1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 451 [Chương 1749 đến 1752]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 451 [Chương 1749 đến 1752]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1749: Gặp lại cố nhân!

Trong nháy mắt khi thủy bổn nguyên của Vương Lâm đại thành, nước biển bốn xung quanh lập tức huyễn ra ra những hư ảnh. Hư ảnh này vừa xuất hiện liền có lục quang tỏa ra tràn ngập.

Đối với việc đột nhiên xuất hiện hư ảnh, Vương Lâm như sớm đã phát hiện ra. Thần sắc hắn như thường, tay phải giơ lên hướng về nước biển phía trên bỗng nhiên chụp một cái. Lập tức tất cả chất lỏng màu đen trong nước biển liền ngưng tụ lại, trong phút chốc đã nằm trong lòng bàn tay Vương Lâm, hóa thành một giọt nước màu đen.

Chất lỏng này chính là Vạn Tịnh Hóa Ô Dịch!

Hư ảnh bốn phía lần lượt biến ảo ra. Một luồng khí tức mạnh mẽ tràn ngập, đồng loạt ập tới Vương Lâm trong nháy mắt. Vào lúc này Vương Lâm vuốt mạnh giọt chất lỏng màu đen nọ.

Thủy, có thể ngăn cách tất cả khí tức, có thể khiến hỏa không còn thiêu đốt, có thể khiến tính mạng ngừng lại, có thể khiến thiên địa không còn màu sắc.

Vương Lâm thì thào, vuốt một cái khiến giọt thủy dịch màu đen kia chợt tan nát, hóa thành một lượng nước màu đen lớn. Lấy Vương Lâm làm trung tâm điên cuồng khuếch tán về bốn phía.

Những hư ảnh đang tới gần Vương Lâm từ bốn phía không kịp thi triển thần thông đã lập tức bị hắc thủy như sóng cuồng cuốn đi, ầm ầm bao phủ.

Những tiếng kêu thê lương lập tức vang lên trong Đan Hải. Tất cả tu sĩ bị hắc thủy đụng vào thân thể lập tức run rẩy, bị ăn mòn rồi tiêu tán, Nguyên Thần tử vong.

Cũng có một số người giống như không thể hít thở, hai mắt trợn trừng lên, tuyệt khí mà chết. Không chỉ có khí tức, dù là tiên khí, thậm chỉ là ngọn lửa tính mạng cũng bị đốt lên.

Lại có một số người thân thể ầm ầm tan nát, máu tươi trong thân thể bị cuốn ra, từ trong lỗ chân lông bay ra, thân hình nát bấy, Nguyên Thần bị tiêu diệt.

Cũng không ít kẻ thân thể lại run mạnh lên, nhanh chóng héo rũ, chỉ trong chớp mắt đã khô héo như xương khô, ngay cả Nguyên Thần cũng vì thân thể mất nước mà mệt mỏi rồi tan vỡ.

Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt khi Vương Lâm vuốt lên giọt nước màu đen. Thần sắc hắn bình tĩnh, từ từ hướng về một thi thế đi tới. Một tia hắc dịch từ trong đó lan ra, chui vào trong thân thể hắn, dung hợp với máu huyết.

Sau khi đi bảy bước, đột nhiên Vương Lâm quay đầu lại, nhìn thoáng về phía xa xa. Ở nơi rất xa ngoài khơi chính là vị trí của nữ tử đứng dưới ba cây đại kỳ!

Thân thể nàng lúc này run lên, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi. La bàn trong tay nàng thể hiện điểm sáng màu xanh biếc bốn phía Vương Lâm lúc này đã toàn bộ bị dập tắt. Đan Hải màu đen lúc này biến mất, chỉ còn lại một điểm trắng đang chậm rãi di chuyển, rất nhanh liền biến mất.

Người này là ai! Vì sao lần trước điều tra cường giả lại không thấy sự tồn tại của hắn!

Nữ trầm mặc, cắn chặt hàm răng.

Toàn bộ Lục Ma vệ nghe lệnh, trong Đan Hải phải đuổi giết người này, không thể để hắn rời đi. Người này đã đoạt được Vạn Tịnh Hóa Ô Dịch, phải giết hắn để thu hồi!

Nữ tử này vừa nói liền phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi này giống như kết hợp với lời nói của nàng, hóa thành khí chui vào bên trong la bàn.

Đồng thời khi đám máu này tiêu tán, tất cả tu sĩ mặc lục y nhanh chóng cất bước.

Cùng lúc đó, bên trong Đan Hải, lúc này tâm thần tất cả tu sĩ Lục Ma Châu đều chấn động, trong óc vang lên giọng nói của nữ tử kia.

Giọng nói này có thể truyền ra trong phạm vi rộng như vậy không phải là do tu vi của nữ tử này kinh người mà là nàng thông qua la bàn trên tay tạo thành. La bàn này không phải là vật phàm, chính là vật then chốt của cấm chế bao phủ cả Đan Hải!

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi di chuyển trong Đan Hải này. Hắn đi không nhanh nhưng mỗi lần bước đi đều vượt qua khoảng cách cực xa, không ngừng tiến bước, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Những người này đã phong ấn Đan Hải. Tuy không biết muốn gây nên chuyện gì. nhưng chỉ cho người tiến vào mà không cho thoát ra, hiển nhiên là sợ tin tức ở nơi này bị lọt ra ngoài.

Vừa đi tới, hai mắt Vương Lâm vừa lóe sáng, tay phải giơ lên. Lập tức trong lòng bàn tay hắn từ từ chui ra một người tí hon.

Người tí hon này chính là một tia hồn phách Vương Lâm ngưng tụ ra sau khi tu luyện Hồn Diễn Đạo. Vừa bước đi, ánh mắt Vương Lâm vừa nhìn người tí hon nọ. Thân thể người tí hon run lên, cúi đầu quỳ gối trong lòng bàn tay Vương Lâm, hướng về phía Vương Lâm vái lạy một cái.

Một cái vái này đụng vào lòng bàn tay hắn, trong đầu Vương Lâm liền ầm vang, giống như đang chuẩn bị tính toán ra biến hóa trong tương lai. Nhưng trong tích tắc này. Đột nhiên một luồng lực lượng mênh mông từ trong u minh ầm ầm tràn tới, mạnh mẽ chặt đứt sự tính toán của Vương Lâm.

Hai mắt hắn sững lại, thần sắc trở nên ngưng trọng hơn.

Có người quấy nhiễu. Cũng không phải là chỉ quấy nhiễu ta mà nhằm vào tất cả những ai ở nơi này muốn dùng thần thông tính toán biến hóa của thiên địa.

Bàn tay Vương Lâm nắm lại. người tí hon liền dung nhập vào trong cơ thể, hoàn toàn biến mất.

Nơi này sợ là có đại loạn rồi.

Vương Lâm trầm ngâm, thân thể nhoáng lên, dưới chân lóe lên sóng gợn, trong tích tắc liền biến mất, súc địa thành thốn thuấn di mà đi.

Không tới mười mấy nhịp thở sau khi hắn rời đi, chỉ thấy mấy thân ảnh huyễn hóa ra ở nơi này. Mấy thân ảnh mặc lục y sau khi xuất hiện, hơi điều tra một chút liền biến mất một lần nữa.

Còn về Vương Lâm, hắn xuất hiện tại vùng biển gần Thiên Ngưu Châu, thân ảnh từ trong sóng gợn lan ra, lông mày nhíu lại, thân thể chưa rời đi mà ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt giống như xuyên qua nước biển, nhìn thấy bầu trời hôn ám bên ngoài.

Cấm chế nơi này khiến cho thần thông súc địa thành thốn chỉ có thể di động bên trong Đan Hải, không thể đi ra ngoài. Cấm chế này cũng có chút huyền diệu.

Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ suy tư. Hắn không ra khỏi cấm chế này. Bắt cứ cấm chế nào trong thiên địa đều không thoát khỏi cấm chế bổn nguyên. Mà càng gặp nhiều cấm chế thì cấm chế bổn nguyên của Vương Lâm lại càng lớn mạnh.

Nếu hắn có thể hấp thu luyện hóa một cấm chế đại trận từ rất lâu trong thiên địa thì cấm chế bổn nguyên của hắn lập tức sẽ tăng mạnh.

Cấm chế nơi này ta cũng có thể luyện hóa hấp thu, trở thành một bộ phận của cấm chế bổn nguyên của ta.

Vương Lâm thì thào. Hắn lần trước trong Tàng Hồn Các dù sao thân cũng là trưởng lão của Đại Hồn Môn, thật sự không nên luyện hóa. Mà cấm chế nơi đó cũng không có gì huyền diệu, chỉ tồn tại ý chí của cường giả mà thôi.

Vừa trầm mặc, thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, tay phải giơ lên hướng về phía bên cạnh vung mạnh. Chỉ thấy bên trong biển rộng bên phải Vương Lâm lập tức có hơn mười đốm lửa thiêu đốt bên trong biển.

Trong chớp mắt khi những đốm lửa này xuất hiện, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nước biển cuốn động. Thân ảnh của hơn mười tu sĩ mặc lục y biến ảo ra. Thân thể bọn họ lúc này bị thiêu đốt bừng bừng, tỏa ra ngọn lửa màu đen, ngay cả nước biển cũng không thể dập tắt. Ngọn lửa này chính là sát khí của bọn họ bị Hư Hỏa dẫn động!

Thần thông Hư Hỏa Vương Lâm rất ít khi sử dụng, đây là lần đầu tiên thi triển tại Tiên Cương đại lục! Nhưng uy lực của nó trong lúc bất ngờ lại cực kỳ cường đại. Hơn mười tu sĩ trong nháy mắt tử vọng. Tu vi của bọn họ không tới bước thứ ba, chỉ là người đầu tiên tìm tới Vương Lâm mà thôi, căn bản không có chút sức chống cự.

Vừa đi tới, Vương Lâm đang định lao ra khỏi mặt nước, quan sát cấm chế bao phủ cả Đan Hải này. Nhưng vào lúc này thần sắc hắn đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn về phía xa xa.

Ba người bọn họ. Không ngờ lại ở nơi này.Nguồn truyện audio

Khuôn mặt Vương Lâm lộ nụ cười, thay đổi phương hướng, bước từng bước đi tới.

Tiếng ầm vang truyền khắp sâu trong Đan Hải. Bạch Hổ phun máu tươi, mang theo Chu Tước vào Huyền Vũ nhanh chóng bỏ chạy. Phía sau bọn họ tu sĩ họ Tiền liếm liếm môi, ánh mắt lộ vẻ hung tàn.

Thân thể kẻ kia rất cường hãn, nếu luyện thành khôi lỗi có lẽ là một lựa chọn không tồi.

Ba người các ngươi tu vi không tầm thường, căn cứ vào điều tra của tông môn, các người mới tới đây vài thập niên mà thôi, không môn không phái. Không bằng gia nhập vào Vô Cực Tông chúng ta, đỡ phải chịu họa sát thân!

Thanh niên mặt trắng mỉm cười nói.

Sắc mặt Bạch Hổ tái nhợt, không nói một lời mà mang theo Chu Tước cùng Huyền Vũ suy yếu tới mức đang thoi thóp điên cuồng bỏ chạy. Nhưng tốc độ của hắn dù nhanh hơn nữa cũng không cách nào kéo gần khoảng cách với hai tu sĩ ở phía sau.

Bạch Hổ, ba người các ngươi không phải là hạng vô danh, chẳng qua vì sao chuyện các người ở Đan Hải vô số năm trước lại không hề có chút dấu vết nào.

Thanh niên mặt trắng nói, tay phải giơ lên, cây quạt trong tay chỉ về phía trước.

Lập tức một luồng thanh khí từ trong cây quạt của thanh niên này xuất hiện, biến ảo thành một tiên nhân mặc kim giáp, cất bước đi tới, trong tay cầm một kim kiếm lớn, gầm lên chém về phía Bạch Hổ!

Trong tích tắc khi kim kiếm này hạ xuống, Bạch Hổ xoay phắt người, gầm lên một tiếng, bên ngoài thân thể lập tức hiện ra một hư ảnh Bạch Hổ, thoát khỏi thân thể đánh về phía tiên nhân mặc kim giáp kia.

Ầm một tiếng, tiên nhân sụp đổ. Bạch Hổ này cũng bị thảm rên rỉ rồi tiêu tán. Thân thể Bạch Hổ chiến tướng run lên, phun một ngụm máu tươi, liên tục lùi lại phía sau mấy trăm trượng.

Lão tử Bạch Hổ chiến tướng, là một trong tứ đại chiến tướng của Thất Đạo Tông, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Đám nhãi con các người nhớ cho kỹ lấy!

Thần sắc Bạch Hổ chiến tướng dữ tợn. Hắn không bỏ chạy nữa. Kiếp nạn hôm này hắn đã hiểu, sợ rằng mình khó có thể vượt qua nổi.

Nếu như phải chết thì phải chết cho đường đường chính chính!

Chu Tước chiến tướng, một trong tứ đại chiến tướng của Thất Đạo Tông!

Bên cạnh Bạch Hổ, Chu Tước khóe miệng tràn máu tươi, nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, chậm rãi mở miệng.

Huyền Vũ chiến tướng!

Cả Huyền Vũ lúc này rõ ràng cũng biết ba người giờ phút này sợ lại phải cùng chết, ngược lại trông lạnh nhạt hơn nhiều, thầm than, cũng giống như Bạch Hổ, không hề che dấu thân phận của bản thân nữa.

Thất Đạo Tông? Thiên Ngưu Châu có môn phái này sao?

Thần sắc thanh niên mặt trắng kia tò vẻ suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không thể nhớ ra ba chữ Thất Đạo Tông này.

Thất Đạo Tông!?

Tu sĩ họ Tiền bên cạnh hắn sau khi nghe tới tên này liền cẩn thận quan sát ba người.

Trong điều tra của tông môn chúng ta đối với Thiên Ngưu Châu từng nói qua cái tên này. Đây là một tông phái từ rất nhiều năm trước, tông chủ hình như gọi là Thất Thải Tiên Tôn gì đó, tu vi năm đó bất phàm. Nhưng giờ đây e rằng đã chết từ lâu.

Nghe thấy bốn chứ Thất Thải Tiên Tôn này. Ba người đám Bạch Hổ trầm mặc, thần sắc lộ vẻ phức tạp.

Tông chủ dù đã chết nhưng trong Thất Đạo Tông chúng ta còn một người! Người này nếu ra được thì không bao nhiêu năm nhất định sẽ rạng danh Tiên Cương!

Bạch Hổ đột nhiên mở miệng.

Chu Tước và Huyền Vũ nhìn nhau, đều gật đầu đồng ý.

Rạng danh Tiên Cương? Thú vị thật. Chẳng lẽ người các ngươi nói có thể so với Vân Dật Phong của Quy Nhất Tông hay tứ đại thiên tài của Đông Châu sao? Quả là buồn cười!

Thanh niên mặt trắng cười châm chọc, bước về phía trước, cùng với tu sĩ họ Tiền tiến tới, đang muốn triển khai giết chóc!

Nhưng ngay trong lúc hai người áp sát, ánh mắt ba người Bạch Hổ lộ vẻ quyết đoán, đang muốn liều chết thì đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên khắp bốn phía.

Cười vui lắm hả.

Chương 1750: Thiên tài Đông Châu Vân Không!

Giọng nói này vô cùng đột ngột, như sau khi dung hợp với nước biển liền truyền ra, vang vọng bốn phía. Nước biển lúc này lập tức xuất hiện tầng tầng dòng chảy ngầm, nhanh chóng cuồn cuộn cuốn đi.

Trong dòng chảy ngầm, thân thể Vương Lâm chậm rãi đi ra. Thần sắc hắn bình tĩnh, bạch y tung bay trong nước biển giống như không nhiễm chút bụi trần, lạnh lùng nhìn hai tu sĩ Lục Ma Châu trước đám người Bạch Hổ.

Vương Lâm!

Bạch Hổ sửng sốt. Chu Tước và Huyền Vũ bên cạnh hắn cũng ngẩn ngơ, hiển nhiên không thể nào ngờ được lại gặp Vương Lâm ở nơi này!

Vương Lâm hướng về phía ba người Bạch Hổ gật đầu, ánh mắt quét về phía hai tu sĩ Lục Ma Châu.

Sát khí trong mắt tu sĩ họ Tiền lóe lên. Vương Lâm xuất hiện không khiến hắn cảm thấy kiêng kỵ. Theo hắn thấy tu vi Vương Lâm chỉ là Không Linh đỉnh phong, không có gì đáng sợ, chẳng qua là đối phương có thần thông ẩn dấu khí tức mà thôi.

Người này chỉ am hiểu thuật ẩn thân, nếu không thì không có khả năng ta lại không phát hiện ra mà có thể dễ dàng xuất hiện trước mặt ta!

Tu sĩ họ Tiền cười lạnh, thân thể chẳng những không dừng lại mà còn cất bước nhanh hơn. Hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng về phía Vương Lâm.

Các ngươi đã quen biết thì lúc này cũng lưu lại đây đi. Trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng có người bầu bạn!

Trái với tu sĩ họ Tiền, thanh niên mặt trắng trong tích tắc khi Vương Lâm tới đồng tử trong hai mắt co rút lại, thân thể sững lại, không tiến tới nữa mà nhanh chóng lùi lại phía sau.

Người này nhìn như tầm thường nhưng trên người hắn tồn tại máu tanh vô hình vô cùng nồng đậm. Hắn ở Đan Hải nhất định đã giết chóc rất nhiều!

Thanh niên mặt trắng này tu luyện công pháp đối với máu tanh cực kỳ mẫn cảm, hầu như trong nháy mắt khi nhìn thấy Vương Lâm liền phát hiện ra khí tức mà người ngoài không thể thấy này. Luồng máu tanh chỉ hắn mới có thể thấy này ầm ầm ập tới, khiến hắn hít thở không thông.

Giờ phút này vừa lui lại phía sau, tay phải hắn liền giơ lên che mắt phải, mắt trái còn nhìn thấy đồng tử xoay tròn một cách quỷ dị. Đột nhiên hắn có thể thấy bên ngoài thân thể Vương Lâm tồn tại mấy ngàn oan hồn thê lương. Toàn bộ những oan hồn này đều là tu sĩ Lục Ma Châu bị hắn giết chết trong Đan Hải vừa rồi!

Trong nháy mắt khi nhìn thấy cảnh này, thân thể thanh niên mặt trắng run lên, không nói cho đồng bọn biết mà triển khai toàn bộ tốc độ. Vội vàng lui lại phía sau.

Hắn và tu sĩ họ Tiền kia một tiến một lùi, có vẻ đối lập vô cùng!

Muốn chết!

Vương Lâm cười lạnh, trong tích tác khi tu sĩ họ Tiền kia áp sát liền giơ tay lên vung một cái. Chỉ thấy hắc khí trong tay Vương Lâm chợt khuếch tán ra, hóa thành một tiếng gầm khẽ. Dĩ Ti khôi lỗi bỗng nhiên biến ảo ra, đầu lưỡi đỏ lòm trong sương mù vươn ra, nhe răng cười mang theo vẻ tàn nhẫn, lao thẳng tới tu sĩ họ Tiền.

Tu vi kẻ này bất phàm nhưng so với Dĩ Ti khôi lỗi thì đúng là như trời với đất!

Trong nháy mắt khi Dĩ Ti khôi lỗi xuất hiện, tu sĩ họ Tiền trợn trừng mắt, tóc gáy dựng đứng cả lên. Một luồng nguy cơ sinh tử như hồng thủy bao phủ toàn thân hắn. Vào giờ khắc này thân thể hắn vặn vẹo một cách quỷ dị, không chút do dự thay đổi phương hướng, nhanh chóng lùi lại, muốn tránh một đòn của Dĩ Ti khôi lỗi rồi bỏ chạy.

Đáng chết! Hắn sao lại có khôi lỗi mạnh mẽ tới mức này! Người này rốt cục có thân phận gì! Không ngờ lại có một khôi lỗi Không Kiếp sơ kỳ bên người!

Thần sắc tu sĩ họ Tiền mang theo vẻ sợ hãi, nhưng tốc độ không thể sánh được với Dĩ Ti khôi lỗi, trong chớp mắt đã bị hắc vụ đuổi theo, ầm ầm bao phủ lấy hắn. Tiếng kêu thảm thiết và máu tươi chợt tràn ngập trong sương mù.

Lại nói về thanh niên mặt trắng vừa lựa chọn bỏ chạy lúc trước, giờ đang mang theo thần sắc hoảng sợ. nhanh chóng lùi lại, kéo giần khoảng cách vơi Vương Lâm, thân thể nhoáng lên, đang muốn dung hợp với đại trận cấm chế này, na di bỏ chạy.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, nhìn tu sĩ Lục Ma Châu đang muốn rời đi ở xa xa, tay phải giơ lên chụp vào hư không một cái. Một cái chụp này khiến dòng chảy ngầm trong đáy biển đột nhiên bùng lên, sóng gợn tràn ra, bất ngờ hóa thành một bàn tay khổng lồ nắm lấy thanh niên mặt trắng.

Ầm một tiếng, cây quạt trong tay hắn mở mạnh ra. Mặt trước cây quạt này là một bước tranh vẻ vạn mã bôn đẳng. Trong nháy mắt khi cây quạt được mở ra, tiếng ngựa hí vang vọng khắp không gian. Đồng thời trong nước biển trước mặt thanh niên mặt trắng, chỉ thấy những con ngựa hư ảo hiện ra, trong chớp mắt đã tràn ngập nơi này, trở thành cảnh tượng vạn mã bôn đằng.

Nước biển chấn động. Những con ngựa hư ảo kia đồng thời lao ra, bỗng nhiên đụng vào cánh tay do Vương Lâm biến ra kia.

Tiếng chấn động ầm ầm vang khắp đáy Đan Hải, cuốn động nước biển, hình thành một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này ầm ầm chuyển động, khiến cho nước biển nhanh chóng xoay tròn.

Trong tiếng ầm vang, cánh tay hư ảo của Vương Lâm tiêu tán cùng với vạn con ngựa hư ảo. Còn về phần thanh niên mặt trắng kia kia, thân thể nhoáng lên, dung nhập vào trận pháp biến mất.

Khi tới dưới ba cây đại kỳ ở ngoài khơi Lục Ma Châu, bên cạnh nữ tử cầm la bàn kia, thanh niên mặt trắng biến ảo ra. Trong nháy mắt xuất hiện, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Xảy ra chuyện rồi. Tiền sư huynh sợ là dữ nhiều lành ít. Thiên Ngưu Châu tự dưng lại xuất hiện thêm một tu sĩ. Người này tên là Vương Lâm! Việc này chúng ta cần báo ngay cho sư môn.

Hắn lau máu tươi bên khóe miệng, chậm rãi nói.

Nữ tử bên cạnh hắn nhìn chằm chằm vào la bàn. Ánh mắt ngưng tụ trên điểm trắng đại biểu cho Vương Lâm kia.

Hắn ở trong trận pháp này trốn không thoát đâu! Việc này ta đã sớm báo cho tông môn rồi. Ba lão tổ đã phái Vân Không đại sư huynh tới rồi. Sau khi đại sư huynh tới, đại quân liên minh tam tông sẽ xuất động. Chỉ cần đại sư huynh luyện hóa Đan Hải này, hóa thành một nửa hạt tiên đan, nổ tung màn chắn của Thiên Ngưu Châu là tất cả mọi việc đều chấm dứt!

Một hồi lâu, nữ tử trung niên này hai mắt lóe lên sát khí, nhẹ giọng nói.

Vân Không đại sư huynh!

Thanh niên mặt trắng vừa nghe tới cái tên này sắc mặt liền lộ vẻ sùng kính. Cái tên Vân Không này trong Lục Ma Châu giống như mặt trời giữa trưa, dù là trong cả Đông Châu cũng vô cùng vang dội.

Vân Không là một trong tứ đại thiên tài Đông Châu! Tông phái của hắn không cố định mà cả tam đại tông phái Lục Ma Châu đều là sư môn của hắn, hắn có thể tùy ý học tập tất cả thần thông trong tam đại tông môn, là đại sư huynh của tất cả đệ tử tông môn của Lục Ma Châu!

Nghe nói Vân Không đại sư huynh nhiều năm trước đã đi tới Bắc châu, bái làm môn hạ Võ Phong Đại Thiên Tôn, vấn tiên cầu đạo, tu vi ngày nay khó lường. Có hắn tới đây thì Vương Lâm phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa!

Thần sắc thanh niên mặt trắng này rung động.

Lại nói về Vương Lâm, tu sĩ họ Tiền kia căn bản không phải đối thủ của Dĩ Ti khôi lỗi, chém giết kết thúc rất nhanh. Ngay lúc tiếng kêu thảm thiết chấm dứt. Thân thể tu sĩ họ Tiền tan nát, đã bị hút sạch toàn bộ máu huyết, chỉ còn lại Nguyên Thần. Đó là bởi vì Vương Lâm trước đó đã yêu cầu Dĩ Ti khôi lỗi không cắn nuốt.

Trước mặt ba người, Vương Lâm đối với tu sĩ họ Tiền triển khai thần thông sưu thần, ánh mắt bình tĩnh. Cho tới khi tìm hiểu xong tắt cả, hắn mới buông tay, phất bàn tay một cái. Đầu lưỡi Dĩ Ti khôi lỗi liền cuốn lấy định cắn nuốt nhưng Vương Lâm đã phong ấn Nguyên Thần này.

Dĩ Ti khôi lỗi sửng sốt, hung quang trong mắt bùng lên, nhìn chằm chằm Vương Lâm gầm nhẹ.

Người này ta còn cần dùng!

Vương Lâm nhìn Dĩ Ti khôi lỗi, ánh mắt bình tĩnh mà giống như có sát khí ngập trời. Tiếng gầm rống của Dĩ Ti khôi lỗi từ từ yếu dần, cuối cùng cúi đầu không rống nữa.

Tu vi Vương Lâm đề cao lên, dấu ấn hắn lưu lại trên người Dĩ Ti khôi lỗi càng sâu sắc. Nếu không khi tới cực hạn, Dĩ Ti khôi lỗi này sẽ ương ngạnh phản kháng mệnh lệnh của Vương Lâm.

Ba vị lão hữu, từ biệt nhiều năm, không ngờ lại có thể gặp mặt ở nơi này.

Vương Lâm xoay người, nhìn về phía ba người Bạch Hổ thần sắc phức tạp. ôm quyền mỉm cười.

Ba người Bạch Hổ vô cùng cảm khái, thở dài một phen.

Vương Lâm, Lục Ma Châu vừa ra tay nhất định là như sét đánh không kịp bưng tay. Giờ phút này sợ là tuyệt đại đa số tu sĩ Thiên Ngưu Châu trong Đan Hải đều đã bị tàn sát. Chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này thôi.

Huyền Vũ thở dài nhìn Vương Lâm.

Lục Ma Châu không phải lần đầu tiến vào Thiên Ngưu Châu trong phạm vi lớn. Ta nhớ rõ trước đây cũng có mấy lần nhưng đều bị các đời lão tổ của Đại Hồn Môn và Quy Nhất Tông liên thủ tạo thành tấm màn ngăn cảm bên ngoài. Nhưng lần này Lục Ma Châu ra tay chính là giết hai tán tu của Đan Hải, nhất định có mưu đồ cực lớn!

Ánh mắt Chu Tước lộ vẻ trầm ngâm, chậm rãi nói.

Thiên địa biến của ở nơi này đã bị Lục Ma Châu che dấu, sợ là Đại Hồn Môn và Quy Nhất Tông còn chưa biết nơi này đã xảy ra chuyện. Chúng ta thân là người Thiên Ngưu Châu, nếu có thể rời khỏi nơi này cần lập tức truyền tin!

Bạch Hổ trầm giọng mở miệng.

Giờ phút này không nên nói nhiều, trước tiên rời khỏi nơi này đã!

Vương Lâm vừa nói, tay áo vừa vung lên. Lập tức Đan Hải liền có thêm một dòng chảy ngầm cuốn ba người Bạch Hổ về phía trước.

Cả đường lao đi, trên được bốn người Vương Lâm gặp tu sĩ Lục Ma Châu mấy lần, thường vừa thấy mặt Vương Lâm liền dùng Hư Hỏa giết chết.

Nhưng rất nhanh, bốn người đi về phía trước càng ngày càng ít gặp tu sĩ Lục Ma Châu. Tới cuối cùng toàn bộ tu sĩ dường như đều biến mất, không thấy bóng dáng.

Có điều không hợp lý.

Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Vị trí lúc trước của hắn vốn cách Thiên Ngưu Châu không xa, hầu như đã ở bên bờ Thiên Ngưu Châu. Lúc này đi đã lâu, đáy biển thoai thoải dần, thân thể bốn người nhoáng lên liền bay lên mặt biển.

Giờ phút này trên bầu trời đen kịt, không trăng!

Thiên địa tối đen. ngay cả nước biển trông cũng mơ hồ, chỉ có từng cơn gió thổi qua cuốn nước biển ào ạt, thỉnh thoảng tung bọt trắng xóa. Bốn phía trừ tiếng động của biển khơi thì vô cùng yên tĩnh.

Ba người Bạch Hổ nhận ra điểm không thích hợp. Ánh mắt lóe sáng, đang nhìn bốn phía. Ở hướng Thiên Ngưu Châu lúc này chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vùng đen đen lờ mờ.

Ba người làm hộ pháp cho ta, ta muốn xem trận pháp này, rốt cục có lực phong ấn tới đâu!

Vương Lâm điều chỉnh tâm thần, thân thể rơi xuống, tay phải giơ lên hướng về phía ngoài khơi nhấn một cái.

Chương 1751: Lần đầu gặp mặt!

Một cái nhấn này mặt biển vẫn như thường nhưng trong nước biển Vương Lâm lại để lại một tia thần thức. Hắn là người cẩn thận, tia thần thức này hiện giờ tuy vô dụng nhưng rất có khả năng sau đây không lâu sẽ có tác dụng lớn.

Thần thức này dung hợp với đại hải, căn bản rất khó có người phát hiện ra.

Làm xong việc này, hai mắt Vương Lâm lập tức tràn ngập tơ máu. Trong phút chốc đồng tử của hắn đã hoàn toàn bị một vùng huyết vân thay thế, thoạt nhìn khá kinh khủng.

Lấy hai mắt chứa cấm chế bổn nguyên, Vương Lâm nhìn về phía bầu trời. Một ánh mắt này khiến thần sắc hắn biến hóa!

Bầu trời đen kịt lúc này bị tầng tầng lớp lớp sương mù mòng manh bao phủ. Sương mù này mắt thường không nhìn thấy, chỉ mình Vương Lâm có cấm chế bổn nguyên thì mới dùng hai mắt chứa bổn nguyên mà nhìn thấy rõ ràng.

Một tầng. Ba tầng. Bảy tầng.

Sương mù trên bầu trời dù mòng manh nhưng có bảy tầng bao phủ cả Đan Hải, vô biên vô hạn, giống như một cái bát khổng lồ úp lấy mặt biển Đan Hải này.

Trên bảy tầng sương mù là một chiếc lan bàn. La bàn này hư ảo, thong thả xoay tròn, bên trong tỏa ra từng luồng uy áp, dung hợp với bảy tầng sương mù.

Chiếc la bàn này là vật hư ảo, không phải vật thật.

Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Hắn mở hồ nhìn thấy phía sau la bàn trên bảy tầng sương mù có một làn khí tức lan ra xa xa Đan Hải.

Trung tâm của trận pháp này chính là vị trí của vật này.

Vương Lâm ngưng thần, nhìn sâu vào trong Đan Hải, ánh mắt lóe sáng, trong lòng thầm suy tính.

Cấm chế bổn nguyên của hắn nếu muốn chuyển hóa hoàn toàn thành chân thân phải hấp thu rất nhiều cấm chế bất đồng. Hôm này gặp được đại trận cấm chế bao phủ cả Đan Hải này, Vương Lâm chưa bao giờ nhìn thấy, không khỏi động tâm.

Nhưng sự động tâm này rất nhanh bị hắn đè nén xuống. Tay phải giơ lên, hai ổng tay áo vung lên. Phía sau hắn bất ngờ xuất hiện hư ảnh của hai đồng tử khổng lồ. Đồng tử này dù là hư ảo nhưng lại lóe lên hồng mang, giống như khiến tấm màn hắc ám này tan đi không ít.

Sau khi hai đồng tử tràn ngập tơ máu hư ảo này xuất hiện, Vương Lâm lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bầu trời, hai mắt lóe lên vẻ tính toán. Hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất phá vỡ trận pháp cấm chế này.

Theo vẻ tính toán trong hai mắt hắn, hai đồng tử phía ngoài cũng tỏa ra vẻ tính toán, nhìn chằm chằm vào bầu trời, tìm kiếm cách phá giải bảy tầng sương mù kia.

Từ từ, tơ máu trong hai mắt Vương Lâm càng nhiều. Hai đồng từ khổng lồ phía sau hắn cũng vậy.

Thời gian chầm chậm trôi qua, chớp mắt đã qua nửa canh giờ. Thần sắc ba người Bạch Hổ nghiêm trọng, cẩn thận nhìn bốn phía, làm hộ pháp cho Vương Lâm. Ba người bọn hắn có thể ra ngoài hay không đều phải xem Vương Lâm có thể phá vỡ trận pháp cấm chế này hay không.

Lại qua thời gian một nén nhang, hai mắt Vương Lâm lóe sáng. Tay phải hắn bỗng nhiên giơ lên, hướng về phía bầu trời liên tục điểm ra ba chỉ. Mỗi một chỉ hạ xuống đều có một đạo tơ máu từ trong đồng tử khổng lồ phía sau lan ra, theo ngón tay Vương Lâm bay thẳng lên trời.

Người ngoài nhìn thể thấy nhưng trong mắt Vương Lâm, hắn thấy ba chỉ của mình mỗi một chỉ đều bay ra một sợi tơ máu, chui vào khe hở mònh manh giữa sương mù. Ba chỉ này hạ xuống khiến ba sợi tơ này hoàn toàn chui vào tầng sương mù đầu tiên, cuốn lấy nhau, hình thành một vòng tròn.

Vòng tròn này tạo thành một lỗ nhỏ trong tầng sương mù mòng manh của tầng thứ nhất! Nói là lỗ nhỏ nhưng cũng đủ để một người chui qua!

Bảy tầng sương mù, mỗi tầng đều lưu chuyển vận động. Muốn phá vỡ trận pháp này cũng có chút khó khăn.

Vương Lâm trầm mặc nhìn bầu trời, đợi một lát, đột nhiên hai tay đồng thời giơ lên, liên tục búng búng ra đều có một sợi tơ bay ra.

Chín sợi tơ này theo ánh mắt của Vương Lâm bất ngờ xuyên qua vòng tròn ở tầng thứ nhất. Sau khi xuyên qua. Chín sợi tơ này lập tức phân ra bốn sợi tìm được một chỗ mòng manh ở tầng sương mù thứ hai, nối với nhau tạo thành vòng tròn thứ hai!

Cùng lúc đó, năm sợi tơ còn lại xuyên qua vòng tròn này, dùng phương pháp tương tự tạo thành một lỗ hổng ở tầng sương mù thứ ba!

Do đó ba tầng đầu tiên chẳng khác nào Vương Lâm đã tìm được phương pháp lao ra!

Tất cả chuyện này đám người Bạch Hổ không nhìn thấy. Mà thần sắc Bạch Hổ lúc này khá ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm mang theo vẻ lo lắng. Dù sao thời gian cũng đã qua không ít.

Cho tới hiện tại còn chưa có tu sĩ Lục Ma Châu xuất hiện. Loại chuyện này quá mức quỷ dị, giống như sự yên lặng trước cơn giông bão, khiến người ta cực kỳ cảm thấy áp lực.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh. Phần lớn tâm thần của hắn còn đang ngưng tụ trên bảy tầng cấm chế trận pháp. Càng tính toán, cấm chế này càng khiến hắn cảm thấy mênh mông. Tầng thứ tư này cũng có những chỗ mòng manh như các tầng trước nhưng hiếm thấy hơn, mặc dù tính toán nhưng rất khó tìm thấy.

Nhưng Vương Lâm có cấm chế bổn nguyên. Hắn không chỉ tính toán một chiều mà còn có ánh mắt của cấm chế bổn nguyên. Dưới ánh mắt này của hắn, tất cả cấm chế trong thiên địa đều không thể ẩn dấu được.

Lại qua thêm nửa khắc nữa, Vương Lâm ở trước ba tầng đầu, hai mắt lóe lên, hai tay nhanh chóng giơ lên liên tiếp búng ra mười bảy chi! Mười bảy sợi tơ huyết sắc bay đi. Lao vào bầu trời, trực tiếp xuyên qua ba lỗ hồng, rơi vào tầng thứ tư. Lúc này sáu sợi tơ nối với nhau, bất ngờ tạo thành một lỗ hổng trên đám sương mù kia.

Những sợi tơ còn lại lao đi, nối tiếp với tầng thứ năm khiến cho năm tầng đầu tiên toàn bộ đều xuất hiện những lỗ hổng có thể thông qua.

Nhưng vào lúc này, Đan Hải chợt ầm vang, biến rộng gầm thét, tiếng rít gào kinh thiên động địa. Nước biển giống như bị chia thành hai nửa bởi một sợi tơ nhỏ, ầm ầm tản về hai bên.

Cảnh tượng này quá sức đột ngột, không có chút dấu hiệu báo trước, làm cho thần sắc ba người Bạch Hổ đại biến, đồng loạt định thi triển thần thông. Trong nháy mắt này, đồng tử hai mắt Vương Lâm co rụt lại, không hề có chút do dự, thân thể đứng phắt dậy, hư ảnh đồng tử khổng lồ phía sau nhanh chóng tiêu tán. Tay áo hắn vung lên, cuồng phong cuốn lấy thân thể ba người Bạch Hổ, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía chân trời.

Ngay trong nháy mắt khi Vương Lâm cuốn ba người Bạch Hổ lao thẳng về phía chân trời, một luồng kiến khí kinh khủng không cách nào hình dung nổi từ ngoài khơi giống như chia đôi mặt biển bất ngờ bộc phát ra.

Đây đâu phải sợi tơ gì, rõ ràng là một nhát kiếm! Một nhát kiếm này chém từ đáy biển lên, không ngờ có thể phân đôi nước biển, uy lực kinh thiên động địa!

Nước biển gào thét, trong nháy mắt khi kiếm ảnh từ ngoài khơi hoàn toàn chém ra, mặt biển ầm vang, hoàn toàn bị chia cắt, tạo thành một cái khe khổng lồ. Nước biển bị phân đôi, có thể thấy đáy biển đen kịt ở phía dưới.

Kiếm ảnh này dài chừng mấy vạn trượng, đánh tung mặt biển, một kiếm xẻ đất trời, đánh thẳng tới bốn người Vương Lâm. Trong nháy mắt khi cảm nhận được luồng kiếm ý này, ba người Bạch Hổ sắc mặt lập tức tái nhợt. Nhất là Chu Tước và Huyền Vũ vốn đã bị thương, giờ phút này bỗng nhiên phun máu tươi, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Đây là kiếm đạo! Cả đời không tu Ý Cảnh thiên địa, chỉ tu kiếm, lấy ý dung kiếm, lấy thân dung kiếm, diệt tuyệt tất cả, thậm chí khiến bản thân cũng trở thành một thanh kiếm!

Đây. Đây. Lục Ma Châu tu sĩ không ngờ lại có tu sĩ cực đoan tới mức này!

Huyền Vũ kiến thức rộng rãi, lúc này cũng phải hít sâu một hơi.

Kiếm ảnh kia cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần. Nhưng Vương Lâm vừa rồi đã sớm bay đi, hầu như chỉ trong chớp mắt trước khi kiếm này tới thì hắn đã mang ba người Bạch Hổ hóa thành cầu vồng nhảy vào trong lỗ nhỏ trong tầng sương mù thứ nhất, không hề dừng lại chút nào mà xuyên qua tầng hai, tầng ba, tầng bốn tầng năm!

Phía sau hắn, kiếm ảnh chợt chém vào trong trận pháp cấm chế, ầm ầm vang dội. Chỉ thấy ba tầng sương mù đầu tiên bị kiếm ảnh này đảo qua liền lập tức sụp đổ, tản ra bốn phái, mang theo ý chí còn lại của kiếm ảnh cuốn tới tầng thứ tư, khiến sương mù tầng thứ tư cũng ầm ầm tan rã!

Một kiếm phá hủy bốn tầng cấm chế. Uy lực của kiếm này dù là Vương Lâm cũng phải hít sâu một hơi. Lúc này hắn ở trong tầng sương mù thứ năm, rõ ràng cảm thấy tầng sương mù này chấn động, mơ hồ có một luồng khí tức cực kỳ bá đạo, giống như thiên thượng địa hạ, duy kiếm độc tôn tràn tới, ầm ầm đánh vào tâm thần hắn.

Vương Lâm hít sâu một hơi. Luồng ý chí này bên trong ẩn chứa bá đạo, Vương Lâm cảm thụ rất rõ ràng.

Dù ngươi có tu vi gì nhưng chỉ bằng một kiếm này, nhất định là người có thanh danh trong Lục Ma Châu!

Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, mang theo ba người Bạch Hổ bị một kiếm kia làm cho rung động đi tới. Hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng tới tầng thứ sáu.

Sương mù tầng thứ sáu hơn nồng đậm. Cũng rất khổng lồ nhưng Vương Lâm bay rất nhanh. Chỉ thấy hai tay hắn không ngừng bắt quyết, từng đạo tơ cấm chế không ngừng gào thét hiện ra trước người hắn, hình thành một tấm lưới li ti. Chỉ trong vài nhịp thở, nó đã đụng vào sương mù tầng thứ sáu.

Ầm một tiếng, Vương Lâm mang theo đám người Bạch Hổ xông thẳng qua tầng sáu!truyện kiếm tu audio

Vân Không bất tài vượt trăm núi ngàn sông mà tới, đạo hữu cần gì phải sốt ruột rời đi!

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ ngoài khơi. Chỉ thấy kiếm ảnh đánh tan bốn tầng sương mù đầu tiên hóa thành một tu sĩ mặc thanh y.

Tu sĩ này thoạt nhìn chỉ như thanh niên, quần áo mộc mạc không có chút vật trang sức nào, mái tóc dài phủ xuống vai, bộ dáng rất phiêu dật.

Tướng mạo của hắn cực kỳ tuấn mỹ nhưng tràn ngập lãnh khốc. Trong tay hắn đang cầm một thanh trường kiếm bảy thước, giữa bóng đêm đen kịt này hình như có một dòng chảy đang chuyển động trên mặt kiếm, lấp lánh hàn quang.

Tới đâv không phải là bổn tôn của Vân Không mà là một kiếm ý phân thân của hắn. Cho dù là phân thân nhưng hắn lại có được sáu thành kiếm ý của bổn tôn!

Lời nói vừa vang lên, Vân Không ngẩng đầu nhẹ bước tới, đi thẳng tới tầng sương mù thứ năm! Tay phải hắn giơ lên, kiếm trong tay đột nhiên chém thẳng lên bầu trời.

Một động tác này khiến kiếm ảnh như trăng rằm ầm vang, đánh thẳng lên tầng sương mù thứ năm, khiến nó ầm ầm sụp đổ. Vân Không này liếc mắt một cái liền thấy Vương Lâm tóc bạc vừa tiến vào tầng thứ sáu, quay đầu lạnh lùng đối mặt với hắn.

Chương 1752: Hồi mã thương!

Ánh mắt hai người trong tích tắc va chạm, trong đầu Vương Lâm ầm một tiếng, mang theo ba người Bạch Hổ nhảy vào tầng sáu, lao thẳng tới tầng bảy. Sắc mặt hắn tái nhợt, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.

Còn Vân Không kia trong đầu cũng ầm vang, ánh mắt nhìn bầu trời đột nhiên lộ vẻ kỳ dị.

Ta vốn tưởng ở Thiên Ngưu Châu này trừ mấy lão già ra chỉ có Vân Dật Phong mới có thể khiến ta hứng thú. Không ngờ hôm nay ta lại gặp được một người! Vẻ băng lãnh trong cặp mắt kia. Người này cũng là loại lành khốc vô tình.

Vân Không mỉm cười, cầm kiếm hướng về phía bầu trời mà tới.

Vương Lâm nhảy vào tầng thứ sáu, chỉ còn vượt qua tầng thứ bảy cuối cùng là hắn có thể mang đám người Bạch Hổ rời khỏi cấm chế đại trận của Đan Hải. Chẳng qua thời gian cho Vương Lâm không còn nhiều lắm. Sương mù trong tầng bảy này nồng đậm nhất, không thể tìm ra lỗ hồng trong thời gian ngắn.

Ở phía sau lại có tu sĩ Vân Không đuổi theo. Ánh mắt Vương Lâm trong tầng sáu lóe lên, dưới chân hiện có sóng gợn. Hình như có kiếm khí. Hồng mang tràn ngập mắt hắn, bất ngờ phía sau lộ ra một đôi đồng tử màu máu khổng lồ.

Cấm chế bổn nguyên, dùng bổn nguyên dung hợp cấm chế đại trận này!

Vương Lâm quát khẽ, đồng tử khổng lồ phía sau tan nát, những sợi tơ nhỏ bên trong gào thét hóa thành ngàn vạn, lập tức vờn quanh Vương Lâm, hóa thành một đạo lưu tinh huyết sắc bay thẳng tới tầng bảy.

Trong nháy mắt khi Vương Lâm lao đi. Sương mù tầng sáu sau lưng hắn chợt tan nát, kiếm khí lao ra, giống như muốn hủy diệt hết thảy. Luồng kiếm ý tồn tại trong đó lại càng kinh thiên!

Đạo hữu, lưu lại đi!

Giọng nói trầm thấp của Vân Không vang vọng trong không trung. Kiếm khí kia sau khi đánh tan tầng sáu nhanh chóng ngưng tụ lại, một lần nữa hóa thành kiếm ảnh ngập trời, lao thẳng về phía Vương Lâm.

Nếu như bị kiếm khí ngày ngăn trở thì Vương Lâm không thể lao ra khỏi tầng thứ bảy này. Giờ phút này trong lúc nguy cơ, nhưng Vương Lâm cả đời tranh đấu vô số, thần sắc lại càng bình tĩnh, trái tim càng tỉnh táo.

Hầu như chỉ trong nháy mắt khi kiếm khí gào thét đánh tới, Vương Lâm xoay phắt người, tay phải giơ lên. Hỏa bổn nguyên chân thân biến ảo ra phía sau, Vương Lâm giơ tay, một chưởng đánh thẳng lên không trung. Chỉ thấy sương mù trong tầng bảy lập tức quay cuồng, một chưởng ấn khổng lồ ầm ầm xuất hiện!

Không phải chỉ có một, hỏa bổn nguyên chân thân của Vương Lâm ở phía sau cũng giơ tay phải. Chỉ thấy trong sương mù lại có một chưởng ấn khổng lồ biến ảo ra, bất ngờ lại là một chưởng ấn do ngọn lửa thiêu đốt. Hai chưởng ấn một trước một sau hướng về phía kiếm khí kia ầm ầm đánh xuống.

Cùng lúc đó, phía dưới Vương Lâm và Vân Không, trong hai phần nước biển bị kiếm khí của Vân Không chia đôi lúc trước, một tia thần thức mà Vương Lâm dung hợp với đại hải lúc này đột nhiên cảm nhận được ý chí của Vương Lâm. Lập tức mặt biển cuồn cuộn sóng, cả biển khơi quay cuồng. Một chưởng ấn khổng lồ do nước biển tạo thành bất ngờ dâng lên!

Chưởng ấn này xuất hiện khiến cho đại hải hạ xuống tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, giống như toàn bộ đã ngưng tụ thành chưởng ấn đó. ầm ầm đánh lên bầu trời!

Ba chưởng ấn, hai trên một dưới đồng loạt đánh thẳng lên đạo kiếm khí của Vân Không!

Chưởng ấn của bổn tôn Vương Lâm gần nhất, trong tíc tắc va chạm với kiếm khí liền phát ra tiếng nổ ầm ầm. Chưởng ấn sụp đổ, cùng lúc đó chưởng ấn hỏa diễm của bổn nguyên chân thân ầm ầm giáng xuống.

Đúng lúc này, chưởng ấn do thủy bổn nguyên tạo thành từ nước biển cũng ầm ầm đánh lên bầu trời, thẳng tới kiếm khí của Vân Không, va chạm với nó. Cảnh tượng này như thủy hỏa dung hợp, hỏa chưởng ấn và thủy chưởng ấn đồng thời tấn cỏng!

Chỉ thấy hai chưởng ấn khổng lồ kia trong nháy mắt tới gần nhau, nước biển lập tức tỏa ra một lượng lớn sương mù, giống như bị bốc hơi vậy. Mà chưởng ấn của hỏa bổn nguyên trong hơi nước tràn ngập kia cũng giống như sắp bị dập tắt. Nhưng thủy hỏa đều là bổn nguyên của Vương Lâm, toàn bộ đều biến ảo ra từ cơ thể hắn, cho nên chẳng những không bị dập tắt mà còn cường đại hơn!

Ngay cả Vương Lâm cũng không đoán trước được là thủy hỏa bổn nguyên đồng thời thi triển sẽ có hiệu quả thế nào. Chỉ thấy chưởng ấn do nước biển biến thành bất ngờ sôi trào lên. Một lượng lớn hơi nước lan ra, khiến cho hỏa chưởng ấn trên bầu trời giống như mông lung nhưng ngọn lửa lại càng kịch liệt, trở nên ngập trời.

Giờ phút này sắc mặt Vân Không cũng trở nên ngưng trọng, một kiếm quét ngang. Hỏa chưởng ấn chợt hạ xuống, va chạm với kiếm ảnh kia. Ngay sau đó. Thủy chưởng ấn phía dưới ầm ầm đánh tới.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Thủy hỏa chưởng ấn lấy kiếm khí của Vân Không làm trung tâm mà va chạm, ầm vang không ngừng. Thủy và hỏa trong nháy mắt này dung hợp. Bộc phát ra sức mạnh vượt xa từng bổn nguyên riêng lẻ!

Luồng lực lượng này rõ ràng là khí!

Khí là một loại bổn nguyên lực rất khó đạt được trong thiên địa. Nó không phải rõ ràng có thể có được mà phải là một người đồng thời nắm giữ thủy hỏa bổn nguyên, sau đó ngưng tụ lại, diễn biến ra một loại bổn nguyên khác!

Loại bổn nguyên này quý giá vượt xa so với một loại bình thường!

Trong nháy mắt khi khí bổn nguyên xuất hiện, thủy hỏa chưởng ấn đồng thời sụp đổ. Nhưng kiếm khí của Vân Không cũng lần đầu tiên hoàn toàn tan nát. Một lực trùng kích điên cuồng đánh sâu vào bốn phía, cuốn động không gian. Thân thể Vương Lâm nhanh chóng lui lại phía sau. nương theo luồng lực lượng này mang theo đám người Bạch Hổ bay vào sương mù cấm chế tầng thứ bảy!

Thân thể Vân Không nhoáng lên, dưới lực lượng trùng kích của thủy hỏa chưởng ấn liên tiếp bị đây lùi mấy bước. Đúng lúc này thì một tiếng gầm thét đột nhiên truyền ra. Chỉ thấy Dĩ Ti khôi lỗi không biết đã bị Vương Lâm thả ra từ lúc nào, mang theo vẻ nanh ác lao tới.

Dĩ Ti khôi lỗi xuất hiện quá đột ngột, giống như đợi cơ hội này, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần. Một trảo đen kịt chụp lấy Vân Không.

Thời cơ lúc này vô cùng hợp lý, sát khí ập tới khiến Vân Không biến sắc, trực tiếp cắn chót lưỡi, trong tích tắc khi Dĩ Ti khôi lỗi ập tới liền phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi phun ra lập tức hóa thành một kiếm khí huyết sắc, ầm ầm chém về phía Dĩ Ti khôi lỗi!

Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Trong phút chốc kiếm khí kia đã rơi lên người Dĩ Ti khôi lỗi, chém cánh tay phải của hắn xuống. Dĩ Ti khôi lỗi phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bỗng nhiên lui lại phía sau. Nhưng cánh tay phải kia lại quỷ dị hóa thành năm luồng hắc khí, lấy tốc độ khó có thể tượng tượng bất ngờ chui vào trong cơ thể Vân Không!

Vân Không kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra máu tươi. Năm đạo hắc khí này ẩn chứa sát khí kinh thiên, trong cơ thể hắn điên cuồng phá hoại, rất khó bí thanh trừ. Bởi vì trong năm đạo sát khí này ẩn chứa lực lượng thuộc về Đạo Cổ nhất mạch!

Vân Không đạo hữu, ngày sau chúng ta sẽ gặp lại!

Trên bầu trời truyền tới giọng nói vang vọng của Vương Lâm. Vân Không lùi lại ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dĩ Ti khôi lỗi mất đi cánh tay phải hóa thành một vùng hắc vụ đã bị Vương Lâm thu hồi. Mà Vương Lâm và ba người Bạch Hổ toàn thân tràn ngập tơ máu đã nhảy vào sương mù cấm chế của tầng thứ bảy, trong tiếng ầm vang liền biến mất!

Cho tới nửa ngày sau khi Vương Lâm rời đi. Vân Không đột nhiên bặt cười, chẳng qua nụ cười có vẻ âm trầm.

Lần tiến vào Thiên Ngưu Châu này thật hứng thú. Lần sau ta sẽ không cho ngươi có cơ hội bỏ chạy. Cường giả như vậy hắn phải trở thành kiếm lô của Vân Không ta!

Ánh mắt Vân Không lóe sáng, xoay người bước về phía đại hải. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt. Trận đánh vừa rồi hắn đã bị thương nhưng lúc này không có thời gian đi chừa thương. Hắn còn phải hoàn thành mấy nhiệm vu các lão tổ giao cho. Luyện hóa Đan Hải này trở thành một hạt tiên đan!

Bên trong Đan Hải lúc này đã không còn tu sĩ Thiên Ngưu Châu nào. Bọn họ đều đã tử vong!

Cả Đan Hải giống như trở thành vùng đất của Lục Ma Châu!

Bên ngoài Đan Hải, trên Thiên Ngưu Châu, thân ảnh Vương Lâm hóa thành một đạo cầu vồng, dừng lại một chút ngoài ngàn dặm, khóe miệng tràn máu tươi. Hắn xoay phắt người, thần sắc âm trầm tàn nhẫn, nhìn về phía đại trận cấm chế bao phủ Đan Hải.

Bạch Hổ, ba người các người rời đi đi. Ta còn có chuyện khác cần làm, không đi cùng các người nữa. Nơi này cách Đại Hồn Môn rất xa, Quy Nhất Tông gần hơn một chút. Các người đi thông báo cho bọn họ nhanh một chút.

Còn về Đại Hồn Môn ta sẽ thông báo cho bọn họ!

Vương Lâm nhìn Đan Hải phía xa xa, trong mắt tràn ngập hàn quang, tay phải giơ lên. Lập tức trong tay hắn có thêm một ngọc giản. Đây là Truyền Âm Phù của Đại Hồn Môn. Lưu lại một đạo thần niệm. Vương Lâm hướng về phía bầu trời vung lên. Lập tức ngọc giản này liền hóa thành một đạo u quang bay vụt đi, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất.

Truyền Âm Phù bởi vì kết cấu bất đồng nên tốc độ so với tu sĩ nhanh hơn vô số lần, nhưng sau bao lâu Đại Hồn Môn mới thu được tin tức thì Vương Lâm cũng không rõ.

Sau khi nhìn thấy Truyền Âm Phù này, ánh mắt của ba người Bạch Hổ sững lại, nhận ra đây là vật của Đại Hồn Môn, vẻ mặt nhìn Vương Lâm giống như muốn nói lại thôi.

Ta đã gia nhập Đại Hồn Môn, trở thành trưởng lão.

Vương Lâm thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đan Hải. nhận thấy sự dị thường của ba người liền chậm rãi nói.

Bảo trọng.

Ba người Bạch Hổ ôm quyền nói. Bọn họ không nói tới chuyện tạ ơn nhưng việc này hay việc trong động phủ giới đều đã ghi tạc trong lòng.

Các ngươi cũng bảo trọng!

Vẻ mặt Vương Lâm lộ ra nụ cười chân thành, hướng về phía ba người ôm quyền, nhất là lại nhìn thoáng qua Chu Tước.

Chu Tước thầm than, giống như muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng không mở miệng mà cùng hai người hóa thành cầu vồng bay về phía Quy Nhất Tông.

Cho tới khi ba người rời đi, không còn nhìn thấy thân ảnh, Vương Lâm mới xoay người nhìn lại Đan Hải, sát khí trong mắt bùng lên.

Ta đi tới Tiên Cương đại lục này còn chưa chịu thiệt thòi thế bao giờ! Vân Không, nếu không thừa dịp người bị thương mà giết ngươi thì Vương Lâm ta khó có thể chịu nổi.

Tiếng kêu thảm thiết của Dĩ Ti khôi lỗi vang lên trong lòng Vương Lâm khiến hắn cực kỳ đau xót. Vân Không này tu vi cực kỳ cổ quái, giống như không cao nhưng kiếm ý kia lại quá kinh người!

Mấy thứ pháp bão Viêm Loan thua cuộc Vương Lâm đã xóa thần thức, trở thành vật của hắn. Nhất là hồ lô chứa ba nghìn vạn đạo hồn, lúc bộc phát cực kỳ mạnh mẽ tuy chỉ có một cơ hội mà thôi!

Đã quyết định, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, bay thẳng xuống Đan Hải phía dưới.

Hành vi của hắn nhìn như cực kỳ lỗ mãng nhưng trên thực tế hắn kết luận rằng Vân Không nọ nhất định cho rằng mình sau khi khổ sờ lao ra sẽ không quay trở lại lần nữa. Điều này dẫn tới quyết định của hắn!

Muốn giết Vân Không thì trước tiên phải đạt được la bàn của trận pháp này!

Đây là lần đầu tiên Vương Lâm sau khi tới Tiên Cương đại lục muốn giết người như thế!

Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 18 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin