[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 467 [Chương 1826 đến 1830]
❮ sautiếp ❯Chương 1826: Nơi Thiên Tôn thí luyện
Thanh niên tóc đen Đạo Nhất Thiên Tôn nhìn Vương Lâm, lời nói ẩn chứa một lực lượng kỳ dị, có thể khiến cho tất cả những người nghe được nhất thời dâng lên sự kính sợ và tín phục.
Giống như lời nói của hắn lúc này chính là quy tắc của thiên địa, giống như lời nói của hắn chính là lời hứa hẹn của thương khung.
Ta còn chưa chết thì ngươi cũng không chết!
Đây là một lời mời chào, một lời hứa hẹn rất nặng nề của một Đại Thiên Tôn. Cho dù Đạo Nhất Thiên Tôn nói lời này rất bình tĩnh, thần sắc không hề có chút gợn sóng nhưng lời hứa này đích thực rất kinh người!
Lão tổ Đạo Ma Tông phía sau hư ảnh do thần niệm của Đạo Nhất Thiên Tôn biến thành sau khi nghe thấy lời hứa của hắn, thần sắc biến đổi, trong lòng nổi lên tầng tầng lớp lớp sóng gió. Nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
Hắn đi theo Đạo Nhất Thiên Tôn hơn một vạn năm, đối với đối phương cũng hiểu được chút ít. Lời hứa hẹn kiểu này cực kỳ hiếm thấy ở Đạo Nhất Thiên Tôn!
Phải biết rằng năm đó Đạo Nhất Thiên Tôn mời chào hắn cũng chỉ là một câu: ta còn chưa chết thì có thể cho ngươi mười vạn năm không chết!
Nhưng giờ phút này lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông khi nghe xong lời nói của Đạo Nhất Thiên Tôn, không ngờ không giới hạn thời gian mà chính là ta chưa chết thì ngươi cũng không thể chết!
Một câu nói này ẩn chứa ý nghĩa quá lớn!
Người này đạt được tán thành cao của Thiên Ngưu Hồn, bản thân có chiến lực gần đạt tới Thiên Tôn, nhất là sau khi mặc Hồn Khải vào lại có thể tiếp cận vô hạn với Dược Thiên Tôn. Người này. Khó trách Đại Thiên Tôn coi trọng như vậy.
Trong lòng lão tổ Đạo Ma Tông thầm than.
Vương Lâm trầm mặc. Đạo Nhất Thiên Tôn hắn là Đại Thiên Tôn đầu tiên hắn gặp ở Tiên Tộc.
Mà lời hứa này quan trọng tới mức nào hắn có thể nghe ra.
Đại Thiên Tôn, việc này đối với tại hạ cực kỳ trọng yếu, không thể quyết định ngay lập tức. Vẫn muốn suy nghĩ thêm.
Vương Lâm ôm quyền, hướng về phía Đạo Nhất Thiên Tôn vái một cái.
Vương Lâm không muốn vừa gặp Đạo Nhất Thiên Tôn đã quyết định ngay mà hắn sau khi đánh một trận với lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông đã có chút minh ngộ, biết được đạo của Thiên Tôn. Mà danh tiếng của hắn lúc này còn chưa đủ. Hắn muốn khiến danh tiếng của mình lớn hơn nữa!
Chỉ có sau khi thanh danh hiển hách, lựa chọn một Đại Thiên Tôn đi theo thì khi tiến vào hoàng thành của Tiên Tộc mới có thể giảm bớt nguy cơ.
Thanh niên tóc đen nhìn Vương Lâm, hai mắt tràn ngập trí tuệ, giống như nhìn thấy tất cả tâm tư của Vương Lâm, mỉm cười nói.
Cho ngươi thời gian. Với chiến lực của ngươi có thể xông vào Thiên Tôn Niết, nếu có thể xông qua chín tầng thì ta lại tới tìm ngươi.
Vừa nói hắn vừa xoay người dung hợp với thân thể của lão tổ Thiên Tôn Đạo Ma Tông, hóa thành đạo bào như trước, thân ảnh biến mất.
Đạo Nhất Thiên Tôn sau khi biến mất, thiên địa vừa yên tĩnh, vạn vật vừa bất động lúc này bỗng nhiên khôi phục quỹ tích vốn có, bụi đất rơi xuống, gió lại thổi qua.
Bốn phía sau khi khôi phục, uy áp khiến Vương Lâm cảm thấy kinh hãi vừa rồi cũng từ từ tan thành mây khói, giống như chưa bao giờ phát sinh vậy.
Mà lão tổ Đạo Ma Tông lúc này thầm than một tiếng, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền nói.
Chuyện Đạo Ma Tông từ giờ xóa bỏ. Nhưng ngươi vừa rồi để mất một cơ hội đi theo Đại Thiên Tôn rồi.
Cường giả đều tôn trọng lẫn nhau. Vương Lâm và lão tổ Đạo Ma Tông này đánh một trận, chiến lực cường đại đã chiếm được sự tôn trọng của lão già này.
Nói xong hắn xoay người, đang muốn rời đi.
Đạo hữu xin dừng bước. Tại hạ hủy Đạo Ma Tông là bởi vì Đạo Ma Tông năm đó lấy toàn bộ tông lực đẩy ta vào nguy cơ sinh tử, cũng không phải là vì một người.
Vương Lâm chậm rãi nói. Hắn rất ít khi giải thích nhưng lão tổ Đạo Ma Tông này cũng khiến hắn tôn trọng.
Lão già tóc đỏ sững lại, trầm mặc nửa ngày.
Thôi, thế gian nhân quả tuần hoàn, coi như đây là kiếp nạn của Đạo Ma Tông. Ngươi phá hủy tông môn này, xem như chặt đứt một ý niệm của ta, giúp ta về sau không còn bất cứ khúc mắc gì, một lòng hướng đạo.
Lão già tóc đỏ thở dài nhìn Vương Lâm một cái.
Đạo Nhất Thiên Tôn là một trong năm Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc ta, cực kỳ bao che. Chiến lực của ngươi đã tới trình độ này, muốn lựa chọn người đi theo thì Đạo Nhất Thiên Tôn là một lựa chọn rất tốt.
Trong các Đại Thiên Tôn, Tiên Hoàng Bát Cực Đại Thiên Tôn là kiêu ngạo nhất, Cửu Đế Đại Thiên Tôn ở Trung Châu là bá đạo nhất, Bắc Châu Võ Phong Đại Thiên Tôn là siêu nhiên nhất, ngoài Dược Thiên Tôn ra rất ít khi mời chào Thiên Tôn về dưới trướng.
Mà Đông Châu Tử Dương Tông Song Tử Đại Thiên Tôn. Vốn là Thiên Tôn cường đại nhất nhưng sau khi chuyển thế linh hồn lại bị phân liệt, một lần nữa hóa thành hai người, cuộc đời này không thể khôi phục lại. Dù nghe đồn tính cách rất ôn hòa nhưng đây tuyệt đối không phải là người chúng ta nên chọn.
Lão già tóc đỏ rất rõ so với một Thiên Tôn, Đạo Ma Tông giống như một con kiến hôi. Lúc này nếu Đạo Ma Tông đã bị hủy diệt thì chuyện giao hảo với một Thiên Tôn còn có lợi hơn nhiều.
Mà điểm quan trọng nhất chính là Thiên Tôn lại là một tu sĩ cực kỳ cường đại! Cho nên lão tổ Đạo Ma Tông mới nói tất cả những chuyện hắn biết ra, muốn dùng việc này xóa đi những chuyện không thoải mái trước đây.
Những lời nói này Vương Lâm lúc trước căn bản không biết, giờ phút này nghe thấy thần sắc dù như thường nhưng trong lòng lại chấn động.
Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở.
Vương Lâm ôm quyền.
Còn có Thiên Tôn Niết. Ta nếu là Thiên Tôn ngươi giao chiến đầu tiên thì ngươi nhất định không biết chuyện Thiên Tôn Niết. Thiên Tôn Niết là một địa phương kỳ dị do Tiên Tổ năm đó sáng tạo ra. Nơi này chuyên chuẩn bị cho các Thiên Tôn, có thể giúp Thiên Tôn phán đoán chuẩn xác tu vi của mình.
Thiên Tôn Niết có mười chín tầng, chỉ có tu sĩ Thiên Tôn có thể tiến vào. Với tu vi của ta vào năm trăm năm trước đã từng xông vào một lần, nhưng chỉ vượt qua tầng thứ ba. Thất bại ở tầng thứ tư.
Lão già tóc đỏ chậm rãi mở miệng nói.
Thiên Tôn Niết?
Hai mắt Vương Lâm sững lại. Hắn vừa rồi cũng có nghe Đạo Nhất Thiên Tôn nói qua nhưng không biết là thứ gì, lúc này khi thấy lão già tóc đỏ nói mới nhất thời hiểu rõ hơn.
Ta từng nghe Đạo Nhất Thiên Tôn nói qua, Thiên Tôn Niết này là do Tiên Tổ bắt chước Thái Cổ thần cảnh sáng tạo ra, nếu có thể xông qua tầng thứ mười chín thì ngày sau nếu tiến vào Thái Cổ thần cảnh rất có khả năng vượt qua, trở thành Đại Thiên Tôn!
