[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 419 [Chương 1622 đến 1625]
❮ sautiếp ❯Chương 1622: Thiên Vận Tử
Dùng hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử, tính ra chỗ của hắn đây chính là ý nghĩ của Vương Lâm. Hắn nhắm mắt lại, trong tâm thần thấy phân thân Thiên Vận Tử bị mình giam cầm và dung hợp.
Những năm gần đây, Vương Lâm thông qua phân thân này của Thiên Vận Tử đã mấy lần tính ra một đường sinh cơ trong nguy cơ sinh tử. Nếu không phải là theo tu vi càng cao, dần dần trong cõi u minh có thể cảm ứng thấy sự tồn tại của Thiên Vận Tử đối với bản thân là một nguy cơ thật lớn thì Vương Lâm cũng không nguyện ý đi chọc vào Thiên Vận Tử.
Dù sao thì trong lòng Vương Lâm Thiên Vận Tử rất thần bí. Hắn chưa bao giờ thấy cảm giác đó trên người nào khác.
-Hắn rốt cục ở địa phương nào.đang có mưu đồ gì.
Vương Lâm cau mày, tâm thần dung hợp với phân thân của Thiên Vận Tử, yên lặng tính toán.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Vương Lâm ngồi khoanh chân trong nhà tranh, thân thể không di động nửa điểm. Toàn bộ tâm thần hắn tập trung trong phân thân của Thiên Vận Tử. Hắn mơ hồ có ảo giác là bản thân mình hóa thân thành Thiên Vận Tử.
Loại cảm giác này không phải là lần đầu hắn gặp. Trên thực tế năm đó khi đối mặt với nguy cơ do Thủy Đạo Tử mang lại, Vương Lâm đã có cảm giác này. Dung hợp xong, từ từ, tâm cảnh Vương Lâm liền trở nên bình thản. Hắn dù không mở hai mắt nhưng tiên giới đại lục này dường như nằm gọn trong tam nhật nguyệt càn khôn trong mắt, vạn vật trời cao đều không thoát khỏi một ý nghĩ của hắn.
Loại cảm giác này có thể khiến cho người ta cảm thấy lớn lên vô cùng.
Vương Lâm giống như đã quên tên mình, giống như trở thành một bộ phận của Thiên Vận Tử, càng ngày càng dung hợp chặt chẽ. Thần thức hắn tản ra, vờn quanh bốn phía thân thể, khuếch tán rộng ra.
Dùng phương thức này, Vương Lâm muốn thông qua phân thân và bổn tôn của Thiên Vận Tử để có sự liên lạc, tìm được Thiên Vận Tử. Chỉ là nếu muốn làm được điều này thì nhất định phải hoàn toàn dung hợp, hoàn toàn hóa thân thành phân thân của Thiên Vận Tử.
Loại phương pháp này cũng không phải là lần đầu Vương Lâm thi triển. Hắn đã từng suy nghĩ kỹ xem có tồn tại sự nguy hiểm gì hay không, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được chút dấu vết nào.
Ngay trong nháy mắt khi Vương Lâm dung hợp cùng phân thân của Thiên Vận Tử, bên trong Triệu Hà, có một vài thiên thạch lớn chừng một trượng đang chậm rãi lơ lửng trong tinh không, Thiên Vận Tử đang ngồi khoanh chân, khóe miệng lộ nụ cười quỷ dị.
Mái tóc trắng của hắn tung bay kỳ dị thoạt nhìn rất tiên phong đạo cốt, chẳng qua nụ cười quỷ dị nơi khóe miệng trông lại âm u khó lường.
Hai mắt hắn chậm rãi mở ra, lộ ánh sáng ngời ngời, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng đậm ánh mắt giống như xuyên qua đám thiên thạch thấy được một thân ảnh đang ngồi khoanh chân trong tiên giới mãi xa xa trong tinh không.
-Không hổ là đồ nhi tốt của lão phu.ngươi trốn không thoát khỏi bàn tay lão phu.tu vi của ngươi càng cao thì trợ giúp đối với lão phu càng lớn lợi ích lại càng nhiều.
-Hả? Bảy đạo bổn nguyên.tốt, tốt, tốt!
Thiên Vận Tử mỉm cười, thì thào giơ tay phải lên, chậm rãi nắm lại. Trong nháy mắt khi nắm thành quyền, một luồng khí tức bổn nguyên nhân quả từ trong lòng bàn tay hắn khuếch tán ra.
Đây đúng là Nhân Quả bổn nguyên, chính xác là nhân quả bổn nguyên!
-Tay trái là sinh tay phải là tử.lão phu cũng có.
Tay trái Thiên Vận Tử đặt lên trên đầu gối, trong hai tay ngoài nhân quả bổn nguyên bất ngờ lại có một đạo bổn nguyên thứ hai xuất hiện, đó là sinh tử!
-Nhắm mắt là giả, mở mắt là chân.
Trong đôi mắt Thiên Vận Tử, chân giả bổn nguyên tùy ý ngưng tụ.
Kinh người hơn là trong đồng tử bên mắt trái của Thiên Vận Tử lại có ngọn lửa ầm ầm bùng lên, trong mắt trái có lôi đình khai thiên xoẹt qua.
-Ngay cả . sát lục bổn nguyên ta cũng có.
Trên mi tâm của Thiên Vận Tử mơ hồ có một dòng xoáy chậm rãi xuất hiện. Trong dòng xoáy này bất ngờ xuất hiện một Thiên Vận Tử. Thiên Vận Tử này mặc áo xám!
-Tốt lắm.ngày đó lão phu thu còn thiếu bổn nguyên thứ bảy này.
Hai mắt Thiên Vận Tử lóe sáng, bên trong đồng tử liền có rất nhiều tơ máu xuất hiện. Đám tơ máu này trong thời gian ngắn ngủi liền chiếm trọn cả đồng tử của hắn dần dần liền có cấm chế xuất hiện.
Chẳng qua tơ máu trong đồng tử của hắn cần có một chút thời gian mới hoàn toàn ngưng tụ được, dung nhập làm một. Lúc này sợi tơ máu đang mở rộng ra, sợ rằng chẳng bao lâu là Thiên Vận Tử có thể minh ngộ được cấm chế bổn nguyên.
-Lấy tơ máu trong đồng tử hóa thành quy tắc trong thiên địa, lấy ý chí bản thân trở thành pháp tắc của thiên địa.đồ nhi, ngươi thật sự khiến vi sự kinh ngạc. Loại phương pháp này từ cổ chí kim không có ai từng nghĩ ra.tốt lắm, không hổ là người nghịch thiên mà ta tổn hao vô số năm mới tính toán ra!
Kế hoạch của ta nhất định hoàn thành được nhờ ngươi, nhất định thành công!
Thiên Vận Tử liếm liếm môi ánh mắt lộ vẻ hưng phấn. Loại thần sắc này trên một người bình tĩnh như hắn rất hiếm thấy!
-Cái cây ta trồng hai ngàn năm đã khai hoa rồi.chẳng qua hôm nay còn chưa phải ngày hái quả, cần phải chăm sóc thêm một thời gian nữa.
Ánh mắt Thiên Vận Tử lóe lên, tơ máu trong hai mắt có rất nhiều cấm chế tràn ngập, trong thời gian ngắn đã chiếm ba phần tơ máu trong mắt, còn đang tiếp tục.
Nhưng ngay trong tích tắc này, thần sắc Thiên Vận Tử đột nhiên sững lại, vẻ tươi cười trên mặt liền biến mất. Thậm chí đám cấm chế đang nhanh chóng dung hợp trong mắt hắn cũng lập tức dừng lại.
Ở trong nhà tranh trên đỉnh núi trong tân tiên giới, Vương Lâm đã ngồi năm ngày không nhúc nhích lúc này đột nhiên mở bừng đôi mắt mạnh mẽ tách khỏi phân thân của Thiên Vận Tử.
Sắc mặt hắn âm trầm, hai mắt lộ vẻ nghi ngờ cúi đầu nhìn thân thể mình, đôi mày nhíu chặt.
-Kỳ quái, tại sao ta cảm thấy khi dung hợp với phân thân của Thiên Vận Tử, bổn nguyên hình như mất đi.
Vương Lâm trầm ngầm cẩn thận xem xét lại một chút bảy đạo bổn nguyên của mình nhưng dù có xem thế nào cũng thấy bổn nguyên không giảm bớt nửa điểm. Điều này khiến hắn hơi yên tâm nhưng nghi hoặc vẫn luôn tràn ngập tâm thần.
-Bổn nguyên không ít đi.nhưng vì sao ta lại có cảm giác này.chẳng lẽ là ảo giác sao.
Vương Lâm trầm mặc một lát, tâm thần lại chậm rãi dung hợp với phân thân của Thiên Vận Tử. Nhưng ngay trong nháy mắt khi sắp sửa hoàn toàn dung hợp thì thân thể hắn đột nhiên nhoáng lên mạnh mẽ chặt đứt dung hợp, thân thể đột nhiên đứng dậy.
Thần sắc âm trầm lúc này biến thành lạnh như trời đông giá rét. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt lộ hàn quang.
-Không đúng! Cảm giác này không có khả năng sai lầm! Phân thân của Thiên Vận Tử có chuyện!
Vương Lâm giơ tay phải vỗ lên mi tâm, hướng vào phía trong túm một cái. Lập tức liền có một hồn phách giống như sương khói bị rút ra, ở trên tay phải Vương Lâm hóa thành hình dáng Thiên Vận Tử.
Hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử ngồi khoanh chân, vẫn không nhúc nhích.
-Vấn đề rốt cục xuất hiện ở đâu.Nguồn truyện audio
Nhìn chằm chằm vào hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử, thần thức của Vương Lâm tản ra tỉ mỉ tìm tòi trong đó một phen nhưng cuối cùng không thu được bất cứ điều gì. Điều này khiến hắn lại càng nghi hoặc.
-Không có đầu mối bổn nguyên cũng không bị giảm bớt nửa điểm. Tất cả chỉ là cảm giác của ta. Chẳng lẽ là ảo giác thật.phân thân này của Thiên Vận Tử có tồn tại chút liên lạc với bổn tôn. Vốn ta muốn dùng thứ này để tìm ra Thiên Vận Tử nhưng lúc này ta tại sao lại cảm thấy liên lực này, hoặc có thể nói phân thân này đều nằm trong âm mưu của Thiên Vận Tử.
Tâm thần Vương Lâm chấn động, đối với suy đoán này hắn cũng không dám tin.
-Năm đó ở vùng đất yêu linh ta dùng thuật Tàn Dạ giết chết phân thân của Thiên Vận Tử, cũng đoạt được hồn phách này. Chẳng lẽ đó là do Thiên Vận Tử cố ý làm ra.vậy.thế không phải quá sức tưởng tượng sao!
Trong đầu Vương Lâm hiện lên cảnh tượng năm đó ở vùng đất yêu linh, dù là lúc này nhớ lại hắn cũng vẫn không nhìn ra chút dấu vết nào của Thiên Vận Tử.
Nhìn lại hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử, thần sắc Vương Lâm biến hóa bất định, càng lúc càng âm trầm. Hắn không nghĩ ra nổi, trong khi trầm mặc hai mắt lóe sáng, thân thể nhoáng lên, lập tức biến mất.
Khi thân ảnh xuất hiện thì hắn đã ở phía nam của tiên giới, trên một ngọn núi cao có mây trắng vờn quanh. Ngọn núi này trắng toát, bị tuyết bao phủ, đúng là một ngọn tuyết sơn.
Gió lạnh gào thét, trong cơn gió này còn có chút gì đó trong suốt. Đó là tuyết trong gió, thổi tới khiến cái lạnh như thấu xương. Vương Lâm ở dưới chân ngọn núi này, thân thể bay lên, gió lạnh ập vào mặt nhưng không thể ngăn cản hắn tiến tới chút nào.
Sau khi tới lân cận sườn núi, Vương Lâm thấy Thanh Sương. Nàng mặc bạch y nhìn về phía thiên địa trước mặt, sắc mặt hình như đang gắng nhớ lại.
Phía sau nàng, Chu Dật giống như đang thấp giọng nói gì đó, ánh mắt nhìn Thanh Sương tràn ngập nhu hòa và tình yêu say đắm. Bọn họ không phát hiện ra Vương Lâm đã tới. Vương Lâm cũng không quấy rầy hai người họ, nhoáng một cái đi qua người họ, bước tới đỉnh ngọn núi này.
Nơi này có một tòa lầu các màu trắng, từng luồng tiên khí lượn lờ, trên bầu trời hóa thành một dòng xoáy khổng lồ, tỏa ra tám hướng, dù là ở rất xa cũng có thể nhìn thấy.
Ở bên ngoài lầu các này, thân thể Vương Lâm từ trong hư vô bước ra.
Cánh cửa lầu các vô thanh vô tức mở ra. Thanh Lâm mặc một bộ y phục màu lam, giống như một văn sĩ mỉm cười nhìn về phía Vương Lâm.
-Vương huynh khó tới được nơi này, không biết tìm Thanh mỗ có việc gì?
Thanh Lâm dù năm đó đã từng có lời nhận Vương Lâm làm đệ tử nhưng lời này theo thời gian trôi qua đã không còn nhắc lại nữa. Mà tu vi và thân phận Vương Lâm hôm nay thì Thanh Lâm tự nhiên cũng phải thay đổi cách xưng hô. Như thế mới biểu hiện được sự tôn kính với đồng đạo.
-Năm đó nghe nói Thanh Lâm tiền bối am hiểu tính toán Vương mỗ tới xin tiền bối hộ pháp, giúp ta tính toán một phen!
Vương Lâm ôm quyền, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía Thanh Lâm.
-Được, Thanh mỗ sẽ cố hết sức! Muốn làm như thế nào thì ngươi cứ nói đi.
Thanh Lâm thấy sắc mặt Vương Lâm nghiêm túc như vậy thì lập tức thu hồi vẻ tươi cười, trầm giọng mở miệng.
-Hồn phách trong tay ta là phân thân của Thiên Vận Tử ở Côn Hư. Người này cực kỳ am hiểu tính toán, không biết hôm nay ẩn thân ở đâu. Ta lo rằng sẽ gặp phải biến cố do hắn cho nên muốn thông qua phân thân này tìm kiếm.nhưng .
Vương Lâm nói một lượt, sau đó tay phải phất lên, hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử liền hiện ra.
Vương Lâm vừa nói xong, sắc mặt Thanh Lâm hơi ngưng trọng. Đợi tới khi Vương Lâm nói hết toàn bộ, đôi mắt Thanh Lâm bừng sáng, nhìn chằm chằm vào hồn phách của Thiên Vận Tử này.
-Lại có chuyện này sao! Ta trước hết xem thử hồn phách này một chút!
Thanh Lâm giơ tay phải lên nắm lấy hồn phách của Thiên Vận Tử, ngưng thần quan sát.
Chương 1623: Luân hồi nhất thể
Một lúc lâu sau Thanh Lâm nhíu mày, thần thức thu hồi từ trên phân thân của Thiên Vận Tử, trả lại cho Vương Lâm.
-Không có mánh khóe gì.hồn phách này chỉ là một phân hồn tầm thường, hơn nữa cực kỳ suy yếu, giống như lúc nào cũng có thể tử vong vậy.
-Ngươi cũng không phát hiện sao?
Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát, lại mở miệng nói.
-Hay là như vậy đi, ta dung hợp ngươi dùng thần thức dung nhập trong cơ thể ta xem bổn nguyên của ta có chút biến hóa gì hay không.
Thanh Lâm gật đầu.
Để cho một người khi toàn bộ tâm thần của mình dung nhập trong phân hồn của Thiên Vận Tử, tiến vào trong cơ thể mình, đó là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Nếu đối phương có tâm tư bất ổn gì thì sẽ có thể gây thương tổn cực lớn cho Vương Lâm.
Nhưng Vương Lâm tin tưởng Thanh Lâm. Hắn và Thanh Lâm cho dù không gặp nhau nhiều lắm nhưng đủ loại chuyện cũng đủ để đổi lấy hai chữ tin tưởng.
Đối với lời nói này của Vương Lâm, trong lòng Thanh Lâm cũng rất cảm khái. Hắn đối với Vương Lâm cũng hơi hiểu, biết người này vô cùng cẩn trọng. Lúc này có thể nói ra được lời như vậy có thể thấy trong lòng Vương Lâm đã tin tưởng bản thân tới mức nào.
Vương Lâm không nói nhiều, khoanh chân ngồi xuống trước mặt Thanh Lâm. Ở trước người hắn còn có phân hồn của Thiên Vận Tử. Vương Lâm nhắm hai mắt, toàn bộ thần thức dung nhập vào trong phân hồn của Thiên Vận Tử, chậm rãi tiến hành dung hợp.
Thanh Lâm ở bên cạnh hai mắt lóe sáng, loại bỏ mọi tạp niệm trong nội tâm, toàn bộ tâm thần quan sát Vương Lâm. Thần thức hắn cũng tản ra, dung nhập vào cơ thể Vương Lâm, nhìn hết thảy biến hóa trong nội tâm Vương Lâm. Lúc này cả người Thanh Lâm sững lại, trong mắt lộ vẻ không thể tin được.
-Bảy đạo bổn nguyên! Trước chỉ nghe nói hắn có sáu đạo bổn nguyên. Sáu đạo đã là không thể tưởng tượng nổi rồi. Lúc này không ngờ lại xuất hiện đạo thứ bảy! Vương Lâm này rút cục tu luyện thế nào? Bảy đạo bổn nguyên, quá. Quá kinh người rồi!
Thanh Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Vương Lâm đầy vẻ khiếp sợ.
Nhưng càng khiến hắn khiếp sợ hơn là trong nháy mắt khi thần thức tiến vào trong tâm thần Vương Lâm, hắn không những cảm nhận được lực lượng bổn nguyên mà còn cảm nhận được một lực lượng khiến tâm thần hắn run rẩy, giống một con kiến hôi đối mặt với thiên uy. Khí tức khiến hắn hoảng sợ này chính là lực lượng huyết mạch của Vương Lâm!
Khí tức trong huyết mạch này rất cổ xưa giống như tồn tại cùng thiên địa! Giống như trước mắt nó vạn vật chúng sinh đều phải cúi đầu cúng bái, đều phải run rẩy sợ hãi cung kính.
Khí tức này bá đạo vô cùng, giống như nếu có nửa điểm bất kính sẽ bị nó hủy diệt toàn bộ luân hồi, xóa hết tính mạng!
Sắc mặt Thanh Lâm lập tức tái nhợt, thân thể nhoáng lên theo tiềm thức lui lại phía sau ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm không còn là khiếp sợ mà đã là kinh khủng.
-Ta chỉ biết hắn có thân thể Cổ Thần, nhưng khí tức trong thân thể hắn thì không phải là Cổ Thần! Đây là thứ khí tức gì, không ngờ lại kinh khủng tới vậy!
Nửa ngày sau Thanh Lâm mới áp chế được rung động trong tâm thần, miễn cưỡng khiến cho mình có thể quan sát tiếp biến cố khi Vương Lâm dung hợp với Thiên Vận Tử.
Nhìn lại, thần sắc Thanh Lâm đột nhiên biến đổi. Hắn mơ hồ cảm thấy bảy đạo bổn nguyên của Vương Lâm, nhất là cấm chế bổn nguyên kia trong tình trạng không bị điều khiển liền mơ hồ phân ra một tia, tự động vận chuyển trong cơ thể Vương Lâm, giống như có một lực lượng kỳ dị nào đó điều khiển vậy.
Mà tất cả chuyện này Vương Lâm lại hầu như không phát hiện ra, chỉ cảm thấy không thích hợp mà thôi.
Vương Lâm dung hợp với hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử càng sâu thì tốc độ vận chuyển của tia bổn nguyên cấm chế kia càng nhanh, vờn quanh Vương Lâm.
-Không đúng!
Thanh Lâm càng nhìn càng cảm thấy quỷ dị. Hắn không cần nghĩ ngợi, giơ tay trực tiếp điểm một chỉ vào mi tâm Vương Lâm.
-Định Thần Thuật!
Một chỉ này khiến thân thể Vương Lâm chấn động, trong nháy mắt tất cả liền dừng lại. Tất cả sự vận chuyển và dung hợp trong nháy mắt này đều bị Định Thần Thuật ngăn lại.
Cùng lúc đó một ngón tay của Thanh Lâm sau khi điểm lên mi tâm Vương Lâm liền hướng xuống, điểm lên ngực Vương Lâm túm một cái. U quang lóe lên, từ ngực Vương Lâm u quang này giống như một sợi tơ quấn quanh ngón tay Thanh Lâm.
Hai mắt Thanh Lâm lóe sáng, nhìn chằm chằm vào sợi tơ lóe u quang nọ, chính là một bộ phận nhỏ của cấm chế bổn nguyên tự động vận chuyển. Thần thức Thanh Lâm ầm ầm chuyển động, toàn bộ ngưng tụ lên trên sợi tơ này, trong tích tắc khi dung hợp, đầu óc hắn liền ầm vang, thiên địa trước mắt hỗn loạn. Đợi tới khi rõ ràng thì hắn đã thấy một mảnh tinh không quen thuộc.
Tinh không này chính là Triệu Hà!
-Một tia bổn nguyên cấm chế của Vương Lâm không ngờ lại mang ta tới nơi này!
Thanh Lâm lúc này chỉ là thần thức biến ảo ra. Hắn nhìn thấy trước người có một sợi tơ nhỏ. Sợi tơ này kéo dài trong tinh không phía trước, không nhìn thấy tung tích.
Hàn quang trong mắt lóe lên thân thể Thanh Lâm nhoáng lên, theo sau sợi tơ đó tiến về phía trước.
-Ta muốn xem rốt cục bổn tôn của Thiên Vận Tử này đang bầy trò quỷ gì, hay là có người khác!
Thần sắc Thanh Lâm âm trầm, trong nháy mắt liền biến mất, đuổi theo sợi tơ kia bay về phía xa.
Chẳng bao lâu sau, ước chừng một nén nhang, Thanh Lâm đã đuổi theo rất xa nhưng vào lúc này đột nhiên ở chỗ sợi tơ kia có ánh sáng bảy màu lóe lên.
Trong nháy mắt khi ánh sáng bảy màu xuất hiện, một giọng nói già nua vang vọng trong tinh không.
-Thanh Lâm.đây không phải là chuyện ngươi có thể quản, xéo cho lão phu!
Cùng với giọng nói này, ánh sáng bảy màu lóe lên chói mắt, bất ngờ hóa thành một lưỡi hái khổng lồ, chém thẳng về phía Thanh Lâm!
Lưỡi hái này hầu như chiếm trọn cả tinh không, lúc này vung lên khiến cho bốn phía tinh không chấn động. Hai mắt Thanh Lâm sững lại, thân thể dừng lại, hai tay bắt quyết vung về phía trước.
-Tinh, nguyệt, nhật, tam quang hộ thể, tam kiếm khai hà!
Bên ngoài thân thể Thanh Lâm lập tức tràn ngập ánh sáng, như có ánh mặt trời lóe lên, trong nháy mắt đã va chạm với lưỡi hái kia.
Tiếng ầm ầm vang lên. Lưỡi hái lập tức sụp đổ. Nhưng nó sụp đổ cũng khiến cho Thanh Lâm chấn động toàn thân, thân ảnh biến mất khỏi tinh không này.
Bên trong tiên giới, trên tuyết sơn sợi tơ quấn quanh ngón tay Thanh Lâm vỡ tan, thân thể hắn nhoáng lên lui lại phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
Thân thể Vương Lâm cũng chấn động, Định Thần Thuật tiêu tan. Hắn từ trong dung hợp tách ra mở bừng hai mắt.
-Ta chưa gặp Thiên Vận Tử nhưng ta lại thấy đạo nhân bảy màu! Khi ngươi dung hợp bổn nguyên cấm chế tự động có một tia vận chuyển, bị một lực lượng kỳ dị kéo dài tiến vào bên trong Triệu Hà tinh vực. Ta thuận theo đó tìm tới thì bị lưỡi hái của đạo nhân bảy màu chặt đứt liên lạc.
Thanh Lâm chậm rãi mở miệng.
-Triệu Hà tinh vực.truyện Ma Tu audio
Đôi mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang.
-Nếu ta đoán không sai thì Thiên Vận Tử hẳn là lợi dụng hồn phách phân thân trong tay ngươi lúc ngươi dung hợp thông qua hồn phách này, trộm bổn nguyên của ngươi! Người này đúng là âm mưu kinh người, không ngờ nghĩ ra được phương pháp như vậy. Chẳng qua hắn rốt cục làm thế nào, vì sao dựa vào một phân thân có thể trộm được bổn nguyên của ngươi.
Mà còn có một chuyện không thể hiểu. Hắn nếu thực sự trộm bổn nguyên của ngươi thì vì sao bổn nguyên của ngươi lại không giảm đi nửa điểm. Thần thông của đối phương vừa thi triển cũng rất quỷ dị. Thần thông này nhìn thì đơn giản nhưng thực tế lại vận chuyển lực lượng của cả tinh không, không giống thủ đoạn tầm thường.
Ánh mắt Thanh Lâm lộ vẻ suy tư, chậm rãi nói.
Sát khí trong mắt Vương Lâm càng đậm chỉ là mấy vấn đề hắn lo lắng lại không có cách nào giải thích được.
-Có lẽ hắn lựa chọn phương pháp cùng loại với hồn ấn.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.
Đúng lúc này thì một giọng nói già nua chậm rãi vang lên khắp tuyết sơn. truyền vào trong tai hai người Thanh Lâm và Vương Lâm.
-Ta trước đây đã từng nghe nói tới pháp thuật này. Pháp thuật này tên là Luân Hồi nhất thể.
Xuất hiện đồng thời với giọng nói này, trên bầu trời cũng hiện ra một vùng lam quang, chiếu rọi trên tuyết sơn. Từ trong lam quang, Lam Mộng Đạo Tôn biến ảo ra đi về phía này.
-Thanh Lâm ra mắt Lam Mộng Đạo Tôn tiền bối.
Thanh Lâm nghiêm sắc mặt, ôm quyền hướng về phía Lam Mộng Đạo Tôn.
-Luân Hồi nhất thể thuật.
Ánh mắt Vương Lâm sững lại.
Lam Mộng Đạo Tôn đứng trên ngọn tuyết sơn. hướng về phía Thanh Lâm mỉm cười, sau đó nhìn về phía Vương Lâm. ánh mắt lộ vẻ hiền hòa.
-Thuật này ta nghe được từ chưởng tôn. Nghe nói đó là một trong những thần thông của Thất Thải Tiên Tôn. Chẳng qua Thất Thải Tiên Tôn hình như chưa tu thành.
Điểm quan trọng nhất của pháp thuật này chính là trong vô số lần luân hồi khiến cho mỗi lần luân hồi trở thành một phân thân của mình, cuối cùng dùng một phương pháp quỷ dị cắn nuốt nhau. Như thế mới có hi vọng tu thành. Chẳng qua còn một số chỗ phức tạp ta không biết được, dù có nhìn thấy cũng không hiểu nổi.
Nhưng ta biết nếu phân thân dùng thuật này tu luyện thì khi bị ngoại nhân đoạt lấy trong thời gian ngắn có thể khiến người đạt phân thân trở thành một thể với mình!
Một khi trở thành một thể thì có thể cắn nuốt rất nhiều thứ trên kẻ đó, có thể đạt được tất cả khí tức trên người kẻ đó, kể cả tu vi.ngươi có bao nhiêu bổn nguyên thì đối phương sẽ có bấy nhiêu.
Loại thần thông này quá mức ác độc, chỉ khi nào tu thành mới trở nên cực kỳ cường đại.ta thấy trạng thái của ngươi và miêu tả vừa rồi của Thanh Lâm hơn nữa nhìn hồn phách trên tay ngươi thì ta nắm chắc bốn phần là ngươi đã nằm trong Luân Hồi nhất thể thuật của người khác rồi.
Vương Lâm trầm mặc.
-Chẳng qua ta mặc dù không hiểu lắm về thuật này nhưng bất cứ thần thông nay cũng có phương pháp phá giải. Luân Hồi nhất thể thuật này cũng vậy. Nếu ngươi có thể thôn phệ đối phương vậy thì tu vi của ngươi sẽ gia tăng.
Lam Mộng Đạo Tôn chậm rãi mở miệng, ánh mắt bừng sáng.
-Phương hướng của kẻ thi triển thuật này ta sẽ giúp ngươi tìm ra. Ta muốn thử xem thuật mà Thất Thải Tiên Tôn cũng không tu thành, người này có thiên tư cao tới mức nào, không ngờ lại tu được!
Chỉ biết là chính tay ngươi phải giết hắn. Ngươi đã dung hợp với hồn phách phân thân hắn các ngươi liên tiếp luân hồi. Đối với ngươi mà nói người này có lẽ cũng là một cơ duyên.
Tay phải Lam Mộng Đạo Tôn giơ lên lập tức lam quang ngập trời lóe lên. Ánh sáng màu lam hóa thành một quầng sáng, ngưng tụ trong tay Lam Mộng Đạo Tôn, bị hắn nhấn một cái liền đặt lên mi tâm Vương Lâm!
Đẩu Vương Lâm ầm vang, tất cả mọi thứ trước mặt đều bị lam quang thay thế. Hắn thấy được tinh không, thấy tinh không nhanh chóng chuyển động, khiến cho hắn trong nháy mắt thấy được Triệu Hà tinh vực, thấy được một viên thiên thạch trôi nổi sâu trong Triệu Hà!
Trên thiên thạch này, Thiên Vận Tử mở bừng đôi mắt, ánh mắt khiếp sợ! Ánh mắt của Vương Lâm và ánh mắt Thiên Vận Tử trong tích tắc chồng lên nhau!
Chương 1624: Quỷ dị
-Thiên Vận Tử!
Toàn bộ mọi thứ trước mắt Vương Lâm sụp đổ, lam quang bao phủ quanh thân thể tiêu tán. Thân thể hắn vọt lên lao thẳng về phía tinh không, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tiên giới, ra khỏi ngân hà!
Thanh Lâm nhìn về hướng Vương Lâm tiêu tán, thần sắc lộ vẻ lo lắng.
-Không sao, có dũng khí thế mới đáng là con rể Lam Mộng Đạo Tôn ta. Thiên Vận Tử này sống không được bao lâu nữa đâu.
Ánh mắt Lam Mộng Đạo Tôn lộ sát khí. Cả đời hắn bao che khi hắn đã coi Vương Lâm là người thân, lời nói vừa rồi có vẻ bình thản nhưng trong lòng đã vô cùng tức giận. Giờ phút này hắn vung tay áo thân thể hóa thành một đám lam quang biến mất trên đỉnh tuyết sơn.
Ánh mắt Thanh Lâm lóe sáng, cũng bước về phía trước một bước, lao thẳng lên bầu trời. Trước khi rời đi hắn cũng truyền thần niệm khắp tiên giới.
-Hồng Sam Tử tiền bối, Nam Vân Tử tiền bối, Vương Lâm đ*o hữu bị một gã tên là Thiên Vận Tử tính kế, lúc này Thanh mỗ sẽ đi theo các người có đi cùng hay không?
Tại trung tâm của tiên giới, khí tức của Hồng Sam Tử bốc lên, thân ảnh biến ảo ra không chút do dự liền đạp bước lao thẳng lên bầu trời.
Phía sau hắn, Nam Vân Tử hơi suy nghĩ một chút, không đi theo mà lựa chọn ở lại nơi này. Dù sao thì bậc toàn năng ở tiên giới cũng không nhiều lắm, nếu đi hết thì cũng có chút bất lợi.
Vương Lâm lao ra khỏi ngân hà của tiên giới, bước từng bước về phía trước, thân ảnh dung nhập vào thiên địa khi xuất hiện đã ở Triệu Hà. Thần sắc hắn tỉnh táo nhưng hai mắt lại lộ sát khí ngập trời. Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa rõ nhưng những lời của Lam Mộng Đạo Tôn lại khiến cho hắn rõ ràng hơn nhiều.
Thiên Vận Tử đã bày mưu với hắn từ rất lâu rồi, dù là trên Chu Tước Tinh hay là vùng đất Yêu Linh cũng vậy!
-Năm đó hắn bị ta khám phá ra âm mưu, sau khi tính sai một lần trên người ta, trong thời gian ngắn ngủi đã tính toán lại, lấy phân thân này mà bày mưu. Kẻ này . Vương Lâm ta phải giết! Dù hắn có tồn tại tâm tư và kế hoạch gì thì ta cũng không để ý. Chỉ cần hắn chết đi thì tất cả đều chấm dứt!
Sát khí trên người Vương Lâm bốc lên nồng đậm cả người giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, lao thẳng vào tinh không.
Tiếng ầm ầm vang lên, Vương Lâm lại dung nhập vào thiên địa hướng về địa phương mà thần thức hắn vừa tới nhanh chóng lao đi.
Tất cả mọi chuyện đều chỉ nảy sinh trong chớp mắt. Ở trên thiên thạch trôi nổi sâu trong Triệu Hà, Thiên Vận Tử biến sắc. Trong nháy mắt hắn thấy được có người dùng thần thức quan sát mình. Trong tích tắc đó hắn lập tức nhận ra thần thức này là Vương Lâm!
-Với tu vi của hắn không thể tìm tới nơi này nhanh như vậy được.có người giúp hắn! Mà người này không phải là Thanh Lâm!
Ánh mắt Thiên Vận Tử lóe lên, thân thể đứng dậy, vừa định rời khỏi thiên thạch này thì đột nhiên hắn quay phắt đầu lại, nhìn về phía sau một cái. Một cái liếc mắt này khiến thần sắc Thiên Vận Tử trở nên âm trầm.
-Nhanh như vậy.
Bên ngoài tinh không xa xa sau thiên thạch, một đạo cầu vồng gào thét lao tới. Vương Lâm ở trong đạo cầu vồng, hai mắt tập trung vào thiên thạch đang lơ lửng phía trước, tốc độ tăng mạnh. Từ xa nhìn lại, đạo cầu vồng ầm ầm mang theo tiếng gió rít, lao thẳng tới thiên thạch, trong nháy mắt đã đụng vào thiên thạch nọ.
Tiếng chấn động long trời vang lên kinh thiên động địa. Vương Lâm nắm tay thành quyền đánh lên trên thiên thạch. Thiên thạch này liền sụp đổ, vỡ tan thành năm sáu mảnh bị cuốn đi sau đó tiêu tán hoàn toàn.
Làn sóng hủy diệt cũng bùng lên, giống như một quyền này muốn đánh cả tinh không thủng ra một lỗ vậy.
Ánh sáng bảy màu chợt lóe lên, thân thể Thiên Vận Tử xuất hiện ở phía xa xa, hai tay bắt quyết, vung lên trước người. Tầng tầng sóng hủy diệt liền tiêu tán trước người hắn.
-Thiên Vận Tử!
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tử, bước chân nhanh chóng tiến tới.
Thần sắc Thiên Vận Tử bình tĩnh, không có nửa điểm bối rối, trong nháy mắt khi Vương Lâm tới gần mắt trái liền có ngọn lửa ầm vang mà dựng lên, trực tiếp hóa thành một biển lừa khuếch tán ra trước người.
Tay phải hắn giơ lên điểm một chỉ lên bầu trời.
Lập tức biển lửa trước người liền hóa thành một con hỏa Chu Tước. Kêu vang một tiếng, con Chu Tước khổng lồ này đập đôi cánh lửa lao thẳng tới Vương Lâm.
Cảnh tượng này không khiến cho Vương Lâm khiếp sợ. Hắn qua những lời nói của Lam Mộng Đạo Tôn đã có chuẩn bị, giờ phút này khi thấy hỏa bổn nguyên của mình bị Thiên Vận Tử nắm giữ, sát khí trong lòng càng đậm!
Trong nháy mắt khi con hỏa Chu Tước kêu vang lao tới, mắt trái của Vương Lâm cũng có ngọn lửa ầm ầm tràn ra, cũng hóa thành một con hỏa Chu Tước khổng lồ trước người, lao về phía trước!
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này vô cùng kinh người. Hai con hỏa Chu Tước khổng lồ như chiếm cả nửa tinh không, trong nháy mắt từ hai hướng đụng vào nhau. Phía sau hai con hỏa Chu Tước này, Thiên Vận Tử và Vương Lâm mái tóc bạc đều tung bay, hai mắt đều nhìn xuyên qua hỏa Chu Tước, giống như va chạm với đối phương vậy!
Hỏa bổn nguyên đối kháng, Chu Tước va chạm, trong nháy mắt liền bùng lên sóng nhiệt kinh thiên. Tiếng chấn động ầm ầm vang vọng trong tinh không, tạo ra hàng loạt những khe nứt bị đốt cháy. Những luồng nhiệt khí hủy diệt tràn khắp bốn phía.
Cũng trong tiếng ầm vang này, hai con Chu Tước đồng thời sụp đổ, hóa thành vô số ngọn lửa bị cuốn đi, một nửa cuốn về phía Thiên Vận Tử một nửa bao phủ Vương Lâm.
Trong nháy mắt ngọn lửa tràn ngập sụp đổ, chỗ Thiên Vận Tử lập tức có lôi đình ầm ầm nổi lên. Chỉ thấy tia chớp ngưng tụ lại từ bốn phương tám hướng, bất ngờ hóa thành chín con lôi long!
Chín con Lôi Long này ngửa mặt lên trời gầm thét, trong đầu đều ẩn chứa lôi đình, từ bên trong ngọn lửa lao ra như lôi kiếp đánh về phía Vương Lâm.
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm. Lôi bổn nguyên hắn vô cùng quen thuộc, giờ phút này thấy vậy thân thể không ngừng lại, bước về phía trước, mắt phải có lôi đình lóe lên, cả người hóa thành một đạo lôi điện khai thiên, đánh thẳng về phía chín con lôi long!
Ầm một tiếng, lôi bổn nguyên trong nháy mắt khi hỏa bổn nguyên còn chưa kịp tiêu tán liền va chạm, tiếng ầm ầm vang lên liên tục, khiến cho sắc mặt Vương Lâm tái nhợt nhưng không hề lùi bước, trực tiếp xuyên qua lôi đình đang sụp đổ tới cách Thiên Vận Tử không tới mười trượng!
Trên mặt Thiên Vận Tử lộ nụ cười, nhìn Vương Lâm đang áp sát, thoáng lắc đầu, tay phải giơ lên, năm ngón tay chụm lại hướng về phía Vương Lâm chụp một cái. Trong nháy mắt một trảo này nắm thành quyền!
Động tác của Vương Lâm cũng giống hệt, trong tích tắc khi tay nắm thành quyền, hai người đồng thời giật mạnh một cái!
Thân thể hai người đồng thời chấn động, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, phun một ngụm máu tươi, thân thể bịch bịch lui lại phía sau nhưng hai mắt vẫn bình tĩnh như trước.
-Thần thông của ngươi, bổn nguyên của ngươi, tất cả ta đều có.
Thân thể Vương Lâm lùi lại phía sau, nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tử, sát khí trong mắt càng đậm. Trong sát khí này, hai mắt hắn chậm rãi ngưng tụ một lượng lớn tơ máu.
-Bổn nguyên của ta, thần thông của ta ngươi đều có . Vậy cái này thì sao!
Vương Lâm giơ tay phải lên vuốt lên hai mắt một cái. Một cái vuốt này, hai bên người hắn lập tức xuất hiện hai đồng tử khổng lồ hư ảo hiện ra. Hai đồng tử này tràn ngập tơ máu, dày đặc nhìn giống như quy tắc vậy!
-Cấm chế bổn nguyên, lấy tơ máu trong đồng tử của ta, tạo thành quy tắc giáng xuống!truyện huyền huyễn audio
Hai tay Vương Lâm bỗng nhiên vung lên. Chỉ thấy hai đồng tử khổng lồ bên cạnh hắn liền bay về phía trước, nhanh chóng bành trướng, chỉ trong phút chốc đã lớn tới vô tận!
cũng trong giờ khắc này, tơ máu trong đồng tử chia ra, tràn ngập trong tinh không, nhìn lại giống như nơi này đã bị tơ máu bao phủ toàn bộ.
Tầng tầng tơ máu ẩn chứa cấm chế, giống như mạng nhện, trực tiếp quấn lấy Thiên Vận Tử.
-Sát cấm!
Vương Lâm gầm nhẹ, một số tơ máu liền trở nên sắc bén, quét ngang về phía Thiên Vận Tử, giống như cuồng phong gào thét lao tới.
-Ngươi và ta đã thành một thể, ngươi chính là phân thân của ta, cho ngươi giết thì đã sao.
Khóe miệng Thiên Vận Tử lộ ra nụ cười quỷ dị, thân thể trong ánh mắt của Vương Lâm bị vô số tơ máu chia lìa, sụp đổ.
Hắn tử vong khiến cho một luồng khí tức hồn phách từ trên người hắn tan ra, tung bay thẳng về hướng Vương Lâm, mặc kệ Vương Lâm có nguyện ý hay không, lập tức dung nhập vào trong cơ thể hắn dung hợp với hồn phách phân thân Thiên Vận Tử khiến cho hồn phách này lớn lên không ít.
Cùng lúc đó trong nháy mắt khi hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử trong cơ thể Vương Lâm trở nên cường đại, Vương Lâm lập tức cảm nhận được ở một hướng khác trong Triệu Hà tinh vực, khí tức của Thiên Vận Tử lại một lần nữa xuất hiện!
Vương Lâm trầm mặc thân thể bước đi, trong nháy mắt liền biến mất.
Ở một phương hướng khác có một tu chân tinh. Trên một mảnh đất bằng phẳng khô héo trên tu chân tinh này có một lão già đang ngồi khoanh chân. Lão già này mái tóc bạc trắng, hai mắt mở ra, khuôn mặt mang theo nụ cười lắc đầu hai mắt lộ ra tơ máu tràn ngập. Đám tơ máu này hoàn chỉnh, đều ẩn chứa cấm chế!
-Tặng hắn một hồn đổi lấy cấm chế bổn nguyên, ta cũng coi là đáng.chẳng qua tu vi của hắn còn chưa đủ hẳn là có thể mạnh hơn không ít.nói như vậy thì ngày kế hoạch của ta có thể hoàn thành càng ngày càng gần.
Ánh mắt Thiên Vận Tử tràn ngập chờ mong.
-Luân Hồi toàn thể thuật.thuật này quả thực huyền diệu. Nhờ ký ức tỉnh giấc ta mới hiểu ra hóa ra ta không phải là người thứ nhất tỉnh giấc sau hai bọn họ. Ta đã tỉnh giấc chín mươi bảy lần rồi.lúc này là lần chín mươi tám tỉnh giấc của ta!
Thiên Vận Tử hít sâu một hơi, tơ máu trong hai mắt tiêu tán. Hắn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
-Chắc sắp đuổi tới rồi.
Trong tích tắc khi nói ra lời này, tầng mây trên bầu trời tu chân tinh này liền quay cuồng. Thân ảnh Vương Lâm từ trong hư vô bước ra nhìn về phía mặt đất, chăm chú tập trung vào Thiên Vận Tử.
Thấy Vương Lâm xuất hiện, nụ cười trên mặt Thiên Vận Tử càng đậm.
-Tiếp theo là phương hướng kia.
Tay phải Thiên Vận Tử giơ lên một ngón tay cong lại trực tiếp điểm lên mi tâm mình. Một chỉ này khiến cho ngón tay hoàn toàn xuyên thấu đầu hắn. Mang theo nụ cười quỷ dị, thân thể Thiên Vận Tử ầm ầm nổ tung, một đám phân hồn bay ra, trong khi Vương Lâm đang đứng lặng trên không liền dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Nhìn nơi mà thân thể Thiên Vận Tử dưới mặt đất tiêu tán, Vương Lâm đột nhiên cảm thấy trái tim lạnh như băng.
-Hắn rốt cục là muốn làm gì!
Vương Lâm trầm mặc, trong tâm thần lại lập tức cảm ứng ở phía mà Thiên Vận Tử vừa chỉ trong Triệu Hà tinh vực có khí tức của Thiên Vận Tử.
Khí tức này giống như đang kêu gọi hắn đang chờ đợi hắn.
Chương 1625: Thiên Vận Tử ngươi có thể sao
Thiên địa trên tu chân tinh này có gió thổi tới, ập vào mặt, đảo qua người Vương Lâm nhưng không mang đi nổi sự giá lạnh trong lòng Vương Lâm lúc này. Hắn trầm mặc đứng trong bầu trời, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Ở xa xa trong tinh không, khí tức của Thiên Vận Tử càng ngày càng đậm lộ ra vẻ kiêu ngạo quỷ dị. Trong mắt Vương Lâm, hắn như thấy một hư ảnh khổng lồ trong thiên địa phía trước. Hư ảnh này chính là Thiên Vận Tử mặc áo bào trắng, y phục đón gió tung bay, che lấp toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt xa xa nhìn Vương Lâm.
Tất cả hình ảnh này đều là giả, chính là do sự giá lạnh trong lòng Vương Lâm khiến hắn hoảng hốt.
-Chờ ta tới sao.
Vương Lâm thì thào, ánh mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Vương Lâm không phải là loại người lỗ mãng. Hắn là người rất có tâm trí.
Chiến đấu với Thiên Vận Tử lại càng cần phải dùng nhiều tâm trí hơn!
-Thiên Vận Tử am hiểu bói toán. Hắn dẫn dụ ta tới đám phân thân của hắn khiến ta hấp thu phân thân của hắn dùng cách này để làm lớn mạnh hồn phách trong thân thể ta, cuối cùng đạt tới mục đích nào đó của hắn.chẳng lẽ mục đích của hắn là đoạt xá sao!
Theo biểu hiện này thì hẳn là đoạt xá rồi.nhưng lấy sự khó lường của Thiên Vận Tử thì hắn rất có khả năng có mục đích khác!
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, nhìn chằm chằm vào hướng kia.
-Thiên Vận Tử không cần tốn nhiều công sức đã đạt được toàn bộ bổn nguyên mà ta phải khổ sở trải qua vô số lần sinh tử mới có được. Việc này làm sao có thể để hắn dễ dàng như thế chứ!
Ta không tin hắn có thể có được hoàn mỹ toàn bộ bổn nguyên của ta. Đây là chuyện không có khả năng!
Thân thể Vương Lâm bước về phía trước, lao thẳng về hướng có khí tức của Thiên Vận Tử!
-Vương Lâm ta không bao giờ tin! Thiên Vận Tử ngươi muốn dẫn dụ ta tới. Ta cứ tới thì đã sao!
Thần sắc Vương Lâm cực kỳ âm trầm, vừa tiến bước ánh mắt vừa lóe lên không ngừng suy tính.
-Luân Hồi toàn thể thuật, thuật này nếu Thiên Vận Tử đã hoàn toàn nắm giữ thì tu vi của hắn rất cao cường, không thể tưởng tượng nổi. Vô số năm qua ta nhất định không phải là người đầu tiên hắn lựa chọn dung hợp với phân thân của hắn. Nói cách khác, trước ta còn có một số người cũng gặp phải chuyện tương tự. Tất cả mọi thứ của bọn họ đều bị Thiên Vận Tử cướp đi. Nhưng nếu như vậy thì bổn nguyên của Thiên Vận Tử tuyệt đối không chỉ có những thứ trộm từ ta!
Bổn nguyên của hắn phải rất nhiều mới đúng. Nếu như vậy thì Luân Hồi toàn thể thuật này cũng quá mức khó tin rồi. Loại thần thông này dù là các Đại Thiên Tôn trên Tiên Cương đại lục cũng phải đánh nhau chảy máu đầu để cướp đoạt!
Thậm chí nếu đúng là như thế thì cho dù có tu thứ gì đi nữa mà học được pháp thuật này thì cũng đều có được bổn nguyên. Chỉ cần học xong Luân Hồi toàn thể thuật này thì dù là Đại Thiên Tôn dù là tiên tộc cổ quốc gì thì đối với hắn cũng chỉ là một con kiến hôi!
Loại pháp thuật này ta có thể khẳng định nó phải có sơ hở. Sơ hở này đủ để trí mạng, thậm chí trừ sơ hở này ra, pháp thuật này có thể cướp đoạt hoàn toàn bổn nguyên hay không cũng chưa chắc!
Vương Lâm vừa lao đi trong tinh không vừa không ngừng nhớ lại lúc dùng bổn nguyên chiến đấu với Thiên Vận Tử lúc trước.
Lôi, hỏa, nhân quả, lần lượt dùng bổn nguyên đối kháng, cảnh tượng đó lần lượt hiện lên trong tâm thần Vương Lâm, thong thả hiện lại, để hắn tỉ mỉ quan sát.
-Không có lẽ.
Vương Lâm nhướng mày, thân ảnh trong tinh không đột nhiên sững lại, ánh mắt dần dần bừng sáng, lộ vẻ trầm tư. Một lát sau hắn có vẻ quyết đoán, thoáng một cái liền biến mất hoàn Trong Triệu Hà tinh vực, ở một phương hướng khác, trong một đám đá vụn lơ lửng giữa tinh không, Thiên Vận Tử ngồi khoanh chân, hai mắt nhìn về phía trước, khóe miệng lộ nụ cười quỷ dị.
-Lúc này hơi chậm hơn rồi.đồ nhi, vi sư hình như hơi coi thường ngươi rồi.
Không bao lâu sau, trong tinh không phía trước hắn có một đạo cầu vồng gào thét, sóng gợn quanh quẩn xuất hiện. Vương Lâm cất bước đi tới, tốc độc cực nhanh, trong nháy mắt đã cách Thiên Vận Tử không tới trăm trượng, đạp lên một tảng đá vụn đối mắt với Thiên Vận Tử.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh. Vương Lâm không mở miệng chỉ nhìn Thiên Vận Tử. Dần dần hắn đột nhiên mỉm cười. Vương Lâm mỉm cười khoanh chân ngồi xuống, thần sắc âm trầm tiêu tán, chỉ còn lại vẻ bình thản.
-Thiên Vận Tử, bổn nguyên của Vương mỗ có hoàn mỹ không?
Vương Lâm cười nói, ánh mắt lộ vẻ hào hiệp.
-Cũng không tệ lắm chỉ là hơi ít, còn chưa khiến lão phu hoàn toàn hài lòng.
Thiên Vận Tử cũng mỉm cười, gật đầu mở miệng.
-Đáng tiếc bổn nguyên khó có thể cảm ngộ, những năm gần đây ta chỉ có hiểu ra được bảy đạo bổn nguyên đó thôi. Ngươi nếu không hài lòng thì không bằng tặng cho ta vài đạo, sau khi ta tìm hiểu ra lại lấy đi, thế có phải thỏa đáng không.
Vương Lâm mỉm cười nhìn Thiên Vận Tử.
Ánh mắt Thiên Vận Tử sững lại. Hành động của Vương Lâm khiến trong lòng hắn không khói cảm thấy kỳ quái, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm hồi lâu, vẻ tươi cười trên mặt hắn dần dần tản đi.
-Không hổ là đồ nhi của Thiên Vận Tử ta, nhanh như vậy đã bình tĩnh trở lại. Ngươi đã muốn xin vi sư bổn nguyên thì ta cho ngươi đã sao.
Tay phải Thiên Vận Tử giơ lên điểm vào mi tâm một chỉ khi nhấc tay ra thì lập tức ngoài ngón tay hắn xuất hiện một giọt nước long lanh trong suốt.
-Đây là thủy bổn nguyên năm xưa vi sư đạt được trên người kẻ khác. Đáng tiếc nó chỉ có một tia không thể khiến người ta mượn nó mà tiến vào bước thứ ba. Nó đã ở trong tay vi sư rất lâu rồi, hôm nay tặng cho ngươi. Ngươi nếu có thể hoàn toàn minh ngộ, sinh ra thủy bổn nguyên chính thức, vi sư cũng sẽ cảm tạ ngươi.
Thiên Vận Tử vừa nói tay phải vừa vung về phía trước. Giọt nước kia liền bay thẳng về phía Vương Lâm lơ lửng trước mi tâm hắn.
-Còn không?
Vương Lâm nhìn thoáng qua giọt nước trước mặt, cười nói.
Thiên Vận Tử thoáng nhíu mày. Hắn không thích vẻ mặt hôm nay của Vương Lâm. Vương Lâm như vậy khiến hắn hơi kiêng kỵ. Hắn thích thấy Vương Lâm giống như một kẻ lỗ mãng lúc nãy hơn.
-Ngươi nếu muốn bổn nguyên thì vi sư có thể cho ngươi!
Tay phải Thiên Vận Tử lại vung về phía trước. Chỉ thấy một đám bùn đất xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đám bùn đất này giống như vật sống, ở trong tay Thiên Vận Tử không ngừng nhúc nhích biến đổi hình dạng, bị hắn vung lên liền bay thẳng về phía Vương Lâm.
-Vương Lâm, chúng ta có thể tiến hành một trò chơi. Nếu ngươi thắng thì hiển nhiên có thể giải quyết được nguy cơ của ngươi mà vi sư còn có thể tặng ngươi một cơ duyên lớn.dù ngươi có nguyện ý hay không thì trò chơi này nhiều năm trước đã bắt đầu rồi.
Khuôn mặt Thiên Vận Tử lại lộ nụ cười mỉm một lần nữa tay phải giơ lên trước mặt Vương Lâm đang muốn định điểm xuyên mi tâm mình một lần nữa.
Tay phải Vương Lâm giơ lên vung về phía trước. Một cơn cuồng phong gào thét lao ra, bên trong ẩn chứa lực lượng huyết mạch của Vương Lâm, bao phủ bốn phía Thiên Vận Tử, khiến cho tất cả đá vụn xung quanh hắn ầm ầm tan nát, bị cuồng phong này phá tan. Đầu ngón tay hắn xẹt qua trán, để lại một vết máu tươi.
-Ngươi không nên nóng lòng tìm chết như vậy, Vương mỗ còn chưa nói hết.
-Ta muốn giết ngươi quá dễ, ngươi không cần tự sát trước mặt ta, dùng phương pháp này nhiễu loạn tâm thần ta làm ra vẻ quỷ dị khó lường. Thiên Vận Tử đấy không phải là tính cách của ngươi.ngươi làm như vậy là lo lắng ta phát hiện ra muốn dùng phương pháp này để che dấu. Ngươi biết, ta cũng biết!
vẻ mặt Vương Lâm vẫn tươi cười như cũ, nhìn Thiên Vận Tử.
Sắc mặt Thiên Vận Từ lập tức âm trầm hẳn. Hành động của Vương Lâm đã hơi mơ hồ nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn nhìn Vương Lâm, hai mắt dần dần lộ ánh sáng.
-Thiên Vận Tử, ta hỏi ngươi. Ngươi cho dù đã trộm được bổn nguyên và thần thông của ta, cho dù ngươi có trộm được ký ức của ta nhưng ngươi có thể trộm được huyết mạch Đạo cổ của ta không!
Vương Lâm tươi cười bình thản, chậm rãi mở miệng nói.
-Ngươi nếu lúc này có thể thi triển ra nửa thức thần thông huyết mạch Đạo cổ thì Vương mỗ nhận thua tùy ý ngươi sắp đặt, thế đã sao! Ngươi có thể không?
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ khinh miệt.
-Ngươi dám sao!
Thiên Vận Tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm hồi lâu không mở miệng, cũng không thi triển ra thần thông Đạo cổ. Chính bản thân hắn biết, hắn không thể! Lực lượng huyết mạch Đạo Cổ hắn không thể trộm nổi. Đó chính là chuyện hắn dùng cách tử vong quỷ dị để che dấu dùng phương pháp này nhiễu loạn tâm thần Vương Lâm!
-Ngươi không thể, ngươi không làm được. Tất cả những chuyện thần bí của ngươi đều là vờ vịt! Ngươi chẳng lẽ còn tưởng ta còn là người vừa rời khỏi Thiên Vận Tinh năm xưa sao? Ngươi chẳng lẽ còn tưởng ta vẫn như thời ở vùng đất Yêu Linh sao. Thiên Vận Tử, tu vi của ngươi không hơn ta, huyết mạch của ngươi không cao quý bằng ta, thân phận của ngươi so với ta lại càng giống một con kiến hôi. Khi ta dẫn đầu tu sĩ giới nội đối kháng giới ngoại thì ngươi còn đang ẩn núp trong chỗ tối. Pho tượng của ta có thể đặt trên tiên giới, được cúng bái vạn vạn năm, ngươi không làm nổi!
Ta có thể tạo lại tiên giới, được vô số tu sĩ ghi tạc, ngươi có thể sao! Dù là bói toán thì ngươi cũng chỉ thích âm mưu quỷ kế. Ngươi như thế thì lấy tư cách gì mà chơi trò chơi này với Vương mỗ. Ngươi có tư cách này sao!
Vương Lâm mỉm cười nhưng lời nói lại cực kỳ sắc bén.
-Ta có thể cho ngươi tư cách này. Không phải là ta tới chơi với ngươi, mà là ngươi phải tới chơi với ta, tiến hành cho hết trò chơi này! Vương Lâm ta không thích âm mưu, ta thích dương mưu!
-Trên người ngươi không có chút khí tức Đạo cổ nào! Luân Hồi nhất thể thuật này không ăn cắp nổi huyết mạch Đạo cổ của ta! Ngươi có thể lần lượt tử vong đã nói rõ rất cả đều chỉ là phân thân.như vậy thì bổn tôn Thiên Vận Tử của ngươi ở nơi này!
vẻ tươi cười trong mắt Vương Lâm càng đậm. Lời nói của hắn rơi vào trong tai Thiên Vận Tử nhưng thần sắc Thiên Vận Tử không chút biến hóa, chỉ hơi ầm trầm. Tuy nhiên tâm thần hắn lúc này đang ầm ầm chấn động.
-Quy tắc trò chơi này không phải là ngươi đặt ra, mà phải là ta! Trò chơi này chúng ta chơi sẽ là ta tìm ra bổn tôn của ngươi và giết chết, hoặc nếu ngươi đi trước một bước, hoàn toàn đoạt xá phân thân của ta. cũng có thể là đạt được mục đích nào khác của ngươi!
Nhưng dù là thế nào thì ngươi cũng thua mà thôi. Bởi vì ta chỉ dùng một phân thân tu sĩ chơi với ngươi. Trò chơi này ngươi thắng thì cũng chỉ là thắng một phân thân, còn thua, thì phải chết!
Hiện giờ cho dù ngươi không muốn chơi trò chơi này cũng không được nữa rồi. Ngươi muốn chơi thì Vương Lâm chơi với ngươi một lần!
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên nhưng nụ cười trên mặt lại không mất đi chút nào.
Thiên Vận Tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, đồng tử co rút lại.
-Bổn tôn của ta sẽ đi tìm bổn tôn của ngươi. Thiên Vận Tử, ngươi nên nhanh hơn một chút. Nếu không thì, ngươi thất bại đó.
Tay phải Vương Lâm giơ về phía trước, vung mạnh một cái.
Lực lượng Đạo cổ gào thét lao về phía Thiên Vận Tử.
-Hiện giờ ngươi có thể chết được rồi!