[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 383 [Chương 1479 đến 1483]
❮ sautiếp ❯Chương 1479: Bí mật tầng mười chín
Hố sâu của Phù Văn tộc không thay đổi nhiều lắm so với Chu Tước Tinh, vẫn nằm ở vị trí cũ. Những năm gần đây, nó đã trở thành một trong những địa phương thần bí nhất Chu Tước Tinh.
Thường xuyên có tu sĩ tiếng vào nơi này dò xét bí ẩn.
Nhất là trong những thập niên gần đây, cùng với một số tu sĩ bên ngoài tiến vào Chu Tước Tinh, chậm rãi cũng có một ít người xâm nhập vào bên trong hố sâu. Nhưng đều không thu hoạch được gì.
Chưa người nào có thể tiến vào tầng sâu nhất của hố này.
Thân ảnh của Vương Lâm và người điên trong nháy mắt liền xuất hiện bên ngoài hố sâu. Hắn liếc nhìn hố sâu một cái, thân thể nhoáng lên, đang định bước vào thì người điên lại mặc kệ tất cả, hướng về phía Vương Lâm hét lên.
_Không đi không đi. Bổn vương không thèm đi. Bổn vương ở chỗ này chờ hay hơn. Ha ha, ngươi tự đi đi. Đi ra lại tìm bổn vương là được rồi.
Đôi mắt người điên đảo vòng quanh, lắc đầu lùi lại phía sau.
Vương Lâm liếc nhìn người điên một cái, ánh mắt như điện, khiến tiếng hét của người điên nhỏ lại không ít, nhưng hắn vẫn lắc đầu.
Thu hồi ánh mắt, Vương Lâm đã hiểu tâm tư của người điên này. Hắn chẳng qua chỉ muốn chơi đùa trên Chu Tước Tinh một phen, tâm tính bất định. Vương Lâm cũng không muốn làm khó hắn, lúc này khẽ gật đầu, xoay người không để ý tới hắn nữa mà bước về phía trước mấy bước, biến mất trong hố sâu.
Người điên thấy Vương Lâm đi rồi, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, thì thào chạy về phía xa.
_Ba nương từ lúc trước không cho bổn vương biết tên tuổi họ. Thần sắc bọn họ lúc trước rất cổ quái, ha ha. Bây giờ bổn vương sẽ đi tìm bọn họ. Nhất định lần này bọn họ sẽ phải xưng tên với bổn vương.
Người điên đắc ý càng chạy càng xa, chậm rãi biến mất trên bầu trời.
Chỗ Phù Văn tộc này Vương Lâm đã tới mấy lần rồi, cho dù đã qua nhiều năm nhưng hắn vẫn nhớ rõ, đối với vị trí cửa vào từng tầng đều nắm được, giờ phút này thân thể loé lên trong vùng đấy Phù Văn tốc.
Dọc theo đường đi hắn không dừng lại chút nào, thường chỉ vừa tới một tầng là thân thể liền nhoáng lên, sau khi biến mất liền xuất hiện ở thông đạo tới tầng tiếp theo. Chẳng bao lâu sau, hắn đã đi tới tầng thứ mười sau.
Trong tầng thứ mười sau này có đặt mười ba chiếc quan tài bên trên lập loè phù văn.
Mười ba chiếc quan tài này tạo thành một vòng tròn lượn quanh ở giữa là một hồ nước màu đen, toả ra từng trận hàn khí, tràn ngập bốn phía. Mấy cái quan tài này chỉ có sau tu vi Dương Thực mới có khả năng phá vỡ. Năm đó Vương Lâm có thể đi vào đây đều là dựa vào lực lượng của đầu to mới tiến vào được tầng thứ mười bảy.
Giờ phút này thăm lại chốn xưa, thần sắc Vương Lâm bình thản bước từng bước về phía trước. Trong nháy mắt khi tới gần hồ nước kia, phong ấn trên đó không chịu nổi uy áp vô hình trên người Vương Lâm, ầm một tiếng liên sụp đổ, xuất hiện một dòng xoáy thật lớn.
Dòng xoáy này cuỗn động hồ nước màu đen, chậm rãi mở ra cửa tiến vào tầng tiếp theo. Vương lâm cất bước, hoàn toàn biến mất.
Khi xuất hiện thì hắn đã đi tới tầng thứ mười bảy của Phù Văn tộc. Nơi này tràn ngập những sợi xích sắt, có vô số hồn phách và thây khô của tiên nhân bị phong ấn, trở thành thủ vệ ở nơi đây.
Cảnh tượng năm đó vẫn còn trong trí nhớ Vương Lâm. Hắn đã từng ở nơi này triển khai một hồi ác chiến, khiến cho tầng mười bảy này sụp đổ. Giờ phút này sau khi hiện thân, ánh mắt đảo một vòng, nhìn tầng mười bảy này dày đặc hài cốt, chỉ có vị trí trung tâm là có một dòng xoáy thật lớn.
Dòng xoáy này chính là cửa vào thông với tầng mười tam sau khi tầng mười bảy sụp đổ lần trước mới hiện ra.
Nhìn vào cửa ra, Vương Lâm than nhẹ. Năm đó hắn phải khó khăn vô cùng mới tới được nơi này, hôm nay trở lịa thì mọi chuyện đã biến thành vô cùng đơn giản rồi. Hắn còn nhớ rõ năm đó sau khi mở ra tầng thứ mười tám, Hoàng Long – Phân thân của lão Chu Tước xuất hiện, đầu tiên là ngăn cản mình bước vào tầng mười tam.
Rồi sau đó Hoàng Long thay đổi chủ ý, ở bên ngoài thủ hộ để cho hắn tiến vào tầng mười tám cảm ngộ.
Khẽ lắc đầu, Vương Lâm bình thản đi vào bên trong dòng xoáy dưới mặt đất, bên tai lập tức nghe thấy những tiếng gào khóc kinh thiên nhưng không có cách nào làm tâm thần hắn nhiễu loạn dù chỉ là một chút. Cho tới khi âm thanh gào thét kia chậm rãi tiêu tan thì Vương Lâm đã xuất hiện ở chỗ sâu nhất hắn có thể đi tới năm đó, tầng thứ mười tám của Phù Văn tộc!
Đây là một thạch thất lớn trăm trượng.
Bốn phía đen kịt, chỉ có ở chính giữa có một ngọn lửa yếu ớt, toả ra ánh sáng lờ mờ, dung hợp với bóng tối xung quanh khiến nơi này có vẻ hôn ám.
Nhất là ngọn lửa loé lên lại khiến cho bốn phía dường như có vô số vật quỷ mị lơ lửng, mơ hồ truyện ra những tiếng gào thét xuyên thấu linh hồn. Thậm chí còn có một số u hồn quỷ mị như sương khói biến ảo ra, lượn lờ bốn phía, muốn đánh tới ngọn lửa nhưng vừa tới gần lập tức bị ánh sáng đánh cho xơ xác.
Khi đó chính ở nơi này, Vương Lâm dưới sự trợ giúp của Hoàng Long, hấp thu một tia bổn nguyên lực bên trong đó, cơ hồ đã khiến hắn muốn nổ tung. Ánh mắt hắn năm đó nhìn về phía ngọn lửa mang theo sự kiêng kỵ sâu sắc.
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm đi tới phía trước ngọn lửa. Hắn đi tới gần, vô số u hồn trong chỗ hôn ám của thạch thất này lập tức tránh ra. Những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên quanh quẩn.
Giống như Vương Lâm tiến tới khiến cho đám u hồn này sợ hãi tới cực điểm, lúc này vừa run rẩy vừa lui lại bốn phía, không dám tiến lên.
Vương Lâm nhìn ngọn lửa này, lực lượng bổn nguyên lực bên trong đó, cơ hồ đã khiến hắn muốn nổ tung. Ánh mắt hắn năm đó nhìn về phía ngọn lửa mang theo sự kiêng kỵ sâu sắc.
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm đi tới phía trước ngọn lửa. Hắn đi tới gần, vô số u hồn trong chỗ hôn ám của thạch thấy này lập tức tránh ra. Những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên quanh quẩn.
Giống như Vương Lâm tiến tới khiến cho đám u hồn này sợ hãi tới cực điểm, lúc này vừa run rẩy vừa lui lại bốn phía, không dám tiến lên.
Vương Lâm nhìn ngọn lửa này, lực lượng bổn nguyên này trông thật sự nhỏ bé tới cực điểm, lại cực kỳ hỗn tạp, dường như bị người ta mạnh mẽ dung hợp lại, đối với hắn đã chẳng còn chút hấp dẫn nào.
_ Tới tầng cuối cùng rồi….nơi đó rốt cục ẩn dấu điều gì….Chu Tước Tử năm đó từng nói rằng tầng mười chín có một tia tàn hồn của lão tổ Phù Văn tộc… Ánh mắt Vương Lâm loé sáng.
_Nhưng lão tổ Phù Văn tộc lại là nữ nhi của chưởng tôn. Nữ tử này năm đó bị Thanh Lâm phong ấn ở vùng đất Yêu Linh rồi, căn bản là không có khả năng có tàn hồn ở nơi này!
Tay phải của Vương Lâm giơ lên, trực tiếp nắm lấy ngọn lửa.
Bổn nguyên lực mãnh liệt từ bên trong ngọn lửa chợt bộc phát, giống như muốn phản kháng. Nhưng lực lượng của nó ngày nay đối với Vương Lâm mà nói thật sự không đáng nói nữa.
Tay phải hắn vuốt mạnh một cái, ngọn lửa liền tan nát, hoá thành vài tia lửa lan ra bốn phía. Cùng với sự lan toả của nó, những u hồn đang ẩn nấp cũng tiêu tán sạch.
Một cánh cửa hình tròn chậm rãi xuất hiện tại nơi mà ngọn lửa sụp đổ.
Cánh cửa này lộ ra vẻ tang thương, vạn cổ, bên ngoài có rất nhiều phù văn, phong bế chặt chẽ! Số lượng ký hiệu ở nơi này rất nhiều, chi chít dày đặc, hiển nhiên là không phải tạo ra cùng một lúc mà qua vô số năm, thường xuyên bị người ta hạ ấn liên tục cho tới ngày nay mới đạt được số lượng này.
Cho dù hỗn tạp nhưng những ký hiệu này lại dung hợp một cách quỷ dị với nhau, tạo thành một lực phong ấn rất mạnh, vừa phòng ngự ngoại nhân tiến vào đồng thời cũng có tác dụng phong ấn vật bên trong cánh cửa!
Phong ấn này rốt cục là phong ấn kẻ bên trong hay phong ấn người bên ngoài, không ai biết được.
Vương Lâm nhìn những ký hiệu này, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng. Hắn đã biết phân thân của lão Chu Tước năm đó vì sao vẫn không thể tiến vào tầng mười chín này!
Bởi vì lực lượng phong ấn này không ngờ đã đạt đỉnh điểm, có thể so với toàn bộ lực lượng của tu sĩ thiên nhân đệ ngũ suy! Muốn phá vỡ phong ấn này thì dù tu vi có đạt thiên nhân đệ ngũ suy cũng rất khó làm nổi, trừ phi là tu sĩ bước thứ ba!
_Trên Chu Tước Tinh không ngờ lại có phong ấn như thế này….
Vương Lâm nhìn ký hiệu một hồi lâu, tay phải giơ lên, kim quang loé lên trên bàn tay. Hắn vuốt lên cánh cửa một cái, những tiếng răng rắc liền vang lên. Vô số ký hiệu kia dưới một cái vuốt này của Vương Lâm đồng loạt sụp đổ!
Trong phút chốc, vô số phong ấn trên cánh cửa này hầu như mở tung toàn bộ, chỉ còn lại một đạo!
Cảnh tượng này cũng chỉ có Vương Lâm ngày nay mới có thể làm được. Nếu ở trong quá khứ, phong ấn này đủ để ngăn cản cả vạn tu sĩ!
Đạo ký hiệu cuối cùng trên cánh cửa cực kỳ đơn giản, là do một nét bút tạo thành, chỉ là một cái vòng tròn, nhìn rất tầm thường nhưng trên thực tế, Vương Lâm thấy đạo ký hiệu cuối cùng này mơ hồ lại ẩn chứa một luồng lực lượng kỳ dị.
Cỗ lực lượng này vừa phong ấn kẻ bên trong lại vừa phong ấn cả khí tức! Nó phong kín khí tức bên trong, khiến cho trong đó dù là thứ gì cũng không thể truyền ra chút manh mối nào.
Thậm chí ngay cả dưới ánh mắt của Vương Lâm, hắn cũng chỉ mơ hồ nhìn thẩy bên trong vòng tròn không ngờ lộ ra một tia kim quang, lộ ra một luồng tiên lực ẩn rất sâu!
_Ký hiệu này….nó không phải thứ mà Phù Văn tộc có thể tạo được!
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đạo ký hiệu cuối cùng, hít sâu một hơi, đồng tử trong hai mắt co rút lại.
Không có bất cứ khí tức nào truyền ra từ ký hiệu này nhưng dưới thần thức của Vương Lâm, hắn có thể cảm nhận được uy áp của ký hiệu này.
_Đây là uy áp của huyết mạch tiên nhân.
Trong tích tắc khi cảm nhận được uy áp này, thân thể Vương Lâm lùi lại phía sau vài bước, hai mắt loé sáng, giơ tay phải lên, bàn tay tràn ngập kim quang. Tiên lực trong cơ thể hắn vận chuyển, hoá thành một chỉ trực tiếp điểm về ký hiệu cuối cùng kia.
Ký hiệu chợt loé sáng, kim quang tràn ra. Một luồng khí tức khiến Vương Lâm quen thuộc tới cực điểm mơ hồ truyền tới.
Trong nháy mắt khi ngón tay sắp sửa hạ xuống, thần sắc Vương Lâm đại biến, tay phải lập tức dừng lại, hai mắt lộ vẻ không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào ký hiệu.
_Chuyên này….Không ngờ ở đây còn có cả cổ lực!
Luồng khí tức làm hắn thấy quen thuộc đúng là Đạo Cổ, chính là khí tức của Đạo Cổ Diệp Mịch! Vương Lâm chấn động toàn thân, trong đầu đột nhiên hiện ra một suy đoán kinh thiên!
_Đạo Cổ Diệp Mịch bị một mũi tên của Lý Qủang bắn rơi mắt trái, tiêu tán trong tinh không. Mà nơi này lại có khí tức của Đạo Cô Diệp Mịch, vậy….chẳng lẽ phong ấn tầng thứ mười chín của Phù Văn tộc chính là giữa mắt trái của Đạo Cổ sao!
Trái tim Vương Lâm đập thình thịch.truyện huyền huyễn audio
_Hắn là không sai rồi. Thứ vừa ẩn chứa lực lượng huyết mạch của tiên nhân, lại vừa ẩn chứa khí tức của Đạo Cổ thì trừ mắt trái của Đạo Cổ Diệp Mịch ra cũng chẳng còn vật nào nữa!
Mắt trái kia vốn không có lực lượng huyết mạch của tiên nhân, nhưng sau khi trúng tên thì trên mũi tên có máu huyết của Lý Quảng, do vậy mới mang khí tức của huyết mạch tiên nhân, cuối cùng khiến hai khí tức này dung hợp!
Sự dung hợp này cũng giống như trong cơ thể ta, tồn tại lực bài xích. Không biết Phù Văn tộc dùng thủ đoạn này lại hoá lực bài xích này thành một đạo phong ấn, khiến cho hết thảy mọi người trong thiên địa đều không hề biết, mắt trái của Đạo Cổ Diệp Mịch không ngờ ở nơi này!
Chương 1480: Khởi đầu
Trái tim Vương Lâm đập thình thịch. Hắn đã bị suy đoán lớn mật này làm cho chấn động. Nhìn chằm chằm vào đạo phong ấn cuối cùng trên cánh cửa. Vương Lâm hít thở thật sâu một hơi.
Ký hiệu phong ấn này dung hợp khí tức của tiên nhân và Đạo Cổ, bên trong tràn ngập lực lượng bài xích nhưng lại nhờ một nguyên nhân nào đó hình thành một ký hiệu hình tròn, khiến cho lực lượng bài xích này không bộc phát làm cánh cửa sụp đổ mà bị sử dụng, trở thành phong ấn.
Loại ký hiệu xảo diệu và quỷ dị này lại càng khiến Vương Lâm kinh hãi!
Ký hiệu này chẳng khác gì đã mở ra một cánh cửa lớn cho hắn, cho hắn thấy một con đường khác khiến lực bài xích trong cơ thể tiêu tán!
_Loại ký hiệu cấm chế này sau khi dung hợp tiên lực vào khí tức Đạo Cổ thì người có thể mở được trong thiên địa này quá ít….trừ phi là người có cái dạng như ta hiện nay!
Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ suy tính, một lúc sau liền than nhẹ một tiếng, thần sắc không khỏi lộ cảm giác phức tạp và hoang đường. Hắn cảm thấy trong cõi u minh có những vòng tròn luân hồi, tầng tầng lớp lớp liên hệ với nhau.
Năm đó hắn rời khỏi Chu Tước Tinh, nếu không tới vùng đất Yêu Linh thì tuyệt đối không thể nào tiến vào trong vòng xoáy mà tới được La Thiên tinh vực. Nếu không tới được La Thiên Tinh Vực thì hắn cũng không có khả năng gặp được U Minh thú mà tiến vào trong cơ thể nó.
Nếu không gặp được U Minh thú thì cũng sẽ không có khả năng có ý định bắt nó làm bổn mệnh thú. Nếu không có tất cả những chuyện này thì trong trận chiến đầu tiên ở Vân Hải tinh vực, hắn hiển nhiên cũng không được U Minh thú nuốt vào trong cơ thể chữa thương, không gặp được người điên, lại cũng không nhận được huyết mạch tiên nhân, vì thế cũng sẽ không có lực lượng bài xích này.
Hôm nay hắn trở lại Chu Tước Tinh, về địa phương nơi hắn ra đi, trở về điểm khởi đầu.
Nhưng tại điểm bắt đầu này, hắn lịa phát hiện ra tất cả mọi chuyện, chỉ cần phạm một sai lầm là hắn tuyệt đối không thể mở được tầng thứ mười chín của Phù Văn tộc này….
Trong thiên địa này cũng chỉ có mình hắn mới có thể là người mở ra được phong ấn này. Loại chuyện này khiến Vương Lâm vừa cảm khái lại vừa mê mang.
Hồi lâu sau Vương Lâm mới nhẹ nhàng lắc đầu, không suy nghĩ tới những chuyện khiến hắn có cảm giác hoang đường này nữa mà đôi mắt loé lên, tay phải chậm rãi giơ lên. Hắn không vận chuyển huyết mạch tiên lực cũng không điều động cổ lực mà đẩy lực lượng bài xích trong cơ thể ra đầu ngón tay trỏ!
Trong phút chốc, Vương Lâm liền cảm thấy thân thể đau đớn giống như có một thanh nhuyễn kiếm vặn vẹo trong cơ thể, từ bên trong cơ thể đâm xuyên ra cánh tay phải hắn, cắt nát kinh mạch huyệt nhục của hắn, thậm chí ngay cả xương cốt ở dưới nhuyễn kiếm này cũng run rẩy. Luồng lực bài xích này cuối cùng ngưng tụ bên ngoài ngón trỏ của Vương Lâm.
Ngón trỏ hắn run lên, trán toát mồ hôi hột, sau một lát thở dốc mới dựa vào sự kiên nghị lớn lao khiến đầu ngón trỏ trong cơn đau nhức không run rẩy nữa mà trở nên cực kỳ vững vàng.
Từ từ, đầu ngón trỏ của Vương Lâm liền hướng về phía vòng tròn trên cánh cửa điểm một cái. Trong nháy mắt khi ngon tay hạ xuống, lực bài xích trong cơ thể Vương Lâm ầm ầm bộc phát, giống như là cảm nhận thấy đồng loại ở bên ngoài vậy, gào thét điên cuồng trong cơ thể hắn.
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt nhưng ngón trỏ tay phải hắn vẫn không hề run rẩy chút nào.
Toàn bộ ánh mắt hắn ngưng tụ lại ở trên đầu ngón trỏ của mình, không để ý tới lực bài xích trong cơ thể, chậm rãi điều khiển ngón trỏ tiếp xúc với ấn ký hình vòng tròn kia. Hắn muốn vẽ lại ấn ký này một lần đầy đủ.
Đây chính là cách thức mở ký hiệu này ra!
Mỗi một khi di động một chút, lực bài xích trong cơ thể Vương Lâm liền bạo tăng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng từ trên ký hiệu này không ngừng có lực bài xích theo ngón tay tràn vào cơ thể hắn. Loại cảm giác đau đớn này khiến toàn thân hắn toát mồ hôi đầm đìa.
Cũng có máu tươi tràn ra từ khoé miệng hắn, nội tạng trong cơ thể hắn cuỗn động, giống như sắp sửa tan nát.
Loại cảm giác tiên thể và nhục thân bị xé rách này giống như là lôi linh hồn từ trong cơ thể một con người ra vậy. Sự thống khổ này nếu bản thân không trải qua thì rất khó có thể hình dung được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã qua nửa nén hương. Bên trong cả thạch thất chỉ có tiếng thở phì phò của Vương Lâm. Ngón trỏ của hắn đã vẽ hơn phân nửa của vòng tròn, lúc này chỉ còn một chút mà thôi.
Đôi mắt hắn đầy tơ máu, cả cánh tay phải nổi đầy gân xanh, từ xa nhìn lại giống như bị rễ cây quấn quanh, khiến người ta giật mình. Không chỉ có cánh tay phải của hắn mà trên mặt, trên người hắn cũng có gân xanh nổi lên, lúc nhúc lên, giống như lực bài xích đang muốn xé nát thân thể Vương Lâm mà lao ra ngoài.
Vương Lâm cắn răng, nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, chậm rãi không dừng lại chút nào từ từ chuyển động. Cùng với việc tiếp tục vẽ, lực bài xích trong cơ thể hắn càng ngày càng trở nên cuồng bạo. Từ trong cơ thể hắn có những tiếng nổ bùng bùng truyền ra, vang vọng trong thạch thất này giống như tiếng sấm, chấn động quanh quẩn.
_Chỉ còn thiếu một chút thôi….
Tay phải Vương Lâm đã tê dại. Loại phương thức hấp thu lực bài xích của vòng tròn này rất gian nan, giống như hắn phải ác chiến một hồi với tu sĩ bước thứ ba vậy.
Thậm chí so với việc đó thì chuyện này còn gian nan hơn!
Ký hiệu này chỉ có thể dùng một phương pháp để mở ra. Nếu chỉ có dùng tiên lực thì không mở nổi, chỉ có cổ lực thì cũng không mở được. Nếu không có cả hai thứ này thì có dù có huỷ diệt cả Chu Tước Tinh cũng đừng hòng làm tổn thương tới ký hiệu này một chút.
Thời gian trôi qua, một chút cuối cùng kia Vương Lâm hầu như phải dùng thời gian một nén nhang mới hoàn thành. Ngón trỏ tay phải hắn đi theo một vòng tròn hoàn mỹ, trong nháy mắt khi trở lại điểm bắt đầu thì một lực lượng khổng lồ từ trong ký hiệu ầm ầm tràn ra, lao thẳng tới cổ tay Vương Lâm.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Thân thể Vương Lâm bị cuốn về phía sau, bịch bịch lùi lịa mấy bước thân thể toả ra những luồng sáng. Nhưng Quang ảnh thuẫn vừa mới hiện ra thì chỉ trong chớp mắt liền vỡ vụn.
Vương Lâm phun một ngụm máu tươi, trong nháy mắt khi Quang ảnh thuẫn vỡ tan thì Cổ Thần tinh điểm trên mi tâm hắn loé lên. Thiên Hoàng Lô biến ảo ra bên ngoài thân thể. Ầm một tiếng, Thiên Hoàng Lô vừa mới xuất hiện liền lập tức vặn vẹo, hơi ngăn cản một chút liền bị bắn ngược trở về, hoá thành u quang bay trở lại tinh điểm trên mi tâm Vương Lâm lần nữa.
Nhờ sự triệu tiêu của Quang ảnh thuẫn và Thiên Hoàng Lô, luồng lực lượng tràn ra từ ký hiệu khi đánh vào thân thể Vương Lâm đã tiêu tán đi không ít. Nhưng lực lượng này vẫn khiến hắn phải phun máy tươi một lần nữa, thân thể lui lại phía sau hơn mười trượng, trực tiếp va vào vách thạc thất. Thạch thất kích chấn, phát ra hàng loạt tiếng răng răng vang lên. Chỉ thấy vách tường phía sau Vương Lâm lập tức lấy thân thể hắn làm trung tâm, hiện ra vô số khe nứt lan về bốn phía.
Ký hiệu hình tròn trên cánh cửa đá kia trong nháy mắt liền bộc phát ra một luồng sáng mạnh mẽ, bao phủ toàn bộ thạch thất. Dưới ánh sáng chói loà này, ký hiệu trên cánh cửa đá từ từ xuất hiện những vết nứt. Dần dần, cánh cửa đá ầm ầm mở về phía sau!
Cánh cửa đá mở ra, một luồng khí tức tang thương từ trong cửa đá thổi tới, tràn ngập bốn phía.
Vương Lâm lau máu tươi ở khoé miệng, ngẩng phắt đầu, liếc mắt một cái liền thấy phía sau cánh cửa đá là một vùng đen tối, giống như là một thế giới khác vậy!
Nơi đó chính là nơi bí ẩn nhất của Phù Văn tộc, chính là tầng thứ mười chín!
Khi cánh cửa đá mở ra, trong nháy mắt khi luồng khí tức tang thương kia truyền ra, một luồng hơi thở hỗn loạn trong đó liền bị Vương Lâm lập tức cảm ứng được. Hắn không cần nghĩ ngợi gì, hai tay giơ lên hướng về phía tường thạch thất phía sau vỗ mạnh.
Tiếng ầm vang nổi lên, nương theo lực phản chấn, thân thể Vương Lâm liền bay ra, nhanh như thiềm điện lao thẳng về phía cánh cửa đá đã mở. Trong phút chốc, cả thân thể hắn bước vào cánh cửa cả vạn năm sau khi phong ấn chưa từng có ai bước vào của Phù Văn tộc, tầng thứ mười chín!
Trong tích tắc khi hắn tiến vào, cánh cửa đá trong tiếng ầm ầm liền từ từ đóng lại, ầm một tiếng liền khép chặt.
Vương Lâm không quay đầu nhìn lại. Hắn bị cảnh tượng trước mặt khiến tâm thần chấn động.
Nơi hắn đứng nói một cách chuẩn xác thì không phải là tầng mười chín chính thức mà là một thông đạo kỳ dị. Phía cuối thông đạo này mới chính là tầng mười chín.
Thông đạo này là do những vòng tròn càng ngày càng lớn tạo thành, cứ cách một khoảng thì lại mở rộng ra. Nếu chỉ như vậy thì sẽ không làm cho Vương Lâm chấn động. Nhưng những vòng tròn này không ngờ lại giống hệt ký hiệu trên cánh cửa đá!
Chúng toàn bộ đều do tiên lực và khí tức Đạo Cổ dung hợp lại mà thành!
Đúng là bởi vì chúng tồn tại, bởi vì chúng tương liên với cánh cửa đá nên cánh cửa đá mới có ký hiệu hình tròn hiện ra!
_Nơi này rốt cục là làm sao mà hình thành nổi!
Vương Lâm nhìn phía trước. Dù hắn đã đi qua rất nhiều địa phương, thấy vô số thiên địa kỳ dị, nhưng lúc này tâm thần cũng phải rung động.
Thông đọa do những hình tròn tạo thành này càng đi về phía trước lại càng lớn, bên trong đó ẩn chứa lực bài xích điên cuồng hơn! Cũng có một luồng khí tức ác liệt dung hợp trong đó, khiến cho Vương Lâm càng đi về trước lại càng cảm thấy toàn thân như bị những thanh kiếm sắc bán chĩa vào.
Bốn phía xung quanh thông đạo do vòng tròn tạo thành này là một mảnh đen kịt, không thể xem xét thấy gì. Nhưng Vương Lâm dùng mắt thường nhìn lại thì đồng tử trong mắt liền co rụt, mơ hồ có phát hiện.
_Bên ngoài thông đạo do những vòng tròn này tạo thành không ngờ lại là bùn đất.
Trong đầu Vương Lâm cảm thấy hơi quay cuồng. Hắn vốn đang ở sâu dưới lòng đất Chu Tước Tinh, nhìn thấy bùn đất cũng là hiển nhiên. Nhưng lúc này sau khi bước vào cửa đá, hắn mơ hồ cảm thấy dường như đang đi vào một thế giới khác. Do vậy khi thấy bùn đất thì hắn lại có cảm giác không nói lên lời.
Trầm mặc trong chốc lát, hai mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn nếu đã tới thì muốn nhìn xem nơi này rốt cuộc như thế nào! Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, nhanh chóng lao về phía trước, phóng vọt về cuối thông đạo.
Dần dần, những vòng tròn phía trước Vương Lâm càng ngày càng lớn, hầu như đã tới mấy trăm trượng, từ bên trong truyền ra khí tức của Đạo Cổ và tiên lực càng ngày càng đậm, mà hơi thở ác liệt lại càng kinh thiên động địa, phát ra vẻ lạnh lẽo vô tận. Nhưng bốn phía lại không hề có dấu hiệu bị băng hàn bao phủ.
Không biết đã qua bao lâu, phía trước Vương Lâm chỉ còn một cái vòng tròn. Hắn khi đi tới cuối thông đạo này, mấy vòng tròn này đã đến lấy mấy ngàn trượng, giống như một khoảng trời nhỏ!
Đứng ở vị trí này, Vương Lâm nhìn lại vị trí cánh cửa đá, chỉ thấy nơi đó vị vây trong tầng tầng lớp lớp vòng tròn.
Vừa trầm mặc, Vương Lâm xoay người, hướng về phía vòng tròn cuối cùng bước từng bước đi tới. Ầm một tiếng, hắn từ bên trong trung tâm vòng tròn đi trực tiếp vào trong!
Hắn thấy.
Chương 1481: Nguyên nhân
Hắn nhìn lên bầu trời!
Bầu trời hoàn toàn yên tĩnh, không có một gợn mây, không có gió, giống như là một bức họa màu lam được dán lên bầu trời! Nhưng ở bên trái bầu trời lại có một lỗ thủng rất lớn!
lỗ thủng này rộng mấy ngàn trượng, nhìn mà phải giật mình, giống như là một cái hố đen bị mở ra, ở xung quanh mép còn có một vài mảnh vỡ rơi xuống!
Trong lỗ thủng rộng mấy ngàn trượng này hắn nhìn thấy một mũi tên dài mấy vạn trượng lộ ra một phần!
mũi tên này xuyên thấu bầu trời, nhưng không đâm xuống toàn bộ, mà bị mắc kẹt một nửa.
Dưới bầu trời này là một mặt đất rộng lớn, trên mặt đất này không có núi non, chỉ có một bình nguyên trống trải rộng mênh mông, dường như đã từng có một sức mạnh hủy diệt toàn bộ nơi này, chỉ để lại tử khí mơ hồ quanh quẩn, vĩnh viễn không tiêu tan trên mặt đất. Vương Lâm xuất hiện trên mặt đất, đối diện với mũi tên xuyên thấu bầu trời ở phía trên!
Vương Lâm đứng ngây ra ở đó, một luồng hàn khí từ xa phía trên bầu trời truyền lại, ầm ầm nhập vào mi tâm Vương Lâm, khiến cho thân mình Vương Lâm run rẩy kịch liệt.
Mắt trái của hắn trong nháy mắt đau đớn kịch liệt, truyền thừa của Đạo cổ, từng mảnh ký ức bị phá vỡ kia lại một lần nữa ầm ầm hiện lên. Dưới những ký ức cuộn lên như một cơn lốc này, mắt trái của Vương Lâm trực tiếp có máu tươi chảy ra, theo mặt chảy xuống quần áo.
-Lý Quảng kia đã bắn rơi mắt trái của ta, trong mắt trái kia có chứa ký ức nửa đời cùng với toàn bộ ký ức về cố hương của ta Thanh âm thì thào trong đầu Vương Lâm lúc này càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một tiếng gào thét.
-Trả mắt trái lại cho ta!
Thân mình Vương Lâm run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ vật vã và mê man. Những cảnh tượng trong ký ức kia hắn vĩnh viễn không thể xóa được, trong những cảnh tượng đó. Lý Quảng đưa tay trái kéo dây cung, trên đó có một mũi tên, trong tiếng vù vù ngợp trời, một mũi tên gào thét bay ra.
Một mũi tên này phá tan không trung, mang theo sức mạnh thần thông Đạo cổ vô biên, mang theo sức mạnh thân thể của hắn, mang theo mắt trái biến mất bên trong tinh hải mịt mờ.
Hồi lâu sau, Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, thân mình chấn động lui về phía sau vài bước, lập tức khoanh chân ngồi xuống đất, nhanh chóng thổ nạp. Thời gian dần dần trôi qua, không biết đã qua bao lâu, Vương Lâm thở ra một ngụm khí bẩn, lúc này mới mở hai mắt, ngẩng đầu nhìn mũi tên trời bầu trời một cách phức tạp.
-Nơi này không có mắt trái của Đạo cổ, chỉ có mỗi một mũi tên này.
Vương Lâm nhìn mũi tên kia, hắn không thể không thừa nhận phán đoán của mình lúc trước chỉ đúng có một nửa.
Trong thiên địa này, ngoài mắt trái của Đạo cổ kia có thể có khí tức của Đạo cổ tương đương với tiên lực trong cây cung, còn có một vật có thể có được lực bài xích này.
Đó chính là mũi tên kia!
Vương Lâm nhìn vết máu màu đen đã khô ở đầu mũi tên kia, khí tức Đạo cổ kia chính là từ trong vết máu này lan ra. Đây chính là máu từ mắt trái của Đạo cổ. Hắn còn thấy được đầu mũi tên này không phải có hình góc nhọn sắc bén, mà lại có hình tròn! Đây là một mũi tên không nhọn, hình tròn kia dường như là một ấn ký.
-Đã là bảo vật thì phải giấu ở một nơi mà không ai có thể tìm được nhất là loại bảo vật mà bản thân không thể điều khiển thì lại càng phải giấu cẩn thận. Một khi bị phát hiện, có lẽ vật này sẽ mang tới họa diệt tộc.
Phù Văn Tộc, giấu kỹ lắm Vương Lâm nhìn mũi tên trên không trung, hắn đã hiểu rõ.
Mơ hồ trong đầu hắn chậm rãi hiện lên những hình ảnh. Những hình ảnh này nối liền với ký ức của hắn tạo thành một ký ức hoàn chỉnh.
Trong hình ảnh này, bên trong vùng đất cổ mộ, Đạo cổ Diệp Mịch kia vung tay thi triển thần thông vô biên, hóa thành thân thể Đạo cổ khổng lồ. Trong khi đang chém giết vô số người ở phía trước, mũi tên của Lý Quảng gào thét lao tới, bắn rơi mắt trái của hắn mang theo mắt trái của hắn bay ra khỏi vùng đất cổ mộ, ở trong tinh không hóa thành tầng tầng gợn sóng, lao thẳng vào hư vô.
mũi tên này rất lớn, rất lớn, uy lực ẩn chứa trên đó thậm chí có thể bắn rơi mắt trái của Đạo Cổ, càng không nói đến tinh không này. Trong lúc xuyên thấu tinh không, trong tinh không không có bất cứ vật gì có thể ngăn cản.
Lúc đó hiển nhiên vẫn chưa có Phong Giới Đại Trận, mũi tên kia trong lúc gào thét liên tục xuyên qua mấy tu chân tinh khổng lồ. Trong khi những tu chân tinh kia sụp đổ, mũi tên này đã tiêu tan ở đằng xa.
Nhưng trong lúc nó đang bay đi, có lẽ là ở giới ngoại, mà cũng có thể là ở giới nội, mắt trái ở trên đó tách ra, rơi vào bên trong tinh hải, không biết đi về phương nào.
Khi nó bay vào giới nội, dư lực của nó không còn nhiều lắm, sau khi phá tan tinh không, tiến vào một nơi không biết là nơi nào, phá tan một thế giới đã được ai đó bố trí.
Thế giới đó chính là thiên địa mà Vương Lâm nhìn thấy lúc này.
Có lẽ nơi này đã từng có rất nhiều mãnh thú và súc vật, có lẽ còn có cả tu sĩ tồn tại, sức sống dồi dào. Nhưng vào ngày đó, khi mũi tên này bay tới, trực tiếp phá tan bầu trời, xé ra một lỗ hổng lớn ở trên bầu trời từ bên trong xuyên qua. Vì dư lực đã tiêu tan nên sau khi xuyên qua hơn một nửa, liền bị kẹt lại ở trong lỗ thủng trên bầu trời.
Ngay khi mũi tên này đâm vào trong thiên địa, sát khí còn sót lại trên đó phóng ra. Sức mạnh này bộc phát ra trong nháy mắt, cùng với vết máu của mắt trái ở trên đó dung hợp với nhau. Sự dung hợp giữa tiên và cổ này tạo nên một sức mạnh kinh thiên động địa.
Lực bài xích này vẫn chưa tiêu tan, mà ngay khi ngưng tụ lại ở trên đầu mũi tên này, bị ấn ký hình tròn ở trên đó hấp thụ hóa thành những vòng tròn theo mũi tên này tầng tầng hướng xuống mặt đất.
Lúc mới đầu, những hình tròn này to ngang với mũi tên kia, rộng mấy ngàn trượng hướng xuống mặt đất phía dưới khuếch tán ra. Nhưng càng ngày chúng lại càng nhỏ đi, cuối cùng khi rơi xuống mặt đất chỉ còn lại có ngàn trượng.
Những vòng tròn kia xuyên thấu mặt đất, ở bên dưới mặt đất tạo thành những vòng tròn càng ngày càng nhỏ, hình thành nên một thông đạo. Thông đạo này kéo dài vào sâu bên trong lòng đất, cuối cùng những vòng tròn kia chỉ còn to bằng nắm tay, giống như Vương Lâm nhìn ở trên cánh cửa đá.
Trong khi những vòng tròn này khuếch tán ra, chúng còn hình thành một cơn lốc quét ngang thiên địa này. Dưới cơn lốc này, những ngọn núi ầm ầm sụp đổ, nước sông trực tiếp bốc hơi, lòng sông nứt vỡ.
Ngay cả biển ở nơi này cũng bị cuộn lên không trung, toàn bộ tiêu tan. Đáy biển bằng phẳng kia giống như bị một bàn tay khổng lồ vuốt vào, trong cơn lốc kia lập tức bị san bằng.
Vô số mãnh thú ở nơi này trong sự kịch biến này toàn bộ tử vong, thân thể trực tiếp tiêu tan, thậm chí những tiếng kêu thảm thiết lúc sắp chết cũng không kịp phát ra.
Càng không nói đến thực vật, trong cơn lốc này đã trở thành tro bụi, bị cơn lốc cuốn đi.
Còn có những tu sĩ có lẽ đã từng tồn tại, hoặc một người, một tông phái, hay là rất nhiều người toàn bộ trong cơn lốc này lần lượt tiêu tan mà chết.
Cơn lốc cuốn động thiên địa nơi này, hủy diệt hết thảy, khiến cho nơi này trở thành một mặt đất bằng phẳng có tử khí quanh quẩn như Vương Lâm nhìn thấy.
Thiên địa này bị ẩn giấu ở trong thiên địa, có lẽ bởi vì tiên lực có trong mũi tên này có tính chất đặc biệt, nên không ai có thể tìm đến được nơi này. Cho đến khi Phong Giới Đại Trận xuất hiện, cho đến khi giới nội giới ngoại triển khai mấy lần huyết chiến Thời gian trôi qua cho đến một ngày, có một người trong giới ngoại đã mơ hồ tính ra phương vị của mũi tên này. Vì vậy đã có người của Phù Văn Tộc tiến vào. Có lẽ con gái của Chưởng Tôn kia quả thật là có âm mưu với Thanh Lâm, nhưng mục đích thật sự của nàng chính là tìm kiếm mũi tên này Phù Văn Tộc sau rất nhiều lần tìm kiếm, trong khi không ai phát hiện ra, đã tìm thấy được thiên địa chỗ của mũi tên này. Nhưng bọn họ cũng phát hiện được lực bài xích không thể tiêu tan kia, hoàn toàn không thể điều khiển được.
Bọn họ phong ấn nơi này lại, có lẽ trong đó cũng có sự trợ giúp của Phong Diệt Tộc. Cuối cùng, bọn họ để lại một cánh cửa đá, cánh cửa này chính là nơi Vương Lâm tiến vào. Vị trí của cánh cửa kia cực kỳ xảo diệu, nó còn mượn vòng tròn ở trên mũi tên kia, dung hợp với vòng tròn cuối cùng nhỏ bằng nắm tay, tạo thành một đạo phong ấn thứ nhất ở trên cánh cửa kia!
Bọn họ đang chờ đợi Chưởng Tôn của giới ngoại tự mình tới đây lấy mũi tên này Nhưng trong thời gian chờ đợi đằng đẵng, Phù Văn Tộc đã xuất hiện kịch biến. Con gái của Chưởng Tôn bị Thanh Lâm phong ấn ở vùng đất Yêu Linh, Phù Văn Tộc bị Tứ Đại Tiên Giới đồ sát, tan đàn xẻ nghé.
Một bộ phận tộc nhân trở thành nô bộc của tiên nhân, trở thành Tiên Di Tộc. Một bộ phận tộc nhân còn lại rời khỏi, đi tới Chu Tước Tinh này, sinh sống ở đó. Cánh cửa kia đã bị bọn họ chôn giấu ở nơi này, theo năm tháng, chuyện này dần dần bị lãng quên, thay vào đó chỉ còn lại một truyền thuyết, một truyền thuyết có liên quan tới tàn hồn của Tiên Tổ bị phong ấn bên trong tầng thứ mười chín của Phù Văn Tộc.
Có lẽ Chưởng Tôn cũng đã từng tới đây, hắn đã bất chấp hết thảy để tiến vào trong giới nội, ngoài mục đích là để giết Phong Tôn còn là để lấy đi mũi tên mà Phù Văn Tộc tìm được. Nhưng tiếng rống từ trong giới nội truyền ra đã cắt đứt ý nghĩ đó của Chưởng Tôn. Khiến cho hắn hoảng sợ đến cực điểm, bị trọng thương cuốn ra khỏi giới nội.
mũi tên này đã vĩnh viễn ở lại nơi này, bị Phù Văn Tộc phong ấn ở đây. dần dần ngay cả Vân Tước Tử cũng không biết được chân tướng. Cho đến khi Vương Lâm tới.
Vương Lâm thở dài, hắn không biết phán đoán của mình có chính xác hay không, tất cả chuyện này đều là hắn ghép nối những chuyện mà hắn biết lại với nhau, có lẽ sự thật đúng là như vậy Trong lúc trầm mặc, Vương Lâm đứng dậy bước tới một bước. Một bước này, hắn đã đi tới bên cạnh mũi tên xuyên qua bầu trời lộ ra hơn phân nửa kia. Đứng ở bên cạnh nó, thân hình Vương Lâm thoạt nhìn cực kỳ nhỏ bé, giống như một người đứng trước một ngọn núi.
Hắn hít sâu một hơi, thân mình nhảy lên, khoanh chân ngồi trên mũi tên khổng lồ này, giơ tay phải lên điểm lên vết máu đã khô ở trên mũi tên này, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Tinh điểm cổ Thần trên mi tâm hắn nhanh chóng chuyển động, bắt đầu hấp thụ.
Hắn muốn hấp thụ máu trong mắt trái của Đạo cổ!
Trong vết máu này ẩn chứa một luồng yêu khí cực đậm. Yêu khí này đối với Vương Lâm rất có tác dụng! Ngay khi bắt đầu hấp thụ, Vương Lâm vung tay trái lên. lập tức cái khe trữ vật xuất hiện, pho tượng Cổ Yêu kia đứng sừng sững ở bên cạnh hắn. bị tay trái của hắn ấn vào.
Chương 1482: Vực ngoại
Thời gian chậm rãi trôi qua, vết máu của Đạo cổ ở trước mắt Vương Lâm không nhiều lắm, hơn nữa thời gian đã lâu nên đã khô héo đi rất nhiều. Nhưng đây là máu tươi trong mắt trái của Đạo cổ, trong mắt trái này ngưng tụ sức mạnh của cửu tinh cổ Yêu, vì thế mặc dù huyết lực không nhiều lắm, nhưng đối với Vương Lâm vẫn còn tác dụng rất lớn!
Cổ Yêu lực từ trong vết máu này luyện hóa ra, theo tay phải Vương Lâm chuyền vào trong cơ thể, đi thẳng tới pho tượng cổ Yêu ở tay trái.
Pho tượng cố Yêu kia tản mát ra hồng quang yêu dị, dường như là thức tỉnh lại, đang không ngừng hấp thụ Một ngày, hai ngày, ba ngày cho đến ngày thứ mười.
Có lẽ thời gian ở nơi này khác so với thế giới bên ngoài, nhưng theo cảm nhận của Vương Lâm, suốt mười ngày qua, vết máu của Đạo cổ ở trước mặt hắn dần dần càng thêm khô héo. Nhưng pho tượng cổ Yêu ở bên cạnh hắn trong mười ngày này dường như có một sự biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Trong mắt trái của nó dần dần xuất hiện yêu tinh!
Một, hai, ba cho đến khi khối yêu tinh thứ năm xuất hiện, hồng quang yêu dị từ trên thân thể nó lóe ra gần như chiếu rọi toàn bộ thiên địa.
Tới ngày thứ mười một, vết máu khô của Đạo cổ ở trên mũi tên kia phịch một tiếng tan rã, hóa thành một mảnh màu đỏ sẫm tách ra khỏi đầu mũi tên, tràn ngập ở phía trước Vương Lâm.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên, hắn không chút do dự vung tay phải, lặp tức cuốn lấy mảnh máu tươi màu đỏ sẫm này, thu toàn bộ vào trong lòng bàn tay, khiến cho bàn tay hắn thoạt nhìn giống như một huyết chưởng màu nâu. Hắn xoay người nhìn pho tượng cổ Yêu kia, giơ tay phải lên, hung hăng vỗ lên thiên linh của nó!
Ầm một tiếng, một chưởng này hạ xuống, toàn bộ máu tươi khô héo màu nâu trong lòng bàn tay Vương Lâm tan ra, toàn bộ dung nhập vào trong pho tượng cổ Yêu này, khiến cho yêu khí của pho tượng này cuộn lên, gào thét kinh thiên.
Trong khoảnh khắc này, năm khối yêu tinh trong mắt trái của pho tượng này nhanh chóng lóe lên, mơ hồ có vòng xoáy của tinh điểm thứ sáu hiện ra. Vòng xoáy này nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành tinh điểm thứ sáu thực sự.
-Huyết dịch của mắt trái Đạo cổ này không nhiều, mà theo thời gian đã tiêu tan không ít nhưng ta vẫn còn một cổ Yêu khác.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay trái bấm quyết mở cái khe trữ vật, trực tiếp lôi cổ Yêu lấy được trên người Huyết Thần Tử từ bên trong ra!
Cổ Yêu này bị phong ấn đang ngủ say, sau khi bị Vương Lâm lấy ra liền trực tiếp được phá bỏ phong ấn. Ngay khi hắn tỉnh lại, Vương Lâm giơ tay phải vỗ mạnh lên người hắn.
Ầm một tiếng, yêu tinh trong mắt trái của cổ Yêu này bất ngờ tan vỡ, hóa thành một luồng yêu lực vô biên, sau khi bị một chưởng của Vương Lâm đánh vào, lao thẳng tới pho tượng cổ Yêu kia.
Được luồng yêu khí này dung hợp vào, pho tượng cổ Yêu đỏ sẫm kia như muốn chảy máu tươi, trong mắt trái đang có sáu tinh điểm lập tức hiện lên vòng xoáy của tinh điểm thứ bảy. Dưới dư lực cuối cùng của vết máu Đạo cổ cùng với gần như toàn bộ yêu lực của cổ Yêu này dung nhập vào, trong mắt trái pho tượng cổ Yêu của Vương Lâm, tinh điểm thứ bảy đã ngưng tụ thành hình!
Theo lời hứa năm đó, Vương Lâm không giết chết cổ Yêu của Huyết Thần Tử mà lưu lại hồn phách của hắn, sau khi phong ấn liền cất vào trong khe trữ vật, sau khi rời khỏi sẽ thả hắn ra.
-Nếu không tìm được mắt trái của Đạo cổ, thì ta sẽ tự nuôi dưỡng một cái cho riêng mình!
Vương Lâm nhìn pho tượng cổ Yêu kia, một cảm giác máu mủ tình thâm tự nhiên dâng lên.
Hắn vung tay áo, đem pho tượng cổ Yêu màu đó sẫm kia thu vào trong khe trữ vật.
Làm xong hết thảy chuyện này, Vương Lâm cúi đầu nhìn mũi tên khổng lồ bên dưới, hai mắt hắn lóe lên tinh quang.
-Từ nay về sau, đây sẽ là bảo vật của Vương Lâm ta! Nếu phối hợp với cây cung của Lý Quảng, không biết uy lực của một tiễn này sẽ mạnh đến mức nào!
Tay phải Vương Lâm chậm rãi đặt lên thân mũi tên.
Hắn chịu đựng lực bài xích trong cơ thể, vận chuyển huyết mạch tiên lực trong cơ thể. Tiên lực này khẽ động, gân cốt toàn thân Vương Lâm đột nhiên chấn động, toàn thân lóe lên kim quang. Thân thể hắn trong khoảnh khắc này trở nên trong suốt, dần dần trong cơ thể của hắn hiện lên cây cung!
Cây cung này giống như là gân cốt của Vương Lâm, ở trong cơ thể của hắn tản mát ra từng trận kim quang. Lúc này Vương Lâm chính là cây cung kia!
Ngay khi cây cung này xuất hiện, mũi tên khổng lồ ở dưới chân Vương Lâm ầm ầm run lên, như thể cảm nhận được sự tồn tại của cây cung này. Một luồng tiên khí hùng mạnh ầm ầm từ bên trong mũi tên này tràn ra, bay thẳng tới thân thể Vương Lâm.
Trong thời gian ngắn, Vương Lâm cảm nhận được một linh hồn vạn cổ tang thương. Linh hồn này chính là hồn của mũi tên kia, dường như nó vừa thức tỉnh sau giấc ngủ say, ngay khi nhảy vào trong cơ thể Vương Lâm liền tiếp xúc với cây cung kia.
-Nhỏ lại!
Vương Lâm vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.
Ngay khi hắn nói ra, mũi tên khổng lồ này chấn động mạnh, bất ngờ thu nhỏ lại. Trong lúc thu nhỏ, mũi tên này trực tiếp hướng xuống phía dưới, ầm một tiếng sau khi bay xuống mấy ngàn trượng mới dừng lại. Một bộ phận phía sau nó lại bị kẹt lại ở bên ngoài lỗ hổng trên không trung.
-nhỏ thêm một chút nữa.
Thanh âm Vương Lâm lạnh lùng, mũi tên kia chấn động, lại thu nhỏ lại thêm một chút nữa. Trong tiếng ầm ầm, mũi tên này trong lúc thu nhỏ lại từ bên trong lỗ hổng kia rơi xuống, đầu mũi tên lao thẳng xuống đất.
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, trong tiếng nổ này, mũi tên kia cắm xuống mặt đất, đầu mũi tên đâm sâu vào trong mặt đất, thân mũi tên run lên ong ong. Ngay sau khi mũi tên hạ xuống Vương Lâm liền lui lại phía sau, lúc này hắn đứng ở trên chín cái lông đuôi của mũi tên kia.
Chín cái lông này rất mềm mại, Vương Lâm đứng ở trên đó thân thể cũng theo mũi tên này mà dâng lên hạ xuống không ngừng. Sau khi thu nhỏ lại hai lần, mũi tên này vẫn còn dài chừng vạn trượng, từ xa nhìn lại giống như là một cây cột lớn đâm nghiêng vào trong mặt đất một nửa.
Vương Lâm đứng ở trên những cái lông ngẩng đầu nhìn lỗ thủng trên bầu trơi. Ở đằng sau lỗ thủng kia là một màn tối đen, không biết thông tới nơi nào. Trước mắt hắn, xung quanh rìa của lỗ thủng kia chậm rãi nhúc nhích, bất ngờ đang từ từ khép lại.
-Nơi này thật là kỳ dị Vương Lâm cúi đầu tay phải bấm quyết, chỉ xuống mũi tên này.
-nhỏ, nhỏ. nhỏ!
mũi tên này lại run lên, với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng thu nhỏ lại. Cuối cùng trên đó có hào quang lóe lên, khi thân thể Vương Lâm hạ xuống, mũi tên này đã hóa thành nhỏ như bình thường. Vương Lâm đưa tay phải túm một cái, mũi tên này gào thét tới gần, rơi vào trong tay hắn.
Cầm mũi tên này, ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn nhìn thấy ở trên mũi tên này có bốn ký hiệu. Bốn ký hiệu này rất dài, tràn ngập toàn thân mũi tên, phát ra từng trận u quang yếu ớt.
-Bốn ký hiệu này có liên quan tới linh hồn, chắc chắn sau khi được gia tăng có thể làm tăng uy lực của mũi tên này! Một mũi tên của Lý Quảng năm đó bắn rơi mắt trái của Đạo cổ, không biết linh hồn đã được gia tăng như thế nào.
Vương Lâm hơi trầm ngâm, tay trái điểm lên trán, trong phút chốc ở trên trán hắn hiện lên tinh điểm của cổ Thần, Thiên Hoàng Lô trực tiếp hiện ra.
Thiên Hoàng Lô khổng lồ kia sau khi xuất hiện liền chậm rãi chuyển động, trong mắt Vương Lâm hắn nhìn thấy rõ bên trong cái lò này có hồn của hai người!
Nam Chiếu Thượng Nhân và Thiên Triệu Thượng Sư!
Hồn của hai người này bị Vương Lâm trấn áp ở trong Thiên Hoàng Lô này!
-Ta sẽ lợi dụng hồn của hai người này để gia tăng mũi tên này!
Vương Lâm vẻ mặt lạnh lùng, đưa tay trái chỉ về phía Thiên Hoàng Lô. Cái lò này chấn động mở ra, hồn của Nam Chiếu và Thiên Triệu trực tiếp bay ra, chưa kịp bỏ chạy đã bị tay trái của Vương Lâm cách không bắt lấy. Hồn của hai người này rống lên thê lương, bị Vương Lâm trực tiếp đặt lên trên mũi tên ở tay phải.
Ký hiệu trên thân mũi tên kia lóe lên u quang kịch liệt, hồn của Nam Chiếu Thượng Nhân và Thiên Triệu Thượng Sư đột nhiên rống lên, dung hợp với hai trong bốn ký hiệu kia. Trong phút chốc, trên mũi tên này bộc phát ra một khí tức kinh thiên động địa.
Khí tức này rất mạnh, ngay cả Vương Lâm cũng phải động dung.
-Còn có hai đạo ký hiệu nữa, còn về hồn phong ấn Vương Lâm trong lúc trầm ngâm giơ tay trái túm vào hư không, cái khe trữ vật xuất hiện, từ bên trong bay ra một tòa lầu các lớn!
Lầu các này chính là địa phủ của Đạo cổ Diệp Mịch mà Vương Lâm tìm được trong vùng đất Cổ Thần!
Lầu các này có một vài cửa sổ, năm đó Vương Lâm đã nhìn ra ở bên trong có phong ấn ba thần hồn rất hùng mạnh, không đến vạn bất đắc dĩ quyết không thể thả ra. Lúc này Vương Lâm nhìn chằm chằm lầu các kia, nhìn ba thần hồn ở bên trong, trầm mặc hồi lâu, không khinh cử vọng động, mà thu lầu các địa phủ này lại.
-Ba thần hồn này quá mức hùng mạnh, là kẻ địch mà Đạo cổ đã phong ấn ở cố hương năm đó, với thực lực của ta hiện giờ một khi thả ra chắc chắn sẽ bị đánh trả.
Trong lúc trầm ngâm, ánh mắt Vương Lâm nhìn lên hình tròn ở trên đầu mũi tên. Hình tròn này Vương Lâm nhìn mất mấy canh giờ, đây chính là mấu chốt để dung hợp lực bài xích giữa Đạo Cổ và tiên ở bên trong mũi tên này.
Hồi lâu sau, Vương Lâm thủy chung không thể nhìn ra kết cấu cùng với sự kỳ dị của hình tròn này. Hắn thầm than một tiếng, không quan sát tiếp nữa mà vung tay phải lên, lập tức mũi tên này hóa thành một đám kim quang tiêu tan, chia làm bảy đạo kim quang, chui vào thất khiếu của Vương Lâm. hoàn toàn biến mất.
Sau khi thu lấy mũi tên này, Vương Lâm nhìn thoáng qua thiên địa ở nơi này, chân phải tiến lên một bước, thân thể dung nhập vào trong mặt đất, theo từng tầng vòng tròn vẫn còn tồn tại, đi tới cánh cửa đá ở phía cuối.
Tốc độ của hắn cực nhanh, thần sắc ung dung, không quá lâu sau dần dần theo những vòng tròn này không ngừng thu nhỏ lại, sau khi quay về chỗ vòng tròn cuối cùng ở đằng sau cánh cửa đá, thân thể không chút dừng lại, tay phải vung về phía trước, cánh cửa đá kia ầm ầm mở ra. Hắn trực tiếp bước vào bên trong cánh cửa đá, lúc xuất hiện, đã quay về tầng thứ mười tám của Phù Văn Tộc.
Đứng ở tầng thứ mười tám, Vương Lâm quay đầu lại nhìn cánh cửa đá, vung tay áo, cánh cửa này lại đóng lại. Sau khi bấm quyết để lại rất nhiều đạo phong ấn, Vương Lâm liền chuẩn bị rời khỏi nơi này.
-Phải luyện hóa đạo quả, khiến cho sinh tử, nhân quả, chân giả ba đạo bổn nguyên đại thành Vương Lâm xoay người đang muốn rời khỏi, đột nhiên thân thể hắn dừng lại, than nhẹ một tiếng. Ánh mắt hắn nhìn lên vách tường trước mặt lúc trước khi hắn phá phong ấn trên cánh cửa đá đã bị lực xung kích từ bên trong đánh vào.
Trên vách tường này có rất nhiều vết nứt, còn có rất nhiều đá vụn rơi xuống. Trong đó có một cái khe rất sâu, giống như xuyên qua vách tường này lộ ra cảnh vật đằng sau bức tường.
Vương Lâm lúc trước bị cánh cửa đá kia thu hút toàn bộ sự chú ý, vẫn chưa lưu ý đến những manh mối trên vách tường kia, lúc này khi bình tĩnh trở lại, liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay chỗ kỳ dị!
Ánh mắt hắn theo cái khe trên vách tường mơ hồ nhìn thấy ở phía ngoài hình như là một vùng trống trải tối đen. Khí tức từ nơi đó truyền đến xuyên qua cái khe này khiến cho Vương Lâm cảm thấy rất quen thuộc.
-Chiến trường vực ngoại!
Vương Lâm thì thào.
Chương 1483: Thiên biến
-Tầng thứ mười tám của Phù Văn Tộc không phải nằm dưới lòng đất của Chu Tước Tinh, mà ở trong chiến trường vực ngoại này!
Vương Lâm đi tới vách tường phía trước, tay phải đặt lên ấn mạnh một cái. Trong tiếng rắc rắc, vách tường này càng ngày càng có nhiều vết nứt, cuối cùng ầm một tiếng, ở chỗ những vết nứt này nối liền với nhau trực tiếp vỡ tan, để lộ ra một lỗ hổng.
Vương Lâm đứng giữa lỗ hổng đó, ở phía trước hắn không ngờ chính là chiến trường vực ngoại!
Toàn bộ chiến trường vực ngoại vô cùng rộng lớn, dường như không có biên giới. Trước mắt Vương Lâm, hắn nhìn thấy một vài thi thể khổng lồ đã chậm rãi trôi nổi, hướng về phía xa xa lững lờ trôi đi.
ở bên trong những thi thể này còn có rất nhiều du hồn chui ra chui vào, ở đằng xa dường như có một cơn lốc quét ngang, không phát ra tiếng động nào, nhưng lại có từng trận tiếng gào thét truyền vào bên trong linh hồn. Cơn lốc kia chính là do toàn bộ những du hồn này tạo thành.
Tâm thần Vương Lâm chấn động, hắn tản thần thức ra, nhìn thấy rõ ràng ở vị trí của mình lúc này bất ngờ cũng có một bộ hài cốt khổng lồ. Bộ hài cốt này không phải là người, mà là một bộ xương thú khổng lồ có hình dáng giống như là một con rồng.
Vị trí của hắn chính là ở trên đầu của con thú này, vách tường bị hắn phá tan vừa rồi chính là một mảnh xương sọ nhỏ của nó! Lúc này hắn đứng ở trong đầu của con thú này, nhìn về phía trước!
Nếu ở bên trong chiến trường ngoại vực nhìn về phía vị trí của Vương Lâm lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng ở xung quanh cái đầu khổng lồ này có vô số thi hài tràn ngập, chi chít cả một vùng rộng lớn, vô biên vô hạn!
Cơn lốc du hồn ở đằng xa lúc này gào thét lao tới, nhưng ngay khi tới gần, vô số du hồn này dường như phát hiện được chuyện gì đó rất đáng sợ, nhất tề thét lên chói tai ầm ầm tản ra, mang theo một vẻ hoảng sợ lùi về phía sau lẩn trốn. Dường như Vương Lâm mang lại cho chúng một sự sợ hãi đến cực điểm!
Vương Lâm đã từng nuốt hồn!
Kinh ngạc nhìn chiến trường vực ngoại, hắn đã đi tới rất nhiều tu chân tinh, đã đi tới rất nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ ở trên một tu chân tinh nào nhìn thấy chiến trường vực ngoại như thế này như ở trên Chu Tước Tinh!
Dường như chiến trường vực ngoại này thuộc về Chu Tước Tinh, chỉ thuộc về tu sĩ của Chu Tước Tinh mà thôi!
Trong lúc trầm mặc, Vương Lâm tiến về phía trước, sau hơn hai ngàn năm, lại một lần nữa tiến vào trong chiến trường vực ngoại đã làm cho hắn hồi sinh! Hắn không thể nào quên được năm đó sau khi mình bị lão tổ của Đằng gia giết chết, ở trong Thiên Nghịch được sự trợ giúp của Tư Đồ Nam, linh hồn đã tiến vào trong nơi này. Ở chỗ này hắn nhìn thấy Mã Lương đã chết, đoạt lấy thân thể của hắn, bắt đầu tái sinh.
Hồi lâu sau theo thần thức của Vương Lâm không ngừng tràn ra, nhanh chóng khuếch tán khắp chiến trường vực ngoại này, hắn nhìn thấy rất nhiều hài cốt, rất nhiều du hồn. Nhưng du hồn này toàn bộ thét lên chói tai lui về phía sau, muốn tránh khỏi thần thức của Vương Lâm, nhưng cuối cùng cũng không thể làm được, chỉ có thể ở dưới thần thức này mà run rẩy.
Trong những hài cốt này có một phần là của những tu sĩ, nhưng nhiều nhất chính là của những con mãnh thú cổ quái. Những mãnh thú này Vương Lâm chưa bao giờ nhìn thấy cũng phải hơn phân nửa.
Phạm vi khuếch tán thần thức của hắn càng lúc càng lớn, đã vượt qua tất cả những nơi mà năm đó hắn đã từng đi qua, còn vượt qua tất cả những nơi mà tu sĩ trên Chu Tước Tinh đã tìm kiếm. Dần dần Vương Lâm càng lúc càng nhìn thấy nhiều hài cốt.
Nửa ngày sau, thần thức của Vương Lâm như chạm tới biên giới của chiến trường vực ngoại, dường như có một lớp màng tồn tại khiến cho thần thức của hắn bị hạn chế ở trong nơi này.
Ánh mắt lóe lên, thần thức Vương Lâm không dừng lại, mà hướng ra phía ngoài tản mạnh ra. Tiếng ầm ầm kịch liệt ở trong chiến trường vực ngoại này vang lên ngợp trời. Bên tai Vương
Lâm dường như nghe thấy được những tiếng rắc rắc như kính vỡ, thần thức của hắn tản ra trực tiếp phá vỡ lớp màng ngăn cách kia, nhìn thấy thế giới ở đằng sau!
vẫn là chiến trường ngoại vực, nhưng phạm vi lại càng lớn hơn nữa! So với khu vực ở bên trong lớp màng vừa rồi, khu vực ở bên ngoài giống như là biển cả so với sông suối!
Tâm thần Vương Lâm chấn động, hắn đứng ở đó tản thần thức ra vô tận. ở trong chiến trường ngoại vực đằng sau lớp màng, Vương Lâm nhìn thấy những bộ hài cốt phát ra kim quang! Những hài cốt này, những kim quang này chính là của tiên nhân!
Hắn thấy được vô số những bộ xương mãnh thú. Những bộ xương mãnh thú này vô cùng dữ tợn, còn có một khí tức hùng mạnh tràn ra, hiển nhiên khi còn sống chúng có sức mạnh kinh thiên.
Thần thức của hắn lại một lần nữa điên cuồng tràn ra, Vương Lâm nhìn thấy được rất nhiều thứ. Hắn nhìn thấy những bộ xương khổng lồ của Văn Thú, nhìn thấy những bộ xương của mãnh thú thậm chí to tới mấy vạn trượng!
Tất cả những mãnh thú mà cả đời hắn đã từng nhìn thấy, ngoại trừ u Minh Thú, không ngờ đều có ở trong chiến trường ngoại vực đằng sau lớp màng này!
Tâm thần Vương Lâm chấn động như nổi lên sóng lớn, thần thức của hắn lại khuếch tán ra. Sau khi quét qua những bộ hài cốt này, cuối cùng hắn cũng đã tìm tới biên giới thật sự của chiến trường ngoại vực này. Thần thức của hắn đã bao trùm toàn bộ phạm vi của chiến trường ngoại vực.
Trong khoảnh khắc này, đồng tử trong mắt Vương Lâm co rụt lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ngay khi thần thức của hắn bao trùm toàn bộ chiến trường ngoại vực, hắn phát hiện ra chiến trường ngoại vực này không ngờ là một mảnh vỡ khổng lồ. Mảnh vỡ này nối liền với Chu Tước Tinh một cách kỳ dị, dường như Chu Tước Tinh chính là từ nó sinh ra!
Mảnh vỡ này rất hỗn độn, dường như là một phần của một thứ gì đó!
Tâm thần Vương Lâm chấn động, trong khoảnh khắc này, trong đầu hắn hiện lên bí ẩn kinh thiên mà Lão Chu Tước của Tứ Thánh Tông trước khi chết đã nói với hắn. Chu Tước Tinh là một phần của một cánh cửa.
Lời nói này vang vọng trong tâm thần Vương Lâm, dần dần dung hợp với chiến trường ngoại vực mà thần thức của hắn đang xem xét. Ngay khi hiểu ra, hắn quan sát khắp chiến trường vực ngoại liền lập tức nhận ra chiến trương vực ngoại do một mảnh vỡ hóa thành này bất ngờ chính là một phần của một cánh cửa kỳ dị!
-Cánh cửa mà Tứ Thánh Tông năm đó đã tìm kiếm. Rốt cuộc là cánh cửa gì. Lão tổ đời thứ nhất ở vùng đất Điên Lạc có biết chuyện này hay không Vương Lâm Đứng ở đó hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đè nén sự rung động trong lòng xuống. Trong lòng hắn dần dần hiện lên ngân y nữ tử kia, sau khi nhìn thấy pho tượng thất thải đạo nhân, thần sắc nàng liền hoảng sợ đến cực điểm, phát ra những lời nói thê lương.
-Cánh cửa không phải là do ta mở ra cánh cửa không phải là do ta mở ra Vương Lâm trầm mặc.
Hắn không biết hai cánh cửa kia có phải là một không!
Hắn chậm rãi thu thần thức lại, cuối cùng thu toàn bộ vào trong cơ thể, sau đó phức tạp nhìn thoáng qua chiến trường vực ngoại này, rồi mê man xoay người rời đi.
Lần này trở về Chu Tước Tinh, Vương Lâm đã phát hiện ra rất nhiều chuyện. Những chuyện này cứ đến liên tiếp, khiến cho hắn đối với Chu Tước Tinh này càng lúc càng thấy xa lạ.
-Hồng Điệp vẫn còn sống.
Tầng thứ mười chín của Phù Văn Tộc chính là nơi phong ấn mũi tên của Lý Quảng Chiến trường vực ngoại năm đó vốn chỉ là một khu vực nhỏ, ở bên ngoài còn có một khu vực rộng lớn hơn, tất cả là một phần của một cánh cửa Vương Lâm ngồi trên một đỉnh núi ở Chu Tước Tinh, đón gió núi gào thét thổi tới. Để mặc cho gió thổi tung đầu tóc, thổi tung quần áo, hắn chỉ ngồi ở đó, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
-Tu vi càng cao, dần dần ta càng biết được toàn bộ những bí mật liên quan đến Chu Tước Tinh Nơi này, vốn là như vậy.
Vương Lâm nhìn bầu trời đang ngày càng âm u, một đám mây đen chậm rãi ngưng tụ lại, từng trận lôi đình từ xa xa truyền đến, sắp sửa có mưa.
Một con chim màu trắng vội vàng tung cánh ở phía trước đám mây đen vật vã bay đến, muốn tránh khỏi đám mây đen có thể gây nguy hiểm tới tính mạng của nó. Nhưng dưới một tiếng lôi đình kinh thiên, con chim này toàn thân run lên, bị đám mây đen phía sau cuốn vào, nuốt lấy.
Nhìn cảnh tượng này, thần sắc Vương Lâm sững lại, hắn mơ hồ cảm thấy hình như có chút không ổn.
Đám mây kia di chuyển, còn có từng trận gió từ trong cơn mưa kia thổi tới, mang theo hơi nước ẩm ướt quét lên người Vương Lâm, còn có cái lạnh của nước mưa, rất lạnh.
Đây chính là mưa thu.truyện đao tu audio
Bầu trời dần dần trở nên hoàn toàn âm u, tiếng lôi đình vang vọng, dường như càng ngày càng ở gần ngọn núi chỗ Vương Lâm. Đám mây đen kia cuồn cuộn, giống như thủy triều hướng về bốn phía không ngừng khuếch tán ra.
Mưa càng ngày càng lớn.
Tiếng mưa rơi ào ào bị những trận gió núi thổi tới, truyền vào trong tai Vương Lâm càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng rõ ràng. Bụi đất trên mặt đất dưới cơn mưa này vốn phải bị tung lên, nhưng lúc này lại hoàn toàn tĩnh mịch.
Trên đỉnh núi, ở xung quanh Vương Lâm có một vài hòn đá nhỏ vốn phải bị gió thổi đi, nhưng lúc này dường như bị một sức mạnh vô hình đè xuống, khiến cho chúng vẫn không hề nhúc nhích.
Ầm một tiếng, lại có một đạo lôi đình vang lên, một vài tia chớp nối liền thiên địa xuất hiện ở phía chân trời xa xa ở trước mắt Vương Lâm. Ngay khi những tia chớp này nổi lên, lập tức chiếu sáng mây đen ở bốn phía, giống như những con ngân xà uốn lượn, cũng giống như là những ấn ký.
Nhìn đám mây đen cuồn cuộn kia, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, một cảm giác xúc động không nói nên lời chậm rãi nổi lên trong lòng hắn. Vương Lâm cố gắng kìm nén lại cảm giác xa lạ sau khi phát hiện ra những bí mật trên Chu Tước Tinh. Lần này trở lại Chu Tước Tinh, hắn đã làm xong tất cả mọi việc mà hắn muốn làm. Bây giờ, hắn muốn luyện hóa lực bài xích trong cơ thể, hắn muốn làm cho sinh tử, nhân quả, chân giả bổn nguyên của mình đại thành!
Sau khi đại thành, hắn muốn luyện hóa sát lục bổn nguyên kiếm do Thanh Thủy tặng cho, lấy sáu đạo bổn nguyên chứng đạo, phá vỡ Không Môn, trở thành cao thủ bước thứ ba!
Vương Lâm đứng lên xoay người đang định đi về phía sau, thì ở phía sau hắn, đám mây đen cuồn cuộn ngợp trời kia lao tới. Dường như ở bên trong có một sát thần đang nhìn chằm chằm Vương Lâm, giống như muốn cắn nuốt hủy diệt Vương Lâm như đã làm với con chim kia.
Lôi đình quấn vào nhau, ánh chớp lúc sáng lúc tối, dưới cơn mưa tầm tã này, một khí tức chết chóc bất ngờ từ bên trong đám mây đen bộc phát ra. Luồng sát khí này đến cực kỳ đột ngột!
Vương Lâm giơ chân lên đang định rời khỏi, đột nhiên dừng lại. Lông tóc toàn thân hắn trực tiếp dựng đứng lên, một cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt hóa thành những tiếng tim đập kinh tâm động phách, khiến cho hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đám mây đen cuồn cuộn kia, thần sắc trong nháy mắt trở nên vô cùng ngưng trọng.
-Không ổn!
Ba hình ảnh mà Vương Lâm nhìn thấy lúc trước lúc này nhanh chóng lóe lên trong đầu hắn. Con chim kia chết, bụi không tung lên, đá không động đậy!
Cảm giác nguy hiểm này thậm chí còn vượt xa lúc Vương Lâm ở trong vùng đất cổ mộ, vượt xa hết thảy những biến cố mà hắn gặp phải sau khi trở về giới nội. Cảm giác nguy hiểm này của Vương Lâm cũng giống như Hồng Điệp, là một sinh tử đại kiếp mà hắn phải gặp một lần trong đời!
Nếu vượt qua sinh tử đại kiếp này, hắn mới có tư cách sống tiếp! Đây là điều mà hắn hiểu ra ngay sau khi hắn nhìn thấy đám mây đen kia cuồn cuộn lao tới phía sau!
Đám mây kia cuồn cuộn ngợp trời, ở bên trong không phải là sát khí thật sự, mà sát khí này là do thiên địa lôi đình và tia chớp biến thành, Vương Lâm trong lúc hoang mang đã cảm thấy. Nhưng biến hóa này sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, mà lại xuất hiện ở ngay trước mặt Vương Lâm. Đây chính là sự dị biến của trời!
-Thiên biến!
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, hắn không nghĩ ngợi lập tức nhanh chóng tản thần thức ra bốn phía, trực tiếp bao trùm Chu Tước Tinh. Thần thức của hắn đi vào tinh không, ngay khi thần thức nhìn thấy rõ tinh không, thần sắc Vương Lâm liền đột biến!