1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
  4. Tập 34: Ma Thổi Đèn Kết Thúc (c331-c340)

[Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Tập 34: Ma Thổi Đèn Kết Thúc (c331-c340)

❮ sau

Chương 331: Ma Thổi Đèn Kết Thúc

Bọn hắn cũng muốn được đóng phim của Tiện Ngư!

Mà lúc ban đầu khi Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương tuyển diễn viên, đám diễn viên có tiếng trong công ty đều tránh không kịp. Dù là khi Andhadhun tuyển người thì bọn hắn cũng không quá chú tâm đến.

Kết quả bởi vì bọn hắn không coi trọng nên đã liên tục bỏ lỡ cơ hội được nổi tiếng.

Từ khi Dịch Thành Công công khai tuyên bố mình đều nghe Tiện Ngư chỉ huy, cái tên Tiện Ngư càng lúc càng được giới điện ảnh truyền hình hoan nghênh.

“Người mới mạnh nhất trong giới điện ảnh truyền hình.” Có người đánh giá Tiện Ngư như thế.

Doanh thu phim đã trở nên ổn định.

Tiếp sau đó Lâm Uyên không quá quan tâm đến chuyện của ngành điện ảnh nữa mà lại khoác áo giáp của Sở Cuồng lên người, bắt đầu viết quyển cuối cùng trong hệ liệt Ma Thổi Đèn.

Đúng vậy, liên tục cập nhật gần một năm, rốt cuộc Ma Thổi Đèn cũng đã đi tới hồi kết. Lâm Uyên gõ chữ rất nhanh, nhưng bởi vì tháng trước bận rộn việc ra manga và làm hậu kỳ cho phim điện ảnh và phối nhạc nên mới trễ nải một chút thời gian.

Quyển cuối cùng tên là Vu Hiệp Quan Sơn.

Trong bộ series Ma Thổi Đèn, Vu Hiệp Quan Sơn không hot nhất nhưng lại rất quan trọng, bởi vì toàn bộ hố từ đầu đến cuối trong bộ tiểu thuyết đều được tác giả lấp đầy trong quyển này.

Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa Ma Thổi Đèn và các loại tiểu thuyết trộm mộ khác như Đạo Mộ Bút Ký.

Mọi người đều biết Đạo Mộ Bút Ký có rất nhiều hố mà cho đến khi kết thúc truyện, tác giả cũng không thể lấp hết được. Mà Ma Thổi Đèn thì gần như đã giải quyết toàn bộ các câu hỏi đặt ra trong suốt bộ truyện.

Có chăng cũng chỉ là một số người sẽ tò mò về bí thuật phong thuỷ mười sáu chữ cái. Nội dung của nó là gì thì không có tin tức cụ thể, chỉ biết là rất trâu bò.

Nhưng kỳ thật cái loại vật phẩm bí ẩn như vậy cũng không cách nào nói rõ được, giống như Kim Dung đại lão cũng không thể nào mô tả rõ toàn bộ mười tám chưởng của Hàng Long Thập Bát Chưởng là như thế nào.

Hơn nữa trong tiểu thuyết cũng có giải thích rằng, bí thuật phong thuỷ mười sáu chữ cái sẽ tiết lộ thiên cơ nên đã bị thiêu huỷ hết một nửa. Nửa phần còn lại tiểu thuyết cũng không nói rõ ra.

Đây chính là điểm lợi hại nhất của Ma Thổi Đèn, hễ có hố là lấp, cho dù tác giả viết hoàn mỹ hay không thì ít nhất sẽ không khiến độc giả đọc xong cả series vẫn còn thắc mắc về tình tiết nào đó.

Giữa tháng 2, tiểu thuyết đã được viết xong. Lâm Uyên đưa cho Ngân Lam Thư Khố, bên đó không đợi đến ngày 1 tháng sau đã lập tức in ấn xuất bản.

Sau đó, các độc giả đã theo bộ tiểu thuyết này gần một năm rốt cuộc cũng được thấy truyện hoàn. Kết thúc của cả series truyện trộm mộ ăn khách nổi tiếng được người trong nghề đặc biệt chú ý.

Bởi vì bộ tiểu thuyết này đã tạo ra một luồng gió mới cho thể loại trộm mộ, mà lượng độc giả của nó cũng rất không tệ nên địa vị của Ma Thổi Đèn đã được khẳng định. Khi quyển cuối cùng ra mắt, lượng tiêu thụ của toàn bộ series lại tăng lên.

Khu bình luận trong tài khoản mạng xã hội của Sở Cuồng lại trở nên náo nhiệt:

“Tám quyển chưa đủ, Sở Cuồng lão tặc mau viết thêm tám bản nữa đi!”

“Lòng ta thật mâu thuẫn, một nửa không nỡ nhìn thấy bộ tiểu thuyết này kết thúc, một nửa lại mong nó sớm kết thúc, bởi vì như thế chúng ta lại có thể tiếp tục đón xem tác phẩm mới của Sở Cuồng lão sư.”

“Xét từ nội dung thì bộ truyện dài này có rất nhiều chữ, tổng cộng tám quyển đã lên tới gần 2 triệu chữ còn gì, Sở Cuồng đã rất có lương tâm. Ngươi thử nhớ lại xem Hoàng Tử Tennis có bao nhiêu chữ?”

“Khi xem bộ tiểu thuyết này ta luôn cảm thấy lạnh cả sống lưng, nào ngờ khi nó đi tới kết thúc, trong lòng ta cũng lạnh theo.”

Không chỉ có độc giả lên tiếng mà người trong nghề cũng bắt đầu đánh giá. Một vị tổng biên tập nào đó đã hình dung như thế này:

“Đây là một tác phẩm có thể khiến người ta thắp đèn cả đêm để đọc cho bằng hết. Trí tưởng tượng phong phú rộng rãi, nhân vật sống động thú vị, dùng chủ nghĩa duy vật vô thần để đi khiêu chiến những sự kiện tâm linh kỳ lạ không thể giải thích được. Sau đó khi có quá nhiều thứ mà khoa học không thể giải quyết được, độc giả trở nên sợ hãi, đó chính là lúc tôn giáo ra đời.”

Kể cả báo Văn Nghệ cũng lên tiếng về việc này:

“Sở Cuồng dùng kiến thức văn hoá và khoa học thâm hậu của mình, cùng với bút lực cường đại và năng lực cơ cấu tổ chức ngôn ngữ để mở ra một thể loại truyện trộm mộ hoàn toàn mới. Trên thực tế Ma Thổi Đèn không có ma quỷ thần tiên gì mà chỉ quy về khoa học tự nhiên và nhân văn, đọc truyện giống như đang uống rượu, uống một hơi cạn sạch thì niềm vui tràn trề, đọc truyện cũng giống như đang uống trà, uống chậm rãi thưởng thức thì dư vị lâu dài khó tan.”

Cùng lúc đó.

Trên khu bình luận Bộ Lạc của Sở Cuồng cũng có rất nhiều độc giả nhắn lại, đương nhiên trong đó có không ít người thúc giục Sở Cuồng phát hành sách mới.

Trong lúc rảnh rỗi, Lâm Uyên đọc hết một lượt các tin nhắn. Trong đó có một tin nhắn khiến hắn động tâm.

“Sở Cuồng lão tặc có phải đã quên lâu rồi hắn không viết truyện ngắn không? Sau tác phẩm Dây Chuyền, ta vẫn luôn mong đợi được xem truyện ngắn mới, nhưng hắn toàn viết truyện dài thôi!”

Đúng là vậy nhỉ.

Viết xong Dây Chuyền, Lâm Uyên vẫn không trúng thưởng thêm truyện ngắn nào. Hắn đã đăng bốn truyện ngắn, vẫn còn một truyện ngắn chưa đụng tới.

Có phải nên tìm cơ hội đăng lên không nhỉ?

Bởi vì Lâm Uyên không thể ngay lập tức làm một bộ truyện dài mới, Ma Thổi Đèn còn cần thời gian để độc giả tiêu hoá.

Nghĩ tới đây, Lâm Uyên chủ động hàn huyên với Kim Mộc về việc mình định phát hành truyện ngắn.

“Tác phẩm truyện ngắn mới?”

Kim Mộc suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện tại nơi thích hợp để đăng nhất là trang văn học của Bộ Lạc, sau khi Tần Tề Sở thống nhất, số lượng tác giả đã tăng lên nhiều, bây giờ hàng tháng trang văn học của Bộ Lạc đều có truyện ngắn phát hành, hơn nữa truyện đứng trên top 3 lâu dài sẽ có tiền thưởng, ngoài ra đăng ở sân chơi này có thể tối đa hoá lượng độc giả…”

Chương 332: Không Có Địch Nhân Vĩnh Viễn

Nói tới đây, Kim Mộc cười giải thích: “Sau khi Sở tỉnh gia nhập, vị trí của ông chủ trên bảng xếp hạng tác giả truyện ngắn đã bị rơi xuống mấy hạng, nếu tiểu thuyết lần này có chất lượng tốt thì ông chủ có thể tăng lên cao hơn rồi.”

Lâm Uyên nói: “Vậy ta đăng luôn nhé?”

Kim Mộc lắc đầu: “Tác giả viết truyện ngắn có tên tuổi khi phát hành tác phẩm mới có thể thương lượng với trang website để nhận thêm tiền nhuận bút ngoài tiền thu nhập từ độc giả. Làm vậy chúng ta có thể kiếm thêm nhiều tiền một chút.”

“Được.” Lâm Uyên cười. Đây chính là chỗ tốt của việc có người đại diện. Lúc trước hắn đều đăng thẳng lên website chứ không nghĩ tới chuyện mình còn có thể nhận nhuận bút, mà những thứ này cũng đã có Kim Mộc lo.

“Ít nhất có thể kiếm thêm 200.000 đồng!” Kim Mộc quả quyết nói, “Đương nhiên điều kiện cần chính là tác phẩm của ông chủ phải lọt vào top 3 tác phẩm truyện ngắn đặc sắc. Ngoài ra vị trí của ông chủ trên bảng xếp hạng tác giả cũng sẽ quyết định số tiền nhuận bút cao hay thấp. Nếu vị trí của ngài ở trong top 10 thì chúng ta có thể đàm phán được nhiều tiền nhuận bút hơn, bởi vì ngoại trừ Bộ Lạc thì vẫn còn những sân chơi khác chào mời tác giả có tiếng tăm tham gia đăng tải tác phẩm.”

Hiện tại Bộ Lạc là sân chơi lớn nhất. Nhưng ngoài nó ra còn có Blog, tuy rơi vào thế hạ phong nhưng chưa bao giờ từ bỏ giãy giụa, vẫn luôn cố gắng tìm kiếm phương pháp lật kèo. Dù sao việc tranh giành khách hàng từ xưa đến nay đều là một cuộc chiến lâu dài.

Chẳng qua bây giờ Bộ Lạc đang chiếm ưu thế mà thôi.

. . .

Hành động của Kim Mộc rất nhanh, bởi vì phải phát hành tác phẩm mới trước tháng 3 nên hắn đã bàn xong việc hợp tác với Bộ Lạc, chỉ cần Sở Cuồng có thể lọt vào top 3 thì sẽ nhận được tiền thù lao trị giá 200.000 đồng.

Đây chính là tầm quan trọng của giá trị con người.

Hiện tại Sở Cuồng đứng thứ 14 trên bảng xếp hạng tác giả truyện ngắn, lực tuyên truyền và kêu gọi fan cũng rất lớn, thế nên Bộ Lạc mới đồng ý thanh toán số tiền thù lao cao như vậy.

Mà một phần cũng là vì blog vẫn luôn dòm chừng bên này. Nếu Bộ Lạc không đồng ý yêu cầu của Sở Cuồng, lỡ đâu người ta quay đi hợp tác với Blog thì phải làm sao bây giờ?

Không thể không đề phòng nha.

Sự thật cũng đã chứng minh Bộ Lạc lo lắng là đúng. Bởi vì Kim Mộc vừa mới đại biểu cho Sở Cuồng để ký hợp đồng truyện ngắn với Bộ Lạc thì hôm sau bên Blog đã có người liên lạc với Kim Mộc.

“Blog hy vọng ông chủ có thể hợp tác với bọn họ, tiền nhuận bút là 300.000 đồng, ngoài ra còn có tiền mua truyện của độc giả…”

Khi Kim Mộc nhắc tới chuyện này với Lâm Uyên, hợp đồng đã ký xong xuôi. Lâm Uyên hết cách, hắn cũng không thể vi phạm hợp đồng, đối với Lâm Uyên thì mỗi một bí danh đều cần có một sân chơi quen thuộc.

“Đương nhiên ta không phải đang khuyên ngài vi phạm hợp đồng.” Kim Mộc cười nói, “Ta chỉ đang nghĩ lần sau khi ngài muốn đăng truyện ngắn thì có thể xem xét hợp tác với Blog.”

Lâm Uyên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Có thể.”

Hắn và Bộ Lạc chỉ có quan hệ hợp tác tạm thời. Nếu bên Blog có thể ra cái giá cao hơn thì đương nhiên Lâm Uyên sẽ cân nhắc đến việc hợp tác với Blog.

Không có đồng minh vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn. Tuy lúc trước Sở Cuồng từng giúp Bộ Lạc đối đầu với Blog nhưng không có nghĩa là hắn không thể giúp Blog đối đầu lại với Bộ Lạc nha.

Kim Mộc khẽ gật đầu: “Ta sẽ giữ liên lạc với Blog, bộ tác phẩm sau nếu bọn hắn có thể trả nhiều tiền hơn thì chúng ta sẽ cân nhắc.”

Nói tới đây, Kim Mộc lại nói: “Bởi vì các châu thống nhất nên lĩnh vực viết tiểu thuyết ngày càng có nhiều tác giả, cho nên thường sẽ có tác giả lúc đăng tác phẩm ở Bộ Lạc, lúc lại đăng qua Blog, bản thân Bộ Lạc cũng không hề nói gì, mọi người đều đã quen với việc chạy quay chạy lại giữa hai sân chơi.”

Bộ Lạc có tiền thưởng cho tác phẩm lọt vào top 3 thì bên Blog cũng có. Bởi vì số tiền thưởng của hai bên đều không kém cạnh gì nhau nên nhóm tác giả sẽ cân nhắc cả hai. Chẳng hạn như, nếu trong tháng 1 bên Bộ Lạc có nhiều tác phẩm ra mắt quá thì sao lại không chạy sang sân chơi cách vách là Blog để bớt đi sự cạnh tranh?

Tuy lượng độc giả của Blog thấp hơn Bộ Lạc một chút nhưng ít đi một phần cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Rất nhanh sau đó, Bộ Lạc tuyên bố với công chúng tác phẩm mới của Sở Cuồng sẽ phát hành vào tháng 3. Tên tuổi của Sở Cuồng rất lớn, có thể mang lại hiệu quả tuyên truyền cực tốt nên các sân chơi lớn đều biết cách sử dụng điều này.

Sự thật đúng là như thế.

Từ sau khi ra mắt Dây Chuyền, Sở Cuồng đã lâu không viết tác phẩm truyện ngắn mới nào nữa, cho nên rất nhiều người đều nôn nao thảo luận:

“Rốt cuộc cũng chịu phát hành tác phẩm mới rồi!”

“Truyện ngắn của Sở Cuồng là tuyệt nhất!”

“Ta vẫn luôn cảm thấy vị trí của Sở Cuồng trên bảng xếp hạng thấp hơn thực tế, mấy tác phẩm của hắn đều rất kinh điển, hy vọng tác phẩm lần này có thể giúp Sở Cuồng tăng thêm một bậc.”

“Ồ, lão tặc chịu ra tác phẩm mới rồi? À, là truyện ngắn hả, vậy thì thôi.”

“Ha ha ha vừa mở miệng đã biết ngay ngươi là fan của truyện dài. Thực ra Sở Cuồng viết truyện ngắn rất tốt, rất đáng xem.”

“Sở Cuồng định mượn cơ hội lần này để tăng thứ hạng sao?”

“Nhìn đội hình ra sân của Bộ Lạc, e là tháng sau sẽ là thiên hạ của Sở Cuồng mất.”

“Xem ra hắn lại sắp lấy được tiền thưởng đợt này rồi.”

“Hạng nhất thì không dám chắc, nhưng top 3 thì hẳn là có thể. Dù sao tháng 3 cũng có Thân Gia Thuỵ lão sư phát hành tác phẩm mới nha.”

Trên Bộ Lạc, ngoài Sở Cuồng ra thì tháng 3 này còn có mấy vị tác giả tham gia tranh đoạt ba vị trí đầu, mà người có khả năng nhất chính là Thân Gia Thuỵ.

Thân Gia Thụy là tác giả viết truyện ngắn đứng hạng thứ 26 trên bảng xếp hạng, thực lực cũng rất mạnh.

So với sự mong đợi và hưng phấn của các độc giả, những tác giả có tác phẩm ra mắt vào tháng 3 bên Bộ Lạc thì tâm tình lại không tốt chút nào.

Chương 333: Một Bát Mì Dương Xuân

Gần như khi tin tức mới bố cáo xong, nhóm chat nhỏ của đám tác giả viết truyện ngắn bắt đầu có tiếng than thở.

“Xong rồi, tháng 3 này có Sở Cuồng!”

“Trời ạ, sớm biết như vậy ta đã tránh hắn rồi, vị trí top 3 lại thiếu mất một!”

“Vốn tưởng Thân Gia Thụy lão sư ra tay đã đủ khiến ta đau đầu, không ngờ lại thêm một Sở Cuồng. Vị trí top 3 chưa gì đã mất hai chỗ, vậy là chúng ta phải tranh vị trí còn lại đến vỡ đầu chảy máu rồi?”

“Xem ra chúng ta chỉ có thể đứng xem Sở Cuồng lão sư và Thân Gia Thụy lão sư đại chiến?”

“Ta vốn còn có chút hy vọng với tiền thưởng, bây giờ xem ra không thể rồi. Mà cũng chỉ có loại tác giả nổi tiếng như Sở Cuồng và Thân Gia Thụy mới có tiền thưởng cao.”

Trong lúc bất tri bất giác, Sở Cuồng đã trở thành boss trùm trong mắt người trong ngành.

Lúc này, một tác giả viết truyện ngắn trong nhóm chat có quan hệ khá thân với Thân Gia Thụy bỗng @ hắn:

“Thân lão sư, cơ hội để ngươi gia tăng vị trí trên bảng xếp hạng đã tới rồi… chỉ cần thắng được Sở Cuồng thôi!”

“Đúng vậy, Sở Cuồng là người đứng hạng 14, hắn thua cũng chưa chắc sẽ tuột hạng, nhưng Thân lão sư chắc chắn có thể lên hạng đó.”

“Tuy nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội.”

“Ta cảm thấy tác giả viết truyện ngắn vào được bảng xếp hạng đều rất khủng bố, Thân lão sư đứng hạng ngoài hai mươi cũng không thể khinh thường.”

Lúc này Thân Gia Thụy đang ở nhà tưới cây, thấy trong nhóm chat có người @ mình bèn theo bản năng mở ra xem, sau đó hai mắt trừng to:

“Sở Cuồng phát hành tác phẩm mới cùng lúc với ta?” Hắn lập tức @ mấy người bạn trong nhóm để hỏi lại.

“Đúng vậy.”

“Bên Bộ Lạc vừa tuyên bố đó. Đã lâu rồi Sở Cuồng không phát hành tác phẩm truyện ngắn mới, nếu hắn phát hành sớm hơn một tháng thì giải nhất tháng trước đã không bị vị tác gia đứng hạng thứ tám bên Sở tỉnh giành mất rồi.”

“Tháng này cũng không sao, lần này cơ hội của Thân lão sư đã tới!”

“Nếu thắng được Sở Cuồng thì Thân lão sư sẽ được thăng hạng đó!”

“Cố lên!”

Đám người trong nhóm chat rối rít nói. Ai cũng cho rằng Thân Gia Thụy hừng hực chiến ý nên mới nói lời cổ vũ như vậy. Thân Gia Thụy là tác giả có thực lực mạnh nhất trong nhóm chat này cơ mà!

Nếu muốn chọn một người để đánh với Sở Cuồng một trận thì nhóm bọn hắn chỉ có thể chọn Thân Gia Thụy.

“. . .”

Thân Gia Thụy gửi một đống dấu chấm, gương mặt xệ xuống.

“Cố cái rắm, một đám chỉ muốn hại chết ta!”

Nếu có thể lựa chọn, Thân Gia Thụy tuyệt đối sẽ không bao giờ muốn đụng độ với Sở Cuồng. Gã này chính là người có thể đánh ngang tay với cả Phùng Hoa đó!

Sở Cuồng xếp hạng thứ mười bốn?

Nếu không phải vì thời gian viết tiểu thuyết của hắn còn quá ngắn thì có lẽ hắn đã được xếp vào top 10 rồi!

Nhìn bảng xếp hạng là biết thôi. Những người đứng phía trước Sở Cuồng trên bảng xếp hạng đều là các tác giả có nhiều năm viết lách với rất nhiều đầu truyện, Sở Cuồng thua là bởi hắn là nhân tài mới nổi, thời gian ra mắt công chúng quá ngắn nên tác phẩm chưa được nhiều thôi.

Thân là một trong những người có mặt trong bảng xếp hạng, Thân Gia Thụy hiểu rất rõ việc này.

Cho nên hắn rất buồn rầu.

Bởi vì nếu không có Sở Cuồng thì hắn đã có thể giành được giải nhất truyện ngắn tháng 3 rồi.

“Đừng hoảng hốt, còn có hy vọng mà…”

Thân Gia Thụy hít sâu một hơi, bắt đầu tự an ủi bản thân.

Ừm, thứ nhất là tác phẩm lần này của mình có chất lượng rất tốt, thứ hai là biết đâu đợt này Sở Cuồng lại đột nhiên phát huy không tốt thì sao?

Nghĩ tới đây, Thân Gia Thụy lại bắt đầu hăng máu lên.

Đúng như nhóm chat thảo luận, nếu một tác giả hạng hơn hai mươi như mình bỗng nhiên đánh bại Sở Cuồng hạng mười bốn, vậy thứ hạng của mình có phải sẽ được tăng lên không?

Cũng tức là giá trị con người tăng lên!

Lên hạng cao rồi, tiền nhuận bút với website văn học đều sẽ được tăng!

“Phải viết cho hay hơn mới được…”

Sau khi có ý tưởng, Thân Gia Thụy bắt đầu lôi tác phẩm của mình ra chỉnh chỉnh sửa sửa.

Mà cùng lúc đó, Lâm Uyên cũng đang bận rộn viết tác phẩm mới.

Truyện ngắn lần này tên là Một Bát Mì Dương Xuân. Lâm Uyên cấp tốc gõ bản thảo:

[Đối với một tiệm mì thì thời điểm bận rộn nhất trong năm chính là hôm giao thừa. Ngày cuối năm, tiệm mì Bắc Hải vô cùng bận rộn mà cũng đặc biệt vui vẻ…]

Khác với mấy tác phẩm truyện ngắn trước đó, tác phẩm lần này là của Nghê Hồng.

Nghê Hồng có rất nhiều tác phẩm văn học kinh điển, trong đó có câu chuyện về một bát mì Dương Xuân.

Giống như Dây Chuyền, đây cũng là tác phẩm đề cao những phẩm cách tốt đẹp của con người mà các tác giả viết truyện ngắn thường sử dụng.

Nhưng cũng bởi vì quá nhiều người viết “súp gà” (chú thích: kiểu truyện ngắn như trong Hạt Giống Tâm Hồn, Chicken Soup for The Soul) nên độc giả mới cảm thấy phản cảm vì bị ăn súp quá nhiều.

Cũng từ đó các loại tiểu thuyết phản súp gà mới xuất hiện, thế nên thị trường hiện tại có khuynh hướng ưa thích kiểu giọng văn châm biếm hơn.

Nhưng đó cũng chỉ vì một số tác giả non tay cố viết súp gà mới khiến độc giả bị phản cảm, một bộ súp gà chất lượng thật sự vẫn sẽ khiến mọi người cảm động và yêu thích như thường.

Nhất là bộ Một Bát Mì Dương Xuân còn dính đến kỹ năng trong kinh doanh, từng được xem là kim chỉ nam của rất nhiều cửa hàng kinh doanh dịch vụ ăn uống.

Lâm Uyên viết rất nhanh, bởi vì tiểu thuyết ngắn này không cần phải sửa đổi bối cảnh quá nhiều, không giống với bối cảnh phương Tây cổ trong truyện Dây Chuyền.

Tác phẩm của Nghê Hồng cũng mang văn hoá phương Đông đặc sắc, cho nên Lâm Uyên gần như không cần sửa đổi gì đã có thể viết xong tác phẩm.

Đương nhiên là vẫn sẽ có một chút sửa đổi cần thiết, dù sao nơi này cũng là Lam Tinh, không có Nghê Hồng tồn tại.

Lâm Uyên giao tác phẩm cho Kim Mộc, bây giờ Kim Mộc là người đại diện của hắn, sẽ thay hắn gửi truyện ngắn này cho Bộ Lạc.

Giải quyết xong chuyện này, Lâm Uyên bắt đầu suy tính tới bộ tiểu thuyết dài kỳ tiếp theo.

Tuy không vội vã phát hành tiểu thuyết dài kỳ mới nhưng hắn muốn quyết định xem tiếp theo sẽ viết bộ nào.

Chương 334: Tiểu Thuyết Trinh Thám Dài Kỳ

Trước khi đề nghị chế tác riêng với Hệ thống, Lâm Uyên hàn huyên với Kim Mộc một hồi: “Hiện tại viết tiểu thuyết gì mới kiếm được nhiều tiền?”

“Kiếm tiền?” Kim Mộc thật sự chỉ cho rằng hai người đang tán gẫu với nhau. “Viết hay là kiếm tiền được thôi.”

“Ý ta là tiểu thuyết dài kỳ ấy.”

Kim Mộc hiểu ý nói: “Ý của ông chủ là muốn chọn thể loại cho tiểu thuyết dài kỳ mới?”

Lâm Uyên gật đầu.

Kim Mộc trầm ngâm một lát rồi nói: “Trước đây thể loại hot nhất là truyện dài thuộc nhóm dị giới phiêu lưu mạo hiểm, bây giờ thị trường đã trở nên phong phú hơn nhiều bởi vì việc thống nhất các châu lục, người đọc không còn kén chọn như trước, gần như là trăm hoa đua nở. Chỉ cần đừng cố ý chọn các thể loại ít ai viết…”

Nói đến đây, Kim Mộc sửa lời: “Ít ai viết cũng không thành vấn đề, chỉ cần ông chủ muốn viết là được.”

Kim Mộc sửa lời đương nhiên có lý do, ai mà không biết Sở Cuồng là một tên cuồng ma thích viết thể loại ít ai dòm ngó tới nhất?

Sở Cuồng thường xuyên viết các thể loại bị đóng băng trên thị trường, thậm chí còn làm khai sơn lão quái, tạo ra những thể loại mới như thi đấu vận động, tu tiên, trộm mộ…

Đối với Sở Cuồng mà nói thì thể loại cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

Lâm Uyên ngẩn người. Hắn ngẫm nghĩ một chút, cũng cảm thấy không cần phải cân nhắc tới chuyện thể loại làm gì. Tác phẩm do Hệ thống cung cấp thì dù là thể loại ít ai biết tới cũng có thể hot rần rần.

“Thực ra ta cảm thấy…” Kim Mộc đề nghị, “Nếu là loại tác phẩm dài kỳ như Ma Thổi Đèn, mỗi tập đều có tính độc lập không phụ thuộc nhau, vậy chúng ta không cần phải nghiêm khắc phát hành mỗi tháng một quyển làm gì, có thể canh một đoạn thời gian lại ra một quyển.”

“Canh một đoạn thời gian lại phát hành một quyển…”

Lâm Uyên suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy đây là một biện pháp tốt.

Càng ngày hắn càng bận rộn, mà kiểu ra sách liên tục trong một năm quả thật rất hao phí tinh thần. Chẳng hạn như tám quyển trong bộ Ma Thổi Đèn, mỗi quyển đều có thể được xem là một cuốn truyện dài.

Lâm Uyên nói: “Nếu là như vậy, ngươi cảm thấy thể loại nào thích hợp với kiểu viết này nhất?”

“Đương nhiên là trinh thám!” Kim Mộc đáp không chút do dự. “Trinh thám ở Tần tỉnh chúng ta hơi thiếu không khí, nhưng từ khi có Sở tỉnh gia nhập, trinh thám đã trở thành trào lưu mới trên thị trường rồi.”

“Trinh thám…” Lâm Uyên nhíu mày.

Dù hắn không mấy khi chú ý tới thị trường tiểu thuyết thì cũng cảm nhận được thể loại trinh thám đang làm mưa làm gió, dường như bây giờ độc giả thích đọc tiểu thuyết trinh thám càng ngày càng nhiều.

“Ta chỉ đang nói về thị trường…”

Kim Mộc theo bản năng cho rằng Lâm Uyên sẽ không viết tiểu thuyết trinh thám, dù sao từ trước tới nay tác phẩm của Sở Cuồng đều không có yếu tố trinh thám trong đó.

Mà muốn viết tiểu thuyết trinh thám thì cần phải có kỹ năng viết rất tốt, nếu vụ án thiết kế không chất lượng và cao tay thì độc giả sẽ không thèm đọc tới.

Có thể nói là, độc giả đọc tiểu thuyết trinh thám là loại độc giả kén chọn nhất Lam Tinh. Bọn hắn rất soi mói, chỉ cần có chút xíu sơ hở là sẽ bị phóng đại tới vô hạn.

Viết loại tiểu thuyết này cần có năng lực suy luận kín kẽ, năng lực logic cường đại và sắp xếp tội ác một cách hoàn mỹ. Đây là đề tài mà các tác giả chuyên về huyền huyễn không thể nào khống chế nổi.

Nhưng Kim Mộc không biết, trong lòng Lâm Uyên đã có ý định viết tiểu thuyết trinh thám từ lâu.

Viết đề tài nguội mãi rồi, lần này nên thử viết đề tài nóng nhất đi chứ nhỉ?

Nếu coi trọng trinh thám thì đương nhiên phải làm nghiên cứu thị trường. Lâm Uyên mất vài ngày để thám thính thị trường tiểu thuyết trinh thám ở Lam Tinh.

Đúng như Lâm Uyên tưởng tượng, đa số trên thị trường là loại tiểu thuyết trinh thám phong cách truyền thống, cũng chính là kiểu trinh thám hình thành từ lúc ban đầu.

Những tiểu thuyết này dựa vào việc suy luận để tìm ra lời giải, các tình tiết hung hiểm ly kỳ và đủ loại âm mưu quỷ kế, người phá án thông qua việc suy luận để giải mã toàn bộ tình tiết, thường ở dạng giết người trong phòng kín hoặc giết người trên hòn đảo hoang bị cô lập…

Nói cách khác, độc giả Lam Tinh thích trinh thám thuần tuý.

Nếu là trinh thám thuần tuý thì đương nhiên phải chọn các tác phẩm viết theo kiểu truyền thống.

Trên Địa Cầu thì hai đại lão Agatha Christie và Conan Doyle chính là biểu tượng của dòng trinh thám này.

Trinh thám truyền thống có thể thoả mãn thú vui giải đố của độc giả, bình thường sẽ để độc giả đứng ở góc nhìn của người phá án, đưa ra một số manh mối cho bọn họ suy đoán, một số quyển tiểu thuyết còn có tuyên ngôn “khiêu chiến với độc giả”.

Chẳng hạn như đại lão Quinn trên Địa Cầu rất thích làm như vậy.

Trong loại tác phẩm này thường sẽ có yếu tố nói rõ cho độc giả biết, “đoán đi, ngươi đã nắm giữ toàn bộ manh mối cần thiết để giải câu đố này rồi”.

Đây là đang khiêu chiến độc giả xem bọn họ có thể giải được vụ án này không. Vì vậy điểm đặc thù của loại hình tiểu thuyết này chính là chú trọng vào công bằng và suy luận lý tính.

Sau khi hiểu rõ về thị trường và biết được phương hướng cần đi, Lâm Uyên đã có thể yêu cầu Hệ thống chế tác riêng.

Lần này không cần nghĩ cách tiết kiệm tiền rồi. Bởi vì gần đây Andhadhun làm mưa làm gió rạp chiếu phim đã khiến Lâm Uyên kiếm được rất nhiều tiền.

Nhiều đến mức khiến hắn có hơi tự đắc.

Mà hậu quả của việc này chính là, Lâm Uyên trực tiếp chỉ đích danh với Hệ thống: “Ta muốn chế tác riêng một bộ tiểu thuyết trinh thám của Agatha Christie.”

Cái tên này hẳn là không xa lạ với mọi người, bà là nữ trinh thám nổi tiếng của nước Anh, được xem là một trong ba tác giả tiêu biểu của thể loại văn học trinh thám!

Người nổi danh ngang hàng với Agatha chính là Conan Doyle với series Sherlock Holmes mà gần như ai cũng biết tới, kể về vị thám tử tài ba sống trong căn hộ số 221B, phố Baker ở Luân Đôn.

Vị thứ ba là Seichō Matsumoto đến từ Nhật Bản, các tác phẩm của Matsumoto đã tạo ra một bước đột phá mới khi lồng ghép thêm các yếu tố tâm lý con người và cuộc sống đời thường vào tiểu thuyết trinh thám.

Chương 335: Ba Người Ăn Một Bát

Tóm lại Lâm Uyên vừa ra tay đã nhắm ngay tới ba vị tông sư, hơn nữa sau khi cân nhắc, hắn quyết định chọn tác phẩm của Agatha Christie trước.

Hệ thống thì ai tới cũng không từ chối. “Xin hỏi có lựa chọn chế tác riêng một tác phẩm nào không?”

“Điều kiện là gì?”

“Trả thêm tiền.”

“Ta chọn ngẫu nhiên.”

Đương nhiên Lâm Uyên muốn chế tác Và Rồi Chẳng Còn Ai nhất, vì đây là tác phẩm có sức ảnh hưởng lớn nhất của Agatha Christie. Nhưng tác phẩm tiêu biểu này chắc chắn sẽ có cái giá trên trời.

Mà Lâm Uyên chọn ngẫu nhiên nhưng thực ra đều là tác phẩm của Agatha Christie, chất lượng tuyệt đối không tệ, cho nên hắn cũng không lo lắng mình sẽ xui xẻo nhận phải một quyển tiểu thuyết không đủ hot.

“Ding doong, chúc mừng ký chủ đạt được tác phẩm Vụ ám sát ông Roger Ackroyd, giá chế tác riêng là 8 triệu, xin hỏi có chế tác hay không?”

“Chế tác riêng.”

Hai mắt Lâm Uyên toả sáng, sau đó biểu tình trở nên cổ quái, khẽ lắc đầu.

Thật vất vả mới quyết định đi theo con đường trinh thám chính thống một lần, vậy mà Hệ thống vẫn cho hắn một bộ khá đặc thù của Agatha Christie.

Đúng vậy, trong toàn bộ tác phẩm của Agatha Christie, Vụ ám sát ông Roger Ackroyd không phải là quyển tốt nhất, nhưng là một trong những quyển đặc biệt nhất làm nên tên tuổi của bà.

Chất lượng tác phẩm này vẫn rất cao. Cho nên Lâm Uyên hoàn toàn có thể tiếp nhận cái giá tiền này.

Tuy là hắn cảm thấy nếu có thể ngẫu nhiên nhặt được Và Rồi Chẳng Còn Ai hoặc là Án Mạng Trên Chuyến Tàu Tốc Hành Phương Đông thì sẽ tốt hơn, hoặc là Án Mạng Trên Sông Nile cũng không tệ.

Nhưng đạt được quyển này, hắn đã cảm thấy rất hài lòng. Cho dù không phải quyển tốt nhất, thì cũng là quyển rất đặc sắc.

Chỉ là điểm đặc sắc của quyển tiểu thuyết này nằm ở chỗ: một khi độc giả biết trước hung thủ là ai thì khi xem quyển sách này sẽ không còn thấy hay nữa.

Cho nên…

Tác giả nhắc nhở mọi người một chút:

Nếu không muốn mấy chương sau tiết lộ tên tuổi hung thủ khiến độc giả mất hết hứng đọc thì đề nghị các độc giả nên đọc quyển tiểu thuyết này trước đi.

Thời gian sau đó, Lâm Uyên quen tay bắt đầu gõ chữ.

Thời gian nhanh như thoi đưa, rốt cuộc đã tới tháng 3!

Tháng 3 ở Tần tỉnh là mùa xuân. Tuy không khí vẫn còn hơi se lạnh nhưng vạn vật đã bắt đầu sinh sôi nảy nở.

Đối với các độc giả yêu thích đọc truyện ngắn mà nói, tháng 3 cũng là lúc truyện ngắn của Sở Cuồng phát hành trên Bộ Lạc.

Đúng thế, rất nhiều người vào Bộ Lạc để chờ đợi được xem tác phẩm mới của Sở Cuồng ——

Tên là Một Bát Mì Dương Xuân!

Tên gốc của tác phẩm là Một Bát Mì Udon, vì muốn khán giả có cảm giác sâu sắc hơn nên hắn đổi mì Udon thành mì Dương Xuân nổi tiếng ở Lam Tinh.

Mì gì không quan trọng, quan trọng là nội dung có tốt không. Hiển nhiên tác giả xếp hạng hơn 20 Thân Gia thuỵ cũng cho là như vậy.

Lúc này, bên phía Bộ Lạc đã đăng tác phẩm của Sở Cuồng lên, Thân Gia Thuỵ không hề do dự ấn vào truyện ngắn Một Bát Mì Dương Xuân.

Câu chuyện bắt đầu, bối cảnh diễn ra ở một tiệm mì, thời gian là đêm giao thừa.

Cách hành văn như một lời kể chuyện:

[Cánh cửa chậm rãi mở ra khi vị khách cuối cùng ra về và tiệm mì chuẩn bị nghỉ bán. Một người phụ nữ khoác chiếc áo khoác dài kẻ caro lỗi thời cùng hai đứa con trai mặc hai bộ đồ thể thao mới giống hệt nhau, một đứa sáu tuổi và một đứa đã lên mười, bước vào cửa hàng.

Thân Gia Thụy nhíu mày.

Phần lớn truyện ngắn của Sở Cuồng đều có phong cách của riêng hắn, chẳng hạn như tác phẩm Dây Chuyền luôn có giọng văn kỳ quái, nhưng Thân Gia Thụy không biết đó là phong cách văn chương sau khi phiên dịch của Lâm Uyên.

Nhưng lần này, văn phong của Sở Cuồng lại gần gũi hơn trước, tạo cho hắn cảm giác giống với bộ truyện ngắn đầu tiên của Sở Cuồng: Mỹ Nhân Nhân Tạo.

Không khó đọc, giọng điệu cũng bình thường, đây là lối viết thường thấy nhất.

Lần này liệu sẽ có cú xoay ngược như trời giáng giống Dây Chuyền không?

Sở Cuồng am hiểu nhất chính là xoay ngược ở phần kết khiến độc giả sững sờ tại chỗ, mà nội dung truyện ngắn đó vẫn rất hợp tình hợp lý.

Thân Gia Thụy đã bị Sở Cuồng làm cho khiếp sợ nhiều lần, nếu Sở Cuồng vẫn viết theo lối đó thì Thân Gia Thụy quả thật sẽ thấy sợ hãi.

Nhưng càng đọc Thân Gia Thụy càng ý thức được, câu chuyện này sẽ không có xoay ngược.

Lần này Sở Cuồng đã thay đổi phong cách viết, hắn dùng câu chữ mang tính tự thuật để viết lại một câu chuyện ngắn một cách đứng đắn.

Cơ hội tới rồi!

Trong đầu Thân Gia Thụy đột nhiên thoáng qua mấy chữ này.

Đòn sát thủ của Sở Cuồng là gì?

Không sai, chính là mỗi bộ truyện ngắn của hắn đều có thể xoay ngược tạo thành hiệu quả kinh thiên động địa!

Đối mặt với cái kết như vậy, độc giả xem đến cuối cùng thường sẽ không nhịn được mà vỗ đùi khen hay. Loại truyện ngắn này cũng là kiểu được độc giả ưa thích nhất, bởi vì nó khiến thần kinh của người đọc bị kích thích mãnh liệt!

Cho nên loại hình truyện ngắn này cũng rất thích hợp để tranh đoạt các giải thưởng văn học.

So sánh với kiểu xoay ngược này, loại văn học trần thuật kể chuyện sẽ không tạo thành kích thích đối với độc giả.

“Chẳng lẽ Sở Cuồng đang thử sáng tác bằng phương pháp mới?”

Thân Gia Thụy suy đoán, sau đó cảm thấy hưng phấn. Nếu Sở Cuồng không viết truyện ngắn mà hắn am hiểu nhất, vậy Thân Gia Thụy có lẽ sẽ có cơ hội chiến thắng!

Cố nén hưng phấn, Thân Gia Thụy tiếp tục đọc câu chuyện.

[“Ừm… chúng tôi muốn ăn mì Dương Xuân… một bát thôi… có được không?” Người phụ nữ rụt rè hỏi. Đằng sau lưng nàng, hai đứa trẻ lo lắng ngước nhìn mẹ chúng và vợ của ông chủ tiệm.]

Bối cảnh là đêm giao thừa, một nữ nhân vào tiệm mì cùng hai đứa con trai, kết quả lại chỉ gọi có một bát mì Dương Xuân?

Không cần phân tích cũng biết được gia đình nàng sống rất khổ cực.

Có điều tình tiết sau đó rất ấm áp:

[Trên tấm thớt đã để sẵn mấy phần mì sợi, mỗi phần đều được tách riêng. Thường thì một bát mì chỉ dùng có một vắt mì thôi, nhưng ông chủ tiệm lại lấy một vắt rưỡi cho vào nồi. Vợ của ông lập tức hiểu được, chồng mình cố ý cho ba mẹ con này được ăn nhiều hơn.]

Chương 336: Khi Lớn Lên Ta Muốn Trở Thành Ông Chủ Tiệm Mì

Ông chủ tiệm mì là người tốt.

Hắn nhìn thấu sự nghèo khổ của ba mẹ con nên cố ý cho họ nhiều mì hơn một chút.

Bát mì Dương Xuân thơm ngào ngạt vừa đặt lên bàn, ba mẹ con đã châu đầu lại cùng ăn.

Khoé miệng Thân Gia Thụy không kềm được mà khẽ cong lên, trong đầu hiện ra cảnh tượng ba mẹ con cùng nhau ăn mì.

[“Ăn ngon quá trời.” Cậu con trai lớn nói.]

[“Mẹ cũng ăn đi,” đứa nhỏ cất lời rồi gắp một miếng đưa lên miệng người mẹ.]

Sau đó, thời gian chuyển sang năm tiếp theo.

Cũng vào đêm giao thừa sau 10 giờ, tiệm mì chuẩn bị đóng cửa thì cửa tiệm lại lần nữa bật mở.

Người phụ nữ kia vẫn mặc bộ quần áo hệt như năm ngoái, dẫn theo hai đứa bé trai đi vào tiệm.

[Ừm… liệu chúng tôi có thể gọi… một bát mì Dương Xuân không?”

Ông chủ và vợ mình lập tức nhận ra ba mẹ con này, vì vậy giống như năm ngoái, bà chủ dẫn ba mẹ con tới ngồi bàn số 2.

Và cũng như năm ngoái, ông chủ lại lấy một vắt mì rưỡi cho vào nồi.

Bà chủ không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Này bố tụi nhỏ, hay là làm cho bọn họ ba bát mì được không?”

“Không được.” Ông chủ lắc đầu, “Nếu làm vậy sẽ khiến bọn họ lúng túng.”

Thân Gia Thụy hơi khựng lại. Ông chủ và vợ mình vẫn là người hiền lành như thế.

Ông chủ còn cân nhắc tới lòng tự trọng của ba mẹ con, cho nên muốn cho thêm nhiều hơn cũng cố nhịn lại.

Ăn xong, người phụ nữ thanh toán một bát mì Dương Xuân giá 15 đồng.

Bà chủ mỉm cười nói với ba mẹ con: “Cảm ơn, chúc các vị năm mới vui vẻ!”

Xem tới đây, Thân Gia Thụy không thể không thừa nhận vợ chồng ông chủ tiệm mì đã khiến hắn cảm thấy ấm áp.

Về sau sẽ như thế nào? Thân Gia Thụy tò mò nghĩ.

Việc làm ăn càng ngày càng thịnh vượng, tiệm mì Bắc Hải quả nhiên lại nghênh đón một đêm giao thừa thứ ba.

Đoạn này mô tả rất thú vị:

[Từ lúc 9 giờ 30 phút, tuy ông chủ và bà chủ đều không lên tiếng nhưng bọn họ đều có vẻ phân tâm. Vừa đến 10 giờ đêm, khi những người phụ việc trong tiệm tan làm rời đi, ông chủ và bà chủ lập tức chạy lại chỗ tấm bảng thực đơn treo trên tường, sửa lại giá của mì Dương Xuân thành 15 đồng.]

Thì ra từ năm ngoái, khi vật giá tăng cao, giá mì Dương Xuân đã tăng lên thành 20 đồng một bát.

Trên chiếc bàn số 2, bà chủ đã để một tấm bảng nhỏ có chữ “Bàn đặt trước”.

Đến 10 giờ 30 phút, trong tiệm không còn vị khách nào nhưng hai vợ chồng ông chủ vẫn đang đợi ba mẹ con kia đến.

Mà ba người đúng là đến thật.

Người anh lớn mặc đồng phục học sinh trung học, người em trai mặc bộ quần áo mà năm ngoái người anh mặc, trông nó đã khá cũ, hai anh em đều đã cao lớn hơn xưa, thế nhưng người mẹ vẫn mặc chiếc áo khoác dài kẻ caro lỗi thời, trông nó đã phai màu đi rất nhiều.

Thân Gia Thụy cảm khái nghĩ, đây chính là tình thương của mẹ.

Câu chuyện không kể rõ ra, nhưng mỗi chi tiết lại nói lên tất cả. Quần áo của hai anh em đang lớn mỗi năm đều có sự thay đổi, nhưng quần áo của người mẹ thì ba năm nay đều là “chiếc áo khoác dài kẻ caro lỗi thời” đó.

Không biết tại sao, xem đến đây Thân Gia Thụy lại cảm thấy trong lòng chua xót.

Cũng đến đoạn này câu chuyện mới giới thiệu tình huống của ba mẹ con.

Thông qua lời đối thoại giữa ba người, vợ chồng ông chủ mới biết được sự tình: hoá ra người cha đã mất trong một tai nạn giao thông, để lại một khoản nợ lớn cho người mẹ gánh vác.

Mấy năm nay nàng vẫn luôn cố gắng trả nợ, cho nên đến đêm giao thừa nàng mới xa xỉ một lần, đến quán mì này gọi một bát mì Dương Xuân.

Hai đứa nhỏ cũng rất hiểu chuyện. Cậu em trai còn viết một bài tập làm văn như sau:

[Cha đã qua đời vì tai nạn giao thông, để lại cho gia đình một khoản nợ khổng lồ. Ngày ngày mẹ phải đi làm từ sáng sớm đến tối khuya, còn ta thì đi giao báo buổi sáng và buổi chiều. Vào đêm giao thừa ngày 31 tháng 12, ba mẹ con chúng ta cùng đi ăn một bát mì Dương Xuân, mì ngon vô cùng! Ba người chỉ mua một bát, nhưng ông bà chủ luôn rất nhiệt tình tiếp đón chúng ta, còn nói chúc chúng ta năm mới vui vẻ. Đối với ta, câu nói ấy như thể đang nói với chúng ta rằng ‘Đừng bỏ cuộc! Chúc may mắn! Cố gắng lên, hãy sống thật khoẻ mạnh!’ Vì vậy khi lớn lên, ta muốn trở thành một ông chủ tiệm mì, ta cũng sẽ nói với khách hàng của mình bằng chất giọng tươi tỉnh như thế, ‘Cố lên nhé và hãy sống thật vui vẻ!’]

Tối hôm đó, ba mẹ con gọi hai bát mì Dương Xuân.

Ông chủ đáp “Vâng”, sau đó cho ba vắt mì vào trong nồi.

Vành mắt Thân Gia Thụy ửng đỏ, hắn đưa tay lên khẽ dụi mắt.

Giá của hai bát mì Dương Xuân là 30 đồng.

Câu chuyện vẫn nhẹ nhàng bình thản như thế.

Sau đó vài năm, cứ đến đêm giao thừa là hai vợ chồng ông chủ tiệm mì Bắc Hải đều để trống bàn số 2, nhưng ba mẹ con lại không xuất hiện nữa.

Lại về sau.

Tiệm mì Bắc Hải làm ăn ngày càng thịnh vượng, cửa tiệm sửa sang lại toàn bộ, bàn ghế đều đổi mới, nhưng bàn số 2 vẫn là chiếc bàn năm đó.

Vợ chồng ông chủ không hề cảm thấy mất cân đối mà ngược lại còn đặt chiếc bàn vào giữa tiệm.

Có khách hàng hỏi nguyên nhân, vợ chồng ông chủ không hề giấu giếm mà kể lại câu chuyện trên. Thế là câu chuyện về “chiếc bàn hạnh phúc” được các khách hàng truyền đi khắp nơi.

Có khách hàng cố ý từ phương xa chạy tới để ăn một lần, có nữ sinh, có các cặp tình nhân… rất nhiều người đều đến để được ngồi ăn một bát mì Dương Xuân trên chiếc bàn số 2 cũ kỹ này.

Mười năm sau, ba mẹ con mới xuất hiện một lần nữa.

Lúc này người anh trai đã là một thanh niên thành đạt, người mẹ rốt cuộc cũng được mặc một bộ quần áo mới tinh bằng lông vũ.

Mẹ con ba người bày tỏ lòng biết ơn đối với vợ chồng ông chủ:

“Mười bốn năm trước ba mẹ con chúng ta thường đến đây gọi một bát mì Dương Xuân, khi đó nhờ có bát mì Dương Xuân ở tiệm mì này đã khiến chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua những năm tháng chật vật đó.”

Chương 337: Sở Cuồng Đứng Hạng Hai?

Thân Gia Thụy cắn môi như đang cố nén tâm tình nào đó. Nhưng tất cả tâm tình của hắn đều vỡ oà vì một câu nói.

Chỉ vì người mẹ đã nói một câu rất đơn giản: “Ông chủ, cho ba bát mì Dương Xuân.”

Tựa như một lời ước hẹn mười năm.

Câu chuyện viết: [“Có ngay.” Ông chủ tiệm muốn trả lời như vậy, nhưng lúc này gương mặt ông đã đẫm nước mắt, nói không thành lời.]

Đọc xong câu chuyện, Thân Gia Thụy lau nước mắt, đột nhiên cảm giác được chút không khí se lạnh cuối cùng của mùa đông đã bị khí tức mùa xuân hoà tan toàn bộ.

Thân Gia Thụy đã từng đọc nhiều truyện ngắn, cũng từng viết rất nhiều, nếu xét về bố cục văn học và phương pháp ẩn dụ hay châm biếm thì truyện ngắn Một Bát Mì Dương Xuân này quá mức đơn giản, thật có lỗi với danh tiếng hiển hách của Sở Cuồng.

Thế nhưng điều kỳ quái là…

Rõ ràng là một câu chuyện giản đơn hết mức có thể nhưng lại là bát súp gà khiến Thân Gia Thụy phải rơi lệ, đây là điều hắn không ngờ tới nhất, hắn thậm chí còn quên mất mình đang cạnh tranh với đối phương.

Thân Gia Thụy xem dưới phần bình luận.

Hắn không phải là người duy nhất xem truyện ngắn này, bên dưới có rất nhiều người vừa để lại bình luận.

“Cảm thấy rất bình thường.”

“Sở Cuồng viết xuống tay rồi.”

“Chỉ là một bản súp gà thông thường thôi mà.”

Thân Gia Thụy nhìn thấy có vài bình luận như thế, vốn nên phải mừng rỡ mới đúng, nhưng lúc này hắn lại không cảm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng mà ngược lại còn thấy nặng nề.

Ngay sau đó Thân Gia Thụy đọc được một bình luận nổi bật: “Đối với người làm ăn thì mấy tô mì chẳng là gì, nhưng sự quan tâm đùm bọc giữa người với người trong câu chuyện khiến người ta xúc động. Nếu chỉ xét về mặt lợi ích kinh tế thì việc đợi ba mẹ con đến ăn không có lợi lắm, nhưng cái giá trị ở đây là sự đồng cảm và ấm áp của vợ chồng ông chủ dành cho những người đang sống trong tuyệt vọng, nó đáng quý dường nào.”

Thân Gia Thụy đột nhiên hiểu được, con người ta không phải sống chỉ để ăn, nhưng trên đời có một thứ rất quyền năng, trông thì tưởng chừng như vô dụng nhưng lại khiến con người ta có thể tạo ra nhiều giá trị hơn sau này, và đây chính là ý nghĩa của câu chuyện.

Bình luận trên được rất nhiều người ấn like.

Bộ truyện ngắn này của Sở Cuồng có hai luồng đánh giá khác biệt, có người cảm thấy nó kiểu cách như súp gà, có người cảm thấy lần này Sở Cuồng đã viết xuống tay, không có kiểu xoay ngược khiến người ta phải vỗ đùi khen hay.

Nhưng cũng có rất nhiều người yêu thích nó.

Đó là những người có lẽ đã từng nhận được lòng tốt từ người xa lạ, có thể đó chỉ là một động tác hay một ánh mắt, nhưng sức mạnh kia tuyệt đối không thua gì câu chuyện Một Bát Mì Dương Xuân.

Nhìn lại bảng xếp hạng, truyện ngắn của Thân Gia Thụy tên là Kẻ Sát Nhân, một tác phẩm thiên về loại hình trinh thám kinh dị, độc giả tuyệt đối không tưởng tượng nổi cái kết, cuối cùng hung thủ lại là một con ngựa màu nâu.

Kẻ Sát Nhân đang đứng đầu bảng xếp hạng, mà tác phẩm của Sở Cuồng được rất nhiều người coi trọng lại đứng hạng thứ hai, có thể thấy lần này truyện ngắn của Sở Cuồng không được lòng tất cả mọi người.

“Thứ hạng không tệ…”

Nếu nói Thân Gia Thụy hoàn toàn không thấy vui vẻ thì chính là nói dối. Dù sao đứng hạng nhất cũng giành được tiền thưởng, nhưng trong lòng hắn không khỏi cảm khái, bởi vì hắn cảm giác được truyện ngắn của Sở Cuồng rất có sức mạnh, chỉ là dùng thể loại này để đánh bảng với mình thì Sở Cuồng bị thua thiệt là điều đương nhiên.

Có thể hình dung là, Thân Gia Thụy chơi nhạc rock, còn Sở Cuồng tung ra nhạc trữ tình.

Nhạc rock có thể đốt cháy bầu không khí trên sân khấu, mà những thứ động lòng người lại không thích hợp để mang ra thi đấu, cho nên Thân Gia Thụy hắn mới giành được chiến thắng?

. . .

Đã khá lâu rồi Sở Cuồng không viết truyện ngắn, thế nên tác phẩm lần này khiến rất nhiều người chú ý, kết quả nhìn thấy tác phẩm của Sở Cuồng đứng hạng thứ hai, phản ứng đầu tiên của mọi người là rất ngạc nhiên:

“Lại đứng hạng hai sao?”

“Thân Gia Thụy được nha.”

“Trước nay truyện ngắn của Sở Cuồng đều thuộc hàng đỉnh cấp ở Tần tỉnh, vậy mà bây giờ lại bị xếp hạng hai, hơn nữa trong tháng này lại chẳng có đối thủ nào quá mạnh mẽ, ta không tin Thân Gia Thụy có đủ thực lực uy hiếp Sở Cuồng.”

“Đúng là hắn viết xuống tay rồi.”

“Ta đã xem cả hai tác phẩm, câu chuyện của Thân Gia Thụy phát huy tốt hơn bình thường, mà Sở Cuồng hình như đang điều chỉnh phong cách viết. Phong cách mới có vẻ không quá thành công nên mới tạo thành kết quả này.”

Từ khi ra mắt công chúng tới nay, Sở Cuồng có thể nói là trăm trận trăm thắng!

Dù là khi người khác không coi trọng Sở Cuồng thì hắn cũng có thể tạo ra kỳ tích, ngăn cơn sóng dữ.

Nhưng không ai ngờ được lần này Sở Cuồng lại lật xe!

Điều này tạo ra rất nhiều tranh cãi trong ngành. Cũng bởi vì Sở Cuồng thất bại nên tranh cãi càng lúc càng mở rộng, thậm chí dẫn tới một số đánh giá nói rằng trình độ viết truyện ngắn của Sở Cuồng đã thụt lùi. Có người còn nói mát:

“Nếu không phải vì cạn kiệt ý tưởng thì sao lâu như vậy Sở Cuồng vẫn không phát hành truyện ngắn mới?”

Có vài người suy nghĩ một chút, sau đó cảm thấy đúng là như vậy thật.

Trước đây tần suất phát hành truyện ngắn của Sở Cuồng rất cao, mà bốn tác phẩm trước đó của Sở Cuồng đều đặt nền móng vững chắc cho hắn trong lĩnh vực truyện ngắn.

Thế nhưng từ đó đến nay, lâu như vậy rồi Sở Cuồng mới ra mắt tác phẩm thứ năm.

Tại sao?

Trước đó không ai nghĩ nhiều, nhưng bây giờ đám cư dân mạng càng nghĩ lại càng cảm thấy điều này rất có thể là vì Sở Cuồng không nghĩ ra được câu chuyện nào tốt hơn nên mới không phát hành truyện ngắn.

Nếu không tại sao Một Bát Mì Dương Xuân thai nghén lâu như vậy mà khi ra mắt lại không đánh bại được Thân Gia Thụy?

Theo lý mà nói thì thai nghén càng lâu tác phẩm càng bùng nổ mới phải. Ai mà ngờ được tác phẩm lần này của hắn… chỉ có như thế?

“Cạn kiệt ý tưởng rồi?” Một số người suy đoán.

Chương 338: Trạm Xe Lửa Một Người

Quả thật có rất nhiều tác giả nở rộ như pháo hoa với mấy tác phẩm tạo ra tiếng vang cực lớn, nhưng sau đó lại trở thành người qua đường. Chỉ là không ai cho rằng chuyện đó lại xảy ra ở trên người Sở Cuồng, một người vừa mới kết thúc một bộ truyện dài kỳ bán chạy vô cùng.

Nhưng đương nhiên cũng có rất nhiều người phản bác cách nói này.

“Xem ra vẫn có một số kẻ lòng mang ý xấu luôn cầm kính viễn vọng nhìn chòng chọc cửa nhà Sở Cuồng, người ta vừa có chút sai lầm là cắn mãi không buông. Sở Cuồng vừa mới đứng hạng hai đã không nhịn được mà nhảy ra sủa ầm ĩ…”

Trên thực tế những người có quan điểm này chiếm đại đa số. Hầu hết mọi người đều nguyện ý cho Sở Cuồng một cơ hội khác.

Trong nền văn học có rất nhiều sự đấu đá vẫn luôn âm thầm diễn ra. Trong quá khứ, mỗi khi có vị tác giả nào phát huy không tốt như bình thường đều sẽ phải chịu cảnh ngộ tương tự.

Loại hiện tượng này bị xem như khối u trong ngành văn học, những kẻ đó không phải nhằm vào Sở Cuồng mà là nhằm vào những người từng lấy được thành công nhưng sau đó lại biểu hiện không quá tốt.

Nhưng điều khiến mọi người không ngờ được là…

Trong lúc bọn họ tranh cãi xem truyện ngắn lần này của Sở Cuồng có bị xuống tay hay không thì số phiếu bình chọn của Một Bát Mì Dương Xuân lại tăng lên một cách khó hiểu vào 9 giờ sáng ngày hôm sau!

Tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn số phiếu của Một Bát Mì Dương Xuân không ngừng tăng vọt!

Mà đến 2 giờ chiều, Một Bát Mì Dương Xuân đã chiếm ngôi hạng nhất!

“Trời đất, tình huống gì đây?”

Ở Lam Tinh không cho phép các hành vi ăn gian phiếu bình chọn, loại hành động này bị cấm tuyệt đối. Nếu ai dám khống chế số phiếu thì danh tiếng sẽ thối nát hoàn toàn!

Huống chi bộ phận kỹ thuật của Bộ Lạc cũng không phải hạng giá áo túi cơm, sao có thể cho phép hành vi cày phiếu trắng trợn như vậy?

Tất cả mọi người đều bối rối.

Nếu không phải có người đang cày phiếu, vậy tại sao Một Bát Mì Dương Xuân lại đột nhiên hít thuốc lắc mà bay vèo lên hạng nhất, để cho Thân Gia Thuỵ phải hít khói?

“Mau nhìn kìa!”

Khi đám cư dân mạng còn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra thì có người nhắc nhở một câu: “Mở tin tức buổi trưa của đài Trung châu lên đi, truyện ngắn mới của Sở Cuồng đang được quan phương quảng cáo kìa!”

Nà ní?

Đám người lập tức mở kênh tinh tức đài Trung châu lên xem, kết quả nhìn thấy một bản tin như sau: [Trạm xe lửa một người!]

Tên phụ của bản tin là: Một Bát Mì Dương Xuân phiên bản ngoài đời thực!

Kênh tin tức của đài Trung châu được xem là kênh truyền hình trung ương của Lam Tinh, dù là tường văn hoá cũng không cách nào ngăn cách được, chỉ là đám người trong ngành không thể nào ngờ được tác phẩm mới của Sở Cuồng lại được quan phương lớn nhất Lam Tinh coi trọng!

Mọi người rối rít ấn vào bản tin, trong lòng mờ mịt không thôi.

Chả ai hiểu được bản tin về trạm xe lửa thì có liên quan gì đến Một Bát Mì Dương Xuân, mãi cho đến khi bọn hắn đọc được nội dung tin tức…

Trong bản tin, nữ MC đang kể lại câu chuyện với giọng nói ấm áp và dạt dào tình cảm.

“Mấy tháng trước, tại Diệp thành ở Sở tỉnh, một đoàn tàu lửa chuẩn bị đóng cửa. Tại Lam Tinh vẫn thường có cảnh một số phương tiện giao thông ngừng hoạt động, đây là chuyện rất bình thường, vì sao lại khiến mọi người chú ý đây?”

Đúng vậy, tại sao?

Rất nhiều người đều mở to mắt xen bản tin.

“Phóng viên nhận được tin từ ba năm trước đoàn tàu này đã chạy lỗ, công ty đường sắt cũng đã ra quyết định dừng hoạt động, bởi vì chạy thêm một ngày là lỗ thêm một ngày. Nhưng vào lúc này, một phát hiện mới đã khiến công ty đường sắt thay đổi quyết định.”

Trước ống kính, giữa đất trời đầy tuyết trắng xoá có một nữ sinh mộc mạc quàng một chiếc khăn đỏ, trên người mặc áo bông thật dày.

Có người trả lời phỏng vấn: “Lúc đó công ty đường sắt đã quyết định đóng cửa trạm xe lửa này, nhưng chúng ta đột nhiên phát hiện còn có một vị hành khách là một nữ sinh cấp ba, mỗi ngày cô bé đều ngồi trên chiếc xe lửa này để đi học.”

Camera thay đổi, nữ sinh cũng trả lời phỏng vấn: “Ta là hành khách duy nhất của trạm xe lửa này…”

Nữ MC tiếp tục giới thiệu: “Đây là tuyến xe lửa đi từ Bạch Đồng tới Viễn Kinh, do công ty đường sắt Sơn Hải lớn nhất Sở tỉnh vận hành, tuyến xe này chạy xuyên qua toàn bộ Sở tỉnh. Nhưng trước khi đóng cửa, công ty Sơn Hải phát hiện trên tuyến xe này còn có một nữ sinh trung học 17 tuổi ngày ngày phải dựa vào tuyến xe này để đi học. Buổi sáng 7 giờ 4 phút khởi hành đến trường, buổi chiều 17 giờ 08 phút tan học về nhà. Ba năm đều như thế.”

Lúc này những người đã từng đọc Một Bát Mì Dương Xuân cũng đã mơ hồ ý thức được nguyên nhân.

Nữ MC vẫn ấm giọng nói: “Công ty Sơn Hải nói, được rồi, để không ảnh hưởng đến việc học của cô bé, tuyến đường sắt này cứ giữ lại vì cô bé đi. Một hành khách thì một hành khách vậy, xe lửa vẫn sẽ hoạt động cho tới khi nàng hoàn thành quãng thời gian trung học của mình. Vì vậy xe lửa vẫn tiếp tục chạy từ ba năm trước cho đến mấy tháng trước, khi cô bé tốt nghiệp trung học và không cần đi học bằng tuyến xe lửa này nữa.”

Ống kính quay vào thời khoá biểu.

Thời khoá biểu thứ nhất, xe lửa dừng ở rất nhiều trạm.

Thời khoá biểu thứ hai, xe lửa chỉ dừng lại ở hai trạm duy nhất.

“Bởi vì trên xe không còn hành khách nào khác nên thời khoá biểu cũng đã sửa lại cho phù hợp.”

“Một chuyến xe lửa bình thường cần đúng giờ thì khởi hành, đi qua mấy trạm, mỗi trạm đều có giờ đi giờ đến chính xác, mỗi đoạn đường có giá vé khác nhau…”

“Sau đó mới phát hiện, cần gì phải phức tạp như vậy, chỉ cần bốn chữ [Xe chạy vì ngươi] là đủ rồi.”

“Mỗi ngày đón ngươi đi học, mỗi ngày đưa ngươi về nhà.”

“Hơn nữa với thói quen của người Sở tỉnh, chuyện này hoặc là không làm, hoặc là phải làm chính xác đến từng giây. Cho dù chỉ có một hành khách thì nói 7 giờ 04 phút vào trạm là giờ đó vào trạm, sẽ không trễ một phút nào. Nói 17 giờ 08 phút khởi hành là sẽ khởi hành.”

Chương 339: Nếu Lòng Tốt Là Kiểu Cách, Vậy Xin Đừng Keo Kiệt Kiểu Cách Của Ngươi

“Cần biết, xe lửa không phải taxi, đi một chuyến cần bao nhiêu người vận hành? Nào là người lái tàu, người đọc thông báo, người soát vé, người kiểm định chất lượng xe, bảo trì xe… Chưa tính đến xe lửa và đường sắt đều bị mài mòn, chỉ riêng hai khoang xe lửa này thôi, nếu chạy trong một giờ sẽ tiêu hao bao nhiêu nhiên liệu? Cho nên họ sẽ không chạy miễn phí, công ty Sơn Hải cũng không phải là hội từ thiện, nữ sinh cần phải mua vé vào trạm.”

“Giá vé là bao nhiêu?”

“Phóng viên đã tìm hiểu và biết được giá vé khứ hồi là 36 đồng. Ở Sở tỉnh, bỏ ra số tiền này để đi tàu lửa là việc rất bình thường nên giá vé 36 đồng là cái giá rất bình ổn. Hơn nữa còn phải có người soát vé, bán vé, cần tốn không ít nhân lực vật lực.”

Nhìn đến đây, rất nhiều người đều bắt đầu hoài nghi có phải cô bé này có bối cảnh gì không?

Nhưng nữ MC lại nói:

“Chúng ta cho rằng loại đãi ngộ này hẳn là dành cho người có bối cảnh lớn, người bình thường khó mà được hưởng thụ ưu ái này, hơn nữa lại còn kéo dài suốt ba năm. Nhưng phóng viên của chúng ta đã điều tra và phát hiện ra, gia đình của cô bé không hề có quyền thế gì. Trên Lam Tinh, gia đình cô bé thuộc về sổ hộ nghèo, nhà ở vùng sâu vùng xa, nếu không cũng không cần đi học ở nơi xa như vậy.”

“Trong nhân gian vẫn có chân tình.”

“Trùng hợp là, ngay đầu tháng 3, tác giả trứ danh Sở Cuồng đã phát hành một tiểu thuyết ngắn tên là Một Bát Mì Dương Xuân. Nội dung truyện ngắn này viết về một câu chuyện cảm động lòng người. Câu chuyện rất đơn giản, người chồng gặp tai nạn qua đời, hàng năm cứ đến đêm giao thừa là người vợ lại dẫn theo hai đứa con trai đến một tiệm mì, ba người cùng ăn một bát. Trong lời chúc phúc của vợ chồng ông chủ tiệm mì, cuối cùng người vợ cũng trả hết nợ nần, hai đứa con trai cũng có được thành tựu tốt đẹp.”

“Trong xã hội chúng ta, đối tốt với một người có lẽ không cần đến tiền tài như nước hay ngàn vạn sủng ái, mà chỉ cần một câu nói là đủ rồi.”

“Câu nói này có thể là, ‘Một Bát Mì Dương Xuân’.”

“Cũng có thể là, ‘1095 ngày, dù chỉ có một người, chiếc xe lửa này cũng sẽ chạy vì ngươi’.”

“Ta tin tưởng toàn bộ những điều tốt đẹp nhất thế gian đều phụ thuộc vào lòng tốt của tôi và bạn trong một khoảnh khắc nào đó.”

Nữ sinh không có bối cảnh gì, nàng chỉ nhận được lòng tốt của một công ty rất nhân văn. Giống như ba mẹ con trong Một Bát Mì Dương Xuân, bọn họ chẳng có gì ghê gớm, thậm chí còn chán nản rã rời, chỉ là vợ chồng ông chủ tiệm mì nguyện ý đối xử với họ bằng lòng tốt của mình mà thôi.

Chỉ có thế.

Tin tức xảy ra ngoài đời thực lại cộng hưởng với tiểu thuyết ngắn tên là Một Bát Mì Dương Xuân.

Giờ khắc này, rất nhiều độc giả từng đọc tác phẩm này bỗng lặng người.

Cho dù là đám người trong ngành vẫn luôn đặt câu hỏi về chất lượng của truyện ngắn này thì ai dám nói trong lòng mình không thấy xúc động chứ?

Kiểu cách?

Súp gà?

Nếu lòng tốt là kiểu cách, vậy xin đừng keo kiệt kiểu cách của ngươi. Nếu súp gà có thể sưởi ấm tâm hồn người khác, xin cho ta thêm một chén.

Cho nên đây chính là lý do Một Bát Mì Dương Xuân tăng lên vị trí hạng nhất bảng xếp hạng!

Bản tin không nói nhiều về thành tích của Sở Cuồng, cũng không quá tán dương truyện ngắn này hay cỡ nào, nhưng phần kết bản tin rõ ràng đã nói rõ hết thảy.

Một bên là câu chuyện trong tiểu thuyết, một bên là câu chuyện ngoài đời thực.

Câu chuyện ngoài đời thực còn drama và khoa trương hơn cả trong tiểu thuyết, nhưng lại tạo thành hiệu quả vang dội.

Rất nhiều người theo bản năng mở Một Bát Mì Dương Xuân ra xem lại lần nữa. Mà lần này sau khi xem xong tin tức, cảm giác của bọn hắn đã trở nên khác biệt.

“Có lẽ đây là tác phẩm đơn giản nhất của Sở Cuồng, không có khúc chiết bất ngờ, không có xoay ngược kinh thiên động địa, nhưng lại mang theo lực lượng chữa lành linh hồn. Ta nghĩ tài hoa của Sở Cuồng đã cô đọng trong một bát mì Dương Xuân, trong lúc lặng lẽ đã sưởi ấm trái tim của rất nhiều người.”

Những nghi ngờ như Sở Cuồng viết “xuống tay” hay “thụt lùi” đều biến mất không một dấu vết.

Trên thực tế, internet chính là như thế. Bình thường bọn hắn ẩn nấp trong đêm không dám ló mặt ra, nhưng luôn nhân lúc người ta không để ý để gây chuyện thị phi. Mà khi xu hướng của đám đông trở lại như trước thì đám người này lại tan tác như chim muông, như thể chưa từng tồn tại.

Đám người này được gọi là “anh hùng bàn phím”, “bom xịt”.

Tóm lại, nhờ bản tin của đài Trung châu, Một Bát Mì Dương Xuân rốt cuộc lên top 1 bảng xếp hạng, khi đám người gây rối lại lần nữa ẩn thân vào bóng tối, Sở Cuồng lại là Sở Cuồng mà mọi người biết.

Một Sở Cuồng tuy có ít tác phẩm nhưng luôn có thể chấn nhiếp nhân tâm!

Không chỉ có như thế, sau đó có không ít công ty xem Một Bát Mì Dương Xuân như kim chỉ nam trong kinh doanh, tôn sùng tác phẩm này thành kinh điển trong việc buôn bán, yêu cầu các nhân viên của mình đều phải đọc!

Rất nhiều công ty cũng khẳng định tác phẩm này có ẩn giấu đạo kinh thương sâu sắc. Bọn hắn công khai cái nhìn của mình về Một Bát Mì Dương Xuân, không ngừng tán dương vợ chồng ông chủ tiệm mì Bắc Hải rất quan tâm đến khách hàng, lúc này mọi người mới ý thức được tác phẩm này còn có tiềm lực trở thành thánh kinh trong buôn bán!

“Chậc, lần này Sở Cuồng đúng là may mắn!”

Trong một nhóm chat nhỏ, có người @ Thân Gia Thuỵ bày tỏ sự bất bình giùm hắn.

Kết quả người này vừa mới nói xong đã bị không ít người mắng:

“Ngươi gọi đây là may mắn?”

“Cho dù muốn liếm cẩu Thân lão sư thì cũng đừng trợn mắt nói bậy kiểu đó chứ?”

“Tác phẩm này rõ ràng là đã bị rất nhiều người đánh giá thấp. Không phải ta thích súp gà, mà là ta cảm thấy mọi việc cứng quá thì đều hoá dở. Biết là súp gà thì sao? Nếu bát súp gà này có thể làm ấm dạ dày thì tại sao phải miễn cưỡng cho rằng mình không thích nó làm gì?”

“Sở Cuồng lão sư không phải không viết xoay ngược được, mà là lần này hắn lười chơi đùa bằng phương thức đó thôi. Những tác phẩm trước của hắn còn chưa đủ để chứng minh thực lực hay sao?”

Chương 340: Sở Nịnh Số Một Xuất Hiện

Người này không ngờ mình tuỳ tiện chat một câu để lấy lòng Thân Gia Thuỵ thôi mà lại bị nhiều người tức giận như vậy.

Hắn càng không ngờ được là Thân Gia Thuỵ cũng đáp lời hắn bằng một giọng không mấy vui vẻ:

“Ta ghét nhất chính là người coi thường văn học.”

“Đương nhiên ta muốn thắng, nhưng khi thua ta cũng không mượn cớ nói người khác thắng ta chỉ nhờ may mắn, ngươi không cần thay ta dát vàng lên mặt.”

Thông báo của Hệ thống: [Tiểu Bảo Bảo rời khỏi nhóm chat.]

. . .

Khi Thân Gia Thuỵ nhận ra mình rơi xuống hạng hai, trong lòng hắn cũng không cảm thấy mất mát, bởi vì ngay từ đầu hắn đã rất thích câu chuyện đơn giản này của Sở Cuồng.

Bởi vì tán thành, cho nên khi thua hắn không hề cảm thấy không cam lòng.

Trên thực tế Thân Gia Thuỵ còn cảm thấy bội phục Sở Cuồng. Hắn không tin Sở Cuồng không nhận ra Một Bát Mì Dương Xuân sẽ gặp phải làn sóng chê trách, nhưng đối phương vẫn phát hành tác phẩm này.

“Cam bái hạ phong!”

Thân Gia Thuỵ đã cảm khái một câu như vậy trên Bộ Lạc.

Khu bình luận lập tức có rất nhiều tin nhắn an ủi, hầu hết đều đến từ fan của Thân Gia Thuỵ. Có một bình luận nói rằng:

“Sở Cuồng quả thật rất lợi hại.”

Thân Gia Thuỵ hiếm khi lại lên tiếng trả lời: “Phải nói là vô cùng lợi hại, nhất là sau khi các công ty kinh doanh tôn sùng tác phẩm này thành thánh kinh buôn bán. Tuy là ta cảm thấy việc này có hơi quá mức, nhưng nếu nó có thể giúp một số người vượt qua được khó khăn thì việc giải thích đó đúng hay sai cũng không còn quan trọng nữa.”

Ngoài ra Thân Gia Thụy còn trả lời rất nhiều bình luận khác, vừa mở miệng đã tán dương Sở Cuồng khiến đám fan hâm mộ dở khóc dở cười.

“Này này… chúng ta đang an ủi ngươi mà.”

“Kết quả ngươi lại thành fan của Sở Cuồng rồi?”

“Ta tuyên bố một “Sở Nịnh” đã ra đời.”

“Sở Cuồng: nhìn ngươi nịnh ta như vậy thật muốn cho ngươi hạng nhất luôn cho rồi.”

“Đúng là thần nịnh nha, Thân Gia Thụy lão sư!”

“Tuy Sở Cuồng lão sư đúng là rất lợi hại nhưng tác phẩm kỳ này của Thân Gia Thụy lão sư cũng rất tốt, phần kết xoay ngược quá tuyệt vời.”

Thân Gia Thụy ho khan một tiếng, trả lời người vừa mới gửi bình luận: “Thủ pháp xoay ngược đó là ta học từ Sở Cuồng lão sư, công nhận thủ pháp này quá mức lợi hại, vừa hợp tình hợp lý lại có thể khiến mọi người bất ngờ.”

Đám fan hâm mộ không còn lời nào để nói.

Người này đã hoàn toàn biến thành Sở Nịnh rồi!

Thậm chí còn có người chụp màn hình lại những câu thổi phồng Sở Cuồng của Thân Gia Thụy rồi hung hăng vạch trần bộ mặt thật của “Sở Nịnh”.

Thân Gia Thụy: “. . .”

Sao ta lại biến thành Sở Nịnh chớ?

Uầy, nịnh thì nịnh vậy, cũng chả sao. Thân Gia Thụy cảm giác đạo tâm của mình vững như bàn thạch.

Ngược lại có một số tác giả xếp hạng cao có quan hệ tốt với Thân Gia Thụy cũng lặng lẽ trò chuyện với hắn:

“Hôm nào gặp lại Sở Cuồng, ta sẽ thay ngươi báo thù!”

Thân Gia Thụy trả lời bạn mình không chút lưu tình: “Đó là vì ngươi chưa biết Sở Cuồng kinh khủng tới cỡ nào.”

Người bạn kia nổi giận: “Ta xếp hạng thứ mười một nha!”

Thân Gia Thụy: “Ngươi viết lách bao lâu rồi? Sở Cuồng viết được bao lâu?”

Người bạn kia im lặng một lúc lâu mới trả lời: “Chào ngươi Sở Nịnh. Tạm biệt nghen Sở Nịnh.”

Thân Gia Thụy lườm một cái.

Mà rất nhiều người không biết, bên phía Blog vẫn luôn chú ý tới toàn bộ sự việc từ khi Sở Cuồng phát hành tác phẩm mới. Dù sao Blog và Sở Cuồng cũng đã đạt thành hiệp nghị ban đầu, những tác phẩm truyện ngắn sau này của Sở Cuồng đa số đều sẽ phát hành trên Blog!

Kết quả, Blog lại được chứng kiến sự cường đại của Sở Cuồng, từ đầu đến cuối vẫn thống trị bảng xếp hạng truyện ngắn!

“Mạnh quá!”

“Cho dù không có tin tức của Trung châu ủng hộ thì việc tác phẩm này được các công ty kinh doanh lưu truyền nội bộ cũng đã đủ để giành hạng nhất trên bảng xếp hạng rồi!”

“Người như vậy sao chúng ta có thể không bắt về cho được!”

“Đúng vậy, lần nào cũng để Bộ Lạc được nếm mùi ngon ngọt, tức chết ta.”

“Quan trọng nhất là tiền nhuận bút của Sở Cuồng rất ổn nha. Lần trước chúng ta mời Phùng lão sư tốn biết bao nhiêu tiền, ai ngờ được lại đánh ngang tay với Sở Cuồng.”

“Không đánh lại thì phải mời hắn gia nhập chúng ta thôi!”

. . .

Tuy con đường lên top 1 của Một Bát Mì Dương Xuân có đôi phần khúc chiết nhưng Lâm Uyên vẫn chẳng cảm thấy ấm ức tẹo nào.

So sánh với tiểu thuyết áp dụng phương pháp xoay ngược độc đáo như Dây Chuyền thì kiểu viết ôn nhu mềm mại này đương nhiên sẽ không tạo ra cảm giác chấn kinh cho độc giả.

Nếu phải nói có điểm nào bất ngờ thì chính là Lâm Uyên không ngờ được mình cũng có anti fan.

Lúc trước trên mạng rất hiếm khi có người nói xấu Sở Cuồng, vậy mà lần này tác phẩm chỉ là chưa kịp lên top 1 đã có người nhảy ra dắt mũi độc giả nói hắn bị thụt lùi.

Chẳng lẽ gần đây ta làm sai chuyện gì?

Khi Lâm Uyên hỏi Kim Mộc vấn đề này, Kim Mộc cười nói:

“Người hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ có lúc bị nói xấu, bị đặt điều bịa chuyện. Luôn có một số người hay nảy sinh địch ý với những người hắn không quen biết. Thân phận tác giả của ông chủ còn đỡ, nếu là một nghệ sĩ thì mấy trò bôi đen đó mới gọi là tàn khốc.”

Được rồi. Lâm Uyên cũng không quá quan tâm chuyện này.

Kim Mộc chuyển sang đề tài khác: “Ngài đã có ý tưởng cho bộ phim tiếp theo chưa?”

Lúc này Andhadhun đã ngừng chiếu, bộ phim này thu về được 900 triệu. Nhưng sau khi phân chia lợi nhuận, tiền về tay Lâm Uyên cũng chỉ còn khoảng hơn 100 triệu.

“Tính sau đi.”

Lão Chu cũng từng hỏi câu này, Lâm Uyên không cho một câu trả lời rõ ràng, bởi vì bây giờ hắn định giải quyết việc xuất bản sách mới của Sở Cuồng trước đã, chính là quyển sách Vụ Ám Sát Ông Roger Ackroyd.

Vụ án này xảy ra ở một ngôi làng nhỏ.

Trong làng có hai nhà giàu nhất, một nhà thuộc về ông Roger, một người đàn ông goá vợ. Nhà còn lại thuộc về một bà quả phụ tên là Ferras.

Đây là một quả phụ rất giàu có, bà Ferras trở thành quả phụ là vì bà ta độc chết chồng của mình.

Có lẽ vì có hoàn cảnh tương tự nên ông Roger và bà Ferras nảy sinh tình cảm với nhau. Ở phần mở đầu câu chuyện, bà Ferras tự sát chết.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay