1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 66 [Chương 244(b) đến 248]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 66 [Chương 244(b) đến 248]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 244(b): Vũ Đỉnh

Vương Lâm từ khi đi ra đến lúc trở về cửa hàng, thời gian cũng rất ngắn. Hơn nữa dưới sự cố gắng của hắn, chuyện vừa rồi đám phàm nhân ở chung quanh đều không ai thấy được.

Lúc hắn trở lại cửa hàng, ngồi trên cái ghế bên cạnh bếp lò. Quanh người lập tức tuôn ra luồng khí màu xám. Hắn vươn hai tay ra đặt ở phía trên bếp lò để sưởi ấm.

Lẳng lặng ngồi trong cửa hàng, trong đầu nhanh chóng lục lọi lại ký ức của Cổ Thần Đồ Ti. Dần dà những tin tức có liên quan đến bốn tiên môn Phong, Vũ, Lôi Thiên trở nên rõ ràng trong đầu hắn.

Đúng lúc này, có tiếng gió tuyết vang lên ở bên ngoài, rồi đột nhiên không gian lại trở nên yên tĩnh. Cánh cửa tiệm bị một trận gió tuyết đẩy ra kêu lên kẹt kẹt. Ngay sau đó mùi gà nướng phả thẳng vào mặt.

Cái lão đầu bỉ ổi đã lâu không xuất hiện, đang ôm lấy người, run lên cầm cập bước nhanh vào trong. Sau khi lão vào nhà thì đưa chân phải đá ra phía sau, đóng cửa tiệm lại. Sau đó lão đi nhanh đến bếp lò bên cạnh Vương Lâm, mở miệng mắng:

-Nửa đêm nửa hôm gặp vài thằng nhãi con đánh nhau, làm lão gia ta ngủ không được! Cũng không biết là thằng khốn kiếp nào, lại rơi xuống người ta. Ông đây vất vả lắm mới tìm được một chỗ ngủ, thật là xui xẻo!

Vương Lâm bật cười, vung tay phải, trong tay lại có thêm một bầu rượu, đưa cho lão đầu. Lão đầu tiếp nhận. Lão cười khì, từ trong ngực lấy ra một phần gà nướng, nói:

-Vẫn là ngươi! Tốt! Con gà nướng này, ta chia cho ngươi một nửa!

Nói xong lão nhìn Vương Lâm thật kỹ, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, rồi nói:

-Không tệ! Tu vi của tiểu tử lại tăng mạnh. Cũng sắp tới Hóa Thần kỳ rồi! Ngươi đồng ý khắc tượng gỗ cho ta. Nhưng nhớ đừng có quên. Nếu không, cho dù ngươi đi tới chân trời góc biển, lão nhân ta cũng có thể tìm được ngươi!

Vương Lâm cười khẽ, nói:

-Đã đồng ý chuyện của tiền bối, tất nhiên sẽ không quên.

Lão đầu lại xé xuống một cái đùi gà, cắn một miếng, mập mờ nói:

-Tiểu tử! Liên Minh Tứ Phái gần đây có loạn a! Nắm bắt thời gian Hóa Thần đi. Nếu không với tu vi của ngươi, ở chỗ này không tìm được lợi ích gì tốt đâu.

Tận đáy lòng Vương Lâm khẽ động, nhìn lão đầu, nói:

-Tiền bối biết nguyên nhân Liên Minh Tứ Phái rối loạn sao?

Lão đầu đắc ý ngước cằm lên, quét mắt nhìn Vương Lâm, nói:

-Tu Chân Giới này, có chuyện gì mà lão nhân gia đây không biết chứ? Không phải vì một thằng nhóc của Liên Minh Tứ Phái, không biết vì sao lấy được một cái Vũ Đỉnh của tu sĩ Tuyết Vực. Tuyết Vực Quốc tất nhiên sẽ không vui, vậy là muốn chạy đến đoạt lại. Chỉ có chút chuyện vậy thôi.

-Vũ đỉnh. .

Vương Lâm hơi trầm ngâm, đột nhiên nhớ đến hơn mười năm trước, Chu Vũ Thái và thái tử có chút xích mích, trong lúc đó cũng nhắc đến Vũ Đỉnh.

-Nói đến cái Vũ đỉnh thì trên thực tế cũng không phải chỉ có một cái. Nhưng cụ thể có bao nhiêu cái thì ta cũng không biết rõ. Nhưng hễ là người có nó thì vào ngày thiên đạo mở ra có thể đi vào tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên. Vì thế mà tranh đoạt mới xảy ra. Nhưng người hai bên có tụ lại tranh đoạt cũng vô dụng. Một khi thu hút sự chú ý của ngũ cấp và lục cấp Tu Chân Quốc thì thứ này sớm muộn gì cũng trở thành vật của bọn họ.

Lão đầu nhanh chóng gặm xong cái đùi gà, lại bẻ cổ gà, vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói. Vương Lâm có chút trầm ngâm, nói:

-Nghe đồn tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên đều thông về Cổ Tiên Giới, cũng khó trách bọn họ giành nhau.

Lão đầu cười hì hì, nói:

-Sao? Tiểu tử! Động tâm rồi à? Nhưng Cổ Tiên Nhân đã sớm biến mất trong cuộc chiến ở thời viễn cổ rồi. Cổ Tiên Giới bây giờ chỉ là khoảng không mà thôi!

Vương Lâm ngẩn người. Trong ký ức của Đồ Ti, cũng không ghi lại như vậy. Hắn rề rà một chút, nói:

-Đều đã chết sao?

Lão đầu lại gặm sạch cổ gà, xé xuống một miếng thịt lớn, vừa ăn vừa nói:

-Tất nhiên đều chết sạch rồi. Không phải vậy thì ngươi cho là những tu sĩ trên Anh Biến kỳ vì sao lại vẫn còn ngừng ở đó? Đó là do không còn chỗ nào có thể đi được nữa.

Tận đáy lòng Vương Lâm cảm thấy chấn động. Mặc dù, hắn sớm biết, tu sĩ thượng cổ đã chết trong một trận đại nạn, cho nên mới xuất hiện Liên Minh Tu Chân. Nhưng hắn không nghĩ đến ngay cả tiên nhân của Cổ Tiên Giới cũng đã chết sạch.

Lão đầu nhìn thấy sự kinh hãi của Vương Lâm thì có chút đắc ý. Lão ăn hết miếng thịt gà, sau khi ợ lên một tiếng thì vỗ lên bụng căng tròn. Lão lại uống một ngụm rượu, chùi hai tay lên quần áo, nói:

-Khà khà! Sợ rồi sao? Cổ Thần đều chết sạch. Cổ tiên tất nhiên cũng đi tong hết. Tu sĩ thượng cổ cũng còn sót lại lác đác. Kể từ đó Liên Minh Tu Chân mới xuất hiện, dựa theo phương thức tinh vực mà phát triển.

Vương Lâm trầm mặc một chút, tiêu hóa hết những câu nói bí mật động trời của lão đầu. Một lúc lâu sau hắn mới nhướng mày, nói:

-Đã là như vậy vì sao còn tồn tại tứ đại tiên môn Phong, Vũ,Lôi Thiên chứ?

Lão đầu cười hì hì, nói:

-Cổ tiên mặc dù đã chết, nhưng tiên giới thì vẫn còn. Chẳng qua ở những chỗ này chỉ còn lại những cơn lốc tàn phá bừa bãi thôi. Thậm chí toàn bộ Cổ Tiên Giới còn bị chia cắt thành rất nhiều bộ phận. Tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên chẳng qua chỉ được nối liền với một bộ phận của tiên giới mà thôi. Nhưng mặc dù như vậy, đi đến chỗ này cũng có rất nhiều thứ tốt, quan trọng nhất là trong đó có khí tiên giới.

-Khí tiên giới sao? – Vẻ mặt Vương Lâm khẽ động.

Lão đầu có chút cảm xúc mà nhấp một ngụm rượu, nói:

-Đúng vậy! Cái đó ngon hơn rất nhiều so với gà nướng. .

Vương Lâm lập tức cười khổ.

-Từ cảnh giới Hóa Thần đột phá lên Anh Biến, trừ khi có Anh Biến đan, nếu không thì nhất định phải hấp thu đủ khí tiên giới, bằng không thì không thể đột phá được.

-Nếu ở thời kỳ Thượng Cổ, chỉ cần tu vi đạt đến cảnh giới Hóa Thần, là có thể phi thăng lên tiên giới. Sau khi hấp thụ đủ khí tiên giới ở chỗ đó, tất nhiên là có thể tiếp tục tu luyện. Nhưng bây giờ thì.Ngoại trừ việc mạo hiểm đi Tiên Giới ra, không còn cách nào khác!

Lão già liếm liếm môi, nói. Vương Lâm trầm mặc một lúc, mỉm cười, nói:

-Nếu nói như vậy thì Vũ Đỉnh thật sự có chút giá trị để tranh đoạt. Nhất là những tu sĩ Hóa Thần. Bất kể là muốn tăng tu vi của bản thân, hay là tăng cấp bậc của quốc gia cũng đều nhất định phải có nó. Không biết ba cái Đỉnh khác có xuất hiện không?

Lão đầu cầm lấy bầu rượu, uống một hớp lớn, nói:

-Bốn cái đỉnh Phong, Vũ, Lôi, Thiên cứ sau nhiều năm, sẽ xuất hiện giữa trời đất. Người đoạt được, tất nhiên sẽ có cơ hội vô cùng lớn. Tứ đại tiên môn, gần như bao phủ vào bên trong toàn bộ lãnh thổ Liên Minh Tu Chân. Các tinh cầu tu chân, có khoảng cách gần với Tiên Môn, tất nhiên sẽ có cơ hội xuất hiện Đỉnh.

-Giống như tất cả tinh vực ở những vùng lân cận Chu Tước tình đều sẽ xuất hiện Vũ Đỉnh. Sau một thời gian rất lâu sẽ có Vũ Đỉnh xuất hiện.

Lão đầu liếc mắt nhìn Vương Lâm, nói một cách nhàn nhã. Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi nói:

-Ngày thiên đạo mở ra, là sao?

Lão đầu cười ha ha, nói -Thế nào, động tâm rồi sao? Thật ra với tu vi của ngươi đi vào trong tiên môn, tuy có nguy hiểm nhưng chỉ cần cẩn thận chút là được, cũng khỏi cần lo lắng quá mức. Tất nhiên trong tiên môn đối với thực lực có hạn chế rất lớn, tu vi càng cao thì gò bó càng lớn.

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lão già, nói

Chương 245: Thiên đạo vô tình

-Vì sao lại như vậy?

Lão đầu cầm lấy bầu rượu, dốc hết những giọt cuối cùng ở bên trong, rồi liếm liếm môi, nói:

-Cổ Tiên Giới đã bị phá tan thành rất nhiều mảnh nhỏ. Thiên địa pháp tắc trong đó hoàn toàn hỗn loạn, đó mới là nhân tố quyết định. Nếu như bên trong xuất hiện làn sóng pháp lực của Hóa Thần hậu kỳ, thì một số mảnh nhỏ của tiên giới, sẽ lập tức đổ sụp xuống. Tất nhiên nếu căn cứ vào độ lớn nhỏ của những mảnh vỡ tiên giới thì cũng còn một số nơi có thể chịu đựng được những ba động pháp lực với cấp độ cao hơn. Cho nên nếu là những tu sĩ có tu vi cao thâm thì sau khi tiến vào, chỉ cần không phải muốn tự sát đều đem pháp lực ba động hạn chế ở mức Hóa Thần kỳ.

Vương Lâm trầm mặc, trong lòng có rất nhiều câu hỏi. Sau một lúc thật lâu, hắn mới ngẩng lên nhìn lão đầu, nói:

-Đêm khuya tiền bối tới chơi, sợ rằng cũng không phải chỉ để nói với vãn bối chuyện này phải không?

Lão đầu cười khà khà. Trong nụ cười có một chút gì đó bỉ ổi, lão nói:

– Tiểu tử! Lão nhân gia ta đến đây, là muốn nói cho ngươi biết ta phải đi. Trước khi đi ngươi phải điêu khắc cho ta một cái tượng gỗ. Ta sẽ đưa nó cho Tiểu Thúy của Hồng Phấn Lâu. Để khi nào nàng nhớ đến ta thì có thể dùng vật để nhớ người. Ôi! Đàn ông khôi ngô tuấn tú như ta chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, tất nhiên sẽ có rất nhiều người đẹp nhớ nhung.

Nói xong, lão còn tỏ vẻ bùi ngùi. Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý khó có thể che dấu, chốc chốc lại đưa mắt nhìn sang Vương Lâm. Rõ ràng là lão đang đợi Vương Lâm khen ngợi vài câu.

Vương Lâm lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó cầm lấy một cây gỗ. Hắn chụm ngón tay tạo thành đao, nhanh chóng chạm trổ trên mặt gỗ. Nhưng hắn vừa mới khắc được chút tổng thể thì lão đầu lại hừ nhẹ một tiếng, có chút bất mãn nói:

-Không cần quần áo!

Ngón tay Vương Lâm ngừng lại, rồi cười khổ. Sau khi do dự một chút, hắn khẽ vuốt tay phải lên mặt khúc gỗ, sau đó điêu khắc lại từ đầu. Lúc này ngón tay hắn nhanh như gió. Không mất bao lâu, một lão già gầy giơ xương giống như một con khỉ, được khắc thành tượng.

Trên bức tượng gỗ ngoại trừ ý cảnh cuồng bạo, tàn sát bừa bãi không được thể hiện Ra còn lại căn bản so với lão già hoàn toàn giống, có cảm giác sống động như thật. Thậm chí ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng chẳng có gì khác biệt.

Lão đầu lập tức chộp lấy, cầm trong tay nhìn cả nửa ngày, đầu lông mày ngày càng nhíu lại. Cuối cùng trừng mắt, nói:

-Đây là ý gì chứ? Không giống! Chẳng giống một chút nào! Chẳng lẽ trong mắt ngươi thì lão già ta có hình dạng này sao? Ngươi khắc không phải là ta, mà là một con khỉ. Ngươi biết con khỉ không?

Nói xong, lão đầu ném bức tượng gỗ sang một bên, rồi lại nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói rõ ràng từng chữ:

-Không giống!

Lúc này trong mắt lão già không phải lộ ra vẻ đùa giỡn, mà lại nghiêm túc. Trong đó thậm chí còn hiện lên chút điên cuồng. Vương Lâm lập tức phát hiện ra điểm dị thường. Linh lực ở trong trời đất, vào lúc này dường như đang biến hóa theo một quy luật nào đó. Trong lòng cảm giác được một tia nguy hiểm đột nhiên xuất hiện.

Đối với tu vi của lão đầu, mấy chục năm gần đây trong lòng Vương Lâm vẫn có suy đoán. Nhưng lúc này hắn lại nâng cao đánh giá của mình với tu vi của lão. Hắn nhìn lão đầu rồi cầm lấy một khúc gỗ. Lần này tay phải hắn vung lên như gió với tốc độ gấp đôi lúc nãy.

Cuối cùng thì một bức tượng khắc một người anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng đã xong. Đặc biệt là đôi mắt lấp lánh có thần, nói là tuyệt thế mỹ nam cũng không có gì quá đáng. Chẳng qua thì hình tượng của lão đầu lại khác rất xa. Chỉ cần không phải kẻ mù, cũng có thể từ mặt này nhìn ra được, tượng gỗ và lão đầu tuyệt đối không phải là một người.

Bức tượng vừa mới khắc xong, lại bị lão đầu chụp lấy. Lão nhìn chằm chằm vào bức tượng, hai mắt tỏa sáng, cười ha ha nói:

-Không sai! Đây mới chính là ta. Tốt! Rất giống. Tiểu tử! Ngươi khắc rất tuyệt! Cái pháp bảo mũ rơm kia, ta để lai cho ngươi dùng một thời gian là được rồi!

Lão đầu thích chí nhìn tượng gỗ. Sau khi nhét vào ngực, nhìn Vương Lâm một cách tán thưởng, nói:

-Sau này cứ khắc như vậy là được, nhất định phải là thật nhé! Đúng không? Pho tượng của ngươi, tuy vẫn còn vài chỗ thua kém đối với hình tượng của lão nhân gia bây giờ, nhưng chênh lệch cũng không lớn, hoàn toàn có thể bỏ qua được. Hơn nữa bức tượng này khá giống ta hồi còn trẻ.

Lão đầu nói xong thì đứng thẳng người lên, vừa muốn rời đi, đột nhiên quay đầu lại nói:

-Còn chín mươi chín cái tượng gỗ, để đến khi ngươi Hóa Thần. Nhưng cũng đừng quên dù ngươi có chạy đi đâu, lão nhân gia ta cũng có thể tìm được.

Nhìn theo lão đầu tính tình cổ quái đi khỏi, Vương Lâm cầm lấy bức tượng lão đầu được khắc đầu tiên, nhìn thoáng qua rồi mỉm cười. Sau đó, hắn thuận tay đặt nó lên trên tủ.

Chuyện tiên môn, vào lúc này Vương Lâm cũng không muốn tham dự. Nếu chưa đạt đến Hóa Thần, cũng không có hy vọng để đi một chuyến. Nói tới bây giờ vẫn còn quá sớm.

Về cuộc chiến của Liên Minh Tứ Phái và tu sĩ Tuyết Vực, Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi quyết định không tham dự. Chuyện này phạm vi liên quan rất rộng, nếu có chút sơ suất thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Vì vậy cuộc sống của Vương Lâm cũng trở lại vẻ yên ả. Trận tuyết lớn trên toàn bộ Liên Minh Tứ Phái, mãi đến một tháng sau mới dần ít đi. Ánh sáng pháp bảo của tu sĩ trên bầu trời lại càng nhiều. Chốc chốc lại nhìn thấy một tu sĩ dường như đang sửa chữa cái gì đó.

Vương Lâm quan sát một lúc, rồi khẳng định được rằng đám tu sĩ này đang tạo thành một trận pháp. Trận pháp được sắp xếp trên không, có tác dụng ngăn cản tuyết rơi xuống.

Cùng lúc đó, trừ những người đang loay hoay với trận pháp trên bầu trời ra, một số lượng lớn tu sĩ của các môn phái và gia tộc tu chân đã bắt đầu đi vào các thành trì và đồng bằng. Công việc của bọn họ, là quét sạch tuyết.

Lấy pháp lực để dọn tuyết thì hiệu quả rất thấp. Những bông tuyết đối với pháp lực dao động, có sự mẫn cảm kỳ diệu. Vì vậy những tu sĩ này phải dùng cơ thể mà đã từ lâu rồi chưa hoạt động mạnh như vậy, để bắt đầu dọn tuyết.

Nếu tu sĩ đã hành động, người bình thường tất nhiên cũng sẽ không được nhàn rỗi. Hoàng đế thường nhân trong lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái, rõ ràng đã nhận được ý chỉ của tiên trưởng. Vì vậy một số lượng lớn quân sĩ phàm nhân, bắt đầu xông ra dọn tuyết.

Vì lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái rất lớn, nên không chỉ quân đội của phàm nhân phải dọn tuyết, cho dù dân chúng ở trong tất cả thành trì cũng bị bắt buộc phải đi dọn dẹp. Đại Ngưu cũng là một trong số đó.

Những lão già vào tuổi xế chiều, cũng không tránh khỏi chuyện này. Nhưng tên Vương Gia vẫn hiếu kính với hắn đã ra lệnh, nên cũng chẳng ai dám đến làm phiền Vương Lâm.

Công việc dọn dẹp tuyết cứ liên tục trong mấy tháng. Đại Ngưu đã bị bắt đi Phương Nam. Tất cả thành trì trong lãnh thổ Liên Minh Tứ phái hoàn toàn yên ắng. Trừ một số người có thân phận cao quý, tất cả mọi người đều bị bắt ra biên giới để dọn tuyết.

Trong đợt dọn tuyết này, mặc kệ phụ nữ và trẻ em, cũng bị cưỡng bức phải đi. Trước khi Đại Ngưu đi, Vương Lâm dựa vào tình cảm hơn ba mươi năm, đưa cho hắn một tấm gỗ điêu khắc nhỏ, để hắn đeo lên người đề phòng chuyện không may.

Còn vợ của hắn, Vương Lâm cũng tặng cho một miếng gỗ giống như vậy. Tác dụng của miếng gỗ là tỏa ra hơi ấm để đề phòng cơ thể bị đông cứng.

Đợt này vốn là giai đoạn chiến đấu của tu sĩ, người bình thường trong Liên Minh Tứ Phái là nhóm người đầu tiên chịu khổ. Nhưng phàm nhân thậm chí còn không biết nguyên nhân tuyết rơi. Bọn họ chỉ vì không muốn quê hương mình chịu nạn tuyết, mà đành phải đạp chân tiến vào trong gió tuyết vô tình.

Toàn bộ Liên Minh Tứ Phái, mỗi một đoạn, tuyết lại được đắp lên tạo thành một ngọn núi lớn. Tất cả tuyết đều bị xếp đống trên những ngọn núi đó. Sau đó, nó lại được một số tu sĩ sử dụng thần thông động tay vào, khiến cho độ cao lại dần tăng.

Tất cả hoa màu trong ruộng đồng đều bị tuyết bao phủ nên chẳng thể thu hoạch lấy một hạt.

Mỗi ngày đều có rất nhiều phàm nhân bị chết cóng. Mỗi ngày đều có một số ngôi nhà bị tuyết đè sập… ….

Đây là một tai họa!

Một buổi sáng Vương Lâm đi ra ngoài cửa hàng, nhìn thấy tuyết ở trên mặt đất mặc dù được dọn sạch nhưng bông tuyết vẫn còn rơi trên đường. Trên bầu trời gió tuyết tuy đã bớt đi nhưng vẫn còn.

Mấy ngày trước Chu Vũ Thái lại sử dụng ngọc giản. Mục đích của hắn cũng không có gì khác ngoài mời Vương Lâm gia nhập vào Liên Minh Tứ Phái. Rồi đem tất cả những hành động đang được tiến hành và một số chuyện bí mật động trời trong những ngày gần đây của Liên Minh Tứ Phái nói hết ra.

Qua đợt dọn tuyết trên toàn quốc, tuyết đọng trên lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái đã giảm đi rất nhiều. Nhưng lại tạo ra rất nhiều ngọn núi tuyết chọc thẳng vào tầng mây.

Trừ lần đó ra thì tất cả tu sĩ trên lãnh thổ nhận được lời mời của Liên Minh Tứ Phái đều sôi nổi gia nhập, cùng nhau chống lại cuộc đại chiến kế tiếp.

Nhưng Chu Vũ Thái cũng đưa ra điểm nghi hoặc. Dựa theo thông lệ của tu sĩ Tuyết Vực ngày xưa, thì bọn tuyệt đối không làm ra chuyện giống bây giờ khiến cho tuyết rơi xuống liên tục mấy tháng. Bình thường bọn họ chỉ để tuyết rơi mười ngày, sau đó sẽ tấn công. Bởi vì trong lúc tu sĩ chiến đấu, đều cố gắng kiềm chế, không được quấy nhiễu đến phàm nhân, Bởi đây là quy định của Chu Tước quốc.

Chương 246: Thiên chi kiều nữ

Nhưng bây giờ đã qua bốn tháng mà gió tuyết trên bầu trời lại không giảm bớt chút nào, chẳng qua nó bị trận pháp che lại mà thôi. Hiện tượng này chỉ có một loại giải thích duy nhất, Chu Vũ Thái từ trong ngọc giản lo âu nói cho hắn biết, tu sĩ Tuyết Vực muốn tiêu diệt cả nền móng của Liên Minh Tứ Phái, tiến hành cuộc chiến diệt quốc.

Những cuộc chiếc diệt quốc trên Chu Tước tinh rất hiếm gặp. Dù sao cũng có sự can thiệp của lục cấp tu chân quốc Chu Tước Quốc. Nhưng cũng không phải chưa từng xảy ra loại chiến tranh này.

Trong sách cổ của Liên Minh Tứ Phái có ghi lại tổng cộng bốn lần xảy ra chiến tranh diệt quốc trên Chu Tước tinh. Loại chiến tranh này có ba lần nổ ra ở tứ cấp Tu Chân Quốc, một lần xảy ra ở ngũ cấp Tu Chân Quốc.

Nhưng không hề có ngoại lệ. Hễ là chiến tranh diệt quốc thì ở phía sau đều có bóng dáng của Chu Tước Quốc. Nói cách khác thì sự kiện lần này có thể do tu sĩ Tuyết Vực không dám lấy đủ loại phương pháp để đánh động Chu Tước Quốc, mà chỉ âm thầm tiến hành cuộc chiến tuyệt hậu.

Sau khi Chu Vũ Thái lo lắng phân tích. Vương Lâm trầm ngâm một hồi lâu. Liên Minh Tứ Phái không phải là quê hương, nhưng hắn đã sống trên con đường ở kinh thành này cũng đã hơn ba mươi năm.

Lúc này hắn đứng bên ngoài cửa hàng, nhìn những bông tuyết bay đầy trời, rồi than nhẹ một tiếng.

Câu nói cuối cùng Chu Vũ Thái qua truyền âm ngọc giản: để tra xét hành động lần này của Tuyết Vực quốc, phải thật sự có thái độ diệt quốc hay không? Liên Minh Tứ Phái đã phái ra mấy nhóm tu sĩ, đồng thời đi về mấy cái tứ cấp Tu Chân Quốc ở xung quanh để tìm minh hữu. Cùng lúc đó cũng đi đến ngũ cấp Tu Chân Quốc mà mình phụ thuộc để tìm viện binh. Nhóm người cuối cùng lại đi Chu Tước Quốc để dò xét sự thật.

Đến ngày phát ra ngọc giản, ba nhóm người trừ nhóm đi đến Chu Tước Quốc, tất cả đều quay trở về.

Nhưng đáp án lại làm cho tất cả mọi người trên Liên Minh Tứ Phái trầm mặc.

Minh hữu láng giềng ở bốn phía, phần lớn đều khách sáo ngênh đón người của Tứ Phái, nhưng lại im bặt chẳng đề cập đến chuyện tham chiến. Thậm chí còn có một số nước dứt khoát đóng cửa lánh đi không gặp. Cuối cùng từ trong miệng của một nước minh hữu láng giềng có mấy đời giao hảo, vì đồng tình mà mơ hồ nói ra, việc này ngũ cấp Tu Chân Quốc tương ứng đã truyền lệnh xuống, cấm không được tham dự vào.

Nhóm tu sĩ khác được phái đi ngũ cấp Tu Chân Quốc tương ứng của Liên Minh Tứ Phái, đều vác bộ mặt u ám. Tin tức mà bọn họ đưa vể nói Vũ Đỉnh khỏi cần nộp lên trên. Việc này ngũ cấp Tu Chân Quốc không tham dự.

Cuối cùng tổ tu sĩ đó phải trả một giá đắt, mới từ trong miệng một tu sĩ Anh Biến kỳ ở ngũ cấp Tu Chân Quốc, lấy được một cái tin tức làm cho bọn họ kinh hoàng.

Tu sĩ Tuyết Vực xuất hiện một người con gái có tư chất kinh người. Mặc dù là Chu Tước Quốc cũng phải lác mắt. Nàng chỉ cần thời gian một trăm năm đã đứng trên đỉnh Hóa Thần hậu kỳ, là một người có tư chất nhất trong vạn năm nay ở Chu Tước tinh.truyện tiên hiệp audio

Nếu mà như vậy thì cũng còn đỡ, nhưng tu luyện một trăm năm nàng chưa bao giờ ăn bất kỳ một loại đan dược nào. Kể từ đó lại càng được người ta chú ý tới và làm cho kẻ khác phải kinh hãi.

Chu Tước Quốc vì chuyện này đã phái tu sĩ ra đi đến điều tra, cuối cùng khẳng định chuyện này là thật. Vì vậy mới long trọng mời nàng gia nhập vào Chu Tước Quốc.

Chuyện này ở Chu Tước tinh cũng không phải là hiếm. Thường những người có tư chất cực cao, khi tỏa sáng là lúc được Chu Tước Quốc chú ý, kéo về làm tu sĩ nước mình.

Chẳng qua những người này khi được gia nhập vào Chu Tước Quốc thì thân phận và địa vị cũng không phải là quá cao. Nhưng đối với cô gái trẻ ở Tuyết Vực, Chu Tước quốc lại bất chấp tất cả mà cấp cho một thân phận cực cao.

Chu Tước Quốc làm vậy là muốn đi lên sau vô số năm không có tiến bộ, tranh thủ đạt đến thất cấp Tu Chân Quốc. Nhưng muốn đạt đến thất cấp ngoài việc tu vi của tu sĩ phải đạt đến một tầng cao hơn, còn cần một loạt những hành động chuẩn bị khác của bọn họ. Mức độ khó khăn có thể nói là rất cao.

Trước mặt thì Chu Tước Quốc ngay cả yêu cầu đầu tiên cũng chưa đạt được. Cho nên đối với loại người thiên tư cao như vậy xuất hiện trên Chu Tước tinh, tất nhiên được chú ý tới một cách đặc biệt.

Mà người con gái Tuyết Vực này với thiên tư của bản thân đã đạt đến cảnh giới làm kẻ khác phải tức lộn ruột. Kể từ đó Chu Tước quốc nhất định phải có nàng cho bằng được.

Nàng ta đồng ý gia nhập vào Chu Tước Quốc chỉ với một yêu cầu, là để cho Tuyết Vực Quốc tăng lên tới ngũ cấp. Đồng thời cũng phải để cho họ rời khỏi Tuyết Vực lạnh lẽo kia, chọn một quốc gia trên Chu Tước tinh làm nền móng.

Đúng lúc này, trong lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái xuất hiện Vũ Đỉnh. Mà Vũ Đỉnh này theo phân tích cuối cùng lại là vật thuộc về một tu sĩ Tuyết Vực Quốc. Vì vậy mới có cuộc chiến này.

Liên Minh Tứ Phái có thể nói là trong một trận chiến tranh đoạt Vũ Đỉnh, bị Tuyết Vực Quốc nhìn trúng, đã chọn chỗ này làm nền móng mới cho Tuyết Vực.

Còn cái Vũ Đỉnh kia vì sao xuất hiện ở Liên Minh Tứ Phái? Vì sao lại xuất hiện trong tay thái tử? Sau khi Liên Minh Tứ Phái phân tích, đã cho rằng đây là một âm mưu. Chẳng qua nếu bây giờ phủ nhận âm mưu này, cũng không cải biến được hiện thực.

Tin tức này sau khi được nhóm tu sĩ kia mang trở về, đã làm rung động toàn bộ Liên Minh Tứ Phái.

Ngọc giản của Chu Vũ Thái, Vương Lâm đã xem qua toàn bộ. Nội dung của nó khiến cho tâm tình của hắn có chút nặng nề. Hắn không nghĩ tới trong cuộc chiến tranh đơn giản tranh giành Vũ Đỉnh, bên trong lại ẩn tàng một tin tức kinh người như vậy.

Hắn nhìn những cửa hàng trên phố gần như đã trống rỗng, trong lòng có chút cảm xúc. Mấy tháng trước trên con đường này người qua kẻ lại vẫn nhộn nhịp. Cửa hàng ở khắp bốn phía mỗi sáng khi mở cửa đều cực kỳ náo nhiệt. Nhưng bây giờ bởi vì cuộc chiến giữa hai quốc gia, những con người bình thường đã bị ảnh hưởng rất lớn.

Vương Lâm than nhẹ. Vào giờ phút này, hắn rất xúc động. Phàm nhân trong mắt tu sĩ còn thua cả con kiến. Nhưng những tu sĩ này cũng không quên, xuất thân của bọn họ cũng đều từ những người bình thường.

Vương Lâm không có biện pháp nào để ngăn cản chuyện này xảy ra. Hắn cũng không muốn tham dự vào. Đại đạo vô tình, sau khi cảm nhận được luân hồi thiên đạo, tâm tình lặng lẽ không một hơi thở của Vương Lâm đã có biến đổi. Hắn nhìn con đường, khẽ nói:

-Nên đi rồi.Làm xong một bước cuối cùng, thì rời khỏi chỗ này được rồi. .

Nói xong, hắn lắc đầu, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa hàng lại. Sau đó, hắn chắp tay sau lưng, mặc áo bông thật dày, đội nón da, đi về phương xa. Dần dần hình bóng của hắn, đã trở nên mờ ảo. Cuối cùng biến mất giữa trời đất đầy tuyết.

Thân thể Vương Lâm ở trên trời có vẻ chậm chạp, nhưng thực tế lại cực nhanh. Trong lúc hắn phi hành, trên đường đi nhìn thấy rất nhiều tu sĩ đang qua lại như thoi. Vẻ mặt người nào cũng âm trầm, dường như bầu trời đầy gió tuyết giống như một tảng đá lớn đặt trong lòng mỗi người bọn họ.

Thậm chí giữa hai bên cũng rất ít khi nói chuyện với nhau. Mặc dù là người quen, lúc xẹt ngang qua nhau cũng chỉ khẽ gật đầu mà thôi.

Vương Lâm phi hành một hồi lâu, mới đến chỗ cực Đông của Liên Minh Tứ Phái. Chỗ này năm đó là một cánh rừng rậm rạp, nhưng bây giờ nơi đây cũng chẳng còn một thân cây nào mà chỉ nhìn thấy một cánh đồng tuyết trắng.

Cánh đồng tuyết này so với khoảng trống đã được dọn sạch tuyết ở bên cạnh, thì giống như một dãy núi khổng lồ. Từng trận gió lạnh từ trong cánh đồng tuyết bay ra, mang theo vẻ tuyệt vọng.

Vương Lâm lẳng lặng đứng ở trên không, nhìn xuống cánh đồng tuyết ở phía dưới. Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng hắn mới than nhẹ một tiếng, hai tay bắt pháp quyết, nhanh chóng biến hóa. Một ngọn gió lạ lập tức xuất hiện rồi thổi qua cánh đồng tuyết, sinh ra những tiếng rít thê lương.

Trong khoảnh khắc, giữa đất trời như tràn ngập những tiếng khóc than…Tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi. Giống như đạo trời mênh mông hư vô, vĩnh viễn không có bờ bến… ….

Chẳng qua những bông tuyết này có chút quỷ dị. Những ngọn gió tuy mạnh nhưng không thổi đi được những lớp tuyết. Cũng may mà mục đích của Vương Lâm không phải dọn dẹp sạch đám tuyết để lộ ra khu rừng.

Trên mặt Vương Lâm không có chút lo lắng nào. Hắn lẳng lặng đứng ở trên bầu trời với ánh mắt bình tĩnh.

Dần dần trên cánh đồng tuyết xuất hiện một cơn lốc xoáy nhỏ có chu vi trên trăm trượng. Cơn lốc đi qua lớp tuyết đọng, chậm rãi quét sạch mọi thứ sang hai bên.

Vương Lâm đứng thật lâu trên không khiến một số tu sĩ bay qua bầu trời, dần dần cũng có người chú ý tới hắn. Cuối cùng thì cơn lốc trên cánh đồng tuyết càng lúc càng lớn, tạo thành một hố sâu khổng lồ. Bên dưới cái hố có rất nhiều thân gỗ.

Vương Lâm nhìn thoáng qua, thu pháp quyết trong tay lại, lập tức hạ xuống rơi vào trong lốc xoáy. Trong phạm vi trăm trượng có rất nhiều thân cây khô. Những thứ này là vật liệu để hắn tiến hành điêu khắc.

Hơn ba mươi năm trước hắn lấy gỗ ở đây cũng chỉ đủ đến lúc này. Nhưng số gỗ đó cũng không thể đáp ứng nổi một lần điêu khắc cuối cùng trước khi đi. Vì vậy, hắn mới vượt qua ngàn dặm để đến đây tìm gỗ.

Loại gỗ Vương Lâm dùng để khắc tượng lúc này có yêu cầu rất khắt khe. Điều kiện tốt nhất phải là những thân gỗ trên trăm tuổi trở lên. Tất nhiên nếu có những cây nghìn năm tuổi, thì hiệu quả sẽ càng lớn. Đáng tiếc trên vùng đất bị băng tuyết bao phủ này, muốn tìm được những vật liệu gỗ có đẳng cấp cao thật giống như mò kim đáy biển.

Chương 247: Thập niên Hóa Thần

Trong cơn lốc xoáy, Vương Lâm đảo thần thức qua, tập trung vào một số cây. Sau đó hắn bẻ gãy rồi bỏ vào trong túi trữ vật. Một lúc lâu sau, hắn lại bay lên lần nữa. Sau đó lại thi triển pháp thuật ở vị trí bên cạnh.

Dần dần cả trăm cơn lốc xoáy lớn nhỏ xuất hiện. Lượng gỗ trong túi trữ vật của Vương Lâm càng ngày càng nhiều. Quá trình này cứ liên tục diễn ra trong bảy ngày.

Trong bảy ngày này khắp bình nguyên đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Sau khi kiếm đủ vật liệu, Vương Lâm nhìn lại nơi đây một cái, rồi xoay người bỏ đi. Trong bảy ngày, những hành động của hắn đã bị những tu sĩ ở lân cận phát hiện. Việc này truyền đến tai Liên Minh Tứ Phái, khiến cho có người chạy đến kiểm tra. Nhưng sau khi nhìn thấy tu vi của Vương Lâm, thì lập tức trở nên cung kính.

Cuối cùng, Chu Vũ Thái biết được chuyện này. Hắn lập tức sử dụng chức quyền trong tay, dìm chuyện này xuống. Đồng thời sau một lúc trầm ngâm, đã tự mình dẫn người đến chỗ này, cũng chẳng nói gì mà lặng lẽ giúp đỡ.

Nếu không, chỉ bảy ngày căn bản cũng không đủ để Vương Lâm thu thập đủ số lượng gỗ, cũng không thể dọn dẹp sạch toàn bộ cánh đồng tuyết này được.

Trước khi rời đi Chu Vũ Thái cũng không mời Vương Lâm gia nhập Tứ Phái. Hắn chỉ cay đắng ôm quyền, xoay mình dẫn người rời khỏi. Chu Vũ Thái biết rõ, Liên Minh Tứ Phái đã đi đến bước đường cùng rồi. Vào giờ khắc này, kêu người ta gia nhập, giống như kéo họ vào chỗ chết. Thậm chí ngay cả hắn, cũng vì con đường của mình mà phải suy nghĩ cẩn thận lại.

Vương Lâm gật đầu với Chu Vũ Thái, rồi rời khỏi chỗ này. Hắn đi một mạch không dừng lại, về thẳng đến cửa hàng trong kinh thành. Một lúc sau, khi hắn tới bên ngoài ngoài kinh thành, thân thể hắn liền lóe lên rồi biến mất. Đến khi xuất hiện đã ở bên trong cửa hàng.

Hắn hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn qua bốn phía. Sau đó, hắn ngồi trên ghế, vung tay trái lên, lấy ra một khúc gỗ mà bên trên vẫn còn bám một chút tuyết. Ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại, bắt đầu điêu khắc.

Đây là đợt chuẩn bị lâu nhất cho một lần điêu khắc. Lần này, hắn không chỉ khắc một bức tượng, mà là rất nhiều.

Ranh giới cuối cùng khi Vương Lâm hóa phàm đã đi đến con đường cuối cùng. Hắn chuẩn bị lấy lần khắc gỗ cuối cùng này để tranh thủ cho tu vi của mình đạt đến Hóa Thần.

Cho dù thất bại cũng có thể làm cho tâm cảnh nâng lên một bước. Như vậy, khoảng cách của hắn đến Hóa Thần sẽ ngày càng gần. Thậm chí chỉ cần hiểu được thiên đạo, là có thể đạt đến Hóa Thần!

Hắn chuẩn bị điêu khắc từng người bị giết từ khi hắn bắt đầu tu đạo đến lúc hóa phàm!

Từng người một!

Chuẩn xác mà nói, người đầu tiên Vương Lâm giết chết chính là sư phụ hắn – Tôn Đại Trụ.

Tay hắn nâng lên hạ xuống, chẳng bao lâu sau, tượng gỗ đã thành hình. Tôn Đại Trụ trước khi chết một khắc,vẻ mặt mang theo nỗi sợ hãi và tuyệt vọng hoàn toàn được thể hiện trên bức tượng.

Nhìn bức tượng gỗ khắc Tôn Đại Trụ, đáy lòng Vương Lâm vô cùng bình thản. Năm đó nếu không vì Tôn Đại Trụ tham lam hồ lô trên người hắn, cũng không chắc hắn sẽ gặp kết cục mất mạng. Nhân quả tuần hoàn, có sinh phải có tử.

Người được hắn điêu khắc thứ hai là một nam tử trung niên. Ánh mắt người này có một vẻ khát máu, thoạt nhìn trông cực kỳ không tốt. Lúc này tay phải hắn đang cầm một thanh phi kiếm. Thanh phi kiếm này ẩn hiện hàn mang. Một cỗ sát khí tỏa ra khắp không gian.

Hắn đúng là kẻ thứ hai bị Vương Lâm giết, sư phụ của Trương Hổ – Đệ tử của Tức Mặc lão nhân!

Ngày đó người này sinh sát y với Vương Lâm, nhưng cuối cùng lại thành vong hồn thứ hai trong tay hắn.

Liếc nhìn tượng gỗ một cái, Vương Lâm ném ra một bên, tiếp tục điêu khắc một khúc gỗ khác.

Người thứ ba này là một nam tử trẻ tuổi. Hắn chính là kẻ đuổi giết Vương Lâm năm đó – Đằng Lệ! Nhớ tới Đằng Lệ, tâm cảnh của Vương Lâm hơi gợn sóng, nhưng rất nhanh liền khôi phục sự bình thản.

Nhân quả với Đằng Lệ quanh quẩn hồi lâu trong đầu Vương Lâm. Một lúc sau, ngón tay hắn như đao khắc, nhanh chóng khắc lên trên khúc gỗ. Sau thời gian nửa nén hương, tượng điêu khắc Đằng Lệ đã thành hình.

Tướng mạo người này hơi anh tuấn, trên mặt lại có vẻ kiêu ngạo. Tay phải hắn bắt quyết, sắc mặt âm trầm, trong đó ẩn dấu vẻ tham lam. Khóe miệng hắn nhếch lên, thậm chí đã lộ ra vẻ mỉm cười.

Chẳng qua nụ cười này đã trở thành quá khứ, mất đi lâu lắm rồi. Mất đi cùng với nó còn có cả huyết mạch Đằng gia.

Những bức tượng khắc gỗ này sau khi được Vương Lâm điêu khắc xong liền bị vứt sang một bên. Dần dần tượng khắc gỗ trên mặt đất ngày càng nhiều.

Một tia sát khí lúc đầu như có như không, sau đó nồng đậm dần lên. Lượng tượng gỗ ngày càng nhiều sat khí trong cửa hàng lại càng nồng đậm.

Lúc này nếu có tu sĩ đi qua nơi này sẽ có thể thấy rõ ràng, phía trên cửa hàng của Vương Lâm trừ gió tuyết ra còn có một tầng hàn băng.

Vương Lâm đối với việc này coi như không thấy. Hắn đắm chìm trong ký ức của bản thân, đem tất cả những vong hồn có thể nhớ tới điêu khắc ra.

Dần dần, Vương Lâm quên cả việc mình đang điêu khắc. Hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong hồi ức. Nhân sinh bốn trăm năm qua giống như là một cuộc đời khác, từ từ tái hiện trong đầu hắn.

Từ khi còn là thiếu niên, tiến vào Hằng Nhạc phái. Bên trong Hằng Nhạc phái, tư chất hắn không đủ, tu luyện chậm chạp, mãi cho tới khi có được không gian nghịch thiên, cuối cùng Tư Đồ Nam xuất hiện. Rồi Hằng Nhạc phái vị huyền đạo tông đuổi đi.

Sau đó hắn rời khỏi Hằng Nhạc phái, một mình tu luyện, gặp gỡ Trương Hổ, giết sư phụ hắn, tới Đằng gia thành, không ngờ gặp Đằng Lệ, mọi việc diễn ra.

Sau đó chia tay Trương Hổ cho tới bây giờ, không rõ hắn sinh tử ra sao.

Đằng Lệ đuổi giết hắn, cuối cùng chết dưới tay hắn. Từ đó trở đi một đường tranh đấu. Thi Âm tông, Quyết Minh cốc, sau đó là một hồi sấm sét, hoàn toàn thay đổi cả cuộc đời hắn.

Cha mẹ chết đi, biểu tình dữ tợn của Đằng Hóa Nguyên, khiến hắn cuối cùng nhục thân nát vụn, dưới sự hỗ trợ của Tư Đồ Nam trốn vào vực ngoại chiến trường.

Nhờ đó mới có bốn trăm năm giết chóc, vì đề cao tu vi, vì để trở về báo thù, hắn không tiếc bất cứ giá nào khiến tu vi mình tăng tiến, khiến mình trở nên vô tình, tuyệt tình, thậm chí là máu lạnh.

Hỏa Phần quốc, tu ma hải, nơi của cổ thần, những ký ức này lần lượt hiện lên trong đầu Vương Lâm. Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh, lần đó cũng là một lần ngoài Đằng gia mà hắn giết rất nhiều người.

Còn ở nơi của cổ thần, ấn tượng của Vương Lâm với đám người Mạnh Đà Tử có thể nói là khắc cốt ghi tâm, khó có thể quên.

Nhiều năm ở nơi của cổ thần, cả người hắn lột xác. Dù là tâm thần hay thân thể cũng đều biến đổi hoàn toàn.

Nhưng cũng ở nơi đó, nguy cơ cực kỳ to lớn, chỉ không cẩn trọng một chút là sẽ không thể thoát ra.

Sau đó là kết anh tại Sở quốc, gặp lại Lý Mộ Uyển, kết anh thành công xong, rốt cục hắn có thể triển khai kế hoạch báo thù sau bốn trăm năm chờ đợi.

Tại Triệu quốc, hễ là người có huyết mạch Đằng gia, toàn bộ đều chết trong tay Vương Lâm, những điều này đều là nhân quả ân oán.

Tay Vương Lâm không hề dừng lại, tượng gỗ nhanh chóng thành hình. Tay hắn càng lúc càng nhanh, chỉ thấy một loạt tàn ảnh.

Hình ảnh của ký ức trong đầu hắn cũng trôi qua càng nhanh. Dần dần, hắn chứng kiến hơn ba mươi năm cuộc sống hóa phàm, sinh lão bệnh tử, một loạt hình ảnh này chậm rãi dung nhập trong tâm thần Vương Lâm.

Một lúc lâu sau, trong đầu hắn không còn bất cứ hình ảnh gì nữa, chỉ còn hai chữ: Sinh tử.

Sinh tử là một loại biến hóa của thiên đạo. Loại biến hóa này sau khi Vương Lâm điêu khắc lại bốn trăm năm giết chóc đã cảm nhận được hàm nghĩa rõ ràng của chữ tử. Trong ba mươi năm hóa phàm hắn lại hiểu được ý nghĩa của Sinh.

Trước kia cảm ngộ thiên đạo luân hồi một khắc, tuy cuối cùng thất bại nhưng vẫn để lại cho hắn ấn tượng sâu đậm và ý cảnh, phảng phất như một tầng giấy mỏng, khiến cho Vương Lâm trong nháy mắt có một loại giác ngộ.

Chỉ là giác ngộ chứ không phải khám phá.

Có thể nói, hiện giờ tâm cảnh của Vương Lâm đã đạt tới trình độ có thể điều khiển cấp độ tu vi của mình. Mức độ này ở thượng cổ tu chân giới có một câu vẫn truyền lưu: Muốn núi là thấy núi, muốn nước là thấy nước.

Lúc này Vương Lâm chính là như vậy.

Khi hắn mở đôi mắt, tượng khắc gỗ trong cửa hàng đã có vô số. Trong hai mắt Vương Lâm ánh lên một tia sáng tà dị. Ánh mắt này hơi tương tự với ánh mắt của Thác Sâm ở chỗ cổ thần.

Hắn lẳng lặng nhìn vô số tượng khắc gỗ trước mắt, hai tay chậm rãi giơ lên. lập tức những tượng khắc gỗ này đột nhiên rung động, tụ lại trong tay hắn. Dần dần tượng gỗ ngày càng nhiều, nhưng trong hai tay Vương Lâm xuất hiện một dòng chảy màu đen. Tượng khắc gỗ cứ rơi hết vào đó, nhưng dòng chảy màu đen này vẫn không có bất cứ gì thay đổi.

Toàn bộ tượng khắc gỗ bay về phía hai tay Vương Lâm. Sau khi cái tượng khắc gỗ cuối cùng biến mất trong dòng chảy màu đen, ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhìn nhìn dòng chảy. Túi trữ vật trên lưng hắn đột nhiên tự động mở ra, tất cả huyết cầu từ sát khí đều bay vào toàn bộ.

Trong nháy mắt huyết cầu từ sát khí dung nhập vào trong dòng chảy, hai mắt Vương Lâm chợt lộ ra những tia sáng kì dị. Ngay sau đó hai tay hắn liền cử động.
Chương 248: Đại Ngưu
Dòng chảy màu đen dưới sự điều khiển của hai tay Vương Lâm nhanh chóng biến hóa hình dạng, dần dần trở nên vuông vức, lại từ từ trở nên thực chất. Một lúc lâu sau, dòng chảy màu đen hoàn toàn biến mất, một cái ấn hình vuông xuất hiện trước người Vương Lâm.

Cái ấn này lớn tầm một bàn tay, bên ngoài có khắc hình một người. Người này không có mặt mũi, chỉ có thân hình. Hắc ấn này bao gồm ý nghĩa của bốn trăm năm giết chóc của Vương Lâm, là chữ Tử.

Tay phải Vương Lâm đặt trên hắc ấn. Lập tức một cỗ cảm giác như máu hòa vào nước xuất hiện trong tim hắn. Hắn hít sâu một hơi, hắc ấn dần dần biến mất trong tay hắn, dung nhập vào trong Nguyên Anh.

Vương Lâm trầm mặc một chút, lưu luyến nhìn cửa hàng mình đã ở hơn ba mươi năm nay một lần nữa, tay phải tùy ý vung lên. Lập tức toàn bộ tượng khắc gỗ trong cửa hàng liền biến mất.

Sau đó hắn mở cửa, đón gió tuyết trong đêm, bước ra ngoài.

Vương Lâm chậm rãi đi tới ngã tư đường. Gió tuyết ngày càng lớn.

Thân ảnh hắn khi mới ra khỏi cửa hàng vẫn là một lão già sắp xuống mồ, nhưng theo từng bước chân, khi hắn tới đầu phố thì thân hình hắn dần cao hẳn lên. Những nếp nhăn trên mặt hắn chậm rãi biến mất. Cuối cùng trong nháy mắt khi đứng ở đầu phố, Vương Lâm từ một phàm nhân đã chuyển hóa thành một tu sĩ.

Hiện tại hắn vẫn chưa phải Hóa Thần, nhưng giờ phút này khoảng cách tới Hóa Thần đã rất gần. Nắm được ý cảnh sinh tử, hiểu được thiên đạo, Vương Lâm cảm thấy thân thể có một cảm giác lâng lâng như muốn bay đi, cảm giác đó dần dần lan cả ra ngoài thân thể hắn.

Dường như từ trên trời cao có một lực lượng thần kỳ đang mở rộng ra, lôi kéo hắn.

Loại cảm giác này chính là biểu hiện sắp Hóa Thần. Lúc này hắn không cần hiểu được thiên đạo, không cần cảm thụ ý cảnh, chỉ cần kiếm một địa phương lẳng lặng bế quan mười năm liền chắc chắn đặt tới cảnh giới Hóa Thần.

Vương Lâm đứng ở đầu phố, quay đầu nhìn thoáng qua mười hộ đã trống không tới chín ở ngã tư này. Dãy phố ba mươi năm nay hắn ở. Từng ngọn cây nhành cỏ ở nơi này hắn đều hiện lên trong tim hắn. Trong lòng hắn hiện lên một tia luyến tiếc.

Nhìn hồi lâu, đem hết thảy cảnh vật ghi tạc trong tim, Vương Lâm thở dài một tiếng, xoay người, biến mất trong bóng đêm.

Ở phía nam của liên minh tứ phái có một tòa thành trì hơn vạn dặm. Nơi này có rất đông phàm nhân. Những căn phòng chống lạnh của con người trải rộng khắp nơi, trong phòng có rất nhiều người.

Bọn họ bị đưa tới đây, làm công việc dọn tuyết. Đại Ngưu cũng ở một trong số những phòng đó.

Cùng phòng với hắn có có hơn ba mươi người. Căn phòng vốn không lớn, giờ lại càng chật chội. Đại Ngưu nằm trong góc, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.

Hắn nhớ thê tử, nhớ con, lại càng nhớ Vương Lâm.

Tất cả mọi thứ ngày xưa dưới trận tuyết tai này đều tan thành mây khói.

Trước trận tuyết này, hắn là một người thừa ăn no mặc ấm, lại có cửa hàng của mình, còn thuê mấy người tiểu nhị, chưởng quỹ, con hắn thì đã xin gia nhập một môn phái của tiên nhân, trở thành một thành viên của tiên nhân.

Ở nơi ngã tư đường ấy, cuộc sống của hắn có thể coi là tươi sáng.

Thê tử yêu thương hắn, cuộc sống tốt đẹp. Hắn thậm chí còn có ý định đợi Vương thúc lớn tuổi hơn chút nữa sẽ không để hắn khắc tượng gỗ nữa mà để mình phụng dưỡng hắn khi tuổi già.

Trong tâm lý của hắn, cha mẹ đã qua đời, Vương thúc thúc nhìn mình lớn lên đã trở thành bậc trưởng bối. Nhưng vì trận tuyết kinh hoàng này mà hết thảy mọi việc đều thay đổi.

Hắn không biết hiện giờ thê tử ra sao. Mấy tháng nay nghe nói cả phụ nữ trẻ con đều bị bắt tới, hắn bàng hoàng bất an. Thân thể của thê tử không tốt lắm, lạnh giá thế này làm sao có thể chịu nổi.

Chứng kiến có người bị đông cứng mà chết, trái tim Đại Ngưu đau đớn như bị dao cắt! Cũng không phải vì hắn tính đồng bào đồng loại gì mà là do một cảm giác tuyệt vọng thật sâu trong nội tâm và nỗi lo lắng cho thê tử của mình.

Hắn lo lắng thê tử không chịu nổi, sẽ bỏ hắn mà đi.

Ngoài thê tử ra, người mà hắn lo lắng nhất còn có Vương Lâm. Theo hắn thấy, Vương thúc thúc tuổi cũng đã cao, thân thể không còn mạnh khỏe nữa.

Hắn đã mất cha mẹ, hắn không muốn cả Vương thúc thúc cũng bỏ hắn mà đi.

Nhi tử của Đại Ngưu, Tằng Tiểu Ngưu vốn là vừa mới gia nhập Bạch Vân Tông, tu vi ngưng khí kỳ của hắn khiến thân phận hắn cao hơn hẳn phàm nhân nhưng với sức lực của hắn thì ở giữa trận chiến giữa hai quốc gia chẳng có bất cứ tác dụng gì.

Do vậy hắn tuy muốn tìm kiếm cha mẹ mình nhưng liên minh tứ phái lớn như vậy, toàn bộ phàm nhân đều bị bắt đi, phân tán khắp cả nước.

Hắn trừ phi có thần thông thông thiên, nếu không căn bản không tìm nổi cha mẹ.

Đại Ngưu đi đợt tuyết này đã trút xuống bao lâu rồi. Hầu như ngày nào hắn cũng nhìn thấy bên cạnh mình có người chết cóng.

Đồng thời hắn cũng phát hiện ra chỗ thần kỳ của tượng điêu khắc gỗ. Mỗi khi hắn thấy lạnh giá, tượng gỗ lại tỏa ra những luồng hơi ấm. Luồng hơi ấm này trong khoảnh khắc liền chạy khắp toàn thân, cho dù hắn có lạnh hơn nữa cũng vẫn có thể bình yên vượt qua.

Sau khi biết sự thần kỳ của tượng khắc gỗ, Đại Ngưu không khỏi cảm thấy có một cảm giác xa lạ với Vương Lâm. Cho tới bây giờ hắn không thể hiểu thấu được lão nhân này.

Chẳng qua cũng vì có tượng khắc gỗ này mà lo lắng của Đại Ngưu về thê tử cũng giảm đi một chút. Hắn tin rằng chỉ cần thê tử không tháo tượng gỗ xuống thì cũng có thể giống hắn, không bị chết rét.

Nhưng thời gian dần trôi qua, dường như vĩnh viễn không thể quét sạch hết tuyết, trong lòng Đại Ngưu lại nổi lên sự tuyệt vọng.

Tuyết trên trời rơi xuống tuy nhỏ bé nhưng không hề gián đoạnk.

Mấy ngày hôm này, đã có nhiều phàm nhân lén lút bỏ trốn. Bọn họ muốn trốn sang nước láng giềng, cho dù phải từ bỏ hết thảy, chỉ cần được sống là còn có hi vọng.

Nghe nói hiện giờ nước láng giềng không có tuyết rơi, thời tiết giống như mùa xuân vậy, vạn vất sinh sôi, ánh nắng ngập tràn.

Sớm nay Đại Ngưu là người thức dậy đầu tiên. Hắn từ trên giường bò dậy. Bên cạnh hắn là đứa con thứ hai của Chu gia. Tiểu tử này mới hơn hai mươi tuổi, đang lúc tráng niên. Bình thường khi làm việc thường được phân cùng tổ với Đại Ngưu, vẫn luôn giúp đỡ hắn rất nhiều.

Đây là một hài tử thuần phác. Đại Ngưu đẩy hắn một cái, nhưng lập tức hắn bỗng giật mình. Hắn nhìn con trai thứ hai nhà họ Chu, tay phải run rẩy đặt trên mũi hắn, sau đó cười thảm một tiếng, lẩm bẩm: – Chết rồi.

Vừa nãy khi đẩy hắn, Đại Ngưu phát hiện ra thân thể hắn đã cứng ngắc. Lúc này nước mắt Đại Ngưu tuôn như mưa. Hán tử bốn mươi tuổi này ôm đầu ngồi khóc rống lên.

Hắn nhớ nhà, nhớ thê tử, nhớ nhi tử của mình, nhớ Vương Lâm, nhớ cửa hàng, nhớ những ngày ấm áp khi xưa.

Lúc này lục tục có người bò dậy, kinh ngạc nhìn Đại Ngưu, ngay sau đó phát hiện ra trong phòng này, chỉ trong vòng một đêm đã có năm người chết rét.

Ai nấy đều trầm mặc. Một hồi lâu, bên ngoài phòng truyền tới một tiếng quát: – Đi ra đi, làm việc. Nếu ai dám lười biếng sẽ bị quẳng ra ngoài cho chết rét.

Trong phòng có người khẽ thở dàu-i, chậm rãi đi ra ngoài. Bọn họ hai mắt đờ đẫn, mặt mày vàng vọt xanh xao. Trước đây vài tháng khi mới tới dọn tuyết, lúc đầu còn được ăn no, nhưng càng về sau thức ăn càng ít. Hiện giờ thể lực của họ đã rất kém rồi.

Đại Ngưu vẫn ôm đầu, ngồi trên mặt đất khóc lóc. Một người trung niên tốt bụng tiến tới kéo hắn, thấp giọng nói: – Đại Ngưu, đi thôi. Chỉ cần còn sống là còn có hi vọng.

Đại Ngưu bị hắn kéo, nhìn chằm chằm vào thân thể người con thứ hai của Chu gia đang nằm yên không nhúc nhích, nước mắt lại chảy ra.

Ra khỏi phòng, lập tức gió lạnh đập vào mặt. Thân thể Đại Ngưu lạnh lẽo, nhưng ngay lúc này, tượng khắc gỗ trên người hắn lại truyền tới từng đợt hơi ấm, xua tan đi cái lạnh.

Đại Ngưu sờ sờ ngực, nhìn mọi người từ trong các phòng ốc bốn phía đi ra. Hắn cắn răng một cái, quyết định bỏ trốn. Hắn muốn đi tìm thê tử, sau đó hai người rời khòi đây, chạy sang nước láng giềng, cố gắng sống sót, chờ tới khi tuyết tan lại trở về.

Đêm khuya hôm đó, khi mọi người đã ngủ say, Đại Ngưu lặng lẽ bò dậy, mở cửa phòng. Bị gió lạnh thổi qua, thân thể hắn lập tức run lên, cắn chặt răng, tiến vào giữa gió tuyết.

Bốn phía có quân đội phàm nhân đóng quân, chẳng qua đối với dân chúng bỏ trốn họ cũng không thèm hỏi tới. Bởi lẽ giữa thời tuyết lạnh giá này, ở lại đây thì may ra còn một đường sống chứ nếu bỏ đi thì chỉ có con đường chết.

Vì thế nên lúc đầu còn có người để ý, về sau thì mặc kệ. Nếu muốn đi đâm đầu vào chỗ chết thì ai mà ngăn được chứ.

Đại Ngưu đi vào trong gió rét, chậm rãi bước trên cánh đồng tuyết. Thiên hạ tuy rộng lớn nhưng dường như không có chỗ để hắn dung thân. Đêm khuya, gió càng ngày càng lạnh, Đại Ngưu đang bước đi rất khó khăn, đột nhiên vấp phải một vật gì đó, trượt chân, thân thể ngã sấp xuống.

Chỉ thấy bên cạnh hắn là một thân thể đã bị đông thành đá.

Thi thể này hiển nhiên là chưa chết được bao lâu, cho nên không có nhiều tuyết phủ mà chỉ có một tầng tuyết mỏng. Đại Ngưu khi ngã sấp xuống, khuôn mặt nằm ngay sát khuôn mặt hắn.

Thậm chí hơi thở của hắn cũng đến được khối thi thể đó.truyện Ma Tu audio

Ngây ngốc một hồi, Đại Ngưu sợ hãi kêu lên, vội vàng bò dậy, lui lại phía sau. Nhưng ngay sau đó hắn lại vấp ngã. Trong lòng Đại Ngưu dâng lên từng trận hàn ý, cẩn thận nhìn bốn phía một lượt mới phát hiện ra, ở chỗ này có vô số thi thể.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)