[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 64 [Chương 237 đến 240(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 237: Tuổi già
Lão nhân thở hổn hển, vung tay lên nói:
– Được, cũng đã cảm ngộ ý cảnh rồi! Ngươi trở về đi, nhớ rõ phải nhanh chóng đạt đến Hoá Thần kỳ, rồi điêu khắc tượng gỗ cho ta!
Nói xong, hắn liền xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, mắt thấy lão nhân đang định đi xa, mở miệng nói:
– Tiền bối, Tổ linh bài kia là vật gì?
Lão nhân quay đầu lại liếc nhìn Vương Lâm một cái, đắc ý cười nói:
– Cái đồ bỏ đi kia không tính cái gì, nơi này ta còn nhiều lắm!
Nói xong, từ trong túi trữ vật hắn xuất ra một đống lớn đầy đủ các loại lệnh bài, tiếp tục nói:
– Đây là Thiên Độn môn, đây là Linh Vụ tông, đây là Tứ cấp tu chân quốc Ma tộc, đây là Ngũ cấp tu chân quốc… Vương Lâm ngơ ngác nhìn lão nhân giới thiệu lần lượt từng cái lệnh bài, trên mặt ngày càng hiện lên vẻ đắc ý. Cảnh tượng này như thể những vật trong tay lão chỉ là những món đồ chơi mà thôi!
Cuối cùng tay phải của lão vừa lật, xuất ra một cái lệnh bài trống rỗng, nói:
– Ngoại trừ những cái đó, ngươi muốn lệnh bài của môn phái nào ta đều có thể chế tạo cho ngươi! Ha ha! Mấy năm nay, lão tử không biết đã bán được bao nhiêu thứ này. Ngươi có thể đi hỏi, danh tiếng của ta cũng không phải nhỏ. Ngươi có muốn mua một cái không? Lệnh bài của chưởng môn Bạch Vân tông thì thế nào?
Vương Lâm trầm mặc liếc nhìn lão nhân một cái,xoay người rời đi.
Lão nhân ở lại phía sau hò hét cả buổi rồi sau đó nói mấy câu, đem số lệnh bài này thu hồi lại hết, nói:
– Mấy thứ này là hàng dự trữ của lão tử, hừ, ngươi không biết hàng thì ta sẽ không bán cho ngươi!
Vương Lâm một đường đi thẳng, sau khi về tới cửa hàng, hắn khoanh chân ngồi ở bên cạnh lò lửa, bốn phía là một mảnh yên tĩnh. Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, trong đầu hắn hiện ra ý cảnh khác nhau của ba vị Hoá Thần kỳ tu sĩ. Dần dần, cả người hắn chìm đắm bên trong, lẳng lặng cảm ngộ.
Tuyệt tình ý cảnh của trung niên văn sĩ, an nhàn ý cảnh của lão bà, tuế nguyệt ý cảnh của lão giả mặc thanh sam lần lượt quanh quẩn trong đầu Vương Lâm. Dần dần, Vương Lâm mơ hồ hiểu ra một chút. Những ý cảnh này bắt nguồn từ những nhân sinh quan khác nhau trong khi lĩnh ngộ thiên đạo mà đạt được.
Như vậy, ý cảnh của mình rốt cuộc là cái gì đây… Vương Lâm nhắm hai mắt lại, giờ khắc này cả người bỗng nhiên thay đổi. Một hồi lâu sau, Vương Lâm mở hai mắt ra, cầm lấy một đoạn gỗ, tay phải huy động khắc đao.
Vụn gỗ bay tán loạn, khắc đao trong tay hắn như nước chảy mây trôi, không có chút nào dừng lại. Dần dần, trên khối gỗ điêu khắc dần hiện ra hình một người với một tay bấm quyết.
Hai mắt Vương Lâm lộ ra vẻ chuyên chú. Tại thời khắc này, mọi thứ xung quanh đều không thể ảnh hưởng đến nội tâm của Vương Lâm. Những thứ trong đầu hắn, trong mắt hắn đều là tuyệt tình ý cảnh của trung niên văn sĩ kia.
Gỗ vụn trên mặt đất mỗi lúc một nhiều, khắc đao trong tay Vương Lâm cũng ngày càng nhanh, cuối cùng chỉ còn thấy được tàn ảnh. Một lúc lâu sau, tay phải Vương Lâm đột nhiên dừng lại, khắc đao trong tay đột nhiên gãy đôi, đoạn mũi nhọn của khắc đao xẹt ra như một tia sáng, xoay tròn đâm vào giá gỗ phía trên, phát ra từng trận âm thanh vù vù.
Đối với hết thảy những điều này Vương Lâm cũng không chút để ý, đôi mắt nhìn vào tượng gỗ mà hắn vừa điêu khắc nên. Bức tượng này dĩ nhiên đã thành hình của trung niên văn nhân rất sống động, tay phải bấm quyết, trên người bao phủ một cỗ khí tức tuyệt tình. Chẳng qua cỗ khí tức này vẫn chưa lộ ra ngoài mà hoàn toàn thu liễm bên trong!
Vương Lâm chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm ngộ hồi lâu, nhẹ nhàng đặt bức tượng trung niên văn sĩ xuống mặt đất.
– Vẫn còn thiếu một chút!
Vương Lâm lẩm bẩm.
Khác nhau cơ bản là để thể hiện được ý cảnh tuyệt tình kia Vương Lâm chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của chính mình, tuy nói cuối cùng cũng điêu khắc thành công nhưng so với ý cảnh tuyệt tình chân chính của người văn sỹ trung niên thì vẫn còn sự khác biệt.
Vương Lâm nhìn vào dao khắc đã bị gãy trong tay, trầm ngâm một chút rồi cánh tay phải vung lên, nửa đoạn còn lại nằm trong tay bay ra rơi xuống trên giá gỗ ở một bên. Tiếp theo hắn lại cầm lấy một đoạn gỗ, dùng ngón tay làm đao tiếp tục khắc tiếp.
Thời gian trôi qua, năm tháng thấm thoắt, trong nháy mắt lại đã qua mười năm!
Trong mười năm này, vẻ bề ngoài của Vương Lâm dĩ nhiên đã trở nên già hơn, bên trong mái tóc mai của hắn có điểm một ít sợi tóc bạc, dáng người thẳng tắp cũng đã hiển lộ cái lưng còng. Thoạt nhìn cả người giống như già yếu sắp vào xuống mồ.
Ở bên trong cửa hàng, tượng điêu khắc gỗ càng ngày càng ít. Trong thời gian mười năm này, Vương Lâm chỉ thực hiện được một thành phẩm tượng gỗ điêu khắc, đó là một bà lão Bạch Vân tông năm nào.
Trên thực tế tượng gỗ điêu khắc bà lão từ chín năm về trước hắn đã chế tác được hoàn toàn. Tuy nói cùng với tượng gỗ điêu khắc người văn sỹ trung niên kia giống nhau nhưng cũng có sự chênh lệch, không thể đạt tới sự hoàn mỹ. Điều này Vương Lâm biết, đây là bởi vì mình chưa đạt tới cơ sở của tu vi Hóa thần.
Điều khiến chín năm sau đó Vương Lâm không có chế tác thêm tượng điêu khắc gỗ, nguyên nhân là ông lão áo xanh!
Hắn bất kể như thế nào cũng không có phương pháp điêu khắc tượng gỗ trên, khắc ra được ý cảnh mang đậm dấu vết của năm tháng trên ông lão này. Chín năm, trong suốt chín năm, Vương Lâm thủy chung không thể thành công.
Tuy nói rằng dĩ nhiên hắn khắc đi khắc lại vô số tượng gỗ điêu khắc ông lão kia, nhưng không có một bức nào có thể ẩn chứa được ý cảnh. Cuối cùng đều bị hắn hóa thành tro bụi.
Một ngày nọ, Vương Lâm nhìn vào bức tượng gỗ điêu khắc ông lão áo xanh trên tay, than nhẹ một tiếng, tay phải nhấc nhẹ một cái tức thì tượng gỗ tiêu tán thành tro. Trầm mặc một chút, hắn đứng người lên, chậm rãi ra mở cửa cửa hàng.
Ánh mặt trời dịu dàng dừng lại ở trên người hắn, Vương Lâm cầm một chiếc ghế ngồi ở cửa, lẳng lặng nhìn người qua đường đi lại. Đối diện bên đường là một cửa hàng bán dụng cụ sắt. Cửa hàng này trong chín năm vừa qua đã mở rộng ra được mấy lần.
Không bao lâu, một đứa bé bốn tuổi từ bên trong cửa hàng dụng cụ sắt thò đầu ra khỏi cửa. Nhìn thấy Vương Lâm lập tức cái miệng nhỏ nhắn kêu lên, bước chân chạy nhanh đến bên người Vương Lâm, trên tay đứa bé còn mang theo một bầu rượu. Đưa cho Vương Lâm xong, nói giọng thỏ thẻ:
– Vương gia gia, đây là cháu trộm rượu đưa đến cho ông đấy. Đường của cháu đâu?
Vương Lâm trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười thoải mái, tay phải vừa lật, trong tay đã xuất hiện một viên thuốc như ngón tay cái. Sau khi đưa cho đứa bé xong liền cầm bầu rượu uống một ngụm.
Đứa bé vội vàng nuốt vào trong miệng, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, hai tay chống cằm tò mò hỏi:
– Vương gia gia, rượu này uống tốt lắm sao? Cháu nhìn thấy ông ngày nào cũng uống.
Vương Lâm mìm cười. Lúc này từ cửa hàng bán dụng cụ sắt một người đàn ông khỏe mạnh đi ra, từ tướng mạo người đàn ông này mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của thiếu niên kháu khỉnh khỏe mạnh năm đó. Hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ cảm hoài, lập tức tiến lại gần, trong miệng giọng điệu thân thiết nói:
– Vương thúc, hôm nay không thể uống nữa!
Vương Lâm cười ha hả nói:
– Tốt, phải uống một chén chứ. Hôm nay còn chưa uống. Đại Ngưu, cha ngươi thế nào rồi?
Đại Ngưu trên mặt lộ ra sự ảm đạm nói:
– Vẫn bệnh cũ, không có việc gì.
Vương Lâm thầm than một tiếng, sự luân hồi của phàm nhân hắn không thể can thiệp vào. Sinh, lão, bệnh, tử vốn là một bộ phận của thiên đạo. Đại Ngưu tại sáu năm về trước và cô gái chưởng quầy của tiệm may thành thân, đứa bé kia chính là con của hắn.
– Vương gia gia, ông còn chưa trả lời cháu, rượu này rốt cuộc uống vào tốt chỗ nào ạ.
Đứa bé không đồng ý theo sau túm lấy cánh tay Vương Lâm truy hỏi.
Đại Ngưu nhìn Vương Lâm, than nhẹ một tiếng rồi nói:
– Vương gia gia của ngươi uống không phải là rượu mà là lẽ đời… Vương Lâm quay đầu liếc mắt nhìn Đại Ngưu một cái, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, vỗ vỗ cánh tay hắn nói:
– Đại Ngưu, mang theo đứa nhỏ trở về đi. Ta ra đầu phố đi dạo.
Đại Ngưu cầm lấy bầu rượu trong tay Vương Lâm đặt vào trong cửa hàng điêu khắc tượng gỗ, theo sau đóng cửa lại nói:
– Thúc vừa rồi đã đáp ứng cháu rồi, hôm nay không uống nữa.
Vương Lâm cười cười đứng dậy đi ra hướng đầu phố, trông bóng dáng hắn tập tễnh, đầy vẻ xế chiều.
Đại Ngưu than nhẹ một tiếng, kéo bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ về trong cửa hàng bán dụng cụ sắt. Đứa bé cao hứng hé miệng nói với Đại Ngưu:
– Cha, Vương gia gia cho con đường, ăn rất ngon, mỗi lần ăn xong toàn thân đều có cảm giác ấm áp, thoải mái.
Vương Lâm đã đi lại trên đường này hơn mười năm rồi. Bỗng thấy một đám chưởng quầy của các cửa hàng không biết lấy tin tức từ chỗ nào đều từ trong cửa hàng đi ra, nét mặt vội vã chạy đến bên cạnh Vương Lâm thấp giọng cầu xin.
– Vương chưởng quầy, người xem dạo này kinh doanh không được tốt lắm. Tháng sau, tháng sau tôi nhất định đem tiền đất đến để trả!
Đây là chưởng quầy cửa hàng tạp hóa người mới chuyển tới đây ba năm về trước.Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm
– Đúng vậy, Vương lão đáng kính ạ. Hiện tại công việc kinh doanh thật sự không được tốt lắm ạ, ngài có thể hoãn được mấy ngày không?
Lại là chưởng quầy của nhà trọ năm đó, một người mập mạp.
Các thanh âm như thế lục đục truyền đến, Vương Lâm cười khổ nhìn một vòng. Hắn cũng không biết tại sao lại như thế này, ở đây mười năm không ngờ vô tình mà tất cả mọi người trên phố này gần như đều nợ bạc của hắn.
Chương 238: Đồ chơi làm bằng đường
Thậm chí đại bộ phận cửa hàng trên đường này cuối cùng không ngờ đều trở thành sản nghiệp của hắn. Mỗi khi các chủ cửa hiệu xuống dốc, cần gấp tiền liền tìm đến Vương Lâm đem cửa hàng bán lại cho hắn.
Về phần cửa hàng của chính Vương Lâm, đã hai năm trước chủ quán đến tận cửa thăm rồi bán luôn cho hắn.
Giá cả là một thứ không có chuẩn mực nào cả.
Ngay thời điểm hiện tại, gần như Vương Lâm vừa ra khỏi cửa, các chưởng quầy của các cửa hàng lập tức đi theo sau nói các lời tốt đẹp. Trên thực tế việc này có liên quan đến việc thường ngày Vương Lâm rất ít khi ra khỏi cửa. Thậm chí mấy tháng liền hắn không hiện ra đến một lần. Vì thế lúc này mới vừa xuất hiện liền khiến cho các chưởng quầy trong lòng khẩn trương, sợ là tới để thu tiền thuê đất.
Kỳ thật thuế thu đất này cũng không được bao nhiêu tiền, nhưng phàm là người kinh doanh ở đây trong một thời gian dài đều biết tính tình Vương Lâm tốt bụng, vì thế liền có ý tưởng kéo dài tiền thuế đất, để một thời gian sau gần như không người nào phải nộp tiền thuế. Chính vì thế việc này cũng trở thành một thói quen.
Nói cho cùng tất cả các loại tiền bạc, đồ vật, đã là người phàm thì ít người cảm thấy bỏng tay, cầm được càng nhiều càng tốt.
Vương Lâm đối với hiện tượng này cũng không quá để ý, cũng thuận theo tự nhiên xem như là cảm ngộ một bộ phận của thiên đạo.
Chín năm trôi qua, tình thế thay đổi, các gương mặt cũ năm đó trên phố dĩ nhiên không còn nhiều lắm. Điều này khiến Vương Lâm có chút cảm khái. Hắn phất phất tay nói với các chưởng quầy bên người:
– Hôm nay không thu tiền thuê đất, mọi người tản ra đi.
Các chưởng quầy đều dùng các lời lẽ để cảm ơn, liên tục lui lại.
Vương Lâm chắp tay sau người, đi ở trên đường phố, không lâu sau đã đi tới đầu phố. Nhưng vào lúc này đột nhiên một con ngựa lực lưỡng chạy tới với tốc độ cao, ngồi trên lưng là một người trung niên, người này sắc mặt có chút khó coi, thậm chí khóe miệng còn có máu tươi dính lại.
Hắn cưỡi ngựa mới vừa đi ngang qua đầu phố, bỗng nhiên liếc mắt một cái nhìn thấy được Vương Lâm, tiếp theo cánh tay phải mạnh mẽ túm cương ngựa lại, con ngựa kia hý một tiếng thật dài. Lúc này thân hình người đàn ông trung niên nhảy xuống, sau khi xuống ngựa lập tức bước lại bên người Vương Lâm, không đợi nói chuyện liền phun ra một ngụm máu tươi.
Bên trong máu tươi kia còn mang theo một chút mảnh của nội tạng, người này mặt không còn một chút máu, thân hình nhoáng một cái quỳ rạp xuống đất, giọng gấp gáp:
– Vương tiên sinh, cứu mạng!
Vương Lâm thần sắc như thường, thản nhiên liếc mắt nhìn người này một cái. Người này đúng là mười mấy năm qua, gần như ngày lễ ngày tết nào cũng đều mang tặng một lượng lớn vàng bạc, Từ Đào.
– Có chuyện gì, chậm rãi nói đi.
Vương Lâm mở miệng nói.
– Vương tiên sinh, thế tử điện hạ nguy rồi.
Từ trong giọng nói gấp gáp của Từ Đào, Vương Lâm dần dần hiểu biết được ngọn nguồn. Thế tử điện hạ kia không biết thế nào mà trêu chọc vào một người hùng mạnh, là một tu sĩ thần thông cao cường. Tu sĩ này vừa xuất hiện lập tức đám tu chân bên người điện hạ đều rời khỏi, không tham dự vào.
Hiện Thế tử dĩ nhiên được giấu ở trong hoàng cung. Tu sĩ kia dường như có chút e dè mà không tiến thẳng vào hoàng cung, vì thế liền đem lửa giận phóng thích trên người mấy người tùy tùng của Thế tử.
Từ Đào có một chút thông minh, gặp sự chẳng lành lập tức rời khỏi. Nhưng bị các thủ hạ của tu sĩ kia truy đuổi, thân bị trọng thương, hắn kinh hoảng trong đầu chỉ một mực nghĩ tới, đó là Vương Lâm.
Đang nói bỗng nhiên từ ngoài phố đi vào một người trẻ tuổi mặc đạo bào màu đỏ, người này trên mặt lộ vẻ tàn ác đang hướng bước đi lại tới chỗ của Từ Đào.
Từ Đào nhìn thấy tu sĩ này lập tức thân mình run lên, lại phun ra một ngụm máu, cả người ngay lập tức suy sụp, tuyệt vọng nhìn Vương Lâm nói:
– Cứu ta… Nói xong người sụp xuống ngất đi.
Tu sĩ kia cười lạnh liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, tay phải vung lên lập tức một đạo khí tức màu đen mà người phàm không thể nhận biết được từ trong tay hắn khuyếch tán bay ra, đến giữa không trung liền hóa thành một đầu lâu bằng xương thật lớn hung hăng hướng đến Từ Đào cắn nuốt. Tu sĩ này tâm địa thật ác độc, dĩ nhiên tính bao gồm luôn cả Vương Lâm bên trong.
Trong mắt hắn xem ra Vương Lâm này tuy nói chỉ là một người phàm, nhưng Từ Đào này chạy trối chết không ngờ là tìm tới người này, tất nhiên là có quan hệ, đơn giản đem giết toàn bộ.
Về phần giết hại phàm nhân, nếu có việc phiền toái gì cũng có sư phụ hắn phía trên. Nghĩ như vậy, trên mặt hắn lộ ra một vẻ tàn nhẫn.
Vương Lâm nhướn mày, nếu là tu sĩ này đến tìm để gây phiền toái cho Từ Đào, hắn có lẽ sẽ không tham dự. Tuy nói Từ Đào này mười mấy năm qua đối với hắn rất mực tôn kính, nhưng Vương Lâm cũng sẽ không vì việc này mà ra tay.
Nhưng hiện tại một tiểu tu sĩ chỉ có tu vi Trúc Cơ không ngờ ngay cả hắn dám giở trò. Vương Lâm sắc mặt như thường, trong mắt bình tĩnh, tay phải bâng quơ vung lên nhẹ nhàng dường như là đuổi một con muỗi vậy.
Lập tức hình đầu lâu bằng xương kia dường như nhìn thấy cái gì cực kỳ đáng sợ khác thường, kêu lên một tiếng không dám cắn nuốt mà vội vàng lùi lại phía sau.
Chỉ có điều nó đã chậm một bước. Tay phải Vương Lâm vung lên một cái, ma đầu Hứa Lập Quốc bỗng nhiên thành hình, nhe răng cười một cái liền đem bộ xương sọ nuốt vào, chép chép miệng, trừng mắt hung tợn nhìn vẻ mặt đầy kinh hãi của tiểu đạo sĩ kia, thân hình từ từ biến mất.
Tiểu đạo sĩ kia sắc mặt nổi lên vẻ đỏ ửng dị thường, vào khoảnh khắc bộ xương sọ kia bị nuốt vào dĩ nhiên tâm thần bị hao tổn, rồi phun ra một ngụm tiên huyết, không nói hai lời lập tức hoảng sợ mà chạy.
Vương Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng người này, không hạ sát thủ. Hắn hiện tại hóa phàm, dĩ nhiên giai đoạn này bị ràng buộc, thật sự không muốn bởi vì việc nhỏ này mà hỏng đi tâm tình nhiều năm qua.
Từ lúc đạo sĩ xuất hiện cho mãi đến lúc rời khỏi, khoảng thời gian này không kéo dài lắm, hơn nữa lại không gặp người phàm tục nào cho nên vẫn chưa ảnh hưởng đến mọi người trên đường phố.
Nhiều nhất cũng chỉ là có cảm giác một trận gió lạnh thổi qua thôi.
Tuy nhiên người đi lại trên đường người tuy rất vắng vẻ nhưng rồi cũng sẽ nhận ra, nguyên nhân là vết máu bầm phun ra từ Từ Đào.
Nhà của Từ Đào từ tám năm trước đã dời đi khỏi khu phố này, lúc này đảo mắt cũng không có mấy người nhận ra thân phận của Từ Đào.
Vương Lâm thở dài, tay chắp sau người chậm rãi nhắm một cửa hàng tạp hoá bên cạnh đi đến. Sau khi tiến vào, chưởng quầy cửa hàng tạp hóa tức khắc cầm tiền chạy đến.
Vương Lâm chỉ chỉ Từ Đào bị ngất xỉu cách đó không xa nói:
– Chưởng quầy, phiền ngươi tìm hai tiểu nhị nâng người này đem đến cửa hàng của ta.
Người chưởng quầy tạp hoá kia do dự một chút, liếc nhìn xung quanh phát hiện không ai chú ý tới nơi này liền tiến lên vài bước nhẹ giọng nói:
– Vương chưởng quầy, người này không biết còn sống hay đã chết. Tôi xem ra hay là đi báo quan đi, bằng không sợ ngài rước lấy một thân phiền toái đó.
Vương Lâm cười cười, vỗ vỗ bả vai chưởng quầy lắc đầu nói:
– Không việc gì đâu, tìm người đưa đi cho ta là được.
Nói xong hắn xoay người chắp tay ra sau lưng, chậm rãi đi ra.
Chưởng quầy nhìn bóng dáng Vương Lâm, thở dài lẩm bẩm:
– Người tốt quá, Vương chưởng quầy thật sự là người tốt!
Thì thầm nói xong hắn lập tức quay đầu lại hô:
– Tiểu nhị, tiểu tam, hai người ra đây, đem người đang nằm bên ngoài khiêng đến cửa hàng của ông chủ cửa hiệu Vương.
Gần như lúc Vương Lâm trở lại cửa hàng cũng đồng thời hai người tiểu nhị mặc quần áo vải thô đi đến, dĩ nhiên là cùng khiêng Từ Đào. Vương Lâm ra hiệu hạ xuống đặt ở trên mặt đất trong cửa hàng.
Vương Lâm tuỳ ý lấy ra một chút bạc đem hai tiểu nhị đuổi đi, sau đó liền đóng cửa quầy lại, ngồi ở bên bếp lửa trầm ngâm không nói.
Từ Đào này nếu không cứu hiển nhiên là không thể sống được, Vương Lâm thầm than một tiếng, đúng là đối phương trong mười mấy năm qua thuỷ chung kính biếu quà cáp, lấy ra trong túi trữ vật một đan dược cực công hiệu, phất tay bắn ra rơi vào trong miệng đối phương.
Tiếp theo hắn cầm lấy bầu rượu. Thời gian này hắn vừa uống rượu vừa chờ đối phương tỉnh lại.
Nói lại tiểu đạo sĩ kia một đường bay nhanh chạy trốn, cũng không cần quan tâm đến kinh động người phàm tục, thậm chí lúc cuối cùng còn ném ra phi kiếm hóa thành đạo cầu vồng hướng về thành Đông chạy về.
Ở vùng ngoại thành của thành phía đông có một tòa đạo quan. Tòa đạo quan này bốn phía có chút u tĩnh, còn có một hồ nước trong xanh, các đóa hoa sen hồng nhạt nở rộ. Ở đáy trong hồ nước lớp lớp lá sen màu xanh sinh trưởng. Phía trên mặt hồ một ít con cá nhẹ nhàng bơi lượn ở xung quanh các đám lá sen, đồng thời khiến cho lá cây chậm rãi lay động. Bề mặt hồ như một bức tranh gợn sóng, có một cảnh tượng vượt ra khỏi trần tục.
Một con đường nhỏ bằng đá cuội uốn lượn theo tòa đạo quan. Hai bên của con đường này còn trồng một số cây dương liễu, mỗi khi gió nhẹ thổi đến, hàng dương liễu lay động nhảy múa phát ra các tiếng động xào xạc. Đây cũng là một cảnh sắc hữu tình.
Lúc này mặc dù cơn gió nhẹ đang thổi đến nhưng tiếng lay động của hàng dương liễu lại bị một tiếng động lớn từ trên trời bao trùm đến. Chỉ thấy tiểu đạo sĩ kia hóa thành một đạo cầu vồng bỗng nhiên dừng lại ở ngoài cửa đạo quan. Hắn mới vừa hạ xuống mặt đất liền phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt tái nhợt, một tay đẩy cửa đạo quan, lảo đảo chạy vào.
Trong đạo quan một vài đạo sĩ đang ngồi khoanh chân bỗng nhiên mở hai mắt. Một người trong số bọn họ sau khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của tiểu đạo sĩ lập tức đứng lên tiến đến, kinh ngạc hỏi:
– Sư đệ, ngươi đuổi theo một phàm nhân. Chẳng lẽ người đó có thể khiến ngươi bị trọng thương như vậy sao?
Tiểu đạo sĩ lấy tay đẩy người này ra, lạnh lùng nói:
– Ta muốn gặp sư phụ. Sư phụ!
– Hoảng cái gì?
Từ trong đạo quan đi ra một người trung niên, người này mặt to mắt nhỏ, độc duy nhất có hai cái tai to là có thể nhìn thuận mắt, mới nhìn lần đầu cũng đầy vẻ uy nghiêm Người này vừa ra, tất cả các tu sĩ đang ngồi tọa thiền đều đứng dậy, cung kính đứng sang một bên Sau khi tiểu đạo sĩ nhìn thấy người trung niên, khóc to một tiếng, quỳ xuống đất nói:
– Sư phụ, con bị người ta phá bản mạng la sát, tâm thần bị hao tổn. Sư phụ, nhờ người báo thù.
Tu sĩ tai to kia liếc mắt quét nhìn tiểu đạo sĩ một cái, tay áo vung lên, vươn tay phải cách không một trảo. Lập tức từng đạo hắc khí bỗng nhiên xuất hiện trong hư không, nhanh chóng ngưng kết cùng một chỗ hình thành một đầu lâu xương khô thật lớn.
Tiếp theo tay phải tu sĩ tai to điểm nhẹ bắt lấy đầu lâu xương khô, không nói hai lời một chưởng chụp lấy phía trên thiên linh cái của tiểu đạo sĩ. Thân hình tiểu đạo sĩ kia lập tức run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, trong nháy mắt liền hiện lên từng luồng khí đen. Sau đó một hồi lâu, hắn hé miệng phun ra một ngụm máu đen, tiếp theo trên mặt các khí đen chậm rãi biến mất, lộ ra các tia hồng nhuận. Bản mạng la sát được phục hồi khiến cho thương thế lập tức hồi phục lại như lúc ban đầu.
– Kể lại tỉ mỉ đi!
Tu sĩ tai to giơ cánh tay phải lên, chậm rãi nói.
Tiểu đạo sĩ thở sâu, vội vàng đem tất cả các việc trên đường gặp phải, thêm mắm thêm muối nói ra. Tiểu đạo sĩ này mồm miệng có chút lanh lợi, cách thể hiện cũng rất thần tình. Tu sĩ tai to kia vẫn im lặng lắng nghe. Các đệ tử bên người hắn đều cúi đầu không nói, nhưng trong mắt cũng lộ ra vẻ kỳ quái.
Không lâu sau tiểu đạo sĩ đã thuật xong, trong mắt hắn lộ ra vẻ hận thù lại thêm vào một câu:
– Sư phụ, con đã báo danh hào của người ra nhưng người nọ quá kiêu ngạo. Sư phụ, chúng ta nói gì thì cũng phải đi giáo huấn hắn một chút.
Tu sĩ tai to thủy chung không có nửa điểm dao động.
Hắn nhìn tiểu đạo sĩ bình thản hỏi để xác định lại:
– Người mà ngươi mới vừa gặp trong cơ thể không có chút gì linh lực, giống như là người phàm bình thường?
Tiểu đạo sĩ vội vàng gật đầu nói:
– Sư phụ, tuyệt đối không sai được. Ban đầu con còn tưởng hắn là một phàm nhân.
Tu sĩ tai to trong mắt lộ ra ánh kì dị, trên mặt nhìn không lộ ra vẻ mừng giận, chậm rãi nói:
– Ngươi theo ta đi một chuyến, dẫn đường phía trước, không cần sử dụng pháp thuật. Chỉ cần đi là được.
Tiểu đạo sĩ kia lập tức mừng rỡ, vội vàng đứng sang một bên dẫn đường mang theo tu sĩ tai to rời khỏi đạo quan. Về phần các tu sĩ khác trong tâm cũng mong muốn đi theo nhưng mắt không thấy sư phụ có dấu hiệu triệu tập, vì thế nhìn nhìn lẫn nhau. Một người trong số bọn họ than nhẹ một tiếng nói:
– Sư phụ đối với tiểu sư đệ thật sự rất sủng ái.
– Cũng không phải lần đầu tiên có loại chuyện này, không nên ghen tị. Với tài trí của sư phụ lại há chẳng nghe ra sự bất hợp lý trong lời nói của tiểu sư đệ hay sao, không cần chúng ta để ý tới.
Một tu sĩ trung niên bên cạnh cười khổ một tiếng, chậm rãi nói.
– Với tính tình như vậy của tiểu sư đệ sớm tối cũng gây ra phiền toái lớn, ai!
Lại có một người nói thầm một câu, sau đó liền trầm mặc không nói nữa.
– Có sư phụ ở đây, tiểu sư đệ mặc dù có mắc vào phiền toái lớn cũng chưa chắc trở thành chuyện. Ngược lại nếu đổi thành người khác thì cũng khó mà nói được.
– Sư phụ rõ ràng không công bằng, chúng ta cũng không phải ngày đầu tiên biết. Ngay cả công pháp tu luyện, tiểu sư đệ và ta cũng khác biệt. Thôi, việc này chúng ta trong lòng tự hiểu là được, nếu mà trực tiếp nói ra ngược lại mình lại tỏ vẻ nhỏ nhen.
– Không biết lần này người làm tiểu sư đệ rước lấy phiền phức là đệ tử `thuộc môn phái nào. Theo lời nói của tiểu sư đệ vừa rồi, người này như thế nào lại trà trộn vào trong đám phàm nhân vậy.
Tu sĩ trung niên kia nói ra vấn đề nghi vấn.
– Bốn phái lớn liên minh, cái dạng tu sĩ gì mà không có. Ta xem người này rất có thể là Kết Đan kỳ cho nên mới có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà phá đi bản mạng la sát của tiểu sư đệ.
– Ta nghĩ giả thuyết này là đúng. Với địa vị của sư phụ ở liên minh bốn phái, đừng nói là Kết Đan kỳ, kể cả là Nguyên Anh kỳ, kết cục cũng đều giống nhau!
Mấy người nói chuyện với nhau một lúc, sau đó không để ý đến việc này nữa mà tiếp tục ngồi tĩnh tọa.
Tiểu đạo sĩ vừa đi trong tâm tưởng nổi lên từng trận đắc ý. Hắn sớm biết sư phụ đối với chính mình là tốt nhất bởi nguyên nhân chính vì hắn là đệ tử cuối cùng của sư phụ.
Từ nhỏ đến lớn, phàm gặp việc gì phiền toái, chỉ cần nói với sư phụ, sẽ lập tức dẫn hắn đi tìm tiêu diệt đối phương. Nhiều năm như vậy rồi, không có một lần sư phụ cự tuyệt qua.
Nội tâm hắn cười lạnh, tự nhủ lần này sư phụ ra mặt tất nhiên người nọ chết không có chỗ chôn, để cho hắn biết được kết cục của việc dám trêu chọc mình.
Nghĩ tới đây hắn trộm nhìn sư phụ ở bên cạnh. Từ vẻ biểu hiện bên ngoài nhìn không thấy được nét mừng giận, trong lòng hắn thầm nghĩ với hiểu biết về sư phụ, mặt càng không lộ biểu tình nào chứng tỏ trong lòng sư phụ càng phẫn nộ.
Từ trong trí nhớ hắn, mỗi lần sư phụ dẫn hắn đi tiêu diệt người trêu chọc hắn gần như trên mặt đều là loại vẻ mặt này. Bất kể hắn trêu chọc dạng cừu gia gì, chỉ cần nhìn thấy sư phụ liền lập tức mặt không còn chút máu, không phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì đó là lập tức chạy trốn. Mặc dù có mấy người có ý đồ phản kháng, nhưng cuối cùng đối với ba dạng người này đều có kết cục giống nhau.
Tiểu đạo sĩ trong lòng đắc ý giống như đang được ăn mật đường. Hắn thở sâu, bước chân vội vàng đi nhanh, trong lòng thầm nhủ đừng để người nọ chạy mất, phải nhanh chân đến đó mới được.
Đang đi, tu sĩ tai to bước chân bỗng dừng lại. Tiểu đạo sĩ đi quá vài bước vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt tu sĩ tai to dừng lại trên các đồ chơi nhỏ bằng đường được bày bán ở sạp nhỏ một bên.
Ánh mắt tu sĩ tai to lộ ra vẻ dịu dàng, tiến đến quầy hàng ôn hòa nói:
– Đồ chơi làm bằng đường này bán thế nào?
Người bán hàng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tu sĩ tai to, trong lòng không biết vì sao liền trào dâng lên sự hảo cảm, cười nói:
– Một đồng nhỏ thôi ạ.
Tu sĩ tai to mỉm cười gật đầu lấy ra một đồng nhỏ đặt trên quầy hàng, sau đó nhìn kĩ lưỡng đám đồ chơi sinh động như thật làm bằng đường, cuối cùng chọn lấy một cái cầm lên.
Tiểu đạo sĩ ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn thấy sư phụ không ngờ mua đồ chơi làm bằng đường. Đáy lòng có chút dở khóc dở cười, nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới tu sĩ tai to không ngờ đem đồ chơi nhỏ làm bằng đường đưa tặng cho hắn.
– Phúc nhi, con có nhớ trước đây lần đầu tiên vi sư nhìn thấy con, khi con đang cùng một đám đứa nhỏ đoạt một đồ chơi làm bằng đường, có lẽ con đã quên rồi… Tu sĩ tai to trong mắt lộ ra vẻ hoài cảm.
Tiểu đạo sĩ ngẩn người ra, nhận lấy đồ chơi làm bằng đường, không tự chủ được nhớ tới thời thơ ấu đau khổ. Nếu không có sư phụ sợ rằng hiện tại chính mình sớm cũng đã chết. Nghĩ tới đây trong mắt hắn ửng đỏ, thấp giọng nói:
– Không thể quên được, chính sư phụ đem con mang đi và dạy con pháp thuật thần thông.
Tu sĩ tai to xoa xoa đầu tiểu đạo sĩ, nói:
– Đi thôi, mang ta đi nhìn xem người nọ.
Tiểu đạo sĩ nhìn vào đồ chơi làm bằng đường trên tay, cảnh tượng hồi còn bé chậm rãi xuất hiện trong lòng. Hắn thở sâu, đem đồ chơi bằng làm bằng đường trân trọng đặt trong túi trữ vật. Hắn có ý định lưu lại cả đời, bởi vì, đây là món đồ mà sư phụ mua tặng.
Khi sắc trời dần tối, tu sĩ tai to và tiểu đạo sĩ đi đến chỗ cửa hàng của Vương Lâm. Sắc trời dĩ nhiên đã trở nên ảm đạm, tuy nhiên ở hai bên đường phố cũng lên đèn, ánh sáng nổi lên bao quanh cả khu vực.
Từ Đào hốt hoảng mở to mắt, có chút run sợ, lập tức nhìn xung quanh rồi vội vã nhổm người dậy, nhìn thấy Vương Lâm lập tức quỳ rạp xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ kích động, nói không ra lời.
Vương Lâm thần sắc như thường, cũng không thèm liếc mắt nhìn Từ Đào một cái, bình thản nói:
– Cứu ngươi một mạng coi như đã trả lại ngươi nhân quả phụng dưỡng mười sáu năm qua, ngươi đi đi.
Từ Đào do dự một chút, tiếp theo vái dài mấy cái, thấp giọng nói:
– Đại ân đại đức Từ Đào ghi nhớ trong lòng!
Nói xong hắn thở dài đứng lên đẩy cửa đang muốn đi ra khỏi cửa hàng.
Lúc này Vương Lâm bỗng nhướn lông mày lại, nói:
– Từ Đào, quay lại, không cần đóng cửa.
Từ Đào ngẩn ra vội vàng lùi lại, ngỡ ngàng nhìn Vương Lâm.
– Đứng sang một bên, có khách tới thăm!
Vương Lâm uống một ngụm rượu trong bầu trên tay, bình thản nói.
Từ Đào sắc mặt khẽ biến, vội vàng đứng ở bên cạnh Vương Lâm nhìn ra cửa chính của cửa hàng, ánh mắt lay động.
Không quá lâu sau, chỉ nghe các tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài từ từ truyền đến. Ngay sau đó, một tu sĩ tai to từ bên ngoài cửa hàng đi vào, phía sau hắn là tiểu đạo sĩ ban ngày được Vương Lâm buông tha.
Chương 239: Trăm năm hẳn là phải chết
Từ Đào trong mắt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra tu sĩ tai to kia đúng là người đã bức thế tử điện hạ không dám đi ra ngoài hoàng cung nửa bước, trong nội tâm lập tức trào dâng từng trận sóng lớn, nhưng sau khi nhìn nhìn Vương Lâm đã mạnh mẽ khống chế bản năng đang muốn lùi bước ra sau, trầm mặc không nói.
Tiểu đạo sĩ kia tiến vào cửa hàng liền lập tức nhe răng cười rộ lên quát:
– Sư phụ, chính là hắn. Chính hắn đã đả thương đệ tử!
Tiểu đạo sĩ chỉ vào Vương Lâm. Hắn quay đầu lại bỗng kinh ngạc phát hiện sư phụ hắn không ngờ không nhìn vào người này mà đem ánh mắt dừng trên các tượng gỗ điêu khắc ở xung quanh.
Vương Lâm thủy chung không nói gì, nhàn nhã ngồi uống rượu, ánh mắt nhìn lướt qua trên người hai người rồi thu trở lại.
Tu sĩ tai to kia có chút cẩn thận nhìn ở các đám tượng gỗ điêu khắc, bỗng nhiên ánh mắt sững lại, dừng ở hai tượng gỗ điêu khắc phía trên. Hai tượng gỗ này đúng là điêu khắc người văn sĩ trung niên và lão bà của Bạch Vân tông.
Đại tu sĩ nhìn hồi lâu, mỉm cười dường như không xem mình là người như người lạ, tự nhiên ngồi xuống ngồi ở đối diện Vương Lâm.
– Đạo hữu, có thể cho tại hạ uống một chén chứ?
Tu sĩ tai to ôn hòa từ trong túi trữ vật lấy ra một cái chén.
Vương Lâm liếc mắt nhìn người này một cái, bầu rượu trong tay ném về phía trước, tu sĩ tai to bắt lấy rồi rót đầy một ly. Sau khi một ngụm uống xong, mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị tán thưởng nói:
– Hương vị tuyệt lắm!
Vương Lâm cười khẽ nói:
– Nếu thích, còn lại hơn nửa bầu, tặng ngươi đó.
Tu sĩ tai to cười ha hả cũng không cự tuyệt, lại rót một ly, uống vào. Ngưng lại một thời gian để thưởng thức, thở dài từ trong sâu thẳm:
– Cảnh giới đạo hữu so với tại hạ cao hơn một đường, dùng cõi nhân gian để hóa phàm, bội phục!
Vương Lâm tay phải vừa lật, trong tay lại có thêm một bầu rượu, uống một ngụm nói:
– Đạo hữu cũng lấy đệ tử hóa phàm, dùng thân phận là thầy, là cha mẹ để cảm ngộ thiên đạo. So với cách của tại hạ thì cũng có cùng hiệu quả như nhau, làm gì cần hâm mộ người ngoài.
Tu sĩ tai to ánh mắt như có kỳ quang nhìn Vương Lâm, gật gật đầu nói:
– Xem ra tại hạ quả nhiên không có nhìn lầm. Hôm nay nghe trong lời nói của tiểu đồ, tại hạ dĩ nhiên có phỏng đoán, người có liên quan sự việc này có cảnh giới ngang với tại hạ, là người chuẩn bị bước vào Hóa thần.
Vương Lâm mỉm cười không nói.
– Đạo hữu, không bằng hai người chúng ta cùng thi đua xem ai tiến vào cõi hư vô mờ ảo của Hóa thần chi cảnh trước, có được không?
Tu sĩ tai to nhìn Vương Lâm khẽ cười nói.
Vương Lâm vừa như cười như không liếc mắt nhìn tu sĩ tai to một cái, nói:
– Chỉ có điều nếu trong tâm của Vương mỗ có việc này sợ là cả cuộc đời này không thể có ngày tiến vào Hóa thần, đạo hữu, lời ấy của ngươi hại người rất nặng à.
Tu sĩ tai to cười ha hả, tay áo vung lên ôm quyền nói:
– Không nghĩ tới trong kinh đô này lại có thể gặp người như đạo hữu vậy. Tốt! Tại hạ Chu Võ Thái, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?
– Vương Lâm!
Hắn cầm lấy bầu rượu uống vào một ngụm rồi nói.
– Vương đạo hữu, trong vòng trăm năm ngươi tất nhiên có thể Hóa Thần. Chu mỗ hôm nay đến chúc mừng người trước.
Tu sĩ tai to Chu Võ Thái mỉm cười nói.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ nói:
– Chu đạo hữu nói sớm quá. Theo nhận xét Vương mỗ, trong vòng trăm năm tới Chu đạo hữu không tiến vào Hóa thần, đồng dạng đó người đệ tử kia của ngươi trong vòng trăm năm hẳn cũng phải chết.
Chu Võ Thái ánh mắt chợt lóe, trầm mặc không nói.
Tiểu đạo sĩ kia trong lòng muốn trừng mắt lên nhưng nhìn thấy sư phụ và người này coi như có chút khác lạ, không khỏi phải áp chế lửa giận, hừ nhẹ một tiếng thầm nhủ người này thật sự không biết điều. Hắn còn chưa bao giờ gặp qua sư phụ nói chuyện với người khác như thế, nhưng người này chẳng những không cảm kích ngược lại miệng còn nói ra lời ác độc.
Ngay thậm chí Từ Đào cũng hiểu lời nói của Vương Lâm có chút đả thương người khác không khỏi định nhắc nhở phải cẩn thận, sợ tu sĩ tai to kia giận dữ.
Nhưng khiến hắn có cảm giác kinh ngạc, tu sĩ tai to kia trầm mặc một chút chẳng những không giận, ngược lại cười khổ rộ lên.Nguồn truyện audio
Thật ra lấy tu vi của tiểu đạo sĩ kia tự nhiên nhìn không ra ẩn ý trong lời nói của tu sĩ tai to và Vương Lâm. Về phần Từ Đào, chẳng qua là một người phàm tục bình thường càng thêm không thể cảm thụ trong đó các ý tứ hung hiểm.
Tu sĩ tai to sau khi tiến vào cửa hàng tuy nói sắc mặt ôn hòa, nhưng từ đầu tới cuối đều bao hàm dã tâm, mỗi một từ, mỗi một câu nói đều dấu diếm huyền cơ trong đó.
Hắn bắt đầu câu đầu tiên là chuẩn bị khiến cho Vương Lâm có chút xao động trong tâm. Nếu thật sự thành công, như vậy sẽ ảnh hưởng xấu cho Vương Lâm về sau. Bởi vì muốn Hóa Thần trước tiên phải hóa phàm, hóa phàm này là để cảm ngộ thiên đạo, giữ được trong tâm luôn bình hòa. Một khi có điều xao động trong tâm thì như vậy cuộc đời này của Vương Lâm có khả năng có tâm chướng, tất nhiên không thể thành công Hóa Thần Mặc dù cuối cùng cũng thoát được tâm chướng nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm về sau. Từ đó có thể thấy được ý định âm hiểm của tu sĩ tai to.
Tuy rằng bị Vương Lâm vạch trần nhưng người này vẫn không cam lòng, tiếp tục lấy danh chúc mừng nói là trong vòng trăm năm tới, đây cũng lại là một cách nói đầy âm hiểm.
Lời này năm đó lão nhân cũng từng nói qua nhưng bởi vì tu vi của lão đầu quá cao, hơn nữa Vương Lâm vẫn chưa đạt được cảnh giới như bây giờ nên không gây ảnh hưởng đến toàn cục, ngược lại có công hiệu ám chỉ để khơi dậy sự tin tưởng, sự kiên định đến thành công.
Chỉ có điều hiện tại lời này từ trong miệng tu sĩ tai to nói ra mặc dù lời giống như nhau nhưng ý lại khác nhau.
Nếu Vương Lâm thật sự nghĩ trong lòng như vậy, trong vòng trong trăm năm này không vượt qua, một khi không thể Hóa thần thì cuộc đời này sẽ coi như vĩnh viễn không còn cơ hội. Trừ khi hắn lại có thể có lĩnh ngộ lớn để hiểu ra, thoát khỏi ác chú trăm năm này.
Nhận thấy đối phương nhất tâm tiếp tục muốn gia họa người khác bằng lời nói, Vương Lâm cuối cùng cũng phải phản kích.
Hắn trước lấy trong vòng trăm năm đối phương không thể Hóa Thần. Đây là cách nói úp mở, lấy câu nói của đối phương sửa đi một chút đáp trả đối phương. Lời này và lời nói trong vòng trăm năm Hóa thần có cùng hiệu quả như nhau.
Chỉ có điều đây cũng không phải là trọng điểm phản kích của Vương Lâm. Câu cuối cùng của hắn mới đúng là chân chính phản kích.
Trong vòng trăm năm, tiểu đạo sĩ kia hẳn phải chết. Lời này dĩ nhiên chỉ ra chỗ mấu chốt trong quan hệ vừa là thầy vừa là cha giữa tu sĩ tai to và tiểu đạo sĩ kia.
Tu sĩ tai to Chu Võ Thái này lấy hóa phàm chi cảnh bằng cách nương cảm ngộ tình thầy trò. Lấy ý động niệm, lấy niệm thu đồ đệ, lấy tình dưỡng dục, lấy tâm thành yêu, lấy đau khổ để tiến vào cõi thần. Toàn bộ quá trình này nhất cử nhất động tất cả đều nhằm cho toàn bộ thể xác và tinh thần của mình nhập tâm vào trong tình cảm thầy trò.
Cuối cùng khi hắn cảm ngộ đến ý cảnh của chính mình, chuẩn bị tiến tới Hóa thần thì lúc đó cũng là ngày ra tay giết chết đệ tử của mình, tự tay giết chết đồ đệ mà toàn bộ sự ký thác tinh thần gửi gắm vào khiến cho nội tâm đau khổ đạt tới cùng cực tại bước cuối cùng nhập thần.
Nhìn như có tình, kỳ thực vô tình. Nhưng bên trong vô tình này đã có ẩn chứa chí tình chí nghĩa. Loại hóa phàm chi cảnh này tuyệt đối những người phi thường mới có thể cảm ngộ, tối thiểu Vương Lâm không làm được.
Cho nên câu cuối cùng của hắn mới có thể chân chính là câu phản kích. Trong vòng trăm năm đệ tử của hắn tất nhiên phải chết không thể nghi ngờ. Trước tiên là mâu thuẫn với ước hẹn trăm năm cùng tiến vào Hóa thần, sau lại lấy câu này nói ra nội tâm của tu sĩ tai to thực sự là vô tình và chưa đạt tới đạt tới tâm trạng bi ai. Đồng thời lại để lại trong nội tâm của tiểu đạo sĩ một chút dấu vết như có như không.
Tu sĩ tai to Chu Võ Thái cười khổ rộ lên. Hắn liếc mắt nhìn thật sâu Vương Lâm một cái bỗng nhiên đứng người dậy, hai tay ôm quyền, trầm ngâm một chút rồi nhìn về phía Từ Đào nói:
– Nói cho điện hạ nhà ngươi, trong vòng ba ngày đem vũ đỉnh tới đạo quan. Việc này ta không hề truy cứu nữa!
Nói xong hắn lại liếc nhìn Vương Lâm một cái thật sâu rồi xoay người rời khỏi.
Tiểu đạo sĩ kia hoàn toàn sửng sốt vội vàng đuổi theo. Hắn cảm giác việc hôm nay lộ ra vẻ quỉ dị, sư phụ có chút khác thường không như trước kia, vì mình mà báo thù.
Đồng thời câu nói kia của Vương Lâm, không tự chủ được hắn nghĩ tới, trong vòng trăm năm bản thân mình phải chết. Nghĩ đến điều này hắn không khỏi có chút run run. Ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt ôn hòa của sư phụ đang nhìn hắn, đáy lòng lập tức trở nên ấm áp lại.
– Phúc nhi, không nên nghĩ nhiều như vậy. Món đồ chơi nhỏ làm bằng đường vì sao lại cất đi, sao lại không ăn?
Tu sĩ tai to nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm lộ ra vẻ đôn hậu.
Tiều đạo sĩ trong mắt ửng đỏ, hạ giọng đáp:
– Đệ tử vốn tính là để giữ lại.
Tu sĩ tai to mỉm cười, vuốt vuốt đầu tiểu tu sĩ mỉm cười không nói, mang theo hắn chậm rãi đi ra khỏi đường phố này. Chỉ có điều, mặt hắn mặc dù cười cười nhưng trong nội tâm đang âm thầm dậy lên, thần thức lướt qua chỗ cửa hàng của Vương Lâm một cái thật sâu, trong lòng dĩ nhiên đem người này thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất cuộc đời của mình.
Chương 240(a): Thiên đạo luân hồi
Vương Lâm ngồi trong cửa hàng, rơi vào trầm tư. Hồi lâu sau đó, hắn bật cười không đi suy xét việc này nữa tránh cho ảnh hưởng đến hắn ở giai đoạn sắp sửa kết thúc hóa phàm chi cảnh.
Từ Đào lúc này dĩ nhiên hoàn toàn ngây dại. Hắn trước đây chỉ cho rằng Vương Lâm là một bậc cao nhân, bằng không như thế nào chỉ là người chế tác tượng gỗ điêu khắc liền có thể để hai vị tiên trưởng của vương phủ khiếp sợ như vậy.
Sau khi quan sát cẩn thận, phát hiện cửa hàng Vương Lâm chẳng những không có gì biến hóa, ngược lại hai vị tiên trưởng kia cũng thu mình lại, cũng không dám đàm luận về việc điêu khắc tượng gỗ.
Thậm chí thế tử điện hạ lại khiến hắn ngày lễ ngày tết đem quà biếu, mười mấy năm qua thủy chung không thay đổi. Vì thế lúc tai vạ hắn mới có thể nghĩ cố gắng tìm đến nơi Vương Lâm tìm kiếm cứu mạng.
Nhưng hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, Vương Lâm không ngờ lợi hại đến khiến cho tu sĩ tai to, kẻ ép cho Vương gia không dám lộ mặt, ép các vị tiên trưởng nhượng bộ lui binh, ép thế tử điện hạ phải trốn trong hoàng cung, tán gẫu nhau một hồi liền buông tha cho việc truy sát.
Phải biết rằng nhiều ngày trước, thế tử điện hạ đến nằm mơ cũng muốn lấy vũ đỉnh giao ra để bảo toàn một mạng.