1. Home
  2. Mạt Thế
  3. [Dịch] Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
  4. Tập 3: Kiếp Trước Kiếp Này (c21-c30)

[Dịch] Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Tập 3: Kiếp Trước Kiếp Này (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Kiếp Trước Kiếp Này.

Diệp Tinh rất có lòng tin đối với tiệm thú cưng của mình, tuyệt đối không có mấy người có thể ngăn cản sự hấp dẫn này.

Những người mua thú cưng trong tiệm của hắn vô hình trung đang giúp hắn tuyên truyền.

Mà ngày thứ năm, tổng mức daonh thu đạt tới hơn bốn trăm vạn!

Diệp Tinh lại mua một cửa tiệm ở một chợ chim thú cỡ lớn, đặc biệt mua các loại chim, sau này hắn trực tiếp đi đến cửa hàng chở các con chim này tới tiệm thú cưng là được, rất tiện.

Mà tiệm thú cưng của Diệp Tinh làm ăn thịnh vượng tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của một số người, có điều những người muốn ngáng đường đó đều cửa tiệm của Diệp Tinh thuộc về Triệu Sơn Nham.

Bọn họ cũng không phải không có não, tất nhiên không dám tới nơi này tìm phiền toái.

Thậm chí có người nhìn thấy Triệu Sơn Nham tự mình đi tới tiệm thú cưng của Diệp Tinh trong ngày khai trương đầu tiên, càng khiến nhiều người khiếp sợ.

Vào ngày thứ sáu, Diệp Tinh không tới tiệm thú cưng, mà là đến đại học Thượng Hải.

Đợt huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất đại học Thượng Hải kết thúc.

~~~

Đại học Thượng Hải, phong cảnh như cũ, thanh niên, thiếu nữ đi lại nhộn nhịp, tản ra hơi thở thanh xuân, đây là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong đời bọn họ.

Ngoài cổng trường, Diệp Tinh sải bước đi tới.

“Woa, nam sinh kia đẹp trai quá.”

“Đúng vậy, vóc dáng lại cao, quả là bạn trai trong mơ của tôi.”

~~~

Phía xa, có hai cô gái có khuôn mặt bình thường đang đứng ở trên bậc thang của trường học, nhìn thấy Diệp Tinh, sau đó không nhịn được nghị luận.

Khoảng thời gian hiện tại, chính là lúc các cô mong chờ tình yêu nhất.

Trong tầm mắt bọn họ, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới một nơi, nơi này có một nữ sinh xinh đẹp đang đứng.

“Haiz, tại sao trai đẹp đều là của người khác.” Hai nữ sinh thấy vậy, thở dài một hơi.

“Này, Diệp Tinh, hai nữ sinh kia đang nhìn trộm anh ngươi đấy.” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, ngón tay âm thầm chỉ về phía xa.

Diệp Tinh cười nói: “Ai bảo bạn trai em đẹp trai như vậy chứ?”

“Ba hoa.” Lâm Tiểu Ngư lườm một cái.

Diệp Tinh kéo tay nàng, hỏi: “Quân sự có mệt không?”

“Tất nhiên là mệt, để anh phơi dưới mặt trời xem.” Lâm Tiểu Ngư nói xong sờ một cái lên làn da, có chút buồn rầu nói: “Hình như em đen đi rất nhiều, gần đây cũng không dám đi ra ngoài.”

Lâm Tiểu Ngư giống như một nữ sinh bình thường, vì mình phơi năng bị đen đi mà buồn rầu.

Hôm nay Lâm Tiểu Ngư mặc một bộ đồ màu xanh da trời, tóc tùy ý buộc thành một cái đuôi ngựa, gió nhẹ thổi tới, tóc trên trán bị gió thổi nhẹ về, trong trẻo động lòng người.

Nhìn cô gái trước mắt đang buồn rầu, Diệp Tinh cười nói: “Lát nữa anh mua cho em một chiếc ô che nắng.”

“Em khác người như vậy à?” Lâm Tiểu Ngư cạn lời nói: “Nếu làm như vậy thật các bạn học nhất định sẽ chê cười em.”

“Không có sao, anh không chê em là được.” Diệp Tinh cưng chiều nói.

“Ồ!!!”

Bỗng nhiên, phía xa truyền tới một trận hoan hô.

“Ấy? Hình như bên kia xảy ra chuyện gì đó!” Ánh mắt Lâm Tiểu Ngư sáng lên, kéo Diệp Tinh nhanh chóng chạy về phía đó.

Rất nhanh bọn họ đã tới nơi, nơi này đã có rất nhiều người vây quanh, mà trong đám người, một nam sinh cao lớn, đẹp trai trong tay ôm một bó hoa hồng, đang nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt thâm tình.

Cô gái mặc đồ màu tím, tóc tùy ý xõa ra, nhìn qua vô cùng là thanh thuần.

“Woa, nữ sinh này là nữ thần Trần Đình học năm nhất ngành tài chính đại học Thượng Hải.”

“Nam sinh là sinh viên năm ba, hội phó hội sinh viên Đổng Thành Đỉnh, nhân vật làm mưa làm gió của trường ta.”

“Nam thần kết hợp với nữ thần!”

~~~

Mọi người vây xem thảo luận sôi nổi.

“Tiểu Đình, làm bạn gái anh đi, anh nhất định sẽ đối tốt với em.” Đổng Thành Đỉnh vô cùng chân thành nói.

“Đồng ý đi!” “Đồng ý đi!”

Nhất thời, xung quanh cùng nhau cổ vũ.

“Là Trần Đình, cô ấy xinh đẹp quá.” Lâm Tiểu Ngư nhìn Trần Đình, có chút hâm mộ nói.

Trần Đình cao khoảng 1m7, vóc người so với những người cùng tuổi càng thêm quyến rũ, trông Lâm Tiểu Ngư có vẻ kém hơn cô ta một chút.

“Cô ấy không đẹp bằng em.” Diệp Tinh cười nói.

Trông Lâm Tiểu Ngư không tính là quá kinh diễm, nhưng lại thuộc về loại ưa nhìn, càng nhìn càng thấy xinh đẹp.

“Diệp Tinh, em cũng không để tâm việc so sánh sắc đẹp với người khác.” Lâm Tiểu Ngư lườm một cái, nói: “Em vẫn tự mình biết rõ.”

“Anh nói thật đó.” Diệp Tinh nghiêm túc nói.

“Một khoảng thời gian không gặp không gặp, miệng lưỡi anh trơn tru hơn so với lúc học cấp ba nhiều.” Lâm Tiểu Ngư trách cứ, nhưng thấy nụ cười trên mặt cô, rõ ràng rất hài lòng với lời nói của Diệp Tinh.

Ai mà không muốn bạn trai khen mình.

Hai người đi chầm chậm trong sân trường, hai bên đường của trường học có từng hàng cây, gió nhẹ thổi qua, kéo theo từng hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái.

Dưới những tán cây kia, còn có một vài chiếc ghế đá, một số người ngồi trên ghế đá yên lặng đọc sách.

Lúc này Diệp Tinh nắm tay Lâm Tiểu Ngư, cảm nhận xúc cảm chân thật, giống như một đôi tình nhân bình thường đang đi dạo, nhưng trong lòng hắn lại tràn ra cảm giác cảm động và thỏa mãn không nói thành lời.

Kiếp trước, Diệp Tinh từ bỏ đại học Thượng Hải, đồng thời xóa bỏ số điện thoại, đoạn tuyệt tất cả liên lạc với Lâm Tiểu Ngư.

Hắn bắt đầu bôn ba vì gia đình mình, vì để kiếm tiền, chuyện gì hắn cũng làm. Mẹ bệnh nặng, chân ba lại bị thương, toàn bộ gia đình đều do hắn chống đỡ.

Nhưng mỗi lần hơi buông lỏng một chút, trong đầu hắn sẽ nhớ tới cô gái đó, nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhớ tới cuộc sống cấp hai, cấp ba của bọn họ

Nỗi nhớ như một con sông bị vỡ đê, phía trước cuồn cuộn không ngừng, khó mà ngăn trở.

Có lúc hắn sẽ không nhịn được, lén lút chạy tới đại học Thượng Hải.

Hắn trốn trong bóng tối để nhìn Lâm Tiểu Ngư.

Cô gái vẫn giống như trong trí nhớ của hắn, hơn nữa càng trổ mã động lòng người.

Cô sẽ đi trên sân trường một mình, từ chối nói chuyện cùng những người khác, cô sẽ ôm một quyển sách, sau đó ngồi trên ghế đá im lặng đọc.

Có lúc đọc mệt rồi, cô sẽ ngồi ngẩn người một mình.

Dường như nụ cười trên mặt cô đã ít đi, nhưng ở đại học Thượng Hải cô càng ngày càng trở nên ưu tú, học kỳ nào cũng đạt được thứ hạng cao và học bổng.

Cô gia nhập hội học sinh đại học Thượng Hải, thậm chí lấy thân phận sinh viên năm nhất trở thành hội phó.

Số lần cô xuất hiện trên bảng thông báo của trường cũng càng ngày càng nhiều.

Cô gái trong lòng càng ngày càng ưu tú, Diệp Tinh sẽ trốn trong một góc cười, vì cô mà vui vẻ, nhưng mỗi lần hắn cười, nước mắt trên mặt lại không ngừng chảy xuống.

Hắn sẽ chụp hết tất cả ảnh của Lâm Tiểu Ngư trên bảng thông báo lại, lưu trong điện thoại của mình

“Lâm Tiểu Ngư.” Mỗi lần hắn ngắm nhìn tấm ảnh luôn nhẹ giọng nói, giống như lúc này Lâm Tiểu Ngư sẽ xuất hiện ở bên người hắn vậy.

Hắn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng trên mặt đã có chút dấu vết tang thương.

Sau khi ba mẹ qua đời, trong nhà lại nộ một khoản lớn, hắn vẫn liều mạng mà làm việc như trước. Hắn cũng không muốn có thời gian rảnh rỗi.

Mấy tháng sau, mặt trời biến mất, ngày tận thế đen tối giáng xuống, rất nhiều động vật nổi điên tấn công con người. Hắn giống như một người điên chạy tới đại học Thượng Hải.

Lúc này đại học Thượng Hải đã chẳng còn mấy người, từ trong miệng những người khác hắn biết được, sinh viên đại học Thượng Hải đã rời đi cùng quân đội.

Thời kì đen tối, trật tự tan vỡ, vì để đề phòng nguy hiểm, lúc rời thành phố mọi người sẽ tập hợp lại để đi với nhau.

Mà hắn ở trong đám người, đi về phía quê hương Tô Châu.

Sau khi đến Tô Châu, thành phố này đã bị phá hủy rất nhiều, người dân ở đây đều đã rời đi tới những thành phố khác.

Một năm… hai năm…

Thời gian tiếp hắn không có bất kỳ tin tức gì của Lâm Tiểu Ngư, mãi cho đến năm thứ ba, hắn lần Tô Châu lần nữa, bọn họ mới gặp lại.

~~~

“Lâm Tiểu Ngư, anh rất nhớ em.” Diệp Tinh nhìn cô gái trước mắt, kéo tay cô vào trong lòng, nghiêm túc nói.

Cô gái thanh thuần động lòng người bắt đầu đỏ từ cổ đỏ lên, nghe thấy Diệp Tinh nói những lời này đã đỏ tới tận tai: “Diệp Tinh, anh đúng là trở nên xấu xa rồi.”

Diệp Tinh cười, cô gái ấy bây giờ đang ở trước mắt, hắn có thể chân chân thực thực chạm tới.

Hắn có thể ở trước mặt nàng không chút kiêng kỵ nói lời tỏ tình.

Sống lại, hư không mờ mịt. Nhưng cho dù bây giờ là trong mơ hay là cái gì đó, hắn đều nguyện ý tiếp tục đắm chìm trong đó.

Chương 22: Tụ Họp.

Lâm Tiểu Ngư rõ ràng cảm thấy tâm trạng vi diệu của hai người, nhưng cô cũng cảm nhận được sự yêu thích của Diệp Tinh đối với, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Đi dạo trong sân trường một lúc, bỗng nhiên điện thoại Lâm Tiểu Ngư reo lên.

“Alo!”

Nhận điện thoại, nói mấy câu, Lâm Tiểu Ngư cúp điện thoại.

“Bạn cùng phòng gọi tới, quân sự kết thúc, bọn em chuẩn bị đi ra ngoài liên hoan, Diệp Tinh anh đi cùng em đi!” Thấy ánh mắt của Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.

“Được.” Diệp Tinh gật đầu một cái, hắn suy nghĩ một chút hỏi: “Em và bạn cùng phòng liên hoan, anh đi có được không?”

“Không sao, trừ anh, Hạ Lâm và Trương Mộng cũng sẽ dẫn bạn trai mang theo.” Lâm Tiểu Ngư cười nói.

~~~

Thời gian trôi nhanh, Lâm Tiểu Ngư dẫn Diệp Tinh đi tới cổng trường, lúc này nơi đó đã có năm người đang chờ.

Trong 5 người có 4 người là bạn cùng phòng của Lâm Tiểu Ngư.

Nữ sinh Chu Lãnh Huyên chân dài xinh đẹp, Trương Mộng nhỏ nhắn đáng yêu, Chu San tóc xoã màu vàng, còn có Tiền Giai Giai. da ngăm đen, tóc ngắn mặt tròn

Bốn nữ sinh mặc quần áo khác nhau, không còn bộ quần áo huấn luyện cồng kềnh nữa.

Không có nữ sinh xấu, chỉ có nữ sinh không biết làm đẹp, đổi một thân quần áo, lúc này mấy người đứng chung một chỗ rất hấp dẫn ánh mắt, ngay cả Tiền Giai Giai cũng có chút đáng yêu.

Dĩ nhiên, người vượt trội nhất là Chu Lãnh Huyên không thể nghi ngờ.

Váy dài màu tím, hơi lộ vổ và xương quai xanh, trông tổng thể tản ra một cỗ ý vị vô hình, xung quanh có rất nhiều nam sinh ánh mắt không nhịn được nhìn về phía cô.

Một trong những nữ sinh xinh đẹp nhất của đại học năm nhất, hiện tại ở đại học Thượng Hải rất nhiều người biết đến cô.

Trừ bốn người, còn có một nam sinh thân cao gần 1m8, toàn thân cơ bắp, mặt mũi anh ta mặc dù không phải rất đẹp trai, nhưng lại rất cương nghị.

“Tiểu Ngư, Diệp Tinh, giới thiệu một chút, đây là Chu Cường, bạn trai của tôi.” Trương Mộng tiến lên, thoải mái giới thiệu.

“Xin chào.” Ánh mắt Chu Cường nhìn Lâm Tiểu Ngư một chút, lại nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.

Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư cũng mỉm cười đáp lại.

“Hạ Lâm và bạn trai cậu ấy đại khái mấy phút nữa mới đến, chúng ta chờ một lát.” Chu San đi tới cười nói.

Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư tất nhiên không ý kiến.

Sau đó Lâm Tiểu Ngư và 5 nữ sinh đứng chung một chỗ, bỏ mặc Diệp Tinh cùng Chu Cường, ríu rít nhỏ giọng nói chuyện.

“Mộng Mộng, cậu có bạn trai lúc nào vậy? Vậy mà chúng tôi lại không biết?”

“Đúng vậy đúng vậy, cậu giấu kỹ quá!”

“Nói mau, bắt đầu từ khi nào?”

~~~

Mấy nữ sinh cười truy hỏi.

Trương Mộng và Chu Cường cũng mới tới đây

“Ba ngày trước, thấy Chu Cường cũng thuận mắt, phù hợp với bạn trai trong tưởng tượng của tôi, vậy nên liền qua lại một chút xem sao.” Trương Mộng cười hì hì nói.

Cô ta ngược lại rất tự nhiên hào phóng, căn bản không xấu hổ.

“Cậu nói cậu một người cao 1m58 tìm một người1m8, có phải có chút đáng không?” Chu San trêu ghẹo nói.

Nghe được câu này, Trương Mộng giống như mèo bị đạp đuôi vậy, nhất thời tức giận nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, tôi 1m6! 1m6!”

“Được đuọc, 1m6.” Mấy người đều nở nụ cười.

Một lát sau, Hạ Lâm và bạn trai của cô chạy tới.

“Xin lỗi, tới trễ.” Hạ Lâm mặt lộ vẻ xin lỗi nói.

Cô mặc một bộ váy màu hồng, trong tay cầm một cái túi LV, là loại túi LV kinh điển, giầy cũng là hãng nổi tiếng, người tuy thon nhỏ nhưng ngực lại vô cùng đồ sộ.

Mặc dù dung mạo của Hạ Lâm được coi là đẹp, so với Chu Lãnh Huyên, Lâm Tiểu Ngư kém hơn một chút, nhưng dáng người lại tốt nhất trong hội, chưng diện như vậy quả là đại mỹ nữ, tỉ lệ quay đầu trước tiên không tới 100%, nhưng cũng đến 80%.

Bên cạnh cô là một nam sinh cao khoảng 1m75, đeo một chiếc kính gọng vàng, ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, hơi có cảm giác của nhân sĩ tinh anh.

“Đây là bạn trai tôi Thạch Lỗi, đàn anh năm ba.” Hạ Lâm cười giới thiệu với mọi người: “Thạch Lỗi nhà tôi còn là hội phó hội sinh viên đó.”

Nói xong, Hạ Lâm lại tiếp giới thiệu Thạch Lỗi với mọi người ở đây.

Khi thấy Chu Lãnh Huyên và Lâm Tiểu Ngư, sâu trong ánh mát Thạch Lỗi hiện lên một ánh sáng rõ ràng, anh ta cười nói: “Rất hân hạnh được làm quen với các em, nếu sau này có ai muốn vào hội học sinh, trực tiếp tìm tôi là được rồi.”

Ba nam sinh, sáu nữ sinh cuối cùng tụ tập đông đủ ở đây.

Nói mấy câu đơn giản, Chu San tiến lên phía trước nói: “Bụng cũng đói rồi, các cậu đã nghĩ xong tới nơi nòa liên hoan chưa?”

“San San, chuyện này cũng không cần cậu lo lắng.” Hạ Lâm cười nói: “Tôi có một chị gái cùng quê làm quản lý tại khách sạn cách nơi này không xa, chúng ta tớ đó ăn đi, thuận tiện chiếu cố công việc của chị ấy một chút.”

Mọi người tất nhiên không có ý kiến.

Quyết định xong chỗ đi, chín người đi ra khỏi cổng trường. Rất nhanh, bọn họ đãtới một nơi.

“Khách sạn Linh Nham, đây là khách sạn bốn sao.”

Nhìn khách sạn mười mấy tầng lầu trước mắt, mấy người đều nhận ra.

“Hạ Lâm, khách sạn Linh Nham này chi phí hơi cao.” Trương Mộng thở dài nói.

Khách sạn Linh Nham, có chút danh tiếng ở đại học Thượng Hải, đồ ăn bên trong rất ngon, nhưng mà đắt.

“Không cần lo lắng, lần này bạn trai tôi mời khách!” Hạ Lâm kéo cánh tay Thạch Lỗi, cười nói.

“Thân là đàn anh năm ba đại học Thượng Hải, lần đầu gặp mặt, bữa ăn này tôi mời.” Thạch Lỗi mặt mỉm cười nói.

“Đàn anh hào phóng.” Trên mặt Chu Cường mang theo vẻ tươi cười, nói: “Nếu đã vậy, vậy chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh.”

Anh ta cũng không có gì phải ngại, Diệp Tinh cũng không ý kiến gì, có người mời ăn cơm mà thôi, cùng lắm thì lần sau ăn cơm lại mời lại là được.

Đoàn người tiến vào nhà ăn.

Rất nhanh, một cô gái mặc tây phục chính thức, trang điểm nhẹ nhàng đi tới.

“Chị Hân.” Hạ Lâm nhất thời mừng rỡ gọi.

“Tiểu Lâm.” Triệu Hân mặt tươi cười, nói: “Em và bạn cứ ở đây chơi thoải mái. Đây là phiếu giảm giá 20%, chi phí hôm nay của các em toàn bộ giảm giá 20%.”

“Cảm ơn chị Hân.” trên mặt Hạ Lâm tràn ngập sự vui vẻ nói.

Cười nói mấy câu, Triệu Hân rời đi.

“Tôi nghe nói khách sạn Linh Nham hầu như không giảm gì? là, chỉ có một ít hội viên khách quý lâu dài mới được giảm giá.” Chu Cường thở dài nói.

Trương Mộng liếc hắn một cái, nói: “Lần này là bạn trai Lâm Lâm mời khách, lần sau chính là anh.”

“Tất nhiên rồi!” Chu Cường lập tức nói.

“Mọi người gọi món đi, trước kia tôi thường xuyên ở ăn cơm chỗ này, hương vị nơi này rất được.” Thạch Lỗi cười nói.

Mỗi người đều chọn một hai món ăn mà mình thích.

Cả một chiếc bàn, Hạ Lâm, Thạch Lỗi, Chu San, Trương Mộng, Chu Cường tương đối sôi nổi.

Lâm Tiểu Ngư thỉnh thoảng nói hai câu, còn Chu Lãnh Huyên rất lạnh nhạt, hầu như không mở miệng, mà Tiền Giai Giai chính là cẩn trọng ngồi một bên, không nói tiếng nào.

Diệp Tinh ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, cũng không có nói lời nào, trong lòng hắn lúc này đang lặng yên suy nghĩ về việc của tiệm thú cưng.

“Diệp Tinh.” Bỗng nhiên, một giọng nói truyền tới, lúc này Thạch Lỗi đang nhìn hắn.

“Tôi nghe nói cậu cũng là tân sinh năm nhất đại học Tượng Hải phải không?” Thạch Lỗi cười hỏi.

Chương 23: Mâu Thuẫn.

Diệp Tinh gật đầu một cái, nói: “Phải, nhưng tạm thời nghỉ học.”

“Chẳng lẽ chuyện gì xảy ra chuyện gì à? Nếu có chuyện có thể nói một chút, nói không chừng tôi có thể giúp một tay.” Thạch Lỗi cười nói.

“Một chút chuyện nhỏ thôi.” Diệp Tinh lắc đầu.

“Diệp Tinh, nhà Thạch Lỗi mở một xưởng giày ở thành phố Thượng Hải, cũng coi như có chút tiền, nếu như có chuyện cứ nói ra, chúng tôi cũng không nói gì đâu.” Bên cạnh, Hạ Lâm nói.

Diệp Tinh nghiêm túc nói: “Không phải chuyện tiền.”

Thấy hắn nói như vậy, Hạ Lâm không thể làm gì khác hơn là không hỏi nữa cái gì nữa.

Trong lòng cô nhận định rằng Diệp Tinh đang làm cao.

“Ha ha, đồ ăn còn chưa lên, chúng ta uống gì đó trước, chúc mừng chúng ta lần đầu tiên tụ họp…” Thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, Chu Cường đứng lên cười nói.

“Cạn ly!” Chín người đồng loạt đứng dậy, bầu không khí lại sôi động trở lại.

Món ăn không ngừng được đưa lên, mặc dù giá hơi đắt, nhưng màu sắc hương vị đều đủ cả.

“Lãnh Huyên, San San, Giai Giai, phòng ngủ chúng ta một nửa đã có bạn trai, còn lại phải xem các cậu rồi.” Trương Mộng cười hì hì giơ ly rượu trái cây lên nói.

“Tôi và Giai Giai vẫn ổn, tôi phải xem có ai có thể cưa đổ Lãnh Huyên.” Chu San cười nói.

“Phỉa đó, Lãnh Huyên, cậu thích kiểu nam sinh nào?” Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi.

Rất nhiều nam sinh tỏ tình với Chu Lãnh Huyên, nhưng toàn bộ bị từ chối không có một ngoại lệ.

“Có thể để cho tôi cảm giác an toàn.” Chu Lãnh Huyên hơi trầm mặc một chút, sau đó lạnh lùng nói.

“Cảm giác an toàn? Như Chu Cường nhà tôi?” Trương Mộng suy nghĩ một chút, cười hì hì nói.

Chu Lãnh Huyên trực tiếp lắc đầu, nói: “Không phải.”

“A!”

Trong lúc mọi người đang định hỏi tiếp, bỗng nhiên một tiếng thét chói tai truyền tới.

Nhìn về phía đó, Hạ Lâm và người trên bàn mặt hơi biến sắc.

Phía xa, Triệu Hân đang cầm một cái khay, bên trong còn có hai ly rượu, nhưng một chàng trai rõ ràng uống rượu say bước chân loạng choạng đang đi, bỗng nhiên đụng phải Triệu Hân, mà hai cái ly trong tay Triệu Hân trực tiếp đổ từ trên mâm xuống, rượu bên trong hầu như đổ hết lên người đàn ông trung niên đang ngồi ở bàn bên cạnh.

“Muốn chết à!” Người đàn ông trung niên sắc mặt nhất thời trở nên rất khó nhìn, đứng dậy tức giận quát Triệu Hân.

Dưới cơn giận dữ, ông ta trực tiếp đẩy một cái, Triệu Hân liền té ngã trên đất.

Hạ Lâm thấy vậy, vội vàng rời bàn, nhanh chóng chạy tới trước mặtTriệu Hânnhìn người đàn ông trung niên, tức giận nói: “Quần áo ông bị bẩn, rõ ràng là do chàng trai này uống say tạo nên, tại sao ông lại đánh chị tôi?”

Quan hệ của cô và Triệu Han rất tốt, từ nhỏ đã thích đi theo phía sau Triệu Hân, lúc này không nhịn được đứng dậy mắng.

“Nhưng cô ta hất rượu lên người tôi.” Người đàn ông trung niên Ngụy Hoành tức giận nói: “Cô có biết bộ quần áo này của tôi bao nhiêu tiền không?”

“Quần áo giặt sạch không phải là được rồi sao? Ông lại còn không nói lí?” Hạ Lâm đỡ Triệu Hân dậy, bất mãn nói: “Ông nên tìm chàng trai say rượu mới đúng.”

Từ trước đến nay cô nhanh mồm nhanh miệng, có sao nói vậy.

“Tiểu Lâm, đừng nói nữa.” Triệu Hân vội vàng ngăn cản cô, nhìn Ngụy Hoành xin lỗi, nói: “Tiên sinh, thật xin lỗi! Người bạn này của tôi trẻ tuổi không hiểu chuyện.”

“Haha, tôi ngồi ở đây, bị rượt tạt lên người, ngược lại lại là t ôi không nói lí?” Ngụy Hoành nhưng trực tiếp cắt dứt lời cô ta nói, giận ngược lại cười ha ha nói

Hắn trực tiếp đưa tay túm Hạ Lâm đi.

“Làm gì đó?” Thạch Lỗi ở ngay tại bên cạnh, thấy Ngụy Hoành động thủ với bạn gái anh, nhất thời tức giận nói.

Hắn trực tiếp đá một cước về phía Ngụy Hoành.

Nhưng mà, bêncạnh Ngụy Hoành lại có một người đnà ông rất to lớn xuất hiện, cũng đá một cước.

Thạch Lỗi còn chưa đá trúng Ngụy Hoành, liền bị người đnà ông to lớn này đá trúng ngực, thân thể lập tức lui về phía sau mấy bước, đập vào một cái bàn khác.

“Thạch Lỗi.” Hạ Lâm thét chói tai, muốn đỡ anh ta.

Nhưng người đàn ông to lớn kia lại túm lấy cô.

“Các người ban ngày ban mặt còn dám cưỡng ép ra tay à?” Chu Cường tức giận nói, đi ngăn cản người đàn ông to lớn, nhưng mà nam tử to lớn một đấm đấm tới, Chu Cường lại không đỡ được, thân thể lui lại mấy bước.

“Hừ! Một đám nhóc học sinh dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi, chắc hắn vẫn chưa tiếp xúc với xã hội. Hôm nay tôi cho các cậu một bài học.” Ngụy Hoành lạnh lùng nói.

Bên cạnh, Diệp Tinh yên lặng đứng, tâm trạng dường như không có bất kỳ biến hóa nào.

Hắn đã trải qua ngày tận thế đen tối, đi bên bờ vực tử vong, chuyện trước mắt hắn hoàn toàn là một chuyện nhỏ.

“Hửm?” Bỗng nhiên, trong mắt Diệp Tinh lóe lên một ánh sáng lạnh như băng.

Người đàn ông to lớn bắt Hạ Lâm, cũng ảnh hưởng đến khu vực xung quanh, ảnh hưởng đến Lâm Tiểu Ngư.

Nhất thời, Diệp Tinh bước ra, trực tiếp giơ tay phải ra.

“Diệp Tinh.” Lâm Tiểu Ngư thấy Diệp Tinh ra tay, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

“Còn dám ngăn cản?” Người đàn ông to lớn cười nhạt, có điều trên mặt anh ta lập tức lộ ra vẻ khó tin.

Nắm đấm của anh bị Diệp Tinh nắm, lại giống như bị một cái kẹp không? lồ kẹp lại, vùng vẫy không được.

“Sao có thể?” Người đàn ông to lớn mật hơi biến sắc, lại muốn đá một cước về phía Diệp Tinh, nhưng chân vừa mới đưa ra, Diệp Tinh cũng đưa ra chân, chân phải đá ra.

“Rầm!”

Người đàn ông này bị đá trúng trực tiếp đập lên bàn, đập vỡ mấy cái đĩa, trên mình dính đầy dầu mỡ.

“Sức lực lớn quá!” Ngụy Hoành nhìn người bạn Đỗ Khuê của mình chịu thiệt, ánh mắt hơi chuyển động một chút.

Người bạn này của ông là quán quân tán thủ* ở tỉnh khác, bình thường một người đánh mấy người căn bản không tốn chút sức nào, nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại ăn quả đắng.

* Tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

“Mọi người có chuyện gì từ từ thương lượng, đừng đánh nhau.”

Bỗng nhiên, xa xa một người đàn ông trung niên mập mạp sải bước đi tới, vội vàng nói: “Ông chủ Ngụy, ngại quá, là khách sạn của tôi sơ sót, toàn bộ chi phí của ông hôm nay đều miễn phí!”

Người đàn ông trung niên chính là quản lý đại sảnh, ông ta nghe được tin tức, nhanh chóng chạy đến.

“Hừ! Nể mặt ông, cô ta xin lỗi tôi, chuyện này coi như xong.” Ngụy Hoành thấy thực lực Diệp Tinh lại mạnh như vậy, vốn cũng không định tiếp tục động thủ, thấy quản lý đại sảnh nói, liền thuận thế bước xuống.

Sức lực lớn như vậy, còn trẻ như vậy, ngay cả quán quân tán thủ của tỉnh cũng tùy tiện bị đá lui, có chút vượt qua tưởng tượng của ông, ông không muốn rước lấy phiền toái không nên có.

“Xin lỗi.” Triệu Hân vội vàng nói xin lỗi.

Ánh mắt lại liếc một cái đến đám người Hạ Lâm, Ngụy Hoành lạnh lùng nói: “Một đám học sinh con trai, không biết trời cao đất rộng. Hôm nay tính tình tôi tốt, không truy cứu trách nhiệm của các cậu, tôi có lòng tốt nhắc nhở một câu, dựa vào tinh skhis của các cậu, tương lai chắc chắn sẽ thất bại.”

Nói xong, Ngụy Hoành nhìn Diệp Tinh một cái, cùng bạn mình rời đi nơi này.

Nếu không phải Diệp Tinh, hắn sẽ không nói ra những lời nói phía sau.

Vừa rời đi sau đó, quản lý đại sảnh nhìn Triệu Hân tức giận nói: “Triệu Hân, đối với nghề ăn uống mà nói, khách hàng chính là thượng đế, cô còn dám phát sinh mâu thuẫn với khách hàng? Trừ toàn bộ ba tháng tiền thưởng tiếp theo!”

Chương 24: Bất Mãn.

“Quản lý, lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm.” Triệu Hân vội vàng cam đoan nói.

Sau khi thấy quản lý đại sảnh rời đi, Hạ Lâm đi tới trước mặt Triệu Hân, có chút xin lỗi nói: “Chị Hân, thật xin lỗi, gây phiền phức cho chị rồi.”

“Không sao.” Triệu Hân lắc đầu nói: “Vừa nãy lúc em đứng ra trong lòng chị cảm động lắm đó.”

Nói mấy câu, Triệu Hân liền vội vàng rời đi.

Mà qua mâu thuẫn này, mọi người cũng không còn hứng thú ăn uống nữa, rời khỏi khách sạn.

“Diệp Tinh, không nghĩ tới sực lực cậu lớn như vậy, một cước của người đàn ông to lớn kia tôi cũng không tiếp nổi, vậy mà cậu lại đá ông ta lui về sau.” Đi trên đường, Chu Cường nhìn Diệp Tinh ngạc nhiên nói.

Lúc này hai người Thạch Lỗi và Chu Cường bị đá bị thương ngoài da một chút, Chu Cường khá tốt, nhưng Thạch Lỗi sắc mặt hơi co rúm, rõ ràng bị đạp không nhẹ.

“Học chút sức mạnh vận dụng kỹ xảo mà thôi.” Diệp Tinh giải thích.

“Anh không có sao chứ?” Hạ Lâm xem bạn trai sắc mặt không tốt, quan tâm hỏi.

“Không sao.” Trên mặt Thạch Lỗi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Đã vậy rồi, còn nói không sao? Lát nữa em đưa anh tới bệnh viện kiểm tra một chút.” Hạ Lâm nói, cô có chút bất mãn nhìn Diệp Tinh, không nhịn được nói: “Diệp Tinh, sức lực cậu lớn như vậy, hẳn nên ra ta sớm một chút, như vậy Thạch Lỗi cũng sẽ không bị đánh.”

“Hạ Lâm, sự việc phát sinh đột ngột, Diệp Tinh cũng không nghĩ tới sẽ bỗng nhiên đánh nhau.” Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư lập tức giải thích.

“Tiểu Ngư, bị đánh không phải bạn trai cậu, tất nhiên cậu sẽ nói như vậy.” Hạ Lâm bất mãn nói.

Diệp Tinh nhìn Hạ Lâm một cái, chuyện lúc trước rõ ràng có cách giải quyết tốt hơn, Hạ Lâm lại trực tiếp xông lên, giờ lại còn chỉ trích người khác.

“Được rồi, sự việc đã xảy ra rồi, nếu mọi người đều không sao, vậy cũng không cần làm to chuyện này ra nữa.” Chu Lãnh Huyên bước ra nói.

Cô vừa nói xong, Hạ Lâm liền ngưng than phiền.

Mặc dù Chu Lãnh Huyên không nói nhiều, nhưng cả người lại có một cỗ khí chất đặc thù, khiến cho người khác khó mà đến gần, trong có một sự kính nể vô hình đối với cô

Mặc dù không nói gì nữa, nhưng trong lòng Hạ Lâm rõ ràng rất bất mãn với Diệp Tinh.

Trước đó bạn trai Thạch Lỗi của cô mời khách ăn cơm, còn giới thiệu công việc cho Diệp Tinh, nhưng lúc đánh nhau Diệp Tinh lại tránh một bên.

Mặc dù lúc đó cô hoảng loạn, nhưng thấy được Diệp Tinh lúc đó căn bản không có ý định ra tay.

Có thể nói, ấn tượng của cô với Diệp Tinh bây giờ vô cùng kém.

Cô lại không biết lúc trước Ngụy Hoành lựa chọn thu tay là bởi vì là kiêng kỵ Diệp Tinh.

Rất nhanh trở về trường học, mấy người tách ra, mà Lâm Tiểu Ngư và Diệp Tinh một mình đi dạo trong sân trường.

“Diệp Tinh, anh đừng để ý, Hạ Lâm cô ấy thẳng tính như vậy đó, có sao nói vậy.” Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, mặt lộ vẻ xin lỗi nói.

“Không cần xin lỗi, nói anh hai câu anh cũng chẳng để ý làm gì.” Diệp Tinh xoa cđầu Lâm Tiểu Ngư một cái, cười nói.

Kiếp trước hắn trải qua quá nhiều chuyện như vậy, tại sao phải để ý cái nhìn của người khác?

Nếu không phải Lâm Tiểu Ngư, hắn căn bản sẽ không quản chuyện của người khác.

Ngụy Hoành nói không sai, tính cách Hạ Lâm quá xúc động, chuyện vừa rồi có rất nhiều cách giải quyết, nhưng Hạ Lâm lại lựa chọn chính diện đối kháng. Cho dù cô ta chiếm lý, vậy sẽ làm cho đối phương càng tức giận trong lòng.

Hơn nữa, Hạ Lâm cũng không có con át chủ bài nào, không có át chủ bài còn ngu ngốc mà tiến lên, nếu thật sự chọc phải nhân vật lớn, vậy thì cực kỳ gay go.

“Ai ya, không được sờ đầu em, càng sờ càng đần đó.” Lâm Tiểu Ngư bất mãn lắc đầu hất tay Diệp Tinh ra.

Ở đại học Thượng Hải đợi một lát, sau đó Diệp Tinh rời trường học, đi về phía tiệm thú cưng.

~~~

Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong khoảng thời gian tiếp theo, độ bùng nổ tiệm thú cưng của Diệp Tinh rõ ràng đã giảm xuống một tầng, nhưng cho dù hạ xuống nữa, mức doanh thu mỗi ngày ít nhất ba mươi vạn, nhưng trong thành phố cao cấp nhất của Hoa Hạ, người có tiền vẫn rất nhiều.

Thời gian nháy mắt lại đi trôi qua một tuần lễ.

Trong phòng trọ, Diệp Tinh yên lặng ngồi khoanh chân, hạt giống linh lực hấp thụ linh khí, sau đó phóng thích linh lực, rèn luyện tạng phủ hắn.

Bỗng nhiên Diệp Tinh mở mắt, hắn đứng dậy, ánh sáng trong mắt loé rồi biến mất.

“Cuối cùng cũng kết thúc rèn luyện lục phủ ngũ tạng!” Diệp Tinh nắm quả đấm, cảm nhận sức mạnh một chút, trong mắt tràn đầy vẻ vui thích.

Giai đoạn thứ nhất trong năm giai đoạn lớn của Luyện Thể, hắn đã rèn luyện xong.

Mở cửa phòng, Diệp Tinh xuống lầu đi tới cái cây khỏe mạnh lúc trước. Hắn nắm quả đấm, sau đó đánh ra một quyền.

“Rắc rắc!”

Cái này cây to khỏe này kịch liệt đung đưa, vô số cành lá rơi xuống, sau đó thân cây lại lõm xuống một ít, xung quanh chỗ lõm còn có mấy vết nứt thật nhỏ.

Diệp Tinh lại cầm một hòn đá lên, một quyền đập tới.

“Rắc rắc!”

Từng tiếng giòn vang truyền tới, hòn đá vậy mà chia năm xẻ bảy!

“Ngũ tạng lục phủ rèn luyện xong, sức mạnh của mình bây giờ đoán chừng là gấp năm lần người bình thường” Cảm nhận sức mạnh của cơ thể, trên mặt Diệp Tinh tràn ngập ý cười.

Người bình thường khi ra quyền sức mạnh sẽ không vượt quá trăm cân, nhưng Diệp Tinh đã rèn luyện xong ngũ tạng lục phủ, sức mạnh đã đạt đến hơn năm trăm cân. Cho dù là một con trâu cũng có thể bị hắn một quyền đánh ngã.

“Tiếp theo chính là rèn luyện xương cốt.”

Cảnh giới Luyện Thể chia thành ngũ tạng lục phủ, xương, kinh mạch, huyết dịch, da thịt năm phần lớn, thời gian rèn luyện mỗi một phần cũng dần tăng lên, độ khó tăng cao.

Lại tu luyện thêm một lát, đến khi thân thể Diệp Tinh có chút không chịu nổi, hắn mới ngừng lại.

Rèn luyện thân thể, không thể giải quyết trong chốc lát, không ngừng nghỉ rèn luyện, sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với thân thể, dựa vào tốc độ hấp thụ linh lực của hạt giống linh lực của Diệp Tinh hiện tại, chỉ có thể từ từ rèn luyện.

Sau đó Diệp Tinh đi tới chợ chim thú một chuyến, lại mang một đống thú cưng đi tới tiệm thú cưng.

“Ông chủ!” Đám người Lý Thiến, Triệu Nhã thấy Diệp Tinh đến, lập tức tiến lên phía trước chào hỏi.

Chuyện buôn bán trong tiệm bây giờ rõ ràng không giống lúc vừa mới bắt đầu, nhưng trong tiệm vẫn rất nhiều người.

Bốn người Lý Thiến vẫn rất bận.

“Không cần để ý đến tôi.” Diệp Tinh xua tay một cái, cho người hỗ trợ chuyển những cái lồng chim lên tầng hai.

Triệu Nhã vẫn luôn chú ý tới Diệp Tinh, thấy bóng hắn hoàn toàn biến mất, mới xoay đầu lại.

“Tiểu Nhã, thích ông chủ thì theo đuổi đi, im lặng đứng ở phía sau làm gì?” Bên cạnh, Lý Hân cười hì hì nói.

“Thiếu đòn à.” Sắc mặt Triệu Nhã nhất thời đỏ bừng, nhưng cô lại thở dài một cái, nói: “Bây giờ thời gian ông chủ đên cả tiện ngày càng ít, muốn gặp mặt một lần cũng rất khó, không biết đang làm gì.”

Cô có ý với Diệp Tinh, nhưng Diệp Tinh lại chẳng có ý gì với cô, hầu như nhìn các cô nhiều thêm một cái cũng không có.

Điều này khiến cho cô có chút buồn phiền, cũng hoài nghi thư tình mình nhận được lúc đại học là giả.

~~~

Tầng hai, Diệp Tinh nhìn đám chim đông đúc, không ngừng sử dụng Linh Khởi Thuật.

“Ngũ tạng lục phủ rèn luyện thành công, Linh Khởi Thuật sử dụng càng ngày càng đơn giản, hơn nữa không cần hao phí nhiều tinh lực.” Diệp Tinh nhìn một con chim đã được cải tạo.

“Nhưng đã qua mời mấy ngày rồi, vẫn chưa phát hiện thú chiến.”

Hắn không ngừng sử dụng Linh Khởi Thuật, cũng hy vọng có thể phát hiện một con thú chiến trước sinh nhật Lâm Tiểu Ngư, sau đó làm quà sinh nhật cho cô.

Lắc đầu một cái, Diệp Tinh lại tính toán tiền trên người mình một lần

Tiệm thú cưng khai trương mười mấy ngày, trên người hắn đã có hơn bảy trăm vạn!

Chương 25: Linh Huyền Thảo.

Chỉ thiếu 2 triệu nữa, Diệp Tinh sẽ trở thành một phú ông chục triệu!

“Đáng tiếc, tới bây giờ vẫn chưa có tung tích của nhân sâm trên trăm năm tuổi.” Diệp Tinh lắc đầu.

Trị bệnh ung thư sử dụng nhân sâm năm trăm năm trở lên là tốt nhất, nhưng một trăm năm trở lên cũng có chút tác dụng, có thể giết chết rất nhiều tế bào ung thư, hơn nữa có thể ngăn cản ung thư tiếp tục lan truyền.

Có điều, cho dù Diệp Tinh nhờ Triệu Sơn Nham, đừng nói nhân sâm năm trăm năm, hiện tại nhân sâm một trăm năm trở lên cũng chẳng có chút tin tức gì.

Trong lòng yên lặng trong suy nghĩ, Diệp Tinh sử dụng Linh Khởi Thuật cho tất cả thú cưng mới, mang một ít xuống tầng một bổ sung, sau đó rời khỏi tiệm thú cưng.

Đi ở trên đường chính, Diệp Tinh suy nghĩ rất nhiều chuyện nên làm tiếp theo.

Thời kì đen tối đnag không ngừng tới gần, bây giờ hắn bát đầu từ bước nhỏ, từng bước từng bước tích lũy con át chủ bài cho mình, tranh thủ chiếm ưu thế lớn nhất trong thời kỳ đen tối.

“Hửm?” Đang đi, bỗng nhiên Diệp Tinh dừng bước.

Xa xa là một chợ bán rau, lúc này rất nhiều người đnag bán rau, phần lớn đều có gian hàng, nhưng còn có một ít người không có gian hàng, chỉ có thể ngây người ở một góc, xem xem có thể hay không bán đi.

Lúc này ở một góc, một cô bé nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo sơ mi caro đang bán một ít rau.

Cô gái nhỏ nhìn như có chút sợ người lạ, nhưng khi có người đi qua gian hàng của cô, cô vẫn lấy can đảm hỏi thăm.

Trong lòng động một cái, Diệp Tinh sải bước đi tới.

“Xin, xin chào, xin hỏi anh muốn mua rau à? Đều là nhà em trồng đó.” Cô gái nhỏ thấy Diệp Tinh, rụt rè nói.

Diệp Tinh ngồi xổm xuống, lại nhìn đống rau, hắn trực tiếp dùng tay nhặt lên, chỉ thấy trong tay hắn cầm lên một bụi cây đã gãy có màu tím.

Trông dáng vẻ, cây rau này lúc trước được dùng để bó rau.

“Linh huyền thảo! Thật sự là linh huyền thảo!” Diệp Tinh cảm nhận một chút, hạt giống linh lực nơi trái tim hơi dao động, cảm nhận linh lực yếu ớt ẩn chứa bên trong linh huyền thảo, trong lòng hắn nhất thời kích động.

Linh huyền thảo, trong ngày tận thế đen tối là một loại thảo dược có chứa linh lực tương đối quý, ở ggiai đoạn Luyện Thể thông qua linh huyền thảo rèn luyện thân xác, có thể giảm thiểu lượng lớn thời gian rèn luyện.

Diệp Tinh cho rằng trước khi ngày tận thế đen tối giáng xuống sẽ không có linh thảo xuất hiện, nhưng không nghĩ tới mình lại gặp được ở chỗ này.

“Xin hỏi cỏ này em lấy được đâu? Chỗ đó còn không?” Diệp Tinh nhìn cô gái nhỏ trước mắt, mỉm cười hỏi nói.

“Đây là cỏ dại sinh trưởng trên bờ ruộng nhà em.” Cô gái nhỏ nhìn một cái, rụt rè nói.

“Vậy em dẫn anh đi, nếu như tìm được, anh có thể cho em tiền.” Diệp Tinh lập tức nói.

“À… Được.” Cô gái nhỏ sững sốt một chút, có vẻ như không hiểu Diệp Tinh muốn tìm cỏ dại này làm gì, nhưng cô nhanh chóng phản ứng, ngay sau đó có chút lắp bắp nói: “Chờ em bán hết những thứ kia sẽ đưa anh về nhà.”

“Chỗ này anh mua hết.” Diệp Tinh bảo cô gái nhỏ tính tiền, sau khi trả tiền xong, gọi một chiếc taxi.

Trên xe, Diệp Tinh cũng biết cô gái này tên là Đàm Nguyên Nguyên, mới vừa học hết cấp hai, thi lên cấp ba. Nhưng nhà nghèo, cô còn có một em trai, vậy nên ba mẹ không cho cô đi học tiếp.

Nói tới đây, trong mắt Đàm Nguyên Nguyên có chút mất mác.

Xe taxi đi mất hơn tiếng cuối cùng cũng tới một nơi, bình thường cô gái ngồi xe buýt từ nhà hết gần ba tiếng, đổi hai chuyến xe, dường như đều là đứng từ lúc bắt đầu lên xe đến lúc xuống xe, bán rau ở chợ trong thành phố giá cao hơn một chút, bán rau như vậy có thể kiếm thêm một chút.

“Nguyên nguyên, sao hôm nay con về sớm vậy?” Phía xa, một phụ nữ trung niên đang gánh một gánh nước đi tơi, thấy cô bé bà liền đặt gánh nước xuống, nghi ngờ hỏi.

Ngay sau đó bà chú ý tới Diệp Tinh sau lưng Đàm Nguyên Nguyên, không nhịn được hỏi: “Vị này là…”

“Mẹ, rau hôm nay bán xong rồi, đây là anh Diệp Tinh, anh ấy tới nơi này là muốn mua một loại cỏ dại trong ruộng.” Đàm Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói.

“Mua cỏ dại?” Mẹ Đàm Nguyên Nguyên sững sốt một chút, qua hai giây mới nói: “Vậy con đưa cậu ấy ra ruộng xem một chút.”

Nói xong, mẹ Đàm Nguyên Nguyên tiếp tục gánh nước đi về phía xa.

Diệp Tinh yên lặng nhìn.

Cho dù là ở đâu, đều có người nghèo tồn tại, nhưng trái lại mà nói, cuộc sống của hắn kiếp trước so với những người này còn kém hơn rất nhiều.

Rất nhanh, Đàm Nguyên Nguyên dẫn Diệp Tinh tới một nơi.

“Nơi này chính là ruộng của nhà em. Cỏ dại mà anh nói ở bên bờ ruộng này.” Đàm Nguyên Nguyên nhìn Diệp Tinh nhỏ giọng nói.

Lúc này cho dù cô không nói, trong mắt Diệp Tinh cũng hiện lên kích động, hắn đã nhìn thấy.

“Linh huyền thảo, hơn nữa còn không chỉ một bụi.” trong lòng Diệp Tinh kích động, nhanh chóng tiến lên, sau đó đi tới một nơi.

Nơi này có một bụi cây tím đan xen sinh trưởng với rất nhiều bụi cây bên cạnh.

Diệp Tinh đi xuống đào một ít, đào cả đất và linh huyền thảo lên.

Đi về phía trước mấy bước, Diệp Tinh lại phát hiện một bụi.

Cuối cùng, tổng cộng hắn phát hiện mười bụi cây linh huyền thảo, cộng thêm một cây đã gãy trước đó, tương đương với mười một bụi cây sinh trưởng ở nơi này!

Những cây linh huyền thảo này căn bản là tập trung ở một nơi, mà ở những địa phương khác không sinh trưởng, rất là kỳ quái.

Diệp Tinh dò xét một chút, nhưng cũng không phát hiện nơi này có gì đặc biệt.

Hắn dùng một cái túi xốp đem mười bụi cây linh huyền thảo thận trọng đựng vào.

“Anh Diệp Tinh, loại cỏ này đối với anh rất quan trọng sao?” Đàm Nguyên Nguyên thấy Diệp Tinh nghiêm túc như vậy, tò mò hỏi.

“Có một chút tác dụng.” Diệp Tinh cười cười nói.

Hắn trực tiếp lấy điện thoại ra, sau đó chuyển tiền đi qua.

“Tinh tinh.” Ngay lập tức, di động của Đàm Nguyên Nguyên reo lên.

Cô mở ra xem, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, lúc này trong wechat của cô nhận được 10 nghìn, là Diệp Tinh chuyển tới.

“Anh Diệp Tinh…” Đàm Nguyên Nguyên ngơ ngác nhìn Diệp Tinh.

“Đã nói rồi, tìm được loại cỏ dại này anh sẽ trả tiền công cho em, một bụi cho em 10 000.” Diệp Tinh cười nói.

Đàm Nguyên Nguyên hoàn toàn kinh sợ, 10 nghìn đối với cô mà nói hoàn toàn là một khoản tiền lớn.

“Sau này em giúp tiếp tục tìm giúp anh, nếu như phát hiện loại cỏ dại này, có thể gọi điện thoại cho anh, anh vẫn sẽ mua với giá 100 nghìn một bụi.”

Mặc dù hoàn cảnh sinh trưởng của linh huyền thảo hà khắc, sau khi mọc ra hầu như sẽ không xuất hiện khóm thứ hai, nhưng mà nơi này xuất hiện mười một bụi cây, nói không chừng sẽ còn sinh trưởng.

Kiếp trước, một bụi linh huyền thảo có thể bán ra với giá trên trời mấy triệu.

Tuy nói lúc đó bản chất của giá tiền đã giảm xuống mạnh mẽ, nhưng vẫn có thể nói rõ linh huyền thảo trân quý

“Còn nữa, không được đem tin tức về loại cỏ này nói cho những người khác biết.” Diệp Tinh dặn dò.

Tất nhiên, cho dù lộ ra, hiện tại trừ hắn, dường như không có ai biết tác dụng của linh huyền thảo.

Hơn nữa giá thu mua của hắn cao như vậy, một khi phát hiện cây linh huyền thảo khác, Đàm Nguyên Nguyên khẳng định sẽ lập tức thông báo hắn.

“Em… Em nhớ rồi.” Đàm Nguyên Nguyên ngơ ngác gật đầu một cái.

Chương 26: Trùng Tầm Bảo.

Nói xong, Diệp Tinh mang theo mười bụi cây linh huyền thảo nhanh chóng rời đi, nơi này chỉ còn lại Đàm Nguyên Nguyên đứng ngơ ngác.

Bỗng nhiên, cô phản ứng lại, nhanh chóng hướng nhà mình chạy đi.

“Nguyên nguyên, chàng trai kia đi rồi sao?” Mẹ Đàm Nguyên Nguyên đang bận, thấy Đàm Nguyên Nguyên một mình chạy tới tùy ý hỏi.

“Vâng, anh Diệp Tinh đi rồi.” Đàm Nguyên Nguyên gật đầu một cái.

“Ừm, đi thì đi, lát nữa con giúp mẹ nấu cơm.” Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nói thẳng.

Nhưng mà, Đàm Nguyên Nguyên không có động tác gì, cô đi tới bên cạnh mẹ, nói: “Mụ, anh Diệp Tinh mua mười nụi cây trên bờ ruộng nhà ta.”

“Ừm, bán bao nhiêu tiền?” mụ mụ hỏi.

Theo bà thấy, có lẽ Diệp Tinh chỉ có chút hứng thú mà thôi.

“1 nghìn.” Đàm Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, động tác trong tay mẹ Đàm Nguyên Nguyên lập tức ngừng lại, trong mắt bà lập tức lộ ra vẻ khó tin, con gái hỏi: “Nguyên nguyên, con nói một nghìn? Nói như vậy một bụi cỏ giá một nghìn tệ?”

“Vâng.” Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu một cái, nói: “Đây là anh Diệp Tinh chuyển tiền.”

Cô đưa Wechat cho mẹ nhìn một chút.

“Anh Diệp Tinh còn nói, sau này phát hiện cỏ dại như vậy, anh ấy vẫn sẽ thu mua giá một nghìn tệ một bụi!” Đàm Nguyên Nguyên tiếp tục nói.

“Trời ạ…” Mẹ Đàm Nguyên Nguyên hoàn toàn kinh hãi, nhà các bà vất vả làm việc một năm, mỗi một năm sau khi chi tiêu thì tiền còn lại rất ít.

10 nghìn đối với nhà bọn họ mà nói là một khoản tiền lớn.

Bỗng nhiên, bà lập tức phản ứng lại, nhìn con gái mình vội vàng nói: “Nguyên nguyên, chuyện cỏ dại này không nên nói cho người khác biết. Người khác biết, số tiền này chúng ta không kiếm được nữa.”

Lúc này mụ mụ Đàm Nguyên Nguyên trong lòng vẫn đang suy nghĩ đây rốt cuộc là bảo vật gì, mình đi tra một chút xem sao.

“Con biết rồi.” Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu một cái, cô nhìn mẹ, cắn răng, nói: “Mẹ, hiện tại có số tiền này, con muốn đi học tiếp. Trừ phí báo danh ra, những thứ khác con không tiêu tới một phân tiền trong nhà, con sẽ tự kiếm. Học lực trung học căn bản là không có tiền đồ, con không muốn cả đời đều như vậy.”

“Đi học?” Mẹ Đàm Nguyên Nguyên sửng sốt một chút, bà nhìn chiếc áo sơ mi caro con mình đang mặc, trong mắt ngập tràn sự mong đợi, một cỗ chua xót vô hình trong lòng ập tới.

Chiếc áo sơ mi caro này còn là họ hàng nhà bà tặng.

Thành tích của con gái bà vãn luôn dẫn đầu trong lớp, nhưng bà và chồng mình căn bản không có kỹ năng gì, sức khỏe của chồng bà lại không tốt, chỉ có thể ở nhà làm ruộng, bình thường còn thường xuyên mua thuốc, trong nhà nghèo khó, chỉ có thể để cho một đứa nhỏ đi học, nên để cho con trai trong nhà đi, vậy nên chỉ đành để con gái nghỉ học.

“Được, đi học.” Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nghiêm túc gật đầu một cái nói: “Mẹ lập tức đưa con tới trường cấp ba, giờ mới khai giảng được một tháng, vẫn còn kịp.”

~~~

Diệp Tinh không biết hành động của mình đã thay đổi vận mệnh của một gia đình, hắn cầm mười bụi cây linh huyền thảo, gọi một chiếc xe nhanh chóng trở về nhà mình, hơn nữa còn trồng những khóm cây mới xuống.

“Mười bụi linh huyền thảo, cũng chưa có đạt tới trạnh thái trưởng thành, linh lực ẩn chứa vẫn còn không gian để tiếp tục tăng trưởng, đem trồng xuống trước, chờ chúng hoàn toàn trưởng thành, như vậy hiệu quả sẽ đạt tới mức lớn nhất!”

Tốn một chút thời gian, Diệp Tinh đem mười bụi cây linh huyền thảo trồng trồng trong mười chậu hoa, trong lòng cuối ùng thở phào một hơi.

Nếu bây giờ sử dụng linh huyền thảo, có lẽ phát tác dụng huy ra không đạt tới một nửa tác dụng như khi hoàn toàn trưởng thành, nếu như sử dụng, không khác nào giết gà lấy trứng.

Làm xong tất cả những việc này, Diệp Tinh gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Ngư, sau đó tiếp tục tu luyện.

Thành phố Thượng Hải về đêm, đèn đuốc sáng rực, sáng như ban ngày, xe cộ, người trên đường qua lại không dứt, theo tiết tấu phát triển nhanh, làm cho tiết tấu cuộc sống của người dân cũng trở nên rất nhanh.

Lúc này Diệp Tinh một thân một mình ngồi khoanh chân ở bên trong phòng thuê, rèn luyện xương cốt.

Xương, dùng để chống đỡ thân thể con người.

Thân thể con người tổng cộng có 204 chiếc xương, bọn chúng nối liền vào nhau thành một của con người – khung xương.

Nêu smootj bộ phận nào đó của xương bị thương tổn, mọi người liền sẽ cảm thấy khó chịu, hành động sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Chân bị thương, thậm chí chỉ có thể ngồi trên xe lăn cả đời.

Diệp Tinh im lặng rèn luyện, cảm thấy thực lực của mình đang chậm rãi tăng lên.

Thời kì tận thế đen tối, cần phải chú ý tới nguy hiểm xung quanh bất cứ lúc nào, cho dù tu luyện cũng không thể buông lỏng cảnh giác.

Nhưng mà bây giờ cũng không cần lo lắng, thế giới vẫn đang trong trật tự phát triển.

“Chít chít chít chít.”

Đang tu luyện, bỗng nhiên một âm thanh rất kỳ quái truyền vào tai Diệp Tinh, âm thanh này rất nhỏ, nhưng cảm giác của Diệp Tinh bén nhạy, cho dù là tiếng muỗi đập cánh hắn cũng có thể nghe được.

“Đây là âm thanh gì? Hình như có chút quen thuộc?” Diệp Tinh ngưng tu luyện, trong lòng ngầm nói.

“Chít chít chít chít!”

Lại là trận ân thanh vang lên, Diệp Tinh chậm rãi đứng lên, thu khí tức trên người lại, bước chân từ từ di động.

“Âm thanh truyền tới từ chỗ linh huyền thảo.”

Hắn không ngừng tiến gần về phía linh huyền thảo.

“Rắc rắc!” Bỗng nhiên, một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, sau đó truyền đến một tiếng nhai.

Lúc này Diệp Tinh đã đến gần nơi này, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, lúc này trên một cái chậu trồng linh huyền thảo, một con bọ cánh cứng màu đen lớn chừng ngón cái đang nằm trong bụi cây, trên đầu bọ cnash cứng còn có hai cái râu màu tím, một chiếc lá linh huyền thảo trực tiếp bị cắn một miếng.

Linh huyền thảo trân quý bị ăn mất, Diệp Tinh hẳn rất tức giận, nhưng lúc này trong mắt hắn hơi lộ ra vẻ kích động.

“Bọ cánh cứng màu đen, râu tím, đây là… trùng Tầm Bảo?” trong lòng Diệp Tinh kích động.

Trùng Tầm Bảo là một loại sâu rất hiếm trong thời kì đen tối, trời sinh có năng lực tìm kiếm bảo vật trong một phạm vi nhất định, mỗi lần xuất hiện, cũng dẫn tới rất nhiều người tranh đoạt.

Không đủ thực lực, một khi bị người biết được có trùng tầm bảo, chờ đợi người kia là chỉ có đuổi giết vô tận.

“Ngày hôm nay vận khí gì vậy, không chỉ gặp được linh huyền thảo, còn gặp trùng tầm bảo.” ánh mắt Diệp Tinh nhìn chăm chú, thậm chí ngay cả hít thở cũng không dám.

Tốc độ cảu trùng tầm bảo rất nhanh, hơn nữa rất nhát gan, nếu như lần này để nó trốn mất, lần sau sẽ không có khả năng gặp lại nữa

Kiếp trước Diệp Tinh từng thấy trùng tầm bảo hai lần, nhưng lại đang ở trong tay người khác.

Hắn nín thở, từ từ chờ đợi, chờ đợi thời cơ.

Trùng tầm bảo nhỏ bé còn chưa nhận thức được nguy hiểm đang tới gần, nó nằm trên linh huyền thảo, vui sướng ăn.

Mãi mấy phút sau, cuối cùng nó mới ngừng lại.

“Chính là lúc này!”

Ầm!

Bỗng nhiên, Diệp Tinh động, tốc độ vô cùng kinh người, dường như nháy mắt dã tới bên cạnh trùng tầm bảo.

Sau khi trùng tầm bảo ở ăn no theo bản năng sẽ buông lỏng cảnh giác, đây là thời cơ tốt nhất.

Tay phải giơ ra, con trùng tầm bảo này hoàn toàn bị hắn nắm trong òng bàn tay.

“Chít chít chít chít!”

Một âm thanh chói tai truyền tới, thậm chí Diệp Tinh cảm thấy bàn tay mình có chút đau đớn.

Trùng tầm bảo mặc dù nhỏ, nhưng răng lợi cũng rất sắc bén, da hắn chắc chắn đã bị cắn rách.

Chương 27: Trộm Điện Thoại.

Ý thức của Diệp Tinh nhanh chóng nối liền với hạt giống linh lực nơi trái tim, sau đó từng tia linh lực được thấp sáng bò tới tay phải của hắn, hơn nữa dọc theo tay phải tiến vào trong cơ thể trùng tầm bảo đang bị hắn nắm chặt.

Ba giây sau, trùng tầm bảo đang giãy dụa trong tay hắn bỗng nhiên ngừng lại.

Có điều, Diệp Tinh vì đề phòng ngoài ý muốn, chưa mở bàn tay, tiếp tục thi triển Linh Khởi Thuật.

Mãi tới mười mấy phút sau, cuối cùng hắn mới dừng lại.

“Phù! Không hổ là trùng tầm bảo, một con vẹt thoongw thường chỉ cần mấy phút đã có thể thi triển Linh Khởi Thuật một cách hoàn chỉnh, nhưng trùng tầm bảo nhỏ như vậy lại cần mười mấy phút.”

Trong lòng Diệp Tinh cảm thán, hắn mở bàn mình tay ra.

Lúc này trong bàn tay hắn có con bọ cánh cứng màu đen lớn bằng ngón cái, đôi mắt bọ cánh cứng chỉ lớn bằng hạt gạo tò mò nhìn Diệp Tinh, nơi cái râu màu tím trên trán hai còn hơi đung đưa.

Thậm chí Diệp Tinh còn cảm thấy một chút cảm giác không muốn xa rời truyền tới.

“Thu phục thành công!”

Nhìn trùng tầm bảo trước mắt, trong lòng Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm.

“Không nghĩ tới còn có thu hoạch như vậy.”

Càng hưng phấn hơn, trong mắt Diệp Tinh lộ ra ánh sáng: “Nếu lấy được trùng tầm bảo, vậy thì kế hoạch cũng nên có chút thay đổi!”

Trước đây hắn tìm nhân sâm là dựa vào Triệu Sơn Nham cùng với tin tức mà kiếp trước mình nắm giữ.

Nhưng giờ có trùng tầm bảo, giờ đây hắn hoàn toàn có thể lợi dụng trùng tầm bảo đi tìm.

“Kiếp trước nghe nói có người có được trùng tầm bảo, không ngừng tìm kiếm ở Trường Bạch, cuối cùng thậm chí phát hiện một bụi nhân sâm sáu trăm năm, điều này chứng minh lúc này trong núi Trường Bạch chắc chắn có nhân sâm này tồn tại.”

Núi Trường Bạch rất lớn, dựa vào thực lực của Diệp Tinh, ước chừng phải tốn mấy tháng cũng không nhất định có thể phát hiện cái gì, hơn nữa đào loạn mà nói, không chừng sẽ bị nhân viên đuổi đi, vậy nên cho dù Diệp Tinh biết núi Trường Bạch có nhân sâm, cũng không có hành động.

Nhưng tình huống bây giờ đã khác.

Có trùng tầm bảo ở đây, Diệp Tinh nhất định có thể tìm được.

Không do dự, Diệp Tinh lập tức rời khỏi nhà, ra cửa vẫy một chiếc xe taxi, chuẩn bị trực tiếp đi tới Cát Lâm.

Vốn tài xế taxi không muốn đi, nhưng Diệp Tinh trực tiếp thanh toán lộ phí cả hai chiều, tài xế tất nhiên không ý kiến gì nữa.

Tốn thời gian một ngày, mãi tới buổi sáng ngày thứ hai, cuối cùng Diệp Tinh mới tới được vùng lân cận núi Trường Bạch.

“Woa, nơi này chính là núi Trường Bạch, tôi vẫn luôn muốn tới nơi này du lịch.”

“Núi Trường Bạch ngoài trừ là một điểmdu lịch, đáng tiền nhất chính là nhân sâm, nếu như có thể phát hiện một bụi, vậy thì phát tài rồi.”

“Nằm mơ đi, mỗi ngày nhiều người du lịch như thế, nếu thật sự có nhân sâm, cosl ẽ đã sớm bị người khác đào mất.”

“Vậy anh mua máy tầm bảo ở trên taobao làm gì?”

~~~

Một vài người đang nói chuyện, trong mắt mang theo vẻ hưng phấn.

Tới núi Trường Bạch du lịch chưa chắc không có ý nghĩ tầm bảo, kho báu không biết mới là hấp dẫn nhất.

“Mua một chiếc bản đồ núi Trường Bạch trước.” Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh đi tới một nơi, lúc này đã có mấy người xếp hàng ở đây.

Trong điện thoại di động có bản đồ, nhưng là chỉ sợ điện thoại hỏng hoặc là không có tín hiệu, mua một chiếc bản đồ chi tiết là tốt nhất.

Trước mặt Diệp Tinh là một cô gái mặc trang phục thể thao, tóc dài xõa trên vai, từ bóng lưng có thể thấy rằng rất xinh đẹp.

Nhưng Diệp Tinh chỉ nhìn một chút, mí mắt hắn hơi nháy, trong lòng yên lặng suy nghĩ việc của mình.

“Không biết lần này có thể tìm được nhân sâm sáu trăm trăm năm hay không.”

Trên vai Diệp Tinh đeo một cái balo đơn giản, để trùng tầm bảo trong balo.

Tốc độ mua bản đồ rất nhanh, không tới 1 phút, người trước mặt cũng đã rời đi hơn nửa.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên cô gái trước mặt sờ một cái lên túi mình, sau đó động tác bỗng nhiên hơi chậm lại, lập tức quay đầu lại nhìn Diệp Tinh, mặt trái xoan xinh đẹp nhưng tản ra một chút lạnh lùng đến rùng mình.

“Chu Lãnh Huyên?”

Diệp Tinh nhìn cô gái bỗng nhiên xoay người, đáy mắt chỗ sâu có vẻ kinh ngạc.

Trước mắt cô gái hình dáng cùng Chu Lãnh Huyên rất giống nhau.

“Không phải Chu Lãnh Huyên.” Nhưng trong nháy mát Diệp Tinh liền hủy bỏ ý nghĩ này.

Mặc dù giống, nhưng hai người vẫn có chút khác biệt.

“Giao điện thoại ra đây, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của anh.” Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh trước mắt, âm thanh lạnh như băng vang lên.

“Vũ Huyên, sao vậy?”

Bên cạnh, lại có hai người quay đầu lại, nghi ngờ hỏi.

Hai người này, một nam một nữ, nhìn qua cũng chỉ hai mươi mấy tuổi.

“Không thấy điện thoại của tôi nữa.” sắc mặt Chu Vũ Huyên có chút khó coi nói.

“Không thấy điện thoại di động?” Hai người nhất thời nhìn về phía Diệp Tinh, chàng trai tiến lên một bước, nói: “Nhóc con, tuổi không lớn nhưng lại trộm điện thoại, giao ra đi.”

Thấy vậy, Diệp Tinh khẽ nhíu mày, hắn lắc đầu nói: “Điện thoại của cô không phải tôi lấy.”

“Phía trước là hai người chúng tôi, phía sau chỉ có cậu, điện thoại không phải ngươi lấy, thì ai lấy?” Có vẻ như chàng trai muốn biểu hiện trước mặt Chu Vũ Huyên, trực tiếp tiến lên nói.

Thanh niên thân thể cường tráng, cả người đều là cơ bắp, mắt nhìn Diệp Tinh còn mang theo vẻ khinh thường, nói: “Trẻ tuổi như vậy, chắc hẳn còn là học sinh. Thời gian này không ở trường học, lại tới chỗ này? Điều này chứng minh cậu không biết phấn đấu. Cậu nói mình không lấy, vậy thì đưa balo ra đây để bọn tôi kiểm tra một chút. Nếu như không có, vậy chứng tỏ cậu trong sạch.”

Chàng trai Trần Dương có vẻ rất hài lòng đối với phân tích của mình, khinh thường Diệp Tinh.

Diệp Tinh nhìn chàng trai, không ngắt lời anh ta, nghe anh ta nói xong, tâm trạng không có chút dao động nào, hắn bình tĩnh hỏi: “Anh là cái thá gì? Cũng muốn kiểm tra đồ của tôi?”

Trong thời kỳ đen tối, nếu Trần Dương dám thể hiện như vậy, hắn đã sớm tát cho một phát chết luôn.

Nghe vậy, sắc mặt Trần Dương nhất thời âm trầm.

“Tôi thấy rõ ràng là cậu có tật giật mình, không dám để cho chúng tôi kiểm tra!” Bên cạnh Chu Vũ Huyên, cô gái tên Hoàng Dao Dao lớn tiếng nói.

“Cô mất đồ liền muốn kiểm tra balo của tôi?” Diệp Tinh nhìn Hoàng Dao Dao, sờ túi, nói: “Xin lỗi, đồ của tôi không thấy nữa, tôi hoài nghi ở trong túi xách của cô, bây giờ đưa balo cho tôi kiểm tra một chút đi.”

“Nói bậy! Tôi ở trước mặt cậu, sao có thể trộm đồ của cậu.” khuôn mặt nhỏ của Hoàng Dao Dao đỏ bừng tức giận.

Diệp Tinh bình tĩnh nói: “Tra một chút chẳng phải sẽ biết à?”

Hắn lắc đầu nói: “Bây giờ cô là có tật giật mình, không dám để tôi kiểm tra đúng không?”

“Cậu!!” Hoàng Dao Dao bị nói đến không thể nói lại, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng.

“Có thể biện luận tốt như vậy, đáng tiếc không dùng và việc tử tế.” Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh, lắc đầu tiếc hận nói: “trước đó tôi đã nói rồi, cậu giao điện thoại ra, tôi có thể cam đoan không truy cứu trách nhiệm của cậu, hơn nữa sẽ mua lại với giá một vạn tệ. Đối với cậu mà nói, trộm điện thoại cũng là vì tiền, tiền chắc quan trọng với cậu hơn một chút. Trong chiếc điện thoại đó có một ít đồ quan trọng với tôi, tôi không thể mất. Nếu mất, tôi sẽ ra giá tương ứng lấy lại.”

Cô nói rất rõ ràng, cô nguyện ý dùng 10 nghìn mua lại điện thoại trong tay Diệp Tinh, hơn nữa sẽ không truy cứu trách nhiệm.

Nhưng nếu Diệp Tinh vẫn tranh cãi, cô nhất định sẽ chọn lựa hành động.

Chương 28: Chiến Hoàng Hoàng Viêm.

“Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, giao điện thoại ra, tôi sẽ cho cậu 10 nghìn, sự việc kết thúc tại đây.” Chu Vũ Huyên trầm giọng nói.

“Tôi nói còn chưa đủ rõ à? Tôi không lấy điện thoại của cô, cô nghe không hiểu sao?” Diệp Tinh khẽ nhíu mày.

“Vũ Huyên, nói nhiều với cậu ta làm gì, chờ tôi bắt cậu ta, hai người kiểm tra balo cậu ta, xem cậu ta còn cãi thế nào?” trên mặt Trần Dương mang theo vẻ dữ tợn, trực tiếp tấn công Diệp Tinh.

Trần Dương tập gym, cả người đều là cơ bắp, trông có vẻ rất mạnh.

Hắn huy động quả đấm, nhìn qua rất có dáng vẻ.

Diệp Tinh thấy Trần Dương tấn công, sắc mặt ngay lập tức lạnh xuống, tay phải hắn trực tiếp giơ ra, sau đó vừa đúng lúc đụng vào nắm đấm của Trần Dương.

“Tên nhóc, thật là không biết tốt xấu, Vũ Huyên đã nói sẽ cho cậu 10 nghìn, cậu lại còn không biết điều.” Trần Dương cười nhạt.

Nhưng mặt anh ta biến sắc trong nháy mắt, khi quả đấm tiếp xúc với bàn tay Diệp Tinh, ngay lập tức cả cơ thể không cách nào cử động.

“Cái gì?” sắc mặt Trần Dương khẽ biến, anh ta lại đấm thêm một phát, nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Tùy ý vu cáo, vu cáo không thành liền ra tay, đây chính là phương pháp xử lý của các người?” Diệp Tinh lạnh lùng nói.

Sống lại, gặp chuyện gì hắn cũng rất kiềm chế, nhưng hắn không truy cứu, những người này vẫn còn cố tình xông lên.

“Rầm!”

Chân phải nhanh chóng đá ra, vừa vặn đá vào ngực Trần Dương, nhất thời sắc mặt Trần Dương vì đau mà đỏ bừng, thân thể giống như con diều, bị Diệp Tinh đá bay ra xa mấy mét, thân thể nặng nề đập xuống đất.

Ngũ tạng lục phủ đã hoàn thành rèn luyện, hiện tại sức mạnh của Diệp Tinh gấp người bình thường ba, bốn lần, cho dù là một con trâu cũng sẽ bị hắn đánh lui.

“A!!!” Trên đất, Trần Dương nhất thời hét thảm, co rúm giống như con tôm, ngực đau đớn khó mà nhịn được

“Trần Dương.” sắc mặt Chu Vũ Huyên và Hoàng Dao Dao khẽ biến, nhanh chóng chạy tới.

Thân thủ Trần Dương các cô đều biết, không nghĩ tới vậy mà chẳng chịu nổi một đấm trong tay Diệp Tinh.

“Một cước đá người bay xa mấy mét? Sức mạnh này phải lớn thế nào chứ?”

Xung quanh một số người chú ý tới tình huống bên này, không nhịn được bàn tán.

Mặt Hoàng Dao Dao lộ vẻ sợ hãi liếc nhìn Diệp Tinh, mà Chu Vũ Huyên thì nhìn chằm chằm Diệp Tinh, không hề sợ hãi, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh cũng có chút tức giận, nói: “Chúng tôi sẽ báo cảnh sát, cậu không lấy được điện thoại đâu.”

“Ngu ngốc.” trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: “Cô nói điện thoại là do tôi lấy? Vậy lấy ra chứng cứ ra? Không có chứng cứ thì cút xa một chút.”

Hiện giờ là pháp trị xã hội, xung quanh có rất nhiều người, hắn cũng không thể tiêu diệt mấy người Chu Vũ Huyên, Trần Dương này được.

“Cậu!!!” Chu Vũ Huyên tức giận nghiến răng, khuôn mặt cô xuất chúng, đi tới đâu cũng là tiêu điểm, được mọi người theo đuổi, trong lòng vô cùng kiêu ngạo, nào có nam sinh nào dám mắng cô?

Diệp Tinh không để ý đến, hắn bỏ mặc mấy người này, trực tiếp đi tới phía trước mua bản đồ.

“Dao Dao, gọi điện thoại cho chú Hải.” sắc mặt Chu Vũ Huyên rất khó coi, sau đó trầm giọng nói.

“Được.” Hoàng Dao Dao lập tức gật đầu, bấm điện thoại.

Nhưng mà, vừa định ấn số, xa xa có hai người nhanh chóng chạy tới.

Người tới là một nam một nữ, lúc này nữ sinh nhìn Chu Vũ Huyên, lập tức nói: “Vũ Huyên, trước đó điện thoại của cậu bị trộm, bọn tôi lấy về giúp cậu rồi.”

Nữ sinh nhanh chóng lấy một cái điện thoại ra.

“Điện thoại của tôi?” Chu Vũ Huyên nhìn điện thoại di động, lập tức ngây ngẩn, nói: “Điện thoại cả tôi sao lại ở chỗ cậu?”

“Lúc nãy tôi đang đi trên đường, có một têm trộm bị bắt, trên người anh ta trộm được mấy chiếc điện thoại, khu vụ bảo vệ tra camera, phát hiện tôi và cậu đi cùng nhau, thấy tôi cách đó không xa, liền bảo tôi tới nhận.” Nữ sinh giải thích một chút.

“Hóa ra bị trộm từ trước, nói vậy thì chàng trai vừa rồi không trộm điện thoại.” Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh đang mua bản đồ phía xa, sắc mặt khẽ biến một chút, cảm thấy có chút lúng túng.

Cô phát hiện không thấy điện thoại, theo bản năng hoài nghi Diệp Tinh, lại không tới đã bị mất từ trước.

Mua bản đồ xong, Diệp Tinh liếc nơi này một cái, với thính lực của hắn cũng đã nghe được mấy người nói chuyện.

Có điều, Diệp Tinh cũng không đến đó giễu cợt, mà sải bước rời đi.

Thời gian của hắn rất quý giá, tìm nhân sâm mới là điều quan trọng.

“Chàng trai đó không phải kẻ trộm.” Hoàng Dao Dao thấy Diệp Tinh rời đi, không nhịn được nói.

“Kẻ trộm? Kể trộm nào?” Hai người đến sau tò mò hỏi.

Bọn họ không nhìn thấy chuyện vừa rồi.

“Hừ! Cho không phải kẻ cắp, cũng là một phần tử bạo lực.” Trần Dương cắn răng nói.

Cơn đau từ ngực vẫn truyền tới, trong lòng hắn thề nhất định phải lấy lại mặt mũi.

“Lần này là chúng ta không đúng trước, chuyện này cứ vậy đi.” Chu Vũ im lặng một chút rồi nói.

Trong lòng cô cười khổ, cô cũng không phải là người không phân đúng sai, nhưng điện thoại quả thật rất quan trọng vối cô, phát hiện bị mất trong lòng rất nóng nảy, một mực nghĩ là Diệp Tinh lấy trộm, không nghĩ tới lại vu oan người ta.

Nhìn bóng Diệp Tinh rời đi, cô vẫn muốn nói một câu xin lỗi, nhưng vẫn dừng chân lại.

Mấy người đứng ở chỗ này, không đến mấy phút, nơi này lại có thêm vài người tới, trừ một ông già tóc trắng, còn có người đàn ông mặc đồ rằn ri.

Ba người đàn ông này, người đi đầu tuổi tác gần bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc, khuôn mặt cương nghị.

“Vũ Huyên, sao rồi? Vừa nãy gọi điện thoại nói có người trộm điện thoại của cháu?” Ông già đi tới, nhìn về phía Chu Vũ Huyên nghi ngờ hỏi.

“Chú Hải, đây là hiểu lầm.” Chu Vũ Huyên nói, có chút ngại ngùng.

“Hiểu lầm?” Trần Hải có chút nghi ngờ, ông lại nhìn dnasg vẻ Trần Dương đang co rúm, nhíu mày nói: “Trần Dương, con sao thế?”

Mặt mũi Trần Dương nhăn nhó, nói: “Ba, vừa bị một tên ngóc ngang ngược đánh.”

“Bị đánh?” Sắc mặt ông hơi trầm xuống, nhưng giờ ông cũng không hỏi gì, mà chỉ người mặt chữ quốc, nói: “Giới thiệu với mấy đứa một chút, đây là Hoàng Viêm, bạn chú, các cháu có thể gọi ông ấy là huấn luyện viên Hoàng.”

“Huấn luyện viên Hoàng?” trong mắt mấy người Chu Vũ Huyên tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn tiến lên chào hỏi.

“Trần Hải, tôi còn có nhiệm vụ, chúng tách ra ở đây đi, chờ sau khi tôi xong việc sẽ liên lạc.” Hoàng Viêm nói, tiếng ông ta ầm ầm vang dội, vô cùng mạnh mẽ.

“Được, nhiệm vụ của ông quan trọng.” Trần Hải lập tức gật đầu.

Ba người Hoàng Viêm rời đi, Chu Vũ Huyên hiếu kỳ nói: “Chú Hải, đây là ai? Trông dáng vẻ của chú đối với ông ấy rất khách khí.”

Cô biết thân phận của Trần Hải, đối với loại người như Trần hải mà nói, rất ít người đáng để bọn họ đối đãi như vậy.

“Hoàng Viêm, người của bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là huấn luyện viên cao cấp của bộ đội đặc chủng.” Trần Hải cười nói: “Bình thường chú cũng chỉ có thể đánh mười mấy người, nhưng ông ấy thì khác, cho dù mấy chục người cùng ra tay, sợ rằng đến người Hoàng Viên cũng không đến gần được, là dạng tồn tại có thể lấy một địch trăm đó.”

“Lấy một địch trăm?” trong mắt mấy người Chu Vũ Huyên khẽ chấn động, một người đánh một trăm người, đây quả thực là sự tồn tại giống siêu nhân.

“Rất lâu trước kia chú từng gặp Hoàng Viêm, so tài với ông ấy một chút, có chút giao tình, lần này ngẫu nhiên gặp được. Vũ Huyên, nhà cháu trừ hai chị em cháu ra, thằng nhóc Khôn Tường kia cũng đã mười tám tuổi. Sau này chú liên lạc với Hoàng Viêm một chút, xem xem có thể đưa Khôn Tường vào bộ đội mài giũa một phen hay không, nếu được Hoàng Viêm coi trọng, tiến vào bộ đội đặc chủng, rất có lợi đối với Chu gia các cháu đó.” Trần Hải cười nói.

Chương 29: Quả độc nguyên.

“Chưa chắc Khôn Tường sẽ nghe theo sự sắp xếp?” Chu Vũ Huyên nghĩ tới em trai mình, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.

Nói mấy câu, Trần Hải lại nhìn con trai mình, nhíu mày nói: “Không tiền đồ, bảo con luyện một chút quyền cước của gia tộc pcn không chịu, giờ chịu thiệt đã sáng mắt ra chưa.”

“Ba, con cũng vì trút giận cho Vũ Huyên mà.” Trần Dương cắn răng nói: “Chàng trai kia tuyệt đối là một người luyện võ.”

“Đừng nói nhảm, sau này mỗi ngày con bỏ ra mấy tiếng luyện quyền pháp.” Trần Hải trầm giọng nói: “Bị bắt nạt, tự mình tìm lại mặt mũi.”

Rõ ràng Trần Dương có chút sợ hãi ba mình, đành phải đồng ý.

~~~

Trong núi Trường Bạch, Diệp Tinh đang một thân một mình đi lại.

“Tiểu Hắc.”

Hắn đi tới một nơi, sau đó trực tiếp kêu một tiếng, nhất thời một con bọ cánh cứng màu đen nhỏ chừng ngón cái bò tới bả vai hắn.

Tiểu Hắc, đây là tên mà hắn đặt cho trùng tầm bảo.

“Chít chít!”

Trùng tầm bảo kêu lên hai tiếng, truyền cho Diệp Tinh một ít tin tức, nó không cảm ứng được bảo vật gì ở xung quanh.

“Bắt đầu tìm!”

Nhìn khu vực mênh mông trước mắt, Diệp Tinh hít sâu một hơi. Hắn bắt đầu tiến tới một khu vực.

Trùng tầm bảo bây giờ vẫn còn nhỏ, phạm vi tìm kiếm không lớn lắm, hắn cũng chỉ có thể tốn thời gian đi từng nơi một thăm dò.

~~~

Thời gian nháy mắt đã qua hai ngày.

Tronng ba lô của Diệp Tinh hầu như đều là thịt bò khô và thức ăn nhiều năng lượng, đói có thể trực tiếp lấy ra sử dụng.

“Hai ngày, vẫn không có bất kỳ phát hiện gì.” Diệp Tinh nhìn khu vực rộng lớn xung quanh.

Hai ngày, hắn vẫn luôn tìm kiếm không ngừng nghỉ.

Ăn một chút, Diệp Tinh tiếp tục tiến về trước.

“Chít chít chít chít!”

Tới khi đến một địa phương gần đó, trùng tầm bảo bỗng nhiên kêu lên.

“Ở phía xa có bảo vật xuất hiện?”

Trong lòng Diệp Tinh động một cái, nhanh chóng chạy về hướng mà trùng tầm bảo cảm ứng được.

Rất nhanh hắn đã tới một nơi, nơi này có một ít cây cối khô héo, trong bụi rậm còn có một chút cỏ dại phất phơ, trong đó trên ba bụi cây có vài quả nhỏ.

“Đây là… quả độc nguyên?” Nhìn trái cây, sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.

Quả độc nguyên cũng là một loại trái cây thông dụng trong thời kì đen tối, bản thân là vật kịch độc, nhưng nếu vận dụng tốt, sẽ là một loại bảo vật giải được bách độc.

“Núi Trường Bạch vậy mà lại có quả độc nguyên? Tồn tại trước cả khi thời kì tận thế đen tối giáng xuống ư?” trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Kiếp trước, trước khi ngày tận thế đen tối bùng nổ, hắn chỉ là một người bình thường, phương diện tiếp xúc rất nhỏ.

Đến thời kỳ đen tối, hắn mới biết một chút tin tức. Nhưng khi đó tất cả mọi người đều cho rằng phần lớn bảo vật trên trái đất đều từ bên trong tám cây trụ đen không? lồ kia mà ra.

Nhưng hiện tại hắn liên tục gặp được linh huyền thảo, trùng tầm bảo, quả độc nguyên, điều này chứng minh bản thân Trái Đất cũng tồn tại những bảo vật này.

Trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, nhưng động tác của Diệp Tinh cũng không ngừng, nhanh chóng tiến về trước, rất nhanh đi tới bên cạnh độc nguyên quả, trực tiếp hái xuống.

Vù!

Nhưng mà, vào lúc hắn hái, xa xa một bóng dáng giống một con báo săn, tốc độ nhanh đến doạ người, cũng tiến gần về phía hắn.

Nơi đó thậm chí có tiếng xé gió vang lên.

“Tốc độ thật nhanh!”

Sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến, vội vàng hái quả độc nguyên, nhưng lúc hái đến bụi cây thứ ba, người kia cũng đã đến gần, tay phải trực tiếp chộp tới.

“Hừ!”

Diệp Tinh hừ lạnh một tiếng, tay trái không thay đổi, tiếp tục hái, mà tay phải hắn sớm đã có chuẩn bị, hung hăng đánh về phía trước.

“Rầm!”

Một tiếng nặng nề vang lên, sắc mặt Diệp Tinh chợt biến, hắn cảm thấy sức mạnh không? lồ tấn công tới, vậy mà cơ thể hắn không chịu nổi, không ngừng lùi về phía sau.

Lùi lại tận mười mấy bước, hắn mới ngừng lại.

“Sức mạnh thật lớn.” Một giọng nói trầm trầm vang lên, không xa một đàn ông trung niên mặc đồ rằn ri đang đứng thẳng.

Mà vị trí ông ta đứng cũng là vị trí của quả độc nguyên.

Va chạm vừ rồi, người đnà ông một bước cũng không lùi.

Diệp Tinh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, con ngươi hơi co rút một cái.

“Chiến hoàng Hoàng Viêm?”

Hoàng Viêm, ông ta nhanh chóng nổi dậy trong thời kỳ đen tối, thực lực lớn mạnh, sớm đã đạt tới Hoàng Cảnh, hơn nữa còn được công nhận là cường giả thứ hai của Hoa Hạ.

Cho dù khắp trái đất, thực lực cũng có thể xếp vị trí thứ năm!

“Ông là ai?” Dù trong lòng chấn động, nhưng sắc mặt Diệp Tinh không thay đổi, giả vờ không quen biết hỏi.

“Hoàng Viêm.” Người đàn ông trung niên đi tới, mỉm cười nói.

“Ta tên Diệp Tinh.” Diệp Tinh bình tĩnh nói, lúc này trong lòng hắn lại có chút kích động.

Kiếp trước mặc dù hắn cũng đạt tới Hoàng Cảnh, nhưng so với chiến hoàng đứng ở đỉnh cao nhất của Hoàng Cảnh cường giả này mà nói, căn bản không thể so sánh.

Hoàng Viêm nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói: “Trông sức lực của cậu khá lớn đó, có hứng thú gia nhập quân đội không, tôi có thể khiến cho thực lực của cậu tăng thêm một bậc nữa.”

“Không cần.” Diệp Tinh cố làm ra vẻ trầm tư, lắc đầu một cái.

Hoàng Viêm là huấn luyện viên bộ đội đặc chủng của Hoa Hạ, tin tức này kiếp trước rất nhiều người đều biết.

“Đáng tiếc.” Thấy Diệp Tinh không đồng ý, Hoàng Viêm than thở, ông ta cũng không nói tiếp đề tài này nữa, mà nhìn về phía quả độc nguyên trong tay Diệp Tinh, nói: “Diệp Tinh, trái cây này dối với tôi mà nói có chỗ dùng, không biết có thể bán cho tôi một quả không?”

Quả độc nguyên đã bị Diệp Tinh lấy được, ông ta còn chưa đến mức ra tay cướp đoạt.

“Có thể.” Diệp Tinh suy nghĩ một chút, hắn trực tiếp đưa một quả tới, nói: “Tặng ông một quả.”

Bây giờ nhu cầu của hắn với quả độc nguyên không lớn, nhưng một quả độc nguyên có thể giải được rất nhiều độc tối, giờ dùng một viên để kết giao với Hoàng Viêm, rất đáng giá.

“Vậy tôi từ chối thì bất kính.” Hoàng Viêm hơi do dự một chút, ngay sau đó cười nói.

Ông ta nhận lấy quả độc nguyên, lại lấy ra một cái danh thiếp, đưa cho Diệp Tinh nói: “Đây phương thức liên lạc của tôi, nếu như cậu đổi ý muốn nhập quân đội ý, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi. Nơi đó của tôi có cách tăng sức mạnh tốt nhất.”

Theo ông ta thấy, sức lực của Diệp Tinh lớn như vậy theo lý nên nhận được đào tạo tốt nhất.

“Tôi suy nghĩ một chút.” Diệp Tinh nhận lấy danh thiếp.

“Ha ha, vậy tôi sẽ đợi tin tốt của cậu.” Hoàng Viêm cười to nói.

Nói mấy câu, Hoàng Viêm liền sải bước đi về một hướng khác.

Cầm lấy danh thiếp, khóe miệng Diệp Tinh nở một nụ cười.

Hắn gặp được cường giả tiếng tăm lừng lẫy kiếp trước ở nơi này, hơn nữa chiến hoàng còn mời hắn.

Tất nhiên, Diệp Tinh có kinh nghiệm tu luyện của kiếp trước, có khả năng gia nhập bộ đội đặc chủng.

“Không biết trong khoảng thời gian tiếp theo mình có thể gặp được cường giả nổi tiếng khác không?” Lúc này trong lòng hắn thầm nói, trong mắt còn tản ra một chút ánh sáng.

Sống lại một đời, trong lòng hắn cũng có tự tin, một đời này chưa chắc hắn sẽ yếu hơn Hoàng Viêm!

~~~

Rời khỏi nơi này, Diệp Tinh tiếp tục tìm kiếm, lần này khoảng một ngày sau, trùng tầm bảo lại phát hiện ra một nơi tồn tại bảo vật.

“Chít chít!”

Tiểu Hắc vội vàng kêu, thúc giục Diệp Tinh nhanh chóng đi về một nơi khác.

“Linh lực nơi này so với những nơi khác hình như nồng đậm hơn nhiều?” Diệp Tinh đi về phía trước, cảm nhận linh lực xung quanh.

Hắn nhanh chóng đi tới một nơi, trước mắt là một núi đá lớn.

Chương 30: Thực Lực Tăng Nhanh.

“Linh lực nồng đậm hơn!” Diệp Tinh cảm nhận một chút.

Tu luyện lâu ngày, giờ đây lực cảm giác của hắn càng thêm nhạy bén.

“Chít chít!” Trùng tầm bảo tiểu Hắc ngừng ở bên cạnh Diệp Tinh, không ngừng lớn tiếng kêu.

“Phía dưới có đồ sao?” trong lòng Diệp Tinh động một cái, hắn quét mắt liếc nhìn bốn phía, cẩn thận dò xét.

“Hình như ở pdưới nham thạch?”

Hắn suy nghĩ một chút, tya phải nắm lại bắt đầu đập xuống đất.

“Rắc rắc!”

Từng tiếng vang dòn giã, mặt đất bắt đầu xuất hiện từng vết nứt nhỏ.

Nếu như hòn đá cỡ nhỏ, Diệp Tinh có thể phá huỷ rất dễ dàng, nhưng mặt đất nơi này toàn bộ đều là nham thạch nối liền thành một thể, tất nhiên rất khó đào xuống.

Tay như cái búa đấm nửa tiếng, khu vực mặt ngoài nham thạch tróc ra một ít, lại trôi qua một tiếng, bỗng nhiên có một cỗ linh lực nồng đậm đập vào mặt, một ít nham thạch có màu vàng kim xuất hiện ở trước mắt hắn.

“Đây là… Linh thạch?” trong lòng Diệp Tinh động một cái, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, tiếp đó mừng như điên.

Một đường tu luyện, vừa mới bắt đầu chính là hấp thụ linh khí, rèn luyện cơ thể mình, trong quá trình này có một số bảo vật có thể tăng nhanh hiệu quả rèn luyện, trong đó linh huyền thảo, linh thạch là một loại trong đó.

“Nghe đồn trên trái đất một số địa phương linh lực ngưng tụ sẽ từ từ tạo thành linh thạch, nhưng những địa phương đó cực kỳ ít, không nghĩ nơi này lại có.”

Kiếp trước Diệp Tinh từng thấy linh thạch, nhưng chưa từng sử dụng.

Hơn nữa những cái linh thạch kia đều từ trong trụ đen không? lồ mà ra, vốn không phải do bản thân Trái Đất sinh ra.

“Quả độc nguyên, linh thạch, xem ra Núi Trường Bạch với phức tạp hơn trong tưởng tượng rất nhiều.”

Diệp Tinh nói thầm.

“Đúng rồi, kiếp trước ngày tận thế đen tối giáng xuống, một thế lực lớn mạnh trực tiếp đóng quân trên núi Trường Bạch, chẳng lẽ núi Trường Bạch thật sự có gì đó đặc biệt?”

Bây giờ trong lòng hắn có một loại cảm giác kỳ quái, Trái Đất cho tới nay có vẻ như không đơn giản như hắn tưởng tượng.

“Trừ núi Trường Bạch, hình như những địa phương khác cũng có thể tồn tại một ít cơ duyên.” Hắn nhớ lại nơi các thế lực lớn đóng quân ở kiếp trước.

Mấy giây sau, Diệp Tinh thu lại tâm trạng, lúc này trong mắt hắn tràn đầy kích động.

“Không quan tâm tới những cái khác, nếu là linh thạch, vậy thì mình cứ lấy đã rồi nói sau.” Hắn bắt đầu đào xới.

Cho dù trái đất có thần bí tới đâu, cũng chẳng liên quan gì tớ hắn, hắn chỉ biết hiện tại những linh thạch này có thể khiến thực lực của hắn tăng lên là được.

Nhưng mà, đào chưa được bao lâu, hắn liền từ bỏ.

“Những linh thạch này có quá nhiều tạp chất, đoán chừng thể tích của nó rất lớn, mình cũng không thể đào một tảng đá lớn như vậy chuyển đi chứ?” Diệp Tinh nhíu mày.

Phía dưới nham thạch có chỗ màu vàng nhiều hơn một chút, nhưng rất ít, phân bố không đều nhau.

Nếu như không phải cảm nhận được linh lực, Diệp Tinh cũng chỉ xem đống linh thạch này thành tảng đá có chút màu vàng thôi.

Diệp Tinh suy nghĩ một chút, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, tay phải chạm vào linh thạch, vận chuyển tinh hỏa quyết.

Vù…

Nhất thời, một cỗ linh lực nồng đậm xông tới, bắt đầu tràn vào thân thể hắn, chạm tới hạt giống linh lực, ngay sau đó lại khuếch tán tới những bộ phận khác.

“Linh lực này nồng đậm hơn bình thường mình hấp thụ cả chục lần!”

Cảm nhận nồng độ của linh lực một chút, trong lòng Diệp Tinh kích động.

Dưới sự khống chế của hắn, linh lực được hấp thụ bắt đầu nhanh chóng lan tới tất cả các khu vực trong cơ thể hắn.

Nếu như là lần đầu tiên rèn luyện, chắc chắn cẩn thận từng li từng tí, không dám làm như vậy, nhưng kiếp trước cuối cùng Diệp Tinh cũng đạt tới cấp độ Hoàng Cảnh, cảnh giới Luyện Thể hắn đã trải qua nguyên vẹn một lần, cho nên không lo lắng không khống chế được linh lực.

Mặc dù thân thể rèn luyện không thể gấp gáp cầu thành, nếu không rất dễ đối tạo thành tổn thương cho thân thể, nhưng dưới linh lực nồng đậm, cũng có phương pháp rèn luyện chuyên môn, không cần lo lắng quá nhiều.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tiếng… hai tiếng…

Mà Diệp Tinh vẫn luôn ở nơi này, tiến độ rèn luyện xương cốt đang không ngừng tăng lên.

Rất nhanh, thời gian đã trôi qua mười tiếng!

Lúc này trời đã tối rồi, Diệp Tinh vẫn đang ngồi khoanh chân, bỗng nhiên hắn đứng dậy.

“Bùm bùm!”

Hoạt động thân thể một chút, nhất thời, trên người hắn truyền tới từng trận xương cốt giòn vang.

“Giai đoạn thứ hai Luyện Thể – xương đã rèn luyện xong!”

Trong màn đêm đen tối, trong mắt Diệp Tinh lại tản ra một chút ánh sáng khiếp người.

Theo suy đoán của hắn, muốn rèn luyện xương hoàn toàn, ít nhất cần hơn một tháng thời gian, hiện tại dưới sự hỗ trợ của linh lực nồng đậm, Diệp Tinh chỉ tốn mười tiếng ngắn ngủi đã hoàn thành!

“Nhưng độ nồng đậm của linh lực nơi này đã giảm xuống rồi.” Diệp Tinh nhìn phần lớn nham thạch đã đổi thành màu xám tro than thở.

Lúc này linh lực ẩn chứa bên trong linh thạch đã không còn nhiều.

Nghỉ ngơi một tiếng, Diệp Tinh tiếp tục ngồi khoanh chân, hấp thụ linh lực.

Xương rèn luyện xong, giờ hắn muốn rèn luyện kinh mạch.

Kinh mạch, phân thành hai loại chính kinh và kì kinh.

Chính kinh có mười hai đường, thủ túc tam âm kinh và thủ túc tam dương kinh, hợp thành mười hai kinh mạch, là đường vận hành chủ yếu của máu.

Kỳ kinh có tám mạch, tức đốc, nhâm, xung, đới, âm kiều, dương kiều, âm duy, dương duy, cũng chính là kì kinh bát mạch mà người ta thương nói.

Kinh mạch phân bố toàn thân, rèn luyện độ khó so với xương chỉ có hơn.

Linh lực không ngừng tiến vào thân thể, Diệp Tinh đang không ngừng luyện hóa, thông qua hạt giống linh lực từ đó đánh úp về phía kinh mạch.

Rất nhanh lại trôi qua sáu tiếng.

“Linh lực dùng hết rồi?” Sáu tiếng sau, Diệp Tinh mới ngừng lại.

Hắn cảm nhận linh lực xung quanh một chút, lúc này linh lực khu vực này đã không khác gì những khu vực khác.

“Kinh mạch rèn luyện được một phần nhỏ, nhưng mà, điều này đã hoàn toàn nằm trong dự liệu của mình!”

Trên mặt Diệp Tinh ngập vẻ vui mừng, trong thời gian mười mấy tiếng, thực lực của hắn từ bắt đầu luyện xương, đến hiện tại đã hoàn toàn luyện xong xương, thậm chí kinh mạch cũng rèn luyện được một phần nhỏ.

Nắm chặt quả đấm, Diệp Tinh cảm thấy sức mạnh của cơ thể mình tăng mạnh, hắn nhảy lên một cái, vậy mà nhảy lên cách mặt đất mười mét.

Hắn nhặt một hòn đá vụn lên, đấm một phát, hòn đá nhất thời bị đấm nát, thậm chí có một ít đã hoàn toàn biến thành bột.

“Thực lực lại tăng lên rất nhiều!”

Diệp Tinh cảm nhận sức mạnh của mình, lúc này sức mạnh của hắn ít nhất là gấp bảy lần người bình thường!

Sức mạnh to lớn như vậy hoàn toàn chính là mãnh thú hình người!

Tâm niệm vừa động, Diệp Tinh nhanh chóng chạy về phía xa. Tốc độ này cực nhanh, cho dù quán quân Olympic chạy nước rút tốc độ cũng thua xa.

Nếu bây giờ hắn tham gia thế vận hội, đoạt được hạng nhất dễ như trở bàn tay.

“100m không tới 9 giây.”

Diệp Tinh tính toán tốc độ một chút, trong lòng vui sướng.

Lúc này hắn Luyện Thể còn chưa hoàn thành một nửa, Luyện Thể thật sự kết thúc, thực lực của hắn sẽ đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi.

“Một lát nữa trời mới sáng, nghỉ ngơi một chút!”

Sau khi thả lỏng, nhất thời Diệp Tinh cảm thấy một trận mệt mỏi, hấp thụ nhiều linh lực một lúc như vậy, thực tế đối với hắn vẫn là gánh nặng rất lớn.

Nếu không phải hắn không chuẩn bị ở chỗ này thời gian dài, chắc chán sẽ chia ra nhiều lần hấp thụ để đạt được hiệu quả tối ưu.

“Thời gian tiếp theo không vội rèn luyện kinh mạch, lấy củng cố làm chủ.”

Sau khi quyết định xong, Diệp Tinh bắt đầu nghỉ ngơi.

~~~

Mặt trời mọc lên, xua tan bóng tối, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu lên vạn vật.

Lúc này Diệp Tinh yên lặng đứng ở một nơi, thân thể hắn nhìn qua rất thon dài, khỏe mạnh, theo Luyện Thể tăng lên, thân thể cũng đang không ngừng cải thiện.

Cả người tràn đầy một loại hơi thở dương cương.

“Rầm!”

Bỗng nhiên, Diệp Tinh huy động nắm đấm, trong không khí không ngừng truyền tới từng tiếng nổ sập.

Đây là một loại quyền pháp cơ sở kiếp trước hắn vẫn thường xuyên luyện tập.

Đợi luyện xong quyền pháp, Diệp Tinh tiếp tục xách balo lên đường tìm kiếm nhân sâm.

~~~

Cách khu vực này không xa, có một đoàn người đang đi, chính là nhóm người Chu Vũ Huyên, Trần Dương lúc trước phát sinh mâu thuẫn với Diệp Tinh..

Lúc này ba Trần Dương là Trần Hải cũng ở đây.

“Chú Hải, lần này chúng ta tới tìm nhân sâm, nhưng đến giờ vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì.” Chu Vũ Huyên tiến lên, lau mồ hôi trên trán rồi nói.

Bọn họ đã tìm ở chỗ này mấy ngày, nhưng không thu hoạch được gì.

“Tìm một chút, nơi này lớn như vậy, nhất định có nhân sâm trăm năm trở lên.” Trần Hải nói: “Mà rời nơi này tới những địa phương khác, tỉ lệ tìm được cơ hồ gần như không có.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay