1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 410 [Chương 1588 đến 1591]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 410 [Chương 1588 đến 1591]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1588: Tiến bước nghịch tiên

Tinh không vang vọng tiếng gào thét! Tiếng gió rít liên miên, càng ngày càng tăng mạnh. Dưới sự điều khiển của Vương Lâm Phong Tiên giới khổng lồ kia trong tiếng ầm vang lao khỏi Vân Hải tinh vực, tiến vào trong Triệu Hà!

Sau khi thu lại Triệu Hà, một số ít tu sĩ La Thiên vốn ở Triệu Hà đều ở trong ba năm này trở về quê quán. Nơi này là nơi các nàng quen thuộc. ở nơi này các nàng có thể chữa thương tốt hơn.

Thiểm Giới ở Triệu Hà cùng các tinh vực khác bất đồng. Cửa vào của nó hoàn toàn mở ra, chỉ cần đi sâu vào bên trong phía bắc của Triệu Hà là có thể thấy được một giải sáng như ngân hà trong tinh không.

Ngân hà đó chính là Thiểm Giới!

Vương Lâm đã từng mấy lần tới Triệu Hà nhưng mỗi lần đến và đi đều vội vã. Ngân hà trong tinh không này hắn đã từng thấy, biết đó là Thiểm Giới nhưng không bước vào.

Lần này hắn tới đây, Phong Tiên giới ầm ầm tới gần vừa mới xuất hiện trong Triệu Hà liền tạo ra rất nhiều sóng gợn hình thành uy áp tràn ra.

Ở phía bắc của Triệu Hà, Phong Tiên giới chậm rãi dừng lại. Vương Lâm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Thiểm Giới, cất bước đi từng bước về phía trước. Trong thời gian ngắn hắn đã bước vào trong ngân hà kia.

Ngân hà nọ từ xa nhìn lại chứa rất nhiều mảnh đại lục nhỏ, trên đó lan ra ánh sáng, hợp thành cả dải ngân hà.

Ba ngày sau khi Vương Lâm bước vào trong Thiểm Giới, thân ảnh hắn đi ra lộ vẻ hơi uể oải. Trong nháy mắt hắn đi ra, tay phải liền vung về phía sau. Chỉ thấy cả dải ngân hà liền chấn động, lao thẳng tới đại lục của Phong Tiên giới, vờn quanh bốn phía đại lục này chậm rãi xoay

tròn.

Xoay tròn quanh đó đại lục Phong Tiên giới liền bị ánh sáng của ngân hà bao phủ, từ xa nhìn lại rất đẹp mắt.

-Thiểm Giới đã bị hủy dệt không thể cứu vãn nổi, chỉ còn có thể làm ngân hà bảo vệ cho tiên giới trong tương lai.

Vương Lâm thầm than, điều khiển Phong Tiên giới và ngân hà kia rời đi.

Nơi thứ ba hắn muốn tới là Lôi tiên giới của La Thiên Tinh Vực!

Đối với Lôi Tiên Giới, Vương Lâm rất quen thuộc. Nơi đó là có nhiều chỗ đã từng có thân ảnh của hắn. Qua không bao lâu đại lục khổng lồ của Phong Tiên giới có ngân hà vờn quanh liền xuất hiện trong La Thiên Tinh Vực.

Chúng xuất hiện, uy áp và sóng gợn tỏa ra khiến các tu sĩ đang chữa thương trong La Thiên Tinh Vực chú ý, một số tu sĩ còn tản thần thức ra xem xét, vừa nhìn thấy tâm thần liền chấn động.

Ở cửa vào của Lôi Tiên Giới, lôi đình tồn tại từ thời cổ đại đã biến mất từ lâu bị Vương Lâm năm đó hấp dẫn đi. Giờ phút này hắn không chút do dự, đứng dậy tiến vào bên trong Lôi Tiên Giới.

Lôi tiên giới sụp đổ lại có tính hủy diệt, những đại lục bên trong đó đã bị Viêm Lôi Tử lấy đi không ít, hơn nữa sau một loạt chuyện xảy ra cũng không còn nhiều lắm.

Cả Lôi tiên giới thoạt nhìn giống như một đống đổ nát, cực kỳ hoang vu. Nơi này không yên bình mà giống như có thể sụp đổ trong phạm vi lớn một lần nữa.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, một hồi sau Vương Lâm thầm than.

-Nơi này cũng không thể dùng được. Lôi tiên giới đã bị phế rồi.

Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm lắc đầu thu hồi thần thức, xoay người rời đi.

Ngay trong tích tắc khi hắn rời đi, sâu trong Lôi Tiên Giới, chiến lão quỷ ở chỗ của mình hai mắt lóe sáng. Vương Lâm không phát hiện ra sự tồn tại của hắn nhưng hắn lại có thể thấy được Vương Lâm.

-Muốn tái tạo tứ đại tiên vực.hắn rốt cục biết được bao nhiêu rồi.hắn rốt cục có phải là người thứ ba hay không.

chiến lão quỷ trầm ngâm, không ngăn cản Vương Lâm rời đi.

Trong nháy mắt khi Vương Lâm rời khỏi Lôi Tiên Giới, hai mắt hắn lóe lên tia sáng không thể tra xét nổi. Vừa rồi thần thức của hắn bao phủ cả Lôi Tiên Giới, hắn đúng là không thể nhận thấy được chiến lão quỷ nhưng hạt châu Thiên Nghịch trong cơ thể hắn lại lóe lên, chấn động mạnh, không biết vì sao lại đưa ra một luồng lực lượng kỳ dị. Nương theo lực lượng này, Vương Lâm trong khoảnh khắc có thể nhận thấy sâu trong Lôi Tiên Giới, chiến lão quỷ đang nhìn mình!

Vương Lâm không coi thường vọng động mà dấu diếm rời đi.

-Hóa ra hắn vẫn luôn ẩn thế ở nơi này!

rời khỏi Lôi Tiên Giới, Vương Lâm triển khai toàn bộ tốc độ đi tới tiên giới cuối cùng, Côn Hư Vũ giới!

Sau mấy ngày, tại nơi tứ đại tiên giới tiếp giáp nhau, Vương Lâm đứng trong tinh không. Hắn trong không tới nửa tháng đã đi qua tứ đại tiên giới, sưu tầm đủ loại tài nguyên, có thể hoàn toàn ngưng tụ tiên giới.

Nhìn tinh không Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Nửa ngày sau hắn mở bừng đôi mắt, hai tay bắt quyết hướng về tinh không điểm một cái!

-Lấy đại lục của Phong Tiên giới làm căn cơ, thành đại lục của tân tiên giới!

Lời này vừa dứt, đại lục của Phong Tiên giới được ngưng tụ lại từ phía sau Vương Lâm gào thét lao ra, hướng về phía tay hắn chỉ mà ầm ầm trôi tới từng trận uy áp khuếch tán ra, tiên khí lượn lờ.

Vị trí của nó đúng là nơi tứ đại tinh vực giao nhau. Nếu bắt nó chia làm bốn phần thì tứ đại tinh vực sẽ tăng lên hai phần.

-Tân tiên giới này không lớn, lấy bụi bặm của Vũ Giới vỡ ra để bù đắp khiến giới này khuếch trương!

Vương Lâm lại vung hai tay lên, không gian trữ vật biến ảo ra phía sau. Lập tức từ trong đó có vô tận bụi bặm từ Vũ Giới được hắn sưu tập bay ra.

Bụi bặm này vừa xuất hiện liền lập tức dung nhập trên đại lục của Phong Tiên giới, che trời phủ đất, khiến cho đại lục này hình như có thêm một tầng đất đai cực kỳ dày.

Đúng lúc này, Vương Lâm trực tiếp giơ tay phải lên, năm ngón tay hướng lên trời, hai mắt bừng sáng. Chỉ thấy trong tinh không có một Chưởng ấn khổng lồ hiện ra.

Chưởng ấn này chính là thần thông Dịch Linh Ấn của Vương Lâm!

Ấn này vừa xuất hiện liền được Vương Lâm điều khiển hướng về đại lục nhấn một cái, khí thế mạnh mẽ nhưng không có lực lượng hủy diệt mà chỉ nương theo uy áp của Dịch Linh Ấn khiến cho bụi bặm vô tận trên đại lục ngưng tụ lại, càng khiến cho đại lục này chấn động mà bành trướng ra.

Tiếng ầm ầm vang vọng khắp không gian. Từ từ, đại lục này lớn dần lên, từ xa trông lại đã vô cùng khổng lồ!

-Ngân hà Thiểm Giới trở thành tầng bảo vệ cho tân tiên giới. Lấy ngân hà chia tiên phàm, khiến cho dưới tu sĩ Hóa Thần không thể đi vào, đây là quy tắc!

Tay áo Vương Lâm vung lên. Chỉ thấy Thiểm Giới gào thét lao tới, vờn quanh bốn phía hoàn toàn vây lại, sau đó tỏa ra ánh sáng ngập tràn.

Dưới ánh sáng này, tân tiên giới tự thành một thế giới!

-Vô Danh Chuyển Luân trận lấy tân tiên giới làm trung tâm, thu hút ra khí tức của Thái cổ Tinh Thần!

Vương Lâm cắn chót lưỡi, phun một ngụm nguyên thần tinh huyết rơi lên trên ngân hà đang vờn quanh tiên giới.

Máu tươi này hạ xuống liền bao phủ Vô Danh Chuyển Luân trận chợt chuyển động. Chỉ thấy trên bầu trời tân tiên giới lập tức xuất hiện một hư ảnh Vô Danh Chuyển Luân trận. Hư ảnh này lơ lửng trên đại lục, chậm rãi chuyển động, không ngừng hấp thu khí tức từ Thái cổ Tinh Thần tới, dũng mãnh tiến vào bên trong đại lục của tân tiên giới.

-Giới này đã thành, nhưng chỉ mới là hình dạng ban đầu, biến hóa của ngày sau không cần ta phải ra tay nữa.lúc này chỉ còn làm một chuyện cuối cùng đó là dung hợp tất cả hồn phách tu chân tinh trong tứ đại tinh vực với tiên giới. Làm như thế có thể khiến cho phàm nhân sinh ra trong giới nội, sau khi đột phá Hóa Thần liền có thể được tiếp dẫn phi thăng tiên giới!

Vương Lâm trầm mặc khoanh chân ngồi xuống, lơ lửng trên Vô Danh Chuyển Luân trận hư ảo trên bầu trời tân tiên giới, nhắm hai mắt lại. Nguyên thần của hắn nhảy khỏi mi tâm, chấn động một cái liền hóa thành nhiều phần, hướng về bốn phía lao đi.

Cùng lúc đó, những hành động nửa tháng này của Vương Lâm đã khiến tu sĩ giới nội biết. Dưới sự dẫn đầu của Thanh Lâm bọn họ liền nhận được truyền âm của Vương Lâm, trong lúc Vương Lâm ngưng tụ tân tiên giới, mấy vạn tu sĩ còn sót lại của giới nội đều tản ra đi vào trong tứ đại tinh vực, tới mỗi một tu chân tinh có đại lục có thể xuất hiện sinh linh.

Tân tiên giới ngưng tụ không phải là chuyện của mình Vương Lâm. Hắn muốn làm chỉ là sáng tạo ra hình dạng cơ bản của tân tiên giới. Điểm này kỳ thật đám người Hồng Sam Tử cũng có thể làm được. Chỉ là sau khi chiến đấu họ còn phải dưỡng thương, cũng không biết bí ẩn của động phủ này nên không thể thấy xa được.

Chỉ có Vương Lâm sau khi biết được hết thảy mới hiểu được hai chữ đảm đương, liền muốn làm một loạt chuyện! Vương Lâm biết trận chiến với Thái cổ Tinh Thần giới ngoại có lẽ còn chưa chấm dứt. Nhưng trên thực tế, đối với giới nội mà nói, một khảo nghiệm lớn hơn cũng sắp xảy ra.

Lần khảo nghiệm này nếu cuối cùng hắn thắng thì sẽ thuận lợi mang những người này rời khỏi động phủ. Còn nếu không thì tất cả tu sĩ trong động phủ sẽ tử vong toàn bộ, sinh linh bị hủy diệt, tất cả sau mấy ngàn vạn năm nữa sẽ lại được thiên đạo sinh sôi ra. Lần này những sinh linh được sinh ra sẽ lại bắt đầu một vòng luân hồi mới.

Có lẽ vào một ngày nào đó, cũng sẽ có một đứa trẻ tên là Vương Lâm được sinh ra.truyện huyền huyễn audio

Mấy vạn tu sĩ giới nội trong thời gian nửa tháng này thân ảnh xuất hiện khắp tứ đại tinh vực. Từng khối tinh hồn đều được bọn họ rút ra một chút, sau đó đi tới tu chân tinh khác.

Cho tới một tháng cuối cùng của ba năm, mấy vạn tu sĩ giới nội đồng loạt trở về. Bọn họ dâng tất cả tu chân tinh hồn thu hoạch được, dung hợp với tân tiên giới làm một.

Sau khi lần lượt dung hợp, sau khi tu sĩ cuối cùng trở về, tân tiên giới hoàn toàn dung hợp với tất cả tinh hồn của các tu chân tinh có thể sinh ra sinh linh trong tứ đại tinh vực. Từ nay về sau hễ trên tu chân tinh này xuất hiện tu sĩ, bọn họ sau khi Hóa Thần sẽ được huyết mạch dẫn dắt, phi thăng vào tân tiên giới này.

Làm xong chuyện này, những nguyên thần bị phân ra của Vương Lâm lại trở về cơ thể. Hắn mở đôi mắt, đứng dậy nhìn mấy vạn đạo hữu đang hướng mắt nhìn mình ở bốn phía, ôm quyền vái một cái.

-Vương mỗ lần này ra đi sinh tử không rõ, danh xưng Phong Tôn này từ nay về sau ta không giữ nữa.ba năm bảo vệ, ngưng tụ tân tiên giới chính là chuyện cuối cùng Vương Lâm muốn làm cho giới nội. Sau đây ta muốn đi.nghịch tiên!

Nếu ta thành công thì tiên phá! Nếu ta thất bại thì tử vong! Tư Đồ, nếu ta chết đi, mong ngươi nói chuyện ta đã nói cho ngươi bố cáo toàn thiên hạ, viết thành ngọc giản, trên mỗi một tu chân tinh, trong mỗi một pháp bảo đều có, để lại trong tân tiên giới. Cho dù sau này chúng sinh bị hủy diệt, thì chuyện này cũng không thể để thiên đạo làm cho tiêu tan được, hậu nhân có thể biết tới!

Vương Lâm ngẩng đầu xoay người bước từng bước về phía xa xa.

Bóng lưng hắn vô cùng cô độc!

Phía sau hắn mấy vạn tu sĩ, kể cả Thanh Lâm, Hồng Sam Tử, Tư Đồ Nam đều hướng về phía Vương Lâm vái một vái.

Chương 1589: Tiên long hiển đạo

Cường giả là gì, Vương Lâm lúc còn nhỏ không biết. Hắn chỉ biết trẻ con nhà hàng xóm cường tráng hơn mình thì hắn chính là cường giả.

Cái gì là gánh vác trong hơn hai ngàn năm nay Vương Lâm cũng chỉ mới vài năm gần đây là cảm nhận rõ ràng được sức nặng khi phải gánh vác trách nhiệm.

Phong Tôn là cường giả, cũng là sự gánh vác. Một cách xưng hô này theo Vương Lâm thời gian không dài nhưng lại khiến cho Vương Lâm hướng tới một người tu đạo trưởng thành.

Loại trưởng thành này là một loại cảm ngộ trong tâm linh, là một quá trình tự cường.

chỉ có cường giả hiểu được chuyện cần gánh vác mới là cường giả chân chính! Nói như thế có lẽ còn thiếu một chút. Trong cảm thụ của Vương Lâm cường giả trực tiếp nhất chính là phụ thân của mình.

Phụ thân hắn chỉ là một phàm nhân. Khi Vương Lâm còn nhỏ mà nói phụ thân cường tráng. Cùng lúc đó phụ thân gánh vác cả gánh nặng gia đình, đây chính là đảm đương, đây chính là thân ảnh giống như một ngọn núi lớn, cùng với mẫu thân hắn vì hắn mà che chở gió mưa.

Cha còn thì nhà còn.

Đó chính là cường giả!

Vương Lâm tu đạo hơn hai ngàn năm, giờ phút này mới chậm rãi từ hình tượng của phụ thân trong ký ức mà cảm ngộ được rất nhiều suy nghĩ.

Chuyện trong thiên địa thường thường là thế, to lớn hay không đều là do cách nhìn.

Bảo vệ giới nội ba năm, ngưng tụ tân tiên giới, giết chóc vô số, hai tay nhiễm đầy máu tươi. Tất cả những chuyện này Vương Lâm sẽ không hối hận. Hắn không thể quay đầu, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước, lao tới khiến đầu rơi máu chảy, chết đi mới tiêu tan, lao tới cho thiên địa oanh oanh liệt liệt!

Con đường trong tương lai ở dưới chân hắn, càng lúc càng xa.

Y phục trắng tinh giống như một đám tơ liễu không gốc rễ bay trong tinh không, càng mê man, càng uốn lượn, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng bị tinh không đen kịt cắn nuốt, không còn chút dấu vết.

Bên ngoài Vô Danh Chuyển Luân trận trong tinh vực, bổn tôn của Vương Lâm khoanh chân ngồi đó, vào ba ngày cuối cùng của ba năm từ trong thôn nạp mở bừng đôi mắt lạnh giá.

Hắn xoay người nhìn về phía giới nội, ánh mắt cuối cùng nhìn thấy phân thân Vương Lâm mặc bạch y đang tới, bước từng bước trong tinh không, không khiến chút sóng gợn xuất hiện, cũng không có tiếng ầm vang. Nhưng mỗi bước này lại cực kỳ trầm trọng.

Cho tới khi phân thân Vương Lâm tới gần, đứng ở bên cạnh bổn tôn đang ngồi, xoay đầu cùng bổn tôn nhìn lại giới nội phía sau.

Cảnh tượng này giống như một hình ảnh mà nếu có thể bảo tồn xuống sẽ trở thành truyền thuyết. Trong hình ảnh này, trong tinh không, giữa Vô Danh Chuyển Luân trận có hai người giống hệt nhau đang ngồi nhìn về một hướng.

Hồi lâu phân thân xoay đầu lại, hướng về phía bổn tôn đi tới, ánh sáng nhu hòa lóe lên. Phân thân Vương Lâm và bổn tôn dung hợp vang lên những tiếng bùng bùng. Ánh sáng lóe lên, Vương Lâm đang khoanh chân liền đứng dậy, thu hồi ánh mắt nhìn về giới nội, đôi mắt lạnh lùng trực tiếp nhìn vào giới ngoại Thái cổ Tinh Thần.

-Ba ngày cuối cùng, tứ đại chiến tướng của viễn cổ tiên vực giáng trần, trong động phủ giới nội và giới ngoại, bí ẩn cuối cùng sẽ được hé lộ.đáng tiếc là bây giờ ta vẫn còn chưa biết người thứ ba là thứ gì!

Vương Lâm trầm mặc.

-Nhưng mặc kệ là trận chiến cuối cùng này ra sao thì cũng sẽ rất thú vị. Đạo nhân bảy màu, chiến lão quỷ, còn có tứ đại chiến tướng vì muốn làm tiên tôn thức tỉnh, còn có tu sĩ tới từ thông đạo thông tới Tiên Cương đại lục.

Trước cuộc chiến này ta phải tạo nên một hồi hỗn loạn!

Hai mắt Vương Lâm sáng ngời, thân thể nhoáng lên đột nhiên từ trong Vô Danh Chuyển Luân trận hướng về phía Thái cổ Tinh Thần bước tới.

-Hủy diệt viễn cổ tiên vực giới ngoại!

vẻ mặt Vương Lâm mang theo sát khí thân thể bước vào Thái cổ Tinh Thần, thân ảnh liền hóa thành một đạo cầu vồng gào thét, tỏa ra toàn bộ tu vi, tiến thẳng về phía trước.

Hắn không ẩn dấu khí tức, cũng không ẩn dấu thân ảnh mà trực tiếp báo cho giới ngoại biết, Vương Lâm hắn đã tới!

Tinh không ầm vang. Thần thức của Vương Lâm tản ra đám người có tu vi cao thâm trong các bộ lạc của Thái cổ Tinh Thần đều bừng tỉnh. Bọn họ dù có đang làm chuyện gì thì giờ phút này cũng đều ngẩng phắt đầu nhìn tinh không.

Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng có một luồng khí tức sát lục kinh người đang tiến tới từ giới nội!

Viễn cổ tiên vực của giới ngoại cũng không hiểu lắm. Hắn cũng không mù quáng mà đi tìm kiếm, mà hướng vào sâu trong Thái cổ Tinh Thần lao đi. Hắn dù không biết vị trí cụ thể nhưng hắn chỉ muốn ở nơi này. Ba ngày sau đại chiến giữa viễn cổ tiên vực giới nội và giới ngoại xảy ra, viễn cổ tiên vực của giới nội mở ra hắn sẽ cảm nhận được. Mà lúc đó viễn cổ tiên vực cũng sẽ tỏa ra khí tức!

Trong nháy mắt khi thần thức của Vương Lâm khuếch tán ra, tràn ngập cả Thái cổ Tinh Thần. Chưởng Tôn đang ngồi bên trong cung điện liền nhìn chằm chằm về phía trước, cánh tay khô héo của hắn nắm lại, rất lâu cũng không thấy buông ra Hắn trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng không thể hạ quyết tâm đi giết Vương Lâm. Hắn đối với Vương Lâm cực kỳ kiêng kỵ. Nếu như lực lượng bắn hai cung của Vương Lâm còn chưa dùng hết thì hắn sẽ không dám ra tay!

Hai năm trước hắn vốn muốn nhân hỗn loạn đánh lên nhưng lại không ngờ Vương Lâm dù ở trong trận pháp vẫn phát hiện ra, nói một câu khiến hắn phải rút lui.

-Hắn xuất hiện trong Thái cổ Tinh Thần là muốn gây chuyện gì. Chẳng lẽ là muốn khiêu khích dụ dỗ ta đi ra để giết.

Ánh mắt Chưởng Tôn lộ vẻ nghi hoặc. Hắn không thể hiểu nổi Vương Lâm vì sao lại kiêu ngạo xuất hiện trong Thái cổ Tinh Thần.

-Lão phu không tới gần, thử xem hắn làm gì nào!

Chưởng Tôn trầm mặc, ánh mắt lộ vẻ kìm nén. Tu vi của hắn thông thiên, nếu không phải sợ cây cung của Lý Quảng thì sẽ lập tức ra tay giết người.

Cũng ở bên trong Thái cổ Tinh Thần, tại một nơi hắc động do mấy tu chân tinh tạo thành dòng xoáy, giờ phút này ánh sáng bảy màu tràn ngập, ngưng tụ thành thân ảnh của đạo nhân bảy màu. Thần sắc hắn lạnh nhạt, ánh mắt đảo qua phía xa xa, khóe miệng mỉm cười.

-Cây cung của Lý Quảng ở trong tay hắn, tuy là ta làm cho Chưởng Tôn đưa ra nhưng cũng coi như là cơ duyên của hắn. Hắn lúc này tới nơi đây rốt cục là muốn làm gì.người này rất giống chiến lão quỷ, nếu không phải là người thứ ba thì đúng là sự tồn tại kỳ dị trong đám tu sĩ ở động phủ này. Tu sĩ như vậy nếu hắn không phải là người thứ ba thì giết đi thật đáng tiếc.nhưng người này có sơ hở, cuối cùng nếu không chết thì ta có thể sử dụng!

Đạo nhân bảy màu mỉm cười, thu hồi ánh mắt.

-Huyết trận đã thành, đang tiếp tục tính toán, không bao lâu nữa ta sẽ biết được người thứ ba luân hồi vô số lần rốt cục ở đâu! Ta tìm ngươi đã vạn vạn năm, rất muốn biết ngươi đã luân hồi tới bây giờ, cuối cùng thành người thế nào!

Bên trong Thái cổ Tinh Thần, trên một tu chân tinh có một nữ tử mặc bạch y đang khoanh chân đã tọa. Nữ tử này dung nhan tuyệt mỹ nhưng lại tỏa ra một vẻ băng lạnh vô cùng, nhìn giống như do tuyết hóa thành. Nàng đang ngồi trên đỉnh núi, hai mắt vốn đang nhắm lúc này đột nhiên mở ra.

-Là hắn!

Nữ tử này chính là một trong bát phi của tiên tôn, tam phi!

Nàng không tham dự cuộc chiến giới nội giới ngoại mà năm đó sau khi từ vùng đất cổ mộ đi ra liền ở nơi này chờ đợi điều gì đó.

-Hắn xuất hiện ở nơi này là muốn làm gì.

Cũng trong Thái cổ Tinh Thần, trong một vùng tinh không nào đó có một cái khe khổng lồ. Bên trong cái khe có hương hoa tỏa ra. Ở trong đó thất phi đang ngồi khoanh chân đả tọa.

Giờ phút này thất phi mở hai mắt, lộ ra ánh sáng kỳ dị.

-Hắn muốn làm gì.

Không chỉ có đám người này nghi hoặc về hành động của Vương Lâm mà trong Thái cổ Tinh Thần lúc này, Diệu âm đ*o tôn, Cửu Thiên ma tôn, đám người này đang chữa thương cũng thức tỉnh, nhìn về tinh không xa xa, sắc mặt âm trầm.

Vương Lâm xuất hiện, bởi vì trong tay có cây cung của Lý Quảng khiến bọn họ cảm thấy áp lực.

Hầu như những bậc toàn năng lúc này đều tập trung thần thức ở xa xa quan sát khí tức của Vương Lâm. Bọn họ không hiểu Vương Lâm muốn làm gì, thần sắc rất ngưng trọng.

Dưới đám thần thức này, thân thể Vương Lâm trong tinh không chậm rãi ngừng lại. Giờ phút này hắn đã ở gần trung tâm của Thái cổ Tinh Thần. Nơi này dù là đi tới chỗ nào trong bốn phía hắn cũng có thể tới ngay lập tức.

Thân ảnh dừng lại, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, yên lặng thổ nạp, chờ đợi.

Hành vi của hắn lại càng khiến đám thần thức đang ngưng tụ trong Thái cổ Tinh Thần cảm thấy kinh ngạc.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Ba ngày cuối cùng của năm thứ ba chỉ còn mười hai canh giờ nữa là chấm dứt. Khi mười hai canh giờ cuối cùng qua đi, thế giới trong động phủ nghênh đón một biến đổi kinh thiên!

Nhưng giờ phút này trừ Vương Lâm ra, không ai phát hiện ra. Dù là đạo nhân bảy màu cùng chiến lão quỷ thì cũng không thể nắm rõ toàn bộ mọi chuyện.

Nếu có thì có lẽ có một người hơi cảm ứng được. Người này ở trong Triệu Hà tinh vực, Vương Lâm ngày đó không tìm thấy. Đó là Thiên Vận Tử vẫn ngồi khoanh chân trên một khối đá!

Ánh mắt Thiên Vận Tử lộ ra ánh sáng kỳ dị, bàn tay không ngừng biến hóa nhanh chóng tính toán, ánh mắt càng ngày càng sáng, lộ vẻ phấn chấn vô cùng.

-Nhanh.cuối cùng chỉ còn mười hai giờ nữa là bắt đầu.

Thân ảnh Vương Lâm vẫn thủy chung không nhúc nhích, chậm rãi thổ nạp, khiến khí tức bản thân ở trạng thái đỉnh phong, cũng trong yên lặng này mà vận chuyển giọt máu do tiên nhân bất diệt thể biến thành trên mi tâm.

Mười một canh giờ, mười, chín.cho tới khi chỉ còn khoảng bốn canh giờ là chấm dứt, ba canh giờ, Vương Lâm đột nhiên mở bừng đôi mắt, ánh mắt lóe sáng.

Trong nháy mắt khi hắn mở mắt, đám người vẫn quan sát Vương Lâm trong Thái cổ Tinh Thần đều chấn động tâm thần, vô cùng nghi hoặc.

-Là hắn.

Vương Lâm quay đầu nhìn về phía tinh không bên phải, thần sắc dần dần trở nên cổ quái.

Phía bên phải Vương Lâm trong tinh không xa xôi lúc này xuất hiện một đám mấy trăm tu sĩ Thái Cổ Tinh Thần đang gào thét lao tới. Đám người này tán loạn, trên mặt không biết vẽ thứ gì, nhìn xanh xanh đỏ đỏ, trông rất kỳ lạ.

Bọn họ vừa đi tới vừa gầm lớn.

-Tiên long hiển đạo, tin theo đạo ta, tránh được tai ương diệt thế, không tin đạo ta, theo chúng sinh mà hủy diệt.tiên long uy võ. Tiên long uy võ.

-Tiên long hiển đạo, thờ phụng tiên long sẽ được người mang tới tiên giới vô thượng, vĩnh sinh bất hủ.

Lời nói truyền ra, chỉ thấy phía sau mấy trăm tu sĩ này không ngờ lại có cả ngàn tu sĩ. Cùng với họ lao tới là tiếng gầm kinh thiên.

Chương 1590: Một con rắn

Giữa hai đám tu sĩ này có một đài đá khổng lồ. Đài đá này tỏa ra linh khí nồng đậm, từ xa nhìn lại lớn không dưới ngàn trượng. Đài đá bằng linh thạch lớn tới bậc này thoạt nhìn trông như một trái núi, cực kỳ hiếm thấy.

Vương Lâm từ khi tu đạo tới nay cũng rất ít khi nhìn thấy linh thạch lớn tới mức này. Dù linh thạch đối với hắn đã không còn tác dụng gì nhưng sau khi nhìn thấy thứ này thì vẻ cổ quái trên mặt hắn càng đậm.

Ở trên đài linh thạch này không ngờ lại còn một con rồng toàn thân đỏ chói. Con rồng này thân thể không lớn lười biếng nằm trên đài linh thạch, đôi long nhãn lóe lên ánh sáng, được mấy trăm tu sĩ bốn phía khiêng đi, lúc lại giơ long trảo lên bấu một khối linh thạch trên đài ném vào miệng nhai răng rắc, ánh mắt lộ vẻ rất hưởng thụ.

-Tiên long uy võ.tiên long hiển đạo.

Bên tai truyền tới tiếng hô hào của đám tu sĩ, con rồng này trong lòng lại cực kỳ thoải mái.

-Hừ ! Nếu không phải bị vây ở chỗ đáng chết đó nhiều năm như vậy thì lão long ta ở trong thế giới động phủ này so với bên ngoài còn hoàn hảo hơn nhiều. Chu Tước đáng chết, tiên tôn đáng chết, còn có cả Chưởng Tôn.may mắn là ta đã trốn thoát. Hiện giờ đây mới là cuộc sống lý tưởng của ta. Thật là tốt, cuộc sống thật tươi đẹp.làm ta không khỏi nhớ tới khúc nhạc ở quê nhà, không nhịn được muốn hát to lên.

Con hồng long này thần sắc rất đắc ý, long trảo cào một cái, lấy một khối linh thạch ném vào miệng.truyện tiên hiệp audio

-Cô em rồng dưới Phi Tuyết Sơn các nàng có biết ta nhớ nhung, đôi râu dài của nàng, thân thể nổi bật của nàng, còn cả đôi mắt câu hồn.

Con rồng đỏ này đang rất cao hứng, vừa nhai linh thạch vừa rên rỉ.

Cùng lúc này, long vĩ cũng vung vẩy theo tiết tấu, vỗ lên đài linh thạch, phát ra tiếng ầm ầm không ngừng. Hơn ngàn tu sĩ bốn phía thần sắc lộ vẻ bất đắc dĩ. Giọng hát này bọn họ nghe mà cảm thấy rất thê lương, chẳng chút êm tai. Mỗi khi tới lúc này, bọn họ chỉ còn cách lớn tiếng hô uy vũ, lấy cách này để triệt tiêu giọng ca đáng sợ kia.

-Tiên long hiển đạo.tiên long uy vũ.

Con rồng đỏ này chính là huyết viêm long ở vùng đất Điên Lạc được Chu Tước đời thứ hai thả đi. Con rồng này sớm đã bị Chu Tước bán đứng cho Vương Lâm, nhưng nó chạy quá nhanh, hơn nữa lần đó vùng đất cổ mộ mở ra, Vương Lâm trong thời gian ngắn cũng không có đi tìm con rồng này.

Lúc này thoáng cái đã trải qua trăm năm Vương Lâm hầu như đã quên mất điều này, viêm long đáng thương này đột nhiên lại xuất hiện trong thần thức của hắn.

Trong tích tắc khi hơn một ngàn tu sĩ vây quanh con rồng này đang tiến tới, vốn thần thức của các bậc toàn năng Thái cổ Tinh Thần đang ngưng tụ ở Vương Lâm, theo động tác quay đầu nhìn của hắn liền hướng về phía đó mà ngưng tụ thần thức.

Viêm long nọ đang vừa nhai linh thạch vừa hát, tiếng ca còn đang vang vọng. Nhưng trong nháy mắt, thân thể con rồng này đột nhiên run rẩy, tiếng ca vang dội trong miệng lập tức im bặt.

Nó trừng mắt, đôi mắt lộ vẻ mê man nhưng rất nhanh trở nên kinh ngạc, thân thể run rẩy kịch liệt.

-Quá.bà nội rồng ơi, nơi này sao lại có nhiều thần thức vậy chứ. Đáng chết, bọn họ không có việc gì làm nhàn rỗi thế nào mà lại thả hết thần thức ở chỗ này chứ!

Sau khi sửng sốt một chút, con rồng ngốc nghếch này gào lên một tiếng nức nở.

-Lui về phía sau, lui về phía sau, mau lui lại!

Trong tiếng hô này, tâm thần con rồng ngốc run rẩy. Nó vẫn cẩn thận phát triển thế lực của mình, không đi trêu vào nhưng kẻ mà nó cho là không thể chọc, sợ lại bị người ta bắt. Mặc dù khi ra ngoài nhìn có vẻ kiêu ngạo như vậy nhưng trên thực tế đường đi đều đã được nó lựa chọn cẩn thận, rất cẩn thận.

Con đường này nó đã đi tới mười lần, lần nào cũng không gặp phải chút nguy hiểm nào. Mà nó có một ít thần thông kỳ dị có thể ẩn dấu khí tức, nếu không tận lực tìm kiếm thì cũng rất khó nhận ra nó.

Bình thường nếu gặp phải một số tu sĩ không bằng nó thì con rồng này sẽ đại phát tiên uy, hù dọa đối phương, khiến hắn phải ngoan ngoãn trở thành một trong những thành viên của Tiên long đạo của nó.

Nhưng hôm này nó nghĩ thế nào cũng không ngờ nổi là đang đi tới nửa đường lại đụng phải nhiều thần thức ngưng tụ lại như thế. Dưới đám thần thức này, nó bị hù dọa cho tâm thần run rẩy. Những thần thức nơi này đều cường đại tới mức khiến nó phải nuốt nước bọt ừng ực.

Trái tim rồng đập thình thịch. Viêm long này bay lên, định nhanh chóng bỏ chạy vào tinh không. Nhưng thấy đám môn đồ đang hoảng sợ nghi hoặc nhìn mình, viêm long liền nghĩ lại, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, cẩn thận điều khiển thân thể mình chậm rãi rơi lên trên đài linh thạch, ho khan vài tiếng.

-Bổn tiên long còn có một bình đan dược đang luyện hóa không đi chơi nữa, mau mang ta trở về luyện đan!

Hơn ngàn tu sĩ ở xung quanh nghe vậy trong lòng dù rất nghi ngờ nhưng cũng nghe theo lệnh nó, lập tức điều chỉnh phương hướng, nâng đài linh thạch khổng lồ kia chậm rãi lùi lại phía sau.

chỉ là đài linh thạch này quá lớn do đó tốc độ rời đi cũng rất thong thả. Viêm long ngồi trên đài mà trong lòng thầm lo lắng. Nó mơ hồ cảm nhận được một thần thức sau khi ngưng tụ trên thân thể mình liền trở nên nóng rực. Nó lại càng bi ai phát hiện ra là đài linh thạch di động thì thần thức này cũng di động theo, tập trung lên người nó.

-Đáng chết, các người nhanh lên một chút. Còn chậm nữa thì bổn long sẽ nuốt sống các ngươi!

Nói xong nó lại còn hơi lo lắng, bỏ thêm một câu.

-Bình đan dược của ta phi thường trân quý.

Trái tim đang hoảng hốt đập thình thịch, viêm long cũng không dám biểu hiện quá khác thường. Nó đang thầm tính toán, nếu đột nhiên mình bay đi liệu có khiến cho thần thức của người kia biến đổi hay không. Chuyện này không thể vội vàng, phải bình tĩnh, phải tỉnh táo.

-Long tiên, ngươi là long tiên, ngươi phải tỉnh táo. Không có gì đâu, cứ coi như không thấy bọn họ là được.

Con rồng ngốc này không ngừng động viên bản thân, run rẩy giả bộ như không phát hiện ra điều gì. Chẳng qua nó không thật sự am hiểu chuyện này, không giả vờ thì thôi, giả vờ lại càng lộ ra tất cả thần sắc.

Từ từ, bọn họ dần dần đi xa, cho tới mấy vạn trượng cách khỏi nơi đám thần thức ngưng tụ, con rồng ngốc này mới thầm hoan hô, định rời đi.

Giống như đối với bọn họ mà nói, con rồng này chỉ làm một sự xuất hiện ngoài ý muốn, chẳng có chút hứng thú gì với nó. Chuyện này đối với viêm long có thể nói là chuyện vui mừng bất ngờ nhất, quả là tìm sống trong chỗ chết.

Trong lòng nó thầm thở hổn hển hạ quyết tâm từ nay về sau mười ngày không ra khỏi cửa. Mà con đường này nó tuyệt đối sẽ không đi lại. Đường này thật là đáng sợ!

Nó thở phào một cái. Đám tu sĩ trầm mặc nửa ngày, không hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng rất kinh hoàng. Vì để lấy lòng viêm long này, không biết ai mở miệng đầu tiên, rất nhanh toàn bộ mọi người đều ra sức gầm lên.

-Tiên long hiển đạo, thờ phung đạo ta, tránh được tai ương diệt thế, tiên long uy võ.

-Tiên long hiển đạo, đồ đệ thờ phụng người sẽ được mang tới tiên giới vô thương, tiên long uy võ.

Trong tích tắc khi tiếng nói xuất hiện, một luồng thần thức cường đại đột nhiên từ phía sau gào thét lao tới. Thần thức này lộ ra một uy áp mạnh mẽ tuyệt đối, bao phủ khiến cho viêm long bị dọa tới gần như vỡ mật.

-Uy vũ.uy vũ cái rắm! Các ngươi câm miệng!

Viêm long nọ rống to. Trong mắt nó như sắp rơi nước mắt. Vốn tưởng đã thoát khỏi kiếp nạn này rồi, không ngờ lại còn bị các người tự động rống lên, kéo tới một thần thức khiến nó run rẩy.

Lời nói này chính là nó phát minh ra, ngày xưa nghe rất thoải mái. Nhưng giờ phút này nghe thấy lại giống như là tiếng khóc đưa tang, khiến cho viêm long tủi hổ rống giận.

Rống xong, viêm long vội vàng xoay người, vẻ mặt như sắp khóc, hướng về phía sau cuống quít chắp tay thi lễ.

-Ha ha ha quấy rầy, quấy rầy rồi. Ta cũng nên đi. Mấy lời đó đều là lời của kẻ dưới. Tiểu long ta làm gì có gì uy vũ chứ, càng không nói tới tiên hay không tiên. Ta chỉ là một con rắn, đúng.chỉ là một con. ối. chỉ là một con rắn dài hơi giống rồng thôi, ha ha ha ha.

Thân thể viêm long run run ngay cả lời nói cũng trở lên lung tung.

-Ha ha ha không quấy rầy chư vị tiền bối tụ tập ở nơi này nữa. Các người bận rộn như vậy, không cần để ý tới ta, ta có thể tự mình đi rồi. Không cần tiễn đâu.

Viêm long nói chuyện run rẩy, ngay cả đài linh thạch cũng bỏ lại, thân thể bay lên, lập tức vội vàng bỏ chạy về phía sau.

Nhưng ngay trong nháy mắt khi viêm long lao đi, thân thể nó liền sững lại. Lúc này nó thực sự muốn khóc òa lên rồi. Phía trước nó xuất hiện một thân ảnh mặc bạch y, mái tóc bạc trắng tung bay. Thân thể Vương Lâm từng bước bước ra, trên mặt lộ vẻ như cười như không nhìn viêm long này.

-Là ngươi!

Viêm long sau khi nhìn rõ hình dáng của Vương Lâm liền sửng sốt. Nếu nó đã bị Chu Tước đời hai gọi là rồng ngốc thì hiển nhiên là có nguyên nhân. Chỉ thấy đôi mắt của nó trợn lên. Trong trí nhớ của nó, tiều tử kia yếu tới mức không chịu nổi một kích. Lúc này nó liền quên luôn thần thức vừa khiến nó run rẩy.

-Đáng chết, ngươi cũng dám ngăn cản bổn long sao. Lúc đầu ngươi uống máu của bổn long, hôm nay gặp phải bổn long, bổn long cho ngươi đẹp mặt!

Đôi mắt rồng trợn trừng lên hướng về phía Vương Lâm gào thét. Miệng nó há rộng trực tiếp có ngọn lửa vô tận tràn ra, ầm ầm khuếch tán ra ngoài cơ thể. Từ xa nhìn lại, nó trông như một hỏa cầu khổng lồ. lập tức đem toàn bộ Vương Lâm đang đứng trước người cắn nuốt.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, hỏa cầu khổng lồ kia liền ầm một tiếng, trực tiếp vỡ tan ra bốn phía. Vô số ngọn lửa bị cuốn đi, chiếu rọi cả tinh không.

Trong nháy mắt khi hỏa cầu sụp đổ, viêm long phát ra một tiếng kêu sợ hãi thân thể lùi lại, đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ tới cực điểm.

Vương Lâm từ bên trong ngọn lửa đi ra, bước từng bước một. Ngọn lửa đang sụp đổ bốn phía đột nhiên sững lại, trong thời gian ngắn liền ngưng tụ trên tay trái của Vương Lâm hóa thành một ngọn lửa bùng cháy.

-Viêm long.

Thần sắc Vương Lâm như cười như không nhìn viêm long.

-Ta.ta thật ra là một con. ối.

Thân thể viêm long run rẩy. Lúc này nó còn choáng váng, nhớ tới khí tức kinh khủng vừa truyền ra từ trên thân thể đối phương.

Chương 1591: Tiểu Hồng

Vừa lui lại phía sau, viêm long này nức nở một tiếng, thi triển toàn lực, thân thể liền tràn ngập ngọn lửa, nương theo đó trong nháy mắt thân thể nhoáng lên một cái, tạo thành tốc độ cực nhanh, vội vàng lui lại phía sau.

Nó bị thần thông tùy ý ngưng tụ ngọn lửa của Vương Lâm dọa phát khiếp. cũng trong nháy mắt này, nó cảm nhận được hỏa bổn nguyên phát ra từ thân thể Vương Lâm.

Mà nó cũng có được hỏa bổn nguyên, chỉ là nếu so với đối phương thì rõ ràng là mỏng manh hơn không ít. Do vậy đối mặt với Vương Lâm, viêm long căn bản là không có chút dũng khí để chiến đấu.

Trong hoảng sợ, viêm long nhanh chóng lui lại phía sau. Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ánh mắt đảo qua viêm long đang bị ngọn lửa bao phủ, tay phải giơ lên vuốt một cái, bóp nát ngọn lửa đang cầm trong tay.

Một luồng sóng nhiệt từ trong lòng bàn tay Vương Lâm lan ra cuồn cuộn tràn tới, hướng về bốn phía cuốn đi. Vương Lâm chưa truy kích mà tay phải bắt một ấn quyết.

Ấn quyết này là Chu Tước đời thứ hai đã dạy hắn để điều khiển viêm long này!

Ấn quyết vừa xuất hiện, viêm long đã rời đi rất xa liền hét thảm một tiếng. Ở mi tâm của nó đột nhiên hiện lên một ấn ký y hệt.

Ấn ký này in rất sâu trong đầu nó, khắc vào cả xương cốt và linh hồn!

-Chu Tước các người đúng là không phải thứ tốt, đau chết ta rồi.nói là thả ta rời đi, không ngờ lại còn có một ấn ký đáng chết.

Ngọn lửa trên thân thể viêm long trực tiếp sụp đổ. Thân thể nó xuất hiện, nhoáng một cái bất ngờ liền dài thành vạn trượng.

Từ xa nhìn lại, thân thể khổng lồ này tự nhiên có một luồng uy áp tràn tới.

Nhưng giờ phút này uy áp đó không thể tạo thành nửa điểm ảnh hưởng tới Vương Lâm. Thân thể viêm long vặn vẹo, nỗi đau đớn trên mi tâm khiến cho đôi mắt rồng không khỏi trào nước mắt.

-Đau quá.ta không trốn nữa. Nhận thua, nhận thua rồi, ngươi muốn thế nào thì làm thế đó, ta không trốn nữa là được.

Tay phải Vương Lâm vung lên, thu hồi ấn quyết, từng bước bước về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã đạp lên đỉnh đầu của viêm long. Viêm long đang muốn giãy dụa thì lại nhớ tới cơn đau vừa rồi trên mi tâm, trong sợ hãi thân thể run lên không dám phản kháng. Đôi mắt nó tràn ngập nước mắt, vẻ mặt rất tủi thân.

Nó từ xa nhìn thoáng qua hướng Tiên long tông, nước mắt trong mắt càng nhiều.

-Mất rồi, Tiên long tông của ta.rồng ta không nên đi đường này mới đúng.nếu sớm biết như thế, ôi.

Vương Lâm khoanh chân ngồi trên đỉnh đầu của viêm long, từng luồng khí tức của hỏa nhiệt từ trong cơ thể viêm long lan ra, vờn quanh thân thể hắn. Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía xa xa, thậm chí tầm mắt cũng bị sóng nhiệt ảnh hưởng làm cho vặn vẹo đi.

Thần thức trong Thái cổ Tinh Thần này ngưng tụ lại cũng thấy cảnh tượng này. Đám thần thức lúc này vẫn ngưng tụ trong tinh không này. Vương Lâm thu phục viêm long này đối với bọn họ mà nói cũng không có gì ngạc nhiên. Viêm long này dù kém thì cũng tương đương với tu sĩ Không Niết sơ kỳ, tuy vậy đối với bọn họ mà nói thì cũng yếu ớt vô cùng.

Nếu đổi lại là trong quá khứ, khi Vương Lâm chưa biết về thế giới trong động phủ này thì hắn có lẽ khi nhìn thấy viêm long này cũng sẽ thu phục, nhưng không ra tay như lôi đình như vừa rồi, không lãng phí nửa điểm thời gian.

Vương Lâm đã từng gặp còn rồng này, thấy nó không giống những yêu thú khác. Nó có thể nói tiếng người, linh trí cực cao. Điểm này thì dù là u Minh thú cũng không thể bằng được.

Nó tự xưng là tiên long, lại hiểu được việc tạo ra Tiên long tông, nô dịch tu sĩ phục vụ cho nó. Tất cả những điều này đã nói lên chỗ bất phàm của con rồng này!

Điều quan trong nhất chính là trong thân thể con rồng này ẩn ẩn một luồng huyết mạch tiên nhân đang tồn tại. Luồng lực lượng này rất rất nhỏ, nếu không cẩn thận xem xét thì rất khó phát hiện. Nhưng trên mi tâm Vương Lâm có dung nhập giọt máu tươi do tiên nhân bất diệt thể biến thành, có thể mơ hồ nhìn ra dấu vết.

Vương Lâm đứng trên đỉnh đầu khổng lồ của nó, ánh mắt lóe lên, nhìn thân thể viêm long phía dưới.

Một ngày cuối cùng của thời gian ba năm đã sắp trôi qua, chỉ còn ba canh giờ nữa. Ba canh giờ này cũng đủ để Vương Lâm tìm hiểu rõ một chuyện trên người viêm long này.

-Tiên Cương đại lục có phải là cố hương của ngươi không.

Thần thức Vương Lâm bao trùm thân thể viêm long, đột nhiên truyền thần niệm.

Thần sắc Vương Lâm ngẩn ngơ, đôi mắt rồng lớn chớp chớp, vội vàng quay cái đầu to lại.

Vương Lâm lạnh lùng nhìn con rồng này, tay phải giơ lên. Một luồng khí tức soát hồn liền tràn ngập trên tay phải hắn. Hắn chậm rãi truyền thần niệm vào con viêm long này.

-Với linh trí của ngươi cũng biết tác dụng của thuật trong tay ta rồi. Ta hỏi một lần nữa, ngươi có phải tới từ Tiên Cương đại lục không?

Ánh mắt viêm long nọ lộ vẻ hoảng sợ nhưng không biết vì sao sau khi nhìn lại đám tu sĩ Tiên long tông xong liền lại cắn chặt răng, lắc đầu một lần nữa.

Vương Lâm nhướng mày. Thuật soát hồn hắn không thể thi triển vào lúc này. Nơi này là Thái Cổ Tinh Thần, bốn phía có vô số thần thức đang nhòm ngó. Nếu hắn thi triển thuật soát hồn thì chắc chắn cho đám người đó cơ hội xuất thủ.

Do vậy sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch sau ba canh giờ của hắn.

Ánh mắt lạnh như băng Vương Lâm đơn giản tán đi soát hồn thuật, ném viêm long này vào trong khe trữ vật, tạm gác lại chuyện viễn cổ tiên vực, sau đó sẽ ép hỏi.

Nhưng trong nháy mắt khi hắn định tán đi soát hồn thuật thì tâm thần lại truyền tới lời cầu khẩn của viêm long.

-Cái kia.có thể cho ta chút mặt mũi không.ngươi xem đám môn đồ đang nhìn ta như vậy. Ngươi phối hợp với ta một chút, cho ta chút mặt mũi, đổi lại ngươi hỏi gì ta sẽ nói nấy, có được không.

Vương Lâm sửng sốt, thần sắc liền trở nên cổ quái, thoáng nhìn con rồng này hồi lâu rồi gật đầu.

Viêm long thấy Vương Lâm đáp ứng liền trở nên vui sướng. Nó nghiêm sắc mặt, thân thể lắc mạnh một cái, cũng trực tiếp từ dưới người Vương Lâm bay lên, lơ lửng trong tinh không.

Hai mắt nó lóe sáng, nhìn có vẻ rất uy nghiêm, một ngón tay rồng khổng lồ chỉ vào Vương Lâm, âm thanh cuồn cuộn vang lên.

-Ngươi muốn gia nhập Tiên long môn của ta phải không. Được rồi, bổn long cũng tha thứ cho việc mạo phạm vừa rồi của ngươi cho ngươi gia nhập Tiên long môn của ta, ối.

Vừa nói chuyện viêm long vừa rất chú ý tới thần sắc của Vương Lâm. Thấy đầu mày Vương Lâm hơi nhíu lại, tâm thần nó run lên, vội vàng nói.

-Ối.cường giả như ngươi gia nhập vào Tiên long môn cũng là phúc khí của chúng ta. Ha ha ha ha. Ngươi làm phó tông chủ đi.

Lời này vừa nói ra, đám tu sĩ vừa bị cảnh tượng lúc trước khiến cho khiếp sợ lúc này đều sửng sốt.

Không đợi đám tu sĩ này kịp phản ứng viêm long xoay đầu, lập tức nhìn về đám tu sĩ này, rống lớn.

-Được lắm các ngươi trở về đi. Bổn tiên long muốn chỉ điểm cho phó tông chủ của các ngươi tu luyện. Đợi sau khi xong công việc ta sẽ trở về. Các ngươi coi nhà cẩn thận cho ta.

Trong lòng hơn ngàn tu sĩ này còn nhiều nghi hoặc nhưng cũng không dám thể hiện ra, vội vàng tỏ vẻ kính sợ viêm long, ôm quyền cung kính lui lại phía sau hóa thành cầu vồng rời đi.

Cho tới khi toàn bộ đám tu sĩ đã đi xa, vẻ uy nghiêm của viêm long nhất thời biến mất, thay vào đó là vẻ xấu hổ, đang muốn nói chuyện thì Vương Lâm liền bước từng bước về phía trước, đứng trên đầu rồng, cuốn theo nó thoáng một cái về lại chỗ hắn vẫn ngồi khoanh chân lúc trước.

-Chủ nhân, tiểu long đúng là tới từ Tiên Cương đại lục đó. Ngươi có gì cần hỏi xin cứ hỏi, tiểu long cam đoan không dám dấu diếm nửa điểm.

Trong mắt viêm long lộ vẻ muốn lấy lòng, vội vàng truyền thần niệm.

-Ngươi làm sao lại từ Tiên Cương đại lục tới được nơi này.

Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, ngồi trên người viêm long này.

-Là ta theo chủ nhân trước kia của ta, còn có một tên đáng chết nữa. hừ, chúng ta cùng nhau vào đây. Cái tên đáng chết kia biết ta được chủ nhân tin dùng, trong lòng không phục lắm. Vì thế khi nghe được tin Thất Đạo Tông có bảo vật liền lừa chủ nhân trước kia tới đây.Ta trung thành bảo vệ chủ tất nhiên là ở bên cạnh chủ nhân, thế là liền bị bắt cùng với hắn.

Viêm long hiển nhiên là rất tức giận, khi truyền ra thần niệm ánh mắt còn nhìn về phía xa xa, hình như có hơi sợ hãi.

Nghe tới đây ánh mắt Vương Lâm lập tức sững lại. Hắn cúi đầu nhìn viêm long hồi lâu, cho tới khi trong lòng viêm long sợ hãi mà truyền ra thần niệm:

-Ta nói thật đó, ấy.có chút giả. Ta không phải là trung thành bảo vệ chủ mà là bị chủ nhân trước kia cưỡi tới.

Viêm long cẩn thận mở miệng nói.

-Ngươi tên là gì?

Tâm thần Vương Lâm chấn động, mơ hồ có suy đoán!

-Chủ nhân bảo ta gọi là Tiểu Hồng rất hay, thế nên mới đặt ta là Tiểu Hồng!

Cái đầu to của viêm long quay lại truyền thần niệm ra.

Tiểu Hồng! Đôi mắt Vương Lâm bừng sáng. Hắn nhìn chằm chằm vào viêm long, trong đầu ầm vang. Những lời người điên năm đó nói vang vọng trong tâm thần hắn.

-Tiểu Hồng, Tiểu Hồng, ngươi ở đâu.

-Hừ, thứ đồ của bổn vương ở chỗ Tiểu Hồng, ngươi đi tìm Tiểu Hồng lấy đi.

-Tiểu Hồng, nhanh tìm ca ca của ta, nói cho hắn biết ta bị bắt nạt.

Viêm long thấy ánh mắt của Vương Lâm không chỉ sợ hãi mà tâm thần cũng dựng ngược lên. Nói không biết câu nói kia đã trêu chọc gì đối phương, giờ phút này đang sợ hãi, muốn truyền ra thần niệm.

-Liên Đạo Phi là gì của ngươi?

Thần niệm của Vương Lâm chậm rãi truyền ra.

Viêm long nghe thấy ba chữ Liên Đạo Phi liền sững sờ.

-Hả? Ngươi biết chủ nhân của ta? Liên Đạo Phi là chủ nhân trước kia của ta.đáng tiếc là hắn đã chết rồi.

-Quả nhiên là như thế.

Tâm thần Vương Lâm không ngừng chấn động. Hắn không hỏi nữa mà vung tay áo cuốn viêm long vào trong khe trữ vật. Hắn không muốn hỏi tiếp nữa.

Lúc này thời gian kết thúc chỉ còn rất ngắn. Hắn muốn bảo trì tâm cảnh bình thản, như thế mới phát huy toàn bộ tu vi. Sau đây hắn muốn bình tĩnh lại!

Lời nói của viêm long và những tin tức tiếp theo của nó rất có thể khiến Vương Lâm khó yên lòng nổi. Giờ phút này thu hồi viêm long, Vương Lâm khoanh chân ngồi trong tinh không, hai mắt nhắm lại, bình ổn sóng gió vừa nổi lên trong lòng.

Thời gian trôi qua, trong khi thần thức của mấy người trong tu chân tinh bao phủ, trong lòng thầm có nhiều suy đoán, ba canh giờ chậm rãi trôi qua hết!

Trong tích tắc khi ba canh giờ trôi qua Vương Lâm mở bừng đôi mắt!

Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)