1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 77-78 [Chương 296(B) đến 300]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 77-78 [Chương 296(B) đến 300]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 296(B): Kiếm cuồng

-Dẫn động!

-Kiếp nạn Tiên Giới năm đó khiến cho Kiếm Hồn bị tổn hại rất nhiều, phải hòa vào trong vô số Tiên Kiếm, trở thành Tàn Hồn. Hôm nay… Chu Dật! Bản vương phong ngươi làm Kiếm Hồn, ngưng tụ lại một lần nữa. Kiếm Hồn, xuất thế!

Hai con Kim long dưới chân nữ tử áo trắng, gầm gừ rồi hợp lại với nhau. Trong ánh sáng vàng rực, hai tay người con gái kết xuất ấn pháp Bảo Bình, trong miệng khẽ mấp máy.

Trong nháy mắt âm thanh từ miệng nàng đã vang ra khắp Tiên Giới. Trên tất cả mãnh vỡ của Tiên giới có người hay không có người, cũng đều rung lên. Mặt đất rung động nhưng không sụp đổ. Không trung chấn động, cũng không phải tạo thành khe nứt.

Chỉ thấy một đám Tiên Kiếm từ trong mặt đất bay lên không trung, ngưng tụ lại thành hình một thanh phi kiếm. Một tiếng kiếm ngân trong trẻo vang lên. Bắt đầu từ một mảnh vỡ, một đám Tiên Kiếm bay ra, sau đó liên tiếp những mảnh vỡ khác cũng như vậy.

Gần như chỉ trong chớp mắt, tiếng kiếm ngân, từ mỗi mãnh vỡ trên Tiên Giới truyền ra khiến cho trời đất rung chuyển. Giờ khắc này toàn bộ Tiên Giới chỉ có một âm thanh!

Đó là thanh âm kiếm ngân!

Một gã đệ tử Đại La Kiếm Tông, đang sử dụng bảo kiếm để đoạt bảo. Khi kiếm chém xuống, hắn thấy được vẻ kinh hoàng của đối phương, liền nhếch mép cười lạnh.

Nhưng nụ cười vừa mới nở trên môi, đã lập tức trở nên ngây dại. Tiếng kiếm ngân từ bốn phương tám hướng vọng đến tai hắn.

Bảo kiếm của hắn vừa mới vung lên, trong nháy mắt khi chém xuống đột nhiên vang lên vài tiếng lách tách, xuất hiện vết nứt, vết nứt lập tức lan rộng, bảo kiếm vỡ vụn. .

Trên những mảnh vỡ khác, một tu sĩ đang đạp kiếm phi hành. Khoảnh khắc khi tất cả nghe thấy tiếng kiếm ngân vang lên giữa đất trời, kiếm dưới chân lập tức vỡ tan.

Một người phụ nữ trung niên vừa mới từ bên trong một vòng xoáy hạ xuống một mảnh vỡ ở một chỗ nào đó. Khoảnh khắc khi nàng hạ xuống, liền nghe thấy tiếng kiếm ngân vang trong thiên địa, mà cảm thấy hoảng hốt. Tưởng rằng có một con hung vật nào đó xuất hiện, nàng vỗ vào túi trữ vật theo bản năng, lấy ra một thanh phi kiếm bảy màu.

Phi kiếm này là trọng bảo của sư môn, nhưng kiếm vừa mới ra khỏi túi trữ vật, đã lập tức vỡ vụn. .

Vào giờ khắc này, hễ là tu sĩ đang ở trên Tiên Giới tìm kiếm Tiên Khí, mặc kệ có tu vi thế nào, chỉ cần bên cạnh có phi kiếm, nó nhất định sẽ vỡ vụn.

Kiếm vỡ, chỉ vì cảm thấy ô uế!

Kiếm vỡ, chỉ vì tế hồn!

Kiếm vỡ, chỉ vì kiếm cuồng!truyện kiếm tu audio

Vũ Chi Tiên Kiếm đã có được Tân Hồn, chính là Chu Dật!

Vũ Chi Kiếm Hồn lại một lần nữa quay về Tiên Giới. Vạn kiếm vỡ nát, vạn kiếm ngân vang, vạn kiếm hợp nhất!

Tiên Kiếm xuất hiện từ trên những mảnh vỡ, hoặc Tiên Kiếm được chôn sâu trong lồng đất đều chui ra. Tất cả, cùng hướng về một phía, đồng loạt bay đi.

Hễ có người cản đường, giết!

Người cản giết người, đất ngáng khiến cho vỡ đất, trời chắn diệt trời, thú ngăn diệt thú!

Trong hư vô, có một người văn sĩ trung niên. Người này đang bước nhẹ trong bóng đêm, bất kể dị thú gì nhìn thấy đều phải tránh xa không dám tiến tới. Đúng lúc đó, đột nhiên nghe thấy tiếng kiếm ngân lên trong không trung, sắc mặt hắn khẽ biến.

-Dẫn động!

Đúng lúc này, từng đạo kiếm quang từ xa đột nhiên bay tới. Với bản lĩnh cao cường như văn sĩ trung niên cũng không thể không lùi. Thân thể hắn lóe lên, biến mất ngay tại chỗ. Đợi sau khi kiếm quang biến mất, ánh mắt hắn chớp động, lập tức đuổi theo.

-Chỉ cần đi theo kiếm quang, là có thể tìm được Vũ Chi Tiên Kiếm!

Có suy nghĩ này cũng không phải chỉ có một mình hắn. Lúc này, trong tất cả những mảnh vỡ của Tiên Giới, toàn bộ tu sĩ đều đồng loạt đuổi theo kiếm quang. Bọn họ muốn biết rốt cuộc là pháp bảo gì xuất hiện làm cho kiếm trở nên điên cuồng như thế.

Vương Lâm đang ở trên La Bàn, trong nháy mắt khi nghe thấy tiếng kiếm ngân, lập tức ngừng lại. Sất Hổ biến sắc, trầm giọng nói:

-Tằng huynh! Sợ là có chuyện lớn xảy ra!

Hắn nói chưa dứt lời, đã nhìn thấy từ rất xa xuất hiện một loạt kiếm quang, số lượng nhiều không thể tưởng đang ngân lên mà lao đến .

-Đây.Tất cả đều là.Kiếm Tiên! – Sất Hổ tập trung tinh thần nhìn qua, rồi lập tức nghẹn ngào nói.

Những thanh Kiếm Tiên với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới sát bên cạnh. Vương Lâm hít vào một hơi, lập tức điều khiển Tinh La Bàn nhanh chóng né sang bên cạnh. để cho Kiếm Tiên, gào thét phóng qua.

-Đã xảy ra chuyện gì? – Trong lòng Vương Lâm cảm thấy khiếp sợ.

-Tằng huynh! Huynh xem chỗ đó, lại là Kiếm Tiên! – Vẻ mặt Sắc Hổ hoảng sợ, chỉ vào một chỗ.

Chỉ thấy nơi đó xuất hiện rất nhiều kiếm quang, phương hướng bay tới chính là chỗ những thanh Tiên Kiếm lúc nãy bay qua!

Trong lòng hắn thầm kêu khổ nhưng hai mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn.

Đúng lúc này lại một bộ phận của đàn kiếm rít gào ở xa xa bay qua, chỉ có điều có khoảng cách không gần với bọn họ cho nên mấy người chỉ có nhìn thoáng qua rồi toàn lực giam cầm ba thanh kiếm tiên.

Nhưng ba thanh kiếm tiên này lập tức phát âm thanh kiếm minh dữ dội, đàn kiếm ở xa xa kia bỗng dừng lại, không ngờ toàn bộ quay đầu hướng về mấy người trong nháy mắt tiến đến.

Mấy người này sắc mặt đại biến, lão già kia lập tức buông tay, từ bỏ việc giam cầm kiếm tiên chạy trối chết. Cấm chế này nguyên bản đang bất ổn bây giờ không được củng cố lập tức tan vỡ.

Đàn kiếm bay đan xen vào nhau, huyết nhục bay bốn phía.

Không quá lâu sau đàn kiếm bay đi, mấy người kia, kể cả là lão già chạy trốn đầu tiên cũng đều bỏ mạng.

Một đạo ô quang chợt lóe lên bên cạnh những người này, túi trữ vật của bọn họ, có hai cái chưa bị kiếm khí lan đến vẫn đang bảo tồn đầy đủ, bị ô quang chớp xuống một cái rồi biến mất.

Cách một khoảng xa, ô quang kia hóa thành một cái la bàn thật lớn. Sất Hổ trong tay cầm hai túi trữ vật đặt sang một bên cười nói:

– Tằng huynh, đây là túi trữ vật thứ ba mươi bảy. Dọc đường đi chúng ta cũng thu hoạch được không ít.

Vương Lâm cười khẽ, trên đường đi hai người nhìn thấy không ít tu sĩ mưu toan thu phục kiếm tiên, không có một thành công, toàn bộ tử vong. Túi trữ vật như thế này, có cái bị kiếm khí hủy đi, có cái thì vẫn nguyên vẹn đầy đủ, rơi vào trong tay hai người bọn họ.

Chương 297: Sư huynh tương lai

Tinh la bàn mang hai người hắn bay với tốc độ cực nhanh, thậm chí so với kiếm tiên kia cũng chỉ có hơn chứ không kém. Vương Lâm phát hiện ra điều khác thường này lập tức theo sát không tha. Tốc độ của hắn nhanh hơn tự nhiên không sợ bị truy đuổi, luôn luôn duy trì dẫn đầu đoàn người đồng thời dọc theo đường đi tranh thủ kiếm chác thêm khiến Sất Hổ có chút hưng phấn.

Hai người này trên đường di chuyển, Vương Lâm khống chế la bàn, Sất Hổ cướp túi trữ vật, có thể nói phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn.

Ngoài ra, cũng gặp qua được một ít tu sĩ nhận ra Tinh la bàn của hai người liền ra tay cướp đoạt. Vương Lâm và Sất Hổ hai người liên thủ, hễ là người muốn đoạt la bàn thì chỉ có một con đường là đều bỏ mạng.

Lúc này hai người bọn hắn hóa thành ô quang bay nhanh đi, rất nhanh liền đuổi theo đàn kiếm phía trước, giữ một khoảng cách xa xa ở phía sau.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên vẻ mặt âm trầm, dưới chân giẫm lên một cái đĩa tròn đuổi sát không tha một đám kiếm tiên. Bỗng nhiên ánh mắt hắn liếc một cái thấy được Tinh la bàn dưới chân hai người Vương Lâm Sất Hổ ở phía xa, lập tức ánh mắt chợt lóe lên, đạp chân một cái, lập tức cái vòng tròn kia biến mất. Cả người hắn hướng về phía hai người Vương Lâm tiến tới.

– Hai vị đạo hữu, có thể dung nạp thêm cho tại hạ một chỗ được không?

Hắn ngoài miệng tuy nói giọng khách khí nhưng bước chân phía dưới bước đến một cách thô bạo.

– Hóa thần hậu kỳ!

Sất Hổ ánh mắt chớp động, hạ giọng nói.

Vương Lâm thần sắc như thường cười nói:

– Đánh hay là chạy, Sất Hổ huynh cho một lời đi.

Tốc độ của La bàn tới giờ phút này Vương Lâm vẫn chưa toàn bộ thúc đẩy, một khi.

Toàn lực thì chạy thoát khỏi Hóa thần hậu kỳ rất dễ dàng.

Sất Hổ cười ha hả, cả người mạnh mẽ đứng dậy, bàn tay nắm chặt nói:

– Tằng huynh là Hóa thần sơ kỳ còn dám đánh một trận với Hồng Điệp. Ta, Sất Hổ, tu vi Hóa thần trung kỳ, cũng muốn đánh một trận cùng đạo hữu Hậu kỳ này. Đợi tại hạ chiến đấu xong, chúng ta chạy tiếp cũng không muộn!

Nói xong, hắn đạp chân một cái từ trong Tinh la bàn bay ra, miệng quát:

– Muốn cướp la bàn thì phải cho ta xem thực lực của ngươi!

Người trung niên kia sắc mặt thủy chung âm trầm, ánh mắt lộ ra một tia khinh thường, thân hình chẳng những không dừng lại mà ngược lại nhanh hơn, trong miệng nói:

– Hóa ra là người của Cự Ma tộc, lại đây!

Nói xong, hắn tùy ý điểm tay trái về phía trước một cái.

“Tỳ!”

Một đạo khí xám lập tức như tên bắn hướng về Sất Hổ bay nhanh tới, vào lúc khí xám xuất hiện trong nháy mắt lập tức bốn phía có một luồng sát ý bao phủ.

– Sát chi ý cảnh?

Vương Lâm ánh mắt chợt lóe lập tức nhận ra ý cảnh của đối phương, mức độ sát khí đúng là rất nồng đậm. Ngoại trừ bản tôn ra, Vương Lâm chứng kiến không nhiều lắm người được như thế này.

– Sát ý!

Sất Hổ hét lớn một tiếng, hai tay nắm lại ở phía trước người hung hăng đánh tới, lập tức một cỗ cuồng ngạo khí từ trên người Sất Hổ lập tức bay ra, bao phủ toàn bộ thân hình hắn phát ra từng hồi tiếng răng rắc, bỗng nhiên bành trướng lớn lên thêm mấy lần hóa thành người khổng lồ cao mấy trượng, hình cái búa trên mi tâm lại lóe ra khác thường.

Cái búa này chính là trọng bảo trong thị tộc, là một loại bảo bối có công dụng lớn khác hẳn với Tinh la bàn. Loại vật này không phải là thực thể. Lúc trước bị Chu Dật chiếm được và khi chiến đấu đã bị Hồng Điệp phá nát, có thể ngưng kết lại được chỉ có điều mỗi lần như vậy uy lực của nó sẽ gặp giảm sút đi một phần.

Búa biến ảo ra, Sất Hổ đem cầm ở trong tay, lúc này giống như một ma thần bước về phía trước một bước, một búa chém vào phía trên luồng khí xám kia.

– Phanh!

Khí xám sụp đổ tan tành, búa trong tay Sất Hổ run rẩy một chút, thân mình lui ra phía sau mấy trượng, thân thể nổi lên các sợi gân xanh, Hắn cười lớn nói:

– Sướng quá! Đến đây!

Người đàn ông trung niên kia mắt chợt lóe lên, thân mình dừng lại, cười lạnh vỗ túi trữ vật, lập tức từ bên trong bay ra một khối tinh thạch, tay phải điểm trên tinh thạch một cái lập tức tinh thạch này tan ra trở thành chất lỏng. Người này vuốt một cái trên chất lỏng lập tức biến thành hình thoi. Hắn vung về phía trước, miệng quát:

– Ngươi đỡ thử thứ này một chút!

Trong nháy mắt nhìn thấy tinh thạch này, Sất Hổ lập tức toàn thân phát lạnh, lập tức đủ loại ý niệm sát khí trong đầu nổ ra, suýt chút nữa rối loạn tâm thần, đáy lòng hắn không khỏi chấn động.

Vương Lâm ánh mắt lập tức ngưng lại nhìn chằm chằm tinh thạch kia, bay nhanh tới nói:

– Sất Hổ, đi thôi!

Sất Hổ cười ha hả, không nói hai lời xoay người một cái bước trên la bàn, trong miệng nói:

– Đánh không lại ngươi, không chơi nữa!

Người đàn ông trung niên khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, tay phải điểm một cái, tốc độ tinh thạch hình thoi kia trở nên nhanh hơn, truyền ra từng hồi tiếng khóc nhằm thẳng đến Tinh la bàn.

Vương Lâm thần niệm vừa động, la bàn lập tức lóe lên bay nhanh về hướng xa xa. Tốc độ tinh thạch kia mặc dù nhanh, nhưng không thể so lại với la bàn.

Người đàn ông trung niên biến sắc, thân mình lập tức bay tới bắt lấy tinh thạch, đuổi theo không bỏ.

Hồi lâu sau, người đàn ông trung niên ánh mắt lóe lên, dừng người lại nhìn chằm chằm Tinh la bàn biến mất, hừ nhẹ một tiếng.

– Sư tôn tính toán Vũ chi Kiếm tiên xuất thế, Đại La Kiếm Tông có cơ hội sở hữu được nên yêu cầu ta dùng hết khả năng ngăn cản, khỏi khiến cho thực lực Thiên Vận tinh mất đi sự cân bằng. Nếu không phải như vậy, ta sẽ cùng với hai tiểu bối tốt này đùa giỡn một phen! Hừ, Đại La Kiếm Tông, tuy rằng cùng cấp bậc với Thiên Vận tông ta, nhưng chỉ cần sư tôn Thiên Vận tử ra tay, cần gì phải để trong mắt!

Người này lạnh lùng nhìn thoáng qua xa xa, xoay người rời khỏi.

– Tiểu bối phía trên la bàn kia xem vẻ mặt này chắc chắn nhận ra tinh thạch là vật gì, xem ra cũng có chút kiến thức!

– Tằng huynh, tinh thạch hình thoi kia là cái gì? Vì sao khuyên ta không đánh? Người nọ tuy là Hóa thần hậu kỳ nhưng Cự Ma tộc ta thiên phú kỳ dị, ta tuy rằng đánh không lại nhưng cũng không sợ gì!

Sất Hổ khoanh chân ngồi ở trên la bàn hỏi.

Vương Lâm một bên vừa khống chế Tinh la bàn vừa nói:

– Giết người có thể ngưng tụ sát khí. Sát khí nhiều sẽ trở thành các tia sát khí. Sát khí nồng đậm thành dịch, quá nồng đậm thì thành tinh. Huyết tinh sát khí này nếu ngươi không tu luyện sát chi ý cảnh thì khi tiếp xúc một chút tất nhiên bị sát khí làm bị thương đến nguyên thần!

Sất Hổ trầm mặc, hồi tưởng vừa rồi tinh thạch kia sau khi xuất hiện, trong nội tâm của mình đúng là dao động, gật gật đầu.

– Tu vi người đàn ông trung niên kia so với Hồng Điệp hẳn phải mạnh hơn. Nhất là sát ý của hắn, sợ là Hồng Điệp muốn đỡ cũng phải cố sức. Nếu là bản tôn xuất hiện có thể tiếp được tinh thạch sát khí này không, bản tôn . . Không biết còn cần bao nhiêu linh lực để có thể lột xác lần thứ ba . . Lần này trở lại Chu Tước tinh, có tiên ngọc chính là tiên khí dùng để thổ nạp có thể đẩy nhanh tu luyện của bản tôn một chút.

Vương Lâm trong nội tâm thầm nghĩ.

Tốc độ Tinh la bàn cực nhanh, bay một vòng rất xa rồi từ bên ngoài tiếp cận dần dần vào theo sát đàn kiếm tiên, bên trong hư vô phía trước xuất hiện một mảnh nhỏ của tiên giới.

Chỉ thấy từ trong mảnh nhỏ này truyền ra kiếm khí nồng đậm giống như hào quang bắn ra vạn trượng làm cho người ta chưa tới gần thân thể đã cảm giác giống như bị châm đốt.

Vô số kiếm tiên rít gào kéo đến, nơi đây đúng là chỗ tồn tại của Vũ chi kiếm hồn!

Các kiếm tiên này hợp thành đạo đạo kiếm quang bay nhanh tới, Vương Lâm đang ở trên la bàn phía sau kiếm quang thẳng tiến theo vào trong hư vô này, chớp mắt liền đi vào bên trong mảnh nhỏ này.

– Là cô ta!

Ánh mắt đầu tiên của Vương Lâm thấy được là ở giữa không trung phía xa xa một cô gái áo trắng tóc dài bay nhẹ, ở trước thân hình nàng còn có hai con kim long.

Sất Hổ cũng phát hiện cô gái áo trắng, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, trầm mặc không nói.

Lúc này Vương Lâm liền thu lại la bàn, bay lơ lửng ở giữa không trung.

Hai con kim long này gào thét một cách điên cuồng, các mảnh nhỏ kiếm tiên từ bên trong hư vô hướng về hai kim long bay nhanh tới.

Dần dần, càng lúc càng nhiều kiếm tiên bay đến. Các kiếm tiên này đồng loạt liên tiếp bay đan xen, tương trợ lẫn nhau, không ngờ lại thành hình một kim long.

Ba con kim long, thân thể bay lượn vòng quanh cô gái, một con mắt rồng thật lớn lộ ra, ánh mắt lạnh lẽo âm u quét về bốn phía.

Chương 298: Kiếm tôn Lăng Thiên Hậu

Thời khắc này đàn kiếm tiên dường như vô tận vẫn từ trong hư không bay đến.

Không lâu sau, từ bốn phía theo sát đàn kiếm tiên bay tới hơn trăm người. Những người này, cũng đều có tốc độ khá, đuổi theo đàn kiếm mà đến.

Kiếm tiên không ngừng bay tới, bốn phía tu sĩ, cũng càng ngày càng nhiều. Những người này trong mắt ít nhiều đều cùng đều lộ ra vẻ tham lam, ánh mắt khẩn truơng nhìn vào kim long bay vần vũ xung quanh cô gái áo trắng.

Bất quá để có thể đi vào khu vực tiên giới này đều là các cá nhân kiệt xuất của các Tu chân tinh, năng lực khống chế tâm thần tự nhiên rất mạnh. Tuy rằng trong tâm sinh ra ý tham nhưng không ai ra tay đoạt trước.

– Dừng. Thu tay lại đi. Hiện tại đã có ba vũ kiếm rồi. Vậy là đủ rồi. .

Ở trong mi tâm một kim long truyền ra một thanh âm rất nhỏ.

Cô gái áo trắng thần sắc như thường, chậm rãi nói:

– Vẫn còn chưa đủ, chờ thêm một lát. Vũ kiếm thứ tư cũng đã sắp thành hình.

Nàng vừa dứt lời, thì thấy hư ảnh con kim long thứ tư chậm rãi xuất hiện theo phi kiếm không ngừng tiến đến, chỉ có điều chưa ngưng thật. Nhưng sau một hồi đem kiếm tiên dung nhập, tốc độ ngưng thành thực thể của nó đã nhanh hơn.

Đúng lúc này bên trong hư vô bỗng nhiên truyền ra một tiếng rít gào long trời lở đất, tiếng rít gào sung mãn ý khiêu khích. Ánh mắt ba con kim long lập tức ngưng lại chăm chú nhìn về hướng phía Đông.

Chỉ thấy hỏa cầu cực lớn từ nơi đó gào thét bay đến. Hỏa cầu chưa tới mà sóng nhiệt đã tấn công các tu sĩ đứng gần nó. Tất cả sắc mặt đều đại biến ,vội lui về phía sau tránh ra tạo thành một con đường.

Bọn họ gần như vừa mới tránh ra thì hỏa cầu liền ầm ầm từ trong hư vô lao ra, đến giữa không trung của mảnh nhỏ này liền bùng nổ hóa thành từng trận đốm lửa, hướng bốn phía bay quét tới. Tại điểm trung tâm bùng nổ của hỏa cầu một con thú kỳ lân toàn thân phát ra ngọn lửa màu xanh ngật ngưỡng đứng ở giữa không trung. Con thú này mũi lớn, phun ra hai luồng khí màu trắng, hai mắt như điện nhìn về phía ba con kim long.

– Đây là . Kỳ lân tiên thú! Là Linh thú hộ sơn của Đại La Kiếm Tông!

– Con thú này là vật của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu, lão quái này đến đây!

– Rốt cuộc có bảo bối gì có thể khiến lão nhân gia Lăng Thiên Hậu tự thân tới nhỉ?

Một ít người có kiến thức rộng rãi lập tức tinh thần chấn động mạnh, trong nội tâm đều âm thầm suy đoán. Những người định lực không đủ dĩ nhiên lui ra phía sau mấy trượng, thất thanh kêu lên.

Vương Lâm nhìn không chớp mắt vào tiên thú Kỳ Lân kia. Hắn lập tức thấy được trên cái đầu thật lớn của con tiên thú kia có một người khoanh chân ngồi!

Người này mặc áo xanh, râu tóc bạc phơ tuy không gió nhưng bay phất phới, cả người tuy nói gầy yếu nhưng làm cho người ta một loại rung động giống như thiên uy, nhất là ở sau lưng hắn có bốn kiếm ảnh hư ảo lóe lên. Mỗi lần kiếm ảnh này lóe lên là trái tim Vương Lâm lại đập thịch một cái.

– Phanh, phanh!

Sau hai tiếng này sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, từ khóe miệng máu tươi chảy xuống, vội hoảng sợ thu hồi ánh mắt. Đúng lúc này, Sất Hổ từ miệng phun ra một ngụm to máu tươi, lộ ra biểu tình khủng bố.

Không chỉ có hai người như thế, không hề ít tu sĩ ở bốn phía khóe miệng đều chảy máu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi không thể tin nổi.

– Hừ, Đại La Kiếm Tông Kiếm Tôn lão quái, làm sao chúng ta có thể sánh được. Tu vi người này dĩ nhiên thông thiên. Bốn kiếm ảnh phía sau đó là bản mạng pháp bảo, có thể biến hóa thành hàng nghìn hàng vạn, sinh sôi không ngớt. Nếu tu vi không đủ, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ bị thương ngay, nếu khăng khăng cưỡng ép thì kể cả là bỏ mạng, cũng không kỳ lạ chút nào!

Một ít người có kiến thức sau khi nhìn thấy Kỳ lân xuất hiện lập tức cúi đầu, trong lòng cười lạnh.

Vương Lâm thở sâu, vội vàng vỗ túi trữ vật, trong tay Cấm Phiên hiện ra, phất xuống phía dưới một cái, bên ngoài thân thể được bao phủ bởi màn hắc vụ. Hắn lấy ra mấy hạt đan dược nhanh chóng nuốt vào vận chuyển, trên mặt nổi lên một tia hồng nhuận.

Con thú Kỳ lân kia sau khi xuất hiện, phun ra hai luồng khí rồng, chân sau tùy ý đạp một cái hướng về phía trước.

Lúc này lão già áo xanh đang khoanh chân ngồi trên đầu Kỳ lân kia bắt đầu mở hai mắt, ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm vào cô gái áo trắng, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

– Các hạ là tiên nhân?

Lão già ánh mắt âm trầm, chậm rãi hỏi.

Lời này vừa nói ra, tu sĩ bốn phía lập tức ầm một tiếng, loạn cả lên, nhưng gần như lập tức ai nấy đều giữ nhỏ miệng lại, ánh mắt nhìn phía cô gái áo trắng.

Ánh mắt của cô gái áo trắng liếc mắt nhìn lão già một cái rồi bình thản nói:

– Lui ra!

Ánh mắt lão già lóe lên một cái, giận dữ cười rộ lên. Hắn thân là nhân vật số một số hai của Thiên Vận tinh, vô số năm qua không ai dám nói chuyện với hắn như vậy.

– Cáp, tiên giới tan biến, mặc dù ngươi thực sự là tiên nhân còn may mắn tồn tại thì lão phu cũng phải can thiệp!

Lời này của lão già nói ra lập tức con thú Kỳ lân phía dưới người bắt đầu gầm lên.

Cô gái áo trắng vẻ mặt lãnh đạm nhưng đã có một chút vẻ phiền muộn, không nhìn lão già mà là nhìn về phía con thú Kỳ lân kia nhẹ giọng nói:

– Cái con nghiệt súc này, kể cả tổ tiên nhà ngươi năm xưa cũng không dám ở trước mặt bản quân như thế. Chẳng lẽ tiên giới toái diệt, ngay cả trí nhớ kế thừa của ngươi cũng mất đi rồi!

Ánh mắt con Kỳ lân thú lộ ra một vẻ mê man.

Lão già áo xanh ánh mắt âm trầm, tay phải lập tức một tia hắc mang bao phủ chụp vào trên đầu con thú Kỳ lân. Dưới cái chụp này, vẻ mê man trong ánh mắt con thú Kỳ lân lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ hung hãn, nó lại gầm lên một tiếng.

Cô gái áo trắng khẽ lắc đầu, hạ giọng nói:

– Hóa ra không đánh một cái không thể khơi lại truyền thừa của con thú này!

Nói xong, nàng nâng bàn tay lên hướng về Kỳ lân điểm một cái.

Kỳ lân kia lập tức lùi lại, vẻ hung hãn trong mắt lập tức biến mất, không ngờ lộ ra một sự sợ hãi cả run người lên. Lão già trên đầu lập tức bị rớt người xuống. Con thú Kỳ lân này kêu lên một tiếng rồi phủ phục trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

Lão già áo xanh đang ở giữa không trung, trên mặt thể hiện sự nghi hoặc.

– . Ngươi nghĩ rằng tiên giới không còn nữa thì ta không thể trừng phạt được ngươi sao?

Cô gái áo trắng than nhẹ, bàn tay ngọc cũng không dừng lại mà tiếp tục hướng lão già áo xanh điểm một cái.

Cái điểm này vừa xuất ra tức thì lay động cả thiên địa. Lão già áo xanh sắc mặt tái nhợt, thân mình lập tức lui về phía sau, đồng thời hai tay liên điểm xuống, bốn thanh kiếm ảnh phía sau lập tức bay ra đứng chắn ở trước người.

– Phanh.

Hai tiếng nổ ra, hai kiếm ảnh lập tức tan vỡ. Lão già áo xanh sắc mặt đại biến, hắn không nói hai lời xoay người bước đi, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền liền biến tại chỗ, lúc hiện ra đã ở xa xa bên trong hư vô.

Bên người cô gái áo trắng hư ảnh con kim long thứ tư càng thêm ngưng thật, dĩ nhiên đây là thời khắc cuối cùng.

– Cô ta cũng không phải tiên nhân bình thường! Cô ta tự xưng là bản quân, chẳng lẽ là tiên quân. .

Lão già áo xanh nội tâm càng thêm kinh hãi, chỉ điểm một cái liền hủy diệt hai bản thể kiếm ảnh của mình. Kể cả là Thiên Vận tử cũng không làm được, như vậy làm sao hắn không sợ hãi được.

– Thôi, hôm nay cùng lắm thì kiếm tiên không lấy được . A, không đúng!

Lão già áo xanh thân mình lập tức dừng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư, quay đầu nhìn thoáng qua lại nơi mảnh nhỏ phía xa.

– Nếu là tiên quân, ta mạo phạm vào cô ta, với điều luật tiên giới năm đó thì đây là tội lớn phải diệt nguyên thần. Nhưng cô ta lại vẫn chưa giết ta . Ta hiểu rồi, người này không phải không muốn giết ta mà là muốn dọa ta chạy đi!

Lão già áo xanh ánh mắt chợt lóe lên, không nói hai lời xoay người lại bay về phía mảnh nhỏ. Vào lúc này, hắn đang bay giữa không trung, hai thanh kiếm ảnh phía sau lập tức hiện ra, ở phía trước người hư ảnh kiếm từ hai hóa bốn, bốn hóa tám, gần như trong chớp mắt, trước người hắn liền hóa ra hơn trăm kiếm ảnh.

Nhanh chóng quay lại!

Trong nháy mắt, hắn đã quay trở lại bên trong mảnh nhỏ.

Bên trong mảnh nhỏ này, tu sĩ bốn phía nhìn thấy dưới một cái điểm tới của cô gái áo trắng, đường đường là Kiếm Tôn không ngờ cũng không địch lại, kinh sợ mà chạy mất. Đám người này dĩ nhiên hiểu rằng hôm nay không có khả năng thu thập được kiếm tiên, vì thế đều lặng lẽ lui ra phía sau, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Chương 299: Pháp thuật tiên ý không thể che đậy người ngàn năm si tình

Nhưng đúng lúc này, lão già áo xanh quay trở lại!

Cô gái áo trắng vẻ mặt bình thường như trước, ánh mắt như mặt hồ không chút gợn sóng. Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua mi tâm của con kim long bên người, than nhẹ một tiếng, thân mình tiến về phía trước một bước nghênh tiếp lão già áo xanh đang hò hét tiến đến.

– Tiên quân, tại hạ muốn lãnh giáo một lần để xem thực lực của tiên nhân rốt cuộc như thế nào!

Thanh sam lão già hét lớn, kiếm quang trước người càng nhiều thêm, ầm ầm công kích về phía địch thủ.

Cô gái áo trắng tay phải vung lên về phía trước một cái, trong tai chỉ nghe thấy tiếng các tiếng động liên tiếp bang bang từ xa xa truyền về giống như khai thiên ích(1) địa vậy.

(1): mở trời mở đất.

Hơn trăm kiếm ảnh kia lập tức giống như va chạm phải một tấm huyền thiết cứng rắn, kiên cố, tất cả đều vỡ vụn. Lão già áo xanh kia sắc mặt lại đại biến, vội vàng lùi lại về sau, hai tay không ngừng kết ấn phía trước người .

Một đạo lại một đạo quầng sáng phòng ngự xuất hiện trước người, nhưng gần như mỗi cái xuất hiện liền lập tức bị tan vỡ.

Lão già lùi liên tiếp về phía sau, trán vã mồ hôi, hai tay hắn càng nhanh hơn.

– Phanh, phanh, phanh, phanh.

Đến tận hơn ba trăm quầng sáng phòng ngự được lão già kết ấn xuất ra thì lúc này quầng sáng mới hết tan vỡ. Lão già sắc mặt tái nhợt, trong mắt không có vẻ kinh hoảng mà là lộ ra vẻ hưng phấn.

Bởi hắn rõ ràng nhận thấy cô gái áo trắng kia trong giây phút này trên người ban đầu như người bình thường lúc này xuất hiện các tia tử khí tràn ra.

– Tiên nhân, cũng thường thôi!

Hắn cười ha hả, hai tay vỗ phía trước người một cái, một luồng ánh chớp điện quang xuất hiện ở trong tay. Luồng điện quang này lóe lên một cái không ngờ hóa thành hình thanh kiếm được lão giả hai tay nắm chặt lấy, lập tức điện quang từ thanh kiếm này phát ra từng trận tiếng động ù ù giữa không trung nhằm hướng cô gái áo trắng rít gào kéo tới.

Cô gái áo trắng thần sắc như trước như thường, nàng than nhẹ. Đối mặt với điện quang của thanh kiếm đang bay nhanh tới, nàng lại nâng tay phải lên điểm về phía trước một cái, chẳng qua lúc này đây trên thân thể của nàng lập tức tràn ra một lượng lớn tử khí.

– Đình nhi . Để ta ra thôi, hơn hai ngàn năm tiên khí của ngươi nếu sử dụng toàn bộ sợ là cuộc đời này ngươi không thể thức tỉnh lại!

Từ thân mình của con kim long đang quay xung quanh nàng truyền ra một thanh âm trầm thấp.

– Trước khi thanh kiếm tiên thứ tư ngưng kết thành công thì ngươi không thể ra được.

Nàng hạ tay xuống lập tứ kiếm quang như tia chớp kia tan vỡ. Lão già áo xanh không ngừng lùi lại về phía sau, lúc này hắn chỉ cần kết xuất hơn hai trăm quầng sáng là hóa giải được công kích. Vẻ hưng phấn trong hai mắt hắn càng nồng đậm.

Đúng lúc này đàn kiếm cuối cùng từ hư không xuyên qua bay đến dung nhập vào, một tiếng kiếm ngân vang từ bên trong kim quang truyền ra, Kim long thứ tư đã được ngưng thật lại.

Cô gái áo trắng ánh mắt bình tĩnh, hai tay vừa động lập tức toàn bộ bốn con kim long xoay quanh trước người nàng. Bàn tay nàng điểm nhẹ một cái, kim quang bên ngoài một con kim long vỡ ra lộ ở trong một kiếm tiên có kiểu dáng cổ kính.

Cái điểm tay này làm cho tử khí trên mặt cô gái áo trắng càng nặng thêm. Tiên khí hơn hai ngàn năm tích lũy dĩ nhiên được nàng sử dụng vào việc này. Nếu không cần phải tích lại hơn một nửa tiên lực để biến hồn cho Chu Dật thì dưới cái điểm tay này lão già áo xanh chắc chắn phải chết.

– Kiếm hồn của Vũ kiếm thứ hai!

Kiếm tiên cổ kia lập tức từ mũi kiếm lóe ra một luồng sáng lấp lánh bằng nắm tay theo thân kiếm tiên bay ra. Trên người cô gái áo trắng tử khí quá nặng, bàn tay nàng bắt lấy luồng sáng lấp lánh này rồi ném hướng về mi tâm có làn hắc vụ trên một con kim long bên cạnh người.

Mất đi luồng sáng kiếm tiên lập tức mất vẻ lóng lánh, từ giữa không trung rớt xuống.

Thanh kiếm này rơi xuống lập tức khiến ánh mắt toàn bộ tu sĩ bốn phía tập trung lại.

Lão già áo xanh lại xông người lên. Lúc này hai tay hắn kết thành ấn hạ xuống, sau khi ngưng tụ ra hư ảnh của mười đạo kiếm quang liền vung tay lên, kiếm quang lập tức bay ở trước người. Người này hét lớn một tiếng bay nhanh tiến đến.

Đúng lúc này bỗng nhiên một thân ảnh từ trong đám đông xông ra, người này chính là người đàn ông trung niên mà trên đường đi từng đánh một trận với Vương Lâm và Sất Hổ.

Trong nháy mắt, ba tinh thạch màu máu ngưng tụ trước người bị hắn thúc đẩy toàn bộ lực lượng hướng lão già áo xanh phóng tới.

Lão già áo xanh nghiêng mắt nhìn thấy, không nói lời nào, bàn tay to của hắn vung lên hướng đến.

– Huyết tinh sát khí, Bạo!

Người đàn ông trung niên lập tức quát.

– Phanh, phanh, phanh.

Ba tiếng nổ lớn, huyết tinh lập tức nổ tung ra. Bên trong vụ nổ này rõ ràng xuất hiện một cơn lốc xoáy cực lớn, phía trong là một màu đen kịt.Một bàn tay to từ trong lốc xoáy hiện ra nhằm vào lão già áo xanh chụp một cái.

– Thiên Vận tử, ngươi nếu ngăn trở ta đoạt kiếm thì khi trở lại Thiên Vận tinh, hai phái ta và ngươi sẽ máu đổ ngàn năm!

Sau khi lão già áo xanh nhìn thấy bàn tay kia lập tức biến sắc quát.

Đồng thời thân hình hắn chợt lóe lên, né tránh bàn tay to nhằm cô gái áo trắng bay nhanh đến.

Bàn tay kia đuổi theo sát phía sau không tha đồng thời từ bên trong cơn lốc xoáy một thanh âm tang thương truyền ra.

– Lăng Thiên Hậu, Kiếm tiên phải có duyên mới lấy được. Ngươi nếu có thể đoạt lấy tất nhiên là có duyên.

– Thiên Vận Tử!

Thân hình Vương Lâm chấn động, mắt hắn lộ ra tia sáng kì dị nhìn chằm chằm vào bàn tay thật lớn kia, trầm mặc không nói.

Lão già áo xanh sắc mặt âm trầm, hắn nhanh như tia chớp, gần như trong chớp mắt liền theo làn kiếm quang tiến vào bên cạnh cô gái áo trắng, bàn tay to kia hướng về kiếm tiên có kiểu dáng cổ kính mới được ngưng kết kia chộp tới.

Nhưng tại nháy mắt hắn đang muốn bắt lấy, lập tức một thân ảnh so với tia chớp còn muốn nhanh hơn mấy lần từ trong đám người xung quanh lao ra, chợt lóe một cái đoạt lấy kiếm tiên có kiểu dáng cổ kính kia trước một bước, cầm ở trong tay rồi lùi lại bay ra xa.

– Ha ha, Lăng Thiên Hậu, bốn thanh kiếm tiên Thiên Mặc Tử ta không tham, chỉ lấy một thanh. Cáo từ!

Thân ảnh này rõ ràng chính là văn sĩ trung niên kia, người này so với lão già áo xanh thì sớm đến trước một bước, trước giờ ẩn náu ở trong đám người, đến giờ phút này mới ra tay, một chiêu liền đoạt lấy kiếm tiên.

– Thiên Mặc Tử! Ngươi dám đoạt đồ vật của ta. Thiên Mặc tinh của ngươi chờ Đại La Kiếm Tông ta diệt sát đi!

Lão già áo xanh tức giận rống lên, tốc độ của Thiên Mặc Tử quá nhanh, hắn tự nhận không truy kích được nên chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương đang nhanh chóng rời xa.

– Ha ha, Lăng Thiên lão nhi, một trận quyết chiến giữa ngươi và ta không thể tránh được. Lúc nào ta cũng hoan nghênh đại giá tới!

Văn sĩ trung niên kia đối với lời uy hiếp của lão già áo xanh khẽ cười một tiếng, tốc độ trở nên nhanh hơn, trong hư không phía trước không ngờ xuất hiện một hắc động, người này chui vào hắc động biến mất khỏi tiên giới về tới Thiên Mặc tinh của hắn,.

– Tốc độ thật nhanh! So với Tinh la bàn của ta còn nhanh hơn gấp mấy lần!

Vương Lâm hít sâu, hắn chỉ có thể nhìn thấy một đám tàn ảnh.

Cô gái áo trắng xem ra cũng không thèm liếc mắt một cái, tay phải điểm trên một kim long khác ở bên cạnh người. Kim long kia lập tức rên rỉ một tiếng, kim quang tiêu tan hóa thành một thanh kiếm tiên uốn lượn hình con rắn bay ở giữa không trung.

Lão già áo xanh ánh mắt chợt lóe lên, bàn tay to thuận thế hướng về phía trước chộp lấy. Lúc này phía sau hắn, bàn tay to do Thiên Vận Tử biến ảo thành đang càng lúc càng đến gần.

Cô gái áo trắng thần sắc lạnh nhạt, tay phải điểm một cái, lão già áo xanh hét lớn một tiếng, nửa người phía trên có tiếng động kèn kẹt rồi tức khắc vỡ nát, trước ngực hắn lập tức xuất hiện một dấu tay màu đen.

Lão già phun ra một ngụm tiên huyết nhưng tay phải vẫn giữ tốc độ không đổi hướng về thanh kiếm tiên chộp tới.

Trên thân thể cô gái áo trắng tử khí dĩ nhiên nồng đậm tới cực điểm, ánh mắt nàng lộ ra tia bi ai, hạ giọng nói:

– Ngươi muốn lấy kiếm này thì ta cho ngươi, nhưng kiếm hồn thì ta phải lấy!

Trên thanh tiên kiếm hình con rắn này trong nháy mắt lão già áo xanh bắt lấy, một luồng ánh sáng lấp lánh dũng mãnh xuất hiện bị cô gái áo trắng bắt lấy trong tay rồi hướng về phía mi tâm kim quang ấn một cái.

– Kiếm này đã thuộc ta!

Lão già áo xanh cười ha hả chịu đựng sự đau đớn ở ngực ôm lấy thanh kiếm tiên hình con rắn, sau một chút do dự liền lùi lại.

Bàn tay to phía sau đang chộp tới hắn lập tức lệch sang một bên tránh ra, tiếp theo không hề chộp tới mà lại lui lại ra phía sau bắt lấy Vương Lâm và Sất Hổ, hai người từng có tranh chấp với người đàn ông trung niên, nhanh chóng hướng về bên trong lốc xoáy biến mất.

Ở thời khắc biến mất, trong lốc xoáy lại truyền ra thanh âm già nua của Thiên Vận Tử.

– Lăng Thiên Hậu, ngươi đoạt được kiếm tiên chính là thiên ý, lão phu không ngăn trở ngươi, tự giải quyết cho tốt.

Lão già áo xanh cười ha hả, ánh mắt chợt lóe rồi dừng lại trên người cô gái áo trắng, âm trầm nói:

– Công kích của ngươi càng lúc càng yếu, tiên chỉ này không ngờ không thể giết chết được lão phu. Xem ra ngươi là bề trên của tiên nhân, lão phu không muốn giết ngươi bất quá kiếm hồn của hai thanh kiếm tiên còn lại ngươi cũng không thể lấy được!

Chương 300: Đột phá

Kiếm tiên không có kiếm hồn thì không tồn tại cái gì bất lợi, chỉ không có phép thần thông bên trong, cần phải tế luyện thêm lần nữa.

Cô gái áo trắng trong mắt lộ vẻ bi ai sâu đậm, tay phải lại điểm ở trên một con kim long, con kim long kia rít gào một tiếng hóa thành một thanh kiếm lớn, bay lơ lửng ở giữa không trung.

Lão già áo xanh hừ nhẹ một cái, thân mình vừa động, tay trái hướng về thanh kiếm này chộp lấy.

Cô gái áo trắng than nhẹ, tay phải điểm vào mi tâm, tức thì các tiên lực còn lưu giữ lại theo mi tâm này phát tiết ra ngoài. Ở bốn phía xung quanh nàng xuất hiện một màn sương ước chừng mười trượng, thân hình lão già áo xanh bị bức bách ra bắn ra ngoài.

Hắn quát một tiếng, tay phải vung kiếm tiên lên hung hăng va chạm vào màn sương, màn sương này lập tức lay động nhưng vẫn chưa tan vỡ.

Lão già áo xanh không thể nào cam tâm vội nhanh chóng huy động kiếm tiên, thậm chí sử dụng pháp thuật thần thông tiến hành công kích lên màn sương này.

Sau khi phóng thích tiên lực còn lại này, hai mắt của cô gái áo trắng chậm rãi nhắm lại, cả người nàng lập tức bị tử khí dày đặc bao phủ.

– Chu Dật. Thiếp không phải là tiên quân thực sự. Tiên quân thực sự là phải không có chút tình cảm gì. Thiếp không biết vì sao lại sinh ra từ một tàn hồn. Hơn hai nghìn năm thủ hộ, thiếp vẫn luôn thấy ở trong lòng khoảnh khắc nguyên thần chàng bốc cháy. Thiếp đã hiểu được, thiếp được sinh ra bởi sự si tình của chàng.

. Cám ơn. Nếu có kiếp sau, thiếp hy vọng thiếp không còn là tàn hồn để chàng còn có thể ở bên cạnh thiếp.

Trong mi tâm một con kim long cuối cùng, từ làn tử vụ kia truyền ra một tiếng rít gào đầy bi ai.

– Đình nhi!

Thân mình cô gái áo trắng chậm rãi ngã xuống, nàng gắng gượng nâng cánh tay phải lên nhằm thanh kiếm lớn phía trên điểm một cái, một luồng sáng lấp lánh từ trong thân kiếm bay ra, chậm rãi bay về phía mi tâm trên con kim long cuối cùng rồi dung nhập vào.

Làm xong hết thảy việc này, trên miệng nàng, lần đầu tiên lộ ra một cái cười mỉm vui vẻ, rất đẹp.

Cảm tạ trời, cảm tạ đất, cảm tạ vận mệnh khiến chúng ta gặp nhau.

Pháp thuật tiên ý, ngươi không thể che đậy được người ngàn năm si tình.

Mấy ngàn năm thủ hộ chỉ vì sinh mạng ta mang lại kỳ tích.

Sự si tình của chàng kinh động trời, tình cảm của chàng xúc động đất. Vì thiếp chàng đã bỏ đi sinh mạng, vì chàng thiếp cũng có thể bỏ qua cuộc đời này.

Tam sinh hữu hạnh, thiếp và chàng ước hẹn kiếp sau, nhớ đừng quên . Kiếp này .

– Không!Nguồn truyện audio

Từ trong tử vụ của mi tâm con kim long cuối cùng truyền ra một tiếng rống thảm thương, ngay sau đó một luồng ánh sáng lăng lệ từ trong làn tử vụ kia lao ra hóa thành hình dáng của Chu Dật.

Trên đỉnh đầu Chu Dật, bốn luồng kim quang không ngừng dung hợp, cuối cùng hình thanh một hư kiếm màu vàng trầm nhập vào trong cơ thể Chu Dật. Cả người hắn lập tức phát ra kim quang vạn trượng.

Chỉ có điều kim quang này không làm cho người ta có cảm giác dịu dàng, mà là một cảm giác thật đau thương.

Con kim long kia, sau khi Chu Dật lao ra liền lập tức sụp đổ, trong các điểm sáng lấp lánh một thanh đoản kiếm mà cô gái vừa dùng bay ở bên cạnh thanh kiếm lớn kia.

Một lớn một nhỏ này có thể coi như là một đôi vợ chồng.

Cô gái áo trắng nhắm hai mắt lại, cả người nằm xuống, theo cái chết của nàng màn sương ở bốn phía tan biến.

– Vì sao! Vì sao nàng phải làm như vậy! Chu Dật ta đã chết, sao nàng vì ta làm như vậy. Nàng chết, ta sống. Ta sống, nàng chết. Chẳng lẽ vận mệnh của chúng ta là phải như thế này sao! Không!

Chu Dật muốn ôm chầm vào thi thể của cô gái, nhưng vào thời khắc hắn đụng vào thi thể cô gái thì thi thể ấy trở nên trong suốt, hắn liền ôm phải khoảng không.

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ đau đớn có thể kinh động đến trời! Có thể rung động đất!

Thi thể cô gái xuyên qua thân thể hắn rơi xuống phía dưới, màn sương biến mất cùng liên quan đến là hai thanh kiếm tiên một lớn một nhỏ kia cũng đang hạ xuống dường như bên trong có sự dìu dắt. Hai thanh kiếm tiên này vờn quanh người thi thể của cô gái, hạ xuống.

Nhìn thi thể cô gái không ngừng rớt xuống, hai mắt Chu Dật lộ vẻ đau đớn đến cùng cực.

– Đình nhi.

Ta không phải tên là Đình nhi. .

Tuy nhiên cái tên Đình nhi này . Ta rất thích. .

Ta là một cái tàn hồn vì sự si tình của chàng mà sống lại. .

Lão già áo xanh giận dữ quát một tiếng, thân mình hướng về hai thanh kiếm tiên bên cạnh thi thể cô gái chộp tới. Cùng lúc đó, hai mắt hắn có chút kiêng kị quét mắt liếc nhìn Chu Dật một cái.

Vương Lâm từ xa thấy một cảnh như vậy, trong lòng hắn trào dâng xuất hiện một tia bi ai. .

Sinh, tử… Nàng sống, hắn chết… Sinh tử này chính là một loại khác của vận ý. Trong giây phút này Vương Lâm trong lòng bỗng nhiên hiểu ra.

Đạo gia có mây, coi nó là núi thì nó là núi, coi nó là sông thì nó là sông. Ở nơi này Vương Lâm tự mình lại có thể ngộ ra được.

Xem sinh là sinh, xem tử là tử, cái này chẳng qua chỉ là hàm nghĩa của tầng thứ nhất ý cảnh.

Năm đó lúc ở tại liên minh bốn phái, khi Vương Lâm nhìn thấy bốn phái bị Tuyết Vực quốc tiêu diệt, nhìn thấy sự việc kia đã đưa hắn trở thành tu sĩ Hóa thần. Ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, khi cảnh tượng máu đã hòa lẫn vào tuyết, lúc đó trong tâm linh hắn mơ hồ đã có dấu hiệu đột phá.

Sống hay chết thường thường chỉ sự cách biệt, có đôi khi rõ ràng đã chết nhưng lại còn sống trong lòng mọi người, có đôi khi rõ ràng là sống nhưng không có gì khác biệt thì có khác gì đã chết.

Vương Lâm trong mắt càng lúc càng tỏa sáng.

Chu Dật chết khiến cho Đình nhi sống lại. Đình nhi chết lại khiến Chu Dật sống. Trong sinh tử này cũng là tạo hóa trêu người.

Nhưng cái chết của hai người đều không phải là sự chấm dứt mà là lấy một loại khác sinh tồn ở trong tâm, lưu giữ trong lòng.

Xem sinh không phải là sinh, xem tử không phải là tử.

Trong mắt Vương Lâm bừng lên một màu sáng lạng. Hắn hiểu rõ.

Trên người hắn dũng mãnh hiện ra cỗ khí tức dường như đã khám phá được ý cảnh của sự sinh tử. Trong giờ phút này ý cảnh sinh tử của hắn tự nhiên lớn mạnh vượt bậc. Vương Lâm hít sâu, hắn hiểu được tu vi của chính mình đã có đột phá.

Hóa Thần trung kỳ, không còn xa nữa nữa.

Từ Hóa Thần trở đi khi có lĩnh ngộ về ý cảnh là điểm trọng yếu để đột phá tu vi. Một khi ý cảnh đột phá như vậy trong vòng không quá mười năm tu vi sẽ đột phá theo.

Cái này giống như một cái bình chứa, nếu bình chứa chỉ bằng nắm tay thì chất lỏng trong nó tự nhiên cũng chỉ bằng vậy. Nhưng khi ý cảnh đột phá cũng giống như cái bình chứa này được mở rộng ra mấy lần. Tuy nói giai đoạn này chất lỏng bên trong mới chỉ bằng nắm tay nhưng bây giờ đã bỏ đi khống chế nên có thể tăng trưởng, khi tăng trưởng bằng thể tích của bình chứa thì lúc đó chính là lúc tu vi đột phá.

Lúc này Kiếm tôn Lăng Thiên Hậu của Đại La Kiếm Tông bay với tốc độ rất nhanh, bàn tay hướng về cô gái áo trắng đang rơi xuống đất đánh tới, mục tiêu chính là hai thanh kiếm tiên một lớn một nhỏ.

Chu Dật ngơ ngác nhìn cô gái áo trắng. Thể xác và tinh thần hắn trống rỗng không có chút ý niệm nào trong đầu. Hành động của lão già áo xanh giống như thả viên đá vào trong nước, lập tức khiến Chu Dật trở nên phẫn nộ.

Thân mình hắn vừa động, cánh tay phất một cái lập tức kim quang từ trong cơ thể mạnh mẽ xuất hiện. Cả người hắn hóa thành một kiếm ảnh thật lớn, tốc độ nhanh như tia chớp rít gào kéo đến.

Trên không trung vào thời điểm kiếm ảnh xuất hiện, trời đất trở nên u ám, mặt đất xuất hiện từng đợt nứt vỡ.

Lão già áo xanh biến sắc không dám đoạt lấy kiếm nữa, hắn có thể cảm giác được bên trong cỗ kiếm quang này một cỗ ý chí có sức mạnh có thể hủy diệt hết thảy.

Không chút do dự lão già áo xanh lập tức xoay người, hét lớn một tiếng, hai tay tạo thành chữ thập lập tức xuất hiện một luồng kiếm quang ở trước người, đẩy mạnh một cái về phía Chu Dật, các kiếm ảnh lập tức phóng tới.

– Phanh.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm

Kiếm quang của lão già tan vỡ, hắn phun ra một ngụm tiên huyết. Dấu tay màu đen trước ngực hắn lập tức khuếch tán lớn lên thêm gấp bội.

– Tiên chỉ quá mức bá đạo. Lão phu hôm nay thụ thương không thể phát huy toàn bộ tu vi. Hiện đã lấy được một tiên kiếm. Thôi vậy.

Thân mình lão già áo xanh lùi lại về sau, không nói hai lời tay phải hướng sang bên cạnh xé một cái, lập tức trong hư không vỡ ra một lỗ hổng thật lớn, hướng đến của chỗ nứt kia đúng là vị trí của Đại La Kiếm Tông Thiên Vận tinh. Thân hình hắn chợt lóe đang muốn chui vào bên trong.

Lúc này kiếm ảnh do Chu Dật hóa thành tốc độ thêm nhanh, đi kèm với tiếng rít gào kinh người điên cuồng tấn công đến.

Sắc mặt lão già đại biến, hắn không nói hai lời xoay người tiến vào cái khe. Cùng lúc đó tay phải của hắn nhất vẫy một cái. Kỳ Lân thú vẫn đang nằm trên mặt đầu liền lập tức hóa thành một đạo thanh quang, cùng với hắn biến mất trong khe hở. Cái khe đó nhanh chóng khép lại. nhưng kiếm ảnh do Chu Dật hóa thành trong nháy mắt khi cái khe khép lại đã vọt vào, kiên quyết đuổi theo. Không giết được người này, thề không trở về! Đại kiếp của Đại La kiếm tông cũng bắt đầu từ đây. Mọi chuyện phát sinh cực nhanh, cũng chỉ qua mấy lượt hô hấp mà thôi. Cai khe biến mất, bốn xung quanh cũng yên tĩnh trở lại. Hơn một trăm tu sĩ còn lại đều nhìn về thi thế của nữ tử và hai thanh tiên kiếm bên cạnh nàng. Hô hấp của mọi người lập tức dồn dập hẳn lên. Nhưng ngay khi thân thể nữ tử kia rơi xuống đất, hai thanh tiên kiếm liền hóa thành một đạo bạch quang, vọt về phía Vương Lâm đang đứng trong đám người kia.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)