[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 387 [Chương 1497 đến 1500(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 1497: Nhân sinh như trò đùa, ta là ai?
Nữ tử áo tím kia nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy, cùng với thiếu nữ kia thân thể nhoáng lên một cái, liền rời khỏi chiếc thuyền này. Trước khi đi, nàng xoay người nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, như thể muốn đem hình dáng của đối phương ghi nhớ thật sâu trong lòng.
Khi đang chuẩn bị rời khỏi, nữ tử áo tím này do dự một chút, thiếu nữ áo xanh kia đã rời khỏi thuyền, đang dùng dẫn lực thuật để phi hành.
– Sư tỷ, chúng ta đi thôi… Thanh âm của thiếu nữ này trong cơn mưa truyền đến.
Trong lúc do dự, nữ tử áo tím này quay đầu lại nhìn Vương Lâm đang ngủ ở góc thuyền, dường như thân thể lạnh run lên. Nàng nhẹ nhàng bước tới, tay phải vỗ lên túi trữ vật, liền có một cái áo khoác dày xuất hiện trong tay. Sau khi nàng nhẹ nhàng đặt chiếc áo lên người Vương Lâm, thanh âm yếu ớt thì thào nói.
– Đúng là từ kiếp trước… Nữ tử này than nhẹ, xoay người rời khỏi.
Mưa càng lúc càng lớn.
Trên mặt sông nước mưa rơi xuống ào ạt, trong thiên địa tối đen này chiếc thuyền cô độc chòng chành bơi đi, toát lên một hương vị không nói nên lời, một khí tức tịch mịch… Mặt nước nổi sóng, làm rối loạn hướng đi của con thuyền. Trong cơn mưa, con thuyền đi càng ngày càng xa, cuối cùng trong sự cô độc này, dần dần ẩn vào trong cơn mưa không ngớt, chỉ có ngọn đèn yếu ớt từ trong thuyền lộ ra, trong màn đêm này chớp tắt không ngừng.
Từ xa nhìn lại, ngọn đèn này lóe lên, con thuyền kia dường như là một chiếc lá bay đi trong một giấc mộng, với sự chiếu sáng của ngọn đèn này, dần dần đã đi tới cuối con đường .
Tiếng mưa rơi xuống con thuyền vẫn liên tục vang lên, nhưng bên trong con thuyền này Vương Lâm vẫn ngủ rất say sưa.
Chiếc áo khoác ở trên người hắn lờ mờ có một mùi thơm truyền vào mũi hắn, nhập vào trong giấc mộng của hắn.
– Từ Phi… Chu sư tỷ… Vương Trác… Vương Hạo… Trương… Hổ… Vương Lâm ngủ mơ thì thào, nếu hai nữ tử kia chưa rời khỏi, thì khi nghe được những lời này nhất định sẽ thất kinh.
Nhưng lúc này bọn họ cũng không thể nghe thấy được.
Giấc mơ của Vương Lâm giống như là một cuộc đời khác, trong giấc mơ đó, hắn ở trong Hằng Nhạc Phái đã nhìn thấy Từ Phi, nhìn thấy Chu sư tỷ kia… Trên Hằng Nhạc Sơn kia còn có một con chim màu trắng lóe lên trong giấc mộng… Ngọn đèn lờ mờ sáng trong màn đêm kéo dài này dần dần bị dập tắt, dung hợp với đêm tối.
Trời sáng, mưa tạnh, chân trời dần dần tỏa ra ánh sáng, nhưng vẫn con chưa hoàn toàn xua đi được màn đêm, khiến cho trong thiên địa này vẫn còn một chút u ám khiến cho người ta trong lòng cảm thấy ảm đạm.
Cơn mưa suốt một đêm khiến cho nước sông như dâng lên một ít, mắt thường tuy rất khó phát hiện ra nhưng nếu nhìn hai bên bờ sông thì sẽ có thể thấy rõ được.
Nước mưa thấm vào bùn đất, tạo thành những vũng lầy rất lớn. Ở đằng xa trên sông có một con thuyền chậm rãi đi tới, chiếc thuyền này bị nước cuốn chậm rãi hướng về phía bờ sông, không bao lâu sau, càng ngày càng tới gần.
Cuối cùng phịch một tiếng, con thuyền này đã mắc vào trong một vũng bùn ở bên bờ sông, như thể kẹt ở đó, bất động.
Bên trong thuyền, ngay khi thuyền dừng lại, đầu Vương Lâm đã đập vào vách thuyền, đau đớn mở mắt ra. Mang theo một vẻ mê man nhìn bốn phía một lúc, lúc này hắn mới chậm rãi nhớ lại được chuyện hôm qua, nhưng vừa đưa mắt nhìn, hai nữ tử kia đã sớm biến mất không còn.
Nhớ lại đêm qua, giống như là một giấc mộng, hình bóng hai nữ tử xinh đẹp tuyệt trần kia in sâu vào trong tâm trí Vương Lâm rất lâu không tiêu tan.
– Là ảo giác sao… Vương Lâm có chút không phân biệt được, hắn cúi đầu nhìn thấy được chiếc áo mà nữ tử áo tím kia khoác cho hắn, dần dần hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Nhưng trong đầu hắn ngoài hình ảnh của hai nữ tử đêm qua, còn có một cảnh tượng cực kỳ chân thực. Trong giấc mộng hắn lại một lần nữa quay về Hằng Nhạc Phái, không ngờ ở nơi đó cũng nhìn thấy hai nữ tử này.
Hết thảy chuyện này khiến cho Vương Lâm rất mê man. Ngọn đèn bên cạnh đã không còn sáng nữa, không biết đã tắt khi nào, khiến cho bên trong con thuyền này cũng chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ.
Hồi lâu sau, Vương Lâm trầm mặc đi ra khỏi mui thuyền, nhìn thiên địa u ám; nhìn tất cả mọi thứ mông lung ở bốn phía, không nhìn rõ được đằng xa. Nhưng nhờ những cơn gió thổi tới, hắn cũng cảm nhận được cái lạnh sau cơn mưa, đồng thời cũng ngửi thấy được hương vị của bùn đất, hít vào một hơi thật sâu.
– Chẳng lẽ thực sự là ngày nghĩ sao, đêm chiêm bao làm vậy… Vương Lâm đứng ở đầu thuyền. Sau khi mưa tạnh, dưới ánh bình minh bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, sự yên tĩnh này không có bất cứ một tiếng động gì, dường như trong thiên địa này chỉ còn lại có một mình Vương Lâm.
Trong lúc đứng nhìn, một cảm giác cô độc mà ngay cả chính Vương Lâm cũng không biết là tại sao, từ trong cơ thể yên lặng tràn ngập, khuếch tán khắp toàn thân hắn. Hắn kinh ngạc nhìn bầu trời u ám ở phía trước, cảm giác cô độc này càng ngày càng đậm.
Gió từ từ thổi qua, thổi mái tóc đen của hắn bay ra đằng sau, bộ quần áo màu xanh có một vài nếp nhăn, bị cơn gió này thổi tới, nhưng cũng không thể là phẳng những nếp nhăn này.
– Hơi lạnh… Vương Lâm cúi đầu, chính hắn cũng không hiểu vì sao cái cảm giác cô đơn tịch mịch này lại nồng đậm như vậy, khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ hết thảy.
Còn có một nữ nhân mà hắn không thể nhớ rõ… Giống như bỗng nhiên có một sức mạnh vô hình ngưng tụ lại ở giữa thiên địa, dung nhập vào trong cơ thể của hắn, khiến cho hai mắt hắn chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt.
– Tại sao ta lại… khóc… Vương Lâm giơ tay lên lau nước mắt, nhìn nước mắt như thể là nước mưa ở trong tay, trong mắt hắn nổi lên một vẻ bi ai vô tận mà hắn không phát hiện ra.
– Ta làm sao vậy… Vương Lâm cúi đầu, không để ý tới nước mưa đọng lại ở trên thuyền, ngồi xuống, trong sự yên tĩnh dưới ánh bình binh, từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào trong thuyền, hòa tan với những giọt nước mưa này.
Cái cảm giác chỉ còn lại một mình trong thiên địa khiến cho hắn có một ấn tượng rất quen thuộc, dường như đã từ rất lâu hắn vẫn một mình như vậy mà yên lặng đi trong thiên địa, yên lặng thưởng thức hết thảy, trong sự tịch mịch này nhìn lại sự cô độc của mình.
Dần dần, trước mắt Vương Lâm hiện lên một sự hoảng hốt. Hắn mơ hồ như thấy được một vực sâu vạn trượng, ở trong vực sâu này tràn ngập lực hút vô tận, lực hút này rất mạnh, dường như có thể lôi cả bầu trời xuống. Ở trong vách đá có một cái khe, trong cái khe này có một thân ảnh đang ngồi cô độc.
Ở nơi đó cũng rất yên tĩnh, chỉ có lực hút này gào thét tràn ngập. Thân ảnh cô độc kia quay lưng về phía hắn, không nhìn thấy mặt mũi, nhưng từ trên tấm lưng kia Vương Lâm cũng có thể cảm nhận được sự tịch mịch và vẻ bi thương.
Trong lúc hoảng hốt, hắn nhìn thấy một thanh niên áo trắng, một đầu tóc trắng ngang vai, ở trong tinh không yên lặng đi về phía trước. Bóng lưng hắn cũng mang theo một vẻ cô độc.
Hắn nhìn thấy được rất nhiều, nước mắt dần dần chảy xuống. Sự bi ai này như đến từ trong linh hồn, như đến từ trong thiên địa, dường như thiên địa chính là linh hồn của hắn, chính là giấc mộng của hắn. Lúc này ở trong giấc mộng, trong cảm giác cô độc và tịch mịch quen thuộc này, hắn tìm thấy một sự thương cảm lưu lại ở nơi này.
Dưới bầu trời u ám, Vương Lâm ở trong mui thuyền một mình nhìn mặt nước, rất lâu, rất lâu… Cho đến khi lại có gió lạnh thổi qua, khiến cho thân thể hắn run lên. Hắn bất giác giơ tay trái lên, chỉ về phía ngọn đèn ở cách đó không xa, ngọn đèn chợt lóe lên, chậm rãi cháy.
Bản thân Vương Lâm cũng không phát hiện ra cảnh tượng này, mắt hắn mang theo vẻ mê man cùng với sự bi ai không biết từ đâu mà có, nhìn mặt nước như thể là vĩnh hằng.
Trong sự yên tĩnh này, trong sự u ám này, ngọn đèn kia cháy lên dần dần hình thành một ánh lửa bao phủ bốn phía, lúc sáng lúc tối. Ánh lửa này mặc dù yếu ớt, nhưng lại lộ ra một sự ấm áp, ở trong thiên địa này bập bùng thiêu đốt.
Từ xa nhìn lại, thân ảnh trên chiếc thuyền kia, dưới ánh nến này dần dần lộ ra sự hiu quạnh.
Thời gian trôi qua, bầu trời dần dần càng ngày càng sáng lên, sự u ám trên bầu trời, mặt đất, trên sông, trên con thuyền đều bị xua đi toàn bộ, dần dần mọi thứ trở nên rõ ràng. Ngọn núi mông lung đen kịt ở đằng xa cũng dần trở nên có màu xanh.
Chỉ có mây đen cuồn cuộn ở trên không trung vẫn chậm rãi chuyển động ở trên đó. Một con chim từ trong núi kia bay lên, trong một thanh âm như một tiếng kêu to nhảy vào trong đám mây đen cuồn cuộn, trực tiếp xuyên qua, vỗ cánh bay lượn ở trên tầng mây đó. Sau khi bay lượn vài vòng, nó bất ngờ bay về hướng Vương Lâm.
Con chim này rất nhanh đã tới gần, theo ánh mặt trời dần dần sáng rõ, Vương Lâm chậm rãi ngẩng đầu nhìn con chim kia. Nó kêu lên bay lướt qua người Vương Lâm, giống như cúi đầu nhìn Vương Lâm một cái, ánh mắt lộ ra một vẻ bi ai mà Vương Lâm có thể phát hiện ra. Trong lúc hắn đang sửng sốt, con chim này dần dần biến mất ở đằng xa.
Khi nó rời khỏi, sự bi ai trong lòng Vương Lâm cũng chậm rãi tiêu tan. Ngọn đèn trong thuyền cũng chậm rãi tắt, quay trở về trạng thái ban đầu.
-Ta… làm sao vậy?
Vương Lâm dường như tỉnh lại, cúi đầu nhìn những giọt nước mắt đọng ở trên ngón tay. Trong lúc hắn chăm chú nhìn, nhưng giọt nước mắt trong suốt này chậm rãi từ trên ngón tay rơi xuống.
Hồi lâu sau, Vương Lâm đứng dậy, mang theo một vẻ mê man cùng với sự bi ai khó hiểu lưu lại trong lòng, thu lấy hành trang, đem chiếc áo của nữ tử áo tím kia cất vào trong túi, khoác lên người, rồi đi ra khỏi mui thuyền này.
Ngay khi xuống thuyền, hắn quay đầu lại nhìn con thuyền một cái, rồi xoay người từng bước đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên giữa không trung, trong đám mây đen cuồn cuộn vô tận kia có một trận tiếng gào thét ầm ầm vang lên. Thanh âm này kinh thiên động địa, Vương Lâm bất giác ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một cảnh tượng mà hắn không thể tin được.
Trong đám mây này, hai đạo cầu vồng giống như là có thể phá tan thiên địa từ trong đám mây kia lóe lên. Một đạo cầu vồng trong đó lộ ra một gợn sóng, ngay khi bay qua khoảng không phía trên Vương Lâm đột nhiên dừng lại, cầu vồng tiêu tan, một nữ tử mặc quần áo màu lam, cúi đầu nhìn Vương Lâm đang ngẩng đầu nhìn lên ở dưới mặt đất.
– Ôi… Ánh mắt nữ tử kia lộ ra vẻ mê man.
– Sao vậy, sư muội?
Đạo cầu vồng kia cũng tiêu tan, từ bên trong một thanh niên anh tuấn đi ra, hắn dịu dàng nhìn nữ tử kia, nhẹ giọng nói.
– Không có gì. Thư sinh kia hình như ta đã gặp ở đâu rồi… Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại hóa thành một đạo cầu vồng bay đi.
Một phàm nhân thôi mà, chúng ta hãy mau đi tụ họp với sư môn, cùng đi tới nơi phát ra kim quang đó.
Thanh niên kia cúi đầu nhìn Vương Lâm ở phía dưới một cái, rồi thu ánh mắt lại theo nữ tử kia bay đi.
Chương 1498: Cổ miếu dạ vũ quy hồn lai
Vương Lâm kinh ngạc nhìn bầu trời, nhìn hai đạo cầu vồng mang theo tiếng gào thét càng ngày càng nhỏ, biến mất bên trong tầng mây.
– Nàng là ai.rất quen thuộc, rất quen thuộc.
Vương Lâm thì thào, trong lòng không hề hay biết lại dâng lên một cảm giác đau đớn khó hiểu. Cảm giác đau đớn này và nỗi bi thương vừa mới tiêu tán dung hợp làm một, giống như hóa thành một luồng lực lượng kỳ dị, khiến cho hô hấp của Vương Lâm đình trệ, làm cho sắc mặt hắn trong thời gian ngắn trở nên trắng bệch.
Thân thể hắn lảo đảo, lui lại phía sau vài bước, ánh mắt nhìn về cuối thiên địa, dường như sụp đổ. Tay phải hắn đặt lên ngực. Sự đau đớn ở nơi này như thủy triều bao phủ lấy hắn, trong nỗi đau không nói lên lời, dường như trái tim hắn bị kéo ra, cảm giác chán nản nổi lên.
Tất cả mọi chuyện đều đến từ nữ tử bay qua trên bầu trời. Thân ảnh nữ tử này ở trong đầu Vương Lâm như đã tồn tại trong vô số năm tháng, chỉ nương theo thân ảnh này mà nổi lên những suy nghĩ phức tạp.
Hồi lâu sau, khuôn mặt Vương Lâm mới hơi hồng lên được một chút. Hắn thở hổn hển, nhắm hai mắt lại.
– Hóa ra thật sự có tiên nhân tồn tại.giấc mộng của ta. Thật sự chỉ là mộng sao.
Vương Lâm trầm mặc, đứng trong lớp đất bùn ẩm ướt sau cơn mưa, đứng cho tới khi bầu trời hoàn toàn ngời sáng, hai mắt mờ mịt, yên lặng nhìn về phía trước.
– Ta mơ thành tiên nhân, hay là. Tiên nhân mơ thành ta.
Vương Lâm nghĩ không rõ ràng nổi, giống như cuộc đời của hắn bởi vì một giấc mộng do say rượu hôm trước mà hoàn toàn thay đổi quỹ tích.
Lại bước lên quan đạo tới kinh thành, Vương Lâm không còn tâm trạng quan sát cảnh sắc bên đường nữa, mà trầm mặc chậm rãi đi. Hòm trúc chứa sách vở phía sau lưng hắn theo bước chân hắn mà vang lên tiếng loạt xoạt, đi theo hắn suốt chặng đường xa.
Hoàng hôn, mặt trời lặn.truyện Ma Tu audio
Bước trên quan đạo, vượt qua những vũng nước mưa, Vương Lâm đi cả ngày đã uể oải. Hắn ngồi xuống một bên, lấy lương khô từ bên trong giỏ ra ăn, sau khi nghỉ ngơi lại tiến về phía trước.
Có tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe từ xa xa phía sau truyền tới. Mỗi lần có tiếng động này Vương Lâm đều tránh sang một bên, để cho chiếc xe và ngựa đi qua rồi mới tiếp tục lên đường.
Chớp mắt đã qua bảy ngày. Trong bảy ngày này, thân thể yếu ớt của Vương Lâm cũng từ từ rắn chắc hơn. Bình minh lên đường, mặt trời lặn lại nghỉ, nếu có thể gặp nhà trọ là tốt nhất.
Cũng có thể khi mặt trời lặn hắn gặp được một thôn xóm khói bếp lượn lờ, đi xin tá túc một đêm. Đối với Vương Lâm mà nói, việc này so với ở nhà trọ còn thoải mái hơn.
Chỉ là đại đa số, khi mặt trời lặn hắn đều có cảm giác một mình cô độc trong thiên địa, cô độc tìm một gốc cây bên đường, dựa vào đó, mặc quần áo thật dày, ngước đầu nhìn sao trời, dưới ánh sao lấp lánh mà nghĩ tới gia đình ấm áp, nghĩ tới nụ cười của cha mẹ, chậm rải ngủ vùi.
Trước người hắn nhóm một đống lửa cháy lách tách, dần dần tàn lụi. Một đám khói xanh từ đống lửa bốc lên, tan ra trong không trung.
Gió đêm mang theo hơi lạnh thường xuyên khiến Vương Lâm bị lạnh cóng mà tỉnh dậy. Mỗi lần tỉnh lại, trong sự yên lặng của màn đêm, hắn lại yên lặng nhìn khung cảnh đêm tối xung quanh, giống như cảnh đen tối này cho hắn cảm giác quen thuộc, ở trong màn đêm đen kịt, hắn không hề sợ hãi mà trái tim lại bình lặng như nước, có quần áo dầy ấm trên người, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Thời gian này Triệu quốc đang trong mùa mưa, dù là ngớt mưa thì trời vẫn đầy mây đen, có tiếng sấm vang vọng, thường thường chỉ ngưng một chút rồi lại mưa rào rào xuống, phủ kín mặt đất.
Vào hoàng hôn ngày thứ tám, Vương Lâm cầm cây dù? cười khổ chạy về phía trước. Bên ngoài tán dù là cơn mưa tầm tã, là tiếng sấm sét gầm thét, cho dù mới hoàng hôn mà thiên địa tối sầm như đêm đã buông xuống.
Còn một ngày lộ trình nữa là tới huyện thành. Nhưng cơn mưa này ngày càng to. Nước mưa tràn ngập mặt đất, mưa rơi xuống khiến cho nước mưa bắn lên khắp quần áo Vương Lâm, khiến quần áo toàn thân hắn ướt hơn nửa, dán lên thân thể, không ngừng hút đi nhiệt lượng của hắn, chậm rãi khiến hắn cảm thấy rất lạnh.
Nhất là những cơn gió mang theo hơi nước thổi qua lại càng giống như len cả vào trong xương cốt, khiến hắn lạnh run người. Cây dù của hắn một nửa là nghiêng về phía sau để che hòm trúc có sách vở và lương khô, còn có quần áo vật dụng không thể để bị ướt.
Mặt đất đầy nước, Vương Lâm bước vài bước chạy qua, xuyên qua màn mưa giăng bốn phía, tìm kiếm một nơi có thể trú mưa. Ở phía xa xa, hắn lờ mờ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ giống như một khu nhà.
Không kịp nhìn kỹ, Vương Lâm gắng gượng chạy về phía đó. Khi tới gần, hình dáng mơ hồ đó dần dần rõ ràng. Đây là một cái miếu thổ địa bị bỏ hoang.
Những tiếng lạch cạch vang lên khắp căn miếu, trong đêm mưa gió truyền ra; lọt vào tai khiến người ta cảm thấy u ám.
Căn miếu không lớn, trông rất hoang tàn. Hai cánh cửa miếu một cánh cửa vẫn đóng, màu sơn đỏ trên cánh cửa trải qua bao năm tháng giờ đã xỉn màu, ngay cả vòng đồng trên cánh cửa cũng đã rỉ sét, bị nước mưa bắn lên tung tóe.
Cánh cửa còn lại đã bị hỏng hẳn, bản lề cũng không còn giữ nổi, không đóng vào được nữa, trong cơn mưa gió không ngừng lay động, phát ra những tiếng lạch cạch mà Vương Lâm vừa nghe thấy, truyền về phía xa xa.
Cơn mưa càng ngày càng lớn, cánh cửa bị lay động càng mạnh, giống như là sắp bị thổi rơi xuống vậy.
Vương Lâm bước nhanh vào bên trong, nhìn thoáng qua cái miếu này. Bên trong miếu đầy đá vụn và cỏ dại. Dưới con mưa gió, cỏ dại bị đè oằn mình, phất phơ, dưới những đợt mưa ào ạt phát ra những tiếng lào rào hỗn loạn.
Một tiếng sấm ầm vang, tia chớp nhoáng lên chiếu sáng bầu trời trong nháy mắt, khiến Vương Lâm nhìn rõ hết thảy trong căn miếu. Hắn kêu lên kinh hãi một tiếng, theo tiềm thức lùi lại phía sau mấy bước. Hắn thấy ở bên trong sân miếu có mấy bộ xương trắng.
Trái tim đập thình thịch, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt. Nhưng cơn mưa càng ngày càng lớn, hắn đành cắn răng, không tìm hiểu xem có bao nhiêu người chết ở nơi này nữa, bao nhiêu xương trắng ở sân mà đi vào trong đại điện của căn miếu.
Trong đó có một pho tượng thổ địa cao mấy trượng, không thấy rõ mặt mũi, chỉ có thể thấy màu sắc pho tượng này cũng đã phai từ lâu, loang lổ trông rất hoang tàn.
Trong điện cũng có nước mưa. Mấy tấm ngói trên mái điện đã vở vụn, nước mưa từ trên đó nhỏ xuống khiến cho mặt đất đầy những vũng nước.
Một luồng khí âm u tràn ngập căn miếu. Vương Lâm hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt nghiêm mặt vái thổ địa một vái, lúc này mới tìm một chổ không có vũng nước mà đặt hòm trúc, sau khi ngồi xuống liền lấy từ trong đó ra một ít củi khô tìm được trên đường, lấy đá lửa ra đánh lửa.
Mấy thanh củi này cũng không hoàn toàn khô ráo, bên ngoài cũng dính nước. Vương Lâm nhóm lửa vài lần mà vẫn không cháy, thân thể rất lạnh, cố gắng run rẩy tiếp tục nhóm lửa.
Đúng lúc này thì một tiếng sét dường như nổ vang bên trong miếu. Tiếng động ầm ầm khiến cho hai tay Vương Lâm run lên. Cũng trong tiếng sét, trong nháy mắt khi thiên địa được chiếu sáng, một cái bóng khổng lồ bao phủ bốn phía Vương Lâm.
-Ai!
Vương Lâm ngẩng phắt đầu, mạnh mẽ nén kinh loạn trong lòng, nhìn về phía cửa miếu.
Tiếng nói của hắn rất lớn, hầu như là rống lên, trong đêm mưa yên tĩnh, trong nháy mắt khi sấm sét vừa qua đi khiến cho người vừa mới bước vào cửa miếu cũng bị dọa cho giật bắn người.
-Ai!
Giọng nói mang theo vẻ hoảng sợ từ bên ngoài truyền vào. Chỉ thấy một nam tử trung niên quần áo tả tơi, mặt đầy nước mưa, giống như vừa mới bò ra từ trong nước, sắc mặt tái nhợt lùi lại mấy bước phía ngoài cửa miếu, suýt nữa ngã sấp xuống.
Sau khi mơ hồ nhìn rõ Vương Lâm trong miếu, nam tử trung niên này mới thở phào một hơi, vội vàng đi vào trong miếu, trừng mắt nhìn Vương Lâm một cái, vỗ vỗ ngực hướng về phía Vương Lâm hét lớn một tiếng.
– Ngươi dọa ta chết khiếp đi!
Vương Lâm sửng sốt, cười khổ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía nam tử trung niên ôm quyền, nhẹ nhàng nói:
– Đêm tối nên nhìn không rõ. Vừa rồi sét đánh to quá, mong rằng huynh đài đừng để ý.
Nam tử trung niên hừ một tiếng, lẩm bẩm mấy câu liền không để ý tới Vương Lâm nữa, tay phải thò vào trong áo lấy ra một cái đùi gà đã bị gặm một nửa, đầy nước mưa, nhìn một chút liền oa oa khóc lớn.
Tiếng khóc trong đêm mưa gió nghe rất thê lương, khiến cho Vương Lâm lông tóc dựng ngược cả lên. Hắn nhặt vài tờ giấy rồi đánh lửa, dần dần nhóm được một đống lửa nhỏ.
Ánh lửa bừng lên khiến không gian tối tăm trong miếu rõ ràng hơn không ít.
Nam tử trung niên kia khóc lóc, cắn đùi gà một cái, lập tức nhếch miệng, không ngờ lại nở nụ cười. Tiếng cười ha hả khiến Vương Lâm hơi sửng sốt.
– Hóa ra là một người điên.
Vương Lâm nhìn ra ngoài trời. Nếu không phải cơn mưa càng ngày càng nặng hạt thì hắn chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này. Ở đây rừng núi hoang vu, cho dù là cạnh quan đạo nhưng trong đêm mưa gió đột nhiên xuất hiện một người điên cũng khiến cho người ta phát lạnh.
Nam tử trung niên kia đang cười, đột nhiên lại khóc rống lên.
– Mặc kệ ta rồi, đều mặc kệ ta rồi.ta nghĩ mãi không ra.ta là ai.
Tiếng khóc của hắn vang vọng trong căn miếu, khiến cho Vương Lâm nổi lòng thương xót. Hắn quay đầu nhìn người điên, than nhẹ một tiếng.
– Mộng tựa nhân sinh chưa tỉnh, nhân sinh đùa giỡn ta là ai.mộng là sinh, tỉnh lại là tử, hay nói mộng là tử, tỉnh lại mới là sinh.trong tích tắc sinh tử này, có lẽ cũng không phân biệt được đâu là thật giả, với nhân sinh.Nhân sinh có lẽ là một sự luân hồi, có lẽ cũng là một hồi nhân quả.chỉ là khi nào mới tỉnh.
Vương Lâm thì thào, trong mắt lộ vẻ mê mang. Giấc mộng mấy ngày nay của hắn giống như luôn gợi cho hắn một suy nghĩ không thể nói rõ, khiến cho ban ngày hắn trầm mặc, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Thở dài một tiếng, Vương Lâm từ hòm trúc phía sau lấy ra một miếng lương khô, nhìn đống lửa trước người, nghe tiếng mưa ào ào bên ngoài miếu, đưa lên miệng, yên lặng mà ăn.
Mưa trùm trời đất, bao phủ núi non, bao phủ cả căn miếu. Bên trong miếu, bên cạnh đống lửa, hai người giống như hai mộng hồn vốn không thuộc về nơi này gặp nhau.
Một người nhìn ánh lửa, một người gặm đùi gà. Hai người ngồi bên trong căn miếu, pho tượng thổ địa được ánh lửa chiếu rọi, khóe miệng mang theo nụ cười nhìn không rõ, giống như đang nhìn hai người.
Chương 1499: Quay đầu nhìn lại luân hồi tại
Vương Lâm nhìn đống lửa bập bùng, vang lên những tiếng lách tách. Tiếng nhóp nhép không còn, hắn quay đầu lại, thấy nam tử trung niên ở cách đó không xa đang nhìn lương khô trong tay mình, không ngừng liếm liếm môi, ánh mắt lộ vẻ đáng thương.
Nhìn vẻ mặt đối phương, Vương Lâm mỉm cười. Giờ phút này hắn đối với nam tử trung niên đã không còn thấy xa lạ mà nổi lòng thương xót.
– Cho ngươi.
Vương Lâm lấy lương khô từ hòm trúc ra, đưa về phía nam tử trung niên.
Hai mắt nhìn này trợn trừng, nuốt nước miếng ừng ực rồi vội vàng chạy tới, cầm lấy lương khô đưa vào miệng cắn nuốt.
– Ăn ngon, ăn ngon. Bổn vương đã vài ngày không ăn cái gì.hả, bổn vương’1 Ta sao lại nói là bổn vương’1
Nam tử trung niên sửng sốt, lắc đầu mấy cái rồi không suy nghĩ nữa, đôi mắt trông mong nhìn Vương Lâm.
– Ngươi tên là gì? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Người nhà của ngươi đâu rồi?
Vương Lâm lấy thêm mấy miếng lương khô, đưa cho đối phương, nhẹ giọng hỏi.
Nam tử trung niên này gây cho hắn một cảm giác không nói lên lời. Cảm giác này càng tiếp xúc với đối phương lại càng đậm, giống như là hắn đã quen đối phương ở đâu đó, cũng đối phương có tiếp xúc, lờ mờ hiện lên trong lòng cảm giác thương xót.
Nam tử trung niên sau khi tiếp nhận lương khô liền đưa lên miệng, thấy Vương Lâm hỏi thì ngẩn ra một chút, nhìn lương khô trong tay, lại khóc rống lên.
– Ta không biết ta tên là gì.ta tỉnh lại thì đã ở trong núi thẳm rồi. Ta không nghĩ ra.kim quang, ta nhớ rõ là khi ta tỉnh lại bốn phía có kim quang, còn có rất nhiều người muốn bắt ta. Hừ hừ hừ, nhưng bọn họ không tìm được ta.
Nam tử trung niên vừa khóc, tiếng nói cũng mơ hồ.
Ánh mắt Vương Lâm càng nhu hòa, nhìn đối phương lại cắn vài miếng đã ăn hết số lương khô không nhiều lắm của hắn, lắc đầu bật cười, lại lấy từ trong hòm trúc ra một bình nước đưa cho hắn.
Nguyên thần uống một ngụm lớn, ợ hơi tỏ vẻ đã no, mặt mày hớn hở nhìn Vương Lâm, đưa cái đùi gà vẫn cầm trên tay ra.
– Cho ngươi, đùi gà này ăn không ngon gì cả.
Vương Lâm cười ha hả, cầm lấy đùi gà, không ăn mà gói lại đặt trong hòm trúc.
Mưa bên ngoài miếu càng lúc càng lớn, sấm sét liên tục vang lên, cánh cửa miếu không ngừng bị thổi, vỗ lên vách tường tạo ra tiếng cành cạch, lại có tiếng bang bang vang vọng.
Cả đất trời đen tối, chỉ thấy ánh lửa mơ hồ bên trong miếu, phát ra ánh sáng yếu ớt trong thế giới âm u này.
Vương Lâm và nam tử trung niên nọ ngồi bên cạnh đống lửa, quần áo ướt sủng từ từ ấm áp lên.
– Có lẽ không biết chính mình là ai cũng tốt. Có đôi khi biết rồi sẽ suy nghĩ, có phải bản thân mình là một giấc mộng của người khác hay không.ta gần đây thường nằm mơ. Thế giới trong giấc mơ rất chân thật, khiến người ta không sao phân biệt nổi.
Vương Lâm nhìn đống lửa, nhẹ giọng nói.
Nam tử trung niên uống nước, lắc đầu thì thào.
– Ai bảo, ngươi thử xem không biết bản thân là ai khổ sở thế nào. Hừ hừ, muốn ta nói, kệ là có mơ hay không, chỉ cần vui vẻ, chỉ cần bản thân cao hứng là được. Dù có là mộng hay không phải là mộng thì thế đều tốt rồi.
Hai mắt Vương Lâm sững lại. Lời nói của đối phương khiến hắn mơ hồ xúc động.
– Chỉ cần bản thân vui vẻ, chỉ cần mình cảm thấy cao hứng là tốt.lý tưởng của ta là vào kinh ứng thí, mang cho cha mẹ cuộc sống tốt nhất, khiến bọn họ không phải để ý tới miệng lưỡi của họ hàng nữa.
Vương Lâm trầm mặc, hồi lâu liền gật đầu.
– Ngươi thì sao, ngươi có lý tưởng gì?truyện đao tu audio
Vương Lâm ngẩng đầu, bỏ thêm ít củi khô vào đống lửa, nhìn người điên hỏi.
Nam tử trung niên ngáp một cái, hình như đã hơi mệt, tinh thần bỗng trở nên hưng phấn, mặt lộ vẻ đắc ý, mở miệng nói.
– Ta à? Lý tưởng của ta rất nhiều. Ta phải có thật nhiều linh thạch, ta phải có thật nhiều ngân Linh thạch là cái gì?
Vương Lâm sửng sốt.
– Linh thạch? Hả, ta nói là linh thạch sao? Linh thạch là gì nhỉ?
Nam tử trung niên cũng ngẩn ra, gãi đầu nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát liền cười cười, không hỏi thêm chuyện này nữa mà chậm rãi nói chuyện với người điên trong đêm mưa gió, bên trong căn miếu hoang tàn.
Hai người lúc đó dường như không nói hết chuyện. Người điên vốn có vẻ mệt mỏi nhưng càng nói tinh thần càng phấn khởi. Chính hắn cũng không biết vì sao sau khi thấy Vương Lâm thì trong lòng lại rất ấm áp, giống như đối phương mang lại cho hắn cảm giác của thân nhân.
Bên ngoài gió gào thét, thổi vào khiến đống lửa lay động kịch liệt, mang theo khí lạnh và hơi nước tràn vào nhưng không làm lạnh lùng được cảm giác của hai người.
Thậm chí nụ cười trên khóe miệng của pho tượng thổ địa to lớn phía sau họ cũng dần dần trở nên nhu hòa, bao phủ cả căn miếu, xua tan hơi lạnh.
Đêm đã khuya, cơn mưa chẳng những không ngớt mà ngược lại càng ngày càng lớn, tàn phá bên ngoài miếu. Đống lửa trước người Vương Lâm vì không còn củi khô cho vào nên từ từ yếu đi, giống như lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
– Ta nói cho ngươi một bí mật. Bí mật này ta không nói cho bất cứ kẻ nào đâu đó.
Nam tử trung niên thần thần bí bí thấp giọng nói với Vương Lâm.
Vương Lâm nhìn hắn, mỉm cười gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hứng thú.
Nam tử trung niên đắc ý vươn tay phải, đặt trước người Vương Lâm.
– Xem, ngươi nhìn xem, ngươi có thấy không?
Nam tử trung niên chỉ vào cổ tay phải, thần sắc càng thêm đắc ý.
Chỉ thấy trên cổ tay hắn toàn đất bẩn lem luốc, chẳng có thứ gì khác. Vương Lâm nhìn nửa ngày rồi cười khổ lắc đầu.
– Hả? Ngươi không thấy gì à? Không thể nào, ngươi đợi tý, đợi ta đi rửa.
Nam tử trung niên vội vàng đứng dậy đến một vũng nước trong miếu, rửa cánh tay phải một lúc sau đó mới trở lại bên cạnh Vương Lâm, lại giơ tay lên thần bí thấp giọng nói:
– Lần này ngươi thấy rồi chứ?
Thần sắc Vương Lâm cổ quái, lắc đầu lần nữa. Hắn thật sự không thấy gì.
Nam tử trung niên nổi giận, gào lên với Vương Lâm.
– Ngươi nhìn kỹ xem. Ngươi mở mắt to ra mà nhìn, ngươi.ngươi.ngươi sao lại không nhìn thấy? Ngươi xấu lắm, ngươi rõ ràng thấy mà.
Vương Lâm bóp bóp trán, đưa tay phải của nam tử trung niên tới trước mặt, nhìn kỹ một hồi, cười khổ gật đầu, mở miệng nói:
– Thấy rồi, thấy rồi này.
– Hắc hắc, thế nào? Ta lợi hại không? Hừ hừ, ta muốn tìm người đó. Ta đoán hắn hẳn phải biết ta.
Nam tử trung niên hài lòng ngồi xuống, nhìn cánh tay phải của mình, từ từ ngây ngẩn.
– Ta muốn đi tìm hắn. Ta mơ hồ có cảm giác hắn hình như cũng đã hứa là chăm sóc ta. Hắn hứa là dẫn ta đi chơi. Nhung hắn lại đi mất rồi. Không ai chăm sóc ta nữa, chỉ còn lại mình ta.ta muốn tìm hắn, nhất định phải tìm được hắn.
Hắn vừa thì thào, sắc mặt ảm đạm, thân thể ngây ra nhìn cánh tay phải của mình, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ngủ mất.
Vương Lâm than nhẹ, đứng dậy lấy một bộ quần áo thật dầy, không chê đối phương bẩn thiu, phủ lên người hắn. Động tác này dường như quấy rầy giấc ngủ của nam tử trung niên. Hắn giơ tay chụp một cái, xoay thân co người, bắt đầu ngáy như sấm, cánh tay phải đưa về phía Vương Lâm.
Vương Lâm cạnh đống lửa, nhìn ngọn lửa càng ngày càng yếu, từ từ tắt dần, bên ngoài miếu mưa vẫn trút ào ào, trở nên trầm mặc.
Trái tim hắn dần dần không còn mê mang nữa. Mộng chính là mộng, không thay đổi được gì. Mặc dù thật sự nhân sinh chỉ là giấc mộng thì trong giấc mộng này hắn cũng muốn sống cho vui vẻ . Hắn muốn kiên định mà đi tới.
Cho dù là mộng thì Vương Lâm ta cũng là một cuộc đời khác! Cuộc đời của người kia có lẽ rất đặc sắc, có lẽ rất quang vinh. Nhưng sự cô độc tịch mịch, sự bi thương trong mộng cũng khiến trái tim người ta đau đớn.
Vương Lâm giống như đã minh bạch rất nhiều.
Lúc này ánh lửa tối sầm lại. Đống lửa đã tắt hoàn toàn. Một tia khói xanh bay lên, bóng tối lại bao phủ căn miếu. Vương Lâm dựa vào cây cột miếu, trong tiếng ngáy của nam tử trung niên, đang muốn nhắm mắt ngủ thì đột nhiên hắn mở bừng đôi mắt, xoay người nhìn về phía nam tử trung niên.
ở trên cánh tay phải của đối phương, trong lúc căn miếu tối đen, lại mơ hồ có kim quang lóe lên. Kim quang này ở trên cánh tay hắn lan ra, không ngờ có một dấu tay!
Hình như có một bàn tay vô hình bắt lấy cố tay phải của người điên, để lại dấu tay này.
Nhìn dấu tay nọ, một luồng cảm giác vô cùng quen thuộc không ngừng trào dâng trong lòng Vương Lâm. Hắn cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình. Chẳng qua dấu tay kia rất mơ hồ, không thể từ vân tay mà phân biệt được. Vương Lâm ngây ngẩn một hồi, cuối cùng lắc đầu.
Mưa cả một đêm, tới khi trời tảng sáng mới từ từ ngừng lại. Sau cơn mưa, mùi hương đất tràn ngập trong thiên địa, bay vào trong miếu.
Một đêm không mộng.
Vương Lâm mở hai mắt, duỗi thân thể, nhìn ánh mặt trời bên ngoài miếu, đứng lên hoạt động thân thể đã hơi cứng ngắc, quay đầu nhìn lại nam tử trung niên vẫn đang ngủ say. Cánh tay hắn đã trở lại bình thường, không còn nhìn thấy dấu tay màu vàng đêm qua.
Đem nghi hoặc ẩn xuống đáy lòng, Vương Lâm thu thập chút hành trang, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, tiến tới đẩy nam tử trung niên vài cái, thấy đối phương hé mắt liền ôm quyền cười.
– Gặp mặt trong đêm xem như là có duyên. Tại hạ là Vương Lâm, còn muốn đi tới kinh thành tham gia khoa khảo, ngày khác nếu có thể.
Vương Lâm đang nói thì chậm rãi ngừng lại. Người điên kia cúi đầu, thần sắc vừa xuống dốc vừa cô độc.
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm chỉ để lại một ngày lương khô, còn tất cả bỏ ra trước mặt đối phương, thấp giọng nói:
Ta đi đây. Người nhất định có thể tìm được người kia, nhất định.
Hắn không biết tại sao trong lòng lại không nỡ, nhìn đối phương một cái, thầm than chuyển thân, đi ra bên ngoài miếu. Nhưng chưa đi tới cửa miếu thì đã nghe tiếng khóc của đối phương từ phía sau truyền tới.
– Không để ý tới ta rồi, hắn đi, ngươi cũng đi, không ai để ý tới ta nữa rồi.
Bước chân Vương Lâm sững lại, nhìn bầu trời sau cơn mưa, nửa ngày sau mới xoay người, nhìn nam tử trung niên đang khóc bên trong miếu, nhẹ giọng nói.
– Ta.ta thiếu một thư đồng, tuổi ngươi tuy lớn nhưng hẳn là vẫn được.
Giờ phút này Vương Lâm cũng không biết, hắn nói câu này đó chính là một hồi luân hồi. Hắn đã từng làm vậy với một người. Người kia chính là khi hắn ở trong vùng đất Điên Lạc, ở trong Nhân phương giới, thấy một cuộc sống khác của mình, gặp người quản gia và thư đồng bên cạnh.
Người kia cầm Quế Hoa Tửu của Tô thành, không ngừng đau lòng vì tiền rượu.
Lời tác giả:
Nhân phương giới và Mộng Đạo có rất nhiều nhân quả, không ít đạo hữu cũng đã phát hiện ra. Đây là phục bút của Nhĩ Căn. Xin nhớ rằng lúc đầu nhắc tới Hứa Lập Quốc, Lưu Kim Bưu và người điên, có đạo hữu cá biệt cho rằng không ổn, không biết rằng những tình tiết đó cũng là phục bút của tác già.
Xin hãy đợi tới cuối cùng.
Làm sao biết trong mấy chương Mộng Đạo của này không có phục bút chứ? Nhĩ Căn viết truyện chính là mong các đạo hữu sau khi đọc những chương sau sẽ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ bàn khen tuyệt!
Cảm giác này đối với ta đúng là ngàn vàng khó đổi. Còn nhớ lần thứ hai hóa phàm, phụ tử Vương Lâm còn sống hay không? Lúc đó bao nhiêu người nói là ghét Vương Lâm, phẫn nộ vì Vương Lâm không cho Vương Bình tu đạo, cảm thấy Vương Lâm ích kỷ, không thể tha thứ.
Nhưng cuối cùng mọi người có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ hay không? Lời đã hết, xin mọi người chờ đợi, ha ha.
Chương 1500(a): Người của Luyện Hồn Tông
Trong thời gian này, ở trong các thôn xóm của Triệu quốc có rất nhiều thư sinh lên kinh ứng thí. Bọn họ hoặc là giống như Vương Lâm, một thân một mình, hoặc tụ tập thành nhóm năm ba người. Ở trong Triệu quốc có bốn mươi chín huyện thành. Chỉ có từ bốn mươi chín huyện thành này đạt được công danh thì mới có thể trở thành tú tài, đi tới Tô thành tiến hành khoa khảo lần thứ hai.
Tô thành được gọi như vậy nguyên nhân là do có một người tên là Tô Đạo. Hắn là bậc đại nho của Triệu quốc. Sự tồn tại của hắn khiến cho Tô thành những năm gần đây gần như trở thành kinh đô của Triệu quốc.
Trong cuộc khảo thí ở Tô thành, người vượt qua được gọi là Tô cử. Trong thời gian quy định, tất cả Tô cử đều phải đi tới kinh đô của Triệu quốc, ở nơi đó một là một bước lên trời, hoặc là buồn bã rời đi.
Vương Lâm mang theo kỳ vọng của cha mẹ, mang theo hi vọng đối với tương lai, đi trên quan đạo, phía sau là một nam tử trung niên mặc một bộ y phục sạch sẽ mới thay. Nam tử trung niên này lưng đeo hòm trúc chứa sách vở, trong miệng đang ngâm nga một tiểu khúc không biết nghe thấy ở nơi nào, bộ dáng rất nhàn nhã.
Bầu trời lất phất mưa bụi nhưng mưa không to, trên đường đầy những vũng nước, tỏa khí lạnh, trộn với bùn đất khiến con đường trở nên lầy lội vô cùng.
Vốn chỉ mất nửa ngày là có thể tới huyện thành, nhưng cuối cùng mãi cho tới hoàng hôn hai ngươi Vương Lâm mới mơ hồ nhìn thấy phía xa xa tòa thành trì đang được ánh tà dương bao phủ.
Mặt trời đã ngả về tây, những tia sáng màu vàng xuyên qua tầng mây, bao phủ cả tòa thành. Từ xa nhìn lại, có một cảm giác như hoàng hôn chìm xuống toàn thành.
– Rốt cục đã tới rồi.
Vương Lâm thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán. Đoạn đường này hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, có đôi khi hồi tưởng lại cảm thấy kỳ dị không thể hiểu nổi.
– Đại Phúc, phía trước là huyện thành rồi. Chúng ta sẽ sống ở đó một thời gian.
Vương Lâm mỉm cười quay đầu nhìn lại thư đồng ở phía sau.
– Ta không thích cái tên này.
Vẻ mặt nam tử trung niên đau khổ, lắc đầu quầy quậy.
– Ta thấy rất khá mà. Tên này không tồi đâu.
Vương Lâm cười ha hả, mang Đại Phúc đi tới cửa thành, đưa giấy tờ trong thôn chứng nhận để binh sĩ kiểm tra một lượt xong liền được phép tiến vào thành.
Cho dù là sau cơn mưa, lại đã hoàng hôn nhưng bên trong huyện thành cực kỳ náo nhiệt, đường phố không ít người đi lại, hầu hết đều giống như Vương Lâm, là thư sinh từ bốn phía tới đây. Vương Lâm xem như đã hơi chậm chân, đi với Đại Phúc tới bốn năm nhà trọ nhưng vẫn không tìm được phòng.
Khi thấy sắc trời ngày càng tối, Vương Lâm cũng bắt đầu hơi lo lắng. Cũng may khi tới một nhà trọ cuối cùng thì bên trong còn một gian phòng trống, mặc dù giá có cao nhưng trên bầu trời vang lên tiếng sấm, giống như dấu hiệu mưa có thể trút xuống bất cứ lúc nào. Vương Lâm cắn răng một cái, liền bảo Đại Phúc lấy bạc ra.
Đại Phúc lấy ngân lượng Vương Lâm giao cho từ trước ra, cảm giác đau như cắt thịt, cẩn thận đếm đi đếm lại, rất không tình nguyện giao ra, trong miệng còn lấm bẩm nói.
– Ngân lượng cũng không nhiều.đau lòng quá.ta trước đây hình như đã trải qua chuyện gì, biết rằng ngân lượng vô cùng trọng yếu.
Tiếng lẩm bẩm của hắn khiến cho tiểu nhị khinh miệt nhìn hai người Vương Lâm một cái, lười biếng dẫn họ về phòng. Mấy ngày nay hắn đã thấy rất nhiều thư sinh như Vương Lâm, có người ra tay hào phóng, cũng có người giống như hai người Vương Lâm, theo hắn thấy chính là hạng người nghèo mạt rệp.
Tính cách Vương Lâm thuần phác, thấy thần sắc của tên tiểu nhị nhưng cũng chẳng thèm để trong lòng.truyện Ma Tu audio