1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
  4. Tập 5: Thuê Nhà (c41-c50)

[Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Tập 5: Thuê Nhà (c41-c50)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41:Thuê Nhà

Ngày thứ hai, buổi sáng. Lâm Uyên gọi điện cho Triệu Ngọc nói ra ý tưởng muốn ra ngoài thuê phòng riêng của mình.

Triệu tỷ quan hệ rộng, quen biết nhiều người, cho nên khi có ý tưởng ra ngoài thuê phòng riêng, người đầu tiên nghĩ đến nhờ cậy chính là Triệu Ngọc.

Để chính hắn đi tìm, sợ rằng sẽ phải giày vò rất lâu.

“Thuê phòng?” – Triệu Ngọc hỏi:

“Ngươi đối với phòng ở có yêu cầu như thế nào?”

Lâm Uyên nói: “Tiền thuê tiện nghi một chút.”

Triệu Ngọc trầm mặc vài giây: “Ngoài giá cả tiện nghi ra?”

Lâm Uyên thử bổ sung: “Hàng tốt giá rẻ.”

Triệu Ngọc: “…”

Chẳng lẽ là ta ít đọc sách?

Đây không phải ý tứ tiện nghi sao?

Triệu Ngọc cười nói: “Vậy coi như ngươi tìm đúng người, ta có một phòng tại phụ cận trường ngươi. Chốc nữa ta đưa chìa khóa qua cho ngươi, tiền điện nước chính ngươi nhớ đóng là được, tiền thuê liền miễn, cái này đủ tiện nghi chứ?”

“Vậy không được.” – Lâm Uyên nói:

“Tiền thuê vẫn là phải trả.”

Triệu Ngọc tùy ý nói: “Phòng dù sao cũng để không, ta không muốn cho người khác thuê. Dù sao tiền cho thuê cũng chẳng đáng bao nhiêu, không bằng để ngươi ở. Ngươi cũng đừng khách khí với ta, nếu không liền mất hứng.”

“Được.” – Lâm Uyên suy nghĩ một chút, đáp ứng:

“Vậy sau này tỷ thiếu ca khúc nhớ tìm ta.”

Triệu tỷ giễu cợt nói: “Thế nào? Ngươi còn có thể sinh ra một đóa Hạ Hoa nữa?”

Lâm Uyên lâm vào trầm tư.

Hồng mân côi có tính là hạ hoa hay không?

Triệu Ngọc cười ha ha một tiếng: “Được rồi, không trêu ngươi nữa, ta bên này còn có việc. Buổi tối ngươi cầm chìa khóa qua phòng nhìn một chút, bên kia đều có sẵn đồ dùng hằng ngày, bảo đảm có thể vào ở ngay tối nay. Ngoài ra ta sẽ gọi người lau dọn vệ sinh một chút.”

Nhân viên vệ sinh?

Lâm Uyên vội vàng nói: “Để ta tự mình dọn dẹp.”

Triệu Ngọc cũng không nhiều lời: “Vậy được, ta cúp trước.”

“Ừm.”

Kết thúc điện thoại với Lâm Uyên, Triệu Ngọc lại gọi tiếp một cuộc điện thoại ra ngoài. Giọng nói của nàng khôi phục phong cách cường thế nhất quán:

“Nói xin lỗi với khách hàng một chút, phòng tại Ngô Đồng Uyển bên kia ta không tính cho thuê nữa.”

“Cái gì?”

Đối phương nhất thời nóng nảy: “Tỷ, ngài là đối với giá cả không hài lòng sao? Người ta nhìn xong nhà trực tiếp đồng ý đáp ứng tiền thuê 15 nghìn một tháng. Giá này dù là tại Ngô Đồng Uyển cũng không hề rẻ đâu. Vậy đi, ngài đừng lo lắng, chuyện này giao cho ta, ta thương lượng với khách hàng, tiền thuê có thể thêm một nghìn.”

“Không cần.” – Triệu Ngọc nhàn nhạt nói:

“Bao nhiêu cũng không cho thuê, ta cho hài tử nhà mình ở. Đợi tương lai hắn mua nhà rồi ngươi tiếp tục giúp ta tìm người thuê.”

“… Vậy cũng tốt.”

Nghe nói như thế, bên kia không có cách nào, người ta còn phải đem nhà cho hài tử ở, còn có thể nói cái gì?

Lâm Uyên không biết những chuyện này.

Gọi điện thoại cho Triệu tỷ xong, hắn đi tìm Hạ Phồn cùng Giản Dịch. Nói với hai vị đồng đảng của mình chuyện ra ngoài ở riêng.

“Đi ra ngoài ở?” – Hạ Phồn lo lắng nói:

“Một mình ngươi không sao chứ?”

Giản Dịch cũng cau mày: “Nếu không ta nói chuyện với trong nhà một chút, theo ra ngoài ở cùng ngươi?”

Lâm Uyên thân thể không tốt, vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, bên người không ai chiếu cố, vẫn là rất nguy hiểm.

Lâm Uyên nói: “Không có chuyện gì, ta cũng không phải tiểu hài tử.”

Dựa theo thông tin của hệ thống, ít nhất trước 27 tuổi, Lâm Uyên không có nguy hiểm chết người.

“Vậy cũng được.” – Hai người xoắn xuýt một phen, nói:

“Buổi tối chúng ta giúp ngươi quét dọn một chút. Lại nói ngươi ở riêng, bình thường phải cùng chúng ta liên lạc nhiều hơn.”

Lâm Uyên gật đầu.

Lúc xế chiều, trợ lý của Triệu Ngọc đưa tới cho Lâm Uyên ba chiếc chìa khóa, khách khí nói: “Tiện Ngư lão sư, Triệu tỷ dặn, nếu như muốn tìm người dọn dẹp vệ sinh có thể nói với ta.”

Lâm Uyên trả lời: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Đối phương gật đầu một cái: “Vậy ta về công ty trước, địa chỉ phòng ở số 52 Ngô Đồng Uyển, căn 804.”

“Được.”

Lâm Uyên ghi nhớ địa chỉ, ngay tối đó dẫn theo Giản Dịch cùng Hạ Phồn tiến vào khu gọi là Ngô Đồng Uyển Thiếu Viên.

“Oa!” – Giản Dịch vừa vào tiểu khu liền kinh ngạc:

“Ngươi lại tới Ngô Đồng Uyển thuê phòng? Đây là tiểu khu tốt nhất phụ cận trường mình đấy. Thiết kế cảnh quan tiện ích hoàn thiện, còn có hồ điều hòa. Nghe nói nơi này tiền cho thuê một căn thấp nhất mười nghìn một tháng. Lâm Uyên, chút tiền lương kia của ngươi đủ trả chứ?”

Tiền thuê đắt như vậy?

Lâm Uyên có chút kinh ngạc, sau đó thành thật nói:

“Đây là nhà của một lãnh đạo trong công ty, miễn phí cho ta ở, không lấy tiền.”

Giản Dịch nhìn chằm chằm Lâm Uyên: “Nam hay nữ?”

Lâm Uyên nói: “Nữ.”

“Ta nói mà!” – Giản Dịch vẻ mặt vô cùng đau đớn:

“Tuyệt đối là bị lãnh đạo bao nuôi! Lâm Uyên, ngươi tại sao có thể như vậy, làm ta quá thất vọng… Phú bà như vậy sao lại không giới thiệu cho ta một vị?”

“Phú bà chưa chắc đã có, nhưng nam lãnh đạo có sở thích khác biệt hẳn rất nhiều đấy.” – Hạ Phồn ở bên cười lạnh.

“Nam nhân?” – Giản Dịch nhất thời buồn nôn:

“Được, thêm tiền!”

Lâm Uyên: “…”

Hạ Phồn: “…”

Giữa lúc cười đùa, ba người tiến vào tòa số 52 căn 804.

Một khắc cửa mở, Hạ Phồn liền ngẩn ra. Nhìn bố trí trong phòng, trong lúc nhất thời nàng cũng mang hoài nghi sâu sắc:

“Lâm Uyên, lãnh đạo này của ngươi, thật sự không phải đối với ngươi có mưu đồ khác?”

Đây là một căn chung cư có ba phòng ngủ một phòng khách. Diện tích đại khái trên 140m2. Vị trí nằm tại khu vực tốt nhất tiểu khu. Từ ban công có thể nhìn thấy cảnh hồ.

Bên trong đã được sửa sang lại tỉ mỉ, trông sắp xếp đơn giản, nhưng đồ nội thất nhìn là biết loại cao cấp, phỏng chừng tốn không ít tiền đặt làm theo thiết kế. Hơn nữa hẳn là chưa có người ở qua, toàn thể đều mang đến cảm giác rất mới.

“Khả năng bởi vì ta giúp nàng giải quyết phiền toái.”

Lâm Uyên giải thích, giờ phút này tâm tình có chút ba động.

“Không hổ là bảo bối của chúng ta.”

Giản Dịch cùng Hạ Phồn cười gật đầu, cũng không đi đào sâu vấn đề, coi như là tin cách nói của Lâm Uyên.

Cái gọi là “bao nuôi” chỉ là đùa giỡn mà thôi.

Mặc dù Lâm Uyên yêu tiền, nhưng ranh giới cuối cùng vẫn có. Hơn nữa tính cách của hắn không tranh hơn thua, không ham quyền thế, nhân duyên từ trước đến giờ rất tốt.

Vậy đại khái liên quan đến ngoại hình đẹp mắt của Lâm Uyên. Thấy gương mặt này, mọi người tự nhiên thân cận hơn ba phần.

Trên đời này chính là người có ưu thế ngoại hình liền có thể khiến người ta ưa thích, hơn nữa thân thể Lâm Uyên một mực không tốt, dễ dàng lấy được nhiều hơn một chút chiếu cố đặc thù, chỉ là trình độ đặc thù này hơi bị cường điệu quá.

“Ta quyết định rồi!”

Giản Dịch ở trong nhà vui vẻ chạy quanh một vòng, sau đó chỉ một căn phòng nói: “Sau này phòng này là của ta! Thứ bảy chủ nhật hằng tuần ta sẽ tới đây ở!”

“Vậy ta ở gian khác.” – Hạ Phồn chỉ căn phòng ngủ thứ ba nói.

Phòng ngủ chính lớn nhất, nhưng hai căn phụ cũng rất rộng rãi.

Lâm Uyên nói: “Đây, mỗi người một cái chìa khóa.”

Lâm Uyên tổng cộng có ba chiếc chìa khóa, vừa vặn đủ chia.

Hai người kia cũng không khách khí, trực tiếp cầm mỗi người một chiếc. Ba người bạn tốt từ lúc mặc quần thủng đít, loại chuyện này căn bản không ngượng ngùng gì.

“Vậy chúng ta bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.”

Giản Dịch nhìn căn hộ, cảm giác cả người đều hăng hái.

Chưa ở qua nơi phòng ốc rộng rãi như vậy bao giờ, dù đã phân công công việc thì ba người cũng giằng co gần hai tiếng mới lau dọn xong.

“Tối nay không về nữa, ở đây ngủ đi.”

Ba người mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, cũng không muốn về trường, ngược lại trong tủ quần áo mỗi phòng đều có chăn gối mới, trực tiếp ở không thành vấn đề.

Chương 42:Tần Suất Trả Tiền Kinh Người

Ngân Lam Thư Khố chính thức công bố danh sách chiến thắng cuộc thi Siêu Tân Tinh cuối tháng 1. Bên Lâm Uyên cũng nhận được thông báo của Dương Phong, tại cuối danh sách thấy được tên «Võng Vương».

“Tiểu thuyết ngày mai sẽ xuất bản rồi.”

Dương Phong cũng cho Lâm Uyên một lời dự đoán trước:

“Ngươi không cần quá để ý lượng tiểu thuyết tiêu thụ. Vận động thi đấu dù sao cũng là đề tài thiểu số, lượng tiêu thụ không phải thứ duy nhất khẳng định tác phẩm. Tóm lại, chúc mừng ngươi chính thức trở thành một Tiểu thuyết gia.”

Lâm Uyên nói: “Cảm ơn.”

Dương Phong cười một tiếng: “Vậy nhé, ta cúp máy đây, công ty còn có cuộc họp trước khi xuất bản. Đợi ngày mai tiểu thuyết chính thức lên kệ, chúng ta bên này sẽ chuyển cho ngươi miễn phí vài bản. Ngoài ra ngươi có thể đi các hiệu sách lớn dạo một chút. Ngày mai các hiệu sách lớn ở Tần Châu sẽ rất nhộn nhịp đấy.”

“Được, tạm biệt.”

Kết thúc trò chuyện điện thoại, sau đó Dương Phong cất di động, tiến vào phòng họp. Giờ phút này các biên tập viên bên trong đang châu đầu ghé tai thảo luận kết quả cuối cùng của Siêu Tân Tinh:

“Không biết lượng tiêu thụ của Siêu Tân Tinh năm nay thế nào, ta rất coi trọng hạng nhất «Dị Giới Ma Vương». Nhân vật chính xuyên việt dị giới, thân phận trở thành một tên Ma vương người người kêu đánh kêu giết, loại phương hướng sáng tác này vẫn tương đối có nét riêng, ít nhất tính thú vị tương đối cao.”

“Ta thật ra càng coi trọng hạng 2.”

“Tác giả hạng 2 tên Đại Long, thực ra đã sớm là Tiểu thuyết gia, chẳng qua đổi một cái bí danh, cọ sát với người mới một chút. Nhưng lần này tiểu thuyết hắn viết hết sức thú vị, nhân vật chính lại bị công chúa dị giới triệu hoán đến.”

“…”

Mọi người thảo luận sôi nổi dâng trào.

Có người coi trọng hạng 1, có người lại coi trọng hạng 2, vài người nói hạng 3, hạng 4 không tệ. Duy nhất chỉ có hạng 5 «Võng Vương» không ai để ý tới, bởi vì toàn bộ biên tập viên Ngân Lam Thư Khố đều biết, hạng 5 là tổng biên vì muốn làm cho thị trường phong phú nên cưỡng ép đưa vào.

Đối với điểm này, tất cả mọi người đều có thể lý giải.

Thị trường tiểu thuyết hiện nay, đề tài bị đồng chất hóa có chút nghiêm trọng. Cái này gây bất lợi cho sự phát triển của toàn bộ giới tiểu thuyết. Vì vậy năm nay, các công ty xuất bản lớn bao gồm cả Ngân Lam Thư Khố bắt đầu làm ra thay đổi, đối với các đề tài mới thử phổ biến rộng rãi, từ đó gián tiếp dẫn dắt định hướng thị trường sáng tác, mục đích đa nguyên hóa, làm phong phú các thể loại tiểu thuyết.

Sau khi công bố kết quả Siêu Tân Tinh, như thường lệ, trên mạng sẽ sắp xếp một bảng xếp hạng giá trị mong đợi của 5 tác phẩm trúng giải. Qua khảo sát, số lượng lớn độc giả đều đặt kỳ vọng vào ba hạng đầu. Cái này không khiến mọi người ngoài ý muốn.

Bởi vì ba hạng đầu đều là thể loại dị giới mạo hiểm.

«Võng Vương» hạng 5 đạt giá trị mong đợi thấp nhất. Độc giả tựa như đối với chủ đề Tennis hoàn toàn không có hứng thú. Dù là ở phần giới thiệu trên mạng một mực nhấn mạnh, người xem không biết gì về Tennis cũng có thể hiểu được bộ tiểu thuyết thi đấu vận động này, vẫn không thể thay đổi kết quả khảo sát.

Thậm chí còn còn người lên mạng kháng nghị.

Đây là giải thưởng rất được trông đợi, một năm chỉ một lần. Chung quy có một số tác gia tự cho rằng tác phẩm của mình bất phàm, gian khổ viết ra lại không được chọn mà thay vào đó là một cái «Võng Vương» không hiểu kiểu gì. Cho rằng lần bình xét năm nay không công bằng, đả kích thần kinh của rất nhiều người.

“Dựa vào cái gì chứ?”

“Tần Châu cũng chưa bao giờ có tiền lệ bạo nổ của loại đề tài thi đấu vận động này, nói chi đến một bộ viết về thi đấu Tennis. Ngân Lam Thư Khố chỉ vì muốn một đề tài độc lạ, liền cưỡng ép đưa bộ kia vào top 5, thật quá khiến người ta thất vọng rồi.”

Trong top 4 đều là các đề tài hấp dẫn, dĩ nhiên cái thứ 5 thành bia ngắm của quần chúng tác gia thất bại trong lần Siêu Tân Tinh này.

Nhưng Ngân Lam Thư Khố không để ý tới những kháng nghị này. Theo ban biên tập, coi như đối tượng «Võng Vương» nhắm đến có chút thiểu số, nhưng bản thân chất lượng của nó tuyệt đối không giống ngoại giới phán xét đến không chịu nổi như vậy.

“Chỉ là tiếc cho Tinh Minh Hiên.”

Một biên tập viên bỗng nhiên lắc đầu nói. Tinh Minh Hiên là một Tiểu thuyết gia đã xuất đạo. Hắn lần này lấy bút danh mới tham gia gửi bản thảo tham dự Siêu Tân Tinh. Tác phẩm lấy được đề cử, cũng nhận về đánh giá không tệ. Có rất nhiều biên tập viên sau khi nhìn tác phẩm hắn sáng tác, đều đề nghị cho tiểu thuyết của Tinh Minh Hiên hạng 5.

Nhưng tiếc là hắn gặp «Võng Vương».

Tổng biên đưa ra lý do thuyết phục mọi người: “Thứ nhất, chúng ta hướng tới việc hình thành thị trường tiểu thuyết đa nguyên hóa. Thứ hai, Tinh Minh Hiên dù sao cũng là người cũ, mỗi năm đều sẽ có người cũ khoác bí danh mới ra trận, nhưng ta cảm thấy đây không phải hiện tượng tốt. Siêu Tân Tinh mục đích mở ra là cho người mới, chúng ta cần dành cho người mới cơ hội.”

Tinh Minh Hiên vì vậy đành vô duyên với giải thưởng.

Biên tập viên có quan hệ không tệ với Tinh Minh Hiên còn cố tình an ủi một phen: “Nếu như không phải để phong phú thêm đề tài trên thị trường, lần này ngươi hẳn là có thể xếp hạng 5. Cho nên không phải ngươi thực lực không đủ, chỉ là vận khí hơi kém.”

.

Tinh Minh Hiên mặc dù trở thành cái tên xếp thứ sáu, nhưng hắn cũng không tham dự vào tập đoàn không trúng thưởng kháng nghị «Võng Vương». Bởi vì năm đó lúc hắn xuất đạo, cũng có người đối với tác phẩm của hắn làm ra kháng nghị tương tự. Hắn biết rõ loại tâm tình bị những người thất bại đó kháng nghị là như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không trở thành loại người mà mình đã từng ghét nhất.

Biên tập viên nói không sai. Hắn cũng cảm thấy lần này vận khí của mình kém một chút, dù sao cũng là tình huống đặc biệt. Huống chi hắn không phải người mới gì cả, khoác tân bí danh chen vào sân chơi của người mới cướp đoạt cơ hội xuất đạo của họ, vốn cũng chẳng vinh quang gì. Cuối cùng nhường lại cơ hội cho tân nhân cũng là điều tự nhiên dễ hiểu.

“Có lẽ ta không thích hợp viết sách.”

Tinh Minh Hiên có chút hoài nghi chính mình. 5 năm trước hắn xuất đạo trở thành Tiểu thuyết gia. Lượng tiêu thụ tiểu thuyết của hắn khi đó thậm chí có xu hướng đứng đầu thị trường. Nhưng sau khi bộ sách kia kết thúc, mấy quyển liên tiếp về sau hắn viết đều không tốt. Cho đến hiện tại cũng không có mấy công ty nguyện ý xuất bản tác phẩm của hắn.

Điều này khiến cho Tinh Minh Hiên rất thống khổ.

Nếu không phải như vậy, hắn cũng không mặt dày tham dự cuộc thi dành cho người mới Siêu Tân Tinh. Đối với mỗi Tiểu thuyết gia, cùng người mới tranh đoạt cơ hội đều là minh chứng cho việc hắn lăn lộn cực kỳ thất bại.

Tối hôm đó Tinh Minh Hiên lăn lộn khó ngủ. Ngay sáng hôm sau, hắn vô tri vô giác đi tới hiệu sách gần nhà, theo bản năng nhìn về hàng đầu tiên trên kệ sách.

Nơi đó đã từng bày đầy tác phẩm của hắn.

Nhưng hôm nay, trên đó bày ra đều là tác phẩm nằm trong top 5 Siêu Tân Tinh năm nay. Xếp hạng của hắn, thật buồn lại đứng thứ 6.

Trong hiệu sách đã rất đông người, phần lớn đều là độc giả trẻ tuổi, hơn nữa tất cả mọi người đều vì tác phẩm đoạt giải Siêu Tân Tinh mà tới.

Vẫn giống những năm trước, mọi người đều tràn đầy mong chờ.

Nhưng để cho họ bỏ tiền mua sách cũng không phải chuyện dễ dàng. Có rất ít người trực tiếp mua sách, phần lớn đều cầm lên xem ngó nghiêng, tìm một góc yên tĩnh đọc trước vài vạn chữ.

Xác định cố sự hợp với khẩu vị bản thân, độc giả mới có thể đàng hoàng trả tiền cầm sách về đọc.

Nhìn một màn này. Tinh Minh Hiên nghĩ tới việc mình từng làm 5 năm trước, bây giờ nhớ lại cảm thấy rất ngốc nghếch.

Khi đó tiểu thuyết của hắn mới được xuất bản, hắn cũng ra đây ngồi trong góc hiệu sách suốt một ngày. Không làm chuyện gì khác, chỉ quan sát các độc giả vào mua sách.

Mỗi khi có người quyết định bỏ tiền mua tiểu thuyết của hắn, hắn sẽ kích động mừng như điên.

Hôm nay, tiến vào hiệu sách, Tinh Minh Hiên cũng theo bản năng quan sát một phen.

Không ngoài ý muốn, thứ đầu tiên mà mọi người cầm lên đều là tác phẩm được hiệu sách đề cử tích cực nhất, ba bộ trong top 3 Siêu Tân Tinh năm nay.

Nhưng để cho Tinh Minh Hiên ngoài ý muốn, chính là hôm nay tần suất trả tiền mua sách cũng không cao, rất nhiều người cầm lên nhìn một hồi rồi để lại vào chỗ cũ. Tựa hồ như chất lượng Siêu Tân Tinh năm nay biểu hiện, có chút không bằng các năm trước.

Ngược lại có một quyển sách tần suất trả tiền lại ra ngoài Tinh Minh Hiện dự liệu.

Quyển sách này, chính là nguyên nhân để cho hắn trở thành người xếp hạng 6 – Tiểu thuyết «Võng Vương».

Trên thực tế, người cầm lên xem qua «Võng Vương» thật ra rất ít, so với 4 tác phẩm còn lại, người có hứng thú với nó thật ít đến đáng thương. Mà cùng phần đáng thương này đến so sánh, rõ ràng người cầm lên «Võng Vương» xem, cơ bản đều sẽ bỏ tiền ra mua đi!

Tinh Minh Hiên còn cố ý đi đếm. Từ khi hắn bắt đầu tiến vào hiệu sách, nguyện ý cầm lên «Võng Vương» xem tổng cộng mới mười tám người.

Nhưng thật kinh ngạc là sau khi 18 người nhìn xong, nguyện ý bỏ tiền mua «Võng Vương» lại có tới 15 người!

“Đây là… ?”

Chương 43:Siêu Tân Tinh Chân Chính

Ngay khi Tinh Minh Hiên đang quan sát.

Năm học sinh mặc đồng phục kết đoàn đi vào hiệu sách, vừa qua cửa liền nhao nhao hỏi: “Ông chủ, có tiểu thuyết Siêu Tân Tinh chưa?”

“Hoan nghênh ghé thăm.” – Ông chủ cười trả lời:

“Siêu Tân Tinh lần này đương nhiên là có rồi, vừa tới sáng nay. Kệ sách bên phải hàng đầu tiên, chính là cả 5 quyển đều ở đó.”

“Được.”

Mọi người người chạy thẳng tới nhìn 5 quyển tiểu thuyết Siêu Tân Tinh, một học sinh trong đó rất mong đợi nói:

“Ta xem quyển «Dị Thế Ma Vương» này một chút, đây là hạng nhất Siêu Tân Tinh năm nay!”

“Ta xem quyển hạng nhì.”

“Vậy ta xem một chút hạng ba xem sao.”

Mấy nam sinh tận lực lựa chọn những quyển sách không giống nhau, cũng coi như phối hợp ăn ý. Sau khi thấy tác phẩm vừa ý có thể tiến cử cho mọi người cùng xem.

Chỉ có nam sinh cuối cùng không lên tiếng. Hắn đeo cặp sách, mang mắt kính, nhìn cách ăn mặc chính là một tên mọt sách học bá. Hắn trực tiếp tìm một chỗ trong hiệu sách ngồi xuống, chuẩn bị chờ các bạn mình mua xong sách.

“Hoa tử.” – Có người đồng bạn nói: “Ngươi cũng đừng cố nghiêm túc như vậy, thầy giáo đều nói chúng ta học tập chăm chỉ cũng nên kết hợp nghỉ ngơi giải trí, tìm quyển tiểu thuyết nhìn một chút.”

“Các ngươi xem đi.”

Nam sinh gọi là ‘Hoa Tử’ khoát tay nói: “Ta không có hứng thú với tiểu thuyết.”

“Ngươi giống như chưa từng đọc tiểu thuyết đúng không?”

Các đồng bạn còn lại cũng quay ra khuyên: “Không thử một chút làm sao biết là không thích đây?”

“Thôi được rồi.”

Hoa Tử cũng không muốn biểu hiện mình khó ở chung, liền thuận tay cầm lên «Võng Vương», ngồi xuống gần chỗ Tinh Minh Hiên, tùy tiện nhìn một chút.

Mười phút sau.

Nam sinh đang xem «Dị Thế Ma Vương» để sách xuống, cau mày nói: “Cảm giác bộ này rất bình thường mà. Nhân vật chính rõ ràng là Ma Vương, lại chẳng chịu ngang ngược, vẫn không thay đổi bản chất củi mục trước khi xuyên việt.”

“Bản ta đọc cũng khá ổn.” – Nam sinh đang xem cuốn tiểu thuyết xếp hạng 2 Siêu Tân Tinh, tên là «Ta thành triệu hoán thú của công chúa», lên tiếng:

“Chỉ là ta không thích tính cách của nhân vật chính, cảm giác cả ngày xun xoe quanh nữ nhân, làm ra hành vi liếm chó.”

“Siêu Tân Tinh lần này không ăn thua rồi.”

Mấy học sinh lục tục để lại sách lên kệ, cho ra kết luận giống nhau, đều là dáng vẻ thất vọng vô cùng: “Hoa Tử, chúng ta đi thôi.”

Hoa Tử không lên tiếng.

Đồng bạn lại gọi: “Hoa Tử, đi nào.”

Hoa Tử vẫn không có nói chuyện.

Những đồng bạn cảm thấy kỳ quái, cùng nhau nhìn về phía Hoa Tử, lại ngạc nhiên phát hiện, Hoa Tử đang ôm «Võng Vương» tập trung tinh thần nhìn, để cho mọi người gọi hai câu cũng không để ý.

Trong lúc nhất thời cả nhóm vui vẻ. Một người trong đó cảm khái nói: “Hoa tử thật sự là tiểu bạch, giống như ta lúc đầu vừa mới tiếp xúc tiểu thuyết cũng thế, tùy tiện một quyển đều có thể nhìn mê mẩn. Hiện tại xem được càng nhiều, lại dần trở nên kén chọn.”

“Mới vừa rồi còn nói không có hứng thú đọc tiểu thuyết đâu.”

“Quyển Hoa Tử đọc giống như cũng là tác phẩm Siêu Tân Tinh lần này, chẳng qua là xếp hạng sau cùng, viết về thi đấu Tennis loại đề tài dành cho thiểu số, đối với người không hiểu tennis như chúng ta, thật ngại đọc.”

“A?”

Nghe được đồng bạn nói về mình, Hoa Tử mới giật mình lấy lại tinh thần, lưu luyến nói: “Ta còn muốn nhìn thêm một chút diễn biến, muốn xem thật kỹ cuốn tiểu thuyết này quá.”

“Ngươi có thể trực tiếp mua về rồi đọc.” – Có người cười đề nghị, sau đó mọi người cùng hùa theo, rất nghĩa khí nói: “Không vội đi, chúng ta cũng nhìn một chút, xem tiểu thuyết mà đại học bá Hoa Tử thưởng thức ra làm sao.”

“Được.”

Mấy học sinh thuận tay cầm lên «Võng Vương» nhìn, ngược lại cũng đang rảnh rỗi, không quan trọng quyển này có hợp khẩu vị bản thân hay không.

“Ừm.” – Hai mắt Hoa Tử tỏa sáng, sau đó vội vàng cúi xuống đọc tiếp «Võng Vương», hắn có cảm giác mình đang mở ra cánh cửa thế giới mới!

Ước chừng nửa tiếng trôi qua.

Một nam sinh trong nhóm nói: “Đệch, quyển tiểu thuyết Hoa Tử đọc quả thật không tồi, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của ta!”

“Đúng đúng!” – Lời này vừa vang lên nháy mắt đưa tới những người khác đồng cảm:

“Ta cũng định nói, rõ ràng hoàn toàn chẳng hiểu gì Tennis, nhưng ta lại thấy đầy nhiệt huyết. Nhân vật chính Long Mã này thật quá Cool ngầu rồi!”

“Ta thích Chu Trực.”

“Long Mã lại là thuận tay trái, ha ha.”

“Một chiêu cầu xà hình kia, thật quá bất ngờ rồi.”

Mấy nam sinh châu đầu ghé tai, bởi vì thanh âm quá lớn, dẫn tới việc không ít người xung quanh bất mãn: “Có thể nhỏ tiếng một chút sao?”

“Ngại quá.”

Mấy nam sinh liền vội vàng xin lỗi, sau đó ảo não kéo theo Hoa Tử, mỗi người mua một quyển «Võng Vương» rồi rời đi, ra khỏi hiệu sách.

.

Lần này Tinh Minh Hiên quan sát toàn bộ quá trình, từ khi mấy nam sinh không hề có hứng thú, đến cuối cùng bỏ tiền ra mua «Võng Vương».

Bắt đầu không có gì, nhưng đến cuối cùng khi đám học sinh thảo luận khí thế ngất trời, mỗi người mua một quyển, sau khi họ rời đi con mắt hắn vẫn nhìn chăm chú!

“Thật sự hay như vậy?”

Tinh Minh Hiên không nhịn được cũng cầm lên một quyển «Võng Vương», bây giờ trong lòng hắn có vô số nghi vấn, trong sách có lẽ sẽ có câu trả lời.

Vẫn là trong góc nhỏ quen thuộc, ánh mặt trời chiếu lên trang sách. Nhìn một lần, chính là hai tiếng, chỉ là Tinh Minh Hiên cũng không ý thức được thời gian đã trôi qua nhanh như thế. Ở nơi này hình ảnh của hắn tựa như cố định, ngoại trừ bản năng lật giấy, bước chân cơ hồ không xê xích một chút.

“Hắt xì!”

Trong tiệm sách có người hắt hơi một cái, Tinh Minh Hiên liền giật mình tỉnh hồn. Hắn như vừa ở trong cơn mơ vậy, cái mông cũng ngồi tới tê rần, nhưng ánh mắt của hắn lại sáng lấp lánh, cả người đều khẽ run run: “Nguyên lai tiểu thuyết thi đấu vận động còn có thể viết như vậy!”

Toàn bộ nghi vấn đã được giải đáp.

Hắn phảng phất như ngộ ra cái gì đó.

Ban đầu Tinh Minh Hiên tưởng tượng, loại tiểu thuyết đề tài cá biệt như «Võng Vương», đối với người không hiểu Tennis sẽ tối nghĩa khó đọc, thiếu sự đồng cảm. Cho đến khi hắn bắt đầu đọc, mới phát hiện mình đã hiểu sai quá xa so với thực tế!

Hắn xác thực không hiểu Tennis. Nhưng đây là một bộ tiểu thuyết mà không cần hiểu Tennis cũng sẽ thích!

Vô luận từ nội dung câu chuyện, tiết tấu, tạo hình nhân vật cho đến các tình tiết trong cuộc sống quen thuộc, đều cực kỳ phù hợp với người ưa thích thể loại tiểu thuyết thanh xuân nhiệt huyết. Thậm chí ngay cả các kiến thức chuyên môn trong Tennis cũng không dẫn đến sự cứng nhắc nhàm chán, ngược lại để cho người ta sinh ra một loại hiểu biết, đưa đến tác dụng đề cao cảm giác thành tựu.

“Cầu xà hình!”

“Cự hùng!”

“Đập cầu xoáy!”

“…”

Từ trong sách xuất hiện những chiêu thức Tennis hoa lệ, kèm theo văn tự miêu tả giống như chính bản thân độc giả đang trải qua mỗi trận đấu, thân lâm kỳ cảnh. Một đại thúc như Tinh Minh Hiên cũng nhiệt huyết dâng trào, bắt đầu cháy rừng rực.

Hình tượng các thành viên câu lạc bộ Tennis học viện Thanh Xuân đều hiện ra sống động trên từng câu chữ, tươi sáng phảng phất như đang ở trước mắt.

Hắn lại sẽ cùng mọi người chiến thắng mà hoan hô, vì mọi người khó khăn mà lo lắng, vì câu chuyện tiếp tục mà tò mò.

.

“Trời ạ!”

Tại sao mọi người nhìn quyển tiểu thuyết này sau đó đều lựa chọn mua? Nghi vấn đều được giải đáp.

Đương nhiên bởi vì bộ này quá hay rồi.

Tinh Minh Hiên nhìn chăm chú vào phần tên tác giả, hai chữ Sở Cuồng, tâm thần chấn động:

“Quyển sách này tuyệt đối sẽ dẫn đầu trào lưu, phát triển thể loại tiểu thuyết thi đấu vận động!”

Sở Cuồng quá kinh khủng!

Chính mình thua tâm phục khẩu phục.

Mọi người đều đánh giá thấp Sở Cuồng rồi, bao gồm Ngân Lam Thư Khố, bọn họ cũng chỉ đem «Võng Vương» xếp vào hạng 5 Siêu Tân Tinh, còn lấy lý do làm phong phú đề tài tiểu thuyết trên thị trường?

Tỉnh lại giùm!

Đây gọi là ngồi trên núi vàng mà không biết. Loại tiểu thuyết cấp bậc này, là Ngân Lam Thư Khố các ngươi mẹ nó dùng để làm phong phú thị trường?

Tất cả đều chờ đi!

Rất nhanh thôi, thực tế sẽ chứng minh ai mới là Siêu Tân Tinh chân chính của năm nay!

Chương 44:Hắn!

Ngân Lam Thư Khố tự nhiên không có trải nghiệm trực quan tại nhà sách như Tinh Minh Hiên. Tác phẩm Siêu Tân Tinh lên kệ tại các hiệu sách lớn ở Tần Châu, sau đó chờ đợi phản hồi từ độc giả, đánh giá thị trường.

Bắt đầu chỉ vài phản hồi lẻ tẻ. Dù sao đọc sách là mất thời gian.

Đối với nhà xuất bản mà nói, lẻ tẻ một vài bình luận không có giá trị tham khảo quá lớn. Nhưng theo nhóm độc giả đầu tiên nhìn xong tiểu thuyết, 5 bộ tác phẩm Siêu Tân Tinh dần dần nhận được nhiều phản hồi hơn trên diễn đàn của Ngân Lam Thư Khố.

Để cho nhà xuất bản lo lắng là, tác phẩm được đặt nhiều kỳ vọng hạng nhất «Dị Thế Ma Vương» tựa hồ chưa đánh ra tiếng tăm gì. Trên thang 10 điểm đánh giá tiểu thuyết, tuyệt đại đa số độc giả chỉ cho 5 điểm. Tựa hồ mọi người đối với bộ tiểu thuyết này đặt quá nhiều kỳ vọng rồi sau đó thất vọng.

“Lại cái kiểu bình mới rượu cũ à.”

“Nhân vật chính mẹ nó cũng xuyên thành Ma vương rồi, sao lại vẫn cho người ta cảm giác như củi mục vậy. Đã dùng hình tượng Ma vương, có thể đừng sáng tạo ra cái thể loại Ma vương củi mục hay không? Có phải nhân vật không phế thì không được viết thành sách?”

“Sau khi xem xong, hối hận vì đã bỏ tiền mua.”

“Nhanh chém eo đi, không dậy nổi hứng thú.”

Tiểu thuyết ở Tần Châu là phân thành quyển để xuất bản, cho nên lượng tiêu thụ của quyển 1 cực kỳ trọng yếu. Những đầu sách có lượng tiêu thụ không tốt dễ dàng gặp phải tình trạng chém eo. Vốn là một tác phẩm có kế hoạch ra 10 quyển trở lên, một khi gặp chém eo, nhà xuất bản đại khái sẽ áp súc còn ba đến năm quyển sau đó qua loa kết thúc. Dù sao nhà xuất bản cũng phải dồn tài nguyên cho các tác phẩm khác có tiềm lực hơn.

Rất nhiều độc giả đang phàn nàn.

Đương nhiên cũng không phải tất cả đều là đánh giá tiêu cực. Cũng có độc giả cảm thấy «Dị Thế Ma Vương» có góc nhìn rất mới mẻ độc đáo:

“Mặc dù là bình mới rượu cũ, nhưng ít ra nhân vật chính xuyên không cũng không phải xuyên thành thân phận tiểu đệ truyền thống để mạo hiểm dị giới. Có thể ban đầu vẫn quen với hình tượng tiểu đệ nên Ma vương có hơi củi mục, ta chờ mong Ma vương sẽ trưởng thành.”

“Không đến nỗi chém eo, biết đâu sau này liền nổ?”

Loại tình huống này không phải chưa từng có tiền lệ. Ngày đó trên thị trường có một bộ tiểu thuyết vô cùng nổi tiếng, lúc vừa mới phát hành không hề tạo được chút gợn sóng, lượng tiêu thụ quyển một chỉ tàm tạm. Lúc ấy nhà xuất bản cũng thông báo chém eo rồi, ai biết hai quyển sau đó bẻ lái mượt mà, câu chuyện nghênh đón từng đoạn từng đoạn cao trào, để độc giả trợn mắt. Lượng tiêu thụ liền bộc phát, dẫn tới kế hoạch chém eo trực tiếp hủy bỏ. Tác phẩm kia đến bây giờ vẫn còn xuất bản, đã ra đến quyển 22 rồi.

Nhưng, loại ví dụ này rất ít.

Bởi vì từ quyển 1 mở đầu ngươi đã không thể hấp dẫn độc giả, vậy phía sau ngươi có nổ tung trời người ta cũng không chống đỡ được tới lúc đó.

Chỉ có tác phẩm có thể hấp dẫn độc giả từ đầu, ngươi mới có thể xuất bản tiếp, dù về sau bút lực giảm sút, có lẽ độc giả cũng sẽ vì tò mò theo dõi tiếp câu chuyện mà ủng hộ. Ví dụ về đầu voi đuôi chuột thì không hề ít.

Không chỉ có hạng nhất nhận phản hồi không khả quan. Hạng hai Siêu Tân Tinh cũng chỉ đạt đánh giá 5 điểm trung bình, chỉ vừa đạt chuẩn, căn bản là không tốt bao nhiêu.

“Năm nay khó khăn rồi.”

Sau một tuần, trong cuộc họp nội bộ Ngân Lam Thư Khố, có biên tập viên nhìn bình luận mà than thở:

“Ta cho là «Dị Thế Ma Vương» lượng tiêu thụ có thể nổ mạnh. Nhưng các độc giả xem qua mạo hiểm dị giới ngày càng nhiều, yêu cầu cũng càng ngày càng cao.”

“Lời này không sai.”

“Không phải Siêu Tân Tinh lần này không bằng dĩ vãng, mà là nhu cầu thưởng thức của độc giả ngày càng cao. Khó trách tổng biên bọn họ muốn nâng đỡ đề tài mới lên, đề tài cũ độc giả đã nhìn chán rồi. Tiểu thuyết nhất định phải phát triển các cung bậc kích thích mới.”

“…”

Năm xưa phim truyền hình động chút là tai nạn xe cộ, bệnh ung thư, sảy thai… loại cốt truyện mang nội dung não tàn, khán giả vẫn đón nhận nồng nhiệt. Nhưng bây giờ tình tiết như vậy vừa xuất hiện, người xem sẽ trực tiếp chỉ vào mũi đạo diễn và biên kịch chửi ầm lên.

Ở lĩnh vực tiểu thuyết cũng giống vậy.

Mấy năm trước loại tiểu thuyết mạo hiểm dị giới chỉ cần tùy tiện điểm thêm chút hài hước cũng có thể HOT. Tỷ như trước đây có bộ «Dị Thế Mang Theo Điện Thoại Di Động», giảng thuật chính là nhân vật chính mang theo di động sang thế giới khác, còn có thể sử dụng được các công năng thần kỳ. Một đường trâu bò, liên tục vả mặt, lấy tầm mắt độc giả hiện tại đến xem, có khả năng sẽ vô cùng thê thảm. Nhưng năm đó mọi người lại truyền tay nhau đọc không biết chán.

“Cũng không phải toàn quân bị diệt.”

Dương Phong định an ủi mọi người: “Bộ «Võng Vương» mặc dù là hạng cuối Siêu Tân tinh, nhưng tiếng tăm vẫn rất được. Bây giờ điểm đã lên tới 8.5, đây là mức đánh giá phi thường tốt.”

Dương Phong nói không sai.

Bốn tác phẩm Siêu Tân Tinh trước đều có phản hồi không được như kỳ vọng, nhưng «Võng Vương» trước mắt lại được chấm điểm cao vô cùng. Bình luận của độc giả tại khu phản hồi ý kiến cũng chủ yếu là tán thưởng.

“Quyển này xuất sắc nhất!”

“Không nghĩ tới loại thi đấu Tennis cũng có thể viết cuốn hút như vậy. Ta ở tiệm sách tùy tiện cầm lên xem một chút, không nghĩ tới cầm lên rồi liền không buông xuống được nữa. Ta tuyên bố chính thức lọt hố «Võng Vương».”

“Một dòng nước trong veo của Siêu Tân Tinh!”

“Đã nhìn chán mạo hiểm dị giới, thỉnh thoảng đổi chút khẩu vị lại ngoài ý muốn. Ta đã đề cử «Võng Vương» với không ít bằng hữu rồi, nhưng họ nói không có hứng thú. Cũng giống như ta, trước đó căn bản không biết mị lực của tiểu thuyết thi đấu vận động.”

“…”

Các biên tập viên đều biết «Võng Vương» được chấm điểm rất cao, lời khen như nước thủy triều. Nhưng đối với Ngân Lam Thư Khố, tiếng tăm của bộ tiểu thuyết này chỉ có thể an ủi phần nào. Bởi vì đề tài quá cá biệt, lượng tiêu thụ có rất ít khả năng đột phá.

“Vô dụng thôi.”

“Đề tài quá cá biệt.”

“Thành tích không thực tế.”

Các biên tập viên không hề có cảm giác hưng phấn. Mỗi nhà xuất bản đều sẽ có một ít tiểu thuyết đạt được đánh giá cao từ độc giả và giớI chuyên môn, nhưng lượng tiêu thụ lại kém. Những bộ đó xuất hiện thì coi như lượng tiêu thụ không tốt, cũng sẽ được nhà xuất bản dồn tài nguyên phát hành. Giống như công ty điện ảnh cũng cần vài tác phẩm thể hiện trình độ, nhưng tác phẩm muốn kiếm tiền thì vẫn phải dựa vào lượng tiêu thụ.

“Ủ rũ cúi đầu thì giải quyết được gì!”

Tổng biên tập đối với trạng thái của các biên tập viên rất bất mãn:

“Xem lại bộ dáng của các ngươi! Lượng tiêu thụ còn chưa quyết định đâu, tiếng tăm không phải là tất cả. Có những bộ mặc dù được đánh giá không cao nhưng lượng tiêu thụ tốt vô cùng đấy.”

“Cũng phải.”

“Còn có cơ hội!”

“Chỉ là tiếng tăm thôi mà.”

Trong mắt các biên tập viên tràn đầy hi vọng, tiếng tăm không phải tất cả. Trên thị trường tồn tại vài tác phẩm được khen ngợi nhưng không có thành tích thực, cũng có những bộ tiếng tăm phi thường tồi tệ, lượng tiêu thụ lại cực cực cao. Đầu năm nay rất nhiều độc giả đều thích nói chuyện chuyên môn thể hiện bản thân lợi hại, «Võng Vương» trong mắt mọi người thuộc về loại trước, còn các bộ Siêu Tân Tinh khác chưa chắc đã không phải loại sau!

Đám người này gật gù đắc ý.

Phó chủ biên lặng lẽ bĩu môi.

Tác phẩm có thành tích không thực tế rất ít, nhưng tiếng tăm nát mà lượng tiêu thụ cao cũng đâu có nhiều. Theo quy luật chung của thị trường, tiếng tăm cùng lượng tiêu thụ vẫn có quan hệ trực tiếp ảnh hưởng lẫn nhau. Các người nghĩ quá nhiều rồi.

“Tan họp.” – Tổng biên khoát tay nói.

Sau khi tất cả tản đi, tổng biên tập nhất thời lo lắng, trạng thái còn không tốt bằng các biên tập viên khi nãy:

“Xem ra lần này quả thực làm hỏng Siêu Tân Tinh rồi, trừ khi kỳ tích phát sinh.”

“Kỳ tích?” – Phó chủ biên cũng chưa rời đi, nghe vậy cười khổ nói:

“Chúng ta cùng đi thống kê một vòng, số liệu tiêu thụ tuần đầu tiên của xuất phẩm Siêu Tân Tinh hẳn là đã có. Đi qua nhìn một chút xem kỳ tích nơi nào.”

Tổng biên tập: “…”

Hai người sóng vai đi tới bộ phận tổng hợp phân tích thông tin. Tổng biên cùng phó chủ biên đồng thời nhìn về phía vị nữ chủ quản bộ phận:

“Lượng tiêu thụ tuần đầu tiên của Siêu Tân Tinh xuất phẩm, bây giờ hẳn là đã có số liệu thống kê rồi?”

“Muốn xem?” – Nữ chủ quản biểu tình có chút lạnh, tựa hồ nhìn hai tên này đặc biệt khó chịu, buông một câu rồi lập tức xoay người bận việc riêng, không quan tâm nữa: “Bảng thống kê ở trên bàn, tự nhìn, có gì không hiểu cũng đừng hỏi.”

“Chúng ta đắc tội nàng?” – Tổng biên và phó chủ biên trố mắt nhìn nhau, sau đó cầm lên bảng thống kê nhìn. Cái này trực tiếp đem hi vọng cuối cùng của họ dập tắt, bởi vì lượng tiêu thụ cao nhất, «Dị Giới Ma Vương» cũng chỉ có 180 nghìn bản.

Đây chính là Siêu Tân Tinh đấy!

Những năm trước, tác phẩm có thể lấy cơ hội Siêu Tân Tinh để xuất bản, tuần đầu tiên lượng tiêu thụ không vượt 300 nghìn, ra ngoài gặp người ngại mất mặt. Vậy mà năm nay Siêu Tân Tinh xuất phẩm, một quyển có lượng tiêu thụ cao nhất chưa tới 200 nghìn bản.

Nhưng có một điểm không sai.

Chính là trong top 5 Siêu Tân Tinh, lượng tiêu thụ nhiều ít hoàn hảo trùng khớp với bài danh. Tổng biên tìm vui trong đau khổ nói: “Ít nhất chúng ta dự đoán đối với lượng tiêu thụ sắp xếp đều đúng, không được như kỳ vọng là do độc giả thôi.”

“Đúng, đúng!” – Phó chủ biên cũng gật đầu hùa theo.

Nữ chủ quản vừa quay đi làm việc, nghe thấy hai người nói chuyện nhất thời nổi trận lôi đình, trực tiếp bạo phát:

“Hai tên đần độn các ngươi còn ở đấy mà nghĩ không có sai? Điện thoại của lão nương cũng bị đánh đến vỡ rồi biết không! Toàn bộ hiệu sách đều gọi đến chỗ ta thúc giục hàng. Bây giờ ta vừa nhấc điện thoại, đối diện mở miệng chính là Võng Vương – Võng Vương – Võng Vương! Thúc đến nổ đầu lão nương rồi! Các ngươi biết ta mấy ngày nay vì lo xuất hàng cung ứng bị bức thành dạng gì sao? Các ngươi biết ta mấy ngày không được tử tế ngủ một giấc sao? Các ngươi biết kỳ mãn kinh của ta liền bị tới sớm sao?!”

Nữ chủ quản cặp mắt đỏ ngầu!

Buông tiếng mắng dồn liên thanh như pháo, nước bọt cũng dính cả lên mặt tổng biên cùng phó chủ biên. Khí thế kia liền trấn cho hai người run lẩy bẩy.

“Cái kia…”

Hai người cẩn thận từng li từng tí nhìn lại bảng thống kê, rất nghiêm túc xác nhận nói: “«Võng Vương» lượng tiêu thụ, liền là Siêu Tân Tinh xuất phẩm từ dưới tính lên, làm gì có khả năng thiếu hàng. Bà cô ngài sao lại giống như ăn phải tạc đạn, đây có phải hiểu nhầm hay không?”

“Nhầm?” – Nữ chủ quản trừng mắt nhìn hai người:

“«Võng Vương» tổng cộng liền mẹ nó chỉ có 100 ngàn bản, cũng không đủ cho các tiệm sách nhét kẽ răng. Sau 3 ngày công bố xuất bản liền bán sạch rồi, ngươi còn đi lôi lượng tiêu thụ ra tính toán?”

Tổng biên cùng phó chủ biên đều ngây người.

Hai người vừa rồi chỉ chú ý thứ tự lượng tiêu thụ của Siêu Tân Tinh xuất phẩm, hoàn toàn quên «Võng Vương» kỳ đầu tiên chỉ in 100 nghìn bản.

Sau khi nghe nữ chủ biên mắng một trận mới nhớ tới. Giờ khắc này hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, rốt cuộc mơ hồ ý thức được một chuyện, kỳ tích mà bọn họ khát vọng dường như thật sự xuất hiện!

“Hai vị.” – Nữ chủ quản lộ ra một nụ cười nguy hiểm, giọng nói bất ngờ chuyển sang tông giọng ôn nhu quỷ dị: “Cho ta biết, kỳ đầu tiên của «Võng Vương», số lượng ấn bản 100 nghìn, là quyết định của tên não tàn nào vậy?”

Tổng biên tập cùng phó chủ biên đồng thời chỉ tay vào mặt nhau:

“Hắn!”

Chương 45:Không Phải Mới Từ Dị Giới Xuyên Tới Chứ?

Đối với toàn bộ thị trường tiểu thuyết mà nói, thi đấu vận động là một đề tài phi thường cá biệt. Nhất là trong thời điểm tiểu thuyết dị giới mạo hiểm đang được hoan nghênh, loại đề tài này sẽ càng thiếu độc giả.

Cho nên dù là tiếng tăm của tiểu thuyết «Võng Vương» bắt đầu phát triển, giành được nhiều đánh giá tích cực, các biên tập viên cũng sẽ không ôm mong đợi quá lớn đối với lượng tiêu thụ của nó. Bây giờ nhìn lại, có thể dường như họ đã nhầm.

“Ngươi sao lại không thông báo cho chúng ta?”

Giờ phút này tâm tình tổng biên tập hết sức phức tạp.

Nữ chủ quản sửng sốt một chút, sau đó nàng vứt cho hai người ánh mắt đồng tình:

“Các ngươi không biết? Ngày đó khi «Võng Vương» vừa thiếu hàng ta liền thông báo cho giám đốc rồi. Xem ra vị giám đốc đại nhân của chúng ta không nói cho các ngươi biết.”

Tổng biên tập cùng phó chủ biên trong lòng chợt lạnh.

Tính cách vị giám đốc này bọn họ vẫn biết, chuyện lớn như vậy lại không thông báo đến ban biên tập bọn họ, chỉ có một nguyên nhân:

Giám đốc rất mất hứng.

Trong công ty có bốn ban biên tập, mỗi ban phụ trách một mảng tác phẩm bất đồng, quản lý riêng mỗi ban có tổng biên tập cùng phó chủ biên. Hai người bọn họ hiện nay đang quản lý mảng tiểu thuyết thanh xuân ảo tưởng.

Mà lão đại chung của bốn ban biên tập là vị giám đốc kia.

Nữ chủ quản nhìn hai người biểu hiện thê thảm như vậy, ngược lại không giận nữa, chỉ cười nhạt nói: “Ban biên tập của các ngươi có biết hay không thực ra đều giống nhau, xuất hàng là phạm vi trức trách của ta. Chẳng nhẽ ban biên tập các ngươi còn có thể cho ta một nhóm hàng tới?”

Đây cũng là sự thật. Ban biên tập chỉ phụ trách bình chọn, kiểm soát vấn đề tiểu thuyết, về phần tiêu thụ lại không phải trong phạm vi chức trách của họ.

Nhưng trong tình huống bình thường loại chuyện này đều sẽ thông báo đến cho ban biên tập.

Lần này giám đốc đang thể hiện cảnh cáo, vì vậy cho đến hôm nay tổng biên tập cùng phó chủ biên mới biết tình huống.

“Vậy bây giờ số lượng đơn đặt hàng là bao nhiêu?” – Tổng biên tập cưỡng ép đem tâm tình phức tạp đè xuống, hỏi.

Sau lưng chợt truyền tới một giọng nói:

“Các nhà sách lớn của Tần Châu đặt hàng trước mắt lên tới 400 nghìn bản, ngày mai có thể giao hàng. Nhưng cân nhắc đến nhu cầu thị trường về sau, ta đã yêu cầu bên xuất bản lại in thêm 500 nghìn bản nữa.”

“Giám đốc!”

Ba người đồng thời xoay người, nhìn về người nam nhân phía sau. Người này chính là giám đốc Ngân Lam Thư Khố, một trong mấy người nắm quyền lớn nhất công ty.

“Ừm.”

Giám đốc gật đầu một cái, ánh mắt nghiêm nghị biểu tình bất mãn: “Kỳ đầu của «Võng Vương» xuất 100 nghìn bản là quyết định cực kỳ ngu xuẩn, nhưng nhìn ban biên tập các người không trực tiếp loại bản tiểu thuyết này ra khỏi top 5, ta liền tha cho các người một lần.”

“Vâng, vâng!” – Tổng biên tập cùng phó chủ biên như được đại xá.

Còn may, bởi vì họ muốn làm phong phú đề tài tiểu thuyết trên thị trường nên đem «Võng Vương» bỏ vào danh sách đoạt giải Siêu Tân Tinh. Nếu như bỏ qua bảo sơn, vậy bây giờ công ty cũng tổn thất quá lớn rồi.

“Còn có.” – Giám đốc cau mày nói:

“Ta xem qua giới thiệu, «Võng Vương» nguyên bản dự định chỉ một triệu chữ. Lần này để biên tập viên phụ trách liên lạc Sở Cuồng trao đổi một chút, công ty hi vọng hắn có thể phát triển thêm một chút dàn ý của tác phẩm này, tranh thủ kéo lên ít nhất 3 triệu chữ.”

Tiểu Thuyết thành tích không tốt sẽ bị chém eo. Nhưng ngược lại, nếu thành tích không tồi, nhà xuất bản sẽ để cho Tiểu thuyết gia tận lực kéo dài thêm, bởi vì số chữ càng nhiều, càng có thể kiếm tiền.

“Được!” – Tổng biên tập gật đầu liên tục.

Đại đa số tác giả sẽ không từ chối đề nghị này, Tiểu thuyết gia cũng phải ăn cơm, có thể kiếm nhiều chút, có ai không muốn.

Huống chi, Tiểu thuyết gia nào dám chắc chắn quyển sách kế tiếp của mình cũng có thể HOT?

“Ngoài ra.”

Giám đốc suy nghĩ một chút nói: “Cần phải có thái độ tốt với Sở Cuồng, không được sinh ra bất kỳ xung đột nào với hắn. Nếu Sở Cuồng mà bị nhà xuất bản khác đào đi, cái mông hai người nên đổi sang chỗ khác.”

“Được được được!” – Hai người gật đầu liên tục.

Coi như giám đốc không nhắc nhở, ban biên tập cũng sẽ coi Sở cuồng là đại gia mà phục vụ.

Bởi vì loại tiểu thuyết thi đấu vận động như «Võng Vương» đại bạo tuyệt đối sẽ đưa đến ảnh hưởng mang tính dây chuyền.

Đây là một sự khởi đầu!

Bộ tiểu thuyết này thành công giống như mở ra một con đường, đầy tiềm năng và hi vọng.

Sau này hiển nhiên trên thị trường sẽ xuất hiện số lớn loại tiểu thuyết thi đấu vận động. Mà Sở Cuồng nói không chừng sẽ trở thành Tiểu thuyết gia đỉnh cao trong thể loại này tại Tần Châu!

.

Siêu Tân Tinh là một cuộc thi lớn, Ngân Lam Thư Khố cũng là nhà xuất bản bài danh hàng đầu Tần Châu. Cho nên trong lĩnh vực liên quan, rất nhiều người nhìn chằm chằm kết quả của cuộc thi này.

“Siêu Tân Tinh lần này giống như lật xe rồi.”

“Siêu Tân Tinh xuất phẩm năm bản tiểu thuyết, bốn bản điểm đánh giá không quá 5, duy nhất một bản đánh ra tiếng tăm lại chọn đề tài quá thiểu số, lượng tiêu thụ khẳng định không khá hơn được.”

“Đánh giá sai thị trường chứ sao, đầu năm nay ai cũng viết mạo hiểm dị giới, độc giả đọc đến ngán thì các người lại nhét thêm 4 bản bình mới rượu cũ.”

“Ngân Lam Thư Khố cũng có hôm nay, ha ha!”

“Siêu Tân Tinh xuất phẩm chiết kích trầm sa, đối với danh tiếng của Siêu Tân Tinh là một đả kích không nhỏ. Năm sau lượng bản thảo gửi tới chắc chắn sẽ có giảm bớt.”

“…”

Giới xuất bản cũng thảo luận, ở bất kỳ ngành nào, đồng hành đều là oan gia. Cho nên đối thủ cạnh tranh của Ngân Lam Thư Khố đều đang cười trên đau khổ của người khác.

Nhà Xuất bản Đỉnh Thịnh – Đây là một nhà xuất bản có quy mô tương tự với Ngân Lam Thư Khố.

Giám đốc Đỉnh Thịnh, sau khi thấy biểu hiện của Siêu Tân Tinh năm nay, tâm tình phi thường thoải mái, còn cố ý gọi điện cho người phụ trách một nhà sách lớn tại Tần Châu mà Đỉnh Thịnh hợp tác:

“Siêu Tân Tinh xuất phẩm lần này bán tốt chứ?”

“Ta gần đây đang phiền não chuyện này” – Người phụ trách nhà sách bên kia tựa hồ có chút rầu rĩ.

Giám đốc Đỉnh Thịnh càng vui vẻ hơn, nhưng không biểu hiện ra, giọng nói mười phần đồng cảm: “Hiện tại toàn bộ thị trường đều không tốt, ngươi cũng đừng quá phiền não.”

“Có lẽ ngươi hiểu nhầm.” – Người đối diện giải thích:

“Không phải thị trường không tốt, mà là «Võng Vương» lượng tiêu thụ vô cùng tốt, nhưng bên Ngân Lam Thư Khố lại không cấp hàng. Thiếu nghiêm trọng rồi, rất nhiều người đến chỗ ta chỉ đích danh muốn mua quyển «Võng Vương» này, ta đã bán hết cách đây mấy hôm rồi.”

“Cái gì?” – Giám đốc Đỉnh Thịnh sửng sốt.

Bên kia cười một tiếng: “Chút tâm tư của ngươi làm sao ta không hiểu, chẳng phải muốn nhìn trò cười của Ngân Lam Thư Khố sao. Bốn bản Siêu Tân Tinh xuất phẩm năm nay quả thật biểu hiện không ổn, nhưng hạng năm «Võng Vương» lại rất HOT. Vì vậy ta đã một hơi đặt trước 150 nghìn bản với Ngân Lam Thư Khố, ngày mai có thể bày bán rồi.”

Giám đốc Đỉnh Thịnh: “…”

Bên kia vẫn tiếp tục nói: “Loại tiểu thuyết thi đấu vận động này là một thị trường trống không, hầu như chưa ai đặt chân thử. Ta nói, bên nhà xuất bản các ngươi cũng nên quan tâm kỹ cái đề tài này. Các ngươi không phải thích theo xu hướng sao? Mạo hiểm dị giới giá trị thị trường tốt liền để một nhóm người viết mạo hiểm dị giới, bây giờ vận động thi đấu cũng có thị trường, để cho mọi người theo xu hướng đi!”

Nhà sách chỉ quan tâm sách có bán được hay không. Còn các loại cạnh tranh trong giới xuất bản họ không hề để ý.

Đỉnh Thịnh giám đốc ngơ ngác nói: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại, hắn trầm mặc rất lâu. Sau đó bỗng nhiên mở ra group của ban biên tập, phát đi tin nhắn:

“Ban biên tập phụ trách mảng thanh xuân ảo tưởng, toàn bộ biên tập viên tối nay đều phải đem «Võng Vương» đọc xong!”

“A?”

“Cái gì?”

“Đọc «Võng Vương» sao?”

Bên trong group nhất thời nhao nhao.

Thấy nhân viên ban biên tập còn thể hiện một dạng dáng vẻ mờ mịt, giám đốc gõ chữ dùng sức như chưa bao giờ được gõ, gửi thêm cái tin:

“Ngân Lam người ta có thể đào ra loại tiểu thuyết bạo nổ dẫn đầu xu hướng như «Võng Vương», các ngươi sao lại không làm được? Tiếp theo đẩy mạnh thể loại tiểu thuyết thi đấu vận động cho ta!”

Group nhất thời yên tĩnh.

Loại tiểu thuyết thi đấu vận động?

Bạo nổ?

Giám đốc không phải là kẻ nào mới xuyên từ dị giới tới chứ?

Chương 46:Khai Sơn Quái

“Đã rõ.”

“Đã rõ.”

“Tối nay xem.”

“Còn chưa mua được…”

“…”

Các biên tập viên của Đỉnh Thịnh trả lời trong group.

Về phần ‘Giám đốc có phải mới từ dị giới xuyên tới’ loại ý nghĩ này, dĩ nhiên chỉ dám ở trong lòng lởn vởn một chút, không ai đưa ra nghi vấn.

Sau khi tan việc.

Đội biên tập viên của Đỉnh Thịnh lật đật chạy tới các nhà sách, đều thống nhất nhìn được cái thông báo:

“Tiểu thuyết «Võng Vương» đã bán hết! Xin hãy quay lại vào ngày mai. Hết sức xin lỗi vì sự bất tiện này!”

Bán xong rồi?

Nhà sách còn đặc biệt treo thông báo?

Giờ khắc này, các thành viên trong ban biên tập công ty xuất bản Đỉnh Thịnh mới mơ hồ ý thức được tình huống không đúng.

Bởi vì trường hợp để cho nhà sách đặc biệt dán thông báo, nói rõ số độc giả muốn mua «Võng Vương» có rất nhiều, đây là đãi ngộ chỉ dành cho loại tiểu thuyết cực HOT!

Cho nên, bộ này cháy mạnh rồi?

Một biên tập viên kinh ngạc nhìn về phía đồng nghiệp: “Ngươi đã thấy bộ tiểu thuyết thi đấu vận động nào cháy hàng chưa?”

“Chưa thấy.”

Đồng nghiệp suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc khẳng định: “Chưa từng thấy trong lịch sử.”

Nhà sách là nơi có thể thấy xu hướng tiêu thụ của các đề tài tiểu thuyết.

Sách nào HOT, sách nào không ổn, tại nhà sách luôn luôn rõ ràng.

Mà các nhà xuất bản lớn cùng hệ thống nhà sách quan hệ mật thiết, tự nhiên không khó để biết tình trạng tiêu thụ «Võng Vương».

Vì vậy, mấy ngày kế tiếp. Ánh mắt của toàn bộ giới chuyên môn đều tập trung ở quyển sách này, cùng với tác giả của nó – Sở Cuồng!

“Không ngờ tới.”

Ngay cả rất nhiều lão đại kiến thức rộng trong ngành xuất bản cũng đều bất ngờ, kinh ngạc: “Loại đề tài thi đấu vận động cũng có thể có lượng tiêu thụ cao như vậy.”

“Không tưởng tượng nổi.”

“Tân Tiểu thuyết gia tên là Sở Cuồng này đã dùng «Võng Vương» chứng minh một chuyện, chỉ cần viết tốt, đề tài nào cũng có thể viết ra thành tích!”

“Đây là Khai sơn quái chứ?”

“Đề tài thi đấu vận động loại này không phải không có người viết qua, nhưng trong lịch sử chưa từng có ai viết mà bạo hỏa. Dựa theo quy tắc trong nghề, ai đem một cái đề tài viết đến phát hỏa thì chính là khai sơn quái của loại đề tài đó. Cho nên nói như vậy không sai.”

“Sau này hẳn sẽ có không ít Tiểu thuyết gia viết thi đấu vận động theo xu hướng, chính những người đấy sẽ khẳng định địa vị khai sơn quái của Sở Cuồng.”

“…”

Không chỉ trong nội bộ các biên tập viên.

Các độc giả thảo luận về «Võng Vương» cũng sôi nổi vô cùng. Rất nhiều diễn đàn tiểu thuyết đều thấy các chủ đề liên quan tới quyển sách này.

“Đề cử «Võng Vương»!”

“Quyển sách này ta đọc rồi, quả thật không tệ.”

“Đã đọc rất nhiều năm loại tiểu thuyết thanh xuân ảo tưởng, thích nhất là đề tài dị giới mạo hiểm, sau đó gặp «Võng Vương», lần đầu tiên trong đời đối với loại đề tài này nảy sinh hứng thú.”

“Ha ha ha, ta cũng vậy, hôm qua đề cử cho người anh em đọc «Võng Vương», con hàng này còn không vui. Nói cái gì Tennis, không có hứng thú nhìn. Về sau ta đè đầu cưỡng ép hắn đọc chương một, sau đó sách của ta thành của hắn.”

“…”

Thị trường nhà sách Tần Châu hiện nay rất náo nhiệt. Nếu như nói riêng về lượng tiêu thụ, cao hơn «Võng Vương» cũng có một ít.

Rất nhiều tác phẩm đang phát hành của các Tiểu thuyết gia nổi tiếng, lượng tiêu thụ đều cực kỳ kinh khủng.

Nhưng «Võng Vương» đáng sợ ở chỗ, nó đã khai phá ra một thị trường mới cho tiểu thuyết thi đấu vận động nhiệt huyết thanh xuân. Lấy ánh mắt trong nghề đến xem, cũng không ai có thể dự đoán được sự thành công của nó, vì «Võng Vương» gần như đi ngược lại với xu hướng thị trường nhưng lại rất được độc giả hoan nghênh.

Đối với giới chuyên nghiệp, không thể nghi ngờ là một bom tấn!

Hiện nay các nhà xuất bản lớn đều đang đốc thúc nâng đỡ, phổ biến rộng rãi mãng đề tài thi đấu vận động nhiệt huyết này, cường độ mạnh mẽ chưa từng có.

.

Hàn Kỳ là một gã vận động viên Tennis chuyên nghiệp.

Tại Tần Châu, hắn cũng khá có danh tiếng trong giới tuyển thủ Tennis.

Sau khi kết thúc nội dung luyện tập hôm nay, Hàn Kỳ đi dạo bên ngoài một chút. Lúc này điện thoại của hắn chợt nhận được tin nhắn của một người bạn: “Hôm nay ta mới biết Tennis có ý tứ như vậy. Ngày mai ngươi có trận đấu phải không, ta đi xem ngươi đấu, nhớ để lại vé cho ta!”

“Được, nhưng sao đột nhiên ngươi lại có hứng thú với Tennis vậy?”

Hàn Kỳ khá nghi hoặc, người bạn này của hắn từ trước đến giờ đều không có hứng thú với bộ môn này. Từ khi hắn thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng có hai lần gọi đối phương đi xem thi đấu Tennis chuyên nghiệp. Nhưng đối phương tới ngồi liền ngáp, hắn cũng không làm phiền nữa. Không nghĩ tới hôm nay lại chủ động muốn đi xem.

“Cũng biết là ngươi chưa nghe qua rồi.” – Đối phương nhắn:

“Gần đây ta đọc một bộ tiểu thuyết tên là «Võng Vương», bộ này nội dung chính viết về Tennis, thật hấp dẫn. Ngươi nếu rảnh rỗi cũng có thể thử đọc một chút.”

“…”

Hàn Kỳ gửi cái ba chấm cạn lời, sau đó nhắn lại: “Tiểu thuyết Tennis chắc là người ngoài viết. Nội dung, tình tiết, kỹ thuật có khi qua loa lừa độc giả ngoài nghề như ngươi thôi.”

“Đừng đoán mò.” – Người bạn kia nhắn: “Ta lại cảm giác nội dung Tennis được miêu tả trong sách rất chuyên nghiệp, cùng những thứ ngươi nói với ta trước đây không khác lắm.”

Hàn Kỳ vẫn phủ định: “Cái này đơn giản, kiến thức cơ sở Tennis tùy tiện lên mạng tra liền rõ ràng. Người ta nếu dám viết tiểu thuyết Tennis, kiến thức cơ sở vẫn phải tìm hiểu. Nói không chừng đây là một người yêu thích Tennis, trình độ nghiệp dư. Ở Tần Châu vẫn có khá nhiều người thích chơi Tennis sau giờ làm việc.”

“Mặc kệ nó.” – Người bạn kia không tính trò truyện thêm:

“Ngươi quay về đọc thử một chút liền rõ, ngày mai cứ vậy nhé, liên lạc sau.”

“Được.” – Hàn Kỳ bật cười.

Chính mình, một tên bạn tốt là tuyển thủ chuyên nghiệp, lại không thể làm hắn có hứng thú đối với Tennis, ngược lại một bộ tiểu thuyết liền có thể.

Đúng lúc này, Hàn Kỳ vừa vặn đi ngang qua một tiệm sách. Trong lòng hơi động, hắn đi vào trực tiếp tìm quyển «Võng Vương» mà người bạn vừa nhắc tới.

Làm một tuyển thủ chuyên nghiệp, thực ra hắn rất cao hứng khi thấy có người nguyện ý viết tiểu thuyết lấy đề tài Tennis. Ai không hi vọng đam mê của mình được người khác hoan nghênh nhiều hơn đây?

Tiểu thuyết gia như vậy mình cũng nên ủng hộ một chút.

Quay về nhà, Hàn Kỳ cầm lên «Võng Vương», tùy ý lật một trang.

“Ồ?” – Sau hai phút, Hàn Kỳ kinh ngạc phát hiện.

Kiến thức trong quyển sách này còn rất chuyên nghiệp, không qua loa lừa gạt người ngoài nghề.

Nhưng những kiến thức này vẫn tương đối cơ bản.

Vì vậy Hàn kỳ lại tùy tiện lật về sau nhìn một cái, kết quả lại càng ngạc nhiên. Một số khái niệm chuyên môn trong Tennis cũng được miêu tả rất nghiêm cẩn, không thể bắt được một điểm sơ sót!

“Xem ra cũng am hiểu đấy.”

Người chỉ chơi nghiệp dư ngoài giờ làm việc, sẽ không có những kiến thức Tennis phong phú như vậy. Hàn Kỳ dần dần có thêm vài phần hứng thú.

Chính thức mở quyển 1 tiểu thuyết «Võng Vương» ra đọc từ đầu.

Thời còn là học sinh, Hàn Kỳ cũng là người thích đọc tiểu thuyết. Chỉ là sau khi tốt nghiệp, hắn dành quá nhiều thời gian cho Tennis nên ít động tới sách. Hôm nay coi như thả lỏng đầu óc trước trận thi đấu ngày mai đi.

Soạt.

Từng trang sách mới còn vương mùi mực in cứ đều đều chuyển động, từng tờ, từng tờ. Hàn Kỳ càng đọc càng nhập tâm.

Lúc này, thời gian đã về khuya.

Điện thoại di động bỗng phát ra một hồi chuông thông báo. Hàn Kỳ đột nhiên tỉnh thần: “Tiên sư, đã mười một giờ rồi? Ngày mai còn có trận đấu đây!”

Thật khó chịu!

Hàn Kỳ đã bị «Võng Vương» hoàn toàn hấp dẫn, hận không thể đọc xong trong một lần. Nhưng nếu đọc hết quyển này, khả năng tối nay chỉ còn vài tiếng để nghỉ ngơi, dễ dàng ảnh hưởng đến trạng thái trận đấu ngày mai.

“Thi đấu xong lại đọc tiếp!”

Cắn răng, Hàn Kỳ cố nén thôi thúc được đọc tiếp, hắn khép sách lại, sau đó sử dụng hết nghị lực để tắt đèn đi ngủ!

Chương 47:Mộng Huyễn Liên Động

Ngày tiếp theo.

Trung tâm thể dục thể thao Tần Châu, trước khi trận đấu Tennis tranh tài khuôn khổ thành phố được diễn ra. Hàn Kỳ mặc đồng phục thi đấu, mang theo đôi vành mắt đen, đánh cái ngáp thật dài.

“Tệ thật.”

Lại ngủ gật chứ.

Tối hôm qua, mặc dù Hàn Kỳ đã lấy thiên đại nghị lực tắt đèn. Nhưng để cho hắn khó chịu là sau khi tắt đèn, đầy trong đầu mình vẫn là các tình tiết liên quan tới «Võng Vương», cứ lởn vởn suy nghĩ, tưởng tượng tiếp nội dung cốt truyện chưa biết. Càng muốn ngủ càng khó ngủ, cho tới mơ mơ màng màng mãi về sau.

“Chuẩn bị!”- Âm thanh huấn luyện viên vang lên.

Sau khi khởi động, Hàn Kỳ rốt cuộc ra sân.

Đây là một giải đấu quy mô tầm trung tại Tần Châu, thực ra cũng không quá quan trọng thắng thua. Nhưng thực sự hôm nay Hàn Kỳ không muốn thua, bởi vì trên đài có bạn hắn đến xem hắn thi đấu. Hắn không nghĩ đánh mất thể diện trước mặt bằng hữu.

Trong sự cổ vũ sôi nổi của người xem xung quanh, trận đấu Tennis bắt đầu tranh tài.

Đối thủ của Hàn Kỳ là một vận động viên lão làng, trình độ không tầm thường, thời gian đầu đều có thể áp chế Hàn Kỳ trên tỷ số. Đây cũng có nguyên nhân do tối hôm qua hắn nghỉ ngơi không tốt, tinh thần không tập trung.

“Tỉnh táo một chút.” – Hàn kỳ thầm nhắc nhở chính mình.

Thi đấu dựa vào thực lực cũng dựa vào thể lực. Lão tướng kinh nghiệm dĩ nhiên phong phú, nhưng về thể lực có phần không theo kịp Hàn Kỳ trẻ tuổi. Cường độ trận đấu dần dần được Hàn Kỳ kéo lên, so bì thể lực.

Sau Khi hắn tập trung chú ý, tỷ số dần dần rút ngắn.

Trận đấu tiến vào trạng thái căng thẳng.

Dưới tình huống trình độ hai bên không chênh lệch nhiều, trận đấu về cuối cơ bản là so đấu ý chí và tâm tính tuyển thủ. Cái này cùng «Võng Vương» bên trong miêu tả đủ thứ hoa chiêu màu mè đại chiêu đẹp mắt là khác nhau –

Ta đúng là điên!

Tại sao lại nghĩ tới «Võng Vương» rồi, còn đang thi đấu đây!

Cưỡng ép đè xuống tâm tư cổ quái, Hàn Kỳ gần như cùng đối thủ giằng co từng điểm. Ai cũng có chấp niệm đối với thắng thua, cho nên người xem đều phấn khích, bình luận viên càng trông đợi đưa ra phỏng đoán về trận đấu.

“Thật là khó dự đoán.” – Bình luận viên hưng phấn nói:

“Khi vừa bắt đầu trạng thái của Hàn Kỳ dường như không tốt lắm, nhưng theo thời gian, anh ấy đã dần dần lấy lại tiết tấu của chính mình. Mà đối thủ của Hàn Kỳ là một lão tướng, ở một số tình huống bóng dài chúng ta đã thấy, dường như thể lực anh ta đã không theo kịp, nhưng hãy xem anh ta sử dụng kinh nghiệm cùng trí tuệ thi đấu là như thế nào.”

Hồng hộc – hồng hộc…

Trận đấu đã diễn ra gần một giờ, hiện tại hai người đang đánh hiệp thứ sáu, cũng là hiệp định ra thắng bại. Trước mắt hai bên đánh ngang tay, vì vậy các tuyển thủ đều rất cẩn thận, không dám tấn công mạnh mẽ, tính mạo hiểm quá lớn.

“Bụp – Bụp” – Hàn kỳ trượt một bóng, Kết quả 40-40.

Hoàn cảnh trong nháy mắt liền xấu. Đối thủ hiện đang trong trạng thái mệt mỏi hết hơi cũng không giấu được nở ra nụ cười. Kết quả cuối cùng trận đấu, theo một bóng của Hàn Kỳ liền sáng sủa rồi.

“Thua sao?”

Giờ khắc này Hàn Kỳ lại nghĩ tới «Võng Vương». Trong sách miêu tả qua khá nhiều trận đấu khác nhau, không phải không có tình huống tương tự Hàn Kỳ lúc này:

“Nếu như là Long Mã, bây giờ hắn sẽ làm thế nào?”

Hàn Kỳ cảm giác đầu óc mình sắp hỏng rồi.

Trong tiểu thuyết có quá nhiều điều kiện lý tưởng, các chiêu số trông thật khá nhưng đâu dùng được. Càng điên hơn nữa, sau khi tung bóng lên chuẩn bị phát, trời xui đất khiến hắn lại hô to lên:

“Đập cầu xoáy!”

Đây không phải một pha phát bóng chính diện thông thường. Hàn Kỳ vô thức mà thực hiện nó theo mô tả trong «Võng Vương», phát một pha bóng nghiêng, vợt cắt nhanh qua mặt cầu, thông qua phương thức bất ngờ vẩy chếch cánh tay ra phía ngoài, đem bóng phát mạnh sang.

Trái bóng Tennis sau khi chạm phần sân đối thủ, vì lực xoáy quá mạnh nên bật lệch hướng bên ngoài sân bay đi.

Đối thủ vội vàng không kịp chuẩn bị. Hàn Kỳ ghi điểm, trong nháy mắt toàn trường reo hò cổ vũ, bình luận viên thanh âm càng tràn đầy khiếp sợ: “Phát bóng quá đẹp, ACE!”

Trong trận đấu Tennis, cái gọi là bóng ACE, để nói về pha phát bóng của các tuyển thủ.

Cầu rơi vào vùng tính điểm hợp lệ, nhưng đối phương không tiếp được cầu, để pha phát bóng được tính điểm trực tiếp.

Còn khi đối phương chạm được bóng sau đó bóng ra ngoài hoặc không qua lưới thì chỉ được tính điểm nhưng không tính là bóng ACE.

“Thắng!”

Trong sự hoan hô reo hò, Hàn Kỳ lại đỏ bừng cả mặt. Hắn hô to lên như vậy, cái này rất giống khi hai người bạn nhỏ đánh nhau, một người trong đó đột nhiên thủ tư thế vô cùng xấu hổ, hô to tên chiêu thức: “Khí công đạn ba!”.

Quá mất mặt rồi.

Còn may xung quanh đều không để ý tiếng hô của mình, tất cả mọi người cũng bị pha phát bóng ăn điểm trực tiếp thu hút chú ý, nhiệt tình hoan hô. Có lẽ nghe được chỉ có trọng tài, nếu không ánh mắt đối phương cũng không nhìn mình cổ quái như thế kia.

Trong đội rối rít chạy ra ăn mừng.

Trở lại phòng nghỉ ngơi, huấn luyện viên nhìn về Hàn Kỳ kèm theo ngạc nhiên ngoài ý muốn: “Ngươi bắt đầu tập kỹ thuật phát bóng xoáy từ khi nào? Phương thức còn rất mới mẻ, đối phương căn bản không thể đoán được hướng bóng.”

“Nói ra khả năng ngươi không tin.” – Sắc mặt Hàn Kỳ cổ quái: “Nhìn trong tiểu thuyết học được.”

Mọi người nhất thời cười ầm lên, cho rằng hắn nói đùa tạo không khí.

Nhưng khi tiến hành phỏng vấn, phóng viên hỏi Hàn Kỳ câu tương tự, Hàn Kỳ ngay trước mặt các đồng đội nhắc tới lần nữa:

“Gần đây đọc một bộ tiểu thuyết viết về Tennis tên là «Võng Vương», viết phi thường chuyên nghiệp. Cho nên trong thời điểm đó ta chợt có linh cảm, đương nhiên còn có một chút may mắn. Đối thủ của ta đã rất cố gắng, xứng đáng nhận được sự tôn trọng.”

Phóng viên: “…”

Đồng đội: “…”

Các phóng viên thể dục thể thao biểu tình có chút chật vật, các đồng đội của Hàn Kỳ cũng hoài nghi hắn thu tiền quảng cáo cho «Võng Vương».

Nhưng khứu giác nhanh nhạy của người làm truyền thông sẽ không bỏ qua tài liệu thực tế tốt như thế.

Hôm sau, tạp chí tin tức Tần Châu có một dòng tin nóng xuất hiện:

“Tuyển thủ Tennis nhà nghề Hàn Kỳ tuyên bố mình là fan của «Võng Vương», hơn nữa lấy được rất nhiều linh cảm liên quan tới Tennis từ quyển sách này.”

Tin tức vừa ra, rất nhiều độc giả của «Võng Vương» cũng kinh ngạc!

“Thật hay giả?”

“Thì ra tuyển thủ nhà nghề cũng nói «Võng Vương» viết chuyên nghiệp, trước ta còn tưởng rằng đủ loại chiêu thức Tennis đều là Sở Cuồng biên ra.”

“Ha ha, trò đùa thôi, giật title câu views rồi!”

“Cũng không hoàn toàn là đùa, ngày hôm qua có trận Tennis tại nhà thi đấu Tần Châu. Hàn Kỳ phát quả cuối tuyệt sát, nhất định chính là bản sao của đập cầu xoáy. Chỉ khác Long Mã thuận tay trái, còn Hàn Kỳ lại sử dụng tay phải.” – Có người hôm qua đi xem thi đấu, khẳng định chắc chắn.

Ngay sau đó, rất nhiều độc giả có hiểu biết về Tennis cũng dùng phương thức của mình chứng minh, kiến thức chuyên môn được dùng trong «Võng Vương» phi thường chuyên nghiệp.

Trên thực tế, sớm có người nhắc tới một điểm này. Chỉ là trước kia không nhiều, độ tin cậy không đủ.

Khi có tuyển thủ chuyên nghiệp tự mình xác nhận, mọi người mới thực sự chú ý tới điểm này, điểm mà trong giới Tiểu thuyết gia không ai nghĩ đến.

Tuyển thủ Tennis chuyên nghiệp lại cùng với «Võng Vương» sinh ra một lần tác động đánh vỡ bức tường thực và ảo, trong chuyên môn sử dụng ‘Mộng Huyễn Liên Động’ để nhắc tới sự kiện này.

Sau đó, lượng tiêu thụ «Võng Vương» lại lần nữa tăng cao!

Chương 48:Trà Sữa

Lâm Uyên cũng biết việc «Võng Vương» nổi tiếng rồi, bởi vì gần đây lần nào gặp, Giản Dịch cùng Hạ Phồn cũng thảo luận quyển sách này.

Nhất là Giản Dịch. Hắn vừa cùng Hạ Phồn thảo luận tiểu thuyết, vừa không quên đả kích Lâm Uyên: “Ngươi bây giờ biết Siêu Tân Tinh khó khăn rồi chứ? Sau này vẫn là chuyên tâm làm chuyện của ngươi đi, đừng nghĩ đến viết tiểu thuyết kiếm tiền. Trừ khi ngươi có thể giống Sở Cuồng, viết được loại sách hấp dẫn như «Võng Vương».”

Tựa hồ Giản Dịch cùng Hạ Phồn đã ngầm thừa nhận Lâm Uyên thất bại tại Siêu Tân Tinh. Dù sao đến hiện tại, Lâm Uyên cũng chưa đề cập tới việc Sở Cuồng kia chính là mình.

Ngoại trừ Giản Dịch cùng Hạ Phồn, biên tập viên Dương Phong cũng sẽ thường xuyên thông báo cho hắn thành tích của «Võng Vương», còn nghiêm túc đề xuất với hắn kéo dài dàn ý, để bộ tiểu thuyết này phát triển tiếp.

“Không thể.” – Lâm Uyên cự tuyệt rất dứt khoát.

Dương Phong dĩ nhiên không từ bỏ, ồn ào nêu ra một đống lớn chỗ tốt khi có thể tăng thêm số chữ:

“Thành tích của «Võng Vương» rất tốt, 100 vạn chữ quá ít, nếu kết thúc sớm thì rất đáng tiếc.”

“Không có biện pháp.” – Lâm Uyên lần nữa cự tuyệt.

Hắn dĩ nhiên biết đạo lý càng nhiều chữ càng kiếm được tiền, cũng rất đồng ý với một số quan điểm của Dương Phong, nhưng hệ thống chỉ cung cấp «Võng Vương» 100 vạn chữ.

Hệ thống có đưa ra giải thích: 100 vạn chữ là vừa vặn, thêm nữa liền nhạt.

Dương Phong cũng không có cách cương quyết yêu cầu Sở Cuồng. Bằng vào độ HOT của «Võng Vương», Sở Cuồng đã không phải tân Tiểu thuyết gia phổ thông rồi. Cho nên đối với sự từ chối của hắn, Dương Phong chỉ có thể thở dài:

“Vậy cũng tốt.”

Ở trong mắt Dương Phong, tính cách của Sở Cuồng phi thường tự do phóng khoáng!

Tiểu thuyết HOT như vậy, bảo 100 vạn chữ liền chỉ 100 vạn chữ, căn bản không suy nghĩ phát triển tiếp nội dung, dù là chính mình phân tích thấu triệt trước sau. Hắn là người mới, có lẽ chưa rõ ràng việc viết ra một tác phẩm nổi tiếng được độc giả đón nhận khó khăn thế nào.

Mà lúc này, trong sân trường.

Lâm Uyên chăm chú mở hệ thống xem thông tin, sau khi nhận được thông báo mới nhất, rốt cuộc hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ phát triển 10,000 điểm danh vọng văn học.

【 Nhiệm vụ hoàn thành: Phát triển toàn diện 】

【 Nội dung nhiệm vụ: Văn học danh vọng vượt qua 10,000 】

【 Thưởng nhiệm vụ: 03 Thanh Đồng bảo rương 】

Lâm Uyên suy nghĩ một lúc, nói: “Mở ra một Thanh Đồng bảo rương.”

Thử chút vận may.

Một thanh đồng bảo rương mở ra, hệ thống dùng phụ đề xanh nhạt hiển thị:

【 Chúc mừng ký chủ nhận được bài hát «Bong Bóng» 】

«Bong Bóng» của Hứa Triết Bội?

Kết quả này chưa tốt lắm nhưng cũng không kém, nói chung chính là vận may tạm ổn. Vì vậy Lâm Uyên cất lại hai bảo rương, đợi ngày nào mình cảm giác vận khí bạo phát thì lôi ra mở tiếp.

Hiện tại hắn muốn đi ăn.

Lần này hẹn hắn đi ăn là Giang Quỳ. Lúc trước nàng vẫn ở Tề Châu thực hiện tuyên truyền cho «Ngư Long Vũ», gần đây mới quay trở lại Tần Châu.

Là bài hát của Tiện Ngư để cho nàng từ một người mới không có tiếng tăm, trở thành một ca sĩ xuất đạo đã có chút danh tiếng. Cho nên sau khi trở lại, chuyện đầu tiên Giang Quỳ muốn làm chính là mời một bữa cơm cảm ơn thật tốt Tiện Ngư.

Cũng giống như Tôn Diệu Hỏa, Lâm Uyên không hề cự tuyệt Giang Quỳ.

Hắn rất rất thích có người mời khách.

Chỉ là khi đến địa điểm hẹn, Lâm Uyên phát hiện nhà hàng này, lại chính là nơi lần trước hắn cùng với Tôn Diệu Hỏa tới.

“Tiện Ngư lão sư.”

Giang Quỳ là một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp, hôm nay trước khi ra ngoài còn cố ý trang điểm, chính là hơi thấp chút, khi nói chuyện với Lâm Uyên loại cao tới 1m8 này, không tự chủ ngước đầu lên.

“Gọi ta Lâm Uyên là được.” – Lâm Uyên nói.

Giang Quỳ liền cười: “Vậy ta đây gọi Lâm Uyên lão sư.”

Lâm Uyên cũng không sửa lại, chọn một bàn ngồi xuống, kết quả còn chưa ấm mông, bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh vui vẻ:

“Học đệ?”

Lâm Uyên quay đầu, phát hiện người gọi lại là Tôn Diệu Hỏa, bên cạnh hắn còn đi cùng một nữ nhân trang điểm khá đậm.

“Ngươi về trước đi.” – Tôn Diệu Hỏa quay sang bạn gái mình bàn giao một câu. Cô gái rất bất mãn, lắc người dậm chân, đáng tiếc Tôn Diệu Hỏa thờ ơ không để ý tới, nàng chỉ có thể rời đi.

Tôn Diệu Hỏa ngồi xuống bên phải Lâm Uyên, mặt đầy ân cần: “Nếu đã gặp, vậy bữa cơm này để ta mời đi.”

“Tôn Diệu Hỏa, hôm nay là ta mời Lâm Uyên lão sư đi ăn.”

Giang Quỳ cùng Tôn Diệu Hỏa đều là người mới của Tinh Mang, có quen biết, bình thường quan với nhau cũng không tệ.

Nhưng hôm nay, hai người ở nhà hàng vô tình gặp nhau, phân biệt ngồi hai bên trái phải Lâm Uyên, ánh mắt nhìn nhau lại có lửa văng khắp nơi.

“Là Giang Quỳ mời.” – Lâm Uyên cũng không nhận thấy hai người có gì khác thường.

Giang Quỳ lộ ra nụ cười, liếc mắt đắc ý nhìn Tôn Diệu Hỏa, sau đó gọi một bàn thức ăn. Nàng gọi còn liều mạng hơn Tôn Diệu Hỏa lần trước: “Lâm Uyên lão sư còn muốn gọi thêm gì không?”

“Cá Xuyên Giang, móng giò kho tàu, thêm hai phần cơm.” Tôn Diệu Hỏa mỉm cười liếc mắt nhìn Giang Quỳ.

“Ừm.” – Lâm Uyên gật đầu đồng ý.

Xem ra Tôn Diệu Hỏa rất biết sở thích của Lâm Uyên lão sư, Giang Quỳ nhất thời sinh ra một loại cảm giác nguy cơ: “Ngươi vừa rồi không phải ăn rồi ư? Hình như còn đi ăn cùng bạn gái.”

“Chúng ta chia tay.” – Tôn Diệu Hỏa nói giọng đương nhiên:

“Nàng lại không muốn để ta cùng học đệ ăn cơm, bạn gái như vậy ta cần làm gì?”

“…”

Giang Quỳ suýt nữa thì nội thương.

Ngươi thế nào lại có thể liếm chó như vậy!?

Rất nhanh thức ăn và cơm được mang lên, ba người cùng ngồi ăn. Mặc dù Tôn Diệu Hỏa vừa mới ăn cùng bạn gái, cũng không thấy hắn bị ảnh hưởng chút năng suất nào.

Cơm nước xong, Giang Quỳ vội vội chạy đi tính tiền, sợ bị Tôn Diệu Hỏa tranh giành.

Mặc dù chỉ là ăn xong bữa cơm, nhưng Giang Quỳ đã thấy công phu liếm của Tôn Diệu Hỏa. Trong lúc ăn Lâm Uyên lão sư nói hai ba câu, hắn có thể tiếp đến 20 câu, còn thỉnh thoảng cười to, phảng phất như nội dung Lâm Uyên lão sư nói hết sức hài hước.

Nguyên bản, Giang Quỳ mời Lâm Uyên ăn cơm, ngoài biểu đạt sự cảm tạ, cũng có một chút ý tưởng nịnh nọt Lâm Uyên lão sư. Ai không có thời điểm làm liếm chó đâu?

Mặc dù xác suất tương đối thấp, nhưng vạn nhất Lâm Uyên lão sư tâm tình tốt, lại cho mình một bài hát kha khá, không phải là kiếm bộn rồi?

Kết quả gặp Tôn Diệu Hỏa, nàng mới biết cái gì mới gọi là liếm chó chân chính!

Ra khỏi nhà hàng, Tôn Diệu Hỏa đề nghị: “Chúng ta đi xung quanh một chút đi, cũng để tiêu cơm.”

Lâm Uyên không ý kiến, Giang Quỳ tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến.

Đi mười lăm phút, Lâm Uyên nói: “Đi uống nước không?”

Xoạch!

Tôn Diệu Hỏa cùng Giang Quỳ đồng thời nhìn Lâm Uyên:

“Học đệ / Lâm Uyên lão sư, trà sữa được chứ?”

“Ừm.” – Lâm Uyên gật đầu một cái.

Sau đó, hai người kia biến mất tại chỗ như một cơn gió.

Năm phút sau, Tôn Diệu Hỏa xách cốc trà sữa trở lại: “Học đệ, trà sữa của ngươi.”

“Hô…” – Giang Quỳ vóc dáng thấp, chân tương đối ngắn, chạy so với Tôn Diệu Hỏa chậm một bước.

So với ta? Ngươi còn non một chút – Tôn Diệu Hỏa đắc ý quay lại nhìn nàng, nghĩ. Nhưng rất nhanh, hắn lại ngây người, miệng mở lớn.

Bởi vì trong tay Giang Quỳ, cầm ước chừng sáu cốc trà sữa trở lại, mặt quan tâm nói: “Lâm Uyên lão sư, không biết khẩu vị của ngươi thích loại nào, ta liền gọi mấy loại trong tiệm cho ngươi chọn.”

Lâm Uyên chọn một cốc vị xoài phô mai, sau đó nói: “Có phải quá nhiều hay không?”

Giang Quỳ khẽ mỉm cười: “Không nhiều.”

Vừa nói, nàng vừa đem những cốc trà sữa còn lại đưa tới cho mấy đứa bé đi ngang qua, chỉ Lâm Uyên: “Vị tiểu ca ca này mời các ngươi uống trà sữa nha.”

“Cảm ơn ca ca!”

Những tiểu bằng hữu đều có phụ huynh đi cùng, họ đều không lo lắng trà sữa có vấn đề gì, trực tiếp để bọn nhỏ cảm ơn một phen.

Không phải là liếm sao?

Ai không biết chứ.

Giang Quỳ quay đầu liếc mắt nhìn Tôn Diệu Hỏa, đây là chiêu tuyệt sát!

Chương 49:Nghỉ Đông

Tại hạ thua rồi!

Ba thao tác liền lạc, tự nhiên thiên thành của Giang Quỳ, khiến Tôn Diệu Hỏa trợn mắt nhìn, hắn thậm chí sinh ra kính nể.

Giang Quỳ là một đối thủ khả kính.

Mà lời kế tiếp của Lâm Uyên, càng thêm hung hăng đả kích hắn”

“Tới đây ngươi có kế hoạch phát hành bài hát không?” – Lâm Uyên chủ động hỏi Giang Quỳ.

Bịch bịch! – Bịch bịch!

Nhịp tim của Giang Quỳ đột nhiên tăng tốc, nàng vốn chỉ là không muốn thua Tôn Diệu Hỏa. Nhưng không nghĩ tới, chính mình lại có thể liếm ra một cơ hội. Giờ khắc này thì nàng hoàn toàn hiểu Tôn Diệu Hỏa rồi:

“Có… Qua lễ sum họp hàng năm phát hành bài hát mới, chỉ là còn chưa có tác phẩm thích hợp.”

Con mắt của Tôn Diệu Hỏa chuyển đỏ, ngọn lửa ghen tỵ cháy hừng hực.

Lâm Uyên gật đầu một cái: “Vậy lượng hơi của ngươi, hẳn là đủ dài chứ?”

Giang Quỳ dùng sức khẳng định: “Ngày trước khi học thanh nhạc, ta đặc biệt rèn luyện qua lượng hơi, khá ổn đấy!”

“Phân chia thế nào?”

Đây mới là điều Lâm Uyên quan tâm nhất.

Giang Quỳ phi thường cao hứng, cơ hồ không chút do dự nói: “Chỉ cần có thể hợp tác với Lâm Uyên lão sư, ngài thoải mái kiến nghị, chia bao nhiêu cho ta cũng được!”

“Ừm.” – Lâm Uyên từ chối cho ý kiến.

Gặp cao thủ trả giá rồi, Lâm Uyên khẽ nhíu mày một cái. Thực ra hắn sợ nhất chính là người khác nói loại lời như ‘chia bao nhiêu cũng được’.

Chia ít, chính mình ngượng ngùng.

Chia nhiều, lại có cảm giác tiếc nuối.

Giang Quỳ còn đang đợi Lâm Uyên nói tiếp đây, kết quả phát hiện hắn im lặng, nhất thời trong tâm rớt bộp một cái.

Ta nói sai cái gì rồi?

Ngược lại Tôn Diệu Hỏa lại nóng nảy vội vàng.

Mặc dù hắn với Giang Quỳ là đối thủ cạnh tranh, nhưng mắt thấy nàng sắp mất đi cơ hội khó có được này, hắn đến cùng vẫn không nhịn được giúp một tay, nhảy ra nói một câu đưa ý nhắc nhở:

“Nếu học đệ mà tìm ta hợp tác, dù nói gì ta cũng không muốn chia tiền.”

Lần trước ăn cơm với Lâm Uyên, Tôn Diệu Hỏa đã bắt được một chút trọng tâm suy nghĩ của hắn.

Giang Quỳ liền vội vàng sửa lời: “Đúng đúng, ta cũng không cần phân chia.”

Nghe được câu này, Lâm Uyên liền yên tâm.

Hắn cũng không phải người tham lam được voi đòi tiên, không thể thực sự làm ra hành vi như vậy:

“Chúng ta dựa vào quy củ cũ tới phân chia đi, chỗ này ta có bài hát, thật thích hợp với ngươi.”

Hắn nhắc đến là «Bong Bóng». Bài hát này yêu cầu nữ ca sĩ có hơi đủ dài đủ cao tới hát. Lượng hơi của Giang Quỳ đủ dài, là một nhân tuyển thích hợp.

Về phần quy củ cũ, chính là ca sĩ cầm 5%. Giang Quỳ làm sao có thể không muốn:

“Được chứ được chứ!”

Trên thực tế nàng giống Tôn Diệu Hỏa, không cần tiền cũng có thể chấp nhận, rất sợ Lâm Uyên đổi ý.

Sau đó Giang Quỳ có chút cảm kích nhìn Tôn Diệu Hỏa, nàng không biết nguyên lai Lâm Uyên lão sư lại quấn quýt tại vấn đề chia tiền. Quả nhiên thực hữu hiệu!

Tôn Diệu Hỏa cũng ôm tâm tình thử nhắc nhở Giang Quỳ một chút, không nghĩ tới vị học đệ cá tính đặc biệt này, thật đúng là dính chiêu. Tôn Diệu Hỏa ý thức được chính mình tựa hồ cũng có hi vọng!

.

Ngày thứ hai, Lâm Uyên đem bản thảo tháng sau gửi đến email của biên tập viên Dương Phong, hệ thống đã sớm hoàn thiện việc phân chia từng kỳ.

Lúc này đã là tuần cuối cùng của tháng một.

Các trường đại học trong cả nước cũng tới thời điểm nghênh đón nghỉ đông. Học sinh học viện nghệ thuật Tần Châu mỗi người đều thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị ngày mai về nhà.

Lâm Uyên cũng muốn về nhà. Vì vậy trước nghỉ đông một ngày hắn tới công ty, dự định hướng lão Chu xin nghỉ.

Bởi dựa theo hợp đồng, thời điểm hắn không tới trường thì phải tới công ty làm, không đi sẽ tính là bỏ bê công việc, sẽ bị trừ tiền lương.

Xin được nghỉ liền không ảnh hưởng tới tiền lương nữa.

Tiến vào phòng trưởng ban tại tầng 10, Lâm Uyên phát hiện không có ai. Hắn đi ra hỏi Ngô Dũng có biết lão Chu ở đâu không.

Ngô Dũng nói: “Bình thường sếp đều ở văn phòng trên tầng 22, ngươi muốn làm gì thế?”

Lâm Uyên nói: “Xin nghỉ.”

Ngô dũng lắc đầu: “Ta khuyên ngươi nên dẹp ý nghĩ đấy đi. Bình thường xin nghỉ không khó, nhưng hiện tại không giống. Hàng năm khi sắp đến lễ sum họp, rất nhiều người đều có ý định xin nghỉ, kết quả bị lão Chu mắng thật thảm. Dù sao bắt đầu năm mới, rất nhiều ca sĩ đều phát hành bài hát, chính là thời điểm ban soạn nhạc bận rộn nhiệm vụ.”

“Ta thử một chút.”

Lâm Uyên nói xong trực tiếp vào thang máy lên tầng 22, tìm phòng của trưởng ban soạn nhạc.

“…”

Ngô Dũng thấy không khuyên nổi, cũng liền không cố gắng nữa. Đợi Lâm Uyên đụng vách tường thì hắn mới biết, những năm trước xin nghỉ là biết bao khó khăn.

Tiến vào tầng 22.

Lâm Uyên vừa đến trước cửa phòng trưởng ban của lão Chu, liền nghe từ bên trong vọng ra âm thanh nổi giận: “Xin nghỉ? Không được! Đừng tưởng rằng ngươi là nhạc sĩ cao cấp ta liền nuông chiều ngươi! Ban nghệ sĩ bên kia biết bao nhiêu người chuẩn bị phát hành bài hát đầu năm mới, ngươi cũng rõ ràng. Loại thời điểm này ngươi nghĩ muốn an nhàn, không có đâu! Thật sự muốn nghỉ cũng được, toàn bộ nhạc sĩ trong ban soạn nhạc các ngươi muốn nghỉ, đều phải xuất được bài hát ra tấm ra món cho ta!”

“Được, được, ta biết rồi.”

Người anh em bị lão Chu khiển trách ảo não đi ra khỏi phòng làm việc.

Lúc này lão Chu chú ý tới Lâm Uyên đứng ở cửa, không muốn lộ tra bộ dạng quá nghiêm khắc, liền giãn mặt cố nở nụ cười nói: “Lâm Uyên, tìm ta có chuyện gì sao?”

Lâm Uyên nói: “Xin Nghỉ.”

Lão Chu: “…”

Nụ cười của hắn không cố nổi nữa. Ngươi không thấy tên kia xin nghỉ vừa bị ta mắng hay sao?

Lão Chu ho khan một tiếng, không muốn quá khó khăn với Lâm Uyên nhưng giọng nói vẫn có chút cứng rắn: “Bây giờ ngươi hẳn là đến kỳ nghỉ đông, dựa theo hợp đồng, nghỉ đông cũng cần phải đi làm.”

“Ừm.” – Lâm Uyên nhớ lại lời lão Chu vừa nói: “Có phải xuất ra bài hát là có thể xin nghỉ hay không?”

Lão Chu thiếu chút bị nghẹn: “Nói thì nói như thế, nhưng ca khúc ngươi đưa ra chất lượng phải qua xét duyệt mới được. Qua hết năm rất nhiều ca sĩ đều phải phát triển thêm thành tích, album mới. Đối với ban soạn nhạc chúng ta mà nói, lượng nhu cầu ca khúc thời điểm này rất lớn.”

“Bài này được không?” – Lâm Uyên lôi ra điện thoại di động, bật sẵn «Bong Bóng» đưa tới trước mặt lão Chu.

“Bài hát mới?”

Lão Chu nhìn chằm chằm Lâm Uyên.

Lâm Uyên gật đầu xác nhận: “Bài hát mới.”

Lão Chu không nói thêm, trực tiếp lấy tai nghe cắm vào nghe thử một phen.

Sau khi nghe xong, con mắt của lão trừng lớn –

Bài hát mới này của Lâm Uyên chất lượng không hề tệ, mặc dù không bằng «Cá Lớn», nhưng trình độ bắt tai không có vấn đề.

Nhưng năng suất ra bài của Lâm Uyên có phải quá cao rồi hay không? Chính mình trước đây còn sợ hắn bị ép khô, không nghĩ tới hôm nay lại viết ra một bài hát mới nghe còn không tệ.

Lâm Uyên biết lão đã nghe xong, hỏi: “Có thể nghỉ sao?”

Lão Chu máy móc gật đầu một cái: “Đi… Được rồi, bài hát này ngươi định cho ai hát?”

Lâm Uyên đã sớm có chuẩn bị trong đầu: “Giang Quỳ.”

Giang Quỳ?

Lão Chu suy nghĩ một chút nói: “Giang Quỳ thực sự đã được công ty hoạch định sẵn lộ trình phát triển, sẽ ra mắt tác phẩm mới vào dịp đầu năm, hơn nữa đang trong quá trình chọn bài hát. Bài «Bong Bóng» này còn rất thích hợp, nàng sẽ không cự tuyệt.”

“Ừm.” – Lâm Uyên nói: “Ta có thể đi chưa đây?”

Lão Chu không cách nào có thể giữ Lâm Uyên, chỉ có thể cười khổ: “Được, ngươi đi đi, dù sao ngươi cũng đã đem công tác của năm trước hoàn thành.”

Hắn không thể đưa ra được khuyết điểm của «Bong Bóng».

Lâm Uyên gật đầu chào, sau đó quay trở lại tầng 10.

Ngô Dũng thấy Lâm Uyên trở lại, chế nhạo nói: “Thế nào, ta nói rồi, loại thời điểm này sếp sẽ không cho nghỉ.”

“Xin được rồi.” – Lâm Uyên vừa nói, vừa thu thập đồ của mình.

Ngô Dũng ngây người mấy giây, chợt vui mừng quá đỗi: “Trưởng ban năm nay lại dễ nói chuyện như vậy? Hắc hắc, ta cũng đi xin nghỉ đây!”

Lâm Uyên đáp: “Ừm.”

Thu thập đồ đạc xong, lúc chuẩn bị rời đi lại gặp phải Ngô Dũng quay trở lại, Lâm Uyên liền thuận miệng quan tâm hỏi: “Xin nghỉ được rồi chứ?”

“…”

Ngô Dũng u oán liếc nhìn Lâm Uyên: “Ta bị trưởng ban mắng văng nước miếng đầy đầu thật thảm, sao ngươi không nói sớm là ngươi cầm bài hát mới đi đổi kỳ nghỉ?”

“Đúng rồi.” – Lâm Uyên nói như chuyện đương nhiên:

“Ngươi cũng cầm bài hát đi xin là được nghỉ rồi.”

Ngô Dũng cảm thấy mình bị mạo phạm: “Tại sao ngươi cảm thấy ta sẽ có bài hát mới có thể đổi kỳ nghỉ?”

Lâm Uyên suy nghĩ một chút nói: “Ta nghĩ ngươi có thể.”

Vừa nói Lâm Uyên vừa đeo lên bao sách nhỏ trên lưng, vui vẻ rời đi.

Ngô Dũng ngơ ngác nhìn bóng lưng Lâm Uyên, hồi tưởng ngữ điệu dễ dàng trong lời nói của hắn, trong lúc nhất thời lại có điểm hoài nghi nhân sinh –

Viết một bài hát mới chất lượng không tệ, thật đơn giản như vậy sao?

Chương 50:Âm Thanh Lấy Hơi

Sau khi Lâm Uyên đi, Chu Thụy Minh nghe lại «Bong Bóng» một lần.

“Chất lượng quả thật không tệ.” – Nghe lần thứ hai, lão Chu vẫn đánh giá như vậy.

Bài hát này không giống «Cá Lớn», để cho lão Chu vừa nghe liền vỗ bàn kêu tuyệt. Nhưng lão cũng rõ ràng, đây mới là trạng thái bình thường. Bất kỳ nhạc sĩ nào cũng không thể chân chính làm HIT Maker, tác phẩm muốn HOT còn cần kết hợp rất nhiều yếu tố.

Sau khi Lâm Uyên liên tục xuất ra ba tác phẩm bạo hỏa, còn có thể đưa ra một bài hát mới chất lượng không tệ, đã khiến cho lão Chu vô cùng hài lòng rồi.

“Ngược lại vừa vặn tháng sau xem thần tiên đánh nhau một chút.”

BXH bài hát mới trùng với khoảng thời gian Xuân tiết, thị trường liều mạng cạnh tranh kịch liệt còn tương tự như tháng 12. Cho nên lão Chu cũng không hi vọng «Bong Bóng» có thể sáng tạo chiến tích huy hoàng thế nào, có thể tranh một vị trí top 10 lão đã đủ thỏa mãn.

Phải biết, trong tháng 12 trên bảng tử thần, dù là chất lượng như «Cá Lớn» cũng khó khăn vào được top 10 mà thôi.

Nghĩ đến đây, lão Chu liền đem «Bong Bóng» gửi cho Triệu Ngọc.

“Bài hát của Lâm Uyên?”

Triệu Ngọc nghe xong bài hát, kinh ngạc nói: “Năng suất cao như vậy?”

Lão Chu đồng ý: “Quả thật năng suất vô cùng cao, hơn nữa lần này chất lượng cũng không tệ lắm. Mặc dù cảm giác tổng hợp không hay bằng các bài trước, nhưng ta thấy bài này vào top 10 BXH bài hát mới không vấn đề. Ngoài ra hắn chỉ đích danh Giang Quỳ tới hát.”

“Giang Quỳ sao?” – Triệu Ngọc suy nghĩ một chút nói:

“Sau «Cá Lớn», nhân khí Giang Quỳ tốt vô cùng, công ty thật sự có ý tưởng bỗi dưỡng. Cho nàng hát ta không có ý kiến.”

“Ừm.” – Lão Chu suy nghĩ một chút nói: “Bài hát này khiến ta kinh ngạc nhất là ở câu mở đầu, thật dài. Ta nghe nhiều bài hát như vậy, lần đầu tiên nghe được trường đoạn mở đầu dài như thế.”

Triệu Ngọc cười nói: “Không sao, Giang Quỳ là ca sĩ được đào tạo bài bản, cái này hẳn là không làm khó được nàng.”

“Cũng đúng.” – Lão Chu gật gật đầu.

“…”

Hai người trò chuyện thêm mấy câu liền xác định kế hoạch công việc cần làm. Mà Giang Quỳ sau khi nhận được thông báo, hưng phấn nhảy tưng tưng tại chỗ.

Tiện Ngư lão sư thật sự đem bài hát mới cho mình hát!

Nguyên lai làm một hồi cái hành động liếm cẩu, liếm đến cuối cùng, thật sự cái gì cần có đều có!

Nhưng khi nhận được nhạc phổ của «Bong Bóng», Giang Quỳ mới biết mình cao hứng quá sớm rồi. Nhất là khi bắt đầu thu âm ca khúc, nàng mới thấm thía ý thức được, ngày hôm qua sao Lâm Uyên lại hỏi mình lượng hơi ổn chứ —

Bởi vì bài hát này thật không phải lượng hơi dài bình thường!

Hát lên cảm giác thật thiếu dưỡng khí…

Cụ thể thiếu tới trình độ nào? Nhìn đoạn mở đầu sẽ biết:

“Hắc bạch Hồng Hoàng tử Lục Lam màu xám ta ngươi hắn nàng lớn nhỏ viên làm thịt thật xấu xấu đẹp cũ mới đủ loại kiểu đủ loại màu mặc cho lựa chọn của ngươi…”

Giang Quỳ cố ý đếm. Là, ước chừng 56 chữ!

Hơn nữa ở giữa không hề có khoảng trống lấy hơi!

Phần đầu bài hát cần đem những chữ này hát lên liền mạch một hơi.

Đi vào phòng thu.

Lần đầu tiên Giang Quỳ thực hiện, thời điểm hát phần thứ nhất, lại miễn cưỡng hát ra được, nhưng sau khi hát xong nàng hụt hơi nghiêm trọng, tốn mấy giây mới từ từ hồi lại.

Nhất là tại mấy chữ cuối cùng, Giang Quỳ hát đến run rẩy, run có chút lợi hại.

Đây là biểu hiện của khí tức không đủ ổn.

Giang Quỳ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ có một ngày mình hát lại đến mức không thể thở!

“Ta nói không hổ là Tiện Ngư, bài hát mới lần này cũng quá đặc biệt rồi.”

Kỹ thuật viên thu âm đều bị bài hát làm cho kinh động: “Coi như là những ca sĩ chuyên nghiệp lão làng trong công ty, một hơi hát nhiều như vậy cũng không phải sự tình dễ dàng đi.”

“Không chỉ có như vậy.” – Một nhân viên khác trong phòng chậc chậc thở dài:

“Nếu như đoạn đầu chỉ là dài hơi coi như xong, đáng sợ là đoạn đó âm điệu còn không thấp. Đối với bài hát này, càng cao càng khó dùng một hơi hát xong.”

“Ta thử lại lần nữa.”

Giang Quỳ nói với nhân viên kỹ thuật một câu, sau đó thử lại vài lần. Điều này đưa đến cho Giang Quỳ cảm giác đầu càng ngày càng choáng. Bởi vì mỗi lần mở miệng hát, Giang Quỳ đều phải hít một hơi rất lớn!

Mỗi khi một đoạn kết thúc, cùng mở đầu đoạn tiếp theo, nàng đều phải hung hăng lấy hơi mới được. Hơn nữa sau khi hút lượng lớn khí, nhất định không được để khí thoát ra ngoài, lúc hát mỗi chữ đều phải phân phối hơi cẩn trọng, nếu như dùng quá sức ở một câu một từ, đều có thể khiến toàn bộ tiết tấu phía sau đứt rời.

Cuối cùng, Giang Quỳ vẫn có thể khắc phục được các điểm yếu, đem ca khúc thu xong, nhưng nghe kỹ vẫn sẽ thấy khắp nơi có mấy chữ cuối câu hụt hơi –

Người bình thường khả năng nghe không ra. Thậm chí với người nghe bình thường, Giang Quỳ biểu diễn đã rất hoàn mỹ rồi.

Nhưng làm một ca sĩ đặt yêu cầu rất cao đối với bản thân, Giang Quỳ không cho phép mình có một số chỗ trong bài hụt hơi như thế. Nếu vậy quá có lỗi với người viết bài hát Tiện Ngư lão sư rồi, cho nên nàng quyết định gạt đi bản thu này, thề phải thu âm ra tiêu chuẩn hoàn mỹ nhất.

“Ngày mai tiếp tục đi.” – Làm từ sáng đến tối còn không thu ra được một bản hoàn chỉnh mãn ý, kỹ thuật viên chỉ có thể đề nghị tạm thời kết thúc công việc.

Không một chút nghi ngờ việc Giang Quỳ có thể hát «Bong Bóng». Nhưng muốn làm đến trình độ biểu diễn hoàn mỹ, cần Giang Quỳ thực hiện vô số lần thu, dù sao đây cũng không phải bài hát bình thường.

“Giang Quỳ?”

Không ai trả lời, kỹ thuật viên thu âm không nhịn được nhìn hướng Giang Quỳ, kết quả ngạc nhiên phát hiện nàng vẫn ngồi trên ghế, đầu lưỡi thò ra bên ngoài:

“Aba aba aba aba…”

Hai kỹ thuật viên trực tiếp bị chọc cười. Nhưng họ hoàn toàn có thể lý giải trạng thái của Giang Quỳ, bài hát này trạng thái phần đầu viết ra có chút phản nhân loại.

“Ta có một ý tưởng.”

Kỹ thuật viên thu âm bên trái nói: “Chờ phiên bản chính thức chế tác hiệu chỉnh xong, chúng ta giữ nguyên âm thanh lấy hơi của ca sĩ.”

“Sẽ không ảnh hưởng cảm xúc của người nghe chứ?”

Kỹ thuật viên bên phải có chút lo lắng.

Phòng thu âm chế tác có thể sử dụng kỹ thuật trộn âm tiêu trừ tiếng hít thở lấy hơi của ca sĩ.

Âm thanh lấy hơi khi biểu diễn quá lớn sẽ có chút quái dị, dễ dàng ảnh hưởng tiêu cực đến cảm xúc của người thưởng thức ca khúc. Cho nên có loại kỹ thuật trộn âm, sau khi chế tác sẽ đem âm thanh chuẩn bị lấy hơi của ca sĩ giảm đi, thậm trí tiêu trừ toàn bộ.

“Không sao.”

Kỹ thuật viên bên trái nói: “Tất cả thao tác kỹ thuật đều vì muốn âm thanh của tác phẩm càng tốt hơn, đây là tiền đề. Thu âm không phải là đem một cái quy trình sẵn có đi dập khuôn cho từng ca khúc. Rất nhiều bài hát chất chứa tình cảm da diết đều giữ lại âm thanh lấy hơi mà, chúng ta để «Bong Bóng» giữ lại âm thanh lấy hơi của ca sĩ, người nghe nhạc chuyên nghiệp đều có thể hiểu được điểm đặc sắc của ca khúc này.”

“Cũng đúng.”

Kỹ thuật viên bên phải bị thuyết phục rồi, cười nói: “Bài hát «Bong Bóng» này âm thanh lấy hơi cũng không nhỏ đâu, mở đầu ca sĩ còn chưa cất tiếng hát, liền muốn hít sâu một hơi, sợ rằng người nghe dù không muốn chú ý cũng khó khăn.”

“Ta cảm thấy được đấy.” – Giang Quỳ khôi phục trạng thái, mặc dù vẫn còn chóng mặt, nhưng ít nhất có thể trao đổi bình thường đối với nhân viên phòng thu: “Chúng ta liền giữ lại âm thanh lấy hơi của bài này đi, cũng đỡ cho nhiều người nói khi chúng ta thu âm tác phẩm không có cảm xúc và cố gắng.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo