[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 1 [Chương 1 đến Chương 7]
❮tiếp ❯Chương 1: Ly hương
Thiết Trụ ngồi ở bên con đường nhỏ trong thôn, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn bầu trời xanh thẳm, Thiết Trụ vốn không phải là tên thật của hắn, mà là từ bé bởi vì thân thể gầy yếu, phụ thân sợ nuôi không được, vì thế dựa theo tập tục mà gọi tên mụ.
Hắn vốn tên là Vương Lâm, họ Vương ở trong vài cái thôn xóm xung quanh xem như danh gia, tổ tiên xuất thân thợ mộc, nhất là ở thị trấn, gia tộc họ Vương cũng coi như rất có danh tiếng, có được mấy cửa hiệu chuyên môn bán sản phẩm gỗ.
Phụ thân Thiết Trụ là con thứ vợ lẻ bên trong gia tộc, không được phép tiếp quản việc quan trọng của gia tộc, mà là ở sau khi thành hôn rời đi thị trấn, định cư tại thôn trang này.
Bởi vì có một tay thợ mộc tinh sảo, gia cảnh Thiết Trụ cũng coi như bậc trung, ăn mặc không lo, cho dù là ở trong thôn, cũng được nhiều người tôn kính.
Thiết Trụ từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, yêu thích đọc sách, có rất nhiều ý nghĩ, hầu như được trong toàn thôn công nhận là thần đồng, phụ thân mỗi lần nghe được người ta khen ngợi, nếp nhăn trên mặt phụ than đều hiện ra, lộ ra nụ cười thoải mái.
Mẫu thân càng hay quan tâm đối với hắn hắn, có thể nói từ nhỏ đến lớn, Thiết Trụ đều là sinh hoạt trong sự yệu thương của cha mẹ, hắn biết cha mẹ đối hắn kỳ vọng rất cao, đứa trẻ nhà khác ở hắn tuổi đều đã ra đồng làm nông kiếm sống rồi, nhưng hắn lại ở nhà đọc sách.
Đọc sách nhiều, ý nghĩ tự nhiên cũng sẽ theo đó mà đến, đối với thế giới bên ngoài sơn thôn, hắn tràn ngập hướng tới. Ngẩng đầu nhìn phía cuối con đường nhỏ, Thiết Trụ thở dài một tiếng, khép lại sách trong tay, đứng dậy đi về nhà.
Phụ thân ngồi ở trong sân, trong tay cầm tẩu thuốc, sau khi hút thật sâu một ngụm, nói với Thiết Trụ vừa đẩy cửa vào:
– Thiết Trụ, đọc sách thế nào?
Thiết Trụ ứng phó vài câu, phụ thân gõ gõ tẩu thuốc, đứng dậy nói:
– Thiết Trụ a, ngươi phải đọc sách cho thật tốt, sang năm chính là kỳ thi lớn trong huyện, ngươi về sau có tiền đồ hay không, thì phải xem lần này rồi, nhưng đừng giống ta, cả đời này vẫn ở lại trong thôn, ôi.
– Được rồi, ông mỗi ngày cằn nhằn, phải để ta nói, Thiết Trụ nhà chúng ta nhất định có thể thi đỗ.” Mẫu thân Thiết Trụ, bưng đồ ăn đặt ở trên bàn trong sân, gọi cha con hai người bọn họ lại ăn cơm.
Thiết Trụ ôi một tiếng, sau khi ngồi xuống tùy tiện ăn vài miếng, mẫu thân từ ái nhìn con trai, đem vài miếng thịt, gắp qua cho hắn.
– Cha, tứ thúc sắp tới chưa vậy?
Thiết Trụ ngẩng đầu nói.
– Tính toán thời gian, không sai biệt lắm đúng là mấy ngày này rồi, tứ thúc ngươi so với cha có tiền đồ, ai, mẹ nó ơi, gói kỹ đồ ăn chuẩn bị cho lão Tứ nhé?
Phụ thân một khi nhắc tới lão Tứ, trên mặt lộ ra vẻ thổn thức.
Mẫu thân gật đầu, cảm động nói:
– Thiết Trụ a, tứ thúc ngươi là người tốt, vài năm này, may mắn hắn giúp đỡ, cha ngươi làm điêu khắc mới có thể bán ra tiền, ngươi về sau nếu như có tiền đồ rồi, đừng quên báo đáp tứ thúc ngươi.
Đang nói, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng ngựa, tiếp theo tiếng bánh xe ngựa lại gần ào ào theo đó mà đến, một cái âm thanh sang sảng vang lên ở bên ngoài.
– Nhị ca, mở cửa đi.Dị Thế Tà Quân Quân Mặc Tà thế lại vô tà… Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Thiết Trụ kinh hỉ, lập tức chạy tới sân nhỏ đem cửa sân đẩy ra, chỉ thấy một người trung niên hán tử cường tráng, ánh mắt sáng ngời đứng ở ngoài cửa, sau khi hắn nhìn đến Thiết Trụ ha ha cười, sờ sờ đầu hắn, cười nói:
– Thiết Trụ, lúc này mới nửa năm không thấy, thân hình lại cao lên rồi.
Cha mẹ Thiết Trụ vội vàng đứng lên, phụ thân hắn cười nói:
– Lão Tứ, ta ước chừng thời gian, ngươi cũng tới nhanh thật, mau vào, Thiết Trụ, còn không đi lấy ghế cho tứ thúc ngươi đi.
Thiết Trụ cao hứng lên tiếng, vội vàng chạy về phòng ở, xuất ra một cái ghế đẩu đặt ở cạnh bàn ăn, dùng tay áo xoa xoa hẳn hoi, mong mỏi nhìn trung niên hán tử.
Trung niên hán tử hướng về hắn nháy nháy con mắt, trêu ghẹo nói:
– Thiết Trụ, lần này như thế nào chịu khó như vậy a, ta nhớ rõ thời điểm lần trước ta đến, ngươi cũng không như vậy a.
Thiết Tụ phụ thân trừng mắt nhìn Thiết Trụ liếc mắt một cái, cười mắng:
– Thằng nhóc con này, ngay vừa rồi còn cằn nhằn ngươi là còn không đến nhanh lên.
Trung niên hán tử nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Thiết Trụ, cười nói:
– “Thiết Trụ, tứ thúc ngươi cũng không quên thứ đã đáp ứng ngươi.” Nói xong, từ trong ngực lấy ra hai quyển sách, đặt ở trên bàn.
Thiết Trụ hưng phấn hoan hô một tiếng, cầm lấy sách lật xem một chút, vui mừng không kìm chế được.
Mẹ Thiết Trụ đôi mắt hiền hậu nhìn nhi tử mình, nới với trung niên hán tử:”Lão Tứ, ca ngươi bình thường vẫn nhắc tới ngươi, lần này ở thêm vài ngày đi.” Trung niên hán tử lắc đầu nói:
– “Nhị tẩu, mấy ngày này gia tộc nhiều việc, ta sáng sớm ngày mai sẽ chạy trở về, chờ trong khoảng thời gian này mọi việc xong xuôi, ta lại đến gặp mọi người.” Nói xong, hắn xin lỗi mà nhìn qua nhị ca mình.
Cha Thiết Trụ thở dài, nói:
– Lão Tứ đừng nghe chị dâu ngươi, sáng mai đem hàng hóa đóng gói xong, chuyện gia tộc là quan trọng nhất, sau này chúng ta lại tụ họp cũng thế thôi.
Trung niên hán tử nhìn cha Thiết Trụ, nói:
– Nhị ca, Thiết Trụ năm nay mười lăm tuổi phải không?
Thiết Trụ phụ thân gật đầu, xúc động nói:
– Sang năm, thằng nhãi con này liền mười sáu, ô, nhoáng một cái hơn chục năm đi qua, thực mau.
Nói xong, mắt hắn lộ ra vẻ cưng chiều, nhìn chính nhi tử mình.
Trung niên hán tử trầm ngâm một chút, sắc mặt nghiêm túc, nói:
– Nhị ca, nhị tẩu, cùng các ngươi một việc, Hằng Nhạc Phái năm nay thu đệ tử, gia tộc có ba cái đề cử danh ngạch, phân đến chỗ này của ta có một cái.
Thiết Trụ phụ thân ngẩn ra, biến sắc nói:
– Hằng Nhạc Phái? Nhưng là cái Hằng Nhạc Phái kia, nơi tất cả đều là tiên nhân?
Trung niên hán tử cười, gật đầu nói:
– Nhị ca, chính là cái tiên nhân môn phái kia, gia tộc chúng ta ở phụ cận cũng coi như vọng tộc, có tư cách tiến cử, nhà của ta tiểu tử huynh cũng biết, đọc sách không xong, múa đao lộng kiếm lại không am hiểu, ta cân nhắc tiên nhân sẽ không thu nhận tiểu tử nhà ta, cái danh ngạch trân quý, ta xem Thiết Trụ từ nhỏ đã thông minh, yêu thích đọc sách, nói không chừng có thể được.
Mẹ Thiết Trụ cực kỳ vui mừng, vội vàng nói:
– Lão Tứ, này.này.
Trung niên hán tử sờ sờ đầu Thiết Trụ, nói:
– Nhị ca, nhị tẩu, ta xem việc này liền như vậy quyết định đi, để cho Thiết Trụ đi thử xem, nếu thực sự được thu nhận, đó chính là phúc phần của ta.
Thiết Trụ mê hoặc nhìn cha mẹ cùng Tứ thúc, hắn có chút nghe không hiểu bọn họ nói cái gì đó, tiên nhân?
– “Cái gì tên là tiên nhân?” Thiết Trụ do dự một chút, nhẹ giọng dò hỏi.
Trung niên hán tử sắc mặt nghiêm túc, nhìn Thiết Trụ, nói:
– Thiết Trụ a, tiên nhân chính là có thể ở trên trời bay tới bay lui, bọn họ mỗi người đều thần thông quảng đại, không phải chúng ta phàm nhân có thể suy xét.
Thiết Trụ ở trong mơ hồ, đối với tiên nhân có một tia hiếu kỳ.
Phụ thân Thiết Trụ kích động đứng dậy, lôi kéo mẹ Thiết Trụ hướng về trung niên hán tử quỳ xuống, trung niên hán tử vội vàng đem bọn họ nâng dậy, thành khẩn nói:
“Nhị ca, ngươi làm cái gì vậy. Mẹ ta chết sớm, nếu không phải Nhị nương khi còn bé chiếu cố ta, ta cũng không khả năng có hôm nay, Thiết Trụ là điệt nhi ta, ta hẳn là phải làm như vậy.” Phụ thân Thiết Trụ cảm động rơi lệ, vỗ thật mạnh vai trung niên hán tử, gật gật đầu, sau đó thần sắc nghiêm nghị đối với Thiết Trụ nói:
“Vương Lâm ngươi nhớ kỹ, về sau vô luận như thế nào, cũng không được quên tứ thúc ngươi có ân huệ đối với nhà chúng ta, nếu không ta sẽ không có đứa con như ngươi!” Thiết Trụ nội tâm run lên, hắn mặc dù đối với tiên nhân vẫn còn là mơ hồ, nhưng từ trong biểu tình của cha mẹ có thể nhìn thấy bọn họ đối việc này cực kỳ xem trọng, vì thế quỳ gối trước mặt tứ thúc, dập đầu vài cái thật mạnh.
Trung niên hán tử kéo Thiết Trụ, tán thưởng mà nói:
– Hảo hài tử, ngươi mấy ngày nay thu thập một chút, ta cuối tháng sẽ tới đón ngươi!
Buổi tối, Thiết Trụ sớm đã đi ngủ, bên tai còn có thể nghe được thanh âm phụ thân cùng tứ thúc trong sân, phụ thân hôm nay thật cao hứng, người ít khi uống rượu, nói cái gì cũng phải cùng tứ thúc uống mấy chén.
Tiên nhân? Rốt cuộc là cái gì?
Thiết Trụ nội tâm thực hưng phấn, hắn tâm linh trẻ thơ mơ hồ biết rằng, này chính là một cái cơ hội của mình, một cái cơ hội có thể đi đến thế giới bên ngoài!
Sáng sớm hôm sau, tứ thúc ly khai, phụ mẫu Thiết Trụ lôi kéo hắn một mạch đến cửa thôn đưa tiễn, ở trên đường trở về, Thiết Trụ nhìn thấy rất rõ, phụ thân tựa hồ thoáng cái trẻ đi rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía hắn, cũng tràn ngập kỳ vọng.
Loại ánh mắt kỳ vọng này, phải so với trước kia khi bảo hắn đi thi kỳ thi huyện, ngưng trọng rất nhiều.
Bên trong tiểu sơn thôn căn bản không có bí mật có thể giấu, ngay cả một con chó sinh ra vài con chó con cũng có thể ở trong nháy mắt truyền khắp toàn thôn, rất nhanh mọi người toàn thôn từ trong miệng mẫu thân Thiết Trụ đã biết tin tức này, sôi nổi thăm hỏi, ánh mắt mỗi người nhìn về phía Thiết Trụ cũng đều bất đồng, có hâm mộ, có ghen tị.
– Vương gia sinh đứa con tốt, người ta được Hằng Nhạc Phái thu làm đệ tử.
– Thiết Trụ đứa nhỏ này ta nhìn hắn từ nhỏ đến lớn lên, đứa nhỏ này còn nhỏ đã thông minh, lần này lại trở thành đệ tử Hằng Nhạc Phái, về sau chắc chắn tiền đồ rộng mở.
– Thiết Trụ có bản lĩnh, về sau có tiền đồ rồi cũng đừng quên thôn chúng ta, nhiều hơn trở về hỏi thăm a.
Những lời nói như thế này, dồn dập rơi vào trong tai Thiết Trụ, dần dần nói hắn đã muốn trở thành Hằng Nhạc Phái đệ tử bình thường, cha mẹ mỗi lần nghe được, đều cười không khép miệng được, nếp nhăn trên mặt tựa hồ đã mất đi rất nhiều.
Mỗi khi Thiết Trụ một mình đi ở trong thôn, tất cả thôn dân nhìn thây hắn, đều nhiệt tình lôi kéo hắn hỏi tới hỏi lui, cũng có lắm người thậm chí đem hắn đến trước mặt đứa nhỏ, đem Thiết Trụ trở thành tấm gương, dạy bảo một phen.
Nửa tháng thời gian rất nhanh đi qua, tin tức Thiết Trụ trở thành đệ tử Hằng Nhạc Phái nhanh chóng truyền khai, thôn dân tám thôn xung quanh mười dặm, đều lục tục đến đây chúc mừng, bọn họ mục đích chủ yếu là nhìn Thiết Trụ một lần.
Mỗi người khi đến, cũng đều chuẩn bị lễ vật, phụ mẫu Thiết Trụ từ chối không xong, cũng đành nhận lấy. Bất quá khi những người này rời đi, bọn họ đều đã chuẩn bị một phần đáp lễ thật lớn, dựa theo lời cha Thiết Trụ nói, oa nhi chúng ta về sau đã là tiên nhân cao cao tại thượng, không thể làm cho hắn khiếm hạ thiệt nhiều khoản nhân tình như vậy, tất cả thôn dân tới chơi, ta đều thay hắn đáp lễ.
Lúc này, tộc nhân Vương thị gia tộc, cũng dần dần biết chuyện lão Tứ đem danh ngạch của con mình tặng cho Thiết Trụ, đều lục tục đến đây chúc mừng.
Đối với tộc nhân gia tộc của mình, phụ thân Thiết Trụ cực kỳ chú trọng, trong những người này có rất nhiều là trước đây xem thường hắn, hơn nửa nhiều năm trước đem hắn bức ra gia tộc, hiện tại một đám người này tiến đến nhà hắn, làm cho hắn lập tức cảm giác nghẹn khuất nhiều năm biến mất hoàn toàn.
Hắn cùng mẹ Thiết Trụ thương lượng một chút, chuẩn bị một phen chiêu đãi thật tốt, vì thế tiêu một cái giá tiền cao, thỉnh tiên sinh dạy học trong thôn viết thiệp mời, đưa đến trong tộc.
Tiên sinh dạy học nói kiểu gì cũng không lấy tiền, nhưng là yêu cầu Thiết Trụ phải thừa nhận, hắn theo từ nhỏ đã tại nơi này của hắn đọc sách, với việc này Thiết Trụ cũng không nói gì, đây vốn là là sự thật thôi.
Thiệp mời sau khi đưa đến, phần lớn thân thích trong Vương thị gia tộc đều đến chúc mừng, bởi vì người đến nhiều lắm, cha Thiết Trụ đem địa điểm chiêu đãi tuyển chọn ở quảng trường trung tâm thôn làng, bày ra mấy trăm bàn tiệc rượu.
Cư dân thôn làng tự động giúp đỡ chiêu đãi, nói chuyện với nhau là lúc Thiết Trụ bị tán thưởng có chuyện tốt, khích lệ không ngừng.
Về phần cha Thiết Trụ, lại mang theo lão bà cùng đứa con tự mình ở cửa thôn nghênh đón, vì Thiết Trụ giới thiệu từng cái thân phận của thân thích.
– Đây là Tam tổ phụ của ngươi, lúc trước cha rời đi gia tộc, Tam tổ phụ ngươi âm thầm giúp đỡ không ít, Thiết Trụ, ngươi về sau phải nhớ báo đáp.
Thiết Trụ phụ thân đang dìu một cái lão nhân tóc bạc trắng, nói với Vương Lâm.
Thiết Trụ vội vàng nhu thuận đồng ý, lão nhân nhìn Thiết Trụ, cảm khái nói:
– Lão Nhị a, thời gian thực mau, oa nhi nhà ngươi đều lớn như vậy rồi, ngươi oa nhi này tốt lắm, so với ngươi thật có tiền đồ.
Cha Thiết Trụ vẻ mặt ửng hồng, cười nói:
– Tam tổ phụ, Thiết Trụ đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh, xác định là so với ta cường a. Ngài đi chậm một chút, mẹ nó à, qua dìu tam tổ phụ đi.
Mẹ Thiết Trụ vội vàng tiến lên, nâng lão nhân đi về phía yến hội.
Nhìn đến lão nhân đi rồi sau, Thiết Trụ cha hắn hừ một tiếng, đối Thiết Trụ nói:”Lão gia hỏa này, lúc trước nhìn thấy cha ngươi là chướng mắt, không phải muốn đem ta bức đi sao, hiện tại Thiết Trụ ngươi có tiền đồ rồi, lại đến đây chúc mừng, cái thân thích này à, chính là như vậy.” Thiết Trụ ngây thơ gật gật đầu, hỏi:
– Cha, tứ thúc hôm nay đến không?
Thiết Trụ phụ thân lắc đầu nói:
– Tứ thúc ngươi truyền đến tin tức, hắn ở bên ngoài cũng chưa về, chờ cận cuối tháng khi đó hắn mới có thể chạy về.” Lúc này, lại có xe ngựa đi vội đến, ở cửa thôn dừng lại sau, đi ra một cái hơn lão giả năm mươi tuổi, hắn nhìn phụ thân Thiết Trụ, than nhẹ một tiếng, nói:
– Lão Nhị, chúc mừng.
Cha Thiết Trụ sắc mặt phức tạp, sau một hồi nói:
– Đại ca.
Lão giả ánh mắt đảo qua, nhìn Thiết Trụ, mỉm cười nói:
– Lão Nhị, đây là tiểu tử nhà ngươi đi, không sai, lần này nói không chừng thật có thể bị tuyển trúng.
Thiết Trụ phụ thân nhướng mày, theo sau đó giãn ra, nói:
– Thiết Trụ đứa nhỏ này không gì ưu điểm, chính là có một ít thông minh, nguyện ý đọc sách, lần này xác định là sẽ bị tuyển trúng.
– Kia cũng không nhất định, tiên nhân môn phái thu đệ tử, yêu cầu phi thường nghiêm khắc, coi trọng có hay không tiên duyên, ta xem tiểu tử này ngu dốt si đần, đi cũng là phí công thôi.
Một cái âm thanh kiêu căng ngạo mạn từ từ truyền đến, theo trên xe ngựa đi xuống một cái thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Thiếu niên tướng mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt.
Phụ thân Thiết Trụ trợn mắt nhìn, Vương Lâm lại liếc mắt nhìn đối phương một cái thật sâu, không nói gì.
Lão giả sắc mặt nghiêm túc, quát lên:
– Vương Trác, như thế nào lại không có lễ phép như vậy, đây là Nhị thúc ngươi, đây là đệ đệ ngươi Vương Lâm, còn không chào.
Nói xong, hắn liền hướng phụ thân Thiết Trụ nói:
– Khuyển tử nói chuyện khó nghe, lão Nhị ngươi đừng để ý, bất quá.
Nói đến đây, hắn chuyển đề tài, lại nói:
– Bất quá lão Nhị, tiên nhân thu đồ đệ, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, cần chú ý duyên phận, lần này là Hằng Nhạc Phái Đạo Hư thượng tiên coi trọng khuyển tử, thế nên mới đối với Vương thị gia tộc chúng ta cảm thấy hứng thú, cấp cho ba cái danh ngạch bao gồm khuyển tử ở bên trong.
Thiết Trụ phụ thân hừ một tiếng, nói:
– Oa nhi nhà ngươi nếu có thể được, oa nhi nhà ta, nhất định cũng sẽ được tuyển chọn!
Thiếu niên nhạo báng, căn bản là không để ý lão giả khiển trách, miệt thị nói:
– Ngươi chính là Nhị thúc đi, ta khuyên ngươi vẫn là đừng nghĩ ông trời phù hộ, này tu tiên cơ chế nói trong vạn người có một cũng không sai biệt lắm, ngốc tiểu tử này không có khả năng so với bổn thiếu gia, bản thiếu gia là được nội bộ chỉ định đệ tử tiên sư, hắn có thể so sánh sao?
Trên mặt lão giả vẻ đắc ý chỉ chợt lóe lên rồi mất, lại quở trách vài câu, hướng phụ thân Thiết Trụ liền ôm quyền, mang theo thiếu niên đi về phía yến hội.
– Thiết Trụ, không nên tạo áp lực, nếu thực sự không được tuyển chọn cũng không có gì, sang năm tham gia kỳ thi huyện cũng giống nhau thôi.
Cha Thiết Trụ nghẹn khí nửa ngày trời, sau một hồi mới chậm rãi thở ra, lời nói ra thật thành khẩn.
Vương Lâm ánh mắt kiên định, thấp giọng nói:
– Cha, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể được tuyển chọn!
Cha Thiết Trụ hắn ôn hòa vỗ vỗ bả vai nhi tử, trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ vọng.
Lại tiếp tục nghênh đón không ít thân thích, cha Thiết Trụ cuối cùng mang theo hắn trở lại yến hội, lúc này khách đến rất đông, không khí phi thường náo nhiệt, mọi người chúc mừng lẫn nhau, rộn ràng nhốn nháo.
– Các thân thích trong tộc, các hương thân phụ lão, ta Vương Thiên Thủy không có học vấn, sẽ không biết nói lời gì, nhưng là ta hôm nay thật cao hứng, oa nhi nhà ta lần này có cơ hội được Hằng Nhạc Phái tuyển chọn làm đệ tử, là chyện cả đời này ta cao hứng nhất, ta cũng không nói nhiều nữa, cảm tạ các vị đến nơi này của ta chúc mừng, cám ơn!
Cha Thiết Trụ lớn tiếng nói xong, bưng chén rượu lên uống không còn một giọt.
– Lão Nhị, oa nhi nhà ngươi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nhất định có thể tuyển chọn, cùng Vương Trác đứa nhỏ kia giống nhau, trở thành tiên nhân.
– Nhị ca, ngươi có Thiết Trụ đứa nhỏ này, đời này xem như sống không uổng phí, về sau chờ hưởng phúc là được rồi.
– Thiết Trụ, phải tranh phần hơn cho ngươi cha, lần này vô luận như thế nào cũng phải tiến vào Hằng Nhạc Phái.
Không khí trong nhất thời rất là sôi nổi, tiếng chúc mừng nổi lên bốn phía, bất quá trong lòng, cũng có rất nhiều người ôm tâm tư xem náo nhiệt, tỷ như phụ thân Vương Trác, chính là như vậy, hắn ở ngoài mặt chúc mừng, nhưng trong lòng từ trước đến nay đều xem thường Nhị đệ này, với nhi tử của hắn lại càng như vậy, hắn nhìn tiểu tử nhà mình, lại nhìn nhìn Thiết Trụ, trong lòng rất không đồng ý, thầm nghĩ lão Tứ lần này đem danh ngạch cho đi, mặc dù ra ngoài dự đoán của mình, nhưng chỉ cần những tiên nhân kia không phải người mù, liền không thể tuyển chọn Thiết Trụ.
Nhân sinh trăm cảnh, nơi đây mọi người có thể thấy được từng cái, phụ thân Thiết Trụ lôi kéo Thiết Trụ, lần lượt đến từng cái bàn kính rượu, vì hắn giới thiệu một cái lại một cái thân thích xa lạ.
Một ngày này, phụ thân Thiết Trụ uống rất nhiều rượu, hắn chưa từng có nở mày nở mặt như vậy, mãi cho đến đã khuya, thân thích lần lượt ly khai. Lúc gần đi, thiếu niên Vương Trác vẫn như cũ vẫn là bộ biểu tình xem thường kia, thừa dịp mọi người không chú ý ở Thiết Trụ bên tai nhẹ giọng nói:
– Ngốc tiểu tử, ngươi sẽ không được tuyển chọn , ngươi không bằng miếng thức ăn gia súc.
Nói xong, hắn cười khinh miệt, theo phụ thân ly khai.
Về đến trong nhà, Thiết Trụ nằm ở trên giường, trong lòng âm thầm quyết định, vô luận như thế nào, cũng phải được tuyển chọn!
Nửa tháng vội vàng qua đi, một ngày này, tứ thúc Thiết Trụ vội vàng đi xe ngựa đến đây.
Cha mẹ Thiết Trụ vội vàng nghênh đón hắn vào trong phòng, trung niên hán tử rửa mặt, vội vàng nói:
– Nhị ca, nhị tẩu, lần này không thể ở lại thời gian dài, ta đến đón Thiết Trụ lập tức rời đi, sáng sớm ngày mai Hằng Nhạc Phái sẽ tới đón người.
Thiết Trụ phụ thân ngẩn ra, trên mặt lộ ra một tia không muốn, quyết đoán nói:
– Đi, Thiết Trụ, đi theo tứ thúc ngươi đi thôi, ngươi. ngươi nếu là được tuyển chọn, ở Hằng Nhạc Phái không được kiêu căng, nếu như. nếu như không được tuyển chọn, không cần phải mang bất kỳ trách nhiệm nào, trở về nhà là được.
Thiết Trụ không nỡ nhìn cha mẹ, gật đầu thật mạnh, mẹ hắn từ phòng đem ra một cái bọc, yêu thương nói:
– Thiết Trụ, đi ra ngoài phải nghe lời tứ thúc nói, không được gây chuyện, bên ngoài không thể so với trong nhà, gặp chuyện nhẫn nhịn một chút, mẹ chuẩn bị cho ngươi vài bộ quần áo mới, còn có khoai lang nướng ngươi thích ăn nhất, mẹ sẽ nhớ ngươi, nếu không được tuyển chọn, lại trở về.
Mẹ Thiết Trụ nói xong nói xong, nước mắt liền chảy xuống.
Thiết Trụ từ nhỏ đến lớn, đều chưa từng đi ra thôn làng, lần này, là lần đầu tiên hắn ly khai.
Tứ thúc ở một bên cảm động, nói:
– Thiết Trụ, phải tranh phần hơn cho cha mẹ ngươi, nhất định phải được tuyển chọn. Nhị ca, nhị tẩu, gia tộc vài ngày sau sẽ có bữa tiệc lớn chúc mừng, hôm nay vội quá, ta sáng mai tới đón các ngươi cùng nhau đi qua, gia tộc ba cái oa nhi bị đề cử đi lên, khi đó sẽ kết quả rồi.
Nói xong, hắn vội vàng lôi kéo Thiết Trụ lên xe ngựa, đánh lên ngựa một roi, nghênh ngang mà đi.
Cha mẹ Thiết Trụ, vẫn nhìn xe ngựa nhanh chóng biến mất, rơi lệ không ngừng.
– Cha nó, Thiết Trụ cho tới bây giờ chưa từng rời đi bên cạnh chúng ta, lần này hắn đi ra ngoài có thể hay không chịu khi dễ.
Mẹ Thiết Trụ cắn môi dưới, ánh mắt lộ ra không muốn.
– Oa nhi trưởng thành rồi, tự có phúc khí của nó.
Cha Thiết Trụ cầm lấy tẩu hút thuốc, hút một ngụm thật sâu, trên mặt nếp nhăn, lập tức lại nhiều lên không ít.
Chương 2: Tiên Nhân
Xe ngựa rong ruổi rất nhanh ở trên con đường nhỏ, Vương Lâm thân mình lắc lư lên xuống theo cái hố trên mặt đất, hắn ôm cái bọc trong ngực, trong lòng thoải mái, mang theo kỳ vọng của cha mẹ đối với hắn, ly khai sơn thôn sinh sống suốt mười lăm năm.
Nơi đây cách thị trấn một khoản lộ trình không ngắn, Vương Lâm dần dần thiếp đi, cũng không biết trải qua bao lâu, hắn bị người ta nhẹ nhàng thúc đẩy, vừa mở mắt thấy, khuôn mặt tứ thúc mang theo mỉm cười nhìn hắn, trêu ghẹo nói:
– Thiết trụ, lần đầu tiên rời đi gia đình, có cái gì cảm tưởng a.
Vương Lâm nhận thấy xe ngựa đã dừng lại rồi, cười ngây ngô nói:
– Cũng không cảm tưởng gì, chỉ là có một chút sợ hãi, không biết có thể hay không được tiên nhân thu nhận.
Tứ thúc ha ha cười, vỗ vỗ bả vai Thiết Trụ, nói:
– Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, đã đến nơi rồi, đây là nhà tứ thúc, ngươi trước tiên đi nghỉ ngơi, chờ buổi sáng ta mang đi gia tộc chúng ta.
Sau khi xuống xe ngựa, hiện ra ở trước mặt Vương Lâm là một phiến nhà ngói, đi theo tứ thúc đi vào một gian phòng, Vương Lâm ngồi ở trên giường làm như thế nào cũng không có buồn ngủ, hắn trong đầu hiện lên hình ảnh lời nói của cha mẹ, hương thân, thân thích, trong lòng than nhẹ, đối với ý niệm được tiên nhân thu làm đệ tử, thật quá nặng.
Thời gian từng giờ qua đi, chừng một hồi sắc trời dần sáng, mặt trời từ từ mọc lên, Vương Lâm mặc dù một đêm không thể nào nghỉ ngơi, nhưng tinh thần lại rất sung mãn, mang theo một chút thấp thỏm, hắn theo tứ thúc đi tới tòa nhà lớn của Vương thị gia tộc.
Đây là Vương Lâm lần đầu tiên nhìn thấy cái nhà lớn như vậy, nhìn hoa cả mắt, tứ thúc vừa đi vừa thở thở:
– Thiết Trụ, lần này nhất định phải tranh phần hơn cho ngươi cha, nhưng đừng để bọn thân thích chê cười.
Vương Lâm trong lòng càng thêm khẩn trương, cắn chặt môi dưới, gật gật đầu.
Chừng một lúc sau, tứ thúc đem hắn đi đến chính giữa sân rộng trong tòa nhà, đại ca cha Thiết Trụ, cái lão giả kia đứng ở trong sân, sau khi nhìn thấy Thiết Trụ gật nhẹ đầu, nói:
– Thiết Trụ, một lát tiên nhân sẽ đến đây, nhưng đừng ngạc nhiên, hết thảy mọi việc liền đi theo ca ca ngươi Vương Trác học tập, hắn làm thế nào, ngươi liền làm như vậy, hiểu rõ chưa!
Mấy chữ cuối cùng, ngữ khí lão giả thật nghiêm khắc.
Vương Lâm trầm mặc không nói, vừa thấy mọi nơi, phát hiện trừ bỏ Vương Trác ở ngoài, còn có một thiếu niên, thiếu niên làn da hơi đen, khoẻ mạnh kháu khỉnh, trong mắt lại lộ ra một tia lanh lợi, nội y hắn căng phồng, hình như đang thăm dò cái gì đó.
Hắn nhìn thấy Thiết Trụ nhìn phía mình, hướng về hắn làm cái mặt quỷ, đã chạy tới hỏi:
– Ngươi chính là Thiết Trụ ca nhà Nhị thúc sao, ta gọi là Vương Hạo.
Vương Lâm cười khẽ, gật gật đầu.
Lão giả nhìn thấy Thiết Trụ cư nhiên không để ý tới mình, đáy lòng buồn bực, đang muốn khiển trách.
Đúng lúc này, bỗng nhiên đám mây trên bầu trời lay động, một đạo kiếm quang thiểm điện phá không mà đến, sau khi kiếm quang tiêu tán, trên mặt đất một bạch y thanh niên đang đứng thẳng, thanh niên có ánh mắt lấp lánh hữu thần, tản mát ra khí chất phiêu dật bất phàm, thần thái của hắn băng lãnh, ánh mắt dừng ở trên người Thiết Trụ ba tên thiếu niên quét qua, nhất là ở trên người thiếu niên lanh lợi trên người có chỗ căng phồng liếc mắt, âm thanh lạnh lùng nói:
– Vương gia ba cái danh ngạch, là bọn họ sao?
– Đây là tiên nhân sao?
Dưới một cái liếc mắt của đối phương, Vương Lâm chỉ cảm thấy cơ thể chợt lạnh, trái tim chỉ không ngửng kinh hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu, ngơ ngác nhìn đối phương.
Lại nhìn cái thiếu niên có vẻ mặt lanh lợi kia, hai tay vẫn la đặt ở bên quần, cung kinh lễ phép, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Chỉ có Vương Trác, thờ ơ liếc mắt nhìn đối phương một cái, trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng.
Cha Vương Trác vội vàng tiến lên, vẻ mặt cực kỳ cung kính, sợ hãi liền cả kinh nói:
– Thượng tiên, ba người này đúng là tộc nhân Vương gia đề cử .
Thanh niên gật đầu, không kiên nhẫn nói:
– Ai là Vương Trác?
Lão giả trên mặt vui vẻ, vội vàng lôi kéo Vương Trác nói:
– Thượng tiên, đây là khuyển tử Vương Trác.
Thanh niên liếc mắt nhìn Vương Trác một cái thật sâu, sắc mặt dần bình thường, gật đầu nói:
– Vương sư đệ quả nhiên là một cái nhân tài, khó trách có thể được Đạo Hư sư thúc nhìn trúng.
Vương Trác đắc ý nhìn nhìn Thiết Trụ cùng cái thiếu niên lanh lợi kia, kiêu ngạo nói:
– Đó là tự nhiên, bản thiếu gia có tu tiên linh căn, Đạo Hư tiên nhân đúng là khen ngợi không ngừng.
Thanh niên nhướng mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, cười như không cười nhìn Vương Trác một cái, vung tay áo một vòng, mang theo ba cái thiếu niên đằng vân giá vũ hóa thành cầu vồng, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Tứ thúc ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì thào lẩm bẩm:Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể… Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Thiết trụ, nhất định phải được tuyển chọn a!
Vương Lâm cảm giác thân mình nhẹ đi, trận gió kịch liệt thổi trên mặt làm hắn đau nhức, nhìn kỹ, lập tức khiếp sợ phát hiện chính mình cư nhiên bị kẹp ở dưới bên nách thanh niên, đang ở không trung phi nhanh về phía trước, trên mặt đất thôn trang biến thành một đám điểm đen như một bàn tay lớn, hướng về phía sau di động rất nhanh.
Liền như vậy được một lát, con mắt hắn cũng đã bị gió thổi làm đỏ bừng, nước mắt ào ào chảy xuống.
– Các ngươi ba cái không muốn con mắt bị mù đi, thì nhắm mắt lại. Thanh âm niên thanh lạnh như băng truyền đến. Vương Lâm trong lòng run lên, vội vàng nhắm hai mắt lại, không dám tiếp tục nhìn, trong lòng đối với tu tiên, càng thêm mong đợi.
Không lâu sau, Vương Lâm có thể cảm giác được thanh niên có chút thở dốc, tốc độ cũng rõ ràng chậm xuống, tiếp theo liền thấy hoa mắt, thanh niên cấp tốc hạ xuống, ở khoảng khắc rơi xuống đất, thanh niên buông cánh tay ra, ba cái thiếu niên té trên mặt đất.
Cũng may lực đạo té xuống không lớn, ba người vội vàng bò lên, hiện ra ở Vương Lâm trước mặt, là một chỗ tựa như tiên cảnh thế ngoại đào nguyên, non xanh nước biếc, điểu ngữ hoa hương(1).
Ngay phía trước, một tòa sơn phong cao vút trong mây, thiên nham cạnh tú(2), mây mù lượn lờ, nhìn không rõ diện mạo, khi thì truyền đến một hai tiếng thú kêu. Một cái thềm đá đường mòn vặn vẹo, do ngọn núi uốn lượn mà thành, giống như đứng giữa bức tranh phong cảnh, sơn minh thủy tú(3). Một loại cảm giác cách thế khoan thai mà sống.
Xa xa hướng về phía trước nhìn lại, trên đỉnh sơn phong có tòa đại điện, tuy nói bị mây mù che lấp, nhưng từng trận thất thải quang mang lóe ra, làm cho người ta vừa thấy không khỏi mọc lên ý niệm cúng bái.
Bên cạnh đại điện, một cái cầu đá dài liên tục xuất hiện mà ra phảng phất như trăng rằm, kéo dài tới bên trong mây mù hư ảo, cùng một tòa sơn phong khác tương liên.
Danh lam thắng cảnh như vậy, tự nhiên chính là nơi tọa lạc của Hằng Nhạc Phái, Hằng Nhạc Phái là một trong số không nhiều lắm tu chân môn phái của Triệu quốc, 500 năm trước từng một lần thống lĩnh toàn bộ Tu Chân Giới Triệu quốc, có được mấy vị Nguyên Anh kỳ lão quái, phong quang vô hạn, đáng tiếc lả theo thời gian trôi qua, trung gian trải qua vô số tràng biến cố, cho đến ngày nay, thương thiên đại phái ngày trước, đã muốn suy thoái đến mức chỉ có thể miễn cưỡng ở Tu Chân Giới đứng vững gót chân.
Nhưng mà mặc dù như vậy, Hằng Nhạc Phái đối với phàm nhân trong vòng vạn dặm xung quanh mà nói, như cũ vẫn là mong muốn mà không thể thành.
– Trương sư đệ, ba cái thiếu niên này chính là Vương gia đề cử? Một cái trung niên nhân mặc hắc y, mang theo một tia khí tiên phong đạo cốt, từ sơn phong hạ xuống nhẹ nhàng ma tới.
Thanh niên trên mặt lộ ra vẻ cung kính, nói:
– Tam sư huynh, ba người này đúng là Vương gia đề cử.
Trung niên nhân ánh mắt đảo qua, ở trên người Vương Trác nhìn đi nhìn lại vài lần, lại cười nói:
– Chưởng môn biết ngươi tu luyện đến chỗ then chốt, để cho ta tới tiến hành trắc thí lần này, ngươi đi tu luyện đi.
Thanh niên đồng ý, thân thể vừa động, theo đường mòn sơn phong, trong chớp mắt liền biến mất vô ảnh.
Vương Lâm ngơ ngác nhìn trước mắt một màn, cảm xúc sôi trào, bỗng cảm thấy có nhân kéo y phục mình, quay đầu vừa nhìn, đúng là cái thiếu niên có vẻ mặt lanh lợi kia, thiếu niên trong mắt vẻ cuồng nhiệt càng đậm, thấp giọng nói:
– Đây là địa phương tiên nhân cư trú, mụ nội nó, Vương Hạo hắn nói cái gì đã được lựa chọn! Nói xong, hắn sờ sờ nội y căng phồng của mình.
(1) điểu ngữ hoa hương: chim kêu thật êm tai, hoa nở thật thơm nức (2) thiên nham cạnh tú: ngàn vách núi thi nhau mà mọc lên (3) sơn minh thủy tú: cảnh núi tươi đẹp, cảnh sông tú lệ.
Chương 3: Trắc thí
Vương Trác đối với cảnh tượng trước mắt, cũng là ngay tại chỗ giật mình, sau một hồi tinh thần mới thả lỏng, trong lòng ngạo khí bất giác thu liễm đi rất nhiều.
Lúc này, lại có vài đạo trường hồng kiếm quang tới gần, sau khi từng đạo kiếm quang tiêu tán, đệ tử Hằng Nhạc Phái đều đã xuất hiện, ở bên người bọn họ, cũng không ngoại lệ mang theo vài cái thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi .
Những người này có nam có nữ, ở khoảng khắc hạ xuống cũng đều là như Vương Lâm ba người, ngơ ngác nhìn cảnh vật trước mắt, trên mặt biểu tình không giống nhau.
Đệ tử Hằng Nhạc Phái mang mọi người tới này đứng rải rác ở cách đó không xa, lẫn nhau nói chuyện với nhau đánh giá những thiếu niên này. Lại đợi một hồi, cuối cùng tất cả thiếu niên được đề cử đều tề tựu ở đây, lúc này trung niên nhân hắc y nhìn lướt qua mọi người, thanh âm không chứa bất cứ cảm tình nào, nói:
– Bên trong các ngươi, chỉ có cực ít vài cái sẽ được tuyển chọn trở thành đệ tử Hằng Nhạc Phái chúng ta.
Chúng thiếu niên sợ hãi kinh sợ, trong lòng Vương Lâm lại thấp thỏm, hắn đã đếm được, trắc thí tổng cộng 48 người.
– Tu tiên, trọng nhất thiên tư, tiếp đến là hạng trắc thí thứ nhất, chính là xem các ngươi linh căn có đầy đủ không. Hiện tại ta điểm đến ai, người đó đi ra đến trước mặt ta. Trung niên nhân mặt không chút thay đổi, tùy ý gọi một cái thiếu niên.
Thiếu niên hai chân khẽ run, thật cẩn thận tiến đến, tay trung niên nhân đặt trên đỉnh đầu thiếu niên, thản nhiên nói:
– Không hợp cách, đến bên trái đứng.
Thiếu niên hình như lập tức mất đi tất cả khí lực, vẻ mặt ảm đạm, trên mắt mang theo vẻ mờ mịt đi đến bên trái, trầm mặc không nói.
Tiếp theo lại một cái thiếu niên bị điểm trúng, thấp thỏm lo lắng tiến lên.
– Không hợp cách.
– Không hợp cách.
– Không hợp cách.
Liên tục hơn mười cái nhân, cũng đều không hợp cách, bên phải trung niên nhân, đến bây giờ đến một người cũng không có.
Vương Trác bị điểm trúng, trên mặt hắn ngạo khí thu hết, sắc mặt có chút tái nhợt, đi lên trước.
Trung niên nhân sau khi tay đặt ở Vương Trác trên đầu, bỗng nhiên sắc mặt lộ vẻ vui mừng, ngữ khí ôn hòa, nói:
– Ngươi tên là gì?
Vương Trác vội vàng cung kính nói:
– Hồi bẩm thượng tiên, tiểu tử Vương Trác.
Trung niên nhân gật đầu, cười nói:
– Nguyên lai ngươi chính là Vương Trác Đạo Hư sư thúc từng nhắc đến, ân, đến bên phải đứng đi.
Vương Trác mừng rỡ, ở trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, đi về bên phải, trong mắt ngạo khí lại hiện ra, khinh miệt nhìn mọi người, vẻ mặt ngông cuồn tự đại.
– Mẹ nó, hắn đúng là chó ngáp phải ruồi. Vương Hạo bĩu môi, hướng Vương Lâm thấp giọng nói.
Vương Lâm trong lòng càng thêm khẩn trương, trước mắt hắn hiện lên ánh mắt kỳ vọng của phụ mẫu, nắm chặt nắm tay.
– Không sai, ngươi cũng đi qua bên phải đứng. Thanh âm kinh hỉ của trung niên nhân truyền đến, ở trước mặt hắn là một cái cô gái.
Thời gian trôi qua không lâu, đại bộ phận thiếu niên đều được trắc thí hết, có thể đứng ở bên phải trung niên nhân, chỉ có hai người. Kế tiếp, Vương Hạo bị điểm trúng.
Vương Hạo một mạch chạy chậm, đứng ở trước mặt trung niên nhân, không đợi đối phương trắc nghiệm, lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu vài cái thật mạnh, lớn tiếng nói:
– Thượng tiên tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất, tiểu tử Vương Hạo, ngài trắc thí nhiều người như vậy, nhất định rất vất vả, nếu không ngài nghỉ ngơi một hồi? Ta không nóng vội, không có việc gì.
Trung niên nhân không nhịn được cưởi, trắc thí nhiều người như vậy, cũng đều là vẻ mặt khẩn trương, chỉ riêng thiếu niên khoẻ mạnh kháu khỉnh trước mắt này, lanh lợi nhất, cư nhiên còn tâng bốc nịnh nọt có mục đích. Tay đặt ở trên đầu Vương Hạo, hắn lắc đầu nói:- Tư chất kém chút, không.
Vương Hạo vừa nghe nói tư chất mình không được, trong lòng lập tức như ngã xuống sơn cốc, không đợi đối phương nói xong, lập tức từ trong ngực lấy ra một cái hộp ngọc, hai tay nâng lên, lanh lợi nói:
– Thượng tiên, đây là gia phụ ngẫu nhiên ở trong núi được đến, thử đập nhiều lần đều không vỡ, tiểu tử đặc biệt từ trong nhà mang đến, hiến cho thượng tiên ngài.
Trung niên nhân lắc đầu cười khẽ, đang muốn cự tuyệt, nhưng đảo qua hộp ngọc, bỗng nhiên đồng tử một trận co rút lại, nắm lên nhìn kỹ, nhất thời mặt lộ mặt lộ hẻ sắc, nói:
– Không sai, cư nhiên là một gốc cây linh chi có 300 năm, xem hộp ngọc này bộ dáng, đúng là bị người tu chân phong ấn ở bên trong, khó trách phụ thân ngươi đập không vỡ.
Hắn ngữ khí ngừng một chút, thoáng trầm ngâm, lại cười nói:
– Ta bên người thiếu cái tiểu đồng luyện đan, ta xem ngươi có vẻ thông minh, có đồng ý làm tiểu đồng của ta không?
Vương Hạo lập tức kinh hỉ đứng lên, thiếu chút nữa nhảy cẩng lên, làm cho hắn kích động không thôi, lớn tiếng nói:
– Nguyện ý, Thượng tiên, ta nguyện ý.
Trung niên nhân gật đầu mỉm cười, nói:
– Làm dược đồng của ta, cũng sẽ không bạc đãi ngươi, có thể cùng với đám đệ tử nội môn tu luyện một loại tiên thuật, ngươi đứng ở bên phải đi.
Vương hạo trong lòng hưng phấn, chạy đến bên phải, dương dương đắc ý trừng mắt nhìn Vương Trác một cái.
Tất cả người thất bại, cũng đều mặt lộ ra vẻ tỉnh táo, một đám ôm đầu thất vọng, thậm chí có người, đã rơi lệ đầy mặt, khóc không ngừng.
Trung niên nhân nhướng mày, quát:
– Kẻ khóc, trực tiếp đưa đi!
Đứng ở cách đó không xa đệ tử Hằng Nhạc Phái, lập tức đi ra mấy người, nắm lên vài kẻ khóc lóc, thờ ơ đạp kiếm quang nhanh chóng biến mất.
Trung niên nhân tùy tay chỉ một cái, điểm trúng Vương Lâm.
Vương Lâm thở sâu, vạn phần khẩn trương đi đến bên người trung niên nhân, trong đầu hắn trống rỗng, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, trước mắt không nhịn được hồi tưởng lại ánh mắt kỳ vọng của cha mẹ.
Ta nhất định có thể được tuyển chọn! Vương Lâm kiên định nghĩ đến.
Tay đối phương nhấn một cái, mặt không chút thay đổi phun ra ba chữ làm cho Vương Lâm rơi xuống hầm băng.
– Không hợp cách!
Vương Lâm không biết chính mình là đi như thế nào đến trong đội ngũ bên phải, hắn chỉ cảm thấy giống như sấm sét ầm ầm vang lên bên tai, ba chữ kia vẫn cứ lượn lờ quanh quẩn lên xuống.
Chừng một hồi, tất cả mọi người được trắc thí hết, đứng ở bên phải, chỉ có ba người, này ba người, ở trong mắt người thất bại, giống như một loại thiên chi kiêu tử, cao lớn vô cùng.
Vương Trác lại khinh miệt nhìn Vương Lâm, trong mắt biểu lộ ý mỉa mai không thể nghi ngờ.
– Tu tiên, tư chất tuy rằng trọng yếu, nhưng nghị lực lại càng quan trọng, những thiếu niên như các ngươi tư chất bình thường, nhưng nếu có đủ nghị lực, cũng đều có thể trở thành ký danh đệ tử! Này hạng trắc thí thứ hai, chính là nghị lực!
Trung niên nhân mặt không chút thay đổi, ngừng một chút, lại nói:
– Theo cầu thang nơi này đi lên, người đi tới đỉnh, tính là đủ tư cách, nếu ngày thứ ba vẫn vẫn chưa hoàn thành, chính là thất bại, kẻ thất bại từng người sẽ bị đuổi về gia tộc các ngươi. Nếu nửa đường kiên trì không được hoặc là gặp phải nguy hiểm, liền lớn tiếng la lên bỏ cuộc, tự động có người đem ngươi mang đi.
Nói xong, trung niên nhân mỉm cười nhìn ba người bên phải, nói:
– Các ngươi theo ta đi gặp chưởng môn, đến lúc đó sẽ theo an bài của sư phụ, Vương Hạo, ngươi không được đi, theo ta đi đan phòng, làm quen một chút thao tác.
Trung niên nhân phân phó xong, liền mang theo ba cái thiên chi kiêu tử bước lên sơn phong, tiêu thất biệt tích.
Vương Lâm thở sâu, ánh mắt kiên định, không chút do dự giẫm chân hướng thềm đá đi đến, tiến hành hạng trắc thí thứ hai, nghị lực.
Trừ bỏ ba cái thiên chi kiêu tử cùng với sáu cái cái khóc lóc thiếu niên bị đưa đi ra, còn còn lại 39 người.
Trong 39 người này có người ôm đầu thất vọng, cũng có kẻ thần sắc kiên nghị, cũng có kẻ do dự sợ hãi, trước sau không giống nhau, dần dần bước lên cầu thang, thời gian đi lên của từng người cũng khác nhau.
Chương 4: Vô tình
Thềm đá dốc đứng không bằng phẳng, hai bên lại có hiểm cảnh liên miên, chỉ sơ suất một chút sẽ trượt chân rơi xuống.
Đi không đến nửa ngày, Vương Lâm liền cảm giác hai chân như buộc chì, mồ hôi tuôn như mưa, không khí trên cao không thể so với không khí ở dưới khó có thể cất bước, lúc trước ở chân núi nhìn, thềm đá đường mòn này không dài, nhưng thực tế đi ở trên đây, mới phát hiện đường mòn này coi như không có cuối đường, khiến cho người ta từ đáy lòng không khỏi sinh ra tư tưởng tuyệt vọng.
Ở phía trước hắn có mười mấy cái thiếu niên thân thể cường tráng, cũng cũng đều thở hồng hộc, chậm rãi bò lên. Cho đến bây giờ, còn không có một cái bỏ cuộc.
Vương Lâm cắn răng kiên trì, hắn biết đây là một lần cơ hội cuối cùng của mình, ánh mắt kỳ vọng của phụ mẫu vẫn quanh quẩn trong lòng, đúng lúc này, ở phía sau hắn một thiếu niên bỗng nhiên dưới chân run lên, bước hụt chân, thân thể từ một bên nhanh chóng rơi xuống, ngay tức khắc tiếng thét hoảng sợ vang lên.
– Ta bỏ cuộc, cứu mạng!
Tất cả mọi người dừng chân lại, không hẹn mà cùng nhìn hướng phía dưới nhìn xuống, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu đen lóe lên, một cái đệ tử không biết theo địa phương nào lao ra, bắt lấy thân thiếu niên giữa không trung, thân mình nhẹ nhàng hạ xuống dưới chân núi.
Vương Lâm sắc mặt tái nhợt, trầm mặc không nói, thật cẩn thận tiếp tục hướng về phía trước bò đi, thời gian vội vã mà qua, hai ngày sau, mười mấy cái thiếu niên phía trước hắn, đã nhìn không thấy thân ảnh.
Vương Lâm không biết những đồng bạn này rốt cuộc có bao nhiêu người bỏ cuộc, hắn chỉ biết là, chính mình tuyệt đối không thể bỏ cuộc, bất kể hai chân đã xuất huyết phao, đau đớn như kim châm thường xuyên theo từ trong huyết phao truyền đến, nhưng hắn vẫn đang kiên trì lấy tay leo lên lên phía trước.
– Đứa trẻ kiên cường, thế nhưng đại đạo vô tình, phí công, phí công thôi. Một tiếng thở dài lo lắng, từ đỉnh sơn phong rất xa mà tới, một trung niên nhân sắc mặt vàng như nến, thân mình khinh nhẹ nhàng hạ xuống trên thềm đá, ở một đám thiếu niên bên người bay nhanh qua, mặt mang cảm khái.
Sau khi đi ngang qua bên người Vương Lâm, trung niên nhân dừng lại một chút, trước mắt là cái thanh niên thứ sáu hắn nhìn thấy, nhưng tuyệt đối là một người thảm hại nhất, toàn thân máu chảy đầm đìa, quần áo đã muốn thấm đẫm máu tươi, đầu gối, ngón chân huyết nhục lẫn lộn, hoàn toàn chỉ dùng hai tay từng chút leo lên, trung niên nhân than nhẹ một tiếng, hỏi:
– Đứa nhỏ, ngươi tên là gì?
Vương Lâm vẻ mặt đã muốn mơ hồ, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, cho dù chết cũng bò lên đỉnh núi, đối với câu hỏi của trung niên nhân, hắn căn bản là không có nghe đến, ở trong mắt hắn, trừ bỏ này thềm đá đường mòn này ra, không còn cái khác.
Trung niên nhân nhìn chăm chú hai mắt Vương Lâm, đối với tâm niệm kiên định của hắn có chút cảm động, tay đặt ở trên đầu Vương Lâm nhấn một cái, sau đó lắc đầu lẩm bẩm:
– Nghị lực tuyệt hảo, đáng tiếc tư chất quá mức bình thường, vô duyên, vô duyên a.
Hắn nhìn mắt Vương Lâm thật lâu, tiếp tục hướng thềm bậc đá đi đến.
Buổi tối ngày thứ hai, Vương Lâm hai tay huyết nhục lẫn lộn, hắn đi quá thềm đá, lưu lại một đạo vết máu thật sâu, đối với việc này, Vương Lâm đã không còn biết, hiện tại hắn hoàn toàn bằng một cỗ ý niệm ở thôi động thân thể, hơi thở đã tới bên bờ hấp hối.
Tại ngày thứ ba thời khắc mặt trời mọc, hắn mơ hồ giống như thấy được phần cuối thềm đá, đáng tiếc lúc này một cái vô tình thanh âm như tiếng sấm truyền đến, chấn động trái tim.
– Thời gian đã đến, chỉ có ba người đủ tư cách, còn lại. thất bại!
Vương Lâm cười thảm một tiếng, cơ thể nghiêng một chút, ngã vào trên thềm đá, hôn mê bất tỉnh.
Hắc y trung niên nhân ba ngày trước thí nghiệm thiên tư, đứng ở đỉnh núi, nhìn Vương Lâm cách nơi này không đến mười trượng, mắt lộ vẻ vô tình.
Lúc này vài cái đệ tử Hằng Nhạc Phái nhanh chóng từ đỉnh núi đi xuống phía dưới, dọc theo đường đi đem tất cả thiếu niên còn đang kiên trì đưa tới trên núi, đồng loạt cho ăn dược vật.
– Sư huynh, 39 người thí nghiệm, bỏ cuộc 25 người, trừ bỏ đủ tư cách ba người ra, còn có 11 nhân.
Một nữ đệ tử Hằng Nhạc Phái nữ đệ tử, lạnh giọng báo cáo, nàng năm đó cũng trải qua trắc thí tàn khốc như vậy, cuối cùng dựa vào luyện tập võ thuật căn bản từ nhỏ, ở nghị lực mới miễn cưỡng đủ tư cách, mới trở thành ký danh đệ tử, dùng gần thời gian mười năm nỗ lực, đến bây giờ vẫn chưa là đệ tử chính thức.
Hắc y trung niên nhân bộ dạng lạnh như băng, gật nhẹ đầu, ánh mắt đảo qua 11 cái thiếu niên cùng hôn mê, thản nhiên mở miệng nói:
– Ba người đủ tư cách, dẫn bọn hắn đi gặp phòng tạp vụ, an bài công tác sau này. 25 người bỏ cuộc, đuổi về gia tộc từng người. Về phần 11 người này kiên trì đến cuối cùng, đợi sau khi bọn hắn tỉnh dậy, đồng loạt đưa đến Kiếm Linh Các, nhìn xem có hay không người cùng Kiếm Linh hữu duyên, nếu như không có, vẫn như cũ cứ đuổi về gia tộc từng người.
Nói xong, trung niên nhân cũng không nhìn những thiếu niên này một cái, phất tay áo mà đi.
Ba ngày sau, bên trong Kiếm Linh Các, 11 cái thiếu niên bao gồm Vương Lâm ở bên trong, đều cùng đứng ở một bên sắc mặt tái nhợt, thương thế trên người Vương Lâm đã khỏi hẳn, nhưng vết thương tâm linh lại xé rách càng lớn, từng trận đau đớn ray rứt, không ngừng cắn nuốt thể xác và tinh thần hắn.
Này Kiếm Linh trắc thí, cũng không phải là hắc y trung niên nhân chủ trì, mà là một cái xa lạ thanh niên mặc áo trắng, bất quá cũng không ngoại lệ, đều là sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt nhìn phía bọn họ, giống như xem con kiến, vô tình.
– Đây là cuộc thi cuối cùng, kẻ có thể đi vào phòng này, thông qua. Thanh niên lời nói ngắn gọn, trên mặt lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Vương Lâm ánh mắt có thể thấyđược, đúng là một căn phòng bình thường đến cực điểm, cổng chính giữa căn phòng mở ra, hướng phía trong nhìn lại, chỉ thấy từng thanh cổ kiếm dài ngắn không giống nhau, đặt ở bên trong.
Một đám thiếu niên dựa theo trình tự, hướng giữa phòng đi đến, thiếu niên thứ nhất vừa mới đến gần phòng ốc vị trí năm trượng, liền mặt lộ vẻ giãy dụa, bị một cỗ vô hình lực đạo đẩy mạnh ra khỏi mấy trượng.
– Không hợp cách, kế tiếp! Thanh niên thản nhiên nói.
Vương Lâm là người thứ bảy, sáu người trước toàn bộ đều là ở vị trí năm trượng không thể đi tới, hắn cười chua sót, nhắc tới trong lòng kỳ vọng còn thừa không nhiều lắm, hướng phía trước đi đến.
Vị trí năm trượng, thoải mái bước qua, Vương Lâm ngẩn ngơ, trong lòng kỳ vọng nhanh chóng kéo lên, miệng lưỡi khô khan, trái tim kinh hoàng, lại tiếp tục bước thêm một trượng, lúc này vẫn chưa có cảm giác khó chịu gì.
Thanh niên “Di” một tiếng, ánh mắt chớp động, lộ ra một tia thần sắc cảm thấy hứng thú, khuôn mặt bình thường lại, nói:
– Đừng do dự, tiếp tục hướng phía trong đi, nếu là có thể đi vào phòng ốc, đạt được Kiếm Linh thừa nhận, dù cho hai lần trước ngươi trắc thí đều không hơp cách, cũng sẽ được thu làm đệ tử chính thức!
Mười cái thiếu niên khác, vẻ mặt đều mặt lộ hâm mộ, loại này hâm mộ bên trong, còn có ẩn dấu ghen tị thật sâu.
Vương Lâm trong lòng khẩn trương, ánh mắt cha mẹ kỳ vọng lại nhập vào trong óc, lại bước thêm một trượng, lúc này khoảng cách cổng, còn có ba trượng. Vương Lâm thấp thỏm, lại bước thêm từng bước.
Nhưng vào lúc này, một cỗ lực đạo khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, điên cuồng tuôn ra hướng về phía Vương Lâm, thân thể hắn không chịu khống chế bay nhanh về phía sau, mãi cho đến vị trí hơn mười trượng, mới ngừng lại được.
Còn lại thiếu niên đứng ở một bên, mặt đều lộ ra vẻ châm biếm, ở trong mắt bọn họ, Vương Lâm nên cùng chính mình giống nhau, không có khả năng có bất cứ cơ hội nào.
Cười thảm một tiếng, Vương Lâm trong lòng vết thương xé rách càng lớn hơn nữa, ánh mắt cha mẹ kỳ vọng dần dần theo trong đầu biến mất đi.
Thanh niên vẻ mặt lại giống như phía trước lạnh như băng, thản nhiên nói:
– Không hợp cách, kế tiếp.
Chương 5: Đường về
Mười một người, cuối cùng không có một người thông qua, trừ bỏ Vương Lâm ra, còn có một cô gái cũng như vậy bước đến vị trí hai trượng, nhưng kết quả vẫn như cũ.
Ngay hôm đó trắc thí xong, đám thiếu niên liền bị trao trả đến chân núi, được đệ tử Hằng Nhạc Phái lần lượt đưa đi, đưa Vương Lâm về nhà tộc, vẫn là thanh niên họ Trương dẫn bọn hắn tới đây, ở bên người hắn, mang theo Vương Trác cùng Vương Hạo.
– Vương Trác sư đệ, chúc mừng ngươi trở thành đệ tử Đạo Hư sư thúc, về sau tiền đồ bất khả hạn lượng*.(*: không thể đo đếm, rất có tiền đồ)
Thanh niên mỉm cười, ôm quyền nói.
Trên mặt Vương Trác lộ ra vẻ mặt ngông cuồng tự đại, ngạo nghễ nói:
– Đó là tự nhiên, sư phụ cũng đã nói, chỉ đợi ta lần này về nhà xử lý hết chuyện thế tục, liền truyền ta pháp thuật tu tiên.
Vương Hạo ở một bên bĩu môi, nói:- Ta từ nhỏ nhìn cái nét mặt tiểu nhân đắc chí của ngươi liền chướng mắt, không phải là có sư phụ sao, có cái gì ghê gớm chứ, ta còn có thể luyện đan đây.
Vương Trác khinh miệt nhìn vào mắt Vương Hạo, không để ý tới hắn, mà ánh mắt chuyển động, nhìn Vương Lâm bên cạnh trầm mặc không nói, khẽ cười nói:
– Thiết Trụ, thế nào, lúc trước ta đã nói với ngươi, ngươi không thích hợp, ngươi cùng cha ngươi đều không tin, hiện tại biết kết quả rồi chứ.
Vương Lâm ngẩng đầu, thản nhiên nhìn vào mắt Vương Trác, đối Hằng Nhạc Phái thanh niên nói:
– Thượng tiên, phụ mẫu ta đều đang đợi ta, còn thỉnh ngài mau chút đưa ta đưa trở về đi.
Vương Trác thấy Vương Lâm rõ ràng không để ý tới mình, lại cười lạnh nói:
– Thằng nhà quê, đời này hãy sống ở trong thôn giống như cha ngươi cùng nhau làm thợ mộc đi.
Giữa khuôn mặt thanh niên lộ ra biểu tình cười như không cười, nhìn nhìn ba cái thiếu niên trước mắt, cũng không nói chuyện, vung tay áo một cái, mang theo ba người biến mất ở sơn môn Hằng Nhạc Phái.
Trên đường trở về, gió mạnh như trước, nhưng nỗi lòng Vương Lâm, nhưng là có khác một trời một đất, lúc đến kỳ vọng, khi về tuyệt vọng.
Không lâu sau, có thể nhìn thấy tòa nhà lớn Vương thị gia tộc, Vương Lâm mở hai mắt, xa xa nhìn lại chỉ thấy bên trong tòa nhà lớn đầy người, náo nhiệt như hội, từng bàn yến hội cấp bậc vượt xa hắn cha mấy ngày trước đây chiêu đãi thân thích, đem toàn bộ cái sân lớn đều phủ kín.
Tất cả người Vương thị gia tộc, thậm chí ngay cả những tộc nhân bên ngoài mua gỗ cũng đều trở về, tề tụ một nhà chúc mừng lẫn nhau, ăn uống linh đình, rộn ràng.
Nhân vật chính yến hội lần này là ba người, đại ca của Vương Thiên Thủy, Vương Thiên Thủy, cùng với Tam đệ của hắn, tại bên cạnh ba người này, tất cả thân thích đều tiến lên chúc mừng lẫn nhau, không khí phi thường náo nhiệt.
Trong mắt bọn họ cũng không ngoại lệ đều là lộ ra vẻ hâm mộ, trong miệng lại a dua nịnh hót, cố gắng chọn lời hay, nhất là đối phụ thân Vương Lâm, lại ca ngợi hắn không ngừng, thổn thức chuyện xưa.
– Nhị ca, lần này tiểu tử nhà ngươi nhất định sẽ được lựa chọn, về sau ngươi sẽ không cần làm thợ mộc sinh sống, trong nhà người nào thấy ngươi không thể không kêu một tiếng Nhị gia a. Lục đệ phụ thân Vương Lâm, một cái trung niên nhân bụng phệ, lớn tiếng khen.
– Lão Nhị, năm đó ta liền nhìn ra ngươi đời này tuyệt đối không giống như thế, thế nào, thấy ta ta nhìn đúng rồi chứ, ngươi đời này ở trên người Thiết Trụ a, Thiết Trụ trở thành tiên nhân, làm cha như ngươi, kia đã có thể khó lường. Ngũ thúc của Vương Thiên Thủy, một cái đôi mắt hí, ngồi ở bên người phụ thân Vương Lâm, nâng chén a dua nói.
– Nhị ca, Thiết Trụ nhà ngươi cùng tiểu tử nhà của ta, lần này đều có thể được lựa chọn, anh em ta có có hai mươi mấy năm không gặp, lần này nói cái gì cũng phải không say không về. phụ thân Vương Hạo, Tam đệ của Vương Thiên Thủy, bưng chén rượu đi đến trước mặt, mặt mang tiếu ý, lớn tiếng nói.
Phụ thân Thiết Trụ nhìn đám thân thích bốn phía này lúc trước xem thường hắn, cảm thấy hãnh diện, nở mày nở mặt vô cùng, nhiều năm tối tăm trở thành hư không, bất quá thủy chung lại có một tảng đá lớn đặt ở trong lòng.
– Thiết Trụ a, nhất định phải được lựa chọn!
– Nhị tẩu, ngươi đi theo nhị ca ta đời này xem như hưởng phúc rồi, có Thiết Trụ đứa nhỏ này, về sau chúng ta mười dặm tám thôn , ai không nhận thức ngươi a.
– Đúng vậy, nhị tẩu, oa nhi nhà ngươi có thể sánh bằng tiểu tử nhà của ta có bản lĩnh, Thiết Trụ đứa nhỏ này từ nhỏ đã minh thông, thật sự là cái đứa nhỏ tốt a.
– Mẹ Thiết Trụ, chúng ta tuy nói là cùng tộc, nhưng hiện nay đồng tộc thông hôn cũng đã nhiều, con gái nhà của ta cũng đến tuổi, Thiết Trụ đứa nhỏ này dáng vẻ đường đường, ta từ nhỏ đã yêu thích, không bằng chúng ta hai nhà kết cái thân gia?
Cùng Thiết Trụ phụ thân giống nhau, bên cạnh mẫu thân Thiết Trụ cũng quay chung quanh một đám nữ quyến, lẫn nhau trò chuyện nhiệt tình chuyện thường ở quê.
Đại ca của cha Thiết Trụ, mắt lạnh nhìn này hết thảy, trong lòng thầm nghĩ chờ xem, chờ tiên nhân đem đứa nhỏ đưa về, biết kết đươc kết quả rồi, đến lúc đó nếu là Thiết Trụ không được lựa chọn, xem lão Nhị ngươi có kết cục thế nào.
Nghĩ đến đây, hắn trên mặt ha ha cười, bưng lên chén rượu cùng thân thích bên người khích lệ đứa nhỏ nhà hắn, trả lời vài câu.
Không khí ồn ào huyên náo, nhộn nhịp không thôi. Đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo cầu vồng theo phía chân trời xẹt qua, dừng ở giữa sân rông, xuất hiện bốn người.
Bốn phía nháy mắt an tĩnh lại, tất cả tộc nhân Vương thị đều căng thẳng sợ hãi, không dám nói lời nào.
Thanh niên Hằng Nhạc Phái ánh mắt đảo qua, âm thầm cảm thán, hắn ngày đó bị Hằng Nhạc Phái thu làm đệ tử khi, người quê hương cũng là chúc mừng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút cảm khái, quay đầu nhìn vào mắt Vương Lâm thật sâu, hắn biết thiếu niên này chuyện tình kế tiếp phải đối mặt, là người trưởng thành đều không thể thừa nhận.
– Đại đạo vô tình. Thanh niên lắc đầu, thân thể khẽ động, phát ra kiếm quang rời đi nơi đây.
– Người tu đạo không thể có vướng bận thế tục, các ngươi đều tự xử lý tốt, ba ngày sau, ta lại đến đón các ngươi. Rất xa, truyền đến thanh âm của hắn.
Đại ca phụ thân Thiết Trụ, vừa thấy đến tiên nhân rời đi, lập tức đi ra kích động nhìn con mình, hỏi:
– Đạo Hư thượng tiên có thu ngươi làm đồ đệ không?
Vương Trác vẻ mặt tự đắc, kiêu ngạo nói:
– Đó là tự nhiên, sư phụ nói ta trong vòng mười năm, sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất trong hàng đệ tử Hằng Nhạc Phái.
Phụ thân Vương Trác mừng rỡ, vỗ vỗ thật mạnh bả vai con mình, thoải mái nói:
– Tốt! Vương Trác ngươi về sau chính là tiên nhân rồi, chúng ta Vương gia, có tiên nhân rối, ha ha.
Phụ thân Vương Hạo, lúc này cũng là vẻ mặt lo lắng, nhìn chằm chằm Vương Hạo, đang muốn hỏi, Vương Hạo ngáp một cái, đắc ý nói:
– Cha, không cần hỏi, con ngươi đã là đệ tử Hằng Nhạc Phái rồi.
Vương Hạo phụ thân mừng như điên, cầm lấy chén rượu hung hăng uống một ngụm, Vương Trác mắt lộ ra vẻ khinh miệt, giọng âm dương quái dị nói:
– Tam thúc, ngươi sinh đứa con tốt, đem chúng ta mặt mũi Vương gia đều mất hết , trước mặt mọi người nhân làm trò nịnh nọt tâng bốc thượng tiên, cuối cùng lại tặng lễ, lúc này mới miễn cưỡng đạt được một cái tư cách dược đồng.
Vương Hạo hất lông mi một cái, châm chọc nói:Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Ta tình nguyện, như thế nào, đến lúc đó nhìn xem ai tiên pháp lợi hại liền biết ai làm Vương gia mất mặt .
Phụ thân Thiết Trụ, vẫn nhìn oa nhi nhà mình, hắn theo Thiết Trụ trên mặt nhìn đến một tia sa sút, trong lòng run lên, dâng lên một cỗ dự cảm không hay.
– Thiết Trụ, ngươi. ngươi thế nào? Mẹ Thiết Trụ, cõi lòng đầy kỳ vọng hỏi.