Năm đó Võ Phong Đại Thiên Tôn chính là sau khi vượt qua được mười chín tầng Thiên Tôn Niết, trong một lần Thái Cổ thần cảnh mở ra mới đạt được cơ duyên lớn lao, trở thành Đại Thiên Tôn!
Lão già tóc đỏ nói không giấu giiếm chút nào. Dù hắn không nói thì đợi tới khi Vương Lâm tiếp xúc với các Thiên Tôn khác cũng sẽ biết mà thôi, không có gì là bí mật.
Làm sao để tiến vào Thiên Tôn Niết?
Vương Lâm lập tức hỏi.Nguồn truyện audio
Rất đơn giản. Chỉ cần ngươi có thể được pháp tắc của Tiên Cương tán thành là tu sĩ Thiên Tôn, ở bất kỳ chỗ nào trong Tiên Tộc, tìm một địa phương an toàn bế quan, Nguyên Thần ly khiếu, bay thật nhanh lên bầu trời, sau sáu mươi nhịp thở thì có thể tiến vào chỗ thí luyện của Thiên Tôn Niết!
Lão già tóc đỏ nhìn bầu trời, chậm rãi nói.
Nghe nói ở Cổ Tộc năm đó Cổ Tổ cũng bắt chước Thái Cổ thần cảnh sáng tạo ra một chỗ thí luyện thích hợp cho người Cổ Tộc.
Lại cũng nghe đồn trên thực tế ở hai vùng đất tiên cổ còn có những nơi do hai vị cường giả mạnh nhất của Tiên Cương đại lục năm đó đồng thời sáng tạo ra, tạo thành một chỗ thí luyện cho Đại Thiên Tôn. Nhưng chẳng qua đây chỉ là lời đồn. Ta cũng không chắc lắm.
Lão già tóc đỏ nói xong, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền.
Đạo hữu, những gì cần nói lão phu đã nói hết cho ngươi biết, cáo từ!
Lão già tóc đỏ cũng không thèm nhìn lại đống đổ nát của Đạo Ma Tông một cái, thân thể nhoáng lên, hóa thành một đạo cầu vồng lao đi, trong nháy mắt đã không còn thấy nữa.
Cho tới sau khi hắn rời đi, Vương Lâm vẫn đứng trầm mặc nơi đó. Hắn uyển chuyển từ chối lời mời chào của Đạo Nhất Thiên Tôn, bỏ qua cơ hội này nhưng hắn lại không hối hận chút nào.
Năm Đại Thiên Tôn trừ Tiên Hoàng và Đạo Nhất Thiên Tôn ra thì còn có ba người. Mà với chiến lực của ta hiện nay, sau khi đánh một trận với Thiên Tôn lại có một hồi cảm ngộ. Giao chiến với Thiên Tôn càng nhiều thì cảm ngộ của ta lại càng nhiều, danh khí càng lớn!
Còn cả chỗ thí luyện Thiên Tôn Niết này. Không ngờ trên Tiên Cương đại lục này lại có địa phương như vậy. Chỉ là phương pháp tiến vào do lão tổ Đạo Ma Tông nói có phải sự thật hay không.
Vương Lâm trầm ngâm ngồi xuống khoanh chân, ở trong đống đổ nát này, trong đầu không ngừng hiện lên trận đánh với lão tổ Đạo Ma Tông, cũng hiện lên hình ảnh một quyền của Đại Thiên Tôn.
Một quyền này không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, cuối cùng thay thể tất cả, khiến toàn bộ tâm thần hắn chìm đắm trong một quyền của Đại Thiên Tôn.
Một quyền này nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa một luồng lực lượng mà Vương Lâm không thể tìm ra. Thời gian trôi qua, chớp mắt đã trải qua mấy tháng.
Trong mấy tháng này Vương Lâm vẫn ngồi khoanh chân không nhúc nhích nhưng bên ngoài thân thể hắn lại tràn ngập một tầng lực lượng phòng hộ, khiến người khác không thể tới gần.
Trong đống đổ nát của Đạo Ma Tông này, đám tu sĩ Đạo Ma Tông từ Thiên Ngưu Châu trở về, sau khi nhìn thấy cảnh tượng nơi này, cả đám tâm thần đều rung động. Nhất là khi thấy Vương Lâm đang ngồi khoanh chân chỗ đó thì càng có nhiều người nhận ra thân phận của Vương Lâm.
Nhưng bọn hắn không cách nào tiến vào bên trong tầng phòng hộ. Một lúc sau, đám người này mang theo sự sợ hãi, nhanh chóng tản đi. Chỉ còn lại một ít tu sĩ Đạo Ma Tông không rời đi hẳn mà ở xa xa nhìn lại.
Vương Lâm ngồi đó cả năm trời.
Thời gian một năm đối với hắn mà nói trôi qua trong thoáng chốc. Cho tới một ngày sau một năm, Vương Lâm chậm rãi mở mắt ra, nhìn bầu trời đã bị đêm tối bao phủ, ánh mắt ngời sáng.
Một quyền nọ ta dùng tất cả mọi phương pháp, không ngừng tính toán trong đầu không dưới trăm vạn lần nhưng cũng không thể chống cự một lần. Đây mới chỉ là một tia thần niệm của Đại Thiên Tôn.
Vương Lâm thở dài.
Niềm vui của hắn sau khi tu vi được đề cao lúc này đã lắng xuống. So với Đại Thiên Tôn thì hắn thực sự quá yếu.
Nhưng tuy nói là vậy nhưng ta cũng cảm ngộ được rất nhiều. Nhất là một trận đánh với lão tổ Đạo Ma Tông, hắn dung đạo vào thân thể, một quyền đánh ra ẩn chứa hai mươi bảy đạo thần thông. Ta có thể bắt chước, có thể học tập!
Ánh mắt Vương Lâm sáng bừng lên. Một trận chiến này đối với hắn mà nói đã có thu hoạch rất lớn.
Cần tìm một nơi minh ngộ cẩn thận một phen.
Tu vi đạt tới trình độ của Vương Lâm, nơi nào trên Tiên Cương đại lục hắn cũng có thể đi!
Giờ phút này đứng dậy, Vương Lâm nhìn thoáng qua đống đổ nát bốn phía. Hắn hiển nhiên cảm nhận được đám môn nhân của Đạo Ma Tông từ Thiên Ngưu Châu trở về.
Thôi bỏ đi.
Vương Lâm cất bước về phía trước, thân ảnh trong nháy mắt liền biến mất.
Chương 1827: Một cố nhân
Thánh chỉ của Tiên Hoàng muốn Vương Lâm tới hoàng thành của Tiên Tộc gặp mặt nhưng không nhắc tới thời gian. Vương Lâm hiển nhiên cũng không lập tức đi làm gì.
Thoáng một cái đã ba năm.
Trong ba năm này Vương Lâm ở trong nền đất một nơi gần Mạnh Thổ Châu mở ra một động phủ, khoanh chân bế quan, cảm ngộ trận đánh giữa hắn vào lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông.
Sau ba năm, trong động phủ dưới nền đất này, Vương Lâm mở hai mắt, ánh tỏa ra u quang, giống như ẩn chứa cả tinh không trong đó.
Với tu vi của ta hiện nay, không mặc Hồn Khải thì nhiều nhất trong một quyền cũng chỉ ẩn chứa được chín đạo thần thông.
Vương Lâm giơ tay phải lên, đặt phía trước, lập tức liền khiến những tiếng trầm trầm truyền ra từ lòng bàn tay.
Dù là như thế nhưng một quyền của ta lúc này so với ba năm trước mạnh hơn rất nhiều. Hôm nay nếu phải đối mặt với lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông thì một quyền đầu tiên của hắn ta không mặc Hồn Khải vẫn có thể đỡ nổi!
Vương Lâm năm đó khi đỡ một quyền đầu tiên của lão tổ Đạo Ma Tông phải lui lại ba bước. Nhưng sau ba năm, tu vi của hắn vẫn như trước nhưng chiến lực lại gia tăng không ít.
Đáng tiếc Tốc Thần Quyết trong ba năm nay theo ta nghiên cứu và quan sát, tu sĩ Kim Tôn nhiều nhất chỉ có thể cho ta mở ra sáu thần mạch mà thôi, còn cần thêm chín tu sĩ Kim Tôn nữa!
Sự cường đại của Tốc Thần Quyết Vương Lâm sau trận đánh với lão tổ Đạo Ma Tông đã cảm nhận rất rõ ràng.
Chẳng qua thuật này cường đại như vậy là bởi vì Vương Lâm ngưng tụ thần mạch với chất lượng cực cao. Nhưng cũng bởi vậy nên sau khi tới một trình độ nhất định thì muốn mở ra những thần mạch tiếp theo lại càng khó khăn.
Năm đó Nguyên Thần của Tông chủ Đạo Ma Tông có thể mở ra đạo thần mạch thứ tư và thứ năm. Nhưng nếu muốn mở ra đạo thần mạch thứ sáu thì cần phải có tới chín Kim Tôn nữa!
Tốc Thần Quyết này dùng phương pháp khai mở này, thật sự là. quá khó khăn rồi. Mạch thứ sáu cần tới chín Kim Tôn, mạch thứ bảy cần chín Thiên Tôn, mạch thứ tám chẳng lẽ cần Dược Thiên Tôn. Nếu đúng như thế thì muốn mở mạch thứ chín chẳng lẽ cần Đại Thiên Tôn. Có lẽ mạch thứ chín cần một Đại Thiên Tôn là đủ rồi.
Vương Lâm cười khổ.
Tốc Thần Quyết cần phải tu luyện. Thuật này cực mạnh, thể hiện được hết chiến lực của ta.
Tu vi thực tế của ta là Không Kiếp sơ kỳ, cũng bởi vì hạn chế này mà một quyền nhiều nhất chỉ dung nhập được chín đạo thần thông. Cho nên cần phải nhanh chóng đạt được hai loại bản nguyên kim, mộc một chút, khiến cho chúng ngưng xuất phân thân, khiến ngũ hành chân thân dung hợp, tu vi đề cao lên Không Kiếp trung kỳ.
Do đó ta lại càng có thể dung nhập nhiều thần thông hơn. Chỉ là không biết sau Không Kiếp trung kỳ thì ta có thể dung nhập thêm bao nhiều đạo!
Ngoài ra ta còn càng cần giao chiến nhiều hơn với Thiên Tôn, khiến cho mấy Đại Thiên Tôn còn lại chú ý. Mà mặt khác giao chiến nhiều lần cũng có thể dò xét phương pháp tiến vào Thiên Tôn Niết có phải giống như lời lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông hay không.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Đứng dậy sau ba năm đả tọa.
Nơi thí luyện Thiên Tôn Niết này ta nhất định phải tới, xem thử tu vi của ta có thể xông qua được mấy tầng!
Thân thể Vương Lâm nhoáng một cái liền xuất hiện ở trên sa mạc ngoài động phủ, tav áo vung lên, dưới thân liền xuất hiện một con Hải Long khổng lồ. Hải Long ngửa mặt lên trời gầm thét, hướng về phía Vương Lâm cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ cung kính.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, cất bước đứng lên đầu Hải Long. Thân thể Hải Long nọ nhoáng một cái liền hóa thành một đạo cầu vồng nhanh chóng lao đi, chớp mắt đã biến mất.
Trong Mạnh Thổ Châu có hai tông môn, địa vị đứng đầu là Mạnh Thổ Tông! Đây đều là một trong cửu tông thập tam môn, chẳng qua bên trong hai tông môn này chỉ có tu sĩ Kim Tôn, không có Thiên Tôn!
Vương Lâm ngồi khoanh chân trên đầu Hải Long, vừa đi trong đầu vừa hiện lên lời giới thiệu trong tấm mai rùa đối với Mạnh Thổ Châu.
Tuy hiện tại ta muốn lấy Nguyên Thần của tu sĩ Kim Tôn nhưng đối với tông môn này đối với ta không cừu không oán, thôi đi vậy!
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, sau khi truyền thần niệm, Hải Long dưới thân liền chuyển hướng, bay về phía biên giới Mạnh Thổ Châu và Thiên châu.
Trong mai rùa từng mơ hồ nói, trong Thiên Môn ở Thiên châu nghe đồn có tu sĩ Thiên Tôn!
Nhưng bản đồ trên mai rùa trông thì rất lớn, thực tế lại chỉ có một bộ phận. Ta còn cần phải tới các tông môn trong Mạnh Thổ Châu này lấy hai ngọc giản bản đồ của bọn họ.
Tu vi năm đó của Vương Lâm nếu đi vào trong Mạnh Thổ Châu này thì dù là Mạnh Thổ Tông đối với hắn cũng là một con quái vật lớn, không thể trêu chọc, phải vô cùng cẩn thận. Nhưng hôm nay lại khác, hắn đối với hai tông môn trên Mạnh Thổ Châu đã không còn chút sợ hãi, chỉ coi như tông phái tầm thường mà thôi.
Khoảng cách từ nơi này tới Địa Môn là gần nhất, tới Địa Môn trước vậy!
Trong đầu Vương Lâm hiện lên bản đồ trên tấm mai rùa, hơi trầm ngâm liền thay đổi phương hướng, điều khiển Hải Long bay thẳng về hướng đông, trong nháy mắt liền biến mất.
Trong Mạnh Thổ Châu hầu hết đều là sa mạc, giống như biển cát liên miên bất tuyệt, mỗi khi có lốc tốc thì rất nhiều cát đất lại bị cuốn lên, trở thành cơn bão cát vô cùng đáng sợ trong Mạnh Thổ Châu.
Loại bão cát này có mạnh có yếu, khi yếu thì khiến cho phàm nhân run rẩy, mạnh thì khiến cho ngay cả tu sĩ cũng phải biến sắc, lập tức tránh ra xa. Bởi vì bên trong bão cát ẩn chứa một lực lượng kỳ dị. Luồng lực lượng này có tác dụng rất mạnh đối với tu sĩ, có thể trong nháy mắt hấp thu tu sĩ vào bên trong, thậm chí cả Nguyên Thần cũng không thể chạy thoát.
Cũng may là lực lượng ẩn chứa trong bão cát không nhiều khi xuất hiện, mà nó lại tạo ra thanh thế rất lớn, từ xa xa đã có thể nhìn thấy mà tránh né.
Nhưng ở phía đông của Mạnh Thổ Châu lại có một khu vực hầu như hàng năm đều bị bao phủ bên trong bầo cát. Cứ mỗi một trăm năm, bão cát đó lại bộc phát một lần cực mạnh. Mỗi thời điểm này, trong ngàn dặm xung quanh nơi này rất hiếm thấy bóng người. Bình thường nơi này thiên địa hôn ám, tràn ngập gió lốc bụi cát khiến cho người ta nếu không có phương pháp đặc thù thì rất khó tiến vào.
Trong vùng gió cát kỳ dị phía đông Mạnh Thổ Châu này có một tông môn danh chấn Mạnh Thổ Châu. Tông môn này có tên là Địa Môn. Trong Mạnh Thổ Châu có vô số tông môn nhưng chỉ có duy nhất Địa Môn và Mạnh Thổ Tông là hai tông môn khổng lồ trấn nhiếp cả Mạnh Thổ Châu. Giờ phút này trong vùng bão cát khiến thiên địa hôn ám này xuất hiện một vùng không gian vặn vẹo. Một con Hải Long khổng lồ huyễn hóa ra. Vương Lâm ngồi trên đầu Hải Long, vừa xuất hiện liền thấy gió cát gào thét lao tới. Gió cát này dù vô cùng cuồng bạo nhưng rơi lên người Vương Lâm lại chẳng thể khiến mái tóc hắn tung bay. Giống như thân ảnh Vương Lâm là hư ảo, không hề tồn tại vậy.
Còn về con Hải Long thì lại càng không thèm quan tâm tới cơn bão cát, hai mắt lộ ra hàn quang nhìn về phía sâu trong đó. Cảm nhận bên trong cơn bão cát này ẩn chứa phong và thổ bản nguyên lực, Vương Lâm bình tĩnh điều khiển Hải Long tiến về phía trước. Bão cát tàn phát nhưng trong nháy mắt khi tới gần Vương Lâm lại như thuần phục, đồng loạt tản ra. Bay về phía trước không nhanh không chậm, trước mắt Vương Lâm hiện ra một vùng mấy vạn dặm bị một tầng ánh sáng màu vàng đất bao phủ, không cho gió cát lan vào. Nơi này chính là tông môn của Địa Môn.
Cả Địa Môn giống như một vùng thế ngoại đào nguyên, trong bão cát trông có vẻ rất đặc thù. Bên trong là núi cao nước chảy, khắp nơi có ất nhiều đệ tử Địa Môn đang bận rộn phi hành qua lại. Đệ tử của Địa Môn không tới mấy vạn. Môn phái này với các tông môn khác trong cửu tông thập tam môn bât đông, chỉ cần đệ tử thiên phú ưu việt, không cân môn nhân tâm thường. Cấp bậc trong nội môn của Địa Môn cũng rất nghiêm khắc, đồng thời tài nguyên dành cho đệ tử cũng vượt xa các tông môn khác. Bởi vì đệ tử trong tông môn này không nhiều.
Tốn một lượng lớn tài nguyên để bồi dưỡng gần vạn đệ tử, nhất là những người này so với bên ngoài có thiên phú hơn người. Địa Môn có phải dùng tới một lượng tài nguyên kinh người. Bên trong Địa Môn, môn nhân cấp một chỉ có không tới trăm người. Còn về môn nhân cấp chín thì có nhiều nhất hơn hai vạn. Giờ phút này trong Địa Môn, ở vị trí của môn nhân cấp năm có một khu vực lầu các tinh xảo, trong đó đang có hai tu sĩ ngồi khoanh chân. Hai tu sĩ này một nam một nữ. Nam tử thoạt nhìn tướng mạo cực kỳ anh tuấn nhưng bề ngoài lại tràn ngập vẻ lạnh lùng, tu vi không cao, đang bị vây trong cảnh giới Không Niết. Nữ tử bên cạnh hắn chưa thổ nạp mà nhu hòa nhìn nam tử này, thần sắc tràn ngập vẻ không nờ. Nhưng vào lúc này, thân thể nam tử đột nhiên run rây kịch liệt, vẻ mặt vặn vẹo giống như cực kỳ đau đớn. Phát ra một tiếng kêu trầm trầm, làm cho thần sắc nữ tử kia biến đổi, tiến tới đặt tay lên ngực nam tử, không ngừng đưa tu vi bản thân vào.
Nửa ngày sau vẻ thống khổ trên mặt nam tử mới từ từ giảm bớt. Mở bừng đôi mắt. Trong thời gian ngắn ngủi, toàn thân hắn đã ướt nhẹp mồ hôi.
Chàng đã thử nhiều lần rồi, không nên thử nữa. Giấc mộng kia là thực hay giả quan trọng thế sao?
Nữ tử nhìn nam tử người đầy mồ hôi, nhẹ giọng nói. Nam tử trầm mặc hồi lâu, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Giấc mộng đó rất quan trọng.
So với ta quan trọng hơn sao?
Nữ tử như cắn môi tới chảy máu. Ánh mắt nam tử kia lộ vẻ mê man.
Giấc mộng này đã theo ta hơn hai trăm năm. Trong mộng ta không thấy hình dáng người đó nhưng ta có thể cảm nhận được ta tồn tại chính là vì thê tử đời trước của ta.
Chỉ là giống mộng mà thôi.
Nữ tử kia khi nói tới giấc mộng này, trong mắt nhì có nước mắt. Nàng nhìn nam tử mà nàng yêu đã hơn trăm năm này.
Là mộng sao?
Vẻ mê man trong mắt nam tử mặc thanh sam kia càng đậm.
Chỉ là mộng thôi mà.
Nữ tử rơi nước mắt ôm lấy nam tử, giống như sợ hắn biến mất, không ngừng nói nhỏ câu nói đó.
Thật sự chỉ là mộng sao?
Nam tử kia nhắm mắt lại. Giờ phút này khi hắn còn đang mê man thì ở bên ngoài tấm màn sáng của Địa Môn, Vương Lâm thần sắc như thường bay qua cơn bão cát, cảm nhận một luồng từ lực trong đó. Hắn không cần quan tâm tới luồng lực lượng này. Đứng trong không trung, dưới chân là Hải Long khổng lồ nâng Vương Lâm trong, đôi long nhàn nhìn chằm chằm vào Địa Môn, trong mắt tràn ngập hàn quang.
Lão tổ Tông chủ Địa Môn mau chóng ra gặp ta.
Thần niệm của Vương Lâm lan khắp bầu trời, giống như sấm sét trong nháy mắt đã tràn ngập cả Địa Môn, truyền vào trong tâm thần mỗi đệ tử, trong đó có cả nam tử đang mê man kia.
Chương 1828: Gặp lại
Ngoài Địa Môn của Mạnh Thổ Châu, trong gió cát tràn ngập thiên địa, giọng nói của Vương Lâm vang vọng, giờ phút này giống như lấn át cả tiếng gió lốc gào thét, khiến tiếng động này dưới giọng nói của Vương Lâm cũng phải trở nên yên tĩnh.
Gió cát tới gần Vương Lâm mới vậy, còn ở phía xa xa thì vẫn đang bay múa trong thiên địa.
Nhưng dù là như thế nhưng thần niệm của hắn truyền vào trong tâm thần của tất cả tu sĩ trong tông môn này lại tạo thành một cơn lốc rung chuyển linh hồn.
Trong thần niệm này, người có tu vi càng cao lại càng cảm nhận được rõ ràng. Trong Địa Môn ngoài lão tổ có tu vi Kim Tôn ra thì tông chủ dù chưa đạt tới cấp độ này nhưng cũng là tu sĩ Không Kiếp hậu kỳ.
Hai người này chính là tu sĩ cực mạnh của Địa Môn.
Giờ phút này Tông chủ Địa Môn vốn đang ở trong đại điện dạy bảo ba đệ tử thân truyền, thần sắc nghiêm túc, lời nói tràn ngập uy nghiêm, khiến ba đệ tử run rẩy.
Nhưng vào lúc này thần niệm của Vương Lâm gào thét truyền tới, không làm khó tu sĩ cấp thấp, cho nên ba đệ tử tu vi không cao còn có thể chống lại được, chỉ biến sắc trong phút chốc mà thôi, có cảm giác như bị một cơn cuồng phong đảo qua.
Nhung tộc chủ Địa Môn lúc này sắc mặt đại biến, trong đầu giống như bị mười vạn đạo lôi đình ầm ầm đánh tới, khiến cả người giống như bị cả Thiên Sơn đè xuống, thân thể nhoáng lên. Hắn không cần nghĩ ngợi, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng ra ngoài Địa Môn.
Hắn không dám không đi, không dám từ chối!
Còn cả lão tổ Kim Tôn của Địa Môn, vẫn luôn bế quan, thân phận tôn quý, không dễ dàng ra ngoài lúc này đang ở trong chỗ bế quan đả tọa, chìm đắm trong thổ nạp. Đột nhiên tâm thần ầm vang. Thần niệm của Vương Lâm dùng một phương thức cực kỳ báo đạo mạnh mẽ phá vỡ tầng phòng hộ, truyền vào nơi sâu nhất trong tâm thần hắn.
Lão tổ Kim Tôn này mở bừng đôi mắt, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
Thiên Tôn!
Trong nháy mắt này lão tổ Kim Tôn cảm thấy như thiên địa đang sụp đổ trước mặt mình, giống như chỉ cần bị một mảnh vỡ cuốn tới là bản thân cũng sẽ tan nát.
Nỗi sợ hãi lập tức tràn ngập tâm thần hắn. Lão tổ Kim Tôn lập tức vọt tới, thuấn di ra bên ngoài Địa Môn.
Ngoài ra thì ở trong khu vực môn nhân cấp năm, nam tử kia trong nháy mắt khi nghe thấy thần niệm này, thân thể cũng chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ mê man dày hơn.
Không chỉ có hắn, nữ tử bên cạnh hắn cũng run rẩy toàn thân, đôi mắt lộ ra vẻ mê man.
Trong ba vạn đệ tử của Địa Môn này khi thần niệm truyền tới đều chấn động kính sợ nhưng chỉ có hai người này là trong mắt xuất hiện vẻ mê man mà thôi.
Chẳng qua hai người vĩnh viễn cũng không biết trong nháy mắt vừa rồi họ lại có cảm giác tương tự.
Bên ngoài Địa Môn, Vương Lâm bình tĩnh đứng trên đầu Hải Long, nhìn không gian phía trước vặn vẹo, xuất hiện lão tổ Kim Tôn của Địa Môn và Tông chủ Địa Môn đang hóa thành một đạo cầu vồng nhanh chóng bay tới.
Lão tổ Kim Tôn sau khi xuất hiện, trong nháy mắt khi nhìn thấy Hải Long dưới chân Vương Lâm trong lòng hắn liền kinh hãi. Phải biết rằng Hải Long có tu vi tương đương với tu sĩ Kim Tôn nhưng trình độ còn cao hơn cả Tông chủ Đạo Ma Tông một chút.
Cưỡi Kim Tôn Hải Long.
Lão tổ Kim Tôn của Địa Môn toát mồ hôi hột, nhìn về phía Vương Lâm đang đứng trên đầu Hải Long. Bị ánh mắt của Vương Lâm đảo qua, tâm thần hắn run lên, không chút do dự hai tay ôm quyền hướng về phía Vương Lâm vái một vái thật sâu.
Trịnh Thiên Lâm của Địa Môn bái kiến tiền bối.
Hắn đang nói thì Tông chủ Địa Môn cũng gào thét tới gần, chỉ nhìn thoáng qua liền bị vật cười của Vương Lâm chấn nhiếp, sắc mặt tái nhợt, ngoan ngoần đứng cạnh lão tổ, kính sợ vái Vương Lâm một vái.
Tiền bối tới, vãn bối không nghênh đón từ xa, mong rằng người lượng thứ cho. Nếu tiền bối không chê thì xin mời vào tông môn nghi tạm, để cho chúng vãn bối được tiếp đãi.
Lão tổ Trịnh Thiên Lâm thần sắc cung kính, không dám xúc phạm chút nào, sợ chọc phải tu sĩ có tu vi Thiên Tôn kinh khủng trước mắt này.
Hắn thậm chí không dám tản thần thức ra xem xét tu vi Vương Lâm. Phải biết rằng tu sĩ cấp thấp tùy ý tản thần thức ra quan sát cường giả là một hành vi rất vô phép.
Dựa vào thần niệm kinh khủng vừa rồi hắn đã có thể phán đoán đối phương có tu vi Thiên Tôn. Mà Hải Long dưới thân Vương Lâm lại càng khiến tâm thần hắn chấn động Cả đời ta chỉ thấy tu sĩ Thiên Tôn hai lần, mỗi một bước chân đều có thể khiến người ta run rẩy. Người này đột nhiên tới Địa Môn ta, chẳng lẽ trong tông môn ta có người nào trêu phải hắn?
Không cần tiến vào đâu, ta đi ngang qua Mạnh Thổ Châu, muốn mượn tông môn của người bản đồ châu bên cạnh thôi.
Vương Lâm mỉm cười hướng về phía lão già Kim Tôn kia, chậm rãi mở miệng.
Vẻ tươi cười của hắn khiến lão tổ Kim Tôn thở phào một hơi. Hắn sợ nhất chính là môn hạ có người nào vô ý mạo phạm Thiên Tôn. Phải biết rằng trên đại lục của Tiên Tộc, tu sĩ Thiên Tôn cũng chỉ có hơn ngàn người, trong đó đại bộ phận là ở Trung Châu, còn có rất nhiều người đi theo Đại Thiên Tôn. Những người còn lại đều là lão tổ của tông môn cường đại.
Giờ phút này khi nghe thấy Vương Lâm nói là vì cần bản đồ. Lão già Kim Tôn Trịnh Thiên Lâm vội vàng gật đầu.
Tiền bối khách khí rồi. Tông môn của vãn bối có bản đồ đây. Bản đồ này có cả Đông Châu, thậm chí là còn có hơn phân nửa Nam Châu.
Hắn vừa nói vừa lập tức giơ tay phải chụp vào hư không một cái. Một ngọc giản màu vàng kin bay ra, được hắn cung kính đưa cho Vương Lâm.
Vương Lâm tiếp nhận ngọc giả, thần thức đảo qua một cái. Phạm vi bản đồ trong ngọc giản còn vượt qua cả bản đồ trên mai rùa của hắn, lại còn có một số chỗ chi tiết hơn.
Không ngờ bản đồ của Nam Châu cũng không ít.
Vương Lâm mỉm cười, liếc nhìn lão già Kim Tôn kia một cái.
Thấy thần sắc Vương Lâm giống như rất hài lòng, tảng đá trong lòng Trịnh Thiên Lâm mới buông xuống, cung kính cất tiếng nói.
Vãn bối sau khi trở thành Kim Tôn đã từng xuất ngoại lịch lãm. Xa nhất là đi tới Nam Châu, dọc đường đều ghi nhớ đại khái những gì đã chứng kiến, mới miêu tả trong ngọc giản này. Tiền bối nếu cần thì xin cứ nhận lấy, ở chỗ vãn bối vẫn còn một phần.
Thu hồi ngọc giản, Vương Lâm cố tình nghĩ xem có thể cho đối phương chút lợi ích gì. Nhưng hắn vừa mới trở thành Thiên Tôn, lúc trước lại ở trong Ma Hạt Miếu của Lục Ma Châu hơn trăm năm, trên người cũng không có vật gì có thể lấy ra.
Phải biết rằng bản đồ trong ngọc giản trên Tiên Cương đại lục rất bí mật, thường thường tông môn rất khó đưa ra. Đây là một vật tích lũy qua nhiều đời của tông môn.
Hơi trầm ngâm một chút, Vương Lâm giơ tay phải ra chụp vào hư không một cái. Lập tức có một tia lưa ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, hóa thành một ngọn lửa. Ngọn lửa này vạn thế bất diệt, bên trong ẩn chứa một phần hỏa bản nguyên.
Ta cũng không lấy không bản đồ của Địa Môn các người. Vật này ẩn chứa một tia hỏa bản nguyên, nếu trong Địa Môn của các người có người cảm ngộ được, dung nhập trong cơ thể thì có thể gia tăng tỷ lệ ngưng tụ ra hỏa bản nguyên.
Vừa nói Vương Lâm vừa vung về phía tu vi. Hỏa bản nguyên kia liền bay thẳng về phía lão già Kim Tôn.
Vẻ mặt lão già này lộ ra sự mừng rỡ, vội vàng tiếp nhận, rất trân trọng đưa vào trong Không Gian trữ vật, lại hướng về phía Vương Lâm vái một lần nữa nhưng trong lòng thầm thở dài, thầm nghĩ Thiên Tôn đúng là keo kiệt. Hai người lần trước gặp mặt cũng vậy, người hôm nay cũng thế.
Đưa ra ngọn lửa, thu lấy ngọc giản, Vương Lâm xoay người đang muốn rời đi, thần thức tùy ý đảo qua Địa Môn một cái. Đây là hành vi theo tiềm thức của hắn, chỉ là do tính cách cẩn thận của hắn mà thôi. Trong nháy mắt này Hải Long dưới thân đã bay được trăm trượng.
Cung tiễn tiền bối!
Lão già Kim Tôn kia hoàn toàn yên lòng, ôm quyền vái một cái.
Tông chủ Địa Môn vẫn luôn đứng cung kính một bên, không có tư cách cất lời lúc này cũng vội vàng ôm quyền vái theo.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, bước chân Vương Lâm đột nhiên sững lại, xoay phắt người nhìn chằm chằm vào Địa Môn, trong lòng như có sóng gió ngập trời!
Hắn trong phút chốc này dùng thần thức đảo qua, lần đầu tiên nhận ra một khí tức linh hồn khiến tâm thần hắn chấn động!
Thân thể nhoáng lên, Hải Long dưới thân Vương Lâm cảm nhận được thần niệm của hắn. Ngửa mặt lên trời gầm thét, hóa thành một cơn cuồng phong lao thẳng tới Địa Môn.
Biến hóa này quá mức đột ngột, khiến cho lão già Kim Tôn Trịnh Thiên Lâm căn bản không thể ngờ nổi, vừa sửng sốt, thần sắc đại biến. Hải Long lúc này gào thét bay qua đỉnh đầu hắn. Bất ngờ lao vào trong Địa Môn.
– Tiền bối!
Thần sắc Trịnh Thiên Lâm lộ vẻ không hiểu, lập tức xoay người tiến vào Địa Môn, cùng Tông chủ Địa Môn biến thành hai đạo cầu vồng bay tới phía Vương Lâm.
Trong Địa Môn, Hải Long lao vào cất tiếng gầm thét kinh thiên động địa, khiến cả ba vạn đệ tử lúc này tâm thần run rẩy, cảm giác như bị thiên uy phủ xuống.
Hải Long lơ lửng trên khu vực môn nhân cấp năm. Vương Lâm đứng trên đầu Hải Long, nhìn xuống phía dưới, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt.
Lão già Kim Tôn và Tông chủ Địa Môn lúc này đuổi theo, vô cùng khó hiểu. Nhất là Tông chủ Địa Môn sắc mặt lại càng trắng bệch. Hắn không biết tại sao Vương Lâm lại đột nhiên xoay người trở về, vừa nhìn thần sắc Vương Lâm trái tim lại vừa đập thình thịch.
Tiền bối, nơi này là chỗ của môn nhân cấp năm của tông môn ta.
Lão già Kim Tôn trong lòng thầm kêu khổ, sau khi hít sâu một hơi vội vàng ôm quyền giới thiệu.
Đệ tử cấp năm nghe lệnh, toàn bộ đi ra, mau tham kiến tiền bối!
Lão già Kim Tôn này nhanh chóng suy nghĩ, mơ hồ đoán ra Thiên Tôn hỉ nộ vô thường này xoay người trở lại nhất định là có nguyên nhân, rất có thể là trong đám đệ tử này có người khiến hắn không thích, cũng có thể là hậu nhân của cừu gia.
Cũng may chỉ là môn nhân cấp năm, dù có chết sạch cũng không thể đắc tội với Thiên Tôn này!
Lão già Kim Tôn Trịnh Thiên Lâm lập tức quyết định, lời nói vừa phát ra liền khiến đám tu sĩ trong khu vực dành cho môn nhân cấp năm mặt mày tái nhợt, nhanh chóng đi ra, ở các phương hướng quỳ xuống định bái kiến Vương Lâm.
Trong đám người đó có một nam tử mặc thanh sam, bên cạnh còn có một nữ tử.
Giờ phút này thấy hai người định quỳ xuống, ánh mắt Vương Lâm liền lóe lên. Đứng trên người Hải Long vung tay áo, phát ra một luồng lực lượng êm ái ngăn cản hai người quỳ xuống.
Nhìn nam tử nọ, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ nhu hòa.
Chương 1829: Đợi được thu phong
Thân thể Vương Lâm tiến về phía trước một bước. Thân thể những đệ tử giữa hắn và nam tử kia lập tức không chịu sự thao túng của bản thân, nhanh chóng tản về hai bên, khiến bước chân Vương Lâm rơi xuống liền đứng cạnh nam tử mặc thanh sam kia.
– Tiền bối!
Nam tử kia sửng sốt nhìn Vương Lâm. Không biết tại sao nữ tử bên cạnh hắn cũng lộ vẻ kinh hoảng, ngơ ngác nhìn lại. Vương Lâm có thể khiến lão tổ Kim Tôn theo sau, nhất định là nhân vật kinh thiên.
Cảnh tượng này rơi vào mắt lão già Trịnh Thiên Lâm, nội tâm sửng sốt và nghi ngờ. Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không ra được đáp án chân chính, không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì.
Mà Tông chủ Địa Môn sau khi thấy cảnh tượng này, hai mắt lập tức lộ hàn quang. Hắn bị khí thế của Vương Lâm áp chế, mãi vẫn không dám mở miệng nói. Hơn nữa hắn không nhìn thấy thần sắc của Vương Lâm, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, lập tức chỉ về phía nam tử tên Tố Thanh kia quát lớn.
Hai người các ngươi thật to gan. Không cần đợi tiền bối động thủ, ta lập tức khu trừ các ngươi ra khỏi tông môn!
Vừa nói, thân thể hắn vừa nhoáng lên, đang định ra tay.
– Ngu xuẩn!
Lão già Kim Tôn kia nghe vậy lập tức biến sắc, xoay người vung tay, đang định ngăn cản Tông chủ Địa Môn.
Nhưng không đợi hắn xuất thủ, Vương Lâm đang xoay phắt người lại, đôi mắt nhu hòa hóa thành một vẻ lạnh lẽo.
– Cút!
Một tiếng cút này như sấm sét nổ vang trong Địa Môn, hóa thành những tiếng nổ ầm ầm, tạo thành những cơn sóng âm khổng lồ, đánh thẳng lên người Tông chủ Địa Môn. Thân thể tông chủ run lên, phun máu tươi, thân thể bị cuốn đi, bay vọt về phía xa.
Một tiếng nói liền có thể khiến tu sĩ Không Kiếp hậu kỳ trọng thương. Hai mắt lão già Kim Tôn co rút lại, lập tức hướng về phía Vương Lâm ôm quyền vái một cái.
Tiền bối bớt giận. Hậu nhân của vãn bối tu đạo không lâu, thiên tư mặc dù có tốt nhưng lại bị vãn bối chiều hư. Vãn bối xin phế bỏ chức tông chủ của hắn, sau khi giao cho tiền bối xử lý sẽ thay bằng người mới!
Cảnh tượng này khiến đám tu sĩ cấp năm bốn phía nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi không cách nào hình dung được.
Cảnh tượng này khiến mấy ngàn môn nhân cấp năm đứng lặng ra nơi đó, ánh mắt nhìn Vương Lâm tràn ngập vẻ sợ hãi không cách nào hình dung nổi.
Nam tử tên Thanh kia thân thể lại càng chấn động, nắm tay nữ tử bên cạnh, lòng bàn tay hai người đã đầy mồ hôi.
Ngươi lúc này tên là gì.
Vương Lâm nhìn nam tử kia, thấy đối phương lại nhớ tới năm đó đối phương dù có phải thiêu đốt thân thể cũng muốn bảo vệ cho bạch y nữ thi, trong tiếng cười điên cuồng lại lấy Vấn Đỉnh Tinh giao cho mình, thấy vẻ oai hùng khi hắn thiêu đốt linh hồn đánh một trận!
Hắn cũng lờ mờ thấy được đối phương sau khi biến thành Kiếm Linh, nhìn lại vẻ mặt lạnh lùng của Thanh Sương sau khi thức tỉnh trí nhớ, khổ sở yên lặng làm bạn vô số năm, vĩnh viễn, vĩnh viễn hắn cũng chưa từng bỏ cuộc, cho dù là ở dưới hoàn tuyền, cho dù là sau khi tỉnh lại như người xa lạ.
Mối tình của hắn kinh thiên động địa!
Pháp thuật tiên ý không thể che khuất sự si mê ngày năm của con người này.
Ta tên là Thanh!truyện tiên hiệp audio
Nam tử kia nhìn Vương Lâm nhẹ giọng nói. Dù là đối mặt với Vương Lâm, vẻ lạnh lùng vẫn tỏa ra tràn ngập thân thể hắn.
Thanh, chỉ một chữ sao.
Vương Lâm trong nháy mắt khi nghe thấy tiếng này, trái tim hơi đau đớn. Hắn đau đớn bởi vì biết cái tên này ghi dấu mối tình một kiếp của đối phương.
Đúng, ta là một cô nhi, tên ta là do ta tự đặt, tên là Thanh.
Nam tử nọ trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói. Nữ tử bên cạnh hắn nắm tay hắn càng chặt.
Chuyển thế đầu thai vẫn không quên tình. Kiếp trước hắn cả đời si tình, sau khi thức tỉnh lại luôn luôn nhớ nhung, ngàn năm chờ đợi, chờ nàng có một ngày nhớ tới hắn. Si mê cả đời. Kiếp này sống lại tên hắn lại là Thanh. Đây đâu phải là tên hắn, rõ ràng là tên nữ tử hắn si mê – Thanh Sương!
Vương Lâm nhìn nam tử hồi lâu không nói.
Vẻ lạnh lùng của đối phương không giống với Thanh Thủy. Đây là do kiếp trước hắn là Kiếm Linh. Kiếm Linh lạnh lùng, không có liên quan tới tình, do đó sau khi chuyển thế nó mới tồn tại như cũ.
Ta năm đó từng cho hắn và Thanh Sương chuyển thế. Nhất là Thanh Sương dù là nữ nhi của Thanh Lâm nhưng lại bị ta thay đổi nhiều nhất!
Vương Lâm thầm than, nhìn về phía nữ tử bên người nam tử kia. Thần sắc nàng lộ vẻ vô cùng lo lắng, nắm chặt tay người yêu, giống như sợ hắn sẽ đi mất vậy.
Giống như ở trước mặt Vương Lâm, nàng lại càng sợ hãi, không nắm chặt tay người yêu thì sẽ không còn.
Nàng sợ hãi Vương Lâm, trong nháy mắt khi nhìn thấy Vương Lâm, tâm thần nàng liền run lên. Sự sợ hãi này đến từ sâu trong linh hồn, in dấu trong tính mạng, không thể xóa nhòa.
Còn ngươi tên là gì?
Vương Lâm nhìn nữ tử, chậm rãi nói.
Thân thể nữ tử này run rẩy, theo tiềm thức lui lại phía sau trốn sau người yêu, nắm chặt tay hắn, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu.
Nàng gọi là Chu Ức Đình.
Trả lời Vương Lâm là nam tử đang nắm tay nàng. Hắn nhìn Vương Lâm, bình tĩnh nói.
Chu Ức Đình.
Vương Lâm sau khi nghe thấy cái tên này liền nhìn nữ tử nọ thật sâu.
Năm đó Thanh Sương từng được Chu Dật gọi là Đình nhi. Cái tên này về sau không còn được nhắc tới, ai ngờ chuyển kiếp lại khôi phục tên cũ.
Vương Lâm nhắm mắt, nhớ lại chuyện năm xưa.
Chuyện này hắn vốn không muốn làm. Bởi mỗi người khi chuyển thế đều có quyền giữ lại ký ức. Nhưng năm đó Vương Lâm lại âm thầm xóa đi một phần ký ức khi Thanh Sương chuyển thế!
Đây không phải là phong ấn mà hoàn toàn xóa bỏ! Loại hành động này lại tạo thành sự thống khổ trong linh hồn Thanh Sương, khiến cho mặc dù nàng chuyển thế vẫn in sâu trong hồn phách nàng, khiến nàng sau khi nhìn thấy Vương Lâm liền sợ hãi vô cùng.
Ta không tin năm đó ngươi không khôi phục được trí nhớ đối với Chu Dật. Nhưng ngươi lại lựa chọn khiến bản thân lạnh lùng. Ta đã tận mắt thấy hơn nửa đời người của Chu Dật, vậy mà lại bị ngươi lựa chọn quên đi. Thế nên khi chuyển thế ta mới cố ý xóa đi một phần trí nhớ giúp người!
Từ nay về sau ngươi chuyển thế sẽ không còn nhớ gì tới chuyện kiếp trước nữa, chỉ có kiếp này!
Đây chính là những lời Vương Lâm thầm nói khí xóa đi trí nhớ của Thanh Sương.
Hắn không nói với bất cứ ai, cũng không bị người khác nhìn ra. Đây là hắn tự quyết định trợ giúp Chu Dật!
Tiền bối. Người. Tu vi người cao thâm, có thể giúp ta giải mê hoặc hay không.
Trong khi Vương Lâm đang nhắm mắt, nam tử nắm tay người yêu, thấp giọng nói.
Trong nháy mắt khi hắn mở miệng, nữ tử bên cạnh hắn nắm chặt bàn tay, giống như muốn hòa làm một với hắn, không bao giờ rời xa, thần sắc lộ vẻ khấn trương và bi ai, dường như quên cả sự sợ hãi đối với Vương Lâm.
Thanh, đó là mộng, chỉ là một giấc mộng thôi!
Vương Lâm mở hai mắt, nhìn về phía nam tử đang do dự muốn nói kia.
Nam tử kia kéo tay người yêu, nhìn nàng nhẹ giọng thì thào.
Ta chỉ muốn biết một đáp án.
Ta tu đạo tới nay tu vi giống như đã từng trải qua một lần, rất nhanh liền đạt tới trình độ ngày nay. Trong mấy trăm năm này ta luôn có một giấc mộng. Trong mộng ta luôn mơ giống nhau.
Trong giấc mộng này có một nữ tử. Người này ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng. Nàng mặc một bộ y phục màu trắng, khiến ta cảm thấy quen thuộc nhưng cũng khiến ta cảm thấy rất đau lòng, rất lạnh nhạt. Ta vẫn muốn nhìn thấy mặt nàng. Ta muốn biết nàng là ai.
Ta mơ hồ cảm nhận được dường như nàng là thê tử đời trước của ta. Nếu như thực sự ta có kiếp trước thì hẳn nàng phải là thê tử của ta.
Dường như cả đời đó ta tồn tại, mục đích chỉ là để đợi nàng xoay người, để nàng nhìn ta một lần.
Nam tử này thấp giọng nói, ánh mắt lộ vẻ mê man rất đậm.
Vẻ mê man của hắn giống như năm đó trong động phủ giới, bảo vệ và ở bên người kia mấy ngàn năm, mong chờ kỳ tích.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của nam tử kia vang vọng. Lão già Kim Tôn này nhìn cảnh tượng này, lại nhìn Vương Lâm, dường như có chút suy đoán, trầm mặc không nói Vương Lâm nhìn nam tử này, hồi lâu không nói gì. Hắn có thể xóa đi trí nhớ của Thanh Sương nhưng không muốn thay đổi trí nhớ của nam tử này. Bởi vì hắn là bằng hữu. Là ân nhân của hắn.
Hắn muốn cho đối phương lựa chọn cho mình một cuộc đời chính xác.
Từng có một mùa xuân ta đi dưới một tàng cây, nhìn thấy trên cây có một cái lá xanh khiến ta rất thích. Đợi tới mùa thu, khi gió thu thổi tới, ta lại đi tới dưới hàng cây này nhưng lại không tìm được cái lá xanh mà ta yêu thích kia. Ta tưởng rằng ra không tìm được nó.
Nhưng ta lại không biết là chẳng qua màu sắc nó thay đổi mà thôi. Đợi tới ta buồn bã quay đi, gió thu cuốn chiếc lá kia vờn quanh người ta, đi theo ta một đoạn đường. Nhưng ta mải buồn bã nhớ thương cái lá kia, không hề biết thứ ta muốn nhìn lại luôn ở bên cạnh ta.
Đây là đáp án ta cho ngươi.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ nhớ lại, nhẹ giọng nói.
Nếu có một ngày ngươi cảm thấy đáp án của ta là chính xác thì hãy nuốt hạt đan dược này. Nó có thể khiến ngươi về sau không còn mơ giấc mộng kia nữa.
Vương Lâm xoay người bày về phía đầu Hải Long trên không trung, chỉ để lại một viên đan dược màu vàng, giống như lá thu lơ lửng trước mặt nam tử đang mê man kia.
Trịnh Thiên Lâm, hai vợ chồng hắn là bằng hữu của ta năm xưa. Hiện giờ chuyển thế vào trong tông môn của ngươi. Việc này là cơ may của Địa Môn ngươi. Ta sẽ ra tay cho Địa Môn các ngươi ba lần. Nếu hai người họ có biến cố gì thì ta sẽ hỏi tội ngươi!
Giọng nói của Vương Lâm vang vọng trong tâm thần lão già Kim Tôn. Cùng lúc đó một ngọc giản chứa ấn ký của Vương Lâm từ trên Hải Long bay thẳng về phía lão già.
Tạ ơn Thiên Tôn!
Toàn thân lão già Kim Tôn nọ chấn động, hướng về phía Vương Lâm lập tức vái một cái. Đây đúng là một phần đại lễ!
Giờ phút này có gió thu thổi tới, khiến mái tóc của nam tử và nữ tử kia tung bay, lơ lửng trong gió uốn lượn quấn lấy nhau, giống như một đôi bướm đang bay múa.
Vương Lâm không giải phong ấn ký ức của nam tử kia mà cho hắn lựa chọn, quay đầu nhìn thật sâu đối phương một lần rồi thu hồi ánh mắt, Hải Long dưới thân hắn gào thét, mang theo Vương Lâm trong nháy mắt rời đi.
Chu Dật, Chu đại ca. Hãy quên ta, quên động phủ giới, quên tất cả mọi chuyện kiếp trước của ngươi đi. Hãy quý trọng người ở đời này. Nàng chính là người ngươi chờ đợi cả đời. Là người ngươi muốn quay đầu nhìn ngươi ở trong giấc mộng kia.
Vương Lâm than nhẹ.
Chương 1830: Thiên Môn
Ta làm thế có thể bất thể bất công đối với Thanh Sương, cũng có lỗi với Thanh Lâm. Ta vốn không nên làm như vậy, nếu không phải Chu Dật ngàn năm si mê đến thế. Nói cho cùng thì việc này ta xử lý vẫn chưa hoàn mỹ.
Vương Lâm thở dài.truyện huyền huyễn audio
Đứng trên đầu Hải Long đang gầm thét rời khỏi Hải Long gầm thét lao đi, rời khỏi cơn lốc bao phủ Địa Môn. Trước khi tới đây Vương Lâm không thể ngờ được là có thể gặp được hắn và nàng ta ở đây.
Tư Đồ, Thanh Thủy, Hứa Lập Quốc, Lưu Kim Bưu. Còn rất nhiều bằng hữu năm xưa. Không biết giờ này ở phương nào. Có đang ngẩng đầu nhìn bầu trời này hay không?
Vương Lâm ngồi khoanh chân trên đỉnh đầu Hải Long, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt lộ vẻ buồn bã.
Tư Đồ không biết có được cuộc sống vương gia mà hắn thích hay không. Sư huynh Thanh Thủy không biết đang ở đâu. Còn cả Hứa Lập Quốc giảo hoạt hay thay đổi, không biết lúc nào có tốt không. Đạo lừa gạt của Lưu Kim Bưu không biết đã lĩnh ngộ tới đâu.
Còn cả. Lý Thiên Mai.
Lần đầu tiên gặp được cố nhân chuyển thế trên Tiên Cương đại lục này, trong lòng Vương Lâm xuất hiện rất nhiều xúc động và ký ức, vừa đi về phía trước, những khuôn mặt đám người năm đó lại hiện lên.
Hải Long một đường lao đi, dưới thần niệm của Vương Lâm đưa hắn về phía Mạnh Thổ Tông Một trong hai đại tông môn còn lại của Mạnh Thổ Châu.
Tông môn này có tên là Mạnh Thổ Tông cũng tương xứng với Địa Môn.
Với tu vi Thiên Tôn của Vương Lâm, hơn nữa còn có Hải Long trình độ Kim Tôn này, chuyến đi tới Mạnh Thổ Tông cực kỳ thuận lợi, lão tổ Mạnh Thổ Tông cung kính đưa ra ngọc giản bản đồ, chỉ sợ Vương Lâm không vừa ý.
Bên trong Mạnh Thổ Tông Vương Lâm cũng tản thần thức ra, biết rõ là khả năng không lớn nhưng hắn cũng muốn thử xem trong tông môn này có cố nhân của mình hay không.
Nhưng cuối cùng Vương Lâm không có thu hoạch gì.
Mang theo lời chúc phúc đối với Chu Dật và Thanh Sương. Vương Lâm ngồi trên đầu Hải Long rời khỏi Mạnh Thổ Châu, hướng về phía Thiên Châu trong Đông Châu mà đi.
Cả Đông Châu có mấy tu sĩ cấp độ Thiên Tôn, cũng không nhiều hơn Thiên Châu. Trong Thiên Châu có một tông môn tên là Thiên Môn, được liệt vào trong cửu tông thập tam môn. Trong tông phái này nghe đồn có một lão tổ Thiên Tôn, là một thiên tài cùng thời với La Vân Hải.
Chẳng qua tu vi của hắn dừng lại ở cảnh giới Thiên Tôn, đã từng đi theo Song Tử Đại Thiên Tôn, nhưng dường như xuất hiện một số biến cố nên hắn yên lặng rời đi, về trở lại Thiên Môn, mấy vạn năm chưa từng ra ngoài.
Bên trong Thiên Châu, tông phái cực mạnh chính là Thiên Môn. Trong cửu tông thập tam môn cũng chỉ có Thiên môn này là ở Thiên Châu này, có thể nói là bá chủ một phương.
Thiên Môn và các tông phái khác không giống nhau. Nó cũng không phải là chỉ có một sơn môn mà là toàn bộ cả Thiên Châu này, có chín mươi phân tông, hoàn toàn khống chế tư nguyên cả một châu này.
Giờ phút này trong Thiên Châu có một con Hải Long lao nhanh đi trong thiên địa. Vương Lâm ngồi trên đỉnh đầu Hải Long, nhìn đại địa phía dưới, thần sắc bình tĩnh.
Châu này được gọi là Thiên Châu cũng bởi vì nơi này tràn ngập sương mù. Mây mù vốn phải ở trên chín tầng trời, nhưng bởi vì một số biến hóa kỳ dị cho nên khiến chúng rơi xuống mặt đất, giống như bị bắt ở lại vậy.
Do đó cả Thiên Châu này giống như tiên cảnh, cả năm bị vây trong sương khói mờ ảo.
Bên trong châu này có vô số dãy núi lớn, trong đó có một ngọn núi cao nhất. Ngọn núi này được người trong châu này gọi là Thiên Phong, bên ngoài có bạch vân bao phủ, từ xa nhìn lại căn bản không thể thấy rõ đầy đủ cả ngọn núi, khiến ngọn núi bị sương mù che phủ này trông có ý vị kỳ lạ.
Một ngày nọ, bên ngoài Thiên Phong này có thân ảnh Hải Long biến ảo ra từ một vùng gợn sóng. Nó uốn mình trong không trung, đôi mắt khổng lồ nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía dưới. Tu vi tương đương với Kim Tôn của nó trong nháy mắt này hoàn toàn phóng xuất ra, bao phủ tám phương.
Vương Lâm trên đỉnh đầu nó, một thân bạch y trong bạch vân giống như tiên nhân, thân thể bước từng bước vào hư không, đi trên bạch vân vô tận, bước về phía đỉnh núi.
Trên ngọn núi cao nhất kia, trong màn tuyết trắng, Vương Lâm đứng đó. Hai tay chắp sau lưng, tùy ý để cuồng phong cuốn mái tóc bạc. Ở phía sau Hải Long bay tới, xoay người trên không, cái đầu khổng lồ bỗng ngẩng lên, lạnh lẽo nhìn bốn phía.
Tại hạ là Vương Lâm, xin mời lão tổ Thiên Tôn ra Thiên Phong gặp mặt!
Thần thức Vương Lâm tản ra, giống như một đạo sấm sét lấy hắn làm trung tâm ầm ầm khuếch tán ra bốn phía, hóa thành tiếng sấm vang vọng, ầm ầm chấn động, trong nháy mắt bao phủ tám phương, tràn ngập Thiên Châu này.
Trong Thiên Châu, tất cả phân tông của Thiên môn, còn rất nhiều tu sĩ ở các tông phái phụ cận Thiên môn lúc này tâm thần toàn bộ chấn động, nghe thấy thần thức như thiên uy này quét qua.
Thậm chí mây mù của cả châu này trong nháy mắt cũng như sụp đổ, theo thần niệm truyền về bốn phía mà nhanh chóng tản ra, khiến cho trong mấy ngàn dặm quanh Vương Lâm. Mây mù tan nát!
Trong Thiên Châu, trong chủ tông của Thiên môn, tại một vùng núi non liên miên bất tuyệt, trong tích tắc khi thần niệm của Vương Lâm gào thét truyền tới, một luồng khí tức kinh thiên động địa chợt bộc phát. Dưới luồng khí tức này, thiên địa biến sắc, mây mù quay cuồng. Một lão già tóc bạc, thân mặc quần áo bằng vải thô từ trong Thiên môn bước ra.
Hắn đứng đó giống như thiên địa run rẩy, hai mắt bừng sáng, nhìn về phía Thiên Phong xa xa, ánh mắt chợt lóe lên. Lão già này vung tay áo, thân thể chợt biến mất.
Lúc xuất hiện, hắn đã ở trên đỉnh Thiên Phong, trong sóng gợn lan tỏa, thân ảnh lão già biến ảo ra, không nhìn Hải Long khổng lồ trên ngọn núi mà hai mắt mang theo uy nghiêm nhìn về phía Vương Lâm.
Hai người còn cách nhau ngàn trượng nhưng ánh mắt lão già quét tới, Vương Lâm ngẩng đầu, hai mắt lóe lên kim quang, lần đầu tiên va chạm với ánh mắt của lão già.
Nhìn cảnh tượng này giống như không có tiếng động nhưng trên thực tế, trong tâm thần Vương Lâm có tiếng ầm ầm vang vọng. Ánh mắt lão già nọ giống như hàn vạn vạn cây châm, xuyên qua hai mắt Vương Lâm, muốn đâm vào trong thân thể hắn.
Toàn thân Vương Lâm chấn động, kim quang trong mắt càng đậm.
Lão già tóc bạc cũng chấn động toàn thân. Trong sự cảm nhận của hắn, trong ánh mắt Vương Lâm giống như ẩn chứa một thanh kim kiếm, tràn ngập tiên lực tới cực điểm, cũng có sự sắc bén và lạnh lùng vô cùng. Thậm chí bên trong đó còn ẩn chứa sự trấn áp giống như thiên uy, sau khi truyền vào tâm giống như kim kiếm gào thét chém tới, trực tiếp đâm vào thân thể.
Các hạ gọi bần đạo tới đây, không biết có chuyện gì!
Lão già tóc bạc thu hồi ánh mắt, thần sắc nhìn về phía Vương Lâm có vẻ ngưng trọng.
Tại hạ mới tiến vào Thiên Tôn, muốn nhờ đạo hữu chỉ điểm một phen, không có ý gì khác.
Vương Lâm và Thiên môn không có thù oán, nói năng khách khí, hướng về phía lão già tóc bạc ôm quyền nói.
Lão già tóc bạc nghe vậy lập tức nở nụ cười, hai mắt lập tức tràn ngập chiến ý. Thiên Tôn rất ít khi gian chiến sanh tử, nhưng luận bàn tầm thường thì vẫn có, chẳng qua bởi vì trong Tiên Tộc Thiên Tôn quá ít cho nên cơ hội chiến đấu cũng rất hiếm.
Nhất là loại luận bàn này đối với nhau cũng đều có lợi.
– Tốt!
Thân thể lão già tóc bạc tiến về phía trước, tay phải giơ lên, hướng về phía Vương Lâm trên Thiên Phong bỗng nhiên vung lên. Một động tác này khiến tất cả tuyết trắng trên Thiên Phong đồng loạt chấn động, bất ngờ bay lên, hóa thành một cơn bão tuyết từ bốn phía bay thẳng về phía Vương Lâm.
Trong bão tuyết này có ẩn chứa chín đạo thần thông, giờ phút này gào thét mang theo một tia cuồng bạo, trong chớp mắt bao phủ toàn bộ thân ảnh Vương Lâm.
Vương Lâm cười dài, tay phải giơ lên, hướng về phía trước bỗng nhiên đánh một quyền!
Một quyền này cũng ẩn chứa chín đạo thần thông, chính là chín lần Dịch Linh Ấn của Vương Lâm!
Tiếng ầm vang ngập trời truyền ra, chấn động tám phương trời. Cơn bão tuyết rung động, trong thời gian ngắn tan nát, tràn ra bốn phía, che phủ tất cả.
Tiếng chấn động duy trì liên tục, tiếng cười dài trong âm thanh hỗn loạn này vẫn vang lên kinh thiên động địa.
Sau mấy canh giờ, trong mưa tuyết vô tận, thân thể Vương Lâm bị cuốn về phía sau mấy ngàn trượng, chân phải dẫm lên mặt đất. Đứng vững vàng ở đó.
Tu vi đạo hữu bất phàm, trận chiến này tại hạ đã thu hoạch rất nhiều. Đa tạ!
Cũng lúc đó, thân thể lão già cũng lùi lại mấy ngàn trượng về một hướng khác mới có thể đứng vững.
Vừa mới bước vào Thiên Tôn mà có thể dung nhập chín đạo thần thông vào quyền cước của thân thể, nhìn người tuổi cũng không lớn, lão phu thật bội phục!
Hai người cách nhau mấy ngàn trượng, đều ôm quyền, khuôn mặt xuất hiện nụ cười.
Tiếp tục không?
– Tiếp!
Thân thể hai người từ hai hướng khác nhau nhanh chóng áp sát, tiếng ầm vang lại như sóng lớn truyền ra, dù là Hải Long cũng hãi hùng tránh ra, nhìn hai thân ảnh kinh khủng trong tuyết phía trước. Hải Long trợn mắt, lại lui lại một chút nữa mới dừng lại.
Trận chiến này diễn ra bảy ngày, Vương Lâm và lão già tóc bạc tổng cộng giao thủ hai mươi ba lần! Mỗi lần giao thủ xong, hai người đều lui lại, khoanh chân khôi phục tu vi. Đồng thời cảm ngộ những thu hoạch trong trận chiến, cũng cất tiếng nói chuyện.
Giao chiến cấp độ Thiên Tôn, bởi vì không liên quan tới cừu oán cho nên song phương đều có cảm ngộ cực tốt đối với tu vi.
Vương đạo hữu, ta thấy ngươi vẫn còn lưu lại chút lực lượng. Trận chiến này rất thống khoái, chiến lực của ngươi và ta cũng không chênh lệch nhiều, hay là toàn lực đánh một trận có được không?
Sau hai mươi ba lần giao chiến, lão già tóc bạc khoanh chân mỉm cười nói.
Được!
Vương Lâm đứng dậy, bên ngoài thân thể bất ngờ xuất hiện năm ngũ hành chân thân!
Chỉ xuất ra một khối chân thân, chiến lực của Vương Lâm lập tức tăng vọt, có thể cùng với tu sĩ Thiên Tôn dung đạo vào trong cơ thể đánh một trận!
Bản nguyên chân thân! Mà không phải bản nguyên chân thân tầm thường mà là nhiều loại bản nguyên chân thân dung hợp mà thành!
Đồng tử trong hai mắt lão già co rút lại, nhìn phân thân của Vương Lâm.
Hai người đồng thời ra tay. Lão già tóc bạc cũng không giữ lại chút thực lực nào, bộc phát lực lượng của Thiên Tôn dung hợp mười bảy đạo thần thông!
Tiếng chấn động vang vọng khắp không gian. Sau ba ngày, Vương Lâm cười dài, bước lên lưng Hải Long bay về phía xa xa.
Mộ Dung đạo hữu. Đa tạ!
Trong màn tuyết rơi, lão già tóc bạc cất bước đi ra, nhìn Vương Lâm rời đi, thần sắc ngưng trọng.
Hắn hẳn là còn chưa xuất toàn lực. Với tu vi của hắn không biết có thể xông qua tầng thứ mấy của Thiên Tôn Niết?
Lão già tóc bạc đợi tới khi Vương Lâm hoàn toàn biến mất, lúc này mới xoay người rời đi.
Tiên Tộc ta lại có thêm một tu sĩ Thiên Tôn. Việc này cần phải báo cáo cho Đại Thiên Tôn. Mười ngày giao chiến đối với hắn cũng có rất nhiều cảm ngộ.