[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 374 [Chương 1444 đến 1448]
❮ sautiếp ❯Chương 1444: Thân thể bất diệt của Tiên Tộc
Ngay khi Vương Lâm mở mắt ra, trên mi tâm hắn đột nhiên xuất hiện một ấn ký hình tròn. Ấn ký này giống y hệt ấn ký trên mi tâm của người điên kia.
Ấn ký này xuất hiện lập tức khiến cho dòng máu mới được tạo ra trong cơ thể Vương Lâm như thể sôi trào lên, đột nhiên chuyển động dữ dội.
Trong cơ thể Vương Lâm, sức mạnh của huyết mạch và sức mạnh của Đạo Cổ vốn đang cân bằng. Một bên tuy bị áp chế, nhưng vẫn chưa bị hủy diệt, thủy chung vẫn tồn tại.
Nhưng sự xuất hiện của ấn ký này giống như là một mồi lửa báo hiệu một trận đại chiến, khiến cho sức mạnh của huyết mạch trong cơ thể Vương Lâm nổi lên ngợp trời, muốn hủy diệt sức mạnh của Đạo Cổ kia.
Vì thế, sức mạnh của Cổ Thần và Đạo Cổ đang bị áp chế cũng bộc phát ra, phản kích điên cuồng, lấy thân thể Vương Lâm làm chiến trường triển khai một trận chém giết sống còn!
Sức mạnh của huyết mạch kia dù sao cũng là từ bên ngoài đến, tuy đã dung hợp với Vương Lâm, nhưng cũng không thể so sánh với sức mạnh của Cổ Thần và Đạo Cổ đã theo Vương Lâm cả đời. Sự kịch liệt của trận chiến này đã đạt tới một trình độ cực kỳ kinh khủng.
Tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm Vương Lâm trong khoảnh khắc này ầm ầm tan vỡ, bảy tinh điểm trực tiếp bị vỡ mất một viên, hóa thành một luồng Cổ Thần lực vô biên hiện lên bên ngoài thân thể. Thân thể của hắn dưới luồng Cổ Thần lực này lập tức hoàn toàn hồi phục, thân thể đã kéo dài ra toàn bộ.
Nhưng ngay lúc thân thể hắn xuất hiện, ấn ký hình tròn trên mi tâm hắn vận chuyển toàn bộ sức mạnh của huyết mạch, ầm ầm bộc phát ra, khiến cho thân thể của Vương Lâm trực tiếp tan vỡ.
Sự tan vỡ này là hoàn toàn vỡ nát, hai tay, hai chân, toàn thân, thậm chí cả đầu, nguyên thần, toàn bộ đột nhiên tan vỡ. Máu thịt bắn tung tóe ra, nhưng chưa kịp bay đi quá xa, liền ngay lập tức có một luồng tiên khí tinh thuần đến cực điểm hiện lên. Luồng tiên khí này nhanh chóng lượn lờ, ngưng tụ hóa thành một thân ảnh mơ hồ.
Thân ảnh mơ hồ này không ngờ chính là một nguyên thần, nhưng nó không phải là nguyên thần của tu sĩ, mà là của tiên nhân thực sự, nguyên tiên.
Nguyên tiên vừa xuất hiện, máu thịt bị bắn ra xung quanh lập tức ngưng tụ lại, lúc nhúc lập tức hóa thành một thân thể. Thân thể này toàn bộ trong suốt, lộ ra tiên khí vô tận, từ xa nhìn lại, khí thế kinh người.
Nhưng thân thể này vừa mới xuất hiện đột nhiên lại chấn động, trong phút chốc lại một lần nữa nổ tung, theo đó còn có một tinh điểm trên mi tâm tiên thể của Vương Lâm.
Tiên thể tan vỡ, máu thịt lại bắn tung ra, một luồng khí tức Đạo Cổ ầm ầm bộc phát ra, vờn quanh bên trong đám máu thịt tan nát kia, khiến cho đám máu thịt này lại nhanh chóng ngưng tụ lại. Trong nháy mắt, một Cổ Thần cao ngàn trương đột nhiên xuất hiện giữa thiên địa.
Nhưng thân thể Cổ Thần này xuất hiện chưa được lâu, liền tan vỡ một lần nữa.
Hết lần này đến lần khác, ở trên tu chân tinh này, Vương Lâm liên tục chuyển đổi giữa thân thể Cổ Thần với tiên thể. Mỗi một lần tan vỡ, đối với hắn mà nói là một sự thống khổ khó có thể tưởng tượng được. Sức mạnh của Đạo Cổ kia còn lại không nhiều, nếu muốn đối kháng với tiên thể, bắt buộc phải toái tinh.
Vương Lâm không thể không toái tinh. Một khi hắn buông xuôi, như vậy sẽ không còn là vấn để lựa chọn nữa, mà Cổ Thần lực bên trong cơ thể kia sẽ hóa thành một cơn cuồng phong, trực tiếp hủy diệt hết thảy. Tới lúc đó, hắn có một dự cảm là mình sẽ phải chết không còn nghi ngờ gì.
Cần phải giữ sự cân bằng, cần phải dung hợp, nếu không, tạo hóa này sẽ biến thành một kiếp nạn sinh tử.
Bảy lần tan vỡ, bảy lần tiên thần chuyển đổi, bảy tinh điểm toàn bộ vỡ tan. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong phút chốc, gần như chỉ trong nháy mắt. Mỗi một lần toái tinh, Cổ Thần lực trong cơ thể Vương Lâm lại bạo tăng, sau khi chuyển hóa thành Đạo Cổ lực, lại càng trở nên vô biên vô cùng. Vì thế, sau bảy lần toái tinh. Đạo Cổ lực ngưng tụ lại trên thân thể Vương Lâm đã trở nên kinh thiên động địa.
Đúng lúc này, lần tan vỡ chuyển đổi thứ tám bắt đầu.
Lần này toái tinh này của Vương Lâm, vòng xoáy vẫn chưa trở thành tinh điểm thứ tám kia trong tiếng ầm vang nổ tung, thân thể của hắn trong nháy mắt nhanh chóng chuyển đổi giữa thần và tiên lần thứ tám.
Sau tám lần, Vương Lâm phải đối diện với việc không còn tinh điểm để vỡ.
Thân thể Cổ Thần của hắn bỗng nhiên nổ tung, máu thịt bắt tung ra, tiên khí lượn lờ, lại một lần nữa ngưng tụ lại thành tiên thể đã tan vỡ mấy lần kia. Tiên Nhân Bất Diệt Thể.
Thân thể bất diệt này đến từ ấn ký của tiên tổ, chính vì có ấn ký này mà khiến cho Vương Lâm có thể có thể được thân thể bất diệt kia. Ấn ký hình tròn lóe lên trên mi tâm hắn khiến cho tiên khí trên thân thể hắn càng nồng đậm hơn. Dường như máu tiên từ bên trong xương tủy hắn chảy ra ngày càng nhiều, lưu chuyển khắp toàn thân, như thể tiên thể này đã hoàn toàn áp chế được Cổ Thần lực, đang chuẩn bị thành hình.
Nhưng tất cả chuyện này đều chưa chấm dứt. Nếu Vương Lâm chưa có được truyền thừa của Đạo Cổ, vẫn chỉ là Cổ Thần tầm thường, như vậy đến lúc này sẽ là kết thúc, hắn sẽ mất đi truyền thừa của Cổ Thần, trở thành một tiên nhân thực thụ, sau đó sẽ vỡ tan mà chết.
Nhưng truyền thừa Cổ Thần của hắn lại là vương tộc cổ Thần, hơn nữa hắn còn có truyền thừa của Đạo Cổ. Nhất là ấn ký của tiên tổ kia lai lịch rất khó lường, nhưng sự xuất hiện của nó ngoài kích động huyết mạch của Vương Lâm, còn kích động truyền thừa Đạo Cổ của Vương Lâm.
Theo như lời nói của người điên kia lúc trước, ấn ký này quyết không thể truyền cho người ngoài, lại càng tuyệt đối không thể để cho tu sĩ của cổ Quốc có được, nhất là tam đại cổ tính trong Cổ Quốc.
Một tiếng gào thét thê lương từ trong miệng Vương Lâm truyền ra. Trên tiên thể của hắn lập tức hiện lên vô số vết nứt chỉ chít, cùng lúc đó, Cổ Thần lực trong cơ thể hắn ầm ầm bộc phát ra. Lúc này bộc phát không có tinh điểm tan vỡ, nhưng trong lúc kích động thân thể Cổ Thần của Vương Lâm, đệ nhị tổn trong tam tổn thất kiếp của Cổ Thần đã xuất hiện. Đệ nhị tổn này xuất hiện, lúc này đã hoàn toàn bị ấn ký của tiên tổ dẫn dắt, ngay khi truyền thừa Đạo Cổ của Vương Lâm đang gặp phải nguy cơ bị loại bỏ, bị những ý chí từ bên trong truyền thừa này tác động.
Trong thân thể Vương Lâm lúc này tồn tại hai ý chí mơ hồ. Một là cổ, một là Tiên. Sự xung đột của hai ý chí này chính là toàn bộ căn nguyên dẫn những cơ may và nguy cơ lúc này của Vương Lâm.
Đệ nhị tổn của Cổ Thần xuất hiện khiến cho tiên thể của hắn sau khi xuất hiện vô số vết nứt liền bắt đầu tan vỡ. Sức mạnh tan vỡ của Cổ Thần này cùng với đệ nhị tổn của Cổ Thần đang muốn bộc phát ra trực tiếp đối chọi lẫn nhau, với một cách thức kỳ dị đang điên cuồng triệt tiêu lẫn nhau, muốn đem đối phương hủy diệt hoàn toàn, muốn bao vây nguyên thần của Vương Lâm và tất cả mọi thứ hủy diệt trong nháy mắt.
Kinh thiên động địa.
Toàn bộ thân thể Vương Lâm trong khoảnh khắc này hoàn toàn tan rã trong phạm vi lớn. Thân thể Cổ Thần của hắn trong lúc tan vỡ đã mang theo máu thịt dung nhập vào mặt đất của tu chân tinh này. Mặt đất chấn động, nhưng có hàng ngàn cơn sóng dấy lên. Trong tiếng ầm ầm, một gợn sóng vô hình nhanh chóng khuếch tán ra, tất cả núi non trên mặt đất đều sụp đổ, cuối cùng chỉ còn lại một mặt đất phẳng lì giống như là một mặt gương.
Tiên thể sụp đổ dẫn theo nguyên thần tan vỡ, lao thẳng lên trời. Trong tiếng ầm vang, dường như toàn bộ không trung đã tách ra khỏi U Minh Giới, trở thành một thế giới khác. Sau khi nguyên thần che lấp hết thảy, khiến cho bầu trời biến thành màu vàng.
Thiên địa biến đổi.Nguồn truyện audio
Bầu trời màu vàng, mặt đất màu đen. Tất cả mọi chuyện giống như một truyền thuyết trong thần thoại giờ phút này, ở nơi này, xuất hiện.
Người điên kia đã tỉnh lại, nằm ở đằng xa ngơ ngác nhìn tất cả chuyện này, lấy tay dụi hai mắt, thì thào lẩm bẩm:
– Bổn vương hoa mắt hay sao vậy, bầu trời vốn tối đen mà. Hình như ca ca ta đã từng nói, năm đó khi tiên tổ giáng lâm, đã xuất hiện đệ nhất tướng trong cửu khúc tam tướng.
Ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng rít gào kinh thiên từ trên mặt đất điên cuồng truyền ra. Chỉ thấy toàn bộ mặt đất run lên, dường như có một sức mạnh từ bên trong trực tiếp bộc phát ra. Trong khi mặt đất đang chấn động, người điên kia trong lúc ngơ ngác đã nhìn thấy một bóng đen khổng lồ từ trên mặt đất của tu chân tinh này trực tiếp hiện ra, giống như một ngọn núi chọc thẳng lên trời.
Hư ảnh khổng lồ này cao chọc trời, không ngờ chính là một Đạo Cổ Cổ Thần. Hình dáng của Cổ Thần này chính là Vương Lâm. Bảy tinh điểm trên mi tâm hắn nhanh chóng xoay tròn. Trong tiếng gào thét, hắn hướng lên bầu trời, vung nắm tay khổng lồ lên, giống như dẫn động sức mạnh của mặt đất tấn công bầu trời.
Cùng lúc đó, trên bầu trời ở dưới kim quang vạn trượng giống như là một vùng biển màu vàng, bất ngờ liền có một bóng người màu vàng từ bên trong bước ra. Bóng người màu vàng này tràn ngập một luồng tiên khí, uy nghiêm vô cùng. Hắn lạnh lùng nhìn Đạo Cổ Cổ Thần từ trên mặt đất đang vọt tới, vung tay áo lên, bầu trời màu vàng bỗng nổi lên gợn sóng vô tận.
Từ xa nhìn lại, dường như người ở trên không trung mặc một chiếc áo choàng lớn màu vàng, chiếc áo choàng này chính là toàn bộ không trung. Hình dáng của người này không ngờ cũng chính là Vương Lâm.! Ấn ký hình tròn trên mi tâm hắn phát ra kim quang vô tận, trong lúc vung tay áo, hắn lao thẳng tới Đạo Cổ Cổ Thần đang xông tới.
Hai Vương Lâm này trong nháy mắt điên cuồng xông vào nhau, giống như là muốn liều sống chết một phen.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Trong nháy mắt, hai Vương Lâm này đột nhiên va chạm vào nhau. Nhưng ngay lúc họ chạm vào nhau, muốn hủy diệt lẫn nhau, đột nhiên ở giữa hai người này có một đạo u quang nhẹ nhàng lóe lên xuất hiện.
Trong u quang này là một hạt châu, một hạt châu chỉ bé bằng nắm tay của trẻ con.
Thiên Nghịch lại xuất hiện.
Người điên ở dưới mặt đất mở trừng hai mắt ngơ ngác nhìn hạt châu kia, thì thào lẩm bẩm:
– Đây là. hình như là một thứ rất quan trọng, hình như ca ca ta đang tìm. hình như vật này là. Ổi, quên mất rồi, đây là thứ gì vậy? Tiểu Hồng, đây là thứ gì?
Một tiếng nổ vang lên, sức mạnh của kim thiên hắc địa toàn bộ đánh lên trên Thiên Nghịch đột nhiên xuất hiện này.
Thiên Nghịch kia chậm rãi chuyển động, xoay vòng thứ nhất. Toàn bộ bầu trời màu vàng, kể cả hư ảnh của Vương Lâm kia lập tức điên cuồng bị hút vào trong Thiên Nghịch, sau khi hoàn toàn dung hợp, đột nhiên ở bên ngoài Thiên Nghịch xuất hiện thân thể một tiên nguyên màu vàng.
Thiên Nghịch lại xoay vòng thứ hai. Đạo Cổ Cổ Thần hiện ra trên mặt đất màu đen cũng giống như bầu trời màu vàng kia, nhanh chóng bị Thiên Nghịch hấp thụ, tràn ngập ở bên ngoài tiên nguyên màu vàng kia, hóa thành một thân thể Cổ Thần cao ngàn trượng.
Nhưng thân thể Cổ Thần này lại phát ra kim quang mơ hồ. Hắn chính là Vương Lâm.
Dường như thời gian trong khoảnh khắc này đã dừng lại, không biết qua bao lâu, Vương Lâm bỗng nhiên mở hai mắt. Trong mắt trái hắn có kim hỏa, trong mắt phải có tia chớp màu vàng, trên mi tâm, ấn ký hình tròn kia tiêu tan, bảy tinh điểm Cổ Thần xoay tròn, nhưng bảy tinh điểm này cũng đã biến thành màu vàng.
Tinh điểm màu vàng.
Ngay khi Vương Lâm mở hai mắt, thân thể hắn chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, hung hãng nhìn lướt qua người điên đang ngơ ngác nhìn hắn ở dưới mặt đất, thân thể bước về phía trước, trực tiếp đáp xuống đất. Hắn nhắm hai mắt lại, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Bị ánh mắt Vương Lâm đảo qua, người điên kia tâm thần run lên, không dám nhìn lại, huýt sáo nhìn về hướng khác, nhưng vẫn liếc liếc Vương Lâm quan sát phản ứng của hắn.
Hồi lâu sau, người điên này vội ho một tiếng, hướng về phía Vương Lâm đang ngồi ở đằng xa, cười khằng khặc nói:
– Tiểu nương tử, hãy cười với bổn vương xem nào. bổn vương sẽ có thưởng.
Chương 1445: Kim thiên hắc địa
Trong lúc nói chuyện, người điên vội vàng nhìn thần sắc của Vương Lâm, thấy Vương Lâm không có chút phản ứng gì liền gãi gãi đầu, đứng dậy cẩn thận đi tới vài bước, xoa xoa bàn tay, vẻ mặt cười cợt xấu xa nói:
– Nói chuyện chút đi, ngươi tên là gì? Nói cho bổn vương biết, bổn vương sẽ có thưởng.
Trả lời hắn vẫn là sự trầm mặc trong thổ nạp của Vương Lâm.
– Không nói lời nào sao? Ngươi dám không nói sao! Năm đó Tiểu Hồng bị ta bắt được, hắn không nói lời nào, kết quả là bị ta nhổ từng sợi lông khắp toàn thân. Ngươi đoán thử xem sau đó thế nào?
Người điên này lảm nhảm bước tới gần, ngồi đối diện với Vương Lâm, bắt đầu nói chuyện với hắn.
– Ngươi đoán không được đâu. Bổn vương khi đó đã cho Tiểu Hồng.ha ha.ha ha.
Người điên vừa nói lại vừa ôm bụng cười lãn lộn. Hồi lâu hắn dừng lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
– Ngươi vì sao không cười. Chẳng lẽ bổn vương nói chuyện không buồn cười sao. Bổn vương nói chuyện thì ngay cả Lý gia nghe thấy cũng phải lập tức cười ngay. Nếu dám không cười thì bổn vương sẽ đi tìm ca ca. . Hình như ta còn chưa nói là Tiểu Hồng làm sao nhỉ. Vậy ngươi định không hỏi bổn vương làm gì Tiểu Hồng à? Hừ, ngươi không hỏi bổn vương vẫn nói cho ngươi biết, khi đó.hả, quên mất rồi.
Người điên nhướng mày, gõ mạnh lên đầu, ánh mắt lộ vẻ mê man.
– Con bà nó, sao lại quên mất rồi.
Người điên này nói làm nhảm không ngớt, không ngừng nghỉ suốt mấy ngày trời, không thôi lẩm bẩm, càng nói lại càng hưng phấn. Hắn chỉ tiếc nuối mỗi một điểm là Vương Lâm chỉ nghe chứ không thèm trả lời. Nhưng dù sao cũng có vật sống cho hắn nói chuyện là cũng khiến hắn thỏa mãn rồi. Lời nói hắn cứ ong ong, giống như con ruồi vo ve không ngừng, thật lâu không tiêu tan.
Vương Lâm nửa câu cũng chẳng nghe lọt tai. Lúc này trong cơ thể hắn đang cực kỳ hỗn loạn. Bên ngoài là thân thể cổ Thần, bên trong lại là nguyên tiên thay thế cho nguyên thần. Ở sâu trong đó, hạt châu Thiên Nghịch đang chậm rãi chuyển động.
Nếu dựa theo thời gian của con người thì cứ mười ngày hạt châu này mới chuyển động một vòng.
Nguyên lực trong cơ thể hắn lúc này đã hoàn toàn biến mất, bên trong xương cốt máu huyết ẩn chứa tiên lực nồng đậm.
Cổ tiên lực này vượt xa xa nguyên lực, cho dù là so với nguyên lực của hắn lúc trước thì ít hơn cả trăm ngàn lần. Nếu như nói nguyên lực của Vương Lâm lúc trước là một dòng sông lớn thì tiên lực lúc này là một dòng suối nhỏ mà thôi.
Nhưng tuy nói thế nhưng tiên lực này cũng đủ khiến tâm thần Vương Lâm chấn động. Hắn cảm thấy luồng tiên lực này ẩn chứa một khí tức kinh thiên cực kỳ đáng sợ.
Thân thể Cổ Thần bên ngoài nguyên tiên bởi lúc trước vỡ nát bảy tinh điểm khiến tổn kiếp còn chưa hoàn toàn bộc phát thì lại bị Thiên Nghịch hấp thu nhục thân nên khiến cho cường độ thân thể hắn lúc này có thể nói là ẩn chứa Cổ Thần lực mạnh hơn gấp mấy lần trước đây. Mỗi một lần tim hắn đập là lại khiến thiên địa ầm ầm, hóa thành âm thanh vô hình truyền khắp tám hướng.
Một cảm giác cường đại trong cơ thể Vương Lâm nhanh chóng bùng ra. Hắn thậm chí tin rằng, cho dù là tu sĩ Không Niết hậu kỳ lúc này ở trước mặt hắn cũng không có tư cách mà bỏ chạy.
Trừ phi là Không Niết đại viên mãn ở đây thì có lẽ mới có thể đánh với hắn một trận.
Bởi vì lúc này hắn là kết hợp giữa tiên và thần, là một biến hóa cực kỳ hiếm thấy trong khắp tinh không này.
Loại biến hóa này là tốt hay xấu Vương Lâm không biết. Nhưng lúc này cơ thể hắn không ngừng gào thét kịch liệt vì thống khổ. Thân thể bài xích nguyên tiên, dù là đang trong trạng thái dung hợp nhưng sự bài xích này vẫn còn như cũ.
Cho dù là Thiên Nghịch thì cũng như không có khả năng hoàn toàn ngăn cản và thay đổi sự bài xích này. Nó chỉ có thể khiến cho thần và tiên của Vương Lâm dung hợp, nhưng lại không thể làm cho nguyên nhân đau đớn trong cơ thể Vương Lâm hoàn toàn biến mất.
Lực lượng bài xích này nếu không thể hoàn toàn hóa giải thì Vương Lâm sẽ không thể phát huy toàn bộ thực lực, mỗi lần vận chuyển tiên lực sẽ khiến cho cơ thể đau đớn, lại bị Cổ Thần lực trên cơ thể ngăn cản, phát huy nhiều lắm cho hai phần thực lực mà thôi.
Nhưng cũng chính bởi vậy lại khiến hắn có thể trong nháy mắt giết tu sĩ Không Niết hậu kỳ. Nếu như hắn có thể sử dụng toàn bộ thì Vương Lâm cũng không biết được sẽ lợi hại tới đâu. Nhưng hắn có thể nói rằng dù là Nam Chiếu Thượng Nhân ở trước mặt hắn khi hắn bộc phát toàn bộ thực lực thì cũng không thể địch nổi.
Cũng như vậy, khi lực lượng thân thể muốn phát huy sẽ bị nguyên tiên trong cơ thể ngăn cản.
Nếu chỉ như vậy thì thôi. Nhưng chuyện khiến Vương Lâm lo lắng chính là lực lượng bài xích này mơ hồ càng ngày càng trở nên mạnh hơn, dường như lúc nào cũng có thể bùng phát, khiến thân thể hắn nổ tung, hủy diệt nguyên tiên của hắn. Cũng trong nháy mắt khi sụp đổ này, linh hồn và tất cả những gì của hắn đều sẽ tử vong hoàn toàn.
Lực lượng bài xích này giống như một lưỡi đao đang kề cổ, lúc nào cũng có thể hạ xuống.
Vương Lâm trong lúc khoanh chân, ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, muốn dùng tất cả các phương pháp để hóa giải lực bài xích này. Nhưng mãi tới cuối cùng hắn cũng không tìm ra được cách nào.
Ấn ký tiên tổ trên mi tâm hắn dù nhìn như sắp sụp đổ nhưng thực tế chỉ có mình Vương Lâm biết, ấn ký này không sụp đổ mà giống như nguyên tiên của hắn, bị hòa tan, dung hợp với thân thể Thất Tinh Cổ Thần. Như thế mới có thể khiến cho tinh điểm Cổ Thần của hắn xuất hiện màu vàng chưa từng có trong cổ tộc.
Sau mấy ngày, người điên đã nói tới mức nước bọt bắn tung nhưng thần sắc vẫn hưng phấn như trước. Vương Lâm lúc này mở hai mắt, trong mắt có hai luồng kim quang từ trong mắt hắn tỏa ra, rơi vào trong mắt người điên.
Bị ánh mắt màu vàng của Vương Lâm nhìn chằm chằm, người điên lập tức ngừng nói, nhìn chằm chằm vào hai mắt Vương Lâm, vẻ mặt khó hiểu, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Lâm, ngẩn ngơ hỏi:
– Hả, sao ngươi lại có mắt vàng của tộc ta? Nhưng lại là màu vàng nhạt, không được . Ngươi xem bổn vương này.
Người điên vừa nói liền hít một hơi, phùng má trợn mắt, vươn thân thể, trong tích tắc dường như bị một luồng khí tràn vào thân thể, lập tức bành trướng lên.
Trong lúc này, đôi mắt hắn vốn ảm đạm đột nhiên trở nên sắc bén, lại có hai luồng sáng màu vàng từ trong mắt hắn tỏa ra.
Ánh mắt màu vàng rực này dường như hoàn toàn khiến người điên thay đổi, tràn ngập một sự uy nghiêm kinh thiên không thể nói lên lời – Thế nào, thế nào? Bổn vương lợi hại không.
Người điên mở miệng nói, lập tức làm tiêu tan sự uy nghiêm kia thành mây khói.
– Ngươi đợi đó. Bổn vương còn có nhiều cái lợi hại hơn.
Vẻ mặt người điên đắc ý, hít sâu một hơi nữa, thân thể lại bành trướng lên. Những tiếng răng rắc truyền ra. Thân thể hắn tăng trưởng trong nháy mắt, thân thể liền có huyết nhục nhúc nhích, dần dần trở nên cường tráng, mơ hồ lại lộ vẻ uy nghiêm một lần nữa.
Trong lúc này đột nhiên có những tiếng sấm ầm ầm nổi lên. Một luồng khí từ mông người điên phun ào ra. Thân thể hắn giống như một quả bóng bị xì hơi, lập tức xẹp xuống.màu vàng trong hai mắt cũng tiêu tan trong tích tắc, biến thành vô thần như trước.
Xấu hổ gãi gãi đầu, người điên đỏ bừng mặt, xoa xoa tay cười hắc hắc nói:
– . Ngoài ý muốn, đây là chuyện ngoài ý muốn.
Vương Lâm nhìn người điên đầy phức tạp. Dưới ánh mắt của hắn, người điên càng xấu hổ, tay phải che mông, cuống quýt lùi lại phía sau.
– Chẳng may thôi mà. Đã nói là chẳng may mà. Ngươi làm gì mà cứ nhìn ta mãi thế.kỳ quái. Bổn vương rất ít khi xì hơi, chẳng lẽ lại có người đang nhớ ta?
Người điên thì thào nói, tay phải sờ sờ lên mông liền đặt lên mũi hít một hơi.
Vương Lâm thầm than một tiếng. Người điên này đối với hắn có ơn tái tạo nhưng đồng thời cũng suýt nữa vì cơ duyên này mà khiến hắn mất mạng. Trên thực tế nếu không có tổ ẩn kia thì thân thể Vương Lâm cũng không tới mức thế này, cho dù có lực bài xích thì cũng không tới mức kịch liệt như vậy.
– Thôi, so đo với một người điên thì có tác dụng gì đâu.
Vương Lâm lắc đầu. Hắn lúc này lo lắng nhất chính là lực bài xích đó tăng cường lên. Trong lúc trầm ngâm, Vương Lâm thu hồi ánh mắt, tay phải giơ lên chụp vào hư không một cái. Lập tức một cái khe trữ vật hiện ra, dưới một trảo này liền khiến ma khí ầm ầm tràn ra.
Chỉ thấy Cổ Ma mà Vương Lâm đạt được trong vùng đất cổ mộ liền xuất hiện.
Thân thể Cổ Ma này vốn đã hóa đá nhưng Vương Lâm khi đạt được truyền thừa liền thay đổi, khiến lúc này thân thể đó không khác gì thân thể thực, bên trong mắt có sáu ma tinh mơ hồ lóe lên xoay tròn. Chẳng qua cổ Ma này trông vô thần, chỉ là một cổ thi thể mà thôi.
Nhìn chăm chú vào sáu tinh điểm của cổ Ma, vốn Vương Lâm định ngưng luyện một ma hồn, nhờ đó mà đạt được một phân thân cổ ma. Nhưng lúc này cơ thể hắn đang gặp phải nguy cơ của lực bài xích cho nên hắn thay đổi ý định.
Ánh mắt lóe sáng, Vương Lâm giơ tay phải điểm một cái về phía trước. Lập tức Cổ Ma chấn động toàn thân, run rẩy kịch liệt, thân thể nhanh chóng héo rũ, cuối cùng huyết nhục mơ hồ, hóa thành một luồng ma khí lao thẳng đến ma tinh trong mắt phải Chỉ trong một thời gian ngắn, thân thể Cổ Ma hoàn toàn biến mất, toàn bộ ngưng tụ bên trong sáu ma tinh, bị Vương Lâm vung tay một cái liền nhanh chóng bay tới mắt phải của hắn.
Trong nháy mắt, sáu ma tinh này dung nhập vào trong mắt của hắn, ấn lên trên tia chớp màu vàng kia.
Trong tích tắc khi ma tinh nhập thể, Vương Lâm hít sâu một hơi, hai tay bắt quyết. Lập tức thân thể hắn chấn động, bảy tinh điểm màu vàng trên mi tâm lập tức xuất hiện một luồng kim quang lóe lên nhanh chóng, giống như dung nhập vào trong mắt phải của hắn, hòa tan với sáu ma tinh.
Người điên lùi lại phía xa xa, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, xoa xoa hai mắt, thì thào:
– Lấy Cổ Thần làm bổn tôn, Cổ Ma làm phân thân. Đây chính là tam đại vương tính trong cổ quốc.
Cổ quốc tam đại tính, cực cổ với yêu là bổn, sau đó là ma.kỳ quái, rõ ràng hắn là người tiên tộc ta, nhưng lại có được bất diệt thể mà chỉ có ta và ca ca ta có, sao lại là tu sĩ cổ quốc chứ? Kỳ quái, kỳ quái thật.hừ hừ, rốt cục là ai lớn gan dám cho tu sĩ cổ quốc bất diệt thể của tiên tộc ta. Việc này nếu để cho ca ca ta biết thì nhất định sẽ khiến hắn phẫn nộ tới cực điểm.
Không được, bổn vương nhất định phải điều tra xem tên khốn nào lại to gan vậy.
Người điên tự nói, thần sắc vô cùng rất nghiêm túc.
Chương 1446: Cổ Quốc tam tính
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã qua ba ngày, Vương Lâm không ngừng đem lực bài xích chuyển vào trong sáu khối ma tinh trong mắt phải, chia sẽ bớt cho từng khối.
Dần dần sáu khối ma tinh trong mắt hắn cũng trở thành màu vàng, bị ẩn trong tia chớp màu vàng, người ngoài rất khó có thể phát hiện ra.
Lúc này Vương Lâm mới chậm rãi ngăn chặn được nguy cơ lực bài xích trong cơ thể càng trở nên kịch liệt, khiến cho tốc độ tăng trưởng của nó chậm đi chút ít.
Chẳng qua cách này cũng chỉ trì hoãn được một thời gian mà thôi, căn bản không thể giải quyết vấn đề. Lực bài xích cứ như một bóng ma lởn vởn trong tâm thần Vương Lâm.
Vương Lâm mở đôi mắt, thần sắc rất âm trầm. Hắn cũng chẳng thèm nhìn người điên một cái mà ngẩng đầu nhìn bầu trời.
– Ta nhớ rõ là lúc ở chiến trường, khi bắt được cây cung của Lý Quảng, U Minh thú hộc ra cơn lốc màu vàng, ta liền truyền ý niệm cho nó nuốt ta vào trong cơ thể.lúc này ta có lẽ đang ở thế giới bên trong cơ thể U Minh thú.nếu muốn rời khỏi nơi này thì rất dễ dàng.
Đang suy tư thì người điên thấy Vương Lâm tỉnh lại, thần sắc chấn động, vẻ mặt đầy nghiêm túc gầm lên.
– Ai truyền bất diệt thể của tiên tộc cho ngươi? Ta muốn biết tên khốn kiếp nào lại dám làm chuyện này.
Vẻ mặt người điên vô cùng nghiêm nghị, lộ ra lửa giận ngút trời.
Vương Lâm sửng sốt nhìn về phía người điên vài lần, sau khi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước, xác định người này đúng là một người điên, lại là một người điên trí nhớ lại vô cùng tồi tệ.
– Người này lai lịch thật lớn. Hắn tự xưng là bổn vương, nói năng cực kỳ kinh người.hắn rốt cục là ai.
Nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm đảo về phía mình, người điên giống như quên mất đang nói gì, khuôn mặt nở nụ cười xấu xa, hắc hắc nói:
– Tiểu nương tử cười với bổn vương đi, bổn vương nhất định sẽ có thưởng đó.
Vương Lâm nhướng mày, thần sắc lạnh lùng, căn bản không để ý tới người điên mà phất tay một cái, trong bàn tay hiện ra một cây cung.
Cây cung này đã thức tỉnh, dung nhập hoàn toàn vào trong huyết mạch của hắn, dù là thân thể sụp đổ cũng không làm ảnh hướng tới nó chút nào, hoàn toàn hòa hợp với tiên nguyên trong cơ thể. Lúc này tâm niệm Vương Lâm vừa động liền khiến nó huyễn hóa ra.
Chẳng qua ánh mắt Vương Lâm khi nhìn dây cung đã đứt, không thể sử dụng được nữa liền hiện lên vẻ phức tạp, thầm than rồi thu hồi nó, ánh mắt lộ vẻ suy tư.
Rốt cục phải dùng phương pháp gì để giải quyết lực bài xích đây.
Chứng kiến vẻ mặt tư lự của Vương Lâm, người điên hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói:
– Không cười, không cười thì bổn vương không thưởng nữa. Máu tươi của bổn vương phi thường quý giá, một giọt giá trị vô cùng, không thèm cho ngươi giọt nào.
Lời này tuy nói như vậy nhưng hắn lại chớp chớp mắt, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Vương Lâm cười nói:
Bỏ đi. Lòng dạ bổn vương dù sao cũng rộng rãi, nếu ngươi thẹn thùng không cười cũng được. Tiểu nương tử nói cho bổn vương biết tên của ngươi, ta sẽ có thưởng. Ngươi ngay cả tên cũng không nói. Tức chết bổn vương rồi. Ngươi, ngươi.vậy cuối cùng ngươi có muốn nói tên cho bổn vương biết hay không? Ngươi còn không nói. Bổn vương lại thích những tiểu nương tử quật cường như ngươi. Càng như thế bổn vương lại càng hưng phấn.
Người điên cười to, bắt đầu đi lòng vòng quanh Vương Lâm lảm nhảm không ngừng.
Vương Lâm dần dần nghe tới mức cảm thấy phiền, ngẩng đầu nhìn người điên, chậm rãi nói:
– Om sòm quá.
Người điên sửng sốt trợn tròn hai mắt, trừng trừng nhìn Vương Lâm, mở miệng quát:
– Không ai dám nói chuyện với bổn vương như vậy, ngươi thật là lớn.
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải vung về phía trước. Trong tiếng ầm vang, một cơn cuồng phong màu vàng đột nhiên hiện ra, khiến tu chân tinh này chấn động kịch liệt, quét người điên về phía xa xa. Người điên hét lên một tiếng thảm thiết, bị thổi đi rất xa.
Rốt cục cũng yên tĩnh rồi.
Vương Lâm buông tay, trong mắt lộ vẻ suy tư một lần nữa.
Chẳng qua Vương Lâm thấy người điên dường như quyết không để hắn suy tư. Chẳng bao lâu sau, những tiếng gầm thét truyền tới. Người điên chạy nhanh trở lại, vừa nhìn thấy Vương Lâm liền mở to miệng gầm lên, dường như chuẩn bị nói chuyện.
Vèo.
Tay phải Vương Lâm lại vung lên, gió lốc lại nổi lên cuốn người điên trong tiếng kêu thảm thiết ra xa.
Một lần, hai lần, ba lần.cho tới lần thứ tám thì tốc độ của người điên trở lại đã nhanh hơn rất nhiều, ở trước mặt Vương Lâm vẫn muốn rống to lên một câu.
Nhưng mỗi lần hắn đều chưa kịp nói thì lại lập tức bị cuốn đi, tiếng kêu thảm thương vang lên rất rõ ràng trên tu chân tinh yên tĩnh này.
Cho tới lần thứ mười lăm thì hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên càng đậm. Hắn mơ hồ nghe thấy trong tiếng kêu thảm thiết của đối phương có vẻ vui sướng. Người điên sau khi trở lại lần thứ mười sáu, Vương Lâm đơn giản không phất tay áo nữa mà để đối phương nói xong câu nói kia.
– Kích thích thật.
Vẻ mặt người điên hưng phấn gào lên với Vương Lâm. Sau đó hắn nhắm mắt lại, khuôn mặt lộ vẻ say mê như đang chờ đợi thứ gì.
Nửa ngày sau hắn nhìn Vương Lâm, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Vương Lâm cũng nhìn lại hắn, hàn ý trong mắt càng đậm.
– Bay, bay đi, bay đi.
Người điên trừng mắt, nhảy lên mấy cái, hai tay duỗi ra làm động tay bay bay. Sau khi thấy Vương Lâm không có phản ứng gì, hắn liền căm tức đưa lưng về phía Vương Lâm, sau đó quay đầu lại nói với Vương Lâm một cách vô cùng nghiêm túc:
– Chơi vui quá. Ngươi tiếp tục đi nhanh lên.
Vương Lâm có cảm giác như muốn nổ tung, cắn răng không vung tay áo lên nữa mà chân phải hung hăng đá vào mông người điên một cái, đuổi hắn đi. Hắn dùng lúc này dùng không tới bảy phần lực lượng thân thể.
Bảy phần lực lượng thân thể có thể khiến thân thể tu sĩ Không Niết chấn động.
Cuồng phong nổi lên. Một cước của Vương Lâm rơi lên thân người điên, hắn liền hưng phấn kêu lên thảm thiết, thân thể bị đá bay đi, ở giữa không trung liền duỗi hai tay ra, vẽ một đường cong bay về phía xa.
Một lúc sau người điên lại chạy trở về, vẻ hưng phấn dường như đã đạt tới đỉnh điểm. Hắn quay về không nói gì thêm mà chỉ đứng cách Vương Lâm mấy trượng, gầm lên một trận rồi giơ mông về phía hắn, hai mắt nhắm lại, đôi tay giang ra. Vương Lâm nắm chặt bàn tay, hít sâu một hơi mới dần dần bình tĩnh lại được.
– Ngươi thích gào phải không. Được.
Vương Lâm giơ tay phải lên chụp vào hư không một cái. Một cái khe trữ vật liền mở ra. Một trảo này của hắn khiến một con hắc viên khổng lồ ầm ầm lao ra, rơi bịch xuống.
Con hắc viên này chính là do Vương Lâm năm đó tìm được ở Vân Hải tinh vực, thực lực tuy kém nhưng lại rất thích gầm thét.
Hắc viên sau khi xuất hiện liền lập tức ngửa mặt lên trời rít gào. đôi tay to lớn vung lên đập thùm thùm vào ngực.
Người điên sửng sốt nhìn con hắc viên, ánh mắt hưng phấn lóe sáng, trực tiếp lao tới đối diện với hắc viên gầm thét, hai tay cũng học theo nó đấm ngực thùm thụp.
Đôi mắt hắc viên lộ vẻ nghi hoặc nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Nó thấy đối phương có ý khiêu khích, nhưng dù khí tức trên người của đối phương khiến nó sợ hãi thì dưới thần niệm của Vương Lâm, ý sợ hãi cũng chậm rãi tiêu tan, thay thế là một sự phẫn nộ, khiến nó lại rít gào một lần nữa.
Một người một vượn cứ như thế đối mặt không ngừng gầm thét, giống như cả hai đều muốn lấn át đối phương vậy. Tiếng gầm kinh thiên càng ngày càng kịch liệt.
Vương Lâm thở phào một hơi, không để ý tới người điên nữa mà nhắm mắt trầm tư, tìm cách giải quyết lực bài xích trong cơ thể. Từ từ hắn lần ra được một chút đầu mối.
– Trong năm đạo bổn nguyên của ta thì khó nhất là sinh tử, nhân quả, thật giả.ba đạo bổn nguyên này nếu đại thành có thể hoàn toàn hóa giải lực lượng bài xích trong cơ thể ta.Dùng bổn nguyên sinh tử khám phá ra cách chuyển hóa khiến lực bài xích chia ra làm hai luồng sinh tử.Lấy nhân quả bổn nguyên tạo thành một sự tuần hoàn tương hồ giữa hai luồng lực lượng bài xích.Cuối cùng dùng bổn nguyên thật giả để khiến luồng lực lượng bài xích này bị lừa, khiến cho nguyên tiên và Cổ Thần lực của ta dung hợp đầy đủ.
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, cẩn thận suy tính, trong mắt lộ vẻ kiên định.
Năm đạo bổn nguyên đại thành như vậy có thể khiến cho ngũ chỉ của ta đầy đủ, có thể mở ra không môn, chính thức trở thành tu sĩ bước thứ ba.tới lúc đó ta có thể mạnh hơn rất nhiều.
Vương Lâm nắm chặt bàn tay.
– Sinh tử, nhân quả, thật giả.ba đạo bổn nguyên này làm sao mới có thể đại thành ta trước kia cũng đã từng phân tích. Lúc này vẫn còn thiếu một chút mới có thể nắm chắc được. Nếu ta có thể có mấy đạo quả nữa thì tốt rồi.
Trong khi trầm ngầm, Vương Lâm nghe thấy tiếng gầm thét bên tai yếu dần. Hắc viên kia không thể chịu nổi kiểu gầm thét liên tục không ngừng này, tiếng gầm khàn khàn, ánh mắt nhìn người điên tràn ngập vẻ khiếp hãi.
Hắc viên bịch bịch lùi lại phía sau mấy bước, nhìn Vương Lâm đầy cầu khẩn.
Vẻ đắc ý trên mặt người điên càng ngày càng đậm, dù có vẻ uể oải, giọng gào vẫn khàn khàn, thần sắc hưng phấn không thôi. Hai tay hắn hung hãng đấm ngực, khàn khàn cười to nói:
– Bổn vương gào thét ngay cả ca ca ta cũng còn phải sợ nữa là. Ai chẳng biết giọng của bổn vương là tốt nhất, tiếng hét là lớn nhất. Con khỉ này mà cũng dám so tài gầm thét với bổn vương. Đến đây, đến đây, hai ta so tiếng rống một lúc nữa rồi ta sẽ biểu diễn thần thông cho ngươi xem. Thần thông này của bổn vương ngươi thấy sao?
Người điên vừa thở hổn hển vừa giơ tay phải điểm lên bầu trời. Lập tức trên bầu trời của tu chân tinh này liền có một đám ánh sáng mờ ảo lóe lên, chậm rãi ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ. Bàn tay này tỏa ra một sự uy nghiêm mênh mông, vân tay có thể thấy rất rõ ràng, hóa thành một chưởng ấn khổng lồ từ trên bầu trời giáng xuống.
– Dịch Linh Ấn.
Hai mắt Vương Lâm sững lại, thần sắc biến đổi. Hắn không ngờ được là người điên này lại có thể thi triển đạo thuật này, hơn nữa còn vô cùng chính tông.
Nhìn chằm chằm vào Dịch Linh Ấn đang giáng xuống, nội tâm Vương Lâm cực kỳ chấn động.
Đây là một cơ may lớn lao sau huyết mạch của tiên nhân mà người điên đã đem lại cho hắn.
Chương 1447: Thần thông
Hai mắt Vương Lâm ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào chưởng ấn che trời xuất hiện trên đầu. Chưởng ấn này giống như biến ảo ra từ bầu trời, bốn xung quanh còn có tầng tầng lớp lớp sóng gợn.
Vân tay bên trong lòng bàn tay hiện ra rất rõ ràng, thoạt nhìn trông như một bàn tay thật chứ không phải hư ảo vậy!
chưởng ấn này rất giống với Dịch Linh Ấn mà Vương Lâm đã học được nhưng lại có một chút bất đồng nhỏ. Dịch Linh Ấn của Vương Lâm chỉ là một bàn tay khổng lồ, không có vân tay rõ ràng như thế này. Hơn nữa sau khi nó xuất hiện liền tự động hấp thu thiên địa lực, khiến cho bản thân trở nên vô cùng khổng lồ, ẩn chứa pháp thuật kinh thiên, nhưng cũng không dễ điều khiển.
Mà Dịch Linh Ấn càng lúc càng lớn thì thiên địa lực nó hấp thu sẽ ngày càng nhiều, cuối cùng sẽ thoát khỏi khả năng khống chế.
Vương Lâm hiểu rõ điểm này chính là bởi vì hắn không phải đã đạt được truyền thừa Dịch Linh Ấn, có liên quan tới sự minh ngộ của bản thân. Nhất là khi Thủy Đạo Tử thi triển ra hiển nhiên không có khuyết điểm này.
Nhưng dù là Dịch Linh Ấn mà Thủy Đạo Tử thi triển thì vân tay trên lòng bàn tay cũng còn xa mới rõ ràng như bàn tay do người điên này thi triển, hơn nữa bên cạnh bàn tay còn có một đám gợn sóng quỷ dị.
Gợn sóng này thoạt nhìn giống như là thuật mạnh nhất của Huyền Vũ tộc!
Lực chấn động!
Theo quan sát, thần sắc Vương Lâm cực kỳ nghiêm túc. Hắn nhìn Dịch Linh Ấn kia ầm ầm đánh tới, trực tiếp rơi xuống mặt đất. Mặt đất chấn động, một luồng sóng không khí cuồn cuộn bốc lên, khuếch tán về bốn phương tám hướng, khiến cho phạm vi vô tận bị bao phủ trong sương mù.
Vương Lâm ở dưới chưởng ấn nọ, cảm nhận chưởng ấn rơi lên người, hai mắt lộ vẻ đang suy tính. Hắn không ngừng nghiền ngẫm biến hóa và cách vận dụng của thuật này.
-Dịch Linh Ấn hay thật! Chấn động bên ngoài chưởng ấn giống như nô dịch thiên địa, nô dịch thiên địa nguyên lực hóa thành chưởng ấn hay có thể là nó nô dịch thiên địa lực hóa thành một linh hồn. Linh hồn bị tiên lực tràn vào liền trở thành Dịch Linh Ấn, chẳng qua ở phương diện này còn có chút chi tiết chưa rõ ràng cần có được khẩu quyết truyền thừa tuyệt mật của Dịch Linh Ấn này!
Vương Lâm liếm liếm môi, đôi mắt lộ tinh quang.
Đám bụi tiêu tan, vẻ mặt người điên kia đầy đắc ý, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
-Thế nào, thế nào, thần thông của bổn vương có lợi hại hay không?
Trong tiếng cười điên cuồng, người điên này có vẻ như đang không để ý tý gì nhưng đôi mắt lại đảo qua Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ vô cùng trông đợi.
Vương Lâm cười.
Hắn nhìn người điên này, vẻ tươi cười trên mặt càng đậm. Thấy vẻ tươi cười của Vương Lâm, người điên trở nên nghi hoặc, cúi đầu nhìn thân thể mình, gãi gãi đầu, không rõ đối phương rốt cục cười cái gì.
-Thần thông này cũng khá, nhưng mà thuật này ta còn biết thứ có uy lực mạnh hơn không ít.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng, tiếng nói không nhanh không chậm.
Ánh mắt người điên lộ vẻ khinh thường, chi vào Vương Lâm, nhe răng nói:
-Sự lợi hại của thần thông của bổn vương trừ ca ca ta ra thì không ai có thể sánh bằng! Hắc hắc, ngươi có phải là muốn học trộm hay không hả? Bổn vương nói cho ngươi biết, thần thông đạo thuật của bổn vương, ca ca ta nói không thể truyền thụ cho ai cả. Ngươi đừng có nằm mơ, đánh chết ta ta cũng không dạy! Năm đó người nào muốn học trộm của ta, kết quả bị ta nhìn ra. Hừ hừ, bổn vương vốn rất thông minh, đừng có mong lừa được.
Vương Lâm không thèm nói gì, tay phải giơ lên nhấn vào bầu trời một cái. Lập tức bầu trời ầm vang, một chưởng ấn mơ hồ xuất hiện. Chưởng ấn này sau khi xuất hiện lập tức điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên lực bốn phía, dần dần rõ ràng lên, hướng về phía trước ầm ầm đánh tới.
Trong khi nó giáng xuống, một luồng uy áp lớn lao từ trên trời hạ xuống. Cuồng phong gào thét, mặt đất nổi sóng, phát ra tiếng răng rắc. Những vết nứt lớn nhanh chóng xuất hiện.
Đầu tóc rối bời của người điên bị thổi tung bay, ánh mắt sững lại. Hắn ngơ ngác nhìn chưởng ấn kia ầm ầm đánh tới, trong nháy mắt khi hạ xuống, hai mắt Vương Lâm liền lóe lên, tay phải điểm về phía trước, miệng thì thầm:
-Ngưng, ngưng, ngưng!
Ba tiếng ngưng phát ra, chưởng ấn nọ liền nhanh chóng thu nhỏ lại. Nhưng trong quá trình nó thu nhỏ lại bộc phát ra dấu hiệu không yên, giống như muốn thoát khỏi sự khống chế của Vương Lâm. Cuối cùng ầm một tiếng, chưởng ấn đánh lên mặt đất. Cả tu chân tinh chấn động. Người điên nọ liền bị chấn động của mặt đất làm cho rung chuyển.
Một chưởng ấn rất lớn rõ ràng hiện ra trên mặt đất xa xa. Chưởng ấn nọ lớn tới mấy vạn trượng, nhìn từ xa lại giống như một cái hố sâu!
-Ngươi nếu có thể thi triển thần thông vừa rồi, cũng đánh ra một cái hố như vậy thì ta mới thừa nhận là thần thông của ngươi lợi hại.
Lời nói của Vương Lâm thong thả, thần sắc lộ chút khinh miệt.
Một chút khinh miệt này khiến hai mắt người điên đỏ bừng lên. Hắn giống như phát điên, hai tay vung vẩy, không ngừng đấm ngực, phát ra những tiếng gầm nhẹ. Đây là động tác hắn học của hắc viên. Hắn thấy động tác này rất có khí phách.
-Bổn vương mới là lợi hại nhất. Ngươi đợi đó.
Người điên này bừng bừng tức giận, đi về phía trước, trực tiếp trổ thần thông, tay phải giơ lên điểm một cái lên không, nhanh chóng hô to. Một chướng ẩn khổng lồ xuất hiện. Hắn vung tay phải lên, chưởng ấn liền ầm ầm đánh lên mặt đất, cũng làm bốc lên rất nhiều bụi đất, để lại một dấu vết nhợt nhạt trên đất.
Người điên sửng sốt, sau khi nhìn thấy dấu vết nhợt nhạt kia, lại nhìn hố sâu do Vương Lâm đánh ra, hai mắt lộ vẻ điên cuồng, tiếp hô càng kịch liệt hơn, lại một lần nữa thi triển ra Dịch Linh Ấn, ầm ầm đánh xuống.
Vương Lâm ở bên cạnh tập trung toàn bộ tinh thần, hai mắt nhanh chóng lóe lên, điên cuồng tính toán. Hắn muốn ghi tạc toàn bộ chi tiết của Dịch Linh Ấn này, giờ phút này hồn nhiên quên hết mọi việc, trong mắt chỉ còn những động tác thi triển Dịch Linh Ấn của người điên!
Loại cơ hội có người ở trước mặt hắn không ngừng thi triển một loại thần thông này thì dù là sư đồ cũng sợ rằng rất khó gặp được.
Sau nửa canh giờ, người điên nọ liên tục thi triển mấy chục lần Dịch Linh Ấn, dấu ấn đánh lên mặt đất có sâu hơn một chút, nhưng so với cái vực mà Vương Lâm tạo ra thì quả thật không sao bằng nổi.
Lúc này người điên thở hồng hộc. Liên tục thi triển thần thông này khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đang muốn bỏ cuộc thì lại lén nhìn về phía Vương Lâm, thấy trên mặt Vương Lâm lộ nụ cười trào phúng và khinh miệt.
Vừa nhìn thấy vậy, người điên này liền nổi giận!
-Con bà nó, bổn vương không tin được!truyện tà tu audio
Hắn gầm nhẹ một tiếng, dường như quên hết uể oải, điên cuồng triển khai Dịch Linh Ấn, không ngừng oanh kích mặt đất!
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ mỗi lần hắn định bỏ cuộc thì đều nhìn thấy vẻ khinh miệt càng ngày càng đậm trên mặt Vương Lâm. Ánh mắt này hắn không nhịn nổi!
Hai mắt Vương Lâm tràn ngập tơ máu, vừa ở bên cạnh quan sát kỹ càng, lại vừa giơ tay phải về phía trước vung vẩy, dùng ngộ tính kinh người để nhanh chóng nghiền ngẫm suy diễn.
Cho tới sau sáu canh giờ, người điên đã đánh ra mấy trăm lần Dịch Linh Ấn, cả người đầy mồ hôi, không ngừng lè lưỡi, mệt mỏi tới mức ngay cả thở cũng không kịp.
-Con bà nó, quá mệt mỏi rồi. Ông đây không chơi nữa! So không bằng thì không bằng, có gì mà lạ. Bổn vương muốn đi ngủ.
Hắn thầm thì, đang muốn bỏ cuộc, theo tiềm thức quay đầu nhìn Vương Lâm một cái. Đột nhiên cả người hắn sững lại.
Hắn thấy trên mặt Vương Lâm hiện ra một tia khiếp sợ!
Đúng là một tia khiếp sợ này khiến cho hắn vốn đã định bỏ cuộc, đột nhiên hưng phấn hẳn lên, ngửa mặt lên trời gầm thét, hai tay hung hãng đấm ngực.
Nếu như Vương Lâm vẫn khinh miệt như cũ thì lúc này nhất định người điên không thèm để ý nữa. Hắn đã cảm thấy mệt lắm rồi. Nhưng trên mặt Vương Lâm lại lộ vẻ khiếp sợ khiến cho hắn thêm tin tưởng.
-Ha ha, thằng nhãi này cuối cùng cũng không khinh miệt nữa. Hừ hừ, được, bổn vương sẽ tiếp tục để cho hắn thấy bổn vương lợi hại ra sao!
Người điên này hưng phấn xoay người tiếp tục oanh kích.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên, rất nhanh chóng tiếp tục tính toán. Thời gian trôi qua, dần dần trong hai mắt hắn hiện ra một chưởng ấn rõ ràng. Chưởng ấn này giống như khắc sâu vào trong trí não, chậm rãi trở nên đậm nét.
Bốn canh giờ, năm canh giờ cho tới bảy canh giờ trôi qua. Tiếng hô của người điên kia đã khàn khàn, hai mắt đỏ bừng, trong tiếng gào thét đánh ra một đạo Dịch Linh Ấn cuối cùng. Mặt đất ầm vang, rốt cục sau bảy canh giờ đã xuất hiện một cái hố sâu không khác gì so với chưởng ấn của Vương Lâm.
Làm xong việc này, người điên liền lăn ra thở hổn hển, vẻ mặt uể oải tới cực điểm nhưng vẫn hưng phấn khàn khàn kêu với Vương Lâm:
-Thế nào! Thần thông của bổn vương có phải là lợi hại nhất hay không!
Thần sắc Vương Lâm lộ vẻ rung động, chậm rãi mở miệng:
-Ta phải đích thân kiểm tra một chút.
-Ngươi đi kiểm tra đi, bổn vương chờ ngươi!
Ánh mắt người điên lộ vẻ khinh thường nhưng không lấn át được vẻ đắc ý trên mặt hắn. Sự rung động của Vương Lâm làm cho hắn cực kỳ thỏa mãn, tựa hồ mọi uể oải đều không là gì hết.
Vương Lâm đứng dậy, đầy vẻ ngưng trọng từng bước bước tới, đi tới bên ngoài cái hố sâu do Dịch Linh Ấn của người điên tạo nên, quan sát thật lâu. Trong lúc đó người điên dường như đang nghỉ ngơi nhưng thực ra hai mắt lại không ngừng nhìn chằm vào vẻ mặt của Vương Lâm, muốn thấy hắn rung động nhiều hơn.
Nhưng dần dần người điên mơ hồ cảm thấy không ổn. Thần sắc Vương Lâm vốn có vẻ rung động nhưng vẻ mặt này chậm rãi biến mất, trở nên bình tĩnh. Sau đó vẻ khinh miệt khiến hắn vô cùng kích động không ngờ lại xuất hiện một lần nữa!
Thấy vẻ khinh miệt của Vương Lâm, người điên nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, cắn chặt hàm răng.
-Không thể ngờ ngươi lại âm hiểm như vậy, rõ ràng thần thông không thể hơn ta mà lại âm thầm giở trò.
Vương Lâm vừa lắc đầu vừa lộ vẻ vô cùng khinh thường, xoay người trở về, chẳng thèm liếc nhìn người điên một cái.
Người điên kia sửng sốt một chút, sắc mặt đỏ bừng, trực tiếp vọt tới trước người Vương Lâm, hét lớn:
-Ta không làm, bổn vương không giở trò.
-Thần thông người dùng trong mấy canh giờ và thần thông ngươi dùng lần đầu tiên vốn không phải là một. Ngươi đừng hòng gạt ta!
Vương Lâm mở đôi mắt, lạnh lùng nói.
-Ngươi vu vạ cho ta. Bổn vương rõ ràng chỉ dùng một loại thần thông, tuyệt đối không sai! Ngươi nhìn kỹ lại đi, xem lại lần nữa đi. Bổn vương không có lừa ngươi.
Người điên kia có vẻ rất nóng ruột, thậm chí trong mắt mơ hồ có nước mắt. Hắn cảm thấy rất oan khuất, vô cùng oan khuất. Bản thân khổ sở lắm mất mấy canh giờ mới vất vả làm ra được chuyện này, thế mà lại bị người ta nói là lừa gạt.
Chương 1448: Hơi vô sỉ rồi
-Ta đã xem kỹ rồi, không phải là một.
Vương Lâm nói như chém đinh chặt sắc, lạnh lùng nhìn người điên, trong mắt ngoài sự khinh miệt còn có một chút thương tiếc.
Một chút thương tiếc này khiến cho nước mắt trong mắt người điên càng đậm, cuối cùng hắn òa một cái liền khóc rống lên.
Hắn bật khóc khiến cho trong lòng Vương Lâm dâng lên cảm giác tội lỗi. Hắn cảm thấy mình giống như là một người lớn lại đi gạt mất món đồ chơi trong tay của một đứa trẻ con.
-Thôi bỏ đi vậy. Ta và người này ở trong thế giới trong cơ thể U Minh thú mới gặp nhau, hắn lại còn cho ta có cơ hội có được tiên huyết, giờ ta lại dùng cách này có được thần thông thì cuối cùng cũng không ra gì tu sĩ rất ít người điên. Người này chắc chắn trước kia đã gặp phải chuyện gì rất khủng khiếp. Cả đời Vương Lâm ta ân oán phân minh, hôm nay lập lời thề, chuyện sau này của hắn là chuyện của Vương Lâm ta!
Vương Lâm nhìn người điên trước mắt, sâu trong đáy mắt xuất hiện vẻ nhu hòa.
-Bổn vương không nói dối. Bổn vương rõ ràng là thi triển cùng một loại thần thông. Thần thông này gọi là Dịch Linh Ấn. là do ca ca ta đoạt được từ tiên tôn, truyền thụ cho ta.
Người điên này rất lâu không rửa mặt, nước mắt chảy xuống liền tạo thành hai dòng bùn đất. Hắn lau nước mắt, đầy vẻ oan ức rống to với Vương Lâm.
-Ngươi nếu không tin thì ta nói khẩu quyết này cho ngươi. Bổn vương từ bé đã không biết nói dối. Ca ca ta nói nếu ta nói dối hắn sẽ đánh ta.
Người điên lúc này cảm thấy oan ức tới cực điểm, vừa gào khóc vừa không thèm nghĩ ngợi chút nào, nói ra toàn bộ khẩu quyết của Dịch Linh Ấn.
-Ngươi xem, ngươi xem, chính là khẩu quyết này. Ngươi thử tu luyện một chút, rồi thi triển ra xem. Bản thân ngươi xem xem ta có lừa ngươi hay không. Rõ ràng ta khổ sở lắm mới thắng được ngươi. Ngươi thật xấu lắm! Ta không chơi với ngươi nữa!
Người điên vừa giận dữ vừa tủi thân, trực tiếp ngồi bệt xuống một bên, thở hổn hển, cố ý không thèm nhìn Vương Lâm nữa.
Tim Vương Lâm đập thình thịch. Khẩu quyết vừa rồi hắn đã hoàn toàn nhớ kỹ, lập tức khiến cho toàn bộ những điều vướng mắc từ trước tới giờ hoàn toàn được giải đáp. Hắn giơ tay phải lên bầu trời điểm một chỉ. Trong tiếng ầm vang, một Dịch Linh Ấn cực kỳ chính tông hiện ra, không giáng xuống nhưng lại có một luồng uy áp mênh mông điên cuồng khuếch tán khắp trong thiên địa.
Ngẩng đầu nhìn Dịch Linh Ấn nọ, đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, trong nội tâm tràn ngập sự hưng phấn. Với tu vi của hắn có thể cảm nhận được rõ ràng. Dịch Linh Ấn chính thức này không phải là thần thông mà nó là một loại đạo thuật!
Đây là một loại đạo thuật mà uy lực cường đại tới mức có thể hủy thiên diệt địa!
Một chưởng này có thể khiến cho thực lực của Vương Lâm thông qua một loại biến hóa kỳ dị trong một thời gian ngắn tăng mạnh. Mà trọng yếu nhất là Dịch Linh Ấn này không chỉ là một chưởng mà bên trong còn ẩn chứa ba luồng khí tức, nếu thi triển ra toàn bộ, phối hợp với tu vi trọn vẹn có thể hóa thành ba chưởng đồng thời đánh xuống, giết sạch cả thể, thần, hồn!
-Thủy Đạo Tử khi thi triển Dịch Linh Ấn chỉ đánh tan thân thể mà thôi. Hôm nay ta học được mới chân chính là Dịch Linh Ấn.
Vương Lâm hít sâu một hơi, sau khi nhớ kỹ Dịch Linh Ấn này rồi ánh mắt liền hướng về phía người điên kia.
Trong mắt hắn, người điên này giống như mang theo cả một kho báu, tùy thời có thể tuôn ra một chút.
-Được rồi, đừng khóc nữa. Ta thừa nhận ra thần thông này đúng thật rất lợi hại. Vừa rồi ta đã trách oan ngươi rồi.
Vương Lâm mang theo vẻ xin lỗi, trong mắt ẩn chứa vẻ nhu hòa, đứng dậy ôm quyền hướng về phía người điên.
Người điên kia hừ nhẹ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm cười khổ, vừa trầm ngâm vừa vung tay phải về phía trước. Lập tức có mấy hạt đan dược được hắn lấy ra. Đám đan dược này đã được hắn lựa chọn, hầu hết đều rất thơm, vừa xuất hiện liền tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Cánh mũi người điên phập phồng, theo tiềm thức hít hà vài cái, liếm liếm môi, cố gắng không quay lại nhưng hai tròng mắt lại liếc qua liếc lại.
-Chút đan dược này đã là gì chứ. Đan dược mà Tiểu Hồng đem cho bổn vương năm đó dù là thứ kém cỏi nhất cũng tốt hơn thế này nhiều.
Vẻ mặt Vương Lâm như cười như không, tay phải bóp một viên đan dược, nhẹ nhàng dùng lực một chút. Bụp một tiếng, đan dược này liền vỡ tan, mùi thơm liền tỏa ra dày đặc.
Người điên cố kìm nén ham muốn, nhưng bụng lại phát ra tiếng kêu ùng ục. Hắn rất lâu rồi không ăn đan dược, giờ phút này đã hơi không nhịn nổi rồi.
-Những đan dược này coi như là ta bồi thường vì vừa nãy trách oan ngươi, được không?
Giọng nói của Vương Lâm êm ái, chậm rãi vung đám đan dược lên. Đám đan dược này liền bay thẳng về phía người điên, lơ lửng trước mặt hắn.
Người điên nuốt nước bọt ừng ực, xoay người nhìn chằm chằm vào đám đan dược này, rất khinh thường nói:
-Mấy thứ này năm đó bổn vương có nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ toàn là những thứ phế thải, thật sự là phế thải! Thôi, nếu tên nhóc nhà ngươi đã hiến cho bổn vương thì ta đành thu nhận vậy.
Hắn vừa nói hai tay liền nhanh chóng xòe ra bắt lấy mấy viên đan dược kia, hai mắt lóe sáng, trực tiếp ném toàn bộ vào miệng, chóp chép mấy cái đã nuốt sạch.
Trên mặt Vương Lâm lộ nụ cười, ôm quyền nói:
-Thần thông của các hạ đích thực kinh người, nhưng không biết có phải là chỉ có một loại này hay không?
Người điên này đang đắc ý, đột nhiên lộ vẻ cảnh giác, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
-Lời nay ta nhớ rõ là trước kia đã từng nghe ai đó nói rồi. Tiểu Hồng, là ai nói những lời này? Ôi, quên rồi nhưng mà bổn vương nhớ rõ là mục đích của người nói những lời này là muốn lừa học thần thông đạo thuật của ta. Hừ hừ, bổn vương là người thông minh, làm sao có thể bị mắc lừa. Ngươi đừng mơ có thể học trộm đạo thuật của ta. Ta dù chết cũng tuyệt đối không nói cho ngươi dù chỉ một khẩu quyết thần thông!
Người điên ngẩng đầu, trong tiếng hừ lạnh lại khiến người ta có một cảm giác cao cao tại thượng.
-Ôi, đạo thuật học nhiều quá cũng là một chuyện phiền phức. Chẳng còn cách nào. Thiên tư bổn vương quá cao rồi. Nhưng mà thấy ngươi cung kính như vậy, ta liền thể hiện một chút cho ngươi thấy. Nhưng ngươi cũng đừng mong là ta sẽ dạy ngươi. Không có cửa đó đâu!
Người điên này vừa nói vừa đứng dậy, giãn hai tay, đắc ý giơ tay phải lên vung về phía trước. Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, một biển lửa đỏ rực gào thét tràn tới. Một chiếc ô khổng lồ liền lập tức huyễn hóa ra!
Chiếc ô này như lấy trời làm tán, bên dưới ô có biển lửa vô tận ngưng tụ, hóa thành cán ô khổng lồ! Một luồng lửa diệt thế tràn ngập bốn phương tám hướng, đột nhiên hình thành chín ngọn lửa hình ô. Ngọn lửa đó thiêu đốt, bên trong ẩn chứa một luồng khí tức kinh khủng không cách nào hình dung nổi.
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại. Hắn đã nhận ra thuật này rất giống với thuật Phần Giới Cổ Tán mà mình đã học. Nhưng điểm bất đồng chính là thần thông đạo thuật mà hắn nắm được phải mở ô, còn đạo thuật mà người điên này thi triển thì vừa xuất hiện ô đã mở ra rồi!
Nhìn thì có vẻ tương tự nhưng trên thực tế sự chênh lệch giữa hai đạo thuật như trời với đất!
-Thế nào, bổn vương lợi hại không? Nếu ô này đóng lại thì uy lực cực lớn đó!
Người điên vung tay phải lên. Chiếc ô nọ liền vô thanh vô tức tiêu tán trên không trung.
-Hừ, ta không dạy cho ngươi. Ngươi có thể nhìn nhưng chẳng thể học nổi! Bổn vương còn có thuật này! Đây, ngươi xem!
Người điên trong lúc đắc ý, hai tay giơ lên bắt quyết vờn trước người, không ngờ lại tạo thành thế như giương cung bắn tên. Nếu lúc này trong tay hắn có cung tên thì trông sẽ y hệt như Lý Quảng mà Vương Lâm nhìn thấy năm đó!
Một luồng khí sắc bén như mũi tên từ trên tay người điên này điên cuồng bộc phát ra, giống như chỉ cần buông tay là lập tức thiên địa sẽ bị một mũi bắn nát!
-Bổn vương còn có nhiều hơn, đây đã tính là gì.
Người điên giống như càng hăng hái, sau khi thấy thần sắc ngưng trọng của Vương Lâm thì lại càng đắc ý, há mồm gầm lên một lần nữa, sau đó hai tay buông ra. Mũi tên kinh thiên kia liền tan biến. Đồng thời hai tay hắn bắt quyết vung mạnh lên bầu trời.
Bầu trời chấn động. Chỉ thấy đột nhiên ánh sáng bảy màu: Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử biến ảo ra. Ánh sáng bảy màu này nhanh chóng ngưng tụ, không ngờ hóa thành một cây thương bảy màu!
Cây thương này hiện ra khiến thiên địa chấn động kinh hồn. Mũi thương di động liền có tiếng ầm ầm vang dội, giống như muốn xé tan cả tinh không vậy. Nhất là từ mũi thương lại truyền ra từng đợt ánh sáng bảy màu khiến cho Vương Lâm dựng cả tóc gáy, trong phút chốc đã toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Ánh sáng bảy màu này ẩn chứa một lực lượng tâm tình, vừa xuất hiện đã giống như có thể ảnh hướng tới tất cả những người chứng kiến. Điểm này giống như hư hỏa nhưng dưới cảm nhận của Vương Lâm thì nó còn vượt rất xa hư hỏa!
Người điên cười dài, buông tay ra. Bầu trời liền khôi phục lại bình thường. Khuôn mặt hắn lộ vẻ phấn chấn, cười hắc hắc nói:
-Thế nào, thế nào? Bổn vương lợi hại phải không? Ngươi muốn học hay không? Muốn hay không? Bổn vương nói cho ngươi biết, người muốn học thần thông đạo thuật của bổn vương nhiều lắm. Hừ hừ, bổn vương có người nào mà chưa từng thấy chứ? Không ai có thể lừa được ta. Đánh chết ta cũng không dạy! Ngươi muốn học cũng vô dụng. Bổn vương cũng chẳng còn cách nào. Ôi, thật là đáng thương.
Người điên lắc đầu. thần sắc lại càng lộ vẻ đắc ý.
-Để ta ngẫm lại xem ngươi sẽ trả lời thế nào ta nhớ ra là người đó trả lời rằng không muốn học, sau đó ra vẻ lạnh lùng, muốn dụ dỗ sự hứng thú của ta. Kết quả là, ha ha ha. ngươi đoán ra kết quả không.ha ha. chết cười mất.
Người điên này ôm bụng cười ha hả.
-Ngươi nếu trả lời là muốn học thì bổn vương sẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Tiểu nương tử à, bổn vương rất rất nghiêm khắc đó. Ngươi có dùng sắc dụ cũng vô dụng thôi.
Người điên này bắt đầu lảm nhảm không ngừng, càng nói lại càng hưng phấn.
Nhìn người điên nọ, Vương Lâm chậm rãi mỉm cười.
-Ta nhớ rõ ràng trong trí nhớ của U Minh thú, người này năm đó không nhận ra con thú này. Mà năm đó hắn bị U Minh thú dọa, có vẻ rất sợ hãi.
Nụ cười trên khóe miệng Vương Lâm càng ngày càng đậm.
Người điên nọ bị Vương Lâm nhìn chằm chằm, thấy nụ cười của Vương Lâm thì trong lòng mơ hồ có cảm giác không ổn. Hắn nhớ mang máng là vừa rồi hình như đối phương cũng mỉm cười nhìn mình, cuối cùng mình phải thi triển Dịch Linh Ấn mấy canh giờ, mệt tới thở không ra hơi.
Đúng lúc này thì đột nhiên cả tu chân tinh ầm ầm chấn động, mưa bụi lất phất trên bầu trời, giống như có gió lốc nổi lên. Trong tiếng ầm vang, bầu trời cũng như bị xé rách. Một hư ảnh khổng lồ mơ hồ huyễn hóa ra trên bầu trời.
Hư ảnh này vô cùng to lớn, trông giống như một con cá voi, trên mặt còn có hai sợi râu rất dài, không ngừng vung vẩy.
Đây chính là U Minh thú! Nó cảm nhận được lời gọi của Vương Lâm, ở trong thế giới bên trong cơ thể liền hóa ra hồn ảnh!
Trong nháy mắt khi nó xuất hiện, vẻ đắc ý trên mặt người điên kia lập tức sụp đổ, đồng tử trong hai mắt co rút lại, thân thể run rẩy kịch liệt, phát ra một tiếng kêu thê lương!
-A. ngươi, ngươi, ngươi.ngươi không ngờ lại đuổi tới tận nơi này! Đáng chém ngàn đao mà. Ngươi không ngờ lại không buông tha cho ta! Ta không ăn được đâu, thật sự là không ăn được mà!
–Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm