[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 49 [Chương 189 đến 191(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 189: Xa xỉ
Ở chỗ sâu bên trong hắc vụ trong nháy mắt bàn tay to xuất hiện, hai mắt Vương Lâm bỗng nhiên sáng ngời. Hắn vẫn luôn chăm chú nhìn vào biến hóa của cấm chế, tại nháy mắt bàn tay to xuất hiện, phía trong lộ ra một khe hở. Thông qua khe hở như tơ này, với con mắt thần thức của hắn lập tức nhìn thấy phía trong, không ngờ có một số đan dược bay phía trong.
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường nhưng trong nội tâm cũng khẽ động. Hắn trầm mặc một chút, dĩ nhiên không có hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này mọi người trên bãi đá, có nhiều người không nhẫn nại không dằn lòng nổi đều xuất ra pháp bảo, muốn thử nghiệm đánh tan màn hắc vụ.
Tiếp đó càng lúc càng nhiều đệ tử tế ra pháp bảo. Mỗi một lần như vậy trên cây cột kia đều vươn ra một bàn tay to bắt lấy pháp bảo thu về. Nếu không có lời nói của người trung niên kia, những người muốn bái sư cũng sẽ không sử dụng các pháp bảo. Nhưng nếu Vân Thiên tông nói vậy, tức là khi ly khai sẽ trả lại các pháp bảo Kể từ đó mọi người không còn chút e dè, trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng của các loại pháp bảo liên tiếp được xuất ra.
Vương Lâm nương theo khe hở từ các công kích hắc vụ của các pháp bảo đã quan sát được rành mạch cảnh vật bên trong Trong này có mười một hạt đan dược, mười một miếng ngọc giản, mười một lệnh bài có khắc lò luyện đan bên trên.
Ba dạng vật phẩm từng cái đều đại biểu cho cái gì Vương Lâm không biết. Nhưng vào lúc này đột nhiên trên hắc vụ bỗng nhiên lóe ra kim quang, ngay sau đó phía trong bỗng lóe lên sắc vàng. Sắc vàng phía trong hắc vụ thoáng hiện ra nhanh như chớp bay ra, tại giữa không trung nhanh chóng dừng lại lượn một vòng biến thành một ngọc giản bỗng nhiên bay nhanh như tên bắn dừng lại trên tay một người trên bãi đá, một thiếu nữ đang ngơ ngác không biết sự tình gì đang phát sinh.
Lúc này trên không trung người trung niên hai mắt bỗng sáng ngời, thân hình nhanh chóng bay về phía trước tiến đến bên người thiếu nữ, tiếp theo cầm lấy ngọc giản trong tay nhìn thoáng qua, cười nói:
– Ngươi đã vượt qua được thử thách!
Nói xong tay phải phất một cái, lập tức có một đệ tử Vân Thiên tông phi thân tiến đến.
– Mang cô ta lên núi!
Trung niên nhân nhìn thiếu nữ mỉm cười, tay áo vung lên trở lại vị trí cũ chờ đợi người tiếp theo vượt ải.
Thiếu nữ kia mãi cho đến lúc này bên trong đầu óc vẫn đang mơ hồ, cứ mơ mơ màng màng bị đệ tử Vân Thiên tông kéo đi, phi lên trên núi.
Thấy có người vượt ải thành công, những người trên bãi đá lập tức đứng lên, mọi người không ngừng bàn bạc, đối với hành động của mọi người Vân Thiên tông cơ bản không để ý tới.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn vừa rồi tinh tường quan sát thấy không phải thiếu nữ nhìn thấu qua màn hắc vụ mà là khối ngọc giản bên trong màn hắc vụ tự động lựa chọn thiếu nữ.
Mà người trung niên lúc nhìn thấy ngọc giản rơi vào tay thiếu nữ vẫn chưa lập tức tuyên bố tuyển chọn mà bay tới cầm ngọc giản nhìn thoáng qua rồi mới tuyên bố. Thông qua việc này Vương Lâm phán đoán, người trung niên kia xem xét xác định ngọc giản có chính xác lựa chọn cô gái này hay không. Điều này có thể thấy được, nếu vừa rồi hắn hành động thiếu suy nghĩ sợ rằng hiện tại tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở.
Nội tâm Vương Lâm cười lạnh, cách thu đồ đệ của Vân Thiên tông quả nhiên là kỳ lạ.
Đúng lúc này, đột nhiên bên trong màn sương đen lại lóe ra ánh sáng, Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tay phải âm thầm đánh ra một đạo cấm chế. Lấy linh lực hiện tại trong cơ thể hắn chỉ có thể thực hiện được một ít cấm chế đơn giản, không thể sử dụng các cấm chế phức tạp.
Nhưng mặc dù như vậy, cấm chế mà hắn nắm giữ đều được lưu truyền thời thượng cổ, phép thần thông của nó thì không tu sĩ nào bình thường có thể sánh bằng.
Hơn nữa ánh sáng pháp bảo của mọi người từ bốn phía nhiều vô kể. Vân Thiên tông cũng từng nói rõ sử dụng tất cả các phương pháp, do đó thủ pháp cấm chế của Vương Lâm, nhìn qua cũng không bị người nào chú ý.
Thời điểm cấm chế đánh vào trụ hắc vụ, trong nháy mắt ấy Vương Lâm rõ ràng nhận thấy được phía trong một tấm ngọc giản đang lóe ra kim mang chậm rã bay ra phía bên ngoài.
Ánh mắt của Vương Lâm chợt lóe, cấm chế bỗng nhiên dừng ở phía trên ngọc giản, lập tức tốc độ của ngọc giản đột nhiên giảm xuống. Cùng lúc đó hắn lại đánh ra một đạo cấm chế, lúc này đây, cấm chế trong nháy mắt liền dừng ở trên một đan dược trong màn hắc vụ. Đan dược kia mạnh mẽ từ trong màn hắc vụ lao ra, hóa thành một luồng sáng dừng trên tay một thiếu niên ở trên bãi đá.
Người này lập tức ngây người ra một chút, ngay sau đó mừng như điên hô lên:
– Này… Ta… ta đã được tuyển lựa.
Lúc này, người trung niên Vân Thiên tông kia, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm vào đan dược kia, thân hình nhanh chóng nhảy tới trước người thiếu niên kia.
Hắn không nói lời nào tay phải chộp lấy một cái, đan dược lập tức bay lên tay hắn. Người này xem xét cẩn thận một hồi, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái kỳ lạ đánh giá rồi liếc mắt nhìn đệ tử đang mừng như điên một cái, nửa ngày sau mới chậm rãi nói:
– Chúc mừng ngươi, không cần tiếp tục nữa, ngươi trực tiếp trở thành nội môn đệ tử của Vân Thiên tông ta. Một lúc sau lên núi gặp mặt, chưởng môn sẽ an bài sư phụ cho ngươi. Đan dược này ngươi đạt được, tốt lắm, sẽ giao cho sư phụ ngươi làm lễ ra mắt. Đáng tiếc đan dược này là thuộc tính hỏa, nếu không ta có thể làm sư phụ của ngươi!
Ánh mắt đệ tử kia lộ vẻ mừng như điên, hắn liên tục gật đầu, tâm tình kích động vạn phần.
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh nhưng đáy lòng cũng khẽ đậy. Bên trong màn hắc vụ này hắn đã nhìn thấy vật phẩm có ba dạng, chia thành đan dược, ngọc giản, lệnh bài.
Rất hiển nhiên ba dạng vật phẩm này đại biểu cho các hàm nghĩa rất khác nhau. Đạt được đan dược có thể trực tiếp trở thành nội đệ tử. Đạt được ngọc giản xem như đã hoàn thành vượt qua một cửa. Nếu như vậy đạt được lệnh bài thì sẽ như thế nào?
Vương Lâm trầm ngâm một chút, không thực hiện thêm hành động nào manh động. Hắn làm việc rất cẩn thận, hắn hiểu rằng một lần xảy ra có lẽ là ngẫu nhiên. Nhưng nếu nhiều lần liên tục sử dụng cấm chế, như vậy khi bị người khác phát hiện lúc đó đành phải phó mặc theo dòng đời, mất nhiều hơn được.
Hơn nữa Vương Lâm từ dáng vẻ của người trung niên phân tích ra chỉ sợ cứ mỗi ba mươi năm một lần trong ngày lễ thu đồ đệ có thể có đệ tử đan dược là không nhiều lắm. Dựa theo phân tích của hắn, sợ rằng đại bộ phận đệ tử đều chỉ đạt được ngọc giản mới đúng.
– Còn một canh giờ nữa, giờ Thìn đã sắp tới. Ta hiện tại có thể nói cho các ngươi biết trong màn hắc vụ tổng cộng có bốn dạng vật phẩm chia thành: ngọc giản, đan dược, lệnh bài cùng với lò luyện đan.
Bốn dạng vật phẩm này, đạt được ngọc giản thì đủ tư cách thông qua cửa, đạt được đan dược thì trực tiếp trở thành nội môn đệ tử. Cầm được lệnh bài ngoài việc trở thành nội môn đệ tử, có thể đến chỗ cất đan dược đổi lấy một hạt tam phẩm linh đan.
Nếu mà có thể lấy được lò luyện đan, như vậy chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành một trong các đệ tử của chưởng môn. Nhưng cho tới bây giờ, Vân Thiên tông ta khai phái tám ngàn năm về trước tổng cộng chỉ xuất hiện được sáu tiền bối sở hữu được lò luyện đan. Ta hy vọng trong số các ngươi có thể trở thành người thứ bảy.
Một khi trở thành đệ tử của chưởng môn, như vậy về phương diện đan dược tất nhiên có thể mặc sức sử dụng. Hơn nữa còn có thể tiếp xúc với các thuật luyện đan cao thâm.
Trung niên bằng giọng điệu đều đều, chậm rãi mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra lập tức đẩy mạnh dục vọng của các thiếu niên bái sư. Một số người hít sâu một hơi quay đầu hướng ánh mắt về phía màn hắc vụ của cây trụ. Trong mắt bọn họ, bên trong cây cột đại biểu cho một sinh ý tài phú lớn.
Vương Lâm nghe nói như thế, từ trong đáy lòng ngẩn ra. Hắn vừa rồi chỉ có thấy ba dạng vật phẩm, vẫn chưa phát hiện được vật phẩm thứ tư là lò luyện đan tồn tại. Trầm mặc một chút, Vương Lâm không tiếp tục quan sát nữa mà đánh ra một đạo cấm chế, câu xuất một đan dược.
Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, một đan dược màu thủy lam lập tức từ phía trong bay ra, bị Vương Lâm bắt được trên tay.
Không phải Vương Lâm không thể lựa chọn lệnh bài. Mà với tính cách của hắn thật sự không muốn làm người khác chú ý quá mức. Nếu không lấy được đan dược để trực tiếp trở thành đệ tử, thì như vậy hắn tất nhiên sẽ không lựa chọn mà tuyển lựa loại tiêu chuẩn thấp nhất, ngọc giản.
Sau khi để ý thấy màu sắc của đan dược, người trung niên hai mắt lập tức sáng ngời. Tiến đến hoàn đan dược trong tay Vương Lâm, nhìn thoáng qua, đánh giá Vương Lâm một hồi rồi mỉm cười nói:
– Ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?
Vương Lâm lộ ra vẻ mặt kinh sợ biểu hiện sắc thái kinh hoàng, tuy nhiên trong nội tâm cũng đầy kích động. Hắn vội vàng gật đầu.
Người trung niên kia mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– Đứng sang một bên cạnh ta, đợi sau khi kết thúc ta đưa ngươi lên núi gặp mặt chưởng môn.
Vương Lâm vội vàng cung kính đi theo người trung niên đứng ra một góc của bãi đá. Thần thái của hắn thoạt nhìn đầy vẻ kính sợ và vui mừng khôn xiết, nhưng trong nội tâm thực tế cười lạnh. Trước đó hắn nhìn thấy khi người trung niên phát hiện ra đan dược thứ nhất là thuộc tính hỏa sau đó đã lộ ra vẻ thất vọng. Hắn lập tức trong lòng phân tích, theo sự quan sát cẩn thận của hắn, nội tâm có thể phán đoán sở trường của người này chính là đan dược, có khả năng là thuộc tính thủy. Dù sao nếu là thuộc tính khác cũng có thể kiêm nhiệm bởi chỉ có duy nhất thuộc tính thủy và đan dược thuộc tính hỏa mới như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Như vậy Vương Lâm sử dụng cấm chế làm đan dược bay ra đã có ý lựa chọn thủy thuộc tính. Bởi vì một khi nếu phân tích của hắn chính xác, như vậy người trung niên này rất vui mừng, tư tưởng cảnh giác có phần giảm xuống sẽ không theo đuổi truy đến cùng vì sao lại có việc xuất ra liên tục hai hạt đan dược.
Tiếp theo trong một canh giờ lại có ba người được tuyển ra. Trong đó có một người, đúng là thiếu nữ đồng hành trên đường đi với Vương Lâm, cô gái này đoạt được chính là một cái ngọc giản.
Thời gian trôi đi, người trung niên ngẩng đầu nhìn sắc trời đang muốn tuyên bố kết quả. Nhưng vào lúc này, toàn bộ hắc vụ bắt đầu quay cuồng kịch liệt, trên bầy trời theo đó xuất hiện một phiến mây đen, bên trong một tia chớp từ trên trời đánh xuống giống như con rắn bạc bình thường vẫn bay lượn khi trời đổ cơn mưa.
Cùng lúc đó, bên trong của màn hắc vụ của cây cột truyền ra từng tiếng động ầm vang. Chỉ thấy một lò luyện đan lớn như một quả núi nhỏ lộ ra ở một góc trong màn hắc vụ.
Đây là một lò luyện đan nhuộm sắc màu đen tối, bên trên được chạm trổ một sợi xích sắt.
Rồng, lúc này hai mắt của con rồng mở ra lộ một vẻ không cam tâm mãnh liệt, muốn rít gào bay ra.
Ở thời khắc này, một cỗ lực vô hình bên trong cây cột hắc vụ tràn ra. Phàm là đệ tử đứng bên trên bãi đá đều bị đẩy ra, không làm chủ được thân thể lùi về phía sau. Rất nhanh trên toàn bộ bãi đá, trừ người trung niên và người bên cạnh hắn là Vương Lâm bởi người trung niên đã tế ra một kiện pháp bảo khởi động tác dụng phòng ngự ra ngoài, chỉ còn lại có một thiếu niên gầy yếu. Thiếu niên kia mờ mịt ngẩng đầu nhìn đan đỉnh, trong khoảng thời gian ngắn không nói ra lời.
Đáy lòng của vương Lâm khẽ động, hai mắt nhanh nhìn chăm chú vào lò luyện đan bên trong màn hắc vụ. Lấy con mắt thần thức của hắn rõ ràng nhìn thấy phía trên đan đỉnh có một tầng hào quang màu đen bao phủ. Mỗi khi đan đỉnh muốn di chuyển ra thêm một chút thì màu sắc biến đổi một ít.
– Tử đỉnh, đây là long tử đỉnh!
Người trung niên đứng bên cạnh Vương Lâm trên mắt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Nhưng vào lúc này lò luyện đan kia bỗng nhiên run lên, không bay ra phía ngoài nữa mà là chậm rãi rút trở về. Cùng lúc đó một lệnh bài màu vàng theo màn hắc vụ lóe ra dừng ở trong tay thiếu niên.
Người trung niên than nhẹ một tiếng. Cảnh tượng như thế này hắn gần như cứ mỗi ba mươi năm đều đã nhìn thấy vài lần. Nhưng mỗi lần như vậy lò luyện đan cuối cùng đều không thành công mà thoát ly khỏi màn hắc vụ.
– Đưa những người khác rời khỏi Vân Thiên tông. Phàm là người đạt được các vật phẩm theo ta lên núi!
Người trung niên sau khi nói xong, quay đầu liếc nhìn Vương Lâm một cái, tay phải phất lên ngay lập tức nắm lấy đai lưng Vương Lâm, cùng lúc đó thân hình hắn bay đến bên người thiếu niên đạt được lệnh bài duy nhất, đem hắn cùng nắm lên. Sau đó hắn mang theo hai người, thân thể hóa thành đạo cầu vồng hướng về đỉnh núi bay đi.
Phía sau hắn còn lại ba đệ tử Vân Thiên tông, mỗi người phân biệt nắm lấy ba người may mắn đã được vượt qua cửa bay lên đỉnh núi.
Vương Lâm vẫn nhìn bốn phía, theo tốc độ của người trung niên càng lúc càng nhanh, khoảng cách với đỉnh núi cũng càng ngày càng gần. Sau khi vượt qua trận pháp phòng ngự như một dòng nước gợn, trước mắt Vương Lâm chợt biến đổi.
Nguyên bản ban đầu là quang cảnh một vùng núi non cây cối trùng trùng điệp điệp lập tức biến hóa nhanh chóng. Toàn bộ biến mất, hiện ra trước mắt Vương Lâm là một loạt các tòa nhà to lớn đến cực điểm. Các phòng xá, vật thể tất cả đều tạo thành từ ngọc. Vừa nhìn thấy, mặc dù lấy kiến thức rộng rãi của Vương Lâm cũng không khỏi hít vào một hơi, thầm nhủ Vân Thiên tông quả nhiên là đại tài phú.
Toàn bộ phòng xá Vân Thiên tông lộ ra, không nói là toàn bộ nhưng là có ít nhất tám phần đều là từ ngọc thạch thiên nhiên tạo nên. Nếu theo giá trị mà nói các ngọc thạch này chế tác thành linh thạch hoặc là ngọc giản, tất nhiên là một con số khó có thể tưởng tượng được.
Cũng bởi vì nơi đây ngọc thạch rất nhiều nên tự nhiên như vậy hình thành ra khí tức của tiên cảnh. Hít thở một hơi, Vương Lâm liền cảm giác trong cơ thể truyền đến từng luồng cảm giác sảng khoái. Hắn suy tính ngắn gọn, nếu nơi đây dùng để tu luyện thì trong một ngày có thể thu lợi ích bằng công sức ba ngày bình thường.
Vương Lâm cảm khái nhìn sang người khác phát hiện đồng bọn của hắn cũng có cùng cảm giác như vậy. Tất cả đám đều cùng há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng bên trong Vân Thiên tông, trong mắt cả nhóm người đều lộ ra vẻ cổ quái.
Các đệ tử Vân Thiên tông phía sau người trung niên khi vượt qua tầng phòng ngự như làn nước gợn kia đều buông cánh tay ra. Có thể đến Vân Thiên tông bái sư, tự nhiên đều biết phi hành thuật. Lúc này cả nhóm bay lên đứng trên không, theo sát phía sau người trung niên hướng về chỗ sâu bên trong tông nhanh chóng bay đi.
Tốc độ mọi người không nhanh lắm. Dọc đường Vương Lâm lại ngây người một chút, thấy một đàn tiên hạc xa xa bay tới. Ngồi phía trên tiên hạc là một cô gái tuyệt đẹp, cô gái này mặc y phục rực rỡ, thoạt nhìn giống như một cánh bướm làm người ta không tự chủ được phải ghé mắt ngắm nhìn.
– Chu Lâm sư huynh, đây là những đệ tử mới nhập môn sao?
Khi tiên hạc bay gần tới, cô gái xinh đẹp ngồi trên cất tiếng, thanh âm như tiếng chim sơn ca nói.
Cô gái này ở độ tuổi dậy thì, thùy mị thướt tha, hàm răng đều đặn, dáng người đầy đặn xinh đẹp. Quả thực là một mỹ nhân tuyệt đẹp. Nhất là trên bên cạnh miệng nàng có một nút ruồi nhỏ quyến rũ, nhìn qua làm rung động lòng người.
Người trung niên kia cười ha hả nói:
– Đúng vậy, đây chính là các đệ tử mới thu nhận, tất cả có sáu người trúng cử.
Đôi mắt đẹp của cô gái đảo qua, làn thu ba có chút thay đổi, lại mơ hồ lộ ra vẻ thiên kiều bá mị cuối cùng dừng lại ở thiếu nữ đồng hành trên đường đi với Vương Lâm, thản nhiên cười nói:
– Tiểu muội muội thật hấp dẫn, nếu để sư phụ lão nhân gia nhìn thấy, tất nhiên sẽ bị thu làm đồ đệ.
Cô gái kia nói xong, các cô gái khác trên các tiên hạc bay lượn tới trêu đùa một hồi, sau đó cười cười theo tiên hạc bay đi.
Đám con gái xinh xắn tới nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ thoáng qua một cái, nhưng cũng đủ khiến cho mấy tên thiếu niên được tuyển nẩy sinh vô số suy nghĩ, trái tim đập thình thịch.
Chỉ có điều trong số sáu người được tuyển, ngoại trừ tiểu nha đầu đã đi cùng một đoạn đường với Vương Lâm ra vẫn còn có một người nữa, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh. Mà người không bị đám nữ tử đó làm cho điên đảo thần hồn chính là Vương Lâm.
Trong mắt của hắn, đám nữ tử kia mặc dù xinh đẹp động lòng người, vóc dáng chẳng có gì phải nói. Nhưng bọn họ so với Lý Mộ Uyển vẫn không thể sánh bằng. Chỉ xét riêng về sự hấp dẫn so với thiếu nữ của Lạc Hà môn, bọn họ còn lâu mới đuổi kịp.
Kể từ đó, tầm mắt của Vương Lâm đã trở nên rất cao. Chưa kể đến trái tim của hắn vốn rất kiên định, rất khó bị lay động bởi nữ sắc. Vì vậy mà đám nữ tử đó đối với hắn cũng chẳng có gì đặc biệt.
Nha đầu đồng hành cùng với hắn một đoạn đường đưa mắt nhìn quanh, rồi chợt nhìn chăm chú về phía Vương Lâm. Khi thấy ánh mắt bình tĩnh của đối phương, không biết tại sao nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy vui vẻ.
Sau khi đám nữ tử đi khỏi, nam tử liền ho nhẹ một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn đám thiếu niên. Cuối cùng ánh mắt hắn nhìn tiểu nha đầu, cười nói:
– Nha đầu may mắn! Ngươi cũng không cần phải tham gia kiểm tra ở cửa thứ hai. Một lúc nữa, theo ta đi gặp chưởng môn.
Nói xong, hắn liền bay về phía trước. Càng vào sâu trong Vân Thiên tông, xung quanh liền xuất hiện một ít linh thú. Trong số đó có cả nhưng con hổ, vượn, gấu đã tu luyện vô số năm. Từ cơ thể của chúng lại tản mát ra linh lực rất mạnh hiển nhiên là tu vi không nhỏ. Đám linh thú đó có con thì nằm yên dưới đất, có con thì đang chạy nhảy, leo trèo.
Phi hành thêm một đoạn nữa, Vương Lâm dần nhìn thấy được vô số đình đài lầu các. Chúng được xây dựng theo một vòng tròn. Giữa cái vòng tròn đó có một đại điện hùng vĩ trang nghiêm.
Đại điện nằm trên một khoảng đất vô cùng rộng rãi. Trên cái sân bên ngoài đại điện có thể chứa cả ngàn người vẫn không hề cảm thấy chật chội. Trên sân có đặt bảy cái đan đỉnh rất lớn. Trên nắp đan đỉnh đang tỏa ra từng làn khói trắng, chầm chậm bay lên cao, rồi hòa vào bầu trời trong xanh.
Khắp đại điện thoảng thoảng một mùi thơm ngát của đan dược. Bên ngoài đại điện có hơn mười người, được chia thành hai hàng. Trong số đó, có người thì đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, có người thì đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Ở chính giữa có một lão già mặc thanh bào, mái tóc bạc trắng. Hai tay lão chắp sau lưng, đang mỉm cười nhìn mọi người.
Trung niên nam tử dẫn đám Vương Lâm đến đây nhanh chóng hạ xuống trên khoảng sân rộng. Sau khi buông Vương Lâm cùng với thiếu niên chiếm được lệnh bài xuống, hắn liền cung kính nói với lão nhân mặc thanh bào:
– Cửu đại đệ tử Chu Lâm bái kiến chưởng môn. Lần này, Vân Thiên Tông chúng ta thu đồ đệ có tất cả sáu người trúng tuyển. Trong đó có ba người lấy được ngọc giản, hai người lấy được đan dược. Còn một người lấy được lệnh bài. Người thứ nhất lấy được ngọc giản là một cô gái. Đệ tử đã sắp xếp người đưa lên trên núi.
Sau khi Vương Lâm tới đây trên mặt liền lộ ra vẻ cung kính, cúi đầu. Theo sự quan sát của hắn có thể thấy mỗi người ở đây đều có tu vi Nguyên Anh kỳ. Vân Thiên tông đúng là đệ nhất môn phái của Sở quốc.
Lão nhân mặc thanh bào mỉm cười gật đầu rồi ôn hòa nói:
– Ba người lấy được ngọc giản, sắp xếp cho bọn họ tiến hành vòng kiểm tra thứ hai. Nếu đủ tư cách thì lập tức cho họ trở thành đệ tử nội môn.
Trung niên nam tử vội vàng vâng dạ. Hắn hơi do dự một chút rồi chỉ vào Vương Lâm, nói:
– Chưởng môn! Đệ tử muốn nhận người này làm đồ đệ. Người này lấy được đan dược mang thuộc tính thủy, phù hợp với yêu cầu luyện đan của đệ tử.
Lão nhân mặt thanh bào liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái. Trong nháy mắt, ánh mắt của lão trở nên sáng ngời, giống như xuyên thấu qua người Vương Lâm mà quan sát hắn.
Chương 190: Cố nhân
Vương Lâm trong lòng thầm cười lạnh. Tu vi của lão nhân mặc thanh bào tuy đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, nhưng thân thể của hắn lúc này cũng thực sử mới chỉ đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, chẳng sợ người khác nhìn thấu. Nhưng thân thể của hắn vẫn run lên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Trong phút chốc, lão nhân mặc thanh bào liền thu hồi ánh mắt rồi lại mỉm cười mà nói:
– Có thể lấy được đan dược, chắc chắn người này không phải là kẻ không có duyên với pháp thuật. Thôi! Ngươi cứ thu nhận hắn. – Lão cũng không sợ thu phải đệ tử của môn phái khác trà trộn vào làm gian tế. Vật phẩm trong cây cột đó nếu đã tìm được chủ nhân của nó thì chắc chắn kẻ đó không hề có gì khác lạ. Tuy nhiên, lão lại không biết rằng Vương Lâm đã sử dụng thượng cổ cấm chế mà cưỡng chế, lôi ra một số vật phẩm.
Trung niên nam tử có tên Chu Lâm liền lộ vẻ vui mừng, rối rít tạ ơn. Sau đó, hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, tỏ ý bảo đi theo mình.
Nhưng đúng vào lúc này, người ngồi vị trí thứ hai ở hàng bên phải là một lão phụ nhân chợt mở mắt. Ánh mắt của bà ta sau khi đảo qua một vòng liền cất giọng khàn khàn, nói:
– Ta muốn cô gái kia. – Bà ta giơ tay chỉ về phía trước, nhất thời tiểu nha đầu đồng hành một đoạn đường với Vương Lâm kêu lên một tiếng kinh ngạc. Thân thể không tự chủ được bay về phía trước rơi vào trong tay phụ nhân.
Tiểu nha đầu cũng là một kẻ thông minh, vội vàng quỳ gối, thấp giọng nói:
– Đệ tử bái kiến sư phụ.
Lời nói vừa dứt, nhất thời, những người xung quanh đều lộ nét mặt cổ quái. Cho dù là lão phụ nhân cũng phải ngẩn người một chút. Sau đó, ba ta nở nụ cười, nói:
– Nha đầu đúng là nhanh trí. Ngươi có biết hễ là đệ tử gia nhập vào Vân Thiên tông chúng ta đều phải dưới mười đại đệ tử hay không?
Nữ tử đỏ mặt, vân vê góc áo, vâng dạ mà không biết nói gì thêm. Lão phụ nhân cẩn thận xem xét nữ tử một chút rồi nói:
– Thôi! Ngươi đứng lên đi. Tuy ta không thể lập tức nhận ngươi làm đồ đệ ngay được. Nhưng nếu trong ba năm, ngươi có thể luyện ra nhị phẩm linh đan thì ta sẽ phá lệ nhận ngươi làm đệ tử ký danh.
Lão nhân mặc thanh bào khẽ lắc đầu. Ánh mắt lão liền đảo quanh, khi tới vị trí người thiếu niên cầm lệnh bài trong tay, ánh mắt liền lộ vẻ ngưng trọng. Lão trấm ngâm một chút rồi nói với trung niên nam tử Chu Lâm:
– Ngươi đi xuống đi.
Chu Lâm vội vàng vâng dạ. Sau đó liếc mắt bảo Vương Lâm đi theo, ra phía bên ngoài.
Đi sau Vương Lâm chính là hai thiếu niên lấy được ngọc giản, hiển nhiên cũng được phân phó nên vội vàng đứng dậy đi theo. Hai thiếu niên đó vừa đi ra ngoài vừa nhìn về phía Vương Lâm cùng với người trúng tuyển khác mà không khỏi lộ ra sự hâm mộ.
Sau khi ra khỏi đại điện, trung niên nam tử xoay người nhìn hai thiếu niên lấy được ngọc giản, bình thản nói:
– Hai người các ngươi đứng ở đây không được đi đâu. Ta đi một chút rồi quay lại ngay. – Nói xong, hắn nắm lấy Vương Lâm, thân thể vọt lên, hóa thành một đạo cầu vồng biến mất về phía xa.
Tốc độ phi hành của Chu Lâm rất nhanh. Không mất nhiều thời gian liền đưa Vương Lâm tới một cái đình viện nào đó ở bên ngoài Vân Thiên Tông. Sau khi đẩy cánh cửa ra, bên trong đình viện có một cái vườn dược không lớn lắm. Phía bên trong viện còn đặt một cái đan đỉnh không cao lắm.
– Vân Thiên tông chúng ta chẳng có quá nhiều lễ tiết. Ta lấy đan dược của ngươi thì hiển nhiên ngươi chính là đệ tử của Chu Lâm ta. Căn cứ vào những gì ghi chép, ta biết ngươi tên là Vương Lâm. Cuộc đời ta chưa từng thu bất cứ một tên đồ đệ nào. Ngươi chính là người đầu tiên. Từ nay về sau, ngươi cứ ở đây. Sau khi ta xử lý xong mọi chuyện của lần thu đồ đệ này sẽ dậy ngươi thuật luyện đan. – Nói xong, Chu Lâm lại chỉ thêm cho hắn một số chi tiết rồi xoay người bỏ đi.
Sau khi đối phương bỏ đi, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Vào lúc này, hắn coi như là một thành viên của Vân Thiên tông. Hắn hít một hơi thật sâu, quan sát mọi thứ xung quanh. Trong viện trồng rất nhiều các loại hoa cỏ. Vương Lâm nhìn lại phía sau, càng nhìn, trống ngực càng đập thình thịch.
Mới chỉ một cái dược viên của Cửu đại đệ tử mà đã trồng trọt không ít những loại thảo dược quý hiếm. Hơn nữa, đám dược thảo đó vẫn còn nguyên vẹn, hấp thu linh lực xung quanh. Điều này chứng tỏ dược hiệu của chúng không hề bị tổn thất một chút nào.
Sau khi quan sát toàn bộ, trong lòng Vương Lâm lại thêm cảm khái. Vân Thiên Tông đúng là quá mức xa xỉ. Chưa kể đến việc lấy linh thú nuôi dưỡng như gia súc mà chỉ cần nhìn vô số dược thảo trong dược viên của một tên Cửu đại đệ tử thôi cũng biết được tông phái mạnh mẽ như thế nào.
Vào lúc này, trong lòng Vương Lâm lại cảm thấy hồi hộp khi nghĩ đến nơi cất giấu đan dược của Vân Thiên tông. Ở nơi đó hiển nhiên là không chỉ có một linh đan diệu dược. Một khi có thể trộm được thì tất cả đan dược trước Hóa Thần kỳ hắn sẽ chẳng hề thiếu.
Ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện đã bị hắn cố gắng dằn xuống. Chuyện như thế cơ bản là không có khả năng làm được. Trừ phi hắn có thể làm cho bổn tôn đạt tới Nguyên Anh kỳ. Đến lúc đó, chuyện kia cũng không phải là không thể làm được.
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền bỏ đi cái ý niệm không thực tế trong đầu. Dù sao thì lúc này phân thân của hắn cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ mà thôi.
Diện tích của Dược Viên cũng không lớn. Ở phía sau có một dãy phòng ốc. Ngoại trừ gian phòng đầu tiên có cấm chế thủ hộ ra, tất cả các phòng còn lại đều không có bất cứ thứ gì ngăn cản.
Vương Lâm chọn lấy một căn phòng cuối cùng. Sau khi xem xét toàn bộ, hắn thấy trong căn phòng có đầy đủ mọi thứ. Gần như tất cả vật dụng hàng ngày đều có. Ngoại trừ những cái đó ra, trong phòng còn có một cái đan lô nho nhỏ.
Đối với phẩm chất của đan lô, mặc dù Vương Lâm cũng không tìm hiểu, nhưng hắn cũng biết được một chút. Theo con mắt của hắn thì đan đỉnh trên cái sân rộng trước đại điện gần như thuộc về loại bảo vật trong truyền thuyết.
Đan đỉnh nhỏ bé trong dược viên của Chu Lâm cũng thuộc về loại pháp bảo hiếm có. Ở Tu Ma hải, một cái đan đỉnh có phẩm chất tương đương với nó có giá trị không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng, sau khi xem xét đan lô trong phòng, Vương Lâm không khỏi cảm thấy thất kinh. Phẩm chất của đan lô gần như tương đương với cái mà năm đó hắn đưa cho Lý Mộ Uyển. Nói cách khác, cái đan lô này tương đương với bộ da của con giao long kia.
Phải biết rằng trong Vân Thiên tông có rất nhiều đình viện. Trong đình viện lại có vô số phòng ốc. Hiển nhiên, trong mỗi một phòng cũng đều có một cái đan lô như vậy. Nhẩm tính sơ sơ, cũng biết số lượng của chúng phải đạt tới một con số khổng lồ.
Hiển nhiên, loại đan lô này trong Vân Thiên tông cũng chẳng có gì quý hiếm.
Để chứng tỏ cho suy đoán của bản thân, Vương Lâm liền đi ra khỏi phòng mà quan sát tất cả các phòng bên cạnh. Sau khi xem xét mỗi phòng, cuối cùng hắn cũng xác định được suy nghĩ của bản thân. Trong mỗi một căn phòng đều có một cái đan lô như vậy.
Từ sau khi tiến vào Vân Thiên tông, chứng kiến bao nhiêu thứ của họ, cho đến lúc này, Vương Lâm nghĩ lại mà phải hít một hơi thật sâu để bình tĩnh. Một lần nữa, hắn lại mở rộng tầm mắt về sự khổng lồ của tông phái. Bọn họ sở hữu một cái thực lực sâu không thể lường được.
Ở trong phòng, Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi vung tay phải lên, đánh ra một đạo cấm chế phủ lấy cửa phòng. Sau đó, hắn khoanh chân nhắm mắt ngồi xuống.
Thời gian chậm rãi trôi đi. Rất lâu, trong lòng Vương Lâm thoáng động một cái. Hắn có thể cảm giác được từ trong cấm chế của hắn truyền ra một đạo linh lực khác lạ.
Hắn biết ngay là Chu Lâm đã trở về. Tu vi của Chu Lâm cũng mới chỉ đạt tới Kết Đan sơ kỳ mà thôi. Cơ bản, gã không có khả năng nhìn thấy cấm chế của Vương Lâm.
Trong Vân Thiên Tông được chia làm hai tông. Nội tông chuyên về luyện đan, còn ngoại tông để đối địch. Chu Lâm là đệ tử nội tâm nên không chú trọng về mặt tu vi mà chỉ tập trung cho thuật luyện đan.
– Đi theo ta. – Thanh âm của Chu Lâm từ bên ngoài vọng vào. Vương Lâm mở hai mắt, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Mặc dù lúc này đã vào đêm khuya, nhưng trên bầu trời vẫn có trăng sáng. Đối với người tu chân mà nói thì một chút ánh sáng đó cũng chẳng khác gì ban ngày.
Lúc này, Chu Lâm đang đứng ở trong sân. Sau khi Vương Lâm đi tới, hắn vung tay ném ra một cái ngọc giản, nói:
– Vi sư phải bế quan. Nhanh thì mấy tháng, mà lâu thì phải mất một năm để tiêu hóa viên thủy linh đan. Trong khoảng thời gian này sẽ không có nhiều thể gian để chỉ dạy cho việc luyện đan của ngươi.
Trong ngọc giản có ghi lại tất cả kinh nghiệm mấy chục năm luyện đan của vi sư, cùng một số đan phương. Trước tiên, ngươi cứ xem xét qua. Nếu có gì không rõ thì cứ tới cái đình viện thứ ba mà tìm kiếm sư tổ của ngươi. Vi sư đã đem chuyện nhận ngươi làm đồ đệ báo cáo với lão nhân gia rồi.
Vương Lâm nhận lấy ngọc giản, đặt lên trán. Sau khi dụng thần thức đảo qua, hắn không khỏi ngẩn người. Không ngờ Chu Lâm lại đưa cho hắn một cái ngọc giản như vậy. Trong ngọc giản, giới thiệu hết sức chi tiết về kinh nghiệm trong mấy chục năm qua cùng với vô số những điểm chú ý trong luyện đan, tránh cho quá trình luyện đan thất bại, hay làm giảm phẩm chất của đan dược xuống.
Tất cả những điều ghi chép trên ngọc giản đều hết sức tỉ mỉ. Có thể nói, nó đối với Vương Lâm có một giá trị vô cùng lớn.
Hắn cùng với Chu Lâm mới gặp mặt nhau mấy lần. Vì thế, mà hắn không thể nào ngờ được đối phương lại đưa cho mình một cái ngọc giản như thế này. Điều này khiến cho tâm lý của Vương Lâm vốn chỉ có sự lừa gạt giữa sư đồ hoàn toàn bị lật đổ. Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Lâm cầm ngọc giản trong tay mà lòng vô vàn cảm xúc.
Chu Lâm vẫn chưa nhận thấy sự khác lạ của Vương Lâm. Sau khi trầm ngâm một chút liền tiếp tục nói:
– Sư tổ tính tình ôn hóa, chắc chắn sẽ nói cho ngươi chi tiết những điểm cần chú ý khi luyện đan.
Mặt khác dược thảo trong viện ngươi có thể tùy ý sử dụng. Nhưng nhớ không được đoạn gốc để chúng có thể sinh trưởng. Về phần đan đỉnh ngươi không nên dùng. Cái đỉnh đó nếu không có được một trình độ nhất định thì không thể sử dụng.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, gật đầu.truyện Ma Tu audio
Chu Lâm trầm mặc một chút rồi thở dài, nói:
– Thực tế ta vốn định sau khi dậy cho ngươi một ít thuật luyện đan rồi mới bế quan. Nhưng Thủy linh đan nếu không sử dụng ngay thì qua một thời gian, dược hiệu của nó sẽ bị giảm bớt. Để sau khi vi sư xuất quan sẽ chỉ cho ngươi luyện chế vài lô Bồi Nguyên đan để bồi thường. – Hắn nói xong, liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi tiếp tục nói:
– Vi sư bế quan ở hậu sơn của Vân Thiên tông. Vì thế mà cả cái viện này ngươi có thể sử dụng. Bên ngoài phòng của ta có cấm chế thủ hộ, ngươi không được chạm vào.
Chu Lâm nói xong liền lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ quần áo cùng với một cái lệnh bài. Ngoài ra còn có thêm một cái trữ vật nữa. Sau khi đặt sang một bên, hắn hơi trầm ngâm rồi lại lấy ra một cái bình ngọc màu trắng, nói:
– Đây là vi sư cho ngươi bộ quần áo của mười đại đệ tử. Còn trong cái bình ngọc này có ba hạt bán phẩm linh đan. Ngươi ăn hai hạt còn một hạt thì theo phương pháp ta ghi trên ngọc giản mà sử dụng.
Nói xong, thân thể Chu Lâm liền hóa thành một đạo cầu vồng bay khỏi đình viện.
Vương Lâm lẳng lặng đứng đó một chút rồi mới ôm lấy quần áo và đan dược đi về phòng.
Thái độ của Chu Lâm khiến cho Vương Lâm có một cảm giác rất lạ. Thứ cảm giác đó hắn chưa từng được gặp. Một lúc sau, Vương Lâm liền mở bình ngọc, nhất thời một mùi hương thơm ngát tỏa ra khắp phòng.
Trong bình có ba viên đan dược màu vàng. Kích thước của cả ba viên giống nhau như đúc. Vương Lâm lấy một viên cầm lên xem. Sau khi quan sát một lúc, hắn cũng không dùng ngay mà vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời, một con dị thú từ trong túi bay ra. Hai cánh của tiểu thú vỗ liên tục phát ra những tiếng vù vù.
Vương Lâm búng tay một cái, đan dược liền bay vào trong miệng tiểu thú. Ngay sau đó, hắn ngưng thần, nhìn chằm chằm vào tiểu thú, quan sát cử động của nó.
Một lúc sau, tiểu thú chẳng những không có tình huống gì khác lạ. Ngược lại tinh thần của nó lại thêm hưng phấn, tốc độ vỗ cánh càng lúc càng nhanh. Kích thước của nó cũng từ từ tăng lên một chút.
Vương Lâm quan sát một lúc rồi vẫy tay một cái. Tiểu thú liền bay vào trong túi trữ vật.
Hắn định quan sát vài ngày xem tiểu thú có gì khác lạ hay không rồi mới nuốt viên đan dược đó.
Một đêm trôi qua hoàn toàn yên tĩnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Lâm từ trong trạng thái thổ nạp tỉnh lại. Hắn có thể cảm giác được linh lực trong cơ thể tăng lên không ít. Linh khí trong Vân Thiên tông vô cùng sung túc. Vì thế mà tu luyện ở đây, tốc độ tăng lên rất nhanh.
Vương Lâm đứng dậy mặc một bộ quần áo đệ tử Vân Thiên tông. Đây là một bộ trường sam màu trắng. Trên cổ tay áo có thêu một cái đan lô màu đỏ.
Sau đó, hắn thu lại lệnh bài và cái bình ngọc. Tiếp theo, hắn vỗ vào túi trữ vật một cái lấy ra một thứ gì đó. Nhìn kỹ thì đó cũng lại là một cái bình ngọc màu trắng, nhưng bên trong lại đầy dịch thể có giá trị liên thành. So với đan dược tầm thường thì chất lỏng đó còn có giá trị quý hơn mấy lân.
Sau khi uống xong một ngụm linh dịch, Vương Lâm liền ngồi xuống thổ nạp. Hai tay hắn nhanh chóng huy động xuất hiện vô số đạo tàn ảnh ở trước người. Linh dịch trong cơ thể chuyển hóa thành linh lực, nhanh chóng lưu chuyển đến kinh mạch trên hai cánh tay rồi phát ra ngoài.
Từ từ, hai tay của Vương Lâm càng lúc càng nhanh, trên trán hắn mồ hôi nhỏ xuống từng giọt. Cùng lúc đó, hắn quát khẽ một tiếng:
– Đi!
Nhất thời từng đạo tàn ảnh lập tức bay ra về các hướng hình thành một cái vòng tròn cấm chế.
Trong phút chốc, một vòng sáng xuất hiện, lóe ra từng làn ánh sáng.
Vương Lâm lau mồ hôi trên trán. Với tu vi của phân thân, nếu đánh ra từ đạo cấm chế thì còn có thể làm được. Nhưng nếu muốn đánh ra đầy đủ một cái vòng tròn cấm chế thì cho dù có thêm sự trợ giúp của linh dịch, cũng vẫn là gánh nặng đối với thân thể.
Sau khi hạ xong vòng tròn cấm chế, một làn hơi thở âm hàn từ bên trong chậm rãi truyền ra. Cùng lúc đó, bổn tôn của Vương Lâm cùng từ trong vòng tròn cấm chế hiện ra.
Sau khi thử tác dụng của cấm chế, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, bổn tôn lại một lần nữa chìm vào trong cấm chế.
Đây là một phương pháp bảo vệ tính mạng của Vương Lâm. Năm đó, khi bế quan tìm hiểu thần đạo thuật hắn từng nghĩ nếu phân thân của mình ra ngoài rất có thể sẽ gặp phải một sự nguy hiểm. Vì vậy mà hắn dựa theo ký ức của Cổ Thần, sau khi lấy hay viên Mặc Gian thạch liền luyện chế một cái cấm chế chi môn. Chỉ cần bổn tôn và phân thân, mỗi bên giữ một viên Mặc Gian thạch liền có thể liên lạc được với nhau.
Chỉ có điều, do tu vi của hắn còn thấp nên khi đánh ra vòng tròn cấm chế, thời gian hơi dài một chút.
Thoáng cái, hai tháng đã trôi qua, Chu Lâm vẫn chưa trở về. Trang viện của Vương Lâm giống như bị ngăn cách, không hề có bất cứ một kẻ nào đến đây. Ngọc giản mà Chu Lâm để lại đã được Vương Lâm xem xét hết sức kỹ càng. Sau khi xem xong, Vương Lâm có thể xác định nội dung trên ngọc giản, Chu Lâm không hề thay đổi lấy một chút.
Về phần con tiểu thú ăn đan dược thì trong hai tháng nó liền mạnh hơn so với đồng loại không ít. Ngay cả thần thức của nó cũng gia tăng. Từ đó có thể thấy được đan dược không hề có gì nguy hiểm.
Thấy vậy, trong lòng Vương Lâm lại càng thêm phức tạp. Cho đến bây giờ, hắn có thể chắc chắn rằng Chu Lâm thực sự coi mình là một tên đệ tử của hắn.
Chỉ có điều, mối quan hệ này được thành lập trong tình huống không có mưu đồ gì. Một khi giữa họ có sự phân chia về mặt lợi ích, nó còn có thể duy trì được nữa hay không thì Vương Lâm cũng không biết. Hắn chỉ biết, cái cảm giác đó từ trước đến giờ bản thân chưa hề được gặp.
Trong thời gian hai tháng, tu vi của Vương Lâm từ tầng thứ ba nhanh chóng tăng lên đến tầng thứ tám. Loại tốc độ tăng tiến đó ngoại trừ sự trợ giúp của linh dịch còn có một nguyên nhân nữa chính là do Vương Lâm luyện đan.
Mục đích của hắn đến Vân Thiên tông vốn là để lấy đan dược mà sử dụng. Chỉ có điều, bây giờ trên ngọc giản ghi chép hết sức chi tiết phương pháp luyện đan. Hơn nữa, trong viện lại có rất nhiều dược thảo. Vì vậy mà Vương Lâm liền bỏ chút thời gian để luyện đan cho bản thân.
Luyện đan chi đạo vô cùng sâu rộng. Ngoại trừ thiên phú trời ban, còn phải có một sự cần cù chịu khó. Luyện đan chi đạo so với tu luyện tiên thuật còn khó khăn hơn nhiều. Lúc mới bắt đầu nhập môn, xác suất thất bại vô cùng cao. Trong hai tháng qua, Vương Lâm đã nghiên cứu tất cả những gì ghi trên ngọc giản một cách thấu triệt. Sau đó, hắn liền thử luyện đan. Nhưng trong hai tháng trải qua vố số lần, cuối cùng cũng chỉ có một lần thành công mà thôi.
Một lần đó, hắn phải tốn không biết bao nhiêu là dược thảo, mới có thể cố gắng luyện chế ra được bảy hạt Bồi Nguyên đan. Sau khi ăn vào cùng với linh dịch, lợi dụng thời gian trong Nghịch Thiên châu mới có thể làm cho trong vòng hai tháng từ tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ đạt tới tầng thứ tám.
Ngày hôm nay, từ trong phòng Vương Lâm phát ra một tiếng nổ. Nhất thời trong viện xuất hiện một làn sóng ánh sáng. Sau khi làn ánh sáng lóe lên một chút, đình viện mới trở lại bình thường.
Vương Lâm người đầy bụi đất, chán nản từ trong phòng bước ra. Hắn nhếch mép cười khổ. Lại một lần luyện đan nữa thất bại.
Lần này, do hắn không khống chế cường độ của ngọn lửa nên nhiệt độ quá cao khiến cho đan lô bị tổn hại. Đồng thời đan dược bên trong bị hủy tất cả.
Cũng may, trên Vân Thiên Tông cái gì cũng không thiếu. Nhất là đan lô lại có càng nhiều. Trong hai tháng qua, Vương Lâm đã phá hỏng bốn cái đan lô. Khắp bẩy gian phòng bên trong đình viện có bảy cái đan lô thì đến bây giờ chỉ còn ba cái.
Vương Lâm đi ở trong trang viện, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Trong mỗi một cái phòng cũng đều có một cái để phát ra ngọn lửa. Người luyện đan sử dụng linh lực của bản thân thông qua nó để khống chế ngọn lửa. Điều này cũng chẳng liên quan gì đến linh lực mạnh hay yếu.
Trên ngọc giản có một loại thủ pháp gọi là Vi khống. Thủ pháp đó lấy linh lực bản thân làm cây cầu mà nối liền ngọn lửa với đan lô. Phương pháp này đòi hỏi linh lực phải luôn ổn định. Sự ổn định đó cũng không phải là sau khi phát ra thì cứ giữ nguyên. Nó phải căn cứ vào sự dao động của linh đan cùng vói ngọn lửa mà thay đổi.
Nếu trong quá trình đó mà xuất hiện một chút sai lầm thì quá trình luyện đan sẽ thất bại. Nếu sai lầm quá lớn thì đan lô sẽ bị hủy.
Cái điều này là một bước khó nhất của người mới bắt đầu luyện đan. Tất nhiên, nếu tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ thì có thể sử dụng anh hỏa để luyện chế. Đến lúc đó, không cần phải để ý tới yêu cầu kia nữa.
Ngoại trừ thủ pháp khống hỏa ra thì thời gian sử dụng dược thảo cũng là một điểm quan trọng trong quá trình luyện đan. Chỉ có đan phương thôi cũng không thể luyện chế ra được đan dược.
Nếu như nói chỉ cần có đan phương là có thể luyện chế. Vậy thì một trăm người đều có thể luyện chế ra được đan dược có phẩm chất giống nhau. Điều này chính là một suy nghĩ hoang đường.
Đan phương cho dù có chi tiết đến mấy thì cũng chỉ là một sự chỉ dẫn mà thôi. Còn có rất nhiều vấn đề không thể tưởng tượng nổi. Chẳng hạn như hoàn cảnh xung quanh thế nào, dược thảo có hay không có tạp chất? Mặt khác còn phải tính tới thời gian phối hợp giữa các loại dược thảo. Thời gian phối hợp có trăm ngàn sự thay đổi. Tất cả những chuyện đó một cái đan phương cũng không thể ghi chép được tất cả.
Muốn trở thành một vị đại sư quả thực quá khó khăn.
Hai tháng sống trong Vân Thiên tông, Vương Lâm thông qua ngọc giản biết được Luyện đan sư cũng giống như đan dược được chia làm cửu phẩm. Luyện đan sư ở cấp độ nào thì có thể luyện chế ra đan dược ở cấp độ đó.
Như vào lúc này, trong cả Vân Thiên tông cũng chỉ có ba vị ngũ phẩm luyện đan sư. Một người trong số đó cũng chính là sư phụ của Chu Lâm đồng thời cũng là sư tổ của Vương Lâm.
Đó là một nữ tử. Nàng cũng không phải là đệ tử đích truyền của Vân Thiên tông, mà là đến từ Tuyên Vũ quốc. Sau khi gia nhập Vân Thiên tông liền có được thân phận khách khanh. Sau đó mấy năm liền trở thành một trong số các vị trưởng lão của Vân Thiên tông.
Cũng vì nguyên nhân đó mà tuy sư phụ của Vương Lâm là đại đệ tử thứ chín, nhưng lại có thể được giao nhiệm vụ thu đồ đệ. Mặc dù chưởng môn yêu cầu Chu Lâm phải làm hết khả năng. Nhưng dù sao không nể mặt tăng thì cũng phải xem mặt phật.
Vương Lâm đi lại bên trong trang viện, vừa suy nghĩ về nguyên nhân của lần thất bại vừa rồi. Nguyên bản ban đầu vốn hết sức thuận lợi, nhưng vào lúc cuối cùng trước khi đan dược thành công, ngọn lửa đột nhiên bốc mạnh mới dẫn đến thất bại đó.
– Chẳng lẽ mỗi lần luyện đan vào lúc thành công ngọn lửa đều bốc lên như vậy hay sao? – Vương Lâm thầm nghĩ trong đầu. Nhưng hắn rất nhanh nghĩ tới lần thành công trong hai tháng qua. Trong lần đó cũng không hề xuất hiện tình huống như vậy.
Sau khi suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền lấy một ít dược thảo sau đó đi về phía phòng có đan lô, bắt đầu luyện đan.
Lúc này, đúng vào thời điểm sắp sửa thành công, ngọn lửa đột nhiên bốc lên mãnh liệt tỏa ra dao động thật mạnh. Cho dù hắn có điều khiển thế nào thì ngọn lửa cũng không theo sự khống chế.
Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng động vang lên, đan lô lại bị hủy thêm một cái nữa.
Vương Lâm âm trầm nhìn những mảnh vỡ của đan lô trên mặt đất cùng với một chút tro của dược liệu mà nhíu mày lại.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại thứ tiếp hai lần nữa. Cuối cùng, hai cái đan lô còn lại cùng bị vỡ hết. Như vậy là trong khoảng thời gian hai tháng, bảy cái đan lô đều bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Vương Lâm thầm cười khổ. Hắn thầm than trong lòng. Nếu luyện đan thất bại cũng chẳng sao. Cứ thử nhiều lần chắc chắn sẽ có lúc thành công. Nhưng bây giờ, đan lô lại phát nổ. Nếu như hiện tượng đó mà không biến mất thì Vương Lâm lo lắng chính mình rất có khả năng là người đầu tiên bị Vân Thiên tông đuổi khỏi môn phái do làm hỏng quá nhiều đan lô.
Dù sao Vương Lâm cũng biết mức độ quý báu của chúng như thế nào. Mỗi lần đan lô bị nổ, hắn đều có cái cảm giác đau nhức.
Vào lúc này, Vương Lâm cũng biết tại sao mà trong tu chân giới luyện đan sư mặc dù không phải là ít, nhưng có thể đạt tới một trình độ nhất định là vô cùng hiếm thấy. Nguyên nhân cơ bản nhất có lẽ là do luyện đan sư là một người phá hoại dược liệu nhanh nhất.
Muốn trở thành một vị đại sư thì có lẽ người đó phải tốn một lượng dược liệu khổng lồ cùng với đan lô mới được.
Như vậy, nếu là một tông phái tầm thường cơ bản là không thể nuôi nổi một vị luyện đan đại sư. Cũng chi có Vân Thiên tông chuyên lấy việc luyện đan làm chính mới có thể tạo ra nhiều luyện đan sư đến vậy.
Vương Lâm cười khổ. Sau khi hắn thu dọn xong đống bừa bộn, suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài.
Đan lô không có. Nếu muốn luyện chế tiếp thì phải có được một cái đan lô mới. Nhưng Chu Lâm đang bế quan nên không thể biết được việc này. Vì vậy mà Vương Lâm chỉ còn cách đi tìm vị sư tổ của mình.
Mặc khác, vấn đề tại sao gần đây mỗi lần luyện đan đều khiến cho đan lô bị hủy, Vương Lâm cũng cần phải hỏi một chút. Dù sao, nếu vấn đề này không được giải quyết thì cơ bản hắn không thể luyện đan tiếp được.
Bên trong Vân Thiên tông được chia làm bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc bao xung quanh hình tròn. Ở giữa là đại điện.
Vương Lâm mặc bộ trường sam của đệ tử, cầm theo lệnh bài đi trong Vân Thiên tông. Trên đường, mặc dù gặp không ít đồng môn nhưng cũng chẳng có người nào hỏi hắn. Nhiều nhất cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi gật đầu một cái mà thôi.
Trong khi đang đi, từ xa liền có tiếng hạc kêu vọng tới. Một con tiên hạc từ xa bay lại tới trên Vương Lâm đột nhiên có tiếng cười vọng xuống. Chỉ nghe thấy một thanh âm thanh thoát từ trên cao:
– Ơ! Là ngươi à?
Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó chính là tiều nha đầu đã đồng hành một đoạn đường với hắn. Nàng từ trên lưng tiên hạc thò đầu xuống liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái. Đang định nói chuyện thì từ bên cạnh nàng, một giọng nói ôn hòa vang lên:
– Tiểu sư muội! Sư tôn đang chờ ngươi. Nếu ngươi đến chậm chắc chắn sẽ phạt ngươi phải quét sạch đan đỉnh đấy.
Tiểu nha đầu chu cái miệng nhỏ xinh xắn. Sau khi nói nhỏ mấy tiếng liền liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi tiếp tục cho tiên hạc bay đi.
Vương Lâm cúi xuống đang định đi tiếp thì bất chợt.hàn quang trong mắt hắn lóe lên, quay đầu lại nhìn phía sau. Chỉ thấy trên một cây đại thụ cách đó không xa có một thiếu niên, đang si mê nhìn chăm chú theo cánh hạc đang bay xa dần. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn thì thào lẩm bẩm:
– Đám nữ tử này xinh thật. Nhất là tiểu nha đầu mới nhập phái kia.
Chợt phát hiện ra ánh mắt của Vương Lâm đang nhìn, hắn liền quay lại, cười hắc hắc. Thân thể hắn lóe lên, từ trên cây nhanh chóng lướt tới bên cạnh Vương Lâm, giơ tay định vỗ vai. Vương Lâm nhanh chóng lui lại sau mấy bước tránh khỏi bàn tay của đối phương.
Người này ngẩn người, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Nét mặt hắn có chút thần bí, thấp giọng hỏi:
– Vị sư đệ này! Ngươi biết tiểu nha đầu kia phải không?
Vương Lâm bình thản lắc đầu. Thiếu niên nhíu mày, cười nói:
– Sư đệ không nên hẹp hòi như vậy. Vừa rồi, rõ ràng nha đầu đó biết ngươi. Sư đệ yên tâm. Sư huynh ta không có hứng thú đối với nha đầu đó. Trong lòng ta chỉ có một người đó chính là Vương Đồng sư ty thông minh, xinh đẹp mà thôi.
Vương Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
– Ta không biết nàng. – Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
Thiếu niên vội vàng đuổi theo, sóng vai đi cùng với Vương Lâm, tiếp tục nói:
– Không biết sư đệ tên họ là gì? Sư huynh là đệ tử Nam Uyển. Ta thấy phương hướng mà ngươi đang đi cũng là về phía nam.
Vương Lâm liếc mắt nhìn người đó, mỉm cười nói:
– Tại hạ là Vương Lâm.
Thiếu niên cười hắc hắc, nói:
– Sư huynh là Trình Hiền! Ta hỏi Vương sư đệ cũng đi về phía nam đúng không?
Vương Lâm gật đầu.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm
– Vân Thiên Tông có bốn khu, phân chia rõ ràng. Vương sư đệ! Ngươi đến Nam uyển chỉ sợ rất khó tiến vào. Nếu không phải như vậy, mỗi ngày ta đều đến Tây uyển. Ở đó có rất nhiều mỹ nữ. Nếu có thể quyến rũ được một, hai nàng để cùng nhau song tu thì đúng là quá tốt. Nếu được như vậy thì con đường tu tiên của lão tử đúng là quá tốt đẹp. – Trình Hiền nói xong chớp chớp mắt rồi lại tiếp tục hỏi:
– Được rồi! Ngươi muốn đến Nam Uyển làm gì? Không chừng ta có thể giúp được ngươi đấy.
Sau khi nghe Trình Hiền nói xong giấc mộng lớn nhất đời, Vương Lâm liền cười nói:
– Cũng chẳng cần phải giúp đỡ. Vương mỗ tới Nam Uyển cũng không bị ngăn cản.
Trình Hiền ngẩn người, nhìn Vương Lâm mấy lần. Đột nhiên, hắn vỗ trán nói:
– Ngươi họ Vương.tên là Vương Lâm.Ta nhớ ra rồi. Ngươi chính là người cách đây hai tháng được Chu Lâm sư thúc thu làm đệ tử. Ngươi.ngươi quá may mắn. Ngươi có biết rằng có bao nhiêu người mơ tưởng được làm đệ tử của Chu Lâm sư thúc không hả?
Vương Lâm kinh ngạc, hỏi:
– Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ luyện đan thuật của gia sư rất cao hay sao?
Ánh mắt Trình Hiền lộ rõ vẻ hâm mộ, nói:
– Luyện đan thuật của Chu Lâm tuy không thấp nhưng cũng chỉ đạt tới tam phẩm mà thôi. Cái đó cũng chẳng có gì đáng nói. Bây giờ ta cũng đã có thể luyện chế được nhị phẩm đan dược. Ta tin rằng chẳng bao lâu nữa ta cũng có thể luyện chế được tam phẩm linh đan.
Vương Lâm gật đầu. Hắn vừa đi tới Nam uyển vừa nghe Trình Hiền nói chuyện. Chỉ có điều, Trình Hiền nói tới đây liền dừng lại. Ánh mắt có vẻ quái dị, cười hắc hắc, nói:
– Sư đệ! Ta cũng có thể nói cho ngươi. Nhưng ngươi phải đồng ý đưa ta tới Tây Uyển một lần có được không?
Nét mặt Vương Lâm thản nhiên, nói:
– Yêu cầu của ngươi không được.
Trình Hiền thấy nét mặt Vương Lâm chẳng hề thay đổi liền nói:
– Vương sư huynh! Ngươi xem ngay cả ta cũng gọi ngươi là sư huynh rồi đấy. Ngươi chỉ cần một lời nói là có thể làm cho ta vào Tây uyển được mà. Chỉ một chút thôi có được không?
Vương Lâm quay đầu nhìn đối phương, bình thản nói:
– Ngươi muốn ta mang ngươi đi tìm một cô nàng cho ngươi đúng không? Mà đó cũng chỉ là cái cớ. Đi vào Tây uyển, mục đích của ngươi chính là thực hiện cái giấc mộng của mình chứ gì?
Trình Hiền ngẩn người, nhưng nhanh chóng nhếch miệng, cười nói:
– Đúng thế. Việc này rất đơn giản. Sư huynh! Ngài thấy thế nào?
– Nói đi! Tại sao mọi người lại đều muốn trở thành đồ đệ của Chu Lâm? – Vương Lâm chậm rãi nói.
– Bởi vì Chu Lâm có một vị sư phụ tốt. Vương Lâm! Ngươi không biết rằng đệ nhất mỹ nữ trên Vân Thiên tông chúng ta không phải ở Tây uyển mà là ở Nam uyển. Người đó chính là Nam Uyển Lý trưởng lão. Chẳng những có được thiên tư mà lại còn là một trong ba vị ngũ phẩm luyện đan sư của Vân Thiên Tông chúng ta. Trở thành đệ tử Chu Lâm hiển nhiên là có thể trở thành môn hạ của Lý trưởng lão. Chẳng những có thể thấy được dung nhan của người mà ngay cả các loại linh đan diệu dược cũng có thể có được. Chuyện như vậy, ngươi nói có người nào không muốn cơ chứ? – Trình Hiền cảm khái nói.
– Lý trưởng lão? – Vương Lâm lẩm bẩm.
– Nghe nói Lý trưởng lão là đệ tử Lạc Hà môn của Hỏa Phần quốc.
Chương 191(a): Phiền muộn
Nét mặt Vương Lâm chợt trở nên chăm chú khi nghe những lời Trình Hiền nói. Lý trưởng lão.đệ tử Lạc Hà môn của Hỏa Phần quốc. Lúc này trong đầu hắn chợt hiện lên bóng dáng của một người con gái. Đồng thời, cái tên của người con gái đó cứ vang vọng trong đầu hắn.
– Không thể như thế. – Vương Lâm thầm nghĩ trong lòng. Thế gian làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Một cô gái yếu đuối khi xưa không ngờ bây giờ chợt biến thành trưởng lão của Vân Thiên tông hay sao?
Vương Lâm chẳng biết nói thế nào cho phải. Trong đầu hắn thầm nghĩ mình đã nghĩ ngợi quá nhiều mất rồi.
– Nhan sắc của Lý trưởng lão có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành. Khi ngài ở Hỏa Phần quốc cũng là một trong số những mĩ nhân hàng đầu. Sau khi Hỏa Phần quốc bị Tuyên Vũ quốc phản công, Lạc Hà môn cũng bị thiệt hại nặng nề. Một số đệ tử của bọn họ phải chạy trối chết. Nếu không có chuyện đó thì Lý trưởng lão cũng chẳng tới Vân Thiên tong chúng ta. – Trình Hiền cảm khái mà nói.
Vương Lâm gật đầu, không nói gì tiếp tục đi về phía trước. Trình Hiền trừng mắt nhìn rồi vội vàng chạy theo, mỉm cười nói:
– Sư huynh! Bao giờ chúng ta đi Tây uyển hả?
Vương Lâm nhìn sắc trời một chút rồi nói:
– Để sau khi tại hạ bái kiến sư tổ xong. Lúc đó, ta sẽ cùng với ngươi đi tới Tây uyển một chuyến. Nhưng phải nói trước là ta và tiểu nha đầu đó không quen biết. Thậm chí, ngay cả tên của nàng, ta cũng không biết. Vì thế mà có vào được Tây Uyển hay không ta cũng không biết luôn.
Trình Hiền ngẩn người, hai mắt đảo đảo một chút rồi cười nói:
– Cũng không sao. Tiểu nha đầu đó… Ta có biết tên của nàng. Đến lúc đó ngươi cứ nói đến tìm nàng là được. Huynh đệ! Ta tin tưởng ánh mắt của mình.