[Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Tập 8: Hiện Trường Sao Chép Tranh (c71-c80)
❮ sautiếp ❯Chương 71 :Hiện Trường Sao Chép Tranh
Mắt Chung Dư trợn tròn.
Vẽ phác họa thuộc về chương trình cơ sở mà tất cả sinh viên hệ mỹ thuật chắc chắn phải học, nhưng phàm là hội họa đại sư, đầu tiên phải là một vị phác họa đại sư, bỏ đi nền tảng phác họa cơ sở cũng chưa phải đại sư.
Thậm chí có một ít đại sư hội họa cho rằng:
Nếu như không có màu sắc, phác họa chính là tất cả!
Không nói tới quan điểm này có chính xác hay không, ít nhất tầm quan trọng của vẽ phác họa đối với hội họa không cần nói cũng biết. Đây là nguyên nhân khiến Chung Dư đã là sinh viên mỹ thuật năm ba vẫn còn đang khổ luyện vẽ phác họa.
Đối với người học tập phác họa nhiều năm như Chung Dư, hắn cho rằng trình độ của mình không đến nỗi kém.
Nhưng hôm nay nhận thức đó của hắn, bị một sinh viên mới gia nhập câu lạc bộ, dùng mười phút thời gian đánh tan hoàn toàn!
“…”
Lâm Uyên bình tĩnh nhìn xuống chân Chung Dư.
Chung Dư như trong mộng mới tỉnh, trên mặt hắn nhanh chóng chất đẫy nụ cười, tiếp lấy dụng cụ vệ sinh trên tay Lâm Uyên: “Đại thần, loại này việc quét dọn nặng nhọc này sao có thể để ngài tới làm chứ, cứ giao cho ta đi!”
Không đợi Lâm Uyên nói chuyện, Chung Dư liền đem vụn tẩy đầy dưới chân quét sạch sẽ.
Sau đó hắn đỡ Lâm Uyên ngồi lên ghế của mình, đầy nhiệt tình nói: “Ta tên là Chung Dư, sinh viên mỹ thuật năm thứ ba đại học!”
“Ta tên là Lâm Uyên.”
“Thật tốt, Lâm Uyên đại thần, ngài cứ ngồi đây trước, chờ ta quét dọn xong chúng ta trò chuyện tiếp!”
Vừa nói, Chung Dư nhanh chóng đi về phía sinh viên bên cạnh, nụ cười trên mặt biến mất: “Ngươi, đứng lên.”
“Chung ca?”
Đối phương lập tức đứng dậy, biểu tình có chút kinh ngạc đồng thời, vội vàng nói:
“Làm sao có thể để cho ngài quét dọn vệ sinh, để ta.”
“Không cần.”
Chung Dư quét xong vị trí của đối phương, lại đi về phía một tên sinh viên khác, trong giọng nói bình thản không cho cự tuyệt:
“Nhấc chân.”
“Được.”
Chung Dư quét dọn hiệu suất cao hơn Lâm Uyên nhiều.
Hắn quét dọn đến mỗi một chỗ, có lúc thậm chí không cần mở miệng, hội viên đang ngồi vẽ ở đó sẽ tự giác đứng dậy.
Quét dọn xong.
Chung Dư xử lý xong dụng cụ dọn dẹp, không biết từ đâu mang tới thêm một chiếc ghế nhỏ, lần nữa lộ ra nụ cười, ân cần ngồi xuống bên người Lâm Uyên:
“Đại thần! Ngươi có thể dạy ta vẽ phác họa được không?”
Lâm Uyên lắc đầu: “Quá phiền toái.”
Chung Dư nụ cười như cũ: “Ngài chỉ cần giống như vừa rồi vậy, đem tranh ta vẽ sửa lại một chút là được.”
Lâm Uyên cau mày: “Phải sửa quá nhiều chỗ.”
Khối lượng công trình quá lớn.
Chung Dư nụ cười hơi chậm lại, có cảm giác bị đả kích: “Ta vẽ thật kém như vậy?”
Lâm Uyên gật đầu: “Ừm.”
Chung Dư vẻ mặt như đưa đám: “Vậy đại thần ngươi càng phải dạy ta một chút, dĩ nhiên ta sẽ không để cho ngài làm không công, ngài cần gì cứ nói với ta…”
Hành gia vừa ra tay liền biết trình độ thế nào.
Mười phút thời gian đủ để Chung Dư nhìn ra sự kinh khủng của Lâm Uyên.
Coi như giáo viên mỹ thuật tự mình xuất bút, cũng chưa chắc có thể dùng mười phút đem bức tranh của mình sửa đến trình độ này. Cho nên Chung Dư rất chắc chắn chính mình hôm nay gặp được đại thần chân chính rồi.
Nếu như được đại thần hướng dẫn một chút, đây tuyệt đối là kiếm bộn!
Trong lòng Lâm Uyên động một cái: “Thực ra muốn ta dạy cũng không phải không thể.”
Chung Dư vui mừng quá đỗi: “Có yêu cầu gì, đại thần ngươi cứ việc nói.”
Lâm Uyên nghiêm túc nói: “Phải nộp học phí.”
Chung Dư nhất thời khẩn trương: “Đại thần thu lệ phí thế nào?”
Lâm Uyên suy nghĩ một chút nói: “200 một giờ.”
Chung Dư sửng sốt.
Lâm Uyên cho là mình đòi giá quá cao, thời điểm đang định hạ xuống thích hợp, Chung Dư lại gấp gáp mở miệng, tựa như rất sợ Lâm Uyên đổi ý:
“Đồng ý!”
Hắn vừa mới bắt đầu quả thật bị dọa, cho là đại thần như Lâm Uyên thu lệ phí sẽ là một cái giá trên trời, kết quả không nghĩ tới một giờ mới 200 ——
Quá có lương tâm rồi!
Ở lĩnh vực hội họa tại Tần Châu, loại cấp bậc đại thần này đừng nói một giờ 200 đồng, coi như đòi đến một nghìn đồng một giờ sợ rằng đều sẽ có người tình nguyện học, đây là kèm 1-1 đấy!
“Được!”
Lâm Uyên cũng rất cao hứng, bởi giá cả này, tuyệt đối nhiều hơn xa so với hắn đi ra ngoài bày ghế nhỏ vẽ ký họa giúp khách qua đường. Vì từng có cân nhắc đi ra ngoài bày sạp kiếm tiền cho nên hắn cũng đã tìm hiểu giá cả thị trường.
Chính mình trước trách lầm, bảo sao hệ thống có vẻ mất hứng nói mình không biết trước sau.
Cho cá không bằng dạy người bắt cá!
Mặc dù kỹ thuật hội họa trong thời gian ngắn không thể mang đến lợi nhuận cho Lâm Uyên như ca khúc hoặc là tiểu thuyết, nhưng hắn có thể thông qua dạy người khác kỹ thuật hội họa, liên tục không ngừng thu học phí.
Một vốn bốn lời!
Lâm Uyên lấy điện thoại di động ra liếc nhìn thời gian nói: “Chúng ta bắt đầu đi, hiện đã gần mười giờ rồi, ngươi cần học mấy tiếng?”
Làm ăn phải thật thà.
Lâm Uyên nếu thu lệ phí, dạy học nhất định sẽ ra sức, tận tâm tận lực.
“Như vậy đi, đại thần ngươi đem bức tranh vẽ phỏng theo hoàn thiện, xong xuôi cuối cùng chúng ta sẽ tính thời gian sau.”
Chung Dư lật một tập tranh, cuối cùng tìm được trên đó một bức tranh mẫu có độ khó cao nhất, bên trên vẽ một nam nhân đầu đầy tóc quăn cùng râu quai nón —
Riêng cái phần lông tóc lùm xùm này đã đủ để làm khó tám mươi phần trăm sinh viên hệ mỹ thuật.
“Được.”
Lâm Uyên cũng không cảm giác thấy độ khó, nhiều nhất chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi, dù sao hắn có thể xử lý đống lông tóc râu ria này rất tự nhiên.
“Bút chì đều ở đây.”
Hai mươi mốt loại cỡ bút chì đều đầy đủ. Trong đó những đầu bút đã dùng mòn cũng được Chung Dư gọt lại nhanh chóng.
Lâm Uyên bắt đầu vẽ.
Có thể xuất hiện trên tập tranh mẫu của sinh viên hệ mỹ thuật, nói rõ những tác phẩm này bản thân cũng là xuất ra từ tay các đại sư hội họa. Lâm Uyên không dám nói có khả năng vượt qua, nhưng bởi vì hắn là vẽ phỏng theo, cho nên độ khó để sao chép hoàn mỹ không lớn.
Vừa mới bắt đầu, Chung Dư sẽ còn hỏi một vài vấn đề.
Nhưng theo những nét phác cơ bản của Lâm Uyên, hình dáng đường nét từng khối dần rõ ràng, Chung Dư cơ bản đã không cách nào mở miệng, chỉ tập trung tinh thần nhìn kèm theo thỉnh thoảng hít một hơi khí lạnh.
“Xoạt xoạt xoạt…”
Vì người ta phải mất tiền, nên Lâm Uyên vẽ rất nghiêm túc, cổ tay nhanh chóng lay động, một ít tiểu tiết thật nhỏ cũng không có sai lầm, xử lý phi thường chuẩn xác, đồng thời tốc độ hắn vẽ tranh cũng vượt xa người bình thường.
Lúc này, phía sau Lâm Uyên, có một hội viên câu lạc bộ đi ngang qua, chỉ là tùy ý nhìn về phía giá vẽ của Lâm Uyên liền không thể dời mắt nữa, há miệng đứng tại chỗ nhìn chăm chú.
Ngay sau đó lại có hội viên khác đi ngang qua, đồng dạng liếc qua bản vẽ, sau đó người này liền dứt khoát gác lại sự tình đang làm dở, biểu tình kinh ngạc nhưng yên lặng đứng xem bên cạnh.
Một người.
Hai người.
Ba người.
Bốn người…
Phạm vi một trăm tám mươi độ xung quanh Lâm Uyên ngày càng có nhiều sinh viên hội tụ, mỗi người đều trừng lớn mắt, nhìn tốc độ vẽ khó tin của Lâm Uyên, thậm chí còn nín thở theo bản năng.
.
“Xong rồi.”
Chuyên tâm vẽ làm cho tinh thần Lâm Uyên hết sức tập trung, hắn cũng không chú ý tới động tĩnh xung quanh. Cho đến khi hắn hoàn toàn hoàn thành tác phẩm mới phát hiện, không biết từ lúc nào quanh mình đã đầy người, phỏng chừng hơn hai chục mạng. Có vài người thậm chí chỉ có thể từ ngoài đứng lên ghế ngó vào.
“Đệch mợ!”
“Trâu bò vậy!”
“Đây là đại thần từ đâu tới?”
“Bức này không phải độ khó cấp ác mộng sao. Ta lần đầu tiên thấy có người đem chân dung vị đại thúc này sao chép ra hoàn mỹ như thế!”
“Đây cũng quá giống rồi, nãy giờ vẽ mất bao lâu thế?”
“Đại thần mới của câu lạc bộ hội họa chúng ta à? Hơn nữa còn là một sinh viên, kỹ năng cũng quá kinh khủng đi, luôn cảm giác cùng một cấp bậc với giáo viên hệ chúng ta!”
“…”
Lâm Uyên vẽ xong, xung quanh rốt cục mới bắt đầu truyền ra tiếng thán phục liên tiếp. Chung Dư ngồi ở bên cạnh Lâm Uyên rốt cuộc cảm giác có cái gì không đúng, liền vội vàng đứng lên đuổi người:
“Các ngươi đều không có việc gì làm sao? Vây ở đây làm gì vậy!”
Không ai tình nguyện rời đi.
Mặc dù Chung Dư ở câu lạc bộ hội họa có tiếng nói nhất định, nhưng trong số vây xem có người còn thâm niên hơn cả hắn. Chung Dư căn bản đuổi không được. Mọi người vẫn chăm chú nhìn tác phẩm Lâm Uyên vừa vẽ xong, thậm chí còn có người định chen đến trước mặt với Lâm Uyên chào hỏi.
“Đều làm gì ở đây vậy?”
Ngay lúc này, sau lưng truyền tới một giọng nói, mọi người rốt cuộc mới dời mắt nhìn về phía sau, biểu tình hơi giật mình hoặc là khẩn trương:
“Hội phó…”
Chương 72 :Tố Cáo
Phó hội trưởng câu lạc bộ hội họa tên là Thẩm Lượng, bình thường hắn đều ở bên phòng nhỏ cách vách luyện vẽ, thỉnh thoảng mệt mỏi liền sang đại sảnh dạo một vòng, ngó nghiêng các hội viên. Kết quả vừa sang lại thấy một đám người tụ tập vây quanh một chỗ ——
Loại tình huống này ở Câu lạc bộ hội họa thường phát sinh.
Chỉ cần có đại thần vẽ tranh tại sảnh, chung quanh đều sẽ có rất nhiều sinh viên vây xem, hi vọng quan sát khoảng cách gần có thể học được một chút kỹ thuật.
Nhưng vấn đề là hôm nay các đại thần trong Câu lạc bộ hội họa đều không đến, đám người này vây chung chỗ rốt cuộc đang làm gì?
Cho nên hắn đi tới.
Người xung quanh tránh ra một đường.
Thẩm Lượng liếc mắt liền thấy được tác phẩm của Lâm Uyên, trong lúc nhất thời trừng lớn con mắt, sau đó nhìn về phía Lâm Uyên mới chợt nhớ tới, đây không phải là người vừa mới bị chính mình gọi đi quét dọn vệ sinh sao?
Tài nghệ này, là người mới?
Còn nói năm nay vừa tiếp xúc hội họa?
Thẩm Lượng chỉ cảm thấy trong lòng rung mạnh, căn bản không tin tưởng Lâm Uyên mới tiếp xúc với hội họa. Bởi vì bức tranh này trình độ vẽ hoàn thiện ở trong cả Câu lạc bộ hội họa cũng có thể xếp vào đỉnh phong!
Nhưng chuyện này không trọng yếu.
Trọng yếu là Câu lạc bộ hội họa lại xuất hiện thêm một vị phác họa đại thần!
Hắn bước lên trước, chủ động đưa tay về phía Lâm Uyên: “Hội phó Thẩm Lượng, ta đại biểu Câu lạc bộ hội họa hoan nghênh ngươi gia nhập!”
“Lâm Uyên, xin chào.”
Lâm Uyên cùng đối phương bắt tay một cái.
Thẩm Lượng nhìn về phía xung quanh: “Các ngươi đi làm việc của mình đi.”
Mọi người lại nhìn thêm một chút tác phẩm của Lâm Uyên, sau đó mới lưu luyến không rời rời đi, chỉ Chung Dư không đi.
“Ngươi ở đây làm gì?”
Chung Dư yếu ớt nói: “Đây là chỗ của ta…”
Nghe vậy Thẩm Lượng không để ý đến hắn nữa, chỉ là quay đầu nhìn Lâm Uyên cười nói: “Ngươi vẽ phác họa tốt thật đấy! Sau này nếu muốn một nơi an tĩnh để vẽ tranh, có thể đến căn phòng nhỏ bên cạnh.”
Căn phòng cách vách là Câu lạc bộ hội họa chuẩn bị cho các đại thần. Diện tích không lớn, lấy số lượng đại thần không nhiều trong hội, căn phòng đó đã đủ rộng rãi. Trọng yếu nhất là không sợ bị vây xem, làm phiền.
“Không cần.”
Lâm Uyên cự tuyệt, sau đó nhìn về phía Chung Dư: “Tính ngươi một giờ đi.”
Chung Dư lập tức nói: “Đại thần, thêm số điện thoại, ta chuyển tiền cho ngươi.”
“Được.”
Lâm Uyên thêm số của đối phương, sau đó tài khoản ngân hàng liên kết với số điện thoại nhận được 300 đồng.
“Ba trăm?”
“Đại thần không cần khách khí.”
“Được.”
Lâm Uyên gật đầu.
Bên cạnh Thẩm Lượng ngạc nhiên:
“Đây là…?”
Chung Dư giải thích: “Ta mời đại thần dạy ta vẽ phác họa, hai trăm một giờ.”
Thẩm Lượng: “…”
Câu lạc bộ hội họa vẫn là lần đầu tiên xuất hiện loại hiện tượng này. Theo lý thuyết hắn hẳn phải phê bình, nhưng sợ Lâm Uyên mất hứng, chỉ có thể ngầm thừa nhận. Câu lạc bộ hội họa nhiều thêm một vị đại thần không phải dễ.
“200 một giờ?”
Bên cạnh có không ít hội viên chú ý bên này, nghe được lời của Chung Dư nhất thời kích động: “Đại Thần dạy ta, ta nộp học phí!”
“Để lần sau.”
Mặc dù Lâm Uyên muốn tiếp tục kiếm tiền, nhưng hắn buổi chiều còn có lớp, không còn bao nhiêu thời gian.
“Có thể trò chuyện riêng một chút chứ?” – Thẩm Lượng hỏi.
Lâm Uyên gật đầu đồng ý.
Hai người tới căn phòng nhỏ bên cạnh.
Lúc này ở đây không có ai, chỉ bày mấy cái giá vẽ.
Có giá vẽ bên trên còn để tác phẩm dang dở, phác họa, bột nước, màu nước, thậm chí còn có tranh sơn dầu cùng Quốc Họa.
Thẩm Lượng hỏi: “Tác phẩm vừa rồi của ngươi, chúng ta có thể dùng để treo lên tường trưng bày được chứ?”
“Có thể.”
Lâm Uyên đáp ứng, sau đó đi thẳng vào vấn đề mà hắn quan tâm:
“Nghe nói Câu lạc bộ hội họa có tôt chức hoạt động triển lãm tranh, ta có thể tham gia sao?”
“Lấy trình độ của ngươi dĩ nhiên có thể tham gia.”
Thẩm Lượng đại khái đoán được nguyên nhân Lâm Uyên gia nhập Câu lạc bộ hội họa:
“Chờ lần sau Câu lạc bộ hội họa có triển lãm tranh bên ngoài, ta nhất định sẽ thông báo trước cho ngươi.”
.
Sau khi cùng Thẩm Lượng trao đổi số điện thoại liên hệ, Lâm Uyên chuẩn bị quay lại giảng đường. Cùng lúc đó hắn gọi ra hệ thống, tra xét số liệu.
【 Tên họ: Lâm Uyên 】
【 Danh vọng âm nhạc: 52,345 】
【 Danh vọng văn học: 19,658 】
【 Danh vọng hội họa: 98 】
Hội họa danh vọng đã 98 rồi.
Xem ra hôm nay đi một chuyến tới Câu lạc bộ hội họa đã kiếm được ít danh vọng, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng hắn tin tưởng có thể tích tiểu thành đại.
Điều này nói rõ sách lược chính mình vạch ra là không sai.
Từ những sinh viên này lấy được danh vọng từng chút một cũng có thể kiếm đủ một nghìn, chỉ là mất thời gian tương đối lâu mà thôi.
Nhưng cái này không sao. Chỉ cần kiếm được tiền, thời gian lâu một chút cũng có thể. Ngược lại thời gian của nhiệm vụ vẫn còn rất dài.
Ôm trong lòng ý nghĩ như vậy, sau giờ học buổi chiều, Lâm Uyên lần nữa đi tới Câu lạc bộ hội họa.
Khác hẳn với lúc sáng vừa vào cửa đã bị yêu cầu đi dọn vệ sinh. Bây giờ Lâm Uyên vừa vào cửa đã thu hút ánh mắt của vài hội viên chăm chú nhìn theo.
Hiển nhiên có một ít thành viên, buổi trưa đã gặp Lâm Uyên, hơn nữa còn thấy trình độ vẽ phác họa của hắn.
Sau khi vào cửa, Lâm Uyên chợt thấy trên tường Câu lạc bộ hội họa có một khu vực trưng bày lớn.
Buổi sáng mải cắm cúi quét dọn rồi vẽ vời, đúng là chưa chú ý kỹ.
Trên khu vực trưng bày, có treo tác phẩm của các đại thần trong hội đoàn.
Màu nước, bột nước, tranh sơn dầu, Quốc Họa vân vân… toàn bộ đều có.
Tác phẩm buổi trưa Lâm Uyên vẽ phác họa, sao chép theo nhân vật được đánh giá là độ khó cao kia, cũng xuất hiện trên khu trưng bày. Hơn nữa ở góc trống của bức tranh còn viết tên Lâm Uyên cùng ngày tháng năm hoàn thành là hôm nay.
Thưởng thức trong chốc lát, Lâm Uyên gật đầu một cái.
Trình độ các đại thần trong Câu lạc bộ vẫn rất chất lượng, trên khu trưng bày có vài bức Lâm Uyên cảm thấy phi thường tuyệt vời.
Trong đó có một bức Quốc Họa, cùng với một bức tranh sơn dầu, đã đạt đến tiêu chuẩn chuyên nghiệp!
Nói cách khác, trình độ người vẽ tranh không kém hơn so với Lâm Uyên!
Đúng lúc này, bên cạnh Lâm Uyên truyền tới một giọng nói:
“Đại thần, ta chờ ngươi thật lâu.”
Lâm Uyên quay đầu nhìn lại, là Chung Dư.
“Dạy ta một chút đi.” Chung Dư mong đợi nhìn Lâm Uyên.
Lâm Uyên gật đầu một cái: “Quy củ cũ.”
“Đồng ý.”
Chung Dư vô cùng sảng khoái đáp ứng.
Vì vậy Lâm Uyên ngồi xuống, dạy Chung Dư vẽ phác họa.
Lần này là Chung Dư phụ trách vẽ, Lâm Uyên phụ trách hướng dẫn, chỉ dạy.
Trình độ phác họa của Chung Dư vẫn có, hắn chỉ là thiếu một phương hướng để tiến bộ.
Lâm Uyên lấy ánh mắt đại sư cấp độ chuyên nghiệp nhìn, tự nhiên nhìn qua là có thể chỉ ra khuyết điểm của Chung Dư. Vì vậy Lâm Uyên bắt đầu dạy chi tiết từng tiểu tiết cần chú ý trong phác họa.
“Cám ơn đại thần.”
Sau hai tiếng, chương trình học mới dừng lại, Lâm Uyên muốn đi về nghỉ ngơi.
Chung Dư cười nói: “Bốn trăm đồng ta đã chuyển qua rồi.”
Lâm Uyên gật đầu một cái.
Hắn thích thái độ của đối phương.
.
Mấy ngày kế tiếp, cứ có thời gian rảnh hắn sẽ đi Câu lạc bộ hội họa kiếm danh vọng. Hơn nữa mỗi lần đi, cũng sẽ tiến hành dạy học thu phí.
Chung Dư tựa hồ tương đối có tiền, cho nên hắn tìm Lâm Uyên xin học nhiều nhất.
Thỉnh thoảng Chung Dư không có ở đây, Lâm Uyên cũng sẽ dạy những hội viên còn lại.
Trong câu lạc bộ người nguyện ý bỏ tiền học phác họa với Lâm Uyên, không chỉ có một Chung Dư.
Đương nhiên tiêu chuẩn thu học phí với toàn bộ thành viên trong câu lạc bộ là như nhau, Lâm Uyên đối xử bình đẳng, dạy vẽ một giờ hai trăm.
Cứ như vậy.
Không đến một tuần lễ, đại danh của Lâm Uyên liền truyền khắp Câu lạc bộ hội họa!
Toàn bộ Câu lạc bộ hội họa đều biết, trong hội đoàn xuất hiện một đại thần phác họa thực lực phi thường đáng sợ!
Nhưng theo tiếng tăm Lâm Uyên truyền khắp Câu lạc bộ, đồng thời hành vi của hắn cũng đưa tới một ít tranh cãi.
Có người cảm thấy Lâm Uyên quá lạ rồi.
Trong câu lạc bộ, các đại thần khác ngẫu nhiên cũng sẽ chỉ dạy cho thành viên trong hội một ít kiến thức, nhưng chưa bao giờ đòi một đồng thù lao.
Nếu so sánh, hành vi thu tiền của Lâm Uyên thật sự là quá kém.
Rốt cuộc có người thật sự không nhìn nổi. Vài người liên hợp lại, trực tiếp chạy đến gặp hội trưởng tố cáo!
Chương 73: Bản Thảo Mới
Ngay phía trên Câu lạc bộ hội họa chính là phòng làm việc độc lập của hội trưởng.
La Vi làm hội trưởng câu lạc bộ hội họa. Gần đây bởi vì vấn đề rớt tín chỉ tương đối nghiêm trọng nên đã lâu không tới Câu lạc bộ, không nghĩ tới hôm nay vừa lộ diện liền bị mấy học sinh ngăn cửa, tố cáo ——
“Dạy học thu phí?”
La Vi cảm thấy mới mẻ, nhíu mày: “Những ai học?”
Mấy tên sinh viên đi tố cáo bày dáng vẻ lòng đầy căm phẫn: “Chung Dư, Lý Giai, còn có Triệu Nghiên mấy người bọn hắn thường bỏ tiền thuê Lâm Uyên dạy riêng, phá hoại bầu không khí nghệ thuật của Câu lạc bộ hội họa chúng ta.”
“Diễn ra bao lâu rồi?”
“Hơn mười ngày đi.”
“Khó trách…” – La Vi như có điều suy nghĩ.
Mấy tên sinh viên đi tố cáo sững sờ, hội trưởng lại không đại phát lôi đình, có người không cam lòng hỏi:
“Khó trách cái gì?”
La Vi nhìn người mở miệng, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Khó trách gần đây Chung Dư cùng Lý Giai đem thành tích phác họa đề cao nhanh như vậy.”
“A…?”
“Hai người bọn họ học cùng lớp với ta, các người biết chứ? Ngày hôm qua kiểm tra vẽ phác họa, Chung Dư xếp thứ tư, Lý Giai xếp thứ năm, bọn họ lúc trước không lợi hại như vậy, ta còn buồn bực làm sao đột nhiên trình độ đề cao lớn thế, nguyên lai là ở Câu lạc bộ hội họa tìm người dạy riêng. Vị đại thần này của chúng ta có trình độ sư phạm cao trên cả mong đợi rồi.” La Vi mở miệng nói.
“Cái gì?”
Những người tố cáo sửng sốt.
Lúc này hội phó Thẩm Lượng vừa vặn đi vào.
La Vi nhìn đối phương cười một tiếng: “Ngươi tới đúng lúc, nghe nói Câu lạc bộ hội họa chúng ta gần đây xuất hiện một vị phác họa đại thần, tiến hành dạy vẽ thu học phí?”
“Ừ.”
Thẩm Lượng liếc nhìn mấy cái người cáo trạng: “Cái này cũng không nằm ngoài quy định của Câu lạc bộ chúng ta. Ngoài ra ta có đi khảo sát, người học qua lớp dạy riêng của Lâm Uyên đều gia tăng trình độ rất nhanh. Người ta tiêu tiền nâng cao trình độ là hành vi tự nguyện, hơn nữa kết quả cũng chứng minh bọn họ không hề bị lừa.”
“Ta biết rồi, mấy người các ngươi về đi thôi.” – La Vi nhìn về phía mấy người đi tố cáo nhàn nhạt nói:
“Đem tâm tư đặt trên hội họa, có lẽ sẽ có trợ giúp đối với trình độ của các ngươi. Loại cấp bậc phác họa cao thủ này không thể vì tiền mà tiến hành dạy học thu phí. Hay các ngươi cảm thấy mấy người Chung Dư không thông minh như mình? Mấy tên gia hỏa đó tinh lắm, chuyện không có lợi bọn họ sẽ ngoan ngoãn bỏ tiền sao?”
“…”
Vài người đi tố cáo trố mắt nhìn nhau, sau đó cả đám ảo não rời đi.
La Vi nhìn theo bóng lưng mấy tên kia, khá có hứng thú nói:
“Xem ra thật là cao thủ rồi, chỉ mới dạy vài ngày liền mạnh mẽ đem trình độ mấy tên kia tăng lên trông thấy. Nhân vật như vậy, chờ ta thi lại xong, nhất định phải đi gặp hắn.”
“Quả thật rất lợi hại, ta cảm thấy trong hội đoàn chúng ta không có ai so được trình độ vẽ phác họa với hắn.” – Trịnh Lượng vẻ mặt chịu phục nói:
“Thực ra vừa mới bắt đầu ta cũng cảm thấy phương thức rêu rao dạy học thu phí của hắn không ổn, nhưng sau khi thấy mấy người học với hắn gia tăng thành tích rất nhanh, ta mới hiểu người ta quan tâm có lẽ căn bản không phải tiền, làm như vậy chẳng qua chỉ vì để cho người học càng quý trọng cơ hội thôi. Nhưng hội trưởng ngươi mỗi kỳ đều rớt tín chỉ nghiêm trọng như thế, có thể bị lưu ban hay không? Sau này phải gọi ngươi là học muội rồi?”
“Cút.”
La Vi mắt trợn trắng.
Lần này sự tình kéo nhau đi tố cáo thì không giải quyết đc gì, nhưng chuyện những người bỏ tiền thuê Lâm Uyên dạy riêng, thành tích phác họa trên lớp toàn bộ đề cao mạnh mẽ, lại từ Câu lạc bộ hội họa dần dần lan truyền.
Tên Chung Dư kia càng thêm đắc ý khoe điểm bài thi phác họa của mình. Ở trong Câu lạc bộ hội họa khoe khoang trình độ bản thân tăng lên, hơn nữa còn nói khoác không biết ngượng tuyên bố:
“Ta là đệ tử đầu tiên của Đại Thần – Đại đệ tử!”
Toàn bộ tranh cãi về dạy học thu phí đều biến mất, Lâm Uyên thoáng cái thành bánh ngọt trong Câu lạc bộ hội họa, rất nhiều người bắt đầu tranh cướp nhau giờ dạy của Lâm Uyên.
Không có ai là kẻ ngu!
Trình độ của mấy người Chung Dư tăng lên quá nhanh!
Huống chi coi như là ngu thật, thấy trình độ đội Chung Dư tăng lên, cũng phải rõ ràng chất lượng dạy học thu phí của Lâm Uyên tốt như thế nào!
.
Trình độ sư phạm của Lâm Uyên thực ra chưa chắc so được với những giảng viên kinh nghiệm phong phú trong trường. Nhưng trong tiết học trên lớp, một giảng viên phải dạy quá nhiều sinh viên, một lớp học trung bình cũng trên ba chục người, không thể nào dạy cẩn thận chu toàn từng người một.
Lâm Uyên thì khác, hắn có trình độ hội họa cấp chuyên nghiệp.
Lấy trình độ của hắn, tiến hành dạy riêng kèm 1 vs 1 là khái niệm hoàn toàn bất đồng, Lâm Uyên minh bạch đạo lý này. Cho nên mặc dù người muốn đăng ký giờ học với hắn ngày càng nhiều, rất nhiều người vì xếp hàng tranh một suất mà dẫn đến mâu thuẫn, nhưng hắn vẫn giữ vững sách lược chính mình chỉ dạy một kèm một.
Mỗi ngày chỉ dạy một người vẽ phác họa, như vậy mới có thể có chân chính đề cao trình độ người học.
Nhưng vì để cho ngưỡng cửa của bản thân không bị đám hội viên này đạp sập, Lâm Uyên vẫn làm một ít điều chỉnh:
Hắn tăng giá!
Chương trình dạy học thu phí một kèm một của Lâm Uyên nguyên bản là hai trăm một giờ, tăng mạnh lên năm trăm một giờ!
Trong số sinh viên kẻ có tiền cũng chỉ là số ít. Giá cả thuê Lâm Uyên dạy thoáng cái tăng hơn gấp đôi, quả nhiên để cho rất nhiều sinh viên biết khó mà lui.
Nhưng thời gian tiếp theo, Lâm Uyên như cũ không thiếu học sinh là được.
Coi như năm trăm một giờ, cũng có rất nhiều sinh viên nguyện ý trả tiền.
Mà sau giờ dạy học một kèm một mỗi ngày, Lâm Uyên cũng đều công khai tiến hành một lần vẽ tranh. Chuyện này làm cho các thành viên trong Câu lạc bộ hội họa rất cảm động.
“Đây là công khai chỉ dạy cho chúng ta rồi. ”
“Đại Thần quả nhiên vẫn chiếu cố đến đám sinh viên nghèo chúng ta.”
“Đúng vậy, chỉ nhìn cách vẽ của đại thần, liền có thể học được rất nhiều thứ.”
“Nghe nói trước đây còn có mấy người kéo nhau đi tố cáo đại thần với hội trưởng, thật không có lương tâm. Chẳng qua hội trưởng bên kia cũng chẳng quan tâm đến họ.”
“…”
Mặc dù Lâm Uyên gia nhập Câu lạc bộ hội họa không bao lâu, nhưng trong lúc nhất thời lại ngưng tụ được danh tiếng nhất định. Thời điểm hắn công khai vẽ tranh, bên người luôn luôn sẽ có một số thành viên trong câu lạc bộ chủ động đưa tới trà sữa hoặc là cà phê cùng với các loại quà vặt nhỏ.
Lâm Uyên cũng rất cao hứng. Bởi vì hắn phát hiện sau khi dạy một kèm một thu phí, chính mình công khai vẽ tranh, điểm danh vọng lại tăng lên nhất định.
Cái này làm cho tiến độ nhiệm vụ tiến triển hết sức khả quan.
Chỉ cần cứ tiếp tục công khai vẽ tranh như vậy, để cho mọi người xung quanh lần lượt sinh ra công nhận đối với tác phẩm của mình, thì cái nhiệm vụ một nghìn danh vọng của hệ thống khẳng định có thể hoàn thành viên mãn.
“Xong việc.”
Kết thúc buổi vẽ tranh công khai hôm nay, Lâm Uyên từ trong sự chăm chú sùng bái của các hội viên câu lạc bộ đứng dậy rời đi. Lúc này hắn cần về nhà nghỉ ngơi.
.
Bây giờ đã sắp đến cuối tháng.
Lâm Uyên không quên chính mình còn phải tham gia hoạt động do nền tảng văn học Bộ lạc tổ chức, cho nên hắn dự định tối nay liền đem bản thảo truyện ngắn đã sớm hoàn thành gửi tới.
Có thể lấy hạng nhất hay không thì khó nói.
Nhưng vào top 3 Lâm Uyên vẫn rất có lòng tin.
Nghĩ như vậy, về đến nhà, Lâm Uyên dựa theo địa chỉ email của người liên lạc Bộ lạc văn học cung cấp, đem tiểu thuyết của mình gửi đi.
Cùng lúc đó.
Điện thoại của Tổng biên tập Bộ lạc văn học Vệ Long phát ra thanh âm thông báo.
“Sở Cuồng gửi bản thảo?”
Vệ Long đứng dậy nhìn một cái, trên mặt xuất hiện biểu cảm hứng thú, câu chuyện mà hắn nhận được tên là
Chương 74 :Cái Chết Của Tiểu Lại
“Cái chết của tiểu lại?”
Thấy tựa đề này, Vệ Long theo bản năng cho rằng đây là một bộ truyện ngắn trinh thám. Bởi vì hoạt động không giới hạn đề tài, cho nên trong số các bản thảo do ba mươi vị tác gia lục tục gửi tới cũng không thiếu một ít sáng tác về mảng trinh thám.
Nhấn mở ra đọc.
Đầu tiên Vệ Long đưa mắt nhìn số chữ, sau đó ngây ngẩn.
Một nghìn hai trăm chữ?
Hắn hoài nghi mình nhìn lầm rồi. Mặc dù loại cố sự viết dưới dạng truyện ngắn số chữ sẽ không nhiều, hơn nữa mình cũng đặc biệt đề cập với Sở Cuồng, truyện ngắn không thích hợp viết dài, số chữ không cần quá nhiều…
Nhưng đây là không nhiều à?
Toàn văn lại không tới hai ngàn chữ?
Ta nói nên ngắn một chút, là nói tiểu thuyết nên từ ba nghìn đến năm nghìn chữ trên dưới kìa!
Sở Cuồng sẽ không phải là nghe đề nghị của mình, sinh ra hiểu lầm, cho nên mới tận lực rút ngắn số chữ?
Hắn cho rằng càng ngắn càng tốt?
Nếu vì nguyên nhân như vậy mà ảnh hưởng tới chất lượng tác phẩm, chính mình thật đúng là to tội. Vệ Long không nhịn được lấy tay bưng trán.
Hay là trước cứ đọc tiểu thuyết đã:
[Đây là một buổi tối bình thường, tiểu lại ngồi ở hàng ghế thứ hai trên tầng hai, dùng ống nhòm xem vở kịch đang biểu diễn phía dưới. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy năm tháng trôi qua thật tốt]
Năm tháng trôi qua tốt?
Vệ Long lần đầu tiên thấy hình dung như vậy, nhưng thật giống như không cần suy nghĩ, hắn đã có thể hiểu chuẩn xác hàm nghĩa trong câu này, nói về thời gian mà con người được sống thoải mái.
“Hình dung thật thú vị.”
Sau đó hình dung càng thú vị hơn:
[Nhưng đột nhiên mặt hắn nhíu lại, con mắt cũng nhắm tịt, hô hấp của hắn ngừng lại, bỏ chiếc ống nhòm ra, khom lưng xuống…]
Đây là bệnh tim tái phát?
Đây chính là Cái chết của tiểu lại?
Tiểu lại đến tên cũng không có?
Vệ Long không mò ra nổi nhạc điệu, cho đến khi hắn tiếp tục xem tiếp mới biết, nguyên lai tiểu lại chỉ là hắt hơi một cái.
“Phốc.”
Từ trong mặt chữ hắn không thể nghĩ tới trạng thái một người chuẩn bị hắt xì hơi. Sở Cuồng miêu tả nhìn như khó đọc, hết lần này tới lần khác lại cho người ta một loại cảm giác nghiêm cẩn kỳ quái, sau đó xuất hiện trong đầu Vệ Long hình ảnh một tên tiểu lại co người bất chợt hắt hơi.
Một cái hắt hơi mà thôi, tiểu lại dĩ nhiên không bất ngờ, là người ai cũng sẽ nhảy mũi.
Đối với hành vi này, hậu quả nghiêm trọng nhất đơn giản chính là cảm mạo.
Vệ Long cũng cho là như vậy.
Nhưng cố sự chuyển biến liền xuất hiện ở đây rồi:
[Tiểu lại hốt hoảng. Bởi vì hắn thấy ngồi ở hàng thứ nhất trước mặt hắn, là một lão đầu đang lấy tay dùng sức lau chiếc đầu hói cùng với cổ của mình, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.]
Rất hiển nhiên, tiểu lại nhảy mũi, văng dớt dãi lên người lão đầu. Mà tiểu lại hốt hoảng là bởi vì…
Hắn nhận ra lão đầu kia!
Đó là một vị tướng quân mà hắn nhận biết.
“Hắn sẽ bị tướng quân giết chết?” – Vệ Long không thể tránh khỏi lại lần nữa liên tưởng vì nhớ tới tựa đề câu chuyện.
Người đọc tiểu thuyết, nói chung đều có thói quen suy tưởng nội dung tiếp theo.
Nhưng truyện ngắn rất khó đoán, nếu câu chuyện chỉ có vài nghìn chữ lại còn dễ đoán thì ai thèm đọc.
Tiểu lại đúng như trong dự liệu bắt đầu nói xin lỗi.
Nhưng tướng quân cũng không giống trong suy nghĩ của Vệ Long, thật sự đại phát lôi đình, chỉ là khoan hồng độ lượng bày tỏ không sao.
“Tướng quân này là dạng Tiếu Diện Hổ? Ở nơi công cộng thể hiện bản thân không chấp, nhưng sẽ bí mật trả thù tiểu lại?”
Đây là Vệ Long sinh ra liên tưởng mới.
Mà vị tiểu lại không có tên kia tự nhiên cũng có lo lắng tương tự như Vệ Long.
Vì vậy hắn lần nữa nói áy náy, đủ loại khẳng định thề thốt, biểu thị chính mình thật sự không phải cố ý.
Tướng quân tựa hồ nổi giận nói một câu:
[“Này! Xin ngươi ngồi xuống đi, ta còn xem kịch!”]
Tướng quân tức giận rồi? Tiểu lại hốt hoảng.
Dưới đài vở kịch đang diễn đến đoạn cao trào, hắn cũng không xem nổi rồi.
Cho đến lúc cao trào đã qua, tướng quân đi vệ sinh, tiểu lại cũng đứng lên đi theo cùng.
Lần thứ ba tiến hành nói xin lỗi.
[Đủ rồi nhé. Ta vừa đã quên, ngươi lại nhắc mãi không thôi.]
Tướng quân chỉnh quần, buộc lại đai lưng, rất bất đắc dĩ không nhịn được bĩu môi.
Vệ Long bừng tỉnh: “Xem ra tướng quân quả thật không hề tức giận.”
Hắn bị tựa đề ảnh hưởng, luôn cho là tướng quân sẽ vì chuyện này mà giết chết tiểu lại. Nhưng căn cứ trong tiểu thuyết miêu tả, vị tướng quân mấy lần biểu đạt ý tha thứ, hiển nhiên là không phải người nhỏ mọn như vậy.
Đối với hắn mà nói, cái hắt xì hơi của tiểu lại chỉ là giật mình một trận.
Vệ Long bình thường trở lại.
Tiểu lại lại không hề thư thái. Vẫn có một hệ liệt tự biên tự diễn trong đầu hắn:
[Tướng quân nói hắn đã quên đi rồi, nhưng trong đôi mắt hắn có một đạo hung quang đấy. Hơn nữa hắn không muốn nói nhiều, ta phải cố gắng giải thích với hắn một phen, nói rõ ta thật sự vô tình, nói rõ hắt xì là bản năng tự nhiên… Bằng không hắn liền cho rằng ta có ý xúc phạm hắn. Dù là giờ phút này hắn không nghĩ như vậy, sau này hắn nhất định sẽ nghĩ như vậy!]
Quá hèn mọn rồi?
Vệ Long đột nhiên cảm giác tiểu lại có chút buồn cười.
[Về đến nhà, tiểu lại đem sự tình mình thất thố nói cho vợ của hắn. Thê tử cũng bị sợ sãi đến hoa dung thất sắc, khuyên tiểu lại đi nói xin lỗi với người ta.
Tiểu lại oán trách: “Đúng là phải nói chứ! Ta đã xin lỗi vài lần, nhưng không biết tại sao, bộ dáng kia của tướng quân thật cổ quái, tựa hồ không muốn nghe ta giải thích.”]
Người ta tha thứ cho ngươi rồi á!
Ngươi không phải bị chứng vọng tưởng hãm hại chứ?
Cách tiểu lại nhớ lại sự việc khiến cho tiếng cười của Vệ Long dần dần trở lên lớn hơn.
Tiểu lại bất khai bất khiếu này sau khi suy nghĩ cả đêm, ngày thứ hai lại nghiêm túc mặc đồng phục chỉnh tề, mang theo lễ vật long trọng tới phủ tướng quân, một lần nữa tiến hành nói xin lỗi rồi giải thích không cố ý.
Đừng nói tướng quân.
Vệ Long cảm thấy đổi lại là chính mình, bị một người quấn lấy như vậy không ngừng nói xin lỗi, đều sẽ cảm giác mặt mình cổ quái như tiểu lại hình dung với vợ.
Lúc này tướng quân đang tiếp khách, tựa hồ là một vị khách rất quan trọng.
Tiểu lại chỉ có thể chờ đợi tướng quân tiếp khách xong, mới có thể một lần nữa tiến hành nói xin lỗi.
Cùng giống trước đó.
Tướng quân thể hiện tha thứ, chỉ là thời điểm nói không nhịn được lộ ra dáng vẻ sầu mi khổ kiếm.
“Sầu mi khổ kiếm.”
Bốn chữ này, gần như đâm toạc điểm cười của Vệ Long.
Nói xin lỗi vốn là một loại lễ phép, nhưng nếu gặp phải một tên tiểu lại luôn thích đuổi theo mình nói xin lỗi như vậy, tha thứ kiểu gì cũng vô ích, có thể không sầu mi khổ kiếm à?
Đồng thời cảm thấy dở khóc dở cười, Vệ Long còn có chút đồng tình với vị tướng quân này rồi.
Tiểu lại luôn làm quá sự tình.
Tự nhiên hắn thấy tướng quân sầu mi khổ kiếm, tâm tình tiểu lại càng không yên, cảm thấy tướng quân rõ ràng không tính tha thứ cho mình.
Phải suy nghĩ vì tiền đồ bản thân.
Mặc dù hắn cảm thấy tướng quân quá hẹp hòi, lại bắt sai lầm của mình mãi không tha, nhưng vẫn muốn vãn hồi.
Vì vậy hắn quyết định viết thư cho tướng quân, chân tình thật ý giải thích nguyên do.
Đáng tiếc đầu óc hắn không tốt, thậm chí ngay cả phong thư cũng không viết ra được.
Hắn chỉ có thể tiếp tục lần nữa tới cửa viếng thăm, biểu thị chính mình áy náy.
Tiểu thuyết tới đây cơ bản kết thúc.
Đoạn kết theo tiểu lại cứ một lần lại một lần tới xin lỗi, đơn giản tóm tắt tạo thành kết cục, một cái kết trong dự liệu.
[“Cút ra ngoài!” Tướng quân quát to một tiếng, mặt đỏ bừng, toàn thân run lên tức giận.
“Cái gì?” Tiểu lại hỏi, sợ hãi làm cả người tê dại.
“Cút ra ngoài!” Tướng quân còn nói lại một lần, giậm chân.
Tiểu lại cảm giác như trong bụng có thứ gì quặn lại, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, lui tới cửa, đi trên đường, đi một đường ngơ ngơ ngẩn ngẩn… Không hiểu bằng cách nào hắn đi bộ được về đến nhà, cũng không cởi xuống đồng phục, hướng trên ghế dài nằm vật ra…Chết!]
[…]
Vậy là, tiểu lại chết.
Đây chính là Cái chết của tiểu lại mà tựa đề nhắc đến.
Hắn lần lượt dây dưa nói xin lỗi, rốt cuộc hoàn toàn đem tướng quân chọc giận, kết quả tướng quân phát nộ, hắn bị chính mình dọa mình chết tươi rồi!
Đây chính là truyện ngắn hơn một nghìn chữ?
Không phải trinh thám như mình tưởng, cũng là không phải tướng quân giết người, mà là cố sự một người bị suy nghĩ của chính mình hù chết.
Mặc dù ngắn ngủi hơn một nghìn chữ, nhưng nội dung hết sức khoa trương, hết lần này tới lần khác giống như phù hợp với suy luận nào đó, để cho độc giả tự nhiên cuốn theo thiết lập của câu chuyện, cho tới khi toàn bộ cố sự lộ ra tràn đầy thú vị!
Giờ khắc này.
Vệ Long vui vẻ vỗ đùi bôm bốp, không nghĩ tới Sở Cuồng cũng sẽ chơi đùa hài hước.
Nhưng cười được một nửa, nụ cười của Vệ Long bỗng nhiên cứng đờ, hình ảnh phảng phất cố định lại trong mắt.
Giống như bị dòng điện chạy qua toàn thân, đột nhiên giật mình một cái, Vệ Long bắt chước hình tượng phật đà hàng ma trừng lớn con mắt!
“Chờ một chút… Câu chuyện này…”
Chương 75 :Cái Chết Của Một Viên Chức
Đây là bản gốc của tác phẩm mà Lâm Uyên được hệ thống cung cấp, dĩ nhiên các bối cảnh đều được con hàng này sửa lại, mình đã sưu tập trên mạng và gửi đến các bạn.
Bản dịch của Trần Trọng Sơn
.
Cái chết của một viên chức
Truyện ngắn
Anton Pavlovich Chekhov
Vào một buổi tối đẹp trời, Ivan Dmitritch Tchervviakov, một viên chức tư pháp cũng đẹp người không kém, ngồi ở hàng ghế bành thứ hai, nhìn lên sân khấu qua ống nhòm xem vở ” Chuông Corneville “. Anh cảm thấy trong lòng khoan khoái vô cùng. Bỗng dưng… Trong các truyện thường hay thấy “bỗng dưng”. Các tác giả đều có lý, cuộc đời luôn đầy rẫy những chuyện bất ngờ. Bỗng dưng, mặt anh nhăn nhó, mắt hoa lên, hơi thở nghẹn lại. Anh bỏ ống nhòm qua, khom người xuống và … hách xì! Anh đã hắt hơi, như các bạn thấy đấy.
Không ai bị cấm hắt hơi, dù ở đâu cũng vậy. Người nông dân hắt hơi, cảnh sát trưởng hắt hơi, và có khi, các viên chức cũng hắt hơi. Mọi người đều hắt hơi cả thôi. Tcherviakov chẳng tỏ ra ngượng ngùng gì, lấy khăn tay ra lau, và làm người lịch sự, anh nhìn quanh xem thử mình hắt hơi như thế có làm phiền ai không.
Ngay lúc đó anh cảm thấy bối rối. Anh nhìn thấy một người có tuổi, ngồi ở hàng ghế đầu tiên trước anh, vừa càu nhàu vừa lấy găng tay cẩn thận lau cổ và cái đầu hói. Vị có tuổi này, Tcherviakov nhận ra là Brizjalov, quan chức cao cấp ở Tổng cục đường sắt, hàng ngũ cấp tướng.
” Mình đã làm bắn nước bọt vào ông ấy rồi “, Tcherviakov tự nhủ. ” Không phải thủ trưởng của mình, ông ấy ở đơn vị khác nhưng dù sao cũng rầy rà lắm. Phải xin lỗi mới được.”
Tcherviakov đằng hắng, hơi cúi người ra trước và thì thào vào tai vị tướng:
– Thưa Ngài, ngài thứ lỗi cho, tôi trót làm bắn nước bọt vào ngài, tôi không cố ý.
– Không hề gì, không hề gì!
– Xin ngài tha lỗi cho! Tôi… tôi không muốn thế đâu ạ!
– Thôi được rồi! Yên cho tôi nghe chứ!
Tcherviakov bối rối, mỉm cười ngây ngô và ngồi xem tiếp. Anh vẫn xem nhưng không còn cảm thấy khoan khoái, lòng cứ thấy lo âu. Đến giờ giải lao, anh mon men tới gần chỗ Brizjalov, loanh quanh một lúc rồi đánh bạo lắp bắp nói:
– Thưa ngài, tôi lỡ hắt hơi vào ngài. Xin ngài tha lỗi cho…Chẳng phải là…
– Ôi! Đủ rồi! Tôi đã quên chuyện đó mà anh cứ lãi nhãi nhắc lại mãi, viên tướng bực dọc nói, môi dưới trề ra.
Ông nói đã quên, mà trong mắt ông lộ rõ vẻ cáu kỉnh, Tcherviakov nghĩ, và nhìn viên tướng tỏ vẻ nghi ngại. Ông cũng chẳng muốn nói chuyện. Cần phải giải thích cho ông ấy hiểu là mình chẳng cố ý, chỉ là quy luật tự nhiên thôi, không thì ông ấy nghĩ là mình muốn nhổ nước bọt vào ông ấy… Nếu bây giờ ông ấy không nghĩ thế, thì sau này ông có thể nghĩ…
Về đến nhà, Tcherviakov kể cho vợ nghe chuyện bất nhã vô tình của mình. Ông thấy vợ chẳng quan tâm lắm chuyện đó. Bà hơi lo ngại nhưng khi biết viên tướng ở cơ quan khác thì yên tâm trở lại.
– Dù sao ông cũng nên đến xin lỗi ông ấy, bà bảo ông. Không thì ông ấy nghĩ là ông không biết cư xử đúng mực nơi công cộng.
– Chính là thế… Tôi đã xin lỗi nhưng thái độ ông ấy lạ lắm. Ông không nói một lời nào phải lẽ. Mà cũng đâu có thời gian để nói chuyện.
Ngày hôm sau, Tcherviakov mặc bộ lễ phục mới, hớt tóc tử tế rồi đi đến chỗ Brizjalov để thanh minh.
Bước vào phòng khách, anh thấy có nhiều người ở đó và, ngồi giữa những người xin gặp, viên tướng bắt đầu nghe những lời thỉnh cầu. Sau khi hỏi vài người, Brizjalov đưa mắt nhìn Tcherviakov.
– ” Ngày hôm qua, tại rạp Arcadie, nếu ngài còn nhớ”, anh viên chức bắt đầu lên tiếng, kiểu như đang đọc báo cáo, ” tôi đã vô ý hắt hơi vào ngài. Xin ngài tha… ”
– Thật vớ vẩn… Thiệt tình…, viên tướng nói…Anh muốn gì nào? Ông hỏi sang người khác.
Ông chẳng muốn nói với mình! Tcherviakov tự nhủ, mặt tái xanh. Như vậy là ông đang giận. Không, không thể để xảy ra như thế! Mình phải giải thích rõ!
Khi viên tướng xong việc với người cuối cùng và định quay vào bên trong, Tcherviakov tiến bước về phía ông và lắp bắp nói:
– Thưa ngài, sở dĩ tôi xin quấy rầy ngài, chính xác chỉ vì tôi hối hận lắm ạ. Tôi chẳng cố ý làm như thế đâu ạ. Chắc ngài cũng đã rõ.
Viên tướng cau mặt, khoát tay.
– Này anh kia, anh muốn giễu cợt tôi đấy hả? Viên tướng nói, và đi khuất vào sau cánh cửa.
– Sao lại có chuyện giễu cợt ở đây? Tcherviakov nghĩ. Không có đùa cợt gì cả. Ông là tướng và không chịu hiểu. Đã thế thì mình không đến gặp người cao ngạo này để xin lỗi nữa. Quỷ tha ma bắt ông ấy! Mình sẽ viết thư, nhưng sẽ không đến. Chắc chắn vậy, mình sẽ không đến gặp!
Tcherviakov nghĩ như vậy trên đường đi về nhà, nhưng rồi anh không viết thư cho ông tướng. Anh nghĩ mãi, nghĩ hoài mà vẫn không biết phải viết cái gì, thế là sáng hôm sau anh vẫn phải đến đích thân xin lỗi.
– Hôm qua tôi đã đến làm phiền ngài, anh ấp úng nói khi ông tướng nhìn anh dò hỏi, không phải để giễu cợt, như ngài nói. Tôi xin lỗi vì đã hắt hơi làm bắn nước bọt vào ngài. Tôi không nghĩ đến chuyện giễu cợt. Sao tôi dám làm thế được? Nếu cười cợt là tỏ ra thiếu tôn trọng với những bậc bề trên!
– Cút đi! viên tướng bỗng quát to, mặt tái xanh, người run lên.
– Làm sao ạ, thưa ngài? Tcherviakov thì thào, khiếp sợ.
– Cút xéo đi! viên tướng giậm chân lặp lại.
Trong bụng của Tcherviakov như có cái gì vừa bung ra. Không thấy gì, không nghe gì, anh thụt lùi ra phía cửa và chậm rãi lê gót về nhà. Về đến nhà, chẳng buồn cởi bộ lễ phục, người viên chức nằm ngả mình trên ghế dài … và tắt thở.
Chương 76 :Hào Quang Sư Giả
Hít sâu một hơi, Vệ Long đem «Cái chết của tiểu lại» đọc lại từ đầu tới cuối một lần nữa.
Lần thứ hai đọc xong, biểu tình Vệ Long có chút phức tạp, trong miệng thốt ra hai chữ:
“Cao Minh!”
Chính mình đã coi thường Sở Cuồng rồi.
Đây căn bản không phải một câu chuyện đơn giản để cho người ta đọc xong dở khóc dở cười
Giữa những từ ngữ miêu tả mang chút hài hước của Sở Cuồng, kì thực lại tràn đầy cay độc, trào phúng ——
Châm chọc!
Tiểu nhân vật trong lúc vô tình đắc tội đại nhân vật, dù là đại nhân vật đã biểu đạt tha thứ, tiểu nhân vật cũng khó tránh khỏi kinh hồn bạt vía, hoang mang không chịu nổi một ngày. Bởi vì đại nhân vật chính là có năng lực như vậy, có thể tùy tiện quyết định vận mệnh tiểu nhân vật.
Đây là bi ai của những kẻ thân là tiểu nhân vật.
Sở Cuồng không viết rõ ràng bối cảnh diễn ra câu chuyện.
Nhưng hiển nhiên, đây là thời đại mà một tên tướng quân có thể quyết định sinh tử của tiểu lại. Hắn xây dựng cố sự tựa hồ như vì phê phán chế độ phong kiến chuyên chế kia, luôn chèn ép bất công với những người tầng dưới trong xã hội.
Nhưng mà hiểu như vậy quá nông cạn.
Sau khi đọc xong cố sự, cẩn thận suy nghĩ một chút, đây đâu phải hiện tượng chỉ có trong thời đại phong kiến đâu. Trong xã hội hiện đại chúng ta đang sống không phải cũng như vậy sao?
Hạ vị giả thường sẽ nhìn những hành vi của thượng vị giả, sau đó cho ra giải độc mà bản thân tự nhận là chính xác.
Các nhân viên công sở chỉ cần bị lãnh đạo trừng mắt, sẽ bất an nghĩ lại mình rốt cuộc đã làm sai điều gì.
Nếu như có người không cẩn thận đắc tội lãnh đạo, khẳng định đầy trong đầu đều là suy nghĩ sợ hãi kiểu ‘phải bị trù dập’.
Giống như Vệ Long trước đây từng đọc qua một tin tức:
Chẳng qua chỉ là một lãnh đạo công ty bán hàng mà thôi, lại có thể bắt nhân viên quỳ trên đất, lấy phương thức làm nhục nhân cách đi trừng phạt nhân viên bán hàng không đạt chỉ tiêu.
Vệ Long lúc đó cảm thấy khó hiểu. Càng làm cho hắn khó hiểu là đám nhân viên kia còn không phản kháng, ngoan ngoãn làm theo. Đây không phải mang tính chất giống như tướng quân quyết định sinh tử của tiểu lại sao.
Trên thế giới này có một số hiện tượng vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt.
Cho nên mới có nhiều ‘tiểu lại’ chết đi như vậy…
Nắm bắt chính xác tâm tư thượng vị giả, có thể có được sự thưởng thức của đại nhân vật. Nhưng nếu như hiểu sai ý, vậy tiền đồ tương lai khả năng sẽ nửa bước khó đi.
Rất nhiều lúc, chính là những tiểu lại kia tự khoác lên cho mình gông xiềng nô tính.
Tại sao mình cảm thấy buồn cười?
Tại sao mình không cảm thấy cố sự đang khoa trương?
Cũng là bởi vì loại tình huống này ở xã hội hiện đại cũng chẳng lạ lùng gì.
Ý tưởng trong câu chuyện của Sở Cuồng quá cao. Rõ ràng là cố sự mượn xưa nói nay!
Xuyên thấu qua hơn nghìn chữ ngắn ngủi, đi phê phán một ít hiện tượng xã hội, biểu đạt tư tưởng bản thân.
Đây là phong cách sáng tác cực kỳ cao minh.
Đây là nghệ thuật trào phúng!
Rất khó tưởng tượng, trong lúc tuyệt đại đa số tác giả viết truyện ngắn còn đang đeo đuổi tính thú vị, tính thời sự, Sở Cuồng đã bắt đầu theo đuổi cách dùng văn tự đi biểu đạt một ít tư tưởng của bản thân. Đây là nguyên nhân Vệ Long cảm thấy rung động.
Nhưng độc giả sẽ thích kiểu như vậy sao?
Vệ Long có chút không đoán nổi, dù sao mỗi người có tiêu chuẩn thưởng thức không giống nhau. «Cái chết của tiểu lại» có thể là một tác phẩm có ý cảnh cao nhất trong toàn bộ tác phẩm tham dự. Nhưng ý cảnh tuyệt đối không phải là tất cả yếu tố làm nên một truyện ngắn hấp dẫn.
“Suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì.” – Vệ Long nhẹ nhàng cười một tiếng.
Vô luận độc giả hợp khẩu vị bộ này hay không, lần bình chọn tác phẩm sắp tới, «Cái chết của tiểu lại» cũng không thể thiếu. Vệ Long cảm thấy câu chuyện này xuất hiện ở lần hoạt động sắp tới, thậm chí trên ý nghĩa giúp hoạt động tăng thêm một cấp độ chuyên nghiệp.
.
Thời gian sau đó, Lâm Uyên mỗi ngày đều sẽ đi một chuyến tới Câu lạc bộ hội họa.
Chính mình luyện tập vẽ phác họa, cũng dạy người khác phác họa, kiếm tiền kiếm danh vọng hai việc đều vui vẻ thuận lợi.
Chuyện này giúp cho Lâm Uyên mỗi ngày đều có thu nhập ít nhất một nghìn đồng, cộng lại hàng tháng còn cao hơn tiền lương cơ bản ở Tinh Mang. Hoàn toàn là một con đường tài phú mới!
Cùng lúc đó, học qua lớp hướng dẫn một kèm một của Lâm Uyên, trình độ vẽ phác họa của sinh viên hệ mỹ thuật tăng lên trên diện rộng, cũng là càng ngày càng nhiều.
Sự tình phát triển đến mức độ này, ngay cả giảng viên hệ mỹ thuật Tần Nghệ đều biết chuyện, Câu lạc bộ hội họa có một đại thần đang dạy phác họa.
Không thể không để ý tới.
Thường thường cách vài ngày, trong lớp liền có một sinh viên bỗng nhiên đem trình độ phác họa đề cao mạnh. Cảm giác thật giống như sự kiện linh dị, khiến người tò mò.
Có giảng viên hỏi thăm qua sinh viên trong lớp mới biết, nguyên lai gần đây Câu lạc bộ hội họa có một đại thần tới mở lớp dạy một kèm một thu phí. Trình độ những sinh viên này tăng lên, cũng là vì đại thần dạy quá tốt.
Nghe được tin tức này, nhất là lại biết vị đại thần kia chỉ là sinh viên hệ soạn nhạc năm hai, rất nhiều giảng viên đều trợn tròn mắt.
Nhưng các giảng viên trong hệ đương nhiên sẽ không ngăn cản loại chuyện này. Trình độ vẽ phác họa của bọn sinh viên tăng lên là chuyện tốt. Tiêu tiền cầu học không đáng sợ, đáng sợ là tiêu tiền không thấy được hiệu quả.
Từ kết quả của các sinh viên hệ mỹ thuật từng học kèm với vị đại thần kia liền thấy, những tên này bỏ tiền thực ra đã kiếm lớn!
Thậm chí có giáo viên còn gợi ý cho những sinh viên thành tích vẽ phác họa không tốt, đi Câu lạc bộ hội họa, tìm vị đại thần kia bái sư học nghệ.
Cứ như vậy.
Câu lạc bộ hội họa gần đây số đơn sinh viên xin vào ngược lại tăng nhiều hơn không ít. Hỏi một chút nguyên nhân, đều là hướng về phía vị phác họa đại thần kia mà tới.
Đối với chuyện này, hội phó Trịnh Lượng cười không khép được miệng, thêm càng nhiều người sẽ càng xin được thêm nhiều kinh phí hoạt động từ trường học.
Không nghĩ tới có Lâm Uyên trấn giữ Câu lạc bộ hội họa, vẫn còn thêm hiệu quả này, đây chính là biển quảng cáo sống rồi!
Hội đoàn có Lâm Uyên, như vớ được bảo bối!
Lâm Uyên thì đối với chuyện này lại lạnh nhạt không để tâm lắm, tính cách hắn đều nhất quán trước giờ như vậy.
Hôm nay, sau khi tan lớp lần nữa đi tới Câu lạc bộ hội họa.
Lâm Uyên mới vừa vào cửa, đã có người chuẩn bị trước cho hắn giá vẽ, cái ghế nhỏ, gọt xong bút chì cùng với đồ uống mà hắn ưa thích và các thứ quà vặt nhỏ.
Đây chính là đãi ngộ hiện này của Lâm Uyên ở Câu lạc bộ hội họa.
Mà sau khi Lâm Uyên ngồi vào chỗ của mình, xung quanh đã vây rất nhiều người, một nữ sinh trong đó nhấc tay, kích động nói: “Đại thần, hôm nay đến phiên ta!”
“Đại thần, xác nhận.” – Chung Dư liếc nhìn biểu ghi chú trên điện thoại di động, hướng Lâm Uyên gật đầu một cái.
Bởi vì quá nhiều người tìm Lâm Uyên học phác họa, hắn căn bản không thể để ý được hết. Cho nên người tự xưng đại đệ tử của Lâm Uyên – Chung Dư, chủ động nhận trách nhiệm. Chung Dư để cho các sinh viên hẹn trước với hắn, rồi dựa theo thứ tự sắp xếp lịch học. Mọi người muốn học vẽ phác họa với Lâm Uyên, phải hẹn trước!
Lâm Uyên đồng ý.
Loại hình thức này duy trì tới hôm nay, đã được một tuần.
Nhưng hẹn trước với Lâm Uyên học phác họa quá nhiều rồi, tất cả mọi người đều xếp hàng chờ đợi. Đây cũng là nguyên nhân nữ sinh kích động như vậy sau khi đến phiên mình, giờ học của Lâm Uyên quá khó đặt trước đi.
Tốn hai tiếng, Lâm Uyên dạy xong nữ sinh này.
Chung Dư đã sớm đưa tới cà phê, cười híp mắt:
“Cốc vừa nãy lạnh rồi, đây là cốc mới, đại thần mời dùng.”
“Cám ơn.”
Lâm Uyên nhấp một ngụm cà phê đối phương đưa tới, nhiệt độ vừa vặn.
Lúc này bên tai hắn bỗng nhiên vang lên âm thanh gợi ý của hệ thống:
“Sư giả, dành cho người dạy nghề dẫn đạo. Kí chủ gần đây liên tục dạy dỗ học sinh, đạt được thành tựu vĩnh cửu [Sư Giả].”
Lâm Uyên sửng sốt: “Có ý gì?”
Hệ thống đưa ra giải thích:
“Sư giả là một loại thành tựu đặc thù. Đây là khi ký chủ đạt đến tiêu chuẩn thiết lập của hệ thống liền đạt được, thông số tiêu chuẩn để đạt được các loại thành tựu đã ẩn đi.
Sau này toàn bộ học sinh được kí chủ dạy dỗ, đều có thể nhận được gấp đôi sức lĩnh ngộ trong khi học tập. Theo số người kí chủ dạy càng ngày càng nhiều, sức lĩnh ngộ mà Sư Giả tăng lên cho người học cũng càng ngày càng cao!”
Lâm Uyên: “…”
Hệ thống còn có loại chế độ này?
Đây là muốn ta chuyển nghề làm thầy giáo?
Chương 77 :Đãi Ngộ Cấp Đại Lão
Lâm Uyên không nghĩ tới hệ thống vẫn còn có chế độ buff như vậy.
Cũng không phải nhiệm vụ gì, dù sao bỗng nhiên cho mình một cái chúc phúc, có vẻ giống như mấy cái buff trong game ngày bé hay chơi.
“Ta sau này không phải sẽ thật sự đi làm giáo viên chứ?” Lâm Uyên nghĩ như vậy.
Trước đây hắn dạy học sinh có hiệu quả tốt như vậy, thuần túy là bởi vì trình độ bản thân đủ cao, hơn nữa là dạy một kèm một.
Nhưng bây giờ không giống nhau.
Có hiệu quả của [Sư giả], sinh viên học tập với mình sẽ được đề cao sức lĩnh ngộ, học càng dễ dàng hơn!
Cái gấp đôi sức lĩnh ngộ kia rốt cuộc là khái niệm gì đây?
Để thử luôn, Lâm Uyên nhìn về phía Chung Dư nói: “Hôm nay ta còn có thể dạy thêm một người.”
Chung Dư ngẩn người: “Ngươi chưa nghỉ ngơi sao?”
“Ừm.”
“Vậy cũng tốt, người kế tiếp… Trần Thụy, hôm nay có ở đây không?”
“Ở đây!” – Trần Thụy liền vội vàng nhấc tay, vô cùng kinh hỉ.
Hắn đặt lịch học với Lâm Uyên từ tuần trước. Vốn tưởng rằng phải chờ hôm sau mới đến lượt mình, không nghĩ tới hôm nay Lâm Uyên đại thần lại nguyện ý dạy thêm một lần!
“Bắt đầu đi.”
Lâm Uyên nói: “Ngươi trước tiên thực hiện vẽ phỏng theo bức tranh này, trong lúc vẽ có chỗ nào chưa ổn, ta sẽ giúp ngươi sửa chữa.”
Bây giờ Lâm Uyên đã tìm tòi ra được một chút kinh nghiệm dạy học.
Hắn thích từ đầu để cho sinh viên thực hành, nắm rõ trình độ khả năng của họ. Trong quá trình vẽ sinh viên cuối cùng sẽ bộc lộ ra khuyết điểm của mình. Lúc này Lâm Uyên có thể hô ngừng, sau đó tiến hành phân tích và hướng dẫn sửa chữa.
Hôm nay cũng giống như vậy.
Rất nhanh Trần Thụy đã bại lộ khuyết điểm thứ nhất, hắn phác đường thẳng xiên xẹo, không khống chế tốt cường độ.
Lâm Uyên biểu diễn: “Các nét phác yêu cầu chúng ta khống chế cổ tay vững vàng trước, cổ tay không vững thì cầm bút kiểu gì cũng không ổn, sau đó lợi dụng cách cầm bút, cầm thẳng hoăc cầm nghiêng đều có thể vẽ ra những đường thẳng đều nhau…”
Trần Thụy: “…”
Trần Thụy thuộc về nhóm sinh viên vẽ phác họa tương đối kém. Giờ phút này hắn cảm thấy, Lâm Uyên nói những kiến thức có hết trong sách, phương pháp chính xác giảng viên trên lớp đã sớm nhấn mạnh một vạn lần, đây là chính mình nắm giữ không tốt làm sao bây giờ?
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể làm theo Lâm Uyên nói.
Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, vốn là không ôm hi vọng. Liền muốn cho Lâm Uyên rõ ràng, mình thuộc về loại sinh viên có căn cơ phác họa kém cỏi nhất hệ mỹ thuật.
Nhưng cứ vẽ, Trần Thụy bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ diệu: Ta thật giống như hiểu.
Xoạt xoạt xoạt.
Cổ tay lay động, liên tục mấy cái đường thẳng đều nhau xếp hàng xuất hiện, cường độ vừa vặn.
Hiệu quả này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Trần Thụy. Giờ khắc này, hắn thậm chí sinh ra một loại ảo giác mình là tiểu thiên tài vẽ phác họa.
Xảy ra chuyện gì?
Ta lại hiểu?
Giảng viên trên lớp nói thật nhiều lần ta cũng sẽ không làm được, tại sao Lâm Uyên nói một chút ta liền biết, rõ ràng bọn họ nói nội dung đều không khác nha.
Thật sự ngạc nhiên.
Trần Thụy bắt đầu tập trung tinh thần, tiếp tục cùng Lâm Uyên học tập.
Cứ như vậy sau một giờ đồng hồ, ánh mắt Trần Thụy nhìn về phía Lâm Uyên đã hoàn toàn thay đổi!
Đệch mợ!
Danh sư!
Lâm Uyên trước mắt mới chỉ dạy hắn một tiếng.
Một giờ đồng hồ học tập này, Trần Thụy có cảm giác mình đầu càng ngày càng thanh tỉnh, rất nhiều kiến thức lúc trước không hiểu, Lâm Uyên nói 1 câu hắn dĩ nhiên lại có thể làm tốt.
Là mình thay đổi, thông minh hơn rồi sao?
Chẳng lẽ ta thật sự là tiểu thiên tài?
Không thể nào, ta căn bản không có thiên phú vẽ phác họa.
Trần Thụy dần dần nhận rõ tình hình: Cho nên ta thật giống như trở nên thông minh hơn một chút, cũng bởi vì Lâm Uyên đại Thần dạy tốt. Hắn truyền đạt kiến thức từ nông tới sâu, những thứ mông lung trong đầu trước đây đều được phân tích rõ ràng, để cho ta thật sự hiểu cái gì gọi là phác họa!
Giờ khắc này Trần Thụy rốt cuộc biết tại sao lão sư đề nghị mình tới Câu lạc bộ hội họa, tiêu tiền đăng ký lớp học riêng của vị đại thần này rồi!
Lợi hại!
Thật lợi hại!
Chính mình trước đó còn cảm thấy, chương trình học năm trăm một giờ có chút đắt.
Nhìn Lâm Uyên, thậm chí so với chính mình còn nhỏ tuổi hơn, dựa vào cái gì thu phí đắt như vậy?
Nhưng bây giờ Trần Thụy hoàn toàn phục rồi, hắn thậm chí cảm thấy, năm trăm một giờ, là mình được lợi. Lâm Uyên không những tự phác họa trình độ cao, năng lực dạy người khác vẽ phác họa cũng cực kỳ cường hãn!
.
Lâm Uyên không biết suy nghĩ trong lòng Trần Thụy, giờ phút này hắn chỉ có một cảm thụ:
Hiệu quả buff [Sư giả] quá lợi hại!
Con hàng Trần Thụy này, thời điểm vẽ phác họa vừa nhìn liền thấy dáng vẻ không phải rất thông minh.
Lâm Uyên vốn đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị công thành chiếm lũy, bởi vì loại học sinh này là khó dạy nhất.
Kết quả hắn không nghĩ tới, đối phương lại có thể trong thời gian ngắn tiến bộ thật nhanh.
Chính mình cho rằng hắn chưa chắc nghe hiểu lý thuyết mình đưa ra, nhưng mình giảng đối phương lại phần lớn đều nghe hiểu!
Đây nhất định là hiệu quả buff Sư Giả mang tới.
Lâm Uyên những ngày gần đây đã dạy không ít học sinh. Cho nên hắn cũng biết, một số sinh viên có căn cơ phác họa đặc biệt kém rốt cuộc dạy khó khăn thế nào.
Cứ như vậy, dạy một giờ thêm mười phút, Lâm Uyên dừng lại.
Hắn nói với Trần Thụy: “Chỉ tới đây thôi.”
Trần Thụy lưu luyến không rời đứng dậy: “Đại thần, ta còn có thể tiếp tục học cùng ngươi sao?”
Lâm Uyên nói: “Xếp hàng hẹn trước.”
Chung Dư phụ trách chuyện hẹn trước.
Danh sách đến phiên ai, Lâm Uyên sẽ dạy người đó, như vậy tương đối công bằng. Nếu không chung quy sẽ có một đám người cướp lượt học của nhau.
“Được!”
Trần Thụy lúc này đứng lên cùng Chung Dư báo danh xếp lịch.
Loại dạy riêng có hẹn trước này lấy một tiếng làm nền tảng, cụ thể dạy mấy tiếng phải xem thời gian của Lâm Uyên.
“Hôm nay kết thúc công việc đi.”
Lâm Uyên đã đại khái hiểu hiệu quả của hào quang Sư giả.
Dựa theo cách nói của hệ thống, sau này mình đạo tạo học sinh càng nhiều, hiệu quả Sư giả liền càng lợi hại.
Sớm muộn có một ngày, học sinh cấp độ ngu ngốc đến tay Lâm Uyên, cũng có thể đào tạo thành thiên tài!
“Xem ra sau này còn phải tăng giá.”
Hiệu quả Sư giả, thật sự là rất lợi hại.
Nhưng Lâm Uyên có chút lưỡng lự, bởi vì nếu bây giờ tiếp tục tăng giá, khả năng rất nhiều sinh viên sẽ không kham nổi lớp học của mình.
Sinh viên một tháng sinh hoạt phí trung bình chỉ khoảng ba nghìn đồng.
Lâm Uyên không có thiên phú làm gian thương, cho nên đối với chuyện tiếp tục tăng giá, hơi có chút không đành lòng.
“Được rồi, tạm thời trước như vậy đi.”
Lâm Uyên cố nén xung động muốn tăng giá, những ngày tiếp theo tiếp tục lấy giá cả năm trăm một giờ tiến hành thu lệ phí dạy kèm.
Nhưng, Sư giả hiệu quả, thật sự là dùng quá tốt.
Các sinh viên sau khi học vẽ phác họa ở chỗ Lâm Uyên, căn bản không có ý thức được mình bị hào quang Sư giả của Lâm Uyên ảnh hưởng, nội tâm chỉ có hai cái cảm thụ:
Cảm thụ thứ nhất là, ta nguyên lai lại có năng khiếu vẽ phác họa như vậy?
Cảm thụ thứ hai là, Lâm Uyên đại thần thật sự dạy quá tốt!
Cái thứ hai thường thường sẽ bao trùm che lấp cái thứ nhất, bởi vì bọn họ còn chương trình học chuyên ngành trên lớp của giảng viên.
Rất nhiều sinh viên phác họa căn cơ tương đối kém, sau khi trải qua Lâm Uyên chỉ dạy, xảy ra biến hóa thoát thai hoán cốt, đến giảng viên của họ cũng ngạc nhiên phát mộng!
Trong này có vài sinh viên mà giảng viên của họ cho rằng cứng đầu không thể cứu nổi. Vậy mà qua tay Lâm Uyên lại có thể điểm thạch thành kim rồi.
Chuyện này làm cho danh tiếng của Lâm Uyên điên cuồng lên men.
Dù sao những người này thay đổi đều là thật, cho nên cái danh tiếng phác họa đại thần của Lâm Uyên được khẳng định.
Làm cho càng nhiều người hơn xin gia nhập Câu lạc bộ hội họa.
Trịnh Lượng từ lúc trở thành hội phó Câu lạc bộ hội họa tới nay, lần đầu tiên nghiêm túc cân nhắc, chính mình có muốn hay không thêm một vài hạn chế trong đơn xin gia nhập câu lạc bộ.
Từ trước tới nay hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Câu lạc bộ hội họa có một ngày sẽ có tiếng tăm tới vậy!
Bây giờ thành viên Câu lạc bộ hội họa đã vượt qua ba trăm người rồi.
Đây đều là công lao của Lâm Uyên!
Lại tiếp tục như vậy, toàn bộ sinh viên hệ mỹ thuật hệ muốn đề cao trình độ phác họa, đều phải tới Câu lạc bộ hội họa trình diện!
“Quá thần kỳ đi!”
Theo số sinh viên Lâm Uyên dạy qua càng ngày càng nhiều, bây giờ hắn ở Câu lạc bộ hội họa, chính là đãi ngộ cấp đại lão!
Ăn, uống, sinh hoạt…
Lâm Uyên nhấc chút mí mắt, đã có người đưa đến trước mặt.
Những người chủ động lấy lòng này, phần lớn đều là thành viên trong hội hắn đã dạy qua, số lượng đang không ngừng tăng nhiều.
Từ đãi ngộ đến xem, Lâm Uyên còn có mặt mũi hơn một hội phó như hắn quá nhiều.
Mà lúc này, thời gian đã là cuối tháng.
Lâm Uyên lấy tên Sở Cuồng tên gửi bản thảo «Cái chết của tiểu lại», rốt cuộc sắp đến thời điểm công bố trên nền tảng văn học Bộ lạc.
Chương 78 :Đoán Một Chút Ta Là Ai
Đồng thời mời ba mươi vị tiểu thuyết gia rất có tiếng trong lĩnh vực truyện ngắn tham gia thi đấu.
Động tác lớn như vậy, văn học Bộ lạc dĩ nhiên phải tuyên truyền quy mô toàn thế giới một lần.
Rất nhiều người yêu thích truyện ngắn sau khi thấy tin tức này, cũng đã bắt đầu mong đợi ——
Đối với bọn họ mà nói, hoạt động lần này của văn học Bộ lạc giống như một buổi đại thịnh yến dành cho người hâm mộ.
Mà những người trong lĩnh vực chuyên môn, đối với chuyện này đều đặt trọng tâm chú ý
Nhưng, sau khi hoạt động diễn ra mọi người mới phát hiện, bộ lạc văn học lại có thêm một thao tác hết sức cao tay!
Thông báo hoạt động xuất hiện thêm một chi tiết gây chú ý:
[Mỗi tài khoản người dùng nắm giữ ba trái tim. Mọi người sau khi đọc được tác phẩm ưng ý, có thể thả tim tại cuối bài viết. Mỗi truyện ngắn chỉ có thể thả tim một lần, dùng phương thức như vậy biểu đạt tác phẩm chính mình ủng hộ. Xếp hạng tác phẩm sẽ dựa trên số lượng bình chọn của cộng đồng quyết định. Vì tính công bằng của cuộc thi lần này, chúng tôi sẽ không công bố tên tuổi tác giả, mời mọi người đánh giá minh xác từ nội dung tác phẩm, làm ra bình chọn công bằng nhất. Đợi sau khi có kết quả xếp hạng cuối cùng, chúng tôi sẽ công bố tác giả của từng tác phẩm.]
Tại sao nói thao tác này rất cao tay?
Bởi vì các tác gia được mời tham gia bộ lạc tác phẩm văn học tuyển chọn, đều có fan riêng.
Rất nhiều fan, sẽ chỉ bỏ phiếu cho tác gia mà mình thích chứ không phải bỏ phiếu cho tác phẩm chính mình thích nhất.
Cho nên bộ lạc văn học vì phòng ngừa loại tình huống này phát sinh, trực tiếp giấu tên.
“Có chút ý tứ.”
“Vài người văn phong tương đối đặc biệt, cho nên độc giả vẫn có thể đoán được, nhưng ai dám khẳng định chắc chắn chứ. Dù sao nhiều loại văn phong là phụ thuộc bối cảnh sẽ có chiều hướng tương tự nhau.”
“Đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến bộ lạc văn học không tiết lộ trước thông tin họ mời tới ba mươi vị là gồm những ai.”
“Ta vốn không có cảm giác đối với hoạt động này, nhưng bây giờ bắt đầu có hứng thú.”
“…”
Sau khi thảo luận một chút, mọi người mới bắt đầu đọc các tác phẩm tham gia vừa được công bố.
Độ dài truyện ngắn đều được khống chế khoảng ba nghìn tới năm nghìn chữ, cho nên độc giả nhìn rất nhanh.
Bộ lạc văn học đem quyền quyết định bài danh giao cho độc giả.
Tất cả mọi người rất hưởng thụ loại cảm giác làm giám khảo này, cho nên thời điểm đọc tiểu thuyết sẽ không sinh ra thái độ không kiên nhẫn, ngược lại cảm thấy như có sứ mệnh cao cả không giải thích được.
“Ta thả tim quyết định tương lai tác phẩm.”
Rất nhiều người đều ôm tín niệm như vậy tham gia bình chọn.
Dần dần, có người chú ý tới câu chuyện «Cái chết của tiểu lại».
Đây là sự tình đương nhiên, nếu như bộ tiểu thuyết này không đưa tới độc giả chú ý mới có vẻ kỳ quái. Bởi vì trình độ thưởng thức nghệ thuật trên Lam Tinh còn cao hơn so với Địa Cầu, không thể nào không nhìn ra chỗ lợi hại của bộ truyện ngắn này được.
Phải biết, đây chính là một trong tam đại tượng đài truyện ngắn tại Địa Cầu. Là sáng tác có tính đại biểu của đại văn hào người Nga Anton Pavlovich Chekhov, ông được xem là một trong những nhà văn chuyên thể loại truyện ngắn vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.
Đại văn hào Nga Lev Tolstoy đã từng đánh giá Chekhov thế này: “Ta bỏ qua một bên tất cả khách sáo dối trá, ta khẳng định, từ trên kỹ thuật Chekhov càng thêm cao hơn minh hơn so với ta!”
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Người tây phương không quá vui vẻ khiêm tốn cùng khách sáo.
Có thể để cho Lev Tolstoy đưa ra nhận xét đánh giá như vậy, nhất định là Checkhov rất có thực lực.
Checkhov nổi tiếng trong lĩnh vực viết tác phẩm văn học trào phúng phê phán hiện thực, vừa vặn «Cái chết của tiểu lại» chính là một bộ tương đối có tính biểu tượng như vậy.
Mà theo thời gian càng ngày càng nhiều người đọc được “Cái chết của tiểu lại», khu bình luận của bộ này dần dần náo nhiệt.
Mặc dù giấu tên họ, nhưng mọi người vẫn là có thể tiến hành bình luận đối với nội dung tiểu thuyết.
“Bộ truyện ngắn này có chút lợi hại.”
“Mặc dù chỉ hơn một nghìn chữ, nhưng ta đọc lặp đi lặp lại ba lần, lần thứ nhất cảm thấy buồn cười, lần thứ hai cảm thấy thật đáng buồn, lần thứ ba lại có nhiều chút cảm động rồi. Bởi vì ta cảm thấy, đem ta đặt vào tình cảnh tên tiểu lại kia, mặc dù không lặp đi lặp lại nói xin lỗi, nhưng ít nhất là một tuần không ngủ ngon giấc.”
“Nhìn như phê phán chế độ cổ đại phong kiến chuyên chế, kì thực là mượn xưa nói nay.”
“Đúng, mượn xưa nói nay, ta suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ ra được cái từ này.”
“Xã hội hiện đại chúng ta, vẫn đang có rất nhiều người giống như tiểu lại vậy, chỉ là tiểu thuyết dùng một loại thủ pháp khoa trương biểu hiện ra mà thôi.”
“Ta thậm chí không cảm thấy khoa trương, người có trải nghiệm qua có lẽ sẽ càng đồng cảm hơn. Sợ hãi là một loại tâm tình rất đáng sợ, nó xác thực có thể phá hủy một con người. Đây cũng là khí chất mà chúng ta luôn nhấn mạnh trong lòng rằng – làm người phải có khí chất!”
“…”
Thảo luận sôi nổi, mọi người bắt đầu đối với tác giả tiểu thuyết cảm thấy hiếu kỳ.
“Bộ lạc văn học chơi trò giấu tên, thao tác này thật sự là quá rối loạn, chỉ thông qua mỗi văn phong, ta hoàn toàn nghĩ không ra bộ tiểu thuyết này xuất ra từ tay vị tác gia nào.”
“Hẳn người thành danh đã lâu.”
“Công lực như vậy nhất định không còn gì phải nghi ngờ. Có thể sử dụng hơn nghìn chữ chinh phục được độc giả, đây không phải một chuyện dễ dàng, nhưng ta đã bị chinh phục, thả tim ngay lập tức.”
“Điểm đáng sợ chính là ở đây, bộ này mới hơn một nghìn chữ!”
“Ta hận không thể đem cả ba cái tim thả cho câu chuyện này. Tiếc là bộ lạc văn học không cho ta làm như thế, mỗi bộ tiểu thuyết chỉ có thể thả tim một lần.”
“Bắt đầu hiếu kỳ lúc công bố kết quả rồi, rốt cuộc sẽ là ai chứ, không khỏi có loại mong đợi xem chuyện gì xảy ra, ha ha ha ha ha.”
“…”
Ngày thứ 2, bộ «Cái chết của tiểu lại» bất ngờ xếp hạng vị trí thứ nhất!
Nhưng hạng nhì và hạng ba cùng hạng nhất có số lượng tim không kém nhiều, cho nên tình hình chiến đấu vẫn ở thế giằng co.
Mà đối mặt với kết quả như thế, đừng nói các độc giả tò mò, kể cả trong nội bộ giới tác gia cũng đều bắt đầu hiếu kỳ, không ít nhóm nhỏ bắt đầu thảo luận sôi nổi:
“Hạng nhất là tác phẩm nhà ai thế?”
“Nhìn văn phong, ta hoàn toàn không đoán ra là ai.”
“Có phải là lão Chu hay không? Bộ lạc văn học khẳng định có mời hắn chứ?”
“Lão Chu quả thật dự thi, hắn không chịu nói cho ta biết tác phẩm của mình là bộ nào, nhưng hắn vừa cũng mới hỏi ta, có biết «Cái chết của tiểu lại» là của ai hay không.”
“Không ai thừa nhận à?”
“Đám người kia quá gian trá, nhưng mà «Cái chết của tiểu lại» nhất định tác gia chúng ta quen thuộc viết. Bộ lạc văn học đã vỗ ngực bảo đảm, tác gia dự thi đều là người tương đối có thâm niên trong giới.”
“Có người hỏi thăm bên Bộ lạc văn học chưa?”
“Có chứ, dù là Bộ lạc văn học bên kia, ít nhất cũng phải cấp bậc tổng biên tập mới nắm được thông tin, nhưng bọn hắn giữ bí mật tuyệt đối, không chịu tiết lộ bất kỳ một bộ tác phẩm nào.”
“Chỉ có thể chờ đợi kết quả cuối cùng công bố thôi.”
“Như đã nói, trình độ sáng tác của «Cái chết của tiểu lại» thật sự rất cao, văn tự hài hước, châm chọc lại cay độc, số chữ rất ngắn, nội dung lại ý vị thâm trường.”
“Phỏng chừng cuối cùng xếp hạng nhất không phải vấn đề.”
“Khó mà nói, đang xếp hạng hai là một câu chuyện trinh thám, có tính thời sự rất mạnh, cuối cùng xoay ngược tình thế cũng không phải không thể, có hi vọng lật bàn.”
“Hạng ba cũng không tồi, hai học sinh trung học liền bắt đầu yêu, thành tích một người giỏi một người kém, vì để được cùng nhau chung một chỗ, một bên liều mạng học tập, khi làm bài thi phát huy vượt xa bình thường, tiến vào trường cấp ba tốt nhất toàn huyện, một bên cố ý nhường, lại tiến vào một trường cấp ba tương đối kém. Nhưng ta luôn cảm giác câu chuyện này có chút giống cái cố sự thời gian trước hết sức nổi tiếng, mang bóng dáng «Món Quà Giáng Sinh».”
“…”
Thảo luận oanh oanh liệt liệt, các hoạt động trên nền tảng văn học Bộ lạc tràn ngập không khí thú vui giải đố “Đoán một chút ta là ai”.
Chương 79 :Sự Kiện Lớn
“Ngươi gần đây bận rộn gì sao, cả sáng lẫn tối đều không thấy mặt mũi đâu.”
Ngày 2 tháng tư, trong phòng ăn trường học, Giản Dịch mở miệng hỏi Lâm Uyên.
Hạ Phồn cũng nhìn chằm chằm Lâm Uyên, gần đây Lâm Uyên quả thật rất ít lộ diện, chung quy khiến người ta cảm thấy thần thần bí bí.
Lâm Uyên nói: “Ta gần đây ở Câu lạc bộ hội họa luyện vẽ một chút.”
Giản Dịch sững sờ, chợt cười gật đầu nói: “Không nghĩ tới ngươi cũng hứng thú đối với hoạt động câu lạc bộ, nhưng thỉnh thoảng tham gia đoàn hội một chút cũng tốt, cuộc sống đại học của chúng ta muốn phong phú một nửa là dựa vào hoạt động đoàn hội.”
Giản Dịch là chủ lực của câu lạc bộ bóng rổ học viện nghệ thuật Tần Châu.
Hắn từ nhỏ đã thích chơi bóng rổ, lúc vừa lên đại học liền gia nhập câu lạc bộ bóng rổ của trường.
“Đúng rồi.”
Hạ Phồn mở miệng nói: “Trường học chúng ta tháng sau có giải đấu bóng rổ, ngươi là thành viên tích cực của câu lạc bộ bóng rổ, có đại biểu hệ các ngươi tham gia thi đấu hay không?”
“Còn phải nói sao.” – Giản Dịch cười đắc ý:
“Ta là chủ lực của hệ sân khấu điện ảnh đấy, thi đấu bóng rổ làm sao thiếu mặt được, năm nay mục tiêu hệ chúng ta chính là hạng nhất!”
“Vậy cũng chưa chắc.” – Hạ Phồn cười nói:
“Hệ sân khấu điện ảnh các ngươi năm ngoái hình như mới hạng ba mà.”
“Năm ngoái là lần đó là tên bên hệ vũ đạo kia sử dụng âm chiêu.”
Nhắc đến chuyện này Giản Dịch liền tức giận bất bình: “Vốn là chúng ta là có thể vào trận chung kết, kết quả tên Hứa Xương của hệ vũ đạo kia phạm quy, làm ta bị thương không thi đấu nổi.”
Hạ Phồn chậc chậc nói: “Oán niệm ghê chưa, liền tên cũng nhớ rõ ràng như thế.”
Giản Dịch hừ một tiếng: “Năm nay xem ta tìm hắn báo thù như thế nào. Hắn bỏ bóng gần rổ ko tệ, không hay ném xa, ta chuẩn bị đến lúc đó cạo chết hắn. Hôm đấy hai người các ngươi phải tới cổ vũ cho ta đấy.”
Hạ Phồn nói: “Ta muốn cổ vũ hệ Soạn nhạc.”
Giản Dịch bĩu môi: “Yên tâm đi, hệ Soạn nhạc hết vòng thứ nhất liền không cần thi đấu nữa.”
Lâm Uyên nói: “Ta…”
Chưa kịp gỡ gạc giúp hệ của mình, Hạ Phồn cướp lời: “Hệ Soạn nhạc hệ nhiều nhất có thể tới vòng thứ hai.”
Giản Dịch cười to, sau đó nói: “Không nói chuyện giải đấu bóng rổ nữa. Hạ Phồn, các ngươi khi nào thì bắt đầu thi vòng loại «Thịnh Phóng»?”
“Tháng năm tới sẽ bắt đầu.”
Hạ Phồn nói: “Nếu như có thể vào Top 100, ta nghỉ hè khả năng không về nhà được.”
Lâm Uyên suy nghĩ một chút nói: “Nghỉ hè ta cũng không về nhà, phải đi làm.”
Nghỉ cuối năm Lâm Uyên có thể xin được, nghỉ hè thời gian quá dài, Lâm Uyên không thể nào bỏ bê công việc lâu như vậy.
Giản Dịch cười khổ: “Lúc này mới năm thứ hai đại học, thế nào cảm giác các ngươi cũng lu bù lên. Lâm Uyên có công việc của mình, ngươi cũng ở đây vì tương lai phấn đấu, sau này thời gian chúng ta chung một chỗ càng ngày sẽ càng ít.”
“Còn sớm lắm.”
Hạ Phồn nói: “Chúng ta học tổng cộng năm năm, năm thứ năm có thể phải bận bịu luận văn cùng tìm việc làm. Nhưng ít ra năm thứ ba năm thứ tư đại học, chúng ta vẫn phải ngoan ngoãn mài quần ở trong trường. Dĩ nhiên nếu như ta thông qua «Thịnh Phóng» mà nổi danh, vậy khả năng sau này quả thật sẽ tương đối bận rộn.”
“Không chỉ ngươi…” – Giản Dịch thở dài: “Ta năm thứ ba đại học có thể sẽ rời đi.”
Lâm Uyên cùng Hạ Phồn cơ hồ là đồng thời nhìn về phía hắn:
“Tại sao?”
Giản Dịch nhún vai một cái: “Giống như các ngươi, vì nhân sinh của bản thân thôi. Đến năm thứ ba đại học, trong trường không phải có vị trí trao đổi sinh sao. Thời điểm sang năm thứ ba ta đại khái muốn đi Tề Châu bên kia. Các ngươi cũng biết, ở Tề Châu, diễn viên chuyên nghiệp càng có nhiều cơ hội hơn một chút.”
Giản Dịch là sinh viên hệ sân khấu điện ảnh.
Ở Tề Châu là nơi điện ảnh kịch nghệ phát triển nhất Lam Tinh.
Giống như rất nhiều thiên tài âm nhạc muốn đến Tần Châu phát triển, những người học điện ảnh như Giản Dịch sẽ muốn đi Tề Châu tìm cơ hội.
“Trao đổi sinh sao…”
Lâm Uyên cùng Hạ Phồn trầm mặc lại.
Giản Dịch cười một tiếng: “Bầu không khí không đến nỗi thương cảm như vậy chứ, vạn nhất ta không bắt được suất trao đổi sinh kia thì sao? Các ngươi cũng biết, vị trí trao đổi sinh còn yêu cầu rất cao đối với thành tích học tập.”
“Là ngươi thì nhất định có thể bắt được.”
Hạ Phồn hơi thương cảm, mặc dù Giản Dịch nhìn lúc nào cũng tùy tính, nhưng kỳ thật thành tích chuyên nghiệp là tốt nhất trong ba người.
“Cảm ơn lời chúc của ngươi.”
Giản Dịch nói: “Suy nghĩ kỹ một chút, nếu như ngươi thông qua «Thịnh Phóng» xuất đạo, coi như ta ở lại Tần Nghệ, chúng ta sau này thời gian tụ tập chung một chỗ cũng sẽ rất ít. Nghệ sĩ lượng công việc rất nhiều, trong trường học chúng ta không phải không có minh tinh, ngươi xem những minh tinh này có mấy người còn đủ thời gian đi học? Không phải cứ hở một chút là xin nghỉ cả tháng sao.”
“Cũng đúng.”
Hạ Phồn cúi đầu xuống.
Lâm Uyên, Giản Dịch cùng với Hạ Phồn ba người, từ tiểu học bắt đầu liền như hình với bóng, vì không phân tách, thậm chí đồng thời thi vào Tần Nghệ, gắn kết như một tòa tháp ngọc.
Có thể đại học chính là nhân sinh đỉnh cuối của tòa tháp này rồi.
Đi ra khỏi tháp, tuyệt đại đa số người đều phải tự bước trên con đường vận mệnh của bản thân. Bằng không cũng sẽ không có nhiều cặp tình nhân trong đại học lại chia tay sau khi tốt nghiệp như vậy.
Trao đổi sinh?
Tham gia thi đấu?
Trước khi tốt nghiệp bắt đầu đi làm?
Những lựa chọn này chẳng qua chỉ là con đường nhân sinh bắt đầu sớm mà thôi.
“Nói như thế, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm đâu.” – Giản Dịch giọng cũng có chút thương cảm.
.
Cơm nước xong, Lâm Uyên xuất hiện ở Câu lạc bộ hội họa.
Chung Dư đã chờ ở đây từ sớm, cười nói: “Đại thần, hôm nay dạy mấy người?”
“Hai người đi.”
Lâm Uyên có hào quang Sư giả tăng hiệu quả giảng dạy, cho nên bây giờ mỗi ngày đều có thể dạy nhiều hơn một hội viên.
“Được.”
Lâm Uyên nói: “Chưa gọi người vội, ngươi biết chuyện trao đổi sinh không?”
“Trao đổi sinh?”
Chung Dư sửng sốt một chút, gật đầu nói:
“Trao đổi sinh bắt đầu từ năm thứ ba đại học, mỗi một hệ đều sẽ có mấy suất. Trao đổi giữa các đại học đỉnh cấp mà, cần mấy người thành tích tốt nhất đi làm trao đổi sinh. Đồ chơi này được rất nhiều phúc lợi, trường học sẽ được nhà nước rót kinh phí. Vì vậy trao đổi sinh đều được trợ cấp học phí cùng sinh hoạt phí, sau khi tốt nghiệp còn được hỗ trợ sắp xếp việc làm. Đầu học kỳ này ta còn cố gắng tranh thủ một suất, đáng tiếc lúc ấy thành tích hơi kém.”
Lâm Uyên như có điều suy nghĩ.
Chung Dư kinh ngạc nói: “Đại thần ngươi không phải muốn đi trao đổi sinh chứ? Mặc dù trao đổi sinh rất tốt, nhưng Tần Châu chúng ta là quê hương âm nhạc rồi. Sinh viên hệ Soạn nhạc dường như với vị trí trao đổi sinh không quá để ý đâu. Nhưng ta càng tò mò hơn là tại sao ngươi không đăng ký học hệ mỹ thuật chúng ta? Hệ Mỹ thuật mới là nơi thích hợp nhất với đại thần!”
“Không nhắc chuyện đấy.” – Lâm Uyên nói:
“Bắt đầu giờ học đi.”
Chung Dư gật đầu một cái, không hỏi nhiều, bắt đầu gọi người tới học ——
Trên thực tế căn bản không cần gọi.
Bởi vì Lâm Uyên vừa tới Câu lạc bộ hội họa, không ít người liền tự giác vây quanh. Hôm nay đến phiên thành viên nào trong hội, đã chuẩn bị từ sớm, mang ra băng ghế nhỏ, chờ Lâm Uyên bên này mở lớp.
Về phần những sinh viên khác chỉ là đứng ở bên cạnh nhìn mà thôi.
Mặc dù không được Lâm Uyên trực tiếp hướng dẫn, nhưng bọn hắn ở bên cạnh nhìn, có tính chất tương tự như giờ học trên lớp, cũng có thể rút ra được đôi chút kiến thức.
Nhưng bọn hắn không được hưởng thụ hào quang Sư giả chúc phúc.
Lâm Uyên cho tới bây giờ chưa từng để ý những thành viên vây xem xung quanh. Ngược lại những người này đứng bên cạnh cũng không ảnh hưởng tới hắn, còn có thể cung cấp cho hắn một ít danh vọng.
Thực ra Lâm Uyên đã cân nhắc qua đồng thời dạy vài người một lúc. Nhưng hệ thống đưa ra giải thích, Sư giả chúc phúc là một kèm một, nếu Lâm Uyên đồng thời dạy một nhóm học sinh, Sư giả chúc phúc sẽ không có hiệu quả.
Vì vậy, Lâm Uyên bỏ đi ý nghĩ mở rộng con đường tài lộ này, tiếp tục kiểu dạy trực tiếp một kèm một.
Kết thúc giờ học của người đầu tiên hôm nay, Chung Dư bỗng nhiên thần thần bí bí nói: “Đại thần, qua một thời gian ngắn, chúng ta chuẩn bị làm một cái sự kiện lớn!”
“Sự kiện gì?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” – Chung Dư úp mở, có vẻ rất hứng thú.
“Ồ.”
Lâm Uyên chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Hắn cũng không thật sự tò mò Chung Dư muốn làm cái sự kiện lớn gì.
Chương 80: Vậy Thì Không Sao
Mấy ngày kế tiếp.
Lâm Uyên vẫn như thường lệ hoạt động qua lại giữa giảng đường và câu lạc bộ hội họa, giữ nguyên tiết tấu mỗi ngày dạy hai người vẽ phác họa của mình.
Hắn không chú ý tới, Chung Dư gần đây luôn cùng các xã viên còn lại thỉnh thoảng rì rà rì rầm, tựa hồ đang ủ mưu cái gọi là sự kiện lớn của hắn.
Đương nhiên, Lâm Uyên coi như chú ý tới cũng sẽ không quan tâm.
Mà sau khi dạy vẽ phác họa nhiều ngày như vậy, Lâm Uyên đã bắt đầu cân nhắc, muốn hay không đem hai loại hội họa khá thường gặp còn lại là bột nước cùng màu nước cũng mở một lớp, phát triển thị trường của mình một chút.
Nhưng nghĩ đến dạy một kèm một phác họa còn mỗi ngày đều có hội viên đăng ký dạy không hết, hắn liền tạm thời buông tha suy nghĩ này.
Từ từ mà đi, ngược lại sau này sẽ có thời gian.
Lâm Uyên chuẩn bị sau này sẽ đem các loại hội họa đều dạy một lần, bao gồm loại có độ khó cao nhất – Quốc Họa. Sư giả chúc phúc, chính là chỗ dựa để hắn hành nghề giáo.
Huống chi hệ thống cũng đã nói, mình dạy càng nhiều người thì hiệu quả Sư giả chúc phúc sẽ càng tốt.
Chờ Sư giả chúc phúc hiệu quả tăng tới trình độ nhất định, vậy Lâm Uyên lúc đó muốn không tăng giá cũng không được.
Có lý chẳng sợ tăng giá.
Đây mới là động lực dạy học lớn nhất của Lâm Uyên.
Mà nói đến tiền, Lâm Uyên mỗi tháng thích nhất một ngày, không thể khác được là ngày 5 hàng tháng.
Ngày mùng 5 tháng 4, chính là ngày tốt như vậy.
Bởi vì vào ngày này, trong thẻ lương của Lâm Uyên sẽ nhận được một số tiền lớn chuyển tới!
Nhưng…
Lần này lúc Lâm Uyên nhận được tin nhắn ngân hàng chuyển tiền, thực sự rất kinh hỷ!
Bởi vì hắn phát hiện, tiền được chia từ lợi nhuận ca khúc trong một tháng của hắn, sau khi đã trừ thuế lại còn có thể cao đến hơn sáu mươi vạn.
Trên thực tế, lợi nhuận được chia từ bài hát của Lâm Uyên gần như mỗi tháng đều tăng cao. Bởi vì hắn bây giờ có bốn bài hát đồng thời giúp kiếm tiền.
Ca khúc càng nhiều, kiếm tiền càng nhanh!
Cộng thêm một tháng chia lợi nhuận tiêu thụ «Võng Vương», cùng với Lâm Uyên tự mình ở Câu lạc bộ hội họa dạy học kiếm được thu nhập thêm, còn có tiền phí Bộ lạc văn học mời tham gia hoạt động viết truyện ngắn.
Các hạng mục cộng lại, tháng trước chung quy thu nhập của hắn lên tới con số ba triệu!
Đây là lần đầu tiên Lâm Uyên kiếm được nhiều tiền như vậy. Trong một chớp mắt xuất hiện xung động của kẻ có tiền, Lâm Uyên đã muốn lôi hệ thống ra mạnh mẽ yêu cầu chế tác riêng thêm vài tác phẩm, giúp đỡ chính mình kiếm thêm càng nhiều tiền.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy chuyện này không cần phải gấp.
Chờ thời điểm mình cần một ít tác phẩm đặc thù, lại tìm hệ thống quẹt thẻ. Đáng tiếc công ty bên kia một mực không phân phát đơn đặt hàng tới cho mình.
Quẹt thẻ – Lâm Uyên không hề thích cái từ này.
Nếu như trước kia có người nói cho hắn biết, một ngày nào đó hắn sẽ vì một cái mục tiêu mà quẹt thẻ, Lâm Uyên nhất định sẽ cho rằng đối phương nói đùa.
Có câu nói nổi tiếng: ‘Gieo suy nghĩ, gặt hành động – Gieo hành động, gặt thói quen – Gieo thói quen, gặt tính cách – Gieo tính cách, gặt số phận.’
Lâm Uyên phát hiện, mình muốn thay đổi vận mệnh, không thể không thay đổi. Nếu không quẹt thẻ hắn lấy cái gì đi kiếm giá trị danh vọng.
.
Tinh Mang giải trí.
Ban soạn nhạc tầng 10.
Các nhạc sĩ đang vùi đầu vào công việc.
Đúng lúc này, một nam nhân mặc áo khoác ngoài màu đen xuất hiện ở cửa.
Một thành viên trong ban soạn nhạc nhìn thấy người đàn ông này ngoài cửa, đột nhiên đứng lên, lắp bắp nói:
“Tiền… Tiền bối.”
“Ngươi cái gì tiền?” – Ngô Dũng ở bên cạnh theo ánh mắt của đồng nghiệp nhìn qua, ngay sau đó con mắt hắn đột nhiên trợn to, bật thốt:
“Dương phụ tới công ty!”
Những lời này trong nháy mắt làm tầng mười Ban soạn nhạc nổ tung.
Toàn bộ người trong tầng mười Ban soạn nhạc đều đứng lên, ánh mắt hoặc là sùng bái, hoặc là khiếp sợ nhìn nam nhân áo khoác đen sắc mặt lạnh nhạt kia:
“Tiền bối!”
“Chào Tiền bối!”
“Đã lâu không gặp, tiền bối!”
“…”
Tiếng gọi liên tiếp vang lên.
Nam nhân áo đen gật đầu một cái, hỏi: “Lão Chu đâu?”
Cho dù là nhạc sĩ vương bài, cũng không dám trực tiếp gọi trưởng ban là lão Chu, nhưng nam nhân áo đen này lại gọi rất tự nhiên, hơn nữa toàn bộ Ban soạn nhạc tầng mười không ai cảm thấy không ổn.
Nguyên nhân vì người đàn ông này là khúc phụ duy nhất của tầng mười – Dương Chung Minh!
Ngô Dũng vội vàng nói: “Tiền bối chờ một chút, ta đây liền gọi điện thoại thông báo cho trưởng ban.”
“Thôi không cần.”
Dương Chung Minh mở miệng, sau đó đi về phía vị trí bên cửa sổ.
Nhưng khi đến trước bàn, Dương Chung Minh lại có chút nhíu mày, biểu tình trên mặt viết đầy khó hiểu.
Đây là bàn làm việc của hắn.
Hắn là loại người lâu dài không tới công ty kia. Nhưng dù cho như vậy, mặt bàn hẳn cũng sẽ không dính một hạt bụi, mỗi ngày đều có người quét dọn mới được.
Bởi vì đây là vị trí của Dương Chung Minh hắn.
Nhưng giờ phút này, phía trên lại chất đống không ít sách vở. Ví dụ như «Soạn nhạc lý luận đại cương», «Giảng giải đơn giản hợp âm», «Soạn nhạc nhập môn chỉ cần ba bước»…
Những sách này có thể xuất hiện ở Ban soạn nhạc công ty giải trí Tinh Mang, liền tràn đầy cảm giác quỷ dị. Vì vậy Dương Chung Minh đứng ở trước bàn hồi lâu.
“Nguy rồi!”
Thấy Dương Chung Minh đứng yên trước bàn của Lâm Uyên, Ngô Dũng trong lòng hoảng hốt. Những người khác trong Ban soạn nhạc phản ứng kịp, cũng trố mắt nhìn nhau, lấy tay lau đi vệt mồ hôi.
Vị trí này vốn thuộc về Dương phụ.
Nhưng bởi vì duyên cớ Dương tiền bối thường xuyên không tới công ty, lão Chu đem vị trí này an bài cho Lâm Uyên.
Lúc đó có vài người cảm thấy không ổn, vạn nhất ngày nào đó Dương tiền bối quay về thì làm sao bây giờ?
Hiện tại, điều nhiều người lo lắng rốt cuộc thành thực tế, Dương phụ tựa như đã bắt đầu tức giận.
“Nơi này.”
Dương Chung Minh hất hất cằm, nhìn vị trí của mình, giọng nghe không ra tâm tình: “Ai ngồi?”
Dương tiền bối thật tức giận!
Dù là Dương tiền bối không có biểu hiện ra, mọi người cũng có thể cảm nhận được, trong lúc nhất thời bốn phía câm như hến, ai cũng không dám ứng tiếng.
“Muốn ta hỏi lần nữa sao?”
Dương Chung Minh nhẹ nhàng khẽ nhìn lướt qua mọi người.
Trong bộ môn, người quen thuộc với Lâm Uyên nhất, Ngô Dũng nuốt nước miếng một cái, cắn răng nói: “Lâm… Lâm Uyên.”
“Lâm Uyên là ai?”
Dương Chung Minh nhẹ nhàng nhướng lên con mắt.
Ngô Dũng vẻ mặt đau khổ giải thích: “Dương tiền bối đừng thấy lạ, hắn vẫn là người mới, không hiểu đây là chỗ của ngài, trưởng ban an bài cho hắn…”
“Đúng đấy Dương phụ!”
Những đồng nghiệp khác không nhịn được cũng lên tiếng, không muốn nhìn thấy Lâm Uyên gặp tai bay vạ gió: “Là sếp an bài.”
“Tiện Ngư cũng không rõ tình huống.”
“Tiện Ngư ngồi vì chỗ đấy trống thôi.”
Không có cách nào, chỉ có trưởng ban mới chống đỡ được khúc phụ.
Dương Chung Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ nói: “Tiện Ngư?”
Ngô Dũng biểu tình nhăn nhó khổ khổ:
“Tiện Ngư chính là Lâm Uyên, tiền bối ngươi đừng trách hắn, hắn vẫn là sinh viên đại học, tới công ty chúng ta không lâu, cái gì cũng không biết.”
Dương Chung Minh không lên tiếng.
Người xung quanh cũng không dám lên tiếng nữa, mặc dù muốn bảo vệ Lâm Uyên một chút, nhưng lửa giận của khúc phụ không phải ai cũng có thể chịu đựng.
Lâm Uyên tự cầu nhiều phúc đi.
Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng Dương Chung Minh muốn đại phát lôi đình, vị khúc phụ này bỗng nhiên gật đầu, tùy ý cười một tiếng nói:
“Vậy thì không sao.”
Nói xong khúc phụ Dương Chung Minh trực tiếp xoay người rời đi, lưu lại Ban soạn nhạc chúng nhân trố mắt nhìn nhau
Phảng phất một trận giông bão còn chưa bắt đầu, liền tan biến trong vô hình.