- Home
- Truyện Đô Thị
- [Dịch] Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn
- Tập 1: Cơ Hội Được Sống Lại Ư (c1-c10)
[Dịch] Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn
Tập 1: Cơ Hội Được Sống Lại Ư (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1. Người Như Tôi Mà Cũng Có Cơ Hội Được Sống Lại Ư?
“Thế giới này, có người sống trong nhà cao tầng, có người sống trong rãnh sâu, có người sáng chói, có người lại bị rỉ sét bao phủ.”
Trần Giang Hà đứng trên sân thượng, nhìn ánh đèn nhấp nháy trong thành phố và dòng xe cộ tấp nập, lẩm bẩm một mình: Cuộc sống thật nhàm chán.
Nhìn lại ba mươi sáu năm ngắn ngủi của cuộc đời anh, dường như ông trời luôn muốn chống lại anh.
Sinh ra ở một vùng nông thôn, gia cảnh bình thường, tài năng không có gì nổi bật, từ nhỏ anh đã chăm chỉ học tập và nỗ lực hết mình mới miễn cưỡng thi vào được ngôi trường loại hai bình thường.
Khi còn là sinh viên năm nhất, cha anh, làm công việc trên cao ở một công trường, không may bị trượt chân rơi xuống, vô phương cứu chữa, mẹ anh vì quá thương nhớ chồng nên sinh bệnh, không lâu sau cũng đi theo cha anh.
Không còn chỗ dựa, Trần Giang Hà chỉ có thể tiến về phía trước với gánh nặng lớn, anh ta liều mạng nhận một số công việc bán thời gian để có chi phí hoàn thành việc học.
Sau đó vất vả kiếm được số vốn đầu tiên trên thị trường chứng khoán và thành lập một công ty thương mại với con đường phát triển đúng đắn, sau khi đạt được thành công ngắn ngủi, anh ta bị dẫn vào một vụ lừa đảo có chủ đích, mất hết tiền và nợ nần chồng chất.
Bây giờ bạn bè cùng trang lứa với anh đều đã lập gia đình và có con, thậm chí có người đã kết hôn lần thứ hai, thứ ba, nhưng anh vẫn độc thân, không phải là anh không muốn yêu, mà là anh đến bản thân mình còn không bảo vệ được, thì hà tất phải liên lụy đến người khác?
“Kết thúc đi.”
Trần Giang Hà nhắm mắt lại, tiến về phía trước mấy bước, không chút do dự nhảy xuống.
“Phanh!”
Một tiếng động lớn vang lên.
“Tỉnh, tỉnh, Giang Hà, sàn chứng khoán mở cửa rồi.”
Trong lúc mơ mơ màng màng, Trần Giang Hà nghe thấy có người đang gọi mình, anh mở mắt ra, đập vào mắt chính là một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Mẹ nó, nhảy xuống từ tầng 89 vẫn còn có thể cứu được hả?”
Trần Giang Hà ngơ ngác, đầu đau như muốn nứt ra, nếu biết trước sẽ đau như thế, anh sẽ không lựa chọn nhảy lầu mà đổi thành đốt than.
Sau khi định thần lại, ánh mắt của anh mới rơi vào người trẻ tuổi mắt to mày rậm, thoạt nhìn chỉ khoảng 20 tuổi đang đứng bên cạnh.
“Anh, anh…”
Trần Giang Hà muốn nói lại thôi.
“Đừng có giả bộ nữa, tôi là anh Lưu của cậu – Lưu Đống Lương nè!”
“Ọe.”
Trần Giang Hà không chỉ đau đầu, mà còn cảm thấy đau dạ dày nữa. Anh đỡ khung giường nôn khan, nhưng mà lúc này sự khiếp sợ trong lòng anh còn mãnh liệt hơn sự khó chịu trong dạ dày nhiều.
Lưu Đống Lương thấy sắc mặt của Trần Giang Hà không được tốt liền đi tới gần vỗ nhẹ lên lưng của anh, lải nhải nói:
“Cậu cũng thật là, không uống được thì đừng uống.”
“Bình thường y như cái hũ nút, uống say liền trở thành một tên hướng ngoại. Khi buổi tiệc kết thúc còn kéo lấy tay của cố vấn tỏ tình. Một loạt hành động của cậu đúng thật là làm cho anh em mở mang tầm mắt.”
“Cố vấn là ai chứ, cô ấy vĩnh viễn là hoa khôi của trường Đại học Tài chính Quảng Đông, đừng nói là tỏ tình trước mặt mọi người, ngay cả việc mơ thấy được cô ấy cũng xứng đáng để khoe khoang.”
Trần Giang Hà nghe anh lải nhải một trận xong thì xoa xoa đùi để lấy lại tinh thần, mạnh miệng hỏi:
“Có thuốc lá không?”
Lưu Đống Lương trừng mắt nhìn anh, sau đó lấy thuốc lá từ trong túi ra, buồn bực nhìn chằm chằm Trần Giang Hà, nói:
“Không phải cậu không hút thuốc sao?”
Trần Giang Hà nhìn bộ dạng ngạc nhiên của anh, xoay xoay đầu:
“Tôi vừa mới mơ một giấc mơ rất dài, đầu óc vô cùng hỗn loạn, muốn hút một điếu để bình tĩnh lại.”
“Ồ.”
Lưu Đống Lương ồ một tiếng, lập tức lục lọi túi, lấy hộp Hồng Song Hỷ ra, rút một điếu thuốc, cầm bật lửa châm vào:
“Tới đây, anh đây châm lửa cho cậu.”
“Khụ khụ.”
Trần Giang Hà vừa hút được hai cái đã không nhịn được mà ho khan.
Anh cầm điếu thuốc, nhịn cơn ho xuống, cúi đầu quan sát kỹ lưỡng tay chân của mình, đột nhiên phát hiện bản thân hình như sống lại!
Cơ thể hiện tại rất trẻ trung, lá phổi cũng không trải qua sự hun đúc của khói thuốc lá, vô cùng non nớt.
“Người như tôi mà cũng có cơ hội được sống lại ư?”
Trần Giang Hà thầm than trong lòng. Anh đưa tay khẩy tàn thuốc xuống. Cái này có lẽ là khổ tận cam lai đi. Ở kiếp trước, cha mẹ anh đều đã mất, công ty phá sản, trên đầu mọc sừng, nhảy từ trên cao xuống, có lẽ ngay cả ông trời đều không nỡ nhìn, cho nên lặng lẽ nhấn nút khởi động lại.
Lưu Đống Lương nhìn Trần Giang Hà, tuy bộ dáng cậu ấy bị sặc khói thuốc lá khi nãy trông chật vật thật, nhưng tư thế cậu ấy khảy tàn thuốc xuống trông rất ngầu. Trong mắt cậu ấy cũng toát lên sự sâu sắc mà độ tuổi này khó có được. Cậu ấy giống như thay đổi rất nhiều, khác hẳn với người mà anh ta quen khi trước.
“Được rồi, hút hai cái là được rồi. Sàn giao dịch chứng khoán sắp mở cửa rồi, mau phân tích giúp tôi một chút, hôm nay nên mua cái nào thì tốt.”
Lưu Đống Lương quay người trở lại chỗ cái bàn của mình, anh nhìn màn hình máy tính xong mắng:
“Oh f*ck, vừa mới đặt lệnh thị trường, cổ phiếu của ông liền giảm 3 điểm, không phải đã nói là thị trường chứng khoán sẽ tăng giá sao?”
Chương 2. Cậu Đi Tới Phòng Làm Việc Của Tôi
Trần Giang Hà nghe thấy thế liền đứng dậy, đi tới chỗ của anh ta, anh nhìn vào màn hình của Lưu Đống Lương.
“Ngày 16 tháng 9 năm 2006.”
Trần Giang Hà híp mắt.
Hoa Hạ năm 2006, thị trường chứng khoán đang vô cùng hot, kinh tế phát triển vượt mặt, cơ hội xuất hiện ở khắp mọi nơi!
Cũng trong năm 2006 này, cha của Trần Giang Hà bị ngã chết ở công trường. Sau đó không lâu, mẹ anh cũng vì buồn bã, u sầu mà chết.
Trần Giang Hà đến chết cũng không ngờ được rằng ngày 18 tháng 9 năm 2006 lại là ngày thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời anh.
Còn hai ngày nữa.
Đây là ý trời sao?
Anh vốn dĩ còn có hơi mê mang khi được sống lại, nhưng khi đối mặt với thời điểm đặc thù như thế này, anh cảm thấy dường như ông trời đang đặc biệt mở ra cho anh một cái cửa sổ.
“Giang Hà, cậu ổn hơn chút nào chưa?”
Lưu Đống Lương quay đầu nhìn Trần Giang Hà:
“Cậu chính là quân sư cổ phiếu của tôi đó, không được tuột dây xích giữa đường đâu.”
“Mua cổ phần Thiên Nhuận.”
Trần Giang Hà lấy lại tinh thần, thuận miệng nói ra một mã cổ phiếu.
“Cậu điên rồi à, xu hướng cổ phiếu của nó vô cùng kỳ lạ, đã tăng trần 7 phiên liên tiếp rồi. Nếu bây giờ mà mua, chắc chắn sau đó sẽ chỉ có một đường màu xanh, vĩnh viễn không thể xoay người.”
Lưu Đống Lương phản bác.
“Thứ mà chúng ta chơi ở sàn giao dịch chứng khoán chính là lòng người. Người ta tham thì ta lại sợ. Người ta sợ hãi thì ta lại tham. Anh cứ làm theo lời tôi, chắc chắn kết quả sẽ không tệ.”
“Đây hoàn toàn là nói nhảm, có được tiền mới quan trọng.”
Lưu Đống Lương nghe thấy Trần Giang Hà nói như thế thì cũng cảm thấy hợp lý, nhưng ngoài miệng lại nói trái ngược lại:
“Tôi muốn ổn định, mua Kim Đức Phát Triển đi.”
“Lợi hại.”
Trần Giang Hà trực tiếp giơ ngón tay cái cho anh.
Cổ phiếu Kim Đức Phát Triển là cổ phiếu có mức độ giảm xuống lớn nhất năm 2006. Lưu Đống Lương có thể chọn được cái này từ trong vô số cổ phiếu khác trên sàn, ánh mắt này không phải ai cũng có thể có được, anh không thể không phục.
Lưu Đống Lương vẫn kiên quyết mua nó, sau đó còn nói:
“Gần đây tôi nhận được thông tin rằng, công ty PetroChina sẽ được niêm yết trên thị trường chứng khoán vào năm sau, số lượng lớn như thế chắc chắn là cơ hội trời cho, chúng ta phải nhanh chóng huy động vốn mua tất cả vào tay. Lúc đó, mình đã nắm cổ phiếu trong tay, chẳng phải có thể bay lên trời luôn hay sao?!”
“Cả kho dầu thô?”
Trần Giang hà trợn tròn mắt, trong lòng tự nhủ đm, anh đúng thật là một thiên tài.
Sau này thị trường chứng khoán sẽ lưu truyền một danh ngôn: Hỏi rằng có thể sầu tới mức nào, đáp là giống như cái kho chất đầy dầu thô trước kia vậy!
Anh nhìn dáng vẻ vui vẻ hiện tại của Lưu Đống Lương, cảm thấy bản thân không nên trực tiếp dội cho anh ta một gáo nước lạnh, không nói gì nhiều, chỉ gõ tay xuống bàn một cái:
“Cho tôi mượn máy tính của anh một chút.”
“Dùng đi, của tôi chính là của cậu.”
Lưu Đống Lương vô cùng hào phóng, không chỉ tình nguyện chia sẻ máy tính, mà còn không hề che giấu gì tài khoản chứng khoán của mình. Anh em với nhau, muốn thì lấy dùng, đương nhiên đối tượng phải là Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà ngồi xuống, đầu tiên là mở QQ ở góc bên phải màn hình lên.
ID của anh là: Không Phụ Tuổi Thanh Xuân.
Danh sách bạn bè có 7 người, bao gồm 5 người bạn cùng phòng, cố vấn Từ Chỉ Tích, còn có bạn chơi thân từ nhỏ Tần Thiệu Hải.
“Đừng xem nữa, mau làm đi.”
Trần Giang Hà mượn tài khoản của Lưu Đống Lương dùng, lấy đơn giá 3.5 tệ một cổ mua vào trong tay 100 cổ phiếu Thiên Nhuận.
Hiện tại, cổ phiếu Thiên Nhuận vẫn màu xanh, chờ tới khi Trần Giang Hà thuận lợi mua cổ phiếu vào trong tay xong, không bao lâu tình thế liền đảo ngược, chỉ trong vài phút cổ phiếu đã bị chuyển sang màu đỏ.
Tới mức giới hạn!
Lưu Đống Lương trừng mắt nhìn, anh còn thoáng nhìn sang cổ phiếu Kim Đức Phát Triển mà mình mua trước đó, nó lại giảm xuống 4 điểm, và vẫn đang tiếp tục giảm xuống, tối sầm mặt mày:
“Cậu mua cái gì cái đó tăng, tôi mua cái gì cái đó giảm, công lý ở đâu?”
“Đừng có gấp, vẫn còn trò hay ở phía sau.”
Trần Giang Hà cười.
“Cổ phiếu của cậu đã tăng tới mức giới hạn rồi, còn có trò hay gì nữa chứ?”
Lưu Đống Lương tò mò hỏi.
Trần Giang Hà ung dung phà ra một vòng khói thuốc:
“Cổ phiếu mà tôi mua nói không chừng sau này sẽ không ngừng tăng tới mức giới hạn thì sao?”
“Phi, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy hả, cổ phiếu này đã tăng tới mức giới hạn 8 lần rồi. Nếu sau này nó còn có thể tiếp tục tăng tới mức giới hạn nữa thì tôi sẽ vào nhà vệ sinh ăn c*t.”
Trần Giang Hà im lặng, vỗ vỗ bả vai của anh, dùng ánh mắt sâu xa nhìn anh dường như muốn nói rằng:
“Người anh em, ăn c*t là một chuyện rất khó, khuyên anh đừng nên tùy tiện nếm thử…”
Khụ khụ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút xấu hổ, QQ trên máy tính vang lên thông báo.
Trần Giang Hà mở ra xem, là tin nhắn từ QQ của cố vấn.
“Bạn Trần Giang Hà tối qua đã rất can đảm tỏ tình, nhưng mà cậu mới vừa vào đại học, bây giờ mà yêu đương thì quá sớm. Cô hy vọng em sẽ chuyên tâm vào việc học, sau này khi bước ra ngoài xã hội, em sẽ gặp được cô gái tốt hơn cô nhiều.”
“Vâng, em nghe theo cô, em sẽ đi tìm những cô gái khác.”
Trần Giang Hà lập tức trả lời tin nhắn.
Chỉ chốc lát sau, anh phát hiện avatar của Từ Chỉ Tích đã biến thành màu xám.
Một lúc lâu sau.
“Cậu đi tới phòng làm việc của tôi.”
Chương 3. Em Nghĩ Đến Cô Đó
Đời người có ba ảo tưởng lớn: Điện thoại rung, tôi có thể giết ngược, cô ấy thích tôi!
Vốn dĩ khi Trần Giang Hà nói chuyện với Từ Chỉ Tích trên QQ rất bình tĩnh, thế nhưng khi nhìn thấy tin nhắn cuối cùng đột nhiên nhận ra gì đó.
Anh nghĩ ngợi, mỉm cười gõ một dòng chữ: “Trong văn phòng có giáo viên khác ở đó không ạ?”
“Có, sao thế?”
“Em muốn nói chuyện với mình cô thôi, nếu có giáo viên khác ở đó thì em sẽ không đi.”
“Cái cậu này, đến cùng đang nghĩ gì trong đầu thế?”
“Em nghĩ đến cô đó.”
“Ding ding.” Từ Chỉ Tích gửi một emoji gậy gỗ gõ đầu.
Sau đó biến mất.
Trần Giang Hà nhíu mày.
Dù sao cũng đã tỏ tình rồi, trêu một chút thì có sao đâu? Kiếp trước có hai cô gái mà anh ngưỡng mộ, một người là cố vấn đại học Từ Chỉ Tích, người kia là bạn học cấp ba, họ đều để lại ấn tượng sâu sắc trong anh, nhưng cả hai anh đều không có dũng khí theo đuổi, cuối cùng không có kết quả gì thật đáng tiếc.
“Chúng tôi về rồi đây!”
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng hi hi ha ha, mấy người trẻ tuổi đẩy cửa đi vào.
Ký túc xá 414 là phòng sáu người.
Quan hệ trong ký túc xá sắp xếp theo thứ tự tuổi tác, lão đại Lưu Đống Lương, người Triều Châu, gia cảnh giàu có, là một phú nhị đại ẩn hình.
Lão nhị Trương Khải, người Giang Bắc, rất kỹ tính, người quét tước vệ sinh ký túc xá là anh ta, người mang cơm là anh ta, múc nước là anh ta, trả lời người khác cũng là anh ta.
Lão tứ Vương Viễn Bằng, kẻ trăng hoa, mới khai giảng hai mươi ngày đã phải dẫn tới sáu bảy nữ sinh khác nhau về ký túc xá, số lần ra ngoài thuê phòng còn nhiều hơn số lần về ký túc xá nghỉ ngơi.
Lý Tuấn, người Nghĩa Ô, từ nhỏ đã theo người nhà đi buôn bán ở các thành phố, vô cùng khôn khéo, đầu khai giảng không biết lấy đâu ra một đống đồ cũ, quảng cáo là đồ dùng cá nhân của chị gái, vì thế thu được rất nhiều tiền từ các tân sinh viên.
Lão lục Tôn Thiên, người Thương Châu.
Tôn Thiên là thành viên tích cực của ký túc xá, đi vào liền bước đến trước mặt Lưu Đống Lương gào to hô hoán: “Anh Lưu, hôm nay anh không đi học thật sự rất đáng tiếc. Lúc tập quân sự các nữ sinh mặc quân phục nên không nhìn được giá trị nhan sắc và dáng người, hôm nay sau khi thay quần áo thường ngày thật sự là bộ dạng thay đổi rất lớn, xuất hiện siêu nhiều người đẹp chất lượng, người xem mở cờ trong bụng, còn không chú ý nghe giảng.”
Nói xong, anh ta lấy ra một quyển vở ghi chép giống như đang dâng vật quý, trịnh trọng mở trang đầu ra: “Nhìn đi, đây chính là ghi chép của Tam ca đó. Năm sao là người đẹp từ 90 điểm trở lên, bốn sao là 80 điểm, dưới ba sao chỉ là thêm vào cho đủ quân số, xem tạm.”
Lưu Đống Lương nhận lấy xem xét.
Trần Giang Hà mỉm cười nhìn người bạn cùng phòng ngốc nghếch này, ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại trở nên vui vẻ hơn.
“Ở đây có một người bảy sao này, sao lại không viết tên?” Lưu Đống Lương thích thú hỏi.
“Bảy sao là cố vấn, đồ ăn của Tam ca đó!”
Tôn Thiên cười trả lời, quay đầu nhìn Trần Giang Hà, tiện thể hỏi:
“Tam ca, tay cô Từ có phải rất trơn, rất nhẵn, rất mềm không?”
Vừa dứt lời đã bị Lưu Đống Lương gõ một cái: “Cậu hỏi rõ ràng thế làm gì, chẳng lẽ cũng muốn tỏ tình với cố vấn giống lão tam à?”
“Tôi nào dám, trước mặt cố vấn tôi còn không dám ngẩng đầu mạnh, đầu nhỏ cũng sợ hãi rụt rè.”
“Không có tiền đồ, cố vấn cũng có phải cọp mẹ, cậu sợ cái gì.”
Lúc này Vương Viễn Bằng cười mắng, lấy ra một bộ bài poker: “Sau lưng mỗi nữ sinh xinh đẹp đều có một nam sinh chơi đến nôn ra, nếu chỉ nói mà không làm thì không bằng đến chơi bài.”
“Các cậu chơi trước đi, tôi có việc ra ngoài, đến lúc về sẽ đại chiến ba trăm hiệp với các cậu.”
Trần Giang Hà đứng dậy muốn đi.
“Tam ca, cậu làm gì đấy?”
“Tôi xuống tầng đi bộ.”
“Cậu đi bộ thì đi, lấy kẹo cao su của tôi làm gì?”
“Tôi vừa mới hút thuốc, cố vấn bảo tôi đi tìm cô ấy, tí nữa ở chung một chỗ mà lúc hôn nhau bị cô ấy ngửi thấy mùi thuốc lá thì không ổn lắm.”
Trần Giang Hà bốc lên hai viên kẹo cao su bỏ vào miệng, vừa nhai vừa cợt nhả trả lời.
“Móa!”
Năm người cùng phòng đồng thanh chửi bới, hôm qua mới tỏ tình, hôm nay lại ở một mình với nhau, cũng chỉ có thể là Trần Giang Hà!
Trần Giang Hà cười ha ha, bước ra khỏi ký túc xá. Anh không đi thẳng tới tòa nhà nhân viên tìm Từ Chỉ Tích mà đến văn phòng ký túc xá tầng một gọi điện cho bố đang ở công trường.
“Bố ạ.”
“Có phải phí sinh hoạt không đủ dùng không con?”
“Không ạ, tiền đủ tiêu, nhưng hơi nhớ nhà. Gần đây sức khỏe của bố mẹ tốt không ạ?”
“Trong nhà mọi thứ đều tốt, con không cần bận tâm, cố gắng học tập tốt trong thành phố. Vài ngày nữa bố tìm quản đốc xin ứng tiền chuyển cho con hai trăm tệ, tiêu pha tiết kiệm một chút, không đủ thì nói sau.”
“Tiền con đủ tiêu mà, hôm qua xem tin tức nói địa chất bên chỗ quê mình thay đổi, có thể sẽ xảy ra động đất, bố đừng ở công trường, về nhà đợi trước đi.”
“Thằng bé này, chỗ chúng ta làm gì có động đất gì chứ, không làm việc thì cả nhà ăn không khí mất.”
“Dù sao bố cứ nghe con đi, mạng quan trọng hơn tiền, cảnh báo động đất được gỡ bỏ thì quay về làm việc cũng không muộn.”
“Việc này bố nhất định phải nghe con, nếu không con sẽ dọn đồ về nhà với ông bà, không học nữa.”
“Thằng nhóc này, con dám!”
“Con nói được làm được.”
“Đi đi đi đi, nghe lời con, ngày mai bố tìm quản đốc xin về.”
“Bây giờ bố về luôn đi, nếu không con sẽ mua vé máy bay đến công trường tìm bố.”
“Mẹ mày!”
Chương 4. Cô Ấy Thích Tôi
“Quản đốc Vương! Vợ tôi sắp sinh, công việc buổi chiều ông tìm người thay tôi đi, tôi đi trước nhé!”
“Ơ kìa, con trai anh không phải mới thi đại học à? Bây giờ quản lý kế hoạch hoá gia đình chặt chẽ như vậy mà ông còn dám sinh con thứ hai?
“Không kịp giải thích, tạm biệt!”
Tút tút tút, điện thoại ngừng.
Trần Giang Hà cười hai tiếng, bỏ điện thoại xuống đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, ngẩng đầu nhìn ra thế giới bên ngoài.
Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, ánh mặt trời chói chang, trên sân bóng rổ cách đó không xa có rất nhiều bạn học nam mặc áo cộc quần đùi đang rơi mồ hôi giữa trận đấu dữ dội, các đàn chị xinh đẹp vây xem bên cạnh, trạm radio phát bài hát của Vương Lực Hoành “Tình yêu nhỏ ở Đại Thành”.
“Đuôi tóc đen xoắn thành một vòng tròn, quấn quanh tất cả quyến luyến với em…”
Trần Giang Hà tâm trạng vui vẻ ngâm nga theo vài câu, lắc lư đi tới tòa nhà nhân viên của trường.
Dọc theo đường đi, anh cũng buông thả bản thân, cười hì hì chào hỏi với các đàn chị xinh đẹp đi ngang qua.
Đại học Tài chính Quảng Đông có ba kho báu lớn: khuôn viên trường tuyệt đẹp, đồ ăn canteen rất ngon và rất nhiều người đẹp.
Vì thế nam sinh ở các trường khác đều thích tới nơi này tìm đồ ăn, thật sự có lợi cho bọn họ.
“Đàn chị, có thể khen em đẹp trai một tiếng được không.”
“Đừng có mơ, đồ lưu manh.”
Quả nhiên vẫn là ngôn ngữ địa phương quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
“Thank you!”
Trần Giang Hà không hề tức giận, ngược lại nụ cười càng thêm sáng rực, sau khi nói tiếng cảm ơn thì ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá số đo của đàn chị.
Đàn chị mang theo mùi hương nước hoa nhìn thoáng qua Trần Giang Hà, thấy bộ dạng anh chỉn chu, cười lên cũng rất đẹp trai, mỉm cười quăng một ánh mắt tình tứ với anh.
Trần Giang Hà lơ đễnh mỉm cười đi qua.
Kiếp trước trải qua rất khổ, thật vất vả mới có cơ hội sống lại, cuộc sống phải ngọt ngào một chút!
“Tình thân, tiền tài, danh lợi, tình yêu, một thứ cũng không thể thiếu, tôi đều muốn hết.”
Đi tới trước cửa văn phòng chỗ Từ Chỉ Tích, Trần Giang Hà thoải mái đẩy cửa vào.
Từ Chỉ Tích vừa vặn quay đầu nhìn sang.
Hai người không hẹn mà cùng hơi ngạc nhiên.
Cái ngoái đầu nhìn lại này của cô thật sự rất đẹp, giống như bầu trời tháng tư rực nắng, đẹp đến nỗi không gì sánh bằng. Dù trên đường đến đây Trần Giang Hà gặp rất nhiều đàn chị xinh đẹp nhưng vẫn không kìm lòng được mà bị hấp dẫn như cũ.
Thế nhưng Trần Giang Hà rất nhanh chú ý trong văn phòng còn có một thầy giáo khác, Bạch Khải Đông.
“Trùng hợp đấy.”
Kiếp trước anh mắc mưu, công ty phá sản, nợ nần chồng chất, người gây ra chính là thầy giáo Bạch này. Người này bề ngoài là một thầy giáo đại học vô hại, thực ra có quan hệ mật thiết với các công ty cờ bạc lừa đảo bên ngoài.
Vốn nghĩ gặp lại kẻ thù thì sẽ rất tức giận, nhưng giờ phút này tâm trạng của Trần Giang Hà lại vô cùng bình tĩnh.
Anh biết Bạch Khải Đông là một kẻ si tình áo mũ chỉnh tề, nhưng bên trong lại bụng dạ đen tối không bình thường, đối tượng si tình của gã ta là Từ Chỉ Tích.
Trước đây Trần Giang Hà không thể hiểu được vì sao gã lại hãm hại mình, bây giờ nghĩ một chút đã hiểu.
Đối phó người thế này không ra tay thì thôi, vừa ra tay phải làm cho gã vạn kiếp bất phục.
“Vào văn phòng thầy cô không gõ cửa mà cũng không báo cáo gì à?” Từ Chỉ Tích mở miệng trước đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ.
“Thế em đi nhé?” Trần Giang Hà nhếch miệng cười, nói xong liền xoay người định đi.
“Đứng lại.” Từ Chỉ Tích gọi anh, vẫy tay. “Cậu lại đây.”
“Nghe nói cậu không đi học, ở ký túc xá giao dịch chứng khoán?”
Từ Chỉ Tích vừa dứt lời.
Trần Giang Hà lập tức biến sắc, phủ nhận ba lần: “Ai nói! Không hề có chuyện đó! Không có khả năng! Giao dịch chứng khoán sẽ khiến người ta sa đọa, em không đội trời chung với thị trường chứng khoán.”
“Sao cậu lại kích động như vậy? Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Từ Chỉ Tích liếc nhìn anh, vẻ mặt dịu dàng nói: “Đầu tư cổ phiếu cũng không phải chuyện xấu, bây giờ ngay cả dì nấu cơm ở căn tin cũng mở tài khoản đầu tư cổ phiếu, sinh viên đại học đầu tư cổ phiếu ở ký túc xá cũng rất bình thường.”
“Ồ.”
Trần Giang Hà gãi đầu, vốn tưởng rằng cô Từ muốn bới móc, không ngờ cô chỉ thuận miệng hỏi.
Nhớ đến QQ treo trên máy tính của Lưu Đống Lương, trong lòng Trần Giang Hà vừa mắng lão Lưu bán bạn cầu vinh, vừa chờ cô Từ nói tiếp.
Quả nhiên, Từ Chỉ Tích ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Trần Giang Hà đến gần, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Tôi còn nghe nói, cậu mua cái gì thì cái ấy tăng?”
Lúc này, Trần Giang Hà cười hì hì không trả lời, thuận miệng hỏi một câu: “Cô Từ cũng đang đầu tư cổ phiếu?”
“Đúng vậy.”
Từ Chỉ Tích gật đầu, lại thẹn thùng cười: “Đáng tiếc kỹ thuật của tôi không tốt, mấy cổ phiếu mua đều xanh rồi.”
“Hay là cậu xem thử giúp tôi, phân tích một chút?”
Cô Từ không ngại mà đi hỏi người nhỏ hơn mình, Trần Giang Hà lập tức khiêm tốn nói: “Thật ra em hoàn toàn không biết gì về cổ phiếu, mua cái gì cái ấy tăng chủ yếu dựa vào may mắn mà thôi, không có kỹ thuật gì đáng nói, nào dám khoe khoang trước mặt cô Từ.”
Chương 5. Lựa Chọn Gen
Nhưng anh cũng không phải người thành thật gì cho cam, nếu Từ Chỉ Tích đã nói nhờ anh hỗ trợ phân tích, tất nhiên phải nhân cơ hội này mà đến gần một bước, mặt gần như dán sát vào mặt, ánh mắt nhìn về phía màn hình máy tính của cô.
“Ha ha ha.”
Liếc mắt lướt nhìn qua danh mục đầu tư của cô Từ, Trần Giang Hà rất không phúc hậu cười ra tiếng.
Trong danh mục đầu tư của cô, Kim Đức Phát Triển là cổ phiếu giảm khá nhiều, hơn nữa tỉ trọng cổ phiếu khá cao, xanh đến hốt hoảng.
Thông thường, các nhà đầu tư sẽ quen thuộc với hai thuật ngữ là “tăng tỉ trọng cổ phiếu” và “giảm tỉ trọng cổ phiếu”.
Thật đúng là ứng với câu châm ngôn: Nếu muốn cuộc sống không có trở ngại, cổ phiếu sao có thể không có chút xanh?
“Cậu cười cái gì?”
“Không có gì, đột nhiên em nhớ đến chuyện vui thôi.”
“Hửm?”
“Mẹ em sắp sinh đứa thứ hai rồi.”
“Ồ?” Từ Chỉ Tích ngẩn ra, chợt mỉm cười nói: “Chúc mừng.”
Có lẽ do cảm thấy khoảng cách giữa mình và Trần Giang Hà có hơi quá thân mật, hai má đều có thể cảm nhận được hơi thở của Trần Giang Hà, hơi ngứa ngáy, cô vô thức xê dịch sang bên cạnh.
Trần Giang Hà nhận ra động tác nhỏ của Từ Chỉ Tích, đồng thời liếc về phía Bạch Khải Đông cách đó không xa.
Trong lòng anh rõ ràng, thầy Bạch liếm cẩu (*) cô Từ nhiều năm như vậy, thấy anh và Từ Chỉ Tích gần gũi như thế, chắc chắn đang cực kỳ đố kỵ.
(*) Liếm cẩu: Chỉ loại người không từ thủ đoạn để tiếp cận và lấy lòng người khác. Nhưng nếu trong tình yêu sẽ chỉ người hay la liếm, simp (si mê) người khác dù họ có yêu lại hay không.
Nhưng mà người này không hề biểu hiện ra ngoài, trên mặt lúc nào cũng lộ ra nụ cười tao nhã lịch sự.
“Lão già, bình thường tỏ vẻ thanh cao nhưng trong bụng thì toàn ý nghĩ xấu xa.”
Trong lòng Trần Giang Hà thầm mắng, anh vốn dĩ định sau này sẽ thiết kế một “bàn giết lợn” (*) đáp trả lại những gì gã đã làm với anh, thấy gã cười quá xấu, bỗng nhiên đầu óc anh chợt lóe ra suy nghĩ, anh muốn công kích tinh thần trước, vì thế quay đầu nhìn về phía Từ Chỉ Tích, giọng nói tràn đầy tình cảm gọi một câu: “Cô Từ.”
(*)Bàn giết lợn là một từ thông dụng trên Internet; nó là tên gọi phổ biến được các nhóm lừa đảo sử dụng để hẹn hò trên mạng và lừa đảo hôn nhân; nó đề cập đến một phương thức lừa đảo qua mạng trong đó những kẻ lừa đảo sử dụng Internet để kết bạn và xúi giục nạn nhân đầu tư vào cờ bạc. Những kẻ lừa đảo chuẩn bị “thức ăn cho lợn” chẳng hạn như nhân cách và thói quen hẹn hò, gọi các nền tảng xã hội là “chuồng lợn” và tìm kiếm các mục tiêu lừa đảo mà chúng gọi là “lợn”. Bằng cách bước vào một mối quan hệ lãng mạn, tức là “nuôi lợn”.
“Hả?”
Từ Chỉ Tích không biết trong hồ lô của anh lại bán thuốc gì.
Trần Giang Hà hít hít mũi, cười hỏi cô: “Cô dùng nước hoa nhãn hiệu gì? Mùi thơm quá.”
“Nước hoa?” Từ Chỉ Tích lắc đầu: “Bình thường tôi không dùng nước hoa.”
“Ồ?” Trần Giang Hà sờ sờ cằm, nghiêm trang nói: “Em nhớ giáo viên sinh học cấp ba từng nói, nếu một người không xịt nước hoa, mà trên người cô ấy lại có hương thơm, chứng tỏ gen đã lựa chọn.”
“Cái này…” Từ Chỉ Tích giật mình, tên nhóc Trần Giang Hà lại dùng lý luận sinh học trêu chọc cô?
Một lát sau, lại thấy Trần Giang Hà giơ tay lên, dưới ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú của Từ Chỉ Tích tiếp cận mặt của cô.
Từ Chỉ Tích trừng mắt, cảnh giác lui về phía sau, đã thấy anh rất nghiêm túc nói: “Đừng nhúc nhích, trên mặt có thứ gì, em lấy giúp cô.”
Nghe anh nói như vậy, Từ Chỉ Tích lấy lại tinh thần, Trần Giang Hà bất động thanh sắc giúp cô vén một sợi tóc dài rơi lả tả ở giữa lông mày ra sau tai.
Động tác này nhìn như bình thường, lại làm tim Từ Chỉ Tích trong nháy mắt tăng tốc, thân thể không tự giác căng cứng.
Bạch Khải Đông đứng cách đó không xa, nụ cười trên mặt ngưng đọng, trợn mắt há hốc mồm.
Từ trước đến giờ, gã coi Từ Chỉ Tích là nữ thần có thể nhìn từ xa không thể dâm loạn, mặc dù trong lòng thầm mến đã lâu, vả lại hai người cùng làm việc trong một văn phòng, gã lúc nào cũng khắc chế, hành động đúng quy củ, chưa bao giờ làm ra bất kỳ hành vi khác người nào với cô.
Trái lại tên nhóc Trần Giang Hà này, từ lúc vào cửa đã bắt đầu không tuân thủ quy củ, động tác kia càng cực kỳ to gan, có thể nói là trực tiếp đối mặt đùa giỡn giáo viên Từ.
“Được rồi, trở lại chuyện chính.”
Trần Giang Hà coi như không có việc gì quay đầu nhìn về phía màn hình máy tính, trực tiếp nói ra quan điểm:
“Hai cổ phiếu Kim Đức Phát Triển và Thụy Dương Kiến Tài nhanh chóng nhịn đau cắt lỗ đi. Lô Châu Lão Giáo và Thủy Tỉnh Phường có thể giữ lâu dài. Tỉ trọng của Lô Châu Lão Giáo hơi thấp, nếu có tiền thì đề nghị mua thêm, hoặc mua chút Mao Đài.”
Trần Giang Hà nói một hồi, tất cả đều nói rất ngắn gọn, không liên tục lải nhải, cũng không có chút ba hoa làm quá nào.
“Nghe ý của cậu, hình như rất coi trọng cổ phiếu rượu trắng.”
Chương 6. Tôi Không Dạy Được Loại Học Sinh Như Em
Từ Chỉ Tích khẽ nhíu mày, tuy rằng trong danh mục theo dõi của cô có cổ phiếu rượu trắng, nhưng chính cô vẫn chưa quyết định: “Bây giờ rất nhiều chuyên gia đều không coi trọng cổ phiếu rượu trắng, bọn họ cho rằng giá của cổ phiếu rượu trắng đã rất cao, rất nhanh sẽ nghênh đón một đợt điều chỉnh.”
“Các chuyên gia không xem trọng là đúng rồi, bọn họ cho rằng cổ phiếu rượu trắng đã ở mức giá cao rất nhanh sẽ phải điều chỉnh, em lại cảm thấy cổ phiếu rượu trắng vừa mới bắt đầu lấy đà trỗi dậy, sau này không gian phát triển sẽ rất lớn!” Trần Giang Hà nói ra quan điểm của chính mình, sau đó cường điệu nói: “Mua ngược cổ phiếu, biệt thự gần biển(*).”
(*) Đây là một câu hay dùng trong giới hay dùng, là một chiến lược đầu tư, có nghĩa là mua khi cổ phiếu giảm và bán khi cổ phiếu tăng.
Dùng ánh mắt của đời sau đến xem thị trường chứng khoán hiện tại thì mấy “Chuyên gia”, “Đại V” gì đó, phần lớn trong số họ là những nhà chiến lược ngu ngốc, những kẻ hay đoán mò, những kẻ thua cuộc, những kẻ ngốc và những kẻ lừa đảo!
Bây giờ bọn họ khinh thường cổ phiếu rượu trắng, ngày sau lại khiến bọn họ trèo cao không nổi.
Đặc biệt là “Mao Đài” vua của thị trường cổ phiếu rượu trắng sau này, giá cổ phiếu giống như dòng rượu “Phi Thiên” của họ, bay lên trời!
Từ Chỉ Tích nâng má lên trầm ngâm, cô cảm thấy lời nói của Trần Giang Hà thô như lý luận không thô.
Cách đó không xa Bạch Khải Đông rốt cuộc không ngồi yên được nữa, cười nhạo nói: “Bạn học, em tuổi không lớn, giọng điệu ngược lại không nhỏ, mới vừa tiếp xúc chút da lông về phương diện tài chính, đã cho rằng mình là cổ thần(*)?”
(*) Thần cổ phiếu, vua cổ phiếu.
Trần Giang Hà nhướng mày, giơ tay lên miệng thổi một hơi, cười hì hì tự mình ngửi, “Rõ ràng em vừa mới nhai kẹo cao su, hơi thở rất tươi mát, không giống vài người, miệng vừa há ra, dù cách rất xa vẫn có thể ngửi thấy mùi chua.”
Bạch Khải Đông đụng phải cái đinh mềm, sửng sốt một chút, nghiêm túc đánh giá Trần Giang Hà: “Ngữ điệu nói chuyện với thầy giáo quái gở như vậy, em có biết lễ phép không?”
“Phương thức nói chuyện của em là học từ cách nói chuyện của ngài bây giờ, lễ phép hay không lễ phép, trong lòng ngài hẳn là hiểu rõ.” Trần Giang Hà mỉm cười đáp lại.
“Tôi không dạy được loại học sinh như em, học sinh của tôi đều rất lễ phép, kiểu giống như em, hiển nhiên là thiếu gia giáo.” Bạch Khải Đông nói.
“Nếu ngài được gia giáo tốt, sao lại dùng giọng điệu giễu cợt nghi ngờ học sinh thiếu gia giáo? Chưa từng qua thăm nhà, cũng không biết phụ huynh của em đã trực tiếp dùng từ thiếu gia giáo để sỉ nhục, chế nhạo và giễu cợt học sinh, đây là thủ đoạn thường dùng để thầy dạy học và giáo dục?”
Giọng điệu của Trần Giang Hà rất bình tĩnh, hơn nữa trong từ ngữ dùng vài lần kính ngữ “ngài”, nhưng cách nói lại như trực tiếp vả vào mặt Bạch Khải Đông.
“Em có ý gì?”
Sắc mặt Bạch Khải Đông lạnh xuống, thể hiện sự uy nghiêm: “Em lại đây nói cho rõ ràng!”
“Thật ngại quá, thưa thầy, em là người nói chuyện khá thẳng thắn, có chuyện em muốn nói thẳng với thầy, hy vọng thầy đừng quá để ý.”
Bạch Khải Đông vừa muốn nổi giận, Trần Giang Hà lại đột nhiên thay đổi thái độ.
“Em nói đi.” Bạch Khải Đông nén giận.
“Thật ra em là một nhan khống(*), không thích thân thiết với người xấu.” Trần Giang Hà nghiêm túc nói với Bạch Khải Đông.
(*) Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp.
“Em…”
Bạch Khải Đông gần như muốn đập bàn đứng lên: “Em lặp lại lần nữa.”
“Ngài đã tức giận rồi, tốt nhất em không nên nói lần thứ hai, hoặc là đổi cách nói khác để ngài dễ tiếp thu hơn.”
“Em là một nhan khống, thích nói chuyện với những cô gái có giá trị nhan sắc cao lại dịu dàng, giọng nói dễ nghe, ví dụ như cô Từ, em cực kỳ thích.”
Trần Giang Hà chuyển đề tài.
Bạch Khải Đông trừng mắt nhìn Trần Giang Hà hồi lâu, nếu không phải có cô Từ ở đây, gã đã muốn lập tức đi lên tát cho tên nhóc này hai cái.
“Trần Giang Hà, cậu nghiêm túc chút.”
Từ Chỉ Tích đúng lúc nhắc nhở.
“A.”
Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, sau đó nghiêm trang nói với Từ Chỉ Tích: “Cô Từ, đề nghị giao dịch cổ phiếu em vừa đưa ra chỉ đại biểu cho cái nhìn cá nhân, cụ thể mua bán như thế nào do chính cô quyết định, dù sao em cũng chỉ là một tay mơ mới vào thị trường chứng khoán.”
“Thị trường chứng khoán có rủi ro, đầu tư cần cẩn thận, thị trường uptrend cũng có khối người lỗ.”
(*) thị trường đang trên đà đi lên với đặc trưng bởi sự gia tăng đều đặn thị giá của các cổ phiếu.
Lời này của anh vừa tự tin vừa khiêm tốn, Từ Chỉ Tích như có điều suy nghĩ gật đầu: “Vậy tôi dựa theo đề nghị vừa rồi của cậu thử xem.”
“Vậy… kiếm được tiền thì mời em ăn bữa cơm, thế nào?” Trần Giang Hà cười hỏi cô.
“Được, nếu kiếm lời, mặc kệ kiếm nhiều hay ít, tôi đều mời em ăn cơm.”
“Được ạ, nếu không còn chuyện gì em về đi học trước nhé.”
Trần Giang Hà giơ ngón cái lên khen Từ Chỉ Tích, làm ra vẻ xong xoay người rời đi.
Chương 7. Em Mau Bỏ Xuống, Rất Nhiều Người Nhìn Kìa
Chờ anh đi ra khỏi phòng làm việc, Bạch Khải Đông cau mày hỏi: “Cô Từ, học sinh vừa rồi rất kiêu ngạo, em ấy tên là gì?”
“Cậu ấy à, Trần Giang Hà.”
“Chính là người tối hôm qua uống rượu say tỏ tình với cô?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Học sinh bây giờ quả thật vô pháp vô thiên, trong mắt không có giáo viên, quá khác người!”
“Cô Từ, đối với loại cứng đầu này, nhất định phải xử lý nghiêm túc, tuyệt đối đừng nương tay.”
“Thầy Bạch, thầy phản ứng quá khích rồi, bản tính của bạn học Trần Giang Hà không xấu, cậu ấy là học sinh tốt.”
“Ha hả.”
Bạch Khải Đông cười gượng hai tiếng, nhưng từ trong vẻ mặt nghiêm túc “bảo vệ nghé con” của Từ Chỉ Tích, ý thức được mình vừa rồi quả thật quá khích.
Vì vậy làm bộ làm tịch đưa tay nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Không để ý chút thôi mà đã mười một giờ rồi, cô Từ, cô đói bụng không? Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời.”
“Không cần, tôi có thói quen ăn cơm một mình.” Từ Chỉ Tích lạnh nhạt từ chối.
“À, ừm, là tôi mạo muội rồi.”
Bạch Khải Đông khoát tay, nghĩ thầm lúc cô ăn cơm ở căn tin thì mình ngồi gần một chút, cảm giác cũng giống như vậy.
Từ Chỉ Tích không phản ứng nữa, ngồi xuống lật văn kiện trên bàn, thỉnh thoảng chú ý vào bảng giá.
Mười một giờ rưỡi, sàn chứng khoán tạm ngưng giao dịch.
Từ Chỉ Tích cầm thẻ cơm đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa của tòa nhà giáo viên.
“Trần Giang Hà.”
Từ Chỉ Tích lập tức đi về phía anh, cau mày hồ nghi hỏi: “Không phải em luôn đứng đây chờ tôi chứ?l”
“Không đâu, em học xong một tiết toán cao cấp mới đến.”
Trần Giang Hà cười lắc đầu, liếc mắt nhìn cô Từ cầm thẻ cơm trong tay, cố ý trêu chọc nói: “Đã nói nếu cổ phiếu kiếm được tiền thì mời em ăn cơm, cô Từ sẽ không thừa dịp em không chú ý, lén lút chạy trốn chứ?”
“Chạy trốn?” Từ Chỉ Tích bị anh chọc cười, cũng rất nhanh lại nghiêm trang hỏi ngược lại: “Chưa đến ba giờ chiều, sao cậu có thể xác định mấy loại cổ phiếu kia nhất định có thể đứng vững đến lúc kết thúc phiên giao dịch?”
“Dù sao em cũng sẽ ăn… cơm của cô Từ thôi.” Trần Giang Hà nhếch miệng cười, tự tin nói.
“Đi thôi, tôi mời.”
Trên mặt Từ Chỉ Tích lộ ra nụ cười yếu ớt, đôi mắt dịu dàng như nước, vô cùng tươi đẹp động lòng người.
Rất nhiều học sinh ở trước mặt cô đều cực kỳ thận trọng, cẩn thận từng li từng tí, khách sáo, cứ như cô rất khó ở chung vậy.
Trần Giang Hà thì khác, tên nhóc này không chỉ dám mượn hơi rượu tỏ tình trước mặt mọi người, còn dám nói giỡn ở trên QQ, càng dám đứng đối diện trêu chọc, lá gan rất lớn, người cũng nghịch ngợm, nhưng cũng không làm cho người ta phiền chán, ngược lại lúc ở chung cảm thấy rất tự nhiên.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là giữ vững ranh giới cuối cùng, không vượt quá quan hệ cô trò bình thường.
Hai người cất bước đi về phía căn tin Nam Uyển, xếp hàng mua cơm.
Từ Chỉ Tích xếp hàng trước Trần Giang Hà, trong lúc thở Trần Giang Hà có thể ngửi thấy mùi tóc của cô, là mùi hoa lan nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
“Dì ơi, con muốn cái này, cái này, còn có cái kia, tám hào cơm.”
“Thêm một phần rau xanh, váng đậu, canh bí đao, hai hào cơm.”
Lúc cô Từ mua cơm, giọng nói ngọt ngào mềm mại, Trần Giang Hà ở phía sau nghe mà sửng sốt, cho đến khi cô xoay người đưa khay đồ ăn tràn đầy kia đưa cho anh, anh mới phục hồi tinh thần.
Hai người bưng khay đồ ăn tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Trần Giang Hà lại chậm chạp không động đũa.
Nhìn khay đồ ăn của mình, lại nhìn khay của cô Từ, anh kinh ngạc hỏi: “Cô Từ, cô ăn một chút như vậy có thể no ư?”
“Ừ, sức ăn của tôi nhỏ, ăn đơn giản một chút là được.”
Từ Chỉ Tích cười nhạt.
Trong khay đồ ăn của cô hoàn toàn không có đồ ăn mặn, đều rất thanh đạm.
Trái lại khay đồ ăn của Trần Giang Hà rất phong phú, thịt xào ớt, cá dưa chua, trên cơm còn có một cái đùi gà mập mạp đang nằm, rưới chút súp gà lên trên, thoạt nhìn khiến người ta rất muốn ăn.
Sự đối lập của hai khay đồ ăn khiến Trần Giang Hà cảm thấy hơi ngượng ngùng, vốn định gắp món ăn vào trong đĩa cơm của cô Từ, nhưng liếc mắt một cái, lại nhìn thấy Bạch Khải Đông cách đó không xa.
Lão liếm cẩu này, thật sự là không chỗ nào không có mặt.
“Chẳng lẽ buổi sáng ăn cẩu lương chưa no, đặc biệt chạy đến nhà ăn ăn thêm?”
Trần Giang Hà híp mắt, trong lòng bắt đầu niệm chiêu đả cẩu bổng pháp thứ sáu, “Gậy đánh đầu chó”, sau đó đưa tay cầm đùi gà, đưa đến bên miệng Từ Chỉ Tích: “Cô Từ, cô ăn chay quá rồi, em thật sự là không đành lòng, nể mặt em, cô chịu khó cắn một miếng đi.”
Từ Chỉ Tích bị hành động to gan này của anh làm cho hoảng sợ, lại cảm thấy câu nói vừa rồi của anh rất khách sáo, cho nên cũng không tức giận, chỉ khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Em mau bỏ xuống, rất nhiều người nhìn kìa.”
Chương 8. Chắc Là Thầy Bạch Cũng No Rồi Nhỉ
Trần Giang Hà thấy Từ Chỉ Tích phản ứng như vậy, lại cứ không thuận theo cô: “Nếu cô không ăn thì em vẫn giơ.”
“Em…”
Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng trừng anh một cái, đánh ra đòn sát thủ: “Em còn như vậy, cô sẽ gọi điện thoại gọi phụ huynh đến trường học.”
“Chỉ bởi vì em đau lòng cho giáo viên, muốn giáo viên ăn đùi gà, thế mà cô lại muốn gọi điện thoại cho phụ huynh?” Trần Giang Hà trừng mắt nhìn kinh ngạc hỏi lại.
Lời này vừa nói ra, Từ Chỉ Tích nhất thời há hốc mồm, nghĩ thầm cậu thật đúng là một học sinh tốt biết thương giáo viên!
Trần Giang Hà dịu dàng nhìn cô chăm chú, đùi gà giơ trong tay vẫn không nhúc nhích.
Cảnh này rơi vào trong mắt Bạch Khải Đông, chỉ thấy ngón tay gã đặt ở trên bàn ăn, suýt chút nữa đào ra được một cái động rồi.
“Được rồi, tôi ăn…”
Từ Chỉ Tích miễn cưỡng há miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng đùi gà nhỏ, ánh mắt không chớp trừng mắt nhìn Trần Giang Hà, dường như đang nói như này cậu hài lòng chưa?
“Ăn một miếng nhỏ như vậy, là đùi gà không ngon, hay là do cô Từ thiện lương, không đành lòng ăn động vật nhỏ đáng yêu?”
Trần Giang Hà lại đùa một câu, sau đó lập tức nhét đùi gà vào trong miệng mình, mạnh mẽ gặm một miếng, vui vẻ nói: “Thật thơm.”
Kỳ thật Trần Giang Hà cũng là người rất thích động vật nhỏ, trong điều kiện cho phép, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng.
Có Từ Chỉ Tích làm bạn, lại có Bạch Khải Đông đang ăn cẩu lương không xa, anh cảm thấy đồ ăn hôm nay đặc biệt ngon, Trần Giang Hà dùng tốc độ “gió cuốn mây tan” ăn phần cơm tám hào và thức ăn tràn đầy trên bàn, cúi đầu nhìn bụng của mình, cơ bụng tám múi vất vả dọn gạch luyện ra ở công trường vào mùa hè đã hòa thành một múi…
Lúc này, Từ Chỉ Tích buông đũa xuống, nói một cậu: “Tôi ăn no rồi.”
“Em cũng no rồi.”
Trần Giang Hà xoa xoa bụng, ánh mắt nhìn Bạch Khải Đông, cười hì hì hỏi: “Thầy Bạch chắc cũng no rồi nhỉ?”
“Mẹ nó……”
Suýt chút nữa Bạch Khải Đông đã chửi thành tiếng, lời nghẹn ở cổ họng, nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, gã nhìn thấy học sinh xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, mặt gã tái lại, gã đành kìm nén cơn giận mà tiếp tục ăn cơm.
“Thầy Bạch ăn ngon miệng, lần này ăn chưa đủ, lần sau tiếp tục.”
Trần Giang Hà cười xấu xa một tiếng sau đó bưng mâm cơm rời đi, nhưng cũng không quên chửi chó đang chết đuối, vừa đi vừa hát:
Lão Bạch, sao mặt lại đỏ thế kia?
Nét mặt toả sáng!
Sao lại tái thế kia?
Phòng lạnh quá ư!
Từ xa xa nghe được bài hát không đâu vào đâu kia, Bạch Khải Đông lại bị nghẹn cơm, gã ho sặc sụa tới tái mặt.
Từ Chỉ Tích nhìn Trần Giang Hà rời khỏi nhà ăn, cô liếc nhìn thầy Bạch đang chật vật ngồi kia, cô cảm thấy hơi mắc cười, nhưng lại cố gắng nhịn cười.
“Hình như Trần Giang Hà có xích mích với thầy Bạch hay sao ấy?”
Hai mắt Từ Chỉ Tích sáng bừng.
“Lần sau cậu ta còn vậy thì tớ sẽ từ chối luôn, để tránh có kết cục không tốt.”
Nhưng mấy ngày sau, Trần Giang Hà không xuất hiện trước mặt cô lần nào cả, cũng không online trên QQ.
Mấy ngày nay, cổ phiếu Thiên Nhuận do Trần Giang Hà mua liên tục tăng lên, giá cổ phiếu từ lúc anh mua là 3.5 đã tăng lên 4.6, tỉ lệ tăng đặt tới 31,43%, lãi tăng lên là 110NDT trong tài khoản.
Mà cái này chỉ là bề ngoài, Trần Giang Hà đã bí mật mở một tài khoản khác, hai ngày trước vừa dùng khoản vay cho sinh viên nghèo vượt khó, để mua vào “Vương Phủ Tỉnh”.
Vương Phủ Tỉnh một trong mười cổ phiếu có tốc độ tăng nhanh nhất trong năm 2006, giá cổ phiếu từ 2.6 NDT lên tới 24 NDT, tăng gấp mười lần!
Sau khi Trần Giang Hà mua xong, trong hai ngày liên tiếp mà tài khoản của anh đã gần 600 NDT!
Đây là lợi thế của việc sống lại.
Với Trần Giang Hà mà nói chỉ cần có vốn khởi nghiệp, thì anh có thể dùng thị trường chứng khoán như máy ATM!
Năm 2006, giá cả trong nước tương đối tốt, 600NDT đủ để Trần Giang Hà sống thoải mái ở đại học hơn một tháng.
Nhưng, 600NDT chỉ như món khai vị cho Trần Giang Hà, mục tiêu của anh là ít nhất sau 600 phải có 7-8 số 0, hoặc người giàu nhất trong khu Lưỡng Quảng này, cũng coi như làm rạng rỡ tổ tiên khi anh đã sống trên đời này!
Trần Giang Hà đã rất cẩn thận khi dùng tiền học bổng để đầu tư chứng khoán, anh biết có một số bí mật nên giấu trong lòng, nhất định không để ai biết, nên chuyện này anh cũng không nhắc tới trước mặt đám bạn Lưu Đống Lương.
Giá cổ phiếu Kim Đức Phát Triển mà Lưu Đống Lương mua đã lỗ liên tiếp hai ngày, không hề có dấu hiệu phục hồi.
Trần Giang Hà có khuyên anh ta bán ra, nhưng tên nhóc này hoàn toàn không tin lời anh, ngược lại còn tự làm mình bị tổn thất…
Lưu Đống Lương bị mất tiền nên đang bực bội, nhưng không quên tình nghĩa anh em, ngược lại còn khuyên Trần Giang Hà đang chơi đấu địa chủ cùng Trương Khải và Tôn Thiên: “Lão Tam, cổ phiếu yêu quái trong tay cậu tính tới hôm nay đã tăng liên tiếp mười lần, cậu phải cảnh giác đấy, kiểu cổ phiếu tăng nhanh thế này rất khó kiểm soát, chắc chắn tiếp theo sẽ không ổn, cậu nên bán nhanh đi, tiền vào túi vẫn ăn toàn hơn.”
Chương 9. Kết Cấu Không Nhỏ, Tầm Mắt Phải Cao, Làm Người Phải Lạnh Lùng
“Ừ.”
Trần Giang Hà gật đầu, vung ta: Ba lá.
“Không có.”
“Không có.”
Mặt Trần Giang Hà hớn hở, cười lớn: “Hai tên thua cuộc, ba lá mà cũng không có, tôi phải xắn tay áo lên chơi với mấy cậu tới mùa xuân luôn mới được.”
“Giang Hà, cậu có nghiêm túc nghe tôi nói không vậy?” Lưu Đống Lương trừng mắt nhìn anh.
“Nghe rồi.” Trần Giang Hà trả lời qua loa, vừa nói xong anh chuẩn bị ném hết bài trong tay xuống, Tôn Thiên liền nói: “Đợi đã!”
“Joker!” Tôn Thiên cười hì hì, ném bài ra.
“Mẹ nó, tiểu Thiên cậu dám đánh joker với tôi, tôi đánh ba lá, vậy mà cậu lại đánh joker?” Trần Giang Hà há hốc mồm, sau đó quay đầu nói với Lưu Đống Lương: “Lão Lưu, ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội bán cổ phiếu Thiên Nhuận, cổ phiếu mà tăng nhiều quá sẽ dễ dàng bị các bộ phận khác chú ý, nói sập liền sập.”
“Cái này, cũng đúng.”
Lưu Đống Lương gật đầu.
Lúc này, Trương Khải nói: “Anh Lưu, anh đừng nói chuyện cổ phiếu nữa, mau tới chơi bài chung đi, lần nào đánh địa chủ lão Tam cũng thắng, không vui chút nào, bốn chúng ta đánh xì tố(*) đi.”
(*)Xì tố hay xì phé (tiếng Anh: poker) là một trò chơi bài trong đó một phần (ví dụ Texas Hold ’em) hoặc tất cả các con bài (ví dụ Draw) không được mở và người chơi có thể tố (raise/lên giá) vào gà (pot).
“Được, vậy tôi chơi vài ván.”
Lưu Đống Lương đứng dậy đi lại, ngồi xuống ghế nhỏ.
Kết quả ngồi chưa nóng mông, thì dì quản lý dưới lầu đã kêu:
“Trần Giang Hà phòng 414, có người nhà gọi điện thoại!”
“Tới đây! Tới đây!”
Trần Giang Hà vừa bị Tôn Thiên đánh joker, đã quăng bài chạy xuống lầu, xuống chỗ dì quản lý và nhận điện thoại trong tay dì ấy.
“Alo.”
Khi Trần Giang Hà nghe máy, giọng nói hoàn toàn không còn tiêu sái như lúc đánh bài nữa, mà giọng nói chút run run.
Bên kia đầu dây có tiếng sột soạt, sau đó là giọng ba anh Trần Kiến Quốc vang lên: “Chiều hôm đó ở quê có trận động đất nhỏ với cường độ 3.5 richter, lúc đó ba và mẹ con làm việc ở ngoài ruộng, ba và mẹ không sao cả.”
“Vậy tốt rồi ạ.”
Trần Giang Hà thở phào, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống.
Ba anh rất nhanh đã chuyển chủ đề: “À còn một chuyện nữa, mấy hôm trước thầy giáo có gọi cho ba, nói con tự cao tự đại, không tôn trọng giáo viên, làm trái nội quy nhà trường…”
Nghe lời này, trong lòng Trần Giang Hà nhớ tới Bạch Khải Đông lập tức hỏi thăm mẹ hắn ta rất thân thiết, sau đó anh giải thích chính đáng: “Chuyện này chắc chắn là lời đồn thôi ạ, từ nhỏ còn đã biết tự giác, chăm chỉ học tập, tôn sư trọng đạo, luôn là đứa trẻ ngoan trong mắt ba mẹ, nếu ba vẫn không tin thì có có thể cho ba xem phiếu phê bình trong phiếu điểm hồi tiểu học của con.”
Trần Kiến Quốc nghe xong thì cười mắng: “Thằng nhóc thối, ba còn chưa mắng con mà con đã bắt đầu khoe khoang rồi à?”
“Bây giờ con là sinh viên, ba sẽ không quản con như lúc nhỏ nữa, mọi chuyện con phải tự giác.”
“Dạ, con biết rồi ạ.”
“Không nói nhiều nữa, tối nay mẹ con ngủ hơi sớm, để ba vào xem xem có phải mẹ con không được khỏe hay không.”
Trần Kiến Quốc tìm lý do để tiết kiệm phí điện thoại.
Trong lòng Trần Giang Hà biết, nhưng ngoài miệng thì trêu chọc ông: “Ba và mẹ lại muốn sinh thêm đứa nữa à?”
“Bậy bạ, bây giờ ba làm gì dám làm thêm đứa nữa, năm đó mẹ con sinh con xong còn không có thời gian ở cữ nữa, hôm đó hội liên hiệp phụ nữ trong thôn đã thuyết trình suốt một đêm, còn để lại đồ dùng tránh thai nữa chứ, tới giờ còn chưa dùng hết, về sau ba sẽ truyền lại cho con!”
“…”
Tút tút tút, điện thoại đã tắt, Trần Giang Hà xoay người, lúc này anh phát hiện dì quản lý đang đánh giá anh từ trên xuống dưới với ánh mắt kỳ lạ.
Trần Giang Hà ngây ngốc, anh thầm nghĩ có phải dì quản lý nghe được chuyện không nên nghe rồi không.
Dì quản lý nhìn anh một lúc, rồi mới hỏi: “Bạn học Trần, cậu bao lớn rồi?”
“20.”
“Tôi không hỏi tuổi của cậu.”
“Ha ha, tôi cũng không nói tuổi của mình.”
“Chậc chậc.”
Dì quản lý chậc hai tiếng, cảm thán nói: “Người trẻ tuổi tự tin thật đấy, về sau xuống lầu nghe điện thoại đừng mặc quần đùi nữa.”
“Nếu tôi không mặc quần đùi, thì dì lại nói tôi là biến thái…”
Trần Giang Hà cười nói: “Trong phòng ký túc xá còn đang thiếu tay chơi xì tố, tôi lên đây, tạm biệt dì.”
Nói xong theo tầm mắt dì quản lý, anh xoay người đi lên lầu.
Đẩy cửa vào, không khí vậy mà đã trở nên quạnh quẽ.
Lưu Đống Lương đang ngồi trước máy tính, yên lặng xem thị trường chứng khoán trên mạng.
Lão Nhị Trương Khải thì đang ngâm chân.
Lão Lục Tôn Thiên thì nằm trên giường đeo tai nghe, chắc đang nghe nhạc, ngón tay thỉnh thoảng ấn nút trên máy MP3 chuyển bài hát…
“Tôi vừa xuống lầu nghe điện thoại thôi, mà từ ba thiếu một giờ thành một thiếu ba rồi à?”
Trần Giang Hà ngạc nhiên hỏi, vừa dứt lời anh ngồi cạnh giường Trương Khải: “Lão Nhị, thời tiết 37° như này mà chỉ có mình cậu ngâm chân thì thật quá đáng, cậu xích qua một bên để tôi ngâm chung với.”
Trương Khải nhìn Trần Giang Hà một lúc, sau đó xích qua một bên để anh ngồi cạnh.
Tích tích tích.
Âm thanh từ máy tính Lưu Đống Lương phát ra, anh ta quay đầu nhìn Trần Giang Hà: “Lão Tam, cậu xem thông báo QQ đi.”
“Ai nhắn?”
Trần Giang Hà hỏi.
“Cố vấn từ gửi, cậu có muốn tôi trả lời giúp cậu không?”
Lưu Đông Lượng cố ý hỏi.
Chương 10. Tản Bộ Với Tôi
“Chậm đã, để tôi đến!”
Trần Giang Hà co cẳng chạy đến, bấm vào tin nhắn.
Từ Chỉ Tích: “Hôm nay Mao Đài của tôi lại tăng giá (cười).”
Không Phụ Tuổi Thanh Xuân: “Của tôi cũng tăng rồi.”
Từ Chỉ Tích: “Chúc mừng nha.”
Không Phụ Tuổi Thanh Xuân: “Cùng vui cùng vui.”
Nói xong câu này, chủ đề dường như bế tắc, Trần Giang Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, não nảy số.
Không Phụ Tuổi Thanh Xuân: “Cô Từ, ánh trăng đêm nay thật đẹp, gió cũng hòa nhã, nói chuyện về cổ phiếu quả thực chán quá, không bằng nói chuyện khác đi?”
Từ Chỉ Tích: “Ồ cậu muốn nói chuyện gì?”
Không Phụ Tuổi Thanh Xuân: “Hay là chúng ta nói về một số chủ đề nhạy cảm vào lúc nửa đêm, khi trong lòng cảm thấy trống rỗng thì cô thường làm gì?”
Từ Chỉ Tích: “???”
Trần Giang Hà nhìn những dấu chấm hỏi này, sờ cằm, nghiêm túc gõ dòng tiếp theo trên bàn phím: “Cô Từ, em muốn vay tiền.”
Lời nhắc của hệ thống: Nội dung trò chuyện hiện tại liên quan đến các thông tin quan trọng như tài khoản, thẻ ngân hàng, v.v. Vui lòng sàng lọc cẩn thận để tránh gian lận.
Từ Chỉ Tích: “Trên mạng có rất nhiều kẻ lừa đảo. Hay là chúng ta gặp mặt nói chuyện trực tiếp đi.”
Không Phụ Tuổi Thanh Xuân: “Ồ, nó có vần điệu khá hay. Bây giờ đừng nói đến việc vay tiền nữa. Hãy chuyển sang chủ đề nhạy cảm khác nhé.”
“???”
Từ Chỉ Tích lại gửi một loạt dấu chấm hỏi, cô ấy nhìn như đang trong trạng thái bình tĩnh, nhưng thực ra tim cô đang đập thình thịch.
Cách trò chuyện tối nay trên QQ của Trần Giang Hà có chút ác ý, mơ hồ khiến cô Từ cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng có chút tò mò, muốn biết tiếp theo cậu ấy sẽ đưa ra chủ đề gì.
“Cô Từ, cô nghĩ thế nào về tình hình hiện nay ở Iraq?”
“Rầm.”
Từ Chỉ Tích gửi một biểu cảm giống như bị búa đập vào đầu, sau đó ảnh đại diện của cô chuyển sang màu xám.
Một lúc sau, cô lại online và gửi tin nhắn cho Trần Giang Hà:
“Nhắn bố cậu ngày mai đến trường nhé.”
“…”
Trần Giang Hà sờ sờ cằm, anh cho rằng cô Từ mềm mại, không ngờ nàng lại cứng rắn như thế.
“Nếu trêu chọc thì gọi điện cho bố mẹ. Sau này nếu hôn, ôm, ngủ chung giường thì có cần người nhà hai bên đi cùng không?”
Trần Giang Hà âm thầm nghĩ ngợi. Từ Chỉ Tích lại online gửi một tin nhắn.
Từ Chỉ Tích: “Cậu đợi tôi một lát.”
Mấy phút sau.
“Tôi ở tầng dưới trong ký túc xá nam, cậu xuống đây đi, muốn nói gì thì trực tiếp nói.”
“Hả? Được.”
Trần Giang Hà nhận được tin nhắn đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó mặc quần áo vào, vội vã xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy cô Từ đang ở tầng dưới ký túc xá.
“Tản bộ với tôi.”
Từ Chỉ Tích liếc nhìn Trần Giang Hà, bình tĩnh nói một câu.
“Được.”
Tần Giang Hà gật đầu đồng ý.
Có thể sánh vai cùng Từ Chỉ Tích đi trong sân trường, là chuyện biết bao nam sinh nằm mơ cũng muốn.
Nhưng mà Trần Giang Hà vừa rồi nhạy bén bắt gặp được lúc cô Từ đang nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra một tia khác thường, nên lúc này anh cảm thấy mình giống như một tù nhân trước khi bị hành quyết, bưng một chén cơm đùi gà chờ phán quyết.
Nhưng lúc này, liên tục có mấy đàn chị xinh đẹp đi ngang qua, đều mỉm cười chào hỏi với Trần Giang Hà: Đẹp trai.
Bề ngoài Trần Giang Hà cười hì hì, trong lòng thì mẹ nó, những đàn chị xinh đẹp này đ*t mẹ quá chân thật, khi ông đây đi một mình thì các chị kêu tôi không may mắn, bây giờ có một người đẹp cố vấn bên cạnh, các chị liền kêu tôi đẹp trai, từng người một đều muốn tâng bốc tôi à?
“Không ngờ, cậu còn khá nổi tiếng ở trường nhỉ?” Từ Chỉ Tích quay đầu nhìn về phía Trần Giang Hà.
“Đều là mây trôi, người sợ nổi danh heo sợ mập, thật ra thì em cũng không muốn như vậy, là các đàn chị quá nhiệt tình.”Trần Giang Hà cười cười nói.
Nghe được lời này, Từ Chỉ Tích liền nghiêm túc quan sát anh, bỗng dưng nói một câu:“Bạn học Trần nhìn cũng không có mập.”
“Đó là đương nhiên, em thường xuyên rèn luyện, cơ bụng tám múi trên người…”
Trần Giang Hà vốn là khoe khoang, rất nhanh nhận ra có chỗ không thích hợp:“Không đúng, cô Từ, em hoài nghi cô đang nghĩ đến em, hơn nữa có chứng cứ xác thực.”
Từ Chỉ Tích cười khúc khích, nét mặt tươi cười sáng rỡ, mày mắt cong cong, thật là xinh đẹp.
Nhìn thấy cô cười, trong lòng Trần Giang Hà thả lỏng một chút.
“Ngày mai sẽ có buổi họp lớp, bầu cử cán bộ lớp, cậu có ý kiến gì không?”Từ Chỉ Tích thuận miệng hỏi.
“Không có ý kiến gì, làm công dân tốt an phận thủ thường, nghe lời cô Từ là được rồi.”Trần Giang Hà cười nói.
“Tôi không tin…”
Từ Chỉ Tích cười lắc đầu, thuận miệng nói:“Cậu nghịch ngợm như vậy, thì nên tranh cử vào chức lớp phó lao động, thường xuyên tham gia lao động, cả ngày đỡ phải nghĩ ngợi lung tung.”
“Ha ha, em mới không làm lớp phó lao động, muốn làm cũng phải làm lớp trưởng, như vậy thì có lý do mỗi ngày ở cùng một chỗ với cô.”Trần Giang Hà cười hì hì nói.
“Nghĩ gì vậy.”
Từ Chỉ Tích khẽ cáu một câu, bước nhanh về phía trước, không để ý đến anh.
Cuộc trò chuyện giữa hai người họ trên đường đi chỉ giới hạn ở điều này.