1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn
  4. Tập 3: Tay Không Bắt Sói (c21-c30)

[Dịch] Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Tập 3: Tay Không Bắt Sói (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21. Tay Không Bắt Sói

Từ lúc khai giảng tới nay đã là 20 ngày rồi, mọi người hầu như ngày nào cũng ăn uống ở căn tin, ai cũng nhớ hương vị quê nhà cả. Mọi người nghe thấy Trần Giang Hà nói đầu bếp là người quê họ, đôi mắt của mọi người lập tức sáng lên, cộng với việc Trương Minh Kiệt mời khách, ai nấy cũng hào hứng.

Nói đi là đi, Trần Giang Hà dẫn đường, anh dẫn mọi người đi thẳng tới quán ăn “Lan Quế Phường”.

Sau khi bước vào trong, Trần Giang Hà quen cửa quen nẻo mà nói cho một phòng riêng, sau đó cầm thực đơn lên gọi đồ ăn, nhưng mà anh chỉ ăn vài miếng đã kiếm cớ để rời khỏi phòng.

“Giang Hà, đồ ăn còn chưa lên hết mà.”

Tần Thiệu Hải đi theo Trần Giang Hà ra khỏi phòng:

“Cậu đi đâu vậy, có cần tôi đi cùng không.”

“Không cần đâu, tôi có chút việc riêng.”

Trần Giang Hà cười từ chối, anh sải bước đi thẳng. Anh không có hứng thú với bữa tiệc liên hoan này, có thể chơi Trương Minh Kiệt một vố, mời mọi người ăn một bữa ngon, buổi tiệc này đã coi như viên mãn rồi. Anh nên đi làm việc riêng của mình.

Lúc này, Trương Minh Kiệt đi tới kéo Tần Thiệu Hải vào lại trong phòng:

“Đừng quan tâm tới cậu ta, chúng ta ăn thôi.”

Tuy rằng trên mặt cậu ta nói chuyện này rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra trong lòng lại đang rỉ máu, số tiền cho bữa ăn này bằng cả tiền sinh hoạt trong một tháng của cậu.

Trần Giang Hà hút một điếu thuốc, sải bước vào lại trong trường. Anh đi thẳng tới chỗ đình nghỉ mát, xé đơn tuyển dụng kia xuống. Sau đó tìm một quầy bán đồ ăn vặt, gọi điện thoại hỏi thăm địa chỉ công ty xong liền chạy qua.

Công ty đó nằm cách cổng lớn trường đại học khoảng 2km.

Trần Giang Hà đi xung quanh tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy vị trí cụ thể của công ty 9527 kia.

“Xin chào, cậu tới đây để phỏng vấn hả? Xin hãy đi tới trước quầy để đăng ký.”

Người đứng ở quầy là một cô gái mập mạp, lúc cười có hai lúm đồng tiền, vẻ ngoài trông khá giống nữ diễn viên hài rất nổi tiếng sau này – Giả Linh.

Trần Giang Hà đi tới trước quầy điền đơn đăng ký, sau đó anh đợi khoảng 5 phút.

Một người phụ nữ đi tới, thấy anh liền hỏi:

“Cậu là học sinh bên trường Trung Đại?”

“Không phải.”

Trần Giang Hà lắc đầu, anh thấy sắc mặt người phụ nữ trung niên kia lạnh xuống, kinh ngạc hỏi:

“Chỗ này chỉ tuyển sinh viên trường Trung Đại?”

“Cũng không hẳn, chỉ là trọng tâm thị trường hiện tại của chúng tôi là ở đại học Trung Đại. Nếu như cậu không phải là sinh viên của Trung Đại, vậy thì thành thật xin lỗi.”

Người phụ nữ kia nói thẳng.

Trần Giang Hà nhíu mày:

“Nhất định phải là sinh viên Trung Đại mới có thể mở rộng thị trường ở Trung Đại ư? Đây là quy định của công ty?”

“Công ty không có quy định này, nhưng mà chúng tôi nhìn theo góc độ thực lực để lựa chọn người ưu tú, sinh viên Trung Đại là lựa chọn hàng đầu.”

“Đương nhiên, nếu như cậu đủ ưu tú, chúng tôi vẫn có thể hạ yêu cầu xuống.”

Người phụ nữ trung niên lấy ra những lý do rất thường thấy, đầu tiên là tỏ vẻ khoan dung, sau đó là hạ thấp yêu cầu, như thế sẽ có thể nhẹ nhàng nắm chặt lấy ứng cử viên.

“Nói thẳng ra là mấy người muốn tìm công nhân miễn phí, chơi đùa một khoảng thời gian, có thể ký được hợp đồng thì giữ lại, không được thì cho cút đi, đúng không?”

Trần Giang Hà nói thẳng ra.

Tay không bắt sói, lấy danh nghĩa thử việc để chiêu mộ nhân công miễn phí là mánh khóe mà hiện tại phần lớn các công ty thường dùng.

“Ha ha, từ chơi đùa này quá thô tục, bất kể là làm toàn thời gian hay bán thời gian đều phải thử việc.”

Người phụ nữ trung niên cười ngượng hai tiếng, biến tướng thừa nhận, thuận tiện nói thêm một câu:

“Thử việc không có lương, nhưng mà có trích phần trăm.”

Trần Giang Hà không trả lời, thuận miệng hỏi một chút:

“Chỗ của mấy người có sinh viên trường Trung Đại tới làm việc không?”

“Có một thực tập sinh có năng lực rất mạnh, vừa vào làm được 7 ngày đã ký được 3 hợp đồng.”

Người phụ nữ trung niên nói:

“Chỉ cần đủ ưu tú, việc ký được hợp đồng là chuyện rất dễ dàng.”

“7 ngày 3 hợp đồng…”

Trần Giang Hà cười cười, hỏi tiếp:

“Đãi ngộ chỗ mấy người như thế nào?”

“Làm bán thời gian không có lương cứng, ký kết được với một công ty khác được trích hoa hồng.”

“Hoa hồng này là nhận riêng, hay là có bài kiểm tra chỉ tiêu khác?”

“Chỉ cần ký được một công ty đàng hoàng, không giở trò gì trong đó là có thể nhận được phần trăm.”

“Ngoại trừ trích phần trăm, có những phần thưởng nào khác không?”

“Về thưởng, chờ tới khi cậu ký được đủ nhiều hợp đồng, có thể trực tiếp thảo luận với ông chủ. Sau này, khi được nhận đi làm chính thức, hay thăng chức cũng như thế.”

Nói tới đây, Trần Giang Hà cũng lười hỏi tiếp, trực tiếp nói:

“Cô đi lấy cho tôi 20 bản tuyên truyền của công ty, ba bản hợp đồng, ngày mai tôi sẽ tới báo danh.”

“Tiện đây tôi muốn hỏi một câu, thứ bảy có phải vẫn đi làm bình thường hay không?”

Người phụ nữ trung niên mỉm cười, gật đầu nói:

“Đúng thế, chúng tôi rất chuyên nghiệp, lúc người khác nghỉ ngơi là lúc chúng tôi bận rộn nhất.”

Chương 22. Không Có Hứng Thú

Trần Giang Hà cười, lý do của tư bản lúc nào cũng như thế, vì chuyên nghiệp mà có thể có được vô số nhân công dù mưa gió như thế nào cũng trong trạng thái chờ lệnh suốt 24 giờ, làm việc cả năm không ngừng? Còn người quản lý thì ngày nào cũng ngồi trong phòng làm việc, quan sát số liệu, khoe khoang trên bàn tiệc, đóng kín cánh cửa phòng làm việc lại để chửi người.

Người phụ nữ trung niên quay người đi vào trong văn phòng, không bao lâu sau đã mang một chồng sách tuyên truyền và mấy bản hợp đồng ra, cô đưa cho Trần Giang Hà.

Trần Giang Hà cầm lấy chúng, xoay người rời đi.

Người phụ nữ trung niên nhìn theo bóng dáng anh đi xa dần, sau đó nhìn đơn đăng ký.

“Trần Giang Hà, một cái tên rất khí phách.”

Người phụ nữ trung niên nhìn chữ ký rồng bay phượng múa kia lẩm bẩm một câu, sau đó xoay người đi vào lại văn phòng.

Trần Giang Hà đi ra ngoài, một lần nữa quan sát cửa hàng ở bên đường, anh cảm thấy mình giống như Hoàng đế vừa mới đăng cơ, đang ngắm nhìn hậu cung ba ngàn mỹ nhân của mình vậy.

“Trong một tháng, tranh thủ lấy được tất cả các ngươi.”

Trần Giang Hà thỏa mãn, cầm đơn tuyên truyền, nhanh chân đi tới quán ăn đầu tiên ở bên trái.

“Ông chủ, muốn tìm hiểu một chút về nhóm giao hàng không?”

“Không cần, không cần.”

“Người đẹp, có hứng thú tìm hiểu về nhóm giao hàng hay không, mỗi ngày chỉ cần làm hơn 100 đơn, vừa kiếm tiền lại bớt lo.”

“Không có hứng thú.”

“Anh gì ơi…”

“Cút!”

Bắt đầu liên tục thất bại.

Nhưng cũng đều nằm trong dự liệu.

Tâm tính của Trần Giang Hà rất thận trọng, không tức giận chút nào. Vạn sự khởi đầu nan, làm nghiệp vụ càng phải như vậy. Cho dù có hào quang của trọng sinh thì cũng không có khả năng lập tức thành công được. Chỉ cần tùy ý mở miệng là có thể ký hợp đồng? Điều này chỉ xuất hiện trong sảng văn trên internet mà thôi. Thực tế căn bản không tồn tại.

Trên đỉnh đầu là mặt trời chói chang nóng bức, Trần Giang Hà một buổi chiều đã hỏi thăm tất cả người buôn bán trên con đường này một lần. Chỉ có một người là có suy nghĩ cũng không tệ lắm, vào tiệm nói chuyện nửa giờ, ông chủ vẫn có rất nhiều băn khoăn, không thể lập tức ký ngay.

Việc phát triển nghiệp vụ giao hàng vào năm 2006 có độ khó lớn hơn rất nhiều so với 10 năm sau khi tốt nghiệp đại học ở kiếp trước.

Bởi vì phần lớn mọi người đều sẽ cảm thấy hoài nghi, chống cự với những thứ mới, đặc biệt là những chủ kinh doanh việc ăn uống nhỏ lẻ.

Trần Giang Hà mua chai nước suối, uống ực mấy hớp, đến chỗ bóng mát nghỉ ngơi chốc lát. Sau đó, anh cầm lấy tờ đơn và tiếp tục đi hỏi thăm.

Tận tới tám giờ tối, Trần Giang Hà vốn không tin tà nhưng không thể làm gì khác.

Nhưng cố tình thời tiết lại không tốt, mưa lớn bắt đầu trút xuống. Trần Giang Hà ra ngoài không mang ô, suýt nữa bị xối cho ướt như chuột lột. Cũng may anh chạy nhanh, tránh ở dưới mái hiên một quán hàng.

“Trận mưa này quá lớn, chỗ che mưa đều bị dột.” Trần Giang Hà lầm bầm một câu, muốn chạy về phía trước vài mét, định vào trong cửa hàng phía trước trú tạm.

Anh vừa định nhấc chân, đột nhiên phát hiện mưa trên đầu bỗng nhẹ dần.

“Sao lại là cậu?”

Trần Giang Hà nghiêng đầu, nhìn thấy người che dù cho mình vậy mà lại là Khương Diệc Xu.

“Tớ đang làm việc bán thời gian ở trong tiệm thì nhìn thấy cậu.”

Khương Diệc Xu giơ tay lên, chỉ chỉ về phía quán trà sữa cách đó không xa. Mà dưới ánh nhìn thẳng thắn của Trần Giang Hà, mặt cô có chút đỏ. Cô nghiêng người, tránh ánh mắt của Trần Giang Hà. Nhưng mà, ô trong tay cô có chút nhỏ, vì che cho Trần Giang Hà lại hồn nhiên không có cân nhắc đến việc nửa người của mình đã bị ướt.

“Sao cậu lại né tránh ánh mắt của tôi, không dám nhìn thẳng tôi?” Trần Giang Hà nhìn cô một chút: “Dáng vẻ của tôi đáng sợ lắm sao?”

“Không có.” Khương Diệc Xu lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Tớ nhìn thấy cậu thì sẽ khẩn trương.”

“Tôi không phải đã nói rồi sao, mọi người đều là bạn học cũ. Tôi cũng xem cậu như anh em, hoàn toàn không cần thiết phải khẩn trương.” Trần Giang Hà thở dài.

“Ồ.” Khương Diệc Xu gật đầu.

Trần Giang Hà nhìn chiếc tạp dề cô đang mặc, rõ ràng là phong cách của một người bình thường nhưng khi mặc trên người cô lại có vẻ nhỏ nhắn mềm mại, vô cùng có cảm giác thiếu nữ, có ý vị khác.

Khoảng cách gần như vậy, ánh mắt của Trần Giang Hà có chút không nghe sai khiến, nhìn từ trên xuống dưới một lần. Mắt hạnh long lanh, mũi cao, môi mỏng, dáng vẻ phục tùng lại thẹn thùng thanh thuần. Và sau khi bị nước mưa xối ướt, phần da thịt trắng nõn mềm mại như ẩn như hiện, giống như đang thúc giục nam nhân tiết hormone.

Khương Diệc Xu bị anh nhìn vậy thì có chút hoảng, ánh mắt càng tránh né.

Trần Giang Hà nhìn chăm chú hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, thuận miệng hỏi: “Cậu làm việc bán thời gian tại quán trà sữa chủ yếu là để trải nghiệm cuộc sống đúng không?”

“Ừm.” Khương Diệc Xu gật đầu.

“Ai, cùng là người luân lạc chân trời.”

Chương 23. Yêu Thương Cách Núi Sông, Núi Sông Cũng Có Thể San Bằng

Trần Giang Hà cảm khái một câu, đưa tay nhận lấy cây dù trong tay Khương Diệc Xu, kéo cô vào trong lồng ngực: “Cuộc sống không dễ dàng, hai chúng ta ôm nhau sưởi ấm một chút đi.”

Thân thể của Khương Diệc Xu lập tức cứng đờ, như thỏ con bị kinh sợ, vẻ mặt khẩn trương, gương mặt xinh đẹp đỏ tới tận mang tai. Nhưng mà cô vẫn cúi đầu, không hé răng, cũng không có động lung tung.

Trần Giang Hà ôm lấy thân thể mềm mại này, cảm thấy buổi sáng đùa giỡn cô là thu tiền gốc, bây giờ ôm cô là đang thu lãi, sau đêm này thì khó mà tính được, coi như hòa nhau vậy.

Nhưng mà nghĩ lại, anh cảm thấy nội dung vở kịch này có chút không thích hợp.

Anh trêu chọc người ta một cách trắng trợn như vậy, cho dù không cho anh một cái tát thì cũng nên vùng vẫy một chút chứ.

Người này lại cúi đầu đỏ mặt, dáng vẻ thẹn thùng như một người vợ nhỏ ôn nhu. Anh sao có thể nỡ xem cô là anh em được chứ.

Lúc này, mấy nam sinh che dù đi ngang qua đều dừng lại vậy xem, nhìn chằm chằm vào Trần Giang Hà với vẻ mặt đầy địch ý.

Trần Giang Hà có chút khó chịu, nhấc mí mắt lên, lộ ra vẻ hung ác: “Mẹ nó, cẩu độc thân thì nhìn cái gì, chưa nhìn thấy lưu manh đùa giỡn bao giờ à?”

“…” Mấy nam sinh lập tức sững sờ, thấy anh không dễ chọc liền vội vã rời đi.

“Cậu… cậu ôm chặt quá, tớ khó thở.”

Chốc lát, Khương Diệc Xu cuối cùng cũng nhẹ nhàng đẩy anh một cái.

Trần Giang Hà lui lại mấy bước, mới phát hiện mưa đã nhỏ đi.

“Cho cậu dù, tớ trở về túc xá.” Khương Diệc Xu để lại một câu nói liền xoay người chạy.

Trần Giang Hà muốn nhấc chân đuổi theo, lại phát hiện cô gái nhìn thì nhu nhược kia lại chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Cô nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm mịt mờ.

Trần Giang Hà dứt khoát không đuổi theo nữa, cầm chiếc dù nhỏ mà Khương Diệc Xu cho, tiếp tục đến cửa quấy rầy những chủ cửa hàng kia.

Bởi vì trời mưa cho nên chuyện làm ăn của các cửa hàng vào buổi tối đều rất buồn tẻ. Trần Giang Hà mua hai bao thuốc, sau đó đến cửa từng cửa hàng mời thuốc lá, tán gẫu.

Trò chuyện một chút, đề tài mở ra, các chủ cửa hàng đương nhiên là không còn vẻ lạnh lùng từ chối như hồi sáng nữa. Mọi người đều trở nên khéo nói, thỉnh thoảng cũng sẽ chủ động hỏi thăm về nghiệp vụ giao hàng.

Có người chủ động cho bậc thang, Trần Giang Hà thuận thế leo lên.

Khoảng chín giờ, anh thành công ký được hợp đồng đầu tiên.

Nửa giờ sau, dưới sự giới thiệu của bà chủ ký hợp đồng đầu tiên, anh lại lần lượt ký hợp đồng thứ hai, đơn thứ ba.

Ký xong 3 hợp đồng, Trần Giang Hà hài lòng ngồi xe trở lại trường học.

Trên đường trở về túc xá, anh hít sâu một hơi, cảm giác không khí tối nay cực kỳ mát mẻ, các học tỷ qua đường cũng cực kỳ xinh đẹp. Cuộc sống đại học chính là tốt đẹp như vậy.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, tay các học tỷ xinh đẹp đều có người dắt, mà anh lại cô đơn lẻ bóng.

Lúc đi ngang qua rừng cây nhỏ, trong lúc lơ đãng còn có thể liếc thấy có người đánh dã chiến ở bên trong, âm thanh như có như không truyền tới, quả thực như muốn câu hồn người khác.

Cẩu nam nữ, không biết xấu hổ.

Trong lòng Trần Giang Hà thầm phỉ nhổ, nghĩ rằng sau này nếu như theo đuổi được cô Từ hoặc là Khương Diệc Xu thì nhất định phải thử cảm giác này.

Nhưng mà, nghĩ đến Từ Chỉ Tích, Trần Giang Hà lại có chút đau lòng.

Vốn tưởng rằng sau khi làm lớp trưởng sẽ có thể tiếp cận cô bất cứ lúc nào, không nghĩ đến cô Từ lại cố ý giữ một khoảng cách với anh, có chuyện đều trực tiếp gửi thông báo qua QQ. Trần Giang Hà từng chạy đến phòng làm việc tìm cô vài chuyến nhưng đều vồ hụt.

“Phải nghĩ biện pháp mới được, lừa cũng phải lừa người ra.”

Trần Giang Hà đăm chiêu, theo đuổi con gái chính là như vậy, vượt qua ngọn núi này lại có ngọn núi khác. Sinh viên đại học năm nhất giống như anh muốn theo đuổi được nữ thần cố vấn Từ Chỉ Tích, độ khó không thua gì vượt qua Himalaya.

“Yêu thương cách núi sông, núi sông cũng có thể san bằng.”

Trần Giang Hà nói thầm một câu, thuận tiện bổ sung: “Nếu như em không đồng ý thì anh sẽ đi tìm người khác.”

“Cưỡng ép gieo vần cũng không tệ.”

Trần Giang Hà đốt điếu thuốc, lắc lư trở lại túc xá. Đẩy cửa vào trong thì thấy vắng ngắt. Trần Giang Hà lui ra ngoài liếc nhìn số phòng, xác nhận mình không đi sai chỗ.

“Lão Lưu, làm sao anh lại nằm một mình ở trên giường, những người khác đâu?” Trần Giang Hà đi vào túc xá, hỏi Lưu Đống Lương một câu.

“Lão tứ có hẹn, lão ngũ mở quán, lão nhị và Tiểu Thiên đi net suốt đêm. Nếu như tối nay cậu mà không về thì tôi sẽ trở thành đứa nhỏ bị bỏ lại ký túc xá mất.” Lưu Đống Lương đáp với vẻ mặt không thay đổi, nói xong lại hỏi Trần Giang Hà: “Cậu hôm nay đi đâu thế?”

Chương 24. Anh Đang Dạy Tôi Làm Tra Nam?

“Bạn học cũ tụ họp, thuận tiện tìm một công việc bán thời gian, kiếm chút phí sinh hoạt.”

Trần Giang Hà thuận miệng đáp lại. Anh đi đến bên giường Lưu Đống Lương, cười trêu ghẹo: “Anh mà là một đứa nhỏ sao, sao không nói mình là một đứa bé luôn đi?”

“Tôi cũng muốn nói mình là một đứa bé, nhưng mà không phải vì số tuổi có chút lớn hay sao.” Lưu Đống Lương cười cười, xoay người ngồi dậy từ trên giường, nói lầm bầm:

“Chơi cổ phiếu kiếm tiền nhanh như vậy, cậu còn đi kiếm việc bán thời gian?”

“Cổ phiếu lên xuống thất thường, trước khi vào túi thì đều là hư vô, làm việc bán thời gian kiếm chút tiền giấy nghe sẽ thực tế hơn.” Trần Giang Hà nói.

“Nói vậy cũng đúng.” Lưu Đống Lương gật đầu một cái, hứng thú nói: “Ngày khác nhớ mang tôi đi cùng, tôi cũng muốn ngắm nhìn thế giới một chút.”

“Bớt đi, anh chỉ cần an tâm học tập, sau khi tốt nghiệp trở về nhà thừa kế gia tài chục triệu là được rồi.” Trần Giang Hà cười nói.

“Ha ha, xem thường ai đó.” Lưu Đống Lương cười ha ha một tiếng, nói chắc như đinh đóng cột: “Thừa kế gia sản là biểu hiện của không có tiền đồ, tôi muốn mở một con đường máu về cổ phiếu, trở thành truyền kỳ.”

Nghe nói như vậy, Trần Giang Hà cười không nói. Anh đi đến trước máy vi tính, nhàm chán mở trò chơi Truyền Kỳ ra, sao khi đăng nhập tài khoản thì bắt đầu chơi…

Lưu Đống Lương nghe thấy động tĩnh, dở khóc dở cười mắng: “Trần Giang Hà cậu đúng là, có còn là anh em hay không. Tôi vừa nói muốn trở thành truyền kỳ, cậu đã phát động chém giết?”

“Ha ha, là anh em nên mới chém anh, tránh cho anh trầm luân tại thị trường chứng khoán, càng lún càng sâu.” Trần Giang Hà cười nói với ý vị sâu xa.

“Được rồi, coi như cậu có lương tâm.” Lưu Đống Lương sáp lại gần, nhìn anh chém truyền kỳ, lại thuận miệng hỏi một câu: “Cậu và cô Từ phát triển tới mức độ nào rồi?”

“Lạt mềm buộc chặt, khi nóng khi lạnh.” Trần Giang Hà nói.

“Đây không phải là châm ngôn của tôi sao, nhanh như vậy đã bị cậu học được rồi?” Lưu Đống Lương trợn mắt: “Sau này, nếu như cậu và cô Từ thành đôi thì nhớ cho tôi thêm 10 cân bánh kẹo cưới làm học phí.”

“Không thành vấn đề, nếu như thật sự thành công, tặng anh một xe bánh kẹo cưới đều được.”

Trần Giang Hà cười nói.

Nghe vậy, Lưu Đống Lương đưa tay vỗ vỗ bả vai Trần Giang Hà: “Cố lên, người theo đuổi cô Từ tăng lên không ngừng, phải có chuẩn bị tâm lý, tốt nhất là làm thêm cái kế hoạch dự phòng.”

“Anh đang dạy tôi làm tra nam?” Trần Giang Hà nghiêng đầu nhìn Lưu Đống Lương một cái.

“Chuyện yêu đương mà, liếm cẩu thường xuyên không được chết tử tế, tra nam thường thường cười đến cuối cùng. Rất nhiều người đều phỉ nhổ tra nam, nhưng rất nhiều người cũng muốn làm tra nam.” Lưu Đống Lương nói.

“Lão Lưu, anh trước kia không phải là từng bị phụ nữ tổn thương đó chứ?” Trần Giang Hà bỗng nhiên ý thức được cái gì đó.

Trước đó anh Lưu lớn tiếng khoe khoang trước mặt Tiểu Thiên, có vẻ như cũng chỉ là mạnh miệng. Sự thật có khả năng là một kẻ bị lừa gạt rồi thảm sát.

“Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.” Lưu Đống Lương móc ra điếu thuốc, hít sâu mấy hơi sau đó nói: “Lúc cấp ba từng yêu đương một khoảng thời gian, thấp kém giống như con chó, liếm đến cuối cùng mất đi tất cả.”

“Anh gieo vần như vậy, rất là tự nhiên mà.” Trần Giang Hà vỗ vỗ bả vai Lưu Đống Lương: “Đi ngủ sớm một chút đi, cố gắng đánh ngã cô gái kia ở trong mơ.”

“Khụ.”

Lưu Đống Lương sặc một ngụm khói, nước mắt đều chảy xuống. Anh cố nén lại, sau đó nằm xuống giường, trong lòng mãi không thể bình tĩnh lại. Trong đầu toàn là hình ảnh cùng nữ thần đến bệnh viện phá thai.

Ngày hôm sau là chủ nhật, lại là một ngày không cần lên lớp.

Nhưng mà Trần Giang Hà vẫn thức dậy từ sớm, ngồi xe đi tới Đại học Quảng Đông.

Các công ty vừa mới khởi nghiệp như 9527 đều có thói quen mở cuộc họp vào sáng sớm. Quy trình thường là báo cáo tình huống ký hợp đồng ngày hôm qua, sau đó người ký được nhiều hợp đồng nhất sẽ chia sẻ kinh nghiệm tâm đắc, cuối cùng trưởng phòng hoặc giám đốc sẽ định ra mục tiêu hôm nay.

Trần Giang Hà vốn cho là mình đến rất sớm, không nghĩ đến vừa tiến vào công ty đã thấy nhiều người còn đến sớm hơn cả mình.

Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên mập mạp đi ra, xụ mặt hô một câu: “Vào phòng hội nghị họp!”

Dứt lời, tầm mười mấy người như ong vỡ tổ hướng về phòng hội nghị phía tây, trong đó có một người trẻ tuổi đeo kính gọng đen, thoạt nhìn rất lịch sự không cẩn thận đụng vào Trần Giang Hà. Nhưng mà, ngay cả một câu xin lỗi đều không có, còn liếc một cái, giống như chê anh cản đường vướng bận.

Lúc này, người phụ nữ trung niên ngày hôm qua phỏng vấn Trần Giang Hà mang theo một người phụ nữ tóc ngắn đi tới, nói với anh: “Tiểu Trần, cậu đi theo trưởng phòng Diệp tiến vào phòng hội nghị, cảm nhận bầu không khí nghiệp vụ một chút.”

“Được.”

Trần Giang Hà gật đầu một cái, vị trưởng phòng Diệp này thoạt nhìn khá quen, liếc nhìn bảng tên trên ngực cô, Diệp Tiểu Dung.

Chương 25. Tại Sao Lại Không Vỗ Tay? Tôi Ngày Hôm Qua Ký Được Ba Hợp Đồng

Nhìn thấy cái tên này, Trần Giang Hà lập tức nhớ lại.

Kiếp trước anh từng đồng thời xuất hiện với Diệp Tiểu Dung ở công ty này , chỉ có điều lúc đó cô không phải là trưởng phòng Diệp mà là Diệp tổng, Phó tổng giám đốc công ty chi nhánh Việt Đông.

Trần Giang Hà cũng có ấn tượng về người đàn ông trung niên mập mạp kia, giám đốc nghiệp vụ, Hoàng Thế Hiền.

Giám đốc Hoàng là một người tính tình thất thường, lúc có thành tích thì cợt nhả, mang theo mọi người đi tắm xông hơi, cùng nhau cười ha ha. Lúc không có thành tích thì trở mặt vô tình, bật hết hỏa lực cuống họng, mắng tất cả mọi người không ngóc đầu lên được.

Đánh một cái tát lại cho viên kẹo là thủ đoạn thường dùng của các PUA. Loại người như này bình thường cũng chỉ làm đến được giám đốc là hết mức.

“Đi theo tôi đi.”

Diệp Tiểu Dung quan sát Trần Giang Hà mấy lần rồi mang theo anh đi tới phòng họp.

Vừa tới cửa phòng họp đã nghe được một giọng nam hùng hậu truyền đến, chính là đang thô tục mắng chửi người.

“Tôi không thể hiểu nổi, đám người vô dụng các người đã làm gì trong từng đấy ngày?”

“Đều là dựa vào trích phần trăm để ăn cơm, thành tích lại kém thành cái dạng này. Các người rốt cuộc có nghiêm túc đi chào hỏi khách hàng hay không, có dụng tâm làm việc hay không?”

“Tôi nhấn mạnh một lần nữa, công ty không nuôi kẻ nhàn rỗi, không giữ người ngu dốt, không nuôi thùng cơm! Nếu như không chuyên tâm làm việc, muốn rời đi công ty thì lối ra ở ngay kia, lập tức nộp đơn nghỉ việc, tôi sẽ phê chuẩn tại chỗ!”

Nói đến cuối, Hoàng Thế Hiền gần như là gân giọng lên mà gầm thét.

“Cậu đừng sợ, giám đốc Hoàng thực ra là người rất tốt, chỉ là có chút nóng nảy.”

Diệp Tiểu Dung quay đầu nói với Trần Giang Hà.

“Ừm.” Trần Giang Hà gật đầu một cái, dùng ánh mắt biểu đạt: Tôi tin.

Chờ tiếng mắng bên trong yên tĩnh trở lại, Diệp Tiểu Dung liền dẫn Trần Giang Hà tiến vào phòng hội nghị.

Hoàng Thế Hiền chú ý thấy có người mới đi vào, mở bình giữ nhiệt ra uống hớp nước, thấm giọng một cái, ánh mắt rơi xuống trên người một nam tử trẻ tuổi đeo kính.

“Các người nên học tập Lý Thiên Hải nhiều hơn, là sinh viên hàng đầu của đại học Quảng Đông, người ta hoàn toàn có thể dựa vào tài hoa kiếm cơm, nhưng lại có thể hạ mình chạy nghiệp vụ với những người chân đất như chúng ta. Hơn nữa, người ta còn cần cù chăm chỉ!”

“Hôm nay là ngày thứ tám cậu ấy tiến vào công ty thực tập, đã ký được 4 hợp đồng, mọi người vỗ tay khuyến khích!”

Nói xong, giám đốc Hoàng dẫn đầu vỗ tay, những người khác cũng lập tức vỗ theo.

Lý Thiên Hải đẩy mắt kính một cái, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ, thoạt nhìn rất hưởng thụ bầu không khí này.

Vào lúc tất cả mọi người đang vỗ tay, Hoàng Thế Hiền chú ý tới có một gương mặt lạ hoắc ở bên trong phòng hội nghị, dáng vẻ lại vô cùng thờ ơ không hợp quy cách, không nhịn được cau mày hỏi một câu: “Người mới tới phía sau, cậu tên là gì?”

“Trần Giang Hà.” Trần Giang Hà báo tên.

“Tại sao cậu lại không vỗ tay?” Hoàng Thế Hiền hỏi anh, vẻ mặt không vui: “Đứng lên trả lời tôi.”

Trần Giang Hà đứng lên, lấy ra ba bản hợp đồng từ trong túi, bình tĩnh nói: “Tôi ngày hôm qua ký được 3 hợp đồng.”

“Cái gì?!”

Hoàng Thế Hiền đột nhiên nhíu mày, sải bước về phía Trần Giang Hà, trong lòng tự nhủ một người mới tới đây ngày đầu tiên mà dám lấy việc này ra đùa thì ông ta sẽ trực tiếp ném người ra ngoài.

Sau khi đến bên cạnh, Trần Giang Hà xếp ba bản hợp đồng kia thành một hàng.

“Thật đúng là ký được 3 hợp đồng?!”

Hoàng Thế Hiền cầm ba bản hợp đồng lên, nhìn đi nhìn lại mấy lần. Ông ta không ngờ rằng, tiểu tử trước mắt này lại lợi hại như vậy!

“Được! Tốt! Người mới ngày thứ nhất báo danh, đã trực tiếp ký được 3 hợp đồng, làm tốt lắm!” Hoàng Thế Hiền sảng khoái cười lớn, lập tức trở mặt. Mặt mày rạng rỡ, giơ tay lên khoác ở trên vai Trần Giang Hà, mang theo anh đi đến trước bục: “Giang Hà, cậu chia sẻ một chút với mọi người ở phía dưới, làm sao để ký được 3 hợp đồng này?”

“Thực ra cũng không có gì, chỉ là may mắn mà thôi.” Trần Giang Hà đứng trước mọi người, cợt nhả nói một câu.

Tất cả nhân viên ở đây đều đồng ý sâu sắc với câu nói này. Dù sao tiểu tử này thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, hơn nữa lại là người mới, nếu không phải do may mắn thì sao có thể ký được 3 hợp đồng trong ngày đầu tiên?

Trần Giang Hà liếc nhìn phản ứng của mọi người, sau đó nói tiếp: “Cửa hàng đều tiên mà tôi đến nói chuyện là một cửa hàng mới, bà chủ tương đối dễ nói chuyện, nói chuyện một hồi liền đồng ý ký. Sau khi ký hợp đồng xong, bà chủ lại giới thiệu cho tôi ông chủ ở sát đó, cũng vui vẻ hoàn thành. Người thứ ba thấy hai chủ tiệm kia đều ký hợp đồng với tôi, sợ sau này chuyện làm ăn của mình sẽ kém bọn họ. Ngay sau đó, hắn đã chủ động tìm tôi nói chuyện hợp tác, thuận thế ký kết.”

Anh vừa dứt lời, đám nhân viên ở bên dưới đều có chút sững sờ.

Chương 26. Cậu Là Mặt Lớn Hay Là Mông Lớn?

Người mới này không đơn giản, tìm tiệm mới để ra tay, nhõng nhẽo đòi hỏi, ký hợp đồng rồi giới thiệu, nghe thì hời hợt nhưng lại ẩn chứa phương pháp riêng.

Hoàng Thế Hiền cũng nghe sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha giống như nhặt được bảo bối: “Nghe thấy chưa? Cái gì gọi là chuyên nghiệp, đây chính là chuyên nghiệp, 1 lần 3 hợp đồng! Mọi người vỗ tay khuyến khích!!”

Sau khi cuộc họp kết thúc, Hoàng Thế Hiền cầm lấy một phần hợp đồng mà Trần Giang Hà ký đi đến trước một nhân viên họ Ngô.

“A Hoa, cậu có thấy thương nhân này nhìn quen mắt không?” Hoàng Thế Hiền đưa hợp đồng ra.

Ngô Trung Hoa nhận lấy phần hợp đồng, nhìn thoáng qua sau đó liền gật đầu một cái, nói: “Tôi trước đó đã từng tới chào hỏi cửa hàng “Cơm chiên mãnh nam” này rất nhiều lần, tính tình chủ tiệm rất nóng nảy, khó chơi, căn bản là không cách nào giao lưu. Sinh viên làm bán thời gian này là chó đúng không, vậy mà có thể gặm được khối xương cứng này?”

“Đừng không phục, người mới này không đơn giản, hôm nay cậu đi ra ngoài với cậu ta, xem cậu ta làm thế nào để đàm phán ký hợp đồng với người ta.” Hoàng Thế Hiền nói.

“Được.”

Ngô Trung Hoa gật đầu một cái, đi ra khỏi phòng hội nghị, gọi Trần Giang Hà lại: “Này, người mới kia, chờ tôi một chút, giám đốc Hoàng sắp xếp tôi cùng đi với cậu.”

“Gọi tôi?”

Trần Giang Hà xoay người lại, không nói hai lời liền móc điếu thuốc lá ra, thuận tiện nhìn thẻ công tác trên cổ Ngô Trung Hoa một chút, sau đó tự giới thiệu mình: “Anh Ngô, tôi là Trần Giang Hà.”

“Ừm.”

Ngô Trung Hoa nhận lấy điếu thuốc, gật đầu một cái. Anh thực ra đã nhớ kỹ tên của Trần Giang Hà, chỉ là sĩ diện chẳng muốn gọi.

Sau đó, hai người cùng đi ra ngoài, hướng đến khu ăn uống ở phía sau tòa nhà.

Ngô Trung Hoa vốn định nhìn một chút xem Trần Giang Hà chào hỏi chủ tiệm như thế nào, lại đàm phán ra sao. Không nghĩ đến cậu ta lại tìm một quán trà sữa rồi ngồi xuống, gọi hai ly trà sữa.

Trần Giang Hà tìm một chỗ râm mát ngồi xuống, vừa uống trà sữa, vừa hứng thú nhìn về phía quầy bán hàng của quán trà sữa.

“Tên này rõ ràng chính là một tên lưu manh, ký được hợp đồng thuần túy chỉ là đạp phải cứt chó.”

Ngô Trung Hoa nói thầm trong lòng một câu, cúi đầu uống trà sữa mà Trần Giang Hà vừa mới đưa cho, cảm thấy mùi vị ngọt đến phát ngán, bên trong có một đống thứ ngổn ngang không biết là cái gì. Uống cũng không giải khát, ăn cũng không no. Thật không hiểu nổi tại sao người trẻ tuổi bây giờ đều thích mấy thứ này.

Nhưng mà, Ngô Trung Hoa phát hiện, nữ sinh phục vụ của quán trà sữa này đúng thật là con mẹ nó xinh đẹp, khó trách Trần Giang Hà ngồi xuống liền không nỡ rời đi.

Gần đó còn có rất nhiều nam sinh giống như Trần Giang Hà, gọi một ly trà sữa sau đó tìm chỗ ngồi xuống, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía quầy hàng, chỉ vì muốn nhìn em gái bán trà sữa một chút.

“Tôi đi lên phía trước một vòng.”

Ngô Trung Hoa ngồi không yên, lầm bầm một tiếng rồi đứng dậy rời đi.

“Được.”

Trần Giang Hà lễ phép đáp lại, nhìn quanh một vòng, các cửa hàng hai bên đường phố lúc này đều là học sinh đi ra mua bữa sáng. Các chủ tiệm bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, lão Ngô hiện tại đi qua tìm bọn họ nói chuyện làm ăn, chẳng khác nào là tự đụng đầu vào bức tường thép, điên cuồng luyện tập Thiết Đầu Công .

“Sáng sớm ngồi ở đây hưởng thụ cuộc sống thoải mái một chút không tốt sao? Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục khiêu vũ…”

Trần Giang Hà lắc lắc đầu, mắt thấy Ngô Trung Hoa xách túi rồi nhanh chân đi về phía trước.

Chốc lát sau, ánh mắt anh chợt lóe, đột nhiên phát hiện phía trước có một ánh mắt dữ dằn đâm thẳng qua đây.

Trần Giang Hà ngớ người, sau đó trong lòng thầm than: Thật đúng là như hình với bóng, nơi nào có Diệc Xu, nơi đó liền có Thu Nhã?

“Trần Giang Hà, cậu tới đây làm gì?”

Hàn Thu Nhã đi đến bên cạnh Trần Giang Hà, vỗ vỗ chiếc tạp dề màu xanh cùng kiểu với Khương Diệc Xu, chống nạnh hỏi.

“Tôi tới làm gì, còn phải báo cáo trước với cậu hay sao? Cậu là mặt lớn hay là mông lớn?”

Đây là phản ứng chân thật xuất phát từ nội tâm Trần Giang Hà. Nhưng mà đây dù sao cũng là bạn học cũ, không cần thiết vừa thấy mặt liền trực tiếp vượt tháp đồ sát. Ngay sau đó, anh cười mỉm hỏi ngược lại: “Bạn học Thu Nhã, cậu không nhìn thấy trà sữa trên bàn sao?”

“Ồ.” Hàn Thu Nhã nở nụ cười, hất cằm, nói: “Đừng cho là tôi không biết, cậu đặc biệt chạy tới để nhìn tôi, có đúng hay không?”

Con mắt Trần Giang Hà trợn to.

“Tôi ngày hôm qua nghe Trương Minh Kiệt nói, từ lúc cấp ba cậu đã bắt đầu thầm mến tôi, lên đại học vẫn không hết lòng. Vốn nể mặt bạn học cũ nên tôi không muốn đả kích lòng tự ái của cậu, không nghĩ đến mới sáng sớm mà cậu đã đuổi đến nơi này.” Hàn Thu Nhã nói.

“Phốc.” Trần Giang Hà phun một ngụm trà sữa xuống mặt đất, hai mắt trừng lớn, nhìn về phía Hàn Thu Nhã.

Chương 27. Để Anh Đây Hôn Một Cái. Chỉ Có Thể Hôn Mặt

Hàn Thu Nhã bị Trần Giang Hà trừng thì có chút khó chịu, dứt khoát nói: “Cậu không được nhìn tôi chằm chằm như vậy. Tôi cho cậu biết biết, tôi hiện tại không muốn yêu đương. Cho dù có muốn thì cũng không phải cùng cậu…”

“Chị gái, chị bị bệnh à.” Trần Giang Hà thực sự không chịu nổi, mắng một câu rồi đột nhiên đứng dậy, hướng về quầy bán hàng hô: “Khương Diệc Xu!”

“Ừm?”

Khương Diệc Xu giương mắt nhìn anh, trong ôn nhu để lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Từ lúc cấp ba cô đã có hảo cảm với Trần Giang Hà rồi, nói là thầm mến cũng không quá đáng, vốn tưởng rằng lên đại học sẽ không còn gặp gỡ quá nhiều, không nghĩ đến lại gặp mặt thường xuyên.

Trần Giang Hà ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Cậu qua đây một chút.”

“Đến ngay.”

Khương Diệc Xu nhẹ nhàng gật đầu, bước đến.

Đến bên cạnh, Trần Giang Hà thấy cô vẫn còn giống như ngày hôm qua, không nhịn được nói câu: “Cậu đến bên cạnh tôi, để cho anh đây hôn một cái.”

Nghe nói như vậy, Khương Diệc Xu đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó nhìn bốn phía, ngạc nhiên phát hiện mình bị hơn mười đôi mắt xung quanh đồng loạt nhìn chằm chằm, lập tức cảm thấy bối rối.

“Trần Giang Hà, cậu không biết xấu hổ, trêu chọc bạn học cũ trước công chúng.”

Hàn Thu Nhã trực tiếp mắng chửi người.

Khương Diệc Xu phục hồi tinh thần lại, bước đến gần Trần Giang Hà, hít thở sâu, nhắm lại mắt, nhỏ giọng nói: “Chỉ có thể hôn mặt.”

Khương Diệc Xu vừa nói xong.

Hàn Thu Nhã hóa đá tại trận.

Trần Giang Hà cũng trợn tròn mắt.

“Thế mà lại hợp tác với tôi à?”

Vốn Trần Giang Hà chỉ thuận miệng đùa giỡn, làm giảm lòng hăng hái của Hàn Thu Nhã, không nghĩ rằng Khương Diệc Xu lại phối hợp như vậy.

Thật sự không thể tin được.

Hàn Thu Nhã dại ra một lát, giơ tay sờ trán Khương Diệc Xu, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Diệc Xu, trán cậu nóng quá, hình như sốt rồi, có cần đến phòng y tế xem thử không?”

“Không cần.” Khương Diệc Xu lắc đầu, hai má đỏ bừng, bứt rứt bất an, dường như bản thân cũng không nghĩ rằng vừa nãy sao lại có dũng khí đáp lại như thế.

Thấy cô như vậy, Trần Giang Hà cảm giác vừa nãy đùa giỡn hơi quá đà, hơn nữa bị mấy chục ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm cũng rất không thoải mái, vì thế tiện tay lấy ra cái dù hoa nhỏ tối hôm qua mang đi, giả vờ không kiên nhẫn nói: “Không cho hôn thì thôi, trả dù cho cậu, làm gì thì làm đi.”

“Ừ.” Khương Diệc Xu đưa tay nhận dù, khe khẽ ừ một tiếng, nghe lời xoay người đi về.

“Trần Giang Hà, cậu bị điên à, thấy Diệc Xu hiền thì cậu bắt nạt người ta, có giỏi thì bắt nạt tôi thử xem?”

Hàn Thu Nhã trừng mắt, hung hăng nói.

“Bắt nạt cậu?”

Trần Giang Hà giơ tay che mắt, trong lòng nghĩ bụng đầu cậu vừa ngẩng lên thì tôi đã không nói gì được, còn bắt nạt cậu kiểu gì?

“Đáng ghét!”

Hàn Thu Nhã giơ chân đá Trần Giang Hà một cái, thở phì phì bỏ đi.

“Mẹ nó, bà đàn ông, đánh chó phải ngó mặt chủ, tí nữa thì đá vào trứng của ông đây rồi.”

Trần Giang Hà không khách khí mắng một câu, trong lòng lại vẫn nghĩ tới phản ứng vừa rồi của Khương Diệc Xu.

Chẳng lẽ những bức thư tình viết cho cô ấy hồi cấp 3 bị phát hiện ra sao?

Trần Giang Hà nghĩ mãi, rồi nghĩ ra lý do này.

Kiếp trước cô một thân một mình ở thủ đô chăm chỉ làm việc, hơn ba mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình. Lúc các bạn học tụ tập có rất nhiều người hỏi cô có phải đang đợi ai hay không, cô nói đang đợi một người, tiếc rằng vẫn không đợi được anh chủ động mở miệng.

“Tội lỗi quá!”

Trần Giang Hà cuối cùng cũng hiểu ra.

Khương Diệc Xu đường đường là sinh viên đứng đầu đại học 985, hoa khôi Trung Đại thế mà lại vì mấy bức thư tình của Trần Giang Hà anh mà lỡ cả đời, tiếc rằng kiếp trước đến chết anh vẫn không hay biết gì.

“Muốn trách thì trách chủ nhiệm lớp cấp 3 Chu Hữu Kim, năm đó cầm thư tình tôi viết đứng trên bục giảng đọc to diễn cảm, đừng nói Khương Diệc Xu, bản thân tôi còn cảm động nữa là.”

Trần Giang Hà cầm lấy trà sữa trên bàn thô bạo hút mấy ngụm, cảm giác hương vị rất nhạt, lại châm điếu thuốc, chín nông một sâu, phun dài hút ngắn, suy nghĩ cuồn cuộn rốt cục thoáng bình tĩnh lại.

Hắn đang phun mây nhả khói, bỗng nhiên một người cao lớn cùng vài người đi tới bên này, vừa gặp liền hỏi: “Bạn học, cậu là sinh viên trường nào?”

Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn, không khách khí hỏi ngược lại: “Tôi ở trường nào thì liên quan gì tới anh, anh là ai?”

Nghe câu hỏi lại mang mùi thuốc súng, người tới rõ ràng ngạc nhiên, không mất phong độ mà giới thiệu: “Tôi là Lý Hoằng Văn, phó chủ tịch hội học sinh cấp 5 trường Luật.”

“Ngại quá, chưa từng nghe nói.”

Trần Giang Hà lắc đầu, lại hỏi: “Anh tìm gì?”

“Tôi đang theo đuổi Khương Diệc Xu.”

Lý Hoằng Văn đi thẳng vào vấn đề, không có nửa lời vô nghĩa, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Giang Hà, ánh mắt đột nhiên sắc bén: “Nghe nói cậu đùa giỡn cô ấy?”

“Ha ha, đùa giỡn cô ấy sao cơ, anh có biết tôi là ai không?”

Chương 28. Từ Nhỏ Tôi Đã Ngủ Chung Giường Với Cô Ấy

Trần Giang Hà bỗng nhiên mỉm cười, trong ánh mắt chăm chú của Lý Hoằng Văn nói với anh ta: “Tôi là anh trai của cô ấy, trước đây còn ngủ cùng một giường với cô ấy, anh ruột ôm cô ấy ngủ cùng nhau, Khương Đại Hà!”

“Hả?” Con ngươi Lý Hoằng Văn hơi co lại, không phản ứng lại, chỉ khó tin xem xét Trần Giang Hà.

Trần Giang Hà cười nói: “Không tin à? Tự mình đi hỏi cô ấy đi.”

“Tôi cảm thấy không cần phải hỏi.” Lý Hoằng Văn đứng yên tại chỗ, đương nhiên không tin chuyện vớ vẩn của Trần Giang Hà.

“Không phải không cần, mà là anh không dám chứ gì?”

Trần Giang Hà đánh giá Lý Hoằng Văn từ trên xuống dưới vài lần, nói tiếp: “Xem ra anh hơi tự ti đấy, muốn theo đuổi em gái tôi thì bộ dạng phải giống Ngô Ngạn Tổ, bằng cấp ít nhất 985, không đúng, ít nhất phải Thanh Bắc, anh còn kém xa.”

“Cậu cố ý làm nhục tôi à?”

Sắc mặt Lý Hoằng Văn thoáng lạnh lùng, cho dù anh ta có giáo dưỡng thì cũng không chịu được sự trêu chọc này, hơn nữa đối phương còn rất có khả năng là tình địch.

“Tôi chỉ đang nói sự thật.” Trần Giang Hà lại đứng lên, vươn tay gọi Khương Diệc Xu. “Diệc Xu, lại đây một tí.”

“Ừ.”

Khương Diệc Xu cũng rất nghe lời đi qua.

Đến trước mặt, Trần Giang Hà chỉ Lý Hoằng Văn hỏi. “Anh ta đang theo đuổi em phải không?”

“Ừ.” Khương Diệc Xu gật đầu.

“Trông anh ta giống đồ đểu, tốt nhất cách xa anh ta một chút, đừng cho cơ hội.”

Trần Giang Hà nói thẳng, phút cuối còn hỏi một câu: “Biết chưa?”

“Biết rồi ạ.”

Khương Diệc Xu cũng thành thật gật đầu đồng ý.

“Đi đi, em có thể về rồi.”

Trần Giang Hà vẫy tay bảo cô đi về, lại giương mắt nhìn Lý Hoằng Văn đang ngây ra như phỗng: “Anh cũng đi được rồi.”

“Tôi…”

Lý Hoằng Văn khẽ cắn môi.

“Không phải bảo anh đi đi à, sao còn đứng đây?” Trần Giang Hà cầm trà sữa hút một ngụm, cười như không cười hỏi Lý Hoằng Văn.

“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”

Lý Hoằng Văn nghẹn hồi lâu, rầu rĩ nói thêm một câu rồi xoay người rời đi.

“Xùy, không phải là tôi còn phải phối cho anh một bài [Một cành mai] đó chứ”

Trần Giang Hà mỉm cười, lời trước khi đi của Lý Hoằng Văn anh quen lắm rồi.

Một lát sau, không ngờ Lý Hoằng Văn lại chạy trở lại, lấy ra hai bao thuốc lá Trung Hoa đặt trên bàn trước mặt Trần Giang Hà:

“Anh, vừa nãy là em thô lỗ, em giải thích với anh, xin lỗi anh ạ.”

“Ngoài ra em cũng muốn nói rằng em thích Diệc Xu thật lòng, em sẽ không bỏ cuộc.”

Nói xong lời này, anh ta cũng không quay đầu lại mà đi luôn.

“Tên này cũng ngay thẳng nhỉ, thực sự coi mình là anh trai Khương Diệc Xu à?”

“Anh trai thì anh trai, dù sao tôi cũng không ngại có thêm một em gái nghe lời như vậy.”

Trần Giang Hà không nhịn được mỉm cười, tiện tay cầm lấy một gói thuốc lá, bóc vỏ xong thì nhấc chân bắt chéo, châm một điếu, nhàn nhã hút.

Chưa kể, mùi vị thuốc lá Hoa Tử này tuy hơi nhạt, hút không quen lắm nhưng vị chung quy tốt hơn so với Hồng Song Hỷ hay Hồng Tháp Sơn.

Nửa giờ sau, Ngô Trung Hoa quay lại, ánh mắt buồn bã, trong mắt khó nén vẻ uể oải, nhìn qua rất buồn bực.

Trần Giang Hà liếc anh ta một cái, kinh ngạc hỏi: “Anh Ngô, làm sao đấy?”

“Không sao, quen rồi.”

Giọng điệu Ngô Trung Hoa rầu rĩ: “Còn thuốc lá không?”

Trần Giang Hà lấy Hoa Tử ra cho anh ta một điếu.

Ngô Trung Hoa nhận lấy, trong bụng nói cậu là đứa con của địa chủ bỏ nhà đi để trải nghiệm cuộc sống phải không, đi làm việc mà đi taxi hút thuốc Hoa Tử?

“Nói chứ, thuốc này hút thích thật.”

Ngô Trung Hoa châm thuốc hút mấy ngụm, tuy rằng tên anh ta có chữ Trung Hoa nhưng anh ta lại rất ít khi hút Trung Hoa, hôm nay hưởng hào quang của Trần Giang Hà, hưởng thụ khoái cảm “tôi hút chính mình”.

“Thời gian không còn sớm, làm việc chính đi.”

Hút xong một điếu thuốc, Trần Giang Hà đứng lên chỉnh lại thắt lưng.

Ngô Trung Hoa tưởng Trần Giang Hà sắp phải chuẩn bị nói chuyện với khách hàng, đuổi kịp bước chân, không nghĩ tới anh quay đầu liền đi quán net “Hùng bá thiên hạ” cách đó không xa.

“Hôm nay cậu không có ý định kinh doanh gì cả mà chỉ thuần túy ra ngoài vui chơi giải trí đúng không?”

Ở cửa quán net, Ngô Trung Hoa nhìn Trần Giang Hà với vẻ mặt kinh ngạc.

“Kinh doanh thì kinh doanh, vui chơi thì vui chơi, nếu có chừng mực thì cả hai đều sẽ không bị chậm trễ.”

Trần Giang Hà thản nhiên cười, sau đó hỏi Ngô Trung Hoa: “Anh Ngô, anh chơi không, tôi mời.”

“Tôi không chơi, tôi còn phải đi gặp chủ cửa hàng.”

Ngô Trung Hoa cảm giác bản thân dường như đổi thân phận với Trần Giang Hà, anh ta là người già đời, bản thân mình mới là người mới.

“Đi đi, thế anh đi đi, tôi mở máy lên chơi vài trò.”

Trần Giang Hà vốn không miễn cưỡng, đến quầy lễ tân đổi tiền cầm thẻ. Quay sang thấy Ngô Trung Hoa chưa đi, đứng một bên say mê xem người ta chơi Legend of Hack, không nói thêm gì đưa thẻ cho anh ta, sau đó tự mình lấy một cái thẻ thứ hai.

Chương 29. Mãi Mãi Đừng Nghĩ Việc Kiếm Một Đồng Tiền Cuối Cùng

Cơm trưa và cơm tối đều giải quyết trong quán net, chơi tới hơn tám giờ tối, Trần Giang Hà đứng dậy, chọc cánh tay Ngô Trung Hoa nhắc nhở anh ta nên xuống.

Lúc đi khỏi quán net, Ngô Trung Hoa khoác tay lên vai Trần Giang Hà, cười nói như hai anh em: “Nói thật, kinh doanh hơn hai năm, lần đầu tiên tôi gặp một kẻ ngang nhiên hưởng lợi không có lý tưởng như cậu, lại còn cưỡi ngựa đến phá tôi nữa chứ.”

“Anh Ngô, anh cũng không thể vu oan người tốt, vừa nãy chém Legend of Hack anh còn ghê gớm hơn tôi, cả quán net đều là tiếng kêu của anh.” Trần Giang Hà cười nói.

“Ha ha.” Ngô Trung Hoa cũng cười ha ha, sau đó ngẩng đầu nhìn trời. “Không còn sớm, tôi phải về đây.”

“Lại là một ngày làm việc kém, ngày mai cũng không thể thế được, ông đây phải cố gắng phấn đấu nếu không tháng sau cạp đất!”

“Làm việc kém rồi còn về sớm vậy làm gì, không bằng đi theo tôi nói chuyện với khách hàng?” Trần Giang Hà đề nghị.

“Xùy, ban ngày không nói chuyện tối đến còn nói gì nữa, về sớm tắm rửa đi ngủ đi.”

Ngô Trung Hoa vừa nói vừa đi.

Trần Giang Hà cũng không ngăn cản anh ta, châm điếu thuốc, lắc lư đi tới phố ven đường cách đó không xa.

Hôm qua Trần Giang Hà đã lăn lộn quen mặt ở đây, đêm nay tới anh cứ phát thuốc theo lẽ thường, nói chuyện phiếm với các ông chủ, phun nước, ngoại trừ thi thoảng lật tờ rơi quảng cáo trên tay thì không hề nói tới việc kinh doanh.

Trần Giang Hà càng như vậy, các ông chủ lại càng thích chuyển đề tài sang việc kinh doanh đồ ăn mang về, thậm chí chủ động cầm một tờ rơi quảng cáo trong tay anh, sau khi xem cẩn thận thì nói thêm mấy vấn đề mấu chốt.

Trần Giang Hà trả lời trước từng nghi ngờ, sau đó nắm lấy cơ hội thuận thế nói chuyện hợp tác.

Nắm giữ tất cả tiết tấu nói chuyện, Trần Giang Hà tựa như một tay câu cá già đời, giai đoạn trước nhàn nhã tìm vị trí, thả thính, kiên nhẫn chờ, chỉ cần tới thời cơ thích hợp, cá lớn sẽ mắc câu từng con một.

Sáng hôm sau.

Trần Giang Hà mang hợp đồng đến công ty trình diện, thuận tiện cầm phần trăm trích ra ngày hôm qua thoải mái trở lại trường học.

“Nếu ngày đầu tiên ký ba giao dịch là may mắn, ngày hôm sau thì cũng không chỉ là may mắn nữa rồi. Người mới Trần Giang Hà này không tồi.”

Tâm trạng Hoàng Thế Hiền hôm nay rất tốt, cầm hợp đồng Trần Giang Hà trình lên, biểu cảm giống như nhặt được châu báu, hai mắt tỏa sáng.

“A Hoa, cậu với Trần Giang Hà cùng nhau ra ngoài đi một ngày có học được chút kỹ năng ký hợp đồng nào không?”

Hoàng Thế Hiền đi tới trước mặt Ngô Trung Hoa, cười tủm tỉm hỏi.

“Hả?”

Ngô Trung Hoa rất sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy biểu cảm chờ mong của Hoàng Thế Hiền, vội gật đầu không ngừng: “Học được, học được.”

“Vậy là tốt rồi, hôm nay phải cố gắng, nhất định không có kết quả kém nữa, hiểu không?”

Hoàng Thế Hiền vỗ vai Ngô Trung Hoa, trầm giọng dặn dò.

“Biết rồi ạ.”

Ngô Trung Hoa miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc trên mặt. Anh ta nghĩ nát óc cũng không hiểu Trần Giang Hà chơi bời cả ngày sao có thể thế được?

Chẳng lẽ ông chủ hàng đồ ăn là họ hàng nhà anh ta, tùy ý nói vài câu thì có thể thoải mái ký hợp đồng à?

Ngô Trung Hoa chỉ có thể đoán như vậy, tóm lại người lọc lõi như Trần Giang Hà dù có chạy đến hỏi riêng anh thì cũng không có được gì cả. Nhân viên kinh doanh thành thạo đều có bí quyết và bí mật của bản thân, sẽ không lộ ra dễ dàng.

Lúc này Trần Giang Hà đã về ký túc xá.

Trên thời khóa biểu học, sáng thứ hai kín mít, một tiết Tiếng Anh thương mại, một tiết kinh tế vĩ mô.

Người trung thực đều đi học, mà hai người đẹp trai quen cúp tiết Trần Giang Hà Lưu Đống Lương còn canh giữ trước máy tính xem thị trường.

Sau cuối tuần đóng cửa, hôm nay giá của những cổ phiếu có vốn hóa lớn tăng lên, Thượng Hải và Thâm Quyến vừa mở cửa đã tăng mạnh.

Chín giờ bốn mươi phút, cổ phiếu công ty Thiên Nhuận lần trước Trần Giang Hà mua vào lại tăng cao.

4,5%, 5,5% Trần Giang Hà nhìn chằm chằm vào đồ thị, chờ lúc nó tăng lên đến 5,5% thì bán hết toàn bộ luôn.

“Xu thế của cổ phiếu công ty Thiên Nhuận hôm nay chắc chắn sẽ tăng trần, sao lại vội vàng bán thế?”

Lưu Đống Lương mở to mắt nhìn, hơi không hiểu hành động của Trần Giang Hà.

Trần Giang Hà mỉm cười nói: “Thị trường chứng khoán thay đổi trong nháy mắt, mãi mãi đừng nghĩ việc kiếm một đồng tiền cuối cùng.”

Tuy nói Trần Giang Hà có ưu thế sống lại, biết cổ phiếu công ty Thiên Nhuận này có thể đạt đến giá trần trong hôm nay.

Nhưng anh cũng không xác định bản thân trở lại có thể dẫn đến hiệu ứng cánh bướm hay không.

Chương 30. All In Tàu Biển Hoa Hạ

Trong thị trường chứng khoán thay đổi trong nháy mắt, không có tướng quân thường thắng và thân vàng bất bại, chốt lãi hoặc cắt lỗ đúng lúc ở điểm nút mới đúng. Thế nhưng rất nhiều người cả đời cũng không hiểu, tự tin một cách mù quáng vào thị trường uptrend, đến khi thị trường downtrend thì phần lớn mọi người sẽ mất tiền.

Trở lại chuyện chính, cổ phiếu công ty cổ phần Thiên Nhuận này, Trần Giang Hà đầu tư 10000 NDT và bán trong thời gian ngắn lợi nhuận 15%, trừ đi các chi phí linh tinh, tiền lãi ròng hơn 1400 NDT.

Ngoài ra còn có một Vương Phủ Tỉnh được mua bằng tài khoản cá nhân bí mật, xu hướng hiện tại rất ổn định, lợi nhuận 12%, Trần Giang Hà chuẩn bị giữ nó một thời gian, không vội bán ra.

Quy tắc rút tiền cho thị trường chứng khoán trong nước là T+1, thứ hai bán vào thứ hai thì thứ ba mới có thể rút tiền về tài khoản ngân hàng.

Tuy nhiên, sau khi bán cổ phiếu ra, số tiền trong tài khoản có thể dùng để mua cổ phiếu mới ngay trong ngày, vì vậy Trần Giang Hà đã dùng 700 NDT từ lợi nhuận của mình để mua cổ phiếu công ty cổ phần Hongda.

Đây cũng là cổ phiếu tăng giá trong thị trường uptrend năm 2006. Sau nửa đầu năm tăng giá không ngừng, nó rơi vào chu kỳ điều chỉnh vào tháng 9, đi xuống một đường, rất nhiều nhà đầu tư nghe tin chạy mất, nhưng Trần Giang Hà vẫn dứt khoát kiên quyết đầu tư vào.

Hoạt động cung không đủ cầu có thể cải thiện đáng kể tỷ lệ sử dụng vốn. Tiền nhỏ có thể kiếm được số tiền lớn, rủi ro cao, tiền lãi càng cao! Phải giống như một kiếm sĩ, bình tĩnh và quyết đoán, tìm đúng thời điểm, đánh một đòn sau đó nhanh chóng thoát ra.

Sau khi Trần Giang Hà mua cổ phiếu Hongda, anh lấy từ trong túi ra thêm ba trăm nhân dân tệ và đưa cho Lưu Đống Lương.

“Cậu làm gì đó? Sao đang yên đang lành đưa tiền cho tôi làm gì?”

Lưu Đống Lương chẳng hiểu gì cả, ngơ ngác nhìn Trần Giang Hà.

“Ba trăm nhân dân tệ tiền mặt, đổi lấy ba trăm nhân dân tệ trong tài khoản của anh. Tôi dự định mua thêm một số cổ phiếu Tàu biển Hoa Hạ để làm điểm tựa.” Trần Giang Hà giải thích.

Lưu Đống Lương đẩy anh ta ra, nói: “Đừng có thả mồi dụ dỗ, ba trăm tệ thì làm được gì? Trong tài khoản của tôi có mười nghìn tệ, cậu muốn làm gì thì làm. Theo quy định cũ, lỗ thì tính của tôi, lãi thì chia đều.”

“Lần trước tôi đã nói rõ ràng lỗ tính lên tôi mà?” Trần Giang Hà cười hỏi.

“Không nhớ cậu nói lúc nào, giữa anh em còn chia của anh của tôi gì chứ, mau mua Tàu biển Hoa Hạ đi, tôi muốn thấy cậu lật xe.” Lưu Đống Lương thúc giục.

“Ha ha, như anh mong muốn.”

Trần Giang Hà cười lớn, nhắc đến chuyện này, hắn cũng không khách khí, trong tài khoản còn lại hơn 10.000 nhân dân tệ, hắn liền bỏ hết vào Tàu biển Hoa Hạ.

“All in luôn, cậu đúng là đang đánh bạc đấy.”

Một lần nữa Lưu Đống Lương lại được đổi mới tam quan trước hành động táo bạo của Trần Giang Hà.

Công ty Tàu biển Hoa Hạ là vua tăng trưởng năm 2006, nửa đầu năm đã tăng liên tục, nửa cuối năm, hầu hết các nhà đầu tư bán lẻ đều xa lánh nó, tuy nhiên bây giờ nó vẫn tiếp tục tăng, không rõ khi nào nó sẽ đột nhiên điều chỉnh lớn, giảm giá mạnh.

Điều cấm kỵ nhất trên thị trường chứng khoán là mua cao bán thấp, nhiều người đầu tư mới đều chết trên đường mua đuổi, sau khi điều chỉnh thì bán thấp, không thu về được vốn.

Hành động hôm nay của Trần Giang Hà trong mắt Lưu Đống Lương là hành vi mua cao điển hình.

Tuy rằng rất đau lòng cho số tiền trong tài khoản nhưng anh ta càng muốn nhìn thấy bộ dạng bạn thân đầu rơi máu chảy, thương gãy cát đổ, khóc không ra nước mắt.

“Giang Hà là anh em của mình, mình sao lại có ý nghĩ này được? Thật không ra gì.”

Lưu Đống Lương chửi rủa trong lòng, muốn tự tát mình một cái, nhưng nghĩ lại thì thôi quên đi, sợ đau lắm.

“Ok, cần bán thì bán, muốn mua cũng mua rồi, thị trường chứng khoán nhàm chán quá, đi, đi học.”

Trần Giang Hà tắt máy tính, xoay người sắp xếp sách giáo khoa, quyết định lên lớp lộ diện. Dù sao anh cũng là lớp trưởng, đi đầu cúp tiết cũng không phải là tiếng tăm tốt gì.

“Đi nào.”

Lưu Đống Lương sóng vai đi cùng Trần Giang Hà, mỗi người châm một điếu thuốc, vừa đi về phía tòa nhà giảng dạy phía Đông vừa nói vừa cười.

Lúc này, tiết Tiếng Anh thương mại đầu tiên không tham gia nổi, đi thẳng đến lớp Kinh tế vĩ mô.

Kinh tế học là một môn học nhàm chán, giảng viên giảng dạy lại là giáo sư được bổ nhiệm lại. Ông ấy đã già lắm rồi, giọng nói khàn khàn, đứng trước bục giảng huyên thuyên như nói sách trời vậy, thực sự rất khó vào.

Thực tế, chỉ có một số học sinh ngồi hàng đầu ham học chăm chú lắng nghe, thường xuyên vùi đầu ghi chép, còn những người ngồi hàng sau hoặc buồn ngủ hoặc đang ngủ, soi gương, chơi điện thoại. Ai nấy đều làm việc của mình, không ai phiền ai.

Trần Giang Hà ngồi ở hàng cuối cùng, vốn anh ban đầu không buồn ngủ, nhưng vừa nghe lại như bị thôi miên, chống tay lên bàn, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay