1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 96 [Chương 365(b) đến 369(a)]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 96 [Chương 365(b) đến 369(a)]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 365(b): Lục cấp tu chân quốc

– Cố gắng tăng lên tới Anh Biến kỳ có thể nói Lý Nguyên Phong là một trong những tu sĩ Anh Biến kỳ yếu nhất. Bổn tôn đã đạt tới tam tinh Cổ Thần. Sau khi ta và bổn tôn hợp thể có thể cùng với người đó đánh một trận. – Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Một tháng sau. Ngoài sơn cốc nơi Sở Quốc, Chu Như đang chơi đùa với Tiểu Bạch. Nàng quỳ rạp xuống mặt đất mà chơi đùa với nó. Thiết Nham thì khoanh chân ngồi cạnh. Tu vi của hắn đã gần đạt tới Hóa Thần. Mấy ngày gần đây, càng ngộ ra được nhiều điều. Đột nhiên, con ếch mở to hai mắt nhìn về phía bên ngoài sơn cốc.

Chỉ thấy một thanh niên mặc bạch y đang mỉm cười chậm rãi đi vào. Bảo tháp có ý cảnh của Vấn Đỉnh kỳ nhưng lại không hề ảnh hưởng tới hắn.

Chu Như giơ tay xoa xoa hai mắt, lập tức hoan hô một tiếng, từ trên người Tiểu Bạch nhảy xuống, chạy về phía Vương Lâm, vui sướng nói:

– Thúc thúc! Thúc thúc!

Vương Lâm cười ha hả, ôm lấy tiểu Chu, ánh mắt nhìn về phía Thiết Nham. Vào lúc này, Thiết Nham cũng đã đứng dậy, cung kích nói:

– Bái kiến ân công.

– Thiết Nham! Ngươi sắp Hóa Thần rồi. Hãy đi tới kinh thành tìm một căn nhà mà cảm ngộ nhân sinh đi. Chỉ cần ba năm nữa, nhất định ngươi sẽ Hóa Thần. – Vương Lâm nói.

Nét mặt Thiết Nham cũng chẳng vui hay buồn, nhưng hai tay lại có chút run rẩy, thấy giọng nói:

– Thật sự như thế sao?được! – Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía Chu Như rồi lại liếc mắt nhìn bốn phía. Sau đó cắn răng, thân thể vừa động rồi biến mất.

– Thúc thúc! Con cọp đâu? Lúc đầu, người đã đồng ý cho ta một con cọp mà? – Chu Như ôm lấy Vương Lâm mà hỏi.

Hai lỗ tai của Tiểu Bạch vẫn dựng lên. Vào lúc này, nghe thấy vậy chẳng khác nào bị một cái búa nện vào ngực. Trong lòng nó thầm nghĩ, có một con cọp mới thì cuối cùng cuộc sống của mình có thể thảnh thơi.

Nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp trong tương lại, lại nhớ tới mấy con cọp cái, Tiểu Bạch cảm thấy rất nôn nóng.

– Con cọp? – Vương Lâm sờ sờ mũi. Việc này đúng là hắn đã quên, bởi lần này đi gặp quá nhiều miệng. Chu Như hé cái miệng nhỏ nhắn, nói:

– Thúc thúc! Lúc đầu, khi người đi đã nói là sẽ không quên mà?

Tiểu Bạch nghe đến đây, hai mắt tối sầm, sự nôn nóng trong lòng liền biến thành mây khói. Trong lòng nó thầm than, số phận mình quá hẩm hiu.

Vương Lâm cười khổ, xoa xoa đầu Chu Như, nói:

– Được rồi! Lần này, thúc thúc trở về đưa ngươi tới một nơi. Đến lúc đó, sẽ bắt cho ngươi một con cọp là được.

Tính tình của Chu Như vẫn còn là một đứa trẻ. Sau khi nghe thấy được ra khỏi nơi này liền cảm thấy vui vẻ, nói:

– Đi đâu? Thúc thúc! Người muốn đưa ta ra ngoài chơi hay sao?

– Thúc thúc đi tìm một vị cố nhân. – Trong mắt Vương Lâm lóe lên một tia sát khí.

Thân thể Tiểu Bạch hơi chấn động. Hy vọng trong lòng nó lại dâng lên. Lần này còn lớn hơn vừa rồi. Nó thầm nghĩ hai người các ngươi bỏ đi, nó sẽ được tự do. Nghĩ tới đây, nó lại càng thêm hưng phấn.

– Tiểu Như nhi. Ngươi vào trong bảo tháp đi. Lần này đi hơi xa. Ngươi vào trong bảo tháp sẽ không bị gió. Ngoan nào. – Vương Lâm nói.

Chu Như ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt tỏ rõ sự hưng phấn. Nàng vừa nghe nói được đi ra ngoài, liền vui không thể tả nổi.

– Tiểu Bạch! Ngươi đi với ta.

Tiểu Bạch rống to một tiếng. Sự hy vọng trong lòng nó lại một lần nữa biến mất. Nó quay đầu, lưu luyến nhìn về khu rừng phía xa. Ở nơi đó có vài con cọp cái vẫn đang chờ đợi nó. Cuối cùng, Chu Như vỗ vỗ mấy cái mời cùng với nàng chui vào trong bảo tháp.

Tay phải Vương Lâm bắt quyết, điểm một cái vào bảo tháp. Nhất thời, bảo tháp nhanh chóng nhỏ đi, bay vào trong tay hắn.

Sau khi làm xong, Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Chân phải dẫm nhẹ lên mặt đất, lập tức từ trong lòng đất phát ra một nguồn lực cực mạnh. Cùng lúc đó, bổn tôn đang ngồi trong kén cũng mở hai mắt, sau đó phá kén mà ra.

Trên mi tâm của hắn, ba cái điểm màu tím đang xoay tròn, tản ra những tia sáng yêu dị.

Bổn tôn xuất hiện trước mặt Vương Lâm. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, rồi trong nháy mắt dung hợp chỉ còn một người.

Đây mới thực sự là Vương Lâm. Bổn tôn tu luyện thân thể, phân thân tu luyện bên trong. Một làn hơi thở từ thủa hồng hoang từ trong cơ thể hắn chầm chậm tỏa ra.

Vào lúc này, Thiên Địa biến sắc, bầu trời xuất hiện sấm chớp phát ra những tiếng ầm ầm. Từng giọt mưa lớn từ trên trời rơi xuống mặt đất phát ra những tiếng lộp bộp. Đứng trong cơn mưa, Vương Lâm giống như một pho tượng Ma thần nhìn về phía Tuyết Vực quốc.

– Lý Nguyên Phong của Tuyết Vực quốc, lão tổ Cự Ma tộc, lại còn Tôn Thái dám nhân cơ hội phong ấn ta. Lần này, tu vi của ta khôi phục cũng là lúc các ngươi không được yên thân nữa rồi. Vương mỗ nhất định sẽ tìm các ngươi tính toán.

Người đầu tiên mà ta muốn trả thủ đó chính là Lý Nguyên Phong. Thử xem ngươi trở thành tu sĩ Anh Biến kỳ thì lợi hại hay là bổn tôn và phân thân của ta dung hợp lợi hại hơn?

Chương 366: Nhất tự ra oai

Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Tay phải hắn điểm một cái vào mi tâm, Nghịch Thiên châu chầm chậm bay ra.

Hắn vỗ nhẹ vào tũi trữ vật, nhất thời một tinh thể lóe sáng rồi xuất hiện trong tay hắn. Vật đó chính là đoạn Mộc linh mà năm đó trong trận đánh với Hồng Điệp, Vương Lâm đã đoạt được từ tay của trưởng lão Chu Tước sơn.

Theo lời nói của Tư Đồ Nam thì sau khi Ngũ hành viên mãn, hạt châu liền có thể nhận chủ, phát ra được uy lực mạnh nhất của nó. Vương Lâm cầm tinh thể Mộc linh trong tay phất về phía Nghịch Thiên châu.

Trong nháy mắt khi hai cái chạm vào nhau, tinh thể Mộc linh liền bị hút vào bên trong. Trong chớp mắt, những phiến lá cây trên Nghịch Thiên châu lập tức biến đổi. Vô số phiến lá xuất hiện, đạt tới cảnh giới viên mãn.

– Chỉ còn thiểu Kim linh. – Hai mắt Vương Lâm chớp chớp rồi nhìn về phía Tuyết Vực quốc mà lẩm bẩm:

– Tạm thời đặt Kim linh sang một bên. Lý Nguyên Phong! Vương Lâm ta tới đây.

Hắn thu hồi Nghịch Thiên châu rồi nhảy lên đầu con ếch, cười nói:

– Ông bạn già! Chúng ta đi thôi.

Con ếch kêu lên một tiếng vui vẻ. Chân nó đạp mạnh một cái, nhất thời mặt đất xuất hiện vố số vết nứt. Con ếch giống như một đạo lưu tinh, trong nháy mắt đã bay lên trời.

Vương Lâm mỉm cười, vỗ vào túi trữ vật. Văn thú liền bay ra. Nó vừa mới xuất hiện liền rít lên một tiếng, đưa cái vòi, đâm về phía con ếch. Hai mắt con ếch trợn ngược, ngiêng đầu sang một bên rồi cùng với Văn thú trêu đùa.

Vương Lâm ngồi trên lưng con ếch, nhìn hai con thú chơi đùa mà mỉm cười. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tuyết Vực quốc, nụ cười vẫn giữ nguyên nhưng hoàn toàn lạnh lẽo.

Tuyết Vực quốc.

Vị trí của nó vốn là chỗ của Liên Minh tứ phái khi xưa. Giờ phút này, khắp nơi chỉ toàn là màu trắng của tuyết.

Những tia sáng mặt trời chiếu xuống đất, phản xạ những vầng sáng chói mắt. Nếu nhìn quá lâu sẽ khiến cho hai mắt phải đau đớn, thậm chí bị mù cũng là việc bình thường. Con người sống ở Tuyết Vực quốc có một vật để bảo vệ đôi mắt. Sau khi Tuyết Vực quốc thăng lên ngũ cấp, từ từ quang cảnh ngày càng trở nên phồn hoa.

Ở trung tâm của Tuyết Vực quốc có một cái Băng Tuyết thần điện. Nơi đây chính là thánh địa của Tuyết Vực quốc, cũng là nơi mà tu sĩ Anh Biến kỳ duy nhất của Tuyết Vực quốc thường xuyên bế quan.

Từ sau khi bị tiên lôi của Tôn Thái gây thương tích, thương thế của Lý Nguyên Phong từ từ khôi phục. Dù sao thì tu vi của hắn cũng cưỡng bức mà tăng lên tới Anh Biến kỳ. Qua lần đó, tu vi không bị rớt xuống một cảnh giới đã là tốt lắm rồi.

Trong Băng Tuyết thần điện, quanh người Lý Nguyên Phong đặt mấy tảng băng lớn đang tỏa ra từng làn tiên khí. Lấy mấy cái này để chữa thương đối với Lý Nguyên Phong vẫn không đủ.

Hai năm qua, hắn đã nhiều lần phái người tới Chu Tước sơn để liên lạc với Hồng Điệp, muốn xin nàng một ít tiên ngọc để bản thân chữa thương. Nhưng lần nào cũng đều bị cự tuyệt từ ngay ngoài cửa.

Điều đó khiến cho Lý Nguyên Phong cảm thấy khó hiểu, đoán già đoán non. Trong lòng không khỏi có chút oán hận. Dù sao thì hắn bị thương cũng là do Tằng Ngưu, mà tất cả cuối cùng cũng là vì Hồng Điệp.

Trong khoảng thời gian hai năm, thương thế của hắn từ từ giảm bớt. Theo sự suy đoán của hắn cũng phải cần một năm mới có thể khôi phục hoàn toàn.

Đến một ngày, tại biên giới của Tuyết Vực quốc, một thanh niên thân mặc bạch y chậm rãi đi vào. Hắn nhìn khung cảnh của Tuyết Vực quốc mà hồi tưởng.

Kinh đô của Tuyết Vực quốc chính là đô thành năm đó của Liên Minh tứ phái. Ở đó có một cái ngã tư đường, in đậm dấu ấn của Vương Lâm. Đến hôm nay, trên ngã tư đường, Vương Lâm xuất hiện. Hắn nhìn khung cảnh quen thuộc mà nhớ tới ba đời của nhà Đại Ngưu. Một lúc lâu sau, ánh mắt hắn có một chút buồn bã mà bỏ đi.

Trong Băng Tuyết thần điện, Lý Nguyên Phong đang khoanh chân ngồi chợt mở đôi mắt. Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện.

– Lý Nguyên Phong! – Trên tảng đá bên ngoài điện vào lúc này có từng cơn gió lạnh rít lên cuốn theo từng đám bông tuyết.

Trong những bông tuyết một bóng người từ từ đi tới. Bóng người đó càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng đã tới trước ngoài cửa điện. Lúc này, có thể nhìn rõ kẻ đó chính là Vương Lâm.

Hai mắt Vương Lâm lạnh lẽo, hết sức bình tĩnh nhìn vào trong đại điện. Ánh mắt của hắn khiến cho Lý Nguyên Phong cảm thấy khiếp sợ.

Ánh mắt của Lý Nguyên Phong nhìn chằm chằm Vương Lâm, nói:

– Tằng Ngưu! – Nét mặt hắn vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại không khỏi khiếp sợ. Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ được Tằng Ngưu bị ý cảnh của mình gây thương thích, nhưng trong hai năm ngắn ngủi đã có thể bình phục. Thậm chí vào lúc này còn đột phá tới Hóa Thần hậu kỳ.

Thời gian hai năm đối với người tu chân chẳng khác gì một cái chớp mắt. Đối phương có thể làm được điều đó làm sao mà Lý Nguyên Phong không sợ hãi cơ chứ?

Đúng lúc này, một số bóng người nhanh chóng xuất hiện trong đại điện, đứng giữa Lý Nguyên Phong và Vương Lâm. Ba người này bao gồm hai nam, một nữ.

– Lớn mật! Dám xông vào Băng Tuyết thần điện của Tuyết Vực quốc chúng ta. – Một người trong số đó quát lớn.

– Tằng Ngưu! – Ánh mắt lão già lạnh lẽo nhìn Vương Lâm.

Nét mặt Vương Lâm vẫn lạnh như băng, đạp mạnh một cái. Một tiếng nổ vang lên. Từ chân của Vương Lâm vô số vết nứt lan rộng ra xung quanh, trong nháy mắt đã kéo dài tới đại điện.

– Vỡ! – Vương Lâm quát khẽ một tiếng.

Những tiếng động ầm ầm phát ra, một nửa số tháp trong điện hóa thành tro bụi.

Ba lão nhân biến sắc, thân hình bị một lực mạnh mẽ đẩy lùi. Một lão nhân trong đó không tin nổi vào mắt mình, nhìn Vương Lâm chằm chằm kêu lên một tiếng thất thanh:

– Chẳng lẽ ngươi đạt tới Anh Biến hay sao?

Vương Lâm cũng vẫn chẳng thèm để ý tới ba người. Ánh mắt hắn vẫn nhìn Lý Nguyên Phong một cách chăm chút. Thân thể thoáng động đã như một tia chớp lao về phía đối phương.

Ba lão nhân hét lớn, lập tức xuất hiện trước mặt Vương Lâm, cố gắng ngăn cản. Lúc này, ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, từ từ bước về phía trước. Thoáng cái đã xuất hiện trước mặt một người. Tay phải vung lên, giáng thẳng một quyền vào ngực người đó.

“Bịch”.

Ngực lão nhân lõm vào thật sâu, miệng phun máu tươi. Thân thể lão giống như một đạo lưu tinh mà bắn ra xa, tuyệt khí mà chết. Ngay cả Nguyên Thần dưới một quyền cũng không kịp thoát ra mà bị đánh nát. Đó chính là lực lượng sau khi bổn tôn và phân thân dung hợp.

Chỉ một quyền.một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ đã tử vong.

Hai người còn lại quá sợ hãi đều cùng dừng lại.

Vương Lâm cũng vẫn chẳng để mắt tới hai người đó mà tiếp tục đi về phía Lý Nguyên Phong.

Sắc mặt của Lý Nguyên Phong âm trầm, bắt quyết rồi điểm một cái về tám tảng băng lớn xung quanh. Nhất thời, tám tảng băng di chuyển bao lấy hắn vào bên trong, hình thành lưới phòng hộ.

Vương Lâm hừ lạnh, giáng thẳng một quyền vào trên tảng băng.

“Uỳnh”

Mấy tiếng động vang vọng khắp nửa Tuyết Vực quốc.

Lớp băng bên ngoài thân thể Lý Nguyên Phong xuất hiện vô số vết nứt rồi vỡ vụn bắn về bốn phía. Những mảnh băng bắn ra xung quanh khiến cho một nửa Băng Tuyết thần điện sập xuống.

Lý Nguyên Phong từ trong đống đổ nát, chợt bay ra, đứng giữa không trung. Mái tóc dài của hắn không gió mà vẫn phất phơ. Lý Nguyên Phong nhìn Vương Lâm chằm chằm, quát:

– Tằng Ngưu! Hôm nay, ngươi chết chắc rồi.

Vương Lâm nhìn về phía Lý Nguyên Phong mà nói:

– Hôm nay, ta muốn bắt ngươi để luyện hồn.

Hai tay Lý Nguyên Phong bắt quyết, chợt chỉ một cái về phía trước. Nhất thời một vật gì đó thật lớn xuất hiện trước người. Hắn hét lớn một tiếng, đẩy mạnh về phía trước. Vật đó liền nhanh chóng hạ xuống người Vương Lâm.

Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải hắn nắm lại, đấm thẳng vào vật đó.

Đang từ trên cao hạ xuống, vật đó liền vỡ tan. Thân thể Lý Nguyên Phong giống như bị một nguồn lực rất mạnh đánh trúng, chợt lui về phía sau mười trượng. Sắc mặt lão trở nên âm trầm, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Vương Lâm bước về phía trước ba bước. Mỗi một bước, đất đá dưới chân xuất hiện vô số vết nứt.

Cuộc chiến đầu giữa hai người đã thu hút sự chú ý của tu sĩ Tuyết Vực quốc. Trong Tuyết Vực quốc, không tính lão nhân vừa mới chết đi cùng với hai người ở đây, mười bảy tu sĩ Hóa Thần nhanh chóng từ bốn phương tám hương lao đến thật nhanh.

Đối với bọn họ thì Lý Nguyên Phong chính là tông chủ của Tuyết Vực quốc. Có hắn thì Tuyết Vực quốc chính là ngũ cấp. Một khi hắn chết, trong một thời gian ngắn, nếu Tuyết Vực quốc không thể xuất hiện tu sĩ Anh Biến kỳ thì chắc chắn sẽ bị hạ cấp.

Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả tu sĩ Hóa Thần kỳ đều đã tới. Nhưng người đó vừa mới xuất hiện, không nói tiếng nào, nhanh chóng xuất ra pháp bảo chuẩn bị công kích.

Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, từ trong miệng hắn thốt ra một chút:

– Biến!

Một chữ đó vừa mới ra khỏi miệng, lúc đầu còn yếu ớt. Nhưng gần như chỉ trong nháy mắt, thanh âm của nó chẳng khác nào tiếng sấm giữa mùa xuân từ trên trời giáng xuống, hóa thành vô số tiếng vang.

“Biến.biến.biến.biếnnnnnnnnn. ”

Thanh âm long trời lở đất, cuồn cuộn truyền ra xung quanh. Tiếng hét đó chính là tiếng hét của Cổ Thần, là cơn giận của Cổ Thần. Lần đầu tiên Cổ Thần toàn lực rống lên.

Những đám mây trên bầu trời nhanh chóng biến mất. Vô số vết nứt không gian chợt xuất hiện.

Mặt đất vào lúc này cũng giống như bị một đôi bàn tay to xé rách, chẳng khác gì xé một tờ giấy, phát ra từng loạt tiếng nổ. Trong nháy mắt, những cái khe nứt sâu không thấy đáy xuất hiện.

Đám tu sĩ Hóa Thần đang chuẩn bị ra tay giống như bị một nguồn năng lượng mạnh mẽ công kích. Trong chớp mắt, tất cả đều phun máu tươi, nhanh chóng lui lại. Nét mặt vô cùng kinh hãi, không dám ra tay nữa.

Một chữ ra oai.Nguồn truyện audio

Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Phân thân và bổn tôn dung hợp đã sinh ra một sự biến dị. Sự biến dị đó từ cổ chí kim chưa bao giờ có.

Vào giờ phút này, có thể nói hắn là một tu sĩ có tu vi Hóa Thần hậu kỳ nhưng lại nắm giữ ý cảnh Sinh Tử, kết hợp với thân thể tam tinh Cổ Thần. Mà cũng có thể nói, hắn là một người có được thân thể tam tinh Cổ thần, năm giữ ý cảnh Sinh Tử và có thần thông của tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ.

Nét mặt Lý Nguyên Phong hết sức khó coi. Hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm. Lần đầu tiên, trong lòng chính thức coi đối phương là đối thủ. Một tiếng hét vừa rồi của gã chẳng kém gì tu sĩ Anh Biến kỳ.

Chương 367: Anh Biến kỳ và Vương Lâm chân chính

Lý Nguyên Phong hít một hơi thật sâu, nói một cách chậm rãi:

– Tằng Ngưu! Cuộc chiến giữa ngươi và ta không nên dính tới người khác. Các ngươi lui ra đi. Ra khỏi đây ngàn dặm, không nên đi vào.

Tu sĩ Hóa Thần của Tuyết Vực quốc đều rời đi. Bọn họ khi đến thì hung hăng kiêu ngạo, nhưng khi đi thì kinh hoàng. Hai cảnh tượng hoàn toàn tương phản.

Một chữ ra oai có thể tương đương với tu sĩ Anh Biến kỳ. Vương Lâm thoáng động, dẫm nhẹ chân rồi bay lên không trung. Bàn tay hắn hướng về phía Lý Nguyên Phong, đánh ra một quyền. Quyền phong chưa tới đích, nhưng trong không trung đã phát ra những tiếng rít.

– Lý Nguyên Phong! Chuyện hai năm trước, hôm nay ta và ngươi kết thúc ở đây. – Vương Lâm quát lạnh. Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt Lý Nguyên Phong, nắm tay ầm ầm đánh tới.

Ánh mắt Lý Nguyên Phong âm trầm, nhanh chóng lui lại. Tay phải của hắn vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời, một cái trống nhỏ xuất hiện giữa không trung. Hắn giơ tay vỗ nhẹ một cái, lập tức cái trống phát ra những tiếng thùng thùng. Tuy nhiên, thanh âm đó hết sức quái dị, không hề giống tiếng trống. Nhưng nó lại khiến cho trống ngực đập thình thịch.

Vương Lâm lập tức phát hiện ra tâm tạng của mình như bị kích động, rung lên bần bật. Nét mặt hắn vẫn như thường, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Hừ nhẹ một tiếng, nắm tay phải vẫn tiếp tục đánh xuống.

Sắc mặt, Lý Nguyên Phong biến đổi. Thanh âm của chiếc trống mạnh và nhanh hơn nữa. Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng. Trái tim của hắn đập thình thịch, những vẫn nhanh chóng tung quyền oanh kích lên trên cái trống.

“Ầm”.

Lý Nguyên Phong nhanh chóng bật ngược lại. Cái trống nhỏ vỡ vụn, hóa thành tro bụi mà tiêu tán. Sắc mặt Vương Lâm vẫn lạnh lùng, đi về phía trước.

– Lý Nguyên Phong! Đây là thực lực của Anh Biến kỳ hay sao? – Vương Lâm vừa bám theo vừa nói một cách lạnh nhạt.

Lý Nguyên Phong nhìn Vương Lâm chằm chằm. Hắn gầm nhẹ một tiếng, hai tay bắt quyết đặt trước ngực. Nhất thời, từ miệng hắn phun ra một tia sáng.

Tia sáng trong nháy mắt hóa thành một người băng khổng lồ cao chừng mười trượng. Thân thể Lý Nguyên Phong thoáng động biết mất trong băng tuyết. Người khổng lồ hét lớn một tiếng, thanh âm vang vọng chín tầng trời, truyền ra xung quanh.

Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Hình dạng của người khổng lồ cùng với pháp bảo mà năm đó Hồng Điệp sử dụng cũng hoàn toàn giống nhau, chỉ có cái đầu là hơi nhỏ hơn. Người khổng lồ gầm rú bước về phía Vương Lâm.

Trong mắt Vương Lâm lóe lên một tia sáng. Sự mạnh mẽ của thân thể Cổ Thần mới chỉ thất bại trước sứ giả của Thiên Đạo. Vào giờ phút này, đối mặt với người khổng lồ, Vương Lâm cười lớn, nhanh chóng vọt lên công kích.

Tiếng nắm tay chạm nhau liên tiếp vang lên. Mặt đất dưới chân hai người nhanh chóng vỡ nát. Vết nứt không gian xuất hiện trên bầu trời càng lúc càng nhiều.

Mỗi một quyền đánh ra, ánh mắt Vương Lâm lại càng thêm lạnh. Thân thể mạnh mẽ của tam tinh Cổ Thần đã đạt tới một mức độ khó tin. Thậm chí, hắn không hề có cảm giác đau đớn. Mỗi một quyền nhỉ hơi nhoi nhói một tí mà thôi.

Trái lại, Lý Nguyên Phong hóa thân thành người băng, sau mỗi một quyền, trên thân thể lại nứt ra một chút. Khiến cho hắn rống lên giận dữ, liên tục lùi lại.

Lý Nguyên Phong càng lui lại sau, thân thể vỡ vụn càng lúc càng nhiều.

– Vỡ! – Trong tiếng hét của Vương Lâm, tay phải đánh ra một đòn rất mạnh, oanh kích lên ngực người khổng lồ.

Toàn thân người khổng lồ phát ra những tiếng răng rắc, từng khối băng lả tả rơi xuống, cuối cùng nát vụn. Lý Nguyên Phong phun ra một ngụm máu tươi từ bên trong bay ra. Hai mắt hắn đỏ bừng nhìn Vương Lâm chăm chú, quát lớn:

– Tằng Ngưu! Nếu không phải lão phu bị thương chưa lành thì làm sao chịu để cho ngươi làm nhục? Được rồi! Hôm nay, cho dù tu vi của lão phu có giảm xuống cũng phải giết chết ngươi. – Thần thông của tu sĩ Anh Biến thì ngoại trừ ý cảnh ra đó chính là tiên lực.

Ánh mắt Lý Nguyên Phong âm trầm, hai tay bắt quyết. Nhất thời, một luồng lực kỳ dị từ trong cơ thể hắn điên cuồng tản ra. Vô số những chiếc lá trà xuất hiện xung quanh người hắn. Mỗi một cái lá đều trong suốt và sáng long lanh, tỏa ra hương thơm kỳ dị.

– Ý cảnh thực chất hóa. – Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Đối diện với ý cảnh Trà Ngân của Lý Nguyên Phong, trong đầu hắn liền xuất hiện một suy nghĩ. Tu sĩ Anh Biến kỳ có thể khiến cho ý cảnh của mình hóa thành thực thể.

Vào lúc này, khi ý cảnh của Lý Nguyên Phong công kích, hắn liền có đáp án. Trên thực tế, tìm kiếm Lý Nguyên Phong đánh một trận để báo thù đó chính là mục đích chính. Nhưng còn có một nguyên nhân nữa đó là Vương Lâm chuẩn bị cho Anh Biến kỳ của bản thân.

Tới tu vi này, thì cảm ngộ Thiên đạo chính là một trong những biện pháp. Nhưng cũng chiến đấu với Anh Biến kỳ cung khiến cho bản thân có nhiều cảm ngộ.

Ngoại trừ những việc đó ra còn có một nguyên nhân nữa. Mà nguyên nhân này cũng là một trong những lý do chính khiến cho Vương Lâm tới Tuyết Vực quốc. Điều đó có liên quan tới cái cánh tay của Tư Đồ Nam.

Nhìn chăm chú vào ý cảnh Trà Ngân của Lý Nguyên Phong, Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Nguyên Thần trong cơ thể Cổ Thần lập tức tản ra, giao tiếp với Thiên Địa. Nhết thời, bầu trời vốn bị Lý Nguyên Phong phong tỏa giống như bị một bàn tay vô hình xé rách, tạo ra một lỗ hổng. Vô số tia xám từ trong lỗ hổng chui ra ngoài.

Những tia xám càng lúc càng nhiều, cuối cùng chiếm cứ hơn nửa bầu trời, hình thành một cuốn tranh cực lớn. Sinh Tử luân hồi.

– Phân thân và bổn tôn kết hợp, không biết có làm cho ý cảnh cũng biến dị đi hay không?

Vương Lâm nghĩ tới cảnh tượng bổn tôn và phân thân kết hợp khi đối mặt với Thiên đạo luân hồi.

Trong lòng hắn sực tỉnh. Bất chợt, nơi mi tâm của hắn, ba điểm sáng màu tím tự động dung hợp sau đó biến mất chỉ còn lại một điểm sáng. Ngay lập tức, phía sau hắn một bóng người khổng lồ, chầm chậm xuất hiện.

Bóng người đó đầu đội trời, chân đạp đất. Sau khi xuất hiện liên vươn tay nắm lấy cuộn tranh Sinh Tử luân hồi, rồi mở rộng nó ra.

Một cảnh tượng kỳ dị khiến cho Lý Nguyên Phong trợn mắt há mồm, kinh ngạc mà nhìn không thể thốt ra nổi một lời. Tuy hắn biết ý cảnh của Tằng Ngưu chính là Sinh Tử. Nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy hư ảnh khổng lồ, trong lòng không khỏi dao động.

– Đây.đây là ý cảnh gì?

Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Không ngờ, hư cảnh Cổ Thần lại có thể kết hợp với ý của cảnh phân thân. Tâm niệm hắn thoáng động, tay phải liền chỉ về phía Lý Nguyên Phong.

Cuộn tranh trong tay hư ảnh to lớn trên bầu trời hơi run rẩy. Nhất thời, từ trong đó một làn khí xám khuếch tán ra ngoài, hình thành một cái ảo ảnh giống hệt với sứ giả Thiên Đạo. Ảo ảnh đó không thể nhìn rõ khuôn mặt, toàn thân do khí xám tạo thành. Sau khi xuất hiện, nó liền hạ xuống, bay về phía Lý Nguyên Phong.

Cái cảm giác khi bị tiên lôi của Tôn Thái truy kích năm đó lại xuất hiện. Hắn không hề do dự, hét lớn một tiếng:

– Trà cảnh.

Nhất thời, mỗi một lá trà bên người hắn nhanh chóng tăng trưởng, hình thành những đóa hoa trà đang xoay tròn. Mùi thơm kỳ dị tỏa ra càng đậm.

Ảo ảnh ngưng tụ bởi khí xám đã tới, nhanh chóng va chạm với đám hoa trà. Thoáng cái, ảo ảnh biến mất không một tiếng động, nhưng đám lá trà cũng biến mất theo. Quá trình đó chỉ diễn ra trong chớp mắt. Thoáng cái, vô số lá trà xung quanh thân thể Lý Nguyên Phong biến mất toàn bộ, giống như chưa từng xuất hiện.

Đồng thời, nguyên thần của Vương Lâm cũng có cảm giác suy yếu, giống như bị một thứ lực lượng nào đó đánh trúng. Bức tranh Sinh Tử luân hồi trên bầu trời nhanh chóng biến mất. Ngay cả hư ảnh cũng chậm rãi tan theo.

Sắc mặt của Lý Nguyên Phong tái nhợt. Thân thể của hắn chao đảo rồi phun ra một ngụm máu tươi.

– Ngươi không phải là Hóa Thần hậu kỳ.ý cảnh của ngươi đã đạt tới Anh Biến. – Lý Nguyên Phong nhìn Vương Lâm chằm chằm, sắc mặt tái nhợt. Nhưng ánh mắt lại giống như kẻ điên.

– Tiên lực! – Lý Nguyên Phong cố gắng ngăn chặn vết thương trong cơ thể mà điều động tiên lực. Trong tay hắn từ từ xuất hiện một khối tinh thể tiên lực. Sau đó, một tia tiên lực trong cơ thể bắt đầu nhanh chóng khởi động.

Có thể hấp thu tiên lực và sử dụng đó chính là điển hình của Anh Biến kỳ.

Vào lúc này, toàn bộ tiên lực trong cơ thể Lý Nguyên Phong cùng được điều động. Một luồng uy áp từ thân thể hắn nhanh chóng phát ra.

Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường. Tay phải vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời, một cây hồn phiên xuất hiện trong tay. Hồn phiên thoáng rung lên một cái, vô số hồn phách gào thét bay ra, tạo thành những luồng hắc khí trước mặt hắn.

Đồng thời, cấm phiên xuất hiện trong tay hắn. Sau khi huy động liền xuất ra những đạo cấm khí. Vào lúc này, từ xa nhìn lại, thân thể Vương Lâm bị bao phủ bởi một làn khói đen giống như cơn lốc.

Lý Nguyên Phong nhìn Vương Lâm chằm chằm, nhe răng cười. Hai tay hắn bắt quyết, nhất thời xung quanh người hắn xuất hiện vô số quả cầu băng nhỏ bằng nắm tay. Đây là pháp thuật đơn giản nhất của tu sĩ Tuyết Vực mà mỗi người đều biết.

Nhưng vào lúc này, bên trong những quả cầu băng lại ẩn chứa uy lực hủy thiên diệt địa.

– Tằng Ngưu! Nhận lấy cái chết. – Lý Nguyên Phong hét lớn, hai tay hắn đẩy mạnh về phía trước. Nhất thời, những quả cầu băng chấn động, vù vù lao về phía Vương Lâm. Hồn phách và cấm khi mỗi khi chạm vào một quả cầu băng liền nhanh chóng hóa thành khói xanh.

Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp. Hắn có thể cảm nhận được trong mỗi quả cầu băng đều ẩn chứa tiên lực, chỉ có điều số lượng rất ít. Một làn hắc vụ lao ra. Hắn gầm nhẹ một tiếng, hữu quyền oanh va chạm với những quả cầu băng.

“Ầm.ầm.uỳnh”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, khiến cho tất cả những nước láng giềng của Tuyết Vực quốc đều cảm nhận được.

Mặt đất của Tuyết Vực quốc nhanh chóng vỡ nát. Tầng băng tuyết dày liên tục sụt lún.

Vương Lâm nhanh chóng lùi lại phía sau. Cánh tay phải của hắn có phần run rẩy. Từng làn khói lạnh bao quanh nắm tay, nhưng trong nháy mắt liền biến mất.

– Nếu ta tới Anh Biến kỳ có thể điều khiển tiên lực. Hồn phiên có thêm tiên lực chắc chắn uy lực của hồn phách sẽ tăng lên rất nhiều. Cũng như vậy, nếu cấm khí của cấm phiên mà có thêm tiên lực, hai loại pháp bảo chắc chắn sẽ mạnh hơn trước rất nhiều. Thậm chí nếu kiếm tiên có thêm tiên lực thì uy lực chắc chắn sẽ đạt tới một mức khủng bố.

Từ trước đến nay, chưa bao giờ, Vương Lâm lại mong muốn đạt tới Anh Biến kỳ đến vậy. Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng.

– Tằng Ngưu! Chết cho ta! – Hai mắt Lý Nguyên Phong vằn màu. Gân xanh nổi lên khiến cho vẻ mặt của hắn thêm dữ tợn. Tuy nhiên, thân thể của hắn lại run rẩy, có dấu hiệu tiên lực tiêu hao.

Dù sao thì hắn cũng không tự mình tu luyện tới Anh Biến mà là nhờ cưỡng ép. Vì vậy mà tiên lực trong cơ thể vẫn còn quá ít.

Chương 368: Người có thiên tư cao nhất Chu Tước tinh

Trong nháy mắt sau khi Vương Lâm quay về, những quả cầu băng còn lại vù vù bay tới, liên tiếp công kích.

“Bình.bình”

Những quả cầu băng lao tới nơi liền trúng phải hai nắm đấm của Vương Lâm. Nhưng số lượng của chúng quá nhiều, tầng tầng lớp lớp công kích phát ra những tiếng nổ kinh thiên động địa. Mặt đất của Tuyết Vực quốc vào lúc này xuất hiện vô số vết nứt. Sắc mặt Lý Nguyên Phong dữ tợn, quát:

– Tằng Ngưu! Chết đi.

Dưới sự oanh tạc của những quả cầu băng giống như lưu tinh đánh xuống khiến cho mặt đất xuất hiện một cái hố vừa sâu vừa rộng. Một làn khói xanh từ trong hố bay lên rồi bị gió thổi tiêu tán.

Chỉ có điều, sắc mặt Lý Nguyên Phong chẳng những không có vẻ thư thái mà lại càng thêm âm trầm.

– Thần thông của Anh Biến quả là huyền diệu. Chỉ có điều, tiên lực có trong cầu băng của ngươi quá ít. – Một thanh âm lạnh lẽo từ dưới hố sâu vọng lên. Ngay sau đó, thân ảnh Vương Lâm chầm chậm từ trong hố sâu xuất hiện. Quần áo của hắn bị rách lỗ chỗ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.

Sắc mặt Lý Nguyên Phong càng thêm khó coi. Hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm rồi cắn răng vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời, một đôi chuông bằng đồng xuất hiện. Hắn cắn đầu lưỡi phun ra một ít tiên huyết vào trên cặp chuông.

Vương Lâm vừa mới nhìn thấy đôi chung liền nhận ra ngay, vật đó đúng là thứ năm đó huyễn hóa thành pháp bảo Tư Đồ Nam. Hai mắt hắn chớp chớp liên tục.

– Phong! – Hai tay Lý Nguyên Phong bắt quyết, miệng quát lớn.

Hai cái chuông lập tức biến thành rất to. Những ký hiệu bên ngoài lóe lên liên tiếp, nó hấp thu toàn bộ tiên huyết của Lý Nguyên Phong. Nhất thời, trên cặp chuống xuất hiện một vết nứt. Trong khoảng khắc, hai cánh tay khô héo chui ra.

Từ hai cánh tay tỏa ra một làn sương đen rất đậm. Nó mang tới một luồng hơi lạnh lẽo, nhanh chóng tản ra xung quanh. Sắc mặt của Lý Nguyên Phong dữ tợn, ánh mắt đỏ như máu chẳng khác gì kẻ điên. Hai cái chuông này chính là pháp bảo cuối cùng của hắn. Từ nhiều năm trước tới giờ hắn vẫn sử dụng Nguyên Thần để tế luyện. Cho đến tận bây giờ mới có thể điều khiển một cách tự nhiên.

– Giải! – Lý Nguyên Phong hét một tiếng thật lớn. Tay phải điểm về phía Vương Lâm. Nhất thời, hắc vụ trên hai cánh tay khô héo chợt trở nên cuồn cuộn, trong nháy mắt liền hóa thành hai bóng người.

Hai cái bóng kia không thể nhìn thấy rõ diện mạo. Vào lúc này, cả hai cùng động. Một phải, một trái phóng về phía Vương Lâm. Người còn chưa tới, nhưng khí âm hàn đã dồn tới mặt.

Hàn quan trong mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn hừ lạnh một tiếng. Lúc trước tu vi của hắn là Hóa Thần trung kỳ, chưa dung hợp với bổn tôn nên không thể địch lại cái bóng đen cụt tay này. Nhưng bây giờ, hắn cũng chẳng hề sợ hãi, chủ động xông lên, tung ra hai quyền.

“Bình.bình”.

Hai tiếng nổ vang lên, đồng thời hai bóng người do hắc vụ tạo thành cũng rên lên mấy tiếng. Hắc vụ giống như bị một luồng gió thổi qua, tản về phía sau, để lộ ra hai cái bóng cụt tay.

Tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, hai tay bắt quyết điểm về phía trước hai cái. Nhất thời, hai đạo linh lực nhanh chóng bay ra, rơi vào hai cái bóng.

– Phong! – Vương Lâm quát khẽ.

Hai lá phiên rung lên hình thành hai làn sương mù một đen, một tím bao vây lấy hai cái bóng.

Đồng thời, Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, hai cái chuông liền bay ra. Ngón tay hắn điểm một cái, chúng lập tức hóa lên rất to, từ trên cao hạ xuống chụp lấy hai cái bóng.

Tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt. Sắc mặt Lý Nguyên Phong tái nhợt, không nói hai lời xoay người bỏ chạy.

Nhưng Vương Lâm làm sao lại có thể để cho hắn đào tẩu. Thân thể của hắn thoáng động, với tốc độ của thân thể Cổ Thần vọt tới trước mặt Lý Nguyên Phong. Một tia sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải đánh ra một quyên.

“Uỳnh”

Miệng Lý Nguyên Phong phun máu tươi, thân thể giống như lưu tinh bắn về phía xa.

Vương Lâm lại bước thêm một bước, lập tức xuất hiện phía trên Lý Nguyên Phong. Hắn hét to một tiếng, nắm tay lại một lần nữa hạ xuống. Vào lúc này, Lý Nguyên Phong lại tiếp tục phun ra một ngụm máu, từ trên trời rơi thẳng xuống đất. Nhất thời, mặt đất xung quanh người hắn trong vòng trăm trượng liền thụt xuống thành một cái hố sâu.

Khóe miệng Lý Nguyên Phong phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm, những vẫn có một sự độc ác hiện lên.

– Lão phu cho dù có chết cũng phải kéo ngươi đi theo. – Lý Nguyên Phong hét lớn một tiếng, hai mắt hắn đỏ lòm, từ trong cơ thể tản ra một luồng hơi thở hủy diệt.

– Anh Biến kỳ tự bạo! Lý Nguyên Phong! Cho dù ngươi tự bạo thì ta cũng chỉ cần mở một cái khe không gian là có thể trốn thoát. Nhưng có điều cả Tuyết Vực quốc sẽ phải chôn cùng với ngươi. Ngươi sẽ tìm được kẻ đấm lưng cho ngươi. Nhưng kẻ đó không phải là ta mà là cả Tuyết Vực quốc. – Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh mà nói.

Vừa nói, tay phải hắn rạch một cái vào hư không. Nhất thời, một vết nứt không gian xuất hiện. Từ bên trong từng luồng Tịch Diêt phong thổi ra ngoài. Tuy nhiên, làn gió đó chẳng hề ảnh hưởng tới Vương Lâm.

Ánh mắt Lý Nguyên Phong thể hiện rõ sự đấu tranh trong nội tâm. Tuy hắn là một kẻ ích kỷ nhưng dù sao cũng sinh ra ở Tuyết Vực quốc, là người của Tuyết Vực quốc vì vậy mà có tình cảm sâu đậm với nó.

Trong khoẳng khắc, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, bỏ qua ý định tự bạo. Tằng Ngưu nói rất đúng. Bản thân mình tự bảo chẳng hề tổn hại đến đối phương, nhưng Tuyết Vực quốc thì chắc chắn sẽ biến mất khỏi Chu Tước tinh.

Ánh mắt hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm, sau khi hít một hơi thật sâu liền nói một cách chậm rãi:

– Tằng Ngưu! Lão phu thua nhưng việc này không liên quan tới Tuyết Vực quốc. Ngươi không nên đuổi tận giết tuyệt. Nếu ngươi đồng ý, lão phu tình nguyện để cho ngươi xử trí.

Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, tay phải điểm vào khoảng không thi triển thuật Trừu Phách. Một đạo linh quang nhanh chóng bay vao mi tâm của Lý Nguyên Phong.

Lý Nguyên Phong cũng không chống cự, chỉ than nhẹ một tiếng, lưu luyến nhìn xung quanh rồi nhắm mắt.

– Trừu Phách! – Vương Lâm nói nhỏ.

Nhất thời, có thể dùng mắt thường nhìn thấy thân thể Vương Lâm đang nhanh chóng khô héo. Trong nháy mắt, toàn thân hắn chỉ còn có da bọc xương. Một luồng ánh sáng màu vàng từ mi tâm hắn bay ra.

– Hồn phách Anh Biến kỳ! – Vương Lâm nhìn chăm chú rồi giơ tay bắt lấy hồn phách. Sau khi phong ấn liền cho vào túi trữ vật.

Lý Nguyên Phong một đời kiêu hùng cứ thế mà bỏ mình.

Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu nhìn về phía cái chuông và hai cái phiên đang khống chế hai cái bóng cụt tay. Tay phải hắn vẫy nhẹ thu chúng lại. Sau đó, thân thể của hắn thoáng động liền bay lên giữa không trung.

Vào lúc này, tất cả tu sĩ Hóa Thần của Tuyết Vực quốc đều thông qua thần thức mà thấy được kết quả cuộc chiến. Một sự đau đớn và phẫn nộ nổi lên trong lòng họ.

Vương Lâm đứng giữa không trung, thần thức tỏa ra cả Tuyết Vực quốc, phát tán một đạo thần niệm.

– Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép ở Tuyết Vực quốc có một tu sĩ ngoài Hóa Thần nào hết. Không cho phép bất cứ một môn phái tu chân nào tồn tại. Nếu không, ta sẽ còn trở lại.

Ý cảnh ẩn chứa trong Nguyên Thần của Vương Lâm vừa động, trên bầu trời lại xuất hiện bức tranh Sinh Tử luân hồi. Vương Lâm chỉ tay một cái, từ trong bức tranh bay ra mười luồng khí xám, trong nháy mắt tản đi bốn phương tám hướng, chui vào trong cơ thể mỗi một vị tu sĩ Hóa Thần của Tuyết Vực quốc.

– Phong!

Chỉ một tiếng, tất cả tu sĩ Hóa Thần đều bị Vương Lâm phong bế tu vi. Tình huống hoàn toàn giống như khi Lý Nguyên Phong phong ấn tu vi của Vương Lâm.

Lúc này, trên trán của các tu sĩ Hóa Thần đều có hai dấu vết. Hai dấu vết đó một mờ một rõ, đại biểu cho Sinh Tử. Tu vi của bọn họ rớt xuống ngàn trượng.

Sau khi làm xong, Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật. Văn thú xuất hiện, mang hắn bay đi, từ từ biến mất phía chân trời.

Sau trận chiến, lời đồn về Tằng Ngưu lại truyền khắp Chu Tước tinh. Cái tên Tằng Ngưu gần như gắn với danh hiệu đệ nhất nhân trong số tu sĩ Anh Biến ký. Thậm chí có rất nhiều người tin rằng tu vi của Tằng Ngưu chính là Anh Biến.

Không hề có một người nào nghi ngờ thực lực của Tằng Ngưu. Chiến thắng Lý Nguyên Phong, một tu sĩ Anh Biến kỳ. Phong ấn tu sĩ Hóa Thần của cả một tu chân quốc, bức cho một cái ngũ cấp tu chân quốc phải tụt xuống hai cấp mà trở thành tam cấp tu chân quốc.

Loại chuyện thế này khiến cho tất cả những người nào nghe thấy đều cảm thấy khiếp sợ.

Vào lúc này, trong một cái trấn nhở ở một tam cấp tu chân quốc, có một lão đầu đang ngồi. Trước mặt lão có một cái bồn nhỏ. Hình dạng của lão nhân lôi thôi, đầu tóc rối bù.

Bên cạnh lão có một người đang đứng cung kính. Người này mặt lớn, tai to, tướng mạo kỳ dị. Nếu Vương Lâm ở đây chắc chắn sẽ nhận ra đó chính là người quen.

– Vương Lâm ra tay mạnh thật. Không ngờ có thể giết chết một tu sĩ Anh Biến kỳ. Việc này thật không đơn giản. Lúc đầu, lão phu đúng là có con mắt nhìn người. Ha ha! – Lão đầu sờ căm rồi ngẩng đầu lên nhìn người kia, nói:

– Tằng Ngưu giúp ngươi khiến cho Tuyết Vực quốc trở thành một cái tam cấp tu chân quốc. Ngươi cũng giúp hắn đi gặp Liễu Mi kia. Ngươi mang theo mũ cỏ của ta. Nếu địch không lại thì có thể đào tẩu. Thử xem xem tiểu bối có được Vô Tình đạo đã đạt tới trình độ nào rồi.

Người tai to mặt lớn cung kính vâng dạ rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tuyết Vực quốc, ánh mắt xuất hiện một sự buồn bã.

Sau khi người đó đi rồi, lão đầu đứng lên, lẩm bẩm:

– Chỉ còn mươi hai năm nữa. Chu Tước! Năm đó, lão phu cùng với ngươi đánh cuộc, người thua tự phạt ngàn năm. Còn có mười hai năm nữa là sự tự phạt của lão phu chấm dứt.

Lão hít một hơi thật sâu, rồi biến mất.truyện Ma Tu audio

– Thật là đau đầu. Lão phu tuyển lấy bốn người thì Tử Tâm là rắc rối nhất. Không có việc gì sao lại chạm tới Tằng Ngưu làm gì để bị ném vào trong vết nứt không gian? Lại còn muốn lão phu tới mang ra ngoài. Nếu không phải nó chính là vết rách trong đạo tâm của tiểu bối Kiền Phong thì lão tử cũng chẳng cứu làm gì. Kiền Phong.Kiền Phong.Ôi! Cả đời lão phu chứng kiến thì người này chính là kẻ có thiên tư cao nhất. Hồng Điệp so với hắn vẫn còn kém một bậc.

Tằng Ngưu và Lý Nguyên Phong đánh một trận đã truyền khắp cả Chu Tước tinh. Có thể khiến cho một cái ngũ cấp tu chân quốc rơi xuống tam cấp, loại chuyện thế này không một tu sĩ nào không biết.

Vào lúc này, trên Chu Tước sơn của Chu Tước quốc, trong cấm địa sau núi, Kiền Phong bóp nát ngọc giản truyền âm. Một tia sáng trong mắt hắn lóe lên, một lúc sau, lẩm bẩm:

– Tằng Ngưu! Giết Lý Nguyên Phong cũng chẳng có gì. Hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên phế vật mà lên. Nếu ngươi có thể giết chết lão tổ của Cự Ma tộc thì mới có tư cách trở thành đối thủ của ta.

Phía sau hắn, Hồng Điệp yên lặng đứng yên, cặp mắt trống rỗng vô thần. Kiền Phong quay đầu liếc mắt nhìn Hồng Điệp, điểm một nụ cười tà dị, nói – Tuyệt Tình! Có muốn đánh một trận với Tằng Ngưu hay không? Đây chính là nguyện vọng lớn nhất của ngươi trước khi Nguyên Thần tịch diệt đó.

Chương 369(a): Thập ức tôn hồn phiên

Sau khi khắp Chu Tước tinh lan truyền tin tức Tằng Ngưu cùng với Tuyết Vực quốc đành một trận, Tằng Ngưu lại biến mất. Vương Lâm rời khỏi Tuyết Vực quốc liền tìm ngay một chỗ yên tĩnh, rồi cầm hai cánh tay cụt tiến vào trong không gian Nghịch Thiên.

Vào lúc này, hắn đứng dưới Nguyên Anh khổng lồ của Tư Đồ Nam. Sau khi tới đây, hắn liền giải phong ấn cho hai cánh tay. Trong nháy mắt phong ấn được mở ra, hai cánh tay cụt liền bay lên lơ lửng giữa không trung, ngập ngừng xung quanh Nguyên Anh của Tư Đồ Nam.

Vương Lâm nhìn chăm chú cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt hắn hoàn toàn nghiêm túc. Lúc trước, hắn đoán hai cánh tay cụt chính là một phần thân thể của Tư Đồ Nam thì đến lúc này lại càng thêm chắc chắn.

Sau mấy trăm năm, lần đầu tiên Nguyên Anh của Tư Đồ Nam có một sự rung động. Ngay sau đó, một tia sáng từ Nguyên Anh bắn ra, bao phủ lấy hai cánh tay cụt. Từ từ, cái cánh tay cụt hướng về phía Nguyên Thần rồi biến mất trong cơ thể Nguyên Anh.

Vương Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng, Nguyên Anh của Tư Đồ Nam đang hồi phục với một tốc độ cực nhanh. Nó đang từ trạng thái trong suốt, chầm chậm rõ hơn.

Trong khoảng khắc, những tia sáng từ Nguyên Anh biến mất, không khí trở lại như cũ. Nhưng vào lúc này, Nguyên Anh của Tư Đồ Nam đã hoàn toàn rõ ràng, chỉ có điều vẫn chưa thức tỉnh.

– Năm đó, Tư Đồ Nam đã từng nói chỉ khi nào ta đạt tới Anh Biến kỳ mới có thần thông thức tỉnh được hắn. Vào lúc đó, lời nói của hắn cũng không rõ ràng nhưng bây giờ có thể thấy chắc chắn là liên quan tới tiên lực. – Vương Lâm suy nghĩ một chút sau đó liếc mắt nhìn nguyên anh của Tư Đồ Nam một cái rồi lại nhìn về phía hồn phách của cha mẹ.

Một lúc sau, Vương Lâm than nhẹ một tiếng, xoay người ra khỏi không gian Nghịch Thiên.

– Cánh tay cụt đó quả nhiên là một phần thân thể của Tư Đồ nam. Không biết trên Chu Tước tinh còn được bao nhiêu phần thân thể của hắn? Vương Lâm đi ra từ trong không gian Nghịch Thiên, ngẩng đầu nhìn về hước Cự Ma tộc.

– Hồn phách của Lý Nguyên Phong ta đã dò xét qua. Năm đó, hắn ngẫu nhiên có được hai cái cánh tay mà thôi. Ngoài ra cũng không còn có đầu mối nào khác. – Vương Lâm khẽ lắc đầu, nhấc chân rồi biến mất.

– Kiếm tiên trong tay lão tổ của Cự Ma tộc cũng phải lấy về. Năm đó, Tôn Thái và lão tổ của Cự Ma tộc đánh một trận. Cuối cùng, lão tổ Cự Ma tộc phải dùng tới thiên phú thần thông mới thắng được Tôn Thái. Nhưng cuối cùng cũng bị Tôn Thái sử dụng khôi lỗi đồng tử gây thương tích mà chẳng biết sống chết thế nào. Nếu người đó không chết mà mất đi thân thể thì chắc chắn sẽ tìm kiếm một cái thân thể mới. Thời gian thích ứng với thân thể mới vẫn còn ngắn, nhưng cũng chẳng biết tới bây giờ đã hoàn toàn thích ứng hay chưa?

– Lão tổ của Cự Ma tộc không giống như Lý Nguyên Phong cưỡng ép mà đạt tới Anh Biến. Lão dựa vào tu vi của bản thân mà dốc sức tu luyện tới Anh Biến. Chưa kể phương thức chiến đấu của Cự Ma tộc có chút giống với Cổ Thần. Chỉ sợ rằng tổ tiên của Cự Ma tộc có một chút quan hệ với Cổ Thần cũng nên. Như thế, nếu đánh một trận với hắn ta cũng không nắm chắc. – Vương Lâm nhíu mày, dừng lại bên ngoài một cái cổ truyền tống trận. Điểm đến của Cổ truyền tống trận đúng là vị trí của Cự Ma tộc.

Nét mặt Vương Lâm thay đổi liên tục, trầm ngâm suy nghĩ.

– Thực ra thì việc đó cũng không quan trọng. Mà điểm chính ở đây đó là thiên phú thần thông của lão tổ Cự Ma tộc khiến cho ngay cả Tôn Thái có tu vi Anh Biến trung kỳ cũng không tránh khỏi bị hút vào trong dòng xoáy. Mà như thế thì nếu ta cùng với Cự Ma lão tổ đánh một trận lại càng không chắc chắn.

– Đánh thì thắng bại không rõ.

– Mà không đánh thì bỏ qua cơ hội tốt nhất để giết hắn. Nếu để hắn đoạt xá thành công mà muốn giết hắn thì cũng chẳng biết là phải đợi tới ngày tháng năm nào. Hơn nữa, người đó nóng lòng giết ta cũng là bởi vì năm đó người của Cự Ma tộc thấy được ta có Nghịch Thiên châu.

Vương Lâm sống năm trăm năm, cho dù có ngu đến mấy thì cũng phải thành tinh. Mà chưa nói tới hắn cũng chẳng phải thằng ngốc mà lại còn cực kỳ thông minh. Thời gian năm trăm năm khiến cho hắn hiểu được rất nhiều chuyện.

Kết hợp tất cả mọi chuyện, hai năm trước vào lúc thức tỉnh, hắn đã đoán ra được nguyên nhân.

Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp rồi bước vào trong Cổ truyền tống trận. Sau đó hắn lấy ra một khối tiên ngọc đặt vào mắt trận. Nhất thời một tấm màn sáng hư ảo xuất hiện trước mặt hắn. Xung quanh có mười một điểm sang đang không ngừng lóe lên.

Tay phải Vương Lâm chạm vào một cái điểm sáng nhất thời, màn ánh sáng biến mất rồi truyền tống trận mở ra. Trong ánh sáng chói mắt của truyền tống trận, Vương Lâm chầm chậm biến mất.truyện huyền huyễn audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 15 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 23 giờ trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin