1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 471 [Chương 1846 đến 1850]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 471 [Chương 1846 đến 1850]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1846: Chủ nhân nhà ta

Vương Lâm chính mắt thấy Lưu Kim Bưu lấy ra hai thứ thảo dược màu tím đỏ, màu sắc tuy tương tự nhưng hơi khác nhau về độ đậm nhạt.

Đặt hai thứ dược thảo lên mi tâm của hai đứa trẻ. Lập tức liền tỏa ra hương thơm kỳ dị, thoạt nhìn không phải vật phàm, sau khi dung nhập vào trong trán của hai đứa trẻ này liền mơ hồ lan tràn khắp làn da của chúng, tạo thành một mạng lưới.

Nhìn chằm chằm vào thảo dược. Vương Lâm lờ mờ cảm nhận được một luồng sinh cơ. Luồng sinh cơ này dù yếu ớt nhưng lại cực kỳ tinh thuần, nếu được Vương Lâm hấp thu thì có thể có tác dụng chữa thương.

Chẳng qua sinh cơ của hai thứ thảo dược này quá ít, nếu dùng để chữa thương thì cần cả vạn miếng như vậy.

Sinh cơ nọ tuy lờ mờ nhưng lại tinh thuần là bởi vì bên trong tràn ngập tiên khí. Sinh cơ này chính là từ tiên khí lan ra, tuy rằng rất nhạt nhưng lại khiến ánh mắt Vương Lâm sững lại.

Hắn chưa bao giờ gặp loại dược thảo như thế này. Thậm chí thời gian hắn ở Tiên Tộc cũng không tính là quá ngắn, trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấy rất nhiều, cũng gặp nhiều ngọc giản chứa thông tin nhưng dù hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được chút thông tin nào đối với loại dược thảo này.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được hai phần dược thảo này đối với hai đứa nhỏ mà nói không có gì bất lợi, ngược lại còn làm thân thể chúng tốt hơn không ít. Mà dưới sự quan sát của Vương Lâm, đôi mắt hắn lộ ra vẻ kỳ dị. Hắn thấy hai đứa trẻ này sau khi dung hợp hai phần thảo dược, tư chất tu tiên trong cơ thể không ngờ lại thay đổi!

Thứ thảo dược đậm hơn tạo thành một mạng lưới trong cơ thể đứa bé trai, che dấu tư chất tu tiên chính thức của nó, cuối cùng sau khi ẩn đi hoàn toàn trong cơ thể liền khiến nó bất ngờ có được tư chất tu tiên thượng giai.

Với tu vi của Vương Lâm hiển nhiên có thể thấy được dấu vết trong đó nhưng nếu là tu sĩ bước thứ hai thì rất khó phát hiện ra. Chỉ có bậc toàn năng bước thứ ba ngưng thần nhìn kỹ mới mơ hồ thấy được sự kỳ dị. Bởi vì tấm lưới do thứ thảo dược này sau khi hoàn toàn dung hợp với thân thể của hai đứa bé, bên ngoài tồn tại tiên khí nên có thể có tác dụng như man thiên quá hải.(l)

(l) giấu trời vượt biển.

Cảnh tượng này khiến Vương Lâm rất ngạc nhiên. Hắn vừa nhìn lại đứa bé gái kia. Thân thể cũng có hiện tượng tương tự, hóa thành tư chất nhập môn tầm thường, vượt xa so với trước kia.

Vật này cực kỳ khó lường.

Đôi mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm, nhận ra thứ thảo dược màu tím kia cực kỳ bất phàm!

Nhưng Lưu Kim Bưu này có thể tiến hành lừa gạt như vậy, một khi bị phát hiện thì nhất định gặp phải họa sát thân.

Vương Lâm âm thầm lắc đầu. Trên mặt đất của Tiên Tộc này, tông phái tiên nhân rất nhiều, trong đó có không ít bậc toàn năng bước thứ ba. Về phần Lưu Kim Bưu có thể an toàn rời khỏi Đại Thánh Châu trước khi bị phát hiện hay không thì đều phải trông vào vận khí của hắn.

Hắn cũng vô cùng cẩn thận, không tham lam biến tất cả mấy đứa nhỏ thành thế này. Nếu không mà nói, nhiều thêm một người là khả năng bại lộ tăng gấp bội.

Vương Lâm nhìn Lưu Kim Bưu đang đắc ý, trên mặt hiện lên nụ cười khổ.

Sau khi hai đứa nhỏ dung hợp xong dược thảo, thần sắc Lưu Kim Bưu đắc ý nhìn hai đứa bé trước mặt, đôi mắt mơ hồ tỏa sáng.

Hắn đứng dậy, cuốn theo hai đứa nhỏ thoáng một cái liền hóa thành hắc phong bay ra khỏi động phủ, nhanh chóng tiến về hướng nam.

Không lâu sau, phía trước Lưu Kim Bưu là một ngọn núi mây mù bao phủ. Ngọn núi này cực kỳ hiếm trở, mây mù quanh năm, thinh thoảng lại có tiếng thú rống mơ hồ truyền ra.

Đến Đại Thánh Châu đã một thời gian, lúc trước đã đi qua không ít tông môn, vốn đang định rời đi, hôm này làm một vụ cuối này, dù không có ai phát hiện ra cũng cần phải thay đổi hình dạng mau chóng rời khỏi Đại Thánh Châu này đi tới địa phương khác.

Lưu Kim Bưu nhìn ngọn núi trước mắt, trong lòng thầm nghĩ.

Ở Đại Thánh Châu này ta đã lừa gạt được nhiều đan dược và Pháp Bảo, có thể giúp ta tu luyện tới Nguyên Anh Kỳ rồi. Sau khi tới Nguyên Anh Kỳ, ta lại đi tới châu khác tìm một tiểu tông môn mà gia nhập, làm đệ tử mấy chục tới trăm năm rồi lại ra ngoài tìm mối làm ăn.

Lưu Kim Bưu hít sâu một hơi, mang theo hai đứa nhỏ bay thẳng vào ngọn núi trong sương mù.

Vương Lâm vẫn luôn đi theo hắn, nhìn Lưu Kim Bưu khá thuần thục đi vài vòng quanh ngọn núi rồi mới nhoáng lên tiến vào bên trong, một lát lại một mình bay ra, thần sắc kích động hưng phấn khó nén nổi.

Sau khi bay khỏi ngọn núi, Lưu Kim Bưu không chút do dự nhanh chóng bay đi. Vương Lâm nhìn lướt qua, thần sắc biến đổi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy trên bầu trời mơ hồ có một tầng sóng gợn lan ra, trong nháy mắt biến mất.

Tầng sóng gợn này tu sĩ bình thường không thể phát hiện ra nhưng trong mắt Vương Lâm lại vô cùng rõ ràng. Đây là có người tính toán biến hóa trong thiên địa mà thành.

Mà loại biến hóa này lại lấy Lưu Kim Bưu làm trung tâm.

Có người đang tính vị trí của Lưu Kim Bưu!

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, trong nháy mắt khi nhìn tới phương hướng gợn sóng trong không trung vừa tiêu tán, hai mắt giống như phá tan hư vô, nương theo lực lượng tính toán của đối phương mà thấy được một đại điện hùng vĩ của một tông phái, trong đó có bảy tu sĩ bước thứ hai đang đứng cung kính, ở phía trước những người này có một đứa bé trai hai mắt nhắm nghiền, phía sau có một lão già đang đặt tay phải lên thiên linh, tay trái bắt quyết giống như đang tính toán.

Cầm ngọc giản này đi tìm Kim Bưu tử kia về! Còn đệ tử nội tông này. Đưa ra ngoại tông, xem vào cố gắng của nó vậy.

Hai mắt Vương Lâm lóe lên, thần thức từ trong sóng gợn tính toán giữa không trung lan ra, quan sát Lưu Kim Bưu đang không chút phát hiện mà phi hành phía trước, lắc đầu than nhẹ.

Thôi, hắn nếu không nếm chút khổ sở thì không nhận được một bài học.

Thời gian không dài, ước chừng nửa canh giờ, Lưu Kim Bưu đang phi hành đột nhiên phía trước có bốn đạo cầu vồng gào thét bay tới. Tu sĩ trong bốn đạo cầu vồng này chính là những người vừa rồi Vương Lâm thấy được phái đi bắt Lưu Kim Bưu.

Bốn người này sau khi truyền tống hơn mười ngàn dặm, dựa vào ngọc giản dẫn dắt, rất nhanh tìm thấy Lưu Kim Bưu. Giờ phút này mang theo vẻ lạnh lùng nhanh chóng bay tới.

Lưu Kim Bưu thấy cảnh tượng này, thần sắc lập tức đại biến, thầm kêu không ổn nhưng không lập tức bỏ chạy. Hắn cảm nhận rõ ràng tu vi mạnh mẽ của bốn tu sĩ này, bản thân căn bản không thể nào đào tẩu được.

Đôi mắt hắn lóe lên, vội vàng tránh ra, làm bộ nhường đường nhưng trong nháy mắt khi bốn đạo cầu vồng này bay tới liền lập tức vây quanh hắn, hóa thành bốn tu sĩ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Bưu.

Nội tậm Lưu Kim Bưu cực kỳ khẩn trương nhưng thần sắc lại không lộ ra nửa điểm, ngược lại nhướng mày, lạnh lùng nhìn bốn người.

Bốn vị tiền bối, không biết ngăn cản đường đi của vãn bối là có chuyện gì.

Thần sắc hắn có chút trấn định, vẻ trấn định của hắn khiến bốn người phụng mệnh đi bắt hắn không khỏi ngần ra.

– Bắt!

Bốn tu sĩ ra hiệu, cấn thận nhìn Lưu Kim Bưu một cái, tay áo vung lên. Một tu sĩ đứng cạnh cất bước đi tới. Tu sĩ tu vi bước thứ hai đi bắt một tu sĩ Kim Đan như Lưu Kim Bưu căn bản là không thể có gì sai sót.

Trên mặt Lưu Kim Bưu vẫn bình tĩnh như trước, lại càng hiện lên nụ cười lạnh, trong lòng âm thầm kinh hoảng nhưng ý niệm trong đầu lại xoay chuyển rất nhanh. Hắn lập tức đoán ra là mình đã bị một tông phái phát giác ra điểm dị thường.

Làm càn! Hừ, không cần các ngươi tới bắt, Lưu mỗ cùng đi với các ngươi một chuyến là được!

Lưu Kim Bưu trợn to mắt, lạnh giọng nói.

Hắn càng trấn định lại càng khiến cho bốn người kia cảm thấy kỳ dị. Tu sĩ tới bắt Lưu Kim Bưu cũng sững lại, không ra tay ngay mà đứng phía sau hắn, đẩy hắn về phía trước. Bốn người đem hắn rời đi.

Một tông môn nho nhỏ các người mà cũng dám đến bắt ta, nếu ta có chút tổn thương thì chủ nhân nhà ta sẽ hủy cả tông môn các ngươi!

Lưu Kim Bưu cười lạnh, không chút sợ hãi, bình tĩnh đi theo bốn tu sĩ, hóa thành năm đạo cầu vồng biến mất trong thiên địa xa xa.

Cho tới khi những người này rời đi, thân ảnh Vương Lâm mới huyễn hóa ra, nhìn về phía trước khẽ lắc đầu.

Sau khi bị bắt mà còn cố gắng giãy giụa. Lưu Kim Bưu này. hắn nói chủ nhân nhà hắn là ai?

Thần sắc Vương Lâm cổ quái, cất bước đi theo phía sau. Mấy tu sĩ nọ cần truyền tống trở về nhưng đối với Vương Lâm mà nói thì hơn mười ngàn dặm chỉ là một lần súc địa thành thốn mà thôi.

Lại qua hơn một canh giờ. ở phía bắc của Đại Thánh Châu này, trong một vùng đắt bằng phăng trong sơn cốc, có rất nhiều cung điện lầu các, trận pháp phòng hộ khắp nơi. Nơi này chính là một tông môn tầm thường của Đại Thánh Châu.

Lưu Kim Bưu bị bắt tới nơi này, ở trong một cung điện trong sơn cốc này. Dù trong lòng hắn đang run sợ nhưng thần sắc lại vô cùng bình tĩnh, khóe miệng thậm chí còn nối lên nụ cười lạnh khinh miệt.

Phía trước hắn có một lão già đang ngồi khoanh chân. Lão già này chính là người vừa tính toán ra vị trí của Lưu Kim Bưu.

Hắn nhìn Lưu Kim Bưu, hai mắt lộ hàn quang.Nguồn truyện audio

Ngươi thật to gan. dám lừa gạt Vân Môn ta.

Lão già chậm rãi mở miệng, lời nói tràn ngập hàn ý.

Lựa gạt thì đã sao. Chỉ là một Vân Môn nhỏ xíu của Đại Thánh Châu mà cũng dám bắt giữ ta. Lá gan của các ngươi không nhỏ rồi!

Ánh mắt Lưu Kim Bưu không chút dao động nhìn về phía lão già.

Lão già nọ nhướng mày.

Ta nếu có chút tổn thương, chủ nhân nhà ta lập tức sẽ tới đây. Đến lúc đó thì chớ nói tới Vân Môn nhỏ xíu của ngươi, dù là Đông Lâm Tông của tứ đại chân thân thấy chủ nhân nhà ta cũng phải cung kính.

Lưu Kim Bưu cười lạnh, nói năng thong thả nhưng lại ẩn chứa vẻ kiên định, phối hợp với ánh mắt của hắn không khỏi có thêm vài phần đáng tin.

Lão già nọ nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười, chẳng qua trong nụ cười lại có hàn ý càng đậm.

Ồ? Vậy chủ nhân của ngươi là ai?

Cô Nhai Thiên Tôn dưới trướng Song Tử Đại Thiên Tôn!

Thần sắc Lưu Kim Bưu hãnh diện, vội mở miệng nói.

Vẻ trấn định của hắn. Lời nói thản nhiên này của hắn khiến lão già nọ sửng sốt.

Đáng cười. Nếu ngươi đúng là người hầu của Cô Nhai Thiên Tôn thì cần gì tới chỗ ta lừa gạt, sao lại chỉ có tu vi Kim Đan chứ!

Lão già nọ căn bản không tin.

Lừa gạt đạo thuật là Ý Cảnh ta tu hành. Còn tu vi của ta, ngươi mở đôi mắt già của ngươi nhìn kỹ xem, Kim Bưu đại tiên của ngươi là tu sĩ Kim Đan thật sao!

Lưu Kim Bưu vung tay áo, lạnh giọng nói.

Chẳng qua trong nội tâm của hắn lúc này sợ hãi vô cùng. Cả đời hắn lừa gạt rất nhiều, bao năm qua đã tự ngộ ra bước thứ hai của đạo lừa gạt, lừa gạt chính mình. Hắn giờ phút này đã sớm lừa gạt chính mình, không sợ người khác không tin!

Vương Lâm khoanh chân ngồi trong cung điện này, không ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nhìn Lưu Kim Bưu. Trên mặt vừa hiện lên nụ cười khổ, ánh mắt lại như nhớ lại ký ức trước kia.

Chương 1847: Ngươi là ai!

Lão già kia nghe hắn nói vậy, ánh mắt sững lại, cấn thận nhìn Lưu Kim Bưu. Vừa nhìn một cái hắn liền cảm thấy có chút không thích hợp. Lưu Kim Bưu tu vi chỉ là Kim Đan nhưng khi hắn ngưng thần nhìn lại lại mơ hồ phát hiện ra trên người đối phương có một luồng khí tức tang thương không nói lên lời, giống như đã tồn tại qua rất nhiều năm tháng vậy.

Ngươi có thể nghĩ tới chuyện soát hồn. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi còn chưa soát hồn xong thì chủ nhân ta sẽ tới đây. Đến lúc đó thì Vân Môn các ngươi sẽ gặp phải tai ương diệt môn!

Lưu Kim Bưu lạnh lùng mở miệng nhìn lão già nọ.

Dù là Cô Nhai Thiên Tôn có tới thì cũng phải nói đạo lý. Là ngươi lừa gạt chúng ta trước!

Lão già nọ không nhìn thấu Lưu Kim Bưu trước mắt này. Đối với hắn mà nói đây là một chuyện cực kỳ hiếm thấy. Nhất là vẻ trấn định của đối phương cực kỳ chân thật. Nếu đối phương không có chỗ dựa thì làm sao có thể như vậy!

Lừa gạt? Cả đời Lưu Kim Bưu ta tu hành đạo lừa gạt, lừa gạt một Vân Môn nhỏ bé các ngươi thì đã sao. Ta là lừa nhân mạng hay lừa Pháp Bảo các ngươi?

Ta chẳng qua chỉ dẫn theo một chút phàm nhân có chí tu tiên đưa tới cho các ngươi, đổi lấy một chút đan dược mà thôi. Những đan dược này chẳng lẽ ngươi cho rằng Lưu mỗ thèm coi trọng sao?

Thần sắc Lưu Kim Bưu lộ vẻ khinh miệt, vừa nói vừa cười, tay phải vỗ vào Túi Trữ Vật. Lập tức một lượng lớn đan dược xuất hiện, rơi xuống trước mặt hắn, chất thành một đống giống như một ngọn núi nhỏ.

Nhìn cho kỹ đi. Chỉ có mấy chục hạt đan dược mà thôi. Vân Môn của ngươi đã là gì. Đám đan dược này đối với Lưu mỗ chẳng qua là vật phẩm tiện tay lấy trong khi tu hành mà thôi, ngươi lại tưởng rằng ta coi trọng thứ này sao?

Lưu Kim Bưu cười to, tay phải vung về phía trước. Lập tức đám đan dược này trong tiếng nổ bùng bùng liền vỡ hết toàn bộ.

Cảnh tượng đột ngột này khiến lão già nọ không khỏi sửng sốt một chút.

Đừng nói là đan dược, Pháp Bảo Lưu mỗ cũng lừa gạt không ít! Nhưng ngươi cho rằng ta xem trọng sao?

Lưu Kim Bưu cười lạnh, lại vỗ Túi Trữ Vật một lần nữa. Lập tức có mười Pháp Bảo tu sĩ Kim Đan có thể sử dụng bay ra, ở trước mặt hắn bị hắn vung tay một cái, đồng loạt tan nát, hóa thành những mảnh nhỏ.

Ta nói cho ngươi hay, mấy thứ này Kim Bưu đại tiên nhà ngươi căn bản không coi vào đâu! Ngươi dám soát hồn ta, ta sẽ khiến ngươi trong nháy mắt bị diệt môn! Tự ngươi suy nghĩ đi. Cáo từ!

Lưu Kim Bưu cười lạnh liền phất áo xoay người, không để ý tới lão già đang lặng ra ở đó, bước đi hướng về phía ngoài đại điện.

Vừa đi, trên người hắn lại không hề đổ chút mồ hôi lạnh, trống ngực vẫn như thường. Giờ phút này hắn cũng cực kỳ tin lời nói của chính mình, không hề sợ hãi.

Cho tới khi hắn ra khỏi cung điện, thần sắc lão già kia âm trầm, biến hóa bất định, nhìn chằm chằm vào đám mảnh vỡ của đan dược và Pháp Bảo trước mắt, trong thời gian ngắn bị lời nói của Lưu Kim Bưu làm mất đi khả năng phán đoán.

Loại chuyện thế này hắn chưa bao giờ gặp phải!

Lời hắn nói rốt cục là thật hay giả! Nếu là giả thì hắn tại sao lại có thể trấn định như vậy, lại cũng không thèm để ý chút nào mà hủy đi Pháp Bảo và đan dược như vậy. Tuy nói rằng đây đều là vật phẩm cấp thấp nhưng hiển nhiên chứng minh hắn đã lừa gạt rất nhiều.

Hắn lừa gạt nhiều như vậy mà vẫn không chết, nhất định có nguyên nhân!

Một khi lời nói của hắn là thật thì. Ta thật sự không thể chọc vào hắn. Dù sao thì hắn cũng nói đúng, không lừa gạt lấy nhân mạng, không lấy Pháp Bảo quý trọng, chỉ lừa một chút đan dược cấp thấp mà thôi.

Lão già kia sửng sốt nửa ngày.

Giờ phút này Lưu Kim Bưu ra khỏi đại điện nhưng bên ngoài lại có đệ tử của Vân Môn ngăn hắn lại.

Cảnh tượng này Vương Lâm chứng kiến rõ ràng, cũng không khỏi hơi run sợ. Hắn vốn tưởng Lưu Kim Bưu tới nơi này sẽ phải nếm chút khổ sở nhưng lúc này mọi chuyện lại nằm ngoài dự liệu của hắn. Dù là Vương Lâm đối với Lưu Kim Bưu cũng không khỏi cảm thấy hơi bội phục.

Hắn giả vờ. quá giống thật.

Vương Lâm cười khổ lắc đầu.

Lão già nọ đứng nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Bưu đang bị đệ tử Vân Môn ngăn cản, tâm thần đang tranh đấu.

Sớm biết chuyện phức tạp thế này thì lão phu chẳng thèm đề ý tới hắn, cần gì bắt về. Tuy rằng thà là tin rằng có còn hơn không tin nhưng nếu cứ để hắn rời đi như vậy, bị lời nói của hắn hù dọa thì cũng quá khó ăn nói với người khác.

Lão già nọ cắn răng một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng, đang muốn mở miệng nói.

Nhưng lúc này Lưu Kim Bưu xoay phắt người, tay phải vỗ lên Túi Trữ Vật. Một mộc bài màu đen lớn chừng một bàn tay bị hắn lôi ra cầm trong tay, vung về hướng lão già trong cung điện.

Xem xong cho ngươi suy nghĩ trong ba nhịp thở!

Thần sắc Lưu Kim Bưu bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng.

Lão già nọ tiếp nhận mộc bài màu đen xong, liếc mắt một cái thần sắc liền biến đổi. Mộc bài này viết rõ ràng hai chữ!

Cô Nhai!

Chất liệu tầm thường, chỉ là một tấm gỗ bình thường nhưng trên này lại có một luồng khí tức mơ hồ khiến ta kinh hãi. Khí tức này tràn ngập tử vong, cực kỳ bất phàm! Mà chữ viết này lại lộ ra ý vận cao ngạo tới cực điểm, đây. Đây tuyệt không phải tu sĩ tầm thường có thể viết được, bên trong nội thể phải ẩn chứa cả càn khôn!

Lão già này lúc trước nửa tin nửa ngờ nhưng vừa nhìn thấy tấm mộc bài thì trong lòng đã tin tới bảy tám phần.

Nếu như vừa mới đầu Lưu Kim Bưu đã đưa ra mộc bài thì nhất định lão già này sẽ hoài nghi. Nhưng sau một loạt lời nói lúc trước, giờ đưa ra mộc bài thì quả nhiên là bất đồng.

Một. hai.

Lưu Kim Bưu chậm rãi nói. Trong nháy mắt khi hắn còn chưa kịp đếm đến ba thì lão già kia cắn răng vung tay phải một cái. Mộc bài liền bay về hướng Lưu Kim Bưu, bị đối phương bắt lấy. Sau đó một giọng nói âm trầm vang vọng bên tai hắn.

Mở cửa sơn môn, để cho hắn. Đi!

Tất cả tu sĩ Vân Môn bên ngoài cung điện đều sửng sốt. Vân Môn trong Đại Thánh Châu chỉ là một tông môn tầng chót, bên trong chỉ có một lão tổ có tu vi bước thứ ba Không Niết, hàng năm vẫn luôn bế quan không ra ngoài.

Còn lão già kia chỉ có tu vi Thiên Nhân suy kiếp, vì chút vật phẩm nhỏ như vậy hắn không dám đánh cuộc!

Thần sắc Lưu Kim Bưu như thường, trong lòng thầm hừ lạnh, đi ra khỏi Vân Môn này, hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía xa, cho tới khi bay thật lâu xong, ở trong một vùng rừng sâu núi thẳm mới hạ xuống.

Trong nháy mắt khi hạ xuống, sắc mặt Lưu Kim Bưu lập tức tái nhợt, không nhịn được nữa mà run rẩy, thần sắc tràn ngập sợ hãi.

Nguy hiểm thật! Con bà nó, anh danh cả đời lão tử suýt chút nữa là thua ở Đại Thánh Châu này!

Một hồi lâu sau, Lưu Kim Bưu mới hít sâu một hơi, đau lòng vô cùng.

Đáng tiếc quá, bao nhiêu đan dược như vậy. ôi, giả vờ giống quá. Chính ta vừa rồi cũng tự cho lời nói của mình là thật, căn bản không coi trọng đám đan dược đó. ôi. Đám đan dược bị phá hủy cũng nhiều lắm!

Lưu Kim Bưu đau lòng tới cực điểm. Nhất là nghĩ tới vừa rồi mình ra tay hào sảng như vậy, lúc này càng nghĩ lại càng hối hận.

Đưa ra một ít là được rồi. Xong hết rồi. Công sức mấy năm coi như lãng phí rồi. ôi thôi, cùng lắm là làm lại từ đầu. Lưu Kim Bưu ta trời sinh dị bẩm, ngàn vàng tiêu tán lại có thể phục hồi!

Lưu Kim Bưu hít sâu một hơi, đang muốn khoanh chân ngồi xuống ổn định tâm thần.

Nhưng lúc này đột nhiên phía sau hắn truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng.

Bước thứ hai đạo lừa gạt của ngươi đã đại thành rồi.

Giọng nói này quá mức bất ngờ, khiến Lưu Kim Bưu sợ run. Nhưng trong nháy mắt hắn liền bình tĩnh lại, thần sắc lạnh lùng nhìn về phía sau. Chỉ thấy một thanh niên mặc bạch y, mái tóc bạc trắng đang nhìn về phía mình.

Xem ra Vân Môn các ngươi thật sự là không biết sống chết rồi!

Lưu Kim Bưu chậm rãi mở miệng, nhưng sâu trong nội tâm đối với người trước mặt này lại có cảm giác không nói lên lời, khiến hắn sau khi đã lừa gạt bản thân mà vẫn còn cảm thấy sợ Ta không phải người Vân Môn.

Vương Lâm mỉm cười nhìn Lưu Kim Bưu. Khoanh chân ngồi xuống cạnh hắn, tay phải phất lên, trong tay có thêm một bầu rượu, đưa lên mép uống một ngụm.

Không cần biết ngươi là ai, nếu dám đả thương ta nửa điểm, chủ nhân ta lập tức sẽ tới, khiến cho ngươi hình thần câu diệt!

Lưu Kim Bưu không thay đổi sắc mặt, theo tiềm thức lui lại phía sau, thân thể mơ hồ run rẩy, hoảng sợ phát hiện ra đạo lừa gạt bước thứ hai của mình như có cảm giác sụp đổ, giống như người ở trước mặt không phải là kẻ mình có thể lừa gạt.

Loại cảm giác này vừa rồi ở Vân Môn không hề tồn tại, thậm chí cả đời hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy. Vừa run rẩy, hắn vừa dựa lưng vào một cây đại thụ, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

Chủ nhân nhà ta là Cô Nhai Thiên Tôn dưới trướng Song Tử Đại Thiên Tôn. Ta tu hành đạo lừa gạt là được chủ nhân tán thành, ta. ta có lệnh bài của chủ nhân!

Lưu Kim Bưu run rẩy lập tức xuất ra mộc bài màu đen kia. Đang muốn tung ra thì lại bị Vương Lâm giơ tay chụp vào hư không một cái. Lập tức lệnh bài nọ bay về phía Vương Lâm, bị hắn nắm trong tay.

Nhìn thế này thì hẳn là ngươi trong bước thứ hai của đạo lừa gạt, một lần tự gạt bản thân, nói mình là Cô Nhai Thiên Tôn, sau đó viết chữ này lên rồi.

Còn khí tức trên mộc bài này, ừ. tử khí rất đậm. Chắc là ngươi tìm được một thi thể. Thi thể này lúc còn sống nhất định là cường giả, ngươi đặt mộc bài này ở gần thi thể đó nhiều năm. Cho nên bị nhiễm tử khí kinh người!

Vương Lâm nhìn vài lần, mỉm cười nói.

Mỗi một câu nói của Vương Lâm đều khiến sắc mặt Lưu Kim Bưu tái nhợt đi. Đợi tới khi Vương Lâm nói hết, mỉm cười nhìn hắn, trong đầu Lưu Kim Bưu ầm vang, cảnh giới bước thứ hai của đạo lừa gạt chợt sụp đổ, co quắp ngồi xuống.

Loại chuyện này vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Hắn lừa gạt nhiều năm như vậy, có thể nói là lần đầu tiên gặp phải người mà chỉ nhìn một cái liền hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện. Mà điều này cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là đối phương biết mình cảm ngộ được đạo lừa gạt.

Hơn thế nữa hắn còn biết bản thân đã tới bước thứ hai, biết bước thứ hai là lừa gạt chính mình.

Thậm chí giờ phút này nhìn đối phương mỉm cười, Lưu Kim Bưu có cảm giác như hồn phi phách tán, giống như sâu trong linh hồn có ẩn dấu một nổi sợ hãi khắc cốt minh tâm với người này.

Loại cảm giác này khiến hắn càng nhìn Vương Lâm càng thấy quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi.

Ngươi. Ngươi là ai!

Thân thể hắn run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi không cách nào hình dung nổi.

Lại có dấu hiệu tự phá vỡ phong ấn.

Thần sắc Vương Lâm lộ vẻ kinh ngạc. Hắn nhận thấy rõ ràng phong ấn chuyển thế trong cơ thể Lưu Kim Bưu lúc này đang mơ hồ lỏng ra.

Phong ấn trí nhớ kiếp trước này xem ra nếu có kích thích thì có thể không cần ta tới mở cũng có thể tự bài trừ.

Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ suy tư.

Chương 1848: Dưới màn mưa

-. Ngươi tại sao lại biết ta có đạo lừa gạt! Ngươi. Ngươi rốt cục là ai!

Thân thể Lưu Kim Bưu run rẩy. Loại sợ hãi tới từ linh hồn này lúc này lại ặp tới, khiến cảnh tượng này không phải lần đầu hắn gặp mà dường như thật lâu trước đây hắn đã từng trải qua vậy.

Là chính ngươi nói cho ta biết.

Vương Lâm uống một ngụm rượu.

Chuyện này không có khả năng! Chủ nhân của ta là Cô Nhai Thiên Tôn, ta. ta. Ngươi nếu gây tổn thương cho ta thì ngươi nhất định hình thần câu diệt! Hơn nữa ta còn chưa gặp ngươi bao giờ, ta không thể nói chuyện đạo lừa gạt cho ngươi. Ngươi. Ngươi tới tìm ta làm gì.

Vẻ sợ hãi trong mắt Lưu Kim Bưu càng đậm, nói chuyện cũng trở nên lộn xộn.

Chẳng lẽ. chẳng lẽ người là đồng đạo?

Lưu Kim Bưu cũng không biết sao lại nghĩ vậy, ngơ ngác nhìn Vương Lâm.

Ngươi tên là Lưu Kim Bưu. Ta tên là Vương Lâm, còn nhớ được không?

Vương Lâm buông bầu rượu, nhìn Lưu Kim Bưu.

Vương Lâm. Vương Lâm. rất quen.

Ánh mắt Lưu Kim Bưu lộ vẻ mê man, mơ hồ xuất hiện vẻ giãy dụa, giống như đang đắm chìm trong trạng thái kỳ dị nào đó. Rất nhanh thân thể hắn liền run rẩy ngồi xuống, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ.

Xem ra hắn không thể tự mình phá vỡ phong ấn. Chu Dật không thể, hắn cũng không thể. Không biết những người khác có thể tự mình phá vỡ phong ấn, khôi phục trí nhớ không.

Vương Lâm thầm than, không đành lòng để Lưu Kim Bưu thống khổ như vậy, tay phải giơ lên điểm một chỉ vào mi tâm hắn.

Một chỉ này khiến đầu Lưu Kim Bưu ầm vang, giống như có sấm sét vô tận đồng thời đánh xuống.

Trước mặt hắn mơ hồ như ấy được kinh nghiệm mấy trăm năm nay tu đạo lừa gạt.

Kim Bưu đại tiên, bất hủ chỉ tiên! Những lời này không tồi, sau này các ngươi cứ hô như vậy đi. Lão tử họ Lưu, sau này lấy tên là Lưu Kim Bưu. Tên này thật bá đạo!

Một người thành tiên, gà chó thăng thiên! Ha ha, những lời này đều là ta sáng tạo ra. Với những lời này thì nhất định ở Đại Thánh Châu ta sẽ kiếm được một khoản lớn!

Ôi, nơi này không nên ở lâu, vẫn tới Đại Thánh Châu là tốt hơn.

Bổn tiên chuyển thế sống lại, tự nhiên là có tướng mạo của đồng tử. Phàm nhân các ngươi sao có thể hiểu rõ được!

Hả. Kẻ phàm nhân này rất thú vị, không ngờ lại quỳ lạy tiên nhân, không cầu thành tiên, chỉ muốn mượn tiên lực là vương gia? Chuyện này. Làm sao cho phải!

Ôi, nói không chừng kiếp trước ta là một tên lừa đảo, nếu không làm sao lừa người lại giỏi như vậy.

Hán tử này trông gian xảo, nhất định không phải là người tốt, tên là gì? Hả, ngươi cảm thấy ngươi nên tên là Hứa Lập Quốc? Tên này có gì không tốt? Thôi, tặng ngươi một cơ duyên, đi tới Trung Châu. Đúng, chính là Trung Châu. Bổn đại tiên sẽ cho ngươi một quẻ, ngươi cứ theo đó mà làm sẽ gặp được cơ duyên.

Bổn tiên lần đầu giáng phàm, tổ tiên nhà ngươi có đức, thôi, ta liền ở lại nơi này của các người, truyền pháp cho các người.

Hừ hừ, tiểu gia ta năm nay mới bảy tuổi nhưng lừa gạt khắp trong thôn rồi. Xem ra phải đi ra bên ngoài phát triển thôi.

À, tiểu đệ đệ này, kẹo hồ lô này không tồi, cho tiểu ca ca ăn một miếng có được không.

Trí nhớ cuối cùng của hắn là lúc hắn bốn tuổi, đi lừa kẹo hồ lô của trẻ con nhà bên.

Những chuyện cũ quanh quẩn trong đầu hắn, tạo thành vô số hồi âm, giống như khiến ký ức của người này thành một dòng xoáy, cắn nuốt hết thảy thần thức. Trong tiếng ầm vang kịch liệt này, hắn lại thấy được một cuộc đời khác của mình.

Hắn thấy được cuộc đời kia của mình gian khổ tu tiên, vì khiến bản thân cường đại mà hắn chậm rãi nắm bắt đạo lừa gạt, dựa vào Pháp Bảo mà hầu như không gặp chút bất lợi gì, nhưng cuối cùng ở trước mặt một tu sĩ tên là Vương Lâm.

Từ đó về sau, qua vô số năm hắn vẫn theo người đó cho tới khi chuyển thế.

Hắn nhớ tới hảo hữu Hứa Lập Quốc, dù Hứa Lập Quốc này năm đó làm một số chuyện khiến hắn không thoải mái nhưng hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cuối cùng lại trở thành hảo hữu.

Trí nhớ về hai thế giới dần dần áp lên nhau, cho tới khi trước mặt Lưu Kim Bưu không còn mơ hồ nữa. Hắn lẳng lặng nhìn Vương Lâm đang uống rượu trước mặt, nửa ngày sau nước mắt rơi xuống.

Tất cả mọi chuyện giống như không phải sự thật, không giống như một giấc mộng. Nhắm hai mắt lại là động phủ giới, mở mắt ra thì tất cả những thứ trong mộng đều hư ảo nhưng khó quên, khiến cho hắn lúc này tỉnh lại mơ hồ cảm thấy mê man.

Chẳng qua sự mê man này sau khi thấy Vương Lâm liền tiêu tán.

Chủ. Chủ nhân.truyện kiếm tu audio

Ánh mắt Lưu Kim Bưu lộ vẻ kích động. Cả đời này của hắn mặc dù lừa gạt có nhiều hơn nữa thì cũng chưa bao giờ cảm thấy kích động từ nội tâm như bây giờ.

Vì chúng ta có thể gặp mặt trên Tiên Cương đại lục này, uống một hớp rượu đi.

Lưu Kim Bưu run rẩy cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm lớn. Rượu cay đắng tiến vào trong bụng, hóa thành một luồng nhiệt khí dào dạt, truyền khắp toàn thân Lưu Kim Bưu khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên.

Ta vốn tưởng rằng khi ở động phủ giới, đạo lừa gạt của ta đã đạt tới bước thứ hai viên mãn. Có thể trong nháy mắt lừa gạt bản thân, khiến cho mình tin tưởng tất cả.

Lưu Kim Bưu nhìn bầu rượu trong tay, thì thào nói.

Nhưng lần chuyển thế như mộng này lại khiến ta rõ ràng, hóa ra đây mới chân chính là bước thứ hai của đạo lừa gạt. Ta nếu có thể sớm hiểu ra điều này thì trước lúc chuyển thế đã lừa gạt bản thân là người tốt chín kiếp, sợ là sau khi chuyển thế lại tiếp tục như vậy.

Lưu Kim Bưu lắc đầu nhìn Vương Lâm, hai mắt dần ẩn đi vẻ kích động, từ từ đứng lên, hướng về phía Vương Lâm vái một vái thật sâu.

Sao lại vái ta?

Vương Lâm mỉm cười nhìn Lưu Kim Bưu hỏi.

Chủ nhân có ơn tái tạo ta, cho nên ta vái!

Chủ nhân giúp ta chuyển thế, khiến ta hiểu rõ đạo lừa gạt chính thức, cho nên phải vái!

Ta không phải chủ nhân của ngươi. Trước khi chuyển thế các người tự do, sau khi chuyển thế vẫn vậy mà thôi.

Vương Lâm lắc đầu.

Đây. Trên Tiên Cương đại lục này rất nhiều nguy hiểm, hay là đi theo chủ nhân thì tốt hơn.

Lưu Kim Bưu mở to mắt, vội vàng mở miệng cười khổ.

Vương Lâm cười ha hả, dứng đậy nhìn Lưu Kim Bưu, nụ cười càng vui vẻ.

Thôi, ngươi đi theo ta, có sự tồn tại của ta thì ngươi có thể an tâm!

Vương Lâm vung tay áo lên. Một cơn gió lành cuốn hắn và Lưu Kim Bưu bay thẳng lên bầu trời.

Ta muốn đi Đông Lâm Tông, ngươi đi với ta nhé. Lúc này trí nhớ ngươi đã khôi phục, tu vi kiếp trước cũng rất dễ tu luyện thôi.

Chủ nhân, ta nhớ là trong đời này hình gặp qua Hứa Lập Quốc.

Lưu Kim Bưu do dự một chút rồi thấp giọng nói Hả?

Thân ảnh Vương Lâm trên bầu trời bỗng sững lại, xoay người nhìn về phía Lưu Kim Bưu.

Gặp hắn ở nơi nào?

Ây. Khi đó ta còn chưa khôi phục trí nhớ kiếp trước, ở Thiên Thủy Châu trong Đông Châu đã từng gặp kẻ trông mặt mày gian xảo, tướng mạo hung ác, tự xưng tên là Hứa Lập Quốc. Cũng bởi lúc ấy ta ở khu vực đó có chút danh tiếng. ha ha, danh tiếng cũng không lớn, không lớn lắm.

Hắn mời ta lên núi, hầu hạ cẩn thận, muốn ta chỉ điểm cho hắn tiên duyên. Ta chỉ lung tung cho hắn một chút, khiến hắn đi tới Trung Châu.

Lưu Kim Bưu vừa nói vừa hơi xấu hổ.

Đây là chuyện đã mấy trăm năm rồi.

Lưu Kim Bưu lại nói thêm một câu.

Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, trong đầu hiện lên dáng vẻ xun xoe của ma đầu Hứa Lập Quốc, từ từ mỉm cười.

Với tính cách của Hứa Lập Quốc thì hắn sẽ không phải chịu thiệt. Nếu hắn giờ còn sống thì nhất định là có tiên duyên. Ta cũng định tới Trung Châu, xem có khả năng gặp được hắn hay không.

Nếu có thể gặp mặt thì không biết hắn sau khi nhìn thấy ta, vẻ mặt sẽ thế nào.

Vẻ tươi cười trên mặt Vương Lâm càng đậm.

Lưu Kim Bưu đứng bên cạnh cười hắc hắc, thầm nghĩ mình chuyển thế xong là người đầu tiên đi theo chủ nhân, Hứa Lập Quốc lần này phải theo sau rồi. Nếu có thể gặp mặt thì mình phải thừa dịp trí nhớ của hắn còn chưa khôi phục, phải báo đáp thật tốt chuyện trong động phủ giới năm xưa.

Hắn vẫn luôn tự hào là người đầu tiên đi theo chủ nhân, thường xuyên lấy đó để đưa bản thân lên, ức hiếp ta!

Lưu Kim Bưu nghĩ tới đây, không khỏi chờ mong hơn.

Lưu Kim Bưu và Tư Đồ Nam không quen thuộc lắm. Cho nên trong trí nhớ hắn mơ hồ nhớ tới một người muốn làm vương gia bị hắn lừa gạt nhưng giờ phút này cũng quên luôn.

Mang theo Lưu Kim Bưu. Vương Lâm hóa thành một hư ảnh, muốn đi tới Đông Lâm Tông.

Đông Lâm Tông là đệ nhất tông trong Đại Thánh Châu, một trong cửu tông thập tam môn, luôn luôn thần bí khó lường, ngoại nhân rất ít biết được chi tiết trong tông môn này.

Đối với Đông Lâm Tông, Vương Lâm đã từng đi qua trong huyễn cảnh ở động phủ giới. Giờ phút này hắn lao vọt đi, sau khi tới gần Đông Lâm Tông, khi thấy đại địa trước mắt, còn cả sơn môn của Đông Lâm Tông, cảm thấy mơ hồ quen thuộc.

Nơi của Đông Lâm Tông rất tầm thường, ở vùng sơn cốc bằng phẳng trong một dãy núi trùng điệp, rất nhiều nơi do thiên nhiên tạo thành. Hộ sơn đại trận của Đông Lâm Tông không ngăn cản được bước chân của Vương Lâm.

Mang theo Lưu Kim Bưu. Vương Lâm bước vào trong Đông Lâm Tông. Hắn không lập tức đi tới Đông Lâm Trì mà đi tới địa phương mà Thất Thải Tiên Tôn sống trong huyễn cảnh ở động phủ giới.

Ở trong một ngọn núi nhỏ, bên tai Vương Lâm truyền tới những tiếng nước chảy ào ào, thấy con sông nhỏ kia, trong nước sông còn có không ít con cá đang bơi lội, cũng có một đồng tử đang lấy nước.

Theo thềm đá trên núi, Vương Lâm đi lên phía trên, Lưu Kim Bưu đi theo phía sau. Hai người đi tới, cũng có tu sĩ đi qua bên cạnh nhưng lại không phát hiện ra hai người lúc nào, giống như bọn họ ở một không gian khác vậy.

Cho tới khi Vương Lâm bước lên trên đỉnh thềm đá thì bầu trời từ từ có mây đen. Mưa rơi như trút, hạt mưa lớn như hạt đậu, tầm tả rơi xuống trong ánh mắt của Vương Lâm. Lúc này hắn nhìn về phía tấm đá xanh trên đại điện nọ.

Nước mưa rơi xuống khiến cho tấm đá rung động, cũng khiến nước bắn tung tóe. Hơi nước tràn ngập, giống như muốn bay lên trời, nhưng lại tiêu tán giữa không trung.

Cảnh tượng này rất giống như trong huyễn cảnh năm xưa. Khiến cho Vương Lâm có một cảm giác không nói lên lời, giống như cả người trong cơn mưa này liền thăng hoa.

Dưới màn mưa, Vương Lâm đứng đó, nhắm hai mắt lại, đứng yên lặng ở đó.

Chương 1849: Mộng chướng luân hồi

Ở trong thời gian bất đồng, không gian bất đồng, hư ảo và chân thật, Vương Lâm đều đã từng đứng ở vị trí này. Đây đúng là một chuyện vô cùng hiếm thấy. Vương Lâm không biết người khác đã từng trải qua chuyện giống hắn hay không nhưng hắn lại hiểu rất rõ điều mà mình đang trải qua.

Hắn đứng đó giống như mộng đạo năm xưa ở Chu Tước Tinh, cả người giống như thăng hoa. giống như giác ngộ. Dưới màn mưa đó, dù nhắm hai mắt nhưng thiên địa ở trong lòng hắn, vạn vật đều có thần.

Giống như một đứa con xa nhà, ra ngoài hơn mười năm, trong một thời khắc đặc thù đột nhiên thấy một cảnh dường như vô cùng quen thuộc, suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không nghĩ ra rốt cục là sự quen thuộc này tới từ đâu.

Vương Lâm hôm này trong khi nhắm mắt lại, sự quen thuộc này và cảnh tượng trong động phủ giới dung hợp lại, lấy thân thể làm cầu nối, giống như hóa thành một sợi tơ nhỏ không ai nhìn thấy được, nối tiếp động phủ giới với cả Tiên Cương đại lục.

Nước mưa rơi xuống rất quen thuộc. Tiếng nước mưa rơi trên tấm đá cũng rất quen thuộc.

Vương Lâm thì thào, hồi lâu mở hai mắt, nhìn thiên địa trên ngọn núi nhỏ này. Đại điện, cái sân rộng, còn có cả cái lò giữa sân. Cảnh tượng này khiến hắn như hiểu ra điều gì đó.

Nhân sinh như mộng, mộng như nhân sinh. Đây là điều mà ta ngộ ra trong mộng đạo trên Chu Tước Tinh. Ta biết loại cảm ngộ này cũng chưa phải là cuối cùng.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, không chút gợn sóng. Hắn đứng nơi đó trong màn mưa, không nhiễm chút bụi trần.

Lưu Kim Bưu đứng phía sau Vương Lâm, thần sắc có chút mê man. Lời nói của Vương Lâm mặc dù là thể hiện cảm ngộ của hắn lúc này nhưng Lưu Kim Bưu nghe được lại như hiểu ra gì đó.

Ta từng lấy tay trái là sinh, tay phải là tử. Từng mở tay là nhân, nắm tay là quả. Từng lấy mở mắt là chân, nhắm mắt là giả, lấy ba loại hình thái này tạo thành một thế giới thuộc về ta. Một thế giới như mộng.

Ta từng ở trong hư ảo, ở cùng một vị trí này thấy trận mưa này. Hôm nay ta lại ở trong thiên địa chân thật, đứng ở nơi này, cũng thấy lại trận mưa đó.

Thế giới trong mắt ta, được ta nhìn thấy. bởi vì ta có thể nhìn thấy, bởi ta mà tồn tại.

Nước mưa bắn tung lên khiến bốn phía mơ hồ mông lung. Một vài đệ tử vội vã từ dưới chân núi chạy lên, lướt qua bên người Vương Lâm. Cơn mưa này quá đột ngột khiến cho đại bộ phận đệ tử trong sơn môn đều không kịp chuẩn bị.

Nhưng những người này giống như không nhìn thấy Vương Lâm và Lưu Kim Bưu. Đi qua giống như hai người không hề tồn tại vậy.

Ta dùng đôi mắt của mình nhìn thế giới, mỗi một nhành cây ngọn cỏ đều là trong mắt ta. Ta từng tưởng rằng mở mắt là thiên địa thật, nhắm mắt lại thì tất cả đều là hư ảo. Chân giả này vốn là biều hiện do tâm. Ta cho rằng là giả, cho rằng cây cỏ sau khi ta nhắm mắt sẽ biến mất. Nhưng thật sự chúng biến mất sao.

Thế nào là tồn tại, thế nào là không tồn tại. Ta dùng đôi mắt của mình nhìn thế giới, nhìn thiên địa này. Thiên địa này cũng đang nhìn ta. Ta nhắm mắt, tất cả là hư vô. Nếu trời nhắm mắt. Có phải ta cũng là hư vô hay không.

Vương Lâm ngẩng đầu, qua màn nước mưa đang trút xuống, nhìn lên bầu trời.

Ta không biết những lời này của chủ nhân là sao nhưng ta lại cảm thấy một lần chuyển thế này khiến ta hiểu rõ bước thứ hai của đạo lừa gạt. Vì lừa gạt chính mình, trên thực tế cũng không phải là để mình tin đã là đạt viên mãn mà là lấy phương thức chứng đạo đồng thời khiến mình tin tưởng, làm cho thiên địa này, làm cho luân hồi này, làm cho năm tháng toàn bộ đều tin tưởng.

Nói là lừa gạt chính mình, trên thực tế là vì lừa gạt luân hồi! Ta lừa gạt được luân hồi rồi thì ta tiêu diêu tự tại, thiên địa không thể nghịch ý ta, luân hồi không thể khiến ta phải thuần phục. Lừa gạt trời, lừa gạt đất, lừa gạt cả tháng năm.

Ta trước kia không biết nhưng thức tỉnh sau khi chuyển thế lại hiểu rõ rồi.

Lưu Kim Bưu ở phía sau Vương Lâm, thì thào tự nhủ.

Ai định ra ba ngàn đại đạo, ai nắm thiên địa vạn vật, khiến đạo lừa gạt bị chúng sinh nhục mạ, coi là thứ đáng khinh. Nhưng có biết rằng đạo lừa gạt là do tâm, trong ba ngàn đại đạo tất có đạo lừa gạt!

Giấc mộng mà Lưu Kim Bưu kiếp trước theo đuối chính là khiến cho đạo lừa gạt của hắn trở thành một trong ba ngàn đại đạo!

Dù là kiếp này thì hắn vẫn muốn như thế!

Trong thiên địa tồn tại bản nguyên, những người tu bản nguyên đồng lứa với ta, chủ nhân từng nói bản nguyên một khi thành thì bước vào bước thứ ba! Mà theo ta thấy, đạo lừa gạt cũng có bước thứ ba, một là lừa gạt người khác, hai là lừa gạt chính mình. Đến bước thứ ba rồi thì sau khi nhìn núi không phải là núi, nhìn nước không phải là nước liền phản phác quy chân, một lòng đi lừa người khác!

Gọi là người nhưng trên thực tế lại bao hàm cả thiên địa, bao hàm cả năm tháng luân hồi, bao hàm hết thảy! Lừa gạt tất cả, cuối cùng đi lừa gạt cả thiên địa đại đạo!

Ngay cả đại đạo cũng có thể lừa gạt vậy ta hẳn sẽ thành tiên!

Vạn đạo đồng tông, bước thứ ba phản phác quy chân của ta cũng giống như chủ nhân vừa nói, nhắm hai mắt lại thì vạn vật tiêu tán. Mà trời nếu nhắm hai mắt thì không biết người và ta có thể tồn tại không. Chính là cùng một đạo lý!

Lưu Kim Bưu thì thào, trong đầu hiện lên cuộc đời còn mê man trước khi tỉnh dậy, giọng nói dần dần rõ ràng, cuối cùng giống như lôi đình ầm vang trong hư vô, hai mắt ngời sáng.

Những lời hắn vừa nói rơi vào trong tai Vương Lâm khiến cho tâm thần Vương Lâm chấn động, mơ hồ hiểu ra.

Hắn cũng tốt, Lưu Kim Bưu cũng được đều là tự nhủ, gắng gượng cảm ngộ, một mình một đường cô độc vấn đạo. Nếu có thể chứng kiến đạo của người khác thì lập tức có thể tự chứng đạo của mình!

Ngươi lấy lừa gạt làm đạo, đi lừa gạt thiên địa này. Ta lấy nhân sinh làm đạo, điên đảo thế giới này, dao động hình ảnh của ta. Ngươi và ta trên thực tế đều là tu tâm.

Vương Lâm nhắm mắt lại.

Thế giới trong mắt ta là quan niệm về thiên địa của ta. Ta nếu nhắm mắt lại thì thiên địa không còn. Thiên địa nếu nhắm mắt lại thì ta vẫn tồn tại! Nếu ta có thể đạt được cảnh giới ta mở mắt thì thiên địa nhắm mắt, ta bất hủ thì thiên địa phải ngủ say, lúc đó ta tất thành tiên!

Vương Lâm hít sâu một hơi, mở hai mắt.

Ta trải qua sinh tử, đi qua nhân quả, ở trong chân giả luân hồi, tìm kiếm trầm luân khổ hải. Hư bản nguyên nếu có đạo thứ tư thì sẽ là luân hồi.

Luân hồi này không phải là Ý Cảnh sinh tử luân hồi trước kia của ta mà là luân hồi thiên địa. Cũng không phải là Hoàng Tuyền mà là đại đạo càn khôn. Chúng sinh luân hồi.

Vương Lâm hít sâu một hơi, cất bước dưới màn mưa tiến về phía trước.

Đạo bao khắp thiên địa, chúng sinh cần độ vô lượng kiếp, bỏ đi chấp niệm, phụng chí tu chân!

Chúng sinh trước vô lượng kiếp, giải thoát khỏi đời mờ mịt, thoát khỏi ý niệm của thiên địa, nắm được sinh đạo. Phụng chí tu chân!

Nằm trong vòng thiên địa, chịu u minh điều khiển, chúng sinh không thể tìm được chân đạo. Trầm luân khổ hải, vĩnh viễn không thể thấy được chân đạo. Phụng chí tu chân!

Vương Lâm vừa cất bước, bên tai hắn, trong tâm thần hắn bất tri bất giác lại hiện lên đoạn Đạo Kinh kỳ dị trong động phủ giới.

Hắn hiểu ra rồi.

Đạo Kinh này phức tạp, năm đó hắn còn chưa hiểu nhưng hôm nay, tại Tiên Cương đại lục này, trên ngọn núi nhỏ của Đông Lâm Tông, trong màn mưa. Hắn đã hiểu rõ hàm nghĩa của Đạo Kinh.

Chúng sinh không thể tìm được chân đạo thì sẽ phải trầm luân trong khổ hải, vĩnh viễn mất đi chân đạo.

Chúng sinh cần độ vô lượng kiếp, từ bỏ chấp niệm ngục.

Ta hiểu được sinh tử, sinh tử đó là một sợi dây trói. Dây trói này có hai mặt, một mặt là sinh, một mặt là tử, nối liền một chỗ tạo thành một vòng tròn.

Ta hiểu được nhân quả, nhân quả giống như một tấm lưới, do vô số sinh tử tạo thành, hóa thành một tấm lưới lớn. Chúng sinh ở bên trong, khó có thể giãy thoát được.

Ta cảm ngộ được chân giả, chân giả giống như mộng chướng. Trong lòng mồi người đều có một mộng chướng, khiến cho ngươi khi thức tỉnh cũng không biết thế giới của ngươi có phải là một giấc mộng hay không.

Tất cả mọi thứ cạnh ngươi đều là một bộ phận của mộng chướng. Chúng sinh ở trong giấc mộng của mình, không thể thức tỉnh chính thức, giống như những vòng tròn bên ngoài thân thể, tầng tầng lớp lớp bao phủ, khiến người ta cho rằng đã ra khỏi vòng tròn, khi tỉnh lại mới biết là vẫn đang ở trong một vòng tròn khác.

Ba vấn đề năm đó của Lý Thiên Mai, hôm nay ta đã có đáp án rồi.

Ta nối tiếp sinh tử lại, hình thành ra tấm lưới lớn nhân quả, lấy chân giả từ trong mộng chướng kia, mở hai mắt, tung võng ra, trong mộng chướng của chúng sinh tạo thành luân hồi, bắt lấy một con cá trong đó. Con cá đó chính là ta!

Hai mắt Vương Lâm bừng sáng.

Hắn đã minh bạch rồi. Việc này cũng có quan hệ với Lưu Kim Bưu. Nếu không đối chứng với đạo lừa gạt của đối phương thì Vương Lâm vẫn mê man như trước, không thể nhìn thấu hoàn toàn ba đạo hư bản nguyên của mình.

Lưu Kim Bưu đi theo phía sau, hình như cũng có cảm ngộ. Ánh mắt hắn rơi lên người Vương Lâm, mơ hồ có ảo giác Vương Lâm lúc này cùng với vừa mới đây đã khác. Loại bất đồng này hắn lại không thể nói rõ là ở đâu.

Phảng phất như trên người Vương Lâm luôn có một tầng sương mù. Sương mù này không thấy rõ, chỉ là cảm giác mà thôi, giống như người trong mộng, rất không chân thật.

Nhưng hôm này Vương Lâm dường như chính thức thức tỉnh, tất cả đều rõ ràng rồi.

Đông Lâm Tông này trước kia ta thấy cực kỳ thần bí. Đệ tử tông này hầu như không bao giờ xuất ngoại, chỉ ở trong tông tu hành. Ta vốn tưởng rằng đây là quy định của tông môn này.

Nhưng lúc ta bước vào nơi này, cảm nhận được sự quen thuộc nơi đây, hiểu ra tất cả. Tất cả đều có liên quan tới tâm cảnh của ta. Nhưng quan trọng hơn là có liên quan tới nơi này!

Đứng trong sân rộng trên ngọn núi nhỏ, thân thể Vương Lâm nhoáng một cái liền xuất hiện ở đỉnh cung điện xa xa. Hắn đứng đó, tùy ý để gió núi thổi tới, tung bay y phục và mái tóc bạc, nhìn vùng thiên địa này, nhìn phân nửa Đông Lâm Tông.

Theo hắn nhìn lại, Đông Lâm Tông cực kỳ khổng lồ. Hắn thấy rất nhiều đệ tử Đông Lâm Tông đang lao đi dưới mưa, cũng thấy rất nhiều tu sĩ ngồi đả tọa.

Hắn cũng thấy được trong vẻ mỹ lệ của ngọn núi trong mưa gió, thấy được sinh cơ của cỏ cây.

Nhìn lại, ánh mắt của Vương Lâm lộ vẻ bi thương.

Tô Đạo. Ta không biết năm đó ngươi ở nơi này, tông môn này có phải như thế hay không. Nhưng Đông Lâm Tông hôm nay. Chỉ là một tông môn chết!

Tất cả đều chỉ là một mộng chướng. Khó trách Đông Lâm Tông thần bí, khó trách hiếm thấy đệ tử xuất ngoại.

Vương Lâm than nhẹ, sau khi nhắm hai mắt lại liền chậm rãi mở ra.truyện huyền huyễn audio

Chương 1850: Tử Tông

Núi xanh không còn nữa. Chỉ còn một ngọn núi tử vong.

Nước biếc không còn trong lành, chỉ còn mùi hôi thối.

Ngay cả gió thổi cũng mang theo tang thương và bi ai, mang theo vẻ suy đồi.

Cả những đại điện lầu các tinh xảo cùng đầy tro bụi. Mất đi sinh cơ, lộ vẻ xuống dốc.

Bậc đá của tòa núi nhỏ cũng tổn hại rất nhiều, rất nhiều đá vụn trong gió như truyền ra khúc nhạc đau thương.

Lúc này Vương Lâm nhìn lại, đám đệ tử Đông Lâm Tông giờ đây đều ở trong sân rộng, tại thềm đá trước đại điện, từng khối hài cốt không biết tử vong từ bao giờ, thân thể đã sớm thối nát, trở thành những bộ xương khô.

Đám đệ tử Đông Lâm Tông vừa ngồi khoanh chân cũng đều đã trở thành hài cốt.

Đây đúng là một tông môn chết!

Không còn chút sinh cơ. bị tử khí nồng đậm bao phủ.

Nhưng trong Đông Lâm Tông, trong tử khí nồng đậm này lại tràn ngập một luồng mộng chướng bao phủ, do vô số người trước khi chết tạo thành, giống như đám đệ tử Đông Lâm Tông này chết đi mà cũng không biết bản thân đã tử vong.

Bọn họ vẫn di chuyển trong mộng như vậy.

Đó cũng là lý do mà vừa rồi Vương Lâm và Lưu Kim Bưu đứng đó. Đám người này đi qua bên cạnh nhưng lại không hề phát hiện ra. Không phải là Vương Lâm không tồn tại mà bọn họ. Không tồn tại.

Nói họ là quỷ hồn cũng không thỏa đáng. Nơi này theo Vương Lâm thấy không có quỷ hồn, nếu có chỉ là những mộng chướng tử vong. Trong mộng chướng này, người ngoài dù có tới nơi này cũng rất khó phát hiện ra, thậm chí bị hấp dẫn còn gặp phải ảo giác tương tự. Trện thực tế là người bên ngoài đi vào trong mộng chướng sẽ bị dung nhập vào nơi này.

Từ cổ chí kim, nơi này đã bị hủy diệt vô số năm rồi. Cụ thể là bao lâu Vương Lâm không biết. Nhưng hắn biết rõ là có lẽ vô số năm qua, có lẽ cũng có rất nhiều người tới nơi này mà không hề phát hiện ra thực tế đây là một tông môn chết, làm khách ở nơi này sau đó rời đi.

Nhưng hắn không phải là người đầu tiên phát hiện ra mánh khóe ở nơi này!

Bởi hắn nhìn thấy ở vị trí trung tâm của Đông Lâm Tông, trong một tòa điện phủ khổng lồ có một luồng sinh cơ yên lặng tồn tại.

Sinh cơ này tràn ngập cơ độc và bi ai, giống như một đứa trẻ sau khi nhà cửa bị hủy, mất đi toàn bộ người thân, khóc than thê lương sau đó yên lặng bảo vệ nơi này.

Không có ai làm bạn, chỉ có đống đổ nát tử vong và những khối thi thế, trong bi ai và cô độc, ngưng tụ mộng chướng của mọi người, làm cho nơi này có núi xanh nước biếc hư ảo, tạo thành tông môn phồn hoa, đám đệ tử Đông Lâm Tông hư ảo tới ở cùng mình.

Trước khi Vương Lâm chưa hiểu ra hư bản nguyên của bản thân thì hắn dù có tới nơi đây nhưng cũng vẫn không thể nhìn ra như trước. Nhưng giờ phút này hắn cảm nhận được rồi. Hắn than nhẹ, lại một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Đợi cho cơn gió thổi qua, hắn mở hai mắt ra, Đông Lâm Tông suy đồi tử vong nọ biến mất, thay thế vào đó là một tông môn đầy sinh cơ và đệ tử đang thổ nạp, lui tới.

– Đi thôi!

Vương Lâm nhẹ giọng nói, đi về phía trước. Lưu Kim Bưu không thấy được biến hóa nơi này, chỉ mơ hồ có cảm giác không thích hợp, nhìn quanh hồi lâu, đi theo sau Vương Lâm tiến về phía trước.

Vừa đi tới, bên ngoài thân thể Vương Lâm mơ hồ lan ra gợn sóng. Sóng gợn này người ngoài không nhìn thấy, là do tự thân Vương Lâm tỏa ra, khiến mình dung nhập vào trong vòng mộng chướng này.

Trong nháy mắt khi hắn và Lưu Kim Bưu rơi vào mặt đất Đông Lâm Tông, từ xa xa có hai đạo cầu vồng gào thét lao tới, hóa thành hai tu sĩ một nam một nữ.

Hai người này tuổi không lớn, nam tu khá anh tuấn, thần sắc không chút buông lỏng, lộ ra vẻ cung kính. Nữ tử bên cạnh rất xinh đẹp. ánh mắt nhìn Vương Lâm lộ ra vẻ tò mò.

Tiền bối, vãn bối vâng mệnh lão tổ mời người đi tới trước Đông Lâm Điện.

Thanh niên kia mỉm cười ôm quyền, lời nói và thần sắc vô cùng cung kính.

Nữ tử bên cạnh cũng ôm quyền, ánh mắt đảo qua người Vương Lâm.

Vương Lâm nhìn hai đệ tử Đông Lâm Tông phía trước, trong lòng thầm than, thần sắc nhu hòa gật đầu.

Hai đệ tử Đông Lâm Tông này dẫn đường mang theo Vương Lâm hướng về đại điện trung tâm của Đông Lâm Tông bay đi. Đông Lâm Tông rất lớn, cả đường bay đi Vương Lâm thấy trong tông này tràn ngập sinh cơ.

Hắn thấy rất nhiều tiên hạc bay lượn, trên mặt đất rất nhiều vườn dược phẩm, chỗ những đệ tử đều đông người ở, hoặc đang đả tọa hoặc đang mỉm cười đàm luận.

Gió thổi cũng mang theo tiên khí nồng đậm, giống như tiên cảnh vậy.

Trên đường Vương Lâm còn nhìn thấy một số đệ tử Đông Lâm Tông đang bay nhanh đi. sau khi nhìn thấy mình hiến lộ thân ảnh liền ôm quyền cung kính vái một cái.

Người Đông Lâm Tông rất ôn hòa, đối với Vương Lâm hơi khách khí, giống như Vương Lâm là khách quý của nơi này vậy.

Sau khi sắp tới đại điện ở trung tâm Đông Lâm Tông thì có hai đạo cầu vồng mang theo khí thế kinh thiên động địa, gào thét bay tới, trong nháy mắt đã tới phía trước Vương Lâm, truyền ra tiếng cười sang sảng.

Đông Tồn, Tiểu Yên, hai người các ngươi lui ra đi.

Trong tiếng cười, từ hai đạo cầu vồng lộ ra hai tu sĩ. Người vừa nói là một lão già, bên cạnh là một nam tử trung niên mỉm cười ôm quyền hướng về phía Vương Lâm vái chào.

Hai người này bất ngờ đều có tu vi Kim Tôn, cực kỳ bất phàm. Lão già cười sang sảng hướng về phía Vương Lâm ôm quyền nói.

Tại hạ Hứa Thiên Niên, là Đại trưởng lão Đông Lâm Tông, tuân theo lệnh lão tổ tới nghênh đón tiền bối tới Đông Lâm Tông.

Vãn bối Hà Đạo, Tông chủ Đông Lâm Tông ra mắt tiền bối.

Nam tử trung niên kia mỉm cười, thần sắc rất khách khí.

Nhìn hai người, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ bi ai. Dạng cô độc tới mức nào mới có thể ngưng tụ ra mộng chướng làm bạn tới mức này.

Đi thôi.

Vương Lâm than nhẹ, nói với hai người.

Đi cùng hai tu sĩ Kim Tôn này, cũng đủ thấy Vương Lâm được coi trọng tới mức nào. Họ đi tới trung tâm của Đông Lâm Tông, thánh địa của Đông Lâm Tông, Đông Lâm Điện.

Lão tổ ở bên trong. Chúng ta đều không được triệu kiến, không tiện tiến vào, xin mời tiền bối vào trong.

Lão già kia cười sang sảng, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, cung kính nói.

Vương Lâm gặt đầu, nhìn cánh của Đông Lâm Điện. Trên thực tế, hắn vốn vừa rồi khi khám phá ra nơi này mà mộng chướng có thể một mình tới đây. Đi vào đại điện trong đống đổ nát, tỏa ra bi ai này.

Hắn không cần phải nói chuyện với những huyễn ảnh trong mộng chướng.

Nhưng hắn lại không làm vậy. Hắn có thể cảm nhận được sự cô độc và bi ai này. Hắn tôn trọng lão tổ Đông Lâm Tông này. Do vậy nên lão tổ mới ở trong mộng chướng này tôn trọng Vương Lâm.

Kim Bưu, ở bên ngoài chờ ta.

Vương Lâm nhẹ giọng nói. Hướng về phía Đông Lâm Điện đi tới.

Lưu Kim Bưu cung kính vâng dạ xong, theo tiềm thức nhìn quanh một chút. Hắn có cảm giác nơi này quỷ dị nhưng lại không nói được rốt cục là quỷ dị ở nơi nào.

Từ từ đi vào bên trong Đông Lâm Điện, cho tới khi Vương Lâm hoàn toàn bước chân phải vào trong điện, một giọng nói tang thương lộ ra vẻ bi ai và cô độc vang vọng trong điện này.

Ngươi đã đến rồi.

Trong đại điện phía trước Vương Lâm có ba pho tượng lớn. Pho tượng này khắc hai nam một nữ. Bọn họ ngâng đầu nhìn về phía đông, khóe miệng mang theo nụ cười, còn có khí tức mênh mông lan ra từ trong ba pho tượng này.

Ở dưới pho tượng có một lão già mặc áo xám đang ngồi. Trên mặt lão già này đầy những nốt đồi mồi, giống như một người già phàm nhân. Thần sắc hắn lộ ra vẻ đau thương vô tận.

Hắn ngồi ở nơi đó, trên người ngoài vẻ bi ai còn có một luồng khí tức cực kỳ cường đại ân dấu rất sâu trong cơ thể. Luồng khí tức này vượt qua tất cả Thiên Tôn mà Vương Lâm đã từng gặp.

Tới rồi.

Vương Lâm than nhẹ, đi tới trước người lão già, khoanh chân ngồi xuống, tay phải giơ lên, lấy ra một bầu rượu.

Uống không?

Vương Lâm đưa bầu rượu cho lão già.

Lão già trầm mặc trong chốc lát, uống một ngụm.

Ta ở trên người ngươi cảm nhận một luồng khí tức quen thuộc. Ngươi hẳn là không phải lần đầu tới nơi này.

Lão già ngẩng đầu nhìn Vương Lâm.

Trong mộng đã tới một lần.

Vương Lâm lấy ra bầu rượu thứ hai, đưa lên miệng uống một ngụm.

Có lẽ thế. Ta ở nơi này đã rất lâu rồi. Có lẽ ngươi thật sự đã tới đây trong mộng.

Lão già này nhìn cánh cửa đại điện phía xa xa, chậm rãi nói.

Ngươi ở trong mộng đi tới Đông Lâm Tông, so với hiện tại thế nào?

Lão già nhẹ giọng nói.

Giống nhau.

Vương Lâm nhìn lão già. Hắn có thể cảm nhận được nổi bi ai của đối phương.

Cám ơn.

Lão già nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống. Với tu vi của hắn vốn không còn biết tới nước mắt nhưng hôm nay lại vì một câu giống nhau của Vương Lâm mà chảy xuống.

Ta ngồi ở nơi này đã rất lâu rồi. Ngươi là người duy nhất sau khi nhìn rõ tất cả lại vừa khiến ta cảm thấy quen thuộc. Nơi này là nhà ta. Ta năm đó rời đi. Cho tới khi thành Dược Thiên Tôn trở về, về tới nhà thì đã như thế này rồi.

Lão già kia mở hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ và đau thương nồng đậm.

Vương Lâm trầm mặc.

Ta không biết người nào làm ra. Cũng không tra ra nổi. Dù là Đại Thiên Tôn cũng không tính ra. Ta chỉ có thể ngồi ở nơi này, lấy ký ức của ta tạo thành một giấc mộng, khiến cho mình ở trong mộng này trở lại Đông Lâm Tông, làm cho Đông Lâm Tông tồn tại. Cho tới khi ta chết đi.

Lão già cất giọng khàn khàn nói.

Vương Lâm nhìn lão già nọ, không nói gì.

Tình cảm thế nào, dạng bi thương thế nào mới khiến cho hắn phải lừa gạt chính mình, dạng cô độc tới thế nào mới có thể khiến một người phải cùng ký ức hư ảo làm bạn.

Nếu như Uyển nhi thủy chung vẫn không thức tỉnh. Nếu như Bình nhi không cách nào mở mắt. Nếu như Chu Tước Tinh bị phá hủy. Có lẽ ta cũng sẽ như hắn, một mình ngồi trong tinh không vô tận, trên một tu chân tinh một mình, yên lặng lấy mộng làm say chính mình, tạo ra một thế giới mộng chướng, ở nơi đó có cha mẹ ta, có ta, có Uyển nhi, có Bình nhi, còn có những khuôn mặt ta quen thuộc.

Nếu như thật có ngày đó thì có lẽ ta cũng sẽ như vậy.

Nằm trong vòng thiên địa, chịu u minh điều khiển, chúng sinh không thể tìm được chân đạo. Trầm luân khổ hải, vĩnh viễn không thể thấy được chân đạo. Phụng chí tu chân!

Những lời này là hung thủ dùng máu tươi của môn nhân Đông Lâm Tông ta viết lên trên khối bia đá.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 2 ngày trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.
https://audiosite.net
Oan uổng quá chư vị tụn mình có rất nhiều bộ truyện các bạn không yêu cầu hay để bình luận cập nhật chương truyện thì tụn mình làm sao biết được :(..! Sơ sơ gần 3k2 bộ truyện dài rồi chư tính bộ truyện lẻ ...^^! Rất mong các bạn lưu ý +++ ! Báo lỗi là nơi báo lỗi audio ++ yêu cầu truyện khác nhé ---! -^-^- Gần 100 bạn Báo lỗi nhưng không nhập nội dung thì tụn mình chỉ check audio vẫn bình thường nên không lưu ý cập nhât chương mới.. Thỉnh chư vị bỏ ra 3 giây để like (thích) để tụn mình biết bộ truyện đang hot ( đang được yêu thích ) Hoặc để lại bình luận...^^! Đa Tạ :X
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn từ tập 90 đã bổ sung hoàn tất 200 chương thiếu đương nhiên là bản đầy đủ mới nhất không cắt ^^! NGoài ra có sever 2 ( giọng 2 ) từ 1 > 1200 bản hoàn chỉnh do tác giả chỉnh sửa mới nhất + không cắt
https://audiosite.net
Đã cập nhật Bản Chuẩn mới nhất của tác giả không cắt tình tiết đầy đủ nhé bạn ở sever 2 ( giọng 2 )
https://audiosite.net
Xin Thông Báo cập nhật Chương 1976 đến Chương 2283 Bản mới nhất không cắt. ^^! Ngoài ra bổ sung Server 2 ( giọng 2 ) Từ chương 1 đến chương 12000 Bản đầy đủ mới nhất không cắt đạo hữu nào thích có thể nghe lại nhé ^^!
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi do CTV up nhầm tập 1 vs 3 mình đã fix lại chuẩn rồi nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn văn mạnh 2 tuần trước
Mẹ. Nghe tập nào cũng lộn xộn cả. Chẳng hiểu gì cả
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn ) có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^! Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )
https://audiosite.net
Nam 3 tuần trước
Tập 77 và Tập 141 không play admin ơi.
https://audiosite.net
Ngại quá giờ mới fix lại toàn bộ nhé ^^! ( p/s: lý do cập nhật lại bộ chương tiết thiếu sót hơn lâu 1 chút - Mong bạn thông cảm )
https://audiosite.net
Bạn đợi mình 1 chút phục hồi upload sang sever khác khoảng 3h nữa nhé bạn ^^!