1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Tổng Võ: Người khác luyện võ ta tu tiên
  4. Tập 3: Cuộc sống thường nhật của thổ phỉ (c21-c30)

[Dịch] Tổng Võ: Người khác luyện võ ta tu tiên

Tập 3: Cuộc sống thường nhật của thổ phỉ (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Cuộc sống thường nhật của thổ phỉ

– Nhân vật: Ngô Xung

– Sức mạnh: 31.2

– Nội lực: 0

– Nguyên thần: 0.1

– Kỹ năng: Bổ củi (viên mãn), Ưng Trảo Công (viên mãn).

– Công pháp: Thanh Mộc Công tầng thứ hai!

– Kinh nghiệm: 9.6%

– Tóm tắt cuộc đời: Thủ lĩnh Tụ Nghĩa Trại, một tên sơn tặc mạnh mẽ, ba tháng sau gặp phải một con Dạ Yêu du đãng và chết bất đắc kỳ tử. Sau khi chết, linh hồn được lưu trữ trong cơ sở dữ liệu, 8.000 năm sau sống lại.

Ngô Xung mở bảng trạng thái của nhân vật trong trò chơi.

Lại một lần nữa, phần tóm tắt cuộc đời xuất hiện, giống như khi anh còn ở Thiết Hà Bang. Mỗi khi nó hiện lên thì đồng nghĩa với việc mạng sống của anh đang gặp nguy hiểm. So với lần trước bị chém chết trong loạn đao, lần này là bị một con Dạ Yêu du đãng ăn thịt.

Thế giới này quả thực là một cái hố khổng lồ.

Ở đâu cũng đầy rẫy nguy hiểm!

Nếu không có bảng điều khiển trò chơi, kết cục của Ngô Xung hẳn cũng sẽ giống như những tên thổ phỉ khác trong trại, bị con Dạ Yêu du đãng đó ăn thịt. Chuyện này ở thế giới này không hề hiếm gặp. Thực tế, người chết hằng ngày rất nhiều, so với một cuộc chiến tranh ở thế giới loài người thì số lượng đó chẳng đáng kể gì.

“Chết nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là trong số người chết có mình!”

Ngô Xung cầm lấy cuốn bí kíp Thiết Bố Sam mà Nhị Ma Tử vừa đưa.

Với thực lực hiện tại của anh, luyện loại bí kíp này sẽ rất nhanh chóng.

Nửa giờ sau.

Trên bảng điều khiển hiện lên dòng chữ Thiết Bố Sam (chưa nhập môn).

Nâng cấp!

Chỉ cần một ý nghĩ, dữ liệu trên bảng điều khiển lập tức thay đổi. Thiết Bố Sam (chưa nhập môn) biến thành Thiết Bố Sam (tiểu thành).

Cùng lúc đó, tiếng xương cốt kêu răng rắc vang lên, cơ thể vốn đã to lớn của Ngô Xung lại càng vạm vỡ hơn, da anh chuyển sang màu đồng cổ, tỏa ra ánh kim loại. Khả năng chống đỡ đòn tấn công tăng lên rõ rệt, gấp nhiều lần.

“Tiếp tục!”

Kinh nghiệm cần để luyện Thiết Bố Sam không quá nhiều. Để đạt đến tiểu thành chỉ tốn 3% kinh nghiệm, bây giờ anh còn 6.6%.

Với quyết tâm của Ngô Xung, kinh nghiệm tiếp tục giảm thêm 5%, chỉ còn lại 1.6%.

Lúc này, cơ thể của Ngô Xung như sống lại, các mạch máu dưới da bắt đầu chuyển động như những con mãng xà. Màu da anh tiếp tục thay đổi, màu đồng cổ dần phai đi, thay vào đó là màu sắc nhạt hơn, trông giống như sắt bạc.

Anh đã đạt đến Thiết Bố Sam (đại thành).

Dữ liệu một lần nữa thay đổi.

Phải một lúc sau, Ngô Xung mới thích nghi được với sự thay đổi này.

Anh tiện tay cầm lấy con dao găm bên cạnh, đập mạnh xuống.

Lưỡi dao sắc bén khi va chạm với lòng bàn tay anh phát ra âm thanh va chạm kim loại, lưỡi dao bị bẻ cong, trong khi tay anh không để lại một dấu vết nào.

Dao kiếm bất nhập!

Với thủ đoạn này, nếu ở thời Dân Quốc thì chắc chắn anh có thể làm trò mê hoặc mọi người.

“Thực lực hiện tại của mình chắc đã đạt đến tam phẩm rồi.”

Ngô Xung cảm nhận sức mạnh trong cơ thể và tự ước lượng.

Thực lực của anh khác xa với những võ giả thông thường trong thế giới này. Người khác đều tu luyện từng bước một, như Nộ Sư Vương Thông chẳng hạn, tăng cường nội lực để nâng cao thực lực, nên rất dễ để xác định cấp bậc. Nhưng Ngô Xung thì khác, ngoài Thanh Mộc Công, anh còn luyện nhiều môn ngoại công, mà bất cứ môn võ nào trong số đó cũng cần cả đời người khác mới có thể đạt tới. Kết hợp tất cả lại, thực lực của anh không thể đánh giá theo cách thông thường.

Tuy nhiên, ước tính tổng quát cũng không phải là khó.

Trước đây, khi ở võ quán, anh đã giao thủ với lão quán chủ. Ông ta là một cao thủ tứ phẩm, có thể đấu ngang ngửa với Ngô Xung khi anh chưa luyện Thiết Bố Sam. Nếu phải liều mạng, tỉ lệ thắng của Ngô Xung là sáu, lão quán chủ là bốn. Nhưng đó là trước khi anh luyện Thiết Bố Sam. Bây giờ, nếu đánh nhau với lão quán chủ, chắc chắn anh có thể giết ông ta mà không gặp trở ngại gì.

Nhìn từ khía cạnh này, võ đạo của thế giới này quả thực có chút đặc sắc.

Chỉ là sự tồn tại kỳ quái của Dạ Yêu đã đè nén uy lực của võ đạo.

“Kinh nghiệm để nâng cấp đến viên mãn không đủ rồi.”

Sau khi quen với sự thay đổi của cơ thể, Ngô Xung ngừng việc luyện tập.

Đêm đó không có chuyện gì xảy ra.

Những ngày tiếp theo, Ngô Xung mỗi ngày đều ra ngoài đấu luyện với đám thổ phỉ.

Công phu thực sự đã khiến bọn chúng phải khuất phục. Giờ đây, những tên cướp này nhìn anh như nhìn thần tiên, đó là sự kính nể xuất phát từ nội tâm.

Tạm thời Ngô Xung cũng chưa có nơi nào để đi, nên cứ ở lại trong trại.

Anh cũng ra lệnh cho đám thuộc hạ tản ra ngoài, từ từ thu thập tin tức về Tiên Trưởng.

Một ngày nọ.

Khi Ngô Xung đang luyện Thanh Mộc Công, anh nghe thấy tiếng ồn bên ngoài.

“Đại đương gia, tìm được con lợn béo kia rồi.”

Nhị Ma Tử lên núi, nhanh chóng báo cáo.

“Tìm được rồi à? Vậy đi xem thử là kẻ nào dám cướp mối làm ăn của Tụ Nghĩa Trại chúng ta.”

Ngô Xung đã chán ngấy sự nhàn rỗi, chẳng thu thập được tin tức gì về Tiên Trưởng, bản thân anh thì gần như đã trở thành một tên cướp thực thụ.

Nghe thấy có chuyện để làm, anh liền hứng khởi hẳn.

Hai người nhanh chóng xuống núi, đi về phía nơi xảy ra sự việc.

Thực ra chuyện Nhị Ma Tử báo cáo không có gì to tát. Chuyện xảy ra nửa tháng trước, một viên ngoại dưới chân núi đã mượn sức của băng Độc Xà để cướp một vụ làm ăn từ tay Tụ Nghĩa Trại. Nghe nói là một vụ lớn, khiến người trong trại rất bất mãn.

Lúc đó, một tên huynh đệ trong trại đã đến để lý luận, không ngờ lại bị người của Độc Xà đánh cho một trận.

Cả hai băng đều thuộc thế lực cấp thấp như bọ chét, thế nên việc xung đột leo thang không có gì ngạc nhiên.

Nửa tháng qua, hai bên đã đánh nhau vài trận, chẳng ai chiếm được ưu thế, cho đến ba ngày trước, Ngô Xung rảnh rỗi xuống núi và giải quyết vấn đề.

Cách giải quyết cũng rất đơn giản, anh hạ gục băng Độc Xà.

Với sức mạnh hiện tại của Ngô Xung, chẳng tên nào trong bọn cướp cấp thấp có thể chịu nổi một cái tát của anh.

Giải quyết xong Độc Xà, đương nhiên anh phải tính sổ với viên ngoại đã gây ra chuyện. Gã này khá giỏi trốn chạy, nghe tin liền chạy rất xa, cho đến hôm nay mới bị người của Tụ Nghĩa Trại tóm được.

“Hảo hán tha mạng, đây đều là hiểu lầm thôi.”

Khi hai người đến nơi, viên ngoại béo ú đang bị đánh đập thê thảm.

“Đại đương gia tới rồi.”

Trong đám đông có người hô lên.

Cả đám người lập tức tản ra. Viên ngoại béo nhìn thấy cảnh này như nhìn thấy cứu tinh, lập tức lao về phía trước, định ôm lấy chân của Ngô Xung. Nhưng chưa kịp tới gần, đã bị Nhị Ma Tử bên cạnh đá văng ra.

“Thằng béo chết tiệt, chuyện quái gì mày cũng dám dính vào. Chỉ vì cái vụ việc vớ vẩn của mày mà chúng tao mất hơn chục huynh đệ ở Tụ Nghĩa Trại!”

Nhị Ma Tử giận dữ, đá thêm một cú nữa.

“Ta sẽ bồi thường, ta sẽ bồi thường mà!”

Viên ngoại béo van vỉ.

Bồi thường?

Nhị Ma Tử dừng lại, liếc nhìn về phía Ngô Xung.

Nếu là Nhị Ma Tử, có lẽ hắn đã đồng ý, bởi vì mạng sống của đám thổ phỉ vốn chẳng đáng giá gì. Làm sơn tặc, lúc nào cũng phải chấp nhận việc cái đầu của mình treo lơ lửng trên thắt lưng, chết là chuyện thường tình. Nhưng Ngô Xung không hề bận tâm đến tiền. Gần đây anh đã hạ gục Độc Xà Bang và cướp được một mớ tiền lớn, giờ chẳng thèm để ý đến thứ đó nữa.

“Lão Tam, qua đây. Lột sạch quần áo con lợn béo này, rồi treo lên cây ngoài cổng làng!”

Ngô Xung ra lệnh.

Mấy tên sơn tặc nhanh chóng lột sạch quần áo của viên ngoại Vương rồi treo hắn lên cây. Đám sơn tặc còn lại cũng lục soát sạch tiền bạc mà hắn mang theo. Ngoài ra, tất cả đám tùy tùng của viên ngoại cũng bị trói lại như những con heo quay bên vệ đường.

“Treo ở đây, để cho những kẻ không biết điều nhớ rằng vùng này là địa bàn của Tụ Nghĩa Trại.”

“Rõ!”

Trong tiếng gào khóc của viên ngoại béo, tinh thần của đám sơn tặc dâng cao.

Đúng lúc đó, từ xa có một người vừa bò vừa chạy tới chỗ họ.

“Đại đương gia, không xong rồi!”

Nhảy Nhổm Lưu – kẻ chuyên canh gác của trại, vốn nổi tiếng lanh lợi nhưng võ công kém, chủ yếu làm nhiệm vụ trông coi và giữ nhà – vừa la vừa chạy tới.

Chương 22: Sơn trại không còn

Lúc này, dáng vẻ của Nhảy Nhổm Lưu vô cùng thê thảm, dù không bị thương nhưng có thể thấy rõ cậu ta đã bị dọa đến mất hồn. Quan trọng nhất là Ngô Xung cảm nhận được từ người cậu ta một luồng khí quen thuộc.

Dạ Yêu!

Phát hiện ra luồng hắc khí đó, đồng tử của Ngô Xung co rút lại.

Trước đó, anh đã thấy lời cảnh báo trong phần tóm tắt cuộc đời của mình, biết rằng không lâu nữa loài sinh vật này sẽ xuất hiện quanh đây để ăn thịt người, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

May mà mình đã ra ngoài.

Ngô Xung có chút may mắn.

Hiện tại sức mạnh của anh đã tăng lên rất nhiều, gần đạt đến cấp độ thượng phẩm võ giả. Nhưng đối mặt với Dạ Yêu – loài quái vật bị ô nhiễm này – mười phần thì chín phần anh sẽ bị giết chết.

“Trong trại xuất hiện một con Dạ Yêu, lão Tôn và Thọt đều chết cả rồi.” Nhảy Nhổm Lưu run rẩy nói.

Đều chết rồi?

Những người xung quanh Ngô Xung lộ vẻ kinh hãi, thậm chí có vài người còn thể hiện sự đau buồn, có vẻ như họ có thân nhân trong trại.

“Đại đương gia, bây giờ phải làm gì? Có nên quay về xem không?” Một tên sơn tặc nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Về để chết à?”

Chưa kịp để Ngô Xung trả lời, Nhị Ma Tử đã nhổ một bãi nước bọt.

Gã này đích thị là một tên thổ phỉ chính hiệu, tham sống sợ chết, ức hiếp kẻ yếu, tàn nhẫn vô tình. Trong trại hắn còn mấy người thiếp, giờ bọn họ chết hết, mà hắn chẳng hề tỏ ra thương tiếc chút nào.

“Rời khỏi đây trước đã.”

Vùng có Dạ Yêu hoạt động, chắc chắn phải chạy trốn ngay.

Không phải lúc nào cũng may mắn gặp Dạ Yêu mà không bị giết.

Ngô Xung dẫn đầu, đám sơn tặc vội vàng bám theo, kể cả những kẻ có người thân trong trại cũng chọn cách bỏ chạy.

Thời buổi này là vậy, mạng người tầng đáy rẻ như cỏ rác.

Tất cả bọn họ.

Đều chỉ đang cố sống sót.

Sống chỉ để mà sống.

“Đại đương gia, đợi tôi với, đợi tôi với, tôi có tiền, còn có cả bí kíp nữa!”

Viên ngoại béo bị treo trên cây hoảng loạn gào thét.

Gã cũng nghe thấy chuyện về Dạ Yêu, biết rằng nếu tiếp tục ở lại khu vực này thì sẽ gặp nguy hiểm. Tiếc rằng Ngô Xung và đám sơn tặc vốn đến đây để xử lý hắn, tất nhiên không thể cứu người. Hơn nữa, giữ lại gã béo ở đây biết đâu lại có thể kéo dài thêm thời gian an toàn cho họ.

Nói chạy là chạy.

Cũng chẳng có gì phải vướng bận.

Ngô Xung chọn một hướng ngược lại với sơn trại, chạy thục mạng.

Anh băng qua ngọn núi, chạy thêm mười mấy dặm.

Cảm giác nguy hiểm lúc trước cuối cùng cũng biến mất, cả đám sơn tặc thở phào nhẹ nhõm.

“Đại đương gia, phía trước có ngôi làng.”

Tên thổ phỉ đi dò đường quay về báo cáo.

Làng!

Có đồ ăn!

Đám sơn tặc mắt sáng rực.

“Dẫn đường.”

Ngô Xung chỉ nói hai từ.

Khi đến ngôi làng thì đã chạng vạng tối. Cả đám người đều mang vũ khí, nhìn qua đã biết không phải hạng tử tế. Nhưng nơi này cách xa triều đình, chẳng ai dám quản, đến cả Đình Trưởng duy nhất có chút quyền hành trong làng cũng đã bỏ trốn trước khi Ngô Xung và đồng bọn bước vào. Dân làng thì sợ hãi nhìn bọn họ.

“Tìm chỗ ăn uống, nghỉ qua đêm, sáng mai chúng ta tiếp tục lên đường.”

Chạy lâu như vậy, Ngô Xung cũng mệt. Hơn nữa, con đường này là lối mà đám thổ phỉ của trại đã dò tìm, cách xa Tụ Nghĩa Trại, theo lý thuyết thì Dạ Yêu không thể đuổi theo được.

Cả nhóm nhanh chóng tìm được một quán trọ – nơi duy nhất trong làng phục vụ khách. Ngô Xung vừa cướp được một số tiền lớn từ tay viên ngoại Vương, nên không thiếu tiền, anh tiện tay ném vài đồng bạc cho lão chưởng quỹ của quán trọ.

“Lão già, ở đây có gì ăn không? Mau mang hết lên cho ta.”

“Còn nữa, sắp xếp cho chúng ta mấy phòng, chúng ta sẽ ở lại đây đêm nay.”

Đám sơn tặc ồn ào quát tháo.

Lão chưởng quỹ nhận tiền, nhìn Ngô Xung và đồng bọn một lúc, không nói gì rồi quay vào hậu viện, có lẽ để chuẩn bị đồ ăn.

Ngô Xung và nhóm của anh không mấy để ý, dù sao đây cũng chỉ là vùng nông thôn, đâu thể đòi hỏi dịch vụ tốt hơn được. Có đồ ăn là may rồi. Họ tìm một cái bàn, Ngô Xung tiện tay đặt thanh đao lớn của Nhị Ma Tử lên bàn, đám sơn tặc lập tức tụ lại, bàn tán ầm ĩ.

“Đại ca, chúng ta định đi đâu? Cứ chạy mãi thế này cũng không phải cách.”

“Đi tiếp về phía Nam là tới địa bàn của Trại Chủ Tưởng ở Hắc Phong Sơn. Đại đương gia định tìm đến Tưởng Trại Chủ sao?”

“Phì, Tưởng Trọc thì có gì đáng sợ? Đại ca, ta nói chúng ta nên qua đó đánh bại Tưởng Trọc, cướp luôn Hắc Phong Trại của hắn!”

“Không ổn đâu, ta nghĩ là…”

Đám sơn tặc bàn luận loạn cả lên, chẳng khác gì đàn ruồi.

“Trước tiên ăn no đã!”

Ngô Xung có chút bực bội, anh gõ thanh đao lớn xuống bàn hai cái.

Anh đến làm sơn tặc cũng chỉ là giải pháp tạm thời.

Trong kế hoạch ban đầu của anh vốn không có phần này, những gì đám sơn tặc đang bàn luận về Trại Chủ Tưởng, anh thậm chí còn chưa nghe đến bao giờ. Một tên thủ lĩnh thế lực bọ chét thì anh chẳng buồn nhớ. Nhưng bây giờ, anh phải suy nghĩ về những vấn đề này.

Ít nhất trước khi tìm được tung tích của Tiên Trưởng, đám thuộc hạ này vẫn còn giá trị. Nếu không, chỉ dựa vào mình anh để thu thập thông tin thì có lẽ cả đời cũng không gặp được Tiên Trưởng.

Anh vừa cất lời, tiếng nói của anh lập tức áp đảo tiếng ồn ào của đám sơn tặc. Đúng lúc đó, đèn lồng trong quán trọ bỗng nhiên tắt ngúm, nhìn ra ngoài trời, không biết từ lúc nào đã tối đen như mực. Không có đèn lồng, bên ngoài chỉ còn một màu đen kịt, quán trọ lập tức chìm vào bóng tối.

Không một tiếng động.

“Lão già đó vào trong lâu vậy mà sao không mang thứ gì ra thế?”

Ngô Xung giật mình, nhớ ra lão chưởng quỹ đã vào trong một lúc lâu mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Đám sơn tặc vội vàng lôi đá lửa từ trong túi ra, châm lửa vào ngọn đuốc dự phòng. Dù sao bọn chúng cũng là hạng làm ăn phi pháp, đi đêm là chuyện thường, nên mang theo đuốc là điều hiển nhiên.

“Đại ca, quán trọ này có gì đó không ổn.”

Nhị Ma Tử là người đầu tiên cảm thấy không khí khác lạ, theo bản năng, hắn sờ lấy con dao găm bên hông. Thanh đao lớn đã dâng cho Ngô Xung, giờ chỉ còn con dao này.

Cầm chặt con dao trong tay, Nhị Ma Tử cảm thấy an tâm phần nào.

Nhưng trong lòng vẫn bất an.

Ngô Xung lập tức vận chuyển nội lực, cẩn thận quan sát xung quanh.

Quán trọ này quả thực quá yên ắng, ngoài lão chưởng quỹ ra, ngoại trừ lão chưởng quỹ ban đầu chào hỏi bọn họ ở ngoài, thì không nhìn thấy những người khác.

Một căn phòng lớn như vậy.

Trên dưới hai tầng, yên tĩnh như chết.

Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng không bình thường.

“Không phải là hắc điếm chứ?”

“Đừng lo lắng, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ đi.”

Ngô Xung cũng cảm giác được vấn đề, loại cửa hàng cổ đại hoang dã này là nguy hiểm nhất, làm thịt người bánh bao cũng không hiếm thấy, trong khoảng thời gian Ngô Xung tới này, coi như là đã qua nhiều lần sinh tử, thói quen thế giới này quy tắc tổng kết lại chỉ có một chữ.

Loạn!

Chương 23: Khách Điếm Quái Dị

Biết được có nguy hiểm, Ngô Xung đương nhiên không dám lỗ mãng nữa. Anh ta tiện tay vớ lấy thanh đại đao đặt trên bàn, cảnh giác đề phòng.

Ngô Xung không biết đao pháp, nhưng sức lực thì dư thừa.

Đến lúc đó, mặc kệ đối phương là tà môn yêu đạo gì, anh ta chỉ việc một đao chém tới!

“Tam, Tứ, các ngươi đi vào bếp kiếm chút gì ăn, chúng ta cùng đi.”

Ban đầu Ngô Xung định phái hai người vào bếp tìm đồ ăn, nhưng nghĩ lại, anh quyết định mọi người nên đi cùng nhau. Lúc này bọn họ đang chạy trốn, tách ra không hợp với tính cách của anh, nên tốt nhất là hành động cùng nhau.

Cót két, cót két.

Cả nhóm đến trước cửa bếp và dừng lại. Căn bếp cũ kỹ, cửa bếp lay động qua lại, trông chẳng khác gì đã bị bỏ hoang từ lâu.

“Toàn là bụi bặm, không biết đã bao lâu rồi không có người lui tới.”

Nhị Ma Tử cúi người kiểm tra, phát hiện cửa bếp đầy bụi, sơ bộ ước tính cũng đã ba tháng không có ai ra vào.

“Sao có thể được, rõ ràng ta vừa thấy lão già đó bước vào mà!” Lưu Chí, biệt danh “Nhảy Lóc Chóc” không kìm được lên tiếng.

Không chỉ Lưu Chí, những tên sơn tặc khác cũng đều nhìn thấy.

Ngay cả Ngô Xung cũng chính mắt thấy lão chưởng quầy bước vào!

Vậy mà một người sống sờ sờ như thế lại đi vào, cửa bếp không để lại lấy một dấu chân. Chuyện này sao có thể chứ? Ở đây là thời cổ đại, có ai nghe nói về khinh công bước trên cát mà không lưu lại dấu vết đâu, mà trước đó lão chưởng quầy nhìn cũng không giống cao thủ gì cho cam.

“Chẳng lẽ chúng ta gặp ma rồi?”

Không biết ai đó trong đám người lẩm bẩm một câu, khiến cả bọn ai nấy đều rùng mình.

“Ma quỷ cái rắm! Ông đây lớn chừng này còn chưa từng thấy ma! Nếu có ma thì để nó ra đây cho ông xem!”

Gã khổng lồ ngốc nghếch tên là Đại Cẩu, bỗng nổi hứng, một cước đá thẳng vào cửa bếp, khiến nó bật tung ra.

Đại Cẩu là kẻ đầu óc thiếu suy nghĩ, trí tuệ không phát triển, nhưng thân hình lại vô cùng vạm vỡ, đánh đấm giỏi, nhờ vậy mà hắn có thể lăn lộn dễ dàng trong bọn sơn tặc. Nếu đổi chỗ khác, hắn đã sớm bị người ta hãm hại mà chết rồi.

“Chỉ cần không phải dạ quỷ, ông đây không sợ gì cả!”

Đại Cẩu hét lớn.

Ngô Xung và những người khác nhìn qua cánh cửa bị phá mà vào bên trong.

Chỉ thấy trong bếp phủ đầy bụi, những chiếc nồi vẫn chưa được mở, trông cứ như thể đã rất lâu không có ai ghé qua.

Cảnh tượng này khiến tay chân cả nhóm trở nên lạnh ngắt. Căn bếp như thế này rõ ràng là không có dấu hiệu con người đã từng qua lại, vậy mà trước đó bọn họ đều tận mắt nhìn thấy lão chưởng quầy đi vào, chẳng lẽ tất cả cùng bị hoa mắt sao?

“Đi thôi!”

Ngô Xung dứt khoát quay người, chuẩn bị rời khỏi.

Thám hiểm lý do ư? Đó là việc của mấy nam chính trong phim kinh dị!

Thân phận của anh bây giờ là ‘hảo hán’, loại người uống rượu, ăn thịt đầy khí thế, chứ mấy cảnh rùng rợn thế này không phải dành cho anh.

Những tên sơn tặc khác cũng nhanh chóng tỉnh ngộ, vội vàng đi theo, đến cả Đại Cẩu cũng có chút hoảng hốt.

Ngay khi Đại Cẩu chuẩn bị rời đi cùng nhóm, một bàn tay bất thình lình thò ra từ phía sau bếp, túm lấy cổ hắn và lôi vào bên trong, toàn bộ quá trình không phát ra chút tiếng động nào.

“Có gì đó không ổn, đi mãi mà sao chưa tới cửa?”

Một tên sơn tặc lẩm bẩm, quán trọ này vốn không lớn, từ cửa chính vào là chính sảnh, nơi có bàn ghế bày biện.

Đi tiếp là hành lang, bếp nằm ở cuối hành lang, tính ra không xa lắm, nhưng từ lúc ra khỏi bếp đến giờ, họ đã đi một lúc rồi mà vẫn chưa thấy cửa chính.

“Đại Cẩu đâu rồi?”

Cả đám dừng bước, quay lại nhìn, phát hiện đội ngũ quả thật thiếu mất một người, kẻ to mồm nhất là Đại Cẩu đã bốc hơi không chút tăm tích, không một tiếng động nào.

Một người sống sờ sờ, cứ thế biến mất!

“Đại ca, nơi này quái dị quá!”

Lão Tam không kìm được lên tiếng.

Gã này trước kia là cánh tay đắc lực của Nhị Ma Tử, sau khi Ngô Xung lên nắm quyền, hắn trở thành kẻ theo đuôi trung thành của Ngô Xung.

“Không lẽ là dạ quỷ?”

Nhắc đến dạ quỷ, ai nấy đều cảm thấy rợn gáy.

Cảnh tượng trước mắt này hoàn toàn không giống như thứ mà một con dạ quỷ cấp thấp có thể tạo ra. Loại dạ quỷ thú tính kia ngoài sức mạnh ra thì không khác gì loài dã thú.

“Không có đường? Chém ra một đường là được!”

Ngô Xung dứt khoát vung đao, xoay người chém mạnh vào tường.

Tường gỗ kiểu cổ thế này, với sức mạnh hiện giờ của anh, một đao hẳn phải tạo ra một cái lỗ to.

Rầm!!

Sự thật không như ý muốn, đao chém vào tường chẳng hề suy suyển, ngược lại cánh tay còn bị tê dại, suýt nữa không giữ nổi đao. Những tên sơn tặc bên cạnh không tin, cũng thử gõ mấy cái, kết quả cũng chẳng khác.

Khách điếm tầm thường này, tường lại cứ như biến thành thép, đao búa đập vào không để lại vết tích gì.

Có vẻ họ đã thật sự gặp phải thứ gì đó quái dị rồi!

“Bức tường này còn cứng hơn cả thép hoa văn, đến dấu cũng không có!”

Kết quả này khiến cả bọn không khỏi hoang mang, đến cả Ngô Xung cũng bắt đầu lo lắng, sống hai đời nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp cảnh này.

Cốc cốc cốc.

Ngay lúc đó, từ trên lầu hai bỗng vang lên tiếng gõ, giống như có ai đang gõ cửa bên ngoài.

“Lên xem thử, biết đâu là Đại Cẩu!”

Dù sao cũng không ra ngoài được, thay vì đứng chờ chết, chi bằng qua đó xem thế nào.

Chờ đợi chắc chắn không phải cách hay, họ đã đi suốt một ngày đường, tới giờ vẫn chưa ăn gì, nếu cứ thế ngồi chờ thì chỉ tổ hao tổn sức lực.

Cả đám sơn tặc dè dặt bước lên lầu hai.

Lạ thay, chỉ cần không đi ra ngoài, lên lầu hay đi sang nơi khác đều hoàn toàn bình thường, chẳng khác gì một quán trọ bình thường.

“Tiếng gõ phát ra từ căn phòng thứ ba bên trái, bên trong hình như có người.”

Kẻ đi đầu thăm dò là Lưu Chí, chuyên phụ trách do thám trong đám sơn tặc, rất giỏi dò đường. Cả đám đi tới gần, nhìn lại thấy quả thật trên cửa có một cái bóng người. Kẻ đó đang cầm một cây gậy, không ngừng gõ vào thứ gì đó, tiếng động lúc nãy chính là từ đây mà ra.

“Có người là tốt rồi!”

Tất cả đều sợ dạ quỷ, còn người thì không đáng sợ lắm. Dù sao bọn họ cũng là bọn cướp không vốn, gan lớn như trời, lão Tam tiến lên, nhấc chân đá mạnh.

Cửa phòng bật mở.

Nhưng cảnh tượng người tưởng tượng không xuất hiện.

Bên trong phòng vẫn trống hoác, chỉ có một chiếc giường, bàn ghế, và một ngọn đèn dầu đã tắt từ lâu, ngoài ra không còn gì khác.

Căn phòng này cũng lâu rồi không có ai ghé qua, trên sàn đầy bụi.

Ngô Xung không vào, chỉ cầm lấy bó đuốc đưa vào trong. Ánh lửa rọi sáng căn phòng, bóng đen lay động, trông đến rợn người.

“Ta rõ ràng thấy có người mà!”

“Câm miệng!”

Ngô Xung sa sầm mặt, thảo luận chuyện này vào lúc này chỉ khiến nỗi sợ lan truyền, chẳng có ích lợi gì cho việc thoát khỏi đây.

Suy nghĩ một chút, Ngô Xung quyết định cầm đuốc bước vào.

Đồng thời, anh vận nội công lên toàn thân, sẵn sàng khởi động Thiết Bố Sam.

Chương 24: Ô Nhiễm

Thấy Ngô Xung không gặp nguy hiểm, những người khác mới tiến vào theo.

“Đây là thứ gì vậy?”

Ngô Xung cầm đuốc, xoay một vòng trong căn phòng, đột nhiên phát hiện ở góc giường không biết từ lúc nào lại có một con búp bê bằng sứ.

Con búp bê này trông giống như búp bê Phúc Oa, mũm mĩm, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng càng nhìn lại càng thấy quái dị. Nụ cười của nó có vẻ bất thường, nhưng cụ thể là bất thường thế nào, lại không thể nói rõ ra được.

“Đây là thứ gì vậy?”

“Nhìn có chút tà môn thật.”

Ngô Xung chuẩn bị lên tiếng, thì một cảnh tượng quái lạ xảy ra: con búp bê kỳ quái kia bất ngờ nở một nụ cười với anh ta.

Nhưng khi anh ta nhìn kỹ lại, phát hiện búp bê không hề thay đổi. Những gì vừa thấy dường như chỉ là ảo giác. Cảnh tượng này khiến Ngô Xung chợt lạnh sống lưng, linh cảm rằng nhóm của mình dường như vô tình bước vào một nơi đầy nguy hiểm.

Trong đầu anh ta chợt nhớ tới thông tin về Dạ Yêu mà lão An đã nói.

Cái gọi là Dạ Yêu, thực chất chỉ là những con thú hoang bị ô nhiễm.

Bị ô nhiễm.

Là thứ gì ô nhiễm chúng?

Sau khi thú hoang bị ô nhiễm sẽ trở thành Dạ Yêu.

Còn con người thì sao?

Con người bị ô nhiễm sẽ trở thành thứ gì?

“Đại ca? Đại ca!”

Mấy tên sơn tặc bên cạnh gọi Ngô Xung trở về thực tại.

“Bây giờ làm gì đây? Nơi này thật tà môn.”

Ngay cả kẻ như Nhị Mã Tử cũng có chút sợ sệt, đủ để hiểu tình cảnh hiện tại nguy hiểm đến mức nào.

“Trước hết rời khỏi đây đã.”

Ngô Xung cầm đuốc ra khỏi căn nhà, anh quyết định không chạm vào con búp bê nữa.

Cũng không phải là đầu sắt, rõ ràng cảm thấy có vấn đề mà vẫn còn dại dột đến gần.

Những tên sơn tặc sau khi tìm kiếm mà không thu hoạch được gì cũng nối bước ra ngoài.

“Tìm thêm các ngôi nhà khác, xem có manh mối gì không, và nhớ đốt thêm vài bó đuốc. Trước hết phải cứu người đã.”

Ra khỏi căn nhà, bên ngoài mọi thứ đều bình thường.

Cái cảm giác áp bức đeo bám như hình với bóng đã biến mất, khiến đám người này bớt phần nào sợ hãi.

Dù gì cũng là đám tặc cướp sống bằng nghề đổ máu, chút gan dạ này vẫn có.

Bọn sơn tặc thắp thêm đuốc, bắt đầu tìm kiếm từ căn nhà đầu tiên. Vì vấn đề an toàn, Ngô Xung không để bọn chúng chia lẻ mà hành động theo từng nhóm. Nửa khắc sau, những tên sơn tặc đã tìm xong, tập trung lại dưới đại sảnh tầng trệt. Rất rõ ràng là chẳng có gì được tìm thấy.

“Đại ca, khách điếm này trống trơn, ngay cả chuột hay gián cũng không có.”

“Cửa sổ tôi thử rồi, toàn bộ đều không mở được, nóc nhà cũng bị phong kín.”

“Chúng ta bị kẹt rồi.”

Kết luận này khiến ai nấy đều cảm thấy nặng trĩu trong lòng.

Không thoát ra được!

“Đi nhà bếp, ống khói chắc chắn thông thoáng.”

Ngô Xung suy nghĩ một chút, rồi quyết định dẫn mọi người tới nhà bếp thử vận may.

Đám người quay trở lại nhà bếp, nhưng lần này cẩn thận hơn nhiều.

Khoảnh khắc đẩy cửa ra, một loại dao động kỳ lạ lan tỏa ra ngoài, trên giao diện trò chơi bất ngờ hiện ra một dòng thông báo:

‘Nguồn ô nhiễm đang ăn mòn, thể chất tạm thời -1’

Hơn nữa chỉ số này vẫn đang tiếp tục tăng, nếu không ngăn chặn kịp thời, có lẽ sẽ bị trừ vĩnh viễn.

“Là lão quản gia!”

Vẫn là căn bếp đó, nhưng lần này khi mở cửa, cảnh tượng bên trong hoàn toàn khác so với trước đây.

Căn bếp sạch sẽ, thậm chí còn có vài món ăn tươi ngon.

Lão quản gia từng thấy trước đó đang đứng trước bếp lò chuẩn bị thức ăn, bên cạnh ông ta là một bà lão đang nhào bột. Do góc nhìn bị che khuất nên chỉ có thể thấy được bóng lưng của bà ta.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng mở cửa, hai người trong bếp liền dừng lại.

Lão quản gia quay đầu một cách quái dị, đầu ông ta xoay một góc 180 độ, nhìn chằm chằm vào Ngô Xung và những người xông vào bếp.

Ánh mắt đó thật rùng rợn. Bà lão bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, đó là một khuôn mặt thối rữa, đầy căm hận.

“Chư vị khách quan, cơm canh sắp xong rồi.”

“Đó là Đại Cẩu ngốc!”

Một tên sơn tặc nhận ra, trên chiếc bàn không xa bà lão có một thi thể bị chém đôi, chính là Đại Cẩu ngốc, kẻ đã mất tích trước đó.

“Mẹ kiếp, quái vật, ông đây liều mạng với mày!”

Tên cướp bị sợ hãi đến cực điểm, cơn sợ hãi như biến mất trong nháy mắt, thấy huynh đệ mình bị giết hại, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Lão Tam, người bên cạnh, lập tức rút vũ khí lao vào.

Cùng với Lão Tam, mấy tên sơn tặc khác cũng phẫn nộ lao vào.

Mặc cho bao nhiêu người xông vào, lão quản gia và bà lão vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Chỉ khi mấy người sắp đến gần, biểu cảm của lão quản gia mới bắt đầu thay đổi.

Khuôn mặt ghê rợn nở một nụ cười quái dị, miệng ông ta méo mó một cách kỳ lạ.

“Ôi chao, đột nhiên có nhiều nguyên liệu thế này, không biết nên xử lý thế nào đây.”

Cái miệng như bị thứ gì đó vô hình mạnh mẽ kéo giãn đến mức dị dạng.

“Lão Tam!”

Ngô Xung cảm thấy lạnh người, muốn kéo Lão Tam lại.

BÙM!!

Nhưng chưa kịp phản ứng, cảnh tượng trước mắt đột nhiên vỡ vụn, như một tấm gương bị đập nát.

Căn bếp sạch sẽ biến mất.

Khi Ngô Xung và những người khác hoàn hồn, họ thấy mình đã trở lại hành lang tối tăm, căn bếp trước mặt lại biến thành một căn nhà hoang bẩn thỉu, lâu ngày không có người qua lại.

Cùng với đó, Lão Tam và những kẻ vừa lao vào cũng biến mất.

A!!!

Tiếng hét thảm thiết vang lên.

Một tên sơn tặc đứng cuối đội ngũ bị một thứ không rõ ràng kéo đi.

Cây đuốc trong tay hắn rơi xuống đất, ánh lửa tắt ngấm, người hắn bị bóng tối nuốt chửng.

Họ không biết từ đầu đến cuối thứ gì đã tấn công mình.

“Đi thôi, chui qua ống khói!”

Ngô Xung lập tức dẫn đầu bước vào bếp, cửa sổ và cửa chính đã bị phong kín.

Đập cũng không đập vỡ được, tường cũng vậy.

Cách duy nhất là chui qua ống khói, căn bếp bẩn thỉu này không có nguy hiểm, điều này đã được chứng minh từ trước.

Ngô Xung và đồng bọn chạy đến bên bếp lò, phát hiện miệng ống khói quả nhiên thông thoáng.

“Tôi đi trước!”

Một tên sơn tặc giành trước một bước xông lên phía trước Ngô Xung, bởi vì dáng người nhỏ gầy, sơn tặc này rất nhẹ nhàng liền chui vào.

Ống khói cũng không rộng, chỉ có thể từng người một đi vào.

Ngô Xung thấy thế đành phải chờ người này đi ra ngoài trước rồi mới đuổi theo, càng là lúc này, anh làm lão đại lại càng không thể hoảng hốt.

Mã còn là lão đại là nửa tháng trước gia nhập sơn trại lên làm thổ phỉ, lúc ấy chỉ cho rằng gia nhập sơn trại là có thể vào nhà cướp của, không làm mà hưởng, còn có thể ức hiếp kẻ yếu, muốn ngủ nữ nhân nào ngủ nữ nhân đó.

Nào biết chân chính thổ phỉ sinh hoạt căn bản cũng không phải là chuyện như vậy, không chỉ có ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải sống mái với thế lực khác, đói một bữa no một bữa không nói, còn có tánh mạng nguy hiểm, mỗi lần đi ra ngoài cướp bóc đều là đao thật súng thật chém giết, nửa tháng sau anh đã đã sớm không muốn làm rồi.

Lần này sơn trại gặp chuyện không may, anh cũng không cảm thấy phẫn nộ, ngược lại cảm thấy là một cơ hội, một cơ hội thoát ly sơn trại.

Về phần sơn trại đại đương gia nhị đương gia gì gì đó, anh không có nửa phần đồng cảm, cũng không cảm thấy đối phương là huynh đệ của mình, thậm chí còn cân nhắc chờ sau khi chạy đi có phải nên bán hai người bên cạnh đi không, bọ chét cũng có treo giải thưởng, vàng thật bạc trắng đánh dấu giá tiền.

Đầu của lão đại, hẳn là có thể bán không ít đúng không nhỉ.

Mã lão đại trong thời này thì

Loạn thế, thế thôi.

Uy tín, đáng giá mấy xu?

Chương 25: Thanh Niên Lạ Mặt

“Chờ ông mày thoát ra được, việc đầu tiên là bán đứng chúng mày.”

Mã lão đại chui vào bếp lò, trèo vào trong ống khói. Khi ngoảnh lại thấy không có ai theo sau, hắn nhổ một bãi nước bọt.

Hắn dĩ nhiên biết việc đi đầu dò đường là rất nguy hiểm, nhưng trong cái khách điếm quái dị này, nơi nào mà chẳng nguy hiểm? Nếu đã nguy hiểm như nhau, thì chẳng thà đánh cược một phen, thành công là có thể rời khỏi cái chốn quỷ quái này.

“Cũng khá cao.”

Vì khách điếm có lượng thức ăn lớn, nên bếp lò được xây to, trèo lên không quá khó khăn.

Sau khi vượt qua chỗ đốt lửa, hắn tới phần ống khói. Mã lão đại thử một chút, phát hiện mình có thể leo lên.

Hắn dùng hai tay bám lấy hai bên ống khói, chân đạp mạnh rồi từ từ trèo lên. Tro đen rơi khắp người hắn.

Trèo được một lúc, Mã lão đại bắt đầu cảm thấy có điều không ổn.

Theo lẽ thường, với khoảng cách hiện tại, hắn đã phải gần tới tầng bốn rồi. Khách điếm này chỉ có hai tầng, dù ống khói có cao hơn một chút, thì tầm ba tầng là cùng. Nhưng hiện tại, hắn đã trèo tới khoảng cách của tầng bốn. Ngẩng đầu nhìn lên, ống khói vẫn đen kịt, miệng ống ở xa trông chẳng khác gì vầng trăng trên trời, trèo mãi cũng không tới gần được.

“Ông mày không tin tà!”

Mã lão đại tiếp tục trèo thêm một đoạn, tương đương hai tầng nữa. Đến độ cao này, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy thứ gì đó khác lạ.

Từ xa, nó trông giống như một cái túi đen. Mã lão đại suy nghĩ, rồi cố gắng trèo lên chỗ đó.

Nhưng khi tới gần, hắn mới cảm nhận được điều bất thường. Đó không phải là cái túi đen, mà là một xác chết. Xác của tên sơn tặc từng biến mất cùng Lão Tam. Hắn nhận ra tên này.

Xác chết có tư thế vô cùng thê thảm, cơ thể bị xoắn lại như một quả cầu, nằm cuộn trong ống khói. Khuôn mặt méo mó của nó đối diện trực tiếp với Mã lão đại đang trèo từ dưới lên.

“Có vẻ bị chặn kín rồi.”

Mã lão đại đẩy thử, nhưng xác chết không hề nhúc nhích, như thể phía sau có thứ gì đó đang đẩy ngược lại.

Tiêu tốn không ít sức lực, hắn quyết định từ bỏ và bắt đầu quay lại. Nhưng càng rút lui, hắn càng cảm thấy không ổn.

Tầng bốn, tầng ba, tầng hai, tầng một… tầng hầm?

Mã lão đại rùng mình, không dám trèo xuống nữa. Nhìn xuống dưới, vẫn chỉ là một màu đen kịt, chỉ có con đường ống khói, hoàn toàn không thấy đáy. Điều này khiến hắn hoảng hốt.

Cộc cộc!

Đúng lúc này, từ bên ngoài ống khói vang lên những tiếng gõ kỳ lạ, giống như có ai đó đang gõ vào thành ống khói. Nghe thấy tiếng động, Mã lão đại lập tức hét lớn cầu cứu.

“Ai đó?”

Mã lão đại la to, mong dùng tiếng nói để lấy lại tinh thần.

Cộc cộc.

Tiếng gõ dần xa, giống như ai đó đang thử tìm đường để cứu hắn.

“Cứu tôi với, có người ở đây!”

Nghe một lúc, thấy có vẻ không có gì nguy hiểm, Mã lão đại quyết định kêu cứu. Hắn đập mạnh vào ống khói, vừa đập vừa kêu lớn.

Tiếng gõ đột ngột ngừng lại, như thể nghe thấy tiếng kêu cứu của hắn, sau đó tiếng bước chân chậm rãi quay lại. Điều này khiến Mã lão đại vui mừng khôn xiết, hắn đập ống khói mạnh hơn nữa, hoàn toàn không để ý đến việc tro bụi phủ khắp người và tay mình.

Rắc, rắc!

Những viên gạch trên ống khói khẽ động, rồi bị ai đó từ bên ngoài đẩy vào, để lộ một khe hở nhỏ cỡ ngón tay cái.

“Tôi ở đây, mau cứu tôi với.”

Mã lão đại ghé sát mặt vào khe hở, nhìn ra ngoài.

Một con mắt đã thối rữa hoàn toàn dán chặt vào ống khói. Khi thấy hắn, con mắt đó rụt lại, khuôn mặt vặn vẹo đầy thù hận hiện ra qua khe hở, nhìn trừng trừng vào Mã lão đại đang mắc kẹt trong ống khói.

“AAAA!!!”

Nghe thấy tiếng thét thảm thiết của Mã lão đại, Ngô Xung không chút do dự, lập tức dẫn người chạy trốn.

Rõ ràng, đường qua ống khói đã không còn khả thi. Anh quyết định quay về sảnh chính. Bếp này quá đỗi quái dị, không thể ở lại được.

“Khoan đã, sao lại thiếu người?”

Đi được một đoạn, Ngô Xung đột nhiên cảm thấy không ổn. Số lượng người nói chuyện giảm đi rất nhiều. Hắn dừng lại kiểm tra, lập tức cảm thấy rợn tóc gáy.

Khi chạy vào sảnh, vẫn còn vài chục người, nhưng chỉ trong nháy mắt, số người đã giảm đi quá nửa.

Ngọn đuốc vụt qua, anh đếm kỹ lại, phát hiện chỉ còn sáu người!

“Đại ca, giờ làm sao đây? Chúng ta có phải đã gặp ma rồi không?”

“Đừng ồn, để ta nghĩ cách.”

“Nghĩ gì nữa, nghĩ rồi là chết hết! Thà liều mạng chạy ra cửa, cùng lắm thì phóng hỏa! Tao không tin đốt không mở được cửa.”

Đám sơn tặc bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi, giờ không còn nghe lời như trước nữa. Lão Tứ giật lấy ngọn đuốc, không thèm ngoảnh đầu lại, lao thẳng về phía cửa. Mấy tên sơn tặc còn lại cũng bị ảnh hưởng bởi sự kích động, bám theo lão Tứ, lao vào bóng tối.

“Hai ngươi không đi?”

Ngô Xung ngạc nhiên nhìn Nhị Ma Tử và Bọ Chét Lưu. Hắn cứ tưởng tất cả sẽ bỏ chạy, không ngờ vẫn còn hai người ở lại. Cái sơn trại này vốn không phải là một nơi lâu đời gì, ngày thường chẳng qua tụ tập làm vài chuyện làm ăn không vốn. Gặp nguy hiểm, chắc chắn ai cũng lo cho thân mình.

“Đi đâu bây giờ? Nếu đi được, trước đó chúng ta đã đi rồi. Lúc này mà chạy lung tung, chắc chắn nguy hiểm hơn.”

“So với Tứ đương gia, đại ca ngài võ công cao hơn. Nếu gặp địch, đi theo ngài chắc chắn an toàn hơn theo lão Tứ.”

Hai người này không phải kẻ ngốc. So với đám người bị nỗi sợ chi phối, họ tương đối tỉnh táo hơn. Nhị Ma Tử vốn là kẻ cầm đầu, đầu óc tự nhiên nhanh nhạy hơn người khác. Bọ Chét Lưu trước khi vào trại từng là một tên trộm, chuyên nhắm vào những gia đình giàu có, nên hắn có thói quen phân tích và cân nhắc lợi hại.

“Nghỉ chút đã.”

Dù không gian đã có chút thay đổi, nhưng bàn ghế trong sảnh vẫn còn nguyên. Ngô Xung kéo ghế ngồi xuống, ngồi vững như thái sơn, chạy lâu cũng khiến hắn tiêu hao không ít sức lực.

“Định ngồi chờ ở đây sao?”

Hai người định theo chân Ngô Xung thấy cảnh này liền hoảng hốt.

Chẳng lẽ đại ca đã bỏ cuộc rồi sao?

Ngồi đây chờ chết thì đâu phải là một lựa chọn tốt!

Ngô Xung chẳng thèm bận tâm tới sự thay đổi của hai người kia. Anh hoàn toàn từ bỏ việc chạy loạn để tìm đường.

Trong tình cảnh này, không bằng bất động mà chờ thời cơ.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Thay vì chạy loạn, lãng phí sức lực, chi bằng dưỡng sức, chờ đến khi kẻ địch xuất hiện, thì có thể tung ra một đòn chí mạng.

Rầm!

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện đột ngột. Cánh cửa lớn trong bóng tối bị đá văng ra. Một người mang trên lưng thanh trọng kiếm lớn như tấm ván quan tài bước vào. Vừa vào cửa, người này đã nhăn mày, hít một hơi rồi lộ vẻ chán ghét, đôi mắt dần trở nên đỏ sẫm

.”Đúng là xui tận mạng, thế giới này xem ra sắp tận thế rồi!”

Người đó lấy thanh trọng kiếm sau lưng xuống, từ từ gỡ lớp vải quấn trên kiếm ra.

Thanh niên xui xẻo này tên là Từ Chu. Chính hắn cũng không ngờ mình đen đủi đến vậy, sau hai ngày đường ròng rã, cuối cùng cũng gặp một khách điếm, định nghỉ ngơi một bữa. Ai ngờ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi khí tức buồn nôn kinh tởm đó.

Lại là mấy cái thứ ô nhiễm chết tiệt này.

Chương 26: Cái Gọi Là Tiên Trưởng

Ô nhiễm vật, giống như Dạ Yêu, cũng là một loại thể ô nhiễm. Điểm khác biệt là ô nhiễm vật không phải sinh vật sống mà là một loại vật thể.

So với Dạ Yêu khát máu và hung tợn, những ô nhiễm vật này đôi khi còn khó đối phó hơn.

Chúng có năng lực kỳ quái, lại không thể giết chết. Nếu không cẩn thận, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Khác với đám sơn tặc không biết gì như Ngô Xung và đồng bọn, Từ Chu đã chạm trán với chúng nhiều lần, cũng biết được một số kiến thức cơ bản.

“Cửa mở rồi, chạy đi!”

So với vẻ bình thản của chàng trai trẻ, Nhị Ma Tử và Bọ Chét Lưu là những người đầu tiên phản ứng, chẳng buồn lên tiếng gọi, cả hai lao thẳng về phía cửa sau lưng người thanh niên. Cửa đã bị người này đá mở, bây giờ không chạy thì ở lại chờ chết sao? Không chỉ hai người họ, đám người như Lão Tứ cũng nhìn thấy ánh sáng và đua nhau chạy về phía cửa sau lưng người thanh niên.

Lão Tứ là người đầu tiên lao ra, không chút chần chừ, chỉ trong nháy mắt đã vọt qua cánh cửa, những kẻ khác cũng vội vàng chạy theo.

“Ta thoát rồi!”

Lão Tứ phấn khích gào lên, đám sơn tặc phía sau cũng hò reo đầy kích động. Tiếng hò hét này khiến Nhị Ma Tử và Bọ Chét Lưu, vốn đang định chạy theo, phải dừng bước.

Bởi vì tiếng hô đó phát ra ngay từ vị trí trước cửa nhà bếp.

“Muốn thoát sao? Ngươi tưởng mấy thứ kia đều là đồ ngu à?” Từ Chu vừa cởi bỏ trọng kiếm vừa cười lạnh, liếc nhìn đám sơn tặc đang hét hò như mấy tên ngốc.

“Vị đại hiệp này…”

Nhị Ma Tử chậm hơn vài bước, thấy không thể thoát ra, đành quay trở lại. Hắn thấy người thanh niên này có vẻ không tầm thường, liền vội vàng mở lời làm quen.

“Ta không phải đại hiệp, chỉ là một kẻ qua đường. Ngươi có đồ ăn không?” Từ Chu nhổ một bãi nước bọt, vác thanh trọng kiếm bước vào, rồi ngồi xuống bên cạnh Ngô Xung.

Đồ ăn?

“Có, có!”

Nhị Ma Tử lập tức lấy ra chút lương khô đưa cho Từ Chu. Người thanh niên này trông không giống người thường, có khi là một nhân vật lợi hại cũng nên.

“Biết điều đấy, sau này nếu gặp rắc rối bên ngoài, có thể báo tên môn phái Phù Phong của ta.”

Phù Phong môn?

Chưa từng nghe đến môn phái này!

Chẳng lẽ đây là môn phái của những tiên trưởng huyền thoại, nơi tập trung toàn cao nhân ẩn dật, những người theo đuổi sự trường sinh bất tử, giống như thần tiên sống vậy? Nghĩ đến đây, không chỉ Nhị Ma Tử mà cả Bọ Chét Lưu cũng trở nên kích động, ngay cả Ngô Xung cũng nghiêm túc hơn hẳn.

Hắn cảm thấy người thanh niên này có thể chính là “tiên trưởng” trong truyền thuyết.

Nếu thật sự là vậy, mọi chuyện sau này sẽ dễ giải quyết hơn.

Bái sư.

Học pháp, rồi cường hóa bản thân!

“Thì ra là tiên trưởng của Phù Phong môn, thật thất lễ!” Bọ Chét Lưu không ngần ngại, nịnh nọt ngay lập tức.

Tiên trưởng?

“Ngươi nghĩ ta giống tiên trưởng lắm sao?”

Từ Chu liếc nhìn Bọ Chét Lưu, tiếp tục nhai lương khô. Loại người nịnh hót như thế này, hắn chẳng buồn để tâm.

Không phải tiên trưởng?

Nhị Ma Tử và Bọ Chét Lưu có phần thất vọng.

Ngô Xung nhấc đại đao lên. Thanh đao mà Nhị Ma Tử cung kính dâng lên này quả thực rất vừa tay, nhất là khí thế mạnh mẽ, rất hợp với thân phận của hắn.

Mũi đao cắm xuống đất, xung quanh khách điếm vẫn là bóng tối dày đặc. Sau khi đám Lão Tứ xông ra, hét lên vài tiếng thì im bặt, không rõ còn sống hay không. Ngô Xung bước tới ngồi cạnh người thanh niên mới xuất hiện.

“Ăn chút không?”

Ngô Xung lấy ra một chiếc móng heo khô, đưa cho Từ Chu. Đây là lương khô phơi khô trên núi, Ngô Xung là đại đương gia, tất nhiên thứ ngon đều có phần anh.

“Cảm ơn.”

Từ Chu liếc nhìn cái móng heo, sau đó nhìn Ngô Xung, nhận lấy rồi gặm.

“Ngươi có thể đối phó với lão chủ quán kia không?”

Ăn của người thì ngại, lúc này hỏi chắc dễ hơn là hỏi thẳng.

“Không thể.”

Từ Chu chẳng phải kẻ vòng vo, vừa nhai móng heo vừa trả lời.

“Các ngươi không phải cao nhân ẩn dật của môn phái sao?”

Bọ Chét Lưu, người vừa nghĩ đã gặp cứu tinh, bỗng cuống lên. Không gặp được thì thôi, đằng này gặp rồi mà lại không phải đối thủ của mấy thứ quái quỷ kia, làm sao mà chấp nhận nổi?

“Ai nói với ngươi môn phái toàn là cao nhân ẩn dật?”

“Nhưng nếu ngươi không phải cao nhân, sao ngươi đá văng được cánh cửa kia?”

“Thì dùng chân đá thôi? Chuyện đơn giản thế mà cũng phải hỏi, ngươi bị cửa kẹp đầu à?”

Từ Chu nhổ một bãi nước bọt, rồi quay sang nói với Ngô Xung.

“Miếng thịt heo khô này ngon đấy, nhai rất đã. Coi như trả công, ta sẽ nói cho ngươi một số thông tin. Tranh thủ khi ta còn chưa ăn xong, mau hỏi đi, lát nữa ta không rảnh mà trả lời đâu.”

Ngô Xung làm thân nãy giờ, chỉ đợi câu này. Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Ngươi là tiên trưởng sao?”

“Thời này, làm gì có tiên trưởng! Chỉ là một số người luyện những loại yêu công đặc biệt thôi.”

“Người đặc biệt?”

Câu hỏi này, người thanh niên không trả lời. Có lẽ hắn kiêng kỵ, hoặc có lý do nào đó khác.

Ngô Xung chuyển sang một câu hỏi khác.

“Ngươi có biết thứ gì đang nhốt chúng ta không? Trước đó, chúng ta đã gặp lão chủ quán. Khi đó, lão chỉ là một ông già bình thường, nhưng trong chớp mắt lão biến mất, cửa khách điếm cũng không còn.”

“Ô nhiễm vật thôi. Còn thuộc loại nào thì ta không rõ, ai mà biết được, dù gì cũng không phải là người.” Từ Chu dùng ngón út xỉa răng.

“Ô nhiễm vật?”

Nhị Ma Tử bên cạnh nghe thấy liền hỏi câu mà hắn quan tâm nhất.

“Ngươi đã từng đụng độ với chúng, có cách nào đưa chúng ta ra khỏi đây không?”

“Ta chỉ đã từng đụng độ vài lần, chỉ biết nhiều hơn người bình thường một chút thôi.”

Từ Chu gặm xong miếng thịt cuối cùng trên chiếc móng heo, rồi ném khúc xương sang một bên.

Hắn nhặt thanh trọng kiếm bên cạnh, đứng dậy. Theo tính toán của hắn, đợt tấn công thăm dò đầu tiên của ô nhiễm vật có lẽ sắp tới. Nhóm người hiện tại, kể cả hắn, chỉ có bốn người, ít hơn so với đám người đã xông ra trước đó. Nếu may mắn, có thể họ sẽ trở thành mục tiêu thứ hai.

Còn về câu hỏi thứ hai của Nhị Ma Tử, hắn thậm chí không buồn trả lời.

Mấy thứ ô nhiễm vật này đã là mối đe dọa đến tính mạng. Ngay cả bản thân hắn còn không chắc chắn sống sót, thì làm sao đưa người khác ra ngoài? Sống được hay không, hoàn toàn dựa vào số phận từng người.

“Cảm ơn vì lương khô. Món này ngon đấy. Vì ngươi khá vừa mắt ta, nên ta cho ngươi một lời khuyên: gặp phải mấy thứ này thì chạy được cứ chạy, không chạy được thì tìm chỗ nào trốn đi, đừng nghĩ đến việc đối phó với chúng. Chúng không thể giết chết, và cũng chẳng ai giết nổi chúng. Ít nhất cho đến giờ, ta chưa từng gặp ai làm được điều đó.”

“Vậy những lần trước, ngươi sống sót bằng cách nào?”

Ngô Xung có chút không tin. Nếu chỉ có thể chờ số phận, làm sao có thể đụng độ với loại quái vật này nhiều lần mà vẫn sống sót? Trên đời có may mắn, nhưng Ngô Xung không tin vận may của người thanh niên này lại nghịch thiên đến vậy.

“Chúng không thể giết chết, nhưng chúng ta có thể mượn sức mạnh cùng loại để chống lại chúng, ví dụ như thanh kiếm này của ta.”

Nói rồi, Từ Chu vỗ lên thanh trọng kiếm của mình.

Lúc này, Ngô Xung mới nhận ra điểm khác biệt của thanh kiếm. Thanh kiếm không có lưỡi sắc, thân kiếm đen nhám, không phản chiếu ánh sáng, bề mặt mọc đầy những con mắt trắng dã của người chết, nhìn vào khiến người ta rùng mình. Xung quanh lưỡi kiếm, máu bắt đầu rỉ ra từ lúc nào, trông vô cùng kinh hãi.

Chương 27: Đèn Dầu

“Thanh kiếm này là một ô nhiễm vật chưa hoàn toàn thức tỉnh. Kiếm chính là vật mang của ô nhiễm vật. Thân kiếm không phải vàng cũng chẳng phải sắt, không phải bất kỳ kim loại nào chúng ta biết, bởi nó chính là một phần của ô nhiễm vật. Vì thế, tôi có thể sử dụng nó để làm tổn thương những thứ đó. Tất nhiên, cái giá phải trả khi sử dụng nó cũng không hề nhỏ.”

Không biết có phải vì cảm kích cái móng heo lúc nãy hay không, mà lần này Từ Chu lại chia sẻ nhiều thông tin hơn bình thường.

“Cái giá gì?”

“Mạng sống của tôi.”

Nói xong, Từ Chu cầm kiếm, bước vào bóng tối, rõ ràng hắn cũng đang tìm cách rời khỏi đây.

Ô nhiễm vật.

Ngô Xung lặng lẽ ghi nhớ lời nói của chàng thanh niên trước mắt.

Từ Chu mới đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại. Thanh trọng kiếm trong tay hắn bất ngờ cong lại một cách quái dị như lưỡi dao sống, phần chuôi kiếm biến thành một chất bùn đen, từ từ hòa vào cánh tay hắn, như thể trở thành một thể thống nhất.

Đột nhiên, từ bên trong khách điếm vang lên tiếng ho khan.

“Khụ khụ!”

Bên trong khách điếm càng trở nên tối tăm, mà bóng tối này không phải do thiếu ánh sáng, mà là do một thế lực vô hình đang bao phủ.

Mờ mờ ảo ảo, Ngô Xung và mấy người khác thấy một lão già lưng còng, tay cầm chiếc đèn dầu, ho khan bước về phía họ.

Lão mặc một bộ áo vải thô, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mắt chỉ hé mở. Khi nhìn kỹ hơn, bọn họ phát hiện nửa bên trái khuôn mặt lão ta có màu xanh tím, giống như xác chết bị ngạt thở. Bên phải trông có vẻ bình thường hơn, nhưng vẫn có vấn đề, toàn bộ ngũ quan của lão giống như bị chắp vá lại. Nhìn qua không có gì, nhưng càng nhìn kỹ càng khiến người ta rợn tóc gáy, bởi khuôn mặt này tuyệt đối không phải của một con người bình thường. Đặc biệt là phần ngực, chỉ là một cái hốc rỗng, máu đen khô cạn đóng cục, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.

Thấy cảnh tượng này, tim Ngô Xung và mấy người khác lạnh toát.

Trước đó, bọn họ đã lầm tưởng lão già này là chủ quán nên mới dám vào ở. Giờ thì nhìn kỹ lại, lão ta căn bản không phải con người.

Khi lão chủ quán đến gần hơn, khu vực ánh đèn dầu chiếu tới trở nên rõ ràng. Nhìn kỹ, mặt đất dưới chân lão ta có màu đen mục nát như ván quan tài, mục rữa và bốc lên mùi hôi thối. Những chiếc bàn ghế xung quanh cũng đã biến thành bia mộ và hình nhân bằng giấy.

“Đây mới là cảnh thật?”

Nhị Ma Tử run rẩy, bắt đầu nghi ngờ thế giới này.

“Khách điếm cái quái gì! Nơi này rõ ràng là một nghĩa địa!”

Dù là bọn sơn tặc sống nhờ những việc phi pháp, nhưng khi gặp phải cảnh này, ngay cả bọn họ cũng sợ hãi đến mức nghi ngờ cuộc đời. Ngô Xung cũng chẳng hơn gì, anh chỉ biết nắm chặt thanh đao trong tay, nhưng thứ này chẳng mang lại chút cảm giác an toàn nào.

“Đại ca…”

Sơn tặc Lão Tứ dẫn theo hai tên còn sống sót chạy đến. Sau khi chạy loạn một hồi, hắn cũng nhận ra rằng chạy bừa chẳng thoát ra được. Tuy nhiên, vừa đến nơi, cảnh tượng kinh dị trước mắt khiến hắn nuốt khan.

“Im lặng, đừng thu hút sự chú ý của nó.”

Chưa đợi Ngô Xung lên tiếng, Từ Chu đã ngắt lời Lão Tứ. Thanh kiếm kỳ quái trong tay hắn vặn vẹo dữ dội hơn, những con mắt trên thân kiếm di chuyển loạn xạ, dấu hiệu cho thấy thanh kiếm đang dần thức tỉnh. Đối với Từ Chu, đây là một món hàng nguy hiểm, càng dùng nhiều, cái chết đến càng nhanh. Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.

Lão chủ quán cầm đèn dầu, chậm rãi tiến đến gần, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng. Giữa lão và bọn Ngô Xung chỉ còn cách nhau một chiếc bàn.

Lão chủ quán vẫn đi trên lối đi của khách điếm, còn Ngô Xung và bọn họ thì ngồi ở khu vực dành cho thực khách. Khoảng cách gần đến nỗi họ có thể ngửi thấy mùi xác chết thối rữa bốc ra từ người lão, giống như một cái xác đã bị chôn vùi nhiều tháng rồi lại bất ngờ bò ra khỏi mộ.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, tất cả như bị ấn nút tạm dừng, không ai dám thở mạnh.

“Đại ca!! Tay tôi…”

Bất ngờ, một tên sơn tặc đứng gần lối đi nhất phát ra tiếng kêu kinh hãi. Tay hắn khô héo đi với tốc độ mắt thường có thể thấy, đầu tiên là nhăn nheo, rồi nổi đồi mồi, cuối cùng như cành cây khô, bắt đầu mục rữa. Loại sức mạnh kỳ dị này lan truyền nhanh chóng, từ bàn tay đến cánh tay, rồi lan khắp cơ thể.

“Cứu…”

Chưa kịp nói hết câu, tên sơn tặc ngã xuống, thân thể hắn ngay lập tức hóa thành tro bụi, vỡ vụn trên mặt đất.

“Nó phát hiện ra chúng ta rồi!”

“Chạy thôi!”

Ngô Xung là người đầu tiên bỏ chạy. Hắn chẳng quan tâm Từ Chu có thể đối phó với con quái vật này hay không, và cũng không định dựa dẫm vào người khác. Hắn chưa bao giờ muốn đặt mạng sống của mình vào tay kẻ khác.

Ngô Xung vừa chạy, đám Nhị Ma Tử, Lão Tứ cũng lập tức chạy theo.

“Ăn mòn?!”

“Mấy con quái vật cấp độ này cũng xuất hiện rồi… Cái thế giới này thật sự sắp tận thế rồi.”

Từ Chu cũng nhận ra vấn đề, nhưng hắn không thể chạy được. Bởi lão chủ quán đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn.

Bị để ý rồi!

Thanh kiếm kỳ dị nhanh chóng lan rộng, màu sắc quái lạ bao phủ toàn bộ cánh tay hắn, sức mạnh hắc ám lan đến cả ngực. Những con mắt trên thân kiếm càng lúc càng nhiều, tất cả đều đỏ rực. Ngược lại, thân nhiệt của Từ Chu nhanh chóng giảm xuống, đã không còn thuộc về một con người bình thường nữa.

Đây chính là cái giá khi sử dụng thứ sức mạnh này. Ô nhiễm vật sẽ liên tục cướp đi sinh mệnh của người sử dụng, giống như ma cà rồng hút dần linh hồn của họ. Gọi đây là sức mạnh thì không bằng gọi nó là một lời nguyền.

“Chỉ có thể tạm thời khống chế nó, tìm ra hạch tâm thì mới có cơ hội!”

Từ Chu đột nhiên lao tới, giơ cao thanh kiếm kỳ quái trong tay. Không cần chiêu thức phức tạp, chỉ là một đòn cơ bản Lực Phách Hoa Sơn.

Con quái vật biến thành lão chủ quán rõ ràng không có ý thức né tránh, hoặc có thể nói là trong mắt nó không có khái niệm né tránh. Vì vậy, nhát chém của Từ Chu chính xác chém vào giữa trán lão.

Bụp!

Một tiếng động trầm đục vang lên, thanh kiếm quái dị cắm sâu vào đầu con quái vật, chém nứt nửa hộp sọ của nó.

Thanh kiếm mắc kẹt trong não, những con mắt trên thân kiếm vặn vẹo dữ dội. Sắc mặt của Từ Chu, vốn đã không tốt, giờ càng trở nên tái nhợt hơn. Phần chuôi kiếm biến thành bùn đen tiếp tục lan rộng, lần này đến tận thắt lưng, trên người hắn, màu đen đã lan đến tận cằm.

Thanh kiếm của Từ Chu vốn là một ô nhiễm vật chưa hoàn chỉnh.

Thanh kiếm này, thực chất giống một cái lưỡi hơn, một chiếc lưỡi quái vật, và những con mắt trên thân kiếm chính là những gai thịt trên lưỡi. Tuy nhiên, ô nhiễm vật vốn không phải là sinh vật bình thường, vì thế chúng mới có hình dạng giống mắt người.

Lão chủ quán cầm đèn dầu đã dừng lại, đòn tấn công của Từ Chu rõ ràng có hiệu quả.

“Đứng yên đó cho ta!”

Từ Chu không hề có ý định giết chết đối phương, thực tế là không thể giết. Dạ Yêu có thể chống lại được, nhưng ô nhiễm vật thì không.

Theo lẽ thường, nếu đòn tấn công có tác dụng, sức mạnh của thanh kiếm kỳ quái và lão chủ quán sẽ xung đột, tạo ra hiệu ứng đóng băng trong thời gian ngắn. Trước đây, mỗi khi gặp tà vật, Từ Chu đều dựa vào sức mạnh này để trốn thoát.

Chỉ có điều, lần này thời gian đóng băng ngắn hơn Từ Chu dự tính rất nhiều. Lão chủ quán đang đứng yên bất động đột nhiên khẽ cử động, chiếc đèn dầu trong tay lắc lư.

“Thứ là ô nhiễm vật thực ra… là đèn dầu?!”

Chương 28: Từ Chu

Từ Chu nhanh chóng phản ứng, cố gắng điều khiển thanh kiếm quái dị để bảo vệ mình. Sức mạnh màu đen lan rộng, nhưng đã quá muộn.

Sức mạnh từ chiếc đèn dầu nhanh chóng bao trùm cơ thể hắn. Nơi ánh sáng chiếu tới, đôi chân không được thanh kiếm bảo vệ lập tức bị mục rữa. Ngay sau đó, chỉ nghe bịch một tiếng, cả người hắn bị đứt lìa từ đầu gối, ngã phịch xuống đất.

“Aaa!!”

Từ Chu hét lên thảm thiết.

Nhìn xuống đất, những viên gạch đã mục nát và biến thành bùn lầy, mùi hôi thối nồng nặc tràn ra khắp nơi.

Ngô Xung vừa chạy lên tầng hai thì nghe thấy tiếng hét đau đớn của Từ Chu.

Ô nhiễm vật này còn mạnh hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng, ngay cả một người dày dạn kinh nghiệm như Từ Chu cũng phải gục ngã.

Điều khiến Ngô Xung lo lắng nhất là võ công của anh hoàn toàn vô dụng trước sức mạnh kỳ dị này. Cảm giác như một tân thủ vừa rời làng mà đã bước vào bản đồ cấp 100, chỉ cần sơ suất là chết vậy. Nếu lần này có thể sống sót, anh quyết tâm sẽ rèn luyện võ công lên mức cao nhất.

Một tầng không đủ thì mười tầng!

Mười tầng không đủ thì một trăm tầng!

anh không tin, với một trăm tầng Đại Lực Ưng Trảo Công, lại không thể bóp chết mấy thứ này.

Chạy một vòng quanh khách điếm nhưng vẫn không tìm được lối thoát.

Khách điếm bị một lực lượng vô hình bao phủ, cửa sổ và cửa ra vào đều mất hết tác dụng. Người từ bên ngoài có thể vào, nhưng người bên trong không thể ra.

“Aaa!!”

Một tiếng thét vang lên, rồi đột ngột im bặt.

Rõ ràng trận chiến dưới sảnh đã kết thúc, đôi chân của Từ Chu bị cắt lìa, nửa thân trên của anh bị bao trùm bởi lớp đen kỳ quái. Chết chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Xong rồi, lần này thật sự xong rồi! Tất cả là lỗi của ngươi!!”

Tứ đương gia gào lên trong nỗi sợ hãi.

“Là ngươi dẫn đường!!”

Khi con người rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ, họ rất dễ mất kiểm soát. Tứ đương gia lúc này là như vậy, gã trút mọi cảm xúc tiêu cực lên Ngô Xung, chỉ vì gã cần một đối tượng để đổ lỗi.

Sắc mặt Ngô Xung tối sầm, anh vung tay tát mạnh vào mặt Tứ đương gia.

Bốp!!

Võ công có thể vô dụng với ô nhiễm vật, nhưng tát người thì rất hiệu quả.

Một cú tát vang dội khiến Tứ đương gia ngã lăn ra đất, tỉnh táo lại ngay lập tức. Gã chợt nhớ ra rằng đại đương gia này không phải kẻ dễ chơi, những kẻ dám phản đối Ngô Xung trong sơn trại đều bị anh bóp chết.

“Tỉnh táo lại chưa?”

“Đại ca, tôi sai rồi, coi tôi như một cái rắm đi…”

Ánh mắt Ngô Xung ánh lên vẻ nguy hiểm.

anh rất ghét những kẻ khi gặp khó khăn liền quay sang trách móc người khác. Loại người này thường là mầm mống của tai họa. Thay vì đợi phiền phức xảy ra, chi bằng ra tay trước, bóp chết kẻ đó.

“Đại ca, tha mạng! Tha mạng đi!”

Nhận ra ánh mắt nguy hiểm của đại đương gia, Tứ đương gia theo phản xạ muốn bỏ chạy. Mấy người còn lại cũng rùng mình, lập tức hiểu ra vị trí của mình.

Ô nhiễm vật rất đáng sợ.

Nhưng đại đương gia cũng không phải hạng tầm thường!

Cả hai đều là những kẻ có thể lấy mạng người khác.

Rầm!

Đúng lúc đó, sàn tầng hai sụp đổ.

Tiếng động lớn làm gián đoạn hành động của Ngô Xung.

Sàn gỗ mục nát với tốc độ mắt thường có thể thấy được, gỗ đen lại, mục rữa và rơi xuống lả tả.

Không khí tràn ngập mùi hôi thối, cả tòa nhà dường như đã trải qua hàng trăm năm mục nát trong chớp mắt. Ánh sáng từ chiếc đèn dầu của lão chủ quán mỗi lúc một sáng hơn, sáng đến mức bất thường, bao trùm gần như toàn bộ khách điếm.

Ánh sáng này rõ ràng không giống ánh sáng bình thường, mà là một loại hiện tượng kỳ quái.

Sau khi sàn tầng hai sụp đổ, Ngô Xung và ba người khác rơi thẳng xuống dưới.

Bọ Chét Lưu, kẻ đứng ngoài cùng, hét lên thảm thiết, như thể sự sống của hắn bị đẩy nhanh gấp bội.

Khuôn mặt hắn già đi nhanh chóng.

Nếp nhăn, khô héo, đồi mồi xuất hiện.

Sau đó, hắn trở nên khô quắt, và khi rơi xuống tầng một, chỉ còn lại một đống tro bụi và quần áo.

Khi ổn định lại, Ngô Xung và những người còn sống nhận ra họ đã quay trở lại đại sảnh ban đầu.

“Các huynh đệ, lần này ta tiêu rồi. Xem ra các ngươi cũng không thoát được đâu.”

Từ Chu, đang hấp hối, dựa vào một góc, nhìn thấy Ngô Xung và hai người khác cùng với xác của Bọ Chét Lưu, nở một nụ cười.

“Có người chết cùng, cũng tốt.”

Từ Chu lẩm bẩm một mình, sắc mặt hắn càng lúc càng tệ.

Lão chủ quán mà hắn đang khống chế bắt đầu động đậy, chiếc đèn dầu trong tay lão cũng lung lay. Thực tế, Từ Chu đã không còn khả năng kiềm chế lão nữa, chỉ là hai ô nhiễm vật tạm thời khắc chế lẫn nhau. Khi chiếc đèn dầu quen với sức mạnh của Từ Chu, thì cũng là lúc hắn chết.

“Muốn chết thì cứ việc, ta không rảnh mà theo ngươi.”

Ngô Xung không định ngồi chờ chết.

anh nhìn vào giao diện trò chơi của mình, phát hiện những trạng thái tiêu cực trên cơ thể vẫn tiếp tục tăng.

Điều này có nghĩa là mối nguy vẫn chưa chấm dứt.

Phải tìm cách thoát ra.

Chắc chắn phải có lối thoát!

anh bình tĩnh quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm một con đường sống. Ngô Xung không bao giờ từ bỏ cho đến giây phút cuối cùng. Và nếu thật sự không còn lối thoát, anh sẵn sàng dùng Đại Lực Ưng Trảo Công với lão chủ quán.

anh không tin trên đời này lại có cái đầu nào mà Đại Lực Ưng Trảo Công viên mãn của mình không bóp nát được!

Ngay cả vật chủ cũng bị bóp nát, thì một cái đèn dầu có thể làm gì được ta!

Dĩ nhiên, đây là lựa chọn cuối cùng, bởi có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát. Sơ sẩy một chút là mất mạng, cảnh vừa rồi khi Bọ Chét Lưu chết, anh nhìn thấy rất rõ.

“Ngươi muốn sống à?”

Từ Chu quay sang nhìn Ngô Xung, trong ánh mắt lộ ra chút ngạc nhiên.

“Ta muốn sống, ta muốn sống mà!”

Ngô Xung chưa kịp lên tiếng, Nhị Ma Tử bên cạnh đã quỳ rạp xuống.

Gã này sở trường là biết thời biết thế, trước kia Ngô Xung cũng leo lên vị trí đại đương gia nhờ kẻ như thế. Giờ đến lúc sinh tử cận kề, bản chất của gã lại trỗi dậy.

“Ngươi muốn sống cũng vô dụng, phải dựa vào anh ta.”

Từ Chu ra hiệu về phía Ngô Xung.

“Đại đương gia, đại ca, đừng giữ nữa, lúc này là chuyện sống chết đấy!”

Nhị Ma Tử thật sự sợ hãi rồi.

Vừa rồi, Bọ Chét Lưu chỉ cách gã có hai bước, nếu hơi lệch một chút, người chết đã là gã.

“Ngươi có cách sao?”

Ngô Xung nhìn Từ Chu, thực tế anh không tin lắm vào lời của đối phương. Nếu thật sự có đường sống, tại sao gã không giữ lại cho mình?

“Ta không có, nhưng ngươi có.”

Từ Chu không nhìn Nhị Ma Tử hay Tứ đương gia, chỉ nhìn thẳng vào Ngô Xung. Càng nhìn, nụ cười trên mặt hắn càng rõ hơn.

“Ta đã thử rồi, tường này không phá được, con quái vật kia cũng không chém chết được. Với võ công hiện tại, ta không thể đối phó được nó.”

Câu này của anh không sai.

Võ công bây giờ không đối phó nổi, nhưng sau này thì chưa chắc.

Chuyện gì cũng có giới hạn.

Quan niệm của người đời về võ công không đối phó được ô nhiễm vật là vì họ chưa luyện đến cực hạn.

Đại Lực Ưng Trảo Công viên mãn là cực hạn sao?

Không!

Đó mới chỉ là khởi đầu.

Sau khi vượt qua nguy cơ này, Ngô Xung dự định sẽ sắp xếp lại bảng kỹ năng của mình. Đừng gọi gì mà nhập môn, thành thục, đại thành nữa, cứ phân thành cấp độ: cấp 1, cấp 2, cấp 3 trở lên.

anh không tin rằng Đại Lực Ưng Trảo Công cấp 100 lại không bóp chết được thứ này!

Chương 29: Nguồn Gốc Của Yêu Công

Nói xong, Ngô Xung giơ tay chém mạnh vào tường.

Một lực phản chấn cực lớn khiến tay hắn tê rần.

Nhát chém đập vào tường cứ như chém lên một tấm thép hợp kim, không để lại chút dấu vết nào. Cảnh tượng này thực sự rất bất thường.

“Dùng sức mạnh không được đâu. Cách nghĩ của ngươi cần thay đổi, đừng coi chúng như những thứ còn sống.”

Từ Chu nói ra phương pháp mà hắn biết.

“Để đối phó với chúng, võ công thông thường rất khó có tác dụng. Cách duy nhất là sử dụng ‘đồng loại’.”

“Đồng loại?”

“Những ô nhiễm vật này giống như những tà vật bị sinh vật cấp cao xâm nhiễm. Sức mạnh mà người bình thường chúng ta sở hữu rất khó để xuyên qua ranh giới này.”

Từ Chu giải thích.

Điều này thực ra rất dễ hiểu, giống như sự chênh lệch về cấp độ sức mạnh.

Dù là ô nhiễm vật hay Dạ Yêu, đều là những thực thể bị sinh vật cấp cao xâm chiếm, về bản chất, chúng không còn là những thứ thuộc tầng lớp con người.

Một bên là sức mạnh trong tranh, còn một bên là sức mạnh ngoài tranh.

Đây chính là điểm khác biệt giữa con người và những thể ô nhiễm này.

“Thứ đó không phải là ma quỷ sao? Nếu đã là ma quỷ, thì chắc chắn là người chết mang theo oán khí mà biến thành. Lão già này lúc sống không biết đã tích tụ bao nhiêu oán hận, để rồi biến thành thứ đáng sợ thế này.”

Nhị Ma Tử run rẩy, nhận ra lão chủ quán cầm đèn dầu đang vùng vẫy mạnh hơn, có lẽ sắp thoát ra được.

Hiện tại, bọn họ sống sót được đều nhờ sức mạnh của thanh quái kiếm của Từ Chu làm ảnh hưởng đến lão ta. Nếu con quái này thoát ra, trong tình trạng như bây giờ, chắc chắn Từ Chu không thể trấn áp nổi. Nhị Ma Tử lo lắng đến phát cuống.

“Hừ! Ma quỷ à?”

Từ Chu chẳng buồn trả lời Nhị Ma Tử.

Hắn đã nhìn ra, trong đám sơn tặc này, chỉ có tên thủ lĩnh là đáng để hắn quan tâm.

Còn những kẻ khác…

Chỉ là đám phế vật chờ chết.

“Đồng loại nghĩa là gì?”

Ngô Xung lên tiếng hỏi, khi con tà vật biến thành lão chủ quán lại cử động thêm vài lần.

“Ngươi luyện Yêu Công đúng không?”

Đây mới là lý do chính khiến Từ Chu nói nhiều như vậy.

Bởi vì hắn cảm nhận được một luồng khí tương tự phát ra từ người Ngô Xung. Để đối phó với ô nhiễm vật, chỉ có Yêu Công mới có cơ hội. Hiện hắn đang trọng thương, và tên thủ lĩnh sơn tặc có hơi thở Yêu Công này là niềm hy vọng duy nhất còn lại.

“Yêu Công?”

“Ngươi không biết sao?”

Từ Chu có phần ngạc nhiên.

Theo lý mà nói, loại công pháp quý giá như Yêu Công, nếu không có bối cảnh mạnh mẽ, sẽ khó mà tiếp cận được. Nhưng giờ hắn không có tâm trạng để truy hỏi sâu xa, thấy Ngô Xung không biết, hắn liền giải thích kỹ càng.

Thế giới này, ban đầu không hề tồn tại Yêu Công.

Lúc đầu, đây chỉ đơn thuần là một thế giới võ đạo, cho đến khi xảy ra một biến cố lớn. Thế giới đột ngột xuất hiện Dạ Yêu và ô nhiễm vật. Để sinh tồn, một số kẻ thông minh đã học theo chúng và cải tiến võ công của mình, từ đó khai sinh ra Yêu Công.

“Ta luyện Thanh Mộc Công.”

“Không thể là Thanh Mộc Công được. Nội công thông thường có thể mạnh đến đâu thì ta còn lạ gì? Thứ ngươi luyện chính là Yêu Công, khí tức này không thể sai được.”

Từ Chu khẳng định.

“Yêu Công là nội công đặc biệt do con người mô phỏng Dạ Yêu mà cải tạo. Chỉ những người có thể chất đặc thù như chúng ta mới có thể luyện được. Người bình thường mà luyện thì chỉ có nước tìm đường chết!”

Người thường không luyện được?

Ngô Xung sững người, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn nhận ra rằng giới hạn đó không áp dụng cho mình.

Cơ thể này có thể không sở hữu cái gọi là thể chất đặc thù, nhưng hắn có “bảng kỹ năng”. Trước bảng kỹ năng, mọi thứ như thể chất hay tư chất đều chỉ là phù du, chỉ cần có đủ kinh nghiệm, hắn có thể luyện Thiết Bố Sam thành Phật Đà Kim Thân.

“Thấy lão già kia chứ?”

“Ngươi có thấy lão ta thật ngu ngốc không?”

Từ Chu chỉ vào lão chủ quán đang bị trấn áp, chiếc đèn dầu lại bắt đầu nhấp nháy.

“Ô nhiễm vật không giống Dạ Yêu. Trước khi biến đổi, chúng chỉ là những vật chết. Vì là vật chết, nên chúng không có tư duy của sinh vật sống. Tất cả hành động của chúng đều rất cứng nhắc.”

“Cứng nhắc à?”

Ngô Xung nhìn lão chủ quán đang bị trấn áp, hồi tưởng lại những lần đối phó trước đó, và dần dần nắm bắt được điều gì đó.

“Đừng coi nó là thứ sống, nếu đổi góc nhìn, ngươi sẽ thấy nó rất giống với một con rối. Nó chỉ hành động theo những quy tắc cố định, không biết sợ hãi, không có suy nghĩ, chỉ tuân theo những hành động đã được lập trình sẵn.”

Lập trình sẵn?

Trong đầu Ngô Xung chợt xuất hiện một ý nghĩ.

Ô nhiễm vật chắc chắn không phải là một chương trình, vì chương trình không có khả năng gây sát thương.

“Đối phó với loại này thực ra rất đơn giản, ngươi chỉ cần phá vỡ hành vi cố định của nó, là có thể khiến nó tạm thời dừng lại. Những gì ta làm trước đó chính là dựa trên nguyên lý này.”

Nghe đến đây, Ngô Xung đã hiểu ra.

Sức mạnh có thể xâm nhập và phá vỡ hành vi của ô nhiễm vật chính là Yêu Công.

Chỉ có sức mạnh cùng loại mới không bị bài trừ.

“Phá vỡ?”

“Ngươi dùng từ này rất chính xác.”

Từ Chu hài lòng, nói chuyện với kẻ thông minh thật tiết kiệm sức.

“Bất kể ô nhiễm vật thuộc dạng gì, trong quy tắc cốt lõi của chúng luôn có hai yếu tố: tính lan tỏa và tính nuốt chửng. Ngoài ra, chúng có thêm các quy tắc riêng biệt. Ta từng gặp một ô nhiễm vật có hành vi dựa trên mùi hương, chỉ cần trên người ngươi có mùi mồ hôi, ngươi sẽ trở thành mục tiêu tấn công trong phạm vi 10 mét. Khi ta tìm ra quy tắc này, liền nhảy xuống sông để thoát thân.”

“Vì vậy, việc ngươi cần làm bây giờ là ngăn lão già kia nấu ăn.”

“Chỉ ngăn thôi sao? Không có cách nào đơn giản hơn à? Chẳng hạn như giết chết những ô nhiễm vật này?”

“Không thể giết được.”

Từ Chu lắc đầu.

Ngô Xung thất vọng.

Câu trả lời này không làm anh hài lòng.

Không thể giải quyết triệt để đồng nghĩa với việc nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi. Nghĩ đến triều đình và các bang phái trong thế giới này, chắc chắn không thể chỉ có mỗi cách này. Nếu không, các thế lực đó làm sao duy trì nổi? Chắc chắn bọn họ phải biết những sức mạnh mà hắn chưa nắm được. Tuy nhiên, với những gì hắn đã tiếp cận, có lẽ đây là giới hạn hiện tại.

Từ Chu chắc cũng không phải nhân vật lớn gì, những gì hắn biết cũng chỉ đến thế.

“Câu hỏi cuối cùng, làm sao ngươi biết ta luyện Yêu Công?”

“Nhìn ra thôi.”

Từ Chu chỉ vào mắt mình, nói.

“Bởi vì chúng ta là đồng loại.”

“Đồng loại?”

Ngô Xung cau mày, anh không hề cảm thấy mình có gì khác biệt.

Nếu Từ Chu không nói dối, điều đó có nghĩa là từ khi anh bắt đầu luyện Yêu Công, trên người anh đã xuất hiện một sự biến đổi mà ngay cả anh cũng không nhận ra.

Không thể kiểm soát.

Đây là điều Ngô Xung ghét nhất.

“Trong bóng tối, con người luôn tìm được nơi có ánh sáng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Còn bây giờ, trong mắt ta, ngươi chính là ánh sáng đó.”

“Phải làm gì?”

Ngô Xung không muốn nói nhảm với Từ Chu nữa. Chiếc đèn dầu càng lúc càng chập chờn, nếu không hành động nhanh, con quái vật kia sẽ thức tỉnh.

“Vận Yêu Công vào tay, bóp nát tim đèn.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Ngô Xung đã rơi xuống chiếc đèn dầu.

Bùm!

Ngay lúc đó, lão chủ quán im lặng bấy lâu đột nhiên run rẩy, chiếc đèn dầu trong tay lão đột ngột co rút lại, ánh sáng vụt tắt.

Chương 30: Cơ Hội Sống

Phụt!

Từ Chu, người vừa nói xong, đột nhiên phun ra một ngụm máu, cánh tay cầm quái kiếm của hắn vặn vẹo dữ dội. Những con mắt trên thanh kiếm trở nên giống như những cái gai nhọn, thân kiếm đen lại, và những con mắt cũng biến thành những mũi nhọn như mực đen. Từng sợi gân thịt như rễ cây từ quái kiếm lan ra, cắm vào cơ thể Từ Chu, bắt đầu hút cạn sinh mệnh của hắn. Gương mặt vốn đã tái nhợt của Từ Chu lập tức trở nên giống hệt người chết.

“Sao nhanh vậy chứ!?”

Từ Chu cười đau đớn. Trước đó, hắn còn nghĩ đến việc trốn thoát, nhưng giờ cảnh tượng này đã cho hắn biết rằng mạng sống của mình đã cạn kiệt. Dù có thoát khỏi cái bẫy ma quái của “lão chủ quán” thì cũng phải đối mặt với sự phản phệ của thanh kiếm.

Chắc chắn phải chết.

Yêu Công vốn là loại võ công lấy mạng người.

Con người cố gắng mô phỏng khí tức của Dạ Yêu, sao có thể không trả giá? Những sức mạnh cấp cao có thể tạo ra Dạ Yêu và ô nhiễm vật không phải thứ mà ai cũng có thể dễ dàng mượn dùng. Ngay cả chút sức mạnh rò rỉ ra ngoài cũng đủ gây chết chóc, giống như phóng xạ vậy. Thanh kiếm của Từ Chu thậm chí còn đáng sợ hơn cả phóng xạ.

“Ta sẽ giúp ngươi tranh thủ chút thời gian cuối cùng. Còn sống sót được hay không thì phải dựa vào chính ngươi.”

Từ Chu, người đã mất cả đôi chân, đột nhiên đứng dậy một cách kỳ lạ. Từ thắt lưng trở xuống của hắn đã biến thành những chi đen kịt như mực, giống như thân cây, nhưng trên thân cây đó mọc đầy những con mắt, giống hệt như trên thanh quái kiếm mà hắn sử dụng.

Phụp!

Từ Chu bất ngờ đưa tay trái lên bóp cổ mình, còn tay phải thì vươn về phía chiếc đèn dầu.

Khi hắn di chuyển, những sợi gân đen trên cơ thể càng lan nhanh hơn, giống như một cái miệng không ngừng nuốt chửng hắn.

“Dù sao cũng chết rồi, là kẻ đi trước, ta tặng ngươi một lời khuyên. Một khi đã bắt đầu luyện Yêu Công, thì không thể dừng lại được nữa. Công lực càng sâu, phản phệ càng mạnh! Loại võ công này, ngoài việc rút ngắn tuổi thọ của ngươi, còn sẽ ảnh hưởng đến tâm trí, liên tục dụ ngươi đến những nơi có tà vật. Giống như lần này, ta bị chính thứ này dụ đến. Nếu muốn sống lâu hơn, ngươi tốt nhất nên hạn chế sử dụng sức mạnh của Yêu Công.”

Nói xong, đầu Từ Chu bị những sợi gân đen nuốt chửng hoàn toàn. Khi ý thức của Từ Chu tan biến, bàn tay đang vươn tới đèn dầu cũng dừng lại.

Không còn sự khống chế của Từ Chu, “lão chủ quán” bắt đầu vùng vẫy mạnh mẽ trở lại, chiếc đèn dầu cũng rung lắc liên tục.

“Liều thôi!”

Đến nước này, không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách chiến đấu. Ngô Xung nhanh chóng làm theo lời Từ Chu chỉ dẫn, phi thân lao tới, năm ngón tay xòe ra như vuốt.

Một vuốt chụp lấy chiếc đèn dầu.

Lạnh!

Lẽ ra chỉ là chiếc đèn thủy tinh, nhưng lạnh đến kinh người.

Rắc!

Một tiếng nứt vỡ vang lên, ngay sau đó, ánh sáng từ đèn dầu vặn vẹo và bắt đầu lan tới bàn tay của Ngô Xung, xâm thực hắn.

Ánh sáng.

Đèn dầu như sống lại!

Đây chính là ô nhiễm vật, mọi quy luật thông thường đều không áp dụng được.

“Chuyện này hoàn toàn khác những gì Từ Chu nói!”

Ngô Xung thầm chửi rủa.

Nếu Từ Chu còn sống, anh chắc chắn sẽ tát cho gã một cái. Nói năng chẳng rõ ràng, lại còn ra vẻ cao nhân.

Sự xâm thực ngày càng mạnh.

“Xoay chuyển đi!”

Trong thời khắc quyết định, Ngô Xung không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Nguồn sức mạnh từ đan điền tuôn trào khắp cơ thể.

Yêu Công!

Ngô Xung cuối cùng cũng hiểu tại sao Thanh Mộc Công, môn Yêu Công này, lại gây ra sóng gió lớn đến vậy. Cảm giác sức mạnh này khiến người ta say đắm. Đặc biệt là khi nhìn bảng kỹ năng, tất cả các thuộc tính giờ đều biến thành dấu chấm hỏi, có lẽ vì tăng quá nhanh nên chưa kịp phản ánh.

Giây phút này, Ngô Xung có cảm giác như mình có thể phá hủy cả một hành tinh.

Tất nhiên, đó chỉ là ảo giác do hậu quả của việc sức mạnh bùng phát.

Cơ thể Từ Chu đã bị nuốt chửng hoàn toàn, hình dáng con người như tan chảy, từ từ rơi xuống, biến thành một vũng bùn đen đang nhúc nhích. Phần thân kiếm hóa thành một con rắn đen kỳ dị, cuộn mình một góc, lè lưỡi. Hàng loạt con mắt trên thân rắn đều nhìn chằm chằm vào Ngô Xung.

Từ Chu đã từng nói, dù ô nhiễm vật có hình dạng thế nào, quy tắc cốt lõi đầu tiên của chúng là đồng hóa và nuốt chửng.

Con người chỉ là thức ăn của chúng.

Sau khi Từ Chu chết, ô nhiễm vật mà hắn khống chế cũng thức tỉnh, khơi dậy bản năng, coi Ngô Xung và đồng bọn là thức ăn. Không biết sự hy sinh cuối cùng của Từ Chu sẽ giúp Ngô Xung kéo dài được bao lâu.

Ở bên kia, lão chủ quán cũng bắt đầu di chuyển, tay cầm đèn dầu tiến về phía Ngô Xung.

“Cút đi!”

Yêu Công vận hành đến cực hạn.

Ngô Xung không biết phải sử dụng thế nào, bèn ngừng suy nghĩ mấy phương pháp phức tạp, nhanh chóng rút thanh đao ra, chém thẳng về phía lão chủ quán. Nếu dùng võ công bình thường thì vô dụng, nhưng giờ đây Yêu Công bao quanh toàn thân, máu trong người hắn cũng đang sôi sục, hiệu quả tất nhiên hoàn toàn khác biệt.

Bụp!

Một nhát chém vào cổ lão chủ quán, vang lên một tiếng nặng nề.

Dưới sức mạnh của Yêu Công, thanh đao không hề bị ăn mòn.

Từ Chu nói đúng, chỉ có sức mạnh cùng cấp mới đối phó được ô nhiễm vật.

Lão chủ quán đứng yên, mùi hôi thối từ cơ thể càng lúc càng nồng nặc.

Đến mức người bình thường cũng có thể thấy rõ, từng hạt bụi nhỏ bay lơ lửng xung quanh lão, mặt đất đã bị ăn mòn hoàn toàn, chỉ còn lại bùn đất, thậm chí bùn đất cũng bốc mùi, trở thành bùn đen sền sệt.

“Đại ca!”

“Đại đương gia!”

Nhị Ma Tử và Tứ đương gia cũng đã nhận ra điều gì.

Keng!

Một nhát chém không đủ, Ngô Xung vung tay chém tiếp.

Lần này, nhát chém trúng vào đèn dầu, nhưng lại như đập vào một tấm thép tinh luyện, khiến tay anh tê rần.

Không chém nổi sao?

Chưa kịp phản ứng, luồng hắc khí đã ập tới, cùng lúc đó, luồng khí đen do cái chết của Từ Chu để lại cũng bốc lên. Hai tà vật khổng lồ đồng loạt xông vào Ngô Xung.

Luồng khí lạnh lẽo ngay lập tức đóng băng cơ thể Ngô Xung, anh cảm thấy máu trong người như ngừng chảy, khí tức tử vong bắt đầu xâm thực cơ thể.

“Đèn tắt rồi, cửa mở rồi!!”

Nhị Ma Tử luôn dõi theo cửa ra vào là người đầu tiên phát hiện, liền lao thẳng ra cửa.

Tứ đương gia bám sát theo sau. Cả hai chẳng ai quan tâm đến sự sống chết của Ngô Xung. Bọn cướp chỉ biết giữ mạng mình, nghĩa khí gì chứ, so với mạng sống chẳng đáng gì cả.

Hai luồng tà vật va chạm vào nhau.

Điều kỳ lạ là chúng lại bắt đầu tranh đấu, dường như nguồn gốc của chúng không đến từ cùng một nơi.

Lão chưởng quỹ bị định trụ, không có đèn dầu chống đỡ, sự phong tỏa từ bốn phía khu vực biến mất lộ ra khách điếm nguyên bản.

Còn sống!

Lại tiếp tục vận yêu công, lại là một cỗ lực lượng rót vào trong thân thể của anh, loại phương pháp lợi dụng yêu công này hoàn toàn là uống rượu độc giải khát, hoàn toàn trái ngược với sự cảnh cáo của Từ Chu, rằng sẽ tiêu hao nghiêm trọng tuổi thọ của anh. Nhưng mà trước mắt cũng không hể để ý nhiều như vậy.

Chạy đi!

Ngô Xung cũng không ngốc.

Ta đi trước, ngươi đoạn hậu.

Những lời này không phải đều là đại ca nói cho tiểu đệ sao?

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)