1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Dịch Tiên Nghịch Audio
  4. Tập 6 [Chương 33 đến 39]

Dịch Tiên Nghịch Audio

Tập 6 [Chương 33 đến 39]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 33: Khẩu Quyết

———————— Vương Lâm không hề có hứng thú với Tạo Hóa Đan. Thấy giá cả đã bị đẩy lên cực cao, hắn không khỏi tiếc cho Vương Hạo. Xem ra khỏa Tạo Hóa Đan này Vương Hạo không lấy được rồi.

Đang suy nghĩ thì Vương Hạo đứng bên cạnh hét lên: “Đoạt Linh Đan, 230 khỏa! Đây là cực hạn của ta, nếu hơn lão tử bỏ!”

Cả hội lập tức yên tĩnh lại. 230 khỏa Đoạt Linh Đan đã là một cái giá quá cao rồi, hiếm có người nào hơn được. Nhưng Tạo Hóa Đan đúng là quá ít, khiến không ít người có chút không cam lòng.

Đúng lúc này người rao bán Tạo Hóa Đan bỗng cười khành khạch, nói với giọng cuồng ngạo: ” 230 khỏa mà muốn đổi Tạo Hóa Đan của ta sao. Nằm mơ đi. Ít nhất cũng phải 2000 viên Đoạt Linh Đan. Nếu không ta không đổi!”

Vương Lâm nghe ngữ khí đối phương cảm thấy rất quen thuộc. Sau khi nghĩ kỹ một lúc thì hắn thầm nghĩ, tên này tám chín phần mười là Vương Trác.

Bất quá hắn cũng không dám khẳng định, dù sao bất kể là dáng người hay là giọng nói đều được giấu trong lớp sương mù đậm đặc kia.

Vương Hạo choáng váng cả nửa ngày không thốt lên được câu nào. Cả giao dịch hội cũng bị câu cuồng vọng của đối phương làm cho ngơ ngác.

Người chủ trì vội ho khan một tiếng nói: “được rồi. Nếu không có ai đổi Tạo Hóa Đan thì bỏ qua đi. Chúng ta tiếp tục tiến hành giao dịch.”

Lập tức có người lại tiến lên xuất ra vật phẩm, ra giá. Không lâu sau thì đến lượt Vương Lâm. Hắn tiến lên phía trước, lấy ra một bình không lớn không nhỏ, nói: ” Chất lỏng thần bí này, một giọt có thể sánh bằng một viên Đoạt Linh Đan. Trong này có 100 giọt. Chỉ đổi khẩu quyết Ngưng

Khí kỳ tầng ba trở lên.” Nói xong hắn liền mở nắp bình ra, lập tức một luồng linh khí nhẹ nhàng phiêu tán bay ra.

Rất nhiều người khẽ động tâm. Đoạt Linh Đan dù sao cũng là đan dược thành phẩm. Tuy nói là có sẵn linh khí nhưng chỉ có thể sử dụng bằng cách nuốt vào. Mà loại chất lỏng này lại không như vậy, nó có rất nhiều tác dụng. Ví dụ như dùng để luyện chế đan dược thì nhất định sẽ có tác dụng kỳ diệu.

Thậm chí là khi luyện chế pháp bảo, phi kiếm cũng có thể gia tăng linh tính.

Hắn vừa nói xong lập tức có người hô: “Ta đổi khẩu quyết Ngưng Khí kỳ tầng bốn!”

Vương Lâm hơi nhíu mày, nói: “CHỉ có tầng bốn?”

“Ta dùng khẩu quyết ba tầng bốn, năm, sáu đổi chất lỏng thần bí của ngươi. Thế nào?” lại có người hô lên. Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi lại lắc đầu: ” Ta muốn tất cả khẩu quyết từ tầng ba đến tầng 15.”

“Sư đệ. Thế này không phải làm khó chúng ta sao. Đệ tử trong môn phái, kể cả là nhị sư huynh là người điên cuồng nhất cuộc tỉ thí năm ngoái cũng chỉ mới đạt tến Ngưng Khí kỳ tầng thứ sáu và có khẩu quyết ba tầng bảy, tám, chín thôi. Còn khẩu quyết từ tầng thứ 10 đến 15 thì trừ một số sư thúc ra thì chẳng ai có đâu.” Người nó lập tức khẽ cười.

Vương Lâm ngẩn ra, đang do dự thì một gióng nói từ xa truyền đến.

“Nếu ngươi có 200 giọt chất lỏng này, ta sẽ cấp cho ngươi tất cả khẩu quyết từ tầng 4 đến tầng 9!”

Toàn bộ mọi người đều nhìn loại. CHỉ thấy một nam tử thân vận tử y đang đi tới. Hắn ước chừng 28 -29 tuổi, vẻ mặt lạnh như băng, không hề sử dụng Hóa Hình Hóa Thanh Đan. Khi bị ánh mắt hắn đảo qua, toàn bộ mọi người nhất thời im re, cung kính nói:

“Tham kiến nhị sư huynh!”

Nam tử mặc tử y không hề để ý tới bọn họ mà nhìn chằm chằm Vương Lâm nói: “Ngươi có 200 giọt không?”

Vương Lâm trong long chấn động, đồng tử nhanh chóng co rút lại. Khí tức từ trên người đối phương tản mát ra khiếm hắn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm,hơn xa những người hắn đã từng gặp tại Hằng Nhạc phái.

Bất kẻ là sư phụ Tôn Đại Trụ hay là Trương sư huynh đều không thể so sánh với người này.

“Chất lỏng này là ta may mắn có được. Trừ một trăm giọt này ra chỉ còn

lại mấy chục giọt để ta sủ dụng. Vì thế ta không có nhiều như vậy.”

Vương Lâm cung kính nói.”

Nam tử mặc tử y trầm ngâm một chút rồi vung tay ném ra một khối ngọc giản: “Thôi, ngươi đưa ta toàn bộ số chất lỏng còn lại. Khẩu quyết này là của ngươi!”

Vương Lâm nhận lấyngọc giản, đảo thần thức qua. Sau khi xác định không có nhầm lẫn gì mới lấy tiếp trong túi trữ vật một cái bình nhỏ nữa. Cộng thêm cả bình lúc trước, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất chứ không đến gần đối phương.

Nam tử mặc tử y liếc mắt nhìn qua Vương Lâm một cái, không nói gì bống vươn tay ra, cách không chụp lấy hai cái bình rồi khẽ đảo thần thức qua, gật đầu nói: “Nếu tìm thấy thêm chất lỏng này thì hãy đến hậu sơn tìm ta. Bất kể là Tạo Hóa Đan hay phi kiếm, ngọc phù, thậm chí là khẩu quyết Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười trở lên ta cũng có cách đưa cho ngươi.” Nói xong hắn phất tay xoay người rời đi.

Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Mắt Vương Lâm híp lại, thoáng hiện hàn quang. Câu này của đối phương thật quá thâm độc. Nếu là người khác thì trong thời gian ngắn không thể phát hiện ra điều gì. Nhưng hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, trong lòng biết rõ rất nhiều truyện, chẳng qua là không nói ra miệng thôi.

Đối phương nói vậy cũng có nghĩa là bất cứ kẻ nào, chỉ cần có chất lỏng này thì đều có thể tới tìm hắn trao đổi. Chỉ một câu này đã đẩy Vương Lâm tới bờ vực nguy hiểm. Tuy không không nhìn thấy ánh mắt người khác nhưng hắn vẫn có cảm giác như bị kim châm. Hiển nhiên đã có người chú ý tới hắn.

Bất quá khi Vương Lâm quyết định xuất ra Linh Khí Tuyền Thủy thì trong lòng hắn đã tính tới những tình huồng ngoài ý muốn. Vì thế hắn vẫn không hoảng hốt mà vẫn bình tĩnh đánh giá bốn phía.

Mọi người lại tiếp tục tiến hành giao dịch. Cuối cùng giao dịch hội cũng chấm dứt. Người đổi được thứ vừa lòng thì vui vẻ, chưa đổi được thì buồn bã. Mỗi người đều có một tình cảm riêng, rời khỏi nơi này.

Vương Lâm vẫn không cùng Vương Hạo rời đi mà ngầm dán lên chân hơn mười tầm tiên phù, rồi lập tức phóng đi như một thanh lợi kiếm, trong nháy mắt đã biến mất. Vương Hạo vốn là người thông minh, nhìn thấy Vương Lâm như vậy cũng lập tức bỏ chạy/ Mấy tên có tâm với chất lỏng thần bí của Vương Lâm thấy Vương Lâm bất thình lình chạy mất liền choáng váng, muốn đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng đối phương đâu nữa, không khỏi mắng vài câu rồi rời đi.

Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!

Mấy đệ tử có tu vi cao thâm cũng không tiện trắng trợn đuổi theo. Dù sao giữa giao dịch hội của đệ tử trong môn phái mà dám giết người đoạt bảo, một khi bị Phương sư phụ biết được thì chắc chắn sẽ không xong.

Vương Lâm bỏ chạy thật nhanh, không nhưng dám tiên phù lên chân. Tiên phù này có thể chồng lên nhau để tăng tốc độ, dùng liền một lức mấy chục tấm phù khiến tốc độ của hắn nhanh vô cùng, chẳng bao lâu sau thì về tới môn phái.

Người hắn kiêng kị nhất chính là nam tử mặc tử y kia. Sau khi trở lại

môn phái, hắn không lập tức tới chỗ nơi ở của tạp vụ mà cẩn thận tìm một gian phong bỏ không nấp đi.

Đợi khi sắc trời dần tối, Hóa Hình Hóa Thanh Đan mất dược diệu lộ ra mặt thật, thì hắn mới cẩn thận ra ngoài. Cũng may dọc đường không phát hiện ra được cái gì bất thường. sau khi trở vể chỗ ở của tạp vụ, hắn lập tức bế quan tu luyện, không để ý tới bất cứ việc gì nữa.

Chương 34: Tập Huấn

———————— Có được khẩu quyết đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ chín, Vương Lâm bắt đầu an tâm, suốt ngày sống ru rú trong nhà.Thời gian dần dần trôi qua, toàn bộ Hằng Nhạc phái bắt đầu tràn ngập không khí khẩn trương.

Toàn bộ đệ tử đều đang gấp rút chuẩn bị cho cuộc tỷ thí cuối năm. Một khi có thể tiến vào thập cường thì pháp bảo, đan dược, linh thạch, ngọc phù .v.v. đều có thể đạt được.

Càng khiến cho bọn họ phải đỏ mắt chính là lần này chương môn đã xuất ra trọng bảo bản phái – Song Nguyệt Hoàn làm phẩn thưởng cho người giành vị trí đứng đầu!

Song Nguyệt Hoàn vốn là di vật của một tiền bối trong môn phái ba trăm năm trước. Uy lực rất lớn, là một kiện bảo bối vừa công vừa thủ hiếm có.

Vì thế nên cả đám đệ tử môn nội đều nắm chặt tay thề đoạt được bảo bối.

Còn như cuộc tỷ thể của đệ tử mới. Năm nay môn phái cũng có thu mấy đệ tử mới. Nhưng trong mắt mọi người, Vương Trác nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ trở thành tân nhân vương.

Những đệ tử ký danh khác lại có địch ý với nhau quá nặng. Đối với bọn họ mà nói, lần tỷ thí giữa những đệ tử ký danh này chính là cơ hội tạo ra bước ngoặt trong cuộc đợi họ. Mỗi người đều âm thầm chuẩn bị thật kỹ cho lần tỷ thí này.

Nhưng toàn bộ những không khí khẩn trương này lại chẳng liên quan gì đến Vương Lâm cả. Cả ngày trừ tu luyện ra, thì hắn lại luyện tập Dẫn Lực Thuật. Một ngày cuối tháng, hắn đi ra khỏi phòng ở cho tạp vụ, đi thẳng đến chính viện.

Pháp quyết che dấu khí tức hắn đã luyện thành. Tâm niệm vừa chuyển, linh khí trong cơ thể hắn lập tức được giấu đi, chỉ biểu hiện ra ngoài tu vi chưa đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất.

Hắn cũng biết chỗ ở cho tạp vụ lắm thầy nhiều ma, không thích hợp để tu luyện nên muốn kiếm cớ xuống núi tìm chỗ yên tinh tiềm tu.

Sau khi đi vào chính viện, hắn đi một lúc thì tới Dược Viên của Tôn Đại Trụ. Hắn cung kính cao giọng nói: “Đệ tử Vương Lâm cầu kiến sư phụ.”

“Ngươi tới đây làm gì?” Đại môn Dược Viên vẫn chưa mở ra nhưng bên trong đã vọng ra giọng nói có vẻ không kiên nhẫn của Tôn Đại Trụ. Hiển nhiên hắn rất không ưa tên đệ tử này.

Vương Lâm không thay đổi vẻ mặt, vẫn cung kính nói: “Đệ tử tu vi thấp kém, biết không thể đánh thắng trong trận tỷ thí ngày mai, sẽ làm xấu mặt sư phụ. Vì thế đệ tử không muốn tham gia.”

“Hừ. Coi như tiểu tử nhà ngươi thức thời. Lần này có tên Vương Trác, đệ tử sư thúc Đạo Hư của ngươi, tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến đỉnh phong

Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất. Có thể đột phá lên tầng hai bất cứ lúc nào.

Cho dù ngươi có đi, người ta cũng chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể bóp chết ngươi. Nghe nói các ngươi là thân thích nhưng sao lại có chênh lệch lớn như thế chứ.” Tôn Đại Trụ nói với giọng châm biếm.

Vương Lâm cũng chẳng thèm để ý, nói: “Vương Trác từ nhỏ đã thông minh, thiên phú linh căn tốt, đệ tử sao có thể sánh được.”

“Nửa năm nay có tìm lại được hồ lô không?” Tôn Đại Trụ trầm mặt một lúc rồi hỏi.

Vương Lâm lắc đầu, lộ vẻ buồn bã nói: “Việc này cũng lạ. Đệ tử đã tìm nhiều lần như vẫn không thể tìm được nơi hồ lô rơi xuống.”

“Còn việc gì không? KHông còn thì xéo đi. Nhìn thấy ngươi ta lại bực mình!” Tôn Đại Trụ lạnh giọng nói. Hắn vừa nhìn thấy tên đệ tử này thì lại không khống chế được tính nóng nảy của mình, hận không thể đập chết hắn, tránh bị mấy đồng môn cùng lừa cười vào mũi.

“Sư phụ, đệ tử ở trên núi thấy rất buồn chán, muốn xuống núi một chuyến.

Chờ mấy năm rồi trở về, người xem có được không?’ Vương Lâm cúi đầu cung kính nói.

“Xuống núi? Không được. Ngươi không nói thì ta cũng quên mất. Bốn năm nữa sẽ tới đại hội giao lưu với Huyền Đạo Tông. Lần này chưởng môn sư bá của ngươi ra lệnh, đại bộ phận để tử môn nội hết năm nay sẽ tiến hành tập huấn trong bốn năm. Ngươi cũng đi tham gia đi. Không bốn năm sau, trên đại hội lại thua quá mất mặt, làm xấu mặt ta!” Tôn Đại Trụ lập tức cự tuyệt.

“Tập huấn?” Vương Lâm ngẩn ra.

“Cứ hai mươi năm lại có một lần trao đổi, đây là quy củ mấy trăm năm nay. Huyền Đạo Tông và Hằng Nhạc phái chúng ta bề ngoài thì có vẻ hữu hảo nhưng cũng âm thầm cạnh tranh nhau. Mấy lần luận bàn trong một trăm

năm trở lại đây, chúng ta đều thua đối phương. Chuyện này thật quá mất mặt, vì thế mới có chuyện tập huấn. Ngươi nghe kỹ cho ta, nếu sau lần tập huấn này mà ngươi không có tiến bộ gì. Làm xấu mặt ta ở đại hội bốn năm sau thì ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Hằng Nhạc phái!” Tôn Đại Trụ chẳng muốn giải thích gì thêm.

Vương Lâm thầm than một tiếng. Chuyện ra ngoài tu luyện rõ ràng không có khả năng. Hắn thấy Tôn Đại Trụ đang tức giận nên gật đầu vâng dạ, cáo lui ra về.

Trở về phòng ở tạp vụ, Vương Lâm trầm tu một chút. Nếu không thể ra ngoài tu luyện vậy thừa dịp tập huấn, tìm cơ hội tu luyện đi.

Ngày hôm sau, cuộc tỷ thí trong môn bắt đầu. Cả môn phái trở nên vô cùng náo nhiệt. Vương Lâm do dự một chút rồi cuối cùng cũng quyết định không đi xem mà tranh thủ thời gian củng cố tầng thứ hai Ngưng Khí kỳ.

Mấy ngày sau, từ một đệ tử ký danh, Vương Lâm biết được trong đệ tử môn nội thì Trương sư huynh đoạt giải nhất. Bất quá nghe nói đó là vì không có tên tử y lúc trước tham gia.

Về phần Vương Trác, không ngoài dự đoán, hắn đã trở thành tân nhân vương. VÌ thế nên càng ngang ngược càn rỡ, không thèm để ai trong đám đồng niên vào mắt.

Một tuần sau. Sáng sớm, tiếng chuông vang vọng khắp nới trên Hằng Nhạc phái. Tiếng chuông này vang lên có nghĩa là toàn bộ đệ tử môn nội phải nhanh chóng tập hợp ở đại điện môn phái.

Vương Lâm đang ở trong không gian mộng cảnh nên không nghe được. Mãi cho đến khí Tôn Đại Trụ nổi giận lôi đình, một cước đá bay cửa khu tạp vụ thì hắn mới tỉnh lại. Vội vàng thu hồi hạt châu rồi che dấu tu vi. Hắn mở cửa phòng ra chỉ thấy Tôn Đại Trụ mặt tức giận đến đỏ bừng, quát thẳng vào mặt Vương Lâm : “Vương Lâm, ngươi bị điếc hả? Không nghe thấy tiếng chuông hả? Đồ nghiệt đồ nhà ngươi. Toàn bộ đệ tử môn nội tham gia tập huấn đều đã đến đủ cả, chỉ còn thiếu mình ngươi. Hại ta mất mặt trước sư huynh đệ. Ngươi. ngươi làm ta tức chết!!!”

Vương Lâm khẽ nhíu mày lại, im lặng không nói.

Tôn Đại Trụ trừng mắt nhìn Vương Lâm một cái. Hắn biết lúc này không phải lúc dạy dỗ đệ tử, chương môn và các sư huynh đang chờ nên không thèm nói thêm, túm lấy Vương Lâm,chân đạp mây nhanh chóng bay lên trời.

Tôn Đại Trụ dùng tốc độ nhanh nhất bay đến bên ngoài đại điện rồi ném hắn xuống đất. Tôn Đại Trụ thấp giọng quát: “Vương Lâm, đi theo ta vào bên trong. Nếu ngươi lại làm ta mất mặt thì cho dù chưởng môn trách phạt thì ta cũng phải đập chết ngươi!” Câu sau cùng vừa nói ra thì trong mắt Tôn Đại Trụ cũng lộ ra sát khí. Hắn đã chán ghét tên đệ tử này tới cực điểm rồi, quyết tìm cơ hội trục xuất hắn khỏi sư môn.

Vương Lâm xoa xoa cánh tay rồi phủi bụi trên quần áo. Nếu không phải hắn đã dạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai, thân thể mạnh mẽ hơn không ít thì đã gãy tay rồi. Hắn cúi đầu nhẹ giọng đáp: “Đệ tử tuân mệnh.”

Tôn Đại Trụ hừ một tiếng, sửa sang lại quần áo một chút rồi đi vào đại điện. Vương Lâm hít sâu một hơi, cố áp chế cơn giận, chỉnh lại sắc mặt như thường rồi đi theo vào.

Đại điện Hằng Nhạc phái là nơi quan trọng nhất môn phái. Không gian trong đại điện rất lớn. Bên trong có hơn mười pho tượng khổng lồ của những vị tiên hiên trong môn phái chia ra đứng hai bên, toát ra một không khí nghiêm trang ra toàn đại điện.

Vương Lâm đi theo sau Tôn Đại Trụ vào. Hơn mưới ánh mắt lập tức tập trung lên người hắn. Hắn lập tức cảm giác thấy hô hấp có chút khó khăn, vội cúi đầu xuống.

Chương 35: Hậu Sơn

Trong đại điện đứng hơn bốn mươi vị nội môn đệ tử, hắc, bạch, hồng ba loại quần áo đều có duy chỉ có tử y là không có. Đám đệ tử này nét mặt nghiêm túc. Trong đó số người Vương Lâm biết mặt cũng không ít, Vương Trác, cô gái họ Từ, cô gái họ Chu, Trương sư huynh.

Trước mặt bọn họ, chia làm hai bên ngồi xuống mười mấy lão giả, vẻ mặt lãnh đạm. Chính giữa, ngồi một người, người này trên dưới bốn mươi, mặc áo dài màu xanh thẫm, trông tiên phong đạo cốt, ánh mắt như điện, lạnh nhạt nói: “Tôn sư đệ, đây là đệ tử của ngươi ?”

Tôn Đại Trụ khuôn mặt vội vàng tỏ ra tươi cười, nói:” Chưởng môn sư huynh, tiểu tử này chính là đồ đệ Vương Lâm của ta, hắn nhập môn muộn, không biết ý nghĩa của việc gõ vang năm tiếng chuông là gì.”

“Quả nhiên sư phụ thế nào thì có đồ đệ thế ấy, Tôn sư đệ, tên đệ tử ngu ngốc này, cùng ngươi năm ấy giống nhau như đúc đó.” Ngồi ở vị trí bên phải một lão giả mặt đỏ, châm chọc nói.

“Sư huynh lời này không đúng, Tôn sư đệ năm đó nói như thế nào cũng là thiên tư đủ tư cách, có thể so với tên đồ đệ này khá hơn không ít đâu.”

Lại có một lão giả, ở một bên cười nói.

Nam tử Áo lam nhíu mày, lãnh đạm quét mắt Vương Lâm, rồi không hề để ý tới, trầm giọng nói: “Vừa rồi ta đã nói, lần tập huấn này nhất định phải thành công, bốn năm sau phải giao đấu cùng với Huyền Đạo Tông, tuyệt đối không thể thua! Từ hôm nay trở đi các ngươi tiến vào phía sau núi, mỗi người phải tự cố gắng tu luyện, đề cao tu vi, đoạt linh đan lần này môn phái xuất ra 1 vạn viên cho các ngươi sử dụng. Trong thời gian này không thể tự ý rời khỏi sơn môn, các ngươi nhớ kỹ chưa?”

Tất cả nội môn đệ tử cùng kêu lên :” Nhớ !”

Nam tử áo lam nhìn qua gật đầu, tiếp tục nói: “Ta hy vọng bốn năm sau , trong các ngươi sẽ xuất hiện người được mặc tử y, đại biểu cho đệ tử nòng cốt Hằng Nhạc Phái, vượt xa nội môn đệ tử, còn vượt xa thế nào các ngươi tự tìm hiểu đi, hiện tại ta đem các ngươi đưa đến phía sau núi, tự sẽ có người an bài chỗ tu luyện cho các ngươi.”

Nói xong, Nam tử áo lam tay áo vung lên, một đạo bạch quang từ tay áo hắn bắn ra, khi ở trong đại điện quay một vòng , nam tử khẽ quát một tiếng: “Mở!”

Bạch quang nhất thời trải rộng ra khắp phòng, trong nháy mắt biến thành một đạo quầng sáng, đem tất cả nội môn đệ tử bao phủ ở bên trong.

“Đi!” Nam tử áo lam một câu quát khẽ, quầng sáng một trận ba quang lóe ra, biến mất ở trong đại điện.

Vương Lâm thân thể cảm giác được thấy rất ấm áp , mắt hoa lên, cảm thấy rất kinh ngạc khi phát hiện chính mình đang đứng ở một chỗ bên trong sơn cốc, nơi này linh khí nếu so với bên ngoài thì nồng đậm hơn rất nhiều, xa xa lại truyền đến thanh âm nước chảy . Ánh mắt của hắn đảo qua, phát hiện tất cả nội môn đệ tử cũng đều mang vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn bốn phía đánh giá không ngừng.

Trong cốc không có bất kỳ loại thực vật nào, chỉ có trụi lủi một vách đá cực kỳ to lớn. Trên vách đá dựng đứng có vô số cửa động chi chít như tổ ong, cũng có một vài cái bị cự thạch bịt kín.

Bỗng nhiên Vương Lâm phát hiện có người nhìn mình, quay đầu lại, thì thấy Vương Trác đang cười lạnh nhìn hắn, mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Đúng lúc này, trong huyệt động ở trên vách đá bay ra thanh niên mặc tử y, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói: “Các vị sư đệ, nơi này phía sau núi Hằng Nhạc Phái của chúng ta, nói là phía sau núi, nhưng cũng không phải là thật sự là ở phía sau Hằng Nhạc Sơn, nơi đây Trên thực tế là từ ngàn năm trước các vị thủy tổ đã tập trung tất cả các vị tiền bối Nguyên Anh Kỳ mở ra nơi này cho các đệ tử nội môn lấy nơi tu luyện, linh

khí ở trong này vượt xa bên ngoài, các ngươi nếu đến đây, phải tranh thủ thời gian tu luyện, không được lơi lỏng, nếu không đừng trách sư huynh ta đem các ngươi ném ra sau núi!”

Tử y thanh niên Này, Vương Lâm cũng nhận ra, đó đúng là người trao đổi Linh Khí Tuyền Thủy với hắn, nhi sư huynh Trương Cuồng, nghe nói đã tu luyện tới Ngưng Khí Kỳ tầng thứ sáu, nói chung sâu không lường được.

Vương Lâm hơi cúi đầu, tâm cơ của tên Trương Cuồng, hắn biết rất rõ, vì ngày đó hắn nói láo mà bây giờ có thể lâm vào tình thế rất nguy hiểm.

“Khẩu quyết Ngưng Khí kỳ dưới tầng bẩy, chổ này ta cũng có, đợi các ngươi đạt đến những mức nhất đình thì có thể đến chổ ta mà lấy, còn hiện tại sau khi ta kiểm tra, ta sẽ tự biết cho các ngươi cái gì. Về phần nơi tu luyện của các ngươi, thì tất cả các động chưa bị đóng này tùy ý các ngươi chọn lựa. Còn đây là Đoạt Linh Đan, mỗi bình có 100 viên, hàng năm phát một lần!” Trương Cuồng nói xong, tay phải vung lên, trên mặt

đất xuất hiện năm mươi cái bình nhỏ.

Lúc này nội môn đệ tử lục tục đi ra, lặng lẽ cầm lấy một cái bình nhỏ, tìm kiếm chỗ tu luyện tiến vào.

Vương Lâm thở dài một hơi, thầm nghĩ ngày đó dùng Hóa Thanh Đan, đối phương không có khả năng nhận ra mình, vì thế đi ra, cầm lấy một bình.

Trương Cuồng đứng ở một bên, nhìn một đám nội môn đệ tử đi qua, khi thấy Vương Lâm, bỗng nhiên thần sắc biến thành cổ quái, nói: “Ngươi tên là gì? Như thế nào ngay cả Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất đều không đạt được ?

Sư phụ ngươi là ai?”

Vương Lâm cước bộ dừng lại, xoay người cung kính nói: “Sư huynh, tại hạ Vương Lâm, Gia sư Tôn Đại Trụ, vì thiên tư không đủ đi, đến bây giờ vẫn đang chưa đạt tới tầng thứ nhất.”

Trương Cuồng ngẩn ra, cười nói: “Ngươi là Vương Lâm? Ta nghe nói qua ngươi, thiên tư tuy rằng rất trọng yếu, nhưng nghị lực cũng là đều mấu chốt để tu tiên, ngươi nếu thiên tư không đủ, lại càng phải cố gắng thêm !”

Vương Lâm vội vàng gật đầu.

“Thôi, này vách đá rất cao, ngươi ngay cả tầng thứ nhất cũng không đạt tới, nói vậy cũng không thể đi lên, ta tiễn ngươi một đoạn đường!”

Trương Cuồng tay áo vung lên, nhất thời một cỗ lượng mạnh mẻ xuất hiện dưới chân Vương Lâm, mang theo hắn đi vào một miệng huyệt động , sau đó mới biến mất.

Vương Lâm đối với Trương Cuồng cung kính nói:” cám ơn.”, rồi xoay người đi vào huyệt động, sắc mặt âm trầm, thầm nghĩ nếu không có truyện ở trước kia, chính mình sẽ cho rằng vị nhị sư huynh này đối nhân xử thế vô cùng tốt, đáng tiếc, hắn đã sớm biết bộ mặt thật của đối phương, tự nhiên sẽ không đem điểm ấy ân huệ nhỏ nhoi ấy để trong lòng.

Huyệt động không lớn, chỉ có một cái giường đá, ở một bên trên vách tường còn có một cái tay nắm đóng mở cửa, Vương Lâm ngưng thần nhìn một chút, lấy tay kéo một cái, nhất thời một loạt tiếng động ầm ầm vang lên, một tấm thạch bích từ trên xuống dưới che kính miệng huyệt động.

Cẩn thận kiểm tra trong huyệt động một phen, xác định cũng không cái gì đặc biệt, Vương Lâm đối với bên trong vô cùng hài lòng, lúc trước hắn tìm Tôn Đại Trụ, là muồn tìm lý do rời môn phái tìm kiếm chỗ tu luyện, tuy rằng bị cự tuyệt, nhưng bây giờ thế này, so với ý nghĩ ban đầu không có gì khác nhau.

Chỉ có một chút không tốt, đó là trong huyệt động không có nước, Vương Lâm tu luyện, chủ yếu chính là dựa vào linh khí dịch thể, nhưng mà trong túi trữ vật của hắn lúc trước cũng tích lũy không ít nước tuyết, hẳn là đủ dùng dùng một thời gian.

Mặt khác vừa rồi hắn nghe thấy trong cốc có tiếng nước chảy, cái vấn đề về nước nôi, chỉ cần cẩn thận một ít, cũng không phải là chuyện gì không giải quyết được.

Chương 36: Thị Phi

———————— Nghĩ đến đây hắn liền xuất ra hạt châu thần bí, bắt đầu bế quan tu luyện lần đầu tiên.

Thời gian như thoi đưa. Trong nháy mắt hai năm đã trôi qua. Trong hai năm này, nếu không tu luyện thổ nạp thì hắn lại luyện tập dẫn lực thuật.

Hoàn toàn không có cảm giác tịch mịch chút nào.

Tuy nói là hai năm, nhưng nếu tính cả trong không gian mộng cảnh nữa thì trên thực tế, hắn đã bế quan gần mười ba năm rồi.

Mức độ nồng đậm của linh khí nơi này rất cao. Hắn hiểu rõ, tuy nó kém Linh Khí Tuyền Thủy nhưng mỗi lần thực hiện thổ nạp, hắn cảm thấy được mật độ linh khí cao hơn bên ngoài gấp mấy lần.

Từ khi bắt đầu tu luyện Ngưng Khí kỳ tầng hai, tu luyện bắt đầu thong thả. Sáu năm trước, khi ở trong mộng cảnh hắn đã đạt đến đỉnh phong tầng thứ hai, phát hiện ra linh khi không gia tăng thêm nữa nên bắt đầu thử đột phá. Sau mấy lần đột phá, cuối cùng hắn cũng thành công tiến vào tầng thứ ba.

Nhưng mà khiến hắn rất buồn bực và khó hiểu chính là bảy năm sau trong mộng cảnh, mặc dù hắn đã đạt tới đỉnh phong tầng ba nhưng bất kể hắn thử thế nào cũng không thể thành công đột phá lên tầng thứ tư. Cái này không phải do linh khí không đủ mà là có một cỗ lực lượng thần kỳ luôn ngăn cản hắn trong thời khắc mấu chốt.

Hơn nữa tầng thứ ba Ngưng Khí kỳ cũng có chút cổ quái. Không giống như hai tầng đâu – khi đạt tới cực hạn, nếu không tiến vào tầng tiếp theo thì linh khí sẽ không tiếp tục ngưng tụ.

Tầng thứ ba này giống như không có cực hạn vậy. Mặc dù Vương Lâm biết mình đã đạt tới đỉnh phong nhưng khi thổ nạp, linh khí vẫn không ngừng gia tăng, thân thể cũng không ngừng được linh khí cải tạo.

Điều này khiến cho Vương Lâm cực kỳ kinh ngạc, nghĩ thế nào cũng không ra.truyện kiếm tu audio

Cho đến hôm nay, toàn bộ Linh Khí Tuyết Thủy đã được dùng hết. Trong túi trữ vật của hắn chỉ còn lại một hồ lồ chất lỏng cuối cùng. Cái hồ lồ này có từ lâu lắm rồi. Nó chính là một trong ba cái hồ lô hắn năm đó lên núi hắn đã trôn xuống. Lúc trước hắn đã từng dùng hai cái, nhưng vì uống liền một hơi nên suýt nữa toi mạng. Thế nên từ đó đến giờ hắn vẫn luôn kiêng kị với cái hồ lô chứa đầy lộ thủy này.

Do dự một chút, Vương Lâm vẫn không lấy cái hồ lô này ra. Theo hắn nghĩ, bây giờ linh khí trong hồ lô này tuyệt đối đã đạt tới mức độk khủng khiếp. Mình đã bị một lần suýt chết rồi, cẩn trọng một chút vẫn tốt hơn.

Chờ khi luyện đến mấy tầng cao của Ngưng Khí kỳ rồi sử dụng cũng không muộn.

Hắn đứng lên, vặn thân thể một chút rồi đặt tay lên vách tường. Lập tức những tiếng ầm ầm nhỏ vang lên. Thạch bích từ từ nhấc lên lộ ra một cái cửa. Ánh mắt trời xuyên qua cửa chiếu vào bên trong động. Vương Lâm bị ánh sáng bất ngờ chiếu vào nên cảm thấy chói mắt, mãi một lúc sau mới khôi phục lại bình thường. Lúc này hắn mới đi ra, hít sâu một hơi.

Đứng trên cao nhìn xuống, hắn thấy có không ít người đang ngồi chém gió với nhau trong sơn cốc. Chắc đều là không chịu nổi cự buồn tẻ khi bê quan nên mới ra ngoài giải sầu.

Nghĩ một chút, hắn quyết đỉnh ẩn dấu tu vi chỉ để lộ ra ngoài tu vi Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất. Tiếp đó hắn vung tay lên, một luồng lực đẩy từ phía dưới đẩy hắn lên, mang theo thân thể hắn nhẹ nhàng hạ xuống phía dưới.

Ở trong mộng cảnh 13 năm, hắn đã luyện Dẫn Lực Thuật đến mức lô hỏa thuần thanh. Bây giờ gần như chẳng cần đến khẩu quyết, tâm niệm của hắn vừa xuất hiện một cái, Dẫn Lực Thuật liền lập tức xuất hiện.

Ví dụ như hắn đang bay trên không lúc này chính là dùng Dẫn Lực Thuật khống chế thân hình của mình. Cái này tuy nói là chỉ cần luyện Dẫn Lực Thuật đạt tới trình độ nhất định là có thể làm được, nhưng tốc độ lại cực chậm. Một khi gia tốc sẽ xuất hiện tình trạng không thể khống chế được.

Mà hiện tại Vương Lâm lại rất tự tin, cho dù là phi hành tốc độ cao thì cũng không có chuyện không khống chế được thân hình. Cái này nếu không phải là luyện tập Dẫn Lực Thuật mười mấy năm thì tuyệt đối không thể làm được.

Nhưng làm quái gì có ai lại đi bỏ mười mấy năm ra luyện tập cái tiên thuật cơ sở này đâu. Người tu tiên đều chạy đua với thời gian, trên cơ bản sẽ không có ai lại đi lãng phí thời gian cả. Nếu luyện tập cái này thì không bằng tu luyện mấy tiên pháp cao câp còn hơn.

Vì không thu hút sự chú ý, Vương Lâm chậm rãi hạ xuống cốc. Nhưng vừa mới hạ xuống thì một tiếng cười hô hố truyền đến: “Trời đất, mặt trời mọc đằng tây rồi. Đến phế vật Vương Lâm mà cũng có thể luyện đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất kìa! Cuối cùng cũng có thể xuống vách đá mà không cần hỗ trợ.”

Vương Lâm quay đầu nhìn lại, lạnh nhạt nhìn vẻ mặt kinh thường của Vương Trác. Ở bên cạnh Vương Trác lúc này còn có mấy người, toàn bộ đều là đệ tử môn nội.

Một thanh niên mặc bạch y, chừng hai bốn hai lăm tuổi trong số đó lên tiếng chế nhạo: “Vương Lâm, thật ta ngươi không nên tới nơi này. Ngươi cứ ở khu tạp vụ với đám đệ tử ký danh là được rồi. Ở đó ngươi còn có thể có cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng bây giờ ngươi lại là kẻ kém cỏi nhất trong số chúng ta rồi.”

Thần thức Vương Lâm khẽ đảo qua. Vương Trác cũng đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng ba giống hắn. Còn tên thanh niên vừa nói cũng đạt tới đỉnh phong tầng bốn, lúc nào cũng có thể đột phá.

“Vương Lâm, cuộc tỷ thí hai năm trước, coi như tiểu tử nhà ngươi cũng thông minh. Biết không phải là đối thủ của ta nên tự động bỏ cuộc. Nhưng mà ta nói cho ngươi biết, phế vật vĩnh viễn vẫn là phế vật. Cả đời này ngươi chẳng thể nào so với Vương Trác ta được. Ta là tân nhân vương hai

năm trước, ngươi làm sao sánh được!”

Thanh niên vận bạch y bên cạnh cũng cười nhạo: “Tiểu sư đệ,đi lấy nước cho ta! Tâm tình sư huynh đây đang rất tốt, nói không chừng lại chỉ điểm cho ngươi một chút đó!” Nói xong hắn ném một cái bình xuống dưới chân Vương Lâm.

Vương Lâm không nói không rằng, chỉ im lặng nhìn đối phương.

“Ý gì hả? Muốn đánh nhau sao?Nói cho ngươi biết, nhị sư huynh đã nói, trong hậu sơn đệ tử môn nội có thể đánh nhau. Nếu tiểu tử nhà ngươi không thức thời, đừng trách sư huynh ta giáo huẫn ngươi.” Thanh niên vận bạch y lộ vẻ khinh thường.

“Đủ rồi. Im miệng hết cho ta!” Một tiếng quát từ trên vách núi truyền xuống. TIếp đó một đạo hắc ảnh bắn xuống nhanh như chớp. Sau khi nó hạ xuống, mới lộ ra thân ảnh Trương sư huynh. Hắn nhíu mày, quét mắt qua

tất cả mọi người rồi quát: “Vương Trác, Tôn Hạo, hai người các ngươi không đi tu luyện mà lại đi khi dễ một sư đệ mới đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất là sao hả?”

Hai người sắc mặt khẽ biến, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Lâm, hừ nhẹ một cái rồi không dám nói gì nữa. Hiển nhiên là trong lòng có chút sợ hãi vị Trương sư huynh này.

Trương sư huynh quay lại nhìn Vương Lâm, cũng nghiêm khắc nói: “Vương Lâm, ngươi thật ra cũng không nên tới nơi này. Nhưng nếu đã đến đây thì lo mà tu luyện cho tốt. Ở Tu Chân giới, thực lực mới quyết định tất cả.”

Vương Lâm gật đầu đồng ý, do dự một chút rồi hỏi: “Trương sư huynh, ta có một chuyện muốn hỏi một chút. Khi đạt tới đỉnh phong Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất, vì sao ta thử mọi cách đột phá mà vẫn không thể thành công?”

Chương 37: 4 Năm

Trương sư huynh lãnh đạm liếc nhìn Vương Trác một cái nói:” Mấu chốt đột phá Trên thực tế đích xác cùng thiên tư có quan hệ lớn lao, có người một lần liền thành công, có người yêu cầu hơn trăm lần hơn một ngàn lần, thậm chí cả đời đều không thể đột phá cũng có ”

Vương Lâm lộ ra vẻ phiền muộn đột nhiên hỏi: “Trương sư huynh, có phải hay không đột phá tầng đều khó khăn như vậy, nhị tiến tam, tam tiến tứ?

Đều như vậy sao? ”

Trương sư huynh gật đầu nói: “Đúng vậy, càng đi về sau càng khó, nhất là tam tiến tứ, ngũ tiến lục lại càng khó khăn!”

Trương sư huynh đồng thời trả lời, bỗng nhiên có một người con gái hỏi:

“Sư huynh, tam tiến tứ rốt cuộc gian nan tại chỗ nào? Ta hiện tại chính là ngưng khí kỳ tầng thứ ba ”

Người nói chuyện đúng là nữ tử họ Chu mà Vương Trác đau khổ theo đuổi.

Trương sư huynh trầm ngâm một lát nói:” Hôm nay ta liền mượn cơ hội nói rõ chi tiết cho các ngươi ngưng khí kỳ bình cảnh, ngưng khí kỳ, dưới sáu tầng, có hai bình cảnh, thứ nhất là tam tiến tứ, bình cảnh này đối với một số người mà nói dễ dàng vượt qua nhưng đồng dạng, đối với một số người khác có thể cuộc đời này cũng không thể đột phá, trong đó mấu chốt cùng thiên tư không quan hệ. Trọng điểm ở chỗ có hay không lĩnh ngộ đại đạo mà thôi!”

Nói xong, mắt nhìn mọi người thâm ý sâu sắc lại tiếp tục nói:” Người tu tiên, phải chặt đứt phàm trần, nếu được tam tiến tứ sẽ không nan nhưng chém không được thì lại càng khó khăn! Về phần ngũ tiến lục, đó là bởi vì đây là ngưng khí kỳ biến hóa vê bản chất, thân thể được linh khí cải tạo chút thành tựu, cần tiến hành hàng loạt sự thay đổi, linh khí cần thiết hao tổn thật lớn cho nên trở thành bình cảnh, ngăn cản đại bộ phận tiến lên”

Vương Lâm nghe xong, trong lòng chấn động, trầm mặc không nói.

Mặt khác nội môn đệ tử nét mặt đều không giống nhau, lại tiếp tục hỏi một vài vấn đề mãi cho đến khi sắc trời dần tối, mọi người lúc này mới giải tán.

Vương Lâm cau mày hướng về trong cốc đi đến, bên tai tiếng nước chảy dần dần lớn lên, cũng không lâu lắm, một con sông nhỏ đã ở trước mặt hắn.

Một tia linh khí nhàn nhạt trong nước sông phát tán ra, Vương Lâm uống một ngụm thầm nghĩ tuy nói kém hơn nước suối linh khí nhưng cũng có thể gia tăng linh khí.

Vì thế hắn không nói hai lời, xuất ra một đám hồ lô,múc đầy nước sông, sau một hồi lâu cuối cùng đem tất cả hồ lô múc đầy xong, mới vừa quay người lại, đồng tử hắn lập tức co rút lại, chỉ thấy nhị sư huynh như u linh đứng ở phía sau hắn cách đó không xa. Lúc trước hắn múc nước sông thần thức vẫn quan sát bốn phía, không có phát hiện chút dị thường, còn đối phương hiển nhiên đã tới đây lâu rồi, Vương Lâm đáy lòng trầm xuống.

” Vương sư đệ, nước sông này ẩn chứa linh khí, uống nhiều một ít đối với ngươi tu luyện cũng có lợi, bất quá ta thấy ngươi chuẩn bị hồ lô không ít, chẳng lẽ ngươi biết trước nước sông nơi này có thể sử dụng?”Trương cuồng ánh mắt chớp động trầm giọng nói.

Vương Lâm bất động thanh sắc thu hồi hồ lô trong tay cung kính nói:” Gia sư từng nói cho sư đệ nước sông nơi đây có trợ giúp tu luyện cho nên sư đệ chuẩn bị không ít’

Trương cuồng nhìn chằm chằm Vương Lâm, hồi lâu sau gật đầu nói:” Tôn sư thúc biết việc này, thật cũng bình thường, ngươi trở về tu luyện đi, ngắn ngủn hai năm đã đạt đến được ngưng khí kỳ tầng thứ nhất xem ra sư đệ quả thực hạ đại quyết tâm, khá lắm, ta hy vọng ngươi có thể đạt tới tầng thứ hai!”

Vương Lâm ôm quyền cáo lui rất cẩn thận rời đi, sau khi trở lại huyệt động hắn mới thở phào một cái, lưng áo đã bị mồ hôi thấm đẫm, cũng may hắn đã có thói quen không có lúc nào là không ẩn nấp tu vi, nếu không nếu để cho đối phương phát hiện hắn thực tế đã muốn ngưng khí tầng thứ ba, chắc chắn hoài nghi hoài nghi đến lúc đó bằng thực lực bây giờ cho dù bị giết chết cũng không có chút lực hoàn thủ.

” Người tu tiên thật ra cùng phàm nhân giống nhau, đều có các loại dục vọng hơn nữa có khi lại còn tàn khốc hơn. Cho nên quyết không thể làm cho người ta biết ta có thần bí châu tử.” Vương Lâm âm thầm cảnh báo chính mình.

Sau khi che lại huyệt động Vương Lâm khoanh chân cố định, rơi vào trầm tư.

Theo đạo lý mà nói, người tu tiên chặt đứt phàm trần là vì làm cho tự thân không hề có các loại dục vọng, do đó ảnh hưởng tu luyện, nhưng hắn sau khi tiến vào Hằng Nhạc Phái thấy đại bộ phận người tu tiên không có người nào có thể chân chính không hề có các loại dục vọng, ngược lại so

với phàm nhân càng thêm nhiều hpn.

Kể từ đó, cái gọi là chặt đứt phàm trần chẳng qua là cái khái niệm mơ hồ mà thôi, nhưng tam tiến tứ, dựa theo lời Trương sư huynh lại nhất định phải chặt đứt phàm trần, điều này cũng có chút tự mâu thuẫn.

Khổ tư hồi lâu, hắn vẫn không rõ, Vương Lâm tự nhận chính mình không thể chặt đứt thân tình, cũng may ngưng khí kỳ tầng thứ ba cùng hai tâng trước không giống, tuy nói không thể đột phá nhưng linh khí vẫn đang gia tăng, vì thế lo lắng hồi lâu, hắn đã bỏ đi ý niệm đột phá trong thời gian ngắn trong đầu, an tâm củng cố tầng thứ ba.

Thời gian trôi qua, một năm, hai năm, bất giác đã qua hai năm quang cảnh, Vương Lâm tại hậu sơn đã muốn bế quan bốn năm. Sau hai năm Vương Lâm có đi ra ngoài một lần, phải đi bổ sung nước sông, dùng châu tử ngâm để về sau tu luyện.

Bốn năm trong hiện thực, mộng cảnh là hai mươi lăm năm thời gian. Nếu tính toán lại Vương Lâm thực tế đã muốn tu luyện hai mươi bảy năm.

Ngưng khí kỳ vẫn như cũ đình trệ ở tầng thứ ba không có đột phá. Nhưng trong cơ thể hắn linh khí không ngừng tăng trưởng.

Sau bốn năm tu luyện âm thanh trương cuồng vang lên: “Các vị sư đệ, thời gian bốn năm đã đến, chưởng môn sư bá ở đại điện thi pháp truyền cho các ngươi trở về!”

Tất cả vách đá huyệt động toàn bộ mở ra, nội môn đệ tử, một đám theo bên trong đi ra.

Hơn bốn mươi người tại đây bế quan bốn năm đều có thu hoạch, đứng trong cốc, Vương Lâm thần thức đảo qua.

Vương Trác đã đạt đến ngưng khí kỳ tầng thứ năm đỉnh phong, mắt thấy đã sắp bước vào tầng thứ sáu, về phần người khác cũng có mấy người tu vi cũng như thế, bốn năm thời gian, mỗi người đều tiến bộ.

Nữ tử Họ Từ cũng đạt tới ngưng khí tầng thứ ba, về phần Trương sư huynh Vương Lâm ngưng thần thấy, ngưng khí kỳ tầng thứ sáu!

Trong mơ hồ hắn có một loại cảm giác, tu luyện của mình giống như cùng người khác không giống nhau, đầu tiên là thần thức, chính mình vừa rồi quan sát người khác tựa hồ không có bất kỳ người nào phát hiện.

Mặt khác nữ tử họ chu hai năm trước từng nói nàng đạt tới ngưng khí kỳ tầng thứ ba nhưng Vương Lâm vừa mới phát hiện, đối phương vẫn đang ở tầng thứ ba, trình độ linh khí trong cơ thể không có nửa điểm tăng trưởng.

Vương Lâm trong lòng đoán, người khác tựa hồ không giống hắn, tầng thứ ba không có giới hạn.

Chương 38: Quang Ban

Phân tích nguyên nhân, Vương Lâm cảm thấy được có thể có liên quan tới

cảnh tu luyện trong mơ, hạt châu thần bí thần kỳ, hắn mấy năm này đã muốn thấu hiểu rất rõ.

Nhất là mỗi lần tại mộng cảnh, hắn đã có thể cảm giác được, bốn phía vật sáng tản mát ra một loại quang ban cổ quái chui vào thân thể của mình.

Đối với quang ban, Vương Lâm nghiên cứu đã lâu, cũng không biết tác dụng cụ thể.

Công pháp Ẩn nấp tu vi Vương Lâm đã không tái sử dụng, hắn tự giễu, dùng thời gian bốn năm đạt tới ngưng khí tầng thứ ba, hơn nữa còn ở tại hậu sơn linh khí sung túc để tu luyện, thật cũng có thể giải thích.

Không có bất kỳ ai biết, từ thời gian hai mươi năm trước trong mộng cảnh, hắn đã đạt đến tầng thứ ba!

Mặt khác, dẫn lực thuật này trong hơn hai mươi năm hắn vẫn đang kiên trì luyện tập mỗi ngày, bất tri bất giác đã đạt đến một cảnh giới khủng bố.

Phóng nhãn toàn bộ Tu Chân Giới Triệu quốc, không người nào có thể cùng hắn dùng hơn hai mươi năm luyện tập dẫn lực thuật này được.

Lúc này một quầng sáng từ phía trên không vô thanh vô tức xuất hiện, bao phủ mỗi người, cảm giác ấm áp tái hiện, chẳng qua lúc này đây, Vương Lâm lại phát hiện bất đồng.

Quầng sáng ẩn ẩn thoáng hiện một đám phù kỳ dị, cùng một chỗ với phù tổ hình thành một lốc xoáy không ngừng xoay tròn, lôi kéo bọn họ nhanh chóng nhập vào trong đó, mang theo mọi người tất cả biến mất ở bên trong sơn cốc.

Rồi lại xuất hiện nhưng đã là Hằng Nhạc Phái đại điện, chưởng môn sư bá mặc áo lam, ngồi ngay ngắn ở phía trên, ở hai bên ngồi mấy lão giả.

Trong nháy mắt mấy đạo thần thức khổng lồ ở trên người bọn họ khẽ quét mà qua, chưởng môn sư bá mặt mỉm cười, gật đầu nói:” Bốn năm thời gian đảo mắt đã qua, ta thực vui mừng, các ngươi đều tiến bộ nhảy vọt, khá lắm, hiện tại đệ tử tu luyện tới tầng năm lưu lại, những người còn lại giải tán, về hội báo cho sư phụ bốn năm thu hoạch. Ba ngày sau, Huyền Đạo Tông tới chơi, lần này Hằng Nhạc Phái tất thắng! Về phần những người tu vi đạt tới, chờ trao đổi xong cùng Huyền Đạo Tông xong, thống nhất đổi mới ”

Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Mọi người cùng kêu lên đồng ý, ngưng khí kỳ dưới tầng năm đều rời đi đại điện. Vương Lâm nhìn một vòng, không phát hiện Tôn Đại Trụ.

Sau khi rời đi đại điện, Vương Lâm đi vào Tôn Đại Trụ Dược Viên, thần thức đảo qua, Dược Viên cấm chế đập vào mắt nhưng cấm chế này không phát ra nổi chút tác dụng ngăn trở, thần thức Vương Lâm ở bên trong lập tức phát hiện Tôn Đại Trụ khoanh chân đả tọa, đối với thần thức của hắn, không có bất kỳ phát hiện gì.

Cấm chế này lúc trước làm cho kinh sợ không thôi, hiện tại vừa thấy sơ hở chồng chất, Vương Lâm mơ hồ cảm giác, tựa hồ chính mình nếu muốn bài trừ cấm chế này hẳn là không khó.

” Đệ tử Vương Lâm tham kiến sư phụ!” Vương Lâm thu hồi thần thức, ở ngoài cửa nói.

Tôn Đại Trụ nghe thấy lời này, ngơ ngác một chút nghĩ nửa ngày mới nhớ tới bốn năm trước thu nhập một người đệ tử tên là Vương Lâm, sau lại đi tham gia tập huấn, hôm nay chính là ngày bọn hắn xuất quan, cũng không biết phế vật này rốt cuộc có tiến bộ hay không .

Tò mò, hắn mở ra Dược Viên tử môn, cao ngạo nói: “Vào đi!”

Vương Lâm đi vào, Tôn Đại Trụ cẩn thận đánh giá Vương Lâm một phen, kinh ngạc nói:” Ngươi đã tới rồi ngưng khí tầng thứ ba? ”

Vương Lâm gật đầu cung kính nói:” Đệ tử ở bên trong sơn cốc khổ tu bốn năm, may mắn tiến vào tầng thứ ba”

Tôn Đại Trụ ánh mắt lóe ra, hắn dần dần nhớ tới lúc trước vì sao thu đối phương làm đệ tử, hắn nhớ rõ năm đó quyết định chờ đối phương đạt tới ngưng khí tầng thứ nhất liền đối với người này sử dụng sưu hồn thuật, lúc này hơi do dự, bỏ đi ý niệm sưu hồn trong đầu, dù sao dù sao sự việc cách đã nhiều năm, liều mạng tu vi sẽ rơi xuống, hắn hiện tại cảm thấy được rất không đáng.

” Thôi, đã đạt tới ngưng khí tầng thứ ba, ngươi sẽ là đệ tử chân chính của ta, vi sư cả đời chỉ thu nhận một đồ đệ, đó là ngươi, ngươi từ hôm nay trở đi ở lại nơi này của ta, mấy ngày nữa cùng Huyền Đạo Tông nội

môn đệ tử trao đổi đại sự, đến lúc đó ngươi theo ta tới kiến thức một phen, cũng là để giải khai nhãn giới. Đúng rồi, ngươi nếu đã đạt tới ngưng khí kỳ tầng ba, nhưng vẫn luyện tập dẫn lực thuật ư?” Tôn Đại Trụ nhìn Vương Lâm liếc mắt một cái, nói.

Vương Lâm thần sắc như thường, nói:” Dẫn lực thuật đệ tử luyện qua nhưng cảm giác có chút trúc trắc ”

Tôn Đại Trụ gật đầu, nói:” Đó là tự nhiên, loại tiên thuật cơ sở này thật ra chính là xem độ thuần thục, ngươi luyện nhiều hơn tự nhiên thì tốt rồi thì tốt rồi vi sư năm đó chính là luyện gần một năm xem như trong môn phái thời gian luyện tập dài nhất, ngươi xem “. Nói xong, hắn một tay động, một đạo Tiểu Kiếm thất thải quang mang lóe ra, hàn quang vòng quanh bốn phía nhanh chóng bay qua một vòng, cuối cùng nhẹ nhàng dừng ở trong lòng bàn tay Tôn Đại Trụ.

” Dẫn lực thuật luyện tập thuần thục, về sau nếu đạt tới ngưng khí kỳ tầng thứ hai, liền có thể luyện tập Khu Vật Thuật, phi kiếm này chính là dựa vào Khu Vật Thuật thi triển. Đương nhiên, nếu muốn đạt tới cấp độ này nhất định phải có tu vi ngưng khí kỳ tầng thứ tư. Chẳng qua trao đổi

sắp tới cùng Huyền Đạo Tông, không thể để cho người ta chê cười, ngươi tu vi thấp, cuộc tỷ thí khả năng thắng không lớn, nhưng cũng không có thể danh dự của vi sư rơi xuống. Phi kiếm này, dùng dẫn lực thuật cũng có thể một phần khống chế, ta cho ngươi một khối lệnh bài, ngươi cầm rồi đi kiếm linh các, tùy ý chọn một phi kiếm, đến lúc đó sử dụng!” Tôn Đại Trụ nói xong ném ra một khối lệnh bài lệnh bài.

Vương Lâm nét mặt biến thành cổ quái cổ quái hé miệng nửa ngày không biết nên nói cái gì.

Nhìn ra nét mặt cổ quái của Vương Lâm, Tôn Đại Trụ hừ một tiếng nói:”

Ngươi đừng tưởng rằng đây là chuyện nhỏ, nhất định phải làm thật tốt, bằng không đến lúc đó làm vi sư mất mặt xấu hổ, trở về ta sẽ cho ngươi một trận. Năm đó vi sư đã làm cho sư tổ nở mày nở mặt”

Vương Lâm cười khổ nói:” Đệ tử chắc chắn sẽ không để sư phụ thất vọng, sư phụ yên tâm đi! ”

Chương 39: Cự Phú

Tôn Đại Trụ vừa lòng gật đầu nói:” Lệnh bài kia ngươi lưu lại đi, được tự do ra vào Dược Viên nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu không được phép thảo dược

trong viện tử này ngươi không được hái nghe chưa”

Vương Lâm gật đầu, hắn biết Tôn Đại Trụ lúc này hơn phân nửa là nhìn đến tu vi ngưng khí kỳ tầng thứ ba của hắn nên mới nhận hắn làm đồ đệ.

Không lâu sau, hắn đi tới kiếm linh các, nơi này hắn từng đã tới một lần, hiện tại trở về, chuyện ngày xưa lại xuất hiện trong lòng.

Một bạch y đệ tử đang khoanh chân ngồi, hắn chừng ba mươi tuổi thân thể mập mạp, thoạt nhìn thực lạ mắt, hiển nhiên không phải là người tham gia tập huấn.

Hắn quét Vương Lâm liếc mắt một cái, kinh ngạc nói:” Sư đệ, ngươi mới ngưng khí tầng thứ ba, tới nơi này làm gì? Nơi này chỉ có ngưng khí bốn tầng về sau mới được tới”

Vương Lâm không nói gì xuất ra lệnh bài Tôn Đại Trụ cấp lệnh bài ném qua.

Mập mạp vừa tiếp nhận, thần thái lập tức biến thành cổ quái, tựa hồ cố nén cười, cuối cùng thật sự nhịn không được cười ra tiếng nói: “Nguyên lai là truyền thừa nhất mạch của Tôn sư thúc, việc này thật ra ta quên, Tôn sư thúc có một thói quen mỗi lần cùng môn phái khác trao đổi, đều phải dùng phi kiếm đặt lên mặt trước của cửa hàng ”

Vương Lâm cảm thấy xấu hổ, nhất là nghĩ đến vừa rồi Tôn Đại Trụ nét mặt nghiêm túc lại cười rộ lên.

Mập mạp sau đó vung tay lên cưỡng chế ý cười nói:” Sư đệ, ngươi vào đi thôi, hãy lấy một phi kiếm, trong này có thanh phí kiếm mạnh nhất của Tu Chân Giới Triệu quốc.”

Vương Lâm vội vàng cáo tạ, khi đi vào hắn bỗng nhiên giương mày lên, thần thức phát hiện một tầng ba hoàn theo bên trong gian phòng khuếch tán mà ra, giống như muốn ngăn cản lại.

Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Bàn tử thấy vậy, biết mình quên gỡ bỏ đi cấm chế của kiếm linh các, đang muốn nói cho Vương Lâm nhưng không kịp nói ra trong cổ họng dường như có gì chẹn lại, nửa ngày mà không nặn ra được một chữ, ánh mắt trơn tròn đầy vẻ khó tin.

Vương Lâm nhận thấy cấm chế này, không khỏi nhớ tới năm đó bị sỉ nhục, hừ nhẹ một tiếng sải bước đi thẳng về phía trước. Thước, thước, thước, thước, 1 thước!

Mặc cho lực cản kia tăng lên nhưng vẫn không thể ngăn lại cước bộ Vương Lâm, Vương Lâm với bộ dạng thoải mái đến cực điểm mà đi vào. Sau khi vào phòng, thần thức hắn đảo qua, linh quang chớp động, trong gian phòng đó thực cổ quái, thần thức ở trong này dường như mất đi tác dụng, bị hạn chế ở trong vòng ba thước!

Bàn tử vẻ mặt hiện vẻ khiếp sợ, hắn chuyên môn phụ trách đệ tử kiếm linh các, biết rõ uy lực cấm chế nơi đây chuyên môn ngăn cách hết thảy thần thức, hắn từng thấy mấy sư bá đều không thể mạnh mẽ tiến vào trong các, nội môn đệ tử càng không cần phải nói.

Chỉ có tinh anh đệ tử mới có thể vượt qua trận pháp, do đó kiếm khí phát ra trong kiếm linh các sẽ chọn lựa người xứng đáng với nó.

” Chẳng lẽ là trận pháp hỏng rồi “Bàn tử thật sự không cách nào hiểu được chuyện gì, nghĩ nửa ngày cho rằng nhất định là trận pháp hỏng rồi vì thế đi thẳng về phía trước.

Mới đi vào năm thước, một cỗ áp lực khổng lồ như trời sập đập vào mặt mà đến, thân thể bàn tử như một con thuyền nhỏ đang ở trong sóng lớn, bị văng đi thật xa, nương theo vài tiếng phốc phốc ngã thật mạnh trên mặt đất, miệng hộc máu. Trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, thất thanh nói:

“Vẫn chưa hỏng!”

Vương Lâm thoải mái đi vào phòng, chỉ thấy bên trong gian phòng đặt rất nhiều thanh cổ kiếm tản mát ra kiếm mãnh liệt.

Vương Lâm ánh mắt đảo qua trên từng thanh phi kiếm cuối cùng thấy được Triệu quốc Tu Chân Giới đệ nhất phi kiếm.

Sau khi Nhìn đến Vương Lâm có chút bất ngờ, tối ngưu phi kiếm căn bản không thể tính là một thanh phi kiếm, toàn bộ chính là một môn bản hình phương.

Dài một mét toàn thân kim quang lóe ra, đừng tưởng rằng kim quang này là tiên gia pháp thuật, kim quang này thuần túy bởi vì trên thân kiếm bị độ một tầng hoàng kim!

Cũng không phải hoàng kim này che dấu một bảo kiếm tuyệt thế, hoàng kim này thực tế chính là thật bình thường, không có bất kỳ chỗ nào thần kỳ.

Tại chuôi kiếm, hai khỏa kim cương thật lớn được khảm lên, thậm chí ngay cả kiếm tuệ đều là dùng kim ti biên chế mà thành.

Tóm lại thanh phi kiếm này làm cho người ta một cảm giác vô địch!

Vương Lâm sờ sờ cằm, hắn thật là có chút xem trọng thanh phi kiếm, sau này nếu thiếu tiền, tùy tiện tìm một chỗ bán đều có thể bán được không ít tiền.

Tại đây bày đặt một tấm bảng trên đó viết: “Kiếm này tên là cự phú, ngàn năm trước một vị sư tổ bỏ một số tiền lớn tạo ra, nghe nói oai lực quỷ thần khó dò, sư tổ cả đời cống hiến đối với môn phái, trước khi lâm chung di ngôn duy nhất chính là đem kiếm này gửi kiếm linh các đợi người hữu duyên.

Kiếm Giả nhớ lấy, không thể buôn bán nếu không trục xuất sư môn! ”

Vương Lâm không nín được nở nụ cười, một phát bắt được cự phú phi kiếm, đối với nó nói:” Ta chọn ngươi, Vương mỗ chính là người nghèo, không biết khi nào sẽ ……”

Thu Thanh phi kiếm vào trong túi trữ vật trong túi trữ vật Vương Lâm đi ra kiếm linh các, bàn tử khẩn trương nhìn hắn, thay đổi vẻ cười nhạo vừa rồi thưa dạ đưa tiễn.

Vương Lâm trong phòng thần thức bị ngăn cách vẫn chưa chú ý tới dị thường của bàn tử, lúc này cảm thấy kỳ quái, đối phương vì sao trước ngạo mạn về lại cung kích.

Trở lại Tôn Đại Trụ Dược Viên, thanh phi kiếm xuất ra, Tôn Đại Trụ lập tức trợn mắt há mồm, thì thào tự nói nửa ngày, thâm ý sâu sắc nhìn Vương Lâm liếc mắt một cái nói:” Năm đó ta nhìn thấy cự phú thật sự không có can đảm mang nó đi ra ngoài, tiểu tử ngươi có đảm lược, hảo, ba ngày sau ngươi liền mang nó cho Huyền Đạo Tông cùng với sư bá nhìn xem!”

Ba ngày sau, Hằng Nhạc Phái tiếng chuông gõ vang chín lần, chưởng môn và

tất cả sư thúc cùng với đệ tử đều đứng ở ngoài đại điện.

Chỉ thấy trên bầu trời hiện lên một cái chấm đen, càng ngày càng gần, cuối cùng rõ ràng ra trong mắt mọi người là một con rết dài chừng trăm mét, con rết toàn thân tối đen, phi hành trong từng trận tiếng sấm nhanh chóng bay tới.

Tất cả nội môn đệ tử Hằng Nhạc Phái cũng đều thật hít một bụng lãnh khí, mắt lộ vẻ kinh hãi. Có nữ đệ tử bị hù tới biến sắc, hai chân như nhũn ra.

“Có gì ngạc nhiên đâu, con rết bộ dáng dọa người nhưng các ngươi nếu là mỗi người đi lên cho nó một nhát, nó hẳn chết không phải nghi ngờ!”

Chưởng môn bất mãn quát, âm thanh thật lớn, hiển nhiên là muốn cho Huyền Đạo Tông phía trên cao nghe được.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !