.

Mạnh Hiểu Hiểu thầm nghĩ: “Lẽ nào mình thật sự có cảm giác với nam nhân cường thế kia?”

Nàng vội vàng lắc đầu, như thể làm vậy thì có thể vứt bỏ suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.

Khang Giai Di hơi thất vọng, tin tức từ Lục Phiến Môn vẫn chưa có tiến triển gì.

Xem ra đã đến lúc phải dùng đến tấm danh thiếp này rồi, hi vọng người này lợi hại như ông chủ Ngưu nói.

Cứ tìm đại một cửa hàng của công ty Cẩm Tú rồi đưa danh thiếp cho bọn hắn xem là được, đơn giản ấy mà.

Khang Giai Di vẫn còn nhớ ánh mắt đắc ý của Ngưu Quảng Phát khi hắn nói những lời này.

Nàng ôm tâm trạng thấp thỏm, tìm đến một phòng game trực thuộc công ty Điện tử Cẩm Tú rồi đi vào.

Lúc vào trong, Khang Giai Di còn thầm nghĩ trong lòng: nghiệp vụ của công ty này thật phức tạp, ngay cả phòng game cũng có.

Mọi chuyện xảy ra kế tiếp đã trở thành hồi ức khó quên trong đời nàng, cũng hoàn toàn thay đổi nhân sinh quan của nàng.

Phòng game không rộng lắm, bên trong có gần năm mươi máy game thùng. Trong phòng chật kín, toàn người là người. Hai hán tử mặc đồ đen ngồi ở quầy tiếp tân, thân hình bưu hãn, khuôn mặt hung dữ.

Khang Giai Di đặt danh thiếp trước mặt hai người này, rụt rè lên tiếng: “Ta muốn tìm người này nhờ hắn giúp ta một việc.”

Một trong hai đại hán áo đen đứng dậy, nhận tấm danh thiếp mà Khang Giai Di đưa tới. Hắn chỉ liếc một cái, sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt chuyển từ nghiêm túc thành tươi cười.

“Xin người chờ một lát.”

Một nam tử vội vàng nói một câu rồi chạy vọt ra ngoài.

Tiểu Trang là người tổng phụ trách phòng game của công ty Cẩm Tú, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối với hắn. Sau khi nghe tin này, Tiểu Trang thoáng sửng sốt, hắn biết tấm thẻ đen này nằm trong tay ông chủ Ngưu ở Đồng thành.

Tuy không biết tại sao nó lại rơi vào tay một nữ hài, nhưng hắn không dám chậm trễ, lập tức gọi điện cho Tô Bình Nam.

Tô Bình Nam nhận được cuộc gọi chỉ nói một câu: “Thấy nàng như thấy ta.”

Rồi cúp máy luôn.

Toàn bộ phận do Tiểu Trang phụ trách lập tức dốc sức hành động.

Khang Giai Di và hai cái đồng nghiệp đợi khoảng hai phút thì thấy một nam tử gầy gò để tóc ngắn đi đến, phía sau còn có mười mấy hán tử mặc đồng phục thống nhất là vest đi theo.

“Xin hỏi ai là người giữ tấm danh thiếp này?”

Người vừa đến rất khách khí, hỏi bằng giọng điệu cực kỳ cung kính.

Thấy hai đồng nghiệp nam hoảng sợ ra mặt, Khang Giai Di bèn đứng dậy, dốc hết can đảm trả lời: “Là ta.”

Tiểu Trang nhìn nữ tử trước mặt. Tuổi không lớn, ngoại hình rất xinh, nhưng vẫn lộ vẻ non nớt và bướng bỉnh của người trẻ tuổi.

Bất kể người trước mặt trẻ cỡ nào, non nớt ra sao, Tiểu Trang biết nàng tương đương với Tô Bình Nam đang ở trước mặt mình. Hắn lập tức quay lại ra hiệu cho đám người phía sau. Mười một hán tử đồng loạt khom người hành lễ với Khang Giai Di.

Tiểu Trang nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi người cần chúng ta làm gì? Chỉ cần người nói ra, chúng ta sẽ dốc toàn lực làm cho người.”

Khang Giai Di lớn chừng này, lần đầu tiên bị nhiều hán tử bưu hãn đối đãi như vậy. Nhất thời nàng luống cuống tay chân, lúng túng nói: “Ta chỉ muốn tìm đồng nghiệp của mình.”

Tiểu Trang gật đầu: “Lên xe bàn bạc, ta sắp xếp bữa tối cho người trước đã.”

Nói rồi hắn ra dấu mời.

Khang Giai Di ra cửa phòng game, tức thì trông thấy một chiếc xe vô cùng khí thế đỗ trước cửa, hãng xe này nàng chưa gặp bao giờ.

Một nam phóng viên đồng hành với nàng là người mê xe. Khi nhìn thấy biểu tượng nữ thần bay sừng sững trên xe, hắn lập tức ngẩn ra, buột miệng chửi thề.

“Sao vậy?”

Đồng nghiệp nam còn lại hơi căng thẳng, tức khắc lên tiếng hỏi.

“Không có gì, lần này chúng ta gặp may rồi!”

Phóng viên mê xe vội vàng trả lời, sau đó lập tức tăng tốc đi theo Khang Giai Di.

Chương 96: Chỉ nhìn thẻ, không nhìn người.

Khang Giai Di không nghĩ nhiều như đồng nghiệp nam phía sau, nhưng có thể cảm nhận được khí thế của những người này.

Trực giác của nữ nhân mách bảo chuyện này sẽ thuận lợi hơn nàng tưởng.

Bên trong xe rất xa hoa, khiến ba người lóng ngóng tay chân. Tiểu Trang rất thuần thục mở tủ lạnh trên xe, khẽ mỉm cười hỏi: “Khang tiểu thư uống trà, cà phê, hay là rượu vang?”

Ánh mắt ba người đều tràn đầy căng thẳng, Khang Giai Di không thể tưởng tượng nổi cuộc sống thường ngày của chủ nhân chiếc xe này xa xỉ nhường nào.

Nếu Tô Bình Nam có ở đây và nghe thấy tiếng lòng của Khang Giai Di, đoán chừng hắn sẽ liên tục cười gượng.

Có được bao nhiêu thì mất đi bấy nhiêu, hiện giờ sự nghiệp của Tô Bình Nam càng ngày càng lớn, hắn càng ngày càng bận rộn, thời gian cá nhân không nhiều, làm gì có thời gian đi hưởng thụ cuộc sống. Chẳng qua là hắn ôm hoài bão lớn, cho nên chẳng những không thấy khổ cực, mà trái lại còn vui vẻ. Còn các loại rượu vang này ấy à, chỉ là một phần hắn đầu tư mà thôi. Hiện nay giá rượu vang rất rẻ, vì vậy hắn sưu tầm rất nhiều loại rượu cực kỳ đắt đỏ ở kiếp trước để lưu giữ giá trị.

Khang Giai Di vốn định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của hai đồng nghiệp, cuối cùng nàng vẫn gật đầu: “Ta thế nào cũng được, còn bọn hắn thì uống rượu vang.”

Đồng nghiệp mê xe tên là Triệu Dương. Hắn bưng chiếc ly đế cao trong suốt, thích ý dựa vào chiếc ghế thoải mái, nhìn ra xa xăm ngoài cửa sổ. Nhân sinh đắc ý cũng chỉ đến thế là cùng.

Mặc dù không biết đích đến ở đâu, nhưng Khang Giai Di đã kìm nén nửa tiếng rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, bèn cất tiếng hỏi: “Xin hỏi lúc nào thì các ngươi có thể giúp ta tìm đồng nghiệp của ta?”

Tiểu Trang trả lời: “Vui lòng đưa ảnh chụp cho ta, ta sẽ đi tìm ngay. Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần người này còn ở Thiên Đô thì chúng ta nhất định sẽ tìm được hắn.”

Khang Giai Di không biết tại sao mình lại sợ hãi. Mặc dù người trước mặt cực kỳ cung kính, nhưng nàng vẫn cảm nhận được bản chất hung dữ của hắn.

Nàng nhanh chóng thuật lại nguyên nhân đồng nghiệp mất tích, sau đó đưa cho Tiểu Trang một tấm ảnh đã chuẩn bị sẵn.

Xe dừng lại.

Tiểu Trang nghiêm túc nói với Khang Giai Di: “Bởi vì Cẩm Tú Các chi nhánh Thiên Đô của công ty chúng ta chưa chính thức khai trương, nên chỉ có thể mời Khang tiểu thư ăn bữa cơm đạm bạc.”

Vị trí của Cẩm Tú Các chi nhánh Thiên Đô được Tô Bình Nam chọn đặt ở dưới chân núi thuộc xưởng mì ngày trước. Bởi vì hắn biết tập đoàn sắt thép khổng lồ ở phương Bắc sẽ chuyển tới, nơi này sẽ trở thành phố thương mại phồn hoa nhất, là địa điểm tuyệt vời nhất.

Khang Giai Di đáng thương lại một lần nữa bị chấn động bởi hành động của những người này. Nhà hàng trước mặt nguy nga tráng lệ là thế, ấy vậy mà bọn hắn lại nói là ăn bữa cơm gia đình. Một thứ dục vọng tên là dã tâm bắt đầu như cỏ dại mọc lan tràn trong lòng nàng.

Một nhóm ba người ôm tâm trạng căng thẳng, được một đám tráng hán mặc vest phẳng phiu vây quanh đi vào phòng VIP, ai nấy đều nhũn cả chân như bước trên bông mềm.

“Ta cảm thấy ba mươi lăm năm cuộc đời sống uổng rồi.”

Triệu Dương không nhịn được cảm khái, nói với một vị đồng nghiệp khác.

Vị đồng nghiệp kia đồng cảm sâu sắc. Trước khi đi vào nhà hàng, đối phương đã hỏi ý kiến mình về ba bốn phái ẩm thực. Cảm giác được tôn trọng trước nay chưa từng có khiến hắn lâng lâng.

Bọn hắn chọn ẩm thực Sơn Đông, nguyên nhân rất đơn giản: chỉ vì Khang Giai Di là người Lỗ Châu.

Bàn ăn mười hai người chỉ có ba bọn hắn. Là nhà hàng số một Thiên Đô, nhân viên phục vụ ở đây đều cực kỳ tiêu chuẩn. Nào là lên món, nào là bưng trà, nào là rót nước đâu vào đấy, thoáng cái đã đầy cả một bàn.

Trên đường Tiểu Trang mang lại cho ba người cảm giác áp bức rất mạnh, cuối cùng thì bây giờ ở trong phòng VIP chỉ còn lại ba người bọn hắn và mấy nhân viên phục vụ. Khang Giai Di thả lỏng tâm trạng, có hơi đói bụng.

Tuy nói là món ăn quê nàng, nhưng có rất nhiều món nàng chưa nhìn thấy bao giờ, ví dụ như món ăn màu vàng trước mặt. Nàng cầm thìa lên múc một thìa. Vừa ngọt, vừa mềm, vừa dẻo, vừa trơn, gần như không cần nhai đã chui tọt xuống họng. Hương vị rất ngon, nhưng không nếm ra làm từ nguyên liệu gì.

Từ đầu đến cuối Tô Bình Nam không gọi điện cho Ngưu Quảng Phát. Ngưu Quảng Phát chịu đưa thẻ cho nữ hài này nhất định là có lý do của hắn.

Chỉ nhìn thẻ không nhìn người, đây là quy định của Tô Bình Nam, cũng là quy định của Cẩm Tú.

Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên thẻ đen của Tô Bình Nam xuất hiện sau khi hắn nổi tiếng.

Bữa tối của ba người không có rượu, bây giờ Khang Giai Di vừa nhìn thấy rượu liền liền không nhịn được muốn nôn. Hai người còn lại coi Khang Giai Di như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, tất nhiên là không gọi rượu.

Mặc dù hai vị nam sĩ nhìn thấy rượu Mao Đài lâu năm hiếm có được bày la liệt trên bàn, cũng rất muốn uống. Nhưng hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đè nén khát vọng trong lòng.

Hương vị món ăn coi như không tệ, ba người ăn ngon lành. Khoảng tám rưỡi tối, Tô Bình Nam đã bận rộn cả ngày đi tới nhà hàng.

Khang Giai Di nhìn nam nhân lần đầu gặp mặt ở ngay trước mặt, sóng lòng trào dâng phập phồng. Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, nàng đã cảm nhận được cảm giác sảng khoái trước nay chưa từng có, không thể diễn tả bằng lời.

Lần đầu tiên nữ hài vẫn còn chút ngây thơ này trải nghiệm cảm giác thỏa mãn mà tiền tài và địa vị mang lại, hơn nữa cảm giác này rất mãnh liệt, khó có thể chối từ.

Tô Bình Nam tính cách cường thế lại kiệm lời. Ba người đối diện với Tô Bình Nam, bị khí thế của hắn lấn át, càng thêm căng thẳng không dám nói gì. Nhất thời bầu không khí có phần yên tĩnh.

Khang Giai Di không biết rằng bởi vì lần này nàng đến, lần đầu tiên tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam xảy ra va chạm với thế lực vùng xám hung hãn nhất, đẳng cấp nhất thành phố Thiên Đô.

Chương 97: Chúng ta đang từng bước trưởng thành.

Lão bá đầu có tướng mạo hiền lành, thân hình “phúc hậu”, trên mặt vĩnh viễn treo nụ cười híp mắt, thoạt nhìn hơi giống lão cán bộ vừa mới về hưu.

Hắn không vợ không con, chỉ có tám đồ đệ. Hồi trẻ mọi người gọi hắn là bá đầu, về già đổi thành Lão bá đầu. Còn tên thật của hắn là gì, có lẽ ngoài hắn ra, cả Thiên Đô chẳng có ai biết.

Hắn có thể sống đến bây giờ có thể nói là kỳ tích. Hắn vừa chào đời đã bị vứt bỏ, được bọc trong một cái bọc mỏng ném ở ven đường. Hồi ấy có rất nhiều đứa trẻ bị vứt bỏ, Thiên Đô cũng không được gọi là Thiên Đô, mà là Long thành.

Bá đầu của Long Thành lạnh lùng nhìn tất thảy, thấy đứa trẻ nào mệnh cứng thì hắn sẽ thu nhận, nếu sống sót thì sẽ kế thừa y bát của hắn. Cuối cùng, trong số ba mươi mốt đứa trẻ, chỉ có một mình hắn sống sót.

Nhà ga Thiên Đô vẫn luôn là khu vực tranh chấp của đám dân xã hội ở thành phố Thiên Đô.

Cũng có mấy tên đầu trộm đuôi cướp nức tiếng gần xa muốn bá chiếm bảo địa màu mỡ này, nhưng không lâu sau đều chết nơi đầu đường.

Từ nhiều năm về trước, sau khi lão bá đầu quật khởi, không còn ai có năng lực cướp mất khu vực tranh chấp từ trong tay hắn.

Hai mươi năm bão táp mưa sa, lão bá đầu sừng sững không ngã. Từ đó có thể thấy thủ đoạn của hắn cao minh nhường nào. Những đồ đệ được hắn thu nhận hồi trẻ chỉ có hai đặc điểm: một là đủ nghèo, hai là đủ ác.

Bây giờ hắn già rồi, nhưng đồ đệ toàn kẻ ác. Vì vậy hắn vẫn có thể vững vàng chống chế khu bảo địa phong thủy nhà ga Thiên Đô này.

Mỗi khi dân xã hội có chút địa vị ở toàn thành phố Thiên Đô này nhắc đến lão bá đầu đều không nhịn được giơ ngón tay cái.

Có một số người vẫn hớn ha hớn hở khi nói về chiến tích đặc sắc của lão bá đầu.

Trên trời nhạn nhổ lông, dưới đất đào tứ hải. Nơi có lợi ích chính là giang hồ, huống chi còn là miếng thịt mỡ lớn như vậy.

Người tứ hải là đối tượng đầu tiên khiêu chiến lão bá đầu hùng chiếm nhiều năm. Nhân thủ phe lão bá đầu xách Kim Ti Đại Hoàn Đao. Không sai, chính là Kim Ti Đại Hoàn Đao trong tiểu thuyết võ hiệp, cái loại khẽ vung một vòng là phát ra tiếng vang vèo vèo ấy.

Mặt đao lóe sáng trong đêm, xua tan bóng tối. Chỉ thấy mỗi lần tiếng vèo vèo vang lên, nhất định sẽ có một người ngã xuống. Người tứ hải thấy vậy, lập tức bị đánh té khói, không dám đặt chân đến Thiên Đô nữa.

Người tứ hải bị tống cổ, người đại hà lại đến. So với người tứ hải, lão bá đầu càng khinh thường đám dã nhân đến từ đại hà này hơn.

Hắn dạy đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, ai cũng đeo một chiếc chuông trên cổ tay, khi nào ra tay mà chuông không vang lên thì mới có thể bắt đầu đi xông pha giang hồ. Còn người đại hà thì lại giản đơn thô bạo, trực tiếp vung đại đao. Không phát hiện thì thôi, chứ phát hiện thì thẳng tay cướp một cách trắng trợn.

Lúc này thế lực của lão bá đầu không bằng lúc trước, người của hắn dứt khoát ngồi ở các xó xỉnh ở trạm ga. Chỉ cần thấy người cùng nghề lạ mắt thì chẳng cần phí lời, cứ lén lút bám theo rồi chém vào ngón tay một đao. Mấy ngày sau người đại hà cũng ỉu xìu bỏ đi.

Một lời hứa đáng giá nghìn vàng, ngay cả Ngưu Quảng Phát đưa thẻ cho Khang Giai Di cũng không ngờ vì tấm thẻ này mà tập đoàn Cẩm Tú như mặt trời ban trưa đã đối đầu với lão bá đầu đã hùng chiếm nhà ga Thiên Đô nhiều năm.

Khi tin tức truyền đến tai Ngưu Quảng Phát, đầu tiên hắn chấn động, tiếp đó là cảm động. Hắn tự túm lấy mái tóc lưa thưa của mình, trầm tư suy nghĩ cả buổi tối. Ba ngày sau, một chiếc xe Bentley khí phách chạy vào Thiên Đô.

Sau khi cơm no rượu say, Ngưu Quảng Phát vẫn luôn phúc hậu hào phóng bỗng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tô Bình Nam, làm cho yêu tinh bồi rượu nổi hết da gà.

Tô Bình Nam bật cười, giơ tay ném tấm thẻ vào lòng hắn. Lúc đó lão Ngưu rưng rưng nước mắt, vỗ ngực đảm bảo sẽ không bao giờ cho người khác mượn nữa.

Ngưu Quảng Phát lặng lẽ rời đi ngay trong đêm, để lại chiếc xe Bentley mới mua được một ngày.

Không giống mấy phóng viên không rõ tình hình, chỉ dựa vào giọng điệu chính nghĩa, Đỗ Cửu là kẻ lăn lộn giang hồ lâu năm, tất nhiên biết phải bắt đầu ra tay từ đâu. Hắn hỏi thăm tam giáo cửu lưu, tức khắc tìm ra lão bá đầu chính chủ.

Đỗ Cửu biết một khi đối địch với lão bá đầu, chuyện này tuyệt đối không nhỏ. Hắn lập tức xin chỉ thị từ Tô Bình Nam.

Khi Tô Bình Nam nhận cuộc gọi, hắn lập tức nhíu mày. Khang Giai Di vẫn luôn chú ý tới Tô Bình Nam nhạy bén phát hiện ra chuyện này gặp phiền toái.

Nàng lập tức lo lắng. Nam nhân trước mặt có thế lực lớn như vậy, nếu ngay cả hắn cũng không làm được, chỉ dựa vào mình thì quả thật không dám tưởng tượng.

Nét mặt Tô Bình Nam vẫn thản nhiên như trước, mỉm cười nói với ba người: “Trời không còn sớm, các ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ta ra ngoài có chút việc.”

Bốn người Đỗ Cửu, Quách Quang Diệu, Dương Thiên Lý và Tiểu Trang nhìn Tô Bình Nam bằng ánh mắt nóng rực như lửa. Bọn hắn đã nghe danh lão bá đầu từ nhỏ đến lớn, quả là một đối thủ đáng gờm. Bốn người đều nhiệt huyết dâng trào, ánh mắt càng thêm cuồng dã.

Tô Bình Nam rất bình tĩnh, nhìn bốn người cuồng nhiệt kia bằng ánh mắt lạnh như đao đóng băng nửa tiếng trong gió rét.

“Hành động phải nhất trí, lúc nào cần chơi trội thì chúng ta phải rêu rao, lúc nào cần khiêm tốn thì chúng ta phải khiêm tốn.”

“Hiện giờ tập đoàn Cẩm Tú đã đủ khí thế rồi, chúng ta không cần rêu rao nữa. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta không phải kẻ chân đất dính bùn. Mọi người đều biết đến tập đoàn Cẩm Tú, chúng ta cũng đang từng bước trưởng thành, không nhất thiết chuyện gì cũng phải đổ máu.”

Tô Bình Nam chỉ hận rèn sắt không nên kim, quở mắng bốn thuộc hạ. Hắn biết những người này dã tính khó thuần, nhất định phải cảnh cáo mới được.

“Tập đoàn Cẩm Tú là nơi trao cho mọi người tiền đồ như gấm, chứ không phải giang hồ khiến các ngươi bỏ mạng. Chuyện hôm nay không ai được hành động lỗ mãng, ta đích thân dẫn tội. Hãy nhớ chúng ta không dính vào mấy thứ bẩn thỉu kia!”

Bốn người tỏ vẻ kính nể, khom lưng cúi đầu, đồng thanh hô: “Biết rồi, đại ca!”

Chương 98: Sắp phát điên.

Trên thế giới này, cái gì nhanh nhất? Tin đồn là một trong số đó.

Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn nhất Ô thành đối đầu với lão bá đầu, tin tức này lập tức oanh tạc Thiên Đô.

Tô Văn Văn ở huyện Trường Dương xa xôi nhận được cuộc gọi từ Tô Bình Nam.

“Ta nói ngươi nghe.”

“Vâng.”

“Ngươi đích thân dẫn người đến một nơi ở Trấn Giang, tìm một đứa trẻ họ Cát. Nhớ là mẹ của hắn bị mù một mắt.”

“Sau khi tìm được người, đừng manh động mà hãy chờ điện thoại của ta.”

Tô Bình Nam nói xong liền cúp máy.

Đây là bí mật chôn sâu trong lòng lão bá đầu. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn không có vợ.

Nhưng thật ra hắn có vợ có con, bí mật này vẫn luôn được giữ kín đến sáu năm sau mới bị lộ, lại đúng lúc Tô Bình Nam đang ở Thiên Đô.

Tiên lễ hậu binh.

Lần thứ nhất Tô Bình Nam hẹn gặp, lão bá đầu không đích thân ra mặt, người ra mặt là đại đồ đệ Mạc Tang.

Tô Bình Nam rất khách khí: “Mọi người đều cầu tài. Một người bạn của ta bị các ngươi bắt, thả người đi, ta nợ các ngươi một ân tình.”

Mạc Tang biết mục đích của Tô Bình Nam, đáp lời: “Người đang ở trong tay chúng ta, vẫn còn sống.”

“Điều kiện.”

Mạc Tang nhìn Tô Bình Nam rồi mới chậm rãi cất lời: “Đáng lẽ ra chúng ta nhất định sẽ nể mặt Hồng Bào ca, nhưng hiện tại trong tay người này có một thứ vô cùng quan trọng đối với chúng ta. Nếu đồ đang ở trong tay Hồng Bào ca thì xin hãy giao nó ra, chúng ta sẽ thả người ngay.”

Không phải là phía lão bá đầu không muốn thả người, mà bọn hắn đâm lao đành phải theo lao.

Thật không ngờ phóng viên này lại kinh động đến tập đoàn Cẩm Tú như mặt trời ban trưa. Nếu là bình thường thì lão bá đầu cũng chẳng muốn nảy sinh xung đột với mãnh long hỗn thế. Nhưng lần này thì khác, bởi vì trong quá trình điều tra vụ án, phóng viên này tình cờ chụp được chứng cứ Mạc Tang giết người. Tên phóng viên này cũng là người thông minh, sau khi bị bắt, hắn biết đây là hi vọng sống duy nhất của mình, vì vậy cắn chặt răng không nói.

Tô Bình Nam đập bàn, cấp tốc suy nghĩ. Mâu thuẫn lần này không phải cạnh tranh lợi ích, không cần phải ồn ào đến mức này. Lúc trước Đỗ Cửu đứng ra đàm phán, đối phương không thả người, hắn biết ngay là có uẩn khúc. Bây giờ nghe Mạc Tang nói vậy, hắn lập tức hiểu ra điều mấu chốt trong đó.

Ánh mắt Tô Bình Nam rất lạnh lùng: “Còn bàn tiếp không?”

Mạc Tang lắc đầu: “Liên quan đến tính mạng, không giao đồ ra thì miễn bàn.”

Tô Bình Nam gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Hắn đứng dậy rời đi.

Thấy Tô Bình Nam đã đi xa, Mạc Tang nhấc điện thoại lên: “Bá đầu, đồ không ở trong tay Tiểu Hồng Bào. Đàm phán không thành.”

“Hiện giờ ngươi bàn chuyện thì ngươi tự quyết định đi.”

Lão bá đầu cúp máy.

Trong xe Rolls-Royce, Tô Bình Nam nhắm mắt suy nghĩ gì đó, mấy người Đỗ Cửu lẳng lặng chờ đợi quyết định của Tô Bình Nam.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tô Bình Nam yên tĩnh như đã chìm vào giấc ngủ, từ đầu đến cuối không nói câu nào, mãi cho đến khi điện thoại của hắn đổ chuông.

“Nam ca, tìm được rồi. Đứa trẻ này tên là Cát Huy Hoàng, mẹ là người tỉnh Xuyên, mắt trái bị mù. Hiện giờ chúng ta đang ở gần bọn hắn, chờ tin tức của ngươi.”

Tô Bình Nam mở mắt ra, ánh mắt sắc như dao.

“Đánh.”

Đám Đỗ Cửu đang buồn ngủ lập tức phấn chấn tinh thần.

“Đánh toàn bộ lũ làm ăn hèn hạ dưới trướng lão bá đầu trên khắp Thiên Đô cho ta, đánh tới khi hắn ra mặt nói chuyện với ta.”

Đỗ Cửu cười gằn, đám Dương Thiên Lý gật đầu.

Tô Bình Nam nói tiếp: “Đánh chỉ là thủ đoạn, không phải mục đích, có chừng có mực thôi.”

Hội sở Danh Viện là hội sở dành cho phái nữ, chỉ có duy nhất một tấm thẻ cho nam nhân, chính là thẻ vàng coi như quà tạ lỗi với Tô Bình Nam. Hôm nay tấm thẻ này đã được kích hoạt.

Từ trước tới giờ Khang Giai Di vẫn còn chút ngây ngô chẳng thể ngờ hóa ra việc chăm sóc cơ thể của nữ nhân lại có nhiều điều cần chú ý như vậy. Sau khi trải nghiệm các dịch vụ chăm sóc đa dạng, làn da mịn màng càng thêm kiều diễm động lòng người.

Lúc này Thanh tỷ đang ở chỗ Mạnh Hiểu Hiểu, trùng hợp là hai người đang nói về Tô Bình Nam của tập đoàn Cẩm Tú nổi tiếng gần đây.

“Không ngờ Tô Bình Nam và lão bá đầu lại xảy ra xung đột. Một người tuổi trẻ khí thịnh, một kẻ già đời ngoan độc. Có trò hay để xem rồi.”

Thanh tỷ cười vui vẻ. Mạng lưới quan hệ của nàng trải khắp tam giáo cửu lưu, tin tức cực kỳ nhanh nhạy.

Nàng phát hiện ra Mạnh Hiểu Hiểu rất hay hỏi thăm chuyện liên quan đến Tô Bình Nam, cho nên cố tình nhắc đến chuyện này để tiện kéo gần quan hệ.

Mạnh Hiểu Hiểu cảm thấy dạo này mình bị điên rồi, nam nhân chỉ gặp hai lần lại khiến nàng không kìm được nhớ nhung. Một người quen thói kiêu ngạo như Mạnh đại tiểu thư không thể nào chấp nhận được chuyện này.

Nàng không biết đó là cảm giác tương phản mãnh liệt hay là lòng tò mò, nhưng mỗi lần nghe thấy tin tức về Tô Bình Nam, nàng đều bất giác vểnh tai lắng nghe.

Thậm chí nàng còn tìm bừa một cái cớ để gọi điện cho cô em họ từng nói đùa với mình, nhưng tiếc là đối phương không còn ôm suy nghĩ lúc đó.

Chương 99: Đánh phủ đầu.

Khi thẻ của Tô Bình Nam được kích hoạt, Thanh tỷ lập tức nhận được tin. Nàng mỉm cười nói với Mạnh Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, nghe đồn Tô tổng giận dữ vì hồng nhan, ngươi có muốn đi xem vị hồng nhan này không?”

Mạnh Hiểu Hiểu rất muốn từ chối, nhưng không hiểu sao thân thể lại không nghe sai khiến, cứ ngoan ngoãn đi theo Thanh tỷ.

Khang Giai Di nằm một mình trên chiếc giường êm thoải mái, đầu óc trống rỗng. Trải nghiệm trong một ngày ngắn ngủi đã lật đổ thế giới quan của nàng, mà tất cả sự thay đổi này là nhờ một tấm thẻ mà ông chủ quê mùa bị nàng gắn mác vô văn hóa cho mượn.

Cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Khang Giai Di trông thấy một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, rạng ngời như một đóa mẫu đơn đi vào phòng. Đằng sau còn có một cô gái trẻ xinh đẹp, cực kỳ có khí chất đi theo.

“Xin tự giới thiệu ta là người phụ trách hội sở này, gọi Thanh tỷ là được. Không biết muội tử tên gì?”

Trong khi Thanh tỷ bắt chuyện, Đỗ Cửu bắt đầu tấn công lần thứ nhất. Lần này chiêu trò từng đối phó với người tứ hải lại lại diễn ra lần nữa ở nhà ga Thiên Đô.

Trình Hoa đã rửa tay gác kiếm từ lâu, hiện tại hắn là lãnh đạo tầng trung của phòng kinh doanh Cẩm Tú, nhưng mắt nhìn vẫn rất độc.

Đêm đã khuya, song quảng trường ở nhà ga Thiên Đô vẫn sáng đèn, tàu hỏa xình xịch không ngừng ra vào.

Hầu hết các hành khách mệt mỏi đều đã nghỉ ngơi trong phòng chờ. Đám móc túi làm ca đêm dưới trướng lão bá đầu rất có quy luật, vừa đến giờ này lập tức hành động đúng giờ. Mỗi người xách một chiếc cặp da, ăn mặc gọn gàng, cực kỳ giống ông chủ làm kinh doanh.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, câu này được Tô Bình Nam ứng dụng trong trận đấu lần này. Trong mấy tiếng ngắn ngủi, tất cả quy luật của đám thuộc hạ dưới trướng lão bá đầu đều bị hắn dùng một số tiền lớn phá giải.

Tối hôm đó, đám hoạt động về đêm ấy gặp xui xẻo, vừa mới cuỗm được cái ví tiền, chưa kịp bỏ vào túi thì eo đã tê rần, sau đó miệng sùi bọt mép, ngã lăn ra đó. Tiếp theo là tiếng hét to: “Đánh kẻ trộm!”

“Đánh kẻ trộm!”

Câu nói này vừa vang lên, người của Đỗ Cửu lập tức xông tới đánh người. Các hành khách lập tức sục sôi tinh thần tập thể, kéo nhau đến gia nhập. Tới khi Lục Phiến Môn đến bắt người, tên nào tên nấy đều bầm dập mặt mũi, không nhìn ra bộ dạng ban đầu.

Năm nay Mạc Tang bốn mươi tuổi, trông có vẻ chất phác, ai không quen biết hắn sẽ cho rằng đây là một lão nông chân lấm tay bùn.

Sau khi đàm phán thất bại, hắn lập tức tập hợp mấy chục người có năng lực, Kim Ti Đại Hoàn Đao đã phủ bụi nhiều năm cũng lấy ra, bề mặt đã được bôi đầy mực, đang đợi đối phương đến.

Nhiều năm xuôi chèo mát mái khiến cho quan niệm của Mạc Tang vẫn luẩn quẩn trong vinh quang đánh bại người tứ hải và người đại hà năm xưa. Hắn hoàn toàn không ngờ lần này đối thủ không phải là tổ chức có tính chất giống như hắn, mà là một Tô Bình Nam được trùng sinh, gian xảo như hồ ly.

Trong vòng một đêm, hai mươi bảy tên móc túi bị bắt toàn bộ, Mạc Tang như bị đánh một gậy phủ đầu.

Đến khi hắn phản ứng lại, phái nhân mã ra ngoài, thì nhà ga đã yên ổn như cũ, không còn sóng gió.

Cẩm Tú công kích lão bá đầu làm dấy lên lớp sóng này đến lớp sóng khác, đủ kiểu đủ loại, khiến người Thiên Đô mở mang tầm mắt.

Mạc Tang còn chưa bình tĩnh lại sau đả kích giữa đêm khuya, tin tức nối gót tới vào sáng hôm sau càng làm hắn tầm mắt tối sầm.

Đám móc túi hoạt động buổi sáng và đám móc túi hoạt động buổi tối dưới trướng lão bá đầu không ở cùng nhau, cho nên đám ca sáng không nhận được tin tức tối qua.

Hơn nữa, nhóm móc túi ca sáng có nhân số đông nhất, cường hãn nhất trong đám thuộc hạ của lão bá đầu.

Những người này lấy một tấm vé xe chặng ngắn, chui lên chuyến tàu đi về phía Nam. Sau khi lên tàu, đợi đến lúc tàu hỏa sắp chạy, bọn hắn sẽ xách bọc đồ trên giá đựng hành lý ném xuống dưới, bên dưới có người tiếp ứng. Nếu xung quanh có người dám can thiệp, bọn hắn lập tức sử dụng bạo lực.

Hôm nay không giống mọi ngày. Khi bọn hắn xách bọc đồ lên, eo cũng tê rần, miệng sùi bọt mép, té xỉu ra đất. Sau đó có người hô lên: “Đánh kẻ trộm!”

Ngoài mấy con cá lọt lưới chưa kịp động thủ ra, đám ca sáng bị tóm gọn một mẻ.

Mạc Tang không còn hơi sức đâu mà giận dữ nữa. Cả buổi sáng hắn đích thân dẫn người, những người này ai nấy đều mặt mày dữ tợn, phần eo căng phồng.

Kết quả là cả một buổi sáng đều gió yên sóng lặng, tựa như mọi chuyện đã xảy ra chỉ là ảo giác của Mạc Tang.

Sau khi chặt đứt nguồn lực quan trọng nhất của lão bá đầu, Tô Bình Nam lập tức chuyển tầm mắt sang một mối làm ăn quan trọng khác trong tay đối phương, cũng là mối làm ăn thất đức nhất.

Lũ trẻ bị lừa bán từ các nơi đều bị bọn ác nhân này đánh gãy tay gãy chân, cực kỳ thê thảm. Bọn chúng phải lang thang trên đường phố tấp nập để ăn xin, cách đó không xa có hai tráng hán theo dõi.

Tuy nhiên bọn hắn không biết là tất cả đường phố có ăn xin ở Thiên Đô đều có người cầm máy ảnh, chụp lia lịa những hình ảnh trẻ con giao tiền cho bọn hắn. Không lâu sau, tất cả những hình ảnh bất lợi đối với bọn hắn đều được đăng báo. Thị trưởng Tống nổi giận, đích thân phát biểu tuyệt đối không để cho bất kỳ một kẻ xấu xa nào chạy thoát.

Chương 100: Cái tên này có đủ để chúng ta giao dịch không?.

Lục Phiến Môn lập tức hành động. Bọn hắn kinh ngạc phát hiện trong hành động lần này có rất nhiều người dân nhiệt tình hỗ trợ, chỉ rõ tất cả mục tiêu địa điểm. Nhờ đó, thành quả của hành động tối hôm đó có thể nói là có thu hoạch lớn nhất trong mười mấy năm qua.

Có một số kẻ còn muốn chối cãi, nhưng báo chí chụp ảnh rồi tung ảnh ra, ai cũng phải cúi đầu nhận tội.

Khi lão bá đầu kịp phản ứng, bắt đầu nhúng tay, bấy giờ hắn mới phát hiện ra bất tri bất giác binh hùng tướng mạnh của mình bị đánh úp còn không tới hai ba phần. Hơn nữa, nguồn kinh tế của hắn bị cắt đứt toàn bộ.

Trên gương mặt luôn treo nụ cười híp mắt của lão bá đầu lóe lên lãnh ý, hắn nói với Mạc Tang: “Giúp ta hẹn Tô Bình Nam nói chuyện.”

Điểm hẹn là khách sạn suối nước nóng của chính phủ, đây là nơi cả hai bên đều vừa ý. Suối nước nóng ở thành phố Thiên Đô rất tuyệt, lão bá đầu đã bao cả một phòng nhỏ.

Trong căn phòng trước đó vốn chật kín người, bây giờ vắng vẻ chỉ có hai người. Lão bá đầu thoải mái nằm ngửa trong suối nước nóng, thân hình đã béo lên thấy rõ, thịt thừa ở bụng nhão nhoẹt. Tuy nhiên, hình xăm ở lưng và vết sẹo khắp người cho thấy nam nhân này đã từng điên cuồng.

Sau lưng lão bá đầu là một người trẻ tuổi cao ngang tầm Đỗ Cửu, liên tục nghịch ngón tay, hành động hoàn toàn không ăn nhịp với một thân cơ bắp cuồn cuộn kia.

Lão bá đầu nhìn Tô Bình Nam vén rèm cửa, khá kinh ngạc về anh chàng Tô Bình Nam này. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một thanh niên trẻ phát triển đến trình độ này ở độ tuổi ấy.

Tô Bình Nam xuống nước từ phía bên trái hồ nước nóng, cách lão bá đầu khoảng ba thước. Đây là thói quen của hắn khi lang thang tứ xứ ở kiếp trước, hắn cho rằng đó là khoảng cách an toàn nhất để đàm phán.

Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, lão bá đầu đã phiêu bạt khắp chốn giang hồ khó lường, đến năm sáu tuổi vẫn sừng sững không ngã. Tô Bình Nam nào dám coi thường một nhân vật như vậy, hắn phải cẩn thận nhất có thể.

Đỗ Cửu chắp hai tay sau lưng, đứng đằng sau Tô Bình Nam, nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi cao ngang ngửa mình. Hắn có thể cảm nhận được đối phương rất khó đối phó.

Lão bá đầu mở lời trước, chỉ vào tráng hán cao bằng Đỗ Cửu ở sau lưng mình: “Hắn tên là Đỗ Thạch, đồ đệ nhỏ nhất của ta.”

Sau đó hắn lại chỉ vào Đỗ Cửu và nói: “Trùng hợp thật, hắn tên là Đỗ Cửu.”

Tô Bình Nam mỉm cười không lên tiếng, hắn biết Đỗ Thạch này. Tuy nói là đồ đệ nhỏ nhất của lão bá đầu, nhưng không học được bất kỳ ngón nghề nào của lão bá đầu, toàn học vật lộn đánh đấm. Hắn cũng là thanh đao sắc bén nhất trong tay lão bá đầu.

Người này đầu óc chậm chạp, nhưng đánh nhau lại nhạy bén kinh người. Đỗ Thạch trung thành tận tâm với lão bá đầu cả đời. Sáu năm sau, lão bá đầu chết trong nội đấu, cuối cùng hắn dùng cách tự sát để đi theo lão bá đầu.

“Giang hồ ấy mà, mọi người đều có thắng có thua, đừng tổn thương hòa khí. Lần này ta chịu thua, ta sẽ thả người và cho ngươi một trăm vạn, không thể để Tiểu Hồng Bào huynh đệ uổng công vất vả một phen.”

Lão bá đầu biết chuyện không thể cứu vãn nên lập tức giảng hòa, thái độ cực kỳ khiêm nhường, cắt đất đền tiền không chút do dự, thể hiện phong thái và sự quyết đoán của người giang hồ thế hệ này.

Tô Bình Nam khẽ lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng tàn khốc: “Bá đầu ngươi là tiền bối, cũng là trưởng bối. Bình Nam có vài lời muốn nói. Ngươi già rồi, đã đến lúc rời khỏi vòng xoáy thị phi này. Ở cái tuổi này thì nên về nhà ở bên vợ con nhiều hơn. Ngươi nói xem có phải không, Cát đại gia?”

Trước khi Tô Bình Nam nói chuyện, lão bá đầu vẫn cười ha hả, tựa như hoàn toàn không quan tâm tới vấn đề thắng thua giữa hai người.

Lúc Tô Bình Nam nói đến chỗ ở bên vợ con nhiều hơn, mặc dù nụ cười trên gương mặt lão bá đầu vẫn không thay đổi, nhưng đồng tử chợt co rụt lại.

Khi câu “Cát đại gia” vang lên, lão bá đầu không giữ được nụ cười trên gương mặt nữa. Hắn đứng bật dậy, nhìn chòng chọc vào Tô Bình Nam bằng ánh mắt hung ác, khí thế không thua gì năm xưa, dường như dáng vẻ cười ha hả kia chưa từng tồn tại.

Sắc mặt Tô Bình Nam vẫn như thường, hắn phớt lờ ánh mắt âm độc như rắn của lão bá đầu, cười ha ha nói.

“Rất nhiều chuyện bắt đầu từ người bên cạnh. Bá đầu à, ngươi già thật rồi, cho nên cũng không ngoại lệ.”

Tô Bình Nam khéo léo chôn một hạt giống nghi ngờ trong lòng lão bá đầu.

Sau đó hắn vẫy ra ra hiệu cho Đỗ Cửu ra ngoài trước. Đỗ Cửu do dự, nhìn Đỗ Thạch bên cạnh lão bá đầu, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.

Sắc mặt lão bá đầu âm tình bất định, hắn không biết rốt cuộc người trẻ tuổi trước mặt trông có vẻ kiêu ngạo nhưng thật ra rất gian xảo này đã biết những gì.

“Ngươi cũng ra ngoài đi.”

Lão bá đầu nói với Đỗ Thạch.

Mặc dù hắn biết năng lực tư duy của Đỗ Thạch có vấn đề, cũng rất trung thành tận tâm với hắn. Nhưng tính cẩn thận đã ăn sâu vào xương, hiện giờ lão bá đầu bị Tô Bình Nam hù dọa, không dám tin tưởng ai.

Lời lẽ của Tô Bình Nam sắc như dao: “Bá đầu, chẳng hay cái tên Cát Huy Hoàng có đủ để chúng ta làm giao dịch không?”

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Chào bạn về tính năng nghe tiếp hoạt động tốt khi bạn không sử dụng chặn theo dõi hoặc chặn quảng cáo.! ( ví dụ: Trình duyệt cốc cốc và trình duyệt ẩn danh )Lý do: Rất đơn giản bạn để chế độ ẩn danh chặn theo dõi thì hệ thống sẽ không biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu chính vì vậy không thể lưu. Lưu ý: ở phần play audio có text Thông báo đó bạn làm theo là ok vẫn nghe tiếp được như mong muốn nhé bạn ^^!Chúc bạn nghe truyện vui vẻ ^^
https://audiosite.net
Huy anh 11 giờ trước
Ad ơi, sao nghe truyện, bấm dừng rồi quay qua quay lại nó lại load lại tập 1, phải mất thời gian dò xem đang nghe tới đâu để nghe tiếp.Có cách nào để web ghi nhớ tập mình đã nghe để nghe tiếp không?
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 2 tuần trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 3 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 3 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..