[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 38 [Chương 160 đến161]
❮ sautiếp ❯Chương 160: Cổ thần Đồ Ti
Cái thứ đó thoạt nhìn giống như kim loại mà không phải kim loại. Giống như xương mà chẳng phải xương. Hai ngón tay Vương Lâm kẹp chặt lấy một cái mà quan sát. Nhưng vừa mới đụng vào một hạt màu vàng, chợt có một thứ lực cản rất mạnh xuất hiện.
Thứ lực lượng xuất hiện một cách đột ngột liền đẩy thần thức của Vương Lâm ra, ngăn cản hắn dò xét. Vương Lâm trầm ngâm một chút sau đó cùng sức bóp mạnh. Cái hạt màu vàng cũng chẳng rắn như tưởng tượng. Nó lập tức bị dẹp lép.
Chỉ có điều mặc cho hắn dùng lực thế nào, cái hạt màu vàng đó cũng chỉ bị bẹp chứ không hề bị nát. Suy nghĩ trong đầu Vương Lâm chợt động, lập tức toàn bộ mấy hạt màu vàng liền hợp lại một chỗ, tạo thành một hạt đậu màu vàng nhỏ như ngón út.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nhìn hạt đầu. Càng nhìn hắn càng có cảm giác nó giống hệt với màu sắc của thú vương ở cửa thứ nhất. Nếu thực sự là có cùng chất liệu thì hạt đậu màu vàng hiển nhiên cũng là một phần khớp xương đầu của một loài sinh vật nào đó.
– Chẳng lẽ là khớp xương đầu của Cổ Thần? – Một suy nghĩ táo bạo chợt xuất hiện trong đầu Vương Lâm. Hắn nhìn chằm chằm vào hạt đầu màu vàng.
Nhưng Vương Lâm nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Dựa theo những lời Đoan Mộc Cực nói trước đây thì thân thể của Cổ thần vô cùng khổng lồ. Như vậy thì khớp xương đầu cũng không thể nào nhỏ được. Mà chắc chắn xương ngón tay cũng sẽ rất lớn. So với thứ trên trán của thú vương ở cửa thứ nhất, rõ ràng là kích thước hoàn toàn khác nhau.
Suy nghĩ một lúc, Vương Lâm thu hồi hạt đậu, vỗ quần áo rồi đứng lên. Hắn đưa mắt nhìn cấm chế trước mặt. Thân thể thoáng động một cái rồi nhanh chóng nhảy về phía trước.
Từ khoảng cách năm trăm trượng tới ba trăm trượng, tất cả cấm chế đều được hắn quan sát hết sức kỹ càng. Hơn nữa, lại có Cổ Đế đi trước dò đường. Vì vậy mà mặc dù đi lên một cách cẩn thận nhưng vẫn dễ dàng hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, khi đến vị trí cách đỉnh núi ba trăm trượng, Vương Lâm liền ngừng lại. Hắn bước từng bước cẩn thận. Hắn cũng không muốn chạm phải cấm chế mà dẫn tới việc bị thiên lôi oanh kích.
Vương Lâm cũng chẳng hề nóng nảy. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua. Trong nháy mắt đã được ba năm. Khoảng cách ba trăm trượng, hắn dùng hết ba năm mới có thể đi ra. Suốt ba năm qua, hiểu biết của hắn đối với cấm chế thuật nhờ vào việc phá giải cấm chế trên đường mà đột ngột tăng mạnh.
Sau ba năm, cuối cùng thì Vương Lâm cũng đứng được trên đỉnh núi. Hắn biết, do cấm chế nơi đây đã mở ra một lần nên có rất nhiều cái mặc dù uy lực rất mạnh nhưng không còn đủ linh lực để cung ứng. Vì thế cho dù có chạm phải cũng không thể mở ra. Nếu không, với tu vi của hắn cơ bản không thể lên tới đỉnh núi.
Cho dù vậy, khi hắn tới cách đỉnh núi chừng năm trượng, mây đen trên bầu trời vẫn xuất hiện. Bên ngoài đám mây, từng đạo lôi điện lóe lên liên tục. Ánh mắt Vương Lâm vẫn hoàn toàn bình tĩnh. Sau khi liếc mắt nhìn liền đi về phía dòng xoáy.
Tốc độ của Vương Lâm rất thong thả, cứ đi từng bước một nhưng không hề dừng lại. Ba năm trước, khi Vương Lâm nhìn thấy đám mây đen, hắn vẫn luôn hoài nghi. Thiên Không cấm chế có một điểm gì đó hết sức đặc biệt.
Hắn vẫn nhớ kỹ, năm đó khi khống chế cơn lốc bay về phía đỉnh núi vẫn không hề gặp phải bất cứ một cái lôi cầu nào. Nhưng sau khi cơn lốc quấn lấy cánh tay, tăng tốc trở về lại bị lôi cầu đánh trúng.
Sau khi nghiên cứu một phen, lại thêm vòng tròn tàn ảnh dò xét, cuối cùng Vương Lâm cũng hiểu được nguyên lý để mở ra Thiên Không cấm chế chính là tốc độ.
Một khi vượt qua một mức độ nhất định, hoặc bất ngờ gia tăng hay giảm đi đều mở ra Thiên Không cấm chế. Hơn nữa càng tới gần đỉnh núi, cấm chế lại càng nhạy cảm.
Nói cách khác nếu ở chân núi đột nhiên tăng tốc khả năng khiến cho Thiên Không cấm chế mở ra là rất thấp. Nhưng nếu ở sườn núi thì rất có khả năng. Còn một khi đứng trên đỉnh núi, chắc chắn sẽ động tới nó.
Sau khi có được phán đoán đó, khi mây đen xuất hiện, Vương Lâm vẫn bình tĩnh giữ nguyên tốc độ. Hắn cứ bình thản mà bước qua năm trượng chui vào trong vòng xoáy.
Vương Lâm đã sống ở đệ nhị quan hết mười ba năm. Thời gian mặc dù dài nhưng so với những gì mà Vương Lâm thu hoạch được đúng là vẫn còn quá ít.
Mất tới mười ba năm có thể học hỏi cấm chế từ đơn giản đến phực tạp. Hắn cứ từng chút từng chút một mà học hỏi về cấm chế, sau đó lại nghiền ngẫm, lĩnh hội mà đạt tới cảnh giới nhất định. Cho dù có phải mất nhiều thời gian hơn nữa thì hắn cũng không bỏ qua.
Trong suy nghĩ của hắn cửa thứ hai, mục đích cơ bản của nó hình như cũng không phải là ngăn cản bước chân người xông vào mà là một cái hệ thống chặt chẽ để cho người ta học tập cấm chế.
Nếu không, chỉ cần bố trí ở chân núi mấy cái cấm chế như trên đình thì đừng hòng có người nào leo lên được.
Đối với việc này, Vương Lâm vô cùng thắc mắc. Chỉ có điều thắc mắc thì thắc mắc, cũng chẳng có ai giải thích cho hắn.
Lúc này, ngay khi Vương Lâm tiến vào trong dòng xoáy, biến cố đột nhiên xảy ra. Trong dòng xoáy chợt lóe lên những tia chớp màu tím, ngưng tụ lại thành một quả lôi cầu cực lớn.
Lôi cầu hoàn toàn khác với Thiên Không cấm chế. Ngoài màu sắc rất đậm ra, năng lượng ẩn chứa bên trong lại càng mạnh hơn. Trong nháy mắt khi lôi cầu màu tím xuất hiện, Vương Lâm cũng cảm thấy được cả tòa Cấm Sơn rung lên bần bật.
Từ chân núi cho đến đỉnh núi, tất cả các cấm chế liền hóa thành vô số điểm sáng bay lên. Mỗi một điểm sáng chính là một cái cấm chế.
Rợp trời điểm sáng cứ thế mà bay lên cao. Thoáng cái chúng đã xuất hiện giữa không trung. Nhưng có một điều rất lạ đó là Thiên Không cấm chế vẫn không hề nhúc nhích. Những điểm sáng bay lên đến một độ cao nhất định chợt tăng tốc, tập hợp về một điểm, hình thành một quả cầu ánh sáng. Từ từ, theo số lượng điểm sáng tụ lại càng lúc càng nhiều, quả cầu ánh sáng cũng càng lúc càng lớn. Một lúc sau, kích thước của nó cũng tương đương với quả lôi cầu màu tím trong dòng xoáy.
Sau khi tất cả các điểm sáng biến mất, ngọn núi trở nên trơ trọi, không còn có bất kỳ cái cấm chế nào tồn tại.
Vương Lâm ngơ ngắc nhìn quang quanh trước mặt. Ngay khi lôi cầu màu tím xuất hiện, trong nháy mắt thân thể hắn liền bị một thứ lực lượng trói buộc, không thể di động lấy một chút.
Đúng lúc này, lôi cầu cùng với quang cầu chậm rãi di chuyển lại gần, sau đó va chạm với nhau. Ngay khi chúng chạm vào nhau, trong chớp mắt một cái ảo ảnh khổng lồ chợt xuất hiện trên hai quả cầu.
Kích thước của ảo ảnh rất lớn, đỉnh đầu chạm bầu trời còn chân dẫm lên quang cầu. Lúc này, hai quả cầu dưới chân của cái bóng chầm chậm bay lên, khi đến vị trí của đôi mắt liền ngừng lại. Từ xa nhìn lại, hai quả cầu giống hệt như cặp mắt của một người khổng lồ.
Trong tích tắc đó, mặc dù thân thể của người khổng lồ chỉ là hư ảo, nhưng khiến cho người ta có cảm giác vô cùng chân thực.
– Người lĩnh ngộ thứ tư của Cấm Sơn! Ta là Đồ Ti.căn cứ theo ước định thời viễn cổ trước khi bản thể ngủ say, ngươi phù hợp với yêu cầu của Cấm Sơn. Vì ngươi là một người lĩnh ngộ nên ban thưởng cho ngươi ngọc giản chế tạo Cấm Phiên (lá cờ cấm chế). Nếu có thể đi vào thức hải của bản thể, bằng vào thân phận của người lĩnh ngộ, ngươi sẽ được tặng ký ức cấm chế của bản thể.
Âm thanh khiến người nghe phải chấn động tinh thần từ trong cơ thể người khổng lồ vang ra xa. Ngay sau đó, một cái ngọc giản lóe lên những tia điện quang màu tím từ trong cơ thể người khổng lồ xuất hiện, chậm rãi bay về phía Vương Lâm.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Cảnh tượng trước mắt, theo lời nói của người khổng lồ thì rõ ràng đó chính là phân thân của Cổ thần Danh Đồ Ti.
Quả nhiên, Cổ thần là một kẻ vô cùng mạnh. Mới chỉ một cái phân thân đã khiến cho Vương Lâm như đang phải hứng chịu thiên uy, hít thở hết sức khó khăn. Nếu bản thể của Cổ thần Đồ Ti mà xuất hiện thì chắc chắn sẽ vượt qua sự tưởng tượng của Vương Lâm.
Lúc này, ngọc giản đã bay tới trước mặt hắn. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nắm nó vào trong tay. Nhất thời, một dòng điện từ ngọc giản lan ra khắp toàn thân hắn. Cuối cùng, nó lại trở về ngọc giản.
Ngay khi Vương Lâm chạm tay vào cái ngọc giản, trong đầu hắn liền có một thứ gì đó khác lạ. Hắn biết rõ, dòng diện không có tác dụng công kích mà chỉ có tác dụng nhận chủ thôi. Sau khi hiểu rõ được những điều giới thiệu về cấm phiên trong đầu, trái tim hắn liền đập thình thịch. Nhưng đồng thời, hắn cũng không khỏi cười khổ.
Những gì giới thiệu về cấm phiên cũng chẳng hề nhắc tới sử dụng nó như thế nào. Vật liệu chế tạo lá cờ cũng chẳng có yêu cầu gì đặc biệt. Giống như bất cứ thứ gì trong trời đất cũng có thể trở thành vật liệu chế tạo.
Chỉ có một loại tài liệu là nhất định phải có. Đó chính là Mặc Gian thạch (hòn đá đen ngoài không gian). Những tin tức trong đầu cũng có miêu tả về loại Mặc Gian thạch. Thứ đá này không hề có trên tinh cầu mà là do lưu tinh từ trên cao rơi xuống.
Đối với Cổ thần mà nói, tìm kiếm loại đá này chỉ cần bay lên trời là có thể phát hiện ra.
Đồng thời những kiến thức trong đầu cũng có một cái bản đồ. Trên bản đồ có một điểm sáng, chỉ rõ vị trí của thức hải trong cơ thể Cổ thần ra còn có một viên Mặc Gian thạch. Mỗi một người lĩnh ngộ đều có thể tìm được một viên ở nơi nào đó.
Sau khi có Mặc Gian thạch liền có thể bắt tay vào chế tạo Cấm Phiên. Phương pháp chế tạo nói hết sức đơn giản nhưng cũng vô cùng phức tạp. Chỉ cần khắc lên trên Cấm Phiên chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín cấm chế.
Sau khi làm xong liền có thể tạo ra được một cái cấm phiên.
Mặc dù trong những thông tin không đề cập tới tác dụng của cấm phiên, nhưng pháp bảo của Cổ thần chẳng lẽ lại có uy lực nhỏ hay sao? Chưa cần phải nói tới quá trình chế tạo của nó cùng với những thứ tài liệu quý hiếm.
Nếu nói uy lực của pháp bảo không đủ thì Vương Lâm không thể tin. Hiển nhiên, chỉ những người có thân phận người lĩnh ngộ mới có thể nhận được phần thưởng này. Nếu Lục Dục ma quân cùng với Cổ Đế mà biết được việc này, sẽ chẳng vội vàng tìm cách mà vượt qua. Chắc chắn bọn họ sẽ lựa chọn đi tìm hiểu để có thể nhận được danh hiệu người lĩnh ngộ.
– Trước ta còn có ba người cũng nhận được thân phận người lĩnh ngộ. – Vương Lâm thì thào nói với bản thân. Trong lòng hắn chợt xuất hiện một suy nghĩ. Sau khi tìm hiểu được toàn bộ cửa thứ hai có thể đạt được danh hiệu người lĩnh ngộ nhận được một cái ngọc giản. Điều này chứng tỏ, ở cửa thứ nhất nếu hoàn thành yêu cầu thì cũng có thể đạt được bảo vật.
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền nhớ tới tấm bia đá trong Bất Quy lộ đã viết một câu.Người thần bí đó đã từng nói thoáng qua về việc thu phục thú vương.
Có lẽ đây là bảo vật có thể tìm được ở cửa thứ nhất. Vương Lâm nghĩ đến đây mà cười khổ. Đối với việc đó, hắn cũng chẳng có đủ bản lĩnh.
Lúc này, thân thể người khổng lồ chớp lên, từ từ tiêu tán. Hai quả cầu cũng tản ra. Trong phút chốc, quang cầu phát nổ, vô số điểm sáng bắn ra xung quanh, rơi xuống trên sườn núi. Thoáng cái, mỗi một điểm sáng lại biến thành cấm chế. Từ từ Cấm Sơn trở lại bình thường như trước.
Về phần Lôi cầu màu tím lại bay về phía dòng xoáy trên đỉnh núi. Ngay sau đó, một luồng lực hút rất mạnh từ trong dòng xoáy xuất hiện. Thân thể Vương Lâm chậm rãi chìm vào bên trong.
Sau khi Vương Lâm chui ra khỏi vòng xoáy, hắn liền xuất hiện ở một nơi giống như tiên cảnh. Xung quanh có vô số cây cỏ mọc khắp nơi, đồng thời từng luồng linh lực phả vào mặt hắn.
Cách đó không xa có một hồ nước hình tròn. Trong hồ có một tòa bảo tháp cao ba tầng, tỏa ra từng làn ánh sáng.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm xuất hiện, hắn liền tản thần thức ra xung quanh. Một lúc sau, hắn mới cẩn thẩn đi về phía trước. Cùng lúc đó, hắn vỗ vào túi trữ vật. Thanh độc kiếm màu đen liền xuất hiện, bay quanh người hắn.
Vương Lâm biết hai người Lục Dục ma quân và Cổ Đế hận hắn thấu xương. Mặc dù cách đó ba năm, hai người đó đã thoát khỏi cửa thứ hai, nhưng cũng chẳng ai dám khẳng định bọn chúng không ở đây đợi hắn đi vào. Vương Lâm thầm nhủ, nếu là chính mình thì sau khi ăn mấy quả đắng như vậy, chắc chắn sẽ đợi ở đây. Nhất quyết phải giết chết cái kẻ đã gây cho mình nhiều rắc rối như vậy.
Trên đường đi, thần quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Con mắt thần thức dùng để phá giải cấm chế cẩn thận dò xét xung quanh. Nhưng sau khi Vương Lâm cẩn thận quan sát một lúc vẫn không phát hiện ra chuyện gì khác thường. Hắn suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía bảo tháp.
Quanh bảo tháp cũng không hề có bất cứ một thứ cấm chế nào khác. Thân thể hắn thoáng động liền nhanh chóng bay về phía trước. Khi tới bên hồ, hắn liền dừng lại, rồi vỗ vào túi trữ vật. Ma đầu Hứa Lập quốc lập tức xuất hiện.
Mấy ngày qua nó đã vô cùng khó chịu nên khi vừa xuất hiện liền cảm thấy hết sức hưng phấn. Nhưng sau khi nhìn thấy nét mặt Vương Lâm vô cùng ngưng trọng, nó liền không tin được vào mắt mình.
Trong mắt nó, toàn bộ tóc của sát tinh đã biến thành bạc trắng. Nhưng cặp mắt lại lấp lánh như có thể nhìn thấy qua lòng người. Ma đầu Hứa Lập Quốc mới nhìn qua liền cảm thấy khiếp vía, trong lòng thầm kêu khổ:
– Làm thế nào mà sát tinh lại trở nên mạnh mẽ như vậy?Thế này thì đến bao giờ lão tử mới có thể chạy thoát khỏi bàn tay hắn? Bây giờ có liều mạng cũng chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.
Trước kia, chỉ khi nào Vương Lâm sử dụng tới Cực cảnh thần thức, ma đầu Hứa Lập quốc mới có cảm giác này. Nhưng bây giờ, đối phương vẫn chưa sử dụng thần thức mà đã khiến cho hắn phải e ngại. Bởi vậy có thể thấy được trong mười ba năm qua, trình độ đối với cấm chế của hắn đã đạt tới cảnh giới hiển lộ ra ngoài.
Vương Lâm chỉ tay về phía mặt hồ. Ma đầu Hứa Lập Quốc đang định cò kè mặc cả nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt của đối phương trong lòng lại cảm thấy sợ hãi. Nó vội vàng ngoan ngoãn bay về phía hồ nước. Chỉ có điều trong lòng nó vẫn đang mắng chửi, nguyền rủa liên tiếp.
– Lão tử nhớ kỹ chuyện này. Ngươi cứ chờ đấy. Chờ lão tử cắn nuốt được nhiều hồn phách, kiếm thêm được một số tiểu đệ mạnh mẽ. Đến lúc đó, khi tu vi của ta đã tăng thêm một chút, nhất định lão tử sẽ liều mạng với ngươi. – Ma đầu Hứa Lập Quốc cứ thế vừa đi vừa mắng. Nhất thời trong lòng nó cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi oán khí trong lòng hạ xuống, nó liền chui vào trong hồ nước, dò xét xem có gì khác lạ hay không.
Vương Lâm thông qua đạo thần thức trong cơ thể Hứa Lập Quốc mà quan sát. Những hình ảnh mà hắn nhìn thấy cũng chẳng khác gì đang tự thân chìm dưới đáy hồ. Cuối cùng, sau khi xác định nơi đây không có gì khác lạ, hắn mới nhảy lên, bay về phía bảo tháp trong hồ.
Lúc này, Hứa Lập Quốc cùng từ dưới hồ bay lên. Trong lòng nó lại mắng chửi thêm vài câu, nhưng thân thể không tự chủ được phải bám theo.
Trước bảo tháp, Vương Lâm cũng bắt Hứa Lập Quốc đi trước mở đường. Sau khi xác định trong bảo tháp rất an toàn hắn mới đi vào. Trong ngọn tháp được phân làm ba tầng. Tầng thứ nhất có chín cái hộp hoàn toàn trống rỗng.
Vương Lâm mới nhìn thấy mấy cái hộp đó liền đoán ngay đó chính là phần thưởng tặng cho người lọt vào đây. Chỉ có điều qua vô số năm, những người vào tới đây đã lấy đi tất cả, chỉ để lại những cái hộp trống rỗng.
Sau khi lên tới tầng thứ hai, Vương Lâm càng chắc chắn với suy đoán của mình.
Trên tầng thứ hai cũng có bốn cái hộp, đặt ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Bên trong chúng cũng hoàn toàn trống rỗng.
Lên tới tầng thứ ba, Vương Lâm liền gặp được dòng xoáy để đi khỏi đây. Trên tầng thứ ba, ngoại trừ dòng xoáy cũng có một cái hộp. Trong cái hộp đó cũng không có bất cứ một thứ gì khác.
Vương Lâm chẳng hề cảm thấy thất vọng. Hắn suy nghĩ một chút, chợt nhớ tới tại cửa thứ nhất và Bất Quy lộ cũng đều gặp được lời nhắn của một người thần bí. Tuy nói cửa thứ hai hắn chưa thấy được dòng chữ do kẻ đó lưu lại, nhưng Vương Lâm vẫn có cảm giác, người đó có khả năng là một trong ba người lĩnh ngộ trước hắn.
Suy nghĩ một lúc, Vương Lâm liền tìm kiếm khắp cả ba tầng của bảo tháp. Cuối cùng ở một chỗ trống bên cạnh một cái hộp ở tầng thứ hai, hắn cũng thấy được một hàng chữ nhỏ.
– Đi vào trong bảo tháp, nhìn thấy mấy thứ này mà hơi thất vọng đối với nơi ở của Cổ thần.truyện huyền huyễn audio
Ý tứ của người đó hết sức cuồng ngạo. Sau khi Vương Lâm xem xong, hắn liền suy nghĩ một chút rồi đi lên tầng thứ ba.
Ở tầng thứ ba, hắn cũng không đi ngay vào trong dòng xoáy mà khoanh chân ngồi xuống thổ nạp một lúc. Sau khi linh lực trong cơ thể đạt tới trạng thái cao nhất, hắn liền kiểm tra lại tất cả pháp bảo trong túi trữ vật. Đến lúc này, hắn mới hít sâu một hơi, gọi ma đầu Hứa Lập Quốc ra ngoài. Hắn chỉ tay về phía dòng xoáy.
Nét mặt Hứa Lập Quốc đau khổ, trong lòng lại chửi mắng liên tục, nhưng thân thể của nó vẫn nhanh chóng chui vào. Vừa mới đụng phải dòng xoáy, trong nháy mắt nó kêu lên một tiếng thảm thiết. Thân thể tỏa ra từng làn khói xanh. Nó nhanh chóng lui lại, nét mặt vô cùng sợ hãi.
Tinh quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn xuất ra một con tiểu thú rồi ném về phía dòng xoáy. Lần này, con tiểu thú không hề gặp bất cứ một chút trở ngại, nhanh chóng chui vào. Chỉ có điều trong nháy mắt khi tiểu thú chui qua, một chút liên lạc với nó do Vương Lâm thông qua ma đầu thứ hai kết nối liên biến mất.
Nét mặt Vương Lâm nhất thời trở nên âm trầm. Hắn suy nghĩ một chút. Dòng xoáy này hiển nhiên chính là lối đi vào nơi mà hơn ngàn năm trước đã khiến cho đám người Lục Dục ma quân phải dừng lại rồi sau đó phải bỏ qua cửa thứ ba.
Căn cứ vào những lời Đoan Mộc Cực đã nói thì cửa thứ ba cần phải có pháp thuật công kích bằng thần thức nổi tiếng là Tử Chú thuật mới có thể đi qua. Ngoài việc đó ra, hắn cũng chẳng hề nói tỉ mỉ. Nhưng ít nhiều thì Vương Lâm cũng có một chút khái niệm về việc đó.
Sau khi thử dò xét, ma đầu không thể tiến vào được vòng xoáy. Hơn nữa, chỉ cần tới gần dòng xoáy lên nguyên thần của nó bị ảnh hưởng. Ngoài ra một sinh vật còn sống khi đi vào cũng mất tích luôn.
Từ những điều đó, chứng tỏ đệ tam quan vô cùng nguy hiểm. Vương Lâm suy nghĩ một lúc. Tinh quang trong mắt hắn chợt lóe ra. Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh dòng xoáy. Bàn tay phải của hắn từ từ cho vào bên trong.
Một cảm giác lãnh lẽo theo cánh tay truyền tới, nhưng không hề gặp phải nguy hiểm như ma đầu Hứa Lập Quốc. Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn không hề do dự, nhảy luôn vào ben trong.
Ngay khi vừa mới chui ra khỏi vòng xoáy, Vương Lâm liền trở nên ngây dại. Thức hải của hắn nhất thời nổi sóng. Tia chớp màu đỏ lần đầu tiên thoát khỏi sự khống chế của hắn mà xuất hiện, chớp lóe trong đôi mắt.
– Đây. Đây là Tịch Diệt giới! – Vương Lâm thất thanh nói.
Trước mặt hắn là một khoảng hư không vô biên vô hạn. Thi thoảng lại có một tảng đá có hình thù kỳ dị chầm chậm trôi qua. Cùng lúc đó, từng đám thần thức dao động, như có như không tản ra xung quanh.
Vương Lâm nhếch mép cười lạnh. Nếu nói cửa thứ nhất hắn có thể vượt qua được là nhờ vào may mắn thì cửa thứ hai chính là nhờ vào sự kiên nghị của bản thân. Còn đến cửa thứ ba, Vương Lâm có thể chắc chắn bản thân chẳng cần mất nhiều sức cũng có thể thoải mái ở đây.
Hắn vỗ vào túi trữ vật. Ma đầu Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ hai lập tức xuất hiện. Cả hai con đều ngơ ngác nhìn xung quanh. Từ từ nhận ra một thứ gì đó, sự sững sờ của chúng dần biến mất, thay thế bằng một sự vui sướng.
Ở đây, hai con ma đầu có cảm giác như cá trong nước, hết sức thoải mái.
Sau khi thả hai con ma đầu ra, hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Tay phải hắn thoáng động, chụp vào hư không. Nhất thời, một tiếng kêu sợ hãi vang lên. Ngay sau đó, một làn khói bất chợt xuất hiện, sau đó ngưng tự lại thành một loại sinh vật hư ảo có hai cái sừng trên đầu. Thì ra nó chính là một loại du hồn.
Nó vốn ẩn nấp ở trong không gian hư vô, định đánh lén Vương Lâm, nhưng không ngờ lại bị đối phương bắt được.
Lập tức du hồn cảm thấy hết sức bối rối và hoảng sợ. Vương Lâm cũng chẳng thèm nhìn xem. Cực cảnh thần thức của hắn xuất hiện, nuốt chửng luôn thân thể du hồn.
Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Đã lâu, hắn không có cảm giác được nhấm nháp du hồn. Cảm giác đó hết sức tuyệt diệu. Hắn có thể cảm nhận được thần thức của mình tăng trưởng không ít.
– Du hồn quả nhiên là thứ thuốc bổ để tăng cường thần thức. Có thể gặp được du hồn thì việc xông vào đây hoàn toàn đáng giá. – Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, thân thể bay về phía trước.
Một cảnh cắn nuốt du hồn vừa rồi khiến cho Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ hai run lẩy bẩy. Trong hai con ma đầu nhất là Hứa Lập Quốc bình thường vẫn thôn phệ người khác cũng chẳng cảm thấy có gì đáng sợ. Mặc dù cũng đã nhìn thấy Vương Lâm thôn phệ hồn phách vẫn còn dính nước bọt của mình nhưng nó cũng chỉ có cảm giác như thức ăn bị người ta cướp mất.
Nhưng khi du hồn bị bắt được. Hứa Lập Quốc liền cảm nhận ngay du hồn cũng có một chút tương tự đối với bản thân. Thậm chí hắn còn có một cảm giác như gặp được tiền bối của mình. Cái cảm giác đó vô cùng thân thiết. Vì vậy mà khi thấy Vương Lâm bắt được du hồn, hắn cứ tưởng sát tinh chuẩn bị cho mình có thêm một tiểu đệ. Hắn còn đang định đi tới để nói chuyện với đối phương.
Nhưng đáng tiếc cái cảm giác thân thiết đó đã bị Vương Lâm nuốt chửng mà biến thành sợ hãi. Đến giờ hắn mới biết thì ra sát tinh mà mình vẫn định liều mạng không chỉ có thể nuốt được hồn phách mà ngay cả nó cũng có thể cắn nuốt. Nghĩ tới điều đó, Hứa Lập Quốc lại cảm thấy sợ.
Nhất là khi du hồn bị cắn nuốt phát ra tiếng kêu thảm thiết, nét mặt Vương Lâm càng khiến cho nguyên thần của hắn cảm thấy không yên, hồn phách suýt nữa thì tiêu tán. Nghĩ lại những lúc mình cùng với sát tinh cò kè mặc cả mà hắn lại run lên bần bật, không nói được thành lời.
Đến giờ hắn mới biết là mình đã vuốt da cọp. Trước kia, đối phương sử dụng thần thức để trừng phạt, hắn cứ tưởng đó là thủ đoạn lợi hại nhất mà đối phương có. Nhưng bây giờ, cảnh tượng ăn tươi nuốt sống vừa rồi thật đúng là đáng sợ.
Hứa Lập Quốc lập tức quyết định sau này sẽ không trêu chọc sát tinh. Nếu không cẩn thận để đối phương nổi giận nuốt chửng mình thì xong. Đến lúc đó, thì ngay cả một chút hồn phách cũng đừng mong mà còn sót.
Về phần ma đầu thứ hai tuy bản thể là thú nhưng trong thân nó có một chút tính chất đặc biệt của du hồn. Ngoài ra, thần trí của nó cũng được khai mở không ít, nên lúc này trong lòng lại càng thêm hoảng sợ và bất an.
Trực giác của nó mạnh hơn Hứa Lập Quốc rất nhiều. Khi Vương Lâm vào đây để lộ ra khả năng sử dụng thần thức cắn nuốt đồng loại của nó. Trong lòng nó liền xuất hiện cảm giác đối phương giống như là một vị quân vương.
Chương 161: Dị biến xảy ra
Đệ tam quan thực tế cũng không phải thực sự là Tịch Diệt giới. Nó giống như một cái khe không gian có kích thước khổng lồ mà thôi.
Trong đệ tam quan, Vương Lâm chầm chậm đi về phía trước. Mỗi nơi đi qua, hai tay hắn lại điểm liên tục về xung quanh. Mỗi lần điểm một cái đều có một du hồn xuất hiện, sau đó bị hắn thôn phệ.
Lâu lắm rồi hắn chưa có được cảm giác thôn phệ như thế này. Tính toán một cách cẩn thận thì từ khi hắn ra khỏi chiến trường ngoại vực tới nay đã được mấy chục năm. Mà thời gian đầu, khi từ chiến trường ngoại vực trở về, uy nghiêm của pháp tắc giới luật lởn vởn trong đầu hắn mãi không tiêu tán.
Ma đầu Hứa Lập Quốc và con ma đầu thứ hai bám theo sau. Dọc đường đi, cả hai đều có cảm giác ớn lạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Nhìn đám tiền bối có thực lực rất mạnh của mình, không hề có một chút phản kháng rơi vào trong miệng sát tinh mà thêm sợ hãi.
Năm đó, thần thức khổng lồ của Vương Lâm áp súc lại thành một tia Cực cảnh thần thức. Nếu không tính tới thân phận thôn hồn thì hắn chính là kẻ đứng đầu của du hồn.
Giữa các thôn hồn có thể cắn nuốt lẫn nhau hay không thì Vương Lâm cũng không biết. Hắn chỉ biết rằng giữa các thôn hồn, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ cũng sẽ không triển khai tấn công. Tất cả đều lấy phương pháp cộng sinh để giải quyết tất cả vấn đề.
Phi hành một thời gian, số lượng du hồn mà Vương Lâm cắn nuốt đã rất nhiều, nhưng vẫn không gặp được một thôn hồn nào hết. Thấy vậy, hắn có phần trầm ngâm. Bất chợt, trong đầu chợt có một suy nghĩ, thân thể hắn liền dừng lại. Hai cánh tay giang ra, lập tức những hòn đã đang trôi nổi xung quanh đều bay về phía hắn.
Rất nhanh, nhưng tảng đá đó tụ tập với nhau, hình thành một ngọn núi khổng lồ. Vương Lâm nhảy lên đứng trên núi đá. Tay phải hắn chợt vẫy nhẹ, băng diễm màu lam chợt bay ra khỏi lòng bay tay.
Tinh quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, hắn đặt tay phải lên trên núi đá. Nhất thời băng diễm liền chui vào bên trong. Nguyên bản giữa các khối đá có rất nhiều khe hở, lập tức bị một vầng sáng màu lam bao phủ. Từng làn hơi lạnh tỏa ra khắp nơi. Trong chốc lát, tất cả khe hở trên ngọn núi đá bị một màu lam phủ kín, liên kết chúng lại với nhau.
Vương Lâm thu tay lại, băng diễm màu lam lập tức trở lại bên người rồi nhanh chóng chui vào trong đan điền. Vương Lâm hít một hơi thật sâu, thần thức trong mắt hắn lóe lên liên tục. Tay phải hắn khẽ khua lên, một cái vòng tròn tàn ảnh lập tức xuất hiện. Vỗ nhẹ một cái, vòng tròn tàn ảnh liền khảm vào trên ngọn núi.
Trong nháy mắt sau khi vòng tròn tàn ảnh dung nhập vào trong, núi đá liền tỏa ra quang mang chói mắt. Nhưng chỉ trong phút chốc nó liền trở nên ảm đạm. Vương Lâm bình tĩnh ngưng thần, tay phải khua lên rất nhanh. Vô số những vòng tròn tàn ảnh liên tục xuất hiện trên người hắn rồi nhập vào trong núi đá. Rất nhanh, ngọn núi đã biến thành một ngọn Cấm Sơn nho nhỏ.
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi dẫm nhẹ xuống đất. Từ từ, thân thể của hắn dung nhập vào bên trong, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Hắn khoanh chân ngồi trong núi đá. Tay phải hắn lại xuất ra một cái vòng tròn tàn ảnh nữa đánh vào trên vách đá.
Nhất thời, cả ngọn núi rung rinh nhanh chóng thu nhỏ lại. Cuối cùng, kích thước của nó cũng giống như những hòn đá bình thường đang trôi nổi xung quanh. Nhìn bề ngoài của nó chẳng hề có một chút điểm khác biệt. Nó cũng giống hệt như những hòn đá xung quanh.
Vương Lâm ở bên trong hòn đá. Cực cảnh thần thức lưu chuyển, xuất ra một tia nhỏ bé. Sau khi thần thức bay ra ngoài liền biến ảo thành một cái bóng người.
Thần thức của Vương Lâm hóa thành bóng người, bay về phía trước rồi biến mất. Sau khi thần thức ly thể, không còn sự hạn chế của thân thể, nhẹ nhàng bay trong hư vô. Chỉ thấy một tầng sóng gợn từ cái thân thể ngưng tụ từ thần thức của Vương Lâm khuếch tán ra xung quanh. Đám du hồn ẩn nấp xung quanh đều xuất hiện, trên mặt lộ vẻ cung kính.
Ngay sau đó, đám du hồn như nhận được một mệnh lệnh nào đó lập tức lóe lên rồi biến mất. Chúng nhanh chóng bay về bốn phía. Khi thần thức của Vương Lâm càng lúc càng khuếch tán ra xa, càng có nhiều du hồn cảm ứng được sự tồn tại của hắn. Sau khi lộ vẻ thuần phục, chúng lại bay về bốn phương tám hướng.
Thần thức của Vương Lâm vừa mới rời khỏi thân thể lập tức nhanh chóng biến hóa. Một lần nữa hắn lại trở thành thôn hồn. Hắn bay đi rất nhanh. Nơi mà hắn đi qua, bất cứ một con du hồn nào cũng vô cùng cung kính.
Dần dần, Vương Lâm có thể cảm ứng được ở một nơi cực xa có một thần thức khổng lồ. Hiển nhiên đạo thần thức đó cũng chính là thôn hồn. Chỉ có điều nó đang đứng trong một loại cảnh giới kỳ quái, giống như đang ngủ say vậy.
Sau khi hắn cảm nhận được đối phương, đạo thần thức khổng lồ vẫn chẳng hề phản ứng. Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi chẳng để ý tới thôn hồn tiếp tục khuếch tán thần thức, khống chế thêm càng nhiều du hồn phục vụ cho mình.
Vào lúc này, ở một vị trí nào đó trong đệ tam quan, trên một hòn đá thật lớn, Đoan Mộc Cực đang khổ sở đứng ở đó. Bên cạnh hắn là Uông Thanh Việt với nét mặt lạnh lùng.
Rõ ràng Đoan Mộc Cực và Uông Thanh Việt đi cùng với nhau từ hư vô thông đạo. Sau khi vượt qua nới đó, cả hai tiến vào Hành Kim chi địa. Cho dù bất cứ chỗ nào thì với ngũ hành độn thuật của Uông Thanh Việt, cả hai cũng đều vượt qua một cách dễ dàng. Sau đó, bọn họ cùng tới Cấm Sơn.
Sau khi lên tới Cấm Sơn, Đoan Mộc Cực đã làm một việc khiến cho ngay cả những người hiểu rõ hắn cũng cảm thấy thất kinh.
Ngàn năm trước, ở chỗ bảo tháp, hắn từng đoạt được một thứ pháp bảo. Pháp bảo đó chính là một cái ngọc giản, nhưng trên nó có vết nứt rất dài. Theo sự phân tích của hắn, thì nó cũng chỉ còn sử dụng được một lần nữa mà thôi.
Sau khi tốn nhiều công sức để tìm hiểu, hắn mới phát hiện ra tác dụng của thứ đó chính là bài trừ tất cả mọi cấm chế. Kể từ đó, ham muốn đi vào Cổ Thần chi địa của Đoan Mộc Cực vốn tắt ngấm lại bùng lên.
Hắn biết tu vi của bản thân thấp hơn so với những người khác. Năm đó, cũng nhờ vào may mắn cùng với sự cẩn thận mới có thể bảo tồn tính mạng. Hắn là người rất biết mình nên không hề có ý định trở lại nơi đây. Nhưng sau khi biết được tác dụng của ngọc giả, hắn lại bùng phát hy vọng.
Tuy nhiên, vẫn còn có một số điểm khiến cho hắn phải do dự không quyết. Bởi ở cửa thứ nhất, hắn cũng chẳng dám chắc. Trừ khi bản thân có thể học được ngũ hành độn thuật thì mới ăn thua.
Đoan Mộc Cực suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành bỏ qua ý định học tập ngũ hành độn thuật. Bởi vì nếu quyết định học thì sẽ tốn rất nhiều thời gian. Cuối cùng, cho dù có học xong thì khả năng vượt qua cửa thứ nhất cũng chẳng chắc chắn. Bởi ở cửa thứ nhất ngoại trừ việc phải nắm ngũ hành độn thuật ra lại còn phải chống lại sự tấn công của một số lượng sinh vật khổng lồ.
Năm đó ở Băng Phong chi địa, hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm khiến cho bản thân nhớ mãi không thôi.
Vì vậy, Đoan Mộc Cực quyết định tìm tới Uông Thanh Việt, hứa hẹn với hắn rất nhiều sau đó mời đồng hành cùng. Uông Thanh Việt vốn am hiểu ngũ hành độn thuật nghe Đoan Mộc Cực nói tới ở cửa thứ nhất của nơi thần bí đó phải cần tới khả năng của hắn. Nên sau khi suy nghĩ một chút, hắn cũng quyết định thử. Dù sao, nếu lời nói của Đoan Mộc Cực là thật thì ở đó có quá nhiều thứ hấp dẫn.
Hơn nữa, Đoan Mộc Cực cũng khiến cho hắn vô cùng tin tưởng sau khi lấy ra ngọc giản. Sau khi Uông Thanh Việt xem xét cái ngọc giản liền nhận ra đây chính là một loại pháp bảo từ thời viễn cổ đã biến mất từ lâu. Vì vậy mà chút lo lắng trong lòng liền biến mất. Nhưng do bản tính cẩn thận, hắn cũng không đồng ý ngay, mà nói chờ tới ngày đó sẽ quyết định.
Đoan Mộc Cực cũng chẳng thèm để ý. Hắn đã quyết định nếu đến lúc đó, Uông Thanh Việt không đi thì hắn bán cái ngọc giản này cho Lục Dục ma quân, đổi lấy một ít pháp bảo là được.
Chỉ có điều vẫn phải chuẩn bị thêm một số thứ. Nếu Uông Thanh Việt mà đi cùng thì cửa thứ nhất, cửa thứ hai chẳng có vấn đề gì. Nhưng chỉ có cửa thứ ba mới là quan trọng nhất. Dù sao thì ngàn năm trước, bọn họ thất bại ở đây. Sau đó phải sử dụng tới vật phẩm truyền thừa mở ra thông đạo mà bỏ chạy.
Năm đó thứ sinh vật kỳ dị kia chỉ có một hai con thì hắn cũng chẳng sợ. Nếu mười mấy, hai chục con thì cũng gây cho hắn một chút chú ý nhưng vẫn chẳng để trong lòng. Thậm chí, có vượt qua trăm con, với tu vi của hắn vẫn có thể bình yên. Nhưng nếu số lượng của chúng mà vượt quá một ngàn thì cho dù hắn có là Hóa Thần kỳ cũng chẳng có bất cứ biện pháp nào.
Loại sinh vật đó vô cùng cổ quái. Chúng chẳng sợ bất cứ một loại pháp thuật nào. Chỉ có dùng chân hỏa trong cơ thế mới khiến chúng tránh ra một chút. Nhưng nếu số lượng quá đông thì không thể bảo vệ được tất cả các mặt. Chỉ cần bị một con lao vào, lập tức linh lực trong cơ thể sẽ bị cắn nuốt. Nếu như có nhiều con nhào tới thì chỉ có chết mà thôi.
Kể từ đó, hắn đã tốn rất nhiều thời gian tìm kiếm pháp bảo có thể chống cự lại thứ đó đồng thời phát ra công kích của thần thức. Đáng tiếc loại pháp bảo này quá ít. Mặc dù hắn đã tìm được một ít, nhưng đối với cửa thứ ba vẫn không cảm thấy chắc chắn.
Mãi cho đến khi hắn đến Nam Đấu thành chợt nghe thấy mọi người nhắc đến một kẻ có thể sử dụng Tử Chú thuật. Trong đầu hắn sực nhớ ra. Loại Tử Chú thuật hắn đã nghe nói tới. Đây là một loại pháp thuật chuyên sử dụng thần thức để công kích, thủ đoạn vô cùng ác độc. Lúc ấy, trống ngực hắn đập thình thịch. Trong đầu thầm nghĩ, nếu có được người đó tương trợ lại thêm pháp bảo của mình thì cửa thứ ba không chừng có thể vượt qua.
Vì vậy mà hắn mới bắt đầu đuổi theo để tìm kiếm. Sau khi bắt được Vương Lâm, trên đường đi tới Cổ thần chi địa hoàn toàn bình thường. Chỉ cần mọi người hợp lực, chắc chắn trước đệ tam quan hoàn toàn quá đơn giản. Nhất là sau khi Lục Dục ma quân cũng đã chuẩn bị thêm một kẻ cho cửa thứ ba, Đoan Mộc Cực có thể khẳng định, chỉ cần bọn họ không xảy ra nội chiến thì tiến vào tới Cổ Thần thi địa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Dù sao thì Cổ Thần chi địa cũng chỉ có bốn cửa. Nhưng bọn họ căn cứ vào những ghi chép mà biết được đệ tứ quan thực ra là một cái truyền tống trận. Vị trí truyền tống của nó chính là đến thi thể của Cổ Thần.
Truyền Tống trận căn cứ vào thời gian vượt qua tam quan mà định đoạt, sau đó truyền tống mỗi người tới một vị trí khác nhau trong cơ thể Cổ Thần. Thời gian vượt qua càng nhanh thì địa điểm tiến vào càng tốt. Thậm chí có khi trực tiếp truyền tống thẳng vào trong kinh mạch của Cổ Thần cũng có khả năng. Một khi vào được trong kinh mạch, chẳng những có thể tìm được các hạt châu chứa đầy linh lực. Thậm chí ngay cả các loại đan dược còn sót một chút dược vật cũng có. Theo những gì ghi lại, thì trong đó có cả Anh Biến đan.
Đối với Cổ Thần mà nói thì đó là chút cặn bã. Nhưng đối với bọn họ thì nó chính là Anh Biến đan thực sự.
Đáng tiếc, ý định của hắn đã bị con giao long trong hư vô thông đạo phá hủy. Tất cả mọi người tan tác. Nhất là Vương Lâm không ngờ lại nhảy vào miệng giao long. Ngay sau đó một con hồng giao long cấp độ hoang thú xuất hiện.
Một loạt các biến cố sau đó khiến cho Đoan Mộc Cực ứng phó không kịp. Đối mặt với nguy hiểm, hắn đành phải bỏ qua ý định tìm kiếm Vương Lâm cùng với Uông Thanh Việt bỏ đi.
Trên thực tế, hắn là người nhanh nhất trong số mọi người vượt qua được cửa thứ nhất và cửa thứ hai, sau đó thành công tiến vào cửa thứ ba. Chỉ là khi tiến vào đến cửa thứ ba hắn lại đối phó hết sức vất vả.
Không có Tử Chú thuật của Vương Lâm, chỉ dựa vào số lượng pháp bảo mà hắn sưu tầm dược trong ngàn năm thì chỉ có thể bảo vệ được tính mạng. Nhưng nếu muốn xâm nhập qua cửa này, tìm được đường vào cửa thứ tư thì lại không thể.
Kể từ đó, rõ ràng hắn với Uông Thanh Việt là hai người đầu tiên tiến vào cửa thứ ba, nhưng lại bị chặn ở ngoài không thể tiến vào trong.
Lục Dục ma quân lúc này đang phi hành trong cửa thứ ba để tìm kiếm đường lên cửa thứ tư. Trên đường đi, nếu gặp phải du hồn, hắn liền vung thân thể người thanh niên lên. Mỗi một lần như thế lại có một đạo quang mang màu lam hiện ra. Sau đó, mấy con du hồn liền bổ qua cho Lục Dục ma quân mà lao về phía người thanh niên. Chỉ có điều, sau khi chúng chui vào trong cơ thể liền biến mất vô tung vô ảnh. Nhìn bên ngoài, thi thể không có bất cứ sự thay đổi nào.
Trên đường đi, Lục Dục ma quân sử dụng biên pháp này có thể nói là hữu kinh vô hiểm (chỉ có sợ hãi mà không hề gặp phải nguy hiểm). Có một lần hắn gặp hơn một ngàn con du hồn cùng lao tới. Nhưng chỉ cần quang mang màu lam trên thi thể lóe lên, đám du hồn liền bị thu hút sang đó.
Hắn nhìn thi thể trong tay, nhếch mép cười lạnh. Trong lòng hắn thầm nghĩ tới tuy bản thân ở cửa thứ hai bị mắc mưu một tên tiểu bối, nên khi xông ra bị thiên lôi bổ trung, khiến cho tu vi giảm xuống một cảnh giới, biến thành Hóa Thần sơ kỳ. Nhưng chỉ cần có cái pháp bảo trong tay mà hắn phải chuẩn bị mất cả ngàn năm chắc chắn có thể tiến vào cửa thứ tư.
Nghĩ tới đây trong lòng hắn lại cảm thấy sung sướng, ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt. So với việc chui vào trong cơ thể Cổ Thần tìm được Anh Biến đan thì việc tu vi bị giảm xuống có là cái gì đâu. Một khi có được Anh Biến đan chắc chắn sau này sẽ trở thành cao thủ Anh Biến kỳ. Đến lúc đó, đừng nói là Tu Ma hải, cho dù là trên Chu Tước tinh, chỉ cần không động tới Chu Tước quốc, hắn chẳng có gì phải sợ ai.
Nghĩ tới đây, tốc độ của hắn lại tăng lên, tìm kiếm xung quanh. Vật phẩm truyền thừa của Cổ thần đang ở trong tay hắn. Thực tế thì vật phẩm này ngay từ đầu đã là của sư phụ hắn mang theo, đi cùng với mấy người để dò xét nơi đây.
Sư phụ hắn bị chết ở cửa thứ ba. Trước khi chết đã giao cái vật phẩm truyền thừa đó cho hắn. Nguyên bản ý nghĩ của sư phụ hắn chính là định sử dụng nó để mở thông đạo mà thoát ra. Nhưng đáng tiếc, vào đúng thời khắc quan trọng nhất lại bị một con sinh vật rất mạnh chú ý, cuối cùng phải bỏ mình.
Lục Dục ma quân chứng kiến toàn bộ quá trình tử vong của Sư phụ nên kinh hãi cầm theo vật phẩm truyền thừa mà chui vào thông đạo trốn đi.
Lúc này, trong đệ tam quan còn có một người nữa. Đó chính là Cổ Đế. Hắn đang khoanh chân ngồi trên một hòn đá. Quanh thân thể hắn có bốn lá cờ nhỏ đang xoay tròn. Trên đỉnh đầu lại có thêm một cái bảo tháp đang tỏa ra chút ánh sáng êm dịu. Dưới ánh sáng của bảo tháp, trong hư không hiện ra vô số thân ảnh của du hồn. Đám du hồn thấp thoáng ẩn hiện, ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía Cổ Đế. Nhưng không có một tên du hồn nào dám tiến vào trong phạm vi của vầng sáng.
Sắc mặt Cổ Đế hết sức khổ sở. Sau khi hắn ra khỏi cửa thứ hai bị ngay một đạo thiên liên đánh trúng. Lúc đó, hắn phải liều mạng phá bỏ bốn cái pháp bảo mới may mắn sống sót. Nhưng tu vi lạ giảm xuống tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Sau khi tiến vào cửa thứ ba, cơ bản là hắn không dám tiến vào quá sâu, chỉ ngồi ở trên hòn đá bên ngoài mà thổ nạp, hy vọng có thể nhanh chóng khôi phục tu vi tới Hóa Thần kỳ. Nếu không, với tu vi Nguyên Anh kỳ của hắn thì cũng chỉ có thể bảo vệ mình ở cửa thứ nhất với cửa thứ hai mà thôi. Còn ở cửa thứ ba chắc chắn không thể sống sót.
Nhưng trong lòng hắn cảm thấy khổ sở chính là do, truyền tống của cửa thứ ba hoàn toàn khác với những cửa trước. Nó lập tức truyền tống Cổ Đến vào ngay vị trí giữa của cửa thứ ba. Nếu không phải hắn nhanh chóng lấy ra pháp bảo thì đã bị đám du hồn cắn nuốt từ lâu rồi.
Lúc này, hắn cũng chẳng còn có biện pháp bào khác. Chỉ còn cách duy trì quang mang của bảo tháp, chịu khốn ở đây.
Nhớ lại tất cả mọi chuyện, nét mặt của Cổ Đế đầy sự căm hận. Hắn cho rằng tất cả mọi chuyện đều do kẻ thần bí kia làm hại.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy nghi hoặc với thân phận của người đó. Theo suy nghĩ của lão thì ngoại trừ tiểu tử Vương Lâm ra không thể còn có một kẻ nào khác. Nhưng cho dù nghĩ thế nào thì hắn cũng không thể tin được lại bị một tên tiểu tử Kết Đan kỳ làm cho khốn khổ thể này.
Vào lúc đó, thần thức của Vương Lâm tỏa ra rất rộng, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ cửa thứ ba. Sau khi quét qua một vòng, hắn biết ngoại trừ bản thân, ở đây chỉ có một thôn hồn. Về phần số lượng du hồn cũng không nhiều bằng ở chiến trường ngoại vực. Chỉ do phạm vi ở đây không lớn lắm nên mới cảm giác chúng nhiều mà thôi.
Ngoại trừ việc đó ra, dòng xoáy tiến vào cửa thứ tư, Vương Lâm cũng đã tìm được. Nó không phải ở trung tâm của đệ tam quan mà lệch về hướng Tây Bắc. Ở vị trí của cửa thứ tư số lượng du hồn tập trung đông nhất. Gần như chiếm tới một phần tư.
Đồng thời, do bị uy áp của hắn khuất phục đám du hồn cũng thông qua một loại phương pháp đặc thù truyền lại cho hắn một số tin tức. Theo yêu cầu của Vương Lâm, chúng đã tìm ra được vị trí của Lục Dục ma quân và Cổ Đế.
Đồng thời, Vương Lâm cũng cảm thấy ngạc nhiên khi du hồn còn tìm được cả vị trí của Đoan Mộc Cực và Uông Thanh Việt.
Vương Lâm trầm ngâm một chút. Thần thức của hắn thoáng động, nhanh chóng bay về vị trí của Cổ Đế. Theo tin tức mà du hồn đưa lại, thì trong đám người Cổ Đế là kẻ có tu vi thấp nhất. Hơn nữa, hắn bị nhốt ở một chỗ nào đó, không thể ra ngoài.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, dưới sự dẫn dắt của du hồn, thần thức của Vương Lâm chợt xuất hiện bên ngoài làn sáng tỏa ra từ bảo tháp của Cổ Đế. Hắn nhìn nét mặt âm trầm của đối phương mà suy nghĩ.
Vương Lâm ở đây cắn nuốt du hồn khiến cho thần thức dần biến thành khổng lồ. Tuy nói chưa thể đạt tới được cấp độ ban đầu, nhưng về chất lượng lại hơn xa. Dù sao thì thần thức của hắn cũng chẳng phải tầm thường. Nó chính là Cực Cảnh thần thức.
Khi Vương Lâm đến chỗ này, hai mắt Cổ Đế liền mở ra. Ánh mắt hắn nhìn về một vị trí nào đó ngay trước mặt nhưng chỉ thấy một khoảng không gian hư vô. Nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng ở đó có thần thức của một thứ gì đó hoàn toàn khác với hắn. Khi thần thức đó vừa xuất hiện, đám sinh vật kỳ dị xung quanh liền tản ra, lộ rõ một sự cung kính.
Nhận thấy điều đó, trong lòng Cổ Đế cảm giác có chút ớn lạnh. Hắn nhanh chóng lấy một viên dược hoàn rồi nuốt xuống, đảm bảo linh lực đủ cho việc duy trì ánh sáng của bảo tháp.
Vương Lâm nhìn làn ánh sáng tỏa ra từ bảo tháp của Cổ Đế. Thần thức của hắn thoáng động, nhất thời từ bốn phía có mười du hồn bay ra. Mặc dù nét mặt chúng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn nhằm về phía luồng sáng mà bay tới. Nhất thời một thứ lực cản rất mạnh chợt hiện lên. Mười con du hồn chỉ có thể đi vào được hơn nửa trượng, trên thân thể liền tản ra từng làn khói xanh đành phải quay về.
Chỉ có điều, quang mang của bảo tháp tối hơn một chút.truyện Ma Tu audio
Thần thức của Vương Lâm lại dao động thêm một lần nữa. Lúc này, từ bốn phía tất cả đám du hồn đều tập trung lại, nhìn chăm chú về phía hào quang của bảo tháp.
Cổ Đế lạnh người, trong lòng thầm kêu không hay. Hai tay hắn kết ấn, liên tục đánh ra mấy đạo linh quang về phía bảo tháp. Mỗi lần đánh ra một đạo, nét mặt hắn lại tái thêm một chút. Sau khi đánh ra một đạo cuối cùng, sắc mặt hắn xám ngoét, tu vi tụt xuống tới Nguyên Anh trung kỳ.
Lúc này, tất cả du hồn từ bốn phía như những cơn sóng bắt đầu lao vào. Chỉ thấy quang mang của bảo tháp chớp lên liên tục. Tất cả đám du hồn lao vào đều bốc lên một làn khói xanh, không thể tiến vào sâu hơn được nữa. Nhiều nhất thì cũng chỉ vào được tới hơn mười trượng, nhưng vẫn cách Cổ Đế rất xa.
Cổ Đế nhếch mép cười thảm. Hắn đã cố hết sức, nhưng số lượng du hồn nhiều thế này cũng chẳng thể chống được. Năm đó, các vị tiền bối đều bị cắn nuốt huống chi là hắn. Nhất là bây giờ, tu vi của hắn đã bị hao tổn quá nhiều. Chỉ sợ chẳng được bao lâu, linh lực trong cơ thể hao hết, không còn duy trì được ánh sáng. Đến lúc đó chắc chắn sẽ bị đám sinh vật này cắn nuốt.
Cho tới lúc này, Vương Lâm cũng không chủ động tiến lên. Hắn biết bản thân cùng với đối phương chênh lệch nhiều lắm. Nếu ở bên ngoài, có lẽ đối phương chỉ cần một tay cũng khiến cho hắn hình thần câu diệt. Nhưng ở đây, hắn là thôn hồn, có khả năng điều khiển du hồn. Vì vậy mà vị trí của hai bên liền thay đổi.
Tất nhiên, nếu hắn trực tiếp xông tới cũng vẫn không phải là đối thủ của Cổ Đế. Mặc dù hắn là thôn hồn nhưng thực lực vẫn còn quá yếu.
Chỉ có điều thôn hồn có một điểm đặc biệt chính là cắn nuốt du hồn. Mà tính chất đặc biệt của du hồn chính là cắn nuốt tất cả sinh linh trên thế giới. Mặc dù đối phương có tu vi cực cao, nhưng nếu du hồn có số lượng nhiều hơn cũng không thể chống cự.
Phải biết rằng chỉ cần một con du hồn xuất hiện ở sinh linh giới cũng có thể gây ra một trường hạo kiếp. Tất nhiên phải là một du hồn chính thức chứ không phải là cái loại ma đầu như Hứa Lập Quốc.