[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 51 [Chương 194 đến 197]
❮ sautiếp ❯Chương 194: Kiên quyết
Vương Lâm đứng bên ngoài đình viện, thần thức sau khi thấy tất cả, hơi trầm ngâm. Thân thể hắn vọt lên, tiến vào bên trong đình viện. sư phụ của Trình Hiền căn bản chẳng phát hiện được điều gì, Vương Lâm đã đi vào phòng Trình Hiền.
Hắn nhìn Trình Hiền, tay phải vung lên, nhất thời phá giải cấm chế hạn chế hành động của Trình Hiền. Thân thể Trình Hiền run lên, lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ oán hận, cắn răng nói:
– Ngươi là do ả tiện nhân đó phái tới giết ta sao. Động thủ đi, lão tử không sợ!
Vương Lâm đeo mặt nạ, hơn nữa lúc này vô luận là khí tức hay tu vi đều hoàn toàn khác trước, cho nên Trình Hiền căn bản không thể nhận ra hắn.
Vương Lâm nhìn Trình Hiền một cái, tay trái phất lên. Một đạo cấm chế xuất hiện trước người, trong nháy mắt mở rộng ra bao trùm cả căn phòng.
Ánh mắt Trình Hiền sững lại, lập tức lộ vẻ sầu thảm cười, nói:
– Ả tiện nhân kia thật là có thủ đoạn, lại có thể mời tiền bối ngoại viện tới đối phó với loại tiểu nhân vật như ta. Tới đây đi, muốn giết thì giết. Lão tử mà nhíu mày một chút thì không gọi là Trình Hiền.
Sau khi đã thiết hạ cấm chế xung quanh, ngữ khí Vương Lâm lạnh như băng, chậm rãi nói:
– Ta đích xác là được người nhờ tới, nhưng không phải là tới giết ngươi mà là giúp ngươi. Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra, kể lại chi tiết một chút.
Trình Hiền ngẩn ra, nhìn Vương Lâm một lượt sau đó mới do dự nói:
– Tiền bối được ai nhờ tới?
Vương Lâm nhướng mày, lãnh đạm nói:
– Ta cho ngươi nói ba câu. Vừa rồi coi là câu đầu tiên. Nếu sau hai câu nữa mà còn chưa nói cho rõ ràng thì chuyện này kể như xong.
Trình Hiền cắn răng, trên mặt hiện lên thần sắc dứt khoát, nói:
– Công Tôn Đồng ở Đông uyển, là ả, tất cả đều do ả hại. Ả tiện nhân đó, tiếp xúc với ta là có mục đích, là vì muốn đại viên và nhị viên.
Vương Lâm trầm ngâm một chút nói:
– Linh viên này là của ngươi sao?
Vương Lâm hỏi câu này rất khéo léo. Phải biết rằng trong Vân Thiên Tông có rất nhiều linh thú. Tác dụng của linh thú vốn là để người luyện đan sử dụng. Nếu vậy thì chuyện do Công Tôn Đồng làm cũng không có gì quá đáng.
Trình Hiền gật đầu nói:
– Ta hiểu ý của tiền bối. Nhưng đại viên và nhị viên không phải là linh thú của Vân Thiên Tông, mà là trước khi ta tiến vào Vân Thiên Tông đã có được. Dựa theo quy củ của tông, hai con linh thú này là của ta.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi nói:
-Vậy Công Tôn Đồng tiếp cận ngươi là vì linh viên này. Ngươi vì muốn lấy lòng mỹ nhân nên đã tặng chúng cho ả, phải không?
Trên mặt Trình Hiền lộ vẻ hối hận, kích động nói:
– Nhưng mà .ta tưởng ả muốn dùng linh viên làm vật cưỡi. Ta đâu ngờ ả lại chú ý tới nội đan của linh viên! Đại viên sau khi bị lấy nội đan đã mất tích, hẳn là đã chết. Bây giờ chỉ còn lại nhị viên. Ta đã nhiều lần tới Đông uyển tìm tiện nhân đó nói lý nhưng đều bị ngăn lại. Còn có đệ tử của Mộc đại tiên sinh là Lữ Tùng, chính hắn nhiều lần đả thương ta.
Vương Lâm nhíu mày. Hắn vốn không muốn dính vào chuyện thế này, nhưng Trình Hiền dù sao cũng đã giúp hắn có được phương thuốc trúc cơ đan. Về tình về lý, hắn đều phải trợ giúp.
trầm mặc một chút, Vương Lâm nhìn Trình Hiền một cái, bình thản nói:
– Ngươi muốn trả thù ra sao?
Hai mắt Trình Hiền đỏ bừng, cắn răng nói:
– Nếu như nhị viên không sao thì coi như xong. Nếu như Trình Hiền ta biết linh viên đã chết thì ta muốn bọn chúng bị chôn cùng!
Vương Lâm gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
– Như ý ngươi!
Nói xong thân thể hắn lùi về phía sau, trong nháy mắt liền rời khỏi phòng, biến mất vô ảnh vô tung.
Trình Hiền ngơ ngác nhìn nơi Vương Lâm vừa đứng, ánh mắt lộ vẻ mê mang.
Lại nói về Vương Lâm, hắn ra khỏi phòng Trình Hiền liền tăng tốc. Nhưng ngay lúc hắn rời khỏi Nam uyển, đột nhiên hắn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía xa.
Ở nơi đó, hắn cảm nhận được một tia thần thức ba động. Trầm mặc một chút, Vương Lâm xoay người lùi lại, vung tay phải lên. Thân thể hắn lập tức hóa thành sương trắng, trong nháy mắt liền biến mất.
Thân thể hắn vừa mới biến mất, thân ảnh Lý Mộ Uyển đã nhanh như chớp phóng tới. Phía sau nàng còn có trung niên nhân vẻ mặt ôn hòa kia.
– Sư muội, rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì?
Người này cau mày, chậm rãi nói.
Lý Mộ Uyển dừng lại, thông qua thần thức ở mi tâm, nàng có thể cảm nhận được, người nọ đang ở đây. Nhưng tại sao lại không nhìn thấy hắn. Lý Mộ Uyển cười khổ. Nàng vốn thông minh hơn ngươi, lúc này hiểu rằng hiển nhiên đối phương không muốn gặp mình.
Lý Mộ Uyển cắn cắn môi, khuôn mặt buồn bã, nhẹ giọng nói:
– Ta biết ngươi đã tới rồi. Tại sao ngay cả gặp nhau một lần ngươi cũng không chịu chứ?
Trung niên nam tử nọ biến sắc, thần thức quét qua một vòng nhưng không thấy điều gì dị thường. Hắn nhíu mày, hồ nghi nhìn Lý Mộ Uyển, nói:
– Sư muội, ai tới rồi? Nơi này không có bất cứ ai!
Lý Mộ Uyển cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ vẻ buồn bã, thanh âm trầm thấp nhưng rõ ràng, nhẹ giọng nói:
– Uyển nhi không mong gì khác, chỉ mong có thể thấy mặt chàng. Hai trăm năm qua Uyển nhi hoàn toàn dựa vào bình linh dịch chàng tặng lúc ban đầu để duy trì sinh cơ. Nếu hôm nay chàng không hiện thân, Uyển nhi sẽ tự vẫn ngay lập tức. Coi như là chấm dứt một chấp niệm trong lòng Uyển nhi.
Ánh mắt trung niên nam tử chớp động, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh.
Lúc này, một tiếng thở dài từ trong màn sương trắng truyền tới. Ngay sau đó một thân ảnh mơ hồ chậm rãi từ trong sương mù đi ra. Người này chính là Vương Lâm. Hắn xuất hiện khiến khuôn mặt trung niên nam tử nọ cực kỳ khó coi. Nhưng hắn không dám coi thường vọng động mà tay phải chậm rãi sờ vào túi trữ vật.
Lý Mộ Uyển kinh ngạc nhìn Vương Lâm, nước mắt tuôn rơi. Cho dù đối phương mang mặt nạ nhưng nàng có thể khẳng định, kẻ trước mắt chính là người đó!
Lý Mộ Uyển nhẹ giọng nói:
– Chàng tới rồi.
Vương Lâm cười khổ nói:
– Ngươi sao phải khổ như vậy?
Nói xong ánh mắt hắn lạnh lùng hướng về phía trung niên nam tử kia, ngữ khí bình thản nói:
– Lúc ngươi đạt tay lên túi trữ vật chính là lúc ngươi mất mạng đó!
Trung niên nam tử lập tức sững lại. Sắc mặt hắn lại biến đổi. Đối phương khiến hắn cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Rõ ràng hắn chỉ có tu vi Kết Đan hậu kỳ nhưng lại khiến hắn có cảm giác áp bách như khi đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Hắn lúc này không chút nghi ngờ, nếu tay mình chạm vào túi trữ vậy, hiển nhiên sẽ bị đối phương giết chết. Mồ hôi trên trán hắn tuôn như mưa, đành gượng cười nói:
– Huynh đệ đã là bạn cũ của Lý sư muội thì cũng là bằng hữu của Vân Thiên Tông chúng ta, tại hạ nào dám làm bừa chứ. Huynh đệ hiểu lầm rồi.
Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm, trong lòng như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng giờ đây một chữ cũng không thốt thành lời. Nàng trầm mặc một chút, thấp giọng nói:
– Ngọc giản đó, chàng còn giữ không?
Vương Lâm nhìn giai nhân trước mắt, trầm mặc rồi lắc đầu nói:
– Ném đi rồi!
Thân thể Lý Mộ Uyển run rẩy, ánh mắt lộ vẻ bi ai. Nàng mạnh mẽ cố gắng trấn định, mấp máy môi, thấp giọng nói:
– Ném rồi thì thôi. Vốn dĩ cũng không đáng giá mà.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng đang đau đớn vô cùng. Nỗi đau này giống như thủy triều, tràn ngập trái tim nàng.
Thanh long ngọc giản nọ là do nàng năm đó hao hết tâm thần, thậm chí trả giá bằng thọ nguyên mới khắc nên. Nếu không vì lần đó tâm huyết bị hao tổn quá độ thì chỉ dựa vào những đan dược những năm gần đây, dù nàng không đạt tới Nguyên Anh thì cũng đạt tới cảnh giới giả anh rồi, sao lại vẫn dậm chân tại chỗ ở cảnh giới Kết Đan sơ kỳ chứ!
Lúc này nghe thấy ngọc giản đó bị người ấy vô tình ném đi, trong lòng nàng vô cùng đau đớn nhưng nàng vẫn cố trấn định, tuy vậy thân thể không tự chủ được run lẩy bẩy, khuôn mặt xinh xắn trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Vương Lâm quay đầu đi, không nhìn Lý Mộ Uyển, trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng nói:
– Ta đi.
Nói xong hắn chậm rãi bước từng bước về phía trước.
Trong lòng Lý Mộ Uyển đau đớn vô cùng. Nàng nhìn bóng lưng Vương Lâm, cười nhẹ. Nụ cười nọ nhìn vào, rõ ràng là tiếng khóc vô thanh.
– Thủy tổ Vân Thiên Tông muốn ta kết thành đạo lữ song tu với người này. Ta trước đây có từ chối nhưng bây giờ.ta còn lý do gì nữa. Nếu ba tháng sau ngươi còn ở Sở quốc, hy vọng ngươi tới tham dự.
Đôi chân Vương Lâm lập tức run lên, đáy lòng nổi lên những tình cảm phức tạp. Hắn im lặng.
Đôi mắt Lý Mộ Uyển sáng ngời. Nàng đang chờ một câu trả lời thuyết phục.
Trung niên nam tử kia lúc này đã rõ ràng vì sao Lý Mộ Uyển đối với chuyện song tu lại kiên quyết đến thế. Hóa ra là vì người này. Trong mắt hắn bình tĩnh, nhưng lại thoáng hiện lên một tia sát khí.
Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu. Hắn vẫn quay lưng, ngữ khí trầm thấp nói:
– Chúc mừng!
Nói xong thân ảnh hắn dần dần đi xa.
Thân thể Lý Mộ Uyển run rẩy, một lúc sau nước mắt không kìm được chảy xuống. Nàng thì thào:
– Ta hận ngươi.hận ngươi!
Trung niên nam tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lại thấp giọng ôn hòa nói:
– Sư muội, hắn đã đi rồi!
Lý Mộ Uyển cắn cắn môi dưới, cũng không để ý tới trung niên kia một chút nào, xoay người lại trở về.
Sắc mặt trung niên nam tử vẫn ôn hòa như trước, nhưng trong lòng thầm cười lạnh, nghĩ:
– Tiện nhân, để có được nguyên âm hơn hai trăm năm của ngươi, ta phải thúc dục để thủy tổ đáp ứng chuyện song tu với ngươi. Khi mà có được nguyên âm của ngươi, cộng với những đan dược ta đã sưu tầm mấy năm nay, chuyện đột phá Kết Đan kỳ đã nằm trong tầm tay. Nếu lúc đầu ngươi đồng ý gả cho ta thì ta còn tôn trọng ngươi một chút. Nhưng bây giờ ư, đợi ta đạt tới Nguyên Anh sẽ dùng đủ mọi cách dâm nhục ngươi để rửa mối hận ngươi năm lần bảy lượt cự tuyệt ta!
Vương Lâm rời khỏi Nam uyển. Ngay cả khi hắn là một kẻ vô tình thì đối mặt với Lý Mộ Uyển hắn cũng cảm thấy rất có lỗi với nàng. Hắn không phải không thể tiếp nhận nàng mà làm hắn vẫn còn những việc phải làm, còn những đoạn đường phải đi, thực sự không thích hợp mang theo một người phụ nữ.
Chương 195: Hai tháng
Thực ra Vương Lâm cũng không vô tình với Lý Mộ Uyển như hắn nói. Không biết còn bao lâu hắn mới thành anh, nếu trong lúc này tiếp nhận Lý Mộ Uyển, như vậy sẽ dẫn tới một loạt biến cố. Đến lúc đó sợ rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sau đó Lý Mộ Uyển chắc chắn sẽ bị liên lụy. Điều này không phải là điều Vương Lâm mong nhìn thấy.
Hắn thở dài, trái tim tự nhiên cuộn sóng, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh được. Mang theo tâm tình phức tạp, Vương Lâm rời khỏi Nam uyển.
Trong lòng hắn thầm tính toán, trong nửa khắc thời gian còn lại, cần phải làm xong mọi chuyện, nắm chắm thời gian. Vì thế thân ảnh hắn thoáng động, phóng đi như thiểm điện, nhanh chóng bay tới Đông uyển.
Sau khi tới nơi, Vương Lâm cũng không lập tức tiến vào mà đi vòng quanh bốn phía, liên tục đánh ra mấy cấm chế. Sau đó cước bộ hắn không dừng lại, nhanh chóng tăng tốc. Thần thức cường đại giúp hắn không bị đệ tử tuần tra Đông uyển phát hiện. Chẳng qua khi Vương Lâm vừa tiến vào trong Đông uyển, trong nháy mắt tất cả tiên hặc đều run rẩy, từ trên không trung hạ xuống, mặc cho nữ tu đang cưỡi có vung roi thế nào cũng không dám bay lên.
Thân ảnh Vương Lâm cực nhanh, hóa thành một đạo tơ mỏng, tiến nhập vào Đông uyển. Xuyên qua tầng tầng mây mù, toàn bộ cảnh đẹp của Đông uyển đã hiện ra trước tầm mắt Vương Lâm.
Nơi này khi nhìn từ bên ngoài đã như tiên cảnh, giờ tiến vào bên trong thì cái loại cảm giác như tiến vào tiên cảnh này càng thêm mãnh liệt. Sự tinh xảo đẹp đẽ của lầu các, đình đài hiển hiện trước mắt không phải nhìn mơ hồ từ ngoài có thể tưởng tượng được.
Một đạo cầu vồng bảy sắc từ nơi sâu nhất trong Đông uyển hiện ra, cắt ngang qua bầu trời. Đám nữ tu như tiên nữ bay lượn khắp không trung.
Chỉ đáng tiếc là đám tiên hạc hiện giờ đang run rẩy toàn thân, không dám đứng lên. Vì vậy mà cảnh đẹp của nơi này hơi khiếm khuyết một chút.
Dựa theo đường đi do Trình Hiền mô tả. Tốc độ của Vương Lâm rất nhanh, dưới tình huống không bị kẻ nào phát hiện đã đi tới phía tây Đông uyển. Trong khu lầu các bằng ngọc này, hắn tìm được khuê phòng của Công Tôn Đồng. Thần thức đảo qua, Vương Lâm lập tức ngẩn người. Hắn thấy một màn hơi quỷ dị.
Khẽ nhíu mày, thân thể nhoáng lên liền chui vào phòng. Chỉ thấy trong phòng có một tầm màn, nhìn qua đó là thân thể hai người đang tắm.
Nhìn xuyên qua bình phong, hai nữ tử này vóc người nở nang cân đối, hiện giờ đang ve vuốt thân thể nhau. Hai ngươi chậm rãi dây dưa ôm ấp.
Cùng lúc đó là từng tiếng hít thở hổn hển truyền tới.
Dưới thần thức của Vương Lâm, một màn của hai nàng bách hợp (1) này bị hắn nhìn rõ ràng từng chút một. Bỗng một người nữ tử vừa thở gấp, vừa run giọng nói:
– Đồng tỷ, Trình Hiền đó.A!
Nàng vừa mới nói được một nửa đã bị nữ tử kia mơn trớn nơi hạ thân, hình như bị chạm vào nơi mẫn cảm.
(1): lesbian Một lúc lâu sau, thanh âm mềm mại của một nữ tử từ sau bình phong truyền ra:
– Linh nhi, ngươi vẫn còn nhớ thương gã Trình Hiền đó sao? Không sai. Là ta lừa gạt hắn đó. Nhưng cũng không phải vì ngươi đó sao. Đan dược ngươi luyện chế lại thiếu một viên nội đan. Ta chẳng qua chỉ lừa lấy từ trên người linh viên kia mà thôi.
– Nhưng. Nhưng còn Lữ Tùng.
Nữ tử được gọi là Linh nhi kia chính là Trình Linh.
– Không cần dùng nữa. Ngươi tin ta đi, ngày mai sau khi Lữ Tùng tới ta sẽ bố trí cho hắn, cam đoan sẽ không có vấn đề gì. Lữ Tùng đó cùng lắm là cho hắn chút ít lợi ích là xong. Tới đây đi, vừa rồi tỷ tỷ đã hầu hạ ngươi như vậy, giờ tới lượt ngươi.
Vương Lâm vẫn chưa đi vào mà tay phải điểm vào mi tâm của mình. Đột nhiên Hứa Lập Quốc từ trong đó bay ra. Hắn nhìn chằm chằm vào bình phong, hai mắt lộ vẻ hưng phấn.
– Ta không cần biết ngươi làm cách nào, hỏi xem linh viên đang ở đâu, lấy hồn phách chúng xong rồi thì ra gặp ta!
Vương Lâm nói xong xoay người rời khỏi phòng.
Hứa Lập Quốc như chưa bao giờ hưng phấn tới vậy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy đi theo Vương Lâm thực sự là quyết định chính xác. Chuyện ướt át tới mức này, hắn dù không còn huyết nhục mà đã trở thành ma đầu cũng vẫn có cảm giác!
Hứa Lập Quốc cười hắc hắc, không nói thêm một lời, bỗng nhiên chui tọt vào bên trong bình phong.
Không lâu sau, vẻ mặt hắn thỏa mãn đi ra, há mồm phun hai cái hồn phách vào mi tâm Vương Lâm.
– Linh viên đó đã chết!Nguồn truyện audio
Cùng lúc đó hắn truyền tới một đạo thần niệm.
Tay phải Vương Lâm phất lên, trong tay hắn xuất hiện một cây kỳ hồn, đem hai cái hồn phách kia bỏ vào. Sau đó trầm ngâm một chút rồi xoay người đi vào trong phòng, lấy túi trữ vật của nhị nữ, lúc này mới rời khỏi phòng.
Lúc này cũng vừa hết một khắc, thần niệm của Vương Lâm khẽ động, cây Cấm phiên vây khốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ tại Nam uyển lập tức thu nhỏ lại, hóa thành một đạo hắc mang, trong nháy mắt bay đi.
Cùng lúc đó trong Nam uyển truyền tới một tiếng gầm giận dữ. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ nọ nhảy ra, thần thức quét qua một vòng, lập tức tập trung về Đông uyển, bay vọt tới.
Ngay sau đó trong Đông uyển cũng truyền ra một đạo thần thức mạnh mẽ. Đạo thần thức này lộ sự tức giận, sau khi quét qua Vương Lâm, một nữ tử từ trung tâm Đông uyển liền bay ra.
Vương Lâm không nói một lời, xoay người phóng đi.
Nữ tử kia cả người bị hắc vụ bao phủ, không thấy rõ tướng mạo. Nàng sau khi xuất hiện, thân thể liền lóe lên, đuổi theo Vương Lâm.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh. Mắt thấy đối phương càng ngày càng gần, miệng hắn hiện một nụ cười lạnh, tay phải vung lên liên tục, đánh ra từng đạo cấm chế, bỗng nhiên hướng về phía nữ tử kia hạ xuống.
– Không biết tự lượng sức!
Nữ tử kia cười lạnh, vỗ túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện một cái làn hoa. Nàng vung tay lên, lập tức vô số cánh hoa bảy màu từ trong làn bay ra. Những cánh hoa này đều ẩn chứa một lực lượng hủy thiên diệt địa, nhanh chóng phủ đầy trời bay tới cấm chế.
Tu vi của nữ tử này cũng là Nguyên Anh sơ kỳ. Ánh mắt Vương Lâm vẫn không thay đổi, trong lòng thoáng hiện lên một tia châm chọc. Chỉ thấy những cấm chế kia sau khi đụng vào cánh hoa, trong nháy mắt liên phân liệt, hóa thành vô số cấm chế, số lượng khổng lồ điên cuồng tản ra bốn phía. Mặc dù có một số ít vẫn bị cánh hoa phá tan nhưng đại bộ phận vẫn trôi nổi trong không trung, sau đó bay nhanh tới tụ lại, hình thành một đạo cấm chế, với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt hình thành một đạo cấm chế đánh thẳng vào cấm chế bên dưới Đông uyển.
Đông uyển này Vương Lâm lần trước đã phát hiện ra là được một đạo cấm chế khổng lồ tạo thành sức nâng lên. Uy lực cấm chế này rất lớn, trong thời gian ngắn hắn cũng không thể phá giải. Nhưng Vương Lâm không muốn phá giải cấm chế. Mục đích duy nhất của hắn là làm cho cấm chế khổng lồ này mất đi sự cân bằng.
Nếu như thế thì dùng cấm bình thường không thể làm được. Nhưng Vương Lâm lại dùng một loại cấm chế thượng cổ. Hơn nữa trước đó hắn đã cố tình bố trí không ít cấm chế khác.
Lúc này trong ứng ngoài hợp đánh vào đạo cấm chế khổng lồ của Đông uyển. Một trận âm thanh ầm ầm từ Đông uyển vọng ra.
Cấm chế khổng lồ lập tức mất đi sự cân bằng, Đông uyển đang tung bay giữa không trung lập tức bị nghiêng đi. Cùng lúc đó vang lên một loạt tiếng thét chói tai, vô số nữ tu đều bay lên, trên mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên và kinh hãi.
Vương Lâm làm xong những chuyện này, chân không dừng lại, nhanh chóng bay đi. Nữ tử đang truy kích nọ lúc này đành cắn răng, không thể tiếp tục đuổi theo mà lui về vội vàng gia cố lại cấm chế khổng lồ kia.
Vương Lâm bay thẳng khỏi Đông uyển. Hắn biết việc này cũng không giữ chân được bao lâu, chẳng mấy chốc tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ của Vân Thiên Tông cũng sẽ tới đây đuổi bắt hắn.
Đúng lúc này, đột nhiên từ xa truyền tới một đạo thần thức cường hãn. đạo thần thức này đảo qua người Vương Lâm, truyền tới một tiếng hừ lạnh. Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh. Nếu là người khác hiển nhiên thần thức sẽ bị hao tổn. Nhưng thần thức của hắn cực kỳ khổng lồ, sau khi ly thể mặc dù đã bị tu vi hạn chế, không thể giết được tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên nhưng nói về lực lượng thì dù là tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không so sánh được. Bây giờ tuy do cực hạn thân thể, chỉ có thể phát huy tới tu vi Kết Đan hậu kỳ nhưng làm sao hắn có thể bị thần thức của một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ làm bị thương được.
Thân thể hắn hầu như không dừng lại, lập tức bay tiếp.
Chủ nhân thần thức nọ liền ngẩn ra, nhưng nhanh chóng tập trung vào Vương Lâm, thân thể lại nhanh chóng từ ngoại tông bay tới.
Lúc này, một bóng đen từ xa bay tới, rơi vào tay Vương Lâm hóa ra là một cây tiểu kỳ. Tiểu kỳ này chính là thứ đã nhốt Nguyên Anh tu sĩ ở Nam uyển.
Cấm Phiên vào tay, trong mắt Vương Lâm lộ một tia cười lạnh. Thân thể hắn trầm xuống, rơi trên mặt đất. Thân thể quay một cái, dưới chân lập tức xuất hiện một vòng cấm chế. Ngay sau đó thân hình hắn liền biến mất.
Mặc cho thần thức kia tập trung cũng không còn thấy bóng dáng hắn.
Lúc này thân thể Vương Lâm dưới tác dụng của cấm chế đã về tới động phủ. Động phủ này bên ngoài có cấm chế ngăn cản thần thức.
Cùng lúc đó, phân thân của Vương Lâm tại Bắc uyển đã ở trong đình viện. Phân thân chậm rãi trồi lên từ dưới đất, sau đó lập tức chỉnh trang lại một chút, rồi khoanh chân ngồi trong phòng, nhắm mắt lại.
Việc này thế là coi như chấm dứt. Nửa tháng sau, những lời đồn đại về bổn tôn của Vương Lâm từ bên trong Vân Thiên Tông truyền ra, tam sao thất bản đủ loại.
Phải biết rằng đây là một đại sự mà bao lâu rồi Vân Thiên Tông chưa từng phát sinh. Hơn nữa đối phương đột nhập vào trong tông, cuối cùng lại biến mất vào lòng đất trong nháy mắt, chẳng khác gì tát cho Vân Thiên Tông một cái thật đau.
Việc này thậm chí còn kinh động tới mấy người đã bế quan lâu năm, thủy tổ Nguyên Anh hậu kỳ đang muốn đánh sâu vào Hóa Thần kỳ. Cuối cùng dưới sự điều tra, mục tiêu đều chỉ tới hai nữ tử mất tích ở Đông uyển. Người thứ nhất là Trình Linh, người thứ hai là Công Tôn Đồng.
Thậm chí kẻ có chút liên quan như Trình Hiền, Lữ Tùng cũng đều bị tra xét. Ngay cả Vương Lâm cũng bị gọi tới. Cuối cùng lại có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ dùng thần thức xem xét xem có nói dối hay không. Chẳng qua thần thức của Vương Lâm vượt hắn quá xa, cuối cùng hiển nhiên không tra xét được gì.
Không biết phải làm sao, rốt cục vệc này đành bỏ qua.
Về phần Lý Mộ Uyển không bị liên quan chút nào. Việc này cũng phải nói tới công của Kỳ sư huynh. Người này tâm cơ thâm trầm. Hắn biết rõ việc này tất nhiên có liên quan tới người Lý Mộ Uyển gặp. Đối phương thần thông như thế khiến hắn không khỏi âm thầm kinh hãi. Ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể ngăn trở được hắn, đi lại tự do trong Vân Thiên Tông. Nếu đã thế mà hắn còn dám tiết lộ, đối phương rất có khả năng thần không biết quỷ không hay vào Vân Thiên Tông lấy mạng hắn.
Cuộc sống của Vương Lâm lại trở lại bình yên. Chẳng qua nội tâm hắn vẫn luôn hiện lên nụ cười buồn bã của Lý Mộ Uyển. Mỗi lần như vậy trái tim hắn đều có cảm giác đau đớn.
Loại cảm giác này sau khi Vân Thiên Tông đột nhiên phát thiếp khắp Sở quốc báo tin một trong ba vị ngũ phẩm luyện đan sư – Lý Mộ Uyển hai tháng sau sẽ cùng ngoại tông Tôn trưởng lão – Tôn Trấn Vĩ kết thành đạo lữ song tu, lập tức bị đẩy tới cực hạn.
Vương Lâm an tĩnh ngồi trong phòng. Một ngày một đêm sau, hắn thở dài, ánh mắt lộ vẻ quyết đoán, trong mắt lóe hàn mang. Hắn đột nhiên đứng lên, không chút do dự rời khỏi phòng, ra khỏi đình viện hướng về phía Nam uyển đi tới.
Đoạn đường này cũng không phải thuận lợi. Trong sương trắng hắn bị ngăn trở lại, nhưng sau khi báo tính danh liền có người đi đưa tin cho Lý Mộ Uyển. Đợi một chút, sương trắng quay cuồng, lộ ra một cái thông đạo.
Vương Lâm chậm rãi cất bước. Bước chân hắn mặc dù chậm rãi nhưng lại có cảm giác vô cùng kiên định.
Sau khi đi tới khu uyển lầu của Lý Mộ Uyển, trong lầu truyền ra thanh âm bình thản của Lý Mộ Uyển:
– Sư phụ ngươi bế quan sắp xong. Nếu có vấn đề gì thì đợi nàng xuất quan hãy nói. Từ nay về sau nếu không được nàng gọi thì chớ tới đây quấy rầy nữa.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu chậm rãi nói:
– Ta cần đan dược có thể trong hai tháng đề cao tu vi lên tới Nguyên Anh kỳ!
Trong phòng, Lý Mộ Uyển bỗng nhiên sững người. Nàng đứng vọt dậy, đẩy cửa phòng ra nhìn Vương Lâm, run giọng hỏi:
– Ngươi. Ngươi là ai?
Trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia nhu tình hiếm thấy. Chẳng qua tia như tình này rất nhanh bị sự bình tĩnh thay thế. Hắn trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói:
– Có loại đan dược này hay không?
Lý Mộ Uyển cắn cắn môi. Ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng vô tận. Nàng nhìn Vương Lâm thật sâu. Lúc này đáy lòng này vẫn còn có chút suy tính thiệt hơn nhưng rất nhanh, ánh mắt nàng biến đổi, hai mắt lộ ra một tia hàn mang, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nũng nịu nói:
– Ngươi rốt cuộc là ai?
Lý Mộ Uyển lập tức nhớ ra là thần thức nơi mi tâm của mình không có bất cứ dị động gì. Hiển nhiên người trước mặt này không phải là người nàng đoán. Trong lòng nàng đủ loại hận ý, phiền muộn không tự chủ được dâng lên. Nhưng đối với người trước mắt có thanh âm hình dạng giống Vương Lâm này nàng lại không hận nổi.
Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, thở dài, tay phải vỗ túi trữ vật. Nhất thời trong bày tay xuất hiện một cái ngọc giản. Hắn nhìn thoáng qua một chút rồi ném về phía nàng.
Lý Mộ Uyển vừa thấy ngọc giản, thân thể đã nhũn ra. Sau khi tiếp nhận nó, cả người nàng phải tựa vào bên cửa. Nhìn ngọc giản, nước mắt vui sướng của nàng không kìm được chảy xuống.
– Giết Tôn Trấn Vĩ quá đơn giản. Chẳng qua phải chờ tu vi ta đạt tới Nguyên Anh thì Vân Thiên Tông mới không có kẻ nào dám nói gì. Cũng đủ để ta đem nàng tung hoành Sở quốc!
Thanh âm Vương Lâm bình thản nhưng trong đó tràn ngập sự tự tin.
Lý Mộ Uyển ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vương Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng:
– Ngươi, ngươi vào đi.
Vừa nói nàng vừa nghiêng người, tránh khỏi cửa phòng.
Vương Lâm không nói gì, cất bước đi tới. Lúc đi ngang qua người Lý Mộ Uyển, một làn hương bay vào mũi hắn, thấm đẫm lòng người. Bước chân Vương Lâm sững lại, quay đầu nhìn Lý Mộ Uyển. Lúc này hai người đứng rất gần nhau. Tại vị trí này Vương Lâm có thể thấy rõ khuôn mặt Lý Mộ Uyển càng ngày càng đỏ, thậm chí đã lan dần tới cổ.
Trong mắt Vương Lâm không còn sự lạnh lùng nữa. Hắn vươn tay ôm lấy vòng eo của Lý Mộ Uyển. Thân thể Lý Mộ Uyển lập tức mềm nhũn ra, tựa vào lồng ngực Vương Lâm. Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, trống ngực của thân thể mềm mại nọ đang đập rộn ràng.
Một lúc lâu sau, Lý Mộ Uyển mấp máy môi, đẩy Vương Lâm ra, nhìn dung mạo hắn, nhẹ giọng hỏi:
– Bề ngoài của huynh sao lại không giống trước kia?
Vương Lâm buông Lý Mộ Uyển ra, nhìn lướt qua căn phòng một lần rồi mới ngồi xuống ghế. Lý Mộ Uyển đi tới, rót một chén thanh trà cho hắn, sau đó lẳng lặng nhìn Vương Lâm, đợi hắn trả lời.
Vương Lâm mỉm cười, hời hợt nói:
– Mã Lương chỉ là thân thể do đoạt xá. Thân thể hiện giờ mới chân chính là ta.
– Vương Lâm là tên thật của huynh? Còn tu vi của người này, sao so với mấy ngày trước lại kém xa như vậy chứ?
Lý Mộ Uyển mở to đôi mắt, hỏi liền.
Vương Lâm gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:
– Uyển nhi, việc này nếu có thời gian ta sẽ nói chi tiết cho muội. Hiện giờ ta muốn hỏi muội, có đan dược làm cho tu vi Trúc Cơ trong hai tháng đạt tới Nguyên Anh kỳ hay không?
Đôi mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ suy tư, nhẹ giọng nói:
– Có một số thư tịch cổ ghi lại về một loại đan dược cực kỳ quý hiếm có thể làm cho tu vi người ta trong một thời gian ngắn đạt tới Nguyên Anh. Chẳng qua loại đan dược này không phải do phương thuốc đã thất truyền mà chính là dược thảo chủ vị đã tuyệt tích. Hơn nữa lại rất khó tìm được dược thảo thay thế.
Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng trong lòng trầm xuống. Nếu không có loại đan dược này vậy làm sao hắn trong vòng hai tháng đạt tới Nguyên Anh được. Đây thật sự là một vấn đề nghiêm trọng.
Đôi mi thanh tú của Lý Mộ Uyển nhíu chặt, ngồi bên cạnh Vương Lâm cẩn thẩn nhớ lại.
Vương Lâm không làm phiền nàng mà lẳng lặng ngắm nữ tử này. Đã hai trăm năm mà dường như năm tháng vẫn không hề để lại dấu vết trên khuôn mặt nàng. Điểm này khiến cho Vương Lâm cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Tướng mạo của nữ tử này chẳng những không già đi, ngược lại so với năm đo càng thêm kiều mị động lòng người. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có một cỗ khí chất khiến người ta bồi hồi. Phảng phất giống như là u lan trong thâm cốc, lại có một tia cao ngạo tới cực điểm.
Lý Mộ Uyển trong đầu lướt nhanh các loại điển tịch mà phương thuốc có tác dụng. Một lúc lâu sau, đột nhiên đôi mắt nàng ngời sáng, ngữ khí mang theo một tia vui mừng, nũng nịu nói:
– Là muội sai lầm rồi. Nếu để từ Trúc Cơ tăng ngay lên Nguyên Anh kỳ thì loại đan dược đó trên toàn Chu Tước tinh này cũng vô cùng quý hiếm. Có thể nói là căn bản không có. Nhưng chúng ta có thể đơn giản hóa vấn đề mà. Nói cách khác, hiện giờ muốn giải quyết vấn đề thì có thể khiến huynh từ Trúc Cơ tăng lên Kết Đan. Đợi tới khi đạt Kết Đan xong liền tính tới kết anh thế nào!
Vương Lâm gật đầu.
Lý Mộ Uyển cười thản nhiên, ánh mắt lộ ra một tia tự tin, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nói:
– Nếu để đạt tới Kết Đan kỳ thì loại đan dược đó Uyển nhi có không ít. À, Vương đại ca, trước kia huynh đã dùng dược vật gì chưa?
Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói:
– Khối phân thân này ta cũng chưa dùng dược liệu gì, ngoài Bồi Nguyên đan thì chỉ có Trúc Cơ đan.
– Trúc Cơ đan?
Đôi mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ ngạc nhiên. Nàng tiếp tục nói:
– Nếu là Bồi Nguyên đan thì không sai. Dù sao cũng là một trong những đan dược sơ cấp người học luyện đan phải nắm bắt. Nhưng Trúc Cơ đan lại là linh đan nhất phẩm. Vương đại ca, Trúc Cơ đan này huynh tự mình luyện chế sao?
Nói xong nàng như cười như không nhìn Vương Lâm, dịu dàng nói:
– Hừ hừ, muội nhớ ra rồi. Sư phụ huynh là Chu Lâm đang bế quan. Muội bây giờ là sư tổ của huynh.
Cái mặt dày của Vương Lâm hiếm khi đỏ lên, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hắn vội ho một tiếng, nói:
– Trúc Cơ đan là do ta tự luyện lấy. Chẳng qua ta có cho thêm linh dịch trước kia tặng muội.
Đôi mắt Lý Mộ Uyển như tỏa sáng. Nàng đứng bật dậy, gấp giọng hỏi:
– Thứ linh dịch đó huynh còn không?
Thần sắc Vương Lâm như thường, ánh mắt bình thản, gật đầu.
Lồng ngực Lý Mộ Uyển phập phồng, hít sâu một hơi. Nàng vui mừng lẫn sợ hãi nói:
– Vương đại ca, linh dịch đó của huynh còn bao nhiêu? Nhiều không?
Tay phải Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, lập tức xuất ra một bình bạch ngọc đặt trên bàn.
Ánh mắt Lý Mộ Uyển lộ vẻ thất vọng, thì thào:
– Hóa ra chỉ còn một bình. Cũng khó trách. Loại kỳ bảo hãn thế này, vốn sẽ không thể có nhiều.
Nhưng không đợi nàng nói hết câu, lại thấy trong tay Vương Lâm có thêm một lọ, sau khi đặt ở trên bàn lại tiếp tục xuất ra một lọ nữa, sau đó cứ thế. Cuối cùng tất cả tám lọ linh dịch xếp thành hình chữ nhất đặt trên bàn.
Chương 196: Đan dược
Lý Mộ Uyển mắt chữ a, mồm chữ o, một lúc sau mới hoàn hồn, nhìn tám bình ngọc kia, lại nhìn Vương Lâm, do dự một chút, nhẹ giọng nói:
– Vương đại ca, đây đều là linh dịch sao? Có phải là pha loãng ra không?
Vương Lâm mỉm cười nói:
– Không hề pha loãng đâu. Thứ này giống hệt lich dịch năm đó tặng muội. Đủ chưa? Không đủ ta còn đây.
Sắc mặt Lý Mộ Uyển hồng hào hẳn lên. Nàng ngơ ngác nhìn Vương Lâm, bật thốt lên:
– Vẫn còn?
Vương Lâm gật đầu cười nói:
– Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Hơi thở Lý Mộ Uyển trở nên dồn dập. Nàng cầm lấy một bình ngọc, mở ra cẩn thận nhìn một chút, sau đó lấy loại ánh mắt khó tin nhìn Vương Lâm, hồi lâu mới thốt một câu:
– Vương đại ca, linh dịch này huynh có biết công hiệu của nó không?
– Ta luôn dùng nó để thay đan dược đề cao tu vi. Gần đây phát hiện ra nó có khả năng tăng tỷ lệ thành công khi luyện đan.
Vương Lâm không giấu diếm, chậm rãi nói.
Lý Mộ Uyển ngẩn ra một lần nữa, lập tức lấy ánh mắt cổ quái nhìn Vương Lâm. Một lúc sau nàng cười nói:
– Vương đại ca, huynh thật là phí của trời. Thứ linh dịch này mặc dù muội không biết lai lịch nhưng bình mà năm đó huynh tặng muội, trải qua thời gian muội nghiên cứu, phát hiện linh dịch này dùng để luyện chế đan dược không những đề cao tỷ lệ thành công mà ăn vào còn có khả năng bảo trì dung mạo, kéo dài tuổi thọ. Trọng yếu hơn là vật ấy ẩn chứa linh lực mạnh mẽ. Nếu lấy vật này luyện đan thì loại linh đan mình luyện ra ăn vào sẽ có công hiệu cao hơn bình thường nhiều. Loại linh dịch này nếu chỉ có một giọt thì cũng không phải là trân quý, nhưng nếu quá mười giọt thì ở tu chân giới có thể bán với giá trên trời.
Vương Lâm sau khi nghe xong đôi mắt vẫn bình thản như cũ, nói:
– Ồ? Như vậy muội luyện chế đan dược đối với việc kết anh của ta có phải là càng nắm chắc hơn không?
Lý Mộ Uyển hít sâu một hơi, giọng đầy khẳng định:
– Nếu không có linh dịch này, trong hai tháng muốn đạt tới Nguyên Anh kỳ thì muội không nắm chắc. Chỉ có thể lấy số lượng đổi lấy chất lượng, thành bại cuối cùng không thể đoán trước. Nhưng giờ đây có linh dịch này, muội có thể nắm chắc ba phần khiến huynh trong ba tháng đạt tới Nguyên Anh!
– Ba phần.
Vương Lâm nhướng mày, lập tức gật đầu. Hắn vỗ túi trữ vật, bên trong xuất ra một cái đan lô. Cái đan lô này trông nhẹ như bông.
– Uyển nhi, muội xem thử xem có nhận ra vật này không.
Lý Mộ Uyển nhìn thoáng qua một cái, thần sắc đại biến. Nàng lộ vẻ khó tin, hồi lâu sau mới hít sâu một hơn, nhìn thẳng vào Vương Lâm, đột nhiên nói:
– Vương đại ca, hai trăm năm nay huynh đã đi đâu?
Vương Lâm mỉm cười, chỉ vào đan lô nói:
– Sao vậy, cái này là bảo bối sao?
Lý Mộ Uyển nặng nề gật đầu. Khuôn mặt nàng giờ đây tràn ngập hưng phấn. Lúc này toàn thân nàng tỏa ra một khí tức khiến người khác phải động tâm.
– Vương đại ca, cái đan lô này phẩm chất cực cao, thậm chí so với đan đỉnh ở đại điện của Vân Thiên Tông cũng không kém. Thậm chí Uyển nhi hoài nghi, vật này còn cao cấp hơn. Huynh nhìn những hoa văn này. Đây không phải là trời sinh mà do trải qua thời gian dài luyện đan mới lưu lại dược tích. Loại dược tích này chính là thứ để suy đoán ra phẩm chất của đan lô. Nếu Uyển nhi không nhầm thì nó hẳn phải thuộc loại chí bảo trấn phái của một lưu phái luyện đan.
Lý Mộ Uyển chăm chú phân tích.
Vương Lâm âm thầm gật đầu. Phân tích này cũng tương tự như ước đoán trước đây của hắn.
– Chẳng qua nếu so với đan lô này, tờ giấy vàng ở đây mới được coi là vật trân quý hơn. Huynh xem phong ấn này đó. Trước kia Uyển nhi thấy trong một số điển tịch miêu tả, thứ đó gọi là đan phong, ngoài tác dụng hấp thu linh lực trong thiên địa còn có tác dụng phong ấn, bồi dưỡng đan dược. Căn cứ vào điển tịch cổ ghi chép, đan phong dù ở thời kỳ cổ cũng hiếm thấy. Về phương pháp chế tạo đan phong thì sớm đã thất truyền.
Hơn nữa điều quý giá chính là đan phong này được bảo trì rất đầy đủ, có thể liên tục sử dụng. Phải biết rằng cho dù là đan dược bình thường, nếu dán đan phong lên, sau vài ngày, phẩm chất đã tăng hơn gấp đôi. Nếu để thời gian dài thì phẩm chất đan dược lại càng tăng.
Nghe đồn các loại đan dược nghịch thiên đều do được dán đan phong sau mấy trăm ngàn năm mới luyện chế thành. Có thể nói, đan phong có tác dụng mấu chốt trong đó.
Vẻ mặt Lý Mộ Uyển si mê nhìn tờ giấy vàng trên đan lô, chậm rãi nói.
Vương Lâm hơi ngạc nhiên. Hắn nhìn liếc qua phong ấn, không ngờ giá trị của phong ấn lại còn trân quý hơn cả đan lô kia. Như vậy trong đan lô có đan phong này rốt cục chứa loại đan dược gì? Nếu nói vậy thì loại đan dược này so với đan phong, đan lô chẳng phải càng trân quý hơn sao?
Lý Mộ Uyển hít một hơi dài, nhìn đan lô, thanh âm êm tai tiếp tục vang lên:
– Vương đại ca. Có lẽ huynh cũng đoán được, so với đan phong, đan lô thì đan dược bên trong mới thực sự là thứ bảo vật hãn thế! Nghe đồn chỉ những đan dược nghịch thiên do thiên tài địa bảo luyện chế thành mới có thể được đặt trong đan lô loại này, có đan phong loại này. Uyển nhi hiện giờ cực kỳ tò mò, rốt cục đây là thứ đan dược gì đây!
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào luyện đan lô, lòng thầm nghĩ đến Vân Phi. Vương Lâm vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện ngọc giản mà Vân Phi lưu lại cho hắn.
Vương Lâm đặt ngọc giản lên bàn, nhẹ giọng nói:
– Ngọc giản và đan lô đều do một người tạo ra. Ngươi nhìn xem chúng có chút liên hệ gì hay không?
Đôi mắt Lý Mộ Uyển sáng lên, cầm lấy ngọc giản. Nàng dụng thần thức xem xét. Một lúc sau nàng hơi nhíu mày, hạ giọng nói:
– Hoàng Môn… Hẳn là Kỳ Hoàng Môn. Một số phương thuốc bên trong ngọc giản này chính là phương pháp luyện đan của Kỳ Hoàng Môn. Vương đại ca, huynh có được vật này từ trong Tu Ma hải phải không?
Vương Lâm gật gật đầu.
– Không sai. Chính là Kỳ Hoàng Môn. Nó vốn là một tông phái của tứ cấp tu chân quốc . Nhưng do trêu chọc cừu địch nên phải di chuyển tới Tu Ma hải. Từ đó, bọn họ đã mai danh ẩn tích. Xem ra, đan lô này chính là của Kỳ Hoàng Môn. Chỉ có điều, phương pháp để mở ra phong bế của đan lô đã bị thất truyền.
– Uyển nhi biết là không thể tùy tiện mở vật ấy ra, mà cần phải tiến hành một loạt bí quyết và kết hợp với thiên thời địa lợi. Nếu cố gắng mở nó ra thì không chỉ làm hỏng phẩm chất của đan dược bên trong, mà thậm chí có khi còn khiến chúng vỡ vụn thành tro. Theo suy nghĩ của Uyển nhi thì vật ấy hẳn là chưa đạt tới thời hạn. Nếu bây giờ mà mở ra, cho dù đúng cách thì phẩm chất của đan dược sẽ không được như mong muốn. – Lý Mộ Uyển nhẹ giọng nói.
Chương 197: Tu vi tiêu thăng
Vương Lâm thầm gật đầu. Có như vậy mới giải thích được vì sao Vân Phi sau khi xuất ra đan lô vẫn cũng không mở ra, mà là muốn đổi lấy giải trừ cấm chế.
– Vương đại ca. Uyển nhi sẽ đến Tàng Kinh Các của Vân Thiên Tông tra tìm các sách cổ để có thể mở ra phong ấn của nó. Nếu đan dược này có công hiệu đột phá tu vi thì khả năng Vương đại ca đột phá thành công Nguyên Anh kỳ chắc chắn sẽ rất cao. – Lý Mộ Uyển nói.
Sau đó, Lý Mộ Uyển lấy ra một số bình đan dược, đưa hết cho Vương Lâm. Sau khi Lý Mộ Uyển nói lại tỉ mỉ cách dùng và những điều cần phải chú ý, Vương Lâm đứng dậy cáo từ ra về.
Ánh mắt Lý Mộ Uyển lưu luyến nhìn Vương Lâm rời khỏi Nam Uyển. Dẫu sao lúc này, tu vi của hắn chưa đủ. Nếu tu luyện thời gian dài ở trong phòng Lý Mộ Uyển thì tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý đến.
Vì thế, Vương Lâm bèn rời khỏi Nam Uyển, trở về Bắc Uyển, lại chuẩn bị bắt đầu bế quan tu luyện.
Hắn đã ước định với Lý Mộ Uyển, đồng thời cũng để lại ngọc phù truyền âm. Chỉ cần Lý Mộ Uyển mở được phong ấn thì sẽ đưa đan dược đến cho hắn.
Cùng với đó, để đảm bảo an toàn cho Lý Mộ Uyển, Vương Lâm đã để lại Ma đầu Hứa Lập Quốc và Ma đầu thứ hai lại bảo hộ cho nàng. Dù sao hai tên Ma đầu này phối hợp với nhau cũng có thể chống lại Nguyên Anh kỳ tu sĩ một chút thời gian.
Chừng ấy thời gian cũng đủ để cho bản tôn của Vương Lâm hiện thân. Mặt khác, quan trọng nhất là Ma đầu này vốn có liên hệ với thần thức của hắn. Nên nếu Vương Lâm đang ở trong không gian nghịch thiên thì vẫn có thể liên lạc được với chúng.
Vương Lâm vừa đi ra khỏi Nam Uyển, đột nhiên một âm thanh ôn hòa từ màn sương trắng phía sau hắn vang lên.
– Ngươi là Vương Lâm?
Vương Lâm ngừng bước, quay người lại. Làn sương trắng cuộn lên, từ trong đó xuất hiện một người đàn ông trung niên, tướng mạo cũng khá anh tuấn. Trên người này tản phát ra một cỗ tiên phong đạo cốt. Thoạt nhìn, giống như là tiên nhân hoàn toàn thoát tục.
Người này đúng là con trai của Ngoại viện Trưởng lão – Tôn Trấn Vĩ. Vương Lâm bình tĩnh nói:
– Đúng vậy!
Ánh mắt hắn lộ ra thiện ý, mỉm cười nói:
– Ngươi vừa đi tìm sư tổ của ngươi phải không?
Trong lòng Vương Lâm cười lạnh, thần sắc vẫn bình thản, gật gật đầu. Tôn Trấn Vĩ nhìn Vương Lâm, nói:
– Hai tháng tới, ta coi như là sư tổ của ngươi. Ngươi hãy chăm chỉ tu luyện cho tốt. Nếu có vấn đề gì về luyện đan, ngươi có thể tìm sư tổ ngươi. Nhưng trên phương diện tu luyện, nếu có thắc mắc hãy đến tìm ta.
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, bình thản nói:
– Nếu không còn việc gì nữa, đệ tử xin cáo từ. Đệ tử còn đang luyện chế một đan lô.
Tôn Trấn Vĩ đáy lòng giận dữ, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Tuy nhiên rất nhanh, hắn lại mỉm cười, liếc mắt nhìn Vương Lâm. Sau đó, hắn từ trong túi trữ vật xuất ra một thanh phi kiếm, nói:
– Phi kiếm này tên là Thanh Phong, xem như là lễ vật gặp mặt của ta. Ngươi cầm đi!- Nói xong, phi kiếm từ tay hắn bay tới trước người Vương Lâm.
Vương Lâm tiếp lấy, nhìn thoáng qua rồi ôm quyền nói cảm ơn. Sau đó hắn quay người rời đi.
Tôn Trấn Vĩ mỉm cười nhìn Vương Lâm đi khỏi, ánh mắt lóe lên một tia hàn mang. trong lòng thầm nhủ: ” Tiểu tử này chẳng qua tu vi mới chỉ đạt tới Trúc Cơ mà thôi. Dùng hắn để theo dõi Lý Mộ Uyển là hợp nhất. Hừ, lấy tu vi của hắn, cho dù hoài nghi nhưng cũng không thể tìm ra manh mối gì trên thanh phi kiếm đó.
Vương Lâm lên đường trở lại đình viện nơi Bắc Uyển. Sau khi vào phòng, hắn lấy phi kiếm ra. Nhìn thoáng qua một lát, hai tay hắn đánh ra một đạo cấm chế, ấn nhẹ vào trên thân phi kiếm.
Trên phi kiếm tỏa ra từng làn hơi lạnh. Nhưng với sự mưu trí của Vương Lâm, hắn đương nhiên không cần suy nghĩ kỹ cũng hiểu thấu hành vi tặng kiếm của Tôn Trấn Vĩ. Phi kiếm này đương nhiên có chỗ kỳ quái, mà cũng không có gì khác ngoài việc dùng để dám thị cả.
Trong lòng Vương Lâm cười lạnh. Cấm chế của hắn đủ để hạn chế tác dụng của phi kiếm, đồng thời cũng không cho Tôn Trấn Vĩ phát hiện ra.
Đặt phi kiếm sang một bên. Vương Lâm hít một hơi thật sâu, tay phải điểm vào mi tâm, tiến vào nghịch thiên không gian. Vương Lâm biết rõ thời gian có hạn. Thời gian hai tháng trong hiện thức sẽ tương đương với hai năm ở trong không gian nghịch thiên.
Thời gian dành cho hắn đã không còn nhiều. Vương Lâm khoanh chân ngồi ở trong không gian nghịch thiên. Trước người hắn đặt hơn mười bình đan dược lớn bé. Trong đó có một số bình được phong kín bằng sáp.
Số đan dược đó chính là những đan dược có phẩm chất tốt nhất mà Lý Mộ Uyển đã luyện chế được trong hai trăm năm qua. Tất cả đều có công dụng nhằm tăng tỷ lệ thành công kết đan, rất phù hợp với hắn.
Vương Lâm căn cứ theo những điều Lý Mộ Uyển đã dặn, sử dụng những bình dược vật đó dùng theo trình tự từ trái qua phải. Sau đó, tay trái hắn cầm lấy bình dược thứ nhất, bóp nát phong sáp trên nắp bình. Lập tức, một mùi thơm của đan dược phả vào mặt. Bên trong bình tổng cộng có mười viên dược hoàn màu trắng lớn như quả vải.
Loại đan dược này tên là Kỷ Tả Đan, là nhị phẩm linh đan. Nó được phối hợp nhiều loại dược liệu quý hiếm luyện chế mà thành. Hiệu quả của đan dược này rất lớn, ngoại trừ để gia tăng linh lực còn có tác dụng mở rộng kinh mạch.
Đan phương của đan dược này chính là một trong Cửu Chuyển Thập Bát Đan của Lạc Hà Môn. Có thể nói là vật cực kỳ hiếm thấy ở tam cấp Tu Chân quốc. Phẩm chất của nó phải cao hơn Trúc Cơ đan một cấp bậc.
Độ quý giá của đan dược này chính là ở chỗ có khả năng mở rộng kinh mạch. Loại đan dược này dù ở Vân Thiên tông cũng không nhiều. Dù sao, đan dược có thể giúp mở rộng kinh mạch thường đều là tứ phẩm trở lên. Nhị phẩm linh đan mà có công hiệu như thế thì cực kỳ hiếm thấy.
Kỳ Tả đan ở trong Vân Thiên Tông cũng có chưa đến hai mươi viên. Tất cả đều nhờ Lý Mộ Uyển luyện chế mà ra.
Hai ngón tay Vương Lâm kẹp lấy một viên, cho vào miệng. Sau đó, hắn lập tức thổ nạp. Một khi đã vào trong miệng, đan dược tức khắc hóa thành linh lực. Lập tức Vương Lâm nhận ra nó và Trúc Cơ khác nhau xa. Linh lực ẩn chứa bên trong phải gấp hai lần so với Trúc Cơ đan.
Dưới bí quyết của Cổ Thần, nguồn linh lực dồi dào của đan dược đã bị Vương Lâm hấp thu hết. Hắn không chút do dự, lại nuốt vào viên nữa.
Thời gian dần qua đi. Sau khi ăn toàn bộ số Kỷ Tả đan, tu vị của Vương Lâm đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ. Cũng chỉ có Vương Lâm mới dám nếm thử loại phương pháp tu luyện không thèm suy xét đến hậu quả và nguy hại này.
Phải biết rằng, tuy trong Tu Chân Giới cũng có một phương pháp tu luyện chuyên dùng để hấp thu dược lực, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể ăn vào số lượng đan dược lớn như vậy. Đầu tiên, hấp thu đã là một vấn đề lớn. Căn cứ vào phẩm chất khác nhau mà thời gian hấp thu đan dược cũng chia ra dài ngắn khác nhau. Ít nhất thì cũng phải cần đến mấy ngày hay thậm chí là mấy tháng để thổ nạp. Có như vậy mới có thể đảm bảo rằng đan dược hoàn toàn được hấp thu mà không lãng phí.
Về mặt này, ngoại trừ vấn đề quý giá của đan dược ra khiến cho người phục dụng đan dược không muốn lãng phí thì điều quan trọng hơn là linh lực ẩn chứa trong đan dược rất mạnh. Bởi vậy, cần có thời gian để thổ nạp mà hấp thu. Nếu hấp thu quá nhanh, chẳng những thân thể không có lợi mà ngược lại còn sinh ra hiện tượng tà ma nhập thể.
Thêm vào đó, nếu trong khoảng thời gian ngắn mà ăn nhiều linh dược, hoặc nói cách khác là trong khoảng thời gian ngắn thông qua đan dược để đề cao tốc độ tăng tiến tu vi thì mặc dù thân thể không có gì đáng ngại, nhưng có thể bị ảnh hưởng trí mạng đến tu vi sau này.
Chẳng qua, đối với Vương Lâm, mấy vấn đề này đều không hề ảnh hưởng tới hắn. Đầu tiên, dù có nuốt nhiều hay ít thì đều có Cổ Thần bí quyết để hấp thu hết. Tiếp theo, vấn đề tu luyện về sau, chẳng qua là phân thân của hắn ăn đan dược chứ không phải là bản tôn. Trên thực tế, đối với Vương Lâm mà nói, phân thân này chính là một siêu cấp “đan dược” do hắn luyện chế cho chính bản thân mình mà thôi.
Chẳng qua “đan dược” này đã ẩn chứa dược lực vượt quá khả năng chứa đựng lớn nhất của bất kỳ loại đan dược nào. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một đan hoàn hình người, mục đích là giúp bản tôn đột phá bình cảnh, đạt tới Nguyên Anh kỳ.
Sau khi dùng Kỷ Tả đan, Vương Lâm cầm lấy bình đan dược thứ hai. Đối với khối phân thân này mà nói, để kết đan thì có không ít khó khăn. Năm đó, bản tôn Vương Lâm kết đanlà nhờ tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quuyết khiến cho trong cơ thể hình thành ba viên hàn đan. Sau đó hàn đan hợp nhất hình thành đan phôi. Hơn nữa, nhờ có Thiên Ly đan mà Lý Mộ Uyển luyện chế, lúc đó mới thành công kết đan.
Bình đan dược thứ hai này, Lý Mộ Uyển không có nói tên của nó. Nàng chỉ nói Vương Lâm vừa nhìn sẽ biết. Vương Lâm bình tĩnh, bóp nát phong sáp, khóe miệng liền mỉm cười.
Trong bình này, có năm viên đan dược màu đỏ. Vương Lâm liếc nhìn một cái liền nhận ra đó đúng là đan dược năm ấy hắn đã ăn – Thiên Ly đan.
Hiển nhiên, trong hai trăm năm qua, Lý Mộ Uyển đã tốn rất nhiều tâm huyết mới luyện chế ra Thiên Ly đan. Thực tế cũng đúng như thế. Những viên Thiên Ly đan này là tam phẩm sơ giai đan dược. Dược liệu để luyện chế đan dược này ở Hoả Phần quốc đã tuyệt tích. Sau khi gia nhập Vân Thiên Tông, Lý Mộ Uyển bằng vào thân phận Trưởng lão mới có thể thu được những loại dược liệu đó mà luyện chế thành.
Chẳng qua, những dược liệu này ở Vân Thiên Tông cũng không nhiều. Sau khi luyện chế ra năm viên Thiên Ly đan thì tài liệu cũng bị nàng dùng hết sạch.
Trên thực tế, những loại đan dược mà Vương Lâm ăn vào lần này phần lớn số dược liệu là do Lý Mộ Uyển lấy từ Vân Thiên Tông để luyện chế thành. Có thể nói, những đan dược phục vụ hắn tu luyện lúc này gần như là tất cả các loại dược liệu luyện đan của Vân Thiên Tông tập trung lại.Dị Thế Tà Quân Audio Podcast