1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Dịch Tiên Nghịch Audio
  4. Tập 8 [Chương 47 đến 48]

Dịch Tiên Nghịch Audio

Tập 8 [Chương 47 đến 48]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 47: Tỷ Thí

Vương Lâm cười khổ, nói:

– Anh Biến kỳ.đối với vãn bối mà nói vẫn còn quá mơ hồ.

– Thối lắm! Có một tuyệt thế cao thủ của Lục cấp Tu Chân quốc như ta giúp đỡ ngươi thì Anh Biến đã là cái gì? Tuy lão tử không thể đi ra, nhưng trong mấy chục năm qua, mỗi lần ngươi ngồi xuống ta lại dùng tinh hoa nguyên anh của bản thân giúp ngươi củng cố trụ cột. Nếu không với thiên tư của ngươi, cho dù là ba mươi năm cũng đừng hòng đạt tới được đẳng cấp này.

Hơn nữa ngươi hấp thu tinh hoa nguyên anh của ta. Nếu không gặp phải cao thủ có đẳng cấp tương đương với ta thì chẳng người nào có thể nhìn thấu tu vi của ngươi.

Hơn nữa, có hạt châu đó ở trong tay, ngươi còn sợ cái gì hả? Mẹ nó chứ!

Lúc đầu, lão tử chính vì việc xuất hiện của nó mà mấy bao nhiêu công sức, còn bị người ta phá hủy thân thể, suýt chút nữa thì hồn phi phách tán. Vất vả lắm mới chui vào trong hạt châu để trốn. Vốn định tìm một thân thể để đoạt xá, nhưng cái hạt châu chết tiệt này lại không có thân thể nào chui vào được mà ta cũng không thể ra ngoài.

Lão tử cũng chẳng muốn lừa một tên tiểu bối như ngươi. Lúc đầu, sau khi thấy ngươi đi vào, ta vốn định chiếm lấy thân thể ngươi. Nhưng khi đó mới phát hiện ra là không thể làm được việc đó. Nó giống như một cái lồng giam làm cho ta không thể rời khỏi.

Ta nghiên cứu bao nhiêu năm cuối cũng mới biết được phải sau khi hạt châu này nhận chủ mới nay sinh một ít tác dụng. Đến khi đó ta mới có thể đi ra ngoài.

Năm đó, sau khi ta có được hạt châu, chưa kịp tìm hiểu thì bị người ta đuổi giết. Phải có đủ năm loại nguyên tố ngũ hành thì hạt châu này mới có thể nhận chủ. Mà như vậy thì ít nhất tu vi cũng phải đạt tới Anh Biến kỳ mới có thể giúp ta đi ra. Ôi! Tiểu tử! Ngươi coi như nảy sinh lòng tốt, tu luyện nhanh lên một chút đi. Đến lúc đó, giúp lão tử tìm một thân thể tốt để cho ta đoạt xá. Đại ân đại đức của ngươi, Tư Đồ Nam ta xin khắc ghi cả đời. Sau này, có ta bảo vệ cho, tiểu tư ngươi có thể thoải mái cả ngày.

Nói xong, giọng của Tư Đồ Nam không còn sự cứng rắn như trước nữa mà có vẻ muốn khóc.

Vương Lâm trầm mặc một chút. Vừa định nói chuyện, đột nhiên thanh âm của Tư Đồ Nam lại vang lên.

– Tiểu tử! Có người tới. Ta cho ngươi ra ngoài.

Đột nhiên, cảm giác bị xé rách lại xuất hiện. Thân thể Vương Lâm chấn động một cái, liền mở mắt ra.

Hắn dụng thần thức đảo qua một vòng liền phát hiện có hai tên nội môn đệ tử, bao gồm một nam một nữ đang lén lút đi đến. Khi cách Vương Lâm khoảng chừng mười trượng, bọn họ dừng lại, ôm chặt lấy nhau, nói vài lời ngọt ngào. Một lúc sau, có tiếng rên rỉ từ phía hai người phát ra xung quanh.

Hai người này Vương Lâm nhìn rất quen mắt, hình như đã cùng tham gia tập huấn thì phải. Hắn cảm thấy tò mò nhìn một lúc, ngắm nghía thân thể nữ tử một lúc lâu rồi mới luyến tiếc bỏ đi.

Sau khi về đến phòng, Vương Lâm mới nghĩ tới những lời nói của Tư Đồ Nam. Mặc dù, hắn cũng không tin lắm, nhưng những điều liên quan tới cấp bậc quốc gia tu chân lại khiến cho hắn mở mang thêm đầu óc. Những điều như thế chắc chắn đối phương cũng chẳng nói dối làm gì.

Ba ngày sau, tỷ thí giữa Hằng Nhạc phái và Huyền Đạo tông chính thức bắt đầu.

Đây là một truyền thống diễn ra trong thời gian dài giữa hai phái. Vì vậy cũng chẳng có gì quá phô trương. Địa điểm tỷ thí là ở Thương Tùng phong, một trong những ngọn núi thuộc Hằng Nhạc sơn.

Một cây cầu bằng đá nối giữa hai ngọn núi. Trước đây, Vương Lâm đã từng ngắm Thương Tùng phong mấy lần. Nhưng xung quanh ngọn núi vốn có mây mù

che khuất nên không thể nhìn rõ.

Thương Tùng phong là một trong những địa điểm quan trọng của Hằng Nhạc phái. Linh khí nơi đây vô cùng sung túc, không kém gì vị trí hai vị sư tổ Kết Đan kỳ đang bế quan tu luyện.

Ở một vị trí bằng phẳng trên đỉnh Thương Tùng sơn, có một chỗ được làm phục vụ cho cuộc tỷ thí. Bốn bên dựng tám cây cột to bằng đá trắng. Trên mỗi cây cột lại có khắc những gì huy hoàng trong lịch sử của Hằng Nhạc phái.

Khi đến đây có thể cảm nhận một luồng hơi thở nhè nhẹ chậm rãi tỏa ra từ tám cây cột đá. Khi luồng hơi thở đó vừa xuất hiện lập tức chuyển thành sát ý ngập trời, hơi lạnh thấu xương, chấn nhiếp lòng người.

– Hoàng Long đạo hữu. Mỗi lần nhìn thấy tám cây cột này của tệ phái, tại hạ lại có một cảm xúc khác nhau. Thật xứng danh với hai chữ trọng bảo của tu chân giới Triệu quốc. – Âu Dương lão nhân thở dài, nói. Lão vung tay áo lên, nét mặt nghiêm túc hóa giải luồng sát khí do cây cột đá phát ra đang đập đến mặt.

Phía sau hắn, nét mặt đám đệ tử Huyền Đạo tông liền trở nên thoải mái

hơn. Lúc vừa rồi, luồng hơi thở do tám cây cột đá tỏa ra, khiến cho bọn họ suýt nữa thì không chịu nổi. Mãi cho đến khi Âu Dương lão nhân hóa giải, cảm giác đó mới từ từ biến mất.

– Âu Dương đạo hữu. Đây là bảo bối do đích thân tổ sư Hằng Nhạc phái chúng ta chế tạo. Trong phạm vi trăm trượng xung quanh nó, nếu không phải là đệ tử của Hằng Nhạc phái chúng ta đều bị ảnh hưởng của sát ý.

Điều đó chắc Âu Dương lão hữu cũng biết. Vì vậy mà xin thứ lỗi. – Hoàng Long chân nhận lạnh nhạt nói xong, hai tay liền kết thành pháp ấn, mặc niệm khấu quyết. Bất chợt từng chùm ánh sáng nhu hòa từ tám cây cột đá tràn ra xung quanh. Đám mây mù vẫn bao phủ trên Thương Tùng sơn như bị bàn tay của một con quái vật to lớn xua tan, để lộ ra khung cảnh vốn có của nó. Sát ý ngập trời cũng hoàn toàn biến mất.

Phía sau hắn, tất cả đám đệ tử nội môn đều siết chặt tay lại.

Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Không sao! Như vậy cứ theo quy định từ trước đến giờ. Trận đầu tiên do Huyền Đạo tông phái người. Liễu Phong! Ngươi ra đi. – Âu Dương lão nhân xoay người, cùng với hai vị trưởng lão đứng đằng sau, trao đổi một chút. Sau đó lão mới mở miệng nói.

Liễu Phong chính là một người có Thủy linh căn của Huyền Đạo tông. Hắn hơi mỉm cười, hít một hơi thật sâu. Bàn chân điểm một cái, thân thể hắn liền giống như một tia chớp lao lên, đứng giữa đài, cao giọng nói:

– Huyền Đạo tông Liễu Phong, xin lãnh giáo Hằng Nhạc phái.

Vương Lâm đi theo sau Tôn Đại Trụ. Trên lưng hắn có đeo một thanh phi kiếm rất to đang lóe lên kim quang. Trên người hắn mặc một bộ quần áo màu đỏ của đám đệ tử, nhìn qua cũng rất uy phong.

Đối với trang phục của đồ đệ, Tôn Đại Trụ rất hài lòng. Từ sau khi Vương Lâm đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, hắn cũng không còn chán ghét với tên đồ đệ này nữa. Tuy chưa hẳn là đã thích nhưng ít nhân thì cũng đối đãi hắn giống như một tên đệ tử rồi.

Tất nhiên, tất cả cũng còn phải xem tu vi của Vương Lâm thế nào. Nếu qua một thời gian mà hắn vẫn ở tầng thứ ba thì có lẽ Tôn Đại Trụ lại ghét như cũ.

Trong ba ngày qua, Vương Lâm gần như không hề đi ra ngoài. Phần lớn thời gian của hắn đều ở trong Mộng Cảnh trao đổi với Tư Đồ Nam.

Qua nhiều lần nói chuyện với nhau, hắn cũng hiểu thêm được một chút về Tư Đồ Nam. Theo hắn biết thì Tư Đồ Nam chính là cường giả của Chu Tước quốc, một lục cấp tu chân quốc. Tu vi của lão sâu không thể lường được.

Lão vốn là người vô cùng kiêu ngạo ngang ngược, động một tí là giết người đoạt bảo.

Lúc này, không gian xung quanh vì sự xuất hiện của Liễu Phong mà hết sức im ắng. Hoàng Long chân nhân liếc mắt nhìn Liễu Phong một cái sau đó trầm giọng nói:

– Triệu Long! Ngươi ra đi.

Bình thường, trong số đám đệ tử nội môn, Triệu Long vẫn trầm mặc ít nói.

Trải qua tập huấn là một trong những đệ tử hiếm hoi đạt tới tầng thứ sáu.

Ngay trận đầu tiên, Hằng Nhạc phái đã cho đệ tử đạt tới tầng thứ sáu Ngưng Khí kỳ ra để giao chiến là chuyện rất ít khi xảy ra.

Âu Dương lão nhân cũng chẳng để ý, mỉm cười nói:

– Liễu Phong! Trận này, ta cho phép ngươi sử dụng năm thành tu vi.

Nét mặt đám sư thúc của Hằng Nhạc phái đều âm trầm, không hề nói tiếng

nào. Tuy nhiên ánh mắt bọn họ có chút hậm hực nhìn về phía Huyền Đạo tông.

Tôn Đại Trụ cười hắc hắc, nói nhỏ với Vương Lâm:truyện Ma Tu audio

– Đồ nhi! Xem cho kỹ. Lần giao lưu này có thể sẽ sôi động hơn trước rất nhiều. Đây là lần đầu tiên Huyền Đạo tông kiêu ngạo như thế.

Vương Lâm nhìn quanh, để ý nét mặt đang phẫn nộ của đám đồng môn rồi lại cẩn thận liếc mắt nhìn Liễu Phong một cái. Trên người đối phương như có một lớp sương mù ngăn cản thần thức, không thể nhìn rõ tu vi.

Liễu Phong đứng trên đài cao, lịch sự cười nói:

– Triệu sư huynh! Trưởng lão của tệ tông đã nhắc nhở nên lần này ta chỉ dùng có năm thành tu vi mà thôi.

Triệu Long có vóc người trung bình, da mặt ngăm đen. Thoạt nhìn hắn có chút hùng tráng, không giống như người tu tiên mà trông giống như một vũ giả trong các môn phái trên giang hồ.

Hắn cẩn thận đánh giá Liễu Phong một chút rồi ôm quyền noi:

– Liễu sư huynh! Xin mời. – Nói xong, chân hắn dẫm nhẹ một cái, những đoa hoa sen màu trắng liền xuất hiện, nhanh chóng bay lên, bay quanh xung quanh người.

Từng tia kiếm khí từ từng đóa sen tỏa ra xung quanh. Vào lúc này, quần áo trên người Triệu Long không hề có gió nhưng vẫn bay phần phật.

Hoàng Long chân nhân mỉm cười, nói:

– Liên Hoa kiếm ý của Triệu Long đã đạt tới uy lực bậc trung rồi.

– Ha ha! Chưởng môn sư huynh. Triệu Long là đệ tử đắc ý nhất của ta.

Thiên tư của hắn vốn rất tốt, lại chịu khó tu luyện. Liên Hoa kiếm khí này chính là do hắn tự chọn từ trong Tàng Kinh các. Tu luyện năm năm cuối cùng đã đạt tới cảnh giới bậc trung. – Lão nhân mặt đỏ đứng bên, đắc ý nói.

– Liên Hoa kiếm khí có lực công kích rất mạnh. đám đệ tử nội môn các ngươi xem kỹ mà học tập. Đạt tới mức này là rất đáng khen. – Đạo Hư sư thúc, mỉm cười nói với đám đệ tử xung quanh.

Vương Trác nheo mắt, ngoài mặt thì vâng dạ, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:

– Liên Hoa kiếm khí? Hừ! Chờ ta tu luyện năm năm nữa, nhất định sẽ so với hắn xem ai lợi hại hơn.

– Triệu sư huynh bình thường ít nói. Không ngờ đã tu luyện được Liêm Hoa kiếm khí tới mức độ này. – Tôn Hạo thầm ngưỡng mộ, chăm chú quan sát.

Lúc này, trên đài cao, Triệu Long hét lớn một tiếng:

– Liễu sư đệ! Liên Hoa kiếm khí của ta có uy lực rất mạnh. Ngươi phải cẩn thận đấy.

Trong chớp mắt, những đóa sen đang lượn quanh người hắn chợt chuyển động nhanh hơn. Từng đạo kiếm khí màu xanh, bắn về phía Liễu Phong.

Nét mặt Liễu Phong vẫn thản nhiên, thân thể nhanh chóng lui lại sau, hai tay kết ấn, quát khẽ:

– Thủy mạc! (Cái màn chắn bằng nước)

Trong chớp mắt, cả bầu trời đột nhiên hơi tối lại một chút. Ngay sau đó, vô số điểm tinh quang từ bốn phương tám hướng hiện ra. Nhìn kỹ, những điểm tinh quang đó rõ ràng là những giọt nước.

Những giọt nước đó nhanh chóng tụ lại trước mặt Liễu Phong, hóa thành một bức tường nước. Dưới ánh mắt trời chiếu rọi, trên bức tường bằng nước lập tức xuất hiện một cái cầu vồng bảy màu đẹp mắt.

Âu Dương lão nhân mỉm cười, nói với đám đệ tử phía sau:

– Liên Hoa kiếm khí của Hằng Nhạc phái rất khó tu luyện. Thế mà Triệu Long có thể tu luyện đến cảnh giới này, uy lực của nó rất mạnh. Sau này các ngươi có gặp phải thì nhớ kỹ Liên Hoa kiếm khí này. Nếu không thể địch lại được thì lui ngay. Còn muốn thủ thắng thì trừ khi các ngươi có được Thủy linh căn giống như Liễu Phong. Khi đó Thủy thuộc tính trong thiên địa sẽ do các ngươi tùy ý điều động.

Đám đệ tử đều gật đầu. Chỉ có trung niên nam tử đứng cuối là tỏ vẻ khinh thường.

Trên đài cao, Liên Hoa kiếm khí giống như một cơn mưa, trút xuống bức tường nước. Nét mặt Triệu Long hơi trầm lại. Bức tường nước quá mức quỷ dị, khi kiếm khí chạm phải liền không hề phát huy tác dụng mà vô thanh vô tức biến mất.

Hắn nhướng mày, đang định thi triển pháp thuật tiếp thì đúng lúc này. Liễu Phong chợt mỉm cười, nói:

– Triệu sư huynh! Đã đến mà không tiếp thì đúng là phi lễ. Liên Hoa kiếm khí ngươi cũng thử tiếp một chút xem.

Ánh sáng trên bức tường nước chợt xuất hiện một sự rung động. Liên Hoa kiếm khí do Triệu Long vừa phát ra lập tức từ trong đó phản lại.

Triệu Long biến sắc, nhanh chóng lui lại. Nhưng tốc độ của kiếm khí rất nhanh. Khi tháy không kịp né tránh, Triệu Long cắn răng một cái, nhanh chóng ném từ trong túi trữ vật ra mười cái tiên phù. Đám tiên phù đó vừa mới xuất hiện liền lóe lênh ánh sáng màu vàng, sau đó bốc cháy hóa thành mấy làn hắc vụ.

Mấy đạo kiếm khi chạm phải hắc vụ nhanh chóng tiêu tán mà hắc vụ cũng lập tức biến mất. Tuy có thể chặn lại phần lớn kiếm khí nhưng vẫn còn có một chút từ trong hắc vụ vọt ra, xuyên qua thân thể Triệu Long.

Thân thể Triệu Long bị kiếm khí đánh trúng, văng về phía sau. Miệng hắn liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi. Nét mặt tái nhợt, ngã xuống đất, một lúc lâu cũng không thấy đứng dậy.

Trên người hắn có một lỗ nhỏ xuyên qua. Cũng may chưa trúng vào chỗ nguy hiểm nên không ảnh hưởng tới tính mạng.

Liễu Phong đắc ý xoay người nhảy xuống, đối diện với Âu Dương lão nhân, nói:

– Đệ tử may mắn không nhục mệnh. Chỉ dùng có một nửa uy lực của Thủy Mạc phản lại.

Thân thể lão nhân mặt đỏ thoáng động, hóa thành một đám mây đỏ, vọt tới bên cạnh Triệu Long. Nét mặt lão âm trầm, hai tay nhanh chóng đánh ra vài chưởng, sau đó nhét vào miệng hắn vài viên dược hoàn. Làm xong tất cả, lão trầm giọng nói:

– Hay cho Thủy Mạc chiết xạ. Nếu không có thực lực đạt tới tầng thứ tám của Ngưng Khí kỳ thì không thể phá giải. Đệ tử của ta học nghệ chưa tinh, thất bại cũng hoàn toàn bình thường.

Đám đệ tử Huyền Đạo tông vui mừng quay sang bàn tán với nhau.

– Vừa rồi là một người có tu vi đạt tới tầng thứ sáu tỉ thí với Liễu Phong sư huynh. Ngay từ đầu ta đã biết, trấn đấu này chúng ta nhất định thắng.

– Không ngờ Thủy Mạc của Liễu sư huynh lại có uy lực lớn đến vậy. Ngay cả trưởng lão cũng phải khen thì bọn họ làm sao có thể phá giải được?

– Chắc chắn là không có. Mấy ngày nay ta quan sát đám đệ tử của Hằng Nhạc phái không thấy có một người nào có tính uy hiếp đối với chúng ta.

– Cũng chưa chắc. Đệ tử Tử y của Hằng Nhạc phái vẫn chưa xuất hiện. Ta nghe trưởng lão nói, những người đó mới là đệ tử hạch tâm của Hằng Nhạc phái.

Cũng giống như đám đệ tử của Huyền Đạo tông. Đám đệ tử nội môn của Hằng

Nhạc phái cũng hoàn toàn kinh sợ. Bọn họ ít nhất cũng có hai mươi năm là đệ tử nội môn, nhưng ít khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Tất cả đều trầm mặc không nói, trong lòng cảm thấy bất an.

Nét mặt của Hoàng Long chân nhân lại càng trở nên âm trầm, không nói một tiếng nào. Tên đệ tử Liễu Phong của đối phương cũng mới chỉ đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Nhưng không ngờ hắn lại có được pháp thuật thần kỳ như vậy. Thủy Mạc gặp phải lực công kích mạnh thì phản lại càng mạnh. Nếu không đạt tới tầng thứ tám của Ngưng Khí kỳ thì cơ bản không thể phá được.

Mới trận đấu đầu tiên đã như thế, không khỏi khiến lão lo lắng. Chẳng lẽ Hằng Nhạc phái thật sự phải xống dốc hay sao? Lão quay sang nhìn mấy vị sư đệ đứng bên. Bọn họ cũng đều đang trầm mặc không nói.

Tôn Đại Trụ hít một hơi, lẩm bẩm:

– Mẹ kiếp! Không ngờ lại có được một tên đệ tử lợi hại như vậy. Huyền Đạo tông có được hắn quả là quá may mắn.

Vương Lâm nhìn sâu vào trong mắt của Liễu Phong. Vừa mới rồi, tuy Liễu Phong chỉ thi triển Thủy Mạc trong phút chốc, nhưng hắn cũng đã có thể nhìn thấu tu vi của đối phương. Tuy chưa trực tiếp đối mặt nhưng Vương Lâm đối với pháp thuật đó vẫn cảm thấy khiếp sợ.

Huyền Đạo tông, Âu Dương lão nhân mỉm cười, cao giọng nói:

– Hoàng Long đạo hữu. Trận thứ hai, các ngươi đưa người xuất thủ.

Ánh mắt Hoàng Long chân nhân đảo qua đám đệ tử nội môn. Phần lớn mọi người đều cúi đầu, trong lòng thầm mong không bị chỉ định.

Đến lúc này, Hoàng Long chân nhân cảm thấy tức giận, đang định mở miệng trách mằng thì Tôn Hạo cắn rằng một cái, tiến lên nói:

– Chưởng môn! Đệ tử bất tài cũng xin được lên trận này.

Nét mặt đám sư thúc vẫn không hề thay đổi. Đạo Hư nhăn mặt, nói:

– Tôn Hạo! Ngươi mới chỉ đạt tới tầng thứ tư. Không được hồ đồ.

Tôn Hạo ngập ngừng một chút, nói:

– Đệ tử.đệ tử có được một pháp thuật mới. Mặc dù không thể chắc thắng nhưng cũng có thể chiến đấu. – Trong lòng hắn thầm nghĩ:

– Bây giờ, người nào cũng không muốn lên. Ta tự thân ứng chiến chắc chắn sẽ có được hảo cảm của chưởng môn. Mặc dù không thể thắng được, nhưng Phích Lịch đạn trong tay cũng có thể dành lại được chút mặt mũi. Lý Sơn huynh đệ! Xin lỗi ngươi. Phích Lịch đạn mua được từ tay ngươi lạ phải dùng để đối phó các ngươi.

Mấy hôm nay hắn cảm thấy đã có thể sử dụng Phích Lịch đạn vô cùng xảo diệu. Tuy mấy lần đầu đều bị thất bại, nhưng cuối cùng cũng có thể thành công mấy lần. Bởi thời gian quá gấp nên hắn cũng không tiếp tục luyện tập. Nhưng hắn vẫn tự tin chỉ cần sử dụng mấy lần chắc chắn sẽ thành công.

Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói:

– Ngươi lên đi! Cho ta thấy pháp thuật mới của ngươi thế nào.

Tôn Hạo nhấc mình, nhảy lên đài cao, nói:

– Đệ tử Tôn Hạo của Hằng Nhạc phái xin lãnh giáo Huyền Đạo tông.

Lý Sơn thấy Tôn Hạo liền cười thầm trong bụng. Hắn thấy Âu Dương lão nhân đang chọn người lên trận liền bước lên nói:

– Sư phụ! Đệ tử Lý Sơn nguyện lên trận này, trao đổi với đối phương một chút. – Nói xong, hắn nháy nháy mắt, đứng chờ.

Âu Dương lão nhân vẫn luôn đau đầu đối với Lý Sơn. Nhưng lão cũng biết Lý Sơn rất tinh quái, không bao giờ chịu thiết. Lần này hắn xin ra trận chứng tỏ đã hoàn toàn chắc chắn. Vì vậy lão hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu.

Lý Sơn hưng phấn đi lên trên đài. Trong lòng hắn đang thầm cười trộm.

Tôn Hạo ơ là Tôn Hạo, lần này là ngươi tự tìm người đến cướp lấy mặt mũi của ngươi đấy nhé.

Tôn Hạo nhìn thấy Lý Sơn xuất trận, nét mặt không khỏi thay đổi.

– Tôn Hạo sư huynh! Hãy sử dụng tiên thuật đắc ý nhất của ngươi đi. Lý Sơn ta sẽ tận tình tiếp đón. – Lý Sơn lớn tiếng nói.

Tôn Hạo do dự một chút. Bây giờ, hắn đã có thể sử dụng phi kiếm vì vậy bắt quyết một cái. Thanh phi kiếm màu đỏ nhanh chóng từ phía sau bắn ra, lượn xung quanh người hắn một vòng.

– Đi! – Thanh phi kiếm nhằm thẳng về phía Lý Sơn. Cùng lúc đó, Tôn Hạo lập tức lấy ra bốn năm quả Phích Lịch đạn, quát to:

– Xem tiên thuật của ta.

Lý Sơn cười ha hả, dễ dàng né tránh phi kiếm, trong lòng thầm nghĩ một chữ: “Bạo”.

Phích Lịch đạn trong tay Vương Hạo chưa kịp ném ra liền lập tức phát nổ.

Một mùi thối ngập trời tỏa ra bốn chung quanh. Toàn thân Tôn Hạo lúc này bám đầy bụi, ngơ ngác đứng đó, không nói được tiếng nào.

Hắn không thể hiểu được tại sao Phích Lịch đạn chưa ném ra đã phát nổ? Chẳng lẽ vừa rồi mình dùng sức mạnh quá?

Lý Sơn chẹp một cái rồi lớn tiếng nói:

– Chiêu này của Tôn Hạo sư huynh quả là quá lợi hại. Đây là chiêu gì

không biết? Tự bạo đại pháp phải không? Ôi. Lúc trước ta chẳng nói với ngươi Phích Lịch đan phải cầm nhẹ mà ném ra. Ngươi lại la ó mà dùng sức như vậy thì làm gì mà nó chẳng phát nổ.

Đám đệ tử Huyền Đạo tông cười phá lên.

Ngay cả đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái cũng cố nín cười, chỉ sợ lỡ mà cười ra sẽ bị đám trưởng bối trừng trị.

Hoàng Long chân nhân phất tay áo một cái, nhất thời xuất hiện một luồng gió, thổi tan làn khí thối. Đồng thời mang Tôn Hạo ném thẳng về Hằng Nhạc phong.

Âu Dương lão nhân cười nói:

– Hoàng Long đạo hữu. Tôn Hạo không sử dụng tiên pháp xem như trận này coi như hai bên hòa đi. – Nói xong, lão vui vẻ nhìn Lý Sơn.

Nét mặt của Hoàng Long chân nhâm âm trầm nói:

– Thua chính là thua. Làm gì có chuyện hòa. Tiếp tục.

Âu Dương lão nhân cười ha hả, nói:

– Không hổ là đại môn phái hơn năm trăm năm. Được rồi! Hứa Mộc! Ngươi lên trận.

Từ trong đám đệ tử của Huyền Đạo môn, một tể đệ tử ước chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, da mặt trắng trẻo, mi thanh mục tú đi lên trên đài. Hắn ôm quyền thi lễ, không hề nói một lời nào.

Lần này, Hoàng Long chân nhân cũng chưa gọi một tên đệ tử nội môn nào xuất trận. Lão lấy ra một cái ngọc giản, vuốt nhẹ một cái miếng ngọc giản liền nát thành bụi phần. Nhất thời một cái pháp trận màu lam lóe lên, xuất hiện trên đài cao. Tiếp theo đó, quang mang thoáng động một cái liền có ba người từ trong đó đi ra.

Ba người này đều mặc tử y, hơi thở rất mạnh khiến cho tinh thần của đám đệ tử nội môn chợt run run.

Âu Dương lão nhân biến sắc cẩn thận đánh giá ba người này.

Ánh mắt tên đệ tử đứng cuối cùng của Huyền Đạo tông chợt lóe lên quang mang, trong lòng xuất hiện chiến ý.

Sau khi ba người đó xuất hiện, lạnh lùng nhìn xung quanh. Một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi trong ba người, trầm giọng nói:

– Huyền Đạo tông? Hai mươi năm trước Lữ mỗ đã bị thua. Lần này thì không thể có chuyện đó.

Ánh mắt Vương Lâm có chút căng thẳng. Trong ba người đó, hắn nhận ra một người đó chính là Nhị sư huynh Trương Cuồng.

– Lữ Tung! Lần này tới phiên ngươi. – Hoàng Long chân nhân lạnh nhạt nói.

Lữ Tung gật đầu một cái. Hai người bên cạnh hắn tung người nhảy xuống đứng bên cạnh Hoàng Long chân nhâ.

– Lữ Tung? Ngũ sư huynh Lữ Tung. Ta nghe nói hai mươi năm trước hắn đã đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Lần này hắn xuất trận, Hằng Nhạc

phái của ta tất thắng.

– Hắn chính là Lữ Tung! Ta nghe sư phụ nhắc đến hắn nhiều lần. Đó chính là đệ nhất thiên tài trăm năm mới gặp của Hằng Nhạc phái. Huyền Đạo tông nhất định thua rồi.

– Ngũ sư huynh! Cố gắng lên. Chúng ta ủng hộ cho ngươi.

Đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái đều kích động hò hét. Hai trận đầu thất bại, nhưng sự xuất hiện của Lữ Tung đã khiến cho bọn họ tìm lại được sự tin tưởng. Mốt số nữ đệ tử nhìn hắn với ánh mắt si mê.

Hoàng Long chân nhân cũng mỉm cười. Lão thầm nghĩ Lữ Tung lần này xuất trận nếu bình tĩnh nhất định có thể thắng.

Vương Trác ghen ghét nhìn Lữ Tung, hừ nhẹ một tiếng.

Đám đệ tử Huyền Đạo tông đều liếc mắt nhìn nhau. Thanh danh của Lữ Tung đối với bọn họ chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Hai mươi năm trước, mặc dù trong lần giao lưu đó hắn bị thua, nhưng vẫn để lại cho đám trưởng lão của Huyền Đạo tông một ấn tượng sâu sắc.

Nét mặt Âu Dương lão nhân hơi trầm xuống, nói:

– Hứa Mộc! Ta cho ngươi được phép giải khai phong ấn của tổ sư, sử dụng thực lực thật sự của bản thân.

Nét mặt Hứa Mộc nghiêm túc, cởi áo. Tất cả đều nhìn thấy trước ngực hắn có dám một cái phù màu vàng.

Đám trưởng bối của Hằng Nhạc phái đều ngẩng người. Sau khi nhìn thấy cái phù đó, bọn họ đều cảm thấy khiếp sợ.

– Âu Dương đạo hữu! Cái phù này. – Hoàng Long chân nhân thất sắc nói.

Ánh mắt Âu Dương lão nhân chợt lóe lên, lạnh nhạt nói:

– Hoàng Long chân nhân. Có một chuyện tại hạ muốn nhân cơ hội này nói rõ

một chút. Cuộc giao đấu hôm nay, nếu Huyền Đạo tông chiến thắng thì ngoại trừ những điều kiện trước, chúng ta muốn tăng thêm một điều đó là cho chúng ta mượn Hằng Nhạc phong năm trăm năm.

Tất cả mọi người đều biến sắc. Hoàng Long chân nhân nheo mắt lại nói:

– Âu Dương đạo hữu cứ nói đùa.

Âu Dương lão nhân lắc đầu, nói:

– Hoàng Long đạo hữu. Cái phù này ngươi cũng thấy được. Linh lực dao động trên nó phải đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể chế tạo được. Nói thật, Huyền Đạo tông chúng ta mới có một lão tổ vừa mới ở chiến trường của tứ cấp tu chân quốc trở về. Người đó có nói mấy lão tổ của Hằng Nhạc phái các ngươi đều đã bỏ mình.

Hoàng Long chân nhân biến sắc, một lúc sau trầm giọng nói:

– Âu Dương đạo hữu không được nói bậy. Nếu không đừng trách Hằng Nhạc phái chúng ta trở mặt.

Âu Dương lão nhân mỉm cười, nói:

– Huyền Đạo tông chúng ta nhớ tới giao tình từ trước đến nay nên mới không có cưỡng đoạt. Bọn ta vẫn muốn để cho Hằng Nhạc phái một chút mặt mũi. Lần tỷ thí này nếu Hằng Nhạc phái thắng thì việc này không nói đến nữa. Ta đã nói xong, Hoàng Long đạo hữu, tiếp tục tỉ thí đi.

Đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái không hiểu làm sao, nhưng cùng cảm giác như có một tảng đá đè nặng trong lòng.

Vương Lâm cũng cảm thấy thất kình. Hắn thầ nghĩ, lời Tư Đồ Nam nói quả nhiên là thật. Tu chân giớ hiển nhiên phân hóa quốc gia theo cấp bậc.

Nét mặt Tôn Đại Trụ tái nhợt, hai mắt vô thần, lẩm bẩm:

– Xong hết rồi, xong hết rồi. Lão tổ cũng đả chết. Trước kia, Hằng Nhạc phái chúng ta nhờ có lão tổ mới có thể chấn nhiếp được các môn phái khác một chút, cố gắng mới đứng được ở đây. Nhưng giờ thì. Xong hết rồi!

Đáng chết! Nếu không phải năm trăm năm trước, tứ cấp Tu Chân quốc, Thanh Long quốc tranh đoạt ngoại vực đã lôi đi tất cả Nguyên Anh kỳ của Triệu quốc thì làm sao mà Hằng Nhạc phái chúng ta lại có kết quả như thế này?

Hoàng Long chân nhân đưa mắt nhìn, thấy các sư đệ cùng với đám đệ tử đều có chút bối rồi. Lão cố gắng kìm chế sự lo lắng, quát lớn:

– Môn nhân Hằng Nhạc phải không được lo lắng. Việc này thật hay giả tự có đám trưởng lão Kết Đan kỳ xem xét. Các ngươi hoảng cái gì. Lữ Tung!

Tiếp tục tỉ thí.

Lữ Tung đang đứng trên đài, cũng bị những lời nói của Âu Dương lão nhân làm cho sợ hãi, liền ổn định tâm thần, há mồm phun ra một đạo tử mang.

Tử mang vừa xuất hiện nhanh chóng bành trướng hóa thành một bàn tay lớn, chộp về phía Hứa Mộc.

Thần sắc Hứa Mộc khẽ thay đổi, vỗ vào túi trữ vật một cái. Lập tức có sáu quả cầu màu vàng bay ra nghênh đón. Lữ Tung cười lạnh, tay phải bắt quyết, bàn tay to giữa không trung vung lên một cái phát ra một trận gió lớn khiến cho sáu quả cầu vàng lệch khỏi quỹ đạo.

Luồng quái phong thổi tới khiến cho linh khí trong cơ thể Hứa Mộc có phần tán loạn. Hắn biến sắc, quát:

– Bạo.

Sáu quả cầu màu vàng đồng loạt phát nổ. Một con sóng vô hình lan ra khiến cho những người đứng xung quanh vội vàng né tránh.

Lữ Tung hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:

– Chút tài mọn! – Bàn tay khổng lồ trong không trung liền nắm lại, không để ý tới việc mấy quả cầu vừa phát nổ, nện thẳng xuống.

Nét mặt Hứa Mộc tái nhợt. Mắt thấy bàn tay đang ép xuống trên đầu, hắn cắn răng một cái, lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ. Mới nhìn thì nó cũng chỉ là một tờ giấy vàng bình thường mà thôi. Hứa Mộc cắn lưỡi, phun ra một búng máu.

Chút máu tươi trong không trung nhanh chóng ngưng tụ lại cùng một chỗ tạo thành hình giống như một con Huyết Long. Hai mắt Hứa Mộc mở to, tay phải bắt quyết, miệng lẩm bẩm. Chỉ thấy Huyết Long xoay người một cái, cuộn đuôi lại tạo thành một bức hình cổ quái, khảm vào trên tấm giấy.

Ngay lúc đó, tấm giấy vàng chợt tỏa ra quang mang chói mắt, giống như một mặt trời nhỏ giữa không trung hạ xuống đầu nắm tay.

Vương Lâm xem tới đây, sực nhớ ra trong túi hắn cũng có một cái phù như vậy.

– Thì ra là linh bảo. – Lữ Tung nhướng mày, phất tay một cái, hai con bạch long lại bay ra, dạo một vòng giữa không trung rồi với tốc độ như sét đánh, lao về phía Hứa Mộc.

Hứa Mộc cười thảm một tiếng. Lúc này, toàn bộ tinh lực của hắn đều tập trung chống cự lại một quyền của đối phương, nên không thẻ chống lại hai thanh phi kiếm đang hóa thành bạch long đánh tới kia.

Mắt thấy hai con bạch long há cái miệng khổng lồ, sắp lao tới Hứa Mộc, đột nhiên có tiếng hừ lạnh từ trong đám đệ tử Huyền Đạo tông vọng ra.

Ngay sau đó, một đạo cầu vồng màu đen bắn ra từ trong đám đệ tử của Huyền Đạo tông, quấn lấy hai con bạch long. Hai con bạch long nhanh chóng thu nhỏ lại biến thành hai cây tiểu kiếm màu bạc. Đạo ánh sáng màu đen hơi thu lại một chút liền bẻ gẫy hai thanh phi kiếm, rồi thả rơi xuống đất.

Nét mặt Lữ Tung đại biến. Phi kiếm bị hủy lập tức phun ra một ngụm máu, nét mặt hoảng sợ. Bàn tay to lớn trên đầu Hứa Mộc cũng vì tâm thần bị hao tổn không thể ngưng hình liền biến mất.

Hứa Mộc tránh được một kiếp vội vàng lui lại. Nét mặt thầm cảm thấy may mắn. Khuôn mặt Lữ Tung tái nhợt hạ xuống dưới.

Hoàng Long chân nhân trầm mặt, quát:

– Huyền Đạo tông, chớ có khinh người quá đáng. – Mấy vị sư đệ đồng môn đứng bên cạnh lão cũng trợn mắt nhìn. Có mấy người tức giận đã lấy ra pháp bảo tùy thân, chuẩn bị ra tay.

Đám đệ tử nội môn đang đứng xem đều lộ vẻ mặt phẫn nộ. Tuy nhiên hai tên đệ tử mặc Tử y thì ánh mắt thận trọng nhìn trung niên nam tử đang đứng ở cuối của Huyền Đạo tông.

Một tiếng hừ lạnh vừa rồi đúng là do hắn phát ra.

Âu Dương lão nhân quay đầu lại nhìn nam tử, lắc đầu cười khổ, nói:

– Trận thứ ba này Hằng Nhạc phái của các ngươi chiến thắng. Về chuyện vừa rồi, lão phu.

– Âu Dương lão đầu không phải nhiều lời. Hằng Nhạc phái chẳng là cái gì

hết. – Nam tử đứng ở cuối, kiêu ngạo bước từng bước một. Nhất thời trên mặt đất xuất hiện một vết nứt nhỏ lan nhanh đến thạch thai.

Chương 48: Xuất Trận

Cùng lúc đó, thân thể hắn khẽ chớp lên một cái liền xuất hiện trên đài.

Ánh mắt cuồng ngạo của hắn liếc nhìn đám đệ tử Hằng Nhạc phái, nói:

– Tất cả nội môn đệ tử của các ngươi cùng lên đi. Chỉ cần một mình Chu Bằng ta là đủ rồi.

Đám đệ tử Hằng Nhạc phái lập tức xôn xao, nét mặt ai nấy đều giận dữ.

Ngay cả đám trưởng bối của Hằng Nhạc phái cũng phải cau mày.

Đám đệ tử Huyền Đạo tông không có một ai mở miệng. Ánh mắt lộ vẻ tôn kính. Hiển nhiên thân phận của người này ở Huyền Đạo tông không phải là nhỏ.

Âu Dương lão nhân vội ho một tiếng, cao giọng nói:

– Hoàng Long đạo hữu! Đây là Chu Bằng, đại đệ tử của Huyền Đạo tông. Lần này, chúng ta chỉ cần một người để phân định thắng thua. Nếu trong số đệ tử của Hằng Nhạc phái có người cố gắng được trong mười lần hô hấp mà không bại thì Hằng Nhạc phái các ngươi chiến thắng.

Hai mắt Trương Cuồng chợt lóe lên, thân thể thoáng động nhảy lên trên đài, trầm giọng nói:

– Tiểu tử cuồng vọng. Để ta thử với ngươi.

Chu Bằng cười một tiếng điên cuồng, nói:

– Ngươi? Mới nhìn thì tu vi đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ, nhưng lại ẩn dấu thực lực của tầng thứ tám. Chút tu vi ấy vẫn không đủ. – Nói xong, hàn quang trong mắt hắn chợt lóe lên, phất tay một cái. Nhất thời một con cự xà đen bóng hiện ra, nghênh gió trở nên to hơn mấy lần. Nháy mắt nó đã trở thành một con Thông Thiên đại mãng.

Cái đầu của con cự mãng lạnh lẽo nhìn Trương Cuồng, sau đá há miệng hút một cái. Nhất thời một luồng hấp lực rất mạnh đột nhiên xuất hiện.

Tuy nhiên, luồng hấp lực đó chỉ nhằm vào một mình Trương Cuồng.

Trương Cuồng chưa kịp né tránh, mà cũng chẳng kịp phát ra pháp thuật nào, đã như diều đứt dây, bay thẳng vào trong bụng nó.

Chu Bằng cười lạnh một tiếng, tay phải lắc một cái đã nắm lấy cổ Trương Cuồng, nói:

– Trở về tu luyện thêm vài chục năm nữa rồi hãy đến gặp ta. – Nói xong, hắn vung tay một cái, thân thể Trương Cuồng như lưu tinh, bay thẳng về sau.

Tên đệ tử mặc Tử y còn lại lập tức nhảy lên đón lấy Trương Cuồng. Nhưng xung lực từ người hắn quá mạnh khiến cho hai người phải lùi lại thật xa mới có thể dừng được.

Trương Cuồng mặt không còn chút máu, nhắm chặt hai mắt, thân thể không ngừng run rẩy. Trên cổ hắn có một vết tay màu đen, giống như một cái kìm đang kẹp lấy cổ hắn.

Tên đệ tử bay lên đón hắn, vẻ mặt hoảng sợ, im lặng không nói.

Hoàng Long chân nhân cảm thấy vô cùng khổ sở. Đối phương có một tên đại đệ tử thế này quả là quá mạnh. Lão chỉ có thể nhìn ra, thực lực đối phương biểu hiện bên ngoài là tầng thứ mười của Ngưng Khí kỳ. Như vậy trên người hắn nhất định có dán phù ẩn đấu tu vi, nên mới không nhìn rõ được thực lực.

Đưa mắt nhìn đám đệ tử nội môn đứng chung quanh, Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng. Bởi trong mắt lão chẳng có một tên đệ tử nào có thể thủ thắng. Ngay cả đại đệ tử đang tu luyện ở chỗ trưởng bối Kết Đan kỳ cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ mười mà thôi. Mặc dù có thể cho hắn ra đánh một trận. Nhưng nếu hắn lại thua nữa thì lần này, Hằng Nhạc phái coi như thất bại hoàn toàn.

– Thôi! Lần này, Hằng Nhạc phái xem như hoàn toàn vô vọng. Những lời nói của Âu Dương lão nhi hay là đi thông báo cho hai vị sư tổ kia, để cho họ định đoạt. Nếu những lời đối phương nói là thật thì Hằng Nhạc phong quả thực không thể đứng vững được nữa rồi. – Hoàng Long chân nhân cười khổ một tiếng.

Chu Bằng cuồng ngạo, liếc mắt nhìn mọi người, nói:

– Kế tiếp là ai?

Tất cả đám đệ tử Hằng Nhạc phái có mặt đều không ai mở miệng. Bọn họ đều cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Chu Bằng.

Chu Bằng cười lạnh, trong lòng có chút coi thường. Đúng lúc đó, hắn chợt ngẩng người khi phát hiện có một tên đệ tử mới chỉ đạt tới tầng thứ ba lại không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt mình.

Vương Lâm vẫn bình thản nhìn Chu Bằng.

Chu Bằng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lạnh nhạt nói:

– Thế nào? Ngươi muốn lên?

Lời nói của Chu Bằng thu hút sự chú ý của mọi người. Quay đầu lại, bọn họ mới phát hiện ra người mà Chu Bằng nói chính là Vương Lâm, nét mặt không khỏi thay đổi.

Hoàng Long chân nhân thở dài. Vương Lâm mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, lão vốn chẳng hề chú ý. Nhưng bây giờ, cho dù tu vi rất thấp nhưng đứa nhỏ vẫn có can đảm như vậy.

Chu Bằng thấy đối phương không nói gì liền cười lạnh, nói:

– Bốn trận tỷ thí, chỉ còn lại có một trận. Đường đường Hằng Nhạc phái lại không có một người nào dám đi lên, đúng là khiến cho Chu mỗ thất vọng. Chẳng lẽ, đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái lại không có người nào dám đi lên hay sao?

Đạo Hư sư thúc đang đứng cạnh Hoàng Long chân nhân chợt nói:

– Tôn sư đệ xin lỗi. Vương Lâm! Ngươi lên đi.

Tôn Đại Trụ ngẩn người, tức giận nói:

– Đạo Hư! Tuy ngươi là sư huynh của ta, nhưng cũng không thể ra lệnh cho ta được. Đồ đệ của ta mới chỉ đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, vậy mà ngươi còn nói hắn đi ra chẳng phải là thí tốt hay sao? Đại đệ tử của người ta quá mạnh mẽ, đồ đệ của các ngươi không đánh lại, sợ chúng

bị thương nên mới bảo đồ đệ của ta ra đấm lưng cho người ta à? Đồ đệ của ta ở môn phái luôn bị coi là phế vật, cho dù lên có bị thua thì các ngươi cũng không cảm thấy mất mặt mũi lắm đúng không? Mẹ kiếp, lão tử không đồng ý.

Đạo Hư nhíu mày, trong lòng lão đúng là nghĩ nư vậy. Nhưng không ngờ Tôn Đại Trụ lại không nể mặt trực tiếp nói thẳng ra trước mặt Huyền Đạo tông như vậy.

Lão cười lạnh vài tiếng, nhìn Hoàng Long chân nhân, mấp máy môi truyền âm một chút.

Hoàng Long chân nhân thở dài, nói:

– Tôn sư đệ! Ngươi không cần phải nói nữa. Vương Lâm! Ngươi lên đi.

Tôn Đại Trụ vung tay, ngẩng đầu lên nhìn trời, cười lạnh.

Vương Lâm ôm quyền, cung kính nói:

– Tuân mệnh.

Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu, chẫm rãi đi lên đài.

Đám đệ tử Huyền Đạo tông thấy vậy cười rộ lên.

– Hằng Nhạc phái! Các ngươi cho hắn lên dọa người hay sao? Không ngờ một tên phế vật cũng có thể xuất trận đánh với Đại sư huynh của chúng ta.

– Tên phế vật này không cần tới Đại sư huynh ra tay. Chỉ cần một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết hắn.

– Đại sư huynh! Đây là bọn họ nhận thua, cho một người lên gãi lưng cho sư huynh. Sư huynh giơ cao đánh khẽ, đuổi nhẹ hắn đi thôi.

Âu Dương lão nhân cùng hai vị trưởng lão nhìn nhau một chút đều hiện lên vẻ khinh thường. Âu Dương lão nhân cười nói:

– Hoàng Long đạo hữu. Hôm nay, chúng ta cũng hiểu rõ Hằng Nhạc phái rồi.

Nét mặt Hoàng Long chân nhân âm trầm, không nói gì, phất tay áo một cái rồi đi về phía sau. Cơ bản lão cũng chẳng hy vọng gì vào Vương Lâm. Cho hắn ra chủ yếu làm con tốt thí cho chấm dứt trận đấu này mà thôi.

Dù dao, cho hắn lên nếu bị thua cũng không đến nỗi khó nghe cho lắm.

Nhưng nếu bị đối phương dọa cho không ai dám xuất trận thì đúng là không còn chút mặt mũi.

Không có tên nội môn đệ tử nào dám lên, chỉ còn duy nhất có một mình Vương Lâm.

Phía sau hắn, tất cả thế hệ trước của Hằng Nhạc phái đều lắc đầu, xoay người đi ra đằng sau.

Thậm chí ngay cả đám đệ tử nội môn cũng có người bước đi, không đứng ở đây cho xấu mặt.

Chu Bằng kiêu ngạo cười ha hả, nói:

– Vương Lâm! Ta chỉ cần thổi một hơi là có thể đuổi ngươi xuống dưới.

Ngươi cố đứng cho vững. – Nói xong, hắn hít vào một hơi thật sâu. Thân thể hắn giống hệt như một cái động không đáy, quần áo bay phần phật.

Vương Lâm chưa từng giao thủ với người khác lần nào, nên có phần hồi hộp. Hắn không hề chớp mắt, phát huy toàn bộ uy lực của Dẫn Lực thuật.

Để cho chắc chắn, hắn còn lấy ra một viên Phích Lịch đan, xóa đi thần thức của Lý Sơn rồi ném ra ngoài.

Một tiếng nổ lớn vang lên. Trong làn khói đen, thân thể Chu Bằng bị hất tung lên, ngã xuống đất. Toàn thân hắn bám dầy bụi, bốc mùi hôi thối, ngơ ngác chẳng khác gì Tôn Hạo lúc trước.

Thông Thiên cự mãng trên không trung cũng lập tức biến mất.

Tiếng nổ lớn đã làm kinh động tới đám người của Hằng Nhạc phái. Mọi người đều vô thức quay đầu nhìn lại, mà sững sờ. Toàn bộ không gian trở nên im lặng không hề có một tiếng động.

Hoàng Long chân nhân thừ người ra, cả kinh nói:

– Đây. Đây. – Trong lòng lão như có muôn ngàn con sóng, hai tai ù đặc như bị muôn ngàn tiếng sét oanh tạc.

– Không thể như thế. Vương Lâm trở nên lợi hại như thế từ lúc nào? Đối phương của hắn lại còn là đại đệ tử của Huyền Đạo tông. – Đạo Hư sư thúc dụi dụi hai mắt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

Tên hắc y đệ tự đưa Vương Lâm vào Hằng Nhạc phái – Trương sư huynh cũng không tin vào mắt mình, thầm nghĩ:

– Đây là Vương sư đệ mà ta vẫn nói cố gắng tu luyện đây hay sao? – Rõ ràng là tu vi của hắn mới chỉ có tầng thứ ba, làm sao mà có thể.

– Hắn có phải là Vương Lâm không? Có phải cái tên phế vật nhờ vào tự sát để tiến vào môn phái không? – Vị sư thúc mặt đỏ há to miệng, ra mà nhìn.

– Đúng là khó tin. – Tống sư thúc vốn lạnh lùng cũng phải trợn mắt ra mà nhìn.

Vương Trác lại càng kinh sợ hơn nữa. Hắn hoàn toàn ngơ ngác, trong đầu quanh đi quẩn lại mấy từ:

– Vương Lâm? Phế vật? – Hắn cố gắng lắc đầu. Trong lòng thầm nhủ mình đang nằm mơ, đó chỉ là ảo giác mà thôi.

Nữ tử họ Từ lấy tay che miệng, thì thào nói:

– Tại sao có thể như vậy? Vương Lâm trở nên lợi hại như thế từ lúc nào?

Rõ ràng tu vi của hắn mới chỉ có Ngưng Khí kỳ tầng ba cơ mà?

Tôn Đại Trụ sờ sờ đầu, thì thào nói:

– Ảo giác. Nhất định là ảo giác. Mẹ nó! Rõ ràng là ảo giác do lão thiên gây ra. Đây có phải là đồ đệ ta hay không?

Nữ tử họ Chu càng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang đứng trên thạch thai.

Trương Cuồng đã tỉnh lại từ nãy, chỉ có điều hắn sợ xấu hổ nên vẫn giả vờ hôn mê. Nhưng đến lúc này, hắn thực sự không còn giả vờ được nữa, ngơ ngác nhìn Vương Lâm trên thạch thai. Đột nhiên, đồng tử của hắn chợt thu lại, thầm nghĩ:

– Không sai! Chính là hắn! Nhất định là hắn.

Chỉ là kẻ quét rác Dương Khai,sai vặt.. Ai.. Cơ duyên do ăn đòn hành hạ mà sinh mà tiến con đường Võ Đạo Cao Xứ Bất Thành Hàn A ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Nằm mơ! Chắc chắn là nằm mơ. – Ngươi trung niên lúc đầu thu Vương Lâm cắn vào lưỡi mình một cái.

Lữ Tung thì không phản ứng mạnh mẽ giống như bọn họ. Cái tên Vương Lâm này hắn đã nghe thấy một lần. Hắn nhìn thật sâu vào mắt Vương Lâm, thầm nghĩ:

– Nội môn đệ tử từ lúc nào mà có một cao thủ như vậy? Biết sớm như thế thì ta còn tới làm gì? Chưởng môn cũng thật là, cho hắn ra luôn có phải là xong rồi không?

– Chẳng lẽ ban đầu ta đã nhầm lẫn trong kiểm tra? Chẳng lẽ thực tế thiên tư của Vương Lâm vô cùng ưu tú? – Tam sư huynh phụ trách phòng luyện đan thầm nghĩ.

Tất cả đám đệ tử nội môn đều thừ người ra, không nhúc nhích.

Mọi người của Huyền Đạo tông cũng hoàn toàn im lặng. Âu Dương lão nhân mở to hai mắt ra mà nhìn. Chu Bằng chính là đòn sát thủ của Huyền Đạo tông, được mọi người thầm gọi là thiên tài của tu chân giới Triệu quốc.

Tu vi của hắn đã đạt tới tầng mười ba của Ngưng Khí kỳ thế mà vẫn thua?

Nếu trưởng bối của Hằng Nhạc phái ra tay thì không nói làm gì. Nhưng đây lại là một cái tên vẫn bị coi là phế vật của Hằng Nhạc phái, một tiểu bối mới đạt tới tầng thứ ba. Nhất định là do Chu Bằng khinh địch.

Hai vị trưởng lão khác cũng đưa mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào. Trận tỷ thí này quá quỷ dị, khiến cho họ vẫn chưa thể cảm nhận được.

Liễu Phong liếc mặt nhìn Vương Lâm một cái thật sâu thầm kêu may mắn.

Vừa rồi đối phương không xuất trận, nếu không chính mình nhất định sẽ bị bại. Có điều, hắn cũng không hiểu tại sao Vương Lâm lợi hại như vậy mà

vẫn bị Hằng Nhạc phái gọi là phế vật? Hơn nữa, nhìn nét mặt của mọi người bên đó cũng đang đầy vẻ sợ hãi, không hề có chút lừa dối. Chẳng lẽ là do đại sư huynh khinh thường? Liễu Phong cũng không thể đoán nổi. Có nhìn thế nào thì hắn cung chỉ thấy Vương Lâm đạt tới tấng thứ ba của Ngưng Khí kỳ mà thôi.

Các đệ tử khác cũng có những ý nghĩ giống Liễu Phong. Bọn họ đều cho rằng đại sư huynh vì khinh thường bị đánh lén.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Mi cũng rất đặc sắc. Ý nghĩ của nàng cũng không giống với mọi người lắm. Nàng vẫn chú ý tới Vương Lâm nên lúc này càng thêm hứng thú, cẩn thận đánh giá.

Trong số mọi người, có lẽ kẻ khiếp sợ nhất chính là Lý Sơn. Lúc này, thân thể hắn mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm:

– Xong hết rồi. Phích Lịch đạn là ta bán cho hắn. Không ngờ hắn lại lấy ra dùng với Đại sư huynh. Chắc chắn sẽ bị Đại sư huynh hận đến chết.

Lý Sơn ơi là Lý Sơn. Ngươi cả đời thông minh, tại sao lại không nhận ta Vương Lâm giả trư ăn cọp đây? Vương Lâm! Ngươi quả là một kẻ hèn hạ, vô sỉ, âm hiểm. Ngươi hại ta như vậy làm sao mà ta còn có thể ở lại Huyền Đạo tông được đây hả? Đại sư huynh chắc chắn sẽ không tha cho ta.

Không được! Nhưng tại sao ta lại cho thêm bụi bẩn và mùi thối vào đó?

Hình như bụi bẩn là lúc đầu do ta đắc ý bỏ thêm vào. Nếu không mất một năm tắm rửa, thì cơ bản đừng hòng mong sạch được.

Còn mùi thối kia, đó là vì đoạt bạn gái của người khác nên ta cố ý cho thêm vào. Cái này chính mình cũng không dám dính. Ngoại trừ đứng trước gió một tháng, ngoài ra không còn biện pháp nào khác. Xong rồi. Xong hết rồi.

Đúng lúc này, Chu Bằng tỉnh táo lại. Hắn suýt nữa thì bị mùi thối trên người mình làm cho ngất xỉu. Hắn tức giận quát:

– Lý Sơn! Ta sẽ không để yên cho ngươi.

Lý Sơn sợ quá lớn tiếng khóc nói:

– Đại sư huynh! Ta sai rồi. Đại sư huynh! Huynh tha cho ta đi. Sau này ta không dám làm những việc như thế nữa.

Chu Bằng quá đỗi tức giận, thân thể đầy bụi bẩn và mùi thối lao thẳng lên bãi đá, dữ tợn quát:

– Vương Lâm! Vừa rồi không tính. Là do ta chuẩn bị không tốt để ngươi đánh lén. Chúng ta làm lại. Lần này, không được phép đánh lén.

Thực ra Vương Lâm cũng bị giật mình mất một lúc mơi định thần lại được.

Lần này, Chu Bằng nổi trận lôi đình, cho rằng hắn vì khinh thường nên mới bị một tên đệ tử mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ đánh thắng. Vì vậy mà hắn không nói lời nào, lập tức xuất ra Thông Thiên cự mãng, tay bắt quyết. Cự mãng liền kêu lên một tiếng, đang định mở cái miệng khổng lồ ra.

Vương Lâm lại một lần nữa sử dụng Dẫn Lực thuật vỗ một cái. Cự mãng rên lên một tiếng, thân thể nhất thời tiêu tán. Chu Bằng mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lại một lần nữa bắn ra xa.

Hắn vừa mới rơi xuống đất lại lập tức xông lên thạch thai, không để ý tới vết máu nơi khóe miệng, xé ngay áo ngoài, giựt cái tiên phù đang treo trước ngực xuống. Ngay lập tức khí thế trên người hắn bốc lên, mái tóc dài tung bay một cách quỷ dị.

– Vương Lâm! Vừa rồi không tính. Ta chưa xuất ra hết thực lực của bản thân. Chúng ta lại một.

Đến bây giờ, Vương Lâm đã thực sự tin tưởng vào thực lực của bản thân.

Hắn không đợi đối phương nói hết, lại dùng Dẫn Lực thuật vỗ một cái nữa.

“Chát” một tiếng vang lên. Khí thế của Chu Bằng đang lên tới đỉnh lại một lần nữa phun máu ra miệng, bay xuống dưới đất. Linh khí trong cơ thể hắn hoàn toàn tán loạn. Hắn cố gắng một lúc mới đứng dậy được. Nhưng nỗi uất nghẹn trong người lại dâng lên nhanh chóng, hắn tức quá không thở được trực tiếp ngã xuống hôn mê.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Ngoại trừ hơi thở của đám đệ tử hai bên ra, không còn có một thanh âm nào khác.

Mất một lúc, Hoàng Long chân nhân mới có phản ứng, trên mặt lộ vẻ mừng như điện. Lão nhìn Vương Lâm càng lúc càng thuận mắt, thầm nghĩ:

– Tên Vương Lâm này là phúc tinh của Hằng Nhạc phái hay sao? Cái tên tiểu tử này tu luyện đến cấp độ cao như vậy rồi mà vẫn còn giấu, thật đáng đánh đòn. Có điều, không biết hắn tu luyện thế nào. Việc này có lẽ cần phải hỏi một chút mới được.

Tôn Đại Trụ hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:

– Lão thiên ơi! Cuối cùng thì ông cũng mở mắt cho ta một tên đệ tử lợi hại như vậy. Chuyện tự hào nhất đời này của lão phu chính là thu đứa nhỏ này. Sau này xem trong môn phái có vị sư huynh nào dám châm chọc ta nữa hay không?

Đạo Hư há hốc mồm. Nếu một lần thì còn có thể dùng hai chữ may mắn để giải thích. Nhưng cả mấy lần đều có kết quả như vậy khiến cho hắn khiếp sợ. Cho dù đại để tử của đối phương đã giật tiên phù xuống, lúc đó tu vi của hắn đã lên đến tầng thứ mười hai vẫn bị Vương Lâm dùng Dẫn Lực thuật đánh cho rơi xuống đài.

Không biết tên Vương Lâm này đạt tới cấp độ nào. Lão nhìn kỹ một lúc, cho dù sử dụng thần thức thế nào cũng không thể nhìn thấu tu vi của Vương Lâm.

Lão nhân mặt đỏ, thầm nghĩ:

– Lúc đầu, Vương Lâm có thể bái nhập vào phái ta làm môn hạ là do ta đồng ý. Chẳng lẽ ta có thể nhìn ra hắn chính là một kẻ có thiên tư?

Người trung niên thu Vương Lâm, cũng thầm nghĩ trong lòng:

– Duyên phận! Đây đúng là duyên phận. Nếu lúc đầu ta không cố gắng đề cử hắn nhập môn thì làm sao có được ngày hôm nay. Ta đã làm cho môn phải một chuyện tốt, nhất định phải nói lại với chưởng môn mới được.

Đứng cách hắn không xa là một người trung niên có khuôn mặt vàng như nghệ. Lúc này, hắn đang đưa tay vuốt râu, gật đầu thầm nghĩ:

– Đứa nhỏ này khi kiểm tra ta đã biết nó có nghị lực rất tốt. Quả nhiên là bất phàm. Hừ! Do tên Tôn Đại Trụ nhanh tay đoạt lấy nếu không nó hẳn là đệ tử của Trương Nhân ta mới đúng.

Lúc này, Vương Trác đã hoàn toàn tỉnh táo. Hắn thầm nghĩ trong đầu:

– Thì ra thực lực của hắn lại mạnh như vậy. Lúc trước, ta vẫn dùng mọi cách châm chọc hắn, sau này không chừng sẽ bị hắn trả thù. Làm sao bây giờ?

Hai mắt nữ tử họ Chu phát sáng. Nàng đã hoàn toàn xác định được Vương Lâm đúng là người thâm tàng bất lộ. Nghĩ đến lúc trước vẫn tưởng hắn mới chỉ đạt tới tầng thứ ba, chính mình cũng nói với hắn nhiều chuyện linh tinh mà không khỏi đỏ mặt, nghĩ thầm:

– Vương Lâm cũng thiệt là. Rõ ràng lợi hạ như vậy mà dám lừa gạt ta, nói là mới đạt tới tầng thứ ba. Hừ! Nhất định phải nói chuyện với hắn mới được.

Nữ tử họ Từ chớp chớp đôi mắt, nhìn Vương Lâm một chút rồi lại nhìn Vương Trác, thầm nhủ:

– Làm sao mà hắn lại lợi hại hơn Vương Trác sư huynh được cơ chứ? Đáng nhẽ, đây phải do Vương Trác sư huynh náo động mới đúng. Có điều, Vương Lâm cũng thật lợi hại. Đối phương là đại đệ tử của người ta mà tát cho

rơi xuống những ba lần.

– Thì ra Vương Lâm vẫn giả trư ăn thịt cọp. Đúng là hèn hạ. Cũng may trước đây ta không cười nhạo hắn. Nếu không thì. Hắc hắc! Trước kia đám sư huynh đệ vẫn cười hắn để xem bọn họ có còn bình tĩnh được nữa hay không. – Một tên đệ tử nội môn cười thầm, liếc mắt nhìn mấy vị sư huynh đệ xung quanh.

– Xong hết rồi. Trước kia ta vẫn hay châm chọc, cười nhạo hắn. Bây giờ

mới biết hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết chết ta. Mẹ kiếp!

Ngươi có tu vi cao như vậy, tại sao lại phải giả vờ như một người yếu làm gì? Đúng là đồ vô sỉ. – Từ đám đệ tử ký danh vẫn hay cười nhạo Vương Lâm là Hắc Tâm vương đến những tên đệ tử nội môn vẫn hay chế nhạo hắn, lại càng sợ hãi.

– Vương Lâm chắc chắn là một kẻ tốt bụng. Lúc trước ta vẫn hay cười nhạo hắn nhưng có lẽ hắn vẫn không để ý trong lòng. Nhất định Vương sư huynh cũng không chấp nhặt đối với ta. – Một tên đệ tử nội môn từng nhiều lần cười nhạo Vương Lâm đang suy nghĩ.

Tam sư huynh phụ trách phòng luyện đan, hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:

– Nghe nói Vương Lâm và Vương Hạo là thân thích lại có giao tình không tệ lắm. Làm như thế nào bây giờ? Nếu là ba ngày trước thì cùng lắm là ta bán cho hắn một chút nhân tình, thả Vương Hạo ra. Nhưng bây giờ. Ôi!

Vương Hạo đã biến thành như vậy. Một khi hắn đi tìm Vương Hạo nhất định ta sẽ phải gánh chịu lửa giận của hắn.Tên Vương Hạo này nhất định không thể để được. Nếu bây giờ mình bỏ đi, chắc chắn sẽ bị người ta để ý. Chờ lát nữa tỉ thí xong, ta về xử lý Vương Hạo. Đến lúc đó, người chết không có ai làm chứng, chắc chắn cũng chẳng làm gì được ta. Ôi.

Lữ Tung cúi đầu, nhìn bộ quần áo màu tím trên người, cười khổ, nghĩ:

– Thứ hạng đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phải lại phải thay đổi rồi. Vương Lâm đúng là không đơn giản. Hắn ẩn dấu tu vi sợ rằng để chờ đến ngày hôm nay có thể khiến mọi người kinh động. Hắc hắc! Chỉ sợ sau này tu chân giới của Triệu quốc, cái tên Vương Lâm sẽ nổi lên như cồn. Với hắn chỉ có thể kết dao, không thể làm địch. – Trong nháy mắt, hắn đã xác định được thái độ của mình sau này đối với Vương Lâm.

Trương Cuồng nét mặt vô cùng khó chịu. Sau khi đổi được nước của Linh tuyền, nên vẫn tưởng rằng đó chỉ là do có Linh khí nồng đậm mà thôi. Vì vậy, sau khi kết thúc hội giao dịch hắn vẫn chưa tìm tới Vương Lâm.

Nhưng sau khi đến dòng suối nơi hậu sơn, hắn mới phát hiện ra sự khác biệt. Nước suối đó chẳng những linh khí nồng đậm hơn mấy lần mà bên trong nó còn ẩn chứa một thứ tác dụng thần kỳ. Hắn tìm hiểu một lúc mới sợ hãi nhận ra nó có thể trú nhan.

Nếu thường xuyên uống nước suối đó, chắc chắn có thể lưu giữ được tuổi xuân cua rminhf. Nhưng hắn chỉ uống vài giọt liền phát hiện thêm một điểm khác biệt nữa. Làm cho hắn phải kinh ngạc.

Tại tu chân giới, chỉ khi đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể giữ được dung nhan. Nhưng đến lúc đó, con người cũng phải đạt tới mấy trăm, thậm chí là ngàn năm tuổi.

Nghĩ kỹ một chút, nếu đem nước Linh Tuyền thủy này ra ngoài trao đổi với môn phái khác, nhất là đám Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ nữ tiền bối thì chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ điên cuồng.

Nhưng sau khi hắn đi tìm thì lại không hề thấy bóng dáng Vương Lâm đâu cả. Khắp cả Hằng Nhạc phái, mấy chục đệ tử nội môn hắn đều dò xét qua, nhưng không hề tìm thấy một người tương tự.

Vì việc này mà gã cảm thấy buồn bực mất một thời gian. Ngay cả Vương Lâm hắn cũng để ý, nhưng một tên phế vật mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, Trương Cuồng làm sao có thể nghĩ hắn lại có được một thứ bảo bối như vậy. Vì vậy mà sau khi xem xét xong, Trương Cuồng bèn gạt hắn qua một bên.

Nhưng bây giờ, gã có thể khẳng định, người đó chắc chắn là Vương Lâm. Sự khẳng định đó không cần bất cứ lý do gì, mà thuần túy chỉ là một loại

trực giác.

– Không ngờ tu vi của Vương Lâm lại cao như vậy. Cũng may, lúc đầu ta không có chủ ý với hắn. Ôi! Bí mật của Linh Tuyền thủy, nhất định phải giữ kín. Mặc kệ, Vương Lâm có phải là người đó hay không, cũng không thể để cho hắn biết. Nếu không, tu chân giới rất tàn khốc, đừng nói là huynh đệ đồng môn. Cho dù là thân huynh đệ cũng có thể chém giết lẫn nhau. Với tu vi của Vương Lâm ta không hề có lực hoàn thủ. – Trương Cuồng lập tức đưa ra quyết định, không thể trêu chọc tới Vương Lâm.

Đồng thời trong đầu hắn không tự chủ được nhớ tới chuyện phía sau núi.

Lúc đó, chính mình còn tưởng rằng hắn còn chưa đạt tới cả tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ mà đưa hắn một đoạn đường. Bây giờ nghĩ lại, không biết lúc đó Vương Lâm nghĩ thế nào.

Nghĩ tới đây, Trương Cuồng cảm thấy ớn lạnh. May mắn là lúc đó mặc dù mình có hoài nghi nhưng không ra tay. Nếu không thì bây giờ, chính mình đã nằm chỗ nào đó rồi.

Không phải hắn hỏi nguyên nhân tại sao thực lực của Vương Lâm lại mạnh như vậy. Nhưng cứ nghĩ đến tu vi bây giờ của đối phương, Trương Cuồng lại bỏ đi ý định trong đầu. Hắn biết nếu mình còn tiếp tục nghĩ như vậy rất có thể ngay cả cái mạng nhỏ cũng mất.

Nội tâm của Trương sư huynh từng nhiều lần chỉ dẫn Vương Lâm tu luyện cũng rất phực tạp. Hắn nhìn Vương Lâm mà thầm nghĩ:

– Vương Lâm là tự tay mình mang đi từ Vương gia. Lúc ấy, rõ ràng hắn chỉ là một thiếu niên bình thường. Khi hắn tự sát, cũng chính mình ra tay cứu. Nhưng sao mới chỉ có năm năm mà mọi chuyện thay đổi nhanh như vậy?

Không ngờ hắn lại có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử của Hằng Nhạc phái chúng ta. Đúng là tạo hóa khó lường.Ta cố gắng tu luyện

mười năm vậy mà mới chỉ đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Ôi.

Đám người của Huyền Đạo môn nếu vừa rồi là giật mình thì tất cả bây giờ đều đang rung động trong lòng.

Lần đầu tiên Chu Bằng bị đánh bay còn có thể giải thích là do khinh thường. Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba. Mỗi lẫn đối phương đều chỉ dùng có một chiêu đánh bay, không hề có lực hoàn thủ. Nhất là lần thứ ba, Chu Bằng đã gỡ bỏ phong ấn, khí thế cực cao nhưng vẫn bị một chiêu đánh gục.

Cảnh tượng đó khiến cho đám người của Huyền Đạo môn đều khắc sâu trong lòng.

Liêu Phong há hốc miệng, một lúc sau hít một hơi. Hắn hoàn toàn khẳng định Vương Lâm chính là đòn sát thủ của Hằng Nhạc phái. Đại sư hynh cũng không phải do khinh thường mà là tu vi không bằng người ta. Cứ nghĩ tới tu vi của sư huynh đã đạt tới tầng mười hai vậy thì cảnh giới của Vương Lâm.

– Chẳng lẽ hắn đã đạt tới Trúc Cơ? – Liễu Phong lẩm bẩm trong mồm.

Âu Dương thiếu nữ lúc trước diễu cợt Vương Lâm, cũng sợ ngây người. Nàng không ngờ được Đại sư huynh lại bị thua.

Hai mắt Liễu Mi lại càng phát sáng. Nàng đối với Vương Lâm càng cảm thấy hứng thú hơn:

– Quả nhiên là hắn thâm tàng bất lộ. Ba ngày trước ta đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn là người đầu tiên dưới pháp thuật của ta trở lại bình thường.

Đám đệ tử khác đều không nói được một tiếng nào. Trong lòng bọn họ, đại sư huynh chính là một cao thủ. Nhưng bây giờ, một cao thủ như thế lại bị một tên cuối cùng đánh bại. Hơn nữa, trận đấu hoàn toàn nghiêng về một bên. Việc này khiến cho bọn họ chợt có một chút mất đi sự tự tin đối với tiên thuật của Huyền Đạo tông.

Vẻ mặt của Âu Dương lão nhân giống hệt như nét mặt của Hoàng Long chân nhân trước trận tỷ thí. Lão liếc nhìn Vương Lâm một cái, tròng lòng cảm thấy hết sức khổ sở. Với thực lực tầng thứ mười bốn Ngưng Khí kỳ của lão vậy mà vẫn không thể nhìn thấu thực lực của đối phương.

– Hắn.hắn có phải là nội môn đệ tử của Hằng Nhạc phái hay không? Chẳng lẽ hắn đã đạt tới Trúc cơ? Nếu không tại sao ngay cả ta cũng không nhìn thấu?

Nét mặt hai vị trưởng lão còn lại cũng đều âm trầm. Trận tỉ thí của Chu Bằng đã cho bọn họ biết được thực lực của Vương Lâm.

Lúc này, một tên đệ tử của Huyền Đạo tông chợt thấp giọng hỏi:

– Hắn.hắn sử dụng pháp thuât gì? Làm sao mà ta cảm giác như đó chính là Dẫn Lực thuật?

– Dẫn Lực thuật? Không thể như thế. Đó chỉ là một pháp thuật cấp thấp mà thôi, làm sao mà lại có uy lực lớn đến như vậy? Nhất định đó là một thượng cổ pháp thuật đã bị thất truyền. Nhưng nhìn xem, hắn chỉ tùy ý phất một cái trông giống như là Dẫn Lực thuạt, nhưng thực tế là che giấu chan tướng của thượng cổ pháp thuật mà thôi. Tên Vương Lâm này quá xảo quyệt. – Một tên đệ tử bên cạnh, nghiêm túc phân tích.

– Ngươi nhìn kỹ mà xem. Pháp thuật đó ta thường xuyên tu luyện. Khống chế Dẫn Lực thuật hoàn toàn có thể khiến cho đồ vật có thể bay theo hướng mình muốn.giống hệt như đại sư huynh vừa rồi. – Lại có một tên đệ tử do dự nói. Câu cuối cùng của hắn rất nhỏ, chỉ hơi thoảng qua một chút mà thôi.

– Ngươi nói cái gì? Thực lực của ngươi mà muốn so sánh với Vương Lâm? Ta khẳng định đó không phải là Dẫn Lực thuật. – Tên đệ tử kia vuốt cằm, thận trọng nói.

Đám đệ tử còn lại cũng xúm vào thảo luận xem Vương Lâm vừa dùng pháp thuật gì. Có một số người còn hỏi trực tiếp ba vị trưởng lão.

Âu Dương lão nhân cùng với hai vị trưởng lão kia, cười khổ. Lão thở dài trầm giọng nói:

– Đó không phải là Dẫn Lực thuật. Ta chưa nghe nói tới Dẫn Lực thuật lại có uy lực lớn đến như vậy. Nếu ta không lầm thì đó chính là Cầm Long thủ đã bị thất truyền.

– Cầm Long thủ? – Nét mặt hai vị trưởng lão còn lại cùng hết sức cổ quái. Bọn họ chưa bao giờ nghe nói tới Cầm Long thủ. Nhưng dù sao thì bọn họ cũng không phát hiện ra Vương Lâm dùng pháp thuật gì. Chỉ thấy nó rất giống với Dẫn Lực thuật.

Âu Dương lão nhân thầm than một tiếng, tự nhủ:

– Lão phu cũng không nhìn ra. Nếu nói không biết thì đúng là mất mặt. Bịa bừa một cái tên mà nói cũng chẳng có ai biết.

Đồng dạng những tiếng xì xào bàn tán về pháp thuật mà Vương Lâm vừa sử dụng cũng vang lên trong đám đệ tử của Hằng Nhạc phái.

Vương Lâm đứng trên thạch thai, trong lòng không thể bình tĩnh được. Hắn đã ba lần sử dụng Dẫn Lực thuật đánh hạ Chu Bằng nên sự tự tin tăng lên rất nhiều. Hắn đảo mắt một cái nhìn đám người Huyền Đạo môn, mở miệng nói:

– Tỷ thí hôm nay vẫn chưa kết thúc. Người tiếp theo của Huyền Đạo tông là ai?

Đám người của Huyền Đạo tông đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu không dám nhìn Vương Lâm. Cảnh tưởng này giống hệt như đám đệ tử của Hằng Nhạc phái vừa nãy.

Nhìn thấy như thế, tất cả đệ tử của Hằng Nhạc phía đều quên mất danh hiệu phế vật của Vương Lâm, la lớn:

– Huyền Đạo tông đúng là rác rưởi. Thấy đại sư huynh Vương Lâm của chúng ta lợi hai, các ngươi lại không dám ra hả. Vừa rồi các ngươi còn kiêu ngạo lắm mà. Đi ra đi.

– Các ngươi quay đầu đi đâu đó? Mau phái người lên đi. Để cho đại sư huynh Vương Lâm của chúng ta giáo huấn cho các ngươi một chút.

– Liễu Phong! Vừa rồi không phải ngươi rất lợi hại hay sao? Đi ra tỷ thí với Đại sư huynh của chúng ta.

– Những người còn lại của Huyền Đạo tông đúng là phế vật. Không ai dám đi ra. Vương Lâm đại sư huynh vô địch.

– Lý Sơn! Ngươi đúng là một kẻ tiện nhân, dám lừa bán cho chúng ta Phích Lịch đạn. Thực ra chúng ta đã sớm phát hiện nhưng không muốn tố giác với đại sư huynh Vương Lâm của chúng ta. Đúng là đồ tiện nhân.

– Mọi người xem! Huyền Đạo tông bị đại sư huynh Vương Lâm dọa cho không dám xuất trận.

– Đại sư huynh! Trước kia ta có cười nhạo ngài. Hôm nay, ta trước mặt mọi người xin lỗi huynh. Từ nay về sau, huynh chính là lão đại của ta.

Huynh bảo ta đi hướng đông, ta không dám đi về hướng tây.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !