[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 427 [Chương 1654 đến 1656]
❮ sautiếp ❯Chương 1654: Không Diệt sơ hiện
Ở phía đông của La Thiên, trong tinh hải mênh mông có một tu chân tinh. Tu chân tinh này không lớn cho dù có linh khí nhưng cũng không nồng đậm, chỉ là một tu chân tinh tầm thường.
Tu sĩ trên đó sau mấy lần đại chiến chỉ còn lại rất ít, hầu hết đều ở Trúc Cơ và Kết Đan các tông phái cũng hoang phế rất nhiều.
Lúc này đã vào mùa thu, gió thu thổi qua mặt đất, cuốn đi những chiếc lá vàng trên mặt đất, bay múa trong thiên địa. Ở trong một dãy núi có một u cốc.
Bên trong u cốc này mọc đầy thu lan. Loại hoa lan này chỉ nở trong mùa thu, hương hoa không đậm trong gió thu ngược lại lại có chút hiu quạnh.
Mỗi khi trời vào thu, hoa lan trong sơn cốc này lại nở rộ, rất tươi đẹp. Chẳng qua chúng cũng chỉ nở rộ không tới một quý, tới khi thu hàn là toàn bộ héo rũ, cho tới khi bông tuyết bao phủ lấy chúng, khiến sơn cốc biến mất trong trời đông giá rét, chờ đợi gió thu một lần nữa lại gọi chúng trở về.
Giờ phút này cũng chưa phải tới cuối mùa thu, hoa lan trong sơn cốc vẫn tỏa hương thom ngát, nở rộ tỏa ra vẻ đẹp nhất của chúng trong năm nay.
Ở sâu trong rừng hoa lan này có một gian nhà cỏ. Gian nhà này rất cũ nát, hiển nhiên đã tồn tại rất lâu rồi. Có lẽ là ngàn năm trước đã có người từng ở nơi này, sau đó biến mất cùng hoa lan.
Ngày hôm nay ở bên ngoài ngôi nhà có một lão già. Lão già này mặc thanh y, trên mặt đầy nếp nhăn. Hắn yên lặng nhìn hoa lan phía trước, ánh mắt lộ vẻ buồn bã.
Gió thu từ bên trong sơn cốc thổi tới khiến hoa lan trên mặt đất đung đưa. Gió thu cũng thôi tới bên người lão già, khiến y phục của hắn phát ra tiếng sột soạt, làm tung bay mái đầu bạc trắng của hắn.
Vài chiếc lá khô yên lặng bay tới, lơ lửng trên bầu trời của sơn cốc. Trong đó có một chiếc lá xẹt qua trước mặt lão già trong tích tắc che khuất tầm nhìn của hắn về phía hoa lan.
Lão già than nhẹ, ngẩng đầu lên đột nhiên ho khan kịch liệt, hồi lâu mới dừng lại được, sắc mặt đỏ hồng khác thường, nhìn lá khô bị gió thu thổi qua thần sắc đầy vẻ không muốn.
-Trời lại tới tiết thu rồi.đám hoa lan này cũng không còn bao nhiêu nữa. Chẳng bao lâu sau chúng sẽ khô héo chết đi.chỉ là sang năm chúng lại còn có thể nở rộ. Còn ta thì đã không còn ở nơi này nhìn chúng nở nữa.
Lão già lắc đầu giơ tay lên nhìn vào trong lòng bàn tay mình. Ở đó có một ấn ký kì dị, giống như hoa lan tỏa ra u quang.
-Những năm gần đây, ba đạo phong ấn này đã hoàn thành rồi.đây là việc cuối cùng ta có thể làm cho sư tôn.
Lão già thì thào.
-Ngày này năm sau ta.ở nơi nào. Không nên luân hồi nữa. Ta muốn nhắm mắt không tỉnh lại.sư tôn người đã đến rồi sao.
Lão già ngẩng đầu nhẹ giọng nói.
-Ta biết người đã tới rồi.
Lão già không quay đầu lại, ngồi ở đó khổ sở nói.
Cơn gió thu thổi vào từ ngoài sơn cốc, lúc này bốc lên mang theo vài chiếc lá khô, bay thẳng lên bầu trời, từ từ lướt qua sơn cốc và đi xa. Gió thu mặc dù đã đi nhưng lại mang tới một thân ảnh ở phía sau lão già cũng nhìn về phía trước, không biết là đang nhìn người hay đang nhìn hoa lan nở rộ, hiển lộ toàn bộ sinh mạng của mình. Có lẽ là cả hai.
Vương Lâm mặc bạch y đứng đó.
Lão già cúi đầu, chậm rãi đứng lên xoay người nhìn Vương Lâm ánh mắt lộ vẻ phức tạp, khổ sở, cuối cùng hóa thành vẻ bình tĩnh, mơ hồ còn có sự tôn kính. Hồi lâu hắn từ từ quỳ xuống, thấp giọng nói.
-Đệ tử Tạ Thanh bái kiến sư tôn.
Vương Lâm nhìn Tạ Thanh. Trong lòng hắn đau đớn như bị rút hết máu huyết. Lúc này hắn đã nhìn ra thể trạng của Tạ Thanh.
-Hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn là ta. Nhưng ta là Tạ Thanh, không phải là hắn.
Tạ Thanh quỳ ở đó, nhẹ giọng nói.
-Tại sao lại là ngươi.
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt. Hắn dù không tiếp xúc lâu với Tạ Thanh nhưng trong lòng hắn đối phương giống như Thập Tam, đều là đệ tử của Vương Lâm hắn!
-Sư tôn.
Tạ Thanh ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm, đôi mắt từ từ ươn ướt.
-Sau khi một phần trí nhớ của đệ tử thức tỉnh, đệ tử liền trốn tránh, đã từng do dự, từng không cam lòng.ta tới nơi này nhìn hoa lan, nghĩ tới cả đời này. Cuối cùng ta hiểu rõ, ta là Tạ Thanh.ta không phải là Tô Đạo hay Thất Thải Tiên Tôn!
Khuôn mặt Tạ Thanh lộ nụ cười, thì thào nói.
-Hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn trí nhớ cả đời của hắn rất hữu dụng với sư tôn.ta biết, hôm nay trong thiên hạ, hồn thứ nhất và hồn thứ hai, còn có cả tứ đại chiến tướng cũng đang đi tìm ta.
Tứ đại chiến tướng dù năm đó là thủ hạ của Thất Thải Tiên Tôn nhưng những năm gần đây đã sớm thay đổi tâm tư. Họ tìm kiếm hồn thứ ba là có tâm tư khác.dù là hồn thứ ba bị phương nào trong số đó tìm được thì cũng không trốn thoát khỏi vận mệnh bị cắn nuốt.
Sư tôn đây là mệnh của Thất Thải Tiên Tôn, là mệnh của Tạ Thanh ta. Ta trốn không thoát được.
Dù ta luân hồi cũng không thể thoát. Hồn thứ ba chạy trốn đã nhiều năm như vậy, hôm nay đã tới đường cùng rồi. Hồn thứ ba chỉ có trí nhớ, không có thần thông, không có cảm ngộ. Hồn tuy mạnh nhưng lại không có năng lực bảo vệ chính mình.
Để cho người khác cắn nuốt, không bằng để cho sư tôn.
Tạ Thanh thì thào khổ sở.
Vương Lâm trầm mặc. Trong lòng hắn đau đớn, đứng đó như là đứng trong một vùng hàn băng. Khí lạnh thấu xương tràn ngập toàn thân hắn, hóa thành nỗi đau.
Hắn lúc trước đã từng nói với Thanh Thủy là phải giết hồn thứ ba, bảo vệ cho Thanh Thủy. Nhưng lúc này hắn không thể làm theo lời đó.đây không phải là lòng dạ mềm yếu, đây là việc đau đớn như phải giết con!
Cảnh tượng khi quen biết Tạ Thanh hiện lên trong đầu Vương Lâm. Từng hình ảnh dù đã được chôn sâu trong ký ức nhưng lúc này lại hiện lên rõ ràng, khiến hắn không thể nào quên được!
Vương Lâm trọng tình!
-Sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị rồi.nếu ta không chết thì một khi dung hợp với hai hồn kia, đến lúc đó bảy phách sẽ tự động trở về. Ta dù cảm nhận được trong bảy phách đã có năm phách hoàn toàn chia cách nhưng vẫn còn hai phách. Nếu ngưng tụ lại.hai phách đó ta có thể cảm nhận được là bọn họ cực kỳ quan trọng với sư tôn. Nếu ta không chết thì hồn thứ ba không ra, nếu ta không chết thì bọn họ sẽ.
Ta không chết, hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn hợp nhất.
Tạ Thanh nhìn Vương Lâm, ánh mắt ngời sáng.
-Những năm gần đây, sau khi hồn thứ ba thức tỉnh, ta lấy hồn tu lực, ngưng tụ ba đạo phong ấn. Đạo phong ấn thứ nhất không cần ngoại lực, có thể tự thân dẫn động. Dưới phong ấn này một khi ta tử vong thì hồn thứ ba sẽ không tiến vào luân hồi. Sư tôn có thể thu lấy nó.
Đến lúc đó hồn thứ ba sẽ hoàn toàn thức tỉnh. Nó sẽ tự động mở ra trung tâm của động phủ. Tiến vào nơi đó có thể mở được đại môn sư tôn có thể rời khỏi động phủ giới.
Còn hai đạo phong ấn nữa là ta chuẩn bị cho sư tôn, dùng hai đạo phong ấn này, trong nháy mắt khi mở đại môn thông với Tiên Cương đại lục, nương theo lực lượng từ Tiên Cương đại lục dũng mãnh tiến vào, phối hợp với hai đạo phong ấn này, sư tôn có thể phong ấn hồn thứ hai, hồn thứ nhất!
Như thế thì mọi chuyện yên ổn rồi.
Tạ Thanh vừa nói, đột nhiên ho khan lên. Sau tiếng ho khù khụ, máu tươi trong miệng phun ra, vấy đỏ lên đám hoa lan trước người, nhìn mà giật mình.
Đây là do tâm hồn hắn bị hao tổn quá lớn nên mới ra như vậy. Hắn vì ba đạo phong ấn này mà trong mấy ngày nay đã không còn để ý gì nữa.
Vương Lâm nhìn Tạ Thanh, cuối cùng cũng không nói lên lời. Hắn nghe Tạ Thanh nói, nhìn ngụm máu tươi của hắn, trong lòng lại càng đau đớn kịch liệt.
Giờ phút này hắn ngẩng phắt đầu, nhìn về phía bầu trời, thần sắc dữ tợn, gầm lên một tiếng.
-Vương Lâm ta từ trong luân hồi thiên kiếp tìm được vận mệnh của chính mình. Ta trở thành chủ nhân của thiên đạo, nhưng tại sao ta lại không thể quyết định cuộc sống của chính mình, lại còn phải lựa chọn như vậy!
Trời, vô luận ngươi là trời của động phủ giới hay là của Tiên Cương đại lục, ngươi đang nhìn sao! Nếu trời bất nhân như thế thì Vương Lâm ta ở nơi này xin thề, cả đời này ta muốn diệt trời!
Khuôn mặt Vương Lâm nổi đầy gân xanh. Hắn giống như đã điên cuồng, trong nháy mắt rống giận, toàn thân bộc phát một cỗ khí thế mênh mông. Luồng khí thế này lúc đầu giống như sương khói bốc lên không nhưng rất nhanh liền ngưng tụ lại, hình thành một thanh kiếm hư ảo. Thanh kiếm này ngưng tụ lại, bộc phát ra một luồng khí tức như muốn phá tan thiên không, khiến người ta kinh hãi!
Cũng trong tích tắc này, thần sắc của Huyền La Đại Thiên Tôn đang đi theo sau không xa, lần đầu tiên khi xuất hiện trong động phủ giới này đại biến! Hắn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm hư ảo mà không ai thấy được bên người Vương Lâm, đôi mắt mở to, lộ vẻ vô cùng khiếp sợ.
-Không Diệt khí! Đây là khí tức của không diệt! Lời thề của người này không ngờ lại có thể huyễn hóa ra khí tức của Không Diệt, hắn. Hắn.
Tạ Thanh nhìn Vương Lâm, nước mắt chảy xuống, quỳ ở nơi đó vái lạy một cái.
-Tâm hồn ta đã hao tổn nghiêm trọng, vẫn cố đợi sư tôn tới nơi này. Ta cũng đã từng do dự. Nhưng hôm nay ta không hề hối hận. Không cần sư tôn ra tay, ta sẽ tự ra đi.đây là lần cuối cùng ta có thể gọi một tiếng sư tôn.
Tạ Thanh lưu luyến nhìn đám hoa lan trước mặt, nhắm hai mắt lại, cắt đứt dòng nước mắt đang chảy xuống, trên mặt hiện lên nụ cười được giải thoát, thở dài một hơi cuối cùng.khí tuyệt thân vong!
Trong tích tắc khi hắn chết đi, từ trong thất khiếu của hắn có những sợi tơ linh hồn lan ra. Đây chính là hồn thứ ba. Bên trong nó có trí nhớ của những lần luân hồi, kể cả đời này của Tạ Thanh!
Giờ phút này bởi vì bị Tạ Thanh phong ấn, hồn thứ ba không thể luân hồi một lần nữa mà cùng với sự tử vọng, trí nhớ nhanh chóng tiêu tán. Một khi hoàn toàn tiêu tán, Tạ Thanh sẽ biến mất vĩnh viễn.
-Đây không phải là lần cuối cùng!
Vương Lâm cúi đầu. Lúc này trong nội tâm hắn bùng lên lửa giận. Ngọn lửa này bùng lên với thiên địa. Hắn vừa nói, thân thể vừa bước về phía trước một bước, đi tới bên người Tạ Thanh, tay phải vung lên về phía trước. Lập tức hồn thứ ba lan ra từ thất khiếu của Tạ Thanh chợt bị Vương Lâm chụp vào tay.
Trong nháy mắt khi nắm lấy hồn thứ ba, nó hoàn toàn tỉnh giấc. Trong tích tắc này, thiên địa biến sắc, cả tu chân tinh này phát ra tiếng chấn động kịch liệt. Tinh không lúc này bị cuốn động, cả tứ đại tinh vực đều ầm vang!
Cho dù là giới ngoại thì lúc này cũng trong tích tắc này mà xảy ra biến hóa kinh thiên!
Chương 1655: Động phủ mở ra
Trong hư vô của cả Thái cổ Tinh Thần giới ngoại lúc này truyền ra những tiếng nổ ầm ầm. Tiếng vang này càng lúc càng lớn, cuối cùng hình thành sóng âm gào thét. Tinh không lập tức bị một đám sương mù bao phủ. Đám sương mù này quay cuồng, giống như bên trong tồn tại vô số mãnh thú vậy.
Cả giới ngoại, từng tấc tinh không, từng tấc hư vô đều như vậy. Một luồng uy áp từ xa xôi truyền ra từ giới nội, bao phủ cả động phủ giới.
Dưới uy áp này, tất cả tu sĩ Thái cổ Tinh Thần giới ngoại thân thể đều run rẩy kịch liệt. Bọn họ đều không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Tiếng ầm vang trong tinh không này giống như tận thế, khiến tất cả những người nghe thấy đều cảm thấy áp lực. Dưới áp lực này, ai nấy đều hít thở không thông.
Vô số mãnh thú cũng như vậy. Dù mãnh thú có tu vi mạnh mẽ tới mức nào, giờ phút này thân thể đều run rẩy. Một chút ký ức vốn đã bị chôn chặt, tiêu tán trong truyền thừa lúc này từ từ xuất hiện trong đầu một số mãnh thú.
Ký ức này là một loại sợ hãi đối với trời đất là do tổ tiên chúng lưu lại, vốn vĩnh viễn không thể hiện lên nữa nhưng vào giờ phút này chúng lại không thể tự khống chế được!
Cùng với sự biến hóa kịch liệt của Thái cổ Tinh Thần, sương mù trong tinh không càng ngày càng đậm cuối cùng như ngăn cản toàn bộ tầm mắt chiếm cứ toàn bộ tinh không giới ngoại.
Sương mù này hiện ra rất bất ngờ, căn bản không để cho người ta có cơ hội phản ứng.
Đúng lúc này, trong một địa phương ở Thái cổ Tinh Thần, tinh không chấn động. Từ bốn phương tám hướng có những mảnh nhỏ xuất hiện. Nhưng mãnh nhỏ này nhìn giống như những hòn đá nhanh chóng ngưng tụ lại một chỗ, bất ngờ hóa thành một tấm đá lớn. Tấm đá này không có quy tắc, giống như là một bộ phận bị phá vỡ nào đó.
Chúng từ trong hư vô biến ảo ra, do bụi bậm ngưng tụ mà thành. Tấm đá lớn kia tỏa ra một luồng khí tức tang thương. Khi nó ngưng tụ thành hình, lập tức gào thét lao về giới nội!
Vào giờ phút này, trong Thái cổ Tinh Thần giới ngoại, Chưởng Tôn ở trong đại điện mở bừng đôi mắt trong đó hiện lên vẻ hoảng sợ. Hắn nhanh chóng đứng dậy bước tới, trong nháy mắt đã xuất hiện tại vùng tinh không tràn ngập sương mù.
Hắn nhìn về phía xa xa, vẻ kinh hãi trong mắt bùng lên!
-Hồn thứ ba thức tỉnh! Trung tâm động phủ lại mở ra một lần nữa!
Sắc mặt Chưởng Tôn tái nhợt nhưng không chút do dự, thân thể nhoáng lên, lao thẳng về giới nội.
Đồng thời trong lúc này, ở các khu vực của giới ngoại, mấy tiên phi, kể cả người được Vương Lâm thả ra khỏi vùng đất cổ mộ kia lúc này đều bừng tỉnh từ trong đả tọa. Các nàng bỗng nhiên nhìn về tinh không, thần sắc bất đồng, có sự kích động, phức tạp, cũng có hoảng sợ.
-Trung tâm động phủ mở ra rồi!
Một lát sau từ những địa phương của Thái cổ Tinh Thần, đám tiên phi này hóa thành những đạo cầu vồng, nhanh chóng bay về giới nội.
Cũng trong lúc này, tại tứ đại tinh vực của giới nội, trong Côn Hư tinh vực, trên Chu Tước Tinh, bốn phía không ngừng ầm vang. Sương mù cuồn cuộn bao phủ tám phương. Giờ phút này trong sương mù lóe lên u quang. Chỉ thấy tinh không ngoài Chu Tước Tinh vặn vẹo, có một cái khe khổng lồ vô thanh vô tức mở ra.
Trong cái khe đó lộ ra khí tức của chiến trường ngoại vực. Ngay sau đó, một đám mảnh nhỏ nhanh chóng bay tới bên ngoài Chu Tước Tinh. Đám mảnh nhỏ này ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một tấm đá khổng lồ!
Tấm đá này lớn như một đại lục nhỏ, sau khi xuất hiện liền gào thét lao thẳng tới La Thiên!
Không chỉ có Côn Hư mới vậy, trong ba tinh vực còn lại đều có những mảnh nhỏ như thế ngưng tụ thành tấm đá. số lượng những tấm đá này không ai biết, từ cả động phủ giới lao về La Thiên!
Cùng lúc những tấm đá đó gào thét lao đi, trong La Thiên, đạo nhân bảy màu đang tìm kiếm hồn thứ ba sắc mặt đại biến. Thân thể hắn chấn động mạnh, ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm về phía trước, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn, lộ vẻ phẫn nộ ngập trời!
-Hồn thứ ba, có người tìm được hắn rồi! Trung tâm động phủ mở ra! Là ai, ai là người tìm thấy hồn thứ ba đầu tiên!
Đạo nhân bảy màu giống như nổi điên, bước từng bước về phía trước, lao vọt đi.
Còn có tứ đại chiến tướng. Bọn họ lúc này đã ở La Thiên Tinh Vực. Vụ thú ở phía trước bọn họ lúc này rên rỉ một tiếng, thân thể run rẩy không dám đi tới. Ngay sau đó tinh không ầm vang, sương mù đột nhiên xuất hiện. Khí tức của trung tâm động phủ mở ra bộc lộ rõ ràng trong khắp tinh không!
Thần sắc tứ đại chiến tướng ầm ầm đại biến. Bọn họ không thể tin nổi. Bọn họ cho rằng tốc độ tìm kiếm của mình là nhanh nhất nhưng giờ phút này lại hoảng sợ phát hiện ra, không ngờ đã có người tìm được hồn thứ ba từ lâu rồi!
-Động phủ mở ra rồi!Nguồn truyện audio
-Là ai đã tìm được hồn thứ ba? Không thể là đạo nhân bảy màu được!
Bốn người không chút do dự, điên cuồng lao về phía trước, thẳng về nơi có khí tức của động phủ mở ra!
Còn có một thân ảnh nữa tốc độ nhanh hơn bọn họ, trong nháy mắt đã tiến trước bọn họ. Thân ảnh đó hóa thành một đạo cầu vồng gào thét, từ phía sau bọn họ vọt qua.
Trong đạo cầu vồng này chính là Chiến lão quỷ. Giờ phút này thần sắc hắn cực kỳ âm trầm, ẩn dấu vẻ sợ hãi. Hắn nếu như không thể tìm thấy hồn thứ ba trước, nếu như bị đạo nhân bảy màu tìm được thì chờ đợi hắn chỉ là tương lai thê lương, bị cắn nuốt mà tử vong.
Đáng tiếc là động phủ giới đại loạn, cho dù là hắn tản ra thần thức cũng không thể thấy được xa, càng không thể biết ai lấy được hồn thứ ba. Vương Lâm có khả năng, đạo nhân bảy màu cũng có khả năng. Cụ thể là ai thì hắn không thể biết!
Nhưng đúng là bởi vì không thể biết nên cảm giác sợ hãi lại càng nồng đậm. Trong sự sợ hãi này, hắn giống như nổi giận, cấp tốc lao đi. Giờ phút này hắn không thể lựa chọn trốn tránh. Dù là đạo nhân bảy màu có đạt được hồn thứ ba trước thì hắn cũng muốn lập tức tiến tới, thừa dịp đối phương đang cắn nuốt tiêu hóa mà liều chết phản kích!
Chiến lão quỷ lao đi, có thể thấy rõ ràng bên ngoài cơ thể hắn bất ngờ xuất hiện một hư ảnh khổng lồ. Hư ảnh này có sương mù làm áo choàng, che phủ toàn bộ thân thể, chỉ lộ ra đôi mắt âm u, mái tóc bạc phất phơ. Thân thể này vô cùng khổng lồ, mơ hồ che phủ cả một mảng tinh không.
Hư ảnh bên ngoài thân thể Chiến lão quỷ chính là một trong tam hồn của Thất Thải Tiên Tôn!
Cũng vào giờ khắc này, kịch biến chưa bao giờ phát sinh trong phạm vi lớn như vậy tại động phủ giới khiến chúng sinh hoảng loạn!
Cùng lúc đó, luồng lực lượng này cũng ở trong Thái cổ Tinh Thần cũng mở ra viễn cổ tiên vực của giới ngoại đã bị Vương Lâm phong ấn. Nơi này tuy đã sụp đổ hơn phân nửa nhưng vẫn còn một ít đệ tử Thất Đạo Tông.
Giờ phút này trong tích tắc được mở ra, đám đệ tử Thất Đạo Tông chợt lao ra. Trong sự khiếp sợ, bọn họ không cần nghĩ ngợi, lao thẳng tới La Thiên!
Còn có nữ tử của Triệu Hà vốn không đi tới tiên giới, lúc này đang ngồi trên một tu chân tinh. Người này cũng là một trong số tiên phi, trầm mặc trong chốc lát liền cắn răng tiến vào tinh không.
Đại biến lan khắp động phủ giới, trong tiếng gào thét của vô số tấm đá đang lao về La Thiên, trong Côn Hư, trên Ngũ Hành tinh ẩn thế kia, dưới sự cầm đầu của lão già họ Mã, đám người này sau khi do dự một chút liền thầm than, đứng lên tiến về La Thiên!
Vân Dật Phong đi phía sau lão già họ Mã, nhìn về hướng La Thiên, đôi mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
-Vương Lâm, trận đánh giữa ngươi và ta còn chưa phân thắng bại. Có lẽ ở trung tâm của động phủ giới, chúng ta có thể quyết định cao thấp!
Trong tiếng ầm vang kịch liệt của động phủ giới, sương mù như biển cả cuồn cuộn sóng. Nếu ở một độ cao nhất định, nhìn khắp cả động phủ giới thì có thể thấy nơi này như đã hóa thành biển sương mù. Chỉ có cùng La Thiên mà Vương Lâm đang ở kia lại trống trải, giống như một ngọn đèn sáng dẫn đường vậy!
Giờ phút này trong tiên giới, Thanh Thủy đứng bên ngoài căn nhà, nhìn bầu trời tiên giới trở nên mờ đục. Trong tâm thần hắn hình như có tiếng kêu gọi. Sự kêu gọi này khiến hắn cảm thấy cực kỳ xúc động.
Cũng ở trong tiên giới, Tư Đồ Nam thức tỉnh từ đả tọa, thần sắc âm trầm, yên lặng nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc này thì đột nhiên một giọng nói uy nghiêm vang lên trong tâm thần Tư Đồ Nam và Thanh Thủy. Giọng nói này thuộc về Lam Mộng Đạo Tôn!
-Ta đã từng đáp ứng Vương Lâm sẽ giúp một tay.lúc này nơi kỳ dị đó mở ra, ta không có huyết mạch Tiên Cương đại lục, không thể tiến vào, muốn mượn hồn phách hai người dùng một lát.hai người có đồng ý không!
Sương mù bao phủ bốn phía, những tấm đá vỡ từ tám phương đồng thời từ khắp nơi trong động phủ giới lao về La Thiên!
Mà trong giờ phút này, Vương Lâm đang đứng trong sơn cốc đầy thu lan trên tu chân tinh của La Thiên Tinh Vực. Hai mắt hắn ẩn dấu vẻ phẫn nộ và bi ai. Hắn trở mắt nhìn đệ tử Tạ Thanh gọi tiếng sư tôn cuối cùng, mỉm cười qua đời!
Sự phẫn nộ của hắn dành cho thiên ý trêu người!
-Nếu thiên ý không tôn trọng ý niệm của ta thì ta có hủy diệt thiên không đã làm sao!
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời hôn ám đang cuốn động. Trong tay hắn là hồn thứ ba! Hồn thứ ba này trong nháy mắt khi xuất hiện bên trong thi thể Tạ Thanh, Vương Lâm đã liên lạc với nó. Hắn hiểu rõ là trung tâm của động phủ đã mở ra rồi!
Hắn cũng biết, giờ phút này trong tinh không, đủ hạng người khắp nơi đang chạy tới. Mục tiêu của bọn họ chính là hồn thứ ba trong tay mình! Nhưng lúc này hồn thứ ba dưới mắt Vương Lâm đã bất đồng, đây không phải là Thất Thải Tiên Tôn mà là đệ tử Tạ Thanh của hắn!
-Đó không phải là một tiếng gọi sư tôn cuối cùng của ngươi. Ta không cho phép!
Ánh mắt Vương Lâm lộ hàn quang. Hắn nhìn bầu trời, đột nhiên cười ha hả. Tiếng cười này tràn ngập vẻ ngang ngạnh!
-Có vi sư ở đây, ngươi chắc chắn có thể ngưng tụ thành hồn một lần nữa, thức tỉnh trí nhớ. Đợi tới ngày ngươi tỉnh lại, ngươi lại là đệ tử của Vương Lâm ta!
Vương Lâm nhắm hai mắt, khi mở ra một lần nữa thì hồn thứ ba đã dung nhập vào trong cơ thể.
Ngay trong tích tắc này, đột nhiên bầu trời hôn ám ầm ầm cuốn động, quay cuồng kịch liệt. Sương mù trong tinh không giống như trở nên điên cuồng, dày đặc hẳn lên, cuồn cuộn như sóng dữ, không ngừng áp tới. Thanh Thủy thấy một tấm đá lớn như một đại lục từ trong sương mù ầm ầm lao ra, lơ lửng trong tinh không!
Cùng lúc đó, tấm đá thứ hai từ một phương hướng khác trong biển sương mù cũng gào thét xuất hiện!
Tấm thứ ba!
Tấm thứ tư!
Tấm thứ năm.
Chương 1656: Nhân tụ
Bên ngoài tu chân tinh chỗ Vương Lâm trong La Thiên Tinh Vực, giờ phút này sương mù trong tinh không quay cuồng, tiếng ầm ầm vang vọng. Những tấm đá gào thét lao ra. Trong phút chốc liền có rất nhiều tấm xuất hiện, ngưng tụ lại, không phải là dung hợp mà mơ hồ tạo thành một vòng tròn.
Hình dáng của nó không tròn vẹn, không thấy rõ cụ thể là cái gì nhưng luồng khí tức tang thương từ nó lan ra lại tạo thành uy áp kinh thiên động địa. Nhưng Vương Lâm vừa nhìn thấy, tâm thần liền ầm vang.
Hắn biết rõ đây là vật gì. Hôm nay dù tâm thần chấn động nhưng thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, không chút biến hóa, chỉ đứng đó bình tĩnh nhìn lại.
Rất nhanh lại có những tấm đá từ trong sương mù lao ra, tiến vào trong vòng tròn không hoàn chỉnh này. Dần dần, càng nhiều tấm đá tiến tới, hình dạng của nó cũng từ từ trở nên đầy đủ.
Xuất hiện trước mắt Vương Lâm là một cánh cửa khổng lồ!
Cánh cửa này không phải là cánh cửa đi thông tới Tiên Cương đại lục mà là cánh cửa tiến vào trung tâm của động phủ này!
Cánh cửa này dù Vương Lâm lần đầu nhìn thấy nhưng hắn lại không hề xa lạ. Từ những mảnh tạo thành cánh cửa này, hắn cảm nhận được khí tức của ngoại vực chiến trường trên Chu Tước Tinh!
Hắn đã từng triển khai toàn bộ thần thức ở nơi đó, thấy được cảnh tượng kinh thiên! Đó là một cánh cửa bị đánh vỡ tan!
Hôm nay cánh cửa động phủ bị thiên đạo đánh tan năm đó lại ngưng tụ một lần nữa, dẫn tới kịch biến kinh thiên trong động phủ giới!
Cánh cửa này sừng sững trong tinh không, lớn tới vô tận, từ xa nhìn lại trông rất hoành tráng. Giờ phút này dù nó đã gần đầy đủ nhưng vẫn còn một vài chỗ có rất nhiều khe hở. Nhưng rất nhanh, từ trong sương mù bốn phía có rất nhiều những mảnh đá vụn bay tới.
Đám đá vụn này đúng là một bộ phận của cánh cửa tiêu tán trong tinh không!
Giờ phút này chúng ngưng tụ một lần nữa, cấp tốc lao tới, đồng loạt bịt kín những cái khe trên cánh cửa. Cùng lúc đó, nhờ đám đá vụn lấp đầy, cánh cửa đã trở nên hoàn toàn đầy đủ, tỏa ra một khí thế chấn động tinh không!
Luồng khí thế này hóa thành một cơn gió lốc, cuốn động cả cánh cửa. Cơn lốc này gào thét, tạo thành một luồng lực lượng cường đại khuếch tán ra.
Xa xa trong tinh không, bên trong sương mù ầm vang vặn vẹo. Đám sương mù nơi này lập tức mỏng đi không ít. Chỉ thấy ánh sáng bảy màu lóe lên, đạo nhân bảy màu bước từng bước đi ra!
Thần sắc hắn âm trầm, vừa hiện thân liền nhìn thấy ngay cánh cửa khổng lồ, cũng nhìn thấy Vương Lâm đang ngồi trên tu chân tinh nọ!
-Hóa ra là ngươi!
Sát khí trong mắt đạo nhân bảy màu lóe lên, nội tâm cũng được nới lỏng. So với việc hồn thứ ba bị Chiến lão quỷ đoạt được, hắn càng hy vọng là do Vương Lâm đoạt được hơn.
-Chỉ cần không phải là Chiến lão quỷ thì vẫn còn có thể thay đổi được!
Đạo nhân bảy màu vung tay áo, thân thể bước từng bước về phía trước, muốn đi tới tu chân tinh bên cạnh cánh cửa kia!
Nhưng trong nháy mắt khi bước chân hắn nhấc lên, lực lượng của cơn lốc trên cánh cửa liền bùng lên điên cuồng đẩy tới, khiến cho thân thể đạo nhân bảy màu vặn vẹo, không thể không ngừng bước, thần sắc biến đổi bị cơn lốc kỳ dị kia đẩy lui liên tiếp.
Cùng lúc đó, ở một hướng khác, thân thể Chiến lão quỷ nhoáng lên. Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, sương mù bốn phía lập tức bị cuốn đi. Chiến lão quỷ đứng ở đó, mái tóc bạc trắng tung bay, đôi mắt của thân ảnh mơ hồ mặc áo choàng bao phủ bên ngoài thân thể hắn cũng lộ ra ánh sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào cánh cửa khổng lồ bên ngoài tu chân tinh.
Là một trong ba hồn của Thất Thải Tiên Tôn, giờ phút này hắn cũng giống như đạo nhân bảy màu đều thở phào một hơi, ánh mắt cũng lộ ra sát khí ngập trời.
-Là hắn! Dù hắn có thiên đạo nhưng nếu hắn lấy được hồn thứ ba thì hắn đúng là tìm chết rồi. Hắn phải chết là cái chắc!
Hư ảnh mơ hồ bên ngoài thân thể Chiến lão quỷ hiện lên thần sắc dữ tợn, hai tay nắm chặt nhưng không lập tức tiến tới mà vung tay áo lên, trong nháy mắt liền đối kháng với lực lượng của con lốc.
Ầm một tiếng, thân thể Chiến lão quỷ và hư ảnh bên ngoài hắn vội vàng lui lại phía sau nhưng ánh sáng kỳ dị trong mắt lại càng sáng!
Hai người này xuất hiện Vương Lâm không hề bất ngờ. Hồn thứ ba thức tỉnh, đại môn ở trung tâm của động phủ ngưng tụ, hiển nhiên sẽ bị người ta phát hiện ra.
Không nhìn tới hai người đang phải lui lại bên ngoài đại môn, Vương Lâm cúi đầu, nhìn thoáng qua thi thể Tạ Thanh vẫn đang quỳ ở đó không nhúc nhích, vẻ bi ai trong mắt càng đậm.
-Ngươi thích thu lan trong dãy núi này, vậy thì an nghỉ ở đây đi. Có thu lan làm bạn, đợi ta tới đánh thức ngươi.
Vương Lâm thì thào, tay phải giơ lên điểm một chỉ về phía trước.
Lập tức cả sơn cốc ầm vang. Thu lan trên mặt đất bị cuốn đi, từ từ bao phủ lấy thi thể của Tạ Thanh, cuối cùng biến mất trước mặt Vương Lâm, hóa thành một ngôi mộ mọc đầy thu lan.
Than nhẹ một tiếng, Vương Lâm cầm lấy một bó thu lan, đặt ở phía trước, chân phải bước từng bước. Một bước này, thân thể hắn đã rời khỏi sơn cốc, xuất hiện trên bầu trời.
Lại bước tiếp một bước, thân ảnh Vương Lâm biến mất, tiến vào trong tinh không. chỉ còn một bó thu lan từ trên bầu trời hạ xuống, chập chờn trong gió nhưng không thay đổi phương hướng mà từ từ rơi vào bên trong sơn cốc, rơi lên trên ngôi mộ.
Thu lan rất đẹp, giống như ngập tràn sinh cơ, sau khi hạ xuống đột nhiên tỏa ra u quang. Dưới u quang này, bó thu lan liền hóa thành nhiều mảnh.
Giờ phút này nó bị gió thổi bay, những mảnh vỡ cuốn theo gió rơi lên trên mặt đất ngoài sơn cốc.
Từ đó về sau, tu chân tinh vô danh này cứ mỗi khi tiết trời vào thu là thu lan lại ngập tràn mặt đất. Hương lan thơm ngát làm bạn với Tạ Thanh đang an nghỉ ở nơi này.
Trong tinh không, bên ngoài đại môn, gió lốc gào thét, tỏa ra lực lượng ngăn cản tất cả mọi người bước vào trừ Vương Lâm. Trong cơn gió lốc này, Vương Lâm lại không hề gặp chút nguy cơ!
Gió lốc này là do đại môn ngưng tụ ra. Cánh cửa này chính là do hồn thứ ba thức tỉnh dẫn động. Mà hồn thứ ba đang ở trong cơ thể Vương Lâm! Cho nên trong cơn lốc này, Vương Lâm không hề bị ảnh hưởng.
Phía trước hắn là đại môn phía sau là tu chân tinh kia. Trong mắt hắn, trừ đại môn này ra thì còn có đạo nhân bảy màu và Chiến lão quỷ!
-Vương Lâm, ngươi đưa hồn thứ ba cho ta, lão phu cam đoan ngươi và cả tiên giới an toàn. Lão phu còn có thể mở cánh cửa thông tới Tiên Cương đại lục, cho ngươi đi tới Tiên Cương đại lục!
Chiến lão quỷ không chốn nổi cơn lốc mạnh mẽ kia, sau khi Vương Lâm xuất hiện, hắn cảm nhận rõ ràng hồn thứ ba ở trong cơ thể Vương Lâm, lập tức truyền âm nói.
-Vương Lâm, nếu ngươi cho ta hồn thứ ba thì bổn tôn có thể cho thê tử của ngươi sống lại! Thiên đạo bổn tôn không cần cũng không cướp đoạt với ngươi. Động phủ giới này bổn tôn cũng không cần, toàn bộ tặng ngươi. Hồn thứ ba chỉ cần hồn thứ ba. Ngươi sau khi cho ta ta liền rời khỏi nơi này, suốt đời không bước vào đây nữa!
Ngươi thấy sao?
Ánh mắt đạo nhân bảy màu lóe lên, giọng nói âm trầm truyền âm nói.
Lời nói của hắn hấp dẫn hơn Chiến lão quỷ nhiều. Nếu không phải vì quan hệ với Tạ Thanh, Thanh Thủy, Tư Đồ Nam thì chắc chắn Vương Lâm sẽ động tâm!
Nhưng giờ phút này Vương Lâm dường như không nghe thấy gì hết. Hắn đứng trước đại môn, hai mắt từ từ nhắm lại, tựa hồ như đang đợi chờ điều gì đó.
Hành vi của Vương Lâm như vậy lập tức khiến cho sát khí trong mắt Chiến lão quỷ và đạo nhân bảy màu trở nên dày đặc. Nhưng trong cơn lốc này, hai người hắn rõ ràng không thể đi tới. Tuy vậy bọn họ cũng biết là cơn lốc này sẽ tiêu tán!
Thời gian không dài, ở một phương hướng khác, tiếng ầm vang lại nổi lên. Chỉ thấy bên trong sương mù cuồn cuộn, tứ đại chiến tướng đồng loạt hiện ra. Bốn người bọn họ sau khi xuất hiện liền lập tức bị lực lượng của cơn lốc đẩy bật về phía sau, nửa ngày sau mới dừng lại được. Sau khi nhìn về phía trước, thần sắc bọn họ lập tức biến đổi.
Chỉ liếc mắt một cái là bọn họ có thể nhận ra hồn thứ ba đã bị Vương Lâm lấy đi! Càng nhìn lại, lúc này Vương Lâm đã bị Chiến lão quỷ và đạo nhân bảy màu bao vây, hiển nhiên là không có đường ra!
Bốn người xuất hiện không khiến thần sắc Vương Lâm biến hóa chút nào. Hắn vẫn nhắm mắt như trước, vẻ mặt bình tĩnh đứng đó.
Một lúc lâu sau tiếng gào thét đột nhiên nổi lên. Thân ảnh Chưởng Tôn xuất hiện bên ngoài cánh cửa thân thể cuống quít lui lại phía sau, đi tới bên cạnh đạo nhân bảy màu, nhìn chằm chằm vào thân ảnh Vương Lâm phía xa xa. Ánh mắt hắn lộ vẻ kinh nghi bất định.
Sau khi Chưởng Tôn xuất hiện không lâu gió lốc lại ầm ầm cuốn tới. Những đạo cầu vồng phá tan sương mù bay ra, hóa thành mấy nữ nhân tướng mạo xinh đẹp. Đó chính là những tiên phi tới từ giới ngoại!
Một nữ tử trong số đó khi nhìn thấy Vương Lâm thần sắc vô cùng phức tạp. Nàng chính là tiên phi thứ ba mà Vương Lâm đã từng gặp trong vùng đất cổ mộ!
Cùng xuất hiện với mấy tiên phi còn có đệ tử của Thất Đạo Tông từ viễn cổ tiên vực. Thân ảnh bọn họ vờn quanh bốn phía, chăm chú nhìn về phía Vương Lâm.
Không lâu sau nữ tử từ Triệu Hà cũng đạp qua sương mù mà xuất hiện, ánh mắt đảo qua một vòng, cuối cùng rơi lên người Vương Lâm, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Nàng sớm đã có mâu thuẫn với Vương Lâm. Năm đó Vương Lâm cự tuyệt liên thủ với nàng khiến trong lòng nàng nổi lên sát khí. Nếu không phải là không thể thắng nổi hắn thì sớm đã ra tay. Lúc này khi thấy hắn bị bao vây, trong lòng nàng không ngừng cười lạnh.
Lại một lúc sau một đạo cầu vồng từ bên trong tinh không gào thét lao tới. Lam quang lóe lên, thân ảnh Lam Mộng Đạo Tôn chậm rãi đi ra. Thân thể hắn có chút bất đồng, trong nháy mắt khi xuất hiện liền đối mắt với Chiến lão quỷ và đạo nhân bảy màu.
Thần sắc Lam Mộng Đạo Tôn bình tĩnh, đứng ở nơi đó, đối với ánh mắt của Chiến lão quỷ và đạo nhân bảy màu như không nghe không thấy!
Xuất hiện cuối cùng là đám người Ngũ Hành tinh do lão già họ Mã cầm đầu. Bọn họ xuất hiện khiến mọi người ở nơi này chấn động. Trong nháy mắt khi họ nhìn lại, Vương Lâm đang đứng cạnh đại môn liền mở mắt.
Đôi mắt hắn hoàn toàn bình tĩnh. Sau khi hắn mở mắt ra, đám người ở đây không hề chú ý tới người của Ngũ Hành tinh nữa mà toàn bộ nhìn chăm chú vào Vương Lâm. Những người ở nơi này tu vi cao thâm, bị ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào thì người bổn tôn rất có khả năng bị chấn nhiếp tâm thần.
Nhưng thần sắc Vương Lâm vẫn như thường. Ánh mắt hắn đảo qua bốn phía.
-Những người đáng tới cũng đã tới rồi.các người đơn giản đều muốn hồn này.
Vương Lâm giơ tay phải lên. Hồn thứ ba liền xuất hiện trong tay hắn, lấp lóe u quang!