[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 91 [Chương 345(b) đến 348]
❮ sautiếp ❯Chương 345(b): Phàm nhân
Giữa không trung chỉ còn lại đồng tử kia. Một lát sau, hướng về nguyên thần của lão tổ Cự Ma tộc đuổi theo.
Lão tổ Cự Ma tộc không bắt được Vương Lâm không cam lòng, nổi giận gầm lên một tiếng, cắn răng bay nhanh mà đi. Đồng tử kia tốc độ cũng cực nhanh, đuổi theo không bỏ qua. Trong nháy mắt, thân ảnh hai người biến mất ở phía chân trời.
Vương Lâm nhẹ nhàng thở ra, gắng gượng đứng lên, tập tễnh đi về hướng đám cây phía ngoài. Từ bước chân của hắn, hắn có thể cảm thấy rõ ràng bản lãnh của chính mình càng ngày càng yếu, linh lực càng ngày càng ít.
Ý cảnh của Lý Nguyên Phong và phong ấn của Tôn Thái gần như kết hợp một cách hoàn hảo, khóa chặt hắn vô cùng gắt gao. Trên mặt hắn, những vết lá trà ngày càng dày đặc, cuối cùng sinh trưởng ở trên mặt hình thành những vết sẹo.
Những vết sẹo này chằng chịt có quy tắc, tạo thành một hoa văn kỳ dị, hoa văn này chính là phong ấn của Tôn Thái.
Vương Lâm cười khổ, vật vã đi hồi lâu. Toàn thân hắn như bị một quả núi lớn đè ép, bước từng bước khó khăn. Đến khi ra khỏi rừng rậm, linh lực mỏng manh trong cơ thể hắn toàn bộ tiêu tan, không còn lại chút nào.
Thương thế trên thân thể dĩ nhiên rất nặng, nhất là trong ngũ tạng truyền ra từng cơn quặn đau, nguyên thần suy yếu sắp tiêu tan. Sau khi ra khỏi rừng rậm, thoáng thấy ánh mặt trời, Vương Lâm ngẩng đầu, từng cơn hư nhược truyền đến, trước mắt tối sầm, ngã trên mặt đất.
Sau trận chiến giữa Vương Lâm và Hồng Diệp, cái tên Tằng Ngưu, pháp bảo hắn sử dụng đã bị sứ giả của các tu chân quốc bên ngoài âm thầm ghi nhớ, sau khi trở về nước liền lập tức loan tin.
Dù là Cấm Phiên hay bảo kiếm, Xạ Thần Xa, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã trở thàng đề tài nóng hổi của hầu hết các tu sĩ trên Chu Tước tinh.
Cái tên Tằng Ngưu đã trở thành đệ nhất chỉ dưới Anh Biến kỳ.
Đồng thời trên Chu Tước sơn truyền ra thông tin, Hồng Diệp sẽ bế quan trăm năm, tìm cách đột phá Anh Biến kỳ. Đối với việc này chưa từng có người nào hoài nghi. Hồng Diệp sau trận chiến đó có điều lĩnh ngộ, bế quan là chuyện đương nhiên.
Chẳng qua sau khi mọi chuyện chấm dứt, Tằng Ngưu lại mất tích!
Chưa từng có người nào biết hắn. Chỉ biết Tằng Ngưu trên đường tới Chu Tước sơn nhận lệnh thì biến mất.
Việc này nhất thời liền gây nên sóng gió to lớn vô cùng. Từ Chu Tước sơn, lão quái có danh xưng Chu Tước dừng bế quan đi ra, nhìn về phía cực bắc của Chu Tước đại lục.
Ba ngày trước, ở nơi đó truyền tới pháp lực ba động. Rõ ràng là đã có hai tu sĩ Anh Biến kỳ giao chiến ở đó.
Ngoài ra hắn còn cảm nhận được thần thông thiên phú của Cự Ma tộc.
Chu Tước tu vi mặc dù chưa đạt tới mức như thần nhân, có thể biết hết mọi chuyện. Chẳng qua lướt qua lượng tin tức khổng lồ trong khắp Chu Tước quốc, hắn liền hiểu chuyện của Tằng Ngưu lần này là do Tuyết Vực gây ra, Cự Ma tộc cũng tham dự.
Nhưng đối với tu sĩ có tu vi Anh Biến kỳ kia thì hắn lại không thể tìm hiểu được.
Mặt khác dưới thần thức của hắn bao trùm như vậy không ngờ lại không thể tìm ra được tung tích của Vương Lâm. Điều này khiến hắn hơi ngạc nhiên.
Hắn đoán rằng Vương Lâm hẳn là thụ thương rất nặng, khiến nguyên thần tan nát. Chỉ có vậy thì hắn mới không thể tìm được Vương Lâm. Chẳng qua đối với hắn, Vương Lâm có trọng yếu thì cũng chỉ là một cái lô đỉnh, có mất cũng không quan trọng.
– Liễu Mi, đi tới phương bắc của Chu Tước tìm xem Vương Lâm ở nơi nào.
Lão giả truyền âm cho Liễu Mi xong lại tiếp tục bế quan.
Tuyết Vực quốc lần này hành động nghịch ý hắn, ngày sau nhất định sẽ gặp tai kiếp.
Liễu Mi từ Chu Tước sơn bay xuống, thân hình như một đạo cầu vồng tuyệt mỹ, hóa thành một luồng sáng bay về phía bắc Chu Tước tinh.
Giờ phút này trên một vách đá của Chu Tước sơn, một người toàn thân bao phủ bởi hồng sa đang nhìn về phương xa. Đôi mắt nàng trống rỗng, không hề có chút sinh cơ.
Dưới chân nàng đang nở một đóa hoa hồng tươi thắm. Gió núi thổi qua, đóa hoa khẽ lay động, tưởng như có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Nhưng không ngờ nó vẫn mạnh mẽ, vươn mình đón gió.
Thân ảnh của Kiền Phong xuất hiện phía sau nữ tử, tay phải búng vào đóa hoa dưới chân nàng. Đóa hoa lập tức tan nát, hóa thành tro bụi.
– Tuyệt Tình, ta biết ngươi còn dấu được một tia nguyên thần. Chẳng qua đã rơi vào tay Kiền Phong ta thì cũng nên bỏ cuộc đi là vừa!
Kiền Phong cười tà dị, vỗ vỗ lên mặt nữ tử kia.
Một tháng sau, phía bắc Chu Tước đại lục, ở một sơn thôn nọ có một thanh niên cổ quái thân mặc y phục bằng vải thô đang ngồi trên một tảng đá lớn. Trên mặt hắn đầy những vết sẹo lớn khiến người ta kinh tởm, hai mắt ảm đạm không chút ánh sáng.
Hắn nhìn về phương xa, hai mắt dường như không tập trung vào thứ gì, hoàn toàn mờ mịt, mông lung. Ở cửa thôn lục tục đã có thôn dân qua lại. Mỗi người đi qua người thanh niên này đều lộ vẻ chán ghét, cố gắng tránh xa hắn mà đi.
Đối với hết thảy mọi chuyện, vẻ mặt thanh niên này không có chút thay đổi, chỉ lẳng lặng ngồi, ngẩn ngơ nhìn ra xa.
Không lâu sau, một thiếu nữ mặc quần áo hoa, đi hài trắng đi tới. Phía sau nàng còn có một con cho to cỡ con nghé con.
Thiếu nữ mới khoảng mười bốn mười năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, con ngươi đen láy.
– Người câm xấu xí, cha ta bảo ta gọi ngươi về ăn cơm!
Thiếu nữ dừng lại cách người thanh niên ba trượng, kêu lên.
Người thanh niên quay đầu liếc thiếu nữ một cái rồi đứng lên. Có lẽ do hắn ngồi quá lâu nên hai chân đã tê dại, khi đứng dậy liền ngã sấp xuống, khiến thiếu nữ bật cười.
– Người câm, nhanh lên nào, ta cũng đói rồi!
Thiếu nữ xoay người đi vào trong thôn. Con chó to kia lập tức chạy lên phía trước nàng mở đường.
Người thanh niên yên lặng đi theo, nhìn nhà cửa bốn phía trong thôn, vẻ mạch lạch trong mắt ngày càng đậm.
Trong một tòa nhà trong thôn, một trung niên nam tử đang ngồi bên một chiếc bàn nhỏ. Hắn ăn mặc giản dị, trường sam màu lam do nhiều lần giặt giũ đã trở nên bạc màu.
Trên sân có một ít thảo dược. Dược hương thơm mát theo gió lan ra.
Thiếu nữ nhảy chân sáo vào, ngồi xuống bên cạnh nam tử, dịu dàng nói:
– Cha, con đã gọi người câm về rồi.
Nam tử nhướng mày, lớn thiếu nữ một cái, quát:
– Không biết lớn nhỏ, phải gọi là thúc thúc!
Thiếu nữ lè lưỡi, không dám nói gì mà trốn vào trong nhà giúp mẹ nàng nấu nướng.
Nam tử đứng lên, nhìn thanh niên xin lỗi:
– Tiểu ca, ngươi đừng để ý. Đứa nhỏ Nhị Nha này còn chưa hiểu chuyện. Để ta xem thân thể ngươi đã khôi phục tới mức nào rồi.
Thanh niên gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nam tử, vươn cánh tay phải ra. Chỉ thấy cánh tay hắn cực gầy gò.
Nam tử bắt mạch cho hắn, đôi mắt trầm tư. Một lúc sau, sắc mặt hắn lộ vẻ vui mừng, nói:
– Tiểu ca, thương thế của ngươi khôi phục tốt lắm. Ta sẽ bốc cho ngươi vài thang thuốc nữa để ngươi bồi bổ, thân thể sẽ khỏe hẳn thôi.
Người thanh niên trầm mặc, gật đầu.truyện kiếm tu audio
Nam tử trung niên thấy bộ dạng của đối phương, thầm than một tiếng. Người này tháng trước hắn đi vào nói hái thuốc thì bắt gặp. Lúc ấy người này đang lúc nguy kịch. Vốn hắn mang tấm lòng “lương y như từ mẫu” liền đem người này về nhà cứu chữa.
Thương thế người này rất nặng, ngũ tạng đã lệch đi, lại bị tổn hại rất nhiều nơi, hắn không nắm chắc có thể cứu được hay không. Nhưng thân thể người này cực kỳ kỳ diệu, chỉ mất mấy ngày sau là đã có chuyển biến tốt, sau đó tỉnh lại.
Chẳng qua khi người này tỉnh lại thì không hề nói gì, như là một kẻ câm điếc.
Lúc này một người phụ nữ từ trong phòng đi ra, theo sau là thiếu nữ kia. Hai ngươi bưng một ít thức ăn đặt lên bàn.
– Mẹ, con không ăn với người câm kia đâu. Xấu xí như vậy con ăn không vô.
Thiếu nữ dẩu môi nói.
– Con!
Trung niên nam tử đang định mắng thì bị người phụ nữ ngăn lại. Bà gắp cho thiếu nữ chút thức ăn, nói:
– Nhị Nha, vào phòng ăn đi.
Thiếu nữ bĩu môi, định nói gì đó. Lúc này thanh niên kia cầm chén cơm trong tay, run rẩy đứng lên, đi ra khỏi sân, ngồi xuống một tảng đá lớn, ngơ ngẩn nhìn bát cơm trong tay, trầm mặc không nói.
Hắn chính là người mà tất cả tu chân giới hiện nay đang muốn biết vị trí – Vương Lâm.
Nhân vật từng sáng chói như mặt trời chính ngọ giờ lại lưu lạc tới mức này. Hết thảy mọi việc đều là do Cự Ma tộc và Tuyết Vực quốc ban cho.
Tay phải Vương Lâm run rẩy, buông chén cơm, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ sở. Nguyên thần của hắn trong một tháng này đã tan nát.
Chẳng qua gọi là tan nát cũng không phải là biến mất mà là hóa thành nhiều mảnh nhỏ, ẩn sâu trong thân thể. Thời gian trôi qua, những mảnh nhỏ này đang từ từ tiêu tan.
Thân thể hắn bị thương rất nặng. Chỉ là ma xui quỷ khiến thế nào nguyên thần khi tan vỡ lại may mắn sinh ra một tia linh lực, tu bổ lại thân thể hắn. Nhờ đó mà thân thể hắn mới tốt lên.
Chẳng qua hiện giờ hắn đã mất tất cả linh lực, trở thành một phàm nhân. Hơn nữa giờ ngay cả cầm chén cơm hắn cũng không đủ sức. Đã không còn thuật thần thông, giờ đây dù chỉ là một phàm nhân cũng chỉ cần một quyền là có thể đánh ngã hắn.
Thậm chí khiến hắn không ngờ tới là vì nguyên thần tan nát nên ngay cả bổn tôn ở nơi xa cũng bị ảnh hưởng, chìm vào giấc ngủ say, không thể thức tỉnh nổi.
Điều này đối với Vương Lâm đúng là một tin dữ!
Nếu bổn tôn chưa ngủ say, vậy còn có thể tới đón hắn, tìm nơi có linh lực sung túc ở đó thổ nạp, như vậy còn có cơ may khôi phục lại được. Nhưng giờ đây hết thảy mọi chuyện đều tan như bọt nước.
Hắn chẳng phải bị câm, mà là không muốn nói chuyện.
Trên mặt hắn chằng chịt sẹo, khiến trông hắn xấu xí vô cùng, ai nhìn vào cũng sợ hãi. Ở thôn sơn này một tháng qua, trừ vợ chồng người lang trung nọ ra, không ai từng nói lời nào ân cần với hắn.
Đã không có linh lực, túi trữ vật hiên nhiên không thể mở ra. Hiện giờ hắn hoàn toàn đã trở thành một phàm nhân. Một lúc lâu sau, Vương Lâm than nhẹ, cầm chén cơm, và vài cái.
– Chín năm sau Uyển nhi sẽ lại phải nhập vào thiên đạo luân hồi. Chín năm.
Vương Lâm nuốt miếng cơm, trong mắt lộ vẻ kiên định.
Một tháng qua hắn lúc nào cũng tự hỏi, phải làm thế nào mới có thể khôi phục tu vi của bản thân.
Chỉ cần phá giải được phong ấn ý cảnh, hết thảy mọi việc sẽ được giải quyết. Mà làm cách nào mới phá giải được, Vương Lâm vẫn còn mơ hồ chưa biết.
Đêm đã khuya, Vương Lâm nằm trong phòng chứa củi, dần chìm vào giấc ngủ. Thân thể hắn lúc này cực kỳ suy yếu, không còn nửa điểm khí lực.
Sáng sớm hôm sau, nam tử trung niên lưng đeo giỏ thuốc, mời thêm mấy thợ săn lên núi hái thuốc.
Vương Lâm mở hai mắt, khoanh chân ngồi lặng yên trong phòng chứa củi. Hắn thầm than. Trong cơ thể không có nửa điểm linh lực, căn bản không thể thổ nạp. Trừ phi đang ở nơi có linh lực cực kỳ nồng đậm, mạnh mẽ thổ nạp thì mới có thể sinh ra trong cơ thể một tia linh lực. Hắn lắc đầu cười khổ, đi ra khỏi phòng, thân thể vẫn suy yếu như trước.
Đúng lúc này, thiếu nữ cũng từ trong phòng đi ra, sau khi thấy Vương Lâm cong miệng nói:
– Người câm xấu xí, ngươi đã ở nhà ta một tháng rồi, khi nào thì định đi hả? Nhà ta không phải là nhà tế bần, làm gì có nhiều cơm gạo nuôi ngươi như vậy.
– Nhị Nha. Cha ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là thúc thúc!
Thiếu phụ từ trong phòng đi ra, mở miệng trách cứ.
Thiếu nữ bất mãn hừ một tiếng nói:
– Tú Tài, đi theo ta!
Nàng vừa nói vừa đi về phía cửa.
Con chó kia từ trong góc sân lao ra, vẫy vẫy đuôi chạy theo nàng.
Ánh mắt thiếu phụ liếc nhìn Vương Lâm, xin lỗi:
– Tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngươi đừng để bụng. Cha nó lên núi hái thuốc, nói rằng thân thể ngươi hư nhược, cần phải bồi bổ. Ngươi cứ an tâm ở lại đây, lúc nào thân thể hồi phục hãy đi cũng không muộn.
Chỉ thoáng chốc đã lại qua nửa tháng. Trong nửa tháng này sau khi uống thuốc của nam tử trung niên, thân thể Vương Lâm dần dần đã có một chút khí lực. Một đêm nọ, Vương Lâm đi ra khỏi phòng chứa củi, nhìn về nơi trung niên nam tử ở, nhớ kỹ trong lòng rồi xoay người rời đi.
Hắn phải đi thôi!
Một tháng vừa qua, Vương Lâm đã dự trữ một ít lương khô, đeo trên lưng. Hắn rời khỏi thôn.
Giờ phút này đột nhiên hắn nhớ lại nhiều năm về trước khi mình không được Hằng Nhạc phái chọn, đã một mình trong đêm lặng lẽ bỏ nhà ra đi. Kết quả là vận mệnh xoay vần đến ngày nay.
Hắn than nhẹ một tiếng, cất bước về phía xa.
Hắn không biết mình đang ở nơi nào. Lúc hắn truyền tống đi cũng không kịp biết mình sẽ bị truyền tới đâu. Giờ phút này hắn chỉ thầm mong sẽ tìm được một nơi có linh mạch, ở đó tu dưỡng, xuất ra được một tia linh lực, sau đó nghĩ biện pháp phá giải phong ấn ý cảnh.
Đêm khuya, gió lạnh tràn về. Thân thể Vương Lâm không khỏi run lên. Hắn khổ sở thầm nghĩ, bản thân mình đã bao nhiêu năm không có cái cảm giác này của phàm nhân rồi. Mặc dù năm đó hóa phàm thì vẫn còn tốt hơn bây giờ gấp bội.
Dọc đường đi, cứ được một đoạn là Vương Lâm lại thở hổn hển, phải ngồi xuống nghỉ ngơi. Do vậy tốc độ hiển nhiên là rất chậm. Sau bảy ngày hắn vẫn đang ở trên đường.
Tuy hắn không còn một chút linh lực nhưng cảm giác thì lại vẫn còn. Trên đường hắn đã gặp không ít nơi có linh lực. Đáng tiếc là ở những nơi này, dù hắn thổ nạp thế nào trong cơ thể cũng không sinh ra được nửa điểm linh lực.
– Có lẽ chỉ có ở một số ít sơn môn của môn phái tu chân mới tìm được nơi có linh lực nồng đậm.
Vương Lâm thầm nghĩ.
Chẳng qua với thân thể của hắn hiện giờ thì làm sao có thể bước chân vào môn phái tu chân.
Vương Lâm thầm than, nhìn bầu trời, trong lòng dâng lên một tia tuyệt vọng. Nhưng sự tuyệt vọng này ngay lập tức bị hắn mạnh mẽ gạt bỏ. Hắn hít sâu một hơi, thì thào tự nhủ:
– Tuyết Vực quốc, Cự Ma tộc, Vương Lâm ta tuyệt sẽ không bỏ cuộc. Nhất định có một ngày ta sẽ trả lại gấp trăm lần những gì các người gây cho ta!
Ánh mắt hắn lộ vẻ kiên định, đứng dậy tiếp tục hành trình.
Nhưng đúng lúc này phía sau truyền tới một loạt tiếng vó ngựa. Những âm thanh gào thét phá tan màn đêm yên tĩnh. Dường như đồng thời với tiếng vó ngựa vang lên, một đám hắc mã đã vọt tới. Ngồi trên lưng ngựa là một đám tráng hán. Những người này huyệt Thái Dương nhô cao, vẻ mặt hung ác. Khi phóng ngang qua Vương Lâm, một đại hán trên mặt có vết đao chém đột nhiên ghìm cương ngựa, chăm chú nhìn Vương Lâm, sau đó cười to nói:
– Ha ha, một tiểu tử xấu thật. Làm khúc cây cản đường quá tốt rồi!
Hắn vừa nói vừa khom lưng, duỗi bàn tay to ra nắm lấy quần áo Vương Lâm, túm lấy hắn.
– Mã lão tứ, làm gì đó! Phía trước truyền tới một tiếng quát.
– Lão đại. Ta bắt thằng lỏi xấu xí này, chặt hết tay chân đi đặt chặn đường đoàn xe của Thiên Uy tiêu cục, thế nào chả tốt hơn là để huynh đệ chúng ta giả dạng chứ.
Đại hán cười hắc hắc, thúc ngựa. Con ngựa lập tức phóng về phía trước.
– Lão đại. Ngươi xem!
Đại hán đuổi tới, giơ Vương Lâm trong tay lên cười nói.
Hai mắt Vương Lâm nhắm nghiền, trong lòng phẫn nộ. Chẳng ngờ lại có ngày một kẻ trong võ lâm cũng có thể tùy ý lăng nhục hắn.
Trên con ngựa phía trước là một đại hán dáng người cực kỳ khôi ngô. Hắn trừng mắt nhìn Vương Lâm một cái, gật đầu nói:
– Được, mang theo đi.
Mười tám con ngựa đồng loạt xé gió lướt đi.
Ở một cốc khẩu cách đó hơn ba dặm, những người này ghìm cương ngựa, nhanh chóng tản ra, ẩn nấp trong Mã Nhi Khẩu.
Động tác của những người này cực kỳ thuần thục, hiển nhiên là thường xuyên làm việc này.
Trong nháy mắt chỉ còn lại đại hắn trên mặt có vết đao về Vương Lâm.
– Tiểu Lục. Dắt ngựa hộ ca ca!
Nam tử mặt sẹo nói xong, một gã gầy còm lập tức chui ra, dắt ngựa của hăn vào rừng.
– Tiểu tử, coi như ngươi xui xẻo vậy!
Hán tử mặt sẹo nhìn Vương Lâm cười dữ tợn, tay phải giơ lên liền đánh trật xương cằm Vương Lâm. Sau đó hắn khẽ quát một tiếng, song chỉ điểm vào hai chân và hai vai Vương Lâm.
Chỉ nghe rắc rắc vài tiếng, xương đùi và xương vai của Vương Lâm lập tức đau buốt. Trán hắn toát mồ hôi to như hạt đậu, hai mắt trừng trừng nhìn đại hán mặt sẹo kia. Hắn muốn ghi nhớ kỹ bộ dáng đối phương.
Đại hán mặt sẹo hừ nhẹ một tiếng, từ trong ngực lấy ra một bao dược phấn, cẩn thận rắc lên miệng vết thương của Vương Lâm, sau đó động thân, chui vào trong đám cây cối, biến mất.
Vương Lâm ngã xuống đất, trên mặt hiện lên một cỗ sát khí. Hắn từ trước tới nay chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ. Chẳng qua hiện nay thân thể hắn quá hư nhược, dần dần chìm vào hôn mê.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Một lúc lâu sau, từ xa truyền tới tiếng xe ngựa lộc cộc, càng lúc âm thanh đó càng gần.
Đúng lúc này, đột nhiên xe ngựa dừng lại. Một con khoái mã nhanh chóng chạy tới. Một thanh niên tuấn lãng dừng lại trước người Vương Lâm, cúi đầu nhìn thoáng qua hắn, sau đó quay lại hô:
– Tiêu đầu, là một tử thi!
Chương 346: Hỏa Vân trại
Nói xong hắn xoay người xuống ngựa, đá một cái khiến Vương Lâm bay sang một bên, sau đó lên ngựa trở về đội xe.
Đội xe lại tiếp tục tiến lên. Ngay lúc vừa đi qua vị trí Vương Lâm, đột nhiên bốn phía ánh đuốc sáng bừng. Một tràng cười dài truyền tới.
– Thiên Uy tiêu cục. Các ngươi tưởng rằng đi đường vòng thì lão tử sẽ không cướp sao.xông lên!
Một tiếng hét lớn từ trong đám cây truyền tới. Ngay sau đó mười tám đại hán đi ra.
Trong nháy mắt khi ánh đuốc sáng lên, dược phấn trên thân thể Vương Lâm lập tức tản ra. Một thứ khí không mùi không vị nhanh chóng lan tràn, bao phủ toàn bộ đội xe.
– Hỏa Vân độc!
Một tiếng thét kinh hãi từ trong đội xe truyền ra. Ngay sau đó, những tiêu đầu trong đội xe lập tức cảm thấy thân thể đau đớn, cả người vô lực.
– Không sai. Đấy chính là độc dược chuyên dùng của Hỏa Vân thập bát anh chúng ta. Hắc hắc. Lấy máu trữ độc, lấy lửa dẫn phát. Các ngươi hôm nay đừng hòng có kẻ nào trốn thoát được!
Một trận đồ sát cứ như vậy diễn ra. Chỉ trong thời gian nửa nén hương, cả đội tiêu xa đã bị sát hại hơn phân nửa.
Hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên. Dưới ánh đuốc bập bùng, mười tám ác hán giữa khung cảnh nửa sáng nửa tối, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, một đao chém xuống là một người mất mạng.
– Ha ha, đại ca. Còn có ba người đàn bà! Lần này chúng ta trở về có thể vui vẻ một phen.
Hán tử mặt sẹo kia vung đao chặt đầu một người, từ trong xe lôi ra một người thiếu phụ. Thiếu phụ này cũng có đôi phần tư sắc, lúc này hét ầm lên, vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi.
Hán tử mặt sẹo cười ha hả, sờ soạng khắp người thiếu phụ, cười dâm đãng vài tiếng, sau đó khiêng thiếu phụ lên, để mặc thiếu phụ đánh vào lưng hắn.
Lúc này lập tức lại có hai đại hán nhanh chóng lôi từ trong xe ra hai nữ quyến nữa, cười ha hả, huýt dài một tiếng. Tất cả ngựa đang ẩn trong rừng đều chạy ra. Đại hán dáng người cực kỳ khôi ngô kia lấy từ trên xe ngựa ra một hộp gấm, mở ra liếc một cái, lập tức hài lòng cười nói:
– Các huynh đệ! Đi thôi!
Những người này liền lên ngựa, trong tiếng gào khóc của mấy nữ nhân kia, rời đi.
Hán tử mặt sẹo đi qua người Vương Lâm, cười nói:
– Lão đại. Tiểu tử này hay là đem theo, nuôi vài ngày, lần sau lại đem ra dùng.
Hán tử khôi ngô gật đầu, cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi. Hán tử mặt sẹo đá Vương Lâm một cái bay về một tên khác. Hắn bắt lấy Vương Lâm, sau đó cả bọn gào thét phóng đi, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lưu lại những thi thể và từng trận máu tanh. Khi ánh ban mai bừng lên, mười tám người đã đến một ngọn núi nọ. Trên sườn núi có một tòa sơn trại rất lớn, bên trên có viết một chữ rất lớn: Hỏa!
– Đại đương gia đã trở về. Mở cửa!
Cửa sơn trại ầm ầm mở ra. Mười tám người gầm thét chạy vào. Nhất thời trong sơn trại trở nên náo nhiệt. Hán tử mặt sẹo cầm thiếu phụ trong tay, xoay người xuống ngựa, cười nói:
– Lão đại. Ta trước tiên đi hưởng thụ sự sung sướng này đã!
Vừa nói xong hắn liền chui vào phòng. Không lâu sau trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của nữ tử.
Những đại hán khác hiển nhiên là đã quá quen với việc này, đều cười rộ lên. Hai nữ quyến khác cũng đã bị người khác mang đi.
Vương Lâm thì bị ném vào trong thủy lao phía sau sơn trại.
Trước mắt hắn là một khoảng không tối đen, không có chút anh sáng, chẳng một tiếng động, dưới chân trống rỗng, tựa hồ đang lơ lửng trong đêm tối.
Thân thể hắn trôi nổi, vô lực lắc lư trong đêm tối. Vương Lâm cố gượng lắc đầu. Từng cơn đau đớn từ tứ chi truyền tới, cảm giác như bị sắt nung xuyên qua da thịt.
Vương Lâm mở hai mắt, hoàn toàn tỉnh táo.
Từ xa truyền tới một tiếng kêu thảm thiết yếu ớt. Khi truyền tới đây đã cực kỳ nhỏ. Chẳng qua giữa bóng tối tĩnh lặng này, tiếng kêu vẫn quẩn quanh không dứt.
Sau khi mất đi linh lực, nguyên thần tan nát, hai mắt Vương Lâm cũng không thể thấy được mọi vật như trước đây. Bốn phía tối đen như mực, hắn chỉ biết mình đang bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp. Hai tay hắn bị dây trói chặt, cả thân thể bị treo lên, ngâm mình trong nước lạnh. Thứ nước không nhìn thấy được đã dâng tới cổ, tỏa ra thứ mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn. Thỉnh thoảng có một đợt sóng đánh lên miệng mũi và vết thương trên cơ thể hắn.
Vương Lâm nín thở, nhấc đầu lên, cảm giác như đang bị nhốt trong giếng vậy. Tiếng kêu quanh quẩn từ xa vọng lại đã biến mất, bốn phía yên lặng như trong mồ vậy.
– Tu sĩ khi mất đi hết thảy, hóa ra so với phàm nhân còn chẳng bằng.
Hai mắt Vương Lâm bình tĩnh, một tia lửa giận bất cam nồng đậm ẩn hiện trong đó.
Vương Lâm năm đó hô phong hoán vũ đã không còn. Hiện giờ chỉ còn lại một kẻ đã mất đi linh lực, nguyên thần tan nát, một phàm nhân tay trói gà không chặt. Hắn thậm chí ngay cả túi trữ vật cùng không thể mở ra.
Giờ phút này túi trữ vật đã biến mất, hiển nhiên đã bị bọn người võ lâm kia đoạt lấy.
Lúc này trên bầu trời Hỏa Vân trại, thân hình nổi bật của Liễu Mi nhoáng lướt qua. Nàng thậm chí không thèm liếc nhìn một cái. Căn bản nàng không biết, người mình cần tìm đang ở trong sơn trại này.
Vương Lâm trầm mặc. Nhưng hai mắt hắn sáng rực, càng lúc càng sáng. Lúc này trong thủy lao, hắn đã nhận ra, linh lực nơi này so với những nơi trên đường hắn gặp đều nồng đậm hơn gấp bội.
Mà linh lực này không phải từ trong núi truyền ra, mà từ trong nước!Nguồn truyện audio
Hai mắt Vương Lâm sáng ngời, chậm rãi nhắm lại, lẳng lặng thổ nạp.
Nơi hắn đang ở hoàn toàn yên tĩnh, về một phương diện nào đó lại tương tự với nơi tu sĩ bế quan.
Cả thân thể Vương Lâm trôi nổi trong nước. Theo sự thổ nạp của hắn, một tia linh lực yếu ớt trong nước chậm rãi dày đặc lên. Chỉ là trên thân thể Vương Lâm dường như có một tầng ngăn cách mỏng, cản trở linh lực hấp thu vào trong cơ thể.
Dù là có một tia tiến vào trong cơ thể cũng liền bị tầng ngăn đó đẩy trở ra.
Do vậy theo thời gian trôi qua, dần dần linh khí trong thủy lao càng ngày càng dày đặc.
Trong Hỏa Vân trại mặc dù đang là ban đêm nhưng đèn đuốc sáng rực. Tiếng nhạc từ trong đó truyền ra, xen kẽ lại có tiếng thét chói tai của nữ tử. Giờ phút này trong một lầu các tương đối hoa lệ trong sơn trại, đại hán vóc người khôi ngô kia đang ngồi trong phòng. Trước mặt hắn đặt một cái hộp gỗ.
Trong hộp là một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Đại hán cầm lầy viên dạ minh châu, nhìn kỹ hồi lâu, ánh mắt lộ vẻ tham lam, lẩm bẩm:
– Thật là một viên minh châu thật lớn. Nhất định có thể bán với giá cao!
Một lúc sau, hắn buông hạt châu, khép hộp gấm lại, ánh mắt rơi vào một vật khác đặt trên bàn.
Đó là một cái túi màu xám. Đại hán cầm lấy túi tiền. Cái túi này nhẹ như không, dường như không có bất cứ thứ gì bên trong. Kỳ quái hơn là cái túi này lại chẳng thấy miệng túi ở đâu, khiến cho đại hán hơi ngạc nhiên.
– Đây là vật gì nhỉ?
Đại hán trầm ngâm một chút, khẽ quát một tiếng, hai tay dùng sức xé mạnh. Nhưng mặc hắn cố gắng thế nào, mặt hiện gân xanh thì vẫn không thể xé được cái túi này.
– Cái này.cái này có phải là Thiên Tằm ti không nhỉ? Nhất định đúng rồi. Nếu không làm sao mình lại không xé được. Thiên Tằm ti trong truyền thuyết sợ nhất là lửa. Hừ, ta thử dùng lửa đốt một chút xem!
Ánh mắt đại hán lóe lên, lấy một cây nến, đặt chiếc túi lên.
Một lúc lâu sau, cái túi vẫn không có gì biến hóa. Đại hán ngẩn ra. Hắn thậm chí không thấy trên cái túi có chút hơi nóng.
– Hả? Thứ này rốt cục là vật gì chứ!
Đại hán rút ra một thanh trường đao mà hắn phải mất một khoản tiền lớn mới thuê người đúc được, cực kỳ sắc bén, xuy mao đoạn phát (1). Lúc này trường đao trên tay hắn liền chém lên chiếc túi.
(1): Sắc bén tới mức sợi lông hay sợi tóc rơi lên cũng đứt đôi.
Hắn nâng đao lên, nhìn lại cái túi, lập tức đôi mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn cầm túi tiền hồi lâu, cười ha ha nói:
– Bảo bối. Đây mới thực là bảo bối. Đặt thứ này trước ngực thì thời khắc mấu chốt có thể cứu mình một mạng. Không ngờ trên người tên tiểu tử xấu xí kia lại có thứ bảo bối thế này. Đáng tiếc là không có nhiều hơn. Nếu không ta có thể tìm cách chế tạo một bộ y phục thì tốt rồi!
Hắn trân trọng đem cái túi này đặt trong ngực. Hắn đặt cái túi cẩn thận trước ngực xong, ánh mắt lóe lên, thầm nghĩ:
– Tiểu tử xấu xí kia không biết kiếm được thứ bảo bối này ở chỗ nào. Ta phải tới tra khảo hắn mới được.
Nghĩ tới đây hắn liền đứng dậy, đi ra khỏi lầu, tiến thẳng tới địa lao của sơn trại. Trên đường đi, hễ kẻ nào thấy hắn đều lộ vẻ khúm núm lấy lòng.
Đại hán vội vã đi tới thủy lao.
Ở đó có hai tên lâu la đang tán dóc, thấy đại hán đi tới vội vã đứng nghiêm, lớn tiếng nói:
– Tham kiến đại đương gia.
Đại hán hừ nhẹ một tiếng, nói:
– Tên tiểu tử xấu xí được mang về kia bị nhốt ở đâu rồi?
Một tên lâu la lập tức trả lời:
– Ở thủy lao phía bắc ạ!
– Mở cửa!
Đại hán nói.
Tên lâu la nọ vội vã chạy tới trước một cái lưới thép lớn, nhấc lưới thép lên, cười nói:
– Đại đương.
Hắn chưa nói dứt lời, thân thể đột nhiên nhũn ra, cả người rơi cắm đầu xuống. Chỉ nghe trong lưới vang lên một tiếng tõm như vật gì rơi xuống nước, ngay sau đó, một thanh niên trên mặt có vô số vết sẹo từ trong đó nhẹ nhàng bước ra.
Chương 347: Văn thú
Trong mắt người thanh niên này tràn ngập hàn mang, phẫn nộ ngập trời.
Hai mắt đại hán ngớ ra. Hắn kinh ngạc nhìn người đang bay ra, lập tức phản ứng, thân thể run lên, xoay người bỏ chạy.
Chẳng qua thân thể hắn vừa mới bước được hai bước đã bị một bàn tay khổng lồ vô hình tóm lấy, xiết một cái, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra đã hóa thành thịt nát.
Cái túi trước ngực hắn lập tức bay lên, rơi vào trong tay người thanh niên.
Người thanh niên này chính là Vương Lâm. Nhớ linh lực dưới thủy lao, hắn sử dụng toàn lực, cuối cùng cũng đã đột phá, khiến cơ thể có một tia linh lực.
Chẳng qua tia linh lực này thực sự quá ít, hắn từ địa lao bay ra, sau khi giết hai người thì linh lực đã gần như tiêu tan. Hắn lập tức truyền linh lực vào túi trữ vật.
– Văn thú!
Lập tức trong túi trữ vật lóa lên thanh mang, ngay sau đó một đạo ô quang bay ra, giữa không trung ầm một tiếng liền hóa thành Văn thú lớn như một tòa núi nhỏ.
Tên lâu la còn lại vô cùng kinh hãi, thân thể run rẩy, một mùi khai của nước tiểu bốc lên. Kẻ này quần ướt đẫm, thân thể ngã xuống, đã bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Văn thú sau khi xuất hiện lập tức gầm lên một tiếng. Tiếng gầm này ầm ầm vang vọng khắp sơn trại. Lập tức toàn bộ âm thanh trong sơn trại biến mất, chỉ còn có tiếng gầm phẫn nộ của Văn thú nọ.
Nó với Vương Lâm tâm ý tương thông. Giờ đây thấy bộ dạng suy yếu của Vương Lâm, lập tức phẫn nộ, không đợi Vương Lâm phân phó đã hút cái thân thể vừa ngã xuống đất kia một cái. Lập tức thân thể này liền run rẩy, cơ hồ trong nháy mắt đã hóa thành một bộ xương khô.
Sau khi phóng xuất Văn thú, Vương Lâm thở phào nhẹ nhõm. Linh lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao không còn chút nào. Nhưng chỉ cần có Văn thú bên cạnh, sự an toàn của hắn sẽ được đảm bảo.
Văn thú gầm thét, lập tức khiến cho tất cả mọi người trong sơn trại khiếp sợ, mang vũ khí từ bốn phương tám hướng chạy tới. Chẳng qua bọn chúng mới chạy vài bước, nhìn thấy con vật dữ tợn to như tòa núi nhỏ này đều phải hít sâu một hơi, hai chân mềm nhũn ra.
Có kẻ nhát gan liền hét ầm lên, bị dọa cho vỡ mật.
– Yêu vật!
Khớp xương tứ chi Vương Lâm vẫn còn đau nhức. Ánh mắt hắn lóe lên hàn mang, liếc một cái đã nhận ra hán tử mặt sẹo kia. Hắn chỉ một cái, Văn thú lập tức gầm lên. Lần này nó không hút mà dùng cả thân hình to lớn ầm ầm đánh tới.
Dưới sự va chạm đó, hán tử mặt sẹo kêu thảm thiết một tiếng, ầm một cái biến thành một đống thịt nát. Thậm chí ngay cả phòng ốc phía sau hắn cũng ầm một tiếng liền tan tành. Văn thú bay lên, lơ lửng trên đầu Vương Lâm, quét ngang một cái.
Lúc này tất cả người trong sơn trại đều đã buông vũ khí. Hai chân bọn chúng run rẩy, vẻ mặt khiếp sợ tới cực điểm.
Giờ phút này, từ trong đó bước ra một người. Người này là một văn sĩ, thân thể run rẩy nhưng nét mặt lại cố gắng trấn tĩnh, sau khi đi ra thật lâu sau vẫn cúi đầu, run giọng nói:
– Xin tiên nhân bớt giận, bớt giận. Chúng ta trước không biết thân phận của tiên nhân, thật sự không biết.
Vương Lâm nhìn chằm chằm người này, trầm giọng hỏi:
– Nơi này là nơi nào?
Văn sĩ vội vàng nói:
– Nơi này là Bì Lô quốc ở phương bắc.
– Bì Lô quốc. Đây là phương bắc Chu Tước đại lục.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói:
– Đào địa lao này lên, xem nước trong này từ nơi nào chảy tới! Phải mất mấy ngày?
Văn sĩ nọ run giọng nói:
– Ba ngày.ko, một ngày, một ngày là có thể xong.
Vương Lâm gật đầu nói:
– Bắt đầu đi!
Hắn để cho Văn thú ra tay mà để nó ở bên cạnh bảo vệ mình.
Văn sĩ nọ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người quát:
– Mau tới đây, đào nơi này lên!
Mọi người trong sơn trại đều hành động. Chỉ có điều đám người này hiện giờ đang sợ hãi quá mức, thân thể run rẩy, không đào đâu ra sức lực. Nhất là mười sáu người đã bắt Vương Lâm về lại càng bị dọa cho vỡ gan vỡ mật.
Vương Lâm nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng thổ nạp. Văn thú ở giữa không trung xoay một vòng rồi rơi xuống bên cạnh Vương Lâm, đôi mắt lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm về phí những người kia.
Hơn hai trăm người của Hỏa Vân trại lúc này đều bị ép phải dùng hết tất cả sức lực từ hồi bú tí mẹ mà đào thủy lao này lên. Tất cả thứ nước hôi thối đen ngòm chảy ra. Nhưng khiến người ta thấy kỳ lạ chính là lúc đầu nước còn dơ bẩn, sau đó càng chảy lại càng trong, thậm chí còn còn một mùi thơm tỏa ra.
Một ngày trôi qua, dòng nước ngày càng nhỏ. Mọi người trong sơn trại đều dừng tay, sợ hãi nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm không để ý tới bọn chúng, dưới sự trợ giúp của Văn thú, thân thể hắn trầm xuống, rơi xuống thủy lao. Lúc này thủy lao trông giống như một cái hồ sâu.
Ngồi bên trong, Vương Lâm khép hai mắt, lẳng lặng thổ nạp.
Văn thủ thủy chung thủ hộ một bên. Bất cứ kẻ nào dám bén mảng tới sẽ phải trả giá bằng tính mạng của hắn.
Đợi hồi lâu nhưng không thấy Vương Lâm có gì sai khiến, văn sĩ kia hơi do dự, lui lại vài bước, thấy Văn thú không có phản ứng gì, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vợi vàng lùi lại mấy bước nữa.
Những kẻ khác trong sơn trại đều ra hiệu cho nhau, rất nhanh nơi này chẳng còn một bóng người.
Lúc này mọi người nơi đây đang muốn nhân cơ hội chạy khỏi sơn trại, đột nhiên nghe tiếng nói của Vương Lâm vang lên từ trong hồ sâu:
– Bất luận kẻ nào cũng không được phép ra ngoài!
Văn sĩ âm thầm kêu khổ, vội vàng cung kính dạ vâng.
Cứ như vậy, Hỏa Vân trại chưa bao giờ lại yên tĩnh như thế, cả ngày hầu như không có một tiếng động, chẳng khác nào nơi tử ngục.
Mấy ngày này những người lữ hành qua đây cũng đều kinh ngạc vô cùng. Hỏa Vân thập bát anh hoành hành bá đạo nơi này tự nhiên liên tục trong hai tháng không thấy bóng dáng.
Một ngày nọ, Vương Lâm ở trong hồ mở mắt ra. Thương thế trên thân thể hắn đã hoàn toàn khôi phục, nhưng phong ấn ý cảnh vẫn chưa phá được.
– Thời gian hai tháng chỉ khôi phục được tới Ngưng Khí kỳ tầng hai. Xem ra phong ấn này sau khi kết hợp với trà ý cảnh quá mức bá đạo, phải tìm nơi linh lực sung túc hơn nữa. Đáng tiếc là nguyên thần tan nát, ẩn sâu trong cơ thể ta, không thể lấy nghịch thiên châu ra được. Nếu không có nó tích lũy linh lực thì nhất định có thể khôi phục nhanh hơn. Chẳng qua ta cũng còn cực phẩm linh thạch, trong thời gian ngắn cũng không lo thiếu linh lực. Chỉ là việc trọng yếu nhất lúc này là phải khôi phục được nguyên thần, sớm xuất ra được nghịc thiên châu. Nhưng nơi này rõ ràng không phải là linh mạch, vậy mà trong nước lại có linh lực, thật là kỳ lạ!
Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân thể nhoáng lên, hướng về chỗ sâu trong hồ lặn xuống. Lúc trước hắn tu luyện đều là nổi trong nước, không hề chìm xuống một chút nào.
Giờ đây tu vi đã khôi phục một chút, hắn liền quyết định tra xem nguyên nhân là vì sao. Chẳng qua Vương Lâm cũng biết tu vi hiện giờ của mình quá yếu, nếu có nguy hiểm hắn lập tức sẽ gọi Văn thú.
Rất nhanh sau đó hắn đã chìm tới đáy hồ. Nước trong hồ rất trong, nhìn một cái là có thể thấy chỗ sâu nhất. Ở dưới đáy địa lao, nước rất trong nhưng mặt đất lại đen ngòm, bị phủ một lớp bùn dày.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải bắt quyết. Một phép thuật cấp thấp đã lâu không sử dụng xuất hiện trong tay hắn. Một lúc sau, một khối bùn lỏng bị nâng lên, nhất thời một luồng khí tanh tưởi tản ra khắp trong làn nước xanh mát. Một màu nước đen kịt nhanh chóng lan ra.
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, như một con cá lao vút về phía trước. Làn nước đen kia nhanh chóng đuổi sát sau lưng hắn.
Vương Lâm phóng vọt ra khỏi mặt nước, thân thể vừa bay lên, tay phải liền nhấn xuống dưới một cái. Dưới sự điều khiển của dẫn lực thuật, hầu hết nước bùn lập tức theo lỗ hổng chảy ra.
Một lúc sau, làn nước trong dần, thân thể Vương Lâm lại tiến vào trong thủy lao một lần nữa.
Sau ba lần như vậy, lớp bùn dày dưới đáy thủy lao đã được rửa sạch sẽ, hiện ra khung cảnh phía trong.
Chỉ thấy dưới dáy nước có một trận đồ hình tròn. Ở ba vị trí trên đồ hình này có ba viên linh thạch. Nếu là loại linh thạch tầm thường thì cũng không nói, nhưng Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra đó là linh thạch tuyệt không phải tầm thường, có linh khí tỏa ra bên ngoài. Thứ này không ngờ lại là cực phẩm linh thạch.
– Khó trách tại sao không phải là linh mạch mà trong nước lại có linh lực.
Ánh mắt Vương Lâm sững lại, nhìn chăm chú.
Ba khối cực phẩm linh thạch trên trận đồ đều chuyển thành màu xám, hiển nhiên đã bị đặt ở đây rất lâu rồi, cũng sắp hỏng tới nơi. Nhưng đó không phải là thứ khiến Vương Lâm chú ý. Thứ chính thức khiến hắn để tâm là vật ở trong trận pháp kia.
Chương 348: Vật dưới nước
Đó là một bộ hài cốt.
Nhìn bề ngoài thì đây hẳn là một nữ tử. Hài cốt của nàng lại ở trong một tư thế quỷ dị, bị hàng loạt những cây đinh màu đen đóng xuống.
– Lấy ba khối cực phẩm linh thạch để phong ấn một bộ hài cốt. Cái giá này lớn thật!
Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra tác dụng của trận pháp này là phong ấn.
Chỉ lại ngón tay phải của bộ hài cốt này đâm sâm xuống.
Trầm mặc một chút, Vương Lâm cũng không dám khinh thường vọng động mà bơi lên phía trên, định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ trong túi trữ vật của Vương Lâm lóe ra hoàng mang kịch liệt. Một lực lượng mạnh mẽ từ trong túi trữ vật truyền ra. Đây là lần đầu tiên trong đời Vương Lâm gặp hiện tượng này. Vật nằm trong túi trữ vật lại có thể tự động, không bị khống chế mà thoát ra.
Chỉ thấy bức tranh mà năm đó Vương Lâm vô ý lấy được, vẫn không thể nghiên cứu thấu triệt, thậm chí không thể sử dụng bỗng nhiên từ trong túi trữ vật lao ra.
Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Cuốn tranh này năm đó vừa xuất hiện đã khiến cho lão giả lưng gù của Tiên Di tộc động dung. Sau lần đó hắn phân tích, vật này hẳn ẩn chứa bí mật rất lớn.
Giờ phút này bức tranh bay ra, chậm rãi mở ra. Một tấm màn màu đen mang theo những âm thanh chấn động linh hồn từ trong đó bay ra.
Cùng lúc này, bộ hài cốt trong trận pháp kia tản mát ra những trận ánh sáng màu tím. Nhất là bộ mặt của hài cốt, ánh sáng càng dày đặc.
Dần dần một quầng sáng tím lớn bằng nắm tay từ từ tụ lại trên bộ hài cốt, sau đó nhanh chóng bị hút vào trong bức tranh, biến mất không còn thấy tăm hơi.
Hài cốt lập tức vỡ vụn, hóa thành một đám bụi đen kịt, hòa vào trong nước, lặng xuống đáy thủy lao.
Sự việc diễn ra cực nhanh. Bức tranh hút xong quầng sáng liền chậm rãi khép lại, chầm chậm rơi xuống. Vương Lâm chụp một cái, cầm bức tranh trong tay, hơi do dự nhưng cũng không tiếp tục thăm dò mà lao nhanh ra khỏi mặt nước.
Sau khi ra khỏi mặt nước, vẻ mặt Vương Lâm đầy nghi hoặc, cầm bức tranh trầm ngâm một hồi, sau đó chậm rãi mở ra.
Chỉ thấy bên trong bức tranh vốn đen kịt giờ lại có một ấn ký màu tím, lóe lên không ngừng, nếu nhìn không kỹ thì khó có thể phát hiện ra.
Một lúc lâu sau, Vương Lâm nhướng mày. Bức tranh này hắn vẫn không thể tìm hiểu được rõ ràng. Nếu nói nó là trọng bảo thì vì sao năm đó lại rơi vào tay một tu sĩ Kết Đan kỳ.
Trầm mặc một chút, Vương Lâm cất bức tranh, nhìn thủy lao, lại lâm vào trầm tư.
Hài cốt trong thủy lao rất thần bí, lại phải lấy cực phẩm linh thạch phong ấn. Người này khi còn sống hiển nhiên là pháp thuật thông thiên. Nhưng là ai đã phong ấn nàng ở đây?
So sánh với bộ hài cốt này, bức tranh nọ lại càng thần bí. Ánh sáng tím kia rốt cục là cái gì?
– Văn thú, gọi trung niên văn sĩ kia tới đây.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nói.
Văn thú lập tức gầm lên một tiếng, thân thể nhoáng lên liền xông ra ngoài. Ào một tiếng, nhất thời cả ngọn núi tuyết ầm ầm rung chuyển. Cũng may tuyết không nhiều lắm, không tạo thành tuyết lở.
Nhưng nó gầm lên một tiếng khiến mọi người trong sơn trại đều kinh hãi, âm thầm kêu khổ, không dám ra ngoài.
Văn thú ánh mắt hung ác lóe lên, thân hình như lưu tinh ầm ầm hạ xuống, rầm một tiếng đã đánh lên một căn phòng. Cái miệng lớn của nó há ra, dừng lại bên cách một người đang đứng sững sờ trong phòng ba tấc.
Người nọ chính là văn sĩ trung niên kia. Hắn vừa nhìn thấy cái miệng khổng lồ này, thân thể nghiêng đi, bị dọa cho ngã lăn ra bất tỉnh.
Miệng Văn thú cử động, ngậm lấy kẻ này, bay tới bên cạnh Vương Lâm, ném hắn xuống. Văn sĩ trung niên sau khi rơi xuống đất lập tức tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, hai mắt lộ vẻ sợ hãi.
– Thủy lao này làm sao các ngươi phát hiện ra?
Vương Lâm trầm giọng hỏi.
– Tiên. Nơi này nhiều năm trước là một vùng núi hoang. Một lần có một cơn lốc đi qua, ngọn núi này vỡ vụn, hình thành địa phương này. Thủy lao này cũng là sau sự kiện đó mới xuất hiện. Đại đương gia nhìn thấy cho rằng đây là nơi giam người rất tốt nên mới biến thành thủy lao.
Văn sĩ trung niên run rẩy nói.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn ngọn núi. Trên núi đúng là có dấu vết sụp đổ đã bị năm tháng làm cho mờ nhạt. Hiển nhiên người này nói không sai.
Do vậy, ngọn núi này sợ ràng vô số năm trước đã là nơi trấn áp bộ hài cốt này. Chẳng may năm đó nơi này bị địa chấn nên mới tạo ra một lỗ hổng như vậy, cuối cùng khiến bộ hài cốt này thấy được ánh mặt trời.
Nhưng nàng rốt cục là ai đây?
Vương Lâm tay phải vung lên, cho văn sĩ trung niên kia rời đi. Sau đó ánh mắt hắn chớp động, thu lại tâm tư, không nghĩ ngợi thêm về vấn đề này nữa mà tập trung tự hỏi làm cách nào có thể khôi phục được tu vi.
Cực phẩm linh thạch trong nước đã sắp bỏ đi, linh lực cung cấp được ngày càng yếu. Mặc dù tốc độ yếu dần này phải vô số năm nữa mới tới mức không còn gì nhưng hiện tại đã không còn thỏa mãn mong muốn của Vương Lâm.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, vỗ túi trữ vật. Lập tức ba khối cực phẩm linh thạch xuất hiện trong tay hắn, được hắn đặt xung quanh thân thể, sau đó lại nhắm mắt ngồi thổ nạp.
Năm tháng trôi đi, trăng mọc rồi trăng lại lặn, trong nháy mắt đã qua ba tháng. Tính ra Vương Lâm đã rời khỏi Sở quốc được nửa năm.
Lúc này Bì Lô quốc đã vào đông, gió lạnh tràn về, lạnh buốt tới tận xương tủy.
Bên trong sơn trại đã hơn nửa năm chưa có người xuống núi. Cũng may mà lương thực dự trữ không ít, vẫn có thể cầm cự qua mùa đông.
Vương Lâm trong ba tháng vẫn ngồi bất động, không ngừng hấp thu linh lực trong cực phẩm linh thạch, tích lũy linh lực vào trong cơ thể, tiện thể phá giải phong ấn ý cảnh.
Tu vi của hắn trong ba tháng này dưới sự trợ giúp của cực phẩm linh thạch đã khôi phục tới ngưng khí kì tầng sáu.
Văn thú thủy chung vẫn thủ hộ bên cạnh Vương Lâm, thỉnh thoảng hung hăng nhìn về phía xa. Nơi đó là hướng của Sở quốc. Nó hơi nhớ nhung Lôi Oa. Tuy nó với Lôi Oa thường xuyên tranh đấu nhưng nhiều ngày không gặp vẫn cảm thường nhớ tới nó.
Một ngày nọ, Vương Lâm mở hai mắt, ánh mắt như điện, vỗ lên túi trữ vật, lại lấy ra năm khối cực phẩm linh thạch nữa, đặt xung quanh thân thể.
Trầm mặc một lúc, hắn sờ lên những vết sẹo trên mặt, trong mắt hiện lên nét quyết đoán.
Không nói một lời, hắn lại nhắm mắt, điên cuồng hấp thu linh lực trong tám khối cực phẩm linh thạch. Linh lực này bên ngoài cơ thể hắn ngưng tụ thành hình. Lúc này toàn thân Vương Lâm tỏa ra từng đợt ánh sáng xanh. Một cỗ linh khí nhè nhẹ tràn ngập không gian.
Cùng với linh lực trong cơ thể hắn ngày càng nhiều, Vương Lâm khẽ quát một tiếng, lập tức đem linh lực toàn thân ở tầng thứ sáu Ngưng Khí kỳ vận chuyển đẩy hết ra ngoài, cùng với toàn bộ linh lực khổng lồ bên ngoài đánh ngược trở vào thân thể.
Lúc này thân thể Vương Lâm như là một tấm sắt, linh lực trong cơ thể như một cây búa, còn linh lực bên ngoài cơ thể như một cây đại trùy.
Cả hai đồng thời đánh lên tấm sắt, đánh cho sắt phải thủng ra.
Dưới một loạt đợt oanh kích, sắc mặt Vương Lâm càng thêm tái nhợt. Các vết sẹo trên mặt hắn nhất thời lóe lên hắc mang, đột nhiên chuyển động một cách quỷ dị, từ xa nhìn lại trông giống như một trận đồ.
Một khi nó chuyển động một vòng, liền có một một lượng lớn linh lực bị hút tới.
Vương Lâm mở bừng hai mắt, trong mắt lộ một tia do dự, nhưng lập tức liền bị nét kiên định thay thế. Hắn hít sâu một hơi, từ trong túi trữ vật lấy ra một khối ngọc thạch màu trắng.
Trong nháy mắt khối ngọc thạch này xuất hiện, vòng tròn linh lực đột nhiên tối sầm, không ngờ lại tách ra.
– Tiên ngọc. Nuốt thứ này vào chẳng khác gì nuốt đuộc dược. Nhưng giờ đây phong ấn trong cơ thể và trà ý cảnh cũng như một loại độc, dĩ độc công độc hiện giờ là phương pháp có thể đột phá nhanh nhất.
Vương Lâm trầm mặc một chút, cầm lấy khối tiên ngọc lớn cỡ ngón cho luôn vào miệng ngậm.
Trong nháy mắt khi tiên ngọc vào miệng, một cỗ tiên lực khổng lồ điên cuồng chạy trong cơ thể Vương Lâm, thế mạnh như hồng thủy, cuồn cuồn rung trời. Linh lực trong cơ thể hắn tan ra. So với tiên lực thì quả thật chúng chẳng đáng gì.
Từng có kinh nghiệm một lần thôn phệ tiên ngọc, lúc này cảm giác giống như vậy lại truyền tới. Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, ngưng thần thổ nạp, điều khiển luồng tiên lực này, điên cuồng hướng và phong ấn đánh tới.
Một lần, hai lần, ba lần.
Mỗi lần đánh tới, thân thể Vương Lâm lại run lên. Nhưng vết sẹo do trà ý cảnh gây ra trên mặt hắn lại càng rung động lớn hơn, thậm chí bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti.
Thậm chí nơi hắn ngồi, dưới tác động của tiên lực trong cơ thể, cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, lan tràn ra bốn phía. Một số phòng ốc bị lan đến lập tức sụp đổ. Một cơn gió thổi qua, những phòng ốc đó liền biến thành tro bụi, tan theo gió.
Bỗng nghe rắc rắc vài tiếng, từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra vài tiếng vỡ vụn. Sau đó vết sẹo trên mặt hắn bỗng nhiên có một phần mười bị vỡ ra, từ từ rơi khỏi khuôn mặt hắn.
Trong nháy mắt khi nó rơi xuống, một tia hắc khí bốc lên, ngưng tụ trên đỉnh đầu Vương Lâm không tan.
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, khóe miệng chảy máu tươi nhưng ánh mắt hắn lại sáng ngời.
Vết sẹo trên mặt và phong ấn dưới sự oanh kích của tiên ngọc cuối cùng đã xuất hiện một lỗ thủng.Dị Thế Tà Quân Audio Podcast