[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 390 [Chương 1508 đến 1511]
❮ sautiếp ❯Chương 1508: Nhà dưới Hằng Nhạc Sơn
Một câu “Ngươi dám!”, lời không lớn nhưng lại kinh thiên động địa!
Thanh niên cầm phi kiếm trong tay kia trong tiếng gầm nhẹ của Vương Lâm thần sắc đại biến. Hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ sơ kỳ mà thôi. Lúc này theo hắn thấy, thân ảnh Vương Lâm vô cùng cao lớn. Một tiếng gầm nhẹ của hắn cũng khiến cho thiên địa biến sắc.
Một luồng khí tức mênh mông trong vô hình hóa thành uy áp, khiến cho sắc mặt thanh niên này tái nhợt, không ngờ phun một ngụm máu tươi, kiếm quang trong nháy mắt ảm đạm đi, giống như không dám tiến tới. Keng một tiếng, tay phải hắn run rẩy, phi kiếm rơi xuống đất, thân thể vội vàng vọt về phía sau.
-Không có khả năng, không có khả năng! Ngươi chỉ là một phàm nhân, ngươi chỉ là một con kiến hôi, ngươi không có khả năng khiến ta sợ hãi!
Thanh niên kia dường như đã nổi điên, tâm thần ầm ầm run rẩy, vừa lui về phía sau vừa lạc giọng kêu lên, khiến cho đám văn nhận đang quỳ lạy càng không thể tin nổi.
Từ cổ chí kim, chưa bao giờ xuất hiện cảnh tượng như thế này. Một phàm nhân lại có dũng khí quát mắng tiên tu. Một câu ” Ngươi dám!” Giống như sét đánh ầm vang, vĩnh hằng không tiêu tan trong đầu những người ở nơi này.
Cùng lúc thanh niên kia lui lại phía sau, thanh niên còn lại ở tửu lâu cất bước đi tới. Tu vi của hắn vượt xa đối phương, đã là Trúc Cơ trung kỳ.
Hắn vừa cất bước liền đặt một tay lên lưng đồng môn, ngẩng đầu nhìn về phía hai người Vương Lâm và Đại Phúc đang đứng giữa vô số người đang quỳ lạy kia.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn mơ hồ thấy bên trên bầu trời chỗ Vương Lâm, có một luồng khí tức khiến hắn run rẩy đang tràn ra. Khí tức này không ngờ lại khiến hắn chỉ liếc một cái mà tâm thần đã ầm ầm chấn động. Vô số tư tưởng hỗn tạp hiện lên trong lòng hắn, giống như muốn phá tan đầu óc hắn, khiến hắn phải phun một ngụm máu tươi.
-Vương mỗ hiểu trời đất, ngươi dù là tiên tu hay là một con kiến hôi thì đã sao? Đừng nói là hai ngươi, cho dù tất cả tiên nhân ở Chu Tước Tinh này thì cũng đã làm sao!
Vương Lâm ngẩng đầu, hai mắt lộ ánh sáng lỗi lạc, mái tóc dài tung bay, tay áo vung lên, uống một ngụm rượu lớn.
Người thanh niên kia hoảng sợ, da đầu tê dại. Loại chuyện này hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn. Hắn mơ hồ có cảm giác cực kỳ mãnh liệt, đối phương dù yếu ớt vô cùng như luồng chính khí mênh mông trên người hắn, khí thế không sợ thiên địa kia đủ để so với tất cả thần thông, có thể đả thương hai người một cách vô hình, cũng khiến cho tâm thần hắn run rẩy, dâng lên một sự kính sợ tới hồn phi phách tán.
-Tại sao lại có thể như vậy, hắn chỉ là một phàm nhân, chỉ là một phàm nhân! Trên người hắn không ngờ lại có loại khí tức này. Người này.người này. Không thể đắc tội!
Hắn không dám rời đi như vậy mà thần sắc cực kỳ cung kính, giống như đang bái kiến trưởng giả tiền bối, hướng về phía Vương Lâm vái một cái.
-Chúng ta vừa rồi đã đắc tội, mong đại nho đừng để ý. Chúng ta xin rời đi, vĩnh viễn không bước vào Tô thành nửa bước.
Nói xong thanh niên kia liền dìu đồng môn, hóa thành một đạo cầu vồng bay đi.
Bốn phía trong nháy mắt liền yên lặng như tờ.
Vương Lâm đứng đó, uống một ngụm rượu. Lúc này một cơn gió thổi tới khiến y phục hắn tung bay, toàn thân bạch y hiện lên phiêu dật trong mắt mọi người.
-Có gì là không thể?
Vương Lâm buông bầu rượu, ánh mắt nhìn vào Tô Nhất vừa đặt câu hỏi, lúc này sắc mặt đang tái nhợt, thân thể run rẩy quỳ trong đám người.
Tô Nhất cúi đầu, thân thể không ngừng run rẩy, hồi lâu mới gắng gượng đứng dậy, hướng về phía Vương Lâm vái một cái.
-Tô Nhất bái kiến đại nho của Triệu quốc ta.
-Chúng ta xin bái kiến đại nho Triệu quốc.
Tất cả văn sinh lúc này đồng loạt ôm quyền, thân thể run rẩy, hai mắt lộ vẻ sùng kính không cách nào hình dung nổi. Cảnh tượng hôm nay cả đời bọn họ sẽ không thể nào quên được.
Ngay cả những lão già ở xe ngựa bên ngoài kia cũng đều cúi đầu vái một vái, tâm phục khẩu phục!
Cả đời bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng được rằng phàm nhân có thể khiến tiên nhân sợ hãi. Nhưng lúc này khi được thấy tận mắt, một cảm giác phức tạp và tự hào liền tràn ngập trái tim họ!
-Nếu tư tưởng lớn tới vô hạn, nếu có thể hiểu được đạo lý của thiên địa thì tiên cũng chẳng khác gì một con kiến hôi.
Câu nói này ngày hôm sau đã truyền khắp Triệu quốc.
-Ta mệt rồi.
Vương Lâm cầm bầu rượu, cuối cùng nhìn thoáng qua người đang ngồi ở tửu lâu phía ngoài phủ, toàn thân đang túa mồ hôi như tắm. Hắn không dám đối mắt với Vương Lâm mà cúi đầu, đứng dậy hướng về phía Vương Lâm vái một cái. Vương Lâm xoay người đi xuống bậc thang, cùng Đại Phúc trở lại trong phủ.
Vô số thư sinh ở trong sân liên tục vái thật lâu, sau đó mới đồng loạt rời đi, cả những người ở bên ngoài cũng mang theo đủ loại mục đích mà rời khỏi nơi này. Tô thành từ từ yên tĩnh trở lại.
Không còn ai dám nói lời nghi vấn nữa. Cơn gió lốc chỉ trong một thời gian ngắn liền tan thành mây khói.
cũng bởi vì chuyện này mà danh tiếng Vương Lâm trở nên vang dội trong Triệu quốc, hoàn toàn thay thế được sư tôn Tô Đạo của hắn, trở thành tân đại nho của Triệu quốc, mà còn là một đại nho khiến tiên nhân khiếp sợ chưa từng có trong lịch sử!
Thời gian trôi qua, giới hạn mười năm của Vương Lâm vẫn còn nhưng không có bất cứ kẻ nào có tư cách tới hỏi hắn nữa. Dù có đến thì đều cung kính như đệ tử, lắng nghe lời dạy của hắn.
Xuân đi thu đến, đảo mắt đã qua tám năm.
Trong tám năm này, Vương Lâm từ trung niên bốn mươi năm đó chậm rãi trở thành một người đã năm mươi. Mái tóc hắn gần một nửa đã trở thành tóc bạc.
Trong tám năm này, Vương Lâm hầu như mỗi tháng đều có vài ngày mang theo Đại Phúc đã già nua, ngồi trên họa thuyền phiêu du trên sông, uống Quế Hoa tửu. Hắn vẫn luôn đợi chờ người không tới như ước định kia.
Thậm chí không chỉ trong tám năm này, hai mươi năm trước Vương Lâm cũng đều như vậy.
Suốt trong những năm đó, hai mươi tám lần xuân qua thu tới, nhưng cuối cùng họa thuyền đi xuyên qua cầu đá mà vẫn không đợi được người kia.
-Lão gia, ngươi rốt cục là chờ cái gì.
Bên trên mạn thuyền, Đại Phúc thân thể đã già nua. Chỉ là cái thói keo kiệt của hắn càng ngày lại càng lợi hại. Hắn thường xuyên nhìn cổ tay mình rồi ngẩn ra, luôn luôn trong lúc yên tĩnh mà cố nhớ lại, chẳng qua cuối cùng vẫn nhớ không ra.
-Ta đang chờ chính ta. Chờ người hẹn ước với ta lần trước.Nguồn truyện audio
Vẻ mặt Vương Lâm đã hơi già nua, giọng nói khàn khàn, nhìn bầu trời chậm rãi mở miệng.
Trên bầu trời vẫn luôn có một cánh chim màu trắng, chao liệng ở nơi đó. Nó đã làm bạn với Vương Lâm hai mươi tám năm, không hề có chút biến hóa nào.
Nhìn lên, Vương Lâm hơi uể oải. dựa vào mũi thuyền, trong lơ mơ liền ngủ mất, bên tai vang vọng tiếng đàn. Tiếng đàn kia giống như dung hợp với giấc mộng của hắn, ở trong mộng cũng có tiếng đàn đi theo.
Đại Phúc thở dài nhìn cổ tay phải của mình, nhìn tới ngây ngẩn.
Ánh nắng buổi trưa nhu hòa chiếu lên người vô cùng ấm áp, khiến Vương Lâm ngủ rất ngon. Chỉ là trong thời gian này lại có tơ liễu phất phơ. Một vài đám tơ liễu theo gió rơi xuống mặt Vương Lâm, nhẹ nhàng vuốt qua khiến hắn mờ hai mắt.
Họa thuyền vẫn còn đang trôi.
Vương Lâm nhìn đám tơ liễu phất phơ, đột nhiên mỉm cười.
-Đại Phúc, còn nhớ hai mươi năm trước, chúng ta vừa mới tới Tô thành không. Lúc đó cũng có nhiều tơ liễu như thế này, cũng là ở trên họa thuyền nhỉ.
Đang cười đột nhiên có mấy chiếc họa thuyền đi tới, lướt ngang qua nhau. Một giọng nói nhu hòa êm ái từ bên trong họa thuyền kia truyền ra.
-Sư tỷ, tơ liễu này đúng là phiền hà, rơi lên người rất khó chịu.
-Ngươi đừng đế ý tới chúng nữa thì sẽ không cảm thấy sự tồn tại của chúng. Sư muội, tâm ngươi không tĩnh.
Nghe thấy giọng nói này, Vương Lâm sửng sốt. Hắn mơ hồ cảm thấy hơi quen thuộc, giống như đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi. Hắn đứng dậy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên họa thuyền kia có thân ảnh hai nữ tử.
Hai nữ tử này tuổi còn rất trẻ, vẻ mặt vô cùng xinh đẹp, đứng trong tơ liễu vô tận giống như là tiên tử. Làn gió nhẹ cuốn động y phục các nàng, lại khiến các nàng càng đẹp hơn.
-Là. Là họ.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn họa thuyền đi xa dần, trước mắt như hiện lên hình ảnh hơn hai mươi năm về trước, trên chiếc thuyền trong đêm mưa gió.
Vừa nhìn Vương Lâm vừa lộ nụ cười nhu hòa. Hắn vĩnh viễn không thế quên được hồi ấy trong cơn mưa, mình nhìn mây đen giằng co với núi, thấy cảnh thiên địa mênh mông vô cùng, mở miệng ngâm thơ. Dáng vẻ vui vẻ tự đắc đó hắn còn nhớ rõ ràng. Giọng nói nũng nịu của nữ tử gọi là Từ Phi dường như còn quanh quẩn bên tai hắn.
Trong mui thuyền, vào đêm mưa gió, mình mặt đỏ tim run nhìn hai nữ tử xinh đẹp. Hình ảnh ấy còn nguyên trong trí nhớ. Lại còn tấm áo khoác dày kia, Vương Lâm năm đó đặt trong hòm trúc, vẫn còn giữ tới bây giờ, chưa hề lấy ra.
Vương Lâm than nhẹ, vuốt mái tóc bạc của mình, không cất lời bắt chuyện mà ngồi xuống uống rượu.
Cả đời này hắn không gặp được một nữ tử nào khiến hắn động lòng. Làm bạn với hắn ngoài rượu ra thì chỉ có Đại Phúc và cánh chim trắng trên trời kia.
Hắn không có vợ con, cả đời này vẫn cô độc như vậy, lặng lẽ trải qua hai mươi tám năm.
Nếu có nữ tử duy nhất khiến hắn động tâm thì chính là người mà hắn gặp sớm nhất. Lần đầu tiên gặp nàng, chính là nữ tử họ Chu kia, người đã tặng tấm áo cho hắn.
Dựa vào đầu thuyền uống rượu, nhìn khuôn mặt mình phản chiếu dưới nước, Vương Lâm thấy một khuôn mặt già nua, mái tóc đã điểm bạc.
Họa thuyền của hai nữ tử kia dần dần lướt qua thuyền của Vương Lâm, cho tới khi hoàn toàn cách xa nhau, giống như là một vòng nhân sinh, có đôi khi đụng nhau ở một nơi nào đó, sau đó lại tiếp tục đi về những hướng bất đồng.
-Hả, sư tỷ, ngươi nhìn lão đầu vừa rồi, hình như vừa nãy mới nhìn chúng ta.
Từ Phi nhìn theo bóng lưng Vương Lâm đang ngồi trên họa thuyền xa dần.
Họa thuyền kia trôi đi qua một cây cầu đá. Chu Nhị quay đầu lại, đôi mắt liếc nhìn. Lúc này nàng đã cách khá xa, lại bị cầu đá che khuất, không nhìn thấy nữa. Nàng cũng không vì người khác nhìn mình một cái mà lại dùng thần thức kiểm tra, cũng không nhìn kỹ hơn nữa.
Cho tới khi hai chiếc thuyền càng ngày càng xa.
Vương Lâm ngồi trên thuyền, bình tĩnh nói với Đại Phúc.
-Đại Phúc, chúng ta rời khỏi Tô thành này đi. ở nơi này đã hai mươi tám năm rồi, không đợi nữa. Chúng ta về nhà.
-Nhà? Nhà ở đâu?
Đại Phúc sửng sốt.
-ở dưới chân Hằng Nhạc Sơn.
Thuyền cập bờ, Vương Lâm và Đại Phúc đi xuống. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua con sông, nhìn Tô thành mà hắn đã ở hai mươi tám năm, nhẹ giọng nói.
Lúc hắn đi tới, tơ liễu tung bay, mang theo vài bầu rượu, một chiếc xe ngựa, chủ tớ hai người.
Lúc ra đi cũng như vậy.
Chương 1509: Hoài trung lão phụ minh
(1): Cha già ra đi trong lòng.
Chiếc xe ngựa không ai phát hiện ra, mang theo hai người chủ tớ già nua, mang theo vài bầu rượu chậm rãi rời khỏi Tô thành, trên quan đạo dần dần đi về quê hương Vương Lâm.
Cho tới hoàng hôn thì hai nữ tử trên chiếc họa thuyền trên sông bước xuống. Khi rời khỏi họa thuyền, dung mạo họ từ từ biến đổi, trở nên rất tầm thường.
-Sư tỷ, ngươi lớn lên từ nhỏ ở nơi này, Tô thành ngoài họa thuyền còn có chỗ nào hay ho nữa không? Lần này bế quan lâu như vậy, vất vả lắm mới được xuống núi, phải chơi đùa thật thỏa thích mới được.
-Muội ấy à, ta về nhà thăm cha mẹ, muội không nên đi theo ta làm gì. Tô thành không có chỗ nào chơi vui cả. Ngày mai ta muốn tới bái phỏng đại nho Tô Đạo. Lão nhân gia người năm đó là thế giao với nhà ta. Muội đến đó đừng có ăn nói lung tung. Hắn tuy chỉ là phàm nhân nhưng dù là sư tôn cũng phải khách khí với hắn.
Hai người đang nói chuyện thì một văn sĩ thư sinh đi ngang qua, nghe thế liền cười một tiếng, lại thấy hai nàng tướng mạo bình thường liền dừng lại cười nói:
-Nhị vị cô nương sợ là đã rời khỏi Triệu quốc rất lâu rồi. Đại nho Tô Đạo hơn mười năm trước đã qua đời rồi. Hiện tại đại nho của Triệu quốc chúng ta tên là Vương Lâm, là môn sinh của đại nho Tô Đạo.
Hai nữ tử ngẩn ra. Văn sĩ lắc đầu, mỉm cười rời đi.
-Vương Lâm. Vương Lâm. Hả, sư tỳ, ta nhớ ra rồi. Người ban ngày trên họa thuyền kia nhìn chúng ta là một ông lão. Bộ dáng hắn dù già nhưng hắn đúng là tiều thư sinh Vương Lâm kia đó!
Bước chân Chu Nhị sững lại. Nàng quay phắt đầu nhìn về phía bờ sông mơ hồ trong hoàng hôn đang xuống dần phía xa xa, trước mặt dường như hiện lên hình ảnh người thiếu niên đỏ mặt năm đó.
-Sư tỷ, sư tỷ, ngươi sao vậy?
Từ Phi nhìn Chu Nhị giống như đã hiểu ra chút gì, nhẹ giọng nói.
Chu Nhị trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu, cùng Từ Phi đi về phía xa xa. chỉ là nàng còn chưa đi nổi mười bước thì liền cắn răng, giống như đã hạ quyết tâm.
-Chờ ta!
Nói xong một câu, thân thể Chu Nhị nhoáng lên, trực tiếp hóa thành một đạo cầu vồng bay vọt lên bầu trời. Hành động bất ngờ của nàng lập tức khiến cho bốn phía nổi lên tiếng kinh hô. Người đi đường mang theo vẻ bất ngờ và kính sợ ngơ ngác nhìn cảnh này, mãi một lúc lâu mới có phản ứng.
-Tiên tử!
-Đó là tiên tử!
Từ Phi nhìn thân ảnh Chu Nhị rời đi, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, nhẹ nhàng thở dài.
Trên bầu trời Tô thành, Chu Nhị tỏa thần thức ra, vừa bay vừa tìm kiếm. Nhưng cuối cùng nàng không tìm được bóng dáng kia. Cho tới khi nàng tìm cả Tô thành nhưng vẫn cho kết quả như trước.
-Đi rồi sao.
Chu Nhị không biết bản thân bị làm sao. Nàng muốn gặp đối phương một lần nhưng tạo hóa trêu ngươi, giống như cuộc đời hai người sau khi gặp nhau liền tách ra, trong thời gian ngắn nữa sẽ không gặp được nhau.
Cách Tô thành mấy chục dặm, trên chiếc xe ngựa đang nhảy lên lạch cạch trên đường. Vương Lâm ngồi đó, tùy ý để gió thổi tung màn xe, thổi qua người hắn.
Hắn vừa uống rượu, ánh mắt vừa nhìn qua tấm màn ra ngoài, rơi vào bầu trời đen tối, không biết đang nghĩ gì. Vẻ mặt hắn cho dù chưa già nua nhưng cũng không còn trẻ nữa. Mái tóc bạc của hắn trong men rượu dường như lại có thêm vài sợi.
Từ từ, hắn thấy được trên bầu trời đen tối có một cánh chim trắng bay lượn, cũng bay về hướng nhà hắn.
tuổi đã không còn trẻ nữa, ngồi trên xe ngựa xóc nảy một lúc là khiến thân thể đau nhức, giống như là xương cốt rã rời ra vậy, uể oải vô cùng.
Cứ đi như vậy, bọn họ đi qua mùa hạ. Sau bốn tháng, vào một buổi trưa. Vương Lâm và Đại Phúc từ Tô thành xa xôi đã tiến vào phạm vi của Hằng Nhạc Sơn. Lúc này mùa thu đã về.
Lúc đi hai bên quan đạo cây cối đủ màu rực rỡ, lúc tới hoa đã héo tàn gần hết, lá cây cũng đã bắt đầu úa vàng, cho dù chưa rụng xuống thì cũng chẳng mấy chốc là rụng.
-Hai mươi tám năm rồi.
Vương Lâm nhìn cây cỏ bốn phía, trong mắt thoáng mơ hồ. Hắn vẫn còn nhớ năm đó hắn rời đi vẫn còn là một thiếu niên, lúc này trở về đã quá nửa đời người.
Xe ngựa trong tiếng lạch cạch chậm rãi đi vào trong sơn thôn yên tĩnh. Tất cả mọi thứ ở nơi này Vương Lâm đều quen thuộc. Nơi này là chỗ hắn lớn lên.
Không muốn kinh động nhiều hàng xóm, Vương Lâm mang theo Đại Phúc đi về nhà.
Cha mẹ còn đó, chỉ là phụ thân thân thể ngày nào vốn cường tráng, hôm nay đã phải chống gậy, dưới sự dìu đỡ của mẫu thân hắn, mang theo nụ cười nhìn về phía đứa con xa nhà đã trở về.
Dù đứa con này hôm nay đã trở thành đại nho của Triệu quốc, trở thành niềm kiêu ngạo của Vương gia. đứng trên đỉnh cao nhưng trước mặt bọn họ, Vương Lâm vẫn như mười tám năm trước khi hắn rời đi, là con trai của bọn họ.
Hiện tại là thế, năm đó khi bọn họ được đón tới Tô thành cũng vậy.
Xe ngựa dừng ở bên ngoài sân nhà. Vương Lâm bước khỏi xe liền thấy cha mẹ ngay.
Khuôn mặt lộ nụ cười nhu hòa, Vương Lâm đi về phía trước, vung vạt áo quỳ xuống mặt đất.
-Cha, mẹ, Thiết Trụ đã về.
Đại Phúc trừng mắt nhìn cảnh này. Hắn sau khi xuống xe cũng tiến tới quỳ xuống, lớn tiếng -Cha, mẹ. Đại Phúc đã về.
Phụ thân Vương Lâm cười ha hả, không để ý tới Vương Lâm mà tiến tới nâng Đại Phúc dậy, lắc đầu cười nói:
-Ngươi đó, vẫn giống hệt như năm đó. Mấy năm nay ngươi theo chiếu cố cho Lâm nhi, ta còn cảm ơn không hết, ngươi không nên học hắn.
Vương Lâm đứng dậy nhìn cha mẹ đang tươi cười, trong lòng xuất hiện một cảm giác ấm áp không nói lên lời. Hắn dìu mẫu thân, đỡ phụ thân, cùng với Đại Phúc cả nhà đi vào trong sân.
-Thiết Trụ, lần này về thì bao giờ đi?
Mẫu thân Vương Lâm hiền từ nhìn con trai. Hắn là niềm kiêu hãnh của bà.
-Còn gọi là Thiết Trụ gì nữa. Vương Lâm hiện giờ đã là đại nho của Triệu quốc chúng ta. Đại nho đó bà hiểu không? Thân phận nó ngay cả hoàng thượng gặp mặt cũng phải cúi đầu cung kính. Bà không thấy huyện thái gia mấy năm nay vẫn tới đây sao?
Phụ thân Vương Lâm lườm bà lão của mình một cái.
-Lần này không đi nữa. Thiết Trụ Sẽ hầu hạ cha mẹ tới hết đời.
Vương Lâm nhìn mẫu thân, nhìn mái tóc bạc và nếp nhãn trên mặt bà, nhẹ giọng nói.
Vương Lâm hồi hương khiến vài ngày sau cả sơn thôn xôn xao hẳn lên. Những người hàng xóm ngày xưa đều tới đây, muốn nhìn thấy vị đại nho Triệu quốc – niềm kiêu hãnh của bọn họ.
Thậm chí ngay cả học tử và quan viên trong huyện khi nghe tin này cũng đều dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới đây. Đồng thời kéo tới còn có cả họ hàng thân thích Vương gia.
Phụ thân Vương Lâm trong mấy ngày này nét mặt thư thái, vẻ già cả bay biến, thắt lưng thẳng tắp. Cả đời này hắn tự hào nhất chính là có được người con có thể trở thành đại nho của Triệu quốc.
Nhất là khi thấy người người tới như vậy, phụ thân của Vương Lâm lại càng đắc ý, đơn giản bỏ bạc ra chuẩn bị tiệc rượu trong sân rộng của sơn thôn.
Tiệc rượu trong thôn vốn rất đơn giản nhưng mọi người đều cố gắng, cuối cùng lại biến thành rất xa hoa. Rượu và thức ăn đều là do đầu bếp mọi người đem từ trong huyện tới nấu, mang theo nguyên liệu tới đây tự mình ra tay.
Mọi việc đã vậy, Vương Lâm thấy phụ thân cao hứng, cũng không nói gì thêm. Nếu không với tính cách của hắn thì hắn lại muốn yên tĩnh.
Chẳng qua cha mẹ cao hứng thì hắn cũng nghe theo lời họ.
Trong bữa tiệc, thân thích của Vương gia đều tới bái kiến Vương Lâm. Dáng vẻ của đám người này cung kính, ra mắt Vương Lâm, chỉ cần Vương Lâm hơi gật đầu là đều cảm thấy sợ hãi.
Trong đám thân thích này có ông chú già nua, có cả tộc trưởng nhà họ Vương, lại có cả người cùng vai vế với hắn.
Cảnh tượng này Vương Lâm nhìn lại, lờ mờ thấy trong mộng đã từng gặp. Chỉ là trong mộng và hiện tại chênh lệch quá lớn.
Cho tới hoàng hôn, Vương Lâm thấy cha mẹ đã hơi uể oải liền mang cha mẹ rời đi, kết thúc tiệc rượu náo nhiệt này. Đám người trong mấy ngày dần tản đi, sơn thôn lại khôi phục vẻ yên bình.
-Thiết Trụ, tuổi con không còn nhỏ nữa, làm sao mà vẫn chưa cưới thê tử.ôi.
Phụ thân của Vương Lâm hơi say, nói thầm vài câu xong liền thở dài, không nói gì tới việc này nữa. Cứ như vậy, Vương Lâm ở lại quê hương, chậm rãi nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn, nhìn năm tháng trôi qua.
Cho tới năm năm sau, vào mùa thu sau ba mươi ba năm Vương Lâm rời khỏi quê hương, trong lá vàng bị gió thu thổi bay, lướt trên mặt đất tạo thành tiếng lào xào, tìm về với gốc, phụ thân Vương Lâm nằm trên giường, nắm tay hắn, đôi mắt mê man và không nỡ, nhưng lại cũng tràn đầy niềm vui và tự hào.
-Thiết Trụ, cả đời này cha vì con mà không quên được. Cha không biết chữ nhưng lại nhờ người chỉnh sửa lại những câu nói của con thành một cuốn sách. Con từng nói là thiên địa luân hồi, sinh lão bệnh tử như xuân hạ thu đông. Cha đã nhớ rõ.
Phụ thân Vương Lâm nở nụ cười. Chẳng qua trong nụ cười này ngoài vẻ tự hào vui mừng còn có một sự sợ hãi mà Vương Lâm có thể cảm nhận được. Hắn sợ hãi tử vong. Hắn sợ hãi không được nhìn thấy thân nhân nữa, sợ phải cô độc và không biết sau tử vong là gì. Hắn nắm chặt lấy bàn tay Vương Lâm, giống như đó chính là nơi dựa dẫm cuối cùng của hắn vậy.
Ánh sáng trong mắt hắn trở nên ảm đạm. lộ vẻ bất lực.
-Cha, đừng sợ. Có con ở bên cha.
Mái tóc của Vương Lâm cũng đã bạc hơn phân nửa. Hắn nhìn phụ thân, ánh mắt lộ vẻ bi thương. Nắm lấy tay phụ thân, Vương Lâm nhẹ nhàng ôm lấy thân thể gầy gò của người.
-Cha, có con đây rồi, đừng sợ, có con ở đây rồi.
-Cha, còn nhớ món quà sinh nhật cha tặng con lúc con còn bé không? Cái con ngựa gỗ nhỏ đó vài ngày trước con tìm được rồi.
-Hay lắm.
Bên ngoài sân có một cây đại thụ dường như đã sống từ cả trăm năm trước, lộ vẻ tang thương. Trong mùa thu này hầu như lá cây đã bị gió thổi đi hết, chỉ còn lại một chiếc lá vẫn bám ở nơi đó, dường như không muốn rời đi. Bị gió lay động, nó giống như dùng hết khí lực cuối cùng, từ trên cây bay xuống, lượn một vòng, tạo thành một hình cung, rơi xuống mái nhà họ Vương.
Phụ thân trong lòng Vương Lâm được hắn nhẹ nhàng an ủi, trong sự yên bình, từ từ không còn sợ hãi nữa, chậm rãi nhắm hai mắt, không còn hơi thở, ra đi trong lòng con trai hắn.
Chiếc lá trên nóc nhà dường như có linh hồn, lại một lần nữa bay lên, theo gió bay về phía xa.
Chương 1510: Liễu Mi, Mi nghĩa là lông mày
Sau khi phụ thân rời khỏi cõi đời, mẫu thân của Vương Lâm cũng trong một giấc ngủ mà không tỉnh lại nữa. vẻ mặt bà khi ngủ lộ ra nụ cười hạnh phúc, giống như là trong mộng gặp được phụ thân hắn, hai người gặp lại liền không quay về nữa.
Còn có một người lúc ngươi còn bé, cho dù mệt mỏi tới mức nào cũng hát ru ngươi ngủ, dỗ cho ngươi không còn khóc nữa.
Có một người trong lúc ngươi mơ ngủ tè dầm, sợ ngươi bị lạnh đã không để ý tới bản thân, mỗi đêm thức dậy mấy lần để kiểm tra tã của ngươi, xem có ướt hay không.
Có một người khi ngươi đã lớn lên, trong lúc ngươi học hành, người đó chịu khó dậy sớm chỉ vì muốn làm điểm tâm cho ngươi, không để ngươi đói bụng.
Có một người sau khi biết ngươi thích ăn cá thì mỗi lần đều ăn đầu ăn đuôi. Ngươi cười mà hỏi bà, tại sao bà lại không ăn mình cá. Bà cười trả lời rằng, bà thích ăn đầu và đuôi cá, nhưng ngươi lại cho là thật.
Có một người khi ngươi trưởng thành, may áo cho ngươi, có bị kim châm trúng, chảy máu nhưng ngươi lại không hề thấy.
Có một người dù là khi ngươi đã chính thức trưởng thành thì ánh mắt bà nhìn ngươi vẫn như vài chục năm trước, yên lặng nhìn ngươi, yên lặng vui mừng, cho tới khi yên lặng nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại.
Người này chính là mẹ.
Lại còn có một người khi ngươi còn nhỏ, hai tay nâng cao thân thể của ngươi, giơ lên cao, thay thế cả ánh mặt trời trong mắt hắn, trở thành tất cả của hắn.
Lại còn có một người khi ngươi còn chưa học đi, lúc ngã sấp xuống, hai tay dìu ngươi, trong tiếng cười vui vẻ đỡ ngươi đi bước đầu tiên của đời người.
Lại có một người trong tiếng cười vui vẻ của ngươi, kéo tay ngươi đi nhìn ngắm núi non sông nước, nhìn đất nhìn trời. Khi ngươi ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng người đó, ngươi cảm thấy người đó là núi cao, là trời rộng.
cũng có một người khi ngươi nói hóa ra mẹ thích ăn đầu và đuôi cá, hơn nữa là rất cẩn thận để lại đầu và đuôi cho mẹ, hắn ở bên cạnh nhìn thê tử, ánh mắt lộ vẻ nhu hòa và xin lỗi.
Lại có một người sau khi ngươi lớn lên, vẫn luôn nghiêm khắc nhìn theo, làm cho ngươi càng cảm thấy phiền hà. chỉ là khi ngươi dần dần trưởng thành, ngươi mới phát hiện ra ánh mắt nghiêm khắc đó ẩn dấu một phần yêu thương mà ngươi không nhìn thấy.
Cũng có một người khi hắn già nua nằm trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt, lộ vẻ sợ hãi, lộ vẻ bất lực, nhưng lồng ngực của ngươi, sự ôn nhu của ngươi lại khiến hắn thấy ngươi giống như lúc còn nhỏ, khi hắn nâng thân thể của ngươi lên, tiếng cười vui vẻ, khiến hắn không còn sợ hãi và bất lực nữa, trong ấm áp mà ngã vào lòng ngươi.
Người này chính là cha.
Vương Lâm ngồi trước mộ cha mẹ khóc lóc, cười rồi lại khóc, nhớ lại những cảnh tượng khiến hắn đau đớn, khó quên nổi. Hắn không uống rượu, nhưng lúc này lại như say rượu.
Cuộc sống của hắn ở trong mộng không kịp đưa cha mẹ đoạn đường cuối cùng, không kịp ôm phụ thân, không kịp thấy mẫu thân mỉm cười qua đời, nhìn vầng trán đầy nếp nhăn của người.
Trong cuộc đời này hắn đã làm được.
Nếu một người có thê tử, có hài tử, như vậy thì sau khi cha mẹ mất đi hắn cũng sẽ bi thương khắc cốt như thế này. Nhưng hắn vẫn còn chỗ dựa tinh thần. Nhưng nếu một người cả đời không có thê tử, không có hài tử thì sự bi thương của hắn đủ bao trùm thiên địa.
Từ nay về sau không còn ai có thể bằng một cái ôm khiến hắn trong lúc mệt mỏi ấm áp tới tận tâm linh nữa.
Từ nay về sau cũng không có nụ cười nào khiến cho hắn trong cuộc đời cô độc tiêu tán hết u buồn nữa.
Từ nay về sau, chân trời góc biển, cũng chỉ có thân ảnh hắn một mình, yên lặng nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn.
Giữ mộ ba năm, mái tóc của Vương Lâm đã hoàn toàn bạc trắng. Thân thể hắn không còn thẳng tắp mà đã hơi còng xuống. Trên người hắn lộ ra dấu vết của năm tháng tang thương.
-Ba mươi tám năm rồi.
Khuôn mặt Vương Lâm đã đầy vết nhăn. Hôm nay hắn đã là một lão nhân gần sáu mươi tuổi.
Đại Phúc càng ngày càng già nua, chống gậy đứng phía sau Vương Lâm, yên lặng nhìn hắn, cúi đầu nhìn cổ tay của mình, hồi lâu nhẹ nhàng lắc đầu.
-Đời người có được mấy lần ba mươi tám năm.ta không biết người khác thế nào, nhưng ta thì hẳn là không thể có nữa.
Vương Lâm thấp giọng, quỳ xuống, vái lạy mộ cha mẹ.
-Còn nhớ căn miếu kia không .
Vương Lâm đứng dậy, quay đầu nhìn Đại Phúc già nua lúc này đã đi không vững nữa.
-Trong miếu đó ta nói ta thiếu một thư đồng, ngươi liền theo ta tới giờ, Vẻ mặt Vương Lâm tươi cười, lộ vẻ nhớ lại, nhìn Đại Phúc. Hơn ba mươi năm nay Đại Phúc vẫn luôn làm bạn với hắn.
-Đại Phúc vẫn còn có thể làm thư đồng.
Đại Phúc chớp mắt, nhếch miệng cười.
-Ngươi già rồi, ta cũng già rồi, chỉ là tâm nguyện của ta còn chưa hoàn thành. Đại Phúc, giúp ta trông coi nhà cửa, chờ ta, chờ ta trở về.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ở đó hắn nhìn thấy một cánh chim màu trắng.
-Cảm ngộ đối với thiên địa ta vẫn còn thiếu một tia. Ta cần dùng thời gian còn lại đi khắp các quốc gia của Chu Tước Tinh. Đến lúc ta trở về thì có khi ta chẳng được gì, nhưng có khi ta lại đã minh ngộ rồi.
Trong mùa xuân năm thứ ba mươi tám, Vương Lâm một mình rời khỏi sơn thôn. Đại Phúc lưu lại trong thôn, yên lặng chờ Vương Lâm trở về. Có lẽ là mười năm, có lẽ là hai mươi năm.cũng có thể là cả đời.
Vương Lâm một mình một xe ngựa, uống rượu rời đi càng ngày càng xa Hằng Nhạc sơn. Mấy tháng sau xe ngựa đã tới biên giới Triệu quốc, ở nơi này Vương Lâm xuống xe. Cho xa phu đánh xe trở về xong, hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại Triệu quốc, xoay người bước ra nửa bước, rời khỏi biên giới của Triệu quốc.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn rời khỏi Triệu quốc. Con đường sắp tới Vương Lâm không hề suy tư tới. hắn chỉ biết là đường ở dưới chân mình.
Ngay tích tắc khi hắn bước ra, đột nhiên trên bầu trời có một đạo cầu vồng gào thét mơ hồ bay qua Vương Lâm. Hắn không ngẩng đầu mà bình tĩnh đi về phía trước.
Một tiếng hả khẽ vang lên từ trong đạo cầu vồng trên bầu trời. Chỉ thấy trong mấy tu sĩ, có một nữ tử vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp. Nữ tử này ngoài sự xinh đẹp ra còn có một nét quyến rũ nhưng không phải là cố tình ngụy tạo mà là trời sinh.
Thân thể nàng lơ lửng giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống Vương Lâm đang bước đi, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, thần sắc lộ vẻ khó hiểu và mê mang.
-Làm sao thế Liễu sư muội?
Một tu sĩ bên cạnh nàng kinh ngạc mở miệng.
-Không có gì. Các người về tông phái trước đi, ta có chút chuyện riêng.
Nữ tử này nhẹ giọng nói, sau đó không để ý đến mọi người nữa mà xoay người về phía dưới bay tới.
Tu sĩ vừa nói chuyện ngẩn ra, đang muốn đuổi theo.
-Sư huynh, ta muốn đi một mình.
Tiếng của nữ tử kia nhu hòa nhưng lại lộ vẻ phi thường kiên định, vang vọng lên khiến cho tu sĩ kia phải ngừng bước, trầm ngâm một lúc rồi mang theo đồng môn cũng đang kinh ngạc rời đi.
Vương Lâm dừng bước, xoay người nhìn về phía đạo cầu vồng đang bay xuống phía sau hắn. Trong nháy mắt một nữ tử mặc y phục màu tím rơi xuống cách người hắn mười trượng.
Nữ tử này rất đẹp. Nét đẹp này cả đời Vương Lâm chưa từng gặp qua người nào như vậy. Nếu so với nàng thì Chu Nhị chẳng thể nào sánh được.
Chẳng qua Vương Lâm cũng không hề hoảng hốt. Hắn đã nhìn thấu hết thảy, truy tìm đạo lý của thiên địa, có được tư tưởng của chính mình. Trong mắt hắn nữ tử này đẹp thì có đẹp nhưng sau khi nhắm mắt xuôi tay cũng chỉ chôn xuống đất giống như những nữ tử khác mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Nữ tử này nhìn Vương Lâm già nua ở cách nàng mười trượng, nhìn mái tóc bạc trắng của hắn, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt sáng ngời đầy cơ trí của hắn, rất lâu sau đó nàng cúi đầu hạ thấp người vái hắn một cái.
-Cụ ơi, mấy chục năm trước ta đã từng gặp qua cụ một lần. Hôm nay gặp cụ lần thứ hai, người còn nhớ ta không.
Vương Lâm nhìn nữ tử trước mắt này, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Hồi lâu sau hắn mỉm cười, lắc đầu khàn khàn mở miệng.
-Không, ta đã quên rồi.
-Nếu đã quên rồi thì bỏ đi vậy. Ta không biết vì sao khi nhìn thấy cụ lại luôn cảm thấy chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào đó rồi. Không phải lần này, cũng không phải lần trước. Ta muốn biết tên của người là gì?
vẻ mặt nữ tử lộ vẻ tươi cười, nhẹ giọng.
-Lão phu tên là Vương Lâm.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.
-Vương Lâm?
Nữ tử cau mày, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, chần chờ khẽ nói.
-Là đại nho Triệu quốc. Vương Lâm sao?
-Đúng là lão phu.
Vương Lâm gật đầu, đôi mắt lộ vẻ tang thương, đầy thâm thúy, dường như chứa cả thiên địa.
-Hẳn là ta nhớ lầm rồi.
Nữ tử kia suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ tới vì sao nàng lại cảm thấy quen thuộc như vậy, khiến nàng cảm thấy vô cùng đau lòng. Nàng nhìn Vương Lâm thật sâu. Nàng không rõ tại sao bản thân khi thấy đối phương lại có cảm giác đau đớn như vậy, so với năm xưa càng kịch liệt hơn. Nhất là vẻ già nua của đối phương lại càng khiến nàng đau đớn, cảm thấy buồn bã vô cùng.
-Đã quấy rầy rồi, cáo từ.
Nàng than nhẹ, mang theo ánh mắt mê mang và đau đớn xoay người rời đi.
-Không biết tên tuổi của cô nương là gì?
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
Liễu Mi nhíu mày. Nàng dừng bước, quay đầu, đôi mắt lóe lên một tia vui vẻ khiến người khác khó có thể không động tâm, do dự một chút. Sau đó nàng vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược.
-Tuổi người đã lớn rồi, viên đan dược này có thể giúp người bảo trì tinh lực. Người và ta gặp lại lần này cũng coi là có duyên, tặng cho người thứ này. Hẹn gặp lại.
Liễu Mi buông viên đan dược, dưới chân có mây mù xuất hiện, theo mây mù bay lên, hình dáng này đẹp vô cùng.
Rốt cục là kiếp trước hay là luân hồi, cũng có thể là mộng hoặc là tất cả đều không phải. Liễu Mi. Liễu Mi.cuộc đời trong mộng, nữ nhân khiến ta vô cùng đau đớn.
Vương Lâm nhìn viên đan dược. Tâm tư của hắn ẩn dấu rất tốt.truyện kiếm tu audio
Hồi lâu sau cho tới khi thân ảnh của nữ tử này đã đi xa, Vương Lâm ngẩng đầu, dùng tất cả khí lực của hắn lúc này khàn khàn hô lên một câu.
-Liễu Mi, ngươi nhớ lấy. Cho dù là lúc nào, có lẽ là kiếp tiếp theo, có lẽ là một lần luân hồi nữa, có lẽ là trong một giấc mộng, không nên quen biết một tu sĩ tên là Vương Lâm! Không nên quen biết hắn, không nên tiếp xúc với hắn.
Liễu Mi đã đi xa, Vương Lâm không biết nàng có nghe thấy hắn nói hay không. Tiếng hô của hắn mang theo toàn bộ khí lực, cho tới khi tiếng nói khàn khàn, cho tới khi đạo cầu vồng ở phía xa không còn thấy bóng dáng nữa.
Chương 1511: Khách đến từ Tuyết Vực
Vương Lâm không biết lời nói này của hắn có tác dụng gì hay. Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng đang bị vây trong mê mang. Một lúc lâu sau, Vương Lâm cầm viên đan dược trên mặt đất. trầm mặc nửa ngày, cất vào trong ngực, than nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Hắn đi một mình trong thiên địa của Chu Tước Tinh, không dừng lại lâu ở một vùng đất nào mà đi qua vô số đại sơn, vượt bao trường hà, mang theo minh ngộ với thiên địa, mang theo tư tưởng của mình đi tới một quốc gia nọ.
Trong những năm nay, Vương Lâm đã nuốt viên đan dược kia. Đan dược này cho hắn vô tận tinh lực, khiến cho Vương Lâm có nhiều khí lực hơn, đi hoàn thành tâm nguyện của hắn, chu du các nước.
Trên đường đi, hắn dựa núi mà ngủ, gặp sông thì nghỉ, nhìn thấy vô số khuôn mặt xa lạ. Trong đó thiện lương có, hung ác có, mờ mịt có, cũng có cả gian ngoan.
Hắn từng gặp phải cường đạo, gặp phải mã phi. Chỉ là mỗi lần hắn gặp, hắn chỉ đứng ờ nơi đó, chúng đều cảm nhận được luồng khí tức mênh mông trên cơ thể hắn.
Vương Lâm hắn ngay cả tiên nhân cũng không sợ hãi rút lui, đừng nói là tới những người khác.
Đi tới phía trước, vẻ mặt Vương Lâm càng ngày càng già nua nhưng đôi mắt hắn càng lúc càng sáng ngời. Nơi đó ẩn chứa trí tuệ vô tận và minh ngộ của hắn, trong khi tư tưởng như thoát thai hoán cốt, lại một lần nữa được thăng hoa.
Hắn đã đi qua rất nhiều thành trì, nhìn thấy rất nhiều người. Dù là kinh đô hắn cũng đã đi qua không ít. Trong đám người ở kinh đô này, trước mặt đám quý nhân quan đạt, khí chất của Vương Lâm, lời nói của Vương Lâm khiến cho đám người này phải bái lậy.
Cho dù là hoàng đế chí cao của phàm nhân thì hắn cũng gặp rất nhiều. Trong mắt hắn, tất cả những người này đều giống nhau Không có chút khác biệt nào cả.
Cũng không phải không có người muốn hại mạng hắn. Nhưng mỗi khi có người nổi lên ý niệm này trong đầu thì liền bị một cảm giác không nói lên lời khi đối mặt với Vương Lâm làm cho kính sợ rút lui.
Ở Ngô quốc, trong hoàng cung, cả ngàn vạn cấm quân, chi cần Ngô hoàng ra lệnh một tiếng thì sẽ như bão cát cuốn tới. Hắn muốn lưu Vương Lâm lại trở thành đại nho của Ngô quốc.
Nhưng cuối cùng Vương Lâm mỉm cười lắc đầu. Hắn xoay người rời đi, bầu trời cuồn cuộn sấm sét, phong vân biến sắc. Trên vạn cấm quân không ngờ không có dũng khí ngăn cản, để hắn tùy ý rời đi, đồng loạt vái một cái.
Trong Tôn quốc, Tôn hoàng cũng vô số thần tử tiễn Vương Lâm ngàn dặm.
Thiên Cẩu quốc, ác dân vô số, nhưng cuối cùng khi Vương Lâm rời đi đã được giáo hóa mấy vạn người.
Cứ đi tới mãi, bốn chữ đại nho Vương Lâm ở trên Chu Tước Tinh đã gây nên một hồi sóng gió, càng ngày càng kịch liệt, khiến vô số người nhớ rõ.
Vương Lâm dọc đường đi đã gặp vô số núi non. Đứng trên đỉnh núi, hắn ngẩng đầu nhìn thiên địa, cảm thụ sự mênh mông này. Hắn cũng gặp nhiều tiên nhân, hoặc rất xa lạ, hoặc rất quen thuộc.
Trên Chu Tước Tinh có rất nhiều tu chân quốc, có rất nhiều tông phái. Những tông phái này hầu hết đều được đặt ở những nơi non xanh nước biếc, nhưng cũng có một vài tông phái đặt ở nơi cùng sơn ác thủy.
Mỗi một lần lên núi, mỗi khi đi tới một nơi, nếu trong lòng có cảm ứng thì Vương Lâm sẽ không tận lực tìm kiếm mà dựa vào cảm ngộ của hắn đối với thiên địa mà ở trong rất nhiều ngọn núi đó, lựa chọn đi vào trong sơn môn của một tông phái.
Đại trận hộ sơn dù mạnh yếu khác nhau nhưng không có cái nào có thể ảnh hưởng tới bước chân của Vương Lâm. Thường là khi hắn bước vào liền khiến cả đám tu sĩ trong tông phái khiếp sợ phát hiện ra Cho dù là hạng trưởng lão bế quan vô số nãm trong tông phái cũng sẽ bị luồng khí tức mênh mông khắp thiên địa tên người Vương Lâm tỏa ra làm cho bừng tinh.
Vương Lâm thong dong mà đến, thong dong mà đi. Hắn ngắm núi non, một phần là ngắm cảnh, cảm ngộ thiên địa, phần khác là vì vạn vật trong mắt hắn đều giống nhau.
Dần dần. dù là trong giới tu chân của Triệu quốc, tên một đại nho phàm nhân – Vương Lâm cũng chầm chậm được truyền ra. Đám tu sĩ này biết được trên Chu Tước Tinh này có một phàm nhân là đại nho thời nay, dù là tu sĩ gặp phải trong lòng cũng đều kính sợ.
Bọn họ kính sợ không phải là vì lực lượng mà là vì tư tưởng của hắn!
Tu sĩ cũng vậy, phàm nhân cũng thế, toàn bộ đều là chúng sinh.
Lời nói của Vương Lâm đi tới bất cứ đâu cũng đều lưu lại một chút.
Trong tu sĩ có rất nhiều người đàm luận lâu với hắn, được hắn mở mang, hiểu được thiên địa, sáng tỏ ý cảnh, có cơ hội Hóa Thần. Cho dù là tu vi đã đạt Hóa Thần thì trong lúc đàm luận với hắn cũng mơ hồ thấy tâm thần chấn động.
Một năm. Hai năm. Tháng năm trôi qua, đảo mắt đã mười hai năm.
Trong mười hai năm này Vương Lâm đã đi qua rất nhiều địa phương. Tên của hắn không hay biết đã được truyền khắp mọi nơi, cả những nơi hắn chưa đi qua.
Mười hai năm trước hắn một mình rời khỏi Triệu quốc, mười hai năm sau hắn lại vẫn một mình hành tẩu trên Chu Tước Tinh.
Một ngày nọ, trong tiết trời mùa đông hóa tuyết tung bay, Vương Lâm đến một đô thành mà hắn không biết tên. Quốc gia này rất lớn, tương đương với ba lần Triệu quốc.
Đô thành này Vương Lâm trong mộng đã từng tới. Đứng ờ ngoài cửa thành này, trong mưa tuyết đang rơi, vẻ mặt già của Vương Lâm lộ vẻ buồn bã.
Hắn trùm chặt áo da trên người, đi vào trong tòa thành.
Bước chân trên tuyết vang lên tiếng lạo xạo, Vương Lâm đi vào trong thành, bước trên một con đường. Con đường này rất yên tĩnh, người đi đường cũng không nhiều lắm, hai bên tuy có cửa hàng nhưng trong cửa hàng lại rất ít người Khi cảnh vật quen thuộc này, hình ảnh trong mộng lại càng trở nên chân thật, phảng phất như hiện lên hòa với hiện thực trong mắt hắn, khiến cho Vương Lâm trong hoảng hốt, yên lặng đi về phía trước.
Keng, keng.keng.
Từ xa truyền lại tiếng sắt thép va chạm. Vương Lâm theo tiếng động này, đôi mắt già nua nhìn lại, thấy cách đó không xa có một tiệm rèn.
Trong cửa hàng có một nam tử trung niên cởi trần, thân thể cường tráng đang cầm búa rèn sắt.
Cho dù ờ bên ngoài có tuyết nhưng hán tử này dường như không hề biết lạnh, không ngừng quai búa, phát ra những tiếng leng keng.
Bên cạnh hán tử, có một cái ghế dài, bên đó có một bé trai tầm tám tuổi đang ngồi. Hắn mặc áo bông rất dày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hưng phấn nhìn hán tử.
Đại Ngưu.
Trước mắt Vương Lâm hình như hơi mơ hồ, nhẹ nhàng lắc đầu. Đứa bé kia không phải là Đại Ngưu trong mộng của hắn.
_Ông lão, ông đứng bên ngoài đã lâu rồi, mau tiến vào cho ấm áp.
Đại hán buông cây búa trong tay, lau mồ hôi, hướng về phía Vương Lâm Ở bên ngoài cửa hàng, lộ một nụ cười đôn hậu.
Vương Lâm ngẩn ra, khuôn mặt cũng tươi cười gật đầu, đi vào bên trong tiệm rèn. Một luồng khí nóng ập vào mặt. khiến cho tuyết trên người hắn bị hòa tan không ít.
_Tú Nương, lấy một bình rượu ấm tới đây nào.
Hán tử mặc thêm một chiếc áo khoác, thấy Vương Lâm già nua liền dìu hắn ngồi xuống ghế, sau đó cũng ngồi một bên.
_Cụ không phải là người vùng này phải không?
Đại hán mỉm cười nói.
_Đã từng tới nơi này. Lần này ta đi ngang qua liền tới xem.
Vương Lâm nhìn đồ vật trong cửa hàng, nhẹ giọng khàn khàn mở miệng nói.
Bé trai bảy tám tuổi ngồi cách đó không xa, tò mò nhìn Vương Lâm, sau khi nghe thấy giọng nói của mẫu thân ở trong phòng liền đứng dậy chạy đi. Không bao lâu sau hắn và một nữ tử trung niên cầm bầu rượu xuất hiện. Thần sắc nàng hiền huệ, mang rượu rót cho Vương Lâm một chén, ánh mắt lộ ơer thương xót.
_Cụ ơi, khí trời lạnh lắm cụ uống chén rượu ấm cho nóng người. Cụ tới đây là để tìm người thân phải không?
Vương Lâm mỉm cười, không nói gì mà cầm chén rượu, đặt ở khóe miệng nhấp một chút rồi uống cạn.
_Cụ ơi, rượu nhà ta cũng không tệ lắm phải không? Ha ha, năm đó tổ phụ không phải làm nghề thợ rèn mà làm nghề bán rượu, sau khi tới đời ta mới mở ra tiệm rèn này.
Đại hán nâng chén rượu uống một ngụm rồi cười nói.
Lửa trong lò rèn rất lớn, hoàn toàn khiến người ta cảm thấy đối lập với cảnh tuyết rơi bên ngoài, cũng thổi bay hết hàn khí trong tuyết.
Vương Lâm ngồi ở đó, uống rượu Tằng gia, hơi không phân biệt được đây có phải là mộng hay không.
Một lúc lâu sau. Khi tuyết đã rơi ít hơn một chút. Vương Lâm đứng dậy cáo từ. Đại hán kia thương tuổi Vương Lâm đã già, tặng hắn một bầu rượu để giữ ấm thân thể.
Khi hắn ra đi sắc trời đã tối dần. Chẳng qua trong băng tuyết, mặt đất vẫn sáng ngời, có thể thấy khoảng cách rất xa. Sau khi hắn đi, tiệm rèn sáng đèn, thân ảnh Vương Lâm dưới ánh trăng càng ngày càng xa.
Dừng lại nghi một thời gian ngắn ngủi dường như khiến Vương Lâm rõ ràng điều gì đó. Hắn vẫn ờ trên Chu Tước Tinh như trước, đi qua một địa phương xa lạ, rời khỏi Triệu quốc đã mười lăm năm. Vương Lâm năm nay đã bảy mươi.
Sống lưng hắn còng hơn, trên người lộ khí tức của tuổi xế chiều. Chỉ là hai mắt hắn vẫn sáng ngời như mặt trời, khiến cho người ta không dám nhìn. Ánh mắt đó ẩn chứa nhân quả, ẩn chứa sinh tử, ẩn chứa thật giả.cho dù là sư phụ Tô Đạo của hắn năm đó cũng không có loại khí chất này.
Vào mùa hè năm thứ mười lăm. Ở một quốc gia xa lạ. trong cơn mưa liên miên. Vương Lâm đứng trong một mái đình cạnh quan đạo, nhìn mưa bên ngoài kia. Lờ mờ hắn có thể thấy ờ một nơi rất xa sau cơn mưa có một vùng biển rộng.
Vùng biển này rất lớn. Nó ngăn cách hai khối đại lục.
Bên kia biển còn có nhiều đất nước, là nơi cuối cùng mà Vương Lâm muốn đi. Ở đó có nữ tử mà trong mộng hắn yêu. Hắn muốn tới đó nhìn một lần.
Nước mưa ào ào liên miên chảy thành dòng, khiến cho thiên địa trờ nên mơ hồ, chỉ có thể thấy được đại khái. Vương Lâm đứng đó nhìn mưa. nghe tiếng gió gào, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong tích tắc khi hắn nhắm mắt. trong mưa ờ phía xa xa có thân ảnh một nữ tử. Nữ tử này bước đi, toàn thân toả ra hàn ý vô tận. Nàng tới gần khiến cho nước mưa bốn phía bất ngờ vang lên tiếng răng rắc, biến thành băng rơi xuống mặt đất.
Trong lòng nàng đang ôm một đứa trẻ. Đứa trẻ này được bọc chăn bông rất dày, không hề bị nước mưa rơi vào, đang ngủ rất ngon lành.
Ờ bên cạnh đình, nàng dừng bước. Nữ tử này đã vào độ trung niên nhưng dung nhan lại vô cùng xinh đẹp, chỉ là hàn ý tràn ngập khiến toả ra sát khí.
_Ngươi là đại nho Vương Lâm!
Vương Lâm mở đôi mắt. Bình tĩnh nhìn nữ tử, gật đầu.
Hai người, một người ở trong đình không bị mưa, một người ờ ngoài đình cũng vẫn không bị mưa. Nước mưa biến thành băng. Trong âm thanh răng rắc, cả bầu trời phía sau nữ tử đều bị đóng băng.
_Ta tới từ Tuyết Vực quốc, tìm ngươi hỏi một chuyện.
Tiếng nói của nữ tử cũng lạnh lùng như nơi nàng tới, Tuyết Vực quốc