1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 448 [Chương 1737 đến 1740]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 448 [Chương 1737 đến 1740]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1737: Tàn hồn!

Sâu trong Đại Hồn Môn có một ngọn núi vươn thẳng lên trời cao. Ngọn núi này xanh biếc một màu, giống như có thể chống trời vậy. Nơi này chính là cấm địa của Đại Hồn Môn, là nơi bế quan của Thanh Ngưu lão tổ.

Cả đoạn đường Vương Lâm vọt đi rất nhanh, tầng tầng lớp lớp cấm chế đều hóa thành sóng gợn trước mặt hắn, không hề có chút tác dụng. Cho tới bên ngoài Thanh Thiên Phong, Vương Lâm dừng thân, nhìn ngọn núi ôm quyền cất giọng vang vọng nói.

Vần bối Vương Lâm, xin hỏi Thanh Ngưu tiền bối có ở trong không?

Toàn thân Thanh Thiên Phong chấn động, cấm chế bên ngoài tiêu tán. Một giọng nói già nua từ bên trong đó vọng ra.

Ta đợi ngươi ở đỉnh cao nhất.

Vương Lâm theo tiềm thức tỏa thần thức ra. Đảo qua Thanh Thiên Phong một lần, ánh mắt nhất thời trở nên ngưng trọng. Ngọn núi này nhìn như tầm thường nhưng trên thực tế bên trong lại tồn tại một luồng khí tức cực mạnh. Khí tức này do chính ngọn núi tỏa ra.

Đây là do một kiện chí bảo biến thành.

Vương Lâm không thay đổi sắc mặt, thân thể nhoáng lên liền bay thẳng tới đỉnh núi như vươn tận trời cao kia, rất nhanh đi tới đỉnh cao nhất.

Trên đỉnh Thanh Thiên Phong, Thanh Ngưu chân nhân đang ngồi khoanh chân, toàn thân mặc thanh y. Gió núi thổi mái tóc bạc tung bay. Thần sắc Vương Lâm như thường, đi tới đối diện Thanh Ngưu chân nhân khoanh chân ngồi xuống.

Hồn Diễn Đạo đích xác bất phàm. Mười bảy vạn tám ngàn năm tu luyện, nói không chừng có thể sánh với quốc sư của Tiên Hoàng. Đại Hồn Môn ẩn dấu thật sâu, Vương mỗ bội phục.

Ngồi nơi đó, Vương Lâm chậm rãi mở miệng.

Thanh Ngưu chân nhân nghe thế cười ha hả, thần sắc cũng không có vẻ xấu hổ mà vẫn rất thong dong.

– Ừ, Vương trưởng lão nói thế rất đúng, vừa mới tiến vào Đại Hồn Môn đã đem vinh quang tới cho Đại Hồn Môn chúng ta. Chuyện này thế là tốt rồi. Trên thực tế lão phu vẫn cho là như vậy.

Nếu thật sự ai có thể kiên trì bế quan mười bảy vạn tám ngàn năm, cả ngày luyện Hồn Diễn Đạo thì nhất định có thể có lực tính toán ngang với quốc sư!

Mười bảy vạn tám ngàn năm chỉ tu hành một loại thần thông này, tu vi không tăng trưởng, sinh cơ và thọ nguyên trong cơ thể chẳng còn nữa! Có người như vậy sao?

Lời nói của Vương Lâm không chút khách khí. Mười bảy vạn tám ngàn năm này khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ.

Ha ha, dù sao thì lão phu cũng chưa từng nghe nói Đại Hồn Môn có ai tu luyện Hồn Diễn Đạo này tới đại thành. Dù là lão tổ đời thứ nhất cũng chỉ đạt tới bốn mươi mốt triệu ký hiệu minh tự mà thôi.

Nhưng Vương trưởng lão thiên phú kinh người, cơ duyên nhất định không ít, nói không chừng có thể có biện pháp luyện tuyệt học của Đại Hồn Môn ta tới đại thành.

Thanh Ngưu chân nhân mở miệng cười nói.

Thúi lắm!

Vương Lâm không chút khách khí nói. Hắn rất ít khi nói như vậy nhưng lúc này Thanh Ngưu chân nhân quả thực đúng là ác nhân.

Lời này vừa nói ra khiến Thanh Ngưu chân nhân rõ ràng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Vương Lâm lại có thể nói vậy. Thấy Vương Lâm trừng mắt nhìn, Thanh Ngưu chân nhân đích xác cũng hơi chột dạ, cười hắc hắc.

Quên đi, không nói chuyện này nữa. Ở chỗ ta có ba lễ vật do Đại Hồn Môn chuẩn bị cho ngươi, đối với ngươi có tác dụng cực lớn!

Vừa nói Thanh Ngưu chân nhân vừa vội vàng vung tay về phía trước. Lập tức ba đạo ánh sáng biến ảo ra, hình thành ba hộp gấm bay thẳng về phía Vương Lâm.

Tay áo Vương Lâm vung lên, thu ba hộp gấm này lại, cũng không thèm liếc mắt một cái.

Không phải muốn mở ba hộp gấm này cần thời gian mười bảy vạn tám ngàn năm chứ.

Thanh Ngưu lão tổ vội ho một tiếng, vội vàng mở miệng:

Chuyện này lão phu cũng không biết. Đây là do lão tổ đời đầu tiên năm đó chuẩn bị. Mỗi đời Đại Hồn Môn chỉ là người trông giữ mà thôi. Hôm nay giao cho ngươi, trong đó cụ thể là vật gì thì ta cũng không biết. Cho dù có vấn đề gì thì ngươi cũng đừng có kiếm chuyện với ta.

Thấy đôi mày Vương Lâm nhíu lại, Thanh Ngưu chân nhân đứng lên, tay phải giơ về hướng bầu trời điểm một cái. Lập tức bên ngoài Thanh Thiên Phong có một khe hở lớn ầm ầm hiện ra, giống như bên trong có một không gian khác vậy. Ở trong đó có một tòa lầu chín tầng khổng lồ.

Lầu các này bị sương mù che phủ, như ấn như hiện. Một luồng uy áp từ linh hồn tràn ra. Còn chưa tiến vào cái khe mà mới chỉ liếc mắt một cái Vương Lâm đã cảm nhận được luồng áp lực này.

Lão phu còn có một lò luyện đan đang luyện dờ. Ngươi tiến vào trong Tàng Hồn Các, đi lựa chọn thần thông đi. Quy củ từ xưa truyền lại là chỉ có thể lựa chọn một lần. Nếu muốn lựa chọn thần thông thứ hai thì ngươi phải hoàn thành một nhiệm vụ của môn phái mới được!

Thanh Ngưu lão tổ nói xong, thân thể trong tích tắc liền biến mất, thuấn di mà đi, vội vã rời khỏi nơi này.

Vương Lâm đứng lên, không để ý tới Thanh Ngưu lão tổ mà nhìn vào cái khe kia, trầm ngâm một lát, sau đó cất bước đi vào trong.

Trong tích tắc khi tiến vào trong cái khe này, một luồng uy áp mênh mông bao phủ toàn thân hắn. Không gian nơi này mơ hồ, không có bầu trời, không có mặt đất, cả không gian chỉ có một tòa lầu chín tầng khổng lồ bị sương mù bao phủ.

Ở bên ngoài lầu các có hai pho tượng mãnh thú, chiếm cứ nơi này, trông rất sống động.

Đại môn của lầu các này đóng kín, bốn phía yên tĩnh, chỉ có trong tầng thứ sáu là có ánh đèn tỏa ra trong sương mù, lấp lóe không ngừng, dường như đang có người đi lại.

Phía trên đại môn có ba chữ lớn.

Tàng Hồn Các!Nguồn truyện audio

Nơi này chính là thánh địa của Đại Hồn Môn, là nơi chứa đựng công pháp thần thông các đời. Vương Lâm bình tĩnh nhìn nơi này, mơ hồ thấy sát khí bốn phía, tồn tại không ít thứ khủng bố.

Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm giơ bước chân lên, hướng về phía đại môn của lầu các chín tầng đi tới. Trong nháy mắt khi tới gần, đột nhiên bước chân hắn sững lại, quay phắt đầu nhìn về phía bức tượng mãnh thú to lớn bên cạnh.

Hình dáng mãnh thú này thoạt nhìn như một con Kỳ Lân nhưng lại không giống.

Ánh mắt Vương Lâm trong nháy mắt nhìn lại. Tượng mãnh thú này đột nhiên nhúc nhích, không gian bốn phía vặn vẹo. Một tiếng gầm nhẹ đột nhiên vang vọng trong tâm thần Vương Lâm.

Cầm ngọc giản tới đây!

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn nhìn ra trên tượng đá này thực ra phong ấn một hồn phách mãnh thú rất mạnh. Hồn phách này bị trấn áp ở đây, dung hợp với tượng đã xong liền biến hóa ra đủ loại thần thông.

Tay phải hắn phất lên, trong tay liền xuất hiện ngọc giản Thanh Ngưu chân nhân tặng. Ngọc giản này vừa mới xuất hiện, Vương Lâm chỉ cảm thấy trước mắt có hồng quang lóe lên, ngọc giản liền biến mất. Miệng tượng đá nhúc nhích giống như đang nhấm nháp, một lát sau phun ra miệng ngọc giản nọ.

Có thể vào Tàng Hồn Các, tuyền chọn thần thông công pháp!

Tượng đá sau khi truyền thần niệm xong liền từ từ không động đậy nữa, không gian cũng không còn vặn vẹo, hóa thành bình thường.

Tốc độ nhanh thật!

Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại. Hắn vừa rồi không nhìn rõ động tác của tượng đá. Lúc này hơi suy tư một chút liền biết thực tế hồng quang chính là lưỡi của mãnh thú này.

Sau khi tượng đá bất động, đại môn của lầu các chín tầng này từ từ mở ra một khe hở. Một luồng dao động linh hồn từ bên trong lan ra, khiến uy áp ở nơi này càng nặng.

Vương Lâm không thay đổi sắc mặt, cất bước đi vào đại môn, tiến vào qua khe hở này. Trong nháy mắt khi hắn bước vào trong tầng thứ nhất của Tàng Hồn Các, hắn thấy được bí mật của Tàng Hồn Các này.

Nơi này là một căn phòng lớn tới mấy ngàn Thế Giới Tông, có những người đang khoanh chân lơ lửng ở nơi này, nhắm mắt không nhúc nhích nhưng từ trên cơ thể họ tỏa ra tu vi rất mạnh mẽ.

Ánh mắt Vương Lâm đảo qua thân thể những người này. Đám người này có cả nam cả nữ, già có trẻ có nhưng toàn bộ đều là hồn thể. Trên mỗi một hồn thể này ẩn chứa một loại thần thông công pháp.

Tàng Hồn Các.

Vương Lâm thì thào, ánh mắt đảo qua, sau khi thấy được cầu thang thông tới tầng thứ hai phát ra u quang, dường như có cấm chế tồn tại, nếu tu vi không đủ thì không thể đi tới.

Hiển nhiên chín tầng của Tàng Hồn Các này tầng càng cao thì công pháp càng tinh diệu. Tay áo Vương Lâm vung lên, lướt qua mấy trăm hồn thể này, hướng tới cầu thang lên tầng trên. Trong tích tắc khi bước chân hắn hạ xuống, một luồng lực lượng bài xích đột nhiên bùng lên, giống như muốn ngăn cản Vương Lâm tiến tới.

Luồng lực bài xích này hơi cường đại. Có thể ngăn cản tất cả tu sĩ không phải bước thứ ba. Chẳng qua đối với Vương Lâm mà nói thì nó chẳng đáng gì. Thần sắc hắn thong dong, nhẹ nhàng cất bước, bước lên bậc thang đầu tiên của cầu thang, đi tới tầng hai.

Tầng hai của Tàng Hồn Các này cũng có mấy ngàn hồn thể. Trên người chúng lan ra khí tức của công pháp, so với tầng một còn cường đại hơn mấy lần. Nhưng ánh mắt Vương Lâm đảo qua vẫn không tìm ra được hai loại thần thông là Trọng Huyễn Thuật và thuật triệu hồi hồn phách Tiên Tổ của Đại Hồn Môn.

Công pháp nơi này đại để đều chỉ cần tu vi Không Niết là có thể minh ngộ ra, uy lực bất phàm. nhưng đối với ta mà nói thì đã vô dụng rồi.

Vương Lâm trầm ngâm, đi theo cầu thang lên tầng ba.

Tầng ba, tầng bốn, tầng năm! Thời gian Vương Lâm dừng lại không dài. Đi tới trong tầng năm của Tàng Hồn Các, hồn thể chợt giảm bớt chỉ còn tầm một trăm hồn lơ lửng nơi này. Khí tức công pháp lan ra trên người chúng mơ hồ đạt tới cảnh giới Không Huyền, hiển nhiên nơi này thuộc về tu sĩ Không Huyền.

Đám thần thông công pháp này dù Vương Lâm không nhìn thấy khẩu quyết biến hóa nhưng dựa vào cảm ứng vẫn biết là chúng đều có uy lực rất lớn lao.

Bất cứ hồn thể nào ở nơi này nếu đưa ra bên ngoài có thể tạo thành hiệu quả thế nào thì Vương Lâm không biết nhưng nếu đặt trong động phủ giới thì đủ để tạo thành một hồi tai kiếp lớn lao!

Chẳng qua thần thông công pháp này dù rất kinh người nhưng vẫn không phải thứ Vương Lâm muốn chọn! Hắn nhìn thấy cầu thang tới tầng sáu, ánh mắt lóe lên, đi về hướng đó.

Trong nháy mắt khi bước chân hắn hạ xuống, trong đầu Vương Lâm ầm vang một tiếng, giống như bị thương nặng, thân thể đột nhiên chấn động, bước chân dừng ở đó. Thân thể không nhúc nhích nữa.

Ờ trong tầng thứ sáu, Viêm Loan đang ngồi một chỗ, đỉnh đầu có một hồn thể đang khoanh chân lơ lửng. Một tia hồn khí từ trong hồn thể này lan ra, chui vào thiên linh của nàng.

Trong tích tắc khi bước chân Vương Lâm bước lên cầu thang tầng sáu này, Viêm Loan bỗng nhiên mở hai mắt, thần sắc lộ vẻ kỳ dị.

Lúc này có thể đi tới Tàng Hồn Các thì rất có khả năng là Vương Lâm kia! Hừ. người này tu vi quỷ dị, không có khả năng chỉ là Không Linh hậu kỳ giống như vẻ ngoài. Mà lúc này xem hắn có khả năng đi lên hay không là có thể phán đoán ra tu vi chính thức của hắn.

Chương 1738: Đánh cuộc!

Trong nháy mắt khi Vương Lâm bước lên bậc thang của tầng thứ sáu, trên Thanh Thiên Phong, Thanh Ngưu chân nhân vừa mượn cớ đi luyện đan lúc này đang ngồi khoanh chân trong động phủ, đột nhiên mở hai mắt.

Năm tầng đầu không có công pháp hắn muốn sao. Tầng thứ sáu này muốn vào phải có tu vi và ý chí của tu sĩ Không Kiếp. Tu vi Vương Lâm này còn chưa tới Không Kiếp nhưng trên người có rất nhiều bí ẩn, nói không chừng có thể tiến vào tầng thứ sáu.

Chẳng qua tầng thứ sáu cũng phải là cực hạn của hắn. Còn về tầng thứ bảy và tầng thứ tám. Một khi đi vào sẽ dẫn tới thiên biến trong Đại Hồn Môn. Người có thể tiến vào những tầng này trong Đại Hồn Môn cũng không quá năm người! Còn về tầng thứ chín thì. Trừ ta ra chưa ai có thể tiến vào.

Lão tổ đời đầu năm đó tính toán biến hóa trong thiên địa. Cũng từng nói qua, Vương Lâm này ba trăm năm sau mới có thể tiến vào tầng thứ chín.

Thanh Ngưu chân nhân mỉm cười, nhắm mắt không nói gì thêm.

Trên cầu thang thông từ tầng thứ năm lên tầng thứ sáu, thân thể Vương Lâm vẫn không nhúc nhích. Hồi lâu, hai mắt hắn liền lóe lên hàn quang, thở dài một hơi.

Ảo thuật thật lợi hại.

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã trải qua vô số thế giới ảo thuật. Thời gian ngắn ngủi không tới nửa nén hướng đối với hắn mà nói giống như mấy năm.

Giờ phút này sau khi tỉnh táo lại, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, chân trái giơ lên bước tiếp một bước, rơi vào bậc thang thứ hai. Trong chớp mắt này, đầu óc hắn lại ầm vang. Nhưng thần sắc Vương Lâm không biến hóa chút nào, ánh mắt lấp lánh, chân trái hạ xuống, chân phải lại giơ lên, liên tiếp bước tới bảy bước!

Mỗi một bước chân hạ xuống, tâm thần hắn đều ầm vang. Một luồng áp lực cường đại giống như muốn đầy bật hắn khỏi bậc thang.

Chỉ là cấm chế mà cũng muốn cản bước ta!

Cổ Thần tinh điểm trên mi tâm Vương Lâm, yêu ma tinh điểm trong mắt hắn chợt hiện lên. Từ trong thân thể hắn truyền ra những tiếng bùng bùng, dùng thân thể mạnh mẽ tới cực điểm để chống cự luồng áp lực này, lại cất bước tiến tới năm bậc thang nữa!

Giờ phút này khoảng cách giữa hắn vào tầng sáu chỉ còn không tới tám bậc thang là hắn sẽ tiến vào tầng sáu!

Tu sĩ có tu vi Không Kiếp ta cũng đã đánh rồi, cấm chế này chẳng qua chỉ bắt chước ý chí của tu sĩ Không Kiếp mà thôi. Ý chí của Vương Lâm sinh ra trong động phủ giới, bước vào Tiên Cương đại lục này, lại còn phân thân ở trong tầng hư vô có tư cách như Cổ Tổ và Tiên Tổ. Cấm chế này còn chưa đủ!

Trong thân thể Vương Lâm chợt tràn ngập một luồng ý chí lực kinh người. Thần sắc hắn thong dong, cất bước tiến tới từng bước một.

Không hề dừng lại chút nào, tiến về tầng thứ sáu, không nhanh không chậm, Vương Lâm bước qua bảy bậc thang, chỉ còn lại một bậc thang cuối cùng!

Bậc thang này Vương Lâm nhất chân lên định đặt xuống, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng, không ngờ hắn lại đang đứng trên một vách núi, bước chân hạ xuống sẽ rơi vào vực sâu!

Ở sâu trong vách núi có tiếng gió gào thét thê lương vang vọng. Chỉ thấy từng đám oan hồn giống như sương khói lượn lờ, ầm ầm nhằm về phía Vương Lâm lao tới.

Nhìn những oan hồn đang xông tới, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ suy tư. Hắn không sốt ruột mà trầm ngâm, phát hiện ra sự quỷ dị bốn phía.

Đây là do cấm chế biến ảo ra, nhìn thì đơn giản nhưng chỉ cần có đủ ý chí, mạnh mẽ tiến về phía trước, không chú ý tới vách núi và oan hồn là có thể bước qua.

Nhưng Vương Lâm lại có cảm giác không đúng. Gờ phút này oan hồn đã ra khỏi vách núi hơn phân nửa, khoảng cách tới Vương Lâm không tới trăm trượng, chỉ trong nháy mắt đã áp sát, còn không tới mười trượng!

Cấm chế ảo thuật này cũng rất xảo diệu.

Vương Lâm mỉm cười, thân thể thoáng một cái. Bước chân không thay đổi, hướng về phía trước, bên ngoài vách núi bước tới. Trong nháy mắt khi bước chân này hạ xuống, đám oan hồn lộ ra vẻ hứng phấn kích động, giống như chúng đang chờ Vương Lâm làm thế!

Nhưng trong tích tắc khi bước chân Vương Lâm hạ xuống, đột nhiên sóng gợn hiện lên, thân thể hắn từng bước biến mất. Trong nháy mắt khi hắn biến mất, thế giới hư ảo này ầm ầm sụp đổ.

Ở lối vào tầng sáu Tàng Hồn Các, thân thể Vương Lâm bước một bước, không dẫm lên bậc thang cuối cùng mà lướt qua, bước lên cạnh cửa tầng sáu!

Trong nháy mắt khi hạ bước chân, đầu óc Vương Lâm ầm lên một tiếng, bình tĩnh trở lại.

Cũng trong giờ phút này, trên Thanh Thiên Phong, thần sắc Thanh Ngưu chân nhân cũng không hề bất ngờ, khẽ gật đầu.

Không hổ là người được lão tổ đời đầu tính toán ra, không có ai báo trước, lần đầu tiên đã thành công tiến vào tầng sáu. Điểm này đúng là hiếm có!

Ngươi không ngờ lại lên được đây!

Trong tầng sáu, hai mắt Viêm Loan sững lại, nhìn về phía Vương Lâm.

Ngươi có thể, Vương mỗ vì sao lại không thể?

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, từng bước tiến về phía trước. Hắn vừa rồi bước ra một bước, trực tiếp vọt lên, không hề lướt qua bậc thang cuối cùng. Nếu hắn bước vào bậc thang này thì e rằng công sức trước đây đều vô ích. Bậc thang cuối cùng này không thể bước lên, chỉ có thể bỏ qua!

Từ cổ chí kim, trong Đại Hồn Môn có không biết bao nhiêu người cố gắng tiến vào tầng thứ sáu này đều thất bại ở đây. Mà Tàng Hồn Các một khi thất bại thì chỉ có thể dừng lại, đợi tới lần tiếp theo có cơ hội tiến vào mới có thể thử một lần nữa.

Hừ, hẳn là có người sớm nói cho ngươi biết huyền ảo của cầu thang lên tới tầng thứ sáu!

Viêm Loan bình tĩnh mở miệng, tưởng rằng mình đã nắm được đáp án.

Thần sắc Vương Lâm như thường, liếc nhìn Viêm Loan một cái, chưa mở miệng mà tản thần thức ra, quan sát tầng thứ sáu này. Số lượng hồn thể lơ lửng trong tầng này so với tầng năm ít hơn rất nhiều, chỉ có hơn sáu mươi.

Nhưng từ mỗi một hồn thể nơi này đều tỏa ra khí tức cực kỳ cường hãn, hiển nhiên là bên trong ẩn chứa công pháp chỉ có tu sĩ Không Kiếp mới có tư cách đạt được.

Hành động này của Vương Lâm rơi vào mắt Viêm Loan, hiển nhiên là cam chịu suy đoán của nàng. Nàng liền nhắm mắt lại, không để ý tới Vương Lâm nữa. Dù sao nơi này cũng là Tàng Hồn Các, cấm đấu pháp. Nàng tuy là trưởng lão Đại Hồn Môn đã nhiều năm nhưng cũng không dám vi phạm.

Tàng Hồn Các chỉ là nơi lựa chọn công pháp. Nơi này là thánh địa của Đại Hồn Môn! Trong đó có rất nhiều bí ẩn khó có thể tượng tượng, điểm này Viêm Loan hoàn toàn rõ ràng.

Thần thức Vương Lâm đảo qua hơn sáu mươi hồn thể kia. Ở trong này hắn tìm thấy Đa Trọng Huyễn Thuật, tìm thấy thần thông Viêm Loan thi triển triệu hồi hồn phách kia.

Nhất là từ hồn thể phía trên Viêm Loan lúc này đúng là thuật dẫn hồn mà Vương Lâm muốn tìm! Cả tầng thứ sáu này rất yên tĩnh. Vương Lâm hơi trầm ngâm, cất bước đi về phía trước.

Hai chân hắn bước lên tầng thứ sáu, khiến ván gỗ phía dưới phát ra những tiếng lạch cạch, trong không khí yên tĩnh này lại hơi chói tai, khiến cho Viêm Loan mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ căm ghét.

Vương Lâm không để ý chút nào tới Viêm Loan, trong tiếng lạch cạch liền đi tới gần hồn thể chứa Đa Trọng Huyễn Thuật, cẩn thận quan sát. Từ từ hắn nhíu mày.

Viêm Loan chú ý tới thần sắc Vương Lâm, trong lòng thầm cười lạnh. Nàng tất nhiên hiểu vì sao Vương Lâm cau mày. Trên thực tế nàng lần đầu tiên tới nơi này, khi thấy Trọng Huyễn Thuật này của Đại Hồn Môn cũng phải nhíu mày.

Trọng Huyễn Thuật của Đại Hồn Môn ở nơi này chỉ có ngũ trọng đạo pháp. Ngươi nếu tự tin có thể đi tới tầng bảy. Nơi đó nghe nói có thêm lường trọng. Nếu ngươi có bản lãnh hơn thì có thể đi tới tầng thứ tám, cũng có thể đi tới tần chín. Bên trong tầng chí có Đa Trọng Huyễn Thuật đầy đủ của Đại Hồn Môn!

Ồ!

Vương Lâm nhìn Viêm Loan một cái, ánh mắt đảo qua hồn thể đang ở trên đỉnh đầu nàng.

Dẫn Hồn thuật này cũng không đầy đủ. Chẳng lẽ ở tầng bảy mới có thêm?

Đương nhiên. Đại Hồn Môn chú ý thực lực nhất. Ngươi nếu có thực lực hiển nhiên có thể lấy được bản đầy đủ. Cửa vào tầng bảy ở nơi này. ngươi có dám tới thử một lần không?

Viêm Loan cười lạnh, tay phải giơ lên chỉ về phía không xa.

Ờ vị trí đó có một cầu thang cổ kính, thông tới tầng bảy của Tàng Hồn Các. Tàng Hồn Các này rất kỳ dị. không có bất cứ cấm chế chống bụi nào. Do đó cầu thang này đầy bụi. Thoạt nhìn như rất lâu rồi chưa có người bước tới.

Chỉ có tới gần một chút mới thấy cầu thang này không phải không có dấu chân, chỉ là dấu chân đó rất nhạt, đã bị tro bụi bao phủ rồi.

Ngươi có thể đi lên sao?

Viêm Loan nhìn Vương Lâm cười khinh miệt.

Vương Lâm không nói gì, nhìn cầu thang nọ, khẽ cau mày. Tầng thứ bảy sợ là chỉ khi có được tu vi tương đương Không Kiếp trung kỳ mới có thể bước lên cầu thang này. Đối với Vương Lâm mà nói, việc này hơi gian nan, thế thì lại càng không phải nói tới tầng thứ tám. Còn cả tầng chín cuối cùng.

Nếu không có bản lãnh đi tới thì không nên kén chọn nữa. Công pháp thần thông ở nơi này cũng đủ để ngươi dùng cả đời rồi.

Viêm Loan kết luận là Vương Lâm không có tư cách đi tới, lời nói cũng không có quá cay độc nhưng lại ấn hàm sự khinh thường.

Nghe những lời này của Viêm Loan, Vương Lâm đột nhiên bật cười. Hắn xoay người nhìn Viêm Loan. Thiếu phụ tuyệt mỹ này giờ dù mang theo oán khí nhưng dung nhan chằng những kém đi mà ngược lại càng động lòng người.

Chỉ là loại vẻ đẹp thế này dưới mắt Vương Lâm cũng chẳng khác gì xương khô.

Hay là chúng ta đánh cuộc một phen. Nếu ta lên được tới tầng bảy thì ngươi cuộc gì?

Vương Lâm nhìn Viêm Loan, chậm rãi nói.

Giọng nói của hắn vang vọng khắp tầng sáu, rơi vào tai Viêm Loan khiến thần sắc Viêm Loan sững lại. Nàng nhìn thoáng qua lối lên tần bảy, trong lòng âm trầm hẳn.

Vương Lâm này nói thế có mấy phần là thật. Hừ, tầng bảy này ở Đại Hồn Môn người có thể đi vào có thể đếm trên một bàn tay. Ta cũng đã từng thử qua nhưng căn bản không thể vượt nỗi bảy bậc thang. Tu vi người này mặc dù hơi thần bí nhưng ta đã đấu với hắn hai lần. Ta nếu không thể lên được thì hắn nhất định không thể!

Những lời này của hắn hiển nhiên là đang tìm cớ xuống thang mà thôi. Một khi ta không đồng ý thì hắn có thể tránh được để tài này. Ta cũng không thể tiếp tục dùng lời nói đả kích hắn nữa.

Ngươi nếu có thể bước lên tầng bảy thì ta sẽ dùng vật này đánh cuộc!

Viêm Loan sau khi suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt chợt lóe lên, tay phải vung lên. Một chiếc ô màu lam xuất hiện trước mặt nàng.

Còn ngươi, nếu không tiến vào được tầng bảy thì lấy vật gì đánh cuộc đây?

Viêm Loan nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lời nói lạnh như băng.

Chương 1739: Muốn đạp bước tận trời xanh

Huyết quang chợt lóe lên, tay phải Vương Lâm nâng lên, Huyết Kiếm gào thét rơi xuống trên mặt đất.

Kiếm này có được không?!

Ánh mắt Viêm Loan đảo qua Huyết Kiếm. Nàng biết thanh Huyết Kiếm này là bảo vật của Đạo Cổ nhất mạch, so với cây ô màu lam của nàng đem ra đánh cuộc là ngang nhau.

Được! Ta đánh cuộc với ngươi. Ta cũng muốn xem một chút, ngươi sẽ bị cấm chế của tầng thứ bảy này bắn ngược lại như thế nào!

Con ngươi trong mắt Viêm Loan co rút lại. Nàng nhìn về phía Vương Lâm, có vẻ hơi khó hiểu.

Hắn có thể lấy ra thanh kiếm này chẳng lẽ hắn nắm chắc mười phần?!

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, không nhìn tới Viêm Loan nữa mà đi về hướng cầu thang lên tầng thứ bảy. Bước chân hắn không nhanh nhưng mỗi một bước rơi xuống đều như có sóng gợn lan ra, lại càng giống như đạp ở trên tâm thần Viêm Loan. Giờ phút này nàng đã không tiếp tục minh ngộ thần thông trong hồn thể kia mà nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nội tâm bỗng hơi hồi hộp.

Nàng mơ hồ hơi hối hận, đáng lẽ không nên bị Vương Lâm kích động. Cái ô màu lam là một Pháp Bảo cường đại của nàng. Lực phòng ngự của bảo vật này cực kỳ kinh người.

Người này giảo hoạt đa đoan, cố tình ra vẻ, sợ là sau khi thua lại lật lọng cũng không chừng.

Trong ánh mắt của Viêm Loan, Vương Lâm bước từng bước một không nhanh không chậm đi tới kia chỗ cầu thang cổ kính kia.

Vương Lâm nhìn cầu thang này, tổng cộng có mười chín bậc thang là tới tầng thứ bảy. nhìn như một bước là có thể vượt qua, nhưng sau khi đến gần nơi này, từ trên cầu thang này tỏa ra một khí tức khá nguy hiếm, giống như đang cảnh cáo Vương Lâm, nếu không có đầy đủ ý chí, bước lên bậc thang sẽ giống như một con thuyền nhỏ giữa biển khơi bão tố.

Không dám làm sao!

Viêm Loan thấy Vương Lâm ở đó bên cạnh cầu thang trầm mặc hồi lâu, nội tâm thở phào nhẹ nhòm. Nàng rất sợ phải nhìn thấy cảnh đối phương liên tục nhẹ nhàng tiến vào tầng bảy như giẫm trên đất bằng. Dù theo nàng thấy thì việc này hầu như không thể xảy ra.

Vương Lâm chợt quay đầu, thâm ý sâu sắc nhìn Viêm Loan một cái.

Ngươi nhìn cho kỹ nhé!

Vừa nói, đôi mắt Vương Lâm vừa bừng sáng, giơ chân cất bước, trực tiếp rơi vào bậc thang thứ nhất của cầu thang. Trong tích tắc khi bước chân hắn đặt xuống, thiên địa Đại Hồn Môn đột nhiên biến sắc, ầm ầm vang vọng.

Một bậc thang khổng lồ, lan tràn khắp mấy trăm dặm trên bầu trời, biến ảo ra trên bầu trời Đại Hồn Môn. Bậc thang tỏa sáng vạn trượng, trong tích tắc chiều sáng bừng màn đêm tại Đại Hồn Môn.

Hàng loạt những tiếng nổ ầm ầm cũng vang vọng trong đêm tối, khiến cho vô số tu sĩ Đại Hồn Môn vội vàng thức tỉnh từ trong chỗ bế quan, tản thần thức ra hoặc là dứt khoát nhoáng lên lao ra nhìn bậc thang khổng lồ trên bầu trời!

Có người muốn vào tầng thứ bảy Tàng Hồn Các!

Người này mái tóc bạc trắng, nhìn bộ dáng kia không phải là Vương trưởng lão vừa mới tới. Tu vi của hắn dù không tầm thường nhưng nếu muốn vào tầng thứ bảy này sợ là rất khó có thể làm được!

Ha ha, lại có chuyện náo nhiệt để xem. Từ lần trước có người tiến vào tầng thứ bảy, đại khái đã hơn một trăm năm, trừ mấy lão gia này ra, hầu như không ai dám bước vào này tầng thứ bảy.

Cấm chế của Tàng Hồn Các khá cường đại, trừ phi là có thể thành công bước vào tầng thứ bảy, từ đó về sau đi vào sẽ không xuất hiện thiên biến nữa. Nhưng trước khi thành công, mỗi một lần bước lên bậc thang đều sẽ bị vạn người chú ý! Vương trưởng lão này, ta thấy hắn nhất định sẽ thất bại!

Bậc thang kia tổng cộng có mười chín tầng, mà trên bậc thứ nhất giờ phút này có một thân ảnh khổng lồ. Thân ảnh ấy mái đầu bạc trắng, chính là Vương Lâm!

Đây chính là biến hóa trong thiên địa do người đi vào tầng thứ bảy của Tàng Hồn Các – Đại Hồn Môn dẫn động. Từ cổ chí kim, bên trong Đại Hồn Môn phàm có người muốn bước vào tầng thứ bảy đều xuất hiện biến hóa như thế, bị mọi người biết được, bị cả Đại Hồn Môn chú ý!

Đây là một loại vinh dự, nhưng đồng thời cũng là một áp lực rất lớn, nếu là người không có tư cách tiến vào tầng thứ bảy, liều mạng tiến vào, hết thảy biểu hiện của hắn sẽ bị mọi người nhìn thấy, bao gồm bộ dáng chật vật khi bị đánh bật trở về.

Cũng chính bởi vì điểm này, cho nên nhiều năm nay cũng không có một người dám thử tiến vào tầng thứ bảy!

Bên trong Đại Hồn Môn, từng đạo một thân ảnh từ bên trong ngọn núi của mình bay ra, đồng loạt nhìn về phía bầu trời. Loại chuyện náo nhiệt này đối với người của Đại Hồn Môn mà nói, tuy nói cũng không phải là hiếm thấy, nhưng muốn nhìn một lần cũng không phải là dễ dàng gì, hôm nay gặp được tự nhiên cũng cảm thấy hứng thú.

Chẳng qua là có rất ít người cho rằng Vương Lâm có thể thành công, phần lớn là có ý tưởng nhìn bộ dáng chật vật của hắn.

Ngay cả Thanh Ngưu lão tổ trên Thanh Thiên Phong cũng nhướng mày ngẩng đầu. Ánh mắt tựa như xuyên thấu động phủ mà nhìn dị biến trên bầu trời.

Hắn có hơi lỗ mãng , với tu vi của hắn không thể nào tiến vào tầng thứ bảy này Thanh Ngưu lão tổ thầm than, khẽ lắc đầu.

Như thế cũng tốt, giảm nhuệ khí của hắn, khiến hắn chớ có cho là bên trong Đại Hồn Môn ta không có gì huyền diệu!

Cùng lúc đó, bên trong Đại Hồn Môn còn có một số ngọn núi, các lão quái vẫn trường kỳ bế quan cũng chậm chậm mở cặp mắt giống như tinh không, yên lặng nhìn lại.

Thú vị, loại tu vi này, có thể bước lên tầng thứ sáu vốn đã khó khăn, lại vẫn muốn đi vào tầng thứ bảy Đứa nhỏ này hơi không tự lượng sức rồi Trên hư ảnh mười chín bậc thang khổng lồ kia, chân phải Vương Lâm rơi vào bậc thang thứ hai, hai mắt nhắm lại thân thể không nhúc nhích.

Nhưng cũng không lâu lắm, hắn chợt mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm bậc thang cuối, bước chân chợt nâng lên sải bước trên bầu trời từng bước đi tới!

Mỗi một bước hạ xuống, cả Đại Hồn Môn trung đều có chấn động kinh thiên truyền ra, giống như sấm sét ầm vang. Trong nháy mắt, Vương Lâm đi ra được năm bước, đi lên năm bậc thang.

Trong tầng sáu của Tàng Hồn Các, Viêm Loan nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, sau khi thấy hắn đi được năm bước, thần sắc bỗng nhiên biến đổi. nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.

Hừ, năm bậc thang thì như thế nào, hắn đi không tới bậc thang cuối được!

Viêm Loan nắm chặt bàn tay, quên cả cảm ngộ thần thông bên trong hồn thể, mà ánh mắt hoàn toàn vào thân thể Vương Lâm ở trên bậc thang phía trước.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, nhưng nội tâm lại như có sóng dữ ngập trời, trong tích tắc đặt chân lên bậc thứ năm, hắn dường như đắm chìm bên trong vực sâu vạn trượng. Một cổ thần thức khổng lồ từ bên trong bậc thang dưới chân tràn ra, ầm ầm nổ tung bên trong tâm thần hắn, hóa thành một giọng nói vang vọng.

Lui ra!

Lui ra!

Lui ra!truyện huyền huyễn audio

Giọng nói kia dù chỉ có hai chữ nhưng lại bạo phát ra trong tâm thần Vương Lâm những tiếng vọng vô tận. Những tiếng vọng vang lên không ngừng, giống như là có hơn mấy trăm ngàn người đồng thời hướng về phía Vương Lâm gầm thét.

Trong tiếng động vang vọng này, thân thể Vương Lâm tựa như sắp bị xé ra, dường như nếu hắn không lui lại ắt sẽ bị hình thần câu diệt!

Trong tiếng động vang vọng này, bước chân của Vương Lâm dừng lại trên bậc thang thứ năm này. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bậc thang cuối cùng, trong mắt lộ vẻ quyết đoán.

Bổn nguyên chân thân, ngưng!

Tay phải Vương Lâm nâng lên, bấm quyết chỉ một cái. Dưới một chỉ này, lập tức bên trong Đại Hồn Môn ầm ầm chấn động. Chỉ thấy Viêm Mạch Phong đang bị thiêu đốt kia đột nhiên bộc phát ra biển lửa mênh mông. Biển lửa kia trong tích tắc tràn ngập bầu trời, bao phủ Đại Hồn Môn, bên trong lộ ra một khuôn mặt khổng lồ.

Khuôn mặt này chính là bổn nguyên chân thân của Vương Lâm!

Thoáng một cái dưới, biển lửa ngập trời này chạy thẳng tới bậc thang hư ảo và Vương Lâm hư ảo trên không trung, ngay lập tức áp sát, dung nhập vào bên trong thân thể của Vương Lâm hư ảo kia.

Cùng lúc đó, ở trong tầng thứ sáu của Tàng Hồn Các, trên bậc thang thông tới tầng thứ bảy, toàn thân Vương Lâm lập tức có biển lửa tràn ra, ở sau lưng hắn rõ ràng hóa thành bổn nguyên chân thân!

Trong nháy mắt khi bổn nguyên chân thân xuất hiện, cặp mắt Vương Lâm lóe sáng, tựa như đạt được lực lượng mới, bỗng nhiên giơ chân lên bước liên tiếp về phía trước!

Bậc thang thứ sáu, bậc thang thứ bảy, bậc thang thứ tám, bước chân Vương Lâm không ngừng lại, trong phút chốc đã đi đến bậc thang thứ mười ba!

Trong tích tắc khi bước chân rơi xuống, Viêm Loan ở trong tầng thứ sáu Tàng Hồn Các vẫn luôn chú ý tới Vương Lâm lúc này chợt đứng phắt dậy, vẻ mặt tuyệt mỹ kia giờ phút này đại biến. Đôi mắt nàng lộ vẻ không thể tin nổi, thân thể khẽ run, không hề phát hiện ra tay phải bởi vì nắm quá chặt nên đã trở nên trắng bệch.

Không thể nào!

Cùng lúc đó. Bên trong Đại Hồn Môn, tất cả mọi tu sĩ và trưởng lão khi nhìn thấy cảnh tượng tại bậc thang trên bầu trời kia, Vương Lâm liên tục bước mấy bước, đứng trên bậc thang thứ mười ba, thần sắc lập tức biến hóa, tiếng náo động vang lên như sóng dậy.

Năm bậc thang liên tiếp, trực tiếp đi tới bậc thang thứ mười ba! người này lại có ý chí lực cường hãn như thế!

Đó là bổn nguyên chân thân! Bổn nguyên chân thân đó!

Vương trưởng lão này đúng là luôn có hành động kinh người, chỉ còn có sáu bậc thang là hắn có thể tiến vào tầng thứ bảy!

Bổn nguyên chân thân củayương Lâm bên trong Đại Hồn Môn cũng không phải là người người đều biết, giờ phút này bị cả vạn người chú ý, đưa tới chấn động cùng hoảng sợ không cách nào hình dung nổi.

Cả Đại Hồn Môn cơ hồ sôi trào lên. Dù là những lão quái bế quan trường kỳ không xuất hiện, giờ phút này cũng biến sắc.

Mười ba bậc liên tiếp!

Bên trong Thanh Thiên Phong, ánh mắt Thanh Ngưu lão tổ ngưng trọng, nhưng vẫn khoanh chân ngồi ở đó như cũ, không có đứng dậy và đi ra ngoài.

Ta xem ra đã già rồi bổn nguyên chân thân này của hắn, xem ra đã đến rất gần trình độ chân tiên rồi. Bổn nguyên chân thân, bổn nguyên chân tiên, chỉ kém một chút nhưng lại cách biệt như trời và đất! Nhưng bậc thứ mười ba đã sắp đạt đến cực hạn của hắn. Hắn nhiều nhất còn có thể đi được thêm ba bậc thang nữa!

Thanh Ngưu lão tổ tu vi cao thâm, ánh mắt sắc bén, rất ít nhìn lầm!

Bên trong Tàng Hồn Các, tại bậc thang thứ mười ba trên cầu thang từ tầng thứ sáu đi lên tầng thứ bảy, Vương Lâm đứng ở nơi đó, trầm mặc trong chốc lát. Mượn lực lượng của bổn nguyên chân thân, hắn đi tới được nơi này, nhưng ở trong đầu hắn, giọng nói giống như thiên uy vang lên mạnh hơn vô số lần!

Lui ra!

Tiếng nói vang vọng ầm ầm trong đầu, không ngừng chấn động, đánh thẳng vào Nguyên Thần của Vương Lâm, thần sắc hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng trên thực tế hai mắt của hắn đã có vẻ hoảng hốt!

Vẻ hoảng hốt này bị Viêm Loan nhìn thấy, bị vô số tu sĩ kia bên ngoài Đại Hồn Môn nhìn thấy, bị những lão quái bế quan trường kỳ nhìn thấy!

Hắn sắp thất bại rồi!

Thần sắc Viêm Loan lộ vẻ vui sướng.

Xem ra hắn đúng là vẫn không cách nào tiến vào được tầng thứ bảy Tất cả tu sĩ Đại Hồn Môn đều âm thầm lắc đầu.

Nhưng ngay trong tích tắc này, trên bậc thang hư ảo khổng lồ trên bầu trời Đại Hồn Môn, vẻ hoảng hốt trong mắt thân ảnh hư ảo của Vương Lâm chợt tiêu tán, thay vào đó là ánh sáng ngập trời.

Viêm Loan ngươi cao hứng quá sớm đó, cái ô của ngươi, Vương mỗ muốn lấy!

Chương 1740: Lại đánh cuộc một lần!

Vương Lâm vừa nói xong, bàn chân đột nhiên giơ lên, hướng về phía bậc thang thứ mười bốn hạ xuống. Trong nháy mắt khi bàn chân hắn hạ xuống, biển lửa do bổn nguyên chân thân hóa thành phía sau hắn ầm ầm chui vào cơ thể Vương Lâm, trong thời gian ngắn khiến thân thể hắn chấn động, dung hợp với thân thể hắn. Sau khi bước chân hắn hạ xuống, lại tiếp tục bước tiếp!

Bậc thang thứ mười lăm!

Thiên địa ầm vang, vô số tu sĩ của Đại Hồn Môn lúc này đều nhìn lên. Bọn họ sau khi nhìn thấy Vương Lâm đi tới bậc thang thứ mười lăm. Lại một lần nữa thấy hắn cất bước!

Bậc thang thứ mười sáu!

Còn thiếu ba bậc nữa. Ý chí Vương Lâm ta thiên địa bất khuất, dựa vào cái gì mà muốn ta phải lui bước!

Vương Lâm vừa nói, sinh tử bổn nguyên trong hư bốn nguyên đột nhiên bộc phát ra.

Hư bổn nguyên ở Tiên Cương đại lục không hề bị ảnh hưởng, giờ phút này bộc phát ra, chân Vương Lâm đã đạp lên bậc thang thứ mười bảy!

Ý chí của ta xuyên qua động phủ giới tới Tiên Cương đại lục, từ cổ chí kim là người đầu tiên ra khỏi được động phủ giới! Dù là trong Tàng Hồn Các có tồn tại ý chí tương đương với tu sĩ Không Kiếp trung kỳ nhưng ngươi dựa vào tư cách gì muốn ta phải lui ra!

Trong thân thể Vương Lâm, Chân Giả bổn nguyên đột nhiên bộc phát, thân thể giống như hư ảo. Lại bước tiếp, dẫm lên bậc thang thứ mười tám!

Cảnh tượng này rơi vào mắt đệ tử Đại Hồn Môn. Đám người này chấn động tâm thần, mà Viêm Loan sau khi nhìn thấy sắc mặt liền tái nhợt.

Ngày cả những lão quái bế quan lâu năm trong Đại Hồn Môn lúc này đều ra khỏi động phủ, tự mình nhìn lại!

Ý chí của ta thiên kiếp không thể diệt trừ. Ta từ trong thiên kiếp thu hồi vận mệnh, ta đi tới Tiên Cương đại lục này không phải khuất phục mà để nắm số phận bản thân trong tay. không phải là phục tùng mà là đạp bước trời cao!

Hai mắt Vương Lâm bừng sáng. nhân quả bổn nguyên của hắn ầm ầm bốc lên, bước lên bậc thang thứ mười chín, tiến tới đại môn của Tàng Hồn Các tầng thứ bảy!

Trong nháy mắt khi bước này hạ xuống, hư ảnh trên bầu trời Đại Hồn Môn lóe lên ánh sáng vô tận, khiến thần sắc của đám đệ tử bốn phía đang yên lặng trở nên ngưng trọng, nhìn về phía hư ảnh kia, ánh mắt mang theo vẻ tôn kính.

Cường giả dù ở địa phương nào cũng đều được tôn trọng. Vương Lâm đã lấy bước chân của mình để nói cho cả Đại Hồn Môn, hắn có thể tiến vào tầng thứ bảy!

Những người vừa rồi không coi trọng hắn lúc này tâm thần đều chấn động, nửa ngày không nói lên lời.

Từ nay về sau, tầng thứ bảy Tàng Hồn Các này cũng không phải chỉ có năm người lão tổ tiến vào nữa. Hôm này đã có thêm một người.

Trong sự yên tĩnh của Đại Hồn Môn, không biết từ nơi này truyền ra một tiếng thở dài.

Cùng lúc đó, trong động phủ trên Thanh Thiên Phong, Thanh Ngưu chân nhân trầm mặc. Hắn vẫn ngồi khoanh chân như trước, không đứng dậy nhưng đôi mắt lại lộ vẻ ngưng trọng.

Hắn. Không ngờ có thể bước vào tầng bảy thật. Tổ tiên từng nói người này đúng là ba năm sau mới tiến vào được tầng bảy, ba mươi năm sau tiến vào tầng tám. Ba trăm năm sau tiến vào tầng chín, mang tới cho Đại Hồn Môn một cơ duyên cực lớn!

Hôm này. Không ngờ lại thay đổi.

Trong Tàng Hồn Các tầng bảy, vào chớp mắt khi bước chân Vương Lâm hạ xuống, hắn quay phắt đầu, ánh mắt theo cầu thang nhìn về phía Viêm Loan sắc mặt đang tái nhợt, tay áo vung lên. Huyết Kiếm và chiếc ô màu lam của Viêm Loan ở tầng sáu gào thét lao thẳng về phía Vương Lâm.

Chiếc ô của Viêm Loan này Vương mỗ muốn lấy!

Viêm Loan theo tiềm thức giơ tay muốn giữ lại chiếc ô. Nhưng lòng kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng làm vậy. Chần chừ một chút, chiếc ô và Huyết Kiếm đã đi tới bên cạnh Vương Lâm.

Thu hồi Huyết Kiếm xong, Vương Lâm cầm lấy chiếc ô màu lam. Đang muốn xóa đi thần thức của Viêm Loan ở bên trên đó thì đột nhiên Viêm Loan ở trong tầng thứ sáu cất giọng lạnh lùng nói.

Vương Lâm, ngươi có dám đánh cuộc tiếp hay không!

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cười lạnh, dừng không xóa thần thức của Viêm Loan mà cầm trong tay, chậm rãi mở miệng.

Ngươi muốn đánh cuộc thế nào?

Ta muốn đánh cuộc ngươi không thể tiến vào tầng tám! Ngươi có dám cuộc không!

Thân thể Viêm Loan nhoáng lên, trực tiếp xuất hiện ở chỗ cầu thang nhưng không dám bước lên mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

Vương Lâm không trả lời ngay mà thần sắc lộ vẻ trầm ngâm.

Ngươi nếu thua thì trả lại bảo vật cho ta! Còn nếu ngươi thắng, ta.

Không đợi Viêm Loan nói xong, Vương Lâm liền ngắt lời.

Ta tại sao lại phải tiếp tục đánh cuộc với ngươi!

Lời nói của Vương Lâm bình tĩnh, tay áo vung lên, đi vào tầng thứ bảy. Trong đó có không tới ba mươi hồn thể đang lơ lửng.

Vương Lâm! Ngươi nếu thắng ta ta sẽ đưa bảo vật này cho ngươi!

Viêm Loan phất tay, trong tay liền xuất hiện một hồ lô màu tím.

Hồ lô này vừa xuất hiện, lập tức những luồng khí tức linh hồn liền đột nhiên bao phủ cả nơi này.

Vật này là Pháp Bảo của đệ cửu Tiên Tổ La Vân Hải lúc còn sống, bị ta trong lúc vô ý đạt được, trong đó ngày xưa ngưng tụ mười triệu đạo hồn. Hôm nay dù đã bị tốn hại nhưng trong đó còn ba ngàn vạn đạo hồn, một khi thi triển thì tuy rằng chỉ có một cơ hội nhưng lại có thể phát huy lực lượng của tu sĩ Không Kiếp trung kỳ tối cường!

Vật này cũng là nguyên nhân khiến ta có thể triệu hồi được hồn phách của đệ cửu Tiên Tổ. Ngươi có vật này, tu luyện Hồn Diễn Quy Đạo Thuật có thể gọi đệ cửu Tiên Tổ giáng xuống!

Bảo vật này chỉ cần ngươi có thể bước vào tầng tám thì có thể lấy đi! Ngươi có đánh cuộc hay không?

Giọng nói của Viêm Loan chói tai, vang vọng trong Tàng Hồn Các.

Bước chân Vương Lâm đi vào tầng bảy đột nhiên sững lại. Hắn cảm nhận được giao động linh hồn truyền ra từ tầng sáu, trở nên trầm ngâm. Bảo vật hôm nay của hắn quá ít, trên Tiên Cương đại lục này nếu muốn đặt chân thì trừ tu vi bản thân ra, Pháp Bảo cũng là trọng điểm.

Vật này nếu ta có thể lấy thì có một chiêu sát thủ đủ để uy hiếp tu sĩ Không Kiếp trung kỳ.

Vương Lâm trầm ngâm, ánh mắt quét về phía cầu thang thông tới tầng thứ tám.

Tro bụi trên cầu thang này càng dày hơn, hiển nhiên là đã rất lâu rất lâu không có người bước vào.

Hồn thể của tầng thứ bảy này Vương Lâm cũng dùng thần thức đảo qua, đã tìm được Trọng Huyễn Thuật và Hồn Diễn Quy Đạo Thuật tương đối đầy đủ. Chẳng qua hiển nhiên nếu so với bên trong hồn thể của tầng tám thì nơi này không thể bằng được.

Cầu thang tầng tám sợ là nếu không dùng tới lực lượng của phân thân thì rất khó lên nổi.

Vương Lâm nhíu mày, trong lòng đang thầm cân nhắc, đồng thời tâm thần lại từ từ cảm ứng phân thân trong hư vô.

Viêm Loan ở tầng thứ sáu đợi Vương Lâm trả lời. Thấy hắn trầm mặc, trong lòng nàng thầm lo lắng. Nàng lo rằng Vương Lâm không đồng ý, đồng thời cũng lo rằng một khi hắn đồng ý rồi thì thật sự có biện pháp đi lên tầng tám.

Việc này vốn là không thể. Chiếc ô kia đối với ta có tác dụng rất lớn, khinh địch nên bị hắn lấy được, thật sự không cam lòng! Tầng thứ tám. Nơi đó tồn tại ý chí của Không Kiếp hậu kỳ, với tu vi của Vương Lâm này đi qua tầng thứ bảy hắn đã bị thương. Tầng thứ tám hắn tuyệt đối không thể qua nổi!

Ngay lúc trong nội tâm của Vương Lâm đang suy nghĩ thì đột nhiên từ tầng thứ bảy truyền tới giọng nói của Vương Lâm.

Ngươi muốn đánh cuộc vậy thì đánh cuộc đi!

Lời nói của Vương Lâm giống như chém đỉnh chặt sắt. Hồ lô chứa ba ngàn vạn hồn phách kia hắn muốn có. Mà sau khi cảm ứng cùng phân thân, sự trưởng thành của phân thân còn nhanh hơn dự đoán của hắn, dù có đưa lực lượng cho bổn tôn cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn.

So sánh xong khiến Vương Lâm hạ quyết tâm!

Viêm Loan trong chớp mắt khi nghe thấy lời nói của Vương Lâm đột nhiên lại hơi hối hận. Chính nàng cũng không biết tại sao vẻ quyết đoán trong giọng nói của Vương Lâm lại khiến nàng mơ hồ kinh hãi.

Chuyện này.

Ánh mắt Viêm Loan lộ vẻ do dự.

Làm sao? Không dám à? Nếu không dám thì thần thức trên chiếc ô màu lam này đừng trách Vương mỗ xóa luôn đi đó!

Vương Lâm mỉm cười, tay phải cầm chiếc ô màu lam. Tay trái giơ lên, giống như chuẩn bị xóa đi thần thức trên đó.

Được, ta đánh cuộc với ngươi! Ta không tin ngươi có thể liên tục đi qua hai tầng bảy, tám!

Viêm Loan cắn răng nói.truyện Ma Tu audio

Vương Lâm cười ha hả, phất tay áo đi thẳng tới phía cầu thang thông tới tầng tám. Từng bước bước tới, tâm thần Vương Lâm liên hệ với phân thân đang tồn tại trong hư không. Loại liên lạc này không bị ảnh hưởng của bất cứ cấm chế nào của Đại Hồn Môn, thậm chí trong Tàng Hồn Các này, vô số pháp tắc của Tiên Cương dùng một phương thức không ai có thể nhìn thấy, ầm ầm truyền vào thân thể Vương Lâm.

Hai mắt hắn bừng sáng, bước bảy bước lên tới chỗ lên cầu thang tầng tám, giơ chân bước về phía trước một bước!

Viêm Loan, ngươi xem cho rõ đi!

Trong nháy mắt khi bước chân Vương Lâm hạ xuống cầu thang, vốn rất nhiều tu sĩ còn chưa muốn rời đi đột nhiên tâm thần đều chấn động. Đám người này ngẩng phắt đầu nhìn lên. Thậm chí các lão quái thần sắc cũng đại biến!

Trên bầu trời của Đại Hồn Môn, hư ảnh vốn đã tiêu tán lúc này lại ầm vang trong thiên địa. Một hư ảnh cầu thang khổng lồ hơn cái trước, khí thế kinh người hơn, ánh sáng tỏa ra vạn trượng ầm ầm biến ảo ra!

Cầu thang này là cầu thang thông tới Tàng Hồn Các tầng thứ tám!

Trên cầu thang, thân ảnh Vương Lâm lại một lần nữa huyễn hóa ra! Mái tóc bạc của hắn tung bay, khiến người ta nhìn lại mà tâm thần chấn động không thôi.

Hắn. Hắn không ngờ lại còn muốn đi tới tầng tám!

Việc này mấy trăm năm khó gặp! Không ngờ ta lại được thấy có người muốn xông lên cả hai tầng bảy tám!

Tiếng xôn xao đột nhiên nổi lên. Đám trưởng lão bế quan lúc này thần sắc ngưng trọng, nhìn không chớp mắt. Trong Thanh Thiên Phong, Thanh Ngưu lão tổ không còn có thể bảo trì vẻ trấn định, trực tiếp đứng vọt dậy, thần sắc biến hóa bất định, khó nén nổi chấn động trong tâm thần.

Hắn muốn lên tầng tám! Vốn tiến vào được tầng bảy sớm ba năm đã quỷ dị rồi, nếu hắn thật sự có thể tiến vào tầng tám vậy thì lại sớm hơn tới ba mươi năm, chuyện này.

Thanh Ngưu lão tổ không biết chuyện này đối với Đại Hồn Môn là tốt hay là xấu. nhưng chuyện bất đồng với tính toán của lão tổ đời đầu khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an.

Viêm Loan ở trong tầng thứ sáu. Đứng trong Tàng Hồn Các, không thể tiến vào tầng thứ bảy, vốn không thể nhìn thấy biến hóa ở tầng thứ bảy, thậm chí cả thần thức cũng không cách nào tản ra. Nhưng tu vi của nàng tới bậc này, hiển nhiên có thủ đoạn khác.

Chỉ thấy bên trong Đại Hồn Môn, trong ngọn núi Viêm Loan mới đạt được, một đệ tử vốn đang sợ hãi ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên thân thể run lên, trong nháy mắt hai mắt lộ vẻ mê mang, sau đó lộ ra sát khí. Trong tích tắc ngắn ngủi này, linh hồn của đệ tử này bị đè nén, bị thần thức của Viêm Loan thay thế, trở thành đôi mắt của Viêm Loan.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)