[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 372 [Chương 1436 đến 1439]
❮ sautiếp ❯Chương 1436: Trận chiến kết thúc
Cây cung ở trong tay hắn chính là cây cung năm đó đã bắn rơi mắt trái của Đạo cổ!
Một cây cung hùng mạnh kinh thiên, khiến cho quỷ thần khiếp sợ, phá vỡ hết thảy đạo thuật thần thông của Đạo cổ, trực tiếp bắn rơi mắt trái của hắn, mang đi nỗi nhớ quê hương, mang đi ký ức nửa đời của Đạo cổ!
Sự đáng sợ của cây cung này, năm đó Vương Lâm ở trong vùng đất cổ mộ đã nhìn thấy. Ngay khi ngồi lên chiếc ghế kia, hắn giống như là nằm mơ, trong cảnh tượng hiện rõ ràng kia, đã nhìn thấy sự oai hùng tuyệt đối của Lý Quảng!
Một tiễn này đủ để làm rung chuyển tinh không. Thậm chí trong mắt Vương Lâm, nếu cây cung này bắn ra một tiễn, chỉ sợ ngay cả Phong Giới Đại Trận ở trước mặt hắn cũng sẽ lập tức sụp đổ, không có một chút sức mạnh ngăn cản!
Cây cung này không phải thuộc về thế giới này, mà là một bảo vật ở quê hương của Đạo cổ!
Vật này, ngoài Thiên Nghịch và Địa La Bàn ở vùng đất Điên Lạc, là một bảo vật mạnh nhất mà Vương Lâm đã từng nhìn thấy!
Loại bảo vật như thế này sao Vương Lâm có thể không kinh hãi, đồng tử trong hai mắt hắn co rụt lại, thậm chí hắn có thể cảm nhận được một luồng hàn khí không thể nào hình dung được đang điên cuồng tràn ngập toàn thân. Nhất là mi tâm giống như đã bị phá vỡ, nổi lên từng trận đau nhức!
Lông tóc toàn thân hắn dựng ngược lên, một cảm giác về nguy cơ sinh tử ngay lập tức hiện lên trong tâm thần hắn, mạnh mẽ khuếch tán ra.
-Cây cung này năm đó đã bị thất thải đạo nhân tự mình nuôi dưỡng thiên đạo lấy đi, hôm nay không ngờ lại ở trong tay người này! Người này là thủ đồ của Chưởng Tôn. chẳng lẽ lại có quan hệ với thất thải đạo nhân hay sao!
Vương Lâm nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng kia, ánh mắt lóe lên hàn quang. Dung nhan của đối phương với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng héo rũ, dường như sức sống đã theo cánh tay phải đang kéo dây cung bị cây cung hấp thụ, hoặc là sức sống của hắn đã được dùng để kéo dây cung!
Trong thiên địa này, ngoài thất thải đạo nhân, có lẽ cũng chỉ có một mình Vương Lâm là biết được lai lịch của cây cung này, đồng thời cũng được chứng kiến uy lực của cây cung này! Lúc này ánh mắt ngưng trọng của hắn nhìn vào người kia, trong mắt hiện lên một vẻ khó hiểu.
Trong mắt của mọi người, thanh niên áo trắng kia tu vi đã đạt tới tầm Không Niết Sơ Kỳ, cây cung cầm trong tay lại rất là tầm thường, không có một chút dao động truyền ra, giống như là một phàm vật.
Vương Lâm thần sắc ngưng trọng, kìm nén sự kích động trong lòng, khiến cho bản thân bị rơi vào một trạng thái khó hiếu. Dường như tất cả mọi thứ trong thiên địa đều biến mất toàn bộ, Chỉ còn lại một mình hắn cùng với cây cung đang được chậm rãi kéo căng kia!
Cũng may, trên cây cung này không có mũi tên!
Một mũi tên duy nhất sau khi bắn rơi mắt trái của Đạo cổ, đang mang theo mắt trái của hắn phá tan hư không, không biết đã đi về nơi nào. Có lẽ cũng không có người nào biết được mũi tên kinh thiên kia hiện giờ có còn tồn tại hay không, và nó đang ở nơi nào!
Năm đó Vương Lâm đã suy nghĩ, nếu tìm được mũi tên này, thì sẽ tìm được chỗ mắt trái của Đạo Cổ!
Nhưng mũi tên này trừ phi phải ở một chỗ hoang vu không có một bóng người, nếu không một khi có người tìm được, nhất định sẽ nhờ đó mà danh chấn tinh không, thậm chí sẽ còn dấy lên một trận tranh đoạt không thua gì trận tranh đoạt Thiên Nghịch Châu năm đó! Cho đến trước lúc vừa rồi, Vương Lâm vẫn chưa hề nghe qua bất cứ lời đồn nào về mũi tên kia.
Mũi tên này dường như đã hoàn toàn biến mất, mất tăm mất tích không còn một chút dấu vết.
Cây cung đã không còn mũi tên mặc dù vẫn kinh khủng như trước, nhưng không thể đạt tới trình độ đáng sợ như Vương Lâm đã nhìn thấy năm đó. Nếu không như vậy, thì Vương Lâm dù có làm đủ mọi cách, cũng Không thể có một chút cơ hội chống cự lại cây cung này!
Hắn nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng kia. Tất cả mọi hành động của người này ở trong mắt Vương Lâm lập tức trở nên chậm lại. Hắn nhìn đối phương trong lúc giơ tay lên, chậm rãi kéo dây cung, dần dần trở thành hình tròn như trăng rằm, cơn đau nhức ở trên mi tâm trong khoảnh khắc này đột nhiên bạo tăng.
Trong cơn đau nhức, thậm chí Vương Lâm còn cảm thấy như có một mũi dùi xuyên qua đầu đâm vào trong óc hắn!
Mồ hôi toát ra trên trán Vương Lâm. Hết thảy chuyện này nói thì dài, nhưng thực tế xảy ra chỉ ngay khi Vương Lâm quay đầu nhìn thấy thanh niên áo trắng kia kéo cây cung thành hình trăng tròn.
Không có bất cứ một chút do dự, ngay khi nhìn thấy cây cung này, từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra tiếng ầm ầm kinh thiên. Thân thể hắn hướng về phía sau bước một bước, thân thể trong nháy mắt trở nên mơ hồ, giống như muốn dung nhập vào thiên địa!
Cùng lúc đó, Vương Lâm nhanh chóng giơ tay phải lên, tinh điểm cổ Thần trên mi tâm điên cuồng chuyển động, bất ngờ từ trên trán hắn lóe ra. Bày tinh điểm này xoay tròn ở trước thân thể hắn, bộc phát ra một luồng khí tức cổ Thần vô biên!
Trong lúc khí tức của cổ Thần khuếch tán ra, trong lúc bảy tinh điểm ở phía trước Vương Lâm đang xoay tròn, đầu của Đạo cổ lập tức hiện ra!
Hết thảy mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt. Vương Lâm thi triển toàn bộ tốc độ, ngay khi thân thể sắp sửa tiêu tan liền bố trí tất cả mọi thứ! Phản ứng của hắn quá nhanh, ngay cả thanh niên áo trắng kia nhìn thấy hành động của Vương Lâm cũng ngẩn người ra, lập tức trong mắt lóe lên hàn quang.
-Chẳng lẽ hắn lại nhận ra cây cung này!
Ngay khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu thanh niên áo trắng, tay phải của hắn đang kéo dây cung liền lập tức buông ra!
Dây cung bật lên, vang lên một tiếng vù vù. Thanh âm này mới đầu vẫn còn yếu ớt, chỉ thấy một đạo cầu vồng kinh thiên trực tiếp từ trên cây cung kia điên cuồng lóe lên vạn trượng. Tay trái của thanh niên áo trắng đang cầm cây cung vốn vô cùng mập mạp, nhưng trong thời gian ngắn đã nhanh chóng héo rũ. Chẳng những tay trái của hắn. mà sự héo rũ này còn nhanh chóng tràn ra, hơn một nửa thân thể của thanh niên này đã trở nên giống như một bộ xương khô, nhưng chẳng qua được giấu bên trong bộ quần áo nên người khác không thể nhìn rõ thôi!
Dường như sức sống của hắn đã có hơn một nửa ngày sau khi buông dây cung đã toàn bộ mạnh mẽ nhập vào trong cây cung này, cùng lúc với hào quang vạn trượng lóe lên, hóa thành một mũi tên hư ảo màu trắng nhũ, theo dây cung bật lên, ầm ầm rời khỏi dây cung!
Mũi tên này rất nhanh, trong nháy mắt đã phá khai thiên địa lao thẳng tới lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận còn chưa tới năm mươi trượng kia! Ngay khi mũi tên hư ảo này tới gần lỗ hổng, tiếng gào thét lúc trước vẫn còn yếu ớt đột nhiên đã lên tới đỉnh điểm, hóa thành từng trận tiếng gào thét khiến cho tinh không chấn động!
Trong tiếng gào thét này, những tu sĩ bên trong Phong Giới Đại Trận cho dù là tu sĩ giới ngoại hay tu sĩ giới nội cũng đều đồng loạt chấn động tâm thần. Dường như toàn bộ tâm thần và nguyên lực trong thời gian ngắn giống như bị tiếng gào thét này hút đi, khiến cho vô số những tu sĩ này thất khiếu đều chảy máu!
Còn có một vài tu sĩ của hai bên vốn đã bị trọng thương, giờ phút này không chịu nổi tiếng gào thét kia, phun ra máu tươi, nguyên thần lập tức sụp đổ mà chết!
Tiếng gào thét của mủi tên này còn làm cho những cao thủ như Hồng Sam Tử và Vân Nam Tử đồng loạt ngừng chém giết, cả đám ngẩng mạnh đầu nhìn lại, thần sắc lộ ra vẻ khiếp sợ. chỉ có Tiên Phi cùng với nữ tu Tử Mộng của Triệu Hà kia ngay khi nhìn thấy cây cung này, trong mắt liền lộ ra một sự sợ hãi không thể che giấu được!
-Cây cung này không ngờ lại ở trong tay hắn!truyện đao tu audio
Trong tiếng gào thét kinh thiên, mũi tên hư ảo màu nhủ bạc kia theo lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận đang khép lại trực tiếp bay vào. Ngay khi nó xông vào, ngay cả Phong Giới Đại Trận kia cũng lập tức chấn động. Sự chấn động này không phải là trong một khu vực mà mắt thường có thể nhìn thấy, mà là toàn bộ Phong Giới Đại Trận bao phủ khắp tinh không của giới nội trong khoảnh khắc này bất ngờ chấn động kịch liệt!
Chương 1437: Cây cung của Lý Quảng
Nếu là trước kia, nhất định sẽ khiến cho trận linh hiện lên, nhưng giờ phút này dường như có một ý niệm tồn tại từ vạn cổ điên cuồng từ trong cây cung theo một mũi tên này bộc phát ra. Dưới sự áp bức của ý niệm điên cuồng này, trận linh của Phong Giới Đại Trận ngay lập tức lùi lại, giống như là không dám xuất hiện!
Trong cơn chấn động, lỗ hổng đã khép lại chỉ còn năm mươi trượng kia lập tức đông cứng lại, dường như là bị đóng băng, để mặc cho mũi tên hư ảo màu trắng kia lao qua, bay thẳng tới Vương Lâm!
Lúc này Vương Lâm dồn toàn bộ tâm thần, tập trung cao độ, quên đi tất cả mọi thứ. Trong mắt hắn chỉ còn lại duy nhất mũi tên hư ảo trắng này, thân thể lui về phía sau một bước, nhanh chóng tiêu tan.
Trong lúc mi tâm đang đau nhức, dường như có hai bàn tay lớn vô hình thọc vào sâu bên trong, muốn đem đầu mình từ chỗ mi tâm xé ra làm đôi. Mũi tên màu trắng kia gào thét lên kinh thiên, sau khi xông qua Phong Giới Đại Trận, đã tới gần Vương Lâm chưa tới trăm trượng!
Tiếng gào thét của mũi tên này chấn động tinh không, cực kỳ chói tai. Còn có một luồng khí hung sát không thể nói nên lời chấn động tâm thần, khiến cho sắc mặt tất cả những tu sĩ ở bên trong trận phát đều trở nên trắng bệch.
Khoảng cách trăm trượng đối với mũi tên này thật sự là không đáng kể. Trong tiếng ầm vang ngày càng lớn, đầu của Đạo Cổ do bảy tinh điểm hóa thành ở phía trước Vương Lâm lập tức vặn vẹo kịch liệt, dường như bị một sức mạnh cường đại không thể hình dung được đang tấn công tới!
Mũi tên này bật khỏi dây là phải giết người!
Trong phút chốc, mũi tên này đã lao tới, đâm vào trong đầu của Đạo Cổ. Tiếng ầm ầm lập tức vang lên kinh thiên động địa. Trong tiếng nổ này, dưới uy lực của mũi tên kia, đầu Đạo Cổ của Vương Lâm không ngờ cũng không thể chống cự nổi, mi tâm của cái đầu kia tan vỡ, mũi tên này trực tiếp đâm vào, đang chuẩn bị xuyên qua, bay thẳng tới Vương Lâm!
Thân thể của Vương Lâm vẫn chưa hoàn toàn dung nhập vào thiên địa, ngay khi mũi tên màu trắng này tới gần, cảm giác nguy cơ sinh tử của hắn lại tăng mạnh. Vương Lâm mắt lộ ra vẻ quyết đoán, giơ hai tay lên vỗ mạnh về phía trước!
Hai cánh tay trên thân thể của Cổ Thần dưới một cái vỗ này dung nhập vào trong cái đầu Đạo Cổ, ầm một tiếng trực tiếp xuyên vào, kẹp chặt lấy mũi tên màu trắng ẩn chứa một sức mạnh hủy diệt thiên địa đang ở bên trong!
Ngay khi hai tay hắn chạm tới mũi tên này, Vương Lâm lập tức cảm nhận được một luồng đại lực ầm ầm theo hai tay truyền vào trong cơ thể. Thân thể thất tinh Cổ Thần của hắn dưới luồng đại lực này cũng rất khó có thể chống cự. Trong lúc thân thể chấn động, hắn phun ra một ngụm máu tươi, không thể tự chủ được, bị luồng đại lực này tác động, đang trong trạng thái dung nhập được một nửa vào thiên địa bất ngờ thân ảnh bị bức phải hiện ra, hướng về phía sau đạp đạp không ngừng lùi lại.
Mỗi một bước lùi lại mấy trượng, mỗi một bước hạ xuống đều có tiếng ầm vang truyền ra. Thần sắc Vương Lâm lộ ra vẻ dữ tợn, hai mắt đỏ bừng kẹp chặt lấy mũi tên màu trắng kia, liên tục lùi lại một ngàn trượng!
Hắn liên tục phun ra máu tươi. Trong khi lùi lại một ngàn trượng hắn liên tục phun ra bảy ngụm máu tươi, thân thể hắn vốn đang bị thương, lúc này lại càng bị thương nặng thêm.
Tiếng ầm ầm lại vang lên, thân thể Vương Lâm trong lúc lùi lại phía sau trực tiếp bước vào trong khu vực cổ Tức Diệp đang phong ấn những tu sĩ giới ngoại xâm lược. Vương Lâm không chút do dự, phía sau lưng đột nhiên có vô số sương đen hiện ra, giống như là những cái xúc tu, nhanh chóng kéo dài về phía sau. Phàm là những tu sĩ giới ngoại bị chạm phải, tất cả đều lập tức phát ra tiếng kêu thê lương, thân thể trực tiếp biến thành cái xác khô, toàn bộ sức sống đã bị đám sương mù kia hút lấy, dũng mạnh nhập vào trong cơ thể Vương Lâm.
Hết thảy chuyện này nói thì lâu, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt. Ngay khi Vương Lâm dùng cách này để đối phó với mũi tên màu trắng kia, nam tử áo trắng ở bên ngoài Phong Giới Đại Trận trong lúc thần sắc âm trầm, lại kéo dây cung!
– Phải kết thúc thôi!
Trong khi nam tử áo trắng mở miệng nói ra bốn chữ này, dung nhan hắn đã nhanh chóng già yếu đi, từ một thanh niên đã hóa thành một lão già. Cây cung trong tay hắn được kéo thành hình trăng tròn, dây cung kêu lên vù một tiếng, mũi tên màu trắng thứ hai nhanh chóng được bắn ra!
Tiếng kêu bén nhọn theo mũi tên này bay vào trong lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận, lao thẳng tới Vương Lâm!
Một mũi tên Vương Lâm đã phải rất vất vả mới có thể chống đỡ, hai mũi tên đối với hắn mà nói, chính là sinh tử!
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, ngọn lửa trong mắt trái điên cuồng xoay tròn, lôi đồ trong mắt phải nhanh chóng chuyển động, bổn nguyên lực trong cơ thể bộc phát ra. Lúc này hắn không kịp suy nghĩ nhiều, hắn chỉ biết rằng nếu không thể hủy diệt mũi tên thứ nhất trước khi mũi tên thứ hai lao tới, thì hôm nay chắc chắn mình sẽ phải chết không còn nghi ngờ gì!
Ngay lúc những tiếng nổ ầm ầm này truyền khắp tinh không, từ đằng xa trong Vân Hải Tinh Vực, đột nhiên có một khí tức điên cuồng nhanh chóng truyền tới. Khí tức này lúc vừa xuất hiện còn ở rất xa, nhưng trong nháy mắt đã tới gần phía trước Vương Lâm. Chỉ thấy một nam tử trung niên chân đất bất ngờ hiện ra, bước tới đứng ở phía trước Vương Lâm!
Vương Lâm nhận ra nam tử chân đất này chính là mãnh thú cực kỳ hùng mạnh đã bị Phong Tôn phong ấn, Thái A La!
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lúc này hắn quyết định đối mặt với mũi tên thứ hai kia, vì Vương Lâm mà đánh đổi cả mạng sống vô cùng quý báu! Ngay khi hắn xuất hiện, Thái A La này phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, hai tay bấm quyết lao thẳng tới mũi tên thứ hai kia.
Trong lúc hắn bấm quyết, trên thân thể của Thái A La lập tức có những chiếc vảy chi chít trực tiếp hiện ra. Những chiếc vảy này có màu đen nhạt, bao phủ kín toàn thân Thái A La.
– Ta chỉ có thể cầm cự cho ngươi ba nhịp thở!
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa, trong lúc hai tay hắn vươn ra, va chạm với mũi tên thứ hai kia, một sức mạnh kinh thiên đột nhiên truyền vào trong cơ thể Thái A La này, khiến cho toàn thân hắn chấn động, máu tươi tràn ra khóe miệng. Hai tay hắn đang cản trở mũi tên này bất ngờ vặn vẹo, dường như không thể chịu đựng nổi, dường như sắp sửa bị mũi tên màu trắng kia phá vỡ!
Trong tiếng gào thét, thân thể Thái A La này chấn động, những chiếc vảy vừa mới hiện lên khắp toàn thân trực tiếp tách ra khỏi thân thể, bay nhanh về phía trước. Bỗng nhiên rất nhiều những chiếc vảy này lập tức hợp thành một tấm lá chắn!
Ở giữa tấm lá chắn này có ba chiếc vảy màu vàng rất quỷ dị. Trong lúc tấm lá chắn này bay ra, hai tay của Thái A La ầm ầm tan vỡ, máu thịt lẫn lộn. Mũi tên thứ hai kia bay tới, va chạm với tấm lá chắn kia!
Tiếng ầm ầm lại vang lên kinh thiên, tấm lá chắn kia chấn động, những chiếc vảy ở bên ngoài rìa trực tiếp nổ tung, từng tầng tan rã, trong thời gian ngắn chỉ còn sót lại ba chiếc vảy màu vàng kia.
Một nhịp thở, hai nhịp thở!
Trong thời gian hai nhịp thở này ba chiếc vảy màu vàng kia bị phá tan nát. Thái A La lảo đảo cười khổ, thân thể nhanh chóng tránh ra.
Mũi tên thứ hai kia cũng không phải là nhằm vào hắn, cho nên hắn sau khi không chống cự nổi mới có thể lùi lại phía sau.
Thời gian tính toán lúc trước, Thái A La quả thật đã làm được đúng theo lời hắn nói, cầm cự được ba nhịp thở. Ba nhịp thở này đối với Vương Lâm mà nói cực kỳ quý báu. Trong nhịp thở thứ nhất, Vương Lâm cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi về phía trước.
Trong nhịp thở thứ hai, ngọn lửa diệt thế từ trong Phần Giới Cổ Tán từ trong tinh không giáng xuống từ bốn phương tám hướng ầm ầm đi tới vờn quanh bên ngoài thân thể hắn, đồng thời lao thẳng tới ngụm máu tươi vừa phun ra, dung hợp với ngụm máu tươi này, hình thành nên một sức mạnh hủy diệt thế giới, đối kháng với mũi tên thứ nhất đang bị kẹp giữa hai tay kia!
Trong thời gian ba nhịp thở, ở phía sau thân thể Vương Lâm, đám sương đen kia điên cuồng tràn về phía sau, bao phủ tất cả những tu sĩ giới ngoại.
Ngay khi thời gian ba nhịp thở kết thúc, mũi tên thứ nhất kia bị ngọn lửa diệt thế được dung nhập với máu tươi Cổ Thần của Vương Lâm tấn công, tầng tầng tan vỡ, nhưng thế tấn công của nó vẫn kinh khủng như cũ.
Trong lúc không ngừng tan vỡ, mũi tên này đã thu nhỏ chỉ còn hai phần so với lúc trước, phá tan sự phong tỏa của hai tay Vương Lâm, lao thẳng tới mi tâm hắn. Trong lúc lao về phía trước, mũi tên chỉ còn nhỏ bằng hai phần này lại một lần nữa tan rã, cuối cùng khi tới gần mi tâm của Vương Lâm, chỉ còn lại nhỏ bằng một phần.
Ầm một tiếng, mũi tên đã biến thành rất nhỏ này đâm vào mi tâm của Vương Lâm.
Tiếng kêu thảm thiết trong khoảnh khắc này vang vọng trong thiên địa, nhưng không phải từ Vương Lâm truyền ra, mà là từ những tu sĩ giới ngoại ở sau lưng hắn! Phàm là những tu sĩ giới ngoại bị sương đen bao phủ, lúc này toàn bộ thân thể héo rũ, trở thành xác khô!
Phịch một tiếng, mũi tên kia vỡ tan, toàn thân Vương Lâm ướt nhẹp mồ hôi. Nhưng giờ phút này nguy cơ vẫn chưa chấm dứt, mũi tên thứ hai kia đang gào thét lao tới!
Không thể tránh được, thần sắc Vương Lâm lộ ra vẻ điên cuồng. Trong tiếng gầm nhẹ, hắn giơ tay phải chỉ vào tinh không. Trong lúc nguy cấp này, hắn bất chấp tất cả, tay phải trong lúc giơ lên hung hăng tung một trảo. Chỉ thấy Phần Giới Cổ Tán vừa rồi hiện ra trong tinh không truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, đột nhiên hạ xuống. Trong lúc hạ xuống, cái ô này thu nhỏ lại, cuối cùng bị Vương Lâm cầm lấy cán!
Cầm cái ô này, sức sống trong toàn thân Vương Lâm nhanh chóng lưu chuyển, một lượng lớn mạnh mẽ nhập vào trong cái ô này. Thân thể Cổ Thần của hắn vốn tràn đầy sức sống, giờ phút này lại đứng trước nguy cơ sinh tử, Vương Lâm cũng không lo nghĩ quá nhiều. Sức sống dũng mãnh bị rút đi, trong phút chốc cơ thể Cổ Thần của hắn đã có dấu hiệu héo rũ!
Phần Giới Cổ Tán vốn đã mờ ra một phần, giờ phút này theo sức sống của Vương Lâm dũng mãnh nhập vào, ánh lửa bên trong bùng lên ngợp trời. Ngay khi mũi tên thứ hai tới gần Vương Lâm chưa tới mười trượng, Vương Lâm gào lên một tiếng, giơ tay trái lên cùng với tay phải hung hăng chống giữ cán ô!
Hai phần!
Trong khoảnh khắc này, với sự liều chết của Vương Lâm, cái ô này đã mở ra hai phần!
Ngọn lửa diệt thế mang theo một sức nóng hủy diệt tinh không ầm ầm từ bên trong ô tiết ra. Lấy Vương Lâm làm trung tâm, biển lửa ầm ầm tràn ra. Tinh không ở trong biển lửa này lập tức sụp đổ, giống như là bị luyện hóa, xuất hiện những khoảng trống rỗng!
Ngay khi tới gần, mũi tên thứ hai kia lập tức va chạm với ngọn lửa do Cổ Tán đã mở ra hai phần tiết ra. Trong tiếng nổ ầm ầm, mũi tên thứ hai kia lập tức run lên, dường như sắp sửa bị nung chảy, nhưng từ bên trong lại có một sức mạnh đến từ cây cung kia khiến cho mũi tên này trực tiếp nhảy vào trong biển lửa, giãy giụa lao tới gần Vương Lâm!
Chuyện này nói thì lâu, nhưng thực tế lại rất nhanh. Khoảng cách mười trượng, đừng nói là mũi tên này, mà ngay cả tu sĩ cũng chỉ trong nháy mắt là vượt qua. Toàn thân Vương Lâm vốn đã héo rũ, giờ phút này lại rút sức sống nhập vào trong Cổ Tán. Thân thể hắn càng ngày càng lớn lên, từ xa nhìn lại giống như là một lão Cổ Thần tính mạng sắp sửa đi tới đường cùng, thân thể cường tráng của hắn đã trở thành một bộ xương!
Phần Giới Cổ Tán kia lại hấp thụ sức sống, trong tiếng rống điên cuồng của Vương Lâm lại mở ra thêm một chút nữa, tuy chưa đến ba phần, nhưng cũng đã gần như đạt tới!
Vì thế, ngọn lửa tiết ra lại càng kinh khủng hơn. Bên trong ngọn lửa cuồn cuộn, mũi tên thứ hai kia ở cách Vương Lâm một trượng đột nhiên tan vỡ! Mặc dù nó đã vỡ, nhưng lại có một luồng sức mạnh đến từ cây cung, ngay khi nó vỡ tan trực tiếp phá tan biển lửa, đâm vào ngực Vương Lâm.
Ầm một tiếng, Vương Lâm phun ra máu tươi, một cảm giác như bị xé rách lập tức từ trên ngực nhanh chóng hiện lên. Sự đau đớn kịch liệt kia khiến cho hắn phun ra máu tươi, đồng thời thân thể nhanh chóng lùi về phía sau!
Nhưng ngay khi lùi lại, trong mắt Vương Lâm lóe lên sát khí. Rất lâu rồi hắn mới bị trọng thương như thế này, thương thế này lại càng kích phát sát niệm của hắn. Trong lúc lùi về phía sau, hắn vung tay phải lên, lập tức huyết quang bùng lên ngợp trời, chỉ thấy huyết kiếm kia trực tiếp hiện ra. Huyết kiếm này có thể xuyên qua vạn vật, nhưng đó cũng chỉ là những vật thực chất. Còn mũi tên màu trắng kia là hư ảo do sức sống ngưng tụ thành nên huyết kiếm này cũng không có nhiều tác dụng.
Mang theo một tiếng gào thét, huyết kiếm kia ngay khi chuẩn bị lao về phía lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận này đã khép lại chỉ còn chưa tới hai mươi trượng thì bị Vương Lâm túm lấy, kìm nén sát khí, đồng thời hóa giải sự xúc động trong lòng.
– Việc này có chút không ổn!
– Không thể giết chết người này, cũng không thể dụ hắn ra.
Tu sĩ áo trắng đã trở thành lão già kia thần sắc âm trầm, trong mắt hiện lên một vẻ không thể tin được. Hai mũi tên của hắn không ngờ không thể giết chết được đối phương. Lúc này sức sống đã bị mất đi rất nhiều, trong lòng hắn thầm than tiếc nuối, sau khi nhìn Vương Lâm đằng sau Phong Giới Đại Trận một cái, trong lòng khẽ động, xoay người đi về phía xa xa.
Ngay khi thân thể hắn lùi lại phía sau, một luồng yêu khí từ bên trong Vân Hải Tinh Vực truyền ra. Yêu khí này quá nhanh, vừa mới xuất hiện đã lao thẳng tới lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận, có thể so sánh với tốc độ của những mũi tên lúc trước!
Yêu khí tung hoành, chỉ thấy thân ảnh Yêu Thánh của Quỷ Tông trực tiếp hiện ra bên ngoài Phong Giới Đại Trận. Chín tinh điểm trong mắt trái hắn nhanh chóng xoay tròn, nhìn chằm chằm cây cung trong tay lão già kia. Nhưng thân thể hắn là hư ảo, không phải là bổn tôn đi tới đây, mà chỉ là một phân thân mà thôi. Chín tinh điểm trong mắt trái cũng chỉ là hư ảo chứ không phải là thực chất.
Trong lúc nhe răng cười, tốc độ của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần tu sĩ áo trắng kia, giơ tay lên, hung hăng tung một trảo!
Hắn đã đợi cơ hội này đã lâu. Thực ra ngay khi tu sĩ áo trắng này xuất hiện, cửu tinh Cổ Yêu này cũng đã ở đây, nhưng hắn vẫn còn kiêng kị sức mạnh của cây cung cho nên chờ tới sau khi đối phương giương cung hai lần, chuẩn bị bỏ đi, lúc này hắn mới hóa ra phân thân lao tới.
Ngay khi Cổ Yêu kia tới gần, tu sĩ áo trắng kia trong nháy mắt xoay người lại, khóe miệng như lộ ra một nụ cười.
– Cá nhỏ không tới, nhưng lại có một con cá lớn tới!
Một uy áp vô hình trực tiếp từ Thái Cổ Tinh Thần giáng xuống tinh không, hóa thành một bàn tay khổng lồ, hướng xuống dưới yên lặng lao tới.
Phân thân của cửu tinh Cổ Yêu kia thân sắc đại biến, vẻ tham lam trong hai mắt tan biến, thét lên chói tai, thân thể vội vàng lùi lại phía sau, muốn tránh né bàn tay khổng lồ này. Nhưng tốc độ của hắn so với bàn tay hãy còn quá chậm, chưa kịp lùi lại đã bị bàn tay khổng lồ kia ầm ầm túm lấy.
Bàn tay kia hung hăng bóp một cái, phân thân của cửu tinh Cổ Yêu lập tức tan vỡ, hóa thành một lượng lớn yêu khí. Sau khi yêu khí bị bàn tay khổng lồ kia hút lấy, phân thân này chậm rãi tiêu tan bên trong tinh không.
– Thủ đồ của Chưởng Tôn Phong Dư, phụng mệnh sư tôn mang cây cung này tới cho những đạo hữu giới nội!
Uy lực của cây cung này qua hai mũi tên vừa rồi đã triển hiện ra, các cao thủ trong giới nội nếu có người tự tin có thể tùy ý tới lấy.
Tu sĩ áo trắng kia hướng về phía những tu sĩ giới nội đằng sau Phong Giới Đại Trận ôm quyền, đem cây cung ở trong tay ném ra. Cây cung này lập tức bay ra, lơ lửng bên ngoài lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận, không hề nhúc nhích.
Từng trận ánh sáng nhẹ nhàng từ trên cây cung lan ra, lộ ra một sức hấp dẫn khiến cho người ta phải điên cuồng!
– Tại hạ truyền lời thay mặt sư tôn, cho giới nội các ngươi ba cơ hội để lấy cây cung này. Mỗi một cơ hội, phải đưa ba phần tu sĩ của giới ngoại ta quay về! Cây cung này, các ngươi muốn, hay là không muốn lấy!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên sát khí. Nếu lúc trước không phải hắn đã thu phục được U Minh Thú làm bổn mệnh thú, sức sống tương thông, thì lúc mở ra Cổ Tán vừa rồi, tuổi thọ của hắn sẽ bị tiêu tan tới hơn chín phần. Tuy nói như vậy nhưng cũng không thể lạm dụng, U Minh Thú kia mặc dù sức sống vô biên, nhưng cũng không thể chịu nổi sự tiêu hao điên cuồng của Cổ Tán này.
– Chưởng Tôn này rốt cuộc hành động như vậy là có ý gì. Dường như hắn đang sợ hãi. muốn lấy cây cung này để dụ ta một mình xuất hiện.
Chương 1438: Cung ở nơi này
Giới nội hoàn toàn yên tĩnh, hàn y đồng tử cùng với các cao thủ đang giao chiến với Nam Vân Tử và Hồng Sam Tử kia lần lượt đình chiến, đứng ở một bên lạnh lùng nhìn lại.
Chỉ có Tiên Phi áo đỏ kia thần sắc lại âm trầm. Vừa rồi nàng không biết về sự xuất hiện của cây cung kia, lúc này sau khi nghe thấy lời nói của Phong Dư kia, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ phẫn nộ. Với trí thông minh của nàng, nàng hiển nhiên có thể nhìn ra bản thân mình đã trở thành một quân cờ trong kế hoạch của người khác.
Trong tiếng hừ lạnh, Tiên Phi áo đỏ này liếc mắt nhìn Triệu Hà Tử Mộng ở phía đối diện cũng đã ngừng chiến, rồi xoay người không để ý tới bất cứ kẻ nào nữa, đi thẳng tới lỗ hổng Phong Giới Đại Trận.
Không có một người nào ngăn cản nàng, ánh mắt Nam Vân Tử không thể không lóe lên. Tiên Phi áo đỏ kia đã bước vào trong lỗ hổng, đi vào trong Thái Cổ Tinh Thần, thân ảnh biến mất không còn.
Rồi tới đám người hàn y đồng tử kia cũng trầm mặc, lùi ra phía sau, lần lượt bước vào trong lỗ hổng Phong Giới Đại Trận.
– Sao vậy, những đạo hữu của giới nội, không có ai dám tới lấy cây cung này sao?
Phong Dư thủ đồ của Chưởng Tôn kia lắc đầu, nhìn về phía những tu sĩ giới nội trong Phong Giới Đại Trận.
Trong thời gian ngắn này, lỗ hổng trên Phong Giới Đại Trận đã khép lại chỉ còn chưa tới mười trượng, ngoài rìa đã có u quang lóe lên, đang chậm rãi đóng lại hoàn toàn. Nhưng ngay lúc nó thu lại chỉ còn bảy trượng, bàn tay khổng lồ vừa mới xuất hiện giữa không trung trong Thái Cổ Tinh Thần bỗng nhiên lại hiện ra, túm vào lỗ hổng trên Phong Giới Đại Trận kéo mạnh một cái. Trong tiếng ầm ầm, tinh không chấn động, chỉ thấy lỗ hổng kia lập tức tan vỡ, dường như có một sức mạnh khổng lồ nhập vào bên trong, khiến cho lỗ hổng đang khép lại này lại bị xé toạc ra mấy trăm trượng.
Trong tiếng ầm vang đinh tai nhức óc, một uy áp không thể chống cự từ bên trong bàn tay kia truyền ra, bao phủ giới nội. Dưới uy áp này, đám người Hồng Sam Tử tâm thần chấn động, đồng loạt lùi về phía sau!
Sắc mặt Vương Lâm cũng tái nhợt, bị uy áp này tràn tới, thân thể đạp đạp lui về phía sau mấy trăm trượng.
Trong mắt Hồng Sam Tử lóe lên hàn quang, trong lúc lui về phía sau hắn bỗng bước mạnh về phía trước một bước, giơ tay phải lên vung về phía trước, lập tức liền có một đám mây đỏ tràn ra, lao thẳng tới bàn tay đang xé mở lỗ hổng trên Phong Giới Đại Trận kia.
Cùng lúc đó, Nam Vân Tử thần sắc ngưng trọng, tay phải vỗ lên trán, thân thể hắn bỗng nhiến chấn động, chỉ thấy có một đám hư ảnh từ phía sau hắn hiện ra.Những hư ảnh này giống y hệt nhau, ngưng tụ lại với nhau tạo thành những pho tượng, sắp xếp lẫn nhau hình thành một trận pháp khổng lồ, theo sau đám mây đỏ kia, bay về phía bàn tay khổng lồ.
Triệu Hà Tử Mộng, còn có mỹ phụ trung niên kia, cùng với Lỗ Phu Tử và Thái A La, bốn người gần như đồng thời ra tay. Dưới hào quang vạn trượng, đủ loại thần thông nhanh chóng được xuất ra, dung hợp với thần thông của Hồng Sam Tử và Nam Vân Tử, hình thành nên một con cuồng phong kinh thiên động địa, lao thẳng tới bàn tay khổng lồ đang xé mở lỗ hổng.
Lại thêm Vương Lâm tâm niệm khẽ động, Linh Động Thượng Nhân và Chu Cẩn hai người trong lúc trầm mặc cũng thi triển ra thần thông. Có thể nói tất cả những cao thủ của giới nội ở đây lúc này, toàn bộ đều trong khoảng khắc này bộc phát ra sức mạnh lớn nhất. Đủ loại thần thông dung hợp với nhau, khiến cho cuồng phong ầm ầm nổi lên.
Tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm xoay tròn, Vương Lâm giơ tay phải lên vung mạnh về phía trước. Chỉ thấy đầu của Đạo Cổ hiện ra, bất ngờ hóa thành một quyền khổng lồ, ở xung quanh quyền này có biển lửa tràn ngập, ở bên trong còn có lôi đình lóe lên, trong tiếng ầm ầm dung hợp với con cuồng phong kia, hóa thành một sức mạnh to lớn nhất của giới nội, trong khoảnh khắc này lao thẳng tới bàn tay khổng lồ kia!
Trong nháy mắt, sức mạnh to lớn nhất của giới nội được ngưng tụ lại ầm ầm va chạm với bàn tay kia. Ngay lúc đó, một luồng yêu khí đến từ giới nội từ trong tinh không nhanh chóng lao tới, hóa thành một khuôn mặt của cửu tinh Cổ Yêu lơ lửng giữa không trung. Khuôn mặt Cổ Yêu này vô cùng dữ tợn, còn lộ ra một vẻ thù hận, há miệng trực tiếp phun ra một ngụm yêu khí. Yêu khí này vừa mới xuất hiện liền lập tức hóa thành một con yêu long rất lớn, trong tiếng rít gào lao thẳng về phía trước.
Ngay khi con yêu long này lao tới, chín tinh điểm Cổ Yêu trong mắt trái của Cổ Yêu này đồng loạt bay ra, bất ngờ dung nhập vào trong con yêu long, theo cơn cuồng phong và một quyền của Vương Lâm bay thẳng tới bàn tay khổng lồ.
Tiếng ầm ầm trong khoảnh khắc này chấn động tinh không, cả giới nội giới ngoại đều có thể nghe được rõ ràng. Cơn cuồng phong do thần thông của đám người Hồng Sam Tử hóa thành trực tiếp nổ tung ở trên bàn tay kia, hình thành một sức tấn công vô biên vô hạn quét ngang ra bốn phía!
Trong tiếng ầm ầm, đám người Hồng Sam Tử đồng loạt phun ra máu tươi, tất cả nhanh chóng lui về phía sau. Bàn tay khổng lồ kia trong lúc chấn động, trong năm ngón tay lập tức liền có bốn ngón vỡ tan!
Ngay lúc này, một quyền Đạo Cổ của Vương Lâm ầm ầm lao tới, ngay khi cơn cuồng phong kia nổ tung, bàn tay khổng lồ vỡ mất bốn ngón, ầm ầm đánh vào ngón cuối cùng kia. Tiếng nổ ầm ầm lại một lần nữa vang lên, thân thể Vương Lâm chấn động mạnh, máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng, tay phải đầy máu, vô cùng đau nhức, như thể xương cốt đã bị vỡ vụn.
Thân thể hắn lại lui về phía sau.
Ngón tay cuối cùng này ngay khi va chạm với một quyền của Vương Lâm lập tức xuất hiện dấu hiệu tan vỡ. Cùng lúc đó, con yêu long dung hợp với chín khối yêu tinh rít gào lao tới, trực tiếp đâm vào. Ngón tay cuối cùng của bàn tay kia vỡ tan! Bàn tay kia chỉ còn lại có lòng bàn tay, dưới sự liên thủ của rất nhiều cao thủ giới nội, ầm ầm lảo đảo!
Lực xung kích khuếch tán ra, truyền vào bên trong Phong Giới Đại Trận, khiến cho trận pháp này lóe lên hào quang chói mắt, lỗ hổng kia lại càng bị mở rộng ra.
Dưới lực xung kích này, cây cung ở gần nhất vẫn không hề có một chút biến đổi nào, vẫn lơ lửng ở nơi đó. Dường như sức mạnh này đối với nó không hề đáng kể, chỉ có ánh sáng nhẹ nhàng từ trên đó tỏa ra là hơi vặn vẹo một chút mà thôi.
Bàn tay đã mất năm ngón tay kia trong lúc lảo đảo lui về phía sau, trên đó liền có năm đạo ánh sáng lóe lên, dường như năm ngón tay sắp sửa tái sinh.
Nhưng đúng lúc này liền có một sự kinh biến. Ở phía sau đám người Vương Lâm, đột nhiên có một gợn sóng chấn động tinh không bỗng nhiên xuất hiện. Một tiếng gào thét đủ để khiến cho tất cả tu sĩ chấn động tâm thần từ trong tinh không phía sau bọn họ nhanh chóng truyền tới!
Tiếng gào thét này lúc mới bắt đầu dường như vẫn còn ở xa vô tận, nhưng trong nháy mắt đã ầm vang ngợp trời. Đám người Hồng Sam Tử mặt mày biến sắc, đồng loạt quay đầu nhìn lại, Vương Lâm cũng quay lại nhìn.
Hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời cũng không thể quên được!
Chín tu chân tinh bị thiêu đốt, giống như là chín vầng thái dương điên cuồng bốc cháy, tản mát ra sức nóng khôn cùng xếp thành một chữ, từ đằng xa trong tinh không bay nhanh đến.
Tốc độ của chúng cực nhanh, tinh không như thể bị vỡ vụn, vô số gợn sóng mang theo khí tức cực nóng hóa thành một chuỗi những dao động, hướng về bốn phía khuếch tán ra.
Với tốc độ cực nhanh, những tu chân tinh này trong nháy mắt đã tới gần, lao thẳng tới cây cung đang lơ lửng ở bên ngoài Phong Giới Đại Trận!
Bàn tay khổng lồ có năm ngón tay đang tái sinh kia lập tức vung lên, chắn ở phía trước cây cung, cùng với tu chân tinh bốc cháy thứ nhất va chạm với nhau.
Tiếng ầm ầm vang lên, tu chân tinh thứ nhất kia hóa thành một luồng đại lực, ngay khi tiếp xúc với bàn tay kia lập tức nổ tung, hình thành một lực tấn công rất lớn khiến cho bàn tay này phải lùi lại.
Nhưng nó chưa kịp lùi lại tới ngàn trượng, tu chân tinh thứ hai đã đâm tới. Trong tiếng ầm vang, bàn tay này lại một lần nữa lùi lại phía sau!
Tu chân tinh thứ ba cũng theo sau tới gần, trực tiếp đâm vào bàn tay này. Bàn tay khổng lồ kia chấn động, ầm ầm nổ tung. Ngay khi nó nổ tung, một hư ảnh mặc hắc bào từ bên trong bước ra.
Hư ảnh mặc hắc bào này không ngờ chính là Chưởng Tôn mà Vương Lâm đã nhìn thấy ở bên ngoài cổ mộ!
Sau khi hắn xuất hiện, không nói lời nào, giơ tay phải lên. Trên cánh tay khô héo kia lập tức có một đạo ánh sáng sáng ngời lóe lên, từ xa nhìn lại, giống như cánh tay của hắn đã trở thành một đạo ánh sáng bất diệt trong thiên địa.
Hắn giơ tay phải lên trực tiếp cách không ấn về phía tu chân tinh thứ tư đang gào thét lao tới. Tiếng ầm ầm vang lên ngợp trời, tu chân tinh thứ tư kia tan vỡ, nhưng hư ảnh mặc hắc bào này cũng lùi lại phía sau mấy bước, hào quang trong tay cũng sụp đổ.
Tu chân tinh thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám đồng thời lao tới, ngay khi đến gần hư ảnh mặc hắc bào này đồng thời nổ tung, hình thành một sức tấn công không thể nào hình dung nổi, ở bên trong Thái Cổ Tinh Thần tại giới nội, ầm ầm vang vọng.
Một sức nóng cuộn lên, nhanh chóng đi sâu vào trong Thái Cổ Tinh Thần. Theo sức nóng này tràn qua, tinh không tan nát, hư ảnh mặc hắc bào kia quần áo toàn thân bị cuộn lên, dưới lực tấn công này phun ra một ngụm nguyên thần khí, trong tiếng ầm ầm, thân thể giống như là bị xé rách!
– Ngươi vẫn chưa chết!
Thanh âm khàn khàn mang theo một vẻ khiếp sợ từ trong miệng của người mặc hắc bào truyền ra.
– Ta vẫn chưa chết!truyện huyền huyễn audio
Một thanh âm không biết từ nơi nào bên trong giới nội truyền ra, vang vọng tới, xông vào trong giới ngoại. Đồng thời, tu chân tinh thứ chín cũng điên cuồng lao về phía hư ảnh mặc hắc bào kia.
Hư ảnh mặc hắc bào này gầm nhẹ, giơ hai tay lên nhanh chóng bấm quyết. Lập tức ở phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một cái giếng rất lớn, ở bên trong cái giếng kia có một ánh trăng. Ngay khi cái giếng này xuất hiện, hư ảnh mặc hắc bào kia lui ra phía sau, cánh tay trái khô héo nhúng vào trong cái giếng, hướng ra phía ngoài mạnh mẽ chụp tới.
Hắn đem ánh trăng ở dưới giếng đột nhiên mò lên, không thể phân biệt rõ hắn mò lên nước giếng hay là ánh trăng! Ở trong tay hắn có rất nhiều nước giếng, còn ở bên trong giếng kia vẫn còn có một ánh trăng!
Sau khi mò ra, hư ảnh hắc bào này vung mạnh về phía trước, lập tức nước giếng lao thẳng về phía tu chân tinh thứ chín kia.
Ngay khi hai bên va chạm với nhau, trong tiếng ầm vang, nước giếng kia lập tức bốc hơi, trong nháy mắt hóa thành một đám hơi nước tiêu tan. Nhưng tu chân tinh thứ chín kia cũng chấn động, trực tiếp vỡ thành từng mảnh!
Ở trên đó, có thể nhìn thấy rõ ràng có một ấn ký hình ánh trăng xuất hiện. Ấn ký hình ánh trăng kia trong tiếng ầm ầm xuyên thấu qua tu chân tinh này, khiến cho nó tan vỡ, đồng thời tiếp tục xuyên qua hướng về khoảng không ở phía sau tu chân tinh này trực tiếp phóng đi!
– Năm đó lão phu đi tới giới ngoại, Thái Cổ Ngũ Tôn các ngươi không ai là đối thủ của lão phu, bị lão phu đoạt đi rất nhiều hương hỏa. Hôm nay tái ngộ, ngươi vẫn không chịu nổi được một đòn!
Thanh âm già nua nhưng lộ ra một khí phách vô tận truyền tới. Ngay khi ánh trăng kia rơi vào một chỗ bên trong tinh không, một thân ảnh hư ảo mơ hồ hiện ra. Thân ảnh này nhìn không rõ hình dáng, nhưng ngay khi xuất hiện liền giơ tay phải lên, ngón trỏ vung về phía trước, bất ngờ liền viết ra một chữ Chiến!
Một chữ Chiến này khiến cho ánh trăng kia lập tức vỡ tan!
– Người đời chỉ biết nãm đó hắn dùng sức mạnh của một tiếng rống để đuổi ngươi đi, mà không biết trong một tiếng rống kia còn có sự cảnh cáo. Nếu ngươi dám bước vào trong giới nội này nửa bước, chắc chắn ngươi sẽ phải chết!
Tiểu tử nhát gan nhà ngươi mà cũng dám xưng Tôn sao? Cây cung này ngoài Lý tộc ra thì không ai có thể làm chủ. Nếu ngươi đã muốn như vậy, thì lão phu sẽ thay mặt hắn tới nhận!
Thân ảnh mơ hồ kia thanh âm rất bình tĩnh, cất bước đi thẳng tới cây cung đang lơ lửng bên ngoài Phong Giới Đại Trận!
– Chiến lão quỷ! Không ngờ ngươi vẫn chưa chết!
Hư ảnh mặc hắc bào kia ngẩng mạnh đầu. hắc bào ở trên đầu bị xé tung thành những mảnh nhỏ, bay ra bốn phía, lộ ra dung nhan của hắn ở bên dưới lớp áo!
Chương 1439: Chiến lão quỷ!
Đó là một khuôn mặt cực kỳ già nua, bên trên có đầy những nếp nhăn, dường như đã sống qua rất nhiều năm. Những nếp nhăn kia giống như những cái rãnh, như thể là bánh xe thời gian, lộ ra một khí tức tang thương.
Trên mi tâm của hắn còn có một ấn ký. Ấn ký này nhìn giống như là một vết sẹo, dường như vô số năm về trước đã bị người ta đóng vào. Nhưng hình dạng của ấn ký này rất mơ hồ, không thể nhìn được rõ ràng.
Mặc dù trên mặt người này tràn ngập dấu ấn của thời gian, nhưng lại không hề có một chút râu tóc nào, dường như trên mặt hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ có râu tóc mọc ra. Hoặc có thể nói, hắn không nên có râu tóc xuất hiện.
Chưởng Tôn, chưởng ấn tiểu tử!
Hắn mặt mày tái nhợt, nhìn chằm chằm Chiến lão quỷ, ánh mắt lộ ra sự thù hận ngợp trời, nhưng cũng không dám mở miệng, mà thân thể lui về phía sau một bước, túm lấy thủ đồ của mình, nhanh chóng bỏ chạy.
Thân ảnh mơ hồ kia trong lúc tiến tới, đột nhiên tới gần cây cung đang trôi lơ lửng giữa tinh không kia, giơ tay phải lên, chụp lấy cây cung. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị chụp được, thân ảnh mơ hồ kia lập tức kêu nhẹ lên một tiếng.
Hắn dường như thần sắc khẽ động, nhưng không hề thu tay phải lại, mà nhanh chóng túm về phía trước.
Dây cung của chiếc cung kia trong khoảnh khắc này vốn vẫn thẳng, nhưng ở chỗ hắn chạm vào liền có một đạo ánh sáng bảy màu lóe lên. Ngay khi ánh sáng bảy màu này lóe lên, dây cung này đột nhiên đứt ra.
– Quả nhiên là có bảy màu!
Trong ánh mắt của lão già thân ảnh mơ hồ kia lộ ra tinh quang.
Trong tiếng vù vù, từ trong dây cung bị đứt truyền ra một tiếng rít gào thê lương. Chỉ thấy trong đám ánh sáng bảy màu vờn quanh, dây cung bị đứt kia nhanh chóng bay ra, hướng về phía trước tạo thành hình một nửa cung tròn, vung mạnh lên.
Sợi dây cung này vốn không dài, nhưng lúc này đột nhiên kéo dài ra, như thể là vô tận. Theo nó vung lên, toàn bộ tinh không bên trong nửa cung tròn kia trực tiếp bị chia ra.
Ánh mắt lão già thân ảnh mơ hồ kia lóe lên, trong tiếng hừ lạnh, nắm lấy cây cung, vứt mạnh vào trong giới nội. Cùng lúc đó thân thể hắn lập tức lùi lại, nhưng vẫn bị sợi dây cung kia quất trúng. Nếu là lúc bình thường, thì hắn sẽ hoàn toàn không để ý, nhưng trên sợi dây cung này lại lóe lên ánh sáng bảy màu, vì thế hắn giơ tay phải lên liên tiếp viết ra bảy chữ Chiến.
Bảy chữ Chiến kia vừa xuất hiện liền lập tức bị sợi dây cung kia quật vỡ. Trong tiếng ầm ầm, bảy chữ Chiến kia toàn bộ vỡ tan, lão già mơ hồ kia thần sắc ngưng trọng lui về phía sau, phun ra một ngụm khí tức màu trắng. Khí tức màu trắng này vừa xuất hiện, lập tức lại biến hóa thành một chữ Chiến màu trắng.
Sợi dây cung kia đã quật tới, sau khi va chạm với chữ Chiến kia liền dừng lại. Thừa dịp sợi dây cung dừng lại, thân thể hư ảnh mơ hồ kia lùi lại nhảy vào trong Phong Giới Đại Trận.
– Thất thải đạo nhân, quả nhiên ngươi vẫn ra tay. Đây là cơ hội thứ ba của ngươi, và cũng là lần cuối cùng. Bách Vạn Tu Linh Ấn. không ngờ ngươi chủ động phá vỡ ấn này, lão phu chính là đang chờ điều này.
Ngay khi hắn đi vào bên trong Phong Giới Đại Trận, chữ Chiến màu trắng kia tự động tiêu tan. Sợi dây cung dài vô tận kia trong lúc vung vẩy giữa tinh không quật lên trên Phong Giới Đại Trận.
Toàn bộ trận pháp này chấn động, trận linh trên đó chưa kịp hiện ra, liền lập tức có một cái khe rất lớn từ bên trong trận ở khu vực này xuất hiện, vặn vẹo kéo dài ra. Cái khe này vừa hiện ra, lập tức có tiếng ầm ầm vang vọng. Sợi dây cung kia bất ngờ quất lên trên Phong Giới Đại Trận này, mở ra một lỗ hổng rất dài, trực tiếp xuyên thấu qua, xông vào trong giới nội.
Trong giới nội, ở gần Phong Giới Đại Trận nhất không phải là tu sĩ Triệu Hà hay tu sĩ La Thiên, mà là mấy vạn tu sĩ giới ngoại xâm nhập vào đang bị Cổ Tức Diệp của Vương Lâm vây khốn.
Lúc này sợi dây cung kia xông vào trong giới nội, trực tiếp quất lên phong ấn của những lá Cổ Tức Diệp kia, ầm ầm phá vỡ, trực tiếp tạo thành một đường cong. Không có một tiếng kêu thảm thiết nào vang lên, hết thảy chuyện này diễn ra quá nhanh. Cho đến sau khi sợi dây cung này quét qua, toàn bộ mấy vạn tu sĩ còn sống sót của giới ngoại thân thể đều ầm ầm tan vỡ, sự sắc bén của sợi dây cung kia thân thể của bọn họ hoàn toàn không thể chịu đựng được, toàn bộ đều bị cắt đứt.
Thân ảnh mơ hồ của Chiến lão quỷ lúc này trong khi đang bay nhanh đi, ngay khi sợi dây cung này quật tới, trong tiếng cười lạnh thân thể đột nhiên tiêu tan, không còn tung tích.
Hắn tới rất đột ngột, nhưng đi cũng rất bất ngờ, dường như chi đến để xem có chuyện gì đang xảy ra, đồng thời mang cây cung kia vào trong giới nội. Giờ phút này rời khỏi, hắn cũng chưa liếc nhìn tới cây cung kia một lần nào.
Càng không cần phải nói tới tất cả những tu sĩ ở nơi này, kể cả Vương Lâm, ở trong mắt hắn đều không quan trọng, giống như chỉ là những con kiến.
– Cây cung này nếu nhận chủ thì sẽ trở thành một vật chí bảo, nhưng không người nào có thể khiến nó nhận làm chủ. Cây cung này lấy sức sống để sử dụng, khó có ai có thể chịu nổi một đòn, nếu các ngươi thích thì có thể lấy!
Thanh âm trêu đùa vang vọng, chậm rãi tiêu tan.
Tất cả những việc này chỉ diễn ra trong phút chốc. Sợi dây cung quét qua, Phong Giới Đại Trận tan vỡ, tử thương vô số. Sức mạnh của sợi dây cung này dường như được phát ra toàn bộ. Theo sợi dây cung bị đứt, cây cung lúc trước bị Chiến lão quỷ ném vào trong giới nội, phương hướng của nó không ngờ lại chính là chỗ của Vương Lâm.
Đây có phải là một sự trùng hợp hay không.
Cầ, hay là không cầm.
Hai sự lựa chọn này trong thời gian ngắn nhanh chóng hiện lên trong đầu Vương Lâm. Mắt thấy cây cung này đang nhanh chóng bay đến, dây cung của nó mặc dù không còn uy lực như trước nhưng vẫn còn vung vẩy không ngừng, tinh không chỗ nó bay qua ầm ầm tan vỡ.
– Ta muốn lấy cây cung này!
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán. Khoảng cách của hắn với cây cung quá gần, lúc này bước tới gầm lên một tiếng, giơ tay phải lên, đưa tay về phía cây cung túm lấy.
Ngay khi bắt được cây cung này, một luồng đại lực từ bên trong ầm ầm mạnh mẽ chảy vào tay phải của Vương Lâm. Tay phải của hắn bị sức mạnh này xông vào trực tiếp vỡ tan, máu thịt văng khắp nơi. Cây cung này thoát khỏi, đang muốn bay về phía sau, nhưng Vương Lâm trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, lại giơ tay trái lên, một lần nữa túm lấy cây cung.
Cánh tay trái của hắn chấn động ầm ầm, máu thịt vỡ nát, nhưng không tan vỡ, mà nắm chặt lấy cây cung này. Nhưng ngay lúc hắn bắt được cây cung này, sợi dây cung đang vung vẩy ở bên trên, trong khi cây cung đang truyền ra một luồng đại lực, lập tức vung mạnh lên, trực tiếp xuyên thấu qua phần hông của Vương Lâm.
Cơn đau nhức truyền tới như thủy triều, trong sự thống khổ này ngay cả Vương Lâm cũng phải thét lên một tiếng thảm thiết. Thân thể hắn ở phần hông đã xuất hiện một cái khe, trong tiếng nổ lớn, thân thể hắn ở dưới hông giống như là bị chém, trực tiếp tách ra khỏi phần trên.
Thân thể của hắn đã bị sợi dây cung kia chém ra làm hai.
Phần thân thể ở bên dưới hông lập tức nổ tung, máu tươi tràn ngập, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, thân thể lui về phía sau.
Trước mắt hắn đã trở nên mơ hồ, cái giá phải trả để cầm cây cung này thật sự là quá lớn. Ngay khi thân thể hắn bị luồng đại lực này thổi bay đi, Vương Lâm cảm nhận được rõ ràng ở bên trong cây cung này có một lực bài xích rất mạnh, dường như trong thiên địa này, ngoại trừ một người nào đó, không có bất cứ ai có thể khiến cho nó nhận làm chủ.
Muốn điều khiển cây cung này cần phải hiến tế sức sống của chính mình để thỉnh cầu. Nếu không, cho dù có cầm ở trong tay, cũng không thể giương cây cung này lên.
Trong lúc bị bắn đi, ngay khi cảm nhận được khí tức không thể nhận chủ ở bên trong cây cung này, sự đau đớn vô cùng ở trên thân thể khiến cho Vương Lâm phun ra máu tươi. Lúc này, hắn chỉ còn lại nửa người trên, loại thương thế này ngoài lúc ở trong cổ mộ, thì rất ít khi xuất hiện.
Nhưng ngay lúc này, U Minh Thú sau khi nuốt cơn cuồng phong màu vàng vẫn còn đang ngủ say, vì sinh mệnh gắn liền với Vương Lâm, nên sự đau đớn này cũng truyền vào trong tâm thần của nó. Trong sự đau đớn này, con U Minh Thú đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại.
Ngay khi nó tỉnh lại, một đạo u quang từ trong cơ thể Vương Lâm bay ra. Đạo u quang này mới đầu không lớn, nhưng sau khi xuất hiện, trong nháy mắt đã phóng to lên vô hạn. Thân thể khổng lồ của U Minh Thú đột nhiên xuất hiện giữa tinh không đang sụp đổ hỗn loạn này.
Dưới sự đau đớn truyền vào trong tâm thần của nó, con U Minh Thú này như thể quên hết sợ hãi, phát ra một tiếng gầm kinh thiên. Dưới tiếng gầm này, nó mạnh mẽ mở miệng ra, cũng không phải là muốn cắn nuốt, mà ngay khi nó mở miệng, một đám kim quang từ trong miệng nó theo tiếng gầm điên cuồng kia tỏa ra.
Cơn cuồng phong màu vàng.
Cơn cuồng phong màu vàng bị nó nuốt vào trong miệng vẫn còn chưa tiêu hóa kịp trực tiếp bị nó phun ra. Từ xa nhìn lại, trong tinh không này đã bị che phủ toàn bộ, chỉ có một đám kim quang nhanh chóng khuếch trương ra. Con U Minh Thú không ngừng phun ra, toàn bộ cơn cuồng phong này đã ầm ầm xuất hiện, lao thẳng tới Phong Giới Đại Trận ở phía trước.
Cơn cuồng phong màu vàng này đủ mạnh để làm sụp đổ cả một tinh vực, rất ít người có thể kháng cự lại. Chưởng Tôn ở bên ngoài Phong Giới Đại Trận kia ngay khi nhìn thấy cơn cuồng phong màu vàng này sắc mặt liền đại biến, nhất là sau khi nhìn thấy U Minh Thú này, ánh mắt hắn liền lộ ra một sự kích động và sợ hãi.
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, cơn cuồng phong màu vàng kia trực tiếp lao vào trong Phong Giới Đại Trận, hướng ra ngoài mạnh mẽ nổ tung, một sức mạnh hủy diệt chợt bùng lên.
Mấy vạn tu sĩ Triệu Hà, La Thiên, Vân Hải trong giới nội toàn bộ sắc mặt tái nhợt. Đám người Hồng Sam Tử hai mắt còn đỏ như máu, tất cả đều vội vàng lui về phía sau, bất chấp tất cả thi triển thần thông đem mấy vạn tu sĩ kia toàn bộ đi khỏi nơi này. Trong nháy mắt, chiến trường vừa rồi còn có rất nhiều người lúc này không còn một tu sĩ nào nữa.
Tất cả tu sĩ giới nội đều đã bị đám người Hồng Sam Tử đưa đi, ngay cả chính bọn họ cũng trong khoảnh khắc này vội vàng rời khỏi.
Bọn họ cũng rất muốn cứu Vương Lâm, nhưng chỗ của Vương Lâm chính là nơi phun ra cơn cuồng phong màu vàng kia. Sức mạnh hủy diệt ở nơi đó khiến cho bọn họ không thể tới gần.
Linh Động Thượng Nhân cùng với Chu Cẩn trước cơn cuồng phong màu vàng này cũng không thể không lùi lại rời khỏi.
Theo con cuồng phong màu vàng này khuếch tán, Phong Giới Đại Trận xuất hiện sự sụp đổ trong phạm vi lớn. Hào quang trên ngọc bội của Phong Tôn ở bên trong cũng vặn vẹo, nhanh chóng tiêu tan, theo Phong Giới Đại Trận biến mất ở bốn phía. Ngọc bội mất đi khiến cho điện chủ của Thiên Phạt Điện thoát khỏi vòng vây, nhưng hắn vừa mới thoát ra, lập tức bị cơn cuồng phong màu vàng này ầm ầm nuốt lấy, không kịp kêu lên một tiếng nào, thân thể, nguyên thần cùng với toàn bộ hương hỏa của hắn đều tan thành mây khói.
Thái Cổ Tinh Thần ở giới ngoại cũng bị cơn cuồng phong này lan đến, xuất hiện sự sụp đổ trong phạm vi lớn. Hồi lâu sau, trong tiếng ầm vang liên hồi, toàn bộ chiến trường, lấy Phong Giới Đại Trận làm trung tâm đều bị cơn cuồng phong này bao phủ.
Ở trong phạm vi này, Phong Giới Đại Trận, một phần của giới ngoại, tinh không của giới nội đều sụp đổ.
Sau khi con cuồng phong này mở rộng ra đến một mức độ nhất định, liền phát ra một tiếng nổ chấn động cả giới nội giới ngoại, hoàn toàn nổ tung.
Chiến trường của trận chiến thứ nhất sau khi cơn cuồng phong quét qua đã trở thành một cái hố đen khổng lồ. Cái hố đen này tràn ngập khắp tinh không vô tận, ngăn cách Phong Giới Đại Trận ở bên trong.
U Minh Thú kia sau khi phun ra cơn cuồng phong màu vàng, ngay khi sức mạnh hủy diệt kia tràn ra hủy diệt tất cả, liền mở miệng ra, đem Vương Lâm và cây cung kia toàn bộ nuốt vào trong miệng, rồi thân thể tàng hình biến mất.
Dư âm của tiếng nổ vang vọng khắp tinh không của giới nội và giới ngoại, từ bên trong cái hố đen ngăn cách Phong Giới Đại Trận không ngừng truyền ra. Thanh âm này tồn tại suốt mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm, như thể vĩnh viễn không bao giờ tiêu tan.
Trận chiến đầu tiên đã kết thúc một cách kỳ dị như vậy.
–Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm