1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 482 [Chương 1901 đến 1905]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 482 [Chương 1901 đến 1905]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1901: Sứ đoàn Đạo cổ

Cổ tộc, trời đất bao la. toàn bộ đều là hắc thổ, hoàn toàn khác biệt với sự tươi đẹp mĩ lệ của tiên tộc. Nơi này tràn ngập một vẻ mênh mông và thô cuồng, nhất là mặt đất màu đen kia khiến cho người ta liếc mắt nhìn lại tự nhiên có một áp lực. Nhưng đồng thời, thiên địa mênh mông kia khiến cho áp lực này khi ánh mắt phóng về phía chân trời, giống như chỉ hô hấp vào khí tức của cổ tộc là có thể dung hòa ở nơi này.

Khác với hoàng quyền duy nhất trên ngũ châu của tiên tộc, cổ tộc là một nền quân chủ chuyên chế hoàn toàn, cũng giống như là một nước. Trên mặt đất của cổ tộc này phân ra ba quốc gia của Đạo cổ, Cực cổ và Thủy cổ. Quyền lợi của ba vị cổ hoàng trong ba nước này tiên hoàng không thể so bì được. Ở nơi này, hoàng quyền là chí cao vô thượng, trở thành một áp lực vô hình, bao phủ mặt đất, bao phủ trái tim của tất cả tộc nhân của cổ tộc. Như hoàng cung của tiên tộc kia, một khi gặp nạn, tất cả mọi người trong hoàng cung sẽ không do dự rút chạy, không chọn cách điên cuồng liều mạng. Nhưng ở cổ tộc, bất cứ một hoàng cung nào nếu xuất hiện một chuyện như vậy, thì chỉ có hai việc xảy ra.

Một, là người xâm lược tử vong.

Hai, là tộc nhân toàn tộc bị diệt tuyệt!

Đây chính là truyền thừa từ vạn cổ của cổ tộc, thậm chí bị tiên tộc nhạo báng, nhưng lại là hoàng quyền mà các đời tiên hoàng đều khát vọng!

Vua của cổ tộc chính là trời, chính đại biểu cho cổ tổ, huyết mạch cao quý, bất cứ lực lượng nào cũng đều không thể tiêu diệt! cổ tộc là huyết mạch có tôn ti nhất! Ngay cả Đại Thiên Tôn cũng không có quyền lật đổ cổ hoàng, về mặt tu vi, thì Đại Thiên Tôn là cao nhất, là người bảo vệ của một tộc, nhưng về mặt quyền lực, thì cổ hoàng có thể hiệu lệnh tất cả tộc nhân của một tộc!

Thậm chí nếu như xảy ra chuyện Đại Thiên Tôn làm trái lệnh cổ hoàng, thì tộc nhân nghe lệnh của cổ hoàng sẽ vượt xa Đại Thiên Tôn!

Điểm này khác với tiên tộc. Đại Thiên Tôn của tiên tộc, như Cửu Đế, có can đảm tính kế với tiên hoàng, thậm chí còn ra tay giết chóc! Nhưng ở cổ tộc, cho dù là Đại Thiên Tôn tu vi vô thượng, cũng sẽ không vì bất cứ một nguyên nhân gì mà làm tổn thương cổ hoàng, bởi vì còn một phong ấn vạn cổ đối với hành động này. Đó là Đại Thiên Tôn mạnh nhất Tiên Cương ở trong thánh địa kia! Hắn bảo vệ cổ tam mạch, bảo vệ những người có khả năng trở thành cổ hoàng. Ở chính giữa của tam mạch, ở nơi tiếp giáp của tam mạch chính là thánh địa của cổ tộc, cũng là nơi ở của Đại Thiên Tôn mạnh nhất kia.

Tất cả mọi chuyện liên quan tới cổ tộc, thông qua Huyền La ở trong động phủ giới, qua quyển sách cổ trong Tử Dương Tông của Song Tử Đại Thiên Tôn khiến cho Vương Lâm cũng hiểu rõ một chút, không đến nỗi mờ mịt như khi mới tiến vào tiên tộc năm đó.

Nhưng phạm vi của cổ tộc này dù sao cũng quá lớn. mà trong tay Vương Lâm lại không có ngọc giản bản đồ đi về phía Đạo cổ, cho nên cần phải tìm được ngọc giản, sau đó mới có thể đi tới hoàng thành của Đạo cổ.

– Cổ tam mạch, Thủy cổ là mạnh nhất, Cực cổ là đoàn kết nhất, còn Đạo cổ có đông tộc nhân nhất, nhưng cũng là yếu nhất.

Vương Lâm đi trên bùn đất màu đen kia, nhìn về phía trước, hít một hơi thật sâu. Hắn ngồi xổm xuống, nắm một nắm đất ở nơi này đặt lên mũi. Hắn có thể cảm nhận được ở trên nắm đất này có một lực lượng khiến cho huyết mạch cổ tộc trong cơ thể hắn rung động.

– Sư tôn, đệ tử tới cổ tộc rồi.

Vương Lâm đứng lên. đi về phía trước. Ở phía trước Vương Lâm, trên vùng đất của cổ tộc giáp với biển này có một tòa thành rất lớn. Tòa thành này toàn bộ đều là những kiến trúc màu đen. từ xa nhìn lại rất là thô ráp, nhưng khuếch tán ra vẻ bá đạo. Vẻ bá đạo này giống như đều có trong tâm mỗi tộc nhân cũng như trong kiến trúc.

Trong thành, toàn bộ nhà cửa đều mang một vẻ thô ráp, vô cùng khổng lồ. Tộc nhân của cổ tộc vội vã đi lại, còn có một vài đại hán mặc bì giáp không ngừng quát tháo ở bên trong thành, người ngoài nhìn thấy bọn họ lập tức lộ vẻ sợ hãi, đều lần lượt lùi lại. Ở bên ngoài cửa thành, dòng người như thủy triều thoạt nhìn cực kỳ náo nhiệt.

Vương Lâm nhìn cửa thành ở đằng xa, không đi vào, mà đứng ở đó nhìn đám người cổ tộc kia. Hắn ở nơi này nhìn thấy được cổ Yêu, cổ Ma, còn có cổ Thần! Những người này mặc dù kích cỡ thân thể như thường, nhưng trên mi tâm, mắt trái mắt phải đều có tinh điểm, khiến cho Vương Lâm cảm thấy rất quen thuộc. Đây là lần đầu tiên Vương Lâm nhìn thấy nhiều tộc nhân của cổ tộc như vậy.

Ở bên cạnh cửa thành còn có bảy tám đại hán toàn thân mặc bì giáp, trên mi tâm hoặc trong đôi mắt những người này đều có tinh điểm lóe lên. mỗi người đều có khoảng năm sáu tinh điểm. Bọn họ mang theo vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, ánh mắt đảo qua những người qua lại cửa thành, đồng thời miệng còn quát lên.

– Nhanh lên một chút, ở phía sau nhanh lên một chút. Nửa nén hương nữa sẽ đóng cổng thành!

– Sau khi tiến vào Hắc Thạch Thành, phải lập tức tản ra, cấm thành ba ngày! Nếu không có lệnh của thành chủ. không cho phép ra ngoài!

Trong tiếng quát của đại hán này, ở chồ cửa thành vốn náo nhiệt dần yên tĩnh trở lại. Những người muốn vào thành kia đều nhanh chân hơn. không tới nửa nén hương sau ở bên ngoài cửa thành đã trổng trải, so với sự náo nhiệt vừa rồi tương phản rất lớn.

Những người của cổ tộc tiến vào thành đều lập tức tản ra. khiến cho bên trong thành rất nhanh liền không thể nhìn thấy có bao nhiêu thân ảnh, chỉ nhìn thấy một trăm đại hán mặc bì giáp đang đứng ở những góc chủ chốt bên trong thành, ánh mắt bọn họ thi thoảng lại nhìn về phía một tòa nhà cao vút ở trung tâm của tòa thành này.

Sự trổng trải của nơi này nhoáng một cái đã làm hiển lộ ra thân ảnh Vương Lâm đang ở cách đó không xa, hấp dẫn sự chú ý của bảy tám đại hán ở bên ngoài cửa thành kia.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, hắn thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía toàn thành kia lại, xoay người đi về phía đằng xa. Thành này không có cao thủ, Vương Lâm muốn ngọc giản bản đồ, càng chi tiết càng tốt, ngọc giản như vậy chỉ có ở trên người cao thủ mới có.

Nhưng hắn vừa xoay người, lập tức ở phía sau có thanh âm truyền đến.

– Đứng lại!

Chỉ thấy trong bảy tám đại hán kia có hai người lập tức đi ra. Hai người này đều có thân thể Cổ Thần, trên mi tâm mỗi người đều có năm tinh điểm, lúc này bước nhanh tới.

Vương Lâm nhướn mày, dừng chân lại, xoay người lại nhìn về phía hai người đang lao tới.

– Ngươi là ai, từ đâu tới?

Hai đại hán kia ánh mắt lấp lánh, trong đó có một người vẻ mặt dữ tợn, mở miệng quát.

– Vương Lâm.

Vương Lâm chậm rãi nói.

– Ta thấy ngươi đứng ở chỗ này cũng đã lâu. cũng không vào thành, ngươi hãy đem lệnh bài thân phận ngươi ra đây!

Đại hán kia nhìn chằm chằm Vương Lâm. vươn tay phải ra.

– Còn nữa. đem tộc ấn của ngươi ra đây!

Đại hán ở bên cạnh hắn lại nói.

Vương Lâm mỉm cười, trên mi tâm chậm rãi hiện ra chín tinh điểm. Chín tinh điểm này lóe lên, phát ra u quang, khiến cho Vương Lâm thoạt nhìn không khác gì tộc nhân của cổ tộc. Ngay khi những tinh điểm này hiển lộ ra, hai đại hán kia liền sửng sốt, đồng tử trong hai mắt co rút lại, liên tục lùi lại vài bước, nhất tề hướng về Vương Lâm ôm quyền.

– Tham kiến thần thánh đại nhân, bọn tại hạ không biết đại nhân tới, vừa rồi nói năng bất kính, xin thần thánh đại nhân trách phạt.

Hai người ôm quyền, thần sắc lộ ra vẻ cực kỳ cung kính, còn mang theo một vẻ cuồng nhiệt.

Hai người bọn họ biến đổi như vậy lập tức khiến cho năm người còn lại ở bên ngoài cửa thành chú ý. Sau khi nhìn thấy chín tinh điểm ở trên mi tâm Vương Lâm, cả đám lập tức thần sắc đột biến, đều tiến đến hướng về phía Vương Lâm ôm quyền vái một cái.

– Tham kiến thần thánh đại nhân!

Vương Lâm có chút kinh ngạc, nhưng thần sắc vẫn như thường. Đối với cổ tộc hắn thực tế cũng không hiểu biết nhiều, chỉ biết được một chút đại khái về địa hình cùng với kết cấu đơn giản, còn liên quan tới tập quán và sự phân chia thân phận thì hắn cũng không biết.

– Sau khi ta hiển lộ ra cửu tinh cổ Thần, bọn họ liền gọi ta là thần thánh đại nhân. Nói như vậy thì ở cổ tộc này, cửu tinh cổ Yêu chính là yêu thánh, cửu tinh cổ Ma là ma thánh sao?

Vương Lâm suy đoán một chút.

– Truyền thừa ta đạt được từ Diệp Mịch vẫn còn có một chút không hoàn chỉnh, những chuyện có liên quan tới ký ức càng không biết được nhiều, chỉ biết là ở cổ tộc này bất luận là tộc nhân của mạch nào cũng đều do cổ Thần, cổ Yêu, cổ Ma kết hợp thành.

Nói như vậy, không biết sau khi đồng thời có được cửu tinh cổ Thần, cổ Yêu và cổ Ma thì ở cổ tộc này sẽ được xưng hô là gì.

Trong lúc trầm ngâm. Vương Lâm nhớ lại trong đệ nhị tổn kiếp của bản thân bên trong động phủ giới, bản thân đã đạt được hồn huyết cùng với sự thừa nhận của cổ tổ.

Những năm gần đây, thân thể cổ tộc của Vương Lâm mặc dù không được tu luyện mạnh mẽ, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn đã đạt được cửu tinh của toàn bộ tam cổ, chỉ là cũng rất ít khi hiển lộ ra mà thôi.

– Khin bộ dạng mấy người này, ở cổ tộc, người có thể đạt tới cửu tinh hình như cũng không nhiều lắm.Cũng có lẽ vì nơi đây quá heo hút.

Đủ loại ý niệm lóe lên trong đầu Vương Lâm, cũng hiển lộ ra ngoài mặt một chút.

– Không sao, trên người ngươi có ngọc giản bản đồ không?

Vương Lâm tùy ý hỏi, lời nói của hắn không nhiều người của tiên tộc có thể hiểu được, vì đây là ngôn ngữ đặc biệt của cổ tộc.

Đại hán kia sửng sốt, nhưng không nói nhiều lời, tay phải giơ lên vỗ vào ngực, lập tức có một ngọc giản hiện ra. Ngọc giản này bất là là tiên hay cổ cũng đều có thể sử dụng, nhưng việc ghi chép và mở ra cũng cần có những khí tức khác nhau.

– Ngọc giản này của tiểu nhân ghi chép không được đầy đủ, chỉ có phạm vi đại khái.

Đại hán kia cung kính dâng lên ngọc giản. Sau khi Vương Lâm nhận lấy liền dùng sức mạnh cổ tộc đảo qua.

Ngọc giản này quả thật đúng như lời đối phương nói, cực kỳ đơn giản, chỉ có vài quận phụ cận là kể lại được chi tiết, còn càng ra xa lại càng mơ hồ. Nhưng thông qua ngọc giản bản đồ này Vương Lâm cũng hiểu rõ thêm được một chút, hiện giờ đã xác định được ba mươi sáu quận của cổ tộc. Mười hai quận ở phía trên cũng là của Thủy cổ nhất mạch, hai hướng còn lại ở bên dưới tạo thành một vùng đất hình tam giác, đó là chỗ của Cực cổ và Đạo cổ. Hắc Thạch Thành này ở bên rìa của Mộc Tang Quận thuộc Thủy cổ.

– Không biết vì sao ớ đây lại đóng cửa thành?

Vương Lâm vuốt ngọc giản, chậm rãi nói.

– Bẩm thần thánh đại nhân, bọn tại hạ phụng mệnh của thành chủ. trong vòng một nén nhang phải dọn dẹp thông thoáng bốn cửa thành của Hắc Thạch Thành để nghênh đón hoàng tử cùng với sứ đoàn của Đạo cổ tới.

Một trong hai đại hán ở trước mặt Vương Lâm vội vàng cung kính nói, không giấu diếm một chút nào.

– Đạo Cổ sứ đoàn? Ta vừa mới xuất quan, đối với việc này cũng không biết, ngươi kể lại rõ chi tiết xem.

Ánh mắt Vương Lâm không thể không lóe lên. Đại hán kia không chần chừ một chút nào. cung kính nói.

– Đạo Cổ sứ đoàn này tiểu nhân củng không biết được nhiều, chỉ nghe nói là do hoàng tộc Đạo Cổ phái tới, trong mấy trăm năm nay không ngừng tìm kiếm mỹ nữ trong toàn bộ cổ tộc.

Nghe nói.nghe nói hoàng đế Đạo cổ muốn chọn phi tần.

Chương 1902: Kế Đô hoàng tử

– về chuyện thật giả thế nào thì tiểu nhân không biết. Như có sứ đoàn này ở cùng Kế Đô hoàng tử thì nhất định phải được cổ Hoàng đồng ý. Nếu không thì thành chủ cũng không thể hạ lệnh phong thành.

Đại hán không dám che dấu gì.

– Tuyền phi?

Vương Lâm sửng sốt, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Đạo cổ nhất mạch mà tương lai mình sẽ bảo vệ này lại vì tuyển phi mà phái sứ đoàn đi tới hai cổ quốc khác thì đúng là rất hoang đường.

– Chẳng qua nếu có thể gặp phải người của Đạo cổ nhất mạch thì nhất định có thể từ trên người bọn họ biết rõ thông tin về mười hai quận của Đạo cổ, đỡ cho ta phải tìm kiếm.

Trầm ngâm trong chổc lát, Vương Lâm đang muốn hỏi tiếp thì thần sắc biến đổi, ngẩng đầu nhìn về phía thành trì kia. Hàng loạt tiếng bước chân truyền ra, không lâu sau đó có hai đội binh sĩ mặc khải giáp của cổ tộc bước nhanh ra từ trong cửa thành.

Hai đội người này ước chừng gần một ngàn người, sau khi xuất hiện lập tức đứng ớ bên ngoài thành, bộc lộ ra sát khí. Đồng thời từ trong cửa thành có ba người đi ra.

Ba người này phía trước là một đại hán khôi ngộ, thân cao gần một trượng, bên ngoài thân thể mặc một bộ áo giáp màu vàng kim, đeo bao tay đỏ rực, thần sắc không giận mà có uy, sải bước đi tới.

Đi phía sau bên trai đại hán mặc kim giáp này là một nam tử trung niên giống như tu sĩ, mặc thanh sam trông vô cùng tiên phong đạo cốt, tướng mạo cực kỳ anh tuấn.

Dưới cằm nam tử này để râu ba chỏm, da dẻ trắng trẻo, trong tay còn cầm một cây quạt màu đen. Chẳng qua bề ngoài nhìn có vẻ như tiên nhân nhưng trong mắt hắn lại có một luồng yêu khí bao phủ. nhất là trong mắt trái của hắn hình như còn có một đám sắc mặt cuồn cuộn, trông rất quỷ dị.

Người đi cuối cùng ở phía bên phải đại hán mặc kim giáp là một thanh niên mặc hắc y, vẻ mặt gầy gò, nhưng lại không thể che dấu được vẻ bạo ngược và sát lục của hắn. Hắn đứng nơi đó giống như trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Chẳng qua ngọn lửa này lại lạnh như băng.

Hai người này rõ là do đại hán mặc kim giáp cầm đầu. Đại hán này đi tới trước hai đội binh sĩ Cổ Tộc, đang chuẩn bị nhìn về phía xa xa thì đột nhiên hình như phát hiện ra điều gì, quay phắt đầu nhìn về phía Vương Lâm!

Không chỉ có hắn. còn cả hai người đằng sau cũng hầu như đồng thời quay đầu lại, ánh mắt ngưng tụ tái chín tinh điểm trên mi tâm Vương Lâm. Trong nháy mắt ánh mắt ba người này lóe sáng.

– Tham kiến thành chủ thần thánh, yêu thánh đại nhân, ma thánh đại nhân!

Hai đại hán mặc giáp da bên cạnh Vương Lâm, còn cả năm đại hán bên ngoài cửa thành lúc này không cần nghĩ ngợi chút nào. lập tức cực kỳ cung kính quỳ xuống trên mặt đất.

Như đại hán mặc kim giáp lại không để ý tới chút nào. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm lộ vẻ nghi hoặc.

– Vị tộc hữu này trông rất lạ mặt. Tại hạ là Lương Vân – thành chủ Hắc Thạch thành, không biết tộc hữu tới Hắc Thạch thành ta có cần trợ giúp gì chăng?

Đại hán mặc kim giáp nọ ôm quyền hướng về phía Vương Lâm nói.

– Tại hạ là Khổng Ti.

Nam tử trung niên mặc thanh sam có đôi mắt yêu dị kia cũng mỉm cười hướng về phía Vương Lâm ôm quyền.

Chỉ có mình thanh niên mặc hắc y là đảo mắt qua trên người Vương Lâm, không nói một lời.

– Kẻ hèn Vương Lâm này ngẫu nhiên đi qua nơi này, nghe nói Kế Đô hoàng tử và sứ đoàn Đạo Cổ tới gần đây cho nên lưu lại nhìn một phen. Không biết các hạ có nguyện ý hay không? Nêu không nguyện ý thì Vương mỗ xin rời đi.

Vương Lâm mỉm cười ôm quyền nói.

Hắn cũng không phải bởi tu vi và thân phận mình cao mà cao ngạo gì. Tính cách của Vương Lâm vẫn luôn là như vậy, nếu người khác đã khách khí với hắn thì hắn hiển nhiên là phải đáp lễ.

– Người tới là khách, Vương huynh lựa lại chờ đợi cùng chúng ta đi.

Đại hán mặc kim giáp kia cười ha hả, tựa hồ rất sảng khoái.

Nhìn đổi phương, nhất là cảm nhận được cổ Thần lực trên người đối phương khiến Vương Lâm có cảm giác thân thiết. Hắn mỉm cười, thân thể tiến từng bước tới cạnh ba người.

– Vương huynh cũng là thần thánh đã vượt qua đệ nhị tôn, hẳn là tới giai đoạn dung yêu luyện ma, không biết lúc này tiến triển thế nào?

Đại hán mặc kim giáp kia mỉm cười nhìn Vương Lâm nói.

– Dung yêu luyện ma?

Nội tâm Vương Lâm chấn động nhưng thần sắc vẫn như thường, lắc đầu cười, không mở miệng.

– Thông, dung, luyện thật khó khăn, há có thể dễ dàng vượt qua. Nhìn hắn không có chút khí tức của yêu ma lan ra, tất nhiên là đang trong giai đoạn lần mò. Lương Vân ngươi thế mà cũng hỏi.

Thanh niên mặc hắc y vẫn không nói gì, lúc này ánh mắt đảo qua người Vương Lâm lộ ra một chút khinh thường.

– Mạch Lạc!

Đại hán mặc kim giáp nhướng mày, nhìn thanh niên mặc hắc y một cái, sau đó hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, cười khổ nói.

– Chắc Vương huynh cũng nhận ra Mạch Lạc này là ma thánh, tính tình không tốt mong Vương huynh chớ để bụng. Thông, dung, luyện đúng là quá khó khăn. Lương mỗ hôm này cũng tiến triển không nhiều lắm.

Vẻ mặt đại hán mặc kim giáp lộ vẻ xin lỗi.

– Không sao.

Vương Lâm mỉm cười. Hắn đúng là không để ý tới chuyện nhỏ thế này.

Mấy người tiếp tục nói chuyện trong chốc lát, đại hán mặc kim giáp và yêu thánh Khổng Ti kia trong lúc nói chuyện giống như muốn dò hỏi lai lịch Vương Lâm. nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra được điều gì.

Dần dần mấy người cũng mất đi hứng thú nói chuyện, từ từ yên lặng.

Thời gian an tĩnh không lâu, Vương Lâm hình như có phát hiện, tùy ý ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Khổng Ti vẫn luôn lưu ý Vương Lâm. sau khi nhận thấy hành động của Vương Lâm cũng ngẩng đầu nhìn lên nhưng lại không phát hiện ra trên bầu trời có gì.

Nhưng ngay lúc hắn đang muốn thu hồi ánh mắt thì thần sắc lập tức sững lại. Đại hán mặc kim giáp và thanh niên mặc hắc y kia cũng ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc lộ vẻ cung kính và cuồng nhiệt.

Chỉ thấy trong tích tắc này, trên bầu trời phong vân biến sắc, tầng tầng sóng gợn đột nhiên xuất hiện, tràn về bốn phương tám hướng. Tiếng ầm vang kinh thiên truyền ra. Chỉ thấy bầu trời bỗng xuất hiện một bàn tay khổng lồ đánh lên bầu trời.

Tiếng ầm vang không ngừng khuếch tán ra. Bầu trời giống như sụp đổ, sóng gợn càng lúc càng nhiều, rất nhiều khe hở xuất hiện. Cuối cùng ở phía sau bầu trời có hai bàn tay xuyên thấu qua, xé rách bầu trời, khiến cho bầu trời lộ ra một cái khe khổng lồ.

Một hư ảnh đầu một sừng màu xanh xé trời bước từng bước ra!

Hư ảnh màu xanh này mặc áo giáp xanh, tỏa ra ma khí ngập trời. Luồng ma khí này dày đặc hóa thành sương mù, bao phủ tám phương, lan tỏa ra vô tận.

Đây rõ ràng là một cổ Yêu! Hai mắt đỏ rực của hắn lộ ra sát khí, sau khi xuất hiện liền lập tức ngửa mặt lên trời gầm thét. Cùng với tiếng gầm thét này, cổ Yêu bước nhanh tới, sau khi hoàn toàn ra khỏi cái khe liền bước một bước dẫm ầm ầm lên mặt đất!

Bước chân hắn đạp xuống khiến một cơn sóng bụi cuốn theo vô số bụi đất tràn ra bốn phía, cuồng phong ập tới mặt những người xung quanh.

Vương Lâm nhìn cổ Yêu nọ, nội tâm chấn động, Đạo Ma tông lấp lánh.

– . Đây không phải là cổ Yêu tầm thường!

Vương Lâm liếc một cái liền nhận ra dấu vết. Hắn ở trong động phủ giới đã từng thấy cổ Yêu. Như loại cổ Yêu này giống như cổ Thần, nếu không hiển lộ ra bản thể thì giống như người thường mà thôi.

Mà dù là hiển lộ ra bản thể thì cũng sẽ bảo trì được thần trí, không bị lâm vào điên cuồng. Mà quan trọng nhất là yêu khí bộc phát ra từ thân thể cổ Yêu này khiến Vương Lâm cảm thấy sự cường đại giống như tu sĩ Thiên Tôn tại tiên tộc.

– Tham kiến hoàng tử!

Khi Cổ Yêu mấy vạn trượng này đạp lên mặt đất, ngửa mặt lên trời gầm rống, tiếng rống kinh thiên động địa thì đại hán mặc kim giáp cùng yêu thánh vào thanh niên mặc hắc y liền quỳ xuống mặt đất, cung kính nói.

Không chỉ có bọn họ, gần ngàn binh sĩ hai bên cùng quỳ xuống, thần sắc cuồng nhiệt. Thậm chí tất cả mọi người ở cửa thành khi nhìn thấy cổ Yêu tâm thần đều run rẩy mà quỳ lạy.

Trong ngoài thành trì lúc này chỉ có duy nhất một người không quỳ, đó là Vương Lâm.

Đại hán mặc kim giáp kia vừa quỳ xuống lập tức phát hiện ra Vương Lâm còn đứng, nhất thời sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi. Không chỉ có hắn mà cả Khổng Ti, thậm chí cả thanh niên mặc hắc y cũng giật mình sững sờ, lộ vẻ hoảng sợ.

Chỉ một hoàng tử làm sao có thể khiến Vương Lâm quỳ lạy. Đừng nói là hắn. dù là Đại Thiên Tôn cũng không có cách khiến Vương Lâm quỳ lạy. Dù là Tiên Hoàng hắn cũng chỉ ôm quyền mà thôi.

Vương Lâm bình tĩnh nhìn cổ Yêu đang rít gào. Trên đỉnh đầu hắn giờ phút này có một người mặc hoàng bào đang đứng, tóc đen tung bay. Đây là một thanh niên tướng mạo tầm thường nhưng lại có một khí chất không nói lên lời. Hắn đứng đó giống như cao quý vô cùng.

Phía sau hắn còn có một nữ tử mặc y phục màu lam. thoạt nhìn tuổi không lớn. ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ vẻ kinh ngạc.

Thanh niên mặc hoàng bào kia cũng nhìn thấy Vương Lâm là người duy nhất đang đứng, ánh mắt lại chuyển lên nhìn về phía bầu trời đang truyền tới tiếng ầm vang một lần nữa. Thanh niên này không nhìn Vương Lâm nữa mà nhìn về phía bầu trời.

Chỉ thấy trên bầu trời, từ trong cái khe vừa bị xé mở có một hư ảnh khổng lồ nữa đi ra. Hư ảnh này nhỏ hơn một chút, chỉ chừng vạn trượng, cất bước đi ra, sau đỉnh đầu có đôi sừng cong, toàn thân đen kịt, rõ ràng là một cổ Ma!

Hai mắt Cổ Ma này đỏ bừng, mang theo vẻ điên cuồng và bạo ngược, giống như mơ hồ không thể tự khống chế, gầm rống lên cũng đạp lên mặt đất. Trên đỉnh đầu hắn có bảy người đang đứng.

Bảy người này gồm năm nam hai nữ, hướng về phía nam tử trên đỉnh đầu cổ yêu ôm quyền vái một cái, ánh mắt đang nhìn xuống mặt đất lập tức bị Vương Lâm là người duy nhất đang đứng hấp dẫn.

– Tộc nhân bất kính khiến chư vị chê cười rồi.

Thanh niên mặc hoàng bào hướng về phía bảy người trên cổ Ma mỉm cười, sau đó xoay người nhìn về phía đại hán mặc kim giáp bởi Vương Lâm mà đang chấn động tâm thần.

– Lương Vân. hắn là người dưới trướng của ngươi sao?

– Bẩm hoàng tử, người này ty chức không biết. Hắn vừa mới xuất hiện ở đây. nói là muốn. Muốn được nhìn thấy hoàng tử. Ty chức có tội, để hắn lưu lại.hiện giờ ty chức sẽ giết hắn để nghiêm trị!

Ánh mắt đại hán mặc kim giáp nọ lộ vẻ tức giận và sát khí.

– Không cần!

Hoàng tử lạnh lùng nói, ánh mắt chợt lóe sáng nhìn lên người Vương Lâm.

– Đà Lạc giết hắn đi!

Hoàng tử mở miệng. Lập tức cổ Yêu mấy vạn trượng dưới thân hắn phát ra tiếng gầm thét, tay phải khổng lồ bỗng nhiên hướng về phía Vương Lâm chụp một cái!

Nhìn hành động này thì giống như muốn bắt lấy Vương Lâm mà bóp nát! Ở trên bàn tay, móng tay sắc bén giống như có thể xé tan hư vô, hóa thành mấy luồng hắc tuyến mang theo yêu khí ngập trời đánh thẳng tới Vương Lâm!

Chương 1903: Người con gái tên Tống Trí!

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, mái tóc bạc tung bay, than khẽ một tiếng, bước từng bước về phía trước. Hắn lần đầu tiên cảm thấy hình như mình cũng không thích hợp ở Cổ Tộc.

Hoàng quyền của Cổ Tộc từ chuyện nhỏ ngày hôm nay có thể thấy rất nhiều điều.

Vương Lâm ở lại nơi này, ngoài việc muốn lấy ngọc giản bản đồ ra thì còn có một nguyên nhân. Hắn muốn nhìn xem hoàng quyền của Cổ Tộc rốt cục là uy nghiêm thế nào.

Hôm nay hắn mới thấy được, chỉ một hoàng tử, cũng không phải là Thủy Cổ Hoàng có thể lệnh cho người một thành quỳ lạy. Mà mình chẳng qua chỉ không quỳ xuống liền lập tức khiến mọi người khiếp sợ.

Đại hán mặc kim giáp kia lúc trước vô cùng khách khí nhưng trong nháy mắt liền lộ ra sát khí và phẫn nộ, giống như mình không quỳ là đại nghịch bất đạo vậy!

Mà hoàng tử lại cũng chỉ vì chuyện không quỳ mà nói muốn lấy mạng mình. Nhìn thần sắc hắn thì thấy chuyện giết một tộc nhân đúng là tùy ý như hít thở vậy.

Loại biểu hiện này nhất định phải sau khi hoàng quyền đạt tới trình độ chí cao vô thượng mới bộc lộ ra. Mà quan trọng nhất là tất cả những người quỳ lạy, Vương Lâm đều nhận thấy sự sùng kính cuồng nhiệt tới từ nội tâm, giống như dù hoàng tử bắt họ tự vẫn ngay thì những người này cũng lập tức chấp hành.

Thủy Cổ đã như thế, nghĩ rằng Đạo Cổ.có lẽ ta thật sự không thích hợp với nơi này.

Vương Lâm vừa trầm mặc vừa bước tới. Trong nháy mắt khi hắn đi tới ba bước, bàn tay khổng lồ của Cổ Yêu kia đã gào thét tới gần. Trong ánh mắt chú ý của mọi người bốn phía, bọn họ nhìn thấy bàn tay của Cổ Yêu đột nhiên chồng lên thân ảnh Vương Lâm!

Thoạt nhìn giống như Vương Lâm bị chụp trúng!

Cảnh tượng này sau khi mọi người nhìn thấy, dù là đại hán mặc kim giáp, Yêu Thánh Khổng Ti hay thanh niên mặc hắc ý, kẻ cả tất cả mọi người quỳ lạy trên mặt đất, thậm chí là người mặc bì giáp đưa cho Vương Lâm ngọc giản cũng đều lộ ra thần sắc lạnh lùng.

Vẻ lạnh lùng của bọn họ giống như đồng thời ngưng tụ ra một câu nói.

Bất kính với hoàng quyền là đáng chết.

Vương Lâm trong câu nói vang vọng thiên địa này, bàn tay của Cổ Yêu chồng lên thân ảnh hắn giống như trong suốt, bị Vương Lâm bình tĩnh bước qua.

Cũng có thể nói là Vương Lâm trở nên trong suốt, khiến bàn tay Cổ Yêu chụp không nổi. Trong tiếng ầm vang, Vương Lâm đi ra xa, tiến về phía Cổ Ma của sứ đoàn Đạo Cổ.

Cổ Yêu bắt không được hắn, hai mắt đỏ bừng lộ vẻ điên cuồng càng đậm, gầm thét giơ tay phải lên, hướng về phía bóng lưng Vương Lâm chụp tới. Nhưng hoàng tử trên đỉnh đầu nó lại sửng sốt ngây người, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, thần sắc lộ vẻ ngưng trọng hiếm thấy.

Không chỉ có hắn, tất cả đám người đang quỳ lạy bốn phía đều sửng sốt. Trong cái nhìn của bọn họ, Vương Lâm vốn phải chết lại quỷ dị đi ra.

Đồng tử trong mắt đại hán mặc kim giáp cũng co rút lại. Hắn cũng là Cửu tinh Cổ Thần, hiểu rõ rằng mình không thể làm được điều này. Chỉ có thân thể Yêu Thánh có lẽ mới có thể quỷ dị như vậy.

Nhưng trong tâm thần Khổng Ti lúc này cũng nổi lên sóng gió ngập trời. Hắn trong chớp mắt khi thấy Vương Lâm đi ra lại không phát hiện chút yêu lực lan ra. Càng như vậy càng thể hiện chuyện này không tầm thường!

– Hắn. Hắn là ai vậy?

Bị rung động nhất chính là thanh niên mặc hắc y. Hắn thân là Ma Thánh, lúc trước vẫn coi thường Vương Lâm. Giờ phút này khi nhìn thấy vẻ thong dong của đối phương, lập tức hít sâu một hơi, nhưng trong hai mắt lại lộ ra chiến ý!

Còn cả bảy người trên đỉnh đầu Cổ Ma nọ. Bọn họ đến từ Đạo Cổ, tuân lệnh hoàng đế tới đây tuyển phi tử, đối với chuyện lúc trước Vương Lâm không quỳ bọn họ cũng chỉ mang theo tâm tính muốn xem náo nhiệt. Chẳng qua Vương Lâm tiêu sái đi ra khiến thần sắc bọn họ không khỏi sững lại nhưng cũng không để trong lòng. Dù sao trong suy nghĩ của bọn họ, chuyện trong tộc của Thủy Cổ nhất mạch cũng không quan hệ với bọn họ.

Chẳng qua khi bọn họ thấy Vương Lâm tiến về phía mình thì lại cảm thấy rất khó hiểu.

Vương Lâm đi không nhanh, Cổ Yêu phía sau thu thay lại, gầm rống lên rồi lại chụp tới một lần nữa. Chuyện này khiến hắn hơi nhíu mày. Bước chân hắn dừng lại, trong nháy mắt khi bàn tay Cổ Yêu chụp tới liền xoay người nhìn vào hai mắt Cổ Yêu.

– Muốn chết sao!

Ba chữ này thốt ra không có tiếng ầm vang như sấm sét, không khiến thiên địa biến sắc nhưng lại khiến thân thể Cổ Yêu hai mắt vốn lộ vẻ điên cuồng liền run rẩy, vẻ điên cuồng trong hai mắt lập tức trở thành tỉnh táo, sau đó hóa thành sợ hãi ngập trời. Giống như ánh mắt của Vương Lâm có thể khiến nó sụp đổ, làm nó cảm nhận được tử vong bao phủ.

Cổ Yêu này hí rống lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết, vội vàng lui lại phía sau, quỳ một gối xuống mặt đất. Thân thể cao lớn kia cuống quít bái lạy Vương Lâm.

Cảnh tượng này xuất hiện khiến cho người bốn phía đều phải hít sâu một hơi, thần sắc lộ vẻ kinh hoàng khiếp sợ. Mà chiến ý trong mắt thanh niên mặc hắc y lập tức tan rã, toàn thân run lên, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

Đại hán mặc kim giáp kia thân thể cũng run rẩy. Hắn nhớ lại lời mình vừa nói, còn muốn giết chết đối phương. Hắn không thể nào ngờ được chỉ một ánh mắt của người này lại có thể khiến một Đại Cổ Yêu sợ hãi như vậy.

Còn có hoàng tử và nữ tử đứng trên đầu Cổ Yêu. Lúc này thân thể hai người bay lên, ở giữa không trung chứng kiến cảnh này đều phải trợn mắt há mồm. Nhất là hoàng tử kia. Hắn cực kỳ rõ ràng thực lực của Cổ Yêu, thậm chí có thể đánh với Thiên Tôn trong Tiên Tộc một trận!

Nhưng hôm nay Cổ Yêu cường hãn này lại sợ hãi tới mức này. Tất cả đã nói rõ ràng, người vừa không quỳ trước mặt này có thực lực cực kỳ kinh khủng!

– Ngươi. Ngươi.

Sắc mặt Kế Đô hoàng tử tái nhợt.

Vương Lâm không để ý tới mọi người, xoay người thu hồi ánh mắt nhìn Cổ Yêu, trong ánh mắt tập trung của mọi người liền đi về hướng Cổ Ma.

Hai mắt Cổ Ma vốn đỏ bừng, tỏa ra vẻ bạo ngược và điên cuồng nhưng giờ phút này lại nức nở một tiếng, thân thể run rẩy, phủ phục trên mặt đất, lộ ý tuân theo, không dám cử động chút nào.

Bảy người trên đỉnh đầu nó càng hoảng sợ không thôi. Bọn họ nhìn thấy Vương Lâm đi từng bước tới. Ngoài một lão già ra, sáu người còn lại lập tức lui lại phía sau, trong cơ thể bộc phát ra lực lượng Cổ Tộc của bọn họ.

Bảy người này có bốn người rõ ràng đạt tới cửu tinh thần thánh, còn lại hai người thậm chí đã bước tới đoạn thông, dung, luyện, đạt tới cao độ nhất định.

Thần sắc ão già cực mạnh không lui lại phía sau khi Vương Lâm bước tới cực kỳ ngưng trọng, gầm nhẹ một tiếng lập tức ở mi tâm, trong đôi mắt đều xuất hiện chín tinh điểm!

Tống cộng có hai mươi bảy tinh điểm! Hai mươi bảy tinh điểm này tỏa ra u quang, nhanh chóng xoay tròn. Phía sau lão già này lập tức hiện ra ba hư ảnh khổng lồ. phân biệt là Cổ Thần, Cổ Ma, Cổ Yêu!

Ba hư ảnh này đứng sừng sững trong thiên địa, căm tức nhìn Vương Lâm đang đi tới.

Vô luận các hạ với Thủy Cổ nhất mạch có chuyện gì thì cũng không có quan hệ với Đạo Cổ nhất mạch chúng ta!

Trong lòng lão già thầm kêu khổ. Hắn thật sự không nghĩ ra là tại sao đối phương lại đi về phía mình.

Ba người Lương Vân kia tu vi tương đương với Không Huyền của Tiên Tộc, có lẽ là do huyết mạch nên cao thấp bất đồng. Còn về lão già này là thần, yêu, ma nhất thể, tất cả có hai mươi bảy tinh điểm, tu vi có thể so với Không Kiếp của Tiên Tộc.

Mà ta ở trong động phủ giới đạt được hai mươi bảy tinh điểm nhưng chưa viên mãn. Trong vòng trăm năm mới từ từ viên mãn, nhưng dựa vào thân hình Cổ Tộc có thể phát huy ra lực lượng vượt xa người này.

Có lẽ đó là do nguyên nhân huyết mạch. Tu vi Diệp Mịch còn cao hơn Thất Thải Tiên Tôn, cho nên Thất Thải mới tìm tới Lý Quảng nhờ trợ gúp. Mà tu vi của Lý Quảng dựa vào những gì ta biết trong Tổ Thành thì đã đạt tới Thiên Tôn, khả năng đạt tới Dược Thiên Tôn là không lớn. Nếu không thì hắn cũng sẽ không chết.

Vậy có thể thấy Diệp Mịch rất có khả năng có thực lực tương đương với Thiên Tôn.

Hai mươi bảy tinh điểm của hắn hoàn toàn dung hợp, lại vượt qua toàn bộ tổn kiếp. Tu sĩ Cổ Tộc đạt tới trình độ này có thể so với Thiên Tôn.

Tộc nhân Cổ Tộc như vậy so với số lượng trong Tiên Tộc cũng không chênh lệch nhiều, không quá một ngàn người.

Vương Lâm đứng trên cánh tay của Cổ Ma, thân thể vọt lên, dẫm lên thân thể hắn, đứng lên đỉnh đầu của Cổ Ma. Trong chớp mắt khi nhìn về phía lão già nọ, sắc mặt lão già này biến đổi, trán đổ mồ hôi như mưa, không chịu nổi uy áp tới từ ánh mắt Vương Lâm, theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước.

Hắn còn như thế thì không cầng nói sáu người vừa rồi đã lùi lại phía sau. Giờ phút này họ đồng loạt lui lại, sắc mặt tái nhợt.

– Các ngươi đến từ hoàng thành của Đạo Cổ?

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi nói. Trên người hắn có một khí thế của bậc đại tôn sư. Luồng khí thế này vô hình bao phủ khiến cho lão già kia miệng nóng lưỡi khô, trái tim đập thình thịch. Hắn có cảm giác như khi đối mặt với Đạo Cổ Hoàng vậy. Chẳng qua cảm giác mà Đạo Cổ Hoàng tạo cho hắn là hoàng quyền truyền thừa từ vạn cổ.

Còn người trước mắt này lại sở hữu uy áp!

– Vâng.tại hạ được Đạo Cổ Hoàng ban danh là Diệp Hải, mấy trăm năm qua đây là lần thứ sáu đi tới Thủy Cổ Quốc, vì tuyển phi cho hoàng đế.

Lão già hít sâu một hơi, không hề chống đối uy áp của đối phương nữa mà lộ vẻ cung kính.

– Thời gian mấy trăm năm, tuyển phi?

Vương Lâm lúc này lại nghe tới việc này nhưng vẫn rất kinh ngạc.

Lão già nọ cười khổ, gật đầu.

– Ta cũng có hứng thú với việc này. Lúc này đã chọn xong chưa?

Vương Lâm tùy ý hỏi.truyện tà tu audio

Lần này có Kế Đô hoàng tử tiếp đãi, cả đường đi qua sáu nơi, lựa chọn được ba nữ tử, đang chuẩn bị mang đi một nữ tử cuối cùng tại Hắc Thạch Thành này rồi trở lại Đạo Cổ hoàng thành.

Lão già vội vàng mở miệng nói, không dám giấu giếm. Hắn vừa nói vừa giơ tay phải lên, cách không vỗ một cái vào thân Cổ Ma ở phía dưới.

Chỉ thấy thân thể Cổ Ma chấn động, ở trên đỉnh đầu lập sóng gợn lan ra, có hai nữ tử tướng mạo cực kỳ xinh đẹp đi ra. Trong mắt hai nữ tử này mang theo vẻ sợ hãi, hướng về phía Vương Lâm cúi người vái một cái.

– Hai người các nàng chính là người được lựa chọn lần này.

Lão già nọ cung kính nói.

– Ngươi tới từ Đạo Cổ Quốc, vậy đưa cho ta một bản đồ Đạo Cổ hoàng thành đi.

Ánh mắt Vương Lâm đảo qua người hai nữ tử này, sau khi thu hồi liền bình tĩnh nói.

Lão già nọ ngẩn ra, do dự một chút liền lấy ra một ngọc giản cung kính đưa cho Vương Lâm.

Tiếp nhận ngọc giản, Vương Lâm nhìn qua một chút, xoay người đi khỏi đầu Cổ Ma. Sự tình nơi này hắn không quan tâm nữa, chuẩn bị rời đi. Còn về hoàng tử thì Vương Lâm cũng chưa thèm coi vào đâu.

– Tiền bối dừng bước!

Hoàng tử nọ vội lên tiếng, thân thể nhoáng một cái liền xuất hiện trước người Vương Lâm, hướng về phía Vương Lâm vái sâu một cái, thần sắc rất thành khẩn.

– Vãn bối là Kế Đô, vừa rồi đắc tội với tiền bối, xin tiền bối đừng để ý tới, cho vãn bối một cơ hội bồi thường.

– Hả? Ngươi định bồi thường thế nào?

Vương Lâm như cười như không hỏi.

Hoàng tử nọ thấy Vương Lâm nói vậy, lập tức tinh thần phấn chấn, vội vàng ôm quyền.

– Xin mời tiền bối chờ một chút, đợi vãn bối sau khi tiễn sứ đoàn của Đạo Cổ nhất định sẽ khiến cho tiền bối hài lòng.

Đợi sau khi Vương Lâm gật đầu, hoàng tử nọ liền lập tức truyền lời tới đại hán mặc kim giáp.

– Mời Tống Trí cô nương ra đi theo sứ đoàn Đạo Cổ đi.

Lương Vân vâng dạ xong, không bao lâu sau từ trong cửa thành liền có một nữ tử mặc y phục màu xanh đi ra. Tướng mạo nữ tử này không phải tuyệt mỹ nhưng lại tràn ngập một luồng khí tức thanh thuần. Chậm rãi đi ra, nàng ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm.

Ánh mắt hai người giống như gặp nhau và ngưng tụ giữa không trung.

Chương 1904: Một chiếc lá che mắt

Thiên địa đen kịt, có gió thu tràn ngập, thời điểm vốn là lúc trời đang ấm chuyển lạnh. Ở bên ngoài Hắc Thạch Thành, từng dãy núi nhấp nhô, còn có không nhiều những chiếc lá thu rụng theo gió tung bay.

Trong đó một đám lá khô vàng đang lả lướt ở giữa không trung, bị cơn gió thổi rơi xuống bên ngoài Hắc Thạch Thành, che mất tầm mắt của hai người một nam một nữ.

Đợi đám lá khô kia tản ra, Vương Lâm thu ánh mắt lại. Đây là một nữ tử rất tầm thường, nàng có huyết mạch của Cổ Yêu, nhưng trên người không có một chút yêu khí nào lượn lờ, ngược lại còn đem lại cho người ta cảm giác thanh khiết như một đóa sen trắng.

Ở bên dưới mắt phải của nữ tử này có một cái nốt ruồi, nốt ruồi này không lớn, sự tồn tại của nó chẳng những không ảnh hưởng đến sự thanh khiết của nữ tử này, ngược lại còn tạo thêm một vẻ quyến rũ dung hợp vào, hình thành nên một vẻ đẹp cũng không phải là tuyệt mỹ, nhưng cũng có thể khiến cho lòng người rung động mạnh.

Cũng giống như là tên của nàng, Tống Trí, tinh xảo như một người trong tranh.

– Tống Trí tham kiến hoàng tử, chư vị đại nhân của Đạo Cổ sứ đoàn.

Nữ tử áo xanh kia sau khi đi ra khỏi cửa thành, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng lên, cúi đầu hạ thấp người hướng về mọi người vái một cái.

– Họ Tống? Đây là người mà hoàng tử đã nói tới sao?

Lão già trên đỉnh đầu của Cổ Ma kia lúc này khôi phục lại như thường, hắn liếc nhìn nữ tử kia một cái, thần sắc có vẻ ngưng trọng.

– Không sai, chính là họ Tống.

Hoàng tử kia mỉm cười, tiếp tục nói:

Nàng cũng là đệ tử phân chi của Đại Thiên Tôn Tống gia nhất mạch, nhưng tộc nhân của Đại Thiên Tôn Tống gia nhất mạch quá nhiều, huyết mạch của nàng quá xa, tuy nhiên trong Hắc Thạch Thành này cũng có thể coi là vọng tộc.

– Đa tạ hoàng tử trợ giúp, vậy tại hạ sẽ đem nữ tử này đi. Nếu không thể thành phi, thì tại hạ cũng sẽ đưa nữ tử này về.

Lão già trên đỉnh đầu Cổ Ma kia trầm ngâm trong chốc lát, hướng về phía hoàng tử kia ôm quyền.

– Được, Tống Trí, ngươi hãy theo Đạo Cổ sứ đoàn đi đi.

Kế Đô hoàng tử kia hoàn toàn cũng không để ý tới việc này, mỉm cười gật đầu. sau khi phân phó liền nhìn Vương Lâm, trong mắt có một vẻ cuồng nhiệt.

Nữ tử áo xanh trên Tống Trí kia hình như là than nhẹ một tiếng, nhưng tính cách nàng cũng rất nhu hòa, càng không thể cự tuyệt việc này, chỉ có thể cắn môi dưới, nhẹ nhàng bước tới chỗ của Cổ Ma.

Vị trí của Vương Lâm ở trên đường nữ tử này đi. Nàng tới gần bên cạnh Vương Lâm thân thể có hơi chậm lại, sau khi tỏ vẻ cung kính, liền đi qua bên người Vương Lâm, đi về hướng Cổ Ma kia.

Một mùi thơm mờ ảo chui vào trong mũi Vương Lâm, theo nữ tử này đi xa, dần dần tiêu tan.

Cho tới sau khi bước lên đỉnh đầu của Cổ Ma kia. đứng ở bên cạnh lão già, mái tóc của nữ tử này bị gió thổi bay, che khuất dung nhan của nàng, nhưng cũng không che khuất được ánh mắt nàng nhìn về quê hương. Ánh mắt kia lộ ra một vẻ buồn bã không muốn.

Hi vọng mình không bị chọn trúng Nếu ta không xinh đẹp như thế này, hẳn sẽ không bị chọn trúng, Thường Di, Đông Mai, hãy ở nơi này chờ ta Nữ tử kia cúi đầu, đôi mắt dưới mái tóc dường như ngấn lệ.

Sau khi Đạo Cổ sứ đoàn kia sau khi đón được Tống Trí, liền hướng về phía Kế Đô hoàng tử cùng Vương Lâm ôm quyền, khách khí một hồi, rồi Cổ Ma kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể nhảy lên, lao thẳng lên bầu trời xé ra một cái khe, hóa thành một đám sương đen chui vào biến mất không còn.

Khoảng cách từ nơi đây tới hoàng thành của Đạo Cổ cực kỳ xa xôi, mặc dù bọn họ có Cổ Ma này cõng đi, cũng phải cần tới mấy tháng mới có thể trở về quê hương.

Sau khi Đạo Cổ sứ đoàn rời khỏi. đám người đại hán mặc kim giáp ở bên ngoài Hắc Thạch Thành cũng theo một cái phất tay của hoàng tử kia, cung kính lui ra. Một lát sau, toàn bộ bên ngoài thành đã trống trải, chỉ còn ba người Vương Lâm cùng với Cổ Yêu run ráy kia, còn có Kế Đô hoàng tử cùng với nữ tử ở phía sau.

– Còn chưa biết tục danh của tiền bối, có thể cho Kế Đô biết hay không.

Kế Đô hoàng tử kia mỉm cười, hướng về Vương Lâm ôm quyền.

– Vương Lâm.

Vương Lâm liếc nhìn hoàng tử kia một cái, chậm rãi nói.

Thì ra Vương tiền bối. Tiền bối, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, ở U Quận cách đây không xa vãn bối có một hành cung, nếu tiền bối không chê không bằng chúng ta tới đó nói chuyện, để vãn bối có cơ hội bù đắp sự lỗ mãng vừa rồi.

Kế Đô hoàng tử kia thần sắc có chút chân thành, hướng về Vương Lâm ôm quyền vái một cái.

Nhìn thái độ của Kế Đô hoàng tử này lúc trước thì lạnh lùng, bây giờ lại cung kính, trong mắt Vương Lâm không thể không lóe lên.

Hoàng tộc ở trước mặt cường giả cũng yếu ớt không chịu nổi một đòn. hoàng quyền ở Cổ Tộc này sở dĩ có thể áp chế Đại Thiên Tôn, trên thực tế còn có quan hệ rất lớn tới Cổ Đạo Đại Thiên Tôn. Nếu tới một ngày không còn sự uy hiếp của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn. Thì hoàng quyền của Cổ Tộc nhất định sẽ dần dần trở nên giống với Tiên Tộc!

Vương Lâm hơi trầm ngâm, gật đầu.

Kế Đô hoàng tử kia vô cùng mừng rỡ, vội vàng cung kính đứng sang một bên, để cho Vương Lâm đứng lên trên thân thể Cổ Yêu. Nữ tử bên cạnh Kế Đô hoàng tử kia lúc này mím mím môi, giống như là muốn nói gì đó, nhưng bị hoàng tử kia trợn trừng hai mắt, liền đem lời định nói nuốt xuống.

Cổ Yêu cao mấy vạn trượng kia ngay khi Vương Lâm đứng lên đỉnh đầu lập tức cực kỳ ngoan ngoãn, mặc dù trong mắt vẫn còn hồng quang như trước, nhưng không hề điên cuồng nữa, thậm chí ngay cả tiếng rống cũng không còn, mà thân thể vọt lên, nhảy vào cái khe ở trên bầu trời, biến mất hoàn toàn.

Sau khi hắn biến mất, dần dần cái khe ở trên bầu trời cũng tiêu tan, khiến cho bầu trời khôi phục lại như cũ, giống như tất cả mọi việc vừa rồi chưa từng xảy ra.

Nhưng ở bên tai đại hán mặc kim giáp Lương Vân cùng với Khổng Ti kia, còn có thanh niên mặc áo đen. Ngay khi Cổ Yêu rời khỏi, liền có một thanh âm uy nghiêm lạnh lùng truyền tới.

– Tất cả những việc có liên quan tới Vương tiền bối ở nơi này ba người các ngươi không được truyên ra ngoài, càng không cho phép người khác truyền ra. Việc này, cấm! Nếu có một chút bị truyền ra, ba người các ngươi sẽ bị tru di cửu tộc!

Thanh âm này chính là của Kế Đô hoàng tử!

U Quận là một trong mười hai quận của Thủy Cổ nhất mạch, U Quận này hàng năm bị một màn sương mù bao phủ, che khuất cả thiên địa, khiến cho nó có một màu u ám nên mới có cái tên như vậy.

Nghe đồn trong U Quận này có phong ấn một đám sương mù. Đám sương mù này là một sinh mệnh có một hình thái khác, sau khi bị Cổ Tổ bắt, liền phong ấn thành một quận.

Bên trong sương mù, ở một dãy núi, có một ngọn núi hình vó ngựa, bên trong đó có một hành cung cực kỳ rộng lớn, khắp nơi đều là cung điện, hiển lộ ra một cổ đại khí.

Ở bên trong có rất nhiều tùy tùng và hộ vệ, bảo vệ nơi này cực kỳ cẩn mật. Vào một ngày, ở trên không trung của hành cung này. sương mù đột nhiên quay cuồng kịch liệt, hướng về bốn phía cuốn đi lộ ra bầu trời đêm. Trên bầu trời đêm kia bất ngờ xuất hiện một cái khe rất lớn, từ bên trong có một Cổ Yêu cao mấy vạn trượng chui ra!

Ngay khi Cổ Yêu này xuất hiện, lập tức bị những người trong hành cung phát hiện ra. Từng đám tùy tùng và hộ vệ kia toàn bộ đều quỳ trên mặt đất.

– Cung nghênh hoàng tử hồi cung!truyện Ma Tu audio

Thanh âm chỉnh tề, điệu bộ cung kính, ánh mắt cuồng nhiệt, đều cho thấy vị Kế Đô hoàng tử này ở trong tâm và trong mắt mọi người là vô cùng cao quý.

Thân thể Cổ Yêu kia nhoáng lên một cái. đáp xuống hành cung rộng lớn này, vờn quanh cái sân rộng bằng đá xanh rất lớn. Cái sân rộng này hiển nhiên được chuẩn bị để dành cho Cổ Yêu này, có thể cho hắn có đủ phạm vi để đáp lên trên đó. Ầm một tiếng, Cổ Yêu này hạ xuống cái sân rộng, quỳ xuống, đầu chạm xuống mặt đất.

Vương Lâm từ trên đó ung dung đi xuống, ở phía sau hắn là hoàng tử cùng với nữ tử mang theo một vẻ ủy khuất kia.

– Cổ Yêu này không tồi.

Sau khi Vương Lâm đi xuống, liền xoay người lại liếc nhìn Cổ Yêu kia một cái.

Có thể được tiền bối tán thưởng chính là vi hạnh cho Đại Cổ Yêu này. Hắn là do phụ hoàng ban tặng, thường ngày đều đưa đón và bảo vệ an toàn cho tại hạ. Loại Đại Cổ Yêu trình độ này rất là hiếm thấy, khi hắn còn sống vốn là một chiến sĩ cấm vệ của Thủy Cổ nhất mạch ta, đáng tiếc là sau khi dung hợp hai mươi bảy tinh, thất bại trong việc đạt được sự thừa nhận của Cổ Tổ, lại một lần nữa thoái hóa trở thành yêu thể, mất đi thần trí.

Kế Đô hoàng tử kia thở dài mở miệng.

Vương Lâm gặt đầu, ánh mắt sau khi đảo qua thân thể Cổ Yêu kia, lúc này mới xoay người nhìn hành cung xung quanh.

Cử động này của hắn bị Kế Đô hoàng tử kia để ý, sau khi do dự một chút, hắn cắn răng nói.

– Vương tiền bối nếu thích Cổ Yêu này, vãn bối nguyện đem tặng cho tiền bối.

– Ồ!

Vương Lâm liếc nhìn Kế Đô kia một cái.

Kế Đô hoàng tử kia cũng nhìn Vương Lâm, thần sắc cực kỳ chân thành.

– Đây là sự bồi thường mà ngươi nói sao?

Vương Lâm chậm rãi nói.

– Tiền bối đừng hiểu lầm, chỉ là một Đại Cổ Yêu sao có thể là vật bồi thường cho tiền bối. Tiền bối, chúng ta hãy vào cung nói chuyện.

Kế Đô hoàng tử kia mỉm cười, dẫn Vương Lâm, ba người đi vào trong đại điện ở ngay phía trước sân.

Đại điện này cực kỳ xa hoa, nhưng cũng hiển lộ ra sự bá đạo như trước. Vương Lâm vừa mới bước vào đại điện này, Kế Đô hoàng tử kia lập tức đi nhanh vài bước, tới trước Vương Lâm ôm quyền, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, bỗng nhiên vái một cái.

– Vãn bối Kế Đô hoàng tử của Thủy Cổ, bái kiến Bạch Phát Dược Thiên Tôn!

Trong khi Kế Đô hoàng tử kia mở miệng, ở phía sau lập tức truyền tới một tiếng thét kinh hãi. Chỉ thấy nữ tử kia vẻ mặt không thể tin, liên tục lùi lại mấy bước, trong khi che miệng, sững sờ đứng ở nơi đó. Nàng đã bị năm chữ hoàng huynh nói ra khiến cho hoàn toàn chấn động.

– Bạch Phát Dược Thiên Tôn!

Tam mạch của Cổ Tộc chưa bao giờ ngừng tìm hiểu động tĩnh cùng với những đại sự của Tiên Tộc, nhất là những cao thủ mới xuất hiện lại càng cực kỳ để ý. Với danh tiếng của Vương Lâm ở Tiên Tộc, Cổ Tộc hiển nhiên là có chút coi trọng. Thậm chí mức độ coi trọng này còn hơn cả năm vị Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc. Dù sao năm vị Đại Thiên Tôn kia Cổ Tộc cũng đã hiểu rõ phần nhiều, còn đối với Bạch Phát Dược Thiên Tôn, đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn này thì cũng hiểu được rất ít!

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Kế Đô hoàng tử trước mắt, hai mắt dần dần hiện lên vẻ âm lãnh.

Vãn bối cũng không phải là đã theo dõi tiền bối, tiền bối xuất hiện ở Hắc Thạch Thành, nơi đó giáp với biển lớn ngăn cách với Tiên Tộc, lại có sức mạnh có thể khiến cho Đại Cổ Yêu có thể so với Thiên Tôn sợ hãi như vậy, hơn nữa tiền bối cũng không giấu giếm thân phận, đã nói ra tục danh.

Huống hồ, vãn bối ở nơi này còn có một danh sách những cao thủ của Tiên Tộc, trên đó mới có thêm một hình vẽ tiền bối, nhưng danh sách này chỉ có hoàng thất của tam tộc mới được xem, cho nên người ngoài gặp tiền bối cũng không nhận ra được.

Kế Đô hoàng tử kia bị ánh mắt âm lãnh của Vương Lâm nhìn chằm chằm, lập tức toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn cắn răng đứng vái ở đó như trước, lấy ra ngọc giản danh sách cung kính đưa cho Vương Lâm.

Vương Lâm vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, tiếp nhận ngọc giản, đảo qua một lượt, lập tức nhìn thấy ở trên đó có hình vẽ năm Đại Thiên Tôn cùng với những Dược Thiên Tôn của Tiên Tộc, còn về Thiên Tôn cũng có không ít.

Nhưng chỉ có hình vẽ của mình cùng với năm Đại Thiên Tôn kia là phát ra kim quang, còn những hình vẽ còn lại đều rất tầm thường.

Chương 1905: Đường lui!

Kế Đô hoàng tử này cũng có tâm cơ thật sâu. Người trên bức họa này hình dáng giống hệt ta, có thể khiến người ta nhìn một cái liền nhận ra ngay. Xem ra hắn vừa xuất hiện ở Hắc Thạch Thành này, lần đầu tiên nhìn thấy ta thì đã có nghi ngờ rồi! Nhưng hắn lại ẩn giấu rất sâu, thậm chí ngay cả ta cũng không nhận ra được.

Vương Lâm cầm ngọc giản, ánh mắt quét về phía Kế Đô vẻ mặt cung kính nhưng sắc mặt đã mơ hồ tái nhợt, trán túa mồ hôi kia.

Cho nên hắn mới cố ý để Đại Cổ Yêu kia ra tay, chính là để nghiệm chứng suy đoán của hắn có chính xác hay không. Cuối cùng sau khi xác định thì lại biểu lộ ra vẻ kinh hãi và hối lỗi, ngay sau đó vì muốn để ta lưu lại lại càng cung kính đối với ta.

Chỉ là người này đã có dũng khí ở nơi này nói ra thân phận ta, vừa rồi lại vái ta một cái, hiển nhiên biểu lộ hắn không có địch ý. Chẳng qua hắn dựa vào cái gì mà cho rằng một Dược Thiên Tôn của Tiên Tộc sau khi tới Cổ Tộc lại không giết một hoàng tử như hắn. Nói ngược lại, trừ phi.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ánh mắt rơi lên người Kế Đô hoàng tử, dừng lại một lát rồi nói.

– Dám làm thế trước mặt Vương Lâm, chắc hẳn người đã biết thân phận ta rồi.

Vương Lâm chậm rãi nói.

Kế Đô hoàng tử nghe thế thì nội tâm thở phào một hơi. Hắn biết hành động của mình vừa rồi chẳng khác nào vừa đi một vòng trước mặt thần chết. Nhưng tâm chí hắn kiên định, nhất là gặp Vương Lâm thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Đối với hắn mà nói, đây thậm chí có thể là kỳ ngộ quyết định vận mệnh cả đời hắn!

– Đệ tử duy nhất của Huyền La Đại Thiên Tôn của Đạo Cổ nhất mạch tên là Vương Lâm.

Việc này dù là bí ẩn trong Cổ Tộc nhưng thân là hoàng thất tất nhiên là vẫn biết. Năm đó Huyền La Đại Thiên Tôn sau khi trở về từ Tiên Tộc liền lập tức bế quang. Ta từ Đạo Cổ nhất mạch bắt đầu điều tra, cuối cùng nhờ sự trợ giúp của Tống Thiên Đại Thiên Tôn mới đoán ra được.

Chẳng qua dù là sau khi đoán ra thì phụ hoàng và Tống Thiên Đại Thiên Tôn cũng không thể khẳng định Vương Lâm Bạch Phát Dược Thiên Tôn của Tiên Tộc và đệ tử của Huyền La Đại Thiên Tôn là một người.

Dù là vãn bối cũng sau khi thấy tiền bối ở Hắc Thạch Thành mới bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra tiền bối chính là đệ tử của Huyền La Đại Thiên Tôn!

Mồ hôi của Kế Đô tuôn ra càng nhiều, vội vàng mở miệng, ở bên cạnh Vương Lâm hắn cảm nhận được uy áp cực lớn. Luồng uy áp này thậm chí có thể còn hơn cả khi đối mặt với phụ hoàng hắn, có thể so với lúc hắn đối mặt với Tống Thiên.

Nữ tử phía sau kia sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi. Nhưng nàng có thể đi cạnh Kế Đô, có thể được Kế Đô giữ lại mà không đuổi ra ngoài hiển nhiên là rất thân cận với hắn. Ánh mắt Vương Lâm đảo qua khuôn mặt nữ tử này. Khuôn mặt của nàng có vài phần tương tự với Kế Đô.

– Đây là hoàng muội của vãn bối, là muội muội song sinh của ta.

Kế Đô vội vàng giải thích.

– Ngươi biết thân phận của ta, lại biết ta là đệ tử của Huyền La Đại Thiên Tôn, vừa rồi thấy ta muốn ngọc giản bản đồ Đạo Cổ, biết ta cần đi tới Đạo Cổ. Như vậy một vái của ngươi đối với ta hôm nay là vì chuyện gì?

Vương Lâm bình thản nói.

– Tiền bối, Đạo Cổ nhất mạch cũng không phải là cây tốt. Dù Huyền La Đại Thiên Tôn là sư tôn của tiền bối nhưng Cổ Hoàng của Đạo Cổ nhất mạch lại không có lòng dung nạp người khác. Tiền bối nếu đi tới đó, nhất định sẽ rất buồn bực.

Kế Đô hoàng tử còn chưa kịp nói xong, ánh mắt Vương Lâm đã lóe sáng, hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, xoay người đi ra phía ngoài điện.

– Tiền bối!

Kế Đô hoàng tử cắn răng một cái, bịch một tiếng liền quỳ xuống trên mặt đất! Hắn thân là hoàng tử, cả đời chỉ quỳ trước phụ hoàng mẫu hậu, chưa bao giờ quỳ trước người khác nhưng giờ phút này lại quỳ gối trước mặt Vương Lâm.

Nếu ở Tiên Tộc thì việc này cũng không tính là quá lớn nhưng trên đại lục của Cổ Tộc tràn ngập hoàng quyền, hành vi của Kế Đô hoàng tử đủ khiến mọi người khi biết được đều chấn động! Hoàng muội của hắn đứng sững sờ ở đó, do dự một chút cũng quỳ xuống theo hắn.

– Tiền bối, vãn bối nguyện trở thành nghĩa tử của ngài, từ này về sau ngài chính là nghĩa phụ của vãn bối. Nếu tương lai ta có thể trở thành Thủy Cổ Hoàng thì tiền bối ở Thủy Cổ Quốc chính là quốc phụ!

– Xin tiền bối giúp ta! Phụ hoàng có bảy con trai, ta đứng hàng thứ năm. Nếu có tiền bối trợ giúp ta thì ta có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của tiền bối!

Kế Đô hoàng tử lớn tiếng nói, thần sắc tràn ngập khẩn cầu. Bước chân Vương Lâm sững lại một chút, xoay người nhìn về phía Kế Đô hoàng tử, hai mắt dần dần lộ ra u quang.

– Thân là hoàng tử của Thủy Cổ nhất mạch hoàng quyền chí thượng lại quỳ trước Vương mỗ. Trả lời ta, ai để người lần này đi cùng sứ đoàn tuyển phi của Đạo Cổ! Là ai nói cho ngươi, nếu gặp Vương mỗ thì phải quỳ lạy để giữ chân?

– Là ai đã nói cho ngươi biết sẽ gặp Vương mỗ ở Hắc Thạch Thành!

Vương Lâm tuyệt đối không tin tất cả không có nhân quả tồn tại. Nếu không thì hoàng tử này căn bản không có khả năng quỳ xuống như vậy. Trong chuyện này nhất định có một nhân vật mấu chốt sớm đã chỉ điểm cho người này!

Mà nhân vật này ở trong mắt hoàng tử hiển nhiên là lời nói phải tuân theo, mỗi một câu nói đều có thể tin tưởng mà không cần nghĩ ngợi!

Sắc mặt Kế Đô hoàng tử lập tức tái nhợt. Tâm trí của hắn dù cao nhưng giờ phút này ở trước mặt Vương Lâm giống như bị nhìn thấu toàn bộ, đối phương liếc một cái liền hiểu rõ.

– Là. là quốc sư. Quốc sư là cậu của ta, là đệ đệ của mẫu hậu ta. Mười năm trước hắn xuất quan, dùng cái giá tiêu hao tính mạng để tính cho ta một quẻ, khiến cho ta trong lần sứ đoàn của Đạo Cổ này tới phải đi cùng, cũng nói cho ta biết lần đi cùng này sẽ gặp phải một cơ hội thay đổi vận mệnh của mình.

Nếu ta có thể nắm chắc cơ duyên lần này thì vận mệnh sẽ biến hóa, tương lai không thể hạn lượng. Còn nếu không nắm được cơ hội này thì sống không quá trăm năm.còn cụ thể thế nào thì hắn không thấy rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy mà thôi. Còn sau đó, hắn. hắn tự tuyệt bỏ mình.

Đối với ánh mắt uy nghiêm của Vương Lâm, tâm thần Kế Đô hoàng tử run lên, không dám giấu giếm chút nào.

Vương Lâm nhướng mày. Hắn đối với cách xưng hô quốc sư này rất kiêng kị. Loại người này am hiểu bói toán suy diễn. Ở Tiên Tộc Vương Lâm đã một lần cảm thấy sự đáng sợ của họ. Nhưng quốc sư của Cổ Tộc này hiển nhiên không thể so với quốc sư Tiên Tộc, ở phương diện tính toán càng không thể thấy rõ ràng. Với tu vi của Vương Lâm nếu cố tình quan sát thì tâm cơ của Kế Đô hoàng tử này có thâm trầm hơn hắn cũng có thể nhìn thấu triệt, biết đối phương có nói dối hay không.

Nếu nghĩa phụ trợ giúp ta thì đại sự tất thành! Hôm nay phụ hoàng đã tới tuổi muốn tính chuyện thoái vị, bắt đầu tuyển tân hoàng trong bảy người chúng ta.nghĩa phụ có thể không cần lập tức quyết định. Nếu có một ngày nghĩa phụ quả thực phải rời khỏi Đạo Cổ nhất mạch, nếu không có phương hướng nhất định cần đi thì xin hãy tới nơi này của hài nhi, để hài nhi tận hiếu.

Kế Đô hoàng tử vội vàng nói.

– Hài nhi đã chuẩn bị lễ vật cho nghĩa phụ. Đây là hiếu tâm của hài nhi, xin nghĩa phụ nhận lấy.

Tay phải Kế Đô hoàng tử giơ lên, vỗ ngực một cái. Lập tức tay phải hắn lóe sáng, xuất hiện một hộp ngọc, được hắn cung kính dâng hai tay cho Vương Lâm.

Vương Lâm hơi trầm ngâm, tiếp nhận hộp ngọc này, thần thức đảo qua một cái. Trong hộp ngọc có một ngọc giản, còn có một cái ống cỡ ngón tay.

Ngọc giản này là một trọng bảo của Thủy Cổ nhất mạch, là phụ hoàng ban tặng cho hài nhi sau khi sinh ra. Mỗi một đời Thủy Cổ nhất mạch chỉ có hoàng tử mới có mà thôi.

Vật ấy là một tổ giản, bên trong phong ấn lực lượng một chỉ của Cổ Tổ. Uy lực của vật ấy rất lớn. Nhưng tác dụng lớn nhất là cảm ngộ. Nếu có thể minh ngộ được lực lượng biến hóa trong một chỉ này thì sẽ có diệu dụng vô hạn.

Chỉ là hoàng tử các đời Thủy Cổ nhất mạch chưa có người nào từng cảm ngộ ra. Nhưng đây chính là tín vật cao nhất khi trở thành hoàng tử. Hài nhi xin tặng nó cho nghĩa phụ!

Còn cái ống kia bên trong có một dung dịch. Thứ dịch này không thể biết lai lịch nhưng ẩn chứa mộc bản nguyên cực kỳ tinh thuần. Hài nhi biết nghĩa phụ có thanh danh hiển hách trong Tiên Tộc, nhất định tu luyện đạo bản nguyên, cho nên chuẩn bị vật này.

Hài nhi chỉ là hoàng tử, không phải Cổ Hoàng nhưng nếu ngày sau có thể trở thành Cổ Hoàng thì nghĩa phụ có thể tùy ý lựa chọn những vật lưu truyền vạn cổ của Thủy Cổ nhất mạch ta. Hài nhi dù có dốc toàn lực của bộ tộc cũng sẽ báo đáp ân huệ của nghĩa phụ!

Kế Đô hoàng tử thấp giọng nói, lời nói như chém đỉnh chặt sắt, lộ vẻ kiên định và quyết đoán.

Vương Lâm cầm hộp ngọc, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm, chưa thu nhận ngay.truyện đao tu audio

Vương Lâm trầm ngâm khiến đại điên vô cùng yên tĩnh. Thần sắc Kế Đô hoàng tử khẩn trương, không hề che dấu. Nội tâm hắn còn khẩn trương hơn. Hắn đã nỗ lực tỏ rõ thành ý, thậm chí không tiếc chuyện quỳ lạy để nhận Vương Lâm làm nghĩa phụ, cũng đưa lễ trọng chỉ vì có được đồng ý trợ giúp của Vương Lâm.

Hắn tin tưởng lời nói của người cậu nắm tay hắn rồi nhắm mắt tuyệt khí mười năm trước. Những lời nói ấy trong mười năm này từng chữ từng lời ghi khắc trong lòng hắn.

Ta tính không ra người này là ai nhưng hắn nếu đồng ý giúp ngươi thì sau này ngươi có thể trở thành Thủy Cổ Hoàng, thậm chí có một tia khả năng trở thành thống lĩnh Tam Tộc Cổ, trở thành Cổ Hoàng chính thức! Ta tuyệt đối tính không sai đâu. Đây là một tia tương lai ta trả giá bằng sinh mạng để tính ra!

Nếu hắn không giúp ngươi thì. Ngươi sống không quá trăm năm.

Trong đầu Kế Đô hiện ra ánh mắt bi ai của cậu hắn, dần dần nhắm lại, buông lỏng tay hắn.

– Nghĩa phụ!

Kế Đô quỳ ở đó. Hướng về phía Vương Lâm mà lạy.

Tiếng bùng bùng vang vọng trong đại điện, phá vỡ sự yên tĩnh nơi này, khiến cho sắc mặt hoàng muội tái nhợt, nàng cảm thấy việc này quá trọng yếu đối với hoàng huynh của nàng! Hồi lâu, trong tiếng bùng bùng, giọng nói của Vương Lâm mới vang lên.

– Cho ta một ngọc giản để liên lạc với ngươi!

Thân thể Kế Đô chấn động, khuôn mặt lộ vẻ mừng như điên. Hắn lập tức lấy ra một ngọc giản, kích động đưa cho Vương Lâm.

– Nếu Vương mỗ thật sự có ngày rời khỏi Đạo Cổ thì ngươi gọi ta là nghĩa phụ cũng không muộn!

Trong lòng Vương Lâm đã quyết định. Hắn không thể đặt tương lai của mình ở Đạo Cổ nhất mạch, nương theo cơ hội hôm này mà giữ lại một đường lui!

Sau khi nói xong, Vương Lâm thu hồi hộp ngọc và ngọc giản của Kế Đô, liếc nhìn Kế Đô một cái liền xoay người từng bước đi ra ngoài đại điện, thân ảnh biến mất trong sương mù giữa thiên địa.

Cho tới khi Vương Lâm rời đi, toàn thân Kế Đô ướt nhẹp mồ hôi nhưng thần sắc lại vô cùng kích động, lộ vẻ hưng phấn, nắm chặt bàn tay.

Hoàng muội. Với sự hiểu biết của ta về Đạo Cổ Hoàng, nghĩa phụ ở nơi đó nhất định không vui. Cường giả như hắn không phải là người mà Đạo Cổ Hoàng có thể giữ lại. Nghĩa phụ sẽ tới giúp ta.

– Đáng giá sao.

Nữ tử kia đứng lên, khẽ nói. Kế Đô hoàng tử cười to.

– Đáng giá chứ! Nghĩa phụ trọng tình, nếu không, lấy thân phận của hắn căn bản không cần đi tìm Huyền La Đại Thiên Tôn. Ta thành tâm kính trọng hắn, coi như thân phụ, hắn nhất định không hại ta!

….Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